1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sư phụ vô lương, ma nữ phúc hắc - Bắc Đằng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10: Cú đấm dành cho Phượng Thiếu!

      Xấu nữ?

      Phượng Thiên Sách vừa mới phun ra hai chữ xấu nữ, lô ghế ở lầu, ánh mắt mấy người ngồi cùng với Già Lam đồng loạt nhìn về phía nàng. Trong hội trường đấu giá, muốn tới xấu nữ, ngoại trừ nàng ra có người thứ hai!

      Trong lòng mọi người, hai chữ ‘xấu nữ’ này tựa như viên đá, cẩn thận rơi vào mặt hồ yên lặng nghìn năm, từng vòng từng vòng sóng lăn tăn, xảy ra phản ứng dây chuyền.

      Xôn xao xôn xao…

      Người của lô ghế , người của lô ghế hai, người của lầu , người của lầu hai, sau đó, tất cả ánh mắt quỷ dị của mọi người trong hội trường đều đồng loạt nhìn về phía Già Lam.

      Muôn người để ý!

      Vô số tầm mắt tập trung nhìn người mình, Già Lam cười khẩy trong lòng, vẻ mặt ung dung thản nhiên. Nàng thèm quan tâm đến ánh mắt châm chọc hay xem trò vui của mọi người, nàng chỉ quan tâm đến dụng ý của Phượng Thiên Sách!

      Ở thành Lạc Xuyên, hễ nhắc tới xấu nữ, người đầu tiên được nghĩ tới nhất định là Già Lam. Phượng Thiên Sách nhắc tới xấu nữ, chẳng khác nào ám chỉ đến nàng, rốt cuộc muốn làm gì?

      Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, chưa từng có đụng chạm với nhau, vì sao lại nhằm vào nàng?

      Là nàng suy nghĩ nhiều hay chỉ là trùng hợp?

      Phượng Thiên Sách ‘Ừ’ tiếng, nhìn theo tầm mắt của mọi người.

      Lúc này, Già Lam cũng nhìn về phía , thình lình hai tầm mắt va chạm nhau giữa trung, cách nhau ba tầng lầu, trong lòng dâng lên cảm giác kì lạ, giống như là hai người thể gặp nhau, lại đột nhiên gặp nhau ở thời điểm ngờ tới!

      Đây là loại cảm giác mơ hồ, giống như… số mệnh sắp đặt sẵn!

      Đây là lần đầu tiên Già Lam nhìn thẳng vào mắt Phượng Thiên Sách, khuôn mặt tuyệt mỹ mà tự nhiên, ngũ quan gần như hoàn mỹ, tản ra sức quyến rũ mê hoặc lòng người.

      Nhưng trong nháy mắt, như tên công tử quần áo lụa là nở nụ cười ngả ngớn, đập vỡ mỹ cảm mê hoặc.

      "Ha ha, chính là ngươi!" cười ha ha, đôi mắt sáng trong trẻo, dùng cái quạt vỗ tay, thanh bốp bốp vang dội.

      Mọi người đều bị sặc do chính nước bọt của mình, quả nhiên, rất là sốc mà!

      Cực phẩm xấu nữ xứng với cực phẩm lẳng lơ, đúng là tuyệt phối!

      “Ngươi chính là Già Lam tiểu thư? Phượng Thiếu nhà ta có lời mời.” Nam tử mang mặt cười dẫn theo tám bạch y nữ tử tới chỗ nàng, mời người cũng phô trương như vậy, đúng là tương xứng với kiểu mẫu huênh hoang của .

      Nhưng trong mắt Già Lam, bọn họ ràng là tới bắt người, mà phải tới mời người. Nàng vốn muốn tìm cơ hội tiếp cận Phượng Thiếu, tại đột nhiên cơ hội tìm đến cửa, sao nàng có thể dễ dàng buông tha.

      Được thôi, vì đến gần quan sát , để xem có phải cố ý ngụy trang hay .

      Già Lam ưu nhã đứng dậy, lúc ngước mắt nhìn lên, đôi mắt nghiêm nghị, khẽ hếch cằm về trước, đơn giản ói ra câu: “ thôi!"

      Nam tử mang mặt cười hơi sửng sờ, ngạc nhiên nhìn đôi mắt kinh người của nàng, có đôi mắt linh động lại xinh đẹp như vậy, sao có thể là xấu nữ?

      Sở Chiêu Viêm chau mày, nghĩ rằng Già Lam là người kiêu ngạo, nhất định cự tuyệt, ai ngờ nàng lại đáp ứng. Rốt cuộc nàng suy nghĩ cái gì thế?

      Tống Thiến Nhi lo âu kéo lấy tay Già Lam: “Già Lam, ngươi muốn theo bọn họ hả?”

      “Phượng Thiếu nồng nhiệt thích, là vinh hạnh của ta.” Già Lam nhàn nhạt trả lời, nét mặt chút vui sướng giống như được vinh hạnh.

      "Già Lam tiểu thư, xin chờ chút.” Nam tử mang mặt cười hướng tám bạch y nữ tử ngoắc tay, Già Lam rất nhanh bị tám người vây quanh, tám người cùng nhau lấy ra cái lư hương , trong lư hương có đốt hương thơm ngào ngạt, hương thơm lượn lờ bay tới người Già Lam, khiến cho từ đầu tới chân nàng đều bị mùi hương bao vây.

      “Được rồi, tại ngươi có thể gặp Phượng Thiếu, mời!” Nam tử mang mặt cười cố tình làm lơ ánh mắt phóng phi đao của Già Lam, cười tủm tỉm mời nàng ra ngoài.

      “Ha ha, có trò hay để xem rồi!” Hai mắt Mục Tư Viễn lòe sáng, ánh mắt hứng thú lấp lánh ngừng, rất chờ mong khi cực phẩm xấu nữ gặp phải cực phẩm lẳng lơ, đến cuối cùng xảy ra chuyện giật gân gì.

      Người xem kịch vui đâu chỉ có mình ! Mọi người ở đây đều mang tâm trạng hưng phấn chờ xem kịch vui… Chưa , hai người trong tuồng kịch này, mới gặp nhau lần đầu nha!

      “Mọi người đều , nàng lớn lên rất xấu xí, nàng rốt cuộc xấu bao nhiêu?” Tiếng quạt từng chút vang bên tai Già Lam, nhàng phe phẩy.

      Trong hội trường thoáng cái liền im ắng, người chưa từng nhìn thấy diện mạo của Già Lam cũng bắt đầu tò mò muốn nhìn rốt cuộc nàng xấu cỡ nào, người từng thấy qua mặt Già Lam lại tò mò muốn nhìn biểu tình khiếp sợ của Phượng Thiếu khi thấy mặt Già Lam. Mọi người nín thở, chờ đợi màn đặc sắc hơn!

      Già Lam nhìn thẳng vào Phượng Thiên Sách, hề có ý tránh né, trong lòng lại nổi lên trò đùa dai, nàng cũng muốn nhìn dáng vẻ của đối phương khi thấy gương mặt của nàng, có phản ứng gì nhỉ?

      Khăn che mặt mang tai được gỡ xuống cách nhàng, khuôn mặt có bớt hình Hỏa Long hết sức dữ tợn chậm rãi đập vào mi mắt Phượng Thiên Sách, đồng thời cũng rơi vào mắt của tất cả mọi người có mặt ở đây.

      Hội trường chỉ còn tiếng hít sâu, là… xấu quá ! Cực kì xấu! Làm người ta mắc ói! thanh ói mửa liên tiếp vang lên.

      Già Lam để ý tới phản ứng của mọi người, nàng tập trung nhìn chăm chú vào Phượng Thiên Sách, bỏ xót bất kì biến hóa nào mặt . Chỉ thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của từ từ đến gần, cực kì khiêu chiến nhẫn nại của Già Lam, trong phút chốc khăn che mặt rơi xuống, con ngươi của hơi phóng to, sau đó trong đáy mắt chiết xạ ra hào quang kì dị, giống như sao sáng dải Ngân Hà, tỏa sáng trời cao vô thượng!

      Tiếp đó, kéo ra nụ cười, cười đến ung dung hoa quý: “ đẹp! Ta thích nhất là loại khẩu vị này!”

      Hơi thở ấm áp phun ở chóp mũi nàng, khoảng cách giữa hai người giống như mặt kề mặt, nghe được lời khen ngợi của , toàn thân Già Lam nổi đầy da gà.

      Đùng! Bịch! Oành!

      Trong lúc nhất thời, các loại thanh kì quái đồng thời vang lên, có người cẩn thận làm rơi ly trà trong tay, có người đụng trán vào cây cột, có người trực tiếp té từ ghế xuống đất…

      Mọi người khỏi ghé mắt, trợn mắt nhìn vẻ mặt say mê của Phượng Thiếu, cả đám giống như bị sét đánh.

      Trong lòng mọi người ở đây đều nghĩ, Phượng Thiếu ánh mắt của lão nhân gia ngài đúng là cực phẩm. ngờ có thể nhìn khuôn mặt xấu xí như quỷ dạ xoa mà khen đẹp. Cuối cùng là thẩm mỹ của chúng ta có vấn đề, hay là thẩm mỹ của lão nhân gia ngài có hạn chót, gào khóc?

      Mục Tư Viễn ôm bụng cười, cười đến chết sống lại, là tài tình! Phẩm vị của Phượng Thiếu quả nhiên rất đặc biệt!

      Ngược lại với bộ dạng cười sốc hôn của , thân thể Sở Chiêu Viêm chấn động, vẻ mặt nhất thời cứng lại, để lộ ra vẻ nghi hoặc và khó hiểu.

      Khuôn mặt tuấn mỹ từ từ lui về sau, quang ảnh sáng ngời, hương thơm thoang thoảng tùy ý tản , Phượng Thiên Sách gõ cây quat, cười đến sung sướng: “Ha ha, ta có dự cảm, nàng đem phúc khí tới cho ta, hôm nay ta nhất định thắng lợi mà về!”

      ", chúng ta lên lầu!" Tay áo rộng thùng thình của mở ra, đưa tay ôm eo thon của nàng, sống lưng Già Lam y như bị điện giật, gần như phản xạ có điều kiện theo tiềm thức, khuỷu tay của nàng chỉa về phía sau, đánh vào bụng của đối phương, tiếp sau đó nắm đấm đưa lên, vừa vặn đập vào mắt phải của đối phương!

      Phượng Thiên Sách đâu có ngờ rằng nàng đột nhiên ra tay, hơn nữa động tác lại nhanh lại chính xác, thuần thục như vậy, giống như được diễn tập rất nhiều lần. Đầu tiên là bụng của bị đập cú cực mạnh, kế đó mắt phải bị đập, mắt choáng váng, thân thể ngã trái ngã phải, nhìn cái gì cũng thấy hai tầng bóng dáng.

      Mọi người lập tức ngây người như phỗng, quên mất phản ứng. Chờ tới khi nam tử mang mặt cười hoàn hồn trước tiên, quát to tiếng: “Còn đực ra đó làm cái gì? Mau chóng bảo hộ Phượng Thiếu!” Tám bạch y nữ tử vừa hoàn hồn, chạy nhanh tới trước mặt Phượng Thiếu.

      Gia Lam giương mắt, nhìn dấu vết bầm tím mắt phải của Phượng Thiếu, khóe miệng của nàng khẽ miết xuống, phản hứng của nàng hình như hơi bị lố phải.

      “Già Lam tiểu thư, ngươi làm sao có thể đối xử thô lỗ với Phượng Thiếu như vậy? Nhìn Phượng Thiếu chút , hết xinh đẹp rồi này.” Nam tử mang mặt cười nhìn như quở trách Già Lam, nhưng khi nhìn kĩ lại chắc chắn phát hào quang hứng thú trong mắt , khiến Già Lam nhớ tới mỗi khi Mục Tư Viễn đùa giỡn, hiệu quả đều tuyệt vời như nhau.

      Chủ nhân bị đánh, có quan tâm chủ nhân có bị thương hay , chỉ lo đến chuyện chủ nhân có xinh đẹp hay , nam tử này đúng là quái thai.

      Đương nhiên, chỉ có Già Lam mới có suy nghĩ này. Bộ dạng của mọi người trong hội trường đều cố nín cười xem kịch vui. ngờ xấu nữ Già Lam lại đánh cực phẩm Phượng Thiếu. Ha ha ha, đây tuyệt đối là tin tức mới của thành Lạc Xuyên!

      "Thiếu gia, ngươi sao chứ?"

      "Già Lam tiểu thư, ngươi là quá đáng!"

      Tám bạch y nữ tử vây quanh Phượng Thiếu, hỏi han ân cần, cả đám đều dùng ánh mắt căm thù nhìn Già Lam, giống như nàng làm chuyện tày trời ấy.

      Quản Bảo Khí Các rất sợ Phượng Thiếu nổi giận, gây ra rắc rối cần thiết, vội vã mang người đến đây: “Phượng Thiếu, ngươi đừng tức giận, ta đem Già Lam tiểu thư mời xuống khỏi sân khấu.”

      "Chờ chút!" Phượng Thiên Sách đẩy đoàn người vây quanh mình ra, che mắt phải bước lên phía trước: “Ai cho phép ngươi đuổi nàng xuống hả? Người của ta, ngươi cũng dám chọc?”

      Quản đổ mồ hôi lạnh, ông cũng vì sợ tức giận thôi, nên mới muốn đuổi người xuống, Già Lam là người của Phượng Thiếu hồi nào vậy?

      ra, Phương Thiếu à! Ngươi bị người ta đánh, còn muốn ra tay bảo vệ người đánh ngươi! Quả là thể nào hiểu suy nghĩ trong đầu của !

      Ánh mắt khó hiểu của Già Lam thoáng lướt về phía Phượng Thiên Sách, vừa rồi nàng còn tự suy xét hành động của mình, rất có thể đem cơ hội tiếp cận Phương Thiếu đánh mất, ai ngờ những nổi giận với nàng, ngược lại còn muốn bảo vệ nàng.

      kẻ kì lạ!

      “Ta cho các ngươi biết! Từ nay về sau, Tiểu Lam Lam chính là người của Phượng Thiên Sách ta. Ai dám bắt nạt nàng ấy, chính là bắt nạt ta! Bắt nạt người ta, cũng chính là bắt nạt cha nuôi của ta! Biết cha nuôi của ta là ai ?” Phượng Thiên Sách gấp quạt lại, chỉa vào con mắt bầm tím của mình, tự cho là phóng khoáng tiêu sái, lại giả vờ thần bí: “Ha ha… Ta mới thèm cho các ngươi biết!”

      Mọi người bật ngữa, ở toàn Phượng Lân Quốc, ai chả biết cha nuôi của Phượng Thiếu chính là đệ nhất cao thủ của Phượng Lân Quốc, đồng thời, chính là Tư Đồ Trường Thắng - viện trưởng đương nhiệm của Học Viện Thiên Dực.

      Cũng bởi vì chuyện này, Phó viện trưởng của học viện ngại đường xa đuổi theo Phượng Thiếu, hi vọng gia nhập vào Học Viện Thiên Dực.

      Mọi chuyện đều rất ràng, còn giả vờ thần bí như vậy, cố ý làm người ta chán ghét!

      Già Lam nghe được nick name ‘Tiểu Lam Lam’, da gà người nàng rớt xuống lịch bịch, ớn lạnh quá! còn có thể xấu hổ hơn nữa ?

      "Tiểu Lam Lam, đừng sợ! Về sau có ta bảo bọc nàng, có người dám bắt nạt nàng nữa đâu!” Phượng Thiên Sách cười khanh khách nhìn nàng, chú ý tới con mắt phải buồn cười của mình. Từ trong mắt , Già Lam nhận thấy chân thành và số chuyện nàng hiểu, nàng có đem lời của đặt ở trong lòng, mơ hồ có dự cảm, mặc kệ có phải là người hoang đường hay , nhưng nàng dám chắc là người được làm được.
      fujjko thích bài này.

    2. Hình Ưu

      Hình Ưu Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      65
      ^^ truyện hay lắm, cho mình hỏi bên mình có liên quan gì đến Mặc Ngữ Lâu ?

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 11: Tiểu Lam Lam, nàng là hài hước
      Editor: Tiểu Ngữ
      Hương thơm dịu mát lượn lờ, ghế dựa có trải áo lông cừu, nam tử mặc quần áo rộng thùng thình lười biếng ngồi ở đấy, vạt áo trước ngực hơi mở, đóa hoa mẫu đơn màu hồng nhạt trước ngực cùng với nụ cười trầm thấp, càng tăng thêm vẻ diêm dúa lẳng lơ.


      dùng tay chống má, mắt phượng tà mị nheo lại, yên lặng đánh giá Già Lam, dáng vẻ mị động lòng người giống như con chồn bạc tu luyện ngàn năm, thoáng chớp mắt liền có thể câu sạch hồn phách của người nhìn!

      Dưới ánh mắt tràn ngập mị hoặc của , Già Lam hết sức bình tĩnh, chớp mắt nhìn thước gõ quyết định bán đấu giá trong tay . Nàng phát khắp nơi đều là pháp bảo bán đấu giá, từ pháp khí thấp tới pháp khí hạng trung, từ hạng trung đến hạng nhất, cần cái gì có cái đó, khiến cho người lần đầu tiên tiếp xúc với pháp bảo như Già Lam được mở rộng tầm mắt.

      Nàng mới bắt đầu tu luyện Ngự Bảo Thuật, dựa vào cấp bậc tại của nàng, có lẽ nàng chỉ có thể khống chế được pháp khí cấp bậc từ linh khí trở xuống mà thôi, nhưng dù sao đây cũng chỉ là tu luyện theo lý thuyết mà thôi, muốn tăng cấp Ngự Bảo Thuật cách nhanh chóng, biện pháp tốt nhất, chính là thực chiến!

      “Chủ nhân, ta đói bụng!” Đột nhiên, Chiến Hoàng Bút di chuyển gây gối trong lòng nàng, cứ nhích tới nhích lui khiến lòng ngực nàng nhột nhột, còn phát ra thanh của nước bọt.

      Già Lam liền tỉnh ngộ, thầm trao đổi với Chiến Hoàng Bút: “Căn cứ vào những ghi chép ở trong sách, pháp khí có đẳng cấp cao có thể nuốt chững linh hồn của pháp khí cấp bậc thấp hơn nó, là à?”

      “Chính xác! Pháp bảo bậc cao muốn nâng cao pháp lực, ngoại trừ tự mình tu luyện cách tốt nhất chính là liên tục nuốt những linh hồn của pháp bảo có cấp bậc thấp. Ta vừa mới tỉnh lại nên cần ít món điểm tâm ngọt, bổ sung thêm thể lực. Những pháp bảo trước mặt tuy có cấp bậc hơi thấp nhưng vẫn đỡ hơn có.” Chiến Hoàng Bút vừa nghiêm túc lại vừa mạnh miệng xoi mói, khiến Già Lam cảm thấy xấu hổ. Những món pháp bảo trước mắt đối với người bình thường có thể gọi là bảo vật nghịch thiên, nhưng đến miệng Chiến Hoàng Bút lại biến thành mấy món điểm tâm lấp bụng khi đói…

      “Ta chỉ là Ngự Bảo Sư sơ cấp, e là thể khống chế chúng nó.”

      “Yên tâm , có ta mà!”

      Chiến Hoàng Bút hết sức tự tin khiến cho Già Lam tin tưởng nó vô điều điện.

      “Thiếu gia, cầm trứng gà lăn mắt , sau khi lăn xong vết bầm mắt biến mất rất nhanh.” Hai tay Tần quản gia đem mấy quả trứng gà được lột vỏ sẵn dâng lên, cười khanh khách nhìn Phượng Thiên Sách, chuyên nghiệp hóa nở nụ cười, khó mà phân được đó là nụ cười chân thành hay giả dối.

      Phương Thiên Sách hơi nghiêng mặt, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Già Lam: “Tiểu Lam Lam, nàng giúp ta !”

      Già Lam miễn cưỡng liếc mắt nhìn cái, quan tâm.

      “Mắt của ta là do nàng làm bị thương, nàng nên chịu trách nhiệm với ta chứ!” Biểu tình đáng như như bị người ta vứt bỏ của làm Già Lam cảm thấy áy náy, dù sao đối phương cũng có làm gì nàng, vô duyên vô cớ bị nàng đánh quyền, nàng cũng nên đền bù cho .

      Thở dài, Già Lam đứng dậy, cầm quả trứng gà, bắt đầu ‘trị liệu’ cho .

      “Ui da! Tiểu Lam Lam à, nàng nên tay chút, đừng có thô lỗ với người ta như vậy!”

      “Bên trái chút! Qua bên
      chút!"


      "Ừ, ừ... đúng rồi! Chính là chỗ này..."


      "Ưm... là thoải mái!"


      "Tiểu Lam Lam, nàng giỏi quá! Dễ chịu muốn chết!"


      thanh mập mờ, ngừng được truyền ra từ lô ghế khách quý khiến mọi người ở lô ghế kế bên nghe được mà đỏ mặt tía tai Có cần nồng nhiệt tung tóe tứ phía như vậy ? Vừa mới gặp nhau liền cấu kết với nhau nhanh như vậy à? là thần tốc!


      "Già Lam sao chứ? Phượng Thiếu có thể bắt nạt nàng ấy hay ?" Tống Thiến Nhi nhìn lô ghế tầng cao nhất, ngừng lo lắng.


      "Nghe tình huống chiến đấu như vậy, người bị "bắt nạt" e là Phượng Thiếu co. ngờ Già Lam lại hào phóng như vậy, chậc chậc..." Mục Tư Viễn cười hết sức tà ác, làm cho hai vị hộ vệ của Tống gia trợn mắt khing bỉ, bọn họ biết vị Mục thiếu gia này phải là người tốt lành gì, tư tưởng đúng là thuần khiết. Sau này, nhất định phải bảo hộ tiểu thư cho nàng ở gần con sói háo sắc này,


      "Đầu óc của ngươi nên được gột sạch lại rồi, có cần bản thiếu gia giúp ngươi hay ?" Sở Chiên Viêm nhàn nhạt nhếch môi cười, nụ cười thâm trầm khó đoán.


      "Đừng, đừng!" Mục Tư Viễn vội nghiêng người cách xa , xua tay: "Ta chỉ là muốn phát huy sức tưởng tượng của ta chút mà thôi. Người cẩn tẩy não ắn hẳn là Phượng Thiếu! đến lượt ta đâu, nếu như ta nhìn Già Lam, ta tuyệt đối nên lời ba chữ "Nàng đẹp" đâu."


      Nữ nhân ngu xuẩn này, nàng cho rằng mình có thể bước lên mây sao? Có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng à? Phượng Thiếu là ai, có thân phận gì chứ? làm sao có thể nghiêm túc với nàng? Chờ ngày nào đó nàng ta rơi từ mây xuống, để coi nàng ta té thành dạng gì?" Gương mặt nam tính của Sở Chiêu Viêm phủ đầy lo lắng, tình bất định, ánh mắt nhìn về phía lô ghế khách quý càng thêm trầm.


      Lỗ tai Già Lam ngừng bị "ma " của Phượng Thiên Sách quấy nhiễu, mặt nàng giăng đầy hắc tuyến. Nàng thề, nếu như phải nàng vô tình đánh vào mắt , xung quanh có người, nàng nhất định đập chết cái tên lẳng lơ chết tiệt này!


      là thử nghiệm tính nhẫn nại của nàng mà! Từ xua tới nay, nàng chưa bao giờ gặp phải loại người cực phẩm như vậy!


      "Già Lam tiểu thư, có muốn uống chén trà hạ hỏa ?" Tần quản gia tốt bụng mang trà tới cho nàng, khuôn mặt vui vẻ chưa bao giờ thay đổi, hừ, giống y như chủ nhân của . Rất đáng đánh!


      " cần! Ta khát." Già Lam cố gắng nhẫn nhịn, hít sâu hơi.


      "Uống chén , ngươi cần mà!" Thái độ của Tần quản gia rất là ân cần.


      "Ta , ta khát!" Già Lam tiếp tục hít sâu, tiếp tục chịu đựng.


      " khát cũng nên uống chút, ta là người từng trải, ta hiểu." Tần quản gia khuyên nhủ.


      Già Lam nghiến răng ken két, chủ tớ hai người bọn họ sắp đánh sập giới hạn chịu đựng của nàng rồi nhá! Vươn tay cướp lấy chén trà từ Tần quản gia, nhìn khuôn mặt tươi cười hết sức bỉ ổi của Tần quản gia: "Tần quản gia, mặt của ngươi được chế tạo từ chỗ nào vậy... Ta thấy là rẻ mạt!"


      Khuôn mặt tươi cười chuyên nghiệp của Tần quản gia có chút lúng túng, hơi biến dạng, Phương Thiên Sách ngồi bên cạnh cười phá lên, cười đến tà mị hút hồn người xem.


      "Ha Ha, Tiểu Lam Lam, nàng là hài hước!"


      Bên ngoài lô ghế, quản của Bảo Khí Các bước tới bái kiến: "Phượng Thiêu, có chuyện phiền toài, xin ngài quyết định."


      "Chuyện gì, ! Ta góp ý cho ngươi!" Phượng Thiên Sách tốt bụng .


      "Chuyện là như vầy, Bảo Khí Các của chúng tôi có bốn vị Ngự Bảo Sư, hai người cấp cao, hai người cấp thấp, trong có chỉ có vị Ngự Bảo Sư cấp thấp là nữ, còn lại đều là nam. Dựa theo cầu của Phượng Thiếu Gia, buổi đấu giá ngày hôm nay nhất định phải chọn Ngự Bảo Sư nữ, Ngự Bảo Sư này thể khống chế các bảo vật cấp cao... Ngài xem, ngài có thể hạ thấp cầu xuống chút hay ?"


      Giọng quản rơi xuống, Phượng Thiên Sách cũng thu hồi nụ cười, liếc người truyền đạt bên cạnh cái.


      Tần quản gia liền vội vàng tiến lên, trả lời: "Vậy làm sao được? Từ trước đến nay, Phượng Thiếu luôn , nếu như thay đổi xoành xoạch, người khác coi Phượng Thiếu ra gì? Cả thành Lạc Xuyên lớn như vậy, chẳng lẽ tìm ra được nữ Ngự Bảo Sư cấp cao hả?"


      Quản khổ sở : "Này... Chức nghiệp Ngự Bảo Sư vốn rất hiếm, toàn bộ Ngự Bảo Sư đều được Bảo Khí Các mời đến đây làm việc, trừ bốn người bọn họ, tìm ra Ngự Bảo Sư khác..."


      Tần quản gia ngắt lời của , chút nhân nhượng: "Tóm lại, quyết đinh của Phượng Thiếu là thể thay đổi."


      "Vậy làm sao bây giờ?" Khi quản gấp đến độ xoay vòng, thình lình giọng vang, khiến ánh mắt của sáng choang.


      "Vậy để ta!"
      Last edited: 28/10/14
      fujjko thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Tặng nàng chiếc quan tài

      Quản giương mắt nhìn lên, kẻ chủ động xin giết giặc ai khác chính là phế vật Già Lam, đáy mắt dâng lên ánh lửa của lập tức u ám. thà tin Phượng Thiếu có năng lực ngự bảo, chứ tin Già Lam có thể khống chế pháp bảo. Bởi vì cả thành Lạc Xuyên này ai chẳng biết Già Lam có linh lực?

      Người chút linh lực, làm sao có thể biết Ngự Bảo Thuật? Đây chẳng phải là tầm bậy sao?

      “Có được hay , phải thử mới biết được, phải sao?” Già Lam nhìn chằm chằm từng biến hóa mặt , đợi hỏi, chủ động .

      Quản chăm chú nhìn nàng, thời khắc này hai mắt nàng sáng kinh người, trong con ngươi đen nhánh dâng lên ánh sáng rực rỡ, làm trái tim chậm rãi dao động, được, nhưng… Nàng thực có thiên phú ngự bảo sao?

      “Tiểu Lam Lam được chính là được, ta ủng hộ nàng hết mình.” Ánh mắt trong trẻo Phượng Thiên Sách mang theo chân thành, giây sau, nụ cười ngả ngớn phá vỡ bầu khí ngay lập tức, tà khí nhếch môi cười: “Người của ta, ta được, là được!”

      Già Lam bị nhìn nổi da gà cùng mình, muốn đập trận cho sướng tay, có gắng xem tồn tại của , ánh mắt lấp lánh của nàng nhìn thẳng về phía quản .

      Quản nghĩ ngợi lát, rốt cuộc cũng gật đầu: “Được thôi! Vật đấu giá đầu tiên là linh khí có cấp độ tương đối thấp, ngươi có thể thử xem, nếu như thành công, ngươi có thể tiếp tục đấu giá những vật kế đó. Nếu làm tốt, ta mời ngươi trở thành Ngự Bảo Sư chính thức của Bảo Khí Các. Nhưng nếu như thành công…” cố tình liếc nhìn Phượng Thiên Sách, câu tiếp theo quá ràng, nếu như thành công, dù Phượng Thiếu Gia có đảm bảo, nàng cũng thể trở thành Ngự Bảo Sư chính thức.

      “Nếu thành công, ta lập tức rời khỏi nơi này!” Già Lam sảng khoái .

      Hai bên đạt được hiệp nghị, Già Lam theo quản rời khỏi lô ghế khách quý.

      Tiếng búa nện vang lên, hội trường đấu gia im lặng như tờ, buổi đấu giá chính thức kéo màn. Bán đấu giá sư nhiệt tình giới thiệu, tất cả mọi người đều biết, bảo vật bán đấu giá hôm nay đều được đem về từ Tiên Ma Mộ Địa, nơi nguy hiểm người dám đến trong truyền thuyết. Người của Bảo Khí Các có thể đem những bảo vật này từ nơi nguy hiểm như Tiên Ma Mộ Địa về đây, có thể thấy được lực lượng của bọn họ mạnh mẽ cỡ nào, cho nên giá cả của những bảo vật này nhất định tầm thường, phải chuyển qua mấy lần, vật lấy ít làm quý!

      “Vật đấu giá đầu tiên là Thiên Táng Chi Quan! Linh khí thượng phẩm, giá khởi đầu là hai ngàn lượng bạc trắng, mỗi lần tăng giá được thấp hơn hai trăm lượng.” Khi bán đấu giá sư tuyên bố vật đấu giá đầu tiên, hội trường ngừng thổn thức.

      Thiên Táng Chi Quan? Tên này cho dù có dễ nghe nó cũng chỉ là cái quan tài mà thôi. Ai muốn bỏ ra đống tiền vang mua thứ đồ may chứ? Du nó là linh khí thượng phẩm, cũng có ai thèm.

      Bán đấu giá sư đâu ngờ rằng mọi người phản ứng như vậy, vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp, để ý tới lời bàn tán của mọi người. Giá cả của vật bán đấu giá đầu tiên hẳn là từ hai nghìn lượng trở lên, hơn nữa nó đến từ Tiên Ma Mộ Địa, nên nâng giá lên gấp bội, nhưng bây giờ lo lắng bản thân nó mang tới điềm xấu, cho nên mới lấy giá cả bình thường ra để bán.

      “Ta tuyên bố, buổi bán đấu giá chính thức bắt đầu!”

      Mặc dù Thiên Táng Chi Quan là vật xui xẻo, nhưng vẫn là linh khí thượng phẩm, giá này cũng hợp lắm rồi. Coi như mình cần, đưa cho nhà mai tang cũng sai. Vì vậy, có số người nóng lòng muốn thử xem sao, nhưng mà khi bọn họ nghe người ở lô ghế khách quý kêu giá, cả đám liền bỏ qua.

      “Phượng Thiếu ra giá hai ngàn hai trăm lượng!”

      “Thao! *( tục tựa như F**k) Lấy thân phận Phượng Thiếu, muốn cái gì mà có? Vô duyên vô cớ mở miệng đòi mua quan tài để làm gì? Lẽ nào tặng cha ?”

      “Kẻ có tiền mà, trong túi có nhiều tiền quá nên đâm ra bị khùng!”

      “Ngươi có muốn kêu giá ?”

      “Điên hả? Đấu giá với Phượng Thiếu? Ta tìm phân?”

      Lúc Phượng Thiên Sách ra giá, hội trường có ai đấu giá với , bầu khí rất quỷ dị, khiến bán đấu giá sư cảm thấy hơi khó
      xử. Từ lúc Bảo Khí Các thành lập tới nay, lần đầu tiên gặp phải trường hợp khó xử như vậy.

      Tiếng búa gõ vang lên, bán đấu giá sư tuyên bố: “Thiên Táng Chi Quan thuộc về Phượng Thiếu!”

      Kế bên cửa sổ, Phượng Thiên Sách miễn cưỡng dựa vào trước cửa sổ, ánh mắt mê ly mập mờ cười khẽ: “Ta mua món bảo vật này là để tặng cho Ngự Bảo Sư ngày hôm nay, coi như quà gặp mặt của ta.”

      Mọi người choáng váng bật ngửa, Ngự Bảo Sư nào xui xẻo như vậy? Được người ta tặng quà gặp mặt, còn là cái quan tài nữa chứ! Phượng Thiếu à Phượng Thiếu, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu căm hận người này hả?

      Bán đấu giá sư vẫn tiếp tục duy trì nụ cười ôn hòa của mình, đảo mắt vòng, cất giọng hỏi: “Tiếp theo, xin mời Ngự Bảo Sư của chúng ta ----- Già Lam tiểu thư.”

      “Ai? Ta nghe lầm chứ?” Mục Tư Viễn mở lớn miệng. ra nỗi lòng của mọi người ở đây, có người khoa trương ngoáy lỗ tai, nghi ngờ lỗ tai của mình có phải bị ảo giác thính giác hay ?

      “Già Lam? Ngự Bảo Sư?” Sở Viêm Chiêu chau mày, tại sao cảm thấy chuyện này rất sốc, chắc chắn là trùng tên thôi.

      Nhưng khi Già Lam bước lên giữa hội trường đấu giá, khuôn mặt lãnh khốc và hoài nghi của triệt để bị nghiền nát, lộ ra khó tin.

      “Già Lam! Cố gắng lên!” Tống Thiến Nhi hưng phấn đứng lên, quơ đôi tay trắng nõn của mình, kích động hò hét.

      “Đúng là Già Lam?” Mục Tư Viễn há miệng rất khoa trương, vô cùng kinh ngạc, có từ nào diễn tả nỗi.

      Khách trong hội trường đều nghị luận ầm ĩ, chuyện này có phải rất sốc? Phế vật ăn nhờ ở đậu tại Sở Gia, kẻ có linh lực như Già Lam, lại có thể trở thành Ngự Bảo Sư? thể nào! Tuyệt đối có khả năng! Nhất định là Bảo Khí Các nể mặt Phượng Thiếu mới mời nàng ta lên đài, phải, nhất định là như vậy!

      “Tiểu Lam Lam, thích lễ vật ta tặng ? Đây chính là tấm lòng của người ta, nàng nhận, người ta đau lòng.” Phượng Thiên Sách híp mắt phượng, dựa người vào bệ cửa sổ, cười như nghiệt.

      Kèm theo nụ cười của có gió đu đưa, thổi sợi tóc của bay bay, mơ hồ có thể thấy được vòng hào quang vờn quanh người , như hồng nhan ở giữa hoa rơi, từng trận hương thơm, đẹp như thần tiên trời rơi xuống nhân gian.

      Hội trường đấu giá, có vô số nữ tử mắt ứa ra sao, bộ dạng mê trai nhìn . Cực phẩm chính là cực phẩm, kẻ ngốc chính là kẻ ngốc, nhưng mà lòng thích đẹp mọi người đều có, là đạo lí thể thay đổi.

      Già Lam lắc đầu than , người này đúng là nghiệt mà!

      Khi mọi người tỉnh lại, lần thứ hai điên cuồng ngã ngửa, quả nhiên, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ai Phượng Thiếu đối xử với nàng tốt? Phượng Thiếu hận nàng biết bao, nên mới gặp liền tặng cho nàng cái quan tài!

      Già Lam nhìn chằm chằm cái quan tài Thiên Táng Chi Quang có dung lượng chứa vừa đủ hai người, trán đổ mồ hôi nhễ nhại. Nàng sống hai đời, muốn nhận nhất, muốn gì hết, chỉ muốn đánh người tặng quà trận thôi!

      trả lời , Già Lam bắt đầu điều hòa lại nhịp thở, hướng về Thiên Táng Chi Quan thi triển phép thuật ngự bảo…

      Tinh túy của Ngự Bảo Thuật là ở tinh thần lực, thuần phục, xóa bỏ huyết khế, lập lại huyết khế khác, nếu bảo khí có chủ nhân, vậy dễ hơn nhiều, chỉ cần dùng tinh thần lực của mình thuần phục linh hồn của bảo khí, như vậy mặc kệ kẻ nào cũng có thể làm huyết khế; nếu bảo vật có chủ, hơi phức tạp chút, cần phải thêm bước xóa bỏ huyết khế trước.

      Già Lam quan sát Thiên Táng Chi Quan, quan tài chút bị hư hại, nhìn như đồ bình thường. Nàng thầm ghi nhớ, suy đoán Thiên Táng Chi Quan có thể có chủ nhân, tình huống này, nàng muốn thu phục bảo khí, trước hết phải xóa bỏ dấu vết chủ nhân trước của nó để lại.

      Hít hơi sâu, Già Lam thu liễm tâm thần, mặt bỗng dưng lên tầng u lam. Hai tay nhanh chóng tạo thành ấn biến ảo, giữa hai ngón tay ngưng tụ tầng gợn sóng u lam nhạt, đầu ngón tay đưa về phía trước, đem linh khí người rót vào Thiên Táng Chi Quan…

      “Thủy…Thủy Linh Thuật?”

      “Linh giả cấp ba?”

      Mọi người vẫn còn xì xầm chế nhạo, thoáng chốc liền lặng ngắt, Linh giả cấp ba, hơn nữa còn là thuộc tính Linh Thuật, Linh Thuật có thuộc tính nước rất là hiếm. Chỉ dựa vào điểm này, hoàn toàn đánh ngã nhận thức của mọi người về Già Lam!

      Cái gì phế vật? Cái gì có linh lực?

      Phế vật chút linh lực là đây sao? Có thể phóng ra linh khí như Linh giả cấp ba mà là phế vật?

      Lời đồn ác độc này là kẻ nào tung ra? Tất cả đều là vớ vẩn! đáng tin! là lừa gạt tình cảm của người khác aaaaaaaaaaaaaa!

      ---- Lời người qua đường A -----

      Phượng Thiếu nằm nghiêng trường kỷ, vạt áo nửa mở, vứt ánh mắt câu hồn về phía độc giả: Ai u ~ người ta muốn cất giấu! Có được hay ?
      Last edited by a moderator: 8/11/14
      fujjko thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 13: Già Lam, tỏa sáng.

      Editor: Tiểu Ngữ

      Trong chốc lát, linh khí rót vào Thiên Táng Chi Quan, Già Lam rất nhanh bị đoàn huyết ảnh cản trở, đó là huyết khế của chủ nhân cũ để lại.

      Luồng khí mạnh mẽ đập vào mặt, lông mày của nàng chau lại, cảm thấy đoàn huyết ảnh này đơn giản chút nào. Tuyệt đối phải là linh khí có thể thừa nhận, uy lực của nó vượt xa tưởng tưởng của nàng. Chủ nhân cũ để lại khế ước nhất định là cao thủ tuyệt đỉnh, cao thủ tuyệt đỉnh lại để huyết khế món linh khí, điều này cái gì?

      "Chờ chút! Chủ nhân, đây tuyệt đối là huyết khế của cao thủ cấp Tông sư để lại. thể tùy tiện đụng vào! Nếu Ngự Bảo Sư tầm thường muốn khống chế nó, e rằng chưa kịp xóa bỏ huyết khế bị huyết ảnh nuốt chửng, chết là cái chắc.” thanh của Chiến Hoàng Bút truyền đến, giọng phập phồng rất , xem ra nó bắt đầu hưng phấn.

      “Cao thủ cấp Tông sư để lại huyết khế? Ngươi có thể đối phó với nó ?” Già Lam thầm than mình xui xẻo, tại sao lần đầu tiên nàng ngự bảo liền gặp phải bảo khí gai góc như thế này chứ?

      “Hừ, chỉ là cấp Tông sư bé?” Giọng Chiến Hoàng Bút bình thường lại mang theo khinh thường rất ràng, giọng điệu oai phách, giống như vương giả ngồi cao nhìn xuống đám kiến hôi dưới chân.

      Bóng dáng cây bút như thoi đưa, nhảy vào linh khí, soàn soạt soàn soạt… Hai ‘Già Lam’ to, lóe ra ánh sáng trắng chói mắt, đột ngột bắn về phía huyết ảnh, đem huyết ảnh cắt ra thành từng mảnh.

      Bên tai, phảng phất như nghe thấy tiếng huyết ảnh gào thét, vô cùng thê thảm, vô cùng kinh khủng.

      Chiến Hoàng Bút hề cho huyết ảnh có cơ hội phục hồi như cũ, tâm bút bỗng nhiên mở ra, vừa giống cây dù to lại vừa giống cái miệng to, gầm lên tiếng, đem phần còn lại của huyết ảnh cắt hết, nuốt vào trong bụng!

      Già Lam hơi ngẩn ra, sức chiến đấu của Chiến Hoàng Bút là dũng mãnh tới cực điểm, trong chớp mắt nuốt chửng huyết khế của cấp Tông sư thôi, còn mạnh mẽ cung cấp linh khí cho nàng.

      Huyết khế được xóa bỏ, đến lúc nàng phát huy tài năng Ngự Bảo Thuật của mình rồi, chính thức đem linh khí thuần phục.

      Khách mời trong hội trường đâu có biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, bọn họ thấy Già Lam chau mày, tựa như chấp hành nhiệm vụ cực kì khó khăn.

      Thời gian từng giờ trôi qua, có rất nhiều khách mời còn kiên nhẫn nữa.

      "Rốt cuộc có được hay ? làm được mau xuống !”

      “Chúng ta còn muốn xem những vật đấu giá khác nữa, ngươi làm được mau , đừng có cứng cổ nữa! Chỉ tổ làm lãng phí thời gian của người khác!”

      “Xuống ! Xuống !”

      thanh ồn ào càng ngày càng nhiều, các khách mời bắt đầu mất tính kiên nhẫn.

      Lô ghế ở lầu ba, Sở Viêm Chiêu, Mục Tư Viễn và Tống Thiến Nhi kinh ngạc nhìn linh lực Linh giả cấp ba của Già Lam, bây giờ nghe tiếng ồn, ba người mới hoàn hồn.

      “Mẹ ta nha! Già Lam này che giấu thực lực tốt, chúng ta đều bị nàng lừa gạt! Viêm Chiêu, nàng vẫn luôn ở trong Sở phủ của ngươi, chẳng lẽ ngươi hề nhận ra chút nào à?”

      Sở Viêm Chiêu miễn cưỡng lườm cái, nếu biết, kinh ngạc giống như tại. nhìn chăm chú vào sườn mặt của Già Lam, hiểu vì sao lại có cảm giác kì diệu. Bản thân chỉ biết nàng nhất định thành công. Chắc chắn nàng khiến cho toàn dân trong thành Lạc Xuyên phải khiếp sợ vì tài năng thiên phú của nàng.

      “Già Lam! Cố gắng lên! Ngươi nhất định làm được!” Tống Thiến Nhi nắm chặt hai tay, lòng bàn tay toát ra mồ hôi.

      “Xuống ! Xuống !”

      thanh ồn ào càng lúc càng lớn, quản cũng bắt đầu quýnh đít. Ông đồng ý cho Già Lam lên sân khấu ngự bảo là quyết định đúng hay sai đây?

      Đưa mắt nhìn về lô ghế dành cho khách quý, muốn xin ý kiến của Phượng Thiếu, có phải tới lúc đem người mang xuống rồi hay . Ai ngờ, lúc này Phương Thiếu lên tiếng: “, , , , , , ,… Còn có , hễ là những người gây rối trong hội trường đều đóng gói bọn họ đem vứt ra ngoài cho ta.”

      Phượng Thiên Sách lười biếng nằm ở bệ cửa sổ, cây quạt nhàng chỉ chỉ, tựa như lựa củ cải, đem mấy ‘củ cải thối’ lấy ra hết. Tám gã thị nữ như làn gió thơm bay tới, trong tay cầm Túi Càn Khôn, bộ dạng giống như muốn lum mấy củ cải hư bỏ vào túi đem quăng, đám khách mời hoảng sợ vội vàng khép miệng dám ra tiếng.

      vô lại! bá đạo!

      Mọi người liếc nhau, bị đóng gói là mất mặt. Chỉ có Phượng Thiếu mới có thể nghĩ ra chuyện cực phẩm như vậy!

      Hội trường yên tĩnh lại, sân khấu cuối cùng cũng có động tĩnh.

      Huyết sắc tràn ngập Thiên Táng Chi Quan, hào quang nỡ rộ, ánh sáng đỏ chiếm nửa hội trường đấu giá!

      Hơi thở chết chóc tới ầm ầm tràn ngập trong trường, trời đất đều ảm đạm xuống, phảng phất giống như chôn ở trong Thiên Táng Chi Quan.

      Mọi người kinh ngạc há mồm, thấy Già Lam chuyển lòng bàn tay, Thiên Táng Chi Quan liền chuyển động theo bàn tay của nàng, từ từ dâng lên…

      "A? Làm sao có thể? phải ta nằm mơ chứ?”

      “Đau! Đồ quỷ! Ngươi nhéo bắp đùi ta làm gì?”

      “Ôi, nhéo lộn người! Ngươi cảm thấy đau hả? Vậy ta có nằm mơ!”

      Cơn sóng này chưa qua cơn sóng sau lại ập tới.

      Thiên Táng Chi Quan dâng lên đến giữa trung, bất chợt nó thu lại, đến khi biến thành cái quan tài gỗ màu đỏ bằng bàn tay, liền rơi vào lòng bàn tay của Già Lam… Đây chính là diện mạo Thiên Táng Chi Quan nên có sao!

      phải là cái quan tài bình thường, nó có thể tùy ý co dãn, có thể lớn cũng có thể .

      Hơi thở chết chóc dần dần biến mất, mọi người vẫn cảm thấy ngột ngạt như cũ. Thiên Táng Chi Quan! Quan tài có thể chôn trời, cái tên này đúng là quá. Già Lam mơ hồ cảm thấy, sức mạnh của Thiên Táng Chi Quan đơn giản chỉ là linh khí thượng phẩm…

      “Nàng, nàng, nàng, ….Nàng làm được rồi! Nàng ta thu phục được Thiên Táng Chi Quan!”

      “Ngự Bảo Sư… Thành Lạc Xuyên của chúng ta lại xuất Ngự Bảo Sư!”

      Chỉ thoáng, tiếng vỗ tay vang lên như sấm! Tiếng ồ vang lên khắp hội trường!

      đôi mắt như loài lang sói bắn về phía Già Lam, Ngự Bảo Sư xuất có ý nghĩa gì? Trong lòng mọi người đều có tính toán. Ánh mắt tán thưởng kính nể, đúng là Ngự Bảo Sư đáng kính trọng. Đột nhiên Già Lam lại nổi tiếng lần nữa, cảm thấy mình giống như ngôi sao điện ảnh. Cái loại cảm giác đứng đỉnh núi cao, hưởng thụ cảm giác được mọi người ngưỡng mộ cúng bái, tệ!

      Già Lam cảm thấy mình giống như quay về thời gian làm vua lính đánh thuê, tiếp nhận vô số ánh mắt hâm mộ, sùng bái của đồng bạn, đáng tiếc, những ngày đó thể trở lại… Nhưng, nàng giận, nàng là thiên tài, cho dù đâu cũng có thể tỏa sáng: Là vương giả, chỉ cần là vương giả tồn tại mãi mãi, ngày nàng chắc chắn du ngoạn đến đỉnh cao của thế giới.

      Bỗng dưng, cả người tản ra loại sức quyến rũ kì lạ, chói lọi khắp bốn phương, khiến cho khí thế của mọi người bị chèn ép xuống, tựa như chỉ còn mình nàng ở giữa trời đất!

      “Chuyện này khó tin hơn cả chuyện khó tin nữa, xem ra ta cần phải tẩy não lại rồi…” Mục Tư Viễn gõ đầu mình, nghiêng đầu lẩm bẩm.

      “Nàng là Già Lam sao?” Sở Viêm Chiêu hoài nghi lắc đầu, có lẽ nên điều tra nàng phen, nhất định phải tra chân tướng.

      "Già Lam, nàng quá tuyệt vời!" Tống Thiến Nhi lòng vui thay bạn mình.

      Phượng Thiên Sách nhìn chăm chú vào Già Lam tỏa sáng sân khấu, ánh mắt ngang ngạnh xưa nay của lóe lên chút thâm thúy khó phát , chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, liền khôi phục lại bộ dạng tim phổi, hướng về phía Già Lam vẫy tay khen ngợi: “Ha ha, ánh mắt của ta chưa bao giờ sai.”

      Mọi người điên cuồng trợn trắng hai mắt, chưa thấy ai mặt dày như , chỉ câu liền đem công lao của người khác biến thành của mình. Ý kia phải , nếu có ánh mắt biết thưởng thức ngọc của , Già Lam có cơ hội đứng sân khấu tỏa sáng như vậy. Tại sao , tất cả Ngự Bảo Sư đều là của dòng họ nhà !
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :