1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối - Hồng Trần Huyễn[Trong Sinh, NP] (71/126c) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: châm pháp Khống Tâm

      Buổi trưa canh ba, đan trạch sau viện, chỗ phòng xí gồm có ba tầng trong và ba tầng ngoài, tiếng người huyên náo, nhốn nha nhốn nháo, con kiến chui cũng lọt, thậm chí có tênháo sắc thừa cơ mà vào, thỉnh thoảng có tiếng cười bén nhọn chói tai, lời kinh khủngtruyền đến, nhưng rơi vào trong tai Tây Mônnhã, so với tiếng đàn cao thâm còn dễ nghe hơn.

      "Ban ngày ban mặt, hành vi như vậy, là đồiphong bại tục!"

      "Ha ha, mới vừa rồi ta thấy được thân thể sánglên, là sợ hết hồn."

      "Rất lâu chưa nhìn thấy chuyện như vậy, muốnngực có ngực, muốn cái mông có rắm cái đùi,da cũng rất trắng."

      Mấy tên tên háo sắc bỉ ổi nhìn chằm chằm thân thể trước mặt trắng như tuyết, nước miếng đãchảy đầy đất, Tây Môn nhã nghe thoải mái, nhưng ra trong lòng đố kỵ.

      Lúc này, mấy nữ đệ tử của Vô Cực Môn bêntrong đan trạch mím môi, từ trong đám người chui ra, cười : "Ông trời có mắt , lại là hai người bọn họ, ngày thường làm mưa làm gió, ngờ có ác hữu ác báo!"

      Nghe như thế. . . . . . Tây Môn nhã bỗng nhiên kinh hãi, đẩy đám người ra, chen vào.

      Đập vào mắt là nơi đầy đất dơ bẩn, bồn cầu đầyđất, còn có hai nữ nhân mảnh vải che thân!

      Hai nữ tử này chính là cận thân mà nàng tâmphúc, mới vừa bị nàng gọi khi dễ Lâm TuyếtNhan , hôm nay cũng biết là chuyện gì xảy ra, vẻ mặt hai người lại ngốc trệ, ôm bồn cầu trong ngực, từng bước từng bước tới hồ cá, đem thùng ném vào bên trong rồi từ từ rửasạch, cũng ngại dơ bẩn, tựa như trúng tàthuật .

      Nhìn thấy tình hình trước mắt, đầu Tây MônNhã lập tức vang tiếng "Ông", thân thể quơ quơ.

      Trước hai tên thủ hạ này làm mất hết mặt mũi của nàng, vậy họ còn đem hồ cá củaPhượng U Trần làm cho dơ bẩn , mười mấy con con cá quý báu từng tung bay ở trong ao,giờ cái bụng lại bị lật lên! Nàng biết PhượngU Trần sach , mà hồ cá là đương kim thái tửkiến tạo cho vật làm cảnh trí, tổngcộng là ba ngàn lượng hoàng kim, mỗi con cá cũng có giá trị xa xỉ, hôm nay cư nhiên biến thành ao phân rửa sạch bồn cầu, làm sao mà Nhị Sư Huynh còn giao phó cho nàng nữa?

      Còn có cái Lâm Tuyết nhan chết tiệt kia, rốtcuộc sử dụng cái tà thuật gì?

      Đầu sỏ gây nên cũng thấy bóng dáng, đúng là nàng coi thường người này, nhưng Tây Môn Nhã biết, nhất định Lâm Tuyết nhanđang ở gần đan trạch, rất tốt, rất tốt, chỉ mong nàng đừng để cho nhìn thấy được, nếu tha cho nàng dễ dàng như vậy nữa đâu.

      Đuổi mọi người , Tây Môn Nhã cố gắng đem hai người kéo về, nhưng hai người hết sức cốchấp, vô luận như thế nào cũng chịu rờiđi chỗ này.

      Tây Môn Nhã cắn chặt hàm răng, lại hết lần nàytới lần khác là thể làm gì!

      Cách đó xa, hoa hòe cây, hoa rụngbay tán loạn, thiếu nữ cao nhìn xuống, lẳng lặng nhìn cảnh tượng sau viện, cười ngạo nghễ,cánh hoa màu hồng bay lướt qua gò má nàng tuyệt đẹp, mái tóc lắc lắc, tóc đen tung bay theo gió, áo trắng rộng rãi mặc ở người nàng cóvẻ thanh thuần xinh đẹp tuyệt trần. Nàng thở dài tiếng, xoay chuyển ánh mắt, chợt thấymột bóng dáng quen thuộc, thấy mày kiếm gảy , bên môi cười , cười lười biếng mà mê người, mắt phượng chuyển cái mị như tơ, mà phong tình vạn chủng chỉ chuyên thuộcvề Mộ Dung Thanh Li.

      “Sao ngươi lại ở chỗ này?" Tuyết nhan hơi ngẩnra, hồi nãy nàng nhìn thấy bóng dáng củahắn xuất ở phòng xí.

      "Đương nhiên là tới tìm ngươi." mắt phượngMộ Dung Thanh li chuyển cái, giữa lôngmày uyển chuyển như vẽ, biết nàng nhưtrở bàn tay, sau khi từ vườn cúc ra ngoài, chạy thẳng tới nơi này, ánh mắt trong suốt nhìn nàng, giọng cùng lười biếng khác với vẻ mặt , lại mang theo nghiêm túc nhàn nhạt: "Vềsau. . . . . . Tiểu sư muội tới chỗ của ta, ta sẽchăm sóc ngươi, thế nào?"

      "Có ý tứ gì?" Tuyết nhan trừng mắt nhìn, tronglòng cũng biết.

      "Bởi vì đan trạch Nhị Sư Huynh thích hợp ngươi, huống chi, hôm nay ngươi gặp đượcloại chuyện như vậy, lần sau khó đảm bảo đượcsẽ xảy ra chuyện như vậy nữa!" nóihợp tình hợp lý.

      "Cám ơn, cần." Tuyết nhan chútnghĩ ngợi liền cự tuyệt , dù sao, nàng cũng muốn ở trong Vô Cực Môn dựa vào bất luận kẻ nào.

      "Dĩ nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn đến chỗ Duẫn Ngọc." Mộ Dung Thanh Li cũngkhông miễn cưỡng Tuyết Nhan, khẽ mỉmcười, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, nhớtrước khí nàng mất trí nhớ, từng ngừng dây dưa mình, còn tưởng rằng nàngsẽ cự tuyệt , nào biết lại cự tuyệt nhanhnhư vậy, giống như là thay đổi người khác vậy!

      Nghe tên Duẫn Ngọc, trong lòng Tuyết Nhan khẽ nhúc nhích, nhưng là kể từ nàng đitới nơi địa phương xa lạ này, mỗi ngày Duẫn Ngọc làm bạn với nàng, hình như nàng có thói quen người đàn ông này làm bạn, rời cuộc sống của , có chút nhàm chán, cảmgiác bên cạnh thiếu cái gì, khỏi thở dàimột tiếng, suy nghĩ chút ,thói quen cũng làmột loại rất đáng sợ!

      Cũng biết mấy ngày nay, chuyện ở Ôn Tuyền trong lòng khôi phục như cũ chưa?

      Chỉ là vóc người hoàn mỹ Duẫn Ngọc ratrong đầu Tuyết Nhan , làm Tuyết Nhan tim đậpnhư hươu chạy.

      Lại biết khi nàng thầm nghĩ Duẫn Ngọc, mặt mũi cũng xuất vẻ mặt ngượng ngùng , nàng cũng phải hoa si sắc nữ, gặp qua vô số mỹ nam, vậy mà đối với thân thể Duẫn Ngọc nhớ mãi quên, cảm thấy ổn, nàng thường thường suy tư, chẳng lẽ là do nhiều năm qua nàng vẫn nhìn nam nhân?

      "Cái đó. . . . . . Tam Sư Huynh, Duẫn Ngọc . . . . . . tại Ngũ Sư Huynh ra sao?" Tuyết nhan nhịn được hỏi.

      " rất tốt." khi Mộ Dung Thanh li chuyện, ánh mắt lại nhìn hướng phòng xí, nơi đó vừa mới xuất bóng dáng của Phượng U Trần. Mộ Dung Thanh Li nhìn kịch hay nửa ngày, nhịn được ôm vai cười khẽ.

      "Tiểu sư muội, tại bên kia rất náo nhiệtđấy!"

      "Khiếm nhã chớ nhìn, thế nhưng Tam Sư Huynh lại nhìn lâu như vậy! Huynh biếtthẹn thùng sao?" Tuyết nhan lập tức liếc xéohắn.

      "Loại cự ly này, cũng thấy cái gì ,huống chi vóc người của họ có gì đángxem." tâm tư Mộ Dung Thanh li cũng người nữ nhân trần chuồng, đầu lưỡi vẫn độc như trước.

      Có hay đáng xem trong lòng Tuyết Nhanhiểu , vóc người của nàng so với họ mà ,hơi có vẻ trẻ trung, nếu là vóc người đầy đặnnhư vậy cũng đáng xem, đại khái là đồng tính rồi, giờ phút này chợt nghĩ đến về mấy cái lời đồn đãi kia của Phượng U Trần, ánh mắt nàng nhìn về phía Mộ DungThanh Li chợt lên kỳ quái, đột nhiên hỏi: "Tam Sư Huynh, ngươi có phải đồng tính haykhông?"

      Dứt lời, nàng khỏi ngượng ngùng cườimột tiếng, được rồi, hồi nãy nàng có hơi quá!

      Con ngươi Mộ Dung Thanh Li lập tức lóe nhưánh sáng băng tuyết, lại nghe câu của nàng:"Cái đó. . . . . . Coi như ta chưa gì."

      Mộ Dung Thanh li chợt cười nhạt, vẻ mặt cũng biến thành lạnh nhạt: "Đáng tiếc, ta phảiđồng tính, để cho ngươi thất vọng."

      "Yên tâm, dù là như thế, ta cũng vậy khôngkỳ thị ngươi." Tuyết nhan nhún vai cái, xòe hai tay ra, che giấu trong nội tâm còn xấuhổ .
      . . . . . . Mặt trời dần dần chuyển hướng tây.

      . . . . . . Ánh trăng mọc lên!

      Hai người cơ hồ đem uế vật trong bồn cầu rót vào hồ cá, tay chân Tây Môn nhã luốngcuống, nhưng nàng dám tìm Phượng U Trần trợ giúp, mặc dù Nhị Sư Huynh là đệ tử của đệ nhất thiên hạ Đan Dược Sư , nhưng ngoại trừ luyện đan, đánh đàn, thư họa, đánhcờ, uống rượu, thưởng thức trà ra, đối với y thuật cũng tinh thông , mà mấy tìnhnày, cũng chẳng quan tâm.

      Việc cấp bách, thể làm gì khác hơn là phái người đánh hai người .

      Ai ngờ sau khi họ tỉnh lại, hai mắt vô thần, tựanhư rút mất linh hồn, nhúc nhích, mọi người nhanh chóng bao vây lại.

      Nghe thần y bạch đại phu ở thị trấn ThầnLong mới vừa đến đan trạch, Tây Môn nhã lậptức phái người đem bạch đại phu mời tới, hivọng có thể giúp nàng giải quyết chuyện này.

      Ước chừng thời gian nén nhang, bạch đạiphu xem qua bệnh tình của hai người , đôitay run lên, trong lòng vô cùng khiếp sợ, nghĩ thầm điều này sao lại có thể? Nhưng đây ràng chính là châm pháp độc môn của quánchủ đệ nhất thiên hạ y quán, hơn hai mươi năm trước từng gặp lần gặp lần, nghe thuật này có thể khống chế lòng củangười ta hiệu quả! Năm đó lão quán chủ còn gọi đó là" châm pháp Khống Tâm " .

      Nhưng ràng lão quán chủ qua đời mười mấy năm trước, ngay cả quán chủ mới nhậmchức cũng là tráng niên mất sớm.

      Vì sao loại châm pháp này biến mất trong nhiều năm sau lại tái giang hồ?


      Beta: roseila
      Chương 20: Nàng vô sỉ.
      Đêm lạnh như nước, cảnh sắc lịch tao nhãvô hạn, tôi tớ ai có chức nấy, nhìn như chuyệngì cũng chưa từng xảy ra, nhưng trong phòngkhách khí lại nặng nề.

      Sắc mặt Tây Môn Nhã trắng nhợt, run giọng : "Bạch đại phu, chẳng lẽ chữa được sao?"

      Nàng rất hiểu y thuật của Bạch đại phu, mặc dù được gọi là đệ nhất y thuật của thị trấnThần Long, thực lực tuyệt đối khỏi , nghe đồn ba năm trước đây Thái hậu bệnh nặng, ngay cả thái y cũng bó tay hết cách, sau đó Bạch đại phu chẩn bệnh, dùng phương thuốc dễ dàng trừ bệnh, làm hoàng đế phải ban cho danh hiệu "Đệ nhất thiên hạ thầny" lại bị khéo léo cự tuyệt.

      Nếu là bệnh này ngay cả Bạch đại phu cũng có biện pháp chữa đây chẳng phải làchuyện cách nào kết thúc! Vả lại chuyện này thoát được quan hệ với nàng,suy nghĩ chút Tây Môn Nhã cảm thấytrong lòng kinh hãi.

      " ra , cũng phải là có cáchnào." trong mắt Bạch đại phu chợt lóe.

      "Cách gì?" trong lòng Tây Môn Nhã bỗng nhiên lại có hi vọng.

      "Cởi chuông phải do người buộc chuông." Bạch đại phu từng câu, khẽ vuốt chòm râu, vẻmặt trang nghiêm.

      hạ quyết tâm, gặp lần người hiểu được cách sử dụng châm pháp Khống Tâm, hắnmuốn biết quan hệ người này với đệ nhất thiên hạ y quán, có lẽ hi vọng thức dậy cứu vớt đệ nhất thiên hạ y quán sắp tới rồi ! Dù sao, tuổihắn cao, lực bất tòng tâm, làm đệ nhất thiên hạ y quán lần nữa danh tỏa sáng thiên hạ, đây cũng là tâm nguyện trọn đời của !

      tự nghi ngờ suy nghĩ của mình, Tây Môn Nhã nắm chặt hai quả đấm."Người đâu, đem Lâm Tuyết Nhan đến cho ta."

      Tối nay, nàng phải đào sâu ba thước cũng phảiđem Lâm Tuyết Nhan kiếm cho ra, nàng sựmuốn xem Lâm Tuyết Nhan dùng cái tà thuậtgì? Lại để cho hai thuộc hạ của nàng bất tỉnh nhân , nàng tuyệt đối tha thứ nhàng cho Lâm Tuyết Nhan, cho đến bây giờ, còn chưa từng có người nào dám đemnàng để ở trong mắt, sau đó nàng phải cho Vô Cực Chưởng môn, Lâm Tuyết Nhan là mộtyêu nữ chuyên dụng Vu thuật tà ác tổn thương đồng môn đệ tử, nhất định phải đem nàng trói lại khởi binh vấn tội, hành hạ nàng, nhục nhã nàng, làm cho nàng vĩnh viễn cũng ngốc đầu ở Vô Cực Môn lên được.

      "Đợi chút, cần tìm, ta ở chỗ này." Cách đó xa truyền đến thanh của thiếu nữ.

      thanh thanh thúy giống như chim hoàng anhvượt ra khỏi cốc, nhưng có chút mơ hồ khôngrõ, mọi người hẹn mà nhìn lại về hướngphía tây.

      Nhưng thấy phía tây tới vị có phong thái thanh nhã, da trắng như ngọc, môi như hoa ngọc ,đẹp sao tả xiết , đứng ở bên người nàng là vị nam tử tuyệt sắc, phong hoa vô hạn, hai người đứng chung chỗ, giốngnhư đôi người đẹp như ngọc bích.

      ngờ nàng lại ở chung chỗ với Mộ Dung Thanh Li, mặc dù Tây Môn Nhã ngẩn ra, rất nhanh phục hồi tinh thần lại : " Nha đầuthối này, mau mau đem các nàng cứu tỉnh."

      Tuyết nhan liếc nàng cái, "Phụt" tiếngtừ trong miệng khạc ra hột hạnh.

      Mặc dù mỹ nữ phun ra hột hạnh cũng hề lịch , nhưng từ trong miệng nàngkhạc ra, lại cực kỳ ưu nhã, mọi người bừng tỉnhhiểu ra, khó trách người phương xa ăn nóikhông ràng ra là do ngậm viên hộthạnh. . . . . . Đợi chút, hạt hạch này là từ đâutới? Tây Môn Nhã ở giữa đám người chợt có loại dự cảm chẳng lành, lại thấy nàng từ trong túi lấy ra viên hạch tròn vo vàng rực.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . tiểu tặc …ngườidám trộm cống phẩm ." Tây Môn Nhã giậnkhông kềm được.

      "Ngươi cũng nên ngậm máu phunngười." Tuyết nhan rất khiêu khích nhìn nàng, chỉ Mộ Dung Thanh Li : "Đây chính là cho ta."

      Mộ Dung Thanh Li khóe môi tươi cười, cũng cùng nhau lấy ra hạt hạnh, khẽ cắn hớp,phong thái ưu nhã.

      Tây Môn Nhã phát run, đây chính là do thái tử đưa tới cống phẩm hạt hạch vàng , tổng cộng có mười hai viên, nàng từng hỏi xin Phượng U Trần qua mấy lần, nhưng có cho nàng, ai ngờ lại tặng cho Mộ Dung Thanh Li nửa, quả nhiên là em như tay chân , nữ nhân như quần áo, quả nhiên là cái Phượng U Trần nàyđồng tính theo lời đồn đãi, chỉ sợ càng truyền càng quá mức.

      Làm nàng lo lắng là, thế nhưng Mộ Dung ThanhLi cầm cống phẩm lấy lòng cái nha đầu thối này, chẳng lẽ quan hệ của hai người cũng khôngphải theo như đồn đãi kinh khủng như vậy?

      Nếu Tam Sư Huynh đối đãi khác với nàng, TâyMôn Nhã chợt đối với Lâm Tuyết nhan càngcó tia cố kỵ, lúc Tây Môn Nhã chầnchừ, bạch đại phu lại tiến lên hai bước, từ từ bước tới trước mặt Tuyết Nhan, sâulạy lạy, mực cung kính : "Đệ tử Bạch Trần biết sư phụ ở chỗ này, tới cung kính chờ đợi chậm chạp, sư phụ, xin nhận cái cúi đầu của đệ tử."

      Dứt lời, lạy xuống.

      Hành động của Bạch đại phu này làm kinh ngạcmọi người, sắc mặt Tây Môn Nhã hoảng hốt, tạm thời tam sư huynh đến, vị bạch đại phu này đức cao vọng trọng, ngay cả phụthân cũng khách sáo đối với , ngờ vị bạch đại phu này tuổi ngoài bày mươi thếnhưng xưng Lâm Tuyết Nhan là sư phụ, cáinày. . . . . . thể nào, tuyệt đối cókhả năng, nhất định là vậy , nữ lấy tà thuật khống chế Tam Sư Huynh và Bạch đại phu.

      Mọi người ở đây kinh hãi , hồi nãy trong lòng Bạch đại phu vẫn thể xác định ai là người thi châm , cho đến khi nhìn thấy bản thân nàng, sáng tỏ.

      "Đồ tôn bái kiến sư tổ." Bạch y đệ tử bên cạnh bạch đại phu cũng quỳ xuống đất hành lễ, cùng với bạch đại phu như hình với bóng, am hiểu nhất là đoán ý qua lời và sắc mặt, nếulà người sư phụ kính trọng , sao lại khôngdám kính trọng.

      Chỉ là này tuổi còn rất trẻ, rất xinh đẹp, là làm nhìn ra.

      "Xin sư phụ xin rộng lòng giúp đỡ, cứu trị haingười nữ tử này." Lúc này, ánh mắt Bạch đạiphu bình tĩnh nhìn nàng .

      Tuyết nhan đưa mắt nhìn Bạch đại phu hồi lâu, phát ánh mắt của nhìn mình cực kỳ thâm trầm, trong lòng biết bắt đầu suy đoán thân phận của mình rồi! Mặc dù hai người danh nghĩa là thầy trò, nhưng nàngchưa từng cho biết thân phận chân của mình!

      Nhưng thấy Lâm Tuyết Nhan đưa tay, nhàng tới hai người bên cạnh, trongnháy mắt ở bên tai họ, lập tức giương đôi mắtra, tỉnh táo lại.

      Mọi người rung động, ngờ kêu tỉnh cácnàng, chỉ cần búng tay mà thôi.

      tình, Tuyết Nhan kéo dài châm pháp Khống Tâm bằng cách dùng thuật thôi miên củathời đại , kết hợp với nội lực, đồng thờinàng có thể ra lệnh thi triển người hai người, mà gần đây nàng thân thể cũng khôiphục rất nhiều, nội lực cũng đến tam đoạn, thitriển ngân châm thuật thôi miên, thuận buồmxuôi gió, vừa mới đến thực lực lại lên thêm 1 bậc.

      Nhưng thấy hai nàng đứng dậy, vẻ mặt đờ đẫn nhìn chút chung quanh, hai mặt nhìn nhau,chợt thấy ở trước mặt Lâm Tuyết nhan, lập tứcnhớ tới chuyện muốn nàng rửa sạch bồn cầu , chỉa về phía nàng trách mắng : "Cái người này lười biếng, để cho ngươi rửa cầu , sao vẫn còn ở nơi này nhàn hạ?"

      "Giọng to lớn thế, ngày tắm bồn cầu,hai vị chẳng lẽ mệt sao ?" Tuyết nhan nhìn hai người , cười lạnh.

      "Lời này của ngươi là có ý gì? Lại dám chống đối chúng ta? biết đắc tội chúng ta có hậu quả gì sao?"

      "Biết, dĩ nhiên biết." ánh mắt Tuyết nhan cố ý hay là vô tình quét qua tấm chăn của các nàng .

      Hai người nào biết giữa ban ngày xảyra chuyện gì, thấy chung quanh đều là người làm của đan trạch , vẫn nhận ra tình trạng của hai người, nhìn thấy Tam Sư Huynh dĩ nhiên phải tính toán, nhưng nghe khôngthích Lâm Tuyết Nhan, càng muốn ở trước mặt biểu phen, vừa định nhào qua dạy dỗ nàng, ai ngờ thân thể chợt lạnh, phía dưới chăn hẳn là mảnh vải che thân, hai người kêu lên tiếng, lại chui trở về, dung nhan bảy màu : "Chuyện này. . . . . . Có chuyện gìxảy ra hả?"

      "Hai vị ở phòng xí thân thể trần truồng, dưới con mắt mọi người rửa sạch bồn cầu, là cảnh tưởng đẹp!" Mộ Dung Thanh Li cười yếu ớt .

      "Ngươi cái gì? Điều này sao có thể?" Hai người thét chói tai, chỉ là. . . . . . Lời nàytừ Tam Sư Huynh trong miệng ra, rung độngthật là , huống chi trong lòng các nàng đối với Mộ Dung Thanh Li vẫn có chút ái mộ .

      "Lâm Tuyết Nhan, chẳng lẽ đúng ngươi giở trò quỷ?" lập tức Tây Môn Nhã đứng lên tiến đến, hôm nay nếu phải xả cơn giận này, trong lòng vui.

      "Ta giở trò quỷ? Người nào thấy được?" Tuyết nhan đối với nàng hờ hững, nhàng phất ống tay áo.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." tức khắc Tây MônNhã bị nàng làm nghẹn.

      "Ngươi thấy được?" Tuyết nhan chợt chỉ chỉ người làm chung quanh, mọi người lắc đầu.

      "Như vậy là ngươi thấy được?" Nàng lại chỉ vàoMộ Dung Thanh Li, Mộ Dung Thanh Li cũnglắc đầu cái, trong mắt mang theo nụ cười.

      "Nếu ai thấy, ngươi chém gió cái gì,chẳng lẽ Tây Môn sư tỷ thích nhất ăn lungtung?"

      "Rất tốt, rất tốt!" Tây Môn nhã giận đến suýtnữa hộc máu, xem ra thể sử xuấtđòn sát thủ, "Ngươi chờ, ta đem Nhị Sư Huynh gọi tới, tất cả do định đoạt."

      "Tây Môn tiểu thư chậm ." Bạch đại phu chợttiến lên hai bước : "Ta dám cam đoan,chuyện này liên quan đến sư phụ ta, tamới chẩn đoán bệnh qua, đều là bởi vì các nànghai người có ý đồ bất chính, lúc luyện công TẩuHỏa Nhập Ma, trúng tà, may sư phụ ta tốt bụng, chạy xa tới như vậy cứu trị cho họ, các ngươi sao biết cảm tạ nàng, ngược lại muốn vu hãm cho nàng?"

      Tuyết nhan nhịn được cười thầm, ngờ Bạch đại phu đổi trắng thay đen cũng khá tốt!

      "Có phải Tẩu Hỏa Nhập Ma hay , Nhị SưHuynh ta chẳng lẽ nhìn ra?"

      "Khụ, gạt ngươi, Phượng công tử vừa rồi mới đem bệnh nhân giao cho ta, cái gì cũng đếm xỉa tới, nếu ngươi tìm ,cũng tự tìm mất mặt." Bạch đại phu thảnnhiên .

      "Bạch đại phu sai, tính tình của Nhị Sư Huynh như thế ngươi nên hiểu mới đúng."Mộ Dung Thanh Li cười như cười .

      "Các ngươi. . . . . ." Tây Môn nhã phát hômnay hình như tất cả mọi người cùng mình xungkhắc, nàng tức giận đến mức muốn giật tóc.

      "Tây Môn sư tỷ, chúng ta muốn sống nữa!" Hai người đột nhiên gào khóc lên.

      Tây Môn Nhã nhìn tất cả trước mắt, nhéoquyền, cắn răng nghiến lợi, câu cũng nên lời. Nhưng Tuyết Nhan ràng, Tây Môn Nhã có gây trực tiếp với nàng,cũng đại biểu nàng bỏ qua cho mình, xem ra chuyện xấu sau này có thể liên tụckhông ngừng, theo nhau mà đến!

      Đêm khuya vắng vẻ, Vô Cực Môn cực kỳ an tĩnh.

      Tuyết nhan tới phía sau núi, nghĩ tới hôm nay chuyện xảy ra, trong lòng tia vui.

      Lúc tâm tình nàng áp lực, luôn thích ra ngoàimột mình chút.

      tới bên cạnh dòng suối, nàng cởi giầy, nằm ởtrên cỏ, hai chân ngâm mình ở trong nước, trong miệng ngậm lấy cọng cỏ, thổi ra tiếng ưm ưm đứt quãng ,mất hứng xướng lên vàitiếng, bộ dáng này may là có ngườinào nhìn thấy, ai có thể nghĩ tới mỹ nữ sẽkhông có hình tượng thế này, thậm chí có chútdu côn, có chút cà lơ phất phơ.

      Trong lòng nàng ra có chút tùy ý, nhântính vốn có nhiều mặt , chỉ là dám biểuhiện nhiều mặt trước mặt người khác mà thôi, tự nhiên bị người khác cho rằng như thế nào.

      Mang giày xong, tiến sâu vào cánh rừng, vìkhông đánh vỡ đêm yên tĩnh, nàng dùng Tật Phong Bộ, nghe được bất kỳ tiếng bướcchân nào, chợt, từ sâu trong rừng truyền đến giọng cùa nam nữ , Tuyết Nhan vốn định rời , lại cảm giác thanh có chútquen thuộc, thân thể dừng lại.

      Tỉ mỉ nghe, nàng kia khóc thút thít, giống bịnam tử kia cự tuyệt.

      Nam tử này hiểu thương hươngtiếc ngọc, từ bóng lưng xem ra, vóc dáng nàng kia rất khá, nếu là do nàng ..., có lẽ lời sẽkhông sắc bén như thế, là làm đả thương lòng của nương kia nha!

      Mà tên nam tử kia bản lĩnh cao ráo, ngọc thụ lâm phong, vóc người cũng rất tốt!

      Vậy mà lúc này nam tử có dừng lại lâu,rất nhanh xoay người lại, khi nàng thấy mặtmũi nam tử kia trong lòng đột nhiên cả kinh, ngờ. . . . . . Lại là .
      người qua đườngChris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: bị người lập kế

      Tối nay trăng tròn hoa thắm, gió phất , từng mãnh bay phất phơ xuống trong rừng.

      ngờ, nàng chỉ ra ngoài tùy tiện mộtchuyến, lại có thể gặp phải màn diễn Hoàng cầu xin Phượng.

      Dưới ánh trăng, nàng kia khóc hoa lê đẫm mưa, nước mắt tựa như đứt dây trân châu, trông rất đẹp mắt, Tuyết Nhan cảm giác ràng nàng chính là nữ chính trong tiểu thuyết bi tình củaQuỳnh Dao, khóc nhiều canh giờ, khóc nữakhóc mãi, nhưng vẫn thủy chung quấn ở bên cạnh nam tử chịu rời , Tuyết Nhan nhìnthấy hết sức buồn bực, khi nam tử muốn rời khỏi nàng lại kéo tay áo nam tử, biết giọng cái gì ở trước mặt , nhưng thấy thân hình nam tử kia hơi ngừng lại,đôi tay ôm vai, dựa vào trước cây lạnh lùng nhìn nàng.

      chợt nâng trán, thân thể mềm nhũn,hướng vào trong ngực ngã xuống, làm như kiều hoa, bản năng nam tử thân hình lóe lên, dưới bàn chân chênh vênh, ngã ngồi trênmặt đất.

      Ôm ấp thương có thể đưa đến đất, Tuyết Nhan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, lập tức nhịn được mím môi cười khẽ.

      Lúc này, nam tử từ trong bóng cây tối chìmđi ra, trăng sáng bừng tỉnh như song lớn dâng lên, mà ánh trăng hoàn mỹ xua tan hắc ámchung quanh .

      Khi Tuyết Nhan thấy mặt mũi của nam tử kia chậm rãi mở to hai mắt.

      , là Duẫn Ngọc.

      Mặc dù dung nhan Duẫn Ngọc tuấn mỹ, phong cách xuất chúng, nhưng khí chất lạnh lẽo lại có thể làm người cách xa ngoài ngàn dặm, nàng thủy chung cho là nữ nhân Duẫn Ngọc phải vôcùng đặc biệt, ngờ lại gặp phải đối với quấn quít giữ chặt lấy , có thểnói là"Rừng vốn lớn, loại chim nào cũng có" , nhưng là chẳng biết tại sao, khi Tuyết Nhan nhìn thấy cùng khác ở chung mộtchỗ, trong lòng của nàng thế nhưng mơ hồ có chút vui.

      Vào giờ phút này, nhìn trước mắt vướngvíu với , mặt mũi Duẫn Ngọc lạnh lẽo, giọngđiệu sơ mạch.

      đối với chuyện nam nữ hứng thúlắm, thậm chí có người ta hiểuthương hương tiếc ngọc.

      này hẳn là muội muội đương kim thái tửđiện hạ, con riêng của hoàng đế bệ hạ, mặcdù chưa hề nhận ban thưởng, nhưng giá trị địavị con người cũng thể khinh thường,huống chi thái tử là bạn tốt của , hết sức thương muội muội này, xem như trânbảo, ngờ này lại cầm thái tử làm tấm gỗ, dây dưa với nghỉ, nếu phải bận tâm tình cảm và thể diện của hoàng gia, hận thể trục xuất nàng ra khỏinơi đây, trọn đời được đến gần nửabước.

      Trời ban tâm lạnh lẽo, thích xuất bên cạnh, mà tính tình vị công chúa cũng gần tương tự như Tuyết Nhan ngày xưa,điều này làm tự chủ được nhớ lạiTuyết Nhan.

      Nhưng trải qua mấy ngày nay, mỗi ngày làmbạn bên cạnh thiếu nữ, mà tâm cảnh của hắncũng dần dần có biến hóa.

      Sau khi tới Vô Cực Môn, rời nàng ba ngày,đầu óc của lại thường thường ra bóng dáng của nàng.

      Cũng biết, bây giờ nàng như thế nào?

      Trong khi ngẩn ngơ, đất bỗng nhiên nhảy lên, đánh tới về phía DuẫnNgọc, từ trong tay áo bay ra bột màu xanh dương, mang theo quái dị, mùi thơm nhàn nhạt.

      Mặc dù Doãn ngọc hoàn toàn né tránh, vẫn vô ý hút vào hớp.

      "Ngươi ném cái gì ra vậy?" Duẫn Ngọc cả giậnnói.

      "Ngọc ca ca, thứ ta mới vửa ném chính là HợpHoan Tán do trong cung bí chế , huynh khôngcó cách nào giải được đâu , trừ phi cùng ta. . . . . . làm chuyện vợ chồng!" lúc chuyện,mười ngón tay bắt chéo, mặt mũi mang theo ngượng ngùng nhàn nhạt.

      Dược hiệu phát huy cực nhanh, sắc mặt DuẫnNgọc biến đổi, mơ hồ cảm thấy thân thể xuấthiện khác thường.

      Chốc lát trong máu chứa chất kích tình giốngnhư là núi lửa phun trào ra ngoài, cả người bắt đầu nóng ran bất an, hai mắt cũng từ từ mà trở nên nổi đỏ, hô hấp nặng nhọc nhanh chóng.

      Mặc dù sắc mặt cũng đỏ, trong mắt lạitràn đầy vẻ khát vọng, muốn tiến lên cởira áo bào của , lại bị Duẫn Ngọc đẩy ra.

      "Đừng trách ta, Ngọc ca ca, ta chỉ là. . . . . Chỉ là rất thích ngươi!" Nàng cắn răng, tay run run, cúi đầu lần nữa lên phía trước, áp sát vàotrên người của , tư thái hai người vô cùngmập mờ, mà nàng đưa tay ngọc thon thon ra, hôhấp dồn dập, cởi đai dây lụa áo của .

      Tuyết nhan đứng ở bên nhìn hồi lâu, lông mi hơi vểnh, che lại tầm mắt phẫn nộ của nàng .

      Dù sao, chuyện của người khác có quan hệ gì với nàng, Duẫn Ngọc cũng ngoại lệ, nàng vốn muốn nhìn nữa, ai ngờ chuyệnHợp Hoan Tán đột nhiên xảy ra, nàng kia cởi áo nới dây lưng, xác định kế tiếp trình diễn tuồng đông cung!

      Tuyết nhan cảm thấy có chút nhức đầu, nếu là đổi lại người khác, nàng căn bản thèm để ý, tình nam nữ cái gì, cũng chỉ là diễn mộtmàn kịch thôi.

      Có lẽ đây là cách để đạt được mục đích cóđược tình , e rằng dùng cái chết để đedọa, e rằng đổ thừa cả đời người!

      Nhưng mà đối phương mơ ước là ca ca củanàng, mà Duẫn Ngọc ca ca của nàng là ngàn tình, vạn muốn, thấy nước mắt nàng kia tấn công được, cuối cùng mới dùng thủ đoạn hạ lưu "Hợp Hoan Tán" này, cólẽ là nhìn đúng tính tình ngay thẳng của Duẫn Ngọc mà làm tới, sau đó chắc chắn phụ tráchđối với nàng, là vô sỉ tới cực điểm, ngay cả nàng đều muốn thay nàng kia cảm thấy trơ trẽn, nếu bây giờ trong tay nàng có thanh đao, hận thể đem kia cắt thành támkhúc. . . . . . Tuyết nhan cắn răng, xem ra, nàngnên ra sân.

      Nào biết nàng vừa muốn thân, động tácDuẫn Ngọc nhanh hơn, ra tay như điện , chưởng đánh nữ tử này hôn mê, chút dây dưa dài dòng nào.

      hít hơi sâu, bóng dáng thoáng cái, lảo đảo hai bước, đầu nhanh chóng bay hướng khác trong rừng.

      Cảm thấy cực kỳ lo lắng, tuyết nhan vội vàngthi triển Tật Phong Bộ đuổi theo, nhưng thấy Duẫn Ngọc bay qua rừng cây rậm rạp, mộtmạch hề dừng lại, trực tiếp chạy hướng chỗ trạch viện trong núi, đó lý chính là Vô Cực Môn trạch viện tư nhân của Duẫn Ngọc, bên trong chỉ có 2-3 người làm, vả lại đều là nam tử trung niên.

      làm kinh động mọi người, Duẫn Ngọctung người bay qua tường cao, rơi vào sau viện, chút nghĩ ngợi liền nhảy vào bên trong hồ sen.

      Hồ sen tháng năm, nước ấm mát mẻ, gió núi thổi qua mặt nước, gió mát lạnh lẽo!

      Ai ngờ nhiệt độ thân Duẫn Ngọc khôngchút nào chậm lại, thậm chí còn có cảm giác khí huyết chảy ngược lại, dưới bụng từ từ trở nên cứng thẳng, lều trại phía dưới giơ lên cao, cảm giác này so luyện võ tẩu hỏa nhập ma còn khổ sở hơn rất nhiều.

      Chợt, nơi xa chợt truyền đến giọng trong trẽo như tiếng chuông của "Duẫn Ngọc ca ca, ngâm mình ở trong nước vẫn vô dụng, dược tính của Hợp Hoan Tán rất mạnh, phươngpháp tầm thường giải được đâu."

      Doãn ngọc cắn chặt hàm răng, hồi hồn từ trong khổ sở, cho là mình nghe ảo giác, lại thấy mộtvị thiếu nữ nhàng đến, mặc dù mặt mũi tái nhợt, lại nổi bật lên đôi môi đỏ mọng tươi đẹp,trong thanh lệ còn mang theo tia xinh đẹp, phải là mà hằng đêm hay tư tưởng đến kia sao?

      "Nhan nhi. . . . . . Ngươi. . . . . . tại sao tới?"

      Duẫn Ngọc cắn chặt hàm răng, hết sức giữ vững cho tâm linh trấn tĩnh, ngờ lại để cho nàng nhìn thấy bộ dáng bản thân như thế này, thực phải là điều mà trong lòng mong muốn.

      Tuyết nhan hé miệng cười khẽ, xinh đẹp : "Ngọc ca ca, bây giờ ngươi còn có thể nhịn được hay ?"

      "Còn. . . . . . Còn có thể."

      thực tế, Duẫn Ngọc gần đến sát biên giới rồi, nhưng thủy chung cố gắng duy trì lý trí, chỉ sợ làm tổn thương chuyện của nàng .

      Lại thấy Tuyết Nhan nhanh tới trướcmặt , kéo từ trong nước ra, hai ngườinhư gió tiến vào trong phòng, hôm nay khinhcông của nàng càng ngày càng lợi hại, thậm chícó thể mang nam tử trưởng thành vượt nóc băng tường, nhưng Duẫn Ngọc rảnhsuy tư, cảm nhận được thân thể của nàng, ngửi được hương thơm đặc hữu trong cơ thểnàng, đầu óc sắp nổi điên.

      "Duẫn Ngọc ca ca, ta giúp ngươi đem Hợp Hoan Tán khống chế lại, ngươi nhịn chút."Chỉ thấy từ trong thân Tuyết Nhan lấy ra loạt ngân châm, lóe ra mảnh ánh sáng lạnhmát.

      " cần, ngươi mau, đừng động vào ta."Duẫn Ngọc cảm thấy tình hình của mình ổn.

      "Đừng chuyện, bây giờ ta tới giúp ngươi."Dung nhan Tuyết Nhan biến sắc nghiêm túc .

      Nàng đặt giường, rút áo ướt củahắn, ánh mắt nhìn về phía giữa háng của .Nơi đó có khối khua lên cao, tronglòng nàng bang bang nhảy loạn, nơi đó là cái nam nhân đó sao?

      Gò má nàng ti nóng lên, đúng, nàngxấu hổ! Nhưng vì khống chế Hợp Hoan Tán, nàng được nghĩ ngợi nhiều, đôi tayđưa về phía cái hông của , cởi ra vạt áo của , cởi ra quần của , lấy ra ngân châm, trước sau đâm vào huyệt Bát Liêu, huyệt ChíThất, huyệt Thái Khê, huyệt Côn Luân, huyệtThái Hướng, giữa mỗi hàng, lại dùng hai ngón cái vê huyệt Thận Du và huyệt Mệnh Môn của . . . . . . khó chịu, cả người xuất cảm giác kỳ dị.

      Duẫn Ngọc cắn môi, hô hấp dồn dập, dược hiệu phát tác càng thêm lợi hại.

      Thân thể của bị nàng xoa nắn mà trở nênnhạy cảm khác thường, nhìn nàng, tim đập rộn lên, tâm tư khống chế ngừng, suynghĩ miên man, giống như tưởng tượng thấy bộ dáng kiều mỵ của nàng, trong lòng đối với nàng dâng lên khát vọng vô hạn, khát vọng cách môi gợi tình của nàng hôn , khát vọng thân thể của nàng nhiệt liệt cùng dây dưa, khát vọng khi nàng ở dưới thân trằn trọc thừa hoan.

      Mà thân thể của cũng dần dần khống chế được, đột nhiên đứng dậy, lại nghe được tiếng kêu bên tai, đè nàng ở dướithân thể. . . . . .


      Edit: Tuyết Huệ
      Beta: roseila

      Chương 22: hành vi tốt vào đêm khuya.

      qua giờ Tý

      Tuyết Nhan có bất kỳ phòng bị , lại bị Duẫn Ngọc đột nhiên đặt ở giường.

      Hai người áp sát vào cùng nhau, tia khe hở, hô hấp nóng rực của Duẫn Ngọcnhào vào mặt của nàng, thân thể nóng nhưlửa than, sức nóng xuyên thấu qua áo nàng,dường như muốn đem nàng hòa tan thànhmột vũng nước xuân, ngờ dược hiệu Hợp Hoan Tán lại phát tác nhanh như vậy!

      ràng chỉ cần kiên trì hồi nữa, kiên trìmột hồi nữa thôi việc lớn có thể thành công!

      Nào có thể đoán được trong nháy mắt hóa thân thành sói, mặt của Tuyết Nhan lo lắng, nhịn được rùng mình cái, bối rối đưatay trái nắm ngân châm đâm về huyệt Đàn Trung của , hành động lần này có thể làm chậm lại dược tính lan tràn trong cơ thể , chỉcần đâm lần nữa vào huyệt vị cuối cùng củangười, có thể đem Hợp Hoan Tán hoàn toànhóa giải được.

      Ai ngờ thời khắc mấu chốt, thế nhưng lý trí củaDuẫn Ngọc mơ hồ, đem nàng siết chặt ởphía dưới, hại nàng hoàn toàn thể động đậy.

      "Duẫn Ngọc ca ca, đừng như vậy."

      Tuyết Nhan bị đè thở nổi, hi vọng mình có thể kêu tỉnh lại, cho nàng cơ hội ra tay lần nữa.

      Nào biết thần chí của Duẫn Ngọc hoàn toàn mơ hồ, lời của nàng truyền tới trong tai , giốngnhư hóa thành mảnh gió xuân kiều diễm, từng chữ từng câu ở đây giống như mờihắn âu yếm, thần hồn khỏi điên đảo, kíchtình nhộn nhạo, cúi đầu, dùng môi chận lại môicủa nàng, hôn, liếm láp , cảm nhận được môi nàng mềm mại cùng hương thơm.

      Giờ phút này, sợi tóc nam tử rủ xuống, mắt phượng mê ly, cả người lộ ra mị hoặc phong hoa bất đồng với người khác, bộ mặt đắm chìm cũa chính câu hồn, lại đẹp mắt hơn so với bộ dáng lạnh lẽo thường ngày, Tuyết Nhan ngờ cái nam tử lạnh lẽo này cũng có mặt dụ người tội phạm như vậy .

      Tuyết nhan bị hôn đến mức hô hấp sắpdừng lại, như muốn hít thở thông.

      Mà nam tử dần dần thỏa mãn rồi dừnglại, nếm thử, dùng đầu lưỡi đẩy môi của nàngra, càng thêm xâm nhập muốn đòi lấy vị ngọtngào trong môi của nàng . . . . . . Tuyết Nhancắn chặc hàm răng, duy trì tỉnh táo, cố gắng để cho xâm phạm mình.

      Hành động của Tuyết Nhan càng thêm kích thích , hôn càng hăng hái, dùng sứcvuốt vê thân thể cách quần áo của nàng.

      Đột nhiên xé rách áo ngoài của nàng , quần áotrong, quần lót. . . . . . hôn theo gò má nóng củanàng rồi đường xuống phía dưới, chođến cổ ngọc trắng như tuyết của nàng
      Tuyết Nhan vừa thẹn vừa giận, cổ thân thể này chưa bao giờ bị người đụng chạm qua, nhạycảm vô cùng, kích thích từ làm nàng muốndùng sức co thân thể lại, mà hôn tỉ mỉ làmcho cả người nàng nóng ran, gò má của nàngmắc cỡ đỏ lừng như phấn phết lên, khỏicắn môi, thở khẽ.

      Lại , tình hình bị người giữ chặt rất làkhổ sở nha, nhất là lúc bị nam nhân ép buộc,Tuyết Nhan buồn bực suy nghĩ .

      Cũng may, trước mắt là mỹ nam tử, sắc đẹpthay cơm.

      Nàng thừa nhận mình cũng có chút thích ,nhưng nàng vẫn ngờ thân mật với hắnnhư thế này, làm nàng hoàn toàn có biệnpháp tiếp nhận!

      Throng lúc chần chờ ,nam tử hôn lần nữa xuống, xuống, xuống chút nữa, rơi vào chỗmẫn cảm của nàng, làm nàng vừa thẹn vừa giậnxấu hổ kiềm chế được.

      Nếu là bị tra tấn,giày vò như vậy, nàng nhấtđịnh kiềm chế được!

      Ông trời! Ai có thể cứu nàng đây?

      Vì sao cổ thân thể này chịu được nhưthế, mà ngay cả thần chí cũng kháng cựđược vị nam nhân này? Nếu là đổi lại bản lĩnh trước kia, nàng đâu có yếu như vậy?

      Hết lần này đến lần khác, họa đến dồn dập, nàng chợt cảm thấy giữa hai chân trận khác thường truyền đến, đao súng , truyền đến nhiệt độ kinh người, cùng lúc đó, DuẫnNgọc ưỡn người, đem hai chân nàng gác ở bên hông, thở hổn hển, thân hình vận sức chờphát động, dừng lại chốc lát đối với đều là loại hành hạ, mà hai tay của nàng rốt cuộc cũng được giải thoát.

      Cơ hội tới rồi!

      để ý xấu hổ, Tuyết Nhan đưa tay rút lênngân châm, ra sức hướng tới huyệt vị cuối cùng của người đâm tới.

      Hợp Hoan Tán tuyệt phải loại dượcvật, dược lực bá đạo, chỉ cần hành châm mộtlần là xong, thứ tự mức độ cũng giốngnhau.

      Nếu phải như thế, vừa bắt đầu nàng liền ghim kim đâm vào huyệt ngủ của , chẳngphải là xong hết mọi chuyện?

      Nhưng phương pháp này đối với thân thể namtử tổn hại cực lớn, nhất là sau khi sử dụng mị dược, sợ là như xuyên vào ngũ tạng lục phủ, cho nên Tuyết Nhan tận tâm dùng châm phápThần Nông tới cứu , nếu nàng cũng khống chế được Hợp Hoan Tán, sao mà xứngtrở thành quán chủ đệ nhất thiên hạ y quán?

      Tay ngọc giương , châm đâm vào bêntrong huyệt Phong Trì của nam tử!

      Huyệt Phong Trì là tử huyệt, đại phu tầm thường tuyệt đối dám tùy tiện hành châm, nguy hiểm cực lớn, Tuyết Nhan cũng cócố kỵ ba phần.

      Trong nháy mắt, khí sắc Duẫn Ngọc khôi phụcnhư thường, thân thể quơ quơ, khẽ mở ra hai mắt, ánh mắt mát lạnh.

      Thấy tỉnh táo lại, trong lòng Tuyết Nhanthở phào nhõm, tại cũng kịp lúng túng, vội hỏi câu: "Ngươi sao rồi?"

      Vẻ mặt Duẫn Ngọc hoảng hốt, thấy quần áoTuyết Nhan xốc xếch, hai chân giắt bên người , nhất thời còn chưa phản ứng kịp, chợt trận đau nhói truyền đến, đầu giống như nứt ra, thân thể tự chủ được ngã lên phía trước,cắm đầu ngã quỵ ở người của Tuyết Nhan.

      ngờ rằng, đảo cái, thân thể theoquán tính ngã xuống, dị vật khổng lồ xuyên qua giữa hai chân nàng, lập tức hai mắt Tuyết Nhan trợn tròn.

      Hét thảm tiếng, Tuyết Nhan đau đến nỗi nước mắt rơi đầy mặt.

      Ai cứu người được báo đáp? Đau quá, đau chết nàng! Nàng là phải là bị cái chỗ đócủa làm cho nứt ra hay sao?

      Tuyết Nhan thay xong quần áo, cơ hồ là chạytrối chết.

      Nàng nằm mơ cũng có nghĩ đến, đêm đầu tiên của mình lại gay go như vậy!

      Mặc dù chỉ là tiến vào mà thôi, phía sau chẳng có gì xảy ra cả, nhưng vẫn có máu chảy ra!

      Cuối cùng có tính hay ?

      Vấn đề này là làm nàng nhức đầu, cũng may kinh nghiệm cuộc đời của nàng hơi nhiều,năng lực trong lòng chịu đựng đủ lớn mạnh, sovới vấn đề sống chết, xx chưa tính là vấn đề, nàng có rớt khối thịt, hơn nữa cũng bị người ta lừa tài lừa tâm, chỉ là nơi đó có đau chút mà thôi, nhịn chút cũng qua.

      Nhưng là lấy tính tình Duẫn Ngọc mà , tất nhiên đối với nàng gánh vác trách nhiệm, so với xx mà , nếu cùng làm với nam nhân thương mình, cái gọi là đền bù tức khắc sai lầm, nhất định bỏ qua hạnh phúc suốt đời, dường như cái giá này cũng quá cao.

      Suy nghĩ chút chỉ có cảm giác rét mà run, Tuyết Nhan khỏi nổi da gà khắp người.

      Nếu như để cho phụ trách, nội tâm tất nhiên lai6 băn khoăn, cả đời cũng sẽrối rắm cái vấn đề này, đến lúc đó càng phiền toái!

      . . . . . . A! Nàng cảm thấy rất sợ hãi!

      Thở dài sâumột cái, Tuyết Nhan bất đắc dĩlắc đầu, ràng là nàng xx có sao đâu? Vậy tại sao lại giống như nàng phạm sai lầm chuyện gì đó? Rốt cuộc thói đời là cái quái gì? Nếu vì tất cả mọi người tốt hơn, vậy nàngcũng đâu phát sinh ra chuyện thế này!

      Huống chi lấy y thuật của nàng , đêm độngphòng hoa chúc chảy ra chút máu cũngkhông hề có vấn đề.

      Hạ quyết tâm, Tuyết Nhan hướng núi về,trạch viện kia cũng tắt đèn, năm người đềuđã ngủ.

      Cả đêm trằn trọc trở mình, khó có thể yên giấc,cho đến tảng sáng lúc Tuyết Nhan mới ngủ thậtsay, mới vừa ngủ nửa canh giờ, liền nghe lãoNhị hào hứng chạy đến trước đệm giường nàng, kích động thôi : "Lão đại, cho ngươi biết tin tức tốt, bên ngoài có mỹnam tử tới tìm ngươi đấy?"

      "Ai vậy?" Tuyết nhan từ trong chăn nhô đầu ra,mặt mũi uể oải, tinh thần rất kém.

      "Là ngũ sư huynh đó." Lão Nhị vỗ tay cườikhẽ, vẻ mặt kích động.

      Cái gì? Duẫn Ngọc? Sao lại đến tận cửa tìmnhanh như vậy ! Tuyết Nhan cả kinh, tức khắc hết buồn ngủ.
      người qua đườngChris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Tuyệt thế độc dược

      Nghe Duẫn Ngọc tìm nàng, Tuyết Nhanđột nhiên cảm thấy kinh hãi, buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

      Chẳng lẽ nhớ tới cái gì? Cố ý chạy tới chấtvấn nàng?

      Nhưng nhớ lại đêm qua, lúc Hợp HoanTán phát tác ý thức của hỗn loạn, mấy chỗtử huyệt lại bị nàng dùng ngân châm đâm, đốivới thân thể tiêu hao rất nhiều, dược hiệu tan ra, lập tức hôn mê, thần chí , đươngnhiên thể nhớ tất cả chân tướng mọi chuyện ! Cho dù muốn hỏi, nhiều lắm là hỏinàng ban đêm xảy ra chuyện gì?

      Chỉ cần nàng tìm cớ đêm qua nhớ những gì, nhất định là chê vào đâu được, giọt nướckhông lọt.

      Nghĩ đến đây, thở phào nhõm.

      Lúc này, thấy người nàng mảnh hỗnđộn, lão Nhị kêu lên tiếng: "Lão đại, ngươi.. . . . . đêm qua ngươi bị con muỗi cắn sao?"

      Tuyết nhan cau mày, khẽ gật đầu, cũng cổ họng thốt lên, hoảng hốt bấtloạn, nếu giấu đầu lòi đuôi.

      Nàng xưa nay làm việc đâu vào đấy, mặc dùđêm qua hốt hoảng, nhưng mỗi chuyệncũng xử lý ngay ngắn ràng, lộ sơ hở.

      Lúc rời , thậm chí còn giúp thay xong áo,lạc hồng giường cũng dọn dẹp sạch .

      Nhưng kể từ đêm qua sau khi nàng bị DuẫnNgọc cường hôn, cổ nối tiếp tay áo trở xuống, nối thành mảnh, vô cùng thê thảm, liền vội vã tìm bộ quần áo cao cổ, lại lấy khănlụa trắng quấn quanh cổ, lấy gương soi mình, thấy sắc mặt trong kính tái nhợt, đôi môi hơi sưng, tiếp theo lấy son bôi tí, cánh môi đỏ lên, mới có thể ra ngoài gặp người.

      Lão Nhị kinh ngạc đứng ở bên, mặc dù nàng hiểu chuyện nam nữ, tâm tư đơnthuần, nhưng ý tưởng trong óc cổ quái lại nhưnước sông cuồn cuộn liên miên dứt,trong lòng thầm nghĩ : "Trước đó vài ngày lão đại thích Tam Sư Huynh, rồi sau đó tiếptheo theo đuổi Nhị Sư Huynh, tại Ngũ Sư Huynh cũng xuất , chẳng lẽ bây giờ lão đại chuẩn bị xức lưới lớn, câu cá lớn?"

      Chậc! Biện pháp này tệ, ngày sau nàngcũng phải thử xem.

      chỗ khác, vạn toàn chuẩn bị xong,Tuyết Nhan mới từ trong phòng ra ngoài.

      Ngẩng đầu, liền thấy mỹ nam lạnh lẽo tựa vào cây.

      Trạch viện hỗn loạn, nhưng thấy nam tử NhưNgọc như mài, trường bào khép lại tôn lên thânthể thon dài, quần áo thăm thẳm, tạo thành mộtđạo cảnh trí mỹ lệ trong viện, nhìn bộ dáng lành lạnh, rất khó phân biệt lúc ý loạn tình mê vào ban đêm, mang theo bộ dángmị hoặc thắt ở chỗ. Nam nhân này bất luận mặc y phục nào, đều làm cho người ta thất thần dời mắt được , mỗi người mỗi vẻ, nhưng là biết có phải ảo giác hay , nàng luôn cảm thấy ánh sáng dưới đáy mắt của nam tử trước mắt luôn u ám, cả người tản mát ra lạnh lẽo, so với bất cứ lúc nào cũng khiến ngườicảm thấy lạnh lẽo, nàng khỏi rùng mình.

      Theo bản năng sửa lại áo chút, Tuyết Nhan tới đối diện với Duẫn Ngọc, rũ hai mắtxuống, khẽ mỉm cười: "Duẫn Ngọc ca ca, sángsớm như vậy tới tìm ta, rốt cuộc có chuyện gìthế?"

      Cúi thấp đầu, ánh mắt dám nhìn ,đêm qua kích tình còn sờ sờ ở trước mắt, đếnnay vẫn làm nàng đỏ mặt tim đập.

      Tiếp đó, tuyết nhan chuẩn bị đợi câu hỏi của .

      Lại thấy Duẫn Ngọc ngưng mắt nhìn tuyết nhan, ánh mắt khó lường, hồi lâu, từ trong tay lấy ra cuộn thư màu trắng, đưa đếntrước mắt Tuyết Nhan, lạnh nhạt : "Đây là thư của mẫu thân đưa tới."

      Đưa thư cho nàng sao? vẻ mặt Tuyết nhan giậtmình, là do nàng lo lắng quá!

      Nhận thư từ trong tay , màu xi [1] phía còn tươi, tựa như mới từ Thần Long cung đưa tới.
      [1] xi: là cái nút đầu cuộn thư

      Mở lá thư ra, lấy thư ra, phía có kiểu chữrất xinh đẹp, chữ viết rậm rạp chằng chịt, đọc tỉ mỉ , Tuyết Nhan khỏi hít vào ngụm khí lạnh.

      ngờ. . . . . . Lại có loại chuyện như vậy. . . . . . Gần đây, Tuyết Nhan hay giả bộ mất trí nhớ, dùng ngân châm thôi miên thị nữ, tất cả hiểu biết của thân thế này, sao nghĩđến, dù sao thị nữ biết rất ít, thân phận của nàng phức tạp như thế sao? ra là, ngườithừa kế Thần Long Cung cũng phải là từ nhiều nữ nhi trong số đông tuyển ra , mà là bẩm sinh có thể chất đặc biệt, sau khi sanh , sau bả vai có cái bớt hoa mai sáu cánh, dung nhan tuyệt mỹ, thân thể trúng độc mai lan hương, và dung nhan có thể mãi già.

      Mà độc Mai lan hương là đời đời tươngtruyền,sau khi sinh hạ Lâm Tuyết nhan, độctrên thân Phương Ngọc Dung cũng giải.

      Nhưng nhiều người thừa kế đảm nhiệm Thần Long cung, lúc mười tám tuổi mai lan hươngliền bắt đầu độc phát, mà lá thư dĩ nhiêncũng cách hóa giải độc tính mai lan hương.

      Mặc dù tuyết nhan là quán chủ đệ nhất thiên hạ y quán, y thuật tuyệt luân, nhưng thiên hạ rộnglớn, có đủ những cái lạ.

      Mai lan hương này có độc dược quỷ dị nhất mà nàng chưa bao giờ từng nghe tới từ trước đến giờ.

      Độc này cần phải có bảy thứ Nguyên Dươngkhác nhau tới áp chế, cái gọi là bảy thứ Nguyên Dương, chính là năm phải kết hợp cùng với bảy nam tử khác nhau, cho đến khi nàng mangthai sinh ra người thừa kế kế tiếp, độc tính mới có thể biến mất. Đây là loại chuyện liêm sỉ gì vậy, Tuyết Nhan hề nghĩ đến chuyện nàylại xảy ra!

      Khó trách Thần Long Cung Cung chủ có thể có tam phu tứ thị, 3000 trai lơ, ra là là cái duyên cớ này!

      Giờ phút này, sắc mặt của Tuyết Nhan thay đổi liên tục, trắng rồi lại xanh, xanh rồi lại đỏ, đỏrồi lại trắng, may là tinh thần nàng mạnh mẽ, những cũng ko thể bàn đến làm sao màtiếp thụ nổi bảy nam nhân.

      Tính toán, từ đêm qua đến bây giờ, chuyện xảy ra hình như quá nhiều, ngờ đến nàngcó thể thừa nhận hạn độ ngoài mức tưởng tượng.

      Hít hơi sâu, Tuyết Nhan tính toán chút, hôm nay nàng mới đầy mười sáu tuổi, còncó hai năm nữa mai lan hương mới bắt đầu pháttác, trong khoảng thời gian này nàng phải tìm đủ cách để giải trừ độc tính mai lan hương , dù sao, nàng tự tin trong thiên hạ này có cách giải được độc, có lẽ chuyện cũng khônggay go như nàng nghĩ !

      "Nhan nhi, tối hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?"Giờ phút này, Duẫn Ngọc đột nhiên hỏi.

      "À? Cái gì?" Tuyết nhan bị hỏi thình lình, làm cho nàng hoàn hồn lại.

      "Chúng ta có làm chuyện vợ chồng haykhông?" Duẫn Ngọc đứng ở bên, ánh mắtlúc sáng lúc tắt.

      Cái gì. . . . . . Sinh hoạt vợ chồng? Tuyết nhan bị lời của của cả kinh ho khan liên tiếp mấy tiếng, đuôi lông mày nhảy lên, người này khônglên tiếng thôi, bỗng nhiên câu giậtgân làm mình hết hồn! Cuống quít xua tay, lúctrước chuẩn bị mấy câu giải thích kia đều đãquên mất còn mống, vẻ mặt sợ hãinói: " có, tuyệt đối có."

      " ko?"

      "." Tuyết nhan gật đầu như bằm tỏi.

      Đôi tay Duẫn Ngọc ôm vai, lời, bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt nhìn chăm chú,tóc gáy Tuyết Nhan dựng đứng.

      khí trong núi mang theo hương cánh hoanhàn nhạt, sáng sớm ánh sáng chiếu xuống , da thịt thiếu nữ bóng loáng như ngọc, phiếm nhànnhạt trơn bóng, từng cơn gió thổi qua, làmrối loạn tóc mai bên tai của nàng.

      Duẫn Ngọc vươn tay ra, nhàng vén mái tócnàng ở sau tai, mà động tác của vô cùng êm ái, giống như giữa người tình vuốt ve dịu dàngvới nhau.

      Chợt, cúi đầu hôn môi nàng, giống nhưchuồn chuồn lướt nước, nhàng lướt qua rồi dừng, làm trong lòng áy náy của Tuyết Nhankhẽ động, nội tâm bị hoàn toàn mở rộng.

      hôn nàng, lúc còn tỉnh táo hôn nàng, đây là ý gì? Chẳng lẽ thích mình?

      Còn chưa phục hồi tinh thần sau khi hôn, lại thấy Duẫn Ngọc từ thân lấy ra phầnthư khác, phía xi cũng bị mở ra, đây là lá thư bí mật của Phương Ngọc nửa năm trướcgiao cho Duẫn Ngọc, ở trước mặt nàng, giọng : "Đây là lá thư của ngườiquan trọng khác, ngươi nhớ xem hết rồi trả ta."

      Dứt lời, ra ngoài viện, bóng dáng ánh lên màu vàng kim nhàn nhạt của tia nắng ban mai, sương trắng tản , người cũng mất.

      Sợ run trong chốc lát, Tuyết Nhan mở thư ra, cẩn thận cuốn lên.

      Nào biết sắc mặt dần dần càng ngày càng chìm, càng ngày càng nặng nề.

      ngờ. . . . . . Đây nên cái chết do độc củamai lan hương, nếu thân xử nữ bị phá vào lúcđó, phát tác trước thời hạn.

      như thế, đêm qua sau khi nàng và DuẫnNgọc xảy ra quan hệ, độc mai lan hương trong cơ thể sắp bắt đầu xảy ra.

      Chất tiệt! Đúng là chết tiệt!



      Chương 24: nhìn thấu nàng
      Tầng mây cao vạn dặm, bên vô tận.

      con Hắc Ưng vỗ cánh từ giữa mây gào thétbay xuống, trực tiếp bay về phía vườn hoa sau núi.

      Vườn hoa nhìn như đơn giản, nhưng dựng 36 loại trận pháp, người bình thường tuyệt thể tùy ý xông vào.

      Trong lúc tòa lầu các nguy nga đứng sừngsững, nơi này chính là phủ trạch của DuẫnNgọc, mà thư phòng của nằm ở lầu hai, ai có thể nghĩ tới tổng bộ Thiên Cơ Các tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ, núp ở khônggian mật thất tầm thường.

      Lúc này, hai nam tử trẻ tuổi ngồi ở thư phòng,trước bàn chất đầy hồ sơ, hai người tựa như bí nghị chuyện gì đó.

      Nhưng thấy dung nhan hai người tuấn mỹ, có thể so với Chi Lan ngọc thụ.(đây là lời khen người ưu tú)

      Con mắt của người như nước thu, ràngdập dờn bồng bềnh, người tuấn mỹ vô trù,ý lạnh át người.

      Chốc lát, con Hắc Ưng từ bên ngoài đến, ởbên trong phòng lướt vòng, chậm rãi rơixuống trước giá sắt tinh mỹ, tinh thần phấn chấn nhìn chủ nhân trước mắt.

      Thấy chủ nhân hình như tâm nặng nề, Hắc Ưng vô cùng ân cần rơi bả vai của , dùng đầu đen bóng cọ xát gò má DuẫnNgọc, khứu giác của nó vô cùng bén nhạy,thắng được con chó của vương phủ, đột nhiên,đánh hơi được hương nhàn nhạt, dườngnhư là hương thơm người nữ nhân , vả lại còn lưu lại mấy nhiều ngày, liền kêu lên hai tiếng vui.

      Duẫn Ngọc cũng để ýt, từ vuốt xinh xắn của nó lấy ra ống trúc, từ trong lấy ra tờ giấy, thoáng nhìn qua, ánh mắt tức khoát toát ra nhàn nhạt thất vọng.

      Tờ giấy trong tay vo thành cục, buôngra, hoàn toàn bị nội lực biến thành bột trắngxóa.

      Mộ Dung Thanh li ưu nhã uống ngụm trà,mắt phượng hơi đổi, nhìn về phía Duẫn Ngọc, lạnh nhạt : "Thế nào? Gặp chuyện gì vui hả ?"

      Lông mày kiếm của Duẫn Ngọc nhíu chặt, lời.

      Mộ Dung Thanh li lần đầu tiên nhìn thấy bộdáng băng sơn mặt ủ mày chau, bên mép nhướn lên chút làm điên đảo chúng sinh , ngừngmỉm cười chút : "Chẳng lẽ chuyện rất khó giải quyết?"

      Vẻ mặt Duẫn Ngọc có chút hoảng hốt, hồi lâu, gật đầu cái.

      Mộ Dung Thanh li lạnh nhạt : "Cần ta giúp tay sao?"

      cật, khẽ cười tiếng, dĩ nhiên chỉ làcười giỡn mà thôi, biết đường đường là Các chủ Thiên Cơ Các , chưa bao giờ cần mượn tayngười khác với người khác.

      Nào có thể đoán được, mặt xinh đẹp Duẫn Ngọc có vẻ nghiêm túc, ánh mắt nghiêm túc nhìn về Mộ Dung Thanh li, : "Ngươi sai, dù sao ở kinh thành có danh xưngtiểu Mạnh, giao hữu rộng khắp, bản lĩnh thông trời, ta muốn hỏi ngươi, rốt cuộc có thể tìm đạiphu tốt nhất thế gian ở nơi nào?"

      "Ngươi bị bệnh?" Mộ Dung Thanh li nhíu mày, ghé mắt nhìn , ánh mắt trong suốt.

      "Ta có bệnh." Duẫn Ngọc lạnh lùng đáp.

      " có bệnh là tốt rồi." Mộ Dung Thanh li nhếch miệng lên, mang theo nụ cười hài hước.

      Duẫn Ngọc mở miệng, kém hơncâm, cây vạn tuế ra hoa, trăm năm khó gặp mộtlần, sau khi cười xong, Mộ Dung Thanh li thu hồi nụ cười nhàng, lại lười biếng dựa vào ghế như cũ, ngón tay như ngọc thon dài đè dướicằm, nghiêm túc suy tư.

      Chỉ là. . . . . . đại phu tốt nhất sao?

      Để tay ở bàn, nhàng gõ cái, ánh mắt Mộ Dung Thanh li trở nên hoảng hốt!

      Khi trước mắt giống như xuất thanh lệ mà ngạo khí, lông mày rậm cong cong , má đào mắt hạnh, mũi xinh xắn, cánhmôi nhuận đỏ , mặc dù phải là Mỹ Lệtuyệt đỉnh, nhưng cũng làm người ta dứt ánh mắt ra được, chỉ là có nghĩ đến, thời gian qua mười năm, như cũ có thểnhớ lại hình dạng của nàng ràng, người đóvốn nên trở thành đại tẩu của , xinhđẹp y thuật vô song, nhưng cuối cùng vẫn hồng nhan bạc mệnh, niên mất sớm, mà nàngchính là quán chủ đệ nhất thiên hạ y quán——Tuyết Nhan.

      Tuyết Nhan? Lâm Tuyết Nhan?

      Chợt, Mộ Dung Thanh Li nheo lại mắt.

      Chẳng lẽ gọi là Tuyết Nhan cũng tinhthông toàn bộ y thuật sao? Tên của hai người chỉ kém chữ, đây cũng là trùng hợp màthôi?

      Chỉ là nếu là đương kim y thuật đệ nhấtthiên hạ, bạch đại phu ở thị trấn Thần Long phải làm chi mà thẹn, dù sao ngay cả Hoàng đế cũng kính nể y thuật ko thôi.

      Nhưng sau khi biết y thuật của LâmTuyết nhan, cảm thấy càng thể tưởngtượng nổi, chỉ ko hiểu hạt đậukhấu là gì? Lại tự dối xưng là bệnh lâu thành y,cố tình có thể đến đó trừ bệnh, nhưng càng làm kinh ngạc chính là, nàng có thể làm bạch đại phu đệ nhất thiên hạ y quán cúi đầu xưng thần, ba quỳ chín lạy, bái nàng vi sư, suy nghĩmột chút cũng cảm thấy rất thể tưởng tượng nổi.

      "Đúng rồi, ta nhớ ra rồi." hồi lâu, Mộ Dung Thanh li chợt vỗ tay cười tiếng.

      "Là ai ?" Nghe vậy, Duẫn Ngọc nâng gươngmặt lãnh mị lên.

      "Người này xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt." Mộ Dung Thanh li gỡ gút thắt , đôimắt cười như cười nhìn .

      "Người phương nào?" ánh mắt Duẫn Ngọc lạnh lẽo, hiển nhiên đối với thái độ của bất mãn.

      "Phượng U Trần." Mộ Dung Thanh li thêm lời, tiếng "Pằng" mở rộng cây quạt.

      "Là ?" Nhị Sư Huynh? Phượng U Trần? vẻ mặt Duẫn Ngọc hơi dừng lại.

      Suy tư chốc lát, cảm thấy có lý, dù sao, Phượng U Trần hỗ là có danh hiệu là đệnhất đương kim đan dược, lời đồn đãi đôi tay mát lạnh, nếu chỉ là dược liệu vôcùng bình thường, trải qua sau bao nhiêu lần do luyện chế, dược hiệu cũng có thể gia tăng gấp mười lần thậm chí còn gấp trăm lần, nếu làngày sau tìm hiểu được phương thuốc của mai lan hương, trải qua luyện chế của Phượng U Trần , có lẽ có thể hoàn toàn loại trừ hoặc ức chế độc tính mai lan hương!

      Dĩ nhiên, tìm người loại trừ độc mai lan hươngcủa Tuyết Nhan, là do tâm tư của mà ra.

      Lý do rất đơn giản, đó chính là muốn nàng cùng nam tử khác chung thị thê, nghĩ đến ngày sau nàng ở phía dưới nam tử khác trằn trọc thừa hoan, giống như khi đầu quả tim của ghim cây gai sắc, làm người mạnh mẽ , nam tử bình thường, tuyệt khôngnguyện ý thấy loại chuyện như vậy xảy ra, đúng, thích nàng, nếu loại độc chất này có thể chữa trị tốt, tình nguyện cùng với nàng đầu bạc đến cả đời, đến già thay đổi lòng.

      Ở nửa tháng trước kia, có lẽ vẫn chưa nghĩ đến muốn kết hôn nàng.

      Nhưng, rốt cuộc là lúc nào , quan hệ của hai người xảy ra biến hóa về chất?

      Hai ngày trước, trước khắc Duẫn Ngọc hôn mê , nhớ mình ràng ôm lấy hai chân của Tuyết nhan , mà áo nàng ngayngắn, lộ ra lồng ngực trắng tuyết như chim bồcâu , mang vẻ mặt hấp dẫn mê người , làm chưa tỉnh hồn lại, rồi sau đó, đầu đaumuốn nứt, thân thể bị khống chế ngã vềphía trước, sau đó đụng tiến vào hoàn toàntrong cơ thể nàng, thậm chí có thể cảmthấy ràng cái loại xx đó đưa hết sức , chặt chẽ bao vây lấy , làm muốn thả ra ngoài, cái loại xúc cảm đó tuyệt diệu , gần như sắp muốn tánh mạng của .

      ở Xuất Vân Quốc , đối với trinh tiếtquan trọng giống như là sinh mạng, làm nàngngười đàn ông đầu tiên, nguyện ý thủ hộnàng cả đời.

      Chỉ là khiến cho cảm thấy nghi ngờ . . . . . Vì sao trước khi nàng rời ,lại muốn thanh trừ lạc hồng giường?

      Nếu phải đợi ở Thiên Cơ Các lâu, thấy được vết máu lúc họ dọn dẹp, nếu chắc chắn đêm đó cho rằng chỉ là mộng xuân!

      Vì thử dò xét thái độ của nàng, hôm qua, hắnlấy ra thư của Phương Ngọc đưa cho nàng, đoán được vẻ mặt nàng như có chuyện gì xảy ra, thậm chí phủ nhận chuyệncùng xảy ra quan hệ.

      Cố đè xuống tức giận trong lòng, hôn nàng, biểu minh tình của mình đối với nàng.

      Mà trong mắt của nàng cũng có bài xích,điều này làm trong lòng hơi có cảm giác tịch mịch.

      Vì vậy, đưa cho nàng nhìn phong thư thứ hai , đó là nửa năm trước Phương Ngọc đưa cho mật hàm, phía nhắc tới nếu muốn lấy nàng làm thê, trở thành chồng của nàng, đồngthời nếu Tuyết Nhan cùng nam tử kết hợp vào lúc đó, độc của mai lan hương phát tác trước thời hạn, muốn phái người che chởTuyết Nhan,trước lúc mười tám tuổi , tuyệtkhông cho người nào làm bẩn trong sạch củanàng.

      Lúc đó, cũng nguyện cưới Tuyết Nhan làm vợ, sau lần đó Phương Ngọc Dungcũng tuyển phu khác , mật hàm này hômnay cũng coi như tờ giấy rác.

      Nếu để Phương Ngọc biết nam tử đoạt trongsạch của nàng, đúng là mình, biết cảmthấy như thế nào?

      Nếu báo tất cả việc cho Tuyết Nhan, hiển nhiên nguyện ý chịu trách nhiệm, nhưngvì sao đến nay nàng còn chưa tới tìm ? Chẳng lẽ nàng muốn đối mặt ? Trốntránh ? Nếu là như vậy, tâm tư nàythật làm hiểu .

      nhịn được nhìn về phía Mộ DungThanh Li, ánh mắt lạnh lẽo, thầm nghĩ chẳng lẽtrong lòng nàng còn chứa Mộ Dung Thanh Li? Đối với nhớ mãi quên?

      Mộ Dung Thanh li thấy Duẫn Ngọc nhìn ,tựa như nhìn tình địch với nhau, trong mắt tứckhắc thoáng qua tia sáng tà mị, lười biếngcười : "Nếu ngươi đến chỗ Nhị Sư Huynh Phượng U Trần, đừng quên nhìn vài người quen, mấy ngày trước nàng làm cho người ta ở đan trạch xem kịch nữ nhân trần chuồng , thậm chí còn khiến Tây Môn nhã kinh ngạc, rất có bản lãnh đấy."

      Trong tâm Duẫn Ngọc cũng hứng thú, thuận miệng vừa hỏi: "Là ai ?"

      Mộ Dung Thanh Li cười khẽ, mị thái mọc lan tràn quanh nhà: "Đương nhiên chính là muộimuội ngươi , Lâm Tuyết nhan."

      Nghe vậy, Duẫn Ngọc ngẩn ra, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, ngờ. . . . . . Nàng thế nhưng đan các, vốn tưởng rằng Vô Cực Chưởng môn hạ lệnh cho bọn đệ tử khôngcó đủ năng lực kiếm sư huynh, tất nhiên Lâm Tuyết Nhan quấn Mộ Dung Thanh Li, ngờ rốt cuộc lại nghĩ lầm rồi!

      Chỉ là, như thế cũng tốt, tâm Duẫn Ngọc mơ hồ lại có chút mừng rỡ.

      Nếu Tuyết Nhan muốn ở trong đan các của Nhị Sư Huynh , như vậy phải tìm Nhị Sư Huynh, xin chăm sóc nhiều hơn đối vớiTuyết Nhan, như thế cũng công đôi việc!
      người qua đườngChris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Tuyết Huệ
      Beta: Roseila

      Chương 25: Tiến vào Vạn Kim Đan các

      Khách đường, lâu vũ cao lớn, to lớn khí phái.

      Dõi mắt nhìn xung quanh, bạch ngọc xếp thànhtừng khối tinh mỹ sàn nhà, cây đèn Lưu Ly treo cao bốn vách tường, khảm Mã Não[1] vào cột đá hành lang , khỏi xa hoa.

      [1] Mã Não: khoáng chất, do thạch , thạch tủy và đản bạch hỗn hợp kết tinh, có nhiều loại màu đỏ, trắng, tro, có vằn sóng, dùnglàm đồ trang sức.

      Số lượng lớn như thế, chỉ sợ ngay cả hoàngcung cũng phải thua kém ba phần, đan trạchđứng đầu quả nhiên là giàu có hơn cả đất nước!

      Mà người tiếc số tiền lớn cầu xin đan dược, mỗi ngày như sóng triều.

      Bên trong đại sảnh đứng hơn mười Đệ Tử Quý Tộc, vì cầu đan dược, hoặc tự mình đến thăm viếng vị công tử thanh danh vang dội Phượng U Trần, vậy mà, rất nhiều người chỉ là nghe nóiđến Phượng U Trần, nhưng chưa từng thấy qua diện mạo của , nhưng nghe PhượngU Trần là con của Đông quận vương, cầm kỳ thư họa biết, ngọc thụ lâmphong, dịu dàng như ngọc, còn trẻ mà tiền nhiều, là trong kinh thành trong những namtử bị các tiểu thư khuê các muốn gả nhất.

      Nghe hàng năm người tới cửa cầu hôn đếm hết, thậm chí đạp phá hơn năm trămcánh cửa hạm của Đông quận vương phủ.

      Mọi người ở đây suy đoán thiên kim nhà nào có thể gả vào Quận Vương phủ , có người thấy thường ra vào Long Dương Thánh Địa, cùngvới tiểu hành vi phóng đãng, bên cạnh cũngthường có các nam tử xinh đẹp làm bạn, hàngđêm sênh ca, vì vậy, phố phường dần dầntruyền ra tin đồn thích trai đẹp , mà hắncũng chưa bao giờ ra ngoài bác bỏ tin đồn.

      Từ đó, trái tim các nương tan vỡ mảnh, rốt cuộc Quận Vương phủ cũng có ngườidám tới cửa cầu hôn nữa.

      Nhưng nhìn về phía nam tử ngồi ngay thẳngtrên đài cao, mọi người chỉ cảm thấy ngườikhông thể xem bề ngoài, mặt nam tử kia nhưngọc, ngũ quan tuấn mỹ bất phàm, trongsuốt trong con ngươi giống như vẫn mang theo nụ cười, con mắt đẹp như nước, dù chuyện gặp chuyện hỗn loạn, cũng ko gì chỉ cười choqua chuyện, mặc dù vẻ mặt thân thiết, phong cách lại cao nhã, tóc dài đen nhánh ào ra mà xuống, có chút tùy ý, có chút gò bó, nhưng cũng có nửa phần phân tán, làmngười ta khỏi dời ánh mắt sang chỗ khác được!

      Mà phía sau đứng bốn thiếu niên mặc áo giống nhau, môi hồng răng trắng, hết sức đángyêu.

      Trong đó vị rất là nổi bật, như hoa như ngọc, lông mi nồng đậm, cánh môi sáng bóng phiếm mê người, chỉ tiếc sắc mặt chợt tái nhợt 1 chút!

      Tuyệt sắc Như thế, phải Tuyết Nhan thìlà ai ?

      Ngoài điện truyền đến tiếng bước chân nặng nề,chỉ thấy bốn người giơ tới cái rương khổnglồ, sau đó theo tới là vị tự cho mình là côngtử quý tộc siêu phàm, da trắng nõn, mặc cẩmbào Vân Thường Phường, từ thợ làm tinh mỹ, giá trị xa xỉ, vừa nhìn biết là sống an nhàn sung sướng con nhà giàu, ra lệnh mở ra nắp hòm, nhưng thấy bên trong tầng tầng lớplớp thỏi vàng, đều là vàng ròng, có bất kỳ lẫn lộn, lướt qua cái liền biết là hoàng kimthượng đẳng.

      “Phượng công tử, đây là năm ngàn lượng hoàngkim, ta muốn mua năm miếng Tục Mệnh Đan từngài, biết bao lâu có thể luyện cho ta?”

      Sắc mặt quý tộc công tử kiêu căng, giọng hề kính ý, cho là ra tay năm ngàn lượnghoàng kim rất là xa hoa.

      Phượng U Trần cũng chuyện, độ cong khóe môi tương đối hoàn mỹ, cả ngườimang theo trời sanh cao quý, hơi thở bất phàm .

      So sánh với người dưới kia, tên Quý công tử kia bị nổi bật lên giống như con côn trùng.

      Tuyết nhan nhìn Phượng U Trần, cảm thấyngười này mặc dù bề ngoài hiền hòa, lại thâmtrầm làm người ta nhìn thấu ý định, mặcdù mặt tươi cười, nhưng nụ cười lại chưabao giờ chân chính lòng.

      Ngón tay đẹp đẽ của Phượng U Trần nhàng gõ gõ cái bàn, lông mi dài hơi vểnh, tạothành độ cong hấp dẫn, chợt giọng cười tiếng: “Vị công tử này biết đùa, Tục Mệnh Đan chính là Cực Phẩm Đan Dược,có tiền mà mua được, quả cần 50 vạn lượng hoàng kim, ngay cả năm ngàn lượnghoàng kim để đặt cọc mấy miếng Tục Mệnh Đan cũng đủ.”

      “Cái gì, 50 vạn lượng hoàng kim? Đây phải là đoạt tiền người ta sao?”

      Người này cũng hiểu việc tình, ràng là đứa ngu xuẩn, tiểu bối ngu ngốc, chỉ lo giương nanh múa vuốt, hô to gọi , tức khắcbị người chung quanh chế nhạo.

      Rất nhanh liền bị người trong đan trạch “Xin” ra ngoài.

      Lúc này, tuyết nhan cũng hít hơi khí lạnh, thể tin nhìn mọi người, thầm nghĩ: “ viên đan dược lại trị giá 50 vạn lượng hoàngkim, giá tiền này quả chính là giá trời nha! là mới nghe lần đầu!” Nàng nhăn lông màylại, lại thấy Phượng U Trần ghé mắt nhìn nàng, vẻ mặt mang theo chút hứng thú,Tuyết Nhan ở cùng chỗ mấy ngày, đối vớivị Long Dương Quân này luôn là tôn kính mà ko thể gần gũi.

      Giống bị ánh mắt của đốt cháy, Tuyết Nhan vội cúi đầu xuống, bắt đầu tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất[2].

      [2] Thiên Nhân Hợp Nhất : dùng làm chỉ đạo các phương pháp phòng bệnh, gìn giữ sức khỏe,tìm ra nguyên nhân bệnh và đề ra các phươngpháp phòng chữa bệnh toàn diện.

      Nào biết có người cố ý cảm thấy được,bên tai rất nhanh truyền đến thanh êm ái như gió, làm cả người nàng run rẩy, “Nhan, ngươi thử chút xem Tục Mệnh Đan này cần gì những dược liệu gì?”

      ngờ Phượng U Trần lại sử dụng trườnghợp này thử nàng, nàng thở dài : “Cần cửuvĩ trùng, bạch quỷ, hoa Ngũ Diệp ngàn năm,cuối cùng là Đông trùng hạ thảo.” (roseila: ẹc, ẹc, mềnh ko hỉu mấy cái dược liệu quái lạ này)

      “Rất tốt.” Phượng U Trần nhàng cười tiếng, ưu nhã đưa tay vỗ vai của nàng, tỏ vẻ tán thưởng.

      Khóe mắt Tuyết Nhan lại rút, nửa bả vai hóa đá, nàng chưa bao giờ cùng Phượng U Trần dựavào gần như thế, nghĩ đến tay của khôngbiết sờ qua bao nhiêu nam nhân, nghĩ đến hành động vừa làm giống như cho phép nàng làmtỷ muội, nhịn được càng thêm co quắp,nếu phải muốn học chút thuật luyện đan, sao nàng phải lưu lại cái chỗ bên loại ngườinày.

      Vậy mà nàng có thể có được hôm nay, đúng là tự mình làm bậy thể sốngđược.

      Đẳng cấp đan trạch Vô Cực Môn sâm nghiêm,Tuyết Nhan mới đến, vẫn là làm từ tầng dưới chót .

      Lại , bên cạnh Phượng U Trần vốn có bốncận thân Dược Đồng theo đuôi năm năm, khuôn mặt chẳng những rất thanh tú, hơn nữa tinhthông dược lý, phương thuốc bắc có thể đọc làulàu, mà toàn bộ hốt thuốc, hái thuốc, chế thuốccũng chơi, chỉ là bọn ở chỗPhượng U Trần học được ít bản lãnh, ngày thường đối đãi với người khác hết sức ngạo mạn.

      Nửa tháng trước, chợt có Dược Đồng gặptai nạn, mời tới bạch đại phu thay chẩn bệnh, ghim kim sau, hiệu quả lớn, cho nên Phượng U Trần liền chuẩn bị tìm kiếm thí sinh Dược Đồng mới.

      Rồi sau đó, đan trạch đột nhiên xảy ra kiện nữ nhân khỏa thân.

      Tiếp theo thần y bạch đại phu lại xưng TuyếtNhan là vi sư, những tin tức này kính màbay, mặc dù Phượng U Trần màng thếsự, nhưng tai mắt đông đảo, vì vậy, đốivới nữ tử này sinh ra tia tò mò, mặc dùcũng để ở trong lòng, nào có thể đoán được ngày kế Doãn Ngọc thế nhưng tìm , với muốn chăm sóc người muội muội này nhiều hơn, ngay cả cái loại có tim phổi từ xưa đến nay như Mộ Dung Thanh Li lại thay nàng tốt mấy câu. . . . . . Hôm sau, Phượng U Trần liền phá lệ cân nhắcLâm Tuyết Nhan.

      Sau khi chung đụng , phát nàng chẳngnhững thông tuệ, vả lại nàng thâm tàng bất lộ( muốn lộ tài năng), dường như đối với dược liệu hết sức tinh thông, cho nên biết vô tình hay cố ý duyệt tên nữ tử này thi đỗ.

      Phượng U Trần tiếp: “Ngươi thử tiếp xem, những dược liệu này sao mà lấy được.”

      Tuyết Nhan quay mặt sang, bĩu môi : “Cửuvĩ trùng sống ở vách núi, ưa tĩnh lặng, tính độc, hiếm khi có người bắt, bạch quỷ là người saukhi chết nhiều năm, vẫn phải báo đáp ân rồibiến thành oán khí người chết, hoa Ngũ Diệpngàn năm, ngàn năm cắm rễ, ngàn năm nở hoa kết trái, vật này chỉ có trời. Đông trùnghạ thảo là là… dược liệu bình thường, có giá trị cao như hoàng kim, cho nên giá tiền của những thứ dược liệu này có hơn ngàn lượng bạc!”

      Tuyết nhan đối với các loại dược liệu nghenhiều nên thuộc, tự nhiên bật thốt lên, làm ba gã Dược Đồng bên cạnh Phượng U Trần vôcùng ghen tỵ.

      Nếu dược liệu có giá trị xa xỉ, nếu luyện chế thành đan dược, cũng thể lần làxong, cấp bậc càng cao, tỷ lệ thành công cũngcực thấp.

      Cho nên phải có những dược liệu này đại khái mới có thể luyện chế ra viên đan dược.

      Tục Mệnh Đan, tên như ý nghĩa, có hiệu quả kéo dài tuổi thọ, hiển nhiên có người tiếc rẻ, cho dù là 50 vạn lượng hoàng kim cũng muốn mua được!

      ngày tiếp, đan các ghi chép lại số lượng nhập có hơn tỷ lượng bạc trắng, trăm vạn lượnghoàng kim, làm Tuyết Nhan líu lưỡi thôi.

      Ngày xưa đệ nhất thiên hạ y quán mặc dù giàu có hơn đất nước, nhưng sánh được tàisản cửu ngưu nhất mao [3] của Phượng U Trần.

      [3] chin trâu mất sợi lông, ý đáng kể

      đúng là tức chết người ta mà!

      Kể từ khi Lâm Tuyết nhan trở thành Dược Đồng của Phượng U Trần , trong lòng ba gã Dược Đồng khác rất là phục, năm đó bọn họ ở lại bên cạnh Phượng U Trần, chịu ít đau khổ, mà Tây Môn Nhã lại ở sau lưng giở trò, rất nhiều lời khó nghe , trong đó về LâmTuyết Nhan ra sao vướng víu với Mộ DungThanh Li, vả lại ra sao ở trong mắt mọi người,ba gã đệ tử này đầy lòng căm phẫn, cảm thấyvô luận ra sao cũng phải chỉnh Lâm Tuyết nhan phen.

      Sau lần đó chẳng những đem công việc nặngnhọc nhất trong công việc mệt mỏi nhất giao cho nàng làm, hơn nữa thường thường làm mọicách làm cho nàng khó xử, nào có thể đoán được nàng đều có thể thong dong đáp trả.

      Hai ngày sau đó, ba gã Dược Đồng lại bận rộn chưa từng thấy , trong lúc Tuyết Nhan rãnh rỗi,bị tổng quản phái đem thuốc mang đến phòng khách sau viện, Tuyết Nhan mới vừa , ba gãDược Đồng liền ghé vào chỗ, hé miệng cười trộm, lần này nếu chỉnh chết nàng,về sau tên bọn họ liền viết ngược lại.

      Tuyết Nhan nhìn thuốc mỡ trong tay, trong lòngoán thầm, đúng là hổ bị nguy lại bị chó khi dễ, hôm nay ngay cả mấy bọn sai vặt cũng có thể khi dễ đầu nàng , như trước dưới thờiđiểm Thiên hạ đệ nhất y quán, nếu là bên cạnhxuất loại chuyện như vậy, nàng chắc chắn nghiêm trị tha, chấm dứt tai họa về sau, tuyệt giống Phượng U Trần chẳng quan tâm như vậy, ngày sau nàng nhất định phải cho bọn đẹp mắt, chỉ là nể tình mình mới đến, để tránh vài danh tiếng tốt.

      Tiến vào đan trạch sau viện, cảm giác thứ sáu nổi dậy, nàng có cảm giác thấp thỏm lo âu.

      tới trước phòng khách, nhàng gõ cửa.

      “Sao chậm như vậy? Mau mau đem thuốc lại đây.” Trong phòng truyền đến thanh của nam tử trẻ tuổi, tuy có chút ngạo mạn,nhưng thể phủ nhận rất êm tai.

      Nghe vậy, Tuyết Nhan ngớ ngẩn, nàng biết Phượng U Trần là quý tộc, mọi người khúm núm, mực cung kính, có nửa phầnngạo nghễ.

      Trong phòng này rốt cuộc là người nào? Tronglòng Tuyết nhan có chút nghi ngờ.

      Đẩy cửa ra, bên trong sương mù mờ mịt, giống như gian phòng tắm hơi cổ đại, trong lòng nghi ngờ. . . . . . Nơi này rốt cuộc là sao?

      “Ngươi còn vào? Kì kèo mè nheo cáigì?” Bên trong lại truyền tới giọng nam, lời nóitràn đầy kiên nhẫn.

      Tuyết Nhan vội vòng qua bình phong, ngẩng đầu nhìn lên, tức khắc ngây người như phỗng,trước mặt đứng đấy là vị mỹ nam tử khôngmảnh vải che thâ , mới từ trong thùng tắm đứnglên, trong thùng truyền đến mùi thuốc nồng nặc, mặc dù ràng là cái thảo dược gí,nhưng nàng lại biết phi lễ chớ nhìn.

      Nam tử lại cố kỵ chút nào ngồi ở trênghế dựa bên cạnh, nhìn nàng chằm chằm, giọng hiển nhiên rất bất mãn, “Ngươi mới tới ư, còn mau tới đây đưa thuốc cho ta?”

      Nghe bôi thuốc, Tuyết Nhan tự chủđược đưa ánh mắt tập trung tại người củahắn.

      Nam tử trước mắt rất trẻ tuổi, đại khái cũng cỡmười chín tuổi, sắc mặt như điêu khắc, ngũ quan ràng, tuấn mỹ tuyệt luân, tràn đầy hơi thở ánh mặt trời, lông mày xinh đẹp ngạo nghễ nhướn lên, đơn mắt phượng tà tà hếch lên, conngươi đen nhánh cùng với ánh mắt mị dunghợp, tạo thành phong tình, sống mũi cao thẳng, môi hình tuyệt mỹ, lồng ngực rộng rãi,thắt lưng hẹp, màu da như lúa mì, vóc người lạigần tương tự như Duẫn Ngọc, cả người nhìn tứccuồng ngạo lại mị.

      Hiển nhiên cũng biết nàng là ,lại hề cố kỵ chút nào ngồi ở trước mặt nàng, hai chân mở rộng ra, từ góc độ này mà nhìn, nơi nào cũng thấy ràng.

      Hít hơi lãnh khí, để dược vật xuống, trong lúc Tuyết Nhan cuống quýt muốn trở về, ngẫmnghĩ muốn về đường nào.

      Nào có thể đoán được sắc mặt nam tử kia trầm xuống, biết từ nơi nào lần ra cây roi đen nhánh, “Chát” tức giận rút về hướng nàng, lớn tiếng quát: “Đứng lại, ngươi đâu vậy?”


      Chương 26: độc tính phát tác

      Roi đánh úp về phía Tuyết Nhan, mang theo khí thế mãnh liệt.

      Ánh mắt Tuyết nhan như rượu trong, mùi rượumát lạnh, ảnh ngược ra linh xà màu đen.

      Nàng sống nhiều đời như vậy, thân phận tônquý, vẫn là lần đầu tiên có người dám dùng roi quất chết nàng, khóe miệng khỏi rút , cólẽ là mấy ngày nay nàng xem hoàng lịch[1], ra ngoài gặp chuyện ko đâu, mỹ nam kéo đến, tiểu nhân chó má, cho nên Chư Hànhkhông thuận, vốn định yên lặng ở lại đan trạch, gây chuyện thị phi, nào có thể đoán được như cũ gặp phải kẻ điên mặcquần áo cầm roi
      [1] sách về thời tiết ngày tháng


      Thấy roi như rắn quấn tới, thân pháp của nàngbiến đổi, bay lên trời, thi triển ra Bộ pháp Tật Phong bước.

      Thiếu niên lành lạnh cười tiếng, Hắc Tiênrun lên, đầu roi bén nhọn quất vào ngườiTuyết Nhan, kích mà trúng.

      Nào biết bóng dáng kia giống như bể nát, trống rỗng xuất mấy đạo tàn ảnh, chốc lát, Tuyết Nhan xuất chỗ khác trongphòng . Đồng quang chợt lóe, tức khắc trong tim thiếu niên mấy phần sinh ra kinh ngạc, hắnbiết trong chốn giang hồ có thể né nhanh Tiên pháp của , trẻ tuổi trong cao thủ có lẽ sẽkhông vượt qua mười người.

      nhìn chăm chú gã sai vặt trước mắt, rõràng là chừng mười lăm tuổi, sao có bản lĩnh cao như vậy?

      Nhất định là may mắn, đúng, nhất định là thế.

      Nhíu mày lại, sinh lòng gợn sóng, trong tay roi múa nhanh hơn, tốc độ cực nhanh, biến hóa rấtnhiều, chiêu số vô thường, nhưng thấy hắc quang trong phòng nhanh chóng, giống như con rồng đen ra biển, lao nhanh vẫy đuôi, quay lượn vòng, mang theo sức mạnh dời non lấpbiển, trung biến ảo nhiều phươnghướng, thủ pháp vừa hung ác vừa chuẩn.

      Tuyết Nhan thở hơi lãnh khí, né tránh tiên pháp của gây , thân thể quay lại, dưới bàn chân như gió, tránh thoát chiêu số có.

      Đối với thân pháp của nàng cảm thấy chấnđộng gì sánh nổi , thiếu niên nghĩ ngợi, cảm thấy thân thủ quỷ dị chưa từng thấy trước đây, ngay cả Tứ Sư Huynh"Thanh Phong kiếmkhách" Nam Cung Vũ. . . . . . Chỉ sợ cũng khôngcó động tác nhanh như tia chớp giống nàng,nhưng chợt nghĩ đến gần đây có chuyện thích khách bên trong gia tộc, trái tim rét, nghĩ thầm chẳng lẽ nàng là. . . . . ."Tiểu tử, ngươi có phải là thích khách hay ?" Mặt thiếu niên nâng lên, vung ra roi.

      Tuyết nhan vô cùng khâm phục trí tưởng tượng của , lập tức khinh bỉ nhìn cái, nếunàng là thích khách, cũng sớm chết rồi !

      Hạ độc, điểm huyệt, mê hương, bẫy rập.

      Cái nào phải đánh nhanh thắng nhanh?

      Phải biết so chiêu cùng với roi của mệt chếtđi được, vừa mệt, vừa buồn bực. . . . . . Rốtcuộc có biết hay , có biết hay khônghả?

      Phát giác Tuyết Nhan thế nhưng dùng ánh mắttrách móc nhìn , sắc mặt thiếu niên trầm xuống, đôi mắt đẹp trong nháy mắt thay đổi, lửa giận trong lòng nổi lên, ra tay thủ đoạn càng trở nên nhanh nhẹn, đánh, chém, quét, quấn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, gần như đều là sát chiêu.

      "Ngươi có bệnh à?" rốt cuộc Tuyết nhan cũng bị bức thể nhịn.. "nhẫn", giọngmắng.

      "Người nào có bệnh? Có gan ngươi lặp lại lần nữa?" Thiếu niên dựng thẳng lông mày, người này lại mắng có bệnh, là khôngmuốn sống!

      "Ngươi có bệnh, ngươi có bệnh, ngươi có bệnh.. . . . . Ngươi có bệnh."

      Tuyết nhan hơi bảy, tám lần ngươi có bệnh, mặc dù nàng có"khí phách" , nhưng lại rất có gan, thậm chí còn ở trong đáy lòng thăm hỏi mười mấy lần tổ tông mười tám đời nhà , sau cùng lại cho biết mìnhbị mắc chứng cuồng loạn, thất tâm phong[2], còn thuốc chữa được.
      [2] phong ở đây ko phải là gió mà là điên, thành ra thất tâm phong có nghĩa là người có bệnh điên bảy loại.

      "Khốn kiếp, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết."Thiếu niên giận kềm được, nhịnđược sử xuất sát chiêu, thậm chí quên người mình có bệnh, căn bản pháthuy được uy lực quá lớn. (roseila: he, he..thậmchí còn quên rằng mình chưa mặc quần áo *cười gian*)

      Mặc dù Tuyết Nhan bước xuống như gió, nhưngcuối cùng dùng nội lực cũng ko ăn thua gì, mà bên gian trong nhà né tránh cũng rất hẹp hòi.

      Vô ý bị quất vào đầu vai, máu tràn ra, tuy đáng ngại, nhưng mà cổ thân thể này cực kỳ nhạy cảm, rốt cuộc đau vậy nước mắtcòn chảy đầy mặt.

      Chợt, thiếu niên cười lạnh tới trước mặt của Tuyết Nhan, hai chân mở rộng ra, hết sức thiếu lễ độ.

      Tóc còn ướt dính vào bên tai thiếu niên, vànhtai trái rủ xuống theo quả bông tai, lóe ra ánh sáng xanh u, mắt híp lại, lạnh lùnguy hiếp : " mau, rốt cuộc ngươi là nhà nào phái tới hả? Có tin ta làm ngươi sống bằng chết hay ."

      Ngồi xổm người xuống, đưa tay phải ra, nắm ở cổ của nàng, như muốn bóp đứt cổ họng nàng ra, Tuyết Nhan giương mắt trừng , cũng để ý tới lộ thể trần truồng, nên nhìn, bất lịch , hận thểdùng ánh mắt giết chết . . . . . . Mà thiếuniên thấy dung nhan của nàng, nhíu mày,thầm nghĩ gã sai vặt này hẳn là xinh đẹp như vậy! Xem ra dưới mắt tư cách sát thủ hẳn cũng khác rồi ! Ít nhất so với kẻ ám sát phụ thân của còn lợi hại hơn nhiều, thậm chí cũng đẹp hơn nhiều.

      "Ngươi động kinh à! Ta biết ngươi cái gì?"

      "Ngươi là vịt chết còn cứng mỏ." sắc mặtThiếu niên tím bầm, cắn răng, ra tay ráng sức, hận thể bả bóp chết nàng.

      Tuyết Nhan trợn trắng mắt, biết rốt cuộcmình làm gì mà trêu chọc tên sát tinh này, lúcnãy may may mà trốn mau, nếu đau càng nặng nề ở trong tay thiếu niên tuấnlãng cuồng ngạo. Nào có thể đoán được thế nhưng ra tay rất nặng, bỗng nhiên đangmuốn , cảm thấy trong cơ thể sôi trào ra mộtcỗ lực nóng, nhiệt lưu kỳ quái từ trong đan điền mãnh liệt mà ra, sắc mặt nàng biến đổi, cũng kịp bị người khác khống chế, vội vàngmò mò xem mạch, mạch di động, mạch đậpchậm, mạch trỗng rỗng, ngờ, mạch tượngrối loạn, dĩ nhiên là. . . . . ."Ngươi. . . . . . roicủa ngươi có độc?" Tuyết Nhan hung hăng nhìn chằm chằm, đối với hành động cảmthấy trơ trẽn.

      "Hạ độc? Sao?"

      Thiếu niên cho là nàng dùng kế hoãn binh, cũng buông ra tay phải, nhàng tiến tớitrước mặt nàng tra xét, hơi thở phái nam tứckhắc đập vào mặt.

      Giờ phút này, thông qua thân hình hai người, tạo thành khí thế áp bức.

      người nam tử truyền đến hương dễngửi , hơi thở y hệt mùi thuốc lan xạ, tràn đầysức quyến rũ vô hạn, da thịt mơ hồ giốngnhư ngọc sáng bóng lưu động, trong mắt chớp động ánh sáng ngàn vạn Lưu Ly , vẻ mặt ngạo khí làm dung nhan càng thêm tuấn mỹ, tài năng bức người, đôi môi giống như thoa thêmson hồng, đầu óc Tuyết Nhan cảm thấy choáng váng, nàng phải điên rồi hay sao? Thếnhưng đối với người đàn ông này có loại cảm giác khát vọng, nhịn được muốn đến gầnhắn hơn chút. . . . . . Dần dần, hô hấp của nàng dồn dập, mắt ướt nhẹp từ từ trở nên mê loạn động người.

      Vậy mà, tuyết nhan phát giác có chút kỳ hoặc, cố nhịn đau khổ, trấn định tâm trạng, lần nữa bắt mạch, đồng thời đem nội lực đưa vào các vị trí bộ phận cơ thể.

      Làm nàng có nghĩ tới , độc tính phát tác, lại bắt đầu thúc giục nội lực trong cơ thểnàng , nội lực mãnh liệt tựa như nước lũ, giống như muốn tìm miệng cống khơi thông dòng nước ra ngoài.

      Chợt trong lỗ mũi toát ra dòng nước ấm,nàng duỗi tay lần mò, lại là máu!

      Chết tiệt, độc của mai lan hương thế nhưng lẳng lặng tiếng động phát tác!

      Mặc dù. . . . . . Nàng cũng phải vì thấy lỏa nam mà chảy máu mũi, nhưng sắc đẹp trướcmặt, tội lỗi rơi xuống sông Hoàng Hà cũng rửakhông sạch.

      Thiếu niên thấy nàng thủ pháp bắt mạch tinhxảo, thầm nghĩ chẳng lẽ là mình nghĩ sai rồi, chẳng lẽ nàng phải thích khách gì, mà làDược Đồng tới?

      Nghe , bên cạnh Phượng U Trần có đầm rồng hang hổ, chẳng lẽ Dược Đồng cũng có thể cao siêu đến như vậy?

      Mặc dù trời sanh tính cuồng ngạo, nhưngcũng phải hiểu chuyện, thấy DượcĐồng này là có bộ dáng khổ sở chịu nổi ,bộ dáng khóc thầm như thiếu nữ, hoa lê đẫmmưa, làm người thương , đột nhiên máu mũi vừa giàn giụa, chật vật chịu nổi, tự mình bị trúng độc, khí thế sát thủ là vậy sao?

      Có lẽ là gia tộc gặp chuyện , trông gà hoá cuốc,trong lòng thiếu niên có chút buồn cười, tiếp theo nhạo báng nàng : "Chảy chảy máu mũi mà thôi, nhịn chút cũng qua, đấngmày râu lại khóc lóc rối rít, làm sao mà được?"

      Trong mắt Tuyết nhan rưng rưng, cố gắng ápchế dược tính, để ý tới .

      "Thôi, chịu nổi ngươi!" Hình như Thiếu niên có chút đau lòng, trời sanh cứ mực nóng tính, cũng trải qua đồng ý của Tuyết Nhan, lập tức đưa tay sờ về phía ngựccủa nàng, chuẩn bị cởi váy của nàng ra, xem chút thương thế ra sao, nào có thể đoán được đụng phải hai luồng mềm mại.

      "Hạ lưu." lập tức Tuyết nhan lấy tay nhanh nhưchớp, quăng cái tát mặt .

      "Ngươi. . . . . . Ngươi là nữ nhân?" mặtthiếu niên bị đau, lui về phía sau mấy bước liêntiếp, sau khi đứng vững, lại ghét bỏ tay vẩy ra, giống như sờ đồ gì đó bẩn thỉu.
      người qua đườngChris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Tuyết Huệ
      Beta: Roseila

      Chương 27: ngươi dám gạt ta

      Mắt lộ ra chán ghét, thiếu niên bỗng nhiên xoayngười vào nhà.

      Nhìn chằm chằm bóng dáng của , hai mắt Tuyết Nhan như mũi tên, hận thể đem đâm thủng thành lỗ thủng, hết lần này đến lần khác họa đến dồn dập, trong cơ thểnàng có độc mai lan hương, cho nên các nơi huyệt vị người nổi lên, chẳng những phá vỡ hạn chế trong cơ thể, hơn nữa nội lực ngừng từ đan điền vọt tới, khiến bụng nàng nóng lên, tựa như xuất lốc xoáy khổng lồ dưới đáy biển, mang theo lực phá hoại trí mạng.

      Tuyết nhan phát độc tính mai lan hương vô cùng kỳ lạ, nó giống như là thanh kiếm 2 lưỡi sắc bén :

      Thứ nhất khiến cho nội lực trong thân thể tăng vọt, đạt tới tình cảnh cao thủ tuyệt đỉnh "

      Thứ hai làm thân thể thể chịu đựng loạinội lực này, cuối cùng đưa đến thất khiếu [1]chảy máu, nổ tan xác mà chết.
      [1] thất khiếu : con người có 7 lỗ để thở, ăn, thấy, nghe.

      Tuyết Nhan vội vàng dùng ngân châm ghim khắp nơi, dẫn nội lực chạy hướng huyệt DũngTuyền, dù sao cũng là lần đầu tiên phát tác, dựa vào y thuật của nàng và châm pháp, miễncưỡng có thể trấn áp, nhưng nếu có lần nữa, sợ là may mắn như vậy. . . . . . Nhưng nội lực tạm thời tăng vọt, ánh mắt nàng lẫm liệt, sáng loáng bắn ra bốn phía.

      Bên trong nhà ánh sáng của đèn dầu như hạt đậu, tản ra ánh sáng ảm đạm.

      Gương mặt thiếu niên tuấn mỹ tuyệt luân baophủ trong gian, trầm đáng sợ, trong tay vung trường tiên, từ mặt bình phong vắt lên bộ áo nam dài màu đỏ, khoác lên người nhanh, tóc đen buộc lên nhàng tungbay , dáng người thon dài hết sức ngạo khí, bấtluận thân thể trần truồng, còn khoác y phục, khí thế của giảm nửa phần chút nào, con ngươi chói mắt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.

      Từ lúc biết chuyện , hễ nhìn thấy nàyhắn lại nổi giận , nhưng lại đối với nhượngbộ đối phương.

      Đợi sau khi mặc quần áo tử tế, ra nội thất, phát thiếu nữ lại ngồi dưới đất, liếc nàng cái, liền thấy ánh mắt nàng sáng quắc, giống như có ý đồ gì với .

      Hai người trợn mắt nhìn, trừng mắt lạnh lùngnhìn nhau, sắc mặt trầm, tức giận bộc phát.

      Thiếu niên mắt lạnh đảo qua, quát lớn: "Tiệnnhân, thế nhưng nữ giả nam trang để gạt ta!Ngươi biết tội sao?"

      Nghe lời ấy, Tuyết Nhan giận quá hóa cười, biểu của người này làm nàng tức giận đến tận cùng, hôm nay nàng sắp bị người đànông này làm tức giận hoàn toàn hết chỗ rồi.

      chẳng những là kẻ điên, còn là đồ ngốc, nếu là nam tử tầm thường biết mình là giai nhân, dù là có phong thái quân tử, cũng nên giống như Duẫn Ngọc xấu hổ thoát ly trường, nào có thể đoán được biểu hiệncủa thiếu niên hẳn là bất ngờ như thế, đụng ngực của nàng, tổn thất là nàng, mà thế nhưng năng lỗ mãng, bịa đặt, vu tội, xấu,mắng nàng là tiện nhân, thế đạo này rốt cuộccòn có thiên lý hay ?

      Được rồi, là nàng mặc nam trang nhưngmà nàng chưa từng qua mình là nam nhân,dù sao luật ở chỗ Phượng U Trần đều phải mang nam trang màu trắng ,rộng thùng thình.

      thậm chí có mắt tròng, lầm tưởng nàng là nam tử. . . . . . Siết chặt ngón tay,Tuyết Nhan khẽ ngẩng đầu, liếc xéo , nhưng chiều cao của để cho nàng khó có thể nhìn thẳng đến ánh mắt của .

      Nếu mắng nàng là tiện nhân, như vậy mọi người có qua có lại mới toại lòng nhau.

      Dứt lời, Tuyết Nhan cười lạnh: "Vị công tử này, cấu tạo thân thể nam nhân nữ nhân là khác nhau rất lớn, giọng , bộ xương, hìnhthể, chỉ có đầu ngu như heo mới ko thể thểphân biệt ràng đâu là nam nhân nữ nhân khác nhau ở chỗ nào, chẳng lẽ. . . . . . Các hạ ngay cả đầu heo cũng bằng?"

      Chân mày thiếu niên càng vặn càng chặt, tứcgiận trong mắt càng lúc càng nổi, nắm chặt quảđấm, đốt ngón tay trắng bệch.

      sống lâu như vậy, chưa bao giờ bị nữ nhânvũ nhục như thế, nữ nhân này chẳng những thấy hết thân thể , thậm chí lên tiếng chống đối , là sống là nhịn nỗi nữa rồi !

      Môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng : "Ngươiđã thấy hết thân thể của bản thiếu gia, đừng mơ tưởng còn sống từ chỗ này ra ngoài."

      Nghe được ngôn luận bá đạo của như thế, Tuyết Nhan cười lạnh, thân thể của dễ vỡ, thân thể của nàng chẳng lẽ đáng giá đồng? Ánh mắt nàng tĩnh mịch, thanh bìnhthản có gì lạ : " như vậy, ngươi muốn trừng phạt ta ra sao đây?"

      Trừng phạt nàng sao?

      Thiếu niên ngưng lông mày, suy tư chốc lát, cảm thấy bất luận trừng phạt nàng ra sao, cũngkhó tiêu mối hận trong đầu của , dù sao, thân thể của thích sạch , ngay cả bà vú vàtỳ nữ cũng chưa từng thấy thân thể , mà mê thích Đệ Nhất Mỹ Nhân ở Xuất Vân Quốc nhiều năm, lần này còn chưa tới kịp cầu hôn,lại bị râu ria nhìn thấy sạch sẻ, suy nghĩ chút đúng là có cái có thể nhịn, có cái là thể nhịn, nhất định phải lộtda cáccủa nàng, rút gân nàng!

      Suy nghĩ đến đây, tự tay chỉa về phía nàng, lời thề son sắt : "Tiện nhân, ta muốn ngươisống bằng chết."

      Khá lắm nam nhân phách lối! Tuyết nhan cườilạnh, từ mặt đất chậm rãi đứng lên, phấtống tay áo: " đấng mày râu, chỉ biết khi dễ , thử coi có bản lãnh gì?"

      Khi dễ ? Thiếu niên khinh thường trong mũi hừ cái, ở trong lòng , trừ Đệ NhấtMỹ Nhân của Xuất Vân Quốc, những khác đều khác cặn bã.

      Nào biết Tuyết Nhan cũng khinh bỉ nhìn hắnmột cái, vẻ mặt cao cao tại thượng coi rẻ ,làm cho vô cùng vui.

      này lớn mật, dám xem thường !

      Nhưng nghe thấy Tuyết Nhan vân đạm phong khinh : "Ngươi muốn ta sống bằng chết, nhưng ta cũng muốn cho ngươi đau đến muốn sống, ngươi nên làm gì bâygiờ?"

      Thiếu niên nghe vậy liền giật mình, tiếp theocười lạnh : "Ngươi muốn cho ta đau đếnkhông muốn sống sao?"

      Tuyết nhan giọng : " sai."

      Thiếu niên nhíu mày: "Ngươi có bản lãnh này?"

      Tuyết nhan nheo lại con mắt : "Ngươi có thểthử xem."

      xong, tay của nàng chợt nâng lên, 20 câyngân châm có mũi nhọn lóe ra ánh sáng lạnh,trong thời gian ngắn bắn về phía tất cả đạihuyệt quanh thân .

      Được lắm, lần ra tay trước chiếm đượclợi thế, đáng tiếc vô dụng! Thiếu niên cười lạnh,roi nâng lên, trung khẽ múa, lại đem20 miếng ngân châm cũng cuốn vào trong gió lốc màu đen, tiên pháp của có công phòng ngự cả thể, nếu có người dùng ám khí tập kích , tất nhiên chiếm được nửa điểmthuận lợi.

      Cổ tay thiếu niên rung lên, lần nữa vẫy roi đánhúp tới nàng, đột nhiên, từng khúc roi đứt ra.

      Nhưng thấy đầu roi liên tiếp rơi xuống đất, mặt đất vẽ lên vô số đường cong đẹp mắt.

      Sắc mặt thiếu niên khỏi kinh hãi, 20 câyngân châm nho thế nhưng có thể làm gảyroi linh xà trăm năm của , làm sao có thể?

      Những thứ kia ngân châm chỉ là thứ châm cứu thông thường, cũng phải là thần binh sắc bén, trừ phi có người sử dụng nội lực cựcmạnh, có nội lực 60 năm trở lên, mới có thểđánh gãy vũ khí của . . . . . . này mặc dù khinh công tệ, nhưng nhìn tựa như nội lực tốt, sao có thể thi triển chiêu ra lợi hại như thế ?

      Ai có thể cho biết. . . . . . Rốt cuộc làchuyện gì xảy ra?

      Bầu trời vốn là trời xanh mây trắng, trong nháy mắt mây đen giăng đầy, sắc trời dần dần ảm đạm xuống.

      Chợt đạo ánh chớp màu vàng kim quẹt vẽ qua, tựa như Lôi Thần di chuyển, tựa rồng vàng trời đâm tới, mũi nhọn thần kỳ, ngôi sao nhấp nháy chợt , thoáng như bầu trời trongthời gian ngắn sáng rực.

      Đan dược thành hình sền sệt, bởi vì do mưasấm sét, trong đan phòng ngưng luyện chế đan dược.

      Ba gã Dược Đồng có việc gì, pha ấm trà, xấu xa cười tiếng, tựa như còn có ýnghĩ xấu đầy bụng đổ ra, ghé vào bàn nhiều chuyện nhắc lại chuyện của Lâm Tuyết Nhan .

      "Các ngươi coi, sao nàng lâu như thế vẫnchưa về, có phải bị chỉnh thảm hay ?"

      " cần đoán cũng biết nàng bây giờ đangtrong nước sôi lửa bỏng! trời sanh tính Thất SưHuynh ngạo nghễ khí phách, thậm chí còn thích sạch , đối với nữ nhân cực kỳ khinh thường,cho là nữ nhân trong thiên hạ dơ bẩn nhất, nếulà có nữ nhân nào mơ ước sắc đẹp của , ôm ấp thương, kết quả tuyệt đối rất thảm! Ta nhớ. . . . . . từng có thị nữ nửa đêm bò lên giường của , kết quả bị sai người cắt đứt mười mấy cây xương, cả ngườikhông thể động đậy, lại bị đưa vào trong quânlàm quân kỹ."

      " thảm nha!" Trong thanh lại tràn đầychâm chọc.

      "Lâm Tuyết Nhan cũng được đến đó thôi."

      "Ta đoán nàng có lẽ bị Thất Sư Huynh từ trong nhà cước đá ra ngoài, gảy mấy cái xương."

      "Ta đoán nàng. . . . . . bị Thất Sư Huynh némvào trong hồ sen , nơi đó cách rất gần hồ sen, chắc chắn ném cho cá ăn mất nàng ."

      "Ừ, có đạo lý, ta nghe Thượng Thư thiênkim từng dây dưa Thất Sư Huynh, sau lại chọc giận , bị từ trong thuyền hoa ném xuống nước, cuối cùng vẫn tự nàng bơi lên bờ, khi đó còn là mùa xuân tháng ba, nước sônglạnh lẽo thấu xương, thiên kim được chiềuchuộng đâu có chịu nổi loại uất ức này, cũngkhông còn cách nào đến với ."

      "Ai bảo người ta là Thượng Quan gia công tử ! Có quyền thế!"

      "Đợi chút, Thất Sư Huynh giết nàngchứ?" Trong đó có Dược Đồng chợt cóchút sợ.

      "Sợ cái gì? Nếu như Lâm Tuyết nhan chết rồi, cũng là chuyện của Thất Sư Huynh, cóbất cứ quan hệ gì với chúng ta, cái này gọi làmượn đao giết người, có hiểu hay ?"

      Ba gã Dược Đồng này hăng hái lâm ly, say sưa ngon lành, hề hay biết xung quanh có cái gì, hồi lâu, chợt phát xung quanhkhác thường an tĩnh, vội quay đầu lại nhìn lên, nhìn thấy cửa phòng luyện đan chẳng biết lúc nào bị mở ra, trước cửa hai nam tử tuyệt mỹ đứng đấy, người dịu dàng như ngọc, ngườimặc áo trắng ngọc nạm vàng, nụ cười mặt. người tao nhã như gió, cả người khoác áo choàng màu trắng ngà, toàn thân phiếm ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, cười như cười, phải là Nhị Sư Huynh Phượng U Trần vàTam Sư Huynh Mộ Dung Thanh Li chứ còn ai!

      Nhưng thấy sóng nước trong mắt Phượng U Trần xao động, con mắt màu nâu nhạt hề chứa đựng vui vẻ, dịu dàng : "Cóphải các người nên cho ta biết, chuyện gì xảy ra hay ?"

      Giọng ôn nhu như gió, cũng là làm ngườikhác nổi da gà!


      Chương 28: đáng giá đồng

      Mưa sấm chợt ngừng, trong trời đất tỏa ra mộtmảnh vắng vẻ màu đen.

      Trong đan phòng hoàn toàn yên tĩnh, nhưng thấy ba người quỳ, hai người đứng.

      Phượng U Trần nhàng tựa vào tường, dáng người rất tự nhiên, sát khí phát tán ở phíasau, tản ra sức quyến rũ tự nhiên , biết ngọnnguồn chuyện tình, dần dần vẻ mặt che giấukhông chút đếm xỉa, khóe môi nâng lên đườngcong rất có thâm ý, giọng vẫn lạnh nhạt như cũ : "Các ngươi ở đan trạch bao lâu?"

      Ba người rung giọng : "Năm. . . . . . Năm năm."

      Phượng U Trần lười biếng cười tiếng: "Cóphải quá lâu hay !"

      Ba gã Dược Đồng run lên, nghe được trong lời ý. Phượng U Trần chợt ngồi thẳng lên, chậm rãi từ từ ra ngoài, vừa vừa : "Cácngươi bây giờ tốt nhất cầu nguyện Lâm Tuyết nhan bình yên vô , nếu thấy ngườichắc chắn phải hoàn trả lãi gấp ba ở trênngười các ngươi, hoặc là. . . . . . Nhiều hơn, đắctội người kia, các ngươi chắc chắn hối hận suốtđời!"

      xong, ba gã Dược Đồng cả người run rẩy,tâm cũng như gió đêm phía ngoài, càng ngày càng lạnh.

      Ra cửa lâu, khóe miệng Mộ Dung Thanhli cười mỉm, cũng nhanh chậm theo sau lưng Phượng U Trần: "Hồi nãy Nhị Sư Huynh có người thay Lâm Tuyết nhan đòi công đạo, là ai ?"

      "Đương nhiên là Ngũ sư đệ."

      "Quả nhiên là ." Mộ Dung Thanh li khẽ cười tiếng, mấy ngày nay luôn cảm thấy thái độ Duẫn ngọc đối với Lâm Tuyết Nhan thay đổi quá nhiều.

      Lúc này, bóng dáng của Phượng U Trần vào con đường mòn Lâm Viên, đó là con đường tắt, lùm cây xung quanh sinh trưởng,ngăn trở thân hình của , xem ra có chút mơhồ nhàn nhạt, chỉ có lời của đứt quãngtruyền đến: "Lâm Tuyết nhan. . . . . . Là do haingày trước Duẫn Ngọc giao phó cho ta. . . . . . biết có tính k là đại phiền toái?" Thở dàimột tiếng, ánh mắt của chợt chuyển cái, liếc mắt nhìn Mộ Dung Thanh Li, cười nhàng mà hỏi: "Ban đầu ngươi phải là ở trước mặt ta thay nàng khen qua mấy câu hay sao, nhưng vì sao bây giờ nhìn ngươi cũng lo lắng?"

      Mặc dù ngày gần đây Phượng U Trần đối với Lâm Tuyết Nhan nhìn với với cặp mắt khácxưa, nhưng biết thực lực của nàng, cũngchỉ là nữ tử yếu đuối tay sức trói gà khôngchặt , nếu gặp gỡ người hiểu thươnghương tiếc ngọc như thất sư đệ, cho dù nàngđược chiều chuộng mà xữ lý cách thôngminh ra sao, vận khí tốt ra sao, chỉ sợ cũng khómà toàn thân mà lui.

      Nhưng Mộ Dung Thanh li lại có suy nghĩ khác, đối với nữ tử này, luôn có loại khôngkhỏi tin tưởng.

      Tuy chỉ là loại trực giác, nhưng bản năng trực giác của từ trước đến giờ rất chính xác.

      Vào giờ phút này, mặt Mộ Dung Thanh Li tươi cười, cười tà mị, "Lời Nhị Sư Huynh sairồi, nàng cũng phải là người quan trọng gì với ta, ta đối với nàng có gì cũngkhông lo lắng ."

      Ánh mắt Phượng U Trần lóe lên cái: "Cáchạ hổ là lãnh huyết, vô tình, đệ nhất võcông thiên hạ nam tử."

      Thấy đoán được nội tình của mình, MộDung Thanh Li cũng phủ nhận, trong đêm tối, tròng mắt của chớp động như dòng nước sáng chảy rực rỡ.

      Hai người quen việc dễ dàng tới sau viện, điđường tắt này tuyệt phải là loại cách thức, Mộ Dung Thanh Li biết hai người tiến vào trận pháp của đan trạch , có thể Súc ĐịaThành Thốn [1], thậm chí so thi triển khinhcông còn nhanh hơn rất nhiều.
      [1] Trong truyền thuyết, khinh công ngày xưacủa TQ có môn pháp gọi là “Súc địa thành thốn”, luyện đến cảnh giới cao nhân, người sửdụng có thể đạt đến mức thần tốc.
      Bên trong nhà đen như mực, Phượng U Trần thở dài tiếng, đẩy cửa vào.

      Tiến vào trong phòng, mới vừa bước vào trongphòng, dưới chân của chợt bị cái gì cho ngăn trở.

      Lấy ra hộp quẹt, đốt, nhìn xuống dưới, PhượngU Trần thấy người nam tử trần truồng lộthể nằm mặt đất, xõa tóc ngăn ở trước mặt của , chật vật chịu nổi, ánh mắt xuống, xuống, xuống chút nữa, tức khắc khiến hai người buồn cười. . . . . . Áo màu đỏcủa Thất sư đệ lại bị xé thành nhiều miếng, rách rưới vứt ở bên.

      ngực lại dùng nước thuốc vẽ ra támchữ to rồng bay phượng múa—— rắm thúi nam nhân, đáng giá đồng.

      Nhíu mày, Phượng U Trần đối với mấy chữ nàyrất là tán thưởng.

      Mộ Dung Thanh Li cười ngớt, e sợ thiênhạ loạn, khẽ cười : "Thất sư đệ, làm sao bộ dáng của ngươi lại thành ra như vậy?Nằm mặt đất lạnh sao?"

      Tức khắc, tròng mắt đen của nam tử đất ngưng tụ, ra sắc bén lạnh lẽo, vẫn như cũ nhúc nhích.

      lại bị người điểm huyệt! Phượng U Trần vàMộ Dung Thanh li trao đổi ánh mắt, Phượng U Trần nhàng đưa tay phất cái, cởi ra huyệt đạo của , trong ánh mắt đường như hàm chứa ngàn vạn loại thâm tình, dịu dàngchân thành : "Thất sư đệ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, rốt cuộc người nào có thểđem ngươi biến thành như vậy?"

      Mộ Dung Thanh li nhếch môi cười mỉm, âmthầm tò mò, nàng kia sao có thể làm được?

      Mặc dù võ công của thất sư đệ hơi thua bọn họmột bậc, nhưng tiên pháp xuất thần nhập hóa, trong giang hồ rất cao.

      Nữ nhân kia thế nhưng lột sạch y phục thất sư đệ , mặt đỏ, tim đập tại người của viết vài con chữ to, hành động này . . . . . . Quá kinh hãi thế tục!

      Giờ phút này, Thượng Quan Ngâm cắn chặtmôi, con mắt hẹp dài càng phát lạnh lẽo tĩnhmịch.

      chữ cũng chịu , dù sao bịmột nữ nhân lập kế, cũng phải tình vẻ vang gì! Vậy mà nội lực của kia là nằm ngoài dự liệu của ? Nhất giáp [2]nộilực, nàng đến tột cùng là quái vật gì? Đúng rồi! Nàng nhất định phải là người! Chỉ làđáng hận nhất chính là, từ lúc chào đời cho tới nay, chưa bao giờ bị nữ nhân chỉnh thảm như vậy!
      [2] Thời thi tiến sĩ chia thành nhất giáp, nhị giáp, tam giáp, chung quy là để chia hơn kém. Mà nhất giáp là nhất rùi^^

      Ngắt quyền, Thượng Quan Ngâm lập được lời thề, tuyệt dễ dàng bỏ qua nàng.

      Tháng ế ẩm mông lung, duyên dáng thướt tha, bóng ảnh chiếu cả vườn hoa hòe.

      Tuyết nhan cảm thấy cả người mệt mỏi, từng bước hướng tới trong viện tới.

      Suy nghĩ chút mặc dù năm người cả ngàydong dong dài dài, cũng rất đơn thuần vô hại, so với cái địa phương khác ko bẩn thỉu, nàng thích trạch viện đơn sơ hơn chỗ này.

      Chậm rãi tiến vào bên trong nhà, phát hiệntrong phòng thế nhưng người.

      Mọi người nơi nào? Phòng trống rỗng nàyđến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Tuyết nhancũng có suy nghĩ nhiều, sau khi mai lanhương phát tác, nàng thi triển ra nội lực toàn thân, lại so với thành tựu võ học của nàng kiếp trước cũng kém bao nhiêu, nhưng sau khi nội lực dùng hết, cả người vô lực, mệt mỏi chịu nổi.

      tới trước giường, nàng đầu té nhào vàotrên giường , cặp mắt dần dần đóng chặt, ngủ say.

      Nửa đêm, chợt cảm thấy có người ngồi ở bên cạnh nàng, lấy tay nhàng vén mái tóc của nàng, nàng từ trong mộng thức tỉnh, mơ hồ mởmắt.

      Ngoài cửa sổ, vòng trăng tròn, ánh trăngtrắng ngần sáng tỏ xuyên thấu qua song cửa sổ, chiếu sáng từng góc, cũng nhìn ràng nam tử tuấn mỹ vô trù bên cạnh nàng .

      "Duẫn Ngọc ca ca, sao ngươi lại tới?" Tuyết nhan mơ mơ màng màng hỏi.

      "Ta để cho năm người trong phòng muội dọn phía trước núi, ta đổi chỗ tốt hơn cho bọn họ."Nam tử lạnh nhạt .

      "Ca ca, chuyện này hình như thuộc sựquản lý của ngươi." Tuyết nhan dụi dụi mắt, dần dần tỉnh táo lại.

      "Cứ cho là ta nên trông nom ." gò má DuẫnNgọc ở dưới ánh trăng phiếm ánh sáng lộng lẫynhư Ngọc, nhì qua mặt mũi nhu hòa, góc cạnh đôi môi ràng cực kỳ mê người.

      Nhìn thấymôi , Tuyết Nhan chợt nhớ tới hôn, lần đầu tiên bá đạo mà nhiệt liệt, lầnthứ hai êm ái mà ôn tình, nhiều lần đều làmnàng động lòng.

      Chợt cúi đầu cúi người, như muốn âu yếm,Tuyết nhan khỏi có chút động lòng,cuống quít nhắm mắt lại, nào biết hồi lâu cũng có động tĩnh gì, trong lòng nàng hơi cảm thấy buồn nản, mới vừa mở ra hai mắt, bên tai truyền đến thanh lo lắng của DuẫnNgọc: "Nhan nhi, độc mai lan hươngtrên người ngươi, có phải phát tác hay ?"

      Sao lại biết? Trong lòng Tuyết Nhan run rẩy!

      Nàng vốn định gạt , rồi sau đó có ý tự mìnháp chế độc tính của mai lan hương , dù sao, nàng đối với y thuật của mình vô cùng tự tin,mấy ngày nay, nàng cơ hồ lật đổ khắp phòng thuốc của Phượng U Trần , thư các, phòng luyện đan. . . . . . Nhưng hết lần này đến lần khác cũng tìm ra biện pháp giải độc.

      Chẳng lẽ, nàng phải cùng bảy nam nhân Nguyên Dương, tới ức chế độc tính tràn lan hay sao?
      người qua đườngChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :