1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối - Hồng Trần Huyễn[Trong Sinh, NP] (71/126c) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. xkhang

      xkhang Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      86
      truyện hấp dẫn ah nha, kaka, đằng nào mấy chỉ phải lép vế dưới chân chị, thui cho 2 lên mặt vài lần cho thỏa chí nam nhi, kakaka

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ed: Thủy

      Beta chưa kĩ lắm đâu… thông cảm
      Chương 60


      Tuyết Nhan ngờ nàng mới trong chốc lát, thế mà tất cả những người này đều tính toán đầu nàng. giống như mọi người ai cũng đòi thù lao. ra. . . Nàng cũng biết, lúc nàng rời , Lão Quái Vật cùng Phượng U Trần, còn có Thượng Quan Ngâm thỏa hiệp gì đó. Bọn họ chỉ theo ý của Quỷ Y. Dù sao đối với người khảo nghiệm, Quỷ Y đều gây đủ loại khó khăn cho cho nàng. Nếu như nàng qua những khảo nghiệm này làm sao còn có thể báo thù?

      Nhìn Doãn Ngọc nóng nảy. Vừa định mở miệng, chợt phát ánh mắt Quỷ Y có chút trầm. Lập tức ánh mắt nhìn về phía nơi khác. Im lặng , bộ dáng giả bộ có nghe gì cả . Dù sao lão tổ tông cũng đủ phải là có thể đắc tội.

      Nếu tất cả mọi người tiền. Như vậy Tuyết Nhan cũng khách khí. Định mượn hơn ngàn lượng bạc. xấp giấy vay nợ. Hôm nay nàng cần phải dựng nghiệp tay trắng rồi! Báo thù làm sao mà dễ dàng như vậy?

      Thấy nàng chuộc thân cho hai nữ nhân, Lão Quái Vật kỳ quái hỏi: “Ngươi chuộc cho hai nữ nhân này cái gì cũng biết để làm gì?”

      Tuyết Nhan hơi mỉm cười : “Y tá.”

      Y tá là cái gì? Lão Quái Vật cau mày, nghĩ ra.

      Mặc dù là có người chết trong quán, nhưng quan sai vừa thấy Quan công tử cùng Phượng U Trần, lập tức cái gì cũng và rời ngay. Ông chủ Trấn Trường lại lập tức làm bàn ăn phía trước cho mọi người, cho nên. . . . . Ban đêm, khách sạn vẫn vô cùng an tĩnh như cũ.

      Trong phòng khách, Tuyết Nhan nhìn giấy vay nợ trong tay, nghĩ đến ngày mai đến kinh thành, trong lòng hơi kích động.

      Dù sao nàng cũng từng ở địa phương này. Chỉ là, biết Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán nay ra sao rồi?

      Tuyết Nhan nằm ở cửa sổ lần nữa, gió thông xanh hiu hiu từ ngoài cửa sổ, vô cùng thoải mái. Nghe , chiếc thuyền hoa lệ bên kia sông tòa là Di Hồng Lâu, ở bên trong hoa khôi bồi công tử khách quý. Xem ra bất luận ở địa phương nào đều có những kẻ học đòi, làm ra vẻ văn nhân nhã sĩ. Vào giờ phút này, gió mây hờ, mặt hồ hình ảnh thuyền tựa hoa đan. Chiếu ra phiến thanh nhã. Đột nhiên. Từ bên trong mỹ nam tử vẻ tiên giáng trần khoan thai bước ra.

      Áo tơ trắng khép lại, thêu hoa văn tay áo đám mây sâu sắc . Tơ lụa thượng hạng tuyệt mỹ, hoa văn thêu lịch tao nhã. Ngọc phát đầu lấp lánh ánh màu vàng kim thêu xen lẫn nhau, uyển chuyển tô đậm dáng quý công tử cao nhã. Bản lĩnh như liễu, thoáng như ngọc thụ, màu trường sam sáng vô cùng phiêu dật. Mặc dù rộng rãi, cũng hại phong cách trích tiên của , vốn là thân thể tuyệt hảo càng thêm vẻ phong hoa vô hạn.

      Khi quay đầu lại Tuyết Nhan khỏi cả kinh, lại là Mộ Dung Thanh Ca, chồng chưa cưới của nàng kiếp trước!

      Thanh ca công tử. Như Ngọc công tử.

      Mười năm trước, Mộ Dung Thanh Ca mười bảy tuổi là tài tử đứng đầu Xuất Vân Quốc, cầm kỳ thư họa giỏi. Có thể là ngực trầm phù người như ngọc, bụng có thi thư tức tự hoa (ý này tướng đô, lực lưỡng, văn chương đầy bụng, thở cũng ra thơ). Có thể là người nhân trung long phượng.

      Hôm nay, hai mươi bảy tuổi. Giở tay nhấc chân đều tản ra nam tính sức quyến rũ, từ nụ cười tới ánh mắt đều hơn gió Xuân thổi mười dặm say động lòng người. Phong thái tầm thường. Như thi như họa. Có loại như mộng ảo trong suốt, khó trách mọi người đều nam nhân thành thục là có sức quyến rũ nhất. Hôm nay hiển nhiên thấy , tóc dài giống như loại gấm đen đen nhánh, đôi mắt đẹp doanh ý cười nhợt nhạt, hai tay thon dài như ngọc. nhàng sờ chút dây đàn, trong tiếng đàn du dương, dâng lên vô số hoa sen nhộn nhạo mặt hồ. Như núi cao xa ngừng, tới như thanh phong chi nhã.

      Tuyết Nhan trầm ngâm lắng nghe. ngờ, có thể nghe được tiếng đàn êm tai triền miên như thế. Ánh mắt của nàng hơi hoảng hốt. Tay phải nhàng nâng lên hạ dẫn, mắt phượng nheo lại, xa xa nhìn chăm chú vào người đàn ông này. Non ngươi nửa khép ánh mắt đam mê, đủ loại nhu mỹ tựa như mới gặp được hôm qua. . . . Lúc này, nàng cũng phải bị quyến rũ bởi dung nhan tựa như tiến giáng trần của mà là nhớ lại chuyện xưa!

      Đàn của vẫn thanh như cũ, như là từ thời viễn cổ nhàng tới kỳ tích. thể thừa nhận kỹ thuật đàn của cực kỳ cao, ai bằng.

      Điều này làm cho nàng tự chủ được nhớ lại chuyện cũ mười năm trước. Lúc ấy, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mộ Dung Thanh Ca là lúc dựa vào trong hậu hoa viên khảy đàn.

      Tiếng đàn lượn lờ quanh quẩn. Đầu cành hạnh hoa nhàng rơi, lòng của nàng thoáng chốc như nước chảy bèo trôi.

      Nàng vốn cho là chính mình mình tìm được phu quân trong mộng, ngờ. . . . . . Nàng cùng cuối cùng chỉ là người đường. Gặp lại là cách thế, nàng mặc dù đối với Mộ Dung Thanh Ca vô tâm thích. Nhưng, lần nữa nhìn , trong lòng vẫn có loại xúc động nhàn nhạt!

      Loại xúc động này, ngay cả là gặp phải vị lão bằng hữu, đại khái cũng như thế a!

      Tuyết Nhan nhàng thở dài, chợt tại đối với có chút tiếc hận.

      Mười năm sau. Mặc dù nàng rất ít hỏi thăm chuyện trong chốn giang hồ, Mộ Dung Thanh Ca tựa như cùng minh tinh quá khí. Nhưng. Chưa bao giờ nghe qua danh công tử Thanh Ca, ngược lại là danh tiếng Mộ Dung Thanh Ly vang dội hơn chút. Tuyết Nhan thầm nghĩ chẳng lẽ là hết thời? Nghĩ đến đây, tiếng đàn vào hồi cuối. Tuyết Nhan chậm rãi nâng mắt lên, lơ đãng nhìn về phía liền phát ra cái trương cầm kia, con ngươi hơi mở, lúc ánh sáng trong mắt kinh ngạc lại chợt chuyển thành ảm đạm. Cái thanh ngọc cầm tuyệt thế này là lúc nàng đưa cho vào dịp ngày sinh nhật Mộ Dung Lão gia.

      Thanh ngày càng dồn dập. Tiếng đàn mỗi lúc thêm réo rắt, thanh vút cao, say đắm hồn người. Tuyết Nhan đứng dậy, nâng chén trà lên, đứng bất động ở bên cửa sổ, nhìn bầu trời trường phong mênh mông cuồn cuộn, suy nghĩ cũng cảm thấy cười chút. Ban đầu lại vì để lấy lòng Mộ Dung gia tộc, nàng ngại đường xa vạn dặm bất kể sống chết, tìm tới từng hoàng tộc đảo quốc ngoài biển để mua cho được ngọc cầm giá trị vạn kim, a. Hành lúc đầu của nàng là nhàm chán cực độ a!

      Tuyết Nhan trong lòng sinh ra cỗ cảm giác uất ức, thấy ngọc cầm, nàng vẫn còn nhớ lúc ấy sau khi phát Mộ Dung Thanh Ca động phòng cùng nha hoàn thông phòng. Mình liền quyết định thoái hôn. Thậm chí cầu Mộ Dung gia tộc hoàn trả tất cả của hồi môn. ngờ nàng vừa chết như vậy, như thế quá tiện nghi cho Mộ Dung Thanh Ca!

      Thanh cầm này. . . . . Nhất định dùng rất tốt. Phải ?

      Hôm nay, tại nơi bướm hoa lại đánh đàn ngọc cầm nàng đưa. Thi từ ca phú. Tranh thủ lấy lòng giai nhân, cũng biết để cái nha hoàn động phòng linh lung thất xảo ở nơi nào đây?

      Chỉ thấy tân nhân cười, người cũ khổ nghe thấy!

      Phong Lưu Tài Tử, Thanh Ca công tử, đúng là càng lúc càng phong lưu!

      Người phong lưu như thế. Mội loại phong cách giống như tiên giáng trần kia!

      Nghĩ đến đây. Tuyết Nhan đột nhiên mỉm cười mình, xem ra tình đúng là làm cho người ta váng đầu mù quáng. Nàng có chừng chút xíu thích đối với nam nhân này, lại chút nào bỏ ra tất cả tâm huyết. Chỉ là. Sau khi nữ nhân có đoạn kinh nghiệm, tâm trí mới có thể từ từ càng trở nên thành thục hơn. Nàng thừa nhận ở mặt tình cảm kia mình phát triển muộn, nhưng nàng bản thân cơ trí cũng bị tình cảm ảnh hưởng quá nhiều.

      Tuyết Nhan đưa mắt nhìn ngọc cầm chốc lát, cúi đầu nhìn qua giấy nợ trong tay, thầm nghĩ kia thanh ngọc cầm có phải nên đòi lại ? Nếu có thể đòi lại, nàng đem ngọc cầm bán rồi tính sổ sau, có lẽ còn dư hơn năm ngàn lượng bạc.

      Khẽ mỉm cười. Vẻ mặt Tuyết Nhan buông lỏng, thầm quyết định như vậy.

      Hôm nay nàng nghèo phải “phụ trái mệt mỏi”. còn tâm trạng để ý nhiều!

      Chỉ là thân phận trước mắt của nàng quá thích hợp. Đợi nàng đến kinh thành, tìm lấy cớ thích hợp, trở lại thiên hạ Đệ Nhất Y Quán. Đem ngọc cầm châu về hợp phố.



      Chủ ý quyết định. Tuyết Nhan từ cửa sổ ngồi thẳng lên, ghé mắt nhìn. Thấy bên trong mạn thuyền có mấy lại ra. cầm cổ tranh, tỳ bà, như thất huyền . . Các loại nhạc khí tới. Vây lượn ở bên cạnh Mộ Dung Thanh Ca. là tiệm dục loạn hoa mê nhân nhãn, giai nhân cười tự nhiên, kéo trở lại trong thuyền lần nữa.

      Quay người lại phong hoa. Như phù vân lưu động.

      Mặc dù tiếng đàn ngừng. Dư trung trở về dứt.

      “Tiểu thư.” Chợt thanh rụt rè đến từ sau lưng. Tuyết Nhan quay đầu, liền thấy thanh tú được chuộc thân hôm nay. Nhìn qua đại khái mười lăm tuổi, thân thể mỏng manh. Sắc mặt kém chút. Nàng nay phải là kỹ nữ, liền đổi tên dung tên cũ nữa. Chỉ là nương này họ Hoàng tên Kỳ, vì vậy. Tuyết Nhan cho nàng đổi tên. Đổi gọi là Hoàng Dân. Cùng thiên hạ Đệ Nhất Y Quán vô cùng hợp.

      “Hoàng Kỳ, sao ngươi nghỉ ngơi ?” Tuyết Nhan thân dựa người về sau, lười biếng ngồi ở phía trước cửa sổ.

      “Ta muốn coi tiểu thư có dặn dò gì chút?” Hoàng Kỳ mím môi. Chần chờ nhìn nàng cái.

      “Ha ha, ta phải để cho ngươi làm thị nữ . Cho nên ngươi cần nghĩ nhiều như vậy. Trở về hảo hảo nghỉ ngơi là được rồi, còn có chăm sóc tốt cho mẫu thân của ngươi.”

      “Phải tiểu thư.” Hoàng Kỳ cảm kích liếc mắt nhìn Tuyết Nhan, thầm nghĩ trong lòng ngờ có khuôn mặt đẹp như vậy. Ngay cả Di Hồng Lâu nương hoa mị cũng thua nàng ba phần. Còn tâm địa thiện lương, lâm nguy vô ý, võ công cao cường. Thậm chí có thể như nam nhân ở kinh thành lộ diện làm ăn, có biết có đảm lược. Có thể theo bên cạnh như vậy, nàng cảm thấy tiếc với cuộc đời này rồi.

      Tuyết Nhan hiểu ánh mắt sùng bái của nàng . khỏi cười tiếng: ” Đúng rồi. Phụ thân của Hoàng Kỳ từng là chức quan gì?”

      “Bẩm tiểu thư. ra . Phụ thân ta chỉ là Thượng Dược Ty ngự y, quan Lục Phẩm, sau bởi vì chữa khỏi bệnh cho tiên hoàng, bị đày đến biên cương. lâu sau khi tiên hoàng băng hà, tai họa vô ý đến cả nhà, ta cùng với mẫu thân cũng bị đày làm quan kỹ. .. Khẽ nhíu nhíu mày. Tròng mắt Tuyết Nhan trong đen thoáng qua chút tức giận, thầm than Hoàng Đế chó này coi đại phu là người, người còn sống bệnh cũ chết. Thiên Mệnh đến, chẳng lẽ còn nghĩ làm trái ý trời? Chợt nàng dừng chút, xem ra. . . Tục Mệnh Đan của Phượng U Trần đúng là tuyệt vời! Khó trách Hoàng Đế đều muốn liền mấy viên.

      “Đúng rồi, ngươi có hiểu y hay ?” Lúc này, Tuyết Nhan nhàng lấy tờ giấy trước bàn, tùy ý hỏi.

      “Được chút, năm đó ta xem sách chính là các loại sách thuốc, Thiên Kim Phương, Bách Thảo Kinh, còn tùy phụ thân hái thuốc hốt thuốc, cho nên hiểu sơ hai.” Hoàng Kỳ mực cung kính trả lời nàng.

      “Biết công hiệu địa hoàng sao?”

      “Nhiệt địa hoàng bổ thận, người máu suy cần dùng nó. Dưới rốn đau, chúc Thận Kinh, phải là thục địa hoàng thể trừ, là thông thận chi thuốc vậy.” Hoàng Kỳ liên tiếp.

      “Liên Kiều?”

      “Liên Kiều có thể chữa trị nóng lạnh, ác đau nhức, kết nhiệt, chung độc.”

      Nghe vậy, trong lòng Tuyết Nhan là vui mừng, lâu có gặp thông suốt như thế. khỏi thở dài : “Rất tốt rất tốt. Ta vốn còn muốn huấn luyện ngươi nhiều ngày. ngờ ngươi thông minh, thiên hạ Đệ Nhất Y Quán vô cùng cần ngươi, ngươi hoàn toàn có thể giúp ta chăm sóc Y Quán.” Nàng lập tức cầm lên bút lông trước mặt, ở tờ giấy múa bút thành văn.

      Xem ra, nàng là nhặt được bảo vật. Có thể gặp được loại chuyện tốt này, Tuyết Nhan trong lòng dĩ nhiên vui mừng, dù sao đây là bắt đầu vô cùng tốt đẹp.

      Hoàng Kỳ nghe đến thiên hạ Đệ Nhất Y Quán, cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên. Tiểu thư này lại là người của thiên hạ Đệ Nhất Y Quán. ngờ cuộc đời mình lại vẫn có thể học y, hành y. Vốn ai cho phép hành y. Nhưng là. Nghe ngày xưa thiên hạ Đệ Nhất Y Quán quán chủ chính là nữ tử, cũng là nàng kính nể nhất. Chỉ là tiểu thư này giống như là quen thuộc với y quán vô cùng, nàng đến tột cùng là ai?

      Còn có, nàng vẽ giấy đến tột cùng là cái gì? Hoàng Kỳ giờ phút này cảm thấy tò mò.

      Vì sao căn bản nàng xem hiểu đây?

      trang giấy. Tiểu thư như thể rồng bay phượng múa, cùng khuê tú bình thường hoàn toàn bất đồng, đúng là loại biểu tính tình câu chấp a!

      Tuyết Nhan viết vài nét bút ở tờ giấy nhanh, chợt nhớ tới chuyện. Hạ bút, vẻ mặt nhàn nhạt hỏi, “Hoàng Kỳ. Ta hỏi ngươi, hoa khôi Di Hồng Lâu đối diện có phải rất nổi danh hay , chính Ca công tử từ kinh thành cũng thường tới ủng hộ?”

      ngờ tiểu thư thế nhưng lại hỏi tới chuyện tình Di Hồng Lâu, Hoàng Kỳ ngớ ngẩn, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc nhàn nhạt, chậm rãi : “Đúng, mặc dù nơi này là nơi bướm hoa cũng thể so cùng thanh lâu danh tiếng ở kinh thành. Nhưng cũng có rất nhiều quan viên trong kinh thành đặc biệt háo sắc, nhưng sợ bị người khác biết. Ảnh hưởng sĩ đồ. Cho nên thường thường khi mai danh tích liền đến cái địa phương nho này. Nơi này nhìn như tầm thường, lại rất nhiều đại nhân vật đến, bọn họ bình thường đều tới ở mười ngày nửa tháng, chỉ là, cũng có người tới chơi nửa ngày liền trở về phủ.”

      Nghe vậy, trong lòng Tuyết Nhan có chủ ý.

      Mười ngày nửa tháng, như thế rất tốt. Đợi lần sau nàng Mộ Dung phủ. Mộ Dung Thanh Ca đại khái về. Vừa đúng lấy cớ hỏi đòi, hỏi đồ đạc của mình.

      Liếc mắt nhìn Hoàng Kỳ, khóe môi Tuyết Nhan câu. Ngón tay nhàng gõ gõ lên cái bàn gỗ tử đàn bên, thân thể nàng hơi nhích lại gần cái ghế, lấy tư thế tao nhã thoải mái nhất, mặc dù giống phong phạm đại gia khuê tú. Lại phong hoa động lòng người, nghĩ đến lát còn có người. Vì vậy lạnh nhạt : “Tốt lắm. Nếu ngươi có chuyện gì. Có thể lui xuống… Hoàng Kỳ kinh ngạc nhìn nàng ngây ngẩn hồi. Rất nhanh phục hồi tinh thần lại, từ từ lui ra, mới vừa ra cửa liền gặp phải mỹ nam tử trơn bóng như ngọc. Cả người nhìn qua cao ngạo mà tuyệt nhã. Bên má nàng đỏ lên. Biết là loại công tử mình nhìn này là xứng, chỉ có vị kia mỹ nhân tuyệt sắc trong phòng kia mới có thể xứng với .

      Vì vậy, Hoàng Kỳ thận trọng hành lễ lui ra, nàng thầm nghĩ hình như hôm nay nhìn thấy ba vị công tử cũng rất tốt, biết tiểu thư đến tột cùng là thích ai đây?

      Ai! Nàng hình như có chút nhiều chuyện rồi !

      Phượng U Trần tiến vào trong phòng. Đứng ở cửa, miệng làm như cao thiên lưu vân. Giống như là thanh phong minh nguyệt, có loại gió trong phiêu dật xuất trần, khẽ mỉm cười: “Sư tỷ tìm ta?”

      “Ngươi xem cái này chút.” Tuyết Nhan rảnh thưởng thức sắc đẹp của , lấy ra tờ địa đồ trước bàn giấy. Mấy ngày qua. Khi nàng rãnh rỗi liền đem những thứ liền họa ra, mới vừa ghi chú ở bên cạnh chút, thông tục dễ hiểu. Lúc này. ánh mắt Phượng U Trần nhìn lướt qua, đập vào mắt chỉ là tờ giấy tuyên thành vô cùng bình thường. Giấy tự thể mặc dù rồng bay phượng múa, nhưng cũng coi là nghệ thuật gì, có bất kỳ đặc biệt gì. Vì vậy, chút để ý cầm vào tay nhìn chút, nào biết sau khi xem, vẻ mặt kinh ngạc lên mặt tuấn dật. Trong con ngươi đen nhánh, ánh sáng trong nháy mắt thoáng qua tia kích diễm động nhân!

      “Đây là ai thiết kế?” Phượng U Trần giọng có ý vị tìm tòi nghiên cứu, mà trong mắt mê người, có tia tò mò. tia tính toán.

      “Là ta.” Tuyết Nhan mím môi, bình tĩnh nhìn .

      ngờ suy ngươi nghĩ đặc biệt, là khiến người lau mắt mà nhìn.” Phượng U Trần cũng keo kiệt phải giả ken nàng.

      “Ta muốn hỏi ngươi có thể được?” Tuyết Nhan chăm chú nhìn . Dù sao trong đầu nàng có trống thời gian mười năm. Huống chi lịch sử mười năm này trong nháy mắt có thể xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cũng có thể xảy ra bước ngoặc rất lớn. Xưa đâu bằng nay, cho nên vĩnh viễn thể đợi vật hình thành dùng ánh mắt nhìn thay đổi .
      Chrisxkhang thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61
      nay, Phượng U Trần luyện chế đan dược ở Vân Quốc, là y dược thương nhân biến tướng.
      Đối với nhu cầu thị trường như bàn tay. Ưu điểm thiếu sót mồn trước mắt.
      Cho nên mỗi câu chuyển vận buôn bán cũng đối với Đệ Nhất Y Quán nàng có tác dụng cực kỳ trọng yếu. Hơn nữa, ý kiến của thể nghi ngờ chính là bàn tay vàng gây dựng nghiệp !
      Hôm nay nếu muốn trở về thiên hạ Đệ Nhất Y Quán, nàng cần bắt đầu lần nữa. Lần nữa thành lập giao thiệp mới. Nếu nàng có tài lực, vật lực, hay nhân lực, cùng với các loại quan hệ. Sợ là bước trong khó khăn.
      Hôm nay mình đúng là cẩn thận!
      Nhưng, nàng là có vết xe đổ!
      Ban đầu, nhị hoàng tử Phượng U Trần từ nước Thương Lam luân lạc lưu vong, người bị quốc thù gia hận, nghị lực như cũ kiên định tới đĩnh. Dưới giúp đỡ của Quỷ Y, hóa thân làm con của Đông Quận Vương, cũng cùng kẻ địch mỉm cười chu toàn. Luyện chế đại lượng trân quý đan dược. Tạo nên đời thần thoại "Đan Vương", rốt cuộc ở trong bóng tối đòi lại tất cả lỡ mất ngày xưa, cho tới nay phú khả địch quốc, trở thành đệ nhất đan dược trong giới kỳ nhân!
      Nàng nhịn được liếc mắt nhìn Phượng U Trần. Cùng lúc đó, bộ dáng của an nhiên lo lắng, cười như cười nhìn nàng. Mặt mày ôn nhu đường cong tuấn, nhưng ánh mắt sắc bén giống như thưởng thức đồng loại của mình.
      Mặc dù, có thể hoàn toàn ra tay giúp nàng vô điều kiện. Nhưng mà đường báo thù nếu có thể dễ là dàng như vậy. Sợ rằng. Cái thế giới này cũng vĩnh viễn thể tạo nên cường giả chân chính.
      Kiếm gấm còn cần ma luyện, ôm tâm bình tĩnh tình, Tuyết Nhan suy đoán tâm tư của nam nhân. Phượng U Trần ràng là muốn giúp nàng, chỉ là khi bị bất đắc dĩ, nàng để cho trực tiếp có hành động. Mặc dù, nàng cũng có thể lần nữa hướng tới vay tiền. Nhưng. Nàng tuyệt cúi đầu khó khăn.
      Nàng cho là. Người, hoàn toàn cần dựa vào chính mình để báo thù. Nàng tin tưởng mình... Tuyệt đối làm được và thể kém hơn so với Phượng U Trần!
      Rời trấn. Trong xe ngựa nửa ngày, rốt cuộc tới kinh thành.
      Năm người Tuyết Nhan ngồi trong xe ngựa vào cửa thành. Nhấc lên khung cửa sổ, ánh mắt Tuyết Nhan nhìn chung quanh. Trời ơi, trong lòng khỏe hẳn khỏi xúc động lâu, là nhớ lại tích khai nguyên, tiểu ấp vẫn còn dấu Vạn gia thất, con đường Cửu Châu khách lui tới. ra xa nhọc cát nhật. (ngày tốt)
      đường phố, hoa cùng đèn vẫn như cũ. Trong mười năm, kinh thành hình như có thay đổi gì quá lớn. Hình như chỉ có người thay đổi.
      Đường phố tấp nập xe ngựa như nước chảy, xe ngựa vô cùng chậm. Vẻ mặt Thượng Quan Ngâm che giấu cuồng ngạo, ánh sáng trong mắt phượng hẹp dài thoáng qua nét chán nản. Thầm nghĩ bản thân nuôi mấy con chó, có thể lâu gặp. là nhớ nhung, dọc theo đường cảm giác như ngồi trong đống lửa. Đơi đến sau chân sườn phía Tây, vội vàng xuống xe ngựa, cáo biệt mọi người. Vội vội vàng vàng lên quan phủ!
      Phượng U Trần mặc dù rất nổi danh trong Xuất Vân Quốc, nhưng trừ đan trạch Vô Cực Môn, hình như cũng có lập trạch viện của mình tại địa phương này. Chỉ là ở kinh thành, danh nghĩa là con của Đông Quận Vương. Cho nên sau khi trở lại. Tự nhiên muốn thăm phủ Đông Quận Vương. Tuyệt thể chậm trễ. Nhưng Tuyết Nhan cảm thấy kỳ quái, dung nhan tuấn mỹ như thế, đến tột cùng là ly miêu hoán thái tử như thế nào? Chẳng lẽ con trai của Đông Quận Vương giống nhau như đúc hay sao?
      Cuối cùng, nghĩ đến Duẫn Ngọc. Trong lòng Tuyết Nhan rất là buồn bực.
      ra , mấy ngày nay mỗi đêm Doãn Ngọc đều ngủ nàng cùng.
      Ngay cả là khi mướn năm gian thượng phòng, nhưng như cũ ban đêm Doãn Ngọc danh nghĩa mượn lửa kiểm đèn cầy. Lặng yên tiếng động nằm vào trong chăn nàng, sau đó. . . . . . Cho đến trời sáng mới rời khỏi, ngoài mặt hai người là chia phòng mà ngủ. Kỳ thực phải vậy. Ngay cả Lão Quái Vật lại cũng bị dấu diếm . đúng là người thể xem bề ngoài.
      Duẫn Ngọc mặc dù cả ngày theo Tuyết Nhan, nhưng vì kiếm tung tích Tuyết Nhan, lâu cũng có giải quyết vụ của Thiên Cơ Các, mà Hải Đông Thanh cho Tuyết Nhan. Thần Long trấn truyền tin, hôm nay, Bạch đại phu biết Tuyết Nhan muốn tới kinh thành, đại khái cũng chạy tới hướng kinh khành.
      Trong kinh thành cũng có phân các của Thiên Cơ Các, hơn nữa xây liền ở trong phố xá sầm uất đó. Mặt ngoài xem ra chỉ là quán trà nho , chung quanh nhốn nha nhốn nháo, khách tới hướng khách, rất là náo nhiệt. Chỉ có lầu hai mới là mật thất của Thiên Cơ Các, người ngoài tuyệt thể tiến vào. Vả lại bên trong đương có cơ quan phóng tự động, ngọn đèn dầu canh phòng nghiêm ngặt, trong hậu viện, chỉ có phòng khách đơn sơ là có thể ở, huống chi là Doãn phụ lập thành Thiên Cơ Các, Tuyết Nhan cũng muốn cùng.
      Cho nên, Duẫn Ngọc thể tạm thời rời xa Tuyết Nhan mấy ngày.
      Cuối cùng, Tuyết Nhan đem mẹ con Hoàng Kỳ sắp xếp ở khách sạn. Tuyết Nhan cùng Quỷ Y tới đại viện cũ của Tuyết gia.
      Mặc dù hôm nay bộ dáng Tuyết Nhan thay đổi, Tuyết gia cũng khó có người nhận được rồi. Nhưng dù sao Quỷ Y cũng là lão tổ tông của Tuyết gia, coi như nhận mình, tuyệt đối cũng thể đem lão tổ tông đuổi ra ngoài phải ?
      Vì vậy, Tuyết Nhan gõ cửa trước mặt.
      hồi lâu, nam tử râu quai nón ra ngoài mở cửa, người này Tuyết Nhan căn bản cũng chưa từng gặp qua. Lúc này, nhìn thấy Tuyết Nhan xinh đẹp như thế, có tia biểu cảm mà mặt thiếu nữ tuyệt mỹ kia hơi đỏ. Quần sam màu vàng ở trong gió tung bay, có loại xuất trần thoát tục. Mà Lão Quái Vật tuổi già sức yếu, cùng thiếu nữ đứng chung chỗ, là rất hợp mắt. Vì vậy. Trong lòng suy đoán hồi, vừa hỏi : "Các ngươi tìm ai?"
      "Ta tới tìm chủ nhà của ngươi. Phải là vị Tuyết Lão Gia!" Lão Quái Vật gãi gãi đầu, đời này có vô số con cháu. tại Lão Quái Vật cũng đến tột cùng chủ nhà là nhi tử nào? là vô cùng khổ não a!
      "Ách, các ngươi nghĩ sai rồi, chủ nhân tòa nhà này phải họ Tuyết. Người nhà họ Tuyết cũng dọn bảy, tám năm trước rồi. Còn nơi nào, hình như là lão gia trở lại!" Nam tử râu quai nón hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại. Ánh mắt tạm thời dời khỏi khuôn mặt Tuyết Nhan. Thận trọng đáp.
      ngờ tòa nhà này đổi chủ. Mười năm rồi, đúng là người và vật còn. Nhưng Tuyết Nhan nghĩ đến cái kết quả này. Sau khi Tuyết Nhan chết, thiên hạ Đệ Nhất Y Quán như rắn đầu. Người Tuyết gia chi trả nổi đại lượng khai tiêu, vì vậy, đem phân tài sản xuống. Đường ai nấy , hôm nay Tuyết gia là cây đổ chim bay, giải tán!
      "Quấy rầy." Sau khi Quỷ Y biết được chuyện này vẫn rất khách khí.
      "Lão nhân gia thong thả." Đại hán mặc dù trong miệng như vậy, ánh mắt lại rời Tuyết Nhan được, thầm nghĩ, nương này rất xinh đẹp, biết Đệ Nhất Mỹ Nhân Xuất Vân Quốc chênh lệch so với nàng nhiều hay ít?
      Nghe , kinh thành chẳng mấy chốc cử hành đại hội Đệ Nhất Mỹ Nhân, đến lúc đó muốn xem chút. Hơn nữa rất muốn thấy phong thái Đệ Nhất Mỹ Nhân Doãn Tuyết Nhi. Đáng tiếc, chỉ có vương tôn quý tộc mới có tư cách đó a. nào có vinh hạnh đặc biệt như thế.
      nương này đại khái cũng là đến dự thi! Ừ. Nhất định là đường xa mà đến, nếu như thế nào chạy tới tìm nơi thân thích nương tựa đây? Ai, thân thích tìm được. đúng là...!
      Cũng may Tuyết Nhan suy nghĩ trong lòng . Chỉ là buồn bực bị ánh mắt phức tạp nhìn mình. Vì vậy. Xoay người rời ngay. tới lui, đột nhiên nhớ tới chuyện trọng yếu. Vội nhìn chằm chằm Quỷ Y : "Đợi chút, nếu như mà ta có nhớ lầm. Ban đầu khế đất đại trạch Tuyết gia ở người ngươi. Ngươi cũng đừng cất nữa, mau mau lấy ra cho ta."
      Quỷ Y buông tay ra, bất đắc dĩ : "Cũng 80 năm rồi. Khế đất sớm hóa thành tro rồi."
      Tuyết Nhan trợn mắt nhìn trợn mắt, chăm chăm nhìn bóng dáng của . Hình như muốn ở người của Lão Quái Vật có hai lỗ thủng. Cắn răng nghiến lợi : "Nếu là ngươi hảo hảo cất, có thể nào thành tro? Đừng kiếm cớ nữa, ngày đó ngươi giựt giây Phượng U Trần cùng Thượng Quan Ngâm muốn ta trả lợi tức, muốn thử nghiệm ta cũng vậy củng phải có chừng có mực, đừng cho là ta cái gì cũng biết."
      "Khụ, ta tìm được." Lần này phải Quỷ Y khảo nghiệm nàng. Dù sao, chính cũng muốn ở đầu đường xó chợ.
      Như thế rất tốt, tổ tôn hai người là đôi lớn mắt trừng đôi mắt ti hí rồi.
      Chẳng lẽ tổ tôn hai người muốn lưu lạc nơi đầu đường. Hoặc là ở tại khách sạn? Đây cũng quá bi thảm đúng ?
      Mặc kệ nàng như thế nào cũng phải an trí tốt trụ sở trước mới có thể phát triển kế hoạch trước mặt chút. Vì vậy, Tuyết Nhan quyết định mua trước gian viện, tất cả an định lại mới có thể có bước kế tiếp .
      Tuyết Nhan chau mày nhìn nơi xa xăm. Kinh thành rộng lớn, vùng đồng nội cách hoàng cung rất xa nên đều có thể nhìn thấy rất nhiều kiến trúc hoa lệ, những tòa nhà kia giống như vùng Giang Nam sông nước lịch tao nhã trùng điệp. Chu lan ngọc thúy, là tòa nhà tráng lệ, có mang cảm giác to lớn khác.
      nay, đất kinh thành giá đắt vô cùng. Khu vực xa chút. gian trạch viện lớn bình thường đều muốn bốn ngàn lượng bạc, nếu ba người có thể miễn cưỡng ở gian phòng viện, cũng cần hơn ngàn lượng bạc.
      Phượng U Trần cùng Thượng Quan Ngâm cho nàng mượn mấy ngàn lượng bạc. Sợ rằng mang đặt mua phòng ốc gia cụ chút công việc phải trước tiêu xài nửa. Dĩ nhiên Bạch đại phu cũng sắp tới, cũng cần phải an bài việc tiêu xài và ăn ở. Huống chi, kế tiếp còn có chỉnh trang cùng tu sửa thiên hạ Đệ Nhất Y Quán.
      Nghe , tu sửa y quán cũng cần ít nhất năm trăm lượng bạc, cổ nhân có khi cũng bị đồng tiền làm khổ. Lương tháng ở kinh thành khá cao, gã sai vặt bình thường lương năm hai mươi lượng bạc, bao ăn ở. Nhưng, thứ nhất y quán cần phải thay đổi hẳn hoi, khắp nơi tất cả đều cần mua bằng tiền.
      Tính tính lại, y quán tuyệt thể tiết kiệm tiền. Lông mày Lão Quái Vật nhíu chặt nhìn nàng. giọng an ủi nàng : "Tiểu Tuyết. Ta từng , trời muốn giao trách nhiệm lớn lao cho người, trước phải lao kỳ gân cốt, đói kỳ da thịt, khốn cùng kỳ thân, chúng ta liền khổ mình chút tốt lắm!" ra , bí mật báo cho Phượng U Trần, để cho đưa chút đồ ăn và vật dùng gì đó tới đây.
      Chuyện xảy ra hôm nay. Là chính bản thân sai lầm!
      Vì vậy, tìm khổ sai phòng ốc rơi vào đầu Lão Quái Vật .
      Tiếp đó, sau mọi cách hỏi thăm, rốt cuộc thành giao mua trạch viện rất cũ rách. Nghe bên trong đầy đủ đồ dùng mọi thứ, chỉ là cũ rách chút. Sau khi Quỷ Y xem qua là thượng khả, vì vậy. Tuyết Nhan, Quỷ Y, còn có mẹ con Hoàng Kỳ cũng vào.
      Khi Tuyết Nhan tiến vào sau viện. Vẻ mặt liền giật mình. Mặc dù, nàng cũng theo đuổi những thứ phồn hoa dịu dàng phú quý kia. Chỉ cần cuộc sống căn bản có thể bảo đảm là được, mặc dù phòng bếp lò bếp, phòng ngủ giường đệm, chút thiết bị nhà vệ sinh đầy đủ mọi thứ. Thế nhưng phải chữ "Cũ" để hình dung . Cơ hồ là loại cảm tận thế hay gần đất xa trời, hơn nữa nhà vệ sinh hẳn là dùng bản gỗ mỏng. Màu xám tro nhân thế trải rộng bốn phía. Khoảng chục năm là rất xưa. Chợt nhìn có cảm giác bàn tơ động. (ổ nhền nhện)
      Lúc tới vội vàng ngay cả cây chổi phất trần cũng còn mang.
      Xem ra, mỗi lần nhà cầu, tất cả mọi người muốn làm nhện tinh hồi trước.
      Mới vừa vào đêm. Bầu trời có trăng cũng sao. Vẩy quanh loại hắc mực.
      Nằm nghe gió hú mưa rơi trong bóng đêm. Trong nhà mưa dột lộ rất là mất hồn.
      Chợt ngoài viện truyền đến tiếng vang "Ùng ùng" lớn, đồ chất đầy phòng cùng nhau rơi xuống. Ánh nến nháy mắt rung lên lại tắt. Tuyết Nhan vội vàng chạy xem chút, còn tưởng rằng thích khách đột kích giống như hai ngày trước, nào biết đồng nhất xem gấp, nàng buồn cười, ôm bụng cười lăn lộn, ở trong viện Quỷ Y đứng nhếch nhác. Trong viện vắng vẻ. Nhà vệ sinh còn. Nếu là còn, chính là trước mắt đống bỏ hoang, chất đống ở chung chỗ gạch ngói rách nát. ra là Quỷ Y buổi đêm nhà cầu, miếng gỗ chợt gảy lìa sụp xuống. Lão nhân gia ông ta suýt nữa rơi vào nhà vệ sinh, may là công phu tuyệt, vội vàng bám vào miếng gỗ trước khi sụp xuống hố....
      Vì vậy" . . . Bừa bãi đầy đất.
      Tuyết Nhan bên cười bên nhương nước mắt, thở dốc : " ngờ. . . . Lão Quái Vật vũ cà ri. Lại tiến bộ rất nhiều đấy. Thế nhưng. . . Thế nhưng. . . . . . chưởng liền đánh bay nhà vệ sinh."
      Sắc mặt Quỷ Y trong nháy mắt đỏ lên, nhe răng còi miệng : "Nhà vệ sinh này. Sợ là cái cái rắm cũng có thể nổ bay!"
      Nhớ đời danh, nếu là bị sáu lão quỷ khác biết mình suýt nữa lọt vào nhà vệ sinh, có lẽ bao nhiều lời bẩn thỉu ở sau lưng ?
      Nghe vậy, Tuyết Nhan cười đau bụng, đứng ở đất, loại con ngươi xinh đẹp giống như trăng rằm sáng rỡ. Từ khi nàng hoàn hồn tới nay. Đây là chuyện nàng buồn cười nhất từ khi tổ tôn hai người gặp nhau .
      Lúc này, Phượng U Trần xe đến, mới vừa vào trong viện. Thấy màn chỗ này lôn xộn rối tung lên. cầm cây dù bóng đẹp, toàn thân phiêu dật mặc áo trắng đứng trong mưa. Phong cách dịu dàng nhẵn nhụi giống như ngọc thạch. Búi tóc chỉ dùng chi mộc quản thúc lên, nháy mắt cái nháy mắt, con ngươi đen nhánh thoáng qua tia vẻ kinh ngạc, nhìn chút bừa bãi đầy đất , lại nhìn Quỷ Y cùng Tuyết Nhan chút, ngờ hoàn cảnh như thế này mà . . . . . . thua nữ nhân này có thể ở.
      "Tiểu đồ nhi, ngươi rốt cuộc tới." Quỷ Y thấy Phượng U Trần, nhất thời nhào tới, lệ lão tung hoành.
      Phượng U Trần mặc cho giở trò quần áo mình trắng noãn. nhúc nhích.
      Lúc này, bọn hạ nhân lục tục lấy từ trong xe ngựa ra rất nhiều vật phẩm tinh mỹ, đều là mua ở cửa hàng đắt tiền nhất kinh thành. Thấy Phượng U Trần đem tới rất đồ ăn cùng đồ dùng, là cử chỉ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. ngờ Tuyết Nhan lần đầu tiên phát đáng ! nhịn được nhìn nhiều hơn chút, thấy dung nhan dưới ánh trăng tuấn mỹ vô trù nhìn qua diễm tuyệt lành lạnh, bên môi treo nụ cười lười biếng.
      mang tới rất nhiều nhân thủ, trong vòng canh giờ liền sửa sang viện xong. Thậm chí dùng thời gian nhanh nhất làm lại nhà vệ sinh mới rất tốt.
      Rất nhanh mọi người liền rời . Phượng U Trần lưu lại cùng Quỷ Y thương lượng chuyện quan trọng.
      Giằng co ngày đêm. Sau khi trở về phòng, Tuyết Nhan nhàng khoan khoái nằm vào trong chăn chỉnh tề. Mua được mền cũng đủ ấm áp, chuẩn bị nghỉ ngơi đêm tốt. Dưỡng sức, để chuẩn bị ngày mai bận rộn tiếp. Chợt nghe được dưới giường truyền đến thanh sột sột soạt soạt, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác. Trong tim Tuyết Nhan nhất thời sinh ra loại dự đoán tốt. . .
      Phòng cách vách ở bên trong, ánh sáng của đèn dầu như hạt đậu.
      Phượng U Trần cùng thương nghị rất nhiều bí mật nước Thương Lam. Hai người chỉ bản đồ. Đột nhiên nghe được tiếng Tuyết Nhan kêu thảm thiết thê lương truyền đến.
      Quỷ Y biến sắc. Vội vàng cùng Phượng U Trần vọt vào nhìn, xem quan trọng đồng nhất. Trong phòng đầy những con chuột lớn dưới nền, mà sắc mặt Tuyết Nhan vô cùng trắng bệch, đôi tay bịt lấy lỗ tai, co rúm lại núp ở góc giường.
      "Tiểu Tuyết đừng sợ, ông cố ở chỗ này."
      xong, Quỷ Y phóng ra vô số tia sáng lạnh từ tay áo. Cũng là ngân châm, chỉ là so với ngân châm của Tuyết Nhan ngắn hơn rất nhiều, cùng ám khí cùng cỡ. Thoáng chốc, tất cả những con chuột trong phòng đều nằm im bất động.
      Nhìn Phượng U Trần lời. Quỷ Y thở dài : "Bụi tiểu đồ nhi. Cái người sư tỷ này sợ nhất chính là lão thử, cho nên uất ức ngươi trước bồi nàng, ta tìm Doãn Ngọc tới đây."
      Nghe vậy, ánh mắt Phượng U Trần tối sầm lại. Nhìn về phía Tuyết Nhan run lẩy bẩy, phát nữ nhân này thủy chung biểu cũng rất kiên cường ở trước mặt mọi người. thể nghĩ đến còn có mặt khác. Lúc này, mặt nàng tái nhợt tia huyết sắc. Lông mi dài và dày quạt như có lông loại lông mi đắp lên. Con ngươi xinh đẹp thoáng mờ mịt nước. Thân thể đạm bạc run ngừng. Đợi Phượng U Trần tới bên cạnh nàng, Tuyết Nhan chợt giống như phát cây cỏ cứu mạng . Chui vào trong ngực Phượng U Trần ôm chặt, tay chân rắn chắc như sắt quấn quanh .
      Phượng U Trần thử kiếm cách khác, có kết quả, thể làm gì đành ôm nàng, thở dài tiếng.
      Xem ra, phải chờ Doãn Ngọc tới đổi cho là đủ.
      Sáng sớm, trong viện gió thổi. Sau cơn mưa khí mang theo mát mẻ nhàn nhạt.
      Ừ ~ Tuyết Nhan khẽ động, ngủ vô cùng thoải mái. Nàng ràng thanh thảng ở trong ngực nam tử, rất quen loại cảm giác này. Trải qua mấy ngày nay, nàng mỗi đêm cũng nằm ở trong ngực Doãn Ngọc, lồng ngực của ấm áp mà thoải mái.
      Chỉ là vì sao tim đập của trầm ổn như thế? Chẳng lẽ còn ngủ? Tuyết Nhan lười biếng híp con ngươi, tay ngọc nhàng mơn trớn lồng ngực của , giữa hai chân có cảm giác bủn rủn. Thầm nghĩ đêm qua hoàn toàn muốn nàng. rất kỳ quái, dù sao, mỗi sáng sớm sáng sớm khi tỉnh lại. đều cẩn ở sâu trong cơ thể nàng.
      Chẳng lẽ mấy ngày nay dục túng quá độ, cũng mệt mỏi?
      ngờ. ra là cũng có lúc mệt mỏi!
      Nghĩ đến đây, nàng xấu xa cười tiếng, xấu bụng chậm rãi hướng tới bụng , tấc tấc. Mang theo mị người hấp dẫn, nàng cảm thấy sắp chạm đến vật cứng rắn như sắt. Đột nhiên, tay của nàng bị người nắm chặt.
      Cảm giác đau đau từ cổ tay ràng truyền đến.
      Cuối cùng. . . Chuyện gì xảy ra?
      Mở con ngươi ra. Nàng kinh ngạc nhìn lên . Kiên nghị cằm. Đường cong tuyệt đẹp. Đôi môi mỏng. Mân tốt tựa như cái đường vòng cung, mũi thẳng y hệt như điêu khắc, lên nữa. Thấy đôi con ngươi lành lạnh, giờ phút này cười như cười nhìn nàng, ngũ quan hoàn mỹ ghé vào giống nhau . . . Lại là Phượng U Trần!
      Tuyết Nhan khỏi kinh hãi! Nhưng nàng cũng có cảm thấy cực độ lúng túng. Ngượng ngùng. Dù sao, hai người phải lần đầu tiên chung giường! Mà sức chịu đựng trong lòng của nàng cũng đủ đủ lớn mạnh!
      bằng. . . Mình tỉnh lại thế nhưng nằm ở người đàn ông khác. Tối hôm qua đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
      Nàng khiếp sợ nhìn nam tử trước mắt, nhúc nhích, khí liền ngưng trệ, mới vừa phục hồi tinh thần lại chốc lát, vì vậy Tuyết Nhan vắt hết óc, thử nghĩ đến tột cùng chuyện gì xảy ra? Vì sao mình cũng muốn đứng lên?
      Vì sao trước kia chưa bao giờ xảy ra loại tình trạng này?
      Mặc dù ràng với nàng cũng có gì xảy ra. Nhưng, tại sao trong đầu nàng trống rỗng?
      Phượng U Trần nhìn bộ dáng nàng ngây người như phỗng. Rất là thú vị, khỏi nhàng cười tiếng: "Thế nào? Nhớ được?"
      Tuyết Nhan mê võng nhìn cái, bất động như cũ, Phượng U Trần từ từ ngồi thẳng lên. Tuyết Nhan bị kéo tay. liếc mắt Tuyết Nhan cái, chậm rãi : "Ngươi xem phía dưới chút. , . Tuyết Nhan ánh mắt theo hướng tay chỉ, đập vào mắt đầy đất là thi thấy thể chuột. Nhất thời thân thể co rúm lại thành đoàn, may là bọn chúng đều chết. Nếu nàng gần như chết chắc. . . . . Đột nhiên. Nàng nhớ ra cái gì đó. Đúng rồi, đêm qua trong phòng đều là chuột, mà dưới giường nàng lại là hang chuột, trong khi đó con cũng đủ để dọa nàng hồn bay phách tán, đầy phòng đều là tiếng của chuột. Nàng dám tưởng tượng rồi !
      Khó trách nàng trong lúc nhất thời nghĩ ra, nàng bị bị sợ đến cái gì cũng đều quên!
      Chrisxkhang thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [Trùng sinh - NP] Sư huynh đời đều đen tối - Hồng Trần Huyễn
      Chương 61
      nay, Phượng U Trần luyện chế đan dược ở Vân Quốc, là y dược thương nhân biến tướng.
      Đối với nhu cầu thị trường như bàn tay. Ưu điểm thiếu sót mồn trước mắt.
      Cho nên mỗi câu chuyển vận buôn bán cũng đối với Đệ Nhất Y Quán nàng có tác dụng cực kỳ trọng yếu. Hơn nữa, ý kiến của thể nghi ngờ chính là bàn tay vàng gây dựng nghiệp !
      Hôm nay nếu muốn trở về thiên hạ Đệ Nhất Y Quán, nàng cần bắt đầu lần nữa. Lần nữa thành lập giao thiệp mới. Nếu nàng có tài lực, vật lực, hay nhân lực, cùng với các loại quan hệ. Sợ là bước trong khó khăn.
      Hôm nay mình đúng là cẩn thận!
      Nhưng, nàng là có vết xe đổ!
      Ban đầu, nhị hoàng tử Phượng U Trần từ nước Thương Lam luân lạc lưu vong, người bị quốc thù gia hận, nghị lực như cũ kiên định tới đĩnh. Dưới giúp đỡ của Quỷ Y, hóa thân làm con của Đông Quận Vương, cũng cùng kẻ địch mỉm cười chu toàn. Luyện chế đại lượng trân quý đan dược. Tạo nên đời thần thoại "Đan Vương", rốt cuộc ở trong bóng tối đòi lại tất cả lỡ mất ngày xưa, cho tới nay phú khả địch quốc, trở thành đệ nhất đan dược trong giới kỳ nhân!
      Nàng nhịn được liếc mắt nhìn Phượng U Trần. Cùng lúc đó, bộ dáng của an nhiên lo lắng, cười như cười nhìn nàng. Mặt mày ôn nhu đường cong tuấn, nhưng ánh mắt sắc bén giống như thưởng thức đồng loại của mình.
      Mặc dù, có thể hoàn toàn ra tay giúp nàng vô điều kiện. Nhưng mà đường báo thù nếu có thể dễ là dàng như vậy. Sợ rằng. Cái thế giới này cũng vĩnh viễn thể tạo nên cường giả chân chính.
      Kiếm gấm còn cần ma luyện, ôm tâm bình tĩnh tình, Tuyết Nhan suy đoán tâm tư của nam nhân. Phượng U Trần ràng là muốn giúp nàng, chỉ là khi bị bất đắc dĩ, nàng để cho trực tiếp có hành động. Mặc dù, nàng cũng có thể lần nữa hướng tới vay tiền. Nhưng. Nàng tuyệt cúi đầu khó khăn.
      Nàng cho là. Người, hoàn toàn cần dựa vào chính mình để báo thù. Nàng tin tưởng mình... Tuyệt đối làm được và thể kém hơn so với Phượng U Trần!
      Rời trấn. Trong xe ngựa nửa ngày, rốt cuộc tới kinh thành.
      Năm người Tuyết Nhan ngồi trong xe ngựa vào cửa thành. Nhấc lên khung cửa sổ, ánh mắt Tuyết Nhan nhìn chung quanh. Trời ơi, trong lòng khỏe hẳn khỏi xúc động lâu, là nhớ lại tích khai nguyên, tiểu ấp vẫn còn dấu Vạn gia thất, con đường Cửu Châu khách lui tới. ra xa nhọc cát nhật. (ngày tốt)
      đường phố, hoa cùng đèn vẫn như cũ. Trong mười năm, kinh thành hình như có thay đổi gì quá lớn. Hình như chỉ có người thay đổi.
      Đường phố tấp nập xe ngựa như nước chảy, xe ngựa vô cùng chậm. Vẻ mặt Thượng Quan Ngâm che giấu cuồng ngạo, ánh sáng trong mắt phượng hẹp dài thoáng qua nét chán nản. Thầm nghĩ bản thân nuôi mấy con chó, có thể lâu gặp. là nhớ nhung, dọc theo đường cảm giác như ngồi trong đống lửa. Đơi đến sau chân sườn phía Tây, vội vàng xuống xe ngựa, cáo biệt mọi người. Vội vội vàng vàng lên quan phủ!
      Phượng U Trần mặc dù rất nổi danh trong Xuất Vân Quốc, nhưng trừ đan trạch Vô Cực Môn, hình như cũng có lập trạch viện của mình tại địa phương này. Chỉ là ở kinh thành, danh nghĩa là con của Đông Quận Vương. Cho nên sau khi trở lại. Tự nhiên muốn thăm phủ Đông Quận Vương. Tuyệt thể chậm trễ. Nhưng Tuyết Nhan cảm thấy kỳ quái, dung nhan tuấn mỹ như thế, đến tột cùng là ly miêu hoán thái tử như thế nào? Chẳng lẽ con trai của Đông Quận Vương giống nhau như đúc hay sao?
      Cuối cùng, nghĩ đến Duẫn Ngọc. Trong lòng Tuyết Nhan rất là buồn bực.
      ra , mấy ngày nay mỗi đêm Doãn Ngọc đều ngủ nàng cùng.
      Ngay cả là khi mướn năm gian thượng phòng, nhưng như cũ ban đêm Doãn Ngọc danh nghĩa mượn lửa kiểm đèn cầy. Lặng yên tiếng động nằm vào trong chăn nàng, sau đó. . . . . . Cho đến trời sáng mới rời khỏi, ngoài mặt hai người là chia phòng mà ngủ. Kỳ thực phải vậy. Ngay cả Lão Quái Vật lại cũng bị dấu diếm . đúng là người thể xem bề ngoài.
      Duẫn Ngọc mặc dù cả ngày theo Tuyết Nhan, nhưng vì kiếm tung tích Tuyết Nhan, lâu cũng có giải quyết vụ của Thiên Cơ Các, mà Hải Đông Thanh cho Tuyết Nhan. Thần Long trấn truyền tin, hôm nay, Bạch đại phu biết Tuyết Nhan muốn tới kinh thành, đại khái cũng chạy tới hướng kinh khành.
      Trong kinh thành cũng có phân các của Thiên Cơ Các, hơn nữa xây liền ở trong phố xá sầm uất đó. Mặt ngoài xem ra chỉ là quán trà nho , chung quanh nhốn nha nhốn nháo, khách tới hướng khách, rất là náo nhiệt. Chỉ có lầu hai mới là mật thất của Thiên Cơ Các, người ngoài tuyệt thể tiến vào. Vả lại bên trong đương có cơ quan phóng tự động, ngọn đèn dầu canh phòng nghiêm ngặt, trong hậu viện, chỉ có phòng khách đơn sơ là có thể ở, huống chi là Doãn phụ lập thành Thiên Cơ Các, Tuyết Nhan cũng muốn cùng.
      Cho nên, Duẫn Ngọc thể tạm thời rời xa Tuyết Nhan mấy ngày.
      Cuối cùng, Tuyết Nhan đem mẹ con Hoàng Kỳ sắp xếp ở khách sạn. Tuyết Nhan cùng Quỷ Y tới đại viện cũ của Tuyết gia.
      Mặc dù hôm nay bộ dáng Tuyết Nhan thay đổi, Tuyết gia cũng khó có người nhận được rồi. Nhưng dù sao Quỷ Y cũng là lão tổ tông của Tuyết gia, coi như nhận mình, tuyệt đối cũng thể đem lão tổ tông đuổi ra ngoài phải ?
      Vì vậy, Tuyết Nhan gõ cửa trước mặt.
      hồi lâu, nam tử râu quai nón ra ngoài mở cửa, người này Tuyết Nhan căn bản cũng chưa từng gặp qua. Lúc này, nhìn thấy Tuyết Nhan xinh đẹp như thế, có tia biểu cảm mà mặt thiếu nữ tuyệt mỹ kia hơi đỏ. Quần sam màu vàng ở trong gió tung bay, có loại xuất trần thoát tục. Mà Lão Quái Vật tuổi già sức yếu, cùng thiếu nữ đứng chung chỗ, là rất hợp mắt. Vì vậy. Trong lòng suy đoán hồi, vừa hỏi : "Các ngươi tìm ai?"
      "Ta tới tìm chủ nhà của ngươi. Phải là vị Tuyết Lão Gia!" Lão Quái Vật gãi gãi đầu, đời này có vô số con cháu. tại Lão Quái Vật cũng đến tột cùng chủ nhà là nhi tử nào? là vô cùng khổ não a!
      "Ách, các ngươi nghĩ sai rồi, chủ nhân tòa nhà này phải họ Tuyết. Người nhà họ Tuyết cũng dọn bảy, tám năm trước rồi. Còn nơi nào, hình như là lão gia trở lại!" Nam tử râu quai nón hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại. Ánh mắt tạm thời dời khỏi khuôn mặt Tuyết Nhan. Thận trọng đáp.
      ngờ tòa nhà này đổi chủ. Mười năm rồi, đúng là người và vật còn. Nhưng Tuyết Nhan nghĩ đến cái kết quả này. Sau khi Tuyết Nhan chết, thiên hạ Đệ Nhất Y Quán như rắn đầu. Người Tuyết gia chi trả nổi đại lượng khai tiêu, vì vậy, đem phân tài sản xuống. Đường ai nấy , hôm nay Tuyết gia là cây đổ chim bay, giải tán!
      "Quấy rầy." Sau khi Quỷ Y biết được chuyện này vẫn rất khách khí.
      "Lão nhân gia thong thả." Đại hán mặc dù trong miệng như vậy, ánh mắt lại rời Tuyết Nhan được, thầm nghĩ, nương này rất xinh đẹp, biết Đệ Nhất Mỹ Nhân Xuất Vân Quốc chênh lệch so với nàng nhiều hay ít?
      Nghe , kinh thành chẳng mấy chốc cử hành đại hội Đệ Nhất Mỹ Nhân, đến lúc đó muốn xem chút. Hơn nữa rất muốn thấy phong thái Đệ Nhất Mỹ Nhân Doãn Tuyết Nhi. Đáng tiếc, chỉ có vương tôn quý tộc mới có tư cách đó a. nào có vinh hạnh đặc biệt như thế.
      nương này đại khái cũng là đến dự thi! Ừ. Nhất định là đường xa mà đến, nếu như thế nào chạy tới tìm nơi thân thích nương tựa đây? Ai, thân thích tìm được. đúng là...!
      Cũng may Tuyết Nhan suy nghĩ trong lòng . Chỉ là buồn bực bị ánh mắt phức tạp nhìn mình. Vì vậy. Xoay người rời ngay. tới lui, đột nhiên nhớ tới chuyện trọng yếu. Vội nhìn chằm chằm Quỷ Y : "Đợi chút, nếu như mà ta có nhớ lầm. Ban đầu khế đất đại trạch Tuyết gia ở người ngươi. Ngươi cũng đừng cất nữa, mau mau lấy ra cho ta."
      Quỷ Y buông tay ra, bất đắc dĩ : "Cũng 80 năm rồi. Khế đất sớm hóa thành tro rồi."
      Tuyết Nhan trợn mắt nhìn trợn mắt, chăm chăm nhìn bóng dáng của . Hình như muốn ở người của Lão Quái Vật có hai lỗ thủng. Cắn răng nghiến lợi : "Nếu là ngươi hảo hảo cất, có thể nào thành tro? Đừng kiếm cớ nữa, ngày đó ngươi giựt giây Phượng U Trần cùng Thượng Quan Ngâm muốn ta trả lợi tức, muốn thử nghiệm ta cũng vậy củng phải có chừng có mực, đừng cho là ta cái gì cũng biết."
      "Khụ, ta tìm được." Lần này phải Quỷ Y khảo nghiệm nàng. Dù sao, chính cũng muốn ở đầu đường xó chợ.
      Như thế rất tốt, tổ tôn hai người là đôi lớn mắt trừng đôi mắt ti hí rồi.
      Chẳng lẽ tổ tôn hai người muốn lưu lạc nơi đầu đường. Hoặc là ở tại khách sạn? Đây cũng quá bi thảm đúng ?
      Mặc kệ nàng như thế nào cũng phải an trí tốt trụ sở trước mới có thể phát triển kế hoạch trước mặt chút. Vì vậy, Tuyết Nhan quyết định mua trước gian viện, tất cả an định lại mới có thể có bước kế tiếp .
      Tuyết Nhan chau mày nhìn nơi xa xăm. Kinh thành rộng lớn, vùng đồng nội cách hoàng cung rất xa nên đều có thể nhìn thấy rất nhiều kiến trúc hoa lệ, những tòa nhà kia giống như vùng Giang Nam sông nước lịch tao nhã trùng điệp. Chu lan ngọc thúy, là tòa nhà tráng lệ, có mang cảm giác to lớn khác.
      nay, đất kinh thành giá đắt vô cùng. Khu vực xa chút. gian trạch viện lớn bình thường đều muốn bốn ngàn lượng bạc, nếu ba người có thể miễn cưỡng ở gian phòng viện, cũng cần hơn ngàn lượng bạc.
      Phượng U Trần cùng Thượng Quan Ngâm cho nàng mượn mấy ngàn lượng bạc. Sợ rằng mang đặt mua phòng ốc gia cụ chút công việc phải trước tiêu xài nửa. Dĩ nhiên Bạch đại phu cũng sắp tới, cũng cần phải an bài việc tiêu xài và ăn ở. Huống chi, kế tiếp còn có chỉnh trang cùng tu sửa thiên hạ Đệ Nhất Y Quán.
      Nghe , tu sửa y quán cũng cần ít nhất năm trăm lượng bạc, cổ nhân có khi cũng bị đồng tiền làm khổ. Lương tháng ở kinh thành khá cao, gã sai vặt bình thường lương năm hai mươi lượng bạc, bao ăn ở. Nhưng, thứ nhất y quán cần phải thay đổi hẳn hoi, khắp nơi tất cả đều cần mua bằng tiền.
      Tính tính lại, y quán tuyệt thể tiết kiệm tiền. Lông mày Lão Quái Vật nhíu chặt nhìn nàng. giọng an ủi nàng : "Tiểu Tuyết. Ta từng , trời muốn giao trách nhiệm lớn lao cho người, trước phải lao kỳ gân cốt, đói kỳ da thịt, khốn cùng kỳ thân, chúng ta liền khổ mình chút tốt lắm!" ra , bí mật báo cho Phượng U Trần, để cho đưa chút đồ ăn và vật dùng gì đó tới đây.
      Chuyện xảy ra hôm nay. Là chính bản thân sai lầm!
      Vì vậy, tìm khổ sai phòng ốc rơi vào đầu Lão Quái Vật .
      Tiếp đó, sau mọi cách hỏi thăm, rốt cuộc thành giao mua trạch viện rất cũ rách. Nghe bên trong đầy đủ đồ dùng mọi thứ, chỉ là cũ rách chút. Sau khi Quỷ Y xem qua là thượng khả, vì vậy. Tuyết Nhan, Quỷ Y, còn có mẹ con Hoàng Kỳ cũng vào.
      Khi Tuyết Nhan tiến vào sau viện. Vẻ mặt liền giật mình. Mặc dù, nàng cũng theo đuổi những thứ phồn hoa dịu dàng phú quý kia. Chỉ cần cuộc sống căn bản có thể bảo đảm là được, mặc dù phòng bếp lò bếp, phòng ngủ giường đệm, chút thiết bị nhà vệ sinh đầy đủ mọi thứ. Thế nhưng phải chữ "Cũ" để hình dung . Cơ hồ là loại cảm tận thế hay gần đất xa trời, hơn nữa nhà vệ sinh hẳn là dùng bản gỗ mỏng. Màu xám tro nhân thế trải rộng bốn phía. Khoảng chục năm là rất xưa. Chợt nhìn có cảm giác bàn tơ động. (ổ nhền nhện)
      Lúc tới vội vàng ngay cả cây chổi phất trần cũng còn mang.
      Xem ra, mỗi lần nhà cầu, tất cả mọi người muốn làm nhện tinh hồi trước.
      Mới vừa vào đêm. Bầu trời có trăng cũng sao. Vẩy quanh loại hắc mực.
      Nằm nghe gió hú mưa rơi trong bóng đêm. Trong nhà mưa dột lộ rất là mất hồn.
      Chợt ngoài viện truyền đến tiếng vang "Ùng ùng" lớn, đồ chất đầy phòng cùng nhau rơi xuống. Ánh nến nháy mắt rung lên lại tắt. Tuyết Nhan vội vàng chạy xem chút, còn tưởng rằng thích khách đột kích giống như hai ngày trước, nào biết đồng nhất xem gấp, nàng buồn cười, ôm bụng cười lăn lộn, ở trong viện Quỷ Y đứng nhếch nhác. Trong viện vắng vẻ. Nhà vệ sinh còn. Nếu là còn, chính là trước mắt đống bỏ hoang, chất đống ở chung chỗ gạch ngói rách nát. ra là Quỷ Y buổi đêm nhà cầu, miếng gỗ chợt gảy lìa sụp xuống. Lão nhân gia ông ta suýt nữa rơi vào nhà vệ sinh, may là công phu tuyệt, vội vàng bám vào miếng gỗ trước khi sụp xuống hố....
      Vì vậy" . . . Bừa bãi đầy đất.
      Tuyết Nhan bên cười bên nhương nước mắt, thở dốc : " ngờ. . . . Lão Quái Vật vũ cà ri. Lại tiến bộ rất nhiều đấy. Thế nhưng. . . Thế nhưng. . . . . . chưởng liền đánh bay nhà vệ sinh."
      Sắc mặt Quỷ Y trong nháy mắt đỏ lên, nhe răng còi miệng : "Nhà vệ sinh này. Sợ là cái cái rắm cũng có thể nổ bay!"
      Nhớ đời danh, nếu là bị sáu lão quỷ khác biết mình suýt nữa lọt vào nhà vệ sinh, có lẽ bao nhiều lời bẩn thỉu ở sau lưng ?
      Nghe vậy, Tuyết Nhan cười đau bụng, đứng ở đất, loại con ngươi xinh đẹp giống như trăng rằm sáng rỡ. Từ khi nàng hoàn hồn tới nay. Đây là chuyện nàng buồn cười nhất từ khi tổ tôn hai người gặp nhau .
      Lúc này, Phượng U Trần xe đến, mới vừa vào trong viện. Thấy màn chỗ này lôn xộn rối tung lên. cầm cây dù bóng đẹp, toàn thân phiêu dật mặc áo trắng đứng trong mưa. Phong cách dịu dàng nhẵn nhụi giống như ngọc thạch. Búi tóc chỉ dùng chi mộc quản thúc lên, nháy mắt cái nháy mắt, con ngươi đen nhánh thoáng qua tia vẻ kinh ngạc, nhìn chút bừa bãi đầy đất , lại nhìn Quỷ Y cùng Tuyết Nhan chút, ngờ hoàn cảnh như thế này mà . . . . . . thua nữ nhân này có thể ở.
      "Tiểu đồ nhi, ngươi rốt cuộc tới." Quỷ Y thấy Phượng U Trần, nhất thời nhào tới, lệ lão tung hoành.
      Phượng U Trần mặc cho giở trò quần áo mình trắng noãn. nhúc nhích.
      Lúc này, bọn hạ nhân lục tục lấy từ trong xe ngựa ra rất nhiều vật phẩm tinh mỹ, đều là mua ở cửa hàng đắt tiền nhất kinh thành. Thấy Phượng U Trần đem tới rất đồ ăn cùng đồ dùng, là cử chỉ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. ngờ Tuyết Nhan lần đầu tiên phát đáng ! nhịn được nhìn nhiều hơn chút, thấy dung nhan dưới ánh trăng tuấn mỹ vô trù nhìn qua diễm tuyệt lành lạnh, bên môi treo nụ cười lười biếng.
      mang tới rất nhiều nhân thủ, trong vòng canh giờ liền sửa sang viện xong. Thậm chí dùng thời gian nhanh nhất làm lại nhà vệ sinh mới rất tốt.
      Rất nhanh mọi người liền rời . Phượng U Trần lưu lại cùng Quỷ Y thương lượng chuyện quan trọng.
      Giằng co ngày đêm. Sau khi trở về phòng, Tuyết Nhan nhàng khoan khoái nằm vào trong chăn chỉnh tề. Mua được mền cũng đủ ấm áp, chuẩn bị nghỉ ngơi đêm tốt. Dưỡng sức, để chuẩn bị ngày mai bận rộn tiếp. Chợt nghe được dưới giường truyền đến thanh sột sột soạt soạt, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác. Trong tim Tuyết Nhan nhất thời sinh ra loại dự đoán tốt. . .
      Phòng cách vách ở bên trong, ánh sáng của đèn dầu như hạt đậu.
      Phượng U Trần cùng thương nghị rất nhiều bí mật nước Thương Lam. Hai người chỉ bản đồ. Đột nhiên nghe được tiếng Tuyết Nhan kêu thảm thiết thê lương truyền đến.
      Quỷ Y biến sắc. Vội vàng cùng Phượng U Trần vọt vào nhìn, xem quan trọng đồng nhất. Trong phòng đầy những con chuột lớn dưới nền, mà sắc mặt Tuyết Nhan vô cùng trắng bệch, đôi tay bịt lấy lỗ tai, co rúm lại núp ở góc giường.
      "Tiểu Tuyết đừng sợ, ông cố ở chỗ này."
      xong, Quỷ Y phóng ra vô số tia sáng lạnh từ tay áo. Cũng là ngân châm, chỉ là so với ngân châm của Tuyết Nhan ngắn hơn rất nhiều, cùng ám khí cùng cỡ. Thoáng chốc, tất cả những con chuột trong phòng đều nằm im bất động.
      Nhìn Phượng U Trần lời. Quỷ Y thở dài : "Bụi tiểu đồ nhi. Cái người sư tỷ này sợ nhất chính là lão thử, cho nên uất ức ngươi trước bồi nàng, ta tìm Doãn Ngọc tới đây."
      Nghe vậy, ánh mắt Phượng U Trần tối sầm lại. Nhìn về phía Tuyết Nhan run lẩy bẩy, phát nữ nhân này thủy chung biểu cũng rất kiên cường ở trước mặt mọi người. thể nghĩ đến còn có mặt khác. Lúc này, mặt nàng tái nhợt tia huyết sắc. Lông mi dài và dày quạt như có lông loại lông mi đắp lên. Con ngươi xinh đẹp thoáng mờ mịt nước. Thân thể đạm bạc run ngừng. Đợi Phượng U Trần tới bên cạnh nàng, Tuyết Nhan chợt giống như phát cây cỏ cứu mạng . Chui vào trong ngực Phượng U Trần ôm chặt, tay chân rắn chắc như sắt quấn quanh .
      Phượng U Trần thử kiếm cách khác, có kết quả, thể làm gì đành ôm nàng, thở dài tiếng.
      Xem ra, phải chờ Doãn Ngọc tới đổi cho là đủ.
      Sáng sớm, trong viện gió thổi. Sau cơn mưa khí mang theo mát mẻ nhàn nhạt.
      Ừ ~ Tuyết Nhan khẽ động, ngủ vô cùng thoải mái. Nàng ràng thanh thảng ở trong ngực nam tử, rất quen loại cảm giác này. Trải qua mấy ngày nay, nàng mỗi đêm cũng nằm ở trong ngực Doãn Ngọc, lồng ngực của ấm áp mà thoải mái.
      Chỉ là vì sao tim đập của trầm ổn như thế? Chẳng lẽ còn ngủ? Tuyết Nhan lười biếng híp con ngươi, tay ngọc nhàng mơn trớn lồng ngực của , giữa hai chân có cảm giác bủn rủn. Thầm nghĩ đêm qua hoàn toàn muốn nàng. rất kỳ quái, dù sao, mỗi sáng sớm sáng sớm khi tỉnh lại. đều cẩn ở sâu trong cơ thể nàng.
      Chẳng lẽ mấy ngày nay dục túng quá độ, cũng mệt mỏi?
      ngờ. ra là cũng có lúc mệt mỏi!
      Nghĩ đến đây, nàng xấu xa cười tiếng, xấu bụng chậm rãi hướng tới bụng , tấc tấc. Mang theo mị người hấp dẫn, nàng cảm thấy sắp chạm đến vật cứng rắn như sắt. Đột nhiên, tay của nàng bị người nắm chặt.
      Cảm giác đau đau từ cổ tay ràng truyền đến.
      Cuối cùng. . . Chuyện gì xảy ra?
      Mở con ngươi ra. Nàng kinh ngạc nhìn lên . Kiên nghị cằm. Đường cong tuyệt đẹp. Đôi môi mỏng. Mân tốt tựa như cái đường vòng cung, mũi thẳng y hệt như điêu khắc, lên nữa. Thấy đôi con ngươi lành lạnh, giờ phút này cười như cười nhìn nàng, ngũ quan hoàn mỹ ghé vào giống nhau . . . Lại là Phượng U Trần!
      Tuyết Nhan khỏi kinh hãi! Nhưng nàng cũng có cảm thấy cực độ lúng túng. Ngượng ngùng. Dù sao, hai người phải lần đầu tiên chung giường! Mà sức chịu đựng trong lòng của nàng cũng đủ đủ lớn mạnh!
      bằng. . . Mình tỉnh lại thế nhưng nằm ở người đàn ông khác. Tối hôm qua đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
      Nàng khiếp sợ nhìn nam tử trước mắt, nhúc nhích, khí liền ngưng trệ, mới vừa phục hồi tinh thần lại chốc lát, vì vậy Tuyết Nhan vắt hết óc, thử nghĩ đến tột cùng chuyện gì xảy ra? Vì sao mình cũng muốn đứng lên?
      Vì sao trước kia chưa bao giờ xảy ra loại tình trạng này?
      Mặc dù ràng với nàng cũng có gì xảy ra. Nhưng, tại sao trong đầu nàng trống rỗng?
      Phượng U Trần nhìn bộ dáng nàng ngây người như phỗng. Rất là thú vị, khỏi nhàng cười tiếng: "Thế nào? Nhớ được?"
      Tuyết Nhan mê võng nhìn cái, bất động như cũ, Phượng U Trần từ từ ngồi thẳng lên. Tuyết Nhan bị kéo tay. liếc mắt Tuyết Nhan cái, chậm rãi : "Ngươi xem phía dưới chút. , . Tuyết Nhan ánh mắt theo hướng tay chỉ, đập vào mắt đầy đất là thi thấy thể chuột. Nhất thời thân thể co rúm lại thành đoàn, may là bọn chúng đều chết. Nếu nàng gần như chết chắc. . . . . Đột nhiên. Nàng nhớ ra cái gì đó. Đúng rồi, đêm qua trong phòng đều là chuột, mà dưới giường nàng lại là hang chuột, trong khi đó con cũng đủ để dọa nàng hồn bay phách tán, đầy phòng đều là tiếng của chuột. Nàng dám tưởng tượng rồi !
      Khó trách nàng trong lúc nhất thời nghĩ ra, nàng bị bị sợ đến cái gì cũng đều quên!
      Chrisxkhang thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Thủy
      Chương 62
      Đáng chết, nàng tuyệt đối muốn ở cái địa phương quỷ này, kiên quyết thể ở.
      Trời ơi! Nàng sắp chịu nổi!
      Hiểu được tâm tư từ trong ánh mắt của nàng. Phượng U Trần chậm rãi đứng dậy, đứng trước cửa sổ. Y phục của êm ái như tuyết, biết là làm từ chất vải gì, có bất kỳ nếp nhăn. Tay áo đặc biệt rộng, bình thường rủ thấp lấy như mây, phiêu phiêu đãng đãng, khiến cho nhìn qua có vài phần phong thái xuất trần. ngoái đầu nhìn lại chậm rãi : " ra ngươi có thể tìm Thượng Quan Ngâm."
      mặt Tuyết Nhan xẹt qua thoáng động dung, chần chờ nhìn : "Ngươi Thượng Quan Ngâm?"
      Ánh mặt trời màu vàng kim nhàn nhạt chiếu mặt Phượng U Trần. giọng : "Dù sao. danh nghĩa ngươi là thê chưa cưới của Thượng Quan Ngâm. Nếu như, ngươi muốn tìm nơi nương tựa Thượng Quan phủ là tốt nhất. Bọn họ đến nỗi từ chối ngươi. Chỉ là. Tốt nhất mình người !"
      Xem ra hôm nay, Thần Long Đại Lục Năm Châu Thập Lục Quốc, thiên hạ chia ba phần đông bộ Doanh Châu. có nước Thương Lam băng tuyết vô hạn. Trong có Xuất Vân Quốc ranh giới mênh mông. Dưới có Hạo Nguyệt quốc xưng bá hải vực.
      Thế Xuất Vân Quốc. Bốn người hoàng tử, mặt ngoài giữa huynh đệ đều hòa thuận, kỳ là bằng mặt mà bằng lòng, nhưng mà nguyên khí hoàng thất còn chưa bị tổn hại. Chư hầu phiên vương khác phái cũng dám động tĩnh. Thiên tử trăm năm qua vẫn cùng các nước lui tới buôn bán, tơ lụa chi đạo. Hàng hải chuyến , buôn bán phát đạt. Dân chúng Xuất Vân Quốc liền giàu có và đông đúc. Đúng là bên trong ba nước thế lực mạnh nhất là Xuất Vân Quốc, nhưng cũng phải là trọng nông khinh thương, mà là nông thương đều trọng như nhau. Vì vậy. Trong mười năm. Nhân vật trong thương giới gợn sóng phong vân như nước thủy triều, trong đó có người có thể tối thậm.
      Phượng U Trần vuốt ve phiên nhiên vân thường, bên môi kích diễm giắt nụ cười, khoan thai : "Nếu ngươi lên quan phủ, nhất định phải làm quen người."
      Tuyết Nhan giật mình: "Là ai?"
      Mắt phượng Phượng U Trần thoáng ánh sáng tĩnh mịch: " Thượng Quan Ngấn."
      "Thượng Quan Ngấn?" Vẻ mặt Tuyết Nhan có chút dừng lại, mặc dù nàng hiểu là đệ tử thứ sáu trong danh sách Vô Cực Môn. Chỉ là, Phượng U Trần như thế, người này nhất định có chỗ gì đặc biệt.
      Vẻ mặt Phượng U Trần như gió nước chảy, chậm rãi : " Thượng Quan Ngấn là kỳ nhân Kinh Thành Đệ Nhất Công Tử. Am hiểu văn nhã, mỗi bức họa của trị giá ngàn lượng hoàng kim, mặc dù người này tài hoa hơn người, nhưng vẫn chưa làm quan. Hôm nay ở Vân Quốc đảm nhiệm chức Hội Trưởng Thương Hội. Tuy ta là phú khả địch quốc, nhưng người này cũng chiếm được các loại mỹ danh, hàng năm phải đóng thuế cho triều đình 2,3 phần, thậm chí lấy ra nửa ngân lượng cứu tế thương sinh. Có người quả chính là thế gian Đệ Nhất Đại Thiện Nhân!"
      Thế gian Đệ Nhất Đại Thiện Nhân! Kinh Thành Đệ Nhất Công Tử! Am hiểu văn nhã! (Sao này vẹn toàn quá vậy? Vừa có tài lại có tiền)
      Tuyết Nhan cười , xem ra địa vị Mộ Dung Thanh Ca quả nhiên khó giữ được, Kinh Thành Đệ Nhất Công Tử mỹ dự là rơi người người khác rồi. Nghĩ đến đây, Tuyết Nhan khỏi cười tiếng: "Tiểu Trần Nhi, sư đệ là chiếu cố ta, lại tiếng tăm lừng lẫy như thế, ta sao có thể làm quen đây?"
      Phượng U Trần : "Nếu mà ngày sau Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán trở nên như mặt trời ban trưa rồi. Người này tự nhiên chú ý tới ngươi."
      Bờ Đại Minh Hồ, hoa sen chính hồng, nhưng nơi giữa hồ có thấy đình mát mẻ , trong đó có hai người. Nữ tử diệu linh khảy bài hát du dương, khúc điệu bình thản mà chậm rãi. Giống như có thể mang mùa hè chói chang. Nam tử trẻ tuổi bên ngồi ở trong đình. Toàn thân mặc áo gấm bào tím, thân cùng ống tay áo cũng thêu hoa văn tinh mỹ thanh lịch càng nổi bật thêm, bên hông mang ngọc thắt lan, tuấn lãng phong thần, tuấn mỹ như ngọc.
      Mặc dù nghe khúc điệu ưu nhã cảm động. Khiến người tâm thần sảng khoái, nhưng giống như đắm chìm trong thế giới khác, mày kiếm bay xéo. Sóng mũi cao, đôi môi mỏng lại mím chặt. Cùng với đôi mắt thâm trầm, đen nhánh. Con ngươi thỉnh thoảng cố tình thoáng qua vẻ quyến rũ dị. Mở mắt tựa như . Nhắm mắt tựa như ma. Khiến cho người có loại hoa lệ mị hoặc khó có thể che giấu, xinh đẹp động lòng người. Mê hoặc tâm thần con người.
      Hảo cái mỹ nam nghiệt phong hoa tuyệt đại!
      cúi mắt mặt, đắm chìm mình trong thế giới kiến tạo, mà công cụ vẽ tranh rất là đặc biệt. phải ngân bút lang hào, mà là giờ phút này, ngón tay thon dài thấm các loại màu sắc kỳ lạ, ở đầu ngón tay nhuộm vầng sắc thái chói lọi. Phác hoạ mỗi chi tiết chút xíu.
      Ngay cả là sắc lá xanh liền xanh ngắt. Cũng vẽ nửa phần thần vận ở trong hoa sen.
      Từng ly từng tý. Lập luận sắc sảo, thần vận khó cản.
      Rốt cuộc, đại công cáo thành.

      Phi Dương bên đợi nửa canh giờ, thận trọng ngồi ở trong góc đình, thấy tranh hoàn thành, vội tiến lên giúp đỡ thu thập giấy và bút mực. làm thư đồng cho công tử năm năm, hiểu được tâm tư công tử nhất, lơ đãng bên con mắt. Nhìn qua, trông hoa sen đồ rất sống động . khỏi khen: "Công tử mặc bảo là tuyệt thế chi họa, Bình Dương Vương lần trước ra ngàn lượng hoàng kim cũng có được bức, cũng chỉ có trong nhà Phượng U Trần Công Tử giữ nhiều nhất, xem ra Phượng Công Tử là còn có tiền chút."
      "Cũng phải, đó là Phượng U Trần Công Tử biết thưởng thức hơn, tiếc công ta vẽ." nghiệt mỹ nam cười nhạt. Lông mày tựa vẽ, sóng mắt kích diễm.
      " ra Phượng U Trần Công Tử này cũng biết thưởng thức. đúng là làm người ta nhìn với cặp mắt khác hẳn."
      " vốn là hiểu được rất nhiều. Tuyệt phải tục nhân, cũng chỉ là đan dược chi thần đơn giản như vậy."
      "Hắc hắc, công tử cũng phải là chỉ là đan thanh họa sĩ! Dù sao Phi Dương đối với kính chi như thần. Trừ vẽ tranh ở ngoài, còn là kỳ tài buôn bán. Cũng là nhân vật thần thoại của Thương Hội Xuất Vân Quốc.
      "Phi Dương, ngươi cảm thấy bức họa này như thế nào?" nghiệt mỹ nam này chợt nhàn nhạt hỏi .
      "Được, tốt vô cùng." Phi Dương cũng phải là nịnh hót. Cảm thấy công tử tùy tâm vẽ bất kỳ cái gì cũng rất tốt.
      "Đẹp đẹp , đáng tiếc chỉ là vật phàm tục mà thôi." mỹ nam nghiệt tiện tay giương lên, vết mực giá trị ngàn vàng này cứ theo gió bay như vậy. Quỹ tích giương ở trong gió xoáy nâng tuyệt vời. Nước gợn nhộn nhạo ánh nắng gắn vào người , phản xạ ra từng đạo mê người vầng sáng. Phi Dương khỏi trợn to hai mắt, cũng dám chuyện. Dù sao. Công tử nhà tính tình tuyệt phải loại người làm giống như có thể suy đoán .
      Khoan thai vỗ tay cái. nghiệt mỹ nam mang theo nụ cười ba quang kích diễm . Ánh mắt khẽ di chuyển :
      "Phi Dương. Gần đây trong kinh thành lại có chuyện gì mới mẻ hay đồ chơi mới lạ gì ?"
      Nghe vậy, tinh thần Phi Dương nhất thời tỉnh táo. Công tử nhà quả nhiên cảm thấy hay hứng thú đối với vụ kinh thành. Có thể thấy từ trong mấu chốt buôn bán, tự nhiên có thể vận trù duy ác, cho nên sứ mạng của cũng gánh nặng đường xa, vì vậy hớn hở : "Nếu là chuyện mới mẻ, quá nhiều, nhưng làm người ta chú ý nhất là Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán."
      nghiệt mỹ nam nâng ly trà lên, chậm rãi hỏi: "Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán thế nào?"
      Phi Dương xoay chuyển ánh mắt, cẩn thận đáp: "Nghe Quỷ Y, trong bảy đại dị nhân xuất . Hơn nữa mang theo hai đồ đệ trở lại Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán, đồ nhi trong đó chính là Vô Cực Môn Phượng U Trần.
      "Hả? Quỷ Y lại xuất ! Nghe Quỷ Y trong bảy đại dị nhân biến mất mười lăm năm rồi. Mặc dù có người hoài nghi về cõi tiên, ngờ còn có thể xuất lần nữa ở kinh thành." nghiệt mỹ nam tử nhàng dùng nắp chạm lấy trà, ưu nhã động mấy cái, hình như có chút cảm thấy hứng thú, chậm rãi ngồi dậy, tự nhủ: "Lời đồn đãi trong chốn giang hồ, Phượng U Trần chính là tiểu đồ nhi của . Nếu như là . Như vậy Phượng U Trần cũng nên trở lại kinh thành, ta nên qua gặp , rất có ý tứ, còn gì nữa ?"
      Cảm thấy thấy hứng thú. Phi Dương cảm thấy khổ cực của mình có uổng phí, mừng rỡ cười : "Đúng, đến vị Phượng U Trần Công Tử này, đích vị kỳ nhân Xuất Vân Quốc, nhưng, trọng điểm nhân vật xuất trong kinh thành lần này là sư muội của . Nghe vị sư muội này mặc dù tuổi trẻ nhưng y thuật là chân truyền của Quỷ Y. Trong vòng tháng ngắn ngủn. Cũng đặt mua Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán, đoạt lấy chỗ ngồi ở trong thương giới kinh thành."
      nghiệt mỹ nam bưng ly trà lướt qua hớp, cười : " phải là y quán nho mà thôi sao? Có thể làm ra tới cái gì. Đều hoang phế mười năm, y thuật càng ngày càng tinh, hình như cũng có người nối nghiệp."
      "Cái này ngài cũng biết thôi." Phi Dương biết mình đến trọng tâm, hếch đầu mày lên : "Sau khi người tiểu sư muội này đến, liền tiến hành cải cách dứt khoát hẳn hoi , toàn diện thay đổi nhân , hơn nữa cũng bắt đầu luyện chế đan dược. Chẩn bệnh qua cho bệnh nhân. Mỗi lần cũng phối hợp cho bọn họ các loại đan dược. Nghe hiệu quả kỳ giai. Nàng còn lấy ra hơn ngàn lượng bạc đem hậu viện y quán tu sửa phen, cũng thu mua hai nhà bên cạnh cửa hàng, hơn nữa thiết lập phòng bệnh tại hậu viện, tạm thời chia làm hai viện nam nữ. sau này vẫn còn phân chia tinh tế hơn. Cũng ra cho oai có thuật chuyên nghiệp tấn công. Kế tiếp ở bên trong còn an bài rất nhiều y tá xinh đẹp!"
      Nghe vậy, nghiệt mỹ nam nhíu mày. Có chút hiểu. tự cho là hiểu chuyện thiên hạ, thế nhưng hoàn toàn hiểu cử động của nữ nhân kia! Xem ra quả nhiên là cách hành như cách núi!
      Ách . . . Y tá là cái gì?
      Chẳng lẽ là lầu xanh? Tới nơi này ôm khách hay sao? Những thứ bệnh nhân bệnh hiểm nghèo này có thể tiêu thụ được rất tốt?
      Suy tư chốc lát. nghiệt mỹ nam còn là đè xuống tò mò trong lòng. Hỏi thẳng trọng điểm: "Đan dược của Phượng U Trần giá trị vạn kim, đan dược y quán nàng hơn được người ta như thế nào đây? Huống chi đồ đắt tiền như vậy, người bình thường sao có thể mua được đây?"
      Phi Dương biết công tử hiểu lắm. Dù sao ban đầu lúc thăm dò cũng hiểu, sau là ngại học hỏi kẻ dưới, giả bộ bệnh ở y quán, ước chừng nằm ba ngày, rốt cuộc hiểu chút. Liền hài lòng cười : " ra , là vị. Hơn nữa cùng với nàng Sư huynh cũng xung đột. Phượng U Trần có đan dược cực phẩm, vẫn chiếm thị trường cao cấp. Cho nên. Nàng tự nhiên muốn chiếm thị trường thấp cấp. Hơn nữa can thiệp chuyện xung đột của nhau. Chỉ là, nghe kiếm bạc hay là muốn người có tiền bạc, hôm nay chỉ là tích lũy chút danh tiếng thôi. Dù sao. Mục tiêu của nàng ra sao cũng quan trọng, bởi vì mọi người cần là thuốc của y quán ."
      Phi Dương tới đây. Sắc mặt ửng đỏ, ra cái cao cấp gì, thấp cấp , đều là nghe trong miệng người khác , những thứ danh từ mới này là rất quái lạ.
      nghiệt mỹ nam trầm mặc chốc lát. đôi tròng mắt đen sóng nước chẳng xao. biết suy nghĩ gì.
      hồi lâu, chậm rãi : "Chủ ý này là do nghĩ ra hay sao?"
      Phi Dương cười hắc hắc : "Dĩ nhiên, nàng còn ra được chiêu bài . Dù sao. người sáng lập Mánh khóe ở Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán vẫn còn. gì. . . . trong bảy đại dị nhân Quỷ Y xem bệnh, nhất định phải hẹn trước, đồng thời số lượng giới hạn mỗi ngày bao nhiêu người. Vì vậy. Đại gia hỏa cũng càng cảm thấy Đệ Nhất Y Quán rất tốt, tốt vô cùng. Sau khi gặp Quỷ Y, những người kia liền được chuyển đến phòng dưỡng bệnh, hưởng thụ cái gọi là đối xử đặc biệt. Người bình thường cũng hưởng thụ hơn. . . Cho nên nàng vẫn rất thông minh. "Khụ, ra cũng hưởng thụ ba ngày. vẫn rất tốt!
      Hôm nay. vô cùng thưởng thức người tiểu sư muội kia . Vóc người khuynh quốc khuynh thành, y thuật lại cao, hơn nữa rất có trí khôn. Nhưng mà cũng cho công tử nhà biết nữ nhân kia dung mạo tuyệt sắc như thế nào. Chỉ vì trong mắt công tử dù nữ nhân bế nguyệt tu hoa chim sa cá lặn thế nào, ra chuyện cũng liền như vậy.
      Dù sao. Công tử nhà cho tới bây giờ cũng trông mặt mà bắt hình dong!
      Nghe vậy. Đôi mắt đẹp của mỹ nam nghiệt chợt lóe, nhất thời sâu tối mấy phần. Nâng lên đôi môi : " mình nàng là nghĩ ra được, ừ. này quả nhiên có chút đạo lý." vốn là suy đoán ở cái nơi kia gọi là hậu viện kỳ quái. Phòng bệnh là gì? Y tá? Ở trong vòng tháng ngắn ngủn, mọi người là thế nào tiếp nhận?
      Sao nguyện ý vào ở. Dù sao ai tiếp nhận tình thế kỳ quái như thế ?
      Nghe lời của Phi Dương, trong lòng lập tức sáng tỏ.
      Dù sao. Càng có được. Càng tốt. Ý người đời đều như thế. Kể từ đó, mọi người đều hướng tới Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán, con người đúng là hướng tới danh lợi! Lúc này hoàn toàn có chút coi trọng. mỹ nam nghiệt khẽ ngồi thẳng người, lạnh nhạt : "Bọn họ ở kinh thành tự nhiên hẳn hoi như thế. Có đến hội nhà buôn ký kết thủ tục giấy tờ gì hay ?"
      "Dĩ nhiên tới. Bọn họ hiểu quy củ như vậy. Chỉ là hình như là được Thiên Cơ Các Duẫn Ngọc Công Tử giúp đỡ. Dường như lần này người giúp bọn đều rất là rất cao."
      "Duẫn Ngọc! Thần Long Cung! Thiên Cơ Các! Có ý tứ!" mỹ nam nghiệt khóe miệng tà tà nhướn lên, tà mị cười tiếng, chậm rãi thở dài : "Nữ nhân này đến tột cùng là thần thánh phương nào? có ý tứ. Phi Dương. Ngươi viết tấm thiệp, ta muốn gặp người này."
      "Ách." Phi Dương ngừng chút : "Cái đó. . . . . . ra . . . . . ."
      "Thế nào? Ấp a ấp úng?" mỹ nam nghiệt nhàn nhạt liếc cái.
      " ra , nàng bây giờ trong nhà ở công tử."
      "Ngươi nàng ở trong Thượng Quan phủ? Chuyện gì xảy ra?" mỹ nam nghiệt nhíu mày.
      "Tiểu sư muội đó, nàng chính là thê chưa cưới của Nhị thiếu gia. Là Tam Tiểu Thư thần Long Cung."
      Phi Dương ra còn muốn cái Tam Tiểu Thư này danh tiếng tốt lắm. Nhưng cùng công tử là giống nhau, tuyệt trông mặt mà bắt hình dong. Cũng tùy ý tin tưởng lời đồn đãi phía ngoài. Trải qua mấy ngày dò thăm, cảm thấy Lâm Tuyết Nhan khá vô cùng! Tuyệt phải chịu nổi như trong miệng mọi người như vậy. rất tin tưởng ánh mắt mình . Nếu , công tử cũng giữ ở bên cạnh.
      xkhang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :