1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sưởi ấm trái tim anh - Tiểu Tâm Nguyệt HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Gặp nhau

      Edit: Tiểu Ngữ

      Trong đô thị phồn hoa, mặc áo ba lỗ màu xanh da trời và quần jean màu đen, sau lưng đeo cái ba lô , mái tóc đẹp được buộc thành đuôi ngựa, để ra sức sống thanh xuân của thiếu nữ, lúc này người đường qua lại như thoi đưa, đằng sau chính là nhóm người mặc đồ vest màu đen cố gắng bám sát theo đuôi .


      Đáng tiếc, đường có quá nhiều người, thoáng cái bóng dáng của thiếu nữ liền biến mất, đám người mặc đồ vest đen liền cầm điện thoại ra báo cáo với cấp .

      Bên kia, thiếu nữ quẹo vào ngõ hẻm , vỗ vỗ ngực, thở phào hơi, lấy bản đồ về Hương Cảng từ trong ba lô ra.

      Ha ha, cuối cùng cũng cắt đuôi bọn họ được rồi, có thể tự do dạo những nơi mình muốn đến, chơi những trò mình muốn.

      Thiếu nữ vừa xem bản đồ vừa đường.

      Thiếu nữ này chính là người vừa tỉnh lại, bị ông nội bắt ở nhà dưỡng bệnh, bị mọi người coi là búp bê nâng niu tay – Lâm Tâm Nguyệt!

      ra, đối với trạch nữ của thế kỉ 21, có thể ở trong nhà suốt ngày đêm là chuyện hết sức hạnh phúc, nhưng nơi ở tại của Lâm Tâm Nguyệt phải là thế kỉ 21, mà là mười lăm năm trước, năm 1993: Thời đại internet chưa phát triển mạnh, tiểu thuyết, game, có phim truyền hình, có QQ, có gì hết, điều này cũng khiến cho người vừa mới xuyên qua như Lâm Tâm Nguyệt rất buồn bực. Cho nên, Lâm Tâm Nguyệt thể tiếp tục nằm ở nhà được nữa, thể làm gì khác hơn chính là làm nũng với ông nội, xin ông cho ra ngoài hít thở khí chút. Nhưng Lâm Quốc Hùng lo lắng cháu bảo bối của mình , liền cho bảo vệ theo, mà Lâm Tâm Nguyệt chịu nổi việc dạo phố lại có mấy cái đuổi bám sau lưng, chẳng khác gì làm xã hội đen, vì vậy mới có màn ở phía .

      Nhưng mà, Lâm Tâm Nguyệt tiểu thư coi như có chút lương tâm, sau khi cắt đuôi nhóm bảo vệ còn biết nhắn tin về cho Lâm Quốc Hùng báo tin bình an, để cho ông khỏi phải lo lắng. (Tác giả: Con , nếu con có lương tâm, cắt đuôi nhóm bảo vệ, khiến ông nội con lo lắng.)

      Ai nha, tại nên tới chỗ nào trước nhỉ? Năm 1993, ở Hương Cảng có gì chơi vui ta?

      Ngay lúc Lâm đại tiểu thư cầm bản đồ nghiêng đầu tự hỏi nên nơi nào chơi, trong ngõ hẻm có thiếu niên ăn mặc thời thượng và trẻ mặc đồ quê mùa xông ra.

      “Sâm à! Em nghe lời chị ! Mau theo chị về nhà, đừng theo mấy người đó nữa!”

      nắm lấy tay của thiếu niên, thấp giọng cầu xin.

      Nhưng thiếu niên thèm quan tâm tới lời cầu xin của , nhìn thoáng qua Lâm Tâm Nguyệt đứng bên cạnh, vẻ mặt kiên nhẫn đem bé đẩy sang bên.

      là phiền, chị đừng có xen vào chuyện của em nữa có được hay ?”

      Vì sao cảm thấy hai người này có chút quen quen vậy nè.

      bị thiếu niên đẩy ra có chút lảo đảo, té xuống đất, thiếu niên có chút nỡ những muốn bị làm phiền nữa, cuối cùng lựa chọn bước .

      “Sâm… Sâm à…”

      (Tác giả: Mọi người đoán ra ai chưa?)

      Mặc kệ có kêu gọi cỡ nào, thiếu niên cũng quay lại.

      Lâm Tâm Nguyệt tới đỡ đứng lên.

      “Chi sao chứ?”

      sao, cám ơn em.”

      “Ui…”

      vừa đứng lên, chân truyền tới đau đớn khiến ấy xém chút nữa ngã xuống lần hai. Lâm Tâm Nguyệt vội đỡ lấy .

      “Chân của chị chắc là bị trặc rồi, hay là em đưa chị bệnh viện kiểm tra chút ha.”

      cần đâu. Chi về nhà thoa rượu thuốc là được rồi.”

      “Nhưng chân chị bị trặc làm sao chị tự về được, hay là em đưa chị về nha.”

      “Ơ…chuyện này,… Thôi được, cám ơn em, em .”

      Có lẽ này biết mình thể tự về được, nên ấy từ chối nữa, nhưng câu ‘em ’ khiến Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy buồn bực.

      đường đường là thạc sĩ lại bị người khác coi là em , thực rất buồn chi là bực.

      ———– đường về —————

      đường về hai người trò chuyện với nhau, Lâm Tâm Nguyệt và kia dần dần quen thuộc nhau hơn, cuối cùng Lâm Tâm Nguyệt mới hiểu thân phận bọn họ, cũng làm cho hiểu vì sao cảm thấy hai người này quen quen. Bởi vì, này chính là người vợ đầu tiên của nhân vật Cao Ngạn Bác trong phim 《pháp chứng tiên phong 》- Cổ Trạch Dao, còn thiếu niên lúc nãy chính là người mà Lâm Tâm Nguyệt ngày nhớ đêm mong – Cổ Tạch Sâm, vị pháp y xuất sắc trong tương lai.

      Oa oa …Sớm biết ta là Cổ Trạch Sâm ngắm ta thêm chút rồi. Đó chính là bác sĩ Cổ tài giỏi đẹp trai nhá!! Người nào đó thầm rơi lệ trong lòng.

      ra, Lâm Tâm Nguyệt cũng hiểu vì sao từ thế kỉ 21 xuyên vào phim truyền hình năm 1993, Hương Cảng. tuyệt đối coi thế giới này là hư cấu, vì nơi này có người lòng thương bảo vệ , thứ tình cảm đó tuyệt đối phải là giả tạo. (Tác giả: Đây chính là công lao của ông nội Lâm của chúng ta, *tung hoa*)
      ————-
      Thiếu nữ “dịu dàng” Lâm Tâm Nguyệt
      Chrisbornthisway011091 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Quen nhau
      Edit: Tiểu Ngữ

      Sau khi đưa Cổ Trạch Dao về nhà, Lâm Tâm Nguyệt mới hiểu ra Cổ Trạch Sâm ở trong giai đoạn phản nghịch, y như tình tiết trong phim. Mặc dù, và Cổ Trạch Sâm qua lại với nhau lâu, nhưng rất thích đơn thuần hiền lành Cổ Trạch Dao này. (Tác giả: Tôi nghĩ là vì thích Cổ Trạch Sâm nên mới thích luôn chị người ta có.) Cho nên vừa nghe Cổ Trạch Dao muốn tìm Cổ Trạch Sâm, Lâm Tâm Nguyệt liền sốt ruột, vì để cho Cổ Trạch Dao ở nhà nghỉ ngơi tốt.


      Lâm Tâm Nguyệt liền vỗ ngực, hướng Cổ Trạch Dao cam đoan, hứa với Cổ Trạch Dao nhất định đem em trai của chị dẫn về.

      Thấy sắc trời tối, Lâm Tâm Nguyệt sợ ông nội lo lắng, tiếp đó trao đổi số điện thoại với Cổ Trạch Dao xong mới về.

      Trước khi ra về, còn cầu Cổ Trạch Dao nhất định phải nghỉ ngơi tốt, thấy Cổ Trạch Dao luôn cam đoan: Trước khi vết thương lành hẳn, ấy tuyệt đối làm chuyện xằng bây. Lâm Tâm Nguyệt mới yên tâm về nhà.

      Cổ Trạch Dao thấy Lâm Tâm Nguyệt mỉm cười hài lòng bởi vì lời đáp ứng của mình mới chịu về, nhịn được lắc đầu mỉm cười.

      Đúng là đứa !

      Nếu Lâm Tâm Nguyệt biết Cổ Trạch Dao nghĩ như vậy, lên cơn cắn người mới là lạ!

      —————– trong nhà ———–

      Lâm Tâm Nguyệt vừa về nhà liền thấy Lâm Quốc Hùng tức giận ngồi sa lon ở phòng khách, phía sau còn có chú Lâm và các bảo vệ. (Tác giả: giống đại ca xã hội đen quá >”<)

      “Con còn biết đường về nhà à?”

      Lần này tiêu đời rồi!

      Lâm Tâm Nguyệt thấy đội ngũ hùng hồn thế này, biết ông nội giận , lập tức tới bên cạnh ông nội, chớp chớp mắt giả bộ hồn nhiên làm nũng.

      “Ông nội, xin lỗi ông mà! phải con cố ý cắt đuôi các bảo vệ, con chỉ muốn dạo phố giống như những người bình thường khác thôi mà, mỗi khi ở nhà, ông đều phải làm việc, có ai chuyện với con, con cũng muốn làm quen thêm vài người bạn thôi mà.”

      Lâm Tâm Nguyệt vừa vừa giả bộ cúi đầu, ra vẻ nghẹn ngào.

      Thấy dáng vẻ này của cháu , vẻ mặt của Lâm Quốc Hùng bắt đầu mềm xuống, tức giận trong lòng sớm bỏ vũ khí bỏ chạy, nhưng vì để cháu tái phạm nữa, quyết định làm dáng chút.

      “Nếu biết sai tốt rồi, nhưng lần sau được làm như vậy.”

      Thấy Lâm Tâm Nguyệt chu mỏ, ông liền lắc đầu cười: “Lần sau ra ngoài, muốn dẫn bảo vệ theo, phải cho ông nội biết con muốn đâu, thể biến mất đột ngột, biết ?”

      biết ạ! Sau này con có thể ra ngoài mình sao?”

      “Ừ, nhưng phải về nhà đúng giờ đấy!”

      “Yeah! Cám ơn ông nội nhiều nhiều!!”

      Lâm Tâm Nguyệt vui vẻ ôm ông nội, ở nơi ông thấy nở nụ cười giảo hoạt như con hồ li.

      Lâm Tâm Nguyệt là người giữ chứ tín, nếu nhận lời Cổ Trạch Dao giúp em trai ấy cải tà quy chánh, nhất định làm. Huống chi, đây là cách quang minh chính đại để tiếp cận Cổ Trạch Sâm, bỏ qua cơ hội này. Bởi vậy, phố lớn ngõ thường xuất cảnh này:

      mười ba, mười bốn tuổi theo sau lưng thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi. Thiếu niên về phía trước, liền về phía trước; còn có gã thiếu niên ở bên cạnh luôn che miệng cười trộm.

      “Em đừng theo tôi nữa.”

      được, trừ khi theo em trở về, chơi chung đám người đầu đường xó chợ nữa.”

      “Em là phiền phức, tôi đâu, làm cái gì, mắc mớ gì tới em chứ? Em cũng phải là người gì của tôi, dựa vào cái gì mà quản lí chuyện của tôi hả? Sau em quản Con Dao !?”

      được, em hứa với chị Dao, nhất định phải đưa về, chỉ cần ngày chưa chịu theo em trở về, em liền theo ngày, cho tới khi chịu quay về mới thôi. Còn về phần Dật Thăng, rất đơn giản, chỉ cần theo em về, ta nhất định cũng trở về.”

      “Đại ca, hay là theo ấy về nhà , hì hì.”

      “Cậu. . Cái. Gì. Hả? Con. Dao. Chết Tiệt. Kia!”

      Cổ Trạch Sâm trừng mắt nhìn Dương Dật Thăng, dữ dằn : “

      giỡn, giỡn thôi, đại ca, đừng tức giận mà.”

      Dương Dật Thăng cúi đầu khom lưng nịnh nọt cầu xin tha thứ.

      “Hừ! Hôm nay tha cho cậu, còn nhanh. phải muốn tìm đại ca trước kia của cậu đàm phán à?”

      Cổ Trạch Sâm xong, nhìn Lâm Tâm Nguyệt ở phía sau, thúc giục Dương Dật Thăng mau, về phái Từ Vân Sơn.

      “Ê! Chờ chút!” Lâm Tâm Nguyệt vội chạy theo.

      ————- giải thích ————-

      Trước tiên giới thiệu chút, chuyện biến thành thế này, là phải về mấy ngày trước.

      Mấy ngày trước, Lâm Tâm Nguyệt vì muốn đem Cổ Trạch Sâm về nhà, liền bắt đầu hỏi thăm tin tức Cổ Trạch Sâm ở chung quanh, mà lúc Lâm Tâm Nguyệt tìm Cổ Trạch Sâm, đúng lúc gặp phải cảnh Dương Dật Thăng và Cổ Trạch Sâm ‘Duyên phận đánh cướp’, trở thành bạn bè đánh quen. Lâm Tâm Nguyệt cũng bắt đầu cuộc sông bảo mẫu của mình, ngoại trừ trở thành y tá riêng của Dương Dật Thăng và Cổ Trạch Sâm, mỗi lần bọn họ đánh nhau xong, đều giúp bọn họ băng bó vết thương, con thường nhắc bọn họ ăn cơm đúng giờ, thuận tiện tiến hành nghiệp khuyên bảo. Ban đầu, Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng vẫn rất bài xích Lâm Tâm Nguyệt, nhưng dần dần liền ngầm chấp nhận cái đuôi – Lâm Tâm Nguyệt.

      —————- ngăn cách —————-

      “Này, Dật Thăng, các muốn đâu?” chạy tới, kéo áo Dương Dật Thăng, len lén hỏi, bởi vì Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy cái tên Con Dao rất là quê mùa. Cho nên liền trực tiếp gọi tên Dương Dật Thăng.

      “À, tôi muốn theo đại ca cũ nữa, nhưng lại lo bỏ qua cho tôi, nên đại ca giúp tôi tới Từ Vân Sơn đàm phán với đại ca cũ.”

      Dương Dật Thăng thờ ơ trả lời.

      Nghe được câu trả lời của Dương Dật Thăng, Lâm Tâm Nguyệt trầm mặc.

      nhớ 《 pháp chứng 2》có nhắc tới chuyện mười lăm năm trước Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng tìm đại ca cũ của Dương Dật Thăng là Chó Điên đàm phán mà bị liên lụy vào bên trong vụ án, chẳng lẽ là hôm nay, giờ này luôn sao?

      Mặc dù biết bọn họ sao, nhưng vẫn cảm thấy rất lo lắng, còn về phần Chó Điên là do tự làm tự chịu —- Đáng đời!

      Con người là như vậy đó, có thể dốc hết tâm can đối với người quan trọng của mình, trái lại đối với người lạ chút ánh mắt thương hại cũng đành cho, Lâm Tâm Nguyệt chính là người như vậy, ích kỉ cũng được, máu lạnh cũng tốt.

      “Này! lát nữa em nhớ trốn xa chút! Đừng có để người ta phát , làm bọn tôi bị liên lụy.” thanh của Cổ Trạch Sâm từ phía trước truyền tới, tay được tự nhiên đút vào trong túi quần.

      “Được.” Lâm Tâm Nguyệt cười ngọt ngào, vui vẻ đáp lại, bởi vì biết Cổ Trạch Sâm lo lắng bị thương, nên mới như vậy.

      nghĩ tới lúc Cổ Trạch Sâm còn là thiếu niên lại hay mắc cỡ như vậy.

      “Đại ca, là thiên vị, chỉ quan tâm con nhóc kia thôi. Cũng thèm quan tâm tới người ta chút!” Dương Dật Thăng làm bộ đau lòng hướng về phía Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt nháy mắt.

      “Phì ha ha…” Lâm Tâm Nguyệt bị bộ dạng khoa trương của Dương Dật Thăng chọc cười, ngay cả Cổ Trạch Sâm cũng nhếch môi cười nhạt.

      Ba người vừa đùa vừa , rất nhanh liền tới đập nước ở Từ Vân Sơn, Lâm Tâm Nguyệt thấy Cổ Trạch Sâm và Chó Điên đàm phán thất bại, nhìn Cổ Trạch Sâm, Dương Dật Thăng và Chó Điên đánh nhau, nhưng khi thấy Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng bị đánh, rốt cuộc nhịn được nửa, chạy vụt ra ngoài.

      Ya! Bạn bè của bản tiểu thư cũng dám đánh, đáng chết!

      Lâm Tâm Nguyệt dùng hết sức lực của mình húc vào Chó Điên, Chó Điên phòng bị liền bị đẩy ngã, Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng thấy Chó Điên bị Lâm Tâm Nguyệt đụng ngã, ngây ra lúc, rất nhanh liền phản ứng lại, lập tức đánh Chó Điên khi nó chưa đứng lên.

      Trong chốc lát, thấy Chó Điên bị đánh ngất, Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng mỗi người tay kéo Lâm Tâm Nguyệt còn ngẩn ngơ bỏ chạy.

      Sau khi chạy đoạn đường dài, ngoảnh đầu thấy ai đuổi theo, ba người mới dừng lại, lúc này Lâm Tâm Nguyệt mới phản ứng, vội vàng kiểm tra tình trạng bị thương của Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng, thấy bộ dạng vừa khẩn trương lại đau lòng của Lâm Tâm Nguyệt, trong lòng Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng đều dâng lên cảm giác ấm áp.

      Bọn họ đều là nhi, ngoại trừ người nhà (chị của Cổ Trạch Sâm và của Dương Dật Thăng) chưa từng có người nào lòng quan tâm và thương họ như Lâm Tâm Nguyệt.

      Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng nhìn thoáng qua đối phương, đồng thời cùng hạ quyết tâm: Mặc kệ tương lai có xảy ra chuyện gì nữa, bọn họ để cho bé trước mắt bị tổn thương, nhất định phải bảo vệ tốt.
      Chrislam lan thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Biệt ly

      Edit: Tiểu Ngữ

      Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày qua Lâm Tâm Nguyệt đều rất rảnh rỗi. Nếu uống trà với ông nội cũng dạo phố, Cổ Trạch Dao chuyện, mua sắm cả ngày, hoặc là làm cái đuôi sau lưng Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng.


      Lâm Quốc Hùng khỏi phải , Cổ Trạch Dao cũng rất thích em tinh ranh đáng này, ban đầu còn lo lắng Lâm Tâm Nguyệt tới gần Cổ Trạch Sâm bị thương. Nhưng bây giờ người nên lo lắng là em trai của mình mới đúng. (tác giả: Người đẹp, cuối cùng cũng nhìn ra.) Về sau phát Lâm Tâm Nguyệt chính là khắc tinh của Cổ Trạch Sâm, còn Dương Dật Thăng và Cổ Trạch Sâm khỏi phải .

      Bởi vì Lâm Tâm Nguyệt theo Cổ Trạch Sâm cả ngày, Cổ Trạch Dao cũng thấy yên tâm (Tác giả: Dao à, yên tâm quá sớm, tai họa lớn nhất ở bên cạnh em trai đó. Bạn Nguyệt: Cút! *tác giả bị đá bay*)

      ———- ngăn cách ————–

      Như thường lệ, hôm nay Lâm Tâm Nguyệt lại làm cái đuôi của Dương Dật Thăng và Cổ Trạch Dao, nhưng phát hôm nay Dương Dật Thăng có chút yên lòng, thỉnh thoảng đờ đẫn, lại hay thở dài, chỉ có ngay cả Cổ Trạch Sâm cũng phát .

      Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm dùng ánh mắt trao đổi.

      (Ê! An hem tốt của sao chứ? Mới sáng sớm than ngắn thở dài rồi.)

      (Tôi làm sao biết được, tôi vừa đến thấy cậu ta như vậy rồi.)

      (Vậy còn mau hỏi.)

      (Biết rồi.)

      “Con Dao, có phải xảy ra chuyện gì ?” Nhìn Dương Dật Thăng cúi đầu ủ rũ ngồi tường rào, Cổ Trạch Sâm tới vỗ vai hỏi, có thể là bọn họ có bối cảnh giống nhau, Cổ Trạch Sâm rất coi trọng người em Dương Dật Thăng này.

      “Em phải quốc.”

      “Cái gì” Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt đồng thanh .

      Cổ Trạch Sâm là bởi vì ngờ, mà Lâm Tâm Nguyệt là vì biết trước Dương Dật Thăng qua , nhưng ngờ nhanh như vậy.

      Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy tình cảnh này giống hệt nội dung của phim: Dương Dật Thăng đưa cho Cổ Trạch Sâm con dao bằng gỗ, sau đó hẹn ước mười năm sau gặp lại, bọn họ cùng nhau làm ăn lớn. đột nhiên cảm thấy mình giống như người ngoài cuộc, chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn bọn họ, trong lòng có chút khó chịu.

      Đây phải thứ muốn sao? Chỉ cần đứng bên cạnh nhìn họ trường thành là đủ rồi, nhưng tại sao lại thấy khó chịu như vậy?

      Lâm Tâm Nguyệt đưa tay lên ngực, cười khổ trong lòng.

      Thấy bộ dạng buồn bã của Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng đều nghĩ rằng vì chuyện Dương Dật Thăng mà buồn.

      Dương Dật Thăng tới bên cạnh Lâm Tâm Nguyệt, xoa xoa đầu . Từ trong túi móc ra quyển sách được điêu khắc bằng gỗ.

      “Nhóc con, đây là quà của em!”

      Thấy Dương Dật Thăng để quyển sách gỗ vào tay mình, mọi suy nghĩ trong đầu có chút trì trệ.

      Dương Dật Thăng thấy dáng vẻ ngơ ngác của Lâm Tâm Nguyệt, vui vẻ cười : “ và đại ca hẹn nhau mười năm sau cùng làm ăn lớn, còn em chính là nhân viên hậu cần của bọn đó.”

      Thấy gương mặt sáng ngời của Dương Dật Thăng như muốn ‘tôi rất thông minh, mau khen tôi ’, Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt đều bị chọc cười.

      “Hiếm khi người ta có tinh thần văn nghệ, hai người còn chê cười người ta, để coi tôi thu thập hai người ra sao.”

      Dương Dật Thăng biết tương lai như thế nào, nhưng biết cả đời này bao giờ quên được giây phút hạnh phúc này.

      Trời xanh mây trắng, thiếu nữ cùng thiếu niên cùng nhau đùa giỡn, tiếng cười vang đến tận trời xanh.

      ————- rời ————-

      Ngày Dương Dật Thăng rời , Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm có ra sân bay tiễn , bọn họ đứng trong công viên ngẩng đầu nhìn trời xanh, nhìn máy bay từ từ bay xa, trong lòng cảm thấy buồn man mác.

      Cổ Trạch Sâm quay đầu, thấy khuôn mặt xinh xắn của Lâm Tâm Nguyệt dưới ánh hoàng hôn có chút suy nghĩ.

      Thấy Cổ Trạch Sâm nhìn chớp mắt, mặt Lâm Tâm Nguyệt ngừng nóng ran: “ làm gì nhìn em lom lom như vậy hử?”

      có gì, thôi” Cổ Trạch Sâm hoàn toàn có ngượng ngùng vì bị phát , ung dung xoay người bước , đương nhiên nếu như bỏ qua hai cái tai ửng hồng của .

      “Ừm.” Hì Hì, ra Cổ Trạch Sâm cũng mắc cỡ, Lâm Tâm Nguyệt nhìn thoáng qua ánh tà dương, xoay người đuổi theo Cổ Trạch Sâm.

      Lâm Tâm Nguyệt biết trước khi Dương Dật Thăng rời , Cổ Trạch Sâm cam đoan với cậu ta nhất định bảo vệ Lâm Tâm Nguyệt tốt, mà Lâm Tâm Nguyệt vĩnh viễn biết, chẳng biết từ khi nào, sớm được Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng đặt ở trong lòng.

      Tác giả có lời muốn : Tiểu Tâm Nguyệt, tại rất phiền não.

      Cổ Trạch Sâm trong 《 pháp chứng 》rất coi trọng chị hai của . Con nhà chúng ta ai cả đường lối về, nên Tiểu Tâm Nguyệt thực biết có nên để Cổ Trạch Dao chết hay >”<
      Chris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Tỏ tình

      Edit: Tiểu Ngữ

      Từ khi Dương Dật Thăng rời , biết có phải vì lời hứa mười năm sau ‘làm ăn lớn’ hay mà Cổ Trạch Sâm càng phản nghịch hơn: gia nhập xã hội đen, đánh nhau, tranh giành địa bàn, thậm chí còn tới các xã đoàn quyết sống chết, mặc kệ Cổ Trạch Dao khuyên ngăn cỡ nào cũng thèm nghe, còn cái đuôi Lâm Tâm Nguyệt cũng có bên cạnh Cổ Trạch Sâm.


      ———– ngăn cách ———–

      Bởi vì Lâm Quốc Hùng biết cháu của mình thường xuyên giao du với côn đồ cắc ké, sợ học thói hư tật xấu của bọn chúng (Tác giả: Ông nội đừng lo, cháu của ông hư hỏng sẵn rồi, cần học, tôi lo lắng cho bé Sâm đáng nhà tôi thôi!) nên đem nhốt ở trong nhà, cho ra ngoài.

      Lâm Tâm Nguyệt thể ra ngoài, nên chỉ có thể hỏi thăm tin tức gần đây của Cổ Trạch Sâm thông qua Cổ Trạch Dao.

      Sau khi biết hết mọi hành vi của Cổ Trạch Sâm, yên lòng chút nào. Mặc dù biết Cổ Trạch Dao có thể đưa Cổ Trạch Sâm về con đường ngay, nhưng nhớ Cổ Trạch Dao vì Cổ Trạch Sâm mà liều mạng cứu tránh khỏi xã đoàn chém giết. Dù phải để Cổ Trạch Dao bị thương mới khiến Cổ Trạch Sâm quay đầu, làm được, càng muốn Cổ Trạch Sâm bị bất kỳ thương tổn gì.

      Nhưng Lâm Tâm Nguyệt nhớ là ngày nào, chỉ có thể kêu Cổ Trạch Dao chú ý đến Cổ Trạch Sâm, có chuyện gọi ngay cho .

      Aiz phiền muốn chết, biết bây giờ Sâm thế nào rồi, đều tại ông nội cho ra ngoài, còn sợ học thói hư tật xấu của côn đồ, bản tiểu thư thông minh tột đỉnh, hoạt bát đáng … Hơn nữa, Sâm là pháp y tương lai vô cũng xuất sắc, bản tiểu thư theo làm sao học thói hư tật xấu chứ? Haiz, tại chỉ có thể hi vọng chị Dao sớm trông chừng Sâm, để chính mình tự thương.

      Lâm Tâm Nguyệt mặt ủ mày chàu ngồi ghế, chỉ có thể im lặng cầu nguyện cho bọn họ.

      Lúc này, điện thoại của Lâm Tâm Nguyệt đột nhiên vang lên, thấy số điện thoại gọi đến, trong lòng liền yên.

      Cố gắng bình tĩnh lại, nhấn nút nghe: “Alo, chị Dao?”

      “Tiểu Nguyệt, xong rồi. Sâm tối nay muốn sống mái với xã đoàn, chị nghe các xã đoàn kia muốn liên kết lại đánh cho Sâm thể quay về. Chị khuyên Sâm được, chị nên làm gì đây? Làm sao bây giờ?” thanh của Cổ Trạch Dao có chút hoảng hốt khẩn trương.

      Nghe Cổ Trạch Dao thế, tay Lâm Tâm Nguyên run rẩy, suýt chút làm rớt điện thoại.

      “Alo, Tiểu Nguyệt, em còn đó ? Tiểu Nguyệt…”

      “Chị Dao, chị bình tĩnh nghe em , mặc kệ dùng cách nào cũng được chị nhất định phải giữ Sâm ở nhà, em tìm biện pháp ra ngoài.” Lâm Tâm Nguyệt xong, chẳng chờ Cổ Trạch Dao ừ hừ liền tắt điện thoại, vội vã chạy vào phòng xách túi ba lô lại chạy ra.

      Nhưng còn chưa tới cửa chính bị quản gia ngăn lại: “ chủ, mời về về phòng.”

      “Chú Lâm, con có chuyện rất gấp, xin chú cho con ra ngoài , năn nỉ chú mà!!!!” ( >”<)

      Nghe Lâm Tâm Nguyệt năn nỉ, quản gia có chút giãy dụa.

      Ông chủ, ông muốn làm người xấu liền đem tôi đẩy ra. Nhưng tôi cũng muốn làm kẻ xấu mà… Quản gia gào thét trong lòng…

      chủ, phải tôi muốn giúp , chỉ tại ông chủ căn dặn cho phép của ông, tôi được để chủ ra ngoài. chủ, đừng làm khó tôi mà.”

      Lâm Tâm Nguyệt cũng muốn làm khó vị quản gia lòng thương mình như con cháu trong nhà này nữa, buộc lòng phải từng bước , dùng ánh mắt ai oán nhìn ông quản gia như ‘Cháu biết chú thương cháu nhất, cháu trách chú đâu.’

      Ông chủ, tôi làm được, lòng dạ của chủ tốt… Híc híc. Lão quản gia thầm rơi lệ. (Tác giả: Giả bộ đó, giả bộ đó, đừng tin!!!)

      Lâm Tâm Nguyệt trở về phòng, lính quýnh vòng quanh khắp phòng.

      Làm sao bây giờ, thể ra ngoài, nghĩa là thể giúp chị Dao.

      Lâm Tâm Nguyệt vắt óc tìm biện pháp, biết quản gia là người cố chấp khi nhận mệnh lệnh của ông nội chịu cho .

      Thời gian từng giọt trôi qua, màn đêm rất nhanh được phủ xuống.

      Tiếng chuông dồn dập vang lên trong đêm khuya thanh tĩnh, Lâm Tâm Nguyệt vội vàng bắt máy: “Alo?”

      “Tiểu Nguyệt, Sâm ra ngoài rồi, chị ngăn được nó, chị sợ nó gặp chuyện nên lén theo.”

      “Vậy bây giờ bọn chị ở đâu?”

      “Đường XX, hẻm XX.”

      “Em tìm cách đến đó, chị Dao, chị nhớ cẩn thận.”

      “Được, em cũng thế nhé.”

      Buông điện thoại xuống, Lâm Tâm Nguyệt đứng ở ban công nhìn xuống vườn hoa, chết chết. bám vào chỗ lồi chỗ lõm của ban công leo xuống, nhưng khi tiếp đất đứng vững, té xuống cái, khuỷu tay và lòng bàn tay đều bị trầy, đáng tiếc tại có lòng dạ để ý tới mấy chuyện cỏn con này.

      Vừa ra khỏi nhà, Lâm Tâm Nguyệt chạy thục mạng tới chỗ Cỏ Trạch Dao , khi phát đường người, điện toại cầm tay của Cỏ Trạch Dao cũng gọi được.

      Sâm, chị Dao, hai người ở đâu? Hai người nhất định được xảy ra chuyện đó.

      Quan tâm ắt bị loạn, bây giờ Lâm Tâm Nguyệt sớm quên nội dung trong phim, trong lòng chỉ lo lắng cho an toàn của chị em Cổ Trạch Dao.

      Ngay lúc Lâm Tâm Nguyệt hết sức sốt ruột, luống cuống hết cả lên nghe được thanh vang lên từ trong ngõ hẻm: “Sâm, mau chạy !”

      Lâm Tâm Nguyệt chạy vào ngõ hẻm liền thấy Cổ Trạch Dao nắm tay kéo Cổ Trạch Sâm bỏ chạy, phía sau còn có tiếng bước chân của nhiều người đuổi theo.

      vội chạy đến: “Chị Dao, Sâm sao chứ?”

      “Sao em lại ở chỗ này? Em có biết nơi này rất nguy hiểm hay ?” Cổ Trạch Sâm thấy Lâm Tâm Nguyệt rất là kinh ngạc, nhưng càng lo lắng hơn, Cổ Trạch Dao cũng vậy, ngờ Lâm Tâm Nguyệt tới nơi này.

      Lâm Tâm Nguyệt nhìn thấy ánh mắt lo lắng của hai chị em họ nhìn , gấp gáp : “ tại phải lúc lo lắng cho em, hai người mau theo em.” xong, vội kéo hai chị em họ núp vào góc tối, nghe tiếng bước chân của đám người đuổi theo từ từ rời xa, cuối cùng ba người mới thở phào ra.

      Vừa mới thả lỏng tinh thần, Cổ Trạch Dao liền kéo Cổ Trạch Sâm kiểm tra: “Em sao chứ?”

      “Chị, em sao.”

      Thấy dáng vẻ Cổ Trạch Sâm và Cổ Trạch Dao như vậy, Lâm Tâm Nguyệt cũng yêm lòng.

      đúng, nhớ là trong phim chị Dao bị người ta chém bị thương ở lưng.

      “Chị Dao, mau cho em nhìn lưng của chị!” Lâm Tâm Nguyệt , lập tức xoay người Cổ Trạch Dao lại. Đúng như nghĩ, lưng Cổ Trạch Dao bị thương, máu nhuộm ướt cả áo: “Chị Dao, chúng ta phải tới bệnh viện ngay!!!”

      “Chị, chị chảy rất nhiều máu.”

      “Chị sao, mấy đứa cần cuống lên như vậy.”

      “Vì sao chứ, phải em kêu chị bỏ mặc em rồi sao, vì sao chị còn làm vậy?”

      “Chỉ cần ngày em chưa chịu quay về đường ngay, chị bỏ mặc em sống buông thả kiểu này đâu!”

      Nghe lời thoại na ná trong phim, Lâm Tâm Nguyệt biết bắt đầu từ giờ phút này, Cổ Trạch Sâm thay đổi, nhất định trở thành người tốt.

      “Được rồi, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải đưa chị Dao đến bệnh viện, Sâm, giúp em tay.” Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm cùng nhau đỡ Cổ Trạch Dao, đưa chị ấy vào bệnh viện.

      ———– bệnh viện ———-

      Cổ Trạch Dao được đưa vào phòng băng bó vết thương, trong hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, chỉ có hai người Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm.

      Cổ Trạch Sâm yên lặng ngồi ghế, nhưng bàn tay run rẩy của cho Lâm Tâm Nguyệt biết rất lo sợ.

      sợ, bởi vì mất quá nhiều thứ. muốn mất người chị duy nhất của mình, cho cùng cũng chỉ là thiếu niên mới lớn.

      Lâm Tâm Nguyệt cầm chặt tay , giọng an ủi:” Đừng lo lắng, chị Dao nhất định sao.” Mặc kệ tương lai ra sao, ít nhất … tại có em ở cạnh .

      Lâm Tâm Nguyệt dùng ánh mắt kiên cường sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của Cổ Trạch Sâm.

      ra, vẫn còn có người quan tâm , cảm giác có người làm bạn bên cạnh là tốt. Thứ quý giá như vậy khiến nỡ lòng buông tay, hi vọng mình nhận được nhiều ấm áp hơn, đem tay Lâm Tâm Nguyệt siết chặt trong tay mình.

      “Ui da!” Thình lình tay bị nắm chặt, lòng bàn tay truyền đến đau đớn khiến Lâm Tâm Nguyệt rên thành tiếng.

      “Làm sao vậy?”

      có gì!” Nghe Cổ Trạch Sâm hỏi, Lâm Tâm Nguyệt muốn rút tay ra, đáng tiếc Cổ Trạch Sâm phát ra ý đồ của , cầm tay lên, thấy cánh tay trắng nõn của xuất nhiều vết thương rướm máu.

      “Tại sao lại như vậy, tại sao lại bị thương hả?”

      “Em… em…”

      .”

      Lâm Tâm Nguyệt bị vẻ mặt u của Cổ Trạch Sâm dọa: “Em treo từ ban công xuống, lúc tiếp đất cẩn thận bị té.”

      dùng ánh mắt phức tạp nhìn đáng thương ngồi bên cạnh mình, hỏi: “Tại sao em muốn tới chỗ này?”

      “Hả?” Lâm Tâm Nguyệt hiểu vì sao Cổ Trạch Sâm lại chuyển đề tài, có chút bắt nhịp kịp.

      “Vì sao em cũng giống chị hai ngu ngốc như vậy, biết để ý đến an toàn của mình, bất chấp nguy hiểm chạy tới tìm , tại sao phải quan tâm đến ?”

      Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy từ ngày hôm nay về sau, Cổ Trạch Sâm thay đổi, muốn giấu ở trong lòng nữa: “Bởi vì em thích , em muốn thấy bị nguy hiểm, bị thương.” (Tác giả: con nhà tôi cuối cùng cũng tỏ tình.)

      Cổ Trạch Sâm ngẩn người, đỏ mặt, mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác: “ tìm bác sĩ mua thuốc cho em.” xong, hấp tấp như chạy. (Tác giả: Con , con hù con rể bỏ chạy rồi!!)

      Lâm Tâm Nguyệt nở nụ cười, còn nhiều thời gian em tin bắt được trái tim .
      Chrislam lan thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: Xuất ngoại

      Edit: Tiểu Ngữ

      Trong lúc Lâm Tâm Nguyệt suy nghĩ làm cách nào để tóm lấy trái tim Cổ Trạch Sâm, Lâm gia rối thành đoàn. Làm sao loạn được, chủ nhà họ Lâm – viên ngọc quý tay chủ tịch Lâm ban đêm ban hôm trèo tường trốn ra ngoài, lộn, lộn, là bò từ lầu hai xuống dưới, sau đó chuồn khỏi biệt thự.

      Xem vụng về bò từ lầu hai xuống trong camera, Lâm Quốc Hùng đau lòng muốn chết, đây chính là viên minh châu mà ông nâng niu trong lòng bàn tay, là vật báu ông cẩn thận che chở trong ngực, ông xem như bảo bối cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Hôm nay, lại vì thằng nhóc thúi tha mà làm chuyện nguy hiểm như vậy.

      Ông tuyệt đối, tuyệt đối để cho thằng nhóc thúi tha kia tiếp cận bảo bối của ông! (Tác giả: Ông nội, ông lầm rồi. Là bảo bối nhà ông quấn quit con nhà người ta á.)

      “Tiểu Lâm, đem tài liệu của thằng nhóc này mang tới đây, chuyện nên làm cứ làm, thuận tiện báo cho biết, để cho chuẩn bị sẵn sàng, mặt khác nếu Tiểu Nguyệt trở về kêu con bé tới gặp tôi.”

      “Dạ, ông chủ.”

      Tiểu Nguyệt, con đừng trách ông nội, ông nội cũng vì muốn tốt cho con thôi, nhìn bầu trời đầy sao ở bên ngoài, trong lòng Lâm Quốc Hùng nặng nề như núi Thái Sơn đè.

      ------------------- bệnh viện ------------------

      Lâm Tâm Nguyệt ở trong bệnh viện hồn nhiên hề hay biết mọi chuyện xảy ra ở nhà, tại còn cố gắng quấn quit lấy Cổ Trạch Sâm.

      Vốn là Cổ Trạch Sâm muốn Lâm Tâm Nguyệt về nhà trước, bản thân ở lại chăm sóc cho Cổ Trạch Dao là được rồi. Nhưng da mặt Lâm Tâm Nguyệt quá dày, sống chết cũng chịu về. Cổ Trạch Sâm làm mặt lạnh muốn về nhà, lập tức hai mắt ngân ngấn nước như mưa phùn nhìn chằm chằm Cổ Trạch Sâm, đáng thương bạn Cỏ Trạch Sâm công lực chưa đủ, mỗi lần đều giương cờ trắng chịu thua.

      ra sau khi Lâm Tâm Nguyệt tỏ tình với Cổ Trạch Sâm xong, Cổ Trạch Sâm vừa thấy liền đỏ mặt, kế tiếp liền muốn chạy trốn. Khổ nỗi, giờ Cổ Trạch Dao nằm trong phòng bệnh, muốn tránh mặt cũng khó. Lâm Tâm Nguyệt làm sao có thể dễ dàng buông tha cho chứ, vất vả mới có thể tỏ tình xong, làm sao để Cổ Trạch Sâm bỏ trốn dễ dàng như vậy được.

      Nửa đêm, Cổ Trạch Dao tỉnh lại. Phát em trai mình và Lâm Tâm Nguyệt giống như chơi trò mèo vờn chuột, bất giác cười trộm trong lòng, nhưng Cổ Trạch Dao sợ người nhà Lâm Tâm Nguyệt lo lắng, nên khuyên về trước .

      “Tiểu Nguyệt, em nên về nhà trước , trễ như vậy rồi nếu người nhà tìm thấy em nhất định lo lắng lắm.”

      “Nhưng mà em muốn ở lại với chị.”

      sao đâu, có Sâm ở lại với chị là được rồi. Hơn nữa, ngày mai em có thể đến thăm chị, vả lại Sâm nhà chị biến mất đâu mà em lo, bằng chị để Sâm đưa em về.” Cổ Trạch Dao thấy bộ dạng xấu hổ của em cũng bắt đầu trêu ghẹo, nào ngờ em trai và Lâm Tâm Nguyệt đều ngượng chín cả mặt.

      “Chị Dao, đáng ghét quá mà! Em mặc kệ chị á, em về đây, còn được theo em đó!” Lâm Tâm Nguyệt liếc nhìn Cổ Trạch Sâm cái, mặc dù tỏ tình trước, nhưng bị Cổ Trạch Dao huỵch toẹt như vậy cũng thấy mắc cỡ lắm chứ bộ, giậm chân cái rồi xoay người chạy ra ngoài. Nếu như biết, đây là lần cuối cùng gặp mặt Cổ Trạch Sâm, nhất định như vậy.

      “Ha ha… Em trai, em mau kể cho chị biết, giữa em và Tiểu Nguyệt xảy ra chuyện gì vậy?” Sau khi Lâm Tâm Nguyệt rời , Trạch Dao lại tiếp tục trêu ghẹo em trai.

      “Chị đừng có bà tám như vậy, mau nằm xuống nghỉ ngơi .”

      , Tiểu Nguyệt là tốt, nếu em dám bắt nạt con bé, chị vì tình chị em mà bỏ qua cho em đâu.”

      “Biết rồi, bà chị.”

      Bây giờ, Lâm Tâm Nguyệt hay là Cổ Trạch Sâm đều thể ngờ, đây là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau.

      Chờ đến khi bọn họ gặp lại nhau lần nữa, đó là chuyện của mười mấy năm sau.

      --------------- Lâm gia -------

      Lâm Tâm Nguyệt về nhà, phát đèn đuốc sáng rực. Tiêu rồi, bị ông nội phát , xem ra lần này nhất định bị cấm túc dài dài, Lâm Tâm Nguyệt làm bộ bình tĩnh vào cửa thấy quản gia đứng đó chờ .

      chủ, ông chủ dặn, nếu trở về bảo đến phòng sách tìm ông.”

      “Ồ, cháu biết rồi.” Ây, lần này ông nội nổi giận rồi, oa oa làm sao bây giờ.

      Vừa vào phòng sách, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy bầu khí rất nặng nề, nhìn ông lão ngồi bên cạnh cửa sổ, cẩn thận gọi: “Ông nội.”

      Nghe được giọng cẩn thận từng li từng tí của cháu , ông đành lòng nhìn bộ dạng đau lòng của cháu , nhưng ông còn cách nào khác, vì tương lai của con bé, ông ngại phải làm kẻ xấu.

      "Ngồi xuống " Lâm Quốc Hùng xoay người lại, bảo Lâm Tâm Nguyệt ngồi xuống.

      “Con tỉnh lại lâu, cũng nên học, con xem con thích học trường nào, ông nội giúp con đăng kí.”

      “Dạ?” Giọng nghiêm túc của Lâm Quốc Hùng khiến Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy có điềm xấu, cầm xấp tư liệu lên nhìn, phát đều là tư liệu những trường học của nước Mĩ: “Ông nội, vì sao đều là tư liệu của các trường ở Mĩ vậy, tại sao có Hong Kong?” Lâm Tâm Nguyệt nghiêng đầu hoang mang nhìn Lâm Quốc Hùng.

      có Hong Kong, mấy ngày nay con ở nhà thu xếp chút, cùng sau theo ông nội về Mĩ.” Lâm Quốc Hung kiên định .

      “Vì sao? Bởi vì con nghe lời ông lén trốn ra ngoài sao, ông nội, sau này dám nữa.” Lâm Tâm Nguyệt kích động đứng lên, giọng cầu xin.

      Lâm Quốc Hùng cắt ngang lời cầu xin của Lâm Tâm Nguyệt: “Con vì thằng côn đồ kia mà mạo hiểm chạy ra ngoài sao?”

      “Ông nội…”

      “Tiểu Nguyệt, con hận ông cũng được, oán ông cũng sao, ông để con ở lại Hong Kong, cũng khôn để cho con gặp lại thằng nhóc đó.”

      Thấy mắt chứa nỗi thống khổ của Lâm Quốc Hùng, Lâm Tâm Nguyệt nỡ cự tuyệt ý tốt của ông. biết ông nội rất thương , chấp nhận bị oán hận cũng muốn đưa qua Mĩ để bảo vệ , trong lòng ông nhất định cũng rất đau khổ. Mấy ngày nay, chỉ biết có bản thân mà để ý tới cảm nhận của ông nội. đúng là bất hiếu, nhưng thể Mĩ.

      “Ông nội, Sâm phải là côn đồ, ấy thay đổi. Với lại, tại ấy còn , ai biết được sau này trưởng thành ấy thế nào?” Tương lai, Sâm chính là bác sĩ pháp y nổi tiếng nha.“Con cũng biết là ‘sau này’, chuyện tương lai ai có thể đoán được.” Lâm Quốc Hùng dùng lời của Lâm Tâm Nguyệt phản bác lại lời .

      “Con…” Con biết, đương nhiên là con biết, nhưng ông nội biết, lại thể . Nếu ra tất cả đều xong: “Con tin ấy!”

      “Ừm. Con tin nó?” Lâm Quốc Hùng nghi ngờ tại sao cháu của mình lại có lòng tin với thằng nhóc thúi kia như vậy, bởi vậy ông đưa ra quyết định: “Con tin tưởng như vậy, được, ông cho nó thời gian mười năm để chứng minh xem nó có xứng với lòng tin của con hay .”

      “Sao ạ?”

      “Mười năm, chỉ cần thằng nhóc đó ở trong vòng mười năm có thể trở thành người có ích, mà con vẫn còn thích nó, ông để con trở về.”

      “Ông nội, ông sao?” Tốt qua, mười năm sau Sâm chính là bác sĩ pháp y nổi tiếng, mà nội dung của phim chính thức bắt đầu ở mười năm sau, khi đó trở về đúng lúc.

      “Ừ.”

      tốt quá! Cảm ơn ông nội!” Lâm Tâm Nguyệt kích động chạy tới ôm chầm lấy Lâm Quốc Hùng.

      “Con có lòng tin với nó như vậy sao?”

      “Dạ, con tin ấy.” Người khác biết, nhưng biết tương lai của Cổ Trạch Sâm ra sao. Lâm Tâm Nguyệt kiên định đáp.

      Lâm Tâm Nguyệt có lòng tin với Cổ Trạch Sâm, còn bằng có lòng tin với nội dung trong phim. ra, chính cũng biết vì nội dung trong phim mới thích Cổ Trạch Sâm hay là vì nguyên nhân khác, ngay cả cũng .

      Mười năm, coi như cho và Cổ Trạch Sâm cơ hội lựa chọn lần nữa .

      ---------------- bệnh viện ---------------

      Vì đề phòng Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm gặp nhau, tiếp tục làm ra chuyện nguy hiểm, ông sai người canh giữ ngoài cửa phòng của Lâm Tâm Nguyệt cả ngày lẫn đêm, đồng thời ông tịch thu luôn điện thoại di động của , bắt ở nhà chờ tới ngày xuất ngoại.

      Lâm Tâm Nguyệt bị nhốt ở nhà hoàn toàn biết ông nội của mình ở trong bệnh viện Cổ Trạch Dao nằm.

      Lâm Quốc Hùng muốn tận mắt nhìn thấy thằng nhóc Cổ Trạch Sâm mà cháu bảo bổi của mình ngày nhớ đêm mong, cho nên sáng sớm liền dẫn quản gia tới bệnh viện.

      “Cậu chính là Cổ Trạch Sâm.” ràng là câu nghi vấn, nhưng Lâm Quốc Hùng lại dùng giọng khẳng định hỏi, có thể đây là thói quen của người làm ăn ----- bao giờ làm chuyện mình nắm chắc.

      Sáng sớm, Cổ Trạch Sâm muốn giúp chị hai mua đồ ăn sáng, hành lang bị người khác kêu lại. Cổ Trạch Sâm từng sống ở nhi viện trong thời gian, nên cũng học được cách đoán ý qua lời và sắc mặt, cũng học được cách phân biệt cấp bậc xã hội của người với người, người trước mặt ăn mặc cao sang, khí chất và ánh mắt sắc bén chỉ có người ở giới thượng lưu nhiều năm mới có, hai điều này cho biết, người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi này tuyệt đối phải là người bình thường, cũng có thể khẳng định mình chưa từng gặp qua người này, nhưng biết tại sao ông ta lại biết tên mình.

      Thấy vẻ mặt hoài nghi của Cổ Trạch Sâm, Lâm Quốc Hùng tự nhiên nhắc tới: “Tôi là ông nội của Lâm Tâm Nguyệt – Lâm Quốc Hùng.”

      Có thể ai biết ông nội của Lâm Tâm Nguyệt, nhưng tới cái tên Lâm Quốc Hùng người có hiểu biết đều , ông là lão đại trong ngành bất động sản – kẻ lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, dựa vào sức của chính mình lập nên tập đoàn Lâm thị, ai dám chọc vào ông, ngay cả hai giới hắc bạch lưỡng đạo cũng phải nể mặt ông ba phần, Cổ Trạch Sâm cũng rất bội phục và sùng bái ông.

      Cổ Trạch Sâm ngờ cái đuôi suốt ngày chạy theo sau và Dương Dật Thăng lại là cháu của Lâm Quốc Hùng, mặc dù trong lòng Cổ Trạch Sâm rất kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.

      Lâm Quốc Hùng tán thưởng nhìn thoáng qua Cổ Trạch Sâm, tệ, biết ông là ai mà vẫn bình tĩnh: “Hôm nay, tôi tìm cậu, thứ nhất là vì muốn nhìn xem người mà cháu bảo bối của tôi thích là người như thế nào. Thứ hai là vì tôi có mấy lời muốn với cậu.” Lâm Quốc Hùng bên quan sát sắc mặt Cổ Trạch Sâm, bên ung dung tới cái ghế bên cạnh ngồi xuống.

      “Cậu biết , lòng tôi rất thích cậu.” Lâm Quốc Hùng nhìn lướt qua bàn tay nắm thành quả đám của Cổ Trạch Sâm: “Tôi thích cậu cũng phải vì xuất thân của cậu, mà vì chính con người cậu. Chính vì cậu mà Tiểu Nguyệt luôn đối mặt với nguy hiểm, vì cậu mà con bé thường bị thương, cho nên tôi cấm túc Tiểu Nguyệt ở trong nhà, ban đầu tôi còn có ý định đưa con bé ra nước ngoài, bao giờ cho con bé… trở về.” Lâm Quốc Hùng nhìn chăm chú thiếu niên trợn to hai mắt vì lời của mình, thầm khen ánh mắt tốt. Lâm Quốc Hùng làm bộ như thẩy, vẻ mặt khinh thường: “Nhưng bé ngốc kia vẫn năn nỉ ỉ ôi với tôi, tìm đủ các loại lí do để thuyết phục tôi. Vì vậy, tôi và con bé giao ước với nhau: Chỉ cần mười năm sau, cậu có thể trở thành người có ích cho xã hội, tôi để Tiểu Nguyệt trở về Hong Kong, tôi cho rằng như vậy chặt đứt được ý nghĩ của con bé, ngờ con bé lại kiên định cho tôi biết nó tin tưởng cậu, tin cậu có thể làm được. Còn cậu?”

      hành lang rất yên tĩnh, Lâm Quốc Hùng chờ đợi, ông chờ câu trả lời của Cổ Trạch Sâm.

      “Tôi chờ ấy trở lại.” câu đơn giản, lại bao gồm ba lời hứa hẹn, lời hứa đối với , đối với Lâm Tâm Nguyệt, đối với Lâm Quốc Hùng.

      “Ha ha, vậy tôi mỏi mắt chờ mong.” Xem ra ông muốn phục cũng được, ánh mắt kia, ông chắc chắn nhìn sai. Ông cũng từng có ánh mắt như vậy, và ông thành công. Tương lai, thằng nhóc này cũng phải là nhân vật tầm thường, Lâm Quốc Hùng nở nụ vui sướng xoay người ra khỏi bệnh viện, Cổ Trạch Sâm thấy ông rời , trong chốc lát liền kiên định xoay người mua bữa sáng cho chị hai.

      Lần đầu tiên Lâm Quốc Hùng và Cổ Trạch Sâm giao chiến, khiến cho Lâm Quốc Hùng có ấn tượng rất tốt với Cổ Trạch Sâm, đồng thời cũng có cái nhìn mới về , cũng là cho Cổ Trạch Sâm hạ quyết tâm.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :