1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sư phụ vô lương, ma nữ phúc hắc - Bắc Đằng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Người so với người, tức chết người!

      Edit: Tiểu Ngữ

      Có lần đầu tiên ngự bảo, kế đó việc thuần phục mấy món bảo vật có cùng đẳng cấp càng dễ dàng hơn, tốc độ thu phục linh khí của Già Lam càng lúc càng nhanh hơn, gần như là linh lực của nàng vừa rót vào linh khí, linh khí liền tự động ‘đầu hàng’, khiến cho mọi người có mặt đều hô to thần kỳ!

      Chiến Hoàng Bút ngừng nuốt chửng huyết khế của linh khí, đồng thời đem hồn khí của linh khí ngốn nửa, chừa lại nửa. Để lại nữa là vì có ý đồ, chính là tránh tai mắt của người ngoài. Nếu bị người ngoài biết, nàng là Ngự Bảo Sư nhưng lấy danh nghĩa làm việc công để mưu cầu lợi riêng, vừa ngự bảo vừa nuốt chửng khí hồn, e là nàng sớm xuống đài rồi.

      Mấy món linh khí bán đấu giá mở màn kết thúc, bắt đầu đấu giá bảo khí có đẳng cấp cao hơn, Già Lam tự biết thực lực của mình có hạn, chỉ dựa vào thực lực trước mắt của bản thân là thể nào thu phục được hồn khí của bảo khí, thế nên mọi chuyện kế tiếp giao cho Chiến Hoàng Bút xử lí .

      Chiến Hoàng Bút vừa ra tay, hiệu quả oanh động như làn sóng, vừa mới ra tay liền trực tiếp đem tên Già Lam kí lên hồn khí của linh khí, vừa khí phách lại dũng mãnh!

      Khách mời trong hội trường đều sửng sốt, cứ tưởng gặp pháp bảo đẳng cấp cao nàng liền khống chế nổi, ai ngờ nàng chẳng những chùn bước, tốc độ thuần hóa càng lúc càng nhanh, gần như trong nháy mắt, mọi chuyện đều làm xong!

      “Rốt cuộc nàng có phải là người vậy? Ai Ngự Bảo Sư thuần phục bảo khí rất khó? Ta thấy rất dễ mà!”

      “Trước kia ta thấy thời gian Ngự Bảo Sư cao cấp ngự bảo dài ơi là dài, pháp bảo càng cao cấp càng tốn nhiều thời gian. Tốc độ ngự bảo của Già Lam quá kinh người, khác gì chọn củ cải… chậc chậc, nàng ta có thiên phú ngự bảo kinh người như vậy, tương lai có nhiều triển vọng nha!”

      Tiếng vỗ tay như sấm động, cả hội trường sôi sục lên.

      Quản liên tục dụi hai mắt mình, mãi cho đến khi Già Lam đem tất cả vật đấu giá thu phục xong, cuối cùng mới giật mình thoát khỏi cơn mộng.

      Quả nhiên là nhân tài!

      Nếu như thể giữ nhân tài như vậy ở lại Bảo Khí Các, xác định bản thân hối hận cả đời.

      "Già Lam tiểu thư. . ." Quản vừa muốn lên mời Già Lam gia nhập vào Bảo Khí Các, trở thành Ngự Bảo Sư . Ai dè có người nhanh hơn bước, cướp lời .

      “Già Lam tiểu thư, lấy thiên phú ngự bảo của ngươi hoàn toàn có đủ tư cách gia nhập vào Liên Minh Ngự Bảo ở hoàng thành. Mỗi năm, Liên Minh Ngự Bảo đều tuyển nhận nhóm Ngự Bảo Sư ưu tú gia nhập. Nếu ngươi đồng ý, lão phu tự tay viết phong thư giới thiệu, giới thiệu ngươi với minh chủ Liên Minh Ngự Bảo.”

      Chỉ thấy ở cửa ra vào của hội trường có người đàn ông trung niên dáng người cao gầy đứng đó, ông mặc trường bào màu xám tro khéo léo, trường bào có thêu hoa văn cổ xưa, tóc buộc gọn gàng ở sau đầu, ngũ quan nhu hòa, đôi mắt đen mềm mại sáng lấp lánh, nhìn kĩ lại thấy bên trong đáy mắt phảng phất như chứa đựng trí tuệ ngàn năm lắng dọng.

      Trong đám đông, có người nhận ra , thất lễ hô to: “Phó viện trưởng? Phó viện trưởng? của học viện Thiên Dực sao lại tới đây?”

      Các học sinh học viện Thiên Dực kích đông đứng lên, xuống lầu, nghênh đón Phó viện trưởng của bọn họ.

      ra ông ta chính là Phó viện trưởng học viện Thiên Dực?

      Già Lam có chút giật mình, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Kiếp trước, có nhân vật nổi tiếng gì mà nàng chưa gặp qua chứ? Mắc gì phải vì thân phận đặc thù của đối phương mà mất lương tâm chứ?

      "Già Lam tiểu thư, biết ngươi có bằng lòng hay ?” Phó viện trưởng cười ôn hòa nhìn , ông đứng đây quan sát hồi lâu, chỉ là do mọi người quá mức chuyên tâm nên nhận ra tồn tại của ông.

      Có được thư giới thiệu do chính tay Phó viện trưởng là chuyện vinh dự biết chừng nào?

      Trong lòng mỗi người đều nghĩ, Già Lam nhất định tiếp nhận, cơ hội tốt như vậy, vì sao nhân chứ? Có được thư giới thiệu do phó viện trưởng viết chẳng khác nào bước được chân vào học viện Thiên Dực rồi.

      Câu trả lời của Già Lam lại khiến mọi người thất vọng, đồng thời mở rộng tầm mắt: “Cám ơn lòng tốt của ngài! Nếu Liên Minh Ngự Bảo là nơi dựa vào thực lực để nương thân, thế ta hi vọng có thể dùng chính thực lực của mình mà tranh thủ. Nếu như nó chỉ là nơi tuyển Ngự Bảo Sư dựa vào đạo lí đối nhân xử thế, nơi có công bằng như vậy, cũng chẳng sao!”

      Nàng Nàng Nàng Nàng Nàng… Nàng cự tuyệt?

      Cả hồi trường lặng ngắt như tờ, tiếp đó là thanh hít hà bùng lên.

      Phó viện trưởng học viện Thiên Dực viết thư giới thiệu đó là bao nhiêu nặng rồi? Người bình thường dập muốn bể đầu cũng cầu được, ngờ nàng lại dứt khoát từ chối?

      Vô số người trẻ tuổi, đặc biệt là số Ngự Bảo Sư của Bảo Khí Các đều khó tin nhìn Già Lam. hận thể xông lên hung hăng bóp chết nàng!

      Bọn họ nằm mơ cũng ngờ cơ hội tốt như vậy lại bị nàng làm lãng phí, đúng là phá của tiếc tay mà! có thiên lý!

      đôi mắt sói nhìn chằm chằm Già Lam giống như muốn nhìn thấu nàng, Huhuhu… Tại sao bọn họ có tài năng ngự bảo thiên phú giống như nàng chứ? Cho dù có được phần ngàn như , bọn họ cũng cảm thấy thỏa mãn.

      Người so với người, quả nhiên là tức chết người!

      Phó viện trưởng thản nhiên mỉm cười nhìn nàng, đối với từ chối của nàng, ông cũng có để ý lắm. Ngược lại, trong mắt có vài phần tán thưởng: “Tốt! Ngươi có thể giữ vững lương tâm của chính mình, có thể chống lại sức hấp dẫn ở bên ngoài, quan tâm hơn thua, kiêu ngạo nóng nảy, như vậy rất tốt! Lão phu tin tưởng, trong tương lai rất nhanh ngươi tỏa sáng, nổi danh khắp thiên hạ!”

      Đây tuyệt đối là đánh giá cao nhất!

      Mấy học sinh học viện Thiên Dực nghe được đánh giá cao mà phó viện trường dành cho Già Lam, cả đám đều ghen ghét nhìn về phía nàng.

      “Chỉ bằng nàng ta sao? kẻ xấu xí mà nổi danh khắp thiên hạ?” nam sinh khinh thường chõ mõm vào: “Nếu có ngày đó, ta liền chặt đầu mình xuống làm trái cầu cho nàng ta đá!”

      Mấy người còn lại cười ầm lên.

      Già Lam híp mắt, liếc người nọ, thản nhiên : “Tên của ngươi?”

      “Gì?” Tên học trò kia ngớ người.

      "Ta , tên của ngươi. Ta ghi nhớ tên của ngươi, miễn cho sau này tìm được trái cầu mình muốn.” Già Lam hơi mỉm cười, đôi con ngươi xinh đẹp lấp lánh hào quang, tên học trò kia thấy vậy trong lòng có chút hối hận, mơ hồ cảm thấy tương lai mình rất đáng buồn.

      “Ta… ta thay tên, ngồi đổi họ, Tần Tam Thiếu – Tần Tô Hoa của học viện Thiên Dực chính là ta!” thể mất mặt trước đồng bạn, đành phải kiên trì tiếp.

      Già Lam nhàng cười, gật đầu : “Ừ, ta nhớ rồi.”

      Tùy ý câu lại khiến Tần Tô Hoa cảm thất rất bất an, nễu lỡ ngày sau nàng thành công, làm sao bây giờ? Chân mày chau lại thành chữ bát, 囧 lại囧, trong lòng Tần Tô Hoa bị giày vò rất nhiều.

      Mọi người cứ tưởng mọi chuyện đến đây kết thúc, ai ngờ Già Lam đột nhiên với phó viện trưởng: “Phó viện trưởng, nếu ngài lòng khen ngợi ta, ngại cho ta cơ hội tham gia khảo hạch để nhập học vào học viện Thiên Dực chứ? Ta nhất định để ngài thất vọng!”

      Lúc này, ngay cả phó viện trưởng cũng biến sắc: “Ngươi gì? Ngươi muốn tham gia khảo hạch vào học viện Thiên Dực?” Ánh mắt cơ trí của ông ngưng tụ lại, quan sát Già Lam từ đầu đến chân mấy lần, có lẽ là xuất phát từ thói quen phán đoán, ông nhìn thực lực của người, thường thường nhìn huy chương đeo bên hông của họ, có thực lực gì chỉ cần nhìn huy chương liền biết ngay.

      Già Lam cũng ngoại lệ, căn bản có huy chương nào hết, cho nên phó viện trưởng phán đoán nàng chỉ có khả năng ngự bảo hơn người, ngoài ra các phương diện khác đều bình thường. Dù sao ở Phương Lân Quốc, muốn tìm có Kiếm thuật, Linh thuật và Ngự Bảo Sư xuất sắc rất là hiếm.

      Lúc này, quan sát phen , phó viện trưởng liền phát ra đầu mối. ra tiểu nha đầu này là người để lộ tài năng, ông chậm rãi gật đầu: “Được. Ba ngày sau, ngươi hãy tới tham dự khảo hạch .”

      “Cám ơn, ta trước.” Mục đích ngày hôm nay đạt được, Già Lam có lí do ở lại nữa, thầm nghĩ nhanh chóng trở về tu luyện Lưu Nguyệt Thuật của sư phụ cho nàng, để xem có thể nhanh chóng trừ bỏ liên người hay .

      Già Lam hướng về lầu ba vẫy tay với Tống Thiếu Nhi, rồi xoay ngươi rời , lúc này liền có người hô to: “Phó Phó viện trưởng, tiêu rồi! Phượng Thiếu. . . Phượng Thiếu, lại chạy mất rồi!”
      fujjko thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Cái ôm mờ ám

      Edit: Tiểu Ngữ

      Lô ghế khách quy trống rỗng chẳng có ai, Phượng Thiên Sách thừa dịp mọi người đặt chú ý người Già Lam liền mang theo thủ hạ của mình lẻn thấy tăm hơi.


      Phó viện trưởng lắc đầu khẽ than, có bực mình, ngược lại chỉ có nụ cười dung túng giống như chuyện này ông tập mãi thành quen.

      Già Lam trở về chỗ ở của mình, lập tức bắt đầu nghiên cứu Lưu Nguyệt Thuật.

      Lưu Nguyệt Thuật, học thuật chữa bệnh bậc cao, ngoại trừ công hiệu cứu mạng chữa thương, trong chiến đấu nó còn là kỹ năng trợ giúp vô cùng quan trọng. Chờ khi nàng học xong Lưu Nguyệt Thuật, thực lực cũng tăng lên. Trong chiến đấu, nàng có thể ung dung chữa thương cho mình và đồng bạn, với nâng cao linh lực.

      Kỹ năng trợ giúp này mới nghe có gì đặc biệt, nhưng trong chiến đấu lại có hiệu quả rất cao. Đương nhiên khi thực lực của hai bên ngang nhau, nếu linh lực của nàng tăng thêm liền có thể xoay chuyển càn khôn, kiểm soát cuộc chiến.

      Hơn thế nữa, nếu có linh lực mạnh, nàng thậm chí có thể khiến người chết sống lại…

      Dĩ nhiên, đối với Già Lam mà , trừ liên người, giữ được mạng mới là điều quan trọng nhất.

      Bắt chéo chân ngồi thiền, biết là tu luyện bao lâu, đột nhiên Già Lam cảm thấy cả người toát ra ớn lạnh, lạnh lẽo càng ngày càng nhiều, trán nàng có lớp mồ hôi lạnh mỏng, cả người nàng cũng dần bị đóng băng… tượng này bình thường!

      lẽ nàng tu luyện sai phương pháp rồi? Bị tẩu hỏa nhập ma hả?

      Chẳng dám tiếp tục tu luyện nữa, nàng vội vàng thu liễm nội tức, từ trong trạng thái tu luyện ra.

      “Tiểu Lam Lam, sao lại thu luyện lâu như vậy? Làm người ta đợi lâu muốn chết.” Hai móng heo ở sau lưng bắt đầu sờ soạng, chuyển tới hông nàng, ôm nàng. Hơi thở ấm áp phun ở vành tai, khiến nàng giật thót cả mình. Khuỷu tay theo bản năng húc về đằng sau, lại có thành công, bị tay của đối phương kẹp chặt, khiến động tác của nàng bị hạn chế.

      “Ha ha, ta liền biết nàng muốn đánh ta mà! Con phải dịu dàng chút, người ta mới thích.”

      Nghe được lời buồn nôn kiểu này, Già Lam liền biết người phía sau là ai. Hai đầu lông may chau lại, ngược lại bình tĩnh : “Ngươi tới nơi này làm cái gì?”

      Đúng là hồn tiêu tan, ngờ lại từ Bảo Khí Các mò tới tận ổ của mình, rốt cuộc người nàng có cái gì hấp dẫn khiến kiên nhẫn như vậy? Đương nhiên Già Lam tự kỷ cho rằng bị sắc đẹp của mình mê hoặc đâu, là đóa hoa kì lạ, nên mới thích diện mạo như mẫu dạ xoa này của nàng sao?

      “Nàng cũng thấy đó, có người muốn gây phiền phức cho ta, ta chả còn chỗ để trốn rồi, đành trốn ở chỗ của nàng thôi. Nàng nhẫn tâm để ta bị lão già kia bắt chứ?” thấy mặt , nhưng Già Lam có thể tưởng tượng được bộ dạng của lúc này rất đáng bị đánh đòn, chẳng những đem phó viện trưởng học viện Thiên Dực kêu là lão già, đúng là có bản lĩnh khiến người sống sờ sờ phải tức chết mà!

      “Thân là đại thiếu gia của thiên hạ đệ nhất gia ở Phượng Lân Quốc, lại phải dùng phương thức giả làm công tử ăn chơi để ngụy trang bảo vệ chính mình, ngươi cảm thấy mình đáng thương sao?” Già Lam cười nhàn nhạt, thanh mị hoặc tràn đầy chắc chắn.

      “Ngụy trang?” Phượng Thiên Sách kiềm chế được nở nụ cười, thình lình kề sát vào tai nàng, phà hơi thở nóng bỏng: “Tiểu Lam Lam! Nàng xứng đáng là hồng nhan tri kỉ của ta! Nàng là người đầu tiên nhìn thấu ngụy trang của ta, nàng xem, ta có lí do gì thích nàng?”

      “Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận?” Già Lam đưa tay đẩy ra, ngờ lại thừa nhận cách snagr khoái như vậy.

      “Tất nhiên! Cái này có gì thể thừa nhận?” Phượng Thiên Sách cười tới thoải mái hào hứng, lại đột nhiên thu nụ cười, làm bộ bất đắc dĩ thở dài: “Nàng biết , thân là đại thiếu gia của đệ nhất gia tộc đất Phượng Lân Quốc này, trời sinh nhất định là tầm thường… Aiz, ta vừa được sinh ra được mọi người chú ý, có rất nhiều gia tộc mơ ước thân thế của ta, khát vọng mấy bà vợ lớn trong nhà có thể sinh ra mấy đứa con nữa, để kết thân với ta. Ta phải tốn rất nhiều công sức để ngụy trang cho chính mình đó, như vậy mới có thể che giấu được tài hoa tuyệt vời và đầy bụng chiến lược, để cho mấy đóa hoa đào đó tránh xa tar a.”

      Đột nhiên đưa tay bưng mặt nàng lên, mặt đối mặt với nàng, nháy nháy mắt : “Sao nào? tại biết ta đặc biệt hơn người, có phải nàng càng mến ta thêm đúng ?”

      “Ngươi lừa được tất cả mọi người nhưng lừa được ta!” Già Lam nhìn thẳng vào đáy mắt , khoảng cách của hai người bằng hai ngón tay, nhìn lẫn nhau, có thể nghe hô hấp của đối phương. Già Lam có chút khác thường, cứ nhìn chằm chằm đối phương như thế, muốn nhìn thấu đối phương cách triệt để. Nàng sâu kín : “Từ trong mắt ngươi, ta nhìn thấy được tài năng ngươi che giấu, ngươi giống như thần binh ngàn năm, khi ra khỏi vỏ, nhất định tỏa sáng bốn phương, khiến người trong thiên hạ phải khiếp sợ! Nhưng bây giờ, ngươi lại kiên quyết đem nhét vào trong vỏ kiếm điêu khắc đẹp đẽ, cố gắng dùng sức lôi cuốn bên ngoài để che giấu bản chất của thần binh của ngươi. tại ngươi ngủ đông, chờ cơ hội thuộc về ngươi. Người giống như ngươi, khi ra khỏi vỏ thôi, nếu ra khỏi vỏ, chắc chắn như sấm vang chớp giật, mạnh mẽ quyết liệt khắp bốn phương! Ta có đúng ?”

      Phượng Thiên Sách rấ khác thường cười ha hả, cười đến thở được, tiếng cười kéo dài hồi lâu, mới từ từ ngừng lại, ánh mắt rời rạc nhìn về phía Già Lam khiến người ta nhìn vẻ mặt, ma mị bộc phát: “Nàng rất đúng! Ta chính là thần binh ngàn năm, đúng đúng, thần binh ngàn năm đủ để hình dung tài năng tuyệt vời và thiên thú xưa nay chưa từng có của ta. Hẳn là nên dùng thần binh thượng cổ vạn năm mới đúng, như vậy mới chính xác! Tiểu Lam Lam, nàng nhìn , về sau có ai bắt nạt nàng, ta liền lấy thần binh thượng cổ là ta ra để bảo vệ nàng, giết cái sấm vang chớp giật, thiên hạ cũng phải kinh sợ!… Sao? Có phải nàng bị sức quyến rũ của ta mê hoặc rồi đúng ?”

      Già Lam hít sâu hơi, nàng có chút bội phục Phượng phu nhân vĩ đại, bằng bà ta làm sao sinh ra được đóa hoa kì dị như thế này?

      chút cũng có, giờ ta muốn chuyện với ngươi nữa, mau lấy tay của ngươi ra!”

      “Giận rồi à?” Khuôn mặt tuấn mỹ của Phượng Thiên Sách lên nụ cười tà mị, tay ôm eo nàng càng siết chặc hơn, giọng từ tính dễ nghe: “Lẽ nào nàng có phát , khi nàng tu luyện mình, thân thể rất lạnh à? Ta ôm nàng là vì muốn sưởi ấm cho nàng, ngờ nàng chả thèm cảm kích, khiến người ta đau lòng!”

      Già Lam ngẩn người ràng, lúc này mới nhận ra khác thường. Đúng vậy, lúc đầu tu luyện hiểu tại sao người nàng xuất khí lạnh thấu xương, cực chẳng mới ngừng tu luyện. tại được ôm, khí lạnh người hầu như biến mất hoàn toàn, nàng khí lạnh biến mất hay là vì nhiệt lượng người hòa tan khí lạnh.

      Nhìn ra nghi vấn của nàng, Phượng Thiên Sách chậm rãi thả lỏng tay, khẽ nhíu mày: “Nếu nàng tin, ta ôm là được.”

      Thân thể vừa rời khỏi người , lần thứ hai khí lạnh tập kích, Già Lam run người mấy cái. ra, khí lạnh có bị đuổi hết, đúng là vì cho nên khí hàn mới được hòa tan.

      Cắn cắn môi tựa như nàng làm quyết định to lớn, Già Lam thò tay, thô lỗ túm cổ áo của Phượng Thiên Sách, đem kéo lại. Lúc này đổi lại, là nàng chủ động ôm .
      Chia sẻ:
      fujjko thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16: Đánh gục Phượng Thiếu

      Edit: Tiểu Ngữ

      Thân thể dính vào nhau trong giây lát, hai người đồng thời run rẩy, giống như bị điện giật, dòng có điện chạy dọc thân thể.

      Già Lam ngửa đầu lên, đôi mắt to đẹp mở to nhìn thẳng vào Phượng Thiên Sách.

      Mùi hương tuyết liên nhàng khoan khoái quanh quẩn xung quanh thân thể , từng dòng hương thơm dịu mát tỏa ra từ thân thể . Trong thoáng chốc, Già Lam sinh ra ảo giác, phảng phất như thấy đỉnh núi tuyết, nam tử mặc trường bào màu trắng đứng sừng sững sườn núi trong gió vù vù. Chung quanh thân thể là từng gợn mây nhạt bồng bềnh trôi nổi, mưa gió cũng thể cướp ý chí của , băng tuyết làm nền càng khiến giống như thần tiên muốn bay theo gió.

      Nam tử có hơi thở sạch mát lạnh như thế này làm sao có thể làm ra chuyện cực kì hoang đường?

      Hình ảnh người trước mặt từ từ , cho tới khi…

      “Ôi, thô lỗ!” Thanh của vừa vang lên liền đem mọi hình ảnh tốt đẹp trong đầu Già Lam đập nát bấy, kéo nàng về thực. Nàng chắc chắn là bị điên rồi! ngờ nàng lại cho rằng người có tiên khí, đúng là kẻ lẳng lơ thích trêu chọc người khác!

      Muốn đẩy ra nhưng lại tham luyến độ ấm của . Già Lam đấu tranh tư tưởng hồi, cuối cùng quyết định tiếp tục ôm cái lò sưởi ấm này, thể bạc đãi thân thể của mình được.

      “Tiểu Lam Lam, nàng ôm ta chặt như thế, ta thể cầm giữ nỗi nha.”

      Già Lam trừng mắt nhìn khuôn mặt mị hoặc lẳng lơ của , hít hơi sâu, bỗng nhiên nở nụ cười nhàn nhạt, nụ cười dữ tợn mà mị: “Phượng Thiếu tiên tư ngọc dung, thiên nhân chi tư, nhan sắc như vậy mới khiến người ta thèm dãi, ta sợ người kiềm chế được chính là ta…”

      Nàng đưa tay đặt lên ngực , dùng sức đẩy, khiến ngã lên giường. Thân thể của nàng cũng nghiêng về trước mà ngã xuống, nằm người Phượng Thiên Sách, ánh mắt mị nhưng đáy mắt lại rất thanh tỉnh.

      Tư thế dưới, hơi thở mập mở vây quanh, mắt phượng của Phượng Thiên Sách híp lại, nhìn như mê ly nhưng cũng vô cùng thanh tỉnh. Hai tay ôm lấy thắt lưng Già Lam, chút kiêng kị vuốt ve, vẻ mặt rất là hưởng thụ: “Ta rất vui lòng thỏa mãn tất cả nhu cầu của nàng.”

      "Thực ?" Già Lam nằm rạp ngực , thân thể mềm mại như rắn, xinh đẹp lại mê người.

      “Đương nhiên là rồi.” Tầm nhìn của Phượng Thiên Sách từ cằm nàng di chuyển đến cải cổ trắng nõn mảnh khảnh của nàng, chậm rãi trượt xuống, đôi mắt màu hổ phách ngừng thay đổi, tản ra màu sáng kì lạ.

      “Ta biết rồi.” Già Lam nhàn nhạt nhếch môi cười, để tay trong ngực , từ từ trượt xuống về phía dưới, trượt xuống vị trí xương vai , ánh mắt nàng đột nhiên trở nên hùng ác, bắn ra tinh quang, ba ngón tay nàng bấm vào yếu huyết của , nhanh chóng ngăn lại tất cả phản kháng. Nàng dùng tư thế nửa đứng nửa cưỡi, tay đè xương bả vai của đối phương, tay hướng về ngực nện từng cú đấm xuống!

      Giờ khác này, nàng đợi quá lâu!

      Cái tên lẳng lơ chán sống này, vẫn nên đánh!

      Lúc trước có người ngoài, nàng tiện ra tay, tại chỉ còn lại hai người, cơ hội tốt như vậy nàng đánh phen như vậy khiến bản thân uất ức mà.

      Mỗi quyền đánh xuống đều vang dội vô cùng, chút nào lưu tình.

      “Lẳng lơ chết tiệt, ta sớm muốn đánh ngươi trận rồi!”

      Bộp bộp!

      “Ngươi chính là kẻ lẳng lơ khiến ta mắc ói nhất!”

      Bốp bốp bốp bốp!

      “Mặc kệ là hay giả, ngày hôm nay ta nhất định phải thay trời hành đạo, đập cho người trận no đòn!”

      Bốp bốp bốp bốp bốp bốp!

      Đánh sảng khoái!

      Lo lắng gây tổn hại tới bộ mặt cao quý của Phượng Thiếu, Già Lam cố ý né bụp vào mặt , chỉ đánh vào những nơi người ta phát dấu vết bị thương. Vừa thoải mái hơn chút, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, sau đó là tiếng đập cửa vang lên: “Già Lam, mau mở cửa! Ta có chuyện muốn hỏi nàng.”

      Là thanh của Sở Chiêu Viêm!

      thanh quyền đấm rơi như mưa tạm thời đình chỉ, Già Lam suy nghĩ, Sở Đại Thiếu tới tìm nàng làm gì? Lúc này, có giọng vang lên thay nàng đáp: “ có lễ phép! nghe thấy chúng ta bận à?”

      Khóe mắt Già Lam hung hăng co giật, tức giận lườm người nằm dưới mình, nhìn bộ dạng của rất là hưởng thụ, chẳng có dấu hiệu vừa bị người ta đập trận, miệng cười toe toét nhìn nàng khiêu khích.

      Cái tên lẳng lơ chết tiệt! ngại chuyện xấu giữa hai người bọn họ bị ít người biết quá à?

      “Tiểu Lam Lam, ta chỉ biết là nàng thương ta, biết ta bị ngứa liền giúp ta gãi ngứa. Sao rồi, hết giận rồi chưa?”

      Già Lam giơ cao nắm đấm, hít vào sâu, xem ra nàng chưa đủ độc ác, sớm biết như thế nàng nhất định chịu đựng nữa, đập chết cho rồi.

      Ngoài cửa, Sở Chiêu Viêm nghe được giọng của nam nhân từ trong phòng truyền ra, sắc mặt liền trầm xuống, hiểu tại sao lại tức giận.

      Giọng này ràng là Phượng Thiếu, tại sao lại ở trong phòng Già Lam?

      Nữ nhân đáng chết, nàng cư nhiên biết xấu hổ như vậy để người nam nhân vào phòng mình?

      Chờ chút, vừa rồi nghe thấy thanh kì quái… Chẳng lẽ hai người trong đó…

      Tưởng tượng ra hình ảnh mập mờ kia, mặt Sở Đại Thiếu càng lúc càng đen thui, đen như đít nồi, vốn lẽ còn muốn đến nghiệm chứng chút, xem nàng có là Già Lam hay . tại, hề còn chút ý nghĩ nào về chuyện này nữa.

      Tức giận như ngọn lửa bùm bùm thiêu đốt dưới đáy lòng . biết là vì nàng lừa dối mình, hay là vì nguyên nhân khác. tóm lại, muốn ở lại chỗ này dù chỉ giây.

      quấy rầy hai vị! Lần sau Phượng Thiếu tới, nhất định phải thông báo với chủ nhân của phủ đệ tiếng. Sở phủ của chúng tôi phải người nào muốn tới tới, muốn đâu!”

      Lạnh lùng bỏ lại câu, gương mặt tuấn tú của Sở Chiêu Viêm, phất tay rời .

      "Ha ha, xem ra Tiểu Lam Lam nhà chúng ta rất có sức hấp dẫn…” Phượng Thiên Sách thừa dịp Già Lam thoáng phân tâm, nhanh như chớp bắt lấy bàn tay bấm tại yếu huyệt của . Thân thể đột nhiên khẽ lật, đảy Già Lam ra, nhàng rơi xuống.

      Trong lúc lộn mình, động tác vừa nhanh vừa mạnh mẽ như mây trôi nước chảy, Già Lam giật mình ngẩn người.

      Thân thủ nhanh !

      Nàng bị ảo giác à?

      “Sở Đại Thiếu là người có lòng dạ hẹp hòi, biết tìm Phó viện trưởng mach lẻo, tiết lộ hành tung của ta, ta vẫn nên trước thôi, ngày khác quay lại thăm nàng.”

      Già Lam còn chưa có phản ứng kịp, tiêu sái khoát khoát tay, rất nhanh liền ra ngoài.

      “Phượng Thiên Sách, ngươi rốt cuộc là người như thế nào?”

      Chân mày Già Lam chậm rãi nhíu lại, càng ngày càng nhìn thấu .

      Đợi lúc sau hoàn hồn, Già Lam suy tư có nên tiếp tục tu luyện Lưu Nguyệt Thuật hay , bấy giờ mới phát khí lạnh người đều biến mất. Kì quái, sao khí lạnh lại còn? Hơn nữa, sao nàng ôm Phượng Thiên Sách mới có thể khiến khí lạnh giảm bớt? Đây là chuyện như thế nào?

      Thùng thùng! Thùng thùng!

      thanh gõ vào bệ cửa sổ!

      “Ai?” Già Lam bước lên, mở cửa sổ ra. Sau đó nhìn thấy con thú màu trắng đỏm dáng dựa vào mép cửa sổ, tư thế ngạo mạn, lười biếng lại lẳng lơ làm nàng liên tưởng đến tên cực phẩm lẳng lơ Phượng Thiếu kia.

      Nàng gần như cho rằng, Phượng Thiên Sách là vị sư phụ thần bí của mình…

      thể nào! Tuyệt đối có khả năng!

      Sư phụ của nàng nhất định là người sáng suốt uy vũ, đức hạnh cao cả, là nhân vật tầm thường, tuyệt đối thể là tên cực phẩm lẳng lơ Phượng Thiên Sách!
      fujjko thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Nữ nhân nên tự mình vươn lên

      Edit: Tiểu Ngữ

      “Người xấu xí, còn nhớ ta ?” Con thú đỏm dáng rung rung bộ lông màu trắng xinh đẹp của nó, bộ dạng kia có thể sánh bằng người nào đó.

      Già Lam mỉm cười đáp trả: “Nhớ chứ, ngươi phải là ‘hoa gặp hoa nở’ sao?”

      Con thú đan chéo chân đứng hơi trợt cái, lỗ mũi nho phun ra khí trắng, quay đầu, khuôn mặt nhắn hất sang bên: “ biết lễ phép! Ta thèm chấp nhặt với ngươi!”

      Già Lam cười nhạo thầm trong bụng, có thể nuôi dưỡng con thú vừa kiêu ngạo lại có tính nết xấu như vậy, đương nhiên chủ nhân nó phải là người bình thường. Trong đầu nàng lóe lên thân kinh hồng, càng khiến nàng hiếu kỳ, sư phụ nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào?

      “Thiên Thiên, ngươi tìm ta để làm gì? Sư phụ kêu ngươi đến truyền tin cho ta à?”

      Con thú hài lòng nhảy dựng lên, kêu gào: “ được gọi ta là Thiên Thiên! Cái tên này chỉ có mình chủ nhân gọi! Tất cả người khác đều được!”

      Già Lam nhún vai tỏ vẻ sao hết, : “Ừ, gọi ngươi là Thiên Thiên cũng được, vậy ta gọi ngươi là ‘hoa gặp hoa nở’, con gà chết toi, hay là cái rắm . Tự ngươi chọn tên !”

      Con thú như muốn phát điên, bộ lông trắng muốt ngừng run rẩy. Hai mắt trừng nàng, trừng hồi lâu nó cúi đầu, xì tiếng: “Được rồi, Thiên Thiên Thiên Thiên.”

      Khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành độ cong rất , rất nhanh liền thu hồi, Già Lam cảm thấy thú vị nhìn nó, hỏi: “Sư phụ kêu ngươi đến đây, rốt cục có dặn dò gì ?”

      Nghe lời muốn cầu cạnh của nàng, con thú rung lông chim của nó lên, ngẩng cao đầu đắc ý : “Chủ nhân kêu ta tới cho ngươi biết, trong lúc ngươi tu luyện Lưu Nguyệt Thuật chút triệu chứng kì quái, ngàn vạn lần ngươi đừng bị chuyện này hù mà sợ té đái ra quần, đây chỉ là tượng bình thường. Về sau mỗi lần tu luyện, nên tìm người có thể chất thuần dương ở bên cạnh giúp đỡ ngươi. Nếu kết quả của ngươi rất thê thảm!”

      Thể chất thuần dương? Già Lam liền nghĩ tới Phượng Thiếu. Có lẽ nào lại trùng hợp như vậy? Cố tình người có thể chất thuần dương lại là Phượng Thiên Sách. lẽ mỗi lần nàng tu luyện Lưu Nguyệt Thuật đều phải ôm cái con lẳng lơ kia để tu luyện?

      Cả người nàng nổi da gà, đời này có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện này

      “Trừ cách này ra, sư phụ có tới biện pháp khác ?” Già Lam lau mồ hôi, nàng muốn bỏ cuộc tu luyện nữa.

      Đột nhiên, con thú mang vẻ mặt oán giận nhìn chằm chằm nàng, lầm bầm: “ có! Chỉ có biện pháp này thôi! Có biện pháp này, ngươi nên thầm cảm thấy vui mừng có!”

      Già Lam run sợ, hiểu mình đắc tội với vật này từ khi nào nha! Tại sao mỗi lần gặp nàng nó đều vác cái bản mặt như gặp kẻ thù vậy?

      “Có người đến, ta phải rồi, chủ nhân còn chờ ta về!” Con thú khẽ cử động lỗ tai, bóng dáng bé nhảy xuống bệ cửa sổ, vừa được vài bước nó liền nhảy trở về: “ được tố cáo trước mặt chủ nhân ta, ai tố cáo người đó chính là… Người đó chính là con gà chết toi!” (Ngữ: =] Thiên Thiên em chơi ngu vậy)

      xong, bóng dáng của nó lóe lên, rất nhanh liền biến mất.

      Con vật này! Vừa mọn lại nhiều chuyện.

      Nàng có muốn tố cáo nó, nàng phải tìm được chủ nhân của nó trước mới .

      lúc sau, ngoài cửa vào sân, xuất bóng dáng quen thuộc.

      "Thiến Nhi, sao ngươi lại tới đây?"

      Mắt Thiến Nhi ửng đổ giống như chịu uất ức nào đó.

      xảy ra chuyện gì? Có người bắt nạt ngươi à?” Già Lam hỏi.

      Tống Thiến Nhi điều chỉnh lại cảm xúc, uất ức đan chiếu các ngón tay vào nhau, : “Ta vừa về nhà, nghe trộm cha ta và bà mối bàn luận chuyện hôn . Cha ta linh lực của ta kém cỏi, kiếm thuật tập luyện tốt nên có cơ hội gả cho Sở Đại Thiếu, tiếp tục ở lại thành Lạc Xuyên cũng có tiền đồ gì. Ông dự định cho bà mối lên hoàng thành làm mai, để cho ta gả vào gia tộc lớn nào đó ở hoàng thành… Già Lam, ngươi ta phải làm sao đây? Ta muốn gả cho người mà ta chưa từng biết mặt!”

      Hai mắt lưng tròng khiến người ta thương tiếc.

      Già Lam nhìn nàng hồi, mới bình tĩnh phân tích: “Ta hỏi ngươi, ý nguyện ban đầu của chuyện cha ngươi muốn đem ngươi gả ra ngoài là gì?”

      Tống Thiến Nhi hơi ngẩn ra, thành trả lời: “Bởi vì cha ta , Tống gia chúng ta chỉ có tiền thôi là đủ. Phải có thế lực đáng tin bảo vệ chúng ta, Tống gia chúng ta mới có thể trường tồn.”

      “Vậy được rồi! Cha ngươi lo lắng nhất chính là Tống gia các ngươi có quyền thế chống đỡ, ngày suy tàn. Như vậy giả sử, thực lực của ngươi tăng lên, ngươi có năng lực bảo vệ những người trong gia tộc. Cha ngươi cần lo lắng tìm nơi gả ngươi , phải ? chừng tới lúc đó tình huống lại đảo ngược, cha ngươi còn phải coi chừng cửa lớn của Tống gia, chờ vô số thanh niên trẻ tuổi đẹp trai lại tài giỏi tới cửa cầu hôn, muốn dựa hỏi cầu xin Tống gia các ngươi che chở.”

      sao?” Tống Thiến Nhi nhìn thẳng vào đôi mắt sáng tràn ngập tự tin của Già Lam, linh hồn của nàng bị rung động sâu. tự tin của Già Lam vô tình lây sang Tống Thiến Nhi, tiếp thêm sức mạnh cho nàng. Trong nháy mắt, nàng bị thuyết phục, lòng tin của Già Lam biến thành tín niệm của nàng, triển vọng của Già Lam biến thành triển vọng trong lòng nàng, nàng giống như nhìn thấy được ngày mình có đủ thực lực bảo hộ gia tộc mình!

      “Già Lam, ngươi có thể giúp ta hay ? Chỉ cần có ngày như thế, ngươi muốn ta làm cái gì, ta cũng nguyện ý!”

      Tống Thiến Nhi chưa bao giờ muốn trở nên mạnh mẽ như vậy, trong lòng nàng giống như có ngọn lửa rạo rực thiêu đốt!

      Già Lam nhìn ra được khát vọng trở thành người mạnh mẽ trong đáy mắt Tống Thiến Nhi, nàng thầm gật đầu, vui mừng nhếch môi. sai, đây chính là thứ nàng muốn thấy!

      Đều là nữ nhân, nhưng nàng hiểu hơn bất kì ai, nữ nhân ở thế giới này được đối xử bình đẳng. Nữ nhân chỉ có thể tự mình vươn lên, tự lập, khi đó mới được tôn trọng!

      “Được, ta hỏi ngươi, ngươi có cảm thấy hứng thú với dược liệu hay ?”

      Tống Thiến Nhi gật đầu nhu giã tỏi: “Khi còn bé, thân thể ta yếu ớt lại nhiều bệnh. Phải uống rất nhiều thuốc, bệnh lâu uống thuốc nhiều, ta cũng có thể tự mình chế thuốc. Cha ta từng nghĩ tới chuyện đưa ta học để trở thành luyện dược sư, thế nhưng có luyện dược sư nào chịu nhận ta làm đồ đệ, bởi vì… Bởi vì họ ta là con nhà giàu mới nổi, có tư cách trở thành luyện dược sư.” Nàng ủy khuất bẹp bẹp miệng, lộ ra chút tự ti.

      Già Lam nhìn nàng, trong lòng có chút cân nhắc: “Vậy ngươi có cảm thấy hứng thú với động vật , côn trùng hay ?”

      Lần thứ hai Tống Thiến Nhi gật đầu nhu giã tỏi, bẻ ngón tay ra đếm: “Nhà ta nuôi rất nhiều tằm con, thỏ, rùa, con nhện, rết, còn có rắn hoa, rắn bốn mắt, mãng xà…”

      Già Lam đổ mồ hôi, sở thích của con này là đặc biệt.

      “Hai quyển sách này là bí tịch tu luyện Luyện Đan Thuật và Cổ Thuật, ngươi cầm về từ từ nghiên cứu cho tốt, có chỗ nào hiểu chúng ta cùng nhau nghiên cứu. Tin tưởng ta , chờ tới khi ngươi đem Luyện Đan Thuật và Cổ Thuật tu luyện đến mức nhuần nhuyễn, ngươi có được tôn trọng của mọi người! Đến lúc đó, cha của ngươi còn coi thường ngươi nữa, càng ép buộc ngươi phải lập gia đình, ông nhất định lấy ngươi làm niềm tự hào!”

      “Tin tưởng ta, ta nhất định khiến ngươi trở thành người mạnh mẽ!” Vỗ vỗ vai Tống Thiến Nhi, Già Lam để cho nàng ánh mắt yên tâm.

      Tống Thiến Nhi ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt sáng ngời như ngọc của Già Lam, người nàng giống như được tiếp them sức mạnh, nàng nặng nề gật đầu cái, lựa chọn tin Già Lam cách vô điều kiện.

      Hai người nhìn nhau mà cười, tình hữu nghị kì diệu kéo gần lại khoảng cách của hai người.
      fujjko thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18: Tiệc học trò ưu tú

      Edit: Tiểu Ngữ


      Hai ngày chớp mắt trôi qua, ngày mai là ngày khảo hạch của học viện Thiên Dực, dưới trợ giúp của vòng ngọc gia truyền Già Lam tích tụ đầy đủ linh khí, tu luyện cũng có chút kết quả. Còn về Lưu Nguyệt Thuật, Già Lam dám tùy tiện tu luyện nữa, thầm nghĩ chờ vượt qua khảo hạch tìm Phượng Thiên Sách, bắt giúp nàng tu luyện.

      “Già Lam, ngươi mau chuẩn bị chút, đại thiếu gia mời ngươi dự tiệc.” Thanh của nha hoàn trong phủ vang lên.

      Mời nàng đến dự tiệc? Từ khi nào nàng có vinh hạnh này? Được Sở đại thiếu gia mời, tham dự tiệc của Sở gia? có chuyện lại lấy lòng, phải người gian cũng là kẻ trộm.

      “Trong buổi tiệc có những ai tham dự?” Nàng suy nghĩ chút liền bổ sung thêm: “Phượng Thiếu có đến ?”

      “Người tham gia yến tiệc đều là những học trò ưu tú của học viện Thiên Dực, Phượng Thiếu ngươi … Đúng, dự tiệc còn có vị công tử họ Phượng từ hoàng thành đến.”

      Mắt Già Lam lóe sáng, ban đầu nàng thấy Phượng Thiến Sách chỉ hận tránh kịp, tại nàng có chút hi vọng được gặp , bởi vì là cái lò sưởi bằng xương bằng thịt có thể giúp nàng tu luyện Lưu Nguyệt Thuật.

      “Được, ta lập tức đến!”

      Trong yến tiệc, Sở Đại Thiếu ung dung chào hỏi khách mời, đem phong cách công tử thế gia vọng tộc phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, thành thạo. Khách mời hôm nay, đều là học trò ưu tú của học viện Thiên Dực, cũng chính là sư huynh, sư tỷ sau này của . Mặc dù, coi thường việc phải nịnh bợ người khác, nhưng vì tương lai của Sở gia, vẫn cố ép bản thân, nhanh chóng tạo mối quan hệ tốt với những người này, vì tương lai của ở học viện Thiên Dực mà lót đường.

      Trong đám đông, có vị khách mời mà đến, đó chính là Phượng Nhị Thiếu người ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái .

      Phượng nhị thiếu gia – Phượng Thiên Dục, danh tiếng của ở hoàng thành thua kém gì Phượng Thiên Sách. Chỉ khác là, Phượng Thiên Sách nổi tiến là hoang đường, Phượng Thiên Dục lại nổi tiếng vì văn võ song toàn, mười lăm tuổi được học viện Thiên Dực mời đến học tập, được gọi là thiên tài số của học viện Thiên Dực. Phượng Thiên Dục chỉ nổi tiếng ở Phượng Lân Quốc, mà còn là nhân vật nổi tiếng nhất đại lục Hạo Thiên, là trong số Hạo Thiên Bát Công Tử.

      Vô số quầng sáng bao phủ , phải được tỏa sáng hấp dẫn ánh mắt của người. Đáng tiếc, đầu vẫn còn Phượng Đại Thiếu, lúc nào cũng che giấu hào quang của !

      Khi mọi người còn nghị luận chuyện thiên phú dị bẩm của Phượng Thiên Dục, mười lăm tuổi tu luyện đến Linh sư cấp 4, Phượng Thiên Sách đột nhiên được viện trưởng học viện Thiên Dực, cũng chính là đệ nhất cao thủ Tư Đồ Trường Thắng nhận làm con nuôi… Dựa vào cái gì Phượng Thiên Sách được như thế? Phượng Thiên Sách tư chất bình thường, trời sinh là bao cỏ, dựa vào cái gì được viện trưởng Tư Đồ nhận làm con nuôi, dựa vào cái gì có thể chiếm được địa vị mà Phượng Thiên Dục ao ước?

      Khi mọi người bàn luận Phượng Thiên Dục gia nhập nhóm Hạo Thiên Bát Công Tử, chính là lúc Phượng Lân Quốc kiêu ngạo nhất, bỗng nhiên Phượng Thiên Sách được hai trong tám vị Hạo Thiên Bát Công Tử theo đuổi, thề phải nhận làm đại ca? Phượng Thiên Sách dựa vào cái gì chứ? Muốn tài năng có tài năng, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, tại sao được Bát Công Tử theo đuổi chứ? Nguyên bản, Phượng Thiên Dục còn lấy danh hiệu Hạo Thiên Bát Công Tử mà nở mày nở mặt, thình lình cảm thấy danh hiệu này chính là sỉ nhục của !

      Chính vì đố kị, cũng vì vừa mắt Phượng Thiên Sách, cho nên y càng quan tâm đến hành tung của Phượng Thiên Sách. Mọi hành động của Phượng Thiên Sách, y đều nắm trong lòng bàn tay. Y muốn nhìn xem, người đại ca của y có sức hấp dẫn gì có thể khiến cho luôn gặp vận may kì lạ như vậy.

      Trong lúc suy tư, Phượng Thiên Dục ngắm nghía ly rượu trong tay mình, ngón tay thon dài giống như tác phẩm điêu khắc tinh xảo, y híp cặp mắt dài hẹp của mình, khóe mắt có vết nhăn khi cười, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp như ngọc.

      “Nhị Thiếu, tại sao ngươi lại có hứng thú với con nha đầu như vậy?” Sở Chiêu Viêm cười thăm dò. Kể từ sau khi tức giận rời khỏi căn phòng Già Lam, tìm nàng nữa, càng đồng ý nhắc đến nàng với bất kì ai. Ai ngờ Phượng Nhị Thiếu đột nhiên tới, liền thẳng muốn gặp Già Lam, điều này khiến rất bất ngờ.

      Phượng Thiên Dục trả lời, chỉ câu môi cười, nụ cười xinh đẹp lại có chút u lạnh lẽo. Nam tử ngồi bên cạnh , cũng là học trò ưu tú trong học viện Thiên Dực – Tần Tô Hoa, cười trêu: “Sở Đại Thiếu, ngươi là nông cạn. Từ trước tới nay, Phượng Nhị Thiếu lúc nào cũng quan tâm đến hành tung của Phượng Đại Thiếu, đồ đạc của Phượng Thiếu như thế nào, phòng ngủ ra làm sao, sử dụng nhà xí nào… Nhị Thiếu đều rất có hứng thú, đừng chi là nữ nhân Phượng Đại Thiếu từng chạm qua, ha ha…”

      Tiếng cười còn chưa dứt, đột nhiên nghe phịch tiếng. Tần Tô Hoa ngồi cao bỗng dưng bắn lên, quay vòng trung ba vòng, nặng nề rớt xuống, ngã chụp ếch, hết sức thảm hại!!!!

      Bấy giờ, bốn phía đều vang lên tiếng cười, cả đám nhìn có chút hả hê.

      Tần Tô Hoa à Tần Tô Hoa, lẽ nào ngươi biết Phượng Nhị Thiếu là người cực kì thích đùa giỡn hay sao? Dám đùa với Phượng Nhị Thiếu như vậy, hơn nữa còn biết sống chết lấy tử huyệt của Phượng Thiếu ra bàn luận, đúng là tự tìm đường chết!

      Triệu Nhã Nhi cười nhạt liếc nhìn Tần Tô Hoa nằm mặt đất, đồng tình lắc đầu, ả chậm rãi tới bên cạnh Phượng Thiên Dục, ánh mắt lòe sáng nhìn sườn mặt , nhàng : “Nhị Thiếu, ra ngươi cần để ý tới Già Lam, Phượng Đại Thiếu chỉ có hứng thú nhất thời với Già Lam thôi, ta đoán chỉ là đúng lúc Phượng Đại Thiếu muốn tìm xấu nữ trấn tà, nên mới chỉ định Già Lam. Ngươi gặp qua nàng rồi liền hiểu lời ta , nam nhân bình thường thích nữ tử có dung mạo như vậy.”

      “Phải ?” Ánh mắt như ngọc đen của Phượng Thiên Dục phát sáng, nhưng tà ác vẫn giảm bớt: “Ta đương nhiên hiểu, đại ca ta dù có danh tiếng xấu. Nhưng ngươi có từng thấy đại ca ta tiếp xúc thân mật với người khác, cho dù là thị nữ bên người , cũng chưa từng chạm qua. Còn Già Lam, nàng ta ra tay đánh đại ca, cũng tức giận, ngược lại còn bảo vệ nàng ấy, đủ để chứng tỏ nữ tử này đơn giản…”

      Sắc mặt Triệu Nhã Nhi ngưng trọng, cẩn thận nghĩ lại cũng thấy lời của Phượng Thiên Dục rất đúng. Nếu như phải ả tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin rằng phế vật Già Lam lại có thiên phú ngự bảo, đồng thời còn khiến Bảo Khí Các chấn động phen.

      “Nhị Thiếu, ngươi hoài nghi, Phượng Đại Thiếu và Già Lam có quan hệ mờ ám muốn người khác biết? Bọn họ có thể quen biết nhau từ trước?”

      ! Ta chỉ muốn nghiệm chứng xem mắt nhìn người của đại ca ta có tốt hay …” Tia sáng u chợt lóe trong đáy mắt , , Phượng Thiên Dục hơi hí mắt, có chút suy nghĩ.

      Từ ánh mắt nhìn người của đại, có thể đoán được đại ca ngu ngốc hay là ngụy trang.

      Mấy năm nay, đây chính là chuyện buông được. có thể thua người giỏi giang hơn , nhưng cam lòng chịu thua người ngu xuẩn, bất tài!

      Sở Viêm Chiêu thầm quan sát vẻ mặt Phượng Thiên Dục, con người u ám.

      "Đại thiếu gia, Già Lam đến rồi.” Người trông cửa truyền lời vào, tầm nhìn của mọi người trong yến tiệc đều bắn về phía cửa ra vào, đặc biệt là ánh mắt sắc bén của Phượng Thiên Dục.

      Già Lam vừa bước vào cửa liền cảm thấy rất áp lực. Ánh mắt của những người này ràng là coi nàng là con khỉ diễn trò mua vui mà, có ai lòng mời nàng đến.

      Nàng dừng bước, ngẩng đầu nhìn vòng, thấy bóng dáng Phượng Thiên Sách đâu hết. Chân vừa giơ lên chuẩn bước tới liền rụt lại, xoay người rời .

      Mọi người có mặt đều trợn mắt, vốn bọn họ muốn coi trò vui, giờ hay rồi người xem trò lại đổi thành nàng. Liếc mắt vòng thấy vui, thèm tiếng liền xoay người rời , người này là…

      “Đứng lại!” thanh lạnh lẽo, uy nghiêm từ sau lưng truyền tới.

      Già Lam mặc kệ, trong mắt nàng những kẻ đến đây đều là con cháu nhà giàu có quyền thế. phải người cùng thế giới với nàng, bọn họ mời nàng tới chỉ vì muốn coi nàng diễn trò. Nàng cần phối hợp với bọn họ, làm khỉ mua vui cho họ?

      “Ta kêu nàng đứng lại! Nàng có nghe ?” Kèm theo tiếng quát lớn chính là gió mạnh từ sau lưng Già Lam đánh tới, rồng ngâm hổ gầm, thanh ngút trời, Già Lam lập tức cảm nhận được nguy hiểm ập tới.
      fujjkoPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :