1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sư tôn - Phượng Vũ Niết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      tinh nghề thực :))))
      Truyện nào của editor cũng kiểu nguy hiểm nhưng vẫn buồn cười quá
      Cảm ơn editor nhiều
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 12 Ảo cảnh của hoạ bì

      Long Kính Thiên cũng chưa tiếp xúc với huyền học, hiểu giá thị trường, nhưng cảm giác cái giá này quá rẻ, như cần tiền, có chút băn khoăn, khẩn trương hỏi: “Lục đại sư, vậy, cái này giá có thể hay …… tôi nghĩ……”

      định trả 30 vạn, biết thích hợp hay .

      được!” Lục Vân Chân quen thuộc các loại kỹ thuật chặt giá, thấy đối phương sắc mặt khó xử, liền biết muốn trả giá, lập tức bưng lên cái giá cao nhân muốn mua mua, lạnh mặt, chém đinh chặt sắt , “3000 đồng! Huyền môn ra tay, thể , đây là quy củ!”

      Long Kính Thiên còn muốn bỏ tiền, chính là nhìn Lục đại sư ánh mắt kiên định, bỗng nhiên hiểu ra…… nguyên lai, đời thực có người tốt khắc kỷ giữ tâm, Lục đại sư căn bản so đo tiền tài, cũng để bụng được mất, thuần túy chính là tới cứu tính mạng .

      Kiểu từ bi gì? Kiểu cao khiết gì?

      Hình tượng Lục Vân Chân ở trong mắt càng ngày càng cao lớn.

      Long Kính Thiên quay đầu , vì mình ỷ vào có mấy đồng tiền dơ bẩn làm chuyện hỗn trướng mà hổ thẹn. thầm thề, nếu thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn lần này, hối cải để làm con người mới, lêu lổng cùng heo bằng cẩu hữu nữa, ăn chơi trác táng nữa.

      Tiền tính là cái gì?

      Phỉ nhổ!

      Nhân phẩm mới là quan trọng nhất!

      Long Kính Thiên kích động đến đứng lên, cong lưng, khom người hành lễ 90 độ, cung kính : “Tôi đều nghe đại sư.”

      Lục Vân Chân xác nhận tiền cơm tháng sau có rồi, rốt cuộc nhàng thở ra, Mạc Trường Họa Bì chỉ cần bắt ra khỏi bản thể là lập tức có thể giải quyết, nhàng, nửa giờ cũng đến.

      Làm ngày là có thể kiếm 3000 đồng!

      đời cư nhiên có chuyện tốt như vậy! Đại sư Huyền học thu nhập là quá cao! Còn cần nộp thuế, nếu vận khí tốt, mỗi tháng gặp bốn tà ám, thầy trò bọn họ thu nhập tháng quá vạn?! Nếu vận khí tốt hơn, mỗi ngày đều gặp được tà ám, chính là chín vạn tháng?!

      Tà ám…… hình như cũng đáng sợ như vậy?

      ……

      Long Kính Thiên lúc rời nhà trốn lái xe, bên đường gọi chiếc taxi, kéo cửa sau ra, mời hai vị đại sư lên, sau đó chính mình ngồi ở bên cạnh tài xế, ngừng xin lỗi vì chậm trễ, nếu phải thời gian khẩn trương, hẳn cho tài xế lái xe việt dã đón đưa, miễn cho Mạc đại sư thân cao chân dài ngồi thoải mái.

      Đoàn người hơn nửa giờ, tới khu biệt thự xa hoa vùng ngoại thành, nơi này mỗi biệt thự cách nhau đều rất xa, cây cối xanh um, tính riêng tư và bảo an đều đứng đầu, có rất nhiều phú hào và đại minh tinh ở đây.

      Xe taxi thể vào khu biệt thự, Long Kính Thiên gọi điện thoại cho tài xế và bảo mẫu trong nhà, nhưng ai tiếp, cũng muốn lãng phí thời gian chờ bảo vệ an bài xe, liền trực tiếp vào.

      Lục Vân Chân là tiểu thị dân, trước nay chưa tới loại địa phương thế này, nhìn đến mắt chớp, nơi chốn đều cảm thấy mới mẻ.

      Bỗng nhiên, phát nơi xa có tòa biệt thự lớn tường trắng nóc đỏ, toàn bộ biệt thự giống như đều quấn quanh tầng tà khí nhàn nhạt màu đen.

      Lục Vân Chân chỉ vào biệt thự hỏi: “Đây là nhà ?”

      Long Kính Thiên gật gật đầu: “Sao người biết? Tính toán ra?”

      Lục Vân Chân nghĩ nghĩ, cao thâm khó đoán : “Đúng vậy.”

      Vì Long Kính Thiên thêm WeChat thanh toán tiền, đặc biệt sảng khoái, đặc biệt hào phóng, là người chuyên nghiệp phải ra vẻ khí thế trừ tà chút, đáng tin cậy chút, nghiêm túc chút, làm kim chủ ba ba cảm thấy tiền này tiêu có giá trị.

      Lục Vân Chân làm bộ làm tịch mà vươn ngón tay ra, làm bộ bấm đốt ngón tay, sau đó thở dài: “Họa Bì ở bên trong.”

      Long Kính Thiên thiếu chút nữa khóc ra: “Cha tôi có ổn ?”

      Lục Vân Chân căn bản biết huyền thuật, nào nhìn ra được chuyện này? Chỉ đành làm trò, chút hoang mang dùng giọng điệu hỏi thi vấn đáp: “Trường , thấy thế nào?”

      “Vâng, sư tôn,” Mạc Trường hiểu ý, cung kính trả lời, “Nơi này có khí huyết sát, Họa Bì chưa đả thương người.”

      Lục Vân Chân vừa lòng gật gật đầu.

      Long Kính Thiên nhàng thở ra, lát sau, lại lo âu hơn: “Kim Ngọc Nô…… Họa Bì có thể làm những chuyện quy tắc ngầm với cha tôi và chú Vương hay ?”

      Vấn đề này chạm đến điểm mù của huyền học ……

      Lục Vân Chân giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo: “Nhìn kỹ hẵng .”

      tới cửa biệt thự, Lục Vân Chân có chút khẩn trương. Long Kính Thiên ăn lỗ nặng với Kim Ngọc Nô nên càng khẩn trương, lúng túng mà tránh ở sau lưng hai người, cả người phát run, bất luận gió thổi cỏ lay, côn trùng kêu, chó sủa gì đó, đều có thể làm sợ tới mức nhảy dựng nhảy dựng, túm chặt Lục Vân Chân, cơ hồ kêu ra tiếng.

      Xem phim ma sợ nhất loại đồng đội heo này.

      Lục Vân Chân cảm giác mình còn chưa bị Họa Bì hù chết, bị Long Kính Thiên hù chết……

      an ủi: “Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt.”

      Lục Vân Chân cẩn thận quan sát tà khí bao phủ chung quanh biệt thự, phát giống lần trước thấy, cũng phải toàn đen mà là đỏ sậm, bên trong mang theo ám hương sâu kín, rất có quy luật đan chéo bên nhau, bên trong có lực lượng kỳ dị.

      nghĩ nghĩ, suy đoán : “Tà ám dùng thuật pháp.”

      “Đúng vậy,” Mạc Trường bổ sung giải thích, “Họa Bì am hiểu ảo trận, chế tạo các loại khủng bố hoặc bẫy rập, do đó thao tác nhân tâm.”

      Long Kính Thiên nghe hiểu, run rẩy hỏi: “Làm sao bây giờ?”

      Lục Vân Chân cũng hiểu, muốn lôi Mạc Trường sang bên cạnh, hỏi chút tình huống cụ thể, thương lượng chút kế hoạch tác chiến, lại cho kim chủ ba ba nên làm gì bây giờ.

      vẫy vẫy tay với Mạc Trường .

      Mạc Trường chưa bao giờ để Họa Bì này vào mắt, nào có kế hoạch tác chiến gì? Đánh liền xong việc. Y sớm chờ đến kiên nhẫn, thấy sư tôn vẫy tay, tưởng để chính mình động thủ, nhanh chóng đồng ý, vọt vào biệt thự……

      Lục Vân Chân thiếu chút nữa sặc, ở trong lòng vừa kiểm điểm hai người đủ ăn ý, cầu huấn luyện, vừa dùng dư quang khóe mắt trộm nhìn Long Kính Thiên, phát đối phương giống như đầy mình nghi hoặc muốn hỏi.

      sợ mình trả lời ra, ném mặt mũi cao nhân, phải trả lại tiền, vội thừa dịp đối phương còn chưa bắt đầu đặt câu hỏi, chạy vào biệt thự tìm Mạc Trường …… gắt gao theo bên người Mạc Trường mới là an toàn nhất.

      Lục Vân Chân đẩy ra cửa biệt thự, bên trong hương khí son phấn càng đậm.

      bị hun đến đầu óc choáng váng nặng nề, trước mắt từng trận đom đóm. Trong hoảng hốt, cảnh sắc trước mắt biến đen, thái dương biến mất, trực tiếp tiến vào đêm khuya, mơ mơ màng màng, giống như đặt mình trong thời đan xen.

      Bên tai truyền đến giọng hát nũng nịu:

      “Sinh.”

      “Đán.”

      “Tịnh.”

      “Mạt.”

      “Xấu.”

      “Trò hay mở màn ——”

      Chiêng trống vội vàng vang lên, từng tiếng thúc giục mời ngồi.

      Vô số đèn lồng sáng lên, chiếu sáng hắc ám, tựa hồ có rất nhiều diễn viên thấy mặt lên đài biểu diễn, ê ê a a mà xướng hí khúc cổ xưa.

      Lục Vân Chân giật mình, trong óc truyền đến trận thanh minh, bỗng nhiên tỉnh táo, phát mình ngồi ở dưới sân khấu kịch quỷ khí dày đặc, trong tay còn cầm bao hạt dưa, chung quanh là tiếng cười hư vô mờ mịt, hỗn loạn như là tiếng cười của người xem.

      Hạt dưa khá ngon, hương vị sai biệt lắm với bán ở cửa hàng tiện lợi.

      hoảng sợ, biết mình vào ảo cảnh của Họa Bì , vội ném hạt dưa, khắp nơi tìm kiếm tung tích Mạc Trường , lại tìm được, chỉ nhìn thấy bên cạnh có hai người đàn ông trung niên ngồi, trong đó người có chút tương tự Long Kính Thiên, đại khái chính là cha của và đạo diễn Vương.

      Hai người đều si si ngốc ngốc mà nhìn sân khấu kịch, đầy mặt cười ngây ngô, ngừng khen ngợi:

      “Vẫn là Ngọc Nô diễn tốt nhất a, ta muốn ra tiền nâng đỡ.”

      “Người đẹp giọng ngọt, nhìn thấy mà thương, nên thêm suất diễn.”

      “……”

      Lục Vân Chân thấy bọn họ bị khống chế thần trí, quần đùi cũng đem ra tặng người, vội tiến lên, chuyên nghiệp mà cuốn tay áo, định hung hăng tát mấy cái đánh thức, sau đó chạy .

      Bỗng nhiên, sân khấu kịch truyền đến tiếng ca trong trẻo ngân nga:

      đến Lâm viên, sao biết xuân sắc mấy phần ——”

      Lục Vân Chân quay đầu lại, thấy sân khấu kịch xuất hoa đán mặc hồng y xinh đẹp, thướt tha nhiều vẻ mà ném thủy tụ dài khiêu vũ, vừa múa vừa xướng hí khúc cổ xưa.

      Cặp mắt kia tất cả là phong tình, dù ai nhìn thấy đều giống như vứt mị nhãn cho mình, mị nhãn còn mang theo móc , chút chút mà câu tâm nam nhân.

      Lục Vân Chân nhìn đến tâm thần nhộn nhạo, thiếu chút nữa liền bị khống chế, may mắn kịp thời nhớ ra, hoa đán cổ đại đều là nam nhân giả dạng, còn có chuyện Long Kính Thiên bi thảm bị ngủ, nháy mắt liền tỉnh lại.

      Đây là Họa Bì chuyên lừa nam nhân! Giống đực!

      Lục Vân Chân lén lút muốn trốn ra sau.

      sân khấu kịch Kim Ngọc Nô phát tồn tại, trước mắt sáng ngời, nháy mắt bay tới trước mặt , ngăn đường lui, cẩn thận đánh giá, tán thưởng: “Vị công tử này sinh ra thuật tuấn tiếu, nguyên dương chưa tiết, cả người là linh khí thiên địa, khó được……”

      Lục Vân Chân nghĩ nghĩ, phát mình là xử nam.

      Cẩu độc thân phục, muốn cãi lại, lại ra.

      “Người cũng là nhà đầu tư sao?” Kim Ngọc Nô thèm thuồng thân linh khí này, ánh mắt càng thêm kiều mị, gã xoắn eo , lại gần chờ mong hỏi, “Nô đẹp sao? Công tử cho nô ít linh khí, nô và người làm quy tắc ngầm, được sao?”

      Lục Vân Chân liên tục lui về phía sau: “Tôi thích nam phong.”

      Kim Ngọc Nô cũng tức giận, tiếp tục khuyên: “Người chưa từng làm, sao biết nam phong khoái hoạt đâu? Long công tử kia mới đầu cũng kiên cường, mình là thẳng nam, sau đó lại còn phải……”

      Gã nhớ tới chuyện thú vị, che miệng nở nụ cười.

      Lục Vân Chân trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tà ám này bộ dáng vui vẻ, càng thêm cảm thấy Long Kính Thiên là đại ca trong giới ngu xuẩn……

      Kim Ngọc Nô nhớ tới linh khí trước mắt, vội thu ý cười, tiếp tục dụ hoặc Lục Vân Chân, dáng vẻ kệch cỡm : “Công tử, thử xem , kỹ thuật của nô thực tốt, người muốn tư thế gì, nô đều có thể thử xem.”

      Lục Vân Chân hoảng sợ: “Ngươi đừng xằng bậy, tôi là người đứng đắn!”

      “Công tử đừng thẹn thùng.” Kim Ngọc Nô cười hì hì vươn tay, con mồi tốt như vậy rơi vào lưới của gã, thế nào cũng phải cọ mấy ngụm, ăn uống no đủ.

      Bỗng nhiên, trong cơ thể Lục Vân Chân xuất hơi thở thô bạo hung tàn, như kiếm khí thổi quét đến, trực tiếp đâm bị thương ngón tay gã.

      Kim Ngọc Nô ôm ngón tay bị thương, hoảng sợ lui về phía sau hai bước, ngửi ngửi, phân biệt ra đây là dấu vết của ma giống đực lưu lại, cảnh cáo tà ám khác cho đụng chạm địa bàn của y!

      Trong thế giới ma, cường giả vi tôn. ma càng cường đại, dục vọng độc chiếm cũng càng cường đại, bọn họ lưu lại dấu vết riêng biệt với tế phẩm coi trọng, nhân loại bị đánh dấu vết vĩnh viễn trở thành cấm luyến của ma, bị giam cầm bên cạnh, đời đời kiếp kiếp thể chạy thoát.

      Vạn năm trước, Mạc Trường trong vô số lần điên cuồng mạnh mẽ dùng lực đánh dấu vết của chính mình lên Lục Vân Chân, đem hơi thở khắc vào chỗ sâu trong linh hồn.

      Sau đó, khi y ở luyện ngục khổ hình bị phong ấn lực, dấu vết trong cơ thể Lục Vân Chân cũng theo đó bị phong ấn.

      giờ, theo lực của Trường giải phong trở về, dấu vết trong cơ thể Lục Vân Chân cũng chậm rãi thức tỉnh, lần nữa tuyên cáo quyền sở hữu với tất cả ma.

      Họa Bì thực yếu, kẻ yếu bị bắt nạt.

      Kim Ngọc Nô xác nhận thể dựa vào song tu lừa lấy linh khí, ủy khuất cực kỳ, giọng oán giận: “Thối biết xấu hổ! Chỉ biết dối lừa quái, nô còn coi người là người đứng đắn thích nam phong, nghĩ tới sớm có chủ!”

      Lục Vân Chân mờ mịt……

      Tà ám này cái gì?
      levuong, A fangMãi yêu editor thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 13 Lựa chọn đáp án

      Kim Ngọc Nô nhìn Lục Vân Chân bộ dáng ngây ngốc có chút đồng tình, cảm giác cái gì cũng biết bị đại đơn phương theo dõi.

      Giữa ma có các loại quy củ ngấm ngầm, vừa thấy liền hiểu, trong hơi thở của dấu vết lộ ra người Lục Vân Chân có chứa dục vọng, chính là chỉ bạn lữ, cũng là việc giường chiếu, dù đại kia còn chưa động thủ, ngày sau cũng muốn xâm phạm.

      Đáng thương a……

      Kim Ngọc Nô từ lăn lộn phong trần, để bụng những việc này, vị tiểu công tử này lại xuất thân đàng hoàng, đầy bụng phong độ trí thức, sạch , lại phải bị áp bách nằm dưới hầu hạ, nếu thuận theo cũng thôi, nếu mà theo…… ngày tháng sợ là càng khó chịu nổi.

      Gã nhịn được nhắc nhở: “ người công tử có dấu vết ma, nô thể cùng người sung sướng, ngày sau…… nếu mà trong lòng có vướng mắc thể vượt qua, người phải nghĩ thông chút, đừng đòi chết đòi sống……”

      Lục Vân Chân càng nghe càng hồ đồ, cảm giác Họa Bì này lúc nhìn mình trong ánh mắt tràn ngập thương hại, lúc chuyện trong giọng cũng mang theo thiện ý kỳ quái, tựa hồ muốn hại người.

      Khó khăn lớn nhất trong lòng còn phải là nghèo sao? Vì sao phải vì bần cùng mà đòi chết đòi sống? Bắt con Họa Bì này phải tốt rồi sao? Trị giá 3000 đồng đó!

      Kim Ngọc Nô thấy ngây thơ, còn muốn vài câu nữa.

      Bỗng nhiên, kết giới trong tranh bị lực cuồng bạo xé rách, xiềng xích màu đen phá mà đến, hung hăng quất lên người Kim Ngọc Nô, chấn thương thần hồn, trực tiếp ngã văng ra ngoài.

      Sát khí huyết tinh mãnh liệt thổi quét đến.

      Đây là hơi thở tội ác phải giết ít nhất mấy chục vạn sinh linh mới có thể ngưng tụ ra, đại biểu cho người tới là đại ma đầu cùng hung cực ác, chuyện xấu làm hết.

      Kim Ngọc Nô sợ tới mức hồn đều bay mất, Họa Bì tu hành gian nan, gã cũng có tiền đồ gì, thông thường đều dùng sắc đẹp ôm đùi hoặc là trốn lăn lộn qua ngày, sao lại trêu chọc phải ma lợi hại như vậy?

      Họa Bì có thịt, thể ăn!

      Kim Ngọc Nô làn da đều bị quất nứt ra, đau triệt nội tâm, gã run bần bật mà ngẩng đầu, thấy sân khấu kịch mình dùng tranh đắp nặn ra sụp, kết giới lung lay sắp đổ.

      Xiềng xích khủng bố lại lần nữa quất tới.

      Kim Ngọc Nô liều mạng trốn, chạy chưa được vài bước, bị đánh ngã xuống đất…… tính mạng của Họa Bì đều buộc lên tấm da, da hủy hồn tiêu. giờ bản thể của gã ở bên trong biệt thự, thân cũng bại lộ ra, căn bản chạy thoát.

      Gã cùng đường, đành phải quỳ xuống, ôm hy vọng xa vời, lặng lẽ kéo ra vạt áo, lộ ra chân dài xinh đẹp, rũ đầu tóc, dùng sắc đẹp bày ra bộ dáng nhu nhược động lòng người, khẩn cầu : “Nô nguyện hầu hạ chủ nhân, xin tha mạng……”

      Nhưng mà, ma đó ý chí sắt đá, căn bản ăn sắc đẹp, hai mắt đỏ đậm, gắt gao mà nhìn chằm chằm gã, như nhìn kẻ thù, hận thể nghiền xương gã thành tro.

      Kim Ngọc Nô run thành cái sàng, gã biết mình phạm vào sai lầm to lớn gì mà rơi vào kết cục như thế …… Trong tuyệt vọng, gã thấy ma kia đầy mặt lo âu, thẳng đến chỗ tiểu công tử linh lực dư thừa kia, kiểm tra xem có bị thương hay , bỗng nhiên hiểu ra.

      Đây là đại mơ ước thân thể tiểu công tử? Đối phương định lửa hầm kỹ, chậm rãi nhấm nháp, muốn nhanh như vậy bại lộ mục đích?

      Cho nên, gã chết ở chỗ ?!

      Kim Ngọc Nô hoảng sợ phát chân tướng, gã liều mạng tự hỏi, phải dối thế nào mới có thể quay ngược lời vừa rồi, khiến tiểu công tử xem đối phương dụng tâm hiểm ác, lần nữa trở lại bẫy rập, dù bị đại kéo tới giường sống sờ sờ làm chết, gã cũng hé răng!

      ……

      Mạc Trường tức giận lại hối hận.

      Họa Bì có thể chế tác đủ loại kết giới ảo cảnh.

      Kim Ngọc Nô bố trí cái kết giới này, chỉ cho nhân loại vào.

      Mạc Trường ma, y tiến vào biệt thự rồi, phát bị che ở bên ngoài kết giới, vốn định xâm lấn bạo lực, nhưng đầy nhà ở đều là đồ điện quý giá, còn có cái TV lớn, làm y phải cẩn thận tự hỏi chút……

      Sư tôn từng , làm hỏng đồ phải bồi thường tiền.

      Sư tôn từng , giờ rất nghèo, có tiền.

      Mạc Trường kiềm chế tính tình, dám phá hỏng đồ đạc, y ở trong phòng cẩn thận lục soát phen, tìm được hình vẽ huyết sắc xấu xí giấu ở phía sau cửa phòng bếp, bên ít ỏi vài nét bút, vẽ sân khấu kịch, là mắt trận mà Họa Bì bố trí ảo cảnh.

      Y rất cẩn thận mở ra kết giới, xông vào, kết quả nhìn thấy Họa Bì đáng chết kia đến dấu vết linh hồn trong cơ thể sư tôn!

      Mạc Trường cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh.

      Đây là chuyện hỗn trướng thứ nhất trước kia y làm ra!

      Khi đó, y bị dục vọng chi phối, tham lam vô sỉ, bí mật có được thân mình sư tôn còn chưa thỏa mãn, muốn càng nhiều hơn, cố ý ở giường nổi điên, làm cho sư tôn thất thần, vô pháp phản kháng, nhân cơ hội ở trong cơ thể đánh xuống dấu vết linh hồn.

      Dấu vết linh hồn của ma là thể nghịch, tựa như chứng minh thân phận, ấn ký này đại biểu cho sư tôn là bạn lữ giường của y.

      Trừ phi y chết, dấu vết mới có thể tiêu trừ.

      Sư tôn thanh tỉnh, ván đóng thuyền, còn kịp nữa.

      Y đối mặt với chất vấn, biết hối cải, ngược lại thẹn quá thành giận, cố ý rất nhiều lời nhục nhã, bức bách sư tôn: “Dấu vết này chính là khiến đời này ngươi đừng nghĩ thoát khỏi ta. Sư tôn tốt của ta…… Ngươi cần phải cẩn thận dấu kín chút, đừng để cho ma thiên hạ phát ra, biết ngươi và đồ đệ làm chuyện gièm pha phải người.”

      Sư tôn da mặt mỏng, mặc kệ giường bị nghịch đồ lăn lộn như thế nào, trước mặt đều giả vờ đến dường như có việc gì, chịu lộ ra nửa điểm sơ hở.

      có biện pháp với Mạc Trường , đành phải dùng linh khí che giấu dấu vết, việc này thành bí mật giữa hai người.

      giờ, tu vi sư tôn có, dấu vết vẫn còn ……

      ma khắp thiên hạ đều cảm giác được, hơi có chút kiến thức đều hiểu là có ý tứ gì.

      Mạc Trường đầu sắp nổ tung, y cảm thấy trong quá khứ đầu mình phải bị nước vào mà là cả đại dương mênh mông, sao lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn biết xấu hổ này?!

      Sư tôn luân hồi chuyển thế, quên hết trước kia, y cũng hối cải để làm người mới, còn phạm sai lầm, những chuyện xấu đó cũng cần nhắc lại ? Nếu vì quá xấu hổ, sư tôn lập tức ném y ra ngoài cửa lớn!

      Sư tôn thể chất đặc thù, linh khí tỉnh, dễ dàng dẫn tới tà mơ ước.

      Y thể bị đuổi , y còn phải bảo vệ sư tôn!

      Mạc Trường tức muốn hộc máu, muốn giết Kim Ngọc Nô diệt khẩu.

      Lục Vân Chân nhìn biểu tình của y, ở bên cạnh cân nhắc lúc lâu, rốt cuộc hiểu Kim Ngọc Nô ma là chỉ Mạc Trường , tò mò hỏi: “Trong cơ thể tôi có dấu vết của Trường ? Dấu vết là cái gì?”

      Đây là câu hỏi toi mạng!

      Mạc Trường hoảng thành chó, y bất chấp cái gì Kim Ngọc Nô, Bạc Ngọc Nô, nhanh chóng đứng thẳng thân mình, gập ghềnh : “Sư, sư tôn, người nghe ta giải thích……”

      Lục Vân Chân cảm thấy hình ảnh này từng gặp.

      Trong trường học, có bạn học là tra nam, mỗi lần làm chuyện gì thực xin lỗi bạn , hình như đều có cái biểu tình này ……

      Lục Vân Chân lấy lại bình tĩnh, tung ý niệm đáng tin cậy ra khỏi óc, cười : “ có việc gì, .”

      Mạc Trường tiến thoái lưỡng nan, y muốn lại dối sư tôn nữa, nhưng cũng dám ra chân tướng, trong lòng loạn, nghĩ rồi lại nghĩ, giãy giụa : “Ta trước kia làm cái dấu vết cho sư tôn, là dùng để…… dùng để……”

      “Dùng để báo ân,” Kim Ngọc Nô ở bên cạnh quan sát hồi lâu, trong lòng đại khái hiểu là chuyện thế nào, gã nắm lấy cơ hội, lanh lợi , “Dấu vết ma có thể định vị, trợ giúp tìm kiếm ân nhân, vị tiền bối này đại khái là kiếp trước thiếu nợ công tử rất nhiều, kiếp này muốn chậm rãi trả lại.”

      được đầy đủ, mù mờ che dấu, nợ tình cũng là nợ. Nếu dấu vết linh hồn có dục vọng, có thể dùng để báo ân, nếu có dục vọng, cứ giả mù có……

      Kim Ngọc Nô đáng thương vô cùng mà quỳ mặt đất, cả người đều tràn ngập khát vọng cầu sinh ……

      Lục Vân Chân nhìn gã, lại nhìn Mạc Trường .

      Mạc Trường dứt khoát nhanh nhẹn: “Đúng! Báo ân!”

      ra là thế, là người tốt trọng tình nghĩa,” Lục Vân Chân có chút vui vẻ, có chút cảm động, “Đều là chuyện quá khứ, cứu tôi, ân tình gì đều trả xong rồi, cần quá để ở trong lòng.”

      Mạc Trường cứng đờ : “Còn chưa trả xong.”

      Lục Vân Chân ngượng ngùng: “Quá khách khí.”

      Kim Ngọc Nô gắt gao cúi đầu, làm bộ cái gì cũng biết, trang ngoan bán xảo, lặng lẽ triệt kết giới ảo thuật, tiếp tục xin tha.

      Sân khấu kịch cổ biến mất, đêm tối và ban ngày lại lần nữa thay đổi, Lục Vân Chân cảm giác mặt đất hơi hơi đong đưa, choáng váng đầu lát liền về tới biệt thự Long gia.

      Long Hưng Bang và đạo diễn Vương còn hôn mê ở sô pha.

      Lục Vân Chân chuyên nghiệp mà nhớ tới nhiệm vụ, hỏi Mạc Trường : “Họa Bì xử lý thế nào?”

      Mạc Trường nghĩ nghĩ: “Đánh chết?”

      Y hiểu thương hại, giết ma phải vạn cũng có tám nghìn, xem Họa Bì này hiểu tình biết thú, có thể làm cho nó hồn phi phách tán, bị chết quá thảm.

      Kim Ngọc Nô tuyệt vọng cực kỳ, gã xoay đầu, phát Long Kính Thiên ở cửa sổ phòng ngoài chỗ trộm đánh giá bên trong, miệng còn lải nhải: “Đại sư còn chưa thu phục quái sao?”

      Rốt cuộc gã hiểu .

      Là nam nhân này mời đại sư tới, muốn lấy tính mạng của gã!

      Nhất dạ phu thê bách nhật ân, gã bồi cẩu nam nhân này ngủ hai đêm, hầu hạ đến thoả đáng, gia hỏa này lòng lang dạ sói thế nhưng niệm chút tình ý, ra tay tàn nhẫn với gã như vậy?!

      Kim Ngọc Nô sinh thời là con hát, chỉ vì có tấm thân xinh đẹp làn da tốt, bị đồng hành ghen ghét, bị tình nhân lừa gạt đưa cho công tử quyền quý biến thái để đổi phú quý, sống sờ sờ lột làn da làm thành hoạ quyển, oán hận đến cực điểm, mới thành Họa Bì .

      Nhưng mà, gã chưa kịp báo thù, nhà quyền quý phạm vào tội mưu nghịch, bị tru chín tộc, tình nhân phụ lòng cũng liên lụy trong đó, lăng trì xử tử, sau khi chết còn bị bắt tới địa phủ chịu hình.

      Gã đầy bụng oán hận chỗ phát tiết, cũng biết nên làm gì, ngây thơ mờ mịt mà lăn lộn tới hôm nay, thấy phim ảnh phát đạt, địa vị con hát còn hèn mọn, lại nổi lên tâm tư đóng phim.

      Vì oán hận mà thành tà, kiêng kị nhất nhìn thấy cảnh tượng sinh thời chết thảm.

      Kim Ngọc Nô thấy Long Kính Thiên muốn giết gã, phảng phất thấy lại cảnh tượng tình nhân năm đó muốn giết gã.

      Tà niệm sinh ra, oán hận xuất .

      Chỉ có giết chóc mới có thể giảm bớt thống khổ trong lòng.

      Rốt cuộc gã thể khống chế lý trí, lâm vào điên cuồng, chợt đứng dậy, lao ra ngoài cửa sổ, lực cả người hóa ra ảo trận bản mạng, kéo Long Kính Thiên vào trong trận, muốn cùng đồng quy vu tận.

      Kim Ngọc Nô bộ dáng ngoan ngoãn rất có tính lừa gạt, bỗng nhiên bạo khởi, chuẩn bị kịp.

      Lục Vân Chân là nhân loại có kinh nghiệm. Mạc Trường ma có nhân tính, trừ sư tôn, người nào cũng thèm để tâm, đầu óc lại bị chuyện dấu vết linh hồn đảo loạn, sớm quên Long Kính Thiên là thứ gì, dù sao mệnh lệnh của sư tôn chính là thu thập Họa Bì , chưa bảo hộ người nào.

      Long Kính Thiên thanh toán tiền, chết cũng sao ?

      Mạc Trường duỗi tay chặn vài miếng kính vỡ từ cửa sổ bay qua, bảo đảm cây tóc của sư tôn cũng bị thương, mới nhớ tới cố chủ ngoài cửa sổ.

      Lục Vân Chân vươn đầu, nhìn Long Kính Thiên và Kim Ngọc Nô tiêu thất vào hư , gấp đến độ dậm chân, vội túm lấy Mạc Trường hỏi: “ nơi nào? Nhanh cứu người trở về!”

      Mạc Trường ngẩn người, phục hồi tinh thần lại, chỉ chỉ vách tường phòng khách có bức cổ họa dùng lồng pha lê và thiết bị phòng trộm bảo vệ chặt chẽ, cẩn thận : “Sư tôn đừng vội, đó là bản thể của Họa Bì , xé nát liền xong việc.”

      Lục Vân Chân tiến lên muốn đập vỡ pha lê để xé tranh, bỗng nhiên phát bức họa này có chút quen mắt, hình như báo chí từng đưa tin …… Thành phố Hải Bình có người thu thập trứ danh cất chứa《 Thần nữ phú đồ 》của Cố Trường Khang, cấp bậc quốc bảo, giá cả hình như là mấy ngàn vạn hay là mấy trăm triệu?

      Tranh này …… xé nổi………

      Lục Vân Chân lúng túng mà lùi tay về, nhanh chóng đánh thức Long Hưng Bang sô pha, tình lần, để chủ bức họa quyết định.

      Long Hưng Bang ở ảo cảnh gặp Kim Ngọc Nô, biết chuyện này là , ông nghe Lục Vân Chân xong, thiếu chút nữa bệnh tim lại phát, vội uống hộ tâm hoàn cứu mạng.

      Ông ta si mê cất chứa hội họa, bức 《 Thần nữ phú đồ 》này là mệnh căn của ông, Long Kính Thiên là con trai duy nhất, cũng là mệnh căn.

      Nội tâm hai bên cân bằng, bên là nghệ thuật của nhân loại, bảo vật quốc gia, bên là con trai phế vật mỗi ngày chọc ông tức giận đến chết sống lại, phát bệnh tim.

      Long Hưng Bang sống đến 50 tuổi, lần trước gặp phải lựa chọn gian nan như vậy vẫn là lúc vợ mình sinh con gặp nguy hiểm, suy xét giữ người lớn hay là giữ đứa .

      Thuận tiện nhắc tới, lúc ấy ông chọn giữ người lớn.

      Lại thuận tiện nhắc tới, bác sĩ ông xem phim truyền hình quá nhiều rồi, bảo ông nhanh chóng ký đơn phẫu thuật khẩn cấp ……
      levuong, A fangMãi yêu editor thích bài này.

    4. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 14 Quỷ sai địa phủ

      Kim Ngọc Nô thực lực rất yếu, ở trong đám Họa Bì cũng coi như phế vật, gã có thể sống tới ngày nay, trừ cẩn thận còn dựa vào chính bức danh họa này. Dù chủ bức họa cảm giác trong nhà có chút thích hợp, cũng nghĩ đến bức họa, càng luyến tiếc huỷ hoại nó.

      Cuối cùng, Họa Bì lợi hại đều bị Huyền môn thu thập, ngược lại gã có việc gì, tu hành vài trăm năm, tiến độ tuy chậm, nhiều ít cũng có chút thần thông.

      Long Hưng Bang lựa chọn hủy tranh cứu con trai.

      Lúc lồng pha lê gỡ xuống, vị chủ doanh nghiệp nổi tiếng ở thành phố Hải Bình này, nộp thuế cực nhiều, thương trường trải qua các loại sóng to gió lớn, là hán tử sắt thép, rốt cuộc nhịn được bi thống trong lòng. Ông ôm bạn tốt nhiều năm gào khóc, tựa như tham gia lễ tang của con mình.

      Đạo diễn Vương có sở thích nghiệp dư cũng là thi họa, rất có trình độ, thấy bức《 Thần nữ phú đồ 》trân quý phải bị phá huỷ, cũng đỏ hốc mắt.

      Lục Vân Chân áp lực tâm lý cực lớn, đời này từng sờ đồ vật đáng giá hơn bức họa này đại khái chỉ có tàu điện ngầm và tàu thủy……

      cẩn thận hỏi: “Ai tới động thủ?”

      Long Hưng Bang căn bản dám nhìn: “Giao cho đại sư xử lý.”

      Loại cấp bậc quốc bảo này, ai muốn làm tội nhân hủy họa, cho dù hiểu nghệ thuật, cũng vô cùng đau đớn……

      Lục Vân Chân hít sâu, vươn cái tay run rẩy, gỡ xuống danh họa treo ở tường. Bỗng nhiên, phát bức họa này tựa hồ có chút dày, cũng phải quyển trục thường mà là dán khối gỗ nam tơ vàng hoa văn vô cùng đẹp.

      hỏi Long Hưng Bang: “Tấm ván gỗ này là như thế nào?”

      “Từ hải ngoại mua về như vậy,” đạo diễn Vương thấy bạn tốt khổ sở đến nên lời, trả lời thay, “ biết là lúc trước như vậy hay là người nước ngoài làm…… Cổ họa yếu ớt nên lăn lộn, khối gỗ nam tơ vàng này cũng thực quý báu, vẫn luôn lưu trữ.”

      Họa Bì bạo tẩu, che giấu khí, cả bức họa đều bị tà niệm màu đỏ sậm bao vây, giống tơ nhện từ dưới chảy ra, trôi nổi bơi lội.

      Lục Vân Chân kinh ngạc, giọng hỏi Mạc Trường : “Tà ám…… tựa hồ là ở ngay phía dưới bức họa?”

      “Đúng vậy,” Mạc Trường thấy sư tôn hiểu, giọng giải thích, “Bản thể Họa Bì là da người, bức họa này là vải lụa …… Da người đương nhiên giấu ở phía dưới tranh.”

      tình có đường sống cứu vãn.

      Lục Vân Chân từng nghe học trưởng hội quốc hoạ , quốc hoạ quan trọng nhất chính là họa tâm, chỉ cần bóc họa tâm ra, bức họa có thể sửa chữa.

      trộm thương lượng vài câu cùng Mạc Trường , rồi tình huống với Long Hưng Bang, đưa ra phương án mới: “Chúng ta thử bóc họa tâm ra, sau đó cứu người?”

      Long Hưng Bang ngẩn người.

      “Họa Bì thích đùa bỡn con mồi, đến khi tinh thần hỏng mất mới động thủ giết người,” Lục Vân Chân căng da đầu đề nghị, “Tôi có thể theo dõi khí huyết sát của hoạ quyển, mọi người nhanh chóng lấy họa tâm, nếu Long Kính Thiên xuất nguy hiểm sinh mệnh, tôi lập tức xé bức họa.”

      vật giết người chắc chắn có huyết khí.

      và Mạc Trường đều kiểm tra, xác nhận Long Kính Thiên ở ảo cảnh vẫn còn sống…… Tên kia bị Họa Bì ngủ hai đêm, còn có thể tung tăng nhảy nhót, lưu lại di chứng gì, cảm giác tinh thần rất cường đại, chừng có thể chống đỡ.

      Long Hưng Bang đại hỉ: “Được, cứ như vậy!”

      Việc này kỳ rất khó, là ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa.

      May mắn chính là đạo diễn Vương ngày thường cũng biết vẽ tranh, hiểu chút cơ sở về bồi tranh, kiểm tra rồi phát bức họa này chỉ dán bốn phía, che lại da người bên trong, ở giữa có keo, bóc ra tương đối dễ dàng, cạy ra là được, liền tìm công cụ cẩn thận mà hủy bức họa.

      Lục Vân Chân ở bên cạnh lo lắng đề phòng quan sát tà khí biến hóa dưới hoạ quyển, nếu có bất kì cái gì đúng, để cho Mạc Trường xuống tay hủy tranh ——mọi người ở đây cũng chỉ có y tàn nhẫn hạ tâm được.

      Long Hưng Bang bên hỗ trợ đạo diễn Vương, bên điên cuồng khuyến khích con trai, cũng mặc kệ có nghe được hay , rống to: “Kính Thiên a, đây là lúc con hiếu thuận cha! Đừng lùi bước! Cố chống đỡ! Xong việc cha mua Lamborghini cho con! Bức họa này là bảo bối quốc gia, cha nghĩ thông rồi, sau này quyên cho viện bảo tàng quốc gia, con phải cố lên! Vì nước vẻ vang! Làm hùng nhân dân!”

      ……

      Long Kính Thiên run run trong ảo cảnh. Nháy mắt lúc Họa Bì lao tới, trước mắt tối sầm, lại lần nữa mở mắt ra đặt mình trong hoang sơn dã lĩnh, bên tai là côn trùng kêu vang, ếch nhái kêu vang, gió thổi lá cây.

      Long Kính Thiên nhìn xung quanh khắp nơi, giọng gọi: “Lục đại sư? Mạc đại sư? Các người ở nơi nào?”

      Bỗng nhiên, có thứ lạnh băng trơn trượt rơi xuống mặt .

      Long Kính Thiên tùy tay chặn đồ vật, lại phát đó là tấm da người, sợ tới mức ngã xuống đất, chậm rãi ngẩng đầu, lại thấy cây đa già bên cạnh, từ nhánh cây rũ xuống phải sợi rễ mà là vô số tấm da người, mỗi tấm đều là bộ dáng Họa Bì , ở trong gió lạnh nhàng vũ động, xướng bài hát nghe hiểu.

      Long Kính Thiên sởn tóc gáy, cả người đều là mồ hôi lạnh, sợ đến kêu cũng kêu được, dùng tay chống thân mình, lặng lẽ bò ra sau, thừa lúc tấm da người đuổi theo , đứng lên cất bước chạy.

      Tiếng ca khủng bố như bóng với hình.

      nghiêng ngả lảo đảo mà chạy hồi lâu, lại tuyệt vọng phát vẫn về dưới tàng cây da người, Kim Ngọc Nô ngồi ở trong vô số tấm da người, mặt vô biểu tình mà nhìn , tựa như búp bê sứ tinh xảo,

      Long Kính Thiên khóc, phen nước mắt phen nước mũi, đau khổ cầu xin: “Cầu xin mày, đừng giết tao!”

      Kim Ngọc Nô cười cười, trong mắt chảy xuống hai hàng huyết lệ. Gã từng bước tới chỗ Long Kính Thiên, giọng thầm:

      “Phụ lòng.”

      “Quả nghĩa.”

      “Vô tình.”

      “Vong ân.”

      “Công tử gạt ta.”

      “Nô chết là thảm a……”

      phong từng trận, sát ý hôi hổi, từng tấm da người cây đa rơi xuống dưới, tạo thành tường vây, chặn mọi đường lui.

      Kim Ngọc Nô duỗi tay bắt được Long Kính Thiên, chậm rãi mơn trớn gương mặt, khóe miệng lộ ra mỉm cười quỷ dị: “Ở giường nô liền phát , da công tử, cũng tốt a……”

      Móng tay bén nhọn đâm thủng da thịt, truyền đến đau đớn.

      Đôi mắt huyết sắc mang theo huyết lệ, đỏ đến chói mắt.

      “Chúng ta từng ngủ rồi, đừng giết tôi!” Long Kính Thiên hét lên, lúc lâm nguy, trong đầu ra bộ xin lỗi chuẩn tắc của tra nam, chút do dự quỳ xuống, thanh và tình cảm phong phú , “Ngọc Nô, tôi sai rồi! Tôi bao giờ lừa em nữa!”

      Kim Ngọc Nô hơi hơi dừng chút.

      Long Kính Thiên khóc sướt mướt mà chỉ trời thề: “Tôi em! đời này người tôi nhất chính là em, em muốn cái gì tôi đều mua cho em, tôi bao giờ tìm đại sư gì nữa!”

      Kim Ngọc Nô ánh mắt lạnh lùng.

      Ngay sau đó, đau nhức đánh úp lại.

      Long Kính Thiên phát ra tiếng kêu giết heo thảm thiết.

      ……

      “Con trai! Con phải kiên cường! Làm nam tử hán! Nghĩ đến Lamborghini!” Long Hưng Bang thanh sắp khàn, “Lại kiên trì vài giây! Tổ quốc và nhân dân nhớ công lao của con!”

      Lục Vân Chân cũng khẩn trương: “ còn sống.”

      “Rồi.” Đạo diễn Vương mồ hôi ướt đẫm, rốt cuộc lột họa tâm ra, tuy rằng thủ pháp thô bỉ, bốn phía bức tranh đều có tổn thương, nhưng còn ở trong phạm vi có thể chữa trị.

      Phía dưới《Thần nữ phú đồ 》lộ ra bức họa khác, theo lý mà da người hẳn là oxy hoá biến đen, nhưng được lực Họa Bì bảo dưỡng vẫn trắng nõn tinh tế như cũ, bên châm tấm mẫu đơn mỹ nhân đồ xinh đẹp.

      Đây là lúc Kim Ngọc Nô còn sống, bị ác đồ dùng thuốc màu châm từng châm vào phần lưng vẽ ra, sau đó lột xuống làm thành tranh.

      “Xinh đẹp sao?”

      Mọi người vì bức họa da người này kinh diễm lát, muốn phá huỷ, quay đầu lại nhìn thấy Kim Ngọc Nô từ tranh ra, gã nỡ mà vuốt ve da người của mình, hoài niệm : “Ta cũng lâu thấy bức tranh này.”

      “Người bị vẽ, chính là ta năm đó ……”

      “Lê viên hát tuồng, ta xướng hay, sư phụ đều khen ta có thiên phú……”

      “Ta thích hát tuồng, sinh hoạt có khổ, lên đài liền khổ……”

      muốn nâng ta, làm ta đỏ……”

      “Sau đó, ta liền biến thành bức họa này ……”

      “Lúc chết, ta đau quá, cho nên vẫn luôn hát xướng……”

      “Hát đau như vậy nữa ……”

      Kim Ngọc Nô ngậm nước mắt, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, từ trong bức họa kéo kẻ phụ lòng Long Kính Thiên này ra, hung hăng ném mặt đất.

      Gã là con Họa Bì vô dụng, trong lòng tuy hận cũng biết đối phương đầy miệng dối, nhưng nghe thấy nhận sai chịu thua, chung quy vẫn mềm lòng.

      Cả đời này, chưa từng có ai tạ tội với gã.

      ……

      Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.

      Long Kính Thiên bị đánh đến mặt mũi bầm dập, đôi mắt cũng mở ra được, cả người vết thương vô số, cha còn có vẻ nhận ra đầu heo khó coi này là thằng con nhà mình.

      “Cha, con nghe thấy rồi,” giãy giụa bò dậy, kéo góc áo cha mình, gian nan mà mở đôi mắt chỉ còn cái khe, chờ mong hỏi, “ mua Lamborghini sao?”

      Long Hưng Bang tức giận đến chết khiếp, muốn tát cho phế vật mất mặt xấu hổ này cái, lại phát có chỗ xuống tay, oán hận mà kéo tới sô pha nằm ra đó, quay đầu lại tìm đại sư thu thập tà.

      Mạc Trường dùng khóa liên gắt gao bó Kim Ngọc Nô lại.

      Kim Ngọc Nô cúi đầu, vẫn nhúc nhích, mặc cho xử lý.

      Mọi người nhìn đều có chút đáng thương.

      Lục Vân Chân cũng có chút đành lòng.

      Nhưng chuyện tà hại người, cũng phải đáng thương có thể bỏ qua.

      Mạc Trường giơ tay hóa kiếm, muốn phá huỷ Họa Bì cùng bức họa da người, trảm đến nửa đường, bỗng nhiên phát đúng, nhớ tới quy củ quá khứ, thu hồi tay, nhíu nhíu mày, do dự : “Sư tôn, này có huyết nghiệt, có muốn xử trí theo quy củ cũ của Vô Kiếm Phong hay ……”

      Mọi người đều thực mờ mịt.

      “Đương nhiên phải theo quy củ,” Lục Vân Chân cũng hiểu, nhưng cái giá cao nhân thể vứt, làm bộ mình nghe hiểu, mỉm cười , “Trường , giải thích cho mọi người chút làm như thế nào .”

      “Đây là quy củ trước kia sư tôn định ra,” Mạc Trường hành lễ, suy nghĩ hồi lâu, sắp xếp ngôn ngữ , “ vật trời sinh tà ác, có thể khắc chế bản tính thị huyết thiếu lại càng thiếu, thực dễ dàng, nên cho sinh cơ…… Cho nên, sư tôn địa phủ trần tình, sau đó mang về môn phái, giám thị dạy bảo, hành thiện tích đức, lại đưa đầu thai.”

      Gì? định quy củ gì?

      địa phủ trần tình như thế nào?

      Môn phái là chỉ nhà sao?

      Lục Vân Chân mỉm cười đọng lại.

      Kim Ngọc Nô đôi mắt sáng lên, ngừng dập đầu tạ ơn, bảo đảm mình thành nhiều năm, chỉ trộm hút chút dương khí, lừa gạt mấy tra nam, chưa từng hại mạng người.

      Long Hưng Bang cảm khái: “Đại thiện.”

      Đạo diễn Vương khích lệ: “Từ bi.”

      Long Kính Thiên xoa mặt đầu heo, bi phẫn muốn chết, định chất vấn Kim Ngọc Nô làm quy tắc ngầm với tính thế nào, tốt xấu cũng phải đánh cho trận ác liệt để hết giận, nhưng nhìn nhìn cha mình bên cạnh, sợ Lamborghini còn, càng sợ Kim Ngọc Nô đánh , dám ra, đành phải tức giận mà bỏ qua.

      May mắn, Mạc Trường phải bảo Lục Vân Chân chết để địa phủ, mà là bảo viết phong thư cho quan viên địa phủ ……

      Trời mới biết thư này viết như thế nào?

      Lục Vân Chân bị trâu bắt chó cày, liền giống như đứa ngốc …… tìm tờ giấy trắng vẫn dùng để photo, lại tìm cái bút bi, cắn đầu bút suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng viết câu: Ta bắt con Họa Bì tên là Kim Ngọc Nô, chưa từng làm chuyện xấu, địa phủ các ngươi nhận ?

      Mạc Trường tìm cái chậu hoa cho , để đốt.

      Các thao tác này nhìn đặc biệt đáng tin cậy, đặc biệt bức cách.

      Nếu phải Kim Ngọc Nô còn ở bên cạnh ngàn ân vạn tạ, miễn cưỡng cho đám người Long Hưng Bang ít tin tưởng, sớm hoài nghi bọn họ là lừa đảo.

      Lục Vân Chân thấp thỏm mà đốt giấy photo.

      Ánh lửa đột nhiên dâng lên, giây lát thành tro, cái gì cũng phát sinh.

      Lục Vân Chân cho rằng việc này hỏng rồi, muốn tìm cái cớ, mang Kim Ngọc Nô xử lý, miễn cho Long Kính Thiên nhớ tới vừa mới rồi mình hoàn thành nghĩa vụ bảo hộ, hại bị đánh thành đầu heo, đòi lại 3000 đồng.

      Bỗng nhiên, phong từng trận……

      Thư trần tình có hồi , nhưng mà quỷ sai tới, trong tay còn kéo xích câu hồn, xích trói lại con ác quỷ giương nanh múa vuốt, tựa hồ là làm việc được nửa vội vội vàng vàng tới đây.

      Đám người Long Hưng Bang vừa mới vào ảo cảnh Họa Bì , Họa Bì vì làm cho bọn họ nhìn thấy mình, lâm thời mở Dương Nhãn, giờ bọn họ nhìn thấy toàn bộ……

      “Chào tiên quân,” quỷ sai mỉm cười xán lạn về phía Lục Vân Chân, lộ ra tám cái răng bị khói xông vàng, cúi đầu khom lưng , “Yêm là Vương lão tứ ở dưới trướng Hà phán quan, đường Phú Cường, khu Trường Nhạc, thành phố Hải Bình, nhận được thư tiên quân gởi, sợ hồi đủ ràng, sai sót đại của tiên quân, đặc biệt tới bẩm báo.”

      Long Hưng Bang cảm thấy tình cảnh này rất quen thuộc.

      Lúc nhân viên vuốt mông ngựa muốn thăng chức chính là như vậy.
      levuong, Mãi yêu editorA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :