1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sư phụ vô lương, ma nữ phúc hắc - Bắc Đằng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Chưa chắc ai ăn ai đâu?

      Edit: Tịch Ngữ

      “Tại sao lại như vậy?” Tầm mắt Già Lam lướt qua dấu răng cổ , thầm thè lưỡi, ra đây chính là ‘cái đầu heo’ thơm ngon mà nàng nếm trong mộng.

      Phượng Thiên Sách híp mắt nhìn chằm chằm nàng, có chút ủy khuấ : “Ta vừa mở mắt liền thấy nàng ôm ta, còn cắn ta… nàng còn hỏi ta có chuyện gì?”

      ràng cố tình xuyên tạc lời của nàng!

      “Ta hỏi ngươi, vì sao ta lại ở chỗ này? Còn nữa, vì sao ngươi lại ở đây?” Già Lam dùng sức trừng , vì sao nàng cảm thấy mỗi lần chuyện với đều mệt như vậy chứ?

      “À, phải nàng muốn đến hoàng thành sao? Ngược lại ta cũng tiện đường, nên mang nàng cùng nhau bỏ trốn.” Lông mi dài giống như quạt khẽ chớp nhìn nàng, Phượng Thiên Sách chậm nhanh .

      Già Lam thở dài thườn thượt, nàng thể nào trao đổi với . Chuyện duy nhất nàng biết chính là bọn họ rời khỏi thành Lạc Xuyên.

      “Ngươi có xe ngựa à?” Già Lam liếc mắt nhìn Thiên Táng Chi Quan của mình, đêm hôm khuya khoắt hai người nằm trong quan tài ngủ… hình ảnh này là rất quỷ dị chứ?

      Già Lam nghi ngờ đánh giá , muốn tìm ra sơ hở của .

      “Tiểu Lam Lam, nàng lại muốn cắn ta nữa à?” Phượng Thiên Sách kéo chặt cổ áo của mình, cảnh giác nhìn chằm chằm Già Lam, bộ dạng như đề phòng ‘sói’: “Đừng mà, đau!”

      (N: Phụt ~ vô sỉ :v cơ mà em thích)

      Càng khiến người ta ớn lạnh chính là, còn khẽ cắn môi dưới của mình, bộ dáng như bị bắt nạt, mị đến mức người ta tức lộn ruột.

      Già Lam xốc xếch đủ kiểu, nàng hoàn toàn có biện pháp trao đổi với , nàng ngửa đầu nhìn trời… Trời ạ! Mau thu con nghiệt này !

      “Ha ha…” lúc sau, tiếng cười réo rắt mà trầm thấp từ miệng Phượng Thiên Sách tràn ra. Già Lam quay đầu nhìn , cười tủm tỉm nhìn nàng. Nụ cười điên đảo chúng sinh, khiến người nhìn lóa mắt.

      Già Lam ngây người trong chốc lát, cho đến khi thanh hùng hậu trầm thấp vang bên tai nàng, nàng mới giật mình hoàn hồn.

      Phượng Thiên Sách vẫn duy trì tư thế nàng ngửa, hai tay vẫn nắm chặt cổ áo, cổ họng vang lên thanh cuồn cuộn nuốt nước bọt, thanh trầm hậu mà sâu sắc, mờ ảo lại thanh u, chậm rãi dường như muốn hòa với thanh của đất trời.

      Trong tiếng côn trùng kêu râm ran, gió thổi cỏ xanh, hoa dại nở rộ… Còn có ánh trăng nghiêng mình tiếng động tưới xuống trần gian, tất cả hòa nhập vào thanh trầm thấp này của . Đó là thế giới yên lặng lại hòa nhã, dịu dàng vô song.

      Già Lam ngơ ngác nhìn , đúng lúc, đúng lúc… tóc đen nhàng theo gió thổi tới, phất vào khuôn mặt trắng nõn như ngọc của . Chỉ thoáng cả người giống như làn khói mỏng, mờ ảo yên tĩnh như trăng sáng, dần dần làm mờ tầm nhìn của nàng…

      giọt nước có thể phản chiếu cả thế giới!

      Người có thể thổi ra thanh trong sạch như vậy, làm sao có thể phù phiếm mà tà mị như vẻ ngoài được?

      Huân thanh bỗng nhiên thay đổi, dần nặng trĩu, thanh trầm lắng vui mừng, tác động đến lòng người, khỏi sinh ra cảm giác chua xót và áp lực.

      tịch, là bi thương, hoặc là cảm xúc khó diễn tả bằng lời…

      Gia Lam che ngực, hiểu vì sao trong lòng nàng lại có chút khó chịu.

      Từ , nàng là nhi. Mười mấy năm qua, chính mình cố gắng làm việc, trải qua bao lần mưa bom bão đạn, cả người đầy sẹo chính là vì chứng minh tồn tại của chính mình. Nhưng, mỗi khi đêm khuya vắng lặng, chỉ có mình nàng liếm vết thương, đơn vượt qua đêm lẻ loi, trơ trọi.

      Khi đối mặt với cái chết, nàng chưa từng sợ hãi, vì đến đâu nàng vẫn chỉ đơn mình, chỉ khác là thay địa phương khác mà thôi.

      Nàng lẳng lặng nằm trở lại, ôm chiến lợi phẩm của nàng, lắng nghe huân thanh trầm thấp bên tai. Thong thả kể lại chuyện xưa của nó, đột nhiên nàng cảm thấy mình còn độc như thế nữa.

      Trong đêm kì lạ như vậy, cảm nhận nhiệt độ người , cảm nhận hô hấp của , giống như là món quà tuyệt vời.

      Nước chảy dưới ánh trăng, ánh sáng ràng đan vào nhau như tạo thành cái lưới mềm mỏng, bao trùm xuống Thiên Táng chi Quan, ánh trăng trong sạch mông lung phủ lên người đôi nam nữ nằm sóng vai nhau, bầu trời đầy sau… Như vậy, cũng là loại khác của cải đẹp!

      “Tiểu Lam Lam, nếu cho nàng nguyện vọng, nàng muốn nhất là cái gì?”

      “Hử?” Già Lam vẫn chưa hoàn hồn từ trong tiếng huân thanh.

      “Nếu như bây giờ cho nàng nguyện vọng, nàng muốn làm gì nhất?”

      Già Lam ngước nhìn bầu trời sao, cẩn thận suy nghĩ: “Chuyện ta muốn làm nhất chính là cố gắng sống sót! Còn ngươi?”

      “Nguyện vọng của ta vừa vặn trái ngược với ngươi…” Hai tay Phượng Thiên Sách gối sau đầu, nghiêng đầu nhìn nàng, môi mỏng vểnh lên, cười đến mơ hồ: “Đáng tiếc! Ta là tai họa! Tai họa sống ngàn năm… Muốn chết cũng chết được!”

      “Muốn chết? phải rất dễ sao?” Đáy mắt Già Lam lên tia sáng lạnh, đột nhiên xoay người, từ nhìn xuống, dùng tay bóp cổ , ba ngón tay khảm nhập vào máu thịt .

      Phượng Thiên Sách bình tĩnh nhìn nàng, cười nhàn nhạt: “Nàng từng giết người vô tội sao?”

      Ánh mắt của nhàn nhạt, nhưng rất có lực nhìn thấu mọi chuyện, tựa như nhìn xuyên qua nội tâm của nàng. Quả , nàng chưa từng giết người vô tội, kẻ nàng giết đều là người đáng chết. Mặc dù rất đáng ghét, luôn chọc nàng tức giận nghiến răng, nhưng từ trước đến nay chưa từng làm chuyện gì tổn thương đến nàng.

      Nàng có thể xuống tay được à?

      Thần trí nàng có chút hoảng hốt. Người bên dưới đột nhiên cử động, tránh thoát khỏi bàn tay của nàng. Vốn dĩ, nàng nằm nằm dưới, thình lình lại đổi thành nàng dưới.

      Già Lam khẽ hô tiếng, thầm rủa mình phân tâm.

      “Tiểu Lam Lam, lòng nàng chưa đủ độc ác, nàng như vậy sớm muộn gì cũng gặp chuyện tổn tại.” Phượng Thiên Sách nghiêng người nằm nàng, đem hai tay nàng giam cầm, tuấn nhan cúi xuống nhìn nàng, tròng mắt sâu lường được nụ cười tà tứ lan tràn bên môi.

      Già Lam buồn bực, hai chân đá lên, muốn tránh thoát khỏi , lại bị đôi chân mạnh kìm chặt, giam giữ lại.

      “Thân là linh sư, hai tay thể dùng, cũng khác gì phế nhân. Nếu như bây giờ ta muốn ăn nàng, trái lại nàng chỉ có thể ngoan ngoãn để ta xâm phạm…” cúi đầu nở nụ cười, lời mị hoặc, đáy mắt lại rất trong sáng.

      Già Lam thở phì phò, trong đầu có tia sáng kì lạ vụt qua, đúng vậy, nàng là linh sư, mất hai tay… nàng có bất kì lực chiến đấu nàng. Nếu gặp phải hoàn cảnh như vậy, nàng chỉ có thể để người ta chi phối sao?

      ! Nàng tuyệt đối để người khác ép vào khuôn khổ!

      “Chưa chắc ai ăn ai đâu!” Già Lam mỉm cười, hai mắt khẽ nháy, giọng hời hợt mang theo mê hoặc.

      Chợt nàng cử động, hướng về phía , nhàng hôn lên môi mỏng của .

      Nụ hôn chuồn chuồn lướt, lại khiến người ta kinh ngạc run sợ. Thân thể Phượng Thiên Sách bỗng run lên, mắt sắc nhìn chằm chằm nàng, vệt sáng chợt lóe trong đáy mắt đen kịt.

      Liền nhân lúc này !

      Thân thể Già Lam như cá chạch, mượn sức hai bên quan tài, đạp ra, thuận thế xoay người, vững vàng nằm người Phượng Thiên Sách, lần thứ hai trình diễn tư thế nữ nam dưới.

      “Kẻ cười đến cuối cùng, mới là người thắng cuộc! Sau này ngươi nên nhớ kĩ, đừng tùy tiện trêu chọc nữ nhân, đặc biệt là nên trêu chọc ta!”

      Dùng tư thế của người thắng cuộc, Già Lam vỗ vỗ tay, tự nhiên đứng lên. Đột nhiên, bóng trắng bay vụt về nàng, đụng vào đầu vai nàng.

      Già Lam thuận thế hơi nghiêng về phía quan tài, đợi khi định hình lại, liền thấy Tiểu Thú kiêu ngạo đứng trước mặt nàng, ánh mắt hung hăng nhìn nàng, giống như giữa bọn họ có thù đội trời chung!

      “Thiên Thiên?” Thấy tiểu thú, Già Lam khỏi nhớ tới vị sư phụ thần bí của mình, nàng nhìn xung quanh: “Sư phụ đâu? Là sư phụ kêu ngươi đến tìm ta?”

      Tiểu thú cao ngạo quay đầu thèm để ý nàng, trái lại miết về phía Phượng Thiên Sách.

      “Đúng là con thú đáng , ngay cả nó cũng thích bộ dạng bạo lực của nàng, cho nên mới dám làm việc nghĩa, giúp ta ra mặt, đúng ?”

      Phượng Thiên Sách ngồi dậy, vuốt ve đầu của tiểu thú. Con thú luôn luôn kiêu ngạo, ngờ nó lại lộ vẻ xấu hổ, mắc cỡ dưới tay .

      Già Lam khỏi mở to hai mắt nhìn, nàng rất nghi ngờ, tiểu thú này có phải là giống cái hay nhỉ? Cho nên nó mới thiên vị cho mĩ nam.

      “Thiên Thiên, sư phụ đâu? Rốt cuộc lúc nào mới chịu gặp ta?”

      Tiểu thú giương mắt, ánh mắt kì quái ngừng liếc về phía Phượng Thiên Sách. lúc sau, nó rung rung bộ lông của nó lên: “Chủ nhân , kêu ta chuyển lời bảo ngươi đến hoàng thành, hội họp với ngươi ở đó.”
      fujjkolinhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: thương nhung nhớ

      Edit: Tịch Ngữ

      Bầu trời đầy sao tuyệt đẹp, cánh đồng hoang vu vắng vẻ.

      Trong quan tài nọ, hai người thú chen lấn nhau mà nằm. ==’

      đời này, chuyện có khả năng xảy ra nhất đều phát sinh người Già Lam. Nàng nhận ra rằng kể từ ngày đầu tiên gặp phải Phượng Thiên Sách, đủ các loại chuyện kì quái ồ ạt kéo nhau tới, khiến nàng có cách đề phòng.

      “Thiên Thiên! Đủ rồi nha!!! Cả người ta đều bị ép dán chặt vào vách quan tài rồi đấy…” Già Lam hết biết gì nhìn chằm chằm Thiên Thiên, ràng chỉ là con khổng tước xíu, lại thích củng củng như con heo, ép nàng đến góc…quan tài rồi, khoảng cách giữa nàng và Phượng Thiên Sách xa thiệt là xa.

      Đôi mắt như hạt đậu cực kì đề phòng, tựa như nàng là nữ sắc lang vậy. Hết sức lo sợ nàng làm chuyện gì đó với Phượng Thiên Sách! ==

      “Trời tối quá, ta nhìn thấy.” Thiên Thiên lúc lắc quay đầu, động tác kia dường như im lặng , kỳ ngươi có thể ra.

      Già Lam buồn bực, từ trước tới giờ Thiên Thiên luôn ưa nàng còn chưa tính, cũng coi như đồng môn. tại, nó còn làm trò trước mặt người ngoài, rất ràng nó hề nể mặt nàng, cái này phải là ‘đồng môn tương tàn’ sao?

      Tâm tình khó chịu, Già Lam híp mắt cái. Đột nhiên xoay người đánh về phía nó, muốn hù nó chút!

      Thân ảnh màu trắng bé cực kì nhạy bén nhảy lên, Già Lam thấy vồ hụt, lúc này Thiên Táng Chi Quan bất ngờ trợt xuống, hai mắt Già Lam mở to, sau đó vô cùng chính xác nhào vào lòng người nào đó…

      Trong khí truyền đến thanh thứ gì đó gãy vụn, Già Lam biết, đây chính là thanh tan nát cõi lòng của nàng!!!

      Nàng ngờ bản thân lại nhào vào lòng .

      Ngẩng đầu, chống lại vẻ mặt kinh ngạc, vô tội và ủy khuất của người nào đó bên dưới, Già Lam hận thể đập chết chính mình! Đặc biệt là khi nghe thanh tràn đầy cợt nhã của , nàng càng thêm oán hận. Già Lam càng hận càng muốn tìm chết ngay lập tức!

      “Tiểu Lam Lam, nàng muốn ôm ta có thể thẳng mà… Nàng nhiệt tình như vậy, khiến người ta kịp thích ứng!”

      đôi tay rất tự nhiên đặt lên eo nàng, hoàn toàn để ý tới vẻ mặt muốn chết của người nào đó. Tay vuốt ve nàng, hoàn toàn xem nàng là con mèo nằm trong ngực mình, tựa như vuốt lông nó.

      Thiên Thiên đứng mép quan tài quay đầu lại, thấy màn như vậy, nó như bị sét đánh. Lông chim mình đều dựng thẳng lên, Thiên Thiên nổi điên nhảy dựng.

      Chủ nhân…

      Bị nhào tới!

      Lại do nó trực tiếp tạo thành nữa chứ…

      A a a a a a a thể!!!!!!!!!!!!

      Tuy rằng nàng rất muốn chết, nhưng nhìn thấy bộ dạng tiểu thú phát điên, tròng lòng nàng cảm thấy có chút an ủi.

      À thôi, chuyện cũng như vậy, con mẹ nó thuần khiết, rụt rè đều là cái rắm! Nàng liền đơn giản ôm lò sưởi ấm bằng thịt bắt đầu tu luyện Lưu Nguyệt. Chính mình tự đưa tới cửa, lí nào lại bỏ phí cơ hội?

      Thiên Thiên nhìn chằm chằm Già Lam, thấy người nàng chậm rãi tỏa ra tầng ánh sáng màu lam, rất nhanh trong Thiên Táng Chi Quan có rất nhiều linh khí vây quanh, nó tức điêm đến cực điểm rồi!

      Vô sỉ a a a a a…

      Mau buông chủ nhân của ta ra!!!

      Điên điên, nhưng có mệnh lệnh của chủ nhân, nó dám tự mình hành động. Khiến thân phận của chủ nhân bị bại lộ. Kết quả là… thần thú khổng tước có bộ lông trắng nõn, lúc này vì tức nghẹn họng mà biến thành con khổng tước màu hồng. =D

      Phượng Thiên Sách rũ mắt nhìn xuống, thấy thiên hạ trong ngực từ kích động chuyển thành bình tĩnh, gần như chỉ dùng có vài giây. Hơn nữa, còn rất đàng hoàng nằm trong ngực tu luyện. Nụ cười trong con ngươi xinh đẹp của dần lan tràn ra, thầm lắc đầu. biết là nên khen nàng nhanh nhạy, gặp chuyện đều bình tĩnh giải quyết. Hay là than thở vì bản thân mình suy bại tới mức làm gối ôm kiêm lò sưởi ấm của người ta.

      Khoảng cách giữa hai người khe hở, chóp mũi chạm vào đầu tóc của nàng, từng trận mừi thơm mát lạnh, ngọt ngào kèm theo mùi vị thuộc về xử nữ… Hơi thở của Phượng Thiên Sách vô tình nặng nề, phun vào đầu tóc của nàng.

      Cái này thực là đày đọa phải dành cho người mà… Nhưng, lúc này nàng tiến vào trạng thái nhập định, dám kinh động đến nàng. Chỉ có thể cứng ngắc nằm ở đó, hô hấp sâu, bên đợi nàng tỉnh lại, bên thôi miên chính mình.

      đêm này, có người chịu hết giày vò, có người học hỏi rất nhiều thứ, còn có tiểu thú mắc nghẹn mà nội thương!

      Lúc hừng đông, Già Lam mơ hồ tỉnh dậy trong tiếng chim hót líu rít, phát mình ngủ người Phượng Thiên Sách cả đêm, cũng chưa có tỉnh ngủ, Thiên Thiên ngồi chồm hổm ngủ bên cạnh gối đầu, cái đầu gật gật, bộ dạng giống như vừa mới ngủ.

      Già Lam nhàng mà bò dậy, nhảy ra khỏi Thiến Táng Chi Quan, thừa dịp người thú còn chưa có tỉnh lại. Nàng đến nơi lân cận tìm kiếm nguồn nước, dự định tắm rửa chút.

      Ánh ban mai tinh khiết chiếu xuống, chim hót véo von, Già Lam tìm kiếm suốt đường, cuối cùng cũng tìm được dòng suối . Suối nước róc rách, quanh co quanh quẩn, Già Lam cuí người xuống, hai tay vốc nước rửa mặt.

      Nước suối mát lạnh gột rửa cả người uể oải của , trong nháy mắt tinh thần phấn chấn lên.

      Cả đêm tu luyện Lưu Nguyệt Thuật, biết có hiệu quả như thế nào nhỉ? Trong lòng ngập tràn hi vọng vén ống tay áo lên, chỉ thấy đóa liên vốn nở rộ hết tám cánh, lúc này chỉ còn lại bảy cánh.

      tuyệt!

      ngờ chính mình tu luyện đêm lại đạt được kết quả tốt như vậy! đêm cánh. Chẳng phải chứng tỏ nàng chỉ cần tu luyện thêm bảy ngày, liên người nàng có thể biến mất hoàn toàn sao?

      Trong nháy mắt, tâm tình liền tốt lên!

      Nếu kết quả ràng như vậy, nàng nhất định phải cố gắng hơn mới được. Trước tiên, nàng cần phải vững vàng bắt giữ Phượng Thiên Sách. Có thể khiến cho cam tâm tình nguyện hiến thân, trở thành lò sưởi ấm của nàng?

      Chỉ cần bảy ngày, nàng có thể triệt để bỏ rơi , sau đó bắt đầu cuộc sống mới của mình!

      Già Lam vui vẻ quay về chỗ cũ, Phượng Thiên Sách và Thiên Thiên đều tỉnh lại, biết bọn họ kiếm đâu ra cái bàn, người thú ngồi ở đó hưởng thụ bữa sáng của bọn họ.

      Già Lam ngẩn người trong nháy mắt.

      Bộ dạng này, bọn họ dường như xem cánh đồng hoang này chính là vườn hoa sau nhà mình à? ăn cơm ăn cơm, còn có nguyên bộ bàn ghế… Má ơi!

      hổ là con cháu nhà giàu, phô trương như vậy nàng học được.

      Già Lam thầm quan sát đến bốn phía, thầm nghĩ nhưng thứ này hơn phân nửa là do Tần quản gia và thị nữ của chuẩn bị, còn cảm thấy rất khó hiểu. Đằng sau Phượng Thiên Sách luôn có đội người ngựa theo tháp tùng, làm sao lúc này chỉ có mình , ra là bọn họ lặng lẽ mình, thầm theo .

      Bữa sáng của Phượng Thiên Sách rất phong phú, uống cháo tổ yến, ăn phù dung cao, bánh ngọt, còn có số món ăn tinh xảo mà nàng biết tên…

      lãng phí và phô trương, rất là kích thích đến tâm lí căm ghét người giàu của Già Lam, con mẹ nó xa xỉ! Coi chừng bị trời đánh!

      Ngón tay thon dài trắng như bạch ngọc nhàng cầm muỗng, nhanh chậm uống cháo, lông mi dài cong lên, đôi mắt sáng ngời, dáng ăn ưu nhã, đẹp đẽ đến mức khiến người ta giận sôi ruột!

      Còn Thiên Thiên lại ngồi chồm hổm bên canh giữ món ăn nguội biết tên ở trước mặt, từng chút từng chút, chậm rãi ăn, chậm rãi nhai nuốt, ưu nhã ăn, dáng ăn rất cao quý giống Phượng Thiên Sách, bổ sung cho nhau.

      màn như vậy rất quái dị, nhưng rất là hài hòa. Giống như mọi chuyện xảy ra người người thú đều là chuyện đương nhiên, hình như bọn họ tập luyện rất nhiều lần.

      Cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của Già Lam, đột nhiên Phượng Thiên Sách ngẩng đầu lên, nhìn nàng mỉm cười, ngoắc tay: “Tới đây ăn cơm nào, chờ nàng lâu rồi.”
      fujjko, Phan Hong Hanhlinhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Đứng đầu bát công tử, Nạp Lan công tử?
      Edit: Tịch Ngữ

      Già Lam ngượng ngùng tới gia nhập với bọn họ, hưởng thụ đãi ngộ xa xỉ.

      Ăn được phân nửa, đột nhiên Già Lam ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Phượng Thiếu, tối hôm qua ngủ ngon ?”

      Nhìn nụ cười của nàng kết hợp với các bớt dữ tợn khuôn mặt khiến Thiên Thiên vừa nuốt viên trái cây cả kinh càu nhàu tiếng, đem trái cây nuốt xuống, ho khan liên tục.

      Nụ cười này đáng sợ!

      Động tác uống cháo của Phượng Thiên Sách hơi ngừng lại, nhàn nhạt nhìn về phía nàng, gì.

      “Ta nặng như vậy, có đè chết ngươi chứ?” Nụ cười mép Già Lam càng sâu hơn.

      Tay cầm cán muỗng của Phượng Thiên Sách hơi run lên, đầu cúi xuống theo phản xạ bản năng.

      “Vậy tốt rồi! Buổi tối chúng ta lại ngủ chung nữa há!” Già Lam cười hết sức ngọt ngào, cố gắng để lại ấn tượng tốt với đến nổi chịu cự tuyệt.

      “Loảng xoảng!”

      “Lách cách!”

      Cái muỗng trong tay Phượng Thiên Sách rơi xuống bàn.

      Thiên Thiên nhảy dựng mép bàn khiến mâm đựng trái cây đỗ hết.

      trường rơi vào bầu khí lúng túng trước giờ chưa từng có.

      Già Lam phảng phất như thấy, tiếp tục ưu nhã ăn bữa sáng, thấy vẻ mặt luống cuống của Phượng Thiên Sách, đáy lòng thoải mái vô cùng. Từ trước tới giờ, luôn là Phượng Thiên Sách đùa bỡn nàng, tại bây giờ cũng hòa nhau ván, cuối cùng nàng cũng biết nên dùng cách nào đối phó với cái tên cợt nhã Phượng Thiên Sách rồi khà khà…

      lúc sau, Phượng Thiên Sách mới cầm muỗng lên, tiếp tục ăn cháo, hít hơi, phát cháo lạnh từ lâu.

      Khóe mắt lườm qua, thấy Già Lam cong môi cười, đắc ý môi càng lúc càng lớn.

      Thiên Thiên bị ‘chôn’ dưới mâm đựng trái cây, giống như mang cái vỏ rùa, hai tròng mắt bị che dưới mâm lòe lòe sáng, tròng mắt vòng vơ chuyển động, a a a a … Nó nhất định phải ngăn cản bọn họ, tuyệt đối cho phép người quái dị làm bẩn chủ nhân thuần khiết của nó!!

      Sau_khi ăn sáng xong, hai người thú quyết đinh lên đường, xuất phát cùng hoàng thành. Đoạn đường này, bầu khí hết sức ‘hài hòa’. Hơn nữa, Già Lam và Phượng Thiên Sách ở chung… là có thể dùng bốn chữ ‘tương kính như tân’ (N: Tôn trọng nhau như khách) để hình dung.

      Ví dụ như bây giờ. . .

      “Phượng Thiếu, bộ quần áo hôm nay ngươi mặc là đẹp! Quả chính là đo lường riêng cho ngươi! Nhưng nếu người khác mặc vào, tuyệt đối có khí chất thoát tục, khí vũ hiên ngang như ngươi.”

      Thiên Thiên khinh bỉ liếc Già Lam, vốn là đo lường theo cầu có được hay ?

      “Quần áo của Tiểu Lam Lam cũng tệ, thoạt nhìn có chút nhu mì quyến rũ, xinh đẹp động lòng người.”

      Thiên Thiên vô lực ngã úp sấp vào đầu vai Già Lam, nó thế nào cũng có ai nhìn ra.

      “Ta làm sao có thể bằng Phượng Thiếu ngươi? Ngươi mới là người có phong thái yểu điệu, đẹp khiến người trần tục cũng phải ghen tỵ, ta bằng ngươi dù chỉ phần nữa ấy chứ.”

      “Tiểu Lam Lam khiêm nhường, tám chữ phong thái kiều, mĩ hám phàm trần… Chưa chắc xứng với vẻ đẹp của nàng.”

      “Ngươi mới đẹp!”

      “Nàng mới đẹp!”

      “Ngươi đẹp hơn ta!”

      “Nàng mới đẹp hơn ta!”

      Thiên Thiên nôn khan, nhịn được thở phì phì, nó chịu nổi bầu khí tang bốc lẫn nhau của hai người này.

      Van các ngươi, cầu các ngươi để ý tới tâm tình và cảm nhận của thú cưng bé là nó có được hay ?

      Cứ như vậy, hai người thú ‘hài hòa’ lên đường. Đại khái khi hoàn hôn buông xuống, bọn họ mới đến tòa thành phố cấp thứ 2 ---- Thành Tử Nguyệt.

      Còn chưa vào thành, bọn họ phát có người xếp thành hàng hoan nghênh ở cửa thành, nhưng biết có phải là nghênh đón bọn họ hay .

      “Phượng Thiếu, sức hấp dẫn của ngươi đúng là lớn nha, người vừa mới tới, lại có nhiều người xếp hành nghênh đón như vậy rồi, ta càng ngày càng sùng bái ngươi nhá!” Già Lam phát nàng càng ngày càng có tiềm năng tang bốc người khác, ngay cả bản thảo cũng cần viết, há mồm liền ra.

      “Aiz, người có sức hấp dẫn nhiều, muốn ngăn cũng ngăn được!” Người nào đó thở dài, sau đó phe phẩy cây quạt, hết sức cợt nhã về hướng cửa thành.

      Già Lam đứng phía sau trợn trắng hai mắt. đúng là có dũng khí, câu trả lời như vậy mà cũng được. Ngộ nhỡ phải hoan nghênh , để coi đem mặt mũi giấu ở đâu?

      “Ủa, đây phải là Phượng Đại Thiếu sao? Hôm nay đúng là quý khí đến nhà, chỉ hoan nghênh Hạo Thiên Bát Công Tử, còn nghênh đón khách quý Phượng Thiếu nữa chứ, là vẻ vang cho kẻ hèn này…”

      nam tử trung niên bước ra khỏi đám đông, thanh hùng hậu, khuôn mặt cười khanh khách, vừa nhìn liền biết là người khéo đưa đẩy. Nghe lời , mặc dù phải đặc biệt tới đây đón Phượng Thiên Sách, đồng thời cũng chỉ ra dùng nghi lễ chào đón, thoáng cái đem thân phận của Phượng Thiên Sách ra. Đổi lại là người khác, nghe lời như vậy, có lẽ vui vẻ tiếp nhận.

      “Mộ Dung thành chủ, mấy ngày gặp, có nhớ ta ?” Phượng Thiên Sách mỉm cười tới, liếc trái liếc phải: “Sao thấy lệnh công tử? Lẽ nào có tính ra, hôm nay ta đến thành Tử Nguyệt sao?”

      Vẻ mặt Mộ Dung thành chủ hơi cứng lại, nhưng vẫn duy trì trạng thái tươi cười: “Phượng Thiếu đùa, chút đạo hạnh đó của Thành Nhi, làm sao có thể lên mặt được? Nhưng Phượng Thiếu này, sao người lại trở về Tử Nguyệt thành nhanh vậy?”

      “Ha ha, giới thiệu nữ nhân của ta cho ngươi biết.” Phượng Thiên Sách nhàng lắc lắc quạt, chỉ về Già Lam phía sau mình, cười hút hồn: “Ôi, nàng ấy tên Già Lam, là người con tiểu gia nhìn trúng đó. Ta dự định mang nàng về hoàng thành, để cha ta nhìn cái.”

      Khóe miệng Già Lam run rẩy, cố gắng nhoẻn miệng cười, ngoài cười như : “Gặp qua Mộ Dung thành chủ!”

      Vì bảy cánh liên người nàng, cũng vì mạng của nàng, nàng quyết đinh tạm thời mặc kệ.

      Mộ Dung thành chủ hơi kinh hãi, kinh ngạc đánh giá Già Lam, lúc sau, run rẩy khóe miệng, sinh sôi hộc ra vài chữ: “Được! Được!”

      trán Mộ Dung thành chủ toát ra tầng mồ hôi lạnh, xem ra bị dọa . Cái này cũng khó trách, Phượng đại thiếu gia của gia tộc lớn nhất hoàng thành Phượng gia có người trong mộng. Thế nhưng lại là xấu xí vô cùng, dọa ngất xỉu, coi như là lắm rồi!

      “Mộ Dung thành chủ, ngươi Hạo Thiên Bát Công Tử đến thành Tử Nguyệt? biết người ngươi là ai?” Đột nhiên Phượng Thiên Sách hỏi.

      Mộ Dung thành chủ thầm đem mồ hôi lạnh lau . Giọng mang theo vài phần khiêm nhường trả lời: “Phượng Thiếu, ngài là quý nhân bận bịu, đại khái biết chút chuyện, đan được thế gia lớn nhất của thành Tử Nguyệt chúng ta, cũng chính là Hoa gia, gần đây định chọn chông cho con bọn họ. tháng trước, Hoa gia phát ra thiệp mời, còn mời Hạo Thiên Bát Công Tử đến tham gia, hi vọng có thể chọn ra người từ trong số bọn họ, trở thành con rể của Hoa gia.”

      “Hoa gia vì muốn con gả cho nhà chông tốt, có thể là vung tiền như rác, bỏ ra rất nhiều tâm tư. Chỉ vì muốn hấp dẫn Hạo Thiên Bát Công Tử đến đây, người của Hoa gia lấy ra đan dược thượng đẳng chia ra tặng cho Hạo Thiên Bát Công Tử, coi như là bày tỏ thành ý, giả sử nếu như trong số bọn họ có người trở thành con rể của Hoa gia, Hoa gia gia chủ liền đem toàn bộ Hoa gia làm của hồi môn cho con họ.”

      “Của hồi môn mê hoặc như vậy đúng là khiến người ngoài ao ước! , tám vị công tử gần đây lục tục đến thành Tử Nguyệt, ba ngày sau chính là lễ chọn rể rồi. Vừa rồi chúng ta nhận được tin tức, người đứng đầu tám vị công tử - Nạp Lan Tiêu Bạch sắp đến thành Tử Nguyệt, tại hạ đối với Nạp Lan công tử ngưỡng mộ lâu, cho nên cố ý dẫn mọi người đến đây nghênh đón, hi vọng có thể gặp được dung nhan của Nạp Lan công tử.”

      Nạp Lan?

      Già Lam nghe dòng họ này, trong lòng lộp bộp tiếng, Sở phu nhân , nàng họ kép là Nạp Lan, dựa theo lẽ thường suy đoán, có thể nàng cũng mang họ kép Nạp Lan, Sở phu nhân cũng , Nạp Lan là dòng họ gia tộc cổ xưa, ít xuất , nhưng người đứng đầu Hạo Thiên Bát công tử lại là người mang họ kép Nạp Lan, có liên quan gì đến nàng ?

      , nhưng trong lòng Già Lam rất kích động. Sốt ruột muốn gặp vị Nạp Lan công tử đó.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 32: Nam tử như tiên nhân

      Edit: Tịch Ngữ

      “Nạp Lan công tử đến!” Lời vừa ra khỏi miệng, trống nhạc hợp tấu, đem hồn Già Lam kéo về, quay đầu nhìn về phía ngoài.

      Thanh của xe ngựa từ xa vang đến, lá cờ màu đỏ bay phấp phới, cờ thêu hai chữ Nạp Lan, rất sống động, rất uy vũ.

      Bảy tám con Tuyết Lang cực phẩm được thuần chủng trước mở đường. Từng con Tuyết Lang đều có con ngươi màu ngọc lưu ly, bề ngoài ôn hòa thuần hậu che giấu hung hãn ở bên trong, đám người vây xem đều kêu lên.

      “Đó là Tuyết Lang Hải Vực được thuần chủng! Thú sủng (N: vật cưng, thú nuôi) cấp sáu! ngờ lại phải kéo xe…”

      xa xỉ!

      Mọi người khỏi ồ lên.

      Nhưng, rung động hơn nữa chính là chuyện ở phía sau!

      Mười sáu kiếm sư hộ vệ xếp thành hai màn hai bên, tất cả đều có biểu cảm, khí thế hết sức kiêu ngạo. Lúc nhìn kĩ mới phát , bên hông bọn họ có đeo huy chương được lau chùi đến sáng lóa, ngờ đều là kiếm sư cấp 6!

      Trời! Bắt bảy, tám con Tuyết Lang cấp 6 làm vật để cưỡi, lại cho mười sáu kiếm sư cấp 6 làm hộ vệ, thân phận của người này có bao nhiêu kiêu ngạo, mới có thể xứng với nhóm hộ vệ như vậy.

      “Phượng Thiếu, hôm nay ngươi phô trương bằng góc của người ta.” Già Lam cười nhạt trong lòng, chỉ là nhìn thấy phô trương này, cái tên Nạp Lan công tử này có lẽ cũng là vị công tử cợt nhã có bề ngoài hào nhoáng, chút hi vọng trong lòng dần dần bị đè ép xuống.

      Phượng Thiên Sách nhíu mày, cười đến đảo điên chúng sinh: “ thể như vậy! Ta chưa bao giờ coi trọng chuyện phô trương, chỉ có loại người nông cạn mới làm thích phô trương, từ trước tới nay nội hàm của ta chính là như vậy.”

      Già Lam nôn điên cuồng!

      “Tại hạ Mộ Dung Đức, ngưỡng mộ Nạp Lan công tử lâu. Hôm nay nghe Nạp Lan công tử đến thành Tử Nguyệt. Đặc biệt đến đây tiếp đón người, hi vọng có thể gặp mặt Nạp Lan công tử lần, thỏa mãn nguyện vọng bấy lâu của tại hạ.” Mộ Dung thành chủ tiến lên, mỉm cười đứng ở giữa đường .

      Người bên trong xe rất lâu có trả lời, gã hộ vệ cầm đầu lên tiếng: “Nạp Lan công tử vào thành trước rồi, bên trong xe chỉ chở lễ vật mà công tử biếu tặng Hoa gia. Bao gồm tám con Tuyết Lang này, cũng là lễ vật mà công tử nhà ta biếu tặng cho Hoa gia.”

      Mộ Dung thành chủ sửng sốt rất ràng, mắt nhìn về phía Tuyết Lang, hai mắt bắn ra hào quang hâm mộ, tám con Tuyết Lang này có giá trị rất cao, nhưng vẫn thể nào so sánh được với đan dược thượng phẩm mà Hoa gia đưa cho bát công tử. Cuộc buôn bán này bọn họ lời to rồi!

      Nạp Lan hổ danh là đại gia tộc, rat ay hào phóng!

      “Đáng tiếc, thể nhìn thấy dung mạo của Nạp Lan công tử! Mong các vị chuyển lời với Nạp Lan công tử, tại hạ rất có thành ý, hi vọng Nạp Lan công tử có thể đến phủ thành chủ ở thời gian.”

      “Tốt, chúng tôi chuyển cáo với công tử.” xong, đoàn người của Nạp Lan gia tộc theo sau tám con Tuyết Lang, trùng trùng điệp điệp lái xe vào cửa thành.

      Mọi người tiếc hận chậm rãi tản .

      Già Lam đưa mắt nhìn đội ngũ của Nạp Lan gia tộc xa, trong lòng nhịn được coi thân thế của mình có liên quan đến bọn họ. phải nàng muốn leo lên địa vị cao quý, nàng chỉ muốn biết , tại sao lại ôm Già Lam rời khỏi Nạp Lan gia tộc? Năm đó xảy ra chuyện gì? nay, nàng ở chỗ nào, còn sống hay chết?

      Trong nồng nhiệt chào mởi của Mộ Dung thành chủ, Già Lam theo Phượng Thiên Sách tiến vào phủ thành chủ.

      Tiểu công tử nhà thành chủ tính tình rất quái đản, có người thích nghiên cứu các loại Dương Ngũ Hành, hoặc là chuyện quỷ thần. Hôm bọn họ vào phủ thành chủ, tiểu công tử nhà thành chủ ở trong phòng nghiên cứu cái gì đó, cho phép bất kì ai đến quấy rầy, cũng cho phép có người đến gần phòng trong phạm vi trăm mét.

      Bầu khí trong phủ thành chủ rất quỷ dị.

      Đến giờ ăn cơm, trong phủ thành chủ có ít khách, đoàn người rộn ràng, tiếng động lớn xôn xao ầm ĩ. Phượng Thiên Sách được Mộ Dung thành chủ thích, vào dự tiệc. Già Lam liền mình rời , ra khỏi phủ thành chủ, mình dạo trong thành.

      Trong lúc vô tình, Già Lam đến khu rừng trúc ở thành Tây, vào sâu trong rừng trúc có hồ nước, dưới bóng đêm yên tĩnh, mặt hồ trầm lắng gợn sóng.

      Ven hồ có căn nhà bằng trúc, kèm theo tiếng gió đêm, đinh đinh , có tiếng chuông gió truyền vào tai.

      Đây phải là tiếng chuông gió bình thường, thuần túy là thanh nhạc gió của trời, là thanh đẹp đẽ nhất thế giang. Tâm thần Già Lam rung động, trong nháy mắt liền cười vui vẻ, thoải mái.

      Nàng men theo tiếng chuông gió, về phía căn nhà bằng trúc.

      Đó là chuỗi thạch mài nhẵn làm thành chuông gió, tinh xảo đặc sắc, vô cùng khóe léo, có tổng cộng ba mươi sáu thạch , mỗi viên đều được mài nhẵn chút tì vết, có thể rất hoàn mĩ!

      Cho dù là kim cương ở đại, trang thiết bị mài nhẵn, cũng chưa chắc có thể mài nhẵn đến như vậy.

      Ánh trăng vừa rơi xuống, thạch chiết xạ ra ngũ sắc, như mộng như ảo.

      Già Lam khẽ nâng viên thạch ở trong tay, thích muốn rời tay, thạch trong lòng bàn tay cũng dịu dàng nhoáng lên, nương theo ánh trăng chiếu vào, từng chút ánh sáng rực rỡ lóe ra. Bất chợt nàng nổi lên tính trẻ con, nở nụ cười khanh khách.

      “Thích ?” thanh ôn nhuận mà từ tính vang lên từ phía sau. Giống như thạch trong tay nàng, mang theo sắc mơ mộng.

      Già Lam quay đầu lại, nhìn vào đôi con ngươi đen thùi trong sạch mênh mông. Con ngươi trống trải, dường như muốn đem tất cả bóng tối hút vào. Thân ảnh cao to, như ngọn núi cao lớn, ngăn chặn mọi phồn hoa bích thảo ở sau lưng.

      Già Lam hơi sửng sờ, trong thoáng chốc, nghĩ lầm là thần tiên bị rơi xuống phàm trần.

      Ánh trăng nhàn nhạt bao phủ quanh thân , quần áo màu lam nước, vạt áo và cổ áo đều thêu hoa văn Lưu Vân, nương theo gió đêm, chập chờn lưu động, phiêu dật xuất trần.

      Tóc dai mà đen hoa lệ tung bay theo gió, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên trời.

      Tầm nhìn của Già Lam rơi vào quần áo màu lam nước của , màu lam người cũng giống như người nàng, có hiệu quả rất kì diệu, đều thuộc về màu lam biển. Chỉ khác là, màu lam của nàng thuộc về cơn sóng dữ cuộn trào, mãnh liệt biển khơi. Còn mu lam của chính là gió êm sống lặng ngoài biển khơi. người nhiệt liệt cuồn cuộn, nghênh đón đợt sóng đánh cao hơn. bình tĩnh gợn sóng, tường hòa lại quạnh.

      “Chuông gió này của ngươi à?” Già Lam hỏi.

      Nam tử gật đầu, môi mỏng, thiếu huyết sắc hơn so với người thường.

      “Là ngươi tự làm hả?” Giọng điệu Già Lam lại tăng thêm phần, vui thích nhảy nhót.

      Nam tử mỉm cười, hàm xúc uyển chuyển ôn hòa, lại thánh khiết khiến người ta dám khinh nhờn.

      “Ngươi có thể dạy ta làm ?” Già Lam chống lại dụ hoặc của chuông gió, chủ động cầu. hiểu vì sao, nàng có cảm xúc rất mãnh liệt với những thứ có liên quan đến nước. Đặc biệt, mấy viên thạch trước mặt…quá mức quyến rũ. Vượt xa việc nàng tán thưởng nam tử như tiên này.

      Nam tử gì, lặng lẽ vòng qua nàng. Chầm chậm vào căn nhà bằng trúc.

      Trong nhà bằng trúc có ánh nến, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt rọi vào bệ cửa sổ và cửa căn phòng.

      Nam tử ngồi xuống, tay cầm khối thạch còn chưa thành phẩm. Tay vuốt ve bề ngoài thạch , giống như muốn tiến hành tạo hình.

      “Tối như vậy, sao ngươi thắp đèn?” Già Lam ngó nhìn xung quanh, lại phát trong này có giá nến, càng miễn bàn nhắc tới cây nến.

      “Xin lỗi, chẳng qua hôm nay ta có khách.”

      Già Lam hơi bĩu môi: “Vậy bình thường ngươi ở mình cũng thắp nến à?”

      “Ta là người mù, cần đèn.” Nam tử thản nhiên , bỗng nhiên đầu ngón tay toát lên ánh sáng u lam, cư nhiên cũng là linh khí thuộc tính thủy như nàng!

      Trong lòng Già Lam giống như bị vật gì đó nhàng va chạm vào, sững sờ tại chỗ.
      fujjko, Phương Lănglinhdiep17 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 33: Cùng nhau tắm hả?

      Edit: Tịch Ngữ



      (N: giống Phượng Thiếu hem? =D )

      là người mù ư?

      Nàng giơ tay lên quơ quơ trước mặt , đó là đôi mắt thuần túy nhất trong thiên địa, trong suốt hơn cả thủy tinh, thuần khiết hơn cả đứa trẻ sơ sinh, nhưng mà cũng chính đôi mắt này, sâu trong con ngươi đen như đầm nước sâu lắng, có gợn sóng nào hết.

      đáng tiếc!

      Đôi mắt thuần khiết xinh đẹp như vậy, lại thể nhìn thấy gì hết.

      Trong lòng Già Hơi có chút cảm xúc dị thường, nàng cắn cắn môi, con ngươi trong sáng chiết xạ tia sáng kì lạ: “Nếu ta có thể sống, ngày nào đó, ta chữa trị cho đôi mắt của ngươi.”

      Già Lam hiểu, cuối cùng là vì loại cảm xúc nào, bản thân nàng lại vô duyên vô cớ hứa hẹn với người xa lạ, đây là chuyện xưa nay chưa từng có!

      Nàng biết, nàng tu luyện Lưu Nguyệt Thuật là có cơ hội chữa trị cho mắt của , thế nhưng tình hình nay, ngay cả cái mạng của mình nàng cũng thể bảo toàn, chi tới việc chữa trị mắt .

      Tâm tình buồn bã rất nhanh bị che giấu , ánh mắt nàng lóe sáng như sao lấp lánh: “Ta nhất đinh chữa trị cho mắt của ngươi, chờ khi người nhìn thấy được ánh sáng, chắc chắn ngươi có thể điêu khắc ra thạch đẹp nhất đời này.”

      Nàng khẽ nở nụ cười, khuôn mặt xấu xí dưới ánh trăng càng trở nên dữ tợn. Song, khi nàng nhắm mắt lại, cẩn thận dùng trái tim lắng nghe, phát thanh kia phảng phất như từ trời rơi xuống, là món quà hoàn mỹ ông trời ban cho.

      Ngón tay mài thạch của nam tử khẽ run lên, để đồ trong tay xuống, bình tĩnh : “Thạch này bị hủy, ngày nào đó ta lại tặng cho ngươi cái khác vậy.”

      “Ngày mai ta lại tới tìm ngươi, ta ở lại thành này lâu, có thể rời sớm.” Già Lam cười, tiêu sái bỏ .

      “Ừ.” Nam tử nhàng cười, khóe miệng lộ ra nụ cười như có như , kì ảo lại xinh đẹp, nương theo tiếng nhạc của chuông gió, dương như muốn đem người dẫn vào thế giới mộng ảo.

      Trở về phủ thành chủ, tiệc tối cũng tàn.

      Già Lam bắt đầu tìm biện pháp… bò lên giường Phượng Thiên Sách, bắt cam tâm tình nguyện làm lò sưởi bằng thịt cho nàng?

      Ý nghĩ này vừa xuất , nàng hung hăng lau mồ hôi, tà ác! Nếu là trước đây, đánh chết nàng cũng tin, ngày nàng thê thảm đến nước tìm mọi cách bò lên giường của đàn ông…

      Nhưng, vì cái mạng … nàng đành cúi đầu.

      Đến phòng bếp lấy điểm tâm, nàng rón ra rón rén tới cửa phòng Phượng Thiên Sách. Bên trong phòng có tiếng nước chảy ào ào, hình như Phượng Thiên Sách tắm… Cái này đúng lúc nha! Bước đầu tiên gặp được cảnh tượng thơm ngát!

      “Phượng Thiếu, tắm hả?”

      Cái này phải thừa hay sao? Già Lam thầm tự khinh bỉ bản thân.

      Bên trong phòng, tứng nước chảy ngừng lại, thanh lười biếng vang lên: “Muốn tắm chung ư?”

      Già Lam cắn răng, phải bình tĩnh!

      “Ta mang điểm tâm đến cho ngươi, để ngoài cửa nha!”

      “Đem vô đây.”

      đúng là tự nhiên, sợ bị nàng nhìn sạch à, nhìn miễn phí hử?

      Nếu sợ, nàng sợ cái quỷ gì? Vì vậy, Già Lam lắc đầu nhấc chân muốn vào, bộ dạng giống như chiến sĩ sắp hi sinh, đẩy cửa bước vào.

      Xa xa, Sở Chiêu Viêm và Mục Tư Viễn xuất ở cuối hành lang, bọn họ cũng ngờ hôm nay đến thành Tử Nguyệt, liền bị thành chủ mời đến phủ.

      Thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc vào phòng kia, Mục Tư Viễn khẽ hô lên: “Kia phải là Già Lam sao? Sao nàng ấy lại vào phòng của Phượng Thiếu?”

      Lời vừa dứt, dùng ánh mắt xảo quyệt liếc về phía bạn tốt của mình. Quả nhiên, thấy ánh mắt của bạn thân tối sầm xuống, khuôn mặt tuấn tú, ràng viết, tâm tình của ta cực kì tốt!

      “Ngươi có khỏe ? Vì sao ta cảm thấy ngươi càng ngày càng để ý tới Già Lam thế nhỉ?” Mục Tư Viễn thăm dò.

      “Làm sao có thể? Nàng ấy trụy lạc như vậy, bản thiếu gia mới có lòng dạ quan tâm đến nàng ấy! , theo ta luyện kiếm!!!” Sở Chiêu Viêm trầm mặc .

      “Hả? Lại luyện kiếm? phải chứ!!” Mặt mũi Mục Tư Viễn nhăn nhó, mình đâu có muốn luyện kiếm, ràng là y muốn luyện mà, tại sao mạng của lại khốn khổ như vậy?”

      Đợi hai người rời , lại có bóng người xuất ở cuối hành lang, dưới ánh sáng mông lung, bóng dáng cao to của đứng đó, sắc mặt lạnh rét.

      Tia sáng lạnh xẹt qua đáy mắt, cười ta xoay người, ngược lại hướng hành lang.

      Bên trong phòng, sương khói tràn ngập, cách tấm bình phong mỏng, Già Lam rất nhanh liền nhìn thấy bức tranh mĩ nam tắm rửa sinh động.

      Phượng Thiên Sách dựa vào thùng tắm, tóc dài đen nhánh đổ xuống, bọt nước bám vào phía phát lên tia sáng lóng lánh, xinh đẹp gì sánh được. Dưới làn hơi nước bốc lên, da thịt trắng như ngà voi, ang áng trong suốt, hơi ửng hồng, cảnh trí như vậy, đúng là mê hoặc lòng người!

      nghiệt!

      Già Lam lắc đầu thở dài, nghiệt như vầy, ai có thể thu phục ?

      “Tiểu Lam Lam đúng là tri kỉ nha, biết ta đói bụng lập tức mang điểm tâm đến. Nàng xem, ta làm sao thích nàng được chứ?”

      Già Lam giả mặt quỷ phía sau lưng , cái đồ tự kỉ, đồ mặt dày, đời này ngoại trừ Phượng Thiếu, ai bằng!

      Nàng bưng điểm tâm tới sau tấm bình phong, đưa lưng về phía . Tay vòng qua tấm bình phong, đưa điểm tâm qua đó: “Đói bụng tự ăn .”

      Khóe mắt miết qua, người trong thùng tắm vẫn có cử động, thanh khẽ rên, mềm mại đến tận xương: “ thoải mái, ngâm đến người ta muốn cử động. Tiểu Lam Lam, nếu làm chuyện tốt làm cho trót , đút cho ta ăn nhá?”

      Già Lam cắn răng, nhìn xuyên qua bình phong… trừng mắt nhòm , hận thể trừng lủng cái ót .

      “Ai nha, tối hôm qua có người nằm bên đè ta, cho ta ngủ ngon thôi, trái lại còn ngủ rất thoải mái.” Tên nam nhân nào đó ủy khuất , nghe vào tai, ràng là uy hiếp cách trắng trợn.

      “Nè, ăn !” trán Già Lam rớt ra giọt mồ hôi lớn, nghiêng người xê dịch đến bên cạnh thùng tắm, cầm miếng điểm tâm, động tác cứng đờ đưa tới trước miệng .

      tới!” Giọng mũi kèm theo chút làm nũng, khiến da gà người Già Lam nổi hết lên. Nàng liếc mắt nhìn sang, thân thể thon dài lõa lồ trong nước, tất cả đều đập vào mắt, có ít tóc tán loạn dính ngực , trái đào điểm xuyết, như như , rất dụ hoặc khiến người ta mơ mộng, còn có cảnh vật giấu bên dưới nước…

      Già Lam thầm rủa tiếng, tên nghiệt này, là gợi cảm chết người!!!

      Tay nàng dùng thêm sức, trực tiếp đem miếng bánh nhét vào miệng , lúc muốn thu ngón tay lại, nhàng chạm phải ẩm ướt, đột nhiên tay nàng run lên, rất nhanh liền thu hồi.

      Tên cợt nhã biến thái này! dám liếm ngón tay nàng!!!!!

      Già Lam nghiến răng, lí trí gần như sắp sụp đổ, muốn bùng nổ…

      Nhưng, ở chỗ Già Lam nhìn thấy, Phượng Thiên Sách nhếch môi cười tà mị.

      “Ta vẫn muốn!” Giọng kiều mị mềm nhũn lại vang lên.

      kiên nhẫn cuối cùng của Già Lam hoàn toàn bị đánh tan, gặp phải , biết là tai họa hay ngày tận thế của nàng?

      Ngoài cửa sổ, cái cây gần đó nhất, mũi tên lóe lên ánh sáng bạc, nhắm thẳng vào hướng Già Lam mà bay đến… Còn Già Lam, nàng hồn nhiên hay biết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :