Chương 46: Tuyệt vọng.
Editor: An Hiên + Ngược Ái.
Beta: Ngược Ái.
Y phục đơn giản mà thanh lệ, làn da trắng như ngọc, hàng mi dài, cong như lá liễu khẽ rung động, mi tâm hơi nhăn lại toát lên vẻ suy tư.
Nữ tử thân tố y, lông mày hơi nhíu, bàn tay trắng nõn nhàng đưa bút mặt giấy.
canh giờ sau, nàng buông bút, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, mày liễu càng nhăn nhiều hơn.
giấy, ra khuôn mặt nam nhân.
Lông mày rậm tuấn đĩnh, mũi cao thẳng, khóe môi khẽ nhếch vẻ lãnh bạc. Nam nhân này có lẽ là người lạnh lùng tiêu sái, nhưng bức họa lại thiếu mất đôi mắt, khiến cả bức tranh trở nên thiếu hoàn mỹ, vô hồn.
- Sư huynh, tại ngươi ở nơi nào?
Nữ tử thầm hỏi trong lòng. Nàng thở dài, câu hỏi này, nàng hỏi biết bao nhiêu lần, nhưng hề có câu trả lời.
Ngón tay thon dài vuốt bức họa, giọt nước rơi xuống, chậm rãi lan ra khiến mực nhòe , làm khuôn mặt nam nhân càng trở nên mơ hồ.
Nàng cầm lấy bút, tay run rẩy, lại thể vẽ tiếp.
Cặp mắt sư huynh vốn mang theo chiều, sủng nịnh nàng. Giờ phút này nàng cảm thấy mơ hồ, tựa như thể nhìn .
Thay vào đó, trong tâm trí nàng lại lên đôi mắt ngập lửa thù hận, càng lúc càng thêm ràng, dường như phải bao phủ lấy nàng.
Cuối cùng, nàng thể bất lực buông bút, đứng dậy, đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
- Khụ…
Ngọc Thanh nặng nề ho khan, cơ thể mảnh mai dựa vào khung cửa, nàng dùng khăn nhàng che miệng lại.
Lúc buông khăn, chỉ thấy mảnh nhiễm sắc đỏ. Khuôn mặt nàng vì mệt mỏi cũng càng thêm tái nhợt, cặp mắt trong sáng ngập mê mang.
Giờ phút này, cõi lòng nàng có loại yên tĩnh chưa bao giờ có. Giống như tro tàn còn lại, cũng có cơn gió nào lay động thổi qua.
Bởi vì, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, nàng dường như mất tất cả những điều thân cận nhất ở đây.
Thu Thủy vô tội bị nam nhân kia phạt hai mươi côn đuổi ra khỏi phủ, đến nay sống chết .
Ngày thứ hai, trong cung phái người mang Tiểu Ngọc nhi , nam nhân kia cũng chẳng quan tâm, đoái hoài tới.
Hôm nay, Dục nhi bị hạ độc vẫn chưa tỉnh lại.
Nàng nhớ từng , nếu Dục nhi mà chết, đem nàng chôn cùng. Nhưng sao, nàng nguyện ý dùng chính sinh mạng mình đổi lấy tiểu sinh mạng vô tội, đổi lấy tự do của biểu ca.
Bởi vì nàng quá mệt mỏi.
Nàng thoát khỏi , dần dần quên mất cặp mắt sủng nịnh của sư huynh, lại đem đôi mắt thống hận kia khắc vào tâm khảm, nàng lại nhớ nam nhân tàn độc kia chứ phải sư huynh.
Nàng còn là Tô Ngọc Thanh núi Vũ Sơn nữa.
phải nàng!
- Ngọc vương phi, ngài uống thuốc . Thuốc mà nguội mất tác dụng.
Lão mụ tử bưng chén thuốc vào, lo lắng nhìn nữ tử bên cửa sổ.
Hồi trước nàng còn lạnh lùng ác độc, giờ đây lại điểm tĩnh , dịu dàng. Bà hiểu đâu mới là Ngọc Vương phi nữa.
Mới đầu, Ngọc vương phi cậy có chỗ dựa nhà mẹ đẻ cùng thái hậu, tiến Vương phủ năm, ương ngạnh độc ác, bắt nạt, đánh đập tiểu thiếp hạ nhân trong phủ. Bọn họ từng hận nàng thấu xương.
Nhưng có ai ngờ, sinh hạ xong tiểu quận chúa, Ngọc vương phi trở nên dịu dàng động lòng người, chỉ hết lòng thương tiểu quận chúa, với hạ nhân bọn họ cũng khác trước. Nửa năm sống với nàng, bọn họ sớm hết e ngại cùng oán hận, thậm chí, còn có đồng tình.
người nữ tử về nhà chồng, được phu quân thương, đó là bất hạnh. Huống chi nàng còn bị phu quân oán hận, căm ghét.
Trước kia bọn họ thấy may mắn khi Vương gia quản được Ngọc vương phi. Nhưng Ngọc vương phi tại, tranh phạt, nhã nhặn thanh tao, hơn nữa phụ thân vừa bị Hoàng thượng bãi chức quan, tội nghiệp như vậy, bọn họ thấy khỏi mà đau lòng thay
Từ lúc tiểu thế tử bị trúng độc, tất cả hạ nhân của Tịch Lạc viên bị Vương gia sai , chỉ để lại bà lão là bà cùng Thu Phinh lạnh lùng.
Nơi này, ra thành lãnh cung…
Nữ tử xoay người lại, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười làm người ta đau lòng.
- Ngươi cứ để đó, ta uống.
- Nhưng nếu để lạnh…
- Ta biết rồi, ngươi cứ lui xuống .
- Vâng, Ngọc vương phi.
Lão ma ma bất đắc dĩ, lo lắng liếc nữ tử tiều tụy cái, khẽ lui ra.
Ngọc Thanh nhìn chén thuốc bốc hơi nghi ngút bàn, lại xoay người thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nơi này mặc dù là đình đài lầu các nhưng bên trong lại lạnh lẽo vô cùng, mà lòng nàng, cũng lạnh như vậy. Chén thuốc kia, thể sưởi ấm nàng…
- Rốt cuộc ngươi cũng phải chịu báo ứng, Ngọc vương phi.
Thu Phinh đến, khuôn mặt lạnh lùng, lời còn lạnh hơn, hề thấy chút tình cảm chủ tớ.
Ngọc Thanh xoay người, thản nhiên hỏi câu:
- Có Mạnh Tố Nguyệt vì đau lòng mà nhảy sông tự tử?
Nghe xong câu này, khuôn mặt Thu Phinh càng khó coi, lạnh nhạt :
- Lúc trước nếu phải do ngươi, tiểu thư phải cùng Vương gia dương li biết! Ngươi có biết Vương gia cùng tiểu thư nhau thế nào ? Tiểu thư là người hiền lành ôn nhu như vậy….
Thu Phinh rơi vào hoài niệm về chủ tử, ngữ khí cũng trở nên nhu hòa hơn, rồi lại đột nhiên thay đổi:
- Ta biết tiểu thế tử phải ngươi làm hại, nhưng đây là báo ứng của ngươi. Ngươi phải nhận lấy quả báo, vì trước kia ngươi tạo bao tội nghiệt, tại ngươi phải trả cho linh hồn tiểu thư ở trời.
Ngọc Thanh nhìn nàng, gì.
Giờ khắc này, cứ coi như nàng nhận lấy vận mệnh này .
Những gì tới tới, nàng muốn tránh cũng thể được, cũng muốn tránh.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng tranh cãi ầm ĩ, chỉ nghe lão phụ nhân kiên quyết :
- Tần trang chủ, ngài thể vào, nơi này là tẩm phòng của Ngọc vương phi.
Sau đó lại nghe thấy tiếng nam nhân như trêu chọc:
- Chị dâu ta bị bệnh, ta chỉ muốn tới thăm, được Vương gia cho phép.
- Nhưng mà…
Lão phụ nhân còn muốn ngăn trở.
- Yên tâm, Vương gia tới đây ngay.
Nam nhân vừa bước vào trong. khẽ nhíu mày nhìn căn phòng đơn bạc, nhìn nữ tử yếu ớt đứng cạnh cửa sổ, lại nhìn nha đầu mặt lạnh bên cạnh nàng, trong mắt lên chút kinh ngạc.
- Ngươi xuống trước .
lạnh lùng với nha đầu, ngữ khí lộ ra nghiêm khắc.
Thu Phinh liếc nhìn , rồi nhìn tố y nữ tử bên cửa sổ, cuối cùng theo bổn phận tì nữ, phúc thân lui ra.
Tần Mộ Phong nhìn chén thuốc bàn nguội từ bao giờ, hơi nhíu mi.
- Ngươi định buông xuôi tất cả sao?
, mang theo chút tức giận.
- Tô Ngọc Thanh dám làm dám chịu trước kia đâu rồi?
Ngọc Thanh cười, mang theo chút tịch cùng tuyệt vọng:
- Tô Ngọc Thanh trước kia chết. Từ lúc đem linh hồn bám vào thân thể này định sẵn là còn tồn tại.
Cặp mắt trong trẻo bị tầng sương mù che kín, mang theo tia kích động, ngữ khí bình tĩnh mang theo tia thống khổ.
- Vì tại ta có gì. Ta thậm chí còn thể nhớ đôi mắt của sư huynh, đó là thứ ta dựa vào cả đời, nhưng giờ ta…
Nàng rốt cục thể chống đỡ, nước mắt thi nhau rơi xuống.
- Ta cố gắng nhớ lại, liều mạng nhớ, nhưng thể vẽ được mắt sư huynh, thể nhớ ra!
- Ngọc Thanh!
Tần Mộ Phong đau xót khi thấy nữ tử mình vô cùng đau khổ.
đến gần nàng, vươn tay định lau nước mắt cho nàng, cuối cùng lại vô lực buông tay xuống:
- Luật chỉ vì thù hận che kín hai mắt, cho nên mới nhận ra ngươi thay đổi. Ngọc Thanh, chỉ cần ngươi cố gắng, ta chắc chắn giúp ngươi. Đùng bỏ cuộc!
Ngọc Thanh tuyệt vọng cười:
- Vô dụng thôi. Chỉ cần ngày ta còn sống, bỏ qua cho ta. Đến ngày hôm nay, ta hại quá nhiều người. Tần Mộ Phong, ta chỉ cầu ngươi cứu biểu ca ta ra được ? vô tội.
- Nhưng ngươi cũng vô tội!
Tần Mộ Phong nóng nảy cắt ngang lời nàng, để nàng buông xuôi tất cả.
- Vậy sao chứ? Đây là mạng của ta, từ lúc ta thành sườn phi của , ta và dây dưa dứt. tại ta tìm được cha cùng sư huynh, cứu nổi biểu ca, ta…
Nàng nghẹn ngào:
Ta…
xong ngực quặn thắt, nàng dùng khăn che miệng lại, ho ra ngụm máu tươi.Cổ họng dâng lên đau đớn.
Tần Mộ Phong tái mặt, bất chấp lễ tiết, lao lên đỡ lấy người nữ tử, hét lên:
- Đồ ngốc này! Chỉ cần ngươi động tâm với , tất cả vẫn còn hy vọng,biết ? Ta cho biết ngươi phải Tiêu Ngọc Khanh, là tên ngu ngốc chết tiệt!
- Phải ? Bổn vương ngờ huynh đệ tốt nhất của bổn vương lại mắng bổn vương ngu ngốc trước mặt ái phi, còn muốn dẫn nữ nhân của bổn vương trốn !
thanh tức giận từ ngoài truyền vào, sau đó thân ảnh cao lớn bước vào phòng, khuôn mặt tuấn tú kia, lạnh đến ghê người!
Last edited by a moderator: 11/10/14