Chương 52: Tiểu thụ và tình của tiểu thụ
Edit: Tịch Ngữ
──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────
“Chiến Vương Kiếm quả là giống vật tầm thường.” Phượng Thiên Sách quan sát hồi rút ra đánh giá đối với thanh bảo kiếm kia, cầm quạt gõ gõ vào lòng bàn tay, gật đầu : “Thoạt nhìn,… ồ, rất đáng giá.”
Mọi người ở chung quanh nhìn dáng vẻ còn tưởng ra những lời có giá trị, ai ngờ, ra giá trị của Chiến Vương Kiếm chỉ là giá trị của số vàng đúc ra nó,… Kẻ ngu ngốc chính là kẻ ngu ngốc, thể nào cứu nổi!
“Tiểu Lam Lam, thích thanh kiếm này ?” Phượng Thiên Sách mỉm cười, hỏi Già Lam.
Già Lam cũng quan sát thanh kiếm kia, thở dài từ trong đáy lòng: “Đúng là thanh kiếm tốt, mặc dù dùng vàng ròng chế tạo, nhưng độ bền của nó giống độ bền của vàng, hơn nữa còn là thanh kiếm tốt, luyện khí sư rèn ra thanh kiếm này đúng là có tay nghề cao.”
“Nàng thích, ta lấy nó tặng nàng.”
Phượng Thiên Sách ngoéo môi, đột nhiên hướng về bầu trời vỗ tay ba cái, rất có khí thế.
Mọi người tò mò nhìn quanh, như vậy là kêu gọi thuộc hạ của mình sao? Chứ dựa vào năng lực của , hoàn toàn thể lấy được thanh kiếm kia.
Mọi người chờ nửa ngày vẫn thấy có động tĩnh gì, cả đám lắc đầu ngán ngẩm, vừa nãy bọn họ ôm thất vọng về lần, vì sao bây giờ lại ôm hi vọng nữa chứ?
Hai cao thủ linh tôn cười phá lên: “Phượng Thiếu, ngươi đừng giả thần giả quỷ nữa, ngươi mau tránh sang bên, bọn ta cũng muốn đối địch với ngươi. Nhưng nếu ngươi vẫn cố chấp che chở cho nàng ta, vậy đừng trách bọn ta khách sáo.”
Phượng Thiên Sách cười nhạt, cũng có bị ảnh hưởng bởi chung quanh, nhìn Già Lam : “Đừng có nông nóng, lát nữa ‘Trư Vương Kiếm’ là của nàng.” (*Trư = heo, lợn hớ hớ)
Hai vị cao thủ linh tôn nghe bốn chữ ‘Trư Vương Kiếm’, sắc mặt liền u ám xuống, người em : “Phượng Thiên Sách, ngươi dám vũ nhục Chiến Vương Kiếm? Hôm nay, dù ngươi có cầu xin tha thứ, bọn ta nhất quyết buông tha cho ngươi. Đại ca, hôm nay chúng ta đại khai sát giới , mượn sức mạnh của Chiến Vương Kiếm diệt hết bọn chúng, loại bỏ kẻ địch giúp Chiến Vương của chúng ta.”
“Nhị đệ đúng. Những kẻ này đám coi thường Chiến Vương Kiếm, tội đáng chết ngàn lần.”
Hai an hem đồng loạt vận chuyển linh khí, người lấy linh thuật làm chính, người điều khiển kiếm, mở ra trận thế.
Mộc Tây Dao lắc lắc ống tay áo, ra phía trước lấy thân mình che chở cho Phượng Thiếu: “Sách Sách, ngươi lui ra sau , chỉ là hai tên thủ hạ thất bại mình ta đối phó là được rồi.”
“Mộc Tây Dao, vừa rồi là do bọn ta sơ suất mới bị kết giới của ngươi bao vây, tại bọn ta có Chiến Vương Kiếm, để coi ngươi làm gì được bọn ta?” Cao thủ linh tôn .
“Phải ? Vậy thử lại lần nữa xem.”
Mộc Tây Dao chậm rãi xòe hai tay ra, ‘Xoạt, xoạt, xoạt xoạt’, cây xanh bốn phía trong rừng sống động nhảy lên.
Nhóm cây gần chỗ bị Bá Hầu Trường Dã phá hủy, bây giờ, thanh xoạt xoạt từ xa truyền tới , sức mạnh cũng thể khinh thường.
Hai cao thủ linh tôn căng thẳng, chuẩn bị thế trận nghênh đón địch, biết được thực lực chân chính của Mộc Tây Dao, bọn họ dám khinh địch.
Trận chiến sắp bùng nổ…
Đột nhiên, Phượng Thiên Sách bước lên, xía mỏ vào: “Mọi người đừng tức giận như vậy, ở đây núi xanh nước biếc phong cảnh rất đẹp, vì sao ngồi xuống uống rượu, nướng thịt thỏ, như vậy chẳng vui sao? Cần gì phải động đao động kiếm, là giết phong cảnh!”
Phần lớn mọi người có mặt đều ngửa lên trời, giả vờ như chẳng nghe thấy gì hết. Hai cao thủ linh tôn cũng ngoại lệ, gặp phải tên cực phẩm hoang đường lại ngu ngốc thế này, là đau đầu.
Mộc Tây Dao lại rất nể mặt, gật đầu phụ họa: “Nếu Sách Sách thích, ta cùng ngươi uống rượu nướng thịt, Sơn Hà Thư cái quỷ gì cũng cần, hai chúng ta tìm nơi yên tĩnh, ngồi nướng thịt, uống rượu, là rất thú vị.”
ngờ có người tiếp lời? Già Lam lé mắt đánh giá Phượng Thiên Sách và Mộc Tây Dao. Tầm nhìn chuyển qua lại người bọn họ, trong đầu vẽ ra bức tranh thú vị, tiêu đề bức tranh gọi là: Tiểu thụ và tình của tiểu thụ… Hình ảnh này là tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, nàng khỏi có chút chờ mong.
Phượng Thiên Sách cảm nhận được ánh mắt khác thường của Già Lam, vừa quay đầu liền bắt gặp nụ cười xấu xa mặt nàng, mắt phượng hẹp dài khẽ híp lại.
Nếu Phượng Thiên Sách biết được hình ảnh hớ hớ kia trong đầu Già Lam, chẳng biết cảm thấy thế nào?
Lúc này, hai cao thủ linh tôn đột nhiên kêu lên: “Chiến Vương Kiếm của ta!”
Đột nhiên, dưới chân bọn họ có luồng lực lớn, mạnh mẽ hút thanh kiếm, sức lực
cực mạnh, dường như muốn kéo người cầm kiếm xuống đất luôn.
“Ra đây, đừng có ở dưới đất giả thần giả quỷ!”
Hai cao thủ linh tôn, túm chặt khiến Vương Kiếm, dùng linh thuật thủy công kích ngầm, cột nước lớn cọ rửa ngừng, khiến mặt đất tơi xốp dần bị rửa trôi, ra cái hố to. đầu người lộ ra, dùng chất liệu đặc biệt làm lưới bao Chiến Vương Kiếm kín bưng, dùng sức kéo nó xuống đất…
Cái gì?
Hai cao thủ linh tôn vận chuyển linh thuật vào Chiến Vương Kiếm, cố gắng dùng uy lực của nó hù dọa đối phương, ai ngờ, bọn thử mấy lần cũng thành công. Vẻ mặt càng kinh ngạc, khiếp sợ nhìn cái lưới bằng chất liệu đặc biệt kia, trong lòng sinh ra cảm giác tốt… Cái lưới này là vật chuyên dùng để khắc chế mức độ gây sát thương của đạo khí chứ? (đạo khí: công cụ có linh khí… ờ, hiểu đại khái thôi.)
Mặc dù ở dưới lòng đất, nhưng thân ngươi kia hề bị dính chút bùn đất, người được tầng linh khí nhàn nhạt bao phủ, ngăn cản nước và đất ở bên ngoài.
Rất nhanh, Già Lam liền thấy diện mạo của người nọ, giọng kêu: “Tần quản gia.”
Đúng, người nọ chính là tùy tùng theo bên cạnh Phượng Thiên Sách – Tần quản gia.
cư nhiên có thể im hơi lặng tiếng vào lòng đất, trốn dưới chân hai cao thủ linh tôn, còn dùng lưới đặc biệt ‘bắt’ Chiến Vương Kiếm.
Hai cao thủ linh tôn tức giận, bắt đầu tấn công Tần quản gia cách mãnh liệt.
Cũng vào lúc này, bốn phía xuất mùi hương, tám bay ra, áo trắng thướt tha, cộng thêm hương thơm nồng đậm người nàng khiến người ta khỏi rung động.
Mọi người ở đây đều nhận ra, tám này chính là tám kỳ nữ của Phượng Thiên Sách, ra lúc nãy Phượng Thiên Sách ra ám hiệu chính là gọi bọn họ, ra các nàng vẫn thầm theo bảo vệ Phượng Thiên Sách.
bầu trời, đột nhiên xuất cái lưới bạc lớn, tám đồng loạt bay lên, mỗi người nắm góc lưới, bày ra Thiên Võng, phủ lên đầu hai cao thủ linh tôn.
Hai cao thủ linh tôn chăm chú đối phó với Tần quản gia ở bên dưới lòng đất, đâu có ngờ được đầu có cái lưới ụp xuống, ùn ùn kéo tới, bọn họ sử dụng kế hoạch đánh từ hai mặt.
“Nhị đệ, phá lưới!”
Cao thủ linh tôn lớn tuổi, nắm chặt đuôi kiếm Chiến Vương, có rảnh tay mà đối phó với lưới, cuối cùng đành kêu nhị đệ xử lý.
“Muốn phá Đại La Thiên Cương Võng của bọn ta? Nằm mơ!” Tám đồng loạt kiều quát lên, động tác đều đặn, cùng nhau đem lưới xiết chặt.
“Phá cho ta!” Cao thủ linh tôn dốc hết sức lực, biến ảo ra thanh băng kiếm, ánh sáng màu trắng lóe lên muốn xông lên chém vỡ lưới bay ra.
“Coong!” Băng kiếm và lưới bạc va chạm, vang lên tiếng.
Mặt cao thủ linh tôn đực ra, Đại La Thiên Cương Võng này cứng rắn quá mức rồi, ngờ lại có thể phá vỡ băng kiếm của ?
giây thất thần, cư nhiên tốc độ buộc chặt của Đại La Thiên Cương Võng lại tăng nhanh, vững vàng nhốt hai vị cao thủ linh tôn ở bên trong.
“Sao lại có thể như vậy?” Cao thủ linh tôn lớn tuổi có chút thể tiếp thu chuyện này.
Tần quản gia ở dưới lòng đất ‘hắc hắc’ cười xấu xa hai tiếng. Bất thình lình giơ ống tay áo lên, ba cây ngân châm bắn ra, ngân châm bay vọt về phía cổ tay cao thủ linh tôn cầm kiếm, gần như theo bản năng, cao thủ linh tôn rụt tay lại.
“Hưu!” Chiến Vương Kiếm thoát khỏi tay , chui vào lòng đất.
“Chiến Vương Kiếm! Mau trả lại cho ta!”
Hai gã cao thủ linh tôn bị vây trong lưới, nhìn thấy Chiến Vương Kiếm của mình hoàn toàn biến mất trong lòng đất, tức giận đến muốn phun lửa. Chiến Vương Kiếm mà Chiến Vương cho bọn họ, cứ như vậy còn nữa, bọn họ trở về ăn với Chiến Vương như thế nào đây? Nghiêm trọng hơn chính là, bọn họ bị tấm lưới bao vây, càng giãy dụa lưới càng siết chặt, bọn họ cơ bản có cách kết ấn, bị kẹt ở trong này rồi.
Cuộc chiến cứ kết thúc như vậy sao? Cứ như vậy mà bao vây hai cao thủ linh tôn? Cái này hình như quá dễ dàng?
Mỗi bạn học của học viện Thiên Dực, gần như đều có tiếng lòng thế này, cảm xúc rất khó tin được.
Đất mặt đất có quy luận dãn ra, hề để lại dấu vết khả nghi, rất nhanh liền dừng trước mặt Phượng Thiên Sách, bóng người từ trong đất nhảy ra.
Già Lam chỉ cảm thấy ánh sáng vàng rực rỡ lóe lên, lúc nhìn kĩ lại, Tần quản gia cầm Chiến Vương Kiếm tới trước mặt bọn họ.
Tần quản gia lộ ra nụ cười rạng rỡ, khom người dâng bảo kiếm: “Phượng Thiếu, Chiến Vương Kiếm đây ạ, mời ngài kiểm tra.”
Phượng Thiên Sách tùy ý liếc cái, lắc lắc cái quạt, cau mày : “Thứ này xung đột với ta, vẫn là nên đưa cho Tiểu Lam Lam.”
Last edited by a moderator: 15/3/15