Chương 67.2: Nội dung phim lại bắt đầu, mưu còn xa ? (4)
Edit: Tịch Ngữ
Lâm Tâm Nguyệt nhanh chân tới, kiểm tra ông nội và trai lượt, xác nhận bọn họ đều bình yên vô liền yên tâm, trong lòng thở dài. Nhìn dáng vẻ trong phòng khách, e là Lương Vân Nhi gây ra chuyện rồi, ánh mắt Lâm Tâm Nguyệt lóe lên khó hiểu, nhưng có chuyện gì khiến ông nội và hai tức giận như vậy? hai của sớm luyện thành bộ mặt cương thi rồi, ngay cả cảm xúc của ấy cũng rất ít bị dao động, nhưng bây giờ có vẻ bộc lộ hận ý.
Lâm Đinh Đinh thấy chị và rể tới, lập tức bay qua, ôm cánh tay Lâm Tâm Nguyệt, mắt rưng rưng, ánh mắt như muốn ‘Chị cứu tinh, mau cứu mạng nhaaa’ cuối kéo dài. Chị cứu mạng, mau cứu em, em sắp bị hù chết rồi, hai đáng sợ, huhu… Sớm biết thế này, em kéo Tiểu Cương đến rồi.
“ sao.” Lâm Tâm Nguyệt nhếch môi cười, nhàng vô vỗ tay Lâm Đinh Đinh, cười an ủi, xem ra con bé này bị hù rồi.
“Ừm.” Lâm Đinh Đinh gật đầu, có chị ở đây, mình cần sợ nữa.
“Ông nội, xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy?” Lâm Tâm Nguyệt gật đầu chào hỏi chủ Lâm, buông tay Lâm Đinh Đinh ra, ngồi xuống bên cạnh ông nội Lâm, nhàng phủ lên đôi tay đầy nếp nhăn, run run để đầu gối của ông, đôi mắt quan tâm nhìn ông, cảm thấy ông già rất nhiều, trong lòng rất khó chịu, đây là người nhà của , người nhà cần bảo vệ nay vì người ngoài mà biến thành bộ dạng này, là người ích kỉ, còn là người cực kì bao che khuyết điểm, cho nên mặc kệ chuyện gì, lần này tuyệt đối bỏ qua cho Lương Vân Nhi, ánh mắt nhìn Lương Vân Nhi càng sắc bén hơn.
Cổ Trạch Sâm nhìn dáng vẻ yếu ớt của ông cụ, đáy mắt lên kinh ngạc, trong ấn tượng của , ông cụ rất ít khi biểu lộ vẻ yếu đuối ra ngoài, chỉ có lần duy nhất là khi Tâm Nguyệt gặp chuyện, rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến cho nhân vật từng oai phong cõi xuất vẻ mặt này.
“Con đàn bà này, ả dám, dám…” Ông nội Lâm tức giận đến thành lời, ngón tay chỉ vào Lương Vân Nhi.
“Ông nội, ông đừng giận, Phong ông được kích động.” Lâm Tâm Nguyệt vỗ vỗ sau lưng ông nội Lâm, giúp ông thông khí, an ủi để ông kích động nữa, ánh mắt lạnh lùng của Lâm Tâm Nguyệt thay đổi thành ánh mắt lo lắng.
“Đúng đó, ông nội, có gì từ từ , sức khỏe của ông quan trọng hơn.” Cổ Trạch Sâm ở bên cạnh khuyên nhủ, xoay người với chú Lâm: “Chú Lâm, nhờ chú giúp con lấy cho ông nội ly nước ấm.”
“Tôi biết, thưa cậu.” Chú Lâm liền xoay người sai người làm lấy nước, đồng thời cũng tham gia vào đội ngũ khuyên nhủ, lo lắng cho người bạn già mà ông theo hầu hơn nửa đời người: “Ông chủ, chủ và cậu chủ đều lớn hết rồi, bọn họ có thể tự giải quyết, ông cứ yên tâm giao lại cho bọn , vì loại đàn bà này mà tức giận làm hư thân thể của mình, chẳng đáng đâu.”
“Ông nội, có phải ả đàn bà xấu xa này chọc tức ông ? Ông đừng giận mà gây hại cho sức khỏe của mình, tụi con giúp ông dạy dỗ ả.” Lâm Đinh Đinh thấy ông tức giận đến vậy, càng ước gì có thể đem ả đuổi ra khỏi nhà, Lâm Đinh Đinh liếc Lương Vân Nhi, biết con đàn bà này nhất định phải là thứ tốt đẹp gì, ở nhà bọn làm mưa làm gió còn chưa tính, bây giờ còn chọc tức ông nội, nếu thân thể ông nội có chuyện gì, nhất định xử đẹp con ả này.
“Ông nội, con giải quyết.” Lâm Nhã Nguyệt cam đoan.
“Ông nội, trước uống miếng nước , từ từ thôi.” Lâm Tâm Nguyệt nhận ly nước ấm, đưa cho ông cụ, cẩn thận dặn dò. Sau đó, nghiêm túc hỏi quản gia Lâm, rất có dáng vẻ của nữ hoàng: “Chú Lâm, chú , cuối cùng có chuyện gì?”
“ chủ, người đàn bà này, ả, ả lại… ly nước trái cây của cậu chủ…” Chú Lâm muốn lại thôi, ánh mắt tức giận nhìn Lương Vân Nhi, cắn răng kêu to: “Cái đồ vô, vô…aiz, người đàn này bỏ thuốc kích dục vào ly nước trái cây của cậu chủ.” Nếu phải kiêng kị Lâm Nhã Nguyệt có mặt ở đây, có lẽ chú Lâm ra những lời khó nghe.
“Cái gì?” Lâm Tâm Nguyệt và Lâm Đinh Đinh mở to hai mắt, kinh ngạc kêu lên, dám tin nhì Lương Vân Nhi, ả ta có phải rất ‘dũng cảm’ hay , Cổ Trạch Sâm cũng kinh ngạc nhìn người đàn bà trầm mặc kia. Lần thứ hai, đáy mắt Lâm Nhã Nguyệt tràn ngập sát khí, thậm chí còn có chút đau xót, nếu phải ta còn chút lí trí, có lẽ ta giết chết con đàn bà này rồi, có phải tất cả phụ nữ đều như vậy hay ? Vì đạt được mục đích mà từ mọi thủ đoạn, tựa như cái kẻ sinh ra ? Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc chắn Lương Vân Nhi chết đến thể đầu thai.
“Người đàn bà này đúng là rất ghê tởm mà, ả có biết xấu hổ ? Loại chuyện này cũng làm ra được ư? ả, ả quá là vô sỉ! Ả dám có ý định muốn cưỡng bức…” Lâm Đinh Đinh phản ứng lại, lập tức nổi giận, tay chống nạnh, tay chỉ vào Lương Vân Nhi, bộ dạng y hệt người đàn bà chanh chua.
“Đinh Đinh.” Lâm Tâm Nguyệt nghe Lâm Đinh ĐInh chửi mắng, liền gọi Lâm Đinh Đinh, có thể mặc kệ cảm nhận của Lương Vân Nhi, nhưng thể quan tâm đến hai, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cảm xúc của hai, thở dài. tại, hiểu vì sao ông nội và hai có biểu tình như vậy, vì ả ta phạm vào điều cấm kỵ của nhà họ Lâm, giẫm đạp lên giới hạn cuối cùng của nhà họ Lâm, nhưng mà cưỡng bức? Đinh Đinh, em quá mạnh mẽ rồi! ==|||
Nghe Lâm Tâm Nguyệt kêu, Lâm Đinh Đinh mới phát mình vừa cái gì, vội che miệng, tự chủ được lùi về sau, rụt cổ, ánh mắt lo sợ nhìn vẻ mặt cảm xúc của Lâm Nhã Nguyệt, nhịn được khóc thầm trong tim, tiêu rồi, tiêu rồi, sai rồi! Tại sao lại
hai bị cưỡng bức chứ, đàn ông đều rất mạnh mẽ, lại rất sĩ diện. Tại sao lại quản cái mồm này chứ, à ~ Là đau khổ hay là tức giận, làm ơn cho em chút phản ứng ! Sống hay chết, liền tiếng thôi, như vậy em của cũng cần khổ ép nữa.
Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm liền hiểu vì sao bàn chỉ có ly nước trái cây để đó. Đó là bằng chứng phạm tội của Lương Vân Nhi, ly nước còn nguyên chứng tỏ Lâm Nhã Nguyệt chưa có uống, biết là may mắn hay là bất hạnh nữa. Lâm Tâm Nguyệt hoài nghi IQ của người đàn bà này bằng , sao lại có thể bày ra trò trẻ con như vậy? Lẽ nào, ả biết chuyện này hủy hoại cả đời ả sao?
Lâm Đinh Đinh cũng nhìn ly nước trái cây, cúi đầu, giống như tự lẩm bẩm: “May mắn ả thành công, nếu ả thành chị hai của mình, e là mình tiêu đời.”
Mặc dù, Lâm Đinh Đinh rất , nhưng mọi người ở đây đều nghe , Lâm Tâm Nguyệt bất đắc dĩ đỡ trán, con bé này xác định có tới đây quấy rối? Cổ Trạch Sâm ở bên cạnh cũng khỏi cười trộm, bất đắc dĩ lắc đầu, em của bà xã mình đúng là kẻ dở hơi.
Lâm Nhã Nguyệt nghe Lâm Đinh Đinh lẩm bẩm, nhất thời đầu đầy vạch đen, con bé này đúng là em của mình ư? Vì sao lại thiếu dây thần kinh như thế chứ? Ông nội Lâm và chú Lâm đều duy trì vẻ mặt im lặng là vàng, con bé này càng ngày càng có quy củ, lời như vậy cũng được, có phải cưng chiều nó quá mức rồi ? Mọi lễ nghi phép tắc nó học đâu hết rồi? Để tránh cho việc nó ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ, bắt nó học lại mọi lễ nghi mới được. Lâm Đinh Đinh xui xẻo, cái mồm hại cái thân chỉ có bạn học Dương Dật Thăng.
Bầu khí áp bức bị lời của Lâm Đinh Đinh phá vỡ, bầu khí giương cung bạt kiếm biến mất, tất cả mọi người đều bất đắc dĩ lắc đầu. Chỉ có Lương Vân Nhi vẫn trầm mặc , dường như mọi chuyện đều liên quan đến ả.
“Khụ khụ, Lương tiểu thư, có biết làm chuyện gì ? Chúng tôi nể tình ông nội nên để ở lại nhà mình, nhân nhượng vì tình nghĩa, nhưng lại có nguyên tắc. Trước, tùy hứng điêu ngoa chưa tính, bây giờ lại còn làm ra chuyện như vậy. Lương tiểu thư, chúng tôi có quyền gọi cảnh sát tố cáo .” Lâm Tâm Nguyệt miễn cưỡng đè ép bất đắc dĩ trong lòng xuống, trừng mắt nhìn con bé xằng xiên kia, phớt lờ ánh mắt của con bé, vội ho lên tiếng, nhắc nhở những người còn phiền lòng vì biết giải quyết thế nào, nghiêm túc từng chữ với Lương Vân Nhi, hy vọng ả điêu ngoa này có thể hiểu tình cảnh của mình.
“ cần gì với ả hết, để cho ả biết, Lâm Nhã Nguyệt phải là thằng ngu. Cho rằng dùng cách này có thể trói buộc , nhất định cho ả trả giá lớn, để ả nhớ kỹ người nào có thể chọc, người nào tuyệt đối thể chọc.” thanh lạnh như băng của Lâm Nhã Nguyệt vang bên tai Lương Vân Nhi, Lương Vân Nhi chậm rãi ngẩng đầu, mặt biểu tình nhìn về phía , cảm nhận được ánh mắt của hề có chút dịu dàng, chỉ có căm hận.
“Tại sao? Tại sao em làm nhiều chuyện vì như vậy, vẫn hề liếc nhìn em dù chỉ lần?” Lương Vân Nhi đứng phắt dậy, chất vấn Lâm Nhã Nguyệt. Đáp lại ả chỉ là ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Nhã Nguyệt, Lương Vân Nhi chưa bao giờ bị người ta nhìn như vậy, từ tất cả mọi người đều nuông chiều, thương ả. Nhưng, từ khi gặp Lâm Nhã Nguyệt, cái gì ả cũng đúng, ràng ả hạ thấp chính mình, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích sau này. Tại sao đều thấy?
“Cái này của phải gọi là mặt dày mày dạn, sống chết bám theo.” Lâm Đinh Đinh hừ lạnh.
“Mày cái gì?” Lâm Đinh Đinh kích thích thần kinh nhạy cảm của Lương Vân Nhi, bất chợt ả tới gần bọn người Lâm Tâm Nguyệt, hai mắt trợn to, thẹn quá hóa giận, Lâm Đinh Đinh liền trốn sau lưng Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm di chuyển tới trước che chắn cho Lâm Tâm Nguyệt, mặt Lâm Nhã Nguyệt u, hai mắt nhìn chăm chú vào ả, chỉ cần ả có hành động lập tức khống chế ả. Ánh mắt vẩn đục kèm theo điên cuồng của Lương Vân Nhi nhìn chung quanh, giọng tràn đầy phẫn hận, cảm xúc khó khống chế, ngón tay chỉ từng người: “Mày, mày, mày, bọn mày nghĩ rằng ta biết chuyện bọn mày làm sao? Nếu vì Nhã Nguyệt, tao có cần cố gắng nuốt giận như vậy ? Chịu đựng trò đùa của bọn mày, chịu đựng tụi bây sỉ nhục, đều do tụi mày, nhất định do tụi mày xấu tao trước mặt Nhã Nguyệt, Nhã Nguyệt mới hiểu , đều là tụi mày!!! Nhã Nguyệt là của tao! Là của tao! Chỉ có tao mới xứng đôi với Nhã Nguyệt!”
Last edited by a moderator: 15/3/15