1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sư phụ vô lương, ma nữ phúc hắc - Bắc Đằng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 44: Hoàng kim chiến vương

      Edit: Tịch Ngữ
      Phanh~!

      Cửa xe dứt khoát đẩy ra, bóng dáng vàng chói đập vào mi mắt mọi người, bên người Già Lam, hai đạo hút thanh cùng vang lên, thanh hút khí ngắn ngủi từ miệng Phượng Nhị Thiếu và tam hoàng tử, vậy giống bình thường.

      Già Lam định thần lại, chỉ thấy người nọ từ đầu tới cuối đều phủ vàng, mão quan màu vàng, trường bào màu vàng, nửa áo giáp cũng làm từ vàng mỏng, đai lưng màu vàng, giày màu vàng… Bắt mắt nhất chính là xâu chuỗi màu vàng cổ , nó là hạt châu gì, mặt ngoài của nó ngừng sáng bóng lên cách kì dị, rất là thần bí.

      Màu vàng tục tằng, người này mặc lên lại hết sức cao quý, dường như trời sinh ra để mặc hoàng bào vậy. Mang vật trang sức phụ tùng màu vàng, tựa như cái gì màu vàng cũng có liên quan đến .

      Khi ngẩng đầu đột ngột, đôi con ngươi phát sáng kinh người, giống như ngôi sao từ từ tỏa sáng, sáng quắc như ngọn lửa, có thể đốt cháy hết mọi vật thế gian này.

      “Các ngươi đều là những sinh vật thấp kém hèn mọn, đám người mắt cho như các ngươi xứng để ngước nhìn bổn vương, mau cút ra cho bổn vương!” Con ngươi bắn ra tinh quang chói mắt, ánh mắt nam tử mãnh liệt cái, từ chiến xa xuống.

      Chân Phượng Thiên Dục và Hoàng Bộ Kỳ nhịn được lui về sau, nhường đường cho , ánh mắt hai người nhìn y rất phức tạp.

      có khuôn mặt khí như được điêu khắc, đường nét khuôn mặt ràng, khiến Già Lam nhịn được liên tưởng đến chiến thần trong thần thoại Hi Lạp cổ, oai hùng dưới ánh nắng mặt trời mà mất cao quý và ưu nhã.

      Nhưng tính cách cuồng vọng của người này, khiến người ta…

      vung tay lên, chiến xa hoàng kim rực rỡ trước mắt biến mất tại chỗ, có lẽ được giấu trong gian thần bí rồi.

      Người bên trong và ngoài Phi Hoa Lâu đều run sợ nhìn , quên mất phản ứng. Thành Tử Nguyệt lần này nghênh đón vị đại thần kiêu ngạo, làm tàng rồi. Chỉ khiến người ta luống cuống biết làm gì.

      Đợi bóng dáng của biến mất tại Phi Hoa Lâu, Hoàng Bộ Kỳ mới thở ra, cẩn thận : “ ngờ y cũng đến, ta nghĩ rằng lấy tính cuồng ngạo của y, có lẽ y tham dự mấy buổi hội tụ như thế này mới đúng.”

      là ai?” Già Lam tò mò hỏi.

      Hoàng Bộ Kỳ khó hiểu liếc Già Lam, giống như nàng biết ta là ai là chuyện rất mất mặt: “ là đệ đệ của quốc quân Kim Lôi Quốc, phong hào Hoàng Kim Chiến Vương, bá hầu trường dã.”

      “Hoàng Kim Chiến Vương, Bá Hầu Trường Dã, đúng là phong hào phách lối.” Già Lam than thở.

      “Kim Lôi Quốc vì có cho nên mới chống đối được các nước khác, chân chính nắm giữ hoàng quyền thống trị toàn bộ quốc gia. Người này đơn giản, trong Hạo Thiên bát công tử, chỉ có mới có thể cùng Nạp Lan Tiêu Bạch nổi danh thôi.” Phượng Thiên Dục chậm rãi , giọng điệu thâm trầm, chẳng suy nghĩ cái gì.

      “Ta còn nghe , huyết thống gia tộc mẫu hệ của Bá Hầu Trưởng Dã rất bình thường, giống như là đến từ…”Hoàng Bộ Kỳ muốn lại thôi, giữa hai đầu lông mày khó mà ra được sâu lắng.

      Già Lam cảm thấy hứng thú với chuyện khác hơn: “ cùng Nạp Lan Tiêu Bạch rất nổi danh? Nạp Lan Tiêu Bạch rất lợi hại sao?”

      Phượng Thiên Dục tặng cho nàng ánh mắt khinh thường vì chuyện kiến thức hạn hẹp, cười : “Đó còn phải . Nếu Nạp Lan Tiêu Bạch có năng lực, làm sao có vinh dự đứng đầu trong Hạo Thiên bát công tử.”

      Già Lam còn muốn hỏi tiếp nhưng Hoàng Bộ Kỳ lên tiếng: “Xem ra lần này Hoa gia chọn rễ nhất định có giấu huyền cơ, bằng đem hai nhân vật Nạp Lan Tiêu Bạch và Bá Hầu Trường Dã hấp dẫn đến đây. Xưa nay, hai người này chưa từng tham gia những cuộc hội tụ tầm thường.”

      “Ngươi sai. Chỉ Hoa gia và Hoa tiểu thư, chưa đủ để hấp dẫn hai người bọn họ. Đằng sau nhất định có che giấu huyền cơ mà chúng ta biết.” Đầu lông mày Phượng Thiên Dục nhíu lại suy nghĩ trong chốc lát, phất tay áo : “Mang Uất Trì Vinh theo, chúng ta vào lâu thôi!”

      Già Lam nghe hai người đối thoại, khỏi càng tò mò đối với những chuyện trước mắt, nếu Hoa gia chọn rễ là để ngụy trang, như vậy đằng sau là cái gì?

      “Ê, Nhị Thiếu, chờ ta chút.”

      “Chúng ta là chung mà!”

      Già Lam đuổi theo Phượng Thiên Dục, theo bọn họ, cùng nhau xâm nhập vào Phi Hoa Lâu.

      thực tế, hôm nay, trừ Hạo Thiên bát công tử, Hoa gia còn mời ít khách, bát công tử chưa tới đủ, trường cũng ồn ào, rất náo nhiệt.

      Già Lam theo ba người Phượng Thiên Dục vào lâu, có người nhận ra bọn họ, đều đến chào đón hàn huyên, Già Lam nhanh chóng bị bầy người ép sang bên.

      Nàng bắt đầu thoát khỏi đám đông, đánh giá lâu này. Lầu hai của Phi Hoa Lâu có mười mấy lô ghế. Cửa lên cầu thang có vài tên kiếm sư đeo huy chương cấp năm canh giữ, đem người bình thường muốn lên lầu cản lại hết. Khách trong Hoa Phi Lâu mặc dù nhiều, nhưng lầu hai là ghế dành cho người quan trọng, có lẽ là dành riêng cho bát công tử, cho phép khách thường lên đó.

      Trong đó, có mấy gian phòng khép hờ cửa, bên trong có tiếng chuyện truyền ra, xem ra có người vào.

      Phượng Thiên Sách ở trong gian phòng nào đây? Nàng phải nhìn từng căn mới được.

      “Đứng lại! Ngươi thể lên!” Già Lam muốn lên lại bị hai tên thị vệ giữ lại.

      Già Lam ngẩng đầu, rất bình tĩnh : “Ta cùng Phượng Thiếu, các ngươi tin có thể hỏi .”

      “Phượng Thiếu?” Hai tên thị vệ nhìn nhau, sau đó : “Ngươi lên !”

      Dễ như vậy à? Già Lam khỏi hoài nghi, suy nghĩ miên man, lẽ lầu có cạm bẫy gì đó chờ nàng?

      Có lẽ nhìn thấu được nghi ngờ của nàng, tên thị vệ giải thích: “Phượng Thiếu căn dặn, hôm nay xấu nữ đến tìm , Phượng Thiếu đó là phụ nữ của . Nếu ngươi tới, chúng ta phải để ngươi lên.”

      Già Lam có cảm xúc muốn hộc máu tại chỗ, Phượng Thiên Sách này, có ý định định chọc nàng tức chết sao?

      Cộc cộc cộc cộc, Già Lam nhanh chóng lên lầu, lần lượt tìm từng lô ghế, tra xét kĩ lưỡng các gian phòng, đều trống , định kiểm tra căn phòng thứ ba, nàng liền nghe tiếng từ khúc quẹo hành lang truyền đến giọng , cản trở bước chân nàng.

      Cách góc tường, Già Lam nhìn người, nhưng ràng nghe được bọn họ chuyện.

      “Phượng Thiếu, Nạp Lan công tử hôm nay có thể hạ mình đến Phi Hoa Lâu, đúng là tô thêm vinh quang cho tại hạ, ghế của hai vị phân biệt tại hai gian phòng trước mắt, hi vọng hai vị công tử có thể tận hứng.

      "Cảm ơn Hoa gia chủ."

      “Nếu Hoa gia chủ muốn cảm ơn ta vậy cho thêm nhiều đan dược là được. Càng nhiều càng tốt, ta tuyệt đối thấy ngại đâu.”

      Ba thanh vang lên, người đầu tiên lão luyện từng trải, người thứ hai ôn nhuận khiêm tốn, người thứ ba, Già Lam vừa nghe là biết là tên lẳng lơ nào đó chuyện rồi.

      “Phượng Thiên Sách, trả chuông gió lại cho ta.” Già Lam qua cua quẹo, nhìn thấy ba người chuyện trước mặt. Tầm mắt Già Lam nhìn Phượng Thiên Sách trước hết, trừng cái. Đột nhiên, khóe mắt liếc thấy bóng người quen thuộc, hấp dẫn chú ý của nàng, nàng kinh ngạc hô lên: “Tiêu đại ca?”
      fujjko, linhdiep17Phương Lăng thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 45: Huynh chính là Nạp Lan Tiêu Bạch?

      Edit: Tịch Ngữ


      Già Lam ngờ nàng có thể gặp Tiêu Bạch ở chỗ này, nhưng thấy nghe giọng của mình xong, khuôn mặt đầy tiên khí khẽ cười nhạt cái, hề có cảm xúc kinh ngạc.

      “Tiêu đại ca? Sao huynh lại ở đây? Lúc trước ở rừng trúc có người ám sát huynh, huynh sao chứ?” Nàng cất bước tới trước mặt Tiêu Bạch, yên lặng nhìn chăm chú vào , thấy bình yên vô , nàng cũng yên lòng.

      Phượng Thiên Sách hoa lệ bị lờ sang bên, ánh mắt sâu kín đánh giá Tiêu Bạch vài vòng, mở miệng : “Tiểu Lam Lam, ra nàng vì người này mà bị thương? Haiz, nàng đúng là lo bò trắng răng, Nạp Lan công tử của chúng ta là nhân vật lợi hại đến bực nào? Vài tên thích khách có thể làm gì chứ? Ngược lại chính là nàng, những giúp được gì, trái lại còn làm bản thân bị liên lụy, xém chút nữa mất cả mạng …Chậc chậc, đáng mà!

      Lông mày Tiêu Bạch hơi nhíu lại, nhưng rất khó nhận ra.

      Ánh mắt Hoa gia chủ hơi sáng lên, lúc này mới đánh giá Già Lam, trước mắt có dung mạo xấu xí, nếu là bình thường, ông chả thèm liếc cái, nhưng nàng được Phượng Thiếu coi trọng, lại có chút quan hệ sâu xa với Nạp Lan công tử, ông phải xem kĩ đối phương mới được.”

      Nạp Lan công tử?

      Đúng rồi, lúc nãy nàng ràng nghe được xưng hô ‘Nạp Lan công tử’, chẳng lẽ là Nạp Lan công tử trong truyền thuyết – Nạp Lan Tiêu Bạch?

      GIà Lam nhìn chăm chú người trước mặt, chân tự giác rút lui bước, trong lòng nhịn được sinh ra chút ngăn cách. lừa nàng, đây là chuyện thể thay đổi!

      "Nạp Lan... Công tử? Nạp Lan... Tiêu Bạch?" Già Lam tự cười giễu, sắc mặt từ từ chuyển sang lạnh lùng: “Tiêu Bạch... Tiêu Bạch. Đúng vậy, ta là ngu xuẩn, thậm chí ngay cả cái này cũng nhận ra…”

      Cảm thấy nàng xa cách, Nạp Lan Tiêu Bạch vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, cũng giữ im lặng.

      Nụ cười của rất đẹp, giống như mộng ảo những cũng rất xa cách.

      Già Lam nếm được mùi vì mất mác, phải rồi, là người ở tít cao, làm sao có thể lòng muốn kết bạn với nàng chứ?

      “Tiểu Lam Lam, nàng đến tìm ta là vì cái này à?” Tiếng chuông gió réo rắt vang bên tai nàng, Già Lam ngẩng đầu, nhìn Phượng Thiên Sách cầm chuông gió. Bỗng nhiên, lông mày nàng nhíu lại, ngước đầu nhìn về Nạp Lan Tiêu Bạch.

      Đó là món quà tặng nàng, tại rơi vào tay Phượng Thiên Sách, để ý ?

      “Hoa gia chủ, ta ở phòng nào?”

      “Phòng thứ nhất, Nạp Lan công tử, mời!”

      “Hai vị, xin phép vắng mặt.”

      Nạp Lam Tiêu Bạch có bất kì biến hóa nào, vẫn cười nhàn nhạt như cũ, lướt qua người Già Lam, giống như bọn họ chưa từng gặp nhau, hờ hững như vậy, vô tình như vậy.

      Già Lam đứng yên tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng nhưng thể che giấu nội tâm mất mác của mình.

      “Thất vọng rồi à?” Phượng Thiên Sách đưa mặt qua, khuôn mặt tuấn mĩ khiến người thần đều tức giận phóng to trước mắt nàng. Đáy mắt lóe lên tia sáng kì lạ, lại hài hước sỉ diện : “ ra Tiểu Lam Lam của chúng ta cũng có ngoại lệ, nhìn thấy Nạp Lan Tiêu Bạch đứng đầu trong bát công tử, xuân tâm lập tức nhộn nhạo? Nàng có biết tại sao Nạp Lan Tiêu Bạch bị mù nhưng vẫn có thể đứng đầu bát công tử ?”

      “Vì sao?” Già Lam vốn để ý lời xằng bậy của , nhưng vẫn nhịn được có chút hiếu kì về Nạp Lan Tiêu Bạch.

      Phượng Thiên Sách nhìn vào mắt nàng ở khoảng cách gần, con ngươi đen thoáng u ám, lộ ra vòng xoáy sâu lường được, gần như muốn nhấn chìm Già Lam vào trong đó. Đáy lòng Già Lam hơi kinh hãi, khỏi cảm thấy lạnh cả người. Đúng lúc này, đột nhiên Phượng Thiên Sách lui ra, khẽ lắc chuông gió trong tay, khôi phục lại bộ dạng cợt nhã của ngày thường, nần nẫn câu môi cười: “Đột nhiên, ta muốn cho nàng biết.”

      Già Lam trừng mắt nhìn , chụp lấy chuông gió trong tay : “Mau trả chuông gió lại cho ta! Ngươi muốn nịnh hót, theo đuổi Hoa tiểu thư tự lấy tiền của mình mua lễ vật, được làm bẩn chuông gió của ta!”

      Thân ảnh Phượng Thiên Sách nhàng nhoáng lên, dấu vết tránh khỏi, đắc ý phe phẩy chuông gió, qua lại hành lang lầu hai: “Tiểu Lam Lam ghen à? Nếu nàng muốn ta đem chuông gió tặng cho Hoa tiểu thư, ta đưa là được. Ta đem nó cất kĩ, coi nó như tín vật đính ước nàng tặng cho ta, ha ha…”

      Tiếng cười trong trẻo của phiêu lãng hành lang lầu hai, phảng phất giống như muốn để cho mọi người nghe thấy.

      Già Lam gao gắt nhìn chằm chằm , lúc sau, xoay người xuống lầu.

      Thôi, thôi, nếu chủ của chiếc chuông gió này nhận người bạn này là nàng. Nàng cũng cần… quý trọng nó làm chi. So với việc bị Phượng Thiên Sách trêu chọc tức chết, bằng trở về luyện công cho rồi.

      “Tiểu thư, xin dừng bước.”

      Cửa cầu thang xuống lầu, mấy tên thủ vệ ngăn đường nàng, giơ tay lên, chỉ chỉ về phía lầu.

      Già Lam ngẩng đầu, thấy Phượng Thiên Sách cực kì lẳng lơ, lười biếng dựa vào lan can đầu cầu thang, cười tủm tỉm nhìn nàng, nụ cười kia quá ràng, đám thủ vệ cao thủ này là nhận lệnh của , nếu hôm nay đồng ý, nàng đừng hòng rời khỏi Phi Hoa Lâu.

      "Tiểu Lam Lam, đừng nóng giận. Ngày hôm nay, còn có trò hay nha, bỏ lỡ lại hối hận.”

      Phượng Thiên Sách mỉm cười đưa tay, kéo Già Lam mang vẻ mặt u ám trở lên lầu, vào căn phòng thứ hai.

      bao lâu, Phượng Thiên Dục cũng tới lô ghế, đánh giá Phượng Thiên Sách kĩ: “Đại ca, vì sao Hoa gia chủ mời huynh đến?”

      “Nhị đệ, vấn đề đơn giản như vậy mệt đệ còn mở miệng hỏi được. quá ràng mà…” Phượng Thiên Sách lười biếng ngồi ghế, mặc kệ ở đâu, cũng có thể đem cái ghế tầm thường thành cái ghế thái sư phô trương, cố ý dừng chút, giả vờ thần bí giọng: “Bởi vì… ta có diện mạo đẹp hơn các ngươi, lão mời ta, còn có thể mời ai?”

      Trong phòng, hai tiếng ‘xí’ cùng vang lên, Già Lam và Phượng Thiên Dục đồng loạt vứt cho cái ánh mắt khinh bỉ.

      Có cần tự kỷ đến mức này hay ? Sớm biết như vậy hỏi .

      “Đại ca, huynh cảm thấy kì quái à? Hoa gia chọn rể, lẽ ra nhân vật có bối cảnh phi phàm như Nạp Lan Tiêu Bạch và Bá Hầu Trưởng Dã, đều có hứng thú mới đúng. Ai ngờ bọn họ đều tới, đằng sau việc kén rể này có phải cất giấu bí mật to lớn gì hay ?”

      Phượng Thiên Dục vừa vừa quan sát vẻ mặt của huynh trưởng, lại thấy vô cùng tán thành gật đầu, chân mày nhíu chặt, giọng điệu nghiêm nghị: “ sai, trong chuyện này, nhất định có huyền cơ!”

      Vẻ mặt Phượng Thiên Dục hơi biến đổi, giống như bắt được sơ sót của huynh trưởng, lộ ra vẻ kích động. Quả nhiên, đoán sai, biểu hoang đường của đại ca đều là giả vờ, nhưng mà khắc sau, lập tức bị đánh trở về mặt .

      “Người có xuất thân cao như ta cũng tới dự tiệc, có thể thấy, chuyện này rất long trọng. Nếu là bình thường, ta căn bản chẳng có hứng thú tham gia.”

      Nhìn vẻ mặt thối hoắc như nuốt phải ruồi của Phượng Thiên Dục, Già Lam cảm thấy tâm trạng của mình tốt lên.

      Lúc này, khách mời của Phi Hoa lâu tới đủ, mấy người lầu hai đều có động tĩnh.

      Rất nhanh, Hoa gia chủ tới đại sảnh, phất tay cái, toàn trường yên tĩnh: “Cám ơn các vị nể mặt, đến dự Hoa gia…”

      Chưa dứt câu, tiếng nổ phịch vang lên, bình hoa sứ màu trắng bị ném từ cửa sổ xuống, cắt ngang lời Hoa gia chủ.

      Tiếp theo sau, giọng cuồng vọng vang lên: “ nhàm chán, bổn vương có hứng thú nghe!”

      Vừa nghe tiếng, mọi người đều đoán được là giọng của ai, chỉ cần nghĩ tới danh hào Hoàng Kim Chiến Vương, còn ai dám chọc ghẹo ?
      fujjkolinhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ღ Chương 46: Thất công tử tề tựu
      ღ Edit: Tịch Ngữ
      Hoa gia chủ rất xấu hổ nhưng dám đắc tội với người này, ông khẽ tằng hắng, thẳng vào vấn đề: “Hôm nay, mục đích của buổi tiệc chỉ có , chính là chọn chồng cho con của tại hạ.”


      “Rầm.” Lại bình hoa được quăng từ cửa sổ ra, chỉ khác là cái bình này làm bằng đồng! -_-#

      “Nếu như ngươi mời bổn vương tới đây vì việc buồn chán này, bổn vương cần thiết phải…tiếp tục ở lại đây, lãng phí thời gian quý báu của bổn vương với những thứ này…” Dáng người Bá Hầu Trường Dã như chiến thần, xuất ở trước cửa sổ, người ta lập tức cảm nhận được mảnh vàng chóe đập vào mắt, ánh mắt sắc bén của quét vòng đại sảnh, vẻ mặt vênh vênh váo váo, ai sánh bằng.

      Hoa gia chủ thầm lau mồ hôi, vội la lên: “Chiến Vương đừng sốt ruột, chuyện kế tiếp tại hạ muốn , chính là chuyện chính của ngày hôm nay.”

      Nhìn Bá Hầu Trường Dã cuồng vọng như vậy, trong số mấy công tử có người chịu nổi lên tiếng bất mãn.

      “Nếu ngươi có hứng thú, vậy ngươi tới đây làm cái gì hử? Đừng với ta ngươi ăn no rửng mỡ, cho nên chạy tới đây tìm phiền phức nha.” thanh vang lên, cửa sổ của lô ghế đối diện bị đẩy lên, ngón tay mảnh khảnh như hoa lan chỉ vươn ra, từng ngón tay trắng nõn mà thon dài, đúng là con đẹp hơn cả tay của phái nữ.

      Chờ cửa sổ mở toang ra, gã đàn ông xuất trong mắt mọi người, mặc bộ áo gấm màu tím, tóc dài tùy ý xõa vai, chỉ dùng sợi lụa vàng buộc tóc, dung mạo tuấn mĩ đến khó phân biệt được giới tính.

      “Nhìn kìa, là Mộc Tây Dao! Đừng coi bộ dạng ẻo lả mà khinh, lá gan đâu, dám chống đối ra mặt với Hoàng Kim Chiến Vương luôn.”

      thanh này khiến người ta chịu nổi, da gà người của ta nổi lên hết rồi.”

      “Mộc Tây Dao này chết chắc rồi, dám đắc tội với Chiến Vương, làm sao có trái cây ngon ăn được.”

      Nhóm người ngồi phía dưới bắt đầu bàn tán xôn xao.

      “Ha, cái tên Mộc Tây Dao này đúng là biết sống chết.” Phượng Thiên Dục cười lạnh, tựa như hề có tình cảm gì.

      Già Lam đứng dậy, thong thả bước tới gần cửa sổ, liếc nhìn Mộc Tây Dao khó phân biệt được giới tính, lắc đầu : “Đường đường là Hạo Thiên Bát công tử, chỉ có mình có can đảm đứng ra lời công bằng, ta khâm phục , còn mạnh hơn so với những kẻ chỉ biết trốn trong phòng dám hé răng.”

      câu đánh vào hai gian phòng, Phượng Thiên Sách giương mắt, cười nhợt nhạt, trong nụ cười sinh ra chút hấp dẫn khiến người ta nghiên cứu.

      Ngoài ra, mấy người ở các lô ghế khác đều lục tục mở cửa sổ ra, phảng phất giống như chờ coi chuyện thú vị, sắp có trò hay, ai muốn bỏ qua hết.

      Lần này, Già Lam thấy được dáng vẻ của bảy vị công tử của Hạo Thiên Bát công tử rồi, đám diện mạo xuất chúng, cá tính đường hoàng, ngoại trừ Phượng Thiên Dục, Hoàng Bộ Kỳ, Uất Trì Vinh, Nạp Lan Tiêu Bạch và Bá Hầu Trường Dã, diện mạo hai người khác nàng đều thấy như tiên.

      xinh đẹp đến khó phân biệt được giới tính – Mộc Tây Dao, người còn lại mặc quần áo màu xanh, vóc người mạnh khỏe vạm vỡ, cao hơn người bình thường cái đầu, vẻ mặt vừa nghiêm túc lại lạnh lùng, chút cảm xúc khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn từ xa giống như cây tùng ngàn năm, đứng ở vách đá, cao ngạo nhưng lại khiến người ta run sợ.

      Già Lam còn chưa biết người này là ai, chợt nghe Bá Hầu Trường Dã cúi đầu nở nụ cười: “Tốt, trong các đám ô hợp các ngươi cuối cùng cũng có người khiến cho bổn vương có hứng thú, đáng tiếc! Ngươi nam ran am, nữ chả ra nữ, giết ngươi… bổn vương lại sợ làm ô uế tay mình.”

      Ngón tay thon dài mà tinh xảo của chỉ vào Mộc Tây Dao: “Ngươi tự mình kết thúc !”

      Toàn trường ồ lên.

      kiêu ngạo! Tùy tiện câu lại bắt người ta tự kết thúc, cho là ai?

      Bỗng dưng, Mộc Tây Dao rũ mắt xuống, che giấu hàn trong đáy mắt, khi ngước mắt lên lần nữa, cười quyến rũ, cả người như làn sóng lớn dao động, ém giọng cười : “Ai u, cài này chỉ có thể xin lỗi, sở thích lớn nhất của ta chính là làm cho người khác ghê tởm, dù ta đánh lại ngươi, ta cũng muốn làm ngươi mắc ói chết. Chính ngươi nhìn đủ chứ.”

      xong, liền xoay thắt lưng, bộ dạng hết sức lẳng lơ, còn quyến rũ hơn cả mĩ nhân chính hiệu, ánh mắt đầy quyến rũ của khẽ lướt qua lô ghế sát vách: “Đừng trách ta nhắc nhở ngươi, ta chính là cao thủ nhất đẳng, ngươi muốn giết ta, hỏi tiếng trước !”

      “Ngu ngốc!” Nam tử áo xanh lạnh lùng phun hai chữ cho , ánh mắt tàn nhẫn quét về Bá Hầu Trường Dã, ý chí chiến đấu ầm ầm nảy mầm.

      Bá Hầu Trường Dã thưởng thức kim châu trước ngực mình, cười đến vô cùng cao quý, ưu nhã, lại che đậy phách lối: “Lại thêm kẻ ô hợp! Bắt vị vương giả ở tít cao như bổn vương nổi tiếng ngang hàng với đám ô hợp các ngươi, đúng là nỗi sỉ nhục lớn nhất của bổn vương! Từ nay về sau, còn Hạo Thiên bát công tử nữa, chỉ có Hoàng Kim Chiến Vương!”

      Toàn bộ Phi Hoa Lâu, đột nhiên nổi lên bão táp. Cơn lốc đến rất đột ngột, từng vòng linh khí màu vàng chấn động, đem Bá Hầu Trường Dã bao vây ở bên trong, tỏa ra vòng tròn đồng tâm, hướng về Phi Hoa Lâu khuếch tán.

      Dưới chân mọi người bắt đầu rung động…

      Người này điên rồi! muốn phá hủy toàn bộ Phi Hoa Lâu ư?

      “Bá Hầu Trường Dã, hôm nay mọi người đều có cùng mục đích đến đây, bằng nghe Hoa gia chủ hết lời cũng muộn…” thanh ấm áp mềm từ gian phòng thứ nhất bay ra, kèm theo giọng của chính là sức mạnh thánh khiết phất qua từng góc Phi Hoa Lâu, mặt mỗi người đều cảm thấy khoan khải và dễ chịu như được dòng suối trong sạch rửa qua, cơn lốc trong lâu được vỗ về, dần yên tĩnh lại.

      Mọi người đều khẽ rên dài, cảm thấy cả người dễ chịu hẳn, cả đám ngẩng đầu, nhìn thấy chủ nhân của thanh kia, đáy mắt tràn đầy sùng bái.

      Giọng kia là…

      Già Lam quay đầu, thấy Nạp Lan Tiêu Bạch đứng trước cửa sổ, đây thực lực của sao? tại, nàng tin lời Phượng Thiên Dục , dựa vào thực lực của Nạp Lan Tiêu Bạch, cho dù là hai cao thủ linh tôn cũng làm gì được . Quả nhiên, nàng quá mức ngây thơ, lỗ mãng, cư nhiên lại liều mạng về cứu .

      “Đúng là biết tự lượng sức mình mà.” Nàng cúi đầu tự giễu.

      Nạp Lan Tiêu Bạch quay đầu sang, đôi mắt thuần khiết nhìn về phía của nàng, khiến nàng có ảo giác nhìn nàng, nhưng nàng biết, căn bản nhìn thấy. Là do nàng suy nghĩ nhiều mà thôi.

      Nạp Lan, nếu cùng gia tộc với nàng, như vậy có phải cũng có quan hệ máu mủ với nàng?

      Nhưng, có quan hệ máu mủ sao? Đừng quên, nàng là kẻ bị gia tộc vứt bỏ, bằng vì sao lại trăm đắng nghìn cay đưa nàng đến Sở gia, giao nàng cho Sở phu nhân ở thành Lạc Xuyên chăm sóc?
      fujjkolinhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47: Thánh khí, Sơn Hà Thư

      Edit: Tịch Ngữ

      Mặc dù cùng gia tộc, nàng cũng thể pháp đoán được, nàng thể phán đoán đối phương có thể uy hiếp tới mình hay . Nàng lạnh lùng thu hồi tầm nhìn, coi như chính mình chưa từng quen biết người này.

      “Nạp Lan Tiêu Bạch, trong số những người ở đây, chỉ có ngươi là miễn cưỡng được lọt vào mắt bản vương. Được, bản vương nể mặt ngươi, nghe xem có thể mang tới tin tức bản vương mong muốn hay . Nếu như ra tin tức nhàm chán, bản vương ngại phá hủy Phi Hoa Lâu này, đền bù khoảng thời gian bản vương bị làm lãng phí.”

      Bá Hầu Trường Dã nhìn chăm chú về phía Nạp Lan Tiêu Bạch, đôi mắt nóng rực sáng kinh người, ánh mắt ấy lóe lên hưng phấn giống như nhìn thấy con mồi.

      Hoa gia chủ điều chỉnh lại sắc mặt, cảm thấy sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh… Ông thần lớn, ông thần vất vả mời tới, dám đắc tội với bên nào hết. Ông nhìn về phía Nạp Lan Tiêu Bạch gật đầu cảm kích, nếu phải cản trở, e là Phi Hoa Lâu của biến thành đống đổ nát rồi, mặc dù đối phương nhìn thấy động tác của mình, ông vẫn làm.

      “Tại hạ cũng thừa nước đục thả câu nữa, thẳng ra, lần này mời các vị công tử đến đây, chính là vì bảo khí trong truyền thuyết – Sơn Hà Thư.

      Ba chữ này vừa dứt, toàn trường liền nhấc lên làn sóng.

      ra là vì Sơn Hà Thư, hèn gì Nạp Lan Tiêu Bạch và Bá Hầu Trường Dã đều tới đây.” Phượng Thiên Dục làm như có chút suy nghĩ.

      “Sơn Hà Thư là cái gì?” Già Lam hiếu kì hỏi, đợi Phượng Thiên Dục trả lời, Già Lam liền cảm nhận được Chiến Hoàng Bút có dao động, thanh kích động: “Sơn Hà Thư cũng phải là quyển sách, càng phải bí tịch võ công, nó là quyển sách phòng ngự tất cả các lực công kích thánh khí… Hừ hừ, ngờ nó cũng xuất thế, nếu như để cho ta thấy nó, ta nhất định phải cho nó đẹp mặt.”

      Già Lam cảm thấy giọng của nó đúng: “Nó là đối thủ mất còn của ngươi à?”

      “Cũng coi như… tính…” Chiến Hoàng Bút ấp úng : “Chỉ có thể , ta chính là vũ khí sắc bén nhất trong thiên hạ này, mà nó lại vừa vặn là vũ khí khó công phá nhất thiên hạ…”

      Già Lam nghe xong liền hiểu, cái này phải là xung đột mâu và thuẫn sao? cái có thể chọc thủng tất cả thuẫn trong thiên hạ, cái có thể kháng cự tất cả mâu trong thiên hạ. Khi mâu cùng thuẫn chống lại đối phương. Đến tột cùng là mâu phá vỡ thuẫn hay là thuẫn chắn được mâu?

      “Vậy nếu đời này, có người cùng lúc chiếm được các ngươi, thế nào?” Đột nhiên, Già Lam sinh ra ý nghĩ hưng phấn, tay nàng là Chiến Hoàng Bút sắc bén nhất trong thiên hạ, tay còn lại là Sơn Hà Thư kiên cố nhất, chẳng phải nàng là thiên hạ vô địch sao?

      Chiến Hoàng Bút nhìn ý nghĩ của chủ nhân, thân bút run rẩy: “Chủ nhân, người đừng có vui vẻ quá sớm, cái tên Sơn Hà Thư này dễ bị thuần phục đâu. Hơn nữa, thực lực bây giờ của chủ nhân còn yếu kém, sợ là nó coi thường người… Nó chỉ nguyện ý khuất phục trước người mạnh, nhớ khi xưa chủ nhân của nó là nhân vật truyền kì chi cảnh.”

      Chiến Hoàng Bút cố ý giảm tránh lắm rồi, nhưng Già Lam vẫn bị đả kích.

      “Ta biết, tại chuyện quan trọng nhất chính là bảo vệ mạng , sau đó cố gắng luyện công, sớm muộn gì cũng có ngày, nó phải khuất phục trước ta!” Già Lam nắm chặc quả đấm, ánh mắt kiên định đầy ý chí chiến đấu, quả đấm đấm mạnh vào bệ cửa sổ, kinh động đến hai người khác còn lại trong phòng.

      “Ngươi đánh quyền cũng vô dụng, Sơn Hà Thư là bảo vật, ngay cả ta cũng dám mơ ước, ngươi lại càng có khả năng có được nó. thực chút , người quái dị!” Lời lạnh nhạt của Phượng Thiên Dục đả kích Già Lam.

      Già Lam quay đầu lại, trừng mắt lườn , cất giọng hỏi: “Đồng dạng là bát công tử, người ta khí thế mạnh mẽ, toàn trường khiếp sợ, sao lá gan của ngươi quá vậy? Ngay cả thử cũng dám thử, liền rút lui, ngươi xứng đáng làm con cháu Phượng gia à, xứng đáng đứng trong hàng ngũ Bát công tử sao? Ta thấy Bá Hầu Trường Dã sai, trong mắt , các ngươi đều là chuột nhắc, đám ô hợp, căn bản xứng cùng ngang hàng.”

      Phượng Thiên Dục tức giận vỗ bàn, bước xa, vọt tới trước mặt Già Lam: “Nàng lập lại lần nữa ?”

      muốn ta lại sao?” Già Lam nhếch môi cười, .

      “Nàng cứ .” Phượng Thiên Dục nổi giận nhìn nàng, lời sỉ nhục của nàng như vậy, là đánh sâu vào lòng tự tôn của .

      “Được, ta .” Già Lam quay đầu, hướng ra ngoài cửa sổ lớn: “Phượng Nhị Thiếu , Sơn Hà Thư, nhất định muốn có! Ai dám tranh với , diệt kẻ đó!”

      xong, nàng đắc ý nhìn Phượng Thiên Dục, mặt người nào đó tái mét nhìn ra cửa sổ. Chỉ thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào , có sáng quắc, có kinh ngạc, có cảnh giác, có căm thù…Phượng Thiên Dục trở thành tiêu điểm của mọi người, tâm trạng của có chút rối bời. Nhiều đối thủ mạnh như vậy, nhất là Bá Hầu Trường Dã và Nạp Lan Tiêu Bạch hai cao thủ đỉnh cấp, làm sao dám tranh với bọn họ? Coi như từng mơ ước có được Sơn Hà Thư, nhưng chưa bao giờ ra khỏi miệng. Cái này tốt rồi, giờ mọi người đều cho rằng muốn tranh đoạt Sơn Hà Thư, tất nhiên trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Lời ra khỏi miệng, thể lại, rành tuyệt đối tranh giành với bọn họ, như vậy tự tôn của đều quét rác hết .

      Già Lam chết tiệt! Nàng cố ý hại sao? Bây giờ, đâm lao phải theo lao!

      Già Lam nhìn bộ dạng tức giận của , vỗ vỗ vai : “Muốn trở thành kẻ mạnh, đầu tiên phải có trái tim mạnh mẽ, nếu như mới bắt đầu liền lùi bước dám thử, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể trở thành kẻ bình thường mà thôi.”

      Vẻ mặt Phượng Thiên Dục rung lên, lời của nàng quanh quẩn trong đầu , muốn trở thành kẻ mạnh, đầu tiên phải có trái tim mạnh mẽ,… Có thể, nàng đúng.

      “Tiểu Lam Lam, nàng hay! Hiếm khi nhị đệ hạ quyết tâm vùng lên, còn làm con chuột nhắt nữa, hai chúng ta nhất định phải ủng hộ . Ta quyết định từ hôm nay trở , chúng ta cứ theo nhị đệ, nhất định phải giúp nhị đệ lấy Sơn Hà Thư.” Phượng Thiên Sách híp mắt phượng, cười vô vàn lẳng lơ.

      Phượng Thiên Dục đứng hình tại chỗ, đột nhiên có loại cảm xúc trong ngoài giày vò. Bắt đầu từ hôm nay, những phải đề phòng người bên ngoài đối phó , còn phải đề phòng người bên cạnh hãm hại, dễ dàng lắm sao? Chỉ dựa vào hai người bọn họ, cực phẩm hoang đường, xấu xí ngu ngốc, có thể giúp cái gì?

      “Bằng mấy kẻ ngu ngốc các ngươi mà cũng muốn chiếm Sơn Hà Thư sao? Đừng có làm bổn vương cười rụng răng!” Bá Hầu Trường Dã khinh miệt khẽ liếc qua gian phòng của bọn họ, thậm chí có kiên nhẫn dừng lại giây, ngón tay chỉ vào Hoa gia chủ: “Ngươi tiếp, Sơn Hà Thư ở đâu?”

      “Xin mọi người đừng gấp, nghe tại hạ từ từ…” Hoa gia chủ liên miên hồi, thấy Bá Hầu Trường Dã híp mắt, vội nghẹn ngào ngắn gọn: “Thời gian trước, phu nhân của ta dẫn các luyện đan đến vách núi Vu Sơn hái thuốc, lúc vô tình phát dấu vết xuất của Sơn Hà Thư, phu nhân vì tìm kiếm Sơn Hà Thư, mất tích ở gần vách núi Vu Sơn, đến nay chưa tìm được. Tại hạ và con sốt ruột, con ta thề, ai có thể tìm được mẹ của nó, nó liền gả cho người đó.”

      “Cho nên, tại hạ mới gửi thiệp mời các vị công tử đến đây, cộng thêm thảo luận việc lớn. Nếu các cong tử có thể giúp tìm phu nhân về giúp tại hạ, chỉ Sơn Hà Thư thuộc về người đó, con và toàn bộ Hoa gia đều thuộc về người đó luôn.”

      trường ồ lên, tìm được phu nhân lấy được Sơn Hà Thư, còn có được thiên kim của Hoa gia, thậm chí toàn bộ Hoa gia đều là đồ cưới, có được hết, chuyện này tốt biết bao?

      Phần lớn, mọi người đều bắt đầu rục rịch.

      Bá Hầu Trường Dã cười lạnh: “Chỉ Hoa gia, bổn vương có hứng thú; về phần con gương, bổn vương càng có hứng thú.”

      Hoa gia chủ lau mồ hôi, người này kiêu ngạo quá mức rồi, lại có biện pháp đối với .

      Bá Hầu Trường Dã nhanh chóng sai bảo ông: “Nhanh tìm người, dẫn bổn vương đến vị trí của Sơn Hà Thư, Sơn Hà Thư là của bổn vương, bất cứ ai muốn đoạt nó với bổn vương, đều đáng chết vạn lần!”

      “Ôi dào! Chó điên đều thích tới chỗ có phân, ngươi Sơn Hà Thư là của ngươi, nó là của ngươi sao? Mọi người đều có bản lĩnh của mình, ai lấy được của người đó.” Mộc Tây Dao lên tiếng, toàn bộ Phi Hoa Lâu chỉ có mình là lớn mật dám như vậy với Bá Hầu Trường Dã.

      “Ca ca, ta sai chứ?” quên nhấc bia đỡ đạn của mình lên.

      “Ngu ngốc!” Mộc Tây Lâm theo thói quen phun ra câu, lạnh lùng trừng Bá Hầu Trưỡng Dã, tư thế chiến đấu tùy thời có thể xông lên. (N: T_T ọa ọa ọa, ta cứ tưởng 2 người này có JQ, ai ngờ là an hem /_\)

      Mộc Tâ Dao dường như cũng quen với câu mắng ‘ngu ngốc’ của trai rồi, hồn nhiên hề để ý, vừa giảo tóc, vừa uốn éo người.

      Mắt lạnh sắc lẻm của Bá Hầu Trường Dã liếc qua, thanh dịu dàng của Nạp Lan Tiêu Bạch vang lên lần nữa, giống như trấn an mọi người: “Nếu như Hoa gia chủ ràng, cứ như vậy , ai lấy được Sơn Hà Thư của người đó.”

      câu thành công đem lực chú ý của Bá Hầu Trường Dã dời sang, Bá Hầu Trường Dã hăng hái nhìn , cuồng ngạo : “Nạp Lan Tiêu Bạch, trong mắt bổn vương, chỉ có ngươi là miễn cưỡng xứng đáng làm đối thủ của bổn vương. Vậy , hẹn gặp lại ở vách núi Vu Sơn.”

      đột nhiên nhảy ra khỏi cửa sổ, nháy mắt liền đến bên cạnh Hoa gia chủ, vươn tay chộp tới, đem Hoa gia chủ kéo tới bên cạnh: “Ngươi phải theo bổn vương chuyến !”

      Trong Phi Hoa Lâu, ánh sáng vàng bắn ra bốn phía, tiếng sư tử rống liên tục, chiếc chiến xa vàng chói lọi xuất , Bá Hầu Trường Dã mang theo Hoa gia chủ, nhảy lên chiến xa, chiến xa nhanh như gió xông ra phía cửa ra vào.

      Chiều rộng của cửa lớn làm sao có thể so với chiều rộng của chiến xa. Nhưng, trong mắt bốn con sư tử vàng cửa lớn kia chẳng khác nào gỗ mục, tăng tốc đụng vào, chiến xa nghênh ngang mà

      Thoáng chốc, Phi Hoa Lâu chấn động lung lay, dưới xung động to lớn, ít nhất ít tòa lâu có dấu hiệu muốn sập.

      Khách mời tránh né, kêu la.

      Đúng là kẻ điên!

      Hoàn toàn là vua phá hoại!

      “Cứu ta!”

      “Gia chủ! Mau buông gia chủ ra!”



      trường nát bét.

      “Nhị đệ, chúng ta mau dọn dẹp, nhanh chóng lên đường.” Phượng Thiên Sách đứng lên .

      Phượng Thiên Dục nhìn hai người trong phòng, cảm thấy rất vô lực, tuyệt đối tin bọn họ giúp được cái gì, làm vướn chân là may lắm rồi.

      Ngay sau đó lại nghe Phượng Thiên Sách : “ được, bây giờ thể , chúng ta muốn tới vách núi Vu Sơn, đến lúc đó phải leo núi ít, ta phải về phủ thành chủ, đổi bộ quần áo phù hợp cho việc leo núi mới được… Ừ, phải đổi giày nữa, đôi giày này mới, dễ trượt… Còn kiểu tóc, buộc sao mới tốt nhỉ, hai là buộc nửa…”

      Người nào đó phiền não và xoắn xuýt đủ thứ chuyện.

      Phượng Thiên Dục đen mặt, quả nhiên, dự đoán sai mà, tên này tuyệt đối là vật kéo chân !

      Già Lam cũng biết gì nữa, nàng rất muốn làm bộ như quen ! tại là lúc nào rồi, còn lo cho quần áo, giày? Còn có kiểu tóc liên quan cái lông gì tới chuyện leo núi?

      Ba người vừa ra khỏi lô ghế của mình liền đụng phải em Mộc Tây Dao, chỉ thấy ánh mắt Mộc Tây Dao sáng lên giống như phát ra bảo vật, hai mắt lòe lòe, giang hai tay, giống như bươm bướm nhào tới.

      Già Lam theo bản năng trốn ra sau lưng Phượng Thiên Sách, Phượng Thiên Dục lui sang bên, chỉ có Phượng Thiên Sách ung dung đứng tại chỗ, sợ chết, hoảng loạn.

      “Phượng Thiếu! Người ta nhớ muốn chết luôn hà!” Mộc Tây Dao ôm cánh tay Phượng Thiên Sách, vòng eo uốn éo, giọng điệu làm nũng, khiến Già Lam có cảm giác rơi vào hầm băng, rất lạnh nha!

      “Mộc công tử, mặc dù ngươi rất đẹp, nhưng giới tính của ta rất bình thường. Ngươi còn dám đụng vào quần áo của ta, ta dám cam đoan là ta phế cánh tay của ngươi hay là mạng của ngươi đâu.” Phượng Thiên Sách liếc , cười tủm tỉm.

      Mộc Tây Dao muốn buông ra, nhưng vẫn như cũ theo sát , dịu dàng : “Phượng Thiếu, đừng lạnh nhạt như vậy mà! Người ta vừa gặp ngươi rồi, đời này nhất định ở cùng ngươi. Ca ca cũng đồng ý, ca ca, ca đúng ?”

      Câu nào của cũng quên kéo theo trai xuống nước, Mộc Tây Lâm xui xẻo đầy bi thương liếc , miệng vẫn câu quen thuộc ‘ ngu ngốc’, nhưng mà ánh mắt nhìn Phượng Thiên Sách lại có thêm vài phần nóng bỏng!!!! QAQ
      fujjko thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48: Già Lam tấn chức!

      Edit: Tịch Ngữ

      Huynh đệ nhà Mộc Tây Dao sùng bái mù quáng với đại ca mình như vậy khiến Phượng Thiên Dục rất khó hiểu.

      Bàn về võ công, là thiên tài được Phượng gia công nhận, võ công mèo quào của đại ca làm sao so với . Bàn về nhân phẩm, đại ca làm nhiều việc hoang đường đến cực điểm như vậy, thường xuyên đem Phượng gia ra làm trò cười cho thiên hạ, còn là niềm kiêu ngạo của Phượng gia. Mặc kệ là Phượng gia hay là người ngoài đều khen

      có nhiều ưu thế hơn đại ca, nhưng hai huynh đệ Mộc Tây Dao đều vừa mắt người khác, cho dù là bọn người Hoàng Kim Chiến Vương cũng vừa mắt bọn họ, nhưng đại ca gì bọn nghe nấy, lòng theo , nâng bốc đại ca lên làm lão đại, thái độ bình thường. Trong lòng rất khó chịu, càng nghĩ càng hiểu.

      “Tiểu Lam Lam, chúng ta thôi.”

      Đột nhiên, Phượng Thiên Sách xoay người, nắm tay Già Lam, muốn chạy xuống lầu. Động tác này giống như mồi lửa, khiến vẻ mặt Mộc Tây Dao khó tiếp thu, lan hoa chỉ duỗi về phía trước cái, chỉ vào hai người nắm tay, ém cổ họng, the thé : “Nàng ta là ai? Phượng Thiếu, vì sao ngươi nắm tay nàng?”

      hỏi Phượng Thiện Sách, hai mắt lại nhìn chằm chằm Già Lam, lòng ghen tỵ thiêu đốt như ngọn lửa trong đáy mắt.

      Già Lam thản nhiên nhìn , cũng học bộ dạng vươn lan hoa chỉ chỉ vào : “Ngươi đoán.”

      Phượng Thiên Sách nhợt nhạt câu môi, nụ cười trong sạch khó diễn tả thành lời.

      Cả người Mộc Tây Dao run run, tức giận , lan hoa chỉ lắc lư: “Ngươi…đồ xấu xí, ngươi có tư cách gì đứng bên cạnh Phượng Thiếu?”

      Già Lam cúi đầu cười, chút nào tỏ ra yếu thế lắc eo, : “Mặc dù ta xấu , nhưng ít nhất ta cũng là phụ nữ bình thường, dựa vào điểm này, ta mạnh hơn ngươi rất nhiều!” xong, nàng theo Phượng Thiên Sách xuống lầu.

      Mộc Tây Dao giống như bị sét đánh, tức giận đến mặt mày vặn vẹo: “Ca, ngươi xem, có người bắt nạt ta.”

      Lần này, Mộc Tây Lâm trực tiếp lướt qua người , lạnh lùng xuống lầu, ngay cả câu ‘ngu ngốc’ cũng lười . (Ngữ: ra…ta từng đọc lướt…cứ ngỡ Mộc Tây Dao là nữ giả nam *lấy khăn lau ghèn* aiz mắt kém rồi)

      thanh nũng nịu khiến người ta chịu nổi của Mộc Tây Dao truyền tới phía sau lưng người đằng trước: “Phượng Thiếu, Phượng Phượng, Sách Sách, chờ người taaaa~”

      Đoàn người rời , phía cuối hành lang, bóng dáng màu lam lặng lẽ lập, dung nhan trích tiên như phủ làn khói , giống như mộng ảo, khiến người ta khó nắm bắt.

      đường vách núi Vu Sơn, chiếc xe ngựa hoa lệ chầm chậm tới. Lái xe ngựa là người mặc đồ xanh, vóc dáng mạnh khỏe, vẻ mặt lạnh lùng Mộc Tây Lâm.

      Trong xe ngựa có bốn người, Phượng Thiên Sách và Mộc Tây Dao ngồi đối diện nhau chơi cờ, Già Lam yên tĩnh ngồi bên, tranh thủ thời gian luyện công.

      Trong bốn người, tâm trạng hậm hực nhất ai ngoài Phượng Thiên Dục, buồn bực nhìn ba người trong xe ngựa, nhìn bộ dạng ăn ngồi rồi của bọn họ, nào có tâm tình sốt ruột tranh đoạt Sơn Hà Thư?

      Dựa theo tốc độ của bọn họ, chờ khi bọn họ tới vách núi Vu Sơn, e là Bá Hầu Trường Dã lấy Sơn Hà Thư đem về Kim Lôi Quốc rồi. Bọn họ coi như chuyến công cóc, thuần tùy là leo núi du ngoạn.

      So với tâm tình nóng nảy của , ba người này bình tĩnh rất nhiều. Mộc Tây Dao vừa hạ cờ xuống, vừa liếc Già Lam ngồi bên cạnh luyện công, giọng the thé tức giận : “Chỉ mới là Linh giả cấp ba, hơn nữa còn là xấu nữ, có chút thực lực cũng dám theo chân bọn ta đến vách núi Vu Sơn, căn bản là chịu chết. Phượng Thiếu, tại sao ngươi lại cùng loại người có đẳng cấp thấp kém như vậy? phải vô duyên vô cớ hạ thấp giá trị của mình sao?”

      Phượng Thiên Sách cười nhạt: “Ngươi cảm thấy Già Lam rất thú vị sao?”

      “Thú vị? Nhìn là muốn nôn rồi! Bộ dạng xấu xí phải lỗi của nàng ta, nhưng ra ngoài dọa người là nàng ta sai. Phượng Thiếu, chúng ta đừng dẫn nàng ta theo, hai người chúng ta cùng , song kiếm hợp bích, nhất định chiến thắng tất cả các cao thủ, lấy được Sơn Hà Thư. Đến lúc đó, Sơn Hà Thư là của ngươi, ta cái gì cũng cần, có được ?”

      Mộc Tây Dao lòng đưa ra biện pháp bỏ rơi Già Lam, để được ở chung chỗ với Phượng Thiên Sách. Lời ác độc truyền vào tai Già Lam, lại chút ảnh hưởng đến nàng. Nàng hoàn toàn nghe, tập trung tu luyện.

      Lần trước ở thành Lạc Xuyên, đánh lôi đài, nàng có khế ước với Thiên Cân Như Ý Chẩm, lúc lập khế ước, đương nhiên có được sức mạnh của Thiên Cân Như Ý Chẩm, sức mạnh này vẫn ở trong cơ thể nàng. Nàng có thời gian luyện hóa nó, tại nhân cơ hội này, nàng đem lực lượng đó luyện hóa, nhanh chóng nâng cao năng lực của mình, để dễ dàng ứng phó khi chiến đâu.

      Mộc Tây Dao cùng Phượng Thiên Sách tiếp tục đánh cờ. Đột ngột, linh khí trong buồng xe chấn động, cuồn cuộn lưu chuyển, khiến mấy quân cờ bàn cờ cũng lơ lửng theo.

      Ba người Mộc Tây Dao, Phượng Thiên Sách, Phượng Thiên Dục đồng loạt quay sang nhìn Già Lam, chỉ thấy mặt nàng có ánh sáng màu lam, đó là dấu hiệu tấn chức!

      Biểu tình khinh thường mặt Mộc Tây Dao từ từ thay đổi, cằm rơi xuống đất: “Trung phẩm cấp ba, … thượng phẩm cấp ba… mợ nó, vẫn còn tấn chức?” nhịn được chửi tục.

      Tốc độ tấn chức của người này cũng nhanh quá nhỉ? Đúng là quái thai!

      Mộc Tây Lâm lái xe ngựa cũng nhận ra khác thường trong xe ngựa, kinh ngạc quay đầu, lộ ra vẻ mặt sửng sốt.

      Già Lam chậm rãi luyện hóa nguồn lực lượng kia, khi tấn chức đến tột đỉnh thượng phẩm cấp ba, đột nhiên cảm thấy trong bụng có chuỗi khí chuyển động. Sắc mặt của nàng càng ngày càng đỏ, giống như chịu đựng cái gì đó, rất thống khổ và xoắn xuýt.

      Phượng Thiên Dục chậm rãi thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, cười nhạo: “ phải là người xấu xí bị tẩu hỏa nhập ma chứ?”

      Mộc Tây Dao tiếp lời của : “Ta thấy phần lớn là như thế rồi, làm sao có người tấn chức nhanh như vậy?”

      vừa dứt lời, chợt nghe tiếng ‘phốc..’ Buồn bực! Mùi hôi thối tràn ngập trong xe ngựa, Phượng Thiên Dục và Mộc Tây Dao đồng loạt bịt mũi, tức giận nhìn về phía Già Lam, chỉ thấy linh khí màu lam người nàng kèm theo tiếng ‘phốc…’ Bỗng nhiên, toàn bộ buồng xe ngựa đều là linh khí của nàng.

      Linh sư cấp bốn!

      Nàng lại tấn chức!

      Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nàng từ linh sư cấp ba hạ phẩm tấn chức lên linh sư cấp bốn hạ phẩm. Trọn cái cấp bậc, chuyện này quá sốc rồi! Nàng là quái thái gì vậy? Sao có thể tấn chức nhanh như vậy?

      Nhưng, tại bọn họ có thời gian tìm tòi nghiên cứu chuyện này, Mộc Tây Dao và Phượng Thiên Dục dừng sức bịt mũi, chạy ra khỏi thùng xe.

      “Thúi hoắc! ngờ nàng ta dám thả rắm trước mặt chúng ta! là thiếu đạo đức! Người xấu xí! Người xấu xí thúi hoắc!”

      Mộc Tây Dao vừa che mũi vừa oán giận, vừa chạy ra khỏi thùng xe, cố gắng hít thở khí trong lành.

      Mặt Già Lam hơi ửng hồng, tuy rằng có chút xấu hổ nhưng cũng phải nàng cố ý. Hết sức bình tĩnh : “Tấn chức nhanh quá, nhịn được!”

      Bên trong buồng xe, chỉ có mình Phượng Thiên Sách vô cùng bình tĩnh ngồi chỗ cũ, chậm rãi đem quân cờ sắp xếp lại, nhưng khóe môi vẫn mang nụ cười trêu tức.

      Già Lam ỉu xìu đẩy cửa sổ xe ra, cố gắng xem nụ cười của , hít thở từng ngụm khí mới mẻ.

      Cái rắm này đúng là thối muốn chết! Ngay cả nàng cũng chịu nổi.

      ***
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :