1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sưởi ấm trái tim anh - Tiểu Tâm Nguyệt HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: Kết thúc và bắt đầu 3

      Edit: Tiểu Ngữ


      Lâm Đinh Đinh và Lâm Phái Phái hai mặt nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía vừa từ sân bay về nhà nhưng ánh mắt luôn dán vào chiếc lắc tay cười khúc khích.

      Lâm Đinh Đinh dùng cùi chõ đẩy đẩy vào người Lâm Phái Phái ngồi ghế sô pha: “Chị hai, chị Tâm Nguyệt sao chứ? Từ lúc trở về, chị ấy luôn nhìn cái lắc tay cừi khúc khích, chẳng lẽ chi ấy bị chuyện gì kích thích à?”

      “Đó phải là bị kích thích, trường hợp của Tâm Nguyệt gọi là rơi vào lưới tình cuồng nhiệt đều biến thành kẻ ngốc. Nếu như chị đoán sai, chiếc lắc kia nhất định là quà Cổ Trạch Sâm tặng.”

      “À.” Lâm Đinh Đinh gật đầu giống như phát ra chuyện kì lạ.

      Lâm Phái Phái chịu nổi em thông minh của mình biến thành kẻ đần, trực tiếp gõ vào đầu Lâm Tâm Nguyệt.

      “Ui da! Chị, sao chị đánh em?” Lâm Tâm Nguyệt bĩu môi oán giận.

      “Chị chỉ muốn giúp em mau tỉnh táo lại thôi, tránh để em bị mất mặt!” Lâm Phái Phái nhìn bộ dạng đáng thương của Lâm Tâm Nguyệt: “Em mau tới đây thành khai báo cho chị biết, tại em và Sâm tiến tới giai đoạn nào hử?”

      “Chị, sao chị càng ngày càng nhiều chuyện giống Đinh Đinh vậy?” Lâm Tâm Nguyệt ngoài miệng oán giận, nhưng mặt lại lộ ra nụ cười hết sức ngọt ngào.

      “Chị chỉ quan tâm đến em thôi, nhưng mà Sâm đúng là người đàn ông tốt!”

      “Chị biết Sâm à?” Lâm Tâm Nguyệt biết còn cố hỏi.

      “Ừ, biết lâu rồi, cậu ấy là em trai của bạn thân chị mà.”

      “Bạn thân? Là chị Dao?”

      “Ừm.” tới Cổ Trạch Dao, trong mắt Lâm Phái Phái tràn ngập hoài niệm.

      như vậy chị cũng quen sếp Cao à? Hèn chi ngày đó hai người cùng nhau xem ca kịch. Hơn nữa, sếp Cao còn đích thân đưa chị về. Mau ! Chi và sếp Cao có quan hệ gì.” Lâm Đinh Đinh mang vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm Lâm Phái Phái dò hỏi.

      “À, chị là ma mãnh, mau thành thực khai báo, nếu em và Đinh Đinh dùng đại hình hầu hạ chị.” Lâm Tâm Nguyệt vặn ngón tay, chậm rãi tới gần.

      “Được rồi, chị ! Chị ! Chị, Dao và Bác trước đây là bạn học cũng là bạn thân của nhau. Khi đó chị và Bác ở chung chỗ, nhưng mà bởi vì chị phải di dân sang Mĩ. Lúc đó chị có gửi bức thư lại cho Bác, nhưng bức thư kia bị người ta giấu , ấy nhận được, cho nên chúng tôi kết thúc từ đó. ngờ mười mấy năm sau, chị ngờ còn có thể gặp lại bọn họ, chị cũng ngờ Dao và Bác kết hôn với nhau. Dao gặp phải tai nạn giao thông, ba năm bị liệt nửa người dưới, bây giờ còn mắc bệnh ung thư, chuyện chị càng thể ngờ chính là em trai của Dao lại trở thành bạn trai của em mình.”

      Lâm Tâm Nguyệt nghe Lâm Phái Phái kể lại chuyện xưa, thời gian hoài niệm quá khứ trôi qua, chuyện ân oán tình thù, mặt Lâm Phái Phái có mến mộ Cao Ngạn Bác giống như trong phim, càng có căm hận và lạnh nhạt với Cổ Trạch Dao, chỉ có nhàn nhạt tiếc nuối.

      “Vậy người nào đem thư của chị gửi cho sếp Cao giấu dạ?” Lâm Đinh Đinh nắm bắt được trọng điểm, phát ra nghi vấn.

      “Là ai quan trọng nữa rồi.”

      “Chị trách cái người giấu thư , phá hoại nhân duyên của chị và sếp Cao à?”

      “Ừ, chị trách người nọ, ngược lại chị còn muốn cảm ơn ấy. Nếu phải nhờ ấy, làm sao chị gặp được Matt, lại càng có được cuộc hôn nhân hạnh phúc, gia đĩnh đầm ấm như tại.” Lâm Phái Phái lắc đầu, khi nhắc tới ông xã mình, trong mắt ngập tràn hạnh phúc.

      Lâm Tâm Nguyệt nhìn dáng vẻ này của Lâm Phái Phái, biết chị mình buông hết mọi chuyện vui trong quá khứ. Đưa tay nắm lấy tay chị: “Chị nhất định hạnh phúc.” Nếu như chị nhận lại lá thư này, như vậy chứng tỏ chị Dao sao.

      Nhưng Lâm Tâm Nguyệt biết rằng từ giây đem nội dung trong phim thay đổi, có rất nhiều chuyện thể so sánh với nội dung trong phim nữa.

      Đồng thời, Lâm Tâm Nguyệt đối với Lâm Phái Phái trong Bằng chứng thép 2 mất rất nhiều thứ nhưng vẫn cố gắng gượng, kiên cường sống tiếp mà thương cảm. May mắn biết được nội dung ở trong phim, làm cho Lâm Phái Phái có được hạnh phúc của chị ấy, lần này để cho chị mất hạnh phúc mà chị nên có. Mặc kệ là Đinh Đinh hay rể, cũng giúp chị bảo vệ họ, để cho bọn họ rời .

      phải về chuyện của Tâm Nguyệt sao, tại sao lại biến thành bàn luận về chuyện của chị rồi?” Lâm Phái Phái mới kịp phát Lâm Tâm Nguyệt chuyển dời đề tài lên người mình, lập tức dùng khí thế của chị cả hướng về phía Lâm Tâm Nguyệt hỏi.

      “Phải á, chị Tâm Nguyệt, chị còn chưa chuyện về chiếc lắc tay kia.” Lâm Đinh Đinh cũng lập tức nhảy vào cùng trận tuyến với Lâm Phái Phái.

      “Ha ha, chờ hai người bắt được em rồi hãy .” Lâm Tâm Nguyệt xong liền chạy về phòng.

      “Đừng hòng chạy trốn, chị mau bắt chị ấy lại.”

      Ba chị em mặc sức đùa giỡn, tiếng cười tràn ngập trong căn hộ.



      Lâm Tâm Nguyệt vào nơi làm việc quen thuộc của mình, nhận lấy lời chào, lời hỏi han ân cần của các đồng nghiệp trong bộ pháp chứng.

      “Sếp Cao.” Lâm Tâm Nguyệt vào phòng làm việc của Cao Ngạn Bác.

      “Về rồi à, ngồi , ông nội sao rồi?” Cao Ngạn Bác quan tâm hỏi.

      sao ạ, cảm ơn lo lắng cho ông. Hôm nay em đến trả phép.”

      “Vậy tốt rồi. Hoan nghênh trở về đơn vị.”

      "Cảm ơn "

      “Chờ tôi kêu Yvonne đem án kiện mới đến cho .”

      "Ừ "

      Sau khi tan giờ làm, Cao Ngạn Bác thu dọn xong xuôi chuẩn bị rời liền thấy Cổ Trạch Sâm đến.

      “Tôi cậu đúng là con người thực tế! Tâm Nguyệt vừa trở về cậu liền chạy tới đây báo danh. Tại sao lúc trước thấy cậu cần mẫn như vậy hả?” Cao Ngạn Bác nhướng lông mày lên, cố ý làm ra bộ dạng cái gì cũng biết, quở trách Cổ Trạch Sâm.

      “Sếp Cao, cái này biết rồi. Trước kia Tâm Nguyệt có ở đây, bác sĩ Cổ chạy tới đây làm chi? tại, Tâm Nguyệt trở về, ta đương nhiên chạy đến đây báo cáo rồi. Nếu Tâm Nguyệt bị người khác bắt cóc sao?” Mạc Thục Viện cũng nhảy vào chung phe với Cao Ngạn Bác, dù sao ngày thường rất ít có cơ hội trêu chọc bác sĩ Cổ mà.

      “Chính xác, may là bác sĩ Cổ của chúng ta sáng suốt, sáng sớm liền đem lắc tay đem Lâm đại mĩ nữ của chúng ta trói lại rồi.”

      “Ngoài ra, đó còn có hai trái tim khắc tên của người họ nữa chứ.” Lương Tiểu Cương mang vẻ mặt hâm mộ nhìn.

      “E hèm, tôi biết từ lúc nào bộ pháp chứng chuyển nghề làm cảnh sát nhỉ? Nhanh như vậy liền điều tra chân tướng việc.” Cổ Trạch Sâm bỏ tay vào túi quần, mỉm cười nhìn nhóm người nhiều chuyện trước mặt, thuận tiện liếc cười vô tội kia.

      “Tôi cũng muốn biết mọi người đổi nghề từ khi nào. Để hôm nào rãnh tôi hỏi Tiểu Nhu bên tổ trọng án xem bên đó có thiếu người hay , nếu có tôi nhất định để cho mọi người phát huy sở trường của mình.” Lâm Tâm Nguyệt tới ôm cánh tay Cao Ngạn Bác, cười rực rỡ, rất có dáng vẻ của nữ vương.

      “Được rồi, nữ nhân vật chính lên tiếng, các người còn mau giải tán tôi dám chắc mọi ngừi đến tổ trọng án trình diện đó.” Cao Ngạn Bác giỡn, bản thân chính là người đầu tiên rời khỏi khu vực này tránh gió bão.

      Sếp Cao, gian xảo! ràng người mở đầu là , thế mà nỡ lòng vứt bỏ chúng tôi mà ---- Đây là tiếng lòng của nhân viên bộ pháp chứng.

      “Vậy còn em?” Lâm Tâm Nguyệt dịu dàng nhìn cái kẻ đầu sỏ khơi nguồn mọi chuyện, giọng mềm mỏng như nước chảy. liền biết để siêu bà tám này biết chuyện khác nào cả Tây Cửu Long đều biết, chờ tối nay về chị thu thập em như thế nào nhá!

      Huhu… Lại là nụ cười này, lại là giọng này, thảm! Chị tức giận rồi! tại, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

      “Ha ha, chị em nhớ ra em có hẹn với Tiểu Cương mua đồ. Thôi, em trước nha!” Lâm Đinh Đinh vội vội vàng vàng kéo Lương Tiểu Cương còn mờ mịt trốn khỏi trường.

      Những người khác cũng lập tức kiếm cớ rời , đừng có giỡn, kẻ đầu sỏ và lão đại đều bỏ , bọn họ còn ở lại chẳng phải thành cái bia đỡ đạn sao?

      “Được rồi, đừng tức giận nữa. phải em muốn tới thăm chị hai sao?” Cổ Trạch Sâm véo mũi Lâm Tâm Nguyệt cái, thấy vẻ mặt bĩu môi đáng của , liền vui vẻ nắm bàn tay đeo lắc của rời .

      Đến bệnh viện, hai người liền thấy Cao Ngạn Bác cẩn thận đút Cổ Trạch Dao ăn bánh gato. Cao Ngạn Bác xoay người lại liền nhìn thấy đôi mắt Lâm Tâm Nguyệt sáng lên nhìn chớp mắt --- à , chính xác là nhìn cái bánh gato Tử Lan tay . Đây là điển hình ăn hàng! Ngay cả Cổ Trạch Sâm cũng nhịn được thở dài, đỡ trán. Bạn của chính là người cực kì thích ăn đồ ngọt, vừa nhìn thấy đồ ngọt khôn khéo của ngày thường đều biến thành mây trôi.

      “Được rồi! cần nhìn nữa, tôi biết tới, mua thêm phần bánh gato để trong hộp kìa.” Cao Ngạn Bác bất đắc dĩ , ra rất muốn mình quen biết người này, nhân tiện liếc mắt nhìn qua em vợ mà cảm thấy đồng tình với cậu ta.

      Cổ Trạch Dao thấy Lâm Tâm Nguyệt từ Mĩ về rất vui, biết chuyện lắc tay từ miệng Cao Ngạn Bác xong liền hi vọng em trai nhanh chóng rước bé Lâm Tâm Nguyệt đáng này về nhà ngay lập tức.

      Lâm Tâm Nguyệt chào hỏi với Cổ Trạch Dao xong, liền cầm lòng được nữa mở hộp bánh ra nếm thử: “Ừm! hổ danh là bánh gato tiệm Tử Lan làm, vừa vào miệng liền tan, ngọt mà ngấy, ngon! Sâm, cũng ăn thử .” múc miếng đút cho Cổ Trạch Sâm.

      “Ừ, ngon lắm!” Cổ Trạch Sâm cực kì hưởng thụ phục vụ của bạn , tiết lời cho đánh giá tốt.

      “Tôi hai người, mới tháng gặp thôi mà, cũng cần cố ý biểu ngọt ngào ra mặt như vậy đâu!” Cao Ngạn Bác nhịn được trêu ghẹo, quay đầu với Cổ Trạch Dao: “Dao, em có biết ? Lúc Tâm Nguyệt có ở đây, người nào đó như khinh khí cầu bị xì hơi á, cả ngày ỉu xìu uể oải. Bây giờ, Tâm Nguyệt trở về liền phấn chấn lên, xem ra sau này cậu ta cần tốn tiền thuốc men gì hết rồi, tiết kiệm ít há.”

      biến thành ông tám hồi nào vậy?”

      “Ha ha…”

      Nếu Lâm Tâm Nguyệt để ý, phát tình cảnh tại rất quen thuộc, như vậy trận bi kịch kia xảy ra.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: Kết thúc cùng bắt đầu 4

      Edit: Tiểu Ngữ

      Bên ngoài mưa rền gió dữ, sấm chớp đùng đùng như báo hiệu đêm mất ngủ. Lâm Tâm Nguyệt ngủ say bị tiếng chuông điện thoại dần dập đánh thức, lơ mơ màng màng còn chưa phân biệt được đông tây nam bắc, ý thức quờ quạng cánh tay tìm điện thoại.

      “Alo, ai vậy?” Lâm Tâm Nguyệt bấm nút nghe, nhắm mắt mơ màng hỏi.

      Trong điện thoại liền truyền tới thanh nức nở của Lâm Bái Bái trực đêm ở bệnh viện: “Tâm Nguyệt mau đến bệnh viện, Dao rồi…”

      Lâm Tâm Nguyệt bị tin tức của Lâm Bái Bái làm tỉnh ngủ, mở to hai mắt, tay cầm điện thoại run run, nước mắt từ từ lăn xuống, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy, tại sao chị Dao lại chết? phải ổn định rồi sao? phải mọi chuyện thay đổi sao? Làm sao chuyện này vẫn còn xảy ra? Rốt cuộc là như thế nào? , đây nhất định phải là , buổi chiều chị Dao còn rất vui vẻ chuyện cười đùa với mà, sao lại đột ngột ra…

      Lâm Tâm Nguyệt bị tin tức này dọa sợ ngây người, vô ý thức muốn thừa nhận này.

      “Alo, alo, Tâm Nguyệt em còn nghe điện thoại ?”

      “Em đây.”

      “Tâm Nguyệt, em sao chứ?”

      “Em sao, giờ em đến bệnh viện ngay đây!” Lâm Tâm Nguyệt lau khô nước mắt, thay đổi quần áo xong liền vội vã chạy đến bệnh viện, đúng, có thời gian khóc lóc ở chỗ này, bởi vì tại có người rất cần !

      Lâm Tâm Nguyệt chạy đến bệnh viện liền nhìn thấy Lâm Bái Bái đứng dựa lưng vào góc tường, liền gọi: “Chị!”

      “Đến rồi à? Sâm ở đằng kia. Lúc này, cậu ấy rất cần em, em an ủi cậu ấy , chị tìm Bác.” Vành mắt Lâm Bái Bái sưng đỏ lên, vẻ mặt đau thương nhìn Lâm Tâm Nguyệt .

      Cổ Trạch Dao rời . Người đau khổ chỉ là người nhà của Trạch Dao mà còn có bạn bè của ấy, Lâm Bái Bái làm bạn thân với Cổ Trạch Dao nhiều năm, tình cảm gắn bó nhiều năm như vậy. tại, vất vả lắm mới buông tha cho mọi chuyện trong quá khứ, khó lắm mới thấy được bạn thân khỏe lại, ngờ ấy lại ra đột ngột như thế, trong lòng Lâm Bái Bái cũng hết sức đau khổ, hết sức khó chịu.

      “Chị, em biết rồi, còn chị…”

      “Chị sao, em gặp cậu ấy .”

      Nhìn bóng lưng kiên cường rời của Lâm Bái Bái, Lâm Tâm Nguyệt mới chậm rãi đến bên cạnh người đàn ông trong mắt chứa đầy đau thương thẩn thờ ngồi ghế.

      Nhìn Cổ Trạch Sâm như vậy, trong lòng Lâm Tâm Nguyệt đau nhói từng cơn. Người khác chỉ nhìn thấy bác sĩ Cổ kiên cường, phóng khoáng; nhưng có ai biết được trái tim của đau đớn biết nhường nào khi mất người thân duy nhất, người chị luôn bên cạnh động viên, ủng hộ ? Đối diện rể kiêm bạn thân vừa mất vợ cũng khóc rống rơi lệ, chỉ có thể cố gắng kiên cường tiếp tục chống đỡ.

      “Sâm.” Lâm Tâm Nguyệt tới trước mặt , ngồi xổm xuống nắm lấy tay, lo lắng nhìn .

      “Tâm Nguyệt, em , tại sao ông trời lại bất công như vậy? Chỉ hai lương thiện giúp đỡ nhiều người như thế, chị bị liệt ba năm khó khăn lắm mới có thể đứng lên, tại sao còn để chị mắc chứng bệnh ung thư quái ác này? Khó lắm mới khống chế được tế bào bệnh, tại sao lại đột nhiên… Em biết , chị biết được tin có thể khôi phục lại liền vui sướng biết bao, chưa từng thấy chị cười vui vẻ như vậy, nhưng sao mọi chuyện lại thành ra thế này…” Cổ Trạch Sâm cúi đầu, thân thể run lên.

      Lâm Tâm Nguyệt đưa tay nhàng ôm : “Sâm, em ở đây! Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, em cũng cùng đối mặt với nó.”

      Cổ Trạch Sâm chôn đầu ở cổ Lâm Tâm Nguyệt, hai tay run rẩy ôm lấy . thanh đè nén từ bên tai truyền đến: “Tâm Nguyệt, chị hai, chị hai , rồi…” Từ lúc biết tin chị mình mất, Cổ Trạch Sâm vẫn cố đè nén cảm xúc trong lòng, ôm Lâm Tâm Nguyệt khiến cho lòng ấm áp cuối cùng kềm chế cảm xúc được nữa, vỡ òa.

      Nước mắt Lâm Tâm Nguyệt cũng cầm được rơi xuống, biết Cổ Trạch Sâm muốn tin chuyện Cổ Trạch Dao mất, kỳ thực ngay cả bản thân cũng muốn thừa nhận. Người luôn coi là em , luôn cưng chiều như chị hai trong nhà cứ thế mà ra .

      Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy vai có chút ươn ướt, mới hiểu câu “Nam nhi có lệ mà khóc, chỉ là vì chưa chạm tới chỗ thương tâm", Lâm Tâm Nguyệt ôm chặt lấy , lẳng lặng ngồi với . Bởi vì đó là chuyện duy nhất bây giờ có thể làm. Hai người cứ ôm nhau như vậy hành lang.

      Lâm Tâm Nguyệt ở lại bệnh viện với Cổ Trạch Sâm cho tới khi bình ổn cảm xúc lại mới theo Lâm Bái Bái về nhà.

      Từ bệnh viện về nhà, Lâm Tâm Nguyệt thừ người ngồi sô pha. biết mình phải làm gì, vất vả lắm mới khiên bệnh tình Cổ Trạch Dao có chuyển biến tốt, lại ngờ kết quả vẫn là cứu được. chỉ có thể trơ mắt nhìn người chị dịu dàng cứ thế mà ra . phải mọi chuyện được thay đổi rồi hay sao? phải là chuyên gia tâm lí học sao? Tại sao lại nhìn ra? vì sao, vì sao… Bây giờ Lâm Tâm Nguyệt rất hận cái gọi là nội dung bộ phim, nếu như biết trước nội dung của phim, có thể thống khổ như thế này đúng ?

      Lâm Bái Bái lo lắng nhìn em vẫn còn tự trách, biết em mình nhất định ôm hết mọi chuyện lên người. Lâm Bái Bái bước tới ôm vào lòng: “Con bé ngốc! Dao qua đời, tất cả mọi người đều đau lòng, phải em dùng sức để giúp đỡ Dao rồi sao? nên tự trách mình nữa.”

      “Nhưng…” Cuối cùng vẫn cứu được chị Dao, Lâm Tâm Nguyệt vùi mặt vào trong lòng Lâm Bái Bái, nước mắt tuôn ra ướt đẫm quần áo của chị mình.

      “Người mất đó là . Người sống vẫn phải tiếp tục sống, chị nghĩ Dao cũng hi vọng nhìn thấy mọi người như vậy, mau nghỉ sớm , ngày mai em còn phải cùng Sâm đến nghe báo cáo nguyên nhân tử vong của Dao nữa.”

      “Dạ.” Lâm Tâm Nguyệt biết cho dù có suy nghĩ miên man nhiều cỡ nào cũng thay đổi được Cổ Trạch Dao qua đời.

      Ngày hôm sau, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đến tìm bác sĩ điều trị cho Cổ Trạch Dao lấy báo cáo nguyên nhân tử vong.

      “Đây là báo cáo nguyên nhân tử vong của bà Cao, mọi người có thể làm giấy báo tử.”

      “Sức khỏe của chị tôi ràng tốt lên rất nhiều mà, tại sao tim chị ấy lại bị suy kiệt, chẳng lẽ là do thuốc sao?” Vẻ mặt Cổ Trạch Sâm đau thương nhíu mày lại, vẫn chưa nghĩ thông vì sao chị hai tốt lành lại đột ngột bị suy tim mà chết.

      Sâm! Lâm Tâm Nguyệt nắm chặt tay , hi vọng có thể tiếp thêm sức mạnh cho .

      Cổ Trạch Sâm quay đầu cho ánh mắt yên tâm, đồng thời cũng nắm chặt tay .

      “Thân thể bà Cao được thuốc bác sĩ Nam Cung trị liệu tốt hơn trước kia rất nhiều, nhưng trái tim và các cơ quan khác của bà Cao cho tới nay vẫn rất yếu ớt, cho nên làm bất cứ trị liệu nào đối với bà ấy cũng rất nguy hiểm.”

      “Lúc chị tôi ra có thống khổ lắm ?”

      “Bà Cao bị suy tim cấp tính, lúc ra có chịu nhiều đau khổ.”

      “Cám ơn.”

      Trong lòng Lâm Tâm Nguyệt biết nguyên nhân khiến Cổ Trạch Dao chết là do thuốc nhưng phải là thuốc của bệnh viện, mà là từ chị Ngọc, biết chị Ngọc có ý tốt nhưng lại khiến mọi chuyện trở nên xấu . Bây giờ, biết nên làm gì nữa, biết khi bị bóc trần, người đau khổ nhất ai khác ngoài Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm.

      Khi Lâm Tâm Nguyệt nắm tay Cổ Trạch Sâm ra ngoài liền gặp chị Ngọc được đưa vào bệnh viện, chồng chị hoang mang rối loạn chạy theo sau. Cổ Trạch Sâm thấy kì quái liền tiến lên hỏi thăm, còn Lâm Tâm Nguyệt khổ sở nhìn , biết kịch bản lại bắt đầu rồi. Chưa bao giờ thấy ghét kịch bản phim như lúc này, tình nguyện cái gì cũng biết, còn hơn trơ mắt nhìn từng người thân và bạn bè gặp chuyện, bản thân lại thể thay đổi vận mệnh.

      “Tâm Nguyệt? Em sao chứ?” Cổ Trạch Sâm cảm thấy nguyên nhân chị mình chết có chút nghi vấn. Vì vậy liền mang cái bánh gato chị Ngọc ăn xét nghiệm, ngờ lại thấy Lâm Tâm Nguyệt tiu nghỉu đứng đó, lập tức hỏi.

      “Em sao, muốn làm gì…” Lâm Tâm Nguyệt nghe Cổ Trạch Sâm hỏi liền lấy lại tinh thần, thấy hộp bánh gato tay khó hiểu hỏi.

      nghi ngờ chị hai chết có vấn đề, muốn đem bánh gato xét nghiệm.”

      “Vậy chúng ta về bộ pháp chứng, nhờ tổ hóa nghiệm xem sao.”

      ——— —————— ———— ngăn cách ——— —————— ————

      Bộ pháp chứng – Tổ hóa nghiệm.

      Sau khi xét nghiệm xong miếng bánh gato kia, phát bên trong có chứa Canthadirin (*斑蝥素 google nó bảo thế, baike cũng vậy @@ Ngữ vô tội). Triệu chứng trúng độc Canthadirin của Cổ Trạch Dao và chị Ngọc đều giống nhau, đồng thời Cổ Trạch Sâm biết được bánh gato này là Cao Ngạn Bác mua từ cửa hàng bánh ngọt Tử Lan. Sau khi, Cổ Trạch Sâm nhìn thấy kết quả xét nghiệm, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Cao Ngạn Bác. Song, lúc này Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm liền nhớ tới cái bánh ngọt ngày hôm đó, còn có người ăn. Cả hai ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm liền kéo Lâm Tâm Nguyệt nhanh chân ra ngoài: “, chúng ta lập tức đến bệnh viện.”

      Lâm Tâm Nguyệt có chút nghi ngờ hỏi: “ bệnh viện làm gì?”

      “Em quên rồi sao, em cũng có ăn bánh gato, hơn nữa còn ăn hết nguyên cái.” Tay Cổ Trạch Sâm run rẩy nắm tay Lâm Tâm Nguyệt, sợ, sợ lại mất người mình thương.

      “Sâm, bình tĩnh lại nào. Nếu như em ăn phải bánh gato có chứa Canthadirin, chất độc tái phát từ sớm rồi. Độc tính của Canthadirin phát tác sau vài giờ, nhưng từ lúc em ăn bánh tới bây giờ vẫn có dấu hiệu khác thường nào hết, cho nên cần lo lắng. Nếu yên tâm, tối nay em lại kiểm tra.” Lâm Tâm Nguyệt nở nụ cười ‘ cần lo lắng’ với Cổ Trạch Sâm.

      “Em nhớ phải đến bệnh viện kiểm tra lại, có biết ?” Cổ Trạch Sâm bình tĩnh lại, cảm thấy lời Lâm Tâm Nguyệt sai, nhưng vẫn muốn đến bệnh viện kiểm tra chút, coi như cầu bình an.

      “Em biết rồi.”

      Cổ Trạch Sâm quay đầu lại nhìn Cao Ngạn Bác, : “Chúng ta chuyện chút .”

      Cổ Trạch Sâm vào phòng Cao Ngạn Bác chất vấn ta vì sao biết chị hai thể ăn bánh ngọt còn cố tình mua cho chị mình ăn, kế đó Cổ Trạch Sâm muốn tiến hành giải phẫu để tìm nguyên nhân cái chết của Cổ Trạch Dao.

      Đây là lần đầu tiên Lâm Tâm Nguyệt thấy bọn họ cụt hứng bỏ về, thấy Cao Ngạn Bác vì bị bạn thân trách móc mà tự trách, khổ sở, liền an ủi: “Sếp Cao, đừng giận Sâm. ấy chỉ muốn biết nguyên nhân cái chết của chị Dao mới thế thôi, cũng đừng tự trách bản thân, ai ngờ mọi chuyện như thế này hết.”

      “Tôi biết. chỉ có cậu ta, chính tôi cũng muốn biết nguyên nhân khiến Trạch Dao chết.” Cao Ngạn Bác thở dài cái: “Cái chết của Dao làm Sâm chịu đả kích rất lớn, trong khoảng thời gian này làm phiền chăm sóc cho cậu ấy.”

      “Em biết rồi, cũng vậy. Nhớ giữ gìn sức khỏe.”

      “Tôi biết, cám ơn.”

      Cổ Trạch Sâm đích thân giải phẩu tử thi, kết hợp với kết quả xét nghiệm của bộ pháp chứng mới phát nguyên nhân dẫn đến cái chết của Cổ Trạch Dao chính là liên tục dùng thuốc có chứa Canthadirin từ bảy đến mười ngày. Người duy nhất có thể đưa thuốc chứa Canthadirin cho Cổ Trạch Dao ăn, đồng thời là người hiểu về dược tính của Canthadirin chỉ có Cao Ngạn Bác. Dù Cổ Trạch Sâm muốn tin, nhưng mọi chứng cứ đều chỉa vào người ta, làm Cổ Trạch Sâm thể hoài nghi. Cao Ngạn Bác cũng vì thế mà bị mời đến tổ trọng án.

      Bởi vì, Lâm Tâm Nguyệt cũng ăn cái bánh gato mua ở tiệm bánh ngọt Tử Lan, nhưng bánh có hàm lượng Canthadirin, hơn nữa cái bánh kia cũng do Cao Ngạn Bác mua, nên hoàn toàn bị nghi ngờ là hung thủ. Thậm chí còn liên lụy đến Lâm Bái Bái, mặc cho Lâm Bái Bái cố gắng phủ nhận và Cao Ngạn Bác tại có dây mơ rễ má gì với nhau, khẳng định cuộc sống hôn nhân của mình rất hạnh phúc; nhưng chỉ vì lá thư của mười mấy năm trước làm cho và Cao Ngạn Bác bị tạm giam.

      Tổ trọng án.

      “Cốc cốc.”

      “Mời vào.”

      “Tôi cản trở làm việc chứ, Tiểu Nhu?”

      " có, ngồi , tới đây thăm chị à?” Lương Tiểu Nhu hỏi.

      phải, tôi tới tìm .” Vừa ngồi xuống, Lâm Tâm Nguyệt dứt khoát nguyên do mình đến.

      “Nếu đến cầu xin cho chị miễn , nên biết cảnh sát chúng tôi chỉ bằng chứng chuyện tình cảm.”

      cũng quên tôi làm nghề gì rồi à? Tôi còn hiểu tầm quan trọng của bằng chứng hơn cả đấy nhé. Vả lại, hôm nay tôi tìm là để tới chuyện bằng chứng với .” Lâm Tâm Nguyệt lấy ra ghi chép xuất nhập cảnh đưa cho Lương Tiểu Nhu.

      “Đây là ghi chép xuất nhập cảnh của chị tôi trong khoảng thời gian chị Dao dùng thuốc có Canthadirin. Trong đó có ba ngày chị tôi phải đến Canada họp, cách khác chị ấy thể nào đút thuốc có Canthadirin cho chị Dao được. Nếu tin lời tôi, có thể điều tra hồ sơ ghi chép xuất nhập cảnh.” Lâm Tâm Nguyệt kiên định nhìn Lương Tiểu Nhu , hi vọng Lương Tiểu Nhu có thể cho câu trả lời.

      “Tôi điều tra, nếu chị có liên quan đến vụ án, tôi thả chị ra.” Tuy rằng phục, nhưng Lương Tiểu Nhu vẫn quả quyết đưa ra câu trả lời, tài giỏi, trong lúc này còn có thể bình tĩnh phân tích mọi chuyện như vậy, xem ra kết giao được với người bạn tốt. ra Lương Tiểu Nhu nhìn lầm rồi, Lâm Tâm Nguyệt có thể tìm ra bằng chứng nhanh như vậy là vì biết trước kịch bản của phim.

      “Cám ơn, tôi quấy rầy làm việc nữa, tôi trước.”

      Lâm Tâm Nguyệt đứng dậy xoay người chuẩn bị rời nghe từ sau lưng vọng tới câu: “ tin tưởng sếp Cao ?”

      “Bàn về công việc, tôi tin tưởng bằng chứng. về chuyện tư, tôi quen biết ta lâu như vậy, nhìn những gì ấy bỏ ra cho chị Dao, cho nên tôi tin ta phải là người vô lương tâm hạ độc giết chết người vợ mình thương.” Lâm Tâm Nguyệt xong, bước hề ngoảnh đầu lại.

      Năng suất làm việc của Lương Tiểu Nhu rất cao, ngày hôm sau, Lâm Bái Bái được thả ra, đón về nhà chỉ có Lâm Tâm Nguyệt và Lâm Đinh Đinh, còn có Hứa Lập Nhân – chồng biết xảy ra chuyện liền vội vàng bay từ Mĩ về.

      “Chị sao rồi.”

      “Phải đó chị, chúng ta về nhà .”

      "Bái Bái, chúng ta về nhà thôi.”

      Lâm Bái Bái nhìn người thân của mình, tới ôm ông xã của , cảm thấy những uất ức của mấy ngày hôm nay đều tan biến. thế giới này gia đình vẫn là nơi ấm áp nhất, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng có người vĩnh viễn chờ bạn trở về, bất kể khi nào cũng có người đứng đợi bạn ở cửa, bất cứ lúc nào người thân của bạn cũng mở rộng vòng tay chào đón bạn trở về.

      Bởi vì vụ án Cổ Trạch Dao có liên quan tới chị Lâm Tâm Nguyệt, cho nên thể tiếp tục tham gia vào vụ án này, vì vậy chỉ có thể nhắc nhớ cho nhóm người Mạc Thục Viện mấu chốt quan trọng nằm ở hộp bánh gato, hi vọng bọn họ nhanh chóng tìm được bằng chứng chứng minh Cao Ngạn Bác phải là hung thủ. Mấy ngày nay, Lâm Tâm Nguyệt cùng Cổ Trạch Sâm lo hậu cho Cổ Trạch Dao, thấy mệt mỏi rã rời còn cố gắng chống đỡ sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, rất đau lòng. Mấy ngày nay Lâm Tâm Nguyệt suy nghĩ rất nhiều, biết cho dù mình có tự trách, hối hận cũng thể nào khiến Cổ Trạch Dao sống lại. Bởi vậy, hi vọng mọi người trong bộ pháp chứng và cảnh sát có thể nhanh chóng đem công bố, nhưng lại lo lắng khi được công bố, người bên cạnh có thể bị tổn thương lần nữa hay ?

      Sắp xếp xong xuôi mọi chuyện của Cổ Trạch Dao, Lâm Tâm Nguyệt cùng Cổ Trạch Sâm về nhà, nhìn ngồi sô pha lời nào, hai mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.

      “Sâm, tắm rồi nghỉ ngơi chút . Em làm bữa tối xong gọi dậy.” Lâm Tâm Nguyệt ngồi bên cạnh Cổ Trạch Sâm giọng . Sau đó đem Cổ Trạch Sâm còn ngơ ngác đẩy vào phòng, thúc giục : “Nhanh lấy quần áo.”

      Lâm Tâm Nguyệt thấy Cổ Trạch Sâm ngoan ngoãn cầm quần áo vào phòng tắm mới yên tâm vào phòng bếp đem rau củ mua hồi sáng ra, xắn tay áo lên, chuẩn bị trổ tài. đem xương heo rửa sạch rồi bỏ vào nồi hầm, rửa rau xào rau, bận rộn nhưng mà cảm thấy rất vui. Cổ Trạch Sâm tắm xong bước ra nhìn thấy bóng dáng bận rộn của bạn trong nhà bếp, hạnh phúc từ sâu trong đáy lòng dâng lên, cảm thấy rất may mắn vì trong thời gian này có ở bên cạnh làm bạn, bằng biết mình phải làm sao, người thân duy nhất của ra , còn rể trở thành hung thủ đáng nghi. Cho dù có kiên cường hơn nữa cũng thể chống đỡ nổi.

      Cổ Trạch Sâm nhàng vào phòng bếp, ôm Lâm Tâm Nguyệt từ phía sau.

      “Á!” Đột nhiên Lâm Tâm Nguyệt bị Cổ Trạch Sâm ôm, làm giật mình hoảng hốt: “ phải kêu tắm rửa rồi nghỉ ngơi à? Sao lại vào phòng bếp làm gì, còn hù em giật mình.”

      “Bị đồ ăn em làm hấp dẫn nên buồn ngủ.”

      “Phải , vậy lát nữa nhất định phải ăn hết đó.” Nghe Cổ Trạch Sâm đùa, Lâm Tâm Nguyệt cũng thở phào nhõm.

      thành vấn đề.”

      “Thế mau giúp em bưng đồ ăn lên .”

      “Tuân lệnh.”

      Hai người bưng từng món ăn lên, ngồi xuống ghế, Lâm Tâm Nguyệt múc chén canh đưa cho Cổ Trạch Sâm: “Đây là canh xương sườn nấu mộc nhĩ và đậu tương, có tác dụng giúp ngủ ngon, em thấy mấy ngày nay ngủ ngon nên đặc biệt hầm cho . Ngoài ra còn có ít món ăn , mấy hôm nay ăn uống đàng hoàng, cho nên em nấu những món rau ít dầu mỡ cho .”

      “Cám ơn em, Tâm Nguyệt. ra em cần phải vất vả như vậy.” Nhìn bàn thức ăn được chuẩn bị tỉ mỉ, cầm bàn tay mà Lâm Tâm Nguyệt đặt bàn, Cổ Trạch Sâm đương nhiên biết dụng tâm của Lâm Tâm Nguyệt, ngoài trừ cảm ơn, còn có thể cái gì đây.

      “Em thấy vất vả. Đối với phụ nữ, có thể nấu cơm cho người mình thương là chuyện rất hạnh phúc. Nếu như muốn cám ơn em, vậy đem những món ăn em nấu ăn hết .”

      “Được.”

      Ăn cơm xong, Lâm Tâm Nguyệt nằm trong lòng Cổ Trạch Sâm ghế sô pha: “Sâm, còn nhớ lúc tặng em chiếc lắc này ? Em cũng giống như vậy. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em cũng ở bên cạnh , cùng đối mặt với chúng.”

      “Ừm.”

      cần lo cho sếp Cao, ấy nhất định sao.” ai hiểu hơn Lâm Tâm Nguyệt, dù cho Cổ Trạch Sâm , nhưng biết trong lòng rất lo cho rể kiêm bạn thân của mình. So với mọi người, Cổ Trạch Sâm tin tưởng Cao Ngạn Bác hơn rất nhiều.

      biết.” Cổ Trạch Sâm ôm chặt , hôn lên trán .

      Ánh trăng bên ngoài chiếu rọi lên bóng dáng dựa vào nhau của hai người, vẫn ấm áp hài hòa như vậy.

      Dưới cố gắng của bộ pháp chứng và tổ trọng án, vụ án của Cổ Trạch Dao được phơi ra ánh sáng. Sau khi chị Ngọc tỉnh dậy được cảnh sát lấy lời khai, giúp đỡ điều tra ra manh mối. Nhưng có đôi khi khiến người ta khó có thể tiếp thu, chị Ngọc biết Cổ Trạch Dao mắc bệnh ung thư, vì muốn giúp Cổ Trạch Dao nhanh chóng khỏi bệnh, chị Ngọc về quê tìm phương thuốc dân gian nấu cho Cổ Trạch Dao uống, ngờ trong phương thuốc dân gian kia có độc Canthadirin, cho nên dẫn đến bi kịch này. Vả lại, lần này còn có kiện mừng chính là quan hệ cha con giữa bác Thông và Cao Ngạn Bác dịu ít.

      ----
      TIỂU NGỮ: EDIT SAI TÊN NHÂN VẬT LÂM BÁI BÁI RỒI. MÌNH SỬA LẠI SAU NHÉ >"< TÚM LẠI LÀ EDIT HOÀN TRUYỆN RỒI SỬA Ạ TT-TT

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 36: hiểu lầm càng nhiều, bất ngờ xảy ra liên tục 1

      Edit: Tiểu Ngữ

      Trong vụ án của Cổ Trạch Dao, có kiện mừng chính là quan hệ cha con giữa bác Thông và Cao Ngạn Bác dịu ít. Bởi vì khi Cao Ngạn Bác bị hoài nghi là hung thủ giết người, trong lúc vô tình bác Thông nghe được chuyện này, để bảo vệ con trai, ông chuẩn bị đủ mọi ‘vật chứng’, sau đó lên sân thượng chuẩn bị tự tử, kế đó ở trước mặt cảnh sát và Cao Ngạn Bác thừa nhận mấy chục năm trước ông dùng cách này đầu độc vợ mình. Lần này, cũng chính ông dùng Canthadirin để giết chết con dâu, mực muốn nhảy lầu tự vẫn chết đối chứng, may mắn được cứu xuống. Khi vụ án có manh mối mới, mọi người mới biết bác Thông vì con trai mới tạo chứng cớ giả, dối là do chính mình giết người. Thương thay cho tấm lòng của các bậc cha mẹ!


      [Read more...]
      Khi Lâm Tâm Nguyệt vừa thở phào vì chuyện của Cổ Trạch Dao chấm dứt, nhận được tin động trời từ ông rể Hứa Lập Nhân, đó chính là việc ông nội – Lâm Quốc Hùng sắp sửa về Hong Kong, mục đích là muốn coi mắt bạn trai của cháu . Đương nhiên, chuyện này quan trọng, quan trọng chính là lần này trở về cùng ông, trừ trai phúc hắc cuồng em – Lâm Nhã Nguyệt ra, còn có con hồ li mặt cười sợ thiên hạ loạn – Nam Cung Phong. Về phần tại sao Nam Cung Phong cũng theo, là do kẻ nào đó nhất quyết muốn làm bạn thân kiêm ‘ trai’ của , để bảo vệ tốt. Nghe tin này xong, Lâm Tâm Nguyệt xốc xếch hóa đá trong gió, trong nháy mắt biến thành từng mảnh vụn , ngực cũng muốn dính lên .

      Giỡn chơi hoài, quay lại vấn đề chính nào.

      ra, Lâm Tâm Nguyệt sợ Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong như thế cũng phải có lí do, nhớ lại hồi còn ở Mĩ, hai người người đóng vai ác, người kia đóng vai thiện biết đập chết bao nhiêu con ruồi ve vãn rồi. Kẻ xướng người hoạ bóp chết biết bao ý nghĩ muốn theo đuổi Lâm Tâm Nguyệt của đám nam sinh rồi, đáng sợ nhất chính là sau khi bị chỉnh gần chết những tên kia chẳng những oán hận bọn họ, ngược lại còn sùng bái, đem hai người này cung phụng như ông hoàng.

      Cũng phải Lâm Tâm Nguyệt muốn đưa Cổ Trạch Sâm về giới thiệu cho người lớn biết, trái lại, còn ước có thể tuyên bố cho thế giới biết Cổ Trạch Sâm là bạn trai , là người , là người hi vọng có thể nắm tay đến bạc đầu. vẫn tìm cơ hội dẫn Cổ Trạch Sâm về ra mắt cả nhà, nhưng vì người nhà của vẫn luôn ở bên Mĩ, cộng thêm xảy ra rất nhiều chuyện thế nên chưa tìm ra cơ hội. Chỉ là ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy, cho tí thời gian để chuẩn bị tâm lí gì hết!!

      Mới nghĩ tới gương mặt lạnh lùng của Lâm Nhã Nguyệt, liền buồn bực. Mặc kệ là Lam Tâm Nguyệt kiếp trước hay là Lâm Tâm Nguyệt tại, đều xem trọng người nhà của mình. mong muốn người thân của mình vui, đặc biệt là ông Lâm Nhã Nguyệt vẫn luôn thương, bảo vệ, nuông chiều , Lâm Tâm Nguyệt biết bi kịch của mười mấy năm trước vẫn còn là nút thắt trong lòng , muốn Lâm Tâm Nguyệt lại bị tổn thương, cũng vì chuyện này mà luôn ra sức quét bay tất cả các vệ tinh xoay quanh , thậm chí còn đề phòng với thằng bạn thân Nam Cung Phong của mình, thẩm vấn tra xét nhiều lần mới để Nam Cung Phong xuất bên cạnh Lâm Tâm Nguyệt. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến đồng ý để Nam Cung Phong theo đuổi em bảo bối của mình, ngay cả bạn thân của cũng đều như vậy, đừng chi là thằng oắt Cổ Trạch Sâm chưa từng gặp mặt. Lâm Nhã Nguyệt chắc chắn đem em cưng của mình giao cho Cổ Trạch Sâm, nhất định tim cách đả kích Cổ Trạch Sâm, đây chính là việc Lâm Tâm Nguyệt lo lắng nhất, huống chi bên cạnh Lâm Nhã Nguyệt còn có tên tình địch của Cổ Trạch Sâm, hai người này đều là phúc hắc trong phúc hắc.

      Cho nên, tại Lâm Tâm Nguyệt liên tưởng đến tình cảnh gặp mặt của bọn họ kịch liệt cỡ nào nha.

      Nhìn thấy Lâm Tâm Nguyệt ũ rũ nằm mẹp ghế, Lâm Đinh Đinh và vợ chồng Lâm Bái Bái hẹn mà cùng đưa lên vẻ mặt ‘đồng tình sâu sắc’. Nhưng, nếu như Lâm Tâm Nguyệt nhìn kĩ phát trong mắt Lâm Đinh Đinh lóe lên hứng thú và khóe miệng Lâm Bái Bái nhếch lên ý cười nghiền ngẫm, cho nên mới ở đâu cũng có kẻ thích xem trò vui, ngay cả người trung thực như Hứa Lập Nhân cũng có chút mong đợi. Ban đầu, muốn cưới Lâm Bái Bái phải cũng bị Lâm Nhã Nguyệt ‘chăm sóc’ đặc biệt hay sao? Có thể là chém giết hết năm, sáu cửa mởi có thểm ôm bà xã về nhà; hôm nay vất vả đổi thành người khác, đương nhiên cũng chờ mong Lâm Nhã Nguyệt xuất chiêu rồi. Cái này chính là câu mà mọi người hay phải người nhà, vào chung cửa’ , cho nên Lâm đại tiểu thư xin nén bi thương.

      ——— —————— —————— Hoa Kỳ ——— —————— ——————

      Lâm Nhã Nguyệt ngời trước bàn làm việc buông điện thoại xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn ly rượu đỏ tay, Nam Cung Phong ngồi bên cạnh cũng nhếch môi nở nụ cười hứng thú.

      Còn Cổ Trạch Sâm ở bên kia sô pha xem lại video, nhớ lại từng kí ức của và chị mình. Nằm nghiêng người sô pha nhin người phụ nữ hoạt bát, cười tươi rói trong tivi, : “Trước kia, chị hai khỏe mạnh.”

      “Phải, khi đó Dao còn muốn học lướt ván, ai ngờ trước đêm trước ngày học lại gặp chuyện may.”

      Nghe giọng khổ sở của Cao Ngạn Bác, Cổ Trạch Sâm càng hi vọng rể có thể nhanh chóng buông xuống, buông chị hai của mình xuống, đồng thời cũng mong Cao Ngạn bác và bác Thông sớm tháo gỡ nút thắt trong lòng hai người, trong vụ án của chị hai, Cổ Trạch Sâm nhìn ra được bác Thông rất thương và quan tâm đứa con trai này của ông, hi vọng có thể giúp họ chút: “Vậy có biết ngoài chuyện học lướt ván chị ấy còn có tâm nguyện, hơn nữa còn là nguyện vọng của nhiều năm qua, chị hi vọng cha con có thể hòa thuận.” Nhìn bộ dạng suy nghĩ sâu xa của Cao Ngạn Bác, tiếp: “Em biết, cho rằng năm đó bác Thông là hung thủ giết chết mẹ …”

      Cao Ngạn Bác xoa mũi, ngắt lời Cổ Trạch Sâm: “ phải tôi cảm thấy, mà là do chính miệng ông ấy thừa nhận khi ở sân thượng.”

      tin sao. Ngày đó, ông ấy cũng thừa nhận độc chết chị em, kết quả sao? Mọi người đều biết bác Thông lo lắng xảy ra chuyện, cho nên mới nhận hết mọi trách nhiệm lên người mình, bịa chuyện gạt người. Xưa nay cách làm việc của rất ràng, công ra công tư ra tư, vậy tại sao thể khách quan đối với chuyện của bác Thông? Ngày mai em và Tâm Nguyệt đưa bác Thông khám mắt, cùng bọn em chứ.”

      “Ngày mai tôi phải về bộ pháp chứng, có rất nhiều chuyện phải làm, rảnh .” Cao Ngạn Bác vẫn cự tuyệt.

      Tuy Cao Ngạn Bác cự tuyệt , nhưng Cổ Trạch Sâm nhận thấy Cao Ngạn Bác nghe lời . chuẩn bị ngủ Cao Ngạn Bác lại lưỡng lự : “Chuyện của tôi xong rồi, tới chuyện của cậu. Cậu có biết chị cậu còn có nguyện vọng, chính là được nhìn thấy cậu và Tâm Nguyệt kết hôn. phải tôi muốn , nhưng cậu cũng còn nữa, huống chi cậu và Tâm Nguyệt cũng có khoảng thời gian dài quen biết nhau rồi, chẳng lẽ muốn kết hôn.”

      phải em muốn, nhưng Tâm Nguyệt giống tôi, phải chỉ có mình. ấy rất coi trọng người thân của mình, cho nên tôi muốn tìm cơ hội sang Mĩ cùng ấy chuyến, ra mắt người lớn rồi mới tính tiếp.”

      “Ừ.”

      Ánh trăng tỏa sáng cao, ở nơi khác, bầu trời đêm yên ả giống như điềm báo trước cơn bão táp phong ba.

      Còn Lâm Tâm Nguyệt bị tin tức của rể làm cho ngây dại suốt đêm. Sáng hôm sau, nhìn tiều tụy có hai quầng thâm dưới mí mắt, cảm thấy rất áp lực. tự với mình phải bình tĩnh, bình tĩnh… Bình tĩnh cái quỷ á! Hôm nay, hẹn Cổ Trạch Sâm cùng đưa bác Thông khám mắt, bộ dạng tại như thế này làm sao dám ra ngoài. May là đời này còn thứ gọi là mĩ phẩm, nếu hôm nay Lâm đại tiểu thư nhất quyết ra khỏi cửa. Suy cho cùng, thích chưng diện là bản tính của phụ nữ mà, huống chi là phụ nữ hẹn hò với người , đương nhiên là phải ăn mặc đẹp rồi.

      Hôm nay là lần đầu tiên bác Thông gặp Lâm Tâm Nguyệt, lần trước ông gặp Lương Tiểu Nhu xinh đẹp lại dũng cảm, chỉ là lòng kính người già còn thường xuyên thăm hỏi ông, quan trọng nhất là rất ăn ý với Cổ Trạch Sâm, càng khiến ông thích. Nếu như phải Cổ Trạch Dao Cổ Trạch Sâm có bạn , ông chắc chắn làm mai Lương Tiểu Nhu cho Cổ Trạch Sâm. Ban đầu, ông còn oán giận bạn của Cổ Trạch Sâm có trách nhiệm với Cổ Trạch Dao, bởi vì ông chưa bao giờ nhìn thấy bạn của Cổ Trạch Sâm đến bệnh viện thăm Cổ Trạch Dao, sau đó mới biết người nhà bên Mĩ của Lâm Tâm Nguyệt có chuyện nên mới trở về bên đó. Do lần trước ông hiểu lầm Lâm Tâm Nguyệt, nên lúc này gặp mặt ông rất xấu hổ.

      Khi bác Thông nhìn thấy Lâm Tâm Nguyệt có nở nụ cười ấm áp và đôi mắt trong suốt, đơn thuần đứng bên cạnh Cổ Trạch Sâm, biết đặc biệt đến đưa ông khám mắt, thiện cảm tăng lên ít. Tới khi nghe Lâm Tâm Nguyệt cũng là chuyện gia xét nghiệm cao cấp của bộ pháp chứng giống như con trai ông, thiện cảm của bác Thông đối với Lâm Tâm Nguyệt tăng nhanh như tên lửa.

      Chờ bọn họ cùng bác Thông khám mắt xong ra về, mới phát có mang theo kính râm cho bác Thông, vì mắt bác Thông thể nhìn ánh sáng mạnh, đúng lúc này cánh tay từ bên cạnh đưa tới cái kính râm: “Dùng của tôi .” Cao Ngạn Bác nghiêm túc nhìn bác Thông.

      Bác Thông trợn mắt kinh ngạc nhìn con trai, trong lòng xúc động vô cùng. Ông nhớ bao lâu rồi con trai chưa nhìn thẳng mặt ông.

      Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm bèn nhìn nhau cười, Lâm Tâm Nguyệt nhận lấy kính râm, nhàng giúp bác Thông mang kính, vui vẻ : “Bác Thông, cái này là sếp Cao đặc biệt mang tới cho bác đó.”

      Bác Thông dám tin con trai cố tình chạy tới đây đưa kính cho mình, nhưng nét vui sướng mặt thể lừa được người.

      Thấy Cao Ngạn Bác lái xe tới, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm xướng họa đem cục diện khó xử giữa hai cha con đập vỡ, sau khi đem bác Thông giao lại cho Cao Ngạn Bác, hai người vui vẻ nắm tay nhau dạo phố.

      Lúc ngang qua cửa hàng tiện lợi, Cổ Trạch Sâm thoáng liếc vào đó, kéo Lâm Tâm Nguyệt đứng lại: “Em ở đây chờ chút.” Sau đó liền xoay người vào cửa hàng tiện lợi.

      Lâm Tâm Nguyệt nghi hoặc nhìn chạy vào cửa hàng tiện lợi mua cái gì đó, ra vẻ thần bí giấu đằng sau lưng, như cười như tới trước mặt : “Đoán xem, mua cho em món gì.”

      Lâm Tâm Nguyệt lắc đầu, cười nhạt .

      “Là chocolate, nhưng ở đây có loại mà em thích ăn nhất, chỉ mua được loại này. nhớ em từng chỉ cần ăn chocolate, liền cảm thấy ngọt như mật, mọi chuyện buồn bực vui đều biến mất hết.” Cổ Trạch Sâm vừa nhìn chăm chú Lâm Tâm Nguyệt, vừa đem giấy gói ở bên ngoài chocolate gỡ ra.

      còn nhớ à? Nhưng em sao hết tại sao lại mua chocolate.”

      “Miễn là lời em , đều ghi nhớ.” Cổ Trạch Sâm nuông chiều nhìn : “Hơn nữa, bác Thông nhận ra vẫn có thể tha thứ. Nhưng là bạn trai của em, cho dù em trang điểm kĩ cũng nhìn ra vành mắt thâm quầng kia, còn nữa, khi ngồi chờ bác Thông khám mắt ra tâm tình em có chút yên, dáng vẻ đầy tâm , còn dám có việc gì.” Cổ Trạch Sâm lột vỏ kẹo chocolate xong liền đưa tới bên miệng Lâm Tâm Nguyệt, ý bảo há mồm.

      Ngửi thấy mùi vị ngọt ngào, Lâm Tâm Nguyệt liền há miệng cắn, cảm nhận mùi vị thơm ngọt tràn ngập trong cổ họng, mềm mại như tơ lụa chậm rãi hòa tan trong miệng, tâm trạng tốt của Lâm Tâm Nguyệt nháy mắt liền biến thành vui sướng. ra phải vì viên chocolate này, mà là vì quan tâm chu đáo của Cổ Trạch Sâm khiến lòng ngọt muốn chết, hạnh phúc dâng trào.

      người thương mình hết lòng như vậy, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy rất thỏa mãn, còn lo lắng cái gì nữa.

      thông minh như vậy, em quyết định thưởng cho .” Lâm Tâm Nguyệt nháy mắt trong veo, tinh nghịch .

      “Ồ, thưởng cái gì nào.”

      “Cho Bạch Nê (*白泥 = Pak Nai nằm ở phái Tây huyện Uyển Long của Hong Kong, được ca ngợi là bãi bồi ven biển ngắm cảnh hoàng hôn tốt nhất ở Hong Kong)ngắm mặt trời mọc với em.”

      “Từ bây giờ tới lúc mặt trời mọc rất lâu, cho nên phải thu ít lợi nhuận mới được.” Cổ Trạch Sâm ôm lấy Lâm Tâm Nguyệt, cúi đầu dán sát vào tai khẽ. Trong lúc Lâm Tâm Nguyệt còn chưa hiểu ‘lợi nhuận’ là cái gì, đột nhiên cảm nhận được đôi môi như chuồn chuồn lướt nước, nhàng dây dưa.

      Khi Cổ Trạch Sâm buông ra, mới sực nhớ bọn họ đứng đường cái biễu diện cảnh ôm hôn, ngay lập tức liền đỏ mặt, e thẹn đem đầu chôn sâu vào ngực Cổ Trạch Sâm.

      “Ha ha, mau thôi, nếu được coi cảnh mặt trời mọc.” Cổ Trạch Sâm nhìn bộ dạng bạn học hành vi của đà điểu chọc cười, để Lâm Tâm Nguyệt học giả làm đà điểu nữa, cũng vì muốn xem mặt trời mọc, thể làm gì khác hơn chính là nhanh chóng kéo bạn rời khỏi nơi này.

      Lâm Tâm Nguyệt xị mặt như bánh bao, thở phì phò lên án người nào đó: “ cố ý đúng .”

      có. chỉ kiềm lòng được thôi mà, ai kêu bạn nhà đáng như vậy.” Người nào đó ràng được lợi mà còn khoe khoang.

      Lâm Tâm Nguyệt khẽ hừ nhưng khóe môi nhếch lên tiết lộ tâm tình rất tốt, lời khen ngợi ai mà thích nghe, nhất là lời khen ngợi từ người mình thích, càng có hiệu quả hơn.

      “Vậy em đành miễn cưỡng mà tha lỗi cho .”

      “Hờ…”

      Đến Bạch Nê, hai người dựa vào thân xe, nhìn mặt biển vô tận, lắng nghe thanh sóng vỗ vài bờ biển, Cổ Trạch Sâm cẩn thận phủ thêm áo cho Lâm Tâm Nguyệt. Lâm Tâm Nguyệt quay sang nhìn người đàn ông mà mười mấy năm qua, cảm thấy mình rất may mắn vì được , nếu chấp nhận, bao giờ buông tay…

      “Sâm, còn nhớ ông nội em ?”

      “Nhớ.” Đương nhiên vẫn còn nhớ màn trong bệnh viện vào mười mấy năm trước. Bằng có lẽ đánh mất Tâm Nguyệt.

      “Mấy ngày nữa ông nội trở về, còn có hai và Phong. Bọn họ cùng nhau về, họ muốn gặp .”

      “Được.” Cổ Trạch Sâm nghe thế nụ cười môi càng xán lạn, càng dịu dàng. Cuối cùng có thể danh chính ngôn thuận cưới vợ về nhà!

      “Sâm, biết , ba mẹ em qua đời khi em mười ba tuổi. Em, chị Bái Bái, Đinh Đinh là chị em họ; vợ chồng bác hai đối xử với em như con ruột, cho nên tình cảm giữa bọn em khác gì chị em ruột. Ông nội càng thương em hơn, còn có trai em. ấy gọi là Nhã Nguyệt, giờ là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị.” Lâm Tâm Nguyệt đem tình huống trong nhà kể sơ qua, cơ bản là trong nhà có hai phe, hồ li, thỏ trắng nhưng , hi vọng có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng Cổ Trạch Sâm: “Nhưng, đây chỉ là phần của Lâm gia, có chuyện là bí mật của Lâm gia, đồng thời cũng là điều cấm kị.” Lâm Tâm Nguyệt kể đầu đuôi những việc mà ông nội cho nghe.

      Gia tộc lớn đều rất phức tạp, chuyện này Cổ Trạch Sâm biết. Nhưng ngờ Lâm gia lại che dấu bí mật như thế, khi nghe Lâm Tâm Nguyệt mất ba mẹ trong vòng ngày, lại còn hôn mê suốt năm, tỉnh lại liền mất kí ức, đau lòng hết sức. Nhưng nỗi sợ mất nhiều hơn, vội đem Lâm Tâm Nguyệt nhét vào lòng, khẽ hôn lên trán : “ sao. để em chịu tổn thương nữa, tuyệt đối bao giờ.” Lời an ủi này tựa như an ủi chính mình.

      Nhớ lại bé năm đó như cái đuôi bám theo sau mình, nét mặt cười rực rỡ như ánh dương, bé mang đến ấm áp cho rốt cuộc có bao nhiêu dũng khí mới có thể thoát khỏi kí ức đẹp mà sống vui vẻ như vậy?

      Tựa vào vai , nhìn vẻ mặt đau lòng của , Lâm Tâm Nguyệt hiểu lầm rồi! Nhưng thể , ích kỉ cũng được, hèn nhát cũng chả sao, vẫn muốn để cái bí mật xuyên kia chìm xuống đáy biển.

      Ánh sáng mặt trời mọc lên vương vãi người cả hai.

      mặt hai người được phủ tầng màu sắc ấm áp.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 37: hiểu lầm càng nhiều, bất ngờ xảy ra liên tục 2

      Edit: Tiểu Ngữ


      Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Tâm Nguyệt đến bộ pháp chứng, liền cảm nhận được ánh mắt mờ ám của các đồng nghiệp trong bộ pháp chứng, bộ dạng châu đầu ghé tai len lén nhìn , từ trước tới giờ và Cổ Trạch Sâm có làm chuyện gì lớn lao khiến họ kinh ngạc đâu nhỉ.

      “Tâm Nguyệt, tệ nha.” Cái gì tệ?

      “Chị Tâm Nguyệt, em nhất định lấy Sâm làm tấm gương mà học hỏi.” Cho hỏi, cậu muốn học hỏi cái gì?

      “Tâm Nguyệt, Sâm đối xử với tốt, đúng là làm người ta ghen tỵ đỏ mắt á.” Sâm đối với tốt là chuyện đương nhiên rồi, nhưng ghen tỵ là thế nào?

      Ai có thể cho biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Chẳng lẽ bọn họ tiếng nước khác? Mới có ngày đêm thôi mà, sao bọn họ lại thay đổi nhiều như vậy, lẽ nào già rồi?

      Lâm Tâm Nguyệt nhìn bộ dạng cười như hoa nở của Cao Ngạn Bác, bộ dạng mờ ám, vừa định mở miệng Lâm Tâm Nguyệt liền biết chuẩn bị gì, liền giơ tay lên ngăn lại: “Ngừng! Trước tiên hãy cho em biết, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

      biết?”

      biết.”

      “Tôi nghĩ nên đến phòng làm việc của hiểu .”

      Lâm Tâm Nguyệt hoài nghi nhìn cái rồi vào văn phòng của mình, liền nhìn thấy bó hoa bách hợp và hai hộp quà đặt bàn làm việc của mình. mở hai hộp quà ra, hộp là sô la, hộp là sợi dây chuyền mặt ngôi sao; còn có hai tờ nhắn nhủ: ‘Tâm Nguyệt, hai biết em thích ăn sô la nhất, cái này là sản phẩm mới ra, ở Hong Kong chưa có bán, cho nên cố tình gửi về cho em ăn trước. hai!’, ‘Tâm Nguyệt, lúc trước ông nội nhìn thấy sợi dây chuyền này cảm thấy nó rất hợp với con, cho nên ông tặng nó cho con nè!!! Kí tên: Ông nội thân ái của con [​IMG]

      Ông nội, hai… Hai người làm trò quỷ gì vậy?

      “Sao? Có phải rất ngạc nhiên đúng ? ngờ Sâm còn có lòng như vậy, có sô la có hoa lại có dây chuyền. Tất nhiên, nếu đem dây chuyền đổi thành nhẫn càng hoàn mỹ hơn.” ngờ mình chỉ chút, Sâm liền giác ngộ, Cao Ngạn Bác cười đắc ý.

      Lâm Tâm Nguyệt hoàn toàn hôn mê. Chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng những món này là do Sâm tặng, cuối cùng cũng đả hiểu lời của bọn họ lúc nãy rồi, ra là hiểu lầm.

      lẽ mọi người nghĩ rằng mấy thứ này là do Sâm tặng tôi.”

      “Chẳng nhẽ đúng?”’

      “Toàn bộ đều phải.” Lâm Tâm Nguyệt vừa định giải thích, liền bị Cổ Trạch Sâm tới tìm Cao Ngạn Bác ngắt lời, Cổ Trạch Sâm nhìn đồ bàn bạn mình, rồi nhìn sang vẻ mặt kì quái của Cao Ngạn Bác, nghi ngờ : “Có phải em bỏ lỡ chuyện gì rồi, đúng ? Em vừa mới vào liền có người chúc mừng em…”

      “Sâm, đồ bàn Tâm Nguyệt phải là cậu tặng à?”

      “Em có tặng gì hết.” Lúc này, mới nhìn đồ bàn, chau mày cái, những thứ đó phải là bạn bè bình thường biết đến. Bởi vì đồ bàn đều là thứ Lâm Tâm Nguyệt thích, người biết được những thứ này tuyệt đối phải là bạn bè bình thường.

      Cao Ngạn Bác ôm trái thở dài, hình như cả bộ pháp chứng đều hiểu lầm rồi. Hại còn tưởng thằng em vợ này nghĩ thông suốt. Khoan , mấy thứ này phải Cổ Trạch Sâm tặng, vậy người tặng là ai???

      Cao Ngạn Bác nghiêm nghị nhìn Lâm Tâm Nguyệt hỏi: “Tâm Nguyệt, người tặng mấy món quà này rất thân thiết với à?”

      “Phải á.” người là ông nội, người là trai, đương nhiên là thân thiết rồi.

      “Nam hay nữ?”

      “Đương nhiên là nam.”

      “Rất quan trọng à?” Có thể là bạn bình thường, dù sao cũng lớn lên ở Mĩ, người Mĩ vốn dĩ rất phóng khoáng.

      “Đương nhiên là quan trọng.” Nếu để Lão Hồ Ly và Đại Phúc Hắc nhà biết đem quà bọn họ tặng làm mất, biết họ chỉnh như thế nào.

      chuyện với vịt. Vì vậy hiểu lầm được sinh ra cách hoa lệ, tình tiết máu chó bắt đầu ra rồi. Cho nên mới , có máu chó, chỉ có càng máu chó, có giật gân chỉ có càng giật gân.

      Cao Ngạn Bác đồng tình vỗ vỗ vai Cổ Trạch Sâm, xem ra tình địch của cậu rất nhiều, cách mạng chưa thành công đồng chí cần cố gắng thêm, cố lên em trai, đây ủng hộ cậu!

      Yên tâm, em để bạn dấu của em bị người ta cướp mất đâu.

      Lâm Tâm Nguyệt vô tội nhìn chăm chú hai người trước mặt, người mang bộ mặt nghiêm trọng, kẻ lại ai oán nhìn nàng. sai cái gì chứ, có chứ, có chứ?

      Lâm Tâm Nguyệt ngồi xe khó hiểu nhìn bộ dạng người nào đó buổi sáng còn ai oán nhìn , tại lại cười rực rỡ như gió xuân. Cảm nhìn được tầm nhìn chăm chú của bạn , quay đầu tặng chô nụ cười ấm áp, Lâm Tâm Nguyệt ưu thương ngửa đầu 45 độ nhìn trời. Vì sao cảm thấy nụ cười này giống con hồ ly họ kép Nam Cung tên chữ Phong thế nhỉ? Ảo giác, ảo giác, nhất định là ảo giác, lại nhìn Cổ Trạch Sâm chăm chú lái xe, Lâm Tâm Nguyệt nắm tay thành quả đấm, Sâm nhà đơn thuần như vậy làm sao giống còn hồ ly mặt cười kia được, nhất định là bị ảo giác.

      Cổ Trạch Sâm lái xe, thỉnh thoảng cưng chiều nhìn qua bạn ngây ngô, là đáng .

      Nhưng khi liếc mắt nhìn thấy bó hoa và quà ở băng ghế sau ánh mắt liền thay đổi, là chướng mắt mà! Vậy … Phải nghĩ biện pháp xử lí mấy món quà kia mới được! lần nữa, Cổ Trạch Sâm nhếch môi cười, Lâm Tâm Nguyệt thấy nụ cười phúc hắc này rất quen thuộc. Lâm Tâm Nguyệt bị nụ cười của Cổ Trạch Sâm đánh gục, mơ mơ hồ hồ bị đuổi về nhà, sau khi vào nhà mới phát quà ông nội với hai tặng còn ở xe Cổ Trạch Sâm.

      Tiêu rồi! Chợt nhớ tới dáng vẻ cười hì hì và ánh mắt lạnh lùng nhìn mình chằm chằm của hai, Lâm Tâm Nguyệt rùng mình cái, lập tức cầm điện thoại bấm số gọi cho Cổ Trạch Sâm.

      “Alo, Tâm Nguyệt, có chuyện gì vậy?” Cổ Trạch Sâm biết còn cố hỏi.

      “Sâm, quà hôm nay em nhận vẫn còn xe đúng ?”

      “Ờm, cái kia à.”

      “Sao hở?” Lâm Tâm Nguyệt rất nghi hoặc, tại sao giọng Sâm kì lạ vậy?

      “Là thế này, vừa đến bệnh viện chuyến, thấy đứa bé kia khóc nháo chịu uống thuốc, dùng sô la dụ nó uống thuốc rồi. Sau đó, vì muốn thưởng cho bé đó, đem bó hoa bách hợp kia tặng bé rồi, còn sợi dây chuyền cảm thấy nó thích hợp với em, nên mang đến cửa hàng trang sức để bọn họ sửa lại chút.” Có điều sửa tốt hay sửa hư biết nha, Cổ Trạch Sâm từ từ, nụ cười môi càng lúc càng sáng lạn. Nên mới , đàn ông khi ghen tuông rất là mọn!

      “Hở? Sợi dây chuyền kia có thể mang về vậy?” Hoa có thể tàn, sô la có thể ăn, nhưng dây chuyền thể có, Lâm Tâm Nguyệt rơi lệ trong lòng.

      “Ừm, tạm thời còn chưa biết.” Hẳn là thể cầm về he he.

      Lâm Tâm Nguyệt bị hai chữ ‘ biết’ đè chết, thậm chí kịp hoài nghi tại sao Cổ Trạch Sâm chạy tới bệnh viện vào giờ này. Có lẽ trong ý thức của , đối mặt với người , người thân và bạn bè vĩnh viễn có hai chữ nghi ngờ.

      Ngớ ngẩn cúp điện thoại, trong đầu Lâm Tâm Nguyệt cố suy nghĩ xem nên ăn như thế nào với ông nội, còn về phần trai, sợ vì có thể hoa tàn nên giữ lại, sô la ăn hết rồi.

      Bên Cổ Trạch Sâm, vẫn cười tươi rói đến khi về tới nhà, Cao Ngạn bác buồn bực thầm nghĩ thằng em vợ uống lộn thuốc rồi đúng hay ? Vì sao có tình địch xuất lại vui sướng như thế kia?

      Trong quán bar hết sức náo nhiệt, ánh đèn muôn màu muôn vẻ xoay tròn, nhạc đùng đùng, thông thường người tới đây đều là những người hưu nhàn tìm vui, nhưng hôm nay có trường hợp đặc biệt, trong quán bar có thành thục xinh đẹp nhìn người đàn ông phía đối diện cười trộm, người đàn ông phía đối diện lại bất đắc dĩ nhìn , nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập thương. Hai người này phải ai xa lạ chính là Lâm đại tiểu thư và bác sĩ Cổ của chúng ta. Về phần tại sao Lâm Tâm Nguyệt lại như vậy phải kể từ lúc tan sở của ngày hôm nay.

      Sau giờ tan ca, Lâm Tâm Nguyệt còn rầu rĩ về chuyện dây chuyền của ông nội mà chậm chạp ra về, Cổ Trạch Sâm cầm bó hoa bách hợp và hộp kẹo sô la nghênh ngang vào bộ pháp chứng, may mắn nhân viên bộ pháp chứng về gần hết, bằng lại có trò cười cho thiên hạ rồi.

      Lâm Tâm Nguyệt trợn to hai mắt, khó hiểu nhìn hai món quà trước mặt, ngẹo đầu nghi ngờ nhìn nụ cười dịu dàng của Cổ Trạch Sâm, hi vọng có thể cho lời giải thích.

      phải em thích hoa bách hợp và sô la sao? Hôm nay, mua tặng em, còn dây chuyền vẫn thấy nó hợp với em, em thích hợp với lắc tay hơn.” Cổ Trạch Sâm nắm tay Lâm Tâm Nguyệt lên, thấy sợi lắc tay tay , rất hài lòng gật đầu: “Còn nữa, sau này được tùy tiện nhận quà của đàn ông, rất dễ làm người ta hiểu lầm. Đương nhiên, trừ quà tặng. Còn…”

      Quà? Hiểu lầm? Lâm Tâm Nguyệt nhớ lại vẻ mặt đối thoại của Cổ Trạch Sâm và Cao Ngạn Bác trong ngày hôm qua. Cộng thêm biểu khác thường của Cổ Trạch Sâm ở hai ngày này, nếu vẫn chưa hiểu , cần làm chuyên viên pháp chứng gì nữa, trực tiếp về quê làm ruộng cho rồi.

      Thấy Cổ Trạch Sâm vẫn còn huyên thuyên, Lâm Tâm Nguyệt nhịn được nữa bật cười.

      "Phốc, ha ha. . . Em này Sâm, phải ghen đó chứ?” Lâm Tâm Nguyệt cười xong, cẩn thận hỏi.

      “Ừ, ghen! Ai kêu bạn được nhiều người mến mộ như vậy.” Cổ Trạch Sâm ôm Lâm Tâm Nguyệt từ sau lưng, thoải mái thừa nhận.

      Nghe thừa nhận, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy rất ngọt. biết vì quan tâm nên mới ghen tuông, mới có thể canh cánh ở trong lòng, nhưng hi vọng Cổ Trạch Sâm hiểu lầm.

      “Nhưng mà hiểu lầm rồi.”

      “Hiểu lầm?”

      “Phải. Đó là quà ông nội và hai tặng.” Lâm Tâm Nguyệt xoay người nhìn thẳng Cổ Trạch Sâm: “Bởi vì từ trước tới nay, ông nội và hai đều thường xuyên tặng quà cho em như thế, cho nên em có để ý, quan tâm đến cảm giác của , khiến hiểu lầm. Xin lỗi Sâm, hứa với em về sau có xuất tình huống này, em hi vọng thẳng thắn cho em biết, em muốn giữa chúng ta xuất thêm hiểu lầm nào nữa, dù cho chỉ là việc xíu.”

      hứa, nhưng em cũng phải hứa với , có chuyện gì nhất định cũng phải cho biết, được gánh vác mình, biết .”

      "Ừ" Lâm Tâm Nguyệt gật đầu, đột nhiên nhớ đến việc, nhếch môi cười xấu xa: “Sâm, hôm qua la và hoa tặng cho đứa trẻ trong bệnh viện, biết cố ý chạy tới bệnh viện làm gì ha, còn dây chuyền là cố ý chứ? Có phải hay ? Có phải hay ?”

      Cổ Trạch Sâm lúng túng quay đầu sang chỗ khác, làm bộ nghe được câu hỏi của Tâm Nguyệt.

      “Sâm, là đáng , ha ha…”

      Cổ Trạch Sâm khẽ vuốt mũi Lâm Tâm Nguyệt, ôm cam chịu : “Đúng vậy, là cố ý.” Thích có tính cách tinh quái, chỉ có thể chấp nhận bị chế nhạo, bây giờ cảm thấy may mắn bộ pháp y chỉ còn hai người bọn họ.

      Hiểu lầm được hóa giải, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, tựa như tình cảm của hai người càng ngày càng bền vững. Vì chuyện này, hai người hiểu đối phương hơn, cũng vì thế Lâm Tâm Nguyệt mới tránh được kiếp, đương nhiên cái này để sau hẵn .

      Sau khi hóa giải hiểu lầm, hai người mới ung dung đến quán bar ngồi chơi, đây là lí do vì sao hai người xuất ở chỗ này. Lâm Tâm Nguyệt nhớ tới chuyện Cổ Trạch Sâm uống dấm liền nhịn cười trộm.

      “Em cười trộm cả buổi tối rồi, còn chưa đủ sao?”

      “Chưa đủ, ai kêu bạn trai em đáng đến thế, nhưng cả buổi tối tìm ai vậy?”

      “Em biết tìm người à?”

      đừng quên em làm nghề gì. Cả buổi tối đều ngó nghiêng khắp quán bar, cần nhìn cũng biết tim người.”

      “Nếu đến thuận tiện nhìn chút.”

      “Còn phải tìm dê con bị lạc đường sao? Cho dù muốn em giúp dê còn lạc đường cũng phải em biết người tìm là ai chứ.”

      “Lợi hại! Là Mon, phụ trách chuyện của ấy lâu rồi, hứa với dì Khanh nhất định đưa Mon về cho bà ấy.”

      phải bị em đoán trúng chứ? tìm dê con lạc đường à, nhìn khẩn trương như vậy, người biết còn nghĩ rằng người nọ là con đó.” Lâm Tâm Nguyệt rất kinh ngạc, biết Cổ Trạch Sâm làm công tác xã hội, ngờ lại bị đoán trúng: “Nhưng tên con dê con kia sao nghe quen tai quá vậy, hình như Tiểu Nhu có qua, Mon? phải là lần trước hãm hại , xém biến thành tên dê xồm đó à?”

      “Ơ, đúng là ấy, nhưng sao hai người thân nhau từ lúc nào, ngay cả chuyện này ấy cũng em nghe.” Cổ Trạch Sâm rất kinh ngạc, Lương Tiểu Nhu cư nhiên kể cho Lâm Tâm Nguyệt nghe chuyện này, rất tò mò biết quan hệ của hai người thân đến mức nào.

      “ Quan hệ của bọn em vốn rất tốt, chỉ có biết thôi. Chỉ có trừ làm pháp y còn nghề tay trái là tác giả viết tiểu thuyết, lại còn tham gia làm công tác xã hội hướng dẫn những thiếu niên lầm đường lạc lối trở về đường ngay, đừng ép buộc khiến thân thể mình mệt lả nhá.” Lâm Tâm Nguyệt quan tâm .

      “Đừng lo lắng, biết sắp xếp mà.”

      Lâm Tâm Nguyệt thấy nhuộm tóc màu xanh lam, tức giận đùng đùng xông vào đây, nhìn vòng chung quanh, sau đó căm tức tới bên cạnh cặp nam nữ trực tiếp tát vô mặt kia, kia cũng vừa, liền giơ tay đánh lại, kia còn lôi kéo người con trai đó, điển hình là tình tam giác, tiếc quá nghe được bọn họ gì, Lâm Tâm Nguyệt tiếc nuối lắc đầu.

      Cổ Trạch Sâm thấy Lâm Tâm Nguyệt nhìn chằm chằm phía bên cạnh mình, cũng nhìn theo tầm mắt , phát khuôn mặt quen thuộc, lúc thấy cậu con trai kia muốn đánh đầu màu lam, liền chạy tới ngăn lại hành vi đánh phụ nữ của cậu ta.

      Lâm Tâm Nguyệt thấy Cổ Trạch Sâm chạy , cũng chạy theo.

      “Cậu muốn đánh phụ nữ à?” Cổ Trạch Sâm hất tay cậu trai kia xuống, lạnh lùng hỏi.

      “Mắc mớ gì tới ? Là ta ra tay trước, có tin tôi đánh luôn ?” Cậu con trai cầm gạt tàn thuốc muốn đánh Cổ Trạch Sâm.

      “Muốn đánh nhau phải ?”

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 38: hiểu lầm càng nhiều, bất ngờ xảy ra liên tục 3 (1)

      Edit: Tiểu Ngữ


      “Muốn đánh nhau phải ?”

      “Muốn đánh nhau phải ?”

      Lâm Tâm Nguyệt và Lương Tiểu Nhu đồng thanh , chỉ khác là Lương Tiểu Nhu thẻ cảnh sát trong tay, Lâm Tâm Nguyệt cầm động, màn hình lên số 999, ngón tay ấn lên nút gọi, chỉ cần nhấn cái liền xong, Lâm Tâm Nguyệt chỉ muốn hù dọa cậu con trai tên Joe thôi, dù sao cũng trông mong cảnh sát tới kịp lúc, chỉ tin năng lực của mìn. Mặc dù lợi hại lắm, nhưng vẫn dư sức đối phó với mấy tên côn đồ nhãi nhép này, chỉ là ngờ Lương Tiểu Nhu cũng xuất ở chỗ này, Lâm Tâm Nguyệt khâm phục kịch bản của phim, diễn đúng lúc.

      Cổ Trạch Sâm cũng ngạc nhiên khi thấy Lương Tiểu Nhu xuất , nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bộ dạng bình thường. thấy gạt tàn thuốc trước mặt hướng về phía Lâm Tâm Nguyệt, liền nghiêng người đem che chở ở sau lưng, muốn bạn mình bị thương đâu.

      "Madam, sếp, coi như các người giỏi.” Joe cam lòng nhìn bọn họ, đành chịu cảnh sát uy hiếp, lại đám người Cổ Trạch Sâm đông hơn , rút lui là lựa chọn khôn ngoan.

      Cổ Trạch Sâm thấy Joe sợ dám làm tới, nghĩ rằng mọi chuyện có thể chấm dứt, ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Mon thấy bạn trai ở chung với đứa con khác rất là khó chịu, cực khổ ở bên ngoài làm việc giúp trả nợ, lại lêu lổng với đứa con khác trong quán bar, thậm chí còn đánh . Nhìn Cổ Trạch Sâm cẩn thận đem bạn kéo ra phía sau để bảo vệ, hiểu tại sao đều là phụ nữ, vì sao ấy lại tìm được người đàn ông luôn che chở ấy, còn lại được như thế. Mon càng nghĩ càng tức, mất hết lí trí dùng hết sức đẩy Joe về phía trước.

      Joe ngờ Mon đẩy , nhất thời đứng vững ngã nhào ra đằng trước, còn gạt tàn thuốc tay trực tiếp ném về phía đầu Cổ Trạch Sâm.

      Lâm Tâm Nguyệt luôn chú ý tới vẻ mặt có chút kì quái của Mon, thấy Mon đẩy Joe, nhưng lại cản kịp, nhìn gạt tàn thuốc sắp đập vào Cổ Trạch Sâm, liền phản xạ có điều kiện đưa tay cản giúp .

      Cổ Trạch Sâm phản ứng nhanh hơn, lại lần nữa đem Lâm Tâm Nguyệt ở trước kéo mạnh lùi về sau bước dài, rời xa phạm vi nguy hiểm của gạt tàn thuốc, mắt lạnh nhìn Joe té dưới đất.

      Joe thấy ánh mắt lạnh lùng của Cổ Trạch Sâm, nén nỗi sợ trong lòng : “Cái này liên quan tới tôi, các người đều nhìn thấy là ta đẩy tôi, nên tôi mới ngã xuống.” Joe trốn tránh trách nhiệm chỉ vào Mon, sau đó cụp đuôi chạy trốn.

      Sâm, xin lỗi, em có cố ý.” Mon thấy thiếu chút nữa mình làm người bị thương, cũng thấy sợ sợ, chỉ muốn trút giận chút, nào ngờ suýt gây ra họa, nhin Joe trách nhiệm vứt bỏ chạy trốn, hoang mang xin lỗi xong liền chạy theo Joe, cho cùng cũng chỉ là thiếu nữ trong thời kì phản nghịch thôi.

      sao chứ? Về sau được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.” Cổ Trạch Sâm nghiêm túc , vừa nãy thấy gạt tàn thuốc xém đập vào , lo lắng rất nhiều.

      lẽ bắt em trơ mắt nhìn bị gạt tàn thuốc đập vào đầu sao?” Lâm Tâm Nguyệt hiểu gì, phản bác lại bắt gặp khuôn mặt nghiêm túc của , ánh mắt chớp chớp, giọng càng lúc càng .

      “Chẳng lẽ em biết nếu em bị thương, rất đau lòng sao?”

      “Được rồi, Tâm Nguyệt chỉ là muốn bị thương thôi, cũng đừng hung dữ với ấy như vậy.” Lương Tiểu Nhu đứng ra hòa giải kiêm bênh vực cho Lâm Tâm Nguyệt.

      “Em cam đoan lần sau như vậy.” Mới là lạ á!!!

      “Còn có lần sau?” Cổ Trạch Sâm nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi .

      có lần sau.” Lâm Tâm Nguyệt hơi cúi đầu, hơi lắc lắc cánh tay Cổ Trạch Sâm, dáng vẻ điềm đạm đáng khiến người ta thích, Lâm Tâm Nguyệt liếc lên liền thấy Lương Tiểu Nhu cười trộm khi thấy dáng vẻ làm nũng cam đoan với Cổ Trạch Sâm, trong lòng rơi lệ,….. Huhu hình tượng chói lói vất vả xây dựng bị phá hủy trong nháy mắt.

      “Nhưng, Tiểu Nhu sao lại ở đây?” Lâm Tâm Nguyệt hoài nghi hỏi.

      “Tôi chỉ vừa vặn ngang qua đây thôi, thấy còn sớm nên dạo chút, ngờ gặp hai người ở chỗ này.”

      “Ờ.” Lâm Tâm Nguyệt hoàn toàn hết chỗ , kịch bản là số 1.

      Bởi vì ngày mai còn phải làm, bao lâu sau ba người liền trở về nhà.

      Sáng hôm sau, nhận được thông báo có án mạng, Lâm Tâm Nguyệt và nhân viên trong bộ pháp chứng tới trường liền thấy Cổ Trạch Sâm đến khám nghiệm tử thi, cảnh sát lấy lời khai của người phát ra án mạng.

      phát trường ngoài trừ túi ni lông có dây kéo chứa xác chết và băng keo dán tìm được thứ gì khác. Lúc này, Lâm Tâm Nguyệt phát vẻ mặt Lương Tiểu Nhu và Cổ Trạch Sâm đều tốt, Cao Ngạn Bác cũng thấy vậy.

      “Các người quen với người chết à?” Cao Ngạn Bác hỏi nhưng lại khẳng định.

      “Là người hôm qua chúng tôi gặp trong quán bar.”

      “Người gặp trong tối qua?” Lâm Tâm Nguyệt đến gần liền phát cậu con trai kia: “Cậu ta phải bạn trai Mon sao?” Lâm Tâm Nguyệt có chút lo lắng nhìn Cổ Trạch Sâm, cái này phải Mon có thể là giết người vứt xác sao.

      "Ừ "

      Lương Tiểu Nhu cũng nhớ tới, liền hỏi ông chú kia về hình dáng của ném xác, miêu tả của ông chú rất giống dáng người của Mon, thành viên trong tổ trọng án tìm được , còn chưa biết sống chết, trải qua hồi chứng thực mới xác nhận kia là Mon, dưới tra hỏi của cảnh sát, đám người Lâm Tâm Nguyệt tìm được địa chỉ nhà của Joe.

      “Trước tiên chúng ta tìm xem trong nhà nạn nhân có vật chứng gì hay ?” Cao Ngạn Bác nghiêm túc .

      Vào nhà Joe mới biết, nhà cậu ta lộn xộn như cái chuồng heo, Lâm Tâm Nguyệt liền phát huy nguyên tắc ‘Im lặng ngồi yên, mắt quan sát bốn phía, tai nghe khắp nơi.’ Lâm Tâm Nguyệt thấy cửa và cửa sổ đều mở toang, sàn nhà đều là đồ ăn vặt và rác rưởi, bên cạnh còn có những mảnh vỡ của ly tách và gây đánh bóng chày.

      Cái này phiền rồi đây, hoàn cảnh trường càng rối loạn càng khó tìm được vật chứng có giá trị.

      “Sếp Cao, trường loạn như thế này, xem ra để lấy được vật chứng có ích chúng ta phải tốn thời gian chọn lọc rồi.”

      “Đúng vậy.”

      Bởi vì trường quá lộn xộn, nhân viên bộ pháp chứng đều chia nhau ra tìm vật chứng, mang những thứ tìm được về bộ pháp chứng, sàng lọc ra những vật chứng có lợi, thích đáng giữ lại.

      Lâm Tâm Nguyệt đem tư liệu xét nghiêm đưa cho Cao Ngạn Bác, kêu gọi người trong bộ pháp chứng lại họp, cùng nhau phân tích để xem vật chứng nào là thứ mọi người cần tìm.

      “Khoa giám chứng , lấy được dấu vân tay của mười người người Joe, chứng thực trong số những người đó là kẻ giết chết Joe, trong đó có người còn bị thương chính là Mon, tám người còn lại cảnh sát còn theo dõi.”

      “Ngoài ra, cửa vào gậy bóng chày đều có dấu vân tay của Joe và Mon, có thể Mon từng dùng gậy bóng chày này đánh Joe.” Lâm Tâm Nguyệt ra cách nghĩ của mình.

      “Mặt khác, người của nạn nhân chúng ta tìm được chất huỳnh quanh màu xanh, dùng FTIR và Sem kiểm tra qua, chứng đó là sơn móng tay, bên cạnh đó, sợi tóc người và đồ dùng hàng ngày người Joe đều là của Mon.”

      “Joe và Mon là người , bình thường hay tiếp xúc thân mật với nhau. người Joe và đồ dùng sinh hoạt của cậu ta có sợi tóc của Mon cũng có gì kì lạ.” Cao Ngạn Bác cau mày: “Bác sĩ Cổ , vết thương sau ót của Joe mới là đòn chí mạng, cách khác gây bóng chày có thể là hung khí.”

      vậy, Mon là nhân vật tình nghi thứ nhất.” Thế nên, mọi bằng chứng đều rất bất lợi đối với Mon. Lâm Tâm Nguyệt biết phải gì với Cổ Trạch Sâm.

      Bên bộ pháp chứng phiền não vì chuyện chứng cớ, bên tổ trọng án cũng điên đầu với Hà Vĩnh Chương.

      Tâm Di của tổ trọng án nhận được tin tức người gặp người ghét, người gặp người đá, gặp rồi liền muosn đuổi – Hà Vĩnh Chương sắp được điều tới tiểu đội công tác của bọn họ.

      Vì vậy, bọn người Thẩm Hùng càng nhức đầu với Lương Tiểu Nhu, thậm chí còn châm trà rót nước, chỉ hi vọng Lương Tiểu Nhu nhanh chóng đuổi Hà Vĩnh Chương ra khỏi đội, Lương Tiểu Nhu cũng thuận theo ý kiến của dân chúng kiên quyết cho Hà Vĩnh Chương gia nhập đội.

      Khi nhóm người Thẩm Hùng chuẩn bị giết heo ăn mừng, Lương Tiểu Nhu xem qua hồ sơ của Hà Vĩnh Chương liền ra quyết định đem lại ‘niềm vui’ bất ngờ cho cả bọn ---- đồng ý cho Hà Vĩnh Chương vào đội. Đáng tiếc, chuyện này đối với bọn người Thẩm Hùng có hỉ chỉ có kinh, lòng tràn ngập hi vọng và nhiệt huyết đều bị câu của Lương Tiểu Nhu dội nước lạnh, lụi tắt. Nhất thời, mỗi người đều như bóng bay xì hơi, uể oải vô cùng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :