1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sườn phi tội - Ảm Hương(c99)- Hoàn (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Lạc tình.

      Editor: Thiên Bảo + An Hiên + Ngược Ái.

      Beta: Ngược Ái.


      Từ ngày đấy nàng chưa từng gặp lại lần nào nữa. Chỉ nghe hạ nhân ở trong phủ bàn tán mấy ngày nay Tình phu nhân đều đến phòng thị tẩm. Mà từ ngày đấy cũng rất ít khi đến Vân Lạc Viên .

      Nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, nàng cảm giác tâm mình tan thành nước, dâng lên niềm xót thương với đứa bé đó.

      - Thu Thủy, tiểu thế tử bên kia bây giờ như thế nào rồi ?

      Nàng hỏi khi Thu Thủy sửa sang lại giường.

      Thu Thủy đem chăn gối trải ra tốt, sau đó đứng dậy.

      - Ngọc Vương phi, ngài vẫn còn nhớ tiểu thế tử sao? Nghe Thu Vũ bên Vân Lạc Viên tiểu thế tử mấy ngày nay đều náo loạn hết cả lên, cả ngày lẫn đêm đều đòi tìm Nguyệt Vương phi.

      - Chúng ta tìm thực lời hứa hồi trước thôi.

      Tô Ngọc Thanh liền hướng phía cửa Tịch Lạc Viên ra ngoài.

      - Nhưng Vương gia phân phó mọi người cho phép Vương phi được tiếp cận tiểu thế tử nửa bước.

      Tô Ngọc Thanh trừng mắt nhìn, Thu Thủy liền rụt cổ lại, dám thêm điều gì nữa.

      - Nam nhân chết tiệt kia! Chính quan tâm đến đứa còn cho ai thăm nó, ta lần này nhất định phải . Thu Thủy, ngươi có cùng ta ?

      Thu Thủy kinh ngạc, lập tức ngừng lại mọi việc nàng làm, cùng Tô Ngọc Thanh hướng phía cửa Tịch Lạc Viên mà .

      Từ rất xa, các nàng thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ từ phía Vân Lạc Viên truyền ra. Chỉ nghe thấy thanh khóc lóc của tiểu hài tử đặc biệt vang dội.

      vào Vân Lạc Viên, Tô Ngọc Thanh bị lão mụ tử đứng canh cửa giơ tay cản nàng lại, cho nàng tiến vào:

      - Ngọc Vương phi, Vương gia phân phó xuống dưới, cho ngài gặp thế tử. Xin vương phi thứ tội.

      - Làm càn! Dám có gan ngăn cản ta lần nữa, ta phế hai chân của ngươi!

      Nghe Tô Ngọc Thanh , hạ nhân nào cũng sợ làm nàng tức giận. Để vào được bên trong, nàng đành bày ra bộ mặt tức giận như vậy .

      Nào biết lão mụ tử nghe xong lời của nàng "Bùm" tiếng, quỳ rạp xuống đất nhưng cũng cho nàng vào.

      - Nô tỳ cầu xin người, Ngọc vương phi. Đừng vào bên trong, chỉ cần ngài gặp mặt tiểu thế tử mạng già này của lão nô cũng còn. Thỉnh ngọc Vương phi buông tha lão nô.

      Tô Ngọc Thanh nghe xong nhíu chặt hàng lông mày lại.

      Khá lắm, Hoàng Phủ Luật! Hay cho cái phương pháp ngoan tuyệt như vậy!

      Nếu cảm kích việc nàng làm việc kia nàng cũng rảnh mà xen vào. gây thêm khó dễ cho lão mụ tử quỳ dưới đất kia, nàng quay người lại chuẩn bị rời Vân Lạc Viên.

      Lúc này đột nhiên bóng dáng nhanh nhẹn chạy từ trong phòng chạy ra, sống chết lôi kéo ống tay áo của nàng, vội :

      - Ngươi là nương của Dục Nhi sao? Tỷ tỷ với Dục Nhi buổi tối nương xuất . Nương, người cần bỏ để Dục Nhi ở lại mình. Nương. . .

      Tức giận trong lòng Tô Ngọc Thanh cũng theo giọng đáng của tiểu thế tử mà tan hết, trong lòng lại dâng lên thương cảm đối với . Nàng xoay người lại, ôn nhu :

      - Dục Nhi ngoan. Trước cùng bà vú trở về phòng. Sau đó nương vào đấy với ngươi.

      Tiểu hài đồng nắm chặt vạt áo của nàng buông, giọng mang theo chút nức nở, :

      - cần. Dục Nhi chỉ cần buông tay, nương bỏ Dục Nhi , Dục nhi thấy nương đâu nữa...

      Tiểu tử thông minh lanh lợi.

      Nàng phì cười, khẽ ra hiệu bằng mắt cho Thu Thủy đứng bên cạnh. Thu Thủy lĩnh hội, vội vàng bế Dục nhi giãy dụa hướng trong phòng . Chúng nô bộc cũng lo lắng thôi, cuống quít theo vào nội thất.

      Tô Ngọc Thanh khẽ thở dài. Tuy rằng nàng có thể cho bé nàng chính là tỷ tỷ, nhưng nàng đành lòng làm giấc mộng của bé tan biến. Nàng sợ nếu ra, Dục nhi vẫn tiếp tục khóc lóc.

      Tiểu tử này bướng bỉnh hệt như phụ vương .

      Lấy ra chiếc khăn quyên thường mang bên người, nàng che khuôn mặt mình lại, sau đó nhàng bước vào phòng trong.

      Trong phòng lúc này là mảnh hỗn loạn, có vài nữ tỳ dỗ Dục Nhi khóc náo loạn cả lên. Lão ma ma thu dọn đống hỗn độn trong phòng. Thu Thuỷ dùng sức ôm Dục Nhi dãy dụa đòi ra ngoài, vừa thấy nữ tử vào vội buông tiểu tử kia ra, để cho chạy về phía nàng.

      Tô Ngọc Thanh ngồi xổm xuống để thân hình bé kia dễ dàng chui vào lồng ngực nàng, sau đó ôm thân mình chặt, mặc cho đem nước mắt cùng nước mũi bôi lên y phục của mình.

      - Nương, Dục Nhi rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy người.

      Đầu tiểu tử kia vùi sâu vào trong lồng ngực của nàng, như để cảm nhận tồn tại chân thực.

      Tô Ngọc Thanh nhàng vuốt ve thân thể mềm mại ở trong lồng ngực, trong lòng bỗng nhớ tới đứa kia. Đứa kia cũng là con của Hoàng Phủ Luật, chỉ từ bé mất mẫu thân mà ngay đến cả phụ thân cũng hề thương nó. Hơn nữa, bây giờ đứa lại thất lạc cùng biểu ca, đến nay cũng tin tức.

      - Ngọc.....

      Lão ma ma bên cạnh định mở miệng liền thấy Tô Ngọc Thanh lạnh lẽo liếc các nàng cái, cất giọng trong trẻo:

      - Các ngươi ra ngoài trước . Nếu xảy ra chuyện gì ta đứng hết ra chịu tội trước mặt Vương gia.

      Tỳ nữ cùng Lão ma ma sợ hãi liếc nhìn Tô Ngọc Thanh , đành im lặng hết ra ngoài giữ cửa.

      Thu Thuỷ biết ý cũng lui ra ngoài chuẩn bị nước tắm.

      - Nương, vì sao người phải dùng khăn che mặt lại?

      Lúc này Tô Ngọc Thanh bế thân thể bé kia ngồi lên ghế. Tiểu tử cũng ngừng khóc, bỗng có hứng thú với chiếc khăn che mặt của Tô Ngọc Thanh.

      Tô Ngọc Thanh cười khẽ, cầm lấy bàn tay muốn gỡ bỏ chiếc khăn che mặt của nàng ra, dùng thanh , :

      - Bởi vì nương mặt có vết sưng rất đáng sợ, phải qua thời gian nữa mới khỏi. Dục Nhi phải quá mấy ngày nữa mới có thể nhìn được bộ dáng của mẫu thân nha. tại Dục Nhi ngoan ngoãn tắm rửa rồi ngủ, được ?

      - Được ạ. Nhưng nương, người phải tắm cho ta nha. – Tiểu tử kia nhân cơ hội làm nũng.

      Tô ngọc thanh đánh cái mũi của tiểu nam nhân, ôm thân mình bướng bỉnh của bé vào phòng trong. Ở trong phòng nước ấm được Thu Thủy chuẩn bị tốt.

      - Thu thủy, ngươi về Tịch Lạc Viên .

      - Vâng

      Thu thủy nhàng lui ra ngoài, khép cánh cửa lại.

      Tô Ngọc Thanh cởi quần áo của tiểu nam hài xong bế lên, đặt vào trong thùng nước ấm chuẩn bị xong. Bé đùa nghịch lúc, làm nước bắn tung lên người nàng

      - Nương, vì sao người chỉ có thể đến gặp ta vào buổi tối?

      - Nương, vì cái gì trước kia ngươi ở cùng Dục Nhi?

      - Nương, Dục Nhi muốn báo cho phụ vương biết là ta tìm được nương rồi.

      . . . . . . . . . . . .

      Chờ đến khi tắm xong xuôi trong phòng ướt đẫm nước.

      Tô ngọc thanh lau khô thân mình đứa , mặc quần áo vào, trực tiếp đem bé ôm vào lòng.

      - Được rồi, bây giờ tắm rửa xong. Dục Nhi ngoan ngoãn ngủ .

      - Nương phải ru Dục Nhi ngủ, Dục Nhi cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ được cùng ngủ với nương.

      Tiểu tử kia cầm lấy tay Tô Ngọc Thanh, sống chết chịu buông.

      - Được rồi, nương ngủ cùng Dục Nhi.

      Tô Ngọc Thanh cười, bất đắc dĩ cởi tấm áo khoác ướt đẫm ra, nằm xuống bên cạnh. Bé lập tức đem thân mình tiến vào lòng Tô Ngọc Thanh, gắt gao ôm nàng.

      Nàng nhìn bé cười sủng nịnh, vỗ lưng đứa , ru vào giấc ngủ.

      Chờ tiểu tử kia ngủ say, nàng nhàng đẩy tay đứa sang bên, khẽ chỉnh chăn cho nó. Sau đó mặc áo khoác vào, dặn tỳ nữ ngoài cửa vài câu liền nhanh chóng rời khỏi Vân Lạc Viên.

      Giờ phút này là canh ba, trong vương phủ là khoảng yên tĩnh.

      Tô Ngọc Thanh đường mòn trong yên lặng. Kéo áo khoác hơi ướt, nàng đột nhiên cảm thấy lạnh.

      Nàng sờ y phục ẩm ướt, vội vã về Tịch Lạc Viên.

      tới bên hồ, đột nhiên có loạt các thanh kì quái từ trong bụi cây gần đó truyền ra, còn kèm theo tiếng cây cối rung lên kịch liệt.

      Ngay sau đó, nàng đột nhiên đỏ mặt thẹn thùng. thanh trầm thấp kiều đó, nàng quen thuộc vô cùng. ra nàng chỉ qua nhưng vô tình lại bắt gặp chuyện tốt của người khác.

      Như con thỏ chấn kinh, nàng vội vã quay lưng bỏ , lại bị giọng bá đạo hấp dẫn:

      - Tình nhi, ngươi dám dùng phương thức này hấp dẫn bổn vương.

      Thanh của Hoàng Phủ Luật vang lên. Thân mình Tô Ngọc Thanh liền khựng lại, di chuyển thêm nữa.

      - Vương gia, chỉ cần ngài thích, Tình nhi biến thành hình dạng của Tố Nguyệt tỷ tỷ.

      Vẫn là thanh rên rỉ kiều mị vang lên.

      - Đáng tiếc, ngươi cho dù có cố gắng ăn mặc như thế nào cũng thể nào giống Tố Nguyệt được! Bởi vì người ngươi có hương thơm của Tố Nguyệt.

      Thanh của nam nhân trầm thấp hùng hậu, nghe ra cảm xúc gì trong lời . Mắt ưng vô tình hướng đến nơi Tô Ngọc Thanh đứng,giọng lạnh như băng:

      - Ai? ra cho bổn vương!

      Tô ngọc thanh cả kinh, kịp bước . dưới chân biết dẫm phải rêu xanh, thân mình phòng bị liền bị ngã xuống nước.

      Bùm!

      - Cứu mạng!

      Nước nhanh cóng tràn vào khoang miệng của nàng. Nàng vùng vẫy vô vọng trong nước, có chút trông chờ nam nhân trong bụi cây kia cứu mình.

      Nhưng nàng lại thấy bóng dáng nam nhân đứng ở bên bờ, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng giãy dụa dưới nước. Đứng bên cạnh nữ tử quần áo hỗn độn, khóe môi nhếch lên nụ cười tà ác, nắm lấy cánh tay , mang theo bộ dạng xem kịch vui.

      Càng nhiều nước tràn vào, lồng ngực như muốn vỡ tung ra, lực nước như muốn nhấn chìm nàng xuống dưới đáy hồ. Tay chân nàng dần trở nên vô lực.

      Nàng tuyệt vọng nhìn đôi nam nữ đứng hồ, thân thể ngày nặng nề, dần dần chìm xuống.

      - Tiêu Ngọc Khanh, ngươi chơi đùa đủ chưa?

      Nam nhân nhíu mày, thanh lạnh lùng câu.

      - Vương gia, tỷ tỷ dường muốn chơi trò đùa giỡn với người.

      Tình phu nhân dịu dàng :

      - Kỹ năng bơi của tỷ tỷ giỏi hơn Tình Nhi bao nhiêu lần, Tình nhi vẫn cảm thấy mình thua kém tỷ tỷ nhiều lắm a.

      Hoàng Phủ Luật lạnh lùng liếc mắt nhìn mặt hồ rồi xoay người rời . Tình phu nhân liếc nhìn nữ tử dưới hồ cái, trong mắt đầy tia đắc ý, cười khẩy tiếng, nàng ta quay , đuổi theo bước chân nam nhân.

      Khi ở dưới đáy hồ, lúc này trong đầu Tô Ngọc Thanh lên đôi mắt lạnh lùng của Hoàng Phủ Luật cùng với vẻ mặt quan tâm của sư huynh.

      Đôi mắt nhu tình của như siết chặt lấy trái tim của nàng, tâm trí nàng.

      Nàng vươn đôi tay về phía trước, như muốn chạm vào gương mặt của huynh ấy, muốn được nhận quan tâm ấm áp như trước đây...

      Nhưng tất cả, vốn chỉ là ảo mộng trong vô thức nàng thấy được...

      - Ngọc Vương phi! Người tới, mau cứu ngọc Vương phi! Người đâu...

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 28: Trở về phủ Thừa Tướng.

      Editor: Thiên Bảo + An Hiên + Ngược Ái.

      Beta: Ngược Ái.


      Ngọc Thanh nằm giường, vẫn hôn mê bất tỉnh.

      Nàng mơ thấy chính mình trong mộng, cùng với sư huynh ở tại rừng hoa lê trắng muốt cùng nhau thổi tiêu khởi vũ. Sống đỉnh núi yên tĩnh, ngắm hoa, hái thuốc, vui hưởng lạc thú yên bình của nhân gian.

      Ngày bái đường của nàng...

      Nàng mặc hỉ phục đỏ thẫm, đưa tay mình giao cho sư huynh. . . . . .

      Tất cả, đều là tốt đẹp.

      Nhưng đột nhiên, trung bỗng nhiên u vô cùng, nàng thấy ngực hít thở thông, cảm giác cả người rất bức bối, khó chịu. Nước ở đâu ào ào tràn vào miệng, vào mũi nàng.

      Ngọc Thanh liều mạng quơ hai tay, tuyệt vọng hướng nam nhân đứng bờ cầu cứu, nhưng lại thấy bóng dáng cao lớn của chạy rất xa, càng chạy càng xa. Thân thể của nàng vẫn cứ từ từ trầm xuống dòng nước, đến tận lúc dường như thể hô hấp được nữa...

      - Ngọc Vương phi, người tỉnh lại . Người làm sao vậy, Ngọc vương phi?

      Thanh mềm mại vang lên bên tai Ngọc Thanh. Nàng cảm giác hai tay của mình bị nắm lấy gắt gao, mà thanh kia dường như muốn kéo nàng ra khỏi mộng, ra khỏi vùng ngột ngạt khó thở ấy.

      Sau đó, tia ánh sáng chiếu thẳng vào mặt của nàng, cảm giác hít thở thông đột nhiên biến mất dấu vết, mà nàng, rốt cục có thể hô hấp.

      - Ngọc Vương phi, người rốt cục cũng tỉnh.

      Thấy vẻ mặt lo lắng hoảng hốt của Thu Thủy, hai tay nàng ta gắt gao nắm lấy tay nàng, trong thanh mang theo tiếng khóc nức nở.

      - Ta làm sao vậy? - Nàng nhìn Thu Thủy, trán đổ mồ hôi lạnh. Chỉ cảm thấy trong đầu mảnh hỗn độn, cũng xen lẫn cảm giác đau đớn cách kỳ lạ.

      - Ngọc Vương phi, người cẩn thận rơi xuống nước, mê man ba ngày nay. Người khiến nô tỳ hoảng sợ vô cùng.

      Thu Thủy trong mắt ầng ậc nước, nghẹn ngào .

      - Ta sao, Thu Thủy. Ngươi xem ta tại phải tỉnh lại rồi sao? – Nàng cười yếu ớt, bất giác nhớ tới tất cả chuyện xảy ra.

      - Vâng. Để nô tỳ lấy cho Vương phi chút điểm tâm , người ba ngày nay chưa ăn gì rồi.

      xong, Thu Thủy vội vã rời khỏi phòng.

      Tô Ngọc Thanh nhàng tựa vào đầu giường, trong lòng tuyệt vọng cùng lo lắng. Trong vương phủ lạnh lẽo này, chỉ có Thu Thủy đối với nàng mới tận tâm như thế. Thu Thủy mặc dù nhát gan sợ phiền phức, nhưng lại nha hoàn tốt. Nàng bất kể khó tiếp ứng với thay đổi của nàng, nhưng cũng có ngần ngại mà tiếp nhận nó.

      Ở thời điểm nàng bất lực, Thu Thủy giống những hạ nhân khác đối xử lạnh lùng với nàng, mà cẩn thận quan tâm đến. Tô Ngọc Thanh nàng lại có may mắn như vậy sao?

      lúc sau liền thấy Thu Thủy bưng chén cháo ăn sáng đến, sau đó cầm cẩn thận tay, định bón cho nàng ăn.

      - Thu thủy, để ta tự mình làm.- Tô Ngọc Thanh vội vàng tiếp nhận bát trong tay Thu Thủy, sau đó đặt ở bàn gỗ gần đó.

      - Thu Thủy, là ai cứu ta lên?

      Nàng nhớ nam nhân kia mang theo tiểu thiếp của , chút do dự mà rời .

      - Là nô tỳ Vân Lạc Viên tìm Ngọc Vương Phi, mới phát người bị rơi xuống hồ. Ngọc Vương phi, người trước kia biết bơi, vì sao đột nhiên lại biết bơi ?

      - Thu Thủy, ngươi tin tưởng ta là người khác ?

      Thu Thủy co rúm lại chút, kinh ngạc :

      - Ngọc Vương phi, người làm sao có thể , như vậy? Người là Ngọc Vương phi nha. Nhưng chẳng qua người bị mất trí nhớ thôi.

      Tô Ngọc Thanh nắm tay tiểu nha đầu, nhìn thẳng vào mắt của nàng, :

      - Ta phải mất trí nhớ, ta là linh hồn bám vào thân thể Ngọc Vương phi. Tên của ta là Tô Ngọc Thanh, đến núi Vú Sơn nơi biên thùy.

      Thu thủy kinh ngạc, bối rối quỳ gối mặt đất.

      - Ngọc Vương phi, nô tỳ biết sai rồi.

      Tô Ngọc Thanh nhíu mày đẹp, lạnh lùng :

      - Thu Thủy, ngươi ở cùng ta lâu như vậy, chẳng lẽ phát ta thay đổi sao? người mất trí nhớ cũng thể hoàn toàn thay đổi tính tình của mình như vậy được. Trước kia Ngọc Vương phi thích ô mai, nhưng ta thích. Nàng biết bơi, nhưng ta biết. Thu Thủy, ngươi mau đứng lên .

      Nàng suy yếu đứng dậy, nâng Thu Thủy quỳ mặt đất lên.

      - Về sau cần e ngại ta như vậy. Ngươi là người ở vương phủ ta may mắn gặp được, là muội muội tốt của ta.

      Thu thủy nhìn ánh mắt chân thành của nàng, nửa tin nửa ngờ đứng dậy.

      Lúc này, Thu Phinh từ ngoài đến, nhìn thấy hai người, trong mắt lên tia kinh ngạc. Sau đó nàng ta nhún người hành lễ, giọng điệu mang chút lạnh lùng, :

      - Vương gia Ngọc Vương phi chuẩn bị chút. Hôm nay phủ Thừa tướng phái người tới đón Ngọc Vương phi về thăm phủ.

      Tô Ngọc Thanh nhíu mi:

      - Đây là ý của Vương gia, hay là ý của Thừa tướng đại nhân?

      - Là Thừa tướng đại nhân phái người tới đón Vương phi phủ Thừa tướng.

      - Ta biết. Thu Phinh, ngươi lui xuống . Thu Thủy, giúp ta chuẩn bị chút, theo ta phủ Thừa tướng. - Tô Ngọc Thanh khẽ nâng mí mắt, đột nhiên cảm thấy được có thể phủ Thừa tướng cũng tệ lắm. Chỉ cần có thể rời khỏi Vương phủ này là tốt rồi.

      - Nhưng Vương gia hạ lệnh cho nô tỳ cùng Ngọc Vương phi phủ Thừa tướng.- Thu Phinh vẫn chưa lui ra, vẫn ở đó câu như vậy, nghe khẩu khí có vẻ miễn cưỡng.

      - Làm càn! Ta muốn người nào cùng còn phải được phê chuẩn sao?

      Tô Ngọc Thanh giận tái mặt. Thù mới hận cũ chồng chất, nam nhân này phải muốn gây khó dễ cho nàng sao? vậy nàng liền theo ý muốn.

      - xuống!

      Tô Ngọc Thanh lớn tiếng hạ lệnh. Tiểu nha đầu này ỷ vào chỗ dựa là nên mới đem nàng để vào mắt.

      - Vâng, thưa vương phi.

      Thu Phinh lúc này mới thi lễ lui ra.

      Nàng chuẩn bị hành trang đơn giản, chỉ mang theo những vật cần thiết mà thôi. Do cơ thể suy yếu nên nàng để Thu Thủy dìu mình tới trước cổng Vương phủ.

      Trước xe ngựa, nàng thấy bóng dáng cao lớn đứng cạnh xe, mà ôm ấp tiểu thiếp Tình nhi trong lồng ngực. Nữ tử kia vẻ mặt dịu dàng ngoan ngoãn, thi thoảng còn cười bẽn lẽn với .

      Nàng nhìn , trực tiếp tiến vào xe ngựa, sau đó hạ mành ở cửa sổ xuống. Nếu có thể, nàng hy vọng có thể lần này về nhà mẹ đẻ lâu chút, nhân đó mà thoát được nam nhân lãnh khốc này.

      - Thu Thủy, như thế nào còn chưa lên?

      lâu sau thấy Thu Thủy trả lời lại, thấy rèm xe bị người khác nhấc lên, sau đó bóng dáng cao lớn kia liền xuất trước mặt nàng. vào xe ngựa, tiêu sái ngồi xuống bên cạnh nữ tử.

      - Ngươi cũng ? Thu Thủy đâu? - Nàng nhíu mi, bất giác trong lòng nổi lên chút tức giận.

      - Bổn vương như thế nào được ? Thừa tướng nhạc phụ chẳng phải luôn nhắc đến hiền tế tốt là ta sao? Nên nhất định phải .- châm biếm , đáy mắt hề có ý cười.

      Tô Ngọc Thanh che lại nội tâm, hạ rèm mi xuống. hiểu vì sao trong lòng lại trở nên vô cùng tức giận, khẽ nhích người cách chút, ánh mắt kiên quyết nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hề để ý đến .

      Nam nhân cũng buông tha nàng, mãnh liệt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, lại :

      - Chơi dưới nước có vui ?

      Tô Ngọc Thanh trong mắt hơi chấn động, khẽ cắn cắn môi, , cũng nhìn . Vốn là vấn đề này nàng muốn mất công với , lại ràng cảm nhận được ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mình, buống tha.

      - Như thế nào, sợ bổn vương vạch trần bộ mặt của ngươi? - thu hồi ánh mắt, vẫn là đưa tầm mắt nhìn nàng, còn nở nụ cười nhạo báng.

      - Chờ bổn vương ngày nào đó tâm tình tốt, chắc chắn cùng ngươi chơi đùa vui vẻ.

      Tô Ngọc Thanh đột nhiên cảm thấy được khó chịu trong ngực dâng lên, nàng kìm nén nắm chặt tay, lẳng lặng nhìn ánh mắt sắc bén kia.

      đáp lời , phiến lông mi chớp chớp, dòng nước mắt hề báo trước liền từ đôi mắt hồng hồng kia chảy ra. Nàng :

      - Ngươi như thế nào mới bằng lòng buông tha ta?

      Hoàng Phủ Luật ngực nhất thời nhói lên, thấy vậy trong lòng bỗng đau xót.

      Nàng có bộ dáng nhu thuận yếu ớt như vậy, trong sáng như vậy sao?

      Chết tiệt, tại sao lại cảm thấy đau lòng cơ chứ?

      , chán ghét loại cảm giác kìm lòng được mới bị bộ dạng đáng thương của nàng tác động đến.

      nổi giận, quát:

      - Nữ nhân chết tiệt, đời này ngươi đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi lòng bàn tay bổn vương!

      Tô Ngọc Thanh lại gắt gao cắn môi, lệ càng chảy ra nhiều hơn.

      - Chết tiệt!

      Nam nhân nổi giận gầm lên tiếng. Ngay sau đó, đầu vai bé yếu ớt của nàng liền bị nắm lấy. nhìn nàng, đem môi bạc của mình đè xuống hôn đôi môi thơm nhắn kiều diễm của nàng. Hung hăng, ngang ngược phát tiết, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể loại bỏ cảm giác khó hiểu trong lòng kia đối với nàng.

      Tô Ngọc Thanh giãy dụa, hàm răng cắn chặt cho thô bạo xâm nhập. Nam nhân kia lại càng nổi giận, ép chặt nàng vào trong ngực, hung hăng cắn mút vành môi. Hoàng Phủ Luật tay gắt gao ôm eo liễu của nàng, tay kia cố trụ cho nàng giãy dụa, mạnh mẽ tiến vào trong khoang miệng.

      thô bạo giữ lấy, cường hãn đoạt lấy, trừng phạt bằng việc điên cuồng cắn mút.

      Tô Ngọc Thanh nắm lấy bờ vai dày rộng của , dần dần vô lực giãy dụa. Nàng vô thức ôm sát , thân thể bỗng mềm nhũn.

      Nam nhân kia cắn gáy ngọc cùng xương quai xanh của nàng, dần dần di chuyển xuống.

      Hoàng Phủ Luật lửa giận dần vơi , trầm mình vào hương thơm mê người của nàng. lúc ban đầu đánh mất lí trí chính là muốn trừng phạt nữ nhân luôn muốn rời khỏi , lại biết bất giác mê loạn trong dục tính.

      mềm mại của nàng, phong thái thanh nhã của nàng, dáng vẻ hoa mai động lòng người của nàng , quật cường của nàng, nước mắt của nàng – tất cả từng bước, từng bước hấp dẫn .

      như lạc vào mê cung, nghĩ cứ như vậy buông tay. . . . . .

      Nhất thời, bên trong xe ngựa hẹp tràn ngập ám muội. Hơi thở nóng bỏng, tiếng thở dốc của nam nhân cùng tiếng rên rỉ của nữ tử khẽ vang lên...

      - Bẩm Vương gia, tới phủ Thừa Tướng.

      Xe ngựa ngừng lại, ngoài xe đột nhiên truyền đến thanh của tùy tùng.

      Hoàng Phủ Luật cả kinh, trong cơn mê hoặc nhất thời tỉnh táo lại. buông nữ tử mềm mại trong ngực ra, chỉ thấy nàng là tâm trí mơ hồ, hai má hồng nhuận, đôi mắt đẹp phong tình. Bộ ngực sữa ngừng lên xuống, ngưng bạch gáy ngọc có nhiều điểm hồng hồng, là phong tình kiều mị.

      nhìn nàng cái sâu, tâm tình trở nên rối loạn.

      Nàng nhiều lần làm cho chính thiếu chút nữa khống chế được.

      Nhiều lần khiến cho thể điều khiển được nội tâm của chính mình.

      Chẳng lẽ....

      nhắm mắt lại, muốn nghĩ tới điều đáng sợ đó. Giúp nàng sửa lại quần áo hỗn độn, dùng áo choàng bọc thân thể nhu nhược xương của nàng, đỡ nàng xuống xe ngựa.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 29: Nghi ngờ.

      Editor: An Hiên + Ngược Ái.

      Beta: Ngược Ái.


      Ngoài xe sớm đứng đầy nô bộc của phủ thừa tướng ra nghênh đón. Tiêu thừa tướng đứng đầu, vừa lòng nhìn đôi nam nữ xuống xe. nét mặt già nua khỏi ánh lên tia đắc ý.

      Tứ vương gia quyền khuynh thiên hạ cuối cùng cũng có chút thương con của . Chỉ cần nhìn Tiêu Ngọc Khanh vẻ mặt thẹn thùng và đầu tóc hơi hỗn loạn là biết hai người bên trong xe vừa làm gì.

      cười cười nhìn Hoàng Phủ Luật, :

      - Tứ vương gia, mau vào trong nghỉ ngơi.

      Tiện thể phân phó nô bộc phía sau:

      - Mau mau chuẩn bị cho Tứ vương gia.

      Đoàn nô bộc đều giật mình khom người lui xuống.

      Hoàng Phủ Luật lạnh lùng nhìn màn này, buông tay để tỳ nữ đỡ nữ tử trong ngực mình vào phủ, gì tiêu sái tiến vào Phủ thừa tướng.

      Quả nhiên là thịnh yến của nhà giàu có.

      Chỉ thấy tỳ nữ lần lượt theo thứ tự bưng đồ ăn lên, còn Tiêu Như Tự ngồi ghế thủ tọa, sau đó là Tiêu Ngọc Khanh, tiếp theo là , tiếp theo nữa là nữ tử trang điểm xinh đẹp.

      bàn bốn người ngồi thành vòng, cao lương mỹ vị đầy bàn. Phía sau mỗi người đều có lục y nha hoàn hầu hạ, rót rượu cho bọn họ, đủ thấy Tiêu Như Tự đối với hiền tế như coi trọng đến thế nào.

      Coi trọng?

      cười lạnh, biết lão cáo già này lại giở trò gì?

      - Ngọc Khanh, mau gắp đồ ăn cho Tứ vương gia! – Tiêu Như Tự nhắc khéo nữ nhi của mình.

      Tô Ngọc Thanh lạnh lùng nhìn mọi thứ trước mắt, gắp cũng uống rượu. Giờ phút này, nàng khó chịu. Trừ bỏ việc cơ thể khó chịu sau khi rơi xuống nước, còn có khí huyết lưu thông.

      Nàng cảm thấy tức giận chính mình vừa rồi tại sao lại chìm đắm trong dục vọng của , lại còn đáp lại ….

      Nếu vừa lúc tới phủ thừa tướng, phải nàng và

      Ban đầu là chống cự bá đạo của , sau lại biết từ lúc nào trở thành cự tuyệt được nhiệt tình của , nàng nhận thấy chính mình càng ngày càng thay đổi cách ràng. Từ lúc đầu phản cảm đến từ từ chấp nhận, thậm chí là trầm mê, thiếu chút nữa lạc lối…

      Sao nàng có thể biết chỉ trêu đùa nàng?

      Bởi vì nàng luôn muốn thoát khỏi , bởi vì nhiều lần nàng khơi mào lửa giận của , nên mới cố ý làm như vậy. Cố ý khiến nàng thể thoát khỏi . Mà nàng lại có phản ứng với . ngu ngốc!

      Hai nam nhân đều nhìn nàng, người là “cha” - nàng chỉ mới gặp mặt lần, người là “phu quân” chỉ lạnh lùng xem kịch vui.

      Cuối cùng, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hoàng Phủ Luật, tiến sâu vào đôi mắt thăm thẳm đáy của , sau đó lạnh lùng đứng lên, :

      - Ngọc Khanh cảm thấy thoải mái, xin phép về phòng nghỉ ngơi trước.

      để ý vẻ mặt của những người khác, nàng đứng lên về phía hậu viện phủ thừa tướng.

      - Ngọc Khanh!

      Tiêu Như Tự nhìn bóng dáng nữ nhi, bất đắc dĩ hô tiếng, sau đó áy náy nhìn nam nhân lạnh lùng ngồi kia:

      - Đứa Ngọc Khanh này vẫn hay tùy hứng như vậy. là….

      Hoàng Phủ Luật cầm lấy ly rượu, uống hơi cạn sạch, lạnh lùng :

      - Nàng là sườn phi của bổn vương. Nàng như thế nào bổn vương nhất!

      Tiêu Như Tự xấu hổ cười cười, vội vàng tiếp nhận bầu rượu trong tay tỳ nữ, rót đầy chén Hoàng Phủ Luật:

      - Được rồi, để lão phu mời Tứ Vương gia ly.

      Hoàng Phủ Luật gì, nâng chén lên, lại ngụm uống cạn. Tiêu Như Tự giơ bầu rượu lên, vừa muốn rót tiếp, lại bị nam nhân ngăn lại.

      Hoàng Phủ Luật bình tĩnh nhìn , khuôn mặt tuấn tú có chút men say:

      - Đao thương người bổn vương mới tạm khỏi, tiện uống nhiều rượu, nhạc phụ đại nhân.

      Tiêu Như Tự chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh lẽo. run run buông bình rượu xuống, gắp thức ăn cho Hoàng Phủ Luật, cố gắng giữ cho giọng bình tĩnh:

      - Nếu vậy hiền tế ăn nhiều đồ ăn vào…

      Hoàng Phủ Luật lạnh lùng theo dõi , cũng ăn thêm, nhìn chằm chằm khuôn mặt già nua trước mặt đổ đầy mồ hôi lạnh. Bạc môi hơi cong lên, sau đó đột nhiên lấy nha hoàn ngây ngô kính rượu bên cạnh kéo vào trong ngực, để nàng ta ngồi lên đùi mình.

      ung dung bình thản rót rượu, tay ôm chặt eo tiểu nha hoàn còn bối rối, tay kia đưa ly rượu lên môi nha hoàn, với Tiêu Như Tự vẻ mặt vô cùng kinh ngạc:

      - Nếu con rể thể uống rượu, thể làm nhạc phụ đại nhân cao hứng, vậy để cho tỳ nữ này uống thay bổn vương. Nhạc phụ đại nhân, người thấy được ?

      Tiêu Như Tự rất tức giận, nhưng cũng phải cố gắng nhịn xuống. Tên “hiền tế” này hề đơn giản! Nhiều lần muốn giết thành, nên bây giờ đành phải nhẫn nhịn.

      giả bộ cười :

      - ra Tứ vương gia thích kiểu non tơ như vậy. Để lão phu sai người mặc cho nàng quần áo đẹp nhất đem vào phòng Tứ vương gia.

      Hoàng Phủ Luật để ý tới , chỉ ôm chặt eo tiểu nha đầu, bắt nàng ta uống rượu, sau đó gắp thức ăn đút vào cái miệng nhắn của nàng. Tiểu nha đầu chỉ biết hoảng sợ nuốt vào, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh.

      Hoàng Phủ Luật lạnh lùng nhìn nàng, tay vuốt ve lưng nữ tỳ, bạc môi mở:

      - Vậy tiểu tế đa tạ nhạc phụ đại nhân.

      Ánh mắt và giọng đều chút độ ấm.

      ....................

      Tô Ngọc Thanh hoang mang vào hậu viện phủ Thừa tướng.

      Cảnh vật xa lạ, con người xa lạ.

      Nơi đây đối với nàng cũng chỉ là chiếc lồng bí bách như ở Thân vương phủ mà thôi. Cũng may có tiểu nha đầu theo nàng, dẫn nàng về khuê phòng trước đây của Tiêu Ngọc Khanh.

      giường trải sẵn chăn đệm mới tinh, nàng nằm xuống, phẩy tay cho nha đầu xa lạ kia lui ra.

      Nàng lẳng lặng nằm lúc, cảm thấy tâm tình khá hơn chút, cơ thể cũng thoải mãi hơn.

      - Tiểu thư, nô tỳ chuẩn bị xong rồi ạ.

      Ngoài cửa lại truyền đến giọng của tiểu nha đầu.

      Tô Ngọc Thanh trợn mắt, hiểu tiểu nha đầu có ý gì:

      - Ta có phân phó ngươi làm gì sao?

      - Người quên rồi sao tiểu thư? Trước kia mỗi ngày người đều phải tắm rửa trong hương phòng.

      ra là như vậy, cũng vừa khéo nàng cũng muốn tắm.

      Nàng đứng dậy, mở cửa để nha hoàn dẫn đến hương phòng.

      Vừa bước vào hương phòng, nàng được hơi nước làm cho thư giãn. Giữa hương phòng là hồ nước nóng lớn, hơi nước nóng thơm nồng bốc nghi ngút, quả khiến người ta liên tưởng đến chốn bồng lai tiên cảnh.

      Tiểu nha đầu giúp nàng cởi áo ngoài, sau đó là trung y.

      Bàn tay trắng nõn của Tô Ngọc Thanh che cái yếm đỏ thắm lại, giọng bảo tiểu nha đầu lui ra. Nàng quen mặc gì trước mặt người khác, cho dù đối phương chỉ là nương.

      Chờ tiểu nha đầu lui ra, nàng mới cởi bỏ tất cả quần áo người, bước vào hồ.

      Dòng nước ấm áp làm người ta có cảm giác dễ chịu, thanh tỉnh.

      Nàng đem mái tóc dài hất sang vai trái, nhắm mắt khẽ tựa vào thành hồ, lộ ra làn da trắng nõn cùng bờ vai như tuyết trắng. Sau đó làn da bạch ngọc dần chuyển sang màu hồng nhạt mê người, đôi môi càng thêm đỏ tươi ướt át kiều diễm, khuôn mặt nhắn trong màn sương càng thêm phần quyến rũ…

      Ước chừng khoảng hai canh giờ sau, nàng bước ra khỏi hồ, dùng khăn lau khô người, mặc quần áo nha hoàn chuẩn bị.

      ra ngoài cửa, nàng cảm thấy tâm tình vô cùng thư thái, cảm giác khó chịu bay biến, ngay cả bước cũng nhàng lưu loát.

      Bước hành lang dài trở về phòng, nàng khỏi nhớ tới Hoàng Phủ Luật. biết và “phụ thân” cái gì đây? Đêm nay cũng ở lại phủ thừa tướng sao?

      Giờ khắc này, nàng đột nhiên có cảm giác chờ mong đêm nay ở lại nơi lạnh lẽo này cùng nàng.

      Tiểu nha đầu ôm quần áo thay ra phía sau, đột nhiên kêu lên:

      - Tiểu thư, người nhìn kìa, hình như kia là Tiểu Thao tỷ tỷ!

      Tiểu Thao?

      Tô Ngọc Thanh vẫn chưa nghe qua cái tên này, nhưng đột nhiên nghe tiểu nha đầu kêu thế, biết nhất định xảy ra chuyện lớn. Vì thế nàng quay ra nhìn về hướng tiểu nha đầu chỉ.

      Ở hành lang gấp khúc, nữ tử dùng sa mỏng bao lấy thân mình được hai lão mụ tử đỡ về phía phòng nghỉ. Nhìn qua, nàng cũng biết nữ tử này phải thị tẩm, phỏng chừng cũng là tiểu thiếp của “ phụ thân”. Chuyện này có gì phải ngạc nhiên đâu?

      Nàng thu hồi tầm mắt, lại thấy tiểu nha đầu nhìn nàng chằm chằm, vẻ lúng túng, muốn lại thôi.

      - .

      Nàng lạnh nhạt .

      - Nô tỳ nghe Tiểu Ti , Tứ vương gia muốn Tiểu Thao thị tẩm đêm nay. Tiểu thư tức giận sao?

      Ngay cả người của phủ thừa tướng cũng muốn thử?

      Lòng Tô Ngọc Thanh trở nên giá lạnh.

      ràng là cố ý.

      nạp tiểu thiếp là vì muốn giải độc, là vì hoài niệm nhớ nhung chính phi của .

      Nhưng hôm nay ở phủ thừa tướng, lại làm như vậy chính là vì muốn làm nhục “phụ thân” của nàng, cũng là… làm nhục nàng.

      Nàng chạy nhanh vào phòng, đóng cửa lại, sau đó ngồi gục xuống thềm, tựa lưng vào cửa.

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      cái này full chưa? có ebook ko? ngày trc tớ nhớ đọc dở bị drop

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      @Avehil chưa full đâu nàng! chưa có ebook luôn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :