1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sưởi ấm trái tim anh - Tiểu Tâm Nguyệt HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: Gặp lại

      Sáng sớm, Lâm Tâm ăn mặc chỉnh chu đứng trước tòa lầu mà các nhân vật trong phim làm việc, nhìn thấy tòa lầu vô cùng quen thuộc này, trong lòng vừa chờ mong vừa sợ hãi, biết đó, muốn gặp nhưng lại sợ quên .

      Aiz… phiền muốn chết, mặc kệ .

      Lâm Tâm Nguyệt hít thở sâu hơi, bỗng chốc tâm trạng bình phục trở lại, thong thả vào tòa lầu.

      Lên tới tầng lầu của Bộ Pháp Chứng, nhìn từng gương mặt quen thuộc ở đây, đáy lòng Lâm Tâm Nguyệt có chút kích động, nhưng biết những người này phải là nhân vật hư cấu trong TV nữa, mà là người sống sờ sờ.

      Lúc này, Mạc Thục Viện (Yvonne) thấy Lâm Tâm Nguyệt đứng trước Bộ Pháp Chứng nhìn vào, liền bước tới hỏi thăm.

      “Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ?”

      Lâm Tâm Nguyệt nghe lời khách sáo của Mạc Thục Viện, bình tĩnh đáp: “Tôi đến tìm Cao Ngạn Bác, sir Tim.”

      “Sir Tim?” Vẻ mặt Mạc Thục Viện nổi lên nghi ngờ.

      Đúng lúc Cao Ngạn Bác từ văn phòng bước ra, thấy Lâm Tâm Nguyệt ở trước cửa ra vào, lập tức tới vươn tay chào đón : “Xin chào, hoan nghênh đến, tôi là chuyên gia xét nghiệm cao cấp ở đây, Cao Ngạn Bác.”

      Lâm Tâm Nguyệt cầm tay Cao Ngạn Bác: “Chào, tôi là Lâm Tâm Nguyệt.”

      Nhìn thái độ của Cao Ngạn Bác, tất cả mọi người đều hiếu kì đánh giá Lâm Tâm Nguyệt, này là ai? Tại sao có thể để cho chuyên gia xét nghiệm cao cấp của Bộ Pháp Chứng đối xử thận trọng như vậy?

      Cao Ngạn Bác vỗ tay ba cái, thu hút chú ý của mọi người, cẩn thận giới thiệu mọi người với Lâm Tâm Nguyệt, “Các vị, tôi giới thiệu với mọi người chút, này chính là chuyên gia xét nghiệm cao cấp của Bộ Pháp Chứng ở Mĩ --- Lâm Tâm Nguyệt. Tôi nghĩ mọi người biết ấy là ai, từ hôm nay ấy gia nhập Bộ Pháp Chứng của chúng ta, cùng nhau giúp đỡ cảnh sát phá án.”

      Cao Ngạn Bác vừa xong, mọi người liền nhốn nháo. Người khác có thể biết nhưng đối với nhân viên kỹ thuật khoa pháp chứng cái tên Lâm Tâm Nguyệt này giống như sấm dội bên tai, 19 tuổi có thể trở thành chuyên gia xét nghiệm tuổi nhất của Bộ Pháp Chứng nước Mĩ. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, có thể dùng tâm lí học và vi biểu tình (=Microexpressions: là lọai biểu tình rất , bạn phải chú ý lắm mới phát .), cộng thêm kỹ thuật xét nghiệm của , giúp đỡ biết bao nhiêu tiểu bang của nước Mĩ phá nhiều vụ án, dùng thực lực của chính mình khiến mọi người phải tin phục, bây giờ Lâm Tâm Nguyệt gần như trở thành thần tượng trong lòng mọi người.

      Thấy cấp dưới kích động, Cao Ngạn Bác ra hiệu cho Lâm Tâm Nguyệt với mọi người vài câu, ra đừng bọn họ, ngay cả khi nhận được tin tức Lâm Tâm Nguyệt muốn từ Mĩ chuyển về Hong Kong, bản thân cũng có chút kích động, mọi người đừng hiểu lầm, chỉ kích động vì có thể tiếp xúc được với phương pháp phá án mới.

      phải lần đầu tiên Lâm Tâm Nguyệt gặp phải tình huống này, thấy Cao Ngạn Bác ra hiệu, bình tĩnh bước vào: “Chào mọi người, tôi rất vui có thể làm việc chung với mọi người, từ nay về sau chúng ta là đồng nghiệp. Sau này mọi người có vấn đề gì khó khăn cứ đến tìm tôi trao đổi. Tất nhiên, tôi cũng ngại nghe chút chuyện bát quái của mọi người, nhưng chuyện làm cố vấn tình đừng tìm tôi, trừ phi mọi người sợ đương biến thành thất tình.” Cao Ngạn Bác và nhóm người Mạc Thục Viện bị lời dí dỏm của Lâm Tâm Nguyệt chọc cười, lập tức Bộ Pháp Chứng rộ lên tiếng cười vang.

      Xem ra thần tượng rất thân thiện, điềm tĩnh, có kiêu căng lắm ------ Đây là tiếng lòng của cả Bộ Pháp Chứng (Tác giả: Bị gạt rồi! Các ngươi bị gạt rồi!)

      “Được rồi, thời gian thư giãn kết thúc, mọi người tiếp tục làm việc nào.”

      "Yvonne, dẫn Tâm Nguyệt đến phòng làm việc của ấy . Sau đó hãy mang ấy xem xét hoàn cảnh Bộ Pháp Chứng chúng ta.” Cao Ngạn Bác bàn giao.

      “Biết rồi, sir Tim.”

      “Tôi còn có việc, tôi để đồng nghiệp dẫn đến văn phòng của mình.”

      sao, cứ làm việc của mình .”

      Cao Ngạn Bác xong cũng quay về phòng làm việc của , Lâm Tâm Nguyệt thở dài hơi, đây chính là Boss lớn trong 《 pháp chứng tiên phong 》khí thế của sếp lớn khó mà che giấu, tuy rằng ở Mĩ vẫn thường tiếp xúc với những người như thế, nhưng Cao Ngạn Bác là thần tượng của , học rộng tài cao, lí trí tĩnh táo, thực lực rất ràng, tinh thần ‘ sai lệch phóng túng’ có hai khiến bội phục. cho cùng, có thành tựu như ngày hôm nay là vì hơn người khác đời người. Nếu như hỏi bội phục ai nhất, tôn kính ai nhất trong 《 pháp chứng tiên phong 》, câu trả lời khẳng định chính là Cao Ngạn Bác, cho nên khi tận mắt nhìn ta, khó tránh được có chút khẩn trương, đương nhiên mặt ngoài vẫn giữ nét mặt cười nhàn nhạt.

      Mạc Thục Viện biết những biến hóa trong lòng Lâm Tâm Nguyệt, bước tới cạnh Lâm Tâm Nguyệt tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Mạc Thục Viện, có thể gọi tôi là Yvonne, bây giờ tôi dẫn đến phòng làm việc của trước nhé.”

      “Được, cám ơn, chị có thể gọi em là Tâm Nguyệt.”

      Cả ngày hôm nay, ngoại trừ buổi trưa cùng mọi người ăn cơm chào mừng người mới đến, Lâm Tâm Nguyệt có bước ra khỏi phòng làm việc của mình. sợ gặp phải , nhìn đồng hồ sắp đến giờ tan sở, chuẩn bị đến văn phòng Cao Ngạn Bác tìm hiểu chút tình huống tại của Cổ Trạch Sâm, còn có Cổ Trạch Dao, cảm thấy có lỗi với Cổ Trạch Dao, biết chị ấy gặp phải tai nạn giao thông, bị liệt toàn thân, nhưng lại có biện pháp giúp Cổ Trạch Dao, ra ba năm trước có mời người đến trông coi Cổ Trạch Dao, nhưng lại có cách xác định ngày Cổ Trạch Dao gặp tai nạn là hôm nào. Cuối cùng vẫn thể ngăn được bi kịch xảy ra. Bởi vậy thấy áy náy với Cổ Trạch Dao, dù sao tình cảm trước đây dành cho Cổ Trạch Dao cũng phải giả, hơn nữa chị còn là người thân duy nhất của Cổ Trạch Sâm, hổ thẹn này vẫn chôn sâu trong ngực, nghĩ tới chuyện này khóe miệng liền cười khổ.

      Ổn định lại tâm tình, Lâm Tâm Nguyệt gõ cửa phòng làm việc của Cao Ngạn Bác.

      Cốc! Cốc! Cốc!

      "Mời vào "

      Lâm Tâm Nguyệt mở cửa, miệng cười chúm chím vào phòng làm việc Cao Ngạn Bác: “Sir Tim, có làm phiền làm việc chứ?”

      " có, mời ngồi, ngày đầu tiên ở đây có quen ?” Cao Ngạn Bác buông cây bú xuống, dò hỏi.

      “Cảm ơn, ra phương diện pháp chứng có rất nhiều chuyện na ná như nhau, ngoại trừ thay đổi hoàn cảnh, những thứ khác cũng khác gì ở nước Mĩ, ra em…” Lâm Tâm Nguyệt vừa định tới chuyện Cổ Trạch Sâm, tiếng gõ cửa lại vang lên ngoài cửa, tưởng Mạc Thục Viện có chuyện tìm Cao Ngạn Bác, định đứng lên ra ngoài.

      ngờ người ngoài cửa chính là người muốn gặp lại dám gặp nhất, ảo tưởng đến vô số tình huống hai người gặp lại nhau, nhưng ngờ lại đột ngột như vậy. Ai nha, khiến trở tay kịp mà.

      Cổ Trạch Sâm vừa thấy Lâm Tâm Nguyệt rung động chút, nụ cười ngưng đọng trong nháy mắt, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như thường, nếu như phải trong mắt lộ ra vui sướng, còn tưởng rằng có cảm xúc, nhìn trước mắt, còn là bé của hơn mười năm về trước nữa rồi, trưởng thành, càng xinh đẹp và tự tin hơn trước.

      " lâu gặp." Giọng quen thuộc khiến Lâm Tâm Nguyệt thở phào nhõm.

      số người mặc kệ có xa nhau bao lâu, liếc mắt cái liền có thể nhận ra đối phương. Cho dù tại Cổ Trạch Sâm còn chưa biết Lâm Tâm Nguyệt ở trong lòng có bao nhiêu trọng lượng.

      thay đổi, còn nhớ , tốt!

      "Ừ, lâu gặp!" Bỏ xuống cục trong lòng, Lâm Tâm Nguyệt nở nụ cười xán lạn.

      "Hai người quen nhau?" Thấy hai người chào hỏi nhau, Cao Ngạn Bác nhận ra bạn tốt kiêm em vợ của mình và đồng nghiệp mới đến có quan hệ rất mờ ám.

      "Hơn mười năm trước, chúng em quen nhau. Sau đó ấy qua Mĩ, có liên lạc nhau, ngờ ấy chính là chuyên gia xét nghiệp cao cấp từ Mĩ về mà , phải muốn bệnh viện thăm chị hai sao? Còn mau!" Cổ Trạch Sâm coi như nhìn thấy vẻ mặt nhiều chuyện " ra các người quen nhau" của Cao Ngạn Bác, .

      " bệnh viện thăm chị hai?" Lâm Tâm Nguyệt làm bộ kinh ngạc hỏi.

      " quên giới thiệu với em, ta và chị hai kết hôn hơn mười năm rồi, nhưng ba năm trước, chị hay xảy ra tai nạn ngoài ý muốn nên bị liệt toàn thân, bây giờ ở bệnh viện." Cổ Trạch Sâm giải thích cho Lâm Tâm Nguyệt nghe.

      "Cái gì?" Lâm Tâm Nguyệt lập tức ra vẻ hoảng sợ: "Tại sao lại như vậy? Chị Dao tại như thế nào rồi?"

      Xin lỗi Sâm, em giúp được chị Dao.

      "Vẫn như thế, em có muốn cùng bọn đến thăm chị ấy ? Chị hai rất nhớ em." Cổ Trạch Sâm làm bộ dò hỏi.

      "Được, gặp chị Dao rồi, chờ em lấy đồ, chờ em chút." Muốn đương nhiên muốn rồi, vất vả mới gặp lại , muốn tách ra nhanh như vậy đâu, hơn nữa cũng muốn thăm chị Dao, Lâm Tâm Nguyệt lập tức gật đầu đáp ứng, trở lại văn phòng của mình thu dọn đồ đạc.

      "Cậu xác định hai người chỉ quen biết nhau thôi sao." Cao Ngạn Bác nhấn mạnh mấy chữ phía sau.

      " trở thành bà tám từ bao giờ vậy? Còn , chị hai đợi đó!" Cổ Trạch Sâm để ý đến Cao Ngạn Bác, bởi vì tại có chút chuyện ngay cả cũng .

      ------- bệnh viện --------

      Lâm Tâm Nguyệt ngồi chung xe của Cổ Trạch Sâm và Cao Ngạn Bác đến bệnh viện.

      Cổ Trạch Sâm và Cao Ngạn Bác vào phòng bệnh trước, Cổ Trạch Sâm giả bộ thần bí với Cổ Trạch Dao: "Chị hai, chị đoán xem ai tới thăm chị nè."

      "Là ai?" Cổ Trạch Dao cảm thấy nghi ngờ.

      "Chị nhìn xem."

      "Chị Dao!" Lâm Tâm Nguyệt vào giọng .

      "Tiểu Nguyệt, chị có bị ảo giác chứ? Tiểu Nguyệt thực trở về à?" Cổ Trạch Dao thể tin nhìn Lâm Tâm Nguyệt.

      "Chị Dao, em về rồi." Lâm Tâm Nguyệt tới bên giường Cổ Trạch Dao, nhìn sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò của Cổ Trạch Dao, trong lòng cảm thấy rất khó chịu: "Xin lỗi, chị Dao, bây giờ em mới đến thăm chị." Xin lỗi, có giúp được chị, xin lỗi.

      "Con bé ngốc này, với chị Dao cần phải xin lỗi." Cổ Trạch Dao có chút buồn cười nhìn Lâm Tâm Nguyệt.

      Lâm Tâm Nguyệt kể cho Cổ Trạch Dao nghe số chuyện của ở nước ngoài, cộng thêm chuyện trở thành đồng nghiệp của Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm, Cổ Trạch Dao nghe vậy cảm thấy rất vui vẻ, có Cao Ngạn Bác chăm sóc Cổ Trạch Dao cũng thấy yên tâm.

      Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Dao tâm hồi rồi trở về nhà, Cổ Trạch Sâm bị chị hai ra lệnh phải đưa Lâm Tâm Nguyệt về nhà bình an.

      Cùng chung đường với Cổ Trạch Sâm, hai người chẳng ai gì, khiến tâm tình vui sướng của Lâm Tâm Nguyệt dần dần nhạt . chờ thêm lúc, đợi Cổ Trạch Sâm mở miệng, nhưng tới khi đến cửa nhà mình Cổ Trạch Sâm gì nữa, Cổ Trạch Sâm chưa hề lời nào, cuối cùng cũng nhịn được phá vỡ bầu khí yên tĩnh giữa hai người.

      "Chẳng lẽ có lời gì muốn với em sao?" Lâm Tâm Nguyệt chờ mong câu trả lời của .

      "Hoan nghênh em trở về."

      "Chỉ có vậy thôi sao?"

      "Còn có gì nữa?" Cổ Trạch Sâm tỏ vẻ khó hiểu.

      " có gì, em vào nhà trước, tạm biệt." Lâm Tâm Nguyệt còn nghĩ ở lại chỗ này nữa, mở cửa xe, để ý tới Cổ Trạch Sâm vào nhà, chờ cái gì? Lâm Tâm Nguyệt cố gắng bỏ qua cảm giác đau nhói trong lòng, mặt nở nụ cười khổ.

      Ánh mắt Cổ Trạch Sâm phức tạp nhìn Lâm Tâm Nguyệt, biết suy nghĩ chuyện gì. Mà ở bên kia Cổ Trạch Dao vui vẻ kể lại chuyện xưa của em trai cho Cao Ngạn Bác nghe.

      Đêm nay, có người vui cũng có người buồn.
      Last edited by a moderator: 3/11/14
      Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 15: Thay đổi

      Lâm Tâm Nguyệt mang vẻ mặt khổ sở về nhà, nhìn bộ dạng lúc nãy của Cổ Trạch Sâm, trái tim rất đau, biết là quên lời giao hẹn hay là giận tuân thủ hẹn ước đến nay mới trở về.

      Còn có chị Dao, thấy chị Dao như vậy càng khó chịu, rất xấu hổ.

      “Chị, sao chị đứng ở trước cửa, sắc mặt khó coi như vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay ?” Lâm Đinh Đinh từ trong phòng ra, thấy sắc mặt tái nhợt của Lâm Tâm Nguyệt, vẻ mặt hoảng hốt, lập tức tới ân cần hỏi han.

      Nhìn vẻ mặt quan tâm của Lâm Đinh Đinh, Lâm Tâm Nguyệt muốn ấy lo lắng nên : “ sao, hôm nay hơi nhiều việc, chị cảm thấy có chút mệt.” làm bộ mệt mỏi.

      “Chị nhanh tắm cho thoải mái rồi nghỉ ngơi sớm .”

      “Ừ, em cũng vậy, ngủ sớm .”

      --- ------ ------ ------ --- buổi tối --- ------ ------ ------ ------ ---------

      Cả đêm, Lâm Tâm Nguyệt nằm giường trằn trọc cả đêm, trong đầu có rất nhiều hình ảnh ngừng lên: Cổ Trạch Dao lo lắng cho , quan tâm , nuông chiều , còn có bộ dạng bị liệt và nét mặt tái nhợt của chị ấy.

      Lâm Tâm Nguyệt ngồi dậy, lẳng lặng suy nghĩ.

      ra trong lòng biết chuyện có thể làm đều làm, chỉ biết ba năm trước Cổ Trạch Dao bị tai nạn giao thông, nhưng thời gian, địa điểm, trong phim , người mời đến trông chừng Cổ Trạch Dao cũng thể theo chị ấy 24/24 suốt 365 ngày được. Tuy rằng có ý muốn ngăn cản nhưng chuyện bất ngờ vẫn xảy ra.

      nhớ trong phim Cổ Trạch Sâm và Cao Ngạn Bác vì ra của Cổ Trạch Dao mà vô cùng đau khổ. muốn nhìn dáng vẻ đó của bọn họ sao? Đối với Cổ Trạch Sâm, Cổ Trạch Dao là người thân duy nhất của ; đối với Cao Ngạn Bác, chị là người ta sâu đậm. Cổ Trạch Dao là người vô cùng quan trọng đối với bọn họ. Vả lại, Cổ Trạch Dao lòng thương như em . Nhưng, bản thân có lòng tin mình có thể thay đổi số phận, cũng biết mình có thể ngăn cản bi kịch tiếp theo xảy ra hay .

      Chẳng lã chỉ có thể trơ mắt nhìn Cổ Trạch Dao bị Tử thần mang sao? , thể! nên làm gì bây giờ.

      Lâm Tâm Nguyệt ôm chặt đầu gối, dúi đầu vào bên trong.

      lát sau, Lâm Tâm Nguyệt cầm điện thoại di động lên, bấm dãy số quen thuộc.

      Tút tút…

      “Nguyệt Nguyệt.” thành trầm thấp từ trong điện thoại vang lên.

      hai, em nên làm gì bây giờ?” Thanh Lâm Tâm Nguyệt nức nở như khóc, vẻ mặt mê man.

      “Sao vậy? Có ai bắt nạt em à? hai nghe .” Giọng trong điện thoại có chút nóng nảy, vội vàng.

      hai, em biết phải làm gì, ràng muốn thay đổi mọi chuyện nhưng cuối cùng cái gì cũng làm được, tại em rất rối loạn, biết nên làm gì hết.”

      “Trước tiên, em cần bình tĩnh lại, nghe hai , mặc dù biết chuyện em là gì, nhưng nếu xảy ra, vậy tìm cách bù đắp lại là được, em cứ làm chuyện em cho là đúng được rồi, hơn nữa đối với hai, chỉ cần em cố gắng hết sức là tốt, mặc kệ là em muốn làm chuyện gì, em vẫn là đứa em hai thương nhất.”

      Phải, chuyện chị Dao bị tai nạn xảy ra rồi, nếu chuyện thành , vậy tìm biện pháp sữa chữa là được, tại cảm thấy áy náy cũng vô dụng, phải cố gắng thay đổi chuyện kế tiếp để nó xảy ra mới đúng.

      Bỗng nhiên, Lâm Tâm Nguyệt giống như thở dài hơi.

      hai, cám ơn .”

      “Bé ngốc, đối với hai mà còn khách sáo à, nghe em có chuyện gì là yên tâm rồi, lại … ở bên em tại là nửa đêm phải , còn mau ngủ .”

      “Dạ! hai ngủ ngon!”

      --- ------ ------ ------ --- Hoa Kỳ --- ------ ------ ------ ------ --------

      Lâm Nhã Nguyệt đăm chiều nhìn di động, mở miệng với người đứng bên cạnh.

      điều tra chuyện của
      chủ ở bên Hong Kong cho tôi."

      "Dạ"
      ------------------ ngăn cách-------------------------
      Ngày hôm sau Lâm Tâm Nguyệt dậy sớm, tính toán thời gian bên nước Mĩ rồi gọi điện thoại.

      "Alo."

      "Phong, là em, Tâm Nguyệt. Em có chuyện muốn nhờ ."

      "Tâm Nguyệt, có chuyện gì ?" Giọng trong điện thoại ràng có chút kinh hỉ.

      "Chuyện là vầy, bạn của em bị tai nạn giao thông, giờ bị liệt toàn thân, em muốn mời đến Hong Kong chẩn trị giúp ấy."

      "Đương nhiên là được, mấy ngày nữa bay qua đó, đến lúc đó em phải ra sân bay đón đó."

      "Biết rồi, làm phiền ."

      "Còn khách sáo với như vậy à,"

      " có."

      Cùng Nam Cung Phong trò chuyện hồi, Lâm Tâm Nguyệt liền cúp máy.

      Nhìn di động, Lâm Tâm Nguyệt bất đắc dĩ cười khổ, nếu có thể muốn làm phiền tới Nam Cung Phong, nhưng ta là người thích hợp nhất, bởi vì nên chuẩn bị hết mọi thứ cho Cổ Trạch Dao.

      Nam Cung Phong là bạn thời đại học của Lâm Nhã Nguyệt trai , đồng thời cũng là bạn thân của , ra Lâm Tâm Nguyệt thể tin ông trai nghiêm túc, lạnh lùng lại có người bạn thân dịu dàng như nước, cho tới khi thấy được cái gì là tiếu lí tàng đao, cái gì gọi là phúc hắc. Cuối cùng mới hiểu câu vật họp theo loài, nếu Lâm Tâm Nguyệt là truyền kì của ngành pháp chứng, như vậy Nam Cung Phong chính là thiên tài của giới y học, tuổi còn trẻ nhưng dựa vào trình độ y thuật của mình xông xáo trong giới y học, tạo ra thành tựu cho bản thân, tại tiếp nhận bệnh viện của gia tộc. Vì có Lâm Nhã Nguyệt, Lâm Tâm Nguyệt mới biết Nam Cung Phong, mà Nam Cung Phong chính là tên con trai duy nhất Lâm Nhã Nguyệt cho phép xuất bên cạnh , ba năm, mới hiểu về Nam Cung Phong, song, cũng khiến hiểu tình cảm của ta giành cho . Nhưng có cách nào đáp lại, đây chính là chuyện muốn nhờ vả Nam Cung Phong, bởi vì có chút nợ khó mà trả hết, đặc biệt là nợ tình.

      Mấy ngày nay, Lâm Tâm Nguyệt đều cùng Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm đến bệnh viện thăm Cổ Trạch Dao. Sau đó, sau đó bắt Cổ Trạch Sâm đưa về, muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh , còn mượn cớ chưa có mua xe nhưng tại quan hệ của và Cổ Trạch Sâm chỉ có thể là bạn bè, có đôi khi muốn đem đầu Cổ Trạch Sâm cậy ra, biểu như vậy rồi, điều tra vụ án rất khôn khéo, giống như bị thiếu mất sợi dây thần kinh tình cảm ý.

      ra cũng thể trách Cổ Trạch Sâm, bây giờ Lâm Tâm Nguyệt tài giỏi như thế, hơn nữa còn có nhiều chuyện chưa xác định, khiến dám tùy tiện tới gần Lâm Tâm Nguyệt.

      Mà hôm nay vẫn như bình thường, đến bệnh viện thăm Cổ Trạch Dao xong, Cổ Trạch Sâm đưa về nhà, nhưng hôm nay Lâm Tâm Nguyệt muốn trở về sớm, mấy ngày này bị thái độ của Cổ Trạch Sâm chọc buồn bực, cộng thêm ngày mai Nam Cung Phong sang đây. muốn suy nghĩ kĩ xem nên đối mặt với ta như thế nào, cho nên nửa đường, kêu ngừng xe, muốn yên tĩnh suy nghĩ chút.

      "Dừng xe!"

      "Làm sao vậy?" Đem xe tấp vào bên đường, Cổ Trạch Sâm khó hiểu nhìn Lâm Tâm Nguyệt.

      " có gì, đoạn đường kế tiếp em tự bộ về được rồi, về trước ." Lâm Tâm Nguyệt nhìn Cổ Trạch Sâm, tháo dây thắt an toàn liền mở cửa xuống xe.

      Cổ Trạch Sâm thấy Lâm Tâm Nguyệt rời , cũng xuống xe theo, đuổi theo Lâm Tâm Nguyệt: "Để đưa em về, con đường vào buổi tối an toàn."

      "Xe của làm sao bây giờ?"

      " sao, lát nữa quay lại lấy là được."

      "Vậy tùy ."

      Dọc đường hai người cũng chuyện, lúc này trong ngõ hẻm có tên đàn ông mặt gian mày giảo nhảy ra, trong tay cầm cái túi xách, đồng thời trong hẻm truyền ra tiếng hô "Bắt cướp!" Cổ Trạch Sâm vừa nghe liền đuổi theo, Lâm Tâm Nguyệt thở dài, hổ danh là thanh niên thế kỉ mới, đành nhận mệnh đuổi theo.

      lúc Cổ Trạch Sâm muốn bắt kẻ cướp, ngờ tên cướp rút dao ra vung loạn xạ, thấy Cổ Trạch Sâm lui ra, liền lao về phía Lâm Tâm Nguyệt.

      "Cẩn thận!" Cổ Trạch Sâm nhanh chóng chạy về phía Lâm Tâm Nguyệt, ngờ nghe thấy thanh vật nặng nề rơi xuống đất.

      Cổ Trạch Sâm trợn mắt há mồm nhìn Lâm Tâm Nguyệt ở nơi công cộng đem kẻ trộm vác qua vai ném xuống, khi lấy lại tinh thần, kẻ cướp nằm mặt đất. Đem kẻ cướp giao cho cảnh sát, Cổ Trạch Sâm có chút bất ngờ nhìn Lâm Tâm Nguyệt: " ngờ võ thuật của em lại giỏi như vậy, chưa từng nghe em biết võ"

      "Mấy năm ở Mĩ học được, vả lại từ lúc em về tới bây giờ, chuyện với em cách đàng hoàng chưa?" Lâm Tâm Nguyệt có chút oán giận nhìn Cổ Trạch Sâm.

      "Vậy tại em ngại cho biết chứ?" Cổ Trạch Sâm dịu dàng nhìn .

      Bầu khí dọc đường về rất là ấm áp.
      Last edited by a moderator: 3/11/14
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 16: Nam Cung Phong

      Tác giả: Tiểu Cố chuẩn bị xuất chiêu.

      Tiểu Phong của chính ta làm thế nào đây?

      Chương sau Tiểu Cổ PK Tiểu Phong.

      ---oOo---

      Từ lần chuyện đêm qua, quan hệ giữa Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt trở nên thân thiết hơn.

      Cốc, cốc.

      “Tâm Nguyệt ăn cơm trưa chung ?” Cổ Trạch Sâm gõ cửa văn phòng được mở toang của Lâm Tâm Nguyệt, mỉm cười .

      “Được.” Lâm Tâm Nguyệt bỏ công tác xuống, nhàng đáp.

      Đối với mối quan hệ thân thiết như gần đây, mặc kệ là Cổ Trạch Sâm hay Lâm Tâm Nguyệt đều vui vẻ chấp nhận.

      --- ------ ------ ------ --- nhà hàng --- ------ ------ ------ ------ --------

      “Hôm nay thăm chị hai xong, em có muốn ăn cơm chung ?” Cổ Trạch Sâm hi vọng được gặp nhiều hơn, hoặc có lẽ do đánh vỡ quan hệ, bây giờ đối với Lâm Tâm Nguyệt tốt hơn trước rất nhiều.

      “Dạ?” Lâm Tâm Nguyệt có chút bất ngờ nhìn Cổ Trạch Sâm, hẹn ăn tối, là sao? (Tác giả: Tội con bé, bị Cổ Trạch Sâm lạnh nhạt lâu quá, con , tại phải con ăn cùng Cổ Trạch Sâm à? Bạn Nguyệt: Đâu có giống nhau, đây là lần đầu tiên bọn tôi chính thức hẹn nhau mà, tung bông.)

      “Xin lỗi, chiều nay em có chuyện đến thăm chị Dao cùng với được, em với Sir Tim, để lần sau nha!” Lâm Tâm Nguyệt tiếc nuối trái lòng, hẹn hò nha, lần hẹn hò đầu tiên của và Sâm cứ như vậy bỏ , oa oa, Lâm Tâm Nguyệt rơi lệ trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn giữ bình tĩnh, ưu nhã.

      “Vậy à, thôi để lần sau.” Giọng Cổ Trạch Sâm có chút mất mát.

      khí bàn ăn có chút lung túng, vất vả mới ăn cơm xong, Lâm Tâm Nguyệt liền vội vàng chạy đến sân bay.

      --- ------ ------ ------ --- sân bay --- ------ ------ ------ ------ --------

      Nam Cung Phong vừa ra khỏi cổng ra vào, liếc mắt nhìn quanh liền tìm được Lâm Tâm Nguyệt, vẫn rất dễ thu hút chú ý của người khác, tới gần Lâm Tâm Nguyệt.

      “Tâm Nguyệt, , lâu gặp" Nam Cung Phong cười ôn hòa.

      " lâu gặp, Phong, làm phiền phải về đây chuyến.” Lâm Tâm Nguyệt vui vẻ chào hỏi Nam Cung Phong.

      “Tâm Nguyệt rất ít khi gọi điện cho , nếu như phải có việc, e là Tâm Nguyệt chả nhớ đến rồi.” Nam Cung Phong cười như gió xuân.

      “Ha ha… em chỉ sợ làm phiền thôi.” Lâm Tâm Nguyệt cười gượng gạo.

      Làm sao cố đắc tội với vị đại thần này, nhớ năm đó xem như hàng xóm, kết quả biết bị chỉnh bao nhiêu lần, đấy chính là con hồ ly thích cười, che giấu bụng đen tối.

      “Phải ? Xem ra nên cảm ơn Tâm Nguyệt rồi.”

      cần cần ha ha…” Ai đó tới cứu vớt đời .

      Thấy bộ dạng chột dạ của Lâm Tâm Nguyệt, Nam Cung Phong nhớ tới cuộc đối với Lâm Nhã Nguyệt tối qua.

      --- ------ ------ ------ --- nhớ lại --- ------ ------ ------ ------ --------

      “Nghe ngày mai cậu về Hong Kong, là Tiểu Nguyệt kêu cậu quả đó phải ?”

      “Sao cậu biết?”

      “Cậu cần phải xen vào, vậy cậu có biết chuyện Tiểu Nguyệt nhờ cậu làm ?” Lâm Nhã Nguyệt để ý tới đầu dây bên kia nín thinh tiếp: “Con bé muốn nhờ cậu chữa trị cho chị của người kia, hơn nữa, hình như Tiểu Nguyệt ở chung với người kia.” Lâm Nhã Nguyệt xong, thèm chờ Nam Cung Phong trả lời liền cúp điện thoại. Hai người đều hiểu ‘người kia’ chính là người có ‘hẹn ước mười năm’ với Lâm Tâm Nguyệt.

      Lâm Nhã Nguyệt cúp điện thoại, nhìn tư liệu mà cấp dưới mang đến cho , thằng nhóc thúi, ai cho phép nhà ngươi tiếp cận em bảo bối của ta! (tác giả: hình như em nhà ngươi tiếp cận người ta á.) Tuy rằng thích Nam Cung Phong cua bảo bối nhà mình, nhưng so với cái thằng chưa từng gặp mặt, hơn nữa còn quen biết Nam Cung Phong nhiều năm, nên hiểu Nam Cung Phong là lựa chọn tốt hơn.

      Lần này ta chống mắt chờ coi các ngươi làm gì, dám tán tỉnh em cưng của ta, biết sống chết, Lâm Nhã Nguyệt cười hiểm, cho nên mới trai cuồng em rất là đáng sợ.

      --- kết thúc hồi

      Tưởng ---

      Quen biết với Lâm Nhã Nguyệt nhiều năm như vậy, làm sao biết bạn thân mưu gì, phải là mượn tay đuổi mấy con ruồi bên cạnh em cậu ta hay sao, cơ mà đây cũng là điều muốn, ai kêu sa vào trong lưới tình của tên Lâm Tâm Nguyệt. Nam Cung Phong nhịn được cười khổ. Ban đầu chỉ là hiếu kì về em mà bạn thân coi như bảo bối, khi quen biết liền thích, cuối cùng là , buông tay, đáy mắt Nam Cung Phong lên tinh quan.

      “Được rồi, thôi.” Nam Cung Phong vỗ vỗ đầu Lâm Tâm Nguyệt, nắm tay cùng ra khỏi sân bay.

      “Hả?” sao, Lâm Tâm Nguyệt ngơ ngác nhìn Nam Cung Phong.

      Thấy bộ dáng đáng này của Lâm Tâm Nguyệt, buồn bực từ tối qua của Nam Cung Phong cuối cùng cũng biến mất, tâm trạng khôi phục lại như bầu trời trong xanh.

      Cảm nhận được tâm trạng của Nam Cung Phong khôi phục lại như bình thường, Lâm Tâm Nguyệt thở phào nhõm, tuy rằng biết là vì sao, nhưng đại thiếu gia vui vẻ tốt rồi, đặc biệt là người bị chịu tội phải .

      Từ trong lòng bàn tay truyền đến độ ấm, làm Lâm Tâm Nguyệt có chút khó xử, muốn tránh thoát khỏi bàn tay Nam Cung Phong, đáng tiếc cầm chặt quá.

      “Làm sao vậy?” Thấy Nam Cung Phong cười như gió xuân lại khiến Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy lạnh sóng lưng, khắp mình đều nổi da gà.

      có, có, hề hề…” Lâm Tâm Nguyệt cười khan, giỡn à, nhìn như vậy còn dám gì nữa, còn muốn giữ lại cái mạng này nha.

      Nam Cung Phong cười cười gật đầu tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời của Lâm Tâm Nguyệt.

      Lâm Tâm Nguyệt dẫn Nam Cung Phong về căn hộ mà thuê giúp .

      “Sao hả? Căn hộ này là do em thuê cho đó, đồ vật bên trong đều có đủ hết, đồ dùng hàng ngày em giúp mua rồi, chờ đem đồ đạc cất xong, chúng ta liền ăn cơm.” Lâm Tâm Nguyệt vừa đẩy Nam Cung Phong vào nhà vừa giới thiệu.

      ngồi nghỉ ngơi chút , em pha café cho .” Lâm Tâm Nguyệt thong thả vào phòng bếp lấy bột café, bắt đầu pha café.

      Ở Mĩ, Lâm Tâm Nguyệt có thói quen nhàn rỗi liền pha café cho Nam Cung Phong và Lâm Tâm Nguyệt, thói quen này còn mãi cho tới khi Lâm Tâm Nguyệt quay về Hong Kong vẫn thay đổi.

      Nam Cung Phong ngồi ghế sofa nhìn bận rộn pha café cho mình, có loại cảm giác hạnh phúc này, rất muốn cả đời này đều được như vậy.

      Lâm Tâm Nguyệt cầm café ra thấy Nam Cung Phong đăm chiêu nhìn mình.

      “Sao vậy?” Lâm Tâm Nguyệt đem ly café đưa cho Nam Cung Phong, Lâm Tâm Nguyệt hiểu tại sao lại nhìn kì lạ như thế.

      có gì, chỉ là rất tò mò người nào lại có năng lực lớn như vậy, có thể khiến em mở miệng nhờ giúp đỡ.” Nam Cung Phong cầm ly café lơ đãng .

      Tay Lâm Tâm Nguyệt hơi run, giả bộ cúi đầu uống café.

      Phong, xin lỗi.

      Nam Cung Phong cười tự giễu, đột nhiên cảm thấy café trong miệng rất đắng.

      Bầu khí xung quanh im lặng đến đáng sợ, Nam Cung Phong thấy dáng vẻ khó xử của Lâm Tâm Nguyệt, lòng có chút nhói đau, khẽ thở dài tiếng, biết phải làm sao với này.

      “Chúng ta ăn thôi.” Nam Cung Phong dịu dàng với Lâm Tâm Nguyệt, giống như người vừa rồi tự giễu phải .

      “Hả?” Lâm Tâm Nguyệt có chút phản ứng kịp, có phải chuyển đề tài quá nhanh hay ?

      Nam Cung Phong thấy sáng vẻ mơ hồ của Lâm Tâm Nguyệt, trong lòng có chút buồn cười.

      nữa, để cho bạn em phải đợi lâu.” chấp nhận nhưng có nghĩa là đồng ý buông tay.

      “Cái gì ?” Lâm Tâm Nguyệt khẽ mím môi, vả vào mồm mình, đuổi theo sau Nam Cung Phong.

      ------------- bệnh viện

      ------------------------------

      Cổ Trạch Dao thấy người thăm mình thiếu , nghi ngờ hỏi: “Ngạn Bác, sao Tiểu Nguyệt tới chung với ?”

      ấy hôm nay phải ra sân bay đón người, cho nên thể tới thăm em.”

      “Đón người quen à? Ai vậy? Có phải là bạn trai ?” Cổ Trạch Dao nhìn thoáng qua Cổ Trạch Sâm, cố ý hỏi.

      cũng biết, có lẽ là đúng, thấy Tâm Nguyệt rất khẩn trương.” Cao Ngạn Bác rất biết phối hợp, trả lời Cổ Trạch Dao.

      Cổ Trạch Sâm bất đắc dĩ nhìn chị hai và rể của mình kẻ hát người hò, nghe hai người này thế để ý là gạt người, ngay cả bản thân cũng xác định được có bạn trai hay , huống chi là người khác.

      “Chị em đó, Tiểu Nguyệt là tài giỏi, nếu em chịu nắm chặt đến lúc đó Tiểu Nguyệt bị người ta bắt cóc, em muốn hối hận cũng kịp.”

      Phải, lẽ chờ tới lúc đó mới hối hận sao, , lần này để cho lại rời .

      “Chị hai yên tâm, em buông tay.” Cổ Trạch Sâm giống như hạ quyết tâm, kiên định .
      Last edited by a moderator: 4/11/14
      Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 17: Tình địch

      Thời tiết buổi sáng tươi mát giống như măng mọc sau cơn mưa, ánh mắt ấm áp như bao phủ lên trái đất, đường phố vắng vẻ bắt đầu náo nhiệt lên.

      Song, Lâm Tâm Nguyệt lại cảm thấy giữa trời đông giá rét mà lại đổ mồ hôi lạnh, mở to mắt nhìn chằm chằm hai người đàn ông ưu tú trước mắt, bầu khí giữa hai người giống như nước với lửa, trong khí còn tràn ngập mùi vị tức giận, cho nên trong vòng 10m chỉ còn lại mình Lâm Tâm Nguyệt. Nhưng hai người kia lại: người cười giống như trăm hoa đua nở, người cười tới thoải mái sáng lạn.

      Tại sao lại có tình huống này.

      Chuyện là vầy, sáng sớm hôm nay, Lâm Tâm Nguyệt rời khỏi nhà sớm đến căn hộ của Nam Cung Phong lôi từ trong chăn dậy, trực tiếp đem đóng gói đưa tới bệnh viện, đồng thời gọi điện thoại cho Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm, kêu bọn họ tới bệnh viện sớm chút, bảo có chuyện muốn với bọn họ.

      Còn Nam Cung Phong mơ mơ màng màng bị Lâm Tâm Nguyệt đánh thức, đóng gói đưa tới bệnh viện.

      Gặp qua bác sĩ điều trị của Cổ Trạch Dao, Nam Cung Phong cầm hồ sơ bênh lý của Cổ Trạch Dao dựa lưng vào tường bệnh viện ngáp ngắn ngáp dài: “Đây là nguyên nhân mà em đánh thức dậy sớm như vậy à?” vừa vừa quơ quơ bệnh án trong tay.

      Nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ chút nào giống hình tượng bác sĩ của Nam Cung Phong, trước mặt y tá dịu dàng, tao nhã, Lâm Tâm Nguyệt nhịn được khinh bỉ ở trong lòng, nhưng mặt vẫn nịnh nọt cười : “Em chỉ muốn hiểu bệnh tình của bênh nhân sớm hơn thôi mà ha ha…”

      “Đừng nghĩ rằng biết em suy nghĩ cái quái gì, con bé đáng ghét này!” Nam Cung Phong nhéo nhéo cái mũi Lâm Tâm Nguyệt.

      Nam Cung Phong cũng hiểu tại sao trước mặt an hem Lâm Tâm Nguyệt, lại có thể cởi bỏ cái mặt nạ ôn hòa tao nhã giả tạo đó. Có lẽ bọn họ là cùng loại người, cũng có thể bọn họ là người đầu tiên khiến yên tâm, thả lỏng phòng bị của mình. Chắc là bởi vì thế Lâm Nhã Nguyệt mới trở thành bạn thân nhất của , Lâm Tâm Nguyệt mới trở thành người con được để ở trong lòng.

      thôi.”

      đâu?” tiểu.ngữ.le.quy.don Lâm Tâm Nguyệt nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

      hai, phải em muốn nhanh chóng nắm bệnh án của bệnh nhân à?” Nam Cung Phong bất đắc dĩ trợn trắng hai mắt.

      “Nhưng còn chưa ăn sáng.”tiểu.ngữ.le.quy.don

      “Gặp bênh nhân xong rồi ăn cũng được, muốn trong lúc ăn bị em hối thúc khiến cho tiêu hóa tốt dẫn tới bị đau dạ dày đâu.” Nam Cung Phong nở nụ cười có chút nghiền ngẫm.

      “Em, em mới tin.” Con ngươi Lâm Tâm Nguyệt đảo tới đảo lui, dám nhìn thẳng Nam Cung Phong, dáng vẻ có chút chột dạ.

      Nam Cung Phong nở nụ cười như gió xuân.

      Lúc Lâm Tâm Nguyệt giới thiệu Nam Cung Phong với Cổ Trạch Dao, Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm, nghe được tin Cổ Trạch Dao có thể khỏe lại, mặc kệ là Cao Ngạn Bác hay Cổ Trạch Sâm đều có cảm giác giống như người sắp chết đuối vớ phải khúc gỗ, có lẽ là thất vọng quá lâu dài.

      Nhìn nụ cười tràn ngập hi vọng và cảm kích của bọn họ, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy mọi chuyện đều rất đáng giá.

      Lâm Tâm Nguyệt đem lực chú ý đặt lên người Cổ Trạch Dao nên nhìn thấy tia sáng chợt lóe trong mắt Nam Cung Phong, nhưng Cổ Trạch Sâm lại thấy được, từ giây Nam Cung Phong vào cùng với Lâm Nguyệt Nguyệt, Cổ Trạch Sâm cảm nhận ra được thái độ thù địch của đối phương, ban đầu hiểu vì sao, cho tới khi nhìn thấy ánh mắt say đắm và đầy dung túng của ta dành cho Lâm Tâm Nguyệt, mới hiểu .

      Sau khi bàn giao xong chuyện của Cổ Trạch Dao, Lâm Tâm Nguyệt liền vội vã lôi Nam Cung Phong lấp đầy bụng, bởi vậy lại bỏ lỡ ánh mắt khiêu khích của Nam Cung Phong bắn cho Cổ Trạch Sâm, Cổ Trạch Sâm vì lo lắng cho chị hai nên đành phải ở lại phía sau nhìn bóng lưng song song của hai người, tay nắm chặt tay.

      Lâm Tâm Nguyệt và Nam Cung Phong ăn sáng xong chuẩn bị rời thấy Cổ Trạch Sâm đứng đợi họ ở trước cửa bệnh viện.

      “Cổ tiên sinh, sao ở trong phòng bệnh chăm sóc chị mình, trái lại chạy tới đây làm thần giữ cửa vậy?”tiểu.ngữ.le.quy.don Nam Cung Phong dùng giọng điệu ôn hòa giống như đối đãi với bạn thân nhiều năm, nhưng lời lại sắc bén vô cùng.

      “Chi hai rể tôi chăm sóc rồi, tôi còn phải làm, tôi biết Tâm Nguyệt có xe, cho nên đặc biệt ở đây chờ Tâm Nguyệt cùng.” Cổ Trạch Sâm có chút nhấn mạnh lời , biểu lộ ràng ở đây chờ Tâm Nguyệt, kẻ liên quan làm ơn biến ra chỗ khác hóng mát .

      “Đúng. Nhưng mà có tôi đưa Tâm Nguyệt là được rồi, cần làm phiền người ngoài. Hơn nữa cũng có cùng đường với chúng tôi, đúng Tâm Nguyệt.” Nam Cung Phong cười rất nghiệt, tay còn vuốt tóc bị rối của Lâm Tâm Nguyệt, cố tình muốn chọc Cổ Trạch Sâm tức chết.

      “Ha ha.” tiểu.ngữ.le.quy.don Lâm Tâm Nguyệt cười gượng đáp, nhưng rơi lệ trong lòng.

      thể đắc tội với vị thần này, hướng về bộc lộ dáng vẻ phúc hắc làm gì chứ, khốn kiếp.

      Thấy hành động thân mật của bọn họ, ghen tỵ chính là gạt người. Cổ Trạch Sâm nhịn xuống xúc động đem khuôn mặt cười như hoa nở tan nát.

      “Tôi nhớ Nam Cung tiên sinh bây giờ là bác sĩ điều trị của chị hai tôi, phải nên ở lại bệnh viện à. Còn tôi và Tâm Nguyệt làm chung công sở. Rất_thuận_đường!”

      Cái này có thể gọi là tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt.

      Nhìn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt giữa Cố Trạch Sâm và Nam Cung Phong, tia lửa bắn ra bốn phía, Lâm Tâm Nguyệt hận thể đào cái hố để chốn vào.

      Cứu mạng! Có ai tới cứu ? hai địa cầu đáng sợ, em muốn về sao Hỏa, huhu…

      Lâm Tâm Nguyệt ngừng cầu khẩn trong lòng, từ Thượng đế đến Như Lai Phật Tổ, từ phương tây đến phương đông, giống như ông trời luôn với mọi người “Nước tới chân mới nhảy” đều là vô dụng.


      “Tâm Nguyệt, em cứ , muốn đưa làm ?” Nam Cung Phong rất có khí thế, dáng vẻ như ‘Em dám chờ coi xử lí em ra sao.’

      “Tâm Nguyệt nên ngồi chung xe với tôi, miễn cho Nam Cung tiên sinh phải chạy tới chạy lui.” Cổ Trạch Sâm mang vẻ mặt ‘ cần phiền phức người khác’ nhìn Lâm Tâm Nguyệt.

      Bị hai đẹp trai nhìn chòng chọc như vậy, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy rất áp lực.

      “Cái đó, Phong, Sâm đúng, em ngồi xe ấy là được rồi, cần cực khổ chạy tới chạy lui như vậy đâu.” tiểu.ngữ.le.quy.don Lâm Tâm Nguyệt cẩn thận nhìn Nam Cung Phong.

      Trong mắt Nam Cung Phong lên chút bi thương, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ mặt như bình thường, giả bộ ung dung : “Nếu Tâm Nguyệt thương, lo lắng tôi cực nhọc, vậy đành làm phiền Cổ tiên sinh.” Mặc dù bị thương nhưng vẫn chịu tỏ ra yếu thế, cho dù thất bại nhưng tuyệt đối buông tay, đây chính là niềm kiêu ngạo của Nam Cung Phong.

      "Phong?" Xin lỗi, Lâm Tâm Nguyệt nhìn Nam Cung Phong muốn lại thôi.

      "Chúng ta thôi" Ánh mắt phức tạp của Cổ Trạch Sâm nhìn thoáng qua Nam Cung Phong, kế đó liền
      dẫn Lâm Tâm Nguyệt rời .

      Nhìn người ngồi bên cạnh mình, Cổ Trạch Sâm biết thể chần chừ thêm nữa, nếu mất Lâm Tâm Nguyệt, bởi vì biết Nam Cung Phong phải là người dễ dàng buông tha.

      “Tâm Nguyệt, ngày đó em rảnh là vì muốn đón Nam Cung tiên sinh à?”

      là vì nên mới khác thường như vậy sao? ghen phải ? Thế có nghĩa là thích đúng ? rất vui vẻ.

      Lâm Tâm Nguyệt càng nghĩ càng hài lòng, bất giác nhếch môi lên cao, đôi má cũng nhàn nhạt ửng hồng.

      “Hả? Ờm, ừ.” Lâm Tâm Nguyệt bận suy nghĩ về hành vi khác thường của Cổ Trạch Sâm, suy nghĩ sớm biết bay tới nơi nào rồi, nghe Cổ Trạch Sâm hỏi, phản ứng có chút trì độn.

      Cổ Trạch Sâm ngưng mắt nhìn người con này, cái bộ dạng ngây người này y như mười năm trước, có chút hồ đồ. Vốn dĩ tâm tình của rất buồn bực vì xuất của Nam Cung Phòng, thoáng cái như mây tan sau cơn mưa.

      “Tối hôm nay em có rảnh ? Chúng ta ăn cơm được chứ?!”

      “Nhưng còn Phong.” Lâm Tâm Nguyệt có chút do dự, tuy là trong lòng hận thể đồng ý ngay lập tức.

      nghĩ hôm nay Nam Cung tiên sinh có thể rảnh, nghe bác sĩ điều trị cho chị hai trước kia , tối nay bệnh viện tổ chức tiệc ăn mừng đón Nam Cung tiên sinh đến, đồng thời cùng trao đổi y thuật.” Trong lời của Cổ Trạch Sâm mang theo chút xảo trá, mời có nghĩa là muốn . Lấy tính cách của người kia nhất định cự tuyệt, nhưng người Trung Quốc chúng ta có câu: “Tiên hạ thủ vi cường” (= ra tay trước chiếm được lợi thế), còn có câu “Lễ thượng vãng lai” (= có qua có lại mới toại lòng nhau). vẫn còn ghi hận chuyện hồi nãy Nam Cung Phong động tay động chân với Lâm Tâm Nguyệt (Tác giả: Tiểu Cổ ngươi đen).

      “Như vậy cũng được.” Lâm Tâm Nguyệt vui vẻ đáp ứng.

      “Vậy tan ca đến đón em.”

      “Được.”

      Tâm trạng vui sướng thời gian cũng trôi qua mau, Lâm Tâm Nguyệt nhanh chóng thu dọn đồ đạc ngồi chờ Cổ Trạch Sâm tới đón.

      Lúc này tiếng dương cầm nhàng vang lên, Lâm Tâm Nguyệt cầm điện thoại lên.

      “Alo!”

      “Tâm Nguyệt tan sở chưa? tới đón em.”

      “Ủa, phải Sâm hôm nay bệnh viện mở tiệc mừng đến sao? Nên em có hẹn rồi.” Lâm Tâm Nguyệt có chút nghi hoặc.

      “Vậy à, có hẹn với Cổ tiên sinh sao?” Chết tiệt, bị thằng nhóc kia chơi xỏ.

      “Phải, cho nên hôm nay cần tới đón em đâu.” thanh của Lâm Tâm Nguyệt có chút hớn hở.

      “Được rồi, Tâm Nguyệt nhớ về nhà sớm.”

      Lúc Lâm Tâm Nguyệt cúp điện thoại mới thấy Cổ Trạch Sâm đứng ngoài cửa: “Sâm? đến lâu chưa? Xin lỗi em vừa mới nghe điện thoại xong.”

      sao. Có thể rồi chưa.” Cổ Trạch Sâm biết cuộc gọi này là của Nam Cung Phong, nhưng tuyệt đối nhắc tới người đàn ông khác trước mặt của mình đâu, đặc biệt là người đàn ông có ý đồ trong sáng.

      Bầu khí ăn cơm của Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm rất hài hòa. Đương nhiên, nếu như bỏ qua chuyện cách 10 phút Nam Cung Phong gọi điện tới phá đám, bữa tối hôm nay liền hoàn mỹ.

      Sau khi ăn cơm xong, Cổ Trạch Sâm đưa Lâm Tâm Nguyệt về đến gần nhà, cùng tản bộ.

      Nhiệt độ ban đêm có chút thấp, Lâm Tâm Nguyệt nhịn được vuốt hai cánh tay, đúng lúc này vai được cái áo khoác phủ lên.

      “Buổi tối có chút lạnh, khoác thêm áo cho ấm.” Cổ Trạch Sâm nhìn Lâm Tâm Nguyệt có chút lạnh run, cởi áo khoác, cẩn thận phủ thêm áo cho .

      “Cảm ơn.” Lâm Tâm Nguyệt có chút tham lam ngửi mùi vị quen thuộc, ngượng ngùng .

      “Câu kia… Bây giờ còn có hiệu quả chứ?” Giọng điệu Cổ Trạch Sâm có chút khẩn trương.

      gì?” Lâm Tâm Nguyệt bị Cổ Trạch Sâm làm cho hồ đồ.

      “Câu đó đó… cái câu ‘em thích ’ giờ còn hiệu quả ?” Cổ Trạch Sâm nhìn Lâm Tâm Nguyệt chớp mắt, giọng nghiêm túc khiến đáy lòng Lâm Tâm Nguyệt có chút chờ mong.

      “Có. Mặc kệ là quá khứ, tại hay là tương lai đều có…”|

      “Cái đó… ưm…” Lâm Tâm Nguyệt còn muốn nữa, nhưng chỉ có thể trợn mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng lớn trước mắt, cảm thấy môi mình bị vật thể ấm che lại, bị hôn, bị Sâm hôn…

      Lâm Tâm Nguyệt mở to hai mắt nhìn, miệng mở ra theo bản năng, đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng chui vào miệng , đảo loạn xuân thủy trong miệng , cảm giác mình sắp nghẹn thở, đầu trống rỗng, hoàn toàn mất năng lực suy nghĩ.

      Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt tách ra, nhìn gương mặt đỏ bừng còn mang theo vài phần quyến rũ của Lâm Tâm Nguyệt, nỡ buông tay ra, Cổ Trạch Sâm ôm chặt lấy Lâm Tâm Nguyệt, cuối cùng cũng ra câu giấu trong lòng nhiều năm rồi.

      em, Tâm Nguyệt, em có đồng ý làm bạn của ?”

      Bên tai truyền đến giọng quen thuộc, ý nghĩa trong lời khiến Lâm Tâm Nguyệt hết sức ngạc nhiên, nước mắt rưng rưng.

      “Em đồng ý, em đồng ý…”
      Last edited by a moderator: 6/11/14
      Chrislam lan thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 18: Xác định

      Lâm Tâm Nguyệt chìm vào trong hạnh phúc nên có chú ý tới ánh mắt lạnh lùng sắc bén lóe lên tức giận kèm theo cam lòng cách đó xa.

      Nam Cung Phong biết Lâm Tâm Nguyệt hẹn hò với Cổ Trạch Sâm, cho nên mới tìm cách quấy rối hai người, bản thân lại ở dưới nhà Lâm Tâm Nguyệt chờ cả đêm, ngờ lại chứng kiến tình cảnh muốn nhìn thấy nhất, thoáng cái lửa giận xông lên tận não, muốn đem hình ảnh đẹp đẽ này đập nát, nhưng nụ cười hạnh phúc của khiến do dự. Đó chính là nụ cười muốn nhìn thấy nhất, nhưng người khiến cười hạnh phúc lại phải là .

      quá muộn phải ? Nhưng cam lòng, mười mấy năm qua người làm bạn bên cạnh ràng là .

      Nam Cung Phong nhìn đôi nam nữ đứng cách đó xa ôm lấy nhau, siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào thịt cũng hay biết.

      Bên đầu kia, Lâm Tâm Nguyệt mang dáng vẻ hoa si bước vào nhà, nhớ lại nụ hôn kia, nhịn được vươn tay vuốt cánh môi, sau đó liền cười khúc khích như con ngốc.

      Khi hoàn hồn mới phát ánh mắt lóe sáng nhiều chuyện nhìn chằm chằm mình của Lâm Đinh Đinh.

      “Khụ, em làm gì mà nhìn chị chằm chằm như vậy?” Lâm Tâm Nguyệt khôi phục lại dáng vẻ bình thường, làm bộ như có chuyện gì vào trong nhà, ngồi ghế sô pha đổi giày.

      Lâm Đinh Đinh lập tức sáp đến, ngồi bên cạnh Lâm Tâm Nguyệt, bắt đầu ‘tra hỏi’ .

      cần giả bộ, em đều thấy hết rồi, mau , người kia là ai? Hai người bắt đầu từ khi nào? Nhanh như vậy để người ta đưa về nhà rồi.”

      Mặc kệ là trong phim hay là lúc này, Lâm Đinh Đinh vẫn rất nhiều chuyện hề thay đổi, Lâm Tâm Nguyệt được thỉnh giáo, nếu giờ , tối hôm nay nhất định khỏi phải ngủ.

      Bây giờ, Lâm Tâm Nguyệt chút lo lắng Cổ Trạch Sâm và Lâm Đinh Đinh nữa, xác nhận quan hệ tin tưởng Cổ Trạch Sâm là người lòng dạ. Về phần Lâm Đinh Đinh, sống chung mười mấy năm, biết Lâm Đinh Đinh là người rất đơn giản, thuần khiết và rất quan tâm người thân. cũng tin tưởng Lâm Đinh Đinh tuyệt đối cướp
      bạn trai của chị mình.

      Lâm Tâm Nguyệt đem tình sử của mình và Cổ Trạch Sâm kể từ đầu tới đuôi cho Lâm Đinh Đinh nghe, đương nhiên lược bớt chuyện mình sống chết bám theo người ta sao.

      ra là thế, là lãng mạn.” Lâm Đinh Đinh hâm mộ .

      Lâm Tâm Nguyệt thở dài cái, bởi vì biết con bé này lại bắt đầu ôm ấp tình cảm mơ mộng.

      “Chị chịu tiếp nhận Nam Cung Phong là vì ta hay sao?”

      Nghe Lâm Đinh Đinh nhắc tới Nam Cung Phong, ánh mắt Lâm Tâm Nguyệt có chút buồn bã, từ lúc biết Nam Cung Phong có tình cảm với mình, liền biết mình làm bị tổn thương, bởi vậy ngoài hai từ “xin lỗi”, thể cho bất kỳ hy vọng nào.

      “Chị, Nhã Nguyệt có biệt chuyện chị và Cổ Trạch Sâm gặp lại nhau chưa?” Đột nhiên, Lâm Đinh Đinh nhớ tới Lâm Nhã Nguyệt - kẻ cuồng em kia, nghiêm túc hỏi.

      Thân thể Lâm Tâm Nguyệt cứng đờ, suýt chút nữa quên mất trong nhà còn có ông trai phúc hắc ngầm của mình, nếu hai biết gặp lại Cổ Trạch Sâm, biết làm gì Cổ Trạch Sâm nữa. vẫn còn nhớ những người theo đuổi ngày trước bị hai xử trí ra sao, thậm chí ngay cả Nam Cung Phong cũng có biện pháp tránh thoát, đủ để chứng tỏ công lực phúc hắc của trai thâm hậu đến mức nào.

      được, tạm thời thể để cho hai biết. Nếu hai biết, Sam nhất định thảm.

      Lâm Tâm Nguyệt quay sang Lâm Đinh Đinh cầu khẩn: “Đinh Đinh, hứa với chị, được đem chuyện này cho hai biết nhá.”

      “Chị yên tâm , em nhất định đem chuyện này giữ kín như bưng.” Lâm Đinh Đinh nghịch ngợm nháy mắt với Lâm Tâm Nguyệt.

      Lâm Tâm Nguyệt nghe thế mới yên tầm mắt, may quá, hai chưa biết về Hong Kong là vì Sam, còn có ‘hẹn ước mười năm’ giữa và Sam. Chỉ cần Đinh Đinh , hai biết gặp lại Sam, sau này tìm thời cơ tốt cho hai chuyện này vậy.

      Nhưng Lâm Tâm Nguyệt quên, người biết chuyện này còn có ông nội của . Hơn nữa, tính cách của ông Lâm rất thích xem trò vui, chuyện của Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm sớm bị ông đem ra bán. (Tác giả: cho nên con , con yên giấc .) Vả lại, quên còn có Nam Cung Phong ở đây. Lâm Đinh Đinh , Nam Cung Phong để cho Cổ Trạch Sâm theo đuổi dễ dàng như vậy đâu, thậm chí còn quên mất trai có năng lực điều tra chuyện của dễ như lật sách. Tóm lại, quả nhiên chỉ số thông minh của con rơi vào tình bằng số 0 là sai.

      ------------------------------------------------------ ngăn cách

      --------------------------------------------------------

      “Nhã Nguyệt, tôi thấy người kia cường hôn Tâm Nguyệt đó!”

      Im lặng…

      “Ầm! Cậu - - cái - gì?”

      “Nhã Nguyệt, tuy rằng cam lòng, nhưng tôi thể thừa nhận, Tâm Nguyệt ở chung chỗ với ta rất vui vẻ, hạnh phúc. lâu rồi tôi chưa thấy Tâm Nguyệt cười vui vẻ như vậy.”

      “À, vậy cậu định buông tay?” Giọng bình tĩnh từ đầu dây bên kia truyền sang, hổ là tổng tài của tập đoàn Lâm thị, nhanh như vậy liền biết ý đồ của , bình tĩnh lại.

      “Cậu , tôi là người dễ dàng chấp nhận buông tha như vậy à?”

      ------------------------------------------- ngăn cách

      ----------------------------------------------

      Kể từ sau khi và Cổ Trạch Sâm xác định xong mối quan hệ, ngày nào hai người cũng dính nhau giống như keo sơn, hầu như toàn bộ Tây Cửu Long đều biết hai người đương, đương nhiên biểu của mỗi người đều khác nhau.

      vất vả mới có người đẹp đến, lại bị bác sĩ Cổ ‘bắt’, ông trời bất công mà ---- Đây là tiếng lòng của toàn bộ nhân viên pháp chứng.

      hổ là bác sĩ Cổ, nhanh như vậy liền đem người đẹp của Bộ Pháp Chứng bắt lấy ---- Đây là tiếng lòng đầy tự hài của Bộ Pháp Y.

      Vợ chồng Cổ Trạch Dao và Cao Ngạn Bác thấy Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt cuối cùng cũng thành đôi, trong lòng đều vui mừng thay bọn họ.

      Tất nhiên, cũng phải ai cũng vui vẻ, trước mắt liền có người.

      Nam Cung Phong nhìn hai người nắm tay nhau, cảm thấy rất là chói mắt, nụ cười của càng xán lạn hơn, giống như hoa bách hợp nở rộ.

      Tuy rằng Nam Cung Phong cười rất xán lạn, nhưng nụ cười đạt tới đáy mắt, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người: Tâm trạng của tôi tốt, , là đặc biệt tốt.

      “Cổ tiên sinh, sao ngày nào cũng đến bệnh viện hết vậy, chẳng lẽ có bệnh gì à?”

      tại chị hai tôi mới đổi bác sĩ điều trị, làm em trai tại sao lại thể đến xem kĩ chút.”

      “Vậy gặp chị hai , tại sao lại còn dẫn theo Tâm Nguyệt, ấy và chị có quan hệ gì mà.”

      “Tâm Nguyệt tại là Bạn_Gái của tôi, thăm chị hai tôi là chuyện bình thường thôi.”



      Lâm Tâm Nguyệt thấy hai người gặp nhau là cãi trận, mới đầu còn cảm thấy ngạc nhiên, tại quen rồi. biết gì luôn, hai người họ xúm lại giống hệt như hai đứa trẻ, ai chịu nhường a
      Last edited by a moderator: 6/11/14
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :