1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối - Hồng Trần Huyễn[Trong Sinh, NP] (71/126c) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: Ý đồ bất chính.

      Nhớ tới Tây Môn Ngọc Nhi, tiếng thở dài của người bí đến mức thể nghe .

      Năm đó, Tây Môn Ngọc Nhi cùng Phượng U Trần là đồng môn từ sư phụ, hai người có thể xem là đôi tri kỷ, lúc đó sư phụ của họmuốn tự mình mở lễ đính hôn cho cả hai nhưngthật đáng tiếc, Phượng U Trần bị thù hận che mắt, trong lòng nào có nghĩ tới nhi nữ tình trường? Phượng U Trần luôn đối xử với TâyMôn Ngọc Nhi như muội muội, cuối cùng chỉ có thần nữ có ý, tương vương vô tâm, nhưng màkhi đó, nếu có Tây Môn Ngọc Nhi thay Phượng U Trần đỡ chiêu kiếm có lẽ Phượng U Trần còn sống đến bây giờ.

      Như vậy, sau khi Tây Môn Ngọc Nhi chết thaycho , trong lòng Phượng U Trần càng thêm hổ thẹn, vì thế thề với trời rằng trướckhi báo thù tuyệt đối cưới vợ, thậm chí đặc biệt ưu ái gia tộc Tây Môn, hàng năm đều cung cấp cho bọn họ trăm viên đan dược.

      Đáng tiếc, giai nhân qua đời mà chỉ có gia tộc Tây Môn là chiếm được lợi ích mà thôi.
      (*roseila: đây là cái thế đạo chó má gì, ng` chết rùi thoát kíp , còn dán cục nợ lên Phượng là sao, còn quỷ Phượng mà còn biết hổ thẹn =’:)

      "Mặt người biết nơi nào, hoa đào vẫn cười với gió xuân như trước, có trách chỉtrách hồng nhan từ xưa đến nay đều bạc mệnh!" Người bí thở dài .

      Năm nay gần trăm tuổi, trải qua vô sốkiếp sinh kiếp tử, sớm coi tang thương ở nhân gian, sinh ly hay tử biệt, vì thế quay đầu lại nhìn Phượng U Trần rồi dùng giọng khàn khàn để : "Đúng rồi, Phượng tiểu đồnhi, vừa rồi ta sai, con cháu của dòng dõi bộ tộc Thần Y tuy rằng còn sống sói, nhưngnhiều lắm chỉ là mượn xác hoàn hồn, cho nên mới , đó phải là sư muội của ngươi mà là sư tỷ duy nhất của ngươi!"

      Nghe vậy, con mắt của Phượng U Trần lấp lóe, mắt phượng nửa mị, nàng, phải chết vào mười năm trước rồi sao?

      Người chết cũng có thể sống lại? Thực là chuyện lừa gạt trong trời đất!

      Nhưng làm sao có thể nghi ngờ người bí trước mặt --- người á phụ dích thân truyền thụ cho thuật luyện đan, trong bảy dị nhân ở đại lục Thần Long, với thế gian -- Quỷ Y.

      Người trong thiên hạ truyền tai nhau rằng thành tiên, nhưng ai lại có thể biết được hắnđang ở trong thành thị, cũng chỉ có đệ nhất Huyền Thuật Thần Toán mới có thể tìm đượctung tích của .

      Tuy nhiên, loại năng lực mượn xác hoàn hồnnày khó có thể tưởng tượng nổi? Hắnchưa từng nghe qua chuyện này, trước giờ chỉxem nó là đoạn truyền thuyết mà thôi.

      Vì lẽ đó... có thể... chuyện này chỉ có chút hiểulầm mà thôi!

      Nghĩ tới đây, Phượng U Trần vểnh môi, nở nụ cười nhạt nhẽo, ngẩng đầu lên nhìn vầng trănglạnh lẽo nơi cuối chân trời.

      Đêm tối yên tĩnh, sương bạc sao thưa, hìnhbóng những đóa hoa mai phất phơ trong gió, ánh sáng chiếu rọi từ vầng trăn, giữa trời đất bao phủ màn sương màu bạc, ngoại trừ màu trắng ra, có bất kỳ màu sắc cùng vậtnào khác.

      Bên cạnh vách núi cao vạn trượng, gió lạnh vi vu, khi Phượng U Trần ngẩng đầu nhìn thấymột nam nữ đàng bay lượn, hai người cókhinh công tuyệt diệu, chạy vách núi cheo leo như chạy đất bằng, sợi tóc đenhuyền của nữ tử thả xuống làm che gương mặt tuyệt mỹ, dáng người mảnh mai, thướt thamà quyến rũ! Nam tử nhận lấy ánh sáng mặt trắng chiếu xuống làm trở nên yệu dị bức người, đôi môi nhạt kia ra màu nhu nhuận, giống như cười lạnh lẽo, Phượng U Trần nheo lại mắt phượng, nhìn kỹ, lập tức nhận ra đó là Lâm Tuyết Nhan và Ngân Diện Độc Ma.

      Vì sao bọn họ lại xuất ở vách núi cheo leo thế này trong đêm hôm khuya khoắc?

      Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ thấy kẻ truy đuổi còn kẻ chạy trốn.

      Rốt cuộc, nội lực của kia chốngnổi nữa, vì thế bị người đàn ông kia đuổi tới, haingười đứng tranh chấp với nhau.

      Thấy tình hình này, Phượng U Trần cười nhạt, ánh mắt của gã rơi vào người của LâmTuyết Nhan... trẻ này luôn để cảm giác được có chút gì đó quỷ dị, từ ngày đầu tiên tiếp xúc cùng nàng, cảm thấy này khác với tất cả mọi người.

      Tuy rằng bên trong thân thể của nàng có kỳ độc, thân thể bị tàn phế nửa, vốn chỉ có thể kéo dài hơi tàn, nhưng lại phóng khoáng ngôngngênh, dù là Ngũ sư đệ Duẫn Ngọc có tính cáchnhư núi băng cũng bị nàng hấp dẫn!

      Chỉ đáng tiếc, trong người mang thu nhà hận nước, bất kỳ nào cũng để vào mắt, Lâm Tuyết Nhan cũng ngoại lệ.

      Ngược lại, lại có hứng thú với thân thế củaNgân Diện Độc Ma hơn, người này chính cũng tà, đáng tiếc thân phận của ngườinày vẫn còn rất bí , ngày xưa từng nghĩ qua... Có thể lôi kéo người này hay ,sau đó dần dần nhận ra chút khác biệt, tựa hồ Ngân Diện Độc Ma rất sợ , người thông minh như , làm sao thể nghĩ ra nguyên nhân trong đó, Ngân Diện ĐộcMa kia rất có thể là người mà quen biết.

      , đến tột cùng là ai?

      Ngày hôm trước, lấy vài món đồ khác biệt từ tay Lâm Tuyết Nhan, tưởng rằng có thểtìm được mạnh mối của Ngân Diện Độc Ma... nhưng lại có kết quả!

      Số lần hai người gặp nhau rất ít, tung tích củangười kia lại quỷ dị khó tìm, nghĩ tớiLâm Tuyết Nhan chỉ mới tới hai ngày, có thểday dưa trong với Ngân Diện Độc Ma! Điều này làm cho phải nhìn nàng với cặp mắtkhác xưa! nhịn được lại phải nhìn kỹ hai người giao thủ kia, môi lộ ra nụ cười nhạt nhẽo! Nghĩ thầm, nàygặp phải phiền phức lớn!

      thấy được Ngân Diện Độc Ma ra tay tànnhẫn, Lâm Tuyết Nhan chỉ có thể chống đỡ chứkhông thể đánh trả được.

      Giờ khắc này, ngàn châm của nàng bay lượn,ánh bạc quay về, tay ngọc như gió, càng làmcho Ngân Diện Độc Ma thể dâng cao, rấttiếc nội lực của nàng đủ nên sớm haymuộn gì cũng phải thua.

      Tuy nhiên, thể rằng chiêu thứccủa nàng rất tuyệt diệu!

      Ánh mắt của Phượng U Trần lóe lên, trong đôi mắt chiếu ra hào quang sáng rọi, chẳng khácnào những viên ngọc màu xanh biếc ôn hòa, đây là lần đầu tiên trong mười năm qua sinh ra hứng thú với người con .

      "Trần nhi, ngươi cứu nàng sao?" Bỗng nhiên, Quỷ Y mở miệng .

      "Á phụ, ngài ư?" Phượng U Trần hơivuốt cằm, dáng người của như cái cây bằngngọc, đưa mắt nhìn bóng người xinh đẹp nhưng nội lực sắp chịu nổi kia, rồi ung dung thong thả mà , tuy rằng biểu của như mây gió, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút khó có thể tưởng tượng, tuy rằng Quy Y có y thuật tinh kỳ, nhưng lại hỏi đến thếsự, trừ phi là tình của bộ tộc Thần Y, hoặc làsự tình báo thù của mình, còn những việc khácthì thèm hỏi đến, mà lạnh lùng củamình là đại bộ phận kế thừ từ chính vị á phụnày, nhưng tại sao vị á phụ này lại sinh ra ýthương hại với vị tam tiểu thư của Thần Longcung này?

      "Cái gì mà chưng luộc xào nổ?" Quỷ Y trừngđôi mắt, trong lòng rất thích. tuy nhiên Phượng tiểu đồ này có phong độ rất tốt, khônghổ là nhị hoàng tử của nước Thương Lam, trong lúc vung tay nhấc chân đều có phong cách củaquý tộc, tuy rằng phong độ vô cùng nhưng đứngtrước mặt lão già này cũng làm như vậy, khiếnhắn chịu nổi!

      "Chúc mừng, ngờ á phụ cũng biết thương hương tiếc ngọc?" Mắt phượng của Phượng U Trần chợt xoay, cười nhợt nhạt .

      "Người nên thương hương tiếc ngọc chính là ngươi, hiểu ?" Quỷ y liếc xéo .

      "Đồ nhi lắm! Xin á phụ thẳng."Phượng U Trần trừng mắt nhìn vẫn chuyện với giọng ôn hòa như trước.

      "Sao lại hỏi nhiều như vậy? Ngươi hỗ trợ nữa, nếu nương kia có chuyện gì xảy ra, ta nhất định tha cho ngươi!" Quy y bịPhượng U Trần làm tức giận đến mức sắp nổitrận lôi đình.

      "Vâng, đồ nhi xin nghe lời sư phụ!" Phượng U Trần hơi khom người, cung kính , biết quỷ y là người được làm được, tuyệt đốikhông đùa, vì thế nhảy lên rồi ở trung vươn mình, bay về vách núi như mũitên!

      ----- Khốc Hàn, Băng cốc.

      Đóng băng ngàn dặm, mảnh trắng bạc.

      Đá lởm chởm trong vách núi, hàn băng kéo dài trăm trượng.

      Ánh kiếm bay lượn, mặt nạ lóng lánh, môi nam tử lộ ra nụ cười lạnh lùng, nụ cười dị, kiếm trong tay như Nghệ xạ cửu nhật*, kiểu như những con vua rồng bay lượn.

      (*Truyền thuyết Hậu Nghệ bắn rụng chín mặt trời)

      Ánh trăng lạnh lẽo cũng bị kiếm khí trầmlạnh lẽo của nam tử này khiến nó mất ánh sáng.

      Tuyết Nhan cảm giác được nam tử trước mặt làmột con ma trả thù trong bóng đêm, là nghiệt từ sâu trong bóng tối, tuy rằng người còn kịch độc nhưng ra tay hùng hổ dọa người, chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn, nàng tuyệt đối phải đối thủ của ,huống hồ, nội lực của nàng lúc này sắp khôngnổi, căn bản thể thi triển chiêu thức được.

      Nàng vừa đánh vừa đỡ, vừa than thở "Này,công tử, đêm kia bất qua là giao hợp mà thôi?Đối với người nào cũng có tổn thất, hàtất dồn ép tha đây?"

      Nam tử Ngân Diện cắn răng: "Làm sao khôngcó tổn thất?" Hai cái bảo bối tuyệt thế của bị nàng lấy mất rồi!

      Ngay khi , kiếm trong tay của biến đổi ba chiêu.

      Đồ nam nhân keo kiệt, Tuyết Nhan cẩn thậttừng li từng tí để nế tránh kiếm chiêu của , bĩu môi "Nếu là có tổn thất, chỉ là tổn thất của ngài chút nguyên dương mà thôi,đối với nam nhân mà đáng bao nhiêu, nếu là lần đầu tiên, các hạ nghĩ rằng đó là kinh nghiệm để động phòng hoa chúcsao?" Sao lời , mặt của nàng có chút ngượnglại, nếu phải bị làm cho luống cuống, bằng nàng làm sao có lá gan to đến mứccó thể ra những lời như vậy.

      Nữ nhân này làm sao có thể biết xấu hổ khi ra loại lời này chứ, còn chưa từng thấy được nữ tử vô liêm sỉ bực này, nam tử Ngân Diện khỏi phẫn nộ.

      đáng bao nhiêu, nàng coi thành cáigì?

      Ánh kiếm lóe lên, mũi kiếm xẹt qua áo củanàng, chếch lệch, thoáng chốc đãcắt ra vạt áo của nàng, làm cặp vú đầy đà như thỏ ngọc lập tức lú ra ngoài.

      (Hi Hạ: kinh ) ( Roseila: *liếc liếc* ta biếtnhà ngươi là nam, nhưng mong nhà ngươi cũngkhông nên thẳng thắng bốc lộ ra như thế chớ -_-)

      Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Tuyết Nhanthay đổi, ngay lập tức bỏ xuống áo lông cáo,đem lồng ngực che chắn lại.

      Ánh mắt của nam tử Ngân Diện hơi ngưng lại, hiểu ra sao, chẳng biêt vì sao khi hắnnhìn tới vẻ đẹp trước ngực của nàng, lại nghĩ tới lần triền miên kiều diễm ở trong động núi kia, nhất thời máu nóng sôi lên, lập tức mắng mình câu!

      Giờ khắc này, bỗng nhiên có bóng ngườimàu đên nhàng bay tới như cầu vồng, ánhsáng lạnh lóe lên, đứng trước mặt lấy ra bảokiếm sắc bén.

      Nhìn người tới, trong lòng Tuyết Nhan khỏi vui vẻ: "Nhị sư huynh!"

      Phượng U Trần che ở trước người nàng, cười nhạt: " đại nam nhân lại bắt nạt yếu đuối, ta thể nhìn tiếp rồi!"

      Ngân Diện độc ma nhíu mày lại, cáchlạnh lùng: "Tránh ra, tình này liên quan tới các hạ."

      Phượng U Trần vẫn cười như trước : "Đếncùng xảy ra chuyện gì?"

      Phát sinh chuyện gì? Phượng U Trần có thể mởmiệng hỏi nhưng lại thể trả lời được,bởi vì chuyện này có bất cứ người đànông nào có thể nhịn được, khiến còn gì làmặt mũi nữa? Nhưng đúng lúc này, Tuyết Nhan che lại trước ngực, cúi đầu khóc lớn, chỉ hưubảo ngựa* : "Nhị sư huynh, , là con ma háo sắc, có ý đồ muốn gây rối với ta."

      (*Ý bảo nghĩ việc này mà thành việc khác)

      Giờ phút này, cái vạt áo bị kiếm cắt kia trởthành bằng chứng.

      Nam tử Ngân Diện nhướng mày, thầm nghĩ nữnhân này... Quá vô sỉ rồi!


      Edit: thuyvu115257
      Beta: Roseila

      Chương 50: Cụ cố quỷ y

      Gió Bắc đánh tới, băng tuyết đầy trời.

      Ai có thể nghĩ tới tháng sáu ở Tuyết Sơn PháiTuyết bay càng kiều diễm sáng lạng như thế .

      Ngân diện nam tử cũng nghĩ tới cuộc đời này gặp được đến tháng sáu sương giá.

      Sau khi vu khống hãm hại, Tuyết Nhan nhanh núp ở sau lưng Phượng U Trần, có chút chột dạ, lòng dạ cũng có chút xấu xa!

      Chuyển con mắt liếc về hướng bên hông bị Tuyết trắng bao trùm mặt đất, gò má xinh đẹpbởi vì hao phí đại lượng nội lực mà trở nên tái nhợt, nàng mệt mỏi tột cùng, biết Phượng U Trần nếu phải xuất , mình tất nhiên là dữ nhiều lành ít! khỏi lòng có chút vẫn còn sợ hãi. Xem ra, vì đối phó với ngân diện Độc Ma, trước mắt nàng cũng chỉ có thể dựa vào Phượng U Trần rồi, cho nên. . . . . . Xin tha thứ nàng vô sỉ ! Nếu đem ngân diện nam tử hèn hạ hạ lưu, Nhân Thần Cộng Phẫn(*), sao lại có thể kích thích Phong mỗngười hùng cứu mỹ ý đây?
      (*) Nhân loại căm tức

      " như thế, các hạ nên gọi ngân diện Độc Ma, mà là phải gọi mặt dâm Sắc Ma."Nghe vậy, Phượng U Trần nhàn nhạt tự nhiên mà cười cười.

      ". . . . . ." Ngân diện nam tử lời, sóng mắt lại tựa như thấy đáy vũng đầm sâu.

      "Các hạ chẳng lẽ muốn gì?" rathì, Phượng U Trần cũng thèm để ý theolời Tuyết Nhan, chỉ muốn biết mục đích của ngân diện Độc Ma , xuất ra suy đoán thânphận của , may mà Tuyết Nhan cũng suy nghĩ của Phượng U Trần, nếu chắc chắn từ ngưng yết.

      "Ta đúng là chính là lời nào để !" Giờ phút này, con ngươi ngân diện nam tử chuyển cái, thấy Lâm Tuyết Nhan núp ở sau lưng Phượng U Trần, dường như có chút thân mật, trong lòng khỏi đối với tên nữ tử này càng thêm trơ trẽn. Chỉ là, tâm tư củahắn cho tới bây giờ cũng viết ở mặt, vẫn như cũ hơi nâng lên đôi môi, cười tủm tỉm, mặt nạ như tuyết, bóng dáng thẳng tắp,giống như thẳng cây buội sau khi trải qua Sương gió và tuyết vũ, mà tim của lẫm liệtphải giống như nước đỗ đóng băng lại cố địnhnhư lúc ban đầu , nguy hiểm mà cất dấu sát ý, nhưng là, bất luận khi nào, đều có điều khiển tự động lực cực kỳ mạnh mẽ , hiểu đượcnên làm cái gì, lại nên làm cái gì.

      Nếu Phượng U Trần xuất , như vậy nữ nhân này thanh cây dù bảo vệ.

      phải dám đối phó nàng, cũngkhông là sợ đánh lại Phượng U Trần, mà là. . . . . . Nơi đây nên ở lâu.

      Khẽ mỉm cười, đột nhiên tung người nhảytới hướng ngược lại.

      Thấy thế, thân hình Phượng U Trần nhanh hơn, đánh đòn phủ đầu.

      Cầm kiếm tung người phóng qua đỉnh đầu củahắn, xoay người lại ngăn lại trước mặt của ,thân kiếm mỏng mà sáng như tuyết chỉ vào cổhọng của , theo ánh dị tuyệt mỹtrước mặt, mỉm cười : "Khi dễ đàng hoàng, còn muốn chạy?"

      Dứt lời, Phượng U Trần kiếm như du long, đâm thẳng hướng trước mặt ngân diện Độc Ma, muốn thấy hình dáng .

      đàng hoàng? Ngân diện Độc Ma bên môicười mỉm, thân hình vội vã đổi ngược, thân pháp quỷ dị, cũng rút kiếm ra , song kiếm giao chiến, ánh lạnh bốn phía.

      Giờ phút này, trong lòng Tuyết Nhan dần dầnthoải mái ít, thầm nghĩ trì hoãn lâu nhưvậy, cũng là nên lúc rời , nghĩ ngợi bước kếtiếp nàng nên nơi nào đây?

      Vô Cực Môn thể trở về, Thần Long cung cũng có thể trở về, xem ra chỉ có trở lạikinh thành, tìm kiếm cố nhân đệ nhất thiên hạ y quán thôi !

      Ngẫm đến đây, con mắt Tuyết Nhan đen nhưđêm, liếc mắt, khẽ hất cằm lên.

      Nhìn trước mắt Đao Quang Kiếm Ảnh, kiếmquang chói mắt, mở trừng hai mắt, chợt phát từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên có hai mỹ nam tử bởi vì nàng mà đao kiếm tương hướng, mà hai người nam tử cũng cũng khôngthương mộ nàng, chẳng lẽ Ô Long sao?Trong lòng Tuyết nhan khỏi tự giễu cười cười, thản nhiên tới trước khối núi đá trơn nhẵn , chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt tự nhiên xem xét hai đại mỹ nam tuyệt đại phongthái cùng võ công tuyệt thế, ra là ngồi yênxem hổ đấu cảm giác cũng rất tốt!

      Nhưng thấy kiếm quang sèn soẹt như tuyết, đanvào chiếu rọi.

      Hai người trái với rút kiếm, lạnh lẽo nghiêmnghị, áo vù vù, bồng bềnh muốn giơ, tự nhiên linh động.

      Kiếm quang dày đặc, giống như mưa to, hàn mang trung bay múa, tựa như tia chóp sáng ngời, đau nhói mắt người, bên tai truyền đến thanh Lãnh Binh Khí giao tiếp,lạnh lẽo mà thấu triệt, ánh trăng bao phủ haingười, gò má điêu khắc của Phượng U Trần nửasáng nửa tối, áo phần phật ( chỗ này hơi chémtí, cho nó có độ hùng hậu), kiếm thế liên miên,từng chiêu từng thức, người gây , bản lĩnh lạitrông rất đẹp mắt.

      ra tay mãnh liệt, thử thăm dò võ công của đối phương.

      Ngân diện nam tử nhưng thủy chung cất dấuchiêu thức, cũng muốn cùng Phượng U Trần ở chỗ này dây dưa.

      Nam tử am hiểu sâu suy nghĩ trong nội tâm Phượng U Trần, cùng so chiêu tuyệt sẽkhông lộ ra nửa phần sơ hở, nếu nhất định bị nhìn thấu thân phận của mình.

      Nhưng lại có thể ngoan ngoãn mà vàokhuôn khổ? Suy nghĩ điểm này, khóe miệng lại treo lên nụ cười quỷ dị, đột nhiên từ trong bóngkiếm rút lui ra khỏi, tay áo nâng lên, hơi lay động, mười mấy ám tiễn bay ra.

      Cũng có đánh Phượng U Trần, mà là đánh về phía Lâm Tuyết Nhan.

      Người này ra tay quá đột ngột, ám tiễn quá nhiều quá nhanh, tâm thần Tuyết Nhan buông lỏng, căn bản cách nào tránh ra,trong lúc nhất thời chưa tỉnh hồn lại, trái timnghiêm nghị, xem ra, người khác đánh nhau lúckhông có thể vây xem, ít lời vẫn là rấtcó đạo lý!

      Phượng U Trần nheo lại con ngươi, thoáng chốc nhớ tới lời dặn dò của quỷ y, lập tức bỏ rơi Kiếm Kích rơi xuống tất cả ám tiễn.

      Cùng lúc đó, ngân diện Độc Ma cũng nhân cơ hội nhảy đến ba trượng ở ngoài, khinh công của tuyệt cao, thế gian rất khó có thể đủ ngườiđuổi kịp , dĩ nhiên. . . . . . ngoại trừ LâmTuyết Nhan.

      Nhìn cùng nhau vừa rơi xuống, dần dần từ từ mất hẳn ở trong bóng đêm, Phượng U Trần đưa mắt nhìn bóng lưng của , bên môi mím lại đường cong y hệt lưỡi trăng.

      Lại để cho lần nữa cho chạy trốn!

      Trở tay xoay tròn, kiếm quang lóe lên, màu bạcnhuyễn kiếm quấn ở bên hông Phượng U Trần,thoáng chốc biến thành đồ trang sức đai lưng tinh mỹ , Tuyết Nhan liếc nhìn nam tử bêncạnh, ngờ kiếm của hẳn là đồ trangsức quấn ở bên hông, khỏi thầm chậc lưỡi hít hà, khó trách nàng chưa bao giờ phát qua mang theo binh khí, ra là như vậy.

      Chợt, cách đó xa truyền đến thanhkhàn khàn mà già nua: "Tiểu Tuyết Đoàn, ngươi có bị thương chớ?"

      Nghe vậy, Tuyết Nhan hơi ngẩn ra, Tiểu TuyếtĐoàn? Đây là nhủ danh kiếp trước của nàng, nàng hẳn có nghe lầm cái gì chứ? Tùy theo kinh ngạc nhìn lại, thấy người ngườithần bí áo choàng màu đen bay bồng đứng ở trước mắt, nàng khỏi nheo lại con mắt, tỉ mỉ quan sát , cho đến đối phương ngẩng đầu lên, từ áo choàng bên trong lộ ra gương mặt tang thương khô héo.

      Tuyết Nhan cơ hồ ngây người, cảm thấy thể tin.

      Vốn tưởng rằng người quá cố , thế nhưng sống sờ sờ xuất tại trước mặt nàng.

      Mặc dù gương mặt này biến hóa rất lớn, già rất nhiều, thậm chí thần thái cũng cùng ngàytrước khác nhau rất lớn, nhưng nàng vẫn có thểphân biệt được, gương mặt này phải . . . . . Năm đó thủ lĩnh nhất tộc thần y! Cũng là ông cố nàng từng mất tích lâu .

      Tuyết Nhan khỏi hít hơi khí lạnh,hai mắt trợn tròn, kêu lên tiếng: "Lão Quái Vật, ngươi còn sống?"

      Vẻ mặt Phượng U Trần vốn là nhu hòa tán đạm,nghe lời ấy, khó có thể tin Lâm Tuyết Nhan lại dám kêu sư phụ của như thế, trong lòngkhông khỏi ngớ ngẩn, ngờ bọn họ lại làbiết? Hơn nữa cái danh hiệu "Lão Quái Vật"này, trừ bên ngoài người sư tỷ kia, vẫn chưa có người nào dám gọi như vậy! Dĩ nhiên, chần chờ nhưng mà cũng chỉ là cái nháymắt trong nháy mắt, liền nhanh chóng khôi phục lại trong sáng như mặt nước phẳnglặng tỉnh táo, nâng lên đôi môi, có nhiều hứngthú xem xét vẻ mặt hai người trước mắt , tròng mắt đen sâu lường được.

      Nhưng thấy Tuyết Nhan kích động cực kỳ, nhào vào người quỷ y, chặt ôm lấy .

      Mười năm thoáng qua rồi biến mất, ngờtrừ Mộ Dung Thanh Li ở ngoài, nàng rốt cuộc thấy được người thứ hai quen biết, hơn nữa còn là người thân cùng với nàng chặt chẽ rời !

      Quỷ y vỗ vỗ gò má trước mặt Tuyết Nhan, trênmặt lộ ra khó được nụ cười từ ái, "Lão Quái Vậtnhư thế nào dễ dàng chết như vậy đây? Chỉ là, cũng chỉ có ngươi gọi ta Lão Quái Vật, ha ha, ta cháu cố quả nhiên còn sống! Ông trời quảnhiên có mắt!"

      Hai người ôm nhau hồi lâu, giờ khắc này thời gian giống như dừng lại, lại làm như là ở trong mộng.
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Thủy
      Beta: Roseila
      Chương 51 : Sư tỷ sư đệ tuyết diều băng thiên(*), rét lạnh đến thấu xương.
      (*) Ý chỉ khắp nơi chỉ có băng và tuyết, hình dung thờ tiết rét lạnh, cũng chỉ khu giá lạnh.

      Ba bóng dáng thẳng tắp đứng ở trong tuyết bay đầy trời ,băng tuyết cuối cùng cách nàoche dấu được thân tình mang theo ấm áp .

      Thời gian đợi ai, hơn mười năm gặp lại, tổ tôn hai người bất tri bất giác chuyện hơnnửa canh giờ, Quỷ Y lôi kéo thiếu nữ trước mắt,vỗ tay của nàng, tinh tế nhìn nàng, nghiêmtúc quan sát nàng, chợt phát giác có cái gìkhông đúng, cúi đầu rồi lại nhìn lên, phát hiệnváy của Tuyết Nhan bị kiếm cắt rách, lập tứcnổi giận, chỉ trích : "Này! Đều là tiểu tử ngu ngốc ngươi hại, mới vừa rồi ta kêu ngươi cứungười nhanh lên chút, cứu người nhanh lên chút, ngươi nhất định mè nheo. . . . . . Nhìn sơ qua áo Tiểu Tuyết cũng bị rách, nếu là bị người ta thọc kiếm, tiểu tử ngươi bồithường nổi sao?"

      Giờ phút này, vẻ mặt Quỷ Y hết sức tức giận nhìn chằm chằm Phượng U Trần.

      Vậy mà, Phượng U Trần nhìn vào ánh mắt củahắn, phong cách thoát tục như tiên giáng trần, xuất trần loại dịu dàng mỹ ngọc chói mắt, con ngươi giống như loại ánh trăng trong suốt, giận vui, sóng nước chẳng xao, khóe môi chứa đựng nụ cười thủy chung thảnnhiên.

      Thông minh như , bây giờ thể nào khôngnhìn thấu thân phận Lâm Tuyết Nhan?

      Cũng chú ý quan hệ Phượng U Trần cùngQuỷ Y, Tuyết Nhan đắm chìm trong hạnh phúc,cúi đầu nhìn qua phần váy áo bị kiếm làm rách,lúc trước tuy nàng khéo che đậy, cảnh xuân cũng chợt tiết lộ, lại rách nát có chút khó coi, liền khẽ mỉm cười: " sao, trở về sửalại chút là tốt rồi."

      Lần này, nàng vội vàng ra cửa, cũng có mang theo áo ngoài.

      Quỷ Y nghe lời này vào trong tai cũng rất làvui.

      Hậu nhân của quả nhiên là cần cù tiết kiệm, uổng phí từng dạy bọn họ "Nếmtrải trong khổ đau, mới là người bề " , Quỷ Y hài lòng gật đầu cái, cháu cố này có thể tiết kiệm nhiều so với Phượng U Trần hỗn tiểu tử!

      Ban đầu nếu phải thấy Phượng U Trần ythuật tinh, thể truyền thụthuật luyện đan của , nào biết tiểu tử nàynhư sư tử mãnh liệt ra sổ lồng, lại đem nửatiền tài Xuất Vân Quốc cũng thu vào trong túi, mánh khoé tàn nhẫn, thậm chí sử dụng nặngđan y ( cũng ko piết nó chỉ í gì nhưng có thể hiểu đơn giãn là đan y nặng ) vào bên trong Vân Quốc, thực lực ngông ngớt của mộtThiên Hạ Đệ Nhất Y Quán cũng theo kịp , rồi sau đó xây đan trạch Tấc Đất TấcVàng, tên phá của làm cho ngườikinh hãi.

      may là là đồ đệ của mình, may là những thứ Kim Ngân kia là chính bản thân kiếm được, nếu . . . . . . muốn chưởng đánh chết !

      Quỷ Y nghiêm mặt, nghĩ nghĩ lại chợt quay đầu lại nhìn chằm chằm Phượng U Trần :"Đúng rồi, Trần tiểu đồ nhi, còn mau tới ra mắt sư tỷ của ngươi."

      Gộp lên áo lông màu đen, Phượng U Trần mỉmcười nhìn qua trước mắt, khẽ nghiêngngười, ánh mắt đen nhánh như mực, sâu khôngthấy đáy, giọng : "Phượng U Trần gặpqua Nhan sư tỷ."

      "Cái gì?" Nghe vậy, Tuyết Nhan ngưng mắtnhìn Quỷ Y, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

      "Tiểu Tuyết Đoàn, ngươi quên Tiểu Trần nhi mười lăm năm trước sao?" Quỷ Y nhịn được bật cười.

      "Ngươi . . . . . . chính là Tiểu Trần?"Tuyết Nhan mắt khỏi trừng lớn conngươi.

      " sai, chính là ." Quỷ Y cười .

      hồi sững sờ, Tuyết Nhan từ từ phục hồi lạitinh thần, nàng mới chỉ suy đoán ra Phượng U Trần cùng Quỷ Y là người quen, tuyệt đốikhông ngờ rằng. . . . . . Phượng U Trần lại chính là thiếu niên cao ngạo bị thương mười lăm năm trước.

      Thời gian như mũi tên, nàng mơ hồ nhớ nàng mười bốn tuổi Quỷ Y du lịch từ nướcThương Lam trở lại, mang theo người thiếu niên, lúc ấy thiếu niên máu me khắp người, hôn mê bất tỉnh, vết thương là kinh khủng, lúc đó nàng giúp đỡ ông cố chăm sóc thương thế của , thay nấu canh bó thuốc, tắm rửathay quần áo, nào biết qua ba tháng thiếu niênkia nửa câu cũng , ánh mắt lạnh lẽo, giống như chứng bệnh tự kỉ ( ra từ háncủa nó là tự bế, nhưng tra từ “bế” thuần việt nó nghĩa là nhắm, khép, ngậm, đóng, theo cách nghĩ của rose tức là sống theo kiểu khép kín,.. nên đành suy ra đó chứng bệnh tự kỉ) , cho đến sau khi thương thế thiếu niên chuyển biến tốt, bị Quỷ Y mang .

      Từ đó về sau, Quỷ Y cùng thiếu niên kia làm như biến mất khỏi thế gian, cũng còn có bất cứ tin tức gì.

      Chỉ là, ngờ. . . . . . Đời người sẽkhông gặp lại nữa à?

      Càng nghĩ tới mười lăm năm sau, thiếuniên kia trở nên cười ôn nhu như ngọc, tâm cơ sâu kín.

      Tuyết Nhan khẽ mỉm cười, ngạc nhiên cũng chỉchợt lóe rồi biến mất, khôi phục lại rất nhanhtâm vốn chỉ như nước.

      Hôm nay nàng phải Lâm Tuyết NhanThần Long Cung, mà là quán chủ Thiên Hạ ĐệNhất Y Quán, nam tử trước mắt cũng làPhượng U Trần con của Đông Quận Vương, Vô Cực Môn Nhị Sư Huynh, mà là Tiểu Trần nhiSư đệ của nàng, suy nghĩ chút số mạng đúng là trêu người!

      Nghĩ đến đây, Tuyết Nhan tới trước mặtPhượng U Trần, chắp tay sau lưng, vòngquanh vòng, phong tình vạn chủngcười : "Nhi Sư đệ Tiểu Trần, ngươi mạnhkhỏe a!"

      Nghe xưng hô "Tiểu Trần nhi", vẻ mặt PhượngU Trần thay đổi, khóe môi nụ cười baohàm tất cả dịu dàng thế gian.

      " ngờ, Tiểu Trần Nhi thay đổi là lớn !"

      Giờ phút này, Tuyết Nhan Ngọc chỉ khẽ vuốt ve cằm dưới, ghé mắt nhìn , kể từ khi biết được Phượng U Trần chính là nối khố Tiểu Trần nămđó, ánh mắt khỏi chuyển động người của , xem xét kỹ lưỡng, rất khó đem mỹ nam tử tác phong nhanh nhẹn trước mắt cùng thiếu niên độc vết thương chằng chịtngày xưa ở chỗ.

      "Sợ rằng Sư tỷ thay đổi lớn hơn !" PhượngU Trần cũng nhàn nhạt trả lời.

      nhìn lên thiếu nữ tuyệt mỹ trước mắt, nhớ lại ban đầu Quỷ Y dẫn tới Xuất Vân Quốc cũng chỉ có mười hai tuổi, đối vớivị Nhan sư tỷ này ấn tượng khá sâu, nàng mặcdù phải tuyệt sắc phong hoa ,đại gia khuêtú, nhưng lại rực rở muôn phần, đối với hắnchăm sóc có gia, ngờ hai người gặp lại lần nữa, quen biết nhau, hiểu nhau, nàng hẳn là mượn xác hoàn hồn, tất cả đều người và vậtkhông còn.

      Nhưng thấy mặt như ngọc, nhuận như Oánhthạch, ý vị như nước, vẻ mặt cao nhã khiến cho chung quanh Tuyết trắng theo kịp, tư tháituyệt đẹp như nước chảy mây trôi, có thể so vớituyệt thế hoàn mỹ Hoà Thị Bích, chỉ là trongcon ngươi hàm hữu tầng mây nhàn nhạt, khiến người nhìn thấu định ý.

      "Cái đó. . . . . . Tiểu Trần ." Tuyết Nhan chợt tiến tới trước mặt , cười nhạt: "Lão Quái Vật nhìn trúng người, chưa bao giờ giấu giếmngười mình, ngươi có phải cũng như thế hay đây?"

      "Dĩ nhiên." ánh mắt Phượng U Trần chuyểnmột cái, thanh thanh nhã mát lạnh.

      " biết ta có tính là người 1 nhà ?"Tuyết Nhan ngẩng đầu lên, ánh mắt thân thiết nhìn .

      "Sư tỷ đương nhiên là người 1 nhà." Phượng U Trần giống như lúc mới gặp nhau, hơi nhếch lênkhóe môi.

      "Như vậy. . . . . . Ta nghe là ngươi đồng tính, đến cùng là đúng hay đây?" Tuyết Nhan tim phổi thử hỏi thăm dò.

      " phải." Phượng U Trần từ từ.dịu dàng trảlời.

      Chợt, Tuyết Nhan cười lên ha hả, vỗ bả vai Phượng U Trần : "Trước đó vài ngày ta thậtcho là ngươi đồng tính, ngươi nhìn ta cái, ta đều cảm thấy là lạ !"

      Nghe vậy, Phượng U Trần mím môi cười tiếng, nửa con ngươi khép xuống, ánh sáng tuyệt mỹ lóng lánh trong mắt phượng Liễm Diễm, mặt nhìn ra vui giận, ngờ Tuyết Nhan lần đầu tiên phát hiệnnụ cười Phượng U Trần mê người, ban đầu vì để cho hài lòng, nàng còn thườngthường"Đùa giỡn" ấy.

      Hết lần này đến lần khác, Quỷ Y đối với tư tháiPhượng U Trần nhanh nhẹn như tiên nhìnkhông vừa mắt, giọng vui : "Trầntiểu đồ nhi, đây chính là thái độ ngươi đối với sư tỷ sao?"

      Tuyết Nhan nhịn được cười lên tiếng, Lão Quái Vật tật xấu lại tái phát!

      Lão Quái Vật thường ngày thấy quennhất là tác phong Quý tộc, mà Phượng U Trần cố tình làm ra cao quý làm người ta khôngchuyển tầm mắt.

      Quỷ Y liền chỉ trích Phượng U Trần tiếp: "Tiểutử thúi, ban đầu là người nào cực nhọc ngàyđêm hầu hạ ngươi suốt ba tháng? Lúcngươi hôn mê, là ai chăm sóc vết thương cho ngươi, ngày ngày đổi thuốc? Sư tỷ của ngươi ngại để ý chuyện nam nữ, danh dự suýt nữa bị tổn thương, cái người tiểu tử thúi này lại vụng về trước mặt sư tỷ như vậy!"

      ngờ Quỷ Y vạch trần ra chuyện năm đó,Tuyết Nhan vội vàng khiến cho im.

      Người nơi này phong kiến vô cùng rồi, PhượngU Trần lúc ấy còn trẻ, nàng cũng là người quanniệm đại, vì vậy, dọ chút nào hiềmnghi tẩy rửa vết thương cho , chăm sóc tấtcả mọi nơi cơ thể chu toàn rất cẩn thận, có qua loa cho xong, nhìn khắpngười đều là vết thương, biết từngchịu phạt hình khốc gì, mơ hồ có chút đau lòng,nghĩ đến những thứ này, Tuyết Nhan đối với Phượng U Trần tiêu tán mấy phần ý lạnh và đề phòng mấy ngày nay.

      "Á phụ rất đúng." Phượng U Trần nghe lời này, mặt mũi cũng lúng túng, nụ cười nhạt nhòa .

      "Trong phòng ta có rượu ngon trăm năm, nếunhư để cho phòng bếp chuẩn bị chút rượuvà thức ăn, ta chiêu đãi á phụ và sư tỷ,cho các ngươi đón tiếp tẩy trần."

      "Tiểu tử thúi, mướn đầu bếp làm chi? Nhan Nhi làm thức ăn tuyệt nhất đấy." Trong mắt Quỷ Y cách làm của Phượng U Trần chính là xa xỉ,lãng phí, **, rất là nhìn vừa mắt.

      "Vậy liền phiền toái sư tỷ." Phượng U Trần ngoái đầu nhìn lại, sóng mắt Liễm Diễm.

      Quỷ Y hừ trong mũi, mặc dù là á phụ của Phượng U Trần, theo lý mà bối phận Phượng U Trần so với Tuyết Nhan còn phải cao hơn rất nhiều, chính là cố tình ưa cái cử chỉ cao quý ưu nhã kia, còn có nụ cười giả dối cạnh môi , vẫn là Tiểu Tuyết Đoàn cực kỳ chân , cực kỳ đáng , vì vậyhắn theo như ra bài thông thường, vô luận như thế nào cũng muốn cho TiểuTuyết thành Sư Tỷ của Phượng U Trần.


      Edit: Thủy
      Beta: Roseila
      Chương 52: lạnh lùng rền vang bôi thuốc xoabóp .

      Đêm lạnh hàn băng.

      Hoa tuyết Tuyết Sơn bay bay theo gió.

      Tuyết Nhan sau khi gặp lại Lão Quái Vật , mừng rỡ khó có thể nên lời, đương nhiên là muốn làm bàn thức ăn ngon tới để an ủilão nhân gia tịch mịch bấy lâu nay.

      đường , Tuyết Nhan vừa vừa cười vàkéo cánh tay Quỷ Y, giống như trở lại mười lămnăm trước. Phượng U Trần từ từ ở sau lưng hai người, quần áo màu trắng tung bay theo gió, mắt phượng khẽ híp, môi hơi nhếch lên, tròngmắt u ảm vẻ mặt bình thản.

      Khi ba người trở lại hậu viện Phái Tuyết Sơn,tình hình bên trong viện khỏi khiến cả ba sững sờ ngây ngô.

      Mặc dù trong lòng nàng biết xảy ra chuyện gì, nhưng biểu của huynh muội TâyMôn vẫn còn quá ngoài dự liệu! Tây Môn Nhã lăn lộn trong viện khóc đến chết đisống lại, trong tay cầm thước lụa trắng, baphen mấy bận treo ở cây, ý đồ tìm cái chết, Tây Môn Dương ra lệnh mười thị vệ ngăn lại, kết quả là nhóm người lôi lôi kéo kéo, thậtlà rất náo nhiệt.

      Thấy thế, trong lòng Tuyết Nhan khỏi từtừ thở dài, nữ nhân này là e ai biết, có người hiểu a!
      rất ngu xuẩn! Vô cùng ngu xuẩn!
      Sau khi tự giày vò nửa ngày trời, Tây Môn Nhã có chút uể oải, nhìn qua bên, chợt thấyđám người Lâm Tuyết Nhan đứng ở ngoài cửa, nhất thời, đôi tròng mắt đen giống như hỏa diễm thiêu đốt hướng tới Tuyết Nhan , ánh mắthết sức u ác độc.

      Kể từ sau kiện nữ nhân trần truồng ở đan trạch, nàng biết lần này nhất định là Lâm TuyếtNhan giở trò quỷ, nữ nhân kia thế nhưng lại thi triển tà thuật gì đó, nàng vốn định giữ để đêmđến động phòng hoa chúc, hiến tặng choPhượng U Trần, ngờ. . . . . . ngờ. . . . . . Nàng hận thể lăng trì nữ nhân kia, đúng, nàng nhất định phải làm cho Lâm Tuyết Nhan muốn sống được, muốn chết xong.

      Muốn nàng Tây Môn Nhã thân phận cao quý, ở trong Cực Môn dưới, ngay cả loạithiên kim quý tộc cũng phải xem sắc mặt củanàng làm việc.

      Muốn họ sống sống, muốn họ chết chết.

      có bất kỳ ai dám phản kháng , huống chi chính là Lâm Tuyết Nhan.

      Người thừa kế Thần Long Cung tương lai thế nào? Lâm Tuyết Nhan chết vừa tốt như ý Duẫn Lâm, nhất định Duễn Lâm đối vớimình cảm ơn vô tận đấy!

      Chỉ là, nữ nhân Gia Tộc Tây Môn hiểu nhất được làm sao lại ngụy trang trước mặt nam nhân như vậy, đồng thời diệt trừ những kẻ địch chướng mắt kia , tuyệt thể làm cho namnhân nhìn thấy bộ mặt tàn nhẫn của mình.

      Xưa nay, nàng ở trước mặt Phượng U Trần thủychung cũng ngụy trang ra bộ dáng dịu dàng,Phượng U Trần hình như chưa bao giờ đối vớinàng chán nản, nam nhân cuối cùng là đánh lại nữ nhân dịu dàng, vì vậy, Tây Môn Nhã "Tim gan run sợ" hướng Phượng U Trần chạy tới trước mặt, nước mắt đầy mặt, hoa lê như mưa, buồn bã : "Nhị Sư Huynh, huynh phải làm chủ cho muội, tiện nhân Lâm TuyếtNhan này. . . . . . Tiện nhân này, đối với muộilàm chuyện tình thiên lý bất dung, huynh tuyệt thể bỏ qua cho nàng ta !"
      Giờ phút này, ngược lại lời của nàng kiêng dè, đem chuyện xấu giữa huynh muội tiếtlộ nửa câu.

      Phượng U Trần những năm gần đây đối với GiaTộc Tây Môn cực kỳ lo lắng, nàng tin tưởng Nhị Sư Huynh chắc chắn nhất định mặckệ nàng.

      Huống chi, tỷ tỷ của nàng Tây Môn Ngọc Nhi từng là hôn thê của Nhị Sư Huynh, cũng là sư muội của Nhị Sư Huynh, hai người đều là đệ tửcủa Quỷ Y, Phượng U Trần lo lắng Tây Môn Gia Tộc cũng là ý của Quỷ Y, nàng cũng biết Phượng U Trần tuyệt đối nghe lời Quỷ Y, gìnghe nấy.

      Nào biết, mặt Phượng U Trần chút thayđổi, mắt cũng nháy, mắt hạ xuống, bộ áo lông cáo màu đen phủ xuống vai, trường bào màu trắng thẳng tắp rủ xuống đếntrên đất, giống như tầng mây trời chợtphiêu tới trước mắt, có loại thanh nhã xa xa, yên tĩnh, đường cong đôi môi hoàn mỹ nânglên , lạnh nhạt : "Cút ngay."

      Nghe vậy, Tây Môn Nhã ngớ ngẩn: "Huynh cái gì?"

      Phượng U Trần bên môi treo nụ cười như có như , con ngươi đen nhánh nhàn nhạt ngưng mắt nhìn nàng: "Người có thể lăn."

      "Đợi chút. . . . . . Nhị Sư Huynh,huynh để chomuội ? Huynh phải là vẫn luôn giúp đỡGia Tộc Tây Môn chúng ta sao?" Tây Môn Nhã giả bộ nữa, ánh mắt toát ra vẻ thể tin.

      "Ngươi vượt qua!" Phượng U Trần giọng bình tĩnh, ánh mắt Liễm Diễm.
      "Vượt qua cái gì, bởi vì nữ tiện nhân đó sao?"Tây Môn Nhã luôn cảm thấy Lâm Tuyết Nhan và Phượng U Trần quan hệ tầm thường,cực kỳ tức giận.

      "Ngươi nên hiểu lúc nào nên có chừng có mực."Ánh mắt Phượng U Trần lóe loé , giọng điệu vẫn như gió nước chảy.

      "Có chừng có mực? Muội có sai chỗ nào hả ?"

      Tây Môn Nhã tâm vừa giận vừa hờn, ngàytrước Phượng U Trần mặc dù đối với nàng lạnh nhạt lạnh nhạt, nhưng cũng có đối nàngsắc bén thế này, nàng cắn răng, lộ ra nguyênhình : "Lâm Tuyết Nhan chẳng lẽ phảilà nữ tiện nhân sao? Người nào biết Cung Chủ Thần Long Cung tương lai có thể ba phu tứthị, trai lơ 3000, ai cũng có thể làm chồng! Đúng rồi, nhất định là nữ tiện nhân, Lâm Tuyết Nhan nữ tiện nhân dùng tà thuật khống chếhuynh, nếu Nhị Sư Huynh thay nàng ta chuyện, nếu ấy làm, muội hômnay. . . . . . thể cho nàng ta ngủ cùng huynh."

      "Câm miệng!" Quỷ Y cả giận nhịn được.

      Tây Môn Nhã nâng lên con ngươi, biếtsống chết : "Cái lão già này là ai ? Nơi nàyđã đến phiên lên tiếng chưa?"

      Lời còn chưa dứt, trong tay Quỷ Y lóe lên ánh bạc, thân thể Tây Môn Nhã trong chốc lát bị nội lực búng ra xa ngoài ba trượng, nằm mặt đất như con chó chết bình thường .

      Giãy giụa đứng dậy, sắc mặt Tây Môn Nhã càng ngày càng khó coi, ngón tay khỏi run rẩy, lão già đáng chết kia lại dám đánh nàng, nàng lớn như vậy, phụ thân của nàng còn chưa động tới nàng đầu ngón tay, những tên hỗn đãn này lại dám khi dể nàng, nàng nhất định đembọn họ chỉnh từng người , để cho bọn họbiết đại tiểu thư Tây Môn gia lợi hại, giờ phút này, Tây Môn nhã hoàn toàn để ý Phượng U Trần ở trước mặt, cắn răng nghiến lợinói: " Các ngươi này. . . . . . Đem y phục nữnhân kia lột hết ra, tùy ý các ngươi dày vò nàng."
      Bọn thị vệ sau khi nghe được lời củaTâyMôn Nhã, ngớ ngẩn, mặc dù mỹ nhân kia tuyệtđại phong hoa, nhưng có Tây MônDương ra lệnh, bọn họ cũng dám tùy ý động thủ a!

      " nghe sao? Đại tiểu thư ra lệnh chính là ta ra lệnh! Nữ nhân kia ta thưởng cho các ngươi!" Tây Môn Dương giờ phút này nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Nhan, hận thể ăntươi nàng.

      Nếu Đại Thiếu Gia cũng như vậy, bọn họ còn có gì cố kỵ đây? Vì vậy, mười tên thị vệ võ công tinh xảo bỉ ổi lộ hết vẻ mặt, cũngkhông để ý thiếu nữ kia ở bên cạnh hai nam tử,như lang như hổ đánh về phía trước mặt thiếunữ tuyệt mỹ .

      Mặt mũi Tuyết Nhan sắc bén, thầm khá lắm Tây Môn Dương liêm sĩ, cho là nàng là cái gì? Lại dám tùy ý làm chủ, thấy hai huynh muội còn chưa được dạy dỗ đủ, có lẽ mình có phầnchút lòng dạ đàn bà rồi.

      Ngón tay giật giật, thoáng chốc, trăm viên ngânchâm ở cổ tay nàng lay động, vận sức chờ phátđộng.

      Chợt, hắc quang chợt lóe, ngay sau đó bên trong viện xảy ra màn thảm cảnh nỡnhìn.

      "Phù phù" .

      người thị vệ cánh tay bị bẻ gảy bay ra ngoài, ngã vào ao băng.

      "Phù phù", "Phù phù" .
      Hai thị vệ cùng bị bay ra ngoài, đập bể băng vàtượng đá hoa sen trong ao, nội thương sâu nặng!

      Ngay sau đó, hơn mười người thị vệ vừa tới cũng rơi vào ao băng, văng lên đầy hồ băng hoa, trông rất đẹp mắt. . . . . . Cho đến cuối cùngTây Môn Dương ngang ngược cànrỡ cũng bị ném vào trong nước đá, chung quanh rốt cuộc yên tĩnh lại, dĩ nhiên, Phái Tuyết Sơn tuyệt có Ôn Tuyền phục vụ các đạigia này, lọt vào ao băng, thân chịu trọng thương, gặp phải nước đá, rất là **.

      Sau khi thi triển bản lĩnh, Quỷ Y vỗ vỗ chỉ bụi bậm, vẻ mặt tỉnh bơ, giống như mới vừa đánh ngã mười nam nhân cũng phải .

      Thấy Quỷ Y đem võ công siêu quần ra đưa thịvệ vào trong ao băng, Tuyết Nhan hơi mỉm cười : "Lão Quái Vật, bản lĩnh so với mười lăm năm trước, có chút thụt lui."

      Quỷ Y tự giễu: "Dù sao cũng già rồi đúng ?"

      ngờ tất cả thị vệ cao thủ cũng bị người áo đen thần bí kia thu thập, Tây Môn Nhãkhông khỏi ngồi thẳng lên, hoảng sợ :"Ngươi. . . . . . Ngươi là ai?"

      Quỷ Y nghe vậy, lạnh nhạt : "Ta ai cũng , khéo chính là á phụ của Phượng U Trần."

      Nghe vậy, Tây Môn Nhã trợn to hai mắt thể tin, sao nàng biết á phụ Phượng U Trần là người ra sao. trong Thần Long bảyđại dị nhân đại lục: Quỷ Y, cũng là phụ mẫu tái sanh của Phượng U Trần, phúc Gia Tộc Tây Môn, ngờ. . . . . . Nàng. . . . . .Thế nhưng lại ở chỗ này gặp phải người này, mà cư nhiên mình năng lỗ mãng, chống đối lãonhân gia ông ta!
      là quá ngu dốt rồi !

      Nghĩ tới đây, cả người Tây Môn Nhã khôngkhỏi run lẩy bẩy.

      Quỷ Y nhìn nàng, tiếp: "Lâm Tuyết Nhan hôm nay là đồ nhi của ta, được tộc Quỷ Y che chở, thế mà ngươi dám can đảm tổn thương nàng, ta nghĩ Gia Tộc Tây Môn khôngcần ta che chở rồi ! Trở về cho Tộc trưởngTây Môn, về sau đan dược hàng năm, PhượngU Trần thay cho nữa! Ngươi biếtkhông?"

      thanh của giận mà uy, núpnhàn nhạt sát ý, Tây Môn Nhã làm sao còn dám chuyện, gật đầu như bằm tỏi.

      Lần này nguy rồi, Thần Bảo Hộ Gia Tộc Tây Môn bị nàng đắc tội, sau khi trở về, Tộc trưởngGia Tộc Tây Môn tuyệt đối dễ dàng tha mình, vạn nhất đem nàng lưu đày tới chỗ rấtxa. . . . . . Cuộc đời của nàng chẳng phải là tất cả đều phá hủy? Nàng nên làm cái gì? Nên làmcái gì bây giờ?

      Lần đầu tiên trong đời, Tây Môn Nhã cảm thấy hối hận.

      Tuyết Nhan lạnh lùng nhìn nàng, nữ nhân nàytrước nay quá ngông cuồng! Cũng rất ngu xuẩn, lúc nàng ngang ngược càn rỡ , chưa từng baogiờ nghĩ đến hậu quả, hôm nay. . . . . . Hối hận cũng trễ vậy!

      —— hôm sau, đoàn người T Gia Tộc ây Môn cũng bị đưa đến xuống núi chữa trị.
      có Quỷ Y và Phượng U Trần che chở, thế lực Gia Tộc Tây Môn hôm nay giảm nhiều, rất khó lật người, sợ là ngày sau ở trong tứ đạigia tộc ngốc đầu lên được.

      Sau giữa trưa, Tuyết Nhan tự mình xuống bếplàm bàn thức ăn ngon cho Lão Quái Vật , Lão Quái Vật ăn xong vẫn chưa thỏa mãn, thẳng thắn khen người nào nếu cưới Tuyết Nhan, về sau nhất định rất có phúc khí, PhượngU Trần khẽ mỉm cười, dùng bữa với tư thái vôcùng ưu nhã.

      Tuyết Nhan khỏi nhớ lại tình hình lúc trước khi tới Phái Tuyết Sơn, rau dại bìnhthường là sơn trân hải vị hiếm khi ăn, Phượng U Trần cũng có thể ăn được như thế cũng là quý khí.

      Hết lần này đến lần khác , Lão Quái Vật nhìn quen nhất loại bộ dáng này, thừa dịp lúchắn ưu nhã bưng thức ăn lên , gió cuốn mấy tanăn được còn mống.

      Phượng U Trần cười nhạt, ăn được cũng nhiều.

      Cơm nước no nê xong, Quỷ Y vỗ bụng, vẻ mặt lo lắng, thư thư phục phục dựa vào ghế, ánh mắt tỉ mỉ quan sát Tuyết Nhan, giờ phút này, Phượng U Trần trong phòng đốt chậulửa than tơ bạc thượng đẳng, trong phòng nhấtthời hơi hồng hồng, Tuyết Nhan cởi áo lông, áobổ trong bị kiếm phá vỡ, vậy mà nam trangđơn giản khó có thể che giấu nét đẹp mà uyểnchuyển, như Băng Cơ Ngọc Cốt, vòng eo mềm mại xinh đẹp, Thu Thủy vì dáng dấp, băng tuyết vì da.

      Ánh mắt Quỷ Y sáng ngời , gật đầu khen: "TiểuTuyết nhặt được bảo bối, thân thể này đúnglà khá vô cùng! Khuynh quốc khuynh thành!"

      Nghe vậy, Tuyết Nhan bĩu môi : "Khuynhquốc khuynh thành có ích lợi gì? Còn phải là bao cỏ gối thêu hoa, thân thể này kinh mạch thông, so với tàn phế nửa khác nhau ở chỗ nào?"

      Quỷ Y nghe vậy cười tiếng, ngồi thẳng lên,nghiêng đầu nhìn nàng, nhoẻn miệng cười: "Tiểu Tuyết Đoàn, ta có dược cao cực tốt này , nếu là thoa lên người, dùng thêm nội lực xoa bóp toàn thân, khôi phục tốt đối với gânmạch !"

      Tuyết Nhan nâng lên con ngươi, trong nội tâm khẽ động: "Lão Quái Vật lúc nào có bảo bối này?"

      Quỷ Y cố làm ra vẻ thần bí : " ra , banăm trước đây trong lúc vô tình lấy được loại thảo dược, hôm nay, người ta mang theo chai!"

      "Mau đưa cho ta xem chút."

      Mặc dù Tuyết Nhan có 《bí quyết TốTâm》, nhưng nếu có dược vật phụ trợ, đại khái hiệu quả còn cao hơn, kinh mạch thân thể nàng càng mau hoàn toàn khôi phục, !

      " vội, vội."

      Quỷ Y chợt chuyển con ngươi cái, nhìn vềphía Phượng U Trần: "Trần tiểu đồ nhi, việcthoa nội lực nhiệm vụ này giao cho ngươi, thế nào?"

      Phượng U Trần mà chịu phục vụ người? Con mắt Tuyết Nhan liếc mắt nhìn Phượng U Trần,chỉ chờ cự tuyệt, lại phát Phượng U Trần nháy lông mi nồng đậm , ngay sau đó lộ ra nụ cười nhu hòa, nhìn Lão Quái Vật, đôi con ngươi sâu thấy đáy, lạnh nhạtnói: "Á phụ gì, dĩ nhiên chính là vậy."

      ngờ Phượng U Trần càng nghe như thế nào làm thư thế nấy, Tuyết Nhan khỏicảm thấy xấu hổ.

      Quỷ Y hài lòng : "Ngươi tối nay giúp chonàng phát nội lực, bôi thuốc, xoa bóp, hiểu ?"

      Phượng U Trần như loại lan chi ngọc thụ đứngở bên, hai mắt khóe mắt hẹp dài bay xéo,bên môi chứa đựng nụ cười như có như ,trong tròng mắt đen lóe nhàn nhạt, tia thanh quang tình cảm , lạnh nhạt :"Dạ, á phụ."
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Thủy

      Beta: Roseila

      Chương 53: cuộc mộng xuân

      Sau viện Phái Tuyết Sơn. đám sương nhàn nhạtbao phủ bốn phía,

      Sắc trời dần tối, tay áo kiều diễm mông lung, vị thiếu nữ chân trần ngồi thanh lệ nệmđất, lửa nóng Ngân Sương trong lò đốt than đá,trong phòng lại ấm áp giống như đầu mùa hè. Bàn tay nàng trắng nõn bưng bầu "RượuHải Đường ", tự rót tự uống, bất tri bất giác đãuống hơn phân nửa bình, hai gò má cũng nhàn nhạt ửng đỏ.

      Rượu ngon, món ngon, gió mát vu vi đưa, vừa lòng được!

      Khó gặp lại được cùng Lão Quái Vật lần nữa, nàng tự nhiên phải hảo hảo bồi uống mấy chung.

      ngờ Lão Quái Vật uống vò nữ nhi,thế nhưng say mèm xưa nay chưa từng thấy,Tuyết Nhan vẫn còn nhớ năm đó là " ngàn chén say " .

      Người quả nhiên là già rồi! Tuyết Nhan cảm thán, cúi đầu nhấp miếng rượu.

      Cũng chú ý tới lúc Quỷ Y bị Phượng U Trần dìu , trong ánh mắt loáng thoáng sáng quắt.

      Chốc lát, Tuyết Nhan nhíu nhíu mày, nàng pháthiện việc, thân thể này cư nhiên tửu lượngrất tệ, là khiến nàng khóc ra nướcmắt!

      Tuyết Nhan vuốt cái trán, chậm rãi từ từ chuyển đến giường, cảm thấy cả ngườikhó chịu, nằm nghiêng ở giường, phát hiệngiường đệm Phượng U Trần hôm nay ấm ápkhác thường, ngờ lại giống như cái nóng khô của phương bắc, thầm than Tiểu Trần Nhingược lại rất là biết hưởng thụ, đáng thươngnàng mấy ngày trước đây ngủ ở phòng khách bình thường, mỗi đêm đều mặc áo lông cáo, tay chân lạnh lẽo lăn lộn khó ngủ.

      Nam nhân này quả nhiên hiểu được thếnào là thương hương tiếc ngọc, Tuyết Nhan thởdài sâu kín, mặc dù biết mình cùng Phượng U Trần xuất sư đồng môn, nhưng mà trướcmắt Phượng U Trần kì thực là tâm cơ thâmtrầm, bên ngoài gió xuân ấm áp, tao nhã lịch ,cùng lúc trước tưởng như hai người, còn là Tiểu Trần Nhi năm đó sao? Chỉ là, dù là Tiểu Trần ban đầu, nàng cùng câu cũng qua trong vòng ba tháng, cũng khôngcoi như là vô cùng hiểu đối phương.

      Chỉ là, chỉ cần Lão Quái Vật hiểu là được!

      Nàng tin tưởng ánh mắt Lão Quái Vật, nhânphẩm của Phượng U Trần cùng Luyện ĐanThuật tất nhiên đều là nhân tuyển tốt nhất! Nàng chớ lo lắng.

      Nghĩ nghĩ lại, nàng dần dần cảm thấy con ngươi có chút nặng nề, ý buồn ngủ cuốn tới, làm mí mắt như nặng ngàn cân, nàng cả mộtngày đêm có ngủ yên rồi ! Phòng Ấm áp,mềm mại, hương vị ngọt ngào hơi thở hình nhưcũng thể khiến người có mộng đẹp.

      Nếu là nằm mơ, mỗi người đàn bà cũngthích nằm mơ, nhưng Tuyết Nhan hình như vô duyên cùng mộng đẹp, sau khi biết được chântướng cái chết của phụ thân, nàng cơ hồ hàngđêm khó có thể ngủ yên.

      Nhưng là, tối nay giấc ngủ nàng rất sâu, Quỷ Y đốt hương liệu an thần trong phòng, nghe nóiQuỷ Y chu du các nước nhiều năm, kiến thứcrất nhiều hương liệu kỳ dị cùng dược liệu, nghenói nhang này còn có chút tác dụng đặc biệt, về phần là tác dụng cái gì, liền thấy ràng trong mộng!

      Mơ hồ, là tỉnh hay là mộng? Tuyết Nhan giống như thấy mảnh sắc hồng ấm áp, đỏ chói mắt..

      Cúi đầu, nhìn đến tay bản thân mặc áo sắc hỉ,mũ phượng khăn quàng vai, châu ngọc vâylượn, mây màu đỏ đầy trời.

      Nàng ngớ ngẩn, nàng xuất giá rồi, gả cho ngườinào?

      Còn chưa phục hồi tinh thần lại, nàng bị bà mai và hỉ nương ôm vào kiệu hoa, chiêng trốngkèn Xona, đàn sáo ca múa, áo lụa màu bay nhanh, đội ngũ rước dâu vượt qua hai con đường, kiệu hoa quấn đầy vải nhiều màutrâm hoa, hỉ nương lắc lắc thân hình như thủyxà, xung quanh ném phủ xuống bánh kẹo cưới, gả cưới đường, diễn tấu sáo và trống,chiêng trống rình rang cả ngày. Trong nháy mắt đưa nàng vào động phòng.

      Đòn cân màu vàng kim chậm rãi đưa vào, nàng nâng lên khăn voan (khăn dâu), Tuyết Nhankhẽ cúi thấp đầu, cảm giác đạo ánh mắt lợi hại quan sát mình chút kiêng kỵ,nóng bỏng chăm chú nhìn xuống, lòng của nàng khỏi nhảy càng thêm nhanh.

      Tuyết Nhan khỏi len lén ngước mắt nhìn, vị nam tử quần áo đỏ đứng chắp tay, màuđỏ hỉ nổi bật lên tuấn lãng như thiên nhân của, đôi mắt đen nhánh trong suốt lạithoáng lên mắt ánh đùa giỡn, ánh mắt cực kỳgiống Phượng U Trần, trong lòng nàng rét, cố tình thấy khuôn mặt của .

      đôi đèn cầy khổng lồ đỏ ở lều vải phát ra ánh sáng sáng ngời, màn lều tuy bị kéo chặt, vẫn như cũ có mông lung tia sáng xuyên thấuqua .

      Trong giấc mộng nàng tia hoài nghi, có bài xích, cũng có bất kỳ Logic có thể .

      Hồ đồ trong hồ đồ, nàng giống như gả cho nam tử này.

      Tân lang hình như cao nhã lại dịu dàng, trongmắt lóe ra thần thái nhàn nhạt, dưới ỡm ờ, cúi người, rất có kiên nhẫn cởi giá y sắc đỏ, cởi ra quần áo tiếp bên trong nàng, chỉ còn lạiáo lót cận thân màu trắng, chợt vuốt ve từng tấcthân thể của nàng, mơn trớn eo của nàng, lau bộ ngực sữa của nàng, mà mắt xem nàngđóng chặt lại, hai chân ma sát, đưa tới từngtrận run rẩy.

      Người đàn ông này ràng đốt lửa ở người nàng, cởi cái yếm sắc đỏ, cởi quần lót màu trắng, đôi tay thon dài giống như khảy đànở thân thể của nàng, dưới vuốt ve, bên trong đan điền Tuyết Nhan dâng lên hồinóng ran khó nhịn, cảm nhận chân tình quen thuộc mà lại xa lạ này, nàng nhịn đượcphát ra tiếng động tình thầm.

      Vậy mà đôi tay kia ngừng trêuchọc nàng, từ đầu đến cuối có động táckế tiếp.

      Nàng cũng phải là mới nếm thử lần đầu, trong mộng tự nhiên hiểu được mình làm gì, vì vậy, đưa tay nắm ở cổ của , hai chân bềnchắc cuốn lấy hông của , động tác khát vọngtiến thêm bước với , khát vọng thân mậtcá nước cùng .

      Bên tai, nàng nghe được phát ra tiếngcười bé thể nghe.

      Nam tử cười như cười đem nàng từ thân kéo xuống, ôm lấy nàng, để cho nàng nằm sấp ở giường, mông trắng hướng lên,gò má như tuyết đỏ lên, chẳng lẽ thíchcái tư thái động phòng này?

      Tư thái này là mắc cỡ! Nàng là mắccỡ!

      Nàng ở thời điểm xấu hổ kềm chế được, chợt cảm thấy thân thể tê rần, hình như thể động đậy.

      Chỉ thoáng, đêm động phòng hoa chúc biếnmất thấy gì nữa, mà cũng thấy bóng dáng tân lang.

      Tuyết Nhan đột nhiên thức tỉnh, mở mắt, giờphút này nàng nằm lỳ ở giường, sắc trời hơi sáng, diện mạo trắng bệch đối diện ngoàicửa sổ.

      Lại là mộng xuân! Tuyết Nhan hít hơi khí lạnh, lông mày nhất mạt, ánh mắt dần dần quay về, đồng nhất chuyển cần gấp gáp, độtnhiên thấy nam tử tuấn mỹ ngồi bên cạnh,con ngươi cực đẹp, ánh mắt trong suốt mà cao nhã, nhàn nhạt nhất mạt mỉm cười chứa ở môi, mà chính là Phượng U Trần! Thấy hắnmặc áo mỏng như tuyết, vẫn là phong cách lỗilạc, tác phong nhanh nhẹn.

      " biết. . . . . . Sư tỷ mới vừa rồi mộng thấycái gì?" Nam tử mang theo nụ cười hài hước, nhàn nhạt hỏi. (*Thủy: này đểu )(*Rose: công nhận -_-)

      Tuyết Nhan cả kinh, tiếng cười hài hước nàycùng tân lang trong mộng rất là giống nhau.

      ra là phát ra tiếng cười kia, đợi chút. . . . . . đến tột cùng đợi ở chỗ này bao lâu?

      Màu con mắt Tuyết Nhan chợt thay đổi trầm, nụ cười của Phượng U Trần bất luận khinào cũng tựa như như gió xuân, ở khuôn mặtcủa có thể thấy hài hước như thế, đúng là làm nàng thất kinh, giật mình, nhưng bất luận như thế nào, giữa hai người cũng nênthân mật như thế, Tuyết Nhan chuẩn bị đứng dậy, chợt phát thân thể của mìnhkhông thể động đậy, vẻ mặt nhất thời biến đổi!

      Nàng lại bị người điểm huyệt, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Tuyết Nhan nhất thời hồnchưa tỉnh lại!

      "Ngươi như thế nào ở giường? Ngươi muốnlàm gì?" Tuyết Nhan lúc này giương mắt nhìn .

      "Sư tỷ nhớ ?" Nam tử cười nhạt, ánhmắt rất có thâm ý.

      Tuyết Nhan khẽ cau mày, say rượu mới tỉnh,mơ hồ bị đau đầu, cố gắng nghĩ lại , nhớ lạinàng đêm qua uống nhiều quá, cảm giác tràn ngập tim biết bị làm sao, đầu óc bị buộcnhư là đến thời điểm cực hạn, hoàn toàn có thểtự dưng diễn sinh ra loại lạnh nhạt tỉnh táo,chốc lát, nàng dần dần tỉnh táo lại.

      Đúng rồi, nàng giống như ngủ lại ở trong phòng Phượng U Trần, Phượng U Trần ràng rời khỏi cùng lúc với Quỷ Y mà, nhưng vì sao hắnđột nhiên xuất ở nơi này?

      Nhớ tới hương liệu của Lão Quái Vật, hình như có tác dụng thôi miên, Lão Quái Vật kia đến tột cùng tính toán gì?

      Trời còn chưa sáng, nam quả nữ phòng, đến tột cùng là có ý tứ gì?

      Nghĩ đến đây, chợt cảm thấy thân thể có tialạnh lẽo.

      Con mắt hạ thấp của Tuyết Nhan nhìn lên, phát người mình vậy mà chỉ bọc khăn lụa màu trắng nhàn nhạt mỏng, mà quần áo của nàng và quần lót đều bị cởi ra, chỉnhtề để ở bên, khó trách nàng cảm thấy giữa hai chân có ti lạnh lẽo, chẳng lẽ nàng đêm qua nôn mửa? Mơ hồ nhớ à? Trong nháymắt nàng chuyển con mắt, chợt thấy bên gối Phượng U Trần để cái yếm trắng như tuyết,phía thêu sắc hoa đỏ rất quen thuộc, sắcmặt nhất thời nghiêm nghị khi nàng thấy đúng cái kia là của mình, giận tím mặt :"Phượng U Trần, ngươi cút ra ngoài cho ta."

      Nghe vậy, Phượng U Trần cười nhạt: "Sư tỷ sợlà nghĩ sai rồi, đây là phòng của ta, giường của ta, phải hay ngươi nên nếu muốn ?"

      Được rồi, coi như sai, nhưnghuyệt đạo nàng bị phong tỏa, cả người thể động đậy, nào có thể rời ?

      Tuyết Nhan vẻ giận dữ vẫn như cũ: "Cái người này khốn kiếp vô sỉ, tiểu nhân hèn hạ, mau giảihuyệt đạo của ta."

      Phượng U Trần chốc lát đưa mắt nhìn Tuyết Nhan, ánh mắt lúc sáng lúc tắt, đáy mắt ý vị , cười nhạt: "Sư tỷ quên, thời điểmngươi ngủ thế nhưng ôm ta thả, thậm chí đối với ta. . . . . . Mà ta chỉ là tự vệ mà thôi." (*Thủy:vô liêm sĩ, quá là vô liêm sĩ) (* Rose: Công nhận tập 2 * gật đầu* -_-)

      Phượng U Trần cố ý đem áp hai chữ "Tự vệ" rất nặng, ánh mắt thấp, nhìn về phía hai chân thon dài mà xinh đẹp kia, nàng mới vừa đangkẹp chặt hông của , hai chân căng đầy,động tác hành vi phóng đãng, mặc dù biết nàng từng cùng Duẫn Ngọc xảy ra quan hệ**, đêm đó cũng nghe thanh hai người trong xe ngựa sầu triền miên, ngờ nàng càng lớn mật phóng đãng như thế , làlàm mở rộng tầm mắt.

      "Ngươi bậy bạ cái gì. . . . . . Ta thế nào ôm ngươi?" Tuyết Nhan đối với ánh mắt càn rỡ cảm thấy vui, ánh mắt lẫm liệt nhíu mày dựng thẳng.

      Phượng U Trần a, Phượng U Trần, ngờngươi cũng đạo mạo trang nghiêm(*) như thế?

      (*) Thường chì ý châm biếm

      "Ừ ~ sư tỷ say rượu mất lý trí rồi hả ? Phải hay ?" ánh mắt Phượng U Trần lần nữa trở lại mặt của nàng, Ôn Nhã cười tiếng.

      " bậy bạ." Ngươi mới mất lý trí, cả nhà ngươi cũng mất lý trí! Tuyết Nhan cắn hàmrăng, hận thể cắn cái.

      "Sư tỷ mặc dù thương ôm ấp đối với ta,nhưng ta chỉ phụ trách thoa thuốc lên cho ngươimà thôi, cũng thể bồi thường thân thể và tâm." Ôn Nhã cười tiếng, quả có thể làm người sống tức đến chết , người chết tức đến sống lại.

      Tuyết Nhan tối mặt hạ xuống, đợi chút, bôithuốc?

      Nàng chợt nhớ lại tình hình mắc cỡ trong giấc mộng, cử động của tân lang hình như khôngkhác bôi thuốc, thế nhưng nàng có thể khát vọng cùng Động Phòng Hoa Chúc! Đây tộtcùng là cái mộng lộn xộn gì vậy? Nàng từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên gặp phải tình hìnhnhư thế, mặt mũi Tuyết Nhan nhất thời thẹn thùng, chẳng lẽ nam tử của nàng dây dưa trongmộng lại là Phượng U Trần? Nghĩ đến đây, nàngchợt ra lời, dù sao cũng là nàng đuối lý phải, thậm chí quên giờ phút này mình mảnh vải.

      Đúng rồi, Nàng giờ phút này càng quả quyết,nhất định là hương liệu này giở trò quỷ.

      Vào giờ phút này, ánh mặt trời màu vàng nhàn nhạt từ trong khe hở cửa sổ nhàn nhạt chiếuxuống, đem lấy bóng dáng nàng nét xinh đẹp mà uyển chuyển ràng.

      Phượng U Trần vẫn chưa có giải huyệt đạo củanàng, thấy ưu nhã lấy ra từ trong vạt áo bình sứ bạch ngọc tinh xảo, nước chảy: "Chỉ là á phụ phân phó, muốn ta thoa hai lần thuốc cho ngươi, chờ sau khi ta bôi thuốc xoabóp xong cho ngươi, rồi có thể giải huyệt đạocho ngươi, nếu như ngươi muốn , đến lúc đócó thể tự rời rồi."

      Nghe vậy, Tuyết Nhan cắn răng, chợt nhớ lạiLão Quái Vật đêm qua theo như lời , sai, là muốn Phượng U Trần thay mình bôithuốc, nhưng là chỉ là bôi thuốc mà thôi, vì sao còn phải đốt hương liệu yên giấc, thậm chí cởi hết y phục của nàng, làm cho nàng hoảng hốtnhư thế? Lão Quái Vật, ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?

      Chốc lát, chợt nghe thanh Lão Quái Vật truyền đến sát vách, thế nhưng rất khoatrương thi triển thuật thiên lý truyền : "Trầntiểu đồ nhi, Tiểu Tuyết Đoàn tỉnh?"

      "Á phụ, nàng tỉnh lại." Phượng U Trần cũng dùng Thuật Truyền đáp trả .

      "Nếu tỉnh, ngươi liền theo theo lời ta, cho nàng hai lần thuốc thượng đẳng !"

      "Dạ, á phụ."

      Ở bên trong phòng cách vách, Quỷ Y cầm ly trà trong tay nhàng để xuống, mặt mangnụ cười quỷ dị, thầm nghĩ nam quả nữ sốngchung phòng, là mỹ nam tử, là Tiếu Giai Nhân, mà nam nhân bản tính háo sắc,thấy giai nhân da tuyết băng cơ, Phong HoaTuyệt Đại, khuynh quốc khuynh thành, Tiểu Trần nhi có thể nào động lòng?

      Hai người mắt xem da thịt, củi khô gặp phải lửa mạnh, nhìn tới. . . . . . nguyện vọng được ômchắt rất nhanh thực !

      Quỷ Y cười đến vui vẻ, nụ cười đắm chìm trongở bên trong hào quang, giống như trẻ lại mười tuổi, dù sao, cả đời cực kỳ thương cái cháu cố này, biết được tin tức nàng còn sống ở nhân thế, dạng kích động giống như cắn thuốc lắc, chỉ là, gặp vô số người,nam tử đời này, trừ tiểu đồ nhi Phượng U Trần ra, cơ hồ có ai xứng với cháucố mình, huống chi nước phù sa chảy ruộng người ngoài, Tiểu Trần nhi xứng Tiểu Tuyết Đoàn, là tuyệt diệu a!

      Ban đầu nếu phải nghe đến tin TuyếtNhan qua đời, lòng lạnh, như thế nào lại đem Tây Môn Ngọc Nhi chỉ hôn cho Phượng U Trần chứ? (* rose: ra là ông già này từng dám phản bội chị Tuyết sao??? )

      Chương 54: Nhân cơ hội trả thù

      Bình phong trong phòng ngăn che, mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn.

      Thành phần trong hương liệu bao hàm trongmộng thúc giục , cũng bị người coi là mộnghương, là trinh nữ tịch mịch đàng hoàng ở Miêu Cương xa xôi mà chuẩn bị, tác dụng đó là đêm khuya có thể ở trong mộng triền miên nhiệt liệt với tình lang, nếu sau khi tỉnh lại, cũng cầu hoan tác ái đối với nam tử bên cạnh

      Nhưng người nào có thể nghĩ đến độc tính mai lan hương bá đạo như thế, ngay cả hương liệu hiếm có này ra sao, như cũ bị nó hút vào đan điền, giống như đá chìm xuống biển.

      Vì vậy mộng xuân của Tuyết Nhan chỉ là trong nháy mắt, sau khi tỉnh lại cũng cóbất kỳ khác thường gì, nàng nghi hoặc trừng mắt nhìn, lại thấy ánh mắt Phượng U Trần mỉmcười, thâm thúy tối tăm, say lòng người như rượu, trái tim tuyết Nhan khỏi rét, thầmnghĩ là đối với Lão Quái Vật gì nghe nấy! hoàn toàn ngoài dự đoán của nàng!

      Nhưng là Tuyết Nhan cũng có chú ý quáđa nghi, cho đến biết được còn phải bôi thuốcthêm 1 lần, Tuyết Nhan rốt cuộc cảm thấy dễ nổi nóng rồi ! Dù sao lần đầu tiên xoa bóp bôithuốc là ở trong giấc mộng, mơ hồ hồ đồ, cũngliền mở 1 con mắt nhắm 1 con thôi!

      Có đôi khi, người muốn giả bộ hồ đồ chút, cũng chỉ có người thông minh mới biết giả bộ hồ đồ được!

      May mà Tuyết Nhan cũng đần!

      Giờ phút này nàng hoàn toàn tỉnh táo, nếukhiến Phượng U Trần ở người nàng muốnlàm gì làm, nàng thể nhịnđược nữa, hết lần này đến lần khác, nàng hoàntoàn thể động đậy, nếu là Lão Quái Vật nhắc lại cầu ra quá đáng hơn, biếtPhượng U Trần có thể làm theo hay ?

      Nhìn ánh mắt Phượng U Trần lúc sáng lúc tắt ,chợt trong lòng nàng vô cùng có dự cảm xấu, mà giác quan Thứ Sáu của nữ nhân từ trước đếngiờ cũng rất chính xác!

      Rốt cuộc, Tuyết Nhan nhịn được lớn tiếng kháng nghị: "Đủ rồi! Lão Quái Vật, ta muốn bôi thuốc!"

      Nghe được bất mãn trong lời nàng, quỷ y lạnh nhạt : "Tiểu Tuyết Đoàn, thuốc này rất là hiếm thấy, nếu phải là ngươi, ta quyết cho bất luận kẻ nào sử dụng, hơn nữa.. . . . . sau khi Tiểu Trần nhi thay ngươi bôi qua lần thứ hai thuốc, ngày mai thân thể của ngươi liền thay da đổi thịt, gân mạch thuận sướng,ngươi có thể tưởng tượng được, nếu là lời nóibỏ qua cái thời cơ này , về sau liền có cơ hội!"

      Lời của bình bình đạm đạm, giống như thầy thuốc cho người bệnh nên bỏqua thời kỳ trị liệu tốt nhất.

      Nghe vậy, Tuyết Nhan tốn hơi thừa lời, cái này nàng dĩ nhiên hiểu được.

      Lời này ràng chính là dụ người phạm tội,nếu là bỏ qua cơ hội lần này, nếu dùng 《bíquyết Tố Tâm》 tới khôi phục thân thể, ít nhấtcũng cần hơn nửa năm, huống chi, nàng mang mối hận gia đình, khôi phục nội lực là cấpbách, mỗi đêm nghĩ đến hung thủ giết cha nhơnnhơn ngoài vòng pháp luật, lòng nàng như đao cắt, chỉ là, Tuyết Nhan hiểu lão quái vật là vì mình , chỉ là. . . . . . Trừ dùng nội lực xoa bóp toàn thân, chẳng lẽ có biện pháp khác sao?

      Thấy nàng do dự, Phượng U Trần cười nhạt, dùng thanh như gió : "Nếu bị ta sờqua lần,với sờ qua hai lần khác nhau ở chỗnào? Dù sao sờ cũng sờ soạng rồi, sao ngươi ngoan ngoãn mà vào khuôn khổ?"

      Mặt Tuyết nhan của trở nên hồng, phảixấu hổ, mà là bị lời lẽ vô sỉ sai trái chọc tức.

      Đây là để cho nàng vò mẻ lại sứt sao?

      là chuyện cười!

      Rốt cuộc, Lão Quái Vật cộng thêm cọngrơm cuối cùng, hoàn toàn dao động nội tâm nàng: "Tiểu Tuyết đoàn, ngươi có thể tưởngtượng được, ngày mai là có thể thay da đổithịt nhé!"

      Tâm thần Tuyết Nhan có chút hoảng hốt, thở dài tiếng, gật đầu cái.

      Vì vậy, mở mắt nhìn song cửa sổ nhúc nhích, chỉ coi mình là con cá chết.

      Nhìn vẻ mặt Tuyết Nhan nghiêm túc hy sinh bitráng , Phượng U Trần nhịn được cười, ánh mắt như lưu ly Quang Hoa lưu chuyển: "Sưtỷ, đừng quên ban đầu ngươi lên thuốc cho ta là thế nào, ta sớm liền ghi nhớ trong lòng, lầnnày. . . . . . Ta nhất định hảo hảo hồi báo sư tỷ ."

      Giờ phút này, Tuyết Nhan nghe ra từ trong giọng của có cái ý cảm kích gì, ngược lại có loại ý vị hả hê, ban đầu nàng cũnglà cởi hết y phục của , bôi thuốc cho hắnmỗi tấc da thịt, chẳng lẽ ghi nhớ tronglòng là muốn trả thù nàng, nhưng khi lúc nàngcũng là vì chữa trị đúng ?

      Chỉ là Tuyết Nhan thế nào biết, nhị hoàng tử nước Thương Lam há là làm cho người ta tùy ý nhúng chàm , tuy là tắm rửa cũng có thị nữ phục vụ, ban đầu nàng cởi hết y phục của cùng sỉ nhục có cái gì khác nhau? Nhưngthấy hai tay của đưa vào ở trong có chừngmột tấm lụa mỏng người nàng, nhàng phủ ở lưng của nàng, nhất thời, mùi thuốc nhàn nhạt tràn đầy trong khí.

      Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp , thân thể Tuyết Nhan run lên, nhịn được hítmột hơi lãnh khí.

      Mặc dù, sau lưng Tuyết Nhan có sa mỏng bao phủ, nhưng da thịt nàng óng ánh Như Ngọc ,mềm mại như bong sợi của vòng eo ( raw thếnào, edit như z, mà chả hiểu đó nghĩa là gì ???),là lướt như đường cong xinh đẹp cùa chim bồcâu làm thế nào cũng thể che hết. Cứnhư vậy bị nam tử nhìn chăm chú vào, thân thểcủa nàng dường như muốn bốc cháy lên.

      "Ngươi. . . . . . Có thể. . . . . . Mau mau haykhông." lúc ngượng ngùng, giọng TuyếtNhan cũng khỏi run rẩy.

      "Sư tỷ là nóng lòng!" Bên tai truyền đến tiếng cười bé thể nghe .

      xong, động tác của thế nhưng càngchậm, giống như dùng thanh đao cùn từ từthúc nàng.

      Tuyết Nhan cảm thấy ràng hai tay của kéo qua thân thể của nàng, để cho nàng ngửa mặt nằm xuống, lòng bàn tay vết chai,mười ngón tay mềm mại thon dài, làm như gióxuân mơn trớn thân thể của nàng, dược vật đềuđều vẽ loạn ở bụng của nàng, lồng ngực, haichân, nội lực hùng hậu cũng dần dần đưa vàođan điền của nàng. Chợt, tay của hình nhưkhông tính cọ qua đỉnh lồng ngực mềm mạinày , đưa tới thân thể nàng khẽ run lên.

      Nhớ tới ban đầu, chính mình cũng bôi thuốc là như vậy cho , mỗi lần đều cắn chặt đôi môi.

      Nàng nghĩ đến đụng phải vết thương của ,khiến cho khó có thể chịu được.

      Hôm nay, đến phiên người mình, phát hiệncũng phải chuyện như vậy? Này ràngchính là loại đau khổ nghiêm khắc !

      Người này trả thù nàng!

      Sau lúc lâu, bụng Tuyết Nhan nóng dần dần lên, cỗ huyệt vị tiếp dòng nước ấmtrải qua các nơi toàn thân, bàn tay của êmái mà có lực, làm như người tình xúc động, mặtnàng tự chủ được đỏ lên, trong lúc vô tình, thân thể mềm mại của nàng phiếm nhànnhạt màu hồng, da như mỹ sứ, mang theo mộtloại tình khó miêu tả, làm người thương yêukiều mỵ, loại phong tình đặc biệt thiếu nữtrẻ trung, nơi động tình, khó miêu tả.

      Mỹ lệ hấp dẫn như thế , chính là Thánh Nhâncũng khó mà kháng cự! con ngươi Phượng U Trần từ từ mà trở nên thâm trầm.

      Ước chừng là cảm thấy thời cơ đến, quỷ y dùng Truyền Thuật đem mật ngữ đưa vàotrong tai Phượng U Trần: "Trần tiểu đồ nhi, ngươi từ từ bôi thuốc, ta ra ngoài chút."

      "Á phụ thong thả, nơi đây trời giá rét, nênmặc nhiều món quần áo." Phượng U Trần vừatập trung tinh lực thâu nội lực, truyền mậtngữ vừa cùng quỷ y, nội lực loạn chút nào.

      "Già rồi, già rồi, mặc nhiều quần áo còn là tốt, giống các ngươi người trẻ tuổi, hơn nữa,Tiểu Trần nhi nếu phải mặc quần áo, sẽmê chết tất cả nữ nhân!" Quỷ y tựa như lầmbầm lầu bầu, kì thực ám chỉ người khác.

      "Hả? Á phụ nhìn lén qua ta tắm?" Phượng U Trần nhíu mày, giữa hai lông mày tuấn mỹ hiệnlên hơi thở bất đắc dĩ.

      "Hỗn tiểu tử, người nào thích xem ngươi, ta hỏi ngươi. . . . . . Ngươi còn phải nhịn bao lâu à?"

      "Á phụ muốn cái gì?" Phượng U Trần hìnhnhư có nhận thức.

      "Tiểu Trần , ra . . . . . . Nam nhân có số việc thể nhẫn nhịn, nếu chỉ biết nín hỏng mình."

      "Á phụ chớ làm lo lắng, ta qua nhà cầu!"

      "Tiểu tử thúi! Ta cái này!"

      "Á phụ muốn cái gì?" bên môi Phượng U Trần nâng lên mỉm cười nhàn nhạt, đôi tay mơn trớn ba chỗ đại huyệt bộ ngực tuyết nhan, tiếptheo phát nội lực.

      Tiểu tử này lại dám giả bộ ngu! Quỷ y vàibước, chợt dừng lại, cảm giác thấy Phượng U Trần cũng ý loạn tình mê, tâmtư định trực tiếp chút hiểu mấy, đây cơ hồ khác cùng ra lệnh: "Tiểu Trần , ngươi đừng nhịn nữa, bằng hai người liềnđộng phòng . . . . . . Chỉ cần về ngươi sau chịu đối với Tuyết Nhan phụ trách là được, ta tuyệtđối ủng hộ ngươi!"

      Phượng U Trần nhàn nhạt dùng Truyền ÂmThuật trả lời: "Á phụ, cõi đời này có gì là ta nhịn được." Giống như khổ sở cũng giống như vậy! Thế gian thống khổ lớn hơn nữa cũng chịu được qua, huống chi trước mắtchính là sắc đẹp hấp dẫn? Chỉ là, cũng có dự liệu được, tương lai lâu thế nhưng lại gặp phải chuyện làm khôngthể nhịn được nữa! Chỉ là, đây là sau!

      " hỗn tiểu tử, tánh bướng bỉnh, ngươi nhịn chết tốt lắm!" Quỷ y lắc đầu mộtcái, thở dài, chắp tay chạy ra ngoài .

      Trong lòng có chút hơi thất vọng, thầm hậnPhượng U Trần nghe lời.

      Nhưng là, tin Phượng U Trần đối với Tuyết Nhan có cảm giác nào, côngviệc trừ phi việcTiểu Trần nhi tốt,nhưng là tốt sao? Từ kinh nghiệm hành y nhiều năm đến xem, công việc nhi Phượng U Trần phải tốt., mà là vô cùng tốt.

      Tiểu Tuyết Đoàn nếu là gả cho Tiểu Trần , tínhphúc cuộc sống rất có bảo đảm!

      Xem ra, cũng hiểu tên tâm ý đồ nhi này, tâm chí Phượng U Trần vững như sắtthép thể xuyên thủng gãy, lòng chỉ vì báo thù, nếu vô tâm chuyện nam nữ, mình cũng chỉ có thể chấp nhận đúng ? Nếukhông chấp nhận, tới cùng tốt mà hạ xuân dược cho bọn chứ? Hành động lầnnày là bị hư hỏng uy danh quỷ y của !

      Chỉ là. . . . . . Lúc này hiển nhiên quên lúc trước chuyện tình cho Tuyết Nhan sử dụngmộng hương!

      Vậy mà, cho Tiểu Tuyết Đoàn bôi thuốc cải thiện thể chất, tuyệt đối phải chuyện đơngiản, đầu tiên thảo dược khó tìm, hơn nữa đưavào nội lực cũng cùng người thường bất đồng,người này là phải là Phượng U Trần ai có thể hơn, cho nên khi mình ra thìPhượng U Trần vừa bắt đầu liền có cự tuyệt.

      Mà cái nội lực đặc biệt kia, thường ngày có thể luyện chế đan dược, giờ phút này cũng có thể hoàn toàn đả thông bảy gân bát mạch tuyếtnhan .

      Mặc dù, hành động Phượng U Trần lần này là ởbáo ân, vì cái gì khác.

      Nhưng quỷ y rất tin. . . . . . Chung quy mộtngày, Phượng U Trần chắc chắn thích Tiểu Tuyết Đoàn tuyệt thế vô song .

      hồi lâu, tiếng bước chân dần dần xa, quỷy rời nơi đây, bên môi Phượng U Trần gợilên đường cong hoàn mỹ, giờ phút này, tay ở dưới da thịt Mỹ Lệ kia, nhẵn nhụi mềmmại, mềm nhẵn như tuyết, giống như tùy thời cũng hóa , tươi đẹp mê người như vậy, namnhân tầm thường nếu đối mặt giờ phút này, tất nhiên té nhào vào người của Tuyết Nhan, tận tình phóng túng.

      Lại thấy Phượng U Trần dùng chưởng lực nổilên, vỗ hai bên huyệt đạo "Thiểu "nàng mấy cái, thân thể Tuyết Nhan chút hơi run động, trong đầu có trong nháy mắt trống .

      Hình như. . . . . . Giống như. . . . . . Nàng có thểđộng!

      "Đại công cáo thành, sư tỷ có thể rời ."Phượng U Trần gió nước chảy .

      "Ừ." Tuyết Nhan gật đầu cái, sau khi huyệtđạo được giải, nàng vẫn nhắc nhở mình giữ vững tâm linh trong sạch, nhưng thân thể nóngran lại nhất thời khó có thể tiêu tán.

      Phượng U Trần từ bàn rót chén nước,đưa tới trước mặt của Tuyết Nhan, mỉm cười nhíu mày nhìn nàng, giống nhau nhịn lâu,nhưng ánh mắt của tựa như có mộttia mỏi mệt, có lẽ, những thứ kia toàn bộ bị Ôn Nhã tuấn mỹ của toàn bộ đè xuống, chậmrãi : "Sư tỷ có biết. . . . . . Á phụ vì sao đểcho ta điều lý thân thể cho ngươi?"

      Lắc đầu cái, Tuyết Nhan nhàng hớpmột ngụm nước, khẽ nâng lên cổ đẹp đẽ, mộtđôi mắt đẹp bình tĩnh nhìn Phượng U Trần, mặc dù nàng có nghe được bí mật từ lời 1 phen hai người dùng mật ngữ Truyền Thuật kia, nhưng nàng quen thuộc phương thức xử sựLão Quái Vật , nàng biết. . . . . . Lão Quái Vật nhất định là có điều ý muốn.

      Chỉ là, tính tình Lão Quái Vật cổ quái, tư tưởngkhông theo như xuất bài thông thường.

      có thể văn có thể Võ, có thể vững vàng đồ thế chấp bày mưu nghĩ kế, cũng có thể ngoài ýmuốn tính toán người khác.

      Chỉ là, thế nhưng tính toán đến từ người của mình sao? là đáng ghét!

      Thấy nàng lời, trong mắt PhượngU Trần lưu chuyển ý vị siêu phàm thoát tục ,nụ cười tự nhiên, nhàn nhạt thay Tuyết Nhan giải đáp : "Ta nhớ ngươi biết, cổ thân thểngươi bây giờ này gân mạch khoái, nội lực đông đảo, chỉ là dược vật tuyệt thế á phụ nữa dựa vào nội lực của ta, có thể hoàn toàn cải thiện thể chất của ngươi bây giờ , đây là thứ nhất."

      "Thứ hai là cái gì?"

      "Á phụ rất muốn tác hợp chúng ta." thanh Phượng U Trần vô cùng dịu dàng.

      "Như vậy?" trong lòng Tuyết Nhan 1 tiếng kinh hãi nho , ra là như vậy, lão quái vật nàymới gặp mặt lâu, bắt đầu đánh chủ ý mình đại hôn nhân .

      "Ngươi đồng ý?" Tuyết Nhan cắn môi .

      "Ngươi cứ ?" Phượng U Trần cũng nhìn nàng, trong con ngươi mang theo mỉa mainhàn nhạt, vẻ mặt cần cũng biết, nhận lấy cái chén trong tay nàng, đưa đến bên môi, nhàng mím lại.

      "Ngươi ở đây trước mặt ông cố của ta gì nghe nấy, muốn cũng là phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh)?" Tuyết Nhan rốt cuộc phát bộ mặt của , nhịn được trừng , đứng dậy sau đó nàng quên, samỏng từ thân rơi xuống, lúc này, thânthể xinh đẹp trắng nõn hoàn toàn bại lộ ở trongkhông khí.

      "Ta cũng phải là kẻ ngu!" Phượng U Trần chuyển con mắt, ngưng mắt nhìn thân thể tuyết trắng của nàng, bên môi mang theo nụcười như cười.

      Thiếu nữ trước mắt mặc dù thân thể yếu đuối, nhưng sau khi khôi phục thể chất, tin tưởng. . . . . . Nàng rất nhanh có thể mình đảm đương phía.

      "Tên háo sắc, nhìn lại ta móc mắt ngươi." Tuyết Nhan chợt phát ổn, vội vàng kéo áo, tức giận nhìn chằm chằm.

      Vẻ mặt Phượng U Trần mơ hồ toát ra tialạnh buốt dễ cảm thấy , giơ tay kéochăn, từ đầu đến chân đắp ở người củanàng, cúi đầu, nhàng ghé vào bên tai nàng,vẻ mỉa mai trong mắt từ từ chuyển hóa thànhđùa cợt, thanh che giấu được hài hước nhàn nhạt: "Sư tỷ, ra . . . . . . Ta đối với thân thể nghèo này tại của ngươi íttính thú cũng có, càng vì ngươiNhất Trụ Kình Thiên (*), cho nên ngươi khôngphải dùng cái ánh mắt này nhìn chằm chằm tanhư vậy."
      (*) 1 cây chống trời

      Nghe lời tà ác , Tuyết Nhan giận đếntiếp trừng mắt nhìn , núp ở trong chăn, co ro cúm rúm mặc y phục.

      Phượng U Trần nho nhã cười tiếng, liền bước ưu nhã, xoay người rời nơi đây.

      Tuyết nhan cắn răng, lúc này tâm linh ngược lại dần dần trong sạch, trước tâm tình tức giận,thân thể run rẩy giống như tất cả đều là ảo giác, ra . . . . . . Những thứ kia chỉ là bản năngcổ thân thể này mà thôi.

      Hôm nay, nàng còn là Lâm Tuyết nhan Thần Long cung , nàng phải trở về quán chủ thiên hạ thứ nhất y quán ngày trước, nàng thề, tuyệt làm cho Phượng U Trần ngườinày lớn lốí như thế, nàng muốn cho biết ai là sư tỷ của ? Biết ai lớn ai ?

      ------ lời ngoài mặt ------
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55: Trong lúc vô tình, nguy cơ trùng trùng.
      Đám người Tuyết Nhan ở lại Phái Tuyết Sơn hơn nửa tháng.

      Trong hậu viện Phái Tuyết Sơn, chung quanh cũng là phiến thanh tùng cùng hoa mai. Cây tùng xanh đứng thẳng, hoa mai giữa cành lá sum suê hết sức xinh đẹp. Tuyết trắng bao trùm mặt đất, khí lành lạnh mà băng hàn. Ai có thể nghĩ tới Tuyết Sơn tháng bảy cũng lạnh thấu xương.

      Tuyết trắng bay tán loạn, băng lạnh trông giống như bạc.

      nam tử ưu nhã xuyên qua rừng tùng so với tuyết trắng còn đẹp hơn. Từng bước chậm rãi qua, con ngươi sao chói lọi đầy thâm thúy yên tĩnh , tuyết trắng quanh quẩn chung quanh . mặc áo trắng đạm bạc mà phiêu dật, tựa như ảo mộng, mà chung quanh thân thể tựa như đám lửa nhảy lên mơ hồ, thoáng chốc tạo thành hơi nước màu trắng. Trong lúc hành tẩu, phiến tuyết dính, giở tay nhấc chân đều tuấn dật xuất trần thoát tục.

      Thấy nam tử thản nhiên vào phòng khách. Tùy ý mà câu chấp đẩy cửa phòng, bên môi mỉm cười, chậm rãi lên phía trước khom mình hành lễ. Liếc mắt nhìn thức ăn tinh xảo trưng bày trước bàn, còn có lão giả ở bên có hình tượng chút nào ăn ngấu nghiến.

      Quỷ Y trong miệng ngậm lấy nửa cái đuôi cá, hả hê liếc mắt Phượng U Trần cái.

      Ngồi vào bàn, rót ly trà, nhanh nháy nháy mắt, ánh mắt rơi vào đồ ăn tựa như lơ đãng. Phượng U Trần nhàn nhạt cười tiếng.

      Tuyết Nhan làm mấy món tinh mỹ cũng phải vì cái chiêu bài của quán rượu. Chỉ là, người khác ăn được rất là vừa lòng, thủ nghệ cháu cố rất tốt. Vô cùng đặc biệt. Mặc dù Thần Long sống trăm tuổi, ăn lần 12 nước đại lục, nhưng, cháu cố làm món ăn tinh mỹ trước đây chưa từng thấy. Hơn nữa mấy ngày nay trong thức ăn thêm chút ớt cay đỏ, thậm chí ra cho oai món cay Tứ Xuyên. Mặc dù hiểu vì sao phải gọi món cay Tứ Xuyên? Chỉ là. . . . . . là đủ cay.

      Phượng U Trần tay áo trắng như mây, bưng ly trà nóng hổi, hơi nước mờ mịt, ánh mắt quét qua. Giống như cũng thèm để ý, nhưng Quỷ Y sao biết khẩu vị tiểu đồ nhi. Nhị Hoàng Tử nước Thương Lam này ngày ngày ở Phái Tuyết Sơn ăn thịt bò đặc biệt giá trị xa xỉ, mỗi ngày đổi ba cách làm, mặc dù làm người ta hâm mộ, kì thực nhạt như nước ốc.

      Ngay cả sơn trân hải vị ổ yến, bàn tay gấu, vây cá, ngày nào cũng thưởng thức mấy món này làm như sợ là có ai tiêu thụ! ( Trần sợ bổ quá hóa độc à?)
      :
      Chỉ là. . . . . . Nhiều lần trước khi Phượng U Trần ngồi vào bàn, cũng bị Tuyết Nhan lấy các loại lý do mời ra ngoài.

      Cổ nhân : thế gian duy nữ nhân cùng tiểu nhân đều thể đắc tội!

      Cho nên tuyệt đối thể đắc tội nữ nhân!

      Lão Quái Vật cho đến tận này sống hơn trăm tuổi. Gừng càng già càng cay, biết nữ nhân có chỗ đáng sợ. Nhưng có số việc lại quá minh bạch rồi. nhịn được đồng tình, liếc mắt nhìn Phượng U Trần, ung dung thong thả ăn xong cá tê cay tầm bàn , sảng khoái lau miệng: "Tiểu Trần , phải là của ta khi dễ ngươi a! Những thức ăn này đều là Tiểu Tuyết đoàn hiếu kính cho lão nhân gia ta, cũng có phần của ngươi , cho nên ngươi đừng hy vọng xa vời!"

      Phượng U Trần cười nhạt, "Á phụ suy nghĩ nhiều, ta chỉ là tới xem ngươi có cần gì chút?" xong, ánh mắt của chuyển cái, ánh mắt ưu nhã tựa như nước chảy, giống như nhìn về phía ngoài mặt viện, chậm rãi : "Đúng rồi, sư tỷ sao ở nơi này?"

      "Nàng phải bên ngoài luyện công, vừa mấy canh giờ, thuận tiện tìm mấy đuôi cá, ngày mai lão nhân gia ta lại có lộc ăn."

      "Sư tỷ là tinh tiến!" Phượng U Trần nụ cười khóe môi ôn nhã nhàn nhạt .

      "Đó là đương nhiên, Tiểu Tuyết Đoàn năm đó vì tập võ. Mỗi ngày nghe thấy gáy, trừ hành y ở ngoài, lúc ngủ cũng ở đây tu luyện nội công tâm pháp, y rời vũ, vũ rời y, nhiều có thể chịu được khổ cực giống như nàng như vậy!" Lời này cũng phải Quỷ Y khen nàng.

      Nghe vậy, đôi mắt đẹp Phượng U Trần khẽ cong, ánh mắt nước gợn liễm diễm, nửa tin nửa ngờ : "Như thế. . . . . . Nàng còn có thể tay làm được thức ăn ngon?"

      Quỷ Y sao biết tâm tư của . Thấy rốt cuộc đến ý chính , dùng chiếc đũa nơi mấy món ăn chút, quơ quơ đầu : "Có được hay , nếu như ngươi muốn nếm thử chút cũng có thể, chỉ là nếu nha đầu kia biết ta chìu ngươi, về sau bao giờ chịu nấu ăn cho ta nữa, ta nên làm thế nào cho phải đây?"

      Nghe vậy, Phượng U Trần khẽ cười tiếng, tựa như ảo thuật lấy ra vò rượu: "Rượu xướng thành thơ, xua tịch mịch, đây là rượu hoa mai Phái Tuyết Sơn đưa tới, dấu riêng trăm năm, nhất nghi hạ món ăn, xin á phụ vui vẻ nhận." Vào giờ phút này, thanh của như vang rộng.

      Mắt Quỷ Y sáng rực lên, theo đoạt lấy rượu trong tay , mở ra, nhất thời cả phòng mùi thơm ngát!

      Mùi rượu cùng món ăn vị tương dung, cũng mùi thơm câu nhân này càng ngày càng nồng nặc.

      Đáng tiếc, trước bàn chỉ có đôi bát đũa!

      Thấy Phượng U Trần dùng ngón tay bốc miếng thịt thỏ ngay bàn trước mặt đưa vào trong miệng.

      Quỷ Y uống ào ào liền 3 chén cười : "Tiểu Trần , ngươi thường ngày cao quý như vậy, thế nào lịch cũng ăn bốc ít thịt thỏ?"

      Thầm nghĩ đây phải là ngươi muốn thấy sao? Phượng U Trần vừa lòng ăn cực kỳ thong dong, mỉm cười : "Thức ăn dân dĩ là Thiên, ta là người, thức ăn là trời, thức ăn ngay trước mặt còn kể cao quý cái gì?" xong, Phượng U Trần lại bốc lên miếng từ trong mâm. Ăn xong, liếm liếm ngón trỏ, mặc dù có dùng đũa, lại như cũ ung dung quý khí, thong dong ưu nhã, động tác tự nhiên như nước chảy mây trôi, phong hoa vẫn như cũ!

      Quỷ Y châm ly rượu, đưa cho Phượng U Trần, cảm khái : "Sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn như thế, nếu là ngươi lần trước chịu nghe ta lời , ngoan ngoãn cùng Tiểu Tuyết Đoàn kết phu phụ, hôm nay ngươi muốn ăn cái gì, nàng tự nhiên cho làm ngươi."

      Khóe môi Phượng U Trần hơi vểnh, ánh mắt chớp động, lời.

      Thầm nghĩ: "Nếu ta nghe lời của ngươi, sợ là hôm nay cả ngươi cũng có ăn."

      Trong lòng từng nghĩ, nếu hai người trở thành vợ chồng rồi, Tuyết Nhan há có thể đối với mình ngoan ngoãn vào khuôn khổ? Phượng U Trần dĩ nhiên ngây thơ cho là tất cả nữ nhân cùng nam nhân có quan hệ, nữ nhân trở nên chim nép vào người, ngoan ngoan ngoãn ngoãn, gì nghe nấy. Mặc dù cũng rất hiểu Tuyết Nhan, nhưng tiếp xúc mấy ngày này, có lẽ có nữ nhân như thế, nhưng Tuyết Nhan tuyệt đối !

      Hôm nay biết thân nàng trúng độc mai lan hương, trừ lần đó ra, cần bảy nguyên dương nam nhân khống chế, còn cách nào khác!

      Cho nên trừ Duẫn Ngọc, nàng phải cùng sáu nam nhân có quan hệ thân mật.

      Mặc dù cũng thèm để ý nàng phải là xử nữ, cũng tính là nàng phải mượn xác hoàn hồn. Nàng cũng phải tùy tiện, cũng là thà thiếu ẩu, ngay cả Duẫn Ngọc Đệ khó có thể bắt được lòng của nàng hoàn toàn, huống chi là mình?

      Lang vô tâm, thiếp vô ý, giữa hai người giống như cách tầng tường vô hình, cần gì phải xúm lại đây?

      Tăng thêm phiền não mà thôi!

      —— Cảnh đẹp băng tuyết, trong thiên địa bao phủ tầng sương hàn trong suốt.

      thiếu nữ tuyệt mỹ thiên địa độc hành, mặt mũi loại bạch ngọc tinh xảo, đôi mắt to ánh sáng lung linh thanh lệ .

      Nàng mặc người cực kỳ mỏng manh, làn sa uyển chuyển bọc thân thể nàng, chân đứng ở băng tuyết, chân ngọc xinh đẹp thậm chí so trong sạch còn phải oánh trạch chói mắt, mà bên môi nàng nụ cười cũng có thể cùng thiên địa tranh nhau phát sáng! Chân trần, Tuyết Nhan chạy vòng quanh băng sơn canh giờ, có thể là kỳ tích. Trước kia nàng, bởi vì thể chất yếu kém, kinh mạch thông, chỉ có thể thi triển chút chiêu số bình thường, ngay cả điều khiển thiên bách ngân châm cũng chỉ là có vẻ mà thôi.

      Cố tình, cổ thân thể này rất là kém, sợ lạnh, sợ đau, quá thiên kim tiểu thư.

      Khiến nàng dám tự huấn luyện khắc nghiệt.

      Vậy mà, thân thể này cũng từ từ có kiên nhẫn, mỗi ngày chỉ thích hợp gia tăng chút.

      Tuyết Nhan ngồi xếp bằng tuyết, trong lòng nhớ lại khẩu quyết Tố Tâm, ở trong người vận hành lần Tố Tâm công. Cảm thụ mỗi ti nội lực từ từ trải qua đan điền của nàng, từ từ tuần hoàn trở lại , từng tia ôn hòa năng lượng khí lưu giống như từ trong thiên địa tràn, dần dần tiến vào trong cơ thể Tuyết Nhan .
      Thiếu nữ hai mắt nhắm nghiền đem luồng nội lực cuối cùng hít vào đan điền, lông mi khẽ chớp động, chỉ chốc lát sau, hai nhánh mắt đen đột nhiên mở ra, ánh mắt sáng quắc sinh hoa, chỉ là nàng ngờ nội lực của mình rốt cuộc lại tăng trưởng đoạn, từ Tứ Đoạn lên tới Ngũ Đoạn, người bình thường ít nhất cũng cần thời gian nửa năm, mà nàng nửa tháng liền làm được, thần tốc như thế, Tuyết Nhan khỏi cảm thấy cực kỳ mừng rỡ.

      "Rốt cuộc, là đoạn thứ năm a!" Tuyết Nhan vui vẻ .

      trải qua bôi thuốc sau khi lúng túng khổ sở, Tuyết Nhan hôm nay thay da đổi thịt.

      Nhưng nội lực cũng có đường ranh giới, chỉ cần đến đoạn thứ năm, như vậy chính là tiến vào trình độ sơ giai võ giã cấp cao. Đến lúc này, trong cơ thể chứa đựng nội lực, đúng là nhiều gấp mấy lần đoạn nội lực thứ tư. Cho nên, đoạn nội lực thứ năm, bình thường cũng cho rằng là bậc thang thứ nhất trở thành cao thủ võ lâm. cần cũng biết trình độ quan trọng kia.

      Lúc này, băng tuyết xào xạc gió lạnh càng mạnh hơn!

      Cách đó xa, người thiếu niên chăm chú nhìn thiếu nữ này càng ngày càng gần. Nhìn khuôn mặt nhắn kia, ra thanh thuần nhàn nhạt là đường cong còn quyến rũ. Thiếu niên tinh thần đột nhiên có chút khỏi hoảng hốt! Mặc dù biết nàng rất đẹp, nhưng, tại sao chưa từng thấy qua thiếu nữ dung mạo xinh đẹp như vậy!

      Rốt cuộc, Tuyết Nhan đến càng gần, mà nàng cũng dần dần thấy được thiếu niên, dưới bàn chân dừng chút.

      "Lâm nương, ngươi còn nhớ ta ?" Thiếu niên nhìn như tinh linh xinh đẹp. Tuyết Nhan trong lòng động áy náy.

      "Tiết Phong công tử." Tuyết Nhan đưa mắt nhìn thiếu niên, hướng gật đầu cái, nhàn nhạt cười tiếng. Trí nhớ nàng rất tốt, sao nhớ khi mới đến đại hội luận võ thứ nhất gặp phải Tiết Phong đệ tử Phái Tuyết Sơn.

      "Lâm nương, ngươi tới nơi này sao cho ta tiếng?" Tiết Phong có chút cam tâm hỏi.

      "Ta cũng vậy muốn tìm Tiết công tử, đáng tiếc Phái Tuyết Sơn quá lớn, ta chỉ có thể theo Nhị Sư Huynh ở nơi này."

      Giờ phút này, Tuyết Nhan cười cười thanh nhã, nụ cười khiến tâm thần người sảng khoái.

      Nghe vậy, Tiết Phong vô cùng hối hận cho nàng biết chuyện mình là Đại Công Tử Phái Tuyết Sơn. Ban đầu đại hội Băng Liên, vì đoạt được Hàn Băng Tuyết Liên, muốn chiếm được tiếng cười Lâm Tuyết Nhan. nghĩ đến nửa đường bị Thượng Quan Ngâm nhảy ra làm trọng thương, ghê tởm nhất chính là, thế nhưng người kia cướp Hàn Băng Tuyết Liên, làm như vậy là để lấy lòng Đệ Nhất Mỹ Nhân Xuất Vân Quốc.

      Cái gì Đệ Nhất Mỹ Nhân, Thứ Hai Mỹ Nhân?

      Thường thấy các loại thanh lâu hoa khôi, các loại đương gia đào kép, Tiết Phong minh bạch rất nhiều danh hiệu cũng chỉ là mua danh chuộc tiếng, lừa đời lấy tiếng mà thôi.

      Tiếc rằng tài nghệ bằng người. Thượng Quan Ngâm ra tay cũng khách khí, bị đánh cho vết thương chằng chịt, bất đắc dĩ phải dưỡng thương hơn nửa tháng. Rốt cuộc thân thể khôi phục rất nhiều, vì vậy ra ngoài hóng mát chút, nghĩ gặp phải tiên tử trong lòng mình , là như trong mộng .

      Tương thỉnh bằng vô tình gặp được, Cương Tiết Phong muốn mời Tuyết Nhan vào trong viện của làm khách, thuận tiện săn bắt trái tim mỹ nhân. Chợt nghe tiếng ưng vang phá . kinh hoảng, địa phương Phái Tuyết Sơn lạnh như thế cũng có ưng?

      Giương mắt nhìn chút, phát ưng này bay vô cùng cao, mang theo xu thế bén nhọn, tuyệt phải loại ưng bình thường.

      Có lẽ là nhân vật đặc biệt nuôi, nhưng đến tột cùng là người nào mang theo ưng đến nơi này?

      Tiết Phong khẽ trừng mắt, cảm thấy có chút tò mò.

      Lúc này, Tuyết Nhan nheo mắt lại, xa xa giống như thấy nam tử áo lam giục ngựa mà đến. Vó ngựa đạp tuyết, bông tuyết văng khắp nơi, tư ào ào. Bóng dáng của nhìn qua quen thuộc như thế. Tuyết Nhan nhìn chợt nhớ tới Duẫn Ngọc, nhất thời trong tim xuất cảm giác ngũ vị tạp trần , các loại ý định kỳ quái xông lên đầu.

      Đến cùng là đúng hay ? tìm nàng sao? phải cùng Hoa Vân Quận Chúa gì đính hôn rồi sao?

      tới hay vấn tội mình, trách tội, thống hận mình?

      Tuyết Nhan suy nghĩ tán loạn, sắc mặt biến . Trong lúc này, nàng lắng chìm trong chuyện tình cảm của mình và Duẫn Ngọc. Qua lâu như vậy, gặp và nghĩ tới , cuộc sống của nàng thành thói quen bên cạnh. Nàng cho là khi nhìn thấy Duẫn Ngọc lần nữa cũng có cảm giác đặc biệt gì, ít nhất đau triệt nội tâm. Nào biết thời điểm mình sắp đối mặt cảm thấy tâm cư nhiên vừa khéo khó chịu!

      rồi, trong lòng tự nhiên có vết rách sau khi tách ra.

      Khi chạm đến vết thương lại lần nữa ngờ khổ sở như thế?

      Tuyết Nhan cúi thấp đầu, vuốt ngực, ngưng lông mày suy nghĩ sâu xa. Ngay lúc đó, có hai nam tử mặc da thú , cõng con mồi, tựa như từ trong núi săn thú trở lại.

      Tuyết Sơn có nhiều thực vật kỳ lạ sinh trưởng. Mặc dù rét lạnh, cũng có rất nhiều người sợ lạnh thích ăn loại thú Kỳ Trân Dị Thảo, da lông xương cốt giá trị xa xỉ. Phái Tuyết Sơn chung quanh cũng bình thường có thợ săn săn thú mà sống. Mấy ngày nay Tuyết Nhan cũng thường đụng phải những người này, cho nên đắm chìm trong tâm tư chính mình, trong lòng cũng quan tâm đối với bọn họ.

      Khi bọn tới chỗ cự ly xa Tuyết Nhan, đột nhiên thay đổi.

      Hai người nhanh chóng đem con mồi ném lên trung, thi thể con mồi nổ vỡ ra, máu văng khắp nơi, làm người ta ứng phó kịp. Cùng lúc đó, hai người rút kiếm ra từ trong quần áo, tả hữu, nhanh công tới hướng Tuyết Nhan, kiếm trong tay lộ ra sát ý mãnh liệt, kiếm khí trầm thấu xương.

      Tất cả xảy ra cực nhanh, Tuyết Nhan cơ hồ chưa tỉnh hồn lại, vội vàng lui về phía sau mấy bước.

      Tiết Phong thấy thế, rét trong lòng, vội vàng gọi thị vệ núp chung quanh ra trước nghênh chiến. là Đại công tử Phái Tuyết Sơn, nên lúc nào cũng có ám vệ bên cạnh. Những thị vệ kia bản lĩnh yếu, nào biết còn chưa bao lâu, liền bị hai người thích khách đâm xuyên qua thân thể, ngã xuống đất mà chết.

      Nhìn xác thị vệ cùng thú ngã trong vũng máu , máu đỏ tươi đột nhiên làm người ta kinh hãi!

      Tuyết Nhan mặt mũi kinh hãi, ngờ thích khách thế nhưng xuống tử thủ, đến tột cùng là người nào hận nàng đến thấu xương?

      Nàng gặp chuyện hoảng hốt. Thoáng chốc cảnh tỉnh, lập tức rút ra từ trong tay áo trăm ngân châm, hào quang màu bạc bay múa trung, khí lạnh bức người. Nhất thời cùng hai người thích khách chỗ ác đấu.

      Binh khí giao tương, phát ra tiếng vang chói tai.

      Tuyết Nhan lạnh lùng hỏi: "Các ngươi là ai? Vì sao phải hạ sát thủ đối với ta?"

      Đối phương cũng gì, kiếm pháp càng hung hiểm hơn. chữ cũng nhiều, tiết lộ ra thân phận của bọn họ, cho nên bọn họ tuyệt phải thích khách bình thường.

      Mặc dù nội lực Tuyết Nhan tăng lên tới Ngũ Đoạn, nhưng vẫn là cực kỳ cố hết sức đối phó với hai người. Dù sao đối phương đều là dân liều mạng, nếu thận trọng lộ ra sơ hở. Vừa nhìn liền biết là người mới tới muốn lấy mạng nàng, may mắn nàng luyện thành thạo sử dụng trăm cây ngân châm nên thi triển ra chiêu số thuận buồm xuôi gió.

      Hai người thích khách thấy gây thương tổn được Tuyết Nhan, biến sắc, chiêu thức cũng phát biến hóa, hai người hợp tác , uy lực chiêu số thế tăng lên gấp bội!

      Tiết Phong bên gấp gáp, thân thể bị thương chưa lành, ra tản bộ cũng là thị vệ dắt díu. Mới vừa thấy Lâm Tuyết Nhan, bận khiến bọn thị vệ núp, hôm nay tự lo xong, còn có hơi sức nào đối phó thích khách?

      Chợt, ngay lúc nguy cấp, con ưng bầu trời nhanh chóng xà xuống, lao xuống đụng trong hai người đó.

      Cùng lúc đó, nam tử tuấn mỹ giục ngựa chạy chồm đến. Áo choàng màu xanh dương trong gió, cuồn cuộn nổi lên tuyết, bản lĩnh như vẽ. Kiếm trong tay hướng tên còn lại đâm tới, kiếm sáng như tuyết, khí trong nháy mắt trở nên lãnh mà tiêu sát. thần tình lạnh như băng như núi băng ngàn năm, Tuyết Sơn băng hàn ở trước mặt cũng ảm đạm phai mờ!

      , chính là Duẫn Ngọc!

      Tuyết Nhan nhìn , gấp rút,nóng ruột, quên thân mình ở nơi nào, thời gian giống như cũng dừng lại vào giờ khắc này.

      Mặt mũi của nàng ấy đẹp như vậy, sao tái nhợt.

      Trong sóng mắt của nàng tràn đầy kích động, lại tràn đầy khổ sở.

      Hai người gặp lại lần nữa lại là thời khắc nguy cơ trùng trùng. Suy nghĩ chút đúng là mỉa mai. Tuyết Nhan cắn răng, tiếp tục gia nhập cuộc chiến. Bóng dáng của hai người là loại khế hợp Đao Quang Kiếm Ảnh ở bên trong, kiếm như cầu hình vòm bí quyết nam tử, vạn châm bay múa thân như Thải Điệp.

      người ưng, hơn nữa Tuyết Nhan phát thế công ngàn châm, hai cái "gai" rốt cuộc đánh lại bọn họ. Ngay thời điểm thấy sắp bị bắt, hai người liếc mắt nhìn lẫn nhau, chợt lấy ra nửa hình tròn từ thân của mình, hợp lại cùng nhau, thoáng chốc ghép cầu màu đen hoàn chỉnh.

      Sắc mặt Duẫn Ngọc biến đổi, hiếm thấy Phích Lịch đạn! Đây chính là chiêu số đồng quy vu tận!

      Nghe thấy tiếng vang lớn, đống băng nhất thời sụp xuống vị trí mọi người, né tránh lúc, khối cự băng nhanh như sét đánh bay tới hướng Tuyết Nhan.

      Thời điểm ngàn quân nguy kịch, Duẫn Ngọc bất chấp tất cả nhào vào trước người Tuyết Nhan, che chở chặt thân thể nàng.

      Edit: Thủy
      Beta: Roseila

      Chương 56: Nửa đêm đột kích.

      Trăng non như lưỡi câu, nhu quang như nước, chiếu nghiêng xuống. Hình bóng hoa mai nằm ở cạnh ánh trăng in đáy nước, có vẻ tịnh dật mà ưu nhã.
      Trong hậu viện, gió nhàn nhạt thổi lất phất, thông xanh lẫn bóng hoa mai sum xuê. Tình cảnh như thế, thể Phượng U Trần rất biết cách hưởng thụ. Nơi này hoàn cảnh vắng vẻ u, bởi vì thích luyện đan để cho tỉnh táo, cho nên mình cư ngụ ở hậu viện Phái Tuyết Sơn. người nào dám tới quấy rầy, trạch viện này cơ hồ trở thành phủ đệ tư nhân của . Bên trong gian phòng lộ ra nét ưu nhã quý khí chi tướng, tựa như cùng bản thân là , phong hoa vô hạn, bên tường treo đèn mạ vàng, kệ bày các bộ sách, bàn đọc sách đoan trang điển nhã. Chỉ là, đáng tiếc ở phòng phong nhã như thế là của khách nhân khác!
      Tuyết Nhan bưng chậu ngân sương thán vào trong nhà, nhàng lau lau cái trán đổ mồ hôi. Có lửa than, cái nhà này lên rất nhiều! Vì vậy, nàng cũng cần lo lắng Duẫn Ngọc ban đêm ở nơi này bị lạnh lẽo.
      Kể từ khi Duẫn Ngọc thay nàng đỡ khối băng, hình như đầu có chút bị thương, hôn mê ba ngày ba đêm.
      Ba ngày nay, Tuyết Nhan trắng đêm khó ngủ, ăn ngủ yên, tâm giống như bị đâm kiếm. Ngay lúc đó, nàng bắt mạch cho , chỉ cảm thấy mạch tượng thâm trầm. Đáng tiếc thời đại này thiết bị y liệu có tinh tiến. Cho dù y t nên huật nàng có cao minh, cũng cách nào thấy mảnh vật vi mô. Tuyết Nhan khỏi tự giễu nghĩ: cái gì y thuật đệ nhất thiên hạ, cái gì đệ nhất thiên hạ Y Quán quán chủ, đúng là hư danh!
      Lúc này, Tuyết Nhan đắm chìm trong tâm tư của mình, vẻ mặt hốt hoảng, từ từ đem thán ngân sương thêm vào trong lò, đắp kín nắp lò. Ngoái đầu nhìn lại thấy trong phòng để mấy bình phong tinh mỹ, nhớ lại, lúc đó nàng muốn Lão Quái Vật cùng chữa trị cho Duẫn Ngọc, mặc dù y thuật của nàng kém hơn Quỷ Y, nhưng Duẫn Ngọc thủy vẫn chung chưa tỉnh. Bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là xin Lão Quái Vật giúp tay.
      Hôm nay những bình phong che ở chỗ này, có lẽ là Lão Quái Vật nghiệm nhìn thân thể Duẫn Ngọc có nội thương hay ? Như thế, chỉ sợ là vết thương Duẫn Ngọc gặp gió!
      Tuyết Nhan định vào xem chút. Do dự chút, lấy lại bình tĩnh, thân thể chợt dừng chút. Phải thôi, Lão Quái Vật đến bây giờ cũng biết nàng cùng Duẫn Ngọc có quan hệ thân mật. Nàng cũng thể tiếp tục phát triển cùng uẫn Ngọc nữa! Dù sao, nàng thể chịu được Duẫn Phụ sát hại phụ thân của nàng. Tương lai, Duẫn Ngọc cũng tha khi nàng sát hại Duẫn Phụ.
      là bỏ xong, mà lòng đành!

      Tất cả từ nay về sau, nàng thiếu Duẫn Ngọc. . . . . Đến tột cùng như thế nào mới có thể trả lại ràng đây?
      Phiền não dầy đặc giống như màn lưới vô hình, làm người ta hít thở thông. Khi nàng phiền não dứt, chợt thanh khàn khàn già nua của Quỷ Y từ trong bình phong truyền đến, đánh tan suy ngẫm của nàng: "Tiểu Tuyết đoàn, nam tử này đối với ngươi có ân, phải ?"
      Tuyết Nhan lấy lại bình tĩnh, lẳng lặng đứng nghiêm, chậm rãi gật đầu.
      Quỷ Y lạnh lùng nhìn nam tử tuấn mỹ giường, khuôn mặt trắng nõn trơn bóng, lộ ra góc cạnh tuấn lãnh ràng, sóng mũi cao, môi mỏng lại mím chặt, vẻ mặt lãnh nhược băng sương, ngay cả khi hôn mê, tự nhiên tổn hao gì phong cách rét lạnh, mỹ nam tử tốt! ra , về thân thế Duẫn Ngọc, Lão Quái Vật cũng nghe từ nơi Phượng U Trần. ngờ lại chính là con trai của kẻ thù họ Duẫn kia, nghĩ đến đây, Quỷ Y nhịn được mỉa mai : " ngờ họ Duẫn hình người dáng chó con trai của ngược lại!" (Ông này chủi chồng lớn chị Nhan nặng quá; oan cho Ngọc)
      đưa mắt nhìn Duẫn Ngọc hồi lâu, chợt chuyển ánh mắt: "Tiểu Tuyết đoàn. . . . . . Ngươi nghĩ bao giờ báo thù?"
      Nghe vậy, đôi tròng mắt đen Tuyết Nhan lại thoáng qua tia thù hận, như nước lại trong suốt, mím môi, nhanh chậm : "Chuyện báo thù mặc dù cấp bách, nhưng cũng thể nóng vội, nếu chính là hăng quá hoá dở."
      Quỷ Y gật đầu : "Ngươi nghĩ như thế nào?"
      Tuyết Nhan ngưng lông mày than : "Thượng sĩ giết người dùng bút, hạ sĩ giết người dùng bàn, ta tự nhiên dùng vũ lực đối phó ta, huống chi cứ như vậy giết rồi, là quá tiện nghi cho ."
      Quỷ Y mặt chút thay đổi : "Nhan nhi có ý cho được chết tử tế?"
      Tuyết Nhan hạ mí mắt, giống như trầm mặc hồi lâu, rồi : " sai, thành lập thế lực nhiều năm trong giang hồ, hôm nay như là mặt trời ban trưa, nghe vẫn mơ ước trở thành giang hồ Đế Vương, thống lĩnh hai nhà hắc bạch, cho nên chỉ cần cho vỡ hy vọng, phá hủy tất cả có, nếu được xưng giang hồ Gia Cát, như vậy gậy ông đập lưng ông, để cho cũng nếm thử chút tư vị bị người tính kế, để cho ở trong tuyệt vọng muốn sống được, muốn chết xong. . . . . ."
      Nghe vậy, Quỷ Y nhíu mày, trong mắt lóe lên tia thâm ý!
      Duẫn Ngọc giường hôn mê bất tỉnh, chân mày hơi giật giật, hình như có dấu hiệu tỉnh lại .

      Chợt, cửa phòng bị mở, Phượng U Trần bộ áo trắng chậm rãi bước vào, cuốn lấy hồi gió đêm mát mẻ bên cạnh. Trong nháy mắt, ánh nến lúc sáng lúc tắt, chỉ thấy khóe môi tuyệt mỹ mỉm cười, tròng mắt đen lóng lánh sâu sắc ánh sáng, mà giọng làm lòng người hoảng hốt, vang như sấm: "Á phụ, Chưởng môn Phái Tuyết Sơn mời ta xem Tiết đại công tử, ta muốn mấy canh giờ, nếu như ngươi có chuyện có thể tìm ta trong viện tổng quản."
      Quỷ Y : "Biết." hồi lâu, Phượng U Trần cũng hề có ý tứ rời .
      "Còn có chuyện gì?" Quỷ Y trợn mắt nhìn .
      "Tiết đại công tử muốn mời sư tỷ cùng , đại khái. . . . . . Là muốn cho sư tỷ biết tình huống thích khách." Phượng U Trần cười như cười xong, ra tâm tư Tiết đại công tử làm sao biết, Tiết Phong là Chưởng Môn Nhân Phái Tuyết Sơn tương lai, mặc dù mặt ngoài hiệu trung với Xuất Vân Quốc, ra vụng trộm liên minh mật thiết cùng Thương Lam Quốc, cho nên Phượng U Trần cùng Tiết Phong bề ngoài là quen biết, nhưng khi có ai hai người quan hệ là "Giao hảo" .
      Trầm mặc sau tấm bình phong chốc lát, Quỷ Y chậm rãi : "Tiểu Tuyết đoàn, ngươi cùng theo Tiểu Trần nhi nhìn xem, thuận tiện xem thi thể thích khách, tìm chút đầu mối gì."
      Tuyết Nhan dưới ánh trăng chiếu rọi càng thêm lộ ra vẻ quyến rũ dung nhan thanh lệ, giọng : "Được, ta tới liền đây."
      Phượng U Trần bên môi mỉm cười, khẽ vuốt cằm: "Sư tỷ có thể cùng tại hạ cùng nhau , là thụ sủng nhược kinh! Chỉ là Duẫn Ngọc sư đệ có bận tâm hay ?" ( Trần mượn dao giết người nha)
      Hít hơi lãnh khí, Tuyết Nhan trong đầu liền lên cặp mắt Duẫn Ngọc đen nhánh tĩnh mịch, vẻ mặt trong suốt lạnh lẽo. ngày nào đó lại mang theo phẫn nộ cùng gợn sóng khổng lồ. Nàng vội vã ra lệnh mình nên suy nghĩ nhiều, xoay người rời . Nàng biết tuyệt thể ở chỗ này quá lâu. Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng Duẫn Ngọc bị thương, lòng của nàng liền dễ dàng dao động mấy phần, cực kỳ sợ tim của mình buông xuôi.
      Phượng U Trần khẽ khom người, theo Tuyết Nhan thản nhiên rời , bên môi chứa đựng nụ cười ý vị .
      Hai người rời chốc lát, phòng lâm vào mảnh yên lặng.
      Quỷ Y ngoái đầu nhìn lại liếc mắt nhìn Duẫn Ngọc, trầm mặc hồi lâu, chợt nâng lên đôi môi, ánh lạnh chợt lóe, rút ra bội kiếm bên hông, trực tiếp hướng lồng ngực Duẫn Ngọc đâm tới. . . . . .


      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 57 [1]


      Trải qua chuyện thích khách, mặc dù thích khách chết, nhưng người chủ mưu vẫn chưa lộ diện.

      Tuyết Nhan theo Phượng U Trần tới trong đại viện Phái Tuyết Sơn. Sau khi gặp qua Chưởng Môn Phái Tuyết Sơn dĩ nhiên kế tiếp chính là chữa trị cho Tiết Phong. đến Tiết Phong, Tuyết Nhan cảm thấy có chút áy náy. Ngày đó, xảy ra chuyện, thân thể Tiết Phong mới vừa bớt, lớp băng gãy lìa, rơi trong hồ nước trót nửa canh giờ lạnh đến thấu xương. Hôm nay bệnh cũ thêm thương mới, dựa vào Linh Đan Diệu Dược của Phượng U Trần để điều lý thân thể!

      Cho nên chuyện Tiết Phong bị thương, Tuyết Nhan cũng khó tránh tội lỗi. Vì vậy, tâm Tuyết Nhan cảm thấy áy náy, tự mình đến bắt mạch chẩn bệnh cho Tiết Phong công tử.

      Trong mắt người ngoài, qua cử động này, chỉ cho là mới học do Phượng U Trần mang đến từ nơi nào, biết trời cao đất rộng, lại dám ở người Tiết Đại Tông Tử tiểu thí ngưu đao (*)?

      Trong phòng có quần áo hoa lệ sắc mặt rất là khó coi. Nàng là gián điệp do Phượng U Trần phái nằm vùng ở Phái Tuyết Sơn, cũng là tiểu thiếp của Tiết Công Tử, thân phận so với thị nữ bình thường tự nhiên cao hơn chút. Nếu phải xem mặt mũi của Phượng U Trần, còn có Tiết Phong kiên trì cầu Tuyết Nhan lưu lại. Nàng đúng là muốn đem Tuyết Nhan khách khí đuổi ra ngoài!

      Ở chỗ này nàng vốn là nửa nữ chủ nhân, tự nhiên ưa nữ nhân khác ở trước mặt nàng thân cận Tiết Phong.

      Sau khi bắt mạch xong, Tuyết Nhan trút được gánh nặng khi biết được thân thể cũng đáng lo ngại.

      Nàng chậm rãi ngồi thẳng lên, bản lĩnh sính đình thướt tha, duyên dáng kiều.

      Tiết Phong trong lòng áy náy, thậm chí muốn lưu nàng lại, nhưng khi nhìn thấy Phượng U Trần bên con ngươi nhất thời ảm đạm xuống.

      “Phượng Công Tử, biết Lâm Tiểu Thư cùng ngươi quan hệ ra sao?”

      “Nàng là Thần Long Cung tam tiểu thư, cùng ta xuất sư đồng môn mà thôi.”

      chỉ là như thế mà thôi?”

      “Tiết công tử cho là có thể là gì?” Phượng U Trần giờ phút này nhàng cười.



      sao là tốt rồi, sao là tốt rồi!” Tiết Phong tâm tình nhất thời vui vẻ hẳn lên!

      Giờ phút này, tiểu thiếp bên cạnh Tiết Phong lạnh lùng nhìn Tuyết Nhan cái. Khi nàng biết được này lại là Thần Long Cung tam tiểu thư Lâm Tuyết Nhan. Nhìn lướt qua Tuyết Nhan kinh ngạc, vẻ mặt có chút khinh thường, cũng có chút cam lòng. nhịn được bĩu môi, khóe miệng toát ra tia châm biếm, trong lòng cũng cười lạnh.

      Kể từ sau đại hội võ lâm, trong chốn giang hồ gièm pha truyền ra phế vật Tam Tiểu Thư.

      Nghe này từng bị Mộ Dung thiếu gia vứt bỏ. Có chút tật xấu phạm hoa si, nghĩ hết biện pháp quyến rũ nam nhân. Hôm nay, nhìn thấy nam nhân liền kịp dính quá khứ. Xem ra lần này Lâm Tuyết Nhan có lẽ là muốn quyến rũ Phượng U Trần hoặc là Tiết Phong công tử! (Có người ganh tỵ kìa, biết ta nghĩ sao khi biết hai này mê chị Nhan?)

      Hắc, đúng là biết xấu hổ!

      Dĩ nhiên, đều là Thần Long Cung nhị tiểu thư Doãn Lâm phao ra những lời này. Ban đầu nàng bị Tuyết Nhan hại cấm túc ba tháng, mỗi ngày đều suy nghĩ như thế nào báo thù rửa hận. Lâm Tuyết Nhan mặc dù thông minh, bại hoại danh dự như thế nào, nhưng ở những phương diện này lại rất có thiên phú. (đều là mấy con mắm chanh chua)

      Hôm nay, mọi người ở Quý tộc đều biết những dao ngôn này, thậm chí nghe sai đồn bậy!

      Có câu , việc tốt ra tới cửa chuyện xấu truyền xa ngàn dặm.

      Lâm Tuyết Nhan hôm nay là rất có”danh tiếng”, chỉ là nàng ở trong Phái Tuyết Sơn, bận bề việc… tập võ, cả ngày ru rú trong nhà nên nghe hoặc biết chút gì tin đồn “danh tiếng” này.

      Tuyết Nhan mặc dù biết ánh mắt tiểu thiếp này, nhưng trong lòng thèm để ý, chậm rãi ngồi thẳng lên: “Đúng rồi, Tiết Phong công tử, ta nghe Tiết chưởng môn đem thi thể thích khách về, ta có thể xem những thi thể kia chút?”

      “Ngươi phải xem thi thể?” Tiết Phong nghe vậy có chút hoảng sợ. được biết thi thể bị Phích Lịch đạn nổ máu thịt be bét, loại thiên kim tiểu thư giống như nàng làm sao dám nhìn đây?

      “Ta muốn nhìn chút coi có đầu mối gì lưu lại, ” giờ phút này giọng Tuyết Nhan nghiêm túc, làm cho người nào có thể cự tuyệt.

      Chần chờ chốc lát, Tiết Phong muốn trái ý giai nhân, liền ra lệnh Lão Tổng Quản mang Tuyết Nhan Đình Thi viện. Đáng tiếc, thân thể cho phép, nếu muốn tự mình mang nàng . Nhưng mà nghĩ đến ở cùng cùng mỹ nhân phải ngắm hoa ngắm trăng, nấu rượu đánh đàn, mà là nhìn hai nam thi cỗ huyết nhục văng tung tóe, Tiết Phong suy nghĩ chút cũng cảm thấy kinh thế hãi tục.

      Tiểu thiếp mặc dù trong lòng khinh thường, nhưng nàng dám đắc tội với người Phượng U Trần mang tới. Nhưng nàng muốn thấy bộ dáng Lâm Tuyết Nhan hoảng sợ vạn phần khi thấy người chết, cảm thấy rất sung sướng, vì vậy, tự mình mang Tuyết Nhan cùng Phượng U Trần Đình Thi viện. Vừa đến cửa, liền cảm thấy luồng gió lạnh thổi qua, tiểu thiếp này nhất thời rợn cả tóc gáy, vạn phần hoảng sợ chạy đến bên cạnh Phượng U Trần, sợ đến cả người run lẩy bẩy.

      Phượng U Trần bên môi mang theo ý cười nhợt nhạt, lười biếng tựa vào trước đại môn, tròng mắt đen sâu lường được, ngước đầu cười như cười nhìn Tuyết Nhan, có nhiều hứng thú xem xét vẻ mặt Tuyết Nhan bây giờ.

      Tuyết Nhan cũng nhìn bọn họ, xách đèn lồng theo, thân mình vào.

      Tiểu thiếp thầm nghĩ gan nàng là lớn, cùng hai cỗ thi thể ở chung trong phòng, chẳng lẽ nàng biến thái?

      Nữ nhân này kẻ điên! Đúng là điên rồi !

      Hồi lâu, Tuyết Nhan thản nhiên ra. Tới trước mặt hai người khẽ mỉm cười, chợt vẩy tay ra, tiểu thiếp lập tức lớn tiếng kêu lên tiếng sợ hãi, hướng phía ngoài chạy giống như điên. Chỉ vì bị Tuyết Nhan vẩy lên mặt của nàng chất lỏng ướt dầm dề tràn đầy lạnh lẽo, đó nhất định là máu người chết! Nàng nhất định là điên rồi! Tuyết Nhan híp mắt nhìn bóng dáng tiểu thiếp điên cuồng chạy thục mạng, để lại dấu vết dùng khăn lụa lau lau tay, thầm buồn cười, nữ nhân ngu xuẩn! Người chết ba ngày rồi làm sao mà con máu chảy đây? ( ai gan lớn như Nhan tỷ tỷ đâu)

      Nàng cũng chỉ mới vừa rửa tay từ cái cái giếng sâu.

      Ánh đèn lồng chiếu roị, ngón tay có vẻ ửng đỏ thị giác mà thôi.

      Lúc này ánh mắt Phượng U Trần mỉm cười, cũng quên là nữ nhân lá gan lớn như vậy. nào biết. . . . . . Tuyết Nhan năm đó từng đợi giải phẩu thi thể tại phòng giải phẫu ngày đêm.

      “Sư tỷ, có tra ra được thích khách kia đến tột cùng là người nào ?” Ở chỗ có người, Phượng U Trần nhàn nhạt hỏi.

      “Ta nhìn kỹ rồi, bọn họ đều phải là thích khách bình thường, tất cả chứng cứ có thể tìm ra cũng bị phá hủy!” Tuyết Nhan mặc dù biết suốt mười năm nay giang hồ ra sao, nhưng trong chốn giang hồ là rất nhiều chuyện đều có thay đổi. Phích Lịch đạn giết chết hai người, mặc dù mười phần uy lực nhưng chỉ có vào thời điểm chập vào nhau mới có thể khởi động cơ quan, trong nháy mắt nổ tung. Cho nên thảm nhất đúng là hai người thích khách, thi thể biến dạng thê thảm nỡ nhìn.

      ra ta ngược lại biết chút ít tin tức thích khách giang hồ, biết có nên hay ?” Phượng U Trần cười nhạt, vẻ mặt như mây cao nhã.

      “Hả? Ngươi biết những gì?” Tuyết Nhan ngước mắt nhìn , thầm tính phải cố ý đợi ba ngày mới ?

      “Ta cũng là nghe gần đây mà thôi.” Phượng U Trần khóe miệng nâng lên độ cong tuyệt mỹ. Nhìn Tuyết Nhan, chậm rãi : “Trong chốn giang hồ có tổ chức sát thủ, ngừng mở rộng, trải rộng cả nước các nơi, thủ đoạn vô cùng lợi hại, chỉ cần bọn họ ra tay rất ít có sai lầm, coi như thời điểm thất bại, cũng sử dụng biện pháp đồng quy vu tận.”

      “Vậy là tổ chức sát thủ gì?” Tuyết Nhan nhíu lông mày cảm nhận được chỗ tương tự.

      ra tính là tổ chức sát thủ thuần túy, gọi là Thanh Long Minh.”

      “Thanh Long Minh?” Tuyết Nhan nhăn đầu lông mày, nàng chưa từng có nghe qua tổ chức này.

      “Tổ chức này thầm nổi lên cũng từ gần hai năm nay, năm đó đều là núp trong bóng tối, cũng ra ánh sáng. Chỉ là Thanh Long Minh cũng rất phức tạp, dính đến giang hồ cùng rất nhiều nhân vật quan trọng trong triều đình, nghe dưới cờ có đương kim thương hội rất nổi tiếng, bọn vơ vét của cải, thích khách sát thủ chỉ là loại thủ đoạn mà thôi.”

      Nghe vậy, Tuyết Nhan nhíu nhíu mày, đến tột lúc nào nàng cùng trêu chọc người của Thanh Long Minh? Vì sao Thanh Long Minh hạ sát thủ với nàng? Tuyết Nhan suy nghĩ sâu xa, giờ phút này, bộ dáng nàng trầm ngâm cực kỳ động lòng người!

      Phượng U Trần thầm than hương thơm thiếu nữ đuôi mắt mi gian như cuốn sách, mỗi ngày đều có thể thấy nội dung bất đồng ở người nàng, là. . . . . . Rất có ý tứ!

      Bóng đêm thâm trầm, Tuyết Nhan cùng Phượng U Trần cùng nhau trở lại hậu viện Phái Tuyết Sơn.

      Tuyết Nhan nằm ở rên giường, vẻ mặt xinh đẹp lặng lẽ uyển chuyển phiền não hàm xúc lên giữa mày.

      Hôm nay nàng như cũ, có dũng khí đối mặt với Duẫn Ngọc. Sau khi trở lại nghe vẫn chưa tỉnh. Tuyết Nhan nằm ở giường, trằn trọc trở mình, khó có thể yên giấc. Trầm ngâm chốc lát, đột nhiên cười tiếng, nàng là đệ nhất thiên hạ Y Quán quán chủ, nàng xưa nay oán giận, hối tiếc, tự thương hại. Hôm nay nàng là có chút giống chính nàng, vì vậy, ánh mắt nàng kiên định nhìn phía trước, ngân châm trong tay phóng cái, trong nháy mắt dập tắt cây nến nơi trước cửa sổ .

      Trong phòng dần dần lâm vào vùng tối tăm, nàng an định tâm thần, chuẩn bị yên giấc.

      Chợt cảm thấy trong phòng khí chợt trở nên lạnh, trong phòng giống như thể nghe thấy tiếng nam tử cười ngạo truyền đến.

      Edit: Thủy
      Beta: Roseila
      Chương thứ 57 [2]


      Tuyết Nhan ưỡn người, nơi này làm hô hấp hơi khẩn trương ở bên trong phòng bồi hồi tĩnh mật, chợt cảm thấy nhàn nhạt sát ý. Nàng đột nhiên quay đầu lại, thấy bóng dáng của người cao lớn mà tuấn lãng đứng phía trước cửa sổ. Ánh trăng chiếu lên người của , giống như loại pho tượng bạch ngọc, mang theo dị mà diễm lệ mị hoặc.

      Khi nàng thấy phiếm ngân quang mặt nam tử trước mặt, nguy cơ liên lụy, khỏi trợn to hai mắt. Đầu óc Tuyết Nhan ngược lại hết sức tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo. nghĩ tới nam tử này cũng phải là loại khó dây dưa, trôi qua hơn nửa tháng, lại còn núp ở Tuyết Sơn Phái? Tính nhẫn nại đúng là tốt ngoài dự đoán nhỉ! Nghĩ đến, Tuyết Nhan cũng ngồi dậy từ giường, bộ dáng nàng giả bộ ngủ say, hô hấp nặng nề mà chậm chạp, đôi mắt đẹp nheo lại, lạnh lùng nhìn , len lén vận nội lực.

      Lần trước nàng ở sau cấm địa Tuyết Sơn giết chết hai mươi thị vệ, bởi vì bọn họ chết ở dưới kiếm mặt Độc Ma đều có triệu chứng trúng độc. Hôm nay Phái Tuyết Sơn toàn lực truy nã Ngân Diện Độc Ma, chuyện này cũng coi như nàng trong lúc vô ý hãm hại Ngân Diện Độc Ma! Cho nên . . . . . . Người đàn ông này hận nàng mới lạ chứ? Đại khái, cơ hồ muốn đem nàng ngũ xa phanh thây lăng trì, nghiền xương thành tro!

      Chỉ là, tối nay, người này xuất là có chút kỳ hoặc.

      Ngân Diện Độc Ma nên vô cùng kiêng kỵ Phượng U Trần. Mấy ngày nay nàng cơ hồ cùng Phượng U Trần ngày ngày gặp mặt. Lại cùng Phượng U Trần có tình nghĩa đồng môn. Thậm chí còn có Lão Quái Vật ở bên cạnh bảo vệ, cho nên cũng lo lắng Ngân Diện Độc Ma lại xuất ở chỗ này.

      Nếu là thông minh, với mình tránh còn kịp.

      Tối nay có chút ngờ ! Tuyết Nhan khỏi lông mày đen nhíu chặt, lẳng lặng nhìn nam tử phía trước cửa sổ. Phát nửa điểm động tĩnh cũng có, đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn mình trầm ngâm. Chẳng lẽ là muốn lấy bất biến ứng vạn biến? Nàng đến tột cùng là ngại cái gì? vẫn là đợi nàng ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói?

      Nâng lên đôi môi, trong lòng cảm giác nặng nề, cố tình đứng ở cửa sổ. Hoàn toàn chặn lại đường thoát thân của nàng, hôm nay coi như nàng muốn chạy trốn cũng được!

      Nghĩ tới nghĩ lui, xem ra nàng chỉ có cùng đánh trận. Tuyết Nhan mắt trong veo ngưng nhìn, mặt mũi cũng lộ vẻ sợ hãi, dù sao, ở chỗ này có Nhị Sư Huynh cùng Lão Quái Vật trong hậu viện còn, mà nội lực của nàng cũng tăng lên đoạn, tự nhiên phải sợ Ngân Diện Độc Ma có thể làm gì mình?

      Chỉ là Ngân Diện Độc Ma tối nay trầm mặc quái dị vô cùng.

      Thậm chí ngay cả cử động cũng có.

      có chút giải thích được!

      Tuyết Nhan mới vừa nghĩ đến đến đây, mặt nam tử bỗng nhiên có cử động. Nàng khỏi hít hơi khí lạnh, chỉ thấy chậm rãi bước tới trước giường, rất chậm, cực kỳ cẩn thận, thanh nhã dưới ánh trăng. Tuyết Nhan nhìn đến khoác cái áo choàng thêu vân hoa lệ màu tím, phong nhã và mất quý khí, nổi lên phong cách càng thêm xinh đẹp xuất chúng. Tuyết Nhan ngờ thế nhưng lại đổi trang phục, chỉ là, mặc đồ này hình như mang cho người này loại dị khác nhi động người phong hoa.

      Đẹp đẹp , chỉ là. . . . . . ràng chính là cùng giai nhân hẹn hò trước quần áo dưới ánh trăng hoa.

      Vừa nhìn thấy, Tuyết Nhan cảm thấy vô cùng quái dị!

      Ngưng lông mày sâu, nghĩ lại, thầm tính có lẽ là những ngày gần đây, Ngân Diện Độc Ma bị Phái Tuyết Sơn truy nã có chút gắt gao. Vì tình thế bất đắc dĩ, phải thay đổi y phục che giấu tai hành tung.

      Dù vậy, nàng như vẫn cảm thấy có chút mơ hồ ổn.

      Vì vậy, Tuyết Nhan nhìn chăm chú vào đôi mắt đẹp của Ngân Diện Độc Ma từ từ đến gần. Nhưng đôi mắt lạnh dưới mặt nạ chợt lóe, chút nào núp sức quyến rũ câu hồn nhiếp phách . Bước chân dừng lại, chợt câu toát ra từ trong đôi môi diễm lệ làm Tuyết Nhan cảm thấy khó hiểu: “Kỳ quái, ngươi ở trong gian phòng này sao?”

      Tuyết Nhan nghe vậy, nheo mắt lại, con ngươi thoáng ra ánh lạnh lẽo!

      Nàng nhìn chằm chằm vào , như muốn đem nhìn thấu, trong đầu suy nghĩ câu hỏi của nhanh. Nếu là lúc nằm ở giường, đắp mấy lớp mền, đích xác là rất khó nhìn ra là ai nằm giường. Chỉ là. . . . . . Nàng tưởng rằng Ngân Diện Độc Ma có chuẩn bị mà đến, thậm chí tra kỹ nàng chỗ nàng ở, nhưng theo như lời y, giống nàng phải người muốn tìm.

      Tại sao ở đây? tìm ai?

      Nghi vấn vang vọng trong đầu Tuyết Nhan .

      Chỉ là, nàng tuyệt ngây thơ cho là Ngân Diện Độc Ma dễ dàng bỏ qua cho mình. Cảm giác nhạy cảm, nàng cảm giác được khí thế khiếp người từ người nam tử, trong đó thậm chí mang theo tâm tình phức tạp mà kỳ diệu.

      để ý suy đoán tâm tư của , Tuyết Nhan am hiểu ưu thế ra tay trước chiếm được lợi thế. Vận chân khí, ngân châm trong tay áo phi ra trong nháy mắt, hướng tới điểm hàng huyệt vị quanh thân đâm tới!

      Ngân Diện nam tử thấy nàng đột nhiên ra tay, sắc mặt cả kinh, vội vàng né tránh.



      Nào biết thân pháp của cư nhiên chậm hơn ngày thường rất nhiều, Tuyết Nhan thầm nghĩ nguyên nhân, chẳng lẽ có phòng bị? Chỉ là. . . . . . như cũ tránh thoát thế công của nàng, mang theo cả người tức giận cùng hoảng sợ, bước nhanh đến trước cửa sổ, tung người nhảy ra ngoài cửa sổ, tức giận : “Ta biết , nữ nhân điên này liều mạng, gặp ngươi chính xác phải là chuyện tốt!”

      Tuyết Nhan nhíu mày, cảm thấy hình như khác với trước kia rất nhiều.

      Tuyết Nhan tự nhiên tha cho chạy trốn, tung người đuổi tới.

      Lúc này, nàng kịp phủ thêm áo khoác lông cáo. Chỉ mặc quần cận thân màu trắng, áo nàng vừa bọc thân thể bắt đầu trổ mã , lộ ra đường cong hoàn mỹ. Ngân Diện nam tử liếc mắt nhìn, thế nhưng quay mặt qua chỗ khác, dưới mặt nạ có vệt ửng đỏ khả nghi .

      Tuyết Nhan lần nữa mắt phượng ngưng nhìn.

      Tối nay Ngân Diện Độc Ma, kỳ lạ, quá kỳ lạ!

      Cười lạnh tiếng, Tuyết Nhan múa ngân châm lần nữa, tài năng bức người, mà Ngân Diện nam tử liên tiếp tránh về phía sau, ngay cả né tránh như thế nào, cũng khó mà tránh ra trăm viên cây châm công kích. Rốt cuộc, thể nhịn được nữa hạ rút ra cây tử roi huy tới, quay về trăm thước, như rắn vòng quanh, trăm ngân châm nhất thời bị rút ra rơi mặt đất, tan tác, thoáng chốc. Nam tử trong mắt lóe lên ánh sáng u ám, mắt phượng sâu và đen, giống như vực sâu hàn đàm, giống như làm người ta nhìn thấy đáy. ngạo nghễ cười : ” Ta . . . . . Võ công của ngươi lần trước hình như lợi hại có như vậy!”

      Tuyết Nhan hơi ngẩn ra, cười lạnh tiếng: ” có nhận thức.”

      Nàng cùng chạm trán phải hai lần, chẳng lẽ cũng biết chân lực của nàng sao?

      Chẳng lẽ khích tướng ? có chuẩn mực?

      Tay áo run lên, ánh sáng hàn băng ti hợp với ngân châm lần nữa bay múa, tình hình là vô cùng quỷ dị, thấy nàng công kích lần nữa, mặt Ngân Diện nam tử khỏi biến sắc, nhịn được nghiến lợi cắn răng :

      chịu dừng? Ngươi hơn kém là nữ nhân điên!”

      xoay người lại quay lại. Tiên pháp nhất thời vô cùng bén nhọn, cùng Tuyết Nhan càng khó phân thắng bại. Tuyết Nhan nhìn ra được cũng có sử dụng toàn lực, khỏi cười lạnh tiếng, khóe môi treo nụ cười lành lạnh mà xinh đẹp, giọng :



      ngờ các hạ thế nhưng đổi cây roi làm vũ khí, chẳng lẽ sau khi Độc Kiếm bị mất. Nghĩ lại chút chuyện cũ mà kinh rồi hả ?”

      Cái gì độc kiếm? Nữ nhân này điên đến tột cùng muốn như thế nào?

      Ngân Diện nam tử hơi ngẩn ra, roi như cũ múa như gió, chê cười : “Ta muốn dùng binh khí gì dùng, mắc mớ gì tới ngươi?” Nghe lời của sơ hở hơi nhiều, Tuyết Nhan trong lòng càng thấy kỳ hoặc, người gây càng định thêm chiêu số. Ngân Diện nam tử cũng yếu thế, trong nháy mắt binh khí và ám khí hai người giao nhau dày đặc như mưa, trong nháy mắt hai người giằng co xong. Đột nhiên, nam tử lắc mình ra từ thư phòng, áo lam tựa như biển, mặt như ngọc, con mắt như sương lạnh. phi thân vào bên cạnh Tuyết Nhan, ôm eo của nàng, nhắc chân khí, đem Tuyết Nhan ra ngoài trượng, cẩn thận đem áo choàng êm ái đắp cho Tuyết Nhan, lo lắng hỏi, “Nhan Nhi, ngươi sao chớ?”

      thanh này lành lạnh mà lại lẫm liệt mang theo lo lắng khó có thể miêu tả ràng. Tuyết Nhan lần đầu tiên nhìn thấy , trong lòng thầm ngẩn ra, nghĩ đến, Doãn Ngọc hôn mê ba ngày ba đêm, lại xuất vào lúc này!

      phải hôn mê bất tỉnh sao? Thậm chí chính Lão Quái Vật cùng mình cũng cảm thấy hết cách sao?



      Vì sao đột nhiên xuất ở trước mặt nàng?

      Ánh mắt Tuyết Nhan khỏi trầm xuống!

      Dung nhan nàng thanh lệ, lúc này là vẻ ác lạnh, nàng trợn mắt nhìn chằm chằm Doãn Ngọc. Phượng U Trần khoác áo trắng đột nhiên xuất ở trong sân, thoáng chốc rút ra kiếm bên hông. lời gì, trực tiếp ngăn lại Ngân Diện nam tử, kiếm quang giống như cầu vồng, bức bách, mà tư thể uyển chuyển như rồng bay, kinh nếu phiên hồng, liên tục mà ưu nhã hướng tới, phát huy công kích mãnh liệt.

      Ngân Diện nam tử tùy ý qua mấy chiêu cùng , vừa lui vừa : “Ta . . . . . Nhị Sư Huynh, các ngươi ra tay cũng quá độc !” . Nghe vậy, Phượng U Trần chợt dừng lại cười nhạt, quay lại, khắc kiếm vòng vào bên hông. Phượng U Trần giờ phút này Ôn Nhã nhìn , “Tháo mặt nạ xuống.”
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :