1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sưởi ấm trái tim anh - Tiểu Tâm Nguyệt HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10: Rời

      Mấy ngày nay, Lâm Tâm Nguyệt vẫn ở nhà, được gọi điện thoại cũng thể ra ngoài. Cho dù có thể ra ngoài, cũng dám , cho dù được gọi điện cũng dám gọi. sợ mình bị dao động, sợ chính mình muốn , sợ chính mình dạ muốn ở lại. muốn biết khoảng thời gian mười năm Cổ Trạch Sâm trưởng thành như nào, cũng muốn suy nghĩ xem kế tiếp nên làm gì, phải chuẩn bị tốt trước khi nội dung của phim chính thức bắt đầu.

      Ngày mai là thứ hai, ngày mai Lâm Tâm Nguyệt ra nước ngoài. Tối nay là đêm cuối cùng ở lại Hong Kong, ngồi mình ghế đu, nhìn mảnh màu đen bên ngoài, bầu trời ngôi sao, tâm trạng cũng trở nên nặng nề.

      Lúc này, Lâm Quốc Hùng cầm túi văn kiện vào: “Ông nội gõ cửa nhưng thấy con trả lời, cho nên mới vào.”

      Lâm Quốc Hùng ngồi bên cạnh Lâm Tâm Nguyệt, nhìn cháu im lặng lời nào của mình: “Con còn giận ông nội à?”

      “Con giận ông nội, con chỉ giận bản thân. Từ lúc tỉnh dậy tới giờ, con chưa từng ở bên cạnh ông nội, lại còn khiến ông lo lắng…” Bề ngoài Lâm Tâm Nguyệt cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng lại tràn đầy bi thương: “Hơn nữa, con biết bản thân rời nhưng lại có dũng khí cho chị Dao và Sâm biết, ông nội có phải con rất vô dụng hay ?” nhàng nghiêng đầu dựa vào vai Lâm Quốc Hùng.

      “Kẻ nào dám cháu cưng của Lâm Quốc Hùng vô dụng, coi ông có xử đẹp hay ?” Lâm Quốc Hùng giả bộ giận dữ : “ Với lại chuyện con dám làm, ông nội giúp con làm.”

      “Ông nội, ông cái gì? Ông gặp ấy rồi à?” Lâm Tâm Nguyệt kích động ngẩng đầu, trong mắt đầy hi vọng và lo lắng, lo lắng biết ông nội gì với , hi vọng gửi lời nhắn gì đó cho .

      "Mặc dù ông muốn thừa nhận nhưng thằng nhóc này quả thực rất tốt, tương lai thằng nhóc này có thể trở thành người xuất sắc.” Thấy bộ dạng kích động của cháu , ông trêu ghẹo: “Tuy rằng ông nội già rồi, nhưng ánh mắt nhìn người của ông vẫn còn tốt, chẳng qua ông ngờ ánh mắt của cháu nhà ông cũng tệ.”

      “Vậy ấy có ?”

      “Nó chỉ câu.”

      gì ạ?” Lâm Tâm Nguyệt chuyển mắt nhìn về phía ông nội, trong đáy mắt mang theo chờ mong.

      “Nó nó chờ con trở về!”

      Nghe xong lời này, Lâm Tâm Nguyệt biết đây là lời hứa của dành cho , trong lòng cảm thấy ngọt như uống mật ong vậy.

      Nhưng Lâm Quốc Hùng đột nhiên dội nước lạnh Lâm Tâm Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, con phải nghe chuyện kế tiếp mà ông nội .” Giọng Lâm Quốc Hùng rất nghiêm trọng, làm Lâm Tâm Nguyệt cũng phải đứng đắn lên: “Con hãy xem kĩ văn kiện này .” Lâm Quốc Hùng đem túi văn kiện chưa Lâm Tâm Nguyệt, mở túi ra xem, phát bên trong là thiếu niên 15 tuổi, tư liệu từ lúc sinh ra cho tới bây giờ.

      “Ông nội, này là…” Lâm Tâm Nguyệt nghi hoặc nhìn đống tư liệu.

      “Con đừng vội, ông nội giải thích cho con nghe, chuyện này ta định để tối nay mới cho con biết, nhưng bây giờ con sắp Mĩ rồi, nên con có quyền được biết tất cả.”

      Ánh mắt Lâm Quốc Hùng nhìn về phương xa, bắt đầu kể mọi chuyện!

      -------------- hồi ức ------

      ra, tập đoàn Lâm thị là do Lâm Quốc Hùng và em trai tên là Lâm Uy hợp tác tạo nên, nhưng Lâm Uy phụ trách công việc hậu cần, vả lại thương trường chuyện ngươi lừa ta gạt ít, công ty vừa vào quỹ đạo Lâm Uy liền mang theo v�
      tất cả mọi người đều cho rằng Lâm thị là do Lâm Quốc Hùng tay xây nên.

      năm sau, hai em Lâm Quốc Hùng đều có con trai, nhưng Lâm Uy lo lắng con trai theo vợ chồng bọn họ du lịch khắp nơi đơn nên hai người mới nhận đứa con nuôi.

      Con trai Lâm Quốc Hùng là Lâm Hạo Đông và Dương Tố Mẫn, cũng chính là ba mẹ Lâm Tâm Nguyệt, kết hôn. Lâm Quốc Hùng mời em trai về dự lễ cưới, Lâm Uy mang theo vợ và đôi trai Lâm Hạo Nhiên cùng Lâm Hạo Hi trở về Hong Kong.

      ngờ Lâm Hạo Hi vừa gặp Lâm Hạo Đông liền si tình với , khắp nơi câu dẫn Lâm Hạo Đông, còn chĩa mũi nhọn về phía Dương Tố Mẫn, tìm đủ biện pháp chia rẽ vợ chồng Lâm Hạo Đông, nhưng Lâm Hạo Đông rất thương Dương Tố Mẫn, muốn làm mất lòng Lâm Hạo Hi, nên lúc nào cũng né tránh ả.

      Thế nhưng Lâm Hạo Hi dám bỏ thuốc Lâm Hạo Đông, bắt buộc Lâm Hạo Đông chịu trách nhiệm. Vợ chồng Lâm Uy thấy con làm ra chuyện xấu hổ như vậy, cảm thấy có lỗi với hai Lâm Quốc Hùng, liền nhanh chóng đưa Lâm Hạo Hi về Mỹ định cư, còn Lâm Hạo Nhiên ở lại giúp Lâm Hạo Đông quản lý công ty.

      Lâm Hạo Hi về Mỹ, phát có thai, Lâm Uy nhẫn tâm giết chết đứa cháu trai của mình, đành để Lâm Hạo Hi sinh đứa ra, Lâm Hạo Hi sinh ra cậu bé, Lâm Uy đặt tên là Lâm Nhã Nguyệt, cầu Lâm Hạo Hi được quay về Hong Kong quấn lấy Lâm Hạo Đông, càng được dẫn đứa về Hong Kong gặp cha nó, mới cho phép ả nuôi nấng đứa bé.

      Cùng năm, Lâm Hạo Nhiên kết hôn, sinh được , đặt tên là Lâm Phái Phái. Ba năm sau, Lâm Hạo Đông cũng sinh được , chính là Lâm Tâm Nguyệt nhà chúng ta. Kế đó, Lâm Hạo Nhiên lại sinh thêm nữa, đặt tên là Lâm Đinh Đinh.

      Vốn cho là mọi chuyện kết thúc, ngờ Lâm Hạo Hi lại lén lút mang đứa con trai Lâm Nhã Nguyệt về Hong King. Lâm Hạo Hi dẫn Lâm Nhã Nguyệt về Hong Kong mục đích là cướp Lâm Hạo Đông, nhưng Lâm Hạo Đông muốn nhận Lâm Nhã Nguyệt, càng muốn thấy mặt Lâm Hạo Hi.

      Nhìn cả nhà Lâm Hạo Đông vui vẻ hạnh phúc, cuối cùng Lâm Hạo Hi cũng nổi điên, ả lái xe chở Lâm Nhã Nguyệt tông vào xe Lâm Hạo Đông, vợ chồng Lâm Hạo Đông và Lâm Hạo Hi chết ngay tại chỗ. Lâm Tâm Nguyệt bị hôn mê sâu, Lâm Nhã Nguyệt bị thương . Bởi vì Lâm Nhã Nguyệt biết hết những chuyện Lâm Hạo Hi làm, người nhà Lâm gia cũng muốn giận cá chém thớt lên đầu đứa vô tội, vì vậy Lâm Quốc Hùng nhận về Lâm gia.

      Lâm Hạo Nhiên cảm thấy còn mặt mũi ở lại Hong Kong, cũng biết đối mặt với Lâm Quốc Hùng và Lâm Tâm Nguyệt ra sao, ông xin Lâm Quốc Hùng cho phép mình ra nước ngoài phát triển, mang theo người nhà di dân qua Mỹ. Nửa năm sau, Lâm Nhã Nguyệt được Lâm Quốc Hùng đưa qua Mỹ du học, đây là lý do vì sao Lâm Tâm Nguyệt tỉnh lại chỉ có mình Lâm Quốc Hùng ở bên cạnh mình.

      --- Kết thúc hồi ức ---

      “Con mới tỉnh lại, ông nội sợ con bị đả kích, nên dám chân tướng việc cho con biết.”

      Lâm Tâm Nguyệt nghe xong câu chuyện, chỉ thầm nhận xét: Đúng là phim truyền hình giờ cao điểm!

      Dù sao đối với Lâm Tâm Nguyệt, những người này chỉ là người xa lạ mà thôi, nhưng ngờ mình và chị em Lâm Đinh Đinh là chị em họ hàng. , rất thích hoạt bát, rộng rãi kia, nhưng điều kiện tiên quyết là ấy được dính dáng gì tới Cố Trạch Sâm.

      tại, Lâm Tâm Nguyệt để ý nhất chính là trai cùng cha khác mẹ của : “Ông nội, giờ ta ở đâu?”

      “Nó ở biệt thự bên Mỹ, ông cho nó biết con sắp sang đó, kêu nó chuẩn bị mọi thứ, đương nhiên, nếu con thích ở chung nhà với nó, ông nội có thể cho con dọn ra ngoài sống.” Lâm Quốc Hùng lo lắng Lâm Tâm Nguyệt tiếp nhận Lâm Nhã Nguyệt là trai, liền đưa ra đề nghị.

      “Ông nội, cần đâu. Con biết mọi chuyện liên quan tới trai. Tiểu Nguyệt rất hài lòng, vì Tiểu Nguyệt chỉ có chị em, còn có trai nữa nha!” Thằng quỷ 15 tuổi, bản tiểu thư là thạc sĩ thế kỷ 21 mà sợ nó sao? chơi à.

      “Vậy tốt, vậy tốt.” Lâm Quốc Hùng cuối cùng cũng nhõm, hài lòng mỉm cười.

      ------------------------ Lâm gia

      -------------------------------------------

      Ngày hôm sau, Lâm Tâm Nguyệt thu dọn xong đồ vật, lưu luyến nhìn căn phòng do chính mình trang trí, từ từ đóng cửa lại, rời .

      Lâm Tâm Nguyệt ngồi máy bay, nhìn quyển sách bằng gỗ mà Dương Dật Thăng tặng, mặc dù có người tới tiễn, nhưng hiểu, đó là vì giống như sợ hãi ly biệt.

      Máy bay dần dần lên cao, Lâm Tâm Nguyệt thấy sân bay càng lúc càng .

      Tạm biệt chị Dao, tạm biệt Sâm, chờ em trở về nhé!
      Last edited: 29/10/14
      Chris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 11: Người nhà
      Edit: Tiểu Ngữ
      Máy bay rất nhanh đến sân bay New York của Mĩ, mọi chuyện ở Hong Kong tạm thời trở thành quá khứ với Lâm Tâm Nguyệt. Bắt đầu từ bây giờ, phải vạch kế hoạch cho tương lai của mình, cố gắng vì hạnh phúc của mình, nếu xác định bản thân thích Cổ Trạch Sâm, như vậy vững vàng giữ chặt lấy , ông trời cho sống lại lần nữa, tạo ra cuộc sống đặc sắc thuộc về Lâm Tâm Nguyệt .


      Máy bay đáp xuống, Lâm Tâm Nguyệt theo ông nội ra sân bay, lúc này thiếu niên tuấn tú từ xe riêng bước xuống.

      Dáng người thiếu niên rất cao, hai mắt đen kịt như trân châu đen, mũi cao, đường cong khuôn mặt như được điêu khắc, mặt mũi thuộc dạng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén lạnh như băng, khiến cả người tràn ngập hơi thở lạnh lùng trong trẻo.

      Thiếu niên tới gần chỗ Lâm Tâm Nguyệt, hướng về phía Lâm Quốc Hùng cung kính gọi ‘ông nội’, lúc tầm mắt chuyển sang Lâm Tâm Nguyệt, lạnh lùng kêu tiếng ‘em ’, rồi thèm ngó tới nữa. Lâm Tâm Nguyệt cũng thèm để ý tới thái độ của , thoải mái quan sát .

      ra đây chính là trai cùng cha khác mẹ của , bộ dạng cũng tệ lắm.

      Nếu như phải Lâm Tâm Nguyệt bắt gặp ánh mắt chợt lóe lên vui sướng của , cho là người này rất ghét .

      “Ông nội, xe chuẩn bị xong rồi, con đến đón ông và em về nhà.” Giọng trong trẻo lạnh lùng của Lâm Nhã Nguyệt vang lên nữa.

      “Ừ, trở về .” Lâm Quốc Hùng giống như quen với tính tình lạnh lùng của Lâm Nhã Nguyệt, dẫn đầu lên xe ngồi.

      Lúc Lâm Tâm Nguyệt ngang qua bên người Lâm Nhã Nguyệt, tới gần giọng : “ ngờ hai lại đẹp trai như vậy, đáng tiếc hơi gầy, ôm thoải mái cho lắm!” xong, còn ngắm vóc người từ xuống dưới. (Tác giả: Con , con đùa giỡn trai nhà lành >”<)

      Hứ, ai kêu phớt lờ bản tiểu thư, ai kêu ngươi đếm xỉa bản tiểu thư! (tác gia: con , con kiêu ngạo.)

      xong, Lâm Tâm Nguyệt ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo vào xe ngồi.

      Lâm Nhã Nguyệt giống như bị sét đánh, ngơ ngác đứng tại chỗ. Vừa rồi bị em mình đùa giỡn lưu manh sao? Nhưng, đó là em mình mà, tại sao em lại như vậy? Làm sao bây giờ? hoàn toàn hóa đá.

      Đáng thương cho bạn Lâm Nhã Nguyệt của chúng ta, cứ như vậy bị bà thím sói già đội lốt cừu non trêu ghẹo.

      “Em trai thân này, khẳng định muốn làm pho tượng trước cửa ra vào của sân bay à? Mặc dù em là em của , nhưng em cũng để ý chuyện này đâu.”

      Về sau, xin chỉ dạy nhiều hơn, trai thân .

      Lần này, Lâm Tâm Nguyệt cuối cùng cũng phản ứng, liền khôi phục lại bộ mặt lạnh lùng, giả vờ bình tĩnh vào trong xe.

      Lâm Tâm Nguyệt nhìn thấy biểu của Lâm
      Nhã Nguyệt, ngồi cười trộm, Lâm Tâm Nguyệt cũng có ông trai, gia huấn của nhà chính là trai là để bán, để bắt nạt, em là để thương, Lâm Nhã Nguyệt vừa vặn đánh thức tính phúc hắc trong người Lâm Tâm Nguyệt, cho nên Lâm Nhã Nguyệt tự cầu phúc .

      -------------về đến nhà--------------

      Dọc đường , lúc nào Lâm Tâm Nguyệt cũng tìm cách chọc Lâm Nhã Nguyệt biến sắc, Lâm Quốc Hùng đặc biệt vừa lòng nhìn cháu trai cháu chơi đùa với nhau. (Tác giả: Ông nội, ông xác định là phải vì nhìn thấy cháu trai biến sắc nên vui sướng chứ?) Lâm Nhã Nguyệt chỉ còn cách câm điếc ngậm hoàng liên, có khổ thể thành lời.

      Sau khi xuống xe, nhìn thấy căn biệt thự tráng lệ của Lâm gia, Lâm Tâm Nguyệt cho rằng biệt thự ở Hong Kong đủ lớn, đủ hoa lệ rồi, ngờ biệt thự bên Mĩ lại lớn và tráng lệ hơn nữa. Lâm Tâm Nguyệt muốn hô to: Kẻ có tiền cực kì xấu xa! Nhưng Lâm đại tiểu thư của chúng ta quên, tại cũng là người có tiền!

      “Ông nội, con dẫn em lên phòng em ấy trước nhé, gia đình ông hai buổi tối đến đây, cơm tối con dặn dò người ở phòng bếp chuẩn bị rồi.”

      “Ừ.”

      Lâm Nhã Nguyệt đem hành lý của Lâm Tâm Nguyệt xách lên, dẫn lên lầu.

      “Căn phòng này là do ông nội kêu chuẩn bị trước.” Lâm Nhã Nguyệt mở cánh cửa phòng màu trắng ra: “Em xem có thiếu thứ gì , nếu có với .”

      Căn phòng được trang trí tươi mát sạch , tường màu lam nhạt, khiến người ta cảm thấy rất bình an, thoải mái.

      “Phòng này là do trang trí?” Lâm Tâm Nguyệt vào phòng tò mò hỏi.

      “Phải, em có thích ?” Ánh mắt Lâm Nhã Nguyệt che giấu mong chờ nhìn Lâm Tâm Nguyệt.

      “Rất thích, cám ơn hai!” Lâm Tâm Nguyệt dùng giọng kiên định trả lời , nụ cười nở rộ khiến trái tim Lâm Nhã Nguyệt ấm lên.

      giúp em sắp xếp lại hành lý.”

      “Được.”

      trai là tốt.

      Chờ Lâm Nhã Nguyệt và Lâm Tâm Nguyệt sửa soạn xong hành lý xuống lầu, cả nhà Lâm Uy đến.

      “Tiểu Nguyệt, đến đây, để cho ông hai và mọi người nhìn cái.” Lâm Quốc Hùng thấy hai đứa cháu từ lầu xuống, liền gọi bọn họ qua, để cho Lâm Uy gặp mặt.

      Lâm Nhã Nguyệt nắm tay Lâm Tâm Nguyệt tới trước mặt Lâm Uy: “Tiểu Nguyệt, đây chính là ông hai và bà hai, bên cạnh là bác trai Hạo Nhiên và bác hai , còn hai người kia là chị họ Lâm Phái Phái và em họ Lâm Đinh Đinh của em.”

      Cảm nhận được ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, Lâm Tâm Nguyệt biết Lâm Nhã Nguyệt lo bị mất trí nên cảm thấy khẩn trương, mới nắm tay đến đây.

      Ông trai ngoài lạnh trong nóng này là tốt.

      Lâm Tâm Nguyệt cầm tay Lâm Nhã Nguyệt, ngọt ngào cười: “Ông hai, bà hai, bác hai, bác hai , chị Phái Phái, Đinh Đinh, chào mọi người.”

      “Mau lại đây để ông hai và bà hai nhìn kĩ chút nào.” Lâm Uy đem Lâm Tâm Nguyệt kéo tới trước mặt vợ chồng ông: “Đứa đáng thương, con tỉnh lại tốt rồi.” Ánh mắt bà hai đẫm lệ nhìn Lâm Tâm Nguyệt: “Được rồi, Tiểu Nguyệt tỉnh lại là chuyện vui, bà khóc cái gì.” Lâm Uy từ ái an ủi bạn già.

      Vợ chồng Lâm Uy thấy Lâm Tâm Nguyệt cũng rất vui vẻ, chuyện năm đó, là do vợ chồng bọn họ xử lí tốt mới tạo ra bi kịch như vậy, đối với bọn họ, Lâm Tâm Nguyệt là do bọn họ nhìn cho tới lớn, sớm coi như con mình, từ nay về sau, bọn họ thay thế cha mẹ chăm sóc tốt.

      “Tiểu Nguyệt, sau này có chuyện gì biết cứ hỏi chị.” Đối với bé ở tuổi này phải chịu đau khổ, tai ương khiến Lâm Phái Phái rất thương tiếc, nhưng bội phục tính kiên cường của bé hơn. Về sau, nhất định bảo vệ em này tốt, Lâm Phái Phái thầm quyết định.

      “Chị Tiểu Nguyệt, sau này Đinh Đinh chơi với chị.” Lâm Đinh Đinh dùng phương pháp đơn thuần của mình để quan tâm Lâm Tâm Nguyệt.

      Bởi vì đối với cả nhà Lâm Uy và Lâm Quốc Hùng, Lâm Tâm Nguyệt là người thân mất mà lại được của bọn họ, nên đối xử tốt với là chuyện đương nhiên.

      Lâm Tâm Nguyệt khống chế được rơi nước mắt.

      “Sao lại khóc?”

      “Đúng vậy, có phải có ai bắt nạt con ?”

      ông nội nghe, ai dám bắt nạt con…”

      Thấy người nhà vì khóc mà luống cuống tay chân, thay nhau an ủi , Lâm Tâm Nguyệt thực vui vẻ.

      sao đâu, Tiểu Nguyệt là vì quá vui mừng nên mới khóc, có rất nhiều người thân quan tâm Tiểu Nguyệt.”

      “Đồ ngốc!” Lâm Nhã Nguyệt cưng chiều cốc vào trán Lâm Tâm Nguyệt.

      “Ông nội, ông hai, bà hai, hai bắt nạt con.” Lâm Tâm Nguyệt bĩu môi, hướng về phía đám người Lâm Quốc Hùng làm nũng.

      “Ha ha…” Mọi người bị hành vi trẻ con của Lâm Tâm Nguyệt chọc cười.

      Đêm nay, tiếng cười ở Lâm gia có ngừng.
      Last edited by a moderator: 31/10/14
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Ngoại truyện

      Edit: Tiểu Ngữ

      ♉( ̄▿ ̄)♉ Ngoại truyện – Cổ Trạch Sâm

      Tôi ngờ con lại phiền phức tới như vậy, tôi vố dĩ còn cảm thấy chị hai đủ phiền phức rồi, nào ngờ bé ấy lại càng phiền phức hơn.


      Ngày đó, tôi chỉ vì muốn thoát khỏi chị hai nên mới quẹo vào con hẻm , nhưng ngờ tôi lại gặp em, đó là lần đầu tiên tôi gặp em, ấn tượng đầu tiên em chính là nữ sinh xinh đẹp đáng , tôi còn nghĩ rằng bao giờ gặp lại em nữa.

      Nhưng ngờ tôi lại có thể gặp lại em nhanh như vậy, đêm hôm đó tôi và Con Dao mới đánh nhau xong, em liền xuất , em những sợ chúng tôi còn giúp chúng tôi băng bó vết thương, bên vừa làm bên vừa lải nhải, càm ràm tràng, khi đó tôi mới biết ra em giúp chị
      hai tới khuyên tôi trở về.
      Đêm hôm đó, tôi chỉ có thêm người em mà còn có thêm cái đuôi , ban đầu tôi rất bài xích với có mặt của em, nhưng dần dần tôi liền quen với việ có người luôn ở bên cạnh lải nhải, giúp tôi xử lí vết thương, giúp tôi khắc phục hậu quả.
      Thấy em vì chuyện chúng tôi bị thương mà khó chịu, lo lắng, tôi rất đau lòng, biết từ khi nào em bước vào ngưỡng cửa của tim tôi.
      Tôi, Con Dao và em, ba người suốt ngày ở chung chỗ, chúng tôi đánh nhau, em đứng bên ngoài xem, đáng tiếc ngày vui luôn ngắn ngủi, Con Dao phải qua nước , tôi và cậu ta làm "hẹn ước mười năm".
      Chỉ là ngờ lại có duyên với "mười năm" như vậy.
      Tối ngày đó, thấy chị hai vì tôi mà bị thương, tôi rất sợ, nhìn em vì tôi mà tình nguyện làm chuyện nguy hiểm, tôi rất xót, nhưng nghĩ tới em "Thích tôi." thể phủ nhận, lúc nghe em câu này, trong lòng ngực tôi tràn ngập vui sướng, có lẽ vì do lo sợ hoặc có lẽ vì tự ti, nên tôi bỏ chạy.
      Tôi cũng ngờ đêm đó là lần cuối cùng tôi gặp em, em Mĩ. Nếu như phải ông nội của em tới tìm tôi, có thể tôi vĩnh viễn cũng biết được hẹn ước giữa em và ông nội, càng biết em tin tưởng tôi như vậy, tại điều duy nhất tôi có thể làm chính là cố gắng thay đổi chính mình, sau đó chờ em trở về.
      Mười năm trôi qua, em và Con Dao vẫn chưa có trở về, còn tôi cũng phải là thằng côn đồ như ngày xưa, giờ đây tôi những là bác sĩ pháp y, còn là nhà văn, chị hai cũng kết hôn, cuộc sống của chị rất hạnh phúc, chị vẫn còn nhớ đến em, bình thường hay nhắc tới em trước mặt tôi, ra tôi cũng rất nhớ em.
      Nhưng tôi lại ngờ lần sau gặp lại em, em lại trở thành đồng nghiệp của chúng tôi. Lần này, tôi bỏ chạy, tôi cũng để cho em có cơ hội rời .
      Phiên ngoại - Lâm Nhã Nguyệt.
      Từ tôi chỉ biết mình là đứa trẻ có ba thương, khi còn bé tôi hiểu vì sao những đứa trẻ khác có ba mà tôi có, tôi hỏi mẹ, nhưng bao giờ mẹ cho tôi biết, hỏi ông và bà họ luôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi, về sau tôi hỏi những vấn đề này nữa.
      Đến khi tôi 15 tuổi, mẹ thần bí cho tôi biết, muốn dẫn tôi gặp ba, chúng tôi rất nhanh có thể đoàn tụ trở thành người nhà.
      Lúc đó tôi rất vui vẻ, ra tôi cũng có ba, ngày đó ông bà hỏi tôi vì sao tôi lại vui vẻ như vậy, tôi cũng hề cho ông bà biết, tôi vẫn thường suy nghĩ, nếu như ngày đó tôi cho ông bà biết, có phải bi kịch kia xảy ra đúng ? Đáng tiếc thế giới này có thuốc hối hận.
      Mẹ dẫn tôi về Hong Kong, tôi mới biết mình là đứa con riêng, là công cụ để mẹ cướp lấy ba, còn biết tôi còn có em .
      Nhìn nhà ba người bọn họ cười vui vẻ, tôi thực rất hâm mộ em , hi vọng được ba mẹ thương như em ấy, hi vọng có thể làm nũng với ba như em ấy, hi vọng có được gia đình hoàn chỉnh giống như em, nhưng tôi ngờ gia đình em vì tôi và mẹ xuất mà tan nát.
      Thấy em ngã vào vũng máu hôn mê tỉnh, tôi muốn kéo em ra nhưng tôi kéo nổi, sau đó tôi được đưa tới bệnh viện, ba mẹ và dì đều chết hết, bác sĩ có thể cả đời này em cũng tỉnh, từ đó về sau em thành người thực vật.
      Tôi muốn mất em , em được đưa về nhà, hằng ngày tôi thừa dịp ông nội vắng len lén đến thăm em.
      Nhìn bộ dạng ngủ say như công chúa ngủ trong rừng của em, tôi tự nhủ em ấy tỉnh lại, tôi nhất định bảo vệ em tốt.
      Nửa năm sau, em vẫn chưa tỉnh lại, ông nội muốn đưa tôi Mĩ học, tôi biết mặc dù ông gì, nhưng tôi hiểu ông muốn nhìn thấy tôi, cho nên lần nữa tôi quay về Mĩ, mỗi ngày tôi đều chăm chỉ học tập, muốn để cho ông lo lắng.
      Cuối cùng em cũng tỉnh lại, mặc dù em mất trí nhớ, nhưng tôi vẫn rất vui.
      Em đến Mĩ, nhận được tin của ông nội, tôi hưng phấn cả đêm ngủ được. ngờ tôi có thể nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của em, bây giờ tôi để cho bất kì ai phá hư hạnh phúc của em...
      Thời gian trôi qua nhanh, em tinh nghịch thích pha trò kia tại trở thành đại mĩ nhân kiều duyên dáng, còn nhiệm vụ hàng đầu của tôi chính là giúp em đuổi ruồi.
      Mặc kệ chuyện quá khứ hay là tương lai, tôi cố gắng bảo vệ em , để cho em được sống trong hạnh phúc suốt đời.
      Last edited by a moderator: 2/11/14
      Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 13: Trở về

      Thời gian qua như mấy trôi nước chảy, Lâm Tâm Nguyệt ở nước Mĩ hơn mười năm, lúc mới đến còn bỡ ngỡ, sợ sệt, nhưng bây giờ nghiệp thành công, có thể ứng phó được mọi tình huống.

      Hơn mười mấy năm, có rất nhiều người nhiều chuyện ở Lâm gia thay đổi rất nhiều, Lâm Quốc Hùng và em trai ông giờ nghỉ hưu ở nhà hưởng phúc. Lúc rãnh rỗi, trồng hoa trồng cỏ, đánh cờ, hưởng thụ những ngày sống an nhàn, sau khi vợ chồng Lâm Hạo Nhiên đem công ty giao cho Lâm Nhã Nguyệt, liền du lịch vòng quanh thế giới, Lâm Phái Phái trở thành bác sĩ xuất sắc y như trong phim. Bởi vì Lâm Tâm Nguyệt, Lâm Phái Phái và Hứa Lập Nhân (chồng của Lâm Phái Phái trong bằng chứng phép phần 2) gặp nhau sớm hơn, sau đó kết hôn, sống rất hạnh phúc. Lâm Đinh Đinh vừa tốt nghiệp, tính tình vẫn còn trẻ con, có lẽ bởi vì Đinh Đinh là em út trong nhà, cho nên mọi người đều rất thương ấy… nhưng, cũng vì thế mà tính cách Lâm Đinh Đinh đơn thuần như vậy.

      Còn Lâm Nhã Nguyệt, từ khi tiếp nhận tập đoàn Lâm thị, những giành được thị trường ở nước ngoài, mà còn chuyển trụ sở đến Hoa Kỳ, để tập đoàn Lâm thị trở thành công ty quốc tế nổi tiếng thế giới, xứng với danh hiệu Kim Cương Vương Lão Ngũ lạnh lùng vô tình. Nhưng mọi người biết, ra có lạnh lùng vô tình như vậy, chỉ là đem tất cả dịu dàng cho người tên là Lâm Tâm Nguyệt.

      Về phần Lâm Tâm Nguyệt, biết nội dung trong 《 pháp chứng tiên phong 》 liền tiến hành phân tích các nghề nghiệp: Pháp y, mỗi ngày
      Mỗi ngày đều phải đối mặt với xác chết, là thế hệ mới của thế kỉ 21, đừng là giải phẫu thi thể, kêu suốt ngày đối mặt với các chết, nhất định bị dọa chết khiếp. Cảnh sát khỏi phải , e là đến lúc đó bắt được tội phạm, ngược lại còn bị tội phạm bắt, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có nghề pháp chứng là hợp với nhất. Vì vậy, tự khắc phục tính nhát gan của mình, cố gắng học tập, vì vậy tại trở thành chuyên gia xét nghiệm, hề thua kém Cao Nhạn Bác – Tim Sir.

      Bây giờ Lâm Tâm Ngueetj thu xếp đồ đạc, chuẩn bị trở về Hong Kong, phải trở về Hong Kong thực lời hứa mười năm trước, nguyên nhân rất lớn chính là chưa tới ba tháng nội dung của bộ phim bắt đầu, Lâm Đinh Đinh trở về Hong Kong trước , tiến hành nghiệp vĩ đại mà con bé chọn, mà cũng được Lâm Quốc Hùng cho phép quay về Hong Kong.

      Mười mấy năm qua, nội dung của bộ phim chỉ có thay đổi đó chính là hôn nhân của Lâm Phái Phái, biết việc này có ảnh hưởng gì tới tương lại của nội dung bộ phim hay , nhưng hối hận, bởi vì họ là người nhà của . Mỗi lần nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Lâm Phái Phái, co cảm thấy mọi thứ làm là đáng giá.

      Ngày mai trở về nơi đó, rất nhanh có thể gặp .

      Sắp xếp xong đồ đạc, Lâm Tâm Nguyệt ngồi cười ngây ngô giường.

      “Có chuyện gì mà em cười vui vẻ đến như vậy?” Giọng lạnh lùng từ ngoài cửa truyền vào, cắt đứt mơ mộng của Lâm Tâm Nguyệt.

      “Ủa? hai!” Lâm Tâm Nguyệt quay đầu lại nhìn Lâm Nhã Nguyệt dựa vào cửa phòng , lúc này ánh mắt lạnh lùng của chỉ có nuông chiều nhìn , nụ cười nhàn nhạt treo khóe môi. Nếu cấp dưới của Lâm Nhã Nguyệt ở đây, chắc chắn bị hoảng sợ rớt cằm, đây chính là quân vương ‘lạnh lùng vô tình’ à?”

      Thấy dáng vẻ hòa nhã của Lâm Nhã Nguyệt, Lâm Tâm Nguyệt nhịn được lườm : “Em hai nha, nếu cấp dưới của thấy bộ dạng này, đảm bảo bọn họ đem chuyện này xếp vào kỳ tích hiếm thấy trong lịch sử của tập đoàn Lâm thị á.”

      sao hết, em đó, có chuyện gì nhớ gọi về cho hai, nhớ chăm sóc cho bản thân!” Lâm Nhã Nguyệt thèm để ý tới lời trêu ghẹo của Lâm Tâm Nguyệt, khuôn mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng, bắt đầu dặn dò nhớ chăm sóc chính mình.

      hai, em cũng phải là con nít, em biết chăm sóc chính mình”. Lâm Tâm Nguyệt tới lôi kéo cánh tay của Lâm Nhã Nguyệt đảm bảo với .

      “Nhưng mà vẫn câu đó, hai, dáng người của càng ngày càng tốt hen.”

      Thấy em mình lại bắt đầu vân vê chính mình, muốn nhìn vẻ mặt biến sắc của mình, Lâm Nhã Nguyệt chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, mấy năm nay tay nghề của con bé càng ngày càng giỏi… Nhưng cũng vì vậy mà vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Nhã Nguyệt càng được luyện thuần thục hơn. tại, canh chỉ có thể tìm cơ trốn thôi.

      Nhìn bộ dạng ba chân bốn cẳng rời của Lâm Nhã Nguyệt, Lâm Tâm Nguyệt bĩu môi, xí, hai càng lúc càng khó chơi, về sau được nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của hai nữa rồi. (Tác giả: mẹ con , chẳng lẽ hứng thú của con là coi trai mình biến sắc, Nhã Nguyệt đáng thương của mẹ!)

      Ngày hôm sau, Lâm Tâm Nguyệt ôm tâm tình tốt bước lên máy bay đến Hong Kong.

      ………Sân bay Hong Kong………

      Trong sân bay người đến người , mang kính mác hết sức quyến rũ xuất ở sân bay, chính là Lâm Tâm Nguyệt.

      Rốt cuộc cũng trở về.

      Trong lòng Lâm Tâm Nguyệt rất kích động, lúc này nghe được thanh quen thuộc…

      “Chị, ở đậy ở đâu.” Lâm Đinh Đinh đứng ở giữa đám đông, dùng sức vẫy tay, tiếng gọi rất lớn khiến Lâm Tâm Nguyệt chú ý.

      Thực ra, trải qua hơn mười năm sống chung, khiến chị em Lâm Tâm Nguyệt thân thiết như chị em ruột thịt, bởi vậy Lâm Đinh Đinh mới có thể gọi Lâm Tâm Nguyệt là ‘chị’”.

      Lâm Tâm Nguyệt nhìn về phái Lâm Đinh Đinh phất tay, tỏ ý thấy bé, Lâm Đinh Đinh thấy Lâm Tâm Nguyệt ra, kích động chạy tới ôm lấy , vui vẻ : “Chị, hoàn nghênh chị trở về, em rất nhớ chị.”

      “Ừm, chị về rồi.”

      chị, chúng ta trở về nhà trước .” Lâm Đinh Đinh buông Lâm Tâm Nguyệt ra liến hấp tấp lôi kéo Lâm tâm Nguyệt ra khỏi sân bay.

      Con bé này vẫn còn loi choi như vậy.

      Lâm Tâm Nguyệt có về biệt thự Lâm gia, mà tới phòng của Lâm Đinh Đinh và Lâm Phái Phái như ở trong phim, phòng này là Lâm Hạo Nhiên mua cho Lâm Đinh Đinh, bởi vì Lâm Đinh Đinh quen ở mình trong biệt thự Lâm gia, nên dứt khoát tới ở chung với Lâm Đinh Đinh.

      Buổi tối, Lâm Đinh ĐInh liền lôi kéo Lâm Tâm Nguyệt kể cho nghe những chuyện mình trải qua, cho tới khi mệt mỏi mới ngừng lại.

      Lâm Tâm Nguyệt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trong lòng có chút phức tạp.
      Last edited by a moderator: 5/11/14
      Chris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14: Gặp lại

      Sáng sớm, Lâm Tâm ăn mặc chỉnh chu đứng trước tòa lầu mà các nhân vật trong phim làm việc, nhìn thấy tòa lầu vô cùng quen thuộc này, trong lòng vừa chờ mong vừa sợ hãi, biết đó, muốn gặp nhưng lại sợ quên .

      Aiz… phiền muốn chết, mặc kệ .

      Lâm Tâm Nguyệt hít thở sâu hơi, bỗng chốc tâm trạng bình phục trở lại, thong thả vào tòa lầu.

      Lên tới tầng lầu của Bộ Pháp Chứng, nhìn từng gương mặt quen thuộc ở đây, đáy lòng Lâm Tâm Nguyệt có chút kích động, nhưng biết những người này phải là nhân vật hư cấu trong TV nữa, mà là người sống sờ sờ.

      Lúc này, Mạc Thục Viện (Yvonne) thấy Lâm Tâm Nguyệt đứng trước Bộ Pháp Chứng nhìn vào, liền bước tới hỏi thăm.

      “Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ?”

      Lâm Tâm Nguyệt nghe lời khách sáo của Mạc Thục Viện, bình tĩnh đáp: “Tôi đến tìm Cao Ngạn Bác, sir Tim.”

      “Sir Tim?” Vẻ mặt Mạc Thục Viện nổi lên nghi ngờ.

      Đúng lúc Cao Ngạn Bác từ văn phòng bước ra, thấy Lâm Tâm Nguyệt ở trước cửa ra vào, lập tức tới vươn tay chào đón : “Xin chào, hoan nghênh đến, tôi là chuyên gia xét nghiệm cao cấp ở đây, Cao Ngạn Bác.”

      Lâm Tâm Nguyệt cầm tay Cao Ngạn Bác: “Chào, tôi là Lâm Tâm Nguyệt.”

      Nhìn thái độ của Cao Ngạn Bác, tất cả mọi người đều hiếu kì đánh giá Lâm Tâm Nguyệt, này là ai? Tại sao có thể để cho chuyên gia xét nghiệm cao cấp của Bộ Pháp Chứng đối xử thận trọng như vậy?

      Cao Ngạn Bác vỗ tay ba cái, thu hút chú ý của mọi người, cẩn thận giới thiệu mọi người với Lâm Tâm Nguyệt, “Các vị, tôi giới thiệu với mọi người chút, này chính là chuyên gia xét nghiệm cao cấp của Bộ Pháp Chứng ở Mĩ --- Lâm Tâm Nguyệt. Tôi nghĩ mọi người biết ấy là ai, từ hôm nay ấy gia nhập Bộ Pháp Chứng của chúng ta, cùng nhau giúp đỡ cảnh sát phá án.”

      Cao Ngạn Bác vừa xong, mọi người liền nhốn nháo. Người khác có thể biết nhưng đối với nhân viên kỹ thuật khoa pháp chứng cái tên Lâm Tâm Nguyệt này giống như sấm dội bên tai, 19 tuổi có thể trở thành chuyên gia xét nghiệm tuổi nhất của Bộ Pháp Chứng nước Mĩ. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, có thể dùng tâm lí học và vi biểu tình (=Microexpressions: là lọai biểu tình rất , bạn phải chú ý lắm mới phát .), cộng thêm kỹ thuật xét nghiệm của , giúp đỡ biết bao nhiêu tiểu bang của nước Mĩ phá nhiều vụ án, dùng thực lực của chính mình khiến mọi người phải tin phục, bây giờ Lâm Tâm Nguyệt gần như trở thành thần tượng trong lòng mọi người.

      Thấy cấp dưới kích động, Cao Ngạn Bác ra hiệu cho Lâm Tâm Nguyệt với mọi người vài câu, ra đừng bọn họ, ngay cả khi nhận được tin tức Lâm Tâm Nguyệt muốn từ Mĩ chuyển về Hong Kong, bản thân cũng có chút kích động, mọi người đừng hiểu lầm, chỉ kích động vì có thể tiếp xúc được với phương pháp phá án mới.

      phải lần đầu tiên Lâm Tâm Nguyệt gặp phải tình huống này, thấy Cao Ngạn Bác ra hiệu, bình tĩnh bước vào: “Chào mọi người, tôi rất vui có thể làm việc chung với mọi người, từ nay về sau chúng ta là đồng nghiệp. Sau này mọi người có vấn đề gì khó khăn cứ đến tìm tôi trao đổi. Tất nhiên, tôi cũng ngại nghe chút chuyện bát quái của mọi người, nhưng chuyện làm cố vấn tình đừng tìm tôi, trừ phi mọi người sợ đương biến thành thất tình.” Cao Ngạn Bác và nhóm người Mạc Thục Viện bị lời dí dỏm của Lâm Tâm Nguyệt chọc cười, lập tức Bộ Pháp Chứng rộ lên tiếng cười vang.

      Xem ra thần tượng rất thân thiện, điềm tĩnh, có kiêu căng lắm ------ Đây là tiếng lòng của cả Bộ Pháp Chứng (Tác giả: Bị gạt rồi! Các ngươi bị gạt rồi!)

      “Được rồi, thời gian thư giãn kết thúc, mọi người tiếp tục làm việc nào.”

      "Yvonne, dẫn Tâm Nguyệt đến phòng làm việc của ấy . Sau đó hãy mang ấy xem xét hoàn cảnh Bộ Pháp Chứng chúng ta.” Cao Ngạn Bác bàn giao.

      “Biết rồi, sir Tim.”

      “Tôi còn có việc, tôi để đồng nghiệp dẫn đến văn phòng của mình.”

      sao, cứ làm việc của mình .”

      Cao Ngạn Bác xong cũng quay về phòng làm việc của , Lâm Tâm Nguyệt thở dài hơi, đây chính là Boss lớn trong 《 pháp chứng tiên phong 》khí thế của sếp lớn khó mà che giấu, tuy rằng ở Mĩ vẫn thường tiếp xúc với những người như thế, nhưng Cao Ngạn Bác là thần tượng của , học rộng tài cao, lí trí tĩnh táo, thực lực rất ràng, tinh thần ‘ sai lệch phóng túng’ có hai khiến bội phục. cho cùng, có thành tựu như ngày hôm nay là vì hơn người khác đời người. Nếu như hỏi bội phục ai nhất, tôn kính ai nhất trong 《 pháp chứng tiên phong 》, câu trả lời khẳng định chính là Cao Ngạn Bác, cho nên khi tận mắt nhìn ta, khó tránh được có chút khẩn trương, đương nhiên mặt ngoài vẫn giữ nét mặt cười nhàn nhạt.

      Mạc Thục Viện biết những biến hóa trong lòng Lâm Tâm Nguyệt, bước tới cạnh Lâm Tâm Nguyệt tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Mạc Thục Viện, có thể gọi tôi là Yvonne, bây giờ tôi dẫn đến phòng làm việc của trước nhé.”

      “Được, cám ơn, chị có thể gọi em là Tâm Nguyệt.”

      Cả ngày hôm nay, ngoại trừ buổi trưa cùng mọi người ăn cơm chào mừng người mới đến, Lâm Tâm Nguyệt có bước ra khỏi phòng làm việc của mình. sợ gặp phải , nhìn đồng hồ sắp đến giờ tan sở, chuẩn bị đến văn phòng Cao Ngạn Bác tìm hiểu chút tình huống tại của Cổ Trạch Sâm, còn có Cổ Trạch Dao, cảm thấy có lỗi với Cổ Trạch Dao, biết chị ấy gặp phải tai nạn giao thông, bị liệt toàn thân, nhưng lại có biện pháp giúp Cổ Trạch Dao, ra ba năm trước có mời người đến trông coi Cổ Trạch Dao, nhưng lại có cách xác định ngày Cổ Trạch Dao gặp tai nạn là hôm nào. Cuối cùng vẫn thể ngăn được bi kịch xảy ra. Bởi vậy thấy áy náy với Cổ Trạch Dao, dù sao tình cảm trước đây dành cho Cổ Trạch Dao cũng phải giả, hơn nữa chị còn là người thân duy nhất của Cổ Trạch Sâm, hổ thẹn này vẫn chôn sâu trong ngực, nghĩ tới chuyện này khóe miệng liền cười khổ.

      Ổn định lại tâm tình, Lâm Tâm Nguyệt gõ cửa phòng làm việc của Cao Ngạn Bác.

      Cốc! Cốc! Cốc!

      "Mời vào "

      Lâm Tâm Nguyệt mở cửa, miệng cười chúm chím vào phòng làm việc Cao Ngạn Bác: “Sir Tim, có làm phiền làm việc chứ?”

      " có, mời ngồi, ngày đầu tiên ở đây có quen ?” Cao Ngạn Bác buông cây bú xuống, dò hỏi.

      “Cảm ơn, ra phương diện pháp chứng có rất nhiều chuyện na ná như nhau, ngoại trừ thay đổi hoàn cảnh, những thứ khác cũng khác gì ở nước Mĩ, ra em…” Lâm Tâm Nguyệt vừa định tới chuyện Cổ Trạch Sâm, tiếng gõ cửa lại vang lên ngoài cửa, tưởng Mạc Thục Viện có chuyện tìm Cao Ngạn Bác, định đứng lên ra ngoài.

      ngờ người ngoài cửa chính là người muốn gặp lại dám gặp nhất, ảo tưởng đến vô số tình huống hai người gặp lại nhau, nhưng ngờ lại đột ngột như vậy. Ai nha, khiến trở tay kịp mà.

      Cổ [​IMG]
      Chrislam lan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :