1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối - Hồng Trần Huyễn[Trong Sinh, NP] (71/126c) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39: Đến điểm là dừng

      Gió núi đánh tới, mang theo từng trận lăng liệt lạnh lẽo.

      Ngân diện nam tử tay nâng lên lần nữa, khói mù màu hồng hướng Tuyết Nhan đánh tới, có lẽ là cảm thấy thể tin, liền xác nhận mình có bị bại lộ hay .

      Thấy khói mù màu hồng đánh tới, Tuyết Nhan vội vàng bịt mũi, thân hình biến đổi, thi triển Tật Phong Bộ, theo gió nhảy lên, coi như nàng bách độc bất xâm, nhưng nếu bị mai lan hươnghút loại độc này, đến lúc đó độc mai lan hương phát tác lên , đúng là kêu trời trời biết, kêu đất đất chẳng hay rồi.
      Thấy thiếu niên trước mắt khinh công bất phàm,ánh mắt nam tử mặt nạ bạc sáng ngời .

      tự nhận thân pháp khinh công của mìnhkhông người nào sánh ngang, nào biết tại nơi này gặp phải người cùng cỡ với .

      Kiếm phong lấy ra, trong nháy mắt nhoáng mộtcái, khóe miệng cười mỉm, sương độc màu trắng bao phủ thân kiếm, lại so với độc tính lúc nãy còn phải ác hơn ba phần

      "Các hạ muốn giết người diệt khẩu sao?" Tuyết Nhan cười lạnh, trong nháy mắt xuất bayra ngoài trượng.

      "Cũng phải, chỉ muốn so đấu võ nghệ với ngươi." Nam tử mặt nạ bạc nhàn nhạt đáp.

      Lúc thân thể nàng phóng lên, sau lưng lại truyền đến tiếng hí.

      Tuyết Nhan quay con mắt vừa nhìn, nhưng nàng thấy thất thường mấy đêm này con ngựatốt màu rám nắng, bởi vì hút vào độc dược, nặng nề ngã xuống đất. Thấy ngựa cởi khôngthể nhúc nhích, mà nội lực trong cơ thể nàngcực thấp, có ngựa sợ là rất được , nhất thời Tuyết Nhan tức giận xông lên đầu, má sinh ra tức giận ra khói màu đỏ, nhẫnnhịn : "Cái người này quá đáng, chúngta vốn quen nhau, thù oán,đến tột cùng ngươi còn muốn như thế nào nữa?"

      " muốn sao hết." Nam tử như cũ nhànnhạt đáp.

      "Chẳng lẽ đến điểm là dừng sao?" Tuyết nhankhông nhịn được bĩu môi.

      "Có lý, vậy ta liền đến điểm là dừng ." nam tử mặt nạ bạc cười lạnh tiếng, tay ngọc vẩy, phát công kích mãnh liệt lần nữa.

      Bóng dáng của ở trong gió cao ngất mà nhanh nhẹn, váy theo gió tung bay, giốngnhư đóa mây trôi tung bay .


      Thân pháp trông rất đẹp mắt, kiếm pháp cũngsắc sảo tàn nhẫn!

      "Này, người này điên! Chẳng lẽ nghe hiểu tiếng người à?" đến phút cuối mới thôicái gì? ràng là muốn giết người diệt khẩu, ngờ nàng thế nhưng lại gặp phải tìnhlý bất thông, vả lại gặp sát tinh khó dây dưa, Tuyết Nhan mơ hồ cảm thấy vô cùng nhức đầu,thân hình nhảy lên, tránh thoát công kích lãnh kiếm của .

      Độc dược! Lãnh kiếm! Khinh công!

      Khí thế hùng hổ dọa người!

      Tuyết Nhan cũng bị khẩn cấp, tay ngọc giươnglên, mười mấy cây ngân châm trong nháy mắt thoáng , sắc bén bức người.

      Có lẽ là chưa từng gặp qua dùng ngân châm làm vũ khí, trong mắt nam tử sáng loáng thoángqua, tựa như đối với vũ khí kỳ dị của nàng sinhra tia hứng thú, giờ phút này thân thể hắnphi thê diễm Lạc Hà, đầu đầy mực phát tung bay theo gió, thân hình càng thêm lộ vẻ phiêudật tuấn lãng, khóe môi mỉm cười, kiếm quang lóe lên, chiêu số biến ảo, sắc bén đánh tới.

      Tuyết nhan nghiến, mánh khoé chuyển cái, ngân châm trong tay lấy cùng phương hướng khác nhau cùng tốc độ bắn tới hướng nam tử mặt nạ bạc.

      Sau khi hiểu biết chiêu thức của nàng, nam tử cười lạnh tiếng, tay áo nâng lên, dụngchưởng lực đánh rơi tất cả ngân châm, dưới bàn chân đạp cái, mũi kiếm nhắm thẳng vào sau lưng của Tuyết Nhan.

      Nào có thể đoán được Tuyết Nhan bỗng nhiênquay đầu, phần môi ngậm ba miếng ngân châm, "Phốc" tiếng, dùng khí thế sét đánh nhanhnhư chớp bắn về phía ba chỗ đại huyệt của .

      Vẻ mặt nam tử trước mắt thoáng qua kinh ngạcmột chút, ngờ người trước mắt có thể trong nháy mắt phản kích, đây là sát chiêu, là lợi hại.

      Cự ly hai người quá gần, người bình thường tất nhiên là tránh khỏi.

      Mà nàng, cũng muốn dạy dỗ cho lầntrọn đời quên .

      Nào biết thân pháp nam tử mặt nạ bạc quỷ dịbiến đổi, giơ tay cuốn lên áo lông cáo dầy, ung dung tùy ý chặn lại ba miếng ngân châm, đỡ rồi"Điểm" xuất chiêu ở cần cổ của nàng, thoáng chốc cảm giác tê dại truyền khắp toàn thânnàng, nam tử mặt nạ bạc nhướn lên đôi môi,nhàn nhạt cười tiếng : "Như thế nào? Ta là điểm đến là dừng rồi !"

      cái điểm đến là dừng! Khóe miệng Tuyết nhan giật giật!

      Tha hương (bạn hương xa) sau khi mới ra chiêu, vốn định kích tất trúng, nào biết lại mắcbẫy của , giờ phút này cả người nàng vô lực, xụi lơ ngồi dưới đất, trong lòng vô cùng hối hận.Sớm biết như thế, nàng liền cởi ngựa sớm tránhngười chút, cần gì lưu lại nhìn náo nhiệt cáigì?

      Dù sao, người này võ công giõi, mà nội lực của nàng có tam đoạn, cũng phải là đối thủ của .

      "Cái kẻ điên này, khốn kiếp, mau giải huyệt đạo cho ta." Tuyết Nhan nhìn chằm chằm, muốn năng lỗ mãng, thoáng chốc, mảnhsương khói hướng nàng đánh tới, nàng vội vã nín thở ngưng Khí.

      "Làm cho người ta câm miệng dường như có rấtnhiều, ta đây lấy loại phương pháp đơn giản!" Nam tử cười nhạt, phong cách ung dung hoa quý.

      Dứt lời, tới trước mặt nàng, sâu ngưng mắt nhìn nàng, dưới mặt nạ là môi tuyệtmỹ , độ cong bên môi làm người ta hoa mắt, biết trong lòng suy nghĩ chuyện gì xấu xa quan trọng.

      Ánh mắt Tuyết Nhan xẹt qua mặt nạ màu bạc của , nhíu mày lại, trong lòng lần nữa thống hận nội lực của mình kém cỏi dứt.

      Nàng muốn trở nên mạnh mẽ, nàng muốn khôiphục nội lực, muốn giải trừ độc tính.

      Thậm chí muốn đem nam tử trước mắt cắt thành tám khúc!

      hồi lâu, sương khói mới vừa tản .

      Nam tử cười nhạt : "Gã sai vặt, bây giờngươi có lời gì muốn ?"

      Tuyết Nhan nhíu mày, được rồi, nếu, coinàng như là gã sai vặt, như thế nào tươngkế tựu kế? Hôm nay đại thù của nàng chưachắc, tự nhiên nhẫn, dù sao, nhịnsẽ loạn mưu lớn, Tuyết Nhan hiểu phải biết cobiết duỗi ở chỗ tốt, giọng trong nháy mắt trở nên dịu dàng: "Khụ, khụ. . . . . . Ngân diện côngtử, người đẹp tâm đẹp mặt nạ đẹp, tội gì làm khó loại tiểu nhân vật như ta đây?"

      "Ha ha, miệng cũng rất khéo léo, đáng tiếc. . . . . . Mặt mũi ta vô cùng xấu xí, cái người này nịnhbợ sợ là chụp sai đối phương rồi?" Đôi môi nam tử khẽ khơi lên, bên môi mang theo châm chọc mỉm cười.

      "Ngân diện công tử, bên ngoài thể khôngcó bạc, ta đem tất cả bạc nhà ta đều cho ngươi...ngươi thả ta !" Nàng tốt bụng nhắcnhở đối phương mình có chút bạc, thầm nghĩ thế gian này có người tiền,chờ mong có thể hao tiền miễn họa.

      "Bạc của ta chưa bao giờ thiếu, ngược lại cáingười này sao đặc biệt thế, ta thích vô cùng, bằng ngươi ở lại bên cạnh ta, theo ta nhưthế nào?" Nam tử liếc nhìn nàng cái, ánh mắt như có chút" tha" , lại khiến cho Tuyết Nhan rét mà run.

      "Đa tạ ngân diện công tử ưu ái, chỉ là. . . . . . Ta là người vô dụng, giặt quần áo nấucơm, vũ văn lộng mặc (xuyên tạc vănchữ pháp luật), thể ấm giường cho ngươi,cái gì cũng phục vụ được ngươi, hơn nữa ban đêm thích ngáy ngủ mớ! Thậm chítrong lòng vặn vẹo, hèn hạ vô sỉ, tiếng xấu lan xa, làm điều ngang ngược, biết xấu hổ,vào luồn ra cúi, có tiếng xấu, vô sỉ chi vưu, hơnnữa là ưa thích nhất mắng chửi người!" Tuyết Nhan mắt liếc thấy , khẽ cắn răng, phá hư hình tượng của mình, cũng trong lòng oánthầm nhà ngươi mới là như thế, cả nhà các ngươi cũng là như thế.

      "Ừ, xem ra ngươi thể được." Ngân diện nam tử vuốt cằm dưới, giọng rất là bình tĩnh.

      "Đúng a! Ngươi dẫn ta , rất thua thiệt đúngkhông? Còn phải ngày ba bữa, bao ăn baoở, lấy vợ sinh con, dưỡng lão tống chung (chămsoc1nguoi72 thân trước lâm chung) .”

      "Yên tâm, ta bao giờ làm lỗ vốn muabán."

      " như vậy. . . . . . Ngươi chịu thả ta?" trong nội tâm Tuyết Nhan vui vẻ.

      "Như thế nào? Thân thể của ngươi hình như rất bình thường, theo ta trở về thử ba thángđộc, làm dược nhân, hẳn là sai."

      Thử độc? Tuyết Nhan im lặng ngưng nuốt nhìn trời, cho nàng là dược nhân, thậm chí là batháng, sợ độc của nàng sớm phát tang bỏmình rồi, còn bằng cho nàng đao tương đối sảng khoái . Bi thảm, là bi thống, sao gần đây nàng lại xui xẻo như thế?



      Chuyển con mắt nhìn lên, thấy kia nam tử từtrong lòng ngực lấy ra viên hoàn thuốc màu đỏ, trong lòng Tuyết Nhan kinh hãi, nên khôngphải là cái độc dược gì ... Chứ? Lại thấy nam tử đem hoàn thuốc bắn vào mồm ngựa trong, xemra ứng thị là thuốc giải, lúc ngân diện namtử thay ngựa của nàng giải độc, dắt tới chuẩn bị mang nàng rời . . . . . . Đột nhiên, thanh vóngựa đạp đạp từ xa đến gần.

      Ông trời có mắt , có người tới.

      Mặc dù cũng ôm quá nhiều hi vọng,nhưng người tới dù sao cũng hơn ai đếntốt hơn rất nhiều.

      Tuyết Nhan ngước mắt vừa nhìn, thấy namtử áo lông cừu trắng ngồi lưng ngựa, gò má trắng nõn lộ ra góc cạnh tuấn lãng ràng , đôi môi câu hoàn mỹ hình cung giác, ôn hòa mà tự nhiên, mỉm cười giống như từ trong mây vạch ra u, lập tức liền chiếu xạ vào trái tim nàng, nhưng thấy ào bào dài của , tay áo và vạt áo thêu kiếm cúc màu tím nhàn nhạt, tóc đen như nước xõa, xinh đẹp này sáng mờ tại người của tăng thêm tầng màu ấm kiều diễm , làm dáng người xa tít, như thiênthần được ban phủ xuống.

      Đúng là Nhị Sư Huynh Phượng U Trần.

      Nhưng thấy ghìm chặt ngựa, chậm rãi tớibên cạnh Tuyết Nhan , trong ánh mắt mangtheo tia nghiên cứu phán xét kĩ càng nhìn về phía Tuyết Nhan .

      Chợt, trong mắt mỉm cười, ấm áp như xuân gió,nhìn về phía gã nam tử khác: "Ngân diện Độc Ma, lâu gặp."

      Ngân diện nam tử thấy Phượng U Trần tới chỗ này, cũng khẽ mỉm cười, nụ cười mang theomột tia ý lạnh: "Phượng U Trần công tử, lâu gặp!"

      "Ngân diện Độc Ma, có thể thủ hạ lưu nhân hay ?"

      "Phượng công tử vì sao ta phải lưu người,chẳng lẽ nàng là người của ngươi?"

      " sai, nàng là dược đồng của ta."

      "Dược Đồng? Dược nhân?" Ngân diện nam tử tỉmỉ , đột nhiên chuyển con mắt mỉm cười, cười nhạt : "Nếu là người của Phượng công tử, vậy ta nể mặt ngươi, lưu nàng lại, như vậy chúng ta hẹn gặp lại!"

      xong, ngân diện nam tử hình như đối với Phượng U Trần có chút kiêng dè, nhưng tuyệt phải e ngại, xoay người lại lên ngựa, đương nhiên là bảo mã ngàn dặm của TuyếtNhan , vung lên roi, nhanh chay hướng nơi xa.

      Hành vi như thế, khiến cho Tuyết Nhan đối vớihắn hận đến cắn răng nghiến lợi.

      Phượng U Trần đưa mắt nhìn bóng dáng của hồi lâu, trong mắt như có điều suy nghĩ, chợt ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía Tuyết Nhan, cười nhạt : "Ngươi ra sao?"

      Tuyết nhan thở phào nhõm : "Còn có thể, chỉ là bị điểm huyệt."

      Phượng U Trần thấy nàng bị điểm huyệt đạo, chỉ là nơi giải huyệt cũng ở trước ngực , trầm ngâm chốc lát, chợt giơ tay sátqua vú phải của nàng, thủ pháp rất nhanh, nét mặt mỉm cười, cũng thấytrên mặt nhìn ra lúng túng chút nào, bất luận khi nào cũng làgió nước chảy, giống như cái gì cũng để ý, cái gì cũng lọt nổi mắt xanh của .


      " thôi." đưa ra tay hướng TuyếtNhan.

      Chương 40: Giải độc cứu người

      khí trong núi tuyết băng hàn, Tuyết Nhan cắn chặt răng ngà, khóe miệng tái nhợtkhẽ mím lại, trong mũi thở ra hơi thở màu trắngcó thể thấy .

      Nàng tuy là trong lòng phục, nhưng mỗi lần cảm thấy thực lực mình chịu nổi, nội tâm mềm mại liền ít phần.

      Mà lòng của nàng càng lúc càng sắc bén, tựa như cây bị kiếm mài giũa.

      Chỉ là, nàng vốn tính tìm Phượng U Trần, ngờ. . . . . . Hai người thế nhưng lại ở chỗnày gặp nhau.

      Giờ phút này, mặt Phượng U Trần mangtheo nụ cười lười biếng tán mạn , môi mỏnghấp dẫn đẹp đẽ khẽ nâng lên, ở bên trong, ở bên trong nụ cười như ở khoáng cánh đồng tuyết ,có vẻ hư vô mờ mịt, mắt phượngthanh diễm tuyệt xinh đẹp sâu thấy đáy, ánh mắt vừa cao nhã lại dịu dàng, nhưng rất ít có người biết, người này trừ có vẻ mặt ưu nhã ra, cho dù là lúc giết người, mặt cũng sẽtreo nụ cười, tuyệt toát ra bất kỳ lệ khí gì.

      Vậy mà ánh mắt nhìn Tuyết Nhan, hình như có thứ gì đó làm người ta có lực chegiấu nào xuyên phá.

      hồi lâu, hướng về phía nàng, chậm rãi đưa tay phải ra.

      Nửa khắc Tuyết Nhan nhìn thẳng vào mắt Phượng U Trần, cũng hề đưa tay cho , người nàng như yến, nhảy lên, thân thể đứng thẳng. Mặc dù trong lòng cảm kích hắncứu nàng, nhưng, nàng tuyệt đối dựa vào người khác, khẽ vuốt cằm, chỉ biểu đạt đối với lòng biết ơn.

      Nhìn tuyệt sắc trước mắt ăn mặc như gã sai vặt, Phượng U Trần khẽ nheo mắt lại, ánhmắt như có điều suy nghĩ, nhưng thấy, cườinhư xuân gió, tay như cũ duỗi tại trung.

      Ngón tay thon dài mà xinh đẹp, trắng nõn như Ngọc, mang theo hơi thở mùi thuốc nhàn nhạt.

      Tuyết Nhan hiểu vì sao còn đưa tay? Nhìu lông mày kẻ đen, hiểu, nếu là phải . . . . . Bắt tay? Tuyệt đối thể?

      "Đồ đưa ta." Phượng U Trần từng chữ .

      "Đồ. . . . . . Thứ gì?" Tuyết Nhan trừng mắtnhìn, giả bộ hồ đồ.

      "Hồi nãy ngươi từ người ngân diện Độc Ma trộm được đồ, đưa ta!" Phượng U Trần câu đôi môi, ưu nhã cười.

      Tâm Tuyết Nhan khỏi kinh ngạc, giờ phút này, hai người nhìn nhau, nàng khẽ nheomắt lại, ngờ nàng lanh tay lẹ mắt, lặng lẽtừ người ngân diện nam tử sờ tới gì đó, lạibị Phượng U Trần cho nhìn thấy, nếu nhìn thấy rồi, vậy có phải sớm nhìn thấy bản thân và ngân diện Độc Ma giao thủhay ? Mà hẳn là liên quan tớivắt giò ngồi xem, ở nơi xa xa nào xem náo nhiệt, cho đến khi nàng bị bắt giữ, mới thân.

      Đến tột cùng có quan hệ gì với ngân diệnĐộc Ma? Mà nàng trộm đồ đó đến tột cùng là vật gì?

      Lúc đó, độc dược của ngân diện nam tử thế tấn công mạnh mẽ như Vu Hổ, dưới cơn nóng giận,nàng sinh ý muốn phi lễ, từ người trộm vật.

      Nàng tuy là học y, nhưng thủ pháp cực nhanh,lúc trước vì luyện thành châm pháp Thần Nông và châm pháp Khống Tâm, cũng ngoài ý muốnnắm giữ bản lãnh kẻ cắp .

      Nếu vật này có thể dẫn chú ý của Phượng U Trần, hiển nhiên tồi.

      Giờ phút này, nam tử Tuyết Sơn Phái nằm trênđất dần dần tỉnh lại, người này là thủ lĩnh của mọi người, nội lực vô cùng hùng hậu, nhưng mà kịch độc mang đến khổ sở làm khổ sởkhông chịu nổi, nhìn hướng Phượng U Trần và Tuyết Nhan, giãy giụa : "Cứu cứu ta ——"

      Tuyết nhan nhanh trí khẽ động: "Nhị Sư Huynh,cứu người quan trọng hơn, những thứ khác trở về rồi hãy ."

      Phượng U Trần cũng nhiều lời, ngoái đầu nhìn về phía tên nam tử kia, thản nhiên tới bên cạnh , thay bắt mạch, hồi lâu : "Trúng độc rất nặng, người ngươi có bao nhiêu bạc?"

      "Ngươi hỏi bạc làm cái gì? Ngươi rốt cuộc có biện pháp nào hay ?" Đầu thủ lĩnh kia đầy là mồ hôi .

      "Ta có thuốc giải, nhưng là mỗi viên trăm lượng bạc." Phượng U Trần nhàng cười,câu trả lời này khiến Tuyết Nhan có chút im lặng.

      "Bạc ở trong vạt áo ta, còn dư để về. . . . . . Ta đưa ngươi." Thủ lĩnh này cắn răng, khổ sở .

      "Xin lỗi, tổng thể bản nhân ký sổ!"Phượng U Trần ưu nhã đứng dậy, sửa lại váymột chút.

      "Đợi chút, ngọc bội người ta có giá trị 50 ngân lượng, ngươi cầm ."

      "Đồng ý."

      Phượng U Trần cười nhạt, từ thân lấy ra bình ngọc sứ trắng, đổ ra viên hoànthuốc, bắn vào trong miệng thủ lĩnh Tuyết Sơn Phái, chốc lát, người nọ khôi phục hơi sức,đứng dậy thiên ân vạn tạ đối với Phượng U Trần, thấy hành vi Phượng U Trần như thế, trong lòng Tuyết Nhan cảm giác trơ trẽn, nhưngnàng vẫn hiểu, ràng là Phú Khả Địch Quốc, vì sao phân hào cũng phải tính toán như vậy? Nhưng người này tính tìnhđạm bạc, vốn phải tục nhân so đo tài vậtdanh lợi như vậy, làm như thế đến tột cùng là dụng ý gì?

      Mặc dù tò mò trong lòng cảm giác sâu sắc, hết lần này đến lần khác nàng thể hỏi.

      Chỉ vì đây là bí mật củ Phượng U Trần, vả lạituyệt cho bất luận kẻ nào!

      Giờ phút này, Tuyết Nhan rốt cuộc cảm nhậnđược chỗ tốt của đan dược, tựa như chất thuốchiện đại , mang theo tùy thân, lo trước khỏi hoạ.

      Dù sao, mặc dù thảo dược hiệu quả tệ, nhưng lúc khẩn cấp, nhưng có thời gian sưu tập đầy đủ hết, khỏi lo lắng chất thuộc rang khô, nếu là thời gian đường trì hoãn, sợ là mộtcái mạng cứ ủ ê tiêu vong như vậy!

      "Cái đó. . . . . . Bọn họ làm thế nào?" Sauk hi dùng qua thuốc giải, thủ lĩnh này còn đáng ngại, ánh mắt nhìn về phía chúng đệ tử Tuyết Sơn Phái chung quanh ngã xuống đất dậy nổi, trong lòng là lo lắng.

      "Rất đơn giản, người trăm lượng bạc."con ngươi Phượng U Trần khẽ nheo lại, dung nhan trắng nõn mang theo nụ cười ưu nhã.

      "Còn. . . . . . Còn phải trăm lượng nữa hả?"

      "Sai rồi, chính xác là 1800 lượng." Tuyết nhanthấy có chút hồ đồ, liền nhàn nhạt nhắc nhở .

      Thân thể lơ quơ, người nọ hít hơi khí lạnh, bán mạng cho Tuyết Sơn Phái tám năm, đãlà thủ lĩnh của mọi người, năm lương bổngchỉ là hai mươi lượng bạc, mà tất cả mọi người là có nhà có bỏ, có thê có tử, nếu bảo bọn họgiao ra trăm lượng bạc, thể nghi ngờ là muốn mạng của bọn a! xoa môi, còn hơi sức : "Cái đó có thể cho. . . . . . thiếu được hay ?"

      "A. . . . . ." khóe môi Phượng U Trần hơi phát tiếng cười khẽ, bất kể là ai đều hiểu ý tứ của .

      "Đợi chút, ta có thể giúp các ngươi." Giờ phútnày, Tuyết Nhan ngồi nghiêm chỉnh, lộ nét mặt dễ dàng phát giác , mỉm cười thảnnhiên, ngưng mắt nhìn thủ lĩnh, dĩ nhiên, nàng tự có dụng ý của nàng, lườm cái Phượng U Trần, thấy cười như cười nhìnnàng.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi có thể giúp ta?" Thủ lĩnhtrợn to hai mắt, đáy mắt thoáng qua tia lo lắng, thiếu niên này nhìn qua trẻ trung như vậy, đại khái cao hơn mười sáu tuổi, có thểgiúp những thứ gì?

      "Chỉ là ngươi phải đồng ý ta điều kiện?"

      "Điều kiện gì?" Thủ lĩnh theo bản năng hỏi.

      "Cứu người quan trọng hơn, cứu xong rồi ."Tuyết Nhan cười nhạt, nụ cười quỷ dị.

      xong, Tuyết Nhan bước nhanh tới té xỉu trước mặt mọi người, đưa ra bàn tay trắngnõn thay bọn họ bắt mạch, phát rất nhiềungười trúng độc sau đó khiến tim đập nhanh, mạch tượng rối loạn.

      Nhíu mày cái, nàng lấy ra thanh ngânchâm, nhanh châm vào huyệt Thiên Trung, đâm vào tất cả huyệt tâm du. Sau đó nàng rót nội lực vào ngân châm, dẫn đường cho hơi thởtrong người mọi người tuần hoàn, nhưng sươngmù màu trắng thấy này đỉnh đầu của mọi người dâng lên sương mù màu trắng mông mênh , ước chừng thời gian có nén nhang, mọi người lũ lượt liền tỉnh táo lại.

      Tên thủ lĩnh kia khỏi đối với Tuyết Nhan nhìn với cặp mắt khác xưa, nhịn đượchỏi : "Xin hỏi. . . . . . Các hạ là phương nào danh y?"

      Tuyết Nhan cười : "Ta chỉ là Dược ĐồngPhượng công tử, hiểu sơ chút y thuật."

      Nghe vậy, Phượng U Trần cười nhạt, lời.

      Nhưng sắc mặt thủ lĩnh lại chợt biến đổi, thầm nghĩ nếu nàng vừa là Dược Đồng Phượng công tử , như vậy nhất định cũng là tiền xem bệnh rẻ, vội ho khan cái : "Các hạ nghĩmuốn thù lao gì? Nhưng phàm là chúng ta có, có thể chọn ra, chúng ta tuyệt keokiệt."

      Tuyết Nhan cười, thầm các ngươi nghèo nàn chỉ còn lại nửa cái mạng, ta còn có thể cầmcái gì? Chỉ là, may là nàng nghe đến ít chuyện ở quán rượu dưới chân núi, hôm nay nàng cũng vừa đúng có cái cơ hội thử mộtlần này, toại : "Ta nghe quặng sắt ởTuyết Sơn Phái là đệ nhất thiên hạ với nhữngcửa hàng binh khí khác, mà cấm vệ thủ lĩnh mỗi tháng cũng phải lĩnh vũ khí, rất quen thuộc với thợ thủ công cửa hàng ."

      "Các hạ có lời gì xin thẳng." Nghe được cửa hàng vũ khí, tâm tư thủ lĩnh khỏi nhạycảm , thầm ngắt ám khí trong tay áo .

      "Là như vậy, ta hi vọng cửa hàng vũ khí có thể giúp ta chế tạo ít đồ vật." vẻ mặt Tuyết nhan tựa như chút để ý .

      "Chế tạo cái gì?" giọng Thủ lĩnh cũng nghiêm nghị, mặc dù kì thạch ở Tuyết Sơn Pháirất nhiều, hơn nữa tay nghề của rèn sư cao siêu,nhưng mà tuyệt thể luyện chế vũ khí cho người ngoài, đây là quy củ của Tuyết Sơn Phái .

      "Yên tâm, ta chỉ là muốn rèn mấy cây ngânchâm."

      "Ngân châm?" Con mắt Thủ lĩnh nhíu lại, thầm nghĩ là cái đồ chơi gì lợi hại?

      "Ngươi xem. . . . . . Hồi nãy ta cứu người ngươi, ngân châm của ta dính độc, thểdùng." hai tay Tuyết nhan xòe ra, bộ mặt ra vẻ là đáng tiếc.

      "A, a, ra là rèn châm cứu dùng làm ngânchâm, cái này đơn giản." Thủ lĩnh biết đượccũng chỉ là nho ngân châm, nhất thời an tâm, dù sao cõi đời này có ai dùng ngân châm làm vũ khí?

      "Ta giống như nghe Hàn Băng ti ở TuyếtSơn Phái rất là đặc biệt, luyện chế ngân châm có thể thêm vào Hàn Băng ti hay ?Như vậy càng bền bỉ hơn." giọng Tuyết Nhan có chút mừng rỡ, đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, dừng chút, thở dài : "Ai danha. . . . . . Có phải là cầu của ta có chút làm người khác khó chịu hay ?"

      " sao, Tuyết Sơn Phái tài đại khí thô (*), quan tâm chút xíu Hàn Băng ti."
      (*) chỉ ý giàu có, có tài sản,khí phái bất phàm, dựa vào tài tài nhiều mà khí thế lăng nhiên
      " ?"

      ", so với trân châu còn hơn, ha ha."

      Thủ lĩnh lộ vẻ hào hiệp, quặng sắt Hàn Băng ti tốt nhất ở Tuyết Sơn Phái quá mức, giá trị hơn cả hoàng kim, chỉ là, điểm vật liệu này, tuyệt keo kiệt, dù sao, tha phương mới cứu chữa đệ tử của , có ân với , cònthay bọn họ tiết kiệm số lớn bạc, cho nên nhất định dùng vật liệu tốt nhất chế tạongân châm cho nàng, huống chi mảnh ngânchâm kia như lông trâu, hao bao nhiêuHàn Băng ti.

      Chỉ là, sớm biết y thuật nàng tốt như vậy, tội gì hỏi Phượng U Trần đòi viên đan dược kia, trăm lượng bạc a! Đau lòng a!

      Giờ phút này, trong lòng Tuyết Nhan thầmmừng như điên, ôm quyền : "Làm phiền!"

      Thủ lĩnh vội chắp tay: " dám, khôngdám!"

      Tuyết Nhan mím môi cười tiếng, mặtnở rộ thần thái động nhân, cái gọi là công dục thiện kỳ (*), người đời cũng biết, nếu phải có chất tơ Hàn Băng chế thành ngân châm, khác gì bản lĩnh bất bại, ngàn châm cùngbắn, vạn châm bay múa, biến đổi thất thường,thu vào bắn ra tự nhiên, nếu gặp lại ngân diện Độc Ma, nàng tuyệt để cho mới có cơ hội điểm huyệt.
      (*)Muốn làm việc minh chánh ,trước phải cóquyết tâm mạnh

      Nghĩ đến có thể thu được vũ khí tha thiết ước mơ, trong mắt Tuyết Nhan khỏi thoáng sáng rỡ khó có thể che giấu.

      Trong gió mát, Phượng U Trần thăm thẳmngưng mắt nhìn Tuyết Nhan, màu con mắt nặng nề, trong suốt làm người ta nhìn thấu .
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Hải Ly
      Beta: Roseila

      Chương 41: Cấm địa Tuyết Sơn

      Mới vào Tuyết Sơn, chợt ra phòng, nhưng vàotrong, chim bay mai nở.

      Tất cả mọi người của Tuyết Sơn Phái cho là“thiếu niên” mà Phượng U Trần mang tới tuyệtkhông phải đơn giản chỉ là dược đồng, có lẽ là luyến đồng làm ấm giường mới phải, mà chưởngmôn của bọn họ vì dựa dẫm vào người có quyền thế, đặc biệt để Tiết đại tiểu thư và Tiếtnhị tiểu thư tới thân thiết với Phượng công tử,mỗi ngày hỏi han ân cần, bưng trà đưa nước, chỉ còn thiếu tắm rửa thay quần áo, ấm giườngthị tẩm, có thể là là dùng hết tâm cơ.

      Chưởng môn cho oai rằng:
      “Đồng tính cũng là nam nhân, Long Dươngcũng phải lấy vợ sinh con.”

      Thậm chí còn so sánh hai nữ nhi với Nga Hoàngvà Nữ , muốn hai nữ bọn họ chung chồng.

      Nếu là Phượng U Trần kết thân với Tuyết SơnPhái, luyện chế đan dược ngay tại chỗ lấy vậtliệu, xây chỗ đan trạch khác ở Tuyết SơnPhái, như vậy Tuyết Sơn Phái cũng có thể biếnthành ông cháu tài đại khí thô (*) rồi !

      (*) chỉ ý giàu có, có tài sản,khí phái bất phàm, dựa vào tài tài nhiều mà khí thế lăng nhiên


      Nào có thể đoán được, chuyện cũng nhưtâm ý của , , đoạn tụ chính là đoạn tụ, chỉ hoa cúc, lưu luyếnbụi hoa muôn hồng nghìn tía, mà khẩu vị củaPhượng U Trần lại thiên về mỹ thiếu niên trẻtrung, chẳng quan tâm đến hai vị mỹ nhân nhutình như nước, vì vậy, cuối cùng, mưu kế củaChưởng môn Tuyết Sơn Phái thể lấy thất bại làm chấm dứt.

      Dĩ nhiên cũng ai biết tên dược đồng nho kia chính là thiếu nữ tuổi thanh xuân, cũng là tấm gỗ cho lần lên đường này củaPhượng U Trần.

      Mấy ngày nay, Phượng U Trần bế quan trongphòng luyện chế đan dược, Tuyết Nhan là người hầu của , ăn uống cuộc sống thườngngày cũng do nàng phụ trách chăm sóc.

      Nhưng mà, làm Tuyết Nhan phác giác cảmthấy kỳ quái chính là, trong phòng ràng có lò luyện đan, Phượng U Trần đến tột cùng là lấy cái gì để luyện chế đan dược?

      Khi nàng đưa thức ăn vào trong nhà, toàn bộ đan dược luyện xong, đặt bàn, mà gia cụ trong phòng được đặt chỉnh tề, có bất kỳ khác thường nào, nàng tò mò nhìn về phíaPhượng U Trần, lại thấy bên môi tươi cười, mơ hồ hàm chứa tia thần bí.

      Hôm sau, Tuyết Nhan mang theo bản đồ củaphụ thân, mình ra ngoài.

      Tuyết Sơn liên miên, sương trắng giăng giăng.

      mảnh rừng mai diễm lệ trong thời kì sinh trưởng.

      Tuyết trắng đọng lại khắp nơi lẫn màu đỏ hồng thấp thoáng lóe lên, chiếu rọi lẫn nhau.

      Nghe , chung quanh Tuyết Sơn Phái chẳng những thảo dược phong phú, mà còn có rất nhiều quặng sắt hiếm hoi, dùng để chế đồ phòng ngự và vũ khí cũng là hạng nhất, nghe , quốc quân Xuất Vân Quốc từng cầu TuyếtSơn Phái hàng năm phải nộp lên 50 xe quặng sắc cho triều đình, dùng điều đó để đổi lấy địavị ổn định hôm nay, nếu bị môn phái khác thay thế.

      Cho nên , Tuyết Sơn Phái phần tửcủa triều đình , cũng là nô tài và tay sai của triều đình .

      Tuyết Nhan hít hơi sâu, phóng tầm mắt nhìn, thấy giữa núi nhấp nhô vô số đài khói lửa, cấm vệ sâm nghiêm.

      Mười dặm tốp, năm dặm trạm canhgác.

      Xem ra muốn vào Tuyết Sơn Phái cũng phải chuyện dễ, nếu phải hôm qua Ngân Diện Độc Ma và Tuyết Sơn Phái xảy ra xung đột, sợ rằng lúc nàng vào núi phải nhậnkiểm tra nghiêm ngặt.

      Cảnh sắc nơi đây đẹp đẹp , đáng tiếc chỉcó thể vào ánh mắt của vương tôn quyền quý,vĩnh viễn thể là nơi cho dân chúngthưởng thức.

      Nhìn địa hình chung quanh chút, nàng lấybút ký của phụ thân từ trong bao quần áo ra, mở ra tấm bản đồ khá mơ hồ.

      So sánh phen, tính toán chút, cách nơi này là dãy núi thứ sáu, là chỗ sâu nhất, thảo dược giải độc vẫn sinh trưởng ở nơi đó, mà bây giờ thảo dược vào thời kỳ trưởng thành, độcMai Lan Hương trong cơ thể nàng cũng có thể được giải trừ, nghĩ tới đây trong lòng TuyếtNhan liền vô cùng mừng rỡ, loại độc này bị giải trừ xong, nàng là có thể giống như người bìnhthường, còn có cố kỵ.

      Thu hồi bản đồ, nàng sải bước về phía trước , nào biết nàng mới vừa về phía trước haitrăm bước, liền bị cấm vệ áo xám chung quanh pháo đài ngăn lại.

      “Người tới là ai? Có thủ lệnh hay ?”

      “Thủ lệnh… Thủ lệnh gì?”

      Vẻ mặt Tuyết Nhan hơi ngẩn ra.

      “Giỏi lắm! có thủ lệnh, ngươi biết kếtquả của việc tự mình xông loạn ở Tuyết SơnPhái ?”

      Người cầm đầu hung thần ác sát nhìn nàng chằm chằm, như muốn trói nàng lại để tra hỏi.

      “Đợi chút, vị… Vị đại ca này, đúng, đạihiệp, ta… Ta là dược đồng, là ra ngoài… Ra ngoài hái thuốc.”
      muốn phiền toái, Tuyết Nhan hơi suy nghĩ, lập tức giả trang ra bộ dáng gã sai vặtrun như cầy sấy, lắp ba lắp bắp, cũng khôngbiết là có phải làm dược đồng lâu quá hay , hôm nay Tuyết Nhan giả vờ rất là thuậnbuồm xuôi gió.

      “Ngươi là dược đồng? Ai có thể chứng minh?”

      “Lão đại, ta gặp nàng, của nàng làdược đồng của Phượng công tử.”
      người khúm núm tiến lên, mà chính là người trúng độc ngày hôm trước.

      ra là các hạ là dược đồng của Phượng U Trần.”
      Người cầm đầu lập tức khách khí rất nhiều:
      “Chỉ là, phía trước là cấm địa của Tuyết Sơn Phái, bất luận kẻ nào cũng được vào .”
      Cấm địa? Tuyết Nhan ngớ ngẩn, thầm nghĩ chỗđó ở bản đồ chỉ có sơn động hồ nước, cũng có viết là cấm địa gì cả, xem ra năm đókhi phụ thân đến, Tuyết Sơn Phái chỉ là mộtmôn phái có danh tiếng gì, chung quanh Tuyết Sơn mặc cho người tùy ý đặt chân tới,bất luận thợ săn, văn nhân, người cư cũng tới nơi đây, nào biết qua vài chục năm, thếnhưng biến thành cấm địa của Tuyết Sơn Phái .

      Tuyết Nhan là nhân vật gì, rất nhanh liền có thể đoán ra tình trong đó, hôm nay, trong cấmđịa Tuyết Sơn Phái , nhất định cất dấu bí mậtgì đó muốn người biết.

      Chỉ là, điều bí mật này tạm thời có liênquan tới nàng.

      Vì để sớm ngày tìm được thảo dược giải độc, Tuyết Nhan tính toán xong việc ban đêm len lén lẻn vào cấm địa.

      “Vị đại hiệp này, lúc ta hái thuốc cẩnthận lạc đường, từ nơi này... Phải trở về thế nào?”

      Đôi mắt lấp lánh , Tuyết Nhan giả bộ bộ dáng mê võng, ánh mắt cũng quét nhìn chungquanh, chờ mong có thể tìm kiếm chỗphòng thủ yếu, lúc này, da thịt nàng trắng như tuyết cùng băng tuyết thấp thoáng, trắng như mây, hoa văn trang sức rất mỹ lệ, nhìn quaphong tình kiều mỵ vô hạn, là có tư thế của băng tuyết, như ngàn dặm tuyết đầu mùa,như mây bay giữa trời.

      Trong lòng mọi người khỏi áy náy vừađộng, thầm than gã sai vặt này quả nhiên vẻ thùy mị bất phàm, khó trách Phượng U Trần công tử này thương hai vị Tiết gia tiểuthư, lại cố tình thích nam sắc!

      Khụ! Nếu là đổi lại bọn họ, sợ cũng thểkhông bị tuyệt sắc bực này hấp dẫn a!

      nay ở Xuất Vân Quốc thịnh hành nam phong, thích nam nhân cũng tuyệt phải cái chuyện tình gì tổn hại người nghe,thậm chí có mấy đạo ánh mắt đắm đuối rơi tới mặt Tuyết Nhan, làm trong lòng nàng khỏi sinh ra chán ghét.

      “Tiểu huynh đệ, ngươi vòng qua phía sau ngọnnúi kia, gặp lối rẽ được, chính là đại bảndoanh Tuyết Sơn Phái đó.”
      Thủ lĩnh đó lúc này mới trả lời nàng.

      “Đa tạ mấy vị đại hiệp.”
      Tuyết nhan đè nén vui trong lòng, kháchsáo mấy câu.

      “Đừng khách khí, nhớ bảo Phượng công tửđừng quên chữa trị bệnh của Đại công tử nhàta, còn có tốt mấy câu… cung cấp thêm chút đan dược tốt cho Tuyết Sơn Phái là được rồi .”

      “Nhất định, nhất định.”

      Tuyết Nhan ứng thừa trong miệng, trong lòng đối với lời của có nửa phần hứngthú.
      Tuyết Nhan thừa lúc ánh mắt mọi người si ngốc mê mẩn, nhanh nhẹn xoay người, trong nháy mắt, có bất kỳ cấm vệ nào lưu ý đến, đạo bóng dáng hoa lệ mà phiêu dậttrong nháy mắt xuất tại trong điểm mù củamọi người, mặt nạ màu bạc hào quang loá mắtlấp lóe quỷ dị mà diễm lệ, dừng lại bước chân, thân pháp vô cùng nhàng uyển chuyển, tự nhiên sảng khoái, quần áo hoa mỹ phiêu động trong gió.

      Tựa như cánh cò trắng giương cánhbay cao, cánh chim vút , hòa trong tuyếttuyệt đẹp như luồng ánh sáng nở rộ.

      Mà trong lúc thần biết quỷ hay,bay vào trong cấm địa sương mù dày đặc.
      Tuyết nhan nhìn tới bóng dáng tao nhã xinh đẹp đó, trong mắt lên đạo hàn ý.
      nghĩ tới, mục tiêu của cũng ở cấm địa.
      Lúc này, vốn nàng có thể báo cho chúng cấm vệ biết có người xâm nhập vào cấm địa, thế nhưng Ngân Diện Độc Ma có thể là nhân vật nguy hiểm bài danh huyền thủ bảng truy nã, tất khiến khủng hoảng, động cỏ đánh rắn, từ nay về sau phòng vệ cấm địa của phái Tuyết Sơn như tường đồng vách sắt, đối với chính nàng có nửa phần lợi lộc

      Chỉ là, mục đích Ngân Diện Độc Ma tiến vào cấm địa đến tột cùng là cái gì? Chẳng lẽ mục đích cũng giống như nàng? Tìm kiếm đệ nhất kỳ hoa giải độc thế gian này?

      Tuyết Nhan càng nghĩ càng buồn bực, bất luậnnhư thế nào, tối nay nàng đều phải lẻn vào cấm địa, nếu đêm dài lắm mộng.



      Chương 42: Quả nhân có tật

      Đêm nhanh khuya, trăng lặn treo ở chân trời.

      Đám mây ‘nửa chận nửa che’, thỉnh thoảng cảmthấy mông lung, thỉnh thoảng nhìn như thămthẳm.

      bóng người màu đen, phong thái nhanh nhưlàn gió, mũi tên rời cung, xuyên thấu tấm màn đêm khuya màu đen tối tăm. Bóng cây cối ngay trước mắt đung đưa, trong quang đãng chợt vang lên tiếng gió kỳ quái, bóng người tốc độnhanh, Đạp Tuyết Vô Ngân (đạp tuyết để lại dấu), mà những chỗ nàng chỗ qua, cũngchỉ có thể nhìn thấy màu đen, tàn ảnh chợtlóe lên.

      "Hồi nãy phải là có cái gì chạy qua chứ?"tiếng gió liệt vũ, đưa tới hoài nghi và chú ý cho cấm vệ chung quanh.

      "Chẳng có cái gì cả, là ngươi hoa mắt chứ?"

      "Ta có hoa mắt, hồi nãy mới thấy đoàn đồ đen thùi lùi từ trung bay qua."

      "Đó là quạ đen, mấy ngày nay quạ đen đặc biệtnhiều! Ngươi biết phải ?"

      " là quạ đen?" Người nọ có chút tin.

      "Nhất định là quạ đen." Tên còn lại xét đoán .

      "Quạ đen! Được rồi!" Người nọ nhún vai cái, cười cười sao cả, bất luận người nào xông vào cấm địa, cũng chết, tội gì bắt hắnphí sức tới đấy?

      Bóng người cũng dừng lại, chạy thẳng tớiphía sau núi, phía sau núi tĩnh lặng tựa như thường ngày, cấm địa bị rừng tùng hải vây lượn, trong rừng cây là địa phương phòng thủ kháyếu.

      Bóng đen cước trình cực nhanh, từ rừng cây tới vách núi đá bên cạnh, trong khi vội, giật giật ngón tay, tơ tuyết trắng dai bền từ đầu ngóntay thoáng , mười mấy miếng ngân xuấthiện, nhanh chóng đâm vào vách đá, Hàn Băng ti ở cổ tay nàng, giống như dâythừng leo núi , nàng thuận theo sợi tơ trèo lên.

      Sau khi trèo xuống, Tuyết Nhan thở phào nhẹnhõm, lộ ra nụ cười thoải mái .

      Nàng cố gắng nhớ lại vị trí bản đồ , tìm đúngphương vị, rốt cuộc thấy chỗ sơn động ẩnnáu.

      Mà hoa giải độc ở trong nơi sơn động này!

      Phụ thân đợi hoa giải độc mười sáu năm, rốt cuộc trông được rồi, rốt cuộc đến!

      Ôm tâm tình kích động mà thấp thỏm, đầu óc Tuyết Nhan cũng hết sức tỉnh táo và thanh tỉnh, nàng từ từ tới cưa sơn động, cực kỳ cẩn thận thận trọng.

      Mới vừa mấy bước, chợt nghe"Khanh" tiếng, lòng bàn chân truyền đến cảm giác kháckhác, có lẽ là xúc động đến cơ quan gì đó.

      Chợt, bốn phía đung đưa, chung quanh phát ra thanh kỳ quái.

      Sắc mặc Tuyết Nhan biến đổi, lập tức thân chợt lui!

      Trong đống tuyết chợt nhảy lên cự ảnh màuđen, giống như rắn độc ngẩng đầu lên, lúc thânhình Tuyết Nhan ở trong trung, ngoái đầu nhìn lại, nhưng thấy trong đống tuyết nổi ra thân cành gỗ thông khổng lồ, nhô lên, trực tiếphướng địa phương cơ quan hồi nãy xúc động đánh tới, ầm ầm rơi xuống đất, bông tuyết chợt nổi lên đầy trời, trong tai tràn đầy tiếng ào ào, sóng chưa yên, sóng sau tới, những thứkia núp ở trong đống tuyết , mặt cơ quan đụngtới xúc động, chung quanh lóe ra hào quangmàu xanh u ám, nổ bắn ra, tràn đầy trời đất!

      trăm, thậm chí ám khí nhiều hơn hướng nàng đánh tới.

      còn kịp nữa suy tư, nâng lên đôi tay, đầungón tay Tuyết Nhan cũng bắn ra trăm đạo ánh lạnh, "Đinh đinh đương đương" đánh rơi tất cảám khí, rơi, bàn tay trắng nõn giương lên, ánh lạnh lần nữa chợt lóe, trăm viên ngân châm lại trở về trong tay áo nàng, ngân châm thêm Hàn Băng ti này, quả nhiên thể so sánh nổi.

      Tuyết nhan nhìn trước người thay đổi trậnpháp, hít hơi lãnh khí, cắn răng, ngờcơ quan ngờ rất tuyệt vời!

      dừng lại lâu, Tuyết Nhan tung người phóng qua mắt trận, nhanh hướng tớibên trong động.

      Đêm tối lờ mờ ở bên trong, trần sơn động có ánh trăng xuyên suốt vào, rơi thẳng vào trênthạch bích, Tuyết Nhan nhìn chăm chú nhìnlên, nơi hoa giải độc đó thế nhưng —— biếnmất thấy gì nữa!

      Tâm Tuyết Nhan tựa như gai châm, trong giâylát đó trong đầu trống rỗng, hoa giải độc đâu?

      Tại sao lại xảy ra cái loại tình này?

      Nàng hô hấp sâu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nỗ lực điều hòa hơi thở của mình, tráitim càng ngày càng gấp, càng ngày càng vô lực,hô hấp yên, nhịp tim dần dần chậm, nhưThạch Ngưu nặng rơi, chìm sâu thấy đáy vực sâu. Thầm nghĩ chẳng lẽ là phụ thân nghĩsai rồi? Hoặc là bản đồ sai lầm? Lúc này, Tuyết Nhan giữ vững linh đài trấn tĩnh, biết cả đờiphụ thân nghiêm cẩn, tuyệt phạm sailầm, cho nên. . . . . . Tất nhiên hoa giải độc chắc chắn xảy ra ngoài ý muốn.

      Cực độ thất vọng, ánh mắt Tuyết Nhan hơinghiêng, chợt thấy đôi chân sau động nham.

      Xem ra là người nằm ở nơi đó, lại khôngbiết sống hay chết? kịp suy nghĩ nhiều, Tuyết Nhan vội vàng lấy ra hộp quẹt trong ngực, đốt, thầm nghĩ nếu trong sơn động này có người, như vậy nhất định biết chút ít đầu mối gì.

      tới bên cạnh người nọ, nàng nheo mắt lại, thấy áo lông cáo trắng như tuyết, mặt nạ màu bạc hạ khó cản ánh mắt ưu mị, cằm tinh sảo,tóc dài như mực rủ xuống đầy đất, Tuyết Nhannhíu mày, nghĩ đến người này chính là ngân diện Độc Ma.

      Người này đúng là hồn bất tán!

      Giờ phút này, sắc mặt ngân diện Độc Ma trắng bệch, da thịt đầy mịn mồ hôi, tựa như mộtcon ấu thú bị thương, cả người sinh ra hơi thở chớ người đến cần, vốn tưởng rằng trongsơn động rất an toàn, có bất kỳ người nào phát tung tích của , nào biết cóngười lại xông vào, mở mắt, tròng mắtđen đốt sáng, lên tia sát ý, nhưngliếc mắt sau khi thấy Tuyết Nhan, đôi môi cong lên đường cung duyên dáng, tựa như độc dược mị hoặc, lạnh nhạt : "Là ngươi?"

      Tuyết Nhan lạnh lùng nhìn : "Ngươi sao ở chỗ này?"

      Nam tử tán đạm cười, giọng lười biếng : "Ngươi có thể ở chỗ này, ta sao thể ở chỗ này?"

      Tuyết Nhan nhíu mày, tiếp: "Ta hỏi ngươi. . . . . . hoa giải độc ở đâu?"

      " ra là. . . . . . Vậy ngươi cũng ở đây tìm hoa giải độc?" cười nhạt, đáy mắt xẹt qua mộtchút u quang.

      "Dĩ nhiên." Tuyết Nhan nghe được chữ "Vậy", trong lòng sáng tỏ.

      "Đáng tiếc, ngươi tới chậm bước!" ánh mắtNgân diện Độc Ma chợt lóe, giống như án sao đêm tối, nụ cười xinh đẹp diễm lệ như túc tràn ra, quỷ dị mê người, áo ướt đẫm dánchặt người của , trong khí bất tribất giác tản mát ra kịch độc trong cơ thể , vô sắc vô vị, từ từ hướng xâm lược bốnphía, dần dần tràn ngập ở bên trong sơn động.

      "Có ý tứ gì?" Tuyết Nhan cũng phát hiệntrong cơ thể bị độc tính ăn mòn.

      "Ý của ta là, bây giờ hoa giải độc trong cơ thểta. . . . . . thay ta giải độc, cho nên . . . . . . Ngươi tới muộn!"

      Biết được hoa giải độc bị người này nhanh chân đến trước, con ngươi Tuyết Nhan co rụt lại, tức giận như núi lửa bộc phát, mãnh liệt màđến, tức còn chưa thuận, chợt cảm thấy khí huyết nghịch lưu, trong mũi nóng lên, chất lỏngmàu đỏ chảy ra, nàng vội vã ổn định tâm thần,thay mình bắt mạch, phát giác mai lan hươngtrong cơ thể sôi trào mãnh liệt lên, như sóng lớn lăn lộn, trong lòng khỏi sợ hãi.

      Suy nghĩ Nguyên Dương ràng của Duẫn Ngọc đem độc tính ồn định, tại sao lại pháttác. . . . . . Chẳng lẽ là. . . . . . Nàng giờ phútnày có kiên nhẫn, đưa tay điểm huyệtđạo nam tử, phen nhàu áo của , trợnmắt nhìn : "Ngươi đối với ta dùng độc?"

      "Ta còn tự lo xong!" Ngân diện Độc Manhếch lên đôi môi, nhúc nhích nhìn nàng.

      ra là ngân diện Độc Ma trời sanh thai thể mang độc, khác hẳn với người thường, hôm nay hoa giải độc này hóa giải độc tố trong cơthể của , dư độc cách tự nhiên theo mồ hôi tràn ra bên ngoài cơ thể, hết lần này đến lầnkhác, lúc này Tuyết Nhan xông động tới, giữa hô hấp hút vào dư độc, vô ý dẫn phát tác độc tính mai lan hương, mà Tuyết Nhan biết hậuquả mai lan hương phát tác, cắn chặt môi, vội ở người châm mấy chỗ đại huyệt, miễn cưỡng ngăn cản độc tính lan tràn.

      Nhưng hành động lần này chỉ có thể duy trì thờigian nén nhang, kế tiếp. . . . . . Nàng. . . . . . Làm thế nào?

      Thấy thiếu niên ở trước mắt gò má đỏ lừng, ngân diện nam tử thầm nghĩ độc tính của tuyệt đưa tới loại phản ứng này, trong lòng thầm cảm thấy kỳ quặc.

      Nhưng mà, xu thế độc tính mai lan hương phát tác càng ngày càng liệt, nếu là có hoa giải độc, nàng chỉ phải nhanh chóng dùng Nguyên Dương nam nhân tới ức chế độc tínhmới được, ngẫm đến đây, Tuyết Nhan cắn răng nghiến lợi hỏi "Ta hỏi ngươi, hoa giải độc này có còn thừa lại hay ?"

      Đôi môi Ngân diện Độc Ma khẽ nhếch lên, hàihước nhìn nàng, cần cũng biết.

      Giờ phút này nam tử tuy là suy nhược, nhưng : "Nếu muốn giải độc, tới cầu xin ta."

      cũng biết Tuyết Nhan bị trúng độcmai lan hương, chỉ cho là nàng chỉ trúng kịch độc trong cơ thể .

      Tuyết Nhan khỏi nheo lại mắt phượng, nhàng thở hổn hển, ý định khổ sở tronglòng đan vào, mặt mũi dâng lên dao độngphức tạp, khổ khổ giãy giụa. . . . . . Độc tínhMai lan hương vốn là mị độc mạnh, quang cảnh chỉ là nháy mắt, nàng bị lửa dụctriền thân, đồng thời cũng quyết định làm ra cái cuộc đời gian nan nhất, nàng cần Nguyên Dương của nam nhân trước mắt tới khống chếđộc tính, dù sao, nàng thù lớn chưa trả, vả lạiđộc sắp phát, tình thế bất đắc dĩ.

      Vì vậy, nàng cắn răng : "Rất tốt, chỉ mong sẽkhông hối hận."

      Rồi sau đó, nàng dùng thanh khàn khàn mà khêu gợi, bổ sung câu: "Nếu phảingươi còn hữu dụng, ta nhất định trước phải giết chết ngươi rồi ."

      Nghe vậy, mắt trong veo của nam tử híp lại.

      Chợt, Tuyết Nhan dập tắt hộp quẹt, bốn phíalâm vào vùng tăm tối.

      Tách ra hai chân, Tuyết Nhan giạng chân ở trênngười của , trong bóng tối thấy được vẻ mặt của , lại nghe được hít hơilãnh khí: "Ngươi làm cái gì?"

      vừa dứt lời liền bị Tuyết Nhan cho điểm á huyệt.

      " Phương pháp khiến người câm miệng córất nhiều, đây cũng là loại đơn giản nhất." thanh của nàng run rẩy mà thở khẽ, thậtgiống như bươm buớm mê ly giương cánh .

      Ngân diện nam tử nhíu mày, thầm nghĩ tiểu tử này quả nhiên mang thù.

      Chợt, nam tử cảm thấy trước ngực chợt lạnh, áolại bị nàng cởi ra, trong mắt nhất thời thoángqua vẻ kinh ngạc.

      Mặc dù Tuyết Nhan vốn muốn cởi ra áocủa , nhưng chạm được da thịt nhẵn nhụi màbóng láng của , trong lòng tựa như bị đầuđộc, mặc dù mắt thể thấy vật, nhưng xúccảm mỹ diệu lại đếnvô cùng mãnh liệt, mà cả người nàng nóng ran, thân thể nam tử kia thậtgiống như có thể giải nhiệt lực trong cơ thể.

      Mà nàng ngồi ở người , nhịnđược nâng lên mặt của , hướng tới cằm dướicủa hôn lên.

      Vậy mà, nàng lại tránh ra bờ môi của , hôm nay chỉ có Duẫn Ngọc hôn qua môi của nàng, mà trong lòng nàng trừ Duẫn Ngọc, cũng khôngmuốn hôn bất kỳ đôi môi nam tử nào.

      Vì vậy, nàng cởi ra áo của , hôn hướng tới cổ , xương quai xanh, lồng ngực. . . . . . Mà thân thể của như thanh tuyền mát lạnh.

      Trong nội tâm nam tử run lên, thân thể trở nên cứng ngắc vô cùng.

      Dù sao, bất kỳ nam tử bình thường nào đềukhông thể ngồi nhìn loại chuyện như vậy xảy ra, cảm thấy hai tay thiếu niên rục rịchđộng dục , mà thân là nam nhân, có thể nào làm ra loại tình bẩn thỉu này? Ngân diện namtử cắn răng, chợt nhớ tới Phượng U Trần, nghe , thiếu niên trước mắt là Phượng U Trần Dược Đồng, chẳng lẽ gần đỏ đỏ, gầnmực đen, chẳng lẽ thiếu niên này cũng hơn kém Long Dương Quân?

      Đột nhiên, sát khí lạnh lẽo từ người ngân diện nam tử bắt đầu lan tràn, mang theo khí thế cường đại có gì sánh kịp, ánh mắt củahắn sắc bén, con ngươi hẹp dài mang theo bóngtối, cảm xúc khát máu, khỏi làm cả ngườiTuyết Nhan run lên.

      Giờ phút này, đỉnh đầu ánh trăng dần dần trong sáng, ánh sáng nhu hòa trút xuống, ánh trăng ởsơn động nghiêng nhuận , mang theo tia sắc thái kiều diễm .

      Mà hai người trong bóng tối cũng chầm chậmcó thể thấy ràng đối phương.

      Độc tính bên trong thân thể Tuyết Nhan từ từ xâm nhập, đan điền nóng rực ở trong người du thoán, hai má nàng đỏ lừng, cả người nóng ran, giống như tại trong nước sôi lửa bỏng, đưa tay cởi ra áo ngoài của mình, gở cái mũ xuống, mái tóc như nước chảy xõa xuống, conngươi ánh sáng lung linh, xinh đẹp gì sánh được.

      Ngân diện nam tử chợt giật mình , ngườicũng phải người thiếu niên, mà là thiếu nữ phong thái tuyệt diễm thanh lệ, tuy rằng là như thế, ánh mắt của như cũ lạnhlùng nhìn chằm chằm nàng.

      Nhưng bất luận nàng Mỹ Lệ như thế nào, cũng là nữ sắc ma làm người ta giận sôi.
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Hải Ly
      Beta: Roseila

      Chương 43: Ăn trước giết sau

      Lúc này Tuyết Nhan, đẹp rung động lòng người.
      Da trắng nõn nà, thiên kiều bá mị, khiến mưa sợ mây thẹn, tình ý xinh đẹp.
      Mang theo vẻ ngây thơ của thiếu nữ, với muônvàn nhu tình, vạn chủng quyến rũ của nữ nhân, bất kỳ nam tử đều bị mị như vậy quyến rũ hồn phách.
      Nhưng nam tử dị sau mặt nạ nhìn ra bất kỳ biểu tình gì, chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng như vậy, giống như bất luận gặp phải chuyện gì cũng có thể coinặng như , cũng có thể gợn sóng sợhãi, mà nam tử như vậy, nhất định là mặt băngThái Sơn đổi sắc!
      Nhưng thiếu nữ mị nhãn như tơ, nheo lại mắt phượng, đưa tay cởi ra quần lót của , phủhướng tới . . . . . . Lần này cử động rốt cuộc phá vỡ tỉnh táo của , nam tử khỏi hítmột hơi lãnh khí, thầm nghĩ nàng lại gan lớnnhư vậy May mắn, mới vừa ép độc tính từ trong cơ thể, thân thể vô cùng hư thoát, nơiđó cúi xuống mềm mại, chút tinh thần, chỉ thấy nàng lấy từ trong ngực ra mấy cây ngân châm, biết định làm cái gì?
      Ngân châm kia hai ngày trước biết,nhưng luôn cảm thấy rất khác lạ.
      ngưng mắt nhìn ánh mắt nàng, thấy trongmắt nàng là lửa dục sôi trào, hết sức quỷ dị.
      Chợt, thiếu nữ ra tay như điện , dùng ngânchâm đâm vào huyệt vị thứ năm trongbụng , nhiệt bụng nam tử như suối tuôn,nháy mắt nhất trụ kình thiên(*).
      (*) cột chống trời
      Hướng về phía to gan hoang đường như thế, nam tử cảm thấy loại tức giận khôngnói ra được.
      Nghĩ đến tung hoành giang hồ nhiều năm,trong cơ thể còn có kịch độc, người đời cũngđối với tránh kịp, ai dám đến gần hắnnhư thế, thậm chí dám can đảm đối đãi nơi xx của như thế, thực muốn cũng dám nghĩ!
      Lần này mình xông lên Tuyết SơnPhái, vì chính là lấy được kỳ hoa giải độc trămnăm, thay đổi thân thể độc của mình.
      Nào biết giai đoạn giải độc hề phòng bị, thế nhưng lại bị nữ nhân áp đảo trênngười, muốn làm gì làm!
      Làm trong nội tâm của cực độ tức giận, đồng thời cảm thấy hiểu, khỏi thâm trầm nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy, suyđoán ý đồ của nàng, nếu là loại chuyện nhưvậy. . . . . . Dù sao đều là nữ nhân thua thiệt, mà mang theo mặt nạ, nàng chưa từng thấyhình dáng của , tất nhiên bởi vì bị dung mạo của mà khuynh đảo.

      Nàng làm như vậy, đến tột cùng là vì sao?
      Giờ phút này, ngân diện nam tử nằm mặtđất, lạnh lùng nhìn nữ nhân cưỡi người của , ngờ nàng lại quyếttâm, hai người giống như băng và lửa giaodung, chặt kết hợp với nhau, thân thể củanàng ấm áp vô cùng, mà cả người lạnh tựa băng.
      băng hỏa là khó khăn giao dung nhất, nhưng mà giờ phút này lại cứ chếch ghé vào chỗ.
      Tuy là trong ngươi có ta, trong ta có ngươi,nhưng mà, giữa hai người chỉ có thân thể khếhợp, tuyệt giao dung của linh hồn .
      Dưới ánh trăng, thiếu nữ tuyệt lệ chỉ mặc áo đơn, vải vóc mỏng thể che hết dáng người mỹ lệ mà uyển chuyển của nàng, ở bên trong sơn động vắng vẻ này, eo nhắn giãydụa, quyến rũ phiên vũ, có thể là eo nhắn đung đưa gọi bướm múa, gió bập bềnh hoa bay tán loạn, hình dáng duyên dáng lúc lúchiện, giống như Cơ trong núi tuyết hóathân ngàn năm.
      Giờ phút này, nam tử chỉ cảm thấy mình bị xx hết sức dồn bao quanh, hành hạ, sắp gần như bôn hội!
      nhìn nàng chằm chằm, cắn chặt hàmrăng, nếu phải có nhẫn nại cùng lực ý chí tầm thường, nếu là đổi với lại nam tử bình thường, sợ sớm đầy máu dịch sôi trào,máu mũi giàn giụa.
      Chợt, loại cảm giác kỳ dị tràn ra khắp thân thể, mà nóng rực trong cơ thể thể tiếp tục khống chế, nở rộ bốc lên như pháo bông sáng lạng.
      Mà thân thể mềm mại của thiếu nữ cũng cứng lại, té ở người của , hai tay chống ở lồng ngực , nhịn được nhàng runrẩy.
      Ánh mắt nàng mê ly như nước, cúi người xuống, dùng sức cắn lấy đầu vai .
      phía dưới mặt nạ, hình như trong vui thích mang theo khổ sở.
      . . . . . . Sau nửa canh giờ, độc tính mai lan hương hoàn toàn bị ức chế, nàng cũng từ từ mà khôi phục thần chí, mở ra con ngươi, phát mình nằm ở thân thể tinh tráng của nam tử, thân thể xx tựa như biển triều hoàntoàn rút , nhưng nội tâm trống cùng khổ sở lại tầng tầng tuôn ra.
      Tối nay, hoa giải độc có, hi vọng lớn nhấtcủa nàng tan vỡ, hơn nữa là cùng ngườiđàn ông xa lạ xảy ra quan hệ, cuối cùng coi là những thứ gì?

      Lòng của nàng giống bị dao găm khoét ra lỗthủng, tất cả khổ sở bao trùm khắp nàng.
      Xem ra ngày sau chỉ có dựa vào nguyên dươngcủa bảy nam tử để ức chế độc tính, đây làchuyện đáng buồn đến mức nào, đau triệt đếnmức nào.
      Thở dài tiếng, Tuyết Nhan đứng dậy nhặtáo lên, mặc chỉnh tề, chợt, con ngươi chuyển cái.
      Trợn mắt nhìn về phía nam tử nằm đấtquần áo xốc xếch, vẫn thấy dưới bụng nam tử,phần giữa hai đùi, có mảnh bớt độtnhiên ra trước mắt, vẻ ngoài giống như mộtđóa Liên xinh đẹp sống động, sắc màu trong sáng, được da thịt như ngọc làm nổi bật, sáng lấp lánh như ánh sáng.
      Nhưng Tuyết Nhan lòng dạ nào thưởngthức, đối mặt với đầu sỏ gây nên, chỉ có hận ý tuôn ra.
      Nàng rút ra ngân châm từ bụng , nhắmngay huyệt Bách Hội của nam tử, chỉ cần mộtchâm đâm vào, hẳn phải chết thể nghi ngờ.
      giống như từng bị lột qua, sắc mặttrắng bệch, cả người vô lực, trải qua cuộchoan ái mãnh liệt, giống như chỉ còn dư nửa cái mạng mà thôi, cần gì phải nàng tự thân động thủ, chỉ cần để cho mảnh vải nằm thêm mấy ngày vài đêm trong động, tự nhiên hao hết nội lực, bỏ mạng ở đây. Nếu là đại danhđỉnh đỉnh Ngân Diện Độc Ma chết ở cấm địaTuyết Sơn Phái, có thể là thần biếtquỷ hay, coi như ngày sau có người báo thù cho , cũng nghĩ đến đầu của nàng.
      Chỉ là, cố tình có hai loại cảm xúc mâu thuẫn ở trong lòng Tuyết Nhan đan vào nhau.
      mặt là đồng bệnh tương liên, hai ngườicũng là thân trúng kỳ độc giống nhau, đều vôcùng khát vọng có thể được trải qua loại cuộcsống của người bình thường, mà người này cũng phải là cố ý cùng mình tranh đoạtgiải độc hoa, chỉ là người tới trước mà thôi.
      Mặt khác, nàng đối với thanh danh hiển hách Ngân Diện Độc Ma làm ra việc như thế, đối với nam nhân mà là sỉ nhục lớn lao, sợlà tương lai tuyệt dung hạ mình.
      Mà thực lực của nàng tuyệt phải đối thủ của Ngân Diện Độc Ma, Khống Tâm châm phápđối với loại đối thủ có lực tinh thần cường đại như dùng được, cho nên nàngkhông cách nào tiêu trừ trí nhớ của , nhưnglà, nếu nàng loại trừ , tương lai hậu hoạn vô cùng, tất trở thành kẻ địchkhó dây dưa, nếu là ngày sau tới tìm thù, nàng tất nhiên dữ nhiều lành ít!
      Cho nên, phải nàng chết, chính là hắnmất!

      Edit: Sherry Nguyen
      Beta: Roseila

      Chương 44 : Mượn kiếm giết người


      Tuyết Nhan nghe thấy sắc mặt bỗng nhiên thayđổi.

      Ngoài động, đầu lĩnh dùng khẩu hiệu củagiới hắc đạo, giọng điệu tràn ngập ngoan lệ , Tuyết Nhan nhớ ở khách điếm dưới chân núinghe phái Tuyết Sơn chiêu mộ rất nhiều cao thủ hắc đạo giang hồ, thậm chí có số tộiphạm quan trọng bị triều đình phát lệnh truy nã võ lâm, thay hình đổi dạng, được phái TuyếtSơn che giấu, đưa vào trong cấm vệ.

      Những người này làm điều phi pháp, tội ác ngậptrời, hung tàn ngoan lệ, người đời e sợ tránh kịp.

      nghĩ tới chính mình lại ở cấm địa Tuyết Sơn gặp được đồ đệ bỏ mạng.

      Lông mày Tuyết Nhan nhăn lại, dù sao, mộtngười đối phó với hai mươi cao thủ hắc đạogiang hồ, ràng là đầm rồng hang hổ.

      Nếu nàng và ngân mặt độc ma hợp lại, có lẽ còncó chút phần thắng, nhưng mà, tình hình trước mắt nàng nên làm thế nào cho phải?

      Nàng ngóai đầu nhìn lại, ánh trăng trong trẻonhưng lạnh lùng xuyên thấu qua lỗ thủng đỉnh sơn động, chót vót rơi mặt đất, ánh mắt của nàng dừng ở thanh kiếm bên người của ngân mặt độc ma, nếu nàng có nhớ lầm, cái chuôi bảo kiếm này hẳn là còn có dư độc tồn tại ở trong thanh kiếm, nhưng thấy kiếmquang lăng liệt, vừa nhìn liền biết là tuyệt thếbảo kiếm, lát sau, con mắt nàng hơi hơi nheo lại.

      Lúc này, nam tử mặt nạ bạc ngưng mắt chăm chú nhìn nàng, trong mắt ánh sáng lạnh bốnphía, nhìn thiếu nữ thanh xuân trước mặt ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt bình tĩnh, khí chất cao quý, đôi mắt ở dưới ánh trăng lãnh nhược băng ngọc, bộ dạng cùng lúc trước xinh đẹpquyến rũ là hai người, nếu phải y quanhắn bây giờ chỉnh tề, chỉ tưởng làm mộthồi mộng xuân.

      Nhưng sĩ khả sát bất khả nhục (*), nàng đối vớihắn làm những chuyện như vậy, tuyệt đốikhông thua gì giết .

      (*)Kẻ sĩ thà chết chứ chịu nhục, ví dụ cụ thể: làm tướng khi thua tự tử chết chứkhông đầu hàng giắc , để giặc bắt .

      Thế nhân đều ngân mặt độc ma ngoan độcvô tình, có cừu óan tất báo, xưa nay đối với người vô tình, ngày xưa nữ tử muốn quyến rũ , đều bị hạ độc ba phần giống ngườibảy phần giống quỷ, cư nhiên nữ nhân này dámdùng thủ đọan hạ tiện làm bẩn thân thể thuầndương của , tuy là lăng trì nàng cũng khótiêu trừ tức giận trong lòng , hết lần này đến lần khác ở trong vòng ba canh giờ giải độc , nội lực của tiêu tán, giống với phế nhân …Nam tử cảm xúc cuồn cuộn, thấythiếu nữ thướt tha tới hướng về phía , tư thái bộ mà đến, mang theo ưu mỹ mà độnglòng người, khom thắt lưng xuống, từ quần áo rút ra chuôi bảo kiếm nặng nề.

      Nam tử ngẩn ra, nàng lấy kiếm của làm cáigì?

      Trong nháy mắt, nhìn thấy được trong mắtnữ tử lên tia lãnh sát ý.

      Hảo cái tiên hạ thủ vi cường*, khóe miệngnam tử khỏi cười tự giễu, nghĩ đườngđường ngân mặt độc ma thế nhưng chết trong tay nữ tử, thậm chí trước phản bội sau lạigiết?

      (*)tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước chiếm được lợi thế.

      Nếu là bị hòang đô kể chuyện cổ tích cho tiên sinh biết, sau khi trà trước ăn xong ngân mặt độc ma có thể trở thành trò cười của thếnhân.

      Thế coi như xong! Nhưng nếu như thân phận của bị người biết được, còn mặt mũi nào mà tồn tại?

      Nghĩ đến lúc này, nhắm mắt lại, cái gì cũngkhông muốn nghĩ, giờ phút hờ hững này cũng ngoài ý liệu của chính mình, lại cảm thấy người nóng lên, nàng nhưng lại vứt món hồ cừu ở người của , đem kéo tới chỗ tốitrong sơn động, địa thế nơi này có thể thấy rõhết thảy bên ngòai, nhưng bên ngoài người tới nhất thời thể nhìn đến nơi đây, rồi sauđó nàng nheo lại con mắt, ở bên tai :”Ngoan ngõan nằm đây, chờ ta đem chuyệnbên ngoài xử lý, lát nữa đến đối phó ngươi.”

      thanh của nàng dịu dàng như gió, tựa như nhụy hoa màu đỏ mềm mại đáng phiêu đãng nhập tâm, gãi vào lòng người ngứa khôngchịu nổi, gằn từng tiếng, phong tình vô hạn, nếukhông mang theo nhàn nhạt sát ý, giống như là tình nhân thầm .

      Nhưng ở dưới tình hình này, có nguy cơkhác.

      Tuy rằng nội lực nam tử chưa khôi phục, nhưng năng lực nghe vẫn tốt, nín thở tập trung suy nghĩ, cũng hiểu đến nguy hiểm hướngbọn họ đánh úp lại…Hơi hơi nhướn môi lên,ánh mắt dần dừng ở tay nàng, thầm nghĩ nữ nhân này chẳng lẽ sử dụng thanh kiếm này hay sao? Dù sao đại đa số nử tử giang hồ đều sử dụng binh khí khéo léo bỏ túi, nữ tử hết lần này đến lần khác đối với hắc kiếm của cảm thấyhứng thù, có lẽ là vừa ý với kịch độc thânkiếm.

      Nhưng mà…Nàng làm sao dựa vào thực lực bảnthân đối phó hơn hai mươi người?

      Nam tử suy nghĩ trầm tư, thiếu nữ dựngthẳng lên thanh hắc kiếm, cảm thụ được phân lượng trong tay, con mắt trong suốt đông cứng,tuy rằng ngày thường nàng dùng là ngân châm, tuy nhiên kiếm thuật của nàng cũng phảitinh sảo bình thường, chỉ là thanh kiếm này tương đối nặng, biết có thể thi triển ra mấy thành công công lực kiếp trước hay ?

      Giai nhân suy nghĩ muôn vàn, ngòai động ánhlửa nhấp nháy, cấm vệ giơ cây đuốc hướngtrong động dò xét tới.

      khí căng thẳng giống như cây kéo đặttrên dây đàn, dường như tiếng thở dốc lớn hơnmột chút , dây đàn đứt đọan.

      Chỉ thấy hai người cấm vệ như nhau, tay cầm đuốc, tay nắm lấy lữơi đao bên hông, mắt giống như đèn pha dò xét hai bên!

      Bỗng nhiên, thanh kiếm mang theo mũi nhọn sắc bén, gào thét mà đến, đầu tiên lập tứchướng hai gã cấm vệ đâm tới, sát chiêu, nháymắt bắt đầu, chỉ thấy cảnh tàn sát khốc liệt, thấy người dùng kiếm, hai gã cầm vệ nhất thời mắt lộ ra kinh hãi, còn chưa có động tác, bị kiếm cắt ngang cổ họng.

      Chuôi bảo kiếm trung vừa chuyển,hàn quang lấp lánh, nháy mắt theo đường cũ mà quay về.

      Nhìn kỹ phía dưới, lại có sợi chỉ bạc liền ở đuôi kiếm, đúng là độc của phái Tuyết Sơn hàn băng ti!

      Ngay sau đó, lại có hai người như thế mà ngã xuống.

      Ngân mặt độc ma khỏi nheo ánh mắt lại, nhưng thấy thiếu nữ mỉm cười nhạt, thần tháivui vẻ nhàn nhạt, làn da ẩm ướt óng ánh, như ngọc như băng, tay áo giơ lên, dùng chỉ bạcđiều hiển bảo kiếm, bảo kiếm phi đãng quay về,giống như khúc tử vong luân hồi chi vũ (sherry: thấy để z hay hơn )

      Mà trong mắt của nàng trước sau đều bình tĩnh, nhạy bén, quýêt đóan, sát phạt. Nếu nàng khônglạnh tĩnh, thể nghĩ đủ biện pháp đốiphó với hai mươi cao thủ giang hồ.

      Nếu nàng thông minh, hơi xuất mộtchút sai lầm, có thể bị địch nhân phát , ra tay phản kích.

      Nếu nàng phán đóan, sát phạt, tựnhiên thể trong nháy mắt giải quyếtnhiều địch nhân như vậy, thể nương tay, ở nơi này sống chết trước mắt, cố gắng dùng hết sức khả năng để tiêu diệt địch nhân, vẫn như cũ là loại người can đảm mạo hiểm, bằng vào thực lực bản thân, tạo thành khủng hỏan lớn lao cho địch nhân, cho nên người có thực lực, tuyệt đối làm như vậy.

      Rốt cục, khi địch nhân ý thức được nguy cơ, vội hợp nhất phe cánh.

      Tiếng động binh khí giao qua tựa như hạt mưa đập nhau, phi kiếm cuối cùng gian nan chắncông kích từ mọi người, lại lui trở về.

      Thủ lĩnh bắt đầu vung đại đao trong tay, lạnh lùng :

      “ Phía trước cao thủ phương nào? Sao khônghiện thân?”Lưỡi đao sáng lên, ánh lửa hừnghực, làm cho bóng tối tán , liền thấy phíatrước thiếu niên gầy yếu mà tuấn tú, lôngmày tựa như núi xa, thần thái giống như hoa đào tháng ba, xinh đẹp tuyệt trần, trong sơnđộng đột nhiên xuất thiếu niên tuyệt lệ, phảng phất giống như tinh linh Tuyết Sơn tớinhân gian, khỏi làm người ta lòng sinhham muốn.

      Có người mắt sáng nhận ra nàng chính là dượcđồng bên cạnh Phượng U Trần, khỏingẩn ra:” Tiểu tử, sao ngươi ở đây?”

      Liền thấy thiếu niên sắc mặt u ám trắng bệch,rung giọng :”Đại hiếp cứu ta.”

      Mọi người cả kinh :” xảy ra chuyện gì?”

      Thiếu niên run rẩy :”Mấy vị đại hiệp, tôi vốn hái thuốc tốt lành, thế nhưng bị ngân mặt độc ma cưỡng ép”

      Mọi người quá sợ hãi:”Ngân mặt độc ma ở nơinào?”

      ở đàng kia.” xong, thiếuniên chỉ tay hướng chỗ tối trong sơn động.

      Nghe ngân mặt độc ma ở chỗ này,trong lòng mọi người rùng mình, làm sao nghera sơ hở trong lời của nàng, ánh mắt khôngkhỏi hướng theo phương hướng nàng chỉ nhìnlại.

      Nơi đó ở chỗ sâu u ám, hề thấy vật, khí thế hắc ám với ngân mặt độc ma như hợpmột thể, mọi người cảm thấy rét mà run.

      Sao biết ánh mắt thiếu niên chợt lóe, nào còn thần thái run như cầy sấy vừa rồi, bàn tay trắngnõn vung lên, trong tay đúng là thanh lợikiếm, kiếm khí bao phủ xuống, ngay cả tủyxương đều có thể lạnh thấu, ánh trăng sáng giống như cũng bị kiếm khí dày đặt làm mất điánh sáng, nhưng thấy chuôi kiếm hợp với hàn băng ti, bao kiếm bay lên, kiếm quang tựa nhưcầu vồng, bóng chớp giật, giống như vượt qua mấy, nhiều điểm hàn quang, mà thân thể nàng ở giữa ánh trăng nhanh nhẹn bay lượn.

      Đồng tử mọi người trong nháy mắt ánh ra phongthái thiên nhân, trong phút chốc, có chút kinh ngạc.

      Tuy nhiên, ngay lúc kinh ngạc cuối cùngcủa cuộc đời này, bị kiếm pháp tuyệt mĩ củaTuyết Nhan đâm trúng, độc tính nhanh chóng,kiếm cắt yết hầu.

      Cao thủ đối chiêu, chỉ ở cái chớp mắt, huống chi chiến tranh ko ngại dối lừa !Mọi người lần lượt ngã xuống đất, trước khi chết,còn mang theo vẻ mặt thể tin.

      Nàng thu hồi kiếm, con mắt thu lại sắc bén quang mang, đưa chân bên phải ra, tao nhã cầmlên cây đuốc, thuận thế đá vào trung, ánh lửa chiếu sáng lên cả tòa sơn động, nhìn khắp nơi, thấy lưu lại ngườisống, lần này tuy là lần đầu tiên Tuyết Nhan giết người, nhưng có ý sợ hãi, dù sao những người này căn bản đáng chết, đối mặt với đồ đệ tội ác tày trời, nàng Tuyết Nhan dù làthầy thuốc có nhân tâm cũng tuyệt đối khôngnương tay.

      Nàng cầm kiếm vào nơi ngân diện độc ma nấp, vừa ghé mắt nhìn, bỗng nhiên con ngươiđông cứng, đập vào mắt là mảnh trống trải,làm sao có thể nhìn thấy bóng người hoa lệ yêudị kia, ngân mặt độc ma giống như hư khôngtiêu thất, nhân gian bốc hơi.

      Tuyết Nhan nghiến răng, nghĩ tới nam tử dị mị hoặc thế nhưng thừa dịp nàng dùng tòan lực đối phó với cấm vệ dùng vỏn vẹnmột tia nội lực phá tan huyệt đạo, lặng yên bỏchạy!
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Hải Lý
      Beta: Rosela

      Chương 45: Cơn giận của Duẫn Ngọc


      Trời chiều, bóng nắng loang lổ chiếu lên songcửa sổ, hào quang nhuộm vàng phía chân trời, chim quyên bay về đầy núi, đình đài lầu các, Quỳnh Lâu Ngọc Vũ (*), gió hiu hiu, bên ngoài đình bóng cây chập chờn, thỉnh thoảng mông lung, thỉnh thoảng ràng, thỉnh thoảng lưa thưa, thỉnh thoảng nồng đậm.

      Trong đình, nam tử tuấn tú, sống mũi cao thẳngnhư điêu khắc, môi tuyệt mỹ khẽ nâng lên, trong mắt đen đầy sao lấp lánh, mất đàng hoàng mà cao quý cùng ưu nhã.

      Mà đứng phía sau là hai nam tử che mặt áođen, huyệt Thái Dương khẽ giật, vừa nhìn liền biết võ công yếu, nhưng hai người đốivới Mộ Dung Thanh Ly mực cung kính, cả người đầy lệ khí nhưng ở trước mặt của đãche giấu hơn phân nửa, ba người ở chỗ này đàm luận nửa canh giờ, cho đến khi có tiếng chuông vang lên, tỏ có người xông vào hậu viện.

      Hai nam tử áo đen giật mình, tay tự giác đặt tại vũ khí bên hông.

      Mộ Dung Thanh Ly lại phất phất tay, cười nhạtnói:

      “Người tới là bạn phải là địch, các ngươi đều lui ra !”

      Hai người ôm quyền:

      “Dạ, Thiếu chủ, thuộc hạ cáo lui!”

      xong, người áo đen thi triển khinh công rờiđi nơi đây, bóng dáng nhanh như chim ưng đen, cùng lúc đó, kẻ xông vào cũng như mũi tên, xuất tại trước mặt của Mộ Dung Thanh Ly.

      Người tới là vị nam tử cực kỳ tuấn mĩ, lông mi dài như kiếm, người như lan chi, mắt như hàntinh, quần áo màu xanh lam hơi ướt, vốn là vóc người tuyệt hảo càng lộ vẻ tinh xảo đặc sắc. Cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo, trong mắt hàm vẻ tức giận.

      Ngũ sư đệ, gió nào thổi ngươi tới?
      Mộ Dung Thanh Ly chuyển động miếng ngọc trong tay, nhàn nhạt cười tiếng, cảnh đẹpbên ngoài đình cũng mất màu sắc.

      Mộ Dung Thanh Ly, Nhan Nhi của ta đâu?
      Ánh mắt Duẫn Ngọc lạnh lẽo, thẳng lý do đến đây.

      Giờ phút này, rất tức giận, đặc biệt tức giận, Nhan nhi nàng khôi phục trí nhớ,vậy mà vẫn chịu về Long cung, thậm chírời nhà trốn , bặt vô tín. . . . . . Như vậykhả năng nhất chính là giống như trước khi mấttrí nhớ, chạy tới dây dưa Mộ Dung Thanh Ly,vừa nghĩ đến nơi này, khí thế quanh thân DuẫnNgọc làm người khác nổi da gà. thậm chí để ý phụ thân Duẫn Bình uy áp, trốn thoát từ Thần Long cung, chỉ vì tìm cho đượcLâm Tuyết Nhan, dẫn nàng trở về, cho Phương Ngọc muốn thành thân cùng Lâm Tuyết Nhan, cuộc đời này của phảilà Lâm Tuyết Nhan cưới.

      Nghe vậy, Mộ Dung Thanh Ly hơi ngẩn ra, con ngươi xinh đẹp khẽ nheo lại, suy tư chốc lát, chợt hiểu được, Nhan nhi của , có ý tứ.

      A, Ngũ sư đệ, ta chưa bao giờ thấy qua cái gìNhan Nhi của ngươi.
      Mộ Dung Thanh Ly như cười như .

      Cái gì?
      Duẫn Ngọc nghe vậy kinh hãi, thể tin lên trước hai bước, nhìn chằm chằm vào , ánh mắt sắc bén :

      Ngươi Nhan Nhi ở chỗ ngươi?
      Dĩ nhiên có ở đây, nếu tin, tựchính mình ngươi có thể lục soát.
      Mộ Dung Thanh Ly cười nhìn , ưu nhã bưnglên ly trà trước bàn , nhàng hớp ngụm.

      . . . . . . cần.”Duẫn Ngọc thoángchốc có chút chưa tỉnh hồn lại.

      Dù sao, Mộ Dung Thanh Ly láotrước mặt , nếu Nhan Nhi có ở chỗTam sư huynh, chứng minh ở trong lòng củaTuyết Nhan vẫn có mình, chỉ là Duẫn Ngọc cònchưa kịp mừng rỡ, lại mơ hồ lo lắng, Nhan nhi của chỉ là nữ lưu yếu đuối, thuở tính tình độc tự bế, chưa bao giờ cùng người khác ra khỏi nhà xa, chớ chi là mình phiêu bạt bên ngoài, huống chi dung nhan của nàng phong hoa tuyệt sắc, vạn nhất gặp phảingười xấu! thực dám nghĩ nữa!

      “Chuyện gì xảy ra? “Ánh mắt Mộ Dung ThanhLy chuyển động, nhàn nhạt hỏi.

      “Nhan Nhi nàng rời nhà ra ngoài!”Trong mắt Duẫn Ngọc tràn đầy lo lắng.

      “Hả?”Mộ Dung Thanh Ly nhíu mày, nhàn nhạtcười tiếng:

      “Nếu Ngũ sư đệ tìm được nàng, sao vận dụng nhân lực Thiên Cơ Các, các hạ chính là Thiên Cơ Các Các chủ, chẳng lẽ muốn lấy việc công làm việc tư?” DuẫnNgọc trợn mắt trừng , sao biết vận dụng giao thiệp của Thiên Cơ Các, nếukhông phải lúc ấy bị câu “Khôi phục trínhớ” kia che mờ, chỉ cho là Tuyết Nhan chạy thẳng tới chỗ Mộ Dung Thanh Ly, nào biết thế nhưng trúng kế giương đông kích tâycủa nàng, Nhan Nhi nàng là làm vừa vừa hận, vừa giận vừa hờn, đợi sau khi tìm được nàng, tuyệt dễ tha nàng.

      Nghĩ đến đây, lấy ra ưng tiêu trong ngực ra, rất nhanh, bầu trời Vô Cực Môn truyền ra tiếng ưng tiếu!

      ——Hậu viện Tuyết Sơn Phái hết sức u tĩnh.

      Cả vườn hoa mai, hương hoa bốn phía, nhìnqua ấm áp mà thanh lịch.

      Mái hiên treo đầy đèn lồng, khiến chung quanhcàng thêm khí vui mừng, trang sức sặcsỡ huyễn hoa mắt người.

      Cái gọi là chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, kể từ sau khi trêu chọc Ngân DiệnĐộc Ma kinh khủng trong chốn giang hồ, Tuyết Nhan quyết định trước tiên là ở lại Tuyết SơnPhái, đợi ở bên cạnh Phượng U Trần, dù sao nàng biết nhìn mặt mà chuyện, mới tớiTuyết Sơn Phái nhìn Ngân Diện Độc Ma hình như đối với Phượng U Trần rất có cố kỵ,cho nên tuyệt dễ dàng xuất trước mặt của Phượng U Trần, mà Phượng U Trần cũng bởi vì tình nghĩa đồng môn, chăm sóc đối với nàng nhiều hơn.

      như thế, có phải nàng có chút vô sỉ khôngđây? ra , được rồi! Nàng thừa nhậnmình có phần chút vô sỉ.

      Nhưng là người vô sỉ sợ, dù sao trêu chọc bài danh huyền thủ của bảng truy nã Ngân Diện Độc Ma, trong lòng nàng ít nhiều vẫn còn có chút sợ.

      Nhưng là, trong lòng nàng cũng là cực kỳ oán giận, dù sao, đoạt hoa giải độc của nàng,trăm năm hoa nở lần, có thể thế gian kỳ trân dị bảo hiếm có, mà nàng đoạt nguyêndương của , cũng là phần đáng giá tiền nhất của thân thể nam nhân , trong lòng ở Tuyết Nhan, thân thể nam nhân có gì đắt tiền, dù sao cóc ba chân khó tìm, namnhân hai đùi khắp nơi đều có, cho nên thuathiệt vẫn đúng là nàng.

      Có lẽ, hai người vĩnh viễn gặp lại gặp nhau, là loại kết quả tốt nhất.

      Giờ phút này, Tuyết Nhan đứng ở ngoài viện,mặt chút thay đổi, giống như tối hôm qua tất cả đều là trận ảo giác, hoang đườngmà tưởng tượng nổi.

      Nàng chán đến chết ngắm phong cảnh chung quanh, đợi ước chừng thời gian nén nhang,còn thấy người ra ngoài, gã sai vặt thông báo này chính là bò cũng nên bò ra ngoài, đúng ?

      Nhưng trong lòng nàng cảm thấy có chút kỳhoặc, chỉ là rời ngày đêm mà thôi, bên trong trạch viện Phượng U Trần thế nhưng lạitoát ra gã sai vặt giữ cửa.

      Mới lúc nàng vừa đến ngoài cửa viện củaPhượng U Trần, liền bị gã sai vặt giữ cửa này ngăn cản, lại hỏi nàng có hay hẹn trước,bất đắc dĩ khiến tên sai vặt thông báo tiếng,sao biết thế nhưng hồi lâu có độngtĩnh.

      lúc Tuyết Nhan cảm thấy kinh ngạc, cửachính vừa mở, hai như hoa lê đẫm mưa chạy ra.

      Nước mắt như trân châu rơi, đẹp đẽ động lòng người.

      Tuyết Nhan nhìn kỹ lại, hẳn là hai mỹ nhânphấn điêu ngọc trác, thanh tú lịch , dịudàng động lòng người, dịu dàng như nước, môi đỏ chu sa, đôi mắt đẹp như xấu hổ, nhưtuyết cao thượng. Hai người ăn mặc rất chú ý, váy áo gấm vóc hoa mỹ thêu hình Mẫu Đan vânán tỉ mỉ, nổi bật lên da rất là mềm mại bóngloáng.

      Nếu nàng có nhớ lầm, hai nữ tử chính làhai vị thiên kim của Chưởng môn Tuyết Sơn Phái, Tiết đại tiểu thư cùng Tiết nhị tiểu thư.

      Họ mấy ngày nay cả ngày quấn lấy Phượng U Trần, thậm chí cũng thèm để ý về lời đồn đãi đồng tính, chờ mong có thể dựa dẫmvào người có quyền thế, cùng Phượng U Trần cùng kết liền cành, chỉ tiếc là thần nữ cố ý Tương Vương vô tâm.

      Mặc dù Phượng U Trần cũng thích hai người họ, nhưng là người khiêm tốn trước sauvẫn lấy lễ đón tiếp đối với các nàng, vì sao họ phải khóc phải thê thảm như thế?

      Chuyển động con ngươi, nâng lên lông mi, thầmnghĩ bên trong đến tột cùng xảy ra chuyệngì?

      Dần dần, lại qua thời gian nén nhang.

      Đôi tay ôm vai, Tuyết Nhan có chút nhịnđược rồi, ngước mắt nhìn cửa chính, đầy đinh đồng màu vàng kim, là khí phái, cũng biết bên trong là tình hình như thế nào?Nghĩ tới đây là địa bàn Tuyết Sơn Phái , mà Nhị sư huynh Phượng U Trần thân phận tôn quý, cho nên nàng cố ý xin gã sai vặt thông truyềnmột tiếng, nào biết lại mệt nhọc như thế!

      thể nhịn được nữa, Tuyết Nhan tung người cái nhảy đến tường.

      Mắt phượng nhảy lên, nhìn xuống dưới.

      Chính là thấy bực, nhìn đến cáigọi là gã sai vặt thông báo, thế nhưng cùng vớiba hộ viện khác ở trong đình ăn uống thả cửa.

      Bốn người vừa ăn vừa cười, làm sao còn nhớ có người ở bên ngoài khổ sở chờ đợi.

      Tuyết Nhan giận kềm được, sắc mặtxanh mét, từ dưới chân bốc lên đoàn tuyết, thầm ra sức, gã sai vặt cầm cái đùi gà béo ngậy, định ăn ngấu ăn nghiến, nào biết”Pằng” tiếng, đùi gà này lại bay ra ngoài, rơi xuống bên chậu than, vừa đốtđen như than.

      Người nào?
      Mọi người giật mình, lập tức đưa mắt lại, nhìn thấy đầu sỏ gây nên đứng ở đầu tường thậtcao, cười lành lạnh.

      Này, ngươi phải là thông báo cho Phượng U Trần sao?
      Tuyết Nhan híp mắt, chất vấn gã sai vặt.

      Lớn mật, ai cho ngươi xông vào hậu viện?
      Gã sai vặt thấy là Tuyết Nhan, vẻ mặt biến đổi,lập tức bày ra bộ dáng hung thần ác sát.

      Ngươi rốt cuộc là thông báo hay thông báo?
      Tuyết Nhan tung người rơi xuống đất, mặc dùnàng cũng có thể tự mình xông vào, nhưng tênsai vặt này là cần ăn đòn.

      Ngươi là thứ gì? Phượng công tử ngươi muốngặp là có thể gặp sao?
      Gã sai vặt giễu cợt đầy mặt nhìn nàng, đitheo Tây Môn sư tỷ nhiều năm, giống như loại người biết sâu cạn như trước mắt rất nhiều, đếm xuể, cho nên khi nàng yêucầu thông báo, cố ý để cho nàng ăn bế môncanh, ghi nhớ lâu.


      .Chương 46 Huynh muội vô sỉ

      ”Ngươi đây là cái đồ vật gì?”Tuyết Nhan lạnhlùng cười

      “Ngươi…Ngươi dám mắng ta, muốn chết!”Gãsai vặt thấy Tuyết Nhan mặc quần áo bình thường, đóan trước thân phận của nàng tôn quý đến chỗ nào, huống chi mới vừa rồi ngaycả hai vị thiên kim của Tiết chưởng môn đều bịTây Môn Nhã kéo chạy ra ngoài, càng khôngcần phải thiếu niên xu dính túi, lập tức biết sống chết tiến lên túm nàng.

      Sau khi chuyện tình tự phát sinh đêm qua,Tuyết Nhan tâm tình vốn tốt, chính là có chỗ phát tiết, thấy bàn tay lại đây,lập tức châm hung hăng đâm xuống, gãsai kia kêu rên tiếng, ôm cánh tay nằm mặt đất, hô đau sau lúc lâu, chợt phát cánh tay thế nhưng thể nhúc nhích.

      “Ngươi tự tìm đường chết?”Ngoài ra mấy ngườithấy thế, nhất thời vây quanh lại đây.

      Vài cái hộ vệ võ công căn bản tệ, cũng đem Tuyết Nhan để vào mắt, sao biếtcòn có so chiêu vài cái, bị nàng đánhcho răng rơi đầy đất.

      đám phế vật.”Tuyết Nhan lạnhlùng cười lạnh, nàng dựng thẳng cổ áo hồ cừu lông nhung màu trăng tôn lên da thịt trong suốtcủa nàng, nhìn qua kinh tuyệt như hoa sen.

      nghĩ tới bọn họ ở Vô Cực Môn ngangngược nhiều năm, hơi có chút võ công cơ bản,nhưng lại ở trước mắt thiếu niên chịu nổimột kích, vài tên hộ vệ cùng gã sai vặt trông cửa khỏi sợ tới mức lạnh run, gọi thẳng tha mạng.

      Lông mày Tuyết Nhan khẽ nhíu, nếu phải nơi này là nhà của Phượng U Trần, nàng nhất định dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, nghĩ đến tận đây, nheo ánh mắt, lạnh lùngnói:”Ta ở trong này ba ngày, chưa từng thấy qua các ngươi, ! Các người là ai phái tới?”

      “Chúng ta…Chúng ta là do Tây Môn sư tỷ pháitới!”Mọi người khúm núm .

      “Tây Môn Nhã?” trong đầu Tuyết Nhan xuất bóng dáng nữ tử ác độc kia.”Nàng tới đâylàm gì?”

      “Cái kia…Tây Môn Nhã sư tỷ nghe pháiTuyết Sơn muốn cùng Phượng U Trần công tử đám hỏi, cho nên mới tới nơi này tìm phái Tuyết Sơn hai vị thiên kim tính sổ, chúng ta phụ trách ngăn tại cửa, cho người phái TuyếtSơn đến cầu đan dược, tóm lại có liên quan với phái Tuyết Sơn, tất cả đồng ý.” Mọingười bị ánh mắt của nàng nhìn chòng chọc nhất thời kinh sợ, thầm nghĩ thiếu niên này vì sao có khí thế mạnh liệt như vậy, làm cho người ta sợ hãi.

      Tuyết Nhan nhìn lướt qua tòan bộ khuôn mặtmang theo kiêng kị của mọi người, ánh mắt biến đổi, nghĩ tới tin tức Tây Môn Nhã thế nhưng nhanh như thế.

      Cả ngày nàng ở bên cạnh Phượng U Trần, thầm thích làm nhiều mưu mô, thủ đoạn độc ác, nội tâm ngoan lệ, mà ngay cả diện mạo cũng mangtheo ba phần ác độc, năm phần tốt.Nhưng trong lòng Tuyết Nhan thầm cảm tháy tò mò, dù sao, bên ngoài Phượng U Trần cũngkhông ôn thuận nhu hòa, vì sao cố tình dễ dàngtha thứ để Tây Môn Nhã muốn làm gì làm?
      Tuy nhiên bên cạnh Phượng U Trần xuất loại nữ nhân này, đến tột cùng là may mắn may mắn hay đây?

      Trong khi nàng suy nghĩ bay lượn hết sức, chợt nghe ngoài cửa truyền đến thanh nữ tử bén nhọn chói tai:”Đây là có chuyện gì thế?”

      Tuyết Nhan ngóai đầu nhìn lại, liền thấy TâyMôn Nhã thân áo chòang hoa mĩ trongphòng ra, giờ phút này, nàng kéo búi tócphượng cao quý, đầu đầy toa cài tóc bằng châu,lược thi phấn mỏng, lông mày nhạt như nước mùa thu, da thịt như ngọc (chém!), vừa thấy đó là cách ăn mặc tỉ mỉ, Tây Môn Nhã lướt qua đống hỗn độn trong viện, còn có bộ mặt hòantòan biến đổi của gã sai vặt, rốt cuộc cũng thể nhịn được nữa nhìn về phía đầu sỏ gây nên, này vừa thấy quan trọng, nhấtthời nghiến răng nghiến lợi, chữ cắn ở đầu lưỡi, chữ, thống hận mà lại khinh thườngnói:”Lâm, Tuyết, Nhan.”

      “Tây Môn sư tỷ! Biệt lai vô dạng*”Tuyết Nhan cười nhạt, cũng đem nàng để vào mắt.


      “Hừ!” vẻ mặt Tây Môn Nhã làm người ta chán ghét.

      “Nhã nhi, nàng là ai?”Nhã nhi, nàng là ai?”Bỗng nhiên thanh nam tử theo phía sau Tây Môn Nhã truyền đến.

      Thanh này là lỗ mảng, Tuyết Nhan ghé mắt chăm chú nhìn, nhưng thấy vị mĩ namtử mặc cẩm y hoa phục, khắp người con bướm hồng nhạt cùng đóa hoa màu xanh đan vàocuốn hút, tuy rằng dung nhan rất là xinh đẹptuyệt trần, nhưng ánh mắt đáng kinh, đáy mắt phát xanh, phát màu khô vàng, ràng là bệnh trạng thận hư dương mệt, chắc chắn là trongngày thường miệt mài quá độ, nhìn thấy dung nhan người này, Tuyết Nhan khỏi đáy lòng đối với sinh ra cực độ phản cảm.

      “Nàng chính là Thần Long Cung Lâm Tuyết Nhan”. Giờ phút này, Tây Môn Nhã trong giọngnói mang theo tia khinh thương, dù sao thanh danh Lâm Tuyết Nhan ở trong Thần LongCung đại biểu cho thấp hèn cùng sỉ nhục, ngaycả nàng cũng cảm thấy trơ trẽn. “ A?Nàng chính là cái Lâm Tuyết Nhan kia sao?”Thanhâm nam tử hình như có vài phần hứng thú.

      “Đúng vậy chính là nàng cả ngày dây dưa Mộ Dung Thanh Li, cố tình người ta căn bản thích nàng, nàng vẫn như cũ còn muốn được đàlấn tới, mặt dày cực kỳ, biết tự lượng sức mình, chẳng biết xấu hổ! Bất quá chỉ là xúnha đầu chưa dứt sữa mà thôi, muốn tài khôngtài, muốn đức đức! đáng mộtđồng!” Tây Môn Nhã khinh miệt lại cả vú lấpmiệng em ,”Nàng bản lãnh khác có, dựa vào khuôn mặt kia, quyến rũ nam nhân vẫn là có thể!”
      ( cho mình chen ngang, sherry: hứ, mi bằng ai mà dám xúc phạm Nhan Nhan đáng hử? coilại mình đê!<_>)
      (Kẻ chen ngang thứ 2, roseila: That right, *cầm đại bác* BÀNG!!!!! )

      Tuyết Nhan lạnh lùng nhìn nàng, khóe miệng cười gợi lên độ cong cười như ko cười.

      Tây Môn Nhã giật mình, nghĩ tới nha đầu kia thế nhưng hề bị nàng chọc giận.

      Nàng nhớ ràng Duẫn Lâm cho nàng, Lâm Tuyết Nhan ngu dốt thôi, kích liền giận, giận dữ liền gục, lần ngã liền thừa lạinửa cái mạng.

      “A! Nàng lại quyến rũ nam nhân?”Nghe vậy nam tử lớn tiếng cười, nhưng ánh mắt sáng quắc đánh giá Lâm Tuyết Nhan, vẻ mặt xấu xa.Trong lòng còn lại là càng xem càng vui, tuy rằng duyệt mỹ nữ vô số, đơn giản từ bênngòai xem, loại mỹ nhân này là thấy quá ít, ngây ngô, lại có nữ nhân quyến rũ,cách ăn mặc nam trang càng lộ vẻ thanh tú, hai tròng mắt lãnh liệt bức người.
      Thú vị!
      Rất thú vị!
      “Quác quác quác ——“ bầu trời bỗngnhiên có quạ đen bay qua.

      Nơi này đáng ghét quạ đen nhiều! Conngươi Tây Môn Nhã con ngươi trợn mắt nhìn, nàng chung quy cảm thấy quạ đen rõràng ra, phá lệ kiêng kị. Nhưng biết người phái Tuyết Sơn trời giá rét đất đông lạnh, xác động vật sau khi chết phân hủy, nàyđây bên trong núi nhiều nhất đó là quạ đen.

      Tuyết Nhan dường như có việc gì nhìnkhỏang trời, giật giật môi, thanh thập phần êm tai:”Kỳ quái! Ta vừa rồi giống như nghe được con qua đen bộ dạng chêcười người khác! nữ nhân cả ngày dây dưanhị sư huynh cùng nữ nhân cả ngày dâydưa tam sư huynh, da mặt mỏng có cái gì bất đồng?Ta a!”

      Nghe ra Lâm Tuyết Nhan ý ở ngoài lời, sắc mặtTây Môn Nhã thóang chốc biến đổi, muốn tiến đến giáo huấn nàng, lại bị nam tử bên cạnh ngăn cản lại.

      Tây Môn Nhã dậm chân:”Đại ca, ngươi…”
      Nam tử đối nàng liếc mắt ra hiệu, bỗng nhiênquay đầu nhìn Tuyết Nhan mê đắm :”TuyếtNhan nương, xá muội tính tình có chút nóng nẩy, cũng ác ý, mới vừa rồi có gì đắc tội, xin ngươi thông cảm nhiều hơn, tại hạ Tây Môn Dương, muốn cùng nương kết giao bằng hữu
      .
      Tuyết nhan giật mình, nghĩ tới nam tử này đúng là huynh trưởng Tây Môn Nhã, TâyMôn gia đại thiếu gia —— họ Tây Môn Dương.

      Người này thân phận vô cùng cao quý, cùng Mộ Dung thanh li, Thượng Quan Ngân, ThượngQuan Ngâm, Nam Cung Vũ ngang tài, đáng tiếcchính là ngày thường kiêu căng xa xỉ, thanh sắc chó ngựa, rượu trì thịt lâm, tham đâm háo sắc, thường cùng nhóm bằng hữu chó hồ trêu hoaghẹo liễu, năm đó khi ở Vô Cực Môn chọn lựađể tử, cùng Giang Nam danh kỹ Tô Điệpcùng đến Vu Sơn, trễ giờ, suýt nữa đem Tây Môn lão gia tức giận chết khiếp.

      Nửa năm trước, Tây Môn Dương từng hướng Thần Long Cung đưa ra đám hỏi, mục đích làhướng đệ nhất mĩ nhân Xuất Vân Cốc, đại tiểuthư Thần Long Cung Duẫn Tuýêt Nhi cầu hôn.

      Sao biết Duẫn Tuyết Nhi tuyệt sắc tao nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa giỏi, mà ngay cả đương kim thái tử muốn nàng làm thái tử phi, làm sau đến phiên hắncưới.
      Tư sắc Nhị tiểu thư Duẫn Lâm bình thường, ở Thần Long cung có địa vị, cho nên khôngđáng cho lo lắng.
      Về phần tam tiểu thư Lâm Tuyết Nhan, nghenói nàng là người thừa kế cung chủ Thần LongCung, ngày sao có thể tam phu tứ thị, trai lơ ba nghìn, ai cưới loại nữ nhân này, tất nhiên là sỉ nhục của nam nhân.

      Cho nên, lúc trước đối với loại nữ nhân cường thế này có bất cứ hứng thú gì, thậm chí ngay cả gặp đều muốn liếc mắt cái.
      Sao biết, hôm nay vừa thấy, bỗng nhiên có loại cảm giác hận trễ sớm gặp được nàng.
      Mỹ nhân a! Tuyệt sắc a! Vai diễn đai mã*! Đủhương vị! Bụng Tây Môn Dương bỗng nhiêndâng lên loại mãnh liệtxx. Chính là lúc trước hoa khôi đệ nhất lâu cởi hết nằm trước mặt , thân thể cũng có hưng phấn như thế, bỗng nhiên có loại cảm giác muốn đem nàng ôm vào dưới thân, hung hăng chà đạp, nhìn nữ tử dưới người trằn trọc kiều, nghĩ khỏi mắt lộ ra dâm quang, vẻ mặt có bao nhiêu đáng khinh liền có bấy nhiêu đáng kinh ( sherry: muốn nôn quá! ọe).

      Con ngươi Tuyết Nhan lạnh lùng liếc mộtcái, lãnh ý bắn ra bốn phía, đối với càngthêm chán ghét, lời, xoay người ly khai khỏi đây.

      Nhìn bóng dáng tiểu mỹ nhân rời , Tây Môn Dương từ từ thở dài:”Có tính cách, tôi thích!”

      Nghe vậy, Tây Môn Nhã biết tật quả nhân của đại ca nàng lại tái phát, con mắt vòng vo chuyển, bỗng nhiên trong lòng sinh ra kế, gợi lên môi, cười lạnh :”Nếu đại ca thích nàng, sao ban đêm lên giường của nàng , gạo nấu thành cơm ?"

      Tây Môn Dương giật mình, tuy rằng thíchnữ tử trước mắt, nhưng nàng dù sao cũng là người thừa kế Thần Long cung, thân phận tônquý, có thể nào cùng thị tù so sánh vớinhau?
      "Đại ca, chẳng lẽ ngươi quên, nàng ngày sau chính là có tam phu tứ thị?”

      "Nhã nhi là có ý gì?" Tây Môn dương có chút hồ đồ, cũng muốn làm cái gì trai lơ phu thị của Lâm Tuyết Nhan.

      “Đại ca, loại nữ nhân giống như nàng, nhiềumột nam nhân nhiều lắm, ít nam nhân ít, ai cũng có thể làm chồng! Đại ca chỉ muốn xuất ra thủ đọan đối phó nữ nhân, làm cho nàng dục tiên dục tử, ngày sau tự nhiênmặc cho đại ca tự nhiên bài bố…Ta nghĩ, ngươihẳn là đồng ý của ta.”Giờ phúc này, Tây MônNhã vân đạm phong khinh , khỏe miệng mỉm cười dần ra tàn nhẫn mỉm cừơi.
      Tây Môn Dương ánh mắt sáng ngời, trong lòngtán thành, này.. thế nào nghĩ tới!

      Dù sao cùng hoan sống đích nữ trinh trắng, bất luận con điếm kỹ tử, đều bị sa vào kỹ xảocủa , mỗi người đối với khăng khăng mực, bị hô đến gọi , phong nguyệt bạn nhậu đưa cho cái mỹ danh——thuần mã sư, mà Tây Môn Dương cho rằngLâm Tuyết Nhan như con ngựa mẹ phục tùng, tính tình tái liệt cũng phải bị nam nhân cưỡi dưới khố, cúi đầu thuần phục! Mà cái nam nhân kia phản đối cũng được

      Nếu Lâm Tuyết Nhan đối với khăng khăngmột mực, thần long cung chẳng phải là theo họTây Môn của hay sao?

      (Cuối cùng cho sherry 3 phút mặt niệm, cười nham hiểm, dở dép, ném thẳng vào mặt con mụ Tây Môn Nhã, đồ đểu cả Tây Môn Dương,-------gừ!)
      ( Roseila: Để tui đứng ngoài lề xử lí, *cầm 1 bọc trứng thúi*, zô ta… *thăng*)
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Hi Hạ
      Beta: Roseila

      Chương 47: Ác tặc nhảy qua cửa sổ

      Đêm trăng phong cao ,tuyết trắng mênh mang,đình viện sâu sắc.

      Sân sau của phái Tuyết Sơn có sân sau ngọc trụ điêu khắc, lầu đình các, hành làng uốn khúc, lan can cao chương dài.

      Tây Môn Dương thăm dò được nơi ở củaLâm Tuyết Nhan, cách phòng của Phượng UTrần rất xa, vì thế nên Tây Môn Nhã vẫn chưa có ý định sát ý Lâm Tuyết Nhan, kể từ khi anhem nhà Tây Môn tới phái Tuyết Sơn, TuyếtNhan luôn an nhàn vui vẻ, tại Phượng U Trần chỉ tạm thời che chở cho nàng mà thôi.

      Màn đêm thâm trầm, trăng khuyết như lưỡi câu. đám người đến từ phương xa, vào sân sau tĩnh mịch. Tây Môn Dương mang nhóm cao thủ từ trong Kinh đô ra để bảo vệ mình, mỗimột người trong đó đều có võ nghệ cao cường, vài người ngồi ở trong sân uống rượu sưởiấm, lại có số tuần tra ở nóc nhà, mỗi hai giờ đồng hồ lại đổi ca lần.

      Phòng bị nghiêm ngặt như vậy đủ để so sánhvới bên trong Hoàng cung. Dù sao, Tây Môn Dương là con trai độc nhất của nhà họ TâyMôn, nhưng đáng tiếc, thường ngày hắnkhông làm chuyện gì tốt, chỉ biết dâm nhân thênữ, bắt nạt đàn ông trêu ghẹo đàn bàn, khôngchuyện ác nào mà làm, người tìmhắn để báo thù nhiều vô cùng, riêng lại là tên vô dụng, học được văn lại chẳngtốt được võ, chỉ biết ăn chơi đánh bạc mà thôi. Nhưng lại là "thiên chi kiêu tử" của gia tộc Tây Môn, nên được các người già trong nhà hết mực bảo vệ, thậm chí dù là ra ngoài vào ban ngày, hay vệ sinh bên ngoài đều cónăm tên cao thủ cầm đao theo bảo vệ.

      Nhưng mà, dù cho có nhiều người theo bảo vệhắn như vậy, nhưng họ lại phát rằngở gốc cây Hàn Mai, bên trong tuyết trắng, giấu bóng người xinh đẹp mà diễm lệ.

      Nhưng dù cho hoa mai có thơm nồng nặc, mùi hương trôi dài, như tô như vẽ, dịu dàng nhưnước, lại thể che giấu được nụ cười trênmôi của người nam nhân mị kia.

      Dần dần cơn gió kéo tới, lướt mái tócmai để bên của , làm nó bay bay!
      Dưới ánh trăng, thân thể xinh đẹp tuyệt luân, tại ánh sáng của vầng trăng tô lên nụ cười phong nhã hào hoa.
      Tròng mắt của lóe sáng như viên pha lê màu đen, chói sáng lóng lánh, chờ ở đây mộtgiờ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn tìmđược thời cơ để ra tay, trong lòng khỏi nghĩ thầm, từ khi nào mà sân sau của Phượng U Trần lại phòng thủ nghiêm mật thế này?

      Nhưng nhớ tới đêm hôm qua, đôimắt lạnh lẽo ra, sai lầm của kia thể bỏ qua được, chẳng những làm dơ bẩn thân thể Thuần Dương của , còn lấy bảo kiếm Thanh Thạch của , thậm chí cònlấy món đồ vật quý giá của


      —— bí tịch võ công bất truyền《Tô Tâm quyết 》của phái Tuyết Sơn

      —— Mặt nạ da người.


      Có người , Tố Tâm quyết có thể thay đổi chất lượng cơ thể của người khác, có năng lực rèn đúc lại thân thể, có thể cải thiện Ách Nan Độc Thể của , vì để trộm lấy quyển bí tịchvõ công này, thể mang mặt nạda người để hóa trang thành đệ tử phái TuyếtSơn, che giấu thân phận Ngân diện độc machân của .

      Đương nhiên, hai loại thân phận này đều đủ để làm chấn động người khác. Nhưng mà cái miếngmặt nạ da người kia là đồ vật thế gian hết có, tuy rằng thuật dịch dung ở trong chốn giang hồ là bàng môn tà đạo, nhưng tuyệt đối phải mỗi cái đều là tà đạo. Người có tay nghề để có thể chế tạo ra mặt nạ da người ít lại càng ít, đặc biệt là những tấm mặt nạ da người mà khi đeo lên để lộ gì cả, chỉ có thể giấutai mắt người khác vào ban đêm, giống như tấm mặt na da người cực kỳ tinh xảo kia của thìcàng là hiếm thấy, tấm mặt nạ có khuôn mặt tuấn lãng, vẻ mặt tự nhiên, giống y như ,độc nhất vô nhị ,là dị bảo thế gian hiếm có.

      Ai ngờ được, hai món bảo bối đều rơi vào tay của ác nữ... Điều này có thể xem là bọ ngựa bắtve chim sẻ nấp đằng sau? May là công lực của được khôi phục hoàn toàn, tuy rằng con "chim sẻ" biết xấu hổ kia tưởng rằng Phượng U Trần có thể bảo vệ an toàn cho nàng,xem ra nàng cũng chẳng hiểu PhượngU Trần! Mà lại cùng Phượng U Trần qualại, kể từ khi Tây Môn Ngọc Nhi qua đời, đến bây giờ Phượng U Trần còn là vô tìnhnữa mà là tuyệt tình.

      Phượng U Trần ngoài loại lợi ích nào đó,chắc chắn giúp đỡ bất kỳ người nào,càng thương hương tiếc ngọc! Vì lẽ đó,tối nay, chỉ muốn đòi lại hai món bảobối, mà lại muốn mang nàng đem , sau đó lạiđem nàng vào hang núi để từ từ đòi lại món nợcủa nàng. Nghĩ tới đây, nam tử Ngân Diện nháymắt, bên trong dị quyến rũ lại có khí chấthào hoa phong nhã.

      Trong lúc chờ đợi, bỗng nhiên có bóng người cao to nhưng hèn mọn ra,chênh chếch dựa vào cửa sổ, từ trong ngực lấyra vật gì đó, dùng ngón tay dán tờ giấy vào cửa sổ, chờ đợi trong chốc lát rồi đẩy cửa sổ đểnhảy vào.

      Nam tử Ngân Diện hơi nhíu mài lại, nhận rabóng người kia, hơn nữa lại quen thuộc vô cùng, người đó chính là thế gia Tây Môn Đại thiếu gia - Tây Môn Dương, nam tử ngân diện thầm nghĩ chẳng trách trong viện này có nhiềuthị vệ như thế? người Tây Môn Dương ngừng có vụ tai tiếng tình dục, tên tuổicủa rất tệ, nghĩ tới người phụ nữ kia lại thầm cùng Tây Môn Dương liên hệ, nghĩ tới đây, thân thể của nam tử ngân diện cứng lại chút, dù sau hành vi phóng đãng đêm hôm qua của nữ tử quá ràng trước mắt , hắnphát nàng còn trong trắng, trong lòng cảm thấy thích, những nghĩ kĩ lại,nữ tử tốt làm sao có thể làm ra tình kia, chỉ nghĩ rằng nàng lại có thể nhận ai làm chồng cũng được, chẳng biết xấu hổ, dơ bẩnkhông thể tả!
      (*roseila: Khổ , ng` ta bị mất zih là vì cặp vớianh Ngọc mà =’:)

      Nắm đấm được giấu ở dưới chiếc áo lông cáo siết chặt lại, toàn thân vô tỉnh tỏa ra luồng khí lạnh.

      Đêm, lanh đến mức dọa người! Trăng sáng ánh sáng lạnh xuyên qua song cửa sổ, gió lạnh giữtrời tuyết lạnh thấu xương.

      Tuy rằng trong phòng có đốt than sưởi ấm,nhưng vẫn thể che lại ý lạnh kia. Giờphút này, Tuyết Nhan vẫn chưa ngủ, nàng ngồi xếp bằng ở giường hơn giờ, hơi giậtgiật thân thể, uốn cong cánh tay ngọc lại, trơnbóng như mỡ, ánh sáng như ngọc, trắng noãn như băng, ánh trăng đơn độc, đem cái bóng của nàng kéo dài, bỗng nhiên, nàng cảm thấy thânthể của mình rất nhiều, nội lực cũng tăng tới bốn đoạn, khỏi cười, trong lòng âmthầm than thở rằng "Tố Tâm quyết" hổ là bí tịch giấu kín của võ lâm. Nếu tính ra, trong vòng nữa năm nàng chữa trị khỏi thân thể bị liệt nửa này. Đồng thời lại có thểtăng nội lực của mình lên từ ba đoạn sang bảyđoạn, có thể là tiện lợi cả đôi đường.

      Nếu hỏi vì sao Tuyết Nhan lại có thể luyện Tốtâm quyết? Ngày đó phải bị Phượng U Trần lấy rồi sao? Kỳ , Tuyết Nhan làmsao cam lòng đưa bảo bối như vậy , cũng mayrằng nàng tam sinh tam thế có tài gặp qua là thể quên vì vậy tranh thủ thời gian học thuộc nó, sau đó lại đem mặt nạ da ngườicùng quyển bí tịch giao cho Phượng U Trần,nếu như là ngày xưa, nàng chắc chắn khôngtuân theo khuôn phép, nhưng mà người ở dưới mái hiên, thể cúi đầu.

      Lúc này nàng còn cần Phượng U Trần che chở, đương nhiên thể đắc tội người này. Tấtnhiên Phượng U Trần rất cơ trí, nhìn ra đườngtơ ke tóc, há có thể ngờ được nàng học thuộc Tố Tâm quyết. Tuy rằng chỉ luyện nộicông trong giờ nhưng lại bằng nàng dùng ngân châm để mở các mạch.

      Trời tối, bây giờ, Tuyết Nhan chỉ cảm thấy các khớp xương mình đau nhức, hiểu khổcực khi khôi phục công lực, nàng có nóng vội, nếu vội quá hóa , ngay sau đó nàng mặc quần áo rồi lười biếng nằm ở giường, chiếc gối thêu hoa hồng, chỉ vì nàng lạnh nên khi ngủ cũng khoác áo lông cáo. Vừa nhắm mắt, lại cảm thấy lạnh lạnh, bên cửa sổ truyền tới tiếng vang.

      Trong bóng tối lạnh lẽo, va chạm cùng cửa sổ màu trắng, phát sinh tiếng nghẹn ngào.
      Đột nhiên, Tuyết Nhan mở mắt, thầm nghĩ là ai ở ngoài cửa sổ? Bỗng nhiên, ống trúc thò vào, khói trắng bay ra theo ống trúc, đây là mê hương? Đây là dụng cụ thường dùng dành cho dâm tặc để giở thủ đoạn đê hèn, nghĩ tới lại đối phó chính mình, trong lòng Tuyết Nhancảnh giác, mắt mở lên, suy đoán trong lòng. Đáng tiếc loại mê hương này đối với TuyếtNhan bị nhiễm Mai Lan Hương độc tínhkhông hề có tác dụng, mê hương hút vào trong cơ thể bị Mai lan hương hút , nhưng đá chìm biển lớn!

      Tuy nhiên, đối phương lại tưởng rằng mình thành công, rất nhanh thu ống trúc về.

      chốc lát, bóng đen như mực mở cửa sổra, tung người nhảy vào trong phòng, tay chângọn lẹ, làm như thường ra vào khuê phòng, tiếptục hồi, đốt cây nến trước bàn.

      Ánh lửa sáng ràng ngầm tối, ánh phải người tới có bộ mặt bỉ ổi, người này chính là Tây Mônđại thiếu gia -- Tây Môn Dương.
      Đêm hôm khuya khoắc, nam quả nữ, mêhương, ống trúc, nhảy cửa sổ. có thể đoán được tâm tư của Tây Môn thiếu gia!

      Tuyết Nhan cưỡng chế tức giận trong lòng,ngoài mặt như thường, gương mặt xinh đẹp phát lạnh lẫm liệt, chỉ chờ động tác kế tiếp của .


      Tây Môn Dương nhìn người xinh đẹp nằm ởtrên giường, lại thấy nàng tóc mây chải, mặt ngọc sáng sủa, sắc mặt dịu dàng,mềm mại êm dịu nhẵn nhụi, tóc đen lộ ra đườngcong duyên dáng của cần cổ, là xinh đẹpkhông gì sánh được, đặc biệt là vẻ mặt lạnh nhưbăng kia, khiến cho cả người giống như mộtthanh củi khô đột nhiên bị vứt vào trong ngọnlửa hừng hực của cây đốt, nhất thời dục hỏa đốt người, bất chấp sương đêm thâm hàn, thểchờ đợi được nữa mà cởi hết quần áo ở trướcmặt mỹ nhân.
      Ánh mắt của Tuyết Nhan hơi nhìn vào nơi dơ bẩn của , trong lòng kinh tởm, nghĩtới Tây Môn Dương lại dám cường bạo nàng, người nào mê ngu ngốc, nếu biết thânphận của nàng, mà lại cũng dám đột kích nửađêm, nhất định là bị người khác giựt dây.

      cần nghĩ cũng biết, người kia nhất địnhlà Tây Môn Nhã, người hận nàng thấu xương!

      Cười lạnh tiếng, Tuyết Nhan thầm nghĩ mình xem ra cần cố kỵ cái danh môn thế tộc trước mắt, nếu Tây Môn Nhã bất nhân , đừng trách nàng bất nghĩa!


      Chương 48: Nhân luân thảm kịch
      Giờ phút này, hai mắt Tuyết Nhan rạng rỡ, ánh quang bức nhân.

      Trong lòng nàng cười lạnh, đây đối vhuynh muội dám đem chủ ý đánh tới thân thể của nàng thượng, đúng là nghĩ rằng cũng có khi nàng nhu nhược như vậy sao?

      Ở đan trạch, nàng đối với Tây Môn Nhã tận lực lánh xa, đơn giản là nàng vừa đến, thể đểlộ tài năng, sao biết Tây Môn Nhã thế nhưngkhí thế bức nhân, năm lần bảy lượt khiêu khíchnàng, lúc này đây là chạm đến cực hạn củanàng.

      Thù này báo phải quân tử!

      Mày hơi nhướn lên, ánh mắt xẹt qua tia sắcu ám, gió mát bừng tỉnh thổi qua ba quang lân lân mặt nước, vẽ ra vòng vòng gợn sóngđẹp, giây lát lướt qua.

      Am hiểu sâu đối phó với Tây Môn Dương và Tây Môn Nhã cũng chuyện dễ, sau lưng bọn họ có thứ cường đại ủng hộ —— tộc nhân Tây Môn, tộc nhân Tây Môn tại triềuĐường chiếm giữ rất nhiều chức vị quan trọng,nếu quyền thế bọn họ hiển hách, có thể nào đem cái thứ phần tử cặn bã Tây MônDương này che chở đến nay, mà bên ngoài rất nhiều thị vệ cũng hề ngồi .

      Khẩn trương chút, Tuyết Nhan cười thầm chính mình quá mức cẩn thận.

      Có lẽ người khác là rất khó trả thù, nhưng mà,đối với nàng mà chẳng qua chỉ là bữa ăn sáng.

      Từ điều này, Tuyết Nhan ngẩng đầu, ánh mắttrong suốt trong sáng, nhìn kia nam tử quần áo tẫn thốn, chậm rãi : "Tây Môn công tử nếumuốn tới tìm ta, làm gì mà phải nhảy cửa sổ chứ? Khách quý tiến vào, trực tiếp qua cánhcửa đó!"

      Tây Môn Dương nhìn trước mắt tự nhiên hào phóng, thầm nghĩ nàng quả nhiên là khônggiống người thường, nếu là nữ tử tầm thường,đêm khuya nhìn thấy nam nhân trần như nhộng xuất ở trong phòng, chỉ sợ sớm bị sợ tớimức hoang mang lo sợ, nhưng mà, chính là thích cái loại nữ tử đại khí thản nhiên này, hơicó chút hàng phục xx của nàng , bụng dướikhông khỏi buộc chặt, cười đến vui vẻ, thanh khàn khàn : "Mỹ nhân, ngươi hoan nghênh ta đến như thế, mình có tịch mịch hay ?"

      Trong lòng Tuyết Nhan ác hàn, sóng mắt lại trong suốt: "Tịch mịch, đương nhiên tịch mịch."

      Nghe vậy, Tây Môn Dương lập tức hướng nàngđi tới, xấu xa cười: "Mỹ nhân độc thủ đơn trong khuê phòng, bản đại thiếu đến với ngươi,như thế nào?"

      Ngón tay ngọc hơi gồ lên, sờ ngân châm trong tay áo, Tuyết Nhan cố nén đáy lòng chán ghét, mỉm cười : "Tây Môn công tử, dường như... Chúng ta cũng rất quen thuộc!"

      "Có số việc, trước lạ sau quen thôi." Tây Môn Dương cười đắc ý, của quý cũng đắc ý quơ quơ.

      "Tây Môn công tử có chuyện gì sao?" Tuyết Nhan giả vờ biết, ngón tay xiết chặt cây ngân châm.

      "Được Nhan nhi, rất nhanh ngươi biết, đêmnay hãy để cho ta thương ngươi, ta cam đoan làm ngươi dục tiên dục tử ." Dứt lời, Tây MônDương tùng tùng cất bước mà đến, cười trêngiường, khẩn cấp cúi người qua tiếp cận , khứugiác của rất tốt, trong mũi tràn đầy mùithơm nhàn nhạt người nàng, từng lỗ chân lông khỏi đều thư giãn lên.

      "Đợi chút." Mặt hé ra đột nhiên phóng đại ởtrước mắt, Tuyết Nhan hơi nghiêng thân, bỗngnhiên đưa tay che giữa hai người .

      "Còn chờ cái gì, chịu đựng xx tí." ánh mắt Tây Môn Dương nhịn được trừng mắt tìm bấtmãn, tuy rằng là chờ kịp , nhưng theo như lời có loại khó có thể kháng cự ma lực.

      "Tây Môn công tử, đêm còn dài, hãy nghe ta hết." Tuyết Nhan bất động thanh sắc cách xa chút, mở môi, thản nhiên cười, vẻ mặt mang theo mị hoặc thể cự tuyệt, bộ dáng gần chết còn khiêu khích làm Tây Môn dươngtim đập thình thịch.

      "Mỹ nhân mau." Tây Môn Dương tronglòng sớm nhộn nhạo.

      "Kỳ ... Kỳ khẩu vị của ta hơi nặng, thích chơi đa dạng đặc biệt chút, ta nghĩ công tử hẳn là phải thú vị như vậy ."

      "Hay! Hay!" nghĩ tới nàng nhưng lại lớn mật như thế , ánh mắt Tây Môn Dương sángquắc, hưng phấn thôi, nữ tử này đúng là lả lơ phóng đãng, thậm chí so với tênđừng đầu Thúy Tụ lâu còn làm vui vẻ thíchý, "Ta cũng thích đa dạng đặc biệt chút, mỹnhân muốn chơi cái gì?"

      "Ngươi suy đoán xem." Bàn tay trắng nõn củaTuyết Nhan đặt tại ngực của , chậm rãiđem áp đảo ở giường.

      Tây Môn Dương cảm thụ được tay mềm mạitrước ngực, thở hổn hển, hưng phấn thôi.

      Nhưng thấy nàng tay ngọc như điện, trong nháymắt, hàn quang chợt lóe, hơn mười miếng ngân châm châm ở trong huyệt vị của .

      Còn chưa phục hồi tinh thần lại, Tây Môn công tử nhất thời đau thẳng mắt trợn trắng, cả người run rẩy , nghĩ tới nàng xuống tay nhưnglại ngoan độc như vậy.

      Mua tặng , thời điểm thi triển châmpháp khống tâm, Tuyết Nhan cố ý dùng kimđâm tiến huyệt vị đau nhất của , làm cho Tây Môn công tử hảo hảo ****.

      Toàn bộ Tuyết Sơn Phái truyền đếntiếng kêu "**", quạ đen sống ở ban đêm nhất thời bay lên trời, chấn cánh, cười vui sướng khingười gặp họa tàn sát bừa bãi .

      Động tác của nàng cực nhanh, cực lưu loát, tuy rằng dùng chăn che đầu của , nhưng tiếngkêu thảm thiết vẫn như cũ xuyên thấu lực rất mạnh, bọn thị vệ vội vàng vây đến phía trước cửa sổ, sau đó lại sợ hãi xâm nhập, đánh vỡ hảo Tây Môn công tử, giữa lúc do dự, bỗng nhiên nghe được tiếng cười quyến rũ của nữ tử bên trong, "Tây Môn công tử, loại trò có pháp rất đặc biệt đâý! Ta còn muốn chơi nhiều trong chốc lát."

      Lời này, nghe vào trong tai mọi người thay đổi hương vị.

      Hoa mai ở trong chỗ sâu, nam tử áo trắng dị mà xinh đẹp kia ở trong gió lay động, mặt nạthấy là cái biểu tình gì.

      Còn chơi? Đòi mạng a! Tây Môn Dương bị che ở mặt trong, thở nổi, mồ hôi lạnh đầmđìa, muốn sống được, đời này khônghề thống khổ như vậy.

      Bỗng nhiên nữ tử cúi người xuống dưới, ghévào lỗ tai : "Nghe, tại về gian phòng thứ ba ở phía sau viện ."

      Tây Môn Dương nghiêm mặt cắn môi, thống khổ cắn răng, nghe hiểu được ý của nàng, bỗng nhiên, Tuyết Nhan lại sáp nhập mấychâm ở huyệt vị của , tuy rằng đau,lại làm ý chí dần dần hôn trầm, trong đầuhết lần này đến lần khác nàng mới vừa , về gian phòng thứ ba ở phía sau viện, nhớ kỹ !

      Mâu quang hẹp nữa, tiếp theo bên tai truyềnđến lời kéo dài như châm: "Nghe được, nữ tử trong phòng kia là Lâm Tuyết Nhan, nàng khát vọng ngươi rất lâu rồi , đêm nay, ngươimuốn phóng túng như thế nào, phóng túng như thế nấy."

      Lời mê hoặc quanh quẩn ở trong lòng ,nhớ tới Lâm Tuyết Nhan, tâm ngứa khó nhịn, thẳng đứng dậy, cũng mặc quần áo, bước về hướng cửa.

      Cửa mở ra, bọn thị vệ nhìn thấy Tây MônDương sợi vải, trong lòng giật mình.

      Tuy rằng Tây Môn thiếu gia ngày thường hoang đường chút, nhưng giờ trời bên ngoài giá rétđông lạnh, tuyết mịn bay lên, nước đóng thành băng, nhưng lại trần như nhộng ra, đâyđến tột cùng là cái ham mê đặc thù gì? NhưngTây Môn thiếu gia muốn làm gì làm , ngày xưa cùng ba cái thị tỳ cùng nhau lỏa vũ, liền ngay cả tộc trưởng Tây Môn gia tộc cũng khôngthể nề hà đối với , nguyện ý sao, làchuyện của , thị vệ nho bọn họ này đócó tư cách hỏi sao?

      Vì thế, trước mắt bao người, Tây Môn Dương trần truồng lộ thể, mặt chút thay đổi đến về phòng ở gian ba phía sau viện .

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, nơi đó khôngphải phòng ngủ tiểu thư sao? Cái kia... Huynh muội bọn họ xảy ra chuyện gì?

      Bỗng nhiên, bên trong truyền ra thanh sắc sảo của nữ tử"Đại ca, ngươi làm cái gì?"

      ... lát, các loại thanh kỳ quái lục tụctruyền đến, thanh té rớt này nọ, thanh âmquyền cước gia tăng, thanh bàn ghế ngã pháhư, tiếng nữ tử chửi bậy, tiếng nam tử thở dốc, thanh kiềm nén dứt bên tai, đan xen, ầm ỹ ... là nhân luân thảm kịch, TuyếtNhan nhướn môi lên, nụ cười hảo ý, mở ra cửa sổ, đem quần áo Tây Môn Dương hunghăng vứt ra ngoài cửa sổ, nhếch môi, nàng thừanhận làm như vậy là có điểm vô sỉ, huynh muộibọn họ chỉ sở tác sở vi với đối người kháckhông biết kém bao nhiêu lần, nàng chỉ là trừng phạt đại giới mà thôi.

      Uyển chuyển thở dài qua , ngoái đầu nhìn lại... Đột nhiên, ý cười ở bên môi dần dần phục hồi.

      Nhưng thấy nam tử tuyệt sắc phong hoa đứng ở đầu giường, thân như ngọc trâm, phấp phới như Kinh Hồng, khí chất xinh đẹp diễm lệ như cây thuốc phiện tràn ra, hết quyến rũ hứng thú, , đến tột cùng ra sao mà vào đây? Nàng, vì sao có phát giác?

      "Thực phấn khích!" Giờ phút này, nam tử nhếch môi, mặt nạ màu bạc ở dưới ánh nến, cóvẻ phá lệ dị.

      Người này tựa như tinh linh hắc ám, khi đến vô ảnh, khi vô tung, nhìn người nọ, TuyếtNhan nheo lại ánh mắt, nhìn thẳng , trầm mặc , trong chốc lát ánh mắt ba quang yên diệt.

      Nhưng, ràng là lai giả bất thiện (*), quanhthân hơi thở lãnh liệt kia làm cho cảngười nàng tóc gáy đều dựng thẳng lên.
      (*) người đến cũng tốt lành gì

      Nàng cắn chặt răng, biết , cùng chỗ, tuyệt đối là muốn chết!

      Ngẫm đến tận đây, nàng đột nhiên xoay người,thân mình như rời cung tên, thả người cái,theo cửa sổ chạy thoát ra ngoài.

      —— ngày hôm trước Tuyết Sơn hồi rơixuống đại tuyết.

      Bên sườn dốc đồi núi nhấp nhô, qua nữa là cánh đồng tuyết, cánh đồng tuyết và sông băngcùng chỗ, xung quanh dài rậm rạp tùng rừng cây, qua nữa là hồ nước kết băng, qua nữalà đồi hang hổ, lướt qua đồi hang hổ, chính là kia ngọn núi và sơn cốc kéo dài vô tận, nghe nóicó thể thông qua quốc gia khác... Trời hết sức giá rét đông lạnh,hiếm ít có người tới nơi này.

      Băng tuyết tích ngàn năm, ngay tại phía dướitảng đá lớn của Tuyết Sơn, có cái đườnghầm người biết.

      nam tử tuấn mỹ đứng ở tàng đá lớn, mặc cho phất lên theo gió tung bay , cừu y màu đen ở trong bóng đêm có vẻ sa sút như vậy, nhưng bờ môi của từ đầu đến cuối mang theo ý cười, môi mỏng manh mím thành mộtđường, ánh mắt gắt gao dừng nhóm ngườilớn ở phía trước.

      Ngàn con ngựa lôi kéo xe ngựa nặng nề, ở trênbăng tuyết nghiền qua dấu vết sâu, bên trong xe ngựa chứa hơn ngàn vạn lượnghoàng kim, trăm vạn lượng bạc, vạn thạchlương thảo, từ từ thông qua đường hầm, mà đầu đường hầm khác đúng là bị XuấtVân Quốc suýt nữa tiêu diệt hết cảnh địa Thương Lam Quốc.

      Thương Lam quốc bây giờ, xung quanh ôn dịch.

      Nạn lụt, khô hạn, thuế nặng... Dân chúng lầm than.

      Mà đầu sỏ gây nên đó là các quý tộc hoàng tộcXuất Vân quốc, ngày xưa phát động chiếntranh, cướp tất cả dồi dào của ThươngLam quốc!

      "Suy nghĩ cái gì? Nhị hoàng tử điện hạ?" Giờ phút này, nam nhân thần bí từ đầu đến chân đều bị áo choàng màu đen che lấp giọng khàn cười .

      "Ta suy nghĩ... Tài vật đó là đoạt từ ThươngLam quốc, tự nhiên muốn hoàn trả hết!"Phượng U Trần cười , trong mắt có hào quang lưu động, đây là nguyên nhân vì sao mỗi đồng tiền cũng rất coi trọng, thiếu nợ trả tiền, Xuất Vân quốc nợ tài vật Thương Lam quốc sở hữu, sớm hay muộn đềuphải trả sạch! Nhưng mà, vì vơ vét của cải, hắnluyện chế đan dược cũng là loài vật báu vô giá,những năm gần đây, tuy rằng đan trạch giàu cóhơn nước, tài vật cũng thông qua đường hầm Tuyết Sơn Phái lặng yên đưa vào lãnh thổThương Lam quốc.

      Ai có thể nghĩ đến con Đông quận vươngPhượng U Trần dĩ nhiên sau khi bị người đánh tráo , đường đường thành nhị hoàng tử Thương Lam quốc.

      Chậm rãi ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía người thần bí bên cạnh, Phượng U Trần mỉm cười :"Á phụ (*) lần này theo ta mà đến, biếtcó gì phân phó?"
      (*) Là cách xưng hô về người đàn ông tỏ ý tôn kính.

      Người thần bí cười hắc hắc: " Tên thần toán kianói cho ta biết tin tức tốt lớn, bộ tộc thần y ta còn có hậu duệ bảo tồn ."

      Hơi nhíu mi, Phượng U Trần nhớ tới trong thần toán của bảy đại dị nhân của đại lục ThầnLong, đương kim quốc sư Xuất Vân quốc, là quan hệ đối lập với Thương Lam quốc, đại kháilà vì bạn cũ với á phụ, cho nên mới đem tin tứcnày cho á phụ, nhưng mà... Đây có quan hệvới như thế nào? Vì thế, đượcmột lời.

      "Aizz, có phải người già rồi hay , nóichuyện cũng có phân lượng ?" ngườithần bí tà nghễ liếc mắt cái.

      "ý của Á phụ là gì?"

      Người thần bí nheo lại ánh mắt, chậm rãi : "Nàng là người bộ tộc thần y, tự nhiên là sưmuội của ngươi, chẳng lẽ ngươi chịuchăm sóc nàng?"

      Sư muội? mày nhọn của Phượng U Trần theobản năng khêu ra, cười yếu ớt : "Á phụ quên , cuộc đời này, sư muội của ta chỉ có người,nàng chính là Tây Môn Ngọc Nhi."

      ------ đề lời với người xa lạ ------
      Đoạn tình tiết của huynh muội Tây Môn này , là chọn dùng ý tưởng từ sinlent, đáng lẽ tôi muốnviết cảnh huyết tinh , nhưng mà nơi này hai người kia dường như có chút phải thay đổi, huynh muội cùng nhau trả thù , hơn nữa chuyệnxấu thể đồn ra ngoài, khụ khụ, có phảichút tà ác hay , tôi hơi xoắn.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :