1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sưởi ấm trái tim anh - Tiểu Tâm Nguyệt HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 69: mưu tới

      Edit: Tịch Ngữ

      Mạc Thục Viện vừa dứt lời, bầu khí trong tổ pháp chứng có chuyển biến lớn, mọi người đều đen mặt, lập tức oán than.

      phải chứ? Vụ án Chó Điên còn chưa kết thúc, lại tới án mạng của kia.”

      “Vất vả lắm mới có manh mối mới, còn tưởng được tan ca sớm về ăn mừng, xem ra được ăn mừng rồi, lại phải tăng ca.”

      “Hết cách, ai kêu chúng ta mệnh khổ, ngay cả ăn cơm cũng được yên.”



      Oán giận oán giận nhưng bọn họ vẫn dừng tay làm việc, rất nhanh các tổ viên đều chuẩn bị xong.

      Cao Ngạn Bác từ phòng làm việc ra, nghiêm túc nhìn tổ viên xuất sắc của mình, ‘chợ cá’ lúc nãy đột nhiên lặng ngắt như tờ, hài lòng gật đầu: “Vừa rồi, madam Mã thông báo vụ án Chó Điên có manh mối mới, gọi chúng ta đến đó.” Cao Ngạn Bác đầy tín nhiệm nhìn Lâm Tâm Nguyệt: “Ở Tây Cống phát xác nữ, và Ivan phụ trách . Tôi và Yvonne tiếp tục theo vụ án Chó Điên, những người còn lại tiếp tục làm việc của mình, xem xem có thể tìm ra manh mối mới về vụ án Chó Điên cung cấp cho cảnh sát hay . Như vậy, mọi người nhanh được ăn ngon ngủ kĩ thôi.” Cao Ngạn Bác vừa đùa vừa nghiêm túc, đồng thời cũng chú ý đến ánh mắt nóng bỏng của Dương Dật Thăng, thế nên rất ‘ thương đồng nghiệp’ xếp cậu ta vào tổ của Lâm Tâm Nguyệt.

      “Dạ, sếp Cao.” Mọi người tràn đầy năng lượng hô to, giọng mang theo vui sướng, ngoại trừ người.

      Nghe Cao Ngạn Bác , ánh mắt đầy hi vọng của Dương Dật Thăng biến thành bi thương. Khóc ra nước mắt, đôi mắt chờ mong nhìn chằm chằm Cao Ngạn Bác: Sếp Cao, nhận được tâm ý của tôi sao? Tại sao lại có thể tàn nhẫn như vậy????? @_@|||

      Ngại quá, tôi phải madam Mã, sóng điện của chúng ta có tương thông, tôi chỉ có tâm linh tương thông với Tiểu Nhu thôi, cho nên giúp được cậu, Cao Ngạn Bác vứt cho Dương Dật Thăng ánh mắt vô tội, sau đó vội vàng phủi mông bỏ .

      Cố ý! cố ý! Nhất định cố ý! Biết trong lúc phá án tôi mới có thời gian ở bên cạnh Bell, thế mà nhẫn tâm chia rẻ chúng tôi, Dương Dật Thăng lên án trần trụi.

      Cao Ngạn Bác nhìn ánh mắt như dao của người nào đó, liếc Lâm Tâm Nguyệt cười hết sức ôn hòa, tự nhiên ra lệnh xuất phát, bước chân nhanh cực kì.

      “Sao hả? Phá án chung với em rất cực khổ à?” Lâm Tâm Nguyệt cười vô cùng xán lạn, dịu dàng: “Nếu em với sếp Cao giúp há, để Yvonne thay chỗ với .” Đừng nghĩ em biết và Bell có gian tình, buổi trưa em được lên sân thượng thư giãn với Sâm. muốn cùng Bell sớm chiều ở chung chỗ cũng phải coi em và sếp Cao có đồng ý hay nhá! Lâm Tâm Nguyệt nũng nịu khiến Dương Dật Thăng nổi hết da gà, trong đầu lên tiếng còi báo hiệu nguy hiểm cấp độ !

      Dương Dật Thăng hết sức chân chó cười làm lành: “Đâu có, chúng ta quen biết nhiều năm, có thể làm việc chung với nhau, rất vui vẻ, làm sao ghét bỏ được chứ.”

      “Phải ha, vậy mau lên đường thôi.” Lâm Tâm Nguyệt cười híp mắt nghiêng đầu nhìn Dương Dật Thăng, giọng : “Cùng- tổ” Vui vẻ dẫn đầu ra ngoài. Bỏ mặc Dương Dật Thăng đứng đó thầm rơi lệ. Phụ nữ đúng là lòng dạ hẹp hòi, chuyện qua lâu rồi mà vẫn mang thù, Sâm, mau đem ma nữ này về nhà , em của rất áp lực TT_TT. Con bé này càng lớn càng đáng , quả nhiên chỉ có Bell là tốt nhất. Dương Dật Thăng suy nghĩ rồi cười khúc khích, lúc hồi hồn thấy Lâm Tâm Nguyệt đâu, lập tức chạy theo.

      *_____*

      Bọn Lâm Tâm Nguyệt ngừng chạy tới trường vụ án, cảnh viên canh giữ chung quanh khu nhà trọ, cửa ra vào đều có giăng dây cảnh giới.

      Lúc Lâm Tâm Nguyệt vào cửa cổng, chú ý giám sát và điều khiển cửa vào có dấu vết di chuyển, ánh mắt lóe lên, nghiêm túc bước vào trường.

      Lâm Tâm Nguyệt bước vào cửa cổng liền gật đầu chào bọn Thẩm Hùng lấy lời khai, đeo bao tay nhựa vào, vào nhà trọ chuẩn bị bắt đầu làm việc. Dương Dật Thăng nhìn thấy tư thế oai hùng của Mã Quốc , vẻ mặt bình tĩnh vào, nhưng Lâm Tâm Nguyệt vẫn bắt được chút thất vọng chợt lóe trong mắt Dương Dật Thăng. Lâm Tâm Nguyệt híp mắt, hai người này đúng là có JQ. Trở về nhất định phải tra khảo phen mới được, nên bạn Dương Dật Thăng cứ yên tâm .

      Nạn nhân bị giết chết bằng dao trái cây ở phòng khách. người đầy vết dao lộn xộn, quần áo bị máu nhuộm đỏ, quần áo có nhiều vết nhăn, bàn tay đặt rũ xuống ghế sô pha bị gãy móng, chứng to trước khi chết nạn nhân từng giãy dụa kịch liệt, mắt mở to, tròng mắt lồi ra, diện mạo bị hủy hoại rất khủng bố, mặt đầy vết dao cắt ghê rợn, gương mặt xinh đẹp đầy máu me, biến đổi hoàn toàn.

      Lâm Tâm Nguyệt thấy chồng của mình đo nhiệt độ gan của nạn nhân, hai người liếc nhau gật đầu hiểu . Lâm Tâm Nguyệt xoay người tìm kiếm dấu vết ở chung quanh, căn nhà rất ngăn nắp, hầu như có dấu vết bị di chuyển, tầm mắt Lâm Tâm Nguyệt bị vô số ly thủy tinh ở cái tủ bên cạnh ghế sa lon hấp dẫn. Ly thủy tinh sáng óng ánh, khiến người ta sửng sốt chính là hình vẽ sống động ly. Nếu như trong lúc ẩu đả, số ly thủy tinh này rất dễ bị đánh ngã, Lâm Tâm Nguyệt lấy túi ni lông ra, đem bốn cái ly thủy tinh về xét nghiệm.

      Trong lúc vô tình, Lâm Tâm Nguyệt nhìn thấy ảnh chụp bàn trà, con ngươi đen láy lên kinh ngạc, cầm ảnh chụp lên, mắt nhìn người chết rồi lại nhìn bức ảnh.

      “Bác sĩ Cổ, sao rồi?” Thẩm Hùng lấy khẩu cung xong lập tức đến hỏi chuyện Cổ Trạch Sâm, vì Mã Quốc dò xét vụ án Chó Điên, nên Thẩm Hùng lãnh trách nhiệm điều tra vụ án này.

      “Nhiệt độ gan cho biết, nạn nhân chết trong khoảng thời gian từ 11h đêm đến 2h sáng. Kiểm tra cơ bản nạn nhân chết do bị dao đâm thủng gan, cắt vỡ động mạch chủ, chảy máu tới chết, còn tình hình cụ thể chờ tôi về giải phẫu mới xác định. Công việc của tôi xong rồi, tôi về trước, còn lại giao cho mọi người.” Cổ Trạch Sâm giao phó xong liền cùng trợ lí rời .

      “Đừng có nhìn lưu luyến như vậy nữa, buổi tối nhìn đủ à?” Dương Dật Thăng liếc Lâm Tâm Nguyệt, thấy ‘đưa tình’ nhìn bóng dáng Cổ Trạch Sâm, nhịn được trêu ghẹo, điển hình vết sẹo vừa lành liền quên đau.

      rất rãnh à? Còn mau làm việc.” Lâm Tâm Nguyệt tức giận dùng ánh mắt sắc bén như dao lườm Dương Dật Thăng, bạn Dương Dật Thăng nịnh hót cười gường: “ có, có, em tiếp tục .”

      Lẽ nào nhân phẩm của kém như vậy? Hiếm khi nghiêm túc suy nghĩ vụ án, lại bị bạn thân hiểu lầm (+_+)# Lâm Tâm Nguyệt ngẩng đầu 45 độ ưu thương nhìn trời. ra lần này Dương Dật Thăng hiểu lầm Lâm Tâm Nguyệt rồi, Lâm Tâm Nguyệt nhìn Cổ Trạch Sâm, nhìn thi thể được khiêng . Nên mới , bình thường đừng làm nhiều ‘chuyện xấu’, bằng lúc bạn nghiêm túc làm việc cũng chả ai tin. Quả nhiên, câu chuyện ‘chó sói tới’ là bài học muôn thuở.

      “Vĩ Thắng, Tâm Di, hai người chung quanh hỏi thăm khoảng thời gian 11h đêm đến 2h sáng có ai thấy nhân vật nào đáng nghi xuất ở gần đây ? Mặt khác, điều tra sinh hoạt ngày thường của nạn nhân.” Nghe Cổ Trạch Sâm , Thẩm Hùng nhìn thi thể bị biến đổi hoàn toàn, cau mày với Trình Vĩ Thắng và Tâm Di.

      “Yes, sir!”

      “Sếp, tra được thân phận của người chết.” bao lâu sau, Tâm Di và Trình Vĩ Thắng trở lại báo cáo kết quả điều tra: “Nạn nhân gọi là Hoàng Hi, 29 tuổi. Hai năm trước, ta dọn đến đây sống, vẫn là người độc thân, tại ta làm việc ở công ty, nhưng ta có quen thân với bất kì ai ở gần đây, cũng biết chuyện tối hôm qua, càng biết ta làm việc ở công ty nào.”

      “Người ở gần đây phải đều là thành phần tri thức, bác sĩ, luật sư, mỗi người đều có xe riêng, mạnh ai về nhà nấy đóng cửa chẳng giao thiệp với ai, thậm chí còn biết chuyện xảy ra ở xung quanh mình, đừng chi là chuyện.” Trình Vĩ Thăng tức giận đối với thờ ơ lãnh cảm của những người ở đây.

      “Lập tức điều tra công ty của nạn nhân.”

      “Nạn nhân là thư kí của tống giám đốc tập đoàn Lâm thị.” Lâm Tâm Nguyệt cầm ảnh chụp, nghiêm túc bổ sung.

      biết?” Thẩm Hùng và Tâm Di đều kinh ngạc trợn mắt nhìn Lâm Tâm Nguyệt.

      “Nạn nhân là thư kí của hai tôi, tôi gặp ấy vài lần ở công ty của hai.” Lâm Tâm Nguyệt buông ảnh chụp, giải thích: “Tôi nhìn ảnh chụp mới nhận ra ấy thôi.”

      Nhớ tới vết máu loang lỗ mặt nạn nhân, bọn Thẩm Hùng gật đầu hiểu , cái bộ dạng kia, dù là bọn họ cũng nhìn ra đừng chi gặp mặt hai lần.

      “Hèn chi ta có tiền như vậy, những ở trong nhà trọ cao cấp, vật trang trí trong nhà đều xa hoa, ngay cả sàn nhà cũng lót thảm.” Thẩm Hùng cảm khái, thương xót cho thân phận cảnh sát quèn của bọn họ, công việc nguy hiểm, còn thường thức đêm tăng ca, làm đúng giờ, tiền lương eo hẹp, ngẫm lại mà lòng chua xót, nhưng cũng hết cách, ai kêu bọn họ thích nghề cảnh sát.

      ta chỉ có tiền, còn rất biết hưởng thụ, đồ vật trong nhà đều thuộc hàng cao cấp, thứ rẻ nhất cũng trị giá hàng chục triệu.” Dương Dật Thăng cười híp mắt ngắm nghía phản ứng thú vị của bọn Thẩm Hùng. Quả nhiên, cười nỗi đau của người khác là chuyện hết sức thú vị.

      phải chứ!!!!! ! 0_0)”Bọn Thẩm Hùng sợ hãi kêu lên, rủa câu ‘Kẻ có tiền đại gian đại ác.’

      “Cũng chỉ có các người u mê, người ít học như tôi, mấy thứ này đối với tôi mà chỉ nhìn được chứ dùng được, thực tế bằng tiền.” Thẩm Hùng gãi đầu, chỉ vào mấy thứ này cười ngượng ngùng, trong lòng thầm khinh bỉ, hiểu sao bọn họ gọi cái đống này là chất lượng cuộc sống, đúng là ăn no có chuyện gì làm. Nếu Mạc Thục Viện nghe được, nhất định ấy lạnh lùng châm chọc Thẩm Hùng phen.

      “Được rồi, chuyện phiếm đến đây thôi, vật chứng chúng tôi thu đủ, chuyện còn lại giao cho mọi người. Chúng tôi về xét nghiệm rồi gửi kết quả báo cáo cho mọi người sau.”

      “Ừ, làm phiền các người.”

      “Chúng tôi trước.”



      Lúc đầu, Lâm Tâm Nguyệt còn nghĩ rằng đây là vụ án bình thường. Nhưng, biết đây chỉ là mới bắt đầu, mọi thứ vừa bắt đầu thôi. càng ngờ lần thứ hai người nhà của lại bị đưa lên đầu ngọn sóng. Mà người đẩy bọn họ đến vị trí kia chính là người tôn kính nhất, người có ảnh hưởng lớn nhất đối với .

      *_____*

      Tổ trọng án phá xong vụ án Chó Điên, Mã Quốc hào phóng mời mọi người uống nước. Đương nhiên, thiếu nhân viên bên pháp chứng và pháp y.

      “Các người vừa phá án xong, madam mời mọi người uống nước, sao ai cũng mặt chau mày ủ thế?” Lâm Đinh Đinh uống nước, mắt to đẹp chớp chớp, tò mò hỏi mọi người.

      “Phá xong vụ án, nhưng lại hủy gia đình hạnh phúc. Huống hồ, nạn nhân lại là tên Chó Điên mất hết tính người, điều tra thôi, điều tra mới biết thằng khốn kia vô sỉ đến cỡ nào. Nghĩ lại mà tức.” Thẩm Hùng tức giận hớp ngụm bia hả giận.

      “Phải đó, nghĩ tới cả nhà Trương Diệu Vân bị hại thê thảm, càng thấy tên Chó Điên kia đáng chết.” Lăng Tâm Di bĩu môi, ánh mắt chán ghét Chó Điên hề che giấu.

      “Nhưng, may mắn có bác sĩ Cổ chứng minh vết thương và bản báo cáo kiểm tra đo lường của tổ pháp chứng, cuối cùng giúp được Phó Chính Cơ, khiến cho việc chuyển biến tốt.” Mã Quốc cười nhạt .

      “Đúng vậy.” Thẩm Hùng lập tức phụ họa.

      “Sao cũng được, vụ án được phá, có thể giúp đỡ người bị hại, đều là chuyện tốt.” Cao Ngạn Bác bắt chéo chân cười .

      “Tâm Nguyệt, sao chứ? Hình như tối hôm nay có tinh thần lắm.” Lương Tiểu Nhu vô tình thấy Lâm Tâm Nguyệt ngồi cạnh Cổ Trạch Sâm, ánh mắt ngơ ngác nhìn về trước.

      “Hơn nữa, em có ăn được bao nhiêu, có mệt , hay là đưa em về trước.” Cổ Trạch Sâm nhớ Lâm Tâm Nguyệt ăn uống được bao nhiêu, nhíu mày, cảm thấy Lâm Tâm Nguyệt mệt mỏi, quan tâm chăm sóc.

      “Em sao, mọi người cần lo. Gần đây ăn uống vô thôi, với lại vụ án có manh mối mới, nên hơi buồn bực.” Lâm Tâm Nguyệt vỗ tay LƯơng Tiểu Nhu, để cho bạn yên lòng: “Khó lắm vụ án Chó Điên mới kết thúc, sao chúng ta lại về trước chứ, đừng khẩn trương, em sao.” Thấy Cổ Trạch Sâm lo lắng vội trấn an .

      “Ừ, mệt , biết ?” Cổ Trạch Sâm ôm Lâm Tâm Nguyệt, để dựa vào mình cho thoải mái, miệng quên nhắc nhở.

      “Ừm.” gương mặt điềm đạm của Lâm Tâm Nguyệt nhè mang theo nụ cười ngọt ngào.

      Mọi người đều sớm quen với hành vi vợ của Cổ Trạch Sâm rồi, hơn nữa, sau kiện kia, Cổ Trạch Sâm càng chăm sóc bà xã chu đáo hơn, lúc này mỗi người đều mang theo ý cười hiểu , nhưng trong mắt đều chứa ý cười nhạo.

      “Tôi nghe Thẩm Hùng vụ án tìm ra chứng cứ, tìm được người tình nghi, chuyện này là sao vậy?” Đương nhiên, Lương Tiểu Nhu biết năng lực của lính nhà mình, cũng hiểu năng lực của bạn mình, cho nên càng khó hiểu.

      “Chúng tôi tìm trong nhà nạn nhân, hề có dấu vân tay và DNA, những thứ mang về xét nghiệm chẳng có ích gì. Hơn nữa, ngoại trừ trường nơi nạn nhân chết, những nơi khác đều ngăn nắp sạch , cửa sổ có dấu vết bị cạy khóa, nên tôi nghi ngờ là người quen gây án. Nhưng, tôi phát bàn trà có dấu vết bị di chuyển, cho nên loại bỏ nghi vấn có người cố ý xử lí trường, ngoài ra chúng tôi phát băng ghi hình ở bên ngoài bị xóa, đúng thời gian nạn nhân bị hại.”

      “Mặt khác tôi hiểu, nếu hung thủ xóa sạch băng ghi hình, tại sao còn di chuyển CCTV ngoài cửa. Hơn nữa, nếu hung thủ xử lí trường vụ án , hung thủ kia cần phải là người có trật tự, người rất lí trí, nhưng vết thương người nạn nhân lại rất lộn xộn.” Lâm Tâm Nguyệt phân tích kết quả xét nghiệm, đồng thời ra nghi vấn của mình.

      “Tôi cũng điều tra người ở gần nạn nhân, chứng minh bọn họ đều đáng nghi.” Thẩm Hùng có chút ủ ê .

      cần lo lắng, chỉ cần hung thủ có làm, nhất định…” Cao Ngạn Bác muốn phát biểu động viên bọn họ, nửa đường bị Lâm Tâm Nguyệt cắt ngang.

      “Nhất định để lại chứng cứ.” Lâm Tâm Nguyệt nháy mắt, tràn đầy tự tin : “Yên tâm, sếp Cao, tôi dễ dàng bỏ cuộc đâu, tôi nhất đinh tìm ra chứng cứ, bắt hung thủ chịu tội.”

      Mặc kệ vụ án có khó khăn bao nhiêu, bố trí hoàn mĩ cỡ nào đều để lại chứng cứ, chỉ cần bỏ cuộc, nhất định phá được án.

      “Ha ha…” Cao Ngạn Bác yên lòng cười.

      “Chúng ta chúc Tâm Nguyệt nhanh chóng phá xong vụ án nào!”

      “Được.”

      “Cạn ly.”



      Giờ phút này, tiếng hoan hô, giây kiên định, dường như quuyết định thắng lợi và bình yên thuộc về bọn họ.
      Last edited by a moderator: 29/3/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 70: mưu tới

      Edit: Tịch Ngữ

      Lâm Tâm Nguyệt ngồi trước bàn làm việc nhìn ảnh chụp tán loạn và đống tư liệu văn kiện, vụ án xác nữ bị rạch mặt xảy ra hơn tháng rồi, thế nhưng lại có cách gì hết, thậm chí ngay cả chút manh mối cũng có. Hung thủ rất giảo hoạt cũng rất cẩn thận, ngay cả dấu vết giãy dụa trong móng tay của nạn nhân cũng bị xử lí sạch , nếu phải vết thương mặt nhiều, thể rửa sạch hết vết máu, Lâm Tâm Nguyệt dám tin hung thủ xử lí sạch luôn.

      Thế nhưng vì sao, dựa vào tâm lí học hung thủ là người cẩn thận, người nọ ràng có thể làm việc hết sức hoàn hảo, tại sao lại gây ra những vết thương lộn xộn như vậy.

      Lâm Tâm Nguyệt chau mày, khó hiểu nhìn chăm chú vào hình chụp thi thể, dựa theo nguyên lý pháp chứng, nếu có vụ án chưa phát ra bất kì manh mối nào, phải trở về điểm bắt đầu, xem xét lần nữa, nghiêm chứng lần nữa, nhưng nghĩ nghĩ lại, xem tới xem lui, vẫn có thu hoạch gì hết.

      Lâm Tâm Nguyệt tập trung suy nghĩ nhìn những bức ảnh của nạn nhân, cộng thêm tư liệu giải phẫu thi thể lấy từ ông xã của mình, vẻ mặt rất chăm chú.

      Có phải lơ là cái gì đó?

      nghĩ giờ em cần cái này.” Dương Dật Thăng cầm ly cà phê nóng hổi đặt trước mặt Lâm Tâm Nguyệt. Lâm Tâm Nguyệt bất ngờ thấy ly cà phê trước mặt liền sửng sốt, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt đen nhánh đầy ý cười của Dương Dật Thăng, đáy mắt lên tình cảm ấm áp nhàng, liền cười, nhận lấy ly cà phê.

      “Cám ơn.”

      “Vẫn có manh mối gì à?” Dương Dật Thăng tự nhiên kéo ghế ngồi, thản nhiên bắt chéo chân, cười nhấp hớp cà phê.

      “Bên sao, có thu hoạch gì ?” Lâm Tâm Nguyệt cúi đầu nhấp ngụm cà phê, giọng điệu mong chờ.

      Dương Dật Thăng ta cầm ly cà phê, tay còn lại để đùi đặt dưới đáy ly cà phê, nhún vai, buồn bực bĩu môi, uể oải lắc đầu: “ và Tiểu Cương kiểm tra kĩ các vật chứng đem về, ngoại trừ tìm được sợi của nạn nhân có thu hoạch gì khác, vả lại sợi này tuy rằng rất cao cấp nhưng có nhiều nơi bán nó… Vì vậy có định hướng được, xem ra vụ này khó xơi đây, ra vẻ tên hung thủ này là người rất cẩn thận.”

      “Nếu hung thủ là người rất rất cẩn thận, phải nạn nhân nên bị dao chí mạng hay sao, nhưng tại người nạn nhân có vô số vết thương lộn xộn, ngược lại thấy giống như vì muốn trút giận, chuyện này mâu thuẫn.” Lâm Tâm Nguyệt vô lực dựa vào ghế, đống câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu.

      Đáy mắt Dương Dật Thăng bắn ra tia sáng tự tin, kiên định : “Có nghi vấn là có gặt hái, mặc kệ hung thủ có cẩn thận đến đâu, chỉ cần phạm pháp nhất định để lại chứng cứ.” liếc nhìn ảnh chụp bàn Lâm Tâm Nguyệt, kì quái hỏi: “Nhưng, người này có thù hận gì với nạn nhân, giết người ta còn rạch mặt nữa, hung thủ này có lẽ là phụ nữ?”

      loại trừ khả năng này.”

      “Nếu là phụ nữ, người này nhất định là nhân vật hung ác.”

      “Người phụ nữ kia có ác hay tôi biết, nhưng để bà xã của tôi đói bụng, tôi đảm bảo tôi còn ác hơn cả ta.” Cổ Trạch Sâm từ bên ngoài vào, vỗ vai Dương Dật Thăng, dịu dàng nhìn ta, cười như hoa bách hợp nở, ánh mắt luôn vô tình hay cố ý liếc về Lâm Tâm Nguyệt, mục tiêu rất ràng.

      “Vậy là biết kết quả đắc tội với phụ nữ rồi.” Lâm Tâm Nguyệt nhíu mày.

      đây tràn trề nhận thức nhá!” Dương Dật Thăng cảm khái.

      “Ồ, vậy muốn lĩnh hội lần nữa à, có cần em tự mời ra ngoài ?” đầu Lâm Tâm Nguyệt xông ra chữ ‘tỉnh’, nhếch môi cười, trừng mắt nhìn Dương Dật Thăng, nghiến răng nghiến lợi, sao còn chưa ?

      “Hiểu rồi, tôi làm bóng đèn nữa. Tôi liền, ngay mà, quấy rầy hai người.” Dương Dật Thăng cố ý nháy mắt, giơ tay đầu hàng. Hài hước đứng dậy nhường chỗ cho ai đó, còn sâu xa vỗ vai Cổ Trạch Sâm, lúc đóng cửa lại, còn cố ý gõ cửa, lú đầu vô, nhìn hai người cười xấu xa: “Lão đại,tôi biết vợ chồng hai người thâm tình, ngày gặp như cách ba thu, nhưng nhớ ăn cơm trưa xong, đưa Tâm Nguyệt về trả cho tôi nha, dù sao ấy cũng là sếp tôi, nếu như làm mất cấp , tôi đây gặp phiền phức nha, được rồi, cản trở hai người nữa, 88.”

      Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm nhìn nhau cười, trong mắt đều mang theo bất đắc dĩ, Ivan vẫn như ngày trước, có cơ hội liền trêu ghẹo bọn họ.

      Ivan, đừng nghĩ rằng em biết và Bell có JQ. Dám chế nhạo em với Sâm, rửa sạch cổ chờ đó , khóe miệng Lâm Tâm Nguyệt nhếch lên cười dối trá, gian xảo như con hồ ly.

      “Hết giờ, chúng ta ăn cơm thôi.” Cổ Trạch Sâm cười dịu dàng nhìn Lâm Tâm Nguyệt, ánh mắt nhu hòa, xem ra bà xã mình lại có cách chỉnh em mình rồi. Ivan, phải lão đại bảo vệ cậu, ai bảo ngươi đắc tội bà xã của làm chi, cho nên ngươi an tâm ra , nhưng mà bộ dạng này của Tâm Nguyệt đáng .

      “Ừ.” Lâm Tâm Nguyệt híp mắt cười sung sướng.

      Dương Dật Thăng vừa ra khỏi cửa liền nhảy mũi liên tục, sau đó xoa xoa mũi, trong lòng suy nghĩ chút, là ai nhớ nhung mình. lẽ Bell nhớ tới mình, là tốt. Hai mắt Dương Dật Thăng tỏa sáng, bước chân giống như đem theo gió, đáng thương Dương Dật Thăng biết mình bị em tốt bán đứng, vẫn mừng thầm, quên lời vừa , đừng tùy tiện đắc tội với phụ nữ, nhất là phụ nữ có người chống lưng.

      Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm vui vẻ ăn cơm về, Cổ Trạch Sâm kéo lên sân thượng, gọi dễ nghe là làm việc kiêm nghỉ ngơi.

      “Ưm ~ vẫn là ở đây thoải mái.” Lâm Tâm Nguyệt có hình tượng vươn tay, nhàn nhã dựa vào ghế mây, nhìn trời xanh mây trắng, quên cảm khái.

      “Em đó, nếu để fan của em thấy bộ dạng tại của em, chừng bọn họ khóc chết mất.” Cổ Trạch Sâm nhéo lỗ mũi Lâm Tâm Nguyệt, có chút bất đắc dĩ, mặt mũi dịu dàng, tràn đầy ý cưng chiều.

      dám đâu, có liên quan gì chứ, hiếm khi có thời gian thả lỏng, đương nhiên phải tha hồ thả lỏng rồi, nếu như chân tay co cóng vậy rất có lỗi với tấm lòng của ông xã.” Lâm Tâm Nguyệt ôm cánh tay Cổ Trạch Sâm, cười meo meo dựa đầu vào vai .

      “Muốn hưởng thụ tâm ý của , vậy em phải uống hết cái này nữa nha.” Cổ Trạch Sâm mở nắp bình giữ nhiệt, đặt bàn. Làn khói mỏng bay lên kèm theo mùi hương ngọt ngào.

      Cổ Trạch Sâm rót nước vào nắp bình, đưa tới trước mặt Lâm Tâm Nguyệt, Lâm Tâm Nguyệt cầm trong tay, khẽ mím môi, ánh mắt tò mò, trông mong nhìn chồng mình: “Cái gì vậy?”

      “Trà chanh mật ong, gần đây em vì vụ án mà nghỉ ngơi tốt, bình thường uống toàn là cà phê, cho nên giờ phải uống nó, nó có tác dụng hạ nhiệt, giúp tập trung tinh thần.” Cổ Trạch Sâm buồn cười nhìn Lâm Tâm Nguyệt, trong lúc vô ý nhìn thấy quầng thâm dưới ánh mắt của , con ngươi lên đau lòng, vươn tay giúp sửa lại mái tóc bị gió thổi loạn: “Biết em thích chua, bỏ thêm nhiều mật ong vào.”

      “Ừm, ngon quá.” Lâm Tâm Nguyệt nhàng uống ngụm, cả người ấm áp dịu dàng, giống như con mèo lười biếng híp mắt, miệng ngọt, tim cũng ngọt, thuận miệng câu: “ ra cần cho nhiều mật ong vào, dạo này em thích ăn chua.”

      Cổ Trạch Sâm nghe vậy sửng sốt, trong mắt lóe qua kinh hỉ, đưa tay ôm vai Lâm Tâm Nguyệt, đem vợ kéo lòng, ánh mắt sâu xa chứa vui sướng: “Được, lần sau thêm mật ong nhiều.”

      “Còn nữa, lần sau cần chuẩn bị mấy thứ này cho em, rất phiền, chính làm việc xong cũng mệt chết rồi.”

      “Cái này được, có thể phục vụ bà xã vui vẻ, thấy mệt.”

      tại em chỉ vui vẻ, còn thấy rất hạnh phúc.”Lâm Tâm Nguyệt thỏa mãn dựa vào người Cổ Trạch Sâm, mặt tràn đầy hạnh phúc, ngọt ngào ngừng chui vào buồng tim, Cổ Trạch Sâm ôm chặt Lâm Tâm Nguyệt, nụ cười càng thêm ấm áp, khó có từ ngữ nào hình dung được hanh phúc này.

      *** Còn tiếp ***

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ♥♥♥ CHƯƠNG 70: TIẾP THEO ♥♥♥ EDIT: TỊCH NGỮ ♥♥♥

      Trời xanh mây trắng, gió nhè thối làn khói mỏng còn dư lại bàn trà, hình ảnh hai người gắn bó ôm nhau rất hạnh phúc đập vào mắt Mã Quốc đứng bên cửa lên sân thượng, làm khóe môi nàng nhếch thành độ cong tuyệt đẹp.

      Mã Quốc cúi đầu nhìn bánh Sandwich và cốc cà phê tay mình, tự cười nhạo mình. Hóa ra hai cái ghế mây có chủ, vốn dĩ buổi sáng tra án mệt muốn chết, nhớ tới có hai cái ghế mây sân thượng, muốn lên đây thả lỏng chút nào ngờ lại bắt gặp hình ảnh ấm áp này. Trong lòng vô cùng hâm mộ, hâm mộ bạn mình có thể tìm được người đàn ông lòng thương, trân trọng ấy. Nếu có người đàn ông quan tâm như vậy, có lẽ học cách buông xuống.

      Trong đầu đột nhiên nhớ tới khuôn mặt cười ấm áp kia, vì sao lại nhớ tới người nọ? Mã Quốc dùng sức lắc đầu, kiên định nhìn thoáng qua hình ảnh hạnh phúc trước mắt, giống như muốn ghi tạc vào buồng tim thể có hạnh phúc của mình, khóe miệng cười nhạt, lặng lẽ rời tựa như lúc tới.

      Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm hưởng thụ phút giây hạnh phúc, đâu có để ý tới đoạn nhạc đệm vô tình ở phía sau.

      Lâm Tâm Nguyệt thả lỏng tâm tình xong liền khôi phục bộ dạng phấn chấn, môi vẫn cười ngọt ngào, nụ cười dịu dàng biết đâm bao nhiêu ánh mắt xung quanh. Về bộ pháp chứng, Lâm Tâm Nguyệt định kiểm tra vật chứng, mới bước vào cửa phòng vật chứng liền nghe thanh ồn ào của em mình và giọng nịnh hót của Lương Tiểu Cương.

      thể đặt như vậy rồi mà, sao vẫn nhớ.”

      phải nhớ, mà là mấy cái ly này đều na ná nhau, rất khó nhớ , Đinh Đinh, em đừng giận nữa, nếu em giảng lại lần nữa , cam đoan nhất định nhớ.”

      “Lại nhớ được, em mặc kệ .”

      Lâm Tâm Nguyệt cười trộm, nàng này đúng là có ý định buông tha người ta.

      “Đây là phòng vật chứng, phải nơi liếc mắt đưa tình nha.” Lâm Tâm Nguyệt vào phòng pháp chứng, nhịn được nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ cười nhạo.

      Lâm Đinh Đinh và Lương Tiểu Cương nghe tiếng , giật mình, cả hai đều phản xạ theo tự nhiên nhảy dựng lên. Nhưng suy nghĩ lại cảm thấy chính mình dường như có làm gì sai, sao lại phải giật mình?

      “Chị ~ Làm gì có ai tự dưng lù lù xuất sau lưng người khác như vậy, người hù người chết người đó.” Lâm Đinh Đinh vỗ vỗ ngực, trấn an trái tim loạn nhịp, bĩu môi bắt đầu bùng nổ.

      “Chị Tâm Nguyệt.” Lương Tiểu Cương cúi đầu gọi, nhưng thầm xù lông ở trong lòng: Mình làm việc nghiêm chỉnh mà, sao lại chột dạ? Vì sao? Vì sao??????

      “Ồ, vậy ư? Chị có gõ cửa, nhưng hai đứa chuyên tâm quá nên nghe á, hù hai đứa hả? ngại quá!” Lâm Tâm Nguyệt cười rất vô tội, giọng còn mang theo chút áy náy, thầm nghĩ: Chị có gõ nhưng mà là gõ rất .

      “Ơ, vậy có lẽ tụi em chuyên tâm quá nên nghe.” Lâm Đinh Đinh khẽ lè lưỡi, hơi xấu hổ gãi đầu.

      sao.” Lâm Tâm Nguyêt cười dịu dàng vào, nghi ngờ hỏi: “Hai đứa mới cãi nhau gì thế?”

      “Chính là cái này.” Lâm Tâm Nguyệt vừa nhắc, hai mắt Lâm Đinh Đinh liền sáng lên, hăng hái giải thích về bốn cái ly Lâm Tâm Nguyệt mang từ nhà nạn nhân về: “

      “Chị, tại chị có hứng thú với mấy cái này nên biết, mấy cái ly này mạng gọi là ly hạnh phúc. Ngoại trừ hình vẽ ly khác nhau, cách sắp xếp của bọn chúng cũng có ý nghĩa khác nhau. Đặc biệt nếu đặt đúng mang đến điềm xấu, mạng, phái nữ rất thích mấy cái ly này.”

      phải chỉ là mấy cái ly thôi sao? Chỉ có chút hình vẽ và thêm vài cái tên có ý nghĩa thôi à.” Lương Tiểu Cương thấy bạn chỉ chú ý tới mấy cái ly rách kia nên buồn bực lẩm bẩm.

      là đầu gỗ biết cái gì.”

      Lâm Tâm Nguyệt quan tâm hai đứa em bực tức nhau, hình như nàng bắt được chút manh mối, nhìn chằm chằm mấy cái ly, nghiêm túc hỏi: “Đinh Đinh, vừa rồi em mấy cái ly này sắp xếp thành hàng ý nghĩa, vậy chúng nó có ý nghĩa gì?”

      “Có rất nhiều, hôn nhân mĩ mãn, nghiệp thành công, tình suông sẻ…” Dù Lâm Đinh Đinh hiểu vì sao chị mình đột nhiên có hứng thú với chuyện này, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Tâm Nguyệt, lập tức nghiêm chỉnh đem những gì mình biết ra hết.

      “Vậy, nếu chúng được sắp xếp như thế này có ý nghĩa gì?” Lâm Tâm Nguyệt nhớ tới trình tự mấy cái ly được sắp xếp ở nhà nạn nhân, xếp thành hàng hỏi Lâm Đinh Đinh.

      “Ủa?” Lâm Đinh Đinh nhìn trình tự Lâm Tâm Nguyệt sắp xếp, kinh hô tiếng, ánh mắt khó hiểu: “Sao lại có người xếp theo trình tự này.”

      “Cách xếp này có vấn đề gì à?”

      “Đương nhiên. Em nhớ mạng có , nếu xếp như thế này chỉ công tác thuận lợi, tình mĩ mãn, còn rước lấy vận xui, ai lại làm thế chứ.”

      ra là như vậy.” Lâm Tâm Nguyệt nhìn mấy cái ly suy tư, liếc em còn đắc chí : “Xem ra biết nhiều thứ cũng có cái hay của nó, biết đâu chừng có khi gặp được vận may.”

      “Nghe thấy chưa, phải ghi nhớ tốt.” Lâm Đinh Đinh đắc ý vểnh đuôi lên trời, Lương Tiểu Cương buồn bực: Cậu chiêu ai chọc ai đây? phải chỉ câu thôi sao?

      Lâm Tâm Nguyệt thấy hai người hỗ động lẫn nhau, cười vui vẻ.

      Lâm Tâm Nguyệt trở lại phòng làm việc, lên mạng xem tư liệu về những cái ly này, quả nhiên mạng tuyên truyền rất nhiều về mấy cái ly này, những cửa hàng được chỉ định chuyên kinh doanh nó, chỉ có hội viên mới được mua nó, trực giác cho biết những cái ly này cho biết thêm đầu mối.

      Lâm Tâm Nguyệt đem phát này cho Thẩm Hùng, để điều tra danh sách hội viên.

      Lâm Tâm Nguyệt biết chuyện này thể gấp, dự định sau khi tan ca đến trường vụ án nhìn lần nữa, lại nhận được điện thoại của thầy, nhìn biểu thị cuộc gọi đến. Lâm Tâm Nguyệt mới bừng tỉnh vỗ trán, quên hôm nay có hẹn ăn cơm với thầy.

      Vốn dĩ định hẹn Cổ Trạch Sâm, kết quả hẹn trước với Dương Dật Thăng. Lâm Tâm Nguyệt hối tiếc trong lòng.

      Cho nên, chỉ có thể trơ mắt nhìn chồng mình bị Dương Dật Thăng bắt cóc. Ghê tởm nhất là Dương Dật Thăng còn cố ý lấy le với . Cuối cùng, cũng có thể có bí mật của đàn ông với em mình, chọc Lâm Tâm Nguyệt tức đến bập bẹ, trong lòng nặng nề kết thù này với Dương Dật Thăng, Cổ Trạch Sâm thèm khách sáo tăng thêm khoản nữa cho Dương Dật Thăng, thầm nghĩ: Dám bắt nạt vợ ông!!! Còn bắt ông phải theo hầu công nữa chứ!

      Có bà xã, cần tình nghĩa với – em. Tội cho Dương Dật Thăng, cuộc sống sau này càng thấm thía định luật ‘ thể đắc tội phụ nữ, nhất là phụ nữ có chỗ dựa.’

      Sau khi tan ca, Lâm Tâm Nguyệt đến nhà hàng đúng giờ. Nhìn chung quanh, thấy Tống Mộ Thiên đến, đáy mắt lên tia hiểu , nhoẻn miệng cười.

      Lâm Tâm Nguyệt ưu nhã tới, Tống Mộ Thiên rất có phong độ thân sĩ giúp kéo ghế.

      “Cám ơn.” Lâm Tâm Nguyệt cảm tạ.

      “Sao chỉ có mình em vậy, Sâm đâu, sao cùng.” Tống Mộ Thiên thấy Cổ Trạch Sâm trong lòng có nghi hoặc, ông thấy người đàn ông kia rất thương sinh viên của mình, cho nên cậu ta thể để Lâm Tâm Nguyệt mình ra ngoài hèn hò. Tống Mộ Thiên rất trọng lượng của mình trong lòng Lâm Tâm Nguyệt.

      ấy có hẹn với bạn nên cùng em được.” Lâm Tâm Nguyệt cười gượng.

      “Phải rồi. Nhất là do con bé mơ hồ nào đó quên cuộc hẹn với thầy của nó, Cho nên, cậu ta mới nhận lời hẹn của người khác chớ gì.” Tống Mộ Thiên làm sao biết sinh viên của mình mơ hồ, cố ý cười trêu: “Nếu phải thầy gọi điện tới, nhất định em quên thầy rồi, chừng còn trực tiếp cho thầy leo cây.”

      “Thầy có bụng dạ rộng lượng, nhất định trách Tâm Nguyệt đâu.” Lâm Tâm Nguyệt chớp mắt lấy lòng, biết chút tâm tư này lừa được thầy mà.

      “Con bé này tính cách thay đổi chút nào. biết làm sao Sâm chịu nổi em nữa.” Tống Mộ Thiên bất đắc dĩ nhìn Lâm Tâm Nguyệt, đáy mắt tràn đầu thương.

      “Bởi vì ấy và thầy đều thương em.” Lâm Tâm Nguyệt đắc ý, lời tràn đầy hạnh phúc.

      “Đúng, vì nên có thể bao dung tất cả.” Biểu tình của Tống Mộ Thiên có chút quái dị, cười thản nhiên lại lộ chút căm giận: “Vậy nếu thương, có phải vứt bỏ như bã đậu ?”

      Lâm Tâm Nguyệt sững sờ, khó hiểu, giọng gọi: “Thầy.”

      “Xin lỗi, thầy nhớ đến cảnh ngộ của người bạn.” Trong nháy mắt, Tống Mộ Thiên khôi phục thái độ ôn hòa.

      sao ạ.” Lâm Tâm Nguyệt nhún vai, biết Tống Mộ Thiên thích tiếp tục đề tài này, săn sóc chuyển đề tài: “Chúng ta gọi món , em biết nơi này có món ăn rất nổi tiếng, lát nữa thầy nếm thử xem.”

      ra là có người thèm ăn.”

      “Trong lòng chúng ta biết là đủ rồi, cần ra đâu.”

      hết cách với em.”

      Hai người gọi món xong, Tống Mộ Thiên rất tự nhiên tới đề tài khác: “Thấy em dạo này có đến thăm thầy, công việc bận lắm à?”

      “Dạ, dạo này nhận vụ án, rất hóc búa.” Lâm Tâm Nguyệt thở dài, vừa nhắc tới vụ án, trong đầu ngập tràn nghi vấn.

      “Xem ra thực rất hóc búa, em xem em kìa, nếu lông mày của em cũng xoắn thành đoàn, dù bận cũng phải chú ý tới sức khỏe, biết chưa.” Giọng sâu xa quan tâm của Tống Mộ Thiên.

      “Em biết.” Lâm Tâm Nguyệt cười híp mắt, thầy vẫn thay đổi gì, vẫn thích lo lắng như vậy. Tiếc rằng, biết có số thứ thay đổi, mãi mãi thể tìm lại được.

      “Rốt cục là vụ án hóc búa gì, nếu ngại với thầy, thầy giúp em phân tích chút.”

      vụ án hủy dung mà giới truyền thông xôn xao đó, ra nếu thầy , em cũng định tới trường tìm thầy.”

      chút .” Tống Mộ Thiên cúi đầu che giấu tia sáng trong mắt, lần thứ hai ngẩng lên mang chiếc mặt nạ hoàn hảo, về tâm lí học, ông hiểu hơn ai hết cần làm thế nào mới có thể tự nhiên, để người khác hoài nghi.

      “Thầy, thầy xem, người có thể tồn tại hai tính cách cẩn thận và kích động hay ?” Lâm Tâm Nguyệt biết phải giữ bí mật, cho nên Tống Mộ Thiên chỉ cần ra phân tích gì đó là được.

      “Kỳ cũng phải thể. Ví dụ như người rất cẩn thận, có thói quen suy nghĩ kĩ mọi chuyện khi làm, nhưng khi tức giận, liền làm ra chuyện kích động, nhưng khi bình tỉnh khôi phục lại tính cách cẩn thận của mình.” Tống Mộ Thiên nhìn Lâm Tâm Nguyệt chăm chú. Giọng trầm thấp, chậm rãi bất tri bất giác lôi cuốn Lâm Tâm Nguyệt.

      “Là như vậy ư?”

      “Đúng vậy. Có thể có người tồn tại tính cách mâu thuẫn.”

      Có lẽ vì quá mức quen thuộc, quá mức tin tưởng, Lâm Tâm Nguyệt hề nghi ngờ lời của thầy mình. Trong lòng luôn cảm thấy có gì đó thích hợp, nhưng thể .

      Đột nhiên, Lâm Tâm Nguyệt biết về nhà từ bao giờ. Nhìn ảnh chụp trong máy vi tính, suy nghĩ kĩ về lời thầy .

      Chẳng lẽ giống như lời thầy , vết thương người nạn nhân là do lúc hung thủ kích động mới gây ra, là như vậy sao.

      Cổ Trạch Sâm về nhà, theo thói quen tìm kiếm bóng dáng vợ , liền thấy bóng dáng mình nhớ mãi quên ở phòng sách, vừa định thân thiết với nàng chút phát hình ảnh máu tanh trong máy vi tính, sắc mặt trầm xuống, bước nhanh tới, trực tiếp tắt máy tính.

      “Ơ, sao lại tắt?” Màn hình máy tính tối sầm, Lâm Tâm Nguyệt mới ngơ ngác hoàn hồn, ngửa đầu nhìn thấy ánh mắt cưng chiều và đồng ý của ông xã, Lâm Tâm Nguyệt nghiêng đầu, theo thói quen nhếch môi cười sung sướng: “Sâm, về rồi.”

      “Ừ, đêm khuya rồi, còn chưa ngủ.” Cổ Trạch Sâm muốn hù dọa bà xã mình, sắc mặt dịu xuống, cười cười hôn lên má , đem ôm vào lòng, trong bụng nghĩ xem nên làm sao xử lí mấy tấm ảnh máu me kia.

      “Có số việc em nghĩ ra, nên xem hình ảnh chút thôi.” Lâm Tâm Nguyệt ở trong lòng Cổ Trạch Sâm cọ cọ tìm vị trí thoải mái, thành trả lời.

      “Nếu nghĩ ra ngày mai nghĩ tiếp, em nên ngủ.” Cổ Trạch Sâm dùng kiểu ôm công chúa ôm Lâm Tâm Nguyệt chậm rãi về phòng ngủ. Đây là người nhất, nếu có thể hi vọng ngày ngày đều vui vẻ, cần phiền não.

      “Ông xã, em cảm thấy dạo này quản lí em rất nghiêm nha.” Lâm Tâm Nguyệt vòng tay ôm cổ Cổ Trạch Sâm, nhìn chăm chú vào gương mặt đẹp trai của chồng, giọng nũng nịu, chớp chớp mắt,cười ngọt ngào.

      “Hết cách, ai kêu bà xã của biết quan tâm đến sức khỏe của mình, vậy nên chỉ có thể tự mình chú ý.” Cổ Trạch Sâm nhàng đặt Lâm Tâm Nguyệt xuống giường, vô cùng thân thiết cụng trán , đáy mắt như cười như .

      “Phải rồi.” Lâm Tâm Nguyệt cọ chút, chớp chớp mắt phượng xinh đẹp, môi đào cười duyên dáng: “Vậy em tiếp tục nhờ nha.”

      thành vấn đề.” Cổ Trạch Sâm suy nghĩ chút: “Tâm Nguyệt, ngày mai chúng ta đến bệnh viện chút .”

      “Đến bệnh viện, vì sao? Sâm ngã bệnh à?” Lâm Tâm Nguyệt khẩn trương sờ Cổ Trạch Sâm.

      có, chỉ muốn dẫn em kiểm tra sức khỏe tổng quát thôi, tìm biện pháp nuôi bà xã mập mạp lên.” Cổ Trạch Sâm chưa xác định được ý nghĩ của mình, sợ nếu như đúng lại khiến bà xã nhớ lại chuyện vui, đành phải mượn cớ.

      coi em là heo à? Còn mập mạp.” Lâm Tâm Nguyệt bĩu môi, giả bộ ão não, đánh Cổ Trạch Sâm.

      “Như vậy cũng tệ.”

      “Cổ. Trạch. Sâm.”

      “Ha ha.”

      Hai người vui đùa vô cùng thân thiết, hạnh phúc ngọt ngào bên cạnh hai người.

      Nhưng kế hoạch bằng biến hóa, sáng sớm thanh tít tít chói tai vang lên, hai người bắt buộc phải gác chuyện đến bệnh viện lại. ♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 71: mưu tới

      Edit: Tịch Ngữ

      “Hôm nay, gần khu nhà cao cấp Lâm Hải phát xác nữ bị hủy dung, đây là vụ án mạng hủy dung thứ ba hơn tháng nay…”

      Mắt Lâm Tâm Nguyệt rơi vào tin tức mạng, sáng sớm hôm nay nhận được tin vụ án mạng hủy dung thứ ba. Hôm nay mở cuộc họp sợ bóng sợ gió hồi, Lâm Tâm Nguyệt xem chi tiết ảnh chụp, xoa bóp huyệt thái dương, khó chịu nhắm mắt, cúi đầu dùng tay đỡ trán, thở dài, vùi mặt vào lòng bàn tay, danh sach hội viên Thẩm Hùng lấy về có tên Hoàng Hi, lại xuất cái tên Lâm Tâm Nguyệt thể ngờ được – Lương Vân Nhi.

      Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy đại não của đần độn rối loạn. Trong khoảng thời gian này, luôn cảm thấy cảm thấy mình rất dễ mệt mỏi. Có lúc nghĩ cần quan tâm chuyện gì hết, về nhà ngủ giấc, thế nhưng nguyên tắc cho phép làm như vậy. rất nhớ cái ôm ấm áp của ông xã, người nào đó mê zai chìm vào trong say mê của mình.

      Mấy ngày nay, Lâm Tâm Nguyệt bị vụ án quấn lấy nên rảnh chú ý đến chút tượng người mình, cũng nghi ngờ vì sao ông xã muốn đưa đến bệnh viện kiểm tra, Lâm Tâm Nguyệt mơ hồ nghĩ hết thảy do di chứng của vụ nổ lần trước.

      Lâm Tâm Nguyệt mê zai nhớ lại tình huống trong cuộc họp, ánh mắt chần chờ và lo lắng của Mã Quốc cùng Cao Ngạn Bác, vẻ mặt khẩn trương của ông xã mình, trong lòng cảm thấy ấm áp khiến nàng nhịn được mỉm cười.

      *** Nhớ lại ***

      Phòng họp, Mã Quốc ngồi ghế xoay, đối mặt với đồng bạn, vẻ mặt ngưng trọng mang theo nghiêm túc và khí : “ tại, mọi người dân đều biết tới vụ án hủy dung, người dân và giới truyền thông nhìn chằm chằm chúng ta, cấp rất xem trọng vụ án này, hi vọng chúng ta mau chóng phá án.”

      “Bác sĩ Cổ, nguyên nhân dẫn đến cái chết của nạn nhân là gì?”

      “Tôi kiểm tra ba thi thể nạn nhân, phát người bọn họ đều có vết dao chém loạn xạ, đều là mất máu nhiều mà chết, đồng dạng bị hủy dung. Vết thương người các nạn nhân đều do dao cắt trái cây thông thường tạo nên.” Cổ Trạch Sâm lật tư liệu tay, kết quả giải phẫu cho mọi người nghe.

      “Còn bên pháp chứng.”Mã Quốc nhìn về phía nhóm Cao Ngạn Bác, ánh mắt nghiêm túc mang theo chút chờ mong, hi vọng họ có tin tốt.

      trường cả ba vụ án đều được người khác xử lí mọi dấu vết, hơn nữa, hầu như đồ vật ở trường có dấu hiệu bị động vào, ngoại trừ nạn nhân té vào vũng máu, dao gây án trực tiếp cắm thẳng vào người nạn nhân, đó chỉ có dấu vân tay của nạn nhân.” Lâm Tâm Nguyệt lấy mấy tấm ảnh từ túi văn kiện ra, chia ra để bàn họp, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh của muốn có bao nhiêu ai oán có bấy nhiêu, người biết còn tưởng trong bức ảnh là câu chuyện ‘cực kì bi thảm.’ May mà còn nhớ cần giải thích : “Nhưng bọn tôi tìm được giấy vụn ở trường nạn nhân thứ hai bị giết ở vườn hoa và nạn nhân thứ ba tìm thấy ở gần cửa, qua xét nghiệm, xác thực nó cùng gói kẹo, chúng tôi nghi ngờ hung thủ vô ý bỏ lại khi quanh quẩn ở gần đó.”

      Thế nhưng lại giống loại kẹo thích, xem ra phải đổi loại khác mới được, kẹo tặng thầy cũng phải đổi. Nhưng…kẹo này rất ngon TT__TT. Lâm Tâm Nguyệt vì chuyện mình và hung thủ thích ăn loại kẹo mà buồn bực gãi đầu.

      phải các người hung thủ là người rất cẩn thận sao, như vậy sao lại cẩn thận để lại vật chứng.” Thẩm Hùng nghĩ mãi hiểu, người cẩn thận tại sao có thể phạm sai lầm cấp thấp như thế, Thẩm Hùng là người thẳng thắn, khởi xướng nguyên tắc ‘ biết phải hỏi’, à , là có nghi vấn phải lên tiếng, những người khác cũng cùng bộ dạng mờ mịt, khó hiểu.

      “Cái này rất đơn giản, khi người tập thành thói quen, có rất nhiều chuyện thể tự chủ được, ví dụ như người tập thói quen uống nước trước khi ngủ, thời gian vừa đến liền tự tìm nước uống, còn người khi tập thành thói quen ăn kẹo, khi nhàm chán, miệng thèm ăn, vô thức cầm lấy kẹo ăn, bởi vì… cái này trở thành bộ phận trong đời sống sinh hoạt của , cho nên mặc kệ người đó có cẩn thận đến đâu cũng để ý.” Lâm Tâm Nguyệt phân tích.

      “Có lấy được dấu vân tay hay DNA gì ?” Mã Quốc nhàn nhạt , nhưng lời rất cấp bách.

      tiếc, khi chúng tôi tìm thấy giấy vụn, nó bị ô nhiễm, thể lấy DNA và dấu vân tay được.” Cao Ngạn Bác xòe hai tay, tiếc nuối lắc đầu.

      “Vận may của gã hung thủ này đúng là tốt quá nhỉ.” Mạc Chính Khang châm chọc cảm khái.

      “Vậy phải xem vận may của hung thủ tốt hơn hay là chúng ta tốt hơn.” Mã Quốc hé môi, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt kiên định lại tự tin, khiến cho Dương Dật Thăng nhìn đến ngây người.

      “Đúng vậy. Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát, hung thủ thể may mắn nhiều lần được.” Cao Ngạn Bác đồng ý.

      “Ba vụ án mạng đều giống nhau, đều bị hủy dung, hung thủ có thể là kẻ biến thái .” Lăng Tâm Di cầm bút, nhớ tới mấy vụ án cưỡng gian rồi giết, con ngươi co rút, kinh ngạc kêu lên, kết quả bị cả tổ trọng án khinh bỉ, cho dù tâm lý biến thái có cái gì phải kinh ngạc, mặc kệ biến thái cỡ nào cũng phải vô tù ngồi chổm hổm đếm lịch thôi.

      “Cách ra tay của hung thủ giống nhau, nhưng diện mạo của ba nạn nhân có điểm tương đồng, bọn họ là thành phần tri thức cao cấp, thiên kim nhà giàu, nhân viên phục vụ của quán rượu, hoàn toàn có quan hệ gì với nhau, vì sao hung thủ chọn bọn họ?” Thẩm Hùng sờ sờ cằm, nhíu mày nhìn tư liệu của ba người bị hại, phân tích đều đều, Thẩm Hùng ngồi vào ghế tổ trưởng đương nhiên cũng có chút năng lực, hơn nữa còn là quân tiên phong, Thẩm Hung thu hồi dáng vẻ khổ não, đắc ý: “Nhưng, chúng tôi tìm được điểm giống nhau.”

      Thẩm Hùng vừa dứt lời, Mã Quốc liền dùng mắt lạnh bắn , người trong tổ trọng án ho khụ khụ, nháy mắt ra dấu, đá chân, Thẩm Hùng bị Mã Quốc thưởng cho luồng khí lạnh Siberia, run run lên, lập tức tỉnh táo, cười gượng với Lâm Tâm Nguyệt.

      Mã Quốc nhìn chăm chú vào Lâm Tâm Nguyệt, trong đáy mắt mang theo chút lo lắng, nhưng rất nhanh liền bị che dấu sau lớp mặt nạ lạnh lùng, vậy mà vẫn bị Dương Dật Thăng bắt gặp, híp mắt, khó hiểu liếc qua và Lâm Tâm Nguyệt.

      “Các ngươi tìm được manh mối gì à.” Cao Ngạn Bác và Lâm Tâm Nguyệt đều hiểu hành động kỳ quái của bọn họ.

      Bọn Thẩm Hùng muốn lại thôi, nhìn tôi, tôi nhìn , ánh mắt thường liếc qua Lâm Tâm Nguyệt, mắt chứa vô vàn lo lắng, bầu khí này, ánh mắt này những khiến Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy quái lạ, nhóm Cao Ngạn Bác cũng ù ù cạc cạc, tầm mắt của Cổ Trạch Sâm rời khỏi bà xã mình dù chỉ nửa giây, sợ Mã Quốc ra lời gì đó đả kích vợ mình.

      Mã Quốc hít sâu hơi, đem lời ra: “Theo tôi biết được, ba nạn nhân trước đêm bị sát hại đều có tiếp xúc Tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị - Lâm Nhã Nguyệt.”

      Mã Quốc xong, mọi người trong phòng họp đều im lặng, bầu khí vốn câm như hến liền lạnh băng trong phút chốc, bầu khí nặng nề khiến người ta khỏi cảm thấy ngột ngạt.

      Cao Ngạn Bác và Dương Dật Thăng nhíu mày, kinh ngạc nhìn Lâm Tâm Nguyệt, vẻ mặt lo lắng vô cùng. Cổ Trạch Sâm càng khỏi phải , hận thể lập tức đứng lên, tới ôm Lâm Tâm Nguyệt vào lòng, trong bụng vô cùng hối hận ngồi bên cạnh , có chút oán giận Mã Quốc quá thẳng thắn.
      *** Còn tiếp ***
      Last edited by a moderator: 5/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 71: tiếp theo
      Edit: Tịch Ngữ

      Lúc Lâm Tâm Nguyệt nghe được câu này, trái tim của nhảy lên tới cổ họng, từlúc Mã Quốc và bọn họ trao đổi qua ánh mắt, liền biết chuyện có liên quan đến mình, nhưng ngờ nó lại dính líu đến hai mình, tin tưởng hai tuyệt đối có giết người, cũng tin các bạn mình tìm ra hung thủ. Lâm Tâm Nguyệt hít thở sâu cố gắng bình ổn tâm trạng, chờ Mã Quốc tiếp rằng thể tiếp tục theo dõi vụ án này, ai ngờ…

      Thẩm Hùng cười hì hì: “Tâm Nguyệt, tâm , chúng tôi đều tin tưởng trai giết người, chúng tôi điều tra lúc án mạng xảy ra, đều có chứng cứ ngoại phạm. Còn có phần lớn người làm chứng, cho nên chúng tôi nghi ngờ hung thủ là kẻ ái mộ trai điên cuồng, vì vậy mới hủy dung nạn nhân sau khi giết chết họ.” Đáng tiếc, vui quá hóa buồn, vừa mới xong lập tức nhận được ánh mắt sắc lẻm của Cổ Trạch Sâm.

      Dưới ánh mắt ‘nóng bỏng’ của Cổ Trạch Sâm, Thẩm Hùng dùng tốc độ nhanh giống như chạy theo kỉ lục thế giới: Bác sĩ Cổ, tôi sai rồi. giơ cao đánh khẽ tha cho tôi , tôi chỉ theo thói quen tiếp lời của madam thôi, giúp madam giải thích chút, tôi đây chiêu ai chọc ai chứ, vì sao luôn xui xẻo như vậy, làm chim đầu đàn quả nhiên là thói quen đáng sợ nhất.

      Kỳ thực, cái này cũng thể trách Cổ Trạch Sâm, lúc nãy nghĩ rằng Thẩm Hùng ra chuyện đả kích bà xã mình nghiêm trọng hơn nữa, khi đó mới dùng ánh mắt ‘nóng như lửa’ cảnh cáo. Nhưng nghĩ kĩ lại, nếu phải ta quá trễ, bà xã của phải sợ bóng sợ gió hồi. Thế là Thẩm Hùng lại tiếp tục xúi quẩy.

      Thẩm Hùng thẳng tính, nhưng có nghĩa là trì độn. Mặc dù biết nguyên nhân, nhưng khoảng thời gian Cổ Trạch Sâm nuông chiều Lâm Tâm Nguyệt, ngậm trong miệng sợ tan, nâng tay sợ rớt. Đương nhiên, cũng phải trước đây Cổ Trạch Sâm có cưng Lâm Tâm Nguyệt, chỉ là trình độ cưng chìu cao hơn trước kia bậc thôi. Người có mắt đều nhìn thấy, Lâm Tâm Nguyệt là bảo bối của Cổ Trạch Sâm. Từ sau lần bị ‘thương’, cuộc sống của ‘đầy đủ màu sắc’, đây chính là số phận ‘máu chảy đầm đìa’ của Dương Dật Thăng bị dạy dỗ, Thẩm Hùng ngờ chính mình nối bước Dương Dật Thăng, trở thành quân tiên phong đạp phải mìn, nếu Thẩm Hùng biết mình vì chậm mà bị Cổ Trạch Sâm ghi hận, nhất định hộc máu.

      Sếp, yên tâm , chúng em nhất định khắc ghi việc hi sinh lừng lẫy vào lòng --- Người trong tổ trọng án yên lặng cầu khẩn cho Thẩm Hùng.

      Mã Quốc tặng Thẩm Hùng ánh mắt bảo trọng, thầm thở phào nhõm, ai kêu bác sĩ Cổ công lực đòn bẫy, ngay cả nữ thám tử cũng phải tránh xa.

      Lâm Tâm Nguyệt cũng thở ra, nhưng lập tức trợn mắt trừng Thẩm Hùng, lần sau nếu muốn tiếp lời của Bell, làm ơn nhanh chút. Nửa nữa nhất định hù chết người đó. Còn nữa, nếu có chuyện gì các người bày trò làm bầu khí căng thẳng làm cái gì? Lâm Tâm Nguyệt ai oán nhìn chắm chú bọn người Mã Quốc .

      Người của tổ trọng án uất ức, còn phải vì chồng đáng sợ, nên chúng tôi mới ngập ngừng, suy nghĩ biết có nên hay . Thẩm Hùng vừa bị Lâm Tâm Nguyệt trừng, càng thấy uất ức, tôi làm gì hết mà, sao mỗi lần đều là tôi trúng đạn?

      Cao Ngạn Bác và Dương Dật Thăng hết biết gì rồi. Uổng công bọn họ ủ ê cả ngày, lãng phí tình cảm của bọn họ, kích thích trái tim của bọn họ. Nếu Thẩm Hùng chậm, chuyện như vậy, vì vậy Thẩm Hùng bi thúc giục lại bị hai người nữa nhớ thương.

      Mã Quốc ho khan tiếng, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, kéo chú ý của mọi người về: “Ngoại trừ những cái này, nhóm chúng tôi còn phát , nạn nhân thứ hai – Annie từng xuất trước công ty bách hóa, xung đột với người phụ nữ điên, sau khi điều tra chúng tôi biết được, người phụ nữ kia gọi là Lương Vân Nhi, tự xưng là vợ chưa cưới của Lâm Nhã Nguyệt, trừ cái đó ra, trong danh sách hội viên mua ‘Ly Hạnh Phúc’ mà Tâm Nguyệt , tìm thấy tên Hoàng Hi, nhưng lại tìm ra tên Lương Vân Nhi.”

      “Chúng tôi điều tra, Lương Vân Nhi dùng mấy cái ly kia làm quà hối lộ Hoàng Hi, mục đích là muốn Hoàng Hi báo cáo tung tích hàng ngày của Lâm Nhã Nguyệt cho ta biết.” Thẩm Hùng lựa chọn quên cuộc sống xui xẻo, ra kết quả điều tra.

      “Chúng tôi cầm ảnh chụp của Lương Vân Nhi hỏi thăm vùng phụ cận nơi nạn nhân ở, có bà lão nhặt rác và ông chủ tiệm tạp hóa đều Lương Vân Nhi và hai nạn nhân có cãi nhau.”

      “Cho nên, chúng tôi có lí do tin tưởng Lương Vân Nhi là hung thủ giết người.” Mã Quốc tổng kết.

      “Nhưng, phải hai tháng trước bị ông nội tôi đuổi về Mĩ rồi ư?” Lâm Tâm Nguyệt nghi ngờ hỏi.

      “Chúng tôi điều tra ghi chép của xuất nhập cảnh, sau tuần Lương Vân Nhi bị các người trả về Mĩ, lén về Hồng Kông.”



      Sau khi cuộc họp kết thúc, trước khi Cổ Trạch Sâm còn cười dịu dàng khiến Thẩm Hùng cảm nhận đủ các loại bi thương, rơi lệ. Tôi vô tội mà!

      *** Kết thúc hồi ức ****

      Lâm Tâm Nguyệt nhắm mắt tựa vào ghế, thầm nghĩ, mọi chuyện bây giờ đều chỉa mũi nhọn về Lương Vân Nhi, ả ta là hung thủ sao? Ả hai mà giết người?

      Mặc dù, Lâm Tâm Nguyệt ghét Lương Vân Nhi, nhất là sau – khi ta làm chuyện đó với hai, càng chán ghét ả ta tới cực điểm. Nhưng trong ấn tượng của , tuy rằng Lương Vân Nhi điêu ngoa tùy hứng, thậm chí có chút từ thủ đoạn, nhưng mà đại tiểu thư ngay cả thấy con gián cũng sợ thét chói tai giết người sao?

      Có rất nhiều điểm nghi hoặc vây khốn Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm mở cửa, thấy bà xã mệt mỏi nhắm mắt dựa vào lưng ghế, chân mày xoắn lại, đau lòng khủng khiếp, nếu có thể thực muốn đóng gói bà xã đem về nhà, còn cái vụ án đáng ghét này cứ vứt sang bên.

      Cầm áo khoát giá treo, nhàng đắp lên người Lâm Tâm Nguyệt, Lâm Tâm Nguyệt lập tức cảnh giác mở mắt, thấy ông xã mình liền thả lỏng.

      làm em tỉnh à?” Ánh mắt Cổ Trạch Sâm ngập tràn thương nhìn , giọng điệu dịu dàng, đau lòng giúp sửa lại quần áo.

      có, em hơi mệt nên dựa vào ghế nghỉ lát thôi, em có ngủ.” Lâm Tâm Nguyệt cầm tay ông xã, ngửa đầu nhìn , nghịch ngợm nháy mắt, mặt mày toàn ý cười: “Bây giờ thấy mệt nữa.”

      “Hóa ra còn có tác dụng này?” Ánh mắt Cổ Trạch Sâm lên nhu hòa nhè , khóe môi nở nụ cười cưng chìu, giúp xoa huyệt thái dương, để thoải mái.

      Đáng tiếc, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ hình ảnh ấm áp này. Lâm Tâm Nguyệt nhìn số di động lạ, yên lòng nhấn nút nghe: “Alo.”

      Đột nhiên, Lâm Tâm Nguyệt đứng phắt dậy, áo khoác người rớt xuống, tay cầm di động run , mặt trắng bệch, dám tin vào tai mình, giọng run run: “ cái gì?”

      "Tâm Nguyệt, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?” Cổ Trạch Sâm ôm thân thể lung lay sắp ngã của Lâm Tâm Nguyệt, lo lắng nhìn sắc mặt của , trái tim đau thắt.

      “Sâm, ông…ông nội…ông…ông.” Lâm Tâm Nguyệt bị dọa đến tái mặt, đành ôm chặt ông xã hi vọng bản thân có thể bình tỉnh lại.
      Last edited by a moderator: 12/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :