1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[sưu tầm] Ông xã em là thú nhân – Thượng bộ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 39&40

      39. Giày da thú

      Sau khi bôi thuốc xong Chelsea từ phía sau ôm chặt , luôn miệng chuyện, cho ngủ, sợ ngủ rồi tỉnh dậy nữa, còn bất ngờ vén lên nhìn hoa huyệt còn chảy máu nữa .
      Trời gần sáng, Mộ Sa đừ chịu nổi, nhưng Chelsea cho ngủ, Mộ Sa liền thề thốt cam đoan chỉ ngủ chút xíu thôi, chút xíu tỉnh dậy, Chelsea nhìn hoa huyệt hình như chảy máu nữa mới cho ngủ chút.
      Nhưng luôn nhìn chăm chăm, chú ý hơi thở của .
      Mộ Sa thoải mái ngủ giấc, mơ màng tỉnh dậy, vừa nhích người cảm thấy phía dưới ào ra, thầm kêu nguy to.
      Quả nhiên lúc nhìn hoa huyệt Chelsea lập tức phát nó lại chảy máu, còn chảy rất nhiều, sợ tới mức bưng nhanh chậu nước đến, rửa ráy sạch cho , rồi cầm thuốc thoa vào trong..
      Nhưng thuốc đúng bệnh, căn bản là dùng được mà, Mộ Sa dù biết có tác dụng nhưng tối qua chưa , bây giờ thấy khẩn trương thế này, càng dám cho biết, nếu sau này mỗi tháng đều có mấy ngày thế này, nhất định phát , lúc đó phải giải thích làm sao đây, đau đầu nha.
      Chelsea săn, cứ ngày đêm chăm , thỉnh thoảng bôi thuốc cho , kéo dài khoảng ba ngày, trong tộc có người nghe Mộ Sa bị bệnh muốn đến thăm đều bị Chelsea thét đuổi , chỉ có Kreider mới được phép vào, mỗi ngày kiểm tra cho , rồi để lại đủ thứ dược liệu.
      tấc cũng rời, đưa cơm, ngủ nghỉ đều ôm chặt , có khi Mộ Sa mệt thiếp , khi tỉnh lại thấy mặt ướt đẫm, biết mồ hôi của mình hay là nước mắt của Chelsea, trong lòng vừa cảm động vừa lo lắng, cảm động chính là lại quan tâm , lo lắng là nếu biết chân tướng chắc tức giận lắm.
      Cũng may chu kì Mộ Sa cuối cùng cũng qua, hoa huyệt còn chảy máu, Chelsea lúc này mới yên tâm, mệt mỏi ngủ thiếp, có điều đó cũng là ngủ, nhưng ngủ được yên giấc thường hay giật mình tỉnh dậy, xác định Mộ Sa còn an toàn nằm cạnh mới yên lòng, lại nhắm mắt ngủ nữa.
      Mộ Sa có chút tự trách biết làm sợ, thế là chủ động ôm hông , ghé lỗ tai giọng an ủi: “Chelsea, đừng lo lắng, có gì, em tốt hơn rồi, chết đâu, yên tâm ngủ . Đừng sợ, đừng sợ.”
      Chelsea như nghe được lời an ủi của , ngủ rất yên ổn, còn giật mình nửa chừng.
      Sáng sớm hôm sau, tỉnh lại, việc đầu tiên là xem hoa huyệt Mộ Sa, thấy còn chảy máu nữa mới yên tâm.
      nhiều ngày săn, thịt tồn trong nhà ăn gần hết, nếu săn nữa họ chết đói. Dặn dặn lại Mộ Sa, cho xuống giường, cho lộn xộn, còn lo lắng tìm Ivey, để cậu ta chăm sóc , lúc đó mới chịu săn.
      Mộ Sa bị dáng vẻ kinh hãi lo âu của làm cho đau đầu lại có nỗi khổ nên lời. Đành hứa với ngoan ngoãn nằm giường để Ivey chăm sóc, nhưng nằm hết mấy ngày rồi, là khó chịu chết được.
      Ivey kiên quyết chấp hành mệnh lệnh Chelsea, gì cũng chịu cho xuống, nếu xuống giường được đành phải nhượng bộ hỏi xem có chuyện gì tìm được , Mộ Sa nhờ Ivey tìm cho xương thú , đục lỗ đầu, còn đầu kia mài nhọn, làm thành cây kim.
      Rồi lại nhờ lấy giúp sợi dây gân thú hay dùng gói đồ vật, tốn công tốn sức hồi mới xỏ được sợi gân vô lỗ kim. Rồi lấy da thú ghép lại làm thành đôi giày, tuy đẹp nhưng cũng mang được, Mộ Sa lại sáng tạo, bảo Ivey tìm hai miếng gỗ , định chờ Chelsea về mượn móng vuốt của đâm thành hai lỗ, làm guốc gỗ mang.
      Ivey thấy làm giày da thú vừa mềm vừa ấm, cũng muốn học làm, năn nỉ Mộ Sa dạy cậu. Tuy Mộ Sa thấy chàng trai cầm cây kim may vá rất là ‘ngợp’, nhưng giấu nghề vô cùng kiên nhẫn dạy cậu ta làm đôi.
      Ivey dường như rất hứng chí, chạy về nhà mang da thú đến, nhờ Mộ Sa phụ, giày da thú màu trắng, xám, đen, đỏ, làm hết mấy đôi tay nghề hai người tiến bộ khá nhiều, chẳng những chắc chắn còn đẹp mắt, Mộ Sa còn đặc biệt cắt nhúm lông trắng làm thành trái cầu , may vào chỗ mũi giày, đôi giày lập tức trở nên đáng .
      Ivey hưng phấn mang đôi giày qua lại trong phòng, Chelsea về đến.

      40. Dụ dỗ

      Ivey thấy về nên đoán Sander chắc cũng sắp về, mau lẹ ‘giao ca’ cho , ôm đôi giày da thú mới làm, cực kì hứng thú chạy về nhà.
      Chelsea đem con mồi săn được hôm nay bỏ vào kho dự trữ, rửa sạch tay, chạy vội đến giường xốc quần áo Mộ Sa lên, xem xét tình trạng hoa huyệt, Mộ Sa xấu hổ kéo lại, che chỗ đó cho xem.
      Miệng còn lớn: “Chelsea, em khoẻ rồi, sao hết, đừng lo nữa được .”
      Chelsea thèm để ý, chặn tay , cưỡng ép kiểm tra xong, xác định có gì mới có tâm tư quan tâm cái khác, cầm giày da thú làm hỏi: “Đây là cái gì?”
      “Là giày da thú á, vào mùa đông mang cái này ấm chân lắm, đúng rồi, em quên mất, mau lại đây đục cái lỗ này cho em, em muốn làm guốc gỗ mang.” Mộ Sa hưng phấn kéo đến nhờ giúp.
      Chelsea ‘guốc gỗ’ là cái gì, nhưng vẫn nghe lời làm theo, Mộ Sa cầm đôi guốc được đục lỗ xong, dùng gân thú cột lại, làm thành đôi guốc, rồi phấn khởi mang vào, hai vòng, tuy thoải mái lắm nhưng ít ra cấn chân, Mộ Sa vẫn rất hài lòng.
      Định làm cho Chelsea đôi, lại chịu, ôm lên giường, rồi đích thân làm cơm chiều.
      Hai người ăn cơm chiều xong, Chelsea liền ôm chặt nằm giường, câu được câu mất chuyện phiếm, Chelsea kể hôm nay săn thấy con mồi nào, rồi bắt con nào về, thịt con thú nào ngon, thịt con nào vừa cứng vừa chát.
      Mộ Sa cũng chẳng hào hứng gì lắm với đề tài này, nghe hồi ngáp dài ngáp ngắn, lấy làm lạ là sao hôm nay nhiều vậy, thường ngày ăn cơm chiều xong liền gấp gáp đè ra, hôm nay hình như hơi khác thường.
      Chưa nghĩ ra được nguyên do gì, Mộ Sa cuộn trong lòng ngủ mất.
      Mấy ngày sau, Mộ Sa được cho phép có thể xuống giường, nhưng được rời thôn chỉ được dạo loanh quanh bên trong.
      Chelsea mỗi ngày đều sớm về trễ, cố sức săn được nhiều con mồi về dự trữ phòng mùa mưa đến.
      Điều khiến Mộ Sa đau đầu chính là, đêm nào cũng ôm giới thiệu tập tính của các loài dã thú, đến khi thiếp mới thôi, mà hề đụng đến .
      Biết sợ làm bị thương, trước kia mỗi đêm đều ra sức ức hiếp, thầm nghĩ nếu đụng đến tốt rồi, nhưng bây giờ đụng lại cảm thấy trống rỗng, lòng cứ thấy thiếu vắng.
      Nếu chủ động, vậy chủ động là được chứ gì, Mộ Sa đỏ mặt, ngừng ngọ nguậy trong lòng . Tay chầm chậm vẽ vẽ lên ngực .
      Hô hấp Chelsea dồn dập, Mộ Sa cười thầm, nhịn hết nổi rồi. ngờ Chelsea đột nhiên câu: “Ngủ , mệt rồi.” Rồi liền buông ra, xoay người đưa lưng về .
      Mộ Sa há hốc miệng, nhưng làm đến nước này, thể bỏ dỡ nửa chừng được. Đành phải chủ động lăn qua, ôm từ phía sau, mị hoặc gọi: “Ông xã…”
      Chelsea bị khêu gợi làm thú huyết sôi trào, xoay người đè lên , hôn hôn cắn cắn lên môi, bàn tay cũng trượt đến giữa hai chân sờ mó hoa huyệt.
      Mộ Sa tự cho là công đức viên mãn, nên mềm nhũn người, chủ động vươn đầu lưỡi ướt dây dưa với .
      Chelsea thở ngày càng nặng nề, lại bỗng buông ra, ngồi dậy.
      Mộ Sa khó hiểu mở to mắt nhìn “Hở?” tiếng. Chelsea nhìn cái miệng ướt sũng của , với nơi nào đó giữa đùi dần ướt nước, ánh mắt tối sầm, nuốt nước miếng cái ực, rồi tự buộc mình dời mắt chỗ khác.
      “Nóng quá, ra ngoài cho mát.” Vừa vừa định xuống giường.
      Mộ Sa hoảng hồn, vội vàng từ sau ôm lại, la lên: “Đừng mà, em muốn .”
      Chelsea cố gỡ cánh tay ôm chặt của ra, nhưng lại siết chặt, lại dám mạnh tay sợ làm bị đau, cuối cùng đành thoả hiệp dỗ dành: “Mộ Sa, bảo bối, ngoan , mau thả ra, nhịn được nữa rồi.”
      “Vậy đừng nhịn nữa, người ta ngoan ngoãn nằm ra cho … Ừ, còn nhịn cái gì?” Mộ Sa chịu nghe theo, càng giọng càng , đến chữ cuối rí như tiếng muỗi, khuôn mặt cũng đỏ ửng, áp vào lưng ngóc lên.

    2. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 41&42


      41. Hừng hực lửa giận

      Chelsea nghe vậy nuốt nước miếng, như do dự, nhưng nhớ đến ba ngày vừa rồi nhiều máu như thế, còn ngừng chảy ra từ trong cư thể , lại sợ.
      Lắc đầu cự tuyệt: “ được, làm em bị thương. vừa vào là biết khống chế. được, tuyệt đối được, sai lầm đó tái phạm.”
      Mộ Sa nghe còn tự trách, đành lòng, suy nghĩ buột miệng ra: “Đó phải lỗi của , mỗi tháng em đều có mấy ngày thế kia, phải làm em bị thương.”
      Chelsea nghe mà sửng sốt hồi lâu, dằn mạnh tay ra, nắm cổ tay , xoay lại, trừng mắt giận dữ hỏi: “Em vậy là ý gì? Giải thích ràng cho .”
      Mộ Sa sợ đến mức co rúm người, cuối cùng ý thức được mình nhất thời xúc động, hối hận cũng muộn, đành phải bậm gan giải thích: “Em là phụ nữ, giống như giống cái ở đây, mỗi tháng em đều có vài ngày bị chảy máu từ bên trong, đây là tượng bình thường, chết được.”
      Mộ Sa vừa vừa cẩn thận quan sát sắc mặt , thấy sắc mặt Chelsea càng thêm u, con mắt hừng hực lửa giận trừng , đột nhiên hung hăng hất tay ra, Mộ Sa phòng bị, mất thăng bằng ngã ra giường.
      Chelsea dấn người tới áp chế , bàn tay vừa vung lên, y phục người bị xé thành từng mảnh .
      Mộ Sa chưa kịp phản ứng gì, liền kéo hai chân ra, hung hăng đâm vào, hề thương tiếc đâm đến cửa tử cung, ra vào ngưng nghỉ.
      “Á…” Mộ Sa chưa ướt hẳn, bắt đầu mạnh mẽ ra vào, ma sát khô khốc làm Mộ Sa cảm thấy như bị xé toang.
      Mộ Sa chịu nổi oà khóc: “Chelsea… á… … xin …ưu… đau lắm…á…”
      “Em gạt , em lại gạt . Em nghĩ còn tin em nữa sao! Đồ lừa gạt, lừa gạt!” dùng kĩ xảo cứ đè ép lên , kéo hai chân ra hết cỡ, ra vào lung tung, nhiều lần còn đến cửa tử cung làm hoa huyệt Mộ Sa đau đến run rẩy, co thắt mạnh, lại ngừng ra nước.
      phải… Chelsea… Em phải… cố ý… aa… gạt hãy nghe em … aaaa…” Mộ Sa đau ghê gớm, nắm chặt tấm da thú bên dưới, định giải thích với bị Chelsea đâm sâu vào khiến rên lớn.
      Chelsea chờ rên xong, vô lực nằm ì giường thở hổn hển, mới cười lạnh lên tiếng: “Thích ? Thích lắm chứ gì, chảy nhiều nước thế cơ mà.”
      Mộ Sa còn sức mở miệng, chỉ nằm sấp nức nở khe khẽ.
      khiến em càng thích hơn.” Chelsea vừa vừa kéo eo Mộ Sa lên, để quỳ gối giường, mông nhấc cao cao cho tiện tiến vào, đồng thời đâm ngón giữa vào cúc huyệt bắt đầu đưa đẩy.
      Mộ Sa biết giận ít, nên cố thả lỏng bản thân, để vào sâu, hi vọng thoả mãn dục hoả nhằm dập tắt bớt chút lửa giận của .

      42. Trừng phạt

      Chelsea vào mấy chục cái, nhiều lần va vào nơi mẫn cảm nhất trong hoa huyệt, Mộ Sa bị kích thích mà hét lớn lên đỉnh, rồi xụi lơ giường.
      Chelsea rút gậy thịt còn cương cứng ra trong lúc lên đỉnh. Ngón tay trong cúc huyệt từ tăng thành hai ngón, đút vào vài lần để thích ứng, rồi lấy hai ngón tay nông cúc huyệt ra, nhét gậy thịt chen vào.
      Mộ Sa đau đến run rẩy, bất giác rụt cúc huyệt, Chelsea thử mấy lần vẫn vào được. Thế là cắm ngón tay vào hoa huyệt, lấy chất dịch bôi vào cúc huyệt làm chất bôi trơn. Lại để gậy thịt cọ ngoài cửa hoa huyệt, dính nhiều dịch bôi trơn hơn, sau đó mới lấy tay đỡ nó đẩy vào cúc huyệt.
      Đau đớn kịch liệt làm Mộ Sa trong sung sướng chợt tỉnh người, cảm giác có thứ còn to hơn ngón tay cố lách vào cúc huyệt chật hẹp của .
      Nhận ra muốn làm gì, Mộ Sa sợ đến trắng bệch cả mặt vừa kêu vừa nảy người lên.
      được, Chelsea, đừng, em chết đó.”
      Chelsea nghe vậy sắc mặt càng lạnh, nhìn đầu gậy thịt ở ngay cúc huyệt hẹp, còn bị vặn vẹo mà trượt ra, nổi giận kéo dây gân thú cạnh Mộ Sa, quay người lại, tóm hai tay, giơ cao quá đầu, trói chặt vào cột giường.
      Rồi nâng hai chân , ép xuống trước ngực, cũng trói riêng hai bên cột giường, Mộ Sa bị ép thành hình chữ ‘U’ thể cục cựa.
      Chelsea thấy thể vặn vẹo được nữa, lúc này mới thoả mãn tách hai bờ mông, cầm gậy thịt dính đầy chất lỏng trơn ướt chen vào cúc huyệt.
      “A… Chelsea… đau quá… đau quá… tha cho em… đừng vào… huhu… đau chết mất… á…” Thắt lưng Mộ Sa bị uốn đau, cúc huyệt của nóng rát, có cảm giác như bị xé rách đau nhức, hai cảm giác đau cộng lại làm thể chịu đựng, oà khóc.
      Chelsea thèm để ý đến lời kêu gào của , quy đầu cực đại thoáng ấn vào, rồi xoay vòng lách vô bên trong. Cọ xát hồi lâu, cuối cùng đẩy quy đầu vào trong. Sau đó ưỡn mạnh lưng, trong tiếng kêu rên của Mộ Sa cắm vào phần ba.
      “Aaa…” Cơn đau tê tâm liệt phế làm mặt Mộ Sa trắng bệch, mồ hôi lạnh rịn ra, đến lời van xin cũng nổi, dường như mỗi hơi thở đều làm cúc huyệt càng đau hơn, sau tiếng rên là cắn chặt môi, giống như làm vậy giảm bớt đau đớn, môi dưới bị cắn đến bật máu mà cũng nhả ra.
      Trong chốc lát im lặng, Chelsea cảm giác còn siết chặt mới thoáng rời ra, hai tay nắm eo , cố định lại, mạnh mẽ tiếp tục ra sức, lại đâm vào phần ba.
      “Áh…” Mộ Sa cảm giác thành ruột cũng bị đâm thủng, đau đớn làm chịu nổi mà hôn mê bất tỉnh.
      Gậy thịt Chelsea bị nơi chặt hơn hoa huyệt bao bọc chặt chẽ, co thắt mãnh liệt, dường như muốn vặn đứt dương vật của , khoái cảm sắp đến cực hạn làm bất chấp phía dưới có bất tỉnh hay , bắt đầu mạnh mẽ rút ra đưa vào.
      Mộ Sa vì đau nhức mà tỉnh lại, lúc này hai tay vẫn còn bị buộc đầu, nhưng hai chân được thả ra. Chelsea thở hổn hển người , vẻ mặt thoả mãn sau khi phát tiết.
      Mộ Sa cảm thấy phía dưới nóng rát, trong cúc huyệt còn căng tức khó chịu, có thứ thuộc về còn nhét đầy bên trong.
      Cúc huyệt của chắc chắn bị thương, bị cái của thô lỗ tiến vào bị thương mới lạ, Mộ Sa đột nhiên cảm thấy tủi thân, biết đúng, nên giấu giếm , làm lo lắng muốn chết, giận là phải, nhưng dù có giận cũng thể đối xử với thế này.
      hề biết thương xót, xem như công cụ phát tiết dục vọng, hề có chút tình cảm nào.
      Như vậy làm cảm thấy rất đau lòng, dù thời điểm mới làm bạn đời của cũng bị đối xử thế này, cũng thấy đau, bởi vì khi đó đối với , hề có chút tình cảm, thuận theo chỉ vì sinh tồn ở nơi dị giới này, nhưng bây giờ khác, nảy sinh tình cảm với , nên hi vọng cũng đáp lại ngang bằng, lại hề thương xót mà phát tiết quả thực làm tổn thương sâu.
      mailinh thích bài này.

    3. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 43&44

      43. Đau lòng

      Chelsea nằm người lúc, thấy tỉnh lại liền chồm đến cắn môi , đồng thời bàn tay sờ mó bầu ngực mềm mại của , tay kia tìm xuống dưới bóp chặt tiểu cầu mẫn cảm. Mộ Sa bị kích thích hai ba nơi bất giác ẹo người muốn tránh, nhúc nhích mấy cái bỗng cảm thấy gậy thịt còn trong cúc huyệt lại chậm rãi rục rịch, Mộ Sa sợ tới mức nằm im re, nức nở để mặc đùa bỡn.
      Chelsea vờn đủ, biết gậy thịt cũng đủ cứng, liền ngồi dậy, nắm eo , thoáng rời khỏi chút rồi hung hăng thúc vào. Động tác thô lô như muốn đâm thủng mới cam tâm, trong cơ thể hề nương tình mà va chạm tứ phía.
      Mộ Sa cảm thấy thân thể của mình cứ bị xé toang, rồi khép lại, rồi bị xé, rồi khép lại. Từ tim đến xương đều đau nhức, đau đến mức suy nghĩ cũng chết lặng, đau đến nỗi cả người bắt đầu ngừng run rẩy. Mộ Sa cắn chặt môi dưới khóc lặng lẽ, lòng uất nghẹn chịu mở miệng xin , huống chi bây giờ như dã thú hoàn toàn bị dục vọng khống chế, dù lên tiếng cũng chưa chắc có tác dụng.
      Vì lần đầu tiên bắn tinh dịch vào nên được bôi trơn, Chelsea ra vào càng thêm thuận lợi, tốc độ càng lúc càng nhanh, Mộ Sa bị đẩy hướng về đầu giường, lại bị kéo xuống, khống chế, giữ chặt eo ghìm giường, càng thêm dùng sức va chạm.
      Tiếng thân thể chạm nhau vang vọng trong phòng, thỉnh thoảng vang lên tiếng Mộ Sa nức nở, kích thích Chelsea càng thêm điên cuồng đâm vào, gậy thịt cứng nóng to lớn kịch liệt ma sát được thành ruột mềm mại bó chặt.
      biết bao lâu, Mộ Sa cảm thấy động tác ra vào hung mãnh của dường như hề dừng lại, cúc huyệt bị ép buộc nuốt vào nhả ra cây gậy cực lớn, và eo bị va chạm đến còn cảm giác, chỉ khi hung hăng đụng vào chỗ sâu nhất, thành ruột đau nóng cùng tê dại làm miệng bật ra tiếng rên khó nhịn: “A… Ugh…aa…”
      Chelsea bị cúc huyệt thít chặt cũng chịu nổi, tàn nhẫn ra vào vài chục lần, thân hình đột nhiên run lên, cuối cùng bắn ra.
      “Á…” Mộ Sa bị chất lỏng nóng bỏng bắn vào chỗ sâu nhất kích thích, mắt tối sầm rốt cuộc chịu nổi lại hôn mê bất tỉnh.
      Nằm người thở dốc hồi, mới rút gậy thịt mềm ra khỏi cúc huyệt, tuy rằng nỡ ra nhưng nếu thêm lần nữa e là giết chết .
      Tuy mềm hơn nhưng thể tích gậy thịt vẫn còn khá lơn vừa kéo ra khỏi hỗn hợp máu và chất dịch trắng đục lập tức từ cửa huyệt sưng đỏ ào ra.
      Chelsea kéo da thú qua lau, quả nhiên cúc huyệt bị rách nhiều. E là bên trong cũng bị xây xước.
      Vốn định rửa sạch bôi thuốc cho , nhưng lại nhớ đến gạt , lại tức tối quay ngó ngàng đến. Ngày hôm sau Mộ Sa ngủ đến trưa mới tỉnh dậy, mở mắt ra Chelsea săn, cả người đau như bị xe nghiến qua, đặc biệt là nơi giữa hai đùi lại càng đau làm muốn rơi nước mắt.
      Cảm giác thế này rất quen thuộc, trải qua lần, lần trước nằm giường gần tuần mới khoẻ hẳn, tối hôm qua cảnh tượng lại tái diễn, Mộ Sa vừa đau lòng vừa khổ sở, Chelsea lại đối với như thế, nghĩ ở cùng hạnh phúc, ngờ chỉ trong khoảnh khắc tan thành bọt nước, lại lần nữa tổn thương , nhưng lần này chỉ thân thể mà còn cả lòng cũng bị thương.
      buồn khổ, nghe tiếng gõ cửa, Mộ Sa hoảng hồn kéo da thú qua quấn kín người, mím môi , hi vọng người bên ngoài nghĩ trong nhà có ai bỏ .

      44. Thăm bệnh

      “Mộ Sa, tôi biết trong đó, tôi có thể vào ?” Là tiếng của Ryan.
      thể, thể vào.” Mộ Sa bây giờ nhúc nhích được, cũng muốn để ta thấy dáng vẻ thảm hại này.
      Ngoài cửa yên lặng lúc, tiếp theo lại truyền vào tiếng dịu dàng của Ryan: “Mộ Sa, tôi biết bị thương, đừng sợ, tôi vào rồi về liền, tin tôi .” Tiếp theo là tiếng đẩy cửa.
      Mộ Sa tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt cứ từ khoé mắt chảy xuống, giống như chỉ cần nhắm mắt phải nhìn thấy gì, ai thấy được bộ dạng thảm hại này của vậy.
      Ryan từ từ về phía , để dược liệu vừa hái được ban sáng lên giường, vươn tay áp lên trán thăm dò, bị sốt, nhàng lau nước mắt cho , an ủi: “Đừng sợ, Mộ Sa, đừng sợ, tôi giúp .”
      rồi đứng dậy vào phòng tắm nấu nước cho , rồi ôm cả và tấm da thú bỏ vào thùng tắm. Ngửi thấy mùi sau khi hoan ái nồng nặc người , biết tại cần phải rửa sạch, mà chắc chắn muốn giúp đỡ, thế là cầm quần áo và dược liệu đến cho để bên cạnh, rồi xoay người sang : “Tôi ra ngoài cửa đợi, tự tắm rửa sạch , quần áo với thuốc tôi để đây, tắm xong nhớ bôi, làm xong kêu tôi.”
      Mộ Sa từ đầu tới cuối đều nhắm mắt, nghe tiếng đóng cửa mới mở ra, nhìn quần áo và thuốc được để bên cạnh, nước mắt lại rơi xuống, lòng vô cùng biết ơn Ryan, tại sao Chelsea được dịu dàng săn sóc như Ryan.
      Mộ Sa tắm nước nóng, cảm thấy thư thái, lấy thuốc Ryan đưa bôi vào chỗ đau, bởi vì bị thương ở chỗ kia nên bôi thuốc tiện, hơi động tí làm rách miệng vết thương, đau đến mức Mộ Sa phải hít hà. Cuối cùng cũng bôi xong, nghe Ryan cách ngoài cửa hỏi: “Xong chưa Mộ Sa? Tôi vào nhé.”
      Mộ Sa nhanh chóng đứng dậy đáp: “Xong rồi.”
      Ryan đẩy cửa vào, dịu dàng ôm ngang , đưa về phòng.
      “Cám ơn .” Mộ Sa mím môi quay đầu sang bên khẽ cám ơn , ngay lúc cần giúp đỡ nhất lại mang thuốc đến thăm , nhất định là biết Chelsea làm gì , tuy biết vì sao lại biết, chắc do tối qua kêu quá thê lương, bị nghe được, do đó mà đoán ra.
      Nhưng bất kể bằng cách nào, Mộ Sa cũng khẳng định là biết, điều này làm khó chấp nhận, biết nên đối mặt với thế nào.
      cần cảm ơn, đều là lỗi của tôi, lúc trước tôi cứu lại bảo vệ được , làm nhiều lần bị thương, người nên xin lỗi phải là tôi mới đúng, xin lỗi, Mộ Sa, xin lỗi, tôi thể bảo vệ em.” Ryan nắm tay , bằng giọng vô cùng áy náy.
      phải, phải, trước kia nếu phải cứu tôi, tôi chết rồi, hơn nữa còn ba lần bốn lượt cứu tôi, tôi cảm ơn còn hết, sao trách được, có lỗi gì với tôi hết.” Mộ Sa ngờ lại mang ý nghĩ đó, nhanh chóng lắc đầu giải thích.
      Ryan nhìn hồi lâu, hạ quyết tâm : “Mộ Sa, nếu tôi , tôi…” đến đó bỗng dừng lại, rồi nghiêng đầu , hít sâu hơi tiếp: “Em có bằng lòng…”
      Chưa xong, bỗng nghe tiếng bên ngoài có người rất nhanh về phía này, có lẽ là Chelsea về, tuy biết hôm nay sao lại về sớm như thế nhưng vẫn buông tay Mộ Sa ra, đứng lên, bây giờ Ryan chưa muốn xung đột thẳng với ta, muốn Mộ Sa bị Chelsea hiểu lầm.
      Mộ Sa hiểu câu đầu đuôi của , biết rốt cuộc hỏi bằng lòng cái gì, vừa định hỏi nghe tiếng đẩy cửa.

    4. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 45&46

      45. Nhường

      Tiếp theo rất nhanh là cửa bị đẩy ra, Mộ Sa đoán Chelsea trở về, chẳng trách Ryan nửa lại thôi, chắc là ta cũng biết Chelsea về nên mới nữa.
      Chelsea đẩy cửa vào thấy Mộ Sa nằm giường, còn Ryan đứng bên cạnh, trong phòng thoang thoảng mùi thuốc, nghĩ chắc Ryan tới đưa thuốc cho Mộ Sa, nhưng vừa nghĩ chỗ bị thương của , còn ta có thể vừa giúp bôi thuốc, thế là lửa giận ngùn ngụt bốc lên, cố nén xuống, giọng khó nghe hỏi: “Ryan, cậu sao lại về sớm vậy?”
      Ryan dường như cũng kìm nén, sắc mặt cũng khó coi tương tự đáp: “Tôi đến xem vết thương Mộ Sa đỡ chưa, ngờ vết thương chồng chất vết thương.” Ryan liếc mắt nhìn vết máu loang lổ da thú, liền đau lòng hận thể giết Chelsea.
      ấy là bạn đời của tôi, bị thương hay đến phiên cậu lo, tôi chăm sóc ấy.” Chelsea bất mãn vì giọng Ryan chứa nỗi lo cho Mộ Sa hề giấu diếm, vui .
      “Làm giống đực phải là phải lo lắng tốt cho giống cái của mình sao, sao lại làm giống cái của mình nhiều lần bị thương vậy. Nếu cậu biết cách chăm sóc ấy, thế nhường lại .” Ryan nghe biết nhận lỗi, cuối cùng nén nổi tức giận, bất chấp hậu quả, lời lòng ra.
      “Ha ha…” Chelsea nhìn cười lạnh: “Nhường à, nhường cho cậu nhé, cậu đừng vọng tưởng, ấy bạn đời của tôi, nhất định chỉ có thể là bạn đời của tôi, dù tôi xử tệ với ấy, ấy cũng đừng hòng rời khỏi tôi, tôi khuyên cậu bớt bao đồng, quay về nhà mình .” Chelsea nắm chặt nắm đấm, cố đè nén cơn tức trong lòng, nếu phải ta cùng nhau lớn lên từ bé, rất muốn đập ta trận.
      “Cậu…” Ryan tức ra lời, nắm đấm muốn vung sang Chelsea.
      “Ryan, cám ơn mang thuốc đến cho tôi, tôi tốt hơn nhiều rồi, về nhà trước .” Mộ Sa nhìn hai người giương cung bạt kiếm tựa như muốn đánh nhau, nhanh chóng cất lời can ngăn.
      Ryan nhìn Mộ Sa, hít sâu hơi, nén giận, gật đầu với : “Vậy em dưỡng thương cho tốt, tôi về trước.”
      xong thèm nhìn Chelsea, tung cửa về,
      Sau khi Ryan rồi, trong phòng liền yên tĩnh, hồi lâu sau, Chelsea hừ lạnh, đứng cạnh giường nhìn từ xuống, mỉa mai : “Sao vậy, làm đủ sướng à? Còn ngắm nghía Ryan nữa?”
      Mộ Sa thương tâm, tối qua vừa xem như công cụ phát tiết, nhưng cũng còn thông cảm vì giận điên, nếu hôm nay chịu xin lỗi tha thứ cho . ngờ tới đợi hồi, lại xem như vật sở hữu, bây giờ còn thế, Mộ Sa cũng bị chọc tức, lựa lời: “Phải đó, em ngắm nghía Ryan đó rồi sao, ai bảo ta dịu dàng hơn , biết săn sóc hơn , còn…”
      “Ầm…” Mộ Sa chưa xong Chelsea đấm phát lên phần giường bên cạnh , ván giường bị đấm thủng lỗ lớn.
      “Á…” Mộ Sa sợ quá hét lên, tai lại nghe tiếng lạnh lẽo của Chelsea như vọng lên từ địa ngục: “Bây giờ hối hận cũng muộn, em là bạn đời của tôi, cả đời này chỉ ăn ở với tôi, để cho tôi đâm, muốn cho người khác làm, trừ khi tôi chết, bằng em đừng hòng.” rồi Chelsea cũng đá cửa ra.
      Để lại mình Mộ Sa ngồi giường lặng lẽ rơi nước mắt, phải ý vậy, nhưng rất giận, sao có thể vô tình với như vậy.
      “Ối…” Trong tiếng hét thảm thiết, Sander thành thú nhân thứ mười bị đánh bay ra ngoài.
      Chelsea hôm nay khác thường, triệu tập tất cả thú nhân đến bàn kỹ năng săn, tuy thú nhân giống đực lúc rảnh rỗi gì làm cũng thường hay tụ tập bàn luận kĩ xảo săn, nhưng hôm nay dường như quá mức dũng mãnh, liên tục đánh văng mười người, sau đó ai chịu vào tỉ thí với , tuy làm đối phương bị thương nhưng bị đánh cũng đau cả mấy ngày.
      “Rogge, cậu lên .” Chelsea thấy ai chịu bước ra, thế là chỉ đích danh.

      46. Đánh nhau

      “Chelsea cậu tha cho tôi , lát nữa về tôi còn phải thoả mãn Diskin nhà tôi nữa, nếu bị cậu choảng, chừng hữu tâm vô lực á.” Rogge liên tục xua tay xin lui.
      “Ha ha…” Đám thú nhân nghe vậy cười ồ lên. Chelsea buồn bực cau chặt mày.
      “Tôi ra…” lúc mọi người cười vang Ryan vẹt đám đông ra.
      Chelsea vừa thấy , cơn giận cũng dâng lên, hai người hai lời đều hoá thành hình thú, hai thân thể trắng vàng lao vào nhau. Tiếng gầm gừ, tiếng va đập ngừng vang lên, vồ tát cắn xé, hai người, , phải là hai con thứ có chút kĩ xảo nào chỉ thuận theo bản năng.
      Đám thú nhân bu xem cũng nhận ra có điều khác thường, hai con thú này giống tỉ thí mà xả giận.
      Điều này là rúng động, giống đực thú nhân vì thiên tính khá nóng nảy, trước tuổi vị thành niên, vì thể khống chế tính tình mà đánh lộn cũng là chuyện thường xảy ra.
      Nhưng Chelsea coi khinh chuyện đánh đấm lăn lê, chỉ cần lừ mắt cái, khí thế giận mà uy cũng đủ hù doạ đối thủ. Còn Ryan vì bản tính ôn hoà, có thể là giống đực tốt tính nhất trong tộc, chưa bao giờ đánh nhau, ngờ hai kẻ chưa bao giờ đánh nhau này, vậy mà khi trưởng thành lại bắt đầu đánh lộn.
      Đám thú nhân bàn tán xôn xao, đều đoán xem họ đánh nhau vì cái gì, lại dám kéo họ ra, dù sao ai cũng kiêng kị móng vuốt của Chelsea và Ryan, đừng thấy Ryan ngày thường khá hoà nhã, nhưng nếu đánh nhau , phỏng chừng ngoài Chelsea còn lại trong tộc ai là đối thủ của .
      Đám thú nhân nóng ruột biết làm thế nào cho phải, chỉ thấy Chelsea uốn người, chân trước bên phải sắc bén chụp Ryan.
      Ryan hề tránh né mà nghênh đón chính diện, tựa như muốn cá chết lưới rách, tất cả người xem đều hết hồn, nhưng lại cản được, lúc nóng vội, đột nhiên có nắm bột phấn rắc quanh hai người, bột phấn tản , thấy hai người nằm rạp nền đất thể động đậy.
      lớn già đầu rồi còn đánh nhau cái gì, cho mấy người Ma Tê tán, từ từ bình tĩnh , há há…” Kreider bước đến đá mỗi con đá, rồi cười lớn bỏ , trong lòng thầm than: Chelsea thúi, cho cậu dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, tôi cho cậu muốn cục cựa cũng cục cựa được. Ryan, cậu cũng đừng trách tôi hen, muốn trách trách Chelsea , cậu bị liên luỵ đó.
      “Haa…” Đám thú nhân đều thở ra hơi, sao bọn họ lại quên mất Kreider nhỉ, gã ta thích nhất là giữa lúc hai con thú đánh nhau kịch liệt rắc Ma tê tán cho họ tỉnh táo lại, có điều ngờ gã dám dùng người Chelsea, còn thừa cơ đá đá, xem ra Chelsea chắc là đắc tội gã hồi nảo hồi nào mà biết rồi, trong tộc gã có tiếng là người có thù tất báo mà.
      Chelses và Ryan bây giờ toàn thân tê cứng, nhúc nhích được, có chút khó chịu đưa mắt chỗ khác nhìn đối phương, trong lòng thầm gào thét: Kreider cậu đợi đó.
      Sáng sớm hôm sau, các thú nhân giống đực dậy săn Chelsea và Ryan còn nằm ngoài khu đất trống, mọi người thầm chắt lưỡi, Kreider dùng nhiều thuốc lắm đây, hai con vật đến bây giờ còn động đậy nổi. Nhưng ai dám đến trêu chọc bọn , bây giờ chắc chắn là hai con giận điên, nếu sơ ý lỡ thành nơi trút giận oan mạng, nên tất cả rối rít vòng sang đường khác mà .
      Lại lát sau, thú nhân giống cái rời thôn hái quả dại hai con thú vẫn nằm đó, phần lớn giống cái có bạn đời đều nghe chuyện hai người đánh nhau, ít người tối hôm qua còn chạy đến nhìn lén, cả đêm mà hai người đó vẫn nằm chỗ này. Cả nhóm ồn ào bu lại chỉ trỏ, họ sợ Chelsea với Ryan, dù sao giống đực căn bản là thể làm họ bị thương nên cũng kiêng nể gì.
      Đặc biệt là Ivey cao hứng nhất, nhớ đến mấy ngày trước bị Chelsea chơi xỏ, giờ cuối cùng bị quả báo, vui vẻ chạy sang kể cho Mộ Sa nghe.
      mailinh thích bài này.

    5. luongnhu96

      luongnhu96 Well-Known Member

      Bài viết:
      320
      Được thích:
      525
      Chương 47&48

      47. Hiểu lầm

      Hôm qua Chelsea cả đêm về, Mộ Sa đứng bất tiện, cách nào dậy nấu cơm, nên vẫn chưa ăn cơm chiều, đói suốt ngày, hơn nữa người còn đau dữ dội, lòng lại thương tâm, nằm lì giường khóc ngừng, cuối cùng mệt lả người ngủ thiếp .
      Sáng sớm ngủ mơ mơ màng màng, lại bị Ivey đánh thức, nghe cậu ta hưng phấn líu lo, hồi lâu sau cuối cùng mới hiểu đại khái việc.
      Lo lắng hỏi: “Ryan sao chứ, có bị thương ?”
      Ivey mặc dù nghi hoặc tại sao Mộ Sa hỏi thăm Chelsea có bị thương trước mà lại hỏi Ryan, nhưng vẫn thành trả lời: “ sao, bị thương, nhưng bây giờ trúng Ma Tê tán, chả nhúc nhích được.”
      Mộ Sa nghe vậy yên lòng, lại khó chịu hồi lâu, tuy là tức giận nhưng vẫn nhịn hỏi thăm: “Vậy Chelsea, có bị thương ?”
      Ivey lắc đầu : “Cũng sao.” Lúc này cậu ta mới phát có gì đó xảy ra.
      giường cạnh Mộ Sa lại có cái lỗ thủng lớn, vừa nhìn biết là bị đấm thủng, da thú giường loang lổ vết máu, còn nồng mùi tinh dịch. Mộ Sa hình như cũng bị thương, đứng được ghé giường.
      Hơn nữa Chelsea và Ryan đánh nhau, Mộ Sa hỏi thăm Ryan trước, tất cả chuyện này làm Ivey khỏi nghĩ ra chuyện hoang đường.
      Ivey bị suy nghĩ của mình làm chấn động, nuốt ực nước miếng, run rẩy hỏi: “Mộ Sa, phải là làm gì với Ryan bị Chelsea nhìn thấy đấy chứ?”
      “Hả?” Mộ Sa hiểu cậu ta vậy là có ý gì?
      Ivey thấy vẻ mặt ngây thơ, khỏi lo lắng: “Chính là lúc Ryan làm với , bị Chelsea bắt gặp ấy?” Trừ chuyện này này ra cậu nghĩ ra được còn lý do nào để Ryan và Chelsea đánh nhau, còn thêm hỗn hợp máu và tinh dịch với cái lỗ lớn giường.
      “Cậu… khụ khụ…” Mộ Sa nghe vậy hoảng hồn, định lên tiếng giải thích ngờ bị sặc nước miếng, vừa ho lại động đến vết thương ở cúc huyệt, làm đau đến rít lên.
      Ivey thấy ho khan, còn hít mạnh, nghĩ chột dạ, rất đồng tình mà quở trách: “Tôi đó Mộ Sa, sao lại làm thế được, Chelsea tốt với như vậy, sao lại phản bội , tuy Ryan tệ, nhưng làm bạn với Chelsea rồi, thể để giống đực khác làm nữa, chẳng lẽ Chelsea giường giỏi sao? thoả mãn sao?” Ivey nghi ngờ hỏi, nhìn sao cũng thấy Chelsea rất cường tráng mà, giống bộ dạng yếu xìu giường.
      “Cậu…” Mộ Sa nghe cậu thế, suýt nữa bị nghẹn chết, vừa thẹn vừa giận lớn tiếng: “Cậu bậy gì vậy, tôi với Ryan là bạn bè, chả làm gì hết.”
      “Vậy, là do Chelsea?” Ivey nhăn mày, tin tưởng lắm chỉ lên dấu vết tấm da thú hỏi.
      Mộ Sa nhìn theo ánh mắt cậu, vừa nhìn thấy xấu hổ kéo tấm da che dấm vết đó lại, giấu dưới thân, ừ tiếng rí.
      thể nào.” Ivey hô kinh hoàng, hơi khó tin hỏi lại: “Hai người thành bạn đời lâu như vậy, mới chạm đến .” Mộ Sa bây giờ giống y cậu lần đầu bị Sander đụng đến, đau đến mức cậu cục cựa được, nằm giường hết mấy ngày, ngẫm lại cũng đúng, Mộ Sa lúc vừa thành bạn đời của Chelsea cũng nằm giường cả tuần, lúc ấy cậu còn thầm tắc lưỡi, Chelsea dũng mãnh như vậy, biết giống cái kiều mới tới này có chịu nổi .
      Mộ Sa kêu rên trong lòng, cậu ta hỏi vậy làm sao giải thích đây, phía dưới có hai chỗ, Chelsea chỉ vừa đụng đến cái phía sau thôi, cái phía trước sắp bị phá hư đến nơi rồi.
      Ivey thấy Mộ Sa xấu hổ đỏ bừng mặt, mím môi đáp, tuy cậu cảm thấy chuyện này có quái gì mà xấu hổ, nhưng Mộ Sa muốn , bỏ , thế là sang chuyện khác: “Cái lỗ giường là làm sao vậy? đừng với tôi là Chelsea làm kích động quá, sơ ý tạo ra nha.”
      “Cậu…” Mộ Sa mặc dù biết thú nhân chuyện phần lớn là kiêng kị gì, nhưng hỏi trắng trợn thế này vẫn chưa thích ứng kịp, do dự lúc lâu, mới ngập ngừng ấp úng : “Tôi làm ấy giận, nên ấy ra sức ép bức tôi, làm tôi bị thương, còn xin lỗi, tôi nhất thời tức giận nên bậy, ấy liền tức lên đấm thủng giường, chính là vậy đó.”
      quá mức khó hiểu, Ivey nghĩ nửa ngày, cũng hiểu ra việc, có điều có thể khẳng định đúng là hai người cãi nhau.
      Thế là khuyên giải: “ sao đâu, đừng quá để ý, bạn đời cãi nhau là chuyện thường tình, chỉ cần giường thoả mãn , nhất định ngoan ngoãn với . Đúng rồi, Chelsea cả đêm chưa về, chưa ăn cơm chứ gì.”
      Mộ Sa tuy giận, căn bản là muốn thoả mãn , nhưng với Ivey cũng bằng , cậu ta lý giải nổi, cũng thấy đói bụng, thế là gật đầu “ừ”.

      48. Chiến tranh lạnh

      Ivey lập tức nhóm lửa, nướng thịt cầm quả dại đưa cho Mộ Sa, Mộ Sa cám ơn cậu rồi khách sáo, bắt đầu ăn.
      Ivey đợi ăn xong, giúp thu dọn, rồi chào về để hái quả dại.
      Mộ Sa ăn xong, thấy giường hỗn độn, cảm thấy cúc huyệt đau rát, càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt lại lộp bộp rơi xuống. khóc Chelsea về đến, Mộ Sa nhanh tay lau nước mắt, xoay sang chỗ khác giả vờ ngủ.
      Chelsea ngửi thấy trong phòng còn vương mùi thịt nướng, đoán Ivey vừa rồi có tới, biết ăn no rồi cũng yên tâm.
      lời nào ôm sang phòng kia. câu nào, Mộ Sa cũng ngó ngàng đến , nhất mực nhắm mắt giả ngủ.
      Chelsea nhìn thở dài, rồi tu sửa lại cái giường hư hỏng, rồi lấy da thú bị nhàu nát ra hình thù gì giường giặt sạch, phơi phóng.
      Để lại đủ trái cây và thuốc cầm máu, giảm đau bên giường cho Mộ Sa, mới quay ra ngoài săn thú, mùa mưa sắp tới, phải bắt nhiều mồi hơn về dự trữ, để bình yên vượt qua mùa mưa này.
      Mấy ngày sau hai người vẫn chiến tranh lạnh, Chelsea chuyện với Mộ Sa, Mộ Sa cũng nhìn đến , buổi tối lúc ngủ, Chelsea định kéo vào lòng bị Mộ Sa tránh , nằm sát mép giường đưa lưng về phía .
      Chelsea cũng giận dỗi xoay lưng lại với . nhiều ngày hai người cứ đưa lưng vào nhau mà ngủ. Đến khi vết thương người Mộ Sa khá hơn, có thể lại được liền dọn đồ sang phòng khác ngủ, Chelsea giận đến mức suýt phá hết đồ trong nhà, có điều sáng hôm sau lại lặng lẽ thu dọn.
      giận cứ giận, nhưng ép Mộ Sa quay lại phòng cũ, hai người cứ thế mỗi người ngủ phòng, Chelsea vừa về là Mộ Sa trốn biệt trong phòng chịu ra, lần nào cũng làm nổi xung thiên đá tung cửa, xách ra ăn cơm chiều.
      Mộ Sa nuốt vội mấy miếng thịt lại tránh vào phòng, Chelsea nhìn cửa phòng đóng lại trước mặt, tức đến nghiến răng ken két, rồi lại tự nhủ bụng là giống cái ớt, thể phát cáu với , làm bị thương. bị thương đau lòng.
      Hai người giằng co đến khi mùa mưa tới sát, dựa theo thông lệ hàng năm trước khi mùa mưa đến, mỗi thú tộc thiếu hụt giống cái nghiêm trọng đều cử hành ba ngày đón dâu, nghênh đón giống cái tương đối nhiều ở Hồ tộc đến, lễ đón dâu càng sôi động càng khiến nhiều giống cái ở lại thôn, cùng bọn họ qua mùa mưa, như vậy có nhiều cơ hội tiếp xúc với giống cái, lấy lòng bọn họ, tiến đến bước trở thành bạn đời.
      Năm nay cũng ngoại lệ, mùa mưa chưa tới, người trong tộc bắt đầu chuẩn bị đón chào Hồ tộc, càng đến gần mùa mưa, trong thôn càng tưng bừng, đặc biệt là các giống đực trưởng thành chưa có bạn đời hoặc là người sắp thành niên, cả ngày tò tò theo các giống đực có bạn đời học hỏi làm sao có thể gây chú ý với giống cái.
      mailinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :