1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sưởi ấm vợ yêu - Trình Tiểu Nhất

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14:

      "Uh, còn chưa có ăn cơm." Bởi vì che bóng, thấy nét mặt của , những lời này cũng nghe ra cảm xúc.

      Cao Tiêu Tiêu dứt khoát đem cửa toàn bộ mở ra, trong phòng khách lập tức đèn đuốc sáng trưng.

      "Có muốn em giúp gọi bữa tối ? Kim Thịnh?" Cao Tiêu Tiêu qua, dáng tươi cười yến yến nhìn .

      biết làm cơm cũng biết, có lẽ nguyên nhân chính là như thế, Hàn Chân cơ hồ ở trong nhà ăn bữa tối, giữa trưa ở công ty giúp gọi món cũng đều là gọi Kim Thịnh.

      Hàn Chân híp híp mắt, "Em ăn rồi?"

      "Uh, cùng Hoan Nhan ở bên ngoài cơm nước xong xuôi mới trở về đấy." Cao Tiêu Tiêu tại hoàn toàn có thể dối, còn mặt đổi sắc...

      Nhìn Hàn Chân mặt biểu tình, lại săn sóc bồi thêm câu, "Cần em giúp gọi bữa tối ?"

      Hàn Chân lại trực tiếp đứng dậy hướng thang lầu đến, bóng lưng cao ngất lộ ra lượng xa cách, " cần, lên lầu nghỉ ngơi."

      Cao Tiêu Tiêu "Ah" tiếng, tuy nhiên cảm thấy tâm tình giống như có ít tốt, khó coi, nhưng vẫn là mở miệng hỏi, "Em thứ ba, thứ tư xin nghỉ có thể chứ?"

      Hàn Chân dừng bước, có chút quay đầu nhìn , "Thân thể thoải mái?"

      " phải." Cao Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn, "Cùng Hoan Nhan chơi hai ngày."

      Hoan NHan, lại là Hoan Nhan.

      Hàn Chân câu môi mỉm cười, "Được, đường chú ý an toàn."

      .

      Ngoại thành là huyện phía nam, bốn phía núi vây quanh lên hình dáng thung lũng, tháng sáu cũng hai mươi mấy độ, so thành phố D nóng nhiều hơn.

      Cao Tiêu Tiêu thu thập xong đổi quần áo, gọi điện cho Hoan Nhan.

      Tuy nhiên Hàn Chân đối với chuyện của nàng cho tới bây giờ có hứng thú, vốn lấy phòng ngừa vạn nhất hay là muốn báo cáo chuẩn bị ở dưới, nếu làm lộ phiền toái lớn rồi.

      "Tiêu Tiêu." Giọng nữ mềm mại thanh thã đầu bên kia điện thoại truyền đến.

      "Hoan Nhan, tối mai mình mang Tiểu Bạch trở về ngoại thành, đại khái thứ năm mới trở về, nếu như Hàn gia có người hỏi cậu nhớ giúp mình đánh yểm trợ ha."

      "Được, có vấn đề." Thường Hoan Nhan sảng khoái đáp ứng.

      Hai người lại tùy ý hàn huyên vài câu, Thường Hoan Nhan đột nhiên ra, "Đúng rồi Tiêu Tiêu, gần đây chúng mình nhận dộc quyền nhãn hiệu Case, muốn thử chụp hìng 'Gia đình' tuyên truyền, trả thù lao cũng hậu hỉnh đấy, cậu lần trước phải nhà trẻ học phí rất đắt ấy ư, muốn hay mang Tiểu Bạch đến thử chút?"

      " cần." Cao Tiêu Tiêu hề nghĩ ngợi cự tuyệt, "Tiểu Bạch mới bốn tuổi, việc kiếm tiền tự mình lo là được rồi."

      "Như vậy à? Vậy tốt, dù sao... Cậu đừng quá cực khổ, có cần tìm mình cùng Tiểu Thụ, chúng mình tay đều có ít tích gióp, bình thường cũng dùng đến."

      Cao tiêu tiêu cười cười, "Mình biết rồi. Cám ơn cậu, Hoan Nhan."

      Hoan Nhan là bạn của từ đến lớn, giống tại thành phố D mưu sinh, chỉ có điều người ta vừa tốt nghiệp đại học, bây giờ là nhà thiết kế tạp chí.

      Những năm này, nếu như có Hoan Nhan, thực biết mình có thể hay vượt qua...

      Có người bạn này tri kỷ, là đủ.

      Thường Hoan Nhan ở đằng kia đầu thở dài, " là... Cám ơn cái gì nha, tốt rồi , thứ năm trở về chúng ta cùng nhau ăn cơm. Sớm chút nghỉ ngơi ."

      "Được, ngủ ngon."

      .

      Ngày hôm sau, sáng sớm 7 giờ rưỡi, Cao Tiêu Tiêu đúng giờ rời giường.

      Trước gọi điện cho Tiểu Bạch, quả nhiên, tiểu gia hỏa rời giường, trong miệng cơ hồ , cậu nhóc là ăn điểm tâm.

      Cúp điện thoại, Cao Tiêu Tiêu rửa mặt hoàn tất, thay bộ đồ công sở màu đen, lại đeo lên kính đen, mang theo hai vai bao ra phòng ngủ.

      Đối diện cửa phòng Hàn Chân đóng chặt, hẳn là ra ngoài chạy bộ sáng sớm à nha.

      Mặc dù có thời điểm Hàn Chân bí mật đối với cười đùa tí tửng, thậm chí thân mật hô nàng "Vợ", nhưng thêm nữa... Thời điểm, hai người đều là vô cùng có ăn ý can thiệp chuyện của nhau.

      Cao Tiêu Tiêu thời khắc nào cũng cảnh cáo chính mình, được làm cái gì vượt quá bất luận chuyện gì, lại càng đối Hàn Chân có bất kỳ tưởng tượng, chi cùng ý nghĩa, chỉ là mỗi tháng đưa vào trong thẻ số tiền sinh hoạt.

      .

      Thứ hai có chút kẹt xe.

      Cao Tiêu Tiêu ngồi xe buýt đến Hàn Thị, thời gian chín giờ.

      đường chạy chậm tiến đến công ty, lập tức cửa thang máy muốn đóng lại...

      "Chờ chút!" Mỗi tuần chín giờ phòng thư ký lan truyền những tin nhãm này!

      Vốn cửa thang máy đóng đột nhiên mở ra, Cao Tiêu Tiêu kinh hỉ chạy tới, nam nhân thân hình âu phục thẳng tắp xông vào mắt tuấn lãng cười, "Tiêu Tiêu."

      Là Úc Duật Đình, bạn Hàn Chân.

      "Úc tổng sớm." Cao Tiêu Tiêu cúi đầu khom lưng vào, thò tay muốn ấn xuống tầng hai mươi, lại phát bị nhấn xuống.

      Úc Duật Đình khóe miệng vui vẻ sâu sắc, "Bị muộn rồi ah?"

      "..." Cao Tiêu Tiêu túng quẫn được, đành phải ngượng ngùng cười cười, cầu nguyện lấy thang máy tốc độ nhanh lên nữa, nhanh lên nữa...

      "Cho dù đem thang máy nhìn thấu, tốc độ của nó cũng nhanh hơn đâu, ngược lại có thể phát sinh cố." Úc Duật Đình nghiền ngẫm thanh lại vang lên.

      "..." Cao Tiêu Tiêu nhịn tức được trộm trừng .

      hổ cùng Hàn Chân là em kết nghĩa hảo huynh đệ, miệng là giống nhau tổn hại!

      Thấy phản ứng của Cao Tiêu Tiêu, Úc Duật Đình nhịn được "Ha ha" nở nụ cười.

      Khả năng bởi vì trong các huynh đệ xếp thứ ba, Úc Duật Đình phát mình đặc biệt thích trêu chọc Cao Tiêu Tiêu, tuy nhiên theo thân phận phải gọi tiếng "Chị dâu ", nhưng tại trong lòng lại coi như người em ...

      "Bịch" tiếng, đột nhiên xuất lay động làm cho Úc Duật Đình cười im bặt, còn đợi phản ứng, trong thang máy đèn cũng tắt , đưa tay thấy được năm ngón.

      "Ah!" Cao Tiêu Tiêu bực tức kêu to, người nào đó hay như vậy mỏ quạ đen, cố cố tới rồi?

      Úc Duật Đình đầu đầy hắc tuyến, được rồi, hôm nay có lẽ nên mua xổ số.

      .

      Đợi nhân viên bảo an đem thang máy khôi phục bình thường, thời gian 9:30, Cao Tiêu Tiêu hoa lệ lệ muộn hơn ba mươi phút đồng hồ.

      Vội vàng chạy ra cửa thang máy trở về vị trí cũ, vừa bật máy tính lên, Chu thư ký lập tức tìm tới tận cửa rồi, "Tiêu Tiêu, vừa rồi hội nghị thường kỳ có mặt, Hàn thiếu khi nào đến lập tức tìm ngài."

      "... Được." Cao Tiêu Tiêu trong lòng "Lộp bộp" tiếng.

      Hàn Chân ngày bình thường tuy nhiên bất cần đời, nhưng công việc lại rất nghiêm túc, biết có phải hay là muốn cố ý biểu cho Hàn Chính Minh nhìn thấy, dù sao mỗi ngày 9 giờ đến công ty báo danh, phòng thư ký bởi vậy cũng ai dám muộn.

      Có thể hôm nay lại vừa vặn bị bắt...

      Chờ đợi lo lắng gõ cửa tổng giám đốc, "Tiến vào." Tiếng trầm thấp mang theo tia cảm xúc vang lên.

      Cao Tiêu Tiêu đẩy cửa ra, khóe mắt lườm đến Úc Duật Đình ghế sa lon, cái thằng kia chính ưu nhã chân bắt chéo, xông vào mắt khiêu mi mỉm cười.

      "..." Cao Tiêu Tiêu đến trước bàn làm việc, cung kính mở miệng, "Hàn thiếu, nghe ngài tìm tôi."

      "Phốc phốc." Úc Duật Đình nhịn được cười ra tiếng.

      Hàn Chân, "..."

      Cao tiêu tiêu, "..."

      Sau lúc lâu, Hàn Chân mở miệng, "Hôm nay như thế nào đến muộn?"

      Nếu như nhớ lầm, hình như chưa tới 8 giờ ra ngoài rồi.

      "Thực xin lỗi, về sau tôi sớm chút." Cao Tiêu Tiêu tiếp tục cung kính trả lời.

      Hàn Chân, "..."

      "Ai thôi , hai người các ngươi có thể hay đừng như vậy ah, tôi cũng phải cái gì người ngoài."

      Úc Duật Đình nhịn được, đứng dậy giải thích, "...vừa rồi mình và Tiêu Tiêu cùng thang máy đến đấy, đều tại mình mỏ quạ đen, đem thang máy trục trặc, cho nên trở ngại trong chốc lát. Cậu nếu tin gọi điện thoại hỏi phòng bảo vệ chút, Tiêu Tiêu xác thực phải cố ý trễ."

      Hàn Chân nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười, "Cậu đối với chính mình rất hiểu đấy."

      Úc Duật Đình tổn thương thôi, hung hăng liếc người nào đó, chịu đựng có phản bác.

      " như vầy , đợi lát tôi cùng chu thư ký tiếng, hôm nay tính em muộn." Hàn Chân thân thể dựa ra sau, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, bộ Ôn Nhu săn sóc giọng điệu ra.

      Cao Tiêu Tiêu cũng khách khí, "Cảm ơn Hàn thiếu."

      Hàn Chân cười khẽ tiếng, còn thêm, "Đúng rồi, vừa rồi hội nghị thường kỳ tôi cùng mọi người , bởi vì Tô Tranh theo đầu tháng năm bắt đầu nghỉ rồi, cho nên trong lúc này, do em đảm nhiệm chức vụ trợ lý đặc biệt."

      "... À?" Dù là Cao Tiêu Tiêu sợ hãi, lúc này cũng có chút ngây dại.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15:

      Tô Tranh là người tài giỏi du học trở về, thông minh xinh đẹp, được nhiều loại ngôn ngữ, làm trợ lý đặc biệt cho Hàn Chân 5 năm.

      Lúc trước khi nghĩ, chưa từng nghe muốn tìm người tiếp nhận công việc của ấy ah, như thế nào lần này...

      "Ba ba ba", Úc Duật Đình ở bên vỗ tay, "Cái này tình cảm tốt, Tiêu Tiêu thăng chức rồi, còn mau cám ơn ông xã !"

      Cao tiêu Tiêu đầu đầy hắc tuyến, xoắn xuýt mở miệng , "Hàn thiếu, công việc này... Tôi cách nào đảm nhiệm nổi."

      Thân là trợ lý đặc biệt, chỉ phải có năng lực làm việc xuất sắc, càng phải có năng lực vượt trội, còn phải nhiều nơi...

      Cao Tiêu Tiêu biết chính mình có năng lực bao nhiêu, càng muốn đột nhiên lên chức mà rước vao mình bao nhiêu lời đàm tiếu.

      "Tôi biết ." Hàn Chân vậy mà gật đầu.

      Cao Tiêu Tiêu buồn bực, có hay công kích người ta như vậy?

      "Bất quá... Phòng thư ký tại cũng bề bộn nhiều việc, chỉ có em rỗi rãnh, hơn nữa làm chỉ có tháng, tôi tăng lương cho em lên 50%, có làm hay ?" Hàn Chân ánh mắt sáng quắc nhìn , cuối cùng, còn hấp dẫn hạ lông mày.

      50%? Cao Tiêu Tiêu con mắt sáng ngời, "Làm!"

      Hàn Chân thoả mãn nở nụ cười, "Tốt, vậy em về trước , Chu thư ký cho em biết nội dung việc cần làm."

      "Cảm ơn Hàn thiếu!" Cao Tiêu Tiêu cực lực nhịn xuống giơ lên khóe miệng, cung kính cúi chào, liền quay người ra.

      Ở ban công , Úc Duật Đình liền nhịn được cười lên ha hả, đến khi cây bút máy đập trúng lồng ngực của ...

      "Ai ôi!!!!" Úc Duật Đình giả bộ xoa ngực, oán trách nhìn về phía nam nhân ngồi ờ bàn làm việc, "Tôi phát ... Cậu bây giờ càng ngày càng gian nha?"

      ràng muốn Tiêu Tiêu tốt, còn kéo đông kéo tây tìm nhiều lý do như vậy, là thấu rồi!

      Hàn Chân cười như lão hồ ly, "Cậu quản tôi."

      Úc Duật Đình tức giận huơ tay, "Được rồi được rồi, hãy bớt sàm ngôn , sớm như vậy câu đem tôi kêu đến có gì muốn làm?"

      Hàn Chân đứng dậy, chậm rãi lấy điếu thuốc, "Còn nhớ chyuện năm năm trước ở khách sạn Ức Hào ?"

      Úc Duật Đình nhiếu lông mày, hai mắt có chút nheo lại, "Cậu là... Năm năm trước cậu bị hạ dược lần kia sao?"

      Hàn Chân gật đầu, môi mỏng nhả ra vòng khói.

      Năm năm trước, vừa về nước, tuổi trẻ bồng bột, nhất thời bị tính kế.

      Tuy nhiên nhìn thấy được mưu kế của đối phương, từ phòng chạy thoát ra ngoài, nửa đường gặp giái...

      Sau khi tỉnh lại, trong cầu thang chỉ có mình, kiểm tra camera khách sạn, cũng có bất kỳ manh mối nào.

      "Tôi phải giúp cậu điều tra rồi sao? Lúc ấy là Vương Khải vĩ muốn cho cậu cùng con giái của ông ta phát sinh quan hệ, bất quá có thực được, cùng cậu phát sinh quan hệ đấy, là cùng ngày coi mắt con Cố Gia Cố Lệ Thanh." Úc Duật Đình .

      Nguyên nhân chính là như thế, bồi thường tổn thất tinh thần, Hàn Chân tiến vào Hàn thị việc làm đầu tiên là tài trợ cho Cố thị, cấp vốn giúp đỡ Cố gia, mấy năm này nhiều dự án lớn đều hợp tác với Cố thị.

      Có thể , Cố gia có thể có được thành công hôm nay tại thành phố D , là do Hàn Chân thầm hỗ trợ.

      " đúng." Hàn Chân nhíu mày, "Hai tháng trước tôi gặp phải Cố Lệ Thanh, hai ngày trước tôi lại gặp được ta... Thái độ của ta, chút cũng giống cùng tôi phát sinhquan hệ."

      Phụ nữ dùng chiêu lạt mềm buộc chặt dã gặp nhiều hơn, Cố Lệ Thanh tuy nhiên biểu vừa vặn hào phóng, nhưng trong ánh mắt ràng để lộ ra đối với rất cảm thấy hứng thú.

      Phụ nữ như vậy, năm năm trước cùng an phát sinh quan hệ sau chạy trốn?

      tin.

      Úc Duật Đình nghĩ lát, ra, "Mà khi ở danh sách tôi đều điều tra rồi, ngoại trừ Vương gia, cũng chỉ có Cố Gia có khả năng nhất. Cố Dùng Thành cùng vợ hai Cao Trinh Ninh, Cố Dùng Thành cũng chỉ có đứa con là Cố Lệ Thanh, Cao Trinh Ninh mới sinh đứa con trai năm nay mới 10 tuổi. Trừ phi..." đột nhiên cười cười nhìn về phía Hàn Chân.

      "... Trừ phi cái gì?" Hàn Chân nhíu mày.

      Úc Duật Đình nhịn được ha ha nở nụ cười, "Trừ phi Cao Trinh Ninh còn giấu thêm đứa con nữa! Bất quá tôi cảm thấy điều đó có khả năng, năm đó tôi điều tra rồi, Cao Trinh Ninh cũng là bởi vì chồng chết sớm, lẻ loi mình quá đáng thương, cho nên mới được Cố Dùng Thành thương tiếc, đem bà cưới vào Cố Gia. nhiều năm như vậy, có nghe Cố Gia ai đề cập qua bà còn có đứa con , sau loại chuyện này, dấu hề dễ dàng, dấu hơn mười năm, vậy cũng dễ dàng."

      Văn phòng lâm vào tĩnh mịch trầm mặc.

      Hồi lâu, Hàn Chân đem tàn thuốc dập tắt trong gạt tàn thuốc, thản nhiên , "Uh, có thể là tôi suy nghĩ nhiều."

      "Vậy cũng ." Úc Duật Đình cũng đứng lên, "Được rồi, tôi biết cậu đối với chuyện năm năm trước rất áy náy, nhưng cậu mấy năm này cũng giúp Cố Gia ít, Cố Lệ Thanh nếu như biết đây phải là việc tốt sao? Cậu thanh thản cùng Tiêu Tiêu sống, sớm chút sinh tiểu tử mập mạp cho lão phu nhân bồng..."

      Hàn Chân nhìn cái, ngồi trở lại ghế sô pha , "Tốt rồi, cậu có thể ."

      "Này! Có hay qua cầu rút ván như vậy à?" Úc Duật Đình bất mãn, sáng sớm vứt công ty mình để ý, tới giúp huynh đệ , lại bị đãi ngộ như vậy?

      "Vậy cậu còn muốn như thế nào nữa?" Hàn Chân dù bận vẫn ung dung nhìn , "Tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm, ở cùng cậu được."

      "..." Úc Duật Đình liếc mắt, đành phải vỗ vỗ bờ mông rời .

      .

      Ở bên trong phòng thư ký.

      Chu thư ký đem công việc của Tô Tranh gia lại kỷ càng cho Cao Tiêu Tiêu, cuối cùng vỗ vỗ bờ vai của , "Hàn thiếu năng lực làm việc rất cao, cho nên cần áp lực quá lớn, chỉ cần mỗi ngày sắp xếp tốt hành trình, kịp thời nhắc nhở là được rồi, có khó như vậy đâu."

      "Cảm ơn Chu tỷ." Cao Tiêu Tiêu cảm kích gật đầu.

      Lương bây giờ tăng lên 50%, nhất định hảo hảo cố gắng, đến lúc đó có thể mua cho Tiểu Bạch nhiều phi cơ mà thằng bé thích rồi!

      "Tốt, tôi đây trước về làm việc, hiểu gì hỏi tôi." Chu thư ký nhìn nàng cười cười, ra.

      Cao tiêu tiêu nhanh chóng mở ra lịch trình của Hàn Chân nhìn lại.

      Tháng 6 20 ngày, thứ Hai:

      Buổi sáng 9 giờ, hội nghị phòng thư ký thường kỳ;

      Giữa trưa 12 giờ, cùng tổng cục Công Thương Vương ăn cơm;

      Buổi chiều 2 giờ, cùng đại diện tập đoàn thiết kế Xuân Lan họp;

      Buổi tối 6 giờ, cuộc hẹn cá nhân.

      Cuộc hẹn? Cao Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn.

      Vốn ngày hôm qua nghĩ kỹ chính là, lén cùng chu thư ký ăn bữa cơm, giúp đem cuộc hẹn hôm nay của Hàn Chân đối tượng đổi thành Cố Lệ Thanh, như vậy giao dịch cùng Cố Lệ Thanh thành công.

      nghĩ tới cái này ngược lại tốt như vậy, đột nhiên thay đổi công việc trở thành trợ lý đặc biệt , có thể trực tiếp an bài lịch trình của Hàn Chân, quả thực là ông trời cũng giúp !

      Cao Tiêu Tiêu hưng phấn chọn "Cuộc hẹn" , đổi thành "Cuộc hẹn cùng thiên kim Cố gia Cố Lệ Thanh" ...

      "Tiêu Tiêu!" Đột nhiên xuất thanh dọa Cao Tiêu Tiêu kêu to tiếng!

      Úc Duật Đình nhìn Cao Tiêu Tiêu có tật giật mình , nụ cười mặt càng thêm mê người, "Làm gì mà phản ứng lớn như vậy? làm chuyện xấu phải ?"

      Cao Tiêu Tiêu bàn tay bé vuốt tim, tức giận trừng , "Úc tổng, ngài đường đều thanh sao?"

      "Tiêu Tiêu, hai quan hệ gì, có thể hay đừng gọi tôi Úc tổng khôg hả?" Úc Duật Đình hai tay đặt kệ bàn, cười đùa tí tửng quát lấy nàng, "Về sau... Gọi tôi là Úc ca ca a?"
      melodyevil thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16:

      Úc ca ca? Cao Tiêu Tiêu cảm thấy trận buổn nôn, cảm giác da gà nổi toàn thân.

      hạ mắt, nhẫn nại trả lời, "Xin lỗi Úc tổng, tôi tại bề bộn nhiều việc."

      Úc Duật Đình nhìn bộ dạng nghiêm trang, trong nội tâm bật cười, còn muốn trêu chọc , cửa tổng giám đốc đột nhiên mở.

      Thân hình cao ngất của Hàn Chân xuất , có chút nhíu mày , "Cậu như thế nào còn chưa ?"

      Úc Duật Đình, "..."

      Úc Duật Đình rốt cục tình nguyện sau khi rời , Hàn Chân bộ nghiêm trang hoá giọng điệu hỏi, "Chu thư ký, hôm nay lịch trình dã sắp xếp chưa?"

      "Hàn thiếu, Tiêu Tiêu làm, lập tức xong ngay."

      Hàn Chân thoả mãn gật đầu, "Sau khi làm xong báo cáo cho tôi."

      .

      10 phút sau, lại lần nữa bước vào phòng tổng giám đốc, Cao Tiêu Tiêu rất nhạy bén ngửi thấy được mùi thuốc lá.

      thầm nhíu mày cái, cầm lấy máy tính bảng báo cáo, "Hàn thiếu, lịch trình hôm nay ngài chủ yếu có ba điểm: giữa trưa 12 giờ, cùng tổng cục Công Thương Vương tại Kim Thịnh dùng cơm; buổi chiều 2 giờ, cùng đại diện tập đoàn thiết kế Xuân Lan trao đổi dự án thiết, tham dự hội nghị đồng bưu kiện gửi ra ngoài rồi, buổi tối 6 giờ, cùng thiên kim Cố gia Cố Lệ Thanh cùng ăn tối, chỗ ngồi giúp ngài đặt rồi..."

      "Cố Lệ Thanh?" Hàn Chân ngẩng đầu, lông mày nhíu lại chỗ.

      "Đúng vậy, Hàn thiếu." Cao Tiêu Tiêu cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, thanh cũng bình tĩnh có chút gợn sóng.

      Trời mới biết, lòng bàn tay của nàng khẩn trương đến đổ mồ hôi rồi.

      Ngón trỏ thon dài mặt bàn vô ý thức gõ, cả buổi, Hàn Chân mới thản nhiên , "Được rồi."

      Cao Tiêu Tiêu nhàng thở ra, "... Hàn thiếu, có chuyện gì khác tôi ra ngoài trước."

      Hàn Chân gật đầu.

      Cao Tiêu Tiêu quay người hướng cửa ra, tay mới vừa để lên chốt cửa, giọng của Hàn Chân ở sau lưng vang lên, "Buổi trưa bữa cơm Chu thư ký cùng tôi là được, em ở lại công ty."

      "... Vâng." Cao Tiêu Tiêu cầu còn được.

      Tung tăng bước chân trở lại phòng thư ký, vốn là mọi người xì xào bàn tán đột nhiên yên tĩnh trở lại, mặt còn mang chút mất tự nhiên.

      cần đoán cũng biết, đột nhiên thăng chức cùng tăng lương, nhất định có người ở sau lưng xấu.

      Nhưng tại tiền lương của Cao Tiêu Tiêu rất cao, chỉ cần các làm mấy chuyện xấu, muốn cái gì cứ .

      .

      Cố Gia.

      Cố Lệ Thanh nhận được diện thoại của Chu thư ký mừng rỡ như điên, lớp đều lên, trực tiếp lái xe về nhà.

      Người hầu bên cạnh giúp nàng cầm dép lê, vừa , "Tiểu thư, tiên sinh cùng phu nhân đêm nay hồi trở lại tới dùng cơm, lại để cho ngài trường học tiếp được tiểu thiếu gia."

      Chú ý lệ thanh đổi tốt giày, cũng quay đầu lại tựu hướng lầu , "Ta cũng phải bảo mẫu. Lại để cho lái xe đón, ta rảnh!"

      "... Tốt."

      giờ về sau, chú ý lệ thanh đổi tốt thân vũ mị màu vàng quần trang, trang cho tinh xảo xuống lầu.

      Trong phòng khách, vừa trở về Cố lão tiên sinh gọi lại, "Làm sao về nhà còn chạy ra ngoài, làm gì?"

      Cố Lệ Thanh cười tủm tỉm , "Hẹn hò."

      "Hẹn hò?" Cố lão tiên sinh hai mắt tỏa sáng, "Có bạn trai?"

      "Ai nha gia gia, hôm nay là người ta lần đầu hẹn hò, tuy nhiên... Bạn trai cũng nhanh a." Chú ý lệ thanh làm nũng .

      "Tiểu tử nhà nào? Mau cho gia gia biết." Cố lão tiên sinh vui vẻ .

      Lớn tuổi, quan tâm nhất là hôn nhân của con cái, nhất là chàu lớn này, năm nay 27 rồi, ông mỗi ngày đều muốn nhanh chóng lập gia đình.

      Cố Lệ Thanh thẹn thùng , "Là Hàn Chân."

      "Hàn Chân?" Cố lão gia tử nhíu mày, " được!"

      "Vì cái gì được à?" Cố Lệ Thanh bất ngờ hét lớn.

      "Chú con bây giờ theo đuổi em của , cháu dình vào nữa chuyện gì xảy ra, về sau thân phận bị rối loạn!" Cố lão gia tử trừng mắt .

      Cố Lệ Thanh Xùy~~ cười ra tiếng, "Gia gia, ngươi tư tưởng cũng quá cổ hủ à nha? Bây giờ là thời đại nào rồi..."

      "Thời đại nào cũng được! Cháu nhanh, cùng Hàn Chân chia tay!" Cố lão gia tử cằt đứt lời.

      Cố Lệ Thanh mắt trợn, "Cháu !"

      "Cháu..."

      "Gia gia, con cùng chú giống nhau, người đừng lấy mặt mũi của Cố gia dể đe dọa cháu. Hơn nữa, người có thể cưới mẹ cho ba, con vì cái gì thể cùng Hàn Chân? Cho nên, người hãy chúc cháu của người đêm nay thành công a, bye bye!" xong, Cố Lệ Thanh giày cao gót rời .

      Cố lão gia tử che ngực, tức giận chút nữa bệnh tim phát tác.

      Ông rốt cuộc tạo nghiệt gì, tại sao con cháu đứa cũng làm cho ông yên lòng?
      .

      Tập đoàn Hàn thị.

      Thấy cuối cùng tới năm giờ, Cao Tiêu Tiêu nhanh chóng đứng dậy, tắt máy tính, lấy túi sách rời .

      Vừa ra khỏi phòng thư ký, cửa phòng tổng giám đốc chết cũng mở, Hàn Chân cầm chìa khóa xe phong độ nhàng ra, " trạm xe lửa phải ? Tôi đưa em ."

      "... Ách, cần đâu Hàn thiếu, tôi tự đón xe là được rồi." Cao Tiêu Tiêu cự tuyệt, còn phải đón Tiểu Bạch nữa.

      " có sao, tôi tới cuộc hẹn, vừa vặn tiện đường chở em đoạn đường." Hàn Chân câu lên môi mỏng, bộ dạng quan tâm cấp dưới.

      Cao Tiêu Tiêu cười tiếp tục cự tuyệt, " cần đau Hàn thiếu, cuộc hẹn quan trọng hơn, đừng cho bạn của đợi quá lâu nha..."

      Lời còn chưa hết, tay chợt , cái túi sách màu hồng phấn tay của Hàn Chân.

      " nhảm vãi lều." Hàn Chân Xùy~~, quay người hướng thang máy đến.

      Cao Tiêu Tiêu trừng mắt bóng lưng cao ngất của , cuối cùng đành phải theo.

      Chu thư ký vừa vặn từ phòng trà ra, NHìn thấy khỏi nhíu mày.

      .

      Chiếc Bentley màu trắng nhanh chóng dường tới trạm xe lửa.

      Trong xe phát Ca khúc 《see you again》, Hàn Chân tâm trạng bây giờ rất sung sướng, còn bất chợt hát theo mấy câu.

      Tâm trạng Cao Tiêu Tiêu bây gời có tốt như vậy.

      mua vé xe lửa là 7 giờ tối, vốn định 5 giờ tan làm nhà trẻ đón Tiểu Bạch, hai mẹ con cùng nhau tới trạm xe lửa, thời gian có lẽ đủ.

      Bỗng nhiên người nào đó xen vào, kế hoạch của toàn bộ rối loạn, bây giờ còn là giờ cao điểm...

      "Đừng nóng vội, lập tức tới ngay thôi." Hàn Chân quay đầu nhìn cái.

      "..." Cao Tiêu Tiêu cong môi cười cười, níu chặt cái balo, nhíu mày nhìn ngoài cửa sổ.

      Lại lát sau, điện thoại túi vang lên, Cao Tiêu Tiêu lấy ra xem, ách, "Là điện thoại của con trai bảo bối" !

      Hàn Chân đưa tay giảm nhạc, hồi lâu trông thấy nghe máy, mở miệng hỏi, "Làm sao nghe?"
      melodyevil thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17:

      Cao Tiêu Tiêu dứt khoát tắt , vẻ mặt như có chuyện gì đem di động bỏ vào túi sách lại, "Ah, gọi lộn số."

      Vừa vặn phía trước là đèn đỏ, Hàn Chân ngừng xe, hai tay tùy ý đặt tay lái, "Điện thoại của bạn trai?"

      "..." Cao Tiêu Tiêu xém nữa bị sặc nước miếng, tức giận nhìn về phía Hàn Chân, ảo nảo , " cho rằng em giống chắc..."

      "Ha ha." Hàn Chân cười khẽ tiếng, quay đầu nhìn chằm chằm vào cặp mắt của .

      Sau tròng kính dày, đôi mắt nước ươn ướt, sáng ngời trong suốt, lại có chút thẹn quá hoá giận.

      " thế nào?" Thanh của mang theo lười biếng cùng vui vẻ, "Đối với người chồng như đây cảm thấy bất mãn điều gì cứ ."

      Cao Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy khóe mắt giật cái, nhưng khuôn mặt quá đẹp, nhanh chóng quay đầu, " sao cả, Hàn thiếu biết đùa."

      Cho dù có bất mãn, nào dám ah, cần tiền phải hay là ?

      "... Tiêu Tiêu, có thể hay đừng gọi Hàn thiếu, nghe được tự nhiên." Hàn Chân mực đều nhìn , lúc chuyện, Cao Tiêu Tiêu có thể người được thoang thoảng như có như , mang theo mùi thuốc lá cùng mùi vị nam tính.

      Cao Tiêu Tiêu quay đầu lại, lúc sau, mới rầu rĩ phát ra , "... Nha."

      .

      Tiếp theo, hai người đều gì thêm, chuông điện thoại di động cũng có vang lên nữa.

      Cuối cùng tới trạm xe lửa.

      "... Tại đây ngừng là được rồi." Cao Tiêu Tiêu ra.

      Hàn Chân đem xe dừng lại, mỉm cười cỡi dây an toàn ra, “ đưa em vào."

      "... cần đâu Hàn thiếu, tự em vào là được rồi." Cao Tiêu Tiêu khóc ra nước mắt, hôm nay rốt cuộc có chuyện gì? Muốn học Lôi Phong sao?

      "Còn gọi là Hàn thiếu?" Người nào đó nhíu mày.

      "... Ách, A Chân." Cao Tiêu Tiêu đầu đầy hắc tuyến.

      "Ngoan, đưa em vào." xong, cầm lấy túi, đẩy cửa xuống xe.

      Cao Tiêu Tiêu ngẩn người, cũng vội vàng xuống xe, tđi tới trước mặt vẻ mặt lấy lòng cười, "Ha ha đưa túi cho em, tự em vào là được rồi, làm trễ nãi cuộc hẹn của ."

      Hàn Chân cao nhìn xuống nhìn , mắt hoa đào cười như cười, " như thế nào cảm thấy, em giống như rất ghét bỏ ông xã như đây?"

      "... !" Cao Tiêu Tiêu lắc tay, " có! hiểu lầm, em làm sao có thể ghét bỏ ?"

      Hàn Chân thẳng tắp nhìn dáng vẻ hoảng hốt luống cuống của , muốn đem nhìn thấu.

      Cao tiêu tiêu giả cười cầm túi trong tay , "Cái kia... Em trước ah! Gặp lại!"

      xong, như sau lưng có quỷ đuổi theo mạch thẳng.

      Hàn Chân hai tay túi tiến túi quần đứng ở đàng kia, mặt như có điều suy nghĩ.

      .

      Cao Tiêu Tiêu đứng ở đường , lén lén nhìn thấy người nào đó dã rời , đáy lòng nhàng thở ra, lập tức lấy điện thoại di động ra.

      "Này, Tiểu Bạch, vẫn còn nhà trẻ sao? Thực xin lỗi ah mẹ bây giờ lập tức tới đón con." Cao Tiêu Tiêu lên chiếc taxi, kịp thở ra.

      "Con tự về nhà. Mammy đừng nóng vội, con ở cổng khu trung cư chờ người." Cao Tiểu Bạch thanh như trẻ bú truyền tới.

      Cao Tiêu Tiêu khóe miệng cười cái, "Được."

      .

      Xe đến cổng khu trung cư, xa xa, Cao Tiểu Bạch đứng đơn ở chỗ ấy, người còn đeo cái túi lớn.

      Cao Tiêu Tiêu xuống xe, cùng Tiểu Bạch ngồi vào phía sau xe, để cho lái xe trở lại trạm xe lửa.

      Xe vừa mới chạy, Cao Tiểu Bạch nháy mắt nhìn , "Mammy, người còn có giải thích mới vừa rồi tại sao tắt điện thoại con?”
      "... Ách, vừa rồi mẹ... Điện thoại hết pin, ách đúng, trượt tay..." Cao Tiêu Tiêu càng thanh càng .

      Trước mặt người khác có thể dối mặt đổi sắc, nhưng mà ở nhà trước mặt con trai mình, đối mặt đen thấy đáy, luôn được...

      Cao Tiểu Bạch thở dài, "Mẹ có thể tìm lý do khác."

      Cao Tiêu Tiêu ngượng ngùng ôm bả vai của cậu bé, sang chuyện khác, "... Ách, Tiểu Bạch, chúng ta ngày mai mua ít măng được , có thể xào rau, nấu súp..."

      "Mua làm gì, mẹ cũng làm." Cao Tiểu Bạch nhún nhún bả vai , vẻ mặt ghét bỏ.

      Cao Tiêu Tiêu, "..."

      .

      xe lửa, vì đền bù lỗi lầm của mình, Cao Tiêu Tiêu cố ý mua cho Tiểu Bạch phần Haagen Dazs (kem).

      Cao Tiểu Bạch ngồi ở giường, tay cầm lấy muỗng tự phụ ăn.

      Đối diện giường là phu nhân ưu nhã quý, nhìn Tiểu Bạch lâu, trong mắt tràn đầy nụ cười từ ái, "Con của lớn lên đáng , biết nghe lời lời ah."

      Cao tiêu tiêu khách khí cười cười, "Cảm ơn."

      Người phụ nữ kia khỏi nhìn Cao Tiêu Tiêu vài lần, " cũng ngoại thành?"

      "Đúng vậy a." Cao Tiêu Tiêu nhàn nhạt gật đầu, đợi Tiểu Bạch ăn xong kem, liền đứng dậy theo rửa mặt cho tiểu gia hỏa.

      .

      Cùng lúc đó, ở Kim Hội Sở.

      Cố Lệ Thanh đoan trang ưu nhã ngồi chờ giờ, ngay lúc cho là mình bị leo cây, thân hình thon dài cao gầy rốt cục xuất .

      Áo sơ mi đơn giản màu trắng bị ưu nhã vén cao, bộ dạng nhanh chậm, lộ ra tia tùy ý cùng lười biếng, mặt tuấn treo vòng cười nhạt, cả người đều tản mát ra cỗ tuấn tú khí chất.

      Thấy đến gần, Cố Lệ Thanh mới ý thức tới mình thất thần bao lâu.

      " đường kẹt xe, lại để cho Cố tiểu thư đợi lâu, có lỗi." Hàn Chân kéo ra cái ghế, môi mỏng hơi câu .

      Cố Lệ Thanh thẹn thùng cúi đầu, ôn nhu đáp, "Hàn thiếu ngày kiếm tỷ bạc, Lệ Thanh chờ lát việc gì đâu."

      Hàn Chân cười cười, ngồi xuống chọn món.

      .

      Xong bữa cơm Tây ăn trong yên tĩnh và vui sướng.

      Nhân viên phục vụ đem món sau cùng điểm tâm ngọt đưa ra, Cố Lệ Thanh nhìn Hàn Chân trước mắt ưu nhã, trong đôi mắt đẹp dịu dàng tràn đầy ái mộ, nhịn được liền mở miệng ra, "Hàn thiếu, thứ bảy tuần này xí nghiệp Cố gia tại Lệ Đô có tiệc rượu, biết... Tôi có thể vinh hạnh mời Hàn thiếu tới tham gia?"

      Hàn Chân buông ly rượu đỏ, "Nếu như nhớ lầm, thư mời tuần trước đưa cho tôi."

      Cố Lệ Thanh đoán ra tâm tư Hàn Chân, cũng biết phải chăng giả ngu, dứt khoát thẳng, "Ý của tôi là, Hàn thiếu có thể ngày hôm đó làm bạn trai của tôi?"

      Sau khi xong, đưa tay vén tóc mai ra sau tai, tay chống cằm, ánh mắt nóng bỏng lại bao hàm thâm ý nhìn .
      melodyevil thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18:

      Hàn Chân cười như cườihạ lông mày, "Cố tiểu thư ưu tú như vậy, có lẽ có ít thanh niên tài tuấn tranh nhau làm bạn a?"

      Cố Lệ Thanh tâm muốn những người kia và bằng ngươi phần vạn à?

      cúi đầu xuống, mặt lộ ra đỏ ửng thẹn thùng, "Hàn thiếu thực thích giỡn, kỳ ... Tôi còn có bạn trai đây này."

      " thể nào?" Hàn Chân mặt mày săm tia đùa cợt.

      Cố Lệ Thanh ngẩng đầu, tự nhiên nhìn nhìn thấy thâm ý trong mắt , tiếp tục , "Tôi năm trước mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh về nước, bởi vì trường học quản chế nghiêm, thời kỳ học rất ít trở về, tôi lại thích đàn ông nước ngoài, cho nên vẫn có giao bạn trai. Hôm nay là cuộc hẹn lần đầu của tôi..."

      Hàn Chân cầm ly rượu lên nhấp ngụm, ánh mắt thâm trầm nhìn nữ nhân trước mặt, gì.

      Cố Lệ Thanh chờ lâu nghe thấy Hàn Chân tiếp, ngẩng đầu xem xét, tim đập mạnh mà trì trệ.

      ... nhìn mình!

      Bởi vì di truyền phần tư Russia huyết thống của Hàn lão phu nhân, người Hàn gia mặt đều tương đối sâu thúy, ngũ quan càng tinh xảo lập thể, thực tế Hàn Chân có đôi mắt đào hoa dài, thời điểm mắt thoáng nhếch lên, như có loại hương vị khiếp người.

      Cố Lệ Thanh cảm thấy, mình rồi.

      Hàn Chân lại đột nhiên đứng dậy, "Xin lỗi, tôi gọi điện thoại."

      Cố Lệ Thanh tâm tinh chập chờn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của , "... Được."

      Đợi bóng lưng cao ngất của Hàn Chân rời , Cố Lệ Thanh đưa thay sờ sờ mặt, nóng!

      .

      Đại viện quân đội, Úc Gia.

      Trong phòng khách, Úc lão phu nhân giả vờ lau nước mắt, "Đáng thương ta lớn tuổi như vậy rồi, mấy đứa cháu trai còn ai chụi thành gia, xem người Cảnh gia, tối thiểu còn có cháu tôn ôm cái, ta đây này..."

      Đàn ông ghế sa lon sắc mặt đều giống nhau, bên trái là Úc Đông Thần cùng Úc Cẩm Xuyên, sau đó theo thứ tự ngồi Úc Tồn Ngộ, Úc Thừa Diễn cùng Úc Duật Đình.

      Úc lão phu nhân lời còn chưa hết, diện thoại Úc Duật Đình đột nhiên vang lên, lấy ra nhìn cái, lập tức đứng lên.

      "Làm gì! Ngồi xuống cho ta!" Úc lão phu nhân chỉ vào gọi.

      "Bà nội, con tuổi còn , người giáo dục đại ca cùng nhị ca, con nghe điện thoại trước ha." xong, Úc Duật Đình cũng chạy trốn lên lầu hai.

      Mọi người, "..."

      .

      Thư phòng lầu hai.

      Úc Duật Đình cảm động đến rơi nước mắt nghe điện thoại, "A Chân, hỗ là hảo huynh đệ! Cậu điện thoại quá đúng lúc rồi, bằng tôi bị lải nhải ra cái kén mới lạ. Cậu nghĩ hình ảnh, năm cái đại nam nhân ngồi bị bà nội tôi giáo huấn, chậc chậc..."

      Hàn Chân trực tiếp mở miệng cắt đứt , "Tôi xem tổ trinh thám của cậu có thể đóng cửa rồi."

      Úc duật đình bó tay cuốn chiếu, "Có ý gì à?"

      "Cố Lệ Thanh năm trước mới từ nước ngoài trở về, mà vấn đề phát sinh 5 năm trước là tháng 11, khoảng thời gian này ta chắc ở trong nước”

      Úc duật đình nhíu mày, "Cái này... Cũng nhất định a, có thể ta xin phép nghỉ trở về coi mắt chứ?"

      Hàn Chân ha ha nở nụ cười hai tiếng, "Vậy tốt, cho cậu cơ hội điều tra lần, …có phát mới ..., tôi tìm người khác."

      "... Uy, muốn hay thực tế như vậy ah, ủng hộ chút tổ trinh thám của tôi chết à?" Úc Duật Đình phiền muộn thôi, "Hơn nữa, cái này tổ trinh thám vẫn là đại ca..."

      Lời còn chưa hết, điện thoại bị dập máy.

      Úc Duật Đình, "..."

      .

      Cố Lệ Thanh chỉnh sữa trang phục, đợi Hàn Chân trở lại, giơ lên dáng tươi cười , "Hàn thiếu xin lỗi, thời gian còn sớm, trong nhà còn phải đóng cửa, tôi phải phải trở về."

      Dù sao cũng là hai người lần đầu hẹn hò, Cố Lệ Thanh cũng muốn biểu quá mức.

      "Cố lão gia tử đối với em của cũng nghiêm khắc như vậy sao?" Hàn Chân đột nhiên trêu tức mở miệng.

      Cố Lệ Thanh sửng sốt chút, lập tức che miệng cười khẽ, "Hàn thiếu hiểu lầm á..., tôi chỉ có em trai 10 tuổi, có em . Ông nội của tôi có tính truyền thống, cho con giá sau 10 giờ chưa về nhà."

      Hàn Chân cười như cười gật đầu, " ra là thế."

      .

      Cố Lệ thanh rất có tâm cơ có lái xe, vốn định nghĩ Hàn Chân phong độ đưa về, ai ngờ vừa ra, chiếc xe taxi đứng ở cửa ra vào.

      "Cố tiểu thư, mời."

      Cố Lệ Thanh cam lòng nhìn Hàn Chân, "Hàn thiếu..."

      "Xin lỗi, vừa uống chút rượu, thể lái xe đưa rồi." Hàn Chân vô cùng có phong độ xong, lại duỗi thân tay ra hiệu, "Mời."

      Cố Lệ Thanh mím môi, đành phải phất phất tay, ưu nhã ngồi vào trong xe.

      Xe taxi sau khi rời , Hàn Chân bước chân dài, hướng di tới chiếc Bentley màu trắng ven đường.

      .

      Sáng sớm ngày hôm sau 6 giờ, xe lửa đến ngoại thành.

      Cao Tiêu Tiêu nắm tay Tiểu Bạch ra nhà ga, lúc đợi xe bus, vừa vặn thấy người phụ nữ lúc tàu kia.

      cỗ xe treo quân bài tới đón , Cao Tiêu Tiêu nghe được có người kia cung kính hô "Úc phu nhân" .

      ...

      Hơn giờ sau, hai mẹ con trằn trọc về tới thị trấn.

      Cao Tiêu Tiêu mang theo Tiểu Bạch quẹo trái quẹo phải, thẳng đến trước cái cổng phong cách cổ xưa dừng bước lại.

      5 năm trước bà ngoại qua đời, nhà cũ này vẫn trống , Cao Trinh Ninh mấy ngày hôm trước trở lại, thế nhưng mà...

      Cao Tiêu Tiêu nhìn cửa khóa mới tinh, chau mày, chẳng lẽ... Là dì trở về rồi hả?

      "Mammy?" Cao Tiểu Bạch nâng lên cái đầu nhìn , "Người quên mang chìa khóa à nha?"

      Cao Tiêu Tiêu, "Ách..."

      phải quên mang cái chìa khóa, mà là... có cái chìa khóa.

      "Là Tiêu Tiêu sao?" thanh xác định kêu to từ sau lưng vang lên.

      Cao Tiêu Tiêu quay người, là Trương thẩm bên cạnh.

      " đúng là cháu rồi ah." Trương thẩm nở nụ cười, "Như thế nào khéo như vậy, bạn trai coni vừa con tới rồi."

      "Bạn trai?" Cao Tiêu Tiêu nhăn lông mày.

      “Cái kia chàn trai nhìn rất đẹp ah, cậu ấy mấy ngày hôm trước tới, còn ở lại chỗ này buổi tối, bởi vì có chìa khóa, đem khóa thay. Con đợi chút ah, ta lấy chìa khóa mới cho con." xong, Trương thẩm cười tủm tỉm trở về nhà.

      Cao Tiểu Bạch ôm theo tiểu lông mày hỏi nàng, "Bạn trai? Ai à?"

      Cao Tiêu Tiêu, "..."

      Cao Tiểu Bạch vốn còn muốn hỏi phải hay là ba ba, bất quá nhìn Cao Tiêu Tiêu mất hồn mất vía, cậu mân ở cái miệng nhắn, chịu đựng vấn đề.

      .

      hơn năm có trở về, trong nhà lại hạt bụi, chắc là có người vừa mới dọn dẹp.

      Hai mẹ con đơn giản nghỉ ngơi chút rồi ra ngoài tảo mộ.

      Mộ bà ngoại nằm giữa sườn núi sau thôn, bởi vì vừa mới mưa, đường hẹp quanh lầy lội khó .

      Cao Tiêu Tiêu muốn ôm Tiểu Bạch lên, lại bị tiểu gia hỏa lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, cứ như vậy đường nắm tay hướng lên .

      Đến mộ, nhúm cây hoa cúc trắng mới (~!~) đặt ở trước mộ bia, còn dính sương sớm.

      Nghĩ đến lúc trước lời Trương thẩm , Cao Tiêu Tiêu buông xuống đôi mắt, biết suy nghĩ cái gì.

      Cao Tiểu Bạch nắm tay của , cũng yên tĩnh gì.

      Hồi lâu qua , Cao Tiêu Tiêu vuốt sau ót con trai, "Tiểu Bạch, chào bà cố ."

      Cao Tiểu Bạch khuôn mặt nhắn nghiêm túc, rất nghiêm túc đối với mộ bia cúi mình vái chào.

      --- --------
      melodyevil thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :