Chương 8: cầu cực phẩm của Phượng Thiếu
Già Lam bán tín bán nghi, kéo khăn che mặt mặt xuống, soi vào Vạn Vật Kính.
Ánh sáng kì lạ xẹt qua mặt kính, khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành dần dần ra trong kính… Mày liễu mắt hạnh, cằm nhắn, mũi khéo léo, sắc nước hương trời.
Đôi mắt đen thui sáng lóng lánh, giống như đầm nước sâu, sâu thấy đáy, ánh sáng trong con ngươi chớp động, có thể hấp dẫn vạn vật trong thiên địa.
Đây chính là gương mặt có thể khiến chúng sinh nghiêng ngã!
Tiểu Thú hít sâu hơi, chớp mắt mấy cái, lần thứ hai nhìn vào trong kính, ngờ dung mạo của nàng lại xinh đẹp đến thế.
Từng đợt ghen tị và cảm giác an toàn như dòng nước lũ cuồn cuộn dâng lên, Tiểu Thú tà tà liếc nàng, thề thốt đủ loại, nhất định phải khiến cho nàng vĩnh viễn xấu xí như thế này, chủ nhân thèm để mắt tới nàng! Hừ hừ!
Ở mái hiên cách đó xa, Sở Chiêu Viêm theo dõi Già Lam tới, vừa định muốn nhìn trộm xem có chuyện gì xảy ra, Tiểu Thú liền phát ra có mặt , vẽ ra hình cung màu trắng, bổ nhào về phía .
“Ai?”
Sở Chiêu Viêm nhanh chân lui về sau, hai tay nhanh chóng bày ra kết ấn ngăn địch: “Hỏa Thụ Ngân Hoa!"
Ánh sáng rực rỡ ở trước người nổ tung, giống như pháo hoa nở rộ trong đêm tối, từng bó đều rực rỡ lóa mắt, kéo dài như sao băng, dọc theo thanh ánh sáng khổng lồ, gần như muốn đem bóng dáng của Tiểu Thú nuốt vào bụng!
Trong nháy mắt Già Lam liền hiểu , kỹ năng Hỏa Linh Thuật rực rỡ, đẹp đẽ và mạnh mẽ, khiến đáy lòng Già Lam bị chấn động mạnh, ra tu luyện Linh Thuật đến trình độ nhất định, có thể phát huy ra sức mạnh kinh khủng đến thế.
Hèn chi, Sở Chiêu Viêm có thể được Học Viện Thiên Dực lựa chọn, đặc biệt mời vào học, trở thành học sinh của Học Viện Thiên Dực, đúng là có thực lực.
biết Tiểu Thú như thế nào nhỉ?
Già Lam trầm ngâm qua, vào trong chum ánh sáng lớn, mơ hồ nhìn thấy đoàn màu trắng bay xung quanh ở đó: “A a a a a. . ."
Đó là tiếng kêu nổi đóa của Tiểu Thú, vòng xoáy màu trắng càng lúc càng lớn, từ từ chọc lủng tầng ánh sáng kia, mạnh mẽ đập về phía Sở Chiêu Viêm.
"Dừng tay!" thanh như có như từ đằng xa bay tới, ngăn cản đòn công kích cuối cùng của Tiểu Thú.
"Thiên Thiên, ngươi càng ngày càng bướng bỉnh, còn mau trở về?” Giọng từ tính, tràn đầy mê hoặc.
"Oh oh, chủ nhân, ta tới ——" Trong tiếng kêu vui sướng, bóng dáng màu trắng của Tiểu Thú nhoáng lên cái, biến mất thấy tăm hơi.
Già Lam nhìn xung quanh, muốn tìm chủ nhân của giọng kia, tiếc là chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng màu trắng phía sau núi giả.
Bóng lưng phóng khoáng tự do ------
Như vị thần -----
Chớp mắt kinh hồng!
“Chẳng lẽ là sư phụ? Làm cái gì vậy chứ, lẽ nào muốn gặp nàng?” Nàng bĩu môi, trong lòng có chút hài lòng.
Sở Viêm Chiêu chưa hoàn hồn, còn cảnh giác nhìn xung quanh, vừa nãy quá nguy hiểm, Tiểu Thú tuyệt đối có năng lực cướp đoạt tính mạng của ! Nếu như đoán sai, con Tiểu Thú này chắc chắn là loại thú thuộc về thần cấp, ngàn dặm cũng tìm được con.
“ là sư phụ của ngươi? Ngươ biến hóa nhiều như vậy, cũng là vì sao?” Khó hiểu, trong lòng cảm thấy rất buồn bực, lẽ là vì vừa nếm thử mùi vị thất bại, hay là vì nàng?
“Ngươi theo dõi ta là gì?” Già Lam nhíu mày nhìn về phía .
Sắc mặt Sở Chiêu Viêm đỏ ửng, quát nàng: “Ai thèm theo dõi ngươi, ta chỉ là dạo quanh đây thôi, hít thở khí được sao?”
“Nhàm chán!” Già Lam lại thèm đếm xỉa tới , cất Lưu Nguyệt Thuật và Vạn Vật Kính, đem khăn che mặt mang lại lần nữa, xong xuôi liền cất bước về trường đấu giá.
Tạm thời coi như nàng tìm được sư phụ, tại nàng phải nghĩ biện pháp kiếm tiền sinh hoạt mới được, chỉ có như vậy nàng mới có thể thoát khỏi Sở gia, tự lực cánh sinh, sau này mới có thể đến Phượng gia ở hoàng thành, thăm dò tin tức của .
tới trường đấu giá, buổi đấu
giá còn chưa có chính thức bắt đầu, các loại thanh oán trách bay vào trong tai. ra buổi đấu giá bị hoãn lại, bởi vì có vị khách quý chưa có đến.
“Ta giết! Cái gì khách quý quan trọng chứ, còn bắt chúng ta chờ ? Chẳng lẽ hoàng đế đích thân tới?”
“Còn quan trọng hơn là hoàng đế đích thân đến! Chắc là ngươi còn biết! Nghe gần đây Phượng đại thiếu gia tới thành Lạc Xuyên, chỉ có mới phô trương như vậy thôi, bắt chúng ta chờ đợi đến buổi đấu giá.”
“Phượng gia? Phượng gia nào?"
“Ngu như heo! Ở Phượng Lân quốc chúng ta còn có cái Phượng gia thứ hai sao? Đương nhiên là Phượng gia ở hoàng thành rồi! Chính là đại thiếu gia Phượng Thiên Sách - đệ nhất thế gia Phượng gia của Phượng Lân quốc chúng ta.”
“A…A? A a a! Chính là vị đại thiếu gia cực phẩm kia tới thành Lạc Xuyên sao?”
Già Lam nghe mọi người nghị luận, ngẩng đầu sải bước, xuyên qua hơn nửa trường buổi đấu giá. Từ xa xa, nàng nhìn thấy Tống Thiến Nhi hướng nàng vẫy tay.
“Già Lam, ngươi vừa nơi nào?” Tống Thiến Nhi ‘a’ tiếng, nhìn thấy Sở Viêm Chiêu tinh thần có chút hoảng hốt phía sau, hơi kinh ngạc: “Ngươi… ngươi vẫn cùng Sở Đại Thiếu ở cùng chỗ?”
“Dĩ nhiên phải!” Già Lam trả lời theo bản năng, nàng muốn có quan hệ dính dáng gì tới Sở ViêmChiêu.
Sở Viêm Chiêu ngước mắt, nặng nề liếc nhìn nàng cái, tình bất định.
“Viêm Chiêu …” Mục Tư Viễn vừa định đến gần , lại bị câu lạnh lùng của làm cho đông cứng. “Bây giờ ta muốn chuyện.”
Mục Tư Viễn sững sờ, biết phải làm sao, hết nhìn Già Lam lại nhìn sang Sở Viêm Chiêu, càng cảm thấy kì lạ, khí giữa hai người được hài hòa cho lắm.
Chỗ ngồi trong trường buổi đấu giá được chia theo đẳng cấp, chỗ ngồi ở đại sảnh rất phổ biến, lầu là lô ghế hạng ba, lầu hai là lô ghế hạng hai, lầu ba là lô ghế hạng nhất, tầng cao nhất chính là lô ghế siêu cấp đặc biệt.
Vị trí của bốn người bọn Già Lam, rất gần với lô ghế hạng nhất, giữa hai lô ghế chỉ cách nhau bức tường thấp, bức tường thấp được chạm rỗng, có thể nhìn được cảnh trí bên trái bên phải của lô ghế.
Bốn người vừa ngồi xuống lâu, từ cách vách truyền đến thanh mềm của nữ tử: “Sở Viêm Chiêu.”
Sở Viêm Chiêu nhìn lại phía tiếng kêu, ra nữ tử gọi chính là Triệu Nhã Nhi đến từ học viện Thiên Dực. Triệu Nhã Chi có dung mạo rất đẹp, bề ngoài thanh tú, vóc dáng cao gầy, thiên phú xuất chúng, hơn nữa thân phận của ả chính là đồ đệ xuất sắc nhất của phó viện trưởng, khiến cho ả lúc nào cũng được hào quang bao phủ, đưa tới vô số ánh mắt nhìn chăm chú… Gọi ả là ‘Thiên chi kiêu nữ’ (con cưng của trời) cũng quá đáng!
Đột nhiên ả gọi Sở Viêm Chiêu, xung quanh liền có vô số ánh mắt ghen tị bắn về phía Sở Viêm Chiêu .
Sở Viêm Chiêu thản nhiên nhìn ả gật đầu, nét mặt có chút biến hóa. Trái lại, Triệu Nhã Nhi vẫn mỉm cười dịu dàng: “Nghe ngươi song tu Linh - Kiếm, Linh Thuật và Kiếm Thuật đều đạt tới cấp bốn, được học viện Thiên Dực đặc biệt mời vào, ta còn chưa kịp chúc mừng ngươi!”
Tầm mắt Sở Viêm Chiêu dấu vết lướt qua huy hiệu bên hông của Triệu Nhã Nhi, nhàn nhạt : “Hai mươi ba tuổi là trung phẩm Linh sư cấp năm, cũng phải là người bình thường có thể làm được.”
Thế hệ này của Triệu gia, Triệu Nhã Nhi dựa vào tài nghệ hơn người của mình, ba năm trước, ả trở thành người có thành tích cao ở thành Lạc Xuyên, được học viện Thiên Dực chọn trúng. Lúc đó, Linh Thuật của ả đạt tới thượng phẩm cấp ba. ngờ ba năm ngắn ngủi, ả thành trung phẩm Linh Sư cấp ba.
Triệu Nhã Nhi mím môi, mỉm cười: “Ba năm gặp, ngươi vẫn lạnh lùng như vậy, đáng thương cho đường muội của ta đối với ngươi vừa gặp , e là ba năm nay nàng có đạt được lợi ích gì… Đúng rồi, hôm nay náo nhiệt như vậy, hai nha đầu Thanh Tình và Thanh Lan sao có tới đây giúp vui?”
Ả nhìn chung quanh vòng.
Mục Tư Viễn suy nghĩ nhìn về phía Già Lam, nếu Triệu Nhã Nhi biết được hai đường muội của mình, người bị Già Lam đánh cho tàn phế, người còn lại bị nàng chọc tức mà hôn mê, biết phản ứng của ả thế nào.
“Sở Đại Thiếu có muốn qua chỗ chúng ta hay ? Ta giới thiệu mấy vị học trưởng của học viện Thiên Dực cho ngươi làm quen, rất nhanh ngươi gia nhập vào học viện Thiên Dực, nên sớm tìm hiểu tình huống ở học viện chút, giao thiệp với nhiều người, đối với ngươi chỉ có lợi chứ có hại.” Triệu Nhã Nhi nhiệt tình .
Sở Viêm Chiêu quay đầy theo bản năng, tầm mắt vô tình lướt qua người Già Lam, biết vì sao, có chút để ý phản ứng của nàng. Từ trước tới giờ phải nàng luôn mến hay sao, tại có nữ nhân đến gần , nàng có phản ứng chứ?
Last edited by a moderator: 15/10/14