1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[sưu tầm] Ông xã em là thú nhân – Thượng bộ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 69&70

      69. Sinh cho đứa con

      Mộ Sa biết lại muốn nữa nhưng người bây giờ mệt mỏi vô cùng, hai nơi ở dưới đều chưa hết sưng, căn bản thể tiếp nhận , ngẫm lại hai người cả ngày làm ổ trong phòng cũng phải cách, biết chừng nào mới qua mùa mưa, chỗ này có cái gì giải trí, mà thú vui lớn nhất của Chelsea là bắt nạt , được, phải mau nghĩ cách, bằng chưa qua mùa mưa, bị Chelsea hại chết.
      Nghĩ thế rồi chặn bàn tay Chelsea lại, : “Chelsea, gọi Ivey với Sander đến đây chơi được , em dạy mọi người chơi mạt chược.”
      “Mạt chược là cái gì?” Chelsea hiểu.
      gọi họ đến , chờ họ đến rồi, em giải thích mọi người cùng nghe luôn.” Mộ Sa ra sức đẩy , thúc giục nhanh nhanh.
      Chelsea miễn cưỡng đứng dậy gọi người, Ivey và Sander tới rất nhanh, hai người họ cũng rảnh đến phát chán, vừa nghe Mộ Sa muốn tìm họ đánh mạt chược gì đó tuy cũng biết đó là cái gì, nhưng hai người đều rất hào hứng.
      Mộ Sa thấy cả hai đến, kéo họ với Chelsea dùng gỗ làm thành bộ mạt chược trước, sau đó mới giảng giải quy tắc chơi, rồi lấy trái cây làm tiền đặt cược, bốn người ngồi vào chỗ.
      Chơi được mấy ván, Mộ Sa liền rầu rĩ, lẽ nào thú nhân ở dị giới này chẳng những dáng người cao lớn, ngay cả chỉ số thông minh cũng ‘cao lớn’ luôn sao, đáng lẽ tứ chi phát triển đầu óc phải đơn giản mới đúng chứ, nhưng nhìn đống trái cây bên cạnh họ kìa, bên lại ít nhất, là sư phụ mà, là người từ thời văn minh đại hơn nơi đây mấy ngàn năm lận, vậy mà thua thê thảm nhất, chơi cả buổi rồi mà chả ù được lần nào, ai oán nghe bên kia lại hét lên:
      “Ù rồi. Cùng màu, chung trái cây, chung trái cây, đúng rồi Mộ Sa, cùng màu được mấy trái ha.” Ivey ù cùng màu, hưng phấn thôi, vươn tay gom trái cây của ba nhà còn lại.
      Trời ạ, có còn thiên lý trời, cậu ta nhớ thắng ván thu được bao nhiêu trái cây, vậy mà có thể nhớ làm sao để ùđược, được rồi, dù là thời gian đầu mới học cũng nhớ khi thắng phải tính bao nhiêu tiền, nhưng họ học khỏi nhanh quá rồi, mới qua lần mà nhớ được kĩ thuật ù bài, lúc trước học mất mấy ngày, việc này làm nghi ngờ biết có phải chỉ số thông minh của mình thấp quá rồi .
      Chelsea thấy trái cây bên Mộ Sa càng lúc càng ít, sắc mặt càng lúc càng khó coi, đành phải giải vây: “Tôi hơi mệt rồi, hôm nay ta chơi nhiêu đây thôi.”
      Ivey chơi chưa , nhưng nghe Chelsea vậy cũng tiện gì thêm, hẹn Mộ Sa ngày mai chơi nữa, rồi kéo Sander ôm chiến lợi phẩm hoan hỉ về nhà.
      Họ vừa , Chelsea liền kéo Mộ Sa qua, để ngồi đùi , rồi cúi đầu hôn lên môi , hạ giọng: “Trái cây trong nhà bị em thua nhiều như vậy, em xem phải phạt em sao đây? Hử?”
      “Ông xã.” Mộ Sa buồn rầu lủi vô ngực , chủ động vòng tay ôm quanh cổ , buồn bực hỏi: “ coi có phải em ngốc lắm ?”
      Chelsea vừa nghe liền cười hì hì, cúi đầu hôn đến khi thở hổn hển mới buông ra, cụng trán mình lên trán , rì rầm: “Ngốc.”
      Mộ Sa bất mãn nhéo cổ , giận dữ : “ mới ngốc, mới ngốc á.”
      Chelsea cười ha hả, kéo tay xuống, đưa lên miệng hôn rồi mặt mày vui vẻ dỗ : “ ngốc, ngốc, được chưa, vợ thông minh nhất, còn biết hầm thịt, biết làm giày, còn trồng cây nữa, ai có được bà xã thông minh như đây? Hửm?”
      “Hừ…” Mộ Sa hết giận, cũng đúng, ai thông minh như được chứ, chơi mạt chược thua hoài là do số đen thôi, liên quan đến chỉ số thông minh, Mộ Sa tự an ủi mình.
      Chelsea nhìn dựa vào lồng ngực , mềm mại nhắn, mặt còn hậm hực, biểu sinh động, đột nhiên cảm thấy ấm áp, hạnh phúc, đây chắc chắn là cảm giác gia đình, trong lòng xao động, cọ lên trán vài cái, hỏi dịu dàng mà nghiêm túc: “Mộ Sa, sinh cho đứa con được ?” Đây là lời lần đầu tiên phát ra từ đáy lòng mà phải vì bị các trưởng lão thúc giục, hi vọng có thể sinh con cho , sinh đứa bé giống hệt .
      Mộ Sa lặng , chuyện này cần hỏi mà, họ ân ái thường xuyên hơn nữa hoàn toàn phòng tránh, còn luôn bắn vào trong, có con là chuyện sớm muộn thôi. Có điều chịu hỏi ý , cho có cảm giác được tôn trọng, bèn thẹn thùng gật đầu.
      Chelsea thấy gật đầu, quá đỗi vui mừng, cúi hôn sâu, liếm dần liếm dần, từ từ càng hôn càng hướng xuống.
      Bàn tay cũng thừa cơ mon men xuống, mơn trớn hai bắp đùi trắng nõn, chậm rãi dừng lại ở đỉnh đùi, chen vào giữa hai chân khép chặt, ngón tay ngừng trêu chọc, sờ soạng nhuỵ hoa mẫn cảm, lúc run rẩy tách hai cánh hoa ra, vê tròn ngay cửa huyệt như hư như thực khiêu khích.
      “Ưm…” Mộ Sa bị khiêu gợi khó chịu kẹp hai chân lại, xoay eo cọ người , trong hoa huyệt chảy mật dịch thấm ướt ngón tay .
      “Ngoan, mở chân ra.” Chelsea rất thích vẻ mặt khó kiềm nén của , hôn môi dụ dỗ.
      Từng đợt kích thích làm Mộ Sa khuất phục dưới khoái cảm, đỏ mặt giang rộng chân ra, để tiến vào.
      “Ngoan lắm.” Chelsea vừa vừa xoay lại, để ngồi đùi đưa lưng hướng về , cả người dựa vào , như vậy chỉ cần vừa cúi xuống là có thể thấy hoa huyệt ướt đẫm run rẩy.
      “Bảo bối, cúi xuống.” Ngay lúc Mộ Sa cúi xuống, ngón tay đồng thời trượt vào, cửa huyệt ướt đẫm, ngón tay tiến vào rất thuận lợi, dạt con đường chật khít, bốn ngón còn lại rê chậm đoá hoa trắng mịn ướt át.
      “Ưh…” Cúi đầu nhìn ngón tay ra vào bên trong mình làm Mộ Sa cảm thấy rất mắc cỡ, mím môi quay mặt , định khép chân lại bị tay giữ lại, kéo ra.
      “Sao vậy bảo bối, thích xem? Hử?” Chelsea cắn tai , hỏi gian tà, thấy mím môi e thẹn nhắm mắt, chịu trả lời, thế là khiêu khích tiếp: “Của em thích ngón tay đấy, em xem mút chặt hơn này, tham quá đúng , mút đến nghe tiếng luôn, còn nhiều nước nữa, muốn cái lớn hơn , hử?”

      70. Nhân thú?

      “Đừng nữa, Chelsea… Ứh…” Mộ Sa bị càng xấu hổ, màu da cả người vì vậy mà đổi thành màu hồng, vặn eo định trốn khỏi khiêu khích của , nhưng hoa huyệt bất giác co lại, bao chặt ngón tay.
      “Ha ha…” Nhìn vừa khó nhịn vừa thẹn thùng, Chelsea cười khẽ, bây giờ càng ngày càng thích khiêu khích , nhất là nghe từ miệng kêu lớn xin tiến vào, mùi vị đó so với thẳng vào biết mất hồn hơn bao nhiêu lần.
      “Vật , biết, có muốn chày lớn vào , có gì hết đâu nha.” xong rút ngón tay ra, hai tay hướng lên phủ chụp gò ngực trắng nõn xoa nắn.
      “Umm…” Từng đợt tê dại xuyên qua ngực chạy thẳng xuống thân dưới, ham muốn của Mộ Sa bị khiêu khích hoàn toàn, nhưng lại cố tình rút ra, cảm giác trống rỗng trong tiểu huyệt ngày càng nhiều làm Mộ Sa bỏ hết e ngại, hạ giọng cầu xin: “Chelsea, vào , xin vào .”
      “Bảo bối, em muốn cái gì vào, vào chỗ nào, em biết được.” Chelsea xấu xa nhéo hai đầu vú, đau đớn làm Mộ Sa càng thêm điên cuồng, nguẩy đầu kêu lớn:
      “Gậy thịt đó, vào trong hoa huyệt của em, ông xã đâm mạnh , xin , làm mạnh vào.”
      “Được, bảo bối, nhìn đâm mạnh em đây.” Chelsea rồi nắm eo , xoay người lại để đối diện với , rồi để gậy thịt ngay lối vào, cho chậm rãi ngồi xuống.
      “Ư…” Tuy hoa huyệt Mộ Sa ướt đẫm nhưng của vừa vào, bị căng hết cỡ, khó chịu hừ tiếng.
      “Nhìn xuống, bảo bối, nhìn mang khoái lạc đến cho em.” Chelsea vừa vừa nảy lưng lên, vào lút cán.
      “Aaa…” Mộ Sa hét um, cửa tử cung lại bị đẩy ra, cơn đau này mỗi lần vào đều khó tránh khỏi, chỉ còn cách buộc mình phải cố hết sức thích ứng.
      Nhưng Chelsea hoàn toàn cho thời thích ứng, bàn tay to lớn ôm chặt eo , nhấc lên xuống rất nhanh. Đôi khi lúc ngồi xuống lại thẳng lưng nảy lên, làm Mộ Sa hét lớn.
      Mộ Sa sợ nhất tư thế này, lực ngồi xuống cộng với lực đâm lên, vật của mạnh mẽ vào tử cung , thành tử cung như bị chọc thủng, sợ bị đâm thủng cùng với khoái cảm làm Mộ Sa chịu nổi phải khóc mấy lần, bắt đầu thút thít xin tha.
      “Ư… chậm… chậm thôi…a… chút…Chelsea, lên giường … aa… xin …”
      “Được, vật , nghe theo em.” Chelsea lại nhấc lên xuống vài cái, thoả mãn nghe tiếng nức nở rồi mới ôm đứng lên, vừa về giường vừa nhấp lên xuống theo, chưa đến giường Mộ Sa đến cao trào.
      “Thoả mãn rồi? Vật .” Chelsea bị hoa huyệt lúc lên cao trào thít chặt kêu lên đau đớn, rốt cuộc khống chế nổi lực đè lên giường điên cuồng ra vào.
      Gậy thịt thô to ngừng đâm vào tiểu huyệt, mãnh liệt cuồng bạo, nơi giao hợp liên tục tràn ra chất lỏng dâm mỹ.
      “A…aa…a…aaaa…” Mộ Sa mặt đẫm mồ hôi nhăn lại, miệng vô thức rên theo. Thân thể trần truồng lắc theo nhịp ra vào mạnh mẽ của Chelsea, hai bầu vú như hai con thỏ nhảy nhót.
      “Ưm… chậm chút… aa… chút… xin … ông xã…” Chelsea mỗi lần tiến vào đều như muốn xé đôi , cơ thịt trong hoa huyệt bị ma sát mạnh mang đến khoái cảm khiến điên cuồng, Mộ Sa mê loạn, co thắt rồi hét lên van xin.
      Chelsea ngó lơ lời van xin của , gậy thịt hung mãnh đâm vào trong, mắt vì dục vọng mà ngầu đỏ.
      biết bao lâu, Mộ Sa ra rất nhiều lần, người còn chút sức lực mềm nhũn bên dưới , kêu gào cũng thành nức nở.
      “Ư a…” đảo cái, trước mắt Mộ Sa lại trắng xoa, cảm giác lại sắp lên cao trào.
      “Gru…” Gần như cùng lúc, Chelsea cũng hét lên, bắn toàn bộ vào trong .
      Chelsea thoả mãn nằm người hồi, cúi xuống hôn lên khuôn mặt đẫm mồ hôi. Hôn lát, gậy thịt lại cứng lên liền rút ra, xoay thân hình mệt lử của lại, tạo thành tư thế quỳ.
      “Nghỉ ngơi chút , em mệt chết được.” Mộ Sa bất mãn lại muốn ức hiếp , ưỡn ẹo lưng chịu phối hợp.
      “Bộp bộp.” Chelsea vỗ lên mông hai cái vừa đủ lực, cảnh cáo: “ được lộn xộn, ngoan ngoãn nâng mông lên, phải chịu sinh con cho rồi à. Nghe lời .”
      “Làm em mệt chết rồi xem ai sinh con cho .” Mộ Sa làu bàu, nhưng vẫn nâng mông lên. Lơ đãng xoay lại đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, sao lại có lông mềm, nghi ngờ quay lại nhìn, nhìn thôi, thấy rồi Mộ Sa sợ đến suýt ngất, Chelsea lại hoá thành hình thú, vật giữa háng còn lớn hớn so với lúc là hình dạng người chen vào giữa đùi .
      “Á…” Mộ Sa hét lên, biết sức lực ở đâu ra, quay phắt lại, lủi về góc giường, rồi phóng xuống đất, cả người run rẩy hoảng sợ nhìn Chelsea, lắc đầu nguầy nguậy: “, được, Chelsea, em muốn, nếu dám dùng hình thú, em … em cắn lưỡi tự sát.”
      Trời ơi, là đáng sợ, lại muốn dùng hình thú, là nhân-thú đó. Mộ Sa bất kể thế nào cũng chấp nhận được, lúc trước vì nên mới thoả hiệp để chơi đùa cúc huyệt, nhưng còn người với thú, sao cũng chịu, nếu nghe lời mà cưỡng ép, thà chết trước mặt chứ để chà đạp.
      Hơn nữa bắt đầu nghi ngờ, trong lòng Chelsea rốt cuộc đối với thế nào, cưng chìu , thương , vì sợ chết mà khóc, nhưng lại để ý đến cảm nhận của làm đau, làm bị thương cũng là , bây giờ còn mặc kệ sống chết của , muốn dùng hình thú giao hợp, trong lòng là người vợ cả đời này hay chỉ là công cụ cho phát tiết?

    2. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 71&72

      71. Tìm phúc lợi

      Chelsea thấy kiên quyết còn uy hiếp cắn lưỡi tự tử, sợ đến run rẩy cả người, nghĩ lại mình hơi hấp tấp, xem ra thời cơ chưa tới, còn phải chậm rãi dụ đồng ý. Thế là hoá lại hình người, vẫy tay với , dịu dàng dỗ: “Được rồi, xài hình thú nữa, ngoan, lại đây.”
      Mộ Sa chưa yên tâm, dám đến gần, sợ lừa chờ mất cảnh giác hoá thành hình thú lại, cũng giống như vừa rồi, nếu phát giác kịp thời bị cưỡng ép rồi.
      Chelsea thấy đề phòng biết là tin , thở dài cam đoan : “Bà xã, bảo đảm, em cho dùng hình thú bao giờ dùng, vậy được chưa, mau tới đây , căng khó chịu quá.”
      Mộ Sa nghe thế mới thoáng yên tâm, nhìn xuống theo ánh mắt thấy vật đàn ông cực đại dựng đứng run nhè .
      Bất giác nuốt nước miếng, cái này phải cố lắm đối phó được đây, ngắm khoảng cách giữa và Chelsea, rồi ngắm khoảng cách giữa với cánh cửa. Chắc là có cơ hội chạy trốn.
      Thế là chạy về hướng cửa, vừa : “ tỉnh táo tối trước .”
      “Vật , em ngoan.” Đáng tiếc Mộ Sa vừa đụng đến cánh cửa bị Chelsea túm lại, trong tiếng kêu sợ hãi ôm ngang , ném lên giường.
      “Em …” Mộ Sa định vùng đứng dậy bị Chelsea ép mạnh lại, lật người qua, tay đè lại ghì chặt mông , làm thể động đậy, cực đại nóng rực hề báo trước vọt vào hoa huyệt sưng đỏ.
      “Đừng… aa…” Thình lình bị tiến vào làm Mộ Sa hét lên thất thanh, mười ngón tay bấu chặt da thú.
      cho dùng hình thú, vậy em phải cùng cả đêm.” Chelsea cắn lưng tuyên bố, nửa thân dưới đụng vào mông , chỉ mấy lần mông Mộ Sa đỏ ửng.
      “Ư…a…” Mộ Sa bị va chạm liên tục nên lời, ngửa đầu rên rỉ, khuỷu tay chống được mà khuỵu xuống, đồi ngực cũng vì va chạm của người phía và da thú phía dưới ma sát cũng nhanh chóng ửng hồng…
      Chelsea như , màng lời cầu xin của Mộ Sa, giày vò đủ kiểu cả buổi tối, cuối cùng Mộ Sa chịu nổi, hai tiểu huyệt đều sưng đỏ, nhưng vật của vẫn chưa thoả mãn, cuối cùng đành phải chủ động dùng miệng giải quyết cho , Chelsea phóng ra trong miệng Mộ Sa lần mới tha cho .
      Mộ Sa hầu như vừa nằm xuống là ngủ luôn, Chelsea lại hề buồn ngủ nhìn vật ngủ mê man trong lòng, rì rầm vô cùng thương: “Đồ lừa đảo, còn sinh con cho , cuối cùng lại cho dùng hình thú, em là đồ lừa đảo.”
      Tuy rất muốn có đứa bé giống hệt , nhưng nếu muốn cũng miễn cưỡng, dù sao cũng hơi lo chịu nổi hình thú, nhưng vừa nghĩ đến các trưởng lão cứ thúc giục, cũng đau đầu, bây giờ còn dễ , dù sao tới cũng chưa lâu, nhưng đến mùa xuân nếu bụng vẫn có động tĩnh gì, chừng các trưởng lão họp lại bàn bạc đối sách, lúc đó lại khó tránh khỏi phiền phức, aizzz…
      Nhưng nghĩ lại cũng sao, cùng lắm làm tộc trưởng, quá lắm nữa đưa Mộ Sa chỗ khác sống.
      Vừa nghĩ như thế, bất quá là tộc trưởng phải tìm phúc lợi cho người trong tộc, nên kéo da đắp cho Mộ Sa, ngồi dậy đến phòng tắm rửa mặt sơ, mở cửa ra.
      Nếu bây giờ có cách nào sinh ra đời sau, phải giúp những người đơn lẻ tìm được bạn đời, để bọn họ sinh ra nhiều đời sau cũng tốt, vậy đến nỗi bị động về phía trưởng lão.
      Mộ Sa khi tỉnh lại trời chiều, Chelsea biết đâu, đau nhừ người, vừa nhúc nhích khó chịu muốn khóc.
      Lăn qua lộn lại giường hồi, đói bụng hết chịu nổi mới miễn cưỡng bò dậy, nhớ nổi bao lâu rồi mình được ăn cơm, dù sao từ lúc mùa mưa đến giờ, Chelsea cứ ức hiếp , để đói bụng mãi.
      Tìm đại trái cây ăn lót dạ, rồi lê thân thể yếu ớt đến phòng tắm, cuối cùng mới có cảm giác được sống lại.
      Chelsea ở nhà, nhìn quanh, cảm thấy rất trống vắng, rất muốn được gặp , nhận ra mình nghĩ thế, Mộ Sa đỏ mặt, sao giống như bé mới lớn biết vậy, phút gặp thấy nhớ.
      Nhưng thẹn thẹn, vẫn nén nổi nỗi nhớ, sửa sang bản thân xong ra ngoài tìm .
      May trời mưa lớn, còn mấy thú nhân ở ngoài lại, Mộ Sa hỏi đại người mới biết Chelsea ở khoảng đất trống trong thôn.
      Lúc Mộ Sa đến nơi khỏi bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ, mới thức trễ chút thôi, thay đổi thế này lớn quá rồi.
      khoảng đất trống dựng cái chòi lớn cách đất rất cao, cái này chưa làm Mộ Sa giật mình nhất, làm hết hồn nhất là người trẻ tuổi trong thôn đều tụ tập ở đây, bốn năm người bàn chơi mạt chược.
      Trời ạ, đây đúng là sòng mạt chược mà, khiến có cảm giác gian rối loạn.
      Chelsea cúi đầu dạy thú nhân cách chơi, đột nhiên như có linh cảm, nghiêng đầu qua, thấy Mộ Sa đứng ngây ở cửa.
      Nhếch miệng kêu Ivey dạy ở bàn khác để cậu ta dạy thú nhân kia tiếp, còn mình bước đến cạnh Mộ Sa, kéo vào lòng, dịu dàng dò hỏi: “Dậy rồi, em ăn gì chưa?”
      “Ưm…” Mộ Sa máy móc gật đầu, chỉ cảnh làm mơ hồ, thể tin hỏi: “ làm?”
      Chelsea nhìn dáng vẻ ngây ngốc, đáng , kiềm nổi cúi xuống hôn sâu, lúc thở hổn hển mới buông ra, nhìn những thú nhân mới tới mặt mày hưng phấn, tự hào : “Thế nào, chồng em thông minh chứ.”
      Mộ Sa nhìn theo mắt mới phát , bên cạnh giống cái thú nhân ở Hồ tộc đều có thú nhân giống đực chưa có bạn đời ngồi kèm, nhất thời hiểu ra.

      72. Bạn bè

      Hoá ra Chelsea có chú ý đến. Quả nhiên là thông minh, cứ chơi đùa thế này, chừng nảy sinh tình cảm luôn.
      cười khẽ khen ngợi: “Ông xã à, giỏi quá.”
      Chelsea được khen ngợi mặt mày hớn hở, cúi xuống cụng trán cọ cọ, làm nũng: “Bà xã, muốn thưởng, em phải hôn .”
      Mộ Sa muốn né tranh nhưng khoé mắt lại liếc thấy Philo ở cách đó xa nhìn về hướng này, thế là đổi ý, kiễng chân hôn lên môi cái.
      Chelsea hài lòng, kéo tìm bàn đá thú nhân thua thảm hại ra, hai người ngồi xuống chơi tiếp.
      Có tấm gương số đen của Mộ Sa nên Chelsea ngồi chơi chính, Mộ Sa chỉ ngồi cạnh coi ké, Chelsea tay xào bài, tay vuốt ve hông , dáng vẻ ngọt ngào làm người ta ao ước.
      Chơi chưa được lâu, Mộ Sa cảm thấy đói bụng, thuận tay lấy trái cây trong đống trái cây bên cạnh lên cắn miếng.
      Chelsea thấy ăn tiền thắng bạc, cười khẽ hỏi : “Sao vậy, em đói hả?”
      Mộ Sa gật đầu, nuốt miếng cuối cùng, lầm bầm than oán: “ biết tại ai nữa, làm hại em hai ngày nay chưa ăn được gì, hôm nay cũng mới ăn trái cây thôi, đói được sao.”
      Chelsea nghe xong cười : “Được rồi, là lỗi của , lần sau nhớ cho em ăn chút gì đó, bên kia có thịt nướng, lấy cho em, em chơi thay .”
      rồi nhỏm dậy bị Mộ Sa giữ lại: “ chơi tiếp , tự em lấy.” Nếu ngồi chơi, sợ mình thua sạch mớ trái cây này mất.
      Thấy đứng lên Chelsea cũng gì, dù sao chỉ mấy bước, ngước lên là thấy .
      biết ai lại chu đáo thế này, cập sát vách là cái bàn rộng dài, mặt bàn để rất nhiều thịt thú nướng vàng ươm với nước uống, các thú nhân chơi mà đói bụng lúc nào cũng có đồ ăn.
      Ngửi mùi thịt nướng, Mộ Sa lấy cái chén gỗ, mỗi khối thịt đều cắt miếng bỏ vào chén, đợi về chỗ ngồi ăn, là đói lắm rồi.
      Ăn được mấy miếng, cảm thấy hơi khát, cầm chén nước uống hơi, uống xong mới nhận ra, quay đầu nhìn thấy Ryan đứng cạnh, tay còn giữ tư thế chuyển chén nước.
      Mộ Sa bỗng nhiên thấy lúng túng, thả cái chén vào tay .
      Ryan cười , dịu dàng hỏi: “Uống nữa ?”
      Mộ Sa lắc đầu, mím môi nhìn biết phải gì.
      Ryan nở nụ cười đơn, tự giễu: “Sao vậy, ghét thế sao, ngay cả câu cũng muốn à?”
      phải, Ryan, tôi…” Mộ Sa vội vàng phủ nhận, nhưng nửa chừng lại biết nên tiếp thế nào, rất thích Ryan, nhưng là thích của tình bạn kìa, là người rất truyền thống, nếu nhận định Chelsea là chồng dễ dàng thay đổi, nên biết phải đối mặt với tình cảm của Ryan thế nào.
      “Chuyện gì vậy? Hai người chuyện gì?” Ryan vừa định mở miệng, Chelsea liền xen vào, chiếm hữu kéo Mộ Sa vào lòng.
      Mắt Ryan chợt buồn, cố nặn ra nụ cười : “Thấy hai người ngọt ngào thế này tôi rất hâm mộ, xem ra tôi cũng phải mau tìm bạn đời thôi.”
      Rồi nắm tay phải lại đấm lên vai Chelsea cái, trêu chọc: “Chelsea, cậu đừng hẹp hòi vậy chứ, cho Mộ Sa chuyện với tôi, cậu xem ấy sợ đến nỗi dám với tôi câu nào.”
      Chelsea nghe Mộ Sa câu nào với Ryan, có chút đắc ý, rồi lại muốn ai thấy vẻ đắc ý, mặt mày hơi mất tự nhiên: “Tôi làm gì hẹp hòi đến vậy.” Tuy trong lòng muốn cho Mộ Sa để ý Ryan, nhưng ra có vẻ hẹp hòi quá.
      “Mộ Sa, em xem , Chelsea hẹp hòi mà, sau này nhớ chuyện với nhé. biết lựa chọn của em rồi, chúng ta vẫn là bạn bè chứ?” Mấy ngày nay gặp , nghe tiếng , quả sắp bị dồn nén phát điên, chỉ cần có thể thường xuyên gặp , nghe tiếng , nguyện dùng danh nghĩa bạn bè để bảo vệ .
      Mộ Sa nghe vậy thở , trịnh trọng gật đầu: “Chúng ta đương nhiên là bạn, bạn tốt nhất.”
      “Ha ha, vậy là được rồi!” Ryan cười, nhưng nụ cười ấy lại đầy chua xót.
      “Em lấy xong đồ ăn chưa? Chúng ta về , họ còn chờ chúng ta kìa.” Chelsea rồi gật đầu chào Ryan, kéo Mộ Sa .
      Tuy Ryan muốn làm bạn với Mộ Sa, nhưng cảm thấy Ryan chưa tắt hi vọng, nên thích Mộ Sa tiếp xúc Ryan nhiều, bèn kiếm cớ lôi Mộ Sa .
      Mộ Sa bị Chelsea kéo vẫn quên quay lại cười cười xin lỗi Ryan, Ryan cũng cười đáp lại, như vậy là đủ rồi, chịu chuyện với , chịu cười với , như vậy là đủ rồi…
      Mùa mưa trôi qua rất nhanh, Mộ Sa và Chelsea hai người ngọt ngọt ngào ngào dính nhau rời, nhưng Mộ Sa rất kiêng dè hình thú của Chelsea, mỗi lần Chelsea đè xuống đều phải nhấn mạnh mấy lần “ được dùng hình thú”.
      Chelsea cho mọi người cùng chơi mạt chược rất thành công, tám giống cái Hồ tộc ở lại chỉ có Philo là đòi về, còn bảy người còn lại đều thành công tìm được bạn đời, đây là thu hoạch lớn trước nay chưa từng có, thú nhân Sư tộc khỏi vui mừng hồ hởi.
      Philo rồi, Mộ Sa rất vui, nhưng chịu thừa nhận mình ghen, ghen với đàn ông, vẫn chấp nhận nổi.
      Mùa mưa vừa qua mùa thu tới, người trong thôn bắt đầu bận rộn, giống đực bận bịu săn bắt con mồi dự trữ sống qua mùa đông, giống cái cũng ra ngoài hái quả dại với thảo dược.
      Trong nhà quả dại nhiều, Mộ Sa và Chelsea đều ăn hết, nếu tích trữ lâu rất dễ bị hư nên Mộ Sa bảo Chelsea làm cho cái thùng gỗ lớn, bỏ trái cây vào trong, đậy kín cất vào kho, có khi làm rượu trái cây cũng giống như rượu nho chừng.
      Đúng lúc còn có chuyện lớn đó là Ivey mang thai, Sander mừng rỡ cười toe toét cả ngày, cấm Ivey rời thôn, còn đặc biệt chạy tới nhờ Chelsea cho Mộ Sa ở trong thôn với Ivey cho đỡ buồn.
      Mộ Sa rất tò mò chuyện Ivey mang thai, mặc dù biết đây là thế giới đàn ông, nên nhất định cũng là đàn ông sinh con, nhưng biết với tận mắt thấy vẫn khác nhau xa, đàn ông sinh con là rất…

      Sorry cả nhà vì post trễ, mấy bữa nay K bệnh nên toàn ngủ sớm chả edit được, 2c này nữa là hết sạch đồ dự trữ rồi mà editor vẫn chưa khỏi bệnh, cả nhà thông cảm ráng đợi K nha. thiệt chứ, chỉ có truyện này hút máu của editor quá trời T.T

      Và sẵn đây thông báo với mọi người luôn là bộ Thú nhân này K post đến chương 80 ngừng post onl, 13c còn lại xuất trong ebook, K ráng hoàn tất để ebook xuất sau lần post onl cuối cùng là 2-3 ngày để mọi người đợi lâu. Giải thích cho lý do chứng đời này là do bộ tinh khôi và nồng nhiệt bị cướp trắng trợn, buồn cười là chủ nhà còn đổi cả tựa, đặt pass. luôn là mọi người đừng comt hỏi han gì vấn đề này bên đó vì nhà đó cài chế độ xét duyệt comt, những gì liên quan đều bị thủ tiêu hết.

    3. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 73&74

      73. Khoai lang

      Quan sát Ivey từ xuống dưới, rất muốn biết cậu ta có tử cung đứa bé ở đâu đây, bất quá thể nào hỏi được, mà dù có hỏi, Ivey cũng chưa chắc trả lời được.
      Ivey bị nhìn đến ngượng, mắc cỡ lớn: “ nhìn đủ chưa vậy, định nhìn đến trưa luôn sao?”
      “Í, xin lỗi.” Mộ Sa xấu hổ, phải cố ý, chỉ là tò mò thôi. Nhanh chóng tươi cười hỏi: “Ivey cậu đói , tôi làm thịt hầm cho cậu nha?”
      “Được đó.” Ivey nằm ưỡn giường, lim dim mắt gật đầu.
      Mộ Sa bĩu môi, nghĩ thầm: phụ nữ có thai, , là đàn ông mang bầu thoải mái á, cần làm động móng tay, còn có là osin theo hầu hạ.
      Cam chịu số phận hầm thịt, lại có Ivey cùng muốn mình ra ngoài hái trái cây, nhàm chán, may nhờ mượn được cái cớ chăm sóc đàn ông có bầu, có thể danh chính ngôn thuận ra ngoài hái trái.
      Hai người ăn cơm trưa xong, Ivey hơi mệt, nằm xuống ngủ.
      Mộ Sa rảnh rỗi lại muốn ngủ cùng cậu ta, dù biết cậu ta là giống cái, nhưng ngoại hình dù sao cũng là đàn ông, bảo nằm cùng giường với người khác mà phải là Chelsea vẫn cảm thấy sao tự nhiên cho nổi, nghĩ lại hay là ra vườn rau trồng, biết cây cối lớn thế nào rồi, từ khi bắt đầu mùa mưa chẳng ngó ngàng.
      Mộ Sa đến mà thấy ngỡ ngàng, vườn rau của biết từ khi nào thành vườn rau lớn, hơn nữa còn ngay hàng thẳng lối, cọng cỏ dại, vừa nhìn biết có người dày công chăm sóc rồi.
      Chelsea sao? đúng, chắc chắn phải , vừa về là dính lấy , có thời gian làm thế, hơn nữa cũng chả cẩn thện thế này, vậy nhất định là Ryan rồi, Mộ Sa vừa cảm động vừa áy náy, ngờ Ryan lặng lẽ làm giúp , nhưng có gì để báo đáp cả.
      Thở dài, xoay người vào nhà, cầm cái xương thú ra, cẩn thận đào ở luống dưa, ngờ lại đào ra rất nhiều khoai lang, biết có phải vì đất đai ở đây tốt quá hay mà khoai lang vừa nhiều vừa lớn, tốt quá, ngờ thành công rồi.
      Mộ Sa vui thôi, lại chạy nhanh vào nhà, cầm cái sọt lớn ra, bỏ hết khoai lang vào. Thu hoạch hết được hai sọt, để lại sọt làm giống, lấy nửa sọt còn lại định đêm nay biếu cho mọi người, với lại cũng cho Ryan ít, dù sao vườn rau này có công nhiều nhất.
      lại đào xới, đào được mớ tương tự khoai tây, bắp cũng gần chín, bông nở hoa, woa, Mộ Sa vui mừng phát điên, ngờ khu vườn của lại thu hoạch lớn thế này.
      Mộ Sa bận bịu trong vườn từ sáng đến chiều, ngẩng lên trời nhập nhoạng, nghĩ là các thú nhân cũng sắp về, thế là ôm khoai lang chạy đến trước cửa nhà Ryan, đứng đó chờ về.
      Ryan từ xa thấy trước cửa nhà có thân hình nho qua lại, tim đánh thịch, bước nhanh hơn, khi thấy dáng người đó là Mộ Sa bất giác bước chậm lại.
      đứng trước cửa giống như là giống cái chờ bạn đời về vậy, tuy rằng biết đây chỉ là lừa mình dối người, hoặc là nằm mơ, nhưng vẫn hi vọng giấc mơ này dài chút nữa, tốt nhất là vĩnh viễn cần tỉnh.
      Mộ Sa chờ lâu thấy Ryan về, lòng rất lo lắng, tuy chỉ tặng khoai nhưng bị các thú nhân ngang nhìn bằng ánh mắt kì quái lại làm chột dạ, giống như làm chuyện xấu sau lưng Chelsea vậy á, hơn nữa cũng sợ Chelsea nhìn thấy, lòng dạ hẹp hòi, nếu bị thấy tuy ngoài miệng nhưng giường trừng trị , lần nào cũng bị phạt thê thảm.
      Tới lúc sốt ruột chịu nổi thấy Ryan từ rất xa tới, Mộ Sa vui vẻ, cười chạy về phía .
      Ryan thấy chạy về phía mình, nhanh chóng nhún người nhảy đến trước mặt , tuy muốn nhìn dáng vẻ chạy về phía nhưng lại sợ chạy mệt.
      Mộ Sa phòng bị, bị đột nhiên xuất nhất thời thắng lại kịp, nhào thẳng vào ngực , kinh hãi lùi lại liên tục, khoai lang cũng rớt luôn xuống đất.
      Mộ Sa xấu hổ nhìn định đưa tay đỡ , ngầm bực bản thân phản ứng hơi quá.
      Ryan hạ tay xuống, cười với : “Thấy em gấp gáp vậy, cái này muốn tặng à.” Vừa vừa khom xuống lượm khoai.
      Mộ Sa tỉnh hồn, cũng ngồi xuống lượm khoai, vừa lượm vừa cực kì hứng thú : “Ryan biết , vườn của tôi nhiều khoai lang lắm, cảm ơn , nếu chăm sóc giúp chắc chắn được như vậy, cho biết nha, khoai lang này nè, nướng lên ăn, hoặc là nấu ăn cũng ngon lắm.”
      “Cảm ơn em, Mộ Sa, còn đưa tới cho .” Ryan đứng lên, cầm khoai lang Mộ Sa đưa, rồi dịu dàng cảm ơn , kì rất muốn làm cho ăn, đáng tiếc được, vì có tư cách đó.
      “Ha ha…” Mộ Sa bị đôi mắt đầy dịu dàng nhìn ngắn, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, biết phải gì, cười ngây ngô rồi nhìn chỗ khác, vừa lúc thấy Chelsea đứng cách đó xa, sắc mặt trầm nhìn bọn họ.
      Mộ Sa thầm oái tiếng, thiệt là, sao xui xẻo thế này, lần nào lén lút cũng bị bắt gặp, tuy làm chuyện gì xấu nhưng biểu của Chelsea lại y như làm rồi vậy.
      Nhào vào ngực , lấy lòng: “Ông xã, về rồi, chúng ta đến nhà Ivey ăn cơm , hôm nay ở ngoài vườn em đào được nhiều khoai lang lắm, em nấu cho ăn được ? Vừa rồi em cũng mang cho Ryan ít, ít nhiều gì ấy cũng giúp em chắc sóc nó mà.” Mộ Sa khoé léo giải thích chuyện vừa rồi, hi vọng đừng hiểu lầm.
      Chelsea gì, sắc mặt như thường lệ chào Ryan, rồi tay xách con mồi tay kéo Mộ Sa về nhà.
      Mộ Sa nhìn ra Chelsea có giận , chột dạ nịnh nọt: “Ông xã, hôm nay săn được nhiều mồi ghê, lợi hại quá, giỏi đó…”
      Mộ Sa khen lên tận mây, Chelsea cũng đáp, kéo thẳng về nhà, vừa vào cửa, quăng con mồi xuống đất, ép lên cánh cửa hôn lên cái miệng lải nhải ngừng…

      74. Vật xấu xa

      “Ưm… ông xã, em thua… a…” Mộ Sa đổ mồ hôi đầm đìa, hai tay bám chặt vai , móng tay gần như bấm vào thịt Chelsea, mái tóc dài bay bay, tiểu huyệt ngừng nuốt vào nhả ra cự vật của Chelsea.
      “Vật , em tốt nhất là kêu thôi, ưm… Nếu , người nào ngang nghe được biết chúng ta làm gì. Shhh… em tính cắn đứt sao? Lỏng chút.” Chelsea cười gian rút gậy thịt để ngoài cửa huyệt, vào cạn, rồi thừa dịp Mộ Sa thở ra, lại đột ngột đâm mạnh vào.
      “Aa…” Mộ Sa bị thình lình đâm mạnh tự chủ được phải hét lớn, lại nhớ ra lời cảnh cáo của mím chặt môi đè nén tiếng nức nở. Thân thể co rụt lại, ngón tay bấu vào vai Chelsea, cố tập trung vào cảm giác mãnh liệt khiến chịu nổi ở phía dưới.
      Đáng tiếc đè nén tiếng nức nở càng kích thích thú tính của Chelsea, làm cho chút lí trí còn thừa lại bao nhiêu của bị thiêu cháy hoán toàn, trong đầu toàn là ý nghĩ phải hành hạ này đến chết sống lại, gậy thịt hung ác từng chút va chạm vào hoa huyệt Mộ Sa.
      chút… Chelsea… sâu quá… thôi… ưhu…” Mộ Sa khóc nức vì động tác thô bạo của , ngoài cửa thỉnh thoảng lại vọng vào tiếng thú nhân chuyện làm càng căng thẳng, hoa huyệt bất giác thắt lại, mút chặt vật xấu xa làm vừa vừa ghét tung hoành bên trong.
      Chelsea bị thắt lại càng thêm điên cuồng, căn bản để ý lời , gậy thịt càng thêm cứng rắn, căng hoa huyệt đến mức tận cùng, như vĩnh viễn dừng lại.
      Ngay lúc Mộ Sa cong người sắp đạt được khoái cảm, đột nhiên nghe ngoài cửa có người gọi: “Mộ Sa, Ivey mang khoai đến cho ấy, mau qua , đâu rồi?”
      Mộ Sa sợ cứng cả người, Chelsea cũng ngẩn người, chán nản ngừng lại rồi giận dữ hét lên với người ngoài cửa: “Cút , được vào.”
      Sander đến gần cửa bị tiếng rống giận của Chelsea làm hoảng hồn, lập tức hiểu ra hai người bên trong làm gì, ngượng ngùng gãi đầu, nhanh chóng lùi lại mấy bước, nghĩ nghĩ rồi nghiêng đầu hít sâu hơi, đếm xỉa đến lớn: “Chelsea, cậu nhanh lên chút, Ivey đói bụng, muốn ăn khoai lang của Mộ Sa.” xong như chạy trốn.
      “Ưm…” Bị Sander biết và Chelsea làm chuyện gì, là rất khó chấp nhận, thẹn quá cắn mạnh lên vai Chelsea.
      “Shh…” Chelsea đề phòng, bị cắn mà rít lên, liền trả đũa đâm mạnh hai cái.
      Mộ Sa vừa thẹn vừa giận nhéo : “Mau lấy ra…”
      “Của còn cứng mà, em bắt để vậy mà lấy ra sao? Hử?” Chelsea cười gian manh vào.
      “Vậy… làm nhanh lên, a… ư… sâu quá… chút… a…” Mộ Sa bị đè bẹp cửa, tránh được đành phải năn nỉ làm nhanh.
      “Được, vật , như em mong muốn.” Chelsea cười đáp, lập tức ra vào mạnh giống như motor điện, làm Mộ Sa như muốn rời từng mảnh, thở cũng trở nên khó khăn, hai chân mềm nhũn, người cong lên bám .
      Chelsea điên cuồng ra vào, Mộ Sa rên rỉ ngày càng , sắp ngất , lúc này có dòng nóng bỏng bắn mạnh vào hoa huyệt.
      Mộ Sa cả người xụi lơ bám dính Chelsea, còn Chelsea lại hơi rầu rĩ. Mộ Sa thở dài, sư tử thúi này đúng là hẹp hòi, mới mở miệng giải thích: “Em chỉ xem Ryan là bạn thôi Chelsea, nên đừng ghen mà.”
      “Em bậy gì đó, ai thèm ghen.” Chelsea bị nhìn thấu tim đen, hơi xấu hổ cúi xuống cắn lên khuôn mặt mướt mồ hôi của để lại đống dấu răng.
      “Phải phải, ghen, là em bậy, vậy giờ lấy cái đó ra được rồi chứ.” Mộ Sa bất đắc dĩ phải chiều theo , có điều, bộ dạng khó chịu này của đáng .
      “Cái đó là cái gì, nó là công thần mang khoái lạc cho em có, em muốn hôn nó , hửm?” Chelsea nghe lại nóng lên, xoa xoa bầu ngực .
      … ưmh… sư tử hư…” Mộ Sa biết muốn gì, đánh cái, thúc giục: “Mau lấy ra, em hứa với Ivey phải nấu khoai cho cậu ta rồi, cậu ta chờ đó.”
      “Vậy tối về, em phải hôn nó.” Chelsea uy hiếp, chịu tha.
      …” Mộ Sa đỏ mặt liếc , sư tử dê, đầu óc toàn mấy chuyện này, tuy rằng nghĩ vậy nhưng vẫn gật đầu thoả hiệp.
      “Chẳng những hôn, còn phải ngậm với liếm nữa, phải mút nữa mới được đó.” Chelsea tham lam đòi hỏi.
      “Được rồi mà, sao làm vậy, lấy ra trước .” Mộ Sa cảm giác như lại cứng lên, sợ làm lần nữa, mau chóng gật đầu đồng ý.
      Thấy chịu rồi, Chelsea lúc đó mới lưu luyến rút ra.
      có vật của chắn giữ, chất lỏng trắng đục bên trong chảy ra, chảy dọc theo bắp đùi , Mộ Sa khom người, che lại chạy vào phòng tắm.
      Chelsea nhìn thấy mà cả người khô nóng, vật dưới thân lại rục rịch, đuổi theo đến phòng tắm, áp vào thành bồn lần nữa.
      Đến khi Mộ Sa nướng khoai đưa cho Ivey ăn xong trời tối đen, ở đây có đồng hồ, Mộ Sa biết mất bao lâu, có điều nhìn ánh mắt cười nhạo của Ivey, lại muốn chui xuống đất.
      Ivey còn thừa dịp Chelsea với Sander để ý, kề tai Mộ Sa : “Mộ Sa, Chelsea lợi hại ha, làm lâu như thế, chắc thích lắm, ta , làm mấy lần vậy, ba hay bốn, hại tôi chờ sắp chết đói luôn.”
      Trời ạ, để chết , Mộ Sa xấu hổ muốn chết. Đều tại tên sư tử dê kia hại xấu hổ thế này.

    4. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 75&76

      75. Thoả mãn

      Chelsea và Mộ Sa ở nhà Ivey ăn cơm chiều rồi cùng về, Mộ Sa vẫn còn hờn dỗi vì khi nãy Chelsea làm xấu hổ. Cứ bĩu môi chịu ngó ngàng đến .
      Chelsea kéo vào ngực vừa hôn vừa sờ hồi lâu, Mộ Sa lại vùng vẫy chịu phối hợp. Chelsea bốc hoả, ôm ném lên giường rồi giật da thú xuống nhảy lên theo.
      Kéo ngồi xuống, nắm tay đưa đến vật sưng cứng của , đưa lên xuống rồi cười tà ác: “Bảo bối, em hứa hôn nó rồi đó, mút đến khi bắn ra luôn nha. Mau, mở miệng ra liếm .” Vừa vừa đưa đến miệng Mộ Sa, quy đầu cực đại cọ môi .
      Mộ Sa ai oán liếc , sư tử thúi, chuyện này nhớ ha.
      Có điều thấy mặt vẻ ‘em dám làm xem’ lại dám trở mặt, cam nguyện há miệng ngậm vật to lớn, cẩn thận liếm từng chút.
      “Ưm… thoải mái … ngoan lắm, ra sau tí, từ từ, liếm hết cho , ừ… đúng rồi, ngoan quá.” Chelsea thoả mãn thở ồ ồ, cúi nhìn vật cực lớn của trở nên sáng bóng, càng thêm hưng phấn, vật đó càng sưng to hơn hại Mộ Sa càng khó ngậm hơn.
      “Liếm từ từ, mở miệng lớn chút, hôm nay chúng ta thử ngậm hết vào ? Hử? Cuốn đầu lưỡi lại, giỏi, đúng rồi, muốn vào.” Chelsea rồi nâng mặt Mộ Sa lên chậm rãi đưa vật thô dài đút sâu vào miệng .
      Mộ Sa cảm thấy như bị đội đến cổ họng, cả miệng đều bị nhét đầu, môi và hai má đều tê cứng, nước bọt nuốt xuống được chảy ra ngoài, đồng thời cảm thấy nghẹt thở và buồn nôn, Mộ Sa bất giác lấy tay đẩy vào eo Chelsea, muốn rút ra.
      “Có chuyện gì hả bảo bối? Sâu quá hả? Nhưng vẫn chưa vào hết mà, thở sâu nào, từ từ thở bằng mũi , đúng rồi.” Chelsea thoáng rút ra, đợi hết khó chịu lại từ từ đưa vào. Tuy sưng cứng khó chịu, nhưng miệng , chật hơn cả phía dưới, muốn làm bị thương.
      Mộ Sa chậm rãi hít thở, cảm thấy còn khó chịu nhiều, bèn cố thả lỏng người, để cho xâm nhập.
      “Bảo bối ngoan lắm, cảm thấy , nó vào đến thực quản em rồi đó. Thoải mái quá, giống như có vô số bàn tay kéo nó vào trong vậy…” Chelsea hưởng thụ khép hờ mắt.
      Mộ Sa cảm thấy thực quản đau rát, nhưng dị vật xâm lấn làm theo bản năng nuốt xuống, càng hút chặt vật đó hơn.
      “Đúng rồi, cứ thế, đừng hút chặt vậy, mở lớn miệng tí, vậy vào được hết, ngoan lắm.” Chelsea vừa vừa dùng tất cả lí trí khống chế tốc độ chậm rãi đưa hết chiều dài vào miệng Mộ Sa.
      “Ứm…” Cảm giác vừa căng vừa đau làm Mộ Sa giãy dụa, cố đẩy Chelsea ra. khó chịu quá, khó chịu chết được, nhưng miệng bị bịt kín ra tiếng được, nước mắt cứ thể chảy ra.
      Chelsea nhìn cặp mắt , dáng vẻ mềm mại đáng thương, tất cả lí trí đều bay biến hết, toàn thân đều bị dục vọng khống chế. Bắt đầu đưa đẩy mãnh liệt, mỗi lần vào đều vào tận thực quản Mộ Sa, làm nước mắt rơi càng nhanh.
      “Sướng quá, chặt quá, cho miệng em rộng ra, ai bảo em hút chặt như thế.” Mộ Sa thở hổn hển ngừng lúc giữ lúc buông làm Chelsea sung sướng cực độ, khoái cảm tràn ngập khiến ra vào nhanh hơn, miệng còn hét mấy lời dâm đãng làm Mộ Sa vô cùng xấu hổ.
      “A…” Tay Mộ Sa để hông sơ ý nhấn trúng tinh hoàn, kích thích Chelsea rên thành tiếng.
      “Kích thích quá, bảo bối, muốn ra nhanh nắm nó , xoa thôi. Làm đúng rồi.” Chelsea trong miệng Mộ Sa với được hai tay kích thích, hung hăng ra vào vài chục cái cảm thấy eo run lên, hai tay ôm chặt đầu Mộ Sa kéo sát vào, từng dòng tinh dịch nóng bắn vào miệng .
      Chelsea bắn hết xong mới thả Mộ Sa ra, khi vừa buông kiềm được tức giận, đẩy ra, nhào lên giường ho khan, nước mắt nước mũi và tinh dịch đều chảy ra mặt, nhìn rất thảm hại.
      Chelsea thoả mãn rồi, thấy khó chịu cũng đau lòng, nhanh chóng thấm ướt da thú lau mặt cho , rồi rót cho chén nước.
      Mộ Sa cầm chén nước súc miệng, rửa sạch mùi vị kì lạ kia, rồi uống hai ngụm làm dịu yết hầu đau rát, lúc này mới cảm thấy như sống lại, nhìn mặt Chelsea vui sướng là thấy tức điên.
      Nhào nguyên người qua đè ngã xuống giường, vừa cào cấu vừa cắn, làm trước ngực và sau lưng đều là vết cào và dấu răng.
      Đến khi Mộ Sa mệt thở hào hển nhúc nhích được mới thôi, nằm giường oán hận lườm .
      Chelsea ai oán ngồi dậy, kiểm tra vết thương người, giọng than thở: “Bà xã, em càng ngày càng bạo lực.”
      “Hừ…” Mộ Sa hầm hừ, còn hung tợn trợn mắt liếc , ngoảnh thèm ngó.
      Mắt lườm nguýt đủ hung ác lại có thừa mị hoặc, Chelsea lại nóng lên. Mặt dày xáp tới, cọ cọ lấy lòng: “Bà xã…”
      “Bốp…” Mộ Sa vỗ cái bốp lên bàn tay , giọng khàn khàn cảnh cáo: “Tối nay cho đụng vào em, nếu muốn mất mặt.”
      Chelsea thấy giận , ngượng ngùng rụt tay lại, vỗ về : “Được được, đụng, ngủ , ôm em ngủ là được chứ gì.”
      Mộ Sa đáp, nhưng thả lòng người nằm trong lòng dần dần thiếp , Chelsea nghe hơi thở đều đặn của , cúi hôn lên vai , miệng nhếch cười rồi từ từ ngủ say.

      76. Trả thù

      Cuộc sống ức hiếp và đấu tranh ngừng của Chelsea và Mộ Sa trôi qua từng ngày, bụng Ivey lớn dần, Mộ Sa ngoài chăm sóc cậu ta hàng ngày, thời gian còn lại đều bỏ vào vườn rau.
      Trời phụ lòng người, sau khi thất bại vô số lần cuối cùng Mộ Sa cũng se được sợi bông, kích động thôi, tuy chưa đủ để may quần áo nhưng tích tiểu thành đại, tin trước mùa đông năm sau, nhất định có thể may được bộ quần áo.
      Thời tiết lạnh dần, các thú nhân trong tộc càng thêm bận rộn, ngày nào cũng sớm về trễ chuẩn bị lương thực cho mùa đông.
      Chelsea cũng bận rộn lu bù, chẳng những săn thú khi về còn phải đưa các thú nhân giống đực khác gia cố quanh thôn, vì mùa đông thức ăn khó kiếm, khó tránh có dã thú đói khát đến tấn công thôn.
      Theo trận tuyết đầu mùa rơi xuống, mùa đông chính thức đến, như thường lệ trong thôn lại có lễ đón dâu, lần này vì có thú nhân giống cái Hồ tộc ở lại năm trước hết lòng giới thiệu, còn thêm các trò chơi hấp dẫn như mạt chược, cờ nhảy, cờ vây, mười giống cái từ Hồ tộc hầu như đều ở lại qua mùa đông, làm các giống đực trong tộc chưa có bạn đời reo hò hoan hô.
      Chỉ là trong lòng Mộ Sa rất khó chịu, vì Philo cũng ở lại, có việc gì cũng đến tìm Chelsea, nhìn thấy mà lòng như bị dội a-xít, mấy lần phát cáu với Chelsea, còn vừa cắn vừa nhéo rất bạo lực, có điều Chelsea da dày thịt béo hoàn toàn tỉnh bơ, có khi còn đổi khách thành chủ đẩy ngã xuống giường mà ức hiếp.
      ra phải Chelsea biết ý , nhưng gần đây Philo ngoài thường hay xuất cạnh cũng làm gì quá đáng, với lại rất hưởng thụ dáng vẻ ghen tuông của Mộ Sa. Nên gì cả, hễ la lối khóc lóc, gây rối um sùm đè lên giường làm đến khi xin tha, còn sức giận dỗi nữa.
      “Aaa… căng quá… ông xã, nhanh lên…aaa…” Tiếng rên rỉ khàn khàn cùng thở dốc ngừng từ giường truyền đến.
      Tay Mộ Sa nắm chặt tấm da thú thở gấp, mông ưỡn ra đón va chạm mạnh mẽ.
      Khuôn mặt đỏ ửng đầy nước mắt dán lên tấm da thú, cơ thể đầy dấu hôn hồng tía, từ cổ đến lưng, rồi đến góc đùi đều là vết cắn để lại.
      Cặp ngực mềm mại cũng đầy dấu tay với vết cắn, có điều thê thảm nhất vẫn là hoa huyệt, lối vào chặt bị ép nuốt vào cực đại của , da nơi đó bị căng dãn đến tận cùng, mỗi lần ra vào tinh dịch từ trong xuống da thú, dâm loạn mà hấp dẫn.
      Eo Mộ Sa bị tay Chelsea giữ chặt, khi đâm vào đồng thời kéo mông ra sau, tư thế cùng động tác khiến cho vật của đâm vào càng sâu hơn.
      Mộ Sa gần mê loạn vì những lần vào sâu mạnh rên rỉ: “A…Tha cho em, xin …”
      Mái tóc màu bạc của Chelsea ướt sũng, khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ sảng khoái, đôi mắt nhìn chăm chăm thân hình bé bên dưới thể che giấu nổi dục vọng.
      Toàn thân như tràn trề tinh lực, ngừng vào đến nơi sâu nhất trong hoa huyệt, mỗi lần xâm nhập đều làm Mộ Sa rên rỉ vừa khốn khổ vừa sung sướng, thân thể mềm nhũn nằm bẹp miếng da thú.
      “Bảo bối, còn dám giận nữa , còn cho đụng đến nữa ? Hửm?” Chelsea nằm người , cắn cắn đầu vai, cười tà ác, nụ cười tràn đầy cảm giác thoả mãn khi chinh phục được.
      dám…a… dám nữa…tha em … xin …” Khoái cảm thể hình dung và đau đớn xen lẫn nhau làm Mộ Sa hoàn toàn đầu hàng.
      “Bảo bối, em ngoan lắm!” Có được câu cần nghe Chelsea đẩy nhanh vào mấy chục cái, cuối cùng ưỡn người gầm lên phun vào hoa huyệt.
      Sau đó Mộ Sa thấy uất ức, khóc thút thít xoay ngó , ràng là sai, nhận lỗi thôi còn dùng thủ đoạn hèn hạ này ép năn nỉ , đúng là xấu xa mà.
      Chelsea nghe khóc, bả vai cứ run từng hồi, buồn cười từ đằng sau vòng ôm , dịu dàng : “Chuyện gì vậy em, sao khóc vậy?”
      Mộ Sa trả lời, cứ mếu máo khóc, nhưng giãy ra mặc cho ôm, là là kẻ có ham muốn rất mạnh, càng giãy dụa lại càng làm hưng phấn, cuối cùng vẫn là lỗ nặng.
      “Được rồi, đừng khóc nữa, đưa em báo thù nhé?” Thấy bớt ấm ức Chelsea kìm được nhếch miệng cười, xem ra do vừa rồi nên ngoan hơn, hôn hai cái lên đầu vai dỗ dành.
      “Hả?” Mộ Sa nghe mà sửng sốt, báo thù, báo thù gì chứ? Tò mò quay lại nhìn , có kẻ thù nào đâu.
      Chelsea hôn môi , cười : “Muốn biết với .” rồi nhảy xuống lấy áo, giày, nón, và bao tay da thú mà Mộ Sa làm trước khi mùa đông đến, mang từng cái cho , bao kín Mộ Sa từ xuống dưới kẽ hở.
      Còn bản thân quấn tấm da thú, để trần thân rồi vắt áo khoác da vai, cầm thêm cái lưới gân thú nắm tay Mộ Sa dắt .
      Mộ Sa bị kéo đoạn dài, đến bờ sông dừng lại, Chelsea để Mộ Sa ngồi chạc cây chắc chắn chờ . thả người nhảy lên mặt sông, cào cào mấy cái lớp băng dày tạo thành cái lỗ lớn rồi quăng cái lưới xuống nước, sau đó kéo lên nhanh, ném lên bờ.
      Trong lưới có hơn mười con cá giãy chết, Mộ Sa reo lên, hoá ra Chelsea trả thù ngờ là tìm cá để trả, đúng là thích ghi thù ghê.
      Mấy con cá bị ném lên bờ cách khỏi nước chẳng mấy chốc còn giãy nữa, Chelsea mới đến, lấy cá ra rồi bắt đầu quăng lưới lần nữa.

    5. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 77&78

      77. Hầm lạnh

      Lặp lại động tác biết bao nhiêu lần, Mộ Sa nhìn mà còn thấy mệt, vậy mà lại chưa muốn ngừng, hình như muốn bắt hết cá mới chịu hay sao ấy.
      Mộ Sa chịu nổi, ngồi chạc cây nhìn xuống với Chelsea: “Đủ rồi Chelsea, nhiều quá chúng ta ăn hết đâu.” Xác cá bờ nằm thành lớp, bao nhiêu đây phải ăn chừng nào mới hết chứ, hơn nữa nhiều vậy làm sao đem về thôn được.
      Nghe thế, Chelsea nghe theo bắt nữa, nhảy hai ba bước đến chạc cây ngồi bên cạnh , thở phào hơi : “Nhiều quá hả?” rồi nhìn lướt lên bờ, rồi gật đầu: “Hình như ít ha, nhiêu đây em muốn ăn canh cá cỡ nào cũng sao cả.”
      Mộ Sa đen mặt: “Cá này để quá mấy ngày là hư rồi. May mà là mùa đông, có thể ướp lạnh, nhưng đến mùa xuân để lâu được.” Ở đây có tủ lạnh, trời nóng nực mà dự trữ thực phẩm thiệt đau đầu.
      cũng phải.” vừa thế Chelsea cũng nghĩ đến vấn đề đó, trước kia bọn họ săn về chỉ ăn những phần còn dư để khỏi bị hư, phần còn lại ướp để dành, có điều mùi vị hơi tệ tí, còn mấy con cá này muốn trữ hơi khó, chẳng lẽ cũng đem ướp.
      “Đúng rồi, em nghĩ ra rồi Chelsea, chúng ta làm cái kho lạnh lớn , như vậy sau này ăn hết thọt đem bỏ vô đó.” Mộ Sa chợt nghĩ ra cách này, dù ở đây có tủ lạnh nhưng sông có nhiều băng thế này làm kho chứa đá được mà.
      Chelsea nghe ý kiến Mộ Sa xong thấy khả thi, liền bắt tay làm ngay, trước tiên hoá thành hình thú cõng Mộ Sa chạy về thôn, rồi triệu tập mọi người, chia ra ba đường, đào hầm, vận chuyển băng, bắt cá.
      Mộ Sa thấy mình có gì làm, đến nhà Ivey tán gẫu. Sẵn đó thăm luôn đứa bé còn trong bụng.
      Đến khi trời tối mịt, Chelsea với Sander mới về, vừa thấy hai người vào, Mộ Sa bèn chạy tới ôm cánh tay Chelsea lắc lắc: “ làm xong hầm lạnh chưa?”
      Chelsea nhéo mũi đáp: “Ừ, xong cả rồi. Muốn đến xem ?”
      “Muốn, đợi lát nữa , ăn cơm trước , em nấu xong rồi, đợi ăn xong dẫn em coi.” Mộ Sa thấy có vẻ mệt mỏi biết đói lắm rồi, đau lòng kéo ngồi xuống bàn, rồi bưng cơm lên.
      Bên kia, Sander cũng bưng chén ngồi lên giường, dịu dàng đút từng miếng cho Ivey.
      Mộ Sa khỏi cảm thán, thú nhân giống đực đúng là đối xử với giống cái chỗ nào chê, mới mang thai mấy tháng mà bảo vệ chặt chẽ, ngay cả ăn cơm cũng đút, đúng là săn sóc thiệt nha.
      Hai người ăn cơm xong rời khỏi nhà Ivey, Chelsea đưa Mộ Sa ra sườn núi sau thôn, loanh quanh hồi mới đến cái động bí mật, lăn cục đá chắn cửa ra, Mộ Sa cảm thấy hơi lạnh ùa ra, nghĩ lại chuyển băng vào đây, nếu muốn đến đây trước hết phải xuyên qua thôn, còn dùng tảng đá lớn che cửa lại, quá an toàn rồi.
      Càng vào trong càng lạnh, Mộ Sa bất giác nép sát vào lòng Chelsea, kéo áo da trùm kín .
      khoảng năm mươi thước sơn động chợt rộn rãi hẳn, ngẩng đầu lên nhìn thấy bốn phía dọc theo sơn động băng được xếp ngay ngắn, phía trước còn có rất nhiều rãnh băng chạy quanh, cá Chelsea ắt hồi sáng được ướp lạnh bên trong, sâu trong động cũng xếp nhiều băng dày, bốn phía ngừng phả hơi lạnh, wow, hầm lạnh này đúng là lớn thiệt nha, còn đẹp cực kì nữa chứ, cảm giác y như Thuỷ Tinh cung vậy á.
      Mộ Sa thích mê, kéo Chelsea dạo quanh vòng, tuy mang giày da thú nhưng vẫn thấy lạnh lòng bàn chân, quay sang nhìn Chelsea chân thấy lạnh, ghen tị quá chừng, thế là nổi tính xấu đứng lên chân , hai tay vòng qua hông , để bước .
      “Xấu xa.” Chelsea cười mắng, chiều cúi hôn .
      “Ưm…” Mộ Sa bỗng thấy lạnh phần ngực, vươn tay vào trong quần áo xoa ngực .
      “Bảo bối, muốn em, cho được ?” Chelsea nhả môi ra, liếm vùng da nhạy cảm bên dưới tai, khàn giọng dụ dỗ.
      Mộ Sa khóc ra nước mắt, ham muốn của có phải là mạnh quá vậy, sao chỉ cần nhìn là nghĩ đến chuyện này, để ý đây là chỗ nào. Đành đấm lên ngực : “Về nhà ! Về nhà hãy…”
      được, muốn ở đây, muốn cả ngày nay rồi.” Dứt lời Chelsea chờ đồng ý, đè lên khối băng hôn cuồng nhiệt.

      78. Nhìn cho kĩ

      Chelsea vừa hôn vừa lột quần áo Mộ Sa, bàn tay vòng qua eo nên cử động được, bàn tay lần xuống nhuỵ hoa nơi lối vào.
      Mộ Sa tuy muốn nhưng thân thể quen với đụng chạm của , bị sờ soạng vài cái là ướt đẫm, làm Chelsea cười khẽ chọc : “Bé con nhanh vậy ướt rồi, ở đây em cũng hưng phấn lắm mà phải ?”
      Mộ Sa xấu hổ thôi, lại ngăn được , thấy quyết tâm làm chỗ này là được nên từ chối nữa, nhắm mắt để mặc. hận cơ thể nhạy cảm này chết được.
      “Bảo bối, em mở mắt , nếu mở làm đến khi em mở mới thôi.” Chelsea lật lại, để chống hai tay lên băng, hai chân giang rộng. ép sát từ phía sau, tay quàng ra trước xoa nắn ngực , tay kia ra vào trong hoa huyệt.
      “Ưm…” Mộ Sa nhũn cả người, biết từ trước đến giờ là kẻ được làm được, đành phải mở mắt ra.
      Chelsea thấy mở mắt rút ngón tay ra, như thông báo: “Xem ở trong em thế nào này bảo bối.” Rồi thẳng lưng mạnh vào.
      “Á… đau quá…” Chelsea hay kiên nhẫn dạo đầu, Mộ Sa chưa đủ ẩm ướt vào, khiến đau kêu thành tiếng.
      “Ngoan, ráng chịu đau chút.” Nghe kêu đau Chelsea chậm lại, chậm rãi ấn sâu vào trong.
      “Ưh… đáng ghét… lần nào… cũng kêu em chịu…ứm… sao …agr…chịu …” Mộ Sa vừa thở dốc vừa trách móc.
      “Bảo bối, ai bảo em mê người chứ, làm muốn nhịn cũng được mà. Ngoan nha, nhìn đâm vào thế nào nè.” Chelsea cười khẽ, tay giữ đầu Mộ Sa, bắt nhìn vào hình ảnh hai người vách băng.
      Hình ảnh dâm đãng cùng cực, Mộ Sa thấy hoa huyệt run nhè từng chút nuốt vật của vào trong.
      “Uh…” Hình ảnh đó kích thích Mộ Sa kìm được rên lên, hoa huyệt lại ướt hơn.
      “Bảo bối, đẹp ? Em xem của em tham lam quá, nuốt hết cả rồi.” Chelsea vừa dùng từ ngữ kích thích , vừa bắt đầu ra vào mạnh mẽ.
      Mộ Sa thấy mỗi lần rút ra đều như kéo bên trong ra theo, như có vô số xúc tu cố giữ lại, đến khi tiến vào lại rút vào. Cảnh tượng này rất kích thích, Mộ Sa chịu nổi muốn quay chỗ khác, nhưng lại bị Chelsea giữ lại, cho cử động, đành ngửa đầu xin : “Đừng nữa… xin …đừng …”
      “Được, bảo bối à, , vậy em nhìn cho kĩ, nhìn đâm vào thế nào, hử?” Chelsea rồi lại ra vào nhanh.
      “Aaaa…” Mộ Sa cảm giác như bên trong bị cọ xát đến phát hoả, khó chịu ưỡn ngực, hai tay chống băng cũng còn sức lực, toàn thân như dán lên mặt băng.
      “Shh…” Cảm giác lạnh lẽo làm Mộ Sa giật mình, hoa huyệt bất giác cũng co chặt lại.
      sướng quá bảo bối.” Chelsea như nếm được món ngon, kéo lên, sau đó mạnh mẽ đâm vào làm ép lên băng, rồi lại kéo lại, cứ thế lặp lại, ngực ngừng đụng vào băng, rồi tránh , rồi đụng vào.
      Mộ Sa cứ giật mình liên hồi, ngực như bị đông cứng, ngực lạnh băng với thân dưới nóng bỏng cùng nhau tra tấn , làm khóc rên: “Aaa… đừng… Chelsea… em chịu nổi…khó chịu quá…hiccc…”
      “Khó chịu sao? Em khó chịu chỗ nào bảo bối?” Chelsea chậm lại, thoáng rút ra, đến lối vào chỉ chọc .
      “Huhu…ngực…lạnh quá…” Mộ Sa thút thít đáp.
      Chelsea vươn tay sờ thử, quả là lạnh , đau lòng rút ra quay về phía mình, rồi ôm đặt lên áo da thú trải dưới đất, giang rộng hết mức đùi ra, lần nữa vọt vào từ từ nghiền ép. Toàn thân đều đè người , ủ vùng ngực lạnh băng cho .
      “Nặng…” Mộ Sa ngửa cổ thở dốc, phía dưới chậm, ngứa quá, nóng nữa, muốn xoay eo né tránh nhưng lại nặng nè ép ở làm thể động đậy, khí trong phổi như bị ép ra hết.
      “Vật , em còn lạnh ?” Chelsea cũng chịu nổi thở gấp hỏi.
      lạnh… ư…” Mộ Sa chưa xong bị đâm sâu mà kêu lên.
      “Chúng ta đổi tư thế.” Chelsea ngồi dậy, để hai chân Mộ Sa lên vai , nắm eo hung mãnh ra vào.
      Chelsea hung hăng vào xoay tròn, khiến Mộ Sa cảm thấy sâu trong hoa huyệt ê ẩm tê dại bắt đầu rộng mở, thân thể bắt đầu căng cứng, cao trào đánh úp mạnh, bên trong vặn thắt run rẩy bắn ra.
      “Uhhh….aaa….” Mộ Sa lên đỉnh bị Chelsea ngừng ra vào, ý thức tan rã.
      Nơi gắn kết ngừng rỉ nước toả mùi dịch riêng biệt, theo kẽ mông Mộ Sa rơi xuống áo da, nước càng lúc càng nhiều, tiếng rên của Mộ Sa ngày càng mị hoặc.
      Chelsea hết sức mê mẩn, càng ép hai chân thấp xuống, Mộ Sa bị ép thành hình chữ V. “Á…” Đột nhiên tư thế thay đổi làm Mộ Sa thoáng tỉnh, thắt lưng như bị bẻ cong, kêu to: “ mà…aa…”
      Chelsea mắt ngầu đỏ, màng đến , ngừng ép đụng khối băng, cả người Mộ Sa bị đè cuộn lại, hai chân thon dài trắng trẻo vùng vẫy loạn xạ, nhưng làm gì được, thân hình cao lớn của như bức tường, nặng nề, hung hãn từ cao đè xuống.
      mailinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :