1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sư phụ vô lương, ma nữ phúc hắc - Bắc Đằng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19: À! Bạo hoa cúc của ngươi!
      Edit: Tiểu Ngữ


      “Hả! Là Tật Phong Chi Nhận!”

      “Lần này người xấu xí chết là cái chắc!”

      “…”

      Tiếng nghị luận vang lên khắp nơi trong bữa tiệc.

      Phía sau Già Lam, luồng gió mạnh chém về phía nàng, xu thế mạnh mẽ vô cùng, Già Lam tuyệt đối thể tránh khỏi!

      thanh tiếc hận vang lên bốn phía, đắc tội với Phương Nhị Thiếu chắc chắn rơi vào kết cục bi thảm, đáng tiếc!

      Khi mọi người cho rằng Già Lam chết là cái chắc, đột nhiên chùm tia sáng màu vàng huyễn hoặc từ cơ thể nàng phát ra, ánh sáng chói lọi, làm mắt mọi người đều lờ mờ.

      Phong nhận bị cỗ lực lượng mạnh mẽ ngăn chặn, rầm rầm tiếng rồi biến mất.

      “Làm sao có thể?” Dung nhan tuấn mĩ lạnh lùng của Phượng Thiên Dục hơi biến đổi, lộ ra khó tin, ngờ nàng có thể phá được Phong Linh Thuật chiến đấu, Tật Phong Chi Nhận?

      Khó tin hơn nữa còn ở đằng sau, mắt đẹp phát ra ánh sáng huyền kim, bóng dáng màu lam đột nhiên xoay lại, chum tia sáng đối diện giống như con báo, bổ nhào tới phía

      Phượng Nhị Thiếu bình tĩnh chống đỡ, vội kết ấn, lần nữa sử dụng Tật Phong Chi Nhận.

      Già Lam cười lạnh. Từ xưa tới nay, nguyên tắc của nàng luôn là người đụng ta, ta chạm người, tại nam tử người đột nhiên rat ay muốn uy hiếp đến tính mạng của nàng, nếu như vậy, nàng cần gì phải khách sáo với ?

      "Băng Chi Trường Mâu!"

      Kèm theo tiếng hét trầm thấp của nàng, vô số hơi nước trong khí ngưng tụ, hơi nước ngưng tụ thành băng mâu, được Già Lam cầm trong tay.

      Mượn sức mạnh thần kì của Chiến Hoàng Bút phóng ra, chùm tia sáng vàng từ người nàng bắn ra, thẳng tiến lùi xung phong liều chết!

      Tốc độ của Chiến Hoàng Bút quá nhanh, hầu như mọi người thể nào bắt được nó, chỉ có thể nhìn ánh sáng càng lúc càng thịnh, tràn ngập trong đại sảnh yến tiệc…

      Ánh sáng huyền kim bùng nổ trong nháy mắt, nhất thời tầm mắt của Phượng Nhị Thiếu xuất điểm mù, Tật Phong Chi Nhận của lại bị phá giải lần nữa, dốc sức hít hơi lạnh, liền nhận ra chuyện ổn.

      Già Lam thừa thắng xông lên, thét lên tiếng, triệt để bùng phát: “Thằng khốn! Dám đánh lén bà! Chán sống rồi phải ?” Giọng điệu phải kiêu căng, cuồng vọng bình thường!!!!!!!!!!!

      Băng Chi Trường Mâu trượt khỏi tay, chỉa thằng vào yết hầu của đối phương. Nào ngờ Phượng Nhị Thiếu cảm thấy ổn, bay lên, xoay người muốn trốn. Cứ như thế, băng mâu vốn nên đâm trúng yết hầu của đối phương, ai ngờ mục tiêu thay đổi, thẳng tắp cắm vào…

      “A! —— "

      Miệng Phương Nhị Thiếu phát ra tiếng kêu thêm lương tới cực điểm, tất cả mọi người có mặt trong yến tiệc đều ngây người như phỗng, vô cùng khiếp sợ.

      Trong mắt mọi người, Phượng Nhị Thiếu xinh đẹp còn hình tượng rơi từ trung xuống, phía sau mông của , cây băng mâu lớn bằng nắm đấm hoa hoa lệ lệ ghim ngay hoa cúc nhà , cái này…

      Mọi người giương mắt đờ đẫn, nên lời, có biện phát hoàn hồn.

      Già Lam rat ay độc ác như vậy, cũng ngẩn ngơ, khóe miệng nàng ngừng co quắp. là đồi trụy! là bạo lực! Đây phải là ý định của nàng… Từ xưa tới nay, người ta đều rất thuần khiết!!!

      “Phượng Nhị Thiếu!”

      “Nhị Thiếu!”

      Có mấy học trò có mắt vội vã chạy tới hướng Phượng Thiên Dục, muốn nhìn xem có bị làm sao hay . Ai ngờ chào đón bọn họ là vẽ mặt dữ tợn và ánh mắt lãnh như phi đao của Phượng Thiên Dục, làm bọn họ sợ dám tới gần.

      Phượng Nhị Thiếu? Nàng nhớ nha hoàn kia có , trong bữa tiệc có người họ Phượng đến từ hoàng thành, chẳng lẽ phải Phượng Thiếu mà là Phượng Nhị Thiếu?

      Ta ****! Có lẽ nào bát tự của nàng và Phượng gia hợp? Vừa mới chọc Phượng Thiếu, bây giờ còn đắc tội thêm Phượng Nhị Thiếu. Sao nàng lại xui xẻo như vậy chứ? Luôn dây dưa với Phượng gia?

      Thừa lúc mọi người đặt chú ý lên người Phượng Nhị Thiếu, Già Lam thuận lợi, vội vội vàng vàng chuồn ra khỏi trường.

      “Nhị Thiếu! Chúng tôi nhìn thấy gì hết! Cái đó, ta giúp ngươi bắt Già Lam về…” Tần Tô Hoa rất biết điều, biết Phượng Thiên Dục hận thể giết sạch mọi người có mặt ở đây, cho nên phát Già Lam bỏ trốn, liền lập tức muốn chạy .

      Tần Tô Hoa vừa , những người khác đều giật mình, cả đám liền mượn cớ rời , thoát khỏi trường, chỉ chừa lại mình Tần Tô Hoa trong đại sảnh, tức giận gào rít!

      “Già Lam, nàng chờ đó ----- Thù này báo, ta thề làm người!”

      Sở Chiêu Viêm dừng lại ở chỗ cách đại sảnh xa lắm, quay đầu nhìn Phượng Thiên Dục ngừng gào rít, lại nhìn về phương hướng Già Lam rời . Chân mày càng cau chặt, càng phát bản thân thể nhìn thấu nàng.

      Lúc nãy, nàng bộc phát năng lực mạnh mẽ như vậy, còn có chùm tia sáng màu vàng kia nữa, hết thảy đều xuất rất thần kì. ngày nào đó, Già Lam hoàn toàn lật đầu ấn tượng trong đầu , ngoại trừ khiếp sợ chính là nghi ngờ sâu đậm.

      “Già Lam, người nàng rốt cuộc che giấu bao nhiêu bí mật?”

      Già Lam lao thẳng nhu điên, sau gáy nàng còn cảm nhận được cảm giác lạnh buốt, khẳng định đằng sau có người nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng dám ở lại trong Sở phủ, cũng đến Tống phủ, mà trực tiếp tìm khách sạn, vào căn phòng, dự định tạm thời ở lại đây đêm, tránh bão!

      Nửa đêm, mơ mơ màng màng ngủ, có người vào phòng nàng. Kèm theo hương thơm kì lạ, nàng muốn tỉnh lại nhưng thể mở mắt, chỉ có thể hí mắt, mơ hồ thấy bóng người.

      Đó là bóng dáng nam nhân tựa như thần. chút ánh sao, xuyên qua màn lụa mỏng kèm với ánh trăng chiếu vào người , trong thoáng chốc, bóng dáng phiêu dật như tiên giáng trần, giống như vị thần.

      Trong đầu xẹt qua bóng dáng kinh hồng của người kia, trùng khớp với bóng dáng của người này… Đúng rồi, là sư phụ của nàng!

      "Ngươi là. . . Sư phụ?" mơ mơ màng màng hỏi.

      Nam tử xoay người, từng bước đến gần nàng, dung mạo càng nhìn . Tuy thấy mặt , nhưng giọng rất êm tai, mang theo vài phần mê hoặc, vang lên trong bóng tối: “Lá gan ngươi cũng , người nào cũng đắc tội hết!”

      Ủa? Lẽ nào chuyện tối nay, sư phụ đều biết?

      Già Lam khẽ ho khan vài tiếng, che giấu xấu hổ: “ phải con cố ý, tại Phượng Nhị Thiếu đột nhiên xoay mình… cái đó mới đưa lên…”

      Vai nam tử hơi run lên, Già Lam mơ hồ nghe được tiếng cười , cho rằng mình bị ảo giác.

      “Ngủ ! Ta đáp ứng sư phụ chăm sóc nàng tốt! Đương nhiên để nàng xảy ra chuyện. Ngươi chỉ cần nhớ câu là được, người bình thường vô tội, người mang bảo vật có tội.”

      Già Lam mơ hồ gật đầu, nàng biết sư phụ tới chuyện sức mạnh của Chiến Hoàng Bút, vì nàng mà lo nghĩ. Kế đó, nàng cảm nhận được người nàng ấm áp lên, sư phụ đem linh khí rót vào người nàng, linh khí dần tràn ngập trong cơ thể, nương the chỗ dựa gần , mùi hương mát rượi chui vào mũi nàng, nàng giống như gửi được hương thơm của tuyết liên ngạo nghễ đỉnh núi tuyết, ấm áp cùng nàng vào mộng đẹp.

      “Vật ! Lúc nàng an tĩnh đáng !”

      Ngón tay thon dài như được điêu khắc từ ngọc, khẽ chạm vào dung nhan ngủ say chút đề phòng của nàng, vuốt ve qua lại hồi, mới lưu luyến rời .

      Khi Già Lam tỉnh lại, trong phòng chỉ có mình nàng. khí còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt quen thuộc. Nàng đưa tay lên xoa gò má của mình, giống như nơi ấy còn lưu lại dấu vết gì đó.

      Giãn tay chân ra, đột nhiên nàng phát mặc kệ tinh thần hay thể lực của nàng đều tăng lên ít, nhất định là do đêm qua sư phụ truyền linh khí cho nàng rồi.

      Nàng tươi cười ngọt ngào, tuy hai lần đều nhìn thấy gương mặt của sư phụ, nhưng nàng có dự cảm rất mạnh liệt, nàng nhận người này làm sư phụ quả nhiên chịu thiệt!

      “Lục soát! Mau tìm từng căn phòng cho ta! Nhất định phải đem Già Lam bắt lại, ai tìm được Già Lam được Phượng Nhị Thiếu trọng thưởng.”

      Ngoài phòng truyền đến tiếng ồn ào.

      Già Lam che trán, cuối cùng cũng tìm tới, nàng chỉ là cẩn thận thọc vào hoa của của Phượng Nhị Thiếu thôi mà. Chuyện này kết thành thù lớn, đổi lại là nàng nàng cũng đồng ý bỏ qua!

      Chú thích: Cái Mâu

      [​IMG]
      fujjkoPhương Lăng thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 20: Gửi lời thăm hỏi cả nhà ngươi!

      Edit: Tiểu Ngữ

      Đó là đôi mắt hề có độ ấm, chớp mắt nhìn chằm chằm Già Lam, giống như nhìn nhiều hơn vài cái là có thể đem đối phương xé thành từng mảnh

      Sát khí bắn ra bốn phía!

      Còn Già Lam, đối với vị khách mời mà tông cửa vào, nàng liền áp dụng chính sách để ý, mặc kệ trừng cái khỉ gió gì, nàng sừng sững bất động, ta định hình ta định hình.

      Thuộc hạ của Phượng Nhị Thiếu thối lui ra ngoài cửa, vẻ mặt thay đổi đứng chặn ngoài cửa, đường nét xinh đẹp của khuôn mặt bị khí lạnh, điên cuồng bao phủ, tràn đầy khí phách bễ nghễ!

      Lần thứ mười Già Lam giương mắt, vẫn giữ nguyên cái bản mặt và dáng vẻ như cũ, chỉ là hai vai vì tức giận cực kì mà run lên.

      Sát khí càng ngày càng nặng, làm người ta hít thở thông.

      Già Lam tự nhận định lực của mình tệ, nhưng bị nam nhân trừng nửa canh giờ mà chớp mắt cái, là người bình thường đều chịu nổi. Nàng khẽ thở dài thành tiếng, tự biết chuyện này có cách nào giải quyết cách hữu nghĩ, nếu nàng xin lỗi đối phương, chừng khí thế của đối phương chẳng những chẳng yếu mà còn trả thù hung ác hơn nữa. Gì chứ, thua người thua trận!

      Già Lam đứng dậy, nàng có ý định hao phí hơi sức với nữa, khoanh tay : “Chuyện như vậy, ngươi có giết ta cũng có lợi ích gì! Hơn nữa, ngươi cũng phải xử nam, lần đầu tiên của ngươi sớm mất rồi, thêm lần nhiều bớt lần cũng ít, có gì khác biệt đâu? Ngươi coi như là được thể nghiệm lại lần nữa …”

      Người bên ngoài cửa hít hơi mạnh, nữ nhân này điên rồi phải , nàng chê chính mình đắc tội Phượng Nhị Thiếu quá ít hay sao? ngờ nàng lại dám cố tình hiểu lệch , cái này phải là đâm chọc vào chỗ đau của Phượng Nhị Thiếu lần thứ hai sao? Nhưng, cẩn thận nghĩ lại, bọn họ lại cảm thấy buồn cười, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt vặn vẹo vì cố gắng nín cười, làm ra vẻ nghiêm túc.

      Sát khí trong mắt Phượng Thiên Dục điên cuồng dâng lên, tóc dài như mực bay lên dữ dội, thanh của ràng run lên: “Giỏi! Nàng là giỏi!”

      Già Lam cười ha ha tiếng, có vài phần giống công tử ăn chơi: “Cám ơn Nhị thiếu gia khen! Tối hôm qua, vội vọi vàng vàng gặp mặt, ta còn chưa gửi lời thăm hỏi cả nhà ngươi, ha ha, để tỏ chút lễ phép… Nhị Thiếu, ông nội ngươi… Con cháu đều khỏe hết chứ?”

      Nàng cố tình nhấn mạnh mấy chữ ‘Nhị Thiếu, ông nội ngươi’, giọng điệu kéo dài, ràng chửi người, còn vòng vo tam quốc.

      Tối qua, nếu phải cố ý đánh lén, làm sao nàng phản kích? Nàng chỉ tự vệ mà thôi, dựa vào cái gì còn dám dẫn người tới hỏi tội nàng?

      Tay chân Phượng Thiên Dục lạnh lẽo, từ xưa tới nay, luôn lấy làm kiêu ngạo vì bản thân có tính kiềm chế tốt, lần thứ hai kiêu ngạo này bị nàng đánh nát, tức giận hướng về phía nàng gào rít: “Hôm nay, nếu ta giết nàng, ta phải là Phượng thiên Dục!”

      Hai tay giơ lên tạo thành thủ khế, muốn kết ấn công kích, đột nhiên khóe mắt chợt thấy áng sáng màu trắng lướt qua, thấy hai tay Già Lam trái phải, xuất Băng Mâu, khong chỉ thế hai tay nàng còn ngừng kết ấn, ngưng kết càng nhiều Băng Mâu…

      , hai, ba , bốn, sáu…

      Phượng Thiên Dục ràng ngẩn ra, nhìn nàng giống như làm ảo thuật, biến ra từng món từng món Băng Mâu, tựa như linh khí người nàng sử dụng bao giờ hết. Tầm mắt quét qua từng cái Băng Mâu bén nhọn, đột nhiên hoa cúc của căng thẳng, cảm giác đau đớn quen thuộc lần nữa ập tới, thậm chí quên mất công kích.

      “Đừng ta quá đáng, là do chúng nó làm ngươi bị thương, chứ phải ta. Bây giờ ta làm mười cái Băng Mâu tặng cho ngươi, ngươi có tức giận gì cứ trút lên người chúng nó, đương nhiên, nếu ngươi muốn giữ lại làm kỉ niệm ta cũng có ý kiến.” Già Lam đem mười cây Băng Mâu đẩy tới trước mặt , bản thân lui về sau hai bước.

      Ánh sáng lóng lánh sắc bén Băng Mâu đập vào trong mắt Phượng Thiên Dục, quả nhiên là châm chọc cách trần trụi, sắc mặt của lạnh như sắt, tay áo rộng quét ngang, sức mạnh đột phát, bùm bùm, đem mười cây Băng Mâu đánh nát bấy!

      Ánh mắt Già Lam chợt lóe, sớm biết thực lực của đơn giản cho nên nàng sớm lùi về nơi an toàn, nàng vỗ vỗ tay: “Tốt rồi, tốt rồi, mọi bực tức đều biến mất hết rồi phải ? Chúng ta vui vẻ tụ hợp, vui vẻ giải tán có duyên gặp lại!” Thừa dịp vừa sử dụng sức lực mạnh, hơi thở ổn định, Già Lam vừa vừa chuồn mất, phương pháp nàng chạy trốn cũng rất tầm thường, trực tiếp leo lên cây cột trong phòng, tốc nóc ngói mà kiếm đường chạy.

      “Muốn chạy trốn hả? Nàng xuống đây cho ta!” Phượng Thiên Dục tung người bay lên.

      Già Lam chưa học khinh công, nhưng được cái tay chân linh hoạt, leo lên cây cột với nàng mà cũng có khó khăn gì mấy. Tốc độ của nàng mau, tốc độ của Phượng Thiên Dục càng nhanh hơn, lúc nàng sắp phá ngói mà chạy cái mông nàng xuất bàn tay, đem nàng vững vàng kéo lại!! (Ngữ: :)))) ôi má ơi )

      "Buông tay, lưu manh!" Vẻ mặt Già Lam đỏ bừng trong nháy mắt, vì cái gì hết, chỉ là vì đối phương bắt cái gì bắt lại bắt trúng…

      F***! cố ý!? Muốn trả thù cũng nên dùng thủ đoạn thấp kém như vậy chứ? là!

      Phượng Thiên Dục ngờ tốc độ của nàng nhanh như vậy, trong tình thế khẩn cấp, chỉ tiện tay vơ đại cái, ai dè lại bắt trúng chỗ nên bắt. Khuôn mặt nín nghẹn vừa đen vừa đỏ, nhưng buông tay, có dự cảm, chỉ cần buông lỏng tay, đối phương nhất định chạy mất tăm hơi. Vì vậy, hai người dưới, treo lơ lửng cột phòng, thư duy nhất kết nối hai người là bàn tay, cảnh tượng này muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu quỷ dị có bấy nhiêu quỷ dị.

      Đúng lúc này, bên ngoài có nhóm người tham quan, ra là các học trò ưu tú của học viện Thiên Dực cũng đến trọ ở đây. Nghe bên này có tiếng động nên kéo nhau đến xem.

      "Ủa? Đó phải là Phượng gia Nhị Thiếu sao?”

      “Người phía là người xấu xí ở Sở gia… Già Lam?”

      “Bọn họ làm gì vậy?”

      Bọn họ vừa nghị luận vừa dùng hai con mắt miết về phía bàn tay Phượng Thiên Dục, phải là tư tưởng của họ thuần khiết, mà do cái tay của để ở chỗ nên để, khiến bọn họ có tư tưởng méo mó cũng khó!

      Trong đám người, Triệu Nhã Nhi nhận ra Phượng Thiên Dục, tay phải giơ lên, che miệng nhắn, lộ ra vẻ kinh ngạc. Phượng Nhị Thiếu hoàn mỹ sức mẻ trong mắt ả, tại sao lại cùng người xấu xí như Già Lam ở chung chứ? Lại còn… Trái tim ả có cách nào tiếp nhận này!

      “Già Lam, ngươi to gan! Sao ngươi dám cưỡi lên đầu Phượng Nhị Thiếu?” Triệu Nhã Nhi làm sao dám quở trách Phượng Nhị Thiếu sai, ả đương nhiên đem mũi nhọn chỉ vào Già Lam, chung ả thể tiếp tục ngồi nhìn cảnh tượng này nữa.

      Lời vô tâm của ả rơi vào tai những người khác liền khơi gợi ra ý nghĩ vớ vẩn.

      Xung quanh liền vang lên tiếng cười trộm.

      Hai đương , dưới, liếc nhìn nhau, khỏi ớn lạnh.

      “Ê, ngươi còn mau buông tay? Muốn bị người ta chê cười sao?” Mắt hạnh Già Lam trừng lớn, giơ chân lên, dùng sức đạp xuống.

      Mặt Phượng Thiên Dục u ám, chỉ cảm thấy chuyện hôm qua và hôm này đều đem mặt mũi ông bà nhà mất hết rồi. minh thần võ của đều mất sạch trong vòng hai ngày!

      “Nàng xuống đây cho ta!” gầm lên.

      “Dựa vào cái gì? Ta đâu có ngu! Xuống dưới chờ ngươi giết chết à?” Già Lam hừ lạnh.

      “Nàng xuống, ta cũng có biện pháp giết nàng!” Bàn tay Phượng Thiên Dục đột nhiên dùng sức, sức mạnh vừa đủ để xé rách mảng váy mông Già Lam, Già Lam kinh hãi trượt cái liền đặt mông lên đầu , lần này cưỡi lên đầu rồi!!!!!!

      Hình ảnh này dừng lại trong giây lát, mọi người ngây ra như phỗng, hình ảnh thuần khiết thăng cấp vèo vèo!

      “Ha ha, có náo nhiệt như vậy sao ai gọi ta thế hử?” Ngoài cửa, lại thêm vị khác mời mà đến, kèm theo bước chân tới gần của là mùi thơm xộc mũi, người chưa đến, mùi hương tới trước, mọi người liền đoán được người đến là ai, chỉ có người đó mới dùng loại hương phấn lẳng lơ như vậy…
      fujjko thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21: Ông trời! Mau đem con nghiệt này !

      Edit Tiểu Ngữ

      Phượng Thiên Sách khoa trương phe phẩy quạt xếp, tới cửa phòng, nụ cười nhàng cho tới khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ánh mắt của định rồi lại định, đôi con ngươi phóng to, tầm nhìn khoa trương rơi vào nơi nào đó của Già Lam.

      Cảm giác lạnh lẽo đột kích, Già Lam đưa tay sờ sờ, phát váy mông của nàng bị lủng lỗ, để lộ da thịt trắng mịn, còn mảnh vải vốn nên ở cái lỗ đó, lại nằm trong tay Phượng Thiên Dục, nàng bị kéo rách váy… Mặc dù cái lỗ lủng rất , người khác gần như phát , nhưng vừa vặn lại rơi vào mắt Phượng Thiên Sách!

      Mặt mũi Già Lam bỗng chốc đổi sang màu xanh tím, còn có chuyện gì mất mặt hơn chuyện này nữa ? Nếu có người phát thôi, nàng liền tùy tiện che giấu cho qua, thế mà chi tiết như vậy lại để người khác phát , hơn nữa còn là nhân vật cực kì khiến cho nàng đau đầu!

      Nếu nàng là khắc tinh của Phượng Nhị Thiếu, Phượng Thiếu chính là khắc tinh của nàng! đúng là vật khắc vật mà!!

      “Tiểu Lam Lam, nàng muốn biểu đạt tình cảm mến thương với ta, dè dặt chút là được rồi. cần hào phóng như thế! Con nhà lành, để lộ mông ra ngoài tốt lắm, lịch !”

      thèm đếm xỉa tới dáng vẻ xốc xếch trong gió lạnh của Già Lam, quay đầu, nhìn về phía Phượng Thiên Dục nằm mặt đất, nửa khuôn mặt bị đè dưới cái mông của Già Lam, giọng điệu thành khẩn : “Nhị đệ, ngươi cũng vậy, nhìn con người ta lộ mông ngươi biết khuyên người ta chút sao? Ngươi lại còn đem vải quần áo của người ta nữa… Chậc, ngươi có thừa kế chút đạo đức tốt đẹp nào của đại ca hết!”

      Già Lam tức giận đến mức rung cả người, nàng phát Phượng Thiên Dục ở dưới mông nàng cũng có tốt hơn nàng bao nhiêu. Cuối cùng, tần suất run run của cùng nàng cộng hưởng, cả hai đều bị lời tựa như Đương Tăng niệm kinh của Phượng Thiên Sách oanh tạc xơ xác.

      Ông trời à! Van cầu ông, mau đem con nghiệt này !

      Nhìn hai người vẫn giữ dáng vẻ kì quái run như cầy sấy, Phượng Thiên Sách làm như thấy tình trạng kì dị của hai người, phe phẩy quạt xếp, làm bộ như suy tư: “Món quà lớn như vậy, làm sao ta có thể đáp lại?”

      rầu rĩ suy nghĩ chút, chân mày cau lại bỗng giãn ra, cười : “Có! Bánh ít bánh quy lại, nếu ta cũng lộ cái mông ra cho nàng xem?”

      xong, liền xoay người, đưa tay đến bên hông, làm bộ như muốn cởi quần, khiến mọi người có mặt kinh hãi quay đầu sang bên khác. Hơn nữa, có vài nữ tử sợ tới mức thét chói tay!”

      Điên rồi điên rồi!

      Đường đường lại Phượng Đại Thiếu gia, cư nhiên lại muốn cởi quần trước mặt mọi người để đem mông cho Già Lam xem. đúng là não tàn, nhất định là vậy!

      “Đừng có xấu hổ! Người bình thường thể nhìn mông của ta đâu!” Phượng Thiên Sách kiêu ngạo nhướn mày, làm như người nào nhìn mông cái, đó là chiếm được phần lời lớn.

      Già Lam che ngực mình, thở ra hơi, suýt chút nữa động kinh về chầu ông bà.

      Ông trời! Nếu như ông đem con nghiệt này , vậy ông mang con !

      Từ xưa tới nay, Già Lam luôn tự hào bản thân có thể đem người sống sờ sờ có thể chọc tức chết, nhưng khi gặp phải , nàng hoàn toàn chịu thua, mới là cực phẩm, người chết cũng có thể bị chọc tức mà nhảy dựng lên!

      “Rốt cuộc nàng muốn ngồi tới khi nào? Còn mau cút khỏi người của gia!!!!!!!!!!!” Phượng Thiên Dục dưới mông nàng, cuối cùng cũng bùng nổ.

      Nếu xui xẻo và thê thảm nhất, ai có thể xui xẻo, thê thảm hơn Phượng Thiên Dục.

      vừa chịu đựng nỗi nhục bị nữ nhân đè lên mặt, còn bị đại ca có tính người dùng lời tàn phá, rốt cuộc trêu ai chọc ai vậy hả? Vì sao mọi chuyện may đều rớt xuống đầu !!?

      Lúc này, Già Lam mới nhớ tới chính mình vẫn còn ngồi mặt Phượng Thiên Dục, hèn gì lúc té xuống thấy đau, hóa ra là nhờ cái đệm thịt này.

      Nàng giật mình cái, từ mặt nhảy ra, sửa sang lại xiêm y, đem chỗ thủng che lại. Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nàng như nhìn thấy Phượng Thiên Sách, càng ngó Phượng Thiên Dục. Nàng biết, lựa chọn sáng suốt nhất lúc này chính là tránh xa hai an hem nhà họ Phượng này là tốt nhất. Mặc kệ là đụng tới ai cũng đều có thể đe dọa tới tính mạng, là có thể bị đánh, hai là có thể bị giết ngay lập tức!

      Mọi người vây xem tiếp nhận sét đánh cuồn cuộn, tất cả đều hóa đá, hoàn toàn còn xúc động nào khác.

      Phượng Thiên Dục xoa xoa nửa khuôn mặt bị đè đỏ hồng, tức giận từ mặt đất bò dậy, ánh mắt như muốn ăn thịt người, nhìn xung quanh.

      chờ nổi cáu, Phượng Thiên Sách nhìn , phe phẩy cây quạt tay, ưu nhã bước tới chỗ Già Lam, nụ cười mơ mộng mà mê ly môi, tràn đầy mê hoặc: “Tiểu Lam Lam, nghe hôm nay nàng muốn tham gia khảo hạch để vô học viện Thiên Dực, ta liền tự mình đến đây cổ vũ cho nàng. Dọc đường , có ta bảo vệ, đảm bảo bữa nay nàng mở cờ là đánh thắng, bản lĩnh áp đảo quần hùng.”

      Đột nhiên tới gần, nghiêng người dựa sát vào bên tai Già Lam, thấp giọng, giả bộ thần bí: “Nàng yên tâm, ta giúp nàng chuẩn bị mọi thứ, hôm nay nếu có người dám thắng nàng, ta đem nhét vào túi càn khôn, vứt xuống hồ nuôi cá, há há!!! Cho nên, nàng cần lo lắng bị thất bại, tất cả các túi càn khôn đều người của ta!”

      Già Lam nhìn khuôn mặt cực kì tuấn mĩ phóng to trước mắt, đáy lòng bị giày vò gấp bội, cái tên này! hồi giống như lưu manh vô lại, hồi lại như thần tiên xuống trần, ràng là hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau lại xuất cùng người, làm người ta nghĩ mãi ra.

      Mọi người hết biết gì. có thể đem ‘chuyện xấu’ che giấu như bí mật chút có được hay ? Ít nhất cũng đừng có ngay trước mặt bọn họ chứ!!

      , ta dẫn nàng mua mấy bộ đồ mới, ăn mặc đẹp, lát nữa hãy tới hội trường khảo hạch.” Phượng Thiên Sách kéo tay Già Lam, hăng hái ra ngoài, hoàn toàn để ý tới nhị đệ sắp ngất xỉu vì tức giận.

      Nàng tham gia khảo hạch còn phải ăn mặc đẹp sao? Kết quả thắng thua có liên quan gì tới quần áo đẹp hay xấu? Còn nữa, người xấu xí bên cạnh dù có mặc quần áo bằng vàng, nàng ta cũng xấu xí ai sánh bằng!

      Phượng Thiên Dục đưa mắt nhìn Già Lam được Phượng Thiên Sách che chở ra ngoài, khóe mắt, khóe miệng của ngừng co giật. Tốt! Hôm nay có đại ca che chở cho nàng, tạm thời tha cho nàng cái mạng! phải nàng muốn tới học viện Thiên Dực sao? Rất tốt! Chờ nàng tới học viện Thiên Dực, đó chính là nàng tự chui đầu vào lưới!

      đôi mắt u bắn ra từng tia sáng lạnh lẽo.

      Phượng Thiên Dục tức giận đến mức hai mắt gần như biến hình.

      Già Lam có từ chối lời mời của Phượng Thiên Sách, bởi vì nàng biết, hôm nay nếu muốn tránh khỏi trả thù của Phượng Nhị Thiếu, e là chỉ có là bùa hộ thân Phượng Thiên Sách này mới có tác dụng.

      “Liền vào cửa hàng này ! Chọn mấy món quần áo xinh đẹp, lúc khảo hạch để lộ cái mông được nhã nhặn cho lắm!” Phượng Thiên Sách do dự kéo Già Lam vào cửa hàng may quần áo, miệng luôn bới móc. Hầu như có thể khiến người đường nửa con phố đều nghe mồn .

      đầu Già Lam xuất đầy vạch đen, cắm đầu vọt thẳng vào cửa hàng quần áo. mất mặt! Cuối cùng nàng cũng hiểu cảm nhận của Phượng Nhị Thiếu, bỗng nhiên sinh ra cảm giác người cùng cảnh ngộ, là thông cả cho đối phương.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      c22

      Edit: Tiểu Ngữ

      Trong cửa hàng quần áo có rất nhiều kiểu dáng dành cho phái nữ, Già Lam lướt mắt nhìn vòng, rất nhanh tầm mắt liền bị chiếc váy màu lam thanh cao có thêu vân thủy lưu tô hấp dẫn, nhìn thấy màu lam như biển lớn, Già Lam liền nhớ đến chiếc vòng tay gia truyền của mình… biết vì sao, nàng rất thích màu lam này.

      “Vậy lấy cái này !”

      “Vậy lấy cái này !”

      Hai thanh vang lên cùng lúc, Già Lam quay đầu lại, ánh mắt chạm vào mắt Phượng Thiên Sách. ngờ bọn họ cùng nhìn trúng cái váy này…

      Dựa theo tâm lí mẫu thuẫn bản năng của mình, Già Lam muốn lựa chọn chiếc váy khác, nhưng màu lam kia mê hoặc tâm trí nàng, khiến nàng có biện pháp cự tuyệt.

      “Lấy nó!”

      Già Lam buồn bực vọt vào phòng thay đồ, Phượng Thiên Sách nhàn nhạt mím môi cười, vừa ưu nhã lại thanh tao, lười biếng dựa vào tủ bày hàng, bên chờ Già Lam, bên chau mày giống như suy nghĩ chuyện gì đó.

      Lúc này, càng ngày càng đông người vào cửa hàng, đương nhiên đa số là thiếu nữ, khi các nàng nhìn thấy vị nam tử tuấn mĩ như tiên đứng trước quầy hàng, trái tim các thiếu nữ khỏi nhảy loạn lên.

      là ai? Là công tử nhà nào vậy? Đẹp trai quá!”

      đẹp trai! Chắc chắn phải là người ở thành Lạc Xuyên chúng ta, mĩ nam đệ nhất của thành Lạc Xuyên chính là Sở Đại Thiếu, so sánh với Sở Đại Thiếu, người này đẹp trai hơn nhiều!”

      qua hỏi liền biết thôi…”

      “Ta dám, thấy bên cạnh có rất nhiều người hầu hay sao?”

      Đối với những lời bàn tán xì xầm của mấy thiếu nữ mê trai này, Phượng Thiên Sách quen rồi, nhìn quen cũng oán trách gì. Tầm mắt của thường thường miết về phía phòng thay đồ, cái loại dửng dưng lại để lộ dáng vẻ mị hoặc phong tình này, khiến đám thiếu nữ hoàn toàn bị nghiêng ngã.

      Khi Già Lam thay đồ mới xong, thong thả bước ra, liền nhìn thấy đám thiếu nữ mê trai nghiêng ngã…

      Già Lam khỏi thở dài, lam nhan họa thủy! Nàng rất muốn đánh thức mấy bông hoa si này, ngàn vạn lần đừng bị dáng vẻ bề ngoài của người nào đó mê hoặc, nếu các nàng nhìn thấy năng lực chọc tức chết người đền mạng của Phượng Thiên Sách, các nàng nhất định bị vẻ ngoài của cuốn hút nữa.

      “Ha ha, quá đẹp! Mắt thẩm mĩ của ta quả nhiên tệ!” Phượng Thiên Sách chậm rãi đến gần Già Lam, môi cười nhàng lại đắc ý, giống như nàng là tác phẩm nghệ thuật mà nhìn trúng và thưởng thức tác phẩm mình chọn được.

      Già Lam khẽ giương mắt lên, nhìn thẳng vào tròng mắt , muốn tìm ra dấu vết dối trá, lại phát tìm ra gì hết.

      Tên nam nhân này đem chính mình che giấu tốt, khiến nhập vai giống, thậm chí còn có thể dùng nét mặt chân thành như thế để khen ngợi xấu nữ như nàng ‘rất đẹp’!

      “Chờ chút!” đột nhiên sáp lại gần, đưa tay tới cổ nàng, nàng giật mình rút lui về phía sau. Đột nhiên, cánh tay xuất hông nàng, đem nàng kéo lại, cơ thể hai người kề sát nhau, ngẩng đầu lên, chóp mũi kề chóp mũi.

      Bỗng dưng Già Lam run lập cập, hơi thở mát lạnh như tuyết liên, để cho nàng bình tĩnh đứng ở nơi xa, quên hô hấp cũng quên khước từ.

      Cửa sổ mái nhà của cửa hàng, khẽ mở ra kẽ , trùng hợp lại có tia nắng yên lặng xuyên qua tiến vào bên trong, tia nắng màu vàng lạc chói mắt kia, hóa thành bối cảnh tuyệt đẹp duy nhất trong giây phút đó, khiến cho khuôn mặt nhìn nghiêng cực kỳ tuấn của , và cả đôi mắt chuyên chú kia, khắc sâu dấu ấn vào trong mắt, trong lòng của Già Lam…

      “Tiểu Lam Lam, nàng chờ ta sao?” Khóe miêng đột nhiên nhếch lên, nụ cười môi càng thêm đậm, cười đến có chút xấu xa.

      Tay phải của nhàng từ cổ nàng trượt xuống, sợi tơ hồng quấn quanh đầu ngón tay nhàng đong đưa trước mắt nàng, ra trong lúc nàng thay đồ, cẩn thận bị nó dính vào.

      Già Lam khẽ cắn môi, thầm rủa bản thân mấy lần, nàng mới vừa chế nhạo đám hoa si thiếu hiểu biết kia xong, ai ngờ thoáng cái, nàng cũng biến thành thành viên trong đội ngũ hoa si đó. Có thể tưởng tượng được, nghiệt này có bao nhiêu yếu nghiệt!

      muốn xán cho bạt tay!

      Đây là lần cuối cùng, nếu nàng còn có bất cứ ý niệm gì với nữa, nàng … À mà thôi, cớ gì vì người dưng khác họ mà nguyền rủa chính mình!?

      “Nhàm chán!” Già Lam lạnh mặt xoay người ra ngoài.

      “Tiểu Lam Lam, nàng chưa có trả tiền!”

      Chân Già Lam dừng lại, khóe miệng ngừng co giật, vì sao nàng lại tức giận đến nỗi quên trả tiền cơ chứ? Hai tay nàng bận bịu lục lọi, thần cắn môi, đêm qua nàng đem số bạc còn lại trả tiền thuê phòng trong khách sạn, bây giờ người chẳng còn xu.

      Làm sao đây? lẽ mượn tiền Phượng Thiên Sách?

      “Tiểu Lam Lam, lẽ nào người nàng có tiền? Có muốn ta trả giúp nàng ?”

      Già Lam tiếp nhận ánh mắt khác thường từ hai bên, nàng phiền chán túm tóc, nếu như ngươi lòng muốn cho mượn bạc, ngươi có thể lặng lẽ mà. Có cần la ó om sòm cho tất cả mọi người biết hay ?

      “Trở về ta trả lại cho ngươi!” Già Lam nghiến răng nghiến lợi bỏ lại câu, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi cửa hàng quần áo, nàng muốn cùng ở lại chỗ này thêm giây nào nữa!

      “Trả lại bạc? Sao lại khách sáo như vậy? Nàng là người của ta, ta làm sao có thể tính toán chi li chút bạc đó chứ!” thanh uể oải từ sau lưng vang lên tựa như đoạt mệnh truy hồn, khiến Già Lam sử dụng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy, chạy ra khỏi cửa hàng quần áo, chạy được bao xa cứ chạy!

      “Phượng Thiên Sách chết tiệt! Ngươi được sinh ra là để khắc ta hay sao vậy?” Già Lam buồn bực gãi đầu, bất tri bất giác tới hội trường khảo hạch.

      Nàng hít thở sâu, hôm nay là ngày quan trọng, nàng muốn dùng toàn lực để ứng phó, vì bản thân mà giành giật cơ hội. Có thể con đường của người có thực lực mạnh mẽ hay , có thể tìm được hay , nơi này chính là nơi xuất phát của nàng!

      Mới vừa chuẩn bị bước vào hội trường, cách đó xa, đột nhiên hô lên: “Đến! Đến! Mọi người mau chuẩn bị!”

      Già Lam vừa nghe, trong lòng khỏi giật mình, có mai phục?

      Cho dù có mai phục, nàng cũng phải vào!

      Ngẩng đầu ưỡn ngực, nàng bước vào cửa lớn, mỗi bước đều rất cẩn thận, khắp người đều phòng bị, phòng ngừa có người đánh lén.

      Khi được hai mươi bước, chỉ cần qua chỗ ngoặt phía trước, liền đến hội trường khảo hạch, dây cung trong lòng Già Lam càng căng thẳng hơn…

      "Hoan nghênh! Hoan nghênh!"

      “Chúc Già Lam tiểu thư giương cờ là thắng!”

      Trong trung, cánh hoa đào bay đầy trời, giống như cơn mưa cánh hoa…

      Già Lam tưởng là ám khí đánh lén, đưa tay ngăn cản, mới phát từng cánh hoa thơm mềm mại. mặt nàng vạch đen trượt xuống liên tục, cần đoán cũng biết người nào làm ra chuyện này!

      Người này đúng là hồn tiêu tan!

      Nàng nhanh chân chạy nhanh rời khỏi cơn mưa cánh hoa đào này, tầm nhìn trước mắt liền thay đổi, thông thoáng mở rộng. Cuối cùng cũng chạy thoát khỏi bóng ma, nàng thở hổn hển nghĩ…

      Nhưng khắc sau khi nàng ngẩng đầu lên, nàng cảm thấy mình bị vô số tia sét đánh trúng, đánh bên ngoài cháy sém bên trong!

      mảnh màu đỏ tung bay theo gió.

      Đặc biệt trong hội trường, bốn phía giăng đầy khăn lụa đỏ có viết bốn chữ ‘Già Lam tất thắng’, tranh chữ vô cùng lớn, hầu như bao phủ cả hội trường này.

      Già Lam khẽ nhếch môi, trong nháy mắt đầu óc nàng trống rỗng… hồi sau, nàng mới bắt đầu mài răng, khóe miệng run rẩy, phun ra vài chữ: “Phượng! Thiên! Sách!”

      “Tiểu Lam Lam, đây là do ta dày công chuẩn bị cho nàng đó, nàng rất thích, rất cảm động đúng ?” Đằng sau nàng, Phượng Thiên Sách mang theo nhóm người từ xa chạy đến.

      Già Lam ôm trán, con mắt nào của nhìn thấy nàng rất thích, rất cảm động?

      Già Lam tự với mình, nếu như nàng đáp lại câu, hôm nay, nàng cần tham gia khảo hạch khảo hiếc gì nữa, trực tiếp ngã xuống… Là bị chọc tức chết!

      mất mặt!

      Mặc kệ ! Nàng chả thèm liếc cái, nàng tiếp tục buồn bực về phía trước.

      “Thiếu gia, tỷ muội Triệu gia đến!” Tần quản gia nhìn hai nữ tử mang vẻ mặt có ý tốt về phía Già Lam, mà Già Lam phân tâm thẳng nhìn trước ngó sau, càng chú ý đến các ả.

      Lông mi dài của Phượng Thiên Sách khẽ rũ xuống theo thói quen, Tần quản gia liền hiểu, có lẽ thiếu gia chả nhớ mấy gốc rễ lá cành của Triệu gia. Hết cách! Người và gia tộc thể khiến thiếu gia hứng thú, cho dù có nhắc trăm lần trước mặt , nét mặt vẫn như vậy, ràng chọc mấy gia tộc kia tức chết!

      “Tỷ muội bên Triệu gia và Già Lam tiểu thư có chút đụng chạm, có người tỷ muội các ả từng bị Già Lam tiểu thư đập trận tả tơi, bị gãy mấy cái xương sườn, bị chọc tức đến hôn mê, được người ta khiêng ra khỏi Bảo Khí Các. Nếu tỷ muội các ả đụng phải Già Lam tiểu thư, khẳng định lại có hồi gió tanh mưa máu. Có cần tiểu nhân qua đó ngăn cản , cho các ả đến giần Già Lam tiểu thư?” Tần quản gia kiên trì giải thích.

      “Sao phải cản? Nếu các ả từng là kẻ bại trận trong tay Tiểu Lam Lam, Tiểu Lam Lam có thể đánh bại các ả lần, dĩ nhiên nàng ấy có thể đánh bại bọn họ lần thứ hai, có cái gì phải lo chứ?” Phượng Thiên Sách bình tĩnh , cũng quên nhắc nhở Tần quản gia: “Ngươi tìm mấy người có y thuật giỏi đến đây, nếu Tiểu Lam Lam đem các ả đánh bị đến trọng thương lần nữa, chúng ta có thể chữa trị kịp thời.”

      Tần quản gia liếc trộm chủ tử nhà mình, thầm nghĩ chủ tử đúng là sợ thiên hạ loạn, ràng có thể tránh trận tranh chấp, ngược lại còn muốn làm cho trận tranh chấp càng kịch liệt thêm.

      lắc đầu khẽ thở dài, sớm quen với tình cách bình thường của chủ tử rồi.

      :iou:
      fujjkolinhdiep17 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 23: Vũ khí bí mật của nàng

      Edit: Tiểu Ngữ

      Già Lam cắm đầu về phía trước, đột nhiên phía trước có hai bóng người cản đường của nàng.

      “Già Lam, đúng là xem thường ngươi, ngờ ngươi có thể tìm Phượng Thiếu làm chỗ dựa. Khó trách lá gan của ngươi càng ngày càng to ra, dám đắc tội Triệu gia của ta.” Người phải ai khác chính là Triệu Thanh Tình bị Già Lam đánh ngất xỉu võ đài, nhìn sắc mặt của ả, coi ra bình phục rồi.

      Già Lam nhàn nhạt liếc nhìn các ả, : “Hôm nay, ta đến tham gia khảo hạch, nếu các ngươi muốn báo thù chúng ta hẹn nhau trong hội trường. Đấu võ mồm với các ngươi, thắng cũng có gì vinh quang, ngược lại còn lãng phí thể lực của ta.”

      Đấu võ mồm? Hình như thêm câu với các ả, Già Lam cũng cảm thấy tốn nước bọt và thể lực, làm hai nữ Triệu gia tức giận xanh mặt rồi lại trắng.

      “Được! Chúng ta gặp lại trong hội trường! Tỷ muội bọn ta nhất định hợp tác làm cho các ngươi thua thê thảm!” Triệu Thanh Tình nghiến răng nghiến lợi, Triệu Thanh Lan dùng ánh mắt giết người nhìn chòng chọc Già Lam, hai tỷ muội này đều thua tay nàng, hận nàng tận xương tủy luôn rồi.

      Già Lam thờ ơ nhún vai: “Vậy chờ xem!”

      Hai nữ tử tức giận rời , cách đó xa Tống Thiến Nhi và Mục Tư Viễn tới.

      “Già Lam, bọn họ có làm gì ngươi chứ?” Tống Thiến Nhi lo lắng , vừa rồi nhìn thấy hai tỷ muội Triệu gia về phía Già Lam, nàng liền cảm thấy ổn.

      phải ta rất tốt hay sao?” Gia Lam nhún vai.

      Tống Thiến Nhi cười híp mắt: "Vậy tốt! Già Lam, ngươi có nghe ? Khảo hạch lần này sửa đổi quy tắc, trận chung kết là hai đấu hai, hai bên cùng tranh tài, cần có Linh Sư và Kiếm Sư trợ giúp Linh Sư, cùng nhau đánh bại hai thành viên của đội đối phương mới là người thắng lợi cuối cùng. Già Lam, ngươi phải chuẩn bị cho tốt, ngươi chọn được người cùng tham gia thi đấu chưa?”

      “Hai đấu hai?” GIà Lam nghi hoặc , giương mắt liếc về Mục Tư Viễn.

      Mục Tư Viễn cười ha ha bước lên: “Nghe đến phút cuối Phó viện trưởng đột nhiên thay đổi quy tắc, mục đích là bồi dưỡng năng lực hợp tác chiến đấu cho các tuyển thủ, làm cách nào để Linh Sư và Kiếm Sư trợ giúp Linh Sư hợp tác ăn ý khi chiến đấu, từ trước tơi nay luôn là vấn đề khiến Phó viện trưởng lo lắng. Sao? Ngươi định chọn ai làm Kiếm Sư cho ngươi? Nếu như ngươi muốn mời ta làm Kiếm Sư đặc biệt cho ngươi, ta có thể miễn cưỡng suy nghĩ…”

      cười đắc ý tựa như Già Lam nhất định chọn làm Kiếm Sư.

      Ai ngờ, tầm mắt Già Lam vượt qua người , rơi thẳng vào người Tống Thiến Nhi, đáy mắt lên tia sáng: “Tốt! Chúng ta có thể cùng nhau chiến đấu!”

      “A! Ta?” Tống Thiến Nhi lấy làm kinh hãi, liên tục xua tay: “Ta được! Linh thuật của ta linh nghiệm! Kiếm Thuật cấp 1 cũng kém, ta thể làm Kiếm Sư riêng của ngươi đâu, ta làm liên lụy ngươi!”

      “Chẳng lẽ ngươi muốn cùng ta vào học viện Thiên Dực? Ngươi muốn trở nên mạnh mẽ, bảo vệ Tống gia, để cha ngươi cần nhờ bà mai làm mối cho ngươi nữa?” Già Lam bắt đầu đầu độc Tống Thiến Nhi.

      “Làm mai? Cha ngươi muốn đem ngươi gả cho nhà nào?” Mục Tư Viễn nhìn Tống Thiến Nhi, vội hỏi.

      “Hả…” Tống Thiến Nhi mắc cỡ cúi đầu, đan ngón tay, đây là chuyện riêng của nàng, làm sao có thể cho người khác nghe chứ?

      chú ý tới câu hỏi của Mục Tư Viễn, Già Lam tiếp tục khích lệ: “Ngươi muốn bảo vệ Tống gia, vậy ngươi cần phải dũng cảm bước ra bước, chứ suông ai mà biết ? Những thứ ta dạy ngươi, lúc trở về ngươi có tập luyện sao? có tiến bộ gì sao?”

      Tống Thiến Nhi nghe đến đó, ánh mắt sáng lên, vui vẻ ngẩng đầu, nàng gật đầu như giã tỏi: “Ta có tập! Ba ngày nay, ta hề bước ra khỏi cửa bước, vẫn luôn tập luyện, tại có thể…”

      Nàng còn chưa kịp hết, Già Lam liền chặn ngang lời nàng, nháy mắt mấy cái với nàng: “Vậy được rồi! Như vậy phải ngươi là vũ khí bí mật của ta sao, hiếu ?”

      Tống Thiến Nhi hít sâu hơi, chống lại ánh mắt đen sẫm có sức sống của Già Lam, trong chớp mắt cả người nàng tràn ngập sức mạnh: “Được, ta làm Kiếm Sư riêng cho ngươi!”

      Mục Tư Viễn buồn bực gãi gãi đầu, sao lại cảm thấy mình giống như kẻ dư thừa thế nhỉ? Quay đầu muốn tìm bạn thân của mình, phát bạn thân cùng Phó viện trưởng chuyện gì đó, sau lưng họ là hàng học trò ưu tú của học viện Thiên Dực.

      Nhìn cảnh tượng này, liền nhịn được mà vui mừng thay bạn thân, vàng luôn luôn tỏa sáng. Mặc kệ Viêm Chiêu ở thành Lạc Xuyên hay là học viện Thiên Dực, cũng luôn tỏa sáng, tìm được vị trí dành cho .

      Có thể cùng kề vai chiến đấu, tiếp tục làm bằng hữu, quyết định, trận đấu ngày hôm nay, nhất định phải dùng hết sức ứng phó, nhất định phải trúng tuyển vào học viện Thiên Dực.

      “Viêm Chiêu, tư chất của ngươi tệ, lão phu rất coi trọng ngươi, hi vọng ngươi có thể tiếp tục chăm chỉ tập luyện, đừng để lão phu thất vọng.”

      Sở Viêm Chiêu nhận được lời động viên của phó viện trưởng, khuôn mặt lạnh lùng tỏa ánh sáng kì lạ, nhàn nhạt mỉm cười: “Viêm Chiêu nhất định phụ lòng hi vọng của Phó viện trưởng.”

      Có thể được Phó viện trưởng đánh giá như vậy, các học trò ưu tú đứng phía sau đều hâm mộ lại ghen tỵ với . Sở Viêm Chiêu quan tâm hơn thua, cư xử thản nhiên, rất có phong phạm con cháu thế gia.

      Lúc này, truyền tới tiếng cười trong sáng, phá vỡ khí chung quanh trường.

      "Ha ha ha, Phó viện trưởng, ngày gặp như cách ba thu, làm người ta nhớ muốn chết!”

      Tiếng cười kinh rợn người như vậy, ngoài cực phẩm lẳng lơ Phượng Thiên Sách có người thứ hai!

      Chỉ thấy Phượng Thiên Sách phe phẩy quạt, dưới chân như có gió, phong lưu phóng khoáng tới, người chưa tới, mùi hương thơm nức mũi bay xộc vào mũi mọi người.

      Phó viện trưởng bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, ánh mắt nhìn Phượng Thiên Sách có vài phần nuông chiều và dung túng: “Phượng Thiếu, cuối cùng con cũng chịu đến gặp lão phu.” (Ngữ: ta thấy JQ giữa phó viện trưởng với Sách ca +___:)

      Bình thường, người thấy ông liền bỏ chạy, ngàn dặm xa xôi từ hoàng thành chạy tới thành Lạc Xuyên, bây giờ đọt nhiên chủ động ra gặp ông, khiến phó viện trưởng có thói quen.

      “Phó viện trưởng, người là oan uổng cho con! Con đuổi theo người từ hoàng thành đến thành Lạc Xuyên. Hôm nay, cuối cùng cũng theo kịp người. Aiz, vì muốn được tham gia vào học viện Thiên Dực vĩ đại, con ngàn dặm xa xôi đuổi theo người, con thoải mái lắm sao?” Phượng Thiên Sách ủy khuất bẹt bẹt môi, gương mặt ngay thơ, vô hại.

      Mọi người ào ào khinh bỉ , bản lĩnh đổi trắng thay đen lợi hại! ràng phó viện trưởng dẫn theo đám học trò ưu tú ngàn dặm xa xôi chạy theo . Bây giờ lại lật ngược lại, còn ngược lại là bản thân chạy theo người ta?

      Ngươi còn giả bộ vô tội? Ngươi nha nha! biết xấu hổ!

      chờ mọi người nôn mửa ở trong lòng xong, hai tay Phượng Thiên Sách khoác lên vai phó viện trưởng, thần bí cười hề hề: “Phó viện trưởng, nhìn thấy tranh chữ treo khắp nơi kia ? Trong thời gian khảo hạch, người nhớ nương tay với người của ta nhé, ngàn vạn lần được làm người của ta sợ. Nếu ngươi cho nàng vào học viện Thiên Dực, ta cũng gia nhập học viện.”

      Vô sỉ! ngờ ngươi dám uy hiếp phó viện trưởng!

      Lần thứ hai, mọi người đồng loạt khinh bỉ .

      Phó viện trưởng cười hiền lành, có bị ảnh hưởng, khẽ gật đầu : “Lấy tư chất của nàng, lão phu thấy có vấn đề, nhưng Phượng Thiếu này, còn ngàn vạn lần đừng có nuốt lời. Nếu con vào học viện Thiên Dực, cuộc sống của lão phu cũng dễ dàng… Con hiểu ?”

      già mọt trẻ dùng tiếng lóng, khiến người ta có cảm giác hai người này cấu kết nhau làm chuyện xấu!

      Phượng Thiên Sách vỗ vỗ đầu vai ông, cười to: “Người yên tâm ! Phượng Thiên Sách con có bao giờ ?”

      Phó viện trưởng gật đầu theo bản năng, đột nhiên cảm giác lời này đúng, hai mắt ông trừng nhìn , suýt chút nữa bị thằng nhóc này lừa gạt!

      Phượng Thiên Sách cười cong môi, đùa: “ sai, sai! Lời Phượng Thiên Sách con , có khi nào là giả?”

      “Cái này kém lắm!” Phó viện trưởng lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Thằng nhóc này là quỷ quyệt, hơi chút để ý là bị lừa, nếu ông cũng cần từ hoàng thành xa xôi chạy đến đây, vẫn thể bắt được .
      fujjko, Phương Lănglinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :