1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sưởi ấm trái tim anh - Tiểu Tâm Nguyệt HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24: Kết thúc vụ án (1)

      Edit: Tiểu Ngữ


      Sáng sớm, Lâm Tâm Nguyệt ra cửa chuẩn bị làm tháy bạn trai đứng dựa vào xe chờ , làm nhịn được nhớ tới chuyện ngày hôm qua hai người cùng ngủ chung giường, tuy rằng từ lúc quen nhau với Cổ Trạch Sâm tới nay chuyện ôm hôn, nắm tay bình thường như cơm bữa, nhưng ngủ chung giường là lần đầu tiên, hơn nữa chính mình là người nắm chặt tay cho , quan trọng nhất còn bị Đinh Đinh bắt quả tang, đột nhiên Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy rất áp lực.

      Mặc dù trong lòng như ai điếu nhưng mặt ngoài Lâm Tâm Nguyệt vẫn giữ bình tĩnh, ung dung tới trước mặt Cổ Trạch Sâm.

      “Sao hôm nay đến sớm vậy?”

      “Vì vội vàng đưa bữa sáng tình tới cho bạn mơ hồ, khiến người ta bớt lo của .” Cổ Trạch Sâm vừa trêu ghẹo vừa lấy phần bữa sáng từ trong xe ra: “Cháo hành nấu gừng vừa mới ra lò, cùng với ly sữa ấm đây!”

      Thấy Cổ Trạch Sâm cố gắng biểu diễn, ánh mắt có chút nhu hòa nhìn chằm chằm mình, đáy lòng Lâm Tâm Nguyệt giống như có dòng nước ấm rót vào.

      “Như vậy em cần phải khách sáo, nhận hết vậy.” Lâm Tâm Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào, giọng có chút nghịch ngợm.

      “Có phải hay cảm thấy bạn trai của em là người rất là tốt?”

      “Phải rồi, rất là tốt, nhưng em giỏi hơn, biết là người đàn ông tốt hiếm có, liền nhanh chóng tóm lấy trái tim từ sớm.” Lúc Lâm Tâm Nguyệt khen ngợi Cổ Trạch Sâm cũng quên ca tụng bản thân.

      Cổ Trạch Sâm nhíu mày, vẻ mặt ‘ hết cách với em rồi’, đối với thái độ mèo khen mèo dài đuôi của Lâm Tâm Nguyệt hoàn toàn im lặng rồi.

      Về đến bộ pháp chứng, Lâm Tâm Nguyệt liền thấy ánh mắt lóe sáng nhiều chuyện của nhân viên của bộ.

      “Thực là khiến người ta hâm mộ, lại là bữa sáng tình , còn được đặc biệt đưa đón nữa nha.” Người hâm mộ A.

      “Còn đích thân đưa tới cửa bộ pháp chứng nữa cơ.” >”<

      “Còn nữa nè, hôm qua tôi nghe bác sĩ Cổ còn xin nghỉ để ở nhà chăm sóc cho nữa.” Giọng điệu nghiêm túc của người B.

      “Được rồi, được rồi, giỡn đủ rồi mau làm việc .” Quả nhiên là sếp lên tiếng giống, Cao Ngạn Bác vừa mở miệng, mọi người liền giải tán làm việc.

      “Sao rồi, thân thể khỏe rồi chứ?” Cao Ngạn Bác đuổi đám người nhiều chuyện xong liền hỏi thăm.

      “Có tình của bác sĩ Cổ chăm sóc làm sao có chuyện gì được.” Mạc Thục Viện khẽ vỗ vai Lâm Tâm Nguyệt cái, cười .

      “Có phải chị Yvonne cũng muốn chế giễu em đúng ?”

      Mạc Thục Viện nhún nhún vai, vẻ mặt rất là vô tội.

      “Được rồi, có chuyện gì làm việc .”

      Mấy ngày nay, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đều rất quan tâm tới tình trạng thân thể của Cổ Trạch Dao, may là căn bệnh ung thư được khống chế, cũng có để lại di chứng gì cho Cổ Trạch Dao, nhưng Lâm Tâm Nguyệt cũng có chân chính thả lỏng, bởi vì biết nguyên nhân chính khiến Cổ Trạch Dao chết là do thuốc gia truyền của nữ lao công gọi là chị Ngọc.

      Lâm Tâm Nguyệt quan sát chị Ngọc mấy ngày, thấy chị ta rất quan tâm, chăm sóc cho Cổ Trạch Dao. cũng chuyện với chị Ngọc, nhấn mạnh đạo lí ‘thuốc thể dừng bậy’ với chị ta rất nhiều lần. Đồng thời cũng bảo Nam Cung Phong chú ý chút, đừng để cho Cổ Trạch Dao ăn đồ lung tung.

      Nhưng Lâm Tâm Nguyệt biết rằng có nhiều chuyện lường trước đều có thể tránh được.

      Sắp xếp xong chuyện của Cổ Trạch Dao, Lâm Tâm Nguyệt bắt đầu xử lí vụ án tay, còn Lâm Đinh Đinh vì có trí nhớ tốt và suy đoán nhạy bén được Cao Ngạn Bác thu nhận về đội.

      Lâm Tâm Nguyệt biết Đàm Vĩ Thăng tỉnh lại, Lương Tiểu Nhu chuẩn bị lấy khẩu cung của .

      “Madam, ngại cho chúng tôi nghe chút chứ?” Lâm Tâm Nguyệt đến bệnh viện, chặn đường Lương Tiểu Nhu và Thẩm Hùng chuẩn bị vào phòng bệnh Đàm Vĩ Thăng lấy lời khai.

      "Tuỳ ý" Mặc dù Lương Tiểu Nhu hiểu tại sao Lâm Tâm Nguyệt lại có hứng thú tới nghe Đàm Vĩ Thăng cung cấp lời khai, nhưng vẫn đồng ý.

      Cổ Trạch Sâm biết bạn mình tại sao lại đến đây nhưng tin Lâm Tâm Nguyệt phải là người thích làm chuyện vô nghĩa, vì vậy cùng mọi người chào hỏi xong liền rời .

      Trong quá trình lấy lời khai, Lâm Tâm Nguyệt cứ nhìn chòng chọc vào Đàm Vĩ Thăng, cái gì cũng . Đàm Vĩ Thăng bị ánh mắt sắc bén của nhìn chăm chú như vậy hơi chột dạ.

      Nghe xong khẩu cung, Lâm Tâm Nguyệt ra ngoài liền quăng cho Lương Tiểu Nhu câu: “Từ đầu tới đuôi, Đàm Vĩ Thăng đều dối.”

      Thẩm Hùng trợn to hai mắt nhìn Lâm Tâm Nguyệt: “ phải đùa chứ?”

      “Ý của là sao?” Lương Tiểu Nhu nghiêm túc nhìn Lâm Tâm Nguyệt, hi vọng cho mình lời giải thích.

      “Tôi chỉ có thể cho là do vi biểu tình của Đàm Vĩ Thăng cho tôi biết.” Câu này là , đây là kết luận từ việc quan sát vi biểu tình của Đàm Vĩ Thăng, nhưng biết cái này thể coi là chứng cứ buộc tội , chỉ có thể nêu ra gợi ý, xong Lâm Tâm Nguyệt rời .

      Lương Tiểu Nhu nhìn đăm đăm bóng lưng Lâm Tâm Nguyệt có chút suy nghĩ.

      Khi Cao Ngạn Bác và Lương Tiểu Nhu dựng lại vụ án mới tin tưởng lời của Lâm Tâm Nguyệt.

      Lương Tiểu Nhu dẫn Đàm Vĩ Thăng về nhà , bắt đầu phân tích vụ án, nhưng tìm ra dấu vết của kim cương, có chứng cứ khởi tố, may mắn Cao Ngạn Bác và Lâm Tâm Nguyệt chạy tới đúng lúc, cuối cùng Đàm Vĩ Thăng cũng chịu ra .

      Sau khi Đàm Vĩ Thăng được đưa , Lương Tiểu Nhu nhịn được hiếu kỳ hỏi Lâm Tâm Nguyệt: “Vì sao lúc ở trong bệnh viện biết Đàm Vĩ Thăng dối.”

      “Tôi dựa vào vi biểu tình của Đàm Vĩ Thông mới biết thôi.”

      "Vi biểu tình?"

      “Vi biểu tình là loại tâm lý học, là biểu cảm phản ứng theo bản năng, nó chỉ duy trì trong thời gian ngắn, khi các lấy lời khai của , hỏi đêm đó xảy ra chuyện gì ánh mắt của nhìn qua bên phải, đó là biểu suy nghĩ để dối trong vi biểu tình, vì nếu như hồi tưởng lại ánh mắt hướng về bên trái, đương nhiên biểu của cùng loại.

      ra còn có loại học thức này.”

      “Đúng rồi, madam…” Lâm Tâm Nguyệt định gì đó nhưng bị Lương Tiểu Nhu cắt ngang.

      “Gọi tôi là Tiểu Nhu

      Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm liếc nhau, cái này coi như là thừa nhận rồi sao?

      “Vậy cũng gọi tôi là Tâm Nguyệt .”

      Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm nhìn hai người phụ nữ hận gặp nhau quá trễ này.

      Dưới hợp tác giữa pháp chứng, pháp y và cảnh sát sau cùng vụ án diệt môn cũng được kết án, sếp Cao của chúng ta vội vã chạy tới bệnh viện làm bạn bên cạnh bà xã, Lâm Tâm Nguyệt thể làm gì khác ngoài cam chịu số phận ở lại văn phòng chỉnh sửa báo cáo.

      "Cốc, cốc "

      Lâm Tâm Nguyệt nghe tiếng gõ cửa gõ ngẩng đầu lên liền thấy bạn trai thân ái đứng đó, cười meo meo nhìn mình.

      “Xin lỗi, em quên mất hôm nãy có hẹn với !” Lâm Tâm Nguyệt dùng tay ôm trán, khi làm việc liền quên hết thời gian.

      “Lúc vào đây, mọi người đều về hết rồi, liền biết em quên giờ giấc hết rồi.”

      chờ chút, em sắp xong rồi.” Lâm Tâm Nguyệt vội vàng thu dọn đồ đạc.

      “Đừng nóng vội, từ từ thôi, ở đây chờ em.”

      “Xong rồi, thôi.” Lâm Tâm Nguyệt ôm tay Cổ Trạch Sâm kéo .

      “Nhưng mà bữa tối hôm nay do em quyết định.”

      “À, vậy em muốn đâu.”

      “Đến nơi rồi biết.” Lâm Tâm Nguyệt thần bí hề hề .

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 25: Ấm áp
      Edit: Tiểu Ngữ


      Dựa theo chỉ dẫn của Lâm Tâm Nguyệt, bọn họ đến nhà hàng trang trí theo phong cách cổ xưa, cửa vào nhà hàng có dán ảnh các món cay Tứ Xuyên.

      Cổ Trạch Sâm thấy nhà hàng mang đậm chất Tứ Xuyên như vậy vô cùng kinh ngạc.

      “Trước kia phải em muốn ăn hải sản? Vì sao hôm nay lại dẫn đến nhà hàng món cay Tứ Xuyên.” Mặc dù rất là thắc mắc nhưng hai con ngươi của lại tràn đầy vui vẻ.

      “Bởi vì em biết ăn hải sản bị dị ứng, nhưng cực kì thích ăn đồ cay, cho nên mới đặc biệt hỏi Yvonne, ấy nhà hàng này rất ngon, em muốn mang ăn thử cho biết.” Thấy vui mừng trong mắt Cổ Trạch Sâm, Lâm Tâm Nguyệt biết hôm nay dẫn tới đây là lựa chọn sáng suốt.

      “Làm sao em biết được bị dị ứng với hải sản và thích ăn cay?” Cổ Trạch Sâm vô cùng hiếu kỳ muốn biết Lâm Tâm Nguyệt lấy tin tức từ đâu.

      quên em có hai vị quân sư chống lưng cho à.” Lâm Tâm Nguyệt cười đắc ý, ngoại trừ thông tin biết từ nội dung phim, còn đặc biệt hỏi Cổ Trạch Dao và Cao Ngạn Bác.

      Khóe miệng Cổ Trạch Sâm tao nhã lộ ra nụ cười hạnh phúc, biết Lâm Tâm Ngữ quan tâm nên mới tìm hiểu , vì chiều theo ý ăn hải sản, có người bạn tốt như vậy, đó là phúc của .

      Vào nhà hàng, nhìn tấm thực đơn đều là món cay, Cổ Trạch Sâm lo lắng Lâm Tâm Nguyệt ăn được, dẫu sao phải ai cũng ăn cay được.

      Thấy Cổ Trạch Sâm cau mày, liền biết nghĩ gì: “Sao? sợ em ăn cay được à, như vậy có thể yên tâm, người nhà họ Lâm của em ai biết ăn cay hết.” Lâm Tâm Nguyệt hết sức thân mật ôm cánh tay Cổ Trạch Sâm, đắc ý .

      sao chứ? Em cần chiều theo ý .”

      Tuy Lâm Tâm Nguyệt biết ăn cay, nhưng vẫn rất lo.

      tin à? Đợi lát nữa biết.” Lâm Tâm Nguyệt bĩu môi, híp mắt nhìn chằm chằm Cổ Trạch Sâm, giọng có chút ấm ức.

      Cổ Trạch Sâm mỉm cười nhìn Lâm Tâm Nguyệt có chút trẻ con lại mất ngang bướng, ngờ bạn dấu còn có mặt đáng như vậy.

      “Cho chúng tôi cá om dưa, bò hầm cách thủy, thịt sốt cà tím, lại thêm lòng heo xào tiêu" Cổ Trạch Sâm gọi xong liền đem thực đơn đưa cho nhân viên phục vụ.

      “Có cần gọi bia ?”

      cần, nước trái cây là được rồi.” Cổ Trạch Sâm biết bạn mình thích uống bia, chu đáo gọi nước trái cây cho .

      Cổ Trạch Sâm săn sóc như vậy, Lâm Tâm Nguyệt đều nhìn , trong lòng cảm thấy ngọt như ăn mật.

      Lâm Tâm Nguyệt nhìn món ăn hồng hồng đỏ đỏ xanh xanh đầy bàn, đúng là có chút lo lắng cho bao tử mình biết có chịu nổi hay , thôi liều luôn.

      Lâm Tâm Nguyệt gắp bò hầm cách thủy cho Cổ Trạch Sâm, trong ánh mắt mang theo mong đợi: “Thử chút xem em có giới thiệu sai ?”

      "Ừ, rất ngon, đúng là có mùi vị của Tứ Xuyên, em cũng ăn thử chút .” Cổ Trạch Sâm nở nụ cười hài lòng với Lâm Tâm Nguyệt, còn cố ý gắp miếng thịt cho Lâm Tâm Nguyệt dùng thử.

      Lâm Tâm Nguyệt cười híp mắt, ăn thịt bò, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cá om dưa, nhưng lại có động tới nó.

      Cổ Trạch Sâm nhịn được có chút buồn cười nhìn , lắc đầu cái, gắp khối cá om dưa, cẩn thận lấy xương cá ra, xác định còn xương mới đem cá để vào bát của Lâm Tâm Nguyệt.

      Lâm Tâm Nguyệt rất vui vẻ hưởng thụ Cổ Trạch Sâm phục vụ.

      "Ừ, ăn ngon" rất ngọt.

      Nhưng mà bên mép truyền tới cảm xúc ấm áp khiến Lâm Tâm Nguyệt trợn tròn hai mắt, mặt đỏ bừng, rất là mắc cỡ.

      Cổ Trạch Sâm bị vẻ mặt thỏa mãn, nụ cười ấm áp và đôi môi hoạt động liên tục hấp dẫn, chậm rãi xích tới gần , hôn lên khóe miệng cái.

      “Ừm, đúng là rất ngon.” Trong mắt Cổ Trạch Sâm chợt lóe lên giảo hoạt. (Tiểu Ngữ: Hồ li tinh -_- . Bác sĩ Cổ: *Cầm dao mổ* ~ Tiểu Ngữ: … được lắm _.__’’)

      Nếu như bọn họ ở trong phòng ăn riêng, Lâm Tâm Nguyệt nhất định xấu hổ đào cái lỗ đem chính mình chôn luôn.

      Bữa cơm này, hai người ăn rất vui rất ngọt ngào, cảm nhận được quan tâm của đối phương, lại biết săn sóc đối phương.

      Nhưng khi bọn họ lái xe về, đường nhìn thấy Lương Tiểu Nhu có chút men say, lẻ loi mình. Lâm Tâm Nguyệt khỏi ôm trán cảm thán, hổ là phim truyền hình tám giờ, quả nhiên là sân khấu của nhân vật chính, ở chỗ nào cũng gặp được.

      “Sâm, hình như Tiểu Nhu uống say rồi, nửa đêm nửa hôm Tiểu Nhu mình rất nguy hiểm, chúng ta nên xuống xem chút .” Lâm Tâm Nguyệt thấy Lương Tiểu Nhu bị người ta trêu ghẹo rất là lo lắng, vả lại ấy vừa mới thất tình.

      Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm cùng nhau xuống cầu thang bộ, tay Lâm Tâm Nguyệt vừa mới chạm vào cánh tay Lương Tiểu Nhu, muốn mở miệng bị Lương Tiểu Nhu hất ra, Lâm Tâm Nguyệt hụt chân, thoáng chốc đứng vững, kế đó ngã xuống.

      "A. . ." Xong rồi!

      "Tâm Nguyệt" Thấy Lâm Tâm Nguyệt sắp ngã xuống, Cổ Trạch Sâm khẩn trương nhanh chân bước tới, vội vã đỡ , đem ôm chặt vào trong ngực.

      " có sao chứ?” Cổ Trạch Sâm để cho Lâm Tâm Nguyệt đứng ngay ngắn lại, quan tâm hỏi.

      “Em sao.”

      Lương Tiểu Nhu nghe tiếng kinh hô của Lâm Tâm Nguyệt, xoay người thấy Cổ Trạch Sâm đỡ Lâm Tâm Nguyệt, lúc này mới biết mình đẩy nhầm người, có chút ngượng ngùng.

      Cổ Trạch Sâm xác định Lâm Tâm Nguyệt có việc gì, hơi chau mày nhìn Lương Tiểu Nhu luống cuống.

      “Tiểu Nhu, sao lại mình ở chỗ này?” Lâm Tâm Nguyệt lên tiếng phá vỡ bầu khí bế tắc.

      " có gì, tôi mới cùng đông nghiệp ăn tiệc liên quan xong, nên dạo chút cho tiêu cơm thôi.” Lương Tiểu Nhu cảm nhận được quan tâm Cổ Trạch Sâm dành cho Lâm Tâm Nguyệt, nhìn thấy hai người thân mật như vậy nhớ tới cuộc tình năm năm vừa chấm dứt của mình, khóe môi khỏi cười khổ, cũng từng vui vẻ, nhưng bây giờ chỉ còn lại mình .

      “Tiểu Nhu, có chuyện gì vui có thể với tôi, đừng có đè nén ở trong lòng.” Lâm Tâm Nguyệt tới kéo cánh tay của Lương Tiểu Nhu, nụ cười khổ này thích hợp với ấy.

      Cổ Trạch Sâm đứng bên cạnh cũng nhìn ra Lương Tiểu Nhu có tâm , còn trách cứ cẩn thận nữa, đồng thời săn sóc theo sau các , để cho các gian riêng mà tâm .

      “Tiểu Nhu, tại có thể với tôi được chưa.”

      Lâm Tâm Nguyệt nghe Lương Tiểu Nhu từng chút về cuộc tình năm năm của ấy, đưa tay cầm tay Lương Tiểu Nhu, trong lòng vì kiên cường của ấy mà đau lòng.

      trước mắt mang rất nhiều trách nhiệm, muốn người nhà lo lắng, chuyện gì cũng khiêng hết lên vai.

      tay ấm áp, khiến Lương Tiểu Nhu cảm nhận được quan tâm của Lâm Tâm Nguyệt cũng khiến cho Lương Tiểu Nhu nhớ kỹ thời khắc này, còn Cổ Trạch Sâm cũng bắt đầu ‘Lý luận quả quýt’ cùng với Lâm Tâm Nguyệt phu xướng phụ tùy khuyên nhủ Lương Tiểu Nhu.

      Lâm Tâm Nguyệt quan tâm, Cổ Trạch Sâm khuyên răn, khiến Lương Tiểu Nhu quyết định đem nhẫn của bạn trai tặng ném vào thùng rác, bắt đầu lại lần nữa.

      Nhìn bóng lưng kiên cường của Lương Tiểu Nhu, Lâm Tâm Nguyệt biết madam Lương hăng hái trở về.

      Nhưng biết lần này vươn tay ra giúp đỡ làm cho Lương Tiểu Nhu đồng ý coi là người bạn quan trọng.

      Mười ngón tay của Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đan vào nhau, dựa vào lòng Cổ Trạch Sâm, nghiêng đầu nhìn qua: “Xem ra em tìm được quả quýt tốt rồi.”

      Nắm chặt tay , Cổ Trạch Sâm cười càng ấm áp.
      Snow thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: Vụ án ném gạch, gặp bác Thông . .

      Edit: Tiểu Ngữ

      Về tới nhà bao lâu điện thoại của Lâm Tâm Nguyệt vang lên nhạc chuông quen thuộc.

      “Alo.”

      “Tâm Nguyệt, là chị, Phái Phái đây.”

      "Chị Phái Phái, em rất nhớ chị nha, còn tưởng chị bận rộn quá quên em này rồi chứ!” Trước mặt người nhà, Lâm Tâm Nguyệt hề giữ hình tượng tha hồ mà làm nũng, bởi vì người nhà bao dung và nuông chiều .

      “Em đó, lớn đầu rồi còn làm nũng như con nít, biết xấu hổ nha!”

      có đâu, người khác cầu em cũng chả thèm làm nũng nữa là.” Vì chị là người thân của , nên mới mè nheo như vậy á.

      “Sao tìm bạn trai của em mà làm nũng .” Lâm Tâm Nguyệt vừa nghe tới hai chữ ‘bạn trai’, thân thể liền cứng đờ, tay khẽ run cái, làm sao chị biết được, chẳng lẽ hai cũng biết rồi…

      “Chị, cái đó…”

      “Yên tâm , Nhã Nguyệt còn chưa có biết, thôi, đùa với em nữa, chị xin qua Bệnh viện Hong Kong để phục vụ người già, công văn được duyệt, cho nên điện thoại báo với em tiếng.”

      rể đâu, ấy cũng về chung với chị à?” ngờ thay đổi được số mệnh của Lâm Phái Phái, nhưng nội dung trong phim vẫn thay đổi.

      “Trong khoảng thời gian này, rể của em rất là bận, thể về cùng chị được.”

      “Vậy à? Khi nào chị về? Em và Đinh Đinh đón chị.”

      “Ừ, sáng sớm ngày mai, vậy nhé, em ngủ sớm , ngủ ngon!”

      “Ngủ ngon!” Lâm Tâm Nguyệt bỏ điện thoại xuống, ánh mắt u lườm Lâm Đinh Đinh muốn chạy trốn.

      "Lâm, Đinh, Đinh "

      Lâm Đinh Đinh vốn nghe Lâm Tâm Nguyệt gọi chị Phái Phái, thầm kêu ổn, muốn lẻn trốn, ngờ là vẫn bị Lâm Tâm Nguyệt tóm được.

      “Chị…” Lâm Đinh Đinh cười khan.

      “Ừ, trước kia là ai thề sống chết cam đoan tiết lộ bí mật, hửm?” Lâm Tâm Nguyệt vòng hai tay trước ngực, nhíu mày suy nghĩ, miệng cười như hoa bách hợp nở.

      Oa… Chị cười đáng sợ! Mồ hôi lạnh xẹt qua đáy lòng Lâm Đinh Đinh.

      Con ngươi linh động của Lâm Đinh Đinh láo liên, chợt lóe linh quang: “ tóm lại chị cũng biết rồi đó, chị thành đưa Sâm gặp người lớn , sớm đem người đàn ông tốt hiếm có như ấy bắt gọn trong lòng bàn tay mới tốt.” xong, liền co giò chạy như bay về phòng, bỏ mình Lâm Tâm Nguyệt ở lại. muốn bị chị mình xử chết đâu.

      “Cái con này!” Lâm Tâm Nguyệt lắc đầu.

      “Ngày mai nhớ dậy sớm ra sân bay đón chị Phái Phái với chị đó!”

      “Biết rồi!” Thanh Lâm Đinh Đinh từ trong phòng truyền ra.

      Sáng hôm sau, Lâm Đinh Đinh và Lâm Tâm Nguyệt xuất ở sân bay tấp nập người qua lại, Lâm Đinh Đinh đứng ở cồng ra vào hết nhìn tây lại nhìn đông.

      “Chị, sao còn thấy chị Phái Phái đâu hết vậy.”

      “Chưa tới giờ mà, em gấp cái gì?” Lâm Tâm Nguyệt nhìn đồng hồ, chậm rãi đáp. Nhưng giọng cũng có chút nóng vội, thỉnh thoảng còn nhìn xung quanh cửa ra vào, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

      Lúc này, người cao gầy, xinh đẹp, toàn thân lộ ra hơi thở thành thục ưu nhã, đeo kính mác, bước nhàng như nhảy xuất trước cổng ra vào.

      “Thấy rồi, chị, chị, bọn em ở đây!” Lâm Đinh Đinh vừa nhìn thấy Lâm Phái Phái liền vẫy tay, lớn tiếng gọi, giống như sợ Lâm Phái Phái thấy .

      Lâm Tâm Nguyệt thấy bộ dạng em mình như vậy, bất đắc dĩ liếc cái, miệng lại nở nụ cười.

      Lâm Phái Phái nhìn thấy hai em cưng, miệng cũng cười tủm tỉm, cho các mỗi người cái ôm lớn.

      Lâm Tâm Nguyệt ôm Lâm Phái Phái, trong lòng rất kích động: “Chi, em rất nhớ chị.” Buông Lâm Phái Phái ra, nhận lấy hành lý từ tay chị ta, tay còn lại quàng lấy cánh tay chị.

      “Chị, em cũng rất nhớ chị nha!” Lâm Đinh Đinh cũng cam lòng bị bỏ rơi, tiến tới ôm cánh tay còn lại của Lâm Phái Phái làm nũng.

      “Hai đứa cứ như con nít ấy, vừa thấy chị liền nhõng nhẽo rồi.” Miệng trách móc nhưng trong mắt Lâm Phái Phái lại tràn đầy dung túng.

      Lâm Tâm Nguyệt và Lâm Đinh Đinh mắt lé nhìn nhau cái, nghịch ngợm lè lưỡi.

      thanh xuân hoạt bát, người dịu dàng hào phóng lại mất vẻ đáng , cộng thêm người chín chắn xinh đẹp trong mắt chứa đựng ấm áp. Tổ hợp ba với ba cá tính khác nhau tạo thành cảnh tượng rất đặc biệt trong sân bay.

      Sau khi đón Lâm Phái Phái về, Lâm Tâm Nguyệt và Lâm Đinh Đinh liền trở về bộ pháp chứng, Lâm Tâm Nguyệt mới ngồi xuống còn chưa nóng ghế từng tiếng ‘tít, tít’ lại vang lên, nhìn thoáng qua địa điểm, liền xách thùng dụng cụ ra ngoài.

      Cao Ngạn Bác thấy Lâm Tâm Nguyệt ra mới gật đầu ra hiệu, nét mặt nghiêm túc, bình tĩnh nhìn cấp dưới: “Tốt, xuất phát thôi.”

      “Chị, em rất phấn khởi.” Lâm Đinh Đinh tới gần Lâm Tâm Nguyệt, kích động .

      “Chúng ta đến trường vụ án làm việc chứ phải chơi, em mau chóng thu hồi vẻ mặt phấn khởi này lại , nghiêm túc chút.” Lâm Tâm Nguyệt nghiêm giọng , là vì tốt cho Lâm Đinh Đinh thôi, là nhân viên pháp chứng, điều tối kỵ nhất chính là cợt nhã ở trường án mạng, như thế là tôn trọng người mất, đồng thời cũng tôn trọng nghề nghiệp pháp chứng.

      “Oh!” Lâm Đinh Đinh bĩu môi, rũ vai xuống, nhưng hưng phấn trong đáy mắt hề giảm.

      Lâm Tâm Nguyệt tuyệt đối nghĩ rằng mấy câu của mình có thể khiến Lâm Đinh Đinh bị đả kích, tính nết em nhà minh ra sao, đây hiểu rất .

      Cao Ngạn Bác dẫn chị em Lâm Tâm Nguyệt đến trường vụ án thấy khu vực chung quanh trường kéo dây cảnh báo.

      Lâm Tâm Nguyệt mang bao tay nhựa, theo Cao Ngạn Bác vào trong: “Madam, tình huống thế nào?” Cao Ngạn Bác lập tức hỏi tình huống.

      Khu vực xung quanh có đầy người tới xem náo nhiệt, là vì trong quảng trường nên thanh rất ầm ĩ, mặt đất còn có cục gạch dính máu.

      “Cục gạch đập trúng bà lão khiến bà ấy tử vong, còn có bị thương được đưa vào bệnh viện.”

      “Sếp Cao, chúng ta lên lầu xem coi có manh môi gì .” Lâm Tâm Nguyệt nhìn tòa nhà cũ kĩ, giọng điệu khẳng định.

      thôi.”

      Lâm Tâm Nguyệt vào tòa lầu mới phát , bên trong còn mục nát hơn bên ngoài, cầu thang vừa hẹp vừa tối, có dụng cụ phòng cháy chữa cháy, chung quanh bụi bặm chồng chất, rác rưởi vứt lung tung.

      Leo lên mấy tầng lầu, bọn họ gặp ông lão ngồi bậc thang, đầu tóc bạc trắng, mặt có nhiều vết nhăn, trong mắt tràn ngập tang thương, dáng vẻ nghèo túng. Lâm Tâm Nguyệt nhìn thấy bác Thông, liền chú ý tới nét mặt cực kì thờ ơ vô cảm của Cao Ngạn Bác, còn lạnh nhạt hơn sơ với người ngoài nữa, giống người trước mặt ta hề có quan hệ máu mủ gì với hết. Nếu phải Lâm Tâm Nguyệt biết trước họ là cha con, chắc chắn nghĩ bọn họ là kẻ thù. Bên cạnh đó, Cao Ngạn Bác cũng ngờ rằng gặp người mà mình muốn nhìn thấy nhất, bác Thông cũng ngờ mình có thể gặp con trai ở chỗ này, còn bị con trai thấy bộ dạng nghèo túng này của mình.

      Nhìn Lương Tiểu Nhu hỏi thăm bác Thông, bọn họ ngay lên tầng cao nhất, Lâm Tâm Nguyệt xem ti vi thấy bọn họ lên thang lầu phá án rất dễ, đến khi bản thân thử nghiêm mới biết mệt muốn chết, thể lực yếu ớt nhất định chịu nổi đâu.

      Trước kia xem tivi, nghĩ rằng làm pháp chứng chính là tìm ra bằng chứng, xét nghiêm bằng chứng là được. Đến lượt bản thân làm nhân viên pháp chứng mới phát có đầy đủ kiến thức, kiên trì, sức quan sát nhạy bén là chưa đủ, cho nên rất bội phục Cao Ngạn Bác.

      Đến tầng thượng, trải qua thực nghiệm tìm ra vị trí ném gạch, nhưng tìm được chứng cứ rất ít, Lâm Tâm Nguyệt thấy Lâm Đinh Đinh tràn đầy tò mò, vẻ mặt nghiêm túc, rất tập trung vào công việc, thầm nghĩ xem ra con bé này tìm được công việc mà nó mong muốn rồi.

      Sau khi tan sở, Lâm Tâm Nguyệt được Cổ Trạch Sâm đón về nhà ăn cơm do Cao Ngạn Bác nấu.

      "Ting toong, ting toong "

      Cao Ngạn Bác ra mở cửa liền thấy Lâm Tâm Nguyệt cười hì hì đứng ở cửa.

      “Sếp Cao, ngại cho em đến ăn chực chứ?” Lâm Tâm Nguyệt nghiêng đầu, tinh nghịch giỡn.

      “Tôi để ý trở về sao?” Cao Ngạn Bác cũng đùa theo.

      đâu.”

      “Vậy còn mau vào.”

      Lúc này, Cổ Trạch Sâm vừa vặn ra khỏi phòng: “Tới rồi à?”

      “Sâm.” Lâm Tâm Nguyệt thấy Cổ Trạch Sâm liền như ong mật thấy hoa tươi, lập tức dính lấy.

      “Ê! Tôi trước nha, các ngươi muốn ôm ấp hôn nhau hay là muốn lời buồn nôn vào phòng các người nhá, nếu hôm nay có cơm ăn!” Cao Ngạn Bác bày ra bộ dạng ‘tôi chịu nổi hai người’, vội vàng tống bọn họ vào phòng.

      “Lấp tức ngay nè!” Lâm Tâm Nguyệt thần bí kéo Cổ Trạch Sâm về phòng.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Giải thích nghi hoặc và tình cảm mãnh liệt
      Edit: Tiểu Ngữ

      Lâm Tâm Nguyệt thần bí kéo Cổ Trạch Sâm vào phòng, trước khi đóng cửa còn cố ý ló đầu ra ngó xung quanh vòng, thấy Cao Ngạn Bác theo sang đây, xác định có ai mới yên tâm đóng cửa.

      ra, hôm nay tới đây nguyên nhân là vì Cao Ngạn Bác và bác Thông, mặc dù biết sớm muộn gì cha con bọn họ cũng làm lành, nhưng hôm nay thấy thái độ lạnh nhạt của Cao Ngạn Bác và dáng vẻ nghèo túng của bác Thông, khiến cho đành lòng nhìn nữa. Bởi vì nàng hiểu được tầm quang trọng của người nhà hơn ai hết, năm đó nếu như có được quan tâm của Lâm Quốc Hùng, nhất định thể chấp nhận và hòa nhập với thế giới này nhanh như vậy, cho nên mới vắt óc tìm biện pháp giúp cha con họ hòa thuận, nhưng lo lắng biết phải giải thích như thế nào chuyện cha con Cao Ngạn Bác, cho nên mới tìm Cổ Trạch Sâm hỏi thăm, quên kết quả của nữ chính trong tiểu thuyết khi hết tình tiết của truyện, hi vọng mình giống như các ấy, mất người thân và người mình . Mặc dù cuối cùng tốt lại, nhưng trong lòng vẫn có vết rách, muốn mất hạnh phúc vất vả lắm mới có được.

      Cổ Trạch Sâm hứng thú đứng bên cạnh nhìn bộ dạng thần bí của bạn mình, rất muốn biết giở trò gì.

      Lâm Tâm Nguyệt xoay người lại nhìn thấy bộ dạng như cười như của Cổ Trạch Sâm, tới phía trước, nịnh hót ôm hông Cổ Trạch Sâm: “Sâm.”

      “Em có phải nên giải thích nguyên nhân cho biết?” Cổ Trạch Sâm ôm Lâm Tâm Nguyệt, hưởng thụ bạn ôm ấp thương, dù sao phải lúc nào Lâm Tâm Nguyệt cũng lấy lòng như vậy.

      “Hôm nay, em tới trường vụ án gặp ông bác rất kì lạ.”

      “Ông bác kì lạ?” Cổ Trạch Sâm nhíu mày, ý bảo Lâm Tâm Nguyệt tiếp, cũng tò mò về ông bác kì lạ đó có gì đáng để bạn nhà mình để ý.

      “Lúc đầu, ông ấy thấy sếp Cao rất là kinh ngạc, cả người bất an, ánh mắt nhìn khắp nơi, dám nhìn thẳng sếp Cao, càng làm người ta khó hiểu chính là thái độ của sếp Cao, tuy lúc làm việc ta rất ngiêm túc, nhưng tới mức hợp tình người như vậy. Thế mà hôm nay thấy ông bác rất lạnh lùng, rất chán ghét, giống như ông ấy làm ra tội ác đầy trời í.” Lâm Tâm Nguyệt nhừ gì thấy, nghiêng đầu cố gắng làm ra vẻ nghi hoặc.

      Khi Lâm Tâm Nguyệt tới thái độ của Cao Ngạn Bác, Cổ Trạch Sâm liền đoán ra được ông bác kia là ai, đời này người có thể khiến Cao Ngạn Bác lộ ra nét mặt như vậy chỉ có bác Thông mà thôi, Tâm Nguyệt biết quan hệ bọn họ, hèn gì để ý ông bác kia như vậy, dù sao người khiến Bác lộ ra nét mặt này quả thực nhiều lắm.

      nghĩ biết người em là ai.” Cổ Trạch Sâm thở dài, ra lời nằm trong dự đoán của Lâm Tâm Nguyệt.

      "Là ai?” Lâm Tâm Nguyệt lộ ra ánh mắt đơn thuần, hiếu kì, ngửa đầu chăm chú nhìn Cổ Trạch Sâm.

      “Là bác Thông – cha của Bác.” Cổ Trạch Sâm véo chóp mũi Lâm Tâm Nguyệt, bất đắc dĩ nhìn .

      “Vậy sao bọn họ…” Lâm Tâm Nguyệt biết Cổ Trạch Sâm hiểu ý của .

      cũng , cho tới bây giờ Bác vẫn chưa từng về chuyện của cha ấy, nếu như phải trước đây nghe chị hai nhắc tới, còn biết Bác có cha, chị hai giữa Bác và cha ấy có gút mắt, mà còn là gút mắt khó mở.”

      “Nhưng lại, vì sao em quan tâm chuyện của Bác như vậy, hình như mới là bạn trai của em mà.” Cổ Trạch Sâm cố ý làm bộ ghen tuông, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt tràn ngập tò mò của Lâm Tâm Nguyệt, liền nhịn được muốn trêu chọc .

      “Ha ha, đây phải là ai cả đường lối về sao? Hơn nữa, sếp Cao là đồng nghiệp của em, quan tâm là phải thôi.” Làm sao Lâm Tâm Nguyệt nhận ra Cổ Trạch Sâm ‘ghen’, nhưng vẫn tình nguyện hùa theo.

      “Ồ… dù như vậy, nhưng vẫn vui, cho nên…” Cổ Trạch Sâm có ý tốt tới gần Lâm Tâm Nguyệt, tay ôm thắt lưng cũng thả lỏng, vẻ mặt dường như mưu gì đó.

      “Á, ha ha… đừng… ha ha ha…. Đừng mà…ha ha.” Lâm Tâm Nguyệt ngọ ngoạy muốn tránh khỏi bàn tay làm chuyện xấu eo , nhưng Cổ Trạch Sâm làm sao buông tha dễ dàng như vậy.

      Cổ Trạch Sâm đem Lâm Tâm Nguyệt ôm vào trong ngực, ngón tay linh hoạt ở eo gãi ngứa, làm Lâm Tâm Nguyệt cười ra nước mắt, ngừng xin tha.

      Lâm Tâm Nguyệt chỉ lo tránh né bàn tay của Cổ Trạch Sâm nên chú ý tới cái giường phía sau, nhất thời cẩn thận và Cổ Trạch Sâm cùng ngã xuống giường.

      đè em rồi, mau đứng lên.” Lâm Tâm Nguyệt ngẩng đầu cầu xin, vừa ngẩng đầu liền nhìn hình dáng kẻ nằm người mình, người đàn ông tuấn tú, đôi mắt như hắc dịu thạch thâm tình nhìn , khiến khỏi ngẩn người.

      Cổ Trạch Sâm cảm nhận đường cong mê người của người trong lòng, thân thể ấm áp, đôi mắt mơ màng, biểu tình dụ dỗ người khác của Lâm Tâm Nguyệt, chậm rãi cúi đầu hướng về phía , hôn xuống đôi môi đỏ mọng ấy.

      Đầu lưỡi mềm mại quấn lấy môi Lâm Tâm Nguyệt, nhắm mắt, đáp lại nụ hôn ngọt ngào.

      Hai người ôm hôn thỏa thích.

      Nhưng, tiếng gõ cửa và tiếng gào gọi ăn cơm của Cao Ngạn Bác cắt ngang nụ hôn của bọn họ, Cổ Trạch Sâm dúi đầu vào vai Lâm Tâm Nguyệt, giọng khàn khàn vang lên bên tai : “Xem ra, lần sau nên đem cái bóng đèn bự ngoài kia đá khỏi nhà.” Tránh cho ta phá hoại chuyện tốt của mình.

      Hơi thở ấm nóng kích thích cảm xúc của Lâm Tâm Nguyệt, nghe lời bên tai càng khiến đỏ mặt xấu hổ, chúi đầu vào lòng Cổ Trạch Sâm.

      Nếu như phải giọng Cao Ngạn Bác vang lên lần hai, Lâm Tâm Nguyệt muốn tiếp tục giả làm đà điểu (*con đà điểu hay chúi đầu xuống đất khi gặp nguy hiểm hoặc là bối rối nhớ mang máng như vậy á ?_?) trong ngực Cổ Trạch Sâm.

      “Nếu chúng ta , có lẽ ta xông vào bắt người mất.” Cổ Trạch Sâm đứng dậy , cũng muốn người khác nhìn thấy bộ dạng quyến rũ của bạn lúc bấy giờ đâu.

      Cổ Trạch Sâm nắm tay Lâm Tâm Nguyệt cùng ra khỏi phòng, Lâm Tâm Nguyệt cúi đầu bước theo sau , dáng vẻ kia y như dâu mới về nhà chồng.

      “Tôi này, Tâm Nguyệt, sàn nhà của tôi có vàng để nhặt đâu, đừng có nhìn chằm chằm như thế nữa.” Thấy Lâm Tâm Nguyệt ngoan hiền như thế, Cao Ngạn Bác liền trêu đùa.

      Chết chết sợ gì chứ, trái lại cũng phải chưa bị nhìn, mất mặt mất mặt.

      “Em có lòng tốt muốn giúp kiểm tra coi sàn nhà có chất lượng hay đấy nhá!” Lâm Tâm Nguyệt ngẩng đầu, dù có mất mặt, vẫn nhanh mồm nhanh miệng lắm.

      Cao Ngạn Bác vừa nhìn thấy môi Lâm Tâm Nguyệt liền biết mình phá hư chuyện tốt của người ta, hèn chi ánh mắt của Sâm sắc bén như vậy, cũng khó trách cứ cúi đầu mãi, ra là thế.

      “Vậy cảm ơn nha.”

      bàn cơm, Lâm Tâm Nguyệt nhìn vẻ mặt trêu cợt của Cao Ngạn Bác, dùng lực cắt thịt bò bít tết đĩa, hận nó thể biến thành Cao Ngạn Bác, cho cười, cho cười này, cắt chết , cắt chết , hừ.

      “Tôi nhé, thịt bò này cũng có làm mích lòng gì , cần dùng sức giầy xéo nó như vậy.” Cao Ngạn Bác cố ý kích thích Lâm Tâm Nguyệt, khó có cơ hội trêu đùa cách quang minh chính đại như thế này, tại sao lại buông tha dễ dàng như vậy, ai kêu bình thường thích trêu chọc người ta, tại gặp phải báo ứng rồi.

      Tầm mắt ai oán của Lâm Tâm Nguyệt bay tới người Cổ Trạch Sâm, bạn thân ái của bị người ta bắt nạt, còn chịu giúp đỡ.

      “E hèm, Bác, sao lại mọn, nhiều chuyện giống phụ nữ như vậy chứ, mau ăn cơm của .” Cổ Trạch Sâm thu được ánh mắt ai oán của bạn , thể ngồi yên sống chết mặc bây nữa, thể làm gì khác ngoài việc đem miếng thịt bò của Cao Ngạn Bác nhét vào miệng ta.

      Lúc này, nhạc chuông nhàng của điện thoại di động Lâm Tâm Nguyệt vang lên.

      “Alo. cái gì?” Vẻ mặt Lâm Tâm Nguyệt biến thành hoảng sợ.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Ông nội bị bệnh nặng, gấp rút quay về Mĩ
      Edit: Tiểu Ngữ

      Nhạc chuông quen thuộc vang lên.

      “Alo! cái gì? Lâm Tâm Nguyệt liền thay đổi thành vẻ mặt sợ hãi.



      Thấy vẻ mặt bất an của Lâm Tâm Nguyệt, Trạch Sâm và Cao Ngạn Bác đều ngừng tay, trong mắt lộ ra lo lắng, trong lòng đều nghi ngờ có chuyện gì mà yên lòng như vậy.

      “Bây giờ ông nội ở đâu? Tình huống thế nào? Em lập tức trở về.”

      Làm sao bây giờ, ông nội, ông nội, ông tuyệt đối được xảy ra chuyện, tuyệt đối được.

      Lâm Tâm Nguyệt nghe xong điện thoại, cả người luống cuống lên, hoang mang rối loạn đưa tay cầm áo khoác và túi xách, những đem đồ ăn bàn đụng ngã, lúc vội vàng đứng lên chân đá trúng chân bàn cũng mặc kệ, tại chỉ còn lại Lâm Tâm Nguyệt hoang mang lo sợ, bình tĩnh khôn khóe biết bị ném chỗ nào rồi.

      “Tâm Nguyệt, trước hết em hãy bình tĩnh lại.” Cổ Trạch Sâm thấy ánh mắt bất lực của Lâm Tâm Nguyệt, vừa đau lòng lại vừa lo lắng, ban nãy nghe loáng thoáng vài câu Lâm Tâm Nguyệt với người bên kia đoán có lẽ ông nội xảy ra chuyện, cũng chỉ có người nhà mới khiến mất chừng mực, nhưng nhất định phải làm Lâm Tâm Nguyệt tỉnh táo lại, bởi vậy hai tay nắm chặt cùi chõ .

      “Sâm.” Nghe giọng Cổ Trạch Sâm, thấy ánh mắt quan tâm của , Lâm Tâm Nguyệt như người sắp chết đuối với được cái phao, ôm chặt lấy , tựa đầu ở cổ , từng giọt nước mắt nóng thấm vào áo Cổ Trạch Sâm, miệng ngừng : "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. . . ."

      “Tâm Nguyệt, cho biết rốt cuộc có chuyện gì.” Cổ Trạch Sâm dìu Lâm Tâm Nguyệt, nhàng lau nước mắt mặt .

      "Đúng đó, Tâm Nguyệt, khẩn trương như vậy ngược lại biến thành chuyện xấu, trước hết hãy bình tĩnh cho chúng tôi biết xảy ra chuyện gì, chúng tôi mới có thể giúp đỡ .” Cao Ngạn Bác thấy đồng nghiệp kiêm bạn bè mới phút trước còn cười đùa giỡn, tại thành người mất lí trí, chỉ biết khóc nức nở, cũng lo lắng an ủi.

      “Vừa nãy hai gọi điện , bệnh tim của ông nội tái phát phải nhập viện, bây giờ vẫn còn trong phòng cấp cứu, còn chưa biết có vượt qua giai đoạn nguy hiểm hay .” Lâm Tâm Nguyệt cũng biết giờ hoang mang cũng có lợi ích gì, cố ép bản thân phải tỉnh táo, đem mọi chuyện nghe trong điện thoại kể lại.

      Nghe được tin này, Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm đều im lặng, Cổ Trạch Sâm vẫn còn nhớ cặp mắt cơ trí của ngươi kia trong bệnh viện vào mười năm trước, ngờ xảy ra chuyện này, lúc này chỉ có thể yên lặng ủng hộ Lâm Tâm Nguyệt.

      Lâm Tâm Nguyệt hít thở sâu vài lần, để đầu óc mình tỉnh táo lại chút, ánh mắt cũng dần khôi phục lại khôn khéo, trong suốt như trước. suy nghĩ lát.

      “Sếp Cao, có thể cho em nghỉ vài ngày trở về Mĩ chuyến ? Các án kiện tay em, cũng hiểu , tư liệu vụ án em đều để bàn làm việc, có chuyện có gọi điện thoại cho em, trong khoảng thời gian này làm phiền .” khi tỉnh táo lại, Lâm Tâm Nguyệt liền nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện.

      sao, cứ yên tâm trở về .” Cao Ngạn Bác cho Lâm Tâm Nguyệt ánh mắt an tâm, hổ danh là tinh của ngành pháp chứng, nhanh như vậy liền khôi phục lại trạng thái bình thường.

      “Tâm Nguyệt, bằng cùng em về Mĩ.” Cổ Trạch Sâm yên lòng để bạn về mình.

      tay còn nhiều án kiện chưa xử lí, làm sao có thể rời vào lúc này được chứ. , bộ pháp y làm sao đây, yên tâm, em sao.” Mặc dù rất muốn bạn trai cùng mình về Mĩ nhưng Lâm Tâm Nguyệt biết bộ pháp y giống bộ pháp chứng. rời , bộ pháp chứng còn có Cao Ngạn Bác quản lí, thế nhưng Cổ Trạch Sâm rời , bộ pháp y chẳng có ai xía vào. thể già mồm cãi láo, cũng hi vọng Cổ Trạch Sâm bị người ta là người chẳng phân biệt được công và tư.

      Trong lúc Lâm Tâm Nguyệt nhận được tin báo, Lâm Phái Phái và Lâm Đinh Đinh cũng nhận được điện thoại từ bên kia, biết Lâm Quốc Hùng nhập viện, các cũng điện thoại qua cho Lâm Tâm Nguyệt, nhưng Lâm Phái Phái vì phải ở lại chăm sóc người già tạm thời thể rời khỏi Hong Kong, bởi vì còn chưa xác định được tình trạng của Lâm Quốc Hùng, hơn nữa Lâm Tâm Nguyệt phải về Mĩ, bởi vậy các đều ở lại đợi tin.

      Sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, Cổ Trạch Sâm đưa Lâm Tâm Nguyệt ra sân bay, nhưng ngờ lại gặp người mình muốn thấy nhất – Nam Cung Phong. xuất của Nam Cung Phong nằm trong dự liệu của Lâm Tâm Nguyệt, ông nội phát bệnh, vả lại tình trạng của Cổ Trạch Dao cũng ổn định, hai nhất định kêu Nam Cung Phong trở về, dù sao bàn về kĩ năng y học hay là tình cảm, có ai so được với Nam Cung Phong.

      Thấy Nam Cung Phong mang theo hành lí, Cổ Trạch Sâm liền đoán được ta cùng Lâm Tâm Nguyệt về Mĩ. Tuy là cam lòng nhưng có ta, Lâm Tâm Nguyệt nhất định được chăm sóc cẩn thận.

      “Rất kinh ngạc khi thấy tôi ở đây à? cần lo lắng nhiều, chuyện của chị , tôi sắp xếp xong xuôi hết rồi.” Giọng Nam Cung Phong rất ôn hòa, mặc dù biết Cổ Trạch Sâm lo lắng chuyện gì, nhưng lại cố ý .

      “Giúp tôi chăm sóc ấy.”

      cần nhắc nhở, tôi cũng biết.” Cho dù Cổ Trạch Sâm có ý khác, nhưng cái loại giọng điệu đương nhiên này làm cho Nam Cung Phong khó chịu.

      “Chúng tôi phải vào trong rồi.”

      chờ em về, có gì gọi điện cho biết.” Cổ Trạch Sâm ôm Lâm Tâm Nguyệt dặn dò.

      “Ừm, em về.”

      Ánh mắt Cổ Trạch Sâm vẫn nhìn theo bóng dáng Lâm Tâm Nguyệt, cho tới khi nhìn thấy nữa, mới chịu rời .

      Mà Lâm Tâm Nguyệt ngồi máy bay vẫn đứng ngồi yên, trong lòng rất lo lắng cho Lâm Quốc Hùng.

      Ông nội, rất nhanh con về, ông thể xảy ra chuyện, thể.

      Lúc này, tay truyền tới cảm giác ấm áp, Lâm Tâm Nguyệt quay đầu nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Nam Cung Phong nhìn .

      “Đừng lo lắng, ông nội Lâm sao đâu.” Nam Cung Phong cầm tay Lâm Tâm Nguyệt, giọng an ủi.

      “Ừm.”

      Ngồi máy bay mấy giờ, ngắn ngắn dài dài, nhưng đối với người có tâm trạng lo lắng như Lâm Tâm Nguyệt, đó là khoảng thời gian dài dằng dặc.

      Vừa xuống máy bay, Lâm Tâm Nguyệt và Nam Cung Phong liền thẳng tới bệnh viện.

      Lúc đến bệnh viện, ca phẩu thuật của Lâm Quốc Hùng kết thúc, ông được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Nhã Nguyệt trong phòng chăm sóc đặc biệt, Lâm Tâm Nguyệt liền chạy tới, nóng ruột hỏi thăm tình hình của Lâm Quốc Hùng.

      hai, bây giờ ông nội thế nào?”

      “Tâm Nguyệt? Bác sĩ ca giải phẫu rất thành công, nhưng ông nội vẫn chưa vượt qua thời kì nguy hiểm.” Thấy bộ dạng lo âu của em , Lâm Nhã Nguyệt liền đem tình huống cụ thể của Lâm Quốc Hùng cho nghe.

      Nghe lời Lâm Nhã Nguyệt , chân Lâm Tâm Nguyệt như mất hết sức lực, ngay cả đứng cũng đứng vững, Lâm Nhã Nguyệt vội đỡ lấy , để ngồi xuống ghế.

      “Tôi vào đó xem sao.” Nam Cung Phong thấy dáng vẻ yên lòng của Lâm Tâm Nguyệt, rất đau lòng. Mặc kệ ra sao, chắc chắn để cho ông nội Lâm xảy ra chuyện, vào phòng bên cạnh thay quần áo, liền vào phòng chăm sóc đặc biệt kiểm tra thân thể cho Lâm Quốc Hùng.

      “Tâm Nguyệt, em yên tâm, có Phong ở đây, ông nội sao đâu.”

      “Dạ, ông bà Hai đâu ạ?”

      sợ sức khỏe ông bà Hai chịu nổi, nên khuyên họ về nghỉ ngơi trước.”

      “Ồ.”

      Lâm Nhã Nguyệt ôm Lâm Tâm Nguyệt, nhìn cửa phòng chăm sóc đặc biệt, thầm cầu nguyện cho Lâm Quốc Hùng được bình an.

      Rốt cuộc đêm dài dằng dặc cũng trôi qua, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Nam Cung Phong, an hem Lâm Tâm Nguyệt vội bước tới nghênh đón.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :