1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[sưu tầm] Ông xã em là thú nhân – Thượng bộ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 59&60

      59. Thoả hiệp

      “Hả?” Mộ Sa và Ivey cùng kêu lên, biết là Chelsea đuổi tới.
      “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Ivey, cứu tôi .” Mộ Sa gấp gáp lắc lấy lắc để cánh tay Ivey.
      “Tủ quần áo, trốn vào đó trước .” Ivey dù biết trốn trong tủ chỉ là lừa mình dối người, có điều bị lắc đến phát ói, cậu ta đành chỉ đại chỗ.
      “A.” Mộ Sa chần chừ, nhìn theo hướng tay Ivey, ba chân bốn cẳng phóng vào tủ.
      Mộ Sa vừa trốn xong, nghe Chelsea phá cửa xông vào. Rồi thèm liếc mắt đến Ivey và Sander, lập tức đến kéo cửa tủ, vươn tay kéo Mộ Sa choáng váng ra, vác lên vai khiêng .
      “A… Ivey, cứu…” Mộ Sa tỉnh hồn, bắt đầu giãy dụa la hét.
      “Im lặng…” Chelsea vỗ cái lên mông , nghiến răng .
      “Ugh…” Mộ Sa tê rần mông, dám hét nữa.
      Chelsea ra tới cửa đứng lại, quay lại lạnh lùng với Sander biết xảy ra chuyện gì: “Sander, quản lý bạn đời của cậu cho tốt , món nợ này tôi tính với cậu.” rồi khiếng Mộ Sa nhanh ra ngoài.
      nghĩ hôm qua Mộ Sa dùng Ma tê tán là do Ivey dạy, tuy thể làm gì Ivey nhưng đòi lại từ bạn đời của cậu ta.
      “Hớ…” Sander sửng sốt, nghi hoặc nhìn Ivey.
      Ivey chối vội: “ đừng nhìn em, em biết gì hết, làm chuyện gì xấu hết nha.” Trời ơi, oan cho cậu quá, hôm qua còn khuyên Mộ Sa làm hoà với Chelsea, nay Chelsea cảm ơn thôi, sao còn tìm Sander tính sổ nữa, Mộ Sa rốt cuộc làm gì vậy?
      Sander mấy tin: “Em làm gì sao Chelsea bảo quản lý em, còn muốn tìm tính sổ. mặc kệ, ta muốn ra tay với , đòi lại ở em trước, hôm nay em đừng hòng xuống giường.” rồi Sander hung tợn nhào qua.
      “Đừng… nghe em …” Ivey cảm thấy mình tự nhiên mắc oán, vừa trốn Sander vừa cố giải thích.
      Nhưng Sander chịu nghe, xô cậu ngã lên giường, giật da thú, hôn hít hung ác. Chỉ trong chốc lát, Ivey chỉ còn rên ư ư a a.
      Ivey bên kia oan uổng , Mộ Sa bên này cũng dễ chịu, bị Chelsea vác vai, lắc la lắc lư muốn phát ói, còn sợ về nhà trừng phạt , thế là đỏ mắt, thỏ thẻ nhận lỗi: “Chelsea, em sai rồi, em sai rồi, mau thả em xuống, em sắp ói rồi.”
      Chelsea thèm nghe năn nỉ, khiêng về đến nhà, ném lên giường rồi nhào lên, vừa xé quần áo vừa đói khát hôn .
      “Chelsea, đừng… đừng xé đồ em, nghe em mà.” Mộ Sa vừa quay đầu tránh nụ hôn của , vừa giữ rịt quần áo. tuy kháng cự nhưng bây giờ ban ngày, hơn nữa Philo còn ở phòng bên kia.
      Vừa nghĩ đến Philo, Mộ Sa thấy khó chịu, vỗ mạnh lên bàn tay sờ soạng phía dưới, tức giận : “Philo còn ở đây, phải hứa đuổi y à.”
      Chelsea chỉ lòng muốn cắm gậy thịt sưng phồng vào trong , rong ruổi đời, chuyện khác rảnh nghĩ đến: “Em thoả mãn trước rồi sau.” Vừa vừa đẩy hai chân ra, chen ngón tay dài vào trong hoa huyệt, ra vào nhanh.
      “Ưm…” Mộ Sa kêu đau đớn, vừa xoay eo muốn đẩy ngón tay ra vừa uy hiếp : “ lấy ra, nếu bây giờ đụng vào em, sau này em… em để ý nữa.” Nghĩ rồi thêm vào câu: “Em được làm được.”
      Chelsea nghe vậy chấn động, dừng tay lại, tuy có thể màng đến uy hiếp của , cứ muốn , hơn vật dưới thân cũng thúc giục làm vậy, nhưng mấy ngày nay, ngó ngàng đến quả làm khó chịu thôi, làm chuyện gì cũng chẳng có tinh thần.
      Do dự hồi, cuối cùng thoả hiệp rút ngón tay ra, oán hận: “Vật , em đáng ghét.” Vừa vừa hôn , kéo lưỡi ra cắn mút lát, đến khi sắp ngộp thở mới buông ra, cầm quần áo ném cho .
      Đợi mặc xong lại kéo triệu tập mấy thú nhân giống đực có bạn đời, dầm mưa cất căn nhà mấy gian cho giống cái Hồ tộc ở tạm.
      Chelsea luôn để Mộ Sa đứng trước cửa nhà thú nhân, vừa đụt mưa vừa chờ , bước cũng thể rời khỏi tầm mắt, sợ thừa cơ bỏ chạy.
      Nhà được cất rất nhanh, Chelsea lập tức sai người giúp Philo và giống cái khác dọn đồ vào.
      Lần này Philo còn lý do ở lại Chelsea nữa, đành bất đắc dĩ dọn vào chỗ mới, trước khi còn tỏ vẻ cảm ơn Mộ Sa.
      Mộ Sa bận suy nghĩ cách lát nữa đối phó với Chelsea, căn bản còn sức đâu phản ứng lời khiêu khích của y, vài ba câu bị Chelsea kéo vào nhà.

      60. Bản tính khó dời

      Mới vào cửa, để Mộ Sa lên tiếng, Chelsea đè nghiến lên cửa, cúi đầu hôn mạnh, đầu lưỡi ngang ngược cạy miệng ra, đảo quanh trong miệng , kéo lưỡi ra dùng sức mút.
      Đồng thời hai tay cũng rảnh rỗi, hơi dùng sức lại kéo rách quần áo Mộ Sa, bàn tay ôm eo , bàn tay mò xuống dưới chen vào giữa hai chân, đụng đến cửa hoa huyệt liền cắm ngón vào, rồi ra vào rất nhanh.
      “Ứm…” Môi Mộ Sa bị bịt kín, bên dưới từng cơn tê dại làm mềm nhũn cả người, dựa sát vào nức nở.
      Cảm giác hoa huyệt của dần ướt át, Chelsea cũng chịu đựng nổi, rút ngón tay ra, rồi ôm mông lên, kéo hai chân ra, đỡ vật cứng hung hăng đâm vào.
      “Aaa…” Mộ Sa chưa đủ ướt, bị đâm vội vàng làm đau thét lên, hoa huyệt siết chặt hơn.
      “Ư…” Chelsea vẫn còn ít chưa vào hết, bị siết lại cũng nhúc nhích được, còn hơi đau đau, nên vừa xoa mông cố để thả lỏng, vừa ngậm tai , hạ giọng dỗ dành: “Bảo bối, thả lỏng, cho vào hết .” Mộ Sa ra cũng đau lòng cho , nhưng chịu nổi vì quá vội vàng, có điều bây giờ kêu lấy ra là chuyện thể nào, đành đấm lên ngực cái trút giận, rồi thả lỏng cho vào toàn bộ.
      Chelsea cảm thấy còn vặn chặt, lúc này mới thoáng rút ra chút rồi lại vào nhanh.
      “A…” Tuy chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng nháy mắt cảm giác bị lấp đầy làm Mộ Sa tự chủ được phải kêu lớn.
      Chelsea tựa như còn chút lý trí, vẫn nhớ là mình hứa làm đau nên vào miệng tử cung mà chỉ tới chỗ sâu nhất trong hoa huyệt rồi ngừng lại, rồi lại rút ra rồi tiến thẳng vào.
      Dù là thế, Mộ Sa vẫn bị sức lực của ép chặt vào cửa, toàn bộ lưng đều bị cạ đau.
      “Chelsea… Về giường… Lưng đau… Ưm…” Mộ Sa biết hôm nay phải làm mấy lần mới thoả mãn, nên nhất định phải tìm chỗ thoải mái cho mình, bằng sáng mai chắc chắn người đau nhức vô cùng.
      Chelsea rất nghe lời ôm về giường, rồi lại lần nữa đè lên người . Mộ Sa cả người mềm yếu nằm giường, miệng phối hợp rên rỉ kêu theo tốc độ của .
      Chelsea đói bụng lâu, còn khống chế lực ra vào, thể vào hết, chỉ trong chốc lát liền cảm thấy đủ cảm giác, thể thoả mãn, thế là dừng lại, nhìn ủ ê : “Bà xã à, thế này thoả mãn.”
      Mộ Sa lườm , biết bản tính khó đổi, dễ gì mà trở nên dịu dàng săn sóc, bất quá chịu thiệt hồi lâu như vậy, còn biết phải hỏi ý trước, vui lắm rồi.
      Thế là hít sâu, cố hết sức thả lỏng bản thân, nhắm mắt cam chịu : “ muốn thế nào làm thế đó .”
      Chelsea nghe xong vui vẻ, cúi đầu hôn cái, khen ngợi: “Bào bối, em ngoan lắm.” xong vác chân lên vai rồi cắm mạnh gậy thịt vào hoa huyệt, đội thẳng vào miệng tử cung.
      “Aaa…” Cửa tử cung bị đẩy ra đau nhức khiến Mộ Sa ngửa đầu kêu lên.
      Chelsea bị cánh cửa bên trong hút chặt hơn làm cho hoàn toàn còn lý trí, rút toàn bộ ra rồi cắm hết vào, miệng còn mấy câu bậy bạ dâm loạn: “Chặt quá, bảo bối, em ngậm chặt , muốn làm chết em, xé nát em, sướng quá, bảo bối… Sướng ? làm em có sướng ?”
      “A… A…” Chelsea hoàn toàn điên cuồng, chẳng quan tâm dịu dàng nâng niu nữa, lấy toàn bộ bản năng va chạm lung tung bên trong Mộ Sa, Mộ Sa cơ bản theo kịp tiết tấu của , bị đâm thở ra hơi, còn ép mấy câu tục, lại hiếp đáp .
      Mộ Sa ngừng tiếp nhận va chạm tàn nhẫn, vô lực rên rỉ, dần dần sau khi quen bị thô bạo, đau đớn cũng bị khoái cảm mãnh liệt bao phủ, tự chủ mà thần phục dưới thân , mặc làm gì làm.
      “Xin xé nát em… đâm chết em …” Chelsea hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vật ngừng vặn vẹo dưới người , dụ dỗ.
      “Aaa…” Hoa huyệt Mộ Sa bị khuấy đảo đến mơ hồ, nghe theo kêu rên: “Sướng lắm… a… Chelsea, xin xét nát em… đâm em… aaah… sâu quá… thô…i…”
      “Vật , đâm chết em!” Chelsea cuối cùng hài lòng, giữ chặt eo , tốc độ ra vào nhanh hơn, sau hồi đánh vào nương tay, cắm mạnh gậy thịt vào hoa huyệt, quy đầu vọt vào cửa tử cung, gào lên, bắn ra.
      “A…” Mộ Sa bị dòng dịch nóng hổi bắn vào cũng run rẩy lên đỉnh.

    2. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 61&62

      61. Ghét bỏ

      Sau cơn kích tình, Chelsea hối hận rút ra, ôm Mộ Sa, tay để eo xoa bóp cho , chần chừ hồi lâu, cuối cùng mở miệng gọi: “Mộ Sa…”
      Mộ Sa buồn ngủ làm ổ trong ngực , bất chợt nghe kêu, mơ mơ màng màng đáp: “Ửm?”
      Lại lâu lâu có tiếng , Mộ Sa tò mò ngước lên nhìn , thấy cau mày biết nghĩ gì, kinh ngạc, nhịn đói lâu như thế, vậy mà chỉ cần lần lại thôi, còn suy nghĩ gì đó, chẳng lẽ là chuyện quan trọng sao?
      Mộ Sa kinh hoàng, ân cần hỏi han: “Chelsea, có chuyện gì sao?”
      Mắt Chelsea loé lên, hơi hơi nén nhịn ngoảnh mặt , ngập ngừng : “ hình như có cách nào giống… ờ… … dịu dàng tử tế, em có… ờ… ghét ?”
      Mộ Sa vừa nghe kiềm được bật cười khì khì, ngờ để tâm chuyện này, cố ý chọc : “Có.”
      Chelsea nghe vậy, nghiêng đầu sang hung tợn trợn , hổn hển quát: “Em ghét cũng muộn rồi, em nhất định chỉ có thể là bạn đời của .”
      Mộ Sa thấy thở phì phì, chẳng những thấy sợ ngược lại còn cảm thấy đáng , câu cổ , hôn lên môi cái, khẽ cười : “Được rồi, ông xã đừng giận nữa, hôm đó em giận nên vậy thôi, tuy rằng dịu dàng như Ryan, nhưng có ưu điểm riêng của mình mà, đẹp trai hơn nè, mạnh khoẻ hơn nè, còn… ờm…”
      Mộ Sa ngừng lại, được rồi, tha lỗi cho , vắt hết óc cũng thấy thú nhân thô lỗ này rốt cuộc còn gì hơn Ryan ngoài tính cố chấp, nếu đáng , dám bảo đảm, Chelsea trở mặt với liền, tính tình đáng ghét đó từng nhận lãnh rồi, nhìn , nếu khuyết điểm có thể tràng giang đại hải.
      “Còn gì?” Chelsea nghe bơm , vốn đắc chí, nhưng chưa được hai câu nữa, chẳng lẽ có hai ưu điểm thôi sao, Chelsea hài lòng thúc giục.
      “Ôi chao, tóm lại, trong lòng em, cái gì cũng hơn ta hết.” Mộ Sa khen dối, sợ hỏi tiếp nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Cho dù bằng nữa, là chồng em, em cũng ghét , giống như em cao bằng Ivey, mạnh như Ivey, càng biết hái trái cây như cậu ta, có ghét em ?”
      “Ừ.” Chelsea gật gù, vẻ mặt quả đúng như thế. Mộ Sa thấy hiểu ra, nghĩ thành công lại quay về làm tổ trong ngực .
      Vừa gục xuống, nghe Chelsea tiếc hận: “Em nhận ra, em cao như Ivey, mạnh như Ivey, càng biết hái trái cây, em là tộc trưởng, nhận em làm bạn đời có phải là lỗ nặng rồi ?” Dám mọi thứ bằng Ryan, quả là chọc tức chết mà, có điều ý của , hiểu, chút bất an cuối cùng cũng tan biến.
      “Hở?” Mộ Sa nghe vậy cắn phập lên ngực , Chelsea xuýt xoa, ngẩng lên nghiến răng học theo giọng điệu của : “ ghét em cũng muộn, nhất định chỉ có thể là bạn đời của em.” Chelsea thấy giương nanh múa vuốt, ngứa ngáy trong lòng, xoay người đè xuống, cúi hôn .
      Mộ Sa há miệng cắn lên môi , giận dỗi: “Ghét đừng có hôn em!”
      Chelsea cười hì hì vui vẻ, lại hôn mấy cái, làm trợn mắt, lần này mới xuống nước dỗ dành: “Bảo bối, bà xã, sao ghét em được. Em là bảo bối thần rừng ban cho , thích còn kịp, sao ghét được chứ.”
      “Hừ…” Nghe thế, Mộ Sa thấy lòng ngọt, nhưng ngoài miệng vẫn tha: “Ai biết hay xạo, em nghe mùa đông năm ngoái, còn rất thân thiết với giống cái tên Philo mà, nếu xuất của em, chọn y làm bạn đời rồi, có chuyện đó đúng ?”
      “Cái này…” Chelsea há hốc, ngờ hỏi chuyện này, hơi xấu hổ tiếp: “Khi đó phải em chưa xuất à, nếu em xuất , cam đoan chọn em.”
      “Em tin, em nhớ lúc trước bị các trưởng lão ép buộc mới miễn cưỡng cho em thành bạn đời, mới đầu còn cả ngày ức hiếp em, mặt mũi chù ụ, em nhớ lắm đó, đừng hòng chối.” Mộ Sa đột nhiên nhớ đến quãng thời gian trước đó, càng nhớ càng tủi thân, càng nhớ càng tức giận, xong mắt đỏ hoe.

      62. Đều nghe theo em

      Ôi chao, Chelsea khỏi than thầm, sao lại nhắc đến chuyện này vậy, khi đó quả là miễn cưỡng chấp nhận con người có vẻ ngoài yếu đuối là làm bạn đời, sớm biết có ngày để ý thế này, hồi đó có cho vàng cũng đối xử với như vậy.
      Thấy Mộ Sa lại muốn khóc, Chelsea đau lòng dịu giọng dỗ dành: “Bảo bối, đều là lỗi của , tại tốt, đừng giận mà, sau này nhất định ăn hiếp em. Em ngoan , đừng khóc!”
      Mộ Sa biết lôi chuyện cũ ra cũng vô nghĩa, có điều hiếm khi ăn nhũn nhặn dỗ dành , thế là mượn dịp lên mặt: “Sau này được ăn hiếp em.”
      “Được, được, ăn hiếp em.” Chelsea gật đầu hứa, lòng lại lén thòng thêm câu, ở giường tính.
      “Sau này chuyện gì cũng phải nghe lời em.” Mộ Sa được voi đòi tiên sách.
      “Được, chuyện gì cũng nghe em.” Chelsea tốt tính hứa luôn, bất quá lại thòng thêm: ở giường em phải nghe .
      Cuối cùng Mộ Sa hài lòng hít mũi, nước mắt ngân ngấn biến mất còn tăm hơi.
      “Vật , em vừa lòng chưa?” Chelsea thương hôn lên mũi , trêu chọc hỏi.
      Mộ Sa ngượng ngùng ngoảnh mặt nhìn , Chelsea lại hôn , cười khẽ: “Em vừa lòng rồi, có phải nên cho ăn , hình như vẫn chưa no phải?” rồi gậy thịt cứng như sắt phía dưới lại chọc vào giữa hai chân .
      Mộ Sa thẹn thùng đấm , ỡm ờ để kéo hai chân ra, từ từ đút gậy thịt vào.
      “Shh… Chelsea… thôi… chậm chút… đau…” Hoa huyệt Mộ Sa vừa rồi bị Chelsea ra vào mãnh liệt nên sưng đỏ, dù vào chậm đến mấy vẫn đau đến nhăn mặt.
      “Ngoan… chịu chút… sướng liền!” Thấy đau nhíu mày, Chelsea cũng đau lòng, nhưng vật dưới thân dừng lại được, đành ngậm vành tai dụ dỗ.
      “Gì mà lát sướng, là sướng có.” Mộ Sa than thở, cắn lên vai trút giận, muốn đau hai người cùng đau, thể nào mình chịu đau thôi còn lại hưởng thụ.
      “Shshh…” Thình lình bị cắn cái, Chelsea hít hơi, da dày, cái đau đó chẳng ăn nhằm gì, ngược lại còn kích thích thêm điên cuồng, rút gậy thịt vào hơn hai phần ba ra đến cửa vào, rồi hung ác cắm vào tận gốc.
      “A…” Hoa huyệt bị chạm tận đáy, cảm giác vừa như khuây khoả vừa như đau đớn làm Mộ Sa há miệng, hét lớn.
      “Siết quá, bảo bối, thả lỏng.” Chelsea thở ồ ồ, cố nén ham muốn tàn sát bừa bãi trong cơ thể , cúi đầu ngậm bên vú, cẩn thận cắn mút, ra vào nhàng đợi thích ứng.
      “A…uh…a…” Mộ Sa toàn thân mềm nhũn, hiếm khi dịu dàng làm hoa huyệt càng thêm ướt át, cả người như tan thành nước bên dưới .
      “Sướng chứ? Ừm, rên quyến rũ thế kia mà!” Chelsea cảm thấy nước trong hoa huyệt càng chảy càng nhiều, cảm thấy đến lúc liền thẳng lưng cắm thẳng vào, quy đầu cực đại đội đến cửa tử cung mới dừng lại.
      “Á…” Cảm giác bị đâm thủng làm Mộ Sa hét lên. Tuyết trắng mềm mại trước ngực cũng nảy mạnh lên.
      “Kêu lớn chút nữa , bảo bối, thích nghe em kêu.” Chelsea nắm chặt eo , hề áp chế dục vọng của mình, động tác hung ác đẩy tới lui, gậy thịt thô dài ngừng đâm sâu, mỗi lần ra vào đều mang theo lượng lớn chất lỏng gây ra tiếng động ngớt.
      Hoa huyệt của quá chặt, mỗi lần vào đều phải dùng sức rất nhiều, đẩy tầng tầng lớp lớp tường thịt mềm chặt, mỗi lần rút ra, lại giống như có vô số miệng hút mạnh lên thân vật cứng, được hưởng thụ nhiều như vậy làm Chelsea dịu dàng nổi, mỗi lần đều đẩy mạnh lối vào làm kêu gào liên tục.
      “Cho em chết, bảo bối, cho em chết!” Dần dần Chelsea cảm thấy đủ thoả mãn, thế là gác chân lên vai, điên cuồng tiến vào va chạm.
      “Aaa…” Mộ Sa có cầu xin cũng được, đầu quẫy liên hồi, tay nắm chặt da thú làm như nắm chặt bị đẩy bay ra ngoài.
      Cuối cùng, Mộ Sa bị hành hạ khó nấc: “Chelsea… tha cho em…hu hu… em chết mất…a…”
      Khuôn mặt ửng đỏ, hai chân dang rộng, mắt mờ mịt bất lực đón nhận tốc độ ra vào kịch liệt biết thoả mãn của Chelsea, hoa huyệt mẫn cảm bị quy đầu căng ra, đau rát, vừa đau vừa kích thích làm lần run rẩy, hoa huyệt co lại, “Ahh…” Mộ Sa rên tiếng dài, cong gập người lên đỉnh.
      Chelsea cuối cùng kiềm nén được nữa, hét lớn, rồi bắn ra.
      mailinhhonglak thích bài này.

    3. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 63&64

      63. Bị thương

      Qua lúc lâu, Mộ Sa mới dần tỉnh lại, hiểu sao lại thấy tủi thân, nghẹn ngào bật khóc.
      Chelsea hoảng sợ, nhanh chóng xoay lại, nâng cằm , ân cần hỏi han: “Bảo bối, sao vậy em? Được rồi, sao lại khóc vậy?”
      , rút ra ngay!” Mộ Sa trừng mắt liếc , căm giận .
      Chelsea hơi hoảng, cho là vừa rồi mình quá mức hưng phấn nên làm bị thương, vội vàng rút ra, có vật cứng của chắn giữ, hỗn hợp tinh dịch và dịch trong suốt ngừng từ trong hoa huyệt chảy ra, vừa thấy Chelsea lại khô miệng, gậy thịt vừa mềm lại cứng lên.
      Có điều còn lo lắng mình lỡ làm bị thương, nhanh chóng kéo da thú lau lau cửa huyệt, cẩn thận kiểm tra hồi, bị rách, nhưng sưng đỏ ửng, e lại vào lần nữa khổ sở.
      Dù sao cũng sợ đau, nên nén nhịn, ngẩng đầu dỗ dành: “Xảy ra chuyện gì, bảo bối, tiểu huyệt của em bị rách, rốt cuộc là ổn chỗ nào? Hử?”
      Mộ Sa đấm lên ngực , oán trách: “ lại ăn hiếp em, vừa nãy thiếu chút nữa bị giết chết rồi!”
      Chelsea nghe vậy lại thấy vui vẻ, cúi đầu hôn lên môi mấy cái, lúc này mới đắc chí : “Thế nào, chồng em dũng mãnh chứ? Em phải thích dũng mãnh sao?”
      Nhìn dáng vẻ hớn hở, Mộ Sa hận ngứa răng, mình mém bị ép chết, biết đau lòng lại còn tự hào, thế là cấu véo lưng , ấm ức : “ còn cười nữa, biết thương em chút nào hết!”
      “Bảo bối, em oan cho , phải vừa mới thương em đó sao, còn rất ra sức thương em nữa.” Chelsea vừa liếm tai , vừa cười dê.
      Mộ Sa thấy đàng hoàng, lười chả thèm , vừa rồi chẳng qua là bị ức hiếp tàn nhẫn, muốn dỗ dành, bây giờ bình tĩnh rồi, cảm thấy hơi mệt mỏi.
      Mộ Sa đấm cho cái, cong người trong lòng ngực , sau đó yếu ớt : “Sau này được làm chuyện nguy hiểm, nếu bị thương em đau lòng lắm.”
      câu em đau lòng làm Chelsea bất giác đỏ hoe mắt, ôm vào lòng chặt, hôn lên đỉnh đầu dịu giọng đáp: “Ừ.” bao lâu còn ai đau lòng cho , giờ khắc này cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc, dù cho có chết , cũng bằng lòng.
      đẩy ra, xoay người đưa lưng về phía lầu bầu: “ đáng ghét, mặc kệ .”
      Mộ Sa nhìn , Chelsea bám dính rời, tay đưa ra trước ngực , mặc sức thưởng thức, miệng dán lên tai hà hơi, hỏi ám muội: “Bà xã, sao lại đáng ghét vậy? Chẳng lẽ làm em đủ thoả mãn? Chúng ta làm lại lần nữa, nha?” rồi còn dùng gậy thịt vừa cứng lại ngừng cọ vào giữa hai chân .
      Mộ Sa nhịn được rên lên, thể lực thú nhân giống đực có phải là quá tốt rồi , từ sáng giờ chưa ăn gì vào bụng, xây nhà đến trưa, vừa về nhà đè lên giường đến chiều, lúc này còn nổi thú tính, biết mệt à!
      Nghĩ đến ăn, Mộ Sa cảm thấy hơi đói, hồi sáng này vừa chờ Chelsea vừa ăn trái cây, rồi nguyên buổi trưa vận động tiêu hao thể lực, tiêu hoá hết trơn. Thế là chụp bàn tay xấu xa của trước ngực, yếu ớt : “Chelsea, em đói.”
      Chelsea toàn bộ tâm thần đều chú ý tiểu huyệt phía sau của , lòng nghĩ phải dụ sao cho chịu để vào lối đó, đột nhiên quăng cho câu đói bụng làm ngây ngẩn, suy nghĩ, cảm thấy mình cũng quá đáng, buổi sáng để ăn, sắp hết ngày, đói bụng là phải, nên nhanh nhẹn ngồi dậy, vừa quấn da thú vừa mềm giọng hỏi: “Em muốn ăn gì?”
      “Em muốn ăn thịt hầm, muốn uống canh cá.” Dù sao cũng chẳng phiền hà gì, chuẩn bị bữa ăn, có thể nhân cơ hội ngủ giấc cho .
      Chelsea nghe vậy thở dài, biết là vật muốn làm khổ , bất quá chẳng những thấy phiền mà ngược lại còn cảm thấy ngọt ngào, lắc đầu cười, rồi mạo hiểm đội mưa ra ngoài bắt cá cho .
      biết bao lâu, Mộ Sa ngủ say đột nhiên nghe tiếng mở cửa, mơ màng tỉnh lại ngước đầu nhìn lên, hoá ra là Chelsea về.
      Chelsea thấy nhìn nên giơ xâu cá lên : “Em xem cá bắt về nè, lát nữa là ăn được rồi, em ngủ tiếp , khi nào xong gọi.”
      “Ừm…” Mộ Sa mơ màng lăn qua lăn lại định nhắm mắt ngủ tiếp.
      Nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó, lại mở choàng mắt, lần này rất tỉnh táo, kịp mặc quần áo, ngồi bật dậy, chạy đến cạnh Chelsea, nắm cánh tay đầm đìa máu của , mắt đỏ lên, run rẩy hỏi: “Thế này, cái gì làm ra thế này?”
      Chelsea nhanh chóng thả cả xuống, vươn cánh tay bị thương kéo , vỗ sau lưng an ủi: “ có gì, có gì, em ngoan ngoãn lên giường nằm , nền nhà lạnh lắm, lát nữa có cơm ăn đó.”
      “Ăn gì mà ăn?” Mộ Sa thấy bị thương nặng, còn nhàng như , biết tự chăm sóc bản thân, liền nổi giận, đẩy ngồi lên giường, ra lệnh: “ ngồi yên được đâu, em rửa vết thương cho trước .”
      Rồi chạy lấy thau hứng nước, tìm da thú sạch, cẩn thận rửa vết thương, nhìn miệng vết thương bằng cái miệng chén cánh tay ngừng chảy máu mà Mộ Sa kiềm được nước mắt.

      64. Gặp hên

      Hai người ôm nhau hồi, Mộ Sa đẩy ra: “ nằm nghỉ , em nấu cơm, phải ăn chút gì đó để còn lại sức.” Cả ngày hôm qua ăn gì, có sức phát sốt mất.
      Chelsea định cần, bị Mộ Sa trừng mắt cái, đành bĩu môi, ngoan ngoãn lên giường nằm.
      Mộ Sa làm cơm rất nhanh, cho xuống giường mà để ngồi dựa giường, rồi đút ăn từng muỗng.
      Chelsea vui vô cùng, ngờ chỉ bị vết thương , mà gặp hên được Mộ Sa dịu dàng với thế này, quả sướng muốn chết luôn.
      Hai người ăn cơm chiều xong, Mộ Sa nấu nước tắm, rồi lau người cho Chelsea, trong lúc lau mình, người nào đó cứ luôn ưỡn vật tà ác ở thân dưới, lầm bầm ngừng vào tai : “Khó chịu, khó chịu quá.”
      Làm Mộ Sa đen mặt, đúng là đồ sư tử dâm dê, bị thương còn muốn gây . Có điều khi thấy chỗ vết thương của , Mộ Sa cững ngoan ngoãn cởi đồ ra, lẹ như khỉ đè xuống hôn hôn cắn cắn.
      “Hhhh…” Hoa huyệt Mộ Sa còn sưng tấy, vừa vói ngón tay vào làm đau đến rít lên.
      Chelsea chau mày, ngón mà đau đến vậy, xem ra tối nay dùng phần phía trước được rồi, thế là rút ngón tay ra đổi thành đưa vào cúc huyệt.
      Mộ Sa bị làm giật mình, vặn vẹo lưng cự tuyệt: “Chelsea, đừng, chỗ đó được.”
      “Được mà, bảo bối, lần trước phải cũng vào rồi đó sao, được mà, lần này bảo đảm nhàng, làm em bị thương, ngoan, đừng nhúc nhích.” Chelsea hôn lên mặt , hạ giọng dỗ dành.
      “Em chịu thua, Chelsea, đau…” Lần trước bị vào, nỗi đau xé nứt đó trỗi dậy làm Mộ Sa nhíu mày, nhưng lại dám vùng vẫy mạnh sợ đụng đến vết thương của .
      “Em ngoan , làm nhiều lần đau, bọn Ivey đều dùng chỗ này mà, em thấy bọn họ phải cũng thích lắm đó sao!” Chelsea vừa dụ , vừa vói hai ngón tay cố nông ra.
      Lại nữa, cứ quanh quẩn quanh cái đề tài này, Mộ Sa nghĩ hay là thôi kệ, đau cho đau luôn, biết đâu như làm vài lần đau nữa, muốn cụt hứng, bởi vì nhận ra chỉ cần muốn, liền bằng lòng cho, dù là rất đau.
      Mộ Sa giãy dụa nữa, thậm chí còn chủ động vòng hai chân quanh hông , cố thả lỏng bản thân, để ngừng nới rộng cúc huyệt của .
      Cảm thấy Mộ Sa còn kháng cự, Chelsea vui sướng cúi đầu nồng nàn hôn , tay kia rà xuống kéo tiểu cầu nhạy cảm ở cửa hoa huyệt, để chỗ đó chảy nước bôi ra cúc huyệt làm chất bôi trơn.
      Chelsea lần này vô cùng nhẫn nại, đến khi ba ngón tay có thể thuận lợi ra vào dễ dàng mới xoay qua, để quỳ sấp, mông nhỏm cao, còn mình ngồi giữa hai chân , lấy gậy thịt dính đầy mật dịch chậm rãi vào cúc huyệt.
      “A…” Tuy nới rộng nhưng hoàn toàn bằng với vật khổng lồ chèn vào cửa huyệt hẹp, làm Mộ Sa kêu đau.
      “Bảo bối, thả lỏng, để phần đầu vào là được, ngoan, cố nhịn đau chút.” tay Chelsea cầm quy đầu chen vào, tay ôm eo cho trốn, miệng còn dỗ dành.
      Mộ Sa hít sâu hơi, nhắm mắt thôi miên bản thân nên căng thẳng, phải thả lỏng, thả lỏng cho vào.
      “Haa…” Chelsea cuối cùng cũng đẩy được quy đầu vào cúc huyệt, ngừng lại thở hổn hển.
      Cúc huyệt Mộ Sa bị căng rộng, toàn bộ nếp gấp đều bị kéo ra. Mộ Sa cắn chặt tấm da thú, dám nhúc nhích, sợ động đậy bị căn nứt.
      Cúc huyệt bị vật lạ xâm nhập bất giác co lại, ép lên gậy thịt.
      “Shh… Bảo bối, đừng ép chặt thế, sắp bị kẹp đứt rồi.” Chelsea chịu nổi hít hơi, bàn tay vuốt ve đôi mông trắng nõn, hơi tách mông ra, để vật to lớn có thể tiến vào sâu hơn.
      “Hư hỏng.” Mộ Sa đau chịu nổi, thấy chẳng những biết thương xót còn trách ép chặt, mới mắng .
      hư hỏng chỗ nào? Chỗ này hả?” Chelsea cố nén dục vọng được sâu vào, cúi xuống vừa cắn lưng , vừa đẩy vào cúc huyệt, cố làm bình tĩnh lại.
      “Ưh…” Bị đẩy , cửa huyệt đau dần dần sinh ra cảm giác tê dại, kích thích Mộ Sa rên tiếng.
      Vì cảm giác đó, cơ thịt xoắn ép cũng bắt đầu lỏng ra, Chelsea cảm thấy đúng lúc, ưỡn lưng đâm lút cán.
      “Aaa… Đau quá…” Cọ xát mạnh làm Mộ Sa hét toáng, vì bôi trơn đủ, cúc huyệt co dãn nhiều như tiểu huyệt phía trước, bị đâm vào, cả đoạn cơ bên trong đều nóng rát.
      “Ngoan, bảo bối, nhịn chút, cố chịu đựng vì chút.” Nghe kêu đau, Chelsea cũng đau lòng, buộc bản thân bất động bên trong , rồi khiêu khích nơi nhạy cảm của , đến khi buông lỏng lúc đó mới bắt đầu nhè chậm rãi nghiền nát.

    4. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 65&66

      65. Mạnh chút

      biết lần trước thô lỗ quá mức làm Mộ Sa bị ám ảnh, nên muốn bài xích việc vào tiểu huyệt này, lần này nhất định phải thay đổi ấn tượng trong , phải dịu dàng, dịu dàng “.
      Chelsea khó khi dịu dàng thế này, cúc huyệt Mộ Sa cũng dần dà thích ứng dị vật, dần dần tràn ít chất lỏng, tường thịt cũng mềm mại rất nhiều, còn vặn xoắn vật cứng của nữa.
      “Bảo bối, có dễ chịu chút nào ?” Chelsea tăng lực ra vào, nằm lưng Mộ Sa ngừng hôn lên cổ , từng chút đâm vào . Bàn tay luồn xuống nách vòng lên trước nắm bầu ngực vì bị va chạm mà ngừng đong đưa.
      Mộ Sa bị cảm giác tê dại và đau đớn tra tấn nắm chặt tấm da thú rên rỉ.
      biết, như vậy có dễ chịu ?” Chelsea tha hỏi dồn, bàn tay sờ ngực càng ngày càng mạnh, gậy thịt cắm trong cúc huyệt ngừng biến hoá góc độ.
      “Dễ… dễ chịu… ư…” Mộ Sa bị vào lúc cạn lúc sâu, trong lòng cũng thấy khó chịu, hình như có cọng lông chim cứ trêu chọc cúc huyệt mãi thôi, muốn mạnh lên chút, nhanh lên chút, nhưng lại ngại miệng, chỉ ưỡn lưng đẩy sát vào .
      “Thế này sao?” Chelsea vừa hỏi vừa đâm nhanh mấy cái.
      “A…” Mộ Sa như sướng khoái như thống khổ rên lên, cúc huyệt bất giác co lại.
      “Vậy cũng dễ chịu? Hử?” Cảm thấy bên trong tự nhiên co lại, Chelsea hơi đau, vội vàng rút ra, đâm nhè ở ngoài.
      “Ưm…” Thình lình trống rỗng làm Mộ Sa càng ưỡn eo, nức nở.
      “Bảo bối, muốn hay mạnh đây? biết, bảo bối, biết!” Giọng Chelsea trầm khàn dụ dỗ.
      “Mạnh chút… Chelsea, ông xã… mạnh chút…” Mộ Sa bị tra tấn cuối cùng ngửa đầu kêu rên.
      “Được, bảo bối, nghe lời em.” Chelsea gào lên, hung hăng đâm vào, bắt đầu ra vào mạnh mẽ.
      “Aaa…” Mộ Sa kêu sợ hãi, bị đè dẹp giường, còn đè hẳn lên, ngừng nhấp nhô ra vào cúc huyệt, mông Mộ Sa cong lên, cọ xát làm Chelsea càng thêm hưng phấn, dứt khoát kéo lên, để giạng chân ngồi người, hai tay nắm chặt eo , nhấc lên ấn xuống chơi đùa ngừng.
      Tư thế này làm Mộ Sa hơi căng thẳng, còn nhấc lên, sau đó đè xuống, do sức nặng cơ thể mà ngồi xuống càng mạnh, để vật to lớn của tiến vào càng sâu càng mạnh, Mộ Sa bị mấy lần chịu nổi, kêu rên xin tha: “A… ông xã… tha cho em… em chịu nổi… ưuu… đừng… em thua…”
      “Vậy cũng được sao? phải vừa mạnh chút sao, mạnh chút đó, hử? chưa ra lần nào mà, sao tha cho em được?” Chelsea bị vặn ép vô cùng sảng khoái, vừa thở hổn hển vừa hà hơi vào sau tai .
      chút… ông xã… …. aaa…” Lực ấn mạnh làm Mộ Sa cảm giác mình sắp bị xé rách, vừa sợ vừa đau vừa thích, nức nở van xin, tay vói xuống cố nắm gậy thịt giảm lực ra vào của .
      “Grh… vật … giết chết em…” Chelsea bị Mộ Sa nắm, còn đồng thời ra vào cúc huyệt, còn bị tay ngừng kích thích khiến chịu nổi, gào lên, lần nữa xoay người đè xuống, ra vào sâu mấy cái, rồi rên rỉ rót hết tinh dịch nóng bỏng vào cúc huyệt.
      Mộ Sa cũng run rẩy lên đỉnh.
      Sau đó, Chelsea dường như rất hài lòng với biểu của Mộ Sa, nằm luôn lưng chịu xuống, chốc chốc lại hôn lên lưng , hứng lên lại còn cắn cắn, cả lưng Mộ Sa bị tạo ra mấy vết xanh xanh tím tím.
      Sau khi lên đỉnh, Mộ Sa ngây ngất, khi quấy nhiễu hơi tỉnh lại, nhích người, cả cúc huyệt đều căng đau khó chịu, có ông chồng vừa sung sức, vũ khí lại vừa to lớn làm khổ quá trời, nhưng ai bảo , bất đắc dĩ thở dài, ai oán : “Ông xã à, lấy ra , căng quá!” Nếu làm lần nữa chắc bị giết chết tươi.
      Chelsea thấy tỉnh lại, ôm lật qua, nằm nghiêng ôm từ đằng sau, ngậm tai hỏi: “Bà xã, làm tiểu huyệt phía sau em sướng ?”
      Mộ Sa nghe vậy xấu hổ đỏ ửng mặt, suýt nữa cắn phải lưỡi, tuy phải lần đầu nghe hỏi thế này, nhưng vẫn chưa quen lắm, có điều Mộ Sa biết có được câu trả lời thoả mãn bỏ qua.
      Hết cách, đành bất đắc dĩ gật đầu, “ừ” tiếng, hi vọng vừa lòng.
      Chelsea nghe trả lời, cao hứng rút gậy thịt mềm ra, rồi chồm qua dán lên môi , vói lưỡi vào miệng , hôn hít nhiệt tình.
      Hôm nay Mộ Sa đặc biệt nghe lời, để vừa hôn vừa sờ soạng hồi lâu, cũng may hai nơi Chelsea “” đều bị sưng, nên chen vào lần nữa, hôn rồi, ôm chặt , cả hai người đều ngủ.

      66. Phát sốt

      Sáng hôm sau, Mộ Sa tỉnh giấc vì nóng, Chelsea ôm dính sau lưng , hai cơ thể trần truồng dán sát vào nhau kẽ hở.
      Mộ Sa cảm thấy cơ thể phía sau nóng ghê người, hoảng hồn, vội vàng nhích khỏi ngực , xoay qua áp tay lên trán , nóng quá, Chelsea quả nhiên phát sốt rồi. Cũng phải thôi, bị thương, còn dầm mưa lâu vậy, về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ còn quần nhau với , sốt mới lạ.
      vừa cử động Chelsea liền tỉnh, kéo vào lòng, dúi đầu vào cổ cọ cọ, nhắm mắt uể oải : “Bà xã, mệt quá, ngủ với nữa .”
      Mộ Sa thấy làm nũng y như con nít, dù tức giận nhưng nỡ trách móc. Thế là vỗ nhè lưng , dịu giọng: “ bị sốt, buông em ra trước , em đến chỗ Kreider xin thuốc cho .”
      cần, muốn ôm em ngủ à.” biết có phải Chelsea bị sốt hay mà nghe Mộ Sa lại thả ra, ngược lại còn giữ chặt.
      Mộ Sa đen mặt, chưa thấy Chelsea ngang bướng thế này bao giờ, có điều giống như đứa trẻ vậy , đáng đó. Thế là cười khẽ, dụ tiếp: “Em nấu đồ ăn ngon cho nha, ăn no rồi ngủ tiếp, được ?”
      Ăn no, ngủ tiếp? Chelsea mơ màng, nhưng nghe thế, chỗ nào đó dưới thân bất giác ngóc lên. Dùng chút lý trí còn sót lại phân tích, dường như đề nghị này tồi, ăn no, có sức, trước khi ngủ còn có thể làm việc gì đó, thế là ngoan ngoãn thả tay ra, lại thào bổ sung: “Vậy em nhanh lên.”
      “Ừ, em làm nhanh lắm.” Mộ Sa theo, bò ra khỏi ngực , khoác đại quần áo, ra khỏi nhà chẳng quan tâm ngoài trời còn mưa.
      Mộ Sa thường đến tìm Kreider hỏi xin thuốc thoa nên nhớ rất đường đến nhà , bao lâu đến trước cửa, vừa định gõ cửa nghe bên trong vọng ra tiếng hét: “A… Kreider, a… lớn quá… kích thích… đâm chết em… ưm… to quá… căng … đó…”
      Mộ Sa hết hồn, lùi lại mấy bước, lập tức đỏ bừng mặt, nghĩ cũng biết bên trong làm gì rồi, nếu bây giờ gõ cửa lại phá đám người ta, Kreider tức giận, tay giơ lên lại hạ xuống, đành đứng ngoài cửa chờ.
      “Sướng ? Lakka, bảo bối, làm em sướng ?” Giọng Kreider khàn khàn truyền ra.
      “A… a… sướng lắm… a… làm sướng… ưm… a… … sâu hơn … mạnh nữa lên…” Mộ Sa nghe tiếng Lakka khỏi giật mình, tưởng tượng được Lakka ngày thường nghiêm trang, giường lại kêu rên dâm đãng như thế.
      Nghe y cũng là giống cái từ Hồ tộc, chẳng lẽ như Ivey , giống cái Hồ tộc giường rất lợi hại. Lập tức nghĩ lại, đàn ông hình như đều thích phụ nữ rên lớn giường, Chelsea cũng từng thích rên lớn, lại hay ngượng biết Chelsea có cảm thấy thoả mãn nữa.
      Mộ Sa vỗ vỗ khuôn mặt nóng ran của mình, bắt mình phải thôi suy nghĩ lung tung, sao lại biết xấu hổ mà nghĩ đến chuyện này.
      Tiếng thân thể va chạm cùng tiếng rên rỉ của Lakka vang lên biết bao lâu, cuối cùng, nghe tiếng Lakka gào thét: “A… lớn quá… sâu quá… Kreider… A… em muốn bị làm chết…”
      Tiếp theo đó còn thanh nào, Mộ Sa cảm thấy chắc xong việc, lẹ làng hứng nước mưa vỗ lên mặt cho hạ nhiệt, rồi gõ cửa vài cái, từ ngoài vọng vào: “Kreider, tôi là Mộ Sa, Chelsea phát sốt, tôi nghĩ chắc có thuốc hạ sốt.”
      Trong phòng yên tĩnh lát, rồi truyền ra tiếng Kreider chưa thở đều: “Biết rồi, chờ .”
      “À, được.” Mộ Sa ngoan ngoãn lùi lại, đợi ngoài cửa.
      Kreider ra rất nhanh, mang theo vẻ mặt được thoả mãn dường như tâm tình tệ lắm, đưa cho Mộ Sa túi thuốc, chỉ dẫn: “Nấu lên rồi lấy nước cho cậu ta uống, sau đó để cậu ta vận động, xuất mồ hôi, đắp da thú ngủ giấc là khoẻ.”
      Thấy Mộ Sa vừa gắng ghi nhớ vừa gật đầu, mắt loé lên, quay vào nhà cầm cái hộp đưa cho : “Thuốc tôi mới điều chế, tiêu sưng giảm đau, bôi ở chỗ đó hiệu quả ngờ, về thử chút .”
      xong để ý mặt Mộ Sa đỏ rực, đóng cửa vào.
      Mộ Sa lớn cảm ơn, rồi mang khuôn mặt đỏ ửng chạy về nhà.
      Hầm thịt trước, nấu thuốc sau, đánh thức Chelsea ngủ mê man, đút ăn cơm, ép uống hết thuốc, dụ nằm xuống, tháo băng da thú cánh tay, thay thuốc, thấy miệng vết thương dường như bắt đầu khép lại, lúc đó mới thở ra nhõm, đứng lên lau mồ hôi trán.
      Chuẩn bị vào phòng tắm rửa sạch dính dấp người, tối hôm qua bị ức hiếp xong liền ngủ luôn, trong cúc huyệt đầy dịch của , vừa rồi chạy đến chỗ Kreider xin thuốc, chưa kịp tắm rửa, vừa nhúc nhích cảm thấy có gì đó chảy ra, làm khó chịu, vừa quay bị Chelsea kéo lại: “Bà xã, em hứa ngủ với rồi mà.”
      “Được rồi, chờ em chút, em tắm xong quay lại liền.” Mộ Sa trấn an .

    5. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 67&68

      67. Hết ngứa

      Chelsea thả tay để Mộ Sa tắm.
      Mộ Sa nấu nước xong, cởi quần áo nhảy vào thùng tắm, thoải mái hừ khẽ, vừa sờ da mình, vừa khỏi cảm khái, biết có phải do nước hay , bây giờ cả ngày ra nắng ra gió, còn xài mỹ phẩm, da chẳng những đen với sần, mà còn càng ngày càng mịn, càng ngày càng trắng, đây chính là ước mơ tha thiết của toàn bộ nữ giới nè, ngờ tới nơi dị giới này lại uổng công.
      Hơn nữa còn phát thể chất của tốt hơn nhiều, ví như leo núi, lúc mới tới leo được lưng chừng núi mệt chết, bây giờ lại dễ dàng leo lên đến đỉnh, chẳng lẽ do ở đây toàn trái cây sạch, khí ô nhiễm, nên đặc biệt bổ dưỡng à, Mộ Sa để tâm trí mây về gió nghe Chelsea thúc giục nhanh nhanh.
      Bất đắc dĩ thở dài, đáp lại, rồi vội vàng bước ra khỏi thùng tắm, lau đại nước cho khô, suy nghĩ hồi rồi lấy thuốc mỡ Kreider đưa, xoa ít lên cả nơi trước sau, tuy rằng sắp hết sưng, nhưng coi bộ Chelsea vội vàng thế kia, khó tránh lát nữa lại nổi thú tính dồn ép , đột nhiên lại nhớ ra Kreider có dặn phải để Chelsea vận động cho đổ mồ hôi, mặt khỏi đỏ ửng, vận động phải là để Chelsea vận động cái kia đó chứ.
      Sợ Chelsea kiên nhẫn xuống giường tìm , nghĩ nhiều, nhanh chóng mặc quần áo ra ngoài, vừa đẩy cửa ra liền thấy Chelsea định bước xuống, nhanh chóng bước đến đẩy lên giường lại, còn lấy da thú bọc kín mít.
      Chelsea thừa cơ ôm chặt , sao cũng chịu buông tay, Mộ Sa đành phải nằm xuống cạnh , Chelsea vui vẻ, cúi đầu hôn , bàn tay luồn dưới quần áo vuốt ve ngực .
      Mộ Sa chấn động, đột nhiên cảm thấy hai nơi dưới thân đều rất ngứa, giống như có hàng vạn con kiến bò bên trong, ngứa quá, khó chịu, muốn có cái gì đó cắm vào cho hết ngứa, Mộ Sa kiềm nổi vừa vươn lưỡi chủ động quấn lấy , vừa ưỡn lưng cọ người .
      Chelsea cảm thấy Mộ Sa nhiệt tình khác thương, hơi kinh ngạc buông ra, nhìn gò má hồng bất thường, hỏi han: “Em sao vậy bà xã?”
      “Ưm… Chelsea, em ngứa, bên trong ngứa lắm, ưg… Giúp em, giúp em !” Mộ Sa vừa ưỡn lưng cọ người vừa nắm tay hướng xuống dưới.
      Chelsea cau mày, mặc cho kéo tay đến bắp đùi, chỗ đó ướt đẫm, hoa huyệt còn ngừng rỉ nước, Chelsea tin nổi, sao lại ướt nhanh thế, còn chưa đụng đến dưới đó mà ướt đến thế rồi.
      Mộ Sa thấy còn rề rà chịu giúp hết ngứa, kẹp mạnh hai chân lại, khóc nức: “Chelsea… vào … ngứa lắm… hức… giúp em…”
      “Mộ Sa, em biết, có ai cho em ăn thứ gì sao?” Chelsea rút tay khỏi hai chân , nắm cánh tay , nghiêm túc hỏi. giống như ăn phải “tình quả”, chỉ có thú nhân giống đực tâm địa độc ác mới lấy “tình quả” lừa giống cái ăn, dụ giống cái giao hợp với họ. Là thủ đoạn rất đáng khinh, trong thôn nghiêm cấm chuyện cho giống cái ăn “tình quả”, rốt cuộc là ai, dám cho Mộ Sa ăn thứ đó quả muốn sống nữa.
      có, phải ăn trái cây, là thoa… thuốc do Kreider cho… ư… Khó chịu quá, ông xã… giúp em.” Mộ Sa cũng cảm thấy thuốc Kreider cho hình như có vấn đề, nhưng thân dưới lại ngứa còn nhiều hơn làm suy nghĩ được, toàn bộ bản năng đều là cọ lên người Chelsea, tay sờ lung tung lên người .
      Chelsea nghe vậy thở ra, may mà là Kreider, chắc và Mộ Sa biết sao đắc tội với gã, nên gã có ý chơi họ, đưa ngón tay thấm đầy mật dịch của Mộ Sa lên mũi ngửi, quả nhiên là có mùi “tình quả”, cuối cùng cũng yên tâm.
      Lúc này mới buông tay Mộ Sa, nhỏm người dậy, lột đồ , ngón tay di chuyển xuống dưới, đâm vào hoa huyệt lầy lội của Mộ Sa, bất động hỏi : “Bảo bối, vào rồi đó, muốn làm sao nữa, biết ?”
      “Ư ư… di chuyển… ông xã… xin …” Mộ Sa như chết đuối vớ được cọng rơm, chụp tay Chelsea, cầu khẩn.
      “Như vậy hả?” Chelsea vừa xoay tròn chầm chậm trong hoa huyệt, vừa cười xấu xa nhìn hỏi.
      Mộ Sa cảm thấy càng ngứa hơn, càng kiên nhẫn cong eo, thở gấp: “ phải, phải mạnh hơn, đâm mạnh hơn… ưmm…”
      “Nghe theo em hết, bảo bối!” Chelsea rồi cúi đầu hôn lên môi , rồi đâm ngón tay vào, ra vào nhanh mạnh trong hoa huyệt.
      “A…a…amg…” Cơn ngứa trong hoa huyệt giảm , Mộ Sa thoải mái rên rỉ.
      được bao lâu, sâu trong hoa huyệt lại ngứa ngáy, Mộ Sa lại bắt đầu vặn vẹo.
      Chelsea dừng động tác tay, biết còn cố hỏi: “Bảo bối, em lại sao vậy? Chẳng lẽ chưa đủ mạnh hả?”
      “Bên trong, bên trong ngứa lắm…” Mộ Sa còn hơi đâu quan tâm chọc ghẹo, phía dưới bị ngứa tra tấn sắp điên rồi.
      “Bên trong ngứa à, ngón tay với tới được làm sao đây? Hử?” Chelsea rút ngón tay ra, để vật cứng lên lối vào, cứ chọc chọc mà chịu vào.
      “Vào, vào… xin , ông xã… đâm em mạnh vào… a… ưhn…” Mộ Sa nhịn được nữa, kêu lớn tiếng.
      Chelsea chờ những lời này, đợi hết liền ưỡn eo đâm phụp vào, hoa huyệt ướt át làm vào rất thuận lợi, lúc chạm đến chỗ sâu, lại dùng sức đưa quy đầu vào cửa tử cung.
      “A…” Mộ Sa bị chen vào cửa tử cung trong tích tắc sợ hãi kêu lớn, bất quá đau đớn nhanh chóng bị cơn ngứa bao phủ. “Ông xã, di chuyển, di chuyển !”
      Chelsea bị bộ dạng thẳng lưng ưỡn lên chọc cho thú huyết sôi trào, rốt cuộc còn tâm tư chọc ghẹo , đè xuống, đút nhanh vào, mỗi cái vừa sâu lại vừa mạnh.
      Mộ Sa bị cắm vào mấy cái liền chịu nổi, toàn thân run rẩy, co rút lên đỉnh, Chelsea bị xoắn lại thiếu chút kiềm được, cúi đầu cắn lên mũi cái, rồi rút ra toàn bộ xong lại hung hăng đâm vào.

      68. Tính sổ

      “Ư… ưm…” Mộ Sa bị ra vào hai mắt mơ màng, hoa huyệt cũng hết ngứa, dễ chịu đến mức ư a kêu to.
      “Vật , dễ chịu? Hử?” Chelsea ngừng thẳng eo, hung hăng thúc vào , miệng vẫn quên trêu chọc.
      “Dễ chịu… ừm… ông xã… làm em dễ chịu… ư… mạnh… mạnh lên… a…” Mộ Sa giờ phút này còn lý trí, thở dốc kêu lung tung.
      “Giết chết em, vật , giết chết em!” Chelsea bị kích thích càng thêm điên cuồng, ôm ngồi dậy, ra sức kéo lên nhấn xuống.
      “Aaa…” Mộ Sa ăn tiêu, cảm giác tử cung sắp bị chọc thủng, nhưng lại có khoái cảm ngừng kéo đên, bất giác xoay eo, hùa theo va chạm của , Chelsea cảm nhận được hưởng ứng, lại càng kích động, càng đánh càng mạnh, ra vào mãnh liệt mấy trăm lần rồi mới phun ra.
      “A…” Hoa huyệt Mộ Sa bị tinh dịch nóng hổi bắn vào như bị phỏng, rên tiếng dài, mệt mỏi ngã rạp xuống giường muốn nhúc nhích, nhưng còn thở gấp, cúc huyệt lại ngứa đến khó chịu, “Chelsea…” Mộ Sa hết hơi gọi .
      “Hửm?” Chelsea vẻ mặt thoả mãn ngẩng lên, dịu dàng nhìn .
      “Em ngứa, phía sau ngứa.” Mộ Sa muốn khóc, cơn ngứa này lại nổi lên.
      Chelsea vừa nghe vui rạo rực, cúi xuống hôn môi cái, cười : “ sao đâu, bảo bối, làm cho em hết ngứa.” xong rút gậy thịt cứng lên trong chớp mắt ra, rồi chậm rãi cắm vào cúc huyệt.
      Kết quả, Mộ Sa bị Chelsea đè suốt giường đến khi hết ngứa, tuy Mộ Sa hết ngứa nhưng Chelsea lại đề phòng tái phát, nên cần phải chắc ăn, thế là hai nơi của Mộ Sa luân phiên bị dốc sức làm, cuối cùng Mộ Sa chịu nổi hôn mê bất tỉnh, mới ngừng lại.
      Nhìn mê man, mồ hôi ướt đẫm mặt, Chelsea thương hôn lên, cả ngày “vận động”, ra ít mồ hôi, cả người đều thoải mái, đưa tay rờ trán, nóng, xem ra hạ sốt.
      Suy nghĩ lúc, kéo da thú đắp kín Mộ Sa, còn mình mặc đồ vào, đứng dậy tìm Kreider tính sổ, tuy nhiệt tình chủ động quả làm thích thú nhưng Kreider dám chơi xấu bạn đời của , chuyện này thể nào tính sổ.
      Đến nhà Kreider, thèm nhìn người ta làm gì trong nhà, đứng ngoài cửa kêu lớn: “Kreider, ra đây, tôi đến tìm cậu.”
      Kreider mở cửa rất nhanh, dường như biết Chelsea tới, hề kinh ngạc, thản nhiên trêu chọc: “Cậu tới muộn hơn tôi dự tính, xem ra thể lực Mộ Sa tệ lắm, vừa mới bị cậu làm ngất hả?”
      Chelsea bị mà đỏ mặt, ho khụ cái, lại khôi phục vẻ mặt lạnh như băng, hắng giọng: “Kreider cậu có phải quá đáng , dám lừa Mộ Sa bôi thuốc ‘tình quả’.”
      “Sao vậy, cậu thích hả, còn cố ý đến mắng vốn tôi à?” Kreider cười gian trá liếc .
      Chelsea nghẹn họng sửng sốt, lập tức giận dữ hét: “Ai với cậu chuyện này, tôi hỏi tại sao cậu lại lừa Mộ Sa bôi thuốc ‘tình quả’.”
      là muốn cho cậu dễ chịu chút đó, thấy bộ dạng gần đây của cậu được thoả mãn dục vọng, nên có lòng tốt giúp cậu chút thôi!” Kreider trưng vẻ mặt người tốt việc tốt, cậu phải cảm ơn tôi mới đúng ra.
      “Cậu…” Chelsea bị gã làm cho cứng họng, nhưng ít nhiều gì dễ chịu cũng là , nên cơn tức tan hết ném lại câu: “Ai cần cậu xen vào việc người khác.” Rồi xoay người bỏ .
      “Cậu là đồ vô lương tâm, được thoả mãn còn biết cám ơn tôi, thiệt là.” Kreider than thở xong, cũng xoay lưng vào nhà.
      Sáng sớm hôm sau, Mộ Sa bị đói mà tỉnh, hôm qua ăn có bữa cơm, còn “vận động” nhiều như vậy đói mới là lạ á.
      Cố nhướng mí mắt cay xè, cảm thấy toàn thân chỗ nào là đau, đặc biệt là phía dưới lại càng nóng rát, cảm giác Mộ Sa rất quen thuộc, khỏi giọng mắng: “Hư hỏng.”
      “Bảo bối, ai hư hỏng?” Chelsea tỉnh từ sớm, vẫn luôn nhìn ngủ, vô cùng buồn chán hết xoa xoa rồi hôn lên người , đột nhiên thấy mở mắt, còn gắt giọng mắng, nhất thời tâm tình rất tốt, ôm từ đằng sau, ngậm vành tai dụ dỗ.
      “Ứm…” Mộ Sa cứng đờ cả người, chợt nhớ ra bây giờ là mùa mưa, Chelsea cần ra ngoài săn. Tất cả việc hôm qua chậm rãi chiếu lại, Mộ Sa xấu hổ để đâu cho hết, trời ạ, còn luôn cọ vào người , còn kêu mạnh mạnh lên, là hết mà, hu hu… còn mặt mũi nào gặp ai rồi.
      Chelsea thấy hồi lâu , khuôn mặt nhắn còn hồng rực hết hồn, biết nhớ chuyện hôm qua, bắt đầu thẹn thùng, lại thích xem dáng vẻ thẹn thùng của , lại trêu: “Sao vậy, hôm qua còn kéo , mạnh lên, bây giờ thoả mãn rồi ngó ngàng đến , còn mắng hư hỏng. Hử?”
      “Chelsea… xin , đừng nữa mà!” Mộ Sa xấu hổ dúi mặt vào đống da thú giường, ấp úng năn nỉ.
      “Ha ha… Gì em cũng làm hết rồi, lại cho sao, vật ?” Chelsea bị chọc cười, tay ngừng xoa vuốt người , làm Mộ Sa thẹn run rẩy cả người.
      “Đừng, Chelsea, em còn đau.” Cảm giác tay càng lúc càng xuống, Mộ Sa chẳng màng mắc cỡ, ôm tay chặn lại.
      “Tiểu bảo bối của , chúng ta tắm rửa ăn cơm, nhé?” Chelsea vừa rồi thừa dịp còn ngủ kiểm tra, hai chỗ phía dưới quả sưng phù, bằng cũng chả nằm buồn chán đến thế.
      “Ừm.” Nghe dùng ngữ điệu chiều gọi tiểu bảo bối, Mộ Sa thẹn vô cùng, bất quá trong lòng lại rất ngọt ngào.
      Chelsea rất đàng hoàng tắm cho Mộ Sa, còn thoa thuốc giảm sưng, đương nhiên là cái hộp chứa “tình quả”, định vứt sạch, nhưng nhớ đến hương vị mất hồn hôm qua, có chút tiếc rẻ, biết đâu có ngày lại dùng đến nên lặng lẽ cất kĩ.
      Hai người ăn cơm xong, chuyện gì làm, bèn nằm giường tán gẫu, Chelsea lại khó chịu, bàn tay ngừng xoa người cũng dần dần càng lúc càng mạnh.
      mailinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :