1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sườn phi tội - Ảm Hương(c99)- Hoàn (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30: mưu

      Editor: An Hiên + Ngược Ái.

      Beta: Ngược Ái


      Lát sau, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng bước chân.

      - Ngọc Khanh, mở cửa, là phụ thân. – Giọng Tiêu Như Tự.

      Tô Ngọc Thanh hít sâu, đứng dậy mở cửa ra, để người cha xa lạ bước vào.

      Tiêu Như Tự vẫy lui thị nữ ngoài cửa, bước vào liền nhìn chằm chằm khuôn mặt con , có chút dò xét. Tô Ngọc Thanh cũng lẳng lặng nhìn , trong lòng khỏi có chút kích động.

      Tuy nàng quen người “phụ thân” này, nhưng trực giác mách bảo nàng rằng cũng phải người hiền lành hòa ái gì. Cặp mắt kia chứa quá nhiều thứ.

      Nàng bỗng cảm thấy sợ. Hay là đến trách mắng nàng vì chuyện lúc nãy?

      - Phụ thân, mời ngồi.

      Nàng quyết định từng bước tính từng bước.

      Tiêu Như Tự ngồi cạnh bàn, ý bảo nữ tử trước mắt cũng ngồi xuống. Tô Ngọc Thanh bất an ngồi xuống, chờ chuyện.

      - Khanh nhi, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thường tình. Huống chi là Vương gia quyền cao thế trọng, con cũng nên rộng luợng chút…

      ra là chuyện này.

      Tô Ngọc Thanh chợt cảm thấy khó chịu. thể tưởng tưởng đời lại có loại cha sẵn sàng đem trượng phu của con mình tặng cho người khác, còn trơ trẽn khuyên con nên “rộng lượng” như vậy!

      Nàng lạnh lùng nhìn đôi mắt tràn ngập mưu toan của lão nhân trước mặt, thản nhiên đáp:

      - Ngọc Khanh chưa bao giờ để ý trong lòng.

      Tiêu Như Tự lẳng lặng nghe, vừa lòng gật đầu. Sau đó đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Tô Ngọc Thanh, :

      - Cháu ngoại của ta khỏe ? Lần này vì sao đưa nó đến?

      Tô Ngọc Thanh kịp chuẩn bị, có chút kinh hoảng, Nhưng rồi nàng cũng trấn định lại được, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén kia, đáp lời:

      - Vân La nhiễm phong hàn, giờ được chúng tỳ nữ chăm sóc ở Vương phủ, mong phụ thân thứ lỗi.

      Tiêu Như Tự thu hồi ánh mắt người nữ tử, đứng dậy, Sau đó khoanh tay đưa lưng về phía Tô Ngọc Thanh, chỉ nghe :

      - Khanh nhi, con cho ta biết, có phải con Hoàng Phủ Luật rồi nên nỡ xuống tay với ?

      Mắt Tô Ngọc Thanh chợt ánh lên nét buồn.

      Nàng Hoàng Phủ Luật sao? Nàng thương sao?

      Nàng chỉ biết là nàng để ý đến việc bàn tay vừa mới chạm vào mình, rồi lại âu yếm nữ nhân khác. Trong đầu đột nhiên lên khuôn mặt mơ hồ của sư huynh, vì thế nàng kiên định :

      - Con Hoàng Phủ Luật, chưa bao giờ !

      Cũng dám

      Lão nhân rốt cục cũng quay người lại, lạnh lùng nhìn Tô Ngọc Thanh:

      - Tốt nhất là như vậy. Khanh nhi! Vốn tưởng rằng con có thể chế trụ , ai ngờ con lại làm cho ta thất vọng.

      Giọng của đột nhiên trở nên sắc bén:

      - Nếu cho ta lợi dụng, ta phải trừ bỏ . Mạnh Tố Nguyệt nhầm Hoàng Phủ Luật, kết cục như thế nào, con cũng thấy rồi đó!

      Kết cục???

      - phải là nàng nhảy xuống sông tự sát sao?

      Ngọc Thanh nhìn sâu vào đôi mắt nham hiểm của “phụ thân”, đột nhiên cảm thấy cái chết của Mạnh Tố Nguyệt hề đơn giản.

      - Khanh nhi, con nhớ gì sao?

      Đôi mắt già nua của Tiêu Như Tự ánh lên tia hoài nghi.

      - Con…

      Tô Ngọc Thanh biết trả lời như thế nào bất chợt Tiêu Như Tự ngẩng đầu nhìn lên mái nhà quát:

      - Ai?

      Sau đó liền nhanh chóng mở cửa đuổi theo.

      Tô Ngọc Thanh mệt mỏi ngồi xuống, thở phào hơi.

      Nếu Tiêu Như Tự hỏi thêm hai câu nữa, nàng chắc chắn bị lộ. Nếu biết nàng phải con , tha cho nàng sao?

      .................



      Trong sa trướng phấn hồng, nữ tử lõa thể nằm giường, bên cạnh là nam nhân quần áo đầy đủ ngồi ở mép giường, đưa lưng vê phía nữ tử, khóe miệng hơi hơi cong lên.

      - Vào , Trình Tuấn. – Nam tử .

      hắc y nam tử như ma quỷ lập tức xuất . Hoàng Phủ Luật đứng dậy, khoanh tay đứng trước giường. Hắc y nam tử cảnh giác nhìn nữ tử giường, mở miệng.

      Nam tử kia thản nhiên liếc mắt lên giường, :

      - cần đề phòng, nàng ngất rồi.

      Hắc y nam tử lúc này mới dám mở miệng đem chuyện vừa nghe được báo cho chủ tử, thiếu từ.

      Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Luật càng lúc càng khó coi, đôi mắt vốn dĩ thâm thúy lại càng trở nên thăm thẳm đáy. Chờ hắc y nam tử báo cáo xong, bạc môi khẽ mở:

      - Quả nhiên là do chúng giở trò!

      Sau đó, cố gắng đè nén tức giận bùng nổ , hỏi lại

      - tra ra được kẻ đó ở đâu chưa?

      Hắc y nam tử cúi đầu:

      - Thuộc hạ còn chưa điều tra được. Nhưng mà hôm nay lại xảy ra thêm vụ án mạng, là Vân Mộc Phi – con cả của Vân Kỵ Úy.

      Hoàng Phủ Luật nhíu mày. Mấy tháng nay các tri châu đều xảy ra những vụ án mạng giống hệt nhau. Người chết đều là kẻ trung thành với giới cầm quyền, thấy độc cũng có vết thương, cứ như vậy mà chết bất ngờ.

      Manh mối duy nhất bọn họ có chỉ là sợi tóc dài. Đó là sợi tóc đen của nữ tử, dài đến thắt lưng, giống như cố ý để lại, giống như vô tình quấn chặt quanh cổ người chết. Trừ sợi tóc này ra tìm thấy bất cứ dấu vết gì hung thủ để lại.

      Vân Kỵ Úy là Ngũ phẩm võ tướng trấn giữ biên cương. Tổ tiên của ông từng thề sống chết nguyện trung thành với triều đình, cũng có ân oán gì với giang hồ.

      Theo quan sát của Hoàng Phủ Luật, trừ “nhạc phụ đại nhân” của ra thấy bất cứ thế lực nào có động tĩnh gì cả. Hung thủ thần bí này chẳng lẽ chính là tay chân của Tiêu Như Tự? nhất định quăng lưới bắt hết bọn chúng lại!

      - Trình Tuấn, tiếp tục điều tra! Nếu bổn vương đoán sai, mục tiêu kế tiếp là Lục Thiểu Khanh.

      Cùng là ngũ phẩm, tin hung thủ bỏ qua.

      - Tuân mệnh, Vương gia.

      Trình Tuấn lưu loát đứng dậy, ngay sau đó liền biến mất trước mặt nam tử, tiếng động giống như lúc xuất .

      Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

      Hoàng Phủ Luật cười lạnh, bỏ trường bào người xuống, tao nhã lên giường. Sau đó đem nữ tử hôn mê ôm vào lòng, chờ người ngoài cửa đến.

      Quả nhiên…

      - Vương gia, vừa có thích khách đến gần phòng nghỉ. Vì an nguy của Vương gia…

      Ngoài cửa truyền đến giọng sốt ruột của Tiêu Như Tự.

      giường, nam tử vuốt ve eo của nữ tử, cắt lời:

      - Cứ vào, bổn vương ngại.

      -Vậy lão phu đắc tội.

      Lúc này Tiêu Như Tự như kiến bò chảo nóng, thà rằng đắc tội chứ nhất quyết bỏ qua.

      Vì thế nhàng đẩy cửa, dẫn hai hộ vệ bước vào. Nhìn thấy cặp nam nữ ôm nhau, vội vàng dừng lại.

      Lúc này nam tử mặc gì giường buông nữ tử ra, ngồi dậy. ra ngoài trướng, tùy ý phủ thêm áo ngoài, ung dung :

      - Bổn vương cũng phải cám ơn nhạc phụ đại nhân ban ân. là khiến cho bổn vương mất hồn…

      Tiêu Như Tự sửng sốt, lập tức cười :

      - Chỉ cần Vương gia thích, lão phu chọn cho Vương gia thêm vài nữ nhân còn non mềm hơn.

      Nam tử lại thích thú mỉm cười, nhưng giọng lại mang ý châm biếm:

      - Vậy bổn vương lại phải đa tạ nhạc phụ đại nhân quý rồi.

      Sau đó lạnh lùng nhìn hai thị vệ vào:

      - Phải lục soát kĩ đó, khắc đêm xuân của bổn vương đáng giá ngàn vàng.

      Mọi người đều toát mồ hôi hột. Tiêu Như Tự vội nháy mắt với hai thị vệ, hai thị vệ tìm kiếm qua loa chút, sau đó ghé vào tai Tiêu Như Tự vài câu rồi lui ra.

      - Lão phu quấy rấy rồi, mong vương gia thứ lỗi.

      Tiêu Như Tự cười nịnh nọt, liếc qua bên trong trướng, sau đó ra ngoài.

      Nam nhân lạnh lùng nhìn cánh cửa đóng lại, môi bạc khẽ nhếch. Xung quanh dần trở nên yên tĩnh, lẳng lặng mặc trường bào, giày, trầm ổn mà bình tĩnh ra ngoài cửa.
      Chương 31: Rời phủ.

      Editor: An Hiên + Ngược Ái.

      Beta: Ngược Ái.


      Sáng sớm hôm sau…

      - Tiểu thư, người thấy như thế nào ạ?

      tiếng gọi vang lên phá tan im lặng trước đó.

      Bước vào phòng, chỉ thấy nữ tử mặc tố y gối lên bàn tay trắng nõn mà ngủ bàn. Chăn nệm giường có dấu hiệu từng ngủ qua. Nha hoàn mặc lục y tay ôm bồn xứ đứng ở cửa, bị cảnh tượng bên trong làm cho hoảng sợ.

      Nàng vội vàng đem bồn xứ đặt bàn, giọng lo lắng với nữ tử còn ngái ngủ, khuôn mặt vẻ trách cứ:

      - Tiểu thư tội gì phải tự làm khổ mình như vậy? Vì sao ngủ giường a?

      câu này hoàn toàn làm Tô Ngọc Thanh còn mệt mỏi tỉnh táo lại.

      Nàng đứng dậy, khẽ gắt với nha hoàn:

      - Ta có.

      Sau đó nàng đến chỗ bồn xứ để rửa khuôn mặt nhập nhèm. Đồng thời cũng tránh luôn những câu hỏi của tiểu nha đầu.

      Suốt đêm qua, trong lòng nàng rất phức tạp, suy nghĩ đến rất nhiều thứ. Nàng chưa biết làm sao để giải quyết tình cảnh nhiều uẩn khúc của mình.

      Nàng nhớ đến những tháng ngày sống núi với cha và sư huynh.

      Nàng lo lắng cho an nguy của Tiểu Ngọc Nhi và biểu ca.

      Và nhất là……vấn đề về phu quân kia của nàng.

      Trước đây, nàng từng cảm động vì tình cảm sâu đậm của dành cho chính phi, nàng cũng nhận ra tuy vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng trong lòng lại chôn kín mối thâm tình đến vậy.

      Nhưng hôm qua, lúc trước còn nhiệt tình với nàng, lúc sau sủng hạnh nữ tử khác ngay lập tức. khiến cho nàng suýt chút nữa coi là phu quân chân chính, coi là chỗ dựa giữa chốn xa lạ này.

      Nhưng cũng may, may vì nàng tỉnh mộng đúng lúc.

      - Vương gia hôm nay ở phủ Thừa tướng sao?

      Nàng nhìn khuôn mặt với mái tóc được cắt cẩn thận của tiểu nha đầu, lẳng lặng hỏi:

      - Nghe hôm qua Vương gia sủng hạnh Tiểu Thao tỷ tỷ xong liền rời rồi ạ. – Tiểu nha đầu cẩn thận đáp.

      Trong tâm Tô Ngọc Thanh lại nổi lên cảm giác lạnh lẽo. Nam nhân này ngay cả quay về phủ cũng đợi nàng theo cùng.

      Cũng phải, tại có tiểu thiếp mới, làm sao còn nhớ đến Sườn phi mà căm thù đến tận xương tận tủy là nàng cơ chứ?

      Trong lòng cười khổ tiếng, từ đầu biết thể có hi vọng, nàng còn mong chờ gì chứ?

      Nàng đứng dậy, chút quyến luyến với căn phòng xa lạ mà băng lãnh này, tay cầm áo choàng, lập tức bước ra ngoài. Tiểu nha đầu vội vàng đuổi theo.

      - Tiểu thư, chúng ta đâu đây?

      Chỉ thấy nữ tử thân tố y cứ hướng phía trước mà , điệu bộ muốn ra khỏi phủ.

      - ra ngoài giải sầu.

      Tô Ngọc Thanh quay đầu lại, thản nhiên đáp. Nàng phải giải sầu, mà là có chuyện quan trọng phải làm, nhưng chuyện đó tất nhiên thể cho nha hoàn này biết.

      Nha hoàn vội :

      - Nô tỳ xin chỉ thị của lão gia.

      xong liền lập tức chạy .

      - Đứng lại!

      Tô Ngọc Thanh gọi giật lại, nhíu mày:

      - Ta chỉ ra ngoài lát, cha trách tội.

      Nha hoàn phân vân lát, sau đó gật đầu:

      - Vậy nô tỳ cùng tiểu thư ra ngoài.

      - Được rồi.

      Tô Ngọc Thanh bất đắc dĩ . Thế cũng tốt, cho tiểu nha đầu này ra ngoài cùng nàng con hơn để “Phụ thân” biết.

      - Tiểu thư, chúng ta đâu đây?

      Nha hoàn đứng ngoài kiệu, khẽ vén rèm hỏi nàng ngồi bên trong.

      Tô Ngọc Thanh suy tư lát rồi đáp:

      - đến Chi Bảo Trai. ta muốn mua chút son phấn cùng hương liệu.

      Nàng thông thạo đường trong kinh thành, cho nên chỉ có thể đến nơi nàng quen thuộc nhất là Chi bảo trai lần trước từng mua đồ cho Diệp Lạc sơn trang , sau đó rồi tính tiếp.

      - Vâng. – Tiểu nha đầu hạ mành .

      Hai người khênh kiệu từ từ . Tố y nữ tử trong kiệu nắm chặt góc áo, ánh mắt tràn ngập lo lắng. Nàng vén mành nhìn bên ngoài, suy tư làm thế nào để phái tiểu nha hoàn này về phủ Thừa Tướng đây?

      Ở giữa kinh thành nhộn nhịp, bổng lọt vào mắt của nàng là hồng y lâu vô cùng quen thuộc.

      Nàng vẫn còn nhớ kĩ viện này tên là Y Hồng lâu, lần trước nàng tận mắt gặp nam nhân làm lòng nàng rối bời kia vào đó. Giờ khắc này, nàng đột nhiên thấy căm hận .

      Vốn nghĩ là nam nhân chung tình, trong lòng chỉ có vị chính phi mất. ngờ lại kĩ viện, thậm chí còn trêu hoa ghẹo nguyệt tiểu tỳ ở phủ thừa tướng! Rốt cục là người như thế nào?

      Bóng dáng tịch mà phảng phất ưu thương của đứng bên bờ sông Ngọc Hà, nàng vĩnh viễn thể nào quên được. Cái nhìn đau xót cùng oán hận sâu sắc của sớm tiến vào lòng nàng, oanh oanh liệt liệt mà chiếm vị trí trong đó. Nhưng chính là , có để nàng trong lòng sao?

      Tâm đột nhiên dâng lên trận bi thương. Nàng dám mơ mộng, cũng dám với cao. Thứ có thể cho nàng, chỉ có thống hận cùng thương tổn mà thôi. Nàng thể đem tâm mình trao cho .

      - Tiểu thư, đến Chi Bảo Trai rồi ạ.

      Kiệu dừng lại. Nha hoàn vén mành thông báo, sau đó đỡ nàng xuống kiệu.

      Tô Ngọc Thanh nắm tay nha hoàn ra, bước vào bảo trai náo nhiệt ồn ào. Nàng vớ bừa mấy hộp son phấn giả vờ ngắm nghía, nhưng trong lòng tính cách để dụ nha đầu này .

      - Lão bản, đồ của Diệp Lạc sơn trang chúng ta chuẩn bị xong chưa?

      tiếng lanh lảnh cất lên, sau đó tiểu nha đầu mặc váy hoa màu tím vào.

      Tô Ngọc Thanh mừng rỡ nhận ra giọng của Tiểu Xu, nhưng Tiểu Xu vẫn chưa nhìn thấy tố y nữ tử mặt tươi cười lẫn trong đám người mà thẳng vào trong chỗ lão bản.

      - Tiểu Đào, ta muốn may vài bộ đồ mới, ngươi kiếm vải cho ta được ? – Tô Ngọc Thanh lại gần tiểu nha hoàn .

      Nha hoàn Tiểu Đào sửng sốt chút, sau đó thông minh đáp:

      - Tiểu thư muốn mua tơ lụa sao? Nô tỳ lập tức ngay.

      xong, bóng dáng gầy chạy ra ngoài cửa.

      Tô Ngọc Thanh nhìn theo bóng dáng bé của nàng ta, đáy lòng thầm nhủ tiếng: “xin lỗi”, sau đó liền vào sâu trong bảo trai. Đúng lúc này Tiểu Xu ôm hương liệu ra, nhìn nữ tử tuyệt sắc mỉm cười trước mặt mình, ngây ra vài giây, sau đó gào ầm lên, nhào đến ôm nàng:

      - Tỷ tỷ! Ngọc Thanh tỷ tỷ! ngờ Tiểu Xu còn có thể gặp lại tỷ…

      Hai người ôm nhau, đến khi ra khỏi bảo trai hai gương mặt nhạt nhòa nước mắt.

      - Tiểu Xu, ta muốn tới Diệp Lạc sơn trang. – Đây chính là mục đích nàng ra ngoài phủ.

      Hai mắt Tiểu Xu ánh lên vẻ vui mừng:

      - Tốt quá, tốt quá. chỉ Tiểu Xu nhớ tỷ tỷ, Dung đại nương cũng rất nhớ tỷ đó. Chúng ta mau thôi, ta muốn báo ngay cho Dung đại nương biêt tin tốt này.

      xong, Tiểu Xu kéo tay Tô Ngọc Thanh về phía trước. Sau đó lại đột ngột dừng lại, kêu lên:

      - Tỷ tỷ, suýt chút nữa ta quên. Trang chủ dặn ta mua xong hương liệu đợi ở trước Y Hồng lâu để cùng về trang.

      Mặt Tô Ngọc Thanh biến sắc. Nếu để cho Tần Mộ Phong thấy nàng, liệu nàng có thể thoát khỏi lòng bàn tay Hoàng Phủ Luật sao?

      - Tiểu Xu, muội cứ trước tìm Tần…trang chủ . Ta về Diệp Lạc sơn trang tìm Dung đại nương trước, sau đó đến tìm muội, được ?

      Tiểu Xu tỏ vẻ thông cảm nhìn tố y nữ tử:

      - Ta biết rồi, tỷ sợ trang chủ trừng phạt phải ? Lần trước tỷ hạ thuốc khiến cho trang chủ bị ngứa suốt ba ngày ba đêm đó.

      - Ừ, Tiểu Xu, muội mau trước .

      Cứ cho là như vậy , chỉ cần né tránh Hoàng Phủ Luật là được rồi.

      - Vậy mình tỷ Diệp Lạc sơn trang được ?

      Chuyện lần trước Tiểu Xu vẫn còn nhớ mồn . Lần đó thiếu chút nữa nàng bị dọa mất nửa cái mạng nha.

      Tô Ngọc Thanh thản nhiên cười:

      - sao đâu, muội thấy vẫn còn sớm sao? Tiểu Xu, mau .

      - Vâng.

      Tiểu Xu ngọt ngào cười, thêm mấy câu từ biệt rồi về phía Y Hồng lâu.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31: Rời phủ.

      Editor: An Hiên + Ngược Ái.

      Beta: Ngược Ái.


      Sáng sớm hôm sau…

      - Tiểu thư, người thấy như thế nào ạ?

      tiếng gọi vang lên phá tan im lặng trước đó.

      Bước vào phòng, chỉ thấy nữ tử mặc tố y gối lên bàn tay trắng nõn mà ngủ bàn. Chăn nệm giường có dấu hiệu từng ngủ qua. Nha hoàn mặc lục y tay ôm bồn xứ đứng ở cửa, bị cảnh tượng bên trong làm cho hoảng sợ.

      Nàng vội vàng đem bồn xứ đặt bàn, giọng lo lắng với nữ tử còn ngái ngủ, khuôn mặt vẻ trách cứ:

      - Tiểu thư tội gì phải tự làm khổ mình như vậy? Vì sao ngủ giường a?

      câu này hoàn toàn làm Tô Ngọc Thanh còn mệt mỏi tỉnh táo lại.

      Nàng đứng dậy, khẽ gắt với nha hoàn:

      - Ta có.

      Sau đó nàng đến chỗ bồn xứ để rửa khuôn mặt nhập nhèm. Đồng thời cũng tránh luôn những câu hỏi của tiểu nha đầu.

      Suốt đêm qua, trong lòng nàng rất phức tạp, suy nghĩ đến rất nhiều thứ. Nàng chưa biết làm sao để giải quyết tình cảnh nhiều uẩn khúc của mình.

      Nàng nhớ đến những tháng ngày sống núi với cha và sư huynh.

      Nàng lo lắng cho an nguy của Tiểu Ngọc Nhi và biểu ca.

      Và nhất là……vấn đề về phu quân kia của nàng.

      Trước đây, nàng từng cảm động vì tình cảm sâu đậm của dành cho chính phi, nàng cũng nhận ra tuy vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng trong lòng lại chôn kín mối thâm tình đến vậy.

      Nhưng hôm qua, lúc trước còn nhiệt tình với nàng, lúc sau sủng hạnh nữ tử khác ngay lập tức. khiến cho nàng suýt chút nữa coi là phu quân chân chính, coi là chỗ dựa giữa chốn xa lạ này.

      Nhưng cũng may, may vì nàng tỉnh mộng đúng lúc.

      - Vương gia hôm nay ở phủ Thừa tướng sao?

      Nàng nhìn khuôn mặt với mái tóc được cắt cẩn thận của tiểu nha đầu, lẳng lặng hỏi:

      - Nghe hôm qua Vương gia sủng hạnh Tiểu Thao tỷ tỷ xong liền rời rồi ạ. – Tiểu nha đầu cẩn thận đáp.

      Trong tâm Tô Ngọc Thanh lại nổi lên cảm giác lạnh lẽo. Nam nhân này ngay cả quay về phủ cũng đợi nàng theo cùng.

      Cũng phải, tại có tiểu thiếp mới, làm sao còn nhớ đến Sườn phi mà căm thù đến tận xương tận tủy là nàng cơ chứ?

      Trong lòng cười khổ tiếng, từ đầu biết thể có hi vọng, nàng còn mong chờ gì chứ?

      Nàng đứng dậy, chút quyến luyến với căn phòng xa lạ mà băng lãnh này, tay cầm áo choàng, lập tức bước ra ngoài. Tiểu nha đầu vội vàng đuổi theo.

      - Tiểu thư, chúng ta đâu đây?

      Chỉ thấy nữ tử thân tố y cứ hướng phía trước mà , điệu bộ muốn ra khỏi phủ.

      - ra ngoài giải sầu.

      Tô Ngọc Thanh quay đầu lại, thản nhiên đáp. Nàng phải giải sầu, mà là có chuyện quan trọng phải làm, nhưng chuyện đó tất nhiên thể cho nha hoàn này biết.

      Nha hoàn vội :

      - Nô tỳ xin chỉ thị của lão gia.

      xong liền lập tức chạy .

      - Đứng lại!

      Tô Ngọc Thanh gọi giật lại, nhíu mày:

      - Ta chỉ ra ngoài lát, cha trách tội.

      Nha hoàn phân vân lát, sau đó gật đầu:

      - Vậy nô tỳ cùng tiểu thư ra ngoài.

      - Được rồi.

      Tô Ngọc Thanh bất đắc dĩ . Thế cũng tốt, cho tiểu nha đầu này ra ngoài cùng nàng con hơn để “Phụ thân” biết.

      - Tiểu thư, chúng ta đâu đây?

      Nha hoàn đứng ngoài kiệu, khẽ vén rèm hỏi nàng ngồi bên trong.

      Tô Ngọc Thanh suy tư lát rồi đáp:

      - đến Chi Bảo Trai. ta muốn mua chút son phấn cùng hương liệu.

      Nàng thông thạo đường trong kinh thành, cho nên chỉ có thể đến nơi nàng quen thuộc nhất là Chi bảo trai lần trước từng mua đồ cho Diệp Lạc sơn trang , sau đó rồi tính tiếp.

      - Vâng. – Tiểu nha đầu hạ mành .

      Hai người khênh kiệu từ từ . Tố y nữ tử trong kiệu nắm chặt góc áo, ánh mắt tràn ngập lo lắng. Nàng vén mành nhìn bên ngoài, suy tư làm thế nào để phái tiểu nha hoàn này về phủ Thừa Tướng đây?

      Ở giữa kinh thành nhộn nhịp, bổng lọt vào mắt của nàng là hồng y lâu vô cùng quen thuộc.

      Nàng vẫn còn nhớ kĩ viện này tên là Y Hồng lâu, lần trước nàng tận mắt gặp nam nhân làm lòng nàng rối bời kia vào đó. Giờ khắc này, nàng đột nhiên thấy căm hận .

      Vốn nghĩ là nam nhân chung tình, trong lòng chỉ có vị chính phi mất. ngờ lại kĩ viện, thậm chí còn trêu hoa ghẹo nguyệt tiểu tỳ ở phủ thừa tướng! Rốt cục là người như thế nào?

      Bóng dáng tịch mà phảng phất ưu thương của đứng bên bờ sông Ngọc Hà, nàng vĩnh viễn thể nào quên được. Cái nhìn đau xót cùng oán hận sâu sắc của sớm tiến vào lòng nàng, oanh oanh liệt liệt mà chiếm vị trí trong đó. Nhưng chính là , có để nàng trong lòng sao?

      Tâm đột nhiên dâng lên trận bi thương. Nàng dám mơ mộng, cũng dám với cao. Thứ có thể cho nàng, chỉ có thống hận cùng thương tổn mà thôi. Nàng thể đem tâm mình trao cho .

      - Tiểu thư, đến Chi Bảo Trai rồi ạ.

      Kiệu dừng lại. Nha hoàn vén mành thông báo, sau đó đỡ nàng xuống kiệu.

      Tô Ngọc Thanh nắm tay nha hoàn ra, bước vào bảo trai náo nhiệt ồn ào. Nàng vớ bừa mấy hộp son phấn giả vờ ngắm nghía, nhưng trong lòng tính cách để dụ nha đầu này .

      - Lão bản, đồ của Diệp Lạc sơn trang chúng ta chuẩn bị xong chưa?

      tiếng lanh lảnh cất lên, sau đó tiểu nha đầu mặc váy hoa màu tím vào.

      Tô Ngọc Thanh mừng rỡ nhận ra giọng của Tiểu Xu, nhưng Tiểu Xu vẫn chưa nhìn thấy tố y nữ tử mặt tươi cười lẫn trong đám người mà thẳng vào trong chỗ lão bản.

      - Tiểu Đào, ta muốn may vài bộ đồ mới, ngươi kiếm vải cho ta được ? – Tô Ngọc Thanh lại gần tiểu nha hoàn .

      Nha hoàn Tiểu Đào sửng sốt chút, sau đó thông minh đáp:

      - Tiểu thư muốn mua tơ lụa sao? Nô tỳ lập tức ngay.

      xong, bóng dáng gầy chạy ra ngoài cửa.

      Tô Ngọc Thanh nhìn theo bóng dáng bé của nàng ta, đáy lòng thầm nhủ tiếng: “xin lỗi”, sau đó liền vào sâu trong bảo trai. Đúng lúc này Tiểu Xu ôm hương liệu ra, nhìn nữ tử tuyệt sắc mỉm cười trước mặt mình, ngây ra vài giây, sau đó gào ầm lên, nhào đến ôm nàng:

      - Tỷ tỷ! Ngọc Thanh tỷ tỷ! ngờ Tiểu Xu còn có thể gặp lại tỷ…

      Hai người ôm nhau, đến khi ra khỏi bảo trai hai gương mặt nhạt nhòa nước mắt.

      - Tiểu Xu, ta muốn tới Diệp Lạc sơn trang. – Đây chính là mục đích nàng ra ngoài phủ.

      Hai mắt Tiểu Xu ánh lên vẻ vui mừng:

      - Tốt quá, tốt quá. chỉ Tiểu Xu nhớ tỷ tỷ, Dung đại nương cũng rất nhớ tỷ đó. Chúng ta mau thôi, ta muốn báo ngay cho Dung đại nương biêt tin tốt này.

      xong, Tiểu Xu kéo tay Tô Ngọc Thanh về phía trước. Sau đó lại đột ngột dừng lại, kêu lên:

      - Tỷ tỷ, suýt chút nữa ta quên. Trang chủ dặn ta mua xong hương liệu đợi ở trước Y Hồng lâu để cùng về trang.

      Mặt Tô Ngọc Thanh biến sắc. Nếu để cho Tần Mộ Phong thấy nàng, liệu nàng có thể thoát khỏi lòng bàn tay Hoàng Phủ Luật sao?

      - Tiểu Xu, muội cứ trước tìm Tần…trang chủ . Ta về Diệp Lạc sơn trang tìm Dung đại nương trước, sau đó đến tìm muội, được ?

      Tiểu Xu tỏ vẻ thông cảm nhìn tố y nữ tử:

      - Ta biết rồi, tỷ sợ trang chủ trừng phạt phải ? Lần trước tỷ hạ thuốc khiến cho trang chủ bị ngứa suốt ba ngày ba đêm đó.

      - Ừ, Tiểu Xu, muội mau trước .

      Cứ cho là như vậy , chỉ cần né tránh Hoàng Phủ Luật là được rồi.

      - Vậy mình tỷ Diệp Lạc sơn trang được ?

      Chuyện lần trước Tiểu Xu vẫn còn nhớ mồn . Lần đó thiếu chút nữa nàng bị dọa mất nửa cái mạng nha.

      Tô Ngọc Thanh thản nhiên cười:

      - sao đâu, muội thấy vẫn còn sớm sao? Tiểu Xu, mau .

      - Vâng.

      Tiểu Xu ngọt ngào cười, thêm mấy câu từ biệt rồi về phía Y Hồng lâu.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: Xa cách .

      Editor: An Hiên + Ngược Ái.

      Beta: Ngược Ái.

      - Thanh nhi, ta nghĩ tới con rốt cuộc vẫn phải quay về bên nam nhân đó. Chẳng lẽ đây là số mệnh sao?

      Dung Phượng Nương nâng khăn lên che kín nét tang thương khuôn mặt lạnh đầy sầu lo của bà. Ban nãy khi mới gặp lại được nàng, bà vui vẻ thôi, nhưng sau khi nghe nàng kể ngọn nguồn câu chuyện, bà mới hiểu được, hóa ra nghĩa tử của bà đem theo Tiểu Ngọc Nhi mất tích hai tháng nay rồi.

      Mà Ngọc Thanh cũng bị bắt quay lại ở trong Thân Vương phủ, thể thoát ra.

      - Trước mắt chỉ có đường để từ kinh đô về Vũ Sơn, mà chặng giữa đường lại là đoạn rừng cây quỷ dị, con biết biểu ca làm sao có để thoát ra đây?

      khuôn mặt lo âu của Tô Ngọc Thanh lên nụ cười bất đắc dĩ. Nàng biết rốt cuộc biểu ca cùng Tiểu Ngọc Nhi thoát ra khỏi khu rừng đó hay chưa? Hay bọn họ gặp bất trắc đường về?

      Tô Ngọc Thanh lắc mạnh đầu, nhắc nhở mình được nghĩ linh tinh. Nhưng đến tận bây giờ nàng vẫn nhận được chút tin tức nào về biểu ca cũng Tiểu Ngọc Nhi, phải làm sao đây?

      - Vậy con định quay về Thân Vương phủ sao?

      Dung Phượng Nương nhìn vẻ mặt ưu sầu của tố y nữ tử, nhàng hỏi, cũng là nhắc nhở nàng vấn đề quan trọng.

      Tô Ngọc Thanh trầm mặc đáp lời. Nàng có thể coi như có chuyện gì mà trở về sao? Tận sâu trong thâm tâm, nàng luôn sợ hãi ánh mắt sâu thấy đáy kia.

      Dung Phượng Nương lặng lẽ quan sát nữ tử im lặng, đem biểu tình của nàng thu hết vào trong mắt. giọng sắc bén vang lên đánh thức nữ tử bất động:

      - Nếu Thanh nhi còn luyến tiếc, vậy hãy ở lại Thân Vương phủ . Di nương nhất định tìm Danh Tông cùng Tiểu Ngọc Nhi. Về phần cha con cùng sư huynh, ta nghĩ họ cũng phần nào nguôi ngoai nỗi đau, mà tại con cũng thể quay về Vũ Sơn.

      Tô Ngọc Thanh kinh ngạc nhìn di nương, nàng vì sao bà lại như vậy. Trước kia Phượng di nương ủng hộ nàng quay về Vũ Sơn, sao giờ lại thay đổi? Nàng mở to đôi mắt khó hiểu nhìn di nương.

      - Con động tâm với rồi phải ? Huống hồ con còn có liên kết với là đứa .

      Lão bà nhìn nàng, câu hỏi nhưng lại mang tính chất khẳng định, giống như giáng đòn mạnh vào đáy lòng nàng:

      - Đứa có tội. – Nàng phản bác.

      Tiểu Ngọc nhi tội nghiệp. Mới sinh ra còn nương , phụ thân cũng thương nó.

      Về , nàng quả có chút tình cảm với , nhưng thân mình tại này là sườn phi của , chạm qua nàng, nhưng cũng chạm qua rất nhiều nữ nhân khác. Nàng tin tưởng tâm hồn mình, tấm lòng của mình vẫn thuộc về sư huynh.

      Dung Phượng tiếp, chỉ chăm chú nhìn nàng, sau đó lưu loát tiêu sái ra ngoài cửa. Cuối cùng, di nương quay đầu trầm giọng câu:

      - Thanh nhi, di nương bức ngươi. Di nương để con tự định đoạn số mệnh của mình.

      Lát sau, bóng dáng cũng biến mất ở ngoài cửa.

      Tô Ngọc Thanh nhíu mi. Để cho nàng định đoạt sao? Nàng có nên quay về bên hay ?

      Quay về bên , là giày vò cùng thống khổ, nàng chịu đựng được ?

      chờ nàng nghĩ quá nhiều, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhàng, người chưa thấy nghe thấy tiếng.

      - Tỷ tỷ, ta tới rồi!

      Ngọc Thanh vội vàng đứng lên, tới cửa chuẩn bị đón muội muội hoạt bát của mình. Lại nhìn thấy bóng dáng cao lớn phía sau Tiểu Xu, hoảng đến nỗi chỉ muốn chạy vào phòng trốn.

      Tiểu Xu giữ chặt tay Ngọc Thanh, cao hứng vui vẻ :

      - Tỷ tỷ đừng sợ, vừa rồi trang chủ để ý chuyện lần trước.

      để trong lòng mới là chuyện lạ!

      Cặp mắt phượng hẹp dài tà nịnh nhìn chằm chằm nàng, nàng liền biết tuyết đối dễ dàng buông tha nàng. cùng Hoàng Phủ Luật, là cũng loại người.

      Nam nhân mặc ngân bào tới bên người nàng, tùy ý đánh giá nàng từ đầu đến chân phen, sau đó chỉ nghe trêu chọc :

      - Vương phi của Luật sao lại chạy tới sơn trang của Tần Mộ Phong ta? Người hiểu chuyện lại tưởng rằng chúng ta có cái gì a.

      Tô Ngọc Thanh chỉ biết nuốt giận vào bụng. Nàng biết chắc lời từ trong miệng nam nhân còn cao ngạo hơn phượng hoàng kia thốt ra, câu nào là tốt đẹp cả. Nàng trừng mắt nhìn cái, đáp trả cũng để ý tới , liền kéo Tiểu Xu vào nhà.

      Lúc này nam nhân đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt hắc bạch phân minh, vô cùng đứng đắn :

      - Nếu là đương kim Vương phi của Tứ vương gia đến Diệp Lạc sơn trang, trang chủ ta đây phải có chút lễ nghĩa. Tiểu Xu, mau dẫn Ngọc Vương phi tới tiền thính hầu hạ, đừng để cho người ta Diệp Lạc sơn trang chúng ta biết trời cao đất dày bất kính với Ngọc vương phi.

      Tiểu Xu đứng bên vẻ mặt kinh ngạc, nhìn hai người trước mặt, mãi thể hiểu ý nam nhân. Cái gì mà Ngọc vương phi, nơi này trừ bỏ Ngọc Thanh tỷ tỷ cũng nàng, cũng có nữ tử nào khác nha.

      - Tiểu Xu, có nghe bản trang chủ ?

      Tần Mộ Phong phân phó Tiểu Xu, vẫn bắt lấy cổ tay Ngọc Thanh chịu buông ra.

      - Buông tay, ta tự mình ! cần phiền đến trang chủ. – Tô Ngọc Thanh nổi giận quát.

      Nam nhân chết tiệt này, lực nắm như muốn bóp nát tay nàng vậy. Còn có đôi mắt tà nịnh mang theo chinh phục, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, giống như nàng là con mồi của .

      Tâm nàng đột nhiên dâng lên cảm giác tức giận vô hạn, lập tức giãy ra khỏi tay nam nhân. Động tác này chỉ làm nàng sợ hãi, cũng làm nam nhân đối diện sửng sốt giật mình.

      Tần Mộ Phong nhíu mày:

      - Nội lực của ngươi mạnh như vậy sao?

      Tô Ngọc Thanh xoa bóp cổ tay bị bóp đến đỏ lên, che giấu cảm xúc trong lòng. Nàng cũng biết sức mình lại mạnh như vậy, cố :

      - Cho dù là như thế, cũng liên quan đến Tần Trang chủ, phải ?

      Vẻ tà nịnh trong mắt càng thêm ràng, nhìn tố y nữ tử cười, đáp lời.

      - Tỷ tỷ, ngươi chính là Ngọc vương phi?

      Tiểu Xu rốt cục cũng hiểu tình huống trước mắt.

      Tô Ngọc Thanh nhìn phía muội muội đầy xin lỗi, lại biết trả lời thế nào. Ngay từ đầu nàng cũng muốn lừa gạt Tiểu Xu, là bất đắc dĩ, cũng là khó có thể giải thích. đợi nàng mở miệng, nam nhân bên cạnh thay nàng trả lời.

      - sai, nàng chính là Ngọc vương phi Tiêu Ngọc Khanh. Tiểu Xu, còn sững sờ ở đó làm cái gì, muốn bản trang chủ sai bảo lại lần?

      Lời kia dẫn theo ba phần tùy ý, cũng lộ ra bảy phần nghiêm khắc.

      Tiểu Xu , vẻ mặt khó hiểu nhìn Tô Ngọc Thanh, trong mắt có trách cứ.

      - Tiểu Xu, nghe tỷ tỷ giải thích, tỷ tỷ phải cố ý lừa ngươi…

      - Ngọc vương phi, mời theo nô tỳ tới tiền thính.

      xong, Tiểu Xu kịp khôi phục dáng vẻ tỳ nữ, còn thấy tia thân mật khăng khít như lúc trước.

      Tiểu Xu cung kính cúi người, trước dẫn đường.

      Tô Ngọc Thanh đuổi theo bóng dàng lạnh lùng của Tiểu Xu, trong lòng càng lúc càng khó chịu.

      Tần Mộ Phong cũng cạnh nàng, đôi mắt tà nịnh lên tia sắc bén cùng trầm tư.

      Bữa ăn khó chịu kết thúc, Tô Ngọc Thanh bị đưa lên xe ngựa của Tần Mộ Phong. Nếu biết thân phận của nàng, nam nhân này nhất định là đưa nàng quay về về nơi nàng nên về. Nàng biết, báo thù vụ việc trước đây. Phượng di nương nắm chặt tay nàng, chỉ câu:

      - Thanh nhi yên tâm, sau này di nương Vương phủ thăm ngươi.

      Tô Ngọc Thanh nhìn Phượng di ngoài xe, trong lòng phức tạp vạn phần. Nàng vì sao Phượng di lại nhẫn tâm đem nàng đến bên cạnh nam nhân kia, biết nàng thể chạm vào hạnh phúc.

      Lúc trước, Phượng di còn để biểu ca đưa nàng về Vũ Sơn mà.

      Nàng quay đầu ngóng trông về phía cánh cửa Diệp Lạc sơn trang, hi vọng có thể nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp màu tím. lâu sau, nàng rốt cuộc cũng thu hồi tầm mắt, hạ mành, ánh mắt mông lung.

      Nam nhân mặc ngân bào bên cạnh lẳng lặng liếc nhìn nàng cái, ra lệnh cho người đánh xe khởi hành.

    4. Ngược ái

      Ngược ái New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      3
      Bạn ơi ^^.
      Sao bạn lấy truyện bên nhà mình với mình 1 tiếng vậy =D.
      Làm mình bất ngờ khi thấy truyện đăng bên này ghê :|.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      xin lỗi nếu làm bạn buồn hoặc bất tiện cho bạn. Nhưng quy định nhà mình là box này đăng truyện bên LQĐ, viết tên editor và beta đầy đủ bạn nhé :)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :