1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sư phụ, mời lên giường - Nhất Đạo Phong (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Tập viết (1)
      Tác giả: Nhất Đạo Phong
      Người edit: Ngọc Giao


      Buổi trưa hôm sau, Tỉnh Oa đeo gùi trúc chạy vội vào thành, tới trước hiệu thuốc thấy Lý Xuân Hoa đứng ở đầu phố chờ sẵn, Tỉnh Oa "a" tiếng với nàng, ra dấu tay bảo nàng chờ tí, bé chạy đến "Sơn Lão Nhi tẩy diện đường" đối diện với "Sửu Bà sơn viện" để đưa thuốc bôi ngoài da, Sơn lão nhi đưa cho Tỉnh Oa túi đậu tằm làm phí chạy chân, túi đậu tằm này tất nhiên chui vào bụng của Lý Xuân Hoa. Tỉnh Oa nghỉ chân chạy đưa thuốc, sau đó cũng dám trễ nãi chút nào, lại vội vã tới thôn Trung Bảo.

      Học sinh ở học đường trong thôn đa phần là con nhà gần đó, thời gian học thường chỉ từ tháng đến ba tháng, người nhà yều cầu gì cao, chỉ mong con em có thể biết mấy chữ, ngày sau dễ nhớ sổ sách, viết câu đối xuân, có vài học sinh còn phải giúp người nhà làm ruộng, chăm em, vì vậy tan học rất sớm, khi Tỉnh Oa với Lý Xuân Hoa chạy tới thôn còn chưa tới giờ Thân (1), nhưng học sinh sớm về hết.

      (1) Từ 15h - 17 h

      Phương Trạch Cần đúng hẹn chờ sẵn ở cửa thôn, khi thấy Tỉnh Oa sững sờ lúc, sải mấy bước tới trước, nhíu mày khẽ hỏi:
      "Mặt con bị sao thế? Ai đánh con?"

      Tỉnh Oa bị vẻ mặt nghiêm nghị của y làm cho sợ đến nhảy lùi về sau, ôm mặt lắc đầu, ngồi phịch xuống. Lý Xuân Hoa bảo:
      "Ý nó bảo bị ngã, chắc là trong lúc ngã bị va vào mặt nên mới bầm tím."

      Tỉnh Oa liền gật gật đầu.

      Phương Trạch Cần mang cả hai đến bờ sông ở phía Tây thôn, nơi ấy có túp lều tranh cho du khách nghỉ chân, trong lều bày mấy cái bàn ghế gỗ cũ kỹ, ba người liền ngồi xuống trước bàn.

      Lý Xuân Hoa hỏi:
      "Trong học đường cũng có ai cả, chúng ta sao đến học đường, lại nhất định phải chạy tới đây?"

      Nàng nào biết Phương phu tử chẳng qua là được mời đến dạy học, thể tự mình đến học đường.

      Phương Trạch Cần cười bảo:
      "Chỉ cần có lòng muốn học, ở đâu cũng vậy thôi."

      Tỉnh Oa "a" tiếng, đặt hai tay gối, ngồi ngay ngắn chỉnh tề. Phương Trạch Cần nhìn khuôn mặt xíu căng thẳng của con bé chút, đưa tay muốn xoa, nào ngờ vừa mới giơ tay lên, Tỉnh Oa lại hoảng sợ nhắm hai mắt lại, đưa tay ôm đầu, bé thường ngày quen bị Liễu Nguyên Xuân đánh, chỉ cần người lớn vừa giơ tay lên liền cho rằng sắp đánh mình, bảo vệ đầu trước rồi sau.

      Phương Trạch Cần khẽ nhíu mày, chậm rãi thu tay lại, kéo ra ngăn cùng của rương thuốc, lấy ra lọ sứ hình tròn màu xanh đậm, mở nắp lọ, bên trong có đống bùn nhão màu vàng, tỏa ra mùi đất nhàn nhạt, có chút mùi hắc.

      Phương Trạch Cần cúi người xuống nhìn vào Tỉnh Oa, giọng :
      "Đừng sợ, đây là Kim Sang dược, sau khi thoa lên, vết sưng mặt rất nhanh tan ."

      Tỉnh Oa bấy giờ mới buông tay xuống, Phương Trạch Cần dùng ngón tay chấm thuốc mỡ nhàng bôi lên khuôn mặt của bé, Lý Xuân Hoa thấy lạ lẫm, cũng chỉ vào má trái của mình bảo:
      "Ta hôm qua cũng bị người ta đánh quyền, tiên sinh cũng bôi thuốc này cho ta ."

      Phương Trạch Cần đưa lọ sứ cho nàng, Lý Xuân Hoa nhận lấy thuốc rồi cầm trong tay xem xét trong chốc lát, mới thoa lên, Phương Trạch Cần đưa cả nắp lọ cho nàng, :
      "Thuốc này chuyên trị vết thương bên ngoài, con nhận lấy, sau này có bị thương có thể dùng đến."

      Lý Xuân Hoa cười hì hì tiếng, cũng biết cảm ơn, chỉ cho rằng người ta chịu cho, mình chịu nhận, vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, liền trực tiếp lấy lọ sứ bỏ vào ngực.

      Phương Trạch Cần dạy là khóa học ngắn hạn, ba tháng sau y còn phải du ngoạn nơi khác, nên dạy theo quá trình từ dễ đến khó, chỉ lấy kinh thu vỡ lòng "Thiên Tự văn" để dạy học sinh biết chữ biết vần, bớt chuyện phiếm, lại giảng sơ lược về tác giả và hoàn cảnh sáng tác của "Thiên Tự văn", kế tiếp đọc thuộc bài thơ mười sáu chữ: "Thiên địa huyền hoàng, Vũ trụ hồng hoang, Nhật nguyệt doanh trắc, Thành túc liệt trương." (2)

      (2) Dịch nghĩa: "huyền" là trời, "hoàng" là màu của đất, "hồng" là lớn, "hoang" là xa, hai câu đầu chỉ vũ trụ rộng lớn bao la. Hai câu sau chỉ mặt trời có thẳng nghiêng, trăng có tròn khuyết, bầu trời bao la có nhiều tinh tú.

      Lý Xuân Hoa tư chất thông minh, Phương Trạch Cần chỉ đọc lần, nàng liền có thể nhắc lại rành mạch, phát nhả chữ đều rất chính xác. Tỉnh Oa nắm chặt tay, gắng sức đọc từng chữ:
      "Đạ! A ... ắc!"

      Cho dù cố gắng đến mặt đỏ tai hồng, bé tuy nhớ từng đọc, lại biết làm cách nào để phát ra miệng những thanh trong lòng.

      Phương Trạch Cần ngồi bên cạnh con bé, động viên :
      " vội, cứ từ từ thôi."

      Y đặt sách bàn, chỉ vào chữ đọc từng cái cho Tỉnh Oa nghe, lại hỏi:
      "Mười sáu chữ này nhớ chưa?"

      Tỉnh Oa chỉ vào lòng, ra sức gật đầu cái, lại ôm chổ họng, nhíu chặt trán, mở ra quai hàm, cố gắng đọc thành tiếng:
      "Iên! Iạ! A! Nha ... Nha!"

      bé vẫn phát ra tiếng như mình muốn, sốt ruột đến độ đứng lên giậm chân, da mặt trắng nõn nháy mắt căng ra đỏ lựng, hệt như quả táo chín mọng.

      Lý Xuân Hoa bảo:
      "Đừng phí sức nữa, với thầy rằng nó là bé câm, phải nó nghe hiểu được người ta , mà là ra được thôi."

      Phương Trạch Cần kéo Tỉnh Oa ngồi xuống, vỗ lên lưng bé, trầm tư lúc lâu, mới lấy ra giấy bút trong rương thuốc, múc bát nước dưới sông lên, :
      "Nếu ra miệng được, ta dạy con viết chữ vậy."

      Y trải tờ giấy vàng ố sần sùi lên mặt bàn, loại giấy này rất rẻ, có thể dùng giẻ rách và cỏ gai làm ra được, cái chặn giấy chính là hòn đá thuôn dài tiện tay nhặt được, chỉ cần dùng nước rửa sạch, lại mài nhẵn các góc nhọn là có thể sử dụng. Lúc mài mực, trước tiên phải nước vào nghiên mực, mài theo chiều nhất định, lực mài phải đều đặn mà nhàng vừa phải, sau khi mài xong cần lập tức bỏ mực vào hộp. Trước khi mài mực lấy nước trong thấm ướt bút, đoạn xoay bút lại hong khô, sau khi mài mực xong rồi, cầm bút miết dọc theo mép giấy vàng, đợi khô nước rồi mới chấm mực viết.

      Lý Xuân Hoa học trước quên sau, trước khi mài mực làm ướt bút, sau khi mài mực lại quên lấy ra thỏi mực, lúc mài mực châm nước quá nhiều, làm mềm nhũn thỏi mực, nàng thấy mực ra, liền mài mạnh hơn, nước mực văng khắp nơi, còn chưa viết khiến cho cả bàn rối loạn. Nàng hậm hực vứt bút, ôm đầu hét lớn:
      "Phiền quá , chẳng phải chỉ là viết mấy chữ thôi sao, cần gì phải phiền phức như thế!"

      ra Phương Trạch Cần giản lược bớt nhiều công đoạn rườm rà, đầu tiên là nước làm ướt bút với mài mực nhất định phải là nước trong veo chút tạp chất, nước sông cho dù trong đến đâu cũng chứa bùn cát, tú tài nghèo cũng thèm dùng, dù cho phải dùng, chí ít cũng lắng đêm, đợi bùn cát chìm xuống đáy mới lấy nước trong bên mà dùng.

      Nếu tập viết chỉ để sinh hoạt thường ngày dễ dàng hơn cần chú ý quá nhiều, còn cầm bằng dạy cho con cháu nhà giàu tất nhiên phải khác, du y thể so với tú tài uyên bác, bị xem là nghề thấp kém, được liệt vào hàng văn nhân nhã sĩ, về các mặt trong cuộc sống, Phương Trạch Cần thường phải bỏ phức tạp chọn đơn giản.

      Hành vi ném bút của Lý Xuân Hoa trong mắt người khác chính là đặt tôn trưởng vào mắt, nếu là vị tiên sinh khác, dù phất tay áo bỏ cũng khó tranh quát mắng trận. Phương Trạch Cần lại giận, dùng khăn ướt lau sạch mặt bàn, trải tờ giấy vàng lấm tấm mực lên chỗ cũ, lấy ra chiếc bút khác đưa cho Tỉnh Oa, :
      "Con đến thử xem ."

      Tỉnh Oa vốn còn có chút sợ, lo rằng làm sai bị phạt, lại thấy Phương Trạch Cần tức giận với hành vi càn rỡ của Lý Xuân Hoa, cũng thả lỏng trong lòng, vén lên tay áo nhận lấy bút, từ thấm ướt bút đến đổ mực, tất cả đều bắt chước theo động tác của Phương Trạch Cần mà làm, chút cũng dám bấn cẩn, thậm chí ngay cả lúc mài mực y xoay mấy vòng, gõ thỏi mực vào thành nghiên mực mấy cái, bé cũng ghi nhớ từng chút , trông bầu vẽ gáo (3), mô phỏng y hệt sai chút nào.

      (3) Nguyên văn: Chiếu hồ lô họa biều. Ý chỉ việc mô phỏng giống y đúc hình dáng bên ngoài

      Phương Trạch Cần cảm thấy thể ngờ được, kế tiếp liền dạy bé tư thế cầm bút chính xác, quả nhiên là vừa dạy biết. Phương Trạch Cần chậm rãi viết giấy bốn chữ "thiên, địa, huyền, hoàng", chỉ vào chữ khẽ đọc:
      "Thiên, địa, huyền, hoàng, các con trước tiên hãy học viết bốn chữ này."

      Lý Xuân Hoa :
      "Tiên sinh, thầy hãy viết lại mấy lần nữa , nhất là chữ "hoàng" cuối cùng kia, phải bắt đầu viết từ đâu ạ? Vừa nãy ta thấy ."

      Phương trạch Cần lại đề bút viết thêm hai lần, bảo hai người tự mình tập luyện, Lý Xuân Hoa còn chưa biết cách khống chế lực viết, chỉ ra sức quẹt mạnh bút lông giấy, chữ viết ra lớn mà lộn xộn, xiêu xiêu vẹo vẹo, bút thuận (4) cũng đúng, có thể vẽ được gần giống hình dáng xem như tệ lắm rồi.

      (4) Bút thuận: Thứ tự các nét bút khi viết chữ Hán

      Tỉnh Oa lẳng lặng viết xuống hai chữ "thiên địa" góc giấy vàng, lại ngẩng đầu nhìn trời, mắt thấy ráng chiều ửng hồng, trong lòng biết nếu còn về lại bị đánh, liền trả bút lại cho Phương Trạch Cần, đứng dậy mang lên gùi trúc.

      Phương Trạch Cần hỏi:
      "Bây giờ phải về rồi sao?"

      Y quay đầu nhìn nét chữ xíu ở góc giấy vàng, viết theo giống được hai phần, dù nét mực chưa được đều, nhưng nét bút lại ngay ngắn chỉnh tề.

      Tỉnh Oa nhìn mây áng mây trời, lại chỉ chỉ về hướng chân núi, cúi lưng chào y, "y y a a" huơ qua huơ lại bàn tay bé.

      Phương Trạch Cần cất giọng dặn dò:
      "Ngày mai nhớ đến nơi đây, ta chờ con."

      Tỉnh Oa chạy ra khỏi túp lều tranh, nghe vậy, liền quay đầu lại cười rạng rỡ cái, làn da tái nhợt được mặt trời nhuộm lên màu ấm áp, Phương Trạch Cần nhìn nụ cười này, lòng dâng lên từng đợt ấm áp.

      Lý Xuân Hoa vẫy vẫy tay với Tỉnh Oa, cười hô to:
      "Này! Bé câm, sáng mai ta vẫn ở đầu phố chờ mi! Phải đến sớm chút nha!"

      Tỉnh Oa "a" tiếng, chạy men theo bờ sông xa dần.

      Sau khi đưa mắt nhìn bóng bé khuất xa, Phương Trạch Cần xem sắc trời chút, với Lý Xuân Hoa:
      "Bây giờ còn sớm, con cũng về ."

      Dừng chút, y lại hỏi:
      "Nhà con ở nơi đâu?"

      Lý Xuân Hoa cười tí tởn chỉ tay về bên kia bờ sông, đáp:
      "Ở ngay miếu thổ địa phía trước, mấy bước tới, tiên sinh, thầy có muốn đến nhà ta ngồi chút, nhân tiện thắp hai nén hương luôn ?"

      Phương Trạch Cần cười bảo:
      " cần."

      Y lấy ra ba văn tiền, bảo nàng mua chút gì để ăn, đoạn sắp xếp lại rương thuốc, chầm chậm về trong thôn.

      _________

      Tỉnh Oa men theo đường núi chạy về, lúc băng qua cái vũng bùn có ngồi nghỉ chút, vết mực tay bé dù dùng nước sông rửa rồi, nhưng vết mực quần áo lại cách nào xử lí, chỉ sợ sau khi trở về bị Liễu Nguyên Xuân phát , liền nhảy vào vũng bùn lăn lộn đến cả người đều là bùn.

      Sau khi về tới nhà, Tỉnh Oa dám vào sân, chỉ đứng ngoài hàng rào gọi to:
      "A! A!"

      Liễu Nguyên Xuân ra khỏi nhà trông thấy, bước nhanh tới, Tỉnh Oa vội vàng quỳ xuống, cũng dám lên tiếng, dập đầu bình bịch xin tội. Liễu Nguyên Xuân đỡ con bé dậy, vẻ mặt ôn hòa hỏi:
      "Bất cẩn bị ngã xuống vũng bùn sao?"

      Tỉnh Oa gật đầu lia lịa, Liễu Nguyên Xuân lại hỏi:
      "Có chuyện cùng người bên ngoài hay ăn thứ gì sạch ?"

      Tỉnh Oa vội lắc đầu, Liễu Nguyên Xuân bảo:
      "Thè lưỡi ra cho ta xem."

      Tỉnh Oa nghe lời thè ra đầu lưỡi, Liễu Nguyên Xuân ghé sát vào nhìn, lấy móng tay cạo vào mặt lưỡi, thấy ban lưỡi màu trắng trong móng tay, gật đầu :
      "Tốt, con dối, vậy mới là con ngoan của mẹ chứ, chờ ở đây ."

      Bà vào nhà mang ra giỏ trúc và thùng nước, trong giỏ có bộ váy màu xanh nhạt, chân váy màu xanh lam lót lớp vải dầu, xiêm y phủ hai lớp khăn vải. Bà với Tỉnh Oa:
      "Mẹ còn phải nấu cơm, con tự tẩy rửa người , y phục bẩn rồi cứ vứt, cũng thiếu gì , hai bộ."

      Bấy giờ Tỉnh Oa mới thở phào nhõm, nhận lấy giỏ, ra dòng suối sau nhà, con suối này là do khe suối trong núi tụ lại mà thành, nước trong suốt, dưới ánh trời chiều lấp lánh sóng bạc, Liễu Nguyên Xuân chỉ lấy nước giếng để nấu nướng, ngòi việc ấy ra, thường ngày tắm rửa và dùng cho ruộng thuốc đều là lấy nước từ con suối này.
      Trong nui này hiếm khi có dấu chân người, Tỉnh Oa cởi xuống xiêm y, xõa ra hai cái bím tóc rối bù, để mình trần nhảy vào trong nước bơi lội. bé lơ lửng trong nước, ngẩng mặt lên nhìn trời, mở to hai mắt thầm:
      "Iên, ịa,yền, àng ..."
      Last edited: 23/8/16
      Tuyết LiênChris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Tập viết (2)
      Tác giả: Nhất Đạo Phong
      Editor: Bạch Ân Hy
      Beta: Ngọc Giao


      Từ buổi học thứ hai, Phương Trạch Cần liền dựa vào đặc điểm của hai học trò mà điều chỉnh lại cách giảng bài, Lý Xuân Hoa mồm miệng lanh lợi, phản ứng cực nhanh, đọc kinh học chữ cần lo ngại, chỉ là thiếu tính nhẫn nại, ngồi được lát muốn ra ngoài rảo vòng, tâm chưa đủ tĩnh để chép sách viết chữ, Phương Trạch Cần liền dạy nàng đọc <<Thiên Tự Văn>>, vừa khéo Tỉnh Oa lại trái ngược, đọc hoàn toàn đọc được, may mà tính nhẫn nại cực kì tốt, năng lực bắt chước theo tốt, đáng vui mừng nhất là ---- bé học tập rất tốt, dường như rất ham học hỏi, Phương Trạch Cần liền dạy bé học viết <<Bách Gia Tính>>, mỗi khi viết dòng họ dạy cho bé phải phát như thế nào, giảng giải lai lịch dòng họ này.

      ngừng học trong bảy ngày, Lý Xuân Hoa có thể cầm sách đọc toàn bộ <<Thiên Tự Văn>>, Tỉnh Oa cũng học được cách vận dụng ngòi bút, chữ nhắn xinh đẹp, chép chi chít đầy mười tờ giấy, để tránh bị Liễu Xuân Nguyên phát , trước khi viết bé trước tiên dùng miếng vải bố bao người lại, cho dù cẩn thận làm rơi chút mực cũng dơ quần áo, miếng vải bố giao cho Phương Trạch Cần bảo quản.

      Buổi chiều ngày nọ, Tỉnh Oa như thường lệ vào thành đưa thuốc, còn chưa tới hiệu thuốc bị hai tên chân chó Vương - Quách của Nam Hướng Nam ngăn lại, Tỉnh Oa xoay người muốn chạy trốn, lại bị Nam Hướng Thiên kéo lấy tóc, Tỉnh Oa đau đến thở hổn hển, nắm chặt lấy chân tóc, ngừng kêu “ư a” cầu xin người qua đường tới lui giúp đỡ .
      Người trong thành đều biết Nam tiểu thái tuế[1] nhà giàu, e sợ tránh né còn kịp, ai cũng muốn nhúng tay xen vào. Nam Hướng Thiên hung tợn quát hỏi:
      “Này! Bé câm, nghe Phương đại phu dạy ngươi và tên ăn xin thối đọc sách biết chữ, còn được dạy riêng, sao có thể có chuyện này?”

      [1]Tiểu thái tuế: từ ngữ xưa để chỉ cường hào ác bá.

      Tỉnh Oa thờ ơ gục đầu xuống, Nam Hướng Thiên ra sức túm mái tóc dài của bé, tức giận : “Phương đại phu là cha ta mời đến làm thầy, chỉ cần cho phép của cha ta, ông ấy cũng được muốn dạy ai là dạy. Hừ! Tiểu nhị trong thôn bí mật kể toàn bộ cho ta! Trong lòng mọi người đều bất bình đấy, ai cũng đóng tiền, vì sao hai người bọn mi có thể tự nhiên được lợi, ngươi bảo việc này nên sao đây?” quay đầu lại hỏi Vương Tam Lang.
      Vương Tam Lang lắc đầu như trống bỏi.

      “Ngươi bảo việc này nên sao đây?” lại quay đầu hỏi Quách Bảo Đa.

      Quách Bảo Đa vỗ chân to: “Dĩ nhiên vô lý.”

      Nam Hướng Thiên bắt chéo chân tới gần thắt lưng Tỉnh Oa, nhe răng trợn mắt : “Nghe , nếu là vô lý, chúng ta cũng phải mời Phương đại phu mà trả tiền, thầy cũng thể dạy học mà lấy tiền.” nắm tay đưa đến phía trước mở ra, “Chín đồng tiền, trước tiên nộp ra đây.”

      Quách Bảo Đa lại gần Nam Hướng Thiên, nháy mắt ra hiệu : “Mời thầy phải chỉ cần chín đồng, ít nhất cũng thu nó nửa xâu tiền.”

      Tỉnh Oa lắc đầu, phủi tay mở ra, Vương Tam Lang nhìn thấy ràng, với tiểu chủ nhân: “Bé câm có tiền đâu.”
      Lông mày Nam Hướng Thiên dựng thẳng lên hỏi: “ Là có chín đồng tiền hay có nửa xâu tiền?”
      Quách Bảo Đa giọng thầm: “Chín đồng tiền cũng có đâu ra nửa xâu.”

      ngón tay Tỉnh Oa đứng thẳng lên, lại lắc đầu, xòe tay ra. Vương Tam Lang : “Thiếu gia, nó người nó xu cũng có đâu, đồng cũng trả nổi.”

      Nam Hướng Thiên trừng con ngươi hỏi: “ có ư?”

      Tỉnh Oa lắc lắc tay áo, run rẩy xốc váy lên, lại xoay tròn nhảy lên, bím tóc dài lắc lư, xiêm y màu xanh lục tung bay, như chim én nhàng linh động, lòng Nam Hướng Thiên lộp bộp giật nảy, dùng cùi chỏ thụi Vương Tam Lang bảo: “Này! Ngươi xem nó đây là có ý gì? Nhảy múa sao?”

      Vương Tam Lang trả lời: “Thiếu gia, ta nghĩ phải, nó với chúng ta, người nó có tiền đâu, đồng tiền cũng có.”

      Lúc này Nam Hướng Thiên ngược lại khó xử, nhìn về phía Quách Bảo Đa: “Này! có tiền làm thế nào? đồng tiền cũng đem ra được.”

      Quách Bảo Đa cười ha ha, chỉ vào giỏ trúc lưng Tỉnh Oa : “Thảo dược kia đáng giá, ta nghe mẹ ta , dược liệu trong mười hiệu thuốc hết chín chỗ đều nhận thảo dược của bà phù thủy trong núi.”

      Tỉnh Oa vừa nghe lời này liền sốt ruột, nhân lúc Nam Hướng Thiên suy nghĩ, lén chạy nhanh đến cái kẽ hở trống trong đám người, Nam Hướng Thiên hét lớn: “Mau đuổi theo! Đừng để cho Tiểu câm điếc chạy ra đường thôn!”

      Tỉnh Oa “Y y ô ô” chạy phía trước, chân bé vốn ngắn, lại sợ dược thảo rơi ra, dám nhanh chân bỏ chạy, lập tức bị ba người Nam Hướng Thiên đuổi theo.

      Nam Hướng Thiên cười ha ha, ưỡn bụng cất bước tới phía trước, chợt thấy toàn thân rét run, giống như bị dội nước đá từ đầu tới chân, nhiệt khí trong cơ thể từ các lỗ (2) tiêu tán mất, rùng mình, chân lập tức mềm nhũn, thân thể liền ngã quỵ mặt đất.


      (2) Nguyên văn là khiếu khổng. Người xưa cho rằng nam có thất khiếu (bảy lỗ), nữ có cửu khiếu (chín lỗ)

      Vương Tam Lang và Quách Bảo Đa thấy tiểu chủ tử ngã, vội vàng chạy tới đỡ, nhưng Nam Hướng Thiên lại tựa như là bãi bùn nhão, đỡ thế nào cũng đỡ đứng dậy nổi, Quách Bảo Đa vội hỏi: “Thiếu
      [​IMG]
      ChrisTrâu thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :