1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sư phụ vô lương, ma nữ phúc hắc - Bắc Đằng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34: Phượng thiếu ra tay, rất đẹp trai!

      Edit: Tịch Ngữ



      “Tắm xong rồi, Tiểu Lam Lam, kéo ta đứng lên.” Phượng Thiên Sách lười biếng , thanh mị hoặc đầu độc lòng người, dụ dỗ người ta phạm tội.

      Hàn quang màu bạc chợt lóe qua khóe mắt, Già Lam nhận ra khác thường, quay đầu nhìn về phía cửa, đột nhiên cánh tay bị người khác dùng sức kéo, chân nàng đứng vững,… rơi vào trong thùng tắm.

      Sấm sét giữa trời quang!!!!!!!!

      Mũi tên bạc chọc thủng cửa sổ mà vào, mang theo tiếng xé gió, bay vụt đến, Phượng Thiên Sách trở tay chộp cái áo khoác vắt bình phong, áo choàng màu trắng trong tay tựa như con giao long, tiếng động rống giận, đem mũi tên cắn nuốt!

      Nhanh như gió, lẹ như tia chớp!

      Ào ào, tóc ướt nhẹp tung thành vòng cung trung, Già Lam vừa ngẩng đầu lên từ trong nước áo khoác trong tay Phượng Thiên Sách trở về vị trí cũ, môi lên nụ cười đứng đắn, thân thể trần truồng từ rời khỏi mặt nước, chậm rãi hướng về phía nàng.

      Hơi thở nồng đậm của đàn ông tới gần, cơ thể Già Lam lui về phía sau theo bản năng.

      “Ngươi làm cái gì vậy?” Già Lam tức giận nhìn , bọt nước theo tóc ướt sũng của nàng chảy xuống, cả người nàng ngâm nước ướt như chuột lột rồi. Lúc nãy té vào thùng nước tắm, có nước ngăn trở, nàng có nghe thấy bất cứ động tĩnh gì ở bên ngoài, càng ngờ được trong khoảnh khắc chớp mắt kia xảy ra chuyện gì.

      Phượng Thiên Sách dường như có nhìn thấy nổi giận của nàng, gương mặt hết sức đẹp trai phóng to trước mắt, khuôn mặt đỏ ửng vì hơi nước, mị hoặc tự nhiên, câu hồn đoạt phách.

      vươn cánh ta_tay ra, vòng qua vai phải của nàng, chống mép thùng nước tắm, đem nàng nhốt ở trong ngực, cười hết sức xinh đẹp: “Tiểu Lam Lam, bướng bỉnh, ăn vụng điểm tâm à?”

      Đột nhiên, đôi môi đào của kề sát, tìm đến khóe môi của nàng, nhàng dán lên, mang theo dòng điện tê tê.

      Già Lam hít sâu hơi, hai mắt mở lớn, cả người cứng đờ, đầu nàng hoàn toàn trống rỗng.

      Khi hai đôi môi chạm nhau, mũi tên khác lại chọc thủng cửa sổ bay vào, khí thế hung mãnh, còn mạnh mẽ hơn lúc nãy!

      Cánh tay Phượng Thiên Sách dò xét, tay phải làm động tác cầm hoa, ngón tay thon dài như ngọc điêu khắc nhàng xoay tròn, ngưng tụ thành ngón gió ngăn chặn mũi tên kia.

      Mũi tên gặp được tường gió.

      Leng keng két…

      thanh va chạm cực vang lên.

      Bốn ngón tay linh hoạt của dạo chơi, lại cực kì duyên dáng nhàng vung lên, mũi tên lập tức thay đổi phương hướng, tiếng động bay vào áo ngủ bằng gấm đặt giường…

      Mặc dù thanh cực kì , nhưng Già Lam vẫn nhạy bén cảm nhận được, bỗng nhiên nàng hoàn hồn, đưa tay muốn đẩy Phượng Thiên Sách trước mặt tránh ra, lại nhanh hơn, nụ cười xinh đẹp mặt im lặng nở rộ. giơ tay lên, rất nhanh liền tháo cây trâm cài tóc của nàng xuống, bàn tay vừa chuyển, trâm cài tóc vụt ra khỏi tay, vẽ ra luồng khí, hướng lỗ thủng cửa sổ do mũi tên tạo thành bay vèo ra ngoài…

      Động tác lưu loát liền mạch, như nước chảy mây trôi, chút trúc trắc nào hết.

      Động tác tao nhã nhàng như mây trôi, nhưng lại tàn nhẫn tráo trở, mạnh như vũ bão!

      Ngoài cửa sổ, mũi tên thứ ba mang theo khí thế giết tuyệt, đánh chớp nhoáng mà đến.

      Giữa đường gặp phải trâm cài tóc bay ra.

      Choang!

      Trâm cài tóc cư nhiên có xu thế áp đảo, đánh bay mũi tên, mang theo tiếng vù vù, kiên định bay vọt về phía chủ nhân của mũi tên.

      À!

      Chủ nhân của mũi tên chỉ kịp trợn to hai mắt, cây trâm cài tóc làm bằng gỗ cắm vào giữa tâm mi của y, y thẳng tắp ngã xuống đất mà chết… Bị giết bằng kích!

      có cây trâm trói buộc, tóc ướt rơi rớt mất trật tự dính vào gò má Già Lam, che lại tầm mắt nàng. Đột nhiên, nàng cảm giác có cái gì đó nhàng xẹt qua chân tóc của nàng. Chờ nàng đẩy hết mấy sợi tóc dinh dính sang bên, đáng tiếc bỏ lỡ mọi chuyện, chỉ có thể nghi ngờ nhìn lỗ thủng cửa sổ.

      Trong khi ánh mắt còn rời rạc, tường da thịt màu hồng nhạt che tầm mắt của nàng: “Cây trâm kia xấu, làm sao xứng với người phụ nữ của ta được chứ? Ngày khác, ta tặng nàng cái tốt hơn!”

      Già Lam ngước mắt nhìn lên, lúc này mới chú ý, thân thể thon dài của Phượng Thiên Sách gần như là bại lộ hoàn toàn trước mặt nàng, đường cong hoàn mỹ, cơ bắp thể ràng, hai chân thẳng tắp thon dài, còn có… (N: *trố mắt* cái gì hả chị????? O.O)

      Giọt mồ hôi lớn rớt trán Già Lam, nàng bình tĩnh rũ mắt xuống, người này chỉ là nghiêt gợi cảm, ràng chính là đứa con cưng của trời, chiếm hết thảy thứ tốt đẹp!

      nghiệt này… ngờ lại tỉnh bơ phơi chim trước mặt nàng, đặt nàng vào trong mắt sao?

      Nàng cúi đầu, hai mắt nàng gắt gao nhìn thẳng vào Tiểu Sách Sách của , ngươi để cho ta xem, ta liền cố hết sức mà ngắm nghía! Nếu …chẳng phải là nể mặt sao?

      Tiểu Sách Sách bị nàng nhìn chằm chằm như vậy càng ngày càng kiêu ngạo, môi của nàng nhếch lên nụ cười tà ác, lộ ra nụ cười mê người và chiến thắng: “Phượng Thiếu là nhân vật phong lưu như thế, sao chim chóc của ngươi như vậy… như vậy…”

      Nàng cố ý làm ra vẻ muốn lại thôi, khẽ lắc đầu, biểu tình thất vọng.

      Thân thể Phượng Thiên Sách ràng lay động, môi mỏng nhàng co quắp vài cái.

      Già Lam gật đầu, ánh mắt chuyên chú, vừa lắc đầu vừa tiếc hận : “Phượng Thiếu là người tuấn kiêu ngạo, các theo đuổi ngươi nhiều như thế, ta rất là lo lắng giùm cho mấy kia.”

      Khóe môi Phượng Thiên Sách co rút mãnh liệt.

      Gương mặt Già Lam giống như chuyên gia, ngừng lắc đầu: “Hết cách rồi, khuyết điểm bẩm sinh, cũng phải dùng đồ bổ là có thể cải thiện được, phải điều trị từ gốc nha!”

      Mắt phượng xinh đẹp của Phượng Thiên Sách trầm xuống, đột nhiên lấn tới, khoảng cách hết sức gần nhau. Đáy mắt lên tia khát máu và băng lạnh, nhưng rất nhanh bị nhu tình và bất đắc dĩ thay thế, mặc dù như vậy, cũng đủ để khuấy động tầng tầng bọt biển trong lòng Già Lam, đánh mất tâm hồn.

      Ào ào…

      Tạo nên trận nước chảy, khuôn mặt tuấn tú tuyệt mĩ của Phượng Thiên Sách nhanh chóng rút lui, ưu nhã phi thân, nhảy ra khỏi thùng nước tắm, tiện tay cầm áo khoát bình phong, đem áo mở ra bao bọc lấy thân thể hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật điêu khắc. Đôi chân trần của như gió, quay đầu ra khỏi phòng.

      Già Lam rất vất vẻ mới hoàn hồn từ ánh mắt khát máu và băng lạnh của , đáy lòng vẫn còn rung động, nàng ôm tim của mình, tâm tình lâu có bình tĩnh lại được.

      Đợi khi bình tĩnh lại, nàng bĩu môi, cái này là tức giận hả? Tức giận mới tốt!

      Ai bảo trêu chọc nàng trước làm chi, còn khiến cho nàng ướt nhẹp như vậy? Nàng chỉ là đánh trả lại thôi mà!

      Từ trong thùng nước tắm ra, nàng cất bước về phía cửa sổ, ngón tay lặng lẽ vuốt lên lỗ thủng cửa sổ, nàng híp mắt lạnh lại, lộ ra chút nghi ngờ.

      Hành động kì quái khi nãy của Phượng Thiên Sách, còn có tiếng xèo xèo cực kì vang lên, cùng với thanh hất tóc của nàng… Mọi chi tiết cho nàng biết chuyện, vừa rồi chắc chắn xảy ra chuyện!

      Nàng rất nhanh rời khỏi phòng, ước chừng phương hướng từ lỗ thủng, dọc đường tìm được gốc cây hòe cổ xưa.

      Chỗ đó, có bất cứ bóng người nào, mặt đất còn lưu lại mấy giọt máu rỉ xuống, vết máu còn chưa có khô.
      Phương Lăng, linhdiep17Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Cơn bão kết thúc xóa sạch , rời

      Edit: Tịch Ngữ










      Ánh trăng mông lung kéo dài ở cuối hành lang, ánh trăng chiếu vào bóng lưng phiêu dật, tóc dài như mặc ngọc, mang theo chút ẩm ướt, buông xuống đến đầu gối, phiêu đãng theo làn gió. Trong lúc áo tắm phong phanh lay động để lộ ra đôi chân thon dài, mị hoặc vô cùng, lại phát ra ánh sáng trong sạch thiêng thiêng, người như vậy làm sao có thể là tạo hóa của thế gian?

      “Đúng là đáng ghét… Nên trừng phạt nàng như thế nào đây?” thanh như có như từ miệng trào ra, tự mình lầu bầu, cũng chỉ có bản thân mới nghe được lời mình , cảm xúc của chính mình.

      “Phượng Thiếu, thuộc hạ điều tra ràng, thích khách là cao thủ từ hoàng thành đến, người sai khiến có thể là ai?” Trong bóng tối của hành lang, bóng người tới, cung kính khom lưng.

      “Triệu gia.” Giọng điệu khẳng định, Phượng Thiên Sách sớm có đáp án.

      Già Lam vốn ở thành Lạc Xuyên, danh tiếng của nàng chưa có nhiều người biết, làm sao lại đắc tội với cao thủ ở hoàng thành? Chỉ có khả năng duy nhất, chính là người nhà Triệu gia ghi hận nàng, cho nên mời cao thủ ở hoàng thành đến giết chết nàng.

      Ánh mắt Phượng Thiên Sách khẽ trầm xuống, con ngươi màu đen tràn đầy lạnh lẽo.

      Tần quản gia quan sát vẻ mặt của chủ tử, đánh liều thăm dò: “Phượng Thiếu, dọc đường ngươi chăm nom Già Lam tiểu thư như vậy, chẳng lẽ ngươi động lòng với nàng ấy?”

      Mặt Phượng Thiên Sách lạnh nhạt khẽ lườm ta cái, ánh mắt mang theo vài phần cảnh cáo.

      Tần quản gia nuốt ngụm nước bọt, vội vã thu hồi ánh mắt dò xét, lại ngờ chủ tử nhà mình hờ hững : “Chỉ là tiểu nha đầu đáng mà thôi…”

      Lời này chẳng biết là cho Tần quản gia nghe, hay là cho nghe nữa.

      “Nếu chủ tử có lòng với nàng ấy, chi bằng hãy để ý tới Hoa tiểu thư , lấy điều kiện của chủ tử, chỉ cần chủ tử bỏ chút tâm tư, thế gian này có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt ngươi! Cưới được tiểu thư của Hoa gia, chẳng khác nào chiếm được ủng hộ của toàn bộ Hoa gia, như vậy chủ tử…”

      Tần quản gia mới được phân nửa, nhìn thấy sắc mặt u của chủ tử nhà mình, ta thầm cắn lưỡi, tiếp.

      Lúc Già Lam xem xét vết máu đất, chút nghi ngờ trong lòng lại càng lớn dần, nếu như khi nãy có thích khách xuất , từ vị trí và lỗ thủng cửa sổ có thể đoán ra được, người thích khách muốn giết chính là nàng!

      Con ngươi trong trẻo lại lạnh lùng trầm xuống, miệng Già Lam vô cùng chính xác phun ra hai chữ: “Triệu gia!”

      Ngoại trừ Triệu gia, nàng nghĩ ra được còn có người nào muốn dồn nàng vào chỗ chết!

      Được lắm! Cái này nàng nhớ kĩ! Sớm muộn gì nàng cũng trả lại cho Triệu gia cả vốn lẫn lời!

      Lần này, thích khách ám sát thất bại, chắc hẳn là Phượng Thiên Sách thành phá hoại, nhớ lại hành động quái dị lúc nãy của , nàng có chút hiểu ra.

      Phượng Thiên Sách đúng là đơn giản, càng ngày càng bí , khiến nàng thể nhìn thấu.

      Trong đầu xẹt qua ánh mắt sâu sắc của , con ngươi lạnh lẽo mà khát máu, chợt lóe lại lập tức biến mất. Đó là ảo giác của nàng sao? Vì sao trong nháy mắt, nàng cảm nhận được sát ý trong đáy mắt của , giây kế tiếp, sát ý kia lại biến mất dấu vết?

      Còn nữa, vì sao cứu nàng, vì sao muốn giúp nàng? Nàng tuyệt đối tin lí do thường , thích nàng? Nàng thà tin cố tình trêu chọc nàng hơn, lấy đau khổ của người khác làm nền tảng cho niềm vui của chính mình!

      Chán nản gãi đầu, chuyện khi nãy, giận rồi sao?

      Nếu giận , làm sao nàng có thể tiếp tục ‘kế hoạch diệt trừ liên’?

      “Hay là tìm xin lỗi, là cái kia của ra cũng thẳng tắp hùng vĩ?” Già Lam nhíu mày, lẩm bẩm, rất nhanh lại lắc đầu như trống lắc, dẹp bỏ cái ý nghĩ điên rồ này: “ được, chừng nghĩ rằng mình mát , tiếp tục làm nhục , cái này chẳng phải tội càng thêm tội sao…”

      Nàng xoắn tóc của mình, tới lưi trước cửa phòng, hồn nhiên biết Phượng Thiên Sách quay lại. đứng trong bóng tối, tò mò nhìn nàng, đem mấy lời lầu bầu của nàng thu vào tai.

      Khóe môi kéo lên thành hình vòng cung hoàn mĩ, Phượng Thiên Sách cất bước, trong bóng tối bước ra. Mắt chớp thong dong vào phòng.

      Già Lam thấy , trong lòng đấu tranh hồi, ngẩng đầu lên, nàng cũng mặt dày theo sau.

      Phượng Thiên Sách dựa vào cạnh cửa, đôi chân thon dài đan chéo nhau… như như bên dưới áo tắm phong phanh. Vạt áo trước ngực mở rộng lộ ra da thịt hồng hào, càng khiến người ta mê hoặc.

      cứ như vậy lười biếng đứng ở đó, lẳng lặng chờ nàng tới. Hình ảnh này giống như con chồn bạc ngàn năm biến thân, hết sức mê hoặc.

      Đối mặt với con nghiệt do trời tạo này, cần rất nhiều nhẫn nại. Già Lam cố gắng khắc chế nhịp tim đập thình thịch, bước tới trước mặt , nàng bàn bạc rất sinh động: “Phượng Thiếu, ngươi biết ? Khi nãy, ta phát bên kia có vết máu, chậc chậc, đám thích khách đần độn này là to gan lớn mật, dám ám sát Phượng Thiếu ngươi! đúng là mượn gan trời! Nhưng mà ngươi đừng sợ, ta bảo vệ ngươi, tối nay tấc ta cũng rời khỏi ngươi đâu, tuyệt đối để cho đám thích khách này đụng đến ngươi!”

      phen hùng hồn, lại bị câu của Phượng Thiên Sách đập tan thành mây khói.

      “Nàng muốn tìm ta nhờ giúp đỡ cứ thẳng , ta cũng giúp nàng.”

      “Ặc…” Nhìn thấy vẻ mặt ‘ta nhìn thấy ngươi từ lâu rồi’ của , Già Lam cười gượng, hết sức lúng túng, nhưng nàng rất có tinh thần đánh mãi bao giờ chết của Tiểu Cường, nhanh chóng phấn chấn, cố gắng mà tâng bốc: “Phượng Thiếu chính là Phượng Thiếu, lòng dạ rộng rãi, bụng dạ tể tướng có thể chèo được thường nha…”

      Cửa phòng nhanh chóng bị đóng lại, ánh nến trong phòng tắt, ánh trăng dịu dàng rót vào.

      Sáng sớm thức dậy, nhìn thấy đóa liên cánh tay mình mất cánh nữa, tâm trạng của Già Lam liền tốt lên. Nhớ tới ước hẹn trong rừng trúc của tối qua. Nàng nhanh chóng thu dọn chút, liền chạy đến rừng trúc chờ đợi. Về phần Phượng Thiên Sách tỉnh lại từ bao giờ, hôm nay muốn đâu, nàng cũng thèm quan tâm, hoàn toàn giống như cơn bão qua quét sạch mọi thứ, liền phủi mông rời !

      Nàng vừa mới rời , Phượng Thiên Sách lập tức tỉnh lại, ánh mắt hơi trầm xuống, sâu lường được.

      lâu sau, con khổng tước lộ vẻ mệt mỏi và buồn bực từ cửa sổ bay vào. ngờ chủ nhân lại bắt nó đến hoàng thành truyền tin, vào thời điểm quan trọng, làm sao nó có thể rời được chứ? Ngộ nhỡ người xấu xí bắt nạt chủ nhân nhà nó phải làm sao, chẳng phải nó bảo hộ được chủ nhân khi cần thiết à? Chủ nhân của nó ‘xinh đẹp’ như vậy, ‘khuynh quốc khuynh thành’ như vậy, có nữ nhân nào có thể bảo trì ‘ngồi trong lòng mà loạn’ với chủ nhân của nó ?

      Từ thành Tử Nguyệt đến hoàng thành, đường ngày đêm.

      Nó cứ thế về về trong đêm. vì cái gì hết, đề phòng cái người xấu xí kia!

      biết trong đầu tiểu tử kia chứa cái giống gì, suốt ngày suy nghĩ làm cách nào để tranh thủ tình cảm với Già Lam…

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Già Lam, thần bảo hộ?

      Edit: Tịch Ngữ


      “Thiên Thiên, có đuổi kịp sư phụ ? Lão nhân gia có chỉ thị gì ?” Ngón tay thon dài như ngọc đùa giỡn tiểu thú, Phượng Thiên Sách nhàn nhạt hỏi.

      Lông chim mình tiểu khổng tước run lên, bất đắc dĩ lầm bầm: “Đuổi kịp! Ông ấy , chủ nhân ngài chỉ cần nghĩ biện pháp trừ bỏ đóa liên người xấu… ặc kia là được, để nàng sống khỏe mạnh là tót rồi, về sau ông cho chủ nhân câu trả lời.”

      Tiểu khổng tước thành lè lưỡi, nó có thói quen thầm nguyền rủa người xấu xí kia rồi, cho nên mới thốt ra ba chữ ‘người xấu xí’ mà hề suy nghĩ. Trước mặt chủ nhân có khí chất tao nhã, lịch , làm sao nó buông lời thô tục được? có văn hóa! (N: sao ta ưa con gà này lắm ==’’’)

      Đôi mắt có thần rầu rĩ, nó sùng bái chủ nhân tới mức mù quáng, khiếu thẩm mĩ của nó cũng rất cao, hoàn toàn khác biệt với người bình thường.

      “À, sư phụ ra tiêu sái ha…” Phượng Thiên Sách nở nụ cười nhợt nhạt, vô cùng tao nhã, ai đoán được ý nghĩ của .

      Rừng trúc dưới ánh nắng mặt trời, lại là cảnh vật tuyệt vời khác.

      Già Lam xuyên qua rừng trúc, men theo tiếng chuông gió, cất bước vào căn nhà trúc.

      Trong căn nhà trúc bóng người, nam tử tình cờ gặp mặt kia chưa đến, chỉ có chuỗi chuông gió thạch đong đưa giống như truyền từng nốt nhạc hoan nghênh nàng đến. Từng tia sáng len lõi qua từng cành lá, chiếu rọi vào chuông gió thạch , màu sắc rực rỡ tựa như mộng ảo…

      đẹp!

      Trong lúc nàng ngắm nghía, đạo thành dễ nghe từ sau lưng nàng truyền đến, nốt nhạc từ hai bên chái nhà giao hội cùng chỗ, đúng là thành tuyệt diệu của trời xanh.

      Chớp mắt, đầu nàng lướt qua huân thanh của Phượng Thiên Sách, huân thanh sâu sắc mà rung động lòng người. Nếu giọng đó hòa vào tiết tấu của tiếng chuông gió này, chẳng biết sinh ra hiệu quả gì nhỉ?

      Sặc, vì sao lại nhớ tới ? Bỗng nhiên nàng lắc đầu, xem ra ở chung khá lâu, nàng bị đầu độc càng lúc càng nặng rồi, ngờ thỉnh thoảng nàng lại nhớ tới , được nha!

      “Nàng đến rồi sao?” Từ phía sau, giọng thanh nhã vang lên, phải hỏi mà là khẳng định.

      Già Lam hoàn hồn, lúc nàng quay đầu lại, người kia cách nàng tới năm bước.

      “Ta tới.”

      Già Lam ung dung bước lên, về phía . Hết sức tự nhiên vươn tay về phía cổ tay , muốn đỡ , ai ngờ lại bắt hụt, tay có phòng bị tránh né rất là nhanh!

      Già Lam sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn về phía , gương mặt như tiên như ngọc của lên nụ cười nhàn nhạt, nhìn ra bất kì đầu mối nào, nhưng nàng cảm nhận được vẻ xa cách và đề phòng của . Cái loại xa cách và đề phòng này cũng phải nhằm vào nàng, ngược lại giống như thói quen được gom góp từ năm này qua tháng nọ, cứ phản ứng cách tự nhiên như thế.

      “Ặc, ta chỉ muốn dẫn đường cho ngươi, có ý gì khác đâu.” Nàng cảm thấy cần phải giải thích chút, nếu hiểu lầm nàng kiếm cớ đùa giỡn .

      Đôi môi mỏng của giương lên, nụ cười dịu dàng rộ lên, tay phải vươn ra, đưa về phía người trước mặt: “Vậy làm phiền.”

      Lần này, đổi lại Già Lam do dự, nàng nhón chân lên, thuận tay bẻ cành trúc, đặt đầu vào lòng bàn tay .

      “Ta dẫn ngươi !”

      Tay ràng dừng lúc, bốn ngón tay chậm rãi nắm lên, dưới dẫn dắt của nàng, vào căn nhà trúc.

      “Ta là Già Lam, còn chưa có hỏi ngươi, ngươi tên gì vậy?”

      trầm mặc trong chốc lát, : “Tiêu Bạch.”

      “Ngươi họ Tiểu hả?” Già Lam suy đoán, đối phương cười dịu dàng trả lời, Gia Lam liền coi như ngầm chấp nhận: “Tiêu Bạch, ngươi có thể cho ta nhìn cái chuông gió trong tay ngươi ? Thoat nhìn rất tinh xảo, rất là đặc biệt!”

      Nàng sớm ngắm trúng món đồ chơi mới trong tay , hai mắt ứa ra ánh sáng, vô cùng hăng hái.

      Tiêu Bạch giơ tay lên, đem chuông gió quấn ở ngón giữa đưa về phía nàng, ôn hòa : “Tặng cho nàng!”

      sao?” Già Lam mừng rỡ, hai tay cẩn thận tiếp nhận chuông gió từ tay , đây là chuỗi chuông gió mini rất xinh, chỉ lớn bằng bàn tay, đó có điểm xuyết mấy viên thạch được tạo hình đẹp đẽ lung linh, thủ công rất khéo léo.

      Khiến Già Lam thích, mỗi viên thạch đều có màu ngọc lam lấp lánh. Dưới ánh dương, màu lam càng thêm chói mắt, câu mất hồn phách của người ta.

      Gió nhàng rung động, thanh tuyệt vời của chuông gió liền tấu lên, có thể là cực phẩm!

      GIà Lam cực kì thích, nàng cảm thấy hình như có thể đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, từng chút cẩn thận, tỉ mỉ. Để cho nàng thích buông tay.

      “Chờ chút!” Đầu ngón tay trắng nõn của Tiêu Bạch dò xét qua đây, rất chuẩn xác chạm vào chuông gió, lấy nó ra khỏi tay nàng: “Để ta khắc tên nàng lên đó, từ nay về sau, nó chỉ thuộc về nàng, độc nhất vô nhị.”

      nhiều, nhưng từng lời châu ngọc, giọng thanh nhã và đạm mạc, khiến cho người nghe cảm thấy khoan khoái dễ chịu.

      Độc nhất vô nhị? Đúng vậy, đây chính là cái nàng muốn!

      Giữa hai đầu ngón tay phát ra ánh sáng màu thủy lam, linh khí dồi dào ngưng tụ đầu ngón tay , hình thành lưỡi dao màu lam sắc bén, sau đó bắt đầu khắc chữ lên mặt ngoài của thạch .

      Đây là Thủy Linh Thuật cực kì cao siêu! Già Lam từng thấy trong quyển sách dạy tu luyện Thủy Linh Thuật, có thực lực Thủy Linh Thuật cấp 6 trở lên, căn bản đạt được cảnh giới điêu khắc xuất thần nhập hóa như vậy. Thậm chí Già Lam cho rằng thực lực của còn cao hơn cấp 6…

      Mặt ngoài Già Lam làm bộ như bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng lại dâng lên gợn sóng nho . hiểu sao nàng sinh ra cảm giác cảnh giác với đối phương.

      Rốt cuộc là ai? Chỉ là nam tử bị mù thôi sao? Làm sao lại có sức mạnh lớn như vậy?

      họ Tiêu, nhưng nếu là đệ tử của đại gia tộc, cũng khó điều tra. Sau_khi trở về, nàng nhờ Phượng Thiên Sách tìm hiểu số tin tức có liên quan đến Tiêu gia mới được. Có lẽ tất cả được giải quyết ràng.

      “Già Lam, trong Phật Pháp ngụ ý chính là vị thần bảo hộ. Hi vọng từ nay về sau, xâu chuông gió này có thể trở thành vị thần bảo hộ của nàng…” vừa điêu khắc, vừa nóng lạnh , dáng vẻ rất chuyên tâm, làm người ta khó nhận ra là người mù.

      Thần bảo hộ… Đáy lòng Già Lam hơi rung động. Hình như nàng từng nghe qua mấy lời này, nàng còn nhớ, khi nàng còn rất , có lần nàng đói đến ngất xỉu trước ngôi đền, vị tăng nhân uyên thâm của cửa phật cứu nàng, ông chỉ cho nàng ăn cho nàng mặc, còn đặt cái tên ‘Già Lam’ này cho nàng. Mà khi đó, lời giải thích của ông hẹn mà cùng giống với Tiêu Bạch.

      Càng trùng hợp nhất là, nàng xuyên đến nơi đây, chủ nhân của khối thân thể này cũng gọi là Già Lam. Lúc đầu, nàng có nhiều cảm xúc, bây giờ nghĩ lại, dường như sâu bên trong đó mọi chuyện được định sẵn.

      Thần bảo hộ? Cuối cùng ai bảo hộ ai? Nàng bây giờ, hình như rất cần người khác bảo hộ…
      fujjko, Phương Lănglinhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: Bát công tử chi tam

      Edit: Tịch Ngữ


      Tia nắng ban mai chiếu rọi vào rừng trúc, xung quanh rừng trúc ngoài tiếng chim hót và thanh xào xạc của chuông gió, cũng chỉ có thanh đung đưa của chuông gió, thanh bình thường mà yên tĩnh.

      Lối vào rừng trúc, có ba con ngựa chậm rì rì tới gần, lưng ngựa có ba gã nam tử với ba phong cách khác nhau, cực kì hấp dẫn ánh mắt người ngoài.

      Trái phải hai gã nam tử vô cùng xuất chúng, có thể coi là ngàn dặm chọn ra . người phong lưu bừa bãi, người lạnh lùng nghiêm nghị, so với nam tử cầm đầu đứng ở giữa, hào quang sáng chói của hai người này bị lu mờ xuống.

      Phượng Thiên Dục thúc ngựa ở phía trước, khuôn mặt lạnh lùng tuấn mĩ viết hai chữ ‘buồn bực’, từ khi rời khỏi thành Lạc Xuyên, tâm trạng của chưa từng sáng sủa, trong lòng khó chịu, thể nào phun ra được.

      Cả đời chưa từng chịu thua thiệt lớn như vậy, Phượng Thiên Dục nuốt trôi cục tức này, nhưng cố tình đại ca lại che chở cho cái con Già Lam kia, lặng lẽ đem nàng ta rời khỏi thành Lạc Xuyên, khiến có cơ hội trả thù.

      híp cặp mắt lạnh lùng, tốt nhất là đừng để gặp lại Già Lam, nếu

      “Nhị thiếu, gần đây ngươi gặp chuyện khó khăn à? Sao đầu lông mày luôn dính chặt vào nhau vậy.” Nam tử bên phải đoán ý qua sắc mặt, thử dò hỏi.

      Nam tử này hai lăm hai sáu tuổi, người mặc bộ cẩm bào màu vàng, cẩm bào có thêu kì lân, đường viền làm bằng kim tuyến, vẻ ngoài nhìn lộng lẫy nhưng oai phong, đầu nam tử đội ngân quan, chính là tam hoàng tử trong hoang tộc Phượng Lân Quốc, Hoàng Bộ Kỳ .

      “Tam hoàng tử, lẽ nào ngươi nghe ư? Từ thành Lạc Xuyên truyền đến tin tức, Phượng Nhị Thiếu của chúng ta bị xấu nữ… ha ha thôi, coi như ta chưa , tránh cho Nhị Thiếu nhớ lại chuyện cũ mà đau lòng, giận cá chém thớt lên người của ta, ha ha ha…” Vị nam tử trẻ tuổi bên trái cất giọng cười ha hả, lời chua lè, cay nghiệt. Ngó lơ sắc mặt càng ngày càng đen kịt của Phượng Thiên Dục, vẫn ngừng cười to.

      Người này chính là Uất Trì Vinh, chính là đại thiếu gia Uất Trì Phong của ngũ đại thế gia ở hoàng thành, cũng là thành viên của Hạo Thiên Bát công tử như Hoàng Bộ Kỳ và Phượng Thiên Dục. mặc bộ cẩm bào màu xanh, hoa lệ mà giàu sang, bên thêu nhiều đóa hoa rực rỡ, thoạt nhìn rất sôi nổi rất cao quý, thế nhưng quá mức cao quý thành ra tầm thường.

      Khóe môi lạnh lùng của Hoàng Bộ Kỳ nhếch lên thành hình vòng cung, lộ ra hứng thú: “ nghe chút , có phải bổn hoàng tử bỏ lỡ chuyện hay gì ?”

      “Đây tuyệt đối là trò hay, ta nghe …” đợi Uất Trì Vinh hết câu, luồng gió quét ngang qua gò má , sức mạnh và phương hướng đều rất chính xác, khiến mặt Uất Trì Vinh cọ xát. Đằng sau , hàng trúc xếp thẳng hàng ngã nghiêng xuống, hoàn toàn bị chặn đứt… Khiến sợ đến dám mở miệng.

      “Ngươi dám thêm câu nữa đừng có trách ta nể mặt.” Mắt Phượng Thiên Dục lên giá rét, giấu sát khí, xong, vung roi lên, tăng nhanh tốc độ của ngựa, chạy sâu vào trong rừng trúc.

      Uất Trì Vinh ngẩn ngơ đứng tại chỗ, hồi sau mới tỉnh người, thở dài than vãn: “Phượng Thiên Dục hổ là tài năng thiên phú của Phượng gia, Phong Linh Thuật của hình như sắp đến đỉnh của cấp 6 rồi…”

      “Đúng vậy, Phượng Thiên Dục là người có thiên phú nhất của Phượng gia, đối với Phượng Lân Quốc, biết là chuyện mừng hay lo.” Hoàng Bộ Kỳ nhìn lom lom vào bóng lưng Phượng Thiên Dục, ánh mắt trầm xuống, có chút suy tư.

      Phượng Thiên Dục thúc ngựa chạy được khoảng cách, đột nhiên trong rừng trúc xuất bốn gã cao thủ, chặn lại đường của .

      “Rừng trúc này được phong tỏa, mời công tử về!” trong bốn gã cao thủ , vẻ mặt kiêu căng.

      Phượng Thiên Dục híp mắt lại, liếc mắt nhìn về phía sâu trong rừng trúc, lạnh lùng : “Các ngươi là ai? Dựa vào cái gì phong tỏa rừng phong tỏa rừng? Nếu hôm nay ta nhất quyết muốn vào đó, các ngươi có thể làm gì ta?”

      Muốn bàn việc kiêu căng, quét mắt xem toàn bộ Phượng Lân Quốc, có kẻ nào so sánh được với Phượng Thiên Dục?

      chính là nhị thiếu gia của Phượng gia đệ nhất gia tộc đất Phượng Lân này, dù là tam hoàng tử của của hoàng tộc cũng phải nhìn sắc mặt của . Còn ai dám bắt nhìn sắc mặt chứ?

      Phượng Thiên Dục cười lạnh lùng, trong lòng bàn tay ngưng tụ phong cầu, vốn dĩ chỉ muốn hù dọa đối phương, để cho bọn họ biết khó mà lui, ai ngờ đối phương hề biến sắc, kiên trì : “Nếu công tử vẫn cố chấp xông vào rừng trúc, vậy hãy bước qua thi thể của bọn ta mà !”

      Cao thủ ngờ thái độ của đối phương lại cứng rắn như vậy, cũng hỏi đối phương có thân phận gì, chỉ cần câu , muốn xông vào rừng trúc. Chuyện như thế này phải hạ gục bốn người bọn họ, còn cái gì để .

      Đầu lông mày Phượng Thiên Dục hơi nhíu lại, hộ vệ của gia đình bình thường có lòng can đảm như vậy. Khi nhìn thấy thực lực của mà vẫn có thể duy trì thái độ cứng rắn và ung dung. Mắt nhìn lướt qua huy chương đeo bên hông của bọn họ, bốn người đều là Kiếm Sư cấp 6, tổ hợp có thực lực mạnh mẽ như thế, hèn chi bọn họ sợ.

      Kỳ quái, từ khi nào trong thành Tử Nguyệt xuất thêm nhân vật nổi tiếng? Có thể khiến cho bốn Kiếm sư cấp 6 phục tùng?

      Cho dù có thân phận cao quý như và tam hoàng tử, cũng có tư cách bắt bốn vị kiếm sư cấp 6 bảo hộ, có được gã kiếm sư cấp 6 làm bảo vệ là tốt lắm rồi, người này lại khiến cho bốn kiếm sư cấp 6 làm bảo hộ, thân phận của càng khiến cho người khác muốn tìm tòi nghiên cứu.

      Lòng hiếu kỳ của càng lớn, càng muốn tìm tòi cho ra lẽ.

      “Nhị Thiếu, có chuyện gì vậy?” Hoàng Bộ Kỳ và Uất Trì Vinh từ đằng sau chạy tới.

      Phượng Thiên Dục cười lạnh lùng, có đáp lời.

      “Ba vị công tử, mời các ngươi quay trở về, công tử nhà ta thích yên tĩnh, thích bị người ngoài quấy rầy.” Vị cao thủ nghiêm túc, lạnh lùng .

      “Ha, công tử nhà ngươi thích yên tĩnh có thể đem phong tỏa cả khu rừng à? đủ phô trương nhỉ? Vậy nếu công tử nhà ngươi thích mảnh rừng trúc này, ghét bỏ nó làm chướng mắt , có phải các ngươi đem toàn bộ rừng trúc chém hết hay ?” Uất Trì Vinh lạnh lùng châm biếm.

      Đối phương kiêu ngạo nịnh hót, : “Nếu công tử ra lệnh, chặt mảnh rừng trúc có làm sao?”

      “Ngươi…” Uất Trì Vinh định cái gì đó, Phượng Thiên Dục giành trước: “Ta tin hôm nay ta thể xông vào cánh rừng này, để xem các ngươi ngăn cản ta bằng cách nào? Uất Trì huynh, tam hoàng tử, mấy tên này giao lại cho các ngươi!”

      Trường tiên vung lên, thúc ngựa chạy như bay, xông phá cản trở của bốn vị cao thủ, chạy xông vào rừng trúc.

      “Ngăn lại!” Bốn vị cao thủ đuổi theo, lúc này có hai con ngựa nhanh chóng chạy qua, cản tầm mắt của bọn họ.

      “Ha ha, kiếm sư cấp 6 hả? Để bổn hoàng tử thỉnh giáo cao chiêu của các ngươi !”

      Hoàng Bộ Kỳ và Uất Trì Vinh cùng nhau đánh nhau với bốn vị cao thủ.

      Phượng Thiên Dục đường thúc ngựa chạy gấp, xuyên qua rừng trúc, men theo tiếng chuông gió, cuối cùng cũng tìm được căn nhà trúc, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy bóng dáng quen thuộc ở trong nhà, ánh mắt chợt lóe: “Già Lam?”


      --- ----
      fujjko, Phương Lănglinhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38: Đồng bạn ngu như con heo

      Edit: Tịch Ngữ

      Già Lam ngồi quay mặt ra cửa sổ, cho nên Phượng Thiên Dục liếc mắt liền nhìn thấy. Trong phòng trừ Già Lam còn bóng lưng màu xanh nhạt nữa, Phượng Thiên Dục rất hiếu kỳ, người có thể sai khiến bốn kiếm sư cấp sáu là người như thế nào?

      là ai?

      ngờ thành Tử Nguyệt lại xuất nhân vật lớn như vậy, còn phô trương hơn cả đại ca !

      “Phượng Nhị Thiếu?” Già Lam nhìn thấy Phượng Thiên Dục, nhướng mắt đứng lên, đối với Tiêu Bạch : “Ta ra ngoài xem chút!”

      Chuông gió thạch bên hông khẽ đung đưa, mang theo tiếng ngân réo rắt, đôi mi thanh tú của Tiêu Bạch khẽ lướt, nghiêng đầu, đuổi theo tiếng chuông gió…

      “Ủa? Nhị Thiếu, cưỡi ngựa tới hả?” Già Lam làm bộ ngạc nhiên rất chi là khoa trương, cố tình liếc lưng ngựa, ánh mắt như muốn xem lưng ngựa có lưu lại vết máu gì hay .

      Sắc mặt Phượng Thiên Sách liền trầm xuống, mơ hồ cảm thấy nơi nào đó có chút đau, con này vừa gặp mặt liền chọt vô chỗ đau của , ràng là chán sống mà!

      “Nam nhân ở với nàng là ai?” Lúc này, so với tức giận càng tò mò về thân phận của người đàn ông trong phòng kia hơn.

      Già Lam quay đầu lại, thấy bóng lưng ở bên cửa sổ, nàng giọng cười: “Từ khi nào Nhị Thiếu giống gà mẹ vậy, ngay cả chuyện ta kết bạn với ai cũng muốn quản?”

      “Kết bạn? Giữa nam và nữ có tình bạn sao?” Phượng Thiên Dục hừ tiếng, mỉa mai: “ bên nàng quan hệ mập mờ với đại ca ta, bên lại cùng người đàn ông khác gặp mặt riêng, ta thựa xem thường nàng, ngờ phụ nữ có diện mạo xấu xí như nàng lại có thủ đoạn lừa gạt đàn ông giỏi như vậy!”

      Già Lam dở khóc dở cười, nghe giọng điệu của giống như đại ca của kêu tới đây bắt gian…

      “Hèn gì Nhị Thiếu gần nữ sắc, ra trong đầu ngươi toàn chứa mấy chuyện nam nữ dơ bẩn. Nếu như ngày nào đó ngươi bắt đầu có ý muốn gần gũi với con , ta liền có đủ lí do hoài nghi, ngươi nảy sinh tà niệm nên có đối với đó, bởi vì… tư tưởng của ngươi thuần khiết, so với chim cút còn cút hơn!”

      “Nàng cái đáng chết…” Phượng Thiên Dục tức giận muốn ra_tay dạy dỗ nàng, lúc này, bên ngoài cánh rừng truyền đến tiếng kêu cứu của hai đồng bạn: “Nhị Thiếu, mau cứu mạng! Bọn họ phải có bốn vị kiếm sư cấp sáu, mà là tám… Bọn ta chịu hết nổi rồi!”

      Tam vị kiếm sư cấp sáu, Phượng Thiên Dục giật mình. Ánh mắt bắn về phía người đàn ông ngồi trong phòng, càng thêm tò mò về thân phận kẻ này.

      ngờ có thể khiến kiếm sư cấp sáu ra sức bảo vệ , là thần thánh phương nào?

      “Hôm nay, ta nhất định phải nhìn xem gian phu của ngươi là ai?” Dứt lời, xô Già Lam, chạy về phía phòng trúc.

      Già Lam còn hoài nghi, mấy vị kiếm sư cấp tám ở đâu ra, đột nhiên cơ thể bị người ta va chạm: “Phượng Thiên Dục, ngươi đứng lại đó cho ta!”

      Thoáng cái, bốn phía trong phòng trúc, mưa gió bão táp, gió thổi xào xạc, gậy trúc cuồng say.

      Tám cổ kiếm khí từ trong rừng trúc đột kích đập tới, cùng tới trước cửa phòng trúc, đan xen vào nhau, tạo thành cái lưới, mạnh mẽ ngăn cản đường của Phượng Thiên Dục.

      “Hử?” Mặt mày Phượng Thiên Sách kích động, rút lui lại mấy bước, nếu đoán sai. Tám cổ kiếm khí này đến từ tám vị kiếm sư cấp sáu, cách khác, trong cả khu rừng trúc này, có ít nhất mười sáu vị kiếm sư cấp sáu bảo vệ cho người…

      hít hơi khí lạnh, kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông trong phòng. Hết sức tò mò thân phận của đối phương, nhưng mà cũng biết, thể đến gần căn nhà kia, có lòng tin lấy địch tám, lại còn đối phó tám vị kiếm sư cấp sáu.

      Ngừng lại hơi, chỉ có người trong nhà vẫn hề nhúc nhích, tám gã kiếm sư cũng kề cà thân. Thoạt nhìn đối phương có ý định làm khó . xoay người, đáy mắt xẹt qua tia trầm, túm lấy cánh tay của Già Lam, kéo nàng ra ngoài rừng trúc.

      “Ngươi kéo ta làm cái gì?” Già Lam hơi buồn bực, Phượng Thiên Dục muốn tìm hiểu thân phận của người đàn ông kia từ miệng nàng sao?

      “Lẽ nào nàng muốn tiếp tục ở lại với gian phu kia, tiếp tục hẹn hò mờ ám?” Phượng Thiên Dục tức giận rống với nàng, lôi nàng , ép buộc nàng cùng: “Chờ khi gặp được đại ca, để xem nàng làm sao giải thích?”

      Già Lam hết biết gì luôn, có phải lo chuyện bao đồng nhiều quá rồi ? Đừng nàng và đại ca căn bản có quan hệ, cho dù có, lấy tư cách gì mà xen vào?

      Quay đầu liếc mắt về phòng trúc, người trong nhà cũng hề nhúc nhích, bóng lưng điềm tĩnh lại như tiên, dường như hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, vì muốn Phượng Thiên Dục quấy rầy , Già Lam gào to với tấm lưng của người nào đó: “Tiêu đại ca, ta về trước, ngày mai lại gặp!”

      Còn có ngày mai nữa hả? Phượng Thiên Dục thở phì phò, dùng sức nắm chặt tay nàng, lôi ra ngoài.

      Chờ khi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất trước phòng trúc, Tiêu Bạch chậm rãi đứng lên, thong thả tới bên khung cửa sổ, tám vị kiếm sư thân ở bốn phía đều xuất , đứng trước cửa sổ.

      “Công tử, người cứ thả như vậy sao?” Kiếm sư đứng đầu hỏi.

      Mặt Tiêu Bạch hướng về cửa sổ, gió thổi tóc phất phơ, ánh sáng thần thánh như xuất gương mặt , vẻ mặt tao nhã thể với tới.

      “Để bọn họ …” Giọng của dần dần mờ ảo, tia nắng ban mai rơi vào gương mặt thuần khiết như tuyết của , ánh sáng lướt qua, cả người như biến ảo trong đó.

      Già Lam đâu có nghĩ tới trong rừng trúc lại có nhiều cao thủ ấn núp như vậy. Nếu như cho phép của Tiêu Bạch, người ngoài tuyệt đối có cơ hội bước vào rừng trúc nửa bước… Nên nàng đoán, thân phận của Tiêu Bạch đơn giản, nhưng vì sao lại đơn độc xuất trong rừng trúc thế kia?

      Tiếng cười khẽ tự giễu, ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy hai người Hoàng Bộ Kỳ và Uất Trì Vinh, dáng vẻ của hai người này có chút nhếch nhác, xem ra vừa trải qua hồi đại chiến, nhưng mà nhìn chung quanh, có bất kì bóng dáng ai khác.

      “Người đâu? hết rồi hả?” Phượng Thiên Dục hỏi.

      rồi! Nếu bọn ta chết ở chỗ này rồi… Ra tay là độc ác, bọn ta đều hiểu thân phận của mình, vứt bỏ đối phương cũng được, vẫn như cũ xuống tay độc ác với bọn ta. Má ơi, nếu để ta điều tra được đối phương là ai, ta nhất định giết !” Uất Trì Vinh kéo ống tay áo bị kiếm khí của đối phương chém nát bét, tức giận .

      “Coi như xong, người ta có mười sáu vị kiếm sư cấp sáu bảo vệ, ngươi có thể đến trước mặt , ta liền bái phục ngươi!” Phượng Thiên Dục lạnh giọng cười nhạo.

      “Gì? phải tám mà là mười sáu hử? Uất Trì Vinh trợn mắt há mồm, vừa nãy còn có ý nghĩ hào hùng, thoáng cái liền bị quét sạch, thay vào đó là khiếp sợ khó tin.

      “Mười sáu vị kiếm sư cấp sáu… nhẽ là ?” Sắc mặt Hoàng Bộ Kỳ cũng nặng nề, nhíu mày, chẳng biết suy tư việc gì, hồi sau, mới chú ý đến đứng bên cạnh Phượng Thiên Dục: “Vị nương này là?”

      “Ồ! Chả lẽ nàng ta là xấu nữ nổi tiếng ở thành Lạc Xuyên?” Trong lòng Uất Trì Vinh vừa nghĩ đến manh mối, miệng liền tốt ra.

      Cơ mặt của Phượng Thiên Dục co quắp mãnh liệt, dùng sức bỏ tay Già Lam, thề phân ranh giới với nàng.

      Già Lam nheo mắt, liếc về phía Uất Trì Vinh, nhìn qua dung mạo cực phẩm của Phượng Thiên Sách và Tiêu Bạch khiếu thẩm mỹ của nàng được soi sáng, trong mắt nàng mấy chàng trai đẹp khác chẳng có gì đáng để nhìn. Nàng nhếch môi, cười lãnh mị: “Vị công tử này, chẳng lẽ ngươi là đệ nhất xấu nam ở hoàng thành mà Nhị Thiếu hay à? Hắc, xấu nam xấu nữ, quả nhiên chúng ta là người cùng đường.”

      “Ai cùng đường với ngươi? Đệ nhất xấu nam ở hoàng thành? Ngươi mở to mắt nhìn cho vào, ta đường đường là trong Hạo Thiên bát công tử, tại sao là xấu nam cơ chứ?” Lòng tự tôn của Uất Trì Vinh bị thường, tức giận giơ chân.

      “Hạo Thiên bát công tử… cái tên này, sao nghe quen quá vậy?” Già Lam ngoáy lỗ tai, ánh mắt trộm liếc về Uất Trì Vinh, nếu biết tin đồn ở thành Lạc Xuyên, như vậy nhất định cũng nghe đến điển cố?

      Môi nàng lên nụ cười xấu xa, cực kì tà ác. Quả nhiên, ngoài dự đoán của nàng, Uất Trì Vinh là tên có đầu óc, vừa nghe lời nàng liền thốt lên: “Băng mâu kiên, hoa cúc tàn, bát công tử, mãn địa thương. Chẳng lẽ mấy lời này phải chính miệng ngươi ra?”



      Mười hai chữ này giống như mười hai đạo thiên lôi đánh vào người Phượng Thiên Dục, cả người xốc xếch, sắc mặt đen như đít nồi, trừng mắt nhìn chòng chọc Uất Trì Vinh, ánh mắt kia rất giống muốn ăn thịt người.

      Sắc mặt Hoàng Bộ Kỳ cũng tái trong nháy mắt, nắm đấm giơ lên môi, khẽ hô mấy tiếng.

      Già Lam nhếch môi, chỉ cười .

      Chỉ có Uất Trì Vinh vẫn như cũ đầu óc, tiếp tục tìm chứng cớ: “Nhị Thiếu, ngươi chút , nàng ta có phải là xấu nữ trong lời đồn hả?”

      Phượng Thiên Dục trừng mắt nhìn , khàn giọng rống lớn: “Nếu ngươi dám thêm câu nữa, ta lập tức đầu độc cho ngươi câm luôn!”

      Uất Trì Vinh kinh ngạc, rụt cổ, đột nhiên hiểu , Phượng Nhị Thiếu kích động như vậy, thế là có nhìn lầm này rồi.

      Già Lam khẽ nở nụ cười: “Chẳng sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng bạn ngu như heo, phải , Nhị Thiếu?”

      Mặt mày Phượng Thiên Dục bị tức giận đến đen kịt, trong nháy mắt hoàn toàn biến thành cục than đen!
      fujjkolinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :