1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sưởi ấm trái tim anh - Tiểu Tâm Nguyệt HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 67.1: Nội dung phim lại bắt đầu, mưu còn xa ? (4)

      Edit: Tịch Ngữ

      Lâm Tâm Nguyệt hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra ở nhà họ Lâm, vẫn thoải mái ở bệnh viện an ủi Mã Quốc : “Bell, bác trai, các người cần quá lo lắng, bác nhất định sao.”

      “Đúng đó, Sâm cũng vào trong xem tình huống, có lẽ rất nhanh biết, hai vị cần lo lắng.” Dương Dật Thăng ở bên cạnh cũng an ủi.

      “Ngại quá! Vốn định để mọi người ăn uống chơi đùa vui vẻ, ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy, còn làm phiền mọi người phải vào bệnh viện chung với tôi.” Mã Quốc lo lắng ôm cánh tay Mã Cẩm Đào, hơi xấu hổ nhìn Dương Dật Thăng và Lâm Tâm Nguyệt, vẻ mặt có chút miễn cưỡng.

      Mặc kệ là người kiên cường đến mức nào nữa, khi đối mặt với chuyện người thân mình gặp chuyện may, đều thể bình tĩnh được, cho dù luôn lạnh lùng như madam Mã cũng thế, huống chi người gặp chuyện may chính là người mẹ cùng sống nương tựa nhiều năm qua.

      sao, chúng ta là bạn mà.” Lâm Tâm Nguyệt cười, đáy mắt tràn đầy kiên định.

      “Cho nên cần thấy xấu hổ, lại càng cần cám ơn với chúng tôi.” Dương Dật Thắng đứng bên cạnh ấy phụ họa theo.

      Mã Quốc nhìn Lâm Tâm Nguyệt, lại nhìn qua Dương Dật Thăng, khóe môi nhếch lên cười tươi. Đúng vậy, cần phải cám ơn, chúng ta là bạn bè, bạn bè chân chính cần cảm ơn, cần xin lỗi.

      Lúc này, chuông điện thoại của Lâm Tâm Nguyệt vang lên, trong bệnh viện yên tĩnh cực kì lanh lảnh, mặt di động hiên tên ‘Chú Lâm’ khiến phải ngạc nhiên. nhìn Mã Quốc ý bảo ra ngoài nghe điện thoại, Mã Quốc hiểu ý gật đầu.

      [Alo, chú Lâm, có gì ạ?] Lâm Tâm Nguyệt lập tức nhận điện thoại, nghi ngờ hỏi.

      [ chủ, ông chủ mời về nhà gấp, trong nhà xảy ra chuyện rồi.]

      [Trong nhà có chuyện gì ạ??” Lâm Tâm Nguyệt lo lắng hỏi.

      [ chủ, trong điện thoại được, về nhà trước .]

      [Con biết rồi, con về ngay.] Lâm Tâm Nguyệt cúp điện thoại, chân mày cau lại, cố ép nỗi bứt rứt trong lòng xuống. Mặc dù biết ở nhà có chuyện gì, nhưng nhận ra phẫn nộ trong giọng của chú Lâm, rốt cuộc có chuyện gì mà chú Lâm tức giận như vậy, khiến ông nội bảo về nhà gấp, Lâm Tâm Nguyệt khó hiểu.

      Cổ Trạch Sâm biết được Mã Quốc biết tình huống sức khỏe của mẹ ấy, lập tức ra cho bọn Mã Quốc lo lắng biết tình hình cụ thể. Sauk hi mọi người yên tâm, mới xoay người tới bên cạnh bà xã cau mày nghe điện thoại, có chút suy nghĩ, tay xiết chặt điện thoại, lo lắng hỏi.

      “Tâm Nguyệt, có chuyện gì vậy, ai gọi điện cho em?” Cổ Trạch Sâm tới bên người Lâm Tâm Nguyệt, nắm tay , quan tâm hỏi, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

      “Chú Lâm vừa gọi tới, chú ông nội kêu em về nhà gấp, em cũng biết có chuyện gì.” Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến vỗ về trái tim yên của Lâm Tâm Nguyệt, ngẩng đầu nhìn ánh mắt tràn đầy lo lắng của Cổ Trạch Sâm, dần dần bình tĩnh lại.

      trở về với em, đừng lo lắng, có việc gì đâu.”

      “Ừm, chúng ta với Bell tiếng cái .” May mà có ở bên cạnh em.

      “Hai người sao thế, có chuyện gì hả?” Dương Dật Thăng nhìn Lâm Tâm Nguyệt
      về phía bọn họ, thấy vẻ mặt có chút khác thường, thầm nghĩ: lẽ lại có người ngộ độc thực phẩm nữa à?

      “ Nhà của em có chút chuyện, em phải về gấp.” Lâm Tâm Nguyệt biết suy nghĩ trong đầu Dương Dật Thăng nên tặng ta ánh mắt cần lo lắng, quay đầu, vẻ mặt xin lỗi mà nhìn Mã Quốc . “ Xin lỗi nha Bell, giúp tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe cho bác nhé.”

      “ Tôi hiểu, trước , Ivan cũng về , có ba tôi ở đây với tôi rồi.”

      “ Ừ, chúng tôi về trước, có chuyện gì gọi điện cho tôi.”

      Bọn Lâm Tâm Nguyệt đến bãi đậu xe, Dương Dật Thăng lên xe, ta cúi người chuyện với Cổ Trạch Sâm ở ghế tài xế, cười hiểu , “ Quán bar và nhà Tâm Nguyệt có cùng đường, tự tôi nhờ xe là được rồi.”

      “ Vậy tiếng với sếp Cao và mọi người giùm bọn tôi, cậu đường cản thận.” Cổ Trạch Sâm hiểu ý gật đầu, dặn dò Dương Dật Thăng.

      “ Yên tâm, người lớn như tôi làm sao bị lạc đường chứ,cam đoan với hai người tôi đến đó an toàn, ngược lại là hai người, lo lắng lo lắng, nhưng vẫn nên lái xe cẩn thận nha, có chuyện gì cũng đừng quên người bạn này.” Dương Dật Thăng nháy mắt, cố gắng phát huy khả năng hài hước của mình, hi vọng có thể khiến bạn tốt cần lo âu làm dịu bầu khí áp lực.


      yên tâm có chuyện cực nhọc em quên đâu, có lòng như vậy, người làm bạn như em sao có thể từ chối chứ.” Lâm Tâm Nguyệt cũng hiểu ý đồ của Dương Dật Thăng, cười cười, hai mắt liếc trái liếc phải, mím môi, giọng kết hợp với nụ cười như có như thành công khiến Dương Dật Thăng biến sắc: “ bàn làm việc của em có hai phần báo cáo chưa có đánh xong, ngày mai làm phiền giúp em há.”

      phải chứ!” Dương Dật Thăng buồn bực hộc máu, quả nhiên cái miệng hại cái thân, vì sao ta lại chia sẻ tâm với con bé chết tiệt này, vì sao ta lại nhiều chuyện như vậy, vì sao ma nữ này lại là cấp của !!!!?????

      Nghe bạn thân kêu khổ, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy sảng khoái, Cổ Trạch Sâm nhếch môi cười cảm kích, cám ơn em tốt của mình hi sinh cái tôi của bản thân để dỗ bà xã của vui vẻ lên.

      - -

      Tuy rằng bọn họ chung hướng, nhưng giữa tình cảm của bọn họ tràn ngập ấm áp, vĩnh viễn bị cắt đứt, vĩnh viễn biến mất, bằng hữu chân chính chỉ cần lời quan tâm là đủ.

      Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đậu xe xong, vừa vào nhà họ Lâm liền cảm nhận được bầu khí nghiêm túc đập vào mặt, các người làm trong nhà cũng dám thở mạnh, mỗi người đều cố gắng làm nền, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm nhìn nhau, xem ra có chuyện lớn rồi, bước chân khỏi nhanh hơn.

      Lúc này, trong phòng khách phân chia thành Sở-Hán, thậm chí có cảm giác giống như hội thẩm tam ti, ghế sa-lông bên phải là ông nội Lâm mang vẻ mặt giận dữ, ánh mắt tàn ngập đau thương, cả người giống như già rất nhiều, đâu còn tinh thần hăng hái như hai ngày trước. Ánh mắt thâm thúy của Lâm Nhã Nguyệt phát ra luồng sáng lạnh, trừng Lương Vân Nhi, khí tràn ngập hơi thở tức giận của ta, ngay cả Lâm Tâm Nguyệt cũng cảm nhận được hơi lạnh đó, khỏi rung mình, đừng chi Lâm Đinh Đinh tới đây sớm hơn bọn họ, ràng nàng bị khí ở dây làm cho sợ tái mặt, ánh mắt linh động chan chứa nỗi bất an, cả người thu lại núp ở ghế sa-lông, bộ dạng ước gì chính ta là cái nên ở đây thôi, Ánh mắt của chú Lâm nhìn Lương Vân Nhi cũng ức chế được lên tức giận,

      Nhưng, Lương vân Nhi ngồi ở ghế sa-lông bên phải, bị vây giữa gió bão hình như hề có cảm xúc gì. Ả cúi đầu, gương mặt chôn trong bóng tối, hoàn toàn nhìn thấy sắc mặt. Lương Vân Nhi im lặng như vậy khiến người ta có cảm giác yên tĩnh trước cơn bão, chỉ có Lâm Tâm Nguyệt bắt đầu có cảnh giác với Lương vân Nhi, căn cứ vào kinh nghiệm của , thông thường trong tình huống này người ta rất dễ vì lời của người xung quanh mà nổi điên.

      Lâm Tâm Nguyệt nhìn ra, dương nhiên Cổ trạch Sâm cũng nhìn ra, tới bên cạnh Lâm Tâm Nguyệt, ngã chặn con đường từ Lương Vân Nhi tới Lâm Tâm Nguyệt, cũng bắt đầu có đề phòng với Lương Vân Nhi, nhưng mọi người ở nhà họ Lâm anhd dều biết, chỉ có người lạ hoắc xuất ở đây, vì vậy người này nhất định là Lương đại tiểu thư điêu ngoa bốc đồng, mặc kệ thế nào cũng cho phép người phụ nữ xấu xa này làm bà xã tổn thương.

      cái bàn ngăn cách Sở-Hàn có li nước trái cây, li thủy tinh nhẵn bóng đặt bàn trống trải có vẻ trơ trọi, cũng có chút nổi bậtm giống như mở ra hồi ức cấm kị.
      Last edited by a moderator: 16/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 67.2: Nội dung phim lại bắt đầu, mưu còn xa ? (4)

      Edit: Tịch Ngữ

      Lâm Tâm Nguyệt nhanh chân tới, kiểm tra ông nội và trai lượt, xác nhận bọn họ đều bình yên vô liền yên tâm, trong lòng thở dài. Nhìn dáng vẻ trong phòng khách, e là Lương Vân Nhi gây ra chuyện rồi, ánh mắt Lâm Tâm Nguyệt lóe lên khó hiểu, nhưng có chuyện gì khiến ông nội và hai tức giận như vậy? hai của sớm luyện thành bộ mặt cương thi rồi, ngay cả cảm xúc của ấy cũng rất ít bị dao động, nhưng bây giờ có vẻ bộc lộ hận ý.

      Lâm Đinh Đinh thấy chị và rể tới, lập tức bay qua, ôm cánh tay Lâm Tâm Nguyệt, mắt rưng rưng, ánh mắt như muốn ‘Chị cứu tinh, mau cứu mạng nhaaa’ cuối kéo dài. Chị cứu mạng, mau cứu em, em sắp bị hù chết rồi, hai đáng sợ, huhu… Sớm biết thế này, em kéo Tiểu Cương đến rồi.

      sao.” Lâm Tâm Nguyệt nhếch môi cười, nhàng vô vỗ tay Lâm Đinh Đinh, cười an ủi, xem ra con bé này bị hù rồi.

      “Ừm.” Lâm Đinh Đinh gật đầu, có chị ở đây, mình cần sợ nữa.

      “Ông nội, xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy?” Lâm Tâm Nguyệt gật đầu chào hỏi chủ Lâm, buông tay Lâm Đinh Đinh ra, ngồi xuống bên cạnh ông nội Lâm, nhàng phủ lên đôi tay đầy nếp nhăn, run run để đầu gối của ông, đôi mắt quan tâm nhìn ông, cảm thấy ông già rất nhiều, trong lòng rất khó chịu, đây là người nhà của , người nhà cần bảo vệ nay vì người ngoài mà biến thành bộ dạng này, người ích kỉ, còn là người cực kì bao che khuyết điểm, cho nên mặc kệ chuyện gì, lần này tuyệt đối bỏ qua cho Lương Vân Nhi, ánh mắt nhìn Lương Vân Nhi càng sắc bén hơn.

      Cổ Trạch Sâm nhìn dáng vẻ yếu ớt của ông cụ, đáy mắt lên kinh ngạc, trong ấn tượng của , ông cụ rất ít khi biểu lộ vẻ yếu đuối ra ngoài, chỉ có lần duy nhất là khi Tâm Nguyệt gặp chuyện, rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến cho nhân vật từng oai phong cõi xuất vẻ mặt này.

      “Con đàn bà này, ả dám, dám…” Ông nội Lâm tức giận đến thành lời, ngón tay chỉ vào Lương Vân Nhi.

      “Ông nội, ông đừng giận, Phong ông được kích động.” Lâm Tâm Nguyệt vỗ vỗ sau lưng ông nội Lâm, giúp ông thông khí, an ủi để ông kích động nữa, ánh mắt lạnh lùng của Lâm Tâm Nguyệt thay đổi thành ánh mắt lo lắng.

      “Đúng đó, ông nội, có gì từ từ , sức khỏe của ông quan trọng hơn.” Cổ Trạch Sâm ở bên cạnh khuyên nhủ, xoay người với chú Lâm: “Chú Lâm, nhờ chú giúp con lấy cho ông nội ly nước ấm.”

      “Tôi biết, thưa cậu.” Chú Lâm liền xoay người sai người làm lấy nước, đồng thời cũng tham gia vào đội ngũ khuyên nhủ, lo lắng cho người bạn già mà ông theo hầu hơn nửa đời người: “Ông chủ, chủ và cậu chủ đều lớn hết rồi, bọn họ có thể tự giải quyết, ông cứ yên tâm giao lại cho bọn , vì loại đàn bà này mà tức giận làm hư thân thể của mình, chẳng đáng đâu.”

      “Ông nội, có phải ả đàn bà xấu xa này chọc tức ông ? Ông đừng giận mà gây hại cho sức khỏe của mình, tụi con giúp ông dạy dỗ ả.” Lâm Đinh Đinh thấy ông tức giận đến vậy, càng ước gì có thể đem ả đuổi ra khỏi nhà, Lâm Đinh Đinh liếc Lương Vân Nhi, biết con đàn bà này nhất định phải là thứ tốt đẹp gì, ở nhà bọn làm mưa làm gió còn chưa tính, bây giờ còn chọc tức ông nội, nếu thân thể ông nội có chuyện gì, nhất định xử đẹp con ả này.

      “Ông nội, con giải quyết.” Lâm Nhã Nguyệt cam đoan.

      “Ông nội, trước uống miếng nước , từ từ thôi.” Lâm Tâm Nguyệt nhận ly nước ấm, đưa cho ông cụ, cẩn thận dặn dò. Sau đó, nghiêm túc hỏi quản gia Lâm, rất có dáng vẻ của nữ hoàng: “Chú Lâm, chú , cuối cùng có chuyện gì?”

      chủ, người đàn bà này, ả, ả lại… ly nước trái cây của cậu chủ…” Chú Lâm muốn lại thôi, ánh mắt tức giận nhìn Lương Vân Nhi, cắn răng kêu to: “Cái đồ vô, vô…aiz, người đàn này bỏ thuốc kích dục vào ly nước trái cây của cậu chủ.” Nếu phải kiêng kị Lâm Nhã Nguyệt có mặt ở đây, có lẽ chú Lâm ra những lời khó nghe.

      “Cái gì?” Lâm Tâm Nguyệt và Lâm Đinh Đinh mở to hai mắt, kinh ngạc kêu lên, dám tin nhì Lương Vân Nhi, ả ta có phải rất ‘dũng cảm’ hay , Cổ Trạch Sâm cũng kinh ngạc nhìn người đàn bà trầm mặc kia. Lần thứ hai, đáy mắt Lâm Nhã Nguyệt tràn ngập sát khí, thậm chí còn có chút đau xót, nếu phải ta còn chút lí trí, có lẽ ta giết chết con đàn bà này rồi, có phải tất cả phụ nữ đều như vậy hay ? Vì đạt được mục đích mà từ mọi thủ đoạn, tựa như cái kẻ sinh ra ? Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc chắn Lương Vân Nhi chết đến thể đầu thai.

      “Người đàn bà này đúng là rất ghê tởm mà, ả có biết xấu hổ ? Loại chuyện này cũng làm ra được ư? ả, ả quá là vô sỉ! Ả dám có ý định muốn cưỡng bức…” Lâm Đinh Đinh phản ứng lại, lập tức nổi giận, tay chống nạnh, tay chỉ vào Lương Vân Nhi, bộ dạng y hệt người đàn bà chanh chua.

      “Đinh Đinh.” Lâm Tâm Nguyệt nghe Lâm Đinh ĐInh chửi mắng, liền gọi Lâm Đinh Đinh, có thể mặc kệ cảm nhận của Lương Vân Nhi, nhưng thể quan tâm đến hai, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cảm xúc của hai, thở dài. tại, hiểu vì sao ông nội và hai có biểu tình như vậy, vì ả ta phạm vào điều cấm kỵ của nhà họ Lâm, giẫm đạp lên giới hạn cuối cùng của nhà họ Lâm, nhưng mà cưỡng bức? Đinh Đinh, em quá mạnh mẽ rồi! ==|||

      Nghe Lâm Tâm Nguyệt kêu, Lâm Đinh Đinh mới phát mình vừa cái gì, vội che miệng, tự chủ được lùi về sau, rụt cổ, ánh mắt lo sợ nhìn vẻ mặt cảm xúc của Lâm Nhã Nguyệt, nhịn được khóc thầm trong tim, tiêu rồi, tiêu rồi, sai rồi! Tại sao lại
      hai bị cưỡng bức chứ, đàn ông đều rất mạnh mẽ, lại rất sĩ diện. Tại sao lại quản cái mồm này chứ, à ~ Là đau khổ hay là tức giận, làm ơn cho em chút phản ứng ! Sống hay chết, liền tiếng thôi, như vậy em của cũng cần khổ ép nữa.

      Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm liền hiểu vì sao bàn chỉ có ly nước trái cây để đó. Đó là bằng chứng phạm tội của Lương Vân Nhi, ly nước còn nguyên chứng tỏ Lâm Nhã Nguyệt chưa có uống, biết là may mắn hay là bất hạnh nữa. Lâm Tâm Nguyệt hoài nghi IQ của người đàn bà này bằng , sao lại có thể bày ra trò trẻ con như vậy? Lẽ nào, ả biết chuyện này hủy hoại cả đời ả sao?

      Lâm Đinh Đinh cũng nhìn ly nước trái cây, cúi đầu, giống như tự lẩm bẩm: “May mắn ả thành công, nếu ả thành chị hai của mình, e là mình tiêu đời.”

      Mặc dù, Lâm Đinh Đinh rất , nhưng mọi người ở đây đều nghe , Lâm Tâm Nguyệt bất đắc dĩ đỡ trán, con bé này xác định có tới đây quấy rối? Cổ Trạch Sâm ở bên cạnh cũng khỏi cười trộm, bất đắc dĩ lắc đầu, em của bà xã mình đúng là kẻ dở hơi.

      Lâm Nhã Nguyệt nghe Lâm Đinh Đinh lẩm bẩm, nhất thời đầu đầy vạch đen, con bé này đúng là em của mình ư? Vì sao lại thiếu dây thần kinh như thế chứ? Ông nội Lâm và chú Lâm đều duy trì vẻ mặt im lặng là vàng, con bé này càng ngày càng có quy củ, lời như vậy cũng được, có phải cưng chiều nó quá mức rồi ? Mọi lễ nghi phép tắc nó học đâu hết rồi? Để tránh cho việc nó ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ, bắt nó học lại mọi lễ nghi mới được. Lâm Đinh Đinh xui xẻo, cái mồm hại cái thân chỉ có bạn học Dương Dật Thăng.

      Bầu khí áp bức bị lời của Lâm Đinh Đinh phá vỡ, bầu khí giương cung bạt kiếm biến mất, tất cả mọi người đều bất đắc dĩ lắc đầu. Chỉ có Lương Vân Nhi vẫn trầm mặc , dường như mọi chuyện đều liên quan đến ả.

      “Khụ khụ, Lương tiểu thư, có biết làm chuyện gì ? Chúng tôi nể tình ông nội nên để ở lại nhà mình, nhân nhượng vì tình nghĩa, nhưng lại có nguyên tắc. Trước, tùy hứng điêu ngoa chưa tính, bây giờ lại còn làm ra chuyện như vậy. Lương tiểu thư, chúng tôi có quyền gọi cảnh sát tố cáo .” Lâm Tâm Nguyệt miễn cưỡng đè ép bất đắc dĩ trong lòng xuống, trừng mắt nhìn con bé xằng xiên kia, phớt lờ ánh mắt của con bé, vội ho lên tiếng, nhắc nhở những người còn phiền lòng vì biết giải quyết thế nào, nghiêm túc từng chữ với Lương Vân Nhi, hy vọng ả điêu ngoa này có thể hiểu tình cảnh của mình.

      cần gì với ả hết, để cho ả biết, Lâm Nhã Nguyệt phải là thằng ngu. Cho rằng dùng cách này có thể trói buộc , nhất định cho ả trả giá lớn, để ả nhớ kỹ người nào có thể chọc, người nào tuyệt đối thể chọc.” thanh lạnh như băng của Lâm Nhã Nguyệt vang bên tai Lương Vân Nhi, Lương Vân Nhi chậm rãi ngẩng đầu, mặt biểu tình nhìn về phía , cảm nhận được ánh mắt của hề có chút dịu dàng, chỉ có căm hận.

      “Tại sao? Tại sao em làm nhiều chuyện vì như vậy, vẫn hề liếc nhìn em dù chỉ lần?” Lương Vân Nhi đứng phắt dậy, chất vấn Lâm Nhã Nguyệt. Đáp lại ả chỉ là ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Nhã Nguyệt, Lương Vân Nhi chưa bao giờ bị người ta nhìn như vậy, từ tất cả mọi người đều nuông chiều, thương ả. Nhưng, từ khi gặp Lâm Nhã Nguyệt, cái gì ả cũng đúng, ràng ả hạ thấp chính mình, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích sau này. Tại sao đều thấy?

      “Cái này của phải gọi là mặt dày mày dạn, sống chết bám theo.” Lâm Đinh Đinh hừ lạnh.

      “Mày cái gì?” Lâm Đinh Đinh kích thích thần kinh nhạy cảm của Lương Vân Nhi, bất chợt ả tới gần bọn người Lâm Tâm Nguyệt, hai mắt trợn to, thẹn quá hóa giận, Lâm Đinh Đinh liền trốn sau lưng Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm di chuyển tới trước che chắn cho Lâm Tâm Nguyệt, mặt Lâm Nhã Nguyệt u, hai mắt nhìn chăm chú vào ả, chỉ cần ả có hành động lập tức khống chế ả. Ánh mắt vẩn đục kèm theo điên cuồng của Lương Vân Nhi nhìn chung quanh, giọng tràn đầy phẫn hận, cảm xúc khó khống chế, ngón tay chỉ từng người: “Mày, mày, mày, bọn mày nghĩ rằng ta biết chuyện bọn mày làm sao? Nếu vì Nhã Nguyệt, tao có cần cố gắng nuốt giận như vậy ? Chịu đựng trò đùa của bọn mày, chịu đựng tụi bây sỉ nhục, đều do tụi mày, nhất định do tụi mày xấu tao trước mặt Nhã Nguyệt, Nhã Nguyệt mới hiểu , đều là tụi mày!!! Nhã Nguyệt là của tao! Là của tao! Chỉ có tao mới xứng đôi với Nhã Nguyệt!”
      Last edited by a moderator: 15/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 67.3: Nội dung phim lại bắt đầu, mưu còn xa ? (4)

      Edit: Tịch Ngữ

      “Nhất là mày!” Ánh mắt Lương Vân Nhi rơi vào người Lâm Tâm Nguyệt, hung hăng : “Mọi người đều mày rất tài giỏi, chỉ giỏi giang trong công việc, còn gả cho người chồng tốt, mày lập gia đình, lại rất hạnh phúc, mày trở về làm cái gì? Đừng nghĩ Nhã Nguyệt thương mày, mày có thể đối xử với tao như vậy, đúng là do con đà bà hư hỏng sinh ra, cũng xấu xa như con mẹ của mày!”

      Lương Vân Nhi vừa xong, mọi người đều dùng ánh mắt như dao trừng ả.

      “Tôi thấy mới là người đàn bà hư hỏng, hơn nữa còn là loại xấu xa thể trị, đến bây giờ cũng biết mình sai, có tư cách gì mà kiếm chuyện với Tâm Nguyệt.” Cổ Trạch Sâm nghiến răng , bà xã của ngay cả lời nặng cũng nỡ, bảo bối cưng chiều như vậy, sao có thể để cho người ngoài phê bình như vậy? Xem ra ả ta muốn sống nữa rồi.

      Nhưng, Lương Vân Nhi lại có nhận ra, lời ả như lên án lại như lẩm bẩm: “ phải mẹ của Nhã Nguyệt cũng làm như vậy ư? Chỉ cần mình và Nhã Nguyệt có quan hệ với nhau, có ai tách rời chúng ta, có ai.”

      Lâm Tâm Nguyệt ngờ có ngày gặp phải nhân vật não tàn như thế này. Năng lực ảo tưởng phong phú! tại là thế kỉ 21 rồi, cho dù ả có quan hệ với hai, hai cũng nhất định phải cưới ả, huống chi ả lại phạm vào cấm kị của nhà họ Lâm.

      Lương Vân Nhi hoàn toàn biết mình rơi vào ma chướng, Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt liếc nhau, Cổ Trạch Sâm chậm rãi di chuyển tới Lương Vân Nhi, đáy mắt lên ánh sáng, thừa dịp ả chú ý, dùng tay đập vào gáy ả, Lương Vân Nhi liền hôn mê, về phần độ nặng bao nhiêu ai biết. Ai kêu ả biết sống chết đắc tội với bác sĩ Cổ của chúng ta, lời của Lương Vân Nhi khiến lòng người trầm xuống, thấy Lương Vân Nhi té xỉu đất, đáy mắt Lâm Nhã Nguyệt lên tia ác độc.

      Lâm Tâm Nguyệt nhìn Lương Vân Nhi té xỉu dưới đất, có chút suy nghĩ, tại sao ả biết được chuyện của năm đó? Còn có câu kia của ả có ý gì? Cái gì gọi là con của người đàn bà xấu sinh ra cũng xấu xa như vậy. Còn nữa, mẹ của hai chưa từng ở chung chỗ với ba, nhưng tại sao ả lại cho rằng chỉ cần ả thành công là có thể ở cùng với hai, Lâm Tâm Nguyệt quay đầu nhìn ly nước trái cái, đáy mắt dần ngưng trọng, chuyện này xảy ra lần thứ hai, là trùng hợp hay là mưu?

      “Cái đó, chúng ta có cần gọi cảnh sát ?” Lâm Đinh Đinh chớp mắt liếc nhìn bên phải, thấy bộ dạng nặng nề của mọi người, hít sâu hơi, hơi giơ tay, cẩn thận dò hỏi.

      “Dù sao ả cũng là cháu duy nhất của ông Lương, thôi, Tiểu Lâm, đem ả trả , nhớ coi chừng cho kĩ, ngày mai kêu ông Lương qua đón về.” Ông nội Lâm mệt mỏi thở dài.

      “Dạ, ông chủ.”

      “Liền bỏ qua như vậy sao.” Lâm Đinh Đinh mím môi, tức giận thào, nhưng bị ánh mắt sắc bén như dao của Lâm Tâm Nguyệt làm nghẹn họng, câm nín như con dê non.

      “Con lên lầu trước.” Lâm Nhã Nguyệt nhìn Lương Vân Nhi, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta run sợ.

      .” Lâm Tâm Nguyệt lo lắng nhìn .

      sao.” Lâm Nhã Nguyệt giống như bình thường, nhàng vỗ vỗ đầu , mình tiêu sái lên lầu nhưng nhìn bóng lưng của rất đơn, xem ra hai vẫn còn để ý kiện kia.

      Cổ Trạch Sâm nhàng ôm vai Lâm Tâm Nguyệt, ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Tâm Nguyệt đưa tay đặt lên bàn tay ôm vai mình, cảm kích nhìn , mỉm cười.

      Lâm Tâm Nguyệt xoay người nhìn vẻ mặt trắng bệch, chứa đau khổ và hối hận của ông cụ, buông tay Cổ Trạch Sâm, tới ngồi chồm hổm trước mặt ông: “Ông nội, hôm nay ông cũng mệt rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi sớm chút .”

      Nhìn cháu bảo bối của mình, ông cụ cố nén đâu khổ trong lòng, giọng khàn khàn, tự trách: “Tâm Nguyệt, có phải kiếp trước ông nội tạo nghiệt hay ? Cho nên, kiếp này ông trời mới trừng phạt ông như vậy. Tại sao? Nếu tối hôm nay, Nhã Nguyệt cảnh giác, phát ra ly nước kia có vấn đề, có phải bi kịch năm đó được tái diễn ? Ông biết thằng bé Nhã Nguyệt vẫn bỏ được chuyện năm đó. Nếu như phải ông dạ giữ Lương Vân Nhi lại, có chuyện này, ông có lỗi với Nhã Nguyệt, là ông khiến cho các con khó chịu.”

      “Ông nội, chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, có ai muốn như vậy hết, ông cần phải tự trách.”

      “Tâm Nguyệt, cần lo cho ông, ông nội chỉ càu nhàu như vậy thôi, ông chống đỡ nhiều năm như vậy, làm sao bị đánh
      gục được chứ. tại, ông lo lắng cho Nhã Nguyệt, nó luôn giấu mọi chuyện trong lòng, con xem nó chút, nó nghe lời con nhất.” Ông nội nhận được ánh mắt lo lắng của cháu bảo bối, xốc lại tinh thần, làm bộ thoải mái, nhưng nhớ tới cháu của chính mình, lo lắng và đau khổ trong mắt thể giấu được.

      “Con biết rồi, ông nội, để chú Lâm dìu ông nghỉ nha.”

      “Được, khuya rồi, các con cũng ở lại nghỉ đêm .”

      “Dạ, ông nội.”





      Lâm Nhã Nguyệt về phòng, trong mắt tràn đầy tức giận, bởi vì ở trước mặt ông nội và em nên cố nén tức giận trong lòng mình. tại cần, phải người có cảm xúc, chỉ vì có thói quen khống chế tâm trạng của mình. Nhưng, có nghĩa là để mặc cho người ta tùy ý xúc phạm, còn dám em bảo bối của như vậy, nhất định phải cho ả biết danh hiệu ‘Quân vương mặt lạnh’ phải giả. Mặc dù, ông nội quên , nhưng chỉ đêm nay mà thôi, vì từ ngày mai, Lương Vân Nhi nhất định chịu xúi quẩy.

      Cốc, cốc, cốc. Lâm Tâm Nguyệt đứng cạnh cửa, gõ cánh cửa mà Lâm Nhã Nguyệt chưa có đóng, cắt đứt dòng suy nghĩ của , mặt cười dịu dàng, Lâm Nhã Nguyệt ngẩng đầu nhìn Lâm Tâm Nguyệt, ánh mắt tràn đầy ấm áp.

      “Em vào được ?” Lâm Tâm Nguyệt biết trước còn cố hỏi.

      “Vào , con bé này, chẳng lẽ hai còn có thể đuổi em ra ngoài.” Lâm Nhã Nguyệt nhìn em mình, ánh mắt lạnh như băng mang theo ánh sáng nhu hòa, hoàn toàn có sát khí như khi nãy.

      “Chỉ biết hai là tốt nhất.” Lâm Tâm Nguyệt trước mặt Lâm Nhã Nguyệt luôn giống như đứa trẻ, lập tức vào ôm cánh tay làm nũng, trong nhà này, chỉ có sợ Lâm Nhã Nguyệt tức giận.

      “Tối nay, khiến em vui.” Lâm Nhã Nguyệt nhìn em bé mình che chở từ tới lớn, ràng từng hứa phải bảo vệ con bé, nhưng lại để người ta đâm chọc vào vết thẹo của con bé, để nó nhớ lại chuyện năm đó, may mắn, may mắn con bé quên, bằng nó phải chịu tổn thương lần nữa. Lâm Nhã Nguyệt siết chặt tay, càng nghĩ càng muốn giết chết con đàn bà ngu xuẩn kia.

      hai, gì lạ vậy, em rất tốt, á.” Lâm Tâm Nguyệt trợn mắt, cố gắng khiến Lâm Nhã Nguyệt tin , dáng vẻ ‘em sao’: “Lại , người vui chính là .”

      phải có chuyện gì rồi à.” Ánh mắt Lâm Nhã Nguyệt liếc trái liếc phải, nhưng vẻ mặt hề biết đổi.

      dối.” Lâm Tâm Nguyệt nghiêm túc nhìn : “ quên em làm nghề gì à? Tuy cái mặt của vẫn giống bạn cương thi, nhưng em vẫn có chút bản lĩnh nha, em là em của , sao lại biết tâm tình của , huống chi, mọi chuyện qua lâu rồi, em và ông nội, ông ba, bác hai đều buông xuống, vì sao thể.”

      hai, trái tim của mỗi người rất . xem , vừa phải lo cho người nhà, vừa lo cho công ty, mặt khác còn phải chừa gian cho vợ và con tương lai của , cho nên, chẳng còn nơi để chứa hồi ức cũ đâu.” Lâm Tâm Nguyệt chỉ chỉ vào trái tim Lâm Nhã Nguyệt, nghịch ngợm .

      “Con bé này!” Lâm Nhã Nguyệt thở dài, bất đắc dĩ véo mũi : “ hiểu ý của em, em cần lo, sao đâu.”

      đó, em đây mỏi mắt chờ mong, để xem có làm được hay …” Lâm Tâm Nguyệt nở nụ cười xấu xa, giống hệt con hồ ly giảo hoạt.

      “Làm được sao?” Lâm Nhã Nguyệt mắt chứa đầy ý cười, tới gần trêu đùa .

      “Em phạt dẫn em ăn tất cả những cửa hàng bánh ngọt thế giới.”

      “Oa! Vậy phải chịu thiệt sao?”

      “Cái gì?” Lâm Tâm Nguyệt vung quả đấm lên đe dọa.

      “Ha ha, tối nay, các em đều ở lại à?”

      “Ừm, đêm nay về, tối nay em và Sâm ở nhờ .”

      “Vậy phải suy nghĩ chút, có nên thu tiền thuê nhà , lấy tiền dẫn em ăn tất cả các món ngọt toàn thế giới.”

      , thể đối xử với em mình như vậy!!!”

      “Ha ha…”

      Tiếng cười ấm áp vang vọng trong toàn căn nhà, hình như muốn làm mây đen bầu trời nhà họ Lâm tản hết.

      Sáng ngày hôm sau, Lương Vân Nhi ôm túi khỏi, lần này, ả còn khả năng bước vào nhà họ Lâm lần nữa. Lâm Tâm Nguyệt nghĩ, mọi chuyện đều kết thúc, nhà họ Lâm khôi phục bầu khí ấm áp trước đây, nhưng trăm ngàn lần ngờ được, đây chỉ là mới bắt đầu.

      Lúc Lương Vân Nhi , đúng lúc Lâm Tâm Nguyệt muốn vào trường đại học giảng bài. Bên trường đại học hi vọng, có thể dốc lòng giảng dạy chút cách vận dụng tâm lí học kết hợp với kĩ thuật pháp chứng. Trước kia, cũng thường nhận được lời mời như vậy, nên do dự mà nhận lời, nhưng ngờ lại gặp người thể tưởng tượng được.

      Khi Lâm Tâm Nguyệt kết thúc khóa học ra về, bị ai đó kêu lại, xoay người nhìn kĩ lại, ánh mắt kinh ngạc và sáng rực lên.
      Last edited by a moderator: 15/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68: Phiền não của đàn ông

      Edit: Tịch Ngữ

      “Tâm Nguyệt.” Lâm Tâm Nguyệt chuẩn bị ra khỏi trường đại học nghe phía sau có thanh trầm ổn kèm theo mừng rỡ gọi lại, Lâm Tâm Nguyệt phản xạ có điều kiện quay người lại, nhìn thấy người đằng sau liền kinh ngạc trợn to mắt khó tin, sau đó liền chuyển thành kinh hỉ.

      “Thầy.” Nhìn bóng dáng chín chắn tới gần, Lâm Tâm Nguyệt nở nụ cười ưu nhã mà chói mắt, ngay cả khóe mắt cũng tràn ngập vui sướng, vẻ mặt kích động khỏi phải .

      “Tâm Nguyệt, lâu gặp.” Người đàn ông phía sau Lâm Tâm Nguyệt khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn hơi gầy, nhưng hơi thở ôn hòa, hiền hậu khiến người ta cảm thấy dễ chịu, an tâm, khóe miệng luôn cười ấm áp, ánh mắt nhìn cũng mang theo vui sướng, kích động và đầy ý cười.

      “Thầy, sao thầy ở đây?” Lâm Tâm Nguyệt kích động hỏi, vẻ mặt mang ý cười hào hứng.

      “Em cảm thấy chúng ta nên tìm chỗ ngồi xuống sao? Hay em hi vọng đứng ở hành lang người qua kẻ lại chuyện phiếm với thầy?” Tống Mộ Thiên buồn cười nhìn sinh viên mình thương nhất, lời mang theo nuông chiều.

      Nghe lời Thầy đề nghị, Lâm Tâm Nguyệt mới sực nhớ mình ở đâu, nhìn vẻ mặt tò mò của những sinh viên trong trường, cúi đầu le lưỡi, ngẩng đầu lên mang theo nụ cười dịu dàng lại hào phóng: “Em nhớ gần đây có quán cà phê tệ, Thầy, chúng ta đến đó há.”

      “Được, em quyết định .” Tống Mộ Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, tính cách nhóc này vẫn như vậy, lúc nào cũng hồ hồ đồ đồ, nếu bình thường nhóc có nửa khôn khéo như khi làm việc hay rồi.

      Tống Mộ Thiên là thầy hướng dẫn của Lâm Tâm Nguyệt khi học ở Mĩ. Khi đó, vừa đến nước Mĩ, chưa quen với cuộc sống, ngôn ngữ nửa hiểu nửa , ở trường bị lập, xa lánh như cơm bữa. Vì muốn người nhà lo lắng, đem mọi tâm giấu ở trong lòng, nỗi lo lắng khi xuyên qua lại quấn quýt trong trái tim , để thư giảm áp lực tâm lí, lúc vào đại học Lâm Tâm Nguyệt chọn môn tâm lí học. Cũng vào lúc đó biết Thầy tâm lí học Tống Mộ Thiên, có lẽ vì tâm lí tuổi tác, hai người nhanh chóng thành bạn bè, kế đó Tống Mộ Thiên trở thành thầy tốt bạn hiền của Lâm Tâm Nguyệt, học tâm lí học do Tống Mộ Thiên dạy, nghe theo lời gợi ý của ông mà áp dụng nó vào pháp chứng. tại, Tống Mộ Thiên là Thầy dạy tâm lí học nổi tiếng thế giới, nhưng Lâm Tâm Nguyệt là người duy nhất được gọi ông là ‘thầy’, đương nhiên làm cho thầy của mình thất vọng, thành tựu của trong ngàng pháp chứng mọi người đều thấy ràng.

      Lâm Tâm Nguyệt biết nếu lúc đó gặp thầy, khẳng định có thành tựu như ngày hôm nay. Là do ông giúp giảm áp lực, là ông giúp từ từ bước ra khỏi thế giới của mình, là ông giúp biết cần như thế nào, làm sao ở chung với người khác. Tống Mộ Thiên gần như đem mọi kiến thức mình biết về tâm lí học truyền dạy hết cho Lâm Tâm Nguyệt, bỏ công sức ra bồi dưỡng , mãi cho tới hôm nay, Tống Mộ Thiên vẫn là thầy tốt bạn hiền của .

      Lâm Tâm Nguyệt dẫn Tống Mộ Thiên đến quán cà phê gần trường đại học, ngồi xuống, gọi cà phê, Lâm Tâm Nguyệt liền chờ kịp: “Thầy, sao thầy đột nhiên xuất ở trường đại học này?”

      “Thầy được hiệu trưởng mời đến để phụ đạo cho sinh viên của trường, thuận tiện tới thăm em.” Tống Mộ Thiên ung dung .

      “Gì chứ? Chỉ thuận tiện thăm em ư?” Lâm Tâm Nguyệt quệt mỏ, dẫu miệng lên án.

      “Hết cách rồi, tại thầy là người rất bận rộn nha.” Tống Mộ Thiên mím môi cái, nghiêng đầu cảm khái.

      “Thầy thấy ngượng, biết là ai quá mức rãnh rỗi, có việc gì liền kêu trợ lí nhận đống thư mời. Hôm nay bay , ngày mai bay Pháp, ngày sau liền bay qua Mĩ, thời gian bay trời còn nhiều hơn thời gian ngủ giường, thầy cũng sắp thành người bay rồi nhỉ. Ngay cả ngày em tốt nghiệp thầy cũng mặc kệ, kì quái nhất là gửi MSN thầy trả lời, gọi điện thầy nghe máy, thậm chí ngày em kết hôn thầy cũng đến. Nếu thấy hành tung của thầy trong máy tính cộng với món quà thầy gửi, em nhất định hoài nghi thầy bay ra khỏi Trái Đất rồi.” Lâm Tâm Nguyệt khinh bỉ liếc gương mặt ‘bất lương’ của người nào đó, thầy cứ tiếp tục giả bộ , giả bộ tiếp , cái miệng chóp chép, từng chút từng chút quở trách ‘chuyện xấu’ của Tống Mộ Thiên, trách mắng biến thành oán giận, thầy tốt bạn hiền tôn trọng nhất, giúp đỡ nhiều nhất, thế mà dự lễ tốt nghiệp và lễ cưới của .

      Tống Mộ Thiên tiếp nhận
      cà phê do người phục vụ đưa, nhấp ngụm, nghiêm túc nhìn sinh viên đắc ý nhất của ông, đáy mắt lên chút phức tạp, lập tức bị nụ cười cưng chiều thay thế: “Lúc đó em tốt nghiệp sớm, thầy sắp xếp hành trình về kịp, lúc kết hôn càng khỏi phải , chuyện xảy ra đột ngột như vậy, cho thầy thời gian chuẩn bị gì hết. Thầy muốn làm người thầy tốt, muốn biểu chút cũng được, nhưng mà con nhóc như em cũng có lương tâm, còn biết gửi hình cưới cho thầy xem, còn nữa…” Tống Mộ Thiên đột nhiên nghiêm túc, lời trở nên sắc bén: “Vì sao chuyện bom nổ lớn như vậy lại cho thầy biết.”


      “Thầy, sao thầy biết chuyện này?” Lâm Tâm Nguyệt bị giọng điệu nghiêm túc của Tống Mộ Thiên hù, rốt cuộc là tên nào mach lẻo, con ngươi của liếc trái liếc phải, vẻ mặt chột dạ nhìn Tống Mộ Thiên, cẩn thận hỏi.


      “Nếu phải em hơn tháng có liên lạc với thầy, thầy gọi điện đến nhà em, thầy còn biết em bị hôn mê do bom nổ.”


      “Em sợ thầy lo lắng thôi, huống chi tại em cũng sao.” Lâm Tâm Nguyệt cười híp mắt nịnh nọt.


      “Thôi, em có chuyện gì là được rồi.” Tống Mộ Thiên thở dài, bộ dạng ‘thầy hết cách với em rồi’.


      “Em biết thầy quan tâm em mà.” Lâm Tâm Nguyệt cười nũng nịu, lúc này di động của Lâm Tâm Nguyệt có tin nhắn được gửi đến, nhìn thoáng qua, cười ngọt ngào, nụ cười càng ngày càng đậm.


      “Thấy em cười vui vẻ như vậy, cần nghĩ cũng biết là tin nhắn của chồng em gửi tới rồi.” Tống Mộ Thiên nhìn vẻ mặt kiều của Lâm Tâm Nguyệt, căn bản cần nhìn liền đoán được người gửi tin nhắn.


      “Dạ, ấy tới đón em, giờ chờ em ở đầu đường.”


      “Vậy tốt rồi, thầy còn chưa chính gặp qua cậu ta, thầy chung với em, vừa đúng lúc có thể xem thằng nhóc kia có sức hấp dẫn gì lại khiến cho sinh viên của thầy ‘nhớ mãi quên’, ngày ngày đều lải nhải bên tai thầy.” Tống Mộ Thiên hài hước trêu ghẹo Lâm Tâm Nguyệt.


      “Gì chứ, người ta đâu có.” Lâm Tâm Nguyệt bỉu môi phản bác.


      “Ừ, trước đây em có lải nhải ‘Sâm rất giỏi, giỏi vô cùng’ở bên tai thầy, em có mỗi ngày nhớ cậu ta…”


      “…” nghe thấy gì hết, nghe gì hết á.


      Lúc Cổ Trạch Sâm thấy bà xã của mình, bên cạnh người đàn ông xa lạ. thấy Lâm Tâm Nguyệt nghiêng đầu, mặc kệ người bên cạnh trêu tức mình, bộ dạng ‘ta nghe gì hết’, trong mắt người đàn ông xa lạ lên ý cưng chiều, bầu khí của hai người rất hài hòa


      “Sâm, đến rồi à.” Lâm Tâm Nguyệt sung sướng tới, tự nhiên ôm cánh tay Cổ Trạch Sâm.


      “Ừm.” Cổ Trạch Sâm nhếch môi cười nuông chiều, thuận tay cầm tư liệu tay bà xã, nghi ngờ nhìn Tống Mộ Thiên: “Vị này là?”


      “Tôi là thầy hướng dẫn tâm lí học của Tâm Nguyệt, tôi họ Tống, có thể gọi tôi là giáo sư Tống.” Tống Mộ Thiên chờ Lâm Tâm Nguyệt mở miệng giới thiệu, ông tự mình lên tiếng, vừa vừa quan sát Cổ Trạch Sâm, ngay cả biểu tình và động tác đều buông tha, thấy thái độ của với Lâm Tâm Nguyệt, trong mắt lóe lên tia sáng.


      “Là giáo sư tâm lí học, lúc em ở Mĩ, thầy ấy giúp em rất nhiều.” Lâm Tâm Nguyệt đúng lúc chen vô, trong lời nồng nặc niềm cảm kích.


      “Xin chào, em là Cổ Trạch Sâm, là ông xã của Tâm Nguyệt, giáo sư gọi em Sâm là rồi.” Cổ Trạch Sâm chú ý tới xưng hô của bà xã mình, cũng nhận ra cảm kích trong giọng của , trong nháy mắt thoáng qua vài thứ, thái độ đối với Tống Mộ Thiên càng tôn kính, thậm chí còn để ông quan sát thoải mái.


      “Nghe , cậu chỉ là bác sĩ pháp y mà còn là tác giả, đẹp trai lịch , ánh mắt của Tâm Nguyệt tệ nha.” Tống Mộ Thiên tán thưởng gật đầu, hài lòng cười: “Con nhóc này là đứa trẻ khiến người ta bớt lo, sau này giao cho cậu.”


      “Em biết, giáo sư.” Cổ Trạch Sâm thâm tình nhìn người bên cạnh, kiên định nắm chặt bàn tay bé kia.


      “Thầy, em đâu có khiến người ta bớt lo.” Lâm Tâm Nguyệt nghe lời thầy mình , lập tức phục lẩm bẩm .


      “Em .”


      “Ha ha…” Cổ Trạch Sâm hề khách sáo cười lớn.


      “Hừ! thèm để ý các người nữa.” Lâm Tâm Nguyệt kiêu ngạo quay đầu .


      Nếu thời gian có thể dừng lại, Lâm Tâm Nguyệt rất muốn khoảnh khắc này dừng lại tại đây. tình nguyện cái gì cũng biết, vĩnh viễn là học trò thích làm nũng, có chút mơ hồ, lại có tính cách trẻ con.


      “Giáo sư, có cần em đưa thầy về ?” Cổ Trạch Sâm cười hỏi, Lâm Tâm Nguyệt lập tức quay đầu, đôi mắt trông mong nhìn thầy mình: “Phải đó, thầy, chúng ta cùng ăn trưa , lâu chúng ta gặp rồi.”


      cần, thầy có việc phải vào trường.” Tống Mộ Thiên cười cự tuyệt ý tốt của Cổ Trạch Sâm, đối với sinh viên của mình cười đến dịu dàng: “Thầy còn ở nơi này thời gian, muốn ăn cơm chung khi nào cũng được.”


      “Vậy được thôi.”


      “Chúng em trước.”
      Last edited by a moderator: 22/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68: tiếp theo
      Edit: Tịch Ngữ

      “Ừ.”

      Tống Mộ Thiên nhìn chiếc xe rời xa, ánh mắt chìm nổi, biết suy nghĩ chuyện gì.

      ***

      Sauk hi Cổ Trạch Sâm đón Lâm Tâm Nguyệt về nhà, lại vì câu ‘mệt muốn chết’ của Lâm Tâm Nguyệt, lập tức xông lên nhà Cao Ngạn Bác ăn chực. Cao Ngạn Bác quen với việc hai người vợ chồng nhà này mặt dày đến ăn chực, nhưng hôm nay lại xuất thêm hai người khác chính là Lương Tiểu Cương và Dương Dật Thăng.

      Bởi vì Lương Tiểu Nhu dẫn em dâu tương lai dạo phố, hưởng thụ quyền lợi của phụ nữ độc thân, trút oán hận trong lòng, để lại mấy người đàn ông quạnh. Cao Ngạn Bác than thở trong lòng, vốn dĩ Lương Tiểu Nhu còn định kéo Mã Quốc chung, nhưng người ta bận về nhà làm con ngoan, còn Lâm Tâm Nguyệt, nàng này sớm rời khỏi hàng ngũ độc thân.

      “Phụ nữ.” Cao Ngạn Bác nhấp ngụm cà phê, ánh mắt vô thần nhìn về phía trước.

      “Phụ nữ.” Lương Tiểu Cương ảo não lắc đầu.

      “Phụ nữ.” Dương Dật Thăng bất đắc dĩ cười khổ.

      “Aiz” Ba người đồng loạt thở dài, hai vợ chồng Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm dựa vào nhau ngồi ghế sô pha, miếng em miếng ăn trái cây, thuận tiện xem trò vui, nhìn ba người đàn ông ăn uống no đủ xúm lại chỗ mày ủ mặt ê, than ngắn thở dài.

      “Rốt cuộc ba người buồn phiền chuyện gì? Có muốn chia sẻ chút .” Cổ Trạch Sâm mang dáng vẻ ‘ta là người tốt, ta rất vui lòng nghe’, lên tiếng thôi, vừa lên tiếng liền nhận được hai ánh mắt sắc bén như dao và ánh mắt ai oán.

      “Ôi, Sâm, đắc tội bọn họ à? Oán khí nặng như vậy. Người biết còn tưởng bọn họ vì bị nhóm Tiểu Nhu vứt bỏ mà giận chó đánh mèo lên người nha.” Lâm Tâm Nguyệt lén lén kéo cổ tay Cổ Trạch Sâm, cẩn thận liếc ba người bọn họ, giọng hỏi, thuận tiện cắn miếng trái cây Cổ Trạch Sâm đưa tới, là ngọt.

      có.” Cổ Trạch Sâm vô cùng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu. Rồi lập tức bừng tỉnh: “Chắc là ghen tỵ với chúng ta, dù sao họ cũng bị bọn Tiểu Nhu bỏ rơi, chúng ta phải biết thông cảm người khác.” Giọng điệu Cổ Trạch Sâm sâu xa, thông cảm.

      “À, biết, em thông cảm cho bọn họ.” Lâm Tâm Nguyệt gật đầu, miệng nhai trái cây rộp rộp.

      Cao Ngạn Bác, Lương Tiểu Cương và Dương Dật Thăng nổi sùng. Các người như vậy gọi là hả? lớn đến nỗi mọi người đều nghe , còn là nghe sót chữ luôn đấy. Cái gì gọi là chúng tôi ghen tỵ, ràng đầu sỏ gây chuyện là các người, bây giờ còn làm bộ vô tội, các người cố ý, cố ý !!!! Đừng nghĩ rằng bọn tôi thấy vẻ mặt hả hê của các người nhá!!!!

      “Đừng nhìn chúng tôi như vậy. Chúng tôi có thể thông cảm cho các người, các người cũng có thể thông cảm cho chúng tôi, để chúng tôi được xem trò vui cách thỏa mãn nhá. , hai người làm sao chọc giận Tiểu Nhu và Đinh Đinh. Còn Ivan, lát sau.” Lâm Tâm Nguyệt tò mò quan sát bọn họ, mắt lóe sáng, đầy ý cười.

      “Đều do Sâm gây họa.” Lương Tiểu Nhu ôm gối dựa, xị mặt, vẻ mặt đáng thương nhìn Lâm Tâm Nguyệt.

      “Hử, có liên
      quan đến Sâm hả? Tiểu Cương, đến đến đến, mau cho chị Tâm Nguyệt. Nếu Sâm bắt nạt em, chị giúp em dạy dỗ ấy.” Lâm Tâm Nguyệt cười dịu dàng dụ dỗ Lương Tiểu Cương.

      “Bởi vì Đinh Đinh thấy Sâm luôn tạo kinh hỉ để dỗ chị vui vẻ, cho nên ấy rất hâm mộ. Vì vậy, em cũng nghĩ biện pháp để dỗ ấy vui vẻ, mua quà tặng ấy. Vốn nghĩ ấy rất vui, ai dè ấy vừa mở hộp quà liền mắng em ‘ngu ngốc’ rồi bỏ . Ngày hôm nay, ấy thèm để ý tới em.” Lương Tiểu Cương rất thành thực khai báo.

      Bầu khí im lặng kì quái bao phủ trong phòng, mọi người đều hận sắt thành thép nhìn chăm chú vào Lương Tiểu Cương, Lâm Tâm Nguyệt buồn bực thôi. Thầm nghĩ hung hăng gõ vào đầu cậu ta: “Đinh Đinh mắng đúng. Tiểu Cương, em đó, ngốc!”

      “Chị Tâm Nguyệt, ngay cả chị cũng em như vậy.” Lương Tiểu Cương uất ức.

      “Đinh Đinh tức giận bởi vì em hiểu mục tiêu. Con bé mở hộp quà liền vui là do nó thấy món quà mình mong muốn.” Lâm Tâm Nguyệt thở dài lắc đầu, bất đắc dĩ dùng đưa tay có đeo nhẫn quơ quơ: “Nó muốn cái này, cái này nè.”

      “Chị Tâm Nguyệt, tay của chị sao? Đinh Đinh tức giận có liên quan gì đến cái tay của chị?” Lương Tiểu Cương nghiêng đầu hỏi, Lâm Tâm Nguyệt tử trận!

      “Sâm, giao cho .”

      “Ừ, Tiểu Cương, để Sâm nguyên nhân Đinh Đinh tức giận cho cậu biết.”

      “Dạ.”

      ra, khó trách Lương Tiểu Cương như vậy. Bởi vì vụ bom nổ lần trước, Lương Tiểu Cương luôn đeo bám Lâm Đinh Đinh. Nhưng mỗi lần nhắc tới chuyện kết hôn nàng liền bỏ trốn, vì muốn hù dọa bạn , Lương Tiểu Cương dám nhắc chuyện kết hôn nữa. Nhưng, Lương Tiểu Cương lại quên, phụ nữ rất dễ thay đổi. Khi đó muốn, lúc nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm, Đinh Đinh liền hâm mộ, nàng luôn ám chỉ nhắc nhở thế mà Lương Tiểu Cương vẫn ngu ra. Thấy Lương Tiểu Cưng chuẩn bị kinh hỉ cho mình, còn tưởng là Lương Tiểu Cương nghĩ thông suốt, ai ngờ mừng hụt, tức giận mới là lạ.

      Lương Tiểu Cương tiếp nhận Cổ Trạch Sâm giáo dục. Đôi mắt Lâm Tâm Nguyệt đầy mong đợi nhìn Cao Ngạn Bác, cười như cười.

      đừng có nhìn tôi, tôi đơn thuần như Tiểu Cương, vừa dụ chút liền khai ra hết.” Cao Ngạn Bác thèm nhìn ánh mắt trần trụi của Lâm Tâm Nguyệt, bình tĩnh uống cà phê, giỡn chơi sao, có đần như vậy, tự dưng trở thành trò vui cho người ta, chẳng lẽ kêu , đem nhẫn giấu trong xe buýt đồ chơi, chuẩn bị cầu hôn Tiểu Nhu, ai ngờ xe buýt có đôi tình nhân cầu hôn, Tiểu Nhu chê quê mùa, kém xa Cổ Trạch Sâm cầu hôn Lâm Tâm Nguyệt, xác định thể khoe khoang được với Lâm Tâm Nguyệt, đành im lặng giấu xe buýt đồ chơi . Mặc dù, hài lòng tiếp nhận ám chỉ của Tiểu Nhu, nhưng có cầm đến tay… Ai biết, ngày hôm sau, Tiểu Nhu giống như giận lẫy , quả nhiên tên đầu sỏ gây chuyện chính là Cổ Trạch Sâm, sau này thể để cho hai ngôi sao gây họa này đến ăn chực nữa.

      Đáng thương cho Cổ Trạch Sâm, nằm cũng trúng đạn.

      “Có thể, có quyền lợi giữ im lặng. Vậy còn , Ivan? Hai người kia buồn phiền về chuyện tình cảm, là người độc thân, có cái gì mà phiền?” Lâm Tâm Nguyệt đảo đôi mắt tròn vo, cười xấu xa: “Lẽ nào thích ai rồi.”

      có, chỉ góp vui thôi.” Dương Dật Thăng cười khan.

      "?" Lâm Tâm Nguyệt híp mắt, nghi ngờ liếc ta.

      , hơn cả trân châu.” Dương Dật Thăng làm bộ như có gì uống cà phê.

      “Vậy được rồi.” Lâm Tâm Nguyệt nhún nhún vai, buông tha hỏi nữa. Nhưng khóe miệng vẫn dấy lên nụ cười giảo hoạt, cười gian ác trong bụng, các người , vẫn biết.

      Dương Dật Thăng thấy Lâm Tâm Nguyệt hỏi nữa, thở phào nhõm. Nếu để con nhóc này biết có ý với Bell, liền xong đời.

      Dương Dật Thăng tiếp xúc với Mã QUốc vài lần, thương tiếc với những chuyện ấy từng trải qua, thậm chí còn có ấn tượng tốt, thế nhưng Dương Dật Thăng nghĩ ra, vì sao Mã QUốc luôn như gần như xa với ???

      Nếu Dương Dật Thăng biết nguyên nhân là vì Mã Quốc hiểu lầm có tình cảm với Lâm Tâm Nguyệt, nhất định hộc máu.

      Rất nhanh Lương Tiểu Nhu và Lâm Đinh Đinh khôi phục lại bình thường, Mã Quốc cũng đối mặt bình thường với Dương Dật Thăng. Vì vậy trận phong ba phiền não của đàn ông trôi qua.

      Ngày hôm sau làm, vì vụ án Chó Điên có manh mối mới. Sau mấy ngày cực khổ, tổ pháp chứng đều lộ khuôn mặt tươi cười. Vui vẻ thảo luận xem sau khi vụ án kết thúc đâu ăn mừng.

      Lúc này, điện thoại vang lên, Mạc Thục Viện nhận điện thoại: “Alo, Bộ pháp chứng Tây Cửu Long nghe.”

      “Ờ, tôi biết, cám ơn.” Mạc Thục Viện cúp điện thoại, xoay người nghiêm túc : “Có vụ án, ở nhà trọ cao cấp khu Tây Cống phát xác nữ.”
      Last edited by a moderator: 22/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :