1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sư Phụ Tường Rất Cao - Nhược Giảo (C30) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 17: đẹp hơn hay vi sư đẹp hơn?

      Tiền Sắt Sắt cảm thấy, y quán, mặc dù y thuật của đại phu có cao minh hay rất quan trọng, nhưng địa điểm mở y quán cũng rất quan trọng, nếu mở ở nơi quá mức vắng vẻ, mấy ai biết được ở đây có y quán cơ chứ.

      Sau khi Chung Ly Tà đặt đũa xuống, Tiền Sắt Sắt liền cầu cùng chọn địa điểm với mình. Đương nhiên là Chung Ly Tà thể nào từ chối cầu của Tiền Sắt Sắt, ôm Tiền Sắt Sắt ra đường.

      Xem qua mấy căn tiệm cần chuyển nhượng, Tiền Sắt Sắt vẫn thấy hài lòng, có vài chỗ cũng tồi, chỉ là mặt tiền quá , thích hợp để mở y quán, Tiền Sắt Sắt cảm thấy y quán cần phải có phòng chẩn bệnh, có dược phòng, quan trọng hơn là phải có kho hàng để chứa thảo dược. Nơi có diện tích cũng có, nhưng cách bày trí lại khiến nàng hài lòng lắm, địa điểm quá mức vắng vẻ, nên cũng bị Tiền Sắt Sắt bác bỏ.

      Chung Ly Tà nhìn dáng vẻ xoi mói của Tiền Sắt Sắt, cũng biết tiểu hồ ly suy nghĩ chuyện này rất nghiêm túc. nghĩ lát, cảm thấy cứ tiếp tục như thế cũng phải là cách, vì vậy liền vuốt đầu của Tiền Sắt Sắt, : "Vi sư có tìm được nơi, chỉ sợ Sắt Sắt thấy nơi đó quá vắng vẻ."

      Tiền Sắt Sắt vừa nghe Chung Ly Tà tìm được chỗ tốt, hai mắt sáng lên, gần nửa ngày trời, mặc dù mình cần , nhưng nhìn nhìu mắt cũng phải mệt, vừa nghe có chỗ tốt, sao nàng có thể vui được chứ? Vậy nên, móng vuốt ôm lấy áo Chung Ly Tà hỏi: "Nơi mỹ nhân sư phụ là ở đâu?"

      Tiền Sắt Sắt hoàn toàn để tâm đến nửa câu sau quá vắng vẻ của Chung Ly Tà.

      Chung Ly Tà nhìn bộ dáng của Tiền Sắt Sắt biết tiểu gia hỏa kia bỏ qua nửa câu sau của , cũng giải thích mà lập tức ôm Tiền Sắt Sắt đến chỗ kia, vừa vừa : "Chỗ đó nằm cạnh hoa uyển của vi sư, khu vực tuy có hơi vắng vẻ nhưng mặt tiền lại rất thoáng, chủ yếu là nơi này là của vi sư nên miễn được tiền cho thuê."

      Tiền Sắt Sắt vốn nghe Chung Ly Tà khu vực hơi vắng vẻ có chút thất vọng, nhưng vừa nghe cần tốn tiền thuê, ánh mắt lại sáng lên, trả tiền thuê có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền, hơn nữa nếu Bách Hoa lâu của sư phụ là... đệ nhất hoa lâu người tới phú cũng quý. Mấy thứ thuốc đó dù có bán đắt chút cũng có ai để ý cơ chứ?

      Trong mắt chỉ có tiền nên Tiền Sắt Sắt hoàn toàn quên mất chuyện, cho dù có nhiều khách hơn nữa họ cũng chỉ đến mua hoa, chứ xem bệnh, ngươi có mở y quán ở đâu cũng có chỗ dùng.

      Tiền Sắt Sắt quên mất có nghĩa là Chung Ly Tà cũng quên, nhưng có quyết định riêng của .

      Chung Ly Tà ôm Tiền Sắt Sắt bao lâu đến Bách Hoa lâu của Chung Ly Tà, mặc dù tên là Bách Hoa lâu nhưng phải lâu (tòa nhà nhiều tầng) mà là đại viện. Tiền Sắt Sắt nhìn xung quanh chút, cũng vắng vẻ cho mấy, có thể mua đại viện làm vườn bán hoa ở nơi thế này, có thể thấy được tài lực và thế lực của mỹ nhân sư phụ nhà nàng cũng rất khả quan.

      Kiếp trước Tiền Sắt Sắt có hứng thú với những thứ hoa hoa cỏ cỏ đó, cho nên khi Chung Ly Tà hỏi thăm nàng có muốn vào xem chút , Chung Ly Tà từ chối chút đắn đo.

      Chung Ly Tà cũng miễn cưỡng nàng, ôm Tiền Sắt Sắt vào viện bên cạnh.

      Viên bên cạnh là tiểu lâu độc lập, Chung Ly Tà nhìn ra được tiểu lầu này làm cái gì, nhưng bố cục ở mặt tiền rất hợp với ý nàng.

      "Mỹ nhân sư phụ, vào trong xem chút có được ?" Tiền Sắt Sắt cẩn thận nhìn Chung Ly Tà, mắt to lóe sáng, bên ngoài rất hài lòng, nhưng còn cần phải xem xét bên trong xem có phù hợp với ý mình hay .

      Chung Ly Tà bị bộ dáng cẩn thận này của Tiền Sắt Sắt chọc cười, gật đầu : "Sắt Sắt muốn nhìn sao vi sư có thể cản chứ?"

      xong liền ôm Tiền Sắt Sắt vào, lúc này có nam tử trung niên ra đón, vừa nhìn biết là người canh giữ nơi này giúp Chung Ly Tà.

      Lọt vào mắt là sảnh đường tương đối rộng rãi, bên trái sảnh đường còn có phòng riêng lớn . Tiền Sắt Sắt hơi ngạc nhiên, vì vậy bảo Chung Ly Tà ôm mình vào trong để xem chút.

      Chung Ly Tà cũng rất nghe lời vào, bên trong có đặt cái bàn, hai băng ghế dài, còn có cái giường gỗ đơn giản Tiền Sắt Sắt trợn to mắt nhìn những thừ này, ràng mọi thứ ở đây đều được bố trí theo chẩn đường, chẳng lẽ mỹ nhân sư phụ có năng lực biết trước, biết muốn mở y quán?

      Nghĩ tới đây, hai mắt Tiền Sắt Sắt phát sáng nhìn chằm chằm Chung Ly Tà, ôi chao, mỹ nhân sư phụ có khả năng tiên đoán, vậy phải là bọn họ phát tài rồi sao?

      Đương nhiên là Chung Ly Tà đoán được Tiền Sắt Sắt nghĩ gì, xoa cái đầu của , chút lưu tình mà đánh vỡ mộng đẹp của : "Đừng nghĩ quá nhiều, chẳng qua là lúc trước vi sư cũng định mở y quán, cho nên mới xây dựng nơi này."

      Tiền Sắt Sắt nghe rồi cũng thấy mất mát, ngược lại còn cười hì hì : "Nếu như vậy, có phải mỹ nhân sư phụ chuẩn bị sẵn cả đại phu và dược đồng rồi ?"

      Chung Ly Tà bất đắc dĩ cười tiếng, con nhóc lanh lợi này, sau đó gật đầu : "Cái đó là hiển nhiên, từ trước đến nay vi sư làm việc đều chuẩn bị chu đáo. Đại phu đó giang hồ nổi danh là người có thể cải tử hồi sinh, còn dược đồng kia là đồ đệ của lão đại phu."

      Cặp mắt Tiền Sắt Sắt sáng lên, kéo tà áo Chung Ly Tà hỏi: "Những cao nhân đó phải đều có mắt rất cao sao? Sao mỹ nhân sư phụ có thể mời tới được vậy?"

      Tiền Sắt Sắt cảm thấy mỹ nhân sư phụ nhà nằng nhất định còn có thế lực ngầm giang hồ, sau đó mưu triều soán vị, thống nhất thiên hạ.

      Chung Ly Tà bất đắc dĩ lắc đầu cái, trong lòng thầm , tiểu hồ ly này lại nghĩ nhiều rồi. đưa tay nhéo mũi Tiền Sắt Sắt cái, : "Tiểu hồ ly lại suy nghĩ lộn xộn cái gì thế? Lão y sư này chịu tới là vì từng thiếu vi sư nhân tình, cho nên mới tới."

      Lúc Chung Ly Tà lời này, trong mắt mang theo chút hoài niệm, còn có cả ưu thương.

      Tiền Sắt Sắt nghiêng đầu, nó cảm thấy mỹ nhân sư phụ có rất nhiều chuyện cũ, nhưng nó lại phải đối tượng mà muốn chia sẻ, loại cảm giác này rất khó chịu, giống như bị trộm mất tiền vậy.

      Vẩy vẩy đầu, Tiền Sắt Sắt cố gắng hất cái cảm giác kỳ quái đó ra khỏi đầu, nàng và mỹ nhân sư phụ cũng chỉ mới quen biết có hai ba ngày, sao có thể chia sẻ với nàng những chuyện mình trải qua được chứ? Trong lòng nàng cũng có rất nhiều bí mật đấy thôi.

      người hồ còn im lặng suy nghĩ chuyện của riêng mình, lão nhân luống tuổi vác hòm thuốc bước vào, phía sau còn dắt theo thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Tiền Sắt Sắt nhìn thiếu niên, khóe miệng tự chủ chảy ra chút nước miếng. Mỹ thiếu niên đó nha, hoàn toàn khác với vẻ phong tình của mỹ nhân sư phụ.

      Tiền Sắt Sắt còn chìm trong vẻ si mê bị cắt ngang, bởi vì Chung Ly Tà nâng nó lên trước mặt, cười hỏi: "Sắt Sắt cảm thấy đẹp hơn hay vi sư đẹp hơn."

      Tiền Sắt Sắt rối rắm, bởi vì nàng cảm thấy hai người hoàn toàn thể so sánh với nhau, phong cách cũng chả giống nhau.

      Ngay lúc đó, lão nhân tới, mang vẻ mặt thể tin hỏi: "Ngươi là Chung Ly Tà?"


      Chương 18: Liên Kỳ lão nhân

      Tiền Sắt Sắt chun mũi, mỹ nhân sư phụ thể là Chung Ly Tà? Lão đầu này chuyện kỳ quái, chẳng lẽ lão bị hồ đồ? Tiền Sắt Sắt quay đầu , quan sát lão đầu vác hòm thuốc, thầm gật đầu, xem ra đúng là lão hồ đồ.

      Lão đầu kinh ngạc nhìn Chung Ly Tà lâu, như tự lẩm bẩm, lại như chất vấn: "Là Chung Ly Tà sao, tướng mạo như vậy, khí chất như vậy, sao lại phải là Chung Ly Tà, nhưng sao có thể là Chung Ly Tà? Từ biệt 32 năm, sao có thể còn là bộ dáng của năm đó, hề già ?"

      Thiếu niên bên cạnh lão nhân nghe lời của lão sư mình , có chút ngạc nhiên nhìn chằm chằm Chung Ly Tà, để ý tới con hồ ly màu đỏ ôm trong tay, nhưng cũng chỉ liếc mắt nhìn rồi vội thu mắt, muốn mở miệng, chỉ thành đứng bên người lão nhân, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

      Dĩ nhiên là Chung Ly Tà chú ý tới nhân vật hấp dẫn lực chú ý của tiểu hồ ly nhà mình, thiếu niên đó ngũ quan xuất chúng, vẻ mặt lại dại ra, chỉ có khóe môi là hơi cong lên, làm tăng thêm vài phần linh động. Chung Ly Tà gật đầu cái, là thiếu niên rất chững chạc, vì vậy mở miệng cắt đứt lời lẩm bẩm của lão nhân: "Liên Kỳ thu được đồ đệ tốt đấy."

      Lão nhân sửng sốt, ngẩng đầu lên, đôi mắt vẩn đục nhìn thẳng vào dung mạo thanh lệ của Chung Ly Tà, : "Liên Kỳ... Liên Kỳ... Chung Ly, ngờ là ngươi." Cái danh Liên Kỳ này của , cả đời này cũng chỉ có người gọi như thế, người đó vẫn luôn xem là tri kỷ, nhưng ba mươi năm qua, phụ (CLT).

      "Liên Kỳ, từ lúc từ biệt ở Viên gia đến giờ qua 32 năm, ngờ ngươi già đến vậy rồi." Chung Ly Tà nhìn lão nhân trước mặt với vẻ tang thương.

      Tiền Sắt Sắt quay đầu lại, nhìn Chung Ly Tà, thấy mặt lên vẻ tang thương hề hợp với độ tuổi, hai cái lỗ tai giật giật, móng vuốt sờ sờ lên khuôn mặt láng mịn của Chung Ly Tà, nhéo má Chung Ly Tà : "Mỹ nhân sư phụ, đừng có bày ra vẻ xúc động dào dạt với lão đầu này nữa, đặc biệt khó coi."

      xong nàng còn bày ra biểu cảm ghét bỏ, tỏ vẻ muốn nhìn Chung Ly Tà. Nàng biết bộ dạng này của mình có hữu dụng hay , nhưng nhìn có vẻ mỹ nhân sư phụ nhà nàng rất thích nàng nhìn . Cho nên, chắc là có tác dụng đúng .

      Lão nhân kinh ngạc nhìn Tiền Sắt Sắt, chủ yếu phải bởi vì con hồ ly biết , mà bởi vì chẳng những con hồ ly này được Chung Ly Tà ôm trong ngực, hơn nữa nó còn chút kiêng nể mà giày xéo mặt . Những thứ này còn chưa tính, quan trọng hơn là, Chung Ly tức giận? Đúng rồi, điều này vốn phù hợp với tính tình của Chung Ly mà biết, nếu nhớ lầm, Chung Ly rất mẫn cảm với lông động vật. Nhưng sao bây giờ con tiểu hồ ly này lại có thể nằm trong ngực được chứ?

      Chẳng lẽ chứng mẫn cảm có thể trị? Đây kỳ tích mà.

      Lão nhân suy nghĩ xong liền thuận miệng hỏi ra: "Chung Ly, chứng mẫn cảm của ngươi khỏi rồi?"

      Lúc đầu Chung Ly Tà có hơi hiểu, sau đó lại thấy Liên Kỳ cứ nhìn chằm chằm vào Tiền Sắt Sắt trong ngực mình, mơ hồ nhớ lại hình như từng có khoảng thời gian bởi vì phát giường có nhúm lông chuột, cho nên cứ mỗi lần thấy động vật lông dài là mình liền chán ghét né tránh. Xem ra là bị hiểu lầm rồi.

      Nhưng Chung Ly Tà cũng định giải thích, vuốt cái đầu của Sắt Sắt, cười : "Trước khi lâm chung sư phụ chữa khỏi rồi."

      "Chữa khỏi thế nào vậy?" Cả đời đều tận tâm với y thuật, nhưng đời này lại có quá nhiều bệnh nan y phức tạp mà mình có cách nào trị khỏi, chứng mẫn cảm này cũng nằm trong số đó.

      Lúc này, Tiền Sắt Sắt nằm trong ngực Chung Ly Tà cảm thấy nghi hoặc, nàng nhớ mỹ nhân sư phụ nhà mình hình như có mẫn cảm với thứ gì mà, chẳng lẽ do hiểu biết của nàng còn quá ít. Tiền Sắt Sắt giơ móng vuốt ra đếm, hình như nàng hiểu lắm về mỹ nhân sư phụ, ôi chao. Nhưng giờ, giờ chỉ mới hai ba ngày mà thôi, biết cũng bình thường.

      Nghĩ thế, Tiền Sắt Sắt cũng cảm thấy mình biết gì về Chung Ly Tà là chuyện đương nhiên. Nhưng sau này nhất định phải hiểu , Tiền Sắt Sắt gật đầu, thầm thề, vừa ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chung Ly Tà, với giọng kiên định: "Mỹ nhân sư phụ, Sắt Sắt nhất định hiểu hết toàn bộ về người."

      Chung Ly Tà vừa nghe Tiền Sắt Sắt , khóe miệng liền cong lên đầy vui vẻ, Tiểu đồ đệ muốn hiểu thế nào đây? Đây... là tượng tốt, nhưng hết toàn bộ sao? Mắt Chung Ly Tà tối lại, hiểu những thứ tốt được rồi, còn mặt đen tối, cứ để mình gánh chịu là được.

      Thiếu niên bên cạnh lão nhân mặc dù rất chững chạc, nhưng ở độ tuổi đó, thấy Sắt Sắt cũng thể tò mò. Rốt cuộc cũng nhịn được, chỉ vào Tiền Sắt Sắt trong ngực Chung Ly Tà hỏi: "Sao con hồ ly này lại có thể được vậy?"

      Liên Kỳ lão nhân từng xem Chung Ly Tà như tri kỷ, đương nhiên cũng có chút hiểu biết về . Mặc dù Chung Ly Tà luôn mang bộ dáng xuất trần, nhưng nội tâm lại vô cùng bá đạo, vật của chỉ có thể là của , đừng là mơ ước, ngay cả tò mò cũng được. Vừa nghe thấy đồ đệ mình hỏi, vội quát lớn: "Liên Hoa!"

      Sau đó, quay sang cười với Chung Ly Tà: "Đồ đệ này ngoan có ngoan, nhưng vẫn thiếu chút chững chạc so với Chung Ly năm đó!"

      Lạ là lần này Chung Ly Tà hề tức giận, ngược lại còn cười : "Liên Kỳ quá khen, năm đó Chung Ly cũng chỉ là tiểu tử đầu chưa mọc tóc mà thôi." dừng chút rồi quay sang giải thích với Liên Hoa: "Vật này là Hỏa Hồ Thiên Sơn, rất có linh tính, đương nhiên hiểu được tiếng người."

      Liên Kỳ lão nhân nhìn Chung Ly Tà, sau khi chắc chắn là tức giận mới thở phào nhõm, thở dài : "Hỏa Hồ Thiên Sơn cũng có thể bị Chung Ly bắt được, xem ra ta già rồi. Nếu để Tình Mạn thấy chắc vui mừng lắm."

      Liên Kỳ lão nhân như có như nhắc đến, có vẻ như muốn thử dò xét Chung Ly Tà chuyện gì đó. Nhưng lại thấy mặt Chung Ly Tà vẫn mang theo nụ cười, hai tay nhàng vuốt ve tiểu hồ ly trong ngực. khí nhất thời chìm vào tĩnh lặng. Lắc đầu cái, Liên Kỳ lão nhân lại thở dài lần nữa, ba mươi năm, tâm ý của Chung Ly ngày càng khó đoán. Ngay cả Tình Mạn cũng chả thể làm xao động được nữa.

      Lúc này, Tiền Sắt Sắt trong ngực Chung Ly Tà nhảy mũi cái vang dội, sau đó, lại nghe Tiền Sắt Sắt lầm bầm câu: "Là mỹ nhân nào nhớ thương ta sao?"

      Chung Ly Tà cười khẽ trận, ngón tay chọt lên trán Tiền Sắt Sắt, cười mắng: "Tiểu hồ ly sắc như vậy, ai mà thèm chứ?"

      Tiền Sắt Sắt vẩy đầu, gật gù đắc ý : "Cũng vì là tiểu hồ ly sắc nên mới chứ, vừa nãy chắc chắn có mỹ nhân nghĩ tới ta."

      Sau đó, nó nghĩ đến cái gì lại tự đắc, đầu ngừng cọ cọ trước ngực Chung Ly Tà, : "Nhưng trong lòng Sắt Sắt chỉ nghĩ đến mình mỹ nhân sư phụ thôi."

      Bộ dáng này lại khiến Chung Ly Tà cười khẽ trận, sau khi cười xong mới với Liên Kỳ lão nhân: "Liên Kỳ cứ ở lại chỗ này trước , lát nữa có người dẫn ngươi đến chỗ ở. Trong nhà còn có chút chuyện, Chung Ly cáo biệt lần nữa."

      xong, dường như cũng chả quan tâm Liên Kỳ lão nhân có định giữ mình lại hay , cất bước rời .

      Mãi đến khi Liên Kỳ lão nhân nhớ ra có chuyện cần , đuổi theo ra cửa mới phát giác Chung Ly Tà biến mất. Liên Kỳ lão nhân hoảng hốt trận, cứ như Chung Ly Tà vừa gặp chỉ là ảo giác của , nhưng tiếng cười lại quanh quẩn bên tai Liên Kỳ, chứng minh chuyện này là .


      Chương 19: Người giống với tình địch

      Chung Ly Tà ra khỏi đại môn y quán về núi , Tiền Sắt Sắt có chút thất vọng, dù sao nàng vẫn chưa chơi đủ.

      Cảm giác được tâm tình của tiểu hồ ly trong ngực xuống thấp, Chung Ly Tà ngừng lại, nâng tiểu hồ ly lên ngang mặt, kiên quyết lại mang theo chút ôn nhu: "Sắt Sắt muốn về?"

      Hai mắt và tai Tiền Sắt Sắt đều cụp xuống, còn hoạt bát lúc thường, buồn buồng vui : "Sắt Sắt còn chưa chơi đủ, mỹ nhân sư phụ về chậm vài ngày có được ?"

      Chung Ly Tà cụng trán vào đầu của Tiền Sắt Sắt, mắt nhìn mắt, với giọng vô cùng ôn ngưu: "Tiểu Ngưu của Sắt Sắt còn cần ngươi về cho ăn, chúng ta đêm về, nếu còn về nữa, Tiểu Ngưu chết đói đó."

      Lúc này Tiền Sắt Sắt mới nhớ tới, hình như nàng có cầu mỹ nhân như phụ mua con trâu... Hơn nữa còn muốn dùng thảo dược để nuôi trâu. Hơn nữa, quan trọng hơn là, lần cuối mình cho tiểu ngưu ăn là sáng hôm qua...

      Nghĩ tới đây, lỗ tai nhó của Tiền Sắt Sắt dựng thẳng lên, cặp mắt phát sáng, kéo áo Chung Ly Tà : "Mỹ nhân sư phụ, chúng ta phải về nhanh chút. Nếu Tiểu ngưu chết đói, tội lớn lắm đó, dù gì cũng là sinh mạng."

      Chung Ly Tà giơ tay sờ đầu của Tiền Sắt Sắt, tiểu hồ ly này luôn có thể ra những lý do đúng lý hợp tình đến thế, nhưng dưới chân vẫn nghe lời mà tăng nhanh tốc độ.

      Tiền Sắt Sắt rất hưởng thụ cái ổ trong ngực Chung Ly Tà, mắt mở to ngước nhìn phong cảnh chung quanh, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ này thư thái, thậm chí nàng còn có suy nghĩ, dù có mỹ nhân để nhìn, cứ bình bình đạm đạm mà trôi qua những tháng ngày nhàn nhã với mỹ nhân sư phụ như vậy cũng tốt.

      Nhưng ý niệm này chỉ tồn tại trong chớp mắt mà thôi, Tiền Sắt Sắt nàng sao có thể vì cây ... ... đại thụ mà từ bỏ cả khu rừng được chứ?

      Khoảng nén nhang sau, người hồ về lại nhà. Hai chân Chung Ly Tà vừa chạm đất, Tiền Sắt Sắt gấp gáp nhảy xuống.

      Chung Ly Tà bất đắc dĩ lắc đầu, biết mua cho nàng con trâu như thế là đúng hay sai. Có con trâu này, dường như vật có thể quên bẵng , có cần phải làm chút chuyện để vật này nhìn được hữu của đây?

      Sau đó lại thở dài tiếng, là càng sống càng thụt lùi mà, thậm chí ngay cả giấm của con trâu cũng uống.

      Lắc đầu cái, Chung Ly Tà tiện tay cầm cái cuốc bên tường ra ngoài xử lý thảo dược.

      Tiền Sắt Sắt nhớ những thảo dược lần trước mỹ nhân sư phụ hái còn dư được cất giữa ở cạnh đầm nước phía sau, quyết định trước khi lấy thảo dược nên ghé qua nhìn xem Tiểu ngưu chết chưa.

      Lúc tới chỗ đầm nước, đuôi mắt Tiền Sắt Sắt thấy được trong đầm nước như có vật gì đó trôi nổi, vật đó nhìn giống con người.

      Ánh mắt chạm đến những mảng máu loang xung quanh vật đó, Tiền Sắt Sắt xác định, đây đúng là người, hơn nữa còn là người bị thương.

      Sau khi bình tĩnh xác định, Tiền Sắt Sắt lắc thân thể trở về nhà, đúng lúc nhìn thấy Chung Ly Tà khiêng cái cuốc ra ngoài, vì vậy rất vui vẻ kêu tiếng: "Mỹ nhân sư phụ, chờ chút."

      Chung Ly Tà nghe tiếng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng Tiền Sắt Sắt sáng mắt chạy tới, hơi nghi ngờ, chỉ mới chớp mắt mà sao vật này vui vẻ đến thế rồi hả? Quanh đây có ai, cũng gặp được chuyện gì tốt: "Sắt Sắt sao thế?"

      Tiền Sắt Sắt chạy đến trước người Chung Ly Tà, lên tiếng: "Mỹ nhân sư phụ, trong đầm nước sau nhà có người." Nghiêng đầu suy nghĩ chút, lại : "Hình như bị thương rất nặng."

      Có người vào đây? Sao có thể? Kết giới vẫn còn hoàn hảo tổn hại gì, sao lại có người vào được?

      "Sắt Sắt có nhìn lầm đó? Sao lại có người vào được cái đảo này chứ?" Chung Ly Tà rất có lòng tin với kết giới của mình, cho nên tin tưởng câu có người vào của Tiền Sắt Sắt, hơn nữa còn là người bị thương.

      Tiền Sắt Sắt lắc lắc cái đuôi có chút mất hứng, dù mắt nàng có kém đến mức nào cũng nhìn nhầm món y phục rách thành hình người được đâu.

      Chung Ly Tà cảm nhận được Tiền Sắt Sắt mất hứng, ngồi xổm xuống đưa tay ôm lấy tiểu hồ ly trước mắt, : "Chúng ta xem thử ."

      Tiền Sắt Sắt gật đầu cái, chịu mở miệng chuyện, nghiêng hẳn đầu sang bên.

      Chung Ly Tà tới phía sau mới phát mình trách lầm tiểu hồ ly, cái thứ trôi nổi trong đầm nước này phải người là cái gì? Mặc dù muốn cứu kẻ chẳng liên quan nhưng Chung Ly Tà lại càng hi vọng cái đảo phong cảnh tươi đẹp này lại xuất oan hồn, thể làm gì khác hơn là vung tay lên, kéo người đó lên bờ.

      Tiền Sắt Sắt ngẩng đầu nhìn Chung Ly Tà, trong mắt chứa đầy ủy khuất, nàng có sai đâu, vốn là người mà, còn nàng nhìn lầm, sau đó lại lắc lắc cái đầu , Tiền Sắt Sắt nàng cũng biết giận đấy.

      Biết Tiền Sắt Sắt cáu kỉnh, Chung Ly Tà vuốt cái đầu của Tiền Sắt Sắt, an ủi: "Là lỗi của vi sư, Sắt Sắt đừng tức giận có được ?"

      Lúc này giọng của Chung Ly Tà được hạ xuống rất thấp, vô cùng dịu dàng, nhưng lại có chút hiệu quả mê hoặc hồn người, Tiền Sắt Sắt thiếu chút nữa bật thốt lên cần so đo, may mà miệng thắng lại kịp, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh, đừng tưởng rằng dùng sắc đẹp là có thể mê hoặc được nàng, nàng là con tiểu hồ ly có cốt khí (khí khái, chịu khuất phục) đó.

      Chung Ly Tà bất đắc dĩ, biết lần này tiểu hồ ly giận , thể làm gì hơn là ôm nó xem tình huống của người kia trước.

      Người kia bị Chung Ly Tà ném ngửa đất, cho nên khuôn mặt hoàn mỹ chút tỳ vết liền trước mắt Tiền Sắt Sắt, Tiền Sắt Sắt nhìn nam nhân trước mắt, nước miếng thiếu chút nữa chảy đầy chén. Mỹ nhân, mỹ nhân đó nha, còn là cực phẩm mỹ nhân có thể sánh ngang với sư phụ đó.

      Chung Ly Tà thấy người trước mặt, thần sắc lạnh lẽo, sát khí trong mắt bắn ra chút che giấu, sao lại là ! Sau đó mới hơi thu lại, kéo lý trí về, ngờ lại là người đó.

      Trong nháy mắt Tiền Sắt Sắt có cảm giác như ngâm trong tuyết lạnh của tháng mười hai, nhưng cảm giác đó lại biến mất rất nhanh, khiến cho người ta thể đoán được.

      Nàng nghiêng mắt, nhìn vào đôi mắt có chút mờ mịt của Chung Ly Tà, trong lòng như hiểu được gì đó. Mỹ nhân này là người quen cũ của mỹ nhân sư phụ?

      "Mỹ nhân sư phụ biết người này?" Kiếp trước Tiền Sắt Sắt là thần trộm, mặc dù mấy ngày nay ra vẻ đơn thuần, nhưng có nghĩa là nàng sư như thế, sống ở nhi viện hơn hai mươi năm, nếu có đầu óc sớm chết đói. Mặc dù thích sắc đẹp, nhưng nàng vẫn biết người nào có thể dựa vào.

      "Biết cũng biết." Chung Ly Tà thở dài cái, ngồi xổm xuống xem xét thương thể người nam tử, lại quay sang giải thích với Tiền Sắt Sắt: "Người này là hài tử của cố nhân."

      Ân oán đời trước đương nhiên phải tìm người đời trước để đòi lại, người này vẫn phải cứu.

      Tiền Sắt Sắt được Chung Ly Tà đặt lên vai, nhìn khuôn mặt chút biểu tình của Chung Ly Tà, vươn móng sờ sờ mũi, nhưng bộ lông quét qua cái mũi ngứa khiến cho Tiền Sắt Sắt nhảy mũi cái.
      Last edited by a moderator: 14/10/15
      windlove_9693 thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 20: Mỹ nhân sư phụ ghen

      Sau khi Tiền Sắt Sắt nhảy mũi xong, nhanh chóng kinh ngạc mở to mắt. Có chút dám tin, Tiền Sắt Sắt tỉ mỉ nhìn nam tử nằm đất, lại ngẩng đầu nhìn Chung Ly Tà nghiêm túc kiểm tra thương thế cho nam tử. Nàng phát ngũ quan của hai người khá tương tự nhau, chỉ là nam tử đất kiều mỵ hơn chút, còn Chung Ly Tà lại có vẻ xuất trần nhiều hơn.

      Tiền Sắt Sắt lại nghĩ, mỹ nhân sư phụ có đây là hài tử của cố nhân. Hài tử của cố nhân, lại có diện mạo tương tự... Chẳng lẽ đây là con riêng của mỹ nhân sư phụ? Sau đó tình nhân lấy chồng, nên hai người thể ở chung với nhau được nữa, vì vậy mỹ nhân sư phụ bi thương, đành tha hương cư nơi rừng sâu núi thẳm.

      Sau đó ngừng phát triển thế lực của mình, cuối cùng có ngày quần lâm thiên hạ, đoạt lại mỹ nhân. Tiền Sắt Sắt càng ngày càng sáng mắt, những chuyện mỹ nhân sư phụ trải qua quả là truyền kỳ.

      Tiền Sắt Sắt vô cùng kích động, chả biết từ lúc nào mình giơ móng vuốt ra vuốt tai Chung Ly Tà, Chung Ly Tà chỉ cảm thấy tai mình nhỏi đau, vừa ngẩng đầu thấy móng vuốt của Tiền Sắt Sắt kéo tai mình ngừng lắc lắc, ánh mắt lại hoàn toàn có tiêu cự. Chung Ly Tà vừa nhìn biết con tiểu hồ ly này lại suy nghĩ lung tung cái gì đó rồi.

      Bất đắc dĩ phải kéo móng vuốt của tiểu hồ ly xuống khỏi tai mình, lại ôm tiểu hồ ly biết đặt thần trí nơi này kia vào ngực mình để phòng ngừa vật rơi xuống đất.

      Làm xong hết thảy, Chung Ly Tà vừa định tiếp tục cứu người thần trí của tiểu hồ ly trong ngực lại trở về, kéo áo Chung Ly Tà, mắt lấp lánh hỏi: "Mỹ nhân sư phụ, tình nhân của ngươi đẹp ?"

      "Hả?" Chung Ly Tà nghe vậy hai tay khựng lại, khẽ hừ tiếng, sau đó lại tiếp tục động tác, ngón tay như ngọc chậm rãi cởi áo nam nhân đất, Chung Ly Tà tiện tay cầm y phục ướt nhẹp của , nhàng lau chùi vết thương, khiến cho Tiền Sắt Sắt si mê trận. Mỹ nhân và mỹ nhân, ôi... đột nhiên nàng cảm thấy hạnh phúc.

      Trầm mặc hồi lâu, Chung Ly Tà nhìn tiểu hồ ly si mê trong ngực, chậm rãi mở miệng: "Nàng xinh đẹp, nhưng lại rất đáng ."

      Tiền Sắt Sắt đắm chìm trong si mê bỗng dưng nghe được câu đó, nhất thời ngây ngẩn cả người. Bởi vì nàng có cảm giác mỹ nhân sư phụ hình dung nàng.

      Sau đó lại lắc lắc đầu, chẳng lẽ bởi vì mình giống tình nhân của nên mỹ nhân sư phụ mới nhặt mình về nuôi? Suy nghĩ trong đầu Tiền Sắt Sắt từ từ xoay quanh hình ảnh mỹ nhân và hồ ly hô mưa gọi gió.

      Ôi... Mặc dù tình giữa người và thú khiến cho người ta khó có thể chấp nhận, nhưng nếu đối tượng cũng là tiểu hồ ly đáng giống nàng cũng phải là khó chấp nhận lắm.

      Lai giữa hồ ly và người, khó trách mỹ nhân này lại thêm phần quyến rũ. Tiền Sắt Sắt cảm khái, tự động bỏ qua chút cảm giác thoải mái rất nhạt trong lòng, sau đó hỏi: "Mỹ nhân sư phụ, ngươi cứ tiếp tục cứu người, Sắt Sắt nhìn là được rồi."

      Nàng xong mập mờ nhìn nam tử vẫn hôn mê, rồi nhảy lên bả vai Chung Ly Tà. Chung Ly Tà nghĩ lát, cảm thấy cũng tệ, bệnh tình của người trước mắt này có hơi phức tạp, chẳng những người có nhiều vết thương mà trong cơ thể còn có độc, quan trọng hơn là người này bị ngâm trong nước lâu như vậy, nước ngấm dần vào cơ thể, cần phải bức ra.

      Chung Ly Tà suy nghĩ chút rồi cởi tất cả quần áo người nam tử ra. Tay vừa đụng đến dây lưng của nam tử liền ngừng lại, quay đầu nhìn, quả nhiên Tiền Sắt Sắt nằm úp sấp đầu vai mình, hứng thú nhìn chằm chằm vào thân thể nam tử.

      Chung Ly Tà nhíu mày, thản nhiên : "Sắt Sắt, Tiểu ngưu vẫn chưa ăn gì, nếu Sắt Sắt cho nó ăn, Tiểu ngưu phải chết đói."

      Tiền Sắt Sắt nghe vậy cụp tai xuống, dĩ nhiên nàng nghe ra được ý đuổi người trong câu của Chung Ly Tà. Mặc dù cam lòng bỏ qua thân thể của mỹ nhân, nhưng lời sư phụ vẫn phải nghe, vì vậy Tiền Sắt Sắt bò xuống khỏi vai Chung Ly Tà, định nhìn mỹ nhân thêm lần cuối.

      Nhưng ngờ vừa mới quay đầu, mắt bị cái tay mịn màng thon dài che lại.

      Ngay sau đó, giọng lạnh lùng pha chút từ tính thường có của Chung Ly Tà truyền tới: "Nếu Sắt Sắt nỡ rời xa mỹ nhân này như thế, hay là cứ đứng bịn rịn chia tay cho .”

      Tiền Sắt Sắt phồng má, thở phì phì : " nhìn nhìn, mỹ nhân sư phụ mọn." xong còn há mồm cắn lên tay Chung Ly Tà cái.

      Mặc dù Tiền Sắt Sắt chỉ là con hồ ly tháng tuổi, nhưng răng cũng dài, hơn nữa lực cắn còn rất mạnh, đương nhiên là chảy máu. Tiền Sắt Sắt nếm được vị mặn trong miệng, rất muốn nhìn xem có phải Chung Ly Tà bị cắn chảy máu rồi hay , nhưng nghĩ tới câu lúc trước của , lại nghiêng đầu rời .

      Chung Ly Tà nhìn vết cắn chảy máu tay, lắc đầu than tiếng vật nhẫn tâm, sau đó lại xoay người xử lý người bị ngất này.

      Tiền Sắt Sắt hơi hơi tức, nhưng nghĩ kỹ lại cảm thấy mỹ nhân sư phụ làm sai, nếu đổi lại là mình, con trai của mình vô duyên vô cớ bị nữ nhân nhìn thân thể, nàng cũng phản đối.

      Tiền Sắt Sắt hoàn toàn hiểu sai ý tứ của Chung Ly Tà rồi.

      Mặc dù Tiền Sắt Sắt hiểu Chung Ly Tà nhưng vẫn cảm thấy thể nhìn được thân thể của mỹ nhân là tiếc nuối, thế nên liền chạy đến tiền viện, bắt đầu dùng vuốt đào mấy thảo dược trân quý mà Chung Ly Tà trồng.

      Nàng muốn đem mấy thứ thuốc này cho Tiểu ngưu ăn hết, cho mỹ nhân sư phụ tức chết.

      Đến trưa, Tiền Sắt Sắt đào được đống thảo dược, tiểu hồ ly mệt mỏi nằm lên đống thảo dược buồn nhúc nhích.

      lát sau, Tiền Sắt Sắt vừa định bò dậy đào thảo dược tiếp, cơ thể lại bị đôi tay ấm áp mang theo vị thảo dược nhàn nhạt nhấc bổng lên.

      Chung Ly Tà nhìn tiểu hồ ly thở hổn hển, khắp người đầy bùn đất, trong lòng vừa giận vừa thương tiếc, giận tiểu hồ ly này hề biết quý trọng mình, hồ ly mới có bây lớn, vậy mà trong lúc tức giận lại dám đào nhiều thảo dược như vậy, mấy cái vuốt đó đau hay sao?

      "Sắt Sắt làm vậy có thấy hả giận hay ?" Chung Ly Tà quan tâm bùn đất người Tiền Sắt Sắt có làm dơ y phục của mình hay , ôm chặt nó vào ngực mình, thẳng về phía đầm nước.

      "Sắt Sắt ngốc." Nhìn tiểu hồ ly mệt đến mức nên lời, nhịn được mắng câu, lại đưa tay gõ đầu Tiền Sắt Sắt cái.

      "Sắt Sắt ngốc chỗ nào hả?" Tiền Sắt Sắt giơ hai cái móng vuốt cỏn con lên che đầu, nhìn Chung Ly Tà cái, phục .

      "Muốn hả giận có rất nhiều cách, ngươi có thể lăn lộn thảo dược của vi sư, cũng có thể thả Tiểu ngưu ra cho nó ăn. Cần gì phải hành hạ mình như vậy chứ? Chẳng lẽ mấy cái móng đó biết đau hay sao?" Mặc dù trách cứ, nhưng đồng thời Chung Ly Tà cũng thấy đau lòng, chỉ vì Chung Ly Tà biết quý trọng bản thân mà đào đất như thế.

      Chương 21: Sắt Sắt nghĩ sai

      Mặc dù Tiền Sắt Sắt mấy vui vẻ khi Chung Ly Tà nàng ngốc, nhưng sau khi nghe xong câu sau, nàng chỉ càm thấy trong lòng rất ngọt, hạnh phúc nên lời. Cái đầu dính đầy bùn đất cọ cọ vào y phục Chung Ly Tà, ngoài miệng lại giải thích: "Mỹ nhân sư phụ, để Sắt Sắt xuống, người Sắt Sắt toàn là bùn, bất chết được."

      Chung Ly Tà thấy buồn cười, con tiểu hồ ly này, lời và hành động toàn trái ngược nhau. lấy tay vuốt ve cơ thể mềm mại của Tiền Sắt Sắt, : "Nếu biết bẩn, vậy sau này Sắt Sắt còn chơi bùn ?"

      Tiền Sắt Sắt nghe vậy trợn to hai mắt, hùng hùng hổ hổ : "Ai ta chơi bùn, ta đào thảo dược cho Tiểu ngưu ăn ."

      Chung Ly Tà cười híp mắt, bất đắc dĩ phụ họa: "Đúng đúng đúng, Sắt Sắt đào thảo dược cho Tiểu Ngưu ăn."

      Lúc này họ đến cạnh đầm nước, kỳ quái là nam tử hôn mê kia vẫn còn nằm cạnh đầm nước như cũ.

      Tiền Sắt Sắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm nam tử đất, chẳng lẽ mỹ nhân sư phụ biết đau lòng cho con của mình sao? Cứ để mặc nằm đất như vậy à.

      Chung Ly Tà cúi đầu liền phát lực chú ý của Tiền Sắt Sắt dồn về nam tử đất, thấp giọng hỏi: "Sắt Sắt nhìn cái gì thế?"

      "Mỹ nhân phụ, sao vẫn còn nằm đất? Ngươi sợ thương thế của nghiêm trọng hơn sao?" Móng vuốt của Tiền Sắt Sắt chỉ vào nam tử đất, tỏ vẻ đồng ý.

      Chung Ly Tà hiểu, chịu cứu đối phương mạng là khai ân, sao còn phải suy tính xem ta có bị thương nặng thêm hay chứ? Mặc dù nghĩ thế, nhưng ngoài miệng lại giải thích khác : " đảo này chỉ có hai cái phòng, hai cái giường, chẳng lẽ Sắt Sắt muốn ngủ đất?"

      Tiền Sắt Sắt nghiêng đầu suy nghĩ chút, cảm thấy thôi cứ để ngủ đất , dù nền đất được làm bằng cọc gỗ nửa đêm gió lạnh, nếu nàng bị cảm phải làm sao? Nhưng dù là đất, cũng phải là nền đất trong phòng, chứ phải ở đây.

      "Mỹ nhân sư phụ, Sắt Sắt cảm thấy vẫn nên phúc hậu chút, chuyển vào nền đất trong nhà." Tiền Sắt Sắt lời chính nghĩa, cái đầu còn gật gù cái, cảm thấy quả nhiên là mình quá lương thiện.

      Trong mắt Chung Ly Tà lóe lên tia sáng, trả lời vấn đề của Tiền Sắt Sắt mà ngồi xuống, đưa tay chậm rãi đun nóng nước trong đầm, sau đó mới hỏi: "Nếu có ngày vi sư cũng hôn mê, nhưng trong phòng chỉ có cái giường, Sắt Sắt làm sao?"

      Tiền Sắt Sắt nghiêng đầu, chút nghĩ ngợi : "Dĩ nhiên là cùng ngủ với mỹ nhân sư phụ giường lớn." Sau khi xong, nàng lại cảm thấy mình trả lời quá nhanh, có cảm giác chiếm tiện nghi của mỹ nhân sư phụ, lại giải thích : " ngày làm thầy, cả đời làm cha, Sắt Sắt là hài tử hiếu thuận, đương nhiên để mỹ nhân sư phụ nằm đất lạnh."

      Chung Ly Tà như biết Tiền Sắt Sắt giấu đầu hở đuôi, nhưng cũng chỉ cười cười, cảm thấy nước trong đầm đủ ấm, mới thả Tiền Sắt Sắt vào trong nước, tỉ mỉ tắm rửa.

      Mặc dù Tiền Sắt Sắt luôn thời thời khắc khắc nhắc nhở mình thể để đầu óc trống rỗng giống lần trước, được hưởng thụ phục vụ của mỹ nhân sư phụ. Nhưng khi thấy thân thể mình chìm vào trong nước, bị đôi tay dịu dàng cọ rửa vẫn nghĩ được gì.

      Chung Ly Tà nhìn tiểu hồ ly tứ chi cứng ngắc, : "Sắt Sắt còn như vậy nữa, vi sư cho là Sắt Sắt phi thăng rồi đó."

      Nghe giọng cười trong trẻo mang ý nhạo báng quanh quẩn bên tai, Tiền Sắt Sắt mới lấy lại được tinh thần, thầm than định lực của mình quá kém, đồng thời cũng ngẩng đầu hỏi Chung Ly Tà: "Mỹ nhân sư phụ, nước này phải từ thác chảy xuống sao? Sao lại ấm thế?"

      Chung Ly Tà tắm rửa sạch cho Tiền Sắt Sắt mới ôm lên khỏi mặt nước, lại móc cái khăn tay sạch ra, tỉ mỉ lau bộ lông ước nhẹp của Tiền Sắt Sắt, sau đó mới chậm rãi : "Vi sư có cách khiến nó từ nơi khác chảy đến, đương nhiên cũng có cách làm cho nó ấm."

      Tiền Sắt Sắt gật đầu cái, những thứ cao thâm đó nàng hiểu, cũng định hiểu, nàng chỉ biết thứ đó có thể biến nàng thành hình người, còn lại có bất kỳ tác dụng nào.

      Nam tử nằm bên đầm nước dần dần tỉnh lại, giương mắt phát mình nơi xa lạ lập tức cảnh giác nhìn bốn phía.

      Tiền Sắt Sắt nhạy bén phát động tĩnh bên này của nam tử, ngẩng dầu với Chung Ly Tà: "Mỹ nhân sư phụ, mặc dù người này là mỹ nhân, nhưng tính cảnh giác quá mạnh, cứ mãi phòng bị người khác. Bộ dáng như vậy Sắt Sắt thích."

      Chung Ly Tà nghe Tiền Sắt Sắt gọi nam tử kia là mỹ nhân tay hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục lau, : "Người như vậy quả tốt, đến cuối cùng nhất định phải chịu cảnh vợ con ly tán."

      Nam tử nghe được giọng của Tiền Sắt Sắt và Chung Ly Tà, lúc này mới chú ý tới, bên này còn có người hồ, nhưng sương mù ở đầm nước quá dày, thể nhìn được mọi vật, vội vàng chất vấn: "Các ngươi là ai?"

      Chung Ly Tà lấy tay sờ lông Tiền Sắt Sắt, cảm thấy khô rồi, lúc này mới cất khăn tay vào, ôm Tiền Sắt Sắt tới bên người nam tử, từ cao nhìn xuống đối phương : "Ngươi nên cảm tạ ngươi có mẫu thân tốt, nếu bây giờ chắc chết toàn thây rồi."

      Tiền Sắt Sắt nghe vậy mắt sáng lên, quả nhiên là con riêng mà?

      Sau khi nam tử thấy được dung mạo của Chung Ly Tà, kinh ngạc há to miệng, mặt vẻ thể tin nổi, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi là con riêng của phụ thân ta? Sao dáng dấp lại giống ta đến vậy?"

      Chung Ly Tà nghe vậy, khóe môi lên ý cười, hàn khí trong mắt càng đậm: "Phụ thân ta phải kẻ tiểu nhân lục thân nhận ( nhận họ hàng thân thích), ngươi sai rồi."

      Tiền Sắt Sắt nghe cuộc đối thoại của hai người, nhúc nhích cái tai , mắt lại sáng lên, phải con riêng của mỹ nhân sư phụ? Chẳng lẽ là có JQ khác? Năm nay mỹ nhân sư phụ 49 tuổi, đương nhiên thể là huynh đệ của người này. Vậy có quan hệ thế nào chứ? Tiền Sắt Sắt ủ rủ, đoán ra. Nhưng lại có cảm giác tảng đá nặng trong lòng vừa rơi xuống, thở phào nhõm.

      Nam tử suy nghĩ chút cũng cảm thấy có khả năng, năm nay phụ thân mình 36, người trước mắt này ít nhất cũng phải 19, dù phụ thân có hoang đường thế nào cũng thể nuôi người bên ngoài lúc 17 được.

      Nhưng càng nhìn nam tử trước mắt, lại thấy vô cùng quen thuộc, giống như bức họa treo trong thư phòng của phụ thân. Phụ thân , cả đời chưa từng làm gì khiến mình hối hận, nhưng lại luôn thấy thiếu nợ người.

      "Tại hạ là Chung Ly Uyên, biết công tử có thể cho ta biết tên họ, để ngày sao báo đáp ân cứu mạng được ?" Nam tử thầm vận khí, mới phát độc trong người được xử lý sạch , ở nơi hoang dã này, trừ nam nhân trước mặt giúp mình giải độc, tìm được người thứ hai. Tuy thế nhưng cũng chỉ mới chắc được bảy phần, ba phần còn lại còn phải dựa vào việc xác định thân phận của người trước mắt này.

      Tiền Sắt Sắt trợn to mắt, cũng họ Chung Ly? Vậy chắc chắn có quan hệ với mỹ nhân sư phụ rồi. Nhưng sao mỹ nhân sư phụ lại chịu nhận vậy?

      Chung Ly Tà nhìn nam nhân đất nữa, ôm Tiền Sắt Sắt rời , trước khi còn : "Ta rồi, muốn tạ ơn tạ ơn ngươi có mẫu thân tốt . Lần này cứu ngươi chẳng qua là vì còn thiếu nàng ân tình. Trong đầm nước có lối , ngươi tự mình ra ngoài ."
      Last edited by a moderator: 14/10/15
      windlove_9693 thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 22: Vở kịch người thân nhận nhau

      Tiền Sắt Sắt thấy Chung Ly Tà ôm mình rời , nóng nảy, nhận lại người thân hả? Nàng kéo áo Chung Ly Tà hỏi: "Sao mỹ nhân sư phụ nhận lại ?"

      Chung Ly Tà nghe vậy, dừng bước lại, trong mắt lóe lên tia sáng, ôn nhu hỏi: "Sắt Sắt muốn xem kịch vui sao?"

      Tiền Sắt Sắt nghe vậy, thân thể cứng đờ sau đó trả lời: "Sao đồ nhi lại muốn xem kịch của mỹ nhân sư phụ chứ? Chỉ là đồ nhi chưa bao giờ thấy cảnh người thân nhận lại nhau sau nhiều năm ly tán, giờ có sẵn cơ hội tốt như thế, đương nhiên đồ nhi muốn bỏ qua."

      "Là sao?" Chung Ly Tà dán vào tai Tiền Sắt Sắt hỏi, giọng từ tính lành lạnh khiến cho Tiền Sắt Sắt rung lên trận.

      "Mỹ nhân sư phụ, Sắt Sắt cam đoan mình mà!" Tiền Sắt Sắt giơ vuốt đỡ trán, ra sức đảm bảo lời của mình, mắt lén nhìn phản ứng của Chung Ly Tà.

      Chung Ly Tà bị bộ dáng của Tiền Sắt Sắt chọc cười, híp mắt hỏi: "Vậy vi sư diễn vở người thân nhận nhau cho Sắt Sắt xem được ?"

      Tiền Sắt Sắt nghi hoặc nhìn Chung Ly Tà, phải mỹ nhân sư phụ bảo người kia rồi sao? Sao còn diễn vở người thân nhận nhau được chứ?

      Chung Ly Tà nhìn bộ dáng nghi ngờ của Tiền Sắt Sắt, nhìn được lại lấy tay sờ sờ, vô cùng mềm mại, cảm giác này phải chỉ tốt bình thường thôi đâu, có vẻ nên để cho tiểu hồ ly làm tiểu hồ ly thêm thời gian nữa cũng tốt.

      Chung Ly Tà như ra chiều suy nghĩ, lại nhịn được sờ sờ. Ý tưởng đó của khiến cho hơn năm sau Tiền Sắt Sắt vẫn chỉ là con hồ ly , cũng khiến Chung Ly Tà hối hận với quyết định qua loa lúc đầu của mình.

      Cảm thấy đủ hài lòng, Chung Ly Tà mới buông lỏng tay, với Tiền Sắt Sắt: "Sắt Sắt chờ lát ."

      Quả nhiên lâu sau, sau lưng truyền đến loạt tiếng bước chân, ngay sau đó là giọng của Chung Ly Uyên, mang theo chút gấp gáp: "Đợi chút, ngươi có phải là..."

      Chung Ly Tà cong môi, khẽ nở nụ cười, quả nhiên là nhi tử của người kia, ngay cả tính tình cũng chả khác là mấy, đối với mọi chuyện đều là chấp nhất đến gần như u mê. May mà ta cũng rất giống với phụ thân (CLU), nếu cũng chả biết phải làm thế nào để tìm người diễn vở kịch này cho vật trong ngực xem.

      Chung Ly Tà xoay người, thân y phục tinh xảo dưới ánh mặt trời có chút lóa mắt, mặc dù mặt mang theo vui vẻ, nhưng biết sao lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo như ở trong địa ngục, môi mỏng khẽ mở, thanh trong trẻo, lạnh lùng khiến người đối diện lạnh thêm ba phần: "Ngươi muốn biết ta là ai?"

      Chung Ly Uyên đột nhiên muốn lùi bước, nhưng hiếu kỳ mãnh liệt trong lòng lại chiếm thế thượng phong, bước từng bước lên trước, gần như đối diện với con ngươi thâm thúy của Chung Ly Tà, cứng rắn : "Dĩ nhiên là muốn."

      Chung Ly Tà cười lớn hơn, lại lui về phía sau mấy bước, : "Ta rồi, nếu muốn chết toàn thây, vậy lập tức rời khỏi đây . Xem ra ngươi muốn chết toàn thây rồi."

      Trong lòng Chung Ly Uyên run rẩy trận, lui từng bước về phía sau. biết tại sao lại cảm thấy nam nhân trước mắt có ý đối địch rất mãnh liệt với mình, lại biết mình đắc tội với lúc nào? Nhưng nghĩ lại, mình chỉ mới hỏi có câu tên gì, ngược lại đối phương lại mình có người mẫu thân tốt? Chẳng lẽ, là người trong bức vẽ của phụ thân?

      Tiền Sắt Sắt giơ vuốt kéo y phục của Chung Ly Tà, nhắc nhở cho nhớ là đồng ý diễn kịch cho nàng xem, cũng thể làm.

      Tất nhiên là Chung Ly Tà quên, chỉ là đột nhiên cảm thấy trêu chọc cái tên vừa có tính tình tương tự lại vừa có đủ thành thục như người kia này rất thú vị,. Bởi vì dáng vẻ của giống như tiểu miêu hoảng sợ, nhưng hiếu kỳ trong nội tâm lại thôi thúc tiến lên, hòng biết tình, hệt như con chuột có vờn thế nào cũng chạy.

      Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nôn nóng của tiểu hồ ly trong ngực, Chung Ly Tà nghĩ chút, cảm thấy vẫn nên trấn an vật trong ngực tốt hơn, đành ngẩng đầu : "Nếu ngươi muốn biết, vậy chuộc lại tội nghiệt mà phụ thân ngươi phạm trước ."

      Mắt Tiền Sắt Sắt sáng lên, quả nhiên tới phần trọng điểm rồi, vì vậy liền dựng thẳng lỗ tai, lắng nghe vô cùng nghiêm túc, lại trợn to hai mắt mà nhìn.

      Lúc đầu Chung Ly Uyên có hơi nghi hoặc, nhưng sau đó dần sáng tỏ, nhìn Chung Ly Tà : "Vậy phải làm thế nào mới có thể chuộc tội?"

      Chung Ly Tà vuốt cái đầu vô cùng mềm mại của Tiền Sắt Sắt, quả nhiên còn rất non nớt, bộ dáng gì nghe đó. Vẻ mặt của vẫn tươi cười như cũ, nhưng trong mắt chứa đầy hàn băng: " theo ta ."

      xong liền về phía căn nhà trước mặt, Tiền Sắt Sắt nghi ngờ, vào nhà làm gì? Chẳng lẽ muốn nam nhân này chăm sóc thảo dược? Hay là mỹ nhân sư phụ hào phóng, quyết định nhổ tất cả thảo dược cho trâu ăn? Cho nên gọi nam nhân này vào nhổ thảo dược?

      Nhưng ngờ Chung Ly Tà lại trực tiếp vòng qua ruộng thảo dược đến phía bên trái căn nhà, mặc dù Tiền Sắt Sắt tham quan hai phía trước vào sau nhà, nhưng hai bên trái phải lại chưa từng , vì vậy đoán ra được rốt cuộc Chung Ly Tà muốn làm cái gì.

      Móng vuốt kéo tà áo Chung Ly Tà, Tiền Sắt Sắt ngẩng đầu hói: "Mỹ nhân sư phụ, chúng ta đâu vậy?"

      Chung Ly Uyên theo phía sau bỗng dưng nghe được giọng trẻ con, ngắm nhìn bốn phía vẫn tìm được người , cuối cùng đành dời tầm mắt xuống người Chung Ly Tà, rốt cuộc cùng để mắt đến tiểu hồ ly vẫn bị bỏ quên.

      Trùng hợp lúc này Chung Ly Tà cũng cúi đầu giải thích cho Tiền Sắt Sắt: "Bên này có chôn cất ít quần áo của sư phụ vi sư, cả phụ mẫu của vi sư nữa."

      Lúc nhắc đến phụ mẫu, Tiền Sắt Sắt chú ý thấy trong mắt Chung Ly Tà lóe lên tia sáng khát máu, biến mất rất nhanh, nhanh đến mức khiến cho Tiền Sắt Sắt cứ ngỡ mình gặp ảo giác.

      Ngay từ lần đầu gặp gỡ Chung Ly Tà, Tiền Sắt Sắt biết trong lòng mỹ nhân sư phụ có cất giấu rất nhiều thù hận, là dạng thù hận có thể hủy thiên diệt địa, nhưng muốn , nàng cũng chả muốn hỏi. Thương hương tiếc ngọc luôn làm phẩm chất tốt đẹp của Tiền Sắt Sắt từ trước đến nay, nhưng điều kiện tiên quyết phải là đối phương là mỹ nhân, hơn nữa còn phải là mỹ nhân phù hợp với khẩu vị của Tiền Sắt Sắt.

      Chung Ly Uyên kinh ngạc, chẳng lẽ câu vừa rồi là của con hồ ly trong ngực nam nhân trước mặt sao? Nhưng con hồ ly sao có thể chuyện?

      Thế nhưng, loạt động tác tiếp theo của Tiền Sắt Sắt lại chứng thực suy đoán vừa rồi của nam tử.

      thấy Tiền Sắt Sắt giơ móng vuốt ve khuôn mặt Chung Ly Tà, trong mắt hàm chứa thương tiếc, với Chung Ly Tà: "Mỹ nhân sư phụ đừng buồn, người còn có Sắt Sắt mà."

      Nãy giờ nam tử vẫn luôn duy trì khoảng cách mười thước với Chung Ly Tà, thế nên lúc này mới đến chỗ ruộng thảo dược, vừa bị tiếng của Tiền Sắt Sắt làm cho khiếp sợ, nam tử lại kinh hãi lần nữa.

      Những thứ thảo dược này đều tuyệt tích thế gian, nam tử này chẳng những có, mà còn trồng cả ruộng lớn. Rốt cuộc đối phương có thân phận gì, sao lại có dung mạo tương tự với . Hơn nữa còn có cả ruộng thảo dược trân quý đến vậy. Quan trọng hơn là, sao lại có con hồ ly biết !
      Last edited by a moderator: 14/10/15
      windlove_9693 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 23: Sắt Sắt kiêu ngạo

      Chung Ly Tà ôm Tiền Sắt Sắt đằng trước, cũng chẳng màng Chung Ly Uyên có theo hay . Tiền Sắt Sắt từ chỗ khuỷu tay Chung Ly Tà ghé đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Chung Ly Uyên đứng bên ruộng thuốc, há mồm kinh ngạc nhìn chằm chằm cả mảng dược thảo lớn.

      Tiền Sắt Sắt giật giật tai , kéo y phục Chung Ly Tà : "Mỹ nhân sư phụ, ngươi sợ đào trộm thảo dược của ngươi sao?" Trực giác cho Tiền Sắt Sắt biết người nam nhân kia biết những loại thảo dược đó, hơn những còn hiểu được quý hiếm của những thảo dược này, nếu kinh ngạc đến vậy.

      Cho nên cần phải giám sát đối phương kỹ, vạn nhất mượn gió bẻ măng tiện tay nhổ hai gốc thuốc làm sao bây giờ? Phải biết rằng những dược thảo này mặc dù ở đây có rất nhiều, nhưng ở trần gian lại là bảo bối ngàn vàng khó cầu, cứu rất lỗ vốn, nếu còn để cho cắt hai gốc thuốc, chẳng phải nàng và mỹ nhân sư phụ càng bị lỗ to hay sao?

      Chung Ly Tà vẫn thèm quay đầu lại, với giọng khẳng định: " làm mấy chuyện trộm đạo đó đâu."

      Tiền Sắt Sắt rối rắm, nàng nhớ mỹ nhân sư phụ chỉ mới gặp người nam nhân này có lần mà? Sao lại khẳng định chắc chắn nhân phẩm của đối phương như thế chứ? Dù sao , nếu đổi lại là nàng, nhìn thấy đống trân phẩm tuyệt thế lớn như vậy tuyệt đối chút do dự mà đem bán.

      Những thứ này đều là tiền đó. Cho nên vẫn phải giám sát kỹ, phải nàng tin lời của mỹ nhân sư phụ, mà nàng cảm thấy suy bụng ta ra bụng người, cõi đời này có ai thấy tiền mà tham.

      Chung Ly Tà phát giác được Tiền Sắt Sắt vẫn nhìn về phía sau, liền dừng bước, nâng Tiền Sắt Sắt lên ngang tầm mắt, hỏi: "Sao Sắt Sắt vẫn còn nhìn phía sau vậy?"

      Tiền Sắt Sắt mở trừng hai mắt hỏi ngược lại: "Mỹ nhân sư phụ, ngươi biết người nam nhân kia cũng chỉ mới được canh giờ, sao dám chắc nhân phẩm của được chứ? Phải biết phòng bị người khác mới được!" Tiền Sắt Sắt nghiêm mặt, tay chống nạnh, tay chỉ thẳng vào mũi Chung Ly Tà, bộ dáng hệt như lão sư tức giận dạy dỗ đệ tử vậy.

      Động tác chút lễ phép nhưng Chung Ly Tà chẳng những tức giận, ngược lại còn vuốt đầu Tiền Sắt Sắt, trêu: " ngờ tiểu Sắt Sắt của vi sư còn biết được rất nhiều chuyện đó? Xem ra sau này vi sư còn phải học tập Sắt Sắt thêm rồi."

      Tiền Sắt Sắt nghe Chung Ly Tà vậy, bỗng cảm thấy tràn đầy tự tin, trong mắt đầy vẻ vui sướng, kiêu ngạo hất cằm, như chuyện hiển nhiên: "Tất nhiên rồi." Sau đó, nàng còn bày ra bộ dáng trẻ dễ dạy, học động tác sờ đầu thường ngày của Chung Ly Tà, giơ tay muốn sờ đầu Chung Ly Tà, tiếc là tay quá ngắn, vươn thế nào cũng tới.

      Tiền Sắt Sắt giận, cũng sợ có chọc giận Chung Ly Tà hay , há mồm : "Mỹ nhân sư phụ mau cúi đầu."

      Chung Ly Tà hiển nhiên là đoán được Tiền Sắt Sắt muốn làm gì, nhưng vẫn phối hợp cúi thấp đầu xuống. Tiền Sắt Sắt hài vòng giơ cái tay sờ sờ lên đầu Chung Ly Tà, sau đó tiếp tục răn dạy: "Thế gian này lòng người hiểm ác, mỹ nhân sư phụ thể quá tin vào người khác. Phải biết người sống đời đều hướng đến cái lợi. thế giới này, rất nhiều người vì lợi ích mà làm chuyện trái lương tâm."

      Chung Ly Tà bị dáng vẻ lão đầu của Tiền Sắt Sắt chọc cười, phát ra trận cười vui vẻ, đồng thời cũng thức tỉnh Chung Ly Uyên chìm trong nỗi kinh ngạc phía sau.

      Chung Ly Uyên rất muốn biết trước mặt xảy ra chuyện gì mà khiến cho nam tử thanh tĩnh lại có thể cười lớn đến vậy, nhưng vừa rồi từ hành động tiến bước là nam tử kia lùi bước có thể thấy được đối phương thích người khác đến gần quá mức. Cho nên vẫn luôn duy trì khoảng cách mười thước mà theo nam tử kia.

      Khoảng cách này rất xảo diệu, vừa dễ dàng nhìn thấy động tĩnh phía trươc, cũng có thể mơ hồ nghe được tiếng chuyện, nhưng lại thể nghe được quá .

      Mặc dù trong lòng rất tò mò nhưng Chung Ly Uyên cũng tự biết , nay địa bàn của người khác, hơn nữa vừa rồi ý của nam tử kia có vẻ như là giết chết còn dễ hơn bóp chết con kiến. Mặc dù cảm thấy đáng tin lắm, nhưng thực lực của đối phương quả bày ra đó, cho nên vẫn là ngoan ngoãn theo mới tốt.

      Ở phía trước mặc dù Chung Ly Tà bị Tiền Sắt Sắt chọc cười, nhưng vẫn quên giải thích với nàng: "Ta và phụ thân cũng xem như huynh đệ, cũng có thể là ta nhìn phụ thân lớn lên từ . Tính tình tuy bướng bỉnh nhưng lại khinh thường mấy chuyện trộm đạo thế này, đứa này có tám phần tương tự với phụ thân , cho nên ta chắc chắn làm những chuyện như vậy. Thế nên Sắt Sắt cần lo lắng."

      Tiền Sắt Sắt chớp chớp mắt, nhìn Chung Ly Tà, lại nhìn Chung Ly Uyên ở phía sau, người lại gọi người khác xấp xỉ tuổi mình là đứa ? Cảm giác này quả là vô cùng quái dị.

      Nàng tranh thủ rúc đầu vào ngực Chung Ly Tà, ấp úng hỏi: "Mỹ nhân sư phụ, còn bao lâu nữa mới đến vậy?"

      "Chỉ chốc lát nữa thôi."

      Tiền Sắt Sắt nghe xong mới phát giác được, mặc dù bình thường khi nhắc đến thôn trang cảm thấy nó rất , nhưng nếu hết vòng cũng cảm thấy nó rất lớn, huống chi cả cái đảo lớn như vậy chỉ có mình mỹ nhân sư phụ sống.

      Trong lòng bỗng thấy đau đớn, Tiền Sắt Sắt níu lấy y phục Chung Ly Tà hỏi: "Mỹ nhân sư phụ, mình ngươi ở chỗ này ba mươi mấy năm, tịch mịch sao?"

      Chung Ly Tà nghe vậy sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười, trong đôi mắt đen láy dâng lên chút ánh sáng, dần dần khuếch tán, cuối cùng hóa thành hồ nước xuân, mềm mại đến mức tựa như có thể hòa tan mọi thứ bên trong.

      Tiền Sắt Sắt nhìn Chung Ly Tà, cảm giác trong mắt của nở ra hoa đào, phiêu trần thoát tục, lại hấp dẫn trí mạng. Tiền Sắt Sắt bỗng thấy tim mình như đập chậm nhịp, sau đó lại thấy lỗ mũi ngưa ngứa, kinh nghiệm nhiều năm cho Tiền Sắt Sắt biết, nàng lại chảy máu mũi rồi.

      Giơ cái vuốt lên, quả nhiên chất lỏng ấm áp nhuộm đỏ móng vuốt, Tiền Sắt Sắt nhìn trời, ràng có thịt để nhìn, tại sao lại chảy máu mũi được chứ... Chẳng lẽ mỹ nhân sư phụ quá nghiệt rồi hả? Hay định lực của nàng ngày càng kém ?

      Chung Ly Tà nhìn từng giọt máu đỏ chảy ra từ chóp mũi Tiền Sắt Sắt, đưa tay lấy khăn nhàng lau , trong mắt mang theo vui vẻ, thấp giọng : "Sắc hồ ly, sao định lực lại ngày càng kém thế này?"

      Tiền Sắt Sắt che lỗ mũi, vùi đầu vào ngực Chung Ly Tà : "Định lực của Sắt Sắt kém chỗ nào chứ? ràng là do sức quyến rũ của mỹ nhân sư phụ ngày càng lớn mạnh."

      Lúc này Chung Ly Tà dừng bước, với Tiền Sắt Sắt: "Sắt Sắt, đến rồi."

      Tiền Sắt Sắt ngầng đầu lên, ngắm nhìn bốn phía, phát ở đây có ba ngôi mộ, cái có tên, hai cái bên cạnh lần lượt được viết là mộ của Chung Ly Vân và Chung Ly thị.

      Ở đằng sau Chung Ly Uyên theo bước lên, nhìn thấy ba ngôi mộ trước mặt ngẩn ngơ, lúc thấy tên Chung Ly Vân, trong mắt càng tỏ vẻ khiếp sợ, cả kinh kêu lên: "Đó phải là tổ phụ sao! Trong mộ phần của Chung Ly gia có huyệt của , sao nơi này lại có!"

      Chương 24: Còn bẳng nhận

      Chung Ly Tà lấy từ bên mộ ra ba nén hương, sau khi đốt và thành kính vái lạy xong cắm hương lên mộ từng người, sau đó xoay người, mặt mang theo ý cười đầy lạnh lùng: " phải phần mộ Chung Ly gia có, mà là Chung Ly Chính vốn có tư cách để thờ cúng bọn họ."

      Tiền Sắt Sắt ngồi xổm xuống đất, nhìn hai người Chung Ly Tà và Chung Ly Uyên, lên tiếng, thân là người ngoài cuộc đương nhiên phải có tự giác mà người ngoài cuộc cần có, nàng biết mỹ nhân sư phụ và người trước mắt nhất định có chuyện cần , những chuyện này nàng thể tham dự, huống chi nhìn hai mỹ nhân tranh cãi cũng là thú vui.

      Chung Ly Uyên sửng sốt, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc thể tin được, chất vấn: "Họ là tổ phụ ruột của phụ thân ta mà, sao lại có tư cách thờ cúng họ được."

      Chung Ly Tà mỉm cười, nhìn chằm chằm Chung Ly Uyên, lên tiếng. Mãi đến khi Chung Ly Uyên bị nhìn đến mức sợ hãi, mới dùng giọng điệu từ ái mà hỏi: "Ngươi biết bọn họ rời thế nào ?"

      Chung Ly Uyên nhìn nụ cười mặt Chung Ly Tà, mồ hôi lạnh xuống sau lưng, sao lại cảm thấy người đàn ông trước mặt này cười còn kinh khủng hơn cả cười nữa vậy? Nụ cười này hoàn toàn khác hẳn với khi cười với tiểu hồ ly, cũng đều là cười, nhưng nụ cười này lại khiến cho có cảm giác rợn cả tóc gáy.

      Chung Ly Uyên trả lời, phải muốn, mà là dưới áp lực của nụ cười đó, hoàn toàn mất năng lực ngôn ngữ.

      Chung Ly Tà có ý định chờ đối phương trả lời, trực tiếp thẳng ra: "Nếu muốn nhận họ hàng, ngươi phải gọi ta tiếng bá phụ, biết Chung Ly Chính có từng nhắc qua cái tên Chung Ly Tà với ngươi hay chưa?"

      Chung Ly Uyên mở lớn mắt, Chung Ly Tà! Đúng là người bức vẽ trong thư phòng của phụ thân, nhưng ràng nghe người đó qua đời năm ba mươi tuổi rồi mà, cho dù chết, cũng thể trẻ đến vậy!

      "Ngài là bá phụ? Nhưng mà..."

      Chung Ly Uyên được phân nửa, tiếp, người cũng đứng trước mặt mình, hơn nữa đối phương còn từng cứu mình, sao lại là người chết được chứ? Chỉ có điều, dung nhan này...

      "Nhưng mà phải ta nên chết từ lúc ba mươi tuổi rồi đúng ?" Chung Ly Tà ngồi xổm xuống, ôm Tiền Sắt Sắt ngồi bên xem cuộc vui vào lại trong ngực, mới phát trái tim quạnh bỗng chốc được tràn đầy.

      "Quả phụ thân với ta như thế, còn cuộc đời này chỉ thiếu nợ duy nhất mình ngài." Chung Ly Uyên nhìn ý cười miệng Chung Ly Tà ngày càng mị, nghi ngờ trong lòng bỗng tan biến, giống phụ thân như vậy, quả là bá phụ của mình rồi.

      "Mỹ nhân sư phụ, năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Tiền Sắt Sắt nghi ngờ, kiếp trước nàng cha mẹ, khát vọng nhất chính là tình thân, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, ràng chính thứ tình thân mà mình khát vọng từ trước đến giờ làm tổn thương nam tử xuất trần này.

      Chung Ly Tà vuốt ve đầu của Tiền Sắt Sắt, trong mắt mang theo
      [​IMG]
      Last edited: 28/10/15
      windlove_9693 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 25: Nhìn lén mỹ nhân sư phụ tắm

      Có vẻ như Chung Ly Tà cũng phản đối Tiền Sắt Sắt lường gạt Chung Ly Uyên, với Chung Ly Uyên tiếng: "Ở đây chuộc tội cho tốt ." rồi ôm Tiền Sắt Sắt định rời .

      Tiền Sắt Sắt lại nhảy lên đầu vai Chung Ly Tà quay sang với Chung Ly Uyên ở sau lưng: "Đừng quên giữa trưa phải nấu cơm đó."

      Chung Ly Tà bước thêm bước nữa, rồi lại bổ sung: "Nếu ở đây chuộc tội, vậy số việc nhất định phải an bài, lúc xế chiều nhất định phải hái cỏ cho ruộng thảo dược trước mặt, còn nữa, đảo này chỉ có hai gian phòng và phòng bếp, cho sau này ngươi cứ ở gian phòng bên phải ."

      Sau khi Tiền Sắt Sắt nghe xong, lập tức quay đầu hỏi Chung Ly Tà: "Mỹ nhân sư phụ, đó phải là phòng của Sắt Sắt sao? Cho ở, vậy sau này Sắt Sắt ở đâu?"

      "Sau này Sắt Sắt ở chung phòng với vi sư được ?" Chung Ly Tà nghĩ buổi tối mình phải tĩnh tọa, hôm nay là kỳ căn cơ (nền móng) của Sắt Sắt, có thể hơi thở yên, ở cùng phòng với mình cũng tốt, có gì có thể chiếu cố.

      Tiền Sắt Sắt nghe vậy mắt sáng lên, ngủ chung với mỹ nhân sư phụ, nghĩa là có thể thoái mái chiếm tiện nghi, chấm mút, liền ngừng gật đầu đáp ứng, chọc cho Chung Ly Tà thở dài tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.

      Ôm Tiền Sắt Sắt rời .

      Lúc này Tiền Sắt Sắt mới nhớ bộ y phục mới may của mình vẫn còn chưa mặc, liền hỏi: "Mỹ nhân sư phụ, bộ y phục Sắt Sắt cầm về đâu rồi?"

      Nàng nhớ nãy giờ mỹ nhân sư phụ vẫn chung với mình, mà lúc quay lại hai tay cũng trống trơn, có phải quên cầm bộ y phục đó rồi hay ?"

      "Sao vi sư quên được chứ? Lúc sáng, Tả Phong đưa tới rồi." xong Chung Ly Tà ôm Tiền Sắt Sắt về phía gian phòng: "Vi sư mặc cho Sắt
      [​IMG]
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :