1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sư phụ vô lương, ma nữ phúc hắc - Bắc Đằng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: Gặp lại bạn thân

      Edit: Tịch Ngữ

      Xe ngựa chạy đoạn đường, đột nhiên dừng lại, phía trước có tiếng đánh nhau.

      xảy ra chuyện gì?”

      Già Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy hai nhóm người đánh nhau dữ dội.

      Đủ loại thuộc tính linh thuật, nở rộ sáng rực bầu trời, còn tia sáng bạc của kiếm trong tay nhóm Kiếm sư, đánh nhau dữ dội.

      Rất nhanh, Già Lam nhìn thấy mấy bóng dáng quen thuộc, Triệu Nhã Nhi, Sở Viêm Chiêu, Mục Tư Viễn, còn có Tống Thiến Nhi... Tại sao Tống Thiến Nhi lại ở đây?

      Lòng Già Lam khẽ động, từ lúc ở lôi đài chia tay nhau, nàng bị Phượng Thiên Sách dẫn khỏi thành Lạc Xuyên. Lúc đó, Tống Thiến Nhi ra sao, nàng cũng quên mất hỏi, lần này nhìn thấy Thiến Nhi, tâm tình nàng rất vui sướng.

      Thấy đồng bạn của mình gặp nguy hiểm, nàng chút do dự bước xuống xe.

      Mộc Tây Dao xoắn tóc đầu vai mình, nhìn nàng cười lạnh: “Ngươi muốn làm gì? Muốn tìm chết hả? Hai người kia là cao thủ linh tôn đó, chỉ dựa vào chút võ mèo này của ngươi, hừ, chưa có qua bị bọn họ đập phát chết tươi rồi.”

      “Cám ơn Mộc công tử quan tâm, ta nhất định bình an trở về.” Già Lam nhìn về phía nở nụ cười.

      “Ai quan tâm ngươi? Đừng có tự mình đa tình?” Mộc Tây Dao khinh thường trợn mắt liếc nàng.

      Già Lam có để ý tới , bước nhanh về hướng đánh nhau kia. Nàng tùy tiện xông vào, nàng tự biết thân biết phận, nàng có tự tin đánh thắng hai cao thủ linh tôn.

      Đợi tới khi nhìn lên, về số người đôi bên chênh lệch khá xa, bên hai người, bên gần mười người. Mười người này toàn bộ là học sinh của Học Viện Thiên Dực, mặc dù đông người nhưng thực lực kém xa đối phương rất nhiều. Đúng như Mộc Tây Dao , hai người kia chính là hai vị cao thủ linh tôn, thực lực hề tầm thường.

      Tuy rằng nàng chỉ nhìn thấy bóng lưng của hai người kia, nhưng sức mạnh trong từng chiêu thức đánh ra đủ để gạt bỏ mười mấy người.

      Vừa lúc, linh khí thuộc tính thủy ngưng tụ thành thanh băng kiếm, xuyên qua khí, đánh về phía Tống Thiến Nhi. Tống Thiến Nhi nhanh chóng tránh ra, phía sau nàng ta là cây cổ thụ trăm năm, ngăn lại đường lui của nàng ta. Như vậy, thanh băng kiếm kia nhất định đâm vào tim nàng ta, kết quả chỉ có đường chết.

      Con ngươi Già Lam thắt lại, lấy Thiên Cân Như Ý Chẩm ra: “, phá nó!”

      bầu trời, gối ngọc bay vút tới, càng bay càng lớn, chỉ nghe ‘oanh’ tiếng, băng kiếm lệch hướng bay vòng qua thân cây cổ thụ, bay vụt vào bụi cỏ.

      Tống Thiến Nhi thấy cái gối ngọc to đùng dừng trước chân nàng ta, nàng ta sửng sờ, sau đó xoay người nhìn về phía chủ nhân của gối ngọc, ngạc nhiên kêu lên: “Già Lam, ra ngươi cứu ta!”

      Tống Thiến Nhi cười híp mắt, hai gò má ửng hồng, đáng chết người.

      Già Lam nhìn nàng ta : “Thiến Nhi, ngươi cũng được học viện Thiên Dực chọn hả?”

      Tống Thiến Nhi gật đầu liên tục: “Phải, chúng ta giành được ngôi vị quán quân, có tư cách cùng nhau vào học viện Thiên Dực, cái này đều nhờ ngươi! Nếu có ngươi, có lẽ ta bị cha ép thành thân rồi.”

      Già Lam mỉm cười, rất nhanh dời lực chú ý sang cuộc chiến: “Bọn họ là ai? Sao các ngươi lại đánh nhau?”

      Tống Thiến Nhi : “Phó viện trưởng dẫn bọn ta rèn luyện, ai ngờ, giữa đường lại đụng phải hai người này, bọn họ cho bọn ta tiến vào vùng đất trước mặt, nên đánh nhau thôi.”

      “Hai người này đúng là đạo quá rồi!” Già Lam nhìn hai gã cao thủ linh tôn, vừa lúc trong số hai người quay đầu, nhìn thấy Già Lam, bốn mắt nhìn nhau, hai bên đồng thời nhận ra đối phương, sắc mặt đều biến đổi.

      “Là ngươi!”

      “Là ngươi!”

      Già Lam nhận ra, người này chính là trong hai cao thủ linh tôn ám sát Nạp Lan Tiêu Bạch.

      Tiêu rồi, lúc trước nàng dùng sư phụ hù dọa bọn họ, mới có thể chạy trốn được, lần này oan gia ngõ hẹp, đoán chừng bọn họ ra tay với nàng.

      Cao thủ linh tôn nhận ra nàng, ánh mắt u ám xuống, đáy mắt có vòng xoáy: “Đại ca, mau nhìn kìa, là con xấu xí trong rừng trúc!”

      Cao thủ linh tôn vẫn còn đánh nhau ác liệt với nhóm người Học viện Thiên Dực cũng nhanh chóng rút khỏi trận đánh, hai người tập trung nhìn vào Già Lam.

      “Là ngươi! Lần trước may mắn để ngươi chạy thoát, bây giờ lại tự mình đưa lên tới cửa, ngươi đừng hòng chạy trốn.” Vị cao thủ linh tôn lớn tuổi .

      Già Lam im lặng hồi, đột nhiên quay đầu chỉ vào chiếc xe ngựa: “ chỉ có ta, còn có Phượng Nhị Thiếu cùng bỏ trốn với ta cũng đến, các ngươi có muốn đem hai người bọn ta xử luôn lần hả?”

      Phượng Thiên Dục ngồi trong xe ngựa giận run cả người, quá ghê tởm! Sao luôn xui xẻo như vậy? Vì sao mỗi lần nàng gặp chuyện xúi quẩy, người bị lôi xuống nước luôn luôn là ?!

      ra, cái này cũng thể trách Già Lam, hai cao thủ linh tôn này quá mức mạnh mẽ, Già Lam căn bản có biện pháp đối phó, nàng làm như vậy cũng chỉ vì dụ dỗ hai cao thủ khác xe xuống mà thôi. Theo quan sát của nàng, em nhà Mộc Tây Dao có thực lực tầm thường, hai người cùng ra tay đối phó với hai cao thủ linh tôn,, chắc là phần thắng nhiều hơn!

      “Nhị đệ! Ngươi cùng Tiểu Lam Lam bỏ trốn khi nào vậy?” Phượng Thiên Sách nhàn nhạt cười, nhìn về phía Phượng Thiên Dục.

      Trái tim bé của Phượng Thiên Dục run lên, vì sao đại ca dùng ánh mắt sắc bén đó nhìn ? Giống như là nhìn tên gian phu đội mũ xanh cho huynh ấy thế? (*mũ xanh: bị vợ cắm sừng)

      “Đại ca, đừng nghe nàng ấy tầm bậy, căn bản có chuyện đó.” giải thích.

      Mộc Tây Dao nghe Già Lam thế liền vô cùng hứng thú, hướng Phượng Thiên Dục đá lông nheo: “Nhị Thiếu, ra các ngươi là đôi, ta hiểu rồi, ta tác hợp cho các ngươi.” dứt lời, liền bay ra khỏi xe ngựa.

      Phượng Thiên Dục đột nhiên có cảm xúc nghẹn ngào: nhảy sông Hoàng Hà cũng sạch!

      Này là chuyện gì? biết cái gì? Căn bản là thể nào, có được hay ?

      Ai ngờ, Phượng Thiên Sách ngồi cạnh đột nhiên : “Nhị đệ, nếu ngươi muốn bỏ trốn với Tiểu Lam Lam, ít nhất cũng phải cho đại ca biết tiếng chứ, hỏi mà làm, lễ phép.”

      Phượng Thiên Sách chuyện rất đứng đắn, Phượng Thiên Dục ngổn ngang trong gió lạnh, thầm suy ngẫm: Đại ca tức giận hay cố tình trêu chọc ?

      Trong cuộc chiến, học viện Thiên Dực và hai cao thủ linh tôn kéo giãn khoảng cách ra, bản thân ai về phe đó. Mộc Tây Dao phi thân bay vào giữa trận chiến, vẻ mặt cao ngạo nhìn hai cao thủ linh tôn : “Các ngươi biết ta ?”

      Hai cao thủ linh tôn liếc nhìn nhau, vị cao thủ linh tôn lớn tuổi nhất : “Mộc nhị thiếu gia của Tuyết Mộng Quốc, trong số tám công tử của Bát Hạo Thiên, Mộc Tây Dao. Ta đương nhiên nhận ra ngươi.”

      Lúc này, Già Lam mới biết, ra em Mộc Tây Dao đến từ Tuyết Mộng QUốc, biết thực lực của ra sao, có thể lấy địch hai, đánh thắng hai vị cao thủ linh tôn ?

      Mộc Tây Dao cười cực kì tao nhã, lan hoa chỉ vểnh lên: “Biết là tốt, vậy các ngươi có thể chết rồi.”

      Hai linh tôn cao thủ khỏi nổi giận: “Ngông cuồng! Mộc Tây Dao, ngươi cho là dựa vào năng lực của mình ngươi có thể chiến thắng bọn ta?”

      “Đối phó với các ngươi, mình ta là đủ rồi.” Mộc Tây Dao tao nhã vươn tay, căn bản để hai người vào mắt.

      Thái độ của dĩ nhiên chọc giận hai vị linh tôn cao thủ rồi, lòng bàn tay họ ngưng tụ linh khí, muốn đánh về phía .

      Mộc Tây Dao vô cùng ung dung, nhanh chậm, thậm chí có nhìn họ dù là nửa con mắt.

      Cảm nhận được khí phách từ người hai cao thủ linh tôn phóng ra, Già Lam và học sinh Học Viện Thiên Dực nhanh chóng lùi ra phía sau.

      Trong đám đông, Sở Chiêu Viêm liếc nhìn qua phía Già Lam, trong lòng khỏi buồn bực. Ngày xưa, Già Lam vì muốn trở thành thư đồng của y, nàng tiếc lên võ đài đấu võ. Bây giờ, ở trong mắt nàng, y giống như là khí, bị nàng phớt lờ. Người ở bên cạnh nàng người so với người càng xuất sắc, bản thân y so với bọn họ càng so càng kém mảng xa, loại tâm tình này khiến y rất ấm ức, có loại cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục.

      Già Lam cảm nhận được tầm mắt của y, thản nhiên liếc qua cái, rất nhanh liền thu hồi, đúng là hoa lệ bị coi thường.

      Mục Tư Viễn thấy vẻ mặt tình bất định của Sở Chiêu Viêm, khỏi an ủi: “Viêm Chiêu, nghĩ thông suốt chút , phải ngươi sao? Nàng ta cố giả vờ tha để bắt, muốn hấp dẫn chú ý của ngươi, sớm muộn gì nàng ta cũng dán lên người ngươi nữa thôi.” (Tịch Ngữ: ta thấy MTV vs SCV là 1 đôi tình nhân :v cái gì MTV cũng nghĩ cho SCV)

      khuyên thôi, vừa khuyên mặt Sở Chiêu Viêm càng thêm thúi, hung hăng lườm . Đêm tầm nhìn dời sang giữa chiến trường.

      Rừng cây bốn phía đột nhiên giống như có linh hồn, Khách khách Khách khách… Muôn vạn cây uốn lượn, đan xéo trước mặt hai vị cao thủ linh tôn, tạo thành cái kết giới hình tổ chim!

      “Nhị đệ, cẩn thận, đây là chiến kỹ thuộc tính mộc thừa truyền của Mộc gia.”

      Hai người thầm kinh hãi, lúc này bản thân bọn ở bị vây trong chiến trường, xung quanh đều là rừng cây xum xuê, vừa vặn khiến Mộc Tây Dao chiếm ưu thế về linh thuật mộc, rừng cây bốn phía chịu thao túng của bắt đầu công kích.

      Hai người kia tu luyện thuộc tính thủy, thông thường trong ngũ hành , linh thuật thủy rất khan hiếm, bọn họ có thể tu luyện được, liền trở thành niềm kiêu ngạo của bọn họ. Thế mà bây giờ, bọn họ lại mất ưu thế, muốn phá giải linh thuật mộc, chỉ có cách tiến công!

      “Chiến kĩ linh thuật mộc thuộc cấp cao đẳng… ngờ Mộc Tây Dao lại có thực lực mạnh mẽ như vậy.” Sở Chiêu Viêm bình luận cách khách quan.

      “Có thể được liệt vào danh sách Bát công tử Hạo Thiên, đương nhiên phải nhân vật tầm thường rồi!” Già Lam .

      Nàng nhìn kết giới tổ chim, càng ngày càng chặt chẽ, càng ngày càng chặt, gần như đem hai vị cao thủ linh tôn bao vây trong đó, đáy mắt nàng lên ánh sáng cực nóng, càng ngày càng mãnh liệt.

      Mộc Tây Dao ung dung điều khiển chiến kí linh thuật mộc, kết giới dần dần lại, cành cây dày đặt vướn víu, đem hai vị cao thủ linh tôn nhốt trong đó.

      Đột nhiên, có hai chỗ kết giới nhô ra, lộ ra hai băng kiếm. Hai cao thủ linh tôn dùng tay ngưng tụ linh thuật thủy thành băng kiếm, cực kì sắc bén, phá bỏ kết giới.
      fujjkolinhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50: Mộc Tây Dao vs Hoàng Kim Chiến Vương!

      Edit: Tịch Ngữ

      “Muốn phá kết giới… dễ như vậy đâu!”

      Mắt Mộc Tây Dao lên tia sáng lạnh, hai tay của nhanh chóng biến ảo kết giới.

      Chỉ thoáng, cuồng phong đột ngột.

      Linh khí chung quanh giống như muốn bùng phát. Quần áo màu tím tùy ý bay lượn, tóc đen như mực như cuồng múa trong gió. Giờ phút này, Mộc Tây Dao hết sức uy phong, trong khí chất nhu mang theo hơi thở người lạ chớ gần, đâu còn khí chất nũng nịu của tiểu thụ.

      Kèm theo sức mạnh của , các cành cây lớn đều di chuyển, tựa như con rắn bò khắp nơi.

      Đột nhiên, hơn mười cành cây cuối cùng đồng loạt bắn ra, trong ngoài kết giới tạo nên kết giới khác. Kết giới mới vừa tạo xong, những nhánh cây còn lại tiếp tục di chuyển cách điên cuồng, chỉ nghe tiếng cành cây va chạm khanh khách, bên ngoài lại tạo thêm kết giới…Lặp lại nhiều lần, kết giới trong kết giới, sinh ra chấn động, hoàn toàn cắt đứt ý tưởng đột phá vòng vây của hai gã cao thủ linh tôn.

      Đến cuối cùng, giữa cánh rừng, chính thức tạo thành tổ chim lớn. Kích thước rộng lớn. Đủ để người ta khiếp sợ.

      Mọi người đều ngẩng đầu nhìn tổ chim cao lớn trước mặt, khỏi sợ ngây người. Chiến kĩ sáng tạo như vậy, làm người ta hâm mộ!

      Mộc Tây Dao hổ danh là trong bát công tử Hạo Thiên, tài giỏi.

      Hai cao thủ linh tôn vừa phá được kết giới, trước mắt lại có kết giới khác, giống như có điểm dừng, khí xung quanh dần dần loãng mỗi khi tăng thêm vòng kết giới, hô hấp của hai người dần trở nên khó khăn, sắp hít thở thông.

      “Mộc Tây Dao, mau thả chúng ta ra!”

      “Mộc Tây Dao, ngươi có biết chủ nhân của ta là ai ? tuyệt đối là nhân vật mà ngươi đụng nổi!”

      thanh gào thét của hai em cao thủ linh tôn từ trong kết giới truyền ra.

      Mộc Tây Dao phi thân bay lên kết giới, ngồi dựa vào đó, vạt áo mở rộng lộ ra da thịt trắng nõn như ngọc, ánh mắt mê người, dáng vẻ lười biếng, đúng là đẹp trai chết người!

      Mộc Tây Dao cười hết sức hiểm: “Ta biết chủ nhân của các ngươi làm gì? Ta sợ trời sợ đất, thấy kẻ nào nhìn ngứa mắt cứ chém, các ngươi có thể làm gì ta?”

      mắt đảo sang nơi khác, vừa chơi đùa sợi tóc rơi đầu vai, vươn lan hoa chỉ về Già Lam: “Ta giúp ngươi là vì thấy ngươi và Phượng Nhị Thiếu lòng nhau, tại ta cho phép các ngươi kết hợp, các ngươi có thể bỏ trốn, càng xa càng tốt!”

      Tóm lại, mục đích của chỉ vì để Già Lam rời xa tầm mắt của Phượng Thiên Sách, như vậy có thể loại bỏ cảm giác tranh giành tình cảm.

      Đối với ủng hộ chính nghĩa giúp người nhau thành đôi, Già Lam rất là dở khóc dở cười.

      Tâm trạng của Phượng Thiên Dục cũng tốt hơn bao nhiêu, muốn bỏ trốn với người xấu xí kia, thà rằng dập đầu vô tường chết quách cho xong.

      Lúc này, bầu trời xuất luồng ánh sáng vàng, Mộc Tây Dao cảnh giác xoay người, từ kết giới nhảy xuống phía sau, ‘ầm’ tiếng, ánh sáng vàng bổ kết giới ra!

      Vô số cành cây nổ tung răng rắc, mỗi nhánh cây bị nổ tung thành từng đoạn ngắn, rơi lả tả mặt đất, rừng cây xung quanh trở nên héo rũ, giống như vừa trải qua kiếp nạn lớn.

      Mọi người nín thở, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cao, dưới ánh mặt trời, bóng người vàng rực chiếu sáng toàn trường.

      Bao gồm cả Mộc Tây Dao, phần lớn những người ở đây đều lộ vẻ kinh hãi. Linh thuật mộc của Mộc Tây Dao lợi hại, có thể đem hai vị cao thủ linh tôn nhốt trong kết giới, nhưng chỉ tia sáng vàng rực kia liền có thể chém kết giới, thực lực này kinh khủng biết chừng nào?

      “Bá Hầu Trường Dã! Lại là cái tên ngạo mạng nhà ngươi!” Mộc Tây Dao tức giận trừng mắt nhìn người tới.

      Bá Hầu Trường Dã lạnh lùng khẽ liếc , căn bản chẳng thèm đếm xỉa gì tới Mộc Tây Dao, mà tầm mắt lạnh lẽo của chính là nhìn hai cao thủ linh tôn từ trong kết giới ra.

      ưu nhã ngoéo môi, nhàn nhạt : “Ngay cả con chó điên các ngươi cũng giải quyết được, ta giữ hai con chó các ngươi lại làm cái gì?”

      Tên này đúng là phải ngạo mạn bình thường, người ta là người, những vào miệng đều biến thành chó hoặc là đám ô hợp, hơn nữa còn phân biệt chó hoang và chó nhà.

      Vẻ mặt hai cao thủ linh tôn càng thêm khiếp sợ, đều quỳ xuống: “Chiến Vương, xin hãy cho chúng nô tài cơ hội, lần sau bọn nô tài nhất đinh đánh thắng , làm ô nhục uy danh của Chiến Vương.”

      Học sinh học viện Thiên Dực nghĩ thầm, thân phận cao thủ linh tôn lừng lẫy cỡ nào? Tùy tiện đặt vào gia tộc, như vậy liền được các nhân vật lớn. Người được các gia tộc tôn kính và truy phủng (*truy đuổi và nịnh bợ) thế mà phải quỳ dưới chân tên này cầu xin tha thứ… màn này, kích thích bọn họ quá mức, bọn họ còn chưa hoàn hồn.

      Già Lam híp mắt, nhìn về Bá Hầu Trưởng Dã có chút xâu xa. Nàng bước ra, cất giọng hỏi: “Hai người này là thuộc hạ của Chiến Vương, như vậy chuyện bọn họ ám sát Nạp Lan Tiêu Bạch cũng do ngươi sai khiến?”

      Nàng vừa xong, Sở Viêm Chiêu, Mục Tư Viễn và Tống Thiến Nhi đều lo lắng thay nàng. Nhân vật như Bá Hầu Trường Dã, bọn họ đâu dám cùng đẳng cấp, bọn họ chỉ dám ngẩng đầu nhìn lên, nào dám chuyện trước mặt .

      Già Lam dám làm như thế, hơn nữa giọng chất vấn có chút tức giận, ánh mắt sợ hãi nhìn Bá Hầu Trường Dã. Chỉ bằng ngần này dũng khí cũng đủ khiến học sinh học viện Thiên Dực rung động, chuyện bọn họ dám làm, nàng dám, đủ thấy nàng gan dạ và sáng suốt hơn bọn họ.

      “Chỉ là con chó hoang, ai cho phép ngươi chất vấn bổn vương?”

      Già Lam buồn bực, giọng điệu của người này đúng là khiến ai ai cũng hận!

      “Ngươi và Nạp Lan Tiêu Bạch đều là người nổi tiếng trong bát công tử Hạo Thiên, tại ngươi ti tiện sử dụng thủ doạn đánh lén, thử hỏi uy tín và tôn nghiêm của Hoàng Kim Chiến Vương ở đâu?” Già Lam sợ uy hiếp, cười lạnh lắc đầu: “Ta còn tưởng rằng ngươi là nhân vật, nào ngờ… khiến ta khinh thường ngươi!”

      Mọi người xung quanh hít khí lạnh, nàng có phải lớn mật quá rồi , dám khiêu khích Hoàn Kim Chiến Vương cách trần trụi như vậy?

      “Già Lam, đừng nữa.” Tống Thiến Nhi lôi kéo Già Lam, giọng nhắc nhở.

      Già Lam mặc kệ, nàng nhìn thẳng vào Bá Hầu Trường Dã, cũng phải nàng lỗ mãng, mà do trong lòng nàng có tính toán khác. Dựa theo quan sát của nàng, Bá Hầu Trường Dã là người kiêu ngạo, tự phụ, tất nhiên sử dụng thủ đoạn đánh lén hèn hạ như vậy, cho nên mưu kế ám sát này có lẽ do thuộc hạ của tự chủ trương, phải do ý của , vì vậy nàng mới dám đứng trước mặt chất vấn như vậy.

      Lần đầu tiên, Bá Hầu Trường Dã nhìn chăm chú vào nàng, gương mặt tuấn tú như điêu khắc của mang ý cười nhàn nhạt. Nụ cười của ưu nhã lại đầy khí chất, khiến người ta đoán được suy nghĩ của .

      Bỗng nhiên, thu hồi tầm nhìn, nhìn hai thủ hạ của : “Nàng ta ? Các ngươi ám sát Nạp Lan Tiêu Bạch ở rưng trúc?”

      Thanh nhàn nhạt lại lộ ra uy hiếp vô cùng lớn, khiến hai linh tôn cao thủ sợ run rẩy, giọng cũng rung: “Chiến Vương tha mạng! Trước khi chúng ta , hoàng thượng có căn dặn, phải dốc hết sức diệt trừ kẻ địch mạnh của người, để ngài thuận lợi lây được Sơn Hà Thư, thuộc hạ làm như vậy đều vì muốn tốt cho ngài.”

      “Đúng vậy! Vì để ngài lấy dễ dàng có được Sơn Hà Thư, huynh đệ thuộc hạ ở nơi này, giúp ngài ngăn cản tất cả các cao thủ. Chúng thuộc hạ hết lòng trung thành, xin ngài sáng tỏ!”

      “Hoàng huynh!” Bá Hầu Trường Dã giọng nở nụ cười, nụ cười môi càng lúc càng sáng lạn, vẻ mặt hai gã cao thủ linh tôn càng lúc càng sợ hãi, bởi vì bọn họ biết, mỗi lần cười rạng rỡ như vậy, chính là lúc muốn giết người.

      Quả nhiên, Bá Hầu Trường Dã đưa ra phán quyết cuối cùng cho bọn họ: “Hai ngươi tự cắt ba ngón tay… Nếu nể mặt hoàng huynh, bản vương nhất định lấy mạng các ngươi!”

      “Tạ ơn Chiến Vương!”

      “Tạ ơn Chiến Vương!”

      Hai người cảm động rơi nước mắt dập đầu tạ ơn, mọi người xung quanh cảm thấy khó tưởng tượng.

      “Khách!”

      “Khách!”

      Rút kiếm máu rơi, sáu ngón tay đầm đìa máu rơi xuống đất, mấy học sinh nữ của học viện Thiên Dực sợ hãi nhắm mắt thét chói tai.

      Quá tàn nhẫn! Chỉ phạm chút sai lầm liền chặt ba ngón tay, sao lại có người lạnh lùng, vô tình như vậy?

      Nhưng bọn họ biết, trừng phạt thế này đối với thuộc hạ của Chiến Vương mà , là trừng phạt rất rồi, cho nên bọn họ mới cảm động rơi nước mắt.

      Già Lam có sợ hãi thét to như mấy nữ sinh kia, nàng thờ ơ nhìn chằm chằm màn này, đáy lòng nhấc lên làn sóng. Bá Hầu Trường Dã tuyệt đối là nhân vật trí dũng kiệt xuất, nàng tìm được nhược điểm và kẽ hở người , người này đúng là kinh khủng!

      Bá Hầu Trường Dã từ cao nhìn xuống hai thuộc hạ của mình, vẻ mặt chút biểu tình, thanh văn nhã vang lên: “Nhiệm vụ của các ngươi thất bại, để người khác nhận ra thân phận của các ngươi, các ngươi nên biết làm thế nào rồi chứ, cần bổn vương nhắc ?”

      Đột nhiên, chỉa mũi nhọn về phía nàng, Già Lam chấn động, lập tức cảnh giác.
      fujjko thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 51: Chiến Vương Kiếm

      Edit: Tịch Ngữ

      Già Lam trở thành mục tiêu của Bá Hầu Trường Dã, học sinh học viện Thiên Dực đứng gần nàng đều lùi ra sau, giữ khoảng cách nhất định với nàng, chỉ có Tống Thiến Nhi vẫn đứng chỗ cũ, mặc dù nàng ta sợ đến tái mặt, nhưng vẫn cố gắng kiên cường, dũng cảm đứng bên cạnh Già Lam.

      “Thiến Nhi, ngươi lui ra , ngươi đứng đây chỉ khiến ta phân tâm thôi.”

      Già Lam cố ý đả kích Tống Thiến Nhi, nàng muốn để nàng ta bị liên lụy.

      “Ta . Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết!”

      Tống Thiến Nhi cười, kiên cường . Nàng ta ngốc, làm sao nhìn ra ý đồ của Già Lam.

      Già Lam bất đắc dĩ liếc nàng ta, : “Ngươi yên tâm, bọn họ muốn giết ta cũng dễ dàng như vậy đâu. Ngươi ở lại chỉ làm vướn tay vướn chân ta thôi, ta thể dốc sức đối phó, hiểu ?”

      ư?”

      Tống Thiến Nhi hoài nghi nàng, nhận được ánh mắt kiên định và tự tin của nàng, nàng ta mới chậm rãi thỏa hiệp, theo đám Mục Tư Viễn lui sang bên.

      thực tế, trong lòng Già Lam chẳng có cái gì, trừ khi nàng lấy Chiến Hoàng Bút ra, nếu nàng có khả năng chiến thắng hai cao thủ linh tôn.

      Lúc này, thanh lười biếng, tà mị xe ngựa truyền xuống: “Người phụ nữ của ta, há có thể để các ngươi ức hiếp? Tiểu Lam Lam, đừng sợ, lại đây ta bảo vệ nàng!”

      Cửa xe ngựa đột ngột mở ra, bóng người mặc đồ trắng xuất , tóc đen bay theo gió, búi tóc có viên minh châu đẹp tỳ vết, lấp lánh dưới ánh mắt trời, càng lộ ra vẻ phiêu dật xuất trần, dáng người cao lớn của Phượng Thiên Sách đứng xe ngựa, giữa đôi chân mày giấu được vẻ thanh cao, ngạo nghễ.

      vừa xuất , hơi thở trong toàn bộ cánh rừng liền thay đổi, ánh mắt của mọi người đều tập trung người .

      Già Lam kinh ngạc nhìn Phượng Thiên Sách, giờ này khắc này, mọi người đều hận thể cách xa mầm tai họa là nàng, chỉ có đứng ra, bảo vệ nàng.

      Trong nháy mắt, nàng thấy thân người cao lớn của giơ tay nhấc chân đều rất tao nhã, nàng hơi thất thần.

      Khi mọi người nghĩ rằng màn hùng cứu mĩ nhân diễn ra, Phượng Thiên Sách dùng tư thế cực kì duyên dáng bay từ xe ngựa xuống, chân phải giẫm trúng nhánh cây gãy, đứng vững, cả người lảo đảo hướng mặt đất đánh tới, sắp sửa té chổng mông…

      Mộc Tây Dao kinh hoảng kêu to: “Phượng Thiếu, cẩn thận!”

      Phượng Thiên Sách bổ nhào về phía trước, mới nhếch nhác đứng lên. trán của mọi người đều có giọt mồ hôi lạnh rơi xuống.

      Quả nhiên chờ mong càng lớn thất vọng càng nhiều, hình ảnh hùng cứu mĩ nhân hoàn toàn sụp đổ.

      Già Lam vô lực che trán, hình ảnh bi kịch trình diễn lần nữa. Quả nhiên, nàng thể đặt nhiều kỳ vọng vào tên Phượng Thiếu đỏm dáng này. mất mặt, bên tai truyền tới tiếng sấm sét cuồn cuộn, nàng rất muốn làm bộ biết người này.

      Mộc Tây Dao giống như con bướm chạy như bay qua, nâng lên, nhìn kẻ đầu sỏ - nhành cây mặt đất, mắng rủa: “Kẻ nào thiếu đạo đức, quăng đồ lung tung vậy hả? Nếu để ta biết, ta lột da nhà ngươi!”

      mắng sướng miệng, lại hồn nhiên quên mất, mấy nhánh cây này là do dùng linh thuật mộc gọi tới, muốn lột da chính là lột da .

      Ngẩng đầu lên, vẻ mặt liền biến thành dịu dàng, sùng bái, mến, thừa dịp ôm cánh tay trái của Phượng Thiên Sách, đỡ : “Sách Sách, cẩn thận, ta đỡ ngươi.”

      Vẻ mặt cười tủm tỉm, cả người giống như động vật xương dựa vào người Phượng Thiên Sách, bộ dạng rất ư là hưởng thụ.

      Đối với kẻ dở hơi này, mọi người hoàn toàn bảo trì im lặng!

      Phượng Thiên Sách vừa đứng lên, mở quạt xếp tay, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ công tử cao quý ưu nhã, cất bước về phía Già Lam.

      “Tiểu Lam Lam, đừng sợ, có ta bảo vệ nàng, có ai dám bắt nạt nàng đâu.”

      Nàng dùng ống tay áo che mặt, nghiêng đầu qua bên, làm bộ quen .

      Trong xe ngựa, Phượng Thiên Dục liên tục cụng đầu vào xe ngựa, hận thể rũ sạch quan hệ với người trai này của mình. Có người như vậy, còn mặt mũi gặp người rồi. Nhưng trong lòng có chút lo lắng, dựa vào mấy chiêu võ mèo quào của đại ca, có thể đánh lại hai cao thủ linh tôn sao? Đáp án tuyệt đối là !

      thầm chú ý tình hình chiến trường, tùy thời có thể nhào ra giúp.

      Mộc Tây Dao bất mãn, phe phẩy ống tay áo Phượng Thiên Sách, làm nũng: “Sách Sách, phải ngươi rồi sao? Nếu tới trường hợp cần thiết, ngươi ra tay. Lần trước, ngươi cứu ta là ngoại lệ, ta rất quý trọng cái ngoại lệ này! Sao hôm nay ngươi lại muốn rat ay, còn vì con xấu xí kia? Ta cho phép. Nếu như vậy, phải địa vị của nàng ta song song với ta sao?”

      Mọi người vây xem đổ mồ hôi như mưa, tại là lúc nào rồi mà vẫn xoắn xuýt vấn đề này.

      Còn cái gì mà Phượng Thiếu dễ dàng ra tay, bọn họ hoài nghi Phượng Thiếu căn bản chẳng có thực lực gì, cho nên mới ra tay. Đáng thương Mộc Tây Dao còn nghĩ đó là niềm vinh dự của , suy nghĩ vô lí cũng chỉ có người vô lí mới tiếp nhận được.

      Hai mắt Mộc Tây Lâm dần sáng ngời, ánh mắt nhìn Phượng Thiên Sách càng nóng bỏng, đó là hưng phấn và chờ mong.

      Bá Hầu Trường Dã từ cao nhìn xuống mặt đất, khinh thường cười nhạt . Tất cả những người ở đây, có ai bằng . Cho nên, tất cả mọi người liên kết với nhau chống lại , cũng đều khinh thường.

      “Các ngươi… đám chó điên chạy loạn, bổn vương có hứng thú tốn thời gian với ngươi, hai người các ngươi mau chóng giải quyết bọn họ. Sau đó, cút về Kim Lôi Quốc. Bổn vương muốn nhìn thấy các ngươi.”

      xong, thánh bảo kiếm từ cao được ném xuống, rất chính xác cắm vào trước mặt hai cao thủ linh tôn. Bá Hầu Trường Dã xoay người bước từng bước, rất nhanh ra ngoài trăm bước.

      Công phu đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa khiến mọi người phải ngửa mặt nhìn lên. Hoàng Kim Chiến Vương, danh xứng với thực!

      "Ong ong ong ong. . ."

      Bảo kiếm được rèn từ hoàng kim phát ra tiếng ong ong kinh người, rung động muốn xuyên thủng màn nhĩ lỗ tai của mọi người.

      Thân kiếm bằng vàng ròng sáng ngời dưới ánh nắng, sắc vàng bắn ra bốn phía, chói mắt khiến người ta mở ra được.

      Khiến người ta chấn động chính là lực uy hiếp từ thân kiếm toát ra, ý chí chiến đấu và ý chí kiên cường tràn đầy khiếp người. Khiến người ta liên tưởng đến chiến trường thời cổ hào hùng…

      Hai cao thủ linh tôn mừng rỡ, người lớn tuổi hơn cầm bảo kiếm trong tay, hướng về phía Bá Hầu Trường Dã bái lạy: “Cám ơn Chiến Vương ban Chiến Vương Kiếm cho chúng thuộc hạ.”

      “Chiến Vương Kiếm?”

      Tiếng nghị luận xì xào, nhanh chóng truyền trong đám người.

      “Nghe , hoàng đế Kim Lôi Quốc vì khen ngợi chiến tích của hoàng đệ Hoàng Kim Chiến Vương của , dùng nghìn thanh bảo kiếm bằng vàng ròng, mỗi thanh kiếm đều là thượng phẩm, sức mạnh vô tận, đồng thời đặt tên chúng nó là Chiến Vương Kiếm.”

      “Ta còn nghe , mặc kệ Hoàng Kim Chiến Vương đâu, cũng đem nghìn thanh kiếm này theo. Nhưng, chưa có ai biết được lợi hại của Chiến Vương Kiếm…”

      “Lấy thực lực của Chiến Vương Kiếm, còn cần dùng tới Chiến Vương Kiếm à? Bản thân chính là thanh kiếm vương giả, bách chiến bách thắng, mỗi đòn công kích đều bị phá giải, chính là truyền kì của Kim Lôi Quốc!”

      “Lần này, Già Lam và Phượng Thiếu thảm rồi, dù Mộc Tây Dao có giúp đỡ, bọn họ cũng thắng được phe kia, bởi vì bên kia có thêm thanh Chiến Vương Kiếm…”

      “Nếu Phượng Thiếu có chuyện, e là Phượng gia nhấc lên làn sóng lớn, cha nuôi của Phượng Thiếu, cũng chính là viện trưởng Học viện Thiên Dực khẳng định bỏ qua chuyện, thay Phượng Thiếu ra mặt, có lẽ rất náo nhiệt!”
      fujjko thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52: Tiểu thụ và tình của tiểu thụ
      Edit: Tịch Ngữ
      ──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────
      “Chiến Vương Kiếm quả là giống vật tầm thường.” Phượng Thiên Sách quan sát hồi rút ra đánh giá đối với thanh bảo kiếm kia, cầm quạt gõ gõ vào lòng bàn tay, gật đầu : “Thoạt nhìn,… ồ, rất đáng giá.”


      Mọi người ở chung quanh nhìn dáng vẻ còn tưởng ra những lời có giá trị, ai ngờ, ra giá trị của Chiến Vương Kiếm chỉ là giá trị của số vàng đúc ra nó,… Kẻ ngu ngốc chính là kẻ ngu ngốc, thể nào cứu nổi!

      “Tiểu Lam Lam, thích thanh kiếm này ?” Phượng Thiên Sách mỉm cười, hỏi Già Lam.

      Già Lam cũng quan sát thanh kiếm kia, thở dài từ trong đáy lòng: “Đúng là thanh kiếm tốt, mặc dù dùng vàng ròng chế tạo, nhưng độ bền của nó giống độ bền của vàng, hơn nữa còn là thanh kiếm tốt, luyện khí sư rèn ra thanh kiếm này đúng là có tay nghề cao.”

      “Nàng thích, ta lấy nó tặng nàng.”

      Phượng Thiên Sách ngoéo môi, đột nhiên hướng về bầu trời vỗ tay ba cái, rất có khí thế.

      Mọi người tò mò nhìn quanh, như vậy là kêu gọi thuộc hạ của mình sao? Chứ dựa vào năng lực của , hoàn toàn thể lấy được thanh kiếm kia.

      Mọi người chờ nửa ngày vẫn thấy có động tĩnh gì, cả đám lắc đầu ngán ngẩm, vừa nãy bọn họ ôm thất vọng về lần, vì sao bây giờ lại ôm hi vọng nữa chứ?

      Hai cao thủ linh tôn cười phá lên: “Phượng Thiếu, ngươi đừng giả thần giả quỷ nữa, ngươi mau tránh sang bên, bọn ta cũng muốn đối địch với ngươi. Nhưng nếu ngươi vẫn cố chấp che chở cho nàng ta, vậy đừng trách bọn ta khách sáo.”

      Phượng Thiên Sách cười nhạt, cũng có bị ảnh hưởng bởi chung quanh, nhìn Già Lam : “Đừng có nông nóng, lát nữa ‘Trư Vương Kiếm’ là của nàng.” (*Trư = heo, lợn hớ hớ)

      Hai vị cao thủ linh tôn nghe bốn chữ ‘Trư Vương Kiếm’, sắc mặt liền u ám xuống, người em : “Phượng Thiên Sách, ngươi dám vũ nhục Chiến Vương Kiếm? Hôm nay, dù ngươi có cầu xin tha thứ, bọn ta nhất quyết buông tha cho ngươi. Đại ca, hôm nay chúng ta đại khai sát giới , mượn sức mạnh của Chiến Vương Kiếm diệt hết bọn chúng, loại bỏ kẻ địch giúp Chiến Vương của chúng ta.”

      “Nhị đệ đúng. Những kẻ này đám coi thường Chiến Vương Kiếm, tội đáng chết ngàn lần.”

      Hai an hem đồng loạt vận chuyển linh khí, người lấy linh thuật làm chính, người điều khiển kiếm, mở ra trận thế.

      Mộc Tây Dao lắc lắc ống tay áo, ra phía trước lấy thân mình che chở cho Phượng Thiếu: “Sách Sách, ngươi lui ra sau , chỉ là hai tên thủ hạ thất bại mình ta đối phó là được rồi.”

      “Mộc Tây Dao, vừa rồi là do bọn ta sơ suất mới bị kết giới của ngươi bao vây, tại bọn ta có Chiến Vương Kiếm, để coi ngươi làm gì được bọn ta?” Cao thủ linh tôn .

      “Phải ? Vậy thử lại lần nữa xem.”

      Mộc Tây Dao chậm rãi xòe hai tay ra, ‘Xoạt, xoạt, xoạt xoạt’, cây xanh bốn phía trong rừng sống động nhảy lên.

      Nhóm cây gần chỗ bị Bá Hầu Trường Dã phá hủy, bây giờ, thanh xoạt xoạt từ xa truyền tới , sức mạnh cũng thể khinh thường.

      Hai cao thủ linh tôn căng thẳng, chuẩn bị thế trận nghênh đón địch, biết được thực lực chân chính của Mộc Tây Dao, bọn họ dám khinh địch.

      Trận chiến sắp bùng nổ…

      Đột nhiên, Phượng Thiên Sách bước lên, xía mỏ vào: “Mọi người đừng tức giận như vậy, ở đây núi xanh nước biếc phong cảnh rất đẹp, vì sao ngồi xuống uống rượu, nướng thịt thỏ, như vậy chẳng vui sao? Cần gì phải động đao động kiếm, là giết phong cảnh!”

      Phần lớn mọi người có mặt đều ngửa lên trời, giả vờ như chẳng nghe thấy gì hết. Hai cao thủ linh tôn cũng ngoại lệ, gặp phải tên cực phẩm hoang đường lại ngu ngốc thế này, là đau đầu.

      Mộc Tây Dao lại rất nể mặt, gật đầu phụ họa: “Nếu Sách Sách thích, ta cùng ngươi uống rượu nướng thịt, Sơn Hà Thư cái quỷ gì cũng cần, hai chúng ta tìm nơi yên tĩnh, ngồi nướng thịt, uống rượu, là rất thú vị.”

      ngờ có người tiếp lời? Già Lam lé mắt đánh giá Phượng Thiên Sách và Mộc Tây Dao. Tầm nhìn chuyển qua lại người bọn họ, trong đầu vẽ ra bức tranh thú vị, tiêu đề bức tranh gọi là: Tiểu thụ và tình của tiểu thụ… Hình ảnh này là tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, nàng khỏi có chút chờ mong.

      Phượng Thiên Sách cảm nhận được ánh mắt khác thường của Già Lam, vừa quay đầu liền bắt gặp nụ cười xấu xa mặt nàng, mắt phượng hẹp dài khẽ híp lại.

      Nếu Phượng Thiên Sách biết được hình ảnh hớ hớ kia trong đầu Già Lam, chẳng biết cảm thấy thế nào?

      Lúc này, hai cao thủ linh tôn đột nhiên kêu lên: “Chiến Vương Kiếm của ta!”

      Đột nhiên, dưới chân bọn họ có luồng lực lớn, mạnh mẽ hút thanh kiếm, sức lực
      cực mạnh, dường như muốn kéo người cầm kiếm xuống đất luôn.

      “Ra đây, đừng có ở dưới đất giả thần giả quỷ!”

      Hai cao thủ linh tôn, túm chặt khiến Vương Kiếm, dùng linh thuật thủy công kích ngầm, cột nước lớn cọ rửa ngừng, khiến mặt đất tơi xốp dần bị rửa trôi, ra cái hố to. đầu người lộ ra, dùng chất liệu đặc biệt làm lưới bao Chiến Vương Kiếm kín bưng, dùng sức kéo nó xuống đất…

      Cái gì?

      Hai cao thủ linh tôn vận chuyển linh thuật vào Chiến Vương Kiếm, cố gắng dùng uy lực của nó hù dọa đối phương, ai ngờ, bọn thử mấy lần cũng thành công. Vẻ mặt càng kinh ngạc, khiếp sợ nhìn cái lưới bằng chất liệu đặc biệt kia, trong lòng sinh ra cảm giác tốt… Cái lưới này là vật chuyên dùng để khắc chế mức độ gây sát thương của đạo khí chứ? (đạo khí: công cụ có linh khí… ờ, hiểu đại khái thôi.)

      Mặc dù ở dưới lòng đất, nhưng thân ngươi kia hề bị dính chút bùn đất, người được tầng linh khí nhàn nhạt bao phủ, ngăn cản nước và đất ở bên ngoài.

      Rất nhanh, Già Lam liền thấy diện mạo của người nọ, giọng kêu: “Tần quản gia.”

      Đúng, người nọ chính là tùy tùng theo bên cạnh Phượng Thiên Sách – Tần quản gia.

      cư nhiên có thể im hơi lặng tiếng vào lòng đất, trốn dưới chân hai cao thủ linh tôn, còn dùng lưới đặc biệt ‘bắt’ Chiến Vương Kiếm.

      Hai cao thủ linh tôn tức giận, bắt đầu tấn công Tần quản gia cách mãnh liệt.

      Cũng vào lúc này, bốn phía xuất mùi hương, tám bay ra, áo trắng thướt tha, cộng thêm hương thơm nồng đậm người nàng khiến người ta khỏi rung động.

      Mọi người ở đây đều nhận ra, tám này chính là tám kỳ nữ của Phượng Thiên Sách, ra lúc nãy Phượng Thiên Sách ra ám hiệu chính là gọi bọn họ, ra các nàng vẫn thầm theo bảo vệ Phượng Thiên Sách.

      bầu trời, đột nhiên xuất cái lưới bạc lớn, tám đồng loạt bay lên, mỗi người nắm góc lưới, bày ra Thiên Võng, phủ lên đầu hai cao thủ linh tôn.

      Hai cao thủ linh tôn chăm chú đối phó với Tần quản gia ở bên dưới lòng đất, đâu có ngờ được đầu có cái lưới ụp xuống, ùn ùn kéo tới, bọn họ sử dụng kế hoạch đánh từ hai mặt.

      “Nhị đệ, phá lưới!”

      Cao thủ linh tôn lớn tuổi, nắm chặt đuôi kiếm Chiến Vương, có rảnh tay mà đối phó với lưới, cuối cùng đành kêu nhị đệ xử lý.

      “Muốn phá Đại La Thiên Cương Võng của bọn ta? Nằm mơ!” Tám đồng loạt kiều quát lên, động tác đều đặn, cùng nhau đem lưới xiết chặt.

      “Phá cho ta!” Cao thủ linh tôn dốc hết sức lực, biến ảo ra thanh băng kiếm, ánh sáng màu trắng lóe lên muốn xông lên chém vỡ lưới bay ra.

      “Coong!” Băng kiếm và lưới bạc va chạm, vang lên tiếng.

      Mặt cao thủ linh tôn đực ra, Đại La Thiên Cương Võng này cứng rắn quá mức rồi, ngờ lại có thể phá vỡ băng kiếm của ?

      giây thất thần, cư nhiên tốc độ buộc chặt của Đại La Thiên Cương Võng lại tăng nhanh, vững vàng nhốt hai vị cao thủ linh tôn ở bên trong.

      “Sao lại có thể như vậy?” Cao thủ linh tôn lớn tuổi có chút thể tiếp thu chuyện này.

      Tần quản gia ở dưới lòng đất ‘hắc hắc’ cười xấu xa hai tiếng. Bất thình lình giơ ống tay áo lên, ba cây ngân châm bắn ra, ngân châm bay vọt về phía cổ tay cao thủ linh tôn cầm kiếm, gần như theo bản năng, cao thủ linh tôn rụt tay lại.

      “Hưu!” Chiến Vương Kiếm thoát khỏi tay , chui vào lòng đất.

      “Chiến Vương Kiếm! Mau trả lại cho ta!”

      Hai gã cao thủ linh tôn bị vây trong lưới, nhìn thấy Chiến Vương Kiếm của mình hoàn toàn biến mất trong lòng đất, tức giận đến muốn phun lửa. Chiến Vương Kiếm mà Chiến Vương cho bọn họ, cứ như vậy còn nữa, bọn họ trở về ăn với Chiến Vương như thế nào đây? Nghiêm trọng hơn chính là, bọn họ bị tấm lưới bao vây, càng giãy dụa lưới càng siết chặt, bọn họ cơ bản có cách kết ấn, bị kẹt ở trong này rồi.

      Cuộc chiến cứ kết thúc như vậy sao? Cứ như vậy mà bao vây hai cao thủ linh tôn? Cái này hình như quá dễ dàng?

      Mỗi bạn học của học viện Thiên Dực, gần như đều có tiếng lòng thế này, cảm xúc rất khó tin được.

      Đất mặt đất có quy luận dãn ra, hề để lại dấu vết khả nghi, rất nhanh liền dừng trước mặt Phượng Thiên Sách, bóng người từ trong đất nhảy ra.

      Già Lam chỉ cảm thấy ánh sáng vàng rực rỡ lóe lên, lúc nhìn kĩ lại, Tần quản gia cầm Chiến Vương Kiếm tới trước mặt bọn họ.

      Tần quản gia lộ ra nụ cười rạng rỡ, khom người dâng bảo kiếm: “Phượng Thiếu, Chiến Vương Kiếm đây ạ, mời ngài kiểm tra.”

      Phượng Thiên Sách tùy ý liếc cái, lắc lắc cái quạt, cau mày : “Thứ này xung đột với ta, vẫn là nên đưa cho Tiểu Lam Lam.”
      Last edited by a moderator: 15/3/15
      fujjko thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 53 : cùng với bốn tên quái thai, 囧!


      Edit : Tịch Ngữ


      Giải quyết hai cao thủ linh tôn dễ dàng như vậy ư? Hiệu suất có phần hơi quá...


      Già Lam chậm rãi thu hồi suy nghĩ, thuận tay nhận Chiên Vương Kiếm, ánh mắt nhìn Tần quản gia thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.


      sở hữu thuật độn thổ, còn có thể tự do chui tới chui lui trong lòng đất, lại bị đất và nước xâm nhập, thực lực thế này e là cao hơn hai cao thủ linh tôn.


      Mặc dù là nghênh đón chính diện, hoàn toàn có năng lực chiến thắng.


      “Tần quản gia, ngươi đúng là chân nhân lộ tướng.” Nàng cố ý trêu ghẹo .


      “Già Lam tiểu thư khen ta à? ra, ta...cũng cảm thấy như vậy!” Tần quản gia mỉm cười .


      Quả nhiên, chủ nào tớ nấy. Đều tự kỷ, biết xấu hổ như nhau.


      Già Lam xem độ nặng của Chiến Vương Kiếm trong tay, ước lượng nó , thân kiếm được làm bằng vàng ròng chừng hơn mười cân (1 cân = [​IMG] kg). Nếu đem thanh kiếm này bán theo trọng lượng vàng, ước chừng giá trị cũng được hơn mười cân hoàng kim.


      Nhưng mà, giá trị chính là thuộc tính thượng phẩm thân kiếm của nó. Nếu là đạo khí, nhất định có khí hồn, thu phục nó trước cái .


      Hai tay Già Lam cầm hai đầu kiếm, bắt đầu sử dụng ngự bảo thuật. Chậm rãi truyền đạt suy nghĩ cho Chiến Hoàng Bút, Chiến Hoàng Bút ngửi được hơi thở của hồn khí thượng phẩm, nóng lòng muốn nếm thử lâu lắm rồi, đợi nàng kêu, nó liền dò xét vào trong Chiến Vương Kiếm.


      Ánh sáng vàng mạnh mẽ hung hăng đánh vào kiếm hồn của Chiến Vương Kiếm, ghi xuống hai chữ ‘Già Lam’.


      Nương theo ánh sáng vàng che lấp toàn thân Chiến Vương Kiếm, mọi người có nhìn ra điều khác thường, nhưng bọn họ cảm thấy ánh sáng thân kiếm càng ngày càng chói lọi. Đáy mắt ngập tràn hâm mộ, thầm nghĩ, nếu Chiến Vương Kiếm là của bọn họ, tốt biết bao?


      “Chiến Hoàng, ngươi cắn nuốt hồn khí của nó hết , giữ thanh kiếm này lại chỉ thêm phiền toái.”


      Già Lam suy nghĩ thông suốt, Chiên Hoàng Kiếm là của Hoàng Kim Chiến Vương, kí hiệu và tính chất của nó quá ràng. Nếu lỡ Bá Hầu Trường Dã biết Chiên Vương Kiếm ở trong tay nàng, chẵng phải nàng tự tìm đường chết sao? Nàng mới có ngu như vậy, vô duyên vô cớ vào ngõ cụt tự sát.


      Chiến Hoàng vừa nghe liền hưng phấn thôi, cây bút trong lòng nàng kịch liệt run lên, sau đó đem hồn khí nuốt vào bụng, còn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.


      “Nếu có thể cắn nuốt hết ngàn thanh Chiến Vương Kiếm của Bá Hầu Trường Dã tốt biết mấy nhỉ?” Chiến Hoàng Bút lẩm bẩm, cư nhiên lại muốn thâu tóm luôn ngàn thanh Chiến Vương Kiếm.


      Già Lam rùng mình cái, lấy thực lực tại của nàng, muốn tiếp cận Bá Hầu Trường Dã khó, đừng tới chuyện lấy hết ngàn thanh Chiến Vương Kiếm của . Suy nghĩ này chính là chuyện viễn vong. Nhưng mà, sớm muộn gì nàng trở thành cường giả(* có năng lực và trí tuệ hơn người) ở thế giới này, có cái gì thể làm? Nàng cúi đầu, cười với Chiến Hoàng Bút : “ có ngày đó, chúng ta cùng nhau cố gắng !”


      “Ừ, cùng nhau cố gắng!” Ý chí chiến đấu của Chiến Hoàng Bút dâng trào.


      Trong lúc này, hai cao thủ linh tôn bị nhốt trong Đại La Thiên Cương Võng chửi ầm lên: “Phượng Thiên Sách! Mau thả bọn ta ra ngoài!!! Cướp Chiến Vương Kiếm, các ngươi nhất định bị Chiến vương gia trả thù, ta khuyên các ngươi nhanh chóng đem kiếm trả lại đây, đừng mắc thêm lỗi nữa.”


      ồn!” Phượng Thiên Sách nhíu mày , với Tần quản gia: “Bình thường nếu săn được lợn rừng xử lí nó như thế nào?”


      Tần quản gia mỉm cười: “ Thưa Phượng Thiếu, bình thường đem nó cạo sạch lông, cắt lỗ tai và đuôi heo, sau đó đưa vào lò mổ.”


      “Vậy làm thế !” Phượng Thiên Sách .


      Hai cao thủ linh tôn kêu gào như lợn sắp bị thọc tiết: “Ngươi thể đối xử với bọn ta như vậy, dám vũ nhục cao thủ linh tôn, ngươi nhất định trả giá lớn!”


      Rất nhanh, hai miếng vải hung hăng nhét vào miệng hai người, tiếng kêu gào mắng chửi biến mất. Tần quản gia dẫn tám áo trắng, dùng phương thức khiêng heo, khiêng hai cao thủ linh tôn .


      Phượng Thiên Sách quay đầu nhìn Già Lam, : “Tiểu Lam Lam, hôm nay ánh nắng tốt, rất thích hợp để dạo, bằng chúng ta bỏ xe ngựa, cùng bộ được ?”


      đợi Già Lam trả lời, Mộc Tây Dao lắc mông, mạnh mẽ chen vào giữa hai người, nhiệt tình : “Rất tốt! Chúng ta liền bộ leo núi !” Đúng là trả lời giùm Già Lam luôn.


      Già Lam liếc nhìn Mộc Tây Dao cái, cảm giác dường như nàng trở thành người thứ ba ở giữa bọn họ. Tiểu thụ và tình của tiểu thụ, đẹp! Nàng vẫn là cách xa bọn họ chút.


      Cất bước tới bên cạnh Tống Thiến Nhi: “Thiến Nhi, cách ngươi có nhiệm vụ gì?”


      “Phó viện trưởng kêu bọn ta lên đỉnh núi tập hợp, ông ở đó chờ mọi người. Già Lam, còn ngươi? Ngươi muốn chung với bọn ta? Hay là...” Tống Thiến Nhi liếc về phía Phượng Thiên Sách, muốn lại thôi.


      Già Lam suy nghĩ, thể thừa nhận. Đối với nàng, Sơn Hà Thư quà mức quyến rũ. Cho dù tại nàng có năng lực thuần phục nó, nàng vẫn muốn tận mắt nhìn nó, muốn xem rốt cuộc Sơn Hà Thư là cái gì.


      “Ta theo bọn họ, cùng đường với các ngươi. Chờ các ngươi rèn luyện xong, ngươi có thể tới phủ thành chủ tìm ta, mấy ngày gần đây ta ở đó.”


      Tống Thiến Nhi gật đầu: “Vậy cũng được! Có thời gian ta tới tìm ngươi.”


      Học sinh học viện Thiên Dục thấy mọi chuyện cũng xong xuôi, bọn họ có ở lại cũng còn ý nghĩa gì, đều hướng Phượng Thiên Sách ôm quyền, lục tục về phía trước.


      Chờ đoàn học sinh của học viện Thiên Dục xa, Phượng Thiên Dục và Mộc Tây Lâm từ xe ngựa nhảy xuống, năm người tập hợp lần nữa, dự định tiếp tục bộ.


      Dọc đường , trong đầu Mộc Tây Dao chỉ có ý nghĩ đem Già Lam và Phượng Thiên Sách tách ra. Còn Phượng Thiên Sách vui vui vẻ vẻ kề bên Già Lam. Vì vậy, dọc đường , vị trí của ba người ngừng thay đổi.


      Mộc Tây Dao: “Sách Sách! Chúng ta nương thịt thỏ, uống rượu nhé!!! Tranh giành Sơn Hà Thư có cái gì hay ho đâu, lấy thực lực của ngươi, có Sơn Hà Thư, Nạp Lan Tiêu Bạch và Bá Hầu Trường Dã cũng phải đối thủ của ngươi nha.”


      Phượng Thiên Sách: “Tiểu Lam Lam, lần đầu tiên cùng ta dạo bước ngắm cảnh trong rừng, có phải rất vui hay ?”


      Già Lam: “....”


      Mộc Tây Dao: “Sách Sách! Chúng ta đừng chuyện với người xấu xí, rất phá hư cảnh đẹp!”


      Phượng Thiên Sách: “Tiểu Lam Lam, có thích thanh kiếm kia ? Nếu nàng thích, sau này ta làm thanh kiếm giống nó như đúc.”


      Già Lam: “. . .”


      Phượng Thiên Dục và Mộc Tây Lâm tuốt đằng trước mở đường, nghe ba người phía sau đối thoại, Phượng Thiên Dục có ý nghĩ rất muốn chạy khỏi đội ngũ này.Ở chung với ba tên quái thai, sắp điên rồi, , là bốn tên mới đúng!


      liếc mắt nhìn Mộc Tây Lâm ở bên cạnh, từ đầu tới cuối, cái tên này luôn mang vẻ mặt cương thi, thân thể lực lưỡng to khỏe, cao hơn cái đầu, tạo hình tương phản với rất nhiều, khiến có cảm giác bản thân rất dễ bị gió thổi bay, rất yếu đuối.


      Chắc điên mất! chung đường với đám quái thai này, có thể kiên trì tới bây giờ, có dễ đâu nè.


      đoạn đường, phía trước liền xuất ngã ba, chia thành ba con đường khác nhau,năm người dừng lại, suy nghĩ xem nên con đường nào?


      Đột nhiên, bên trái truyền đến tiếng kêu và tiếng đánh nhau, thu hút chú ý của năm người bọn họ.


      “Hình như là thanh của Tam hoàng tử và Uất Trì.” Phượng Thiên Dục nghe giọng của hai người kia, thèm suy nghĩ, lập tức chạy về phía phát ra thanh.


      “Nhị đệ, bọn họ còn có thể chuyện, chứng tỏ bọn họ chưa có chết, ngươi cần gì gấp gáp như vội đầu thai vậy chứ?” Nghe giọng điệu của Phượng Thiên Sách từ sau lưng truyền tới, thân ảnh Phượng Thiên Dục ở lảo đảo cái, nhưng có ngừng lại, tiếp tục chạy về con đường cuối cùng.
      Last edited by a moderator: 20/3/15
      fujjkoKỷ Tuyết thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :