1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sưởi ấm trái tim anh - Tiểu Tâm Nguyệt HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 43: Làm bà mai dễ dàng (tiếp)

      Edit: Tiểu Ngữ

      Chương 43: Làm bà mai dễ dàng (tiếp)

      Mặt trời rực rỡ mọc lên, từng tia sáng xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất, gió ấm áp khẽ vuốt ve lên khuôn mặt mỗi người.

      ngày mới lại bắt đầu, vụ án hài cốt trong cống thoát nước cũng có phát mới, Cổ Trạch Sâm nhờ vào kĩ thuật chỉnh hình đem khuôn mặt người chết khôi phục lại hoàn toàn, đồng thời có người tự xưng là thím Dung, hài cốt kia chính là con Dung Tuệ mất tích hai năm trước, nhưng bên tổ pháp chứng phán đoán hài cốt kia thối rửa ít nhất bốn năm.

      Sáng sớm, Lương Tiểu Nhu gọi cho Cao Ngạn Bác, Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt tập hợp cùng nhau xét nghiệm và phân tích mọi tư liệu. Toàn thể tổ trọng án đều mang cặp mắt gấu mèo làm, dù sao cảnh sát ưu tú trong ưu tú cũng phải dễ làm, đặc biệt là cấp dưới của madam Lương Tiểu Nhu, đương nhiên chuyện gì cũng có ngoại lệ, Hà Vĩnh Chương chính là ngoại lệ trong tổ trọng án, hai ba ngày lại xin nghỉ bệnh, làm muộn cũng về xớm, cộng thêm dáng vẻ bỉ ổi, người biết còn tưởng là tên tội phạm bị mù xông vào sở cảnh sát.

      Nhóm người Lâm Tâm Nguyệt tới tổ trọng án liền nhìn thấy Hà Vĩnh Chương lại mượn cớ lười biếng, chọc Lương Tiểu Nhu tức giận đến quăng xấp văn kiện, đập bàn. Người trong tổ trọng án sớm quen với cảnh này, chỉ là họ ngờ madam lại dung túng cho Hà Vĩnh Chương như vậy. Bọn người Cao Ngạn Bác cũng hiểu tại sao Lương Tiểu Nhu lại tự gò bó mình như vậy, ngoại trừ Lâm Tâm Nguyệt biết nguyên nhân.

      Hà Vĩnh Chương vừa ra khỏi phòng làm việc của Lương Tiểu Nhu liền gặp bọn Cao Ngạn Bác, tùy tiện chào hỏi câu liền bỏ . Mọi người trong tổ trọng án đều mang vẻ mặt khinh bỉ nhìn bóng lưng Hà Vĩnh Chương, đáy mắt Cao Ngạn Bác lóe lên tia chán ghét.

      “Từ ngoài tổ trọng án nghe giọng oang oang của madam rồi, thức trắng mấy đêm mà vẫn còn khỏe mạnh, hổ là nữ cảnh sát dũng mãnh như thần.” Lâm Tâm Nguyệt vào phòng làm việc của Lương Tiểu Nhu, nhìn khuôn mặt tức giận như cái bánh bao của Lương Tiểu Nhu, dí dỏm pha trò.

      “Ngày nào cười chê tôi ngày đó ăn cơm ngon phải ? về vụ án , các ngươi có phát gì mới ?” Lương Tiểu Nhu liếc Lâm Tâm Nguyệt cái, bắt đầu nghiêm túc làm việc.

      “Tổ pháp chứng chúng tôi dựa vào manh mối thím Dung cung cấp, chúng tôi tìm được tóc và vết máu của Dung Tuệ ở nhà người bà con của ta.” Lâm Tâm Nguyệt nhún vai, đáp lời.

      “Ngoài ra, chúng tôi cho rằng hài cốt đó có thể là Dung Tuệ, tôi phát nước cống trước đây từng bị nước thải của nhà máy ô nhiễm, bên trong là thuốc nhuộm cùng vật liệu hóa học đủ để xác chết thối rửa với tốc độ nhanh hơn, cho nên tôi đoán thi thể kia là Dung Tuệ con thím Dung. Đáng tiếc, hài cốt bị ngâm trong nước công trong thời gian lâu, vì vậy thể lấy DNA để xét nghiệm.” Cao Ngạn Bác ra phân tích của mình.

      Cổ Trạch Sâm nhíu mày: “Tôi thử lấy mẫu DNA trong răng của nạn nhân.”

      “Tôi căn cứ quần áo còn sót lại người nạn nhân điều tra đến hộp đêm, nhưng mọi thứ dữ liệu được lưu trữ trong hộp đêm đều bị thiêu đốt hết. Chúng tôi tiếp tục điều tra sâu hơn, về mặt DNA và hộp đêm làm phiền tổ pháp chứng của mọi người.”

      Cao Ngạn Bác gật đầu: “Chúng tôi mau chóng so sánh DNA, và xét nghiệm vật chứng này.”

      “Vậy làm phiền mọi người.”

      vất vả mới hết giờ làm, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm muốn hưởng thụ thế giới hai người, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Nhã Nguyệt và nụ cười ấm như gió xuân của Nam Cung Phong tựa vào xe nhìn bọn họ cười cười chào hỏi.

      “Hi, Tâm Nguyệt, hết giờ làm rồi à?” Nam Cung Phong đến bên cạnh bọn họ, cười tao nhã: “Hai người dự định đâu, ngại để chúng tôi theo chứ?”

      Lâm Tâm Nguyệt cười đến nghiến răng nghiến lợi: “Đương nhiên ngại.” Mới là lạ!! Dáng vẻ phúc hắc cười cợt của Nam Cung Phong là làm sao, còn có vẻ mặt lạnh tanh của trai dùng ánh mắt uy hiếp Sâm là thế nào? Nhất định là hai người cố ý, cố ý phải ?! Lâm Tâm Nguyệt gào thét trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn rất bình tĩnh.

      Cổ Trạch Sâm cũng rất buồn bực, mấy ngày nay bận tối mặt tối mày, vất vả hai người mới có cơ hội hưởng thụ gian hai người, muốn hẹn hò lại bị đôi bóng đèn đem kế hoạch của ngâm nước, hơn nữa còn thể đuổi , càng thể . thể đắc tội với những người này, ngẫm lại là buồn bực!

      Trong căn phòng lãng mạn, dưới ánh sáng mờ ảo, giai điệu du dương, mùi hương thơm mát, lại thêm đôi trai tài sắc đối mặt nhìn nhau, ý đưa tình. Giản dị nhưng cũng đủ khiến người ngoài ghen tỵ.

      Nhưng là trong phòng ăn lãng mạn, chàng đẹp trai hấp dẫn lại lạnh lùng thong thả uống sâm banh, đôi trai tài sắc hai mặt nhìn nhau gì, ngầm cười khổ, ở giữa bọn họ còn có cặp bóng đèn nóng lạnh siêu cấp bự.

      đường và trong rạp chiếu phim đều xuất cảnh tượng quỷ dị như thế này. đường, bên cạnh xinh đẹp đều có người đàn ông, người tao nhã hay nở nụ cười ôn hòa. người lạnh nhạt xinh đẹp, thường toát ra khí lạnh như máy điều hòa, kế bên còn có người tuấn dật mát mẻ hay giúp chặn những người có xu thế va chạm vào vì đường đông đúc. Trong rạp chiếu phim cũng như vậy, luôn có người chen vào giữa Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm. Bởi vậy, mặc kệ là ở đâu, đem bán kính mười mét tạo thành khoảng chân , có thể thấy sức mạnh của hai bóng đèn này rất là ngoan cố.

      Tình nhân hẹn hò ngoại trừ ăn tối, dạo, sau khi xem phim xong liền kết thúc. Cuộc hẹn của Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm cũng như vậy, Lâm Nhã Nguyệt ra lệnh tiếng, Nam Cung Phong trợ giúp. Lâm Tâm Nguyệt chưa kịp lên tiếng chào tạm biệt với Cổ Trạch Sâm liền bị nhét vào xe, như bay. Bỏ lại mình Cổ Trạch Sâm đứng trong cát bụi cuồn cuộn, cộng thêm vài miếng vé vào xem phim bay bay.

      thể hai cái bóng Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong tác chiến rất thành công, liên tục mấy ngày đều bỏ lại Cổ Trạch Sâm trơ trọi lẻ loi trong gió lạnh, ngay cả quyền lợi đưa rước Lâm Tâm Nguyệt cũng bị bốc lột trắng trợn. Cuộc hẹn của hai người bị phá hoại liên tiếp, Lâm Tâm Nguyệt hóa bi thương thành sức mạnh, càng ra sức kết hợp Lương Tiểu Cương với em nhà mình.

      Cảnh tượng 1:

      Lâm Tâm Nguyệt thấy Lâm Đinh Đinh xem giới thiệu nhạc kịch tạp chí, giả bộ như vô tình ngang qua: “Oh, biểu diễn ca kịch XX à?”

      “Đúng ạ, chị, em rất thích vở cả kịch này, nghe ca kịch này rất nổi tiếng, mỗi lần biểu diễn khán giả đến xem chật cả khán phòng, đáng tiếc nó chỉ diễn ba suất, tối nay là suất cuối cùng, em vốn định mua vé, tiếc là mua được.” Lâm Đinh Đinh thao thao bất tuyệt, mắt lóe sáng, nhưng sau khi xong hào quang mặt còn, cả người ỉu xìu thất vọng.

      “Ai có vé.” Lâm Tâm Nguyệt như ảo thuật biến ra hai vé xem ca kịch, hào phóng cho Lâm Đinh Đinh: “Chi vốn muốn xem với Sâm, đáng tiếc em cũng thấy rồi đó, chị bị hai nhìn chằm chằm thể thoát được, đành nhường cho em. Nhưng cái này là vé tình nhân, phải có nam có nữ mới vào xem được, nếu em kêu Tiểu Cương cùng .” Lâm Tâm Nguyệt kéo Lương Tiểu Cương đứng bên cạnh qua, trực tiếp đem cậu ta đưa tới trước mặt Lâm Đinh Đinh.

      Nhìn vẻ mặt mong đợi của Đinh Đinh, Lương Tiểu Cương xấu hổ đáp ứng. Hai người vui vẻ nên thấy được nụ cười giảo hoạt mặt Lâm Tâm Nguyệt.

      Tình huống 2:

      Buổi tối, Lâm Tâm Nguyệt thấy Lâm Đinh Đinh ngồi ghế sô pha, vui vẻ tới: “Đinh Đinh, chị nhớ em muốn đến siêu thị mua giày phải , ngày mai chúng ta dạo phố rồi mua luôn há.”

      à, ngày mai tan tầm chị chờ em nhá.” Lâm Đinh Đinh hưng phấn .

      “Được.”

      Ngày hôm sau, Lâm Tâm Nguyệt để Lâm Đinh Đinh chờ ở bên ngoài, sau đó gọi Lương Tiểu Cương lại: “Tiểu Cương, tôi vốn có hẹn với Đinh Đinh dạo phố, nhưng có vài việc tôi chưa làm xong, cậu giúp tôi cùng Đinh Đinh .”

      “Cái đó, nhưng…” Nhìn bộ dạng do dự của Lương Tiểu Cương, Lâm Tâm Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      “Chẳng lẽ cậu nhẫn tâm để Đinh Đinh lẻ loi dạo phố mình, lại tôi cho cậu cơ hội đó nha.”

      “Chi Tâm Nguyệt, chị, chị biết?”

      “Ừ, có hay ?”

      “Lập tức liền.”

      Bởi vậy, người Lâm Đinh Đinh cả buổi biến thành người thành lại hay mắc cỡ Lương Tiểu Cương.

      Tình cảnh 3:

      Lâm Đinh Đinh phát cửa hàng ăn cay rất ngon, cấp tốc báo cho Lâm Tâm Nguyệt, kết quả Lâm Tâm Nguyệt đem trạch nam Lương Tiểu Cương gọi đến, kết quả người hôm đó cùng Lâm Đinh Đinh lại là Lương Tiểu Cương.

      Những chuyện như thế này lặp lặp lại mấy lần, tại cả tổ pháp chứng ai biết Lâm Tâm Nguyệt nối dây tơ hồng cho Lương Tiểu Cương, đặc biệt còn là tơ hồng của em nhà mình. Bởi vậy, còn hay tạo cơ hội ngẫu nhiên giúp Lương Tiểu Cương có thời gian ở bên cạnh Lâm Đinh Đinh. Toàn bộ tổ pháp chứng chỉ có đương Lâm Đinh Đinh là chưa hiểu , cho nên đường tình duyên của Lương Tiểu Cương còn dài và xa lắm. Lâm Đinh Đinh bị chị Lâm Tâm Nguyệt của mình cho leo cây liên tục, nên mỗi lần có chuyện là thèm tìm Lâm Tâm Nguyệt nữa, trực tiếp kiếm Lương Tiểu Cương, làm sùng bái của Lương Tiểu Cương dành cho Lâm Tâm Nguyệt thăng cấp liên tục.

      Bởi vì, Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong nên Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm thể ra ngoài hẹn hò như những đôi tình nhân bình thường. Ở nơi làm việc bọn họ có thời gian rãnh hẹn gặp riêng, à , là đổi nơi hẹn mới. Lâm Tâm Nguyệt bắt chước Mã Quắc trong bằng chứng thép 2, đem bàn và hai cái ghế, thêm bình hồng trà, đương nhiên còn có chậu cây xương rồng của Cổ Trạch Sâm, nhưng vì sau lại trồng cây xương rồng? Bác sĩ Cổ : Sinh mệnh của nó rất mạnh mẽ, sợ dãi nắng dầm sương, đồng thời có thể làm đẹp cho cái bàn.

      Lúc này, Lâm Tâm Nguyệt lười biếng thưởng thức hồn trà vùi ghế mây phơi nắng, hai chiếc ghế kê rất gần, vừa vặn Lâm Tâm Nguyệt nghiêng đầu có thể dựa vào vai Cổ Trạch Sâm, Cổ Trạch Sâm nhàng nghịch vén mấy sợi tóc nghịch ngợm má Lâm Tâm Nguyệt, nhìn : “Nghe mấy hôm nay em ở tổ pháp chứng đổi nghề làm bà mai.”

      “Ừm.” Giọng điệu miễn cưỡng.

      “Khó trách em thuyết phục Tiểu Nhu đem Tiểu Cương giao cho , ra là muốn giúp em của mình bồi dưỡng ra người đàn ông tốt.

      “Hết cách rồi, ai kêu tính cách Tiểu Cương mắc cỡ quá mức, lại thiếu tự tin, nếu giúp cậu ta sợ là tường lai cậu ta chỉ có thể làm rể phụ mà thôi.”

      “Cho nên em luôn tạo cơ hội cho hai người bọn họ.”

      “Đành chịu, ai bảo hai người bọn họ người hay mắc cỡ, kẻ thần kinh thô, em giúp Tiểu Cương theo đuổi Đinh Đinh cấp tốc, kết quả bây giờ còn bé kia còn giận dỗi em đây, em chỉ muốn tốt cho nó thôi mà.” Nhưng nhớ Lâm Đinh Đinh trong kịch bản rất nhanh hiểu thông, chẳng lẽ là do vấn đề nhân phẩm, nhưng nhân phẩm của Tiểu Cương tệ!

      “Aiz, xem ra chức nghiệp bà mai phải dễ làm.”

      “Em á.” Cổ Trạch Sâm cưng chiều véo mũi Lâm Tâm Nguyệt.

      “Sâm, tối nay chúng ta về nhà ăn chực . Lâu rồi gặp bác Thông, đến lúc đó em đến ăn chực nhà nhiều lần.” Đột nhiên, Lâm Tâm Nguyệt bật dậy chờ mong nhìn Cổ Trạch Sâm: “Để xem hai còn làm bóng đèn được , hơn nữa…” Con ngươi trong suốt của Lâm Tâm Nguyệt vòng vo, nghĩ ra chuyện chơi đùa rất vui, cười hắc hắc.

      “Được.” Cổ Trạch Sâm nhìn nụ cười nghịch ngợm của , liền đoán ra lại muốn giở trò quỷ, chỉ biết người gặp xui xẻo là ai.

      Lâm đại tiểu thư quên, nếu có hai bóng đèn lớn siêu cấp Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong, vẫn còn có Cao Ngạn Bác và bác Thông – hai bóng đèn bình thường.
      ※※※editor※※※TieuNgu※※※MacNguDamNhienLau※※※***************※※※

      loạt mùi thơm thức ăn lan tỏa trong nhà Cao Ngạn Bác, Cao Ngạn Bác mặc tạp dề loay hoay trong bếp, Cổ Trạch Sâm cùng bác Thông ngồi xem tivi.

      “Tiểu Sâm, cậu đón Tâm Nguyệt sao, tại sao lại để bạn mình đến đây.” Bác Thông tán thành nhìn Cổ Trạch Sâm xem TV.

      “Bác Thông, con cũng muốn đón ấy, nhưng ấy muốn mua ít đồ, lát mới đến.” Cổ Trạch Sâm mới dứt lời, chuông cửa liền vang lên: “Có thể Tâm Nguyệt đến, con mở cửa.” Cổ Trạch Sâm vui vẻ ra nghênh đón bạn , nhưng ngờ vừa mở cửa liền nhìn thấy Lương Tiểu Nhu, kinh ngạc nhưng nhiều hơn là thất vọng.

      “Sao? muốn thấy tôi à?” Lương Tiểu Nhu thấy nụ cười Cổ Trạch Sâm tắt lụi khi thấy mình, nghĩ rằng hoan nghênh .

      phải, tôi tưởng Tâm Nguyệt đến, có chút kinh ngạc.” Lúc này, Cổ Trạch Sâm giống như nhớ tới Lâm Tâm Nguyệt muốn mời thêm người đến, ra là Lương Tiểu Nhu.

      “Sao hả? Tâm Nguyệt chưa đến à? ràng ấy mời tôi đến ăn cơm, thế mà còn chưa đến, là.”

      “Tôi gọi điện cho ấy, vào nhà .” Cổ Trạch Sâm mời Lương Tiểu Nhu vào nhà, ra ngoài gọi điện cho Lâm Tâm Nguyệt.

      Bác Thông thấy Lương Tiểu Nhu liền vui vẻ cười : “Ai da, là Tiểu Nhu à, mau vào đây ngồi.”

      "Bác Thông, lâu gặp, con có mua quà tặng bác.” Tiểu Nhu đem hộp quà đưa cho bác Thông.

      Bác Thông cười híp mắt, nhìn Lương Tiểu Nhu càng xem càng thích, khách sáo: “Đến chơi là được rồi, mua quà cáp làm gì.” Nếu Lâm Tâm Nguyệt ở đây, phát ánh mắt bác Thông giống ánh mắt khi nhìn Lương Tiểu Cương biết chừng nào, xem ra ít người muốn cướp chén cơm của Nguyệt Lão!

      Về phần Lâm Tâm Nguyệt, vừa bị Cổ Trạch Sâm và Lương Tiểu Nhu nhắc hắt xì hơi liên tù tì, tiếp đó nhận được điện thoại của Cổ Trạch Sâm.

      “Alo.”

      “Alo, Tâm Nguyệt, đến chưa, có cần xuống đón em ?”

      cần, em đến đầu đường rồi, rất nhanh đến.”

      “Được rồi, nhớ cẩn thận.”

      Lâm Tâm Nguyệt vừa cúp điện thoại, liền nghe có người kêu cướp. Lâm Tâm Nguyệt hô to trong lòng, sao lại xui xẻo như vậy, vì sao mỗi lần mua đồ đều gặp cướp, lẽ nào vận khí của kém như vậy? Lâm Tâm Nguyệt nhìn túi xách tay, lần nay để túi xách bị cướp nữa.

      Coi ra lần này vận khí Lâm Tâm Nguyệt tệ, khi Lâm Tâm Nguyệt còn lo lắng có bị giật đồ hay , kẻ cướp bị túm. Mà người hùng kia Lâm Tâm Nguyệt cũng biết.

      “Hà Vĩnh Chương?” Lâm Tâm Nguyệt nhìn người hùng cẩn thận đem vật chứng giao cho cảnh sát tuần tra, lại dè dặt an ủi bạn khóc vì sợ, đột nhiên phát mặc dù ăn mặc lôi thôi nhưng hình tượng của lại trở nên cao to, dù tự mình sa ngã, nhưng tận trong xương cốt ta vẫn quên trách nhiệm của người cảnh sát. Đó là từ khi tiếp nhận chiếc mũ đặc cảnh hoàng gia, nhiệt huyết đó khắc sâu vào trong xương của mình.

      Hà Vĩnh Chương xoay người, ngờ thấy Lâm Tâm Nguyệt, vẻ mặt biết làm sao… có chút xấu hổ. Dù sao việc vừa làm phù hợp với hình tượng nhếch nhác của mình, sờ sờ mũi, sửa sang lại dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Người đẹp pháp chứng, xin chào, con ra đường mình rất nguy hiểm. xinh đẹp như vậy, sao lại kêu bác sĩ Cổ cùng.” Lúc mấy lời này, dáng vẻ Hà Vĩnh Chương rất hèn mọn, nhưng lời lại đầy vẻ quan tâm.

      “Hà Vĩnh Chương, là cảnh sát tốt, chỉ vì tên tội phạm bắt được, liền tự mình sa đọa, như vậy có đáng ?” Lâm Tâm Nguyệt hi vọng người cảnh sát tốt bị phá hủy, mặc dù cuối cùng cũng hiểu được, nhưng lại làm mất tính mạng của mình.

      Hà Vĩnh Chương nghe lời Lâm Tâm Nguyệt , ánh mắt cợt nhã bỗng trầm xuống. Ánh mắt vẩn đục trở nên sắc bén, nhất là tia sáng chợt lóe trong mắt , biết vì sao nữ pháp chứng này lại như vậy, muốn nhìn ra cái gì người hoặc là biết chuyện gì rồi. Nhưng rất nhanh, liền khôi phục lại bộ dạng cợt nhã, giả điên giả dại: “Lâm tiểu thư ai vậy, sao tôi nghe hiểu gì hết, có phải hiểu lầm chuyện gì rồi ? Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, người kia vừa vặn cướp bóp tiền của tôi, nên tôi mới đuổi theo bắt thôi.”

      Tuy Hà Vĩnh Chương giả điên, nhưng ánh sáng chợt lóe trong mắt vẫn bị bắt được: “Này.”

      “Lần này bắt được tội phạm, lần sau nhất định cũng bắt được, chỉ cần từng phạm pháp, chắc chắn có thể tìm được chứng cứ.” Lâm Tâm Nguyệt biết Hà Vĩnh Chương hiểu gì.

      “Tìm chứng cứ sao, pháp luật cũng thả ra, ràng pháp luật là để bảo vệ công bằng, chính nghĩa, cuối cùng lại trở thành cái ô che chở cho tội phạm, để cho nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Vẻ mặt Hà Vĩnh Chương rất kích động, nhớ lại chuyện của năm đó, nhớ tới vô năng của mình, trơ mắt nhìn Trịnh Hiểu Đông được phán vô tôi, thả ra ngoài. Đáy mắt tràn ngập thống khổ, thất vọng và đau thương.

      “Chính vậy thế, cần phải tỉnh táo lại. lần nữa đưa ra vành móng ngựa.”

      nghĩ rằng tôi muốn sao? Nhưng tên đó ra nước ngoài.”

      về nước, rất nhanh xuất trước mặt , thậm chí còn làm hại khiến mất tính mạng. Những thứ này Lâm Tâm Nguyệt thể .

      Lâm, tôi biết biết những chuyện này từ đâu, dù sao cũng cám ơn những lời động viên của . Tôi hi vọng có thể giữ bí mật, tạm biệt.”

      Lâm Tâm Nguyệt lẳng lặng đứng nhìn bóng lưng đơn của Hà Vĩnh Chương, rốt cuộc là phần tình cảm, trách nhiệm như thế nào mới khiến chịu khổ như vậy, đến giờ khắc cuối cùng cũng buông tha, có lẽ chỉ có Tiểu Nhu mới hiểu được, mới có thể khiến ta có lòng tin trở lại.

      Còn , vẫn là nên suy ngẫm đến chuyện làm bà mai thôi. Lâm Tâm Nguyệt cười xoay người rời

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 44: Làm bà mai dễ dàng (tiếp)

      Edit: Tiểu Ngữ

      Bên này, Lâm Tâm Nguyệt vừa chứng kiến cảnh sếp Hà dũng bắt cướp, bên kia, Cao Ngạn Bác bưng thức ăn thơm phức ra phòng ăn, mới hài lòng lau hai tay ra phòng khách, nhìn thấy ba mình trò chuyện vui vẻ với Lương Tiểu Nhu sửng sốt chút, sau đó gật đầu chào .

      Còn Lương Tiểu Nhu lại bị bộ dạng ở nhà của Cao Ngạn Bác hù giật mình, rất nhanh trong mắt Lương Tiểu Nhu lên kinh ngạc và ít cảm giác khó thành lời, tại giống sếp Cao nghiêm túc, cẩn thận trong giờ làm việc nữa. Chẳng qua cảm thấy hình tượng Cao Ngạn Bác thế này rất ấm áp, rất chân thực, nhịn được nghĩ có thể thường xuyên nhìn thấy bộ dạng này của là đủ rồi, Lương Tiểu Nhu bị suy nghĩ này của mình hù dọa, vội vàng lắc đầu đem ý nghĩ kia đá văng khỏi não, nhưng có số thứ khi cắm rễ rất khó trừ bỏ. Nếu như Lâm Tâm Nguyệt có mặt, hai mắt nhất định tỏa ra ánh sáng xanh lè, hô to có JQ (*gian tình.)

      Bác Thông thấy Lương Tiểu Nhu ngây người vì con trai mình, lắc đầu, quan tâm hỏi: “Tiểu Nhu, sao chứ? Có phải thằng Bác nhà bác chọc giận con , con đừng sợ, cứ cho bác Thông nghe, bác nhất định giúp con dạy dỗ nó.”

      Cao Ngạn Bác quả cảm thấy mình rất vô tội, ràng chưa có gì hết, nằm cũng bị trúng đạn, hơn nữa phát đạn này lại do ba của bắn. Ba, con là con ruột của ba sao? Trong lòng ba, con trai có chút trọng lượng nào à?

      Lương Tiểu Nhu vội lắc đầu, hi vọng mối quan hệ giữa hai cha con họ vừa mới giải hòa lại xung đột vì : “ có, có, con suy nghĩ về vụ án mà thôi.” Về phần có đúng hay , chỉ có Lương Tiểu Nhu mới biết.

      “Ồ, ra là thế, bây giờ hết giờ làm rồi nên nghĩ tới chuyện công việc nữa, nghỉ ngơi tốt mới quan trọng. Thân thể khỏe mạnh mới có thể làm việc tốt, con có đúng Bác?” Bác Thông xoay người nhìn vẻ mặt còn buồn bực hiểu sao mình bị ‘trúng đạn’ Cao Ngạn Bác hỏi.

      “À, phải ạ.” Cao Ngạn Bác nghi ngờ nhìn quanh: “Tâm Nguyệt đâu?”

      ấy tới đầu đường rồi.” Cổ Trạch Sâm từ trong phòng bước ra đáp: “Thôi, vẫn là để em đón ấy.” Cổ Trạch Sâm có chút lo lắng, giọng sốt ruột cầm chìa khóa liền ra ngoài.

      Lúc Lâm Tâm Nguyệt thong dong tới dưới lầu nhà Cao Ngạn Bác, liền thấy Cổ Trạch Sâm lo lắng nhìn chung quanh: “Sâm, sao ở đây, phải em cần đón em à?”

      Cổ Trạch Sâm nắm tay Lâm Tâm Nguyệt, nhéo nhéo chóp mũi : “Mọi người đều chờ em đến ăn cơm, còn hại lo lắng cả buổi, ngược lại em ung dung tản bộ ngoài này.” Cổ Trạch Sâm thở hơi, bất đắc dĩ với chuyện Lâm Tâm Nguyệt thong thả dạo chơi này.

      “Xin lỗi, xin lỗi.” Lâm Tâm Nguyệt làm nũng chui vào trong lòng Cổ Trạch Sâm, hơi lắc lắc cánh ay , cọ cọ giống như dâu cúi đầu nhận sai, Cổ Trạch Sâm chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn như hết cách với em.

      “Vậy chúng ta mau lên thôi, em đói sắp chết rồi.” Lâm Tâm Nguyệt ôm bụng, vẻ mặt vô tội kêu đói, khiến Cổ Trạch Sâm cảm thấy rất dễ thương.

      “Đáng đời, ai bảo em đến trễ như vậy.” Dù miệng trách cứ nhưng Cổ Trạch Sâm lại thấy đau lòng cho bạn hơn, nhanh chân kéo lên lầu, Lâm Tâm Nguyệt cười ngọt ngào theo sau.

      Vừa vào nhà, Lâm Tâm Nguyệt đưa thuốc bổ và hải vị cho bác Thông: “Bác Thông, lần trước vốn định mua tặng bác, nhưng có chút chuyện xảy ra, làm mất đồ, nên con lại mua ít thứ , mấy món này đều có lợi cho mắt của bác, còn có chút thuốc bổ nữa.”

      Bác Thông nhiệt tình hoan nghênh Lâm Tâm Nguyệt, nhận quà, còn kéo tay bắt đầu lải nhải: “Con và Tiểu Nhu đều có lòng giống nhau, nhưng về sau đừng có mua mấy thứ thuốc bổ như thế này, lãng phí tiền, thằng Bác mua cho bác còn chưa dùng hết, còn nữa, con con đứa đêm mình tốt, lần sau nhất định phải kêu thằng Sâm đón con, còn blab la blab …

      Lâm Tâm Nguyệt làm bộ đáng thương nhìn Cổ Trạch Sâm: Sâm, cứu em, mau cứu em, em sắp đói chết rồi T_T

      “Bác THông, mọi người đều đói rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi. Có chuyện gì lát nữa hãy .” Cổ Trạch Sâm nhận được tín hiệu cầu cứu của bạn liền nhận mệnh cắt ngang lời của bác Thông.

      “Phải ha! Xem bác hồ đồ chưa, Tiểu Nhu và Tâm Nguyệt chắc đều đói bụng lắm rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi, A Bác, mau dọn cơm.”

      “Xem ra lần này bị ép vào đường cùng rồi, cư nhiên chạy đến nhà tôi ăn chực.” Nhìn Lâm Tâm Nguyệt nhàn nhã, Cao Ngạn Bác cười trêu.

      “Ai cần lo, em thích!”

      “Haiz, người đến ăn chực, đến trễ còn dám chuyện hùng hồn như vậy, tôi Sâm, cậu trông nom ấy được à?”

      “Sâm nối giáo cho giặc là may mắn lắm rồi, còn hi vọng ta trông chừng Tâm Nguyệt.” Lương Tiểu Nhu khinh bỉ nhìn người nào đó cố gắng giúp Lâm Tâm gắp thức ăn.

      Còn người nào đó chuyên tâm săn sóc cho bạn hoàn toàn đem mấy lời này như gió thổi mây bay, nhưng bạn trai thân ái của mình bị người ta bắt nạt, Lâm Tâm Nguyệt vui đáp trả: “Tôi thấy hai chị kẻ xướng người bè, rất ăn nhịp nha.” Lâm Tâm Nguyệt vẫn quên mục đích tới đây của mình, có người tự mình đưa tới cửa, bỏ qua là kẻ ngốc!

      “Đúng đó, đúng đó, A Bác nhà bác có thể xuống phòng bếp lên được phòng khách, biết giặt quần áo, mọi chuyện đều thông thạo, lại còn rất có hiếu với người ba là bác đây, bình thường mua rất nhiều thuốc bổ cho bác, còn đưa bác chơi, đối xử với người già rất tốt giống hệt như Tiểu Nhu.”

      “Đúng đúng, Tiểu Nhu nhà con cũng rất hiếu thảo, năng lực làm việc càng cần bàn, lại biết săn sóc người nhà, còn có…” Mắt Lâm Tâm Nguyệt lòe sáng kim quang xít lại gần bác Thông huyên thuyên.



      già trẻ làm mai, à , là hai người kiêm chức Nguyệt Lão kéo tơ hồng tựa như vừa trải qua ngàn dặm xa xôi tìm thấy tổ chức, thấy đảng, kích động xúm lại, bắt đầu nuôi nấng trao đổi nghiệp làm mai vĩ đại của bọn họ.

      Này! Này! Hai người các người có phải quá mức càn rỡ rồi hay ? Đương ngồi ngay trước mặt hai người, hai người cư nhiên có thể bàn bạc công khai như vậy, Cổ Trạch Sâm nhìn già trẻ hưng phấn thảo luận, lại liếc về phía hai khuôn mặt càng ngày càng đen của ai đó, bác sĩ Cổ cảm thấy áp lực rất lớn, muốn nhắc nhở bạn coi chừng chút, nhưng… nàng quá mức phấn khích, ngay cả nhìn cái cũng nhìn.

      Tuy mặt Cao Ngạn Bác cười cười, nhưng càng nghe hai người , nụ cười mặt càng cứng ngắc, đôi đũa tay càng nắm càng chặt, chữ ‘#’ càng xuất nhiều trán, hận thể đem hai người này tiêu diệt ngay lập tức! mặt Lương Tiểu Nhu càng ngày càng nhiều vạch đen. _._||||

      Bình tĩnh, bình tĩnh, đây là ba và vợ của em tốt nhà mình. Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh cái cọng lông! Hai người các người đủ rồi chưa, Cao Ngạn Bác ở trong lòng lật bàn, nếu phải vì thân phận của hai người, khẳng định đem bọn họ tiêu diệt, từ nay về sau bên tai còn nghe mấy lời nhảm nữa.

      “Chẳng lẽ hai người đói? lâu như vậy mệt à?” Cao Ngạn Bác cười đến nghiến răng nghiến lợi.

      Lâm Tâm Nguyệt và bác Thông rất muốn tra lời ‘!’, nhưng nhìn nụ cười cực kì xán lạn của Cao Ngạn Bác và ánh mắt cảnh cáo của Lương Tiểu Nhu, hai người cấu kết với nhau làm việc xấu liếc nhau, nét mặt còn chưa thỏa mãn cười khan.

      Cho nên, bữa cơm ‘ấm áp hài hòa’ trôi qua, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm bị Cao Ngạn Bác quét ra khỏi cửa, thông báo câu cho bọn họ ăn chực nữa. Vì vậy, lượng công việc hàng ngày của Lâm Tâm Nguyệt bỗng nhiên tăng nhiều hơn, ngay cả thời gian tranh thủ lên sân thượng hẹn hò với Cổ Trạch Sâm cũng có, thế mới , công việc làm mai quả nhiên dễ làm, nhất là làm bà mai cho sếp Cao, cái giá phải trả rất là lớn!

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 45: Đều do làm mai gây họa…

      Edit: Tiểu Ngữ

      Lâm Tâm Nguyệt vì làm mai mối nên tự rước họa vào thân, những bị em xem thường, bị bạn thân giận, còn bị cấp trả thù bằng cách quăng đống công việc để làm, khiến ngày nào cũng mang cặp mắt gấu mèo gặp mọi người, chỗ tốt duy nhất chính là năng suất công việc tăng cao, hung thủ vụ án hài cốt trong cống thoát nước được tìm ra.

      Tổ pháp chứng lấy được mẫu DNA cái bật lửa mà hung thu gây án đốt hộp đêm, làm người ta kinh ngạc nhất chính là mẫu DNA đó cư nhiên tương tự với DNA của thím Dung, vì vậy mọi người suy đoán Dung Tuệ còn sống, những chết mà còn là hung thủ thiêu cháy hộp đêm, bên Lương Tiểu Nhu, dưới giúp đỡ của quản lí siêu thị, tìm được người quen biết người chết là Lâm Tinh Tinh và Red, nhưng hai người họ muốn hợp tác với cảnh sát, Lương Tiểu Nhu dựa vào mẫu DNA từ bộ pháp chứng đưa tới mới phát hung thủ phóng hỏa chính là ‘người chết’ – Dung Tuệ, xin được giấy lục soát, lập tức đến nơi ở của Red, tổ pháp chứng tìm được dây đàn ghi – ta và mảnh kiếng có vết máu, đồng thời thân phận của Dung Tuệ cũng bị vạch trần.

      Còn Lâm Tâm Nguyệt lại bị Lương Tiểu Nhu cấp tốc kêu đến phòng giám sát và điều khiển của tổ trọng án để nghe bọn họ lấy lời khai, với lí do rằng phải nghiên cứu tâm lí học sao, phải có thể nhìn thấy thấu nội tâm của người khác dựa vào vi biểu tình hay cái gì đó à? Vật tẫn kỳ dùng mà thôi! (tận dụng hết mọi khả năng của vật gì đó, kiểu như bóc lột sức lao động), nhìn vẻ mặt Lâm Tâm Nguyệt sụp đỗ thành bánh bao chiều, Lương Tiểu Nhu cảm thấy buồn bực đêm hôm đó tan biến sạch sành sanh, sau cơn nữa trời lại sáng, sảng khoái!

      Lâm Tâm Nguyệt đứng trong phòng theo dõi bĩu môi ai oán nhìn chằm chằm Lương Tiểu Nhu trong phòng lấy lời khai, Tiểu Nhu, với sếp Cao quả nhiên là đôi tuyệt phối, hai người đều có đầu óc xấu xa, đồng loạt tăng thêm công việc cho làm, người xấu, các người đều là người xấu, them quan tâm tới chuyện bọn họ nữa huhu… Sâm, bạn đáng thương của bị địa chủ vô lương bóc lột, Lâm Tâm Nguyệt rơi lệ trong lòng. tuyệt đối thừa nhận mình đây là bụng làm dạ chịu đâu!

      Thời gian ai điếu khi bị bóc lột trôi qua, Lâm Tâm Nguyệt vẫn ngoan ngoãn vào phòng theo dõi.

      Lâm Tâm Nguyệt mặt đổi sắc nhíu mày nhìn vi biểu tình mặt người đàn ông bị tình nghi này, mặc dù xuất phát từ lòng tốt, đáng tiếc lại dùng sai phương pháp.

      “Sao rồi?” Lương Tiểu Nhu lấy lời khai xong liền ra khỏi phòng lấy lời khai, hỏi Lâm Tâm Nguyệt dường như suy nghĩ gì đó.

      “Đều là dối, lời khai của bọn họ đều sao chép nhau hết, chẳng thà bọn họ học thuộc lời kịch, vẻ mặt của Red từ đầu tới cuối đều thay đổi, lúc tự nhận mình là hung thủ, còn cố ý đề cao giọng , thậm chí còn nhấn mạnh chính mình mới là hung thủ, muốn các bắt , ràng là bảo vệ người nào đó, hoặc bảo vệ hung thủ . Còn về Dung Tuệ, mỗi khi đến hung thủ tầm mắt ấy né tránh ánh mắt các , đây là biểu dối, cộng thêm khi đến Red, khóe môi ấy kéo xuống, ánh mắt cũng nhìn xuống dưới, đây là biểu xấu hổ, có lỗi với ta.”

      “Xem ra chỉ có thể chờ kết quả xét nghiệm của tổ pháp chứng các mới khiến bọn họ chân tướng!”

      Lúc này, đúng lúc Cao Ngạn Bác cầm kết quả xét nghiệm đến tổ trọng án, kết quả chứng minh nhóm máu vụn kính là của Dung Tuệ, chứng cứ vô cùng xác thực, Dung Tuệ thể nào láo được nữa, ta đành khai hết quá trình giết chết Tiểu Hoa.

      Vụ án kết thúc, Lâm Tâm Nguyệt cuối cùng cũng thoát khỏi thế lực bóc lột tàn nhẫn của Lương Tiểu Nhu và Cao Ngạn Bác, lên sân thường tìm bạn trai thân ái để an ủi.

      “Sâm, bạn của sắp mệt chết rồi!” Lâm Tâm Nguyệt trực tiếp ngồi xuống ghế mây, ỉu xìu than vãn.

      “Thế nào? Mệt lắm à?” Cổ Trạch Sâm bỏ công việc làm xuống, giúp Lâm Tâm Nguyệt xoa thái dương, để cho thư giản.

      “Đều tại em tốt của , cái gì là em ăn no rửng mỡ thích lo chuyện bao đồng như vậy, vụ án hài cốt trong cống thoát nước ta giao cho em phụ trách, còn có đống các vụ án ngổn ngang, khiến em có thời gian nghỉ ngơi luôn. Ngay cả Tiểu Nhu cũng xen chân vào góp vui, xem em có phải rất đáng thương hay ? Em cũng chỉ muốn giúp bọn họ thôi, bọn họ còn ghét bỏ em.” Lâm Tâm Nguyệt vừa nhắm mắt thư giãn, vừa oán giận càu nhàu.

      cảm thấy Bác vẫn chưa quên được chị hai, cho nên mới phản ứng như thế.” Cổ Trạch Sâm bỏ tay xuống, trực tiếp đem Lâm Tâm Nguyệt ôm qua ghế mây khác ngồi, phòng ngừa Lâm Tâm Nguyệt uể oải tuột khỏi ghế.

      “Nhưng…” Nhưng chi Dao rời lâu rồi, câu đằng sau Lâm Tâm Nguyệt .

      “Em giúp bọn họ hết sức rồi, chuyện về sau để cho bọn họ tự mình giải quyết , nếu có duyên nhất định cùng nhau ở chung thôi.”

      “Ừa.” Cũng phải, sau này bọn họ cũng thành đôi thôi, còn những chuyện khác cứ thuận theo tự nhiên . Lâm Tâm Nguyệt thoải mái cọ cọ trong lòng Cổ Trạch Sâm, tìm vị trí thoải mái, tiếp tục nghỉ ngơi.

      Ánh nắng ban chiều vàng ươm như mật bao phủ lấy đôi tình nhân nhau say đắm, xinh đẹp có mái tóc đen dài rất thân thiết dựa vào người chàng trai, môi còn có nụ cười khẽ. Đáng tiếc bức tranh đẹp đẽ này bị thanh ‘ting, ting’ của máy tính xách tay phá hỏng.

      “Ưm, cái gì vậy?” Lâm Tâm Nguyệt dụi dụi mắt, hơi nhỏm dậy, thanh còn có chút ủ rũ vì chưa tỉnh ngủ.

      “Xin lỗi, đánh thức em rồi. Là thanh báo có thư điện tử của người bạn bên châu Âu gửi qua.” Ánh mắt Cổ Trạch Sâm cưng chiều lại lộ chút áy náy, hối hận có tắt máy tính, làm Lâm Tâm Nguyệt tỉnh giấc.

      “Bạn bên châu Âu?” Lâm Tâm Nguyệt liền tỉnh táo lại, bạn bên Châu Âu? biết là ai, Lâm Tâm Nguyệt tò mò đưa mặt nhìn sang, người gửi thư quả nhiên là Tracy, cái cố chấp kia.

      “Ừ, chân ấy thể được do lần tai nạn, liền giúp ấy sang Châu Âu giải phẫu, lo ấy thể thích ứng được với bên đó, nên bình thường hay lên mạng trò chuyện với ấy.”

      ? Là con à?” Lâm Tâm Nguyệt giả bộ biết, hỏi.

      “Phải.” Cổ Trạch Sâm vô tội đáp.

      “Trước là Mon, giờ lại là Tracy, ban đầu đưa Mon vào Kiêu Dương Xã, kế đó giúp Tracy qua Châu Âu giải phẫu, còn hay lên mạng trò chuyện với ấy, sợ em ghen à?”

      “Bạn mọn như vậy.” Cổ Trạch Sâm cười véo mũi Lâm Tâm Nguyệt, rất thân mật cụng trán với .

      biết?”

      biết!”

      "Ha ha. . . ." Hai người bèn nhìn nhau cười.

      Đáng tiếc, lần nữa thanh khiến người ta cụt hứng vang lên: “Xem ra sếp Cao và madam Lương buông tha em, nhưng ông trời lại muốn cho em được rãnh rỗi.” Nhìn máy nhắn tin, Lâm Tâm Nguyệt bất đắc dĩ nhìn trời.

      "Được rồi, mau hơn thôi, ngày mai được nghỉ, dẫn em nơi ai quấy rầy chúng ta.” Cổ Trạch Sâm thần bí .

      “Nơi nào?”

      “Bí mật, ngày mai rồi em biết.”

      “Nhưng mà…” sợ trai đến phá đám.

      “Đừng lo, có ai tới quấy rầy chúng ta đâu.”

      “Ừm.”

      ………

      Lâm Tâm Nguyệt đến trường mới biết người gặp chuyện là trợ lí của chồng Mạc Thục Viện – Vivian, chính là người thứ ba phá hoại hôn nhân hạnh phúc của Mạc Thục Viện. Bởi vì Vivian bị tình nghi là kẻ lái xe đụng chết người, Mạc Thục Viện và chồng ấy đứng bên cạnh an ủi, Lâm Tâm Nguyệt cũng có chán ghét người đẹp nhân tạo Vivian cho lắm. Vì ả, hôn nhân của Mạc Thục Viện và chồng ấy cũng rạn nứt, bởi vấn đề giữa họ phải là bên thứ ba, mà là đứa con.

      Lâm Tâm Nguyệt hi vọng bạn tốt của mình bị tổn thương nặng nề.

      Thu dọn mọi thứ xong trở lại tổ pháp chứng, Lâm Tâm Nguyệt gọi Mạc Thục Viện muốn rời : “Yvonne, có muốn uống cà phê ?”

      “Được. Tối nay chồng tôi phải ở bên cạnh an ủi Vivian, có về.” Mạc Thục Viện sảng khoái đáp ứng.

      Trong quán cà phê trang nhã, Lâm Tâm Nguyệt và Mạc Thục Viện đều gọi cho mình ly cà phê, ngồi kế bên cửa sổ.

      “Hôm nay, tôi thấy tình cảm của chồng và Vivian hình như rất là tốt.” Lâm Tâm Nguyệt giả vờ vô ý tới.

      “Phải, bọn họ là cộng , Vivian giúp đỡ cho chồng tôi rất nhiều.”

      “Lẽ nào lo lắng, Vivian đó cũng là mĩ nữ.” Hơn nữa còn là người đẹp nhân tạo.

      có đâu, tôi rất tin tưởng chồng tôi, nghi ngờ bọn họ à?” Mạc Thục Viện nhấp ngụm cà phê, hoài nghi hỏi Lâm Tâm Nguyệt.

      , có lẽ tôi suy nghĩ nhiều.” Có số việc lần là đủ, nhiều lần ngược lại cũng phải chuyện tốt.

      là! Tôi bị hù đứng tim rồi.” Mạc Thục Viện đùa.

      Hai xinh đẹp cứ như vậy ngồi trong quán cà phê trang nhã vui vẻ trò chuyện, dù sao chủ đề của phái nữ luôn bất tận.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 46: Bày tỏ chân tình, cầu hôn lãng mạn (1)

      Edit: Tiểu Ngữ

      Hiếm khi được nghỉ ngơi, Lâm Tâm Nguyệt ăn mặc quần áo tỉ mỉ càng thêm chói lọi, Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong thấy bộ dạng cười ngọt ngào của nàng liền khẳng định, xác định chuẩn bị hẹn hò với Cổ Trạch Sâm, hai người kiên quyết muốn phá hư chuyện này, dự định cùng theo Lâm Tâm Nguyệt. Ban đầu, Lâm Tâm Nguyệt chỉ định ăn mặc đơn giản, nhưng Cổ Trạch Sâm đồng ý, bảo cứ ăn diện cho xinh đẹp, càng đẹp càng tốt. Vì vậy Lâm đại tiểu thư của chúng ta cứ cao điệu ra cửa, đằng sau có hai cái đuôi lẽo đẽo theo.

      Người đến đón Lâm Tâm Nguyệt phải là Cổ Trạch Sâm, mà là Lương Tiểu Nhu ăn mặc giản dị, tóc dài mềm mại phối hợp với đôi giày đế bằng tao nhã, tạo nên người đẹp tri thức.

      “Tiểu Nhu, sao lại đến đón tôi?” Lâm Tâm Nguyệt nghi ngờ nhìn Lương Tiểu Nhu hỏi.

      “Lên xe rồi , muốn chuyện này bị vạch trần chứ?” Lương Tiểu Nhu vừa cười vừa .

      “Ồ.” Lâm Tâm Nguyệt mở cửa xe, ngồi vào. thèm liếc hai cái đuôi đằng sau cái, cũng trông cậy vào việc Lương Tiểu Nhu đến đón là có thể đá bay hai tên phúc hắc kia.

      Quả nhiên, bọn Lâm Nhã Nguyệt lái xe theo sau xe Lương Tiểu Nhu: “Xem ra nghị lực của tệ.” Lương Tiểu Nhu nhìn lướt qua kính chiếu hậu trong xe: “Khó trách ngày nào cũng rảnh rỗi đến phát chán rồi quản chuyện của người ta.”

      “Tiểu Nhu, tôi sai rồi, cần móc tôi nữa.” Lâm Tâm Nguyệt cười khổ, mấy ngày nay đủ xúi quẩy.

      “Hừ, đáng đời!” Lương Tiểu Nhu có chút hả hê.

      “Được rồi, bây giờ có thể cho tôi biết tại sao đến đón tôi chưa?”

      “Sâm nhờ. ta bảo tôi đưa đến trung tâm mua sắm XX, thấy các người tội nghiệp như vậy, nên tôi mới miễn cưỡng đồng ý.”

      “( ⊙o⊙) Oa! Tôi chết mất, Tiểu Nhu à!”

      “Miễn! bác sĩ Cổ thân ái nhà , tôi có hứng thú bách hợp!”

      Rất nhanh, xe đến trung tâm mua sắm XX, dừng xe xong, hai người dạo lung tung trong khu mua sắm. Vì hôm nay là ngày nghỉ, người dạo phố mua sắm rất đông, Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong rất nhanh bị bỏ rơi.

      Lương Tiểu Nhu với Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm chờ ở cửa ra, sau đó liền phóng khoáng quay .

      Lâm Tâm Nguyệt ra khỏi cửa ra của trung tâm mua sắm XX liền thấy khuôn mặt quen thuộc của ai đó.

      giống đóng phim í, biết đám người hai suy nghĩ cái gì nữa, lần nào cũng như vậy.” Lâm Tâm Nguyệt ngồi xe bắt đầu oán giận trai và Nam Cung Phong.

      “Thực ra cũng sao.” Chắc là còn ấm ức, dù sao bữa cơm gia đình kia bọn họ cam lòng thôi.

      “Vậy hôm nay muốn đưa em chỗ nào?” Lâm Tâm Nguyệt rất tò mò về nơi bí mật mà .

      “Đến rồi biết.” Cổ Trạch Sâm chớp chớp mắt, vẫn còn úp úp mở mở.

      Lâm Tâm Nguyệt trợn mắt há mồm nhìn nơi náo nhiệt trước mặt, chỉ vào khu vui chơi trước mắt, cứng ngắc quay đầu lại nhìn Cổ Trạch Sâm: “Đây là nơi bí mật ?”

      “Đúng vậy, chúng ta chơi thôi.” Cổ Trạch Sâm tự nhiên nắm tay Lâm Tâm Nguyệt vào.

      Khu vui chơi rất đông, có lớn có , cũng có các cặp tình nhân. Vốn dĩ Lâm Tâm Nguyệt còn bụng nghi vấn, nhưng rất nhanh bị khí vui vẻ của khu vui chơi lây nhiễm, tạm thời quên mọi thắc mắc, bắt đầu chơi đùa thỏa thích với Cổ Trạch Sâm.

      Lâm Tâm Nguyệt ôm cánh tay Cổ Trạch Sâm chỉ về phía trước đề nghị: “Sâm, chúng ta lên đó chơi .” Lâm Tâm Nguyệt hưng phấn chỉ vào ngôi nhà ma đằng trước, kiếp trước mực chịu vào khu nhà ma, phải vì sợ mà là vì người có thể dựa vào.

      “Được.” Cổ Trạch Sâm là pháp y, ngày ngày đối mặt với người chết, làm sao mà sợ ma được.

      Kết quả… Nguyên bản hai người hăng hái bừng bừng vào, cuối cùng lại ủ rủ bước ra.

      Vì sao? Vì sao? phải trong nhà ma đều có gió lạnh sởn tóc gáy thổi vù vù qua sao? phải có ma nhảy ra dọa người sao? phải nhà ma có bầu khí rất kinh khủng sao? Vì sao có gì hết vậy? Hại ngay cả tiếng thét cũng thể hét, làm muốn nhảy vào lòng Cổ Trạch Sâm để ôm ấp cũng được, còn chuẩn bị tăng thêm chút tình cảm với Cổ Trạch Sâm... Kết quả cái gì cũng có, tức chết mà! Cái nhà ma quỷ quái! Lâm Tâm Nguyệt cắn khăn, điên cuồng đánh tiểu nhân ở trong lòng.

      Cổ Trạch Sâm cũng thất vọng kém, còn muốn biểu chút dũng của mình, nào ngờ hùng có đất dụng võ.

      Về phần tại sao lại như vậy, chúng ta đem ống kính quay về.

      Lâm Tâm Nguyệt dạt dào hi vọng cùng Cổ Trạch Sâm vào nhà ma, Vốn ban đầu bầu khí rất tốt, ánh sáng u, gió lạnh từng cơn, thanh kì lạ phiêu đãng trong khí, nhân viên đóng giả cương thi chuẩn bị hù người xong kết thúc giờ làm về nhà nghỉ ngơi, nhân viên đống giả cương thi nghĩ rằng đây chỉ là cặp tình nhân bình thường, tùy tiện hù bọn họ cái rồi rời , ai ngờ, cương thi vừa xuất , Lâm Tâm Nguyệt và cậu ta liền mắt lớn trừng mắt , đánh giá cậu ta từ đầu đến chân, bắt đầu bình luận: “Ánh mắt quá giả, đầu lưỡi lộ ra, thân thể thiếu độ cứng, biểu tình thiếu tự nhiên, màu sắc móng tay chưa đủ đen, quần áo chỉnh tề, hoàn toàn giống người chết.”

      “Độ ấm người cũng đúng, nhiệt độ cơ thể đủ thấp. có thể mang về giải phẫu nghiên cứu chút.” Cổ Trạch Sâm đứng bên cạnh lòng phụ họa.

      Tôi phải người chết đương nhiên có độ ấm rồi! Cả ngày phải lại lại trong này, quần áo chỉnh tề mới là lạ!!! Tôi là xác chết giả đương nhiên cứng như xác rồi, vẻ mặt đương nhiên cũng thiếu tự nhiên, huhu… ông chủ! Tôi làm nữa! Hai người này căn bản phải người bình thường. Người nào bình thường thấy ma quỷ mà thét chói tai, bọn họ chẳng những bình tĩnh còn thản nhiên bình luận, hơn nữa còn muốn đem tôi về giải phẩu, ông đây chết cũng làm!

      Vì vậy, hai người bọn họ ở trong ngôi nhà ma phát huy hết kiến thức chuyên môn của mình, đánh giá ngôi nhà ma từ trong ra ngoài chừa chỗ, khiến nhân viên đóng giả ma trong ngôi nhà ma tập thể kháng nghị đình công làm nữa, cho nên bọn họ đường ra ngoài gặp bất cứ trở ngại nào.

      Mọi người vì tập thể nhân viên trong nhà ma mặc niệm!

      Nhưng Lâm Tâm Nguyệt thất vọng xong liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, kéo Cổ Trạch Sâm chơi hết các trò trong khu vui chơi, để bổ khuyết lại tâm tình thất vọng khi nãy trong nhà ma.

      Cuối cùng, bọn họ đứng trước hạng mục vui chơi mà các đôi tình nhân thích nhất ---- Vòng đu quay.

      =xxx=

      TN: Truyện chuyện tình cảm của Nguyệt vs Phong, chí kể sơ vợ Nguyệt là nhân viên của , còn Phong phút cuối cũng thấy bóng hồng

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 47: Bày tỏ chân tình, cầu hôn lãng mạn (2)

      Edit: Tiểu Ngữ

      Quả nhiên là chỗ tất cả các đôi tình nhân đều đến, nhìn dòng người xiêu vẹo quanh co xếp hàng, từng đôi tình lữ thân mật đội nắng chói chang, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đều ngẩn tò te nhìn bọn họ, có cần khoa trương như vậy ?

      “Sâm, đông quá!” Lâm Tâm Nguyệt đưa tay che trán, ngăn cản ánh mặt trời chiếu vào mắt, nhìn đội ngũ xếp hàng thấy đích: “Làm sao bây giờ.” Lâm Tâm Nguyệt quay đầu dò hỏi ý kiến của Cổ Trạch Sâm, nhưng nét mặt tràn ngập hi vọng viết to hai chữ ‘ ’.

      “Ừ…” Cổ Trạch Sâm nhìn nét mặt vừa mong chờ vừa lo lắng của Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy rất đáng , cố ý kéo dài giọng , để trái tim treo lơ lửng theo.

      “Sâm, , …” Lâm Tâm Nguyệt chớp chớp mắt kéo tay Cổ Trạch Sâm làm nũng, lắc à lắc.

      “Ừm, nếu bạn của kỳ vọng như vậy, làm bạn trai như chỉ có thể liều mình bồi quân tử thôi.” Cổ Trạch Sâm buồn rầu .

      “Chính nha, em có ép buộc .”

      “Phải, là tự nguyện.”

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên nhìn nhau cười, trong mắt đều ngọt ngào hạnh phúc như nhau.

      Mười ngón tay Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm lồng vào nhau, chậm rãi về phía hàng người dài ngoằng kia.

      Chỉ cần có người mình ở bên cạnh, xung quanh có nhiều người hơn sao, lãng phí nhiều thời gian lại thế nào? Bạn đều nguyện ý chờ đợi, bởi vì ở đó thần thoại đẹp nhất, hạnh phúc nhất.

      Chờ đến khi sắp tới lượt Lâm Tâm Nguyệt, mặt trời ngả về tây. Từng ngọn đèn ấm áp tỏa sáng toàn bộ khu vui chơi, ánh đèn lấp lánh mọi nơi, dường như bầu trời đầy sao rất hân hoan, khu vui chơi tựa như khoác lên bộ áo nhiều màu rực rỡ, đồng thời cũng phủ lên cho nó lớp màu sắc thần bí, khu vui chơi về đêm bắt đầu.

      Lâm Tâm Nguyệt ngước nhìn vòng đu quay lấp lánh ánh sáng rực rỡ lóa mắt chầm chậm chuyển động, dựa sát vào người Cổ Trạch Sâm, giống như có điều suy nghĩ nở nụ cười.

      Có thần thoại trong mỗi hộp của vòng đu quay đều chứa đầy hạnh phúc, nếu cùng người mình ngồi trong vòng đu quay, cùng lên trời cao, cho đến khi cả hai cùng nhìn lên vòng đu quay, cũng chính là cùng nhau nhìn về phía hạnh phúc!

      Vòng quay lần này đến lượt bọn Cổ Trạch Sâm, Lâm Tâm Nguyệt kéo Cổ Trạch Sâm vào. Ngửa mặt nhìn lên vòng đu quay nhất định hạnh phúc. Ngồi vòng đu quay cũng chắc chắn hạnh phúc, Lâm Tâm Nguyệt càng chờ mong, nụ cười càng thêm rực rỡ.

      Cổ Trạch Sâm cưng chiều nhìn Lâm Tâm Nguyệt từ lúc vào đu quay ngồi liền ngừng cười trộm: “ nghĩ gì mà cười vui vẻ như vậy? Có thể chia sẻ với hay ?” Cổ Trạch Sâm đến gần Lâm Tâm Nguyệt, ôm , tò mò hỏi.

      có gì, em chỉ là…ưm nhớ tới truyền thuyết về vòng đu quay thôi.” Ngoài miệng Lâm Tâm Nguyệt có chuyện gì, nhưng khóe miệng vẫn giương lên thành nụ cười, có thể thấy sức hấp dẫn của vòng đu quay hề .

      “Truyền thuyết gì có thể khiến em vui vẻ như vậy hử?”

      “Phì ~ ha ha.” Nhìn vẻ mặt ‘ rất tò mò, rất muốn biết’ đáng của Cổ Trạch Sâm, Lâm Tâm Nguyệt phì cười, cố ý thần bí : “ cho biết.”

      “Hửm, thực .” Cổ Trạch Sâm câu môi cười xấu xa, khuôn mặt chậm rãi đến gần Lâm Tâm Nguyệt, đem cả người nhốt trong vòng tay, cố ý dựa sát vào tai , hơi thở ấm áp phà lên lỗ tai khiến Lâm Tâm Nguyệt khẽ run lên, ánh mắt Cổ Trạch Sâm lên hào quang giảo quyệt.

      Sâm đẹp trai! Nhìn khuôn mặt dần dần đến gần, lông mi công công, ánh mắt chuyên chú lại mang theo tác phong đứng đắn, nụ cười quyến rũ bắn ra bốn phía, Lâm Tâm Nguyệt liền si mê, sai, đúng, Lâm Tâm Nguyệt lắc đầu như giã tỏi, cương quyết chống lại thế lực đe dọa, a phải, sai rồi, là kiên quyết chống lại sức hấp dẫn mê hoặc của Cổ Trạch Sâm: “ hay .”

      Phạm luật, phạm luật, dám sử dụng mĩ nam kế, Lâm Tâm Nguyệt ai oán nhìn chằm chằm Cổ Trạch Sâm, may mắn chị đây ở nhà nhìn mĩ nam quen rồi, có thể miễn dịch với trai đẹp, cho nên chị tuyệt đối bị sắc đẹp mê hoặc đâu, càng nghĩ đuôi Lâm Tâm Nguyệt càng vểnh cao, nàng quên vừa rồi là ai ở chỗ này làm hoa si.

      Gò má Lâm Tâm Nguyệt đỏ bừng, ánh mắt đỏ mọng có lúc mím môi như sầu khổ, có lúc vểnh lên như nữ vương kiêu ngạo, thỉnh thoảng rung động cái, vô ý thức mê hoặc người bên ngoài, Cổ Trạch Sâm vốn muốn trêu chọc bạn mình chút, lại ngờ bản thân bị đôi môi đỏ mọng hấp dẫn, ngay lúc sắp được thưởng thức bờ môi mềm ngọt ngào ấy

      suy nghĩ viên vong, Lâm Tâm Nguyệt liếc nhìn đèn đóm bên ngoài vòng đu quay, mắt sáng lên, lập tức xoay người ghé người vào tấm kính thủy tinh của vòng đu quay, hưng phấn kêu: “Oa, Sâm, mau nhìn, rất đẹp!”

      Tâm Nguyệt, chẳng lẽ sức hấp dẫn của bằng cảnh vật ở bên ngoài? Em chút do dự vứt sang bên như thế à? Cổ Trạch Sâm bị đả kích nghiêm trọng, đồng thời cũng hoài nghi sức hấp dẫn của mình.

      “Sâm, sao vậy? khỏe à?” Lâm Tâm Nguyệt nghi ngờ nhìn dáng vẻ buồn rầu của Cổ Trạch Sâm, sai cái gì chứ? có chứ?

      sao.” Đối với hành vi thường hay ngây người của Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm hết chỗ rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn , nhún vai, ôm từ phía sau, đầu tựa vào vai Lâm Tâm Nguyệt, có chút cắn răng nghiến lợi hỏi: “Cảnh vật bên ngoài có cái gì hấp dẫn, để cho em hưng phấn như vậy?” tuyệt đối thừa nhận mình tức giận vì cảnh sắc ở ngoài đâu, tuyệt đối .

      “Sâm, xem , cảnh sắc bên ngoài có phải xinh đẹp lắm ?” Lâm Tâm Nguyệt bị cảnh đẹp bên ngoài hấp dẫn hoàn toàn nghe ra giọng điệu ai oán của Cổ Trạch Sâm, lực chú ý rất nhanh bị dời .

      “Đúng là rất đẹp.” Cổ Trạch Sâm cũng thể khen ngợi cảnh đẹp trước mắt.

      Theo chuyển động dần lên cao của đu quay, những gì bên dưới mặt đất đều trở nên bé, tầm nhìn càng ngày càng rộng lớn, ánh sao bầu trời lập lòe tia sáng, các ngọn đèn lầu cao lục tục sáng lên, phảng phất như sao trời rơi xuống mặt đất, chớp tắt liên tục, mà đèn trong khu vui chơi lại giống như đom đóm bay lượn, ngàn biến vạn đổi, hồi đỏ, hồi xanh biếc, hồi tím, lát lại vàng, hàng chục ngàn ngọn đèn mặt đất cùng các ngôi sao bầu trời như nối liền nhau, phân biệt được đâu là đen đâu là ngôi sao.

      “Có thể nhìn thấy cảnh đẹp như thế này, đúng là uổng phí chúng ta bỏ nửa ngày xếp hàng.”

      “Ừ.”

      “Được rồi, Sâm, sao hôm nay lại dẫn em đến khu vui chơi?” Cuối cùng, Lâm Tâm Nguyệt mới nhớ đến vấn đề thắc mắc hồi sáng, xoay người ôm hông Cổ Trạch Sâm, tựa vào lòng , ngửa mặt nhìn hỏi. Bởi vì cho là bạn trai nhà mình vô duyên vô cớ mang đến khu vui chơi để chơi.

      nhớ trước kia em từng , bởi vì năm em mười ba tuổi gặp tai nạn giao thông nên quên hết mọi kí ức ngày còn , cách khác em còn hồi ức tuổi thơ nữa. Còn , khi bé vào nhi viện, kí ức lúc của phải sống nhẫn trong nhi viện, nuốt hết mọi bực tức vào bụng là đánh nhau với côn đồ lưu manh đường phố. hi vọng mình cũng có ba mẹ như những đứa trẻ khác, rất muốn có ba mẹ cùng chơi đùa như bọn họ, nghĩ em có những hồi ức tốt đẹp ấy rất khó chịu, cho nên bằng để giúp em, chúng ta cùng nhau tạo ra kí ức tuổi thơ cho chính mình.” Cổ Trạch Sâm chăm chú nhìn Lâm Tâm Nguyệt.

      “Vậy sao lại chọn khu vui chơi?”

      ra, cũng buồn rầu biết nên đưa em đâu, bởi vì lớn lên trong nhi viện cho nên biết những đứa trẻ trong gia đình bình thường có tuổi thơ như thế nào, lên mạng tìm tòi rất nhiều tài liệu, nhưng đều tìm được thứ mình muốn. Sau đó đành hỏi ông nội của em, ông bảo khi còn bé, ba của em có thời gian rảnh dẫn em và mẹ em khu vui chơi. Thế nên mới đưa em đến đây, hi vọng em có thể nhớ lại hồi ức hạnh phúc của em và ba mẹ. Nếu nhớ ra, chúng ta cũng có thể tạo nên kí ức hạnh phúc của chính mình.”

      Mắt Lâm Tâm Nguyệt lóng lánh nước mắt, trong lòng cảm động đến biết trời trăng gì nữa, mặc dù có hồi ức của ‘Lâm Tâm Nguyêt’, nhưng có hồi ức lúc của ‘Lam Tâm Nguyêt’, cùng với hồi ức tốt đẹp của gia đình hạnh phúc bên thế giới kia. Chẳng hạn như làm nũng với mẹ, cố ý bắt nạt hai, lại còn đâm chọc hai trước mặt cha, cùng hai chơi đùa, được hai bảo vệ… Suy nghĩ chút nước mắt lại rơi xuống, những kí ức của ‘Lam Tâm Nguyệt’ gần biến mất hết, tại Cổ Trạch Sâm lại hi vọng muốn cùng tạo nên hồi ức sau khi Lâm Tâm Nguyệt trọng sinh, cho dù là hiểu lầm, nhưng vẫn nguyện ý cùng sáng tạo, cùng bảo vệ những hồi ức ngọt ngào này.

      “Cám ơn , Sâm.” Cám ơn bao dung của , cám ơn dụng tâm của , cám ơn những hồi ức tốt đẹp dành cho em, cám ơn tất cả những gì làm cho em, cám ơn vì nguyện ý ở bên cạnh em. Lâm Tâm Nguyệt hết sức cảm động, ngừng ‘cám ơn’ ở trong lòng.

      “Đồ ngốc, sao lại khóc chứ?” Cổ Trạch Sâm nhàng giúp Lâm Tâm Nguyệt lau nước mắt, đem ôm vào lòng…

      “Em cảm động được à? Vui đến phát khóc có được ? Bị cát bay vào mặt cũng được à?” Cuối cùng Lâm Tâm Nguyệt lôi ra lí do hết sức…khó đỡ, trực tiếp vùi mặt vào trong lòng Cổ Trạch Sâm, giả bộ học theo động vật nào đó.

      “Được.” Cổ Trạch Sâm nuông chiều nhìn bạn giả làm đà điểu, thở dài: “Tâm Nguyệt, em biết , kỳ còn có tâm tư riêng.”

      “Tâm tư riêng?” Lâm Tâm Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngập tràn nghi ngờ.

      “Phải, bởi vì trong quá khứ của em ở Mĩ , em có biết ghen tị với Nam Cung Phong cỡ nào , ghen tị ta biết mọi chuyện của em, ghen tị ta từng chia sẻ vui buồn cùng em, ghen tị ta có mặt trong quá khứ của em, ghen tị ta từng qua mưa gió với em, mặc dù là như vậy, nhưng vẫn phải cảm ơn ta, cám ơn ta từng bảo vệ em.” Con ngươi Cổ Trạch Sâm mềm mại xuống, nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của Lâm Tâm Nguyệt, nụ cười xán lạng như ánh mặt trời: “Nhưng tại, còn ghen tị ta nữa, bởi vì bây giờ có em, tương lai cũng vậy. Tương lai chúng ta còn có thể tạo ra rất nhiều rất nhiều hồi ức tốt đẹp dành riêng cho mình, có có tương lai thuộc về riêng chúng ta.”

      “Làm sao biết em nguyện ý ở cùng ?” Lâm Tâm Nguyệt ngẹo đầu cố ý hỏi, nhưng mặt lại cười meo meo như con mèo ăn vụn được thịt, vẻ mặt rất đáng khiến người ta hận thể ôm vào lòng vân vê, nhào nặn phen.

      “Vậy em có đồng ý ?” Cổ Trạch Sâm vừa chờ mong lại vừa lo lắng nhìn .

      Vòng đu quay càng lúc càng lên cao, trái tim Cổ Trạch Sâm cũng treo cao theo, khi chỗ ngồi bọn họ đến nơi cao nhất Lâm Tâm Nguyệt nhón chân lên hôn Cổ Trạch Sâm, dùng hành động cho biết đáp án của mình, nguyện ý.

      Truyền thuyết , hai người nhau cùng ngồi trong vòng đu quay cuối cùng chia tay. Nhưng khi vòng đu quay đến nơi cao nhất, nếu cùng người của mình hôn môi, bọn họ vĩnh viễn hạnh phúc.

      biết từng ngồi vòng đu quay biết bao nhiêu lần, cũng biết truyền thuyết xinh đẹp này có hay ? Nhưng nay, nguyện ý tin tưởng nó là , tin tưởng vĩnh viện hạnh phúc.

      Môi kề môi, cảm giác ấm áp khiến Cổ Trạch Sâm sửng sốt vài giây, sau đó liền lấy lại tin thần, đổi bị động thành chủ động, đưa tay đè chặt đầu Lâm Tâm Nguyệt, khiến nụ hôn này càng thêm sâu.

      Đầu lưỡi ướt át của nhàng miêu tả lại hình dạng đôi môi Lâm Tâm Nguyệt, bờ môi đỏ mọng của hé mở, lưỡi lập tức vọt vào miệng , quấn quit lấy cái lưỡi thơm ngọt của .

      Bầu khí trong vòng đu quay cực kì ái muội, hai người ôm hôn nhau mãnh liệt, cho tới khi vòng đu quay đến đất, hơi lung lay cái, mới khiến hai người ôm hôn nhau quên hết trời đất giật mình tỉnh lại, Cổ Trạch Sâm đọng lòng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Tâm Nguyệt, môi sưng đỏ, trong mắc cỡ lại có vài phần quyến rũ.

      Cửa vừa mở, Cổ Trạch Sâm lập tức dẫn Lâm Tâ Nguyệt rời khỏi vòng đu quay, trong lòng bọn họ đều cảm thấy may mắn vì đèn ở nơi đây hơi mờ, nhưng tâm tư lại khác nhau.

      Cổ Trạch Sâm cảm thấy may mắn vì người khác nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của Lâm Tâm Nguyệt, còn Lâm Tâm Nguyệt thấy may mắn người khác nhìn thấy bọn họ ‘làm chuyện xấu’, chung rất là hài hòa.

      TRước khi rời khỏi khu vui chơi, lần nữa Lâm Tâm Nguyệt quay đầu nhìn vòng đu quay, xoay người khoác tay Cổ Trạch Sâm cười hạnh phúc.

      Hạnh phúc cao bao nhiêu, vòng đu quay liền cao bấy nhiêu. Khi chúng ta khát vọng hạnh phúc, nhưng hạnh phúc lại lề mề chịu đến, đừng ngại thử ngồi vòng đu quay chờ nó từ từ lên cao, chờ đến điểm cao nhất, nhìn xuống có thể thấy tất cả, từ cao nhìn xuống, mọi thứ đều bé, chúng ta phát ra hạnh phúc chúng ta mong muốn rất đơn giản, chính là nắm chặt tay của người bên cạnh mình. Tin rằng ở thế giới này, luôn có hạnh phúc đơn giản dành cho chúng ta. Cho nên, khi chúng ta cảm thấy hạnh phúc, hãy thử ngồi vòng đu quay, chờ đợi vòng quay lên đỉnh cao hạnh phúc kia, vì ngồi vòng đu quay chạm được hạnh phúc, mà tìm được hạnh phúc của mình vòng đua quay rồi.

      Dọc đường về, Lâm Tâm Nguyệt liên tục cười ngọt, đến Lâm gia, Cổ Trạch Sâm nắm tay Lâm Tâm Nguyệt cùng vào nhà, mà đối với người nào đó thích đáng đường hoàng vào nhà, lại cùng hai cậu chủ ngồi bên cạnh phóng tia sấm sét. Từ xuống dưới của Lâm gia sớm quen với chuyện này, cho nên cái nên làm cứ làm, cái nên nhìn nhìn.

      Nguyên bản, Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong đối với người nào đó bắt cóc em /em nuôi mình bỏ chạy, tức giận đến nỗi hận thể đem lột da rút gân.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :