1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sưởi ấm vợ yêu - Trình Tiểu Nhất

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4:

      Hàn Chân chặn lại cây trượng của Hàn lão phu nhân, ngồi xuống ghế salon ôm eo bà, quan sát làn da của lảo phu nhân, trong miệng "chậc chậc" : "Bà nội, vài ngày gặp, làn da của bà mịn màn ra ít nha, xem ra bộ mỹ phẩm lần trước con đưa cho người dùng rất hiệu quả, nếu lại mang đến cho người bộ nữa?".

      " vậy sao?" Hàn lảo phu nhân nghe xong, khuôn mặt căng thẳng trở nên hớn hở lên, đưa tay soa mặt mình tự : "Trách được, gân đây mấy bà bạn ta đều khí sắc ta dạo này rất tốt!".

      "Cái đó rất đúng" Hàn Chân cười "Bà nội nhìn người bây giờ rất trẻ, đừng là 60 tuổi, 40 tuổi cũng có người tin".

      Hàn lão phu nhân cười ngậm miệng được, lại vẫn giả bộ vui trừng mắt liếc cháu trai, "Miệng lưỡi trơn tru..."

      "Mẹ!" Chung Du Hồng nghe nổi nữa, từ phòng bếp tới : "Người xem người, mới mấy câu lại bị nó lừa gạt rồi."

      Hàn lão phu nhân mặt nhanh chóng lên tia xấu hổ, bà đẩy tay cháu trai ra, mặt lộ vẻ ghét bỏ : "Trời nóng, đừng dựa vào gần ta như vậy."

      Hàn Chân bị ngã vào ghế sô pha bên kia, nhíu mày, duỗi thẳng chân dài, tay đưa vào túi quần lấy ra cái bật lửa cùng bao thuốc lá.

      Chỉ là, còn đợi đem điếu thuốc đốt, Chung Du Hồng đoạt lấy điếu thuốc ném lên bàn trà, "Hút cái gì hút! đầy đủ rồi, nên, phải vào chính rồi!"

      Chung Du Hồng hai tay khoanh lại, tư thế đàm phán, " tại người trong cuộc đều đông đủ, a Chân, trước tiên ta hỏi ý nghĩ của con, việc hôn này, đến tột cùng ngươi là ý định tiếp tục nữa , hay muốn như thế nào?"

      Hàn Chân lười biếng tựa vào ghế sô pha, trong tay có thuốc, đành phải vuốt vuốt cái bật lửa màu đen, bộ đếm xỉa tới giọng điệu ra: "Con lúc nào qua rồi hả?"

      Chung Du Hồng ánh mắt nhìn thẳng con của mình, ý đồ theo nét mặt của , động tác nhìn trộm nội tâm của , "Vậy con ở bên ngoài cùng những hồ ly tinh kia kết thúc sao?"

      Hàn Chân quyến rũ ra khóe miệng: "Mẹ, con theo như người , những người phụ nữ kia chỉ là mang đến xã giao thôi."

      "Bịa đặt!" Chung Du Hồng khinh thường, "Cả nước người ta vẫn làm ăn đấy thôi, họ cung xã giao vậy, vậy sao ta gặp họ mang theo phụ nữ bên người?".

      Hàn Chân giải thích: "Mẹ, nếu người gả cho cha con quá sớm, căn bản là có cơ hội hiểu đàn ông. Con với người, đàn ông bây giờ, làm việc phong cách là giống nhau, có người nghiêm túc đàm phán, có người trò chuyện vui vẻ, về phần con, là thuộc về thứ hai!"

      Cao tiêu tiêu: "..."

      "Con ah!" Chung Du Hồng cũng bị đánh bại, đưa tay chỉ vào Hàn Chân, tức giận ngồi ở đó ra lời.

      "Tốt rồi tốt rồi." Hàn Chân ôm Chung Du Hồng, khóe miệng có chút nhếch lên , "Mẹ, vui vẻ lên chút, nêm tức giận, dễ dàng có nếp nhăn. Đúng rồi, phòng bếp có gì ăn hay ? con vừa cùng Duật Đình uống rượu xong, tại dạ dày có chút thoải mái."


      "Dạ dày lại đau!" Hàn lão thái phu nhân nhíu mày, lập tức với Dì Liên, "Dì Liên, tới phòng bếp làm trà giải rượu, làm thêm chút đồ ăn khua thanh đạm."

      "Bà nội, vẫn là người thương con nhất." Hàn Chân đưa tay phải ra ôm bả vai Hàn lão phu nhân.

      Thấy Hàn Chân khong gì về vấn đề ly hôn, Cao Tiêu Tiêu thở dài hơi, rảnh thưởng thức hình ảnh vui vẻ của ba người trước mặt, lén cầm lấy điện thoại mở lên coi.

      Bây giờ cũng hơn chín giờ rồi, biết Tiểu Bạch có ngủ đúng giờ hay ?

      Đột nhiên, Hàn lão phu nhân xoay đầu lại: "Tiêu Tiêu."
      Hale205 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      chương 5:

      Cao Tiêu Tiêu bỏ diện thoại xuống, mặt cười ngọt ngào nhìn Hàn Lão phu nhân: "Bá nội"

      "Tiêu Tiêu, ăn cơm tối rồi sao? Có muốn cùng a Chân ăn thêm chút diểm tâm khuya ?". Hàn Lão phu nhân vẽ mặt hiền lành hỏi.

      Cao Tiêu Tiêu vội lắc tay, "Bà nội con ăn nữa đâu, muộn rồi, ăn nữa hóa được bị béo lên mất".

      "Béo cái gì ah là." Hàn lão phu nhân vẻ mặt đồng ý, muốn khuyên vài câu, Hàn Chân ngồi bên cạnh bà đứng dậy sang.

      đứng dậy ngồi vào bên cạnh Cao Tiêu Tiêu, hai bàn tay thon dài hướng tới thắt lưng ôm chặt, vừa vặn đem cả người ôm chặt trong lòng.

      Bởi vì ngồi quá gần, người mùi hương nam tính mát lạnh, hòa lẫn với mùi thuốc lá cùng hương vị của rượu xông vào mũi, làm cho Cao Tiêu Tiêu hô hấp khỏi loạn xạ.

      khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo nam tính tiến đến trước mặt của , ánh mắt tựa như hoa đào ở hồ sâu phảng phất giống như chứa tình, , " rất ưa thích vợ dáng người như vậy, mặc quần áo trông rất gầy, thoát nhì... có chút thịt!"

      Cao Tiêu Tiêu rất nhanh nháy cúi đầu xuống, mặt nhìn vẻ bối rối, trái tim lại nhịn được bang bang nhảy dựng lên.

      "Ha ha ha." Hàn lão phu nhân ở bên thoả mãn nở nụ cười, hiển nhiên, Hàn Chân lời này lại để cho bà dấy lên hi vọng, "Tốt rồi tốt rồi, a Chân, Tiêu Tiêu, đêm nay hai các con cũng đừng trở về, ở đây ngủ đêm, ngày mai Hạ Hạ từ trở về, vừa vặn mọi người cùng nhau ăn bữa cơm."

      Cao tiêu tiêu trong lòng lộp bộp tiếng, Hàn Chân cũng lời đáp ứng xuống, "Vâng."

      .

      Cảnh ban đêm dần dần khuya.

      Dì Tuệ rất nhanh bưng đồ ăn ra, Hàn Chân ở đây bị Hàn lão phu nhân lải nhải nên đến nhà ăn.

      Cao Tiêu Tiêu ở ghế sa lon có chút đứng ngồi yên, thân thể thoải mái, lại có chút lo lắng cho Tiểu Bạch...

      Đúng vào lúc này, người đứng đầu Hàn gia Hàn Chính Minh cả người có chút mùi rượu trở về, Cao Tiêu Tiêu đứng dậy hô, "Cha."

      Hàn Chính Minh lạnh lùng nhìn cái, xoa xoa cái trán, cau mày lên lầu.

      Cao Tiêu Tiêu hơi có vẻ xấu hổ đứng ở đó, Hàn lão phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi, Chung Du Hồng cũng ở phòng khách, trong phòng ăn, Hàn Chân thoải mái nhàn nhã uống ngụm súp, căn bản cũng có nhìn thấy, ngược lại là Dì Liên sinh lòng đành lòng qua tới dỗ dành , "Thiếu phu nhân, tiên sinh uống say chính là như vậy đấy, người đừng để trong lòng."

      Cao Tiêu Tiêu nhìn bà cười cười, " có sao."

      Hàn Chính Minh gần đây đều thích , ba năm này, nếu như là vì là vợ của Hàn Chân, đoán chừng ông liền nhìn cũng muốn nhìn cái?

      .

      lầu.

      "Ông xã, về rồi." Chung Du Hồng mới từ phòng con trai ra, nhìn thấy chồng liền tới.

      Hàn Chính Minh cởi âu phục đưa cho bà, "Lén lén lút lút làm gì đó?"

      Chung Du Hồng vừa cười vừa , "Đêm nay a Chân cùng Tiêu Tiêu ở lại đây ngủ, cho nên tôi chuẩn bị cho con bé bộ đồ áo ngủ gợi cảm."

      Hàn Chính Minh tức giận hừ lạnh tiếng, "Hình như người ta đâu muốn ở đây, tuần đều tới đến lần! Cái gì 'Con cháu đầy đàn' ? Tôi xem, ra là ba mẹ mê tín, tin tưởng lão hòa thượng trong miếu kia hươu vượn, kết hôn ba năm rồi, chỉ chưa cho tôi thêm đứa cháu trai, ngược lại tụi nó đều dọn ra bên ngoài ở..."

      "Ông xã, chút."

      Hàn Chính Minh mượn men rượu lại càng càng lớn tiếng, "Đây là nhà tôi, tôi dựa làm gì phải ? Muốn tôi , lại để cho bọn chúng tranh thủ thời gian di sao..."

      Lời còn lại..., bị tiếng đóng cửa chặn lại.

      ...

      Cao Tiêu Tiêu đứng tại cầu thang, bóng dáng đơn bạc đứng ở đó hồi, sau đó lựa chọn quay người xuống lầu, đem khay đưa về phòng bếp.
      Dì Liên nhìn xem trà giải rượu ràng động vào, im ắng thở dài.

      biết tiên sinh nghĩ như thế nào nữa, Thiếu phu nhân tốt như vậy, vì cái gì người lại thích chứ? sao có thiếu gia ưa thích...

      .

      Trở lại phòng khách, Cao Tiêu Tiêu lấy điện thoại ra, nhìn Tiểu Bạch màn hình.

      biết qua bao lâu...

      "Tiêu Tiêu." Giọng trầm thấp từ tính đột nhiên tại sau lưng vang lên, bị dọa toàn thân run lên, điện thoại tử tay rơi xuống đất.

      "..." Hàn Chân bất đắc dĩ nhìn xem , khuôn mặt tuấn tú hơi nhíu , "Vợ, em thế nào giống gặp quỷ vậy?"

      Thanh của khủng bố như vậy sao?

      Cao Tiêu Tiêu điện thoại nhặt lên lập tức xem màn hình có bị sao , mặt biểu tình đứng dậy, nhìn nhạt nhạt hỏi, "Ăn xong chưa?"

      Hàn Chân nhíu mày, đột nhiên sắc mặt có chút khó coi, lời liền ôm lấy , hai con ngươi còn hơi híp lại.
      Hale205 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6:

      Tuy nhiên Hàn Chân ngày bình thường bộ đứng đắn, nhưng mỗi khi bày ra cái này ăn chút ý tứ, Cao Tiêu Tiêu phải thừa nhận, trong đầu vẫn có ít nhút nhát.

      cúi đầu xuống, nhìn xem mũi chân của mình, trầm mặc .

      Hàn Chân lại đột nhiên "Xùy~~" mà tiếng lại bật cười, thanh cũng khôi phục lúc trước vui vẻ, " ăn xong. thôi, chúng ta trở về phòng."

      xong, cầm chặt lấy bàn tay bé Cao Tiêu Tiêu, mang theo hướng thang lầu đến.

      Cao tiêu tiêu, "..."

      Trở về phòng, cầm tay của làm cái gì?

      .

      Phòng ngủ Hàn Chân với phòng ngủ của Hàn Chính Minh cùng Chung Du Hồng bên cạnh, mới vừa tới lầu hai, Chung Du Hồng bưng cái cái chén từ trong phòng ra.

      Chứng kiến đôi dắt tay nhau, Chung Du Hồng hai mắt sáng ngời, "Thời gian còn sớm, a Chân, tranh thủ thời gian mang vợ của con trở về phòng nghỉ ngơi ."

      Hàn Chân môi mỏng mỉm cười, "Mẹ, ngươi như thế nào... Cười vui vẻ như vậy?"

      Chung Du Hồng sắc mặt cứng đờ, trừng mắt liếc cái, lại nháy mắt ra hiệu mà với Cao Tiêu Tiêu ra, "Tiêu Tiêu, áo ngủ vừa rồi mẹ chuẩn bị xong, còn có ngày mai muốn mặc quần áo, đều ở giường, con hồi vào xem, thích hợp lại với ta."

      "..." Cao Tiêu Tiêu thụ sủng nhược kinh nhìn bà, "Cảm ơn mẹ."

      "Đứa này, như thế nào khách khí như vậy ha ha, sớm chút nghỉ ngơi ah." Chung Du Hồng xong, phát điệu hát dân gian rồi rời .

      Hàn Chân nhìn mẹ xuống lầu, sau lúc lâu, cúi đầu nhìn tay hai người, mở miệng trêu tức , "Vợ, mẹ rồi."

      Cao tiêu tiêu sững sờ nhìn xem , có kịp phản ứng.

      Hàn Chân khóe môi độ cong càng giơ lên, nâng lên chổ tay hai người nắm hướng ra hiệu.

      Cao Tiêu Tiêu biến sắc, nhanh chóng đem tay rút ra, câu cũng đẩy cửa phòng ra vào.

      Hàn Chân cười cười, cũng theo vào.

      .

      Gian phòng ngủ này, là phòng ngủ Hàn Chân trước khi kết hôn, phong cách đen xám.

      Ba năm trước đây bọn họ nhận được giấy kết hôn về sau, lấy Hàn Chân "Vợ chồng cần gian độc lập" vì vậy nhanh chóng chuyển ra ngoài.

      Hàn gia cao thấp đều vui vẻ đáp ứng, thực tế lúc ấy Hàn lão gia còn khoẻ mạnh, nghĩ đến có thể nhanh chóng được ôm cháu đức tôn, đáp ứng hết sức sảng khoái, ai ngờ thẳng đến ông mất , cũng thấy được bóng dáng cháu đừc tôn...

      Nghĩ vậy, cao tiêu tiêu trong lòng tựu có cảm giác tội lỗi.

      Bất kể thế nào, cùng Hàn Chân, chẳng khác gì cùng nau tạo ra cuộc hôn nhân giả, từ ba năm trước đây đến bây giờ, đều lừa gạt trưởng bối Hàn gia.

      Hàn Chân sau khi vào cửa nhìn xem Cao Tiêu Tiêu ở đó ngẩn người, " Em tắm trước hay tắm trước?"

      Cao Tiêu Tiêu hoàn hồn, "... Ah, tắm trước , tôi trải giường chiếu."

      Hàn Chân gì thêm, cầm quần đùi tiến vào phòng tắm.

      Cao tiêu tiêu mở ngăn tủ ra, lấy ra cái chăn cùng đệm, tại ghế sô pha bên cạnh động tác lưu loát sửa sang lại.

      Hơn 10' sau, Hàn Chân từ phòng tắm ra, dáng người hoàn mỹ ngược lại chỉ mặc vào chiếc quần đùi, tay còn cầm khăn lông khô lau nước người, "Vợ, tắm xong rồi."

      Cao Tiêu Tiêu "Ân" tiếng, đối với mỹ nam đứng trước phòng tắm nhìn như thấy, cầm lấy áo ngủ hướng phòng tắm đến.

      Hàn Chân lau kho tóc, đem khăn mặt quăng , đến ghế sô pha bên cạnh nằm xuống.

      .

      Vệ trong phòng tắm tựa hồ còn mùi của Hàn Chân, Cao Tiêu Tiêu nhăn cái mũi, cởi quần áo rồi tắm rửa đơn giản.

      Bụng dưới có chút hơi đau, eo cũng đau , Cao Tiêu Tiêu tắm xong, cầm qua áo ngủ, lại lập tức trợn tròn mắt.

      Bộ đồ ngủ này dĩ nhiên là toàn bộ trong suốt, tuy nhiên kiểu dáng tính quá bạo lộ, nhưng cứ như vậy mặc vào cũng tránh khỏi quá khoa trương ? chừng người nào đó còn cho là mình muốn quyến rũ nữa?

      Nghĩ đến cái nhày mắt vừa rồi của mạ chồng, Cao Tiêu Tiêu vỗ vỗ cái trán, có chút dở khóc dở cười.

      có biện pháp, đành phải đem T-shirt áo sơ mi cùng quần jean lại mặc lại người, sao cũng vừa mới thay hồi lúc chiều, cũng bẩn.

      ra phòng tắm, Cao Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua nam nhân ghế sa lon tựa hồ ngủ rồi, tắt đèn, nằm lên giường.

      đêm bình yên vô .

      .

      Sáng ngày thứ hai, Cao Tiêu Tiêu sau khi Hàn Chân rời cũng nhanh chóng rời giường.

      Cho dù biết làm cơm, cũng xuống xem có gì giúp giúp.

      Quả nhiên, Chung Du Hồng trong phòng bếp thái rửa hành tây vừa nhìn thấy Cao Tiêu Tiêu, con mắt lập tức cười, "Tiêu Tiêu, sớm như vậy rời giường rồi..., như thế nào cùng a Chân ngủ nhiều hội chút à?"

      Cao Tiêu Tiêu vẻ mặt vui vẻ, "Mẹ, a Chân ra ngoài chạy bộ sáng sớm rồi, cho nên con xuống xem có hay có thể giúp người đấy."

      Chung Du Hồng cười đem trong hành tây tay bà bỏ xuống, "Được rồi, việc ở phòng bếp giao cho Dì Liên làm, Bà nội các con cũng rời giường rồi, cùng mẹ ra ngoài cùng Bà nội trò chuyện."

      "Dạ." Cao tiêu tiêu cởi tạp dề, nhu thuận theo Chung Du Hồng ra phòng bếp.

      "Đúng rồi, như thế nào có mặc quần áo ta chuẩn bị cho con, phù hợp sao?" Chung Du Hồng nhịn được lại hỏi.

      Cao Tiêu Tiêu thử cái váy kia, chỉ là phải phong cách của , cảm giác thích hợp với chút nào... Bất quá Chung Du Hồng kiên trì như vậy, liền mỉm cười mềm mại đáp, "Vừa rồi con định xuống phụ làm điểm tâm sáng, sợ làm bản nên có mặc , đợi lát hồi con lên thay".

      Chung Du Hồng gật đầu, hiển nhiên đối với người con dâu này rất hài lòng.

      Hàn lão phu nhân tại ghế sa lon cúi đầu nhìn xem cái gì, bà hôm nay mặc bộ đồ màu xanh sẫm, búi tóc cẩn thận tỉ mỉ, nhìn giống như bà lão 80 tuổi.

      Nghe được thanh hai người bà quay đầu lại sau, bà buông album ảnh, đối với Cao Tiêu Tiêu ngoắc, "Tiêu Tiêu, mau tới đây."

      Cao Tiêu Tiêu nắm tay lão phu nhân ngồi xuống, nghe bà mang theo tự hào giọng điệu, "Hạ Hạ chúng ta xem như học thành về nước rồi, đúng rồi, con còn chưa thấy qua bạn trai con bé đúng ?"

      Bạn trai? Trong trí nhớ Hàn mẫn Hạ kia xinh đẹp lại kiêu ngạo, lại chịu kết giao bạn trai?

      Cao tiêu tiêu nhìn sang ngón tay Hàn lão phu nhân, giây sau, dáng tươi cười mặt lập tức cứng đờ.

      Trong tấm ảnh, Hàn mẫn Hạ giữ lại đầu tóc quăn màu nâu, khuôn mặt nhắn tinh xảo xinh đẹp, dáng tươi cười càng là vô ưu vô lo.

      Bên cạnh của nam nhân, khuôn mặt tuấn như điêu khắc, con mắt đen kịt, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím môi, tuổi trẻ lại khí chất trầm ổn... Đây hết thảy, giống như khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ của .

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7:

      Thấy vẻ kinh ngạc của Cao Tiêu Tiêu, Hàn lão phu nhân che miệng cười đắc ý, "Tiêu Tiêu, thế nào, ta người cháu rể này cũng tồi đúng ?"

      Cao tiêu tiêu, "..."


      Chung du hồng ở bên bất đắc dĩ , "Mẹ, người xem người kìa, còn chưa giặp mặt lần nào, thể nhìn mặt mà đoán người được..."

      " phải là tới trưa có thể giặp mặt rồi sao? Sao có thể cho là tốt được, hơn nữa, ta xem ảnh chụp cảm thấy tiểu tử này rất tốt, nghe Hạ Hạ như mới hai mươi sáu tuổi, nhưng là ngươi nhìn xem khí chất này..." Hàn lão phu nhân càng càng vui vẻ, hiển nhiên đối với người cháu rể tương lai này hết sức hài lòng.

      Cao Tiêu Tiêu đột nhiên tim bắt đầu đập nhanh..., có ý tứ gì? Chẳng lẽ buổi trưa hôm nay, ấy muốn cùng Hàn mẫn Hạ cùng trở về?...

      "Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu..." Chung Du Hồng liên tiếp hô vài tiếng.

      "... Dạ?" Cao Tiêu Tiêu hoàn hồn, hai mắt sững sờ nhìn về phía bà.

      "Đứa này, nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy?" Chung Du Hồng nhìn , trong ánh mắt tràn đầy ranh mãnh, "Yên tâm , a Chân trong chốc lát khẳng định trở lại rồi."

      Cái này có gì liên quan tới chuyện này chứ? Cao Tiêu Tiêu đầu đầy hắc tuyến, đành phải khóe môi cứng ngắc cười cười.

      Hàn lão phu nhân cũng cười, chỉ thấy Cao Tiêu Tiêu thẹn thùng, thích thú ra, "Được rồi được rồi, Du Hồng, con xem điểm tâm xong chưa."

      "Dạ" Chung Du Hồng đứng dậy ra.

      Hàn lão phu nhân đóng lại quyển album, tay nắm chặt tay Cao Tiêu Tiêu, giọng , "Tiêu Tiêu, tại cháu của ta cũng sắp lấy chồng sinh con rồi, con cùng a Chân, định lúc nào cho ta thêm chắt trai đây?"

      Cao tiêu tiêu trong lòng chấn động, dám nhìn bà nội ánh mắt tràn ngập chờ đợi, yên lặng cúi đầu.

      Hàn lão phu nhân nhìn xem cháu dâu "Cúi đầu thẹn thùng", ôn hòa tay vỗ vỗ tay , tiếp tục lời thấm thía, "Bà nội biết , tuổi của con còn , nhưng là... A Chân năm nay cũng 29 tuổi, bố của nó định sang năm đem Hàn gia hoàn toàn giao cho nó, cho nên bà nội hi vọng các con có thể cố gắng chút, tranh thủ sang năm lại để cho a Chân lên làm ba ba, được ?"

      Cao Tiêu Tiêu ngồi ở đàng kia toàn thân cứng ngắc, trong nội tâm cảm thấy áp lực cơ hồ muốn thở cũng nổi...

      "Bà nội người chưa ăn sáng sao?" giọng quen thuộc lại kịp thời giúp giải vây, Hàn Chân đứng trước cửa, mang quần đùi thể thao màu xám thêm áo sơ mi T-shirt, ngũ quan tuấn mỹ, thân hình cao ngất, lộ ra bắp chân rắn chắc và thon dài.

      phải thừa nhận, Hàn Chân, mặc cái gì cũng đẹp.

      Hàn lão phu nhân thấy cháu trai trở về, cười tủm tỉm đứng dậy, Cao Tiêu Tiêu đem để tay đầu gối, nhàng thở ra sâu.

      .

      Ăn xong điểm tâm, Cao Tiêu Tiêu thấy mọi người vội vàng chuẩn bị nghênh đón cháu rể vào cửa, rốt cục lấy lý do trở lại phòng ngủ thay quần áo.

      Đóng cửa lại, lập tức gọi điện thoại về nhà.

      Bây giờ là 10 giờ sáng rồi, Tiểu Bạch mỗi đêm 9 giờ ngủ, sáng sớm 7 giờ rời giường, đồng hồ sinh vật rất chuẩn, cho nên giờ này... có lẽ ăn điểm tâm rồi?

      Quả nhiên...

      "Alo." Điện thoại bắt lên, truyền thanh đến lười biếng của tiểu gia hỏa.

      "Tiểu Bạch, là Mammy đây." Cao Tiêu Tiêu xong, mặt lộ ra vẻ ôn Nhu.

      "Ah, Mammy sớm." Tiểu Bạch xong, còn ngáp sâu cái.

      "Tiểu Bạch rất mệt sao? Đêm qua ngươi khi nào ngủ sao?" Cao Tiêu Tiêu nhíu mày, tối hôm qua nàng xem cammera, 10 giờ hơn Tiểu Bạch nằm ở giường rồi.

      "Đêm qua vì chờ người mà có ngủ được." thanh tiểu gia hỏa hơi như trẻ lên án.

      "Thực xin lỗi Tiểu Bạch, Mammy buổi tối hôm qua... Bận quá, cho nên quên điện thoại cho con." Cao Tiêu Tiêu đau lòng , "Tiểu Bạch, vậy ngươi tranh thủ thời gian lại ngủ lát , Mammy buổi chiều trở về cùng con được ?"

      "Uh, con ở nhà chờ mẹ. Còn có... Lần sau thể như thế này nữa." Tiểu gia hỏa nhận được cam đoan, lập tức khôi phục lại giọng điệu cao lạnh mang theo chút lười biếng.

      Cao Tiêu Tiêu đầu đầy hắc tuyến, "... Tốt, mẹ biết sai rồi."

      Cúp điện thoại, Cao Tiêu Tiêu nghĩ đến phải mua cho Tiểu Bạch cái điện thoại di động, nếu có chuyện gì cần gọi lại bất tiện.

      Bất quá trước mắt chuyện quan trọng nhất, là thay đồ , dù sao lát nữa Hàn mẫn Hạ muốn mang bạn trai về nhà.

      Cao Tiêu Tiêu nhìn trong tủ treo quần áo có bộ lễ phục màu hồng phấn, nhìn vào trong kín thấy có vài phần thanh lịch.

      .

      10 phút sau, Cao Tiêu Tiêu mặc lễ phục chậm rãi xuống lầu.

      ghế sa lon, Hàn Chân cũng biết lúc nào đổi lại áo sơ mi trắng cùng với quần dài màu đen, giờ phút này chính ưu nhã chân bắt chéo xem ipad.

      Bị Chung Du Hồng đẩy cái, ngẩng đầu nhìn hướng Cao Tiêu Tiêu, giây sau liền đem ipad để đặt bên, thon dài hai tay liên tiếp vỗ vài cái, còn khoa trương thổi tiếng huýt sáo.

      Cao tiêu tiêu, "..."

      về phần biểu diễn như vậy quá sao?

      Dì Liên vừa vặn bưng trà tới, hai mắt tỏa sáng tán dương , "Thiếu phu nhân xinh đẹp."

      Cao tiêu tiêu xuống, thò tay xao xao mái tóc phía trước, mỉm cười trả lời, "Cảm ơn dì Liên."


      Hàn lão phu nhân cùng Chung Du Hồng đều cười tủm tỉm xem , mặt lộ ra vẻ thỏa mãn, ngược lại là Hàn Chân, đột nhiên đứng dậy, ngón trỏ thon dài vuốt càm, chậm rãi hướng tới, "A..., nếu như đeo mắt kiếng mà ..."

      Cao tiêu tiêu vội vàng giử gọng kính, vẻ mặt cảnh cáo đối với ra, "Tôi cận thị cao, đeo mắt kiếng nhìn thấy."

      Hàn Chân hạ lông mày, phảng phất như cam lòng, thò tay đem tóc của vén ra sau tai.

      Động tác của vừa nhanh lại đột nhiên, Cao Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, cỗ mùi ấm áp nam tính xông vào mũi, mặt của nàng lập tức nóng lên.

      Hàn Chân nhìn khuôn mặt nhắn trước mắt, da từ trắng dần dần chóng hơi có chút phấn hồng, thời gian dần qua, lỗ tai cùng cái cổ đều đỏ lên, sợi tóc trơn bóng đấy mềm mại, mang theo mùi thơm ngát biết tên, thậm chí có chút nỡ buông tay...

      Đúng lúc này, thanh người hầu tại cửa vào vang lên, "Tiểu thư trở về rồi!"

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8:

      Toàn thân Cao Tiêu Tiêu lập tức căng thẳng, hai tay tự giác nhanh siết thành quyền.

      Hàn Chân nhìn Cao Tiêu Tiêu đột nhiên khẩn trương, cười khẽ tiếng, ngón tay buông mái tóc ra, chuyển thành ôm ở bờ vai của .

      Sau đó, cúi đầu xuống, môi mỏng ghé vào bên tai của , thanh vừa trầm thấp lại mềm mại , "Vợ chớ khẩn trương, có ông xã ở đây."

      "..." Cao Tiêu Tiêu bị cử động thân mật làm rối loạn trong lòng, lỗ tai và đôi má đều là hô hấp ấm áp của , lòng cũng bắt đầu nhảy loạn.

      Được rồi, ... khẩn trương quá!

      "Bà nội, mẹ! Con trở về!" mang theo làn gió thơm đưa lại, thân Hàn mẫn Hạ váy liền áo màu vàng nhạt xuất .

      Chỉ là... Cao Tiêu Tiêu nín thở đem ánh mắt lướt qua sau người , lén lút nhàng thở ra.

      Cùng Hàn mẫn Hạ vào, là vẻ mặt thương của Hàn Chính Minh, theo đằng sau là mấy người hầu xách hành lý, cũng có thân hình nam nhân khác.

      Hàn Chân liếc liếc , dem bất đông ôm vào trong lòng.

      Hàn mẫn Hạ rất nhanh phát Hàn Chân cùng Cao Tiêu Tiêu trong phòng khách, nàng cởi giày cao gót, dép lê đều đổi nhào tới, "Đại ca, chị dâu ! các ngươi cũng ở nhà nha!"

      Đưa tay ra thân mật ôm lấy Cao Tiêu Tiêu, Hàn mẫn Hạ lệch ra cái đầu, mắt to nhìn từ xuống dưới, cuối cùng vểnh lên miệng ra, "Chị dâu , chị như thế nào cùng hai năm trước có chênh lệch ah, giống như... chút cũng thay đổi nha?"

      Cao tiêu tiêu mỉm cười ôn nhu , "Hạ Hạ, em so hai năm trước hấp dẫn hơn nhiều rồi."

      Hai năm gặp, tiểu nha đầu xinh đẹp thanh tú như trước, giờ phút này là tiểu nữ nhân uyển chuyển phong tình, hơn nữa thiên kim kiều nữ gia đình lớn, khó trách có thể bắt được của Cố Hướng Bắc.

      Hàn mẫn Hạ bị vậy có chút ngượng ngùng, nắm tay Cao Tiêu Tiêu lắc tới lắc lui, thanh vừa mềm lại mị, "Chị dâu , ngươi lại giễu cợt người ta..."

      "Hạ Hạ." Hàn lão phu nhân cắt đứt lời Hàn mẫn Hạ..., "Bạn trai con đâu? phải hôm nay cùng trở về sao?"

      Hàn mẫn Hạ sững sờ, lập tức buông tay Cao Tiêu Tiêu ra, , "Hướng bắc trong nhà có việc gấp, cho nên chạy trở về rồi."

      Hàn lão phu nhân mấy ngày nay cảm súc vui, nghe như thế lập có chút bất mãn, nhíu mày ra, "Vậy ngày hôm qua con cũng tiếng, thiệt thòi ca ca cùng chị dâu con đều tại chỗ này đợi..."

      Hàn mẫn Hạ mếu miệng, có chút ủy khuất, " ấy vừa xuống máy bay , con làm sao biết được."

      "Con nha đầu kia..." Hàn lão phu nhân đập cây gậy xuống mặt đất.

      Chung Du Hồng lập tức ra hiệu với Hàn mẫn Hạ.

      Hàn mẫn Hạ ngầm hiểu qua, ôm cánh tay lão phu nhân, thanh ngọt làm nũng , "Bà nội, đừng nóng giận mà , đợi lát ta gọi điện thoại cho hướng bắc, khi nào ấy rảnh lậy tức tới gặp người được ?"

      Hàn lão phu nhân thấy Hàn mẫn Hạ chân còn chưa mang dép, cũng chẳng quan tâm tức giận, lập tức đau lòng , "Mau mang dép vào, đừng để bị lạnh."

      Chung Du Hồng lấy dép lê, Hàn mẫn Hạ đem khuôn mặt nhắn tựa ở vai lão phu nhân, "Bà nội, vẫn là người thương con."

      ...

      Nhìn trước mắt nhà mọi người vui vẻ, Cao Tiêu Tiêu bộ dáng nhu thuận đứng bên cạnh Hàn Chân, mặt nở nụ cười nhàn nhạt, như chuyện của người ta liên quan đến mình.

      Giọng nam trầm thấp dễ nghe lại đột nhiên vang lên đỉnh đầu , "Hạ Hạ trở về rồi, con cùng Tiêu nhi buổi chiều còn có việc, chúng con phải trước rồi."

      Lời vừa ra, ngoại trừ Cao Tiêu Tiêu, mọi người kinh ngạc nhìn về phía Hàn Chân.

      Hàn mẫn Hạ ủy khuất noi, "Ca ca, như thế nào em vừa trở về các người muốn nha? Người ta còn muốn cùng chị dâu trò chuyện."

      Hàn Chính Minh càng là tức giận đến được, "Chuyện gì quan trọng như vậy? Hôm nay là cuối tuần, thể ở đây chút sao? !"

      Hàn Chân cười mây trôi nước chảy đấy, "Làm công việc của vợ chồng."

      Cao tiêu tiêu, "..."

      Mọi người, "..."

      .

      20 phút sau.

      Cao tiêu tiêu ngồi ở ghế phụ Bentley, vừa nghĩ tới bộ dáng tươi cười vừa rồi của mọi người, trong lòng tự dưng cảm thấy bực bội, nhíu mày , " về sau có thể hay khiêm tốn chút ?"

      Hàn Chân dùng tay lái xe, cười như cười nhìn cái, "Tiêu Tiêu, ông xã ra sức vì em diễn xuất như vậy, em vậy mà ghét bỏ ?"

      Cao tiêu tiêu, "..."

      "Hơn nữa, em dám ... Vừa rồi em muốn rời ?" lại thêm câu.

      Cao tiêu tiêu khẽ giật mình, lập tức chột dạ quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

      Hồi sau, thanh Cao Tiêu Tiêu lại lần nữa vang lên, "Phiền toái dừng ở cửa hàng phía trước."

      "Làm cái gì?" Hàn Chân thuận miệng hỏi.

      Cao tiêu tiêu mặt đổi sắc, "Ah, mùa hè tới rồi, muốn mua mấy cái váy."

      "Được" Hàn Chân môi mỏng hơi câu, trực tiếp đem xe lái vào hầm đỗ xe của cửa hàng.

      .

      Dưới hầm đỗ xe.

      Trong mắt Cao Tiêu Tiêu đầy vẻ kinh ngạc , Hàn Chân cũng theo xuống xe, áo sơ mi trắng phối hợp quần tây đen đơn giản, lam cho người khác bất giác thể dời mắt được.

      "Mua váy sao? cùng em." giọng diậu giống như ông xã tốt.

      Cao tiêu tiêu, "..."

      hôm nay là phải uống lộn thuốc? Kết hôn ba năm qua, đây là lần đầu chủ động muốn cùng dạo cửa hàng!

      Nghĩ nghĩ, Cao Tiêu Tiêu cười khách sáo , " cần, tự em là được rồi, Hàn thiếu có chuyện mau ."

      Hàn Chân hai tay bỏ vào túi quần, khuôn mặt tuấn tú ấm áp đột nhiên như trở lên tầng băng, "Hàn thiếu?"

      Cao Tiêu Tiêu mặt cứng đờ, "..."

      Cao Tiêu Tiêu rất có khí thế nhanh chóng yếu xuống dưới, cúi đầu xuống giọng , "Ách, a Chân..."

      Hàn Chân hừ lạnh tiếng, lạnh lùng xoay người, phảng phất mang theo cỗ khí, chân dài hướng thang máy đến.

      Cao tiêu tiêu nhíu cái mũi, giống như vợ theo.

      .

      Cao tiêu tiêu vốn định lên lâu 5 mua cho Tiểu Bạch cái điện thoại rồi trở về nhà, kết quả như vậy, thể ngoan ngoãn theo Hàn Chân lên lâu 10 trang phục của nữ.

      Tại cửa hàng đồ của nữ cao cấp, điện thoại Hàn Chân vang lên, ra nhìn thoáng qua, e dè tiếp nghe.

      Cao Tiêu Tiêu nghe tựa hồ là công việc, bên nghe lén cũng phải vấn đề, nhấc chân vào bên trong nhìn kỹ hẵn .

      Ai ngờ...

      "Thử rồi có mua ." bán hàng mở miệng là câu như vậy.

      ta lưu ý đến Cao Tiêu Tiêu chân chính là đôi giày da giá bình thường, có trang điểm, cũng có làm tạo hình, còn đeo mắt kính to như vậy, giống như người có tiền.

      Tuy nhiên chiếc váy này giá trị xa xỉ, nhưng là ai biết được, có ai biết dược tự coi mình là đại tiểu thư!

      Cao tiêu tiêu vuốt bộ váy liền buông ra, trong lòng buồn đến chịu được.

      Muốn hay như vậy "mắt cẩu xem người thấp" à? Tuy nhiên hoàn toàn chính xác mua nổi...

      "Đem lời mới rồi lập lại lần nữa." thanh trầm thấp quen thuộc đột nhiên ở sau lưng vang lên.

      Cao Tiêu Tiêu lại càng hoảng sợ, quay đầu lại chứng kiến Hàn Chân chính vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn bán hàng kia.

      thân hình cao hơn 1m85, khí thế bức người, lại bày ra cái ánh mắt sắc bén, có mấy người có thể thừa nhận được.

      bán hàng cũng là có mắt nhìn người, nhìn quần áo Hàn Chân, ăn cùng khí thế, biết là chính mình tuyệt đối đắc tội đụng nổi đại nhân vật, tranh thủ thời gian cúi người xin lỗi, "Thực xin lỗi thực xin lỗi, đều là lỗi của ta, xin tiên sinh tha thứ."

      Hàn Chân lạnh lùng "Xùy~~" tiếng, "Xin lỗi ấy."

      Cao tiêu tiêu, "..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :