1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sư phụ vô lương, ma nữ phúc hắc - Bắc Đằng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      V04: Phượng tam tiểu thư, có kỳ huynh tất có kỳ muội

      Edit: Tịch Ngữ

      “Tiểu Lam Lam, ta phải trước, bằng ta sợ bài vị của ta được đưa vào từ đường Phượng gia để cung phụng.” Phượng Thiên Sách cười yếu ớt, tầm mắt rơi vào cổ tay nàng: “Nàng theo đám người phó viện trưởng đến học viện Thiên Dực trước , chờ khi não có thời gian, ta đến thăm nàng.”

      Già Lam gì.

      “Tiểu Lam Lam, ta sắp rồi, chẳng lẽ nàng câu khuyến khích trước khi chia tay à?” Phượng Thiên Sách xít lại gần nàng, mắt nhìn chăm chú, nhìn kỹ càng.

      Già Lam tức giận liếc cái: “Có hay , cũng đâu có liên quan gì tới ta?”

      Khuôn mặt đẹp trai từ từ lùi ra, Phượng Thiên Sách thở dài sâu kín, đưa tay lướt qua tóc mai trán nàng: “ đường phải cẩn thận, nhớ theo sát phó viện trưởng, nên lùi khỏi đội, con người của ông ta cũng tệ, đáng tin cậy. Lần này học viện Thiên Dực , đường xá xa xôi, tại người nàng có bảo vật dưới hàn trì, cũng đủ tiêu xài dọc đường. Lúc đến học viện Thiên Dực, đừng cậy mạnh, nhớ tu luyện tốt, nhớ phải giấu dốt. Nếu gặp chuyện khó khăn, thể giải quyết đến Phượng gia tìm ta. Nếu tìm được ta, có thể tìm nhị đệ của ta, mặc dù tính tình của nó có chút thối, nhưng tâm địa cũng tốt…”

      Lải nhải hơn nữa ngày, cuối cùng cũng rời , đưa mắt nhìn bóng lưng siêu phàm, phóng khoáng của càng lúc càng xa, Già Lam giơ tay lên, nhàng lau nước mắt ở khóe mắt.

      là, ta cũng phải đứa trẻ, ngươi cũng phải cha ta, lải nhải nhiều như vậy để làm gì?”

      Nàng hít mũi cái, lúc nãy sắp chia tay, suýt chút nữa nàng khóc rồi. Từ khi nào nàng trở nên cảm tính như vậy? May là thấy, nếu nhất định cười nhạo nàng.

      Trở về phủ thành chủ, Tống Thiến Nhi sớm đứng ngoài cửa chờ nàng, thấy nàng về, nàng ta vui vẻ tiến lên đón.

      “Già Lam, ngươi trở về rồi. Ủa! Ngươi bị thương à?” Tống Thiến Nhi chủ ý đến vết máu người Già Lam, lo lắng.

      Già Lam cúi đầu nhìn xuống, đúng là ở ngực nàng có vết máu, nhưng chỉ là máu lúc bị thương dính vào áo, tại…nàng sờ sờ trước ngực mình, khẽ kinh ngạc. Quái lạ, vết thương cư nhiên hề đau, chỉ như vậy, dọc đường trở về nàng cũng cảm thấy đau đớn, chẳng lẽ…

      Đúng rồi, lúc trước nàng từng rơi vào hàn trì, ngâm mình trong nước lạnh của hàn trì, lẽ nào nước trong hàn trì có ích cho vết thương?

      Nàng càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này tương đối lớn, lấy những gì hiểu biết về Phượng Thiên Sách, mặc dù vô lương vô lại, nhưng làm hại nàng. Khoảnh khắc nàng rơi xuống vực sâu, chút do dự nhảy xuống cứu nàng, biết người nàng có nhiều vết thương, làm sao có thể để nàng rơi vào trong nước lạnh?

      Nhất định là như vậy, muốn mượn nước trong hàn trì, để cho vết thương của nàng mau chóng bình phục, cho nên mới cố ý làm như vậy?

      Lúc ấy, nàng còn vì thế mà bực bội, giờ nghĩ lại, tâm tư của rất tỉ mỉ, trong lúc vô tình, liền đem mọi chuyện xếp đặt chu đáo. Bỗng nhiên, đáy lòng dâng lên tình cảm ấm áp, có vị sư phụ luôn luôn suy nghĩ cho nàng, kỳ cũng tệ.

      “Già Lam, ngươi suy nghĩ chuyện gì vậy? Thương thế người ngươi có vẻ rất nặng, ta dẫn ngươi gặp đại phu.” Tống Thiến Nhi kéo nàng, muốn ra ngoài cửa, Già Lam liền ngăn lại.

      “Thương thế người của ta tốt lắm rồi. Lúc trước bị thương, máu còn dính áo thôi. Thiến Nhi, phó viện trưởng đâu? Các ngươi dự định khi nào khởi hành học viện Thiên Dực?”

      “Phó viện trưởng chưa có thông báo, chắc là hai ba ngày nữa.” Tống Thiến Nhi .

      “Vậy tốt, ta cùng các ngươi.” Già Lam .

      "? Vậy tốt quá! Ta buồn vì có người làm bạn nữa.” Tống Thiến Nhi vui vẻ ôm lấy nàng.

      Lúc trò chuyện, có người gọi tên Tống Thiến Nhi.

      Cách đó xa, nhanh chân bước tới, lúc tới gần, chân ả hơi khựng lại: “Già Lam, ngươi cũng ở đây?”

      Tống Thiến Nhi thấy người vừa tới, vui vẻ kể lại: “Triệu sư tỷ, Già Lam quyết định cùng chúng ta.” (TN: con Tống Thiến Nhi này biết con này có thù với GL à >”< biết TTN có là bạn tốt của nữ chính ko?)

      "Phải ?" Triệu Nhã Nhi thoáng chần chờ, sắc mặt hơi kì quái: “Được, phó viện trưởng , trưa mai chúng ta rời khỏi thành Tử Nguyệt, các ngươi chuẩn bị , mang theo nhiều lương khô, hoặc là mua ít binh khí, dọc đường chúng ta có thể ngang số nơi nguy hiểm, đáng sợ…”

      “Cám ơn Triệu sư tỷ nhắc nhở, bọn ta nhất định chuẩn bị tốt.” Tống Thiến Nhi cười híp mắt.

      Triệu Nhã Nhi dặn dò thêm vài câu, xoay người rời . Lời dịu dàng, hào phóng và khí ngạo nghễ giữa hai chân mày của ả, mặc kệ ai nhìn thấy cũng nhịn được khen ngợi. Nhưng, Già Lam nhìn bóng lưng ả rời , luôn cảm thấy có cái gì đó kỳ quái.

      “Già Lam, Triệu sư tỷ là người tốt, nghe , tại tỷ ấy là linh sư trung phẩm cấp năm, tỷ ấy hề kiêu ngạo đối với người khác, mọi người đều thích tỷ ấy.” Tống Thiến Nhi chút tâm cơ mà khen ngợi. (TN: não phẳng có. K sợ kẻ thù giỏi, chỉ sợ đồng bọn ngu như heo.)

      “Phải ?” Già Lam nghĩ như vậy, người quá mức hoàn mĩ, ngược lại liền có vấn đề, nhưng nguyên nhân, có thể là hơi thở phù hợp.

      Già Lam thay bộ quần áo mới, liền cùng Tống Thiến Nhi dạo, mua sắm ít lương khô, binh khí và quần áo. Chờ khi các nàng trở về phủ thành chủ, xa xa thấy hai người Sở Viêm Chiêu và Mục Tư Viễn đứng ngoài cửa.

      “Các ngươi đâu vậy? Mọi người chờ các ngươi nửa ngày ở cửa thành, các ngươi còn cố tình dạo?” Mục Tư Viễn liếc đồ tay hai người, nhịn được nhíu mày.

      phải ngày mai mới sao?” Tống Thiến Nhi kinh ngạc.

      phải Triệu sư tỷ thông báo cho các ngươi rồi sao? Hôm nay khởi hành.” Mục Tư Viễn .

      ràng là Triệu sư tỷ , trưa mai mới mà.” Tống Thiến Nhi vô tội .

      Bốn người liếc mắt nhìn nhau, trong đầu đều sinh ra ý nghĩ kì quái, rất nhanh, Mục Tư Viễn bác bỏ suy nghĩ của mọi người: “ thể nào! Làm sao Triệu sư tỷ cố tình lừa các ngươi? Nhất định là ngươi nghe lầm… Được rồi, được rồi, mấy chuyện này nữa, chúng ta mau đuổi theo, bằng kịp’’

      ‘’ lẽ ta nhớ lộn?’’ Tống Thiến Nhi nhức đầu, rất nhanh bị tẩy não.

      Già Lam cười khấy trong lòng, làm sao có thể nhớ lầm? Triệu Nhã Nhi nó trưa mai rành rành cơ mà, ả còn nhắc nhở hai người mua lương khô, binh khí. Mục đích là để phó viện trưởng tìm được các nàng, khi phó viện trưởng tức giận hoặc là mất kiên nhẫn, để bụng tới hai người các nàng, đem hai người bỏ lại.

      Đường này xa xôi vạn dặm, dựa vào thực lực của hai người, muốn học đến học viện Thiên Dực, biết có mạng hạy nữa.

      Lòng dạ ác độc!

      Xem ra, Triệu Nhã Nhi này nảy sinh địch ý với các nàng, phải đề phòng thôi.

      ‘’phó viện trưởng kêu hai người ở lại tìm chúng ta à? Hay các ngươi tự nguyện ở lại?’’ Già Lam nhìn Sở Viêm Chiêu im lặng đứng ở bên cạnh, đột nhiên hỏi.

      ‘’Nàng suy nghĩ nhiều rồi! Làm sao bọ họ tự nguyện ở lại chờ hai người? Bớt nhảm , còn mau ?’’ Mặt mày tuấn tú của Sở ViêmChiêu lạnh lùng , lãnh khốc câu, xong rồi cất bước dời .

      Mục tư Viễn bất đắc dĩ cười khổ, bạn nãy, chính ta owrlaij chờ hai người này, bây giờ lại cố làm ra vẻ hào hiệp. cho cùng, ta muốn ồn ào tới khi nao?

      ‘’Ha ha, kệ , thích giả lãnh khốc! Ta đặc biệt ở lại, tự nguyện chờ các nàng. Bên hoàng thành xảy ra chuyện, đám người phó viện trưởng vội vã chạy trở về hoàng thành, nửa ngày rồi, hai người bọn ta sợ các ngươi biết đường, cố tình ở lại, dẫn đường cho các nàng.’’

      ‘’ ra là thế.’’ Già Lam để ý thái độ của Sở Viêm Chiêu, chỉ là muốn nợ nhân tình của người khác.

      Bốn người lập tức lên đường, nhưng vẫn đuổi kịpđội ngũ. Lúc này, màn đêm buông xuống, bốn người quyếtđịnh ngủ ở ngoài trời đêm, chờ đến hừng đông rồi tiếp.

      Đống lửa từ từ cháy lên, bốn người vây quanh đống lửa,lấy lương khô ra ăn đỡ đói.

      ‘’Ta cosmang theo con gà nướng, các ngươi cũng ăn chút , qua hôm nay, chỉ có thể ăn chay thôi.’’ Mục Tư Viễn móc con gà ,nướng được bọc giấy dầu từ trong hành lý ra, mở giấy dầu, mùi thơm của gafnuowngs tản ra, hấp dẫn vị giác.

      ‘’Ta có mang theo ít bánh điểm tâm mà mứt hoa quả, ta còn nỡ ăn, mọi người cùng nhau ăn .’’ Tông Thiến Nhi cũng có tinh thần chia sẻ, đem hàng riêng giấu lấy ra.

      Già Lam móc móc trong bọc hành lý, bọn họ rộng rãi như vậy, nàng cũng klhoong thể mọn, lấy mấy viên giống trái cây lấy từ hành lý ra, chất đống chung với gà nướng, mứt hoa quả và điểm tâm:’’ Các ngươi cứ việc ăn, ta cũng biết có mùi vị ra sao.’’

      xong, nàng tùy tiện cầm viên, giống hạt đạu phộng, tùy ý ném vào miệng, chậm rãi nhai. Đột nhiên, chung quanh yên tĩnh, có bất kỳ thanh nòa, Già Lam ngẩng đầu, phát ánh mắt cổ quái của ba người kia, khẽ nhếch môi, khó hiểu.

      ‘’ Già Lam, nàng cứ như vậy ăn trái cây? Nàng biết đó là trái cay gì ?’’ Muchj Tư viễn nâng viên trái cây, bộ dangscuwcj kỳ thành tín, ánh mắt chăm chú nhìn trái cây, khoa trương :’’ Đây chính là linh quả cấp bốn….Đạo tiên Quả, chỉ có ở vách đá cheo leo, nguy hiểm. Có bao nhiêu người vì muốn hái nó mà té núi chết? nàng đảo ngược, cứ tùy tiện ăn? Nàng...nàng là lãng phí của trời!’’

      Già Lam đen mặt?’’’ phải chỉ là linh quả cấp bốn sao? ăn như vậy ăn như thế nào? xong, nàng lại nhặt quả , tùy tiện ném vào miên gj.

      DDoonghj tác này, hoàn toàn đả kích Mục Tư Viến, hung ác trừng nàng, dường như nàng làm chuyện khiến nhiều người giận sôi.

      ‘’ta thấy, chắc chắn ngươi ở bên cạnh Phượng Thiếu thời gian dài, quên mất thân phận của mình. Linh quả cấp bốn, đương nhiên Phượng Thiếu có rất nhiều, nhưng nàng đừng quên, nangftwf đầu tới cuối vẫn là nàng. lấy thân phận của nàng, căn bản có khả năng gả vào Phượng gia,đùng Phượng gia đồng ý, bản thân Phượng Thiếu chư chắc gì lòng với nàng, nếu tại sao bỏ lại nàng ở đây, mình về hiangf thành?’’ Sở Viêm chiêu khẽ cười nhạo, ưu nhã ăn lương khô của mình, hề động vào trái cây của nàng.

      Già Lam lườm , nàng lười giải thích.

      ‘’Viêm Chiêu, Đạo Tiên Quả hiếm có, ngươi cũng ăn viên .’’ Mục Tư Viễn nhiệt tình đư trái cây cho bạn tốt, nào nhờ bị lạnh lùng cự tuyệt.

      ‘’Sở gia thiếu bạc, linh quả cấp bốn này à, muốn ăn báo nhiêu mua mà chẳng có.’’

      Mục Tứ Viễn thấy thú vị, chép miệng nuốt nước miếng, đem số trái cây còn dư ôm vào ngực, hết sức thành kính thưởng thức từng viên, trong miệng thường phát ra thanh mất hồn, ba người nghe được cảm thấy rất buồn nôn.

      ‘’Thiến Nhi, của ngươi.’’ Già lam móc mấy viên từ trong bọc hành lý ra, đặt vào tay Tống Thiến Nhi, Tống thiến Nhi cực lỳ cảm động, hai mắt rưng rưng. Già lam chịu nổi tuyến lệ phong phú của nàng, chờ nàng , lập tức chận miệng:’’ mau ăn , bằng có người nhìn thấy lại thèm.’’

      nàng liếc Mục tư Viễn , cũng nhìn lom lom vào linh quả tay Tống Thiến Nhi, hai mắt lòe sáng:’’ Năm...linh quả cấp năm, ta cũng muốn!’;’

      Tống Thiến Nhi vội và đề phòng như phòng sói, đem linh quả giấu , trong lòng đắc ý: Già lam đối với ta thât tốt ,cho ta linh quar tôt nhất.

      Mục Tư Viễn nhìn theo tay Tống Thiến Nhi, rồi nhìn ngực nàng ta, nước miếng chảy ròng ròng.

      Sở Viêm Chiêu đen mặt, chịu nổi nữa, đư a tay đem Mục Tư Viễn vì linh quả mà thất lễ túm về:’’ Trở về ta cho ngươi linh quả cấp sáu, nghươi ngồi đàng hoannhgf cho ta, đùng có làm ta mất mặt.’’

      ‘’Linh quả cấp sáu? athaatj ư!? Ngươi cam đoan?’’ Mục tư viễn giật mình, lập tức khôi phục lại như bình thường, theo sát Sở Viêm Chiêu, hận thể bắt ta viêt sgiaays cam đoan.

      Tay phải Sở ViêmChiêu nhấc lên, lập tức vứt ra.

      Bốn người ở chung, cơ bản coi như hòa thuận.

      Trong linh quả chứa đụng linh khí dồi dào, nhung phỉa vừa vào bụng liện có thể chuyể hóa, bốn người ăn uống no nê, tự mình tu luyện.

      Trong bóng đem, truyền đén tiếng xào xạc, rất , rất , chợt nghe giống như thanh gió thổi ngọn cỏ, nhưng cẩn thận lắng nghe, phát thanh này gián đoạn, tựa như bị ngăn cách.

      Đột nhioeen, Già Lam mở mắt, Sở Viêm Chiêu đối diện nàng cũng mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, hai người nhanh chóng trao đổi qua ánh mắt, kế đó liền nhắm mắt lại.

      Linh khí chung quanh chuyển động điên cuồng, ngọn lứa chi tiếng, xung quanh liền n biển thành biển lửa.

      Bốn người đồng loạt mở mắt, vốn dĩ bọn họ chưa xác định đám người này có phải hướng về bốn người hay , cho nên cả bọn đều dám xằng bậy, nhưng tình huống quá ràng, đối phương nhằm vào bọn họ, howan nữa còn ác đọc muốn mạng bọn họ, đưa cả bọn vào chỗ chết.

      ‘’Chết tiệt! Rốt cuộc nàng chọc vào kẻ nào vậy?’’ Sở Viêm chieu khẽ rủa.

      Già Lam híp mắt nhớ lại, cho tới bây giờ người kết thù với nàng, trừ Triêu gia cũng chỉ có Hoàng Kim Chiến Vương, nhưng trong mắt Hoàng Kim Chiến Vuiowng, nàng là người chết, thể tìm nàng gây phiền phức, vậy chỉ còn Triệu gia……

      ‘’chẳng lẽ là người của Triệu gia?’’

      Trong đầu nàng lập tức lên gương mặt Triệu Nhã Nhi, đầu tiên ở thành Tử Nguyệt chơi xỏ nàng, tại bao vây đánh lén, có thể có liên quan ả ?
      Last edited by a moderator: 12/5/15
      hikari2088fujjko thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      V04: Tiếp theo
      EDit: Cận Ngôn S.J

      “Chẳng nhẽ là người của Triệu gia?”

      Trong đầu nàng lập tức lên gương mặt Triệu Nhã Nhi, đầu tiên ở thành Tử Nguyệt chơi xỏ nàng, tại bao vây đánh lén, có thể có liên quan ả ?

      “Triệu gia?” Sắc mặt Sở Chiêu Viêm từ từ lạnh lùng xuống: “Đối phương ràng tìm hiểu lai lịch của chúng ta, biết người có thực lực mạnh nhất là ta, mà ta tu luyện linh thuật lửa, bọn họ lại sai khiến người tu luyện linh thuật lửa chặn giết chúng ta. Linh thuật lửa đấu với linh thuật lửa, ta liền hoàn toàn mất ưu thế…”

      “Đừng tự tin quá đáng, ai thực lực của ngươi là người mạnh nhất trống số chúng ta, chắc chắn là ngươi?” Đầu ngón tay Già Lam lên chấm u lam, màu sắc biến ảo, hào quang mê ly.

      Ánh mắt Sở Chiêu Viêm hơi thay đổi: “Hạ phẩm cấp bốn?”

      “Thần Long tức giận!” Kèm theo thanh của phá thủng của Già Lam, con rồng nước gầm thét lượn vòng tận trời, ào ào, hồng thủy từ trời tưới xuống, lượn lờ vòng ở chung quanh, gió cuốn mây tan, gợn sóng cuồn cuộn.

      Nước lửa tương khắc, nước sinh lửa tắt, ngọn lửa nhanh chóng yếu xuống.

      “Hạ phẩm cấp bốn, hèn chi nàng tự tin như vậy, nhưng vẫn chưa phải lúc nàng lên mặt.” Ánh mắt liền ác độc, phi thân xông về phía nhóm cao thủ núp, kiếm trong tay lóe lên nhanh như chớp, chói lọi, kiếm trong tay như có sinh mạng, lưu loát, tuyệt đẹp mà kinh hãi.

      Đối phương là linh sư tu luyện linh thuật lửa, đẳng cấp thấp, chỉ đơn thuần đấu linh thuật lửa, gã có phần thắng, nhưng đúng là thiên tài linh kiếm song tu, kiếm thuật của gã thua kém linh thuật tẹo nào.

      “Sở Chiêu Viêm, mục tiêu của chúng phải ngươi, ngươi đừng có xen vào việc của người khác!” trong số những tên sát thủ .

      “Là ai ở trước mặt bản thiếu gia khoe khoang linh thuật lửa, chính là chống đối bản thiếu gia! ! Rốt cục là ai sai các ngươi tới!?”

      Sở Chiêu Viêm vừa , vừa xuống tay tàn nhẫn. Kiếm khí nổ tung, mạnh mẽ như sấm, phạm vi công kích có thể đạt tới phạm vi hơn trăm bước.

      Mục Tư Viễn nhanh chóng hoàn hồn, gia nhập vào cuộc chiến, kề vai sát cánh với bạn hiền.

      “Già Lam, bọn họ hướng về ngươi sao?” Tống Thiến Nhi hỏi.

      “Ta nghĩ, chắc phải.” Già Lam trầm ngâm chốc lát, với Tống Thiến Nhi: “Để cho ta xem cổ thuật của ngươi có tiến bộ chút nào hay ?”

      Tống Thiến Nhi gật đầu, vui vẻ đáp ứng.

      Có sáu người tham gia hành động ám sát, trong khi Sở Chiêu Viêm bị hai người chém giết, còn lại bốn người. Sở Chiêu Viêm và Mục Tư Viễn bị bốn người níu chân, hai người còn lại hướng tới Già Lam và Tống Thiến Nhi chém giết.

      “Thiến Nhi, đừng gấp, để cho bọn họ nếm thử lợi hại của cổ trùng .”

      Già Lam vẫn nhúc nhích.

      Tống Thiến Nhi phun ra từng câu chú ngữ, dung nhan hồng hào tươi đẹp của nàng ta lên tia lạnh lẽo, mê hoặc.

      Cổ thuật đấu với kiếm thuật và linh thuât, tính công kích của nó thua kém chút nào, điểm yếu chính là bản thân cổ thuật bị đối phương công kích.

      Già Lam đứng ở bên trái, phía sau nàng ta, cái góc độ này, có thể thấy tất cả khả năng bị tập kích và suy tính ở trong đó.

      chết !”

      tên cao thủ bay vút qua, từng luồng hơi thở đáng sợ bao phủ Già Lam và Tống Thiến Nhi, bất cứ lúc nào cũng có thể ra – tay. Nhưng, gã nằm mơ cũng ngờ, đám cổ trùng có cánh, đập đập đôi cánh, bố trí thành bức tường cổ trùng, xuất trước mặt gã. Gã giật mình dữ dội, muốn rút lui về sau, đáng tiếc quá muộn.

      hàng cổ trùng có tốc độ giống như tia chớp, bay nhào về phía gã.

      “A! Súc sinh!”

      người gã bị đâm tê dại, hành động của gã liền chậm lại, càng ngày càng có nhiều cổ trùng bám vào thân thể gã, tiếng nổ ‘bùm’, cả người gã rơi từ trời xuống, hung hăng té nhào đất.

      Gã cao thủ khác cũng gặp cảnh ngộ đó, ngã mặt đất, cả người co quắp.

      Tống Thiến Nhi thấy thế, nhịn được chần chờ. Nàng ta có lòng muốn giết người, chỉ muốn bảo vệ bản thân, cho nên cổ trùng có bôi độc. Nhưng, người bị cắn tạm thời bị tê liệt, hành động chậm chạp. Thế mà gã cao thủ trước mắt, ràng có đặc thù mẫn cảm với cổ trùng, bị cắn vài cái, co quắp rồi, nàng ta có chút nỡ.

      “Thiến Nhi, nếu ngươi giết , chính là giết ta! Ngươi muốn nhìn ta bị giết?” thanh lạnh lùng, khô khốc của Già Lam vang lên, nàng quá, nếu như thực lực của bốn người bọn họ yếu chút, có năng lực đặc biệt, bọn họ sớm chôn thân trong biển lửa rồi.

      Ánh mắt Tống Thiến Nhi co rút, chú ngữ trong miệng càng đọc càng nhanh. Cao thủ đất càng co quăp dữ dội, miệng sùi bọt mép. Cổ trùng càng ngày càng nhiều, chia làm bốn tổ, bao vây bốn gã sát thủ khác.

      Ngọn lửa bay ra, công kích đám cổ trùng. Ba gã cao thủ còn lại bắt đầu công kích.

      Cổ trùng cứ việc nhóm nối tiếp nhóm, từ trời rơi xuống.

      Tống Thiến Nhi cắn cắn môi, chú ngữ trong miệng biến đổi, cổ trùng vỗ cánh lui ra, tạm thời rút khỏi chiến trường.

      Già Lam thàm quan sát ưu và khuyết điểm của cổ thuật, hai tay đưa lên, chậm rãi tạo thành hai thanh băng mâu, nàng giơ tay lên, dùng sức ném, bắn về phía hai gã cao thủ trong số đó.

      Két két két két. . .

      Tiếng lửa thiêu đốt băng mâu, ràng lọt vào tai.

      Sau – khi hòa tan băng mâu thành nước, từng giọt rơi xuống, thấm vào trong lòng đất, nhiệt khí có bốc lên.

      Nhìn màn này, trong đầu Già Lam lóe lên linh quang, ai lửa nước nhất định phải tương khắc? Nước và lửa, băng cùng hỏa, quả thực tương khắc, thế nhưng hơi nước sao?

      “Sở đại thiếu, mượn linh thuật hỏa của ngươi xài chút.”

      Sở Viêm Chiêu hiểu, có chút sửng sốt nhưng vẫn phối hợp với nàng, thả ra ngọn lửa bình thường.

      Dưới ánh mắt tò mò của , Già Lam đem cây băng mâu dung hợp vào trong ngọn lửa của .

      “Nàng có bệnh à? Bây giờ mà nàng vẫn còn thời gian chơi đùa sao?”

      Già Lam mặc kệ lời của , hai tay ngừng thay đổi kết ấn, chỉ nghe nàng hét tiếng phá, đoàn hơi nước hình xoắn ốc bốc lên, kéo theo cái đuôi dài như sao chổi, giống như nắm đấm được đánh ra, xuyên thấu qua rào cản tường lửa của đối phương. Từ đầu đến cuối gặp chút trở ngại xông tới đối phương.

      “Đây là cái gì? A —— “

      Đáy mắt gã cao thủ lộ ra nét kinh hãi, ràng linh thuật lửa của gã cao siêu hơn linh thuật nước của nàng ấy, dựa vào đẳng cấp của đối phương, linh thuật nước của nàng cũng thể áp đảo lửa của gã. Ai ngờ cái đoàn hơi nước quái dị này đúng là lửa nước thể xâm nhập, mơ hồ có loại cảm giác kết hợp chiến kĩ hai thuộc tính gió và nước. thể ngăn cản!

      Đùng!

      “Nắm đấm nặng” đánh vào mặt bọn chúng, luồng khí nóng rực thiêu đốt gương mặt , nhiệt độ cực cao. Đem gương mặt của chúng thiêu hủy, làm chúng đau đớn.

      Đoàn khí hình xoắn ốc vẫn có biến mất, lướt qua mặt bọn cao thủ, xiêu vẹo về phía trước, dồn ép về phía gã cao thủ khác.

      Sở Chiêu Viêm sống ở chỗ này, hồi lâu vẫn thể hoàn hồn. Chiến kĩ thần kì như vậy, vẫn nhìn hồi lâu, hơn nữa có thể khẳng định, cho dù linh sư thuộc tính nước cao cấp cũng chưa chắc có thể thi triển ra chiến kĩ như thế. Bởi vì… chiến kĩ của nàng là lâm thời giác ngộ.

      Linh sư có thể tự nghĩ ra chiến kĩ như vậy, cái này là khái niệm như thế nào?

      Ánh mắt nhìn về Già Lam còn là kinh ngạc nữa.

      Có lẽ, quả ánh mắt của Phượng Thiên Sách quá độc đáo, có thể phát ra ưu điểm mà người bình thường nhìn thấy, cho nên nàng mới lọt vào mắt Phượng Thiên Sách ư?

      “Đừng có giết ta ——” Gã cao thủ có lớn gan, nhìn mặt mũi của đồng bọn bị hủy, sợ đến mức xoay người bỏ chạy.

      Làm sao Già Lam bỏ qua dễ dàng như vậy?

      , rốt cuộc là ai sai khiến các ngươi đến giết ta? Thẳng thắn thú nhận, ta có thể cho các ngươi chết cách thống khoái!”

      Đoàn hơi nước xoay vòng với tốc độ nhanh, đuổi sát theo cao thủ, làm gã giật mình dùng hết sức bú sữa, chạy như điên.

      “Ta ! Ta ! Đừng đuổi theo ta nữa…”

      “Khốn kiếp! Ngươi dám thử xem?” cao thủ khác lớn tiếng cắt ngang lời gã ta.
      hikari2088fujjko thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      V04: Tiếp theo

      Edit: Cận Ngôn S.J

      Kiếm trong tay Sở Chiêu Viêm lóe sáng, phi thân đâm về phía , góc độ đâm kiếm của rất xảo quyệt, ràng là có đâm về phía tim gã, đối phương chỉ còn chưa kịp nhìn thấy ánh sáng của kiếm, liền phản ứng theo bản năng, nhanh chóng né sang bên cạnh, bước này đúng lúc mũi kiếm nhắm ngay trái tim.

      Khách!

      Dứt khoát, kiếm mất mạng!

      Tính toán chính xác, kiếm pháp tàn nhẫn, tuyệt!

      Già Lam nhìn loạt động tác và mưu tính của , thầm thán phục, thiên tài được cử đến học viện Thiên Dực đúng là có thiên phú tầm thường.

      Bốn gã cao thủ tại chỉ còn người, Già Lam thu hồi linh lực trong tay lại, luồng khí truy đuổi thoáng cái giảm chậm lại.

      , tại có người ngăn cản ngươi.”

      “Ta , là Nhã Nhi tiểu thư sai bọn ta chặn giết các ngươi, nàng ta bằng mọi giá nhất định phải giết chết ngươi, tuyệt đối được để ngươi tới học viện Thiên Dực.” Gã cao thủ thở hổn hển, vội la lên.

      “Quả nhiên là Triệu Nhã Nhi giở trò quỷ…” Già Lam suy ngẫm, nàng nghĩ có lẽ ả muốn trả thù cho chị em Triệu Thanh Tình. Tay nàng đột nhiên phát ra lực lớn, luồng khí bắn ra, luồng khí lửa nóng đem cao thủ nuốt chửng.

      Cuộc chiến này, cuối cùng cũng kết thúc.

      Đây là lần đầu tiên bốn người cùng hợp tác, cùng nhau đánh địch, kết quả xem như tệ lắm.

      Sở Chiêu Viêm lãnh khốc bước : “ ngờ Triệu Nhã Nhi lại làm chuyện hại người lén lút như vậy, phụ nữ đúng là động vật giỏi thay đổi.”

      “Ngươi quanh co là muốn ám chỉ ta giỏi thay đổi hả? Có phải ngươi suy nghĩ, khi xưa ta khăng khăng mực thích ngươi, vì hấp dẫn chú ý của ngươi mà tiếc lên đài đấu võ, còn tại lại đối xử lạnh nhạt với ngươi, trong lòng cảm thấy dễ chịu?” Già Lam nhướn mày, nhìn thẳng , ánh mắt chút kiêng dè.

      Sở Viêm Chiêu hừ lạnh tiếng, mặt đẹp u thêm tầng.

      ra lí lẽ này cũng rất đơn giản, thích, chính là thích, giống như khi đó có lí do gì thích ngươi, tại có lí do gì thích ngươi nữa.” Già Lam cười thoải mái, có lẽ lúc này là thời gian ngả bài, đoạn đường này, bọn họ sớm chiều đối mặt nhau, đến học viện Thiên Dực càng có nhiều thời gian đụng mặt. Vì tránh có thêm nhiều phiền toái, sớm đem chuyện này , mọi người cũng cần ngờ vực vô căn cứ nữa.

      Nàng nghĩ nghe nàng thế, Sở Đại Thiếu nên thở phào nhõm mới đúng, dù sao mắt nàng, Sở Đại Thiếu chẳng có chút tình cảm với nàng, trong lòng thấy khó chịu chỉ là do Già Lam thay đổi mà thôi. Ai ngờ, Sở Đại Thiếu chẳng những thở phào, trái lại mặt u ám, đen như đít nồi.

      “Nàng giỏi! Ta nhớ kỹ chuyện, hôm nay, nàng sỉ nhục ta!”

      Sở Chiêu Viêm tức giận quăng câu, phất tay áo, xoay người rời .

      Già Lam nao nao, làm sao thành nàng nhục nhã ? Nàng có gì đâu?

      “Viêm Chiêu, chờ ta với, cần gì nổi giận đùng đùng như vậy chứ? Hồi nãy, mọi người hợp tác chiến đấu phải rất tốt sao?” Mục Tư Viễn chạy theo.

      Tống Thiến Nhi nháy mắt, nhìn trái nhìn phải chút: “Già Lam, Sở Đại Thiếu kì kì sao ấy, phải thực thích ngươi chứ?”

      “Làm sao có thể? Ánh mắt cao như vậy, làm sao có thể để ý ta? Cũng chỉ có người đần độn như ngươi mới chịu làm bạn với xấu nữ thôi.” Già Lam nhếch môi cười, xoa tóc nàng, Tống Thiên Nhi nhức đầu.

      “Già Lam xấu, chỉ có người có lòng dạ đen tối, mới là kẻ xấu xí nhất.”

      Hai người bèn nhìn nhau cười.

      “Già Lam, ta vừa thi triển cổ thuật, cảm giác có rất nhiều nhược điểm, ngươi phải làm sao mới phải?”

      “Sau này, ta với ngươi nghiên cứu chút, chúng ta điều chỉnh thỏa đáng, tin tưởng về sau có chiến đấu, cổ thuật của ngươi càng linh hoạt hơn nhiều.”

      “Tốt quá!”

      Hai người vừa lên đường vừa cười , thừa dịp rời khỏi cánh rừng trong đêm.

      Đoạn đường kế tiếp, coi như thuận lợi, có xuất chuyện cướp giết gì nữa.

      Sở Đại Thiếu nảy sinh hờn dỗi, thèm thêm câu nào với Già Lam, chờ đến ngày thứ ba, rốt cục bốn người cũng đuổi kịp đoàn ngươi kia, theo bọn họ đến học viện Thiên Dực.

      Nhắc tới cũng khéo, khi bốn người đuổi kịp Triệu Nhã Nhi, ả theo phó viện trưởng rời trước.

      Già Lam tạm thời đem món nợ này nhớ kỹ, chuẩn bị vài hôm nữa gặp Triệu Nhã Nhi, tới đó tìm ả tính sổ cũng muộn.

      Hơn nữa tháng sau, trải qua thiên sơn vạn thủy, bọn họ cũng đến hoàng thành.

      Hoàng thành, tên gọi Phượng Thành, nằm ở phía bắc Phượng Lân Quốc, là mảnh đất phồn hoa, đông dân số.

      Lần đầu tiên Già Lam đến tòa thành trì này, đưa mắt nhìn bốn phía, nhiều đường chạy dài ngừng, kênh đào bảo vệ thành, chung quanh là hoa văn đặc thù, bảo vệ thành trì to lớn, lúc nhìn kĩ, hoa văn mơ hồ chính là hình vẽ phượng hoàng.

      Phượng Lân Quốc, Phượng Thành, Phượng gia, phượng hoàng đồ đằng (bức vẽ). . .

      Hết thảy đều thoát khỏi liên quan đến chữ Phượng, có thể thấy được địa vị đặc biệt của Phượng gia ở Phượng Lân Quốc. Phượng Thiên Sách thân là đại công tử Phượng gia, bắt đầu từ lúc chào đời được hưởng thụ đãi ngộ may mắn, là kẻ vừa sinh ra ngậm chìa khóa vàng, từ khắc chào đời, liền bị hàng tỉ vạn người nhìn chằm chằm.

      Mặc kệ là kẻ ngốc hay thiên tài, đều ảnh hưởng đến địa vị của ở Phượng gia, cũng ảnh hưởng địa vị Phượng gia ở Phượng Lân Quốc.

      Nhất là, địa vị Phượng gia vượt xa địa vị hoàng gia, còn địa vị Phượng Thiên Sách, thực tế khác biệt gì với thái tử.

      , chính là thái tử Phượng Lân Quốc!

      Lời này quá chút xíu nào.

      Nàng ngờ mình nhận thái tử Phượng Lân Quốc làm thầy, tâm tình của nàng… khó có thể hình dung.

      “Già Lam, sao ngẩn ra vậy? Mọi người hết rồi.” Tống Thiến Nhi kéo kéo, đem nàng gọi tỉnh: “Các sư huynh , bọn họ về học viện trước, chúng ta là học viên mới nhập học, cho nên tạm thời thể vào học viện. Sáng mai, chúng ta đến học viện báo danh, tham gia khảo hạch nhập học. Chờ thông qua khảo hạch chính thức, chúng ta mới có thể thuận lợi tiến vào học viện, trở thành học viên của học viện.”

      “Còn muốn tiến hành khảo hạch? Phiền toái như vậy?” Già Lam nhíu mày.

      Tống Thiến Nhi cắn cắn môi, ánh mắt buồn bã: “Nghe , khảo hạch nhập học rất nghiêm ngặt, lúc này trong số những học trò được chọn, ít nhất phải sàng lọc hai ba phần, còn dư lại phần ba, mới chính thức tiến vào học viện để học. Linh thuật và kiếm thuật của ta đều kiếm, biết có đấu loại nổi ?”

      “Đừng có xúi quẩy! Dọc đường , ngày nào chúng ta cũng tu luyện, ngươi tiến bộ rất nhiều, nên nhụt chí, phải tin tưởng ta!” Già Lam kéo tay Tống Thiến Nhi vào thành.
      hikari2088fujjko thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      V04: Tiếp theo
      Edit: Cận Ngôn S.J

      Cửa thành bị các nàng bỏ ở phía sau, hai chân dẫm lên đường đá toát ra hơi thở cổ xưa, trong lòng Già Lam dâng lên cảm xúc nồng nàn, hăng hái giơ cao tay, hô lớn: “"Thiến Nhi, tin tưởng ta, chẳng bao lâu nữa, ta khiến tất cả mọi người trong tòa thành này nhớ kĩ tên ta!”

      "Ta là Già Lam, ta tới rồi —— "

      "Ta là Tống Thiến Nhi, ta tới rồi —— "

      "Ha ha ha ha. . ."

      Cửa thành, các nàng bước đường lát gạch dài, cười ràng rỡ, phấn chấn.

      Vui sướng như vậy, ý chí chiến đấu vang dội như vậy.

      Nhiều năm về sau, khi các nàng hồi tưởng lại, nhớ lại tất cả chuyện hôm nay, các nàng rất tự hào với đối phương câu, các nàng làm được rồi, Phượng Thành là nơi các nàng vỗ cánh bay cao!

      đường phố Phượng Thành, thấy phía trước có đám người tụ tập ở xa xa, ngăn chặn con đường.

      xảy ra chuyện gì?”

      “Nghe Phượng gia có người chết, muốn chuẩn bị lễ tang, Phượng tam tiểu thư cho người mua quan tài tốt nhất. Này, ở hai cửa tiệm quan tài lựa chọn đấy.”

      “Tang lễ? Người nào ở Phượng gia chết? Có thể khiến Phượng tam tiểu thư tự mình sai người mua hòm?”

      “Ai biết. Ta có người bà con làm việc ở Phượng gia. Nếu Phượng gia có chuyện gì, ta cho ta biết trước tiên, tới bây giờ ta vẫn chưa nhận được tin tức gì.”

      “Lạ…”

      Nghe mọi người thảo luận, Già Lam kéo Tống Thiến Nhi chen vào đám đông, Phượng gia muốn làm lễ tang, chẳng lẽ tin tức Phượng Thiên Sách rơi xuống núi truyền về Phượng gia? Phượng Thiên Sách chưa về tới Phượng gia ư?

      Chen vào đám đông, Già Lam thấy được cảnh tượng trước mắt.

      Hai cửa tiệm quan tài, vừa vặn mở ở đường đối diện, từng cỗ quan tài được khiêng ra đặt giữa đường, xếp thành mấy hàng, lấy đám đông làm ranh giới, đều tự mưu cầu. Cửa tiệm bày đủ loại quan tài, lần lượt được mang ra, cả con đường đều bị mấy cỗ quan tài này lấp kín chật như nêm cối.

      Đứng ở giữa có nữ năm nam, mắt Già Lam đột nhiên bị gã đàn ông cầm đầu hấp dẫn, đáy mắt xẹt qua kinh diễm.

      Kinh diễm phải vì dung mạo của , mà vì… Chỉ thấy người đàn ông tóc dài gần đầu gối, hơn phân nữa tóc xõa xuống trước mặt , che hơn phân nữa gương mặt , khiến người ta nhìn diện mạo của . lãnh khốc ôm kiếm đứng im tại chỗ, bộ đồ màu đen đơn điệu, giày vải bố thô ráp, trang phục đơn giản mà mộc mạc, cả người mang khí thế xuất sắc, giống như thanh kiếm cổ vạn năm phủ bụi, cắm vào giữa nơi đó, thoáng cái, toàn bộ ánh sáng đường đều tập trung vào mình .

      Khí thế kinh người như vậy, khiến Già Lam liên tưởng đến Bá Hầu Trường Dã.

      Nhưng, người phách lối đến cực điểm, còn người khiêm tốn đến cực điểm.

      Giống như người chờ đợi ở giữa đường phố, người còn lại, liền trở nên cực kì bé, lại khiến người ta thể xem thường.

      là ai vậy?” Già Lam kéo đại người hỏi thăm.

      Người qua đường kia nhìn nàng, thấy cái bớt xấu xí mặt nàng, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Ngay cả mà cũng biết? Ngươi là người từ bên ngoài đến sao? cho ngươi biết, là cận vệ bên cạnh Phượng tam tiểu thư – Phượng Thiên Ca. Tên của do tam tiểu thư đặt cho đó, là người tam tiểu thư tin cậy đấy.”

      ra là hộ vệ của Phượng gia, chỉ là hộ vệ mà có khí thế mạnh mẽ như vậy… Bởi vậy có thể thấy được, nhân tài Phượng gia thiệt là nhiều, đều phải thịnh thượng, phát đạt như vậy.

      Hoàng thánh đúng là vùng đất trù phú, tất cả nhân tài ưu tú đều tụ tập ở nơi này, Già Lam cảm thấy áp lực nhiều hơn.

      “Đem những thứ rác rưởi này cho chúng ta nhìn, rốt cuộc trong mắt các ngươi có tam tiểu thư hả? Có biết là để ai nằm ? Chính là Tiểu Điêu Thử được tiểu thư sủng ái nhất, các ngươi để bụng chút có được hay ?” Trong số người của Phượng gia, ăn mặc trang phục nha hoàn, vừa xoi mói, vừa cao giọng kêu la.

      “Thú cưng của tam tiểu thư bất hạnh qua đời, mấy ngày nay, tam tiểu thư rất đau lòng. Người căn dặn, nhất định phải tìm cho Tiểu Điêu Thử cỗ quan tài tốt, nếu tìm được, vậy phá hủy tiệm của các ngươi!”

      ra là con Điêu Thử chết, còn tưởng tang lễ của Phượng Thiên Sách, vị tam tiểu thư này đúng là biết chơi.

      Già Lam cười , định kéo Tống Thiến Nhi rời , phía cuối đường, đột nhiên có đội ngũ danh dự tới, đội ngũ danh dự hộ tống chiếc xe ngựa hoa lệ, phô trương long trọng, có thể thấy được thân phận của người tới thấp.

      Lúc đội ngũ tới gần, đội ngũ bị ép buộc phải dừng lại, giọng của từ trong xe ngựa truyền ra: “Chuyện gì vậy? Sao lại ngừng?”

      gã thị vệ trước đội ngũ xoay người, khom lưng trả lời: “Nhị công chúa, tiểu nhân dò xét chút.”

      Thị vệ bước lên, liếc sơ tình hình, quay về bẩm báo: “Nhị công chúa, thuộc hạ nhìn thấy hộ vệ Phượng Thiên Ca và nha hoàn Tiểu Thanh của Phượng tam tiểu thư ở bên kia. Bọn họ chọn quan tài trong tiệm quan tài, cả con đường đều bị quan tài lấp kín.”

      Trong xe ngựa truyền ra tiếng hừ lạnh yếu ớt: “Người của Phượng Tam? cần hỏi cũng biết tiểu tiện nhân kia là nhắm vào bổn công chúa, biết hôm nay bổn công chúa phải dâng hương, cố tình kiếm chuyện với bổn công chúa. Ngươi, kêu bọn họ lập tức dọn đường cho bổn công chúa!”

      “Dạ, công chúa!”

      Thị vệ nhận lệnh, đẩy đám người ra, tới trước cửa tiệm quan tài.

      "Phượng Thiên Ca, xe của nhị công chúa giá đáo, các ngươi mau nhường đường.”

      Có trò hay để xem! Già Lam dừng chân, quyết định ở lại tiếp tục xem cuộc vui.

      Phượng Thiên Ca giống như nghe thấy gì hết, vẫn ôm kiếm đứng tại chỗ, nhúc nhích tí nào.

      Nha hoàn Tiểu Thanh bước lên, tùy ý khuấy tóc ở đầu vai, vẻ mặt cao ngạo : “Xin chuyển lời cho nhị công chúa rằng, bảo nàng ta chờ chút . Chờ tiểu thư nhà ta chọn được quan tài thích hợp cho thú cưng, nhường đường cho nhị công chúa qua.”

      “Ngươi cái gì? Nhị công chúa có thân phận ra sao hả? Các ngươi vì thú cưng nho mà bắt nhị công chúa phải chờ? Các ngươi đừng khinh người quá đáng! Rốt cuộc nhị công chúa có thân phận cao quý? Hay là con thú cưng bé kia có thân phận cao quý?” Thị vệ tức giận hỏi.

      “Cái này còn phải sao?” Thanh của Tiểu Thanh cao vút, ngữ điệu khéo léo mà uyển chuyển: “Trong mắt của ta và tiểu thư nhà ta, đương nhiên con thú cưng bé kia tôn quý rồi! Thú cưng kia có thể chọc tiểu thư nhà ta cười, bắt nó nhảy múa nó liền nhảy múa, bắt nó xoay tròn nó liền xoay tròn, tam tiểu thư xem nó như là bảo bối…”

      Tầm mắt Tiểu Thanh vừa chuyển, liếc về phía xe ngựa, lạnh lùng : “Đáng tiếc! biết kẻ nào hèn hạ, vô sỉ, tiện nhân trời đánh thánh đâm, muốn nhìn thú cưng đáng , thông minh của tiểu thư nhà ta, cư nhiên lén lút ở sau lưng hạ độc, hại chết thú cưng . Tội nghiệp cho tiểu thư nhà ta ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, quá đau lòng mà đem thú cưng an tang long trọng, để nó mồ yên mã đẹp, tiểu thư mới ra lệnh cho ta mua quan tài tốt nhất. Ai nha, cẩn thận chặn đường của nhị công chúa, xin lỗi. Nhưng tính tình tiểu thư nhà ta, nhị công chúa cũng biết. Nàng ấy muốn hướng đông, chẳng ai dám hướng tây, mệnh lệnh của tiểu thư, sao ta dám cãi chứ?”

      “Ngươi…” Thị vệ vô cùng tức giận, hận thể xé nát cái miệng thối của tiểu nha đầu này, cái gì tiện nhân trời đánh thánh đâm thấp hèn, vô sỉ, ràng chính là chỉ cây dâu mắng cây hòe, trù ẻo nhị công chúa.

      Phía sau gã, giọng nghiến răng nghiến lợi của nhị công chúa truyền tới: “Chỉ là con thú này nọ chết thôi mà, có cần khiến cho cả thành đều biết tin hay ? Ả có cần bắt toàn bộ dân chúng trong thành cử tang thầm nhớ con thú đo ?”

      Tiểu Thanh vỗ vỗ tay, bỗng nhảy nhót kêu lên: “Nhị công chúa! Ý kiến của ngươi là hay! Dạo này quan hệ của ngươi và tam tiểu thư chắc chắn có tâm linh tương thông, tán thành đề nghị của ngươi.”

      Nàng ta quay đầu, ánh mắt lóe lên hưng phấn, với ông chủ của hai tiệm quan tài: “Các ngươi nghe rồi chứ? Nhị công chúa , thú cưng của tam tiểu thư may qua đời, cả thành cần phải tưởng nhớ! Tất cả quan tài của hai cửa tiệm các ngươi ta đều muốn. Các ngươi đem mấy cái quan tài này…lần lượt sắp thành hàng ngay ngắn từ đầu đường tới cuối đường. Ngày mai, tam tiểu thư tự mình tuần tra đường phố, nếu có nửa điểm khiến nàng ấy hài lòng, coi chừng cái đầu của các ngươi!”

      Lời vừa dứt, trong xe ngựa truyền ra tiếng dậm chân giận dữ.

      Hai chủ tiệm quan tài thầm lau mồ hôi, liếc trộm phía nhị công chúa, nào dám đơn giản đáp ứng.

      Toàn bộ người dân trong hoàng thành đều biết, Phượng gia tam tiểu thư Phượng Thiên Tầm hòa thuận với nhị công chúa, hai người thường xuyên bùng nổ trận chiến ác liệt. Hôm nay, người nào đó tùy tiện đoạt xiêm y của người kia. Ngày mai, người kia cướp thú cưng của người nọ, tại vạ lây đến người qua đường, đem con đường chặn kín.

      Già Lam cảm thấy tiểu nha hoàn này thú vị, có nha hoàn tinh quái như vậy, như vậy chủ nhân nhất định kém. Tam tiểu thư, chẳng phải muội muôi của Phượng Thiên Sách sao? Ha ha.. muội muội cũng rất có phong cách của , đồng dạng là người có tính cách tinh quái!

      “Người đâu, đập phá hết cho ta!” Thanh nổi giận của nhị công chúa từ trong xe vang ra.

      “Dạ, nhị công chúa!”

      Bọn thị vệ đồng loạt xông lên, cuộc chiến hết sức căng thẳng.

      Tiểu Thanh thấy thế, chút hoang mang, chậm rãi lui ra phía sau, đứng ở đằng sau Phượng Thiên Ca, bộ dạng hả hê, cáo mượn oai hùm.

      Bọn thị vệ cùng xông lên phía trước, từng người đều là kiếm sư cấp bốn trở lên, phần phật~ trận gió thổi đến, tạo thành bức tường gió lớn.

      Mọi người vây xem đều lui về phía sau, nhường mặt bằng chiến trường lớn.

      Lúc này, Phượng Thiên Ca bước lên trước bước, thoáng chốc, vô số chân khí dưới chân nổ tung, từng cỗ chân khí giống như lợi kiếm từ người bắn ra, ngưng tụ thành kiếm trận, nhắm ngay bức tường gió. Làn gió tên, điên cuồng gào thét đường lớn, trong nháy mắt thay đổi con đường.

      Giờ khắc này, đột nhiên tường gió run rẩy.

      Bọn thị vệ lúc nãy còn phấn chấn, kiếm khí mạnh mẽ đầy chiến ý như vậy, làm sao bọn họ có thể ngăn cản?

      Phượng Thiên Ca thả kiếm trận ra ngay, mà treo lơ lửng trung, ngừng tăng thêm lực uy hiếp của nó.

      Nó giống như thanh kiếm nguy hiểm treo lơ lửng đầu mọi người, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, khi rơi xuống liền lấy mạng người. Thế nhưng, nó cố tình rơi, mực ở trung, ngừng thách thức tâm lí mọi người, khiến tim bọn thị vệ như muốn vỡ ra.

      Đây cũng là lần đầu tiên Già Lam nhìn thấy kiếm khí kinh khủng như vậy, kiếm khi của giống Bá Hầu Trường Dã, có từ Chiến Vương Kiếm. Kiếm khí của hoàn toàn từ bản thân phát ra, sắc bén như vậy, cao ngạo như vậy!

      chính là kiếm, kiếm chính là !

      nhân vật như vậy, chỉ là hộ vệ của Phượng gia thôi ư?

      Tảng đá trong lòng Già Lam càng lúc càng nặng, nếu tung tích của nàng có liên quan đến Phượng gia, như vậy nàng dựa vào cái gì để đối kháng với Phượng gia? Còn nữa, sao nàng đối mặt với Phượng Thiên Sách?

      Mành xe bị xốc lên, nhị công chúa nhìn khí thế bức người của Phượng Thiên Ca, ánh mắt bối rối nhưng cam lòng, cắn răng suy nghĩ lúc, : “Chúng ta !”

      Bọn thị vệ thở phào, lúc thu hồi kiếm khí mới phát cả người đãm mồ hôi lạnh.

      "Phượng Thiên Tầm, Phượng Thiên Ca, các ngươi hãy chờ đó!” Nhị công chúa hận hận bỏ mành xe xuống, xe ngựa nhanh chóng đổi hướng, nhị công chúa dẹp đường về phủ.

      "Được rồi được rồi, có gì để xem nữa, mọi người giải tán .” Tiểu Thanh thấy xe ngựa của nhị công chúa xa, vỗ vỗ tay, bắt đầu dọn dẹp trường.

      "Tiểu Thanh nương, vậy những cái quan tài này làm sao bây giờ? Các ngươi có muốn mua hay ?” Hai ông chủ tiệm quan tài vì chuyện kinh doanh, nhiều năm cạnh tranh với nhau, lần đầu tiên có chung suy nghĩ.

      “Tiểu Điêu Thử của tam tiểu thư rất khỏe, lấy quan tài làm chi? Lẽ nào…các ngươi nguyền rủa Tiểu Điêu Thử của tiểu thư mau chết?” Đột nhiên, Tiểu Thanh trừng hai ông chủ, làm cả hai sợ đến mức lắc đầu nguầy nguậy, bọn họ đâu có dám chọc tam tiểu thư, đây phải là tự tìm đường chết sao?

      tốt, chúng ta cũng dẹp đường về phủ thôi, tam tiểu thư chờ.” xong, nàng ta mang nhóm người làm Phượng gia nghênh ngang rời .

      Phượng Thiên Ca ngay, đứng lại hồi lâu, cũng biết qua bao lâu, cúi đầu thở dài, lắc đầu, lúc này mới cất bước rời , theo sau nhóm Tiểu Thanh.

      trò cười kết thúc, cuối cùng mọi chuyện cũng trở lại bình thường.

      “Vị tam tiểu thư này với đại cả của nàng ta đúng là thua kém bao xa, đều là hạng người nham hiểm, sắp đặt ván cờ, cũng là nhắm vào nhị công chúa kia, ha ha.” Già Lam hứng thú ra, đột nhiên nảy sinh hứng thú nồng đậm với muội muội Phượng Thiên Sách, Phượng tam tiểu thư này.

      “Già Lam, chúng ta mau tìm khách sạn, đêm nay cần nghỉ sớm, sáng mai mới có tinh thần báo danh, tham gia khảo hạch nhập học.” Tống Thiến Nhi kéo Già Lam đường lớn.

      Hai người nhanh chóng tìm khách sạn, ở đêm, sáng sớm hôm sau, tinh thần sảng khoái, cùng về học viện Thiên Dực.
      hikari2088fujjko thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      V05: Ngươi chính là nàng dâu của Phương Thiếu?

      Edit: Cận Ngôn S.J

      Học Viện Thiên Dực, kiến trúc đồ sộ như thần miếu, núi non trùng điệp, kéo dài hơn mười dặm, đúng là nhìn thấy điểm dừng.

      Phía trước là cái sân rộng lớn, được xây bằng đá cẩm thạch bóng loáng, trắng nõn, có thể chứa đủ hơn vạn người.

      quảng trường tụ tập rất nhiều người, mỗi người trẻ tuổi đeo hành lí lưng, xếp thành hàng, tụm năm tụm ba thầm với nhau, có lẽ bọn họ cũng là học sinh tới tham gia khảo hạch?

      Già Lam và Tống Thiến Nhi xuyên qua đám đông, chen lấn về phía trước, tới cửa chính học viện Thiên Dực.

      Cẩn thận nghe ngóng, mới biết mọi người xếp hàng ở đây là vì báo danh tham gia khảo hạch, phải xếp hàng từ sân ngoài sân rộng, cứ xếp hàng như vậy, e là trời tối cũng chưa chắc xếp xong.

      “Già Lam, chúng ta làm sao bây giờ? Nhìn cái hàng ngũ này… biết xếp đến chừng nào mới xong.” Tống Thiến Nhi nhìn cái hàng dài ơi là dài, nhịn được phát sầu.

      Già Lam cũng nhíu mày, rầu rĩ.

      Lúc này, bên cạnh có người : “Nếu các ngươi muốn xếp hàng, chậc, vậy thấy cái cửa ở đằng trước ? Các ngươi có thể trực tiếp vào trong đó.”

      Lời người này vừa dứt, những người chung quanh cười khe khẽ.

      Già Lam liếc mắt nhìn về hướng đó, chỉ thấy trước cửa treo bảng hiệu bắt mắt, bên viết: Hội trường khảo hạch học sinh ưu tú.

      “Già Lam, ta nghe học viện Thiên Dực được phân thành nhiều đẳng cấp, trong đó học sinh có cấp bậc thấp nhất, chính là học sinh ngoại viện xếp hàng ở đây, cao hơn chút là học sinh nội viện, học sinh nội viện mới là học sinh ưu tú. Bên kia là hội trường khảo hạch học sinh ưu tú, làm sao chúng ta có thể vào? Bọn họ ràng muốn hãm hại chúng ta! khi vượt qua khảo hạch của học sinh ưu tú, chúng ta lập tức bị đào thải, bao giờ có cơ hội bước vào học viện Thiên Dực nữa.” Tống Thiến Nhi nhíu mày, kề sát tai Già Lam, giọng .

      Già Lam suy nghĩ trong chốc lát, quay đầu hỏi học sinh ở quanh đó: “Như thế nào mới trở thành học sinh ưu tú?”

      Có người : “Muốn trở thành học sinh ưu tú, kiếm thuật và linh thuật phải từ cấp bốn trở lên, nếu thể vượt qua khảo hạch học sinh ưu tú.

      “Vậy khảo hạch như thế nào?” Già Lam lại hỏi.

      “Nghe , người phụ trách khảo hạch học sinh ưu tú là trưởng lão Biệt Xuất Nhất Cách, hễ là học sinh khảo hạch có thể tiếp được ba chiêu của ông. Mặc kệ người này có thiên phú ra sao, đều được tính là qua cửa, chính thức trúng cử trở thành học sinh ưu tú. Nhưng…vị trưởng lão kia là thiên tài linh kiếm song tu, nghe linh thuật và kiếm thuật của ông đều đạt cấp tám, muốn tiếp được ba chiêu của cao thủ như vậy, dễ vậy sao?”

      “Càng nghiêm khắc chính là, nếu như khảo hạch học sinh ưu tú thất bại, lập tức bị đào thải, ngay cả tư cách khảo hạch để trở thành học sinh ngoại viện cũng bị hủy bỏ. Ta thấy dù chúng ta ngoan ngoan đứng ở đây chờ, nhưng ngay cả cơ hội cuối cùng cũng có.”

      Bốn phía đồng loạt gật đầu đáp ứng, bọn họ chính là nhìn , biết mình có năng lực vượt qua khảo hạch, cho nên mới đứng ở đây xếp hàng chờ đợi, nếu ai mà muốn thử chút, biết đâu gặp vận may, bọn họ liền thăng cấp trở thành học sinh ưu tú sao?

      Nên biết là học sinh ngoại viện và học ưu ưu tú là hai đẳng cấp, đãi ngộ rất khác biệt nha.

      “Kiếm thuật kiêm linh thuật cấp tám…”

      Già Lam gật đầu, trong lòng hiểu , nàng khẽ nhếch môi, kéo Tống Thiến Nhi hướng về cửa .

      Mới đầu, Tống Thiến Nhi sửng sốt, chờ khi hiểu được ý đồ của Già Lam, cái miệng của nàng ta há thành chữ O, lo lắng muốn tránh thoát khỏi tay Già Lam: “Già Lam! Ta được đâu! Kiếm thuật và linh thuật của ta chưa vượt qua cấp bốn, ta thể trở thành học sinh ưu tú được, ta vẫn ngoan ngoãn xếp hàng ở bên ngoài còn hơn. Bắt đầu từ thấp nhất, làm học sinh ngoại viện từ từ lên. Linh thuật của ngươi hơn cấp bốn, có tư cách gia nhập vào học sinh ưu tú, ngươi cứ mình .”

      Già Lam ngừng lại, đặt hai tay lên vai Tống Thiến Nhi, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng ta: “Ngươi nhìn ta, với ta lần ‘Tống Thiến Nhi ta nhất định trở thành học sinh ưu tú của học viện Thiên Dực.’”

      Tống Thiến Nhi bị nàng làm ngây ngốc, lặp lại lời nàng: “Tống Thiến Nhi ta nhất định có thể trở thành…”

      được nửa, Tống Thiến Nhi hoàn hồi, vội lắc đầu: “Ta được! Ta khẳng định được! Ngươi mình !”

      xong, Tống Thiến Nhi dùng sức giãy dụa, muốn tránh thoát.

      Già Lam thở dài: “Được, ta ép ngươi.”

      Tống Thiến Nhi thở phào, cười , cuối cùng cũng được thả lỏng.

      Ai ngờ, Già Lam vác nàng ta lên, cõng nàng ta về phía cửa .

      Tống Thiến Nhi hoảng hốt: “Mau thả ta xuống! Già Lam, cầu xin ngươi đó, ta khẳng định được!”

      “Ta ngươi được, ngươi nhất định được! Tại sao ngươi tin tưởng ta? Ta là bạn của ngươi, ta có thể hại ngươi ư?” Già Lam rất là nghẹn uất với Tống Thiến Nhi, dọc đường đến học viện cổ thuật của nàng ta được cải thiện, bộc lộ tài năng bước đầu. Ngay cả nàng cũng dám coi thường, cố tình con nha đầu ngốc Tống Thiến Nhi này lại tự coi thường mình, luôn mang bộ dạng yếu đuối, cam chịu, khiến nàng bất đắc dĩ.

      Hết cách rồi, vì tương lai của các nàng, nàng chỉ có thể khiêng nàng ta .

      Thấy hai người vào cửa , học sinh ở chung quanh liền nghị luận.

      “Nhìn kìa, lại có người tham gia khảo hạch học sinh ưu tú.”

      ngờ hai người xấu xí kia cũng dám tham gia, chỉ bằng các nàng mà muốn trở thành học sinh ưu tú? Đúng là nằm mơ!”

      Mọi người đều mang vẻ mặt cười nhạo, bản thân bọn họ có tự tin tham gia khảo hạch, đương nhiên ưa nhìn người khác tham gia khảo hạch, từng luồng ghen tỵ dâng trào, chờ mong nhìn dáng vẻ ão não của hai người bước ra.

      Già Lam và Tống Thiến Nhi vừa mới vào cửa , bị chặn lại.

      người đàn ông trẻ tuổi cau mày, đánh giá Già Lam và Tống Thiến Nhi, vẻ mặt nghiêm túc, chút cảm tình.

      “Nơi này là thánh địa khảo hạch học sinh ưu tú, các ngươi muốn cãi nhau hay gì đó, mau chóng xuống cho ta.” ta vui .

      Tống Thiến Nhi lè lưỡi, nhanh nhẹn nhảy khỏi lưng Già Lam, mặt Già Lam chút biểu cảm, đánh giá bốn phía.

      Cách đó xa, có rất nhiều học sinh tụ tập, có lẽ là học sinh chờ tham gia khảo hạch. Người ở bên trong rất ít, đại khái chỉ có mười mấy người, so với hàng dài hơn ngàn người ở bên ngoài sân rộng, nhân khí rất thấp.

      “Hai người các ngươi cũng tới tham gia khảo hạch học sinh ưu tú?” Người nọ tà nghễ đánh giá hai người, giống như muốn nhìn thấu thực lực của hai nàng.

      Khi ánh mắt ta lướt qua Già Lam, hơi gật đầu cái. Lúc nhìn Tống Thiến Nhi, chân mày ta cau lại rệt: “Dựa vào thực lực của ngươi, căn bản có tư cách tham gia khảo hạch học sinh ưu tú, ngươi nên qua bên kia xếp hàng , tránh cho bị thất bại, cuối cùng ngay cả tư cách làm học sinh ngoại viện cũng được.”

      Tống Thiến Nhi vốn có tự tin với thực lực của mình, bây giờ nghe người nọ , nàng ta càng thêm tự ti, kéo kéo góc áo của Già Lam, yếu ớt : “Già Lam, tar a ngoài xếp hàng, mình ngươi vào đó khảo hạch là được rồi, cần kéo ta để ngươi bị liên lụy.”

      Già Lam chưa kịp , người đàn ông kia lên tiếng: “Bạn của ngươi sai, hôm nay khảo hạch đấu đôi, nếu người thất bại cả hai đều bị loại. Ngươi nên suy nghĩ cho kĩ, đừng hành động theo tình cảm, vứt bỏ tư cách của mình. Thựa lực tại của ngươi vừa vặn phù hợp với tư cách học sinh ưu tú, ta khuyên ngươi nên tìm người có thực lực ngang bằng mà hợp tác, biết đâu phần thắng lớn hơn.”

      Tống Thiến Nhi nặng nề gật đầu, rất tán thành lời đệ nghị này. Nhưng Già Lam nghĩ như vậy, đâu cặp ư? Vậy phần thắng càng lớn, ánh mắt nàng sáng lên, vẻ mặt rạng rỡ.

      Nàng nắm tay Tống Thiến Nhi: “Chúng ta , phải cùng tiến cùng lui. Cùng nhau xông xáo đạt thành tựu ở Phượng Thành này. tại, chỉ mới bắt đầu, ngươi nghĩ muốn vứt bỏ ta, mình chạy trốn sao?”

      “Đương nhiên phải, ta chỉ muốn làm liên lụy ngươi thôi.” Tống Thiến Nhi rầu rĩ .

      “Ngươi ràng muốn vứt bỏ ta! Ngươi nhìn người ở nơi này , mỗi người đều cao quý, người có thân phận thấp hèn lại xấu xí như ta, có người muốn hợp tác với ta ư? Đến khi đó, ta thân mình tham gia khảo hạch? Ngươi muốn nhìn ta độc tham gia khảo hạch?” Già Lam bĩu môi, vô sỉ giả vờ đáng thương.

      Tống Thiến Nhi sửng sốt, mắt quét vòng, đám học sinh này đều mặc cẩm y ngọc phục, vừa nhìn liền biết là học sinh nhà giàu.

      Nàng liên tưởng đến tình cảnh của Già Lam ở thành Lạc Xuyên, dường như ngoại trừ nàng ta, có ai nguyện ý làm bạn với nàng. Nếu mình cứ như vậy, chẳng phải là vứt bỏ nàng ấy sao? Để nàng ấy thân mình rơi vào tình cảnh đó sao?

      Nghĩ tới chỗ này, nàng mừng rỡ, máu trong người sôi sục, kiên định : “Được! Ta giúp ngươi! Chúng ta cùng nhau khảo hạch, cho dù đánh đến chết, ta cũng phải giúp ngươi thuận lợi vượt qua khảo hạch.”

      Già Lam thầm nghẹn cười, nhìn vẻ mặt nghiêm túc, hùng hồn liều chết của tiểu nha đầu kia, suýt chút nữa nhịn được cười phì. Các nàng chỉ tham gia khảo hạch học sinh ưu tú thôi mà, cung phải chịu chết, khẩn trương cái gì chứ. Nhưng nàng ra , thay vì để nàng ta có lòng tin với chính mình, cho nàng ta tí áp lực, tiềm năng của nàng ta được kích thích ra.

      Nàng đưa tay vỗ vỗ vai Tống Thiến Nhi, cũng dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng ta: “Thiến Nhi, như vậy ngươi phải dùng hết sức để ứng phó, có thể trở thành học sinh ưu tú hay đều nhờ vào ngươi.”

      Tống Thiến Nhi bị nàng thổi phồng như thế, nàng ta cảm thấy trách nhiệm của mình rất nặng, choáng váng gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta nhất định dốc hết sức!”

      Người đàn ông thủ vệ lắc đầu tiếc thay cho hai người, tâm tư của người trẻ tuổi chính là quá xúc động. Đáng tiếc, hạt giống tốt bị đào thải.

      “Các ngươi quyết định tham gia khảo hạch, vậy mau thôi, ta chúc các ngươi may mắn.” ta . (S.J: này cũng dễ thương nhỉ)

      “Cám ơn!” Già Lam cười với ta, đôi mắt trong suốt long lanh nổi bật gương mặt xấu xí, chiết xạ ra tia sáng chói mắt làm người đàn ông kia lung lay trong nháy mắt. ta chỉ ngơ ngác trong thoáng chốc, biết là bị dung mạo xấu xí của nàng hù dọa, hay là bị ánh mắt kia làm kinh diễm.

      Nhìn hai rời xa, ta lắc đầu thở dài: “Chắc là ta nhìn là.” Khó hiểu! Đột nhiên ta sinh ra lòng tin với hai người, có lẽ là, chừng có kỳ tích xuất !

      Già Lam và Tống Thiến Nhi nhanh chóng đến chỗ ghi danh khảo hạch học sinh ưu tú.

      “Tên, tuổi.” Người phụ trách khảo hạch hỏi.

      "Già Lam, mười sáu tuổi."

      "Tống Thiến Nhi, cũng mười sáu tuổi."

      Chờ hai người báo danh xong, xung quanh có rất nhiều ánh mắt kì quái. Rất nhanh, tiếng nghị luận nho liền truyền ra.

      “Mới mười sáu tuổi, lại tới tham gia khảo hạch học sinh ưu tú, hai người này có phần biết tốt xấu, lẽ nào bọn họ biết muốn tham gia khảo hạch học sinh ưu tú phải có linh thuật và kiếm thuật cấp bốn trở lên sao?”

      “Ta thấy các nàng nhất định là hai con Lăng Đầu Thanh*, còn chưa hiểu tình huống tới tham gia khảo hạch?”

      (*): Lăng Đầu Thanh, là từ chúng ta thường dùng trong đời sống, về người nào đó làm việc có đầu óc…

      “Vậy cũng chưa chắc, chừng các nàng cũng giống như Phượng Thiếu, có bối cảnh đặc biệt. Trong học viện có người bảo bọc, tùy tiện tham gia cái khảo hạch cũng có thể trở thành học sinh ưu tú.”

      “Các nàng? Các nàng sao có thể giống Phượng Thiếu được? Ngươi nhìn xiêm y của bọn họ , rất mộc mạc, chỗ nào giống người có bối cảnh?”

      Già Lam và Tống Thiến Nhi nhìn nhau, quần áo người các nàng đúng là trang phục học sinh nghèo.

      Lẽ ra, Tống Thiến Nhi là con của phú thương (thương gia giàu có), hoàn toàn có khả năng mua cẩm y ngọc phục, nóng nảy. Nhưng cố tình nàng ta lại là người khiêm tốn, sợ bị người khác chú ý, cách ăn mặc của nàng ta rất khiêm tốn, ước gì có ai chú ý nàng ta, giảm bớt tồn tại của nàng. Từ lúc chơi chung với Già Lam, nên nàng ta bắt đầu ăn mặc theo phong cách Già Lam, cho nên quần áo của hai người đều bình thường. Cho nên, vừa nhìn liền phát ra khác biệt với những học sinh nhà giàu.

      Người phu trách khảo hạch cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hai người, cau mày: “Các ngươi xác định mình biết quy tắc của khảo hạch học sinh ưu tú chứ?”

      ta bóng gió, ta tin các nàng có tư cách tham gia khảo hạch học sinh ưu tú, bởi vì tuổi tác hai người bọn họ nhất trong số những thí sinh tham gia khảo hạch ở đây. Mười sáu tuổi làm sao có thể là linh sư và kiếm sư cấp bốn?

      Lúc này, trong đám người ở đây có người : “Mười sáu tuổi sao? Nàng ấy là người phụ nữ mà Phượng Thiếu nhìn trúng, cần gì phải khảo hạch? cho cùng, thực lực có mạnh nữa cũng bằng câu tùy tiện của Phượng Thiếu.”

      Sau khi người này xong, chung quanh liền ồ lên, ánh mắt của quần chúng nhìn Già Lam càng kì quái, có châm chọc, có cười nhạo, nhiều hơn là xem thường…

      “Phượng Thiếu đúng là tên ngu ngốc nổi danh trong hoàng thành của chúng ta, cực phẩm hoàng đường, tiếng tăm vang xa. ngờ mắt nhìn người của cũng hoang đường như vậy, xấu như vậy, đưa cho ta, ta cũng muốn.” “

      Đưa? Dù có cho bạc ta cũng nhận.”

      “Ha ha, đúng là Phượng Thiếu có khẩu vị nặng.”

      “Hoàng đường xứng với xấu, tuyệt phối!”

      “Thế nhưng Phượng Thiếu có chỗ chống lưng đó, các ngươi cẩn thận chút. Lỡ như nàng ấy mất hứng, ngươi gặp xui xẻo.”

      "Ha ha ha. . ." Mọi người cười vang.

      “Già Lam…sao bọn họ biết?” Tống Thiến Nhi hơi sốc khẽ giật ống tay áo Già Lam, lo lắng .

      Mặt Già Lam hề biến đổi, ánh mắt lạnh xuống, vừa rồi nhiều người, nàng để ý được là người nào , nhưng nàng có thể khẳng định, người biết chuyện chính là đám học sinh đến từ thành Lạc Xuyên. cách khác, tin tức này chắc chắn là từ mồm bọn họ tung ra.

      Nhưng, ở đây đều là học sinh mới, sao bọn họ biết chuyện này? Rất ràng, nhất định là bị người khác xui khiến.

      Già Lam liền nghĩ tới Triệu Nhã Nhi, chỉ có ả mới là kẻ đáng nghi nhất, muốn đưa nàng vào chỗ chết nhất. Nhưng, mặc dù nàng và Triệu gia có đụng chạm, người Triệu gia từng phái người ám sát nàng, nhưng giữa nàng và Triệu Nhã Nhi chưa từng đụng chạm lợi ích của nhau. Vì sao ả trăm phương ngàn kế muốn hãm hại nàng? chỉ vì chị em Triệu gia báo thù ư?

      Trong lúc nàng suy tư, có người từ phòng khảo hạch ra, Già Lam ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải tầm mắt của hai người nọ.

      "Sở Viêm Chiêu, Mục Tư Viễn?" ngờ là bọn họ.

      Sở Viêm Chiêu và Mục Tư Viễn cũng nhìn thấy nhóm Già Lam, Mục Tư Viễn cười hớn hở tới, hướng hai người chào hỏi: “Các ngươi đoán xem, bọn ta có qua khảo hạch ?”

      môi vẫn là nụ cười như có như , người ta cần gì phải đoán, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết kết quả.

      "Chúc mừng." Già Lam nhàn nhạt .

      Biểu của Tống Thiến Nhi rất kích động: “Các ngươi vượt qua khảo hạch nhanh như vậy ư? vậy, từ giờ các ngươi trở thành học sinh ưu tú của học viện Thiên Dực? tốt quá! Các ngươi giỏi quá!”

      Mục Tư Viễn được khen ngợi, càng thêm đắc ý: “ có gì, khảo hạch rất đơn giản, bọn ta vừa vào lâu liền vượt qua khảo hạch.”

      Phía sau hai người bọn họ, có vài học sinh mặt mày ủ đột ra, nghe lời , sắc mặt bọn người đó tái xanh, rất có xúc động muốn đập .

      Khảo hạch đơn giản? Ông nội ngươi đơn giản ấy!

      Nếu đơn giản, bọn họ đến nông nỗi bị đào thải.

      lợi hại!” Tống Thiến Nhi hết sức sùng bái, khiến lòng tự tin của Mục Tư Viễn càng tăng vọt.

      Sở Chiêu Viêm nhàn nhạt lướt qua Già Lam, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tựa như người xa lạ, với Mục Tư Viễn: “.”

      “Nhanh thế?” Mục Tư Viễn còn chưa hưởng thụ xong cảm giác được người ta sùng bái: “Hay là chờ chút , chờ các nàng ấy khảo hạch xong, chúng ta cũng muộn.”

      Sở Viêm Chiêu có lên tiếng, cũng có ly khai, cuối cùng im lặng chấp nhận.

      Lại thêm người từ trong phòng khảo hạch ra, hai tay ông trống trơn, vóc người khôi ngô, tuổi chừng bốn mươi, ánh mắt lướt qua trường, ông xoa hai tay, : “Học sinh tham gia khảo hạch học sinh ưu tú đợt này, tư chất được tốt, mới đánh có mấy quyền, cả đám liền lăn lộn đất, có sức… Tiếp theo là tới ai?”

      Mấy học sinh bị đào thải, thấy bộ dạng này của ông, cả đám đều rụt cổ, sắc mặt càng xanh mét, vừa rồi bọn họ mới bị ông đập trận đấy.

      “Thưa Ngụy trưởng lão, tiếp theo tới lượt…”

      đợi người phụ trách xong, ánh mắt sắc bén của Ngụy trưởng lão rơi người Già Lam, thình lình ói ra câu: “Ngươi là nàng dâu của Phượng Thiếu đó sao? Ha ha ha, ngưỡng mộ lâu ~ ngưỡng mộ lâu… Quả nhiên… quả nhiên dáng dấp giống người thường!”
      hikari2088fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :