1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sư tôn - Phượng Vũ Niết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 4 Quyết định ở chung

      Trốn tránh đáng xấu hổ cũng vô dụng……

      Nam nhân rửa sạch vết máu của quái vật, nắm tay nhìn khủng bố nữa. Xiềng xích màu đen cũng thu lại, quấn ba vòng ở cổ tay giống cái lắc tay kim loại thô thiển.

      Gió đêm thổi qua, giàn nho có mấy quả nho quá chín rụng xuống, đập lên đầu y, nảy nảy, sau đó lăn xuống bả vai lẫn trong mái tóc dài. Nam nhân quỳ mặt đất, mặt vô biểu tình, dáng người đĩnh bạt, tựa như pho tượng cứng đúc bằng sắt, sau đó…… y trộm rung rung bả vai, muốn đẩy quả nho rớt xuống đất, rung rất nhiều lần cũng chưa thành công.

      Hình ảnh có chút khôi hài.

      Lục Vân Chân bị chọc cười, sợ hãi tiêu tan rất nhiều.

      lấy hết can đảm qua, ngồi xổm xuống, nghĩ nghĩ cảm thấy tốt, thay đổi thành quỳ, nghĩ nghĩ cảm thấy càng tốt, thử thăm dò hỏi: “Ân nhân? Chúng ta có thể đều quỳ được ?”

      Nam nhân ngẩn người, bắt lấy cánh tay, kéo lên.

      Hai người đứng đối diện, trầm mặc hồi lâu.

      Lục Vân Chân có chút khẩn trương, nhìn chằm chằm quả nho chậm rãi trượt xuống từ vai y, biết nên cái gì mới thích hợp……

      Nam nhân thấp giọng hỏi: “Người sợ ta?”

      “A?” Lục Vân Chân phát nam nhân trước mắt so với mình càng khẩn trương hơn, lực tay càng lúc càng lớn, sắp bóp gãy xương cốt, đau đến nhe răng trợn mắt, hút ngụm khí lạnh.

      Nam nhân vội buông lỏng tay ra, trong mắt tất cả đều là sợ hãi vì làm sai chuyện.

      có việc gì, quá đau,” Lục Vân Chân phát thoạt nhìn y có vẻ hung, kỳ cũng muốn thương tổn mình, trong lòng an tâm chút. nghĩ nghĩ, hái được hai chùm nho, rửa sạch đưa qua, ngượng ngùng mà xin lỗi, “Thực xin lỗi, lần đầu tiên tôi gặp phải việc thế này, có chút sợ hãi, cái gì cũng chưa hỏi bỏ lại ân nhân ……”

      Người bình thường nào có chuyện quỳ tới quỳ ?

      Nam nhân này nếu mà tử tế chuyện, cũng chạy.

      “Đây là nho tôi tự trồng, hương vị cũng tệ lắm”, Lục Vân Chân cẩn thận đề cử, “ nếm thử xem?”

      Nam nhân nhận quả nho, ăn ngấu nghiến, hạt cũng chưa phun, nhìn biết là đói bụng bao nhiêu năm.

      Lục Vân Chân xác nhận ăn đồ ăn nhân loại, ăn thịt người, càng an tâm.

      đưa người vào phòng khách, phòng bếp nấu nồi to mì trứng, vừa ăn vừa chuyện:

      “Tôi là Lục Vân Chân, sao?”

      “Mạc…… Mạc Trường ……”

      “Tôi chỉ là sinh viên bình thường, phải sư tôn .”

      “Người là……”

      Lục Vân Chân trò chuyện trò chuyện, phát nam nhân tên là Mạc Trường này tựa hồ lâu lắm năng, quên hết từ ngữ, công năng ngôn ngữ có chướng ngại, mỗi câu đều phải nghĩ lâu, mới có thể gập ghềnh mà nghẹn ra mấy chữ.

      Duy chỉ hai chữ “Sư tôn” kêu đến cực thuận miệng, dường như khắc vào trong lòng, luyện tập qua ngàn vạn lần.

      Lục Vân Chân làm gia sư, rất có kiên nhẫn với trẻ con, tốn ít thời gian, từng chút dẫn đường, cuối cùng làm y chậm rãi nhớ ra chuyện như thế nào, trong đó hỗn loạn rất nhiều từ ngữ thượng cổ phiên dịch được, miễn cưỡng ra chân tướng tình:

      Mạc Trường là đệ tử Vô Kiếm Phong, kiếm linh bẩm sinh, biết vì nguyên nhân gì (đoạn này nghe hiểu) bị phong ấn vạn năm dưới mặt đất, gần đây phá phong mà ra, muốn tìm sư tôn chuyển thế…… Cũng biết là y phán đoán theo tiêu chuẩn gì (đoạn này cũng nghe hiểu), tóm lại y nhận định Lục Vân Chân chính là sư tôn.

      Việc này có vẻ huyền huyễn……

      Lục Vân Chân từng chứng kiến quái vật chiến đấu, xác nhận thế giới thực quá giống trong tưởng tượng, dám hoài nghi tồn tại của những thứ phi nhân loại nữa.

      Mạc Trường Vô Kiếm Phong là danh môn chính phái, trảm trừ ma, che chở thương sinh. Việc tối nay …… thoạt nhìn y thực thô bạo, thủ đoạn hung tàn, đánh chết lại là quái vật ăn người, cứu tính mạng nhân loại ……

      Cho nên, y là người tốt?

      Lục Vân Chân ở trong đầu đưa ra kết luận, bắt đầu phản tỉnh mình trông mặt mà bắt hình dong, hiểu lầm ân nhân.

      thể chứng minh chính mình phải sư tôn chuyển thế của Mạc Trường , lay chuyển được đối phương kiên trì, liền coi cái xưng hô này trở thành avatar mạng, tùy ý y.

      Lục Vân Chân quan tâm hỏi: “ có nhà sao?”

      Mạc Trường thấp giọng đáp: “Nơi có sư tôn, đó là nhà ta.”

      Lục Vân Chân ngẩn người.

      Tâm bị cái đáp án này mạc danh mà đâm vào chút, đâm đau đau, hậu tri hậu giác mà nghĩ vậy người phong ấn dưới mặt đất nhiều năm, nhận hết khổ sở, giờ vật chuyển sao dời, sớm còn thứ gì quen thuộc, chỗ nào để , ai quen biết.

      Y đại khái là ngóng trông “Sư tôn” có thể thu lưu mình.

      “Sư tôn, ta biết sai rồi,” Mạc Trường cúi đầu, trong thanh lại có tia sợ hãi, tựa như mãnh thú sắp gặp phải vận mệnh bị vứt bỏ, “Đừng, đừng đuổi ta .”

      Lục Vân Chân vội vàng an ủi: “Đừng sợ, tôi đuổi .”

      có kinh nghiệm xử lý loại kiện phi nhân loại thế này, quen biết nhân sĩ liên quan đến huyền học, cũng dám giao người cho Cục Cảnh Sát. Huống chi mệnh đều là người ta nhặt về, về lý nên báo đáp.

      Lục Vân Chân xin lỗi : “Nhà tôi điều kiện tốt, sinh hoạt có chút ủy khuất…… Nếu ân nhân chê, cứ ở lại , chờ tìm được nơi càng tốt hơn, lại tính toán tiếp.”

      Mạc Trường dùng sức gật gật đầu.

      Lục Vân Chân thuộc phái hành động, tình quyết định xong liền làm ngay, chờ Mạc Trường uống xong chút nước lèo cuối cùng, lập tức đẩy người vào phòng tắm, lấy ra sữa tắm và dầu gội, vị trí vòi nước, sau đó thu thập giường đệm, tìm quần áo để thay đổi.

      vừa mới xoay người, liền nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng “răng rắc”, sau đó là tiếng dòng nước phun điên cuồng, Lục Vân Chân vội chạy về phòng tắm, lại thấy Mạc Trường cởi quần áo, đứng ở dưới ống nước bạo liệt, nhìn vòi nước bị bẻ xuống trong tay mà phát ngốc……

      Lục Vân Chân: “Tôi sai rồi……”

      coi khinh sức mạnh và khả năng lý giải của phi nhân loại.

      May mắn, Lục Vân Chân bởi vì quá nghèo, năng lực động thủ rất mạnh, trong nhà có các loại công cụ sửa chữa và vật liệu mà ông nội nhặt về, đóng tổng áp, tìm cờ lê và dụng cụ, lăn lộn nửa giờ, cuối cùng sửa được ống nước.

      dám lại để Mạc Trường tự tắm rửa, nghĩ hai gã đàn ông cũng có gì kiêng kị, liền tìm bông tắm và băng ghế , để Mạc Trường ngồi xuống, nỗ lực mà kì cọ tắm rửa.

      Mạc Trường tóc dài cơ hồ phết đất, có rất nhiều nút thắt, gỡ thế nào cũng ra, y thấy Lục Vân Chân hơi lộ ra phiền não, lập tức vươn tay ra, đầu ngón tay hóa thành mũi kiếm, tùy tay cắt nhát, tóc dài ngắn đến bả vai.

      Tóc thông thuận.

      Lục Vân Chân nhìn tóc đứt mặt đất, chần chờ: “Cổ nhân phải vẫn …… tóc da thân thể nhận từ cha mẹ sao?”

      Mạc Trường : “Ừ…… Ta là từ sư tôn.”

      do sư tôn nuôi lớn, tóc, thân thể…… hết thảy, toàn bộ đều là từ sư tôn.

      Lục Vân Chân thấy y thèm để ý, yên lòng, thu thập hết tóc mặt đất, cầm lấy bông tắm, nỗ lực mà xoa lưng cho y. Gia hỏa này ở dưới mặt đất ngây người quá nhiều năm, là bẩn, nước từ vòi hoa sen phun ra đều đen xì, Lục Vân Chân cẩn thận mà cọ lần lại lần, hơn giờ, dùng xong hơn nửa bình sữa tắm, cuối cùng rửa sạch ra bộ dáng Mạc Trường nguyên bản, lại tìm dao cạo râu, cũng thu thập mặt y phen.

      “Đừng lộn xộn.” Dao cạo râu kiểu rất cũ, lưỡi dao dễ đả thương người, Lục Vân Chân cẩn thận mà đè lại mặt Mạc Trường , dán lại rất gần, động tác đầu ngón tay nơi chốn lộ ra mềm .

      Áo thun trắng sớm bị nước ướt nhẹp, gắt gao dán ở người, lộ ra quang cảnh bên trong, hoạt sắc sinh hương, đầu ngón tay ấm áp nhàng đặt ở mặt, dưới tóc ngắn mềm mại, trong ánh mắt là hơi nước mờ mịt, chọc đến tâm người ngứa ngáy khó nhịn.

      Suối nước nóng ở Vô Kiếm Phong, rất nhiều lần Mạc Trường từng gặp cảnh đẹp như vậy, khi đó y thể khống chế xúc động, lôi kéo sư tôn, ở trong nước làm rất nhiều việc vi phạm đạo đức……

      Sư tôn tính cách cực bảo thủ, dễ thẹn thùng, tuy rằng bị bắt buộc đồng ý những việc này, nhưng vẫn lo lắng quan hệ của hai người bị phát , mặc kệ y xằng bậy thế nào, đều nhẫn khắc chế tới cực hạn, chịu phát ra thanh.

      Y lại rất ác liệt, ràng trong lòng cực kỳ, lại cứ cố ý chút lời biết xấu hổ, bức cho sư tôn mặt đỏ tai hồng, thể mở miệng xin tha.

      “Trường , đừng nữa……”

      “Trường , nhanh kết thúc ……”

      “Trường ……”

      ……

      “Trường ?”

      Thanh vui sướng gọi Mạc Trường từ trong trí nhớ viễn cổ trở về, y nhìn sư tôn tồn tại trước mắt, có độ ấm, biết biết cười, ý thức được mình lại phạm sai lầm, y thừa dịp đối phương chú ý, lặng lẽ quấn khăn tắm bên hông đến kín mít, chặn phản ứng nên có.

      cổ sư tôn có vết bóp, đỏ đến chói mắt.

      từng là kiếm tiên nhất kiếm động tam giới, làm ma nghe tiếng sợ vỡ mật, đọa nhập phàm trần, thế nhưng bị cái loại quái bất nhập lưu này làm nhục, suýt nữa mất tính mạng.

      Hết thảy đều là lỗi của y……

      Nếu phải y thèm thân mình sư tôn, màng luân thường, phóng túng dục vọng, phạm phải đại sai, toàn bộ tình đều phát sinh.

      Sư tôn tha thứ cho y.

      Y phải hối cải để làm con người mới, làm đồ đệ tốt chân chính ……

      thể nghĩ thứ lung tung rối loạn.

      ……

      Lục Vân Chân kinh ngạc mà nhìn kết quả mình nỗ lực, vốn tưởng rằng Mạc Trường là hán tử thô lỗ, nghĩ tới tắm rửa sạch , thu thập chỉnh tề rồi…… lại là soái ca tương đương xuất sắc, ngũ quan hoàn mỹ, sáu khối cơ bụng, eo công cẩu, chân dài, cả người đều là hormone, cái loại mà tùy tiện chụp mấy tấm ảnh, có thể làm nữ sinh điên cuồng thét chói tai.

      Đáng tiếc, mỹ ngọc có vết.

      Mạc Trường bị nhốt ở dưới đất nhiều năm, màu da hàng năm thấy ánh mặt trời, bày ra tái nhợt có bệnh, phía dưới đôi mắt có chút quần thâm, nhìn có vẻ giống trang điểm màu khói, chỗ gương mặt có hình xăm khủng bố, càng hoàn mỹ tăng thêm hơi thở hắc ám, tựa như ác ma từ thiên đường rơi vào địa ngục.

      Gia hỏa này diễn vai ác trong phim cũng cần hoá trang.

      Lục Vân Chân có chút ghen tị với soái ca, dùng thẩm mỹ thẳng nam trộm so sánh chênh lệch giữa hai người, cảm thấy Mạc Trường tuy rằng soái, nhưng khí chất quá hung ác, phải loại hình ấm áp biết dỗ cho các tử tế vui vẻ, khẳng định là giống , tìm được đối tượng……

      Huynh đệ tốt phải cùng nhau độc thân!

      Lục Vân Chân bị mình não bổ chọc cười, nhịn được cười ra, nhìn Mạc Trường càng thêm thuận mắt.

      Mạc Trường bị cười đến thể hiểu được, ngẩng đầu nhìn, lại thấy đôi mắt sư tôn cong cong, lộ ra hai cái lúm đồng tiền ở khóe miệng, quần áo ướt dầm dề dính sát vào người, quần thực ngắn, cái chân trắng nõn xinh đẹp lúc lúc ở trước mắt ……

      Nhịn xuống! Cần phải nhịn xuống!

      Y tỉnh lại phát thế giới thay đổi, tâm liêm sỉ của mọi người đều hạ thấp, nữ hài tử mặc váy lộ cánh tay và đùi dạo phố, bờ biển còn có rất nhiều ngươi cả trai lẫn chỉ mặc vài miếng vải vui cười đùa giỡn, lớn mật làm càn, đôi mắt y cũng biết nên đặt vào nơi nào.

      Hành vi của sư tôn so với quá khứ càng lớn mật càn rỡ hơn rất nhiều, tuyệt phải cố ý câu dẫn……

      Những việc này, y phải nhanh chóng quen .

      Khẩn cầu sư tôn đừng bờ biển……
      levuong, Mãi yêu editorA fang thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 5 Khảo nghiệm nhẫn nại

      Mạc Trường cao ước chừng khoảng 1m9 có bất kì chút thịt thừa nào.

      Lục Vân Chân ở tủ quần áo tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng tìm ra cái áo thun màu đen được phát lúc làm thuê ở nhà hàng hot mạng, số đo so với ngày thường mặc lớn hơn hai cỡ, phía trước còn in mấy chữ “Phương châm sống còn ít”.

      Mạc Trường mặc vào còn rất thích hợp.

      lại lấy ra quần lót mới chưa mặc và quần đùi viền hoa, tuy rằng quá vừa người, nhưng còn miễn cưỡng chắp vá.

      Lục Vân Chân ngượng ngùng : “Ngày mai tôi lại mua thêm quần áo cho .”

      Học phí của đều dựa vào học bổng, trợ cấp sinh viên nghèo và cho vay học tập, sinh hoạt phí dựa vào trợ cấp làm thuê, bằng vào khéo tay còn giúp láng giềng sửa di động, máy tính, đồ điện gì đó, thu vào còn chắp vá, nhưng mà tài vận đặc biệt tốt, dù nỗ lực tiết kiệm tiền như thế nào, đều phát sinh ngoài ý muốn tiêu .

      người ăn no cả nhà đói bụng, nghèo cũng liên lụy ai……

      quen xui xẻo, sinh hoạt tương đối tiết kiệm, nhưng nên tiêu tiền cũng keo kiệt.

      Lần trước, máy tính cũ Lục Vân Chân dùng rất nhiều năm hoàn toàn hỏng rồi, suy xét đến tương lai còn đề cương luận văn và tìm việc gì đó, dùng tiền tiết kiệm mua bộ laptop tính năng tương đối tốt, trong túi còn thừa 2800 đồng, ngày thường kiếm phí sửa chữa, làm thuê công nhật cuối tuần, đủ sinh sống……

      Mạc Trường tới được.

      Tiền điện, tiền nước, tiền di động, kem đánh răng, khăn lông, sữa tắm, quần lót, quần áo, gạo và mì, rau dưa, thịt……

      Mỗi thứ đều phải tiền.

      Lục Vân Chân nhìn đồng hồ trước mắt, hơn bốn giờ, tối nay quá kinh tâm động phách, muôn màu muôn vẻ, trời sắp sáng, may mắn là người lạc quan, ngày mai có tiết học, có phiền não gì tỉnh ngủ rồi lại nghĩ.

      tìm ra giường gấp trước kia từng dùng, trải đệm chăn sạch , đặt ở bên giường mình.

      Trong chăn, rớt ra con gấu bông cũ nát màu hồng phấn ……

      Lục Vân Chân muốn giấu còn kịp rồi.

      Mạc Trường nhặt gấu bông lên, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn .

      Trường hợp có chút xấu hổ……

      “Đây là quà sinh nhật khi còn ông nội tặng tôi,” Lục Vân Chân bị phát bí mật, lỗ tai đều đỏ, sợ bị cười nhạo, liều mạng giải thích, “Cửa hàng đó đồ chơi thực đắt, mỗi ngày tôi đều đứng ở ngoài tủ kính nhìn, thèm thuồng nhưng dám muốn…… Ông nội phát ra tôi thích, trộm ăn màn thầu với nước lạnh ba tháng, bớt chút tiền mua con gấu này cho tôi…… Ông nội nhầm rồi, tôi thích chính là máy bay trực thăng bên cạnh ……”

      Đồ chơi của đều nhặt từ đống rác, chỉ có con gấu này là ông nội bỏ tiền mua, quá quý, quý đến luyến tiếc…… Cho nên mỗi ngày buổi tối đều ôm ngủ, ôm mười mấy năm, dưỡng thành thói quen, có gấu này ngủ yên.

      Đây là cái đam mê , tuyệt đối phải ẻo lả!

      Ngày thường có khách tới nhà, đều giấu !

      Lục Vân Chân lo lắng, bùm bùm mà đống lớn, từ nhà trẻ đến tại, hoàn toàn dừng được ……

      Mạc Trường nhịn được cười, qua vạn năm thời gian, luân hồi chuyển thế nhiều lần như vậy, tính tình sư tôn hoàn toàn thay đổi, khi cảm giác mất mặt hoặc chột dạ trở nên rất nhiều lời, đặc biệt là ở trước mặt đồ đệ. vì giữ gìn tôn nghiêm làm sư tôn mà liều mạng giãy giụa, thậm chí làm chuyện ngu xuẩn, đặc biệt đáng ……

      Tôn nghiêm và thể diện của sư tôn, là y tự tay xé nát, từng bước , tàn nhẫn mà bức lên tuyệt lộ, làm chỗ dung thân, chỗ dung thân.

      Mạc Trường thu ý cười, trả gấu về, giọng : “Ngươi là luyến tiếc vật cũ.”

      Năm đó ở Vô Kiếm Phong, sư tôn cũng có cái kiếm tuệ cũ, rách tung toé, nhưng lại thích đến được, mỗi ngày buổi tối đều phải đặt ở lòng bàn tay mới có thể ngủ, sau đó kiếm tuệ bị A Tuy cẩn thận huỷ hoại, sư tôn khổ sở lâu, mới sửa lại cái thói quen này.

      giờ, bề ngoài sư tôn biến thành thiếu niên ngây ngô non nớt, tính tình cũng về lại lúc hai người tương ngộ ban đầu, những thời gian vô ưu vô lự vui sướng đó …… tốt đẹp……

      Đời này, y phá hư phần tốt đẹp đó nữa.

      ……

      Lục Vân Chân thấy y lý giải chứng luyến vật phích nho của mình, có cười nhạo, rốt cuộc yên lòng.

      Giường gấp quá , Mạc Trường quá cao, thoải mái.

      Lục Vân Chân muốn chính mình ngủ giường gấp, nhưng bị Mạc Trường nghiêm trọng kháng cự, trực tiếp ấn tới giường, có đạo lý đồ đệ hưởng thụ, sư tôn ủy khuất. Lục Vân Chân thấy đối phương kiên trì, liền miễn cưỡng.

      quá mệt nhọc, trực tiếp cởi áo thun và quần ngoài, chỉ mặc quần lót, định chui vào trong chăn ngủ.

      Mạc Trường nhìn thoáng qua, cả người đều tốt.

      Y trước nay chưa từng bị sư tôn khiêu chiến lực nhẫn nại như vậy, đây phải là khảo nghiệm ?

      Lục Vân Chân cảm thấy ngủ trần có vấn đề gì, tuyệt đại bộ phận đàn ông đều có thói quen này, thấy ánh mắt Mạc Trường khiếp sợ, suy nghĩ lâu, mới ý thức được đối phương chưa thích ứng cách sống đại, nhiệt tình giới thiệu: “ thử xem, thực thoải mái.”

      Mạc Trường dại ra: “Thoải, thoải mái?”

      Sư tôn muốn y làm chuyện thoải mái gì?

      Lục Vân Chân khẳng định: “Ngủ trần thoải mái, còn tốt cho thân thể.”

      cần,” Mạc Trường cuối cùng làm chân tướng tình, quyết đoán cự tuyệt, trong lòng thầm mắng cái thời đại này biết liêm sỉ, dạy hư cả sư tôn tốt của y, y dám xem nhiều cảnh sắc như vậy, nhanh chóng nằm lên giường gấp, quay người , nhắm mắt lại, qua hồi lâu, giọng , “Như vậy tốt……”

      Lục Vân Chân thấy y để ý, liền mặc áo thun to rộng.

      Mạc Trường ngũ cảm nhạy bén, sau khi nghe thấy tiếng mặc quần áo, rốt cuộc nhàng thở ra.

      “Ngủ ngon.”

      Lục Vân Chân vốn tưởng rằng xảy ra nhiều chuyện như vậy, rất khó ngủ, nhưng quá mệt mỏi, bao lâu, liền mơ mơ màng màng mà bắt lấy tai gấu ngủ rồi.

      Cửa sổ xưa cũ đóng chặt, bị gió lạnh nhàng lay động, phát ra tiếng vang kẹt kẹt.

      Mạc Trường trong lòng chứa quá nhiều chuyện, ngủ được, y đứng dậy đóng cửa sổ lại, thấy dưới ánh trăng, sư tôn sớm hình chữ X mà đá chăn ra ……

      Sư tôn trước kia tư thế ngủ tốt lắm, nhưng mặc áo trong bảo thủ, nhiều lắm lộ ra xương quai xanh và cẳng chân, giờ áo thun của quá rộng, toàn bộ đều nhấc lên …… da thịt trắng nõn, vòng eo , hai chân thon dài, nằm ở khăn trải giường in mẫu đơn uyên ương màu đỏ sậm, hề cảnh giác mà mở ra, dường như mỹ thực mời nhấm nháp ……

      Quá cẩn thận!

      Mạc Trường yết hầu truyền đến từng trận khát khô.

      Trong lòng vừa vội lại giận.

      Sư tôn biết y là dạng súc sinh vô sỉ gì, cũng hiểu giữa nam nhân có thể làm chuyện gì, đời trước mới có thể sơ ý để cho nghiệt đồ thực được.

      Đời này cũng hấp thụ giáo huấn!

      Cố tình y dám ……

      Mạc Trường đem cái ly nước lạnh bàn hơi rót xuống, hơi chút bình ổn nóng rực và nôn nóng trong thân thể, thèm nghĩ cảnh sắc lóa mắt.

      Sau đó, y xả chăn, lần nữa đắp lại cho sư tôn.

      Trời lạnh, bị cảm.

      ……

      Lục Vân Chân tỉnh lại là hơn 9 giờ sáng, cảm giác còn rất mệt, muốn tiếp tục ngủ bù, ở trong chăn củng củng, bỗng nhiên nhớ tới việc đêm qua, vội mở mắt ra, lại thấy Mạc Trường nâng chậu rửa mặt nhựa, giống như ném lao đứng ở đầu giường ……

      Mạc Trường nghiêm túc: “Sư tôn, sớm.”

      Lục Vân Chân mờ mịt: “Sớm……”

      Trong quá khứ, tiên môn coi trọng tôn ti, đệ tử đều có nghĩa vụ hầu hạ sư tôn, nhưng Vô Kiếm Phong đệ tử ít, sư tôn quá chú ý quy củ, Mạc Trường làm càn quen, tiểu sư đệ bị nuông chiều, chỉ có nhị sư đệ Hạ Cẩm Niên tính cách thủ cựu có nề nếp mà làm những việc này, là: “ ngày vi sư, chung thân vi phụ.”

      Sư tôn luôn khen Hạ Cẩm Niên hiếu thuận, là đồ đệ tốt.

      giờ, Mạc Trường quyết tâm cũng làm đồ đệ tốt, y sớm rời giường, đứng ở mép giường, chuẩn bị từ sớm, sau đó quy quy củ củ mà truyền lên khăn lông nóng cho sư tôn.

      Lục Vân Chân mơ hồ tiếp nhận khăn lông, tùy tiện rửa mặt, sau đó bò xuống giường, mặc xong quần áo, đánh răng…… thuận tiện đưa bàn chải đánh răng dự phòng cho Mạc Trường , để y cũng đánh răng……

      thu thập xong, được Mạc Trường đưa tới án thư, bàn bày đầy các loại điểm tâm sớm, có cháo trắng, dưa muối, mì xào, bánh quẩy, sữa đậu nành, màn thầu, bánh bao thịt, bánh rán, trứng luộc trong nước trà…… Thơm ngào ngạt, lâu chưa thấy đồ ăn phong phú như vậy, câu đến trùng thèm ăn trong bụng đều bò ra.

      Lục Vân Chân cảm động mà ăn cái bánh bao, hương vị rất quen thuộc, là tay nghề nhà chị Trần đầu ngõ, hai vợ chồng chị Trần đều là người thành , bỏ được dùng nguyên liệu tốt, hương vị cũng tồi, hàng xóm láng giềng đều thích ăn, lúc dư dả cũng mua.

      đừng đứng ngốc, cùng ăn .” ăn đến cao hứng phấn chấn, cảm động , “ là làm tiêu pha, quá ngượng ngùng, ngày mai đến lượt tôi lấy đồ ăn cho , thích ăn cái gì thẳng, đừng khách khí.”

      “Vâng.” Mạc Trường thấy cao hứng, ngồi xuống uống cháo.

      Lục Vân Chân gắp đũa dưa muối cho y, bỗng nhiên nhớ tới chuyện rất trọng yếu, ngày hôm qua ban đêm…… quần áo rách người Mạc Trường đều ném , người y hình như có di động và ví tiền?

      Điểm tâm sớm mua như thế nào?

      Mạc Trường thấy nghi hoặc, xòe lòng bàn tay, nơi đó có cái đồ đằng nho màu đen, là gian giới tử trước kia y tu luyện ra, bên trong có tòa cung điện lớn , dùng lực mở ra.

      Đáng tiếc, trừ sư tôn, đối với những thứ khác y cũng có dục vọng gì, trong gian giới tử thể để vật còn sống, y cũng có bảo vật, đồ vật ném đến lung tung rối loạn, đại bộ phận đều là thi thể thú và rác rưởi.

      Lúc y chiến bại bị đưa Trảm đài, trừ thân kiếm bản thể ra, pháp khí đều nát, giờ xích sắt tay là khóa liên trói buộc y nhiều năm, cùng với vạn năm lặp lại rèn luyện, dung nhập thần hồn, ra tù biến thành pháp khí của y.

      Xiềng xích đáng giận này ……

      Nếu có nó phong bế lực của mình, mở ra gian giới tử, y trơ mắt mà nhìn thi thể sư tôn ở trong ngực nát , biến thành tro bụi.

      May mắn, y lại tìm được rồi.

      Mạc Trường ở trong gian giới tử lấy ra linh thạch: “Ta có tiền.”

      tốt xấu cũng là đại nổi danh, cho dù nặng tiền tài, cũng thiếu tiền tài, cần sư tôn vì y lo lắng kế sinh nhai.

      Lục Vân Chân trợn mắt há hốc mồm mà nhìn y như ảo thuật lấy ra đống…… hòn đá ……… màu xanh lá…… tròn tròn…… bánh bao trong tay đều bị dọa rớt.

      Những cục đá này tuy rằng khá xinh đẹp, biết là chất liệu gì, nhưng tuyệt đối phải ngọc! Cũng phải đá quý! Nhìn khác biệt lắm với hòn đá nhặt về từ bờ sông!

      Lục Vân Chân gập ghềnh hỏi: “, , dùng cục đá này mua điểm tâm? Người ta cũng bán cho ?”

      Mạc Trường nghiêm túc : “Đúng vậy.”

      Sư tôn từng dạy dỗ, mua đồ phải trả tiền.

      Y nhớ đồ vật thế gian thực rẻ, muốn mua cái gì ném viên linh thạch ra, ngươi bán đều mặt mày hớn hở cao hứng, để y tùy tiện lấy.

      Lần này mua điểm tâm, người bán tựa hồ có chút sợ y…… Nhưng vẫn cúi đầu khom lưng, nhận linh thạch, ngoan ngoãn đưa đồ cho y.

      Lục Vân Chân hỏi hồi lâu, rốt cuộc làm ràng mọi việc xảy ra.

      tuyệt vọng mà ngẩng đầu, nhìn tướng mạo Mạc Trường , đó là mặc quần thun cũng che được tà khí…… mặt còn có hình xăm khủng bố, lúc lãnh khốc lời nào tựa như đại lão ác bá lăn lộn đường, nửa đêm ai gặp phải còn hận thể đưa ví tiền ra.

      Dùng cục đá cường mua điểm tâm……

      Chị Trần nhất định coi y là thu phí bảo hộ a!

      Lục Vân Chân nhanh chóng nhảy dựng lên, cầm lấy di động, ví tiền liền cuống cuồng chạy ra cửa về phía đầu ngõ……

      Xã hội pháp trị! Xảo trá làm tiền là phải chịu hình phạt!
      levuong, Mãi yêu editorA fang thích bài này.

    3. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Haha
      Còn tưởng bạn Trường xuất sư tôn phải lo cơm từng bữa nữa cơ
      Thanks editor nhiều, mong mãi nàng cũng quay trở lại
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 6 Thỉnh thần trừ tà

      Lục Vân Chân điên cuồng chạy tới cửa hàng đồ ăn sáng, sợ chậm nửa bước xe cảnh sát liền tới rồi, Mạc Trường nguyên do theo ở phía sau.

      May mắn, hai vợ chồng chị Trần đều đặc biệt nhát gan, sợ gây chuyện…… Bọn họ cho rằng Mạc Trường là ác bá ăn quỵt, thấy tổn thất lớn, liền tự nhận xui xẻo, dám báo nguy.

      Hai người đuổi tới cửa hàng, bọn họ còn lấy việc này trêu ghẹo nhau, là quét hắc trừ ác nhiều năm như vậy, cư nhiên còn có thể gặp phải ác bá, rất dễ dàng. Cục đá này xinh đẹp, làm mặt dây, kỷ niệm chút.

      Lục Vân Chân lập tức cúi đầu xin lỗi.

      Mạc Trường thấy hành động của sư tôn, biết mình lại gặp rắc rối, từ đến lớn, y đều phải đồ đệ tốt, quát tháo đấu đá, gây chuyện khắp nơi, sư tôn vì y từng xin lỗi vô số lần, nhưng mà lần này…… y biết mình làm sai cái gì.

      Nghĩ liền thèm nghĩ.

      Y ở luyện ngục nghiêm túc phản tỉnh, nếu trời sinh tà tính, thiện ác , dễ phạm sai lầm, được tùy hứng làm bậy, cẩn trọng nghe theo sư tôn .

      Sư tôn vĩnh viễn đúng!

      Nếu sư tôn sai, vậy nhất định là người khác sai!

      Mạc Trường ngoan ngoãn mà xin lỗi theo.

      Chị Trần nghe xong giải thích, biết là hiểu lầm, cũng tức giận, chị ấy nhận tiền bữa sáng, cười hì hì trêu ghẹo: “Nhìn tiểu tử này, lớn lên cũng tinh thần, cao lại soái, mặt còn có hình xăm, làm chị Trần sợ tới mức…… phải là ở ban nhạc ?”

      “Đúng!” Lục Vân Chân linh cơ vừa động, kéo Mạc Trường qua, vỗ vỗ vai y , “Bạn của em chơi nhạc rock and roll, xập xình…… đáng tiếc ban nhạc nổi được, giải tán, trong nhà cũng có ai, liền đến cậy nhờ em.”

      Mạc Trường thành : “Ừ, ta từng đánh trống.”

      Năm đó y đoạt da Quỳ làm trống thần, dùng xương lôi thú làm dùi gõ chơi, tiếng vang xa năm trăm dặm, sóng biển ngập trời, quần long hoảng loạn, thú vị.

      Trống đó hình như còn ở trong gian giới tử của y?

      Nếu sư tôn muốn nghe y gõ, y có thể, nhưng mà thủy tộc quanh đây khả năng làm ầm ĩ, làm ầm ĩ cũng sợ, toàn bộ đánh trận liền thành ……

      Lục Vân Chân thấy tình giải quyết viên mãn, nhàng thở ra, thấy Mạc Trường cũng cần mấy cục đá đó liền hề nhắc tới, coi như đưa cho chị Trần để an ủi xin lỗi.

      quay người lại, bỗng nhiên phát ở giao lộ đỗ chiếc BMW màu đen, người đàn ông trung niên mặc tây trang cao cấp xuống xe, cung cung kính kính mở cửa, mời ra hai người bộ dáng đạo sĩ, cùng nhau vào cao ốc trùm mền cách đó xa.

      Cao ốc trùm mền xây từ 5 năm trước, vốn định làm trung tâm thương mại, là cải tạo xong có thể kéo kinh tế nơi này lên, Lục Vân Chân còn mong đợi lâu, cảm thấy có rất nhiều cơ hội làm thêm.

      Sau đó, công ty khai thác biết là tài chính cắt đứt hay là xảy ra chuyện, tòa đại lâu này để đó dùng nhiều năm, giờ là muốn khởi động lại?

      Lục Vân Chân tò mò hỏi thăm tình huống chỗ chị Trần.

      Chị Trần cười : “Điền sản Long Huy tiếp nhận, nghe khởi công quá thuận lợi, vài công nhân bị thương, lão bản hoài nghi nháo quỷ, mời đại sư tới đây giải quyết.”

      Lục Vân Chân thiếu chút nữa liền thuận miệng ra đời này nào có quỷ thần, may mắn nhớ tới chuyện trải qua đêm qua, còn có phi nhân loại đứng bên cạnh, vội nuốt lời về trong bụng.

      còn tư cách làm người theo thuyết vô thần ……

      Lục Vân Chân ưu thương lát lại vui sướng lên, còn chưa từng gặp đạo sĩ làm phép, rất hiếm lạ! Vội theo các bác các ra đường xem náo nhiệt, đến chậm là đoạt được chỗ tốt!

      chạy hai bước, nhớ tới Mạc Trường , vội hỏi: “ sợ đạo sĩ sao?”

      Mạc Trường lắc đầu: “Đạo sĩ sợ ta.”

      Lục Vân Chân sớm phát Mạc Trường sợ ánh mặt trời, ẩm thực bình thường, hơn nữa dưới ánh mặt trời có bóng …… Đại khái phải tà ám gì, mà là tiên linh thứ tốt vân vân.

      liền vui vui vẻ vẻ mà chạy tới xem đạo sĩ bắt .

      Cao ốc trùm mền có tường vây, lão bản điền sản Long Huy mời mấy bảo an, nhưng cũng ngăn được láng giềng xem diễn, mọi người đứng ở bên ngoài khu cách ly dùng dây thừng ngăn ra, cắn hạt dưa, thảo luận bát quái.

      “Nghe tòa nhà này phong thuỷ tốt, mất tiền.”

      , tôi nghe là bên khai phá chạy trốn.”

      phải lão bản tham ô nhận hối lộ vào tù sao?”

      “Các người nghe được đều chuẩn, tôi có thân thích làm bảo an ở công ty địa ốc, là nguyên lai lão bản và nữ bí thư làm tới rồi, muốn ly hôn, bà vợ đại náo, viết thư cử báo, đẩy ông ấy vào ngục giam.”

      ra là thế, nữ bí thư xinh đẹp sao……”

      “Tiểu tam đều là hồ li tinh, con trai nhà dì Tạ dì phải cũng ly hôn sao?”

      “Con trai dì ấy là thích đánh bạc ……”

      Đám láng giềng thảo luận bảy tám câu, đề tài biết chạy nơi đâu.

      Lục Vân Chân nhân cơ hội giới thiệu với mọi người tay trống rock 'n roll thất nghiệp Mạc Trường , miễn cho bị các bác coi thành người xấu, trực tiếp báo nguy.

      Láng giềng đều nhìn Lục Vân Chân lớn lên, biết là đứa ngoan hiếu thuận hiểu chuyện, rất là thích, nhàng tiếp nhận cách này.

      ……

      Lão bản điền sản Long Huy họ Vương, ông ta dùng giá thấp mua miếng đất này, phát có chút vấn đề. Công nhân thi công vào ban đêm nghe thấy thanh kì quái, gạch xếp tử tế cũng rơi xuống, may mắn ông ấy bớt tiền mũ bảo hộ, chất lượng vượt qua thử thách, nếu công nhân bị đập đến, phải vào bệnh viện mà là vào khu hỏa táng.

      Vương lão bản dám gánh kiện tụng mạng người, cũng luyến tiếc từ bỏ miếng đất này.

      Ông ta nhờ quan hệ tìm hiệp hội huyền thuật, giá cao mời hai vị đại sư, là đệ tử thân truyền phái Cỏ Tranh, pháp lực cao cường, am hiểu thỉnh thần trừ tà.

      (Phái Cỏ Tranh chính là Mao Tông nhưng ta thích để vậy cho gần gũi)

      Hai vị đại sư là sư huynh đệ, đại sư huynh ước chừng hơn bốn mươi tuổi, mặt đen hơi có râu, rất có uy nghi, mang theo tiểu sư đệ nhập môn lâu, nâng la bàn bát quái, vòng quanh cao ốc trùm mền vòng.

      Lục Vân Chân bỗng nhiên cảm giác hai mắt của mình thích hợp, hình như thấy dưới chân cây đa già ở cửa cao ốc trùm mền phát vài sợi hắc khí nhàn nhạt?

      dùng sức mà xoa xoa đôi mắt.

      Mạc Trường vẫn luôn để lực chú ý ở người sư tôn, thấy có điểm thoải mái, quan tâm hỏi: “Sư tôn, làm sao vậy?”

      Lục Vân Chân lặng lẽ : “Hình như tôi nhìn thấy hắc khí kỳ quái ……”

      Mạc Trường theo tầm mắt , liếc mắt nhìn, hề hứng thú mà : “ có gì, là thứ tà ám ra gì thôi.”

      “Úi, là tà ám a,” Lục Vân Chân yên lòng, sau lúc lâu, phục hồi tinh thần lại, lôi kéo vạt áo Mạc Trường , hoảng đến thanh đều thay đổi, “Sao tôi lại nhìn thấy mấy thứ này?”

      Mạc Trường khó hiểu: “Người vốn nhìn được.”

      Thân thể sư tôn chứa đựng linh khí thiên địa, lại là kiếm tu bẩm sinh, đôi mắt có thể bắt lấy tốc độ nhanh nhất, giờ biến thành phàm nhân, thị lực giảm bảy tám lần, nhưng thấy ma tà ám phải thực bình thường sao?

      Y sắp xếp ngôn ngữ, suy nghĩ sẵn trong đầu, giải thích chút.

      “Vậy bình thường ?” Lục Vân Chân nghe mà tuyệt vọng, liều mạng giải thích, “Cây đa ở chỗ này nhiều năm, khi còn tôi còn bò lên, chưa bao giờ gặp thứ này ……”

      Mạc Trường nghĩ nghĩ: “Mệnh sư tôn cố tình bị sửa lại, giam cầm che chắn linh khí cũng buông lỏng ra.”

      Tiên nhân đọa nhập phàm trần, đều giam cầm linh khí, che chắn thiên cơ, phòng ngừa làm việc thiên tư gây rối kỉ cương, trốn tránh xử phạt.

      Lục Vân Chân thân chịu khổ hình, đời đời chịu tra tấn, vốn thể sống quá hai mươi tuổi.

      giờ chết, vận mệnh sửa đổi, linh khí liền bị giam cầm chế ước.

      Lục Vân Chân hiểu: “Tôi mở Dương Nhãn?”

      Mạc Trường gật đầu: “Ừ.”

      Lục Vân Chân rối rắm: “Có phải tôi sắp gặp quỷ ?”

      Mạc Trường gật đầu: “Ừ.”

      Trong đầu Lục Vân Chân ra những ác quỷ siêu hung trong phim, có chút sợ hãi, có chút ưu thương…… Nhưng Mạc Trường thái độ bình tĩnh cho an ủi rất lớn.

      Dù sao mệnh là nhặt về, thiếu chút nữa biến thành quỷ, gặp quỷ hình như cũng có gì…… Làm bộ nhìn thấy tốt rồi, chừng còn có thể gặp được chị nữ quỷ ôn nhu đáng đâu?

      Lục Vân Chân nghĩ đến Thiến nữ u hồn, trong khổ mua vui, ha ha cười hai tiếng, thường xuyên gặp các loại xui xẻo, nếu thể tự mình điều tiết, tự mình an ủi, ngày tháng sớm thể sống nổi.

      quyết định nghĩ nữa, tiếp tục xem náo nhiệt.

      Hai đạo sĩ xoay vài vòng ở trước cây đa già, xác nhận phương vị la bàn bát quái, lộ ra biểu tình nghiêm túc, nhíu nhíu mày, sau đó lấy ra thanh kiếm đồng tiền.

      đồng tiền cũ kỹ lưu chuyển linh lực nhàn nhạt, nhất định phải phàm vật, cảm giác sắp động cách.

      Vương lão bản có chút hoảng: “Đại sư? Khó làm sao?”

      Đạo sĩ tuổi lắn gật gật đầu: “Là thứ cứng rắn.”

      chỉ điểm sư đệ, ở chung quanh cây đa già bày ra tụ hồn kỳ năm mặt, sau đó bày bàn thờ, thỉnh ra thần vị của Tổ sư gia, cung dâng năm loại tế phẩm hương, hoa, đèn, nước, quả.

      Hai người thành kính mà lạy Tổ sư gia, hỏi quẻ tượng, sau đó đứng dậy, quát: “Đào!”

      Mấy công nhân tuân lệnh, cầm cái xẻng ở đào khoảng hai mét dưới cây đa, rốt cuộc đào ra thần tượng vỡ xưa cũ.

      Quần chúng vây xem phát ra tiếng hoan hô.

      Đạo sĩ nhìn nhìn đám người rảnh rỗi kia, cũng thực bất đắc dĩ, dùng vải vàng viết chú văn bọc thần tượng, mang theo sư đệ, ngồi ở hai bên niệm kinh văn thỉnh thần ……

      Lục Vân Chân giờ nhãn lực cực tốt, thấy thần tượng cũ có đám hắc ảnh mấp máy, muốn tránh thoát vải vàng, chạy trốn ra ngoài.

      Đạo sĩ mỗi lần niệm kinh văn, liền từ thần vị Tổ sư gia mượn phần lực lượng, áp chế tà ám ở bên trong thần tượng, lực lượng hai bên tương đối cân bằng, lôi lôi kéo kéo, kéo dài dứt, chốc lát phân ra thắng bại.

      Thời gian tới gần chính ngọ, thái dương càng ngày càng mạnh.

      Các bác vây xem thấy hai đạo sĩ vây quanh thần tượng vỡ niệm kinh nửa ngày, cái gì cũng chưa phát sinh, cực thú vị, thời tiết lại nóng, đứng đến khó chịu, liền tốp năm tốp ba tan , đều về nhà ăn cơm trưa.

      Lục Vân Chân so với người khác thấy ràng hơn, lại có Mạc Trường giải thích, biết đạo sĩ muốn lợi dụng dương khí buổi trưa phong ấn tà ám, nhưng xem lâu rồi rất nhàm chán, cũng có chút muốn chạy.

      ngẩng đầu, nhìn thần vị bàn thờ, giọng thầm: “Vô thượng Thái Thanh Huyền Nguyên chân quân, là ai a? Hình như rất lợi hại……”

      Mạc Trường suy nghĩ lâu, giọng : “Huyền Nguyên đạo nhân là bạn tốt năm đó của người, rất biết xấu hổ, thường xuyên tới Vô Kiếm Phong trộm uống rượu……”

      Lục Vân Chân cười gượng hai tiếng, cảm giác chuyện cười này bịa đến như .

      sao có thể cùng tiên nhân cao thượng như vậy là bằng hữu?

      Gần buổi trưa, thần tượng tà ám ý thức được ý đồ của đạo sĩ, điên cuồng phản kháng, đột phá thần lực phong tỏa.

      Đạo sĩ lớn tuổi lấy ra lọ Mao Đài năm xưa sớm chuẩn bị tốt, mở cái nắp ra, trực tiếp đổ mặt đất, cung cho Tổ sư gia, thần lực đột nhiên lại tăng đoạn.

      Rượu ngon hương bay ra mấy chục mét.

      Lục Vân Chân ngửi mà tâm đều nát, đây là rượu ngon đời này mua nổi …… Cư nhiên cứ như vậy đổ ra cung thần, mới đổi được chút thần lực như vậy, nhịn được mắng ra: “Huyền Nguyên tiên nhân bủn xỉn……”

      Mạc Trường tán đồng: “Người vẫn luôn gọi lão là quỷ bủn xỉn.”

      Hai người vừa dứt lời……

      Trời nắng vang tiếng sấm, thần lực người đạo sĩ bạo trướng, như sóng to gió lớn, điên cuồng quất về phía thần tượng vỡ.
      levuong, Mãi yêu editorA fang thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 7 Lên đồng viết chữ hỏi quẻ

      Hai đạo sĩ được Tổ sư gia đột nhiên ban thưởng thần uy lớn liền bị dọa ngốc, cũng biết khống chế thế nào.

      Thần tượng nổ, tà ám phong ấn bên trong nhân cơ hội vọt ra, dùng hết toàn lực xé rách mặt tụ hồn kỳ, hoảng chọn đường chạy ra ngoài.

      Lục Vân Chân thấy hắc ảnh kia giống quả cầu, đánh về người mình, biết làm sao, theo bản năng vung tay túm, thế nhưng bắt được đám hắc ảnh đó.

      Hắc ảnh hình như là rắn hoặc là ếch xanh gì đó hóa ra tà ám, ở trong tay động đậy ngừng, xúc cảm quá ghê tởm.

      Lục Vân Chân sợ tới mức cả người cứng đờ, hối hận kịp, muốn ném lại dám ném, cầm tà ám, đưa cho Mạc Trường xem, biết nên làm sao với thứ này, là trực tiếp vứt bỏ, hay là lại thả ra?

      còn chưa nghĩ ra mở miệng như thế nào.

      Mạc Trường tỏ vẻ minh bạch, y tiếp nhận tà ám, đặt ở lòng bàn tay bóp bóp, sau đó ném vào trong miệng, ngụm sạch nuốt xuống.

      Lục Vân Chân: “……”

      Hai đạo sĩ cầm theo kiếm đồng tiền, tính phương vị chạy tới, thấy thần thái cử chỉ của bọn họ, tựa hồ cảm kích, liền làm cái khom người thử hỏi: “Cư sĩ, các người nhìn thấy cái gì sao?”

      Lục Vân Chân điên cuồng lôi kéo vạt áo Mạc Trường , ý bảo y mau nhổ tà ám ra.

      Đây là tà ám của người khác, phải của chúng ta a!

      Giữa vật cắn nuốt lẫn nhau để bồi bổ, gia tăng tu vi, Mạc Trường tuy rằng chướng mắt tiểu tà ám thành hình này, nhưng sư tôn tự tay ban tặng, có thể nào ăn?

      giờ, y nuốt cũng nuốt, phun ra.

      Lục Vân Chân nhìn hai đạo sĩ tới tìm tà ám, thực chột dạ. đọc thư tịch khoa học hai mươi năm, bán tín bán nghi với mệnh lý, dốt đặc cán mai về quỷ thần, hôm qua mới mở ra đại môn giới huyền học, hiểu quy củ, biết lúc người khác đánh quái có thể đoạt quái hay ……

      Người nghèo bù nổi Mao Đài lâu năm dùng để bắt tà ám.

      Lục Vân Chân cẩn thận hỏi: “Các người muốn xử lý tà ám này như thế nào?”

      Đạo sĩ lớn tuổi gọi là La Phục, tu hành nhiều năm, tương đối ổn trọng, đạo sĩ tuổi trẻ là Hoàng Minh, thiên tư siêu quần, học tập huyền thuật mới hai năm là có thể thỉnh thần thi pháp, là thế hệ mới đầy hy vọng của phái Cỏ Tranh, ngày thường được sư phụ và các sư huynh sủng, tính cách tương đối khiêu thoát.

      thấy Lục Vân Chân tuổi sai biệt lắm với mình, lại có thể nhìn được tà ám, hẳn là đồng hành, liền thả lỏng tâm thái, thẳng thắn : “Đương nhiên là bắt về môn phái, giao cho sư phụ xử trí.”

      Lục Vân Chân hỏi lại: “Bắt về được sao?”

      Hoàng Minh cười khổ: “Loại tà ám cấp bậc này chạy mất…… sư phụ đánh chết chúng ta.”

      Bọn họ nhìn như nhàng, kỳ khẩn trương, chỉ sợ tà ám này phá phong mà ra, từ đây thiên địa tiêu dao, bị hạn chế, tùy ý hại người.

      Người tu đạo chú ý nhân quả, ngụm nước miếng ăn đều có định số, tà ám làm ác nghiệt nợ nhiều ít cũng phải tính chút ở người bọn họ, ảnh hưởng tu hành.

      Tổ sư gia bỗng nhiên hiển linh, ban cho thần thông, hiển nhiên rất coi trọng việc này, biết có phải tính ra tà ám này đại họa ngập trời hay …… trợ giúp bọn họ trảm trừ ma, giúp đỡ chính đạo.

      Bọn họ làm Tổ sư gia thất vọng rồi.

      Hoàng Minh càng nghĩ càng sợ, có lòng dạ như sư huynh, giấu được tâm , mặt tuy treo cười, trán phủ kín mồ hôi lạnh, lại lần nữa chắp tay thi lễ : “Đạo hữu chớ đùa nữa, xin phương hướng tà ám đào tẩu.”

      Lục Vân Chân có chút do dự, Mạc Trường ăn tà ám, việc này…… thấy thế nào đều bình thường, nếu thẳng thắn ra chân tướng, khẳng định bị phát ra thân phận phi nhân loại, biết những nhân sĩ giới huyền học này đối với y thế nào ……

      Quá nguy hiểm.

      thể bán đứng Mạc Trường , tư tiền tưởng hậu, quyết định đem cái nồi này đội lên mình, lừa dối qua .

      Lục Vân Chân từng làm thuê ở thành phố điện ảnh vào lúc nghỉ hè, làm diễn viên quần chúng hơn mười ngày, được đạo diễn khen diễn nghiêm túc, còn cho thêm đùi gà. giờ, bắt chước những cao nhân phim tiên hiệp đó, vân đạm phong khinh mà cười cười: “Đạo hữu cần tìm nữa.”

      Hoàng Minh ngẩn người, có chút quay kịp.

      La Phục trầm ổn hỏi: “Lời này giải thích thế nào?”

      “Ta quen biết với Huyền Nguyên chân quân, đường gặp việc này, cũng là trùng hợp,” Lục Vân Chân chút để ý , “Tà ám kia chưa thành khí, thoát ra giam cầm, ta tính ra nó gây thành đại họa, liền thuận tay trừ bỏ, giờ hồn phi phách tán, còn tìm ra.”

      Xả da hổ, kéo đại kỳ.

      Mạc Trường Huyền Nguyên chân quân cùng có giao tình, quản đó là hay giả, trước lôi ra lại . Lường trước đối phương thân ở địa vị cao, ở thế gian, hẳn là tới tìm nhân vật này tính sổ.

      Hoàng Minh nổi giận, Tổ sư gia phái Cỏ Tranh bọn họ mấy ngàn năm trước phi thăng, gia hỏa trước mắt này bất quá khoảng hai mươi, dám dõng dạc mà nhận thức Tổ sư gia nhà ?

      Tà ám đó tu mấy trăm năm, đều sắp thành hình, lợi hại , và sư huynh có biện pháp tiêu diệt, mới muốn phong ấn mang về, giao cho sư phụ xử trí.

      Tà ám từ chạy trốn đến biến mất, bất quá nửa phút.

      Sư phụ tu hành 50 năm, pháp lực cao cường, cũng dám ngoa trong thời gian ngắn như vậy giết tà ám này!

      Hoàng Minh dùng hàm dưỡng của người tu đạo nhịn xuống xúc động mắng chửi người, trào phúng : “Tiểu huynh đệ, bản lĩnh giỏi, pháp lực của cậu sợ là có thể thông thiên ?”

      Lục Vân Chân cười cười, lời nào.

      La Phục so với sư đệ lớn tuổi hơn rất nhiều, kiến thức rộng rãi, tâm tư sâu hơn, tu sĩ ngẫu nhiên gặp được thần tiên, được cơ duyên, loại chuyện này tuy rằng hiếm thấy, nhưng cũng phải chưa từng phát sinh.

      Tà ám xác là biến mất.

      Lục Vân Chân nhìn giống thiếu niên bình thường, nhưng nam tử hắc y trầm mặc bên người lại cực bình thường, ràng dung mạo và khí chất thực xuất sắc, lại thu liễm đến chút nào, đứng ở bên cạnh tựa như tảng đá, cảm giác được hơi thở của y.

      Trọng kiếm vô phong, đại xảo công.

      La Phục quan sát hồi lâu, phát nam tử hắc y dáng người đạt tới cảnh giới thể tu hoàn mỹ nhất, nhân vật như vậy, trước kia ở giới huyền học chưa bao giờ gặp qua……

      trong lòng sợ hãi, làm cái lễ với Mạc Trường , cung kính hỏi: “Vị đạo hữu này là?”

      Mạc Trường tính cách kiệt ngạo, cũng để người ngoài sư tôn vào mắt, sư tôn cũng lên tiếng bảo y mở miệng, y căn bản muốn phản ứng tiểu đạo sĩ, chỉ cung cung kính kính mà hành cái lễ đệ tử với Lục Vân Chân, xem như cho thấy thân phận.

      Lục Vân Chân cười : “Đồ đệ nhà ta hay .”

      Giới huyền học, danh phận thầy trò là thể lấy ra giỡn.

      La Phục càng thêm kinh hãi, hoài nghi Lục Vân Chân là đại năng nào đó che giấu tung tích, thu liễm pháp lực, ngụy trang thành bộ dáng phàm nhân, vào phố phường.

      Hoàng Minh phát sư huynh biến sắc mặt, còn trào phúng: “A, cậu làm thế nào chứng minh giao tình cùng Tổ sư gia chúng ta?”

      Lục Vân Chân xua xua tay: “Tự cậu hỏi Tổ sư gia .”

      Hoàng Minh thiếu chút nữa bị sặc chết.

      Lục Vân Chân sợ trở về bị phạt, băn khoăn, chủ động hỏi: “Muốn tôi bồi thường cho các người con tà ám sao?”

      Tuy rằng có tiền, nhưng cuối tuần có thể mang theo cái xẻng cùng Mạc Trường tìm xem, thành phố Hải Bình lớn như vậy, hẳn có thể đào ra hai tà ám ?

      Hoàng Minh nghiến răng nghiến lợi: “ cần.”

      hoài nghi gia hỏa này trả lời lại cách mỉa mai, cười nhạo sư huynh đệ bọn họ học nghệ tinh, là đáng giận đến cực điểm!

      Lục Vân Chân xác nhận cần bồi thường, nhàng thở ra, cười cười, tiêu sái mà xoay người, mang theo Mạc Trường , tản bộ sân vắng, chậm rãi rời khỏi cao ốc trùm mền, đợi rẽ vào chỗ, lập tức thay đổi sắc mặt, kéo Mạc Trường chạy mạch, nhanh chóng thoát trường lừa dối, miễn cho lộ ra sơ hở.

      chạy trốn tới nơi khác, đắc ý : “Bọn họ có bản lĩnh hỏi bài vị, xem Tổ sư gia có thể chuyện hay .”

      Mạc Trường trả lời: “Biết , có thể lên đồng viết chữ hỏi quẻ.”

      Lục Vân Chân dại ra……

      qua lâu, tiểu tâm hỏi: “Tôi bại lộ tên của mình ?”

      Mạc Trường xác nhận: “ có.”

      Lục Vân Chân lần nữa buông tâm: “Vậy là tốt rồi.”

      Mặt mũi được bảo vệ.

      Khu phố cũ rất lớn, ngư long hỗn tạp, hai đạo sĩ phát bị lừa dối, hẳn là tìm thấy tính sổ.

      Nếu tìm tính sổ, liền…… nhận lỗi ……

      Lục Vân Chân vừa nghĩ vừa mang theo Mạc Trường về nhà, sau đó kéo người tới chỗ bồn rửa tay trong vườn, nghiêm túc rửa sạch tay bảy tám lần, lại đánh răng ba lần, giáo dục:

      “Lần sau được ăn bậy đồ vật, tà ám thực dơ!”

      “Được.”

      đau bụng ? Cần thuốc dạ dày sao?”

      đau.”

      ……

      Hai vị đạo sĩ đứng yên tại chỗ lâu.

      Vương lão bản của điền sản Long Huy lúc thần tượng nổ tung liền sợ hãi, mang theo các công nhân trốn vào cao ốc trùm mền. Trốn lâu, chờ bên ngoài gió êm sóng lặng, ông ta cẩn thận mà nhô đầu ra, thấy hai vị đại sư giá cao mời về biểu tình ngưng trọng, hoài nghi tình có đường rẽ, khoản đầu tư lớn ném đá sông, trong lòng sầu khổ, cơ hồ rơi lệ.

      Ông ta ra, chờ mong hỏi: “Đại sư, còn có thể cứu chữa sao?”

      Hoàng Minh ngẩng đầu: “Sư huynh, người tin tiểu tử kia?”

      La Phục quyết đoán : “Sa bàn lên đồng viết chữ, thỉnh Tổ sư gia!”

      Hai người nhờ Vương lão bản tìm tới sa bàn và công cụ, trực tiếp ở cao ốc trùm mền tìm mảnh đất trống lên đồng viết chữ, vừa hỏi Tổ sư gia tà ám ở nơi nào, lại hỏi thân phận hai người vừa rồi kia.

      Vấn đề thứ nhất Tổ sư gia thực nhanh liền làm ra hồi đáp, là tà ám trừ.

      Vấn đề thứ hai, Tổ sư gia liền thích hợp, hai người cơ hồ kéo được rổ điên cuồng, Tổ sư gia ngừng ở sa bàn biểu thần văn, người xem hoa cả mắt.

      Thần văn phức tạp, giải đọc thực cố sức.

      Ngày thường lên đồng viết chữ, thần linh chỉ cho đáp án đơn giản, trước nay xuất nhiều văn tự như vậy, hai người còn chưa xem xong phía trước, nội dung phía sau lại trào ra, đều vội đến sắp khóc.

      May mắn, Tổ sư gia biết đồ tôn vô dụng, bộ phận trọng điểm lại biểu lần nữa, La Phục cuối cùng làm ràng ý tứ của Tổ sư gia: Tổ sư gia cầu mọi người phái Cỏ Tranh, bao gồm lão môn chủ hơn 80 tuổi, toàn bộ ở trước mặt thiếu niên vừa mới gặp kia cầm lễ vãn bối, được chậm trễ, được nghi ngờ, được ngỗ nghịch.

      Phái Cỏ Tranh khai tông lập phái, dựa vào thuật thỉnh thần.

      Thần tiên hiển linh, mỗi chữ đều là khuôn vàng thước ngọc.

      La Phục cùng Hoàng Minh lại dám hoài nghi, hai người quỳ mặt đất, dập đầu ba cái với Tổ sư gia, chuẩn bị mang đoạn lời này về phái Cỏ Tranh, giao cho môn chủ, lập môn quy mới, thuận tiện lại tra chút thiếu niên kia là ai, muốn nhận lỗi, dập đầu thỉnh tội.

      Vương lão bản thấy bọn họ chuẩn bị thu thập pháp khí rời , vội vàng tiến lên hỏi tình mình lo lắng.

      La Phục cười : “Tà ám trừ, ông cứ tùy ý khởi công.”

      Vương lão bản đại hỉ, lấy ra thẻ ngân hàng sớm chuẩn bị tốt, giao cho hai người, ngàn ân vạn tạ: “Cảm ơn đại sư cứu giúp, cảm tạ nho , hết thành ý.”

      Thẻ ngân hàng kim ngạch là trăm vạn, mật mã là sáu số tám.

      “Vô công bất thụ lộc,” La Phục giơ tay, cự tuyệt thẻ ngân hàng, “Tà ám đều phải là sư huynh đệ chúng ta trừ, mà có cao nhân khác ra tay, mời Vương lão bản thu hồi .”

      Vương lão bản kinh hãi, cầm thẻ ngân hàng, chần chờ hỏi: “Hai vị đại sư…… cao nhân nơi nào? Tôi phải đưa thù lao cho ngài ấy.”

      La Phục nghĩ nghĩ Lục Vân Chân phong tư tiêu sái, đuổi ma trừ , vì dân giải nạn, xong việc phất áo mà , hỏi được mất, dính nửa điểm hồng trần, là dáng vẻ thần tiên.

      vì mình tục tằng mà cảm thấy hổ thẹn, cho Vương lão bản: “Cao nhân thèm để ý tiền tài, sớm rời , ông đem số tiền này quyên cho tổ chức từ thiện, hành thiện tích đức .”

      Vương lão bản rất là kính nể, vội vàng đồng ý, chỉ hận vừa mới nhát gan núp , vô duyên chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của cao nhân.

      La Phục mang theo sư đệ, bái biệt Vương lão bản, nhanh chóng ngồi máy bay về phái Cỏ Tranh, tình cho môn chủ, môn chủ kinh hãi, lập tức lên đồng viết chữ cầu hỏi tên thiếu niên.

      Tổ sư gia thiếu niên người có thiên cơ, tiện lộ ra thân phận, nhưng lại lần nữa cường điệu cho chậm trễ người này, đặc biệt cho phép bủn xỉn ở trước mặt cậu ấy, miễn cho phái Cỏ Tranh từ xuống dưới đều thành quỷ bủn xỉn!

      Ngày kế tiếp, Tổ sư gia ban thần lực so với bình thường hào phóng hơn rất nhiều, đệ tử phái Cỏ Tranh mỗi người được lợi ít, tu vi tinh tiến.

      Bọn họ càng thêm tò mò thân phận thiếu niên kia.

      Đệ tử tuổi trẻ tư duy tương đối sinh động, dứt khoát chạy đến diễn đàn riêng của Huyền môn, dùng việc này phát bài 《 Thành phố Hải Bình kinh đại lão thần tiên, đến tột cùng đó là……》

      Phái Cỏ Tranh là môn phái , nhưng đệ tử phát bài hành văn tồi, thường xuyên viết tiểu thuyết cẩu huyết, viết ra xuất sắc cực kỳ, ngừng trì hoãn, cuối cùng tung ra nghi vấn, thỉnh giáo thân phận đại lão.

      Đại gia suy đoán sôi nổi, thực nhanh đẩy bài thành tin nóng.

      ……

      Lục · đại lão thần tiên · Vân Chân cảm giác thời tiết có vẻ lạnh, hắt xì vài cái, xoa xoa mũi.

      mua vài món quần áo giảm giá cho Mạc Trường thay đổi, lại trang web second-hand mua cái sô pha giường giản dị thay thế giường gấp, ví tiền bẹp mảng lớn, chuẩn bị tìm việc làm thêm.

      nghèo……
      levuong, Mãi yêu editorA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :