1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sưởi ấm trái tim anh - Tiểu Tâm Nguyệt HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 29: Về Mĩ; ông nội khỏe lại
      Edit: Tiểu Ngữ




      đêm dài dẳng rốt cuộc cũng trôi qua, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Nam Cung Phong, an hem Lâm Tâm Nguyệt vội vàng nghênh đón.

      “Yên tâm, ông nội Lâm sao, dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, nhiều chức năng trong cơ thể bắt đầu có dấu hiệu suy yếu, về sau thân thể còn khỏe mạnh như trước nữa, chỉ cần cẩn thận để ý sao.”

      Lời của Nam Cung Phong tựa như thuốc an thần dành cho Lâm Tâm Nhã và Lâm Tâm Nguyệt, mặt Lâm Tâm Nguyệt đầy nước mắt, đó là nước mắt của vui mừng khi nghe Lâm Quốc Hùng vượt qua nguy hiểm. Dây thần kinh của căng thẳng cả đêm cuối cùng cũng được thả lỏng, xụi lơ trong lòng Lâm Nhã Nguyệt, vành mắt Lâm Nhã Nguyệt đỏ ngầu, chặt ôm em mình.

      Ông nội sao, tốt quá!

      Mặc kệ là hai an hem Lâm Tâm Nguyệt hay Nam Cung Phong đều thở phào nhõm.

      hai, em muốn ở lại với ông nội.”

      “Nhưng cả đêm hôm qua em có ngủ, hay là em trở về nghỉ chút , ở đây có là được rồi.” Lâm Nhã Nguyệt nhìn thân thể ốm yếu của em lo lắng chịu nổi mà ngã bệnh, liền khuyên về nghỉ ngơi.

      “Em sao, em muốn thấy ông nội mới yên tâm. Thế nhưng hai ở chỗ này cả ngày rồi, mau về nghỉ ngơi mới đúng.” Dù Lâm Quốc Hùng qua thời kì nguy hiểm, nhưng vẫn muốn tận mắt nhìn ông tỉnh lại mới yên lòng.

      “Được rồi, nếu cảm thấy mệt em nhớ chợp mắt chút, đừng cậy mạnh biết , ông nội cũng hi vọng em bị bệnh.” Quả , Lâm Nhã Nguyệt mệt gần chết, nhưng hoàn toàn có ý định nghỉ ngơi, muốn về công ty chuyến, còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, nhưng vẫn rất lo lắng cho em nên đặc biệt căn dặn, trước khi rời còn quên dặn dò Nam Cung Phong chăm sóc tốt cho Lâm Tâm Nguyệt.

      Lâm Tâm Nguyệt vào phòng bệnh, đến gần ông nội chiếc máy thở nằm im giường, cầm chặt bàn tay đầy nếp nhăn của ông, nhìn thân thể từng mạnh khỏe của Lâm Quốc Hung dần suy yếu, nhìn khuôn mặt hồng mà bây giờ trở nên tái nhợt, nhìn ánh mắt sắc bén tại lại đóng chặt. Đây chính là người từng thề phải bảo vệ tốt, còn nhớ cách đây lâu còn cùng ông nội chuyện đùa qua điện thoại, cùng ông cười ha ha, mà bây giờ…

      Lâm Tâm Nguyệt run rẩy dùng tay khẽ vuốt lên gò má của Lâm Quốc Hùng, nước mắt biết rơi xuống từ lúc nào.

      “Ông nội, ông nhất định phải khỏe lại, phải trước đây ông muốn trở về Hong Kong hay sao? Ông còn muốn dẫn Tiểu Nguyệt rèn luyện, muốn nhìn thấy Tiểu Nguyệt kết hôn, ông quên rồi sao, ông nội, ông nhất định phải khỏe lại, nhất định khỏe lại nha ông.” Lâm Tâm Nguyệt ngồi cạnh giường Lâm Quốc Hùng trò chuyện với ông, dù biết ông thấy nhưng vẫn muốn .

      Nam Cung Phong vẫn ở lại bên cạnh Lâm Tâm Nguyệt, đồng thời để theo dõi tình huống sức khỏe Lâm Quốc Hùng. lâu sau, Nam Cung Phong thấy Lâm Tâm Nguyệt mệt mỏi nghiêng đầu giường ngủ, Nam Cung Phong lập tức cầm chăn cẩn thận đắp lên người , động tác nhàng giống như lông chim, rất sợ làm Lâm Tâm Nguyệt tỉnh giấc.

      Nam Cung Phong nhìn vẻ mặt mệt mỏi rã rời, đôi mày chau lại lúc ngủ của Lâm Tâm Nguyệt, ngón tay nhàng dùng tay vuốt hai đầu lông mày của , nuông chiều ngắm khuôn mặt xinh đẹp của trước mặt chán. Chẳng biết từ lúc nào bị này hấp dẫn, ánh mắt bao giờ rời khỏi , biết trong lòng có hình bóng người khác, lại mặc kệ tất cả cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh , cho dù chỉ là người bạn. Nam Cung Phong nở nụ cười tự giễu, ngờ đứa con cưng như con trời như lại có lúc thấp kém như vậy. Nhìn dung mạo quen thuộc trước mặt, dần dần xích lại gần.

      Lâm Nhã Nguyệt vừa mới xử lí xong mọi chuyện trong công ty tới bệnh viện, sợ quấy rầy ông nội nghỉ ngơi nên mở cửa nhàng, ngờ nhìn thấy cảnh tượng bạn thân của mình ‘khiếm nhã’ với em bảo bối đơn thuần của mình. Đương nhiên, nếu người bị ‘khiếm nhã’ phải là em cưng nhà , nhất định đáng giá cao bức tranh xinh đẹp này: chàng trai thâm tình, tao nhã chuẩn bị hôn môi mình .

      Thâm tình cái con khỉ khô! Thằng bạn đáng chết! Lâm Nhã Nguyệt nhịn được bùng nổ thô tục ở trong lòng.

      "Nam, Cung, Phong!" Lâm Nhã Nguyệt khống chế lượng cực kì tốt, cắn răng nghiến lợi gọi tên Nam Cung Phong.

      Nam Cung Phong hề biết xấu hổ với hành động hôn lén của mình, vẫn ung dung tao nhã đứng dậy, quay lại cười như nắng tỏa sáng, như trăm hoa đua nở với Lâm Nhã Nguyệt.

      Lâm Nhã Nguyệt dùng ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn chằm chằm Nam Cung Phong, nếu ánh mắt có thể giết người biết Nam Cung Phong chết bao nhiêu lần rồi. Nếu như là người khác, ánh mắt Lâm Nhã Nguyệt chắc chắn khiến người ta bỏ vũ khí đầu hàng, đáng tiếc người này là bạn thân kiêm an hem tốt của Lâm Nhã Nguyệt, công lực rất sâu, cho nên ánh mắt của chỉ làm cho đối phương càng cười rực rỡ hơn.

      “Ưm.” Lâm Tâm Nguyệt mở cặp mắt mơ màng, có chút mơ hồ nhìn hai chằng đẹp trai trước mặt. dụi dụi mắt, tầm nhìn mông lung dần ràng, thần kinh đột nhiên căng thẳng, thân thể cứng ngắc nhìn nụ cười rất nghiệt của Nam Cung Phong, là ai dám chọc vị đại gia này thế? Lâm Nhã Nguyệt thấy em tỉnh lại, liền đổi thành ánh mắt dịu dàng, giống như kẻ lạnh như băng muốn giết người kia phải .

      Đột nhiên, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy ngón tay Lâm Quốc Hùng khẽ cử động, liền vội vàng xoay người lại gọi to: “Ông nội, ông nội… con là Tiểu Nguyệt nè!”

      "Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt. . ." Có lẽ nghe được tiếng kêu của Lâm Tâm Nguyệt, Lâm Quốc Hùng trong mơ mơ màng màng gọi tên .

      “Ông nội, là con, Tiểu Nguyệt, con ở đây.” Nghe tiếng gọi của ông nội, Lâm Tâm Nguyệt liền đáp lời.

      “Tiểu Nguyệt, là con sao? Ông nội còn tưởng thể gặp lại con nữa.” Lâm Quốc Hùng mở mắt, nhìn người trước mắt, tay run run lau nước mắt mặt Lâm Tâm Nguyệt.

      “Ông nội, sao lại mấy lời này, ông nhất định có chuyện gì đâu, ông muốn gặp Tiểu Nguyệt lúc nào cũng được.”

      “Ah!” Lâm Tâm Nguyệt vừa được hai câu, Lâm Quốc Hùng liền mê mang, khiến Lâm Tâm Nguyệt hoảng hốt.

      May mắn, sau khi Nam Cung Phong kiểm tra xong xác định ông mệt quá nên ngủ thôi. Lâm Nhã Nguyệt và Lâm Tâm Nguyệt mới yên tâm về nghỉ.

      Về đến nhà, Lâm Tâm Nguyệt tới còn chút sức lực, vừa ngã xuống giường liền ngủ quên trời đất, hầu như biến thành sinh vật nào đó (Ngữ: Heo í =w:) nếu như phải nhạc chuông điện thoại vang lên liên tục, e rằng vẫn còn ngủ.

      “Alo.” Hai mắt Lâm Tâm Nguyệt vẫn nhắm lại vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, thanh có vẻ uể oải, trong lòng hận thể đem người gọi điện chém làm tám khúc.

      ngủ à? đánh thức em sao?” Giọng quen thuộc khiến đại não Lâm Tâm Nguyệt lập tức tỉnh táo, bỗng nhiên bật dậy ngồi giường. (tác giả: Giống hệt xác chết vùng dậy.)

      “Sâm? có đánh thức em.”

      “Nhớ giữ gìn sức khỏe, ông nội em sao rồi?” Cổ Trạch Sâm lo lắng hỏi.

      tại ông nội bình ổn lại, về sau điều dưỡng tốt là được.” Lâm Tâm Nguyệt im lặng hồi: “Khi đó em rất sợ ông nội cứ như vậy mà , rất sợ, rất sợ.” Lâm Tâm Nguyệt cầm điện thoại, đầu dúi vào trong gối.

      "Tâm Nguyệt, đừng sợ, phải mọi chuyện tốt rồi sao, ông nội em sao, em nên vui lên mới đúng chứ.” Cổ Trạch Sâm an ủi, trong lòng hận thể lập tức bay tới bên cạnh .

      “Em biết rồi, đừng lo lắng.” Cám ơn , Sâm, cám ơn.

      “Vậy em nhớ chăm sóc chính mình, chờ em về.”

      “Ừm.”

      Bởi vì Cổ Trạch Sâm gọi điện thoại đến, hơn nữa vừa nãy cũng nghỉ ngơi đủ, tinh thần Lâm Tâm Nguyệt tốt hơn nhiều, tắm rửa xong liền vội vàng chạy tới bệnh viện.

      đường, Lâm Tâm Nguyệt mới nhớ phải báo tin bình an với Lâm Phái Phái, nhưng gọi cho Lâm Phái Phái được, hết cách đành gọi cho Lâm Đinh Đinh.

      “Alo, Đinh Đinh.”

      “Chị, ông nội thế nào rồi?”

      "Yên tâm, ông nội sao "

      "Vậy tốt quá!” Lâm Tâm Nguyệt cảm nhận được Lâm Đinh Đinh vừa mới thở phào hơi.

      “Chi gọi điện thoại cho chị Phái Phái được, em nhớ lại cho chị ấy biết nha, tránh cho chị ấy phải lo lắng.”

      “Chị, em biết rồi. Hôm qua, em theo sếp Cao đến trường vụ án ném gạch và tòa cao ốc ném gạch, ngờ nhân viên quản lý kia lại là cha của sếp Cao, nhưng sếp Cao đối xử với ông ấy rất lạnh nhạt, làm cho mọi người rất khó chịu.”

      "Đinh Đinh, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, có lẽ bọn họ có chuyện hiểu lầm gì đó, sếp Cao mới đối xử với ông ấy như vậy, có nhiều chuyện chúng ta thể nhìn mặt ngoài mà phán đoán. Hiểu chưa?”

      “Dạ, hiểu, em cúp máy đây, 88.” (88 = tạm biệt = bye bye.)

      Vốn muốn giúp cha con họ làm hòa, xem ra bây giờ có cách nào giúp đỡ được rồi, rất tốt ngày sau bọn họ cũng làm lành.

      Về Lâm Nhã Nguyệt, từ sau lần phá đám chuyện tốt của Nam Cung Phong, liền bật chế độ báo động, kiên quyết để cho Nam Cung Phong và Lâm Tâm Nguyệt có cơ hội ở chung mình, đối với cuộc chiến khói lửa tiếng động giữa Nam Cung Phong và Lâm Nhã Nguyệt, Lâm Tâm Nguyệt hoàn toàn cảm thấy, mỗi ngày đều cùng Lâm Quốc Hùng chuyện đùa, tản bộ, có lẽ bởi vì có cháu ở bên cạnh, thân thể Lâm Quốc Hùng từ từ khôi phục lại.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30: Ông nội ngoan đồng; Nam Cung tuyệt vọng

      Edit: Tiểu Ngữ


      tại, Lâm Quốc Hùng xuất viện, ở nhà tĩnh dưỡng, bây giờ hầu như cả ngày đều khắp nhà họ Lâm đều nghe thấy tiếng cười sang sảng của ông nội Lâm. Có lẽ dạo vòng quỷ môn quan về, Lâm Quốc Hùng nghĩ thoáng hơn rất nhiều, bây giờ Lâm Quốc Hùng thầm nghĩ giây phút vui sướng có cháu trai cháu bên cạnh, hi vọng sớm được nhìn thấy bọn trẻ kết hôn sinh con, bởi vậy ông bắt đầu nghiệp mai mối.


      Ông nội Lâm muốn hưởng thụ hạnh phúc có cháu có chắt, nên liền muốn làm mai, khổ ép hai đứa cháu hiếu thuận Lâm Tâm Nguyệt và Lâm Nhã Nguyệt, hầu như ngày nào ông nội Lâm cũng kéo dây tơ hồng cho hai an hem họ, tất nhiên Nam Cung Phong cũng là đối tượng được ông ngắm nghía, bởi vậy trong nhà họ Lâm thường xuất cảnh tượng thế này:

      Cảnh tượng thứ nhất:

      Ông nội Lâm và Lâm Tâm Nguyệt ăn điểm tâm, Lâm Tâm Nguyệt ăn rất ngon, đột nhiên ông nội Lâm mở miệng câu: “Tiểu Nguyệt, khi nào cháu mới cho ông nội bế chắt?” câu khiến Lâm Tâm Nguyệt phun hết cơm ra ngoài.

      “Ông nội, ông cái gì vậy?”

      Ông nội Lâm cười hì hì: “Tiểu Nguyệt, cần xấu hổ.”

      Ông nội, con mắt nào của ông thấy con xấu hổ, con là bị ông dọa sợ, sợ đó nha!

      “Ông nội hiểu mà, nghe thằng nhóc thúi mấy chục năm trước giờ là pháp y, nhưng ra cũng xứng đối với con, thằng nhóc nhà Nam Cung cũng tệ, Bảo Bối, con chọn ai? Nếu ông nội giúp con chuẩn bị hôn lễ trước…”

      Ông nội, rốt cục ông hiểu cái gì? Liên quan gì tới Phong? Hôn lễ gì nữa? —— Lâm đại tiểu thư nhà chúng ta hoàn toàn biến thành bé cưng trăm câu hỏi tại sao.

      Tình huống thứ 2:

      Ông nội Lâm dùng trăm phương ngàn kế chặn đường Lâm Nhã Nguyệt cho làm, hoà nhã dễ gần: “Nhã Nguyệt à, con cũng lớn rồi, tới lúc con phải tìm người bạn đời giúp Lâm gia chúng ta khai chi tán diệp.”

      Ông nội Lâm quan sát Lâm Nhã Nguyệt từ đầu tới chân, vừa nhìn vừa gật đầu: “Ừ, gen của người nhà họ Lâm chúng ta rất tốt, tại sao Nhã Nguyệt con vẫn chưa có bạn vậy? Ông nội con đó nha, đừng có suốt ngày cắm đầu làm việc, phải tìm hiểu nhiều để kết bạn, nếu ông nội giúp con giới thiệu vài người, con của bác trai A rất được, còn nữa con chú B cũng tệ, ngoài ra…”

      Ông nội, ông biến thành bà mai từ lúc nào vậy? Lâm Nhã Nguyệt đầu đầy hắc tuyến nhìn bộ dạng hăng hái giới thiệu bạn để làm quen của ông nội.

      “Nhã Nguyệt, con nên cười nhiều chút, cái mặt đừng có băng bó suốt như vậy, như thế khiến cho con chạy mất đấy, đến đây cười cái ông xem…cười hai cái,….cười ba cái…cười nào.” Ông nội Lâm nhìn ‘khuôn mặt tê liệt’ của cháu trai, ông nhiệt tình gật đầu, bộ dạng thấy Lâm Nhã Nguyệt cười tuyệt đối bỏ qua.

      Thấy hành vi của ông nội y như lão ngoan đồng, chưa bao giờ Lâm Nhã Nguyệt cảm thấy hận khuôn mặt nghiêm túc này của mình như tại, tại vì nó mà phải đứng đây chịu tàn phá của ông nội. T___T

      Tình huống như vậy ở nhà họ Lâm mỗi ngày đều diễn ba lần, ông nội Lâm cư nhiên chơi mãi chán, đáng thương cho hai đứa bé xui xẻo Lâm Tâm Nguyệt và Lâm Nhã Nguyệt, vất vả mới thấy được ông nội hoàn toàn khỏe mạnh, lại lo sợ phát ngôn kinh người của ông nội.

      Ông nội Lâm vừa nhìn thấy Nam Cung Phong đưa Lâm Tâm Nguyệt về nhà, trong mắt ông nội Lâm phát ra ánh điện trăm ngàn volts theo dõi bọn họ, bên trong trần trụi viết dòng chữ lại có người để se tơ hồng! Ngay cả Nam Cung Phong bị ánh mắt của ông chiếu tướng cũng chịu nổi.

      “Tiểu Phong đưa Tiểu Nguyệt về đó à? Lâu quá thấy con tới chơi, mau mau lại đây ngồi, ông nội có chuyện muốn với con.” Lâm Quốc Hùng kéo Nam Cung Phong về phía phòng khách, mặt tràn đầy nụ cười vui sướng.

      Nam Cung Phong chỉ có thể cứng đờ bị ông dắt , mấy ngày nay có nghe tới ‘công tích vĩ đại’ của ông, vì muốn bị ông se tơ bậy bạ nên chả dám ló mặt tới Lâm gia, lại trước đây hầu như ngày nào cũng đến Lâm gia báo danh.

      Ông nội lợi hại, ngay cả Phong con hồ ly mặt cười cũng suýt chịu đựng được chiêu trò của ông, đừng cho rằng nhìn thấy dáng người cứng đờ và nụ cười rạn nứt của nhé, em bọn bị ông nội đầu độc lâu như vậy, cuối cùng cũng tới lượt rồi. xin thề, tuyệt đối hề cười nỗi đau của người khác! !

      Nam Cung Phong lườm vẻ mặt đắc chí và nụ cười hả hể như tiểu nhân của Lâm Tâm Nguyệt, rất ‘có lòng tốt’ nhắc nhở ông nội Lâm: “Ông nội Lâm, Tâm Nguyệt vẫn còn ở đây.”

      “Đúng, Tiểu Nguyệt cũng đến đây, cả ngày hôm nay thấy con đâu.”

      Cho nên, trường hợp của Lâm Tâm Nguyệt chính là minh họa cho câu vui quá hóa buồn. Vốn còn nghĩ rằng có thể tránh khỏi kiếp, nào ngờ bị Nam Cung Phong chơi xỏ lá, bĩu môi, oán hận lườm Nam Cung Phong.

      ( kéo em xuống nước làm gì?)

      (Vui mình bằng mọi người cùng vui, phải sao?) Ánh mắt Nam Cung Phong như ‘nhìn , đối xử với em rất tốt mà’, Lâm Tâm Nguyệt cắn răng nghiến lợi.

      Lâm Tâm Nguyệt thể làm gì khác hơn là giậm chân giận dữ theo.

      “Tiểu Phong, con có bạn chưa? Hay là để ông giúp con giới thiệu há.” Lâm Quốc Hùng nhiệt tình kéo Nam Cung Phong, ngồi xuống ghế sô pha dò hỏi.

      “Ông nội Lâm, con chưa có bạn .” Nam Cung Phong tới hai chữ ‘bạn tầm mắt liền lướt về phía Lâm Tâm Nguyệt.

      Để ý tới tầm nhìn của Nam Cung Phong, mắt Lâm Quốc Hùng lóe sáng, vui vẻ cười : “ có bạn tốt, đúng lúc ông nội muốn làm mai cho con người.” xong, ông liếc Lâm Tâm Nguyệt cái.

      Lâm Tâm Nguyệt thấy ánh mắt của ông nội, đột nhiên cảm thấy có dự cảm tốt, quả nhiên Lâm Quốc Hùng liền khẳng định cho biết dự cảm của là đúng.

      “Tiểu Phong, con thấy Tiểu Nguyệt nhà ta như thế nào? Tiểu Nguyệt nhà ta vừa thông minh lại xinh đẹp, lại hiếu thuận với người lớn, còn là truyền kì của giới pháp chứng, con lại là thiên tài y học, quả là tuyệt phối!” Ông nội Lâm vừa khoe ưu điểm của cháu mình, vừa dựng thẳng hai ngón tay cái lên cử động.

      “Ông nội, đừng có đem chuyện này ra đùa, con có bạn trai rồi, hơn nữa con chỉ mình ấy thôi.”

      Lâm Tâm Nguyệt đột nhiên đứng lên, nghiêm túc với Lâm Quốc Hùng, thể để cho Nam Cung Phong hiểu lầm, càng muốn làm tổn thương nữa. Nếu cho được thứ mà muốn, tình nguyện cho hi vọng ngay từ lúc đầu, cho dù biết lời lúc này gây thương tổn đến , xin lỗi, Phong.

      Đây là lần đầu tiên Lâm Tâm Nguyệt mình có người trước mặt Nam Cung Phong, cũng là lần đầu tiên kiên quyết lập trường của mình.

      Dù biết Lâm Tâm Nguyệt làm như vậy là vì muốn tiếp tục trầm luân, nhưng hiểu vì sao tim vẫn cứ đau.

      Bầu khí vui vẻ bỗng nhiên trầm lắng xuống, khí áp lực bao phủ toàn bộ phòng khách, Lâm Tâm Nguyệt đứng nhìn thấy được vẻ mặt u ám của Nam Cung Phong. Lần thứ hai ngẩng đầu lên, gương mặt khôi phục lại như cũ.

      “Ông nội Lâm, khuya lắm rồi con quấy rầy ông nghỉ ngơi nữa, bữa nào con lại tới chuyện phiếm với ông.”

      Nghe lời Nam Cung Phong , Lâm Quốc Hùng cũng tiện mở miệng giữ lại: “Vậy con về sớm , hôm nào rãnh tới thăm ông.”

      “Dạ.”

      Từ đầu tới cuối Nam Cung Phong hề gì tới Lâm Tâm Nguyệt, liền xoay người . Lâm Tâm Nguyệt chỉ ép buộc bản thân được nhìn bóng lưng tịch của Nam Cung Phong. (Ngữ: đáng thương quá :’( )

      “Aiz chuyện của người trẻ tuổi các con ông nội quản được, nhưng mặc kệ con có hay , có số chuyện ràng vẫn tốt hơn, miễn cho nó biến thành hiểu lầm, tương lai lại hối hận.” Trong mắt Lâm Quốc Hùng lại lên bi thương.

      Lâm Tâm Nguyệt biết ông nội lại nhớ tới bi kịch thảm thương của cha , cũng biết cần chuyện ràng với Nam Cung Phong.

      “Ông nội, yên tâm , con biết nên làm gì.”

      Mấy ngày nay, Lâm Tâm Nguyệt đều ở nhà suy nghĩ xem nên như thế nào mới gây tổn thương nặng cho Nam Cung Phong. Mấy ngày qua, ngày nào Lâm Đinh Đinh cũng gọi điện thoại báo cáo với , cho biết những chuyện xảy ra ở bên đó khi có mặt, ví dụ như Lâm Phái Phái và Cao Ngạn Bác từng quen biết nhau, bé bị ngược đãi, biểu bình thường của Yvonne, đương nhiên còn có chuyện Lương Tiểu Nhu và Cổ Trạch Sâm cùng bắt giữ phạm nhân, chuyện đột kích bất ngờ,… cơ bản đều giống như nội dung trong phim, nhưng biết bởi vì có mặt của nên Cổ Trạch Sâm có dẫn Lương Tiểu Nhu về ra mắt Cổ Trạch Dao.

      Có đôi khi nghi ngờ em có phải là chó săn hay , tại sao chuyện gì nó cũng biết hết vậy.

      Nghe Lâm Đinh Đinh báo cáo xong, trong lòng Lâm Tâm Nguyệt lo nghĩ Cổ Trạch Sâm liền bấm dãy số quen thuộc.

      “Alo, Sâm.”

      “Tâm Nguyệt, em chưa ngủ à?”

      “Chưa, em nghe rất dũng cảm đuổi theo bắt tên cướp.” Giọng Lâm Tâm Nguyệt hết sức ‘dịu dàng’.

      chỉ tình cờ phát thôi, lại muốn Tiểu Nhu mất manh mối, cho nên mới theo, hơn nữa có bị thương, em cần lo lắng.” Cổ Trạch Sâm an ủi.

      “Nhưng có biết như vậy nguy hiểm lắm , ngộ nhỡ bị thương làm sao?” Dù biết Cổ Trạch Sâm sao, nhưng Lâm Tâm Nguyệt vẫn rất lo lắng.

      hứa với em về sau làm chuyện lỗ mãng như vậy nữa, nhưng làm sao em biết được mấy chuyện này?”

      Bản tiểu thư thần thông quảng đại, cái gì cũng biết!”

      “Được, em đúng là lợi hại.” Đương nhiên Cổ Trạch Sâm đoán được là ai mach lẻo rồi.

      “Được rồi, em cúp đây, ngủ ngon.”

      “Ngủ ngon.”

      Cuối cùng Lâm Tâm Nguyệt vẫn quên nhắc nhở Cổ Trạch Sâm chú ý tình trạng của Cổ Trạch Dao, đồng thời cũng để ý chị Ngọc nhiều hơn, Lâm Tâm Nguyệt gọi điện xong, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng quyết định ngày mai phải tìm Nam Cung Phong mọi chuyện.

      Hôm sau, Lâm Tâm Nguyệt ra khỏi cửa sớm đến bệnh viện tìm Nam Cung Phong, nhưng người trong bệnh viện Nam Cung Phong xin nghỉ phép mấy ngày nay.

      Lâm Tâm Nguyệt biết Nam Cung Phong phải là người có trách nhiệm, lo lắng xảy ra chuyện, lập tức chạy tới nhà tìm , mặc kệ có nhấn chuông cỡ nào cũng thấy ai ra mở cửa, may mắn trước kia Phong có cho chìa khóa nhà.

      Lâm Tâm Nguyệt vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi rượu ập tới, còn Nam Cung Phong nằm dài sô pha, xung quanh đều là vỏ bia ném đầy đất, trong tay còn cầm lon bia uống dở, hoàn toàn còn chút dáng vẻ của công tử cao quý ưu nhã nữa.

      Lâm Tâm Nguyệt nhìn thấy liền biết mấy ngày nay Nam Cung Phong tự nhốt mình trong nhà uống rượu, bước tới, giật lon bia tay : “Đừng uống nữa, rốt cuộc làm gì vậy? chịu làm, nhốt mình ở nhà uống rượu.”

      Nam Cung Phong liếc Lâm Tâm Nguyệt cái, rồi thèm đếm xỉa tới , cầm lon bia khác lên uống tiếp.

      “Em kêu đừng uống nữa, nghe à?” Lâm Tâm Nguyệt đưa tay tới muốn ngăn lại, giọng có chút tức giận.

      “Chuyện của cần em quan tâm. phải em hay sao, vậy em quản lí làm cái gì?” Nam Cung Phong gạt tay Lâm Tâm Nguyệt ra, giọng rất gắt gỏng.

      là bạn của em, em làm sao bỏ mặc được.” Lâm Tâm Nguyệt lo lắng nhìn .

      “Bạn? Ha ha…” Nam Cung Phong tựa như nghe thấy chuyện cười vui nhất thế kỉ trong mắt tràn đầy đau khổ và tuyệt vọng.

      “Phong? …Á.” Lâm Tâm Nguyêt còn chưa hết câu bị Nam Cung Phong lôi kéo, đè xuống ghế sô pha.

      “Rốt cuộc có chỗ nào thua kém Cổ Trạch Sâm, vì sao là bạn trai của em, còn lại là bạn? Vì sao?” Nam Cung Phong lớn tiếng hỏi.

      Lâm Tâm Nguyệt chưa từng thấy qua bộ dạng này của Nam Cung Phong, điên cuồng, tuyệt vọng, khiến trong lòng có chút run sợ.

      “Phong, phải…em…ưm.” Nam Cung Phong hôn Lâm Tâm Nguyệt, muốn nghe lời cự tuyệt của . (Ngữ: Yeah hôn rồi hôn rồi *tung bông* Cổ Trạch Sâm: *sút bay Tiểu Ngữ*)

      “Ưm… Phong, làm gì vậy, mau ngừng lại.” Lâm Tâm Nguyệt nghiêng đầu , tránh né nụ hôn của Nam Cung Phong, khẩn cầu .

      “Vì sao, ta hôn em được, còn lại .” ràng người ở bên cạnh em suốt mười mấy năm chính là .

      Nam Cung Phong giữ chặt đầu Lâm Tâm Nguyệt, càng thêm điên cuồng mà cướp đoạt, từ môi đến gò má, vành tai, áo cũng bị xé rách, tay đến gần nơi mềm mại kia.

      , Phong, đừng mà, xin dừng lại …” Trong lòng Lâm Tâm Nguyệt rất sợ, chỉ có thể liều mạng giãy dụa, cầu xin buông ra, Sâm, cứu em!!! Nước mắt kiềm được chảy xuống.

      (Ngữ: mọi người muốn sao? Ăn hay ăn? TT__TT Ngữ muốn bị đá bay nữa dám :-ss )

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31: Ngoại truyện Nam Cung Phong

      Edit: Tiểu Ngữ


      Tên tôi là Nam Cung Phong, là người thừa kế duy nhất của nhà Nam Cung, trong miệng người khác tôi là đứa con cưng của trời, là học sinh xuất sắc trong mắt thầy , là thiên tài trong mắt mọi người, đồng thời là bạch mã hoàng tử của các .

      Từ tôi liền hiểu , sinh ra trong nhà Nam Cung, từ bé tôi liền bị chụp cái mũ họ Nam Cung, tôi mất mọi quyền lợi lựa chọn, thậm chí ngay cả quyền lựa chọn người mình cũng có, càng có quyền thích bất cứ món gì, có ai biết được tôi ao ước mình là con của gia đình bình thường cỡ nào, cái lại tự do tự tại đó, muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười, cuộc sống kia là thứ nằm mơ tôi cũng dám nghĩ đến, ngay cả cảm giác được cha mẹ an ủi, quở trách cũng là thứ xa xỉ. Mỗi ngày ngoại trừ học chính là học, quanh năm suốt tháng thời gian được gặp cha mẹ chỉ đếm đầu ngón tay, người bên cạnh đều vì thân phận của tôi nến mới đến gần, thậm chí người bạn tình để tâm cũng có.

      Tôi từng đấu tranh, từng giãy giụa, từng cầu xin, nhưng cuối cùng chỉ có thể buông tha. Từ đó về sau, trước mặt người khác tôi luôn mang mặt nạ, mặt nạ ôn hòa ưu nhã.

      Cho tới lúc tôi gặp được cậu ta, người bạn thân duy nhất của tôi, người duy nhất hiểu được tôi – đại thiếu gia Lâm Nhã Nguyệt của tập đoàn Lâm thị. Lần đầu tiên gặp, tên kia bị tôi chế nhạo trận, ngờ cậu ta liếc mắt cái liền nhìn ra ngụy trang của tôi, đâm rách mặt nạ của tôi, có lẽ đúng như người ta vật họp theo loài, cậu ta cũng như tôi mang theo mặt nạ đối mặt với đời sống, nhưng cậu ta may mắn hơn tôi, cậu ta có gia đình ấm áp, có người nhà quan tâm. ngờ hai chúng tôi lại trở thành bạn thân của nhau.

      Ban đầu, tôi còn nghĩ Lâm Nhã Nguyệt cũng là người máu lạnh vô tình giống tôi, nhưng tôi phát mình sai rồi. cậu ta phải là người vô tình, vì cậu ta đem ấm áp cho người nhà, đem dịu dàng cho em cậu ta. Tôi quen cậu ấy sáu năm, hầu như ngày nào cậu ta cũng gọi điện thoại cho em rất đúng giờ, hỏi han ân cần từng li từng tí, lần đầu nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu ta, tôi còn tưởng cậu bạn mình bị người ta đánh tráo rồi. Từ đó, tôi có thêm hứng thú, đó chính là xem Lâm Nhã Nguyệt biến sắc.

      Sau khi quen Lâm Nhã Nguyệt lâu hơn, tôi được nghe rất nhiều chuyện về em cậu ta, bất tri bất giác tôi đối với em chưa từng gặp mặt này có chút hứng thú. Tôi muốn nhìn xem kia có bộ dạng như thế nào mà cậu bạn tôi lại coi như bảo bối cưng chiều như vậy. Có đôi lúc tôi nghĩ, nếu như ngày đó tôi nảy sinh hứng thú với , có lẽ hôm nay tôi phải chịu đau khổ như vậy đúng .

      Lần đầu tiên gặp mặt của tôi và ấy là ở trường đại học, vẫn cho rằng tôi và trai là bạn thời đại học, nhưng ra chúng tôi quen nhau từ rất lâu rồi.

      Lâm Tâm nguyệt là duy nhất khiến tôi nhớ nhung, rất xinh đẹp cũng rất kiên cường nhưng cũng có lúc mơ hồ. Ban đầu tôi chỉ nghĩ trêu chọc chút, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ xù lông của , tôi thấy rất thú vị. ngờ dần dần bị hấp dẫn, ánh mắt thể dời được. Tôi rất thích nhìn vẻ mặt tức giận của , rất thích cùng ngắm vẻ mặt biến sắc của Lâm Nhã Nguyệt, rất thích được chơi cùng với , cùng gây gổ, cùng ở chỗ với làm tôi quên trách nhiệm của mình, thân phận của mình, khi đó tôi chỉ là Nam Cung Phong. Cảm giác ở cùng rất bình yên, rất ấm áp. Tôi cho rằng tôi có thể ở bên cạnh mãi mãi.

      Chuyện tôi thích bị Lâm Nhã Nguyệt phát , tôi biết Lâm Nhã Nguyệt là thằng cuồng em , mỗi khi đụng tới chuyện em của cậu ta, cậu ta liền mất bình tĩnh. Bị cậu ta đánh cũng phải là chuyện bất ngờ, nhưng tôi nghĩ tới tôi bị đánh phải vì tôi thích Tâm Nguyệt, mà bởi vì tôi có năng lực bảo vệ ấy, bởi vì bối cảnh của tôi khiến ấy bị tổn thương, cậu ta sai, bây giờ tôi có bất kì quyền lợi nào, cho nên vì tôi liều mạng học tập, tranh giành cướp đoạt, chỉ hi vọng sớm có năng lực bảo vệ , người con tôi trân trọng nhất.

      Để trở thành người xứng đôi với truyền kỳ pháp chứng như , tôi cố gắng chuyên tâm nghiên cứu y học, trở thành thiên tài y học, chân chính thành người thừa kế của Nam Cung gia, lúc này tôi được tự do, có năng lực bảo vệ , có thể đường đường chính chính theo đuổi .

      Nhưng ông trời thích đem tôi ra để chơi đùa, Nhã Nguyệt cho tôi biết muốn trở thành nhân viên pháp chứng là vì người đàn ông khác, lời hẹn ước của mười mấy năm trước.

      Khi đo trong lòng tôi rất khó chịu, nhưng thấy nụ cười rạng rỡ mặt , có oán giận hay đau khổ gì cũng biến mất.

      quay về Hong Kong, gặp người đàn ông kia, tuy cam lòng nhưng để trở về, cả đời này cũng quên được người kia, nếu như tôi biết cũng vì vậy mà tôi vĩnh viễn mất , tôi tuyệt đối để quay về đó.

      nhờ tôi đến cứu người, tôi rất vui vẻ, vì tin tưởng nên mới tìm tôi. Nào ngờ nhờ tôi là vì người đàn ông kia, cuối cùng tôi vẫn đồng ý, tôi muốn khiến thất vọng. Hơn nữa, tôi muốn vì mình tranh giành lần.

      Tôi biết tên người đàn ông kia là Cổ Trạch Sâm, bác sĩ pháp y xuất sắc, lần đầu giao phong tôi thua! Nếu như phải là tình địch của nhau, tôi nhất định rất tán thưởng cậu ta. Có thể là sợ xuất của tôi nên mới thúc đẩy quan hệ của bọn họ tiến triển nhanh hơn, dù biết Tâm Nguyệt muốn tổn thương tôi, nhưng tôi vẫn muốn buông tay.

      Tôi nhìn bọn họ hôn nhau, hận thể xông lên giết chết tên đàn ông kia, nhưng nụ cười hạnh phúc của Tâm Nguyệt khiến tôi lùi bước. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười này của , thế nhưng khi nhìn hai người bọn họ ở cùng chỗ, cùng nắm tay nhau lòng tôi đều chua xót. Tôi hận thể đem hai người họ chia cắt ra, nhưng lí trí mach bảo tôi thể làm như vậy, làm như vậy khác gì khiến Tâm Nguyệt bị tổn thương.

      Nghe lời của ông nội Lâm, biết đó chỉ là lời vui đùa của ông, tôi vẫn thấy rất vui, nhưng nghe lời kiên định của Tâm Nguyệt, trong lòng tôi ngập tràn lửa giận, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì người đàn ông kia chẳng hề làm gì lại có thể có được , mười mấy năm qua người bên cạnh làm bạn của chính là tôi, vì sao, vì sao, tôi rốt cuộc có chỗ nào bằng tên kia, vì sao cho tôi cơ hội được cạnh tranh công bằng?

      Tôi tự hỏi rất nhiều lần những vẫn tìm được đáp án, giây kia tôi gần như hóa điên, thiếu chút nữa gây ra chuyện tổn thương sâu sắc tới . cú đánh kia, giúp tôi thanh tỉnh, rốt cuộc tôi làm gì vậy? phải tôi từng hứa bảo vệ sao, tôi tại sao lại có thể làm tổn thương ?

      có chọn người khác, tôi vẫn cảm ơn ông trời để tôi gặp được , là dạy tôi cười lòng, là khiến tôi tìm được giá trị tồn tại của mình. Tuy là có biện pháp buông tha, có biện pháp đem xóa bỏ khỏi trái tim tôi cách dễ dàng, nhưng tôi làm chuyện tổn thương , tôi chúc phúc cho , dùng thân phận người bảo vệ , lẳng lặng bảo vệ nụ cười hạnh phúc của .
      emilia thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: Kết thúc và bắt đầu
      Edit: Tiểu Ngữ

      , Phong, đừng mà, xin dừng lại …” Trong lòng Lâm Tâm Nguyệt rất sợ, chỉ có thể liều mạng giãy dụa, cầu xin buông ra, Sâm, cứu em!!! Nước mắt kiềm được chảy xuống.

      Nước mắt nóng hổi rơi vào trong lòng bàn tay Nam Cung Phong, nhìn dáng vẻ Lâm Tâm Nguyệt mặt đầy nước mắt, quần áo xộc xệch, Nam Cung Phong mới bừng tỉnh. Liền ngừng xin lỗi.

      Sau đó. . .

      đây là phụ nữ xem quá nhiều phim truyền hình lúc tám giờ lên cơn YY.

      thực tế lúc Lâm Tâm Nguyệt bị Nam Cung Phong đè xuống sô pha làm liên tưởng đến tình tiết trong phim truyền hình, liền trực tiếp cho đại soái ca Nam Cung Phong chúng ta cú. Đường nhiên phải ở mặt mà là ở bụng. Dù sao mọi người đều có lòng thích cái đẹp, Lâm đại tiểu thư của chúng ta cũng ngoại lệ.

      Xì, chị đây phát uy cưng coi chị là mèo Hello Kitty à, lúc tỉnh táo luôn bắt nạt chị, tại uống xỉn cũng quên ăn đậu hủ của chị, coi thường chị như mấy con nữ chính trong phim chỉ biết khóc sướt mướt, biết phản kháng chờ người tới cứu à, mắc cười quá, mấy năm nay chị học Thủ Đạo là đồ bỏ sao?

      Có lẽ là trúng quyền của Lâm Tâm Nguyệt hoặc là vì quá mệt mỏi, Nam Cung Phong ăn cú đó của Lâm Tâm Nguyệt xong đau đớn nhíu mày, tay ôm bụng, đủ để thấy cú này mạnh cỡ nào. Nam Cung Phong nghiêng người trượt khỏi sô pha, nằm co quắp sàn nhà, may mắn sàn có lót thảm, cho nên người ta đúng thà đắc tội với tiểu nhân chớ nên đắc tội với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ học Thủ Đạo.

      Lâm Tâm Nguyệt sửa sang lại quần áo, đứng lên, hai tay ôm trước ngực, từ cao nhìn xuống bộ dạng lôi thôi lếch thếch như cá chết của Nam Cung Phong, cắn răng nghiến lợi: “Tỉnh rồi chưa? Có cần em đánh thêm cú nữa hay ?”

      , Tâm Nguyệt, em có cần rat ay nặng như vậy ? Tốt xấu gì chúng ta cũng là ‘bạn bè’ nhiều năm.” Giọng điệu Nam Cung Phong khôi phục như thường, mặt vẫn treo nụ cười ôn hòa, giống như kẻ điên lúc nãy phải , nhưng khi tới hai chữ ‘bạn bè’ lại làm người ta cảm thấy rất vô lực, rất bi thương, rất tuyệt vọng.

      Nghe lời Nam Cung Phong , trong lòng Lâm Tâm Nguyệt lộp bộp chút, ánh mắt đầy phức tạp nhìn , quen nhìn bộ dạng dở sống dở chết của , Lâm Tâm Nguyệt xoay người thuần thục vào gian phòng nọ, cầm bộ quần áo ra.

      Đem Nam Cung Phong kéo lên, trực tiếp tống vào nhà tắm, đưa quần áo vào cho : “Bộ dạng tại của khó coi, mau chóng tắm rửa sạch rồi ra đây, nếu … Hừ.” Lâm Tâm Nguyệt giơ quả đấm uy hiếp.

      Nam Cung Phong giương mắt nhàng nhìn bĩu môi mát, giơ đấm đe dọa trước mặt. Trái lại, Lâm Tâm Nguyệt bị nhìn chằm chằm lại xấu hổ, tìm cớ chạy trối chết.

      Nam Cung Phong cầm quần áo, có có suy nghĩ nhìn bóng lưng chạy trối chết kia.

      Chờ Nam Cung Phong khôi phục dáng vẻ ưu nhã của quý công tử đến phòng khách, liền thấy thân ánh bận rộn của Lâm Tâm Nguyệt loay hoay trong bếp, bàn bày mấy món ăn sáng, nhìn thấy món ăn ngon đầy hương sắc và dinh dưỡng, Nam Cung Phong đột nhiên cảm thấy bao tử mình rất đối, tâm động bằng hành động, chút khách sáo ngồi xuống ăn.

      Lâm Tâm Nguyệt bưng tô canh tới, liền cảm thấy Nam Cung Phong ưu nhã ngồi vào bàn ăn, lễ nghĩa hoàn mĩ, động tác tao nhã, phát huy nhuần nhuyễn mệnh danh quý công tử, tất nhiên nếu tốc độ ăn của chậm lại tốt hơn nhiều, Lâm Tâm Nguyệt nhìn thấy động tác của mà choáng váng.

      có người giành ăn với , đừng có ăn nhanh như vậy, coi chừng mắc…” Lâm Tâm Nguyệt nhìn dáng vẻ ăn ngốn ngấu như quỷ đói đầu thai của Nam Cung Phong, bất nhã lườm cái, lời nàng còn chưa hết, Nam Cung Phong bị nghẹn.

      “Khụ, khụ…”

      “Ai kêu ăn gấp như thế làm chi, đáng đời.” Tuy ngoài miệng Lâm Tâm Nguyệt có chút hả hê, nhưng liền rót ly nước cho , đưa cho Nam Cung Phong, thuận tiện giúp vỗ vỗ lưng.

      Nam Cung Phong bình tĩnh lại, nhìn Lâm Tâm Nguyệt cẩn thận giúp xoa lưng, nắm tay Lâm Tâm Nguyệt, đứng lên đem ôm vào lòng.

      “Nam Cung Phong, lại động kinh à? Mau buông em ra!!” Lâm Tâm Nguyệt liền giãy giụa: “ còn muốn nếm thử quả đấm của chị có ngon ngọt hay à?” Miệng vẫn quên uy hiếp, lúc chuẩn bị đánh thanh như u lan của Nam Cung Phong vang lên.

      “Tâm Nguyệt, chút thôi, để ôm em chút cũng được. biết mục đích em tới tìm , cũng hiểu em muốn gì, cho chút thời gian có được ? hứa chuyện này tuyệt đối bao giờ xảy ra nữa, cho nên lúc này đừng đẩy ra, được chứ?”

      Nam Cung Phong dúi đầu vào vai cổ Lâm Tâm Nguyệt, tựa như muốn đem yếu đuối của mình giấu . Lâm Tâm Nguyệt cũng vì lời của mà ngừng ngọ nguậy, biết mình làm tổn thương đến kiêu ngạo của người đàn ông này.

      Trong lúc Lâm Tâm Nguyệt biết làm gì để an ủi Nam Cung Phong, ‘binh’ tiếng cánh cửa bị người ta đá văng, kẻ đá nó ai khác chính là Lâm Nhã Nguyệt người đầy gió bụi hầm hổ chạy từ công ty tới.

      Mấy ngày nay, Lâm Nhã Nguyệt biết thằng bạn thân Nam Cung Phong này trốn ở nhà uống say bí tỉ, nhưng đàn ông cực kì thương em rất hẹp hòi, Lâm Nhã Nguyệt còn ghi hận lần trước trong bệnh viện Nam Cung Phong xém ăn vụng đậu hủ em mình, thế nên mới có đem chuyện này cho Lâm Tâm Nguyệt biết, thậm chí còn vung tay ra lệnh cho bất kì ai quấy rầy cậu ta, tốt đẹp hóa với lí do để cho bạn thân được yên tĩnh.

      Thế nhưng, hôm nay vừa mới thức dậy nghe em bảo bối đến nhà Nam Cung Phong, liền ba chân bốn cẳng chạy tới đây.

      giỡn à, Lâm Tâm Nguyệt tìm tên kia khác gì đưa dê vào miệng cọp.

      Vừa chạy tới nhà Nam Cung Phong, Lâm Nhã Nguyệt liền do dự đá bay cánh cửa ra vào, thầm ước cánh cửa này chính là Nam Cung Phong. Trước mắt chính là cảnh Nam Cung Phong ngang ngược ôm em bảo bối nhà mình, hơn nữa Nam Cung Phong còn ỉu xìu, vì vậy hiểu lầm mới nảy sinh, máu cún cứ như vậy bắt đầu.

      Lâm Tâm Nguyệt nhìn cánh cửa tuyên cáo cuối đời, lại nhìn nét mặt trầm của hai, trong lòng thầm kêu ‘Cửa à.’

      Cửa à cửa, em hãy an tâm ra , chị ghi nhớ việc làm vĩ đại hôm nay của em, nhất định để cho thế hệ mai sau phát huy tinh thần của em.

      Nam Cung Phong thấy dáng vẻ hận như muốn ăn thịt uống máu mình của Lâm Nhã Nguyệt, nhịn được ngửa đầu 45 độ nhìn trời than thở. Vì sao mỗi lần làm chuyện xấu đều bị cái tên bụng dạ đen tối kiêm cuồng em này bắt ngay tại trận vậy? Tại sao tên họ Cổ kia bị nắm thóp, chẳng lẽ đây có liên quan tới vấn đề nhân phẩm?

      Cho nên mới , Nam Cung Phong mày là đáng thương, xui xẻo.

      Lâm Nhã Nguyệt vừa vào nhà liền đem Lâm Tâm Nguyệt từ trong lòng Nam Cung Phong kéo ra, động tác kia lưu loát tự nhiên như mây trôi nước chảy, liền mạch chút do dự.

      “Tâm Nguyệt ngoan, em ra ngoài lâu như vậy, ông nội chắc lo lắng, mau về nhà .” Lâm Nhã Nguyệt nhìn Lâm Tâm Nguyệt cười như núi băng hòa tan, như xuân đến.

      “Vậy còn ?”

      ? có chuyện phải ‘trao đổi’ với Phong, nên em về trước .” Dù Lâm Nhã Nguyệt chuyện với Lâm Tâm Nguyệt nhưng ánh mắt chút ý tốt của lại nhìn chằm chằm Nam Cung Phong.

      “Được rồi, ngoan, nghe lời , mau về .” Lâm Nhã Nguyệt nửa ôm nữa mang Lâm Tâm Nguyệt, cầm lấy túi xách của , dụ dỗ ra về.

      Lâm Tâm Nguyệt nhìn nụ cười như gió độc của trai, lại nhìn bộ dạng thờ ơ của Nam Cung Phong, trực tiếp liền quăng ánh mắt ‘Lực bất tòng tâm’ ‘Tự cầu nhiều phúc’ cho , liền bị Lâm Nhã Nguyệt đẩy đẩy ra ngoài.

      Lâm Tâm Nguyệt biết sau khi xảy ra chuyện gì, chỉ biết Lâm Nhã Nguyệt trở về nhà với tâm tình rất tốt. Vẻ mặt xán lạn như mùa xuân, nụ cười ngàn năm khó gặp lại luôn treo khóe môi, ngay cả ông nội Lâm cũng nghi ngờ biết cháu trai có phải uống lộn thuốc hay , mà cả đêm Lâm Nhã Nguyệt nhìn Lâm Tâm Nguyệt cười càng giống như nhật nguyệt đồng huy, ánh mắt nhiều chuyện của ông nội Lâm càn quét người hai an hem họ.

      Cho nên , trai à, có thể hay đừng dùng nụ cười nghiệt như vậy với !!!

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: Kết thúc và bắt đầu 2

      Edit: Tiểu Ngữ


      Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, từng ngôi sao giống như đá quý trang điểm cho bầu trời đen nhánh, vẽ nên bức tranh tuyệt vời.

      Đáng tiếc cho dù trời đêm có đẹp đến mức nào nữa Lâm Tâm Nguyệt cũng có lòng dạ để thưởng thức.

      Mấy ngày nay, Lâm Nhã Nguyệt cười toe toét y như nghiệt, khiến Lâm Tâm Nguyệt hết sức tò mò chuyện gì xảy ra giữa hai và Nam Cung Phong, nhưng mà Lâm Tâm Nguyệt có đắn đo sáo ngữ cỡ nào, thậm chí ngay cả tuyệt kĩ – tâm lí học cũng sử dụng, Lâm Nhã Nguyệt vẫn ngậm miệng. Điều này khiến cho người luôn lấy tâm lí học làm niềm kiêu ngạo như Lâm Tâm Nguyệt buồn bực suốt mấy ngày. Còn đương - Nam Cung Phong, từ ngày Lâm Tâm Nguyệt rời khỏi nhà , chưa từng gặp mặt lần nào nữa, gọi điện thoại bảo có chuyện gì hết, cho Lâm Tâm Nguyệt đến tìm . Nếu phải Lâm Nhã Nguyệt luôn cam đoan Nam Cung Phong vẫn bình an, Lâm Tâm Nguyệt nhất định nghi ngờ Nam Cung Phong bị hai mình hủy thi diệt tích rồi.

      tại, là Lâm Tâm Nguyệt lo lắng án kiện bên Hong Kong và sức khỏe của Cổ Trạch Dao, cùng với nhớ nhung Cổ Trạch Sâm. Hai là biết phải như thế nào mới ông nội vừa khỏe lại rằng mình muốn về Hong Kong, mặc dù giờ sức khỏe Lâm Quốc Hùng ổn định lại, nhưng vẫn có bệnh cũ.

      Buổi tối, Lâm Tâm Nguyệt giống như bình thường, sau khi ăn cơm xong liền chơi cờ với Lâm Quốc Hùng.

      “Chiếu tướng!” Lâm Quốc Hùng đắc ý cười nhìn cháu thả hôn theo gió bay, nước cờ cuối cùng, gọi hồn trở lại.

      “Dạ?” Lâm Tâm Nguyệt lấy lại tinh thần nhìn bàn cờ thua thê thảm, cười gượng liếc nhìn về phía ông nội.

      “Tiểu Nguyệt, con dự định khi nào trở về Hong Kong?”

      “Ông nội, lẽ ông ghét bỏ Tiểu Nguyệt, nhanh như vậy liền muốn đuổi con rồi.” Lâm Tâm Nguyệt chuyển qua ngồi bên cạnh Lâm Quốc Hùng, ôm cánh tay ông, bộ dạng đáng thương lên án ‘ông nội, ông bắt nạt con.’

      “Con nha! lẽ ông nội đoán được con nghĩ cái gì sao, ông nội biết con rất có hiếu. Nhưng tại ông nội sao rồi, con cần lo lắng cho ông, huống chi còn có hai con với Tiểu Phong, ông nội có chuyện gì đâu. Vả lại, con thể quay về Hong Kong, bộ pháp chứng bên kia còn rất nhiều chuyện cần con giải quyết, hơn nữa, con dám con nhớ thằng nhóc kia à?” Lâm Quốc Hùng nhéo nhéo mũi Lâm Tâm Nguyệt, trêu ghẹo.

      "Ông nội.”

      “Ha ha, Tiểu Nguyệt, nếu thằng nhóc kia dám bắt nạt con, nhớ méc với ông nội, ông nhất định dạy cho nó bài học.”

      “Sâm mới có bắt nạt con, ấy đối xử với con rất tốt.”

      “Ui, đúng là con lớn thể giữ mà, chưa có gả mà bênh con nhà người ta chằm chằm rồi.” Lâm Quốc Hùng cười trêu.

      “Ông nội, dù có gả cho người ta nhưng con vẫn là tim gan bảo bối của ông.” Lâm Tâm Nguyệt dựa đầu vào vai Lâm Quốc Hùng làm nũng.

      “Đúng vậy, Tiểu Nguyệt mãi mãi vẫn là tim gan bảo bối của ông.” Lâm Quốc Hùng ôm Lâm Tâm Nguyệt, vẻ mặt đầy nuông chiều .

      Tối hôm đó, hai ông cháu trò chuyện rất áp, bức tranh mới chậm rãi hình thành bầu trời đêm.

      Được ông Lâm cho phép, cuối cùng Lâm Tâm Nguyệt cũng quyết định trở về Hong Kong. Trong sân bay, ngoại trừ ông trai khôi phục vẻ mặt quan tài – Lâm Nhã Nguyệt, Nam Cung Phong – kẻ mà Lâm Tâm Nguyệt dường như cho rằng sớm bốc hơi biến mất khỏi nhân gian cũng xuất .

      Từ biệt với Lâm Nhã Nguyệt xong, Lâm Tâm Nguyệt lẳng lặng đứng nhìn Nam Cung Phong mang kính râm, tao nhã. Nam Cung Phong tiến lên ôm Lâm Nhã Nguyệt.

      “Nha đầu, đừng quên, trai của em chỉ có người. Mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cũng đứng bên cạnh em!” Nam Cung Phong vuốt tóc , ung dung .

      “Em nhớ, nhưng mà lại , hôm nay ánh nắng có chói lắm, ánh sáng trong sân bay cũng mạnh, Phong, mắc chứng gì đeo kính râm vậy hả?” Có lẽ do nghe được giọng điệu thoải mái của Nam Cung Phong, Lâm Tâm Nguyệt cuối cùng cũng thở phào nhõm, khôi phục lại dáng vẻ tinh nghịch đùa với .

      “Phải đó, Tâm Nguyệt cũng sắp rồi, Phong, cậu mau lấy kính xuống để Tâm Nguyệt nhìn cậu.” Lâm Nhã Nguyệt có chút hả hê .

      Nhìn ánh mắt long lanh vô tội đầy mong đợi của Lâm Tâm Nguyệt, liếc mắt lườm người nào đó chờ xem trò vui cái, Nam Cung Phong nhận mệnh đem kính râm kéo xuống.

      "Phốc, ha ha ha. . . .Phong, đổi nghề làm gấu trúc khi nào vậy.” Thấy đôi mắt gấu trúc của Nam Cung Phong, Lâm Tâm Nguyệt chút nể tình cười ha ha, rốt cuộc cũng hiểu tại sao Nam Cung Phong sống chết cũng chịu cho gặp rồi, ra là như vậy.

      nè Tâm Nguyệt, chỉ ôm em có chút bị trai em tặng cho cặp mắt gấu trúc. biết tương lai của cái tên cướp em của có hậu quả ra sao đây?” Nam Cung Phong cố ý tới gần Lâm Tâm Nguyệt, khóe môi hơi nhếch lên, ôn hòa .

      Quả nhiên, nghe được lời của Nam Cung Phong, Lâm Tâm Nguyệt giống như bị sét đánh, thân thể cứng đờ thể nhúc nhích.

      Nếu như hai biết chuyện của Sâm làm, hai nhất định giết ấy, huhu…. Người xấu!

      Lâm Tâm Nguyệt ai oán nhìn khuôn mặt cười như gió xuân của Nam Cung Phong, biết cái này có tính là vui quá hóa buồn hay ? Cho nên , đối nhân xử thế phải có hậu chút, nên tùy tiện chế nhạo người khác, đặc biệt là người đàn ông có bụng dạ hẹp hòi đen tối lại thất tình.

      Lâm Nhã Nguyệt nuông chiều nhìn em vào phòng chờ đợi, liếc mắt nhìn bạn thân đầy thương cũng nhìn về nơi đó: “Xác định có thể buông tay à.”

      “Ừ, buông tay, nhưng bây giờ cậu nên quan tâm phải là kẻ bị hạ đo ván như mình, mà là người kia có đem em cậu lừa gạt hay nha, núi cao hoàng đế xa, bé Tâm Nguyệt liền bị người ta bắt cóc thôi à.” Tâm tình Nam Cung Phong cảm thấy tốt lên khi nhìn oán khí của bạn thân bốc lên cao, kẻ cuồng em nào đó suy nghĩ tìm cách đề phòng em bị người ta lừa gạt. Quả nhiên thấy người khác khó chịu, tâm tình của chính mình tốt hơn nhiều, vẫn còn ghi hận cặp mắt gấu trúc vĩ đại này, hơn nữa dựa vào cái gì chỉ có mình bị đòn? Người kia dễ dàng có được người mình thương?

      Đối với chuyện này, Lâm Tâm Nguyệt ngồi máy bay hề hay biết gì hết. nhắn tin với bạn trai thân của mình.

      (Em lên máy bay rồi, rất nhanh trở về Hong Kong.)

      (Ừ, ra sân bay đón em, ngoài ra có món quà muốn tặng em.)

      (Được.)

      Sân bay Hong Kong, Lâm Tâm Nguyệt xuống máy bay, thuận lợi ra khỏi cửa ra vào.

      Lâm Tâm Nguyệt đeo kính mác nhìn bốn phía chung quanh, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong đám đông, ánh mắt của Cổ Trạch Sâm luôn khóa chặt người vẫn xinh đẹp như cũ giữa đám đông.

      Tầm mắt hai người chạm vào nhau, Cổ Trạch Sâm bước lên ôm sít sao mình ngày nhớ đêm mong. Tuy rằng mỗi ngày hai người đều nhắn tin, gọi điện cho nhau nhưng vẫn bằng cảm giác ở bên cạnh nhau. Đây là lần thứ hai buông tay để rời mình. Đồng thời cũng là lần cuối cùng, bao giờ để phải gánh chịu mình nữa, du khách và nhân viên công tác tại sân bây qua lại đều cầm lòng được dừng chân nhìn đôi tình nhân nhiệt tình ôm nhau, lặng lẽ chúc phúc cho bọn họ.

      Lâm Tâm Nguyệt yên lòng trong cái ôm ấm áp này, nhắm mắt hưởng thụ giờ phút ấm áp này.

      xe, Cổ Trạch Sâm lấy ra chiếc lắc tay có gắn hai trái tim, đích thân đeo vào cho Lâm Tâm Nguyệt.

      “Lắc tay này là?”

      “Đây là chiếc lắc tay nhờ người thiết kế riêng dành cho em, mặc kệ về sau có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối để em phải đổi mặt với nó mình nữa, đều ở bên cạnh, hai trái tim lắc tay này gắn liền với nhau, cũng giống như hai chúng ta vậy… bao giời xa nhau.” Cổ Trạch Sâm hôn lên trán Lâm Tâm Nguyệt, ra cam kết, hơn nữa trong tương lai chắc chắn dùng hành động chứng minh lời của mình.

      “Được.” Vẻ mặt Lâm Tâm Nguyệt hết sức hạnh phúc dựa vào lòng Cổ Trạch Sâm.

      Nhưng mà hai người chìm đắm trong hạnh phúc ngờ rằng có tin dữ chờ đợi bọn họ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :