1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối - Hồng Trần Huyễn[Trong Sinh, NP] (71/126c) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9:
      Mộ Dung Thanh Li nhìn trăng sáng bầu trời, gió mát lùa bên cạnh, đêm dài thêm thâm trầm, khó mà ngủ yên được.

      Tuyết Nhan ra ngoài phòng, chậm từng bước trong Thần Long Cung.

      con đường lá cây thay phiên phủ lớpáo màu xanh, lá cây liễu nhàng phe phẩy,bỗng nhiên, tiếng sáo du dương từ trong rừng cây truyền đến, làm cho ánh trăng mơ màng vô hạn.

      Tuyết Nhan dừng chân, nghiêng tai lắng nghe, bất tri bất giác thời gian trôi qua rất lâu, mà tiếng sáo cũng chưa từng gián đoạn, bốn phíacùng nhau quay xung quanh tre xanh, khí có chút lạ kỳ, đêm gió thổi qua cành lá phát ra tiếng vang xào xạt, tiếng sáo làm trong lòngnàng xao động bất thường.

      Bỗng nhiên, tiếng sáo dừng lại, trong rừng phátra tiếng cười khẽ.

      Tuyết Nhan giật mình, nghiêng đầu nhìn phía trong rừng, thấy trong bóng đêm thấy dángngười hân dài tới, mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong[1], ở dưới ánh trăng dần dần hiển lộ ra dung nhan tuyệt sắc, dáng người nhàng, cước bộ phiêu , khinh công hề thuanàng, Tuyết Nhan nhìn Bích Nguyệt[2] và gió lạnh chậm rãi dâng lên, sáng tỏ mà cao ngạo,mà hai mắt của tối như mực giống như mộtviên ngọc màu đen diệu kỳ chớp động chiếu sáng, chói mắt làm cho nàng mê hoặc choáng váng.
      [1]tướng tá oai phong
      [2] Mặt trăng tròn như viên ngọc bích

      "Ngươi, xem đủ chưa?" Nam tử cười như khôngcười nhìn nàng.

      Tuyết Nhan bĩu môi, nghe giọng điệu , haylà nghĩ rằng chính mình háo sắc?

      Ánh mắt sâu thẳm nam tử lướt qua, gợi môi lên, cái tươi cười thôi cũng đủ **, chỉ phía mặt cỏ, cười : "Ngươi đứng yên rất lâurồi phải ? Có mệt hay , lại đây, cùng nhau nghỉ ngơi chút." tùy ý ngồidưới đất, tôn quý tao nhã, tư thái cao quý giốngnhư ngồi tọa ỷ hoàng kim, cónhìn ra tia mất tự nhiên.

      Lúc này Tuyết Nhan xác thực đứng yên thậtlâu, nhưng nghe tới khẩu khí của , nàng tùyý cười, lại coi như có nghe được, cũng tức giận: "Ngươi xác định... sựmuốn ngồi cùng ta?"

      "Đương nhiên, tiểu sư muội của ta." bên môinam tử tao nhã mỉm cười, coi như rơi vào thếgian tuyệt sắc thần chi, hóa ra đúng là Mộ Dung thế gia tiểu công tử, Vô Cực Môn bài danh vị thứ ba Mộ Dung Thanh Li.

      "Chẳng lẽ ngươi sợ ta háo sắc quấn quítlấy ngươi? Tam sư huynh của ta." Tuyết Nhancũng ràng ngồi lên, tò mò nhìn thẳng .

      "Vì sao sợ ngươi? Ngươi phải biết rằng... loại người như ta chỉ e sợ cho thiên hạ bất loạn !" Trong khi , Mộ Dung Thanh Li tiếnđến trước mặt Tuyết Nhan, giọng điệu vừagiống vừa giống giả, vẻ mặt cười như khôngcười, gần thấy, mi của cong liễu, tươi cườitúy như Phong, khó nén quanh thân ngạo khí này, tuấn mỹ phàm trần, cái trán trắng noãn như ánh mặt trăng chói sáng.

      Tuyết Nhan khỏi tán thưởng, mười năm , kết quả thiếu niên trưởng thành ở nhà Mộ Dung nhiên là cái thứ họa thủy lam nhan.

      Cũng may nàng phải háo sắc, cũng khôngdõi theo mặt mà chảy nước miếng.

      Tuyết Nhan cười , nháy mắt mấy cái, hai tay nắm lại , giương mắt nhìn sao sáng bầu trời, vượt qua mười năm.
      Cứ tưởng kiếp trước của nàng vẫn là vị hôn thê Mộ Dung Thanh Ca, kiếp này nàng biếnthành nữ nhi của Thần Long cung chủ say đắm Mộ Dung Thanh Li, nghĩ tới thiênhạ đệ nhất y quán quán chủ, Phong Hoa khuynh thành, y thuật vô song, hai lần lại tái kiến MộDung Thanh Ca cùng Mộ Dung Thanh Li huynh đệ hai người, chẳng lẽ kiếp trước nàng nợ Mộ Dung thế gia cái gì?

      Nàng ánh mắt phiêu xa, bỗng nhiên nhớ tớithiên hạ đệ nhất y quán, nhớ tới thân nhân chính mình, nhớ tới hai gã đệ tử Bạch Thuật, cũng nghĩ tới Mộ Dung Thanh Ca, cũng nhớ tới cái đêm đó, nhớ tới đao kia từng xuyên qua tim mình, nghĩ tới chính chết rồi... Nàng thậm chí còn biết chính mình rốt cuộc đượchỏa táng ở nơi nào? Chẵng qua thân thể của nàng, chỉ sợ biến thành bạch cốt, dài mai địahạ, hết thảy, hết thảy, dám tưởngtượng!

      Ai! Thời gian như thoi đưa, tạo hóa trêu người!Tuyết Nhan khỏi thở dài.

      Thời điểm lúc nàng suy nghĩ, bỗng nhiênnghe được Mộ Dung Thanh Li thản nhiên :"Tiểu sư muội, có người tìm ngươi!"

      Nghe vậy, trước mặt Tuyết Nhan đầy sao đếmkhông xuể, trong mắt ánh vào là tuấn nhan lãnhnhư băng, đúng là Duẫn Ngọc.

      ánh mắt giống như tên, dáng người thẳng,song chưởng thành quyền, trong ánh mắt mangtheo nghiêm khắc trách móc nặng nề, giốngnhau chỉ trích nàng tùy ý rời , Tuyết Nhan nâng đầu lên, kỳ nàng cứtưởng rằng Duẫn Ngọc ngủ, chán đến chết, ai dè lại vụng trộm chạy tới, nghĩ tới Duẫn Ngọc tận chức tận trách bảo hộ nàng, mười hai canh giờ mà còn chưa nghỉ ngơi, chu toàn bảo hộ như thế, là làm nàng cảm thấykinh hãi.

      Thấy nàng cúi đầu, Duẫn Ngọc vẻ mặt tuyết tan ba phần, lạnh lùng : "Nhớ kỹ, thể tự tiện ra ngoài, cho dù là hôm nay , lần sau được ra ngoài vào đêm khuya nghe chưa."

      Tuyết Nhan gật đầu, lại nghe Mộ Dung ThanhLi khẽ cười tiếng, trêu tức : " Ca Ca củangươi tốt!"

      Duẫn Ngọc lướt qua liếc mắt cái, lạnh lùng : "Chẳng lẽ ngươi có ca ca?"

      Mộ Dung Thanh Li tao nhã mỉm cười, thản nhiên : "Tất nhiên là có, nhưng mà đángtiếc..."

      Tuyết Nhan giật mình? Trong đầu ra bóng dáng Mộ Dung Thanh Ca, đáng tiếc... Rốt cuộcđáng tiếc cái gì?

      Đem nghi vấn thu ở trong lòng, nàng cười ,ra vẻ trầm tư.

      mặt Tuyết Nhan nụ cười tuyệt sắc,trong lòng lại thở dài, mặc kệ đáng tiếc như thế nào, nam nhân kia đại khái có người mình , quan to lộc hậu, thậm chí có khả năng nạpthêm mấy thị thiếp mỹ mạo.

      Nay, nàng hoàn toàn buông tình cảm cánhân đối với Mộ Dung Thanh Ca, nhưng dù sao, sau khi mười năm, cảnh còn người mất, tronglòng của nàng bỗng nhiên có chút tò mò, nhưngnàng vẫn cảm thấy thoải mái, nàng lại muốn chứng minh cho thế gian này biết rằngtrên đời vẫn còn có người tên là Tuyết Nhan.

      Vì thế, Tuyết Nhan ngẩng đầu, sâu nhìnMộ Dung Thanh Li, nhịn được :"Đáng tiếc cái gì?"

      Duẫn Ngọc nhíu mày, đối với lời của nàng thập phần ngoài ý muốn, nàng quan tâm MộDung Thanh Li ca ca sao, chẳng lẽ là ai cả đường ?

      Ánh mắt thu lại, Duẫn Ngọc gì, biết vì sao, đến nửa tháng, cứ nghĩ rằng nàng buông tha dây dưa Mộ DungThanh Li, nghĩ đến nàng trở nên nhu thuận như lúc còn , nhưng ngay tại tối nay, thời điểm phát Tuyết Nhan lén ra ngoài, trong lòng cảm thấy có chút bất an, lập tức vào rừng tìm nàng, mà quả nhiên nàng xuất hiệnở bên cạnh Mộ Dung Thanh Li!
      Quả , nàng đối với Mộ Dung Thanh Li vẫnnhư cũ là nhớ mãi quên! Xem ra hắnđánh giá cao nàng!

      Mấy ngày nay, nhẫn của nàng đến mứcgiới hạn, hoặc trong lòng của nàng rất khó chịu,hay là học xong cách lạt mềm buộc chặt ?

      Duẫn Ngọc lạnh lùng nhìn Tuyết Nhan liếc mắtmột cái, trong lòng hiểu sao lại hờn giậnđối với nàng.

      Tuyết Nhan tự biết bị Duẫn Ngọc hiểu lầm,cũng buồn bực, ngược lại cho cái mỉm cười an tâm vô phương, tươi cười mang theo vô hạn phong tình.

      Lúc này, Mộ Dung Thanh Li cũng liếc mắt nhìnnàng sâu, con ngươi đầy tò mò, đôi mắt thâm thúy tối tăm, say lòng người như rượu,làm Tuyết Nhan trong lòng áy náy nhảy dựng, biết ánh mắt của từ đâu ra mà có thểnhìn thấu lòng người. Vừa nhìn qua , vẫn chưa truy cứu Tuyết Nhan vì sao nhiều chuyện như thế, chỉ vì có nhìn đến trong mắtnàng có khinh thường, tham lam, si mê, yêusay đắm... Mà ánh mắt của nàng trong suốt như nước, thần quang ly hợp, phảng phất như dòngnước từ suối chảy xuống khe núi, lại phảng phấtnhư gió mát thổi giang sơn, rất động lòng người!

      Trừng mắt nhìn, lông mi dài của Mộ DungThanh Li cong liễu, mỉm cười : "Ta nóichuyện đáng tiếc đó là 'Bất hiếu có tam, vô sauvì đại[3], nay Mộ Dung thế gia tứ thế đồng đường[4], nhưng là thế hệ thứ năm vẫnkhông thấy, chỉ vì... Đại ca của ta đến giờ cònchưa có con, rất đáng tiếc!" giọng điệu chuyện của tùy ý mà thản nhiên, vẻ mặt lại cao nhã, tựa như đế vương cao quý với nô tỳ.
      [3] Tội bất hiếu có ba: con nối dõi là tộilớn nhất
      [4] Là gia đình có 4 thế hệ cùng chung sống với nhau gồm Ông bà, bố mẹ, con, cháu

      Duẫn Ngọc xen vào : "Nay đại ca ngươi haimười bảy tuổi, nên phải nối dõi tông đường !"

      Mỉm cười, Tuyết Nhan trừng mắt nhìn tình hìnhtrước mắt, cảm khái ngàn vạn, mười năm , Mộ Dung Thanh Ca cũng hai mười bảy tuổi, thời điểm nàng cùng đính hôn, vừa thấy ngàysinh tháng đẻ, thế mới biết chính mình hớn lớnhơn so với hai tuổi, thế mà Mộ Dung lão gia lại thèm để ý, thậm chí an ủi nàng : "Nữ lớn hơn ba tuổi ôm thỏi vàng, nữ lớn hơn hai tuổi ôm thỏi bạc." Kế tiếp ở bên trong phủ cực lực tôn sùng loại tư tưởng này, lạibiến thành mọi người đều biết đến Mộ Dung phủ.

      Nàng còn nhớ khi mới gặp Mộ Dung ThanhLi, xưng hô với nàng là "Bà già" .

      Đối đãi với nữ tử mà , nếu giận lắm thìchỉ có thế thôi.

      Nhớ tới việc này, Tuyết Nhan nhịn đượckéo khóe miệng, liếc mắt Mộ Dung Thanh Li cái, biết tiềm chất ác độc của còn tồn tại hay ?

      Chương 10:
      Ba người xuống núi rồi tiếp tục vấn đề về nốidõi tông đường.

      Duẫn Ngọc liếc Mộ Dung Thanh Li cái, lạnh lùng : "Nhà Mộ Dung ngoại trừ MộDung Thanh Ca ra, phải có ngươi rồi sao?"

      Mộ Dung Thanh Li nhíu mày, lộ ra nụ cười tuyệt mỹ: "Ngươi hiểu!"

      Ánh mắt của dường như vô tình dừng ởtrên người Tuyết Nhan, vẫn chưa thấy nàngđộng dung, thấy hành động của nàng khác với ngày xưa rất lớn, tầm mắt thu liễm, cả người lộ ra loại trầm ổn cùng với bề ngoài hề hợp nhau, làm nhìn thấu tâm tư, MộDung Thanh Li hơi nheo mắt phượng lại, rất mê hoặc người.

      Duẫn Ngọc nhíu mày lại nghiêm túc hỏi : " biết cái gì?"

      Mộ Dung Thanh Li quay đầu lại nhìn cười nhạt,mắt hoa đào nheo lại, thở dài : "Đại ca của tahiện tại độc, chưa cưới vợ, hết lần này đến lần khác trốn tránh hôn nhân của nhà Mộ Dung, nếu đại ca suốt đời chịu thànhthân , chẳng phải ta cũng đơn suốt quãng đờicòn lại hay sao?" Miệng của dường như rấthay giỡn, nụ cười như khói, cây liễu đung đưa nhộn nhạo trong mưa, mang theo chúttà khí, chút phong lưu, tiếng nhàn nhạtgiống như núi ở giữa dòng suối thanh khiết.

      Vạt áo trôi theo lá cây bay nhàng trong gió, con mắt Tuyết Nhan cụp xuống , dừng ở lá cây,lông mi mắt đen dài vểnh lên, môi oánh nhuận kiều diễm, ánh mắt thâm thúy.

      Trong đầu lên màn Mộ Dung ThanhCa và nha hoàn đương vụng trộm, thần sắc dần bừng tỉnh, nghĩ tới đến nay Mộ DungThanh Ca còn lẻ loi mình! Đáp án này thậtsự làm nội tâm của nàng chấn động, nàng vẫncho rằng Mộ Dung Thanh Ca và con nha hoànkia vĩnh kết đồng tâm[1], trăm năm hảo hợp.
      [1]Vĩnh viễn thủy chung với nhau.

      Mặc dù nàng lắm chuyện gì xảy ra, nhưng xem ra, nhân sinh (đời người) mà coi thường việc đời khó lường!

      Mộ Dung Thanh Li cười như cười chămchú nhìn nàng, sau lúc lâu, ánh mắt lạichuyển hướng Duẫn Ngọc, nhàn nhạt : "Ngũsư đệ, ta ở chỗ này ba ngày rồi, cả ngày cứ ăn ngồi rồi, lẽ nào ngươi quên lời hứa hẹn lúc trước, lẽ nào tận tình địa chủ[2],mang ta xuống núi để mở mang kiến thức?"
      [2] địa chủ ở đây là ám chỉ chủ nhà, ý làchủ nhà phải tận tình.

      Nghe Mộ Dung Thanh Li nhắc tới vấn đề xuốngnúi , lông mi Duẫn Ngọc khẽ nhúc nhích.

      Trong Vô Cực Môn, quan hệ giữa với tam sư huynh rất tốt, lúc trước thay Thần LongCung phục vụ ở kinh thành, sinh hoạt chưaquen, liền ở nhờ bên trong Mộ Dung phủ, MộDung Thanh Li chẳng những thay tiến cử trọng thần trong triều, công tử quý tộc, thậm chí còn đảm đương hết toàn bộ chi tiêu của , nay, Mộ Dung Thanh Li đến Thần LongCung, đương nhiên phải cố biểu , ai dè Phương Ngọc Dung lại muốn bảo hộ LâmTuyết Nhan khắp nơi, làm cho cả ngàykhông có lúc nhàn nhã, rất buồnbực.

      " thể được... Ta còn phải cùng TuyếtNhan…" Duẫn Ngọc cảm thấy khó mà mở miệng.

      "Cảm tình huynh muội các ngươi tốt!" Mộ Dung Thanh Li ở bên cười khẽ.

      Tuyết Nhan phốc xích cười, con ngươi ngập nước liếc nhìn Duẫn Ngọc cái, trong lòngsáng tỏ, thong thả : "Ai con cá và con gấu thể thôn tính nhau ! Doãn Ngọc caca, quả thực mỗi ngày đợi ở trong Thần LongCung có ý nghĩa gì, bằng ngươidẫn chúng ta cùng nhau xuống núi nhìn xem,càng nhiều người càng náo nhiệt phải ?"

      Duẫn Ngọc ngẩn ra, nhịn được nhìn Tuyết Nhan , nghĩ tới nàng cầu chínhmình xuống núi, rất kỳ quái, nghĩ lạiđiều đó, lúc trước nàng dây dưa với tam sư huynh, hận thể cùng Mộ Dung Thanh Li song tê song phi[3], nay đưa ra chuyện đáng đểý này, chỉ sợ là có ý đồ khác.
      [3] cùng theo , cùng bay theo.

      "Biện pháp này tệ, nhất cử lưỡng tiện[4],ta cũng có ý này."
      [4] Làm việc mà được hai cái lợi.

      Mộ Dung Thanh Li cười tán dương, dường nhưđó là chuyện gì ghê gớm lắm , cũng giống như chưa từng có nữ tử nào từng dây dưavới .

      Vỗ tay cười, Tuyết Nhan mặt dày : " hùng chưa chứng kiến làm sao biết."

      Nhìn hai vị " hùng" vẫn cười như cũ, Duẫn Ngọc hoàn toàn biết gì!

      Chẳng qua, bây giờ nàng có ý đồ khác, dưỡng bệnh ở Thần Long Cung nhiều ngày, hếtăn cơm qua ăn cháo, cải trắng đậu hủ, trong miệng toàn chỉ là chất đạm nhạt, Tuyết Nhannuốt nước miếng, nhịn được : "Nghenói dưới chân núi Thần Long có Khách SạnDuyệt Lai rất có danh tiếng, trù nghệ tuyệt nhấtXuất Vân quốc (đất nước Xuất Vân), ngày xưa tổ chức đại hội võ lâm, võ lâm minh chủ đối với rượu và thức ăn ở đó khen dứt miệng,còn tự mình đề ra bảng hiệu thích hợp ởnơi đó, bằng chúng ta vào trong đó như thế nào?"

      Tuyết Nhan liếm môi, bộ dáng rất là đáng , Duẫn Ngọc sắc mặt ngưng đọng, gật đầu.

      Thấy bộ dáng bọn họ như thế, trong mắt Mộ Dung Thanh Li cũng dần dần toát ra ý cười.

      Thỏa thuận xong xuôi, Tuyết Nhan liền vui vẻ trở lại trong phòng, cởi đồ, tắt đèn, ngủ... Nửa đêm, dường như nàng cảm nhận được có ngườiở trong phòng, đứng dậy, lại phát cóbất luận kẻ nào, chần chờ lâu, mới vào giấc ngủ.

      Hôm sau, quả nhiên Duẫn Ngọc mang theo Tuyết Nhan và Mộ Dung Thanh Li cùng nhau xuống chân núi.

      Dưới chân núi Thần Long là thị trấn mang phong cách cổ xưa, rừng cây tùng câybách, nước chảy từng nhánh, khói bếp nghingút, phạm vi trăm dặm đều là người, mặc dùkhông tú lệ bằng Xuân Thủy Giang Nam[5],đem ra so sánh cũng kém hơn kinh đô phồn hoacủa thời hoàng kim, nhưng lại có phong cảnh khá thanh nhã, nghe đâu ngày xưa là vănnhân mặc khách[6] có tiếng, giang hồ hiệp sĩđều khen nơi đây dứt miệng.
      [5]Phía nam sông Trường Giang

      [6] "Mặc khách" là từ chỉ những văn nhân thi sĩ cùng những người hoạt động nghệ thuật, mong muốn đem tài hoa, con tim khối óc ra tô đẹpcho đời.

      Lại Tuyết Nhan khi ra ngoài lại nữ phẫnnam trang, bộ dáng ba người đều là nhân trunglong phượng[7], bất luận ở nơi nào, đều là tiêu điểm chú ý của mọi người, lần này xuất hànhkhông bằng xe ngựa, ba người ở đầu đườngtùy ý nhìn nhìn, kế tiếp liền thẳng tắp chạy vềphía Khách Sạn Duyệt Lai.
      [7] rồng phượng trong biển người.

      Ông chủ khách sạn thấy Duẫn Ngọc công tửtiến đến, lập tức phân phó hạ nhân, thu xếp nơi nghỉ ngơi, đưa tới bàn tinh xảo gồm rượu và thức ăn.

      biết nếu thu bạc, Duẫn Ngọc chắcchắn trả lại gấp đôi.

      Phòng nghỉ ở khách sạn lầu 3, gian tao nhã, người quấy rầy, ba người ngồi ở bên cửa sổ, nhìn cảnh người đến người ngoài cửa sổ, vừa ăn vừa chuyện, mặc dù ngày thườngDuẫn Ngọc tính tình lạnh nhạt, giống như cự nhân[8] ở nghìn dặm xa xôi, nhưng ở trước mặtMộ Dung Thanh Li rất tùy ý, giới thiệu đạikhái về ngọn nguồn cảnh quan của thị trấn ThầnLong, lại đàm chuyện giang hồ các phái gần đâycó tình gì mới mẻ, triều đình mới ban bố chính sách, Mộ Dung Thanh Li bên môi mỉm cười, có khi gật đầu, có khi xen vào vài câu, giải thích độc đáo, Tuyết Nhan vừa ăn vừanghe, rất lâu lời nào.
      [8]là người đưa tin nhưng cũng có nghĩa là cự tuyệt người khác.

      Hai người chuyện rất vui, thiên văn phongthủy, chỗ nào , Tuyết Nhankhông nghĩ tới người tập võ cũng có nhiều kiếnthức rộng rãi như thế?

      Mộ Dung Thanh Li là Mộ Dung thế gia tiểucông tử, tập võ chính là phòng thân, ngày thường giao bằng hữu khắp nơi, thường có danh xưng là tiểu Mạnh, nên rất hiểu đám đệ tử quý tộc hay quấy rối kia.

      Duẫn Ngọc là Thần Long Cung đại công tử,nắm giữ quyền vạn người, nắm trong tay trăm nơi tình báo, đối với những chuyệnnày chỉ cần vung bàn tay ra giải quyết là xong xuôi.

      Tiếp theo hai người chút về truyền thuyết Vô Cực Môn, ít ai biết đến chuyện lý thú này, , vừa vặn đến luyện chế đan dược,Tuyết Nhan khỏi buông chiếc đũa xuống,tỉ mỉ lắng nghe.

      Nghe , đệ nhất đương kim luyện đan thuậtchính là Vô Cực Môn nhị đệ tử —— Phượng U Trần, cũng là nhị sư huynh của ba người, nghe trong Thần Long Cung nếu nhìn kỹ hai viênthuốc đó phát ra đó là đan dược trân bảo, cũng do luyện chế .

      Mỗi lần Phượng U Trần luyện chế viên đandược, mặt đều in lại chữ "Phượng" .

      Tuyết Nhan hiểu vì sao lại khắc mặt miếng đan dược, vì sao lại là chữ mới được.

      Tuyết Nhan khỏi nghĩ thầm: "Xem ra đan dược sư (người luyện đan dược)và nghệ nhânthủ công cũng có chỗ tương tự với nhau, thíchđánh dấu ký hiệu riêng của chính mình ở mặttrên!”
      May mắn Duẫn Ngọc biết được suy nghĩtrong lòng của nàng, nếu chắc chắn bị ý tưởng của nàng kích thích.

      Chẳng qua, lần đầu Tuyết Nhan nghe đại danhcủa nhị sư huynh, có chút hứng thú, ngẩng đầuhỏi: "Duẫn Ngọc ca ca, ở trong Vô Cực Môn, ta rốt cuộc có bao nhiêu sư huynh?"

      Ôm lấy hai vai, Duẫn Ngọc mặt chútthay đổi, dừng chút : "Trong Vô CựcMôn đệ tử khoảng năm ngàn người, cứ ba nămđều phải tiến hành bài danh lần , theo lý mà , xếp hạng bảng bài danh ở trước ngươi chắc hẳn là các sư huynh."

      Vẫn ôm hi vọng, Tuyết Nhan chuẩn bị tâm lý tốt, hỏi: "Như vậy bài danh của ta, ở hạng bao nhiêu?"

      Mặt Duẫn Ngọc chút thay đổi, : "Bàidanh của ngươi đứng thứ nhất đếm ngược từ dưới lên ."

      Bỗng nhiên cảm thấy trận hoa mắt, TuyếtNhan tựa như bị thiên lôi đánh , hi vọng củamình bị đánh cho đến cháy xém, gì,thở dài, làm nàng khóc ra nướcmắt, buồn bực thở dài, bỗng nhiên Tuyết Nhan có loại xúc động muốn rời khỏi Vô CựcMôn.

      Chống lại ánh mắt thâm trường đầy ý vị của Mộ Dung Thanh Li, Duẫn Ngọc chậm rãi : "Nàng mất trí nhớ rồi !"

      Mất trí nhớ ? Mộ Dung Thanh Li tựa vào ghế,liếc nhìn Tuyết Nhan cái, hai ngày này cùng nàng ở chung, phát rằng nàng xácthực cùng trước kia khác nhau rất lớn.
      người qua đườngChris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11 : Kỹ nữ
      Thấy sắc mặt Tuyết Nhan bị Duẫn Ngọc đảkích đến nỗi muốn độn thổ, bỗng nhiên Mộ Dung Thanh Li phát Duẫn Ngọc cũng rất có tiềm chất phúc hắc.

      Quả nhiên là gần chu giả xích, gần mặc giảhắc[1].
      [1] có nghĩa là những người gần gũi với màu đỏthì có màu đỏ (hoặc thành ), và người màgần gũi với mực thành màu đen.

      Mặt Duẫn Ngọc chút thay đổi, thếnhưng lại chuyện giật gân!

      hơi ghé mắt nhìn, bên môi nhợt nhạt cười,phảng phất như hoa lê lay động trong gió mát vô cùng phong nhã, gợi môi lên : "Sư muội, chỉ cần đứng trong mười người đứng đầu, mớicó tư cách được các đệ tử xưng là sư huynh,nhưng người thứ tám, thứ chín, thứ mười đều lànhững nữ đệ tử, cho nên ngươi chỉ cần có nănglực là yên tâm rồi, xếp hạng thứ mười là chuyện bình thường."

      Nghe vậy, trong lồng ngực Tuyết Nhan thông suốt, thở phào nhõm, ánh mắt xoay chuyển:"Ngươi có bài danh đứng thứ ba, như vậy Duẫn Ngọc ca ca có bài danh thứ mấy?"

      "Thứ năm." Duẫn Ngọc kiêu ngạo khôngsiểm nịnh trả lời.

      Tuy rằng thấp hơn Mộ Dung Thanh Li, nhưng ở trong Vô Cực Môn, có thể leo lên được vị tríthứ năm năm ngàn tên đệ tử phải trổ hếttài năng, đương nhiên thực lực thể khinh thường.

      Bình tĩnh nhìn hai mỹ nam tử trước mặt, mộtngười lạnh như băng, người cao ngạo, người bài danh thứ ba, người bài danh thứ năm, mà nàng chỉ có thể nhìn bọn họ từ rất xa , vọng bóng lưng này. Tuyết Nhan bĩu môi, tronglòng cam chịu, nay thể mạch của nàng suy yếu, công lực thể khôi phục nhưtrước kia, ở thế giới này chính là kẻ yếu, Tuyết Nhan nghĩ mà tự giễu.

      Tuy rằng nàng lại trọng sinh, nhưng nàng, cũngkhông muốn trở thành kẻ yếu!

      Thể chất của nàng ở trong mắt người kháckhông có phương pháp xoay chuyển trời đất,mà y thuật tinh xảo của nàng cũng chỉ có thểdùng trong thời gian năm sáu năm mới có thểhoàn toàn khôi phục.

      Con đường phía trước còn xa, rất dài !

      Rốt cuộc... Còn có biện pháp nào tốt haykhông? Tay của Tuyết Nhan chống má, dần dần lâm vào suy nghĩ sâu xa.

      Lúc này, dưới cửa sổ khách sạn bỗng nhiêntruyền đến tiềng ồn ào nhốn nháo, phá vỡ sựyên tĩnh của thị trấn này .

      Tuyết Nhan nghiêng đầu nhìn lại, thấy mấy người gây tùy tiện ở bên ngoài, vốn rằng bản thân quan tâm những chuyện này, lại phát hai gã lưu manh xấu xa đánhmột thiếu niên, do dự, người thiếu niên rơixuống vài quả trứng gà, rơi nát bét, tay năm taymười của nam tử đánh thiếu niên mấy cái tát, hùng hùng hổ hổ : "Xú tiểu tử, mày có miệnglưỡi sắc bén đấy, bố mày giáo huấn ngươi, vềsau cút xa ra, chớ có mắt! Nếu còn dámchống đối lại đại gia, bố mày băm ngươi ra nha con!"

      Đầu của thiếu niên bị đánh cho cháng váng hoa mắt, ngay cả né tránh cũng có khí lực.

      Mọi người vây quanh ở xung quanh, chỉ trỏ.

      "Này phải đứa ở kỹ viện sao?"

      "Mỗi ngày đứa này đều tiệm cầm đồ, chỉvì muốn cứu mẫu thân của ở kỹ viện, cũng sắp mất hết của cải rồi !"

      "Đáng thương đứa này nhưng lại trêu chọcngười thể chọc!"

      Rất nhiều người thương cảm, nhưng trong số mọi người có ai can đảm tiến lên giúpcậu bé, huống chi thanh danh kỹ nữ tốt,ai cũng muốn tạo quan hệ nào với cậu bé.

      Ai ngờ thiếu niên lăn mặt đất vài vòng, ngãxuống đất dậy nổi!

      "Xú tiểu tử, giả chết sao?" Nam tử lại đá mấycú, ai ngờ thiếu niên kia hề nhúc nhích.

      "Đừng... Đừng đánh ..." Tên còn lại phát có chút thích hợp, vội vàng kéo ngườinọ, trừng mắt.

      Sợ nháo ra tai nạn chết người, hai gã nam tử trẻtuổi vội vàng rời khỏi nơi đây, sợ gặp phảiphiền toái, trong thời gian ngắn, ngay cả mọi người vây xem cũng bỏ .

      Tuyết Nhan y giả nhân tâm[2], vừa định tiến đến cứu trị, lại thấy mặt Duẫn Ngọc lạnh như băng và Mộ Dung Thanh Li nhếch môi cườilạnh lùng .
      [2] Người hành nghề y cứu người phải cótấm lòng nhân hậu.

      Ánh mắt nàng nhíu lại, thân hình ngừng lại chút.

      Sau lúc lâu, bỗng nhiên thiếu niên từ mặt đất lăn lông lốc bò dậy, phủi phủi tro bụitrên người, nhe răng nhếch miệng : "Maymắn ta mặc nhiều tầng áo quần."

      Bỗng nhiên cậu bé lấy ra hai túi tiền, từ bên trong lấy ra mười lăm lượng bạc, hơn nữa vàingày trước đó lấy được ba mươi lượng,tổng cộng là bốn mươi lăm lượng bạc, đáng tiếc,đan dược chữa bệnh cho mẫu thân cần năm mươi lượng bạc.

      Thiếu niên vi sầu, phải nơi nào mới cóthể trộm năm lượng đây?

      Gãi gãi đầu, bỗng nhiên nghe tiếng người :"Tiểu tử, trộm đồ là tốt đâu!"

      Thiếu niên kinh hãi, nghĩ đến bị người khácphát , bắt gặp quan, trong lúccuống quít, ngẩng đầu, lại nhìn thấy người thiếu niên tuổi tác xấp xỉ với chính mình, thân mình gầy yếu, dung mạo lại khuynh quốc khuynh thành, da thịt trắng nõn, mũi cao,cánhmôi mỏng, mà chính xác chính là nàng, nữ phẫnnam trang Tuyết Nhan.

      Nhìn thấy tay đối phương trói gà chặt[3]bộ dáng yếu ớt, trong mũi thiếu niên hừ ra , vẻ mặt rất khinh thường, muốn rời , ai ngờ lại nhìn thấy tên vô dụng, nhưng lại dương tayđập ngay cần cổ của cậu, ra tay tật như tia chớp, tức khắc cả người cậu cứng đờ, thể động đậy.
      [3] tả người quá yếu đuối, kém cỏi, chẳng làm được việc gì

      "Vì sao lại trộm bạc?" Tuyết Nhan từ người sờ bạc, mặt mang ý cười.

      Thiếu niên dõng dạc, chuẩn bị mở miệngmắng to, lại nhìn thấy Duẫn Ngọc và Mộ DungThanh Li từ trong khách sạn ra.

      Gặp đối phương chỉ có người, mỗi người đều mang khí độ bất phàm, nhất định là có lai lịch lớn, thiếu niên ở kỹ viện trải quanhiều năm, cũng biết chút nhiều, biến sắc, luôn miệng cầu xin : "Mấy vị công tử, trăm ngàn đừng đem ta đến quan phủ, nương ta bị bệnh,cần bạc để cứu sống, cầu các vị có lòng từ bi, thả ta ra!"

      "Nương ngươi bệnh gì? Sao phải trộm nhiều bạc như vậy?" Tuyết Nhan khẽ mở môi, mắtphượng híp lại.

      "Ngài biết đâu, nương ta là kỹ nữ củaThúy Tụ lâu, đường thầy thuốc đều khôngmuốn xem bệnh cho kỹ nữ, cho nên ta phải đicửa hàng mua chút đan dược."

      Mọi người đều biết thầy thuốc thích xembệnh cho kỹ nữ, nhưng đều phải là như thế, kiếp trước Tuyết Nhan rất thường kỹ viện, thay các kỹ tử xem bệnh, nhưng mua đan dược là lần đầu nghe .

      "Đan dược? Rất quý sao?"

      "Phải... Đương nhiên rất quý ..." Thiếu niên giật mình, dường như ánh mắt nhìn quáivật.

      Mộ Dung Thanh Li cùng Duẫn Ngọc cũng ghé mắt liếc nhìn Tuyết Nhan cái, trong lòngthầm giật mình, nghĩ tới nàng bị mất trínhớ đến loại trình độ này! Tuyết Nhan cũng biết nay Xuất Vân quốc "Trọng đan khinh y"[4], đan dược còn quý giá hơn châu báu, dân chúng bình thường cũng là mua khôngnổi .
      [4] đan dược quan trọng hơn thầy thuốc

      "Ngươi mua đan dược cần bao nhiêu bạc?"Tuyết Nhan giọng hỏi

      "Năm mươi lượng."

      "Cái gì?" Tuyết Nhan rút ngụm lãnh khí, rốt cuộc là đan dược gì, nhưng lại bằng hai năm tiêu dùng của dân chúng bình thường.

      "Đây là đan dược có giá thấp nhất rồi? Mấy thứnày, người thường tiêu thụ nổi ." Thiếuniên ở bên biết làm như thế nào , mẫu thân của thị trấn rất nổi tiếng,đáng tiếc do bệnh, lại đem toàn bộ mấy ngànlượng tiết kiệm dùng hết, tú bà kỹ viện thấy nàng như vậy, chịu cho vay tiền, vì thếcậu thể nghĩ đến biện pháp trộm tiền mua đan dược chữa bệnh.

      Tuyết Nhan nâng thiếu niên dậy, ôn nhu :"Kỹ viện ở nơi nào? Ngươi dẫn ta đượckhông."

      Thiếu niên ngẩn ra, nghĩ tới thiếu niênnày cùng tuổi chính mình chênh lệchlắm, nhưng lại ban ngày ban mặt muốn kỹ viện?

      "Nhan nhi, ngươi thể đến nơi đó..." Duẫn Ngọc nhíu mày, muốn lại
      Chẳng lẽ nàng biết kỹ viện là chỗ nào? Cái loại địa phương ấy, nương trong sạch sao có thể nơi đó? tuyệt đối bao giờgiao thiệp với cái loại dơ bẩn ấy.

      Tuyết Nhan nghiêm mặt lại, nghiêm túc : "Ca ca, nếu ngươi muốn theo giúp ta ,đừng theo ta, nhưng tuyệt đối được có ý tưởng khinh thường kỹ nữ, tuy rằng thân phậnkỹ nữ đê tiện, nhưng các nàng cũng là người,cũng có cha mẹ, cũng sinh bệnh, cần ngườichiếu cố, chẳng qua ta xem người bệnh mà thôi, ngươi khỏi lo lắng!"

      Nghe vậy, Duẫn Ngọc và Mộ Dung Thanh Li ngẩn ra!

      ngờ tới Lâm Tuyết Nhan có thể ra được đạo lý như vậy, thậm chí còn có tâmthông cảm, Mộ Dung Thanh Li gợi môi lên, : "Có ý tứ, ta cũng phải xem." ngoái đầu nhìn lại cười, hai mắt mị sắc vốn có, nhìn chằmchằm Duẫn Ngọc : "Ngươi có muốn cùng đivới nhau hay ?"


      Chương 12 Là bệnh hoa liễu

      Thúy Tụ lâu, nghe kỹ viện nổi danhnhất trong thị trấn Thần Long.

      Ban ngày Thúy Tụ lâu, phong phú tinh mỹ,tráng lệ, mặc dù người đến người ,đông nghịt, cầm nhạc đàn sáo, chỉ còn sót lạihương vị son phấn nồng đậm, nhưng vẫn như cũ có thể cảm nhận được hơi thở của ban đêmphồn hoa. vào trước cửa là màu đỏ thắm,thiếu niên gõ cửa, vẻ mặt lộ ra tia bất an. Sau lúc lâu bên trong truyền ra tiếng rống to : "Ai hả? Sáng tinh mơ mà tìm các nương sao, đều ngủ hết rồi!"

      Thiếu niên cũng lớn tiếng : "Ta là Tiểu Tam, mau mở cửa."

      Quân nô ngáp cái, mặt chà xát vào tường,mở cửa ra, thờ ơ liếc cái: "Hóa ra là tiểu Tam sao! Vì sao cửa sau? Cửa sau lại bị khóa sao? Chết tiệt ... Còn làm cho người ta ngủ nữa chứ?" bĩu môi, ai ngờnhìn thấy ba vị tuấn mĩ phía sau tiểu tam , mỹnam tử xuất trần thoát tục, Quân nô cả kinh, lắp bắp : " Bọn là..."

      "Bọn họ tới xem bệnh cho nương ta ." Tiểu tamdo dự chút, cũng biết vì sao, liềnđem bọn họ đến đây.

      "Xem bệnh ... Chẳng lẽ là thầy thuốc?"

      "Cứ cho là vậy !"

      "Kỳ quái!" Sắc mặt quân nô nghi ngờ, giọng xem : "Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây , vừa rồi có thầy thuốc đến đây, bây giờ thầy thuốc lại tới nữa."

      "Ngươi thầy thuốc vừa mới đến sao?"Tiểu tam nghi ngờ, nghĩ chắc nghe lầm.

      "Đúng vậy, tú bà thay nương ngươi mời đến thầy thuốc, nghe là vì nể mặt tú bà, thậm chí đưa ít bạc mới mời được người ta, đều nể tình nương ngươi và nàng ngày xưa là hảo tỷ muội , người ta nhưng là thầy thuốc của thiên hạ đệ nhất y quán , rất nổi tiếng đóbiết ?"

      Nghe thiên hạ đệ nhất y quán thầy thuốc,đồng tử Tuyết Nhan co rút nhanh, bỗng nhiêntrong lòng trào ra cảm giác chua sót.

      biết tại thiên hạ đệ nhất y quán rốt cuộc ra sao?

      Tiến lên gác viện, nhấc rèm cửa lên, TuyếtNhan nhìn thấy trước giường có hai người,phía trước người nọ đầu bạc râu bạc trắng, vừathấy đó là thầy thuốc, còn lại người là đệ tửcõng cái hòm thuốc, hòm thuốc có hoavăn đó là ký hiệu của thiên hạ đệ nhất y quán.Lúc này mắt phượng của Duẫn Ngọc vừanhấc lên, đánh giá lão già vài lần, nhớ lại làthần y rất nổi tiếng trong thị trấn Thần long, thìngay cả Thần Long Cung cũng phải kính ba phần, mà người này ra tay , xác thực là đượccứu rồi.

      Ánh mắt chợt lóe, nhìn về phía Mộ Dung Thanh Li ở bên cạnh, thấy mặt mangtheo ý cười dày đặc, vẻ mặt cao nhã mà ôn nhu, giống như là công tử quý tộc cao cao thượng thượng, hôm nay lại cùng bọn họ vàolàng chơi, ngẫm lại cũng thấy bất ngờ.

      "Thầy thuốc, ta, nương ta sao rồi?" Tiểu tambước lên phía trước vội vàng hỏi.

      "Bệnh của nương ngươi bất trị, nên sớm chuẩnbị hậu !" Đệ tử áo trắng thản nhiên .

      "Thầy thuốc,nương ta còn có thể sống bao lâu?"

      "Có lẽ chống đỡ được quá ba ngày." Mặt của Bạch đại phu chút thay đổi nhìn , ánh mắt có chứa tia kiên nhẫn.

      "Cái gì?" Tiểu tam như bị sét đánh, thân mìnhcứng đờ, hai quyền nắm chặt, liên tục lui lạimấy bước, hy vọng nháy mắt tan biến !

      "Nhớ kỹ, chỉ cần mẫu thân ngươi còn sống, bất luận là khi nào, đừng buông tha cho hy vọng."Ánh mắt Tuyết Nhan nhìn thẳng, giữ chặt tiểu tam, an ủi ."Ngươi nhớ ta cũng là thầy thuốc sao? Để ta xem cho nương ngươi, chừng còn có thể thay đổiđược gì."

      Nghe lời ấy, đệ tử áo trắng cười nhạo: "Dámở trước mặt Bạch đại phu tự xưng là thầy thuốc, là quan công diện tiền sái đạiđao[1]!"
      [1]quan phủ ở ngay trước mặt mà dám đùa giỡn với đại đao.

      Tuyết Nhan muốn tranh chấp cùng , xoay người hướng bệnh nhân .

      Gặp Tuyết Nhan để ý tới , trong mũiđệ tử áo trắng hừ ra, nghĩ rằng sư phó của ởthị trấn Thần Long hơn hai mươi năm, rất có danh tiếng, vùng đất dành cho danh y thầythuốc bọn họ còn tránh xa vài phần , thiếu niên này biết trời cao đất rộng, nhìn về phía Tuyết Nhan, vẻ mặt ngạo nghễ :"Tiểu huynh đệ, ở trong thị trấn Thần Long này, sư phó của ta nếu được xưng là người giỏi thứ hai trong ngành y, có người nào dámxưng thứ nhất."

      Tuyết Nhan khẽ cười tiếng, bàn tay mềmcuốn quanh sợi tóc đen, cằm trắng như tuyết nâng lên, gương mặt có chút khí tức quyến rũ.

      Đệ tử áo trắng tiếp: "Ngươi trẻ như vậy, chớlà kẻ lừa đảo?"

      Tuyết Nhan lạnh nhạt nhìn chăm chú đệ tử áo trắng, cười lạnh tiếng: "Ngươi ta là kẻ lừa đảo, như vậy là người lừa gạt tài? Hay là lừagạt sắc ?"

      Đệ tử áo trắng lập tức bị ánh mắt của nàng quyến rũ đến mất hồn, theo sư phó xembệnh, duyệt vô số người, lập tức phát nàng là nữ phẫn nam trang, ngờ rằng ánh mắt mà có thể câu hồn như thế, quả là nhângian tuyệt sắc! Nếu là nữ tử, tại sao có thể lừa sắc? Nếu lừa tài, sao người nàng cóđồ dùng bội sức, đều có giá trị xa xỉ, nếu sựlà kẻ lừa đảo, cũng khùng đến mức, tự nhiên đến loại địa phương như thanh lâu đángkhinh thường này mà lừa, nhưng mà... Nữ tử tầm thường như thế sao lại đến địa phương này?

      Hay là nàng là kẻ có tiền , tiểu thư nhà người ta? Cố ý chạy tới để mở mang kiến thức?

      là hằng năm mới có chuyện kỳ quái này, năm nay đặc biệt nhiều!

      "Sư phó, nàng là nữ tử." Đệ tử áo trắng lập tức thay đổi sắc mặt, ở bên tai Bạch đại phu .

      "Khụ... khi như vậy, để cho nàng xem !" Bạch đại phu khoát tay áo, muốnnhìn nữ tử này có bản lĩnh gì?

      Tuyết Nhan chậm rãi tiến lên, nhìn thoáng quanữ tử giường nằm, cỡ ba mươi lăm tuổi , sắc mặt tái nhợt, cốt gầy yếu ớt, mặc dù bệnh nguy kịch, nhưng có thể thấy được dungnhan tú lệ nàng, nàng khẽ nhíu mày, thấy cổ tay nàng đắp cây chỉ bạc, trong lòng hiểu , xem ra Bạch đại phu kia kiêng kị đụngchạm vào phụ nữ, nhất là nữ tử thanh lâu, sử dụng là phương pháp bắt mạch huyền ti, nếu từ phương thức chẩn đoán này mà , xuấthiện ra khác biệt , vì thế, tay nàng gỡ chỉ bạcxuống, tay ngọc khoát lên mạch bệnh , sau lúc lâu, vẫn nhúc nhích... Thời giangiống nhau đình chỉ, nàng càng trầm mặc thời gian càng lâu, mặt đệ tử áo trắng ý cườicàng dày đặc.

      Tay Bạch đại phu vuốt chòm râu, cúi nửa mắt, còn Tiểu Tam gấp như kiến bò chảo nóng, vây quanh loạn chuyển.

      Mộ Dung Thanh Li xem ở trong mắt, bên môinổi lên ý cười nhàn nhạt, Duẫn Ngọc nhăn màylại, được lời.

      Rốt cụộc, đệ tử áo trắng nhịn được :"Ê , tiểu nương, đừng suy nghĩ nữa , loạibệnh này ngay cả Đại La thần tiên đến đây,tuyệt đối cũng trị hết đâu, trừ phi dùngđan dược tục mệnh: kéo dài tánh mạng!"

      để ý đến , bên môi Tuyết Nhan gợilên ý cười nhàn nhạt, giương mắt nhìn tiểu tam, ôn nhu hỏi : "Mẫu thân ngươi phát sốt mấy ngày? Có xuất thủy đậu ? Có bị óimáu hay ?"

      Tiểu tam vội : "Sốt ba ngày ba đêm, khôngcó xuất thủy đậu, có ói máu."

      "Làn da có hư thối ?"

      "... có..."

      " có?" thanh của Tuyết Nhan bỗng nhiên giương lên, tỏ vẻ nghi ngờ đối với câu trả lời của .

      Thân mình Tiểu tam ngẩn ra, cũng khôngnhìn những địa phương khác ở thân thể mẫu thân, chợt nghe nàng lạnh nhạt : "Các ngươi đều ra ngoài , ta muốn xem da thịt thối rữacủa nàng ."

      Lại thấy Tuyết Nhan kéo rèm lại, lôi mấy người tránh ra, tiểu tam còn chưa phục hồi tinh thần, biết nàng ở bên trong làm cái gì? Mộ Dung Thanh Li nghĩ rằng nàng và nữ tửbệnh hoạn ở cùng nhau, cũng để ý, lôi Duẫn Ngọc ra khỏi phòng, đại khái đợi trongthời gian nén nhang , chợt nghe tiếng dễ nghe từ bên trong truyền ra, giọng điệu khônghề do dự, thập phần quả quyết: "Là bệnh hoaliễu, có khả năng trị được!"

      Lời này như sấm bên tai, sắc mặt của mấynam nhân ngoài phòng hoảng sợ!

      Đầu tiên đệ tử áo trắng kinh ngạc trận,ngay sau đó, kinh ngạc dần dần biến thành tươi cười châm chọc!

      Quả nhiên là nàng chẳng có bản lĩnh gì !
      người qua đườngChris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: bái nàng làm vi sư
      Mọi người tiến vào trong phòng, thấy tóc đencủa Tuyết Nhan quấn cao lên, mắt hoa đào trong suốt mà lóe sáng, cái miệng đào nhắn khẽ mân, hai tay áo sắn lên, mặc dù khuônmặt non nớt, nét mặt lại cẩn thận tỉ mỉ, xinh đẹp mà bộ dáng của nàng làm cho người thểhình dung được nàng còn rất , nàng từ từ : "Nàng bị bệnh hoa liễu, có thể trị được."

      "Chờ chút, ngươi là bệnh hoa liễu, nhưng đãnăm năm nàng hề tiếp khách, tại sao lạibệnh hoa liễu?" Trong nụ cười của đệ tử áo trắng có hàm y châm chọc.

      "Bệnh hoa liễu cần thiết phải tiếp kháchmới bị , nếu làm chuyện nam nữ ấy với ngườikhác, miệng vết thương xuất huyết."

      "Tiểu nương, tuổi của ngươi còn trẻ, năn thể lung tung như vậy được."

      "Ta có theo ngành y, tiền [1] của bệnh nhânbị thối rữa, huyết khí hỗn loạn, đây là triệuchứng của bệnh hoa liễu ."
      [1]Nơi nhạy cảm của phụ nữ

      Nếu nàng đến tiền , nhất định là nàng đãnhìn nơi riêng tư của bệnh hoạn kia, hành vi của nữ tử này đúng là kinh thế hãi tục!

      Mộ Dung Thanh Li nghe vậy ngẩn ra, giương mắt nhìn hướng Tuyết Nhan, đồng tử mắt tốiđen,cảm giác như mây bay tinh xảo, tức khắc cái trán của Duẫn Ngọc toát ra ba cái hắctuyến!

      Bạch đại phu cũng nhíu mày, mặc dù y thuậtcủa cao minh, cũng bằng lòng đụng vào thân thể kỹ nữ, dựa vào cách xem mạch bằng huyền ti, suy đoán rằng dương khôngđiều, lá lách suy yếu, ngũ hừng hực, là dấu hiệu quanh năm luôn mỏi mệt! ngờ rằnglà triệu chứng của bệnh hoa liễu , cứ tưởng hắnlàm nghề y nhiều năm, tự nhận có y thuật vô song, nhưng lại thua người bởi vị kỹ nữ, trừng mắt nhìn, cam lòng :"Tiểu nương, cho dù nàng bị bệnh hoa liễu,nhưng gần đất xa trời, ngươi chữa khỏi nàngnhư thế nào?"

      "Chữa trị rất đơn giản? Chỉ cần châm cứu là có thể."

      "Nữ oa nhi, đừng mạnh miệng , nếu ngươi cóbản lĩnh chữa khỏi nàng, ta bái ngươi làm vi sư." Trong lòng Bạch đại phu cười lạnh.

      "Ngươi lớn tuổi như thế, y thuật tốt,nhưng ta cũng có thể cố thu ngươi làm đồ đệ."Cánh môi Tuyết Nhan nhếch lên, trong đôi mắt đẹp tràn đầy châm chọc.

      "Ngươi... Ngươi..." Dám y thuật của hắnkhông tốt, tức khắc Bạch đại phu giận sôi lên.

      Duẫn Ngọc nhíu mày, nghĩ thầm vì sao TuyếtNhan lại cùng vị danh y này tranh chấp? Hôm nay nàng sở tác sở vi, là làm người takhó hiểu.

      Từ trước đến nay Tuyết Nhan luôn nghiêm khắcvới môn đệ của thiên hạ đệ nhất y quán, gặpđược thầy thuốc cậy già mà lên mặt , trong lòng nàng hề tức giận, cũng mở miệngxúc phạm vài câu, nhưng chuyện cần thiết cũng thể qua loa, chỉ thấy nàng lấy ra ngânchâm, nín thở ngưng thần, nội lực tập trung ởngân châm, hai tay như điện, mang theo lôi đình vạn quân chi thế[2], nhanh chóng châm vàohuyệt vị của người bệnh, thủ pháp tinh chuẩn gián đoạn, ba chỗ tử huyệt, mười chỗ ấnhuyệt, nông sâu đều, mà kinh lạc[3] toàn thân thông.
      [2]sấm vang chớp giật
      [3] Kinh lạc là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông dưới trong ngoài, làcái lưới liên lạc toàn thân.

      Thời gian nén nhang, bệnh nhân mở to mắt, cảm thấy khí huyết cả người lưu loát, tinh thần cũng tốt nửa.

      Bạch đại phu nhìn thủ pháp của nàng thuầnthục, trong lòng kinh hãi thôi, cái này chẳng lẽ là châm pháp Thần Nông thất truyền?

      Lúc này, Tuyết Nhan nghiêng đầu nhìn về phíaBạch đại phu, lạnh lùng cười: "Bạch đại phucũng là môn đồ của thiên hạ đệ nhất y quán, vậy phải biết môn quy của đệ nhất y quán đúngkhông?"

      "Đương... Đương nhiên biết." Bạch đại phu thu lại sắc mặt cuồng ngạo.

      "Xin hỏi, đối với người bị bệnh hoạn khôngđược phân biệt địa vị cao hay thấp, đối xử bìnhđẳng, ngài có làm được hay ?"

      "Đây... Đây..."Thân thể của Bạch đại phu run lên, đây đúng là môn quy của đệ nhất y quán,mà xác thực đúng là làm được.

      "Như vậy, biết được thiên ngoại Hữu Thiên, nhân ngoại hữu nhân[4], y có giới hạn,đối với đồng môn luôn lấy lễ để đãi, thể cầm tiền mới phóng khoáng, ngài có làm đượchay ?"
      [4] Ngoài trời có trời, ngoài người có người,(nghĩa đen)
      Người giỏi còn có kẻ giỏi hơn(nghĩa bóng)

      "... có." Bạch đại phu xoa xoa cái trán mồ hôi.

      "Y giả nhân tâm[5], các hạ có điều trị nghiêmtúc cho bệnh nhân?"
      [5] Người hành nghề y cứu người phải cótấm lòng nhân hậu.

      "Hổ thẹn." trong lòng Bạch đại phu phát lạnh, nhớ tới thanh danh của chính mình, khôngcó nhân tâm.

      Duẫn Ngọc đứng ở bên, nghe được lời Tuyết Nhan, dường như có gì đó va đập nội tâmcủa , kích thích sóng biển ngàn thước!

      Tuyết Nhan cũng quan tâm Bạch đại phubọn họ, quay đầu xem tiểu tam, ràng:"Ngươi nhớ cho kĩ, kim ngân hoa năm phần,phục linh năm phần, mộc thông năm phần,mộcqua ba phần, tạo giác[6] ba phần, quy vĩ baphần, cánh hoa năm phần, cây đại hoàng sáuphần, bằm thành phấn nhuyễn, tạo thành thuốc viên, mỗi ngày uống ba viên, nửa tháng có thể khỏi hẳn."
      [6] là tên gọi của cây bồ kết.


      Tiểu tam thấy tinh thần mẫu thân chuyển biếntốt, có thể hoàn toàn chữa khỏi, tâm sinh vui mừng, vội vàng tìm bút viết phương thức .

      Bạch đại phu nghe phương thức này, trong lòngrung động, đây là phương thức độc nhất để giảibệnh hoa liễu ở thiên hạ đệ nhất y quán, chỉ có số ít đệ tử mới có thể biết, nương này trẻtuổi như thế, lại có phương thức cao cấp của đệ nhất y quán? Mà y thuật của nàng rất cao, xem ra có quan hệ với đệ nhất y quán, giờ phút này, đối với Tuyết Nhan hoàn toàn là tâm phụckhẩu phục.

      Bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Tuyết Nhan , tất cung tất kính : "Thưa sư phó , xin nhậnđệ tử cái quỳ."

      Đệ tử áo trắng thấy Bạch đại phu quỳ gối trước mặt kia, sắc mặt cả kinh đại biến, Duẫn Ngọc và Mộ Dung Thanh Li cũng bị màn trước mặt này rung động sâu!

      Mặt Tuyết Nhan vẫn đổi sắc để thi lễ, nàng vốn là là thiên hạ đệ nhất y quán quán chủ, để môn đệ quỳ lạy, chính là thiên kinh địanghĩa[7].
      [7] là những cái chuẩn tắc hằng thường của trờiđất

      " giờ... Thiên hạ đệ nhất y quán quán chủlà ai?" bỗng nhiên Tuyết Nhan nhớ tới chính .

      "Hóa ra sư phó phải là người của đệ nhất y quán, azz, ngài biết, bây giờ đệ nhất y quán rắn mất đầu, sớm suy bại !" Bạch đại phu tất cung tất kính .

      Tuyết Nhan nghe vậy, mi mắt hơi rung động,kinh ngạc .

      Tuy là Mộ Dung Thanh Li đến đây vô giúp vui,cũng muốn nhúng tay, ngờ rằngLâm Tuyết Nhan thay người chẩn trị, rất là hữumô hữu dạng, vừa giáo huấn người khác , cũng làm cho người ta thể tránh được, nhớ lạiở đại hội luận võ với Duẫn Lâm,trong mắt hắnnhịn được tràn ngập ý cười.

      Nhưng làm thể tin là, thiên hạ đệnhất y quán Bạch đại phu nhưng lại thừa nhận y thuật của nàng, rốt cuộc nàng còn có bao nhiêukhiếp sợ làm người ta biết? Giờ phút này,nữ tử này hoàn toàn khiến cho hứng thú, nhưng khi nghe được về thiên hạ đệ nhất y quán, tay Mộ Dung Thanh Li giấu trong tay áo, tay nắm chặt miếng ngọc, ánh mắt kinh ngạc, như có điều suy nghĩ.

      Lại nghe Tuyết Nhan : "Duẫn Ngọc ca ca, chúng ta thôi."

      Chương 14: hai nam nhân
      Đêm, núi giữa sương trắng ải ải, chồng lênhuyền ảo, khí trời chập chờn.

      Vài tên thị nữ tranh thủ lúc rảnh rỗi, lặng lẽ trốn ở sau hành lang, ánh mắt cực kỳ hưng phấn,vụng trộm nhìn Duẫn Ngọc thiếu gia và MộDung Thanh Li ngồi uống trà.

      Mặt Duẫn Ngọc vẫn như hàn sương, ánh sángmặt trời màu vàng chiếu ở gương mặt tuấnmỹ của , tôn lên khí chất lạnh lùng bất phàmcủa .

      quay qua nhìn ngồi tại bên người, phát giác ra dương quang sáng sớm hạ người nàng, nhìn càng đẹp hơn, làn da thịt ngọcngà, tuy rằng tái nhợt, nhưng có loại tinh quyến rũ.

      Từ sau khi nàng chữa khỏi bệnh cho hoa khôikỹ viện, Tuyết Nhan chưa hề muốn bất kỳ thùlao nào, mà Bạch đại phu trải qua việc này,trong lòng ăn năn, cũng đáp ứng rảnh rỗi đikỹ viện xem bệnh cho các kỹ nữ ở đó, cũng theo Tuyết Nhan học thêm châm pháp Thần Nông , hết thảy đều giải quyết êm xuôi, nhưnglàm cho Duẫn Ngọc thấy bất ngờ, muội muộicủa khi nào ra khỏi cửa, khi nào học xong y thuật? Thậm chí ngay cả người có danh tiếng như Bạch đại phu cũng tất cung tất kính đối với nàng,chuyện này đáng nghi.

      Cho nên để ý nàng phen, phát hiệnLâm Tuyết Nhan hay trị bệnh cho vài cung nữ ở Thần Long Cung.

      Ngẫu nhiên giữa núi thấy động vật bị thợ săn gây thương tích, cũng bị nàng tỉ mỉ cứu trị.

      Tâm trạng Duẫn Ngọc dao động, phát muộimuội này, biến hóa là nghiêng trời lệchđất! Bóng dáng kiêu hoành ương ngạnh trướckia của nàng đâu? Thái độ của đối với nàng cũng có chuyển biến, dường như Mộ Dung Thanh Li đối với nàng cũng thay đổi rất nhiều, ở trong Thần Long Cung nửa tháng, nhưnglại hay cùng với chính mình, nhưng bây giờthì luôn làm bạn ở bên cạnh Tuyết Nhan, ba người như hình với bóng.

      Ăn những thức ăn ngon ở thị trấn Thần Long,xem cảnh đẹp ở núi Thần Long , sau đó ba người cùng nhau nhàn nhã uống trà.

      "Sư muội, ngờ rằng ngươi lại hiểu y thuật, ngươi học khi nào thế ?" Mộ Dung ThanhLi tao nhã bưng tách trà lên, nhàng thưởngthức, vẻ mặt nhởn nhơn tự đắc.

      "Thân thể ta tốt, hiển nhiên muốn học chút y thuật!" khóe miệng Tuyết Nhan khẽ động chút, kỳ nàng am hiểu dối.

      "Hóa ra ngươi là tự học thành tài." Mộ DungThanh Li ôn nhu cười, trong nụ cười mang theo tia trêu tức nhàn nhạt.

      "Tam sư huynh hay giỡn, ta cũng vì bất đắc dĩ, chỉ sợ thân thể này thể tốt thêmthôi!"

      Tuyết Nhan giả ý than , tiếng như rượungon ngọt ngào, ngọt thuần mà động lòng người,mặc dù uống trà, trước mặt lại bày đầybánh ngọt bơ đường,chả giò chiên, bánh đậubính[1], nhiều ngày nàng ăn rất nhiều đồngọt của Thần Long Cung , tuy rằng đồ ngọt có ích cho thân thể , nhưng có nữ nhân bị đồ ngọt dụ hoặc, Tuyết Nhancũng ngoại lệ.
      [1] loại bánh ăn vặt rất ngọt được làm từ gạo nếp của Trung Quốc.

      Nàng nếm miếng điểm tâm, đưa vào trongmiệng, lại nhàng liếm liếm ngón tay, bên môi còn lưu lại chút bánh đậu, nàng vươn đầu lưỡi, nhàng liếm.

      Hương cánh hoa thơm mát, hoa lạc rực rỡ, tâm Mộ Dung Thanh Li bỗng nhiên dao động.

      Tuyết Nhan nhấp môi chút, cười : "Đãnhiều ngày chúng ta ít nơi, biếtnúi Thần Long còn có nơi nào mà chúng ta chưa ?"

      Nghĩ nghĩ, Mộ Dung Thanh Li bỗng nhiên nghiêng đầu ngóng nhìn Duẫn Ngọc, mỉm cười : "Ngũ sư đệ, ta nghe núi Thần Long có dòng suối thần kỳ, ban đêm nước đột nhiên ấm lên, rồi biến thành suối nước nóng, khôngbiết nơi đó có tiếp đãi ngoại nhân như chúng tahay ?"

      Duẫn Ngọc : "Nếu ngươi muốn tắm suốinước nóng, tối nay ta có thể mang ngươi ."

      nhiều ngày, Phương Ngọc Dung phái người bảo hộ Tuyết Nhan vào ban đêm, mà hắnrảnh rỗi, hiển nhiên có thể mang theo Mộ DungThanh Li đến chỗ đó .

      Nghe thần long sơn có suối nước nóng,Tuyết Nhan lập tức hoàn hồn, thể chất của nàngthiên hàn, chính là cần đến năng lượng thiên nhiên này, tâm nàng có chút động, tức khắc đôi mắt sáng rực, lưu quang tràn đầy màu, nhịnkhông được : "Duẫn Ngọc ca ca, nơi tốt như vậy , vì sao mang ta ?"

      Duẫn Ngọc gì, suối nước nóng chỉ có chỗ, nếu nàng cùng , chẳng phải là nam nữ đồng dục?

      "Duẫn Ngọc ca ca, nếu ta tắm suối nước nóng , thân thể cũng có thể khôi phục rất nhiều, chẳnglẽ ngươi hy vọng ta tốt lên?" Tuyết Nhanđiềm đạm đáng nhìn , mấy ngày nay, nàng tìm ra nhược điểm của , phàm là có liên quan đến thân thể của nàng, chỉ có thểthỏa hiệp.

      Duẫn Ngọc nhíu mi, tuy rằng nơi đó có thácnước, tiếng nước hoàn toàn có thể che lấp lại,mà trong suối ước nóng cũng có mấy khối đálớn, đem suối nước nóng chia làm mấy chỗ.

      Nhưng dù sao nàng cũng là nữ tử, nghĩ rằngnam nữ khác biệt , lập tức nghiêm khắc cự tuyệt!

      quay đầu , đành lòng nhìn đến vẻ mặt xinh đẹp của nàng toát ra thất vọng .

      Trong lòng Tuyết Nhan cam lòng, nàng sử dụng bộ pháp “tật phong bước”, ban đêmvụng trộm theo, đợi sau khi bọn rời khỏi, liền lén lút tắm .

      Nếu bàn về võ công của nàng, xác thực so ra còn kém với bọn họ, nhưng nếu bàn về khinh công, “tật phong bước”có thể tung hoành thiênhạ.

      Bóng đêm mông lung, nước chảy lưu loát.

      Cây xanh um tươi tốt, thác nước giống nhau từtrên trời giáng xuống, bốc lên sương sớm, tiếng nước luân phiên, bừng tỉnh trời đất.

      Trong ôn tuyền hai nam tử tuấn mỹ tuyệt luânđang tắm , cách hơi nước mỏng manh nhìn bọn càng quyến rũ, nếu dùng bốn chữ "Bếnguyệt tu hoa" [2]này người hai nam nhân,có lẽ cũng đủ, phía bên phải ôn tuyền, tảng đá lớn có vắt quần áo, còn có mộtbình rượu, ban đêm tắm ôn tuyền, uống rượu ngon, đúng là nhân sinh nhất đại hưởng thụ.
      [2] Hình dung sắc đẹp đến nỗi khiến mặt trăng phải che lại, hoa phải hổ thẹn. Tức là rất đẹp.

      Đáng thương Tuyết Nhan theo bọn họ ra, quần áo mặc khá ít, cũng đâu ngờ hai người tắmôn tuyền hơi canh giờ .

      Đêm lạnh thâm trầm, nàng cắn chặt răng, tronglòng vô cùng oán giận.

      thanh thác nước lọt vào tai, nàng chỉ thấy bọn họ cười uống chuyện say sưa, nhưngkhông cách nào nghe được bọn họ cái gì,làm nàng buồn bực hơn, hận thể lôi hai người từ trong nước ra.

      Lúc này,khóe miệng Mộ Dung Thanh Li mân , chậm rãi : "Ta nghe vị trí của ThầnLong cung chủ truyền lại, biết người kế vị là ai? phải là nha đầu kia?"

      Duẫn Ngọc thản nhiên : "Là Tuyết Nhan."

      " là nàng?" ánh mắt Mộ Dung Thanh Li thâm thúy.

      "Đúng vậy, là nàng."

      "Chẳng phải nàng có tam phu tứ thị, thậm chí có vị hôn phu hay sao?" Mộ Dung Thanh Li cười như cười nheo mắt lại, rất khótưởng tượng nữ tữ mà có thể có tam phu tứthị, nhưng lại điên cuồng dây dưa , hay là muốn trở thành trong số đông đó?

      "Tuyết Nhan...vẫn có thể có tam phu tứ thị."Duẫn Ngọc hai mắt, dần dần lâm vào suy nghĩsâu xa.

      nhớ lại nửa năm trước, Phương Ngọc Dung từng tìm , hy vọng ngày nào đó trở thành chính phu của Tuyết Nhan, thủ hộ TuyếtNhan cả đời, nhưng mà, lúc ấy đối với Lâm Tuyết Nhan chán ghét vô cùng, nhưng Phương Ngọc Dung đối với lại có tái tạo chi ân, ântrọng như núi, nếu như Phương Ngọc Dung kiên trì , cự tuyệt, Phương Ngọc Dungnhìn ra trong lòng hề tình nguyện,liền buông tha cho ý niệm này trong đầu, lần nữa thay Tuyết Nhan chọn chính phu khác.Nhưng quả nàng có vị hôn phu.

      Hồi tưởng lại, trong lòng bỗng nhiênxuất loại tình cảm phức tạp nóinên lời, làm cho cảm thấy sợ hãi.

      Vì sao lại xuất cảm giác kỳ quái này? Ngaycả chính cũng biết .

      Giờ phút này, hơi nước sương mù, đám mâytrên bầu trời cũng dần dần nồng hậu, tầng tầngche ánh trăng.

      Lúc này,trong rừng cây rậm rạp , bỗng nhiêntruyền đến tiếng kêu hoảng sợ của nữ tử , hai người biến sắc, hình như thanh này rấtquen thuộc, hiển nhiên là... Tuyết Nhan? Tạisao nàng lại tới đây? Rốt cuộc xảy ra chuyệngì? Đồng thời Duẫn Ngọc và Mộ Dung Thanh Li đều đứng lên, kịp suy nghĩ, cũng kịp mặc quần áo cho xong, Duẫn Ngọcthi triển khinh công, bay nhanh về hướng kia .
      người qua đườngChris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: tiếp xúc thân mật
      Mây đen trăng sáng, mây mù mờ mịt.

      Vẻ mặt Tuyết Nhan hoảng hốt, bỗng nhiên nhìnthấy phía trước xuất con vật nho màu trắng.

      Nàng nheo ánh mắt lại, cẩn thận nhìn , mắtthấy đoàn màu trắng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần... Trong bóng đêm, dường như nàng thấy lông xù hai cái lỗ tai, dàinhỏ rồi dần xuống cái đuôi, trong lòng ẩnxuất cảm giác ổn, mà thời điểm nàng phát ra đó là thứ gì, con vật màu trắng hoàn toàn bò lổm ngổm ở dưới đuôi váy của nàng.

      "A..." Bỗng nhiên Tuyết Nhan xanh mặt, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

      Nàng nhấc làn váy lên, hai chân luân phiênnhảy lên , vừa kêu vừa lùi, bỗng nhiên dưới chân có khoảng , nháy mắt mất cân bằng.

      Cái gì gọi là tuyệt thế võ công, cái gì gọi là bộ pháp Tật Phong... Toàn bộ đều bị nàng vứt sau đầu!

      Chật vật, giờ phút này nàng có bao nhiêu chật vật, bộ dáng nàng chưa có người nào thấy, ai có thể nghĩ rằng thiên hạ đệ nhất y quán quán chủ, trầm ổn bình tĩnh, tính khí nữ thần y luôn biết cách kiềm chế, cái gì cũng sợ, duy nhấtsợ hãi vật, thế gian này rất ít người sợchúng, ngay cả sủng vật đáng của đương kim hoàng thượng luôn giữ bên mình cũng làmnàng sợ hãi.

      Đó chính là con chuột, mệnh khắc tinh củanàng , là ác mộng trong những cơn ác mộng của nàng.

      Đêm khuya ra ngoài, nàng sợ sơn tiêu quỷ mị, sợ độc xà mãnh thú, nhưng nàng lại ngờ , ngọn núi này lại xuất con chuột đáng sợ đó .

      Ngay lúc chân tay nàng nàng luống cuống,thờiđiểm khóc rống lưu nước mắt, trước mắt bỗng nhiên xuất bóng dáng.

      "Nhan nhi, ngươi sao chứ?"Giọng tràn đầy khẩn trương khác thường.

      Trong khi bối rối, nàng cũng bất chấp là thanh của ai, trong lòng buộc chặt thả lỏng ít, là cứu tinh từ trời rớt xuống, Tuyết Nhan chút nghĩ ngợi, đầu nhào vào người nọ, dùng cả tay chân,tựa như con bạch tuộc , tứ chi gắt gao quấn quanh thân hình , đầu cũng dính sát vào đầu vai , tức khắc da thịt truyền đến xúc cảm mềm mại mà cứng rắn .
      Ai là ân nhân cứu mạng vậy? Lúc này nàng hoàn toàn cảm nhận được !

      Hai người dính sát nhau cùng chỗ, cả người Tuyết Nhan run run , thẳng đến khi con chuộtmàu trắng biến mất ở trong bóng đêm, nàng vẫnkhông dám xuống dưới như trước.

      Gió đêm đánh úp lại, mang theo tia thanh bần, mây đen dần dần tán , ánh trăng sáng tỏnhư nước, trong thiên địa hào quang sánglượng.

      Thần chí của nàng dần dần khôi phục nhưthường, lại phát đập vào mắt là ngực của nam tử cường tráng khêu gợi, lại nhìn lên làkhuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, đúng là ca ca Duẫn Ngọc của nàng, mà chính mình quấnquít lấy khối thân thể này trở nên cứng ngắc, hô hấp cũng trở nên thô hoãn, ngây dại lúc,ánh mắt của nàng xuống, xuống chút nữa , đầu "Ông" tiếng, suýt nữa nổ tung, ngờ rằng, trần như nhộng xuất .

      Kinh hồn , nàng lại ôm gã nam khỏa thân, chuyện này là... là rất kích thích!

      Tuy nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng nàngthà rằng ôm nam nhân khỏa thân, cũng khôngnguyện tiếp xúc thân mật với con chuột.

      Hai má đỏ lừng, cảm giác ôm nhau này , ... ... tính là quá xấu!

      Tuy rằng phải lần đầu tiên nàng nhìnthấy thân thể của nam nhân , nhưng thể thừa nhận, đây là khối thân hìnhhoàn mỹ vô cùng, khác như nghệ nhân điêu khắc. thể , Duẫn Ngọc có bộ thân hình mạnh mẽ như báo , thậm chí thân thể của nàng có thể cảm nhận được bộ ngực rắn chắc của ,bụng bằng phẳng, cái mông rắn chắc .

      Còn nữa... Dường như... Giữa hai chân, có mộtdị vật đụng vào nàng, hừng hực mà nóng bỏng.

      Đột nhiên bừng tỉnh, Duẫn Ngọc nhớ tới trênngười mình là nữ tử còn thanh xuân, haingười dính sát vào nhau cùng chỗ, cảmnhận xúc cảm trước ngực nàng, nhìn cổ nàng trơn bóng , đầu vai mượt mà, cánh tay như ngọckhoát lên ngực của , da thịt sáng tỏkhông rảnh, bên mắt phượng còn lưu lại thủyquang (ý là nước mắt đó), quyến rũ lưu loátkinh người, thế nhưng dưới thân thể lại cóphản ứng, sắc mặt đỏ lựng, đột nhiên đẩyTuyết Nhan ra phen, nhanh như chớp, biếnmất ngay trước mặt nàng.

      Đáng thương Tuyết Nhan bị ném xuống đất, trời đất quay cuồng, cái mông ngồi ở tảng đá cứng rắn, gần như sắp vỡ ra mấy cánh hoa!

      Hít hơi sâu, có lầm , mặt đỏhẳn là nàng phải ? Chạy trối chết cũng lànàng có phải ?

      " hiểu thương hương tiếc ngọc, cũng tiếng liền ném ta xuốngdưới." Tuyết Nhan nhe răng nhếch miệng .

      Tuy rằng mông rất đau, nhưng ánh mắt vẫnkhông có chịu tội, mặc dù Duẫn Ngọc chạy nhanh, nhưng ánh mắt của nàng vẫn thấy đượcthân thể cao ngất của , hai chân thon dài,mông vểnh lên, mà mới vừa rồi nàng quấn lêneo , dường như giữa hai chân có cảmgiác rất chân !

      "Dáng người tồi!" Bốn phía vắng vẻkhông tiếng động, nàng mình lầm bầm lầu bầu, trong đầu bóng dáng thon dài của DuẫnNgọc vẫn chưa phơi !

      Duẫn Ngọc phù phù nhảy vào trong nước, timhắn dần đập nhanh hơn, dưới ánh trăng, ở trongnước bóng của bị kéo rất dài.

      Cách đó xa bỗng nhiên có tiếng người:"Đáng tiếc! Đáng tiếc! Xem ra ta bỏ lỡ cái gì?"

      Ngoái đầu nhìn lại vừa thấy, lại thấy nam tử mặc quần áo xanh lơ ngồi tảng đá, da thịtnhư tuyết, cánh môi mỏng, dung nhan phongtình vạn chủng, quần áo chỉnh chu,xương quai xanh lúc lộ lúc lộ, thân hìnhlại như ngọc được khắc tinh xảo.

      tươi cười giảo hoạt, bộ dáng chờ xem kịch.

      "Thấy đáng tiếc, vì sao ngươi đến?"

      Tuy như vậy, Duẫn Ngọc cũng là khẩu thị tâm phi[1], may mắn Mộ Dung Thanh Li chưa cùng , nếu để cho đụng tới màn kia,ngày sau mặt mũi của vứt chỗ nào ?
      [1]miệng 1 đường, tâm nghĩ 1 nẻo

      Mộ Dung Thanh Li nghiêng đầu liếc mộtcái, ánh mắt xẹt qua ý cười nhàn nhạt, lý do rất đơn giản, chưa đến thời khắc mấu chốt, dễ dàng ra tay, nếu để mình trần như nhộng chạy tới , như vậy sao hắnkhông chậm rãi mặc quần áo, chuẩn bị vạn toàncho tốt , làm việc trầm ổn, bối rối là vu vô bổ.

      Nhưng ra Duẫn Ngọc, là nằm ngoài dự đoán của .

      Bỗng nhiên, liếc mắt nhìn giữa khố (ý là háng đó) Duẫn Ngọc cái, cười như khôngcười : " quả nhiên tắm ôn tuyền tệ, có thể làm cho người ta nhất trụ kình thiên[2], kim thương bất đảo[3], xem ra ta nên thường tới đâytắm."
      [2] 1 gậy chống trời.
      [3] thuật thương gãy
      *roseila: “ Hai từ chú thích của Li hìnhnhư ám chỉ cái í của Ngọc, giống nhưanh Li biết tất cả…”


      Duẫn Ngọc nóng lên , mặt bỗng dưng hồng ửng.

      Thân mình dần dần lắng xuống, thẳng đến khicổ hoàn toàn nhập vào trong nước, chỉ hậnnước suối này vì sao lạnh thấu xươngnhư băng.

      Mộ Dung Thanh Li cười, nhìn về phía rừng cây cách đó xa, thản nhiên : "Đáng tiếc cơhội nhiều lắm, ngày mai... Chúng ta cũng nên quay về Vô Cực Môn !"

      đúng, làm đệ tử trong mười vị bàidanh, mỗi tháng bọn họ đều phải trở lại Vô Cực Môn lần, nhưng mà trong Vô Cực Môn rất tôn trọng thực lực , đối với người cónăng lực mà , ngay cả sau lưng có bối cảnh khổng lồ duy trì, ở trong Vô Cực Môn cũng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.

      "Sau khi trở về, muội muội của ngươi cũng chỉ có thể dựa vào chính nàng, chúng ta lực bấttòng tâm."bên môi Mộ Dung Thanh Li nhếchlên chút xuân sắc, hoa quang liễm diễm.

      Duẫn Ngọc gật đầu, mặt tuấn mỹ có biểu tình, sau khi trở lại Vô Cực Môn, do thựclực Tuyết Nhan cách xa với , chỉ sợ rất khógặp lại, mà kiếp sống hộ vệ của cũng dừng tại đây.

      Suy nghĩ đến tận đây, ánh mắt của phiêu xa, mà mảnh rừng cây kia có bóngdáng của nàng.

      biết tương lai, bảo hộ,nàng như thế nào?


      Chương 16:

      Trăm năm trước, Vô Cực Môn vốn là điện thờ của đạo sĩ, nơi tu tiên, dựa vào các mạch nước, mạch núi trập trùng, sương mù nổi lên, núi non trùng điệp.
      Tuyết Nhan nhu nhu vai, suốt đêm gấp rút lên đường khiến nàng sức cùng lực kiệt.


      Quy củ của Vô Cực Môn rất đa dạng, vừa vàoVô Cực Môn, nàng chỉ có thể gọi Duẫn Ngọc là ngũ sư huynh, nhìn thấy mọi người đối với Duẫn Ngọc và Mộ Dung Thanh Li thị là thiên thần, đối nàng khinh thường như bùn, giống nhưnàng đứng ở bên cạnh hai người, ngay cả xách giày cho hai người cũng có tư cách! !

      Thở dài, nhìn nơi nhà cửa cẩm lệ phồn hoa ở xagiữa đồi núi , tôi tớ vô số, nghe , đó là nơicho mười tên đệ tử đầu tiên bài danh, ở Vô Cực Môn đều có chỗ để ở.

      Nhưng Vô Cực Môn cấp bậc sâm nghiêm, nhớđến thực lực của nàng ở Vô Cực Môn đứng thứ nhất đếm ngược từ dưới lên trong bài danh,trong mắt mọi người là phế nữ, hiển nhiên đãingộ phải khác với mọi người. vào caí sân đổnát, trong viện thấy có tiếng chim hót, nhưng thấy cỏ dại sinh sôi nãy nở, nhìn chiếc giường đơn sơ trước mắt , có sáu chiếc gường dành cho sáu kẻ đệ tử, có thị nữhầu hạ, biết Lâm Tuyết Nhan trước kia được nuôi chiều từ bé sống như thế nào ?

      Quẳng cục nợ, ngồi ở mép giường, Tuyết Nhankhẽ thở dài.

      Nghĩ đến ba ngày trước cùng Duẫn Ngọc trongrừng cây tiếp xúc thân mật, thái độ nóimột lời, nhớ đến mặt đỏ ửng với tính chất lạnh lùng ngày thường của hợp nhau tí nào, toàn bộ làm cho nàng dở khóc dở cười!

      Ký lai chi, tắc an chi[1], trải qua mấy đêm đường mệt nhọc, nàng tựa vào tường, hề hình tượng ngáp cái.
      [1]Nguyện ý đem bọn họ dàn xếp ổn thỏa, sauđó mới yên tâm.

      Xem ra nàng phải nghỉ ngơi đêm, nếu có khí lực nhìn thấy mặt trờisáng mai?

      Vừa nghĩ tới đây, cửa phòng nghe tiếng “kẽokẹt” bị người mở ra, người còn chưa gặp, tiếngđã truyền đến, thở dài ngừng, tiếng than vãn ngớt.

      Tuyết Nhan tà nghễ liếc mắt cái, liền gặpnăm lũ lượt vào phòng, người ngườithần sắc uể oải, tinh thần bất lực, mặt đầy chữ “Người thất bại”, tức khắc trong lòng Tuyết Nhan bảng danh sách, bài danh cácnàng đếm từ thứ hai đếm ngược lên , thứ bađếm ngược, thứ bốn đếm ngược, thứ năm đếm ngược, thứ sáu đếm ngược lên!

      Mọi người thấy Tuyết Nhan tựa bên cửa sổ,hoảng sợ, cả kinh : “Lâm Tuyết Nhan?”

      “Là ta!” Tuyết Nhan ngẩng đầu, long lanh cười.

      Tiếp xúc thấy Lâm Tuyết Nhan mỉm cười tựathiên sứ, trong lòng các cả kinh, ngờ tới Lâm Tuyết Nhan ngày thường kiêu ngạothế nhưng cũng tươi cười rực rỡ? Các nữ tử đều là võ lâm các đại môn phái thiên kim, tính tình hào hùng hơn so với quan gia quý tộc tiểu thư,suy nghĩ dồi dào hơn, thấy khuôn mặt Tuyết Nhan tươi cười chào đón khách, trong lòng xa cách cũng phai nhạt ít.

      “Lão đại, ngươi về rồi!” vị nươngmặt tròn kích động kêu tiếng.

      Nghe được xưng hô ‘lão đại’ này, đầu Tuyết Nhan choáng váng, cái gì lão đại… Nàng cónghe lầm ?

      Lâm Tuyết Nhan ở trong này theo kính ngưỡngsao?

      Lâm Tuyết Nhan làm chuyện gì kinh thiênđộng địa, sao có thể làm lão đại ở trong này?

      Ngây người, choáng váng, gọi thế này rốt cuộc là sao vậy?

      Lúc này, vẻ mặt nương mặt tròn đầy thống khổ : “Lão đại, được ngày vắng nhà khó nha! Nếu ngươi trở lại, ta chính là lão đại rồi!”

      nương có làn da hơi trắng cười khúckhích: “Lão Nhị, ngươi là ‘người chạy nămmươi bước cười người chạy trăm bước’ .”

      nương mặt tròn liếc nàng mặt trắng cái, từ từ : “Lão Tam, chẳng lẽ ngươi lo lắng sao? Nếu Lâm Tuyết Nhan trở lại, ta chính là người thứ nhất đếm ngược từ dưới lên, từ nay về sau ta chính là lão đại, mà ngươi cũng biến thành lão Nhị, địa vị của chúng ta càng ngày càng thấp, thảm hơn,thảm hơn, ngươi biết ?”

      “Lão Nhị,từ thứ nhất đếm ngược lên và thứ hai đếm ngược lên có cái gì khác nhau đâu? Dù sao cũng bị người khác xem thường.”

      “Đương nhiên là giống rồi , tóm lại, takhông muốn làm lão đại.” nương mặt trònkhông ngừng oán giận , hiển nhiên đối với danh hào lão đại rất vui, hóa ra trong lời của noí là lão đại khác với trời đất rất nhiều, phải lão đại này mà là lão đại bịxem thường, danh từ đại nghĩa đúng là từ thứnhất đếm ngược lên.

      “Lão nhị ngươi xấu tính, khi các sư huynhnghe ngươi kêu là lão Nhị, đều cười sau lưng ngươi, ngươi có biết lão Nhị là cái gìkhông?” nương mặt váy xanh hé miệng cười khẽ.

      “Cái gì, cái gì, cái gì?”

      “Đương nhiên là cái nam nhân kia… Cái kia á! Ngươi bằng lòng làm cái nam nhân kia sao?”

      “Cái kia là cái gì?” Lão Nhị bỗng nhiên ngu ngu hỏi.

      “Cái kia chính là cái kia, hiểu đừng hỏi.”

      “Hì hì ~~~ ta sống lớn như vậy, còn chưa gặp cái nam nhân kia đâu! Lão Nhị ngươi là nhân tài! Là nhân vật nhân tài số hai nha!”
      *roseila: hãy động não xem cái “lão nhị” kia chỉý gì nha~~*cười nham hiểm*~~khà khà!!!!

      Nghe vậy, Tuyết Nhan “Phốc xích” cười, ngờ tới gặp được kẻ dở hơi trong phòngnày, đúng là làm nàng bất ngờ.

      mặt Tuyết Nhan vẫn mang ý cười, chỉ thấytừ phía sau nàng lấy ra hộp thức ăn bằng gỗ rất tinh mỹ: “Tốt lắm tốt lắm, lão Nhị, lão Tam,lão Tứ, lão ngũ, lão lục, đừng náo loạn nữa, ta mang đến chút đặc sản Thần Long Cung, các ngươi có muốn nếm thử ?” Bên trongđúng là đồ ngọt mà nàng thích, ánh sáng lunglinh, mùi thơm nồng, long lánh trước mắt, mê người. Nàng ba đời làm người, thái độ làm người đều có bộ, nếu muốn dung nhập vào Vô Cực Môn, đầu tiên phải quan hệ tốt vớinhững người xung quanh, lần này đến đây, nàng cũng phải làm đủ công phu!

      Các nữ tử nhịn được bĩ mỹ thực dụ hoặc,lập tức vây tiến lên đây, lấy mấy khối thức ăn bỏ vào miệng, khen ngớt.

      Quả nhiên món điểm tâm ngọt của Thần LongCung là tuyệt nhất, thấy tập thể sáu người hòa thuận, khí hòa hợp.

      “Lão đại, nghe lần này ngươi quay về Thần Long Cung, ở đại hội võ Lâm đả bại của tỷ tỷcủa ngươi, có hay ?” bỗng nhiên Lão ngũ hưng trí bừng bừng hỏi.

      “Chính là may mắn mà thôi.” Tuyết Nhan thản nhiên mỉm cười.

      “Ngươi lợi hại! Lần sau bài danh của ngươi, chắc chắn đếm ngược từ thứnhất trở phải chứ?”

      “Ai biết được?” Tuyết Nhan mím môi cười yếuớt, nàng cũng muốn cùng các nàng đàm luận về vấn đề lão đại lão Nhị .

      “Bài danh bị đếm ngược này rất buồn bực, mỗi ngày bị người khác xem thường,nhưng là Vô Cực Môn mỹ nam vô số, cho dù trong nhà bắt ta trở về, ta luyến tiếc trở về đó!” Lão Tứ vừa ăn điểm tâm vừa trợn trắng mắt lên.

      “Ngươi đúng thế, quay về làm gì? Nơi này nhiều sư huynh vĩ đại như vậy, tìm người nào gả cho mới là chính , dù sao nữ nhân sớm haymuộn đều phải lập gia đình .” Lão lục hướngđến dự kiến trước, cầm kỳ Thư Họa mọi thứtinh thông, ở trong đám Vô Cực Môn tính là quá tệ, chỉ tiếc nội lực bản thân yếu kém,nàng gợi môi lên : “Lão đại, ta muốn cho ngươi tin tức tốt, ngày gần đây vô cực chưởng môn muốn chúng ta học vài bộ phápmới, đồng ý cho các sư huynh đặc biệt chỉ dạychúng ta, làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộcPhật, mùa xuân của ngươi sắp đến rồi!”

      Tuyết Nhan trừng mắt nhìn, cũng ý tứcủa nàng, liền nghe lão Tứ : “Tuy nhưthế, cũng phải xem người ta có nguyện ý hay , hôm nay ta giúp thất sư huynh quét sânmột ngày, ai ngờ ngay cả bóng dáng cũng thấy, cuối cùng còn bị các nữ đệ tử hâmmộ thất sư huynh đá bay trở về.”

      “Ngươi ngốc a! Tìm sư huynh nào tìm, nên tìm mười sư huynh đứng đầu bàidanh.”

      “Ai! Mười sư huynh sư tỷ đứng đầu bài danh của Vô Cực Môn , mỗi người đều có đám người hâm mộ cuồng nhiệt!”

      “Ừ, lần sau ta tìm người khác cho khỏe.”

      Bỗng nhiên, lão lục vỗ vỗ vai Tuyết Nhan, thởdài tiếng : “Lão đại, ta vốn muốn cho ngươi tiếp cận tam sư huynh, xem ra vẫn thể thực được .”

      sao cả, tam sư huynh được, còn có tứ sư huynh, ngũ sư huynh, lục sư huynh, thất sư huynh… Tóm lại tổ yến có , cá vây sẽcó , chúng ta sáu người ngừng cố gắng,sớm hay muộn có thể tìm vị hôn phu tốt nhất thiên hạ vô song !”

      Tuyết Nhan nghe những lời đó, sắc mặt giậtmình, hóa ra ý vị trong lời của mấy hồi nãy là, tiến vào Vô Cực Môn chỉ vì câu mộtcon rùa để cúng, lý ra : “Võ công tốt, bằng gả tốt!” Thậm chí an ủi mình : ”Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai[2]?” Có thểnói là mơ tưởng xa xôi , ngay cả nàng đều phảithay các nàng cảm thấy xấu hổ !
      [2]Chim yến tước sao có thể mơ tưởng đến thiên nga.
      Hít hơi sâu, Tuyết Nhan nhìn trướcmặt mấy gương mặt ngây thơ khờ khạo, thấy chính mình thể giống mấy người bọn họ !

      Thấy Tuyết Nhan lời, lão Nhịnghĩ đến thâm tâm nàng chịu đả kích, liền nóitốt an ủi nàng : “Lão đại, ngươi đừng khổ sở, ngươi xinh đẹp như vậy, Thiên Lý Mã chắcchắn gặp được Bá Nhạc, ngày sau sư huynh thích ngươi, tại là quan trọng nhất, phảitìm sư huynh nào trước tiên!”

      Các nữ tử đều gật đầu, mất nhiều ngày tìmchỗ tốt, các nàng tiêu hao mất gần nữa cân não.

      Sau khi suy tư lâu , rốt cuộc Tuyết Nhancũng quyết định nơi : “Ta hỏi các ngươi…Nhị sư huynh, ở nơi của Phượng U Trần có cần người hỗ trợ hay ?”

      nhiều ngày, Duẫn Ngọc ở chung với chínhmình, vẻ mặt né tránh, giống như muốn chạy trốn, có lẽ muốn chào đón nàng tìm , mà nếu chỗ của tam sư huynh Mộ DungThanh Li càng thể , nếu dây dưa vớitam sư huynh này tội danh càng vang dội.

      Nhưng nàng nghe nhị sư huynh Phượng U Trần luyện chế đan dược, có lẽ y thuật cũng tệ, vì thế, trong đầu có ý niệm muốn đibàn luận học tập.

      Ai ngờ lão Nhị nghe được việc này, ngón tay vuốt cằm, phát ra tiếng than sợ hãi: “Cáigì? Ngươi muốn theo đuổi nhị sư huynh, trời ạ!Trời ạ!”

      “Lão đại, ngươi phu nhân lợi hại! ở chỗ Tam sư huynh là lũ chiến lũ bại, khibại khi thắng, ngờ tới… Tinh thần của ngươi sinh lực đến cỡ đó .”

      “Nhưng mà ngươi cố tình coi trọng là nhị sư huynh, nhị sư huynh so với tam sư huynh còn gian nan hơn! Ngươi là biết núi có hổ, trời hướng núi hổ mà .”

      Các nữ tử thất chủy bát thiệt[3], càng càng thái quá, ánh sáng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổchiếu vào mặt Tuyết Nhan , giờ phút này, vẻ mặt nàng đầy hắc tuyến, nhàng nâng tay,ngón tay như Ngọc, thon dài mà xinh đẹp,nhưng chỉ thấy ngân quang chợt lóe, đồng thời năm chỉ ngân châm từ trong lòng bàn tay nàngbay ra, lên lưu tinh quang mang, chỉ cái chớp mắt, trong phòng liền im lặng xuống.
      [3]ý chỉ những bí mật nhiều người biết đến,nhưng cũng ám chỉ những người nhiều chuyện,lắm mồm.

      Chỉ thấy năm căn ngân châm tà châmtrên huyệt ngủ của năm người .

      Ghé mắt chăm chú nhìn mọi người nằm té mặt đất, Tuyết Nhan miễn cưỡng nằm ở trêngiường, gợi môi lên : “Rốt cuộc cũng yêntĩnh rồi !”
      người qua đườngChris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Cởi hết quần áo

      Vô Cực Môn ở phía sau núi,đồi núi trập trùng phía xa, cây xanh tươi tốt.

      tòa phủ giàu sang phú quý xuất ngay đó , tầng đài trải dài, điêu lan ngọc thế, nhưmột bức tranh họa cảnh, luân phiên là màu đỏthắm.

      Trình độ hoa lệ này chỉ đáng với những khu nhà cấp cao của của các bậc quý tộc, duy nhất khác chỗ, phạm vi nửa dặm là hương thuốc nồngđậm, hổ là đan trạch của nhị sư huynhPhượng U Trần tuyệt thế.

      Tiến vào đan trạch phải là việc khó, quảthực ở đây cần rất nhiều hạ nhân, bây giờ nàng là thiên kim tiểu thư và hạ nhân cũng có gì khác nhau, mặc nam trang,làm việc suốt cái canh giờ, đến nay còn chưa nghỉ ngơi.

      Phóng tầm mắt nhìn lại, trong đan trạch sở hữu hạ nhân đều mặc nam trang màu trắng giốngnhau , nhàng khoan khoái mà lưu loát.

      Mà nàng vào phía trước đan trạch, nghe Phượng U Trần rất cổ quái.

      Thứ nhất, thích nhìn thấy nữ tử xinh đẹp trang điểm, thậm chí cầu tất cả mọi người trong đan trạch mặc nam trang giống nhau.

      Thứ hai, Phượng U Trần thích gieo trồng hoa cúc , thu thập tất cả các nơi có hoa cúc quý hiếm, cho nên trong đan trạch còn có nơi gọi là cúc viên.

      Thứ ba, Phượng U Trần và các nam tử trong vịđứng đầu bài danh ở Vô Cực Môn quan hệ rấttốt, thường thường nâng cốc ngôn hoan, đồng tháp mà nằm, mà bọn họ đều là mỹ nam tử tuyệt mĩ ít có thế gian.

      Lâu ngày, đệ tử Vô Cực Môn đồn rằng nhị sư huynh Phượng U Trần bị đoạn tụ. Khó trách bị các tỷ muội nhị sư huynh so với tam sư huynh càng khó thu phục hơn, cũng khó tráchnói cho nàng biết núi có hổ, trời hướng núi hổ mà , hóa ra Phượng U Trần đúng là mộtngười dính nữ sắc, ra là thế, ra làthế.

      Tuy rằng nàng kỳ thị ai, nhưng đối với bệnh đoạn tụ của nhị sư huynh, Tuyết Nhanquyết định kính nhi viễn chi[1].
      [1]Tôn kính mà thể gần gũi

      Nào biết đâu rằng, vài cái nha đầu kia nhưng lại trăm miệng lời, làm cho nàng để ý cái tên là "Tây Môn Nhã" sư tỷ.

      Kỳ chỉ cần nàng đối với nhị sư huynh có hứng thú, ở trong đan trạch giữ khuôn phép , quan tâm cái gì Tây Môn Nhã, Bắc MônNhã, toàn bộ đều quan hệ gì với nàng.

      Lau mồ hôi, Tuyết Nhan tranh thủ lúc rảnh rỗi, ngồi ở chỗ râm mát trong viện , nhìn cửa trước đông nghịt người, người chờ cả hàng dài, chậtđến mức con kiến còn chui lọt, đa số tôitớ trong đan trạch đều ở bận bộn trước cửaviện, làm nàng nhớ đến ngày xưa thiên hạ đệnhất y quán cũng rầm rộ như thế, ngờ tớingười cần xin thuốc Phượng U Trần ít.

      Nghỉ ngơi lát, Tuyết Nhan chuẩn bịtìm chút nước uống, bỗng nhiên nghe được giọng điệu kiêu ngạo giả dối.

      "Tây Môn sư tỷ, có người ở nơi này nhàn hạ!"

      Tây Môn sư tỷ? Chẳng lẽ là Tây Môn Nhã?

      Tuyết Nhan nhìn lại, nhìn thấy cách đó khôngxa đứng ba vị nữ tử áo trắng, mà đứng giữa 2 tên nữ tử kia đúng là nữ tổng quản phụ trách tạpdịch tôi tớ —— Tây Môn Nhã, có bài danhđứng thứ mười trong Vô Cực Môn , tuy rằng dung mạo nàng tú lệ, mặt mày lại tia ngoan lệ. Nghe Tây Môn Nhã là tiểuthư Tây Môn thế gia quý tộc , ở Vô Cực Mônthực lực hùng hậu, mà nam tử nàng thích đúng là nhị sư huynh Phượng U Trần, nàng yêuhắn hơn ba năm, đồn đãi về nhị sư huynh bịđoạn tụ, nàng để chút ở trong lòng.

      Nhưng nàng sợ nhất có gia tộc nào đó có ý đồtiến vào đan trạch. .

      Bây giờ, Phượng U Trần thân gia trăm vạn, hiểnnhiên có các loại nữ nhân dựa dẫm vào ngườicó quyền thế, phụng mệnh vào đan trạch quyến rũ Phượng U Trần, cho nên nàng lúc nàocũng phải cẩn thận ở khắp nơi.

      Sườn mắt nhìn lên, trước mắt mỹ mạo như hoa, con mắt sáng lung linh, tuyệt sắc Phong Hoa, làm Tây Môn Nhã thấy khuônmặt của Tuyết Nhan, nao nao: "Là ngươi."

      "Tây Môn sư tỷ hảo." tuy rằng Lâm Tuyết Nhan cũng biết nàng, lễ nghi cũng phải chutoàn.

      Tây Môn Nhã nhìn Lâm Tuyết Nhan chăm chú,trong lòng thầm.

      Kỳ quái kỳ quái, Lâm Tuyết Nhan phảithích tam sư huynh nhất hay sao? Sao lại vào đan trạch của nhị sư huynh?

      Chẳng lẽ nàng dời sang người khác? Khôngcó khả năng, tuyệt đối khả năng.

      Chần chờ lát, bỗng nhiên bên môi nàng gợi lên nụ cười lạnh khó người thấy, TuyếtNhan cũng biết, Tây Môn Nhã và DuẫnLâm là kim lan tỷ muội, lúc trước Lâm TuyếtNhan ở đại hội luận võ nhục nhã Duẫn Lâm lần, hại Duẫn Lâm bị giam trong ThiệnĐộng Diện Bích của Thần Long Cung hơn ba tháng, biết ăn bao nhiêu cực khổ? Đồng thời Duẫn Lâm chuyện với Tây MônNhã.

      Chỉ vì, ngày đó nếu được thưởng Phong LongChi Ngọc, Duẫn Lâm đáp ứng cho Tây Môn Nhã làm lễ vật.

      Tây Môn Nhã thấy nhị sư huynh Phượng U Trần có khối Hỏa Long Chi Ngọc, nên muốnPhong Long Chi Ngọc từ Duẫn Lâm, như thể sẽlàm cặp ngọc bội xứng đôi với sư huynh .

      Ai biết đâu Lâm Tuyết Nhan lại làm rối kỉ cương, dùng tất cả thủ đoạn, lừa lấy PhongLong Chi Ngọc , làm cho Tây Môn Nhã và Duẫn Lâm hận nàng thấu xương, hy vọng cuốicùng có cặp ngọc bội xứng đôi với nhị sư huynh của Tây Môn Nhã tan vỡ , chuyện này có khácgì phá hoại tình cảm của nàng với Phượng U Trần, vì thế Tây Môn Nhã tất nhiên là muốn dùng tất cả pháp tra tấn Lâm Tuyết Nhan, để đoạt ngọc chi cừu.

      Nếu Lâm Tuyết Nhan ở đan trạch này, cũng chính là thuộc dưới quyền cai quản của nàng,như vậy nàng cũng có thể tìm cách tra tấn nàng, nhục nhã nàng, bức nàng giao ra Phong Long Chi Ngọc ra, vừa nghĩ tới có thể bù được mong muốn, trong lòng Tây Môn Nhã tràn đầy khoáiý. Nàng cười lạnh tiếng, cúi đầu xuống, dặndò bên tai hai gã nữ tử vài câu.

      Hai nữ tử áo trắng gật gật đầu, trong lòng hiểurõ, các nàng thấy mỹ mạo của Tuyết Nhan , tâmđã sớm sinh đố kỵ.

      "Tiểu sư muội, ngươi nghỉ ngơi tốt ?"Nhìn vẻ mặt nữ tử bên trái ôn hoà , nhưng cất dấu ý cười hả hê.

      "Nghỉ ngơi tốt !" Tuyết Nhan nghĩ kĩ, lúc các nàng châu đầu ghé tai, trong lòng nàng có đềphòng.

      "Nếu nghỉ ngơi tốt , vậy chà bồn cầu." Nữ tử phía bên phải đến bên cạnh nàng, trong giọng tràn đầy uy hiếp, nghĩ thầm, ở trong này các nàng hai, lời khác gì thánh chỉ, đến nay có ai dámchống đối các nàng. Trước nửa tháng từng có vài nữ đệ tử chống đối lời của các nàng, đãbị các nàng lột hết quần áo, nhốt trong nhà xí nam , đông lạnh suốt đêm. Hồi nãy TâyMôn sư tỷ còn hứa đặc biệt chiếu cố vớinàng, chỉ sợ kết cục của vị tiểu sư muội này sẽthảm hại hơn ít.

      Ai ngờ Tuyết Nhan mặt đổi sắc, khônghề nghĩ ngợi, đáp ứng xuống.

      Hai gã nữ tử có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau.

      Thầm nghĩ nàng là Thần Long Cung tiểu thư sao? Vì sao bị bắt chà đổ bồn cầu, mà ngay cả mày đều nhăn chút?

      suy nghĩ nhiều, các nàng mang Tuyết Nhan vào nhà xí, nhiều ngày khách nhânrất nhiều, mỗi ngày nhà xí đều phải rửa sạch trăm cái bồn cầu, tuy rằng bên trong đàn hương, đặt hương hoa cúc, nhưng mà dị vịcủa bồn cầu cũng rất khó át .

      "Tiểu sư muội, ngươi xả hết mấy thứ dơ bẩn trong bồn cầu, sau đó rửa sạch , biết ?"Nữ tử phía bên phải ôm mũi .

      Tuyết Nhan gật đầu, ánh mắt đảo qua hàng bồn cầu, đừng phải rửa sạch , đó là xả hếtmấy thứ đó, ít nhất cũng cần ba canh giờ.

      Nàng vốn phải thiên kim tiểu thư, cũngđã từng ăn rất nhiều cực khổ, bởi vì nàng nhẫn, cho nên mới có y thuật vô song.

      Nàng săn tay áo, muốn di chuyển bồn cầu,liền nghe được nữ tử bên trái ngăn nàng lại : "Đợi chút, tiểu sư muội."

      Tuyết Nhan ngẩn ra: "Ngươi muốn như thế nào?"

      Nữ tử bên trái cười sáng lạn: "Hương vị chỗ này được thơm cho lắm, nhị sư huynh cóbệnh sạch , nếu ngươi lột quần áo dơ ra , chỉ sợ ngày sau trong đan trạch thể chứa ngươi được."

      Tuyết Nhan trừng mắt nhìn : "Nga, vậy ngươi muốn như thế nào?"

      "Đương nhiên ta muốn ngươi cởi quần áo ra."Nữ tử phía bên phải cười mỉa .

      Nghe vậy, mi mắt Tuyết Nhan giương lên, trongmắt lên tia giận dữ.



      Chương 18: Muốn nhìn nữ nhân khỏa thân

      Trong lúc rãnh rỗi, Tây Môn nhã nhanh nhẹn đivề phía vườn cúc.

      Nhưng thấy hoa cúc ngẩng đầu nở rộ, thụ cúc (金沙树菊), lập cúc (立菊), tháp cúc (塔菊),Cúc hương, lục cúc (绿菊), văn cúc (绿菊),huyền nhai cúc (悬崖菊) . . . . . Nhiều bụi hoa bám chặt nhau, năm màu rực rỡ, nhiều hình nhiều vẻ.

      Tháng năm vốn phải mùa hoa cúc nở , ai ngờ Phượng U Trần lại có thể làm hoa cúc đềunở bốn mùa, ngại vốn gốc.

      Trong vườn cúc có đám cây cỏ, nhìn khá đơnsơ, nhưng có vẻ đẹp nghệ thuật.

      Lúc này, hai nam tử tuyệt sắc ngồi ở trong nhà giữa đám cây cỏ, trước mặt để bày ván cờ,nổi bật sáng chói cả phòng, như trăng sáng.

      Mỹ nam bên trái nghiêng có lông mày kiếm xếch lên , điệu bộ phong lưu, đường cong mátmẻ, phấp phới như chim nhạn múa, uyểnchuyển như rồng bay, dung mạo có vẻ ấm áp, khóe miệng tươi cười như gió xuân, ánh sángtrong mắt lưu chuyển bập bềnh , sóng nướcmênh mông, chân cuộn lên đặt ở giường, chân duỗi thẳng, dáng vẻ lười biếngkhông gò bó.

      Hai chân trần trụi, màu da như mật, phíadưới chân phủ lên hỗn hợp da cừu màu xanh nhạt và màu tím nhạt rơi xuống đất, tóc dài xõa xuống, cũng buộc lên, như là dòng nước chảy trút xuống, khí chất trong suốt giống nhưtia nắng ban mai ở phía chân trời, ngón tay ngọc giương , nắm con cờ màu đen , nhíumày, suy tư, do dự. . . . . . Tuyệt sắc như thế,tao nhã như thế, làm người ta mê mẩn.

      Tây Môn Nhã nhìn thấy , tức khắc mặt đỏ tim đập, nhưng, nàng biết lúc đánh cờ, thích có người quấy rầy.

      Ánh mắt của nàng tại người của lưu luyến hồi lâu, mới từ từ xem hướng nam tử khác, da thịt của có cảm giác nhưđá thạch , cặp mắt mị sắc vốn có, khuôn mặttỏa ra phong tình vạn chủng, xương quai xanhnhư lộ mà lộ, vẻ mặt tựa như vui màkhông phải là vui , tựa như giận mà phảilà giận, so sánh với nam tử bên trái ôn nhu như ngọc, sắc mặc hết sức tươi sáng diễm lệ, phong cách lại cao quý, sáng tỏ , có cảm giác làm cho người ta câu hồn mị hoặckhó có thể kháng cự.

      Nhìn thấy , Tây Môn nhã chợt nghĩ đến Lâm Tuyết nhan, chẳng lẽ. . . . . . Lâm Tuyết nhan đuổi theo nên mới đến sao?

      Nghĩ đến giờ phút này Lâm Tuyết nhan bị cởi hết quần áo, trước mắt bao người dọn dẹp bồn cầu, tức khắc trong lòng Tây Môn Nhã vô cùngvừa lòng.

      Nửa tháng trước từng có nữ đệ tử trong Vô CựcMôn chống đối nàng, vì vậy, nàng cho nàng ta ít cảnh cáo , để cho nàng đông lạnh đêm tại trong nhà xí, chuyện này cũngkhông bị lộ ra, nhưng mà Lâm Tuyết Nhan lạikhác, ngàn lỗi vạn lỗi, đáng lẽ nàng nêncướp Phong Long Chi Ngọc, cho nên nàng muốn cho y phục Lâm Tuyết nhan bị cởi hết , rửa sạch khoảng trăm cái bồn cầu, từ đầu đến cuối nhục nhã nàng, để cho nàng từ đókhông dám phách lối nữa.

      Nghe , mỗi lần Tây Môn Nhã trừng phạt nữ đệ tử đều lựa chọn căn phòng yên tĩnh, thứ nhấtlà bởi vì phòng xí ít người, nhưng vẫn có ngườiđi qua, như vậy đủ đạt tới mục đích nhụcnhã của nàng, thứ hai nàng muốn ở trênđịa bàn Phượng U Trần gây nên quá nhiều tintức hay.

      Dù sao nàng ở trước mặt người trong lòng,thường phải ngụy trang làm bộ dịu dàng nhưnước, trông như vẻ có tri thức hiểu lễ nghĩa .

      Hết lần này đến lần khác ngay cả mí mắt của Phượng U Trần cũng nâng lên chút, giống như ngoảnh mặt làm ngơ đối với nàng.

      Ở trong đó hai canh giờ, Phượng U Trần và Mộ Dung Thanh Li đánh cờ đến ba trận, mộtthắng thua hòa.

      Tây Môn Nhã rất ân cần pha ấm Bích LoaXuân, tức khắc cả phòng tỏa ra hương trà thơmmát, hai người định nếm thử chợt ngheâm thanh khiển trách của người ở bên ngoài.

      "Mau nhìn kìa, trong phòng xí có thân thể nữnhân, có mặc y phục nữa!"

      "Thiệt hay giả vậy?"

      "Đương nhiên là , hồi nãy ta phòng xí,nhìn thoáng qua, làn da kia trắng, non mềm có thể nhéo ra nước."

      "Mau. . . . . . Mau dẫn ta xem chút."

      Tiếng bước chân ngoài vườn từng trận vang lên,đại khái có mười mấy người chạy.

      "Rầm" tiếng, con cờ rơi nặng nề bàn,tròng mắt Phượng U Trần cũng nâng lên, "Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

      Lúc này bên trong vườn ngoại trừ Phượng U Trần và Mộ Dung Thanh Li ở bên ngoài, chỉ cóTây Môn nhã mới từ bên ngoài trở lại, ngườihắn hỏi, đương nhiên là nàng.

      Phượng U Trần ngày kiếm tỷ bạc, nhàn hạthích đánh cờ, uống rượu, dạo chơi. . . . . . rảnh để ý tới người bên trong phủ làmchuyện tình gì, nhưng tâm sáng như gương, đối với hành động việc làm của Tây MônNhã là mở con mắt nhắm con mắt,nếu phải xảy ra chuyện tình gì lớn laohắn cũng lười hỏi tới.

      Thấy chuyện mình bị bại lộ, Tây Môn nhãkhông che giấu, nàng cười cười sao cả: "Chỉ là có người làm nghe lời, muộiđể cho thủ hạ trừng trị nàng phen, để cho nàng ghi nhớ lâu."

      "Cho nên ngươi cởi hết quần áo nàng?" PhượngU Trần dịu dàng cười tiếng, nhưng trongmắt có ý cười.

      "Cái đó. . . . . . Là nàng tự nguyện cởi." Thực chất bên trong Tây Môn nhã cũng rất vô sỉ.

      "À? này hẳn là tự nguyện?" Phượng U Trần vẫn còn cười.

      "Đương nhiên rồi" Tây Môn Nhã nhìn về phíaMộ Dung Thanh Li, cười ngớt: "Chỉ là cái người làm này, Tam Sư Huynh ngươi cũngbiết."

      "Là ai ?" cánh môi Mộ Dung Thanh Li nhướnlên, đôi mắt đẹp ngước lên, giọng cườimột tiếng.

      Con ngươi Tây Môn Nhã chuyển vòng vo, tronglòng thầm nghĩ , hình như vị Tam Sư Huynh này cũng thích Lâm Tuyết nhan, nếu nàng đem tình hình thực tế báo cho, có lẽ chỉ cười tiếng cho qua chuyện ,chuyện tình đếnnước này cũng giải quyết được gì. Nghĩ đến đây, Tây Môn Nhã từng chữ: "LâmTuyết Nhan." Cùng lúc đó vang lên tiếng "Rầm", tựa hồ sáng tỏ,Mô Dung Thanh Li chiếm trước nước cờ đầu tiên.
      Phượng U Trần liếc mắt nhìn Mộ Dung Thanh Li, phát ra tiếng cười khẽ, nhưng thấy MộDung Thanh li ngước mắt, chuyển động miếngngọc, lông mi khẽ nhúc nhích, chợt cười mộttiếng, đứng dậy ra ngoài.

      "Tam sư đệ tính nơi nào? Bàn cờ này cònchưa xong đâu." Phượng U Trần hướng về phíabóng lưng của .

      " xem náo nhiệt chút."

      " Hình như có lẽ ngươi thích xem náo nhiệt ."

      " sai, ta thích xem náo nhiệt, chỉ là. . . . . ." Mộ Dung Thanh Li có chút dừng lại, khóe môi nhướn lên nụ cười mê người "Tamuốn xem chút nữ nhân khỏa thân,”

      Tây Môn Nhã cảm thấy có hy vọng, trong lòngcười trộm, liền đuổi theo.

      Vẻ mặt Phượng U Trần khẽ nhúc nhích, đưa mắt nhìn bàn cờ lát, phát ván này nếuđi tiếp, hình như vẫn thế phân thắng bại,nhớ tới tài đánh cờ của mình ở giữa vương tôn hoàng thân gặp đối thủ, xem ra kỳ nghệ của Mộ Dung Thanh Li thể khinh thường, khẽ mỉm cười, vẻ mặt ưu nhã thong dong, chậmrãi đứng dậy, phất ống tay áo, cũng cùng nhauđi ra ngoài.

      Dọc theo đường , Tây Môn Nhã thi triểnkhinh công, như cũ phát vẫn đuổikịp bóng dáng của Mộ Dung Thanh Li, mà ràng cũng chỉ là bộ, ngờ khinh công của nam tử này hẳn là sâu lường được.

      Chợt, cách đó xa truyền đến tiếng cườibỉ ổi : "Cái mông tệ, trắng."

      Tây Môn nhã cười lạnh, thả tốc độ chậm lại, giãy dụa thân hình như rắn nước, ưu nhã hướngđám người tới.

      Xưa nay nàng đối rất có tự tin với dáng người của mình, đáng tiếc ở chỗ Nhị Sư HuynhPhượng U Trần phải mang y phục rộng thùngthình, lệ vóc người nàng đẹp chưa bao giờ có cơ hội biểu qua, cười lạnh, Tây Môn Nhãxấu bụng nghĩ, xem ra hôm nay cho nha đầuthối Lâm Tuyết Nhan này ngược lại có cơ hội tốt thể dáng người của mình.
      người qua đườngChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :