1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối - Hồng Trần Huyễn[Trong Sinh, NP] (71/126c) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: đêm khuya hẹn hò

      Các loại suy nghĩ kỳ quái trong lòng nàng lung lay mơ hồ đung đưa.

      Bảy nam nhân, có thể là cuộc sống riêngthối nát, nàng tuyệt đối cảm tưởng!Tuyệt đối cũng nguyện muốn!

      Nghĩ đến nam tử ngọc thụ lâm phong trước mặt , trong đầu Tuyết Nhan chớp động vầng sáng, hiểu rốt cuộc tới đây làm cái gì?

      Chỉ là, nếu biết độc của nàng phát tác,cũng chính là ràng hai người có tầng quan hệ kia.

      Nếu theo tính tình Duẫn Ngọc, tuyệt khôngbỏ mặc , chẳng lẽ tối nay tìm đến nàng, là đến chịu trách nhiệm, có phải muốn chất vấn nàngvì sao núp ? Có phải đối hành động củanàng vô cùng tức giận hay ? Nghĩ đến đây, nàng quay đầu, ngước mắt nhìn , tóchắn rủ xuống ở mặt của nàng, hai ngườitrực diện với nhau, nhịp tim Tuyết Nhan đập mạnh, đa phần là vì chột dạ.

      Trầm mặc chốc lát, Tuyết Nhan thận trọng hỏi"Duẫn Ngọc ca ca, còn có chuyện gì?"

      Duẫn Ngọc ho tiếng, nhàng quay mặtqua chỗ khác, che giấu ánh sáng trong mắt :"Nhan nhi, Phong Long Chi Ngọc ở đâu?"

      Tuyết Nhan ngớ ngẩn, hiểu đêm hôm khuya khoắc chạy tới chính là hỏi nàngchuyện này, hơn nữa lộng tẩu cứ tưởng là chuyện to tát, đây là diễn ra cái kịch gì đây? Lại thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Duẫn Ngọchết sức nghiêm túc.

      "Phong Long Chi Ngọc bị ta để ở trong Thần Long cung, có mang ."

      "Đặt ở đâu? Ta tìm."

      "Đừng , ngươi tìm được." Tuyết nhannghiêng đầu, nhớ lại khối ngọc bội kia đặt ởtrong khuê phòng ám cách, trong lúc ở tu dưỡng Thần Long cung, nàng hề quên ở bên trong tường có an trí ám cách, đồng thời sửdụng ngân châm đề phòng, tại loại địa phương thận trọng này , nàng lúc nào cũng phải cẩnthận, cẩn thận khắp nơi.

      "Ta ngày mai quay lại Thần Long cung vớingươi." vẻ mặt Duẫn Ngọc như có chút thể chờ đợi.

      "Đợi chút, Duẫn Ngọc ca ca, ngọc bội kia bên trong có huyền cơ gì?" Tuyết nhan cho là Duẫn Ngọc là người có tính xung động,trong đó nhất định có nguyên nhân gì.

      "Phong Long Chi Ngọc là thánh vật tị độc, cóthể ức chế độc tính mai lan hương ." Duẫn Ngọc nghiêm túc đáp.

      "Sao ngươi biết?" Tuyết Nhan cảm thấy hơi nghi ngờ.

      "Là Nhị Sư Huynh báo cho , về chuyện giảiđộc, ta vẫn tìm giúp tay." ánh mắtDuẫn Ngọc trong suốt, cũng định bụnglừa gạt nàng.

      Tuyết Nhan ngớ ngẩn, nghĩ thầm Duẫn Ngọc đại khái là cho là y thuật của Nhị Sư Huynh tuyệt diệu, cố ý tìm tương trợ, lại khôngbiết Phượng U Trần chỉ tuyệt diệu mỗi thuật luyện đan, y thuật tuyệt như nàng, chỉ làtin tức Phong Long Chi Ngọc này, cũng là ngoàidự liệu của nàng! Dừng chút, Tuyết Nhan giọng ra: "Chỉ là. . . . . . Duẫn Ngọc caca, bây giờ chính ta ở đan trạch Nhị Sư Huynh, phải là thân tự do, nếu muốn quay về Thần Long cung, còn đến chỗ Nhị Sư Huynhxin nghỉ."

      "Ta hiểu, ta và muội ."

      "Được." Tuyết Nhan nghĩ đến lúc ở bên cạnh Duẫn Ngọc, hiển nhiên Nhị Sư Huynh khôngkhông đồng ý, mấy ngày nay quá buồn bực, mànàng cũng muốn ra ngoài giải sầu, mặc dùcùng Duẫn Ngọc có chút xấu hổ, nhưng có mộtsố việc hai người sớm muộn cũng phải đối mặt, lần trốn tránh cũng phải là tốt nhất.

      Trầm mặc chốc lát, Duẫn Ngọc đưa mắt nhìn nàng hồi lâu, chợt đứng lên : "Quámuộn, ta về, muội mạnh khỏe nghỉ ngơi nhé."

      ngồi thẳng lên, bóng dáng thon dài dướiánh trăng trông rất bát nhã oai phong.

      ngờ lúc tới như gió, lúc như mây, trong lòng Tuyết Nhan lại mơ hồ có chút mấtmát, mang theo tư vị chua xót , nàng đột nhiên phát , có đôi khi, cuộc sống khó hiểunhất lại là tim của mình, mà trong lòng của nàng hình như tràn đầy khát vọng, khát vọngchính là tình và hôn nhân tốt đẹp, nắm giữmột gia đình hạnh phúc, đối với nữ nhânmà chính là kết cục hoàn mỹ, thể , Duẫn Ngọc là chọn lựa tốt.

      Ít nhất, so với chồng chưa cưới của nàng ở kiếptrước—— Mộ Dung Thanh Ca còn tốt hơn rất nhiều.

      Mà mấy ngày này, nàng lần lượt cự tuyệt , phen tránh né , nghĩ tới đây, trong lòng Tuyết Nhan chợt sinh ra tia hối hận khó tả .

      Trong phòng, Duẫn Ngọc rất chậm, ngón taython dài đỡ ở cửa, tâm từ từ lạnh đếncực điểm, liền nghe được trong phòng : "Đợi chút."

      ngớ ngẩn, dừng chân, quay đầu.

      Ánh mắt hai người chạm nhau.

      Tuyết nhan cúi đầu, mặt tựa như hoa kiều, cánh môi khẽ mở, gian nan khạc ra mấy chữ từ trongmôi: "Có thể. . . . . . ở lại với muội được hay ."

      Thoáng chốc, tâm Duẫn Ngọc giống như thêm khối đá lớn, tâm trạng dữ dội đánh thẳng vào, đẩy ra tầng tầng sóng gợn lăn tăn, giờ phútnày vẻ mặt rung động, vậy mà rất nhanh bị cảm giác tuyệt vời này thay thế, khối băng lạnh trong lòng cũng vì vậy mà hoàn toàn tan rã, ngờ. . . . . . Nàng thế nhưng lại giữ lạiqua đêm.

      nam tử ở lại khuê phòng của vàoban đêm, ý vị như thế nào?

      Có phải, nàng hoàn toàn đón nhận hay ?

      Tức khắc, trong đầu trống rỗng, mơ hồ có mộtmảnh ánh trăng luân phiên phát sáng lóng lánh, Duẫn Ngọc cảm thấy thể tin, nàng, thậtsự tiếp nhận ? Có phải hay nằm mơkhông?

      Nếu chỉ là mộng, nguyện ý tối nay trầm luân.

      Bóng đêm thâm trầm, mây trôi dạt như lụamỏng.

      Hai người ôm nhau chặt, ngủ saysưa , chỉ có mình nam tử cách nàobình yên ngủ được.

      Duẫn Ngọc nhìn trong ngực ngủ có chút hình tượng nào , nàng lại đem hắnthành ôm gối, thân thể mềm mại dính vào trênngười của , sao ngủ yên được?

      Nhìn dung nhan kiều mỵ của nàng , da thịt trắng noãn, đôi môi hồng nhuận , hai chân thon dài, tự chủ được nhớ tới cái đêm độngtình đó, hai mắt nàng mê ly, bộ dáng quyến rũ,hôm nay gần nàng trong gang tấc, lại chỉ có thểnhìn, thể đụng vào, ràng đây là hànhhạ.

      Duẫn Ngọc phải là Thánh Nhân, phải là Liễu Hạ Huệ.

      Ai ai! Đêm nay cỡ nào gian nan !

      Duẫn Ngọc chợt hối hận đồng ý thỉnh cầu của Tuyết Nhan, sớm biết như thế, đừng ở lại đây rồi!

      Sáng sớm, đợi Tuyết Nhan tỉnh lại, mở mắt ra, liền thấy bộ dáng Duẫn Ngọc bất ổn, nhìn lại tưthế ngủ của hai người chút, liền biết đầu sỏ gây nên là mình.

      Nàng giật giật thân thể, chợt cảm thấy nơi nào đó cứng rắn chống đỡ bụng của nàng, nghĩ thầm ngủ được ngon giấc, ra là doNhất Trụ Kình Thiên[1],tố chất thân thể namnhân này tốt.
      [1] cột chống trời

      Nếu có , giả bộ bộ dáng ngây thơ, ngượng ngùng hỏi nam tử lạnh lùng đây là cái gì? Đại khái giữa hai người xảy ra đoạn Sấm sét chấn động bùng lửa, triền triền miênmiên, hồi tưởng lại đoạn xx mây mưa tốt đẹp.

      Nhưng Tuyết Nhan trở mình cái từ trênngười lật lên, giống như có chuyện gìxảy ra .

      Gò má Duẫn Ngọc hồng, nhàng thở phàonhẹ nhõm.

      Lúc này,mắt Tuyết Nhan nhìn lại cười mộttiếng, tươi cười rạng rỡ: "Duẫn Ngọc ca ca, đêmqua huynh ngủ ngon , muội chuẩn bị điểm tâm, huynh nằm lát ."

      Duẫn Ngọc nghiêng người nằm ở giường,đâu có nơi nào mỏi mệt, lời nhìn trước mắt bận rộn, trong lòng trànđầy tư vị kỳ diệu khó lên lời , ảo tưởng lấy nàng làm thê, có lẽ hai người vĩnh viễn có thểnhư vậy! thời khắc tốt đẹp này, lại mơ hồ cảmthấy đúng chỗ nào, đột nhiên, trong suy nghĩ xuất vết rách kinh ngạc, đemhình ảnh ấm áp trước mắt hoàn toàn nát bấy.

      Duẫn Ngọc cả kinh, nàng. . . . . . Đến tột cùng lúc nào học cách xuống bếp được?

      là trước đó chưa từng có, thể tưởng tượng nổi, nếu có nhớ lầm, thuở Tuyết Nhan bị cưng chiều, được nâng niu.

      Nàng, có thể đem phòng bếp trào dâng, bàn bếp hủy hết hay ?

      Nàng, có thể làm thức ăn nám đen như than,khó có thể nuốt xuống hay ?

      Tâm Duẫn Ngọc lắng xuống, nhăn đầu lông mày, vẻ mặt mơ hồ có chút biết làm sao, hồi lâu, xong dự tính xấu nhất, bất luậnTuyết Nhan đem thức ăn biến thành bộ dáng thảm đến cỡ nào, nhăn mày chút nào, mặc dù gặp tình cảnh khá nhếch nhác, nếu lập chí đến đây, dứt khoát, đợi trong chốc lát, cho đến khi Tuyết Nhan bày thức ăn cách chỉnh tề.

      Nào có thể đoán được, sau khi thấy TuyếtNhan chuẩn bị xong thức ăn, lần nữa cảm thấykhác thường.

      Nàng làm ra thức ăn chẳng những có cháy khét, đốt trọi, hơn nữa nhìn lên phải tệ.

      "Duẫn Ngọc ca ca, đây là muội làm bánh hành lá cắt , đây là trứng chiên, đây là ba ti[2],đây là cháo nấm tuyết với táo đỏ, làm xong rồi, huynh thử !" Tuyết nhan bĩu môi, hiển nhiênđối với bữa cơm này bất mãn, nàng vốn muốnđi xuống phòng bếp trổ tài bản lĩnh, ai ngờ phòng bếp bị năm kẻ dở hơi cướp hết sạch,chỉ để lại chút món thông thường, gia vị đầy đủ, mà nàng muốn nắm chắc namnhân phải nắm được dạ dày của , ai ngờ lại gặp trở ngại.
      [2] món này làm từ cây bông vải


      Mang theo mãnh liệt thể tin, Duẫn Ngọcngồi ở trước bàn, tiếng nào cầm chénđũa lên.

      Gắp lên, đưa vào trong miệng, nếm thưởngthức.

      Ừ. . . . . . Cũng tệ lắm.

      nghi hoặc nhìn Tuyết Nhan, Lâm Tuyết nhan cùng tháng trước so sánh phen, phát giác tính tình trước sau biến chuyển hoàn toàn, thậm chí còn biết y thuật, lại xưanay chưa thấy làm ra thức ăn ngon , là biến hóa kinh người! Nếu phải thâncủa nàng trúng độc mai lan hương, nhấtđịnh ko cho là nàng.

      "Duẫn Ngọc ca ca, huynh nhìn chằm chằm vàota làm cái gì?" Tuyết nhan bị ánh mắt nhìn chăm chú có chút hoảng sợ.

      "Chẳng qua huynh nghĩ, nếu như muội mãinhư vậy tốt." Duẫn Ngọc là lời lòng, sau khi Lâm Tuyết nhan mất trí nhớ biếnthành thích, đổi lại trước kia, tuyệtđối thể.

      Tuyết Nhan nghe vào trong tai ra tầng ý nghĩa khác, giống như nam tử kia tuyên cáo: dạ dày của ta bị ngươi chinh phục!

      ngờ Duẫn Ngọc lại bị loại tầng thấp tay nghề này cảm phục, Tuyết Nhan hậm hực cườinói: "Chỉ cần huynh thích, ngày ngày muội làm cho huynh."

      Nghe vậy, Duẫn Ngọc nhướn đôi môi, lộ ra mộtnụ cười khó được, chậm rãi : "Được."

      Giờ phút này, nam tử cười như gió xuân phấtqua, các loại hoa tranh nghiên, ánh sáng sáng chói, đẹp sao tả xiết, ngờ Duẫn Ngọc nở nụ cười mị người như thế, nhưng lại ko muốn Đàm Hoa Nhất [3] , nếu là nam tử trước mắt thường thường dịu dàng cười nhưvậy, sợ rằng nữ nhân trong thiên hạ đều bị mê hoặc, Tuyết Nhan khỏi cảm thấy, thường ngày mặt lạnh lùng còn hơn, ngàysau. . . . . . Chỉ cần cười cho mình nàng là đủ.
      [3] ý bỗng thấy lại biến ngay, diễn tả sựsinh diệt mau chóng.

      Chương 30: độc phát lần nữa

      Tầng cao vây đài, tầng đỏ màu xanh biếc.

      Đan trạch Tàng Thư Các mỗi chỗ đều có phong cảnh như vẽ, bốn vách thi thư (kinh thivà thư kinh), nhưng thấy cái bàn dài làm từ gỗ tử đàn để thanh cổ cầm tuyệt thế, Bên trong bày đặt cây hoa cúc tím từ nước khác, cánh hoa tím hồng, hương thơm tinh tế và dễ chịu. Lời đồn đãi Phượng U Trần rất thích tranhvẽ, trong Tàng Thư các có dấu tên 13 tranh vẽ, bất luận là bức thanh thủy mặc, tranh mĩ nữ quý tộc, vẩy mực thoải mái, toàn bộ được đặt vào trong đó.

      vị thiếu niên tuấn mỹ đứng ở trước bàn, taycầm bức tranh, ngắm rồi lại ngắm, sờ rồi lại sờ, thích buông tay.

      Bức họa này cũng phải là kỳ tác có mộtko hai, lại trang hoàng tinh mỹ.

      Vẽ ở bên trong là thiếu nữ xinh đẹp, mặc quần áo trắng như tuyết, người khoác gấm hoamàu tím, cánh môi vừa phải, lông mày tômà đen tự nhiên, tóc vấn lên, mơ hồ lộ ra cổ đẹp đẽ, eo như mảnh liễu, lung lay sinh động,uốn cong mây bay, thướt tha xuất sắc, tranh vẽ trông rất sống động.

      Thiếu niên càng xem càng vui, giống như đangở bên trong tranh vẽ.

      " Đệ Nhất Mỹ Nhân Xuất Vân Quốc—— tiểu thư Duẫn Tuyết Nhi, quả nhiên là có tư thếthiên nhân, mắ thất sư đệ sắp rớt xuống?" Trong phòng bỗng nhiên xuất thanh hài hước.

      Nghe trong phòng có người, sắc mặt thiếu niên rất khó coi, vội vàng đem trục tranh cuộn lại, thả lại chỗ cũ.

      Từ ba năm trước đây, tiến vào Tàng ThưCác Phượng U Trần , trong lúc vô tình phát bức họa Duẫn Tuyết nhi , tức khắc giật nảy mình, rồi sau đó mặt dày hướng Nhị Sư Huynh xin xỏ hai ba lần, nào biết Phượng U Trần trời sanh làm gì cũng phải có lợi ích, nhất định phải thay làm ba chuyện, mới có thể đem bức họa tặng cho mình.

      Hôm nay, thay Nhị Sư Huynh hoànthành hai chuyện, cũng còn chuyện cuối cùng.

      Chỉ là bức họa dù sao cũng là vật kiện,người mới đáng giá để quý trọng! Vìvậy, trong lòng thầm thề, kiếp này phải là Duẫn Tuyết Nhi cưới! (roseila: nhớ nhá =.:)

      Vi biểu đạt thành ý, đặc biệt tham gia đạihội Băng Liên võ giả của Tuyết Sơn Phái đánhbại vô số cao thủ, thậm chí đánh đệ nhất đệ tử Tuyết Sơn Phái Tuyết Phong thương nặng, cuối cùng đạt được phần thưởng thắng lợi —— Tuyết Liên Hàn Băng ngàn năm.

      Nghe vật này gặp thử quên, quyết định đưa cho Duẫn Tuyết Nhi làm vậtđính ước.

      Nghĩ đến lúc nóng bỏng, cùng Duẫn Tuyết Nhingồi ở bên cạnh Tuyết Liên Hàn Băng, thậtgiống mình là người hầu ở bên người mỹ nhân,thân thiết chăm sóc nàng.

      Nghĩ đến đây, mặt lạnh lùng của khỏi ra nụ cười dịu dàng.

      Nào biết người khác trong phòng lại"Tốtbụng" nhắc nhở: "Thất sư đệ, nước miếng chảy ra kìa."

      Thượng Quan Ngâm vội vàng dùng tay áo quệtquệt mồm, phát có gì cả, mới biết lại bị người đùa bỡn!

      vừa muốn nổi đóa, giương mắt thấy nam tử kia lại là Mộ Dung Thanh Li, lửa giận trong lồngngực tức khắc tăng nổi lên, cố đè xuống lửagiận đầy ngập, Thượng Quan Ngâm tức giận hất tay áo lên, bỏ ra khỏi Tàng Thư Các.

      Đồng tử của co rúc lại, dưới bàn chân nhanh.

      thể nghĩ đến ở Tàng Thư Các gặp phải kẻ đối đầu —— Mộ Dung Thanh Li.

      Hôm nay Mộ Dung gia tộc và Thượng Quan gia tộc như nước với lửa, quan hệ kiếm cunggiương ra.

      Mà tiểu công tử Mộ Dung thế gia Mộ DungThanh Li, làm chán ghét hơn nữa, chỉ vì hai người tuổi xê xích nhiều, bản thân kiêucăng khinh người, cũng xuất sư ở Vô Cực Môngiống nhau, thân phận cao quý giống nhau, người đời thích bắt bọn họ hai người so sánh, mà căn bản khinh thường dính líu bất kì quan hệ nào với người của Mộ Dung gia tộc, ghét cái vẻ mặt cười như ko cười kia, cămhận cái ánh mắt có thể nhìn thấu, còn có phong cách cao cao tại thượng của , nhìn hết sức ngứa mắt!

      Nhớ tới đêm qua thái độ khó xử của mình bịhắn thấy, hận thể đào đôi mắt đẹp tươisáng như ngôi sao của !

      Thực lực hai người ràng xê xích nhiều, vì sao mình lại là bài danh thứ bảy?

      Mà cái tên tán mạn vô lại đó cả ngày nhàn nhã lại có thể xếp hạng thứ ba?

      Rốt cuộc Mộ Dung Thanh Li có tài đức gì?Chẳng lẽ là Vô Cực Tôn Giả già rồi mắt mờ, bài danh cũng nghĩ sai thứ tự rồi?

      ra lầu các, đè nén hơi thở bất bình trong lòng, tới vườn hoa, Thượng Quan Ngâm chợt nghe tiếng Tây Môn Nhã tức giận trách mắng.

      Thượng Quan Ngâm hơi ngẩn ra, tìm theo tiếng nhìn lại.

      Thấy trước mặt nàng là ba Dược Đồng đangquỳ, đỉnh đầu mỗi người nâng thùng nước, tựa như làm gì sai, mà bị trừng phạt nghiêmnghị.

      nay, Tây Môn Gia Tộc và Thượng Quan gia tộc có thân máu mủ, vào thời Ngũ Đại mọi người đều có quan hệ thông gia, mà danh nghĩa coi như là chị em họ với TâyMôn nhã, mặc dù quan hệ của hai người nhưnhau, ít lui tới, nhưng mà về phương diện cấpbậc lễ nghi còn rất chu đáo, vì vậy, bước lên trước : "Tây Môn sư muội, xảyra chuyện gì?"

      Tây Môn Nhã ngẩng đầu nhìn lên, thấy làThượng Quan Ngâm, cũng kiêng dè, cắn răng nghiến lợi : "Còn phải bởi vì nha đầu thối, ba tên này xử được nàng,lại lấy sai lầm đẩy tới người muội, hại muộicũng bị Phượng U Trần trách phạt lây, mà đánggiận nhất chính là Phượng U Trần, chưa bao giờ chịu nhìn thẳng muội, đúng là coi muội làm người giúp việc rồi !"

      "Sao? Mặt khác Nhị Sư Huynh luôn đối đãi với muội như vậy sao." mặt ngoài Thượng Quan Ngâm nhàng xong, trong lòng thấy TâyMôn Nhã cũng trơ trẽn, lòng dạ nàyác độc, đối với nàng luôn luôn là tôn kínhmà ko thể gần gũi.

      "Này cũng đúng." Nghe lời ấy, Tâm tìnhTây Môn Nhã chợt trở nên vui vẻ.

      "Đúng rồi, Nhị Sư Huynh đâu?"

      "Nhị sư huynh ngươi và Ngũ Sư Huynh cùng nhau rời khỏi Vô Cực Môn, ra ngoài cũng đãba canh giờ rồi !"

      " đâu?" mấy ngày nay Thượng Quan Ngâm ở bên trong đan trạch dưỡng thương,cũng tính là ở lại lâu, tại muốn gặp Nhị Sư Huynh từ biệt.

      "Nhị sư huynh ngươi muốn Tuyết Sơn Pháithu thập thảo dược quý báu, huynh và Ngũ Sư Huynh phải về Thần Long cung, hai người thuận đường với nhau luôn ."

      Nghe tới Thần Long cung, Thượng Quan Ngâmlập tức nhớ lại Đệ Nhất Mỹ Nhân Xuất VânQuốc —— Duẫn Tuyết , Duẫn Tuyết nhi này phải là ai khác, chính là đại muội muội của Duẫn Ngọc, đại tiểu thư Thần Long cung .

      Tức khắc, khuôn mặt đẹp trai của Thượng Quan Ngâm lộ biểu cảm, con ngươiđen nhánh tựa như dấu cái gì đó.

      Đợi rời đan trạch, Thượng Quan Ngâm vào bên trong chuồng ngựa tìm con ngựachạy nhanh, nhanh chạy xuống núi, nếu muốn gặp tiễu thư Duẫn Tuyết Nhi củaThần Long cung, cải lương ko bằng bạo lực, nếu Ngũ Sư Huynh phải về Thần Long cung, vậy cũng theo xem chút!

      Có lẽ, Ngũ Sư Huynh có thể giúp giới thiệugặp mặt, thậm chí có thể thay tốt vài câu.

      Suy nghĩ đến đây, chuyện đêm qua chịu nhụccũng bị ném sau ót.

      Tuyết Nhan nhìn hai người nam tử ngoài xe khí vũ hiên ngang, cởi con ngựa cao to, đạp đạp vóngựa, tư thế oai hùng ào ào.

      Ngựa của ba người ngừng vó chạy ngày đường trình, Duẫn Ngọc sợ thân thể Lâm Tuyết Nhan nhu nhược, chịu nổi đườngđi gian nan, cố ý thay nàng an trí chiếc xe ngựa tinh mỹ , kéo xe hẳn là con ngựa trânquý cường hãn, mặc dù sức chạy rất nhanh, Tuyết Nhan lại cảm thấy phí của trời, để cho nàng ngồi ở trong xe ngựa, còn bằng cưỡingựa tốt lưng chạy băng băng, sảng khoái hơn nhiều!

      Chợt, xe ngựa lắc lư, Tuyết Nhan bị xe ngựa lay động làm xương cốt suýt nữa trật.

      "Duẫn Ngọc ca ca, muội muốn ngồi xengựa, muội muốn ngựa cưỡi?" Đoạn đường núi này rất là gập ghềnh, nàng nhịn được tỏ vẻ kháng nghị.

      " được." Duẫn Ngọc biết muội muộinày thuở chưa từng cưỡi ngựa, cưỡi ngựa cực kém.

      " lâu như vậy, có còn xa lắm ,có thể nghỉ ngơi sao?"

      " Năm dặm trước mặt chính là khách sạn." Sắc trời bắt đầu tối, Duẫn Ngọc cũng muốn ở đường trì hoãn.

      "Duẫn Ngọc ca ca, cái mông của ta bị xe ngựaxốc được thoải mái. . . . . ."

      "Nhan nhi, lịch chút!" có thể nào hai chữ "Cái mông" giắt ngoài miệng? Mặcdù mặt ngoài của Duẫn Ngọc khiển trách,nhưng giọng điệu lại tràn đầy mùi vị cưng chìu, bộ dáng như vậy Phượng U Trần chưa từng thấy trước đây.

      "Duẫn Ngọc ca ca, bây giờ huynh lấy cái gì ngồi ở ngựa đây?" Tuyết nhan ở đối diện Duẫn Ngọc vô sỉ mười phần, cười giảo hoạt tiếng. (roseila: tất nhiên là lấy cái mông ngồi rùi,ko lẽ lấy cái lưng ngồi, nhờ!!^^ :3)

      ". . . . . ." Duẫn Ngọc gì.

      "Duẫn Ngọc ca ca, nơi này nhàm chán, trởlại Thần Long cung, huynh chăm sóc ta nhiềuhơn được ko?"

      "Được." Duẫn Ngọc liếc nhìn nàng cái, thởdài tiếng.

      "Tiểu sư muội, nếu ngươi cảm thấy nhàm chán,từ Thần Long cung ra ngoài có thể dạo chơi ở Tuyết Sơn Phái, nơi đó là cảnh đẹp thắngcảnh." Phượng U Trần ở bên mỉm cười .

      Tuyết Sơn Phái? Tuyết nhan chợt nhớ tới, ở đại hội luận võ gặp phải nam tử trẻ tuổi, tự xưng là đại đệ tử Tuyết Sơn Phái Tuyết Phong.

      Xong tỉ thí, thậm chí Tiết Phong vô cùng nhiệt tình , mời nàng Tuyết Sơn Phái làm khách,đến lúc đó nàng mau quên mất chuyện này, chỉlà. . . . . . Hôm nay nàng và Duẫn Ngọc muốn quay lại Thần Long cung, quan hệ của hai người mới vừa có chút tiến triển, nào biếtPhượng U Trần lại muốn Tuyết Sơn Phái háithuốc, ba người coi như là thuận đường, ngờ đoạn đường này từ"Thế giới của hai người"biến thành" Chuyến của ba người " .

      Phượng U Trần cũng biết quan hệ thân mật giữa Duẫn Ngọc và Lâm Tuyết Nhan , đường thấy Duẫn Ngọc cực kỳ cưng chiều Tuyết Nhan, chỉ cho là huynh trưởng phải mến muội muội hơn thôi, mà và Duẫn ngọc ở đường rất nhiều lời kỳ quái,nghe vào trong tai, người khác chỉ cho là haingười xằng bậy, lại biết được trong đó che giấu tất cả bí mật, bao gồmtình hình thiên hạ, những ám ngữ thứ này cũngchỉ có Phượng U Trần, Duẫn Ngọc, và Mộ Dung Thanh Li có thể nghe hiểu.

      Ước chừng là nghe hiểu bọn họ gì, thiếu nữ bên trong xe ngựa hồi lâu cũng khôngnói chuyện.

      Mây trôi nhàn nhạt, mặt trời chiều ngã về phía tây, mở ra mảnh vàng rực, rừng núi tựa như cũng trở nên yên tĩnh rất nhiều.

      "Nhan nhi?" Duẫn Ngọc cảm thấy nàng độtnhiên xuất an tĩnh như thế, có chút kỳquái!

      . . . . . . Bên trong xe ngựa có truyền đếnbất kỳ thanh gì.

      "Nhan nhi, sao muội trả lời?"

      . . . . . . Xe ngựa vẫn tiếng động như cũ.

      Hình như phát giác có chút đúng, DuẫnNgọc vội vàng kêu người đánh xe dừng lại, xông lên trước vén rèm lên, lại thấy bêntrong té xỉu ở trong xe ngựa, máu mũi cuồn cuộn chảy ra, máu me khắp người, mà hiểnnhiên chính nàng cũng có nghĩ đến, độc mai lan hương thế nhưng lại lẳng lặng phát tác lần nữa!
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Mạng treo lơ lửng

      Hoàng hôn xám trắng xua tan , ánh sáng dầndần tản nhạt .

      Da thịt thiếu nữ vốn tái nhợt, còn nửaphần huyết sắc, mạch máu đỏ và màu da tái nhợt, xen kẽ hàn lạnh lẽo.

      Trong tâm Duẫn Ngọc phiếm lạnh lẽo, nào có thể tin tưởng người mới vừa có thể cười, lại trong nháy mắt mất sức sống.

      Tay của run lên, ở trước mũi Tuyết Nhanthận trọng dò xét.

      Có hơi thở, nhưng, hấp hối, khí thở như tơ nhện.

      Xưa nay Duẫn Ngọc cử trọng nhược khinh[1], kinh sợ biến đổi, thế nhưng lúc này trongmắt nắm được thứ mà trước nay chưa từngcó sợ hãi.
      [1] nghĩa là nâng vật khó như nâng vật nặng.
      "Nhị Sư Huynh, huynh mau tới đây?" Duẫn Ngọc cuống quít hướng Phượng U Trần cầucứu.

      Phượng U Trần vội nhảy xuống ngựa, tiến vào trong rương xe ngựa, sờ sờ mạch Tuyết Nhan ,trầm ngâm chốc lát, khỏi nhăn đầu lông mày chặt!

      Nghĩ thầm độc tính mai lan hương này quá kỳ quái! đường từng cho Lâm Tuyết Nhan cực phẩm Giải Độc Đan do tự mìnhphục dụng luyện chế, viên thuốc này có thể giải trăm độc, cũng có thể bảo vệ ngũ tạng tâm mạch, ngăn cản độc tính lan tràn, là đan dượcgiải độc trong Thánh phẩm, nào biết nó hề có tác dụng với độc tính mai lan hương.

      Sau khi xem tỉ mỉ, lắc đầu : "Ta cốgắng hết sức, Ngũ sư đệ, độc tới như núi đổ, xem ra muội muội ngươi là thế suy sức yếu, sống quá tối nay rồi."

      xong, Duẫn Ngọc như bị sét đánh.

      mặt xám như tro tàn, ánh mắt chán nản,cắn chặc môi, sâu : "Nhị Sư Huynh,cuộc đời này của ta rất ít cầu người, nhưng hôm nay ta chỉ có thể cầu xin huynh, hi vọng huynh có thể trì hoãn tánh mạng của nàng, ngày cũng được, canh giờ cũng được, thời gian nén nhang cũng được. . . . . . Ngày sauDuẫn Ngọc ta vì huynh làm chủ, huynh bảo ta làm cái gì, ta đều có thể làm cho huynh."

      Mày kiếm Phượng U Trần chợt liễm lại, từ lúcnghe được trong giọng của Duẫn Ngọc có tia gần như tuyệt vọng, rồi lại chịu vứt bỏ ý cầu khẩn, biết đường đường là Các chủ Thiên Cơ Các Duẫn Ngọc, xuất đạo từtrước tới nay chưa từng cầu người, nếu từ trong miệng nghe được chữ "Cầu xin", chữnhưng lại nặng như ngàn vàng.

      Mặc dù Phượng U Trần sớm nhìn ra TuyếtNhan có tầm quan trọng trong lòng , nhưnghắn tuyệt cho là nữ nhân có thểthắng được tánh mạng của mình, mà đại trượngphu muốn thành người quan trọng, có thể nào câu kết với tư tình nhi nữ, mặc dù nam nhân có thể có , có thể có hận, nhưng vì thành tựunghiệp lớn, thân phải vứt bỏ, Duẫn Ngọc vìmuội muội mà gánh hết tất cả trách nhiệm , nhìn qua cũng phải là người có ý chí yếu kém, tại sao lại vì người mà làm đến loại trình độ này? Nghĩ đến nữ nhân thế nhưng lại trở thành nhược điểm trímạng của , nghĩ đến những thứ này, trong lòng Phượng U Trần mơ hồ có chút vui.

      "Ta xin hỏi ngươi, nàng rất quan trọng?"

      "Quan trọng, vô cùng quan trọng." Duẫn Ngọcnói từng chữ.

      "Như vậy. . . . . . Ngươi có bằng lòng dùng tánh mạng của mình đổi lấy tánh mạng của nàngtrong chốc lát hay ."

      "Đệ nguyện ý." ánh mắt Duẫn Ngọc kiên định.(roseila: ko khác gì kết hôn =.:)

      Phượng U Trần ngẩn ra, ngờ Duẫn ngọc liền chút suy nghĩ ra những lời nhưvậy, xem ra đánh giá thấp nữ tử này đối với lực ảnh hưởng của Duẫn Ngọc, nghĩ đến hai người hẹn ngầm cùng nhau, mỗi lần Duẫn Ngọcnói tới nàng luốn có ánh mắt dịu dàng, tuy là hiểu tình nam nữ, cũng có thểđoán được quan hệ bất thường giữa 2 người .

      ngờ, nhìn Duẫn Ngọc lạnh lẽo vô tình,lại là thằng đàn ông si tình.

      Cười nhạt tiếng, từ trong lòng ngực PhượngU Trần lấy ra hộp ngọc tinh mỹ , sau khi mở ra, nhấc lên tay áo bố tầng tầng lớp lớp, lộra viên thuốc màu vàng kim, Duẫn Ngọchình như chưa từng thấy qua vật này, nhưng vẫn đoán ra vật này là gì? Tục Mệnh Đan! 50 vạn lượng hoàng kim quả, có tiền mà khôngmua được, nghe Hoàng Cung Đại Nội Tàng Bảo Thất cũng có chừng hai quả, quả để lạicho Đương Kim Hoàng Đế, quả để lại chođương kim Thái hậu, coi như quyền cao chứctrọng như hoàng hậu và Thái phi cũng có cơ hội lấy được, nếu cam lòng đem vậtnày phục dụng cho Tuyết Nhan,cuộc đời nàycủa Duẫn Ngọc tất nhiên cũng phải luônghi ân Phượng U Trần.

      Đan dược vừa ra, con ngươi Duẫn Ngọc chìm ám tức khắc lại sáng lên.

      Nhưng sau khi hôn mê Tuyết Nhan có bất kỳ ý thức, thấy đan dược nuốt nổi,Duẫn Ngọc cúi đầu, dùng môi đậy lại, đầu lưỡichống đỡ đan dược, từ từ đưa vào trong cổ củanàng.

      Răng môi dây dưa, mang theo mùi thuốc nhànnhạt.

      Sau khi dùng qua đan dược , Tuyết Nhan dầndần giương đôi mắt, yếu đuối liếc mắt nhìn Duẫn Ngọc, hết lần này đến lần khác ra lời.

      Nàng tự biết độc phát nhanh chóng, ngay cảmình cũng thể tránh được, vốn tưởngrằng cả đời này cứ kết thúc ngắn ngủi như vậy, ngờ còn có thể cứu trị người tỉnh lại được, giờ phút này nếu muốn thi hành, sợ là chỉcòn có thể kéo dài tánh mạng trong nhiều ngày! Nghĩ nàng là đệ nhất thiên hạ danh y, thế nhưng cứu trị được mình, là buồn cười!

      Thấy bên môi nàng treo nụ cười đơn , ánh mắt u ám, trong tâm Duẫn Ngọc run lên, tronglòng đại khái biết nàng biết mình mới vừa suýtchết!

      "Nhị Sư Huynh, đan dược này có thể kéo dàitánh mạng đến khi nào?"

      "Đối với người sắp bị chết, lâu tháng, ba ngày."

      Duẫn Ngọc thở phào nhõm, nếu nàng đãtỉnh, như vậy. . . . . . còn có biện pháp.

      Dù là nàng còn có thể sống lâu thời gian nén nhang, cũng có thể dùng Nguyên Dương của mình tới cứu nàng.

      Đêm đó, Nguyên Dương của ra, nếukhông độc của Tuyết Nhan tuyệt khôngphát nhanh như vậy, nguyên do trong lòng đoán ra.

      Tối nay, mang nàng khách sạn, chỉ có thể làmcho nó ngừng lại !

      Rồi sau đó, Duẫn Ngọc khiến cho Phượng U Trần và phu xe tiến trước, đem xe ngựa đuổi vào trong rừng, mà ánh sáng xung quanh cũng hoàn toàn tối xuống.

      Bóng đêm thâm trầm, đầu mùa hè sắp hết, hoarơi rối rít, trăng hướng tây chìm xuống, ánh trăng thấp thoáng ở sau lưng Duẫn Ngọc, quanh thân của đầy rẫy tầng vầng sáng nhàn nhạt, đem ôm vào bên trong lòng ngực , trong phút chốc, ánh sáng trăng như nước thủytriều đến, sắc trời trong nháy mắt tạnh ráo, quang đãng, thiếu nữ trước mắt xinh đẹp mônglung, tươi đẹp dịu dàng để cho đau lòng.

      Ở tiền tuyến sống chết.

      Chợt bừng tỉnh giấc mộng bị đè nén.

      Môi đối với môi, thay nàng đút chút nước.

      Tiến vào xe ngựa, mắt nhìn xuống phía dưới , ngưng mắt nhìn mắt của nàng, vẻ mặt càng ngày càng dịu dàng, bắt đầu cởi áo nớidây lưng: "Nhan nhi, tại ta tới cứu ngươi."

      Ý định của Duẫn Ngọc, Tuyết Nhan sao khônghiểu? Tối nay dùng Nguyên Dương ức chế độc mai lan hương trong cơ thể nàng, muốn kếthợp ở chỗ này cùng với nàng.

      Nhưng, hành động lần này đúng là hạ sách.

      Tuy là Duẫn Ngọc suy nghĩ vì nàng, nhưng lại quá mức nóng lòng!

      Nàng nghĩ ở xe ngựa điên bá ngày,chợt độc phát, cả người đau đớn như thiêu nhưđốt, cổ họng nóng hừng hực duy trì đau đớn, ra câu, cái mông như bị kim đâm, sợ là thể chịu đựng chuyện của namnhân này, chưa ức chế khả năng của độc, nàngđã bị vật khổng lồ của Duẫn Ngọc hành hạ cho chết rồi !

      Đêm đó đau đớn, ký ức của nàng còn mới mẻ.

      Nhìn cánh tay rộng rãi của , hông hẹp chặt, cơ bụng bền chắc , khỏi thầm nghĩ thânthể người đàn ông này là hoàn mỹ khôngtỳ vết.

      Thấy bộ dáng cây kia hùng dũng oai vệ, Tuyết Nhan kinh hãi xông phá suy nghĩ trong lòng, há mồm muốn hô.

      Nhưng mà, vì sao nàng thốt nên lời? Thậtlà chết tiệt! !

      Duẫn Ngọc hít hơi sâu, cởi ra váy củanàng, lại sợ nàng lạnh, bệnh của nàng có thểkhông chịu nổi, Duẫn Ngọc mâu thuẫn suy nghĩ chút, đem áo mình đắp lên người củanàng, tiếp đưa tay cởi ra váy dính đầy vết máucủa nàng, cuối cùng thận trọng rút quần lót của nàng, chỉ quét sơ qua thân thể xinh đẹp của nàng, đỡ vòng eo mảnh khảnh đáng thương của nàng, chợt cảm thấy khẩn trương mà từ trước tới nay chưa từng có.

      Tuyết Nhan nhìn ra lo lắng trúc trắc trong mắthắn, trong lòng nàng nóng nảy, hận thể lớn tiếng kêu lên: "Duẫn Ngọc ca ca, thể a!"

      Muốn nàng chết dưới thân nam nhân, đúng thậtlà khiến nàng im lặng ngưng nuốt ngàn nướcmắt . . . . .




      Chương 32: hậu tích bạc phát [1]

      [1] Hậu tích bạc phát(厚积薄发): tích lũy sâu dày, từ từ thả ra | -> Chỉ ý có chuẩn bị đầy đủ mới làm được việc tốt

      [Chú thích của tác giả] Hậu(dày) tích : chỉ đại lượng , dốc sức tích trữ ” bạc (mỏng) phát: chỉ số ít , từ từ thả ra. Tích trữ nhiều hơn, từ từ thảra. Hình dung chỉ có chuẩn bị đầy đủ mới có thể làm xong chuyện. Ý là trải qua thời gian dài cóchuẩn bị tích lũy có tương lai, phát huy thành tích… Khụ, dùng trong truyện, để miêu tảchuyện gì đó, có phải có chút gian xảo hay ?


      Trăng tựa như đèn sáng, treo cao mây.

      Gió thổi vi vu , mây dài đẳng đẳng.

      Phượng U Trần chạy đến phía trước khách sạn, nào biết khách sạn này giăng đầy giấy niêmphong, lại bị huyện nha đóng cửa.

      biết xảy ra chuyện gì, cả trấn ngay cả ánh đèn cũng nhìn thấy, giống như là khu thị trấn bị quỷ ám, cái bản đá dẫn đường cũng thấy ràng, trận giólạnh, chỉ nghe được thanh đạp vó ngựa phíadưới, bầu khí lành lạnh mà sợ hãi, may mà Phượng U Trần phải là nhân vật có tính cởi mở, cũng nguyện lưu lại ở chỗ này nhiều.

      Ngưng mắt suy tư, đứng dậy tới trước cửa phủ nha, thấy bảng dán thông báo ôn dịchđang hoàn hành trong trấn .

      Sau khi phu xe biết được nơi đây lưu hành ôn dịch, nhất thời mặt mũi trắng bệch, giục ngựachạy, cũng biết chạy nơi nào.

      Phượng U Trần khẽ mỉm cười, nhìn chăm chú lá cờ phiêu diêu lầu cao, thấy điệu bộ nó quỷdị dữ tợn, tiếp theo đầu mặt đất có tầng bóng đen, hình như là quái.

      nhướn lên đôi môi, lẩm bẩm : “Ôn dịch. . . . . . Được lắm ôn dịch quái lạ.”

      Chuyện này, chắc chắn là do nam tử kia làm!

      Nghĩ đến cái quỷ thần đó cũng cảm thấy run rẩy, cả người nam tử toàn là độc, Phượng U Trần bất đắc dĩ cười tiếng, may mắn mìnhvới phải là địch cũng phải làbạn.

      Giục ngựa xoay người lại, chậm rãi .

      Ban đêm vắng vẻ có người, làm hắnkhông tự chủ nhớ tới chuyện mới vừa xảy ra.

      ngờ, Ngũ sư đệ Duẫn Ngọc băng giá như sương , có người , suy nghĩ chútcũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi,huynh đệ bảy người bọn họ sư, thất sư đệThượng Quan Ngâm là người động tình trước tiên, đáng tiếc Tương Vương [2]cố ý, thần nữvô tâm, mà Duẫn Ngọc lãnh tình vô tâm, đốivới nữ nhân cách xa ngàn dặm, vốn tưởng rằng Duẫn Ngọc là trong số bọn lấy vợcuối cùng , nào biết việc đời khó lường!

      [2] ko biết ý chỉ trong truyện tương vương là gì, nhưng xét theo mặt thực tế tương vương là tước vị nhiều đời vua chúa trong thời Minh Nhân Tông thứ năm của các vị hoàng đế cổ đạiTrung Quốc.

      Cũng biết Duẫn Ngọc và Lâm Tuyếtnhan bây giờ ra sao?

      từ biết luyện chế Tục Mệnh Đan có danhxưng là tiên dược trong nhân gian, như Tục Mệnh Đan, tê như ý nghĩa chỉ có thể trì hoãn tuổi thọ, người bệnh nặng ăn vào, có thể tăng thọ ba năm.

      Người sắp chết cần dụng, chỉ có thể tăng thọ tháng.

      Nhưng độc mai lan hương, độc tính kỳ dị, trước đây chưa từng thấy, có lẽ chỉ có thể để chonàng sống lâu ba ngày.

      Azz! Đa tình từ xưa đau thương ly biệt, làm sao chịu được, mùa thu vắng vẻ yên tĩnh, bầu trời ngả màu hồng, người đẹp bạc mệnh, PhượngU Trần nhàng thở dài, nghĩ đến kia,thông minh lanh lợi, tướng mạo đẹp khuynhthành, y thuật tinh xảo, người như có mê hoặc vạn chủng thể giải được, nếu cứhương tiêu ngọc vẫn như vậy, chẳng lẽ phải đáng tiếc hay sao!

      Dĩ nhiên, chết sống có số, phú quý ở thiên, rất nhiều chuyện trong đó tự nhiên có định số!

      lười biếng duỗi thắt lưng cái, mắt trong veo lưu chuyển, giục ngựa mà , chợt nghe có người xa xa kêu lên: “Nhị Sư Huynh, đợi chút.”

      Phượng U Trần ghìm ngựa, ngoái đầu nhìn lại, nheo mắt lại, nhìn thấy người tới là thiếu niên tuấn mỹ, dưới ánh trăng, con ngươi thiếu niên u ám trong trẻo có vẻ cuồng dã ngạo khí, lồngngực hơi lộ ra nổi bật màu ngọc lên làm hắncàng thêm mỵ, Phượng U Trần khẽ mỉm cười, nghênh đón, ngờ lại ở thị trấn ko người này lại đụng phải Thượng Quan Ngâm.

      “Nhị Sư Huynh, sao thấy Ngũ Sư Huynh?”

      “Lúc đệ tới có thấy chiếc xe ngựa ở sơn đạo hay ?”

      thấy, Nhị Sư Huynh.”

      “Kỳ quái, Ngũ Sư Huynh ngươi ở bên trong xe ngựa đó!”

      “Nhị Sư Huynh, huynh có thể mang đệ tìm huynh ấy hay , đệ có việc tìm huynh ấytrao đổi.”

      Nét mặt Phượng U Trần mang theo nụ cười, thông tuệ như , am hiểu rất sâu mục đích chuyến này của Thượng Quan ngâm, tâm niệm thay đổi nhanh, có lẽ giờ phút này trở về nhìn chút cũng tốt, mới có thể biết tâmtư của mọi người, vì vậy ngoái đầu lại nhìn cười tiếng, dặn dò : “Mặc dù ta có thể dẫn đệ trở về, nhưng tối nay chúng ta được quấy rầy Duẫn Ngọc, chuyện của Duẫn Tuyết nhi, ngày khác lại .”

      Thượng Quan Ngâm cảm giác như ko chokhách vào nhà, vẻ mặt có chút vui: “Vìsao?”

      Phượng U Trần mỉm cười : “Nếu đệ và DuẫnTuyết nhi hẹn hò có thể bằng lòng để chongười khác quấy nhiễu hay ?”

      Nghe vậy, vẻ mặt cuồng ngạo của ThượngQuan Ngâm thu lại, trong lòng vui lập tứcbị kinh ngạc thay thế, hồi lâu, : “Ý Nhị Sư Huynh là. . . . . . Ngũ Sư Huynh hẹn hò với người ?”

      Phượng U Trần ý vị sâu xa liếc cái, cười đáp, giục ngựa xoay người, nhanh hướng ngoài trấn chạy .

      Thượng Quan Ngâm theo thói quen nâng tay phải lên, chợt nhớ tới roi bị hủy, thể làm gì khác hơn là lấy hai chân thúc vào bụng ngựa, dùng sức giật rung dây cương, “Giá ——”

      Hai thân cưỡi, nhanh biến mất trong bóngđêm vô tận.

      —— gió mát hơi lướt qua, bóng cây loang lỗ nhiều màu.

      vầng trăng sáng xấu hổ giấu sau mây, lộ ra nửa khuôn mặt, dòm ngó trong rừng đôiđóng cảnh uyên ương.

      Lúc này đêm đẹp ngắn lắm, bây giờ bóng trăng mông lung, bây giờ đôi người bên nhau, bây giờ chàng chàng thiếp thiếp!

      Bên trong xe ngựa, đôi tay Duẫn Ngọc nhàng mơn trớn da thịt mềm mại của nàng, vẻ mặt lạnh lẽo bị tình cảm dịu dàng thay thế,ánh mắt rét lạnh cũng dần dần thay đổi thànhmê loạn, tròng mắt ngưng nhìn gương mặtquyến rũ kiều diễm của Tuyết Nhan, sinh lòng tia tình trầm luân, mà nàng, toàn thân gống như bị đốt, cả người mềm mại, quần áo xốc xếch nằm ở dưới thân thể của , hai chântách ra, hai tay dùng sức giày vò chiếc áo lôngcáo mềm mại phía dưới, da thịt trắng như tuyếthiện ra màu hồng nhuận.

      Vài sợi tóc ướt nhẹp dính bên mái tai nàng ,quấn quít với sợi tóc rũ xuống của Duẫn Ngọc.

      Hai cỗ thân thể, chặt chẽ tương liên, thân mật khăng khích, hai mắt nhắm hờ, trầm bổng cùngnhau.

      Tuyết nhan từ đầu đến cuối ngờDuẫn Ngọc lần này hẳn có chuẩn bị trước,“Kim sang dược” thoải mái trôi theo động tácnhẹ nhàng của , xuyên vào sâu trong cơthể nàng, làm dịu u cốc hẹp hòi mà khít khao của nàng .

      Roseila: “Kim sang dược” trong đoạn , ýnói là trấn đau, giảm bớt đau đớn *đỏ mặt* loại thuốc lạ~~

      Hành động của Duẫn Ngọc lần này có thể là có tài, nàng hành y nhiều năm, hoàn toàn khôngphát được Kim Sang Dược lại kỳ hiệu nhưvậy, có thể được xưng là lương phẩm cần thiếttrong khuê phòng .

      Sau hồi hô mưa gọi gió, cứ nghĩ rằng trong tưởng tượng rất khổ sở, nhưng đây là loại khó có thể miêu tả được vui thích.

      Mà cả người nàng êm ái khi làm động tác đó , sớm hóa thành cái đầm nước xuân, dập dờn khôn cùng.

      Rốt cuộc, Tuyết Nhan nhịn được mở đôimôi đỏ mọng, phát ra nhiều tiếng rên rĩ, chẳngbiết lúc nào, cổ họng của nàng có thể phát ra thanh êm ái như thế.

      “Nhan nhi, đau ?” Sợ làm đau nàng, động tác Duẫn Ngọc càng thêm chậm chạp, gò má nhàng cúi xuống , hôn lên như chuồn chuồn lướt nước, nhạt như bông liễu, kèm theo hơi thở ôn hòa của , đôi môi mềm mại rơi vào cáitrán của nàng, lướt qua giữa mày, đốt mí mắt. . . . . . Bờ môi đụng nhau, hơi thở dây dưa, Tuyết Nhan bị tình cảm của hôn liên tục, làmcho là ý loạn tình mê, trong mắt dần dần xuấthiện sương mù mê mang , trong lòng khát vọngđạt được nhiều hơn. . . . . . Nàng ngờ, mới đầu sợ hãi bị Duẫn Ngọc hành hạ chết sống lại , nào biết hai đợt triền miên qua, hưởng thụ được sau khi thực cốt vui thích xx,Tuyết Nhan nàng ngược lại biến thành nữ nhân nho chưa thỏa mãn dục vọng! Nướcmắt ẩm ướt, phát ra tiếng ngâm khan khan vô cùng khát vọng.

      Vào giờ phút này, động tác của mà nhu chậm, tuy là sợ thương tổn tới nàng, nào biết cứ hết lần này đến lần khác biến thành loại cực hình khác.

      Sau nửa canh giờ, biết có phải NguyênDương của có hiệu quả hay ? Thân thể của nàng dần dần có thể nhúc nhích.

      Mới đầu, nàng, vẫn bị động nằm, giống như con dê đợi làm thịt.

      Rồi sau đó, nâng lên khuốn mặt, đôi môi nhếch lên nụ cười. tà mị

      Nâng lên thon dài **, xoắn chắc eo bền chắccủa , ánh mắt Duẫn Ngọc vui mừng , sâu hàm chứa , vặn vẹo vòng eo mảnhkhảnh, nhanh nhẹn như bươm buớm múa lên.

      Mỗi lần di chuyển, đều làm ba hồn bảy vía.

      Khi Tuyết Nhan hóa thân làm Tinh, mộtphương chịu đủ hành hạ liền trở thành Duẫn Ngọc.

      Gió xuân nổi lên, vô hạn phong tình, vả lại nhìnmàu hồng hạn độ, eo như Ngân Xà, nhẹnhàng uốn đoạn, lại như dã hoa khắp nới núi đột nhiên ở trong mưa gió tạo thành gió lốckhổng lồ, mà lần này Tuyết Nhan cử động, quyến rũ như , hoàn toàn làm Duẫn Ngọc đánh mất lý trí, khó có thể ức chế gầm nhẹmột tiếng, hóa thân thành sói, giống như mưa to gió lớn đánh úp về phía đùa với lửa. . . . . . Gió xoáy, mây tụ về.

      Tháng trầm ngâm, hoa im lặng, khói rơi vượt qua rừng, xa theo dãy núi.

      Miệng lưỡi như lửa lướt qua vú , tay nhưlửa mơn mớn eo nhắn, hơi tở hô hấp như lửa, quấn quít hít thở như lửa, xx này dẫn lửa đốt quanh nơi chặt chẽ tương liên, cực nóngnhư muốn đem toàn thân hai người hòa tan. . . .. . Đột nhiên cao trào đỉnh trời!

      Vươn tay, ôm chặt lấy lẫn nhau, cổ tương giao,vê vào thân thể, xương cốt thân thiết, khắc cốt minh tâm, nhịp tim dồn dập, mặc cho ngọn lửa kia đốt phải càng thêm nóng bỏng, mặc chonàng cắn chặt cánh tay của , để lại dấu răng xinh đẹp, mặc cho Nguyên Dương của nhưnước thủy triều gợn sóng, dần dần bao phủ cảngười của nàng, mặc cho tứ chi này như nước lửa quấn quít, hai chân run rẩy ngừng,chỉ muốn cuồng nhiệt như thế , càn rỡ , tùy ý,động tình . . . . . . hãy để cho giờ phút này vĩnh viễn ngừng, hoặc là, giờ phút này chínhlà thiên đường bờ bến!

      Xe ngựa lay động, sắc xuân vô biên.

      Khi lúc hai người nam tử chạy đến, thấy chính là cảnh tượng mê người bức sầu triền miên sau bức màn !

      Hai mặt nhìn nhau, sau đó Phượng U Trần ưunhã ngồi ở tảng đá, hồi lâu than : “ là người thể xem bề ngoài, Duẫn Ngọc, quả là quân tử ‘hậu tích mà bạc phát’!” (*)àđã được chú thích bên
      người qua đườngChris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: lên ràng như núi Lư Sơn


      Sáng sớm, hai người ôm nhau ở bên trong xe, áo lông cáo rách mảnh vải.

      mặt Tuyết nhan như ngọc trắng , mang theo mông lung mà mềm mại xinh đẹp, cánh môi hồng nhuận bị hôn đến sưng mà diễmlệ, nhìn qua hấp dẫn tột cùng.

      Duẫn Ngọc xuôi tay ôm chặt eo của nàng, eo của nàng mềm mại, lại mềm dẻo có lực, làm muốn xx.

      Đêm qua, thấy được Tuyết Nhan có mặt mị , vẻ mặt thở gấp giống như là con Tinh, mà làm muốn hãm sâu trongđó, cơ hồ cứ cho là mình sắp chết ở ngườinàng.

      Giờ phút này, ngón tay thon dài lạnh lẽo của nàng an phận chạm tới cổ họng của , khẽ dùng sức, lướt qua lồng ngực của , từ từxuống phía dưới, xuống chút nữa. . . . . . Mò về bụng của , xoa nắn sáu múi bền chắc, hết lần này đến lần khác “Vô ý” chạm cái kia đangphờ phạc rã rượi, Tiểu Ngọc Nhi nghỉ ngơidưỡng sức . . . . . . Ngón tay ngọc gảy .

      Nhất thời thân thể Duẫn Ngọc căng thẳng, hítmột hơi khí lạnh, thanh khàn khàn : “Nhan nhi, nàng muốn mệnh của ta sao?”

      Tuyết Nhan giảo hoạt cười tiếng, ngưng mắt nhìn : “Duẫn Ngọc ca ca, ta đem huynh ép khô có đúng hay ko?”

      Nào biết lời vừa dứt, Tiểu Ngọc Nhi lại cóxu thế ngẩng đầu.

      Tuyết Nhan hít hơi khí lạnh, được rồi!Nàng thừa nhận mình sợ nó! Lạy”Nó” ban tặng,mà hai chân của nàng mềm mại vô lực, cơ hồ đứng lên nổi .

      Nhưng nhớ tới đêm qua Duẫn Ngọc trầm luânbể dục cuồng dã kích tình, làm Tuyết Nhan nhớlại hương vị đó vô cùng, liếm liếm đôi môi mê người, khóe miệng khỏi dâng lên nụ cườisay lòng người: “Duẫn Ngọc ca ca, muội khát, muốn uống nước!”

      Nghe vậy, Duẫn Ngọc lập tức lật người lên,thân thể thon dài mà bền chắc bại lộ ở trongkhông khí sáng sớm hơi lạnh.

      Tuyết Nhan hề chớp mắt theo dõi thânthể , vẻ mặt chút ngượng ngùng nào,hôm nay, quan hệ của hai người xảy ra biến hóa về chất, từ trong đáy lòng nàng nhận định là nam nhân của nàng. Hiển nhiên chỉ ởtrước mặt lớn mật mà phóng túng.

      Mặt ngoài xe ngựa, hoa cỏ màu xanh sinh sôi nảy nở, xanh tươi ướt át.

      Hai con bảo mã nhàn nhã ăn cỏ, vẫy đuôitán mạn.

      Duẫn Ngọc mặc chỉnh tề, liếc mắt nhìn TuyếtNhan, trong mắt tản ra ý dịu dàng.

      Từ trong xe ngựa ra, thân hình nhảy lên,đứng xuống ở bên cạnh dòng suối chảy trôi, cúi người xuống, cầm túi nước vớt nước từ trongkhe, ngẩng đầu lần nữa, chợt thấy hai người ngồi xếp cách đó xa, vẻ mặt hơi ngẩn ra.

      Phượng U Trần chậm rãi đứng dậy, tay áo lướtnhẹ qua bụi bậm, mặt mang theo nụ cườitrước sau như .

      Thượng Quan Ngâm thấy Duẫn Ngọc, nhất thời, tính cuồng ngạo che giấu lại ba phần.

      “Các ngươi sao ở chỗ này?” Duẫn Ngọc đưatầm mắt nhu tình lúc trước nhìn qua, vẻ mặtthoáng chốc lạnh lẽo, quanh thân phun ra lạnhlẽo, vẻ mặt cùng thường ngày khác.

      “Ngũ Sư Huynh, phía trước thị trấn ôn dịchđang hoàn hành, trong vòng trăm dặm phươngviên có người ở, ta muốn tới tìm huynh.” Thượng Quan Ngâm đừng dậy về phía .

      “Tìm ta làm cái gì?” Duẫn Ngọc ngưng lông mày.

      “Là như vậy. . . . . . Chúng ta mới vừa đến chỗnày, chỗ các người có thức ăn ko?” Phượng U Trần trừng mắt nhìn, giọng điệu như cơn sóng chẳng gợn .

      có.” Duẫn Ngọc lạnh lùng nhìn bọn họ,thấy điệu bộ hai người tự nhiên, mà hai conngựa cao to ăn cỏ non chung quanh, tấtnhiên thời gian ngây người ở chỗ này thiếu, Phượng U Trần cố ý giấu giếm, hiểnnhiên là biết cái gì đó, mặc dù. . . . . . Hôm qua Phượng U Trần cứu Lâm Tuyết nhan, có ân vớihắn, nhưng trời sanh tính lạnh lẽo, cũng vì vậy mà thay đổi quá nhiều, Duẫn Ngọc chính là Duẫn Ngọc, lạnh lẽo, vô tình,cách xa người ngàn dặm, nhưng mặt củahắn cũng phải là có người ko biết, chỉ là.. . . . . Những thứ vĩnh viễn kia chỉ biểu ờ trước mặt trân ái.

      “Đợi chút, ta mang lương khô ra.” Bên trong xe ngựa chợt truyền ra thanh của nhưchim oanh hót.

      “Rất tốt, như vậy đa tạ rồi !” Ánh mắt PhượngU Trần tươi cười, muốn tiến lên, lại bị Duẩn Ngọc ngăn lại.

      “Ta giúp ngươi lấy.” Duẫn Ngọc ko lộ biểu tình, chỉ vì Tuyết Nhan mặc áo lót, ở bên trong thực thi thay mình, muốn nàng bị ngườikhác nhìn thấy.

      “Vậy làm phiền Ngũ sư đệ rồi, ngờ đệkhổ cực cả đêm, tinh thần phấn chấn vô cùng.”mắt phượng Phượng U Trần mỉm cười, khôngkhỏi thở dài tiếng, vẻ mặt lười biếng, mịhoặc động lòng người vô hạn.

      Nghe ra ý ở ngoài lời của , ánh mắt Duẩn Ngọc hơi thu lại, lời, xoay ngườitiến vào bên trong xe ngựa.

      Chờ lát, bao quần áo từ cửa sổ xe ngựaném ra ngoài.

      Phượng U Trần vội vươn tay tiếp được, mở ra nhìn vào, quả nhiên bên trong có chút. . . . . . Lương khô.

      Phượng U Trần là con của Đông quận vương, Thượng Quan Ngâm là đệ tử Quý Tộc danhmôn, chưa bao giờ nếm qua thức ăn tầm thườngnhư thế, hết lần này tới lần khác, lần này lên đường vội vàng,ngoại trừ trong ngực cất khoảng ngân phiếu lớn, cái gì cũng mang,trong bụng trống trơn, ngay cả đêm qua trở vềnghỉ đêm trong rừng, mặc dù Phượng U Trần chi tiêu ăn mặc rất chú trọng, nhưng thườngthường ra vào núi sâu tìm kiếm dược liệu, hiểnnhiên khổ gì cũng có thể ăn được.

      Chỉ thấy mỉm cười cầm lên bánh tráng (??? Hồi xưa có món này sao), chậm rãi đưa vàotrong miệng, tư thái ưu nhã, giống như ănchính là sơn trân hải vị.

      Thượng Quan Ngâm cũng vì đệ tử thế gia mà dễ hư, lập tức bỏ miếng điểm tâm, nuốt vào trong bụng.

      Ăn chán chê xong, Thượng Quan Ngâm rơi tầm mắt buồng xe , nghĩ thầm này trong xe đến tột cùng là người phương nào? Vì sao từđêm qua đến bây giờ cũng hề rời khỏi xe ngựa nửa bước?

      này có thể đem Ngũ Sư Huynh mê phảithần hồn điên đảo, cả đêm hóa thân thành sóibảy lần , mánh khoé tuyệt đơn giản!

      Suy nghĩ đến đây, khỏi khẽ nheo mắt lại.

      Ánh sáng thần nhàn nhạt xuyên thấu qua đầucành, quang ảnh loang lổ mê ly, ở thân củahai người lóe ra tầng sáng vàng ngất, Phượng U Trần hơi ngước đầu, khóe miệng tạo thành đường cong mê người, mày kiếm dâng lêndâng lên sóng gợn nhàng, chỉ cười , ngờ Thượng Quan Ngâm lại đối với Duẫn Tuyết nhi sinh ra hứng thú, hiển nhiên biết toàn bộ nội dung câu chuyện, nhớ tớithất sư đệ từng bị Lâm Tuyết nhan làm cho kinhngạc, còn vẽ ngực đánh giá “Khôngđáng giá đồng” , ánh mắt nhàn nhạt chợt lóe, bên môi nhướn lên nụ cười yếu ớt ý vị khóhiểu.

      hồi lâu, Duẫn Ngọc ở lại bên trong xe ngựakhông hề lộ diện, Thượng Quan Ngâm nóng ruột đợi mãi, muốn coi mỹ nhân tuyệt sắc, thân thể chiều, cũng cần ở với nam nhân lâu vẫn rời.

      Giờ phút này, bầu trời truyền đến mấytiếng kêu to, Thượng Quan Ngâm ngẩng đầu,nhìn thấy hai con ưng vỗ cánh trung cùng réo, như lâm đại địch.

      Thân hình càng ngày càng gần, bầutrời bay quanh quẩn bọn họn .

      con là Hải Đông Thanh, con là Ưng Vương bụng đỏ.

      Đều là giống khó gặp thế gian, vạn trung vônhất (trong vạn ), có lẽ là đồng loại trong số loại nổi bật, khó phân thắng bại, vì vậy,đấu đá lẫn nhau?

      mơ hồ nhớ Duẫn Ngọc nuôi rất nhiều ChimƯng đưa thư trong Thiên Cơ Các, mà dành riêng cho Duẫn Ngọc chính là trước mắt conHải Đông Thanh —— ưng vua hung hãn này.

      Mà đổi thành con Ưng Vương bụng đỏ mặc dù hung mãnh, nhìn qua cũng phải là vật sở hữu của Thiên Cơ Các ,nguồn gốc đại khái , cũng phải kẻ tốt lành gì, chỉ là,Thượng Quan Ngâm có roi trong tay, nhưng vẫn ko với tới, ánh chớp chợt lóe, chợt nhớ tới ám tiễn của , vội giơ lên cánh tay phải, nhắm tên bắn Ưng Vương bụng đỏ ngay trênbầu trời, chợt nghe trong tiếng trong trẻo nhưchuông từ trong xe ngựa truyền đến, thanhhàm chứa tức giận lẫm liệt: “Dừng tay!”

      Cánh tay phải Thượng Quan Ngâm hơi dừng ra, ám tiễn bắn, vô ý bắn chệch.

      Cùng lúc đó, bên trong xe ngựa truyền ra tiếng huých, con Ưng Vương bụng đỏ kia lậptức xông nhanh tới xe ngựa, hai cánh vừa thu lại, rơi tay xinh đẹp mà tuyết trắng.

      Tay ngọc lộ ra, thon dài mà mảnh khảnh, lênnữa xuất đoạn như ngó sen ngọcBích, phơi bày ra mảng da thịt như tuyết, may mắn phần lớn thân thể bị rèm ngăn trở, nghechủ nhân bàn tay ngọc này vui :“Duẫn Ngọc ca ca, con Hải Đông Thanh kia khi dễ Chim Ưng đưa thư của ta!”

      Thư của ưng nàng? Duẫn Ngọc kinh ngạc nhìnƯng Vương bụng đỏ tay Tuyết Nhan, ánh mắt hơi dừng lại.

      Con ưng này của mặc dù phải Chim Ưng đưa thư của Thiên Cơ Các , nhưng giốngcao quý, thua gì Hải Đông Thanh của , từ khi nào Tuyết Nhan lại dùng nó liên lạc với người khác?

      Nghi ngờ chốc lát, Duẫn Ngọc cũng thổi mộttiếng huých, rất nhanh, Hải Đông Thanh cũngtừ trung bay tới, cánh rung lên, tiến vàobên trong xe, rơi vai Duẫn Ngọc, cặp ánh mắt nhìn chằm chằm Ưng Vương bụng đỏ.

      “Từ lúc nào Nhan nhi bắt đầu nuôi ưng?” DuẫnNgọc canh chừng ưng của nàng, tỉ mỉ phân biệt,làm như trong quân vật.

      “Nó phải là của muội nuôi, là muội mượn .”

      Mượn sao? Đến tột cùng là người nào, thếnhưng chịu đem Ưng Vương bụng đỏ vạn trung vô nhất cho nàng? Nếu muốn đem HảiĐông Thanh cho người khác mượn, sợ chỉ có mấy vị sư huynh đệ có quan hệ cực tốt, miễn cưỡng mới có thể có vinh hạnh đặc biệt này.

      Nhưng thấy Tuyết Nhan gở xuống ống trúctừ đùi Ưng Vương bụng đỏ, mở ra xem, khẽ mỉm cười: “Duẫn Ngọc ca ca, ta hiểu độc mai lan hương là từ đâu đến rồi.”

      Duẫn Ngọc nhìn bộ dáng nàng cười tựnhiên, trong nội tâm khẽ động, cũng để ý lời từ nàng.

      tự tin Thiên cơ các giao thiệp là người địch nổi thế gian, về phần TuyếtNhan muốn làm gì, tùy nàng.

      Chỉ thấy Tuyết Nhan đứng dậy từ trong bao lấy ra giấy bút, nhanh viết tờ giấy, nhétvào trong ống trúc, vén rèm lên, thả Ưng Vươngbụng đỏ ra!

      Rèm nhấc lên , cái chớp mắt, ThượngQuan Ngâm xoay chuyển ánh mắt, vừa vặnthấy tuyệt sắc trong xe, nhất thời, sắcmặt trầm xuống, ánh mắt dần dần đình trệ.

      ngờ, bên trong xe ngựa , lại lànàng!

      Chương 34: Háo sắc tính toán


      Duẩn Ngọc lấy ra lá thư của Hải Đông Thanh đưa tới , sau khi xem, vẻ mặt mang theo nặngnề, đôi mắt trong sáng cũng dần dần thayđổi rét lạnh.

      “Thế nào? Duẫn Ngọc ca ca?” tâm tư nhạy cảm của Tuyết Nhan mơ hồ phát giác tia khôngtầm thường.

      “Yên tâm, có việc gì.” Trong tròng mắtcủa Duẫn Ngọc, che dấu tâm tư, hề giương mắt nhìn nàng.

      Thấy chịu giải thích nhiều, nhưng Tuyết Nhan thấy từ trong vẻ mặt của nhìn ra có tình khác thường, trong lòng thầm nghĩchẳng lẽ trong Thần Long cung xảy ra đại gì?Nhưng mà Duẫn Ngọc tựa như muốn che dấu cái gì, muốn để cho nàng biết, nàng nhìn bóng dáng cao ráo của , trong lòng bỗngnhiên xuất tia khỏi đơn, thậtchặt quấn quanh ở trái tim nàng, cảm giác tronglòng nặng nề, nháy mắt, hồi nãy hai ngườicòn ôm nhau rất chặt, chợt có tia xa cách.

      Mặc dù hai người hôm nay có quan hệ xx, nhưng thực tế, nàng cũng phải làthật hiểu .

      Kiếp trước, Mộ Dung Thanh Ca phản bội nàng,mặc dù hề có tình cảm với nàng, tronglòng cũng gieo xuống mảnh lo âu sâu thẳm.

      Nàng đối với nam nhân, vĩnh viễn thểtoàn tâm toàn ý tập trung tinh thần vào tình cảm, cũng cách nào mà hoàn toàn tintưởng.

      Giờ phút này, thân thể Tuyết Nhan trong nháymắt cứng ngắc rất nhiều, ánh mắt tự do bên ngoài cửa sổ, tâm bay xa.

      Cảm thấy bên cạnh khác thường, đột nhiên Duẫn Ngọc hồi hồn, trong nội tâm run lên, vội đem nàng ôm chặt ở trong ngực, hôn nàng rất sâu, Tuyết Nhan suýt nữa bị hôn đến mức hít thở thông.

      Duẫn Ngọc nếm vị ngọt ngào của nàng, tâmtình khỏi nhộn nhạo, tay thừa dịp thăm dò vào váy của nàng, nhàng vuốt ve thứ tròn trĩnh đẹp đẽ của nàng.

      Tay của giống như mang theo ma lực, xoa, xoa xoa, vuốt, Tuyết Nhan phát giác được bản thân mình càng ngày càng nóng, càng ngày càng nhạy cảm, vì sao thân thể của nàng khôngcách nào cự tuyệt được hấp dẫn như vậy?

      Sau khi hôn xong, vẻ mặt hai người biến phải mê ly.

      Sau lần đó, Duẫn Ngọc xác định thân thể Tuyết Nhan bình yên vô , liền đem nàng giao cho Phượng U Trần và Thượng Quan ngâm, sau đó để cho bọn họ chăm sóc, mặc dù đem ngườitrong lòng giao cho nam tử khác, ổn, nhưng mà, bọn họ đối với nữ nhân hề hứng thú , tâm Duẫn Tuyết , hiển nhiên Duẫn Ngọc rất là an tâm.

      Rồi sau đó, mình Duẫn Ngọc giục ngựa, cả ngày cả đêm, ngựa ngừng vó chạy tớiThần Long cung.

      Hai ngày , ba người vừa vừa nghỉ, tựa như ở dọc theo đường xem xét cảnh đẹp, kì thực mỗingười đều ôm ý định riêng.

      Tâm trạng của Tuyết Nhan lúc nào tậptrung, giống như lần này của Duẫn Ngọc xảy ra chuyện gì tốt.

      đường, Thượng Quan Ngâm cũng khôngnói lời nào với nàng, cũng bới móc, đôimôi mỏng nhếch lên nụ cười khẽ, thờ ơ màcuồng ngạo, tâm tư làm người ta thể nhìn thấu.

      Rốt cuộc, ở trước mặt ngã ba, Phượng U Trần hướng tây, nơi đó là đến đường của TuyếtSơn Phái .

      Lạnh nhạt quay đầu, đường u ám trongnắng sớm, hai mắt Phượng U Trần lấp lánh, mắtphượng giống như loại thần thái sáng láng củabích ngọc, ánh sáng rực rỡ bức người, mấy ngàynay nhìn ra cũng có nửa phần dấu hiệu đồng tính ? Tuyết nhan khỏi hoài nghi, chẳng lẽ là có dụng ý khác người, bịa đặt sinh .

      Nhưng lời đáng sợ của người ta, nghe sai đồnbậy, lời đồn vĩnh viễn thể ngừng lại, bằng xử xự lạnh nhạt.

      rời như ‘nhất tề thôi hóa tề’ (*), để hai người Thượng Quan Ngâm và Lâm Tuyết Nhan lại, quan hệ đột nhiên có chỗ thay đổi, càng thêm trở nên quỷ dị, hai người chẳng quan tâm, can thiệp chuyện của nhau, cuối cùng Tuyết Nhan quẳng xuống ngựa xe ngồi nữa, ngồi lưng ngựa, hai người trướcmột sau, nhanh chạy hướng thị trấn Thần Long .

      (*) chén thuốc xúc tác lại (一剂催化剂 ) à roseila: chịu câu này, ai bk xin chỉ giáo, chỉ dịch đơn giãn theo phân nghĩa của từng từ mà thôiTT^TT

      Thị trấn Thần Long chạng vạng tối, mây trôikiều diễm, trong khí luôn có loại hương hoa nhàn nhạt.

      Trong gió, đầu Thượng Quan Ngâm toát ra đầyđộ cong cuồng vọng, ánh mắt bén, thong thảtừ từ bước, phong thái tràn trề, coi ai ragì tiến vào bên trong khách sạn.

      Trong mắt Tuyết Nhan cũng có bất cứ tia cảm tình nào theo .

      Lại , phải oan gia gặp mặt.

      Nhiều ngày tới nay, Thượng Quan Ngâm từng nhiều lần tưởng tượng qua tình hình gặp mặtvới này giương cung bạt kiếm, tâmtình của trải qua vô số lần dao động, nhớhắn cũng phải người vô lý, chỉ cần khôngchạm đến nghịch lân của , tất nhiên có thểbình an vô , nhưng Tuyết Nhan chẳng nhữngchạm vào chỗ hiểm, thậm chí còn đem chỗ hiểm biến thành từng mảnh rồi nhổ ra, nếu là theo như tính tình ngày thường của , sao có thể có khả năng đòn lại trả đòn, ăn miếngtrả miếng.

      Vậy mà, hai người lại có thể bình an vô ngồi ở bên trong quán rượu, nguoc85 lại còn đối mặt với nhau, suy nghĩ chút cũng khiến chongười cảm thấy thể tưởng tượng nổi.

      ra , sau khi biết được thân phận của nàng, cảm thấy thân phận nàng rắc rối phức tạp, thế nhưng khiến cho biết nên từ chỗ nào xuống tay.

      Đầu tiên, Lâm Tuyết Nhan này hẳn là thích Mộ Dung Thanh Li .

      Nàng thế nhưng thích là kẻ thù độitrời chung, mắt tinh tường đều thấy điều này, xưa nay thèm để ý những kiathích Mộ Dung Thanh Li .

      Nhưng nàng đồng thời là muội muội Duẫn Ngọc, và cũng là muội muội của Duẫn Tuyếtnhi , người đời ai cả đường , nhưnghắn có thể nào làm được điều này?

      Những thứ này coi như bỏ qua, nhưng mà, kể từ sau khi Tuyết Nhan bị Mộ Dung Thanh Li cự tuyệt, di tình biệt luyến, có mập mờ với DuẫnNgọc.

      Nếu có thể có đủ may mắn cưới DuẫnTuyết nhi , thế Lâm Tuyết Nhan là đại tẩu của , vậy là em vợ? (roseila: sao thằngnày đần thế nhỉ =o:)

      Thứ quan hệ lộn xộn lung tung. . . . . . Suy nghĩmột chút cũng cảm thấy nhức đầu.

      Hừ! này là làm cho người ta cảm thấy trơ trẽn.

      Trong lòng rét lạnh, khỏi liếc nàngmột cái.

      Nhưng thấy Tuyết Nhan dựa vào trước lan can, người mặc váy lụa mỏng màu xanh dương nhạt , tay áo thêu đám mây trôi dạt nhàn nhạt, tay ngọc của nàng nâng lên cằm dưới, tư thái ưu nhã mà mềm mại, gò má ưu nhã tự nhiên, conmắt trong suốt như sóng nước nhộn nhạo, tóc đen như mây, kiều diễm vô cùng, xinh đẹp động lòng người .

      Thượng Quan Ngâm cũng vì dung mạoxinh đẹp của nàng , thầm nghĩ “Lấy sắc chuyện của người khác, có thể có nào mà có được lâu.”

      Hết lần này đến lần khác, đa số ánh mắt củanam nhân trong khách sạn cũng dừng lại ở trênthân thiếu nữ, đồng thời quên nhìn về phía Thượng Quan Ngâm bên cạnh nàng , ánh mắt tràn ngập hâm mộ.

      Có phụ nhân : “Tình chàng ý thiếp, trai tài sắc.”

      Có toan nho (*) gật gù hả hê : “Yểu điệuthục nữ, quân tử hảo cầu.”

      (*) Học trò nghèo văn nhân

      Trước mặt mọi người đem nữ này cột ở chỗ, sắc mặt Thượng Quan Ngâm trầm, cảm thấy cả người được tự nhiên,hơn nữa nhìn thấy bộ dáng của vài người sắcmê tâm khiếu(*) , lông mi dài hơi khép lại vớinhau, lập tức đập bàn : “Nhìn cái gì? Nhìn nữata moi mắt các ngươi bây giờ.”

      (*sắc mê tâm khiếu: Mê sắc đến tim đập loạnxạ)

      Mọi người cuống quít quay đầu chỗ khác, cúi đầu ăn cơm, Tuyết Nhan là khẽ cong lên khóe miệng, cảm thấy nam nhân này đúng làkhông được tư nhiên.

      Nào biết Thượng Quan Ngâm đột nhiên quay đầu, xoay chuyển ánh mắt, phảng phất cặp mắtdài phía bên mặt, chỉ vào cái bàn sau lưng,khiển trách: “Lão Thất Phu, ngươi lớn tuổi như thế, lại học những của mấy tên háo sắc kia, đắmđuối nhìn chằm chằm tiểu nương nhà người ta, có phải bất lịch rồi hay hả?”

      Trong nháy mắt Thượng Quan Ngâm cũng biếtviệc làm của tất cả mọi người trong khách sạn,Tuyết Nhan khỏi bị nhạy bén kinh người của khuất phục.

      Nhưng nghĩ tới khách sạn thị trấn Thần Long lại cũng có chút lão bất tôn gia hỏa ( cái này có lẽ là già tôn trọng người nóng tính..chắczậy), khóe miệng Tuyết Nhan giật giật, quayđầu nhìn lại, quả nhiên thấy hai cặp mắt lấp lánh có hồn của lão già, tóc bạc mặt hồng hào,tiên phong đạo cốt (phong cách của người tu tiên), ánh mắt đến lần này đến lần khác sáng quắc tựa như tặc, mặc dù phải là người hái hoa tặc, nhưng ăn mặc cao sang, cũngkhông phải kẻ tầm thường.

      Tuyết Nhan bĩu môi, lạnh lẽo : “Lão tiênsinh vẫn nhìn chằm chằm ta làm cái gì?”

      Lão giả khẽ vuốt cằm, như trước hề chớp mắt nhìn nàng, mắt lộ ra tặc quang (chắc là ánh sáng tặc =.=’) , hào hứng bừng bừng : “Nếuta có nhìn lầm, nương xác thực làngười trọng sinh.”

      Tuyết Nhan vốn cho rằng đồ háo sắc, nhưng nghe thấy hai chữ “Trùng sinh”, trong mắt lóe lên tia sáng loáng: “Ngươi là người phương nào?”

      nắn vuốt chòm râu: “Tại hạ là người coi bói.”

      Thượng Quan Ngâm mím môi mỏng lạnh lại, khinh thường : “Coi bói đều là bọn bịpbợm giang hồ!”

      Lão giả thèm để ý chút nào, cười :“ nương, ta coi có đúng hay ?”

      Trong lòng Tuyết Nhan cả kinh, lại như khôngcó chuyện gì xảy ra : “Chắc hẳn, là ngươi nhìn lầm rồi.”

      Thượng Quan Ngâm ngồi ở bên lạnh lùnguống trà, nghĩ thầm Lâm Tuyết Nhan này kể từsau khi bị Mộ Dung Thanh Li cự tuyệt, di tình biệt luyến, hôm nay ở chung với doãn ngọc, cũng coi như là trọng sinh (sống lại) đoạntình , chỉ là như hành động sau đó làm cho cảm thấy trơ trẽn mà thôi.

      Lão giả cười cười, tiếp: “ nương nếukhông tin, ta coi tiếp nhé.”

      Tuyết Nhan cầu mà được: “Tùy ngươi.”

      Lão già lại đắm đuối nhìn nàng hồi lâu, :“ nương thiên chủ mạnh vượng, tuổi vận gặp tài, chỉ có ba (tam hội) , tam hợp (hợp với con số ba), ba đời cũng thiếu tiền tài, đúnghay ?”

      sai, Tuyết Nhan vừa cả kinh, nhưng saonàng lại dễ dàng tin tưởng người xa lạ được,ngừng chút : “Ta nương bình thường, nơi nào mà có tài chứ?”

      Lão già gật gù hả hê như trước : “ nương, vận vợ chồng ngươi tinh tú, tuổi chữ vận can chi và ngày hợp người can chi, vợchồng tốt hợp duyên gặp, nhân duyên rất nhanh tốt, chỉ là đường tình kiếp trước củangươi nhấp nhô, gặp cũng phải là phu quân của ngươi, nhưng cuối cùng có mộtngày khổ tẫn cam lai (thời kỳ cực khổ qua, cuộc sống an nhàn tới), tụ loan tinh động (*),ngươi cùng bảy vị phu quân trường tương tưthủ (lớn lên gần nhau) .”

      (*)Cái này có lẽ là con chim loan tự sức mìnhbay vào hang núi (袖鸾星动)

      “Phụt ¬——”

      Rốt cuộc, Thượng Quan Ngâm nhịn được ngụm nước phun ra ngoài.

      Lão Thần Côn này. . . . . . gì bảy phu quân?Đây là mới nghe lần đầu, trừ phi nàng có số khắc chồng, trước sau tái giá cho bảy nam nhân. (ý ảnh là chị tái hôn liên tục, tổng cộng cả đời tái hôn 7 lần, 7 chồng ^^)

      Hoặc là, nàng thủy tính dương hoa(*), thôi táigiá.

      (*)Tính lăng nhăng, ko lòng

      Suy nghĩ lại, cảm thấy điều thủy tính dương hoa này rất thích hợp nhất nàng.

      Lúc này, từ chỗ thang lầu xuống là lãogià áo trắng, cùng tuổi tương tự với lão đầu háosắc này, Thượng Quan Ngâm nhìn người nọ, vẻmặt hơi kinh ngạc, chính là Bạch đại phucủa thị trấn Thần Long .

      Ban đầu lúc bị thương còn may mà có Bạch đại phu cứu trị, thể nghĩ đến ở bên trong khách sạn gặp phải , có câu tương thỉnh bằng vô tình gặp được, nếu khógặp lần, như vậy cũng có thể ứng cung nghênh vị Bạch đại phu này, bày bàn tiệc rượu phải làm chủ mới đúng.

      Nào biết Bạch đại phu trực tiếp hướng lão già coi bói tới, cũng chú ý tới ThượngQuan Ngâm, “Đại nhân, ngài thế nhưng tới trước, tại hạ tiếp đón từ xa, là chậm trễ, chậm trễ.”

      Lão già coi bói ngần ngại chút nào mà cười cười: “Bạch lão đại phu, ta cũng vậy vừatới lâu.”

      Bạch đại phu cười : “Đúng vậy , quốc sư đạinhân thần cơ diệu toán (mưu hay chước giỏi), dĩnhiên biết lúc nào nên , lúc nào khôngnên tới.”

      Nghe vậy, đuôi lông mày Thượng Quan Ngâmnhướn lên, biết vậy nên cảm thấy kinh ngạc.

      Cái gì. . . . . . Cái lão đầu râu bạc háo sắc này,lại chính là quốc sư đại nhân đương triều?

      Nghe , quốc sư Xuất Vân Quốc chính là đệ nhất kỳ nhân Huyền Thuật thế gian, bịngười đời coi là trong bảy đại dị nhân củađại lục Thần Long, tinh thông Chu Dịch Ngũ Hành, tử vi đấu số, tướng mạo tướng tay, nhiềuchuyện lục hào, Kỳ Môn Độn Giáp (*), địa lýphong thủy..v..v, còn có người lại làcưỡi mây tiến trời, tránh nước nhập biển, biết được quá khứ, đoán được tương lai, hàng nămđều muốn phải thánh ban tế lễ cầu nguyệnQuốc Vận (số mệnh đất nước), rất được vạn người kính ngưỡng.

      (*)Kỳ Môn Ðộn Giáp là môn khoa học cho ta biết được thời điểm nào, phương vị nào ảnh hưởng của điện từ trường đó có lợi cho ta vàphương vị nào bất lợi cho ta, rồi ta có thểdựa vào đó cải thiện vận mệnh của ta cho từngthời điểm.

      Như vậy theo lời cũng phải là ăn bừa bãi, chỉ là, thực chuyện lạ.

      Nữ tử này, lại có bảy phu quân! Chuyện này. . .. . . Đây là cái thế đạo (thói đời) gì thế?

      Thượng Quan Ngâm khỏi hôn mê choángváng.
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: Nàng là quán chủ

      Chuyện lạ hàng năm có, năm nay đặc biệt nhiều.
      Thượng Quan Ngâm mới vừa từ trong kinh ngạcphục hồi tinh thần lại, thấy bạch đại phu ở trước Tuyết Nhan ôm quyền thở dài, miệng nóisư phụ.
      Vì vậy, lại dễ nổi nóng rồi !
      nghẹn họng nhìn trân trối, còn tưởng rằngmình từ nơi nào nghe lầm, chỉ là, mười mấy năm qua, tại đây nghe lầm qua mộtchữ nửa câu, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, vì vậy tiên pháp ai bằng,nhưng mà. . . . . . Vì sao. . . . . . Nàng thiếunữ thanh xuân lại bị lão Ông bảy mươi xưng là sư phụ?
      Đây là mới nghe lần đầu, trước đây chưa từng thấy!
      Ngoài kinh ngạc, nhịn được dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía Lâm Tuyết nhan, lần nữa xem kỹ trước mắt.
      Tỉ mỉ nhìn ra, hai mắt trong trẻo nhưnước, giống như đằng xa thể chạm vào hắc thủy tinh, nhìn lại vừa tựa như trân châu màu đen sâu trong biển, chói mắt sángchói, vô cùng chói mắt, nhưng thấy dáng người nàng nhàng đứng ở đàng kia, thanh tú lóe lên, ràng chói lọi tỳ vết, ấy tự nhiênkhông gò bó, khỏi làm người ta xúc độngthật lâu, mà khí chất của nàng trong lành, có vẻ rất tự nhiên, rất thoải mái, có thể là trongsáng Như trăng, lộng lẫy như trời, cũng phải là xinh đẹp lẳng lơ quyến rũ như trong lòng !
      duyệt người vô số, mấy phen xem kỹ, tròng mắt đen trung mang theo tia thâm thúy.
      Thầm cảm thấy. . . . . . Nữ tử này, thâm tàng bấtlộ!
      Nhưng ma, cái này cũng có thể cải biếnthái độ của cảm thấy nàng trơ trẽn , dù sao nàng cho ấn tượng đầu tiên bại hoại vô cùng, đến nay mồn trước mắt.
      lúc nhìn chăm chú vào Lâm TuyếtNhan hồi lâu, bạch đại phu cùng quốc sư hàn huyên lâu, cũng đem thân thế Tuyết Nhan tất cả cho biết.
      Lại , Tuyết Nhan cùng bạch đại phu, kể từ hai người ở bên trong đan trạch gặp nhau, cơ hội tiếp xúc hơi nhiều.
      Bạch đại phu đối với y thuật tinh xảo của nàngcảm thấy nghi hoặc, thiếu nữ mười sáu tuổi lạisẽ hiểu được độc môn châm pháp của đệ nhấtthiên hạ y quán, nghĩ nàng có quan hệ mật thiết với thiên hạ đệ nhất y quán, vì vậy, đem thân thế xuất thân của mình cũng cho LâmTuyết nhan, ra là, năm đó là ảnh y củađệ nhất thiên hạ y quán, cùng hai vị quán chủ trước kia là tâm đầu ý hợp, chỉ là, cũng tham dự hoạt động của đệ nhất y quán.
      Cho đến mười năm trước, đệ nhất thiên hạ y quán quán chủ Tuyết Nhan bị giết hại hại bỏmình, rắn mất đầu, thể đón lấy quầy của đệ nhất thiên hạ y quán.
      Mặc dù, danh nghĩa chỉ là phần đại phu của đệ nhất y quán, thực tế nắm trong tay tất cả mạch sống của đệ nhất y quán.
      mình lão gia còn có ba y thuật tinh xảo , ở Thần Long đại lục Đông Tây Nam Bắc, mình chống lên mảnh trời đất.
      Đệ nhất thiên hạ y quán, ở các quốc gia các nơivẫn phân hiệu tồn tại như cũ, chỉ là nhiều bằng lúc trước.
      Sau khi bạch đại phu đem chuyện báo này cho Tuyết Nhan, trong lòng Tuyết Nhan xúc động lâu.
      Nhưng cho nàng biết nhiều như vậy,cũng phải là trong lúc rãnh rỗi.
      Bên trong Bạch đại phu có thất xảo linh lung tâm, cũng phải kẻ tầm thường, thế nhưngngười tò mò hỏi nàng, tại sao lại hiểu được y thuật tuyệt diệu của đệ nhất thiên hạ y quán,đặc biệt là phương thuốc? Còn có ngày xưa quán chủ bất truyền châm pháp Khống Tâm cho người ngoài ? đôi mắt tựa như có thể nhìn thấu nàng, lúc đó, Tuyết Nhan cảm giác sâu sắc sầu lo, biết muốn từ đâu để , dù sao. .. . . . Loại chuyện mượn xác hoàn hồn quá mức quỷ dị như vậy, nàng tùy ý mấy câu để lấylệ, để tránh dọa sợ lão nhân gia ông ta.
      Nào biết chuyện này qua lâu, Tuyết Nhan liền biết thân mình trúng kỳ độc.
      Mặc dù, nàng ngày xưa, y thuật được xưng tụng là đệ nhất thiên hạ, chỉ là nàng chưa bao giờ tự lo.
      Dù sao, chớp mắt mười năm, thế xoay vần (*), người và vật còn.
      (*) Biến đổi lớn lao trong cuộc đời.
      Đối với nàng chưa từng ngửi qua độc này, có lẽ có người có thể quen thuộc hơn so với nàng, vì vậy, nàng tìm được bạch đại phu.
      Bạch đại phu nghe loại độc này, sắc mặt khỏi biến đổi, giao cho nàng ưngtiêu, thường ngày thói quen lên đườngmượn dùng Ưng vương bụng đỏ của trấn quốc đại tướng quân , chỉ dùng ba ngày, liền đem tin tức của quá khứ truyền lại, cho nàng biết độc mai lan hương khỏi nguồn từ đâu.
      Sau khi Tuyết Nhan nhận được tin tức, cũngbáo cho bạch đại phu, mình chẳng mấy chốc đến thị trấn Thần Long rồi.
      Vì vậy, bạch đại phu mực đến hậu tạ TuyếtNhan, cùng với nàng trao đổi giải thích độc nhưthế nào.
      Nào biết Tuyết Nhan vừa tới khách sạn thị trấn Thần Long, lại gặp phải lão già kỳ quái này,đúng là ngoài dự đoán, người này lại là quốc sư đương triều của Xuất Vân Quốc! Cũng chính làkhách quý do bạch đại phu đặc biệt mời tới,cũng biết trong hồ lô của bạch đại phu ,rốt cuộc bán loại thuốc gì?
      Nhưng thấy vẻ mặt bạch đại phu mỉm cười, tiến lên bước, duỗi tay ra, thể muốn mời, cười : “Quốc sư đại nhân, ta định trong nhã gian này, chúng ta vào thương lượng.”
      Dứt lời, cũng muốn mời Tuyết Nhan cùng nhaulên lầu.
      Lầu khách sạn là sảnh lớn, là nơi chuyênnghỉ ngơi.
      Lầu hai tiện nghi gần cửa sổ trông về phía xa,đa số rất nhiều người quyết định cái bàn đó, bao là năm nửa năm.
      Lầu ba là nhã gian, trước ước định, hoặc là thân phận đủ tôn quý,người viêm màng túi, tuyệt thể giao thiệp với nơi đây.
      Hôm nay, bạch đại phu ở thị trấn Thần Long đức cao vọng trọng, sớm ở định ra nhã giannày, vì tránh tai mắt của người, muốn mời quốc sư và Tuyết Nhan cùng nhau lên lầu.
      Thượng Quan ngâm muốn làm ông chủ, cũng dời bước lên lầu.
      Gã sai vặt chợt tiến lên bước, nghĩa chánh ngôn từ ngăn lại : “Vị công tử này, bạchđại phu quyết định là ba người ở nhã gian này, ngài thể lên.”
      Mày kiếm Thượng Quan Ngâm nhăn cái, ngưng tụ lại con ngươi, lạnh lùng liếc cái, ngạo nghễ : “Ta là tiểu công tử ThượngQuan thế gia , hơn nữa cùng với bọn họ, ngươi tới hỏi nàng xem.” dùng tay chỉ vào Lâm Tuyết nhan, mà gã sai vặt nghe là công tử Thượng Quan thế gia, trong lòng cũng”Lộp bộp” xuống.
      Ai biết thiên hạ hôm nay, họ tứ đại giatộc: Mộ Dung, Thượng Quan, Tây Môn, NamCung.
      Nhóm con cháu Tứ Đại Gia Tộc phân quảnchức vụ Cửu khanh, đứng hàng Thượng Phẩm.
      cách khác, bọn họ nắm trong tay lại, hộ, lễ, Binh, hình, Công Bộ, tức là hơn nửathiên hạ.
      Nghe là dòng họ “Thượng Quan”, bạch đại phu cũng dừng chút, ánh mắt dần dầnchuyển sang Thượng Quan ngâm.
      vốn tưởng rằng trong hai người nam tử thấy lần trước là bạn của Tuyết Nhan , nào biếthẳn là vị công tử thiếu niên tuấn mỹ cực kỳ.
      Thiếu niên tuổi chừng 18, 19 tuổi, vóc ngườithon dài, người mặc bộ cẩm bào màu đỏ,sau đầu buộc dây đeo màu đen mực, gươngmặt tuấn mỹ vô trù, có chút kiêu ngạo, có chútcuồng vọng, tựa như là trời cao lựa chọn NgọcThạch tốt nhất, tác phẩm tỉ mỉ điêu khắc tuyệtthế xuất sắc, đôi mắt trong suốt tĩnh mịchtựa như biển , lóe chói mắt sắc sảo, cứ đứng tùy ý như vậy, chứa loại thần thái tôn quý gì sánh kịp.
      Bạch đại phu chữa bệnh nhớ mấy người,mấy chục năm hành y, bộ dáng bệnh nhân sớm quên hơn phân nửa.
      Chỉ là, Thượng Quan Ngâm người này ấntượng khá sâu, dù sao, dung mạo thiếu niên nàytuấn mỹ, vạn trung vô nhất, nhan sắc có mộtkhông hai, có thể là người giữa rồngphượng.
      Bạch đại phu tuy là thần y Xuất Vân Quốc, Bách Thảo đường của lệ thuộc vào đệ nhất thiên hạ y quán.
      Đệ tử thủ hạ xem bệnh cho người ta cũng chiara Tam Lục Cửu Đẳng, bách tính bình thườngdo Tam Đại Đệ Tử đlên, Cửu Phẩm trở lên quanviên từ Đại đệ tử hoặc thủ lĩnh đệ tử tớichăm sóc, mà chuyện năm đó lâu, rất ít rời đithị trấn Thần Long, trừ hoàng tôn Quý tộc, kẻgiàu kiêu hùng, tướng vương hầu nếu mời.
      Dĩ nhiên. . . . . . Ban đầu xem bệnh cho hoa khôi kỹ viện đơn thuần là lần ngoài ý muốn.
      Nhưng nếu có lần ngoài ý muốn đó, sao lại có thể quen biết với Tuyết Nhan?
      Nếu phải cùng với nàng quen biết, làmsao biết đệ nhất thiên hạ y quán còn có hậunhân tồn tại. . . . . . Sâu xa bên trong, tự có ýtrời an bài, bạch đại phu vẫn là người tin mệnh.
      đối với Tuyết Nhan kính ý khá sâu, hi vọng cũng khá sâu, hiển nhiên làngười thất lễ bên cạnh nàng, chỉ là, bạch đạiphu quan hệ hai người ra sao , vì vậy, thận trọng : “Tuyết nhan sư phụ, vị này là Thượng Quan công tử, là bạn thân của ngươisao?”
      Bên môi Tuyết nhan cười mỉm, dung mạo Nhưtrăng, lắc đầu cái.
      Bạch đại phu có chút hồ đồ, chẳng lẽ là hắnnghĩ sai rồi, lẩm bẩm : “Nếu phải bạnthân, như vậy. . . . . . Chẳng lẽ là bà con xa thânhữu?”
      Thượng Quan Ngâm kiêu căng khinh người, lập tức phản bác : “Nàng cùng ta càng phải là thân thích.”
      “Chẳng lẽ là vị hôn phu?” Lời này lại từ miệng xuất từ quốc sư đại nhân, nhưng ngườinào chú ý.
      “Dĩ nhiên phải.” Hai người lập tức khinh bỉ liếc mắt nhìn nhau, trong mũi hừ cái.
      “Nếu cái gì cũng có, các hạ nên theo rồi.” Bạch đại phu cung kính lễ độ, thái độnày làm cho người ta thể cự tuyệt.
      “Chỉ vì. . . . . . Ba người chúng ta có chuyệnquan trọng thương lượng, uất ức các hạ, có thểở chỗ này chờ hay ?” .
      Nụ cười bên môi Thượng Quan ngâm từ từ cứng đờ, con ngươi màu đen, trầm kẻ hỡ, nhưng cũng phải người cậy mạnh vôlý, vì vậy, khẽ vuốt cằm, xoay người : “Tiểunhị, cũng chuẩn bị cho ta nhã gian, mang đồ ăn ngon nhất bưng lên, còn nữa, tiêu xài của mấy vị này đều do ta bao.” (ß chỗ này ta chém,ko biết có đúng ko)
      Gã sai vặt dám đắc tội người này, vội vàng phái người kêu .
      Lầu ba người nào, áo bào dài của bạchđại phu, rất chậm, Tuyết Nhan cùng cùngnhau lên lầu, chợt nghe quốc sư ghé vào lỗ tai dùng thanh rất : “ là mộttiểu tử ưỡn ẹo, nhìn từ gương mặt, ràng chính là vị hôn phu của nàng, làm sao lại cố tình chịu thừa nhận đây?”
      Bạch đại phu hơi ngẩn ra, lắc đầu cái, chỉcoi mình có nghe được.
      Tiến vào nhã gian, bạch đại phu đóng chặt cửa phòng, thần thái đột nhiên biến đổi, bộ mặtkhẩn trương nhìn quốc sư : “Ngươi mới vừanhìn qua tướng mạo và số mệnh của nàng, nàng đến cùng có phải là quán chủ đệ nhất thiên hạ y quán hay ?”
      Quốc sư đắm đuối đáp: “Phải, nàng mượn xác hoàn hồn.”
      Bạch đại phu vỗ tay: “Quả nhiên đoán khôngsai .”
      Tuyết nhan nghe vậy kinh hãi, ngờ bạchđại phu mời tới đương triều quốc sư, hẳn là vì nhìn thấu kiếp trước kiếp này của nàng, đào ra thân thế chân chính của nàng, mà vị quốc sư quả là kỳ nhân, Tuyết Nhan phác giác sâu lường được, nhưng mà, lúc này, tâm tình cũng rất phức tạp, khỏi thở dài : “ nhìn ra. . . . . . như thế nào đây?”
      Quốc sư thấy nhiều trách, hai mắt tỏaánh sáng, hết sức háo sắc.
      Nào biết sắc mặt bạch đại phu mừng như điên, tới trước Tuyết Nhan cúi đầu.
      Tuyết Nhan trong lúc cuống quýt đở lên,“Bạch đại phu, ngươi phải cần phải nhưthế, ta và ngươi vốn cần danh xưng thầytrò, còn có. . . . . . Ta hiểu ý của ngươilà gì.”
      Bạch đại phu vẫn mực cung kính : “Sư phụ xin tha thứ hành động đồ nhi lần này, ngày xưa ta hành y , từng có trải qua nhiều kiến thức kỳ dị, trong trăm vạn người có thể gặp đến mộtvị mượn xác hoàn hồn , mặc dù nhiều người cảm thấy thể tin, thậm chí xưng bọn họ dùng tà thuật, nhưng thiên hạ rộng lớn, có đủnhững cái lạ, ta tin tưởng sư phụ cũng là có kỳ ngộ .”
      Tuyết Nhan bị biết phần, ngược lạicũng có trong dự liệu mừng như điên, trong lòng như có loại nhàn nhạt thoải mái.
      Nàng chậm rãi thở dài : “Aizz, việc cũngqua, hoàn cảnh cũng khác, cảnh còn người mất, cũng mười năm rồi.”
      “Đúng vậy a, mười năm.” Bạch đại phu lại cóchút kích động: “ ra , ta rất hi vọng sư phụ có thể trở về, trọng chấn đệ nhất thiên hạ y quán.”
      A, trọng chấn đệ nhất thiên hạ y quán, hôm nay tự thân Tuyết Nhan khó mà bảo toàn, lựcbất tòng tâm.
      Mặc dù, ngày nào nàng nghĩ tới đệ nhất thiên hạ y quán, nhớ qua từng ly từng tý, nếu phải thân phận cả nàng tại bị hạn chế, nàng sao muốn trở lại KinhThành xem đệ nhất y quán năm đó, còn có trạch viện của nàng, sao lại muốn nhìnxem môn nhân làm những gì?
      Nhưng thấy quốc sư vuốt râu, ánh mắt sángquắc : “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, chính là bởi vì trăm năm qua hành y tế thế,hành thiện tích đức, đệ nhất thiên hạ y quán mới có thần linh che chở, tự nhiên có thể lan tràn đến hôm nay.”
      Khóe miệng Tuyết Nhan giật giật, nghĩ thầm chẳng lẽ sau khi nàng mất rồi Trùng sinh, cũnglà ông trời cho nàng cơ hội hay sao?
      Suy tư chốc lát, cánh môi nàng khẽ mở: “Quốcsư, ta có cái vấn đề, biết có nên hỏi hay ?”
      Bạch đại phu sợ nàng hiểu quy củ, vội tiếp miệng : “Tuyết Nhan sư phụ, quốc sưđại nhân chỗ nào biết, hiểu, chỉ là Thiên Cơ Bất Khả Lậu quá nhiều, thí dụ như Quốc Vận thịnh suy, chânmệnh thiên tử, bảo tàng bí mật, chờ chuyện liênquan đến thiên hạ thương sinh vận mạng công việc, nửa điểm cũng tiết lộ , hơn nữa trúng ý người, cũng là khônggiải đáp.”
      Tuyết Nhan gật đầu cái, cái gọi là cao nhânđều là tính tình cổ quái.
      Nào biết quốc sư bỉ ổi cười tiếng: “Ngươimuốn hỏi cái gì?”
      Tuyết Nhan nhắm mắt lại, hít hơi sâu, hồi lâu, cắn răng hỏi : “Ta muốn biết, kiếp trước ta là bị người nào hại


      36: Mối thù mấy đời

      Núi Thần Long, thị trấn Thần Long , khách sạnnhỏ.

      Ai có thể nghĩ tới trong bảy đại dị nhân của Thần Long đại lục, Huyền Thuật đệnhất quốc sư đương triều dĩ nhiên cũng làm ở bên trong khách sạn nho , biết được ngày sinh tháng đẻ kiếp trước của Tuyết Nhan, quốcsư bấm bấm đốt ngón tay, gật gù hả hê, cười như cười : “Nguyên nhân chết kiếp trước của nương . . . . . . Là bị kẻ thù nhổ cỏ tận gốc.”
      Nghe tâm giết như vậy, nhất thời cả ngườiTuyết Nhan cứng ngắc! Lông mi dài lay động, giống như là bươm buớm trong gió đen.
      Đến tột cùng là người nào? Để tuyệt trừ hậu hoạn, thậm chí ngay cả nam nữ đời sau đều diệt trừ? Khá lắm thủ đoạn tàn nhẫn! TuyếtNhan hít hơi khí lạnh, cảm thấy tất cả ánh sáng trước mắt cũng như cảnh tàn sát khốc liệt chói mắt, nàng khỏi nhớ lại cha của mình ở kiếp trước.
      Từ trước đến giờ đàn ông trong gia tộc đều rất ít ỏi, mặc dù phụ thân muốn có con cháu lưu lại,nhưng sau khi mẫu thân chết, ông chưa bao giờcưới vợ bé.
      Ngẫm lại võ công phụ thân bất phàm, y thuậttuyệt luân, tuấn mỹ nho nhã, khi nàng vừa cậpkê ông xa nhà chữa bệnh, đường vô ý gặp mưa gió, chết nơi xa xứ, khám nghiệm xéttử thi là chết chìm mà chết, nàng biết phụ thân biết bơi, đau đớn rất nhiều,nàng thể làm gì khác hơn là đem chôn cất ở bên cạnh mộ của mẫu thân.
      Vậy mà. . . . . . nghĩ. . . . . . Cái chết củaphụ thân cũng phải đơn giản nhưđã thấy như vậy.
      “Quốc sư đại nhân, cha của ta cứu sống ngườita, hành thiện tích đức, sao cùng người kết thù?” Tuyết nhan khẽ ngẩng đầu lên, lại cắnchặt môi.
      “Đại khái. . . . . . trêu chọc nữ nhân có chồng.” Bộ dạng Quốc sư vẫn bất cần đời như trước, bỉ ổi cười.
      bậy bạ gì đó?” Sắc mặt Tuyết Nhan trầm xuống, tất nhiên tin.
      “Được rồi! Thiên Cơ Bất Khả Lộ, ta cũng chỉcó thể đến thế thôi.” hài lòng, quốcsư quay lưng , lo lắng vuốt râu.
      “Khụ!” Bạch đại phu yên lặng đứng ở bên,chợt lên tiếng: “ ra , phụ thân của ngươi và ta hàng năm thư từ qua lại, có rất nhiều nộitình, ngươi vẫn biết.”
      “Nội tình gì?” Tuyết nhan ngớ ngẩn.
      Bạch đại phu chợt nghĩ đến bạn cũ, khỏi trong mắt hơi đỏ, con ngươi tràn đầy bi thương, sâu khe khẽ, chỉ thấy từ trong hòmthuốc móc ra 1 sấp thư giấy dày ố vàng, ra là sớm có chuẩn bị, đều giao cho Tuyết Nhan : “Ta với phụ thân ngươi là em kếtnghĩa, cũng là bạn cũ có gì giấu nhau, năm đó chúng ta cách xa ngàn dặm, dùng bồcâu đưa tin lẫn nhau, nghiên cứu các loại nghinan lẫn chứng của thế gian, trong đó có loại kỳ độc gọi là mai lan hương.”
      Tuyết nhan ngẩn ra, ngờ tới mai lan hương.
      ra là phụ thân từng nghiên cứu qua loại độc này, vì sao trong Thiên hạ đệ nhất y quán có ghi lại?
      Xem ra bạch đại phu sớm biết độc mai lan hương, khó trách, ba ngày liền đem tin tứcđưa tới cho nàng.
      Nàng nhận lấy giấy viết thư, mở ra tỉ mỉ đọc, Bạch đại phu bên thay nàng giảnggiải.
      Sau nửa canh giờ, nghe chuyện cũ năm đó,gương mặt Tuyết Nhan từ từ trở nên tái nhợt,cảm thấy cả người vô lực.
      ngờ năm đó đại phu xem bệnh Cung chủThần Long Cung Phương Ngọc Dung, lại chínhlà quán chủ thiên hạ đệ nhất y quán—— phụ thân kiếp trước của nàng!
      Nghe , phụ thân vì cứu trị Phương NgọcDung, trèo non lội suối, sợ khó khăn giankhổ, rốt cuộc tìm được thảo dược khắc chế được độc tính mai lan hương ở Tuyết Sơn Phái , nào biết thảo dược này trăm năm mới có thể nở hoa kết trái, nếu đợi đến nó lớn lên thìphải chờ chừng mười lăm năm, đành phải thôi, báo cho Phương Ngọc Dung tiếp tục dùng bảythứ Nguyên Dương khắc chế độc tính.
      Nào có thể đoán được, Phương Ngọc Dung đốivới phụ thân lâu ngày sinh tình.
      Mà phụ thân cũng đối với Phương Ngọc Dungchân thành dứt.
      Hai người gặp lại trước hoa dưới trăng, giaohợp, nào biết Phương Ngọc Dung thế nhưng lại lầm lỡ mang thai.
      Phụ thân biết được chuyện này, mừng rỡ nhưđiên, để lại cho Phương Ngọc Dung viên ngọc bội, phía mặt trước viết chữ””,phía sau viết chữ “Nhan”, nếu là nàng sinhnhi tử kêu , nếu là sinh nữ nhi kêuNhan, thời điểm phụ thân hy vọng có thể có con trai, Phương Ngọc Dung lại sinh hạ nữnhân .
      Lúc Phương Ngọc Dung sinh, độc tính mai lan hương lại chuyển đến người nữ nhi, mà nàng bao giờ cần bảy thứ Nguyên Dươngức chế độc tính nữa.
      Biết được chuyện này, chính phu của Phương Ngọc Dung—— Duẫn Bình, nhẫn nhiều năm, rốt cuộc bộc phát.
      từng chịu nổi thê tử cùng rất nhiều nam nhân ân ái triền miên, để cho bọn họ đềutuyệt con cháu, hôm nay, càng chút kiêng kỵ dụng kế hại chết tất cả phu thị bên cạnh nàng, nhưng duy nhất làm cảm thấytiếc nuối chính là, cũng biết ai là charuột của nữ nhi do Phương Ngọc Dung sinh.
      Phương Ngọc Dung sợ tổn thương phụ thâncủa Nhan nhi, dối xưng nữ nhi họ Lâm, đặt tênLâm Tuyết Nhan.
      Chỉ là Duẫn Bình tay che trời, taythành lập nên Thiên Cơ Các, vài năm sau, rốtcuộc tra được Thiên hạ đệ nhất y quán , liền dùng mưu hại chết phụ thân của Tuyết Nhan.
      Vậy mà Duẫn Bình thủ đoạn vô cùng ác độc, thời gian cách năm năm, nhổ cỏ tận gốc, chấm dứt hậu hoạn.
      Khi sát hại Tuyết Nhan dùng danh Thần Long cung, mũi tên xuyên tim, đem toàn bộ mũi nhọn chỉ hướng Phương Ngọc Dung, làm người đời lầm tưởng đệ nhất thiên hạ y quánđắc tội Thần Long cung, dù đệ nhất y quán truyxét tiếp nữa, cũng cho rằng là Phương Ngọc Dung vì sinh hận, giết chết nữ nhi củangười ngày xưa, đây là mưu độc kế củaDuẫn Bình.
      Biết được chân tướng tình, Tuyết Nhan ngồiở trước bàn, lòng đau như cắt!
      Tuyệt đối ngờ rằng, phụ thân của thânthể tại này và mẫu thân Phương Ngọc Dung, hẳn là đôi hữu người tình.
      Mà hung thủ sát hại phụ thân của mình, là cha của Duẫn Ngọc——Duẫn Bình.
      Càng làm nàng cảm thấy rung động là. . . . . Cổ thân thể này là muộn muội cùng cha khác mẹ của nàng , có nửa liên hệ máu mủ với kiếptrước của mình.
      Nhất thời khó có thể tiếp nhận nhiều như vậy, trầm mặc hồi lâu, Tuyết Nhan chậm rãingẩng đầu lên, nhìn ngoài cửa sổ, lá cây theogió từ từ rơi xuống, theo cửa sổ, chiếu xuốngquần áo của nàng, mang theo vài phần đơnvắng lặng, nàng bỗng nhiên quay đầu :“Bạch đại phu, có thể cho ta biết haykhông, phụ thân ta là chết thế nào?”
      Lúc này, bạch đại phu nữa con mắt buôngxuống, thầm nghĩ biết có nên hay .
      Nhưng biết , có thể lừa gạt được nhấtthời, lừa được đời.
      Năm đó phụ thân Tuyết Nhan để lại cho phong thơ, tựa như cảm ứng trước có người muốn hại , nếu có ngày, gặpngười sát hại, nhất định là Thần Long cung Duẫn Bình ra tay, cũng dặn dò mình, đợi saukhi Tuyết Nhan thừa kế thiên hạ đệ nhất y quán, để cho nàng cẩn thận chút, cách xa Thần Long cung, tuyệt đừng để cho báothù.
      Nhưng Tuyết Nhan biết cái chết của cha nàng,chẳng lẽ chấn động hay sao?
      Sắc mặt Bạch đại phu hơi trắng bệch, chậmchạp .
      Trong lòng Tuyết nhan đoán ra mấy phần,mạnh mẽ để vẻ mặt của mình trấn tĩnh: “Xinngài cho ta biết, phụ thân của ta chết như thế nào, ta có thể chấp nhận .”
      Nhìn bộ dáng nàng kiên cường, bạch đại phu xiết chặt chân mày, thở dài : “Phụ thânngươi chết bởi. . . . . . Thiếp gia.”
      Nghe vậy, Tuyết Nhan như bị sét đánh, đaulòng đến cơ hồ thở nổi!
      ngờ, lại là Thiếp gia, thủ đoạn tàn nhẫn khá lắm!
      Giờ phút này, bạch đại phu cầm lên chính tay đưa phong thư phụ thân của Tuyết Nhan, nhắmlại hai mắt, năm đó cũng ở bên cạnh phụ thân Tuyết Nhan, hai người đường làm bạn,mà khi phụ thân Tuyết Nhan gặp chuyện khôngmay bị điểm huyệt, giấu ở đáy giường,thứ gì cũng nhìn rất , tình hình lúc đó mồnmột trước mắt, làm khổ sở chịu nổi.
      “Năm đó, Duẫn Bình giết người lưu dấuvết, nhưng ngược lại sợ đưa tới Phương Ngọc Dung hoài nghi”.
      Vì vậy, thông qua Thiên Cơ Các, biết được nhược điểm của phụ thân ngươi là biếtbơi.
      Liền mượn lý do thay người xem bệnh, mời phụthân của ngươi, rồi sau đó ở thuyền mai phục rất nhiều sát thủ Ám các, dựng bẫy rập tốt, chọn thời cơ xong, bao vây, cũng bắt được phụ thân của ngươi.
      Mà ta bị phụ thân của ngươi điểm huyệt, giấudưới giường ở khoang thuyền.
      Lúc ấy, muốn vận dụng khốc hình Lăng Trì (*), rửa mặt, khoét vào tim đợi chút, lại sợ lộ sơ hở nhiều quá, bị người hoài nghi.
      (*) Lăng Trì: Là trong những cực hình tàn khốc, trong số các loại án tử thời đó như “tứ mãphanh thây”, “chém bêu đầu”, “treo cổ”… lăng trì là hình thức ghê rợn vào bậc nhất, đơn giản đó là xẻo thịt.
      Liền chuẩn bị giấy tốt ngâm ở trong nước, đắp lên mặt của phụ thân ngươi .
      Giấy bị ẩm như nhũn ra, dính sát ở mặt, đểcho phụ thân ngươi hoàn toàn hít thở thông.
      Kế tiếp. . . . . . Duẫn Bình lại lật lên tờ thứhai,tờ thứ ba, tờ thứ tư, cho đến tờ thứ năm thìphụ thân của ngươi rốt cuộc chịu nổi, khítuyệt mà bỏ mình.
      Rồi sau đó, đợi ban đêm bão táp đánh tới, hắnđem thi thể phụ thân ngươi quẳng vào trongsông, ngụy trang thành chết chìm mà chết. . . . . .”
      Lời của Bạch đại phu tựa như từng cây mộtbén nhọn đâm, đâm sâu vào trong lòng củanàng, Tuyết Nhan khổ sở chịu nổi, lui hai bước, cúi đầu, cả người nhịn được runrẩy, hận ý trong lòng đối với Duẫn Bình tựa nhưGiang Hải tuôn trào mà đến, lửa giận của nàngnhư Hoàng Hà vỡ đê, rút sạch hoàn toàn, ở trong lòng từng lần nguyền rủa Duẫn Bình, Duẫn Bình. . . . . Nàng bắt làm Lăng Trì,cũng khó mà tiêu trừ vô tận hận ý trong lòngnàng .
      Nhớ lại nàng từng tam thế hành y cứu người,tính tình mặc dù kiềm chế được, mặc dùphản nghịch, lại chưa từng từng giết người,lại càng ít giao thiệp với những người mặt có tính u, bởi vì quan hệ nghề nghiệp của nàng, cho là thế gian tuyệt đối có ác nhân, tuyệt đối chỉ có bệnh nhân, nhưng mà,nàng trải qua hồi sống chết, nhớ lạitrong kiếp trước, ông hiền như núi, y thuật tuyệt luân, hết lần này đến lần khác chỉ có thể trịbệnh cho người, nhưng tâm thể y, mà thếgian lòng của người ta mới đúng là dơ bẩn nhất đấy! Mới đúng là cực kỳ cần tới y đấy!
      Nàng dường như nhớ lại lúc năm tuổi, phụ thân cùng với nàng, cười hỏi nàng thích gả cho namtử như thế nào?
      Nàng cười giỡn : “Thích gả cho nam tử giống như phụ thân vậy.”
      Mặc dù là cười giỡn, nàng cũng muốn gảcho người khác, phụ thân là người thân duy nhất của nàng! Nàng nguyện ý phụng dưỡng quãng đời còn lại! Vậy mà, đây là nguyện vọng nàng vĩnh viễn thể thực !
      Nàng có thể nào nhìn phụ thân chết minh bạch? Có thể nào thờ ơ được cơ chứ?
      Lúc này, bạch đại phu há miệng thở dốc, sắc mặt tái xanh, cẩn thận hỏi “Tuyết nhan sư phụ,trong thơ phụ thân ngươi qua, nếu muốn trởthành thầy thuốc đệ nhất thiên hạ, phải trở thành nhân giả đệ nhất thiên hạ, trong lòngkhông có thù hận, cũng hy vọng ngươi báo thù cho rửa hận, mà là hi vọng ngươi trở thành đệ nhất thiên hạ thần y.”
      Tuyết nhan cắn răng : “Trở thành đệ nhấtthần y như thế nào? Vẫn thể cải biếnđược xấu xa của thế giới này hay sao?”
      Bạch đại phu hít hơi lãnh khí : “Ngươithật muốn thay cha báo thù?”
      Tuyết Nhan nhướn lên chân mày, lạnh lùng :“Thù giết cha, đội trời chung, chỉ là. . . . . .”
      Bạch đại phu : “Chi là làm sao?”
      Con mắt Tuyết Nhan nhìn , kiên định :“Quân tử báo thù, mười năm muộn, cho ta biết thảo dược giải độc ở nơi nào? Trước tiên ta muốn đem độc trong người giải quyếtxong.”
      Bạch đại phu nhìn tròng mắt Tuyết Nhan khôngcó ý cười , trong nháy mắt trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hít hơi sâu: “Như thế cũng tốt, ta đem chủng loại thảo dược cho ngươi, phía này ghi lại, đều là do phụ thân ngươi viết.”
      Tuyết Nhan nhận lấy lá thư này, mở ra xem,thấy bức tranh phía hoa hoa thảo thảo kỳdị, có lẽ là phụ thân chuẩn bị hiến tặng choPhương Ngọc Dung , vẽ trông rất sống động,sáng chói diễm lệ, ra tình ý mãi mãi của người đàn ông đối với người nữ nhân, nàng đưa mắt nhìn hồi lâu, từ từ đem thưviết nhét vào trong ngực, lạnh nhạt : “Ngày mai ta Tuyết Sơn Phái tìm thuốc giải, “
      “Kế tiếp. . . . . . Ngươi phải ra sao?” Con mắt Bạch đại phu thâm thúy, chăm chú nhìn chằmchằm nàng .
      “Chờ ta sau khi giải độc, phải Thần Longcung tìm Duẫn Bình tính sổ!”
      “Ngươi cần gì như thế? Trước kia Duẫn Bìnhđược giang hồ xưng là Gia Cát công tử, mánh khoé rất cao, ngươi cũng phải đối thủ,hơn nữa phụ thân ngươi khi còn sống nhìn ngươi trôi qua vui vẻ.” Bạch đại phu thẳng tắp nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, thở dài.
      “Bạch đại phu, nhưng hung thủ giết người nhởnnhơ ngoài vòng pháp luật, sao ta có thể vui vẻ?”
      Tuyết Nhan cắn răng, mắt khép hờ, chính mìnhthu thập xong bọc quần áo, lòng mang hận ý,hướng nhã gian bên ngoài tới, cũng quay đầu lại.
      Tội gì? Tội gì mà phải như thế? Bạch đại phu thở dài cái, biết mình cho nàngbiết chân tướng có đúng hay , khỏi quay đầu hỏi “Quốc sư, con đường phía trướclần nàng như thế nào?”
      Quốc sư cao thâm cười tiếng, bộ dáng vẫnlà cà lơ phất phơ , bấm bấm đốt ngón tay coi tiếp, gật gù hả hê : ” Con đường phía trướcnàng lần này nhấp nhô, đường tình cũngrất nhấp nhô, đại khái muốn đối mặt với mộtđường ranh giới của cuộc sống, từ đó hoàn toàn lột xác, dĩ nhiên. . . . . . Bảy vị phu quân sắp tới!”
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: Đêm đau lòng

      Hoàng hôn ảm đạm, ánh tà dương đỏ quạch như máu.

      Thị trấn Thần Long Tây treo vòng màuvàng mâm hệt ánh trời chiều, lúc này toànvẹn.

      Trước mắt Thượng Quan Ngâm tràn đầy bàn thức ăn ngon, hết lần này đến lần khác ăn thấy ngon, nhớ trong ngày thường đuợc người hầu hạ quán, gã sai vặt ở khách sạn này ngoại trừ mang thức ăn lên rót rượu, rồi lưu mình ở trong gian phòng trang nhã,huống chi, người dùng bữa cóý gì, mà từ trước đến giờ giữ mình trongsạch, chưa từng bao giờ giao thiệp với đất thanhlâu, cho dù có đến đây xướng hai khúc , cũng tuyệt đối thể có khả năng, trong lúc rãnh rỗi, ánh mắt của ngó ra ngoài cửa sổ, lại ngờ, lại thấy bóng dáng xinh đẹp mà quen thuộc chạy như bay từ cửa chính kháchsạn rời .

      Nhất thời, sinh lòng vui.

      Ghê tởm nữ nhân này, như thế cũng khôngbiết báo tiếng sao?

      Chẳng lẽ trong mắt nàng đánggiá đồng?

      Thượng Quan Ngâm khỏi vận khởi vỗ lên bàn cái, suýt nữa đem cái bàn chấn vỡ,nhưng vẫn chưa phát giác thế nhưng mình đểý nhìn nữ nhân này.

      Mặc dù quan hệ hai người vẫn rất ôn hoà, ngay cả có thể nóng lạnh, nhưnglà dầu gì cũng là bạn đường đúng ?

      tức giận đằng đằng từ nhã gian ra ngoài, còn chưa hai bước, liền thấy gã sai vặt chợt đứng ở cửa cầu thang, tựa như muốn cản nhưng cũng phải là cản, vẻ mặt rất e ngại.

      Thượng Quan Ngâm chân mày nhăn mày nâng: "Ngươi làm cái gì?"

      Gã sai vặt nơm nớp lo sợ : "Thượng Quan công tử, ngài còn chưa trả bạc ?"

      "Cầm, khỏi thối." Thượng Quan Ngâm lập tứctừ trong vạt áo lấy ra xấp ngân phiếu, mangra , ngạch số khổng lồ làm gã sai vặt líu lưỡi, thầm nghĩ những người có tiền Công TửCa nhà này, quả nhiên là xuất thủ hào phóng! Mà vị Thượng Quan công tử còn trẻ tiền nhiều, thân phận tôn quý, dung mạo lại xuất chúng,nếu như tính tình tốt hơn, có lẽ là mười phầnvẹn mười rồi !

      ra khách sạn, Thượng Quan Ngâm từ đầuđến cuối tìm thấy bóng dáng của Lâm Tuyết Nhan, vội vàng chuồng ngựa nhìn mộtchút, phát ngựa vẫn còn.

      khỏi thầm tức giận, nữ nhân này đến tột cùng là thế nào? Vì sao có việc gì chạy loạn khắp nơi?

      Sắc trời dần tối, giờ phút này, đèn rực rỡ mớilên.

      Thượng Quan Ngâm đứng ở đường phố, mặt mũi lạnh lẽo, ánh mắt ở trong đám người tìm kiếm khắp nơi, nhưng phong thái chóimắt, bề ngoài tuấn mỹ có sức sát thương cực mạnh. Có thiếu nữ trước mặt ngồi trong quánđang ăn, chăm chú nhìn , lại đem nước dấmrớt xuống chân, nếu phải khắp người mang theo sát khí, có lẽ sớm tiến đến gần, dĩ nhiên. . . . . . Kết cục cũng tuyệtđối cực kỳ thê thảm.

      Nhưng thấy, hàng trăm hàng ngàn vệt hoa si trong ánh mắt bắn càn quét người của .

      Tình cảnh này, Thượng Quan Ngâm cũng cảmthấy quá mức nổi bật, vì vậy, xâm nhập đámngười, tới hướng đường phố Lâm Tuyết Nhanbiến mất.

      Mặc dù cũng thích nữ tử này, thậm chí nữ tử này còn vô liêm sỉ, nhưng dù sao nànglà muội muội Duẫn Tuyết nhi , cũng là muội muội Duẫn Ngọc kiêm người tình. (roseila:thằng này dùng từ chuẩn ghê =o:)

      Nếu để nàng đánh mất tại đây, đại cữu tửtương lai sao dám giao phó cho được? (ý ảnh đại cửu tử chính là Ngọc ấy ^o^)

      Suy nghĩ đến đây, Thượng Quan Ngâm trầm ngâm ngẫm nghĩ, chợt nghĩ đến dung mạo LâmTuyết Nhan xinh đẹp, Phong Hoa Tuyệt Đại,nếu là tòng nhân nhiều nơi trải qua, thểnào nhìn thấy được, mặc dù, khôngmuốn thừa nhận Tuyết Nhan tuyệt sắc xinh đẹp, nhưng mà. . . . . . Được rồi. . . . . . thừa nhận. . . . . . của nàng rất đẹp, chỉ là, cho là Duẫn Tuyết Đệ Nhất Mỹ Nhân XuấtVân Quốc, nhất định đẹp hơn! Nếu , vì sao danh hàm Đệ Nhất Mỹ Nhân này rơivào đầu Lâm Tuyết nhan ?

      Đúng rồi, nhất định là như vậy.

      Ngẫm đến đây, mắt bế khí, Tĩnh Tâm lắng nghe.

      Thượng Quan Ngâm nhĩ lực rất tốt, trong sốhàng trăm hàng ngàn người, có thể phân biệt thanh khác nhau, nhưng mà, nghe đến mộttin tức làm chấn động dứt.

      Thần Long cung Đại công tử muốn muốn đínhhôn với Hoa Vân Quận chúa!

      thân Tuyết Nhan đứng ở cuối đêm tối .

      Nàng đổi bộ áo nam tử, chậm rãi từ bêntrong cửa hàng thợ may ra.

      cánh tay đắp áo lông da thậtdầy , bởi vì mùa, giá tiền giảm nửa, khiến cho chưởng quỹ cửa hàng thợ may khỏi cảm thấy tò mò, tháng sáu giữa hè này, nàng tạisao muốn mua y phục dầy như vậy ? Rốt cuộcmuốn làm cái gì? vừa tự hỏi chút, lại phát đẹp đẹp , chỉ là vẻ mặtcùng khách thường ngày bất đồng, giống như mang mặt nạ lạnh lẽo, nửa mắt buông xuống, giống như lồng mây mù che nửa vầng trăng sáng, làm người ta nhìn thấu tâm tư củanàng.

      Sau khi ra cửa, trong nháy mắt nàng nhảy đếnnóc nhà, vượt nóc băng tường , bóng dáng linh hoạt giống như trời xanh hồng yến.

      Trong đầu tràn đầy cảnh phụ thân bị người giết hại, trong lúc nhất thời, hận ý vô biên.

      Tháng sáu đêm hè, gió đêm chân núi mát mẻ, nàng chợt nhớ lại tới nửa đêm Thần Long cung có thể xông vào nước nóng Ôn Tuyền, hìnhnhư cách nơi này cũng xa.

      Vì vậy nàng thi triển Bộ pháp Tật Phong hướng trong núi chạy , tốc độ lại so ngựa tốt HãnHuyết còn nhanh hơn gấp mấy lần.

      Tiếng gió dứt, đạo bóng đen lướt qua khe núi, thoáng chốc thấy.

      Sơn tuyền ồ ạt, Tuyết Nhan dừng chân.

      Đứng ở đá lớn, trầm ngâm nhìn, mảnh Thần Long cung giăng đèn kết hoa, xem ra chuyện đính hôn rất được coi trọng.

      Tuyết nhan khỏi nhướn đôi môi, nụ cườibên môi lại quá mức lạnh, ngay cả quần áo cũng hề cởi , đâm đầu thẳng vào trong nước, chậm rãi chìm xuống phía dưới , mà lòng của nàng ở đây đều trầm xuống, mảnh lạnh lẽo, càng ngày càng thương cảm, khó có thể tự trong kiềm chế, mặc dù trong nước cách nào hô hấp, nhưng đầu óc nàng dần dần tỉnh táo rất nhiều, ở trong suối nướcnóngnày, nàng chợt nhớ tới Duẫn Ngọc, nhớ tớingày đó nam tử lạnh lùng cùng với nàng liều chết triền miên.

      Nàng đối với động tình, muốn cùng hắnnắm tay cả đời, hết lần này đến lần khác, hai người bởi vì thù hận đời trước mà thể cùng nhau.

      Tình của nàng ngờ lại ngắn ngủi! Cứ như hoa quỳnh sớm nở tàn, giống như năm đó nàng cùng Mộ Dung Thanh Ca .

      Đây là số mạng? Hay là ý trời?

      Tuyết Nhan khỏi cười lạnh, hôm nay, nàng cùng phụ thân Duẫn Ngọc có thù khôngđội trời chung, thử hỏi nàng có thể nào cùng nhi tử kẻ thù ở chung chỗ? Coi như miễncưỡng cùng nhau, lại có ý nghĩa gì? Nếu có mộtngày, nàng khó có thể khống chế hận ý củamình, ra tay giết phụ thân của , quan hệ giữa hai người cuối cùng xảy ra kịch biến.

      Duẫn Bình giết phụ thân của nàng, cho nên hắnhận Duẫn Bình.

      Nếu nàng giết phụ thân Duẫn Ngọc, chẳng lẽDuẫn Ngọc hận nàng hay sao?

      Nếu Thần Long cung Đại công tử Duẫn Ngọcđã cùng Hoa Vân Quận chúa đính hôn! Mà cái ngày đó muốn gắn thân Duẫn Ngọc "HợpHoan Tán" Tiểu quận chúa, cũng nhanh thỏa mãn tốt mong muốn.

      Mặc dù nàng biết trong tâm Duẫn Ngọc khôngtình nguyện, nhưng đây phải là lần mở ngụy trang của ra sao.

      Đau dài bằng đau ngắn, nếu tương laikhông thấy được bất cứ hy vọng nào, nàng cần gì phải cưỡng cầu tình cảm của hai người?

      Nếu đau, cũng để cho Duẫn Ngọc đaugiống như nàng như vậy —— khắc cốt minh tâm.

      Đây là nàng, duy nhất có thể làm chuyện. . . . . . Khi đầu nàng từ trong suối nước nổi ra chợt thấy bờ đôi dày màu đen.

      Tuyết Nhan cũng kinh hoảng, ánh mắt dần dần hướng lên, thấy đôi hai chân thon dài, thắt lưng thon chặt, lồng ngực rộng rãi , cổ đẹp đẽ như ngọc, dung nhan tuyệt sắc phonghoa , ánh sáng con mắt lung linh lại mang theo cao quý cuồng vọng.

      . . . . . . Người tới hẳn là Thượng Quan Ngâm!

      thế nhưng đuổi theo? Mà xa hương lại cũnghoàn toàn quên mất.

      Tuyết Nhan cười nhạt, từ trong nước đứng lên,cũng để ý tới gió đêm rét lạnh, hướng bờ tới, mà quần áo nàng mới vừa mua được ướt đẫm, giờ phút này, đường cong .

      Ngược lại Thượng Quan Ngâm chính nhân quân tử vô cùng, nhàng thở ra hơi, nghiêngmặt .

      "Thất Sư Huynh có thể cho ta mượn bạc mộtchút hay ?" Tuyết Nhan đem mình đắp trong da cừu ,từ từ ở bên trong đổi lại xiêm áo.

      "Ngươi cần bạc làm chi?" Thượng Quan Ngâmnhướng lông mày, nhưng hề quay đầu lại.

      "Ta muốn rời Thần Long cung, ra ngoài dạo chơi." Tuyết Nhan nhàn nhạt mà ra.

      "Ngươi phải ?" Thượng Quan Ngâm nghe vậykhông khỏi kinh hãi, vội vàng quay đầu lại, thấynàng thay xong quần áo, tóc ở trong gió đêmđã thổi khô nửa.

      Giờ phút này, nàng nhã nhặn lịch mà xinhđẹp, bộ dáng trời vực!

      chợt tự dưng có ti phiền não, vị Lâm tiểu thư này thế nhưng quyết định rời nhà trốn ! Đúng rồi, nàng nhất định là biết chuyệnDẫun Ngọc đính hôn, vốn tưởng rằng nàng khóc rống phen, ai ngờ nàng thế nhưng hiểu được lấy lui làm tiến, thể ,nữ nhân này rất thông minh, vô cùng thông minh, nghĩ đến đây, Thượng Quan Ngâm nhịn được nhìn hơn nàng mấy lần.

      Nàng tùy ý bọc món quần lụa mỏng, tócđen ở trong gió phiêu tán, nhìn rất tự nhiên!

      Chỉ là vì sao trong ánh mắt của nàng cất dấu bi thương sâu thẳm? Tuyệt phải cố ý ngụytrang.

      Đúng rồi! Nàng nhất định là bị tổn thương thậtsâu , cố làm kiên cường, ý muốn cách xa vùngđất đau lòng này!

      Thượng Quan Ngâm nhướng mày, ánh mắt sángnhư tuyết liếc tới đây, trong lòng có loại cảm giác kỳ quái, đối với cảm giác gặp gỡ Tuyết Nhan đồng tình sâu sắc.

      Dù sao nàng trước đó bị Tam Sư Huynh MộDung Thanh Li cự tuyệt, tâm linh bị đả kích nghiêm trọng, rồi sau đó cùng Ngũ Sư Huynhthật lòng mến nhau, nào biết hai người tình ý liên tục còn chưa có mấy ngày, Duẫn Ngọc lại muốn cùng đính hôn với Hoa Vân Quận chúa? Tin tức này đối với nương mười sáu tuổi mànói, có phải có chút cực kỳ bi thảm hay ?

      "Đợi chút, ta giải thích Ngũ Sư Huynh, tuyệt đối phụ ngươi, trong này nhấtđịnh có cái gì tình." có chút mâu thuẫn, tận lực che giấu cuồng ngạo, hảo ngôn hảo ngữ khuyên giải an ủi nàng.

      "Đúng sao?" Tuyết nhan cười cười sao cả, những thứ này nàng sao ali5 biết?

      "Thế nào. . . . . . Ngươi biết vẫn muốn ?"Thượng Quan Ngâm có chút nhìn thấu nàng.

      "Vì sao ?" Nhưng thấy nàng mờ mịt, cười tủm tỉm tới trước mặt , tay ngọc phủtrước ngực , mị nhãn như tơ, nhàng vừasờ, Thượng Quan Ngâm lập tức biến sắc, lui về phía sau hai bước, kéo ra cự ly hai người, muốn khiển trách nàng lỗ mãng, sao đoán đượcbàn tay trắng nõn Tuyết Nhan giương lên, thếnhưng lần ra mười tờ ngân phiếu , thủ pháp có thể tinh xảo.

      Tuyết nhan hướng mở trừng hai mắt, lúmđồng tiền như hoa, trong đáy mắt nhưng có nụ cười: "Đa tạ bạc của Thất Sư Huynh."

      Thượng Quan Ngâm rất tức giận, nàng lại dámtrộm ngân phiếu của ? nhịn được cắn răng : "Cái tiểu tặc nhà ngươi! Đem ngânphiếu trả lại đây."

      "Thất Sư Huynh quả nhiên là người có tiền, số bạc này ta cầm trước."

      "Này! Này! Lập tức trả ta." Số bạc này nhưnghắn dùng mua lễ ra mắt cho Duẫn Tuyết nhi.

      "Yên tâm, ngày sau ta nhất định trả lại gấp đôi."Dứt lời, Tuyết Nhan thi triển Tật Phong Bộ, hướng nơi xa chạy .

      "Đợi chút, ngươi để cho ta như thế nào giảithích cho Ngũ Sư Huynh?" Thượng Quan Ngâmgiận đến cắn răng nghiến lợi, hận thể muốn dùng roi quất nàng chết.

      "Ngươi có thể cho biết. . . . . . ta khôi phục trí nhớ." Tuyết Nhan dừng chút, hề nhiều lời, nhưng nàng tin tưởng DuẫnNgọc nhất định có thể hiểu được.

      Dù sao, Lâm Tuyết Nhan khi khôi phục trí nhớ, liền đại biểu nàng đối với tình cảm Mộ Dung Thanh li tro tàn lại cháy, hiển nhiên nhưngày xưa, mỗi ngày dây dưa Mộ Dung Thanh li, mà giữa tình cảm với Duẫn Ngọc , tựa như trải qua khói mây, cái chớp mắt rồi biến mất! Nàng nhớ mang máng kiếp trước có triết nhân qua: "Cái gọi là tình thế gian, khác như hoa quỳnh sớm nở tàn?Hoặc là tình nam nữ, gặp dịp chơi, hơn!"


      Edit: sherry nguyen
      Beta: roseila

      Chương 38 Ngân diện độc ma

      Mỗi người đều , phái Tuyết Sơn Vân quốcđúng là khối bảo địa(*)

      (*)Bảo địa: vùng đất trù phú

      Nhưng thấy những dãy núi liền nhau, trời quan mây tạnh, mây vô sắc màu, bốn phía mảnh trắng xóa, từ xa nhìn lại, đỉnh Tuyết Sơn nhô lên xuyên thấu sương mù, khí thế hào hùng,trong suốt chói mắt, lúc lúc . Nghe , ngọn núi bốn mùa đều là mùa đông, tuyết đọngquanh năm thay đổi, chứa rất nhiều dược liệu thế gian hiếm có muốn ngườibiết.
      Tuyết Nhan cưỡi bảo mã màu nâu, mặc nam trang màu đen, buộc tóc cài mạo(*), khoắc dacừu dày, chỉ lộ ra dung nhan, lại có vẻ thanh lệ động lòng người.
      (*)Buộc tóc cài mạo:mạo ở đây là cái mũ dùng để búi tóc của mấy trai nam hán thời cổ trang TQ,

      Theo nàng xem đến màu trắng tuyết động là lúc, ngựa ngừng vó, chạy hai ngày đường, đường thẳng đến, cũng biết thảodược kia đến tột cùng là ở nơi nào? Tuyết Nhansuy tư, tìm người cùng tìm với nàng còn hơn người mục tiêu tìm kiếm, bằng tìm nhị sư huynh Phượng U Trần, hoặc làđến phái Tuyết Sơn tìm Tiết Phong, để bọn họdẫn đường cho nàng, như vậy cũng có thể làmchơi ăn .

      Nhưng mà phái Tuyết Sơn lớn như thế, đệ tử năm sáu vạn người, tìm được Tiết Phong giống như mò kim đáy bể.
      Nhưng ra vị nhị sư huynh thanh danh vang dội, thiên hạ có người biết khôngngười hiểu, đáng tiếc thân phận hai người chênh lệch, cũng có giao tình gì.

      giờ nàng và Duẫn Ngọc lúc xa rời,càng muốn mượn danh nghĩa DuẫnNgọc…Nàng rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt?
      Nghĩ đến bước này, chợt thấy cách đó xa hình như có đóa hoa tuyết liên. Trong lòngcó chút kì quái, đây tuyết liên phải ở Tuyết sơn đỉnh sao?
      Vì sao lại ở con đường lớn?
      Còn chưa xuống ngựa, liền nhìn thấy bóngdáng màu trắng nhanh nhẹn cuối xuống, dườngnhư tiên nữ trời.

      Nhưng thế gian làm sao có tiên tử? Vậy chỉ có thể —— người này võ công xuất thần nhập hóa.

      giờ Tuyết Nhan nội lực tam đọan, hậnnhất chính là võ lâm cao thủ khắp nơi, nếu nămđó nàng có thể cùng luận bàn, rồi sau đó đánhnhau xong mới thành bằng hữu, tiếp theo nâng cốc, xưng huynh gọi đệ, chính là từ khi Tá Thi hòan hồn, nàng chỉ bị người ta khinh bỉ.

      Nhưng là người nào, nếu là ngừơi bị khinh bỉ lâu, trong lòng khó trách khỏi nghẹn khuất, dần dần, chậm rãi, liền dễ dàng nghẹn ra những tật xấu, cho nên, theo góc độ y học mà , người là cần phải phát tiết.

      Đó là lí do, có khi, nếu nhìn thấy cao thủ kinh ngạc, trong lòng Tuyết Nhan vẫn vô cùng vuisướng!
      Nhíu mày, Tuyết Nhan tập trung nhìn vào, thấybóng dáng như hàn mai giữa tuýêt, dáng người lành lạnh, ngọc thụ lâm phong, ràng là nam tử trẻ tuổi.

      Nam tử buộc lại áo lông dày màu trắng bạc, nghe thấy tiếng bước chân ngựa, chậm rãi nghiêng đầu, dung mạo xinh đẹp nhưng lại mang mặt nạ bạc tinh mĩ che nửa gương mặt.

      Lúc Tuyết Nhan nhìn đến mặt nạ của , bỗng nhiên hiểu được thế gian vì sao có mặt nạ.

      Mặt nạ tinh sảo vô song trước mắt, đáy mắt điêu khắc ra nước mắt giống như giọt nướcmưa, khóe mắt nở rộ ra hoa văn rực rỡ gì sánh được, nếu như là nghệ thuật quán thời hiệnnay, nhất định là hé ra giá trị đặc biệt cao uổng thưởng thức tác phẩm nghệ thuật

      Nam tử mang mặt nạ bạc, lộ ra môi mỏng ướt át, chỉ hơi hơi nhếch môi (cái này chém), tuyết sơn giống như cũng sáng lạng rất nhiều, mộtmàn này, nàng xem nháy mắt cái, chỉ chờ nam tử xoay người lại, mới giật mình bừng tỉnh, mà nam tử thân trang phục hoalệ, nhưng những thứ nổi bật đắt tiền kia kiềudiễm ung dung làm tuyết liên đều phai nhạt baphần.

      có khí chất mị hoặc mà trong trẻo nhưnglạnh lùng, áo lông cáo rủ xuống đất, quần áomàu trắng ở trong gió lay động.

      đầu ngón tay thon dài như ngọc lóe lênmàu lam trong suốt, giống như lau tầng dược bọt nhiều điểm ánh sáng tại bên người, lưu quang tràn đầy máu, có loại mị động lòng người gì sánh được, cảnh tượng bức người này, kham đẹp tựa như tranh.

      Chỉ là, đối mặt với nam tử mặt nạ tao nhã,Tuyết Nhan nhịn được ở trong lòng cảm khái (chém tiếp), nhưng, nàng cảm thấy ở trênngười người này sinh ra loại hơi thở nguy hiểm chớ gần.

      “Ngươi là người phái Tuyết Sơn?” Bỗng nhiên ánh mắt nam tử băng lãnh, mang theo hơi thở lạnh như băng, Tuyết Nhan nghe ra thanh của chứa đựng gì đó, lại vẫn như cũ rất là dễ nghe.

      phải.” Tuyết Nhan bình tĩnh nhìn ,cười đến thản nhiên, mới tới Tuyết sơn có thểthấy mỹ nam tử, vận khí coi như tồi.
      “ Nếu như muốn chết, hãy rời khỏi phái Tuyết Sơn, đừng để ta gặp lại.” trong ánhmắt nam tử tràn đầy nguy hiểm, thản nhiênliếc nhìn nàng cái, xoay người nhặt lên tuyết liên mặt đất.

      “Từ từ, ta vừa muốn chết cũng muốn rời khỏi phái Tuyết Sơn, ngươi có thể làm khó dễ được ta?”Tuyết Nhan bĩu môi cười.
      Tuyết Nhan cảm thấy đây nam tử cầu cóchút bá đạo, nhưng cũng cảm nhận được thần bí, trong lòng thầm nghĩ đến tột cùng cùng phái Tuyết Sơn có cái gì khúc mắt?
      Nghe vậy, nam tử ngẩng đầu lên, sâu đánh giá Tuyết Nhan, cả người tản mát ra hàn ý quỷ dị, cổ tay vừa động, thóang chốc, tuyết liên ởtrong tay của biến thành bột phấn, Tuyết Nhan cảm thấy người này tuy rằng hành vi cửchỉ quái dị, nhưng rất quen thuộc địa hìnhnơi này, có biết thảo dược hiếm quý ở địaphương nào hay ? Nàng có thể câu thông với phen.

      Ngay lúc hai người nhìn nhau chợt nghe xa xa có người hô:”Ngân mặt độc ma ở đằng kia, mau bắt lấy nhanh! Đến đoạt lại giải dược.”

      Ngân mặt độc ma? Trong lòng Tuyết Nhan tánthưởng, hóa ra nam tử này lại có danh hào uy phong như thế.
      Chỉ là mười năm liền nàng chưa bao giờ nghe qua người này, có lẽ là nhân vật lợi hại mới nổi trong chốn giang hồ.

      Tuyết Nhan nâng con ngươi, thấy mười támvị nam tử sam tử màu tro vọt lại đây, thân nàyvừa nhìn biết là đệ tử phái Tuyết Sơn.
      Bọn họ tới cách nam tử vài chục bước, cẩn thận dừng lại, quơ đại đao trong tay, giống như thêm can đảm cho chính mình, quát lớn:”Ngân mặt độc ma, ngươi ngoan ngõan giơ tay chịu trói ! nhiều ngày độc của ngươi cũng hết rồi, chỉ có con đừơng chết, nếu còn mau đầu hàng, đừng trách chúng ta khách khí!”

      Nam tử mang mặt nạ bạc cười lạnh :” Các ngươi ngày cả tiến lên nửa bước cũng khôngdám, sao đối đãi với ta khách khí thế?”

      Tuyết Nhan nghe vậy cười, đây đệ tử pháiTuyết Sơn ở trước mặt nam tử mang mặt nạbạc, cái gì cũng sợ, chỉ là giọng lớn hơn mà thôi.

      Mọi người liếc mắt nhìn nhau, do dự chắc, ánh mắt khỏi dừng ngón taycủa .

      Mấy ngày nay, bọn họ nhìn đến ngón tay của từng có màu đỏ , hồi nãy là màu lam nhạt, giờ phút này trở thành màu da giống người bình thường, đại khái, có lẽ, có thể, ngân mặt độc ma kiềm lư kỹ cùng. (*)

      (*)Kiềm lư kỹ cùng: có chút khả năng ít ỏi mà dùng hết còn gì nữa.

      Rốt cuộc, có kẻ lớn mật tiêu sái tiến đếnvìa bước, quát:”Từ từ, chúng ta nghĩ đếngiết ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngõan đầuhàng, chúng ta lưu ngươi con đườngsống.”

      Tuyết Nhan thầm nghĩ:”Hay là phái Tuyết Sơnsửa tên kêu Thiếu Lâm, từ bi vi hòai?”

      Nam tử mang mặt nạ bạc quyến rũ môi, cười lạnh :”Sợ là các ngươi muốn ta đem giảidược giao ra thôi, cứu trị đệ tử mấy ngày trước trúng độc cho tốt, sau đó lăng trì ta, đúng hay ?”

      Bị nhìn thấu tâm tư, mọi người sắc mặt trầm xuống:”Nếu các hạ đường dương quankhông , nên cầu độc mộc, vậy đừngtrách chúng ta vô tình!” xong, mọi người giơlên đại đao trong tay, mười tám người bày ra trận hình, đem nam tử mang mặt nạ bạc baovây ở trong đó.

      Nhưng thấy mọi người thân pháp biến hóa thấtthường, dĩ nhiên là đại trận ngăn cản địch nhân của phái Tuyết Sơn.

      Tuyết Nhan thúc ngựa đứng ở bên, hai tay ôm bả vai, nghiêng đầu, hăng hái nhìn bọn họ,ai thua ai thắng, đều cùng nàng quan hệ, chính là nàng lâu thấy người khácquần ẩu! Hơn nữa nhìn cao thủ so chiêu, khác gì đùa giỡn, trong lòng có chút thích ý!

      Nếu những người này biết trong lòng nàng nghĩgì, có lẽ tức giận đến hộc máu.

      Ngân mặt độc ma từ bên hông rút ra thanhkiếm, hàn quang lạnh thấu xưong, sáng rực như kim.

      Kiếm bất ngờ bay đến, mảnh đao quangkiếm ảnh.

      Mười tám đệ tử này vốn tưởng rằng ngân mặt độc ma chỉ có độc dược lợi hạ, sao biết kiếm pháp cũng phi thường đột phá, mười tám người hơn nữa còn dùng trận pháp, nhưng cùng hắnđối chiến bất phân thắng bại ,nhưng mà bọn hắndù sao người đông thế mạnh, xa luân chiếnpháp đối với bọn họ mà có lợi màkhông hại, nếu như có thể chống đỡ được đểchờ viện binh đến đây, nhất định có thể bắtđược ngân mặt độc ma. Suy nghĩ đến lúc này, mười tám người càng chiến càng hăng, tựa hồnhư chiếm được thượng phong.

      Trong đó, gã đệ tử uy phong lẫm liệthô:”Mọi người laị thêm lực, ngàn vạn lần đừnggiết , lưu nửa cái mạng, đứt tay, đứtchân cũng được!”
      Phái Tuyết Sơn hô mười ứng:”Mọi người cùng nhau lên.”

      Nhưng thấy mọi người thân pháp biến đổi, cùngnhau nổi công lên, đại đao phá lệ có lực, mở rộng phạm vi, uy lực bức người.

      Tuyết Nhan bỗng nhiên đối với nam tử mangmặt nạ bạc này có chút đồng tình, nếu như tại đứt tay, đứt chân, như vậy ngoại tộc tao nhã có thể hương tiêu ngọc vẫn!

      Nhưng vào lúc này, nam tử mang mặt nạ bỗng nhiên nở nụ cười, bay lên , tươi cười dị:” Chỉ bằng vài tiểu lâu la các ngươi, cũng có thể làm cho ta thừa lại nửa cái mạng hay sao?”

      Nhưng thấy vươn tay ngọc thon dài, mườingón tay thay đổi, hai tay dần dần xuất nhàn nhạt màu hồng, giống như hoa mai nở rộ,tựa như hình xăm xinh đẹp tuyệt diệu, thân mình dừng lại trung, thân pháp vôcùng quỷ dị, gió lạnh nổi lên làm quần áo bay bay, khiến cho nhìn qua đẹp đẽ mà lộng lẫy.

      “Nguy rồi, chạy mau, người còn có độc.”

      Mọi người ngay tức khắc hỏang lọan vùng lên,độc ngân mặt độc ma bọn họ hiểu biết quá, thayđổi liên tục, mỗi người trúng độc, dược tính cùng bệnh trạng cũng giống nhau, vả lạimuốn sống được, quả thực là khổ thể tả!

      Tuyết Nhan nhìn tay nam tử mang mặt nạbạc phun ra độc, ánh mắt dần nheo lại, nếu như nàng nhìn lầm, độc của nam tử này cũng phải độc dược bình thường, mà là độcdược bình thường cùng thể chất của dunghợp, độc phấn tay là vừa mới từ gốctuyết liên kia chế thành, bản thân tuyết liên có độc, sau khi hóa thành bột phấn bịđộc thể của luyện thành, dần dần biến thành kỳ dị độc dược.

      Nhưng thấy nam tử ngọc giơ tay lên, độc dượcmàu hồng trung lan tràn, mọi người nhất thời mảnh sương mù vây quanh.

      Thóang chốc, hơn mười người đệ tử phái TuyếtSơn đau đớn tột cùng, ngã xuống đất dậynổi.

      Nam tự mang mặt nạ bạc quyến rũ môi, ghé mắtcười, ánh mắt dần dần chuyển hướng TuyếtNhan cách đó xa, trong lòng có chút kinhngạc, tuy rằng nàng ở khỏang cách gần, nhưng phải dính vào chút độc phấn chứ.
      Nhưng vì sao, nàng chút dấu hiệu trúng độccũng thấy?

      Lúc này Tuyết Nhan cũng cảm thấy kinh ngạc,bỗng nhiên tim đạp nhanh hơn, vội dùng tay tự mình chẩn mạch, chợt phát ra chuyệnlạ.

      Độc phấn màu hồng sau khi tiến vào trong cơ thể, bị độc tính của mai lan hương cắn nuốt,giống như ăn mĩ vị thế gian, mơ hồ ngóc đầu dậy chút, nhugn7 mà độc tính của nó ràng bị nguyên dương của Duẫn Ngọc khống chế được, phát có độc dược mới, lại cóchút an phận.

      cách khác, Tuýêt Nhan nàng trừ bỏ thântrúng độc mai lan hương, chỉ có bách độc xâm nhập.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :