1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sườn phi tội - Ảm Hương(c99)- Hoàn (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 57: Nhu tình của .

      Editor: Ngược Ái + An Hiên.

      Beta: Ngược Ái + Linh Nhi.

      nâng thân thể của nàng dậy, chính mình cũng ngồi xuống bên giường.

      Sau đó dùng nội lực bức song chưởng, chậm rãi tiến tới ngực nữ tử.

      lúc sau, thần sắc trắng bệch của Ngọc Thanh mới hồi phục ít, nàng vẫn khẽ cắn môi mềm, chịu đựng đau đớn.

      lại chậm rãi dìu nàng nằm xuống, trong mắt trấn định phát tia ưu thương.

      - Là thần bí hắc y nữ tử kia sao? Ngươi cùng nàng có quan hệ gì? - hỏi, thanh trầm thấp nghiêm túc.

      Ngọc Thanh từ từ nhắm hai mắt lại, lông mày khẽ lay động rồi nhíu lại sâu, tuy rằng nội lực làm cho đau đớn giảm đôi chút, nhưng ngực vẫn như bị cắn mạnh vào, đau đớn, khổ sở thôi.

      Nàng hơi hé mắt, khắp người mồ hôi lạnh chảy ra, khó có thể trả lời câu hỏi của nam nhân. Lại nhắm mắt, cuộn mình vào, răng càng cắn chặt lấy đôi môi mềm mọng, hồng nhuận .

      Đau đớn này so với lần bệnh trước kia, càng làm cho nàng khó có thể chịu đựng.

      Toàn thân càng thêm lạnh lẽo, nàng ôm thân mình càng chặt, miệng rốt cục cũng nức nở ra tiếng.

      - Ta đau quá.

      Bất lực nắm chặt tấm chăn dưới thân, từng ngón tay ngọc cơ hồ ghì chặt đến trắng bệch.

      Đột nhiên, thân mình lạnh như băng của nàng tiến vào lồng ngực ấm áp, cách y phục màu trắng mỏng manh, ấm áp kia vây quanh nàng, mang theo mùi xạ hương.

      Dần dần, người nàng ấm lên. Nàng hướng tới ấm áp kia tiến gần lại ít, vội vàng tham lam hấp thụ nguồn nhiệt, vơi chút đau đớn.

      Nam nhân sau lưng gắt gao ôm chặt thân mình run rẩy của nàng, đem toàn bộ thân mình nàng bao vây trong vòm ngực rộng của mình, cằm tựa đỉnh đầu đầy mồ hôi lạnh của nàng, cặp mắt sâu thẳm che kín đau lòng. lại ôm chặt nàng thêm ít, ở bên tai nàng khẽ:

      - Lập tức qua thôi, để trái tim bình tĩnh trở lại, ngươi còn đau.

      Nữ tử ở trong lòng yên tĩnh, nhu thuận đưa tay nắm lấy cánh tay dụng lực ở quanh ót của nàng. Thân mình cũng dần dần thả lỏng ít, lại càng thêm sát lại gần , thẳng đến khi giữa hai thân thể còn khe hở.

      lâu sau, cơn đau tim đau đớn kịch liệt hề phát động lại. Nàng hô hấp nhợt nhạt, giống như ngủ.

      Nam nhân vươn ngón tay thon dài, nhàng gạt sợi tóc ướt mồ hôi trán ngọc của nàng ra, sau đó tinh tế phủ xuống đôi môi tái nhợt, trong đôi mắt đen tràn đầy hàm thương tiếc. lại ôm chặt thêm thân mình kiều nhuyễn kia, trong hơi thở u lan nhè có chút hỗn loạn của nàng tự mình lẳng lặng suy nghĩ.

      Hôm sau, Ngọc Thanh theo mùi xạ hương mà tỉnh lại, ngực đau đớn sớm bình phục, giống như đêm qua chỉ là giấc mộng.

      Mà cái ôm ấm áp kia, cũng là giấc mộng. Bởi vì này trong phòng chỉ có dấu vết mình nàng ngủ.

      Nàng xuống giường đứng lên, phát trong Vụ Cư lại có lấy tỳ nữ, ngay cả nha đầu phụ trách cuộc sống hàng ngày của nàng cũng thấy bóng dáng.

      Nàng thay y phục rồi ngồi trước gương đồng, nhìn thấy khuôn mặt nữ tử tái nhợt, đôi môi đỏ mọng mờ mờ có thể thấy được dấu răng.

      Cảm xúc tràn đến, liền nhớ tới chuyện đêm qua.

      Rốt cục nam nhân kia vẫn buông tha cho biểu ca, nàng quýnh lên, đau lòng thôi.

      Tâm đau đớn, làm cho đầu óc nàng trống rỗng, chỉ nhớ tâm đau như thế nào.

      Cũng chỉ nhớ vòm ngực dày rộng.

      Nhìn gương mặt vẫn tái nhợt trong gương, nàng nhớ đến Hồng Thường thánh chủ kia, chừng đó chính là nguyên nhân khiến nàng đau tới vậy . Nỗi đau này, là vì trừng phạt nàng nghe lời "Thánh chủ".

      Ngọc Thanh khỏi cười khổ, sống thân mình mình này, chuyện phiền toái gì cũng có.

      Bỗng trận tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền đến, Ngọc Thanh nghĩ là tiểu nha hoàn nàng biết tên kia đến, nên có quay đầu lại, người tới phía sau nàng :

      - Ta nghĩ nên thay quần áo, đều ẩm ướt rồi.

      Nửa ngày thấy đáp lại, chỉ thấy đối phương dồn dập tiếng hít thở.

      Nàng rốt cục xoay người lại, ngờ thấy được người mà cả đời này nàng cũng nghĩ đến có thể gặp lại được.

      Chỉ thấy đứng trước mặt nàng là nữ tử mặc bộ đồ nha hoàn, hé ra khuôn mặt xinh đẹp kinh hỉ cùng nụ cười ngọt ngào.

      Nữ tử đến gần nàng, tiếng "Tỷ tỷ" nghẹn ngào ở cổ.

      Nụ cười mang theo lệ, nữ tử đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực.

      - Tỷ tỷ, Tiểu Xu sai rồi, Tiểu Xu nên cái gì cũng chưa biết ràng trách cứ tỷ tỷ. . . . . .

      Ngọc Thanh làm sao kích động cho được. Từ lần trước khi rời khỏi Diệp Lạc sơn trang, nàng nghĩ rốt cuộc cũng nhìn được hảo muội muội này, từng nghĩ muốn được gặp nữ tử này mà phân minh, giải thích.

      Nàng ôn nhu vuốt ve Tiểu Xu, sau đó kéo tay nàng lại ngồi ở bên cửa sổ.

      - Tỷ tỷ. - Tiểu xu càng thêm kích động, nàng nắm chặt tay Ngọc Thanh, hai mắt đẫm lệ:

      - Tỷ tỷ ngươi biết ? Là trang chủ đem ta đưa tới đây, trang chủ đáp ứng cho Tiểu Xu ở lại bên người tỷ tỷ, Vương gia cũng chấp thuận.Tỷ tỷ, Tiểu Xu rất nhớ ngươi.

      Ngọc Thanh thản nhiên cười:

      - Nha đầu ngốc, ngươi tại phải ở bên người tỷ tỷ sao?

      - Ân. - Tiểu Xu ngọt ngào cười, từ tay áo lấy ra phong bạc tín. - Đây là trang chủ chuyển cho tỷ tỷ.

      Nàng đem tín đưa tới tay Ngọc Thanh, tiếp tục :

      - Tò mò quá nga. Trang chủ cùng tứ Vương gia vẫn thân như huynh đệ, nhưng là sơ ngũ ngày ấy, bọn họ đột nhiên vung tay, đều tự mình bị thương. Vốn nghĩ đến bọn họ còn lui tới, nghĩ đến hôm nay trang chủ lại đem Tiểu Xu mang đến Thân vương phủ, hơn nữa Vương gia cũng chút do dự đáp ứng cho Tiểu Xu lưu lại. Giờ phút này, trang chủ cùng tứ Vương gia uống rượu, giống có việc gì phát sinh qua. . . . . .

      - Ân. - Ngọc Thanh đáp , trong đầu nhớ tới nguyên nhân nam nhân kia đem nàng ở Vụ Cư.

      - Tỷ tỷ, ngươi ở trong này có là tốt ? - Tiểu xu hỏi, trong mắt có lo lắng.

      Ngọc Thanh giật mình, lạnh nhạt :

      - Tỷ tỷ vẫn tốt, chỉ là có chút lo lắng cho phụ thân và sư huynh.

      Tiểu Xu an ủi nàng:

      - Nếu bọn họ đến kinh thành, nhất định tìm được, huống hồ tại trang chủ phái người tìm kiếm. Tỷ tỷ, ngươi cần quá lo lắng.Tỷ tỷ, ta giúp ngươi thay bộ y phục này .

      xong, lưu loát cầm lấy mấy bộ y phục sạch sớm chuẩn bị tốt, hướng Ngọc Thanh tươi cười.

      Ngọc Thanh chỉ cười, tùy nàng làm.

      ngày này, Vụ Cư lạnh lùng đều tràn ngập thanh thanh thúy của Tiểu Xu, nàng sửa sang quét tước lại nội thất, chiếc dây buộc tóc nhắn phóng khoáng buộc lại mái tóc, gống như khi nàng còn ở tại Diệp Lạc sơn trang.

      Ngọc Thanh vẫn nhoẻn
      miệng cười, tâm tình còn trống trải như lúc trước.

      Tiểu nha đầu này, có thể cho người ta cảm giác nhàng, thư thái.

      Cuối cùng, tiểu nha đầu nhíu mi :

      - Tứ vương gia này có chút bá đạo, lãnh phúng, ủy khuất cho tỷ tỷ rồi.

      Ngọc Thanh sau khi nghe xong, trong lòng liền nổi sóng. cùng nàng, từ đầu đến cuối dây dưa .

      Nàng :

      - Tỷ tỷ ủy khuất, những lời này đừng để những người khác nghe được, biết ?

      nghĩ đến liên lụy đến nha đầu vô tội Tiểu Xu này, biểu ca cùng Thu Thủy.

      - Tỷ tỷ… − Tiểu Xu có chút lo lắng. Tứ Vương gia kia tuy rằng là huynh đệ với trang chủ, cũng là nam nhân tàn ngược có tiếng. Tỷ tỷ đối với , chỉ có thể xem như nữ tử xa lạ. Nàng lo

      muốn gì đó, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh lão phụ nhân:

      - Ngọc Vương phi, thỉnh ngài cần phải chuẩn bị. Vương gia đêm nay đến Vụ Cư ngủ.

      - Ta biết, ngươi lui ra . – Ngọc Thanh đáp .

      - Vâng. – Ngoài cửa trở lại an tĩnh.

      - Tỷ tỷ, Vương gia

      Ngọc Thanh hướng bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút ưu thương:

      - Ta tại, thân mình này là sườn phi của .

      Sau đó hề nữa.

      Tới thời gian, cũng nhìn thấy thân ảnh Lí ma ma đến.

      Chỉ có tiểu tỳ nữ đốt chút Long Tiên Hương, đốt sáng tất cả đèn ở Vụ Cư.

      Đến khi Tiểu Xu xuống tạm nghỉ, mới truyền đến tiếng bước chân của nam nhân. Ngọc Thanh nắm hai bàn tay trắng nõn, thoáng run rẩy chút.

      Nam nhân ra hiệu cho gã sai vặt phía sau lui xuống, đẩy cửa vào.

      Nhìn thấy nữ tử đọc sách dưới ánh đèn, đầu tiên là lẳng lặng nhìn nàng, mày kiếm hơi giãn ra chút.

      Cuối cùng, tới giường, dùng ánh mắt ý bảo nữ tử lại đây cởi áo cho

      Ngọc Thanh thoáng chần chừ, nhàng buông sách xuống, sau đó siết chặt chiếc khăn trong tay, hướng nam tử đến.

      Đến gần phát trận mùi rượu có chút phóng khoáng, nồng nặc, lẫn với mùi xạ hương sạch nam tính.

      Hít vào hơi, nàng vươn tay ra, run rẩy cởi bỏ ngọc bội bên người , sau đó là đoạn bào vạt áo, trung y trắng noãn.

      …….

      Đến khi lồng ngực lõa lồ tinh tráng ra, vẫn dang cánh tay, ý bảo nàng tiếp tục.

      Trong mắt Ngọc Thanh hơi có chút do dự, dời mắt chỗ khác đôi tay run rẩy hướng đến quần dài của :

      - A… − đỉnh đầu truyền đến thanh trêu tức nhàng của , đưa tay gợi lên chiếc cằm trắng noãn của nữ tử nhu mì xinh đẹp, tựa phi tựa tiếu.

      - nhiều lần như vậy, còn thẹn thùng? – Ngữ khí kia ràng mang theo vài phần chế nhạo.

      Ngọc Thanh cuối cùng ngừng tay lại để ý đến nữa, nàng xoay người, lạnh nhạt :

      - Nếu cởi y phục, vậy thỉnh Vương gia ngủ lại . – Cũng là cực lực che giấu trái tim đập nhanh hỗn loạn kia.

      Hơi thở nam nhân này, luôn có cảm giác bức bách người khác như vậy, cùng cặp mắt mang lửa nóng bá đạo kia.

      Nam nhân từng bước đến gần nàng, rồi đột nhiên phen từ sau bế nàng liền hướng tới giường.

      muốn giãy dụa, lại nhàng đem nàng đặt ở giướng, chính mình cũng lên giường, đem toàn bộ lưng nàng vòng trong lồng ngực mình, hề có động tác nào khác.

      - Ngủ . – khàn giọng, đem cằm tựa lên đỉnh đầu nàng, nhắm mắt lại hô hấp đều đều.

      Ngọc Thanh bị giam cầm trong vòng ngực dày rộng, có thể cảm nhận được ràng nhịp tim đập hữu lực của , cùng với hơi thở bên gáy nàng.

      Cánh tay mạnh mẽ gắt gao quấn lấy vòng eo của nàng, bá đạo mà chấp nhất.

      Nàng khẽ vặn vẹo chút, nam nhân phía sau gầm :

      - Đừng nhúc nhích, ngủ! – rồi tay đặt bên thắt lưng chậm rãi dời đến ngực của nàng…

      Thân mình Ngọc Thanh cứng đờ.

      - Nơi này, còn đau ? – hỏi, bàn tay đặt ở chỗ ngực đau đớn hề du động bừa bãi.

      Lúc đấy nàng mới biết ý tứ của .

      Nàng :

      - đau, đau như tối hôm qua. – Trong lòng đột nhiên lo lắng.

      - Chỉ cần cảm xúc của ngươi quá kích động, độc này phát tác.

      Phía sau truyền đến tiếng trầm thấp của , câu sau này, liền nữa, hô hấp kia dị thường vững vàng.

      Nhưng nàng biết, ngủ.

      Nàng lẳng lặng nằm trong lồng ngực , lắng nghe nhịp tim đập, lần đầu tiên nhu thuận ôn hòa với :

      - Ta muốn quay về Tiêu phủ.

      Nam nhân lặng im, chỉ thấy hô hấp vững vàng.

      lâu sau, mới :

      - Ngươi muốn có thể , chỉ cần ngươi vọng tưởng thoát khỏi bổn vương.

      Tâm Ngọc Thanh bắt đầu thả lỏng xuống.

      Nam nhân ôm sát thắt lưng của nàng, gầm :

      - Nữ nhân chết tiệt, đừng nữa, cẩn thận đêm nay cho ngươi ngủ!

      đưa thân hình cực nóng càng thêm sát gần nàng.

      Nàng trong nháy mắt cảm thấy ngượng ngùng, gì, tiếng tim lại đập nhịp nhàng lại, mãi đến khi mí mắt nàng dần dần khép lại.
      Last edited by a moderator: 14/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 58: Hi vọng mong manh.

      Editor: Ngược Ái + An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.

      Liên tiếp mấy ngày sau, nàng đều nằm trong lòng ngủ, nhưng sáng hôm sau tỉnh lại thấy bóng dáng của .

      , thủy chung làm gì nàng, chỉ ôm chặt nàng cùng ngủ.

      Đầu tiên nàng cũng có chút quen, sau lại dần dần quen với tiếng tim đập trầm ổn cùng mùi xạ hương thản nhiên nam tính của .

      Mùi thơm cơ thể cùng tiếng tim đập của tưởng như ru nàng ngủ, nằm trong lòng , nàng có cảm giác rất an toàn, giấc ngủ mộng mị.

      Nhưng việc này, tất nhiên nàng thừa nhận.

      Nhìn trướng đỉnh, nàng bắt đầu suy nghĩ miên man.

      Suy nghĩ về rất nhiều việc, nhất là về tình cảm nàng dành cho , rốt cuộc là như thế nào?

      ........................



      Tiểu Xu thân tử y sớm canh giữ ở cửa, lúc tảng sáng nàng nhìn thấy Vương gia ra khỏi phòng.

      Nam nhân tuấn mặc đoạn bào đỏ tía cho nàng hầu hạ, chỉ dặn nàng câu:

      - Để cho nàng ấy nghỉ ngơi, trời sáng hẳn hãng vào.

      Sau đó liền rời .

      Câu kia làm nàng giật mình ít, cũng có chút an ủi, nàng vốn tưởng rằng Vương gia khi dễ tỷ tỷ.

      Trời sáng hẳn, nàng vội vàng bưng chậu đồng bước vào, nhìn thấy nữ tử vẫn lo lắng ngẩn người nhìn trướng đỉnh, nàng có chút gấp gáp. Vội vàng buông chậu đồng xuống, lưu loát vén sa trướng lên.

      - Tỷ tỷ, rời giường thôi!

      Nàng kêu khẽ, kéo tâm tình nữ tử ở nơi nào trở về.

      - Ừ.

      Ngọc Thanh bừng tỉnh, bộ dáng có chút ngái ngủ.

      Giờ phút này nàng nghĩ tới nam nhân dạo gần đây hay ngủ cùng giường với nàng, Ngọc Thanh biết lúc nóng lúc lạnh là có ý gì?

      Đôi chân trắng noãn nhắn rút ra khỏi chăn, nàng khoác thêm trung y hơi hỗn độn, giày thêu vào.

      Tiểu Xu đứng bên cạnh nhìn hai má hồng nhuận của nữ tử, thoáng thả tâm. Xem sắc mặt cùng khí sắc tồi của tỷ ấy, cũng biết là tối qua tỷ tỷ ngủ vô cùng ngon giấc.

      Nàng thở ra hơi nhõm, lấy y phục giúp tỷ tỷ thay.

      Ngọc Thanh hết sức phối hợp, bàn tay trắng nõn vén tóc lên, để Tiểu Xu thắt đai lưng được dễ dàng.

      Chờ ngồi vào trước bàn trang điểm, nàng nhìn hình ảnh Tiểu Xu giúp nàng chải đầu trong gương, :

      - Tiểu Xu, về sau cần như vậy. Chúng ta là tỷ muội, nên phân biệt chủ tớ. Cứ thế này, tỷ tỷ thấy áy náy trong lòng.

      Tiểu Xu cười thanh thúy, nhanh mồm nhanh miệng đáp:

      - Tỷ tỷ cần để
      trong lòng. Tiểu Xu từ là nha hoàn, hầu hạ người khác. Nếu ngày nào làm việc, trong lòng còn có chút thoái mái. Tỷ tỷ, Tiểu Xu là cam tâm tình nguyện chăm sóc người, cùng là làm để Tứ vương gia an tâm.

      Ngọc Thanh lại nàng, tất nhiên là hiểu tình cảm tỷ muội của mình, cũng tiếp tục đề tài này nữa. Chợt nhớ ra chuyện gì đó, nàng :

      - Hôm nay ta muốn Tiêu phủ, Tiểu Xu muội giúp ta chuẩn bị tốt.

      - Dạ, tỷ tỷ. Chải tóc xong, chúng ta liền .

      Lại tới Tiêu phủ, nhưng lần này khác, trừ bỏ mặt lạnh Thu Phinh, tại còn thêm Tiểu Xu vui vẻ.

      Lần này , lòng của nàng là thỏa mãn, cũng bớt u buồn hơn.

      Chuyện đến Tiêu phủ nàng cũng báo cho ‘phụ thân’ biết, chỉ là cảm thấy cần thiết. Nàng biết cho dù báo cho ông ta, ông ta cũng ra tiếp đãi nàng. Dù sao, đứa ‘con ’ như nàng được coi là bất hiếu.

      Vào Tiêu phủ, nàng trực tiếp đến góc bị người bỏ quên kia.

      Tường cao lục ngói, bức tranh đơn điệu đến thê lương.

      Có ai biết, Tiêu phủ phồn hoa ai bì kịp cũng có nơi tồi tàn thế này.

      Nơi đó bị đình thai lầu các che mất, ai biết rằng, Tiêu phủ có nhị tiểu thư – nữ tử đầu bạc trắng khao khát được sống!

      Nàng vĩnh viễn nhớ đôi mắt hạnh lấp lánh, sinh động có thần, nhớ bộ dáng nàng đấu tranh giữa sống và cái chết, nhớ tiếng gọi ‘tỷ tỷ’ ôn nhu lại đầy ắp chờ mong, càng nhớ nàng là người duy nhất có liên hệ với sư huynh.

      Cho nên, nàng chút do dự đến Tiêu phủ này.

      Cuối phủ, nàng rốt cuộc thấy được gian nhà độc lập nho .

      Từ xa, nàng nghe thấy thanh trong trẻo như tiếng tiêu phát ra từ nơi đó.

      Mà tiếng tiêu này, làm nàng chợt giật mình.

      Đây là khúc ‘Ngọc lê lạc’ sao? Sư huynh thổi sao?

      Nàng kích động đến, kiềm chế được, bỏ rơi nữ tử phía sau mà bước nhanh đến.

      Quên gõ cửa, nàng đẩy cửa mà vào, tiếng ‘sư huynh’ liền như vậy mà thoát ra.

      Chỉ thấy, nữ tử tóc trắng ngồi giường thản nhiên nhìn nàng, mà bên môi nàng đặt cây tiêu ngọc.

      Bên trong, có ai khác.

      Tâm Ngọc Thanh như từ mây rơi xuống vực sâu, thất vọng tràn đầy.

      Nàng hỏi nữ tử:

      - Khúc nhạc này…

      Nữ tử tóc trắng suy yếu cười:

      - Tỷ tỷ, đây là khúc Tề ca ca dạy ta, dễ nghe sao?

      Thấy nàng ôm cây tiêu vào lòng, khuôn mặt trắng bệch thấp thoáng nụ cười ngọt ngào.

      - Tề ca ca? tên đầy đủ chính là Nhan Vân Tề?

      Tâm Ngọc Thanh rối loạn.

      Lúc này Tiểu Xu cũng theo vào phòng, hô hấp có chút hỗn loạn, hình như chạy theo tới, lại ràng thấy thân ảnh của Thu Phinh.

      - Tỷ tỷ, ngươi chạy nhanh quá!

      Tiểu Xu thở hồng hộc, tình cảnh trước mắt.

      Ngọc Thanh để ý tới nàng, bước tới gần nữ tử giường, truy vấn:

      - Tề ca ca chính là Nhan Vân Tề? cho ta biết.

      Khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Ngọc Liên lên vẻ kinh ngạc, khẽ gật đầu:

      - Tề ca ca chính là Nhan Vân Tề, khúc nhạc này chính là dạy ta. Tỷ tỷ, tỷ biết Tề ca ca sao?

      Khóe mắt Ngọc Thanh thoáng chốc đong đầy nước mắt.

      Kỳ nàng sớm đoán được sư huynh chính là người chữa bệnh bốc thuốc cho Ngọc Liên, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến sư huynh đem khúc ‘Ngọc lê lạc’ thuộc về riêng nàng dạy cho nữ tử này. Nàng nhớ lời sư huynh:

      - Thanh nhi, chỉ có muội mới xứng với ngọc lê, chỉ vì muội, huynh mới có thể thổi lên khúc ‘Ngọc lê lạc’…

      ra lời thề kia sớm bay theo gió, thời gian nửa năm, nàng ngay cả ánh mắt sủng nịnh kia cũng dần mơ hồ, duy nhất nhớ khúc ‘Ngọc lê lạc’ từng thổi núi Vũ Sơn…

      Từng…chỉ là từng thôi sao?

      Vì sao tại nàng cách núi Vũ Sơn xa đến thế?

      Vì sao tại nàng chỉ muốn gặp sư huynh lát, cũng khó khăn đến vậy?

      Sư huynh, gần như thành hình ảnh mơ hồ. Nàng dù cố gắng nhớ đến mấy, cũng thể nhớ .

      Nàng bình tĩnh chút, đến gần nữ tử đầu bạc giường, hỏi nàng:

      - Vậy ngươi biết sư huynh còn có thể tới nơi này ? Ta chỉ muốn thấy lát.

      Khuôn mặt tái nhợt của Ngọc Liên lên tia mẫn cảm, chớp mắt, dường như đột nhiên trở nên có phòng bị.

      Nàng đem sáo ngọc cất vào trong người, nắm chặt, ánh mắt nhìn Ngọc Thanh, chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.

      - Ta biết còn có thể đến hay . Cha bị bãi quan, chưa từng quan tâm ta sống hay chết, Tề ca ca cũng có chuyện của

      - Phải ? – Ngọc Thanh nhìn nữ tử, trong lòng khó chịu.

      Xem ra, cuối cùng nàng thể gặp sư huynh. Có nam nhân kia, nàng tại ngay cả Thái y viện cũng bước vào được. Chỉ có thể ở chỗ này chờ đợi với hy vọng mong manh, lại cuối cùng làm nàng thất vọng.

      - Ngọc Liên, ngươi nghỉ ngơi cho tốt .

      Nàng đỡ Ngọc Liên nằm xuống, sau đó dẫn theo Tiểu Xu rời phòng .

      Nhưng có rời Tiêu phủ, mà đến khuê phòng trước kia của Tiêu Ngọc Khanh.

      Lần này, để nàng chăm sóc Ngọc Liên cũng tốt.
      Last edited by a moderator: 14/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 59: Gặp lại sư huynh.

      Editor: Ngược Ái + An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.

      Hôm sau, Ngọc Thanh dậy sớm.

      Đầu tiên cùng Tiểu Xu tới thiện phòng của Tiêu phủ, làm chút cháo trắng cùng ít điểm tâm dễ ăn, sau đó để thức ăn vào giỏ hướng gian hậu viện kia mà .

      Căn nhà bị rừng cây che khuất, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      Mấy chú chim sẻ nhảy lên mảnh đất trống đằng trước, vui vẻ nhặt thức ăn, thấy có hai nữ tử đến gần, xôn xao tiếng, toàn bộ bay mất, thành đường líu ríu.

      Ngọc Thanh đến gần gian phòng yên tĩnh kia, nghĩ thầm Ngọc Liên rời giường hay chưa, dù sao bây giờ còn sớm, sợ quấy nhiễu đến nàng.

      Nàng đứng trước cửa, có chút chần chừ.

      Đến khi nghe thấy tiếng đồ vặt rơi vỡ loảng xoảng bên trong, Ngọc Thanh mới cả kinh, vội vàng lấy tay đẩy cửa mà vào.

      Cánh cửa gỗ chỉ khép hờ, đẩy liền mở ra, nàng nhìn thấy nữ tử đầu bạc bám lấy thành bàn, tựa hồ định vươn tay lấy gì đó mặt bàn.

      Mắt thấy thân mình kia ngã xuống, Ngọc Thanh bước nhanh tới, vội vàng đỡ lấy thân mình đơn bạc yếu ớt, vô ý trách cứ nữ tử tiếng, rồi cùng Tiểu Xu trái phải giúp nàng lần nữa quay về giường.

      - Ngươi muốn cái gì? Tỷ tỷ giúp ngươi lấy.

      Ngọc Thanh nhìn nữ tử, lại quay qua bàn gỗ.

      chiếc bàn tròn, chỉ có ấm trà, hai chén trà cùng với cái bát. Mắt nữ tử kia nhìn chằm chằm cái bát kia.

      - Là muốn uống trà sao? Tỷ tỷ lấy giúp ngươi.

      Nữ tử chớp mắt, rốt cục thu hồi ánh mắt, câu:

      - Cảm ơn tỷ tỷ.

      Lúc này tiểu muội nhu thuận bưng ly trà tới đây, Ngọc Thanh nhận lấy, tinh tế bê lên giúp nữ tử uống hết.

      Sau đó lấy ra bát cháo, dùng thìa khuấy nguội, cẩn thận hỏi nữ tử:

      - Có thể ăn cháo trắng ? Đây là tỷ tỷ tự tay làm, rất mềm nhuyễn…

      Tiêu Ngọc Liên nhìn Ngọc Thanh, đôi mắt lên vẻ khó hiểu, nàng ngồi thẳng dậy, :

      - Tỷ tỷ, ngươi đối với ta tốt

      Nhưng có nhận cháo, tựa hồ có phòng bị.

      Ngọc Thanh nhận ra, nàng nhàng cười:

      - Ngọc Liên, tỷ tỷ hại ngươi, tỷ tỷ ăn cho ngươi xem.

      xong dùng thìa múc ít cháo, bỏ vào miệng nuốt vào.

      - Tỷ sao mà, phải ? Ngươi ăn , còn có ít điểm tâm ta cùng Tiểu Xu làm.

      Nàng đặt bát cháo vào tay nữ tử, sau đó lấy ra món điểm tâm tinh xảo mê người.

      - Tỷ tỷ, ta…

      Tiêu Ngọc Liên bưng cháo, cảm xúc có chút kích động.

      Ngọc Thanh sờ sờ mái tóc bạc của nàng, trong mắt có đau lòng, giọng càng thêm mềm :

      - Ăn nhiều chút, đem thân mình tĩnh dưỡng cho tốt. Ngọc Liên, được mất hy vọng, biết ?

      Đôi mắt to tròn của Ngọc Liên sáng ngời lên, tuy khuôn mặt còn tái nhợt, nhưng giọng lại vô cùng kiên định:

      - Ngọc Liên chưa bao giờ buông tha hy vọng, chỉ cần có chút hy vọng, Ngọc Liên đều phải sống, Tề ca ca cũng hi vọng Ngọc Liên như vậy.

      Tề ca ca?

      ra sư huynh cũng từng cổ vũ Ngọc Liên như vậy.

      Sư huynh vĩnh viễn đều ôn nhu như thế.

      Những ngày nàng phát bệnh, gắt gao ôm nàng, lên núi hái thảo dược cho nàng, thổi sáo cho nàng nghe, sắc thuốc cho nàng uống…

      Nhưng nàng lại chờ kịp.

      Trong ngày đại hôn của mình, nàng lại rơi xuống vực sâu, cũng là rời khỏi vòng tay của sư huynh, mọi hy vọng của nàng, chấm dứt.

      Tỉnh lại, nàng thành thê tử của nam nhân kia.

      Hết thảy đều thực hoang đường, phải sao?

      Chẳng lẽ đây là do định mệnh an bài?

      Nếu vậy, nàng trốn sao thoát đây, đành phải chấp nhận thôi!

      Thầm cười khổ tiếng, giọng nàng nhạt như yên hoa:

      - chỉ có sư huynh hi vọng Ngọc Liên như vậy, tỷ tỷ cũng hi vọng Ngọc Liên được sống.

      - Dạ.

      Lúc này có lão phụ thân vào, nhìn thấy Ngọc Thanh hơi kinh ngạc chút, đầu tiên kêu tiếng

      - Đại tiểu thư

      Sau đó mới hơi buông giỏ đồ ăn trong tay, đứng yên bên.

      - Tỷ tỷ, ta muốn ra ngoài tản bộ.

      Nuốt xong bát cháo, Tiêu Ngọc Liên cẩn thận mở miệng.

      Ngọc Thanh cười yếu ớt, nhìn xung quanh phòng, phát trong góc sáng có chiếc xe lăn bằng gỗ mới làm, ngẫm lại, rốt cục có chút hiểu được Tiêu Ngọc Khanh “lợi hại” thế nào.

      Nàng :

      - Tỷ tỷ cùng ngươi ra ngoài .

      Rồi cùng lão phụ thân đỡ Ngọc Liên lên xe lăn, nàng phía sau nhàng phụ giúp, ra khỏi phòng .

      Các nàng đến hậu hoa viên, nơi đó có cây cửu khúc cầu, tuy rằng hoa cầu đều héo, nhưng phía trong có đình nghỉ mát. Có gió mát thoảng qua, thổi từng con sóng lăn tăn nhè .

      Tiểu Xu mang theo dù, che các nàng khỏi nắng hạ.

      Vào chòi nghỉ mát, Ngọc Thanh ngồi ghế đá, Tiểu Xu thu dù, đem điểm tâm mang theo đặt lên bàn, sau đó đứng sau Ngọc Thanh, nở nụ cười ngọt ngào nhìn nữ tử đầu bạc xe lăn.

      Tiêu Ngọc Liên nhìn ra giữa hồ, làn mi trắng hơi chút ưu sầu, sau đó thào mở miệng:

      - Bởi vì có thân mình này, từ cha cho Ngọc Liên ra ngoài chơi đùa, tỷ tỷ ngươi biết ?

      Nữ tử đầu bạc nhìn Ngọc Thanh, trong mắt có thâm ý:

      - Năm tám tuổi ta cùng tỷ tỷ ra phủ, tuy rằng bị cha đánh đòn, nhưng Ngọc Liên vĩnh viễn cảm kích tỷ tỷ để Ngọc Liên nếm thử đồ ăn bằng đường, đó là lần duy nhất Ngọc Liên ra khỏi Tiêu phủ. Ngọc Liên hôm nay cũng cảm kích tỷ tỷ chịu tới gần Ngọc Liên…

      Nghe nữ tử như vậy, lòng Ngọc Thanh có chút khó chịu.

      Nàng cũng biết ít về nữ tử này, chứng sớm già, bảy tuổi liền phát bệnh, thân mình càng ngày càng suy yếu, từ bị nhốt trong căn phòng đó. Thậm chí cũng thể lại trong phủ, sợ dọa đến mọi người.

      Cứ như vậy chẳng có ai quan tâm đến nàng, để sinh mệnh ngày điêu tàn. Là nữ tử thực bi thảm.

      Ngọc Thanh cũng thương cảm thay.

      - Tỷ tỷ chưa bao giờ ghét bỏ Ngọc Liên.

      Nàng an ủi nữ tử, tuy rằng ân oán giữa Tiêu Ngọc Khanh và Tiêu Ngọc Liên, nhưng nàng – Tô Ngọc Thanh ít nhất là thương tiếc nữ tử này.

      - Nhưng người trong phủ đều Ngọc Liên là quái, trước kia tỷ tỷ cũng vẫn ghét mái tóc bạc của Ngọc Liên.

      Tâm Ngọc Thanh càng thêm khó chịu, chỉ có thể ôn nhu :

      - Tỷ tỷ trước kia sai lầm rồi, Ngọc Liên tha thứ cho tỷ tỷ được ?

      Tiêu Ngọc Liên lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt cảm xúc, sau đó khẽ :

      - Tỷ tỷ thay đổi rồi, trở nên giống tỷ tỷ trước đây.

      Câu kia, thản nhiên, ôn nhu, cũng là kiên định vô cùng, hình như nhìn ra gì đó.

      Ngọc Thanh thản nhiên cười, biết giải thích thế nào với nữ tử, chỉ có thể cầm lấy khi miếng điểm tâm, đưa tới bên miệng Ngọc Liên:

      - Ha ha, Ngọc Liên xem này, đây là tỷ tỷ tự tay làm.

      Lần này Tiêu Ngọc Liên chút do dự ăn
      miếng điểm tâm khéo léo tinh xảo.

      Mắt hạnh nhìn chằm chằm Ngọc Thanh, có chút phức tạp.

      Ăn hai ba miếng, nàng nhu thuận uống chén trà Ngọc Thanh đưa qua, cuối cùng câu:

      - Ngon lắm, đa tạ tỷ tỷ.

      Lặng im lát, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng mắt Ngọc Thanh, có chút muốn lại thôi:

      - Tỷ tỷ, kỳ ta…

      Rồi lại im lặng, ánh mắt lóe lên, hình như có chút mở miệng được.

      Ngọc Thanh nhìn nàng, chậm rãi đợi, đoán nàng có chuyện quan trọng muốn với mình.

      Nữ tử thôi nhìn vào mắt nàng nữa, cuối cùng quay mặt .

      - Tỷ tỷ, ta muốn trở về, có chút mệt.

      Ngọc Thanh khỏi mất mác trong lòng, bởi vì nàng linh cảm Ngọc Liên chuyện có liên quan tới nàng.

      - Được, ta đẩy ngươi trở về.

      ⃰ ⃰ ⃰

      Đêm tĩnh lặng.

      Hàng cây đung đưa trong gió, khung cảnh vạn phần yên tĩnh.

      Ngọc Thanh có chút khó ngủ, hai mắt nhìn lên trướng đỉnh, lời của Ngọc Liên vẫn quanh quẩn trong đầu.

      Nàng biết, Ngọc Liên có việc gạt nàng.

      Là về sư huynh sao?

      Sư huynh, sư huynh…

      Vì sao nàng nhớ ra đôi mắt sủng nịnh kia? Vì sao khi nhớ về sư huynh, chỉ có bóng dáng càng lúc càng xa dần?

      Vì sao cặp mắt sâu thẳm sắc bén đó càng lúc càng ràng? Cơ hồ khắc vào đáy lòng, khó có thể xóa .

      Nàng bất giác theo thói quen nghiêng người, mắt nhìn ra ngoài, hai tay dời về thắt lưng.

      Nơi này vốn nên có cánh tay nặng nề, đè chặt lấy nàng, bá đạo giữ lấy, rồi lại mềm làm đau nàng.

      - Nơi này còn đau ?

      Đột nhiên bên tai vang lên câu quan tâm, đó là lần đầu tiên nàng cảm nhận được nhu tình của , nhu tình giấu sau vẻ lạnh lùng.

      câu như vậy, quả thấm vào lòng nàng.

      Nghĩ đến đây, nàng lại phiền não, nhắm mắt lại, để chính mình miên man suy nghĩ.

      Cuối cùng lại mở choàng mắt, luôn nhớ tới mùi xạ hương thản nhiên thuộc về mình .

      Vì thế, tâm tình càng thêm phiền não, hoàn toàn thành người mất ngủ.

      Nàng thể trở dậy, khoác thêm áo, hướng bên ngoài mà .

      Tiêu phủ suy tàn trong bóng đêm càng nhuộm vẻ tiêu điều, có chút nhân khí, cơ hồ thành hoang vắng.

      trong bóng đêm, có cái lạnh nhè .

      Nàng siết chặt vạt áo, tùy ý tới, chờ mong có thể khôi phục cõi lòng phiền não.

      Lúc này chỗ khúc ngoặt hành lang, đột nhiên nhìn thấy thân ảnh chợt lóe qua, rồi lập tức có bóng dáng.

      Nàng cả kinh, mang theo sợ hãi bám theo sau. Bởi vì phương hướng mà thân ảnh kia biến mất là phòng của Ngọc Liên.

      tới cửa phòng, phát bên trong sáng đèn, mơ hồ truyền ra tiếng chuyện.

      Nàng lại ngạc nhiên, đêm khuya, chẳng lẽ Ngọc Liên tự mình?

      Đến gần, khẽ đẩy cánh cửa ra, đột nhiên nghe thấy giọng quen thuộc.

      Thanh kia, ràng là giọng của sư huynh.

      - Sư huynh!

      Nàng giật mình, đẩy mạnh cánh cửa, làm nam nữ bên trong kinh sợ.

      Nam nhân vẫn là thân tố bào, tóc dài tùy ý thả xuống, mày kiếm lãng mắt, giờ phút này đứng bên giường, đem chén thuốc nóng hổi bốc khói cho nữ tử giường.

      Nhìn đến người bước vào, khuôn mặt ôn nhuận như nước của lên chút ngạc nhiên, cũng mang theo mấy phần xa cách.

      - Sư huynh!

      Ngọc Thanh kêu thêm tiếng, hai tròng mắt ngời sáng.

      Chưa từng ngờ đến, vào lúc nàng hoàn toàn tuyệt vọng, cứ như vậy gặp lại người nàng nghĩ đến đời này có khả năng gặp lại.

      Nàng đến gần nam tử vài bước, nước mắt cuối cùng như chuỗi hạt châu lăn xuống hai má, câu:

      - Ta là Ngọc Thanh!

      Giọng chen lẫn nghẹn ngào, nức nở, rồi gì nữa.

      Nam tử nhìn chằm chằm khuôn mặt đẫm nước mắt của nữ tử, mày kiếm nhíu lại.

      - Ngươi là Thanh nhi?

      Cặp mắt kia ánh lên thể tin nổi.

      Ngọc Thanh liên tiếp gật đầu, nước mắt lại thêm mãnh liệt rơi xuống:

      - Ta là Ngọc Thanh, Ngọc Thanh núi Vũ Sơn! Sư huynh, Ngọc Thanh rốt cuộc tìm được ngươi.

      Chỉ là vài bước chân, nhưng sao nàng lại có chút chần chừ?

      Bởi vì, nàng tìm thấy trong mắt nam nhân kia vẻ sủng nịnh quen thuộc.

      Nam nhân càng nhíu chặt mày:

      - Nhưng Thanh nhi ràng nửa năm trước rồi, ngươi có khả năng là Thanh nhi.

      - , chính là ta, ta là Ngọc Thanh! Ta chỉ đem hồn phách bám vào người nữ tử này, còn linh hồn ta là Ngọc Thanh.

      Ngọc Thanh vội vàng lấy ra cây sáo ngọc trong tay áo, dán bên môi, hơi kích động mà thổi lên khúc ‘Ngọc lê lạc’…

      Ngay sau đó, mắt nam tử nảy lên tia khiếp sợ. bước nhanh đến lấy tay ôm chặt nàng vào ngực, giọng khàn khàn:

      - Thanh nhi, ngươi quả là Thanh nhi! Thanh nhi của ta…

      Nam tử vô cùng kích động, cảm xúc như tràn vào như thác, vòng tay thể kiềm chế càng siết chặt hơn.

      Ngọc Thanh cũng nghẹn ngào câu gì.

      - Loảng xoảng…

      Tiếng bát sứ rơi xuống mặt đất.

      Hai người ôm nhau thoáng chốc bừng tỉnh.

      Ngẩng đầu, liền nhìn thấy nữ tử giường, chén thuốc rơi ướt đẫm chăn đệm, đôi môi nàng tái nhợt, run rẩy hô tiếng:
      -
      Tề ca ca!
      Khóe mắt nước mắt, đôi môi giờ đây còn huyết sắc.

      -
      Ngọc Liên!
      Nhan Vân Tề nóng nảy, buông Ngọc Thanh ra, bước nhanh đến bên giường.
      Last edited by a moderator: 14/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 60: Ấm áp.

      Editor: Ngược Ái + An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.

      Nhan Vân Tề ôm nữ tử tóc bạc, mày kiếm thoáng nhăn lại. dùng hai ngón tay bắt mạch, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

      - Tề ca ca, ta…

      Nữ tử kia suy yếu mở miệng, trong mắt có nồng đậm tình ý.

      - Đừng nữa, nằm nghỉ ngơi cho tốt. Ta lại sắc cho ngươi chén.

      Nam tử xong, đỡ nữ tử nằm xuống, sau đó lấy khăn tinh tế chà lau nước thuốc rơi xuống quần áo của nàng cùng chăn đệm.

      Ngọc Thanh đứng bên nhìn, dường như nhìn thấy chính mình năm trước đây.

      Bệnh tim phát tác khi nàng năm tuổi, quấn quanh nàng suốt mười lăm năm.

      Mỗi lần phát bệnh, sư huynh đều chăm sóc nàng cẩn thận như vậy. Ngồi bên giường, khi nàng mở mắt ra, làm cho nàng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của .

      Nhưng hôm nay, khi nàng trong thân mình khác, sư huynh lại đem nhu tình này cho nữ tử bi thảm giường. Sủng nịnh như thế, ôn nhu như thế.

      Lòng của nàng có chút khó chịu, cũng là thương cảm. giống thân nhân đem tình vốn dành cho mình tặng người khác, có bất đắc dĩ khi cảnh còn người mất.

      Nửa năm qua, nàng mỗi ngày ngóng trông được gặp lại sư huynh.

      Ngóng trông, nhưng cũng dần mê mang.

      Nàng từng tưởng tượng ngày gặp sư huynh, tưởng tượng sư huynh đối mặt với nàng như thế nào.

      Là ghét bỏ, hay là xa lạ?

      Cũng ngờ tới, ngẫu nhiên gặp lại nhau. Chưa từng nghĩ sư huynh đem phần quan tâm kia cho Ngọc Liên.

      Thời gian nửa năm, dường như có rất nhiều thứ thay đổi.

      - Sư huynh…

      Nàng thấp giọng.

      Nam tử an trí cho nữ tử giường, quay đầu lại, khiến cho nữ tử giường bắt lấy tay .

      - Tề ca ca, cần rời Ngọc Liênđi.

      Nữ tử đầu bạc nắm chặt tay Nhan Vân Tề, đôi mắt hạnh cầu xin nam tử ôn nhuận trước mặt.

      Nam tử sủng nịnh cười:

      - Ta phải sắc thuốc cho Ngọc Liên, hôm nay Ngọc Liên còn chưa uống thuốc.

      Rồi nhàng gỡ tay nữ tử, hướng Ngọc Thanh.

      - Thanh nhi, chúng ta ra ngoài.

      Ngọc Thanh liếc nhìn nữ tử giường, để nam tử nắm lấy tay bước ra ngoài.

      Trong bóng đêm, nam tử lẳng lặng nhìn nàng, ngón tay nhàng vuốt ve dung nhan của nàng, khẽ:

      - Ngươi quả là Thanh nhi sao? Ánh mắt này… Thanh nhi của ta, ngươi quả thực trở lại sao?

      xong, đem Ngọc Thanh nhập vào lòng , thở dài:

      - Tuy rằng thân thể của ngươi thay đổi, nhưng ánh mắt này thuộc về Thanh nhi. Quả là ông trời có mắt, đem Thanh nhi trả lại cho ta.

      Ngọc Thanh nhắm mắt vùi trong lòng , hít thở mùi hương quen thuộc.

      tại như thế này cũng khiến nàng thỏa mãn.

      Nàng lẳng lặng nghe tiếng tim đập vững vàng của nam nhân, trong vui sướng tia ưu thương, lại biết vì sao có ưu thương.

      Chỉ biết là, nàng ở trong lòng sư huynh tìm thấy thứ gì đó.

      Nàng để nam nhân vuốt tóc, mặc mang theo sủng nịnh dỗ dành:

      - Thanh nhi, sư huynh mang ngươi , mang ngươi tìm sư phụ.

      câu chờ đợi biết bao ngày , nàng tưởng rằng kích động đến còn là mình, kích động đến quên hết tất cả. Trong đầu lại vô tình lên khuôn mặt phẫn nộ, vang lên câu kia: “Ngươi đừng vọng tưởng thoát khỏi bổn vương!”

      Trong long đột nhiên chấn động, nàng đột nhiên thấy áy náy với sư huynh.

      Đúng vậy, áy náy.

      Nàng sao có thể trong ngực sư huynh nhớ tới nam nhân hận nàng thấu xương?

      Tô Ngọc Thanh núi Vũ Sơn, sinh mệnh chỉ có phụ thân cùng sư huynh, số mệnh chỉ có thể là trở thành tân nương của sư huynh mà thôi!

      Nàng ôm chặt thắt lưng sư huynh, vội vàng :

      - Sư huynh nhất định phải mang Ngọc Thanh . Chúng ta quay về Vũ Sơn, để Ngọc Thanh làm tân nương của sư huynh!

      Nhan Vân Tề nâng khuôn mặt nhắn kích động, thương tiếc :

      - Được, sư huynh mang Ngọc Thanh quay về Vũ Sơn, bao giờ xuống núi nữa.

      Lúc này trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng rầm, kinh động hai người ôm nhau.

      Ngọc Thanh mới thanh tỉnh lại, nàng theo Nhan Vân Tề chạy vào phòng, giật mình nhìn thấy Tiêu Ngọc Liên ngã nhào xuống giường, mặt tất cả là nước mắt.

      Nữ tử mặt đất khóc hô hướng Nhan Vân Tề:

      - Tề ca ca, ngươi đừng bỏ Ngọc Liên ! Ngọc Liên tại chỉ có Tề ca ca…

      xong, nàng đột nhiên run rẩy, huyết sắc mặt toàn bộ biến mất, chỉ còn trắng bệch đến dọa người.

      Nàng có chạy, chỉ lẳng lặng tiêu sái tại Tiêu phủ hoang vắng mà du đãng.

      Nàng nghĩ chính mình tức giận, đến khi ra khỏi phòng kia, trong lòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

      Nửa năm, nửa năm, khắc nàng chết kia, sư huynh còn thuộc về nàng nữa.

      Nàng sớm nên biết điều đó, nhưng vẫn cố tìm cách phủ nhận mà thôi.

      Cởi giày thêu, nàng chân trần đường mòn trải đá cuội, nhìn trăng sáng, nở nụ cười.

      Nếu ý chí của sư huynh chỉ thuộc về Ngọc Liên, nàng chúc phúc bọn họ.

      Nàng, dù sao quen với độc.

      giọt nước mắt, chảy xuống má, làm lúm đồng tiền kia đột nhiên mĩ lệ vô cùng.

      Tóc tung bay, nắm chặt góc áo, chân trần, nàng ngẩng mặt đứng lặng, tựa như
      Chương 60 (p.12): Ấm áp

      (Text)

      u hồn tịch.

      lâu sau, nàng lấy cây sáo, dán lên môi…

      Quân tử vọng nguyệt mong tri kỷ.

      Hương tiêu ngọc vẫn đoạn tiền duyên.

      Xa mặt cách lòng khiến tình cảm còn như xưa, huống chi tình của người kia cũng tàn phai.

      Vậy tốt nhất nên biết quay đầu đúng chỗ, lưu lại đoạn tình này vào trong tâm khảm mà thôi.

      Nàng nên biết, sư huynh là kiếp trước của nàng.

      - Thanh nhi…

      thân ảnh màu xám từ bóng đêm bước ra, đánh gãy tiếng sáo.

      - Thanh nhi…

      đến gần nàng, mềm đem nàng ôm vào lòng.

      Lồng ngực , ràng còn vương lại nước mắt của nữ tử kia.

      - Thanh nhi, ta dẫn ngươi quay về Vũ Sơn, nhưng phải tại, chờ ta, được ?

      khàn khàn.

      Nàng tựa vào ngực , nghe thấy nỗi lòng hỗn độn của .

      - Sư huynh, khắc kia chết , Ngọc Thanh còn vọng tưởng được sư huynh thương.

      - Thanh nhi, cần như vậy.

      Nhan Vân Tề đỡ lấy vai nàng, khuôn mặt ôn nhuận có chút gợn sóng:

      - Thanh nhi vĩnh viễn là của ta. Lần này sư huynh tuyệt nhìn Thanh nhi cứ thế rời , muội biết ?

      Ngọc Thanh nhàng giãy khỏi , khuôn mặt mang theo mơ hờ ưu thương:

      - Sư huynh, ngươi tại có thể buông tất cả mang Ngọc Thanh về Vũ Sơn ? Nếu ngươi biết đến thân mình tại của Ngọc Thanh là thê tử của người khác, còn có thể thú Ngọc Thanh sao? sao?

      Nhan Vân Tề lẳng lặng nhìn nàng, ôn nhuận như nước thêm tia hiểu, lại vẫn là câu kia:

      - Thanh nhi, ngươi phải đợi sư huynh.

      Ngọc Thanh trào phúng cười.

      Chờ? Nàng sao có thể chờ?

      Nàng cùng nam nhân kia dây dưa, mai chính là nàng.

      Nàng nhìn khuôn mặt che khuất trong bóng đêm, hỏi lại lần cuối cùng:

      - Sư huynh, tại thể mang Ngọc Thanh sao?

      - Thanh nhi, tại sư huynh thể mang ngươi .

      Ánh mắt Ngọc Thanh tràn ngập thất vọng. Nàng thản nhiên cười, mang theo lệ, rời khỏi tầm mắt nam nhân.

      đường, gặp Tiểu Xu tìm nàng.

      Tiểu Xu mang theo vẻ mặt lo lắng, thấy nữ tử im lặng tới, tảng đá nặng trong lòng cuối cùng cũng nới lỏng.

      Nàng vừa tỉnh lại liền thấy tỷ tỷ bên người, đợi lâu cũng thấy tỷ tỷ trở về, nàng hoảng sợ, sợ tỷ tỷ gặp bắt trắc, liền chạy tìm.

      Nhưng thấy nước mắt mặt tỷ tỷ, vẻ mặt thê lương, nàng chỉ có thể nhàng hỏi câu:

      - Muộn như vậy, tỷ tỷ nơi nào? Tiểu Xu sốt ruột quá.

      Ngọc Thanh nhợt nhạt cười, trả lời nàng:

      - Chỉ là thăm Ngọc Liên, chúng ta trở về phòng nghỉ tạm .

      - Dạ.

      Tiểu Xu hỏi thêm, dìu Ngọc Thanh về phòng.

      Ngọc Thanh nằm giường, liền gì nữa.

      Ngày hôm sau Tiểu Xu tỉnh lại, thấy Ngọc Thanh sớm tỉnh dậy, ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, mà trong tay nàng cầm cây bút.

      Chờ nàng rời giường đến sửa sang lại, mới nhìn thấy dưới ngòi bút là bức họa nam tử, nam tử thanh tao nho nhã, có đôi mắt, đáng tiếc.

      Mà tỷ tỷ, vẫn lặng im, nhìn xa xăm bên ngoài, tâm biết trôi đâu.

      Chờ khi đem đồ ăn sáng lên, vương phủ liền phái người tới đón Ngọc vương phi hồi phủ, Ngọc Thanh chỉ thản nhiên :

      - thôi.

      Thẳng đến khi về vương phủ, vẫn lặng im.

      Tiểu Xu vẫn tỷ tỷ gặp phải chuyện gì.

      Nàng lại nhớ tới nhà giam lạnh như băng kia.

      Dưới đèn, cuốn sách vẫn lật đến trang đó, ngón tay thon dài, trắng nõn thủy chung vẫn giở trang tiếp theo.

      Nhưng thấy, tố y nữ tử vẫn nhìn, lông mi che lại tất cả suy nghĩ trong mắt.

      Cuối cùng, nàng tới giường, đem thân mình cuộn trong chăn bông.

      Càng cuốn càng lạnh, mãi đến khi run nhè .

      Hy vọng cuối cùng nàng bấu vía, rời xa nàng…

      Ngực đau quá, kịch liệt đau, tràn ra mãnh liệt, hô hấp của nàng như bị chặt đứt.

      - Đau, sư huynh, ta đau quá.

      Nàng cuối cùng rên rỉ ra tiếng, nắm chặt chăn bông dưới thân, cuộn mình lại.

      Trong đầu là khuôn mặt càng lúc càng xa, toàn thân chỉ còn cảm giác ngực đau như thiêu đốt, mãi đến khi có thân ảnh cao lớn vào, nàng vẫn bị đau đớn nhấn chìm.

      - Nữ nhân chết tiệt, độc của ngươi lại phát tác.

      Nam nhân rống giận, ôm lấy thân mình quay cuồng của nàng, đem nàng dính sát vào lồng ngực mình, tinh tế hôn từng giọt mồ hôi lạnh trán nàng.

      Bàn tay phủ lên ngực nàng, hơi hơi vận khí, tiến vào chỗ đau của nàng.

      Nàng lập tức thấy khá hơn, mở đôi mắt mù sương, đem thân mình dán sát vào nơi phát ra nguồn nhiệt, miệng nức nở ra tiếng.

      - Ngươi khóc?

      Nam nhân nhìn nàng, quả nhìn thấy từng giọt nước mắt trong suốt lăn mặt nàng, nước mắt đau đớn:

      - Vì sao khóc?

      dùng ngón tay dịu dàng lau nước mắt của nàng, bất giác giọng trở nên nhu tình vạn phần.

      Nước mắt của nữ tử càng thêm mãnh liệt. Nàng nức nở tiếng, đột nhiên ôm chặt thắt lưng của , lần đầu tiên đem bi thương tựa vào ngực .

      cũng ôm chặt thân mình khóc thút thít của nàng, mềm vuốt ve lọn tóc, khàn khàn :

      - Đừng khóc…

      Đêm hôm đó, nàng nằm trong lòng , đau khổ thiếp .

      Đêm đó, giận dữ với nàng.
      Last edited by a moderator: 14/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 61: Đa tâm.

      Editor: Ngược Ái + An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.

      Phía đông mặt trời dần ló rạng.

      trong mùa hạ, tảng sáng có nắng sớm.

      Trong viện Tử Vi, nhiều giọt sương còn đọng lại, tản ra thần hương đất trời. Cảm giác phóng khoáng, thoáng mát, vô cùng dễ chịu.

      Cửa sổ khẽ thoáng mở ra, gió nhè thổi vào phòng, bên giường dưới liễu trướng buông xuống, mơ hồ thấy được trong trướng bóng dáng hai người ôm nhau.

      Nam nhân mới tỉnh, ánh mắt tinh lẳng lặng nhìn dung nhan nữ tử ngủ trong lồng ngực mình, cẩn thận vén sợi tóc trán nàng.

      Nữ tử ở trong lồng ngực bất an vặn vẹo chút, thân mình càng thêm sát lại gần , chui vào trong vòm ngực nam nhân.

      Ánh mắ trầm xuống, thoáng chốc có chút xúc động.

      ôm sát thân mình kiều nhuyễn thơm mềm kia, đem tuấn nhan tới gần, sát lại nhìn dung nhan kiều diễm, dần dần tới gần đôi môi cánh hoa phấn nộn của nàng.

      Đầu tiên là như lông chim điểm lên, sau đó bá đạo hàm trụ đôi môi hương nhuyễn, trằn trọc, như mãi cũng có thỏa mãn.

      Hương thơm của nàng, sáng sớm là làm say .

      Nữ tử khẽ cử động thân mình, rên rỉ tiếng, mở hai tròng mắt mông lung, rồi đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mặt.

      Nàng đầu tiên là sửng sốt, theo sau mới có phản ứng, ở trong ngực nam nhân có chút giãy dụa, chống tay đẩy vòm ngực dày rộng ra, cực lực xoay mình.

      Nhưng thủy chung là đánh lại kịch liệt của , bị gắt gao ôm thân mình, mặc khiêu khích lưỡi nàng, hơi thở mùi đàn hương từ miệng tàn sát bừa bãi cố kỵ.

      Cuối cùng, rốt cục cũng buông ra nàng, mắt nặng nề nhìn nàng, có ý do chưa thỏa mãn.

      Mà nàng, thở hồng hộc, hai gò má ửng hồng, đôi môi mê người sưng đỏ.

      thân y phục trắng, cũng bị xốc xếch, lộ ra bờ vai bạch ngọc, cái yếm đỏ tươi.

      Hoàng Phủ Luật ánh mắt lại trầm xuống, vất vả mới trấn tĩnh lại được, tâm tư lại xôn xao thôi.

      Nữ nhân này bộ dáng mềm mại là hấp dẫn , khiến cho chút nữa thể kiềm chế.

      buông thân mình thơm dịu , cực lực nhịn xuống ý muốn xúc động muốn đem nàng đặt dưới thân, khàn khàn giọng:

      - Ngực còn đau ? Tối hôm qua vì sao đau?

      Ngọc Thanh hoàn toàn tỉnh táo lại, vì cái gì lại đau?

      thể đau, là bởi vì nàng mất thứ trọng yếu đó.

      Nam nhân này, có thể hiểu ?

      Sau đó liền ngồi dậy, trầm mặc xuống giường.

      Hoàng Phủ Luật có bức nàng. mới tỉnh ngủ, mang theo ba phần lười biếng, bảy phần gợi cảm, lồng ngực tinh tráng hơi lộ ra, tóc dài tùy ý rơi đầu vai, hai chân thon dài khẽ động, đôi mắt hẹp dài híp lại, thanh vẫn khàn khàn:

      - Rời giường . Bổn vương hôm nay muốn vào cung, ngươi cùng bổn vương.

      xong, cũng xem Ngọc Thanh có cự tuyệt hay , đứng dậy, sau đó lại ra lệnh:

      - Lại đây giúp bổn vương mặc y phục.

      Ngọc Thanh ngồi ở mép giường, nghe thanh nam nhân trầm thấp khàn khàn, có chút cảm thụ được thay đổi.

      đối với nàng, tựa hồ có chút thay đổi, phát ra có ôn nhu với nàng hơn trước.

      Tối hôm qua ôm nàng suốt đêm, nước mắt của nàng ướt đẫm vạt áo của , nhìn nàng bi thương trong lỗng ngực, thậm chí với nàng "Đừng khóc" . . . . . .

      tựa hồ có hung tợn kêu nàng "Tiêu Ngọc Khanh", cũng là lần đầu tiên ôm nàng nằm đến sáng sớm, lần đầu tiên làm cho nàng cảm nhận được chân tồn tại.

      Giờ phút này, bọn họ rất giống đôi phu thê tình nồng ý đậm.

      , là phu quân của nàng. Bởi vì nằm trong lồng ngực kiên cố kia, đêm qua nàng an toàn dựa vào ấm áp ngủ.

      A, phu quân của nàng?

      Tô Ngọc Thanh nàng tựa hồ chưa bao giờ có phu quân.

      Tự giễu tiếng, che lại ưu thương trong lòng, đứng lên đến bên .

      Nam nhân sớm ở ngoài trướng đợi, nhíu mi lại, khi thấy nàng, cũng gầm :

      - Nữ nhân, đừng mất giờ nữa, làm chậm giờ tiến cung của bổn vương!

      Ngọc Thanh thấy mày kiếm nhăn lại, đột nhiên có tâm tư phản kích :

      - Vương gia là muốn sao? Nô tì gọi Thu Phinh đến. . . . . .

      Mày kiếm nam nhân càng nhíu lại lợi hại hơn, đôi mắt thâm trầm nhìn. Sau đó, đột nhiên kéo thân thể của nàng đặt ở giường, tà mị :

      - Ngươi là ái phi của bổn vương, nên giúp phu quân mặc y phục sao? Đừng quên, thân mình này, cũng chỉ có thể là của bổn vương.

      xong, dùng lồng ngực tới gần nàng, bá đạo đem nàng bao phủ trong hơi thở của mình.

      Ngọc Thanh hơi giãy dụa, :

      - Ta phải sườn phi của ngươi . . . . . .

      Nam nhân liếc nhìn nàng cái, rồi đột nhiên thả thân thể của nàng ra, xoay người, ngắt lời cảu nàng:

      - Nhanh lên chút, bổn vương hai lời.

      Lúc này ngoài cửa truyền đến thanh Thu Phinh:

      - Vương gia, nô tỳ cho ngươi bưng nước tới rửa mặt.

      Hoàng Phủ Luật nhíu mày kiếm lại, :

      - Vào .

      Cửa nhanh chóng bị người bên ngoài mở ra, Thu Phinh bưng thau đồng vào, liếc mắt cái nhìn hai người bên trong, buông thau đồng xuống, thuần thục lấy ngân bào cho Hoàng Phủ Luật, cung kính chờ:

      - Để nô tỳ giúp Vương gia thay y phục, trong cung phái người đến.

      Nam nhân thoáng liếc mắt cái hướng Ngọc Thanh, áp chế mi tâm nhăn lại, sau đó để cho Thu Phinh tinh tế cẩm thận giúp mặc y phục.

      Ba canh giờ sau, Ngọc Thanh theo vào cung.

      Khu vực săn bắn hoàng thất rộng mênh mông bát ngát, thảo nguyên rộng lớn, phía sau là mảnh rừng cây rậm rạp.

      Nàng lần thứ ba nhìn thấy ý cười ôn hòa của Hoàng Thượng.

      vẫn là đối nàng nhàn nhạt cười, mang lại cho nàng cảm giác như hương hoa, như nắng ấm mùa xuân. Hoàng Phủ Luật thấy nàng thất thần, giật mình, trong mắt lên trêu tức cùng tò mò.

      Ngọc Thanh co người lại, nàng chưa từng nghĩ muốn Hoàng Phủ Luật mang nàng tới nơi này.

      Nhìn đến long ỷ Hoàng Phủ Trạch, lại nhìn sang những vương tôn quý tộc bên cạnh, ràng có thể thấy được lúc này hoàng thất bọn họ săn bắn. Chỉ là, nam nhân này mang nàng tới nơi này làm cái gì?

      Những vương tôn quý tộc bên cạnh quả nhiên đều có những nữ tử hoa lệ, thấy cung đình phượng đầu hài kia, liền biết những nữ tử này cũng là có gia thế phía sau.

      Nhưng nàng là cảm thấy nhàm chán, trong mắt nữ tử chỉ có nam nhân bên cạnh.

      Nhìn ánh mắt của họ, ghen tị cùng chế nhạo, là trần trụi. Nàng chỉ thấy được nam nhân đàm tiếu, câu, cuối cùng là im lặng.

      Nàng liếc mắt cái sang nam nhân bên cạnh, nhưng thấy cũng nhìn đến nàng, phần quan tâm kia liền như vậy tràn vào mắt của nàng.

      - Mệt mỏi sao? - thấp giọng hỏi, để ý đến ánh mắt kinh ngạc chung quanh.

      - Có chút. - Ngọc Thanh cúi thấp đầu, đột nhiên được quan tâm tới trong lòng có chút nhiễu loạn.

      Nam nhân này, chuyển biến nhanh.

      Nam nhân liếc nhìn nàng cái, thấp giọng phân phó cung nữ phía sau:

      - Đưa Ngọc Vương phi xuống nghỉ tạm .

      Ngọc thanh cảm kích liếc cái, nghĩ muốn trước long ỷ hoàng thượng cúi thấp người hành lễ, nơi này làm cho nàng hít thở thông.

      Phía trước, có bộ dáng nữ tử mặc y phục màu lam đứng ở bên ngoài, thấy Ngọc Thanh có giật mình, chỉ có trầm tĩnh.

      Nhưng ra Ngọc Thanh rất kinh hãi.

      Nàng nhớ nữ tử này, đêm hôm đó, ràng là nữ tử này cầu thánh chủ thả nàng. Vì sao hôm nay, nàng trở thành cung nữ?

      Nữ tử bảo Ngọc Thanh lui về phía sau theo tiểu cung nữ, mang Ngọc Thanh hướng chỗ yên lặng nhất mà .

      - Thánh nữ, cần tới gần bãi săn.

      Ngọc thanh nhíu mi:

      - Vì cái gì?

      Nữ tử áo lam thản nhiên liếc nhìn nàng cái, :

      - Thánh nữ, ngươi nên nhớ chút giáo huấn.

      Ngọc thanh biết như thế nào hướng nữ tử giải thích nguyên do, lại nhìn về phía bãi săn, chỉ thấy đội tuấn mã hoàn mỹ, các nam nhân hướng tới rừng cây xa xa mà , cầm đầu là Hoàng Phủ Luật. thân trang phục cẩm bào màu xanh, tóc buộc ra đằng sau, nắm chặt yên ngựa, ở thảo nguyên rong ruổi.

      Nàng nhìn bóng dáng cao lớn kia, trong lòng hơi hơi co rút, hiểu vì sao có chút bất an.

      - Đây là mạng của , chúng ta vô lực ngăn cản. Thánh nữ, đây là sứ mệnh của chũng ta.

      Lúc này nữ tử áo lam cũng nhìn bóng dáng kia dần dần biến mất ở rừng cây, khẽ mở miệng .

      Ngọc thanh rốt cục cũng hiểu được cảm giác kinh hoảng này, ra là thánh chủ kia vẫn chịu buông tha Hoàng Phủ Luật.

      - Các ngươi, làm gì ? – Nhìn bóng dáng kia biến mất ở rừng cây, Ngọc Thanh khỏi vội vàng.

      Nữ tử áo lam liếc nhìn nàng cái, lạnh nhạt :

      - Là ý tứ của thánh chủ, chúng ta quản được.

      Ngọc thanh cuối cùng đến gần bãi săn kia, về vị trí Hoàng Phủ luật vừa mới đứng, nhìn phiến rừng cây lo lắng thôi.

      lâu sau, sâu trong cánh rừng bỗng xôn xao, thị vệ ở bãi săn vội vàng hướng trong rừng mà .

      Ngọc Thanh rối loạn, mắt đỏ lên lo lắng.

      Lại nhìn thấy, nam nhân kia để thị vệ dìu ra, từ từ nhắm hai mắt, người mang ba mũi tên nhọn, máu chảy ngừng.

      - Ngươi. . . . . . - Ngọc Thanh kinh hoảng nắm tay , yết hầu khô khốc, rốt cuộc phát ra tiếng.

      Lòng của nàng kịch liệt co rút, người máu chảy rỉ ra từng chút , làm lòng của nàng đau đớn.

      Nam nhân suy yếu mở mí mắt, sâu nhìn Ngọc Thanh liếc mắt cái, liền thả tay nàng, thị vệ vội vàng bước .

      Sau khi nhận tin tức được cứu, nàng biết Vân Hiên cung, nơi treo đầy những bức họa của Mạnh Tố Nguyệt.

      Người tới chỉ là Vương gia phân phó xuống dưới, làm cho nàng tức khắc đến Vân Hiên cung.

      Trong Vân Hiên cung rất tĩnh lặng, bởi vì hơi thở chìm trong căn phòng.

      Rất xa, nàng thấy được cẩm y vệ trong viện đứng canh nghiêm ngặt, tầng tầng lớp lớp, làm cho chim sẻ cũng khó tới gần.

      Nàng vào, đột nhiên phát tường trống , có bức họa của nữ tử kia.

      vào nội thất, Hoàng Phủ Luật nằm ở giường, người quấn băng vải màu trắng, Hoàng Phủ Trạch mang vẻ mặt trầm trọng đứng ở bên giường.

      Thấy Ngọc Thanh vào tới cửa, hô tiếng "Hoàng tẩu", khẽ tránh sang bên, để cho Ngọc Thanh tới gần.

      Người giường khép hờ mắt suy nghĩ, mi tâm có nếp uốn, khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt như tờ giấy, làm như vừa mới ngủ.

      Ngọc Thanh nhìn bộ dáng lúc này yếu ớt, có chút đau lòng. ràng buổi sáng, vẫn mạnh mẽ bá đạo như vậy.

      Nàng ràng nhớ môi mỏng của phun ra hai từ "Phu quân" kia, tuy biết rất bá đạo trong lời , lại vẫn là nhớ kỹ, nhớ kỹ cái ôm ấp ấm áp của .

      Nàng qua bên cạnh, lấy khăn lụa ra, nhàng lau mồ hôi lạnh trán.

      Nam nhân lúc này rồi đột nhiên mở mắt ra đến, ánh mắt sâu thẳm thấy đáy, cổ gắng mở miệng, vẫn mất khí chất bá đạo:

      - được rời khỏi bổn vương, biết ?

      Ngọc Thanh nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, lần đầu tiên vì bá đạo cường thế mà cảm thấy uất ức.

      Nam nhân này, quả là trong tâm trí cũng chưa từng có nàng a. Rồi lại đột nhiên quan tâm nàng, giống như nhu tình nhiều năm như sư phụ huynh. . . . . .

      Sư huynh!

      Nàng đột nhiên lại có chút khó chịu, từng việc xảy ra cảm thấy khó chịu.

      Tối hôm qua ở trong ngực khóc trận, lòng của nàng bình tĩnh trở lại.

      sớm biết ngày như vậy, sớm biết nàng cùng sư huynh là có kết quả, chỉ là chưa từng biết được ngày này đến nhanh như thế.

      Nam nhân liếc mắt sâu, nhíu mi nhìn nàng, trong mắt
      có suy nghĩ, :

      - Ngươi ra ngoài . Nhớ kỹ, được rời khỏi Vân Hiên cung! – Quả nhiên là luôn cường điệu.

      Ngọc Thanh nhìn , siết chặt khăn trong tay, liếc mắt xem nam nhân cái, ở trong tầm mắt lẳng lặng ra phòng.

      Đợi cho thân mình gầy kia biến mất ở cửa phòng, Hoàng Phủ Luật thu hồi ánh mắt, nhìn sang Hoàng Phủ Trạch bên cạnh, mở miệng:

      - Trạch, đó chính là Phệ Tâm lấy mạng người thất truyền giang hồ lâu nay, giống như cùng Hồng Y thánh có liên quan với nhau.

      Hoàng Phủ Trạch khuôn mặt tuấn tú ôn hòa mang theo trầm trọng:

      - Ngay từ đầu, chúng ta chỉ biết Tiêu Ngọc Khanh phải là nữ tử đơn giản…

      Hoàng Phủ Luật cắt ngang lời của :

      - Nàng phải Tiêu Ngọc Khanh.

      - Tứ ca… − Hoàng Phủ Trạch nhíu mi, ngạc nhiên, rồi sau đó nở nụ cười – Nàng là Tiêu Ngọc Khanh thay đổi tính tình. Vậy theo Tứ ca, nàng rốt cuộc là ai?

      Nam nhân giường im lặng , mày kiếm nhăn lại.

      Câu kia là tại tâm tư của lúc đó thốt ra, chỉ là câu sau này, chần chờ.

      Hồn phách chiếm đoạt thể xác, đến nay thể tin tưởng hoàn toàn.

      Dù sao, Tiêu Ngọc Thanh từng là nữ tử quỷ kế đa đoan.

      Rồi sau đó, lại bị thanh nhã của nàng hấp dẫn.

      cuối cùng thể thừa nhận, tại nàng tất cả đều rất mê người, làm cho có nhu tình.

      Sau nhiều lần nổi giận, đột nhiên có loại ý nghĩ thương tiếc nước mắt xúc động của nàng. yếu ớt của nàng, làm tâm đau đớn, rồi lại cảm thấy được nàng là vì nam nhân khác mà phát độc, là vì nàng nghĩ về nam nhân lúc trước sao?

      Nghĩ đến đó, kỳ nhiễu loạn tâm trận.

      - Tứ ca, đối phương có lẽ là người ở bên cạnh chúng ta. Ta tuyệt đối thể tin được dám ở trong hoàng cung động thủ.

      Hoàng Phủ Luật hơi trầm xuống, hai tròng mắt sắc bén:

      - Bọn họ là ở Lâm Lý sớm có mai phục. Lần này trong cung có người nào là khả nghi!

      - Ta sớm hạ lệnh đem toàn bộ người trong hoàng cung canh giữ nghiêm ngặt, cho dù là có chắp cánh cũng thể bay. May mắn lần này lệch lạc, được Tứ ca? Theo ý ta, Tứ ca ở tại Vân Hiên cũng tĩnh dưỡng mấy ngày , ta phái người canh gác nghiêm ngặt.

      Lúc này đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng hô to:

      - Thái hậu nương nương giá lâm.

      Sau đó, trong ngoài phòng tỳ nữ, thái giám phủ phục đất. Đường Thái hậu để cho hai cung nữ đỡ tay đưa vào.

      - Nhi thần bái kiến mẫu hậu. – Hai huynh đệ đồng thanh , Hoàng Phủ Luật chống thân mình hơi cố sức.

      - Miễn lễ. – Đường Thái hậu đầu tiên là đối Hoàng Phủ Trạch nâng bàn tay trắng nõn, rồi sau đó tới bên giường, trong mắt có đau lòng:

      - Luật nhi, mau nằm xuống! Miệng vết thương này có thể nguy hiểm.

      Sau đó nhàng đỡ Hoàng Phủ Luật nằm xuống, theo sau liếc mắt cái nhìn mọi người, lớn tiếng:

      - Là người nào lớn mật như thế, dám cả gan coi ai gia vào đâu? Hoàng thượng, có thể tra ra được ?

      - Mẫu hậu, nhi thần điều tra.

      - Bắt được nhất định trừng trị được tha.

      - Dạ, mẫu hậu.

      Lúc này Đường Thái hậu mới vừa lòng gật đầu, sắc mặt dịu ít. Bà ngồi xuống bên giường, nắm tay Hoàng Phủ Luật đau lòng :

      - Luật nhi, lần này ở tại trong cung dưỡng thương, mẫu hậu chắc chắn phái thái y tốt nhất trong cung đến.

      Hoàng Phủ Luật khẽ động thân mình mang thương tích, môi trắng bệch càng tái nhợt, cung kính tạ ơn:

      - Nhi thần bái tạ thánh ân mẫu hậu.

      - Tốt lắm, nghỉ ngơi tốt . – Đường Thái hậu trìu mến vỗ tay đứa con, bà ra hiệu cho người phía sau, gọi cung nữ thỉnh thái y tốt nhất.

      Rồi sau đó lại phen hàn huyên, đem hình ảnh mẫu thân từ ái vô cùng.

      - Mẫu hậu. – Lúc này phía sau Đường Thái hậu truyền đến đạo thanh kiều nhuyễn, thanh thúy của nữ tử.

      - Mẫu hậu, Ngọc Khanh muốn gặp Vân La.

      Đường Thái hậu quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt chấp nhất của Tô Ngọc Thanh, nàng đứng ở nơi đó, có cầu xin, cũng có chấp nhất.

      giường Hoàng Phủ Luật cũng nhìn về phía nàng.

      - Ngọc Khanh muốn gặp Vân La, thỉnh mẫu hậu thành toàn.

      Đường Thái hậu thản nhiên liếc mắt nhìn nàng cái, ngữ khí hơi có chút lạnh băng:

      - Khanh nhi cũng trách mẫu hậu thực tâm, ai gia chỉ là nghĩ muốn cấp cho Vân La hoàn cảnh tốt để lớn lên. Ngươi dù sao cũng là mẫu thân của Vân La, ai gia cũng thể làm người vô tình, lát nữa ngươi tới Phượng Loan cung .

      - Tạ ơn mẫu hậu. – Lúc này Ngọc Thanh thở ra hơi.

      Nàng cảm nhận Đường Thái hậu gây cho nàng áp bách, lại thủy chung là để nàng gặp đứa vô duyên với mình kia. Nhìn hướng giường, nam nhân bị thương, trong mắt bình tĩnh, trong lòng nàng thể là loại cảm giác gì.

      Tiểu Ngọc nhi, cũng là đứa của nam nhân này.
      Last edited by a moderator: 14/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :