1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sư phụ vô lương, ma nữ phúc hắc - Bắc Đằng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: ‘Bỏ trốn’ với Nhị Thiếu

      Edit: Tịch Ngữ

      “Ngươi cái gì?” Uất Trì Vinh nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng muốn tiến lên liều mạng với Già Lam, lúc này, đột nhiên xung quanh xảy ra dị động, sát khí bốn phía.

      Bốn người đều nhận ra, đều chớ có lên tiếng, quan sát bốn phía.

      Rất nhanh, có hai cổ sát khí khổng lồ từ hai bên cánh rừng tập kích qua, tốc độ cực kì nhanh, khiến bốn người kinh hãi, nhưng cũng thở phào nhõm.

      ra phải hướng về bọn .

      Nếu như phải hướng về bọn họ, chắc là hướng về phía người trong rừng trúc.

      liên quan đến chúng ta, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi chỗ này , đừng chen vô chuyện người khác làm quái gì.” Thanh trầm ổn của Hoàng Bộ Kỳ vang lên, kéo Uất Trì Vinh lại, hai người đều tự ngồi lên lưng ngựa của mình, nhanh chóng rời .

      Đối mặt với cổ sát khí khổng lồ như vậy, hai người bọn họ nắm chắc phần thắng, mau chóng chọn rút lui, đối với bọn họ, đây là chọn lựa tốt nhất.

      Già Lam nhìn vào rừng trúc, trái tim lạnh lẽo, mấy tên sát thủ kia hướng vào Tiêu đại ca…

      “Nàng muốn làm gì? Muốn tìm chết hả?” Phượng Thiên Dục kéo Già Lam, ngăn cản nàng chạy vào rừng trúc: “Người đó có mười sáu vị kiếm sư cấp 6 bảo vệ, căn bản có nguy hiểm gì. Nàng đến đó, ngược lại chỉ cản tay cản chân, thậm chí còn mất mạng nữa đấy!”

      là bằng hữu của ta, bằng hữu gặp nạn, đương nhiên phải đến giúp đỡ. Cho dù có năng lực, ta cũng phải giúp!” Già Lam kiên định .

      Hai mắt nàng sáng rực kinh người, chút do dự, hề đắn đo, bên trong chỉ có kiên định và bất khuất, khiến bàn tay Phượng Thiên Dục nắm tay nàng buông lỏng.

      Phượng Thiên Dục nhìn Già Lam, đầu tiên cảm thấy ánh mắt nàng rất hấp dẫn, cái loại tia sáng rực rỡ như ngọc chợt lóe, là mê người!

      Chưa từng có người làm như vậy vì , biết đằng trước có nguy hiểm, vẫn như cũ liều mình xông đến…

      “Ê. Ngươi muốn tìm chết cũng cần gấp gáp như vậy, đừng có liên lụy đến ta nhá…” Phượng Thiên Dục biết vì sao ngăn được hai chân của mình, cư nhiên lại bước theo, muốn xem đến tột cùng. thầm nhủ trong lòng, chỉ muốn xác định nàng có bị đối phương giết chết hay , nếu như nàng bị giết , cũng là người đầu tiên biết tin, có thể giải mối hận trong lòng.

      Hai người xuyên qua rừng trúc, gió mạng lướt qua tai, rất nhanh tới căn nhà trúc. Bấy giờ, phòng trúc bóng người, bốn phía cũng có dấu vết đánh nhau, nghĩ rằng Tiêu Bạch rời an toàn.

      Già Lam thở phào nhõm, muốn xoay người rời , hai bên rừng trúc có hai luồng sát khí kéo tới. Nàng định thần nhìn lại, hai cây băng nhũ lớn phóng về phía bọn họ!

      Ngưng kết băng nhũ là thuộc tính thủy, linh nguyên ngừng chuyển động phát sáng, mơ hồ lộ ra lực uy hiếp, khiến Già Lam thầm kinh hãi.

      Cùng là người tu luyện linh thuật thuộc tính thủy, Già Lam hiểu sức mạnh băng nhũ và chỗ tinh túy của nó, nàng có thể ngưng tụ ra băng mâu, so với đối phương, đó chính là người có năng lực kém gặp được người có năng lực tốt. Đây là thực lực của cao thủ ư, mới có thể thi triển chiến kỹ thủy linh thuật kinh người như vậy?

      tốt, chúng ta gặp phải cao thủ Linh Tôn rồi.” Phượng Thiên Dục ở bên cạnh nàng khẽ lên tiếng, thanh trầm trọng.

      Linh sư chia làm chín cấp, từ cấp tới cấp ba gọi là Linh giả, cấp bốn tới gần cấp 6 gọi là Linh sư, đột phá tiến vào cấp 7 gọi là Linh tôn, từng cấp lại phân ra làm ba phẩm: thượng, trung, hạ. Nghe đồn ngoài chín cấp còn có cấp cao hơn nữa, nhưng mà người như vậy là lông phượng sừng lân (N: Hiếm có), được gọi là truyền kỳ.

      Cư nhiên bọn họ lại đụng phải cao thủ Linh tôn cấp 7, cái này ổn chút nào…

      Hai cây băng nhũ lóe sáng, mang theo sát khí lạnh lẽo, từ hai bên bay vụt tới, nếu lần này thất bại, nàng chết là cái chắc.

      Hai chân Già Lam mượn lực, dựa vào bản lĩnh nhạy bén của lính đánh thuê của nàng, bước chân mềm mại quỷ quyệt, lấy góc độ cực kì xảo diệu, hiểm hiểm tránh thoát công kích của băng nhũ.

      Ầm tiếng, trước khi băng nhũ đập vào bước chân của nàng, cách chân nàng tấc!

      Lạnh lẽo khiếp người, đập vào mặt, nàng cảm thấy may mắn băng nhũ đột nhiên nổ tung…

      Ào ào.

      Từng mảnh băng vụn bay lên giống như từng cái ám khí đoạt mệnh, hướng về mặt nàng mà bay. những vậy, từng mảnh băng vụn bay lượn vòng trung, tự tào thành tổ hợp, hình thành vật kì quái, kế đó đột ngột cùng tăng tốc, cướp đoạt đánh chớp nhoáng đến.

      Già Lam kinh hô tiếng, hai mảnh băng vụn bay trước đâm vào bả vai và cánh tay của nàng, kích khỏi mảnh đau đớn. Già Lam vươn tay lên, đem Thiên Táng Chi Quan ném ra ngoài, quan tài trung ngừng phóng to.

      Khách khách Khách khách khách! thanh băng vụn bị quan tài đánh nát, thanh thúy rơi vào tai mọi người, tạm thời cản lại phần băng vụn.

      “Mau trốn vào Thiên Táng Chi Quan!” Già Lam hướng về Phượng Thiên Dục cũng rơi vào cảnh ngộ như mình, hai người mượn quan tài làm vật cản, từng bước thối lui vào giữa phòng trúc.

      Hai gã cao thủ núp trong rừng trúc nhanh chóng thân, hai người mặc đồ đen, thân thể mạnh mẽ, mặt mang miếng vải đen, che dung mạo của bọn họ, nhưng hơi thở mạnh mẽ người bọn họ đem đến cảm giác áp bức vô hình. Thực lực uy hiếp của Linh Tôn, thể coi thường, ánh mắt hai người này rất lợi hại, nhìn lom lom vào hai người trong phòng trúc.

      “Các ngươi có quan hệ gì với người kia?” tên cao thủ cao giọng quát hỏi.

      Phượng Thiên Dục bước lên bước, : “Tại hạ Phượng Thiên Dục, đến rừng trúc du ngoại giải sầu, căn bản biết người kia trong miệng của hai vị.”

      “Ngươi là người của Phượng gia?” Đối phương híp mắt lạnh, thanh cười lạnh có chút sâu xa, quay đầu nhìn về Già Lam: “Còn ngươi? Ngươi có quan hệ gì với người kia?”

      Người kia trong miệng chắc chắn là Tiêu Bạch rồi, Già Lam giả vờ ngây ngô chớp mắt, quay đầu nhìn Phượng Thiên Dục: “Nhị thiếu, bọn họ gì? Sao muội hiểu. Lẽ nào bọn họ phải đuổi theo chúng ta, ngăn chúng ta bỏ trốn?”

      Phượng Thiên Dục ràng khờ ra, vẻ mặt cực kì phong phú, bỏ trốn? thà rằng… tự mình đâm chết, chứ tuyệt đối bỏ trốn với người xấu xí như vậy đâu!

      “Nhị thiếu, lẽ chàng hối hận? Muội biết ngay mà, đàn ông đời này đều bạc tình. Khi chưa có ngon ngọt dỗ dành người ta, khi có được liền vứt bỏ, ngờ Nhị Thiếu chàng lại là người như vậy…”

      Già Lam quay đầu đem ống tay áo che mặt, đau thương khóc sụt sùi, giống như oán phụ khổ sở vì bị tình nhân vứt bỏ.

      Thân hình Phượng Thiên Dục lung lay, đủ loại cảm giác xốc xếch và vạch đen. đúng là bị ấm đầu, lại bị bề ngoài của nàng mê hoặc, theo nàng vào rừng trúc. Nàng đúng là khắc tinh kiêm tai họa của , ở chung chỗ với nàng, ngừng gặp xui xẻo, bây giờ vui rồi, ngờ lại chọc phải hai vị cao thủ Linh tôn!

      Vì mạng sống, phải phối hợp với nàng, hai tay run run choàng qua đầu vai của nàng, giọng cứng nhắc an ủi: “Tiểu Lam Lam, làm sao ta có thể vứt bỏ nàng? Mặc dù nàng có dung mạo xấu bằng, khiến người ta liếc mắt nhìn cái liền ngừng nôn mửa, hơn… hơn nữa, con heo mẹ còn xinh hơn cả nàng; vả lại tính cách nàng lại cực kì xấu, vừa thô lỗ lại bạo lực, chút ý vị của phụ nữ. Phàm là người đàn ông bình thường, đều muốn cưới như nàng làm vợ…”

      Phượng Thiên Dục chờ có cơ hội liền hung hăng nhục nhã Già Lam, đem khuyết điểm của nàng quở trách nửa ngày. Khi Già Lam thầm mài răng sắp bùng nổ, liền chuyển thái độ, dáng vẻ cực kì thâm tình, nhìn nàng : “Thế nhưng, chuyện tình cảm rất là khó hiểu, nếu ta chọn nàng, ta phụ trách với nàng cho tới cùng, tuyệt đối vứt bỏ nàng!”

      Dáng vẻ và nét mặt của thằng nhãi này… Già Lam muốn cho nếm lại mùi vị của băng mâu, đáng tiếc, người nàng bây giờ bị thương, băng vụn đâm vào da thịt, máu gần như đông lại. Nàng có lòng mà có lực. Quay đầu nhìn lại, nở nụ cười: “Là muội trách oan Nhị Thiếu, Nhị Thiếu nặng tình với muội như thế, kiếp này nếu muội phụ chàng, chẳng phải làm chàng thất vọng sao? Từ nay về sau, muội theo chàng, tấc cũng rời, chân trời góc bể, rời bỏ!”

      Vẻ mặt ‘cảm động’ và ‘sinh tử có nhau’, khiến cả người Phượng Thiên Dục nổi da gà, trong lòng mơ hồ sinh ra cảm giác ổn, cái con xấu xí này có ý định dựa vào chứ?
      Phương Lănglinhdiep17 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 40: Hôn môi cái!

      Edit: Tịch Ngữ

      (N: á á á á á quá có chòa vui rồi nì :) chị dâu hun em chồng ư?)

      Hai cao thủ Linh Tôn đánh giá hay người, tràn đầy nghi hoặc, trong mắt đầy nghi hoặc, người : “Hai người các ngươi là đôi tình nhân mạng khổ cùng nhau bỏ trốn sao? Ta nhìn mãi vẫn thấy giống.”

      Hai người này đứng chung chỗ, xấu đẹp, khác xa như vậy, nhìn thế nào cũng giống đôi.

      Già Lam khẽ giật giật ống tay áo của Phượng Thiên Dục, lắc eo , làm bộ như cáo trạng: “Nhị Thiếu, tin chúng ta là đôi, tại sao lại như vậy chứ? Chàng mau cho bọn họ biết, thiếp là người đẹp nhất trong mắt chàng, thiếp là mạng sống của chàng, phải ?” (N: chị Lam, em muốn bi xà….)

      Phượng Thiên Dục nhìn gương mặt xấu xí làm nũng của nàng, gò má co quắp, đột nhiên thấy bụng dạ nhộn nhạo, suýt chút nữa phun ra ngoài. Ta xin nàng, vì trái tim bé của ta, nàng đừng có chuyện buồn nôn như vậy có được ?

      Thấy Phượng Thiên Dục chậm chạp có trả lời, mặt của hai vị cao thủ linh tôn u: “Các ngươi đừng hòng lừa gạt ta! ! Các ngươi có quan hệ gì với người nọ? Nếu , ta lập tức giết các ngươi! Phàm là người có dính líu đến người nọ, ta thà giết lầm còn hơn bỏ xót, tuyệt đối tha!”

      hét lớn tạo uy hiếp rất lớn với Già Lam và Phượng Thiên Dục, Phượng Thiên Dục mím môi, mở miệng : “Tiền bối, ngươi thể giết chúng ta! Bọn ta căn bản có quan hệ gì với người các ngươi muốn tìm! Vất vả lắm bọn ta mới trốn đến nơi này, bị người nhà bắt được lại chết trong tay các ngươi, bọn ta cam lòng!”

      “Các ngươi trốn đến nơi này?” người khác gật đầu, hết sức hứng thú, nhìn hai người : “Thằng nhóc, mắt thẩm mĩ của ngươi đúng là đặc biệt! Khẩu vị nặng…” =]

      “Phải, mọi người đều bảo với vãn bối là nhánh cỏ cắm bãi phân trâu, đáng tiếc!” Phượng Thiên Dục rất tán thành mà gật đầu, giọng điệu vừa chuyển, : “Nếu phải do lần uống say làm bậy, vãn bối lên nhầm thuyền giặc, phải phụ trách nàng. Aiz, ai kêu vãn bối nặng tình nghĩa, dồi dào trách nhiệm làm chi.”

      khẽ thở dài, toàn thân chợt ánh sáng, phảng phất giống như cực kì cao thượng.

      “Hèn chi! Hèn chi! Thằng nhóc, đúng là ủy khuất cho ngươi, cho ngươi cưới dễ dàng!” ngờ gã linh tôn này lại đồng tình Phượng Thiên Dục, vẻ mặt ‘ta hiểu cảm nhận của ngươi.’

      Già Lam thở phì phò, cố gắng nhẫn nhịn, thầm bạo hoa cúc Phượng Thiên Dục n lần. Phượng Thiên Dục chết tiệt, ngươi chờ đó, chờ ta có thời gian rồi xử ngươi sau!

      “Lão nhị, đừng tin bọn họ. Ta tin bọn họ là người ! Muốn ta tin các ngươi là người , các ngươi hôn miệng đối phương trước mặt bọn ta !” Gã cao thủ linh tôn khác cười trầm. (N: cười thế này hử….Muahaha…)

      Sặc, cái tên kì quái này? Muốn xem bọn họ hôn môi ư?

      Già Lam và Phượng Thiên Dục sợ hãi liếc nhìn đối phương.

      Phi! Đánh chết ta cũng / nàng!

      Hai người đồng thành trong bụng.

      Vừa thấy là ghét nhau rồi!

      Nhưng, nếu bọn họ nghe theo, giây tiếp theo hai người này nhất định tiêu diệt bọn họ…

      “Sao? Mắc cỡ hay là các ngươi lừa gạt bọn ta nên dám làm?” Sắc mặt cao thủ linh tôn càng thêm trầm, linh khí thuộc tính thủy dần dần hình thành trong lòng bàn tay phải của gã, màu lam lập lòe.

      Con ngươi Già Lam siết chặt, biết chuẩn bị sử dụng chiến kỹ thủy linh thuật cấp cao, so với chiến kỹ băng nhũ lúc nãy, có hơn chứ kém!

      Phượng Thiên Dục cũng nhận ra, nếu như gã sử dụng chiến kỹ này, cộng thêm khoảng cách gần như vậy, hai người bọn thua là cái chắc, có cách chạy trốn.

      Vì mạng , hai người đồng loạt bước lên, mặt đối mặt, nhích chút, mũi đối mũi, trong lòng cả hai đều ngọ nguậy, ngừng dùng ánh mắt giao chiến.

      ‘Đồ xấu xí, đây chỉ là kế tạm thời thích ứng, nàng ngàn lần vạn lần đừng có si tâm vọng tưởng, ta thực hôn nàng! Ta thà hôn…cái đầu heo, cũng muốn hôn nàng!’ Mặt Phượng Thiên Dục cứng ngắc, bộ dạng nghiêm túc chuẩn bị liều chết!

      Tâm tình của Già Lam cũng tốt hơn bao nhiêu. Nghĩ lại vốn là vua của đoàn lính đánh thuê, ngờ lại có ngày lưu lạc rơi vào hoàn cảnh bị người ta ép buộc, nàng đúng là càng lăn lộn càng tụt lùi.

      ‘Ngươi cũng đừng có tự tình đa tình! Có bản lĩnh ngươi hôn… cái đầu heo thử xem, nếu ngươi có thể hôn nó, ta liền phục ngươi!’ Ánh mắt sắc bén, trừng lại .

      “Hai người các ngươi có hôn hay ?” Linh khí trong tay cao thủ linh tôn lớn gấp đôi, uy áp đập vào mặt.

      “Hôn.” Già Lam và Phượng Thiên Dục trăm miệng lời, trong lòng đều nảy sinh ý nghĩ quyết tâm, phải chỉ là môi chạm môi thôi sao, có gì phải sợ?

      Già Lam vươn hai tay, ôm gò má Phượng Thiên Dục, muốn cho ‘nụ hôn’ khó quên; còn Phượng Thiên Dục sao? cũng tỏ vẻ yếu thế, hai tay cũng ôm mặt Già Lam, muốn giành vị trí chủ đạo.

      Kết quả, hai người đều muốn nắm vị trí chủ đạo để hôn đối phương, ai cũng chịu bị đối phương hôn. Bởi vì trong mắt hai người họ, kẻ bị hôn rất mất mặt. Vì thế cả hai dây dưa với nhau, ngươi đưa ta đẩy, ngươi tới ta , đem gò má của đối phương bóp vặn vẹo, miệng lưỡi có đụng vào nhau.

      Nhưng mà, đứng ở góc độ của hai cao thủ linh tôn, thấy bọn họ hôn rất mãnh liệt, cái nhiệt tình này khiến hai cao thủ linh tôn nóng người, kích thích!

      “Đại ca, xem ra bọn họ đúng là đôi! Có lẽ cũng hỏi được tin tức gì, chúng ta thôi.”

      Nghe tiếng bước chân dần xa của hai người kia, Già Lam và Phượng Thiên Dục mới buông gương mặt méo mó của đối phương ra, nhìn về phía bóng lưng của hai người kia, cuối cùng cũng qua cửa!

      Khi bọn họ thở phào nhõm, chẳng biết có phải do ông trời trêu ngươi hay định mệnh tặng thêm kiếp nạn. Đột nhiên bên ngoài rừng trúc thổi trận cuồng phong, đem khăn che mặt của cao thủ linh tôn thổi bay, quay đầu nhặt cái khăn che mặt lên, lại thấy hai người nào đó dòm ngó bong lưng của bọn họ…

      “Đại ca, xong rồi, bọn họ nhìn thấy mặt của đệ!”

      Già Lam và Phượng Thiên Dục nhìn nhau ngẩn tò te, hai ngươi hận mắt mình mù ngay lập tức, như vậy có thể nhìn thấy gì hết… Đúng là xui xẻo mà! vất vả mới qua cửa, kết quả khăn che mặt của thằng cha kia bị gió thổi rớt xuống, bọn họ lại cẩn thận thấy mặt của đối phương, đương nhiên người ta để bọn họ sống.

      “Còn nghĩ cái gì nữa, chạy mau!” Già Lam hô lên, dẫn đầu bỏ chạy, trốn khỏi phòng trúc.

      Phượng Thiên Dục cũng nhanh chóng hồi hồn, sử dụng khinh công, từ bên người Già Lam vượt qua, dẫn đầu!

      Già Lam nhìn bóng dáng phía trước dần dần kéo dãn khoảng cách với mình, trong lòng cảm thẩy rất nhục! có khinh công đúng là được chuyện. Nếu hôm nay, nàng còn mạng rời khỏi nơi này, chuyện đầu tiên nàng làm chính là học khinh công!

      Thời đại này, muốn trở thành cường giả (N:kẻ mạnh), việc đầu tiên cần làm chính là bảo vệ mạng , để cho cường giả khác bóp chết mình trong thời kì nảy mầm!
      fujjko, linhdiep17Phương Lăng thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41: Sức mạnh của lien

      Edit: Tịch Ngữ
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif


      “Nhị Thiếu, ngươi đúng là kẻ vô lương tâm, ta cho đứa bé trong bụng biết, cha của nó là người bạc tình bạc nghĩa!” Già Lam vừa chạy trốn, vừa hô to với bóng dáng chạy trước mình.

      Muốn bỏ rơi nàng? có dễ đâu!

      Thân ảnh Phượng Thiên Dục trung có chút lảo đảo, mặt mũi xanh mét, quay đầu lại.

      Đúng lúc, luồng hơi nước màu xanh nhạt từ sau lưng đến gần, hóa thân thành Thủy Giao ảo (N: thuồng luồng bằng nước). Con Thủy Giao có ba đầu, giương nanh múa vuốt, nhanh chóng đuổi theo Già Lam.

      “Mau nằm xuống!” Phượng Thiên Dục hô to với Già Lam.

      Già Lam cũng cảm thấy sau lưng mình có gió mạnh thổi đến, lực lượng vô hình đáng sợ, khiến lưng nàng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nàng nhanh chóng nằm sấp xuống ngay tại chỗ, dựa vào thân thủ mạnh mẽ của mình, hiểm hiểm tránh thoát kích trí mạng.

      Nhưng, nguy cơ xa vẫn chưa giải trừ…

      Thủy Giao bay lướt qua đầu nàng, thuận thế bay ngược về, tiếp tục công kích Già Lam.

      Tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, cái đuôi ngừng phe phẩy trung, đem Già Lam nhốt vào trong đó, Già Lam chỉ thấy xung quanh đều có nước xanh xoay vòng, chưa kịp phản ứng, con Thủy Giao ba đầu đồng loạt đáp xuống. con cắn cánh tay phải Già Lam, con cắn cánh tay trái của nàng, con còn lại gào thét, muốn cắn đầu nàng…

      “A!!!!!!!!!!!!!!” hai cánh tay truyền đến đau đớn khiến Già Lam chịu được hét lớn, máu thịt bị cắn đến đau đớn, đau đến xé nát cõi lòng, sợ hãi nhất chính là cái đầu con Thủy Giao còn lại muốn dùng cái miệng hôi tanh của nó cắn đầu nàng…

      Giơ khắc này, hoàn toàn xuất phát từ bản năng tự nhiên, nàng đem tất cả linh khí của bản thân bộc phát ra ngoài để đối kháng với kích trí mạng này!

      Nàng biết, trong lúc nàng phát ra kích, dưới ống tay áo của nàng, đóa lien cánh tay giống như sống lại, từng đường cong màu đen, mang theo hơi thở xinh đẹp, tùy ý lan tràn, rất nhanh bò khắp cánh tay nàng…

      Giờ khắc này linh khí người nàng tăng vọt lên!

      Gấp hai! Gấp bốn! Gấp sáu! Gấp tám lần! Gấp mười lần…

      Linh khí ngừng tăng trưởng, Già Lam cảm thấy thân thể nàng sắp sửa nổ tung, cái bớt hình hỏa long tựa như khiêu vũ, rất sinh động.

      “AAAAAAAAAAAAAAAAAA.” Lại tiếng kêu gào kinh thiên, hai tay Già Lam nhanh chóng kết ấn, từng chữ kiên cường mà có lực từ miệng nàng phun ra: “Băng – Chi – Trường – Mâu!”

      Ầm vang!

      cây băng mâu to lớn từ trời giáng xuống, giống như cây cột chống lên trời, chấn động tầng tầng lớp lớp.

      Rắc!

      trong ba cái đầu của Thủy Giao bị chém rớt xuống!

      Hai cao thủ linh tôn ngẩng đầu ngước nhìn cây cột băng cao to chống lên trời, chắt lưỡi liên tục, quên luôn việc tiếp tục tấn công.

      Băng trường mâu! Đây là chiến kĩ thủy linh thuật sơ cấp Băng Chi Trường Mâu đó ư? Có cần khoa trương như vậy hay ?

      Lừa quỷ à?

      Cây trụ băng gần như chọc đụng trời luôn kìa!

      Bên kia, Phượng Thiên Dục cũng há to miệng, quên đóng lại. dùng sức xoa xoa hai mắt, nghi ngờ có phải mình bị hoa mắt hay ? Chờ khi nhìn kĩ lại, cái cây trụ băng to lớn vẫn đứng sừng sững ở chỗ kia, hung vĩ như vậy, khí phách như vậy, nhịn được sợ hãi than thở, người xấu xí này rốt cuộc che giấu bao nhiêu bí mật?

      Lúc Già Lam phát sinh kích kinh người này, cả người giống như bị móc rỗng, cả người xụi lơ vô lực, trong lồng ngực khí huyết cuồn cuộn, miệng nàng nếm được vị ngọt tanh.

      tại, nàng phải cố gắng chống đỡ, khi đối phương phát nàng bị trọng thương, nàng chết là cái chắc. Nàng có tự tin bản thân có thể sử dụng chiến kĩ có lực uy hiếp giống như vậy.

      Bây giờ, nàng phải đối mặt với hai cao thủ linh tôn, tựa như con cọp giấy đấu với hai con cọp , hoàn toàn chịu đựng nổi bị đối phương dùng sức đánh kích. Chuyện nàng có thể làm, chính là giữ vững khí thế của con cọp giấy, hi vọng có thể dùng khí thế này ngăn chặn đối phương, khiến cho đối phương kiêng kị, chiến mà về.

      Nàng cố gắng nuốt xuống, đem máu tanh nuốt vào bụng, đột nhiên hướng về bốn phía rừng trúc hô to: “Sư phụ, lão già người đến rồi à? Người đến rất đúng lúc, hai tên cao thủ linh tôn này ỷ lớn hiếp , đem đồ nhi của người bắt nạt thê thảm, người mau thân , báo thù cho đồ nhi.”

      Nàng vừa kêu, lực chú ý của hai cao thủ linh tôn chuyển sang rừng trúc chung quanh, chẳng lẽ sau lưng nàng ta có cao thủ che chở?

      Cũng phải, nàng ta còn trẻ như vậy làm sao có chiến kỹ kinh người được chứ? Dù là hai người bọn họ, cũng chưa chắc có lòng tin ngưng tụ trụ băng to cao như thế, cái này cần rất nhiều linh khí để duy trì, mới có năng lực làm như vậy.

      “Đại ca, làm sao bây giờ? Ta thăm dò được hơi thở của đối phương, chứng tỏ thực lực của người này cao hơn chúng ta, nếu dùng cứng đối cứng, chúng ta chưa chắc chiếm được tiện nghi.”

      “Đúng, chúng ta đến đây là để truy tìm tung tích của người kia, cần… vì người cần thiết mà chọc phiền phức.”

      “Nhưng, hai người kia nhìn thấy dung mạo của chúng ta, lỡ như bọn họ…”

      sao, ta thấy hai người này võ công thường thường, chỉ là hai nhân vật râu ria. Hôm nay có cao thủ giúp đỡ, chúng ta tạm thời bỏ qua cho bọn họ , chờ ngày nào đó gặp lại họ, giết cũng muộn!”

      Hai cao thủ linh tôn thảo luận với nhau, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Già Lam và Phượng Thiên Dục, ánh mắt tàn nhẫn mang theo hàm ý cảnh cáo. Phút chốc, bọn họ thu hồi tầm mắt, bay vút, rời khỏi rừng trúc.

      Gần như chống đỡ chờ đợi bóng dáng hai người biến mất, Già Lam nhịn được, phốc tiếng, phun ngụm máu tươi.

      Phượng Thiên Dục ngẩn ra, lên trước vài bước, muốn đưa tay đỡ nàng, nhưng lại được tự nhiên rút tay lại, ánh mắt hoài nghi nhìn nàng, hỏi: “Vừa rồi, là sư phụ ngươi giúp tay sao?”

      Tình hình vừa rồi, xảy ra quá nhanh và bất ngờ. có biện pháp xác nhận. Nếu là Già Lam thi triển chiến kĩ, khó có thể tin tưởng, nhưng nếu phải, tại sắc mặt nàng trắng bệch, còn hộc máu, cái này nên giải thích như thế nào?

      “Tất nhiên! Sư phụ của ta là người rất tài giỏi, chỉ là hai cao thủ linh tôn, làm sao là đối thủ của ngài ấy được?” GIà Lam vừa ho , vừa tự hào .

      ở đâu? Sao xuất ?” Phượng Thiên Dục đau đầu đánh giá bốn phía .

      Già Lam : “Sư phụ là cao nhân, người tầm thường, ông ấy muốn gặp. Chắc là ông thấy ngươi ở đây, cho nên mới lộ diện.”

      Ngụ ý chính là: Ta sợ tục khí người ngươi làm bẩn tiên khí của sư phụ ta…

      Cái người xấu xí này, luôn trào phúng mọi lúc mọi nơi. Vốn muốn làm chuyện tốt, đưa nàng về phủ thành chủ, sao tại nàng ta cũng coi như là phụ nữ của trai , nhưng bây giờ đổi ý, để cho có lòng dạ ác độc này tự sinh tự diệt !

      Vẻ mặt Phượng Thiên Dục càng ngày càng lạnh, hung hăng lườm nàng cái, phất tay áo, tức giận quay người rời .

      “Ê, ngươi có cần mọn như vậy ? Tốt xấu gì ta cũng cùng ngươi bỏ trốn, ngươi cứ bạc tình bạc nghĩa như vậy à, ném ta lại đây thèm quan tâm?” Già Lam ở sau gào to.

      “Nàng là heo à? Tự mình biết hả? Ta hết lòng quan tâm giúp đỡ nàng rồi, nàng đừng hòng mơ tưởng ta giúp nàng tới cùng nhá. Việc nàng gây nhục cho ta, sớm muộn gì ta cũng trả lại cho nàng, nàng tự mình giải quyết .” xong, Phượng Thiên Dục cũng quay đầu lại, bước nhanh rời khỏi rừng trúc.

      “Lòng dạ hẹp hòi!” Già Lam cũng hề trông cậy vào , ổn định lại tâm thần, cảm thấy đau nhức hai cánh tay càng lúc càng nghiêm trọng, nhưng cái này phải là nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất chính là nàng phát linh khí trong người đều ùn ùn hướng về phía.

      tượng này là kì quái, nàng kéo ống tay áo lên cao, giật mình phát , đóa lien vốn chỉ còn sáu cánh, tại lại tăng thêm.

      Cái này lên điều gì? Chứng tỏ độc lien nàng vất vả đè ép xuống bị khơi dậy!

      Lẽ nào là do nguồn linh khí khổng lồ kì quái trong cơ thể? Chính là nơi bắt nguồn của liên?

      Khi lực lượng trong cơ thể nàng đạt tới cực hạn, sức mạnh của liên cũng tự động kích khởi, phóng ra nguồn sức mạnh khổng lồ mà kì lạ, cánh liên tay nàng cũng tăng lên cánh… là đáng sợ!

      Ngày đóa liên đủ mười hai cánh cũng là ngày mạng của nàng kết thúc… ! Nàng tuyệt đối thể chết! Con đường của nàng còn chưa bắt đầu, nàng tuyệt đối thể chết ở chỗ này!

      Phượng Thiếu! Đúng vậy! tại chỉ có mới có thể cứu nàng, nàng phải nhanh chóng tìm mới được.
      fujjko, linhdiep17Phương Lăng thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: sao, ta ở đây

      Edit: Tịch Ngữ

      Già Lam lảo đảo đường, cũng biết là bao lâu, cuối cùng cũng trở về phủ thành chủ.

      Cả người nàng toát đầy mồ hôi lạnh, chỉ dựa vào ý chí mới có thể về đây được. Đoạn đường này, gian khổ khó thành lời.

      Trong thoáng chốc, sau lưng truyền đến tiếng ngựa hí, thanh vó ngựa, kèm theo gió mạnh, xẹt qua đầu vai nàng, bay vút qua.

      “Muốn chết hả?” Khi ngựa lướt qua bên cạnh nàng, người lưng ngựa quên quát lên tiếng, sau đó giục ngựa vội vã chạy .

      Cả người Già Lam còn sức lực, bị cơn gió mạnh này hất bay, tựa như mảnh lá tàn mùa thu.

      Đột nhiên, từ phía sau có người tới gần nàng, bàn tay to chiếm lấy vòng eo nàng, ôm nàng lượn vòng, nhàng rơi xuống đất. Nháy mắt, hơi thở quen thuộc bao phủ lấy nàng, mùi hương hoa tuyết liên bao vây nàng, hiểu vì sao, lòng nàng dần bình lặng xuống.

      Cả đoạn đường này nàng toàn dựa vào ý chí, trong giây kế tiếp liền sụp đổ, Già Lam mềm nhũn dựa vào lòng người nọ.

      “Chỉ ra ngoài mới có nửa ngày thôi, sao lại biến thành bộ dạng này?” Thanh của nhàng, mềm mỏng, tựa như đôi tay ôn nhu vỗ lên vết thương của nàng, khiến đau đớn người nàng giảm bớt .

      Chân Già Lam mềm nhũn xuống, cảnh vật trước mắt liền nhòa .

      “Cứu ta.” Nàng khẽ ói ra hai chữ, cả người liền ỷ vào ngực .

      Trong nhá mắt nhắm mắt lại, nàng nghe được đối phương : “Tiểu Lam Lam, sao, có ta ở đây.”

      câu tràn đầy sức lôi cuốn kì lạ, nàng nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.

      Lần này ngủ giấc e rằng rất nặng nề, chờ Già Lam tỉnh lại, nàng nằm trong chăn ấm. Có người lôi kéo cổ áo của nàng, đem tỉnh lại.

      Già Lam mở mắt ra, nhìn chằm chằm người kéo cổ áo nàng, ánh mắt xót xa nhìn về phía chủ nhân của cái tay: “Ngươi làm gì thế?”

      “Mặc quần áo cho nàng.” Phượng Thiên Sách lộ ra nụ cười mê chết người, rất tự nhiên , dường như làm chuyện hết sức bình thường.

      Già Lam cảm thấy trong ngực buồn bực cuồn cuộn, đột nhiên, khóe mắt miết qua vật hết sức quen thuộc, mặt nàng cứng đờ: “Tay ngươi cầm cái gì vậy?”

      Phượng Thiên Dục cúi đầu, cầm vật trong tay lắc lắc, vô tội nháy mắt mấy cái: “Cái yếm của nàng.”

      Lúc này, Già Lam cảm thấy khí huyết xông lên tận não, đầu đau nhức muốn nứt ra luôn, đồng thời cũng nhanh muốn ngất!

      Cái yếm của nàng… Sao lại ở trong tay ?

      Nàng cúi đầu, kiểm tra quần áo người phen, phát từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều đổi mới hết rồi… Mắt nàng co giật, sâm sâm trừng về phía Phượng Thiên Sách, nghiên răng nghiến lợi : “Rốt cuộc ngươi làm gì ta?”

      Phượng Thiên Sách mỉm cười, nụ cười ưu nhã mà tôn quý, còn rất bình tĩnh trả lời: “Cũng có chuyện gì, chỉ thay quần áo bẩn giúp nàng thôi, lại mặc quần áo mới cho nàng. Nàng yên tâm, nên nhìn và nên nhìn, ta đều thấy. Ta giữ bí mật cho nàng.”

      Già Lam sững sờ, thuần khiết của nàng, mất hết ráo rồi…. Còn kêu nàng yên tâm?

      Phượng Thiên Sách liếc nhìn nàng, cười đến quỷ dị, đứng lên : “Ta nhờ thành chủ phu nhân sắc thuốc cho nàng, nhớ phải ngoan ngoãn uống. Ta còn có chuyện phải xử lí, buổi tối trở về cùng nàng… ngủ.” cố ý dừng lại chút, đem hai chữ cuối rất mập mờ, hại Già Lam nổi hết da gà.

      Sau_khi bao lâu, thành chủ phu nhân liền tới, tay bưng chén thuốc, cười hiền hậu với nàng.

      “Già Lam tiểu thư, mau uống thuốc, Phượng Thiếu dặn, muốn ta tận mắt nhìn tiểu thư uống.”

      “Nếu như ta uống?” Vừa nghe hai chữ ‘Phượng Thiếu’, trong lòng Già Lam liền khó chịu.

      “Phượng Thiếu , nếu như tiểu thư uống, từ xuống dưới phủ thành chủ của ta, mỗi người đều phải uống chén thuốc của tiểu thư. dưới mấy trăm mạng người của phủ thành chủ đều dựa vào tiểu thư, xin nàng thương xót, mau uống thuốc này.” ngờ thành chủ phủ nhân lại giả yếu đuối, lộ ra bộ dạng đáng thương, tranh thủ đồng tình.

      Già Lam nhịn được cười phì tiếng, cái tên Phượng Thiên Sách này, mệt còn uy hiếp người ta như vậy. Nàng bưng chén thuốc lên, nén giận, uống hơi sạch bách.

      Thành chủ phu nhân vỗ ngực cái, giống như vừa trút được gánh nặng: “Tốt rồi, tốt rồi, dưới mấy trăm mạng người của phủ thành chủ bọn ta cuối cùng được đảm bảo rồi.” Giọng điệu khoa trương như vậy, khiến Già Lam nhịn được hoài nghi, thành chủ phu nhân và Phượng Thiên Sách có phải là người cùng quốc gia?

      “Được rồi, quần áo nàng mặc có thấy vừa hay ? Có thích màu sắc này ? Nếu thích, ta kêu người đổi bộ khác.” Thành chủ phu nhân lại .

      Già Lam túm chặt quần áo mình theo bản năng, nghĩ tới lúc mình hôn mê bất tỉnh, cả người đều bị người nào đó nhìn thấy hết trơn, nàng liền nhịn được ảo não.

      “Đáng chết!” Già Lam khẽ chửi thầm.

      “Già Lam tiểu thư, đừng để ý! Phượng Thiếu thấy quần áo của nàng nhuộm đầy máu, sợ ngươi mặc khó chịu, cho nên mới bảo tat hay quần áo cho nàng.” Tâm tư thành chủ phu nhân tinh tế tỉ mỉ, giỏi quan sát.

      Già Lam hơi sửng sờ, bật thốt lên: “ phải Phượng Thiên Sách thay cho ta ư?” Sauk hi nàng dứt câu, hai má đỏ ửng lên, ra nàng suy nghĩ nhiều.

      Phượng Thiên Sách chết tiệt, hóa ra cố ý trêu chọc nàng?

      “Phượng Thiếu đúng là người thích đùa.” Thành chủ phu nhân che miệng cười khẽ: “Già Lam tiểu thư, Phượng Thiếu đối xử với nàng bình thường. Đối với người khác, ngay cả trêu chọc cũng lười, chỉ có với nàng, mới bỏ nhiều tâm tư như vậy. Ta nhìn ra được, nàng có rất nhiều phân lượng trong lòng .”

      Ánh mắt thành chủ phu nhân sáng quắc, chứa nhiều thâm ý nhìn về Già Lam.

      Già Lam nhướng mày, làm sao nàng biết, trêu cợt nàng liền đại biểu là coi trọng nàng? Nếu là như vậy, nàng thà rằng bị coi trọng ít chút. Nhưng mà, mỗi lần nàng cần được giúp đỡ nhất, người đầu tiên xuất luôn là , giúp đỡ nàng khi cấp thiết, nhiều lần giúp nàng biến nguy hiểm thành bình an.

      Chỉ dựa vào điểm này, nàng hẳn nên cảm kích mới phải.

      Thôi kệ, sau này nàng đối xử tốt với chút là được, như thế nào cũng là ân nhân cứu mạng của nàng.

      Đưa tay, tự chủ sờ về phía hông mình, nơi này trống rỗng, cái gì cũng có, Già Lam vội la lên: “Phu nhân, chuông gió thạch của ta đâu?”

      Thành chủ phu nhân nao nao, suy nghĩ lát, : “Ta nhớ rồi, hình như Phượng Thiếu lấy , muốn tìm lễ vật tặng cho Hoa tiểu thư, lễ vật xuất trước mặt, sau đó liền…”

      Thấy Già Lam nghiến răng, bộ dạng như muốn ăn thịt ngươi, thành chủ phu nhân dám tiếp nữa.

      “Phượng Thiên Sách, ngờ ngươi dám lấy đồ của ta, vậy còn xum xoe với phụ nữ khác.” Chút hảo cảm vừa rồi đều bị tức giận xóa sạch, Già Lam chống đỡ thân thể, nhảy xuống giường.

      Thành chủ phu nhân vội vàng ngăn cản: “Già Lam tiểu thư, thân thể của ngươi còn chưa lành, ngàn vạn lần đừng có lộn xộn. Nàng nghe ta , đàn ông ra ngoài gặp dịp chơi là chuyện bình thường. Nếu nàng nghiêm túc, người khổ chỉ có nàng. Nghe ta, trước tiên đem thân thể dưỡng cho tốt, chờ Phượng Thiếu quay về, ngươi coi như có chuyện gì hết, tốt mà sống chung với , cuối cùng hiểu, ai mới là người quan trọng nhất với …”

      Già Lam gì nhìn thành chủ phu nhân, thành chủ phu nhân nghĩ nàng ghen ư? Làm sao có thể!

      Bây giờ, nàng muốn giết Phượng Thiên Sách luôn ấy chứ, hỏi tự lấy, chính là kẻ trộm!

      “Ngươi đừng có cản ta! ở đâu, ta tự mình tìm!”
      fujjkolinhdiep17 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43: Chiến xa hoàng kim long lánh vàng

      Edit: Tịch Ngữ

      Phi Hoa Lâu, trong những sản nghiệp của Hoa gia.

      Hôm nay, Hoa gia mở yến hội ở đây, mời Hạo Thiên Bát công tử đến dự tiệc, bên ngoài đầy rẫy xe ngựa đủ màu, cái so với cái còn tinh xảo, khí thế ép người.

      Già Lam vội vã rời phủ thành chủ đến nơi này, nhìn màn trước mặt nàng nhịn được cảm thán. Mặc kệ là đại hay cổ đại, kẻ giàu có hống hách, nơi nào chẳng có. Có lẽ mục đích của bọn họ chính là khoe khoang mình giàu có, xuất thân của bọn họ hẳn là dựa vào xe ngựa bọn họ ngồi.

      biết Phượng Thiên Sách tới chưa? Nàng phải nhanh chóng lấy đồ trở về mới được, tránh cho chuông gió rơi vào tay Hoa tiểu thư, khi đó muốn đòi lại càng khó.

      Trong lúc suy tư, chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh nàng, thân xe làm bằng bạch ngọc, dưới ánh sáng nó lấp la lấp lánh, tia sáng lơ đễnh xẹt qua khóe mắt khiến Già Lam chú ý.

      Xe ngựa thiết kế rất xa hoa, thân xe rộng rãi, lớn hơn xe ngựa bình thường, chừng còn gấp bốn lần ý. Xe do tám con ngựa kéo, toàn bộ là thuần chủng lương câu thượng đẳng. Nhưng hấp dẫn ánh mắt của người ta nhất chính là thùng xe, nguyên khối ngọc thượng đẳng làm thủng xe ngựa, ánh sáng như tắm, lưu quang tỏa ra bốn phía.

      Nếu như nàng lầm ngọc thạch này chính là Hòa Điền Ngọc thượng đẳng, trong nhận thức của nàng, loại ngọc này người ta dùng làm vòng tay, nhẫn, và các loại trang sức bằng ngọc, chủ nhân xe ngựa này lại dùng nó làm thùng xe ngựa, là xa xỉ!

      Xe ngựa mở cửa, ba người bước xuống, bất ngờ đều là người quen cũ!

      “Già Lam? Sau nàng cũng ở đây?” Phượng Thiên Dục nhíu mày hỏi, ra muốn dùng bốn chữ ‘ hồn tan’ để hình dung nàng hơn.

      Già Lam cũng thấy buồn bực, sao chỗ nào cũng gặp hết vậy? Quay sang nhìn Hoàng Bộ Kỳ và Uất Trì Vinh đứng cạnh , hai người nọ thấy nàng, sắc mặt cũng thay đổi theo.

      “Tại sao lại là ngươi? Ngươi còn dám xuất trước mặt bọn ta nữa à, sợ nhóm bát công tử nuốt sống ngươi sao?” Uất Trì Vinh trợn mắt trừng Già Lam hung hăng uy hiếp.

      “Chu công tử, vì sao ngươi luôn chĩa mũi nhọn về ta thế hả? Ngoại trừ mười hai chữ kia, ta cũng có làm chuyện vô nhân đạo gì với ngươi?” Già Lam nháy mắt vô tội, hỏi.

      Đầu tiên, Uất Trì Vinh sủng sốt, sau đó suy nghĩ về xưng hô ‘Chu công tử’, kế đó hung hăng trừng quát nàng: “Uất Trì Vinh, ta phải Chu công tử gì hết.”

      “Phải ? Ta nghĩ ngươi họ Chu, ngươi rất hợp với dùng họ này.”

      Phải ? Đồng dạng như heo, phải nên họ Chu sao?

      Hai người bên cạnh nghe bóng gió, đồng loạt cười lên tiếng. Hoàng Bộ Kỳ đưa tay lên che miệng, ho khẽ. Phượng Thiên Dục chút che giấu cười ra tiếng. Đột nhiên, Uất Trì Vinh phản ứng kịp, sắc mặt tối sầm, muốn đánh về hướng Già Lam: “Ngươi dám trêu chọc ta?”

      Già Lam nhanh tay lẹ mắt, bước chập chững trốn sau lưng Phượng Thiên Dục, tuy rằng người này được coi là tốt tính, nhưng đối nhân xử thế tệ, theo chạy theo nàng xông vào rừng trúc liền nhìn ra được, cho nên nàng mới sợ .

      “Nhị Thiếu, ngươi mau tranh ra, hôm nay ta phải dạy dỗ nàng ta mới được.” Uất Trì Phong xoa tay, hùng hổ .

      Phượng Thiên Dục nhướng mày, đưa tay ngăn cản ta: “Được rồi, đừng làm rộn. Hôm nay, chúng ta đến Hoa gia dự tiệc, đánh nhau ở chỗ này, chẳng khác nào tát vào mặt Hoa gia. Có thù oán gì, chờ sau yến tiệc hãy .”

      “Uất Trì, Nhị Thiếu sai. nhìn phật điện cũng nhìn mặt tăng. Hôm nay, chúng ta có trọng trách quan trọng trong người, cần vì số người liên quan mà bất hòa, để người Hoa gia thấy mắc công lưu lại ấn tượng xấu với người ta.” Hoàng Bộ Kỳ nghiêm giọng , ánh mắt thâm trầm khẽ động, nhất định phải có được Hoa tiểu thư, tuyệt đối thể để cho bất kì người nào phá hoại chuyện tốt của , ngay cả người thân cận nhất cũng được!

      Già Lam nhìn Uất Trì Vinh bất đắc dĩ lui người, thèm để ý , quay đầu nhìn về Phượng Thiên Dục: “Ta tới tìm đại ca ngươi đòi chút đồ, ngươi thấy ?”

      “Tìm đại ca ta ư? Hôm nay, Hoa gia mời bát công tử bọn ta đến, đại ca ta nhảy vào làm cái gì?” Phượng Thiên Dục nhịn được .

      “Thành chủ phu nhân như thế với ta, bà ta có lí do gì gạt ta.” Già Lam .

      Phượng Thiên Dục liếc nhìn hai đồng bạn, thầm kinh ngạc. Hoa gia mời Phượng Thiếu tới làm gì? phải là người của Hạo Thiên bát công tử, lẽ nào Hoa gia muốn lôi kéo ?

      Đầu đường náo nhiệt, đột nhiên bị tiếng sư tử gào rít phá vỡ, bốn người quay đầu lại, ở đầu đường, bụi tung mù mịt, cát bay đầy trời. Cát bụi dày đặc, ánh sáng vàng xuyên thấu qua, chiết xạ vào mắt mọi người, hấp dẫn tầm mắt bọn họ.

      chiếc chiến xa làm từ hoàng kim, từ thùng xe đến guồng xe, toàn bộ đều làm bằng vàng, mặt trời chiếu xuống ánh vàng lóng lánh, làm người ta chói mắt mở ra được.

      chỉ như vậy, phía trước xe có bốn con sư tử đực, mỗi con đều có bộ lông thuần màu vàng, màu vàng kia còn chói lọi hơn cả vàng .

      Chiến xa có người lái, toàn bộ dựa vào bốn con sư tử tự mình nắm phương hướng.

      Bốn con sư tử gầm thét phá tan đám người, thẳng tiến lùi bước chạy về phía Phi Hoa Lâu.

      Hai bên đường, có vô số sạp bán hàng bị đụng ngã, chính giữa đường, mọi người chạy thục mạng. Người chạy trốn kịp, bị bốn con sư tử vàng đánh ngã, giẫm đạp lên người họ, mạnh mẽ nghiền nát qua.

      Chỉ thoáng chốc, cả con đường đều rung động.

      Bốn con sư tử vàng kéo Chiến xa tựa như thiên quân vạn mã lao tới, thể đỡ được!

      “Xe ngựa của ta!” Hoàng Bộ Kỳ chỉ kịp gào lên tiếng, chiếc xe ngựa bằng ngọc thạch thượng đẳng của bị dụng bay lên trời, chỉ nghe vài tiếng nổ lớn đồng nhất, từ trung, xe của bị đánh nát bấy.

      "Rống —— "

      "Rống —— "

      "Rống —— "

      "Rống —— "

      Bốn con sư tử vàng đồng loạt hướng về trung gào rống, tiếng vang rung trời, chiến xa hoàng kim chính xác lầm dừng ngay cửa Phi Hoa Lâu.

      Chờ chiến xa đậu xong, cả con đường đều hỗn loạn, sạp hàng đổ nhào, người qua đường bị đụng trọng thương, màn như vậy lại khiến chiến xa hoàng kim càng thêm chói mắt.

      Bốn người Già Lam đứng trước cửa Phi Hoa Lâu, đều bị giật mình, chủ nhân chiến xa này rất cuồng vọng kiêu ngạo. ràng là coi mạng người ra gì hết.

      Hoàng Bộ Kỳ thấy xe ngựa toàn bộ bị phá hoại trong nháy mắt, tức giận đến run cả người, nhưng lại câu. Trái lại, Uất Trì Vinh bên cạnh lại xông lên trước, chỉ vào người trong xe ngựa mắng: “Ngươi dám phá hư xe của tam hoàng tử, ngươi mau xuống xe, ta muốn quyết đấu với ngươi.”

      Hoàng Bộ Kỳ híp mắt nhìn về chiếc xe ngựa bị phá nát của mình, ánh mắt thâm trầm mà u ám, thấy xe ngựa mình thích bị phá hủy, tức giận muốn xì khói, nhưng được lỗ mãng. Đối phương dám phách lối cuồng vọng như vậy, đằng sau nhất định có vốn để kiêu ngạo và cuồng vọng, chưa nhìn thấy mọi thứ đối phương có, phần thắng chưa được quyết định, dám tùy tiện rat ay.

      tại, Uất Trì Vinh xông lên, ra mặt giùm , cầu còn được. chỉ cần đứng ngoài cuộc là được.

      lúc sau, trong xe ngựa truyền ra thanh lãnh khốc cuồng vọng: “Chỉ là con chó hoang cũng dám khiêu khích bổn vương? Nhanh chóng cút ngay cho bổn vương, lãng phí thời gian của bổn vương là tội đáng chết!”

      Tiếng vừa dứt, bốn con sư tử rống lên, uy thế rung trời.

      Uất Trì Vinh bị tiếng rống của sư tử làm chấn động, tức giận nhìn chằm chắm cánh cửa kia, sỉ nhục người khác mà, chưa từng có người kêu là chó hoang… cắn môi, cầm kiếm, ra sức liều chết!

      Cửa của chiến xa hoàng kim mở ra, ngón tay thon dài tinh xảo vươn ra, ngón tay bắn, bóng dáng của Uất Trì Vinh bị bắn ngược về, cả người đập mạnh vào tường Phi Hoa Lâu.

      ai thấy ra_tay như thế nào, dùng chiêu gì, nhưng chỉ cử động đầu ngón tay cách đơn giản liền đem Uất Trì Phong giết trong chớp mắt.

      Đây là thực lực như thế nào? Làm sao mới có được?

      Già Lam lấy làm kinh hãi, bị chiêu này làm kinh sợ sâu. Đây mới là thực lực cường đại, đây là sức mạnh mà nàng truy cầu và hướng tới.

      Ban nãy, nàng nghĩ chủ nhân chiến xa hoàng kim này quá mức cuồng vọng và kiêu ngạo, tại nàng còn nghĩ như vậy, lấy thực lực của đối phương, có đủ vốn để ngông cuồng như vậy. Trong thế giới của kẻ mạnh, ai có thực lực, người đó đứng ở chỗ cao, có quyền ngạo mạn!

      Đây chính là cảnh giới nàng theo đuổi!

      Vào giờ khắc này, tâm linh bị rửa tội, nàng tôn trọng sức mạnh, nhưng có nghĩa nàng đồng ý với hành động của đối phương.

      Người này ỷ vào sức mạnh của mình mà nghênh ngang phách lối đường cái. Xem mạng người như cỏ rác, đây là hành vi nàng tuyệt đối công nhận và đồng ý.

      “Chó điên cuồng dại kiêu căng, bản vương vốn nên bao dung cho các ngươi… các ngươi đứng nơi này, chết muôn vàn lần cũng đủ để tạ tội.” Thanh cuồng vọng, lần thứ hai truyền từ trong xe ra.

      Kêu người khác cuồng vọng, người cuồng vọng là mới đúng!

      Trình độ cuồng vọng của người này, đạt vượt xa phạm vi có thể tiếp nhận của Già Lam, đời này trừ ra, e là tìm ra người thứ hai rồi?

      Bên trong chiến xa, trận thanh kim loại truyền đến, bên trong xe lắc lư, hình như người bên trong muốn ra.

      Già Lam nhìn chăm chú xung quanh, rất tò mò với người trong chiến xa, đến tột cùng là người như thế nào, mới xứng đôi với cuồng vọng độc nhất vô nhị này đây?
      fujjko, linhdiep17Phương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :