1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sư phụ vô lương, ma nữ phúc hắc - Bắc Đằng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Phách lối làm bậy

      Edit: Tiểu Ngữ

      Khi chuyện, tiếng chuông được gõ lên, cuộc khảo hạch chính thức bắt đầu.

      Mọi người đều ngồi vào chỗ, ba người Già Lam, Tống Thiến Nhi và Mục Tư Viễn cũng hòa theo dòng người, theo đám người tham gia khảo hạch, hăng hái chuẩn bị chiến đấu.

      “Già Lam, xong đời rồi! Ta nghe bọn họ tròng đề mục khảo hạch có thi văn nữa, làm sao bây giờ? Ta có chuẩn bị.” Tống Thiến Nhi mang vẻ mặt đau khổ, ý chí chiến đấu vừa giương cao, lập tức rũ xuống.

      “Thi văn?” Già Lam tự tin nhướn lông mày, thi văn thi văn, lại người nàng có thư viện di động, muốn cái gì liền có cái đó. Phiền toái duy nhất chính là, nàng sợ người có lòng xấu phát nét chữ của nàng giống với nét chữ của ‘Già Lam’, có thể dân tới phiền phức cần thiết.

      “Thiến Nhi, như vậy ta đọc ngươi viết.”

      Tống Thiến Nhi nhìn vẻ mặt tự tin của nàng, nhất thời cũng an tâm nhiều hơn, gật đầu như giã tỏi: “ thành vấn đề!”

      Người tham gia khảo hạch ước chừng hơn trăm người, chia cặp xong thành năm mươi cặp dự thi.

      Già Lam và Tống Thiến Nhi thành tổ, số thứ tự là 42. Tỷ muội Triệu gia được vào tố thứ 3, Mục Tư Viễn và nam tử trẻ tuổi khác thành tổ, nhận được số thứ tự 20…

      Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt. Già Lam ngừng tiếp nhận ánh mắt hình viên đạn của tỷ muội Triệu gia.

      Già Lam chả thèm để ý tới các ả, nàng tập trung nghe quy tắc tranh tài.

      TRận đấu chia làm hai phần, thi văn và thi võ. Các đội phải thông qua thi văn mới có tư cách tham gia thi võ, đồng thời mang theo thành tích thi văn vào cuộc thi võ, kết hợp thành tích thi văn và thi võ, dựa vào đó chọn ra tổ ưu tú nhất nhận vô học viện. Thế nên, thành tích thi văn rất là quan trọng.

      Phó viện trưởng! Phó viện trưởng! Phó viện trưởng! ——" khán đài, Phượng Thiên Sách ngừng đưa làn thu ba đến phía phó viện trưởng, từng tiếng ‘phó viện trưởng’ trầm bổng du dương, vòng vo trăm vòng, cuối cùng phó viện trưởng chịu nổi nữa, nhận lấy tờ giấy từ trong tay , hướng về phía người chấp của hội trường khảo hạch vẫy tay, dặn dò vài câu, người chấp nhận tờ giấy , đến hội trường khảo hạch.

      Phương thức làm ăn gian dối như vậy, mặt phó viện trưởng khỏi đỏ bừng vì xấu hổ.

      “Phượng Thiếu, cái này ngươi hài lòng chưa?” Phó viện trưởng bất đắc dĩ nhìn Phượng Thiên Sách, hiểu vì sao lại có nhiều hứng thú với tiểu nha đầu kia như vậy, mặc kệ ngoại hình hay địa vị, hai người đều hợp nhau, ông nghĩ mãi vẫn nghĩ ra thằng nhãi Phượng Thiên Sách này nhìn trúng cái gì của tiểu nha đầu này.

      Phượng Thiên Sách cười mê hoặc, lung lay quạt xếp: “Phó viện trưởng, ngài cái gì? Người ta nghe hiểu.” Trong nháy mắt liền phủi sạch mọi chuyện xấu xa, cái gì gọi là qua cầu rút ván? Chính là !!

      Phó viện trưởng bất đắc dĩ lắc đầu, nếu có thể khiến Phượng Thiên Sách ngoãn ngoãn tham gia vào học viện, giải quyết xong trách nhiệm của , cho dù ngoại lệ thu thêm học trò, như vậy cũng đáng giá!

      Phượng Thiên Dục ngồi xa hai người bọn họ, cười trào phúng: “Chỉ dựa vào tư chất của người xấu xí kia, cho nàng ta câu hỏi dễ nhất, e rằng nàng ta cũng biết trả lời.”

      “Nhị đệ, bị mông của nữ nhân đè lên mặt có chút mất mặt. Thế nhưng, là người nam nhân, lòng dạ nên rộng lượng chút mới đúng. Về phương diện này, ngươi cần phải học tập đại ca, lòng dạ đối nhân xử thế nhất định phải rộng rãi. Đừng có học nữ nhân bụng dạ hẹp hòi, như vậy tốt!” Phượng Thiên Sách dùng giọng điệu sâu xa dạy dỗ đệ đệ, chọc Phượng Thiên Dục tức giận nghiến răng ken két, bàn về miệng lưỡi, tuyệt đối thể đánh bại đại ca được, vì người có da mặt dày đến trình độ nhất định, đó chính là sức mạnh vô địch, mặc kệ ngươi dùng binh khí sắc bén cỡ nào cũng đều làm gì được nó!

      Bốn phía chung quanh vang lên tiếng cười khẽ, Phượng Thiên Dục hung ác trừng lướt qua, mọi người đồng loạt cúi đầu, số còn lại chỉ nhún vai, biểu tâm tình lúc này của bọn họ.

      Hội trường khảo hạch, Già Lam và Tống Thiến Nhi nhận được đề thi văn, đề thi là, trình bày và phân tích về phong, lôi (sấm), thủy, hỏa, mộc năm thuộc tính khác nhau trong Linh Thuật, về ưu khuyết điểm của mỗi thứ, kĩ xảo đặc biệt của mỗi thuộc tính… Đề thi này cơ bản là lí luận đơn thuần về tu luyện Linh Thuật.

      Lúc Già Lam đọc đề thi, trong lòng lập tức có đáp án, trong thư viện di động người nàng mang đầy những bí tịch về thuộc tính Linh Thuật, bao gồm tất cả các kĩ xảo đặc biệt và phương pháp, cái gì cần cũng có, đề thi này giống như viết riêng cho nàng, có gì khó.

      “Thiến Nhi, ta đọc ngươi viết.”

      “Được.”

      Tống Thiến Nhi cầm bút chuẩn bị viết, người chấp tới, thu hồi đề thi của các nàng, đổi lại đề thi mới.

      “Đề thi của các ngươi được sửa lại, nghiêm túc làm bài , Phó viện trưởng và Phượng Thiếu rất quan tâm đến các ngươi.”

      Già Lam chau mày, liếc mắt nhìn về phía khán phòng, đúng lúc Phượng Thiên Sách hướng về nàng phất phất tay, nụ cười tươi rói khuôn mặt đẹp trai khiến thần và người đều phẫn nộ tựa như hướng về nàng đòi phần thưởng.

      cần hỏi cũng biết, chính là người bắt người chấp đổi đề thi.

      Người này, phải là muốn cho mọi người biết giúp các nàng gian lận chứ?

      trán Già Lam lộ mấy vạch đen, buồn bực mở đề thi, nhìn thôi, vừa nhìn nàng liền nổi trận lôi đình, hận thể bóp chết Phượng Thiên Sách!

      “Hãy nêu tục danh của trong số Hạo Thiên Bát Công Tử, nếu gặp người trong Hạo Thiên Bát Công Tử, ngươi sử dụng loại Linh Thuật nào đánh bại đối phương?” Tống Thiến Nhi nhớ lại đề thi vừa đến, mặt có chút khó xử: “Gặp rồi, ta từng nghe cha ta nhắc tới Hạo Thiên Bát Công Tử, thế nhưng ta chút hứng thú nào hết, cho nên có nhớ kĩ. Già Lam, ngươi biết Hạo Thiên Công Tử là ai ?”

      Già Lam nghiến răng, sắc mặt càng khó coi hơn nàng ấy: “Biết cái quỷ á!... Hạo Thiên Bát Công Tử rốt cuộc là ai!”

      Lần thứ hai ngẩng đầu lên, Già Lam hung hăng trừng về phía khán đài, làm động tác cắt cổ với Phượng Thiên Sách, ngươi giỏi lắm, ngươi đem ta ra đùa giỡn đúng ?

      Nụ cười môi Phượng Thiên Sách hơi khựng lại, nghi hoặc : “Vì sao Tiểu Lam Lam lại tức giận? Chẳng lẽ đề thi ta đưa ra quá đơn giản, khiến nàng có chỗ phát huy?”

      Nếu Già Lam nghe được mấy lời này, tức giận đến hộc máu mới là lạ! Vốn dĩ nàng có thể trả lời các câu hỏi, lại cố tình thay đổi, đổi cái câu hỏi nàng biết, biết biến khéo thành vụng, hay là trêu đùa nàng?

      “Đại ca, ánh mắt của nàng có ý gì vậy? Nàng ràng muốn bóp chết ngươi!” Rốt cuộc Phượng Thiên Dục cũng chờ được cơ hội, châm chọc phen.

      “Ý của ngươi là… nàng ấy biết trả lời câu hỏi này? thể nào!!!” Phượng Thiên Sách làm bộ dạng bừng tỉnh, đột nhiên quay đầu, ánh mắt quái dị nhìn Phượng Thiên Dục, lắc đầu, đồng tình : “Tiểu Lam Lam chọt vào hoa cúc của ngươi, cư nhiên lại biết ngươi là trong số tám vị công tử của Hạo Thiên… Chậc chậc, nhị đệ, cuối cùng đại ca cũng biết, vì sao nàng lúc nào cũng sầu não vui rồi… Nghĩ thông suốt chút , buồn khổ chỉ tổn hại sức khỏe mà thôi.”

      Đối mặt với lời an ủi đột ngột của Phượng Thiên Sách, Phượng Thiên Dục hoàn toàn xốc xếch trong gió lạnh, đừng với , đáp án của đề thi đại ca dành cho người xấu xí chính là nhá!!!!

      A a a a a a… Rốt cuộc làm cái gì sai chứ? Tại sao ông trời lại cho vị đại ca như thế?

      "Già Lam, làm sao bây giờ? Nếu như thông qua cuộc thi văn, chúng ta có cách nào tiếp tục tham gia thi võ.” Tống Thiến Nhi nhíu mày .

      Chân mày Già Lam nhíu chặt trong nháy mắt, ánh mắt nghiêm túc, giống như là hạ quyết tâm, vỗ vỗ bàn: “Viết, cứ dựa theo lời ta mà viết!”

      Nàng kề sát tay Tống Thiến Nhi, thầm hồi, vẻ mặt Tống Thiên Nhi càng ngày càng 囧: “À? Viết như vậy có được ?”

      “Cứ viết như vậy ! Ta được là được!” Già Lam đấm mạnh vào bàn, ánh mắt long lanh sáng ngời chút dao động, lộ ra nhè hung ác.
      fujjko, Phương Lăng, Phan Hong Hanh2 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Cúc hoa tàn, mãn địa thương (Hoa cúc tàn, rơi đầy đất)

      Edit: Tiểu Ngữ

      Kết quả thi văn lục tục được công bố, điểm cao nhất là năm điểm, hợp quy cách là ba điểm, dưới ba điểm liền trực tiếp bị loại.

      Phó viện trưởng đảm nhận làm giám khảo, trường bắt đầu chấm điểm từ tổ thứ nhất.

      “Tổ , bốn điểm! Tổ hai, hai điểm…”

      Có người vui, cũng có người buồn.

      “Tổ ba, năm điểm!”

      Tỷ muội Triệu gia ôm nhau cười vui vẻ, có được năm điểm phần thi văn, các ả liền có thể nắm chắc cơ hội bước vào vòng thi võ. Vừa nghĩ, hai tỷ muội liền liếc mắt về phía tổ Già Lam khiêu khích, cho dù có người giúp đỡ nàng ta làm bậy, nàng cũng thể thắng tỷ muội các ả, bởi vì tỷ muội ả dựa vào chính sức mình mà thắng cuộc. Chờ tới khi đấu võ, các ả chống mắt nhìn xem còn có ai có thể giúp đỡ Già Lam gian lận?

      Già Lam mặc kệ các ả, tại nàng chỉ quan tâm thành tích thi văn của tổ nàng thôi.

      “Tổ hai mươi lăm, năm điểm!”

      Tiếng hoan hô vang lên, Mục Tư Viễn làm bộ ôm ngực, bình tĩnh liếc đồng bạn của , kì miệng sớm vểnh lên trời rồi.

      “Già Lam, bọn họ đều được năm điểm, chúng ta có thể đạt được điểm đậu ?” Tống Thiến Nhi hâm mộ nhìn mấy tổ được năm điểm, đồng thời cũng lo lắng thành tích của mình.

      Già Lam chưa đáp lời nàng ta, trong lòng có dự định chờ phó viện trưởng công bố thành tích, bốn mươi tổ được công bố thành tích có hơn nửa bị đào thải, thoạt nhìn phải tất cả mọi người đều chú trọng việc học tập.

      “Tổ bốn mươi hai…” Rốt cuộc cũng đến tổ các nàng, Phó viện trưởng liếc mắt nhìn đáp án của tổ các nàng, ánh mắt ràng co rút. Ngẩng đầu, hơi híp mắt lộ vẻ kì quái nhìn Già Lam, cúi đầu lại cố gắng trừng đáp án, số điểm được chấm nghẹn trong cổ họng, ra lời…

      “Phó viện trưởng, có vấn đề gì à?” Già Lam rất bình tĩnh hỏi thăm.

      Khóe miệng phó viện trưởng hung hăng co rút vài cái, lắc đầu: “ có vấn đề.”

      “Mời cho điểm!” Già Lam cười đến vô hại.

      Phó viện trưởng hít sâu mấy hơi, suy nghĩ lát, cuối cùng mở miệng: “Tổ bốn mươi hai… năm điểm!”

      Bên dưới ánh mắt Già Lam chợt lóe, nhìn về phía phó viện trưởng cười yếu ớt: “Cám ơn phó viện trưởng.”

      Tống Thiến Nhi kích động cầm tay Già Lam, khuôn mặt nhắn tràn ngập hưng phấn.

      “Chờ chút!” Triệu Thanh Lan quan sát vẻ mặt phó viện trưởng, cảm thấy bên trong có quỷ, hai tỷ muội cùng lên: “Phó viện trưởng, bọn ta cầu công khai đề thi và đáp án của Già Lam, nếu đáp án của nàng ta có vấn đề, ta cầu phó viện trưởng có thể chấm điểm công bằng chút.”

      Già Lam cười nhạt: “Các ngươi như vậy, chính là hoài nghi phẩm đức của phó viện trưởng đúng ? Phó viện trưởng là người đức cao vọng trọng (*có đức độ và danh vọng cao), sao có thể chấm điểm qua loa như vậy? Các ngươi ngay cả lòng tôn sư trọng đạo cũng có, sao có tư cách vào học viện Thiên Dực học được?”

      “Già Lam, ngươi đừng có ngụy biện! Đề thi của ngươi ràng có vấn đề, ngươi có dám lấy ra cho tất cả mọi người xem hay ?” Triệu Thanh Lan chịu buông tha.

      đợi Già Lam trả lời, Triệu Thanh Lan thừa dịp mọi người chú ý, bàn tay nhanh như chớp cướp lấy đề thi và đáp án của GIà Lam, cầm trong tay khoe khoang: “Mọi người mau nhìn xem! Đây là đề thi của tổ Già Lam, cùng đề thi tổ khác hoàn toàn khác nhau!!”

      Triệu Thanh Lan đắc ý cất cao giọng, bắt đầu đọc: “Hãy nêu tục danh của trong số Hạo Thiên Bát Công Tử, nếu gặp người trong Hạo Thiên Bát Công Tử, ngươi sử dụng loại Linh Thuật nào đánh bại đối phương?”

      Bốn phía rơi vào tĩnh lặng, đề thi này quả nhiên có vấn đề!!!

      “Ta lại đọc đáp án của tổ nàng ta cho mọi người nghe, ‘Băng Mâu…” Triệu Thanh Lan đắc ý định đọc tiếp, nhưng mới đọc hai chữ, nét mặt ả liền lên biểu tình kì quái. Ả nhìn Già Lam như thấy quái vật, cuối cùng mới hiểu vì sao lúc nãy vẻ mặt phó viện trưởng lại kì lạ như thế.

      “Cái gì băng mâu? Sao đọc tiếp?” Triệu Thanh Tình tò mò hỏi.

      Triệu Thanh Lan lại hắng giọng, nghẹn đỏ mặt, giọng run run thầm: “Băng mâu kiên, hoa cúc tàn, bát công tử, mãn địa thương!”

      Thoáng chốc, cả hội trường yên lặng tiếng động, chỉ còn tiếng gió lạnh gào thét…

      Hoa cúc của bạn học Phượng Thiên Dục lại căng thẳng, có loại cảm xúc muốn giết người!!!

      “Ha ha ha … Tiểu Lam Lam, nàng tài giỏi, rất có ý thơ!” Tiếng cười sang sảng từ miệng Phượng Thiên Sách vang lên, cười đến ‘run rẩy hết cả người’, hai mắt tràn đầy nước mắt, cười đến ra nước mắt.

      Phó viện trưởng vốn cực khổ nín cười cũng nhịn được bật cười thành tiếng.

      Băng Mâu Kiên, hoa cúc tàn, Bát công tử, đầy đất thương!

      Mười hai chữ này lan truyền khắp nơi đại lục Hạo Thiên, sau đó truyền vào trong tai bát công tử, vì vậy mang đến ít phiền phức cho Già Lam…

      Tống Thiến Nhi mắc cỡ đến đỏ mặt, giật góc áo Già Lam, vẻ mặt luống cuống, mặc dù ý tưởng là Già Lam , nhưng người viết là nàng ta nha.

      Già Lam vỗ vỗ tay của nàng ta, ý bảo nàng ta bình tĩnh, nàng thấy đáp án có vấn đề, trái lại cảm thấy đáp án của mình rất ngắn gọn, rất đúng đề, rất có cảm xúc nghệ thuật!

      Sau hồi lộn xộn, Triệu Thanh Lan nghẹn đỏ mặt, giơ ‘chứng cứ’ trong tay, tức giận : “Già Lam! tại ngươi còn gì để nữa ? Ngươi chịu thừa nhận chính mình gian lận trong thi cứ chưa?”

      Già Lam mở to mắt, vô tội lắc đầu: “Ta biết ngươi cái gì? Cái ngươi vừa đọc chỉ là bài thơ ta làm lúc rảnh rỗi mà thôi, chẳng lẽ làm thơ con cóc cũng là làm bậy?”

      Nàng nhanh chậm vươn ngón tay, chỉ về phía mặt trái của ‘chứng cứ’ tay Triệu Thanh Lan: “À! Bên mặt trái của tờ giấy chính là đáp án của ta!”

      Triệu Thanh Lan sửng sốt, dám tin lật mặt trái tờ giấy lại xem, quả nhiên, giấy trắng còn có đáp án, bên có viết về năm loại thuộc tính phong, lôi, thủy, hỏa, mộc của Linh Thuật, trình bày và phân tích đủ ưu khuyết điểm, kĩ xảo đặc biệt… giống hệt những đáp án của người khác.

      “Ngươi… sao lại có thể được!? Nhất định có mờ ám trong này!!” Triệu Thanh Lan nhìn tờ giấy, vẫn như cũ tin tưởng Già Lam, các nàng làm sao có thể tài giỏi như vậy? Nhưng trong lòng ả cam, khó lắm mới chụp được nhược điểm của Già Lam, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy?

      Triệu Thanh Tình nhíu đầu lông mày, thở hổn hển. Biết bây giờ mọi chuyện diễn theo chiều hướng khác, các ả thể ngáng chân Già Lam được. Ả kéo muội muội, dùng ánh mắt làm ám hiệu, tiếp theo là thi võ, các ả có cơ hội đối phó Già Lam.

      Già Lam nhìn hai tỷ muội ả, lấy dáng vẻ người chiến thắng, nhếch môi cười.

      hồi sóng gió nho trôi qua, rất nhanh thi võ liền tiếp tục.

      ngoài dự đoán, trận đầu tỷ thí đụng phải tổ Mục Tư Viễn, mặc dù có chiến đấu chính diện với , nhưng hơi thở và nhịp bước của Mục Tư Viễn, nàng đoán được, năng lực của Mục Tư Viễn phải hạng xoàng.

      , Già Lam chút hảo cảm gì với Mục Tư Viễn, nhưng cũng có ác cảm.

      Giao chiến với bọn họ, nàng cố gắng giữ dùng toàn lực đối phó. Đây chính là tôn trọng đối thủ, cũng là tôn trọng bản thân.

      Mục Tư Viễn am hiểu Kiếm Thuật, nhìn huy hiệu đeo bên hông liền biết, là Kiếm Sư cấp 4. So với đám bạn đồng lứa, có thiên phú kiếm thuật rất cao, nhưng vì còn có thiên tài song tu Linh Kiếm như Sở Chiêu Viêm chèn ép, đem ánh sáng của che giấu xuống dưới, cho nên mới có tiếng tăm gì hết.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: Kĩ thuật đánh nhau chính là ưu tú!

      Edit: Tịch Ngữ

      “Ai nha, ngờ lại gặp các ngươi ở vòng đầu tiên. Các ngươi đúng là xui xẻo mà, đường đến học viện lại bị chặn từ đây, trong lòng ta là áy náy!” Mục Tư Viễn vỗ bộ ngực, dáng vẻ bất cần đời trêu chọc, còn đồng bạn của , nét mặt lạnh băng, cảm xúc, Già Lam nhìn hai người bọn họ chỉ muốn đánh trận cho !

      “Cản trở các ngươi vào học viện Thiên Dực, người nên áy náy là bọn ta mới đúng. Mong rằng các ngươi đừng có khóc nhè khi xuống đài.” Già Lam thản nhiên .

      “Xem ra ngươi rất tự tin, nhưng có số việc có tự tin cũng chưa đủ, vẫn cần dựa vào thực lực mới được.” Ánh mắt Mục Tư Viễn sáng lên, chậm rãi rút kiếm trong tay, khuôn mặt đẹp trai hé ra dưới ánh sáng của kiếm, rất là chói mắt.

      Thế chiến từ từ kéo ra, hai bên cách nhau chừng mười mét, bắt đầu đối chiến.

      “Thiến Nhi, nhiệm vụ của ngươi chính là cản trở Lý Hác, chỉ cần thể giúp đỡ Mục Tư Viễn, chính là hoàn thành nhiệm vụ của ngươi.”

      “Được, ngươi cũng cẩn thận! Kiếm thuật của Mục thiếu gia rất lợi hại!”

      Hai nàng trao đổi ánh mắt cái, Tống Thiến Nhi xung phong ra ngoài, mục tiêu chính là Lý Hác.

      Tốc độ của các nàng nhanh, tốc độ của đối phương cũng chậm, gần như cùng khắc (= 15 phút), bóng dáng Mục Tư Viễn dường như biến mất tại chỗ, thả người nhảy lên, nhảy lên ba trượng, đạo gió lạnh vô cùng lợi hại từ cao nhìn xuống, phá chém tới!

      Song, đối phương cũng ngốc, cũng lựa chọn Kiếm sư đấu với chiến thực Linh Sư, bởi vì năng lực linh mẫn của nghề nghiệp, Linh sư bằng Kiếm sư, Kiếm sư phải giành trước bước. Trong khi Linh Sư còn chưa kịp ngưng tụ linh khí, thi triển Linh Thuật, hành đồng phải đồng loạt với Linh Sư, đây chính là điểm then chốt để chiến thắng!

      Trong nháy mắt, hàn quang lấp lánh, kiếm phong hùng mạnh đập vào mặt!

      Sức mạnh của Kiếm sư cấp 4 đúng là giống bình thường!

      “Kiếm thuật của Mục thiếu gia quả nhiên giỏi! Lần này hai người trong danh sách được chọn nhất định có tên của trong đó.”

      “Tổ số 42 này coi như tiêu rồi! Cho dù Phượng Thiếu có muốn che chở nàng ta, nàng ta cũng có biện pháp vùng mình.”

      “Chờ chút, ta bị hoa mắt chứ, Già Lam phản kích…”

      Trong mắt mọi người, Già Lam thong dong lùi về sau vài bước, tay phải vừa chuyển, ngờ trong tay lại xuất băng mâu, cổ tay dùng sức, đem băng mâu ném ra ngoài.

      “Nhanh như vậy à?” đài quan sát, hai mắt phó viện trưởng đột nhiên trợn lớn, dùng sức xoa mắt, có chút khó tin. Trong hiểu biết của ông, chỉ có Linh sư cao cấp mới có thể ngưng tụ linh lực và thi triển Linh Thuật trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bởi vì sử dụng Linh Thuật tiêu hao rất nhiều linh khí, trong khoảng thời gian ngắn, Linh sư sơ cấp chỉ có thể sử dụng Linh Thuật có hai lần mà thôi. Hơn nữa, còn mất rất nhiều thời gian, đây cũng là điểm quan trọng cần thiết của Kiếm sư, trong khi Linh sư thi triển linh thuật, bảo vệ an toàn cho Linh sư.

      Phó viện trưởng còn chưa hết kinh ngạc, liền thấy hai tay của Già Lam lại chuyển động thành vòng, mỗi khi chuyển xong vòng, trong tay liền có thêm băng mâu, nhìn Già Lam giống như pho tượng Quan Thế nghìn tay, từng băng mâu giống như mũi tên bay vụt ra ngoài, lôi đài biến ảo ra tầng ánh sáng trong suốt, chiết xạ ánh mặt trời, ánh sáng rực rỡ như ngọc!

      Lần này, toàn trường ồ lên!

      “Còn? Còn nữa? Rốt cuộc nàng có phải là người hay ?”

      “Đâm mù con mắt của ta rồi, hãy cho ta biết đây phải là !”

      “Nàng ta lấy đâu ra nhiều linh khí như vậy?”

      Cái này đâu phải là chiến đấu, là là khoe kĩ thuật đánh nhau!

      Rốt cục người nàng có bao nhiêu linh lực, hình như nàng xài hoài hết…Toàn trường bạo động rồi!

      Phó viện trưởng khó khăn lắm mới ngăn chặn lại kích động, đôi mắt cơ trí chợt lóe hưng phấn, đột nhiên ông quay đầu nhìn Phượng Thiên Sách, vỗ vai , gật đầu lia lịa.

      Phượng Thiên Sách liếc nhìn vẻ mặt và ánh mắt quái dị của phó viện trưởng, sắc mặt cảnh giác nghiêng người, xa cách : “Phó viện trưởng! Khẩu vị của ngài có nặng quá vậy? Đừng là ta đáp ứng, cha nuôi cũng chịu đâu!”

      Phó viện trưởng tức giận trừng , thằng nhóc thúi tha này, trong miệng chả bao giờ được câu đàng hoàng.

      đài, Mục Tư Viễn tùy ý vung trường kiếm lên, chặn lại băng mâu, muốn tấn công tiếp, ánh sáng trong suốt nhảy vào mắt , băng mâu giống như mũi tên phóng tới phía , hai mắt mở to, hít sâu hơi. Thân thể lóe lên, trường kiếm lượn vòng, nhanh chóng tạo thành tường khí ngăn chặn băng mâu lại.

      Ầm phanh!

      Băng mâu ngừng va chạm vào bức tường khí, khiến chật vật chạy trốn trung: “Mẹ nó! Có cần khoa trương như vậy ?”

      Gia Lam đưa mắt nhìn tình trạng trung, biết Mục Tư Viễn rất nhanh chịu nổi nữa, nàng liền tích cực tiến lên, tranh thủ thời gian giải quyết Kiếm sư của đối phương, chuyện kế đó dễ dàng hơn…

      Đột nhiên, chân của nàng bị vật gì đó quấn quanh, hai cỗ đạo lực bám víu ở hai chân nàng, trói chặt hai chân của nàng. Nàng cúi đầu nhìn lại, chẳng biết hai cây mộc đằng chui ra từ lúc nào, thừa dịp lúc nàng để ý, đem hai chân nàng trói chặt.

      Bỗng nhiên, Già Lam tĩnh ngộ, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hác, phá bỏ công kích của Tống Thiến Nhi, sử dụng Linh thuật mộc đánh lén nàng.

      xong, thể nhúc nhích được!

      Ánh mắt u ám xuống, hai tay Già Lam kết ấn, trong miệng hộc ra vài chữ: “Thần long chi nộ!” (* tức giận của thần long.)

      Rầm rầm rầm.

      cột nước phá mà ra, biến hóa thành con rồng nước, gào rít lượn vòng, gió cuốn mây tan, đánh chớp nhoáng về phía Lý Hác…

      “A! À?...” góc của lôi đài, bóng người nào đó bị hồng thủy tưới xuống, thân hình vặn vẹo, thi triển linh thuật mộc – Lý Hác.

      “Long, Long thần chi nộ? Chiến kỹ Linh thuật thủy cấp 4?” Giọng Lý Hác run rẩy, trợn mắt hốc mồm.

      ngờ chiến kĩ của nàng lại vượt cấp như vậy… là Linh giả cấp ba, đương nhiên biết chiến kỹ cấp 4 là uy hiếp lớn nhất của . Để mặc mưa như xối nước tưới lên người, quên mất phản ứng, cũng phản ứng kịp nữa rồi.

      Già Lam có chút ý định dừng lại, hai tay chuyển đổi rất nhanh, lần nữa kết ấn, hai ngón tay hướng về phía trời: “Phong!”

      Rắc vù vù vù vù… thanh vụn vặt liên tục vang lên, cả người Lý Hác đều bị đóng băng, linh thuật mộc của lập tức… mất tác dụng.

      Hai chân Già Lam được tự do, nàng có hưởng thụ thành tựu chiến thắng tạm thời của mình, tiếp tục thi triển ‘thần long chi nộ’ của mình, công kích Mục Tư Viễn trung.

      trường sôi sục hẳn lên!

      lôi đài, bóng người của nàng giống như Tu la, tựa như thành chết vung tay, ngừng kết ấn, thủy long gào rít, thanh giận dữ rống lên. Hơi nước mơ hồ gương mặt của nàng, bóng dáng của nàng, mọi người có thể nhìn thấy quần áo tinh xảo màu lam phất phới trong gió, làm nổi bật dáng người mạnh mẽ mà phiêu dật, khiến người khác mê mẩn!

      Mọi người nhìn Già Lam chiến đấu, phảng phất như phải nhìn nàng chiến đấu, mà là xem nàng biểu diễn kĩ thuật chiến đấu. Linh gia cấp ba cao cấp, đem nó phát huy đến trình độ cao nhất, thậm chí còn vượt xa chiến kĩ cấp 4…

      Nhân vật biến thái như vậy, khiến người ta xem như thế là đủ rồi!

      Ánh mắt phó viện trưởng càng ngày càng thâm trầm, lại kinh ngạc, chỉ cảm thấy người Già Lam giống như có rất nhiều bí , làm người khác thể nhìn thấu.

      “Phó viện trưởng, bây giờ người cần đặc biệt cảm ơn, ca ngợi người ta hay nè?” Phượng Thiên Sách phe phẩy quạt, sít lại gần, cười đến đáng đánh đòn: “Ha ha, chúng ta đều là người nhà, cảm ơn miễn , người vẫn nên ca ngợi ta ! Nếu phải mắt nhìn người của ta độc đáo, làm sao người có thể phát ra thiên tài này chứ?”

      Phượng Thiên Dục nặng nề ôm trán, khắc cũng muốn ngồi cùng khán đài với người này của , mất mặt! còn có thể vô sỉ hơn nữa hay ? (Tịch Ngữ: nếu bé Dục xấu nhất định rất đáng eon ha!!!)

      Phó viện trường nhàn nhạt cười khẽ, dùng ánh mắt sâu xa nhìn Phượng Thiên Sách: “Ánh mắt Phượng Thiếu là độc đáo, tại hạ xin bội phục!”

      ngờ phó viện trưởng lại ca ngợi … Phượng Thiên Dục hung hăng trợn trắng, năng lực đầu độc của đại ca quả nhiên lợi hại, ngay cả phó viện trưởng cũng bị gieo học. Đúng là sâu bọ có hại mà!
      fujjkolinhdiep17 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27: Xuất cặp thiên tài mới!

      Edit: Tịch Ngữ

      Người đáng thương nhất trong lôi đài ai khác ngoài Mục Tư Viễn bay trung, sử dụng khinh công, ngừng vòng qua lộn lại. Đằng sau , là con rồng nước giương nanh múa vuốt bất cứ lúc nào cũng có thể đem nuốt vào bụng!

      có Lý Hác che chở, kiếm sư như dưới công kích biến thái của linh sư bên tổ đối phương…nào có đủ tay mà đánh trả?

      Chạy vòng, rốt cục cũng chịu nổi nữa, vừa chạy vừa hô to: “Ta nhận thua! Đừng đánh nữa!”

      trường xôn xao, hơi thở sùng sục rất lâu dứt, kết quả như vậy đúng là ngoài dự đoán của mọi người, ai có thể nghĩ tới phế vật xấu xí tự dưng lại nổi tiếng, vừa ra tay liền đánh bại tổ của kiếm sư cấp 4 và linh sư cấp 3?

      Tỷ muội Triệu Thanh Tình dễ dàng vượt qua vòng thi thứ nhất, liếc mắt nhìn sang trận chiến bên cạnh, hai ả thầm kinh hãi, thực lực của Già Lam trở nên mạnh mẽ từ khi nào?

      “Tỷ, chúng ta phải làm sao đây? Tại sao con tiện nhân kia lại trở nên lợi hại như vậy?”

      “Sợ gì? Chúng ta còn có vũ khí bí mật chưa lấy ra, vốn đinh giữ lại nó để đánh vào trận chúng kết, tại xem ra, rất có thể chúng ta đối đầu với các ả, vậy hãy để cho các ả nếm thử mùi vị của vũ khí bí mật !” Mặt Triệu Thanh Tình u, khuôn mặt tươi cười nhè lan tràn hung ác, mấy ngày trước được bị Già Lam sỉ nhục lôi đài, ả nhất định đòi lại!

      Mấy vòng đấu võ kế tiếp, thực lực của đối phương bằng tổ Mục Tư Viễn, Già Lam và Tống Thiến Nhi dễ dàng vượt qua các vòng, xông vào trận chung kết. Đến tận đây, hai nàng cùng đối mặt với tỷ muội Triệu Thanh Tình cũng vừa lọt vào vòng chung kết.

      “Ta chờ trận chiến này lâu lắm rồi!” Ánh mắt Triệu Thanh Tình lạnh lẽo, sát khí nổi lên.

      Già Lam nhàn nhạt liếc ả cái: “Ta lại có mong chờ giao chiến với bại tướng của mình chút nào.”

      “Tỷ! chuyện dong dài với ả làm gì? Mau lấy bảo bối ra, để cho ả chết nhưng biết vì sao !” Trong thúc giục của Triệu Thanh Lan, Triệu Thanh Tình đắc ý, tay phải run lên cái, ngọc chẩm xuất trong tay ả, từ từ lớn dần. Ngọc chẩm này có hình dạng cổ xưa, bên nó có điêu khắc hoa văn phức tạp, hơi chấn động, từng đợt hơi thở viễn cổ thê lương đập vào mặt!

      Mọi người có mặt tại trường mở to mắt, phát ra tiếng thở dài: “Là bảo vật trấn gia của Triệu gia… Thiên Cân Như Ý Chẩm!”

      “Có bảo khí thượng phẩm, các nàng thắng mới là lạ! Đáng tiếc, vốn cho rằng hôm nay Già Lam trở thành hắc mã!” (*ý là ngựa tốt, người tài giỏi gì gì đó, hiểu lắm =:)

      “Hắc mã cái rắm! Đầu năm nay, cuộc chiến chính là cha! Là gia tộc! Là bảo khí!

      “Ha ha, lần này bá phụ đúng là bỏ ra số tiền lớn! Xem ra ba tỷ muội chúng ta có thể đoàn tụ trong học viện Thiên Dực…” khán đài, Triệu Nhã Nhi mỉm cười, rất có phong phạm của học sinh ưu tú và khuê tú đại gia.

      “Chưa chắc Già Lam thua!” thanh vang lên từ bên trái nàng, Triệu Nhã Nhi ngạc nhiên nhìn về Sở Chiêu Viêm: “Sở Đại Thiếu, từ khi nào ngươi biết quan tâm đến đầy tớ của Sở gia vậy?”

      “Nàng ấy phải đầy tớ của Sở gia.” Sở Chiêu Viêm bình tĩnh mà lại trả lời khách quan, mang theo bất kì tình cảm nào, nhưng Triệu Nhã Nhi nhìn ra bất đồng trong ánh mắt và giọng của .

      “Ta thấy bộ dạng của nàng ta như vậy, ngay cả tư cách làm đầy tớ cho Sở gia các ngươi cũng có. Nếu như Phượng gia chúng ta có nha đầu biết quy củ, ta thể đánh chết nàng.” Phượng Thiên Dục nghe hai người , cũng chõ mỏ góp vui, hừ lạnh tiếng, vẫn chưa hết tức giận.

      “Nhị đệ à, ngươi là bạo lực. Về sau, ngàn vạn lần đừng với người ngoài rằng ta là đại ca của ngươi, là làm tổn hại hình tượng cao to vĩ đại của ta!” Phượng Thiên Sách tấm tắc lắc đầu, thân thể cố gắng xê dịch về phía phó viện trưởng, tỏ vẻ tránh né.

      Phượng Thiên Dục hít sâu hơi, cố nén xúc động nhào tới đánh bẹp người nào đó. Những lời này phải do mới đúng, mới là người muốn phủi sạch quan hệ với Phượng Thiên Sách.

      “Đều là do cùng mẹ sinh ra, tại sao lại có khác biệt lớn đến như vậy? Sauk hi về nhà ta phải lại mẹ mới được, nhị đệ có phải là con ruột hay ?” Phượng Thiên Sách coi ai ra gì suy xét vấn đề của mình, giả vờ thâm trầm.

      Trong đầu Phượng Thiên Dục cảm thấy có dòng khí lạnh chảy vào, trong đầu có chút trống rỗng, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi mu bàn tay, nhưng phó viện trưởng ở bên cạnh, có biện pháp ra tay, rất muốn lấy hạ phạm thượng lần, đem đại ca nghiệt này hung hăng đánh trận cho !!!

      Ngươi mới phải là con ruột! Ngươi mới là được nhặt về!

      Phượng gia của ta tạo nghiệt gì, tại sao lại sinh ra con nghiệt khiến người ta hận ngứa răng như vậy?

      Phượng Thiên Sách nhìn ánh mắt giết người của đệ đệ, cũng muốn biết tại sao mọi người lại yên tĩnh như vậy, tay cầm quạt bạch ngọc đưa lên cạnh miệng làm loa, hướng về mọi người giọng : “Mọi người đều im lặng, đừng dọa Tiểu Lam Lam, ảnh hưởng đến việc nàng phát huy!”

      Mọi người ở chung quanh đều ngẩng đầu nhìn bầu trời, nếu ai chuyện nghiêm túc với , người đó chính là kẻ ngốc!

      Triệu Nhã Nhi nhìn Sở Chiêu Viêm và Phượng Thiên Sách, trong lòng buồn bực, người Già Lam có sức hấp dẫn gì? Tại sao lại có thể khiến cho hai người có thói quen cuồng vinh ủng hộ, bênh vực nàng?

      Lúc này, thế chiến lôi đài được kéo ra.

      Trong lúc Thiên Cân Như Ý Chẩm tay tỷ muội Triệu gia biến ảo, lớn dần. Thể tích chiếm hơn nửa lôi đài, từ xa nhìn lại, nó giống như con dấu cực lớn bay lơ lửng khoảng bầu trời, chờ con dấu rơi xuống.

      Già Lam và Tống Thiến Nhi nhìn Thiên Cân Như Ý Chẩm lơ lửng ngừng lớn dần đỉnh đầu mình, hai người cùng rút lui về sau, bị ép tới mép lôi đài. Nếu lại lùi tiếp, hai người ra khỏi lôi đài, tự động nhận thua!

      “Già Lam, làm sao đây?” Tống Thiến Nhi khỏi cuống cuồng, cảm thấy Thiên Cân Như Ý Chẩm bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đầu nàng, đem các nàng đè thành bánh thịt người.

      GIà Lam híp mắt, khóe miệng cười tà, đôi con ngươi của nàng mở to, hai mắt như điện, tinh quang bắn ra bốn phía.

      “Bảo vật tự động đưa tới cửa, ta nhận, chẳng phải rất xấu hổ hay sao? Vừa vặn, Thiên Táng Chi Quan của ta còn thiếu ngọc chẩm!” Giọng điệu điên cuồng mà ngạo mạn, khiến người ta khó tin.

      “Hả?” Tống Thiến Nhi hoàn toàn có phản ứng gì nhiều.

      “Thiến Nhi, đến lúc ngươi sử dụng vũ khí bí mật rồi, mặc kệ là trình độ gì chỉ cần có thể quấy rối các ả là được.” Ánh mắt Già Lam lại sáng ngời, chợt nhìn vào, phảng phất giống như đem hồn phách người ta hút vào đó.

      Tống Thiên Nhi cười lớn, tiếp nhận qua rồi, cuối cùng nàng cũng có cơ hội thể thực lực!

      Bỗng nhiên, khí thế của Tống Thiến Nhi có biến hóa, tràn ngập tự tin, con ngươi phát sáng, còn sáng hơn cả mắt của Già Lam, người khác kịp bắt giữ.

      Khi người tự tin, lúc đó mới là đẹp nhất, quả nhiên mấy lời này sai!

      chết !” Triệu Thanh Tình kiều thét lên tiếng, khống chế Thiên Cân Như Ý Chẩm, bắt đầu công kích tổ Già Lam.

      Ầm! Ầm! Ầm!

      Giống như thái sơn đè lên đầu, từng chút từng chút , Như Ý Chẩm nặng nề đánh xuống lôi đài, mỗi cái rung động đều khiến lôi đài nứt ra vài phần, hoàn toàn chính là vua phá hoại!

      Tỷ muội Triệu gia nhìn Già Lam và Tống Thiến Nhi bị ngọc chẩm công kích, chật vật chạy trốn, mặt hai người liền toát ra nụ cười đắc ý, hả giận, phảng phất giống như thấy thắng lợi trong tầm mắt, chút lo lắng.

      “Tỷ, nhìn bọn chúng chạy trốn chật vật như vậy hèn mọn! Chỉ dựa vào tư chất và thân phận của bọn họ, cũng muốn vào học viện Thiên Dực, đúng là người si chuyện mộng!”

      “Con tiện nhân Già Lam, làm hại tỷ muội chúng ta mất mặt như vậy, hôm nay chúng ta mượn sức mạnh của ngọc chẩm đề chết các ả, để các ả chết có nơi chôn thây!”

      “Đúng vậy! Giữ lại các ả chính là tai họa… À! Tỷ, sao muội cảm thấy người có rất nhiều kiến bò? Á! Đau quá! Đau chết mất!”

      “Ta cũng vậy! biết cái gì chui vào người…A! Đau quá!”

      Hai tỷ muội Triệu gia vừa rồi còn đắc ý, đột nhiên cuộn tròn thân thể, đau đến mức lăn lộn đất, biểu tình khó chịu lại thống khổ.

      khán đài lại xôn xao, chẳng biết lôi đài xảy ra chuyện gì, ban nãy ràng tỷ muội Triệu gia ở thế có lợi, sau đột nhiên lại ngã xuống hết vậy? Cái này cũng kỳ quái!

      “Là cổ thuật thất truyền lâu!” Ánh mắt phó viện trưởng trầm xuống, nhìn chằm chằm về phía Tống Thiến Nhi có vẻ ngoài nhu nhược, vô hại. Hai mắt ứa ra từng luồng hưng phấn!

      Kinh ngạc, lại là kinh ngạc! ngờ hôm nay ông có thể gặp được hai vị thiên tài, người có linh lực bùng nổ xài hết, có thể sử dụng chiến kĩ linh thuật hệ nước thuần thục như vậy, người kia lại có thể sử dụng cổ thuật thất truyền từ lâu… Đây chính là ý trời, ý trời muốn học viện Thiên Dực có thêm hai học sinh thiên tài?
      fujjko thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Ngủ chung trong quan tài

      Edit: Tịch Ngữ



      “Cổ trùng! lẽ là cổ trùng trong truyền thuyết?” Triệu Thanh Tình phản ứng kịp thời, hai mắt khiếp sợ trợn to, nghe cổ trùng uống máu người, đạt được mục đích, tuyệt đối bỏ qua. Hai tỷ muội các ả bây giờ bị cổ trùng quấn thân, nếu thể thoát khỏi chúng nó, chẳng lẽ bị chúng cắn chết tươi?

      “Tống Thiến Nhi! Lòng dạ của ngươi độc ác! Dùng chiếu thức ác độc như vậy, ngươi nhất định bị báo ứng!” Triệu Thanh Lan hung hăng nhìn Tống Thiến Nhi kết ấn, đọc chú ngữ. Ả nghĩ Tống Thiến Nhi muốn ra oai phủ đầu tỷ muội ả, còn ác độc hơn cả Già Lam, muốn làm cho tỷ muội ả chịu khổ.

      Tay và miệng của Tống Thiến Nhi hơi khựng lại khi nghe lời ả . Có chút do dự! Lần đầu tiên nàng sử dụng cổ thuật để chiến đấu, ngờ sức mạnh của cổ thuật khủng khiếp như vậy.

      “Thiến Nhi! Đừng để ý bọn họ! Nếu ngươi tha cho bọn họ, người chết nhất định là chúng ta.” Già Lam lên tiếng đánh thức nàng, sau đó liền thấy Già Lam xoay người bay lên như con diều hâu, nhắm thẳng đến nơi Như Ý Chẩm rơi xuống, nhảy lên đó.

      Hai tay Già Lam kết ấn, tay phải duỗi ra cái, trong miệng phun ra hai từ đơn giản mà mạnh mẽ: “Gạt bỏ!”

      Uy lực của Chiến Hoàng Bút, xuyên qua thân thể nàng truyền đạt với Thiên Cân Như Ý Chẩm, xóa bỏ huyết khế người nó.

      Già Lam!

      Chữ vàng vững vàng khắc dấu lên Như Ý Chẩm, Già Lam dùng máu làm khế ước, trong ánh mắt trừng to của mọi người, hoàn toàn đem Thiên Cân Như Ý Chẩm (N: tạm dịch ra là cái gối đầu nặng ngàn cân) chiếm làm của mình.

      Tài nghệ nhanh nhẹn, linh hoạt khiến người xem hoa cả mắt. Cho đến khi luồng lam quang vô tình từ cổ tay nàng bắn ra, toàn trường lặng ngắt như tờ!

      Tuyệt đối phải là màu lam thuộc về nhân gian! Phảng phất như tất cả màu lam trong trời đất, đều hội tụ ở chỗ này!

      thần kì!

      đôi mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt của Già Lam, Già Lam sớm nhận ra khuôn mặt mình có cảm xúc nóng rát, nàng nuốt nước miếng cái, vội vàng đem ống tay áo che cổ tay lại, đem tia sáng màu lam kì lạ kia cất giấu.

      Quái lạ! Bình thường vòng tay có xảy ra tình huống kì cục như vậy, ngoại trừ lần đầu tiên nàng nhận được nó từ tay của Sở phu nhân, nó cũng từng xuất ánh sáng này, nhưng khi bình thường, nó cũng giống như mọi chiếc vòng khác, cho nên nàng mới dám đeo cổ tay mình.

      Sao hôm nay vòng tay lại đột ngột phát sinh chuyện kì lạ?

      Cùng lúc, Già Lam bắt được luồng sức mạnh thần bí lướt qua người nàng, sức mạnh thần bí chợt lóe rồi biến mất khiến nàng giật thót cả tim… Là ai? Kẻ nào nhòm ngó sức mạnh của nàng?

      Nàng đứng Thiên Cân Như Ý nhìn xuống, mắt lạnh quét ngang toàn trường, muốn tìm nơi phát ra nguồn lực thần bí kia.

      Là phó viện trưởng sao? giống!

      Hình như cũng phát ra điều gì đó, đầu tiên là nhìn bao quát toàn trường, sao đó tầm mắt rơi vào cổ tay nàng, nhất định nghĩ rằng nguồn sức mạnh đó là do vòng tay của nàng gây ra!

      Bên cạnh , vẻ mặt Phượng Thiên Dục và Sở Chiêu Viêm đều có chút ít biến hóa, hình như cũng tìm nơi phát ra nguồn lực đó.

      Đáng tiếc, nguồn lực này tới quá nhanh, biến mất cũng cực kì nhanh. Nàng có bắt kịp, nhưng mà trong lòng có chút yên. Có phải liên quan đến thân thể này hay ? Nếu tại sao vòng tay của nàng lại đột nhiên có biến hóa kì dị…

      Thình lình cánh tay xuất từng cơn đau nhức, cảnh vật trước mắt trùng điệp lay động, trong đầu Già Lam mãnh liệt có xúc động ngất xỉu ập tới, thân thể của nàng rơi xuống, lâm vào hôn mê.

      “Già Lam! Già Lam!” Trong mơ hồ, nàng nghe được tiếng gọi loáng thoáng của Tống Thiến Nhi, sau đó liền mất tri giác.

      Già Lam cảm thấy dường như nàng giấc mơ dài, toàn thân đều mềm nhũn. Có gió lạnh thổi người nàng, nàng trở mình, dựa theo độ ấm và mùi thơm mát lạnh ôm ‘gối ngủ’ kế bên mình.

      dễ chịu!” Say mê lại ngọt ngào, thành nàng cảm nhận rất ràng, khiến ‘gối ôm’ hơi cứng đờ, phát ra tiếng cười khẽ bất đắc dĩ.

      Ngón tay thon dài trắng nõn khẽ vỗ lên khuôn mặt ngủ ngọt như trẻ con của nàng, đầu ngón tay xẹt qua cái bớt xấu xí mặt nàng, thoáng ngừng lại, động tác càng chậm chạp nhàng hơn, lưu luyến ở đó lâu. (N: nhẽ Sách biết chị lâu rồi @@)

      “Đừng nhúc nhích! Nhột!”

      Ngón tay an phận, chạm vào rồi mở ra, Già Lam dùng sức hướng chỗ ấm áp cọ cọ, mùi vị sạch mát lạnh, mùi thơm thoang thoảng như tuyết liên, dụ dỗ nàng, khiến cho nàng si mê, để nàng tham lam hô hấp.

      dễ ngửi! muốn cắn cái!

      là làm liền, Già Lam há mồm, vươn đầu lưỡi mê người ra, ở nơi thịt thơm ngào ngạt tươi mới khẽ liếm cái, mùi vị giống như nàng dự đoán, rất thơm ngọt, môi nở nụ cười vui vẻ…

      Người nào đó giống như bị điện giật, cả người khẽ run lên, hơi thở nhàn nhạt hổn hển. Tiểu Nha Đầu này, lá gan nha! ngờ nàng lại dám làm chuyện động trời như vậy!

      Có nên đánh thức nàng ? Nghĩ hồi, khắc tiếp theo, cảm thấy muốn đánh thức nàng cũng được.

      cổ bị cắn mạnh cái, tay liền phản xạ có điều kiện đẩy nàng ra, che cổ mình, dở khóc dở cười. Chắc là con nhóc này đói bụng, nằm mơ cũng thấy đồ ăn, kết quả biến thành ‘mĩ thực’ trong mộng của nàng.

      Cái đẩy này, làm Già Lam bừng tỉnh, phịch tiếng, biết đụng phải cái gì. Nàng xoa xoa chỗ bị đụng đầu, mở mắt ra, rơi vào trong đáy mắt chính là bầu trời sao lấp lánh… Hai mắt mở to, nàng hoài nghi biết mình có nằm mơ hay , đột nhiên sao lại đến nơi xa lạ này?

      Nàng cẩn thận nhìn xung quanh, phát nàng nằm…trong quan tài.

      Là Thiên Táng Chi Quan của nàng, cái này nàng nhận ra!

      Mẹ nó! Tại sao nửa đêm nửa hôm, làm sao nàng chui vô quan tài?

      Càng làm nàng sợ chính là… Lúc này, thanh của nam tử từ dưới mình nàng vang lên: “Tiểu Lam Lam, đau!”

      Là giọng của Phượng Thiên Sách?!

      Đột nhiên, Già Lam phát trái tim của mình càng ngày càng yếu ớt, mới tỉnh lại liền gặp chuyện kích thích. Vừa mở mắt lập tức thấy bầu trời đêm xa lạ coi như xong, biết tại sao nằm trong quan tài cũng coi như xong, kích thích nhất là…Dưới người mình lại là con nghiệt!

      Nghe thanh uất ức kêu đau của , giống như nàng là gì với ấy… Đừng có kêu nàng phụ trách, cưới nha?

      Suy nghĩ của Già Lam rối loạn, tế bào não xoay chuyển nhìn về phía ai đó nằm bên dưới.

      Phượng Thiên Sách lười biếng nằm bên dưới, ánh trăng chiếu xuống, màu ánh trăng nhàn nhạt bao phủ quanh thân , tóc đen tuyệt đẹp chảy xuống bên người, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười tà mị như như , mông lung như sương khói, như tuyết bay tán loạn, mộng ảo mà mê hoặc lòng người.

      Trong nháy mắt, nàng cảm thấy ánh mắt tao nhã như vậy. Phảng phất như khí chất sâu xa còn nữa, thánh khiết, cho phép khinh nhờ dù chỉ chút. Nhưng mà khắc sau, khí chất tà mị nhè đó bị che mất, khiến giống như còn chồn bạc tu luyện ngàn năm, câu mất hồn phách của mọi người.

      Mâu thuẫn như thế, xung đột như thế, mập mờ như thế, khiến người ta chịu được mê hoặc, cuối cùng người nào mới ?
      fujjkolinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :