1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[sưu tầm]Ông xã em là thú nhân_ Hạ bộ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 45: Thất vọng
      Ryan lần này mượn rượu hành hạ có chút tàn nhẫn, Điền Hân cả người đau nhức nằm yên giường suốt ba ngày mới hoàn toàn khôi phục lại, nàng tức giận suốt ba ngày cũng thèm để ý đến .

      Tuy nhiên điều này chút ảnh hưởng đến tâm trạng của Ryan, vẫn như trước cả ngày cười xán lạn, sung sướng vô hạn, bởi vì các trưởng lão tới, chứng thực Điền Hân mang thai.

      Điền Hân được chứng thực quả mang thai, tâm tình càng thêm phức tạp, nhìn Ryan cao hứng như vậy, lòng lại càng đành lòng bỏ, thậm chí còn muốn ở lại với đứa này, nhưng khao khát trở về nhà quá mãnh liệt lại áp chế tất cả, ông nội, ông nội còn đợi nàng ở nhà, nàng nhất định phải trở về.

      Sau khi Điền Hân khôi phục thân thể, liền hối thúc Ryan mang nàng tìm đường về nhà, lúc đầu Ryan lo lắng cho sức khoẻ nàng, gì cũng đồng ý, nhưng chịu nổi Điền Hân nhõng nhẽo cộng với cứng rắn đe dọa, cưỡng bức lại thêm mỹ nhân kế, sử dụng mọi chiêu thức có thể, cuối cùng mới thuyết phục được Ryan mang nàng tìm đường về nhà.

      Tuy lộ trình vốn chỉ mất hai ngày, bị biến thành dã ngoại dài ngày. Điền Hân nghĩ nếu lập tức vè nhà, ra cũng có chút luyến tiếc , cho nên rề rề theo , vậy nên cũng lộ trình đó nhưng cả tuần mới tới được.

      Hai người tới chỗ lúc trước Ryan cứu Mộ Sa, Điền Hân cũng hốt hoảng cảm thấy có chút quen thuộc, nơi này quả cũng giống như chỗ lần trước nàng té, khỏi trong lòng mừng rỡ, xem ra là đúng chỗ cần tìm, thế là kéo Ryan tìm kiếm xung quanh, nhìn xem có thông đạo linh tinh gì .

      Nhưng tìm suốt buổi chiều đều thấy, thấy trời tối, Ryan giữ chặt Điền Hân, cho nàng tìm tiếp.

      Điền Hân rất thất vọng, chẳng lẽ nàng về được sao? , thể, thể như vậy. Điền Hân suy sụp ngồi xuống, ngơ ngác, dáng vẻ chán ngán thất vọng. Ryan biết nàng tìm được đường về nhà, trong lòng khổ sở, ôm nàng đặt lên đùi mình, khẽ vuốt lưng nàng, để nàng tựa lên vai mình dịu dàng an ủi: “Đừng buồn, đừng lo lắng, hôm nay chưa tìm được, mai nghĩ cách, nhất định tìm được. Đúng ?”

      Điền Hân dụi vào lòng ‘Ừ’ tiếng, cũng chỉ có thể như vậy, dù sao nàng là từ dị thế xuyên qua mà đến, nàng sớm biết con đường quay về dễ gì mà tìm được, nếu thế giới này sớm loạn, chỉ là nàng vẫn dám thẳng thắn đối mặt với vấn đề này, nàng sợ bản thân thể chấp nhận được điều này, cho nên luôn ngừng an ủi mình, nàng nhất định có thể trở về, nay vấn đề này hiển trước mặt nàng, làm cho nàng nghĩ suy nghĩ cũng được.

      Ryan an ủi nàng hồi, thấy cảm xúc nàng ổn định, ôm nàng đứng dậy. Ở gần đó tìm được sơn động có thể trú ngụ qua đêm, đốt lửa, đem thức ăn còn thừa ban ngày nướng chín, sau đó đút từng miếng cho nàng.

      Điền Hân tâm tình tốt, cũng thấy ngon miệng, ăn mấy miếng lại chịu ăn, Ryan cũng miễn cưỡng nàng. Lại dỗ nàng uống mấy ngụm nước, trải da thú lên mặt đất, sau đó ôm nàng cùng nằm xuống, câu được câu mất chuyện với .

      Điền Hân có hứng chuyện, ừ hử có lệ, bao lâu liền mơ mơ màng màng ngủ.

      Ryan nhìn nàng ngủ còn nhăn mày, tự chủ được dùng tay xoa mi tâm, lòng càng thấy thương. Biết nàng giống với những giống cái khác trong tộc, đến từ thế giới hoàn toàn khác biệt, Ryan thể giải thích được lý do vì sao nàng lại đến đây, chỉ có thể coi như là nàng và Mộ Sa là món quà mà thần rừng ban tặng, cũng là chiếu cố đối với .

      quá quen thuộc với phạm vi trăm dặm nơi đây, căn bản có đường, nhưng nàng rất muốn về nhà, có thể cảm nhận được, nơi đó có điều nàng khó có thể dứt bỏ, cho nên nguyện ý cùng nàng tìm kiếm, nếu như có thể tìm được cũng nguyện ý xem xét với nàng, nếu như nàng thể dứt bỏ, cũng có thể vì nàng thỏa hiệp, cùng sống với nàng ở thế giới bên kia.

      Nhưng sâu thẳm trong nội tâm vẫn hy vọng nàng tìm thấy, như vậy nàng có thể an tâm lưu lại nơi đây cùng , chỉ là như vậy nàng rất đau khổ, nhìn nàng như vậy, trong lòng cũng vui, ai, là vật phiền phức mà.

    2. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 46: Suối nước nóng
      Trời vừa tờ mờ sáng, Điền Hân như có linh cảm điều gì đó, choàng tỉnh trong giấc ngủ say, quay đầu nhìn nhìn sắc trời ngoài động, trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng nghĩ dến việc thể về nhà, trong lòng nàng rối loạn cách nào ngủ được nữa, nên nhàng dời bàn tay to của Ryan đặt bên hông nàng, kéo da thú ngồi dậy.

      Sau đó chỉnh trang lại quần áo, rời khỏi động, thầm nghĩ ra ngoài hít thở khí, có lẽ thoải mái hơn. Mới vừa ra tới cửa động, liền thấy ở chính giữa phía đông sườn núi, tựa hồ như có cái gì đó sáng lên.

      Điền Hân chút suy nghĩ liền chạy tới gần, còn cách hai bước chân, trái tim nàng nhảy nhót, nhất định là. . .

      Đột nhiên có hang động xuất trước mắt, mà quan trọng hơn là dường như ánh sáng phát ra từ đó, Điền Hân hưng phấn muốn thét lớn, hẳn chính là nơi này, cuối cùng nàng tìm được rồi, nàng có thể về nhà, có thể về nhà, ông nội, ông nội, con sắp trở về.

      Điền Hân hưng phấn phóng vào trong, còn có hai bước là đến, nàng đột nhiên dừng lại, nàng nhớ tới Ryan, sư tử háo sắc kia, nếu như nàng đột nhiên biến mất, chắc chắn lo chết , dù sao cũng phải chào từ biệt , nhưng là nếu như với , chịu để nàng ư.

      Điền Hân do dự, đột nhiên nghe thấy thanh quen thuộc: “Khó khăn lắm mới tìm được, sao vào? đợi sao?”

      Điền Hân hoảng sợ, đột nhiên quay đầu, liền thấy Ryan mỉm cười nhìn nàng, ra Điền Hân vừa động, liền tỉnh, biết nàng tâm tình tốt, tưởng cho nàng yên lặng chút, cho nên cũng kinh động nàng, nghĩ tới nàng ra cửa động, đột nhiên chạy nhanh theo hướng Bắc, đoán ra chắc nàng thấy gì đấy, cho nên lặng yên tiếng động theo nàng, quả nhiên nàng tìm được rồi, dáng vẻ dường như rất hưng phấn, đoán rằng đây chính là đường về nhà theo lời nàng .

      Vốn tưởng rằng nàng chút do dự vọt vào, ngờ nàng lai dừng lại trước cửa động, dáng vẻ khó xử. Thấy nàng do dự là cao hứng, xem ra trong lòng nàng vẫn có , như vậy là đủ rồi, cũng đủ để cố lấy dũng khí theo đến thế giới của nàng mà sinh sống.

      Ryan mỉm cười nắm tay Điền Hân, : “Chúng ta thôi, sớm về sớm.”

      “Ryan, khoan .” mới bước, bị Điền Hân kéo lại, Ryan nghi hoặc nhướng mắt nhìn về phía nàng, Điền Hân do dự nửa ngày, mới ấp a ấp úng : “Chúng ta dơ dáy như vậy, bị chê cười, tắm rửa trước, rửa mặt chải đầu rồi mới trở về , dù sao tìm được lối về, cũng cần phải gấp.” có thể biến thân thành đại sư tử a, nếu như cùng nàng trở về, bị xem như quái vật mà bắt nhốt, nàng tuyệt đối thể để cùng nàng trở về.

      Ryan nhìn nàng muốn lại thôi đầy nghi hoặc: Nàng lẽ lo lắng sao? Có thể lập tức quay về, tại sao lại lo lắng?

      Tuy rằng đầy bụng nghi vấn, nhưng vẫn chiều ý nắm tay nàng kéo , ở gần chỗ này, nhớ suối nước nóng, tắm rửa ở đó rất thoải mái.

      Ryan kéo nàng lòng vòng hồi, quả nhiên tìm được suối nước nóng lộ thiên.

      Điền Hân nhìn thấy nước nóng còn bốc hơi ngùn ngụt, quả thực vui mừng quá đỗi, tạm thời quên phiền muộn trong lòng, vọt tới bên cạnh, ngồi xổm xuống vốc nước đùa nghịch, quả nhiên là nóng hổi, khỏi kinh hô tiếng: “Wow, suối nước nóng a.”

      Ryan thấy nàng thích, ở phía sau nàng khẽ mỉm cười, lại phía trước, kéo da thú người, toàn thân trần trụi xuống nước, sau đó nhìn về phía nàng, gọi: “Mau xuống , rất thoải mái.”

      Điền Hân nhìn xem bốn phía, có chút do dự, nơi này lộ thiên a, này nếu như bị người khác nhìn, vậy mắc cỡ chết.

      Ryan biết nàng do dự, an ủi: “ có việc gì, nơi này trong phạm vi trăm dặm có người, mau xuống , nếu có người đến, cách nơi này rất xa đều có thể nghe được. Nào, nhanh xuống .”

      Bởi vì lần trước hại nàng bị Hắc báo bắt , làm cho Điền Hân tin tưởng được lời của , nhưng suối nước nóng kia quá sức dụ hoặc, cắn răng nhắm mắt, nhanh chóng cởi quần áo, nhảy xuống.

      Ryan nhìn biểu tình nàng thấy chết sờn, buồn cười bơi tới bên người nàng, kéo nàng đến bên tảng đá lớn nhẵn nhụi, bàn tay to tự nhiên xoa lưng nàng, xoa bóp cho nàng.

      Điền Hân để hai tay lên bờ, gối đầu lên tay, thoải mái hưởng thụ, đồng thời suy tư nên thuyết phục về với nàng như thế nào.

      Điền Hân ngâm mình ở trong suối, phía sau còn có người mát xa, thể xác và tinh thần được thả lỏng, mơ mơ màng màng cơ hồ muốn ngủ, đột nhiên bàn tay mát xa phía sau ngừng lại, bên tai truyền đến giọng Ryan: “Tới em.”

      Điền Hân sửng sốt trong chốc lát, mới phản ứng lại, Ryan muốn nàng mát xa cho , Điền Hân trong lòng vừa động, động thân tiến lên, kề sát bộ ngực đầy đặn bờ lưng rộng lớn, hai tay bé từ sau vòng ra trước ngực, ở hai nơi gồ lên, ngón tay linh hoạt vân vê mềm , tiếng hít thở của Ryan dồn dập vang lên.

      Điền Hân vừa lòng nhếch khóe miệng, sau đó ghé vào lưng ôn nhu : “Ryan, nhà của em mọi người còn chưa biết , cứ thế về với em, em sợ họ sợ.”

      Ryan nghe vậy, kéo mạnh tay nàng, xoay người lại, nhìn thẳng nàng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Vậy em khi nào về?”

      “Em .. .” Điền Hân bị nhìn chằm chằm, chột dạ nuốt nước miếng, sau đó lấy lòng dấn lên, ngồi đùi , hai tay bám lấy cổ , liếm liếm hầu kết ngọt ngào : “Em về trước với họ , sau đó lại đến đón , được ?” Nàng biết lý do gượng ép này thể thuyết phục được , nhưng nàng hết cách.

      Ryan nâng cằm nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, gằn từng chữ: “Em xác định, em rồi còn có thể trở về?”

      Điền Hân bị vạch trần, giả bộ trấn định : “Em đương nhiên trở lại, trong bụng có cục cưng của , em sao có thể về.” Điền Hân sợ lại tiếp tục hỏi, cho nên cố ý xoay thắt lưng cọ cọ vào nơi mẫn cảm của .

    3. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      CHương 47 : Ngả bài
      Ryan lời nhìn nàng, ánh mắt làm Điền Hân sợ hãi, cắn răng, bàn tay xuống tìm kiếm, nắm chắc đại nhục bổng mềm nhũn, vụng về vuốt ve.

      “A….” Ryan thét lớn tiếng, đại nhục mềm nhũn bổng nháy mắt cứng rắn lên trong tay nàng.

      Sau đó gạt bàn tay của nàng ra, nhục bổng rất thô cắm vào trong tiểu huyệt nàng…

      Nàng còn chưa đủ ẩm ướt, may sao có nước ôn tuyền bôi trơn, vào cũng dùng sức lắm, nhấn mạnh thắt lưng nàng, chính mình thẳng lưng hướng lên đỉnh đầu, đẩy vào lút cán.

      “A..Ư…” Điền Hân nhịn được kiều kêu lên, tuy rằng vẫn thường xuyên hoan ái, nhưng mỗi lần tiến vào nàng vẫn có chút khó chịu.

      Chỉ là biết Ryan còn muốn gì, đại nhục bổng sau khi hoàn toàn sáp nhập, lại làm gì thêm nữa.

      “Ryan. . . Ryan. . .Cử động, cử động , bên trong căng trướng khó chịu. . . A. . .” Điền Hân bám vai Ryan, khó nhịn xoay thắt lưng mềm mại rên rỉ.

      Nàng cầu xin còn chưa dứt, Ryan hung ác va chạm trong hoa huyệt nàng.

      Mấy trăm lần rút ra chọc vào nhanh, làm cả người Điền Hân mềm nhũn, vô lực bám vào người kiều kêu lên.

      Khoái cảm ngừng chồng chất, hoa huyệt Điền Hân bắt đầu quy luật co rút lại, Ryan lại đột nhiên dừng động tác, dùng đại quy đầu chậm rãi cọ cọ cửa hoa huyệt.

      “Ryan. . .” Chỗ sâu trong hoa huyệt Điền Hân cảm thấy trống vắng ngứa ngáy, làm cho nàng khép hờ mắt, mềm van xin: “Cho em. . . Cho em. . . Khó chịu. . . là khó chịu. . .”

      Ryan dường như có ý định muốn tra tấn nàng, cọ xát nửa ngày nhưng chịu cho nàng thống khoái.

      Điền Hân cảm nhận được tức giận của , bất đắc dĩ vươn đầu lưỡi, liếm hầu kết lấy lòng : “Ông xã, xin . . . Dùng sức, hung hăng “” em . . . Xin …”

      biết là động tác lấy lòng của nàng có tác dụng, hay bị những lời dâm đãng kia tác động, con mắt Ryan đỏ như máu, bàn tay to mở rộng hết mức hai chân nàng, vắt lên lưng mình, rồi sau đó hai tay giữ chắc eo nàng, đại nhục bổng thọc vào hoa huyệt mảnh mai, đâm vào nơi sâu nhất rồi nhanh chóng rút ra, sau đó lại lần nữa dùng sức vào, bóc tách từng tầng thịt mịn, hung ác đảo khuấy tử cung.

      “A a a. . . A. . . A ân. . .” Hoa huyệt được lấp đầy liền thoả mãn, Điền Hân thoải mái kiều rên rỉ, đôi chân dài trắng noãn dưới nước quắp chặt lấy Ryan, đồng thời chiếc mông xinh cũng tự giác nâng lên, phối hợp với động tác của .

      “A. . . Đừng. . . A. . . Ryan. . . Ông xã. . . A. . .” Điền Hân thét chói tai toàn thân bắt đầu run rẩy, đến đầu ngón chân cũng co rút, gắt gao ôm Ryan lên đỉnh.

      Ryan giờ phút này bất chấp nàng lên cao trào, từ trong nước rút ra, giữ lấy cái mông nàng điên cuồng luật động.

      “Khoan. . . Đừng. . . A. . .” Điền Hân đạt đến cao trào mãnh liệt, hoa huyệt ngừng run rẩy gắt gao bao chặt đại nhục bổng, Ryan ôm chặt lấy nàng ngừng va chạm, càng khiến cho cao trào nàng kéo dài thêm ngừng. . .

      Đợi cho cuối cùng khi Ryan bắn vào, Điền Hân sớm chút khí lực, chỉ có thể vô lực víu bờ vai của , mặc cho bấu chặt lấy chiếc mông trắng tuyết, bắn tinh dịch nóng hổi vào tử cung mình.

      Ryan sau khi bắn tinh, cứ để nhục bổng mềm nhũn trong người nàng, nửa ngày gì.

      Điền Hân qua hồi lâu mới tỉnh táo lại từ trong mê loạn, nhận thấy Ryan yên lặng khác hẳn với ngày thường, nàng có chút kinh hãi, khẽ đẩy ra, giọng : “Cho em xuống dưới.” Sắc sư tử này tựa hồ như giống như ngày thường, chỉ cần ở giường cho ăn no hết thảy đều dễ dàng thương lượng.

      Ryan gì, chỉ nhăn mày nhìn nàng, Điền Hân bị nhìn chằm chằm trong lòng sợ hãi, ở trong lòng ngừng tự nhủ bản thân bình tĩnh, bình tĩnh, thể ngày từ đầu trận sợ hãi.

      “Sau khi em trở về, còn tính quay lại đây?” Ryan cuối cùng mở miệng, thanh cũng lạnh như băng dị thường.

      “Em đương nhiên….”

      , muốn nghe lời , được gạt !” để Điền Hân xong, Ryan dùng sức bắt lấy bả vai nàng, truy vấn.

      “Em…” Điền Hân tắc ở cổ họng, trong mắt Ryan nồng đậm tình ý làm cho nàng dám nhìn thẳng, hít hơi sâu, cố lấy dũng khí thẳng thắn : “Phải, em tính trở lại. Ông nội lớn tuổi, cần em chăm sóc.” Biết nên , nhưng nàng đành lòng lừa , để ôm hy vọng hão huyền.

      và em có thể cùng nhau chăm sóc ông nội em, cũng có thể cùng em sinh sống ở thế giới kia.” Ryan ra quyết định của mình.

      Đối với nhượng bộ của , Điền Hân cảm động, nhưng nàng cũng thể đáp ứng: “Ryan, biết, cuộc sống thế giới của em với nơi này hoàn toàn khác biệt, nơi đó giống đực biến thân, bọn họ vẫn luôn là hình người, nếu như theo em đến bên kia , bị cho là quái vật, bị bắt lại. Cho dù bị bắt lại, nơi đó cũng có cây cối, thể săn bắn, có chứng minh nhân dân, thể làm, bị đói chết, Ryan, ở nơi đấy sống được.”

      Đối với lời nàng Ryan cái hiểu cái , nhưng điều thực hiểu được, chính là nàng muốn cùng nhau trở về, nàng cần , Ryan được lời nhìn nàng, trong ánh mắt ngưng tụ bão lốc làm cho Điền Hân run rẩy, nàng rụt vai, vẻ mặt đề phòng nhìn , biết tiếp theo làm ra hành động điên cuồng gì.

      Qua hồi lâu, bão tố trong ánh mắt Ryan chậm rãi tan dần, như bị rút hết khí lực, suy sụp : “Vậy sau khi em trở về, xử lý cục cưng chúng ta ra sao?” càng ngày càng tham lam, vốn chỉ muốn lưu lại thân thể nàng, nhưng bây giờ ngay cả trái tim nàng cũng muốn . .

      “Em…” Điền Hân lùi bước, dám : “Em sinh con, nuôi nấng con lớn lên.” Nàng biết quan tâm đến đứa ra sao, nếu như biết nàng muốn bỏ đứa bé, chừng giết nàng.

      Ryan thở dài, cười khổ : “Em sinh đứa rồi , đứa bé giao cho nuôi nấng, nếu như. . .” Em nhớ nó, có thể quay lại thăm. Vế sau của câu Ryan thốt lên lời, đến nàng còn cần, làm sao có thể quan tâm đến con, tin nàng sinh đứa bé, nhớ nàng căm ghét mang thai nó, nhưng giờ phút này thà là lừa người dối mình tin lời nàng.

    4. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 48: xin lỗi
      Nghe bằng lòng thả nàng , Điền Hân vừa vui sướng vừa cảm thấy mất mát khó tả, miễn cưỡng đè nén tình cảm phức tạp này, nghĩ đến phải đợi chín tháng mười ngày mới có thể sinh hạ đứa bé, thời gian này phải là ngắn, vừa định mở miệng, bị Ryan ngắt lời : “ chỉ có cầu này.”

      Tay Điền Hân tự chủ sờ xuống bụng mình, từ sau khi biết mình mang thai, nàng vẫn cảm thấy xúc động nôn nóng trong lòng, nàng sợ bản thân luyến tiếc đứa , cho nên vẫn chịu thẳng thắn thừa nhận tồn tại của nó, bây giờ ngẫm lại, sinh nó ra, để lại cho Ryan nuôi nấng tựa hồ là lựa chọn tốt nhất, thế là chậm rãi gật đầu.

      Ryan thấy nàng gật đầu, mặt thay đổi rút đại nhục bổng từ trong hoa huyệt nàng ra, sau đó lên bờ mặc quần áo, chỉnh trang xong, lẳng lặng đứng bờ chờ Điền Hân.

      được ôm ấp, Điền Hân tuy rằng ngâm người trong suối nước nóng những vẫn cảm thấy lạnh lẽo, lạnh lẽo từ đáy lòng, làm nàng nhịn được rùng mình. Ngâm mình trong ôn tuyền hồi, sau đó lấy tay rửa sạch tinh dịch bên trong, chút khí lực về phía bờ, nàng cố hết sức leo lên bờ, nhưng cơ thể vừa bị hung hăng thương suy yếu vô cùng, đành phải cầu cứu nhìn về phía Ryan.

      Ryan bất đắc dĩ thở dài, vươn tay kéo nàng ra khỏi suối nước nóng, vẫn mãi thể nhẫn tâm với nàng, cho dù nàng lòng muốn rời xa .

      Nhìn Điền Hân mặc quần áo chỉnh chu rồi, Ryan xoay người trước về phía thôn, Điền Hân nhìn bóng dáng , có chút ủy khuất mếu máo, chạy chậm bước theo.

      Thời điểm hai người rời thôn cực kì cao hứng phấn chấn, ngọt ngào nồng nàn, nhưng thời điểm trở về lại thành trầm trầm sặc mùi tử khí, trước sau, Mộ Sa ở trong khu vườn nhìn thấy, lấy làm lạ la lớn: “Điền Hân”.

      Điền Hân nghe thấy có người kêu tên nàng, dừng bước, ngoái đầu nhìn thoáng, ra là Mộ Sa, quay đầu về hướng Ryan, vừa vặn Ryan cũng quay đầu nhìn.

      Bốn mắt nhìn nhau, mặt Ryan lại chút thay đổi quay đầu , tiếp tục bước về nhà.

      Đối với thái độ lạnh như băng của , Điền Hân rất khó chịu. Tuy rằng biết Ryan như vậy với nàng cũng là nàng tự tìm, nhưng trong lòng vẫn khỏi dâng lên cảm giác mất mát tột cùng.

      muốn về nhà đối mặt với thái độ lạnh lùng của , Điền Hân xoay người theo Mộ Sa, Mộ Sa thân thiết hỏi: “ và Ryan xảy ra chuyện gì vậy? Thời điểm ra ngoài phải rất thân thiết sao?”

      Điền Hân lắc đầu, có lệ: “ cái gì, ấy với tôi có gì.” biết vì sao, chuyện giữa nàng và Ryan, Điền Hân muốn nhiều lời, có lẽ chính lương tâm nàng cũng cho rằng mình đúng.

      Mộ Sa thấy nàng muốn , cũng truy vấn, trấn an nàng hai câu, bảo Ryan tính tình tốt lắm, vài ba câu dễ nghe, là có thể tùy ý sai bảo .

      Điền Hân gật đầu sau đó chỉ gốc cây mạ lảng sang chuyện khác hỏi: “Đây là cái gì?”

      đến cây mạ kia, ánh mắt Mộ Sa lập tức sáng lên, hưng trí bừng bừng giải thích: “Đây là bông mạ, năm trước tôi thu hoạnh được ít, còn đây là cây bông, năm nay nhiều hơn ít, chừng đến mùa thu đủ may áo mặc, còn nữa ở đây còn có khoai lang, còn có….”

      Nhìn Mộ Sa hưng phấn chỉ từng gốc cho nàng xem, Điền Hân trong lòng xúc động, chín tháng sau nàng phải rời khỏi nơi này, nàng cũng nên cố gắng nổ lực cải thiện cuộc sống nơi này, dù sao tương lai cục cưng nàng cũng sinh sống ở đây, hơn nữa Ryan cũng vẫn sinh sống tại nơi này.

      là làm liền, Điền Hân hỏi Mộ Sa nhà thầy thuốc trong thôn ở đâu, Mộ Sa hoảng sợ cho là nàng lại có ý bỏ đứa bé, mãi đến khi Điền Hân giải thích, nhà nàng là trung y thế gia, tuy rằng được chân truyền, nhưng biết về y dược ít, chỉ là dược tính thực vật nơi này rành, muốn kiếm thầy thuốc tìm hiểu.

      Nghe Điền Hân giải thích, Mộ Sa yên tâm, tự mình dẫn Điền Hân đến nhà Kreider.

      Kreider trùng hợp cũng ở nhà, nghe Điền Hân xong, Kreider quả thực rất vui sướng. Thú nhân trong thôn rất lười, người nào muốn cùng nghiên cứu thảo dược thực vật, cho nên y thuật cao thấp trong thôn đều chỉ nhờ , ai để tham thảo nghiên cứu, quả thực rất buồn chán.

      Bây giờ Điền Hân chủ động cầu thỉnh giáo y thuật , vui mừng đến phát điên, hai người nhất thời tán gẫu quên thời gian, mãi đến khi tối rồi vẫn chưa dừng lại. Mộ Sa ngồi ghế bên cạnh nghe ngủ quên mất, vậy mà hai người kia vẫn hề phát ra, cuối cùng vẫn là Chelsea về nhà thấy Mộ Sa, tìm đến cắt ngang câu chuyện của hai người.

      Mộ Sa bị Chelsea ôm về nhà, Điền Hân nhìn nhìn sắc trời, cũng sớm, thế là hẹn Kreider mai đến học tập, sau đó đứng dậy về nhà.

      Thời điểm về nhà Ryan nằm giường ngủ, cơm chiều để bàn, cũng biết ăn chưa. Điền Hân ăn vội vàng, tắm rửa qua loa rồi leo lên giường, nằm xuống cạnh Ryan.

      Vòng tay ấm áp nàng mong chờ hằng ngày còn nữa, Điền Hân cảm thấy thích ứng được, cứ thế trằn trọc lăn qua lăn lại ngủ nổi.

      Thế là nàng chủ động dựa vào, ôm lấy thắt lưng , mặt áp sát lưng Ryan, lẩm bẩm : “Ryan, đừng như vậy, như vậy lòng em buồn bã khổ sở, chúng ta hãy vui vẻ bên nhau chín tháng , cho em hồi ức tốt đẹp để sau này nhớ lại.”

      Ryan nghe vậy vèo cái, xoay người đè lên nàng, ‘Xoẹt’ tiếng xé rách quần áo nàng, rống lên: “Em phải cái gì cũng cần sao, cần , cần cục cưng, vậy em còn muốn nhớ lại làm gì, lưu lại làm gì.”

      rồi kéo hai chân nàng ra, hề báo trước động thân mà vào, Ryan phẫn nộ đau thương trừng mắt nhìn thân hình bé phía dưới, thắt lưng hưng hăng luật động, ra sức va chạm hoa huyệt nàng.

      “Ư…” Điền Hân cảm giác hạ thể đau đớn giống như bị xé rách, đau đến độ chảy nước mắt, đau đớn mãnh liệt làm nàng tỉnh táo, cảm nhận được trái tim Ryan so với nỗi đau cơ thể nàng còn đau hơn.

      Đau lòng khôn nguôi dâng trào, Điền Hân cố nén cảm giác đau đớn nơi hoa huyệt, đung đưa vòng eo phối hợp với , vươn cánh tay bám lấy bờ vai , ghé vào lỗ tai nghẹn ngào : “Ryan, thực xin lỗi, Ryan, thực xin lỗi…Thực xin lỗi. . .”

      Từng lời xin lỗi nghẹn ngào kia, chậm rãi xua tan cơn tức giận của Ryan, động tác dần dần dịu dàng hơn, đôi môi ẩm ướt nóng ấm khẽ hôn lên làn da trắng nõn của nàng, ngón tay ôn nhu vuốt ve hai má nàng, cất tiếng khẩn khoản cầu xin: “Ở lại với được ?”

      “Em…” Điền Hân nghẹn lời, giờ này khắc này nàng rất muốn gật đầu đồng ý, nhưng trong đầu lên hình ảnh ông nội hai mắt đẫm lệ, lại làm cho nàng thể cứng rắn.

      Ryan đợi nửa ngày thấy nàng trả lời, thất vọng ưỡn thắt lưng, mãnh liệt rút ra chọc vào, động tác mạnh mẽ tra tấn, như muốn phát tiết nỗi thất vọng đau thương trong lòng mình.

    5. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 49: Rất Rất Em
      Ryan ép buộc nàng suốt buổi tối, Điền Hân vừa khóc lại kêu, cuối cùng khí lực kêu khóc còn, biến thành vô lực hừ hừ, mãi đến khi trời gần sáng, chịu nổi ngất , Ryan mới buông tha nàng.


      Ngày hôm sau buổi chiều Điền Hân tỉnh lại, cổ họng nên lời, toàn thân cũng đau đớn chịu nổi, quay đầu nhìn, Ryan còn ở bên cạnh, phỏng chừng ra ngoài săn thú.



      Miễn cưỡng đến phòng tắm rửa mặt chải đầu, vừa từ phòng tắm ra, liền thấy Ryan cầm con mồi trong tay từ cửa vào.



      Điền Hân theo bản năng co rúm lại, nắm chặt quần áo người.



      Ryan nhìn nàng cái gì, khiêng con mồi đến kho. Sau đó lại cầm nguyên liệu nấu ăn ra, làm đồ ăn chiều.



      Điền Hân thấy nãy giờ gì, trong lòng thấp thỏm khôn nguôi, sợ cơn giận còn sót lại chưa tiêu cũng dám trêu chọc . Ngoan ngoãn lăng xăng quanh phụ giúp.



      Ryan vẫn để ý tới nàng, nhưng đuổi nàng, cơm chiều rất nhanh làm xong, hai người ngồi vây quanh ở bên cạnh bàn im lặng ăn cơm.



      Lúc trước Ryan đều rất nhiệt tình chăm sóc nàng, thời điểm ăn cơm ngừng dỗ nàng ăn nhiều chút, cho dù giận dỗi cũng chưa từng hờ hững với nàng, nay đột nhiên lãnh đạm với nàng, làm cho nàng trong lúc nhất thời chấp nhận được. Trong lòng Điền Hân khó chịu, nhịn được chủ động nhích lại gần bên người Ryan, cúi đầu ai oán gọi: “Ông xã…”



      Ryan ngẩng đầu nhìn nàng cái, há mồm muốn cái gì, cuối cùng cũng gì, chỉ cúi đầu câu: “Ăn cơm.”



      câu đơn giản lại làm cho Điền Hân xúc động đến muốn rơi lệ, giọng “Vâng” tiếng, sau đó cúi đầu gắp miếng thịt nướng, cố gắng nuốt, nước mắt trào ra khóe mắt tí tách rơi.



      Ryan nhìn dáng vẻ nàng ủy khuất lặng lẽ rơi nước mắt đau lòng vô hạn, khỏi thở dài, sờ sờ đầu nàng, dịu dàng : “Vui vẻ ăn cơm , chúng ta đều cùng vui vẻ, chín tháng chín tháng.”



      Điền Hân “Oa” tiếng bổ nhào vào trong lòng khóc, nàng có thể cảm nhận được có bao nhiêu ủy khuất, vậy nhưng vì nàng mà đè nén nó xuống, điều này thể làm cho nàng cảm động.



      “Được rồi, đừng khóc, đừng khóc.” Ryan xoa xoa lưng nàng, ôn nhu dỗ dành. Tuy rằng ra của nàng làm tổn thương, nhưng muốn miễn cưỡng nàng, nếu như nàng muốn đ để nàng , nguyện ý vì nàng thỏa hiệp, ai bảo để ý đến nàng còn hơn chính bản thân, thà rằng để mình khó chịu, cũng đành lòng làm khó nàng. Cảm xúc này chưa từng có, ngay cả với Mộ Sa cũng chưa từng, biết nên xử lý ra sao, đành thuận theo phản ứng bản năng của bản thân, chẳng lẽ đây là tình sao? hiểu, nhưng tin đây chính là tình , nàng, cho nên nguyện ý buông tay.



      Rất rất rất em, cho nên nguyện ý từ bỏ để em có thể bay đến nơi hạnh phúc hơn. Trong đầu Điền Hân đột nhiên xuất lời ca ấy, giờ này khắc này nàng cuối cùng cũng tin, tin rằng Ryan nàng, rất rất rất nàng, chỉ là nàng có hay , bản thân nàng cũng biết, mà cũng dám đón nhận, giờ phút này nàng lại cam tâm tình nguyện muốn vì sinh hạ đứa này, nếu nàng có cách nào khác làm bạn , vậy đành nhờ đứa bù đắp cho .



      Từng ngày từng ngày trôi qua, hai người đối với chuyện Điền Hân ra đều đá động tới, tình cảm càng lúc càng bền chặt, trong lòng Điền Hân cũng còn băn khoăn nữa, nàng muốn bồi thường phần nào đó, đem tất cả nhu tình dồn lên người . Ban ngày vắt óc tìm cách lưu lại cho đứa cùng Ryan đầy đủ tiện nghi, da thú áo choàng, giày da thú, chuẩn bị bộ rồi lại thêm bộ, các loại dược liệu trị thương ngoài da, cảm mạo ho khan linh tinh, nhét đầy vào bao to. Đến buổi tối cũng bài xích hoan ái cùng Ryan, mà là nhiệt tình như lửa đáp lại .



      Đến tháng năm cục cưng Ivey ra đời, là bé trai cực kì dễ thương, Ryan đó là giống cái, nhưng Điền Hân lại chẳng nhìn được ra điểm gì khác với thú nhân giống đực. Nàng vẫn rất tò mò biết đàn ông làm sao sinh con, nhưng thực đáng tiếc cục cưng Ivey ra đời lúc nửa đêm, đến khi nàng biết được cục cưng được sinh ra rồi, làm nàng có cơ hội tìm hiểu.



      Sau đó mùa mưa kéo đến, hết mùa mưa chính là mùa thu, Mộ Sa năm nay rất được mùa, khoai lang, bông, các loại ít, cộng với số bông thu hoạch năm ngoái, Điền Hân và Mộ Sa cân nhắc cùng nhau gặt những cây bông lớn, sau đó dệt thành tấm vải lớn. Cả hai đều rất vui khi hoàn thành, bèn bàn bạc xem năm sau có nên mở rộng gieo trồng.



      Điền Hân còn đưa ra phương hướng nuôi đông vật có lông để làm len, Mộ Sa cũng rất hưởng ứng, bèn khẩn cầu Chelsea cùng Ryan thu thập thêm nhiều lông, để các nàng ở nhà xe sợi.



      Hai người cuối cùng cũng làm được hai chiếc áo lông, đẹp đến độ dám mặc lên người, mà đem khoe khắp nơi. Thời tiết dần dần trở lạnh, bụng Mộ Sa càng lúc càng lớn, bụng Điền Hân cũng lớn hơn, Chelsea và Ryan cả hai cũng bắt đầu nôn nóng, săn thú nữa, cả ngày canh phòng bên cạnh, cẩn thận chiếu cố.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :