1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sườn phi tội - Ảm Hương(c99)- Hoàn (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 52: Giãy dụa.

      Editor: Ngược Ái + An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.

      Chỗ quẹo hành lang nơi thiện đường, Dung Danh Tông đứng chờ ở đó.

      Thấy nữ tử tiến đến, bước nhanh đến gần nàng, trong mắt khó giấu được vui mừng.

      Ngọc Thanh nhìn thản nhiên cười, hai người cùng nhau đứng lại dưới cột trụ.

      - Biểu muội, có tin tức của dượng.

      Vết thương mặt Dung Danh Tông khá hơn, ngay khi biết tin lập tức tới báo cho nàng.

      Ngọc Thanh kích động kiềm chế được, nàng kinh ngạc bắt lấy cánh tay nam tử, vội hỏi:

      - Biểu ca, vậy sao? Vậy giờ phụ thân ta ở đâu?

      Nàng cũng nhận ra hành động của mình bây giờ là có phần luống cuống.

      Dung Danh Tông cảm nhận thấy nữ tử khẩn trương, vươn tay cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, giọng:

      - Ngọc Thanh, đừng nóng vội. Lần trước có nha hoàn tên Tiểu Đào Diệp Lạc sơn trang, lại đụng phải Tần trang chủ, ngài ấy biết chuyện , liền phái người hỏi thăm, chỉ biết cha ngươi đến kinh thành, nhưng biết cụ thể ở đâu.

      Hàm răng tuyết trắng lập tức cắn đôi môi phấn hồng run nhè , nàng nhìn về phía trước, trong mắt ngập tràn mong mỏi, tâm tình kích động thôi.

      ra, cha cũng đến kinh thành, còn có bóng dáng giống với sư huynh lần trước, rốt cuộc nàng hề đơn độc.

      Nhưng, tại hai người ở đâu?

      - Bây giờ có thể tìm được bọn họ?

      Nàng lại nhìn lại nam tử, trong mắt tràn đầy chờ mong.

      Dung Danh Tông đau lòng nhìn nàng, cuối cùng nhàng lắc đầu:

      - Đến nay vẫn có manh mối nào, Tần trang chủ tìm kiếm.

      Ngọc Thanh than hơi, đem thân mình tựa vào cột, nhìn hành lang phía trước, nhíu mày gì.

      Nam tử cũng lo lắng nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của nàng, tiếp tục an ủi:

      - tìm được thôi. Ngọc Thanh, ngươi cần lo lắng, ít nhất tại biết được phụ thân muội đến kinh đô.

      - Ừm.

      Nàng biết, chỉ có điều....

      Dung Danh Tông mê muội nhìn khuôn mặt u buồn của nữ tử, cùng nàng lặng im, lại biết cuối hành lang có thân cao lớn đem tất cả thu vào đáy mắt.

      Nam tử đó là Hoàng Phủ Luật.

      thân cẩm bào ngọc đái, ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, nhưng bạc môi kia hơi tái nhợt, mày kiếm nhăn lại.

      Vốn là ngang qua nơi này, hề muốn nhìn thấy việc trước mắt.

      Sau khi cùng nàng ở rừng lê, trái tim đột nhiên trở nên mềm yếu, sai người thả nam nhân kia, định cho con đường sống.

      ngờ tới, dám vụng trộm lưu lại thiện đường của vương phủ làm hạ nhân.

      Nam nhân này, ra là sườn phi của a!

      Thứ tình cảm si tâm mê luyến kia, làm chướng mắt !

      Lại nhìn sườn phi của , vừa rồi nàng để nam nhân kia nắm tay mà phản kháng.

      Lửa giận trong lòng hừng hực cháy, cảm thấy vừa tức giận lại vừa đau đớn.

      Nắm chặt quyền, tiến lên từng bước, định tới chỗ đôi nam nữ, đột nhiên lại dừng bước.

      Chết tiệt, như thế nào lại điều khiển được cảm xúc?

      Hoàng Phủ Luật cố kiềm tức giận, trầm ngâm suy nghĩ.

      đột nhiên phát chuyện còn khó chịu hơn: sườn phi của cũng nam nhân kia, nhưng lại sinh đứa của . Nàng nhiều lần trốn , là muốn cùng người kia bỏ trốn.

      giận,nhưng lại nhịn xuống khát vọng muốn tra tấn bọn họ, vì nhớ tới nước mắt của nàng, nhớ tới ánh mắt nàng quật cường chỉ trích .

      khắc thoáng qua, từng nghĩ muốn thành toàn cho bọn họ.

      Tựa hồ chỉ có như vậy, mới thẹn với Tố Nguyệt.

      biết, đối nàng, chỉ có hận, còn có loại tình cảm .

      Mà thứ tình cảm kia, làm kinh hoảng.

      chối bỏ nó, cật lực xua tan tình cảm ấy.

      Bàn tay nắm chặt thành quyền dần buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, đôi mắt thâm thúy che kín giãy dụa cùng thống khổ.

      Làm như thế nào?

      Cuối cùng, vẫn là xoay người, bước nhanh rời .

      Lặng im tiếng động như khi đến.

      .

      ………………………………………………



      Xe ngựa hướng Tiêu phủ đến, đầu xe ngồi gã xa phu còn trẻ, mà bên cạnh nàng vẫn là nha hoàn mặt lạnh Thu Phinh.

      Nàng quay người về cửa sổ, , nha hoàn bên cạnh cũng lặng im.

      Xe ngựa hơi dừng lại, Thu Phinh bước ra trước, Ngọc Thanh vén rèm tự mình xuống xe.

      Gặp lại, bảng hiệu Tiêu Phủ trước cửa lớn bị gỡ xuống, còn phồn hoa cùng khí phái của ngày xưa.

      Trước cửa, cũng còn tư thế nghênh đón, rầm rộ trước đây.

      Nàng nghĩ vị “phụ thân” bị bãi quan kia lười ra khỏi phủ, chắc là hận chết đứa “con ” bất hiếu như nàng.

      vào cánh cửa, hơi thở tiêu điều ngập tràn.

      có hạ nhân nô bộc, có đồ vật trang trí hoa lệ, rất nhiều góc có dấu vết qua, thậm chí ngay cả bụi cây từng được tỉ mỉ cắt tỉa cũng dần héo .

      Nơi này khác với Tiêu phủ trước đây, xem như gia đạo suy tàn.

      Nhưng mà điều đó, liên quan đến Tô Ngọc Thanh nàng.

      Lần này nàng đến, chỉ vì tìm kiếm bóng dáng kia.

      Từ đầu đến cuối, Tiêu Như Tự cũng xuất , như vậy cũng tốt.

      Giờ khắc này, nàng đồng cảm với người kia, chỉ mong “phụ thân” có thể thu hồi dã tâm, an hưởng tuổi già.

      ngờ, nam nhân tàn khốc lại buông tha kẻ địch muốn giết .

      khó hiểu, vì sao lại làm như vậy? Chẳng phải hận Tiêu Như Tự lắm sao?

      Trong phủ cũng tỳ nữ quản , ngay cả Tiểu Đào cũng thấy bóng dáng, chừng là khỏi Tiêu Phủ.

      Lúc này vất vả mới gặp được lão mụ tử xách giỏ , chỉ thấy người kia vội vã đến hành lang, dần đến chỗ hậu viện yên lặng.

      Ngọc Thanh kịp kêu lại, vội vàng theo sau.

      Xuyên qua hành lang dài, bước vào con đường hẹp quanh co, thẳng, xuyên qua loạt tường cao ngói xanh, tới gian phòng độc lập.

      Phòng bị ngăn cách, so với cái sân trước mặt, bé, tiêu điều như vậy.

      Hình như,đó là góc khuất bị người ta bỏ quên.

      Mà lão phụ thân kia, mang theo cái giỏ bước vào nội thất.

      Ngọc Thanh đến gần, từ cửa sổ duy nhất nhìn thấy lão phụ thân đem giỏ thức ăn đặt bàn, sau đó đến bên giường.

      Lúc này thân mình hơi to béo của bà ta chặn tầm mắt của Ngọc Thanh, chỉ mơ hồ nghe thấy bà khẽ gọi tiếng

      - Nhị tiểu thư.

      Rồi nâng người giường ngồi dậy.

      Ngọc Thanh mừng rỡ, quả là nàng tìm được muội muội của Tiêu Ngọc Khanh.

      Nàng vội vàng đến trước cửa , khẽ gõ vài tiếng, sau đó nhàng đẩy ra.

      Phòng rất , liếc mắt lần nhìn thấy hết cả gian phòng.

      Có bàn tròn, chiếc giường, có rèm trắng, cùng với tủ quần áo đơn giản, cũng có thứ khác.

      Rất đơn giản, chính xác là đơn điệu, nhưng lại rất gọn gàng

      Lão phụ thân thấy nàng vào, kêu sợ hãi tiếng:

      - Đại tiểu thư

      Biểu tình hoàn toàn kinh ngạc.

      Mà Ngọc Thanh, bị người con nằm giường hút toàn bộ chú ý.

      Đó là nữ tử như thế nào?

      Mái tóc trắng đến vai, đầu vai mềm mại gầy yếu, lông mi trắng, màu da tái nhợt như trong suốt, ngay cả môi cũng hề có huyết sắc.

      Chỉ có cặp mắt hạnh to tròn, tràn ngập sức sống.

      Nàng suy yếu tựa vào lão phụ thân, ôn nhu gọi tiếng:

      - Tỷ tỷ!

      ra đây là muội muội của Tiêu Ngọc Khanh, nhị tiểu thư của Tiêu phủ bị lãng quên!

      Lòng Ngọc Thanh dâng lên đau xót, cảm nhận sinh mệnh suy yếu của nàng cùng khát vọng sống trong ánh mắt kia, thương thay!
      Last edited by a moderator: 11/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 53: Nhị tiểu thư.

      Editor: Ngược Ái + An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.

      Nàng nhìn nữ tử ôn nhu cười, trong lòng tràn đầy đau đớn.

      Gương mặt kia cũng chỉ là tiểu nương mới mười tám tuổi, vậy mà vì sao đến cả lông mày cũng trắng như vậy?

      - Đại tiểu thư, lão nô mang cho Ngọc Liên tiểu thư đồ ăn.

      Lão phụ nhân cất lời làm đánh gãy suy nghĩ của Ngọc Thanh, trong giọng chút nao núng.

      Ngọc Thanh từ khiếp sợ dần hồi phục tinh thần lại, nàng vội vàng quay người lại lấy đồ ăn từ giỏ ra, thấy duy nhất chén đựng chút thức ăn . Nàng tới bên giường ngồi xuống, sau đó khẽ cầm thìa, nhàng giơ lên bên miệng nữ tử.

      Nữ tử đầu bạc kinh ngạc nhìn Ngọc Thanh, làm như có chút thể tin được:

      - Tỷ tỷ. - Nàng khẽ gọi tiếng, nhưng chịu mở miệng nuốt đồ ăn vào.

      - Ăn , tỷ tỷ giúp ngươi. - Ngọc Thanh ôn nhu , sau đó lấy khăn đặt ở vạt áo nữ tử, tránh cho đồ ăn làm dơ y phục của nàng.

      Nữ tử này, thực làm cho nàng đau lòng, đó là loại cảm xúc phát ra từ tận đáy lòng.

      Nữ tử đưa mắt hạnh liếc Ngọc Thanh cái, sau đó lẳng lặng nuốt vào thìa thức ăn.

      Ngọc Thanh cười yếu ớt, lấy tiếp thìa thứ hai, cẩn thận đưa lên miệng nữ tử. Hai người gì, nhưng xung quanh xuất loại tình cảm ôn nhu, lưu luyến.

      Cuối cùng, thấy đáy chén.

      Ngọc Thanh gỡ chiếc khăn vạt áo nữ tử xuống, nhàng giúp nàng lau sạch khóe miệng. Sau đó phân phó lão phụ nhân đỡ nữ tử nằm xuống, nàng dặn câu:

      - Tĩnh dưỡng cho tốt.

      Sau đó nàng ra ngoài, lão phụ nhân mang theo giỏ đồ ăn, theo phía sau.

      Chờ ra khỏi phòng, Ngọc Thanh lập tức lo lắng hỏi:

      - Nàng rốt cuộc là bị bệnh gì? Vì sao tóc lại bạc trắng hết?

      Lão phụ nhân cúi đầu, mặc dù rất kinh ngạc vì Đại tiểu thư " nhớ " nhưng vẫn là nhún nhường trả lời câu hỏi của tiểu thư:

      - Ngọc Liên tiểu thư là bị bệnh di truyền, nhị phu nhân cũng là bị chứng bệnh này làm sớm già .

      - Vậy có cách nào chữa trị sao?

      Tuổi còn như vậy, cuộc đời còn đẹp như hoa, là thời kì vẻ đẹp thiếu nữ nở rộ. Đối với ánh mắt đầy khát vọng kia, nàng thực là đau lòng.

      Nàng, Tô Ngọc Thanh, cũng là hai mươi tuổi, ở ngày đại hôn bị chết , lại đem hồn phách bám vào người sườn phi này.

      So với nữ tử này, là may mắn hay bất hạnh?

      - Tuy rằng trước kia có thầy thuốc tiên đoán rằng Ngọc Liên tiểu thư sống quá mười tám tuổi, nhưng có thầy thuốc lại chứng bệnh mau già có thể cứu chữa, nhưng cần tìm thuốc dẫn.

      - Mời thầy thuốc tới?

      Ngọc Thanh lúc này mới nhớ mục đích nàng đến phủ lần này, vừa rồi bị nữ tử đầu bạc kia làm cho quên mất, thiếu chút nữa quên tìm kiếm chuyện sư huynh.

      - Thầy thuốc kia hôm nay đến sao?

      Nàng nghĩ thầy thuốc hẳn chính là bóng dáng kia lần trước đến, trong lòng Ngọc Thanh có chút khẩn trương hoảng hốt, nếu bóng dáng kia phải là sư huynh. . . . . .

      Lão phụ nhân đầu càng cúi thấp đáp:

      - Từ khi phủ bị khám xét, lão gia phân phó tất cả gia đinh, tỳ nữ trở về gia quyến. Ngự y này, tất nhiên là thể mời đến.

      Ngọc Thanh đưa mắt ảm đạm.

      Chẳng lẽ nàng nhất định là chỉ cùng sư huynh gặp thoáng qua thôi sao? Nàng thậm chí còn có xác định được bóng dáng kia có phải là sư huynh hay .

      - Ngươi có biết tên thầy thuốc kia ?

      - Lão nô biết, nghe là đồ đệ của Lâm ngự y, mà Lâm ngự y này là thái y trong cung.

      Ngọc Thanh khẽ chùn hai bờ vai xuống, nàng bảo lão phụ nhân:

      - Ngươi lui xuống .

      nàng cùng sư huynh, chỉ có thể là từng bước cách xa, càng bước càng xa.

      Chỉ có thể tìm Tiêu Như Tự .

      Nàng dựa vào trí nhớ, tìm kiếm thư phòng của Tiêu Như Tự mà , Thu Phinh vẫn theo phía sau nàng.

      Ở cửa thư phòng, hề có gã sai vặt nào trông coi. Lẳng lặng, chút hơi thở của người sống quanh đây.

      lên cánh cửa vài cái, bên trong tức khắc truyền đến đạo thanh già nua:

      - Vào .

      Ngọc Thanh đẩy cửa tiến vào, vốn tưởng rằng nhìn thấy lão nhân ủ rũ, ngờ lại thấy “Phụ thân” của nàng ngồi ở bàn, nét mặt già nua thấy chút ủ rũ, chỉ là hơi có chút mệt nhọc.

      - Ngươi trở lại, là đến xem ta hôm nay suy tàn như thế nào?

      Tiêu Như Tự dời mắt từ công văn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn nữ nhân trước cửa.

      Ngọc Thanh biết là vì chuyện nàng chịu giúp mà tức giận, nhưng mà Tiểu Ngọc nhi cuối cùng bị đưa vào cung, dùng cả đời tự do của Tiểu Ngọc nhi đổi lấy kéo dài chút hơi tàn này của . Như thế còn chưa đủ sao?

      Nàng cũng lạnh lùng nhìn lại lão nhân vẫn chưa hết dã tâm này, vì mà cảm thấy bi ai:

      - Nếu Hoàng Thượng để cho ngươi con đường sống, sao an hưởng lúc tuổi già? Như vậy đối với ngươi, là loại giải thoát tốt nhất!

      - Làm càn!

      Tiêu Như Tự giận dữ, công văn thượng sách liền bị hung hăng gạt ném mặt đất. :

      - Ngươi, nữ tử bất hiếu này, ta nuôi dưỡng ngươi lớn như vậy nay xem như là nuôi . Ngươi nên cùng cha đối nghịch như vậy!

      Ngọc Thanh nhíu mi tâm, nghĩ tới lại cùng lão nhân này dây dưa, nàng trực tiếp đem mục đích mình tới đây hỏi:

      - Ta muốn gặp thầy thuốc mới tới kia.

      Tiêu Như Tự đưa mắt trầm xuống:

      - Vì cái gì mà muốn gặp ?

      - Ngọc Liên bị bệnh, thầy thuốc kia có thể trị.

      Vì nguyên nhân này, nhưng là quan trọng hơn là nàng muốn xác định xem thầy thuốc kia có phải sư huynh hay .

      Lão nhân liếc mắt nhìn Ngọc Thanh cái, trầm giọng :

      - Ngọc Liên bệnh là từ trong bụng mẹ, nó sống quá mười tám tuổi, nhiều thái y đều tiên đoán và chuẩn bệnh như vậy. Tên tiểu tử kia vừa tới kinh thành, dùng cái gì có thể trị?

      -Thầy thuốc vừa mới mời đến kia, tại ở đâu?

      Ngọc Thanh vội vàng đoán được lời trong đầu, vội vàng toàn bộ đều viết ở mặt. Ý thức được chính mình thất thố, nàng khẽ :

      - có thầy thuốc có thể trị, sao vì Ngọc Liên mà buông tia hy vọng?

      Tiêu Như Tự cười lạnh:

      - Ngọc Liên từ đến lớn đều là bộ dáng này, chưa từng có thể làm cho ta chút tiền đồ, lại được, hai là thể lập gia thất, ngươi ta nuôi nàng để dùng gì? Lại , ta tại cùng họ Lâm kia gặp lại!

      Nghe lời này, tâm Ngọc Thanh trở nên rét lạnh.

      Sao đời này lại có phụ thân như vậy? Ở trong lòng , trừ bỏ dã tâm, thể có tia thân tình tồn tại sao?

      Nàng liếc mắt xem thường “phụ thân” xa lạ này, lạnh nhạt :

      - Thứ lỗi cho nữ nhân thể lý giải, ngươi biết ? Sinh ra tại phủ này, là loại bất hạnh!

      xong, bước nhanh ra hướng cửa, thầm nghĩ nên mau chút rời khỏi, nhìn tới gương mặt đáng khinh kia.

      Mới vừa tới cửa, Tiêu Như Tự gọi nàng lại:

      - Khanh nhi, ngươi rốt cuộc quả thực nghĩ muốn cùng cha đối nghịch sao?

      Ngọc Thanh xoay người, trào phúng liếc mắt cái, kiên quyết :

      - Nếu có thể, ta nhất định làm như vậy.

      - Ngươi!

      Tiêu Như Tự tái mặt, hé ra nét mặt già nua, quát:

      - Hỗn xược, ngươi cút cho ta! Từ nay về sau, ta có loại nữ nhân bất hiếu như ngươi!

      Ngọc Thanh lạnh lùng cười tiếng:

      - Phụ thân cần cũng vậy.

      xong xoay người rời , chỉ nghe phía sau tiếng bình hoa rơi xuống đất vỡ nát
      Last edited by a moderator: 11/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 54 : Truy tìm tung tích.

      Editor: Ngược Ái + Trang Nhi.

      Beta: Linh Nhi + Ngược Ái.


      ra khỏi phủ, chút thu hoạch về sư huynh.

      Diệp lạc sơn trang cũng có chút tin tức gì về phụ thân.

      Loại cảm giác này làm cho người ta hoảng hốt lo lắng, bọn họ ràng ngay bên cạnh người, lại tìm thấy tung tích.

      Nếu quay về vương phủ, nàng vẫn bị nam nhân kia mang vào tẩm cư. Nàng , nam nhân này vì sao phải làm như vậy. ràng là hận nàng, phải sao?

      Đem thân mình tùy ý tựa cửa sổ, nàng nhìn hàng cây xanh trước mặt, đột nhiên giật mình.

      Sau đêm hôm đó, lại thấy bóng dáng . Chỉ biết là đêm đó đến phòng của Tình phu nhân, xem chừng nhiều ngày nay vẫn ở tại đó.

      Nàng xem được Dục nhi, thể ra khỏi vương phủ, lại quay về được nơi mà nàng có hơi chút quen thuộc -Tịch Lạc viên. Lại phải ở tại Vụ cư, làm tù nô của .

      Nàng chưa bao giờ nhìn thấy nam nhân nào bá đạo như thế, chịu trực tiếp đưa ra vận mệnh của nàng, lại chậm rãi tra tấn, đến khi nàng vô lực phản kháng mới thôi.

      nam nhân tuấn mỹ, tính tình lại băng lãnh, ngoan tuyệt.

      Cặp mắt hẹp dài thâm thúy kia, nhìn nàng luôn phun lửa nóng, lửa giận, hận ý sâu, hay có khi thâm sâu đáy. biết đối với Mạnh Tố Nguyệt như thế nào?

      Hẳn là nhu tình vạn ý. có thể vì Mạnh Tố Nguyệt mà dùng mọi cách tra tấn nàng, giam tù nàng, tra tấn người bên cạnh nàng.

      người nàng, phát tiết tức giận. Người như vậy, nàng sợ, nhưng cũng đồng tình .

      Khẽ nhắm mắt lại, đưa khuỷu tay trắng ngọc trong tay áo đưa lên chống cằm, trước mắt nàng ràng hình dáng tuấn mỹ kia.

      .................

      Khi giận dữ nóng nảy, giống như phải giết nàng.

      Khi lãnh ngoan tuyệt, cơ hồ muốn dùng lời tổn thương nàng, khi lại lửa nóng phức tạp, dục hỏa thiêu đốt nàng. . . . . .

      Nam nhân kia đầu tiên nhìn đến thấy mỹ nhân với đôi mắt đẹp, bộ dáng có phần thảnh thơi, gương mặt kiều ướt át, gió thổi nhè phiêu phiêu, hai mi dài bất động, bộ dáng duyên hoa.

      Nữ nhân chết tiệt này chút phòng bị!

      Nhưng khi thấy hàng mi như lông vũ nhè chớp chớp, ánh mắt mông lung suy nghĩ, đôi môi đỏ tươi mê người bị hàm răng khẽ cắn vào, thấy bộ dáng quật cường thường ngày kia, lời phong thủy kiều mị, làm cho dời mắt được.

      lẳng lặng đứng ở cửa, muốn làm kinh động đến phong thái yểu điệu kia.

      Nữ tử khi trong lúc vô ý quay đầu lại, nhìn thấy ở cửa, thoáng bất ngờ, liếc mắt cái kinh ngạc, cái miệng nhắn mấp máy , bỗng ngồi thẳng người lại, thoáng chốc có phòng bị.

      nhìn thấy, thể bước vào.

      Ngọc Thanh ngẩng mặt, lẳng lặng nhìn nam tử hướng nàng đến gần.

      đứng ở trước mặt nàng, từ cao nhìn nhìn chằm chằm xuống khuôn mặt nhắn tinh xảo, gì.

      Ngọc Thanh mở miệng:

      - Ta muốn ra phủ chút.

      Giọng trong trẻo, ánh mắt mang theo mấy phần khẩn cầu. Hoàng Phủ luật nghe thấy, trong mắt có chút nghi hoặc cùng nghiêm túc.

      :

      - Ngươi có thể ở vương phủ này lại chút, nơi này tương đối đủ lớn.

      Đây là nhượng bộ lớn nhất với nàng rồi.

      Ngọc Thanh nhíu mi, đứng lên, thanh quật cường:

      - Ta phải tù nô của ngươi, ngươi thể giam cầm ta như vậy.

      Chỉ thấy nửa khuôn mặt nàng, thanh nhã như hoa mai, bất giác làm cho người ta chìm


      đắm trong mùi thơm ngát thanh nhã.

      Nam nhân tới gần, cặp mắt phượng tà mị:

      - Vương phủ này là trời đất của ngươi, cần lại si tâm vọng tưởng.

      Nữ tử cuối cùng cũng thất vọng, nàng lấy khăn khẽ che ngực, vô lực ngồi xuống, quay đầu ra ngoài cửa sổ hề để ý đến . Nàng vốn biết được đáp án của , bất quá chỉ là muốn tranh thủ mong muốn xa vời kia thôi.

      Nam nhân lẳng lặng nhìn nàng, lại hỏi:

      - Ngươi xác định ngươi là nữ tử Ngọc Thanh kia? Vẫn là do ngươi bịa chuyện tạo ra thế thân?

      Ngọc Thanh kinh ngạc nhìn , có chút khó hiểu, ra luôn luôn điều tra nàng, cuối cùng lại chịu tin nàng. Nàng nặng nề gật đầu:

      - Ta chính là Tô Ngọc Thanh, phải là bịa đặt. Ta chỉ là đem hồn phách bám vào người của sườn phi trước kia, ta qua với ngươi . Mong ngươi tin tưởng ta. – Cặp mắt trong suốt mong mỏi chờ đợi.

      Nam nhân này rốt cục vẫn nhất định chịu thử tin tưởng nàng sao?

      Hoàng Phủ Luật suy tư, suy nghĩ xem lời nàng thực ra sao. Thay đổi của nàng, làm cho phái người đến Vũ Sơn để xem xét. Quả thực theo như lời nàng , núi có gian nhà trúc, có phần mộ của Tô Ngọc Thanh, nhưng có hai nam nhân theo như lời nàng kể.

      Nhưng nếu lấy mưu trí của Tiêu Ngọc Khanh, nàng tất nhiên là có thể làm mê hoặc . Chính là , chung quy là luôn bị ánh mắt trong như nước thu kia hấp dẫn. Cặp mắt trong suốt ràng, làm cho nhịn được nghĩ muốn tin tưởng lời của nàng.

      Cho nên, bị mê hoặc .

      Nữ tử này có khí chất khiến quyến luyến sâu, lại có gương mặt làm cho căm thù đến tận xương tuỷ.

      , phân biệt được nàng rốt cuộc là ai.

      Lại nghĩ muốn hung hăng tù giam nàng, tù trụ thân thể của nàng, tù trụ lòng của nàng. Độc chiếm phong kiều thủy mị của nàng, độc chiếm nước mắt của nàng, cùng với dáng vẻ quật cường của nàng.

      Nghĩ đến đây, lui về phía sau từng bước, rời khỏi hương thơm của nàng.

      :

      - Ngươi là Tiêu Ngọc Khanh, đây xác định là chuyện có !

      xong hề nhìn nàng, tuyệt vọng cùng nước mắt, xoay người rời .

      ai biết, lệ của nàng, làm tâm nhiễu loạn.

      đường bước nhanh, đến thiện thất. Trước linh đường, bài vị Tố Nguyệt đơn lẻ loi.

      vươn bàn tay thon dài, lẳng lặng phủ xuống, trong lòng tràn đầy áy náy.

      Tố Nguyệt mới là nữ tử nhất. lại vì nước mắt của nữ nhân chết tiệt kia làm tâm tình nhiễu loạn. Vì nàng mà lòng bồi hồi, vì nàng buông tha Tiêu Như Tự, buông tha Dung Danh Tông. Vì nàng, thay đổi chính mình.

      - Tố nguyệt. . . . . .- khàn khàn giọng, đau xót khó nén, mang theo mấy phần giãy dụa.

      Cuối cùng, lẳng lặng buông bài vị trong tay ra, ra thiện thất, mang theo hắc y nhân sau lưng, thân ảnh hướng đại môn vương phủ mà .

      Trước phủ sớm chuẩn bị xe ngựa, đầu phu xe ở cửa thấy thân ảnh đến, vội vàng xuống xe vén rèm cửa, đợi chủ tử lên xe.

      Hoàng Phủ Luật mang theo Trình Tuấn lên xe ngựa, ngồi vào chỗ của mình, trầm giọng phân phó:

      - Lập tức Thái y viện.

      ………………………………….

      Ngọc Thanh ngay từ đầu chỉ biết nam nhân này luôn cự tuyệt nàng, tuy rằng sớm chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi cự tuyệt lạnh như băng vẫn đâm bị thương tâm của nàng.

      tù trụ nàng, tin nàng, luôn làm cho tâm tình nàng lên xuống thất thường, khiến nàng hy vọng lại mang cho nàng thất vọng.

      Nàng nên cảm tạ , phải sao?

      Ít nhất còn cho nàng ở vương phủ tự do, hề để Thu Phinh theo nàng.

      Hơi tĩnh tâm lại, nàng đứng dậy, bước ra bên ngoài. Mà Dung Danh Dông, lại chờ ở cửa.

      Ngọc Thanh kinh ngạc:

      - Biểu ca, sao ngươi lại tới đây?

      Dung Danh Tông là có chút yên, dù sao việc tìm đến chủ viện Vương gia cũng là tội tày trời, sợ để người ta phát , cùng biểu muội nhất định mắc vào tội chết.

      bước vài bước đến gần Ngọc Thanh, đưa cho nàng bộ quần áo nam nhân

      - Ngọc Thanh, hôm nay Lí quản làm cho ta ra ngoài chọn mua ít thiện đường vật phẩm, Vương gia hôm nay cũng ra phủ, chúng ta nhân cơ hội này ra ngoài tìm kiếm sư huynh ngươi được ? Có chút tin tức ở Thái y viện.

      Ngọc Thanh mừng rỡ, ngừng gật đầu:

      - Ân, ta chuẩn bị chút, biểu ca ngươi ở đây chờ ta.

      xong, lấy quần áo vào trong phòng.

      Nàng lo biết như thế nào Thái y viện, chưa từng nghĩ biểu ca vì nàng nghĩ chu đáo như thế.

      Rất nhanh thay đổi y phục nam tử. Trở ra, nàng thành tuấn mõ công tử, môi hồng răng trắng.

      Tuy là y phục hạ nhân vải thô, nhưng vẫn giấu được khí chất đoan trang thanh nhã của nàng.

      Dung Danh Tông nhìn nàng đến ngây người. Ngọc Thanh đem tóc dài vấn lên, kéo Dung Danh Tông hướng cửa mà . Gặp thủ vệ, thị vệ, cầm vương kim bài xuất phủ của gã sai vặt, chúng hai lời thả bọn họ ra phủ.
      Last edited by a moderator: 11/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 55: Sư huynh.

      Editor: Ngược Ái + Trang Nhi.

      Beta: Ngược Ái + Linh Nhi.

      Thái y viện cách hoàng cung cũng quá xa, mang khí phách của cung đình, cổng cửa cao, tường lục ngói.

      Trước cửa có rất nhiều người đứng chỉ trỏ, dân chúng bàn tán vây quanh chật như nêm cối, làm như xảy ra chuyện đại gì đó.

      Ngọc Thanh mặc y phục gã sai vặt chen vào đám người, đầu tiên nhìn thấy quan binh đứng vây quanh đó rất nhiều, đủ thấy tình thế nghiêm trọng đến mức nào. Nghe thấy những người bên cạnh chuyện với nhau:

      - Nghe là Viện sử đại nhân tối hôm qua tại Thái y viện bị người hãm hại, kỳ quái, hung thủ chỉ lưu lại sợi tóc.

      - Phải ? Viện sử đại nhân này chính là tâm phúc của Hoàng Thượng, người nào lớn mật dám làm càn như vậy?

      - Dân chúng như chúng ta sao biết được chuyện trong triều đình?

      - Cũng đúng.

      Ngọc Thanh nghe thấy, lễ phép hỏi vị tiểu ca bên cạnh:

      - Xin hỏi vị tiểu ca này, có từng nghe Lâm ngự y ở thái y viện thu nhận đồ đệ ?

      Tiểu ca kia bộ dạng cao lớn thô kệch nhìn tiểu công tử môi hồng răng trắng trước mặt, cảm thấy vấn đề được hỏi này hơi khó hiểu, đáp:

      - Đây chính là chuyện mọi người đều biết. Lâm ngự y trước đó lâu thu nhận người có y thuật cao minh, tiểu huynh đệ lại biết sao?

      Ngọc Thanh vội vàng che dấu nóng nảy trong lòng, giải thích:

      - Tiểu đệ từ rời kinh, thời gian trước mới cùng gia phụ quay về, đối với việc này tất nhiên là thể nào biết được.

      Tiểu ca gật gù, tỏ vẻ hiểu :

      - ra là như vậy, khó trách giọng ngươi nghe giống người địa phương.

      Sau đó nhiệt tình những chuyện biết:

      - Mấy tháng nay liên tục tục xảy ra nhiều việc lạ, chỉ Viện sử đại nhân này, còn có Vân kỵ úy, Đài công tử, Khanh đại nhân, liên tiếp bị người thần bí ám sát, đến nay hung thủ vẫn chưa bắt được. . . . . .

      - Quả là việc lạ, vậy ngươi có biết đồ đệ của Lâm ngự y ở đâu ?

      Chờ tiểu ca xong, Ngọc Thanh vội vàng ngẩng mặt hỏi.

      Giờ phút này lòng nàng nóng như lửa đốt, sao còn có tâm trí chú ý đến mấy chuyện khác.

      Tiểu ca nhìn nam nhân gầy trước mặt, cặp mắt phượng kia làm cho thấy kinh diễm. chưa bao giờ gặp qua nam tử có bộ dạng tuyệt sắc như thế.

      Khuôn mặt trắng nõn, da thịt vô cùng mịn màng, còn có ánh mắt, nhu thần lưu động, áo vải thô tinh tế ôm lấy vòng eo lả lướt như lá liễu, còn bắt gặp mùi thơm nữ tử nhè . Nếu như với dung mạo như vậy, nam nhân này tuyệt đối có thể cải trang thành nữ tử tuyệt sắc.

      Thời khắc này, nhìn đến ngây ngốc.

      - Đồ đệ Lâm ngự y có ở tại Thái y viện ?

      Bên cạnh truyền đến thanh Dung Danh Tông. che chở cho biểu muội lọt vào trong đám người này, vốn là nghĩ biểu muội hỏi cũng đáng lo ngại, nhưng biểu muội sắc đẹp khó giấu, rất dễ dàng khiến người bên ngoài nhận ra nàng là thân nữ tử.

      xong, đánh gãy đánh giá của nam tử với biểu muội.

      Vị tiểu ca kia lấy lại tinh thần, tự ảo não tiếng vì suýt nữa si mê nam tử trước mắt, sau đó đối mặt Dung Danh Tông :

      - Chỉ nghe Lâm ngự y này mới thu nhận cao đồ, tính tình có chút cổ quái, nghe được là từ nơi khác đến. Mặc dù bái Lâm ngự y làm vi sư, nhưng cũng có vào Thái y viện này.

      Ngọc Thanh sau khi nghe xong, có chút mất mát.

      Nếu sư huynh ở trong thái y viện, vậy ở nơinào?

      - Biểu ca, ngươi phải sư huynh xuất ở thái y viện này sao? Nếu xuất qua, nhất định ở tại đây phụ cận.

      Dung Danh Tông gì, bởi vì cũng chỉ là đến hỏi thăm.

      Nhưng vị tiểu ca kia lại mở miệng :

      - Đúng vậy, tuy rằng có chính thức ở tại Thái y viện làm ngự y, nhưng mà thường xuyên đến Thái y viện. Lâm ngự y dù sao cũng là sư phụ của . Trước đó lâu ta còn nhìn thấy nam tử kia tiến vào Thái y viện này… Này, đằng kia, đến đây.

      xong, đột nhiên chỉ về phía trước, thở dài :

      - Nam tử mặc áo bào màu tro chính là , là bộ dáng cao lớn hơn người đó.

      Ngọc Thanh theo hướng tiểu ca chỉ nhìn, đám người chật chội xôn xao ngăn tầm mắt của nàng.

      Dung Danh Tông giúp nàng dẹp đám người có lòng hiếu kỳ kia ra bên, nàng cũng chỉ có thể nhìn theo khe hở hẹp, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh cao lớn mặc tố bào xuyên qua hàng thủ vệ, hướng về đại môn phía trong bước .

      Mãi đến khi thân ảnh đứng trước bậc thang, Ngọc Thanh rốt cục như ngừng thở.

      - Sư huynh! – Nàng khiếp sợ, đó là bóng dáng sư huynh, thân ảnh kia là sư huynh!

      Bởi vì tố bào kia, là do chính tay nàng may tặng sư huynh.

      - Sư huynh! – Nàng liều lĩnh hướng thân ảnh kia hô lớn – Sư huynh, ta là Ngọc Thanh! Ta ở trong này.

      Thân mình liều mạng hướng lên phía trước chen vào.

      Đám người kịch liệt chèn ép thân hình gầy của nàng, nàng như mảnh lá rơi xuống, cành hoa bị cắn nuốt mai .

      Mãi đến khi khàn cả giọng, vẫn thể làm cho thân ảnh kia quay đầu lại liếc mắt cái.

      Cuối cùng, hết thảy hy vọng biến mất khi cánh cửa trầm nặng nề đóng vào.

      Nàng lẳng lặng đứng trong đám người, cắn chặt môi, lệ rơi đầy mặt.

      mặt đất đặt khối tử thi che vải trắng, có vết máu, cũng có dấu vết đánh nhau.

      có gì khác nhau nhiều, trừ bỏ vụ việc tử vong ly kỳ của Viện sử đại nhân.

      Mọi người trong Thái y viện, thái y của hoàng thất, người phối dược bốc thuốc, đều đứng yên lặng.

      Chỉ thấy bên cạnh thi thể kia vòng ngự y vây quanh, mỗi người việc, dám bừa bãi chuyện.

      Trong phòng yên tĩnh, yên ắng đến kì quái.

      Chỉ vì trong sảnh nam tử mặc áo bào xanh đen khoanh tay đứng, mày kiếm nhăn lại.

      Nam tử áo xanh phía sau vừa mới kiểm tra qua thi thể, ghé vào lỗ tai thầm vài câu, liền lui xuống dưới.

      Tình huống giống nhau như đúc , sợi tóc đen quấn quanh cổ, ngoài ra có chút manh mối nào khác.

      Cùng những người chết trước kia hề có gì khác thường.

      Nhưng hung thủ này, vẫn là tra ra.

      Hoàng Phủ Luật nhíu mày, vì hung thủ mà tức giận.

      Vân kỵ úy, Lục Tiểu khanh, Phó viện sử, ngũ phẩm đến nhất phẩm, còn gần phạm vi kinh đô.

      biết, ma chướng kia rốt cuộc còn muốn bao xa, bao lâu nữa.

      tại ngay cả Phó viện sử cũng dám động đến, đủ thấy đối phương cố tình làm vậy.

      Lúc này trong phòng xuất tia động tĩnh, Sơn Dương Hồ Lâm ngự y dẫn theo nam tử trẻ tuổi tiến vào trong phòng.

      Nam tử thân áo bào tro thanh nhã, đẹp đẽ quý giá, nhưng hợp với thân phận. Tóc dài tùy ý bó buộc sau đầu, mày kiếm mắt lãng, ôn nhuận như nước, khí chất độc thế, giống như tất cả mọi việc đều để trong mắt.

      Rất giống, gốc cây thanh tùng ngạo nghễ .

      Lâm ngự y hướng cung kính hành lễ:

      - Cựu thần Hồ Lâm bái kiến tứ Vương gia. Đây là đồ đệ mới của cựu thần Nhan Vân Tề, đến lễ bái tứ Vương gia.

      Phía sau , nam tử áo bào màu tro chút sợ hãi dè chừng, hơi khom người thi lễ:

      - Thảo dân Nhan Vân Tề bái kiến tứ Vương gia.

      Hoàng Phủ Luật liếc cái, ngực đột nhiên chấn động chút, nhớ tới người.

      Cặp mắt u tĩnh kia, rất giống với nàng.

      Kiên cường độc lập, thanh nhã thoát tục.

      Nữ tử kia, càng ngày càng phải Tiêu Ngọc Khanh mà biết trước đây.

      phất tay:

      - Đứng lên .

      Sau đó phân phó xuống:

      - Đem khám nghiệm cẩn thận, đưa vào Đình thi phòng. Vụ án lúc này chưa được làm , nơi này bất luận kẻ nào cũng được rời kinh!

      xong, mang theo Trình Tuấn ra khỏi Thái y viện, mày kiếm nhăn lại.

      Bên ngoài, tất cả đều là vẻ mặt tò mò của dân chúng, thấy ra khỏi cửa, xung quanh vốn ồn ào đột nhiên an tĩnh lại.

      lời nào, bước thong thả hướng đến xe ngựa.

      khắc ở xe, thấy được thân ảnh co rúm lại.

      lạnh lẽo nghiêm mặt nhìn thân ảnh gầy trong biển người mờ mịt, thấy nàng vội vàng xoay người chạy trốn, tiến tới hung hăng bắt lấy cổ tay của nàng.

      - Ngươi là đợi bổn vương sao?

      đối diện với khuôn mặt nhắn mang theo lệ cùng kinh hoàng, lạnh nhạt . Sau đó ánh mắt chuyển hướng đến Dung Danh Tông bên cạnh, phẫn nộ nổi lên.

      - Theo bổn vương về!
      Last edited by a moderator: 11/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 56: Đoạn tiền duyên.

      Editor: Trang Nhi + Ngược Ái.

      Beta: Linh Nhi + Ngược Ái.

      Trong xe ngựa tĩnh lặng, nam nhân mặt xanh mét.

      Lúc này mái tóc đen dày, mềm mại của nữ tử bé yếu ớt rơi nơi bờ vai. gương mặt trắng nõn vương lại chút nước mắt, thần sắc yếu ớt, quật cường, cũng có bi thương.

      Đáng tiếc nam nhân bên cạnh lại buồn nhìn tới.

      hướng mắt ra ngoài cửa sổ, mi tâm hơi nhíu, trong ánh mắt là yên lặng trước bão táp.

      Lãnh liệt kia, Ngọc Thanh đều cảm thụ được hết.

      Chỉ là, nàng giận quá.

      Nàng cơ hồ tưởng nhìn thấy sư huynh, lại bị nam nhân này cố tình ngăn cản cho .

      có biết hay , chặt đứt tất cả hy vọng của nàng?

      - Thả ta ! - Nàng đối nam nhân kia lạnh nhạt .

      Nam nhân rốt cục cũng quay đầu lại, lẳng lặng nhìn nàng, sau đó nhíu mi.

      - Ngươi cho là ngươi còn có cơ hội? – câu trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      Ngọc Thanh trong tâm phát lạnh.Nước mắt ứ đọng nơi khóe mi vẫn kiên quyết khống chế cho rơi xuống.

      - Ngươi nhất định phải chặt đứt tất cả đường của ta, nhất định phải bức tử ta mới cam tâm sao?

      Cắn chặt cánh môi đỏ mọng, nàng lại ở trước mặt nghẹn ngào. Nàng thủy chung tin tưởng, nàng kiếp trước là thiếu nợ . Cho nên bây giờ mới dây dưa với như vậy.

      Nam nhân mày kiếm rối rắm, ánh mắt chợt lóe lên, hề có chút cảm xúc đáp:

      - Ngươi tự mình hiểu lấy. - thêm gì nữa.

      Nàng lại nhìn lửa giận nhẫn trong mắt .

      Tâm nàng càng thêm ảo não, cắn chặt răng, thân mình mạnh mẽ đứng lên, bước nhảy ra ngoài xe.

      - Nữ nhân chết tiệt! - Nam nhân rống giận.

      Trường tiễn vươn ra, nhanh chóng kéo lại vòng eo nữ tử, nhanh tay ôm vào lòng.

      ôm sát nàng, nắm chặt eo , trong mắt sâu thẳm tràn đầy lửa giận, giống như con thú bị chọc giận.

      - Còn muốn trốn, ta đánh gãy chân của ngươi! - rống.

      Ở trong lòng , giãy dụa được, nữ tử cười thê lương:

      - Tùy ngươi! Dù sao mệnh này sớm hay muộn là ngươi rồi.

      Nam nhân giận quá, lực đạo ôm vòng eo Ngọc Thanh càng mạnh hơn, giống như muốn đem eo của nàng cắt làm hai. Nữ tử quật cường cắn môi, nhất quyết chịu hô đau, cuối cùng khép mắt lại.

      nổi giận, thầm nghĩ nhất định phải hung hăng trừng phạt nữ tử luôn muốn thoát khỏi này.

      Mặt lại càng thêm đen hơn, cuối cùng đánh mất lý trí, môi bạc hung hăng hôn lên cặp môi thơm kiều diễm của nàng, bá đạo cắn, tia nhu tình. thô bạo xé rách nam trang người nàng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm .

      Thú tính hoàn toàn đánh mất lý trí.

      Ngọc Thanh cuối cùng cũng kìm được nước mắt tuôn ra, vô lực phản kháng, lẳng lặng cảm nhận mùi máu tươi tràn ngập trong miệng, để nam nhân phát tiết lửa giận người.

      Nàng có trốn cũng thoát, nàng thủy chung biết điều đó.

      Cùng sư huynh từng bước càng xa, nàng cuối cùng có thể trốn nhưng bất quá vẫn bị nam nhân này nắm trong tay.

      Nàng như thế nào có thể gặp lại sư huynh?

      Nam nhân cuối cùng an tĩnh lại, buông thân thể bị hôn tới nhiều chỗ đỏ hồng kiều nhuyễn, thất bại gầm tiếng, làm cho phu xe ngừng xe ngựa.

      lạnh lùng liếc mắt cái nhìn y phục hỗn độn, khuôn mặt tro tàn của nữ tử, lớn tiếng phân phó:

      - Truyền khẩu dụ của bổn vương, lập tức đem Dung Danh Tông sung quân ra ngoài biên ải, trọn đời được nhập kinh!

      - cần!- Nữ tử sợ hãi kêu lên, trong mắt rốt cuộc cũng có kích động.

      Nam nhân nhìn nàng, trong mắt có tà mị:

      - phải do ngươi sao, trừ phi ngươi muốn chết!

      Ngọc Thanh kinh hãi, ánh mắt ánh lên chút hận ý. Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân, :

      - Ta, Tô Ngọc Thanh nguyện ý để mạng lại đổi lấy mạng của biểu ca, chỉ cầu ngươi thả !

      Nam nhân cười lạnh, đôi mắt trở nên sắc bén:

      - Nếu như ngươi lại trốn, Dung Danh Tông kết cục cũng phải chỉ là sung quân đơn giản như vậy! Nhớ kỹ lời của bổn vương!

      Ngọc Thanh nhặt nhanh lại y phục, nhìn nam nhân, giọng nấc nghẹn thành mảnh :

      - Ta trốn.

      Môi đỏ mọng khẽ cắn, ưu sầu đầy mặt, nàng mơ hồ .

      - Có trốn cũng thoát.

      Làm như, cho chính mình nghe.

      Hoàng Phủ Luật liếc nhìn nàng sâu cái, phân phó xe phu tiếp tục , hề gì,
      cũng nhìn nàng.

      Nàng xốc rèm cửa lên, vô lực nhìn lại đại môn Thái y viện càng lúc càng xa.

      Thân ảnh tố bào dần dần lui thành cái điểm màu đen.

      Mãi đến khi biến mất thấy gì nữa.

      Ban đêm, ánh trăng mỏng dàn trải khắp nơi, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      Tố y nữ tử tựa trước cửa sổ, thổi khúc ‘ngọc lê lạc’, đem ưu sầu vây quanh nàng.

      Nàng biết, đây là đối với sư huynh hoài niệm, cũng có lẽ là cáo biệt.

      Nàng biết, về sau là như thế nào.

      Nàng chỉ có độc, vô phương bình an, lòng của nàng vô cùng phiền muộn.

      Buông ngọc tiêu bên môi, liền nghe được tiếng bước chân trầm ổn truyền đến.

      Nàng nhíu mi, nhưng xoay người lại.

      Ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra.

      Chỉ nghe thanh nam nhân trầm thấp phân phó:

      - Các ngươi đều lui xuống , bổn vương muốn nghỉ ngơi.

      - Vâng. − Ngay sau đó là tiếng cước bộ ngay ngắn từ từ lui ra, xa dần.

      Mãi đến khi còn có tiếng vang nào, vẫn nghe được tiếng bước chân của nam nhân.

      Nàng biết, đứng ở phía sau nhìn nàng.

      Buông ngọc tiêu, nàng lẳng lặng đứng chờ .

      - Ngươi biết thổi tiêu? – Nam nhân mở miệng, tiếng bước chân trầm ổn đến gần.

      Ngọc Thanh nhích thân mình chút, lát sau cảm nhận được hơi thở của .

      ngồi xuống đối diện với nàng, khuôn mặt tuấn tú có chút kinh ngạc.

      - Đem khúc vừa rồi thổi lại cho bổn vương nghe lần nữa.

      Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng giãn ra chút, mang theo vài phần thích ý.

      Ngọc Thanh nhìn , hơi thở mùi đàn hương từ miệng khẽ mở:

      - Chỉ là biết chút, sợ phiền nhiễu hứng trí của Vương gia.

      lại, đem trán hướng ra bên ngoài cửa sổ.

      Nam nhân nhíu mi, hành vi cự tuyệt lạnh lùng của nàng hơi có chút hờn giận. Vừa rồi ở ngoài cửa nghe thấy thanh ưu tư.

      Ưu sầu như vậy, tưởng niệm như vậy, làm tâm tình thoải mái.

      Ban ngày đem nàng bắt về, lấy tính mạng nam tử kia áp chế nàng, lại cuối cùng vẫn nhốt được lòng của nàng.

      biết, nàng oán . Thậm chí có điểm hận .

      Nhưng là, nguyện ý khóa trụ nàng.

      thể cho phép nàng từ bên người mình trốn , thể để nàng nằm ở trong lòng, trong ngực nam nhân khác.

      thầm nghĩ hoàn hoàn toàn toàn giữ lấy nàng.

      Cự tuyệt của nàng, vốn nên giận. Chỉ là giờ phút này, tâm tĩnh lại.

      phát , cùng nàng lẳng lặng ở chung chỗ như vậy cảm giác cũng tệ lắm, tuy rằng nàng chịu vì thổi thủ khúc kia.

      thích xem khuôn mặt bình tĩnh của nàng, thanh khiết như đóa liên hoa.

      Trong nháy mắt, quên tất cả ân oán, trong mắt chỉ có nữ tử thanh nhã này.

      Mãi đến lúc nữ tử đứng dậy, tâm tình mới quay về.

      Ngọc Thanh chỉ là nghĩ muốn thoát khỏi lửa nóng khiến nàng hít thở thông kia, nàng chưa từng nghĩ muốn nam nhân này hôm nay có tâm tình tốt bồi nàng ngắm trăng.

      Cũng nghĩ đến muốn dùng loại ánh mắt này nhìn mình, ràng ban ngày phẫn nộ giống như thể khống chế được.

      Nàng sợ , sợ khiến cho nàng căng thẳng hít thở thông.

      Nàng đứng lên, vô tình đánh vỡ yên lặng. Nàng hướng nội thất mà , cách bình phong đối nam nhân :

      - Biểu ca đâu? Ngươi đối ra sao?

      Hoàng Phủ Luật mắt chợt lóe lên, thoáng chốc có cảm giác đau nhức.

      ra, nữ tử này lúc nào cũng tưởng niệm nam nhân kia.

      Nếu thực đem giết nam nhân kia, nàng có phải hay theo tự tử?

      Nghĩ đến đây, bỗng thấy phiền toái, đối diện với nữ tử sau bình phong lạnh nhạt :

      - Ái phi , bổn vương sao lại nhẫn tâm thương tổn? Bổn vương chỉ là cho vài việc nhàng thôi.

      Ngọc Thanh vì lời lạnh lẽo của , rốt cuộc cũng ra sau bình phong, truy vấn nam nhan:

      - Ngươi rốt cuộc đem biểu ca thế nào? – Nàng thủy chung vốn tin dễ dàng buông tha cho biểu ca như thế.

      Hoàng Phủ Luật đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười, cặp mắt kia ràng lóe lên tia lạnh lẽo. đến gần Ngọc Thanh, ác ý :

      - Bổn vương chỉ là làm cho sống tốt.

      - Ngươi như thế nào có thể tàn nhẫn như vậy? – Ngọc Thanh kinh hãi, ngực đau, từ đầu tới cuối nam nhân này vẫn là chịu buông tha cho biểu ca a.

      Nam nhân tà mị nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú hấp dẫn chí mạng, :

      - So với việc lấy mạng của , hoặc là để cho sung quân, bổn vương là đối với đủ nhân từ.

      - Ngươi… − Ngực đột nhiên nảy lên trận đau nhức, Ngọc Thanh thể được gì, nàng ôm chặt ngực, khuôn mặt tái nhợt. Phế tâm đau đớn, thể chống đỡ được, đột nhiên nàng đỡ lấy bên giường, chống đỡ thân mình lung lay sắp đổ.

      Hoàng Phủ Luật rốt cuộc cũng phát ra khác thường của nàng, rất nhanh tiến lên đem thân mình nhu nhược của nàng ôm vào lồng ngực, nhàng đặt giường, sau đó đưa tay xem mạch đập của nàng.

      Ngay sau đó, mày kiếm bỗng nhíu lại sâu.
      Last edited by a moderator: 14/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :