1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sư phụ vô lương, ma nữ phúc hắc - Bắc Đằng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỷ Tuyết

      Kỷ Tuyết Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      26
      lâu ngày mò trở lại đọc tiếp ~ :yoyo63:

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54: Tiểu thư Hoa gia

      Edit: Tịch Ngữ

      Phượng Thiên Sách vừa phe phẩy cây quạt, vừa lắc đầu: “Nhị đệ quá lỗ mãng, còn chưa biết tình huống ra sao vội chạy qua, chừng nào nó mới học được bản lĩnh thong dong bình tĩnh như đại ca này chứ?”

      Già Lam nhịn được móc : “Giống như ngươi? Cả ngày chậm rì rì, nhanh chậm, chờ ngươi đến, người cũng chết hết rồi, cưu người cái gì?”

      “Ý của Tiểu Lam Lam là cứu?” hỏi ngược lại.

      Già Lam chần chừ, cũng phải, chưa biết tình huống cụ thể, làm sao nàng biết có nên cứu hay ? Nếu như là cái bẫy sao? Cảm thấy Phượng Thiên Dục hình như hơi lỗ mãng, có thể Phượng Thiên Sách đúng.

      TRong lòng tán thành, ngoài miệng lại đồng ý: “Ta biết bọn họ, lại có giao tình gì hết, xem tâm tình của ta mới quyết đinh được.”

      Phượng Thiên Sách cười mê người: “Tiểu Lam Lam hổ là tri kỉ của ta, ta cũng nghĩ như vậy.” cười rất xán lạn, giống như nàng có suy nghĩ như của là chuyện rất vinh quang.

      Già Lam quan sát , càng nhìn càng phát giống như là mê cung, khiến người ta khó hiểu.

      bao lâu, đường núi vừa chuyển, cảnh sắc mở rộng trước mắt, kèm theo tiếng rống điếc tai, bọn họ đưa mắt nhìn, liền bị cảnh tượng trước mặt hù giật mình.

      Bọn họ nhìn thấy gì? Bọn họ nhìn thấy lỗ hổng mặt đất sườn núi có con quái vật lớn, thân hình khổng lồ, so với con voi kém bao nhiêu, thân thể màu xanh sẫm, đầu và lưng có lốm đốm màu xanh nhạt tô điểm, toàn thân có bộ vảy cứng dày cộm nặng nề, mới nhìn còn tưởng là con rắn mối to, nhưng lại có tốc độ nhạy bén như con chuột.

      “Là Thử Tích.” Mộc Tây Lâm hiếm khi chủ động chuyện, mở miệng gọi tên con quái vật có hình thù kì quặc kia.

      “Thử Tích là cái gì?” Lần đầu tiên Già Lam nhìn thấy co quái vật có hình thù kì quái và hung dữ như vậy. Trong lòng liền ngứa ngáy, phải là sợ hãi, mà là con quái vật này có bộ dạng khiến nàng mắc ói quá.

      “Thông thường mà , thú dữ có thể chia làm chín cấp, cấp chín gọi là thần thú. Con Thử Tíc này, nó có tốc độ của loài chuột và độc của loài rắn mối, nó biết phun nọc độc, là thú dữ cấp 4.” Mộc Tây Lâm dùng giọng điệu chuyên nghiệp giải thích.

      “Phun nọc độc?” Già Lam hơi kinh hãi.

      “Con thú dữ cấp 4 này tuy cao lắm, nhưng nó biết phun nọc độc, làm cho người bao vây tấn công nó dám đến gần nó, nhất là bộ vảy cứng như kim thép, lực phòng ngự rất mạnh, cho nên dù bị bốn người bao vây tấn công, nó vẫn có lợi thế.”

      Tầm nhìn của Già Lam dời qua phía đánh nhau, bốn cao thủ bao vây Thử Tích, ngoại trừ Phượng Thiên Dục, Hoàng Bộ Kỳ và Uất Trì Vinh, còn có mặc đồ đỏ, này là ai? Già Lam cảm thấy tò mò về kia.

      Thoáng thấy mặc bộ trang phục đỏ rực như lửa, cả người phảng phất như đứng giữa đoàn lửa, cổ áo thẳng đứng, xung quanh khảm những đường nét hoa văn của hoa tử vi, hai cánh tay áo tạo theo hình dáng hoa loa kèn, nở rộ từ khuỷa tay xuống phía dưới. Làn váy phía trước rất ngắn, đầu gối lộ ra bên ngoài, hé ra đôi chân mảnh mai khó có thể buông lời chê bai, làn váy phía sau dài chấm đất, toàn bộ trang phục được thiết kế rất độc đáo.

      Ngoại trừ quần áo đặc biệt, tướng mạo cũng được xem là đáng , mày liễu, mắt sáng, múi thẳng, cái miệng đào nhắn… Vừa nhìn liền biết là dịu dàng thùy mị như tiên nữ, cả người tràn đầy sức hấp dẫn, nhưng nàng ta vừa mở miệng, mọi ấn tượng đều tan vỡ.

      “Hoàng Bộ Kỳ, ngươi là tên lừa đảo! Chính ngươi bảo vệ ta, tại sao hả?” chỉ vào con quái vật lớn, giọng điệu khiển trách.

      Hoàng Bộ Lỳ vừa chiến đấu với Thử Tích, vừa thầm kêu khổ, làm sao biết được đoạn đường này đen đủi như thế, vô duyên vô cớ đụng phải con Thử Tích ghê tởm. Cũng phải có cách đánh bại nó, mà là do con Thử Tích này độc quá đáng sợ, chỉ cần dính tí vào người, thân thể liền mọc mủ, dám tấn công tùy tiện.

      và Uất Trì Vinh cố gắng giúp đỡ Hoa tiểu thư tìm tung tích của cha mẹ nàng ta, vì giành được lòng tin của nàng, mới thề son sắt bảo vệ nàng ta, nhất định cứu được cha mẹ nàng ta. Nào ngờ, mới nửa đường liền gặp rắc rối, ngăn đường tới của bọn họ.

      Uất Trì Vinh nhịn được giải thích giúp tam hoàng tử: “Hoa tiểu thư, ngươi lời này có phải hợp tình hợp lí , hai người bọn ta ở đây liều chết bảo vệ ngươi, ngươi còn đứng đó mát…”

      Hoa đại tiểu thư Hoa Ti Lung chả thèm quan tâm, nàng ta lùi sang bên, cách xa Thử Tích, chống nạnh: “ có bản lĩnh đừng có mà huênh hoang, bản tiểu thư mới cần các ngươi giúp ta tìm cha mẹ, mặc dù Hoa gia của ta thể so với đại gia tộc nhưng cũng có ít cao thủ. Nếu như ta dạ cả tin nghe lời các ngươi, làm sao ta lại thân mình theo các ngươi vào ngọn núi này?”

      “Ta cho các ngươi biết, người muốn trở thành con rể của Hoa gia, giúp ta cứu cha mẹ ta rất là nhiều. Các ngươi cho rằng ta
      Sư phụ c54



      “Các ngươi cho rằng ta biết mục đích các ngươi cưới ta là vì tài sản của Hoa gia ư? Các ngươi làm gì có lòng tốt muốn vô điều kiện chịu giúp ta cứu cha mẹ chứ! Đồ điên mới tin! Nếu muốn ôm của cải, phải có năng lực tài giỏi, có năng lực, sớm cút xa, đỡ mất mặt!”



      Vị Hoa tiểu thư này những có tính cách mạnh mẽ, lời cũng ác độc tráo trở kém.



      Lí do thoái thoát này, chọc Hoàng Bộ Kỳ giận đến tay cầm kiếm cũng run rẫy. Nếu phải coi trọng đan dược, địa vị và tài sản của Hoa gia, cái loại tiểu thư kiêu căng được nuông chiều từ bé này, chả thèm liếc cái.



      cố nén tức giận, nhiều, tiếp tục chiến đấu với Thử Tích.



      Uất Trì Vinh và Hoàng Bộ Kỳ đều có chút chống cự nổi, Uất Trì Vình muốn gì đó, Hoàng Bộ Kỳ liền trừng mắt nhìn qua, ngăn cản, nhưng ngăn cản Phượng Thiên Dục. (TN: PTD ngốc, coi HBAK là bạn, lại coi là cái đệm lót lưng :v)



      “Ngươi cái đồ đàn bà biết điều, muốn sống cút sang bên cho ta! Nếu còn nhiều chuyện, cần Thử Tích ra tay, tự ta giết chết ngươi!” Phượng Thiên Dục lạnh lùng .



      “Ngươi...”



      Bị Phượng Thiên Dục hung hăng trừng mắt, mặc dù trong lòng Hoa Ti Lung phục, nhưng vẫn ngoan ngoãn câm mồm. Vội vàng nhảy sang bên, nàng ta muốn giữ mạng cứu cha mẹ, thể chết trong tay người khác được.



      “Nhị đệ, cuối cùng ngươi cũng giống thằng đàn ông rồi, đại ca tự hào vì ngươi.”



      Phượng Thiên Sách đỏm dáng phe phẩy quạt, tặng Phượng Thiên Dục lời khen, lời khen này tựa như sấm nổ khiến đầu óc Phượng Thiên Dục choáng váng.



      Đại ca, ngươi tha cho ta! Bây giờ phải thời gian để ngươi chọc cười đâu, thấy ta chiến đấu với con quái vật sao?



      Phượng Thiên Dục thầm trong bụng, cố gắng quên tồn tại của đại ca mình.



      Hoa Ti Lung nhanh chóng chú ý đến đám người Già Lam và Phượng Thiên Sách, ánh mắt nàng ta sáng lên, hướng về phía bọn họ hô to: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau tới giúp bọn họ đánh quái vật, ai giết được nó, ta tặng người đó đống đan dược, Hoa Ti Lung ta từ xưa tới nay là giữ lời, tuyệt đối lừa gạt các ngươi.” Nàng ta hào sảng vỗ ngực đảm bảo.



      Cái gì gọi là thục nữ biến hình thành hào phóng, cuối cùng Già Lam được mở rộng tầm nhìn rồi. Nhưng, , nàng đối với nàng ta cũng có thiện cảm, có lẽ nhìn thấy phái nữ ở thế giới này quá ít. Ngoại trừ, hai chị em ác độc của Triệu gia, người nàng có ấn tượng tốt chỉ có Tống Thiến Nhi.



      Hoa tiểu thư này có lời và việc làm rất khác người, nhưng có mất tính cách . cần nghĩ cũng biết, tam hoàng tử và Uất Trì Vinh tiếp cận nàng ta là có mục đích, nàng ta hiểu quan hệ thiệt và lợi trong đó, nhưng vì cứu cha mẹ, nàng ta vẫn mạo hiểm lựa chọn tin tưởng bọn họ.



      Thấy bốn người bọn Già Lâm có ý muốn ra tay giúp đỡ, Hoa Ti Lung liền reo lên: “Sao ra tay? Chê ta trả công ít hả?”



      Mộc Tây Dao liếc nàng cái, vươn lan hoa chỉ ra: “Ai ~ ngươi làm ghê tởm ai đó? Ngươi cho là Hoa gia của ngươi giỏi lắm sao, chỉ là biết luyện đan dược thôi mà. Ta đau bệnh, lấy đan dược của Hoa gia các ngươi làm cái gì? lẽ ăn nó thay thế cơm?”



      Hoa Ti Lung cam lòng yếu thế, trừng mắt nhìn : “Cái tên nhân , bán nam bán nữ, ngươi muốn ăn, ta mới cho ngươi! Nè, ngươi... Phải, chính là ngươi! Ngươi có muốn trở nên xinh đẹp ? Hoa gia nhà ta có thuốc dưỡng nhan rất đặc biệt, nếu ngươi xấu xí, sau khi ăn vào xin đẹp như ta. Nếu ngươi muốn thuốc này, ngươi chỉ cần giết con quái vật gớm ghiếc kia , khi trở về ta nhất định cho ngươi thuốc đó.”



      Bỗng nhiên, nàng ta quay đầu chuyển mục tiêu sang Già Lam, có hứng thú với nàng. Cái này trách nàng ta được, Già Lam đứng ở giữa ba vị mĩ nam rất là nổi bật, liếc mắt liền thấy được có mặt của Già Lam.



      “Ta?” Già Lam buồn cười, sờ sờ cái bớt mặt, có thể dùng thuốc để trị, đơn giản thế ư?



      Nàng khoát khoát tay: “Ta có năng lực đó, sử dụng đan dược của Hoa gia các ngươi được đâu.”



      “Làm sao chứ? Để ta xem bớt của ngươi, Hoa gia của ta thuốc gì chẳng có, chừng có thể trị được cái bớt mặt của ngươi...” Hoa Ti Lung về phía nàng.



      Nàng ta mặc đồ đỏ, khiến Thử Tích hưng phấn, đột nhiên nhảy ra khỏi vòng chiến đánh về phía Hoa Ti Lung.



      Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ba người nhón Hoàng Bộ Kỳ dự đoán được, Hoa Ti Lung càng dự liệu được.



      Bóng đen khổng lồ từ trời giáng xuống...



      “Hoa tiểu thư!”



      “Mau tránh ra!”



      “Mợ nó!”



      Ba người nhóm Hoàng Bộ Kỳ hô to, đáng tiếc nước xa cứu được lửa gần, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn bi kịch diễn ra, chỉ biết lo lắng suông.
      Last edited: 22/3/15
      fujjkoKỷ Tuyết thích bài này.

    3. Kỷ Tuyết

      Kỷ Tuyết Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      26

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 55: Tỏ tình bất ngờ

      Edit: Tịch Ngữ

      Hoa Ti Lung phát phía sau lực lượng mạnh rất nguy hiểm, nàng ta quay đầu lại theo bản năng, thấy Thử Tích giương răng nanh khủng khiếp của nó, hướng tới gần nàng ta, trong nháy mắt nàng ta ngây dại.

      Lúc này, Già Lam đứng gần Hoa Ti Lung nhất, nhưng lấy tốc độ của nàng, tại nhào qua cứu nàng ta, chẳng khác nào tự động dâng thức ăn lên miệng Thử Tích. Căn bản cứu được nàng ta, phương pháp duy nhất chính là sử dụng sức mạnh của Chiến Hoàng Bút.

      Có nên gọi Chiến Hoàng Bút xuất ?

      Tay nàng chậm rãi sờ bên hông mình, rất nhanh bàn tay khác đặt lên lưng bàn tay nàng, sờ soạng chút.

      “Tiểu Lam Lam, sao tay nàng thô ráp như vậy? Cuộc sống ở Sở gia nhất định bị bắt nạt rất nhiều.” Hành động và lời ngả ngớn, dời lực chú ý của Già Lam, Già Lam chỉ cảm thấy trước mắt nổi lên trận gió kì lạ, khiến tóc gáy nàng đều dựng đứng…

      Tất cả rất đột ngột, bụi bay đầy trời. Đợi khi nàng miễn cưỡng mở mắt thích ứng khóe mắt phát bóng hình màu đỏ, bay tới phía nàng.

      “A!”

      “A!”

      Hai tiếng kêu sợ hãi đồng loạt vang lên, trường xuất hình ảnh hai ngã chồng lên nhau.

      ‘Ầm’ tiếng, kèm theo tiếng gào rú, biết tại sao Thử Tích lại ngã xuống dốc núi, chổng vó, tức giận gầm thét.

      Mọi người đều sửng sốt, nghi ngờ có phải mắt bị xuất ảo giác hay , mắt thấy Thử Tích nhào tới Hoa Ti Lung, ai ngờ đột nhiên có trận gió kì quái nổi lên, khiến mọi người khó mở mắt.

      ai thấy chuyện gì xảy ra, cho tới khi nghe tiếng hai kêu lên và tiếng gầm của Thử Tích, đợi khi cát bụi bình ổn, bọn họ nhìn thấy màn ảnh này.

      Phượng Thiên Sách ngồi chồm hổm ở bên, méo đầu quan sát hai , tấm tắc lắc đầu, lộ ra vẻ đau lòng: “Tiểu Lam Lam, tại ta hiểu lí do nàng luôn cự tuyệt ta, bởi vì nàng…”

      Tầm mắt sâu xa của lại liếc liếc bọn họ, nhịn được thở dài: “Aiz, thời buổi thay đổi, phụ nữ chẳng thích đàn ông nữa, đàn ông chúng ta làm sao sống nổi đây.”

      Già Lam ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Hoa Ti Lung nằm người nàng, hai người cùng rùng mình.

      Mộc Tây Dao nghe vậy, rất tự giác xẹt tới, động tác ngả ngớn, liếc mắt đưa tình: “Sách Sách! Nhìn ta! Nhìn ta!”

      Cấy quạt trong tay Phượng Thiên Sách phạch cái, cản trở tầm mắt của ta.

      “Đại ca, vừa rồi là ngươi ra tay ư?” hiểu vì sao trong đầu Phượng Thiên Dục có suy nghĩ này, trận gió kì quái lúc nãy là do đại ca của mình tạo thành.

      Bởi vì, mặc kệ góc độ hay vị trí, hơn nữa sức mạnh thuộc tính gió, người bị tình nghi nhiều nhất là , nhưng…thực lực của đại ca có mạnh như vậy sao?

      vừa mới hỏi, Uất Trì Vinh liền cười phá lên, vỗ vỗ vai Phượng Thiên Dục: “Nhị Thiếu, ngươi bị khùng hả? heo mẹ biết leo cây còn đáng tin hơn chuyện ngươi vừa ! Đại ca của ngươi có lợi hại như vậy sao? Công phu khoác lác của lợi hại mới đúng! Ha ha ha… A! Ai đánh ta?”

      cành cây đánh vào lưng .

      Giọng điệu quái gở của Mộc Tây Dao vang lên: “Tiện nhân đáng đánh!”

      “Mộc Tây Dao, đừng tưởng ta sợ ngươi!” Uất Trì Vinh tức giận đến lệch mũi.

      “Ha ha, nghe ngươi nhát gan, lớn lối, quả nhiên giả!” Mộc Tây Dao cúi đầu cười, bộ dạng cực kì làm đỏm.

      Hai người này mắng nhau, bên Già Lam nàng vẫn còn làm đệm thịt cho người ta, Hoa Ti Lung ràng bị cảnh tượng hồi nãy dọa sợ, vẫn chưa khôi phục lại tinh thần. Già Lam đẩy nàng ta mấy cái, nàng ta mới chậm chập có phản ứng. Vì vậy, trực tiếp dùng cước đá nàng ta.

      “Ngươi đá ta là gì?” Rốt cuộc, Hoa Ti Lung cũng hồi hồn.

      Già Lam mặc kệ nàng ta, muốn đá đá thôi!

      “Tiểu Lam Lam, nàng thâm tàng bất lộ! (*giấu tài)” Phượng Thiên Sách quan sát hồi gật gù đánh giá Già Lam, rất nhanh, ánh mắt mọi người đều quét về phía Già Lam, khiến nàng mờ mịt.

      Nhưng nhanh chóng, nàng phản ứng. Bọn họ phần lớn đều cho rằng do trận gió kì quái kia tạo nên chứ?

      Hai mắt nàng mở to thêm vài phần, quay đầu, nửa tin nửa ngờ nhìn Phượng Thiên Sách. Tên này cố tình dời mục tiêu lên người nàng, để nàng thành đối tượng bị mọi người nghi ngờ, có ý đồ xấu mà!

      Nếu vậy, nàng đoán sai, trận gió vừa rồi là do Phượng Thiên Sách tạo ra. Cộng thêm lần trước bị thích khách đánh lén, biểu khác thường của , đều chứng minh có thực lực tầm thường.

      nhất định cố tình che giấu thực lực của mình… nhưng vì sao?

      Đường đường là Phượng đại thiếu gia, con cưng của trời, tại sao lại che giấu thực lực của mình?

      “Mọi người sao tốt rồi, cần khách sáo!” Già Lam mỉm cười, nhìn vòng, quên dùng dáng vẻ người đứng đầu, vẫy tay chào bọn họ.

      Nể tình Phượng Thiên Sách thường chăm sóc nàng, còn làm lò sưởi nhân tạo miễn phí cho nàng, nàng tạm thời giúp đỡ lần, có vạch mặt .

      nửa dùng ánh mắt hoài nghi dò xét nàng, căn bản tin lí do thoái thác của nàng. Mặc kệ Phượng Thiên Sách hay Già Lam, mặc kệ ai, bọn họ đều tin. Thử nghĩ xem, hai kẻ ngu ngốc làm sao có thể làm chuyện nghịch thiên như vậy chứ? Vậy đám con cưng của trời như bọn họ đều kiếm miếng đậu hủ đập đầu hết à?

      em Mộc Tây Dao nghĩ vậy, Mộc Tây Lâm dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Phượng Thiên Sách, trong ánh mắt mang năm phần sùng bái, năm phần kính trọng. Ánh mắt Mộc Tây Dao đơn giản hơn, trực tiếp hơn chính là trần trụi si mê và mến!

      Hoa Ti Lung ngẩng đầu, nhìn Phượng Thiên Sách rồi nhìn Già Lam, sau đó tầm mắt nhìn lướt qua Già Lam, nhìn chăm chú vào Phượng Thiên Sách, trong mắt mọc lên vô số đóa hoa đào.

      “Vừa rồi là ngươi cứu ta? Ngươi cứu ta, ta phải báo đáp ngươi như thế nào?” Hai ngón tay nàng ta xoắn xuýt, hai mắt hề chớp, hoa đào bay tán loạn.

      Già Lam hoàn toàn bị xem , tư duy của tiểu thư này đúng là vượt bậc quá nhỉ?

      Lúc nãy, nàng thừa nhận chính nàng tạo ra trận gió kì quái kia, vì sao Hoa tiểu thư lại xem nàng? Gắng gượng đem công lao gán lên người Phượng Thiên Sách?

      Đây tuyệt đối là phân biệt đối xử túi da bên ngoài nha!

      Chẳng lẽ người có diện mạo xấu có năng lực cứu người?

      Đáy lòng Già Lam tức giận vì bất công, đồng thời hiểu vì sao trong lòng có chút chua? Chẳng thể nào, đột nhiên nhìn thấy có tỏ tình với Phượng Thiên Sách, tại sao nàng lại thấy khó chịu?

      lẽ nàng bị sốt? Hay là trúng độc của Phượng Thiên Sách?

      Lúc này, lại nghe Hoa Ti Lung : “Ta biết, chính ngươi cứu ta, biết vì sao ta biết chính là ngươi, chắc là do trực giác của phụ nữ.”

      Nàng ta ngượng ngùng uốn éo người, bày ra bộ dạng thục nữ, hai mắt chớp chớp, ứa trái tim hồng: “Ngươi cứu ta, ta nhất định phải đáp tạ lớn, hay là như thế này , ta…ta lấy thân báo đáp!”

      Mọi người có mặt ở trường đều bị sét đánh, vị Hoa tiểu thư này tỏ tình quá lớn mật!

      Hoàng Bộ Kỳ giận đến run người, trường kiếm trong tay cũng phát ra thanh. Sao lại thế này, Phượng Thiên Sách dựa vào cái gì? ta bỏ nhiều công sức hẹn Hoa tiểu thư ra ngoài, chưa kịp gây ấn tượng tốt với nàng ta, nàng ta liền hướng về Phượng Thiên Sách, ở trước mặt mọi người tỏ tình, đặt ở chỗ nào hả?
      Last edited by a moderator: 27/3/15
      fujjko thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56: Tâng bốc cũng là nghệ thuật

      Edit: Tịch Ngữ

      “Mặc dù Hoa tiểu thư rất xinh đẹp, nhưng vẫn kém xa Tiểu Lam Lam nhà ta, chờ khi nào ngươi trở nên xinh đẹp như Tiểu Lam Lam, có lẽ ta suy nghĩ chút.” Phượng Thiên Sách cười khẽ, ánh mắt lấp lánh, giống như mộng ảo.

      cự tuyệt rất ràng, Hoa Ti Lung thèm để ý, hơi kinh ngạc chút, quan sát Già Lam từ xuống dưới, bừng tỉnh.

      ra ngươi thích xấu nữ, biến thành bộ dạng này cũng dễ thôi. Chờ mấy ngày nữa ta đem mặt vẽ thành như vậy chẳng phải được rồi sao?” Như vậy cũng được à? Tư duy của Hoa tiểu thư đúng là bình thường.

      Lửa giận trong lòng Hoàng Bộ Kỳ càng lúc càng mạnh, dựa vào cái gì thứ ta bỏ công dốc sức lại chiếm được, Phượng Thiên Sách lại dễ dàng có, dựa vào cái gì?

      Từ góc độ của ta, đối diện là sườn núi, Thử Tích nghiêng người lật mình, tốc độ cực nhanh tấn công về hướng Phượng Thiên Sách. Ánh mắt của ta hơi thay đổi, sau đó bình tĩnh lại, khóe miệng cười lạnh. Phượng Thiên Sách, phải ngươi rất giỏi ư? Để xem ngươi ứng phó như thế nào?

      Già Lam và bọn Phượng Thiên Sách đưa lưng về phía Thử Tích, khi bọn họ phát sau lưng có khác thường, Thử Tích sắp tới gần.

      “Chạy mau! Thử Tích lại tới rồi!” Hoa Ti Lung hét to, vươn tay muốn kéo Phượng Thiên Sách, ai biết Phượng Thiên Sách lại nghiêng người, khéo léo tránh né. Đột nhiên, kéo tay Già Lam, chạy về phía Hoàng Bộ Kỳ.

      Hoa Ti Lung dậm chân, nhanh chóng đuổi theo hai người, mấy người khác thấy thế đều chạy theo hướng.

      Hoàng Bộ Kỳ đâu có năng lực dự đoán được mọi người đều chạy về phía ta, ta trợn mắt, ngây người trong phút chốc.

      Đột nhiên, có người đẩy vào vai ta khiến bộ não trì trệ của ta hoạt động lại, gương mặt chợt ẩm ướt, có chất lỏng gì đó phun xuống mặt ta. (TN: Sách đẩy phải hông??????)

      Ban đầu có cảm giác gì, nhưng rất mau, da thịt đau rát từng cơn, đau đến ta nhịn được kêu la.

      xong, tam hoàng tử bị Thử Tích phun độc trúng.” Uất Trì Vinh khẩn trương.

      “Ai nha, sao lại cẩn thận như vậy?” Phượng Thiên Sách thương tiếc lắc đầu thở dài, ra lệnh cho em Mộc Tây Dao: “Các ngươi còn mau giết Thử Tích, báo thù cho tam hoàng tử của chúng ta!?”

      Hoàng Bộ Kỳ nghe Phượng Thiên Sách bất bình thay mình, trong lòng chẳng những dễ chịu, ngược lại càng thêm nghẹn uất.

      “Nếu Sách Sách ra lệnh, đương nhiên bọn ta cố gắng đối phó. Ca, mau ra tay!” Hai em mỗi người đứng bên, cùng nhau thi triển linh thuật mộc.

      Thân thể khồng lồ của Thử Tích nhún nhảy trung, muốn ra sức vồ mọi người.

      bầu trời, vô số nhánh cây úp xuống, nhanh nhẹn bò trườn, quấn lấy đầu, đuôi và tứ chi của nó. Chưa hết, trong đó có nhánh cây lớn, trực tiếp đập lên lưng Thử Tích, giống như muốn chui vào lưng Thử Tích.

      "Ngao —— "

      Khi Thử Tích giãy chết, miệng ngừng phun độc, mọi người nhanh chóng tránh né, tránh bị độc phun trúng, gây họa người vô tội.

      Sau, Thử Tích phun xong ngụm độc cuối cùng, nó thở ra hơi, chết tại chỗ.

      So với tiếng kêu rên trước khi chết của Thử Tích, tiếng gào của Hoàng Bộ Kỳ cũng thua gì nó.

      “Mặt của ta, chết tiệt, ta muốn giết ngươi!” ‘Ngươi’ trong miệng ta ràng chính là Thử Tích.

      Phượng Thiên Sách tiến lên, tốt bụng an ủi: “ sao! sao! Đối thủ mất còn của ngươi bị chúng ta giết! Tam hoàng tử hùng cứu mĩ nhân, vì vậy mà hi sinh lớn, khiến người ta khâm phục.”

      Già Lam đứng bên cạnh cúi đầu cười. Rốt cuộc, nàng cũng nhìn ra, Phượng Thiên Sách cố ý hãm hại Hoàng Bộ Kỳ. Ai kêu ta vừa rồi dùn mánh khóe, nhắc nhở bọn họ Thử Tích tấn công tới. Nếu ta chịu nhắc nhở bọn họ sớm, có lẽ tình thế khác rồi.

      Từ góc độ của Hoàng Bộ Kỳ hoàn toàn có thể nhìn mọi hành động của Thử Tích, nhưng ta lên tiếng nhắc mọi người, ngược lại mình đứng bên ngoài xem kịch vui.

      Phượng Thiên Sách làm sao cho có cơ hội, lập tức dẫn mọi người chạy về phía sau ta, sau đó thừa dịp ta ngây người đẩy ta ta ngoài, nghênh đón Thử Tích. Lòng dạ xảo quyệt như vậy, nếu nàng quan sát tỉ mỉ, có lẽ phát rồi.

      Từ lúc phát Phượng Thiên Sách có quỷ dị, nàng để ý nhiều hơn, nàng dần dần phát mỗi khi Phượng Thiên Sách làm chuyện hoang đường, phía sau đều chứa lí do nào đó. Nhưng lí do này, người bình thường thể hiểu được.

      Đứng chung với người có lòng dạ sâu sắc như vậy, thể để ý, bằng ngày nào đó bị bán , còn ngu ngốc đếm tiền giùm nữa!

      “Tam hoàng tử vì mọi người nên mới trúng độc của Thử Tích, cao thượng như vậy, chúng ta nên học tập theo tấm gương này, mọi người nên kính trọng tam hoàng tử nhiều hơn.” Già Lam phối hợp với Phượng Thiên Sách tang bốc Hoàng Bộ Kỳ phen.

      “Đúng vậy, tam hoàng tử có đạo đức cao thượng, có tình có nghĩa, chúng ta nên học tập , vỗ tay!” Phượng Thiên Sách vừa gật đầu tán thành, vừa vỗ tay. Già Lam là người đầu tiên hưởng ứng , ra sức vỗ tay. Đáng thương cho Hoàng Bộ Kỳ vừa chịu đựng đau đớn do độc gây ra, vừa phải nghe hai kẻ ngu ngốc bậy bạ, tức giận đến độc chảy vào tim, độc tính càng phát tác nhanh hơn.

      Gương mặt vốn tuấn mĩ phi thường liền nổi mủ, nước trong bọc mủ chậm rãi chảy ra, thoạt nhìn rất ghê người. Mọi người đứng xung quanh từ từ lui về phía sau, nước chua trong bụng cuồn cuộn, cảm giác muốn nôn ra.

      Phượng Thiên Sách dùng quạt che mũi, mơ hồ : “Nghe trúng độc Thử Tích, có biện pháp khác, chỉ có cách dùng miệng hút toàn bộ nước trong các bọc mủ ra. Nếu kéo dài thời gian, e là mặt của tam hoàng tử…” muốn lại thôi, nhưng trúng trọng điểm.

      Nghe phải dùng miệng hút nước trong bọc mủ nước ra, nhiều người hung hăng nôn ọe, ghê tởm, ai nguyện ý muốn làm chuyện này chứ? Mỗi người đều quay lưng hướng khác.

      Hoàng Bộ Kỳ nhìn quanh vòng, thời khắc quan trọng ai chịu đứng ra giúp ta hút mủ, ta càng thêm tức giận. ra cách ta đối nhân xử thế thất bại như vậy, bên cạnh ta hề có người bạn chịu xông pha khói lửa vì ta.

      Mắt ta khẽ lướt qua Hoa Ti Lung, Hoa Ti Lung vội giơ chân: “Ngươi nhìn ta làm cái gì? Cũng phải ta hại ngươi, muốn ta hút mủ giùm ngươi, nằm mơ !”

      Vẻ mặt Hoàng Bộ Kỳ hết sức méo mó, mủ nước mặt ta giống như nước sôi nổi đống bọt nước. ra, ta nhìn Hoa Ti Lung, mà là nhìn Uất Trì Vinh sau lưng Hoa Ti Lung. Thằng nhóc này vừa thấy ta có chuyện, liền trốn sau lưng phụ nữ, ta càng nghĩ càng giận.

      Dường như cảm nhận được ánh mắt tức giận của ta, Uất Trì Vinh nuốc ngụm nước bọt, vẻ mặt liều chết từ sau lưng Hoa Ti Lung bước ra, : “Tam hoàng tử điện hạ, để ta giúp ngươi hút mủ.”

      Hoàng Bộ Kỳ hừ lạnh: “Cái này tốt lắm.”

      Vì vậy, hai người trốn trong bụi cây hút mủ, chờ hai người vừa khuất, mấy người ở lại nhịn được cười phá lên.

      “Cái này gọi là kẻ ác có báo ứng.” Mộc Tây Dao lên tiếng, chút đồng tình.

      bầu trời, truyền tới tiếng kêu kì quái, mọi người ngẩng đầu chỉ thấy con gì đó có cánh, bộ dạng giống Thử Tích ra trước mắt họ.

      Hình thể của nó bằng con Thử Tích vừa rồi, nhưng tốc độ phản ứng của nó nhạy bén hơn.

      “Lại thêm con? Ca, giao cho ngươi!” Mộc Tây Dao có lòng chiến đấu, vừa thấy con quái vật này, cần ra tay, mình đại ca của giải quyết được rồi.

      Nhưng, lần này đoán sai rồi. Rất nhanh, kèm theo thanh gào khóc ngao ngao, trời bay tới đoàn chi chit Thử Tích có cánh che mất bầu trời.

      Mọi người ở đây đều xanh mặt.

      “Mợ nó! Có cần khoa trương như vậy ? Còn nghĩ cái gì nữa, chạy mau!” Mộc Tây Dao gào to, kéo Phượng Thiên Sách bỏ chạy, những người còn lại biết tình hình ổn, cũng chạy theo.

      Chạy rồi chạy! Mọi người chạy tới vách đá dựng đứng, phía trước hết đường .

      “Mọi người cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để trúng độc của nó, nếu …” Phượng Thiên Dục vừa , trong đầu mọi người lên hình ảnh gương mặt đầy mủ của Hoàng Bộ Kỳ, cả đám ngừng nôn mửa.

      “Đại ca! Kết giới! Chỉ còn cách này thôi!” Mộc Tây Dao mang vẻ mặt nghiêm túc, biểu tình nghiên nghị .

      Mộc Tây Lâm vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, khẽ gật đầu, vào lúc này hai – em bọn họ rất ăn ý.

      Rừng cây xung quanh kêu xào xạc, lúc bọn họ thi triển linh thuật mộc tạo kết giới, lần thứ hai có dị biến.

      Mười sáu vị kiếm sư đột nhiên xuất , xếp thành hành, đồng phục giống nhau, trang bị giống nhau, ngay cả tư thế cũng giống nhau như đúc.

      Bọn họ xếp thành hàng ngũ ngay ngắn, bắt đầu chém giết đàn Thử Tích. bầu trời, thoáng cái máu văng tung tóe, từng con Thử Tích từ trời rơi xuống. Kiếm chiêu tàn nhẫn, tốc độ sắc bén, đó chính là thực lực kiếm sư cấp sáu mới có.

      Mười sáu kiếm sư đồng loạt xuất , đội hình hùng mạnh như vậy. Khiến mọi người ở đây đều khen ngợi, rốt cuộc là ai có thể khống chế được mười sáu vị kiếm sư cấp sáu? Vài người ở đây mơ hồ có đáp án.

      Nạp Lan Tiêu Bạch tới ư?
      Last edited by a moderator: 28/3/15
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :