1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sưởi ấm trái tim anh - Tiểu Tâm Nguyệt HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 19: Bắt đầu nội dung trong phim

      Hai tháng nay, cuộc sống của Lâm Tâm Nguyệt rất phong phú, mỗi ngày nếu có thời gian rãnh rỗi hẹn hò với Cổ Trạch Sâm, hoặc là thăm Cổ Trạch Dao. Dưới trị liệu của Nam Cung Phong, tốc độ bình phục của Cổ Trạch Dao rất tốt, so với ‘Cổ Trạch Dao’ nằm giường bệnh cả ngày như trong phim bây giờ Cổ Trạch Dao có thể chống nạng bộ được rồi.

      Mặc dù mỗi lần gặp nhau Cổ Trạch Sâm và Nam Cung Phong đều cãi nhau hai ba câu, nhưng vẫn có thể nhìn ra cảm kích của đối với Nam Cung Phong.

      Nên mới tình hữu nghị giữa hai người đàn ông rất kì lạ, từ lúc đầu Cổ Trạch Sâm và Nam Cung Phong đối chọi nhau rất gay gắt, từ cãi nhau dần dần biến thành luyến tiếc lẫn nhau.

      Cải này, ngay cả Lâm Tâm Nguyệt cũng cảm thấy khó tin.

      --- Nhà Cổ Trạch Sâm ---

      Cổ Trạch Sâm vào phòng liền thấy bạn mình chăm chú nhìn màn hình vi tính.

      xem cái gì vậy?” Cổ Trạch Sâm ôm Lâm Tâm Nguyệt từ phía sau, đem đầu dựa vào hõm vai của .

      “Em đọc tiểu thuyết nhiều kỳ của , ừm, ngờ bạn trai của em lại có tài văn chương như vậy ha.” Lâm Tâm Nguyệt tựa vào ngực Cổ Trạch Sâm, tự hào .

      “Muốn đọc tiểu thuyết của với là được rồi, có giữ lại trọn bộ, em muốn xem khi nào cũng được. Em nhìn máy vi tính cả ngày như vậy, đối với con mắt tốt.” Cổ Trạch Sâm quan tâm bạn hết sức mình.

      “Thế em lấy hết , khi đó đừng có đau lòng nha.” Lâm Tâm Nguyệt nghịch ngợm .

      “Đồ ngốc. chỉ đau lòng em thôi.” Cổ Trạch Sâm nhéo nhéo mũi Lâm Tâm Nguyệt, nuông chiều .

      “Dạ, cám ơn thầy Cổ chỉ dạy.” Lâm Tâm Nguyệt ngẩng đầu lên, khẽ hôn lên môi Cổ Trạch Sâm.

      “Tôi hai người nha, mới sáng sớm thôi có cần phải buồn nôn như vậy ?” Đúng lúc Cao Ngạn Bác ngang qua cửa phòng Cổ Trạch Sâm nhìn thấy màn này nên cố tình trêu ghẹo.

      Lâm Tâm Nguyệt mắc cỡ dúi đầu vào trong lòng ngực Cổ Trạch Sâm, lỗ tai ửng hồng, mất mặt quá!

      Cổ Trạch Sâm thấy bộ dạng xấu hổ của Lâm Tâm Nguyệt, chau mày quay sang nhìn Cao Ngạn Bác: “Chẳng lẽ biết cái gì gọi là bất lịch sao?”

      “À, hiểu rồi, vậy tôi quấy rầy nữa.” Cao Ngạn Bác xong liền bỏ .

      Nghe tiếng bước chân xa, Lâm Tâm Nguyệt bắt đầu ra oai: “Đều tại .” Tay khẽ đấm vào ngực Cổ Trạch Sâm.

      “Phải, phải, phải, đều do tốt, ha ha.” Cổ Trạch Sâm đem Lâm Tâm Nguyệt kéo vào trong lòng, trêu chọc.

      “Em hỏi , sáng sớm gọi em tới nhà làm gì hở?” Cuối cùng, Lâm Tâm Nguyệt nhớ tới muốn hỏi nguyên nhân bị gọi tới đây.

      biết em thích ăn đồ ngọt, bạn của giới thiệu cho biết nhà hàng bán điểm tâm ngọt rất ngon, nhưng việc buôn bán của bọn họ rất đắc khách, về cơ bản điểm tâm ngọt bán hết trong buổi sáng, cho nên sáng sớm liền gọi em tới đây, chuẩn bị dẫn em ăn.”

      hả? Ở đâu, ở đâu?” Lâm Tâm Nguyệt mở to hai mắt sáng như sao, ánh mắt nóng bỏng nhìn Cổ Trạch Sâm.

      Đối với biểu của bạn , Cổ Trạch Sâm rất bất đắc dĩ, Lâm Tâm Nguyệt rất thích đồ ăn ngọt, có thể là mọi người đều biết, ngay cả khi Cao Ngạn Bác mua bánh gato tới bệnh viện thăm Cổ Trạch Dao, nếu biết Lâm Tâm Nguyệt có mặt, ta mua thêm phần.

      Tuy là bất đắc dĩ, nhưng Cổ Trạch Sâm vẫn nuông chiều , quả nhiên là người đàn ông tốt hiếm có.

      Bấy giờ, điện thoại của cả hai đều vang lên.

      “Xem ra chúng ta được rồi.” Giọng điệu Cổ Trạch Sâm có chút chán chường.

      Lâm Tâm Nguyệt trầm mặc nhìn bốn chữ ‘Chung cư Tây Cống’, cuối cùng cũng bắt đầu.

      Cổ Trạch Sâm nghĩ rằng Lâm Tâm Nguyệt khó chịu vì được ăn đồ ngọt, liền an ủi: “ sao, để lần sao , chúng ta mau xuất phát thôi.”

      Lâm Tâm Nguyệt và Cao Ngạn Bác cùng nhau trở về Bộ Pháp Chứng cùng nhau tụ họp với những người khác, cầm công cụ, lập tức đến trường vụ án. Bởi vì ở chung tầng lầu, Cổ Trạch Sâm tới trường vụ án trước.

      Khi bọn họ tới trường vụ án liền thấy đám kí giả và quần chúng vây quanh, Lâm Tâm Nguyệt nhìn trường mở màn nội dung bộ phim, trong lòng rất là phức tạp.

      Nội dung phim bắt đầu, đồng nghĩa với người nhà và bạn bè của cũng bị cuốn vào trong vụ án, tuyệt đối để cho mọi người bị tổn thương.

      “Chúng ta vào thôi.” Nghe lời Cao Ngạn Bác , Lâm Tâm Nguyệt lập tức điều chỉnh lại tâm trạng của mình, bởi vì hiểu tầm quan trọng của pháp chứng hơn bất kì ai, để cho những việc khác quấy rầy tới sức phán đoán của , đây là trách nhiệm của nhân viên pháp chứng.

      “Sir Tim, trường xảy ra án mạng ở lầu ba, cả nhà bị giết hại, tổng cộng có bốn người chết.”

      Nghe lời thoại y chang nội dung trong phim, tại Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy rất bình tĩnh. Nếu như mỗi lần đến trường vụ án, cảnh sát đều cùng lời thoại như vậy với bạn, chỉ có khác địa điểm, muốn bình tĩnh cũng khó.

      Lúc này, Lâm Tâm Nguyệt và Cao Ngạn Bác đều chú ý tới vết máu lá cây ở bên cạnh, hai người liếc mắt nhìn nhau.

      đó còn có người sống, đây là tiếng lòng của Lâm Tâm Nguyệt và Cao Ngạn Bác.

      Mặc dù Lâm Tâm Nguyệt
      có chút bị nội dung phim ảnh hưởng, nhưng phần lớn là dựa vào kiến thức nghề nghiệp mà tích lũy được trong nhiều năm phá án.

      “Bác sĩ Cổ, tới chưa?” Cao Ngạn Bác liền hỏi Josie.

      “Tới rồi.”

      “Tốt.”

      lúc Lâm Tâm Nguyệt muốn lên cùng với mọi người, chợt nghe giọng quen thuộc vang lên phía sau.

      “Chết nhiều người như vậy còn tốt?”

      Lâm Tâm Nguyệt quay đầu nhìn qua liền phát Lâm Đinh Đinh mặc quần áo thể thao nghi ngờ .

      xém quên người đầu tiên phát án mạng là Đinh Đinh, con bé này nhất định bị hoảng sợ rồi.

      Lâm Tâm Nguyệt làm bộ kinh ngạc “Đinh Đinh?”

      Bây giờ, Lâm Đinh Đinh mới phát Lâm Tâm Nguyệt đứng cách đó xa: “Chị, sao chị lại ở đây?” Lâm Đinh Đinh trợn hai mắt ngạc nhiên hỏi.

      Lâm Tâm Nguyệt buồn bực, chẳng lẽ cảm giác tồn tại của thấp như vậy sao? tại mới nhìn thấy .

      “Lời này là chị hỏi em mới đúng, tại sao em lại ở đây, nơi này chính là trường vụ án.” Dù trong lòng Lâm Tâm Nguyệt có chút buồn bực, nhưng vẫn quan tâm em này.

      “Á! Em suýt chút quên mất, chị là pháp chứng!” Lâm Đinh Đinh nhìn thùng dụng cụ tay Lâm Tâm Nguyệt mới nhớ tới công tác của , liền hiếu kỳ hỏi: “Chị, nhiều người chết như vậy, vì sao kia lại là tốt?”

      Lâm Tâm Nguyệt vừa muốn trả lời Lâm Đinh Đinh, chợt nghe tiếng Cao Ngạn Bác gọi lầu.

      “Tối rồi , giờ chị làm việc.” Lâm Tâm Nguyệt cầm lấy thùng dụng cụ, vội vàng chạy lên lầu.

      Lên tới lầu, thấy mặt sàn đầy máu, ba cổ thi thể nằm bất động ở ba nơi, ánh mắt Lâm Tâm Nguyệt buồn bã.

      gia đình tốt đẹp, hiểu sao tên kia lại có thể xuống tay được, đó đều là máu của ba mà.

      Nhưng tình huống tại cho phép suy nghĩ nhiều, Lâm Tâm Nguyệt bắt đầu quan sát chung quanh, tìm kiếm chứng cứ.

      Thấy Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm từ ban công vào, tuy biết tên kia chết, nhưng Lâm Tâm Nguyệt vẫn hỏi: “Người bị thương kia như thế nào rồi?”

      “Hẳn là có chuyện gì.”

      ràng chúng tôi kiểm tra phát ta tắt thở rồi mà, tại sao mọi người chưa lên biết ta còn cứu được?” Thẩm Hùng nghĩ mãi , lên tiếng hỏi.

      “Đó là bởi vì con người sau khi chết máu đông lại, nhưng chúng tôi phát máu ta rơi xuống dưới có như vậy.” Lâm Tâm Nguyệt giải thích cho Thẩm Hùng trước Cổ Trạch Sâm.

      “Hơn nữa, cũng có thể nhìn nhãn cầu của ta, người sau khi chết nhãn cầu mất hơi nước, nhãn cầu trở nên vẩn đục. Ngược lại, nếu nhãn cầu bị vẩn đục, cho dù có nhịp tim, có thể chỉ là bị sốc.” Cao Ngạc Bác bổ sung thêm.

      Thẩm Hùng đón bọn người Lâm Tâm Nguyệt cho biết sếp Trương thăng chức rồi, người mới tới là vị Madam.

      Lâm Tâm Nguyệt biết Madam này là Lương Tiểu Nhu, Lâm Tâm Nguyệt rất muốn gặp mặt Lương Tiểu Nhu, lúc xem phim rất bội phục Lương Tiểu Nhu, mặc kệ là ấy dũng cảm phá án hay là bảo vệ người nhà và cấp dưới. Hoặc là sau này bị thương nhưng vẫn có thể kiên cường đứng lên, điều khiến Lâm Tâm Nguyệt bội phục. Trước cũng có đến tổ Hoàng Tảo giúp đỡ, nhưng gặp được Lương Tiểu Nhu. Song và Mã Quắc có dịp hợp tác với nhau vài lần, so với phong cách và điệu cao của Mã Quắc , Lâm Tâm Nguyệt càng thích Lương Tiểu Nhu, nhưng mà tuyệt đối thừa nhận vì trong pháp chứng 2 Cổ Trạch Sâm đối xử tốt với Mã Quắc mà giận chó đánh mèo đâu.

      Lâm Tâm Nguyệt đứng ở phía sau thấy Lương Tiểu Nhu tràn đầy khí treo ở vách tường, trong lòng có chút kích động.

      Bởi vì ô cửa sổ bị Cao Ngạc Bác và Cổ Trạch Sâm chiếm giữ, thể tự giới thiệu bản thân với Lương Tiểu Nhu được, buộc lòng phải chờ chút nữa làm quen sau.

      Lâm Tâm Nguyệt ra khỏi WC bắt đầu công việc của mình, bao lâu liền thấy Lương Tiểu Nhu ăn mặc y như trong phim tới, Lương Tiểu Nhu và Mã Quắc đều là người đẹp thành thục và đều có tự tin như nhau.

      Lâm Tâm Nguyệt vứt cái liếc mắt cho Cổ Trạch Sâm, nhớ trong phim Cổ Trạch Sâm và Lương Tiểu Nhu từng có quan hệ đương.

      Cao Ngạn Bác giới thiệu mọi người cho nhau làm quen, khi giới thiệu tới Lâm Tâm Nguyệt, Lương Tiểu Nhu đặc biệt quan sát nhiều hơn.

      Lúc Lương Tiểu Nhu ở Tảo Hoàng nghe tới tên Lâm Tâm Nguyệt, đối với chuyện Lâm Tâm Nguyệt sử dụng vi biểu tình giúp Tổ Hoàng phá vài vụ án lớn, cũng cảm thấy rất hứng thú, tiếc là vẫn chưa có cơ hội gặp mặt. Vì vậy bây giờ có cơ hội gặp mặt Lâm Tâm Nguyệt, tránh được chuyện để ý Lâm Tâm Nguyệt nhiều hơn người khác.

      Nhưng, Lâm Tâm Nguyệt lại nghĩ ra, tại sao lại bị Lương Tiểu Nhu chú ý đặc biệt như vậy.

      Trải qua hồi tìm chứng cứ chấn động lòng người, cuối cùng cũng thu gom xong vật chứng
      Last edited by a moderator: 6/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 20: Tiếp tục nội dung trong phim

      Editor: Tiểu Ngữ

      Trở lại bộ pháp chứng, Lâm Tâm Nguyệt tắm rửa, thay quần áo khác, mới phát mùi người vẫn còn khó chịu như vậy, mặc dù phải là người khiết phích nhưng mùi ẩm mốc hôi thối của rác bám người làm chịu nổi.

      Lúc muốn vào phòng vật chứng thấy Lương Tiểu Cương cầm khối thủy tinh lớn từ bên trong bước ra.

      “Chị Tâm Nguyệt.” Lương Tiểu Cương thấy Lâm Tâm Nguyệt tới, vui vẻ gọi , người mà Lương Tiểu Cương hâm mộ nhất, tôn kính nhất ngoài Cao Ngạn Bác chính là Lâm Tâm Nguyệt. Nhưng, Cao Ngạn Bác khiến cho cảm thấy ta rất nghiêm khắc, bởi vậy mỗi khi đối mặt với Cao Ngạn Bác rất là sợ. Lâm Tâm Nguyệt ngược lại, mỗi lần nhìn thấy nụ cười ấm áp của Lâm Tâm Nguyệt, cảm thấy rất thân thiết.

      “Ừ.” Lâm Tâm Nguyệt hài lòng nhìn Lương Tiểu Cương hiền lành mắc cỡ, cho cùng, đàn ông con trai thời nay có mấy người còn như cậu bé này chứ? Chỉ thiếu là tự tin, quá mức nhát gan. Nếu cậu ta có thể tự tin hơn chút, Lâm Đinh Đinh trong phim nhất định thích cậu ta, như thế cuộc tình thầm mến của cậu thất bại chấm dứt.

      có nên giúp cậu ta tay ? Giúp cậu ta theo đuổi Đinh Đinh!

      Lâm Tâm Nguyệt đảo mắt xoay vòng, khóe miệng vểnh lên, nếu người rất thân thiết với có mặt ở đây nhất định gào to: lại có ý nghĩ xấu gì đấy? Đáng tiếc mọi người ở đây chỉ mới làm việc chung với nàng có ba tháng thôi, tạm thời chưa nhìn ra bản chất ác ma trong người . Cao Ngạn Bác cũng như những người khác bị lừa, đều nghĩ là người ngoan hiền.

      Thấy Lương Tiểu Cương ra ngoài, Lâm Tâm Nguyệt xoay người liền thấy Cao Ngạn Bác như cười như : “Nhìn bộ dạng này của liền biết biểu vừa rồi của Tiểu Cương tệ.”

      “Tiểu Cương là người kiên trì, năng lực suy đoán cũng rất tốt. Chỉ tiếc cậu ta quá thiếu tự tin, khi bị người ta chất vấn lập tức bối rối, bắt đầu nghi ngờ suy đoán của mình.” Cao Ngạn Bác lên đánh giá của mình dành cho Lương Tiểu Cương.

      Lâm Tâm Nguyệt nghe lời Cao Ngạn Bác xong, tay này nâng tay kia, tay kia nâng cằm: “Chính xác, làm nhân viên pháp chứng, có kiên trì là tốt, thế nhưng nếu ngay cả bản thân mình cũng tin, dám khẳng định suy luận của mình là đúng, vậy có chút phiền toái.” Suy nghĩ chút, tiếp: “Nhưng em cảm thấy sếp Tim nhất định có cách làm Tiểu Cương thay đổi.”

      “Woa! chụp cái mũ lớn như vậy cho tôi, tôi dạy dỗ Tiểu Cương tốt xong rồi.” Cao Ngạn Bác giỡn.

      Lúc này Kelvin tới: “Sếp Cao, Tâm Nguyệt, tư liệu về chung cư Tây Cống được truyền tới máy tính của mỗi người rồi.”

      “Làm phiền rồi.”

      “Cám ơn .”

      “Em về phòng làm việc xem tư liệu trước, chờ lát nữa chúng ta thảo luận tiếp.” Lâm Tâm Nguyệt với Cao Ngạn Bác xong liền quay về phòng làm việc.

      lâu sau, Lâm Tâm Nguyệt xem xong toàn bộ tư liệu, đến phòng Cao Ngạn Bác.

      “Tôi nhớ cũng ở khu Tây Cống.” Cao Ngạn Bác tùy ý .

      “Đúng vậy, em ở gần trường án mạng, phát ra án mạng chính là em của em.”

      “Oh, tràn đầy lòng hiếu kỳ kia à.” Cao Ngạn Bác gật đầu, có ấn tượng rất sâu với kia.

      “Ừ, là con bé, mới đầu khi biết con bé là người đầu tiên phát án mạng, còn lo lắng nó bị hoảng sợ. Ai dè, con này những bị hù, trái lại lòng tò mò càng nhiều hơn.” Lâm Tâm Nguyệt lắc đầu, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.

      Lúc này, Mạc Thục Viện gõ cửa cái, vào.

      “Tắm lâu như vậy vẫn còn mùi rác bám người, nếu phải là… (nội dung như trong phim, lượt bớt lượt bớt.)

      “Chị nên cảm thấy may mắn là vật chứng chưa có bị đưa tới bãi chôn lấp rác, nếu có tắm vài lần như vậy đâu…” Lâm Tâm Nguyệt vừa cười vừa .

      "Được rồi, trở lại chuyện chính, chúng ta thảo luận về vụ án lần này.”



      Buổi tối, sau khi lấy được báo cáo dấu vân tay Lâm Tâm Nguyệt và Cao Ngạn Bác trở lại trường án mạng tiến hành phân tích vết máu. Ngoại trừ trường còn thi thể, những thứ khác đều khác gì lúc sáng, tuy rằng sớm quen với công việc này, nhưng mỗi lần đến trường án mạng vào buổi tối, Lâm Tâm Nguyệt đều nhịn được nổi da gà khắp người.

      Phân tích vết máu xong, Lâm Tâm Nguyệt theo Cao Ngạn Bác đến bệnh viện thăm Cổ Trạch Dao. Thấy Cao Ngạn Bác dụ dỗ Cổ Trạch Dao uống nước, Lâm Tâm Nguyệt ngồi bên cạnh nhịn được chế nhạo: “Nếu để nhân viên pháp chứng nhìn thấy sếp của bọn họ dụ dỗ bà xã uống nước như dỗ con nít, nhất định bị cười nhạo nha. Hơn nữa hai người đừng có quên, ở đây còn có người sống sờ sờ là em đó ngen, đừng có buồn nôn như vậy, da gà da vịt của em đều nổi lên rồi.” Lâm Tâm Nguyệt cố tình chà xát cánh tay, làm bộ run rẩy.

      “Đúng vậy, uống nước mà cũng phải dụ dỗ, cần buồn nôn như vậy.” Thanh quen thuộc từ cửa truyền vào, Cổ Trạch Sâm tới ôm lấy Lâm Tâm Nguyệt.

      “Đem buồn nôn làm tình thú, hai người có tư cách .” Cao Ngạn Bác lập tức phản kích.

      “Ai nha, bị trúng tim đen rồi, làm sao bây giờ.” Lâm Tâm Nguyệt tựa vào lòng Cổ Trạch Sâm nghịch ngợm .

      “Ha ha, em đó, chị, em cho chị biết tin tốt, Tế Minh sinh .” Cổ Trạch Sâm nuông chiều vuốt mũi Lâm Tâm Nguyệt, quay đầu báo tin vui cho Cổ Trạch Dao biết.

      Nghe xong tin tức của Cổ Trạch Sâm, tất cả mọi người đều vui mừng thay cho Tế Minh, Cổ Trạch Sâm để ý thấy dáng vẻ mệt mỏi của Lâm Tâm Nguyệt.

      Cổ Trạch Sâm giúp Lâm Tâm Nguyệt vén mái tóc, biết cả ngày hôm nay đều bận rộn chuyện chuyện vụ án ở Tây Cống, có chút đau lòng: “Mệt à, hay là đưa em về trước?”

      “Phải đó, Tâm Nguyệt để Sâm đưa em về , chị thấy bộ dạng của em rất là mệt.” Cổ Trạch Dao nghe lời Cổ Trạch Sâm , liền hối thúc Lâm Tâm Nguyệt về nghỉ ngơi.

      Lâm Tâm Nguyệt biết hôm nay mình rất mệt mỏi, cũng đạo đức giả nữa: “Vậy được rồi, chị Dao, chúng em về trước, chị cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”

      "Ừ, cẩn thận chút "

      --- ------ ------ ------ ----- về nhà --- ------ ------ ------ ------ ---

      Ánh mắt dịu dàng, động tác cẩn thận, Cổ Trạch Sâm giúp Lâm Tâm Nguyệt thắt đai an toàn, điều chỉnh máy lạnh trong xe, : “Em ngủ chút , tới nơi gọi em dậy.”

      "Ừ" Lâm Tâm Nguyệt nhắm mắt lại, ngã vào lưng ghế dựa ngủ.

      Nhìn khuôn mặt an tường của mình ngủ, Cổ Trạch Sâm nhếch môi lên, giảm tốc độ xe chậm lại.

      Đến nhà Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm đành lòng đánh thức Lâm Tâm Nguyệt ngủ say dậy, nhưng biết để Lâm Tâm Nguyệt về nhà nghỉ ngơi tốt hơn.

      Vì vậy, khẽ gọi : “Tâm Nguyệt, Tâm Nguyệt đến nhà rồi, dậy thôi.”

      “Ừm, tới rồi à?” Lâm Tâm Nguyệt mở mắt mông lung hỏi.

      “Phải, mau vào nhà tắm rửa rồi nghỉ sớm, biết ?” Cổ Trạch Sâm mở cửa xe, cẩn thận dắt Lâm Tâm Nguyệt xuống, quên bạn mình mới tỉnh ngủ có bao nhiêu mơ hồ.

      biết, lái xe cẩn thận, em lên nhà trước.”

      "Ừ, ngủ ngon" Cổ Trạch Sâm cúi đầu khẽ hôn môi Lâm Tâm Nguyệt cái.

      "Ngủ ngon "

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 21: Tình tiết vụ án

      Edit: Tiểu Ngữ

      Về đến nhà, tắm rửa xong, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn nhiều, còn mệt mỏi như lúc nãy nữa.

      Lâm Tâm Nguyệt thư sướng nằm giường gọi điện cho Lâm Nhã Nguyệt chuyện ở nhà.

      Vừa cúp điện thoại, liền nghe được tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào.

      "Vào .”

      Lâm Đinh Đinh cẩn thận lú đầu vào, mặt lộ ra nụ cười nịnh hót: “Chị.”

      Lâm Tâm Nguyệt buồn cười nhìn Lâm Đinh Đinh: “Sao còn đứng ở ngoài cửa, mau vào đây.”

      Lâm Đinh Đinh ngồi xuống mép giường, chớp đôi mắt linh động của mình: “Chị, chị có thể cho em biết chút về khoa pháp chứng của chị ?”

      “Chị biết ngay là em thể chịu được mà.”

      “Chị, mà.” Lâm Đinh Đinh nhõng nhẽo lắc lắc cánh tay Lâm Tâm Nguyệt.

      “Được rồi, để chị cho em biết, chỉ biết nhõng nhẽo thôi.” Lâm Tâm Nguyệt véo chop mũi Lâm Đinh Đinh: “Công việc của pháp chứng chính là tới trường vụ án tìm kiếm vật chứng ở chung quanh nơi đó. Từ đo lấy ra tin tức có ích giúp cảnh sát phá án. Bởi vì con người biết dối nhưng vật chứng vĩnh viễn .”

      “Chị, vậy người kia rất lợi hại à?”

      “Em sếp Cao à? ta là chuyên gia xét nghiệm cao cấp của bộ pháp chứng, học vấn rất phong phú.”

      lẽ con bé lập mộng vào bộ pháp chứng sao.

      “Woa! Hóa ra ta giỏi như vậy!” Vẻ mặt Lâm Đinh Đinh tràn trề sùng bái, khi ấy quay đầu nhìn thấy Lâm Tâm Nguyệt híp mắt, vẻ mặt như ‘chẳng lẽ chị giỏi, em sùng bái người khác lại sừng bái chị, trái tim bé thuần lương của chị đau quá!’

      Lâm Đinh Đinh lập tức chuyển hướng qua Lâm Tâm Nguyệt, bộ dạng gió chiều nào theo chiều đó: “Đương nhiên là chị của em cũng rất lợi hại nha.”

      “Coi như em giỏi.” Lâm Tâm Nguyệt lườm Lâm Đinh Đinh cái: “Em hỏi thăm chuyện của pháp chứng là vì muốn gia nhập vào đội pháp chứng à.”

      “Chị, sao chị biết?” Lâm Đinh Đinh hết sức kinh ngạc, cảm thấy mình che giấu rất tốt mà.

      là, mọi chuyện đều viết lên mặt còn muốn lừa chị à.

      “Hôm nay, chị vô tình nghe được người của bộ phận nhân muốn tuyển thêm người, cộng thêm em hỏi thăm chuyện về bộ pháp chứng, muốn nghĩ ra cũng khó.”

      Lâm Đinh Đinh tràn ngập hi vọng nhìn Lâm Tâm Nguyệt: “Chị, vậy em có cơ hội gia nhập vào bộ pháp chứng ?”

      “Chuyện này cũng phải do chị quyết định, sếp Cao mới là người quyết định có chọn hay chọn.”Thấy nét mặt rầu rĩ của Lâm Đinh Đinh, Lâm Tâm Nguyệt biết suy nghĩ của ấy: “Em yên tâm, sếp Cao là người công tư phân minh, tuyệt đối vì chuyện em là em của chị mà cho em vào bộ pháp chứng đâu. Vả lại, nếu ta cho em vào, nếu như em thể đạt được cầu, chị là người đầu tiên đá em ra khỏi đó. Thôi, khuya lắm rồi, mau ngủ .”

      “Dạ, em để chị thất vọng, em về phòng ngủ đây, chúc chị ngủ ngon!”

      Lâm Tâm Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Lâm Đinh Đinh phấn khởi ra ngoài, Lâm Tâm Nguyệt vừa định tắt đèn ngủ giai điệu nhàng của điện thoại vang lên.

      “Alo, Sâm à?”

      “Ừ, có đánh thức em ?” Cổ Trạch Sâm rất biết quan tâm bạn .

      “Em chưa ngủ, vừa mới là người chị tri xong.” Lâm Tâm Nguyệt nghe thấy bên kia truyền đến tiếng ồn ào: “Bây giờ ở đâu vậy? Sao lại ồn như vậy?”

      tại ở quán bar, bạn có chút chuyện, đúng lúc gặp madam Lương và Thẩm Hùng tới tra án.”

      Quán bar? Tra án? phải là tình huống Cổ Trạch Sâm gặp Lương Tiểu Nhu trong quán bar, kế đó giúp ấy tìm ra sơ hởi Văn Địch luôn dối đó chứ?

      Tuy tin tưởng bạn trái của mình 100%, nhưng thể đảm bảo người khác có suy nghĩ gì hay . Bạn trai vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi, hiểu hơn ai hết. hi vọng Lương Tiểu Nhu thích Cổ Trạch Sâm giống như trong phim đâu.

      “Vậy nên uống nhiều rượu, nhớ về sớm chút nha, ngày mai còn phải làm đó.” Đặc biệt là tránh để người ta vừa mắt.

      “Ừm, biết rồi.” Có bạn săn sóc như vậy, Cổ Trạch Sâm cảm thấy rất hạnh phúc.

      “Em nhớ !” Lâm Tâm Nguyệt mặt đỏ, hơi thở rối lời buồn nôn.

      cũng vậy.” Trong giọng của Cổ Trạch Sâm ràng có chút sung sướng. (Tác giả: Cao Ngạn Bác đúng, các người đừng có đem buồn nôn làm tình thú nữa.)

      Cúp điện thoại, Cổ Trạch Sâm phát hai đôi mắt sáng rực phóng tới người mình. Lương Tiểu Nhu là tò mò, tò mò muốn biết người trong điện thoại là ai mà có thể khiến vị bác sĩ pháp y xuất sắc này dịu dàng đến thế. Thẩm hùng là nhiều chuyện, nhiều chuyện muốn hóng hớt tin tức trong cuộc đối thoại của Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm để bà tám.

      Bởi vì vừa nhận được giúp đỡ của Cổ Trạch Sâm, nên Lương Tiểu Nhu nhìn với con mắt khác xưa hơn, bắt đầu nhận thức , nên mới hiếu kì như vậy.

      “Là bạn của tôi.” Cổ Trạch Sâm giải thích.

      “Bạn ?” Lương Tiểu Nhu tò mò, bạn Cổ Trạch Sâm là thần thánh phương nào.

      “Madam, biết à? Bạn của bác sĩ Cổ chính là chuyên gia xét nghiệp cao cấp của bộ pháp chứng Lâm Tâm Nguyệt đó. Hai người bọn họ chính là Kim Đồng Ngọc Nữ nổi tiếng ở Tây Cửu Long của chúng ta đấy nhé.” Thẩm Hùng giành trước Cổ Trạch Sâm giới thiệu, rất sợ người khác biết chuyện của Cổ Trạch Sâm.

      “À.” ra là ấy, khó trách được quý trọng như vậy, Lương Tiểu Nhu có chút suy nghĩ.

      Trò chuyện với bạn trai xong, Lâm Tâm Nguyệt liền nằm xuống ngủ.

      Sáng hôm sau, Cao Ngạn bác dẫn Lương Tiểu Cương và Lương Tiểu Nhu tìm Văn Địch, chuẩn bị bắt Văn Địch, nhưng Lâm Tâm Nguyệt , sáng sớm đến phòng xét nghiệm hóa chất để xét nghiệm mấy viên thuốc trong phòng của Đàm Lệ Linh, mặt khác nhờ Cổ Trạch Sâm làm thí nghiệm giùm .

      đem thuốc đó nghiền thành phấn vụn, trộn lẫn vào trong nước, lợi dụng máy móc kiểm tra đo lường, kết quả phát trong thuốc có chứa thành phần Acetaminophen.

      Đây đúng là thuốc hạ sốt! Tuy biết nội dung trong phim, biết hung thủ là ai nhưng thể ra được, chỉ có thể dùng phương pháp này giúp bọn họ, mong rằng những cố gắng của giúp Tiểu Nhu thiếu đừng vòng, mau đem thằng cha điên khùng Đàm Vĩ Thăng bắt tống vào ngục.

      giờ, Lâm Tâm Nguyệt còn mơ hồ khoanh tay đứng nhìn như lúc đầu, bởi vì từ chuyện của Cổ Trạch Dao khiến biết được những người bên cạnh đều là người sống sờ sờ chứ phải nhân vật hư cấu, có tình có đàng hoàng. Vì thế quyết định tham gia vào bộ pháp chứng, quyết định dung nhập vào bọn họ, quyết định thay đổi số phận của Cổ Trạch Dao, dửng dưng làm người ngoài cuộc nữa, trái lại cố gắng thay đổi bi kịch trong này, cố hết sức giúp đỡ bọn họ.

      Cầm bản báo cáo thuốc cảm cúm, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm lập tức đến tổ trọng án tìm Lương Tiểu Nhu, nhưng ngờ Cao Ngạn Bác cũng có mặt ở đây.

      “Sếp Cao, cũng ở đây à? đúng lúc, em có báo cảo muốn cho và madam Lương xem.” Lâm Tâm Nguyệt đem báo cáo đưa cho Cao Ngạn Bác.

      Cao Ngạn Bác nghiêm túc đọc báo cáo, sau đó chuyển qua cho Lương Tiểu Nhu còn nghi ngờ xem.

      “Thuốc hạ sốt kia em tìm được trong phòng Đàm Lệ Linh, em xét nghiệm chứng thực đó là thuốc hạ sốt. Ngoài ra, em nhờ Sâm làm thí nghiệm mô phỏng rồi.”

      Cổ Trạch Sâm tiếp lời Lâm Tâm Nguyệt: “Tôi dem phát sốt cho chuột bạch ăn, sau khi chết, tôi phát nhiệt độ gan của nó rất giống nhiệt độ gan của Đàm Lệ Linh.”

      như vậy chúng ta suy luận Đàm Lệ Linh chết sau ba mẹ ấy , hai tiếng đồng hồ là sai.” Cao Ngạn bác nghe xong lời của Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm mới kết luận.

      “Dù là như vậy cũng thể kết luận Văn Địch có giết người. Đừng quên ta có chứng cứ ngoại phạm.” Suy luận của mình bị phủ định khiến cho Lương Tiểu Nhu cam lòng.

      “Phải, vậy nhờ madam điều tra .” Cao Ngạn Bác coi như thấy Lương Tiểu Nhu bất mãn.

      Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm liếc mắt nhau: Hai người này có vấn đề.

      --- ------ ------ ------ ------ --- ngăn cách --- ------ ------ ------ ----

      Ngồi trong xe của Cổ Trạch Sâm, Lâm Tâm Nguyệt nghi ngờ biết bạn trai dấu muốn đưa mình đâu.

      kéo em ra ngoài, rốt cuộc là muốn đâu?”

      “Còn nhớ lần trước ở quán bar gọi điện cho em , bạn bị thất tình nên lấy rượu giải buồn, tại cậu ta phấn chấn trở lại rồi, giới thiệu cho cậu ta đến nhà hàng làm việc. Lại , em còn chưa có ăn gì, cho nên mới đưa em tới đó gặp cậu ta chút.” Cổ Trạch Sâm lí do với Lâm Tâm Nguyệt.

      Lâm Tâm Nguyệt liếc Cổ Trạch Sâm chăm chú lái xe, dở khóc dở cười.

      cảm thấy nội dung phim rất mạnh mẽ, ăn cơm cũng giống hệt như cảnh trong phim, chẳng lẽ bị ánh sáng của phim bao trùm à.

      Đến cửa nghe thấy thanh nhộn nhịp của nhà hàng, Cổ Trạch Sâm kéo Lâm Tâm Nguyệt vào, đồng thời chào hỏi với ba người ngồi cùng bàn.

      Sâm tới rồi à?” Ba người cùng chào hỏi Cổ Trạch Sâm, ánh mắt lại theo dõi Lâm Tâm Nguyệt đằng sau lưng , đôi mắt láo liên quét qua quét lại người của và Tâm Nguyệt.

      "Được rồi, cần nhìn nữa, là bạn tôi, tên là Tâm Nguyệt.”

      “Ha, bạn , như vậy chúng em có nên gọi tiếng chị dâu ?” Bạn của Cổ Trạch Sâm cố ý hỏi.

      "Có thể" Lâm Tâm Nguyệt hào phóng tiếp nhận, chị dâu? Nghe cũng tệ.

      “Chị dâu, em biết Sâm dẫn theo chị, cho nên chỉ dặn nhà bếp làm phần thôi, hi vọng chị đừng để bụng.” Bân Tử cười với Lâm Tâm Nguyệt.

      sao, nhưng mà cậu cho thêm phần nữa, bị ông chủ la chứ?”

      “Chị dâu yên tâm, phần ăn thôi mà em còn lo được, em nhất định ở chỗ này làm việc tốt.” Lúc Bân Tử chuyện với Lâm Tâm Nguyệt nhưng ánh mắt cậu ta có nhìn .

      Lâm Tâm Nguyệt nhìn theo tầm mắt của cậu ta, liền thấy .

      Lâm Tâm Nguyệt nhích người dựa vào Cổ Trạch Sâm: “Xem ra cậu ta có dụng ý khác nha, bây giờ cậu ta có mục tiêu mới, cần lo lắng nữa rồi.”

      Hai người khác thấy và Cổ Trạch Sâm rù rì với nhau liền gia nhập trêu ghẹo Bân Tử.

      Cổ Trạch Sâm nhìn kia, nhưng vẫn hơi lo lắng, quay sang Bẩn Tử : “Nhưng em có làm được , có suy tính gì chưa?”

      Sâm, cần lo, em tính toán kĩ rồi, em định mượn xe của Đại Xà Phiếu chở ấy dạo.” Bân Tử bắt đầu kể kế hoạch của cậu ta.

      "Đại Xà Phiếu?" Cổ Trạch Sâm bắt được trọng điểm.

      “Dạ…” Bân Tử giới thiệu bản lĩnh của Đại Xà Phiếu.

      Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm nhìn thoáng qua đối phương, bọn họ biết Lương Tiểu Nhu thẩm vấn Văn Địch, Văn Địch khi án mạng xảy ra trộm xe.

      “Xem ra madam muốn thả Văn Địch ra cũng được.”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22: Tình trạng bệnh
      Edit: Tiểu Ngữ


      Nhờ cố gắng của Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm, cuối cùng cũng chứng minh được Văn Địch có liên quan tới vụ án, tại điều Lâm Tâm Nguyệt quan tâm nhất chính là sức khỏe của Cổ Trạch Dao, vì muốn Nam Cung Phong nhanh chóng phát ra bệnh ung thư của Cổ Trạch Dao. mượn cớ bắt Cổ Trạch Dao đổi xét nghiệm thân thể từ tháng lần thành tuần lần. Mặc dù Nam Cung Phong có nghi hoặc nhưng vẫn làm theo ý Lâm Tâm Nguyệt là ‘Có thể luôn luôn theo dõi được tình trạng sức khỏe Cổ Trạch Dao’, đem báo cáo sức khỏe đổi từ tháng sang tuần lần.

      Nhưng thời gian trôi qua, Nam Cung Phong vẫn phát ra tế bào ung thư người Cổ Trạch Dao, Lâm Tâm Nguyệt dần lo lắng.

      vất vả mới quyết định thay đổi số phận, chẳng lẽ chị Dao thoát khỏi vòng tay của định mệnh sao? !

      Mấy ngày nay, hầu như mỗi ngày Lâm Tâm Nguyệt đều chạy đến văn phòng Nam Cung Phong, đắn đo trái, nhắc nhở phải, hận thể trực tiếp thẳng với Nam Cung Phong: Cổ Trạch Dao có tế bào ung thư, mau nghĩ cách cứu chị ấy. Nhưng thể , Lâm Tâm Nguyệt đành ngậm bồ hòn làm ngọt – Có khổ thể .

      Nam Cung Phong thấy người mình thích suốt ngày chạy tới tìm mình đương nhiên rất vui, nhưng trái câu Cổ Trạch Dao, phải câu Cổ Trạch Dao, nếu biết Cổ Trạch Dao là nữ và Lâm Tâm Nguyệt là bạn Cổ Trạch Sâm, nghi ngờ có phải Lâm Tâm Nguyệt Cổ Trạch Dao hay , Nam Cung Phong cảm thấy gần đây Cổ Trạch Dao có chút kì quái, trước đây quan tâm đến bệnh tình của Cổ Trạch Dao nhưng có lo lắng như tại.

      Cổ Trạch Sâm cũng cảm thấy bạn mình gần đây được bình thường, hầu như ngày nào cũng chạy tới tìm Nam Cung Phong báo danh, nếu biết tìm Nam Cung Phong là vì bệnh của chị mình, nghi ngờ bạn mình chuẩn bị thay lòng đổi dạ, chuyển đối tượng khác rồi.

      Chập tối, ánh mặt trời suy yếu, mặt biển phản xạ ánh chiều tà muôn màu muôn vẻ, đúng là ánh tà dương xinh đẹp.

      Cổ Trạch Sâm nắm tay Lâm Tâm Nguyệt cùng dạo bước bãi biển, nhìn bộ dạng yên lòng của Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm liền ngừng bước, Lâm Tâm Nguyệt chú ý Cổ Trạch Sâm dừng lại cứ tiếp, tay liền bị người nào đó kéo lại, mới hồi phục tinh thần.

      “Mấy ngày nay dường như em rất thấp thỏm, có thể cho biết em lo lắng chuyện gì ?” Cổ Trạch Sâm cầm hai tay Lâm Tâm Nguyệt, quan tâm hỏi.

      Lúc này, mới để ý tới ánh mắt lo lắng của Cổ Trạch Sâm.

      có chuyện gì đâu. Em chỉ hơi lo về sức khỏe của chị Dao thôi.”

      “Đồ ngốc, có Nam Cung Phong ở đây, chị Dao làm sao xảy ra chuyện được. Chẳng lẽ em tin chuyên môn y học của ta à? tại, chị Dao có thể bắt đầu tập được rồi, chừng rất nhanh được xuất viện, em đó, chỉ lo chuyện đâu.” Cổ Trạch Sâm thở dài, còn tưởng bạn bảo bối xảy ra chuyện gì nữa chứ?

      bé ngốc này chỉ thích lo chuyện dư thừa, hết cách với .

      Nhưng lời của Cổ Trạch Sâm hề khiến Lâm Tâm Nguyệt thả lỏng, trái lại càng khiến khó chịu hơn.

      Đó là biết tiếp theo chị Dao phải đối mặt với chuyện gì, nếu biết còn đùa bỡn như vậy ?

      Lâm Tâm Nguyệt muốn Cổ Trạch Sâm thấy bộ dạng khổ sở của mình, muốn lo lắng, tới gần Cổ Trạch Sâm ôm lấy hông , đầu tựa vào vai , mặt lại mang nụ cười khổ.

      Cổ Trạch Sâm ôm bạn , hưởng thụ giây phút yên bình này.

      Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên phá vở bức tranh yên ả này. Lâm Tâm Nguyệt thấy điện thoại Cổ Trạch Sâm reo lên, sắc mặt liền tái nhợt.

      Chú ý tới nét mặt tái nhợt của Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm nhíu mày, lo lắng ôm chặc : “ sao chứ?”

      sao, nghe điện thoại trước .” Lâm Tâm Nguyệt biết Cổ Trạch Sâm lo lắng, an ủi .

      Bắt điện thoại, Lâm Tâm Nguyệt Lâm Tâm Nguyệt nhìn chăm chú vào sắc mặt càng lúc càng khó coi của Cổ Trạch Sâm, trong lòng càng bất an.

      Cổ Trạch Sâm để điện thoại xuống, nặng nề với Lâm Tâm Nguyệt: “Nam Cung Phong , bệnh tình của chị hai có chuyển biến, ta gọi chúng ta nhanh chóng tới bệnh viện.”

      “Vậy chúng ta mau thôi.”

      “Ừ.”

      Khi Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đến văn phòng của Nam Cung Phong, Cao Ngạn Bác có mặt ở đó.

      Nam Cung Phong thấy Lâm Tâm Nguyệt cùng Cổ Trạch Sâm, cũng bất ngờ nhiều.

      “Mọi người ngồi xuống , tôi vốn định để ngày mai mới cho mọi người biết, nhưng tôi cảm thấy mọi người có quyền lợi biết sớm chút.” Nam Cung Phong đem phần báo cáo đưa cho Cao Ngạn Bác.

      “Kết quả kiểm tra cho thấy trong cơ thể bà Cao có tế bào ung thư.” Nam Cung Phong quả quyết khiến bọn người Lâm Tâm Nguyệt bị đả kích.

      Nhưng lời tiếp theo lại khiến Lâm Tâm Nguyệt trợn to hai mắt: “Nhưng mọi người nên cảm thấy may mắn vì tế bào ung thư chưa phát triển đến giai đoạn cuối.”

      sao? phải giai đoạn cuối?” Giọng Lâm Tâm Nguyệt hơi run rẩy, xác định mình có phải nghe lầm hay ?

      Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm cũng chú ý tới lời của Nam Cung Phong.

      “Nếu như mấy tháng trước bà Cao có tiếp nhận trị liệu phục hồi của tôi, có lẽ khi bệnh ung thư của bà Cao bị phát vào giai đoạn cuối rồi, nhưng bà Cao được tôi trị liệu, thân thể của bà ấy khôi phục lại chút, hơn nữa thuốc mới kích động, khiến tế bào ung thư khuếch tán chậm lại, cộng thêm tuần kiểm tra sức khỏe lần, cho nên mới phát ra tế bào ung thư sớm. Chỉ cần trải qua dùng thuốc kiểm soát và kiểm tra định kì, cơ bản có vấn đề gì.”

      “Ý của là bệnh của chị tôi chỉ mới ở giai đoạn đầu, chỉ cần dùng thuốc khống chế là được?”

      “Đúng.”

      Nam Cung Phong khẳng định đáp, làm đám người Cao Ngạn Bác dấy lên hi vọng, để Lâm Tâm Nguyệt thở phào nhõm.

      Hay quá! Chị Dao chết!

      “Cám ơn.” Cổ Trạch Sâm và Cao Ngạn Bác lòng cảm tạ Nam Cung PHong.

      Nam Cung Phong cười: “Các người đừng cám ơn tôi, hai nên cảm ơn Tâm Nguyệt kìa, nếu như phải ấy nhất quyết muốn đổi thời gian khám định kì từ tháng thành tuần lần, nhiều lần nhắc nhở tôi phải chú ý đến chuyển biến của tế bào trong người Cổ Trạch Dao, tôi nghĩ tôi phát tế bào của bà Cao có biến đổi sớm như vậy đâu. Cho nên người các phải cám ơn là ấy.”

      Cổ Trạch Sâm nắm chặt tay Lâm Tâm Nguyêt, trong mắt tràn đầy thâm tình và cảm tạ, im lặng đánh bại mọi thanh.

      Thấy tình cảm nồng nàn giữa Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm, đáy mắt Nam Cung Phong chợt lóe bi thương, nhưng bề ngoài vẫn làm ra vẻ thoải mái.

      Ai kêu mình thích người con có người trong lòng làm chi.

      Lâm Tâm Nguyệt nhìn thấy Nam Cung Phong khổ sở, cho dù có thấy cũng thể gì ngoài xin lỗi.

      Ở lại chuyện về bệnh tình của Cổ Trạch Dao hồi, Lâm Tâm Nguyệt và nhóm người Cao Ngạn Bác cùng thăm Cổ Trạch Dao, thấy nụ cười kiên cường của Cổ Trạch Dao, trong đầu bọn họ đều xuất câu: May mắn chỉ là giai đoạn đầu, ấy vẫn còn ở bên cạnh chúng ta.

      Ra khỏi bệnh viện đến bãi đậu xe, Lâm Tâm Nguyệt ôm Cổ Trạch Sâm khóc nức nở, trong khoảng thời gian này yên lòng, luôn lo lắng, sợ hãi những tình tiết mà biết ở trong phim, sợ Cổ Trạch Dao giống như trong phim, đủ loại cảm xúc đè ép khiến Lâm Tâm Nguyệt thở nổi. Khi biết tin Cổ Trạch Dao có thể bình phục khỏe mạnh lại, cả người Lâm Tâm Nguyệt mới thả lỏng xuống, đồng thời cảm xúc bị đè nén bấy lâu cũng vỡ òa.

      Cổ Trạch Sâm tưởng Lâm Tâm Nguyệt vì chuyện của chị hai mà sợ hãi, thể làm gì khác ngoài ôm chặt hơn, để cho tha hồ khóc, ra làm sao có lo lắng chứ, chị hai bị bệnh nhiều năm, khó khăn lắm mới có thể bình phục, lại phát mắc bệnh ung thư, chị hai là người lương thiện như vậy. Tại sao cứ bắt chị chịu nhiều cực khổ, may mắn có ở bên cạnh , cám ơn em Tâm Nguyệt.

      Chương 23: Ngã bệnh

      Edit: Tiểu Ngữ

      Sau hồi ngồi trong xe Cổ Trạch Sâm khóc nức nở, Lâm Tâm Nguyệt cuối cùng cũng ổn định lại cảm xúc, dần tỉnh táo lại nhìn ra bóng đêm đen thùi ngoài cửa xe, đường phố xa lạ, bấy giờ mới phát đây phải là đường về nhà .

      Lâm Tâm Nguyệt mở miệng hỏi Cổ Trạch Sâm: “Sâm đây phải là đường về nhà em, muốn đưa em vậy?”

      lát nữa em biết, em vừa mới khóc xong, tại nhắm mắt lại để mắt em nghỉ ngơi chút , nếu ngày mai mắt sưng như hạt dẻ đó. Chờ tới nơi gọi em dậy.” Cổ Trạch Sâm quan tâm và săn sóc khiến Lâm Tâm Nguyệt thấy rất hạnh phúc, ngoan ngoãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Khoảng chừng giờ sau, Lâm Tâm Nguyệt nghe thấy tiếng xe tắt máy, mở mắt mờ mịt nhìn xung quanh, rồi quay sang hỏi Cổ Trạch Sâm.

      “Tới rồi à?”

      “Tới rồi.” Cổ Trạch Sâm vừa trả lời vừa giúp tháo dây an toàn.

      “Mau xuống xe.” Cổ Trạch Sâm mở cửa xe, đỡ Lâm Tâm Nguyệt xuống xe, còn cẩn thận phủ thêm áo khoác lên người .

      “Ban đêm ở chỗ này rất lạnh, phủ thêm áo tốt hơn.”

      "Cảm ơn "

      Nghe tiếng sóng biển cách đó xa, lúc này Lâm Tâm Nguyệt mới biết Cổ Trạch Sâm đưa tới bãi biển.

      Cổ Trạch Sâm nắm tay Lâm Tâm Nguyệt dạo bãi cát.

      Hai người bước song song bãi cát, Lâm Tâm Nguyệt hiểu tại sao Cổ Trạch Sâm lại đưa tới bãi biển làm gì.

      Biết Lâm Tâm Nguyệt còn nghi ngờ, Cổ Trạch Sâm mới mở miệng giải thích: “Trước kia, mỗi khi gặp chuyện vui, đều tìm chỗ nào đó ngồi chờ mặt mời mọc, nhìn ánh nắng chậm rãi bao phủ khắp mọi nơi, xua tan bóng tối, nhìn mặt nước phản xạ ánh sáng loang loáng của mặt trời, liền cảm thấy đời này có chuyện gì có thể gây khó khăn cho mình hết.”

      Ánh mắt thâm trầm của Cổ Trạch Sâm nhìn đường biển nằm ngang.

      “Xin lỗi, chuyện của chị Dao, lo lắng và khó chịu hơn cả em, trái lại còn để phải an ủi em.” xứng làm bạn của người ta mà, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy xấu hổ trong lòng.

      Cổ Trạch Sâm đem Lâm Tâm Nguyệt ôm vào ngực: “Đồ ngốc, em và chị hai đều là người quan trọng nhất trong đời , chị hai có chuyện, khó chịu, em đau lòng, cũng khó chịu. Cho nên sau này, nếu có chuyện gì phải cho biết liền, được giấu trong lòng, biết ?”

      Bạn mình kiên cường bao nhiêu, là người hiểu nhất, lần này Lâm Tâm Nguyệt khóc làm rất lo.

      “Ừm.”

      Lâm Tâm Nguyệt tựa vào lòng Cổ Trạch Sâm, cảm thấy bản thân mình may mắn, hạnh phúc khi có được người đàn ông đáng tin cậy, biết săn soc như thế làm bạn trai.

      ——————--- -----———— ngăn cách ————--- ---——— ————————

      Ngày hôm sau, Lâm Tâm Nguyệt thức trắng đêm ngồi hứng gió biển để ngắm cảnh mặt trời mọc tráng lệ với Cổ Trạch Sâm, rốt cục hoa lệ ngã bệnh.

      Lâm Tâm Nguyệt mở mắt, nhận ra mình nằm giường, tay chân mỏi nhừ, toàn thân còn chút sức lực nào hết, dùng tay chống xuống giường cố gắng ngồi dậy, xoa huyệt Thái Dương làm bản thân tỉnh táo chút.

      Tại sao lại ở trong nhà? nhớ sáng nay vừa ngắm mặt trời mọc với Sâm xong cảm thấy hơi say xe, rất khó chịu, sau đó mơ mơ màng màng bị Sâm đưa về nhà, kế đó

      Đột nhiên trong đầu Lâm Tâm Nguyệt lên hình ảnh Cổ Trạch Sâm bế bằng kiểu bế công chúa.

      biết có phải là nữa.

      Tuy rằng được Cổ Trạch Sâm bế kiểu công chúa là chuyện rất vui vẻ, nhưng bị người ta thấy đó là chuyện rất mất mặt, đặc biệt là trong nhà còn có em họ nhiều chuyện, nhất định bị cười chết.

      Oaoa… đời minh của !

      Lâm Tâm Nguyệt còn tự bi thương tự oán hận cửa phòng bị mở, Cổ Trạch Sâm cầm chén cháo vào.

      Thấy Lâm Tâm Nguyệt tỉnh lại, rất vui mừng: “Tỉnh rồi à.”

      Cổ Trạch Sâm buông chén cháo xuống, dùng tay sờ lên trán Lâm Tâm Nguyệt, cảm thấy chưa yên tâm lắm liền dùng trán cụng vào trán Lâm Tâm Nguyệt.

      “Ừ, hạ sốt rồi.”

      Lâm Tâm Nguyệt bị khuôn mặt đẹp trai kề sát dọa giật mình, có chút kinh ngạc khi thấy Cổ Trạch Sâm trong nhà mình.

      “Sâm, tại sao lại ở trong nhà em.”

      “Lúc đưa em về chẳng thấy ai ở nhà hết, em lại bị ốm, sợ có ai chăm sóc em nên ở lại. Được rồi, mau ăn cháo lát nữa phải uống thuốc rồi.” Cổ Trạch Sâm cầm chén cháo lên, múc muỗng thổi thổi, muốn đút cho Lâm Tâm Nguyệt.

      Lâm Tâm Nguyệt có chút ngượng ngùng: “Sâm, em có thể tự ăn.” muốn lấy chén cháo lại bị Cổ Trạch Sâm né tránh.

      “Bệnh nhân nên ngoan ngoãn .”

      Lâm Tâm Nguyệt nhìn Cổ Trạch Sâm múc từng muỗng cháo thổi nguội rồi cẩn thận đút cho ăn.

      Phụ nữ là động vật cảm tính, đặc biệt là phụ nữ ngã bệnh càng dễ dàng bị xúc động hơn. Đối mặt với chăm sóc chu đáo của Cổ Trạch Sâm, Lâm Tâm Nguyệt cảm động đến còn biết trời trăng gì nữa.

      Ăn cháo, uống thuốc xong xuôi, Cổ Trạch Sâm bắt buộc Lâm Tâm Nguyệt ngủ chút.

      Thấy Lâm Tâm Nguyệt nằm xuống, Cổ Trạch Sâm giúp đắp chăn, rồi hôn lên trán .

      “Ngủ chút .”

      “Vậy còn ?”

      “Yên tâm, ở đây với em, bảo đảm khi em tỉnh dậy thấy mà.”

      Cổ Trạch Sâm tựa vào mép giường, nắm tay Lâm Tâm Nguyệt, thấy tiến vào mộng đẹp mà tay vẫn nắm lấy tay , miệng lộ nụ cười ngọt ngào, đôi mắt linh động khép lại.

      Cả ngày hôm nay, Lâm Đinh Đinh theo Cao Ngạn Bác, trợ giúp điều tra vụ án người mẫu Thi Kỳ bị người ta quấy rầy, vừa về nhà liền phát đôi giày nam và áo khoác lạ hoắc ghế sô pha.

      Thầm nghĩ có lẽ chị mình dẫn bạn trai về nhà, muốn vào phòng hù chị cái.

      Nhưng ngờ mở cửa phòng liền nhìn thấy người đàn ông ôm Lâm Tâm Nguyệt ‘quần áo xốc xếch’ ngủ ở giường.

      Lúc này, Lâm Đinh Đinh làm phản ứng rất bình thường chính là thét chói tai.

      “A….”

      Cổ Trạch Sâm vốn có ngủ, vừa nghe tiếng kêu liền lập tức mở mắt, nhìn về phía xinh đẹp đứng trước cửa phòng dùng tay run rẩy chỉ vào .

      Cổ Trạch Sâm biết bé này chính là em mà Lâm Tâm Nguyệt từng nhắc tới, nhìn sang thấy Lâm Tâm Nguyệt có bị đánh thức liền ra hiệu bảo Lâm Đinh Đinh ra ngoài chuyện.

      Lâm Đinh Đinh nhìn thấy diện mạo của Cổ Trạch Sâm mới nhớ ra đây là người ấy của chị mình.

      Đối mặt với vẻ mặt ái muội của bà tám Lâm Đinh Đinh, cuối cùng đành đem mọi chuyện giải thích ràng.

      Nhưng Lâm Đinh Đinh có ý định buông tha dễ dàng như vậy: “ là bạn trai của chị tôi, chị ấy ngã bệnh, ở lại chăm sóc, thế tại sao lại nằm chung giường với chị ấy?”

      “Bởi vì Tâm Nguyệt nắm tay tôi, tôi được nên mới nằm xuống cùng ấy.”

      “Còn chuyện quần áo xốc xếch.”

      “Bị chị nắm, có chút nhăn thôi.”



      Cổ Trạch Sâm bị Lâm Đinh Đinh tra khảo hơn tiếng, cuối cùng mới hiểu tại sao mỗi lần Lâm Tâm Nguyệt nhắc tới Lâm Đinh Đinh đều mang nét mặt bất đắc dĩ.

      Khi Lâm Tâm Nguyệt tỉnh dậy, bước đến phòng khách liền thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Cổ Trạch Sâm và nụ cười mờ ám của Lâm Đinh Đinh, não ngừng hoạt đông trong vài giây.

      “Có ai có thể cho tôi biết chuyện gì xảy ra ?”

      Cổ Trạch Sâm liền tới đỡ lấy Lâm Tâm Nguyệt, để ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu giải thích mọi chuyện.

      Nghe Cổ Trạch Sâm xong, Lâm Tâm Nguyệt im lặng liếc qua hai người: “ vậy hai người quen nhau rồi à?”

      “Quen chút, Sâm rất tốt!”

      Sâm?”

      Lâm Tâm Nguyệt dùng ánh mắt hỏi { phải chứ? Lam sao mà mua chuộc được em em nhanh như vậy}

      {Cũng phải xem ấy là em của ai} Ý là bởi vì ấy là em của , nên mới mua chuộc.

      Lâm Tâm Nguyệt cười rất xán lạn, tỏ vẻ rất hài lòng.

      Sau khi Cổ Trạch Sâm rời , Lâm Tâm Nguyệt mượn cớ bị bệnh muốn nghỉ ngơi mới thoát khỏi bà tám Lâm Đinh Đinh.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22: Tình trạng bệnh
      Edit: Tiểu Ngữ


      Nhờ cố gắng của Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm, cuối cùng cũng chứng minh được Văn Địch có liên quan tới vụ án, tại điều Lâm Tâm Nguyệt quan tâm nhất chính là sức khỏe của Cổ Trạch Dao, vì muốn Nam Cung Phong nhanh chóng phát ra bệnh ung thư của Cổ Trạch Dao. mượn cớ bắt Cổ Trạch Dao đổi xét nghiệm thân thể từ tháng lần thành tuần lần. Mặc dù Nam Cung Phong có nghi hoặc nhưng vẫn làm theo ý Lâm Tâm Nguyệt là ‘Có thể luôn luôn theo dõi được tình trạng sức khỏe Cổ Trạch Dao’, đem báo cáo sức khỏe đổi từ tháng sang tuần lần.

      Nhưng thời gian trôi qua, Nam Cung Phong vẫn phát ra tế bào ung thư người Cổ Trạch Dao, Lâm Tâm Nguyệt dần lo lắng.

      vất vả mới quyết định thay đổi số phận, chẳng lẽ chị Dao thoát khỏi vòng tay của định mệnh sao? !

      Mấy ngày nay, hầu như mỗi ngày Lâm Tâm Nguyệt đều chạy đến văn phòng Nam Cung Phong, đắn đo trái, nhắc nhở phải, hận thể trực tiếp thẳng với Nam Cung Phong: Cổ Trạch Dao có tế bào ung thư, mau nghĩ cách cứu chị ấy. Nhưng thể , Lâm Tâm Nguyệt đành ngậm bồ hòn làm ngọt – Có khổ thể .

      Nam Cung Phong thấy người mình thích suốt ngày chạy tới tìm mình đương nhiên rất vui, nhưng trái câu Cổ Trạch Dao, phải câu Cổ Trạch Dao, nếu biết Cổ Trạch Dao là nữ và Lâm Tâm Nguyệt là bạn Cổ Trạch Sâm, nghi ngờ có phải Lâm Tâm Nguyệt Cổ Trạch Dao hay , Nam Cung Phong cảm thấy gần đây Cổ Trạch Dao có chút kì quái, trước đây quan tâm đến bệnh tình của Cổ Trạch Dao nhưng có lo lắng như tại.

      Cổ Trạch Sâm cũng cảm thấy bạn mình gần đây được bình thường, hầu như ngày nào cũng chạy tới tìm Nam Cung Phong báo danh, nếu biết tìm Nam Cung Phong là vì bệnh của chị mình, nghi ngờ bạn mình chuẩn bị thay lòng đổi dạ, chuyển đối tượng khác rồi.

      Chập tối, ánh mặt trời suy yếu, mặt biển phản xạ ánh chiều tà muôn màu muôn vẻ, đúng là ánh tà dương xinh đẹp.

      Cổ Trạch Sâm nắm tay Lâm Tâm Nguyệt cùng dạo bước bãi biển, nhìn bộ dạng yên lòng của Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm liền ngừng bước, Lâm Tâm Nguyệt chú ý Cổ Trạch Sâm dừng lại cứ tiếp, tay liền bị người nào đó kéo lại, mới hồi phục tinh thần.

      “Mấy ngày nay dường như em rất thấp thỏm, có thể cho biết em lo lắng chuyện gì ?” Cổ Trạch Sâm cầm hai tay Lâm Tâm Nguyệt, quan tâm hỏi.

      Lúc này, mới để ý tới ánh mắt lo lắng của Cổ Trạch Sâm.

      có chuyện gì đâu. Em chỉ hơi lo về sức khỏe của chị Dao thôi.”

      “Đồ ngốc, có Nam Cung Phong ở đây, chị Dao làm sao xảy ra chuyện được. Chẳng lẽ em tin chuyên môn y học của ta à? tại, chị Dao có thể bắt đầu tập được rồi, chừng rất nhanh được xuất viện, em đó, chỉ lo chuyện đâu.” Cổ Trạch Sâm thở dài, còn tưởng bạn bảo bối xảy ra chuyện gì nữa chứ?

      bé ngốc này chỉ thích lo chuyện dư thừa, hết cách với .

      Nhưng lời của Cổ Trạch Sâm hề khiến Lâm Tâm Nguyệt thả lỏng, trái lại càng khiến khó chịu hơn.

      Đó là biết tiếp theo chị Dao phải đối mặt với chuyện gì, nếu biết còn đùa bỡn như vậy ?

      Lâm Tâm Nguyệt muốn Cổ Trạch Sâm thấy bộ dạng khổ sở của mình, muốn lo lắng, tới gần Cổ Trạch Sâm ôm lấy hông , đầu tựa vào vai , mặt lại mang nụ cười khổ.

      Cổ Trạch Sâm ôm bạn , hưởng thụ giây phút yên bình này.

      Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên phá vở bức tranh yên ả này. Lâm Tâm Nguyệt thấy điện thoại Cổ Trạch Sâm reo lên, sắc mặt liền tái nhợt.

      Chú ý tới nét mặt tái nhợt của Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm nhíu mày, lo lắng ôm chặc : “ sao chứ?”

      sao, nghe điện thoại trước .” Lâm Tâm Nguyệt biết Cổ Trạch Sâm lo lắng, an ủi .

      Bắt điện thoại, Lâm Tâm Nguyệt Lâm Tâm Nguyệt nhìn chăm chú vào sắc mặt càng lúc càng khó coi của Cổ Trạch Sâm, trong lòng càng bất an.

      Cổ Trạch Sâm để điện thoại xuống, nặng nề với Lâm Tâm Nguyệt: “Nam Cung Phong , bệnh tình của chị hai có chuyển biến, ta gọi chúng ta nhanh chóng tới bệnh viện.”

      “Vậy chúng ta mau thôi.”

      “Ừ.”

      Khi Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đến văn phòng của Nam Cung Phong, Cao Ngạn Bác có mặt ở đó.

      Nam Cung Phong thấy Lâm Tâm Nguyệt cùng Cổ Trạch Sâm, cũng bất ngờ nhiều.

      “Mọi người ngồi xuống , tôi vốn định để ngày mai mới cho mọi người biết, nhưng tôi cảm thấy mọi người có quyền lợi biết sớm chút.” Nam Cung Phong đem phần báo cáo đưa cho Cao Ngạn Bác.

      “Kết quả kiểm tra cho thấy trong cơ thể bà Cao có tế bào ung thư.” Nam Cung Phong quả quyết khiến bọn người Lâm Tâm Nguyệt bị đả kích.

      Nhưng lời tiếp theo lại khiến Lâm Tâm Nguyệt trợn to hai mắt: “Nhưng mọi người nên cảm thấy may mắn vì tế bào ung thư chưa phát triển đến giai đoạn cuối.”

      sao? phải giai đoạn cuối?” Giọng Lâm Tâm Nguyệt hơi run rẩy, xác định mình có phải nghe lầm hay ?

      Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm cũng chú ý tới lời của Nam Cung Phong.

      “Nếu như mấy tháng trước bà Cao có tiếp nhận trị liệu phục hồi của tôi, có lẽ khi bệnh ung thư của bà Cao bị phát vào giai đoạn cuối rồi, nhưng bà Cao được tôi trị liệu, thân thể của bà ấy khôi phục lại chút, hơn nữa thuốc mới kích động, khiến tế bào ung thư khuếch tán chậm lại, cộng thêm tuần kiểm tra sức khỏe lần, cho nên mới phát ra tế bào ung thư sớm. Chỉ cần trải qua dùng thuốc kiểm soát và kiểm tra định kì, cơ bản có vấn đề gì.”

      “Ý của là bệnh của chị tôi chỉ mới ở giai đoạn đầu, chỉ cần dùng thuốc khống chế là được?”

      “Đúng.”

      Nam Cung Phong khẳng định đáp, làm đám người Cao Ngạn Bác dấy lên hi vọng, để Lâm Tâm Nguyệt thở phào nhõm.

      Hay quá! Chị Dao chết!

      “Cám ơn.” Cổ Trạch Sâm và Cao Ngạn Bác lòng cảm tạ Nam Cung PHong.

      Nam Cung Phong cười: “Các người đừng cám ơn tôi, hai nên cảm ơn Tâm Nguyệt kìa, nếu như phải ấy nhất quyết muốn đổi thời gian khám định kì từ tháng thành tuần lần, nhiều lần nhắc nhở tôi phải chú ý đến chuyển biến của tế bào trong người Cổ Trạch Dao, tôi nghĩ tôi phát tế bào của bà Cao có biến đổi sớm như vậy đâu. Cho nên người các phải cám ơn là ấy.”

      Cổ Trạch Sâm nắm chặt tay Lâm Tâm Nguyêt, trong mắt tràn đầy thâm tình và cảm tạ, im lặng đánh bại mọi thanh.

      Thấy tình cảm nồng nàn giữa Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm, đáy mắt Nam Cung Phong chợt lóe bi thương, nhưng bề ngoài vẫn làm ra vẻ thoải mái.

      Ai kêu mình thích người con có người trong lòng làm chi.

      Lâm Tâm Nguyệt nhìn thấy Nam Cung Phong khổ sở, cho dù có thấy cũng thể gì ngoài xin lỗi.

      Ở lại chuyện về bệnh tình của Cổ Trạch Dao hồi, Lâm Tâm Nguyệt và nhóm người Cao Ngạn Bác cùng thăm Cổ Trạch Dao, thấy nụ cười kiên cường của Cổ Trạch Dao, trong đầu bọn họ đều xuất câu: May mắn chỉ là giai đoạn đầu, ấy vẫn còn ở bên cạnh chúng ta.

      Ra khỏi bệnh viện đến bãi đậu xe, Lâm Tâm Nguyệt ôm Cổ Trạch Sâm khóc nức nở, trong khoảng thời gian này yên lòng, luôn lo lắng, sợ hãi những tình tiết mà biết ở trong phim, sợ Cổ Trạch Dao giống như trong phim, đủ loại cảm xúc đè ép khiến Lâm Tâm Nguyệt thở nổi. Khi biết tin Cổ Trạch Dao có thể bình phục khỏe mạnh lại, cả người Lâm Tâm Nguyệt mới thả lỏng xuống, đồng thời cảm xúc bị đè nén bấy lâu cũng vỡ òa.

      Cổ Trạch Sâm tưởng Lâm Tâm Nguyệt vì chuyện của chị hai mà sợ hãi, thể làm gì khác ngoài ôm chặt hơn, để cho tha hồ khóc, ra làm sao có lo lắng chứ, chị hai bị bệnh nhiều năm, khó khăn lắm mới có thể bình phục, lại phát mắc bệnh ung thư, chị hai là người lương thiện như vậy. Tại sao cứ bắt chị chịu nhiều cực khổ, may mắn có ở bên cạnh , cám ơn em Tâm Nguyệt.

      Chương 23: Ngã bệnh

      Edit: Tiểu Ngữ

      Sau hồi ngồi trong xe Cổ Trạch Sâm khóc nức nở, Lâm Tâm Nguyệt cuối cùng cũng ổn định lại cảm xúc, dần tỉnh táo lại nhìn ra bóng đêm đen thùi ngoài cửa xe, đường phố xa lạ, bấy giờ mới phát đây phải là đường về nhà .

      Lâm Tâm Nguyệt mở miệng hỏi Cổ Trạch Sâm: “Sâm đây phải là đường về nhà em, muốn đưa em vậy?”

      lát nữa em biết, em vừa mới khóc xong, tại nhắm mắt lại để mắt em nghỉ ngơi chút , nếu ngày mai mắt sưng như hạt dẻ đó. Chờ tới nơi gọi em dậy.” Cổ Trạch Sâm quan tâm và săn sóc khiến Lâm Tâm Nguyệt thấy rất hạnh phúc, ngoan ngoãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Khoảng chừng giờ sau, Lâm Tâm Nguyệt nghe thấy tiếng xe tắt máy, mở mắt mờ mịt nhìn xung quanh, rồi quay sang hỏi Cổ Trạch Sâm.

      “Tới rồi à?”

      “Tới rồi.” Cổ Trạch Sâm vừa trả lời vừa giúp tháo dây an toàn.

      “Mau xuống xe.” Cổ Trạch Sâm mở cửa xe, đỡ Lâm Tâm Nguyệt xuống xe, còn cẩn thận phủ thêm áo khoác lên người .

      “Ban đêm ở chỗ này rất lạnh, phủ thêm áo tốt hơn.”

      "Cảm ơn "

      Nghe tiếng sóng biển cách đó xa, lúc này Lâm Tâm Nguyệt mới biết Cổ Trạch Sâm đưa tới bãi biển.

      Cổ Trạch Sâm nắm tay Lâm Tâm Nguyệt dạo bãi cát.

      Hai người bước song song bãi cát, Lâm Tâm Nguyệt hiểu tại sao Cổ Trạch Sâm lại đưa tới bãi biển làm gì.

      Biết Lâm Tâm Nguyệt còn nghi ngờ, Cổ Trạch Sâm mới mở miệng giải thích: “Trước kia, mỗi khi gặp chuyện vui, đều tìm chỗ nào đó ngồi chờ mặt mời mọc, nhìn ánh nắng chậm rãi bao phủ khắp mọi nơi, xua tan bóng tối, nhìn mặt nước phản xạ ánh sáng loang loáng của mặt trời, liền cảm thấy đời này có chuyện gì có thể gây khó khăn cho mình hết.”

      Ánh mắt thâm trầm của Cổ Trạch Sâm nhìn đường biển nằm ngang.

      “Xin lỗi, chuyện của chị Dao, lo lắng và khó chịu hơn cả em, trái lại còn để phải an ủi em.” xứng làm bạn của người ta mà, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy xấu hổ trong lòng.

      Cổ Trạch Sâm đem Lâm Tâm Nguyệt ôm vào ngực: “Đồ ngốc, em và chị hai đều là người quan trọng nhất trong đời , chị hai có chuyện, khó chịu, em đau lòng, cũng khó chịu. Cho nên sau này, nếu có chuyện gì phải cho biết liền, được giấu trong lòng, biết ?”

      Bạn mình kiên cường bao nhiêu, là người hiểu nhất, lần này Lâm Tâm Nguyệt khóc làm rất lo.

      “Ừm.”

      Lâm Tâm Nguyệt tựa vào lòng Cổ Trạch Sâm, cảm thấy bản thân mình may mắn, hạnh phúc khi có được người đàn ông đáng tin cậy, biết săn soc như thế làm bạn trai.

      ——————--- -----———— ngăn cách ————--- ---——— ————————

      Ngày hôm sau, Lâm Tâm Nguyệt thức trắng đêm ngồi hứng gió biển để ngắm cảnh mặt trời mọc tráng lệ với Cổ Trạch Sâm, rốt cục hoa lệ ngã bệnh.

      Lâm Tâm Nguyệt mở mắt, nhận ra mình nằm giường, tay chân mỏi nhừ, toàn thân còn chút sức lực nào hết, dùng tay chống xuống giường cố gắng ngồi dậy, xoa huyệt Thái Dương làm bản thân tỉnh táo chút.

      Tại sao lại ở trong nhà? nhớ sáng nay vừa ngắm mặt trời mọc với Sâm xong cảm thấy hơi say xe, rất khó chịu, sau đó mơ mơ màng màng bị Sâm đưa về nhà, kế đó

      Đột nhiên trong đầu Lâm Tâm Nguyệt lên hình ảnh Cổ Trạch Sâm bế bằng kiểu bế công chúa.

      biết có phải là nữa.

      Tuy rằng được Cổ Trạch Sâm bế kiểu công chúa là chuyện rất vui vẻ, nhưng bị người ta thấy đó là chuyện rất mất mặt, đặc biệt là trong nhà còn có em họ nhiều chuyện, nhất định bị cười chết.

      Oaoa… đời minh của !

      Lâm Tâm Nguyệt còn tự bi thương tự oán hận cửa phòng bị mở, Cổ Trạch Sâm cầm chén cháo vào.

      Thấy Lâm Tâm Nguyệt tỉnh lại, rất vui mừng: “Tỉnh rồi à.”

      Cổ Trạch Sâm buông chén cháo xuống, dùng tay sờ lên trán Lâm Tâm Nguyệt, cảm thấy chưa yên tâm lắm liền dùng trán cụng vào trán Lâm Tâm Nguyệt.

      “Ừ, hạ sốt rồi.”

      Lâm Tâm Nguyệt bị khuôn mặt đẹp trai kề sát dọa giật mình, có chút kinh ngạc khi thấy Cổ Trạch Sâm trong nhà mình.

      “Sâm, tại sao lại ở trong nhà em.”

      “Lúc đưa em về chẳng thấy ai ở nhà hết, em lại bị ốm, sợ có ai chăm sóc em nên ở lại. Được rồi, mau ăn cháo lát nữa phải uống thuốc rồi.” Cổ Trạch Sâm cầm chén cháo lên, múc muỗng thổi thổi, muốn đút cho Lâm Tâm Nguyệt.

      Lâm Tâm Nguyệt có chút ngượng ngùng: “Sâm, em có thể tự ăn.” muốn lấy chén cháo lại bị Cổ Trạch Sâm né tránh.

      “Bệnh nhân nên ngoan ngoãn .”

      Lâm Tâm Nguyệt nhìn Cổ Trạch Sâm múc từng muỗng cháo thổi nguội rồi cẩn thận đút cho ăn.

      Phụ nữ là động vật cảm tính, đặc biệt là phụ nữ ngã bệnh càng dễ dàng bị xúc động hơn. Đối mặt với chăm sóc chu đáo của Cổ Trạch Sâm, Lâm Tâm Nguyệt cảm động đến còn biết trời trăng gì nữa.

      Ăn cháo, uống thuốc xong xuôi, Cổ Trạch Sâm bắt buộc Lâm Tâm Nguyệt ngủ chút.

      Thấy Lâm Tâm Nguyệt nằm xuống, Cổ Trạch Sâm giúp đắp chăn, rồi hôn lên trán .

      “Ngủ chút .”

      “Vậy còn ?”

      “Yên tâm, ở đây với em, bảo đảm khi em tỉnh dậy thấy mà.”

      Cổ Trạch Sâm tựa vào mép giường, nắm tay Lâm Tâm Nguyệt, thấy tiến vào mộng đẹp mà tay vẫn nắm lấy tay , miệng lộ nụ cười ngọt ngào, đôi mắt linh động khép lại.

      Cả ngày hôm nay, Lâm Đinh Đinh theo Cao Ngạn Bác, trợ giúp điều tra vụ án người mẫu Thi Kỳ bị người ta quấy rầy, vừa về nhà liền phát đôi giày nam và áo khoác lạ hoắc ghế sô pha.

      Thầm nghĩ có lẽ chị mình dẫn bạn trai về nhà, muốn vào phòng hù chị cái.

      Nhưng ngờ mở cửa phòng liền nhìn thấy người đàn ông ôm Lâm Tâm Nguyệt ‘quần áo xốc xếch’ ngủ ở giường.

      Lúc này, Lâm Đinh Đinh làm phản ứng rất bình thường chính là thét chói tai.

      “A….”

      Cổ Trạch Sâm vốn có ngủ, vừa nghe tiếng kêu liền lập tức mở mắt, nhìn về phía xinh đẹp đứng trước cửa phòng dùng tay run rẩy chỉ vào .

      Cổ Trạch Sâm biết bé này chính là em mà Lâm Tâm Nguyệt từng nhắc tới, nhìn sang thấy Lâm Tâm Nguyệt có bị đánh thức liền ra hiệu bảo Lâm Đinh Đinh ra ngoài chuyện.

      Lâm Đinh Đinh nhìn thấy diện mạo của Cổ Trạch Sâm mới nhớ ra đây là người ấy của chị mình.

      Đối mặt với vẻ mặt ái muội của bà tám Lâm Đinh Đinh, cuối cùng đành đem mọi chuyện giải thích ràng.

      Nhưng Lâm Đinh Đinh có ý định buông tha dễ dàng như vậy: “ là bạn trai của chị tôi, chị ấy ngã bệnh, ở lại chăm sóc, thế tại sao lại nằm chung giường với chị ấy?”

      “Bởi vì Tâm Nguyệt nắm tay tôi, tôi được nên mới nằm xuống cùng ấy.”

      “Còn chuyện quần áo xốc xếch.”

      “Bị chị nắm, có chút nhăn thôi.”



      Cổ Trạch Sâm bị Lâm Đinh Đinh tra khảo hơn tiếng, cuối cùng mới hiểu tại sao mỗi lần Lâm Tâm Nguyệt nhắc tới Lâm Đinh Đinh đều mang nét mặt bất đắc dĩ.

      Khi Lâm Tâm Nguyệt tỉnh dậy, bước đến phòng khách liền thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Cổ Trạch Sâm và nụ cười mờ ám của Lâm Đinh Đinh, não ngừng hoạt đông trong vài giây.

      “Có ai có thể cho tôi biết chuyện gì xảy ra ?”

      Cổ Trạch Sâm liền tới đỡ lấy Lâm Tâm Nguyệt, để ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu giải thích mọi chuyện.

      Nghe Cổ Trạch Sâm xong, Lâm Tâm Nguyệt im lặng liếc qua hai người: “ vậy hai người quen nhau rồi à?”

      “Quen chút, Sâm rất tốt!”

      Sâm?”

      Lâm Tâm Nguyệt dùng ánh mắt hỏi { phải chứ? Lam sao mà mua chuộc được em em nhanh như vậy}

      {Cũng phải xem ấy là em của ai} Ý là bởi vì ấy là em của , nên mới mua chuộc.

      Lâm Tâm Nguyệt cười rất xán lạn, tỏ vẻ rất hài lòng.

      Sau khi Cổ Trạch Sâm rời , Lâm Tâm Nguyệt mượn cớ bị bệnh muốn nghỉ ngơi mới thoát khỏi bà tám Lâm Đinh Đinh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :