1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sườn phi tội - Ảm Hương(c99)- Hoàn (Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 47: Tới Vụ Cư.

      Editor: Ngược Ái + An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.

      Hoàng Phủ Luật vừa nghe Trình Tuấn báo cáo xong, lại nghe hạ nhân Mộ Phong đến Vương phủ, lập tức tới tiền thính, mới biết tiểu tử kia nhanh chân đến Tịch Lạc viên.

      Tin này làm nổi trận nôi đình.

      tuyệt đối thể ngờ nữ tử tâm địa độc ác còn dám quyến rũ huynh đệ của mình. Chỉ cần nghĩ đến việc nàng nằm trong ngực Tần Mộ Phong khóc lóc, lòng như có hàng ngàn con kiến cắn đốt khó chịu.

      Chết tiệt, tại sao lại lo lắng?

      Vì thế vội vã chạy tới Tịch Lạc viên, quả nhiên thấy nữ tử bị nhốt khóc trong lòng Mộ Phong, còn nghe Mộ Phong mắng ngu ngốc!

      Càng thể tha thứ chính là, ngay từ đầu Mộ Phong ngăn cho mang nữ nhân này , bây giờ còn coi ra gì muốn đưa nàng bỏ trốn!

      Nghĩ đến đây, lửa giận của bừng bừng lên. Giờ phút này, chỉ lòng muốn lao đến chia rẽ hai người kia ra.

      bắt đầu hung hăng:

      - Tiêu Ngọc Khanh, ngươi giỏi! Có Dung Danh Tông đủ, giờ còn quyến rũ Mộ Phong!

      Cặp mắt mang lửa giận nhìn chằm chằm tố y nữ tử yếu ớt chống vào bàn.

      Tần Mộ Phong nhìn vị huynh đệ bị hận thù che kín hai mắt của mình, thầm nghĩ muốn đánh thẳng quyền, đánh đến lúc tỉnh táo lại thôi.

      đến gần Hoàng Phủ Luật, nghiêm khắc :

      - Luật, cần thương tổn Ngọc Thanh nữa, nàng phải như thế!

      câu hộ, lại phá hủy lý trí sót lại của nam nhân.

      cười lạnh:

      - Tần Mộ Phong, ngươi đúng là huynh đệ tốt của ta. Ngay cả nữ nhân của ta cũng có chủ ý!

      Tần Mộ Phong bối rối, nhưng cũng khó có thể giải thích.

      đại nam nhân đến phòng thê thiếp của huynh đệ có chút hợp tình hợp lí, huống chi lại phải đối mặt với tên nam nhân thịnh nộ kia. nhìn Hoàng Phủ Luật nổi giận đùng đùng, bình tĩnh :

      - Ngọc Thanh quả là vô tội. Vì sao đến tận hôm nay ngươi vẫn nhìn thấy nàng thay đổi? Quý trọng tại tốt sao? Để quá khứ theo gió mà , thứ mất trở lại, ngươi hiểu ? nên chờ mất mới thấy hối hận!

      Hoàng Phủ Luật lạnh lùng nhìn vị huynh đệ thân thiết, vì câu cuối cùng của mà hét lên:

      - Ta hối hận lúc trước cự tuyệt mẫu thân, hối hận vì thú nàng! Nếu vì nàng, Tố Nguyệt của ta bỏ ta mà

      - Rầm!

      Tiếng bình hoa rơi xuống đất.

      Hai nam nhân đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy nữ tử cầm chặt khăn che miệng ho khan, bình hoa vì bị nàng vô lực chống vào bàn mà té rớt. Nàng chống thân mình, cố gắng nhịn xuống cơn ho. Lúc ngẩng lên, vành mắt ầng ậng nước. Bỏ khăn tay dính máu xuống, đôi môi tái nhợt mở:

      - Nếu như thế, vậy ngươi thả ta , hoặc ban chết cho ta.

      Nam nhân lẳng lặng nhìn nàng, khuôn mắt tuấn tú còn vẻ tức giận lúc nãy, chỉ thấy lông mày hơi nhướng lên.

      Giờ khắc này, tức giận, chỉ có kích động

      Đúng vậy, kích động.

      Cảm giác kích động xưa nay chưa từng có.

      tại nàng như đóa hoa lê sắp lụi tàn, thân mình mảnh mai, đau đớn tuyệt vọng mà khóc.

      Tựa hồ như chỉ cần chớp mắt thôi, nàng biến mất, biến mất trước mặt .

      Nên, kích động.

      Dường như, cũng có chút gì đó sợ hãi, sợ hãi mất nàng.

      - Ngọc Thanh….

      Tần Mộ Phong bên kia cũng luống cuống. tiến lên từng bước đỡ lấy thân mình lung lay trước gió, đột nhiên bị nam nhân mặc áo bào vàng cản lại.

      Chỉ thấy thân ảnh nam nhân miệng luôn hận nàng nhanh như gió chắn trước mặt Mộ Phong, nháy mắt trước khi nữ tử ngã xuống đỡ được nàng. với nam nhân phía sau:

      - Chớ quên, nàng là nữ nhân của ta.

      Tần Mộ Phong nhăn mày, giờ khắc này chỉ thấy dục vọng chiếm hữu của nam nhân kia.

      nam nhân lại muốn giữ lấy nữ nhân mình oán hận, có nghĩa lí gì để làm vậy?

      Điều vừa phát làm cõi lòng Tần mộ Phong dâng lên cảm giác mất mát.

      biết, từ nay về sau, Ngọc Thanh thể thoát khỏi được nam nhân này.

      lo lắng nhìn nữ tử yếu ớt nằm trong lòng nam nhân. Nàng mãi cùng Luật dây dưa như vậy sao?

      Tô Ngọc Thanh, nàng có thể tiếp tục bảo vệ mình bị thương tổn tử ?

      Nhìn kĩ nam nhân vẻ mặt lạnh lùng, nhìn ngọn lửa che giấu trong mắt , lần đầu tiên, Tần Mộ Phong run sợ trước an bài của vận mệnh.

      Ngày đó, từng thản nhiên mà :

      - Về sau nhất định phải cùng ta uống vì vui vẻ, nếu ta có thể nữ nhân nào đó cách lòng.

      Quả nhiên, tất cả là vận mệnh.

      Tần Mộ Phong cười khổ. Lẳng lặng nhìn nam nhân ôm nữ tử ngất rời khỏi, để lại câu lạnh như băng:

      - Về sau Ngọc Thanh tiến Vụ cư của bổn vương. khẩu dụ của bổn vương, bất luận kẻ nào cũng được thăm nàng.

      Tần Mộ Phong biết, những lời này là cho nghe.

      ………………….……



      Nhìn đỉnh trướng trắng toát, nàng biết mình vừa thay đổi nhà giam khác, nhà giam làm nàng hít thở thông.

      Lư đồng tỏa ra mùi Long Tiên hương, tất cả đơn giản nhưng lãnh bạc, cũng là nơi làm nàng cả đời thể quên.

      Vì nơi này, tràn ngập hơi thở của .

      Mà nàng, thể quên được hình ảnh ghê tởm kia.

      Ngay chiếc giường này, cùng tiểu thiếp bừa bãi hoan ái trước mặt nàng.

      Bẩn! Nàng thấy ghê tởm.

      Cố đứng dậy, nàng lảo đảo chạy ra cửa, chỉ mong rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

      - Ngọc vương phi! Ngài sao lại xuống giường? Vương gia ra lệnh cho nô tỳ chăm sóc Ngọc vương phi. Đại phu ngài vì nhận đả kích quá lớn nên khí huyết nhuận, hơn nữa thân thể yếu đuối lại nhiễm phong hàn, cho nên ngài nhất định phải nghỉ ngơi nhiều.

      tới cửa, đột nhiên chạm mặt nha hoàn lạ mặt, nàng ta đỡ lấy thân mình nhu nhược của Ngọc Thanh, định đưa vào trong.

      Ngọc Thanh dãy dụa:

      - , ta muốn quay về chiếc giường bẩn thỉu đó, bẩn!

      xong, cả người mềm nhũn, thở hồng hộc.

      Nha hoàn nhíu mi, hiểu:

      - Làm sao lại bận được ạ? Mỗi ngày nô tỳ đều đổi mới giặt cũ. Nơi này là tẩm cư Vương gia, chúng nô tì dám lười biếng, trễ nải.

      Ngọc Thanh chỉ thấy bủn rủn vô lực, nàng còn sức dãy dục, mặc nha hoàn đỡ về chiếc giường rộng rãi kia.

      Nàng nằm xuống, trong bụng bỗng có cảm giác cuồn cuộn. Ngay sau đó, cổ họng khó chịu, rốt cục nôn ra hết những thứ trướng lên trong dạ dày.

      Nha hoàn sợ tới mức hét chói tai:

      - Ngọc vương phi, ngài làm sao vậy? Nô tỳ nhanh mời đại phu đến.

      Tiểu nha đầu nhanh chóng dọn dẹp bãi dơ bẩn mặt đất, lại chạy ra Vụ cư.

      Ngọc Thanh nghe thanh nha hoàn xa dần, nỗ lực ngồi dậy, cắn răng bước xuống giường.

      ngờ, nàng ngã xuống đất, muốn đứng lên, mới phát sức lực toàn thân biến mất. Nàng chỉ có thể chống tay, cố gắng bò ra cửa.

      Chỉ cần ra khỏi nơi này, thế nào cũng tốt.

      Bò tiếp, lại thấy đôi giày nam nhân màu sẫm ra trước mắt.

      Ngẩng đầu, nhận thấy khuôn mặt tuấn tú kia nhìn chằm chằm mình. Cặp mắt, dường như muốn nuốt chửng nàng.

      Ngay sau đó, thân thể nàng bị nhấc lên, nhanh đến giường.

      Hằn nhàng đặt nàng xuống, sau đó đứng cạnh giường, thân ảnh cao lớn như bóng ma hút hết khí xung quanh.

      - , để ta ra ngoài! Ta thể ở trong này.

      Nàng giãy dụa, dạ dày lại cuồn cuộn.

      - Ọe…. – nàng đứng ngay dậy, phun hết lên áo bào màu bạc của .

      - Chết tiệt!

      Nam nhân kêu sợ hãi tiếng, cũng lên trước bước, lo lắng lau trán cho nàng.

      Thu tay, nam nhân chăm chú nhìn nàng:

      - Ngươi chán ghét cái gì?

      - Nơi này, bẩn!

      Nàng thở, nhắm mắt lại.

      Mắt nam nhân ánh lên vẻ phức tạp, bạc môi hơi cong lên, liếc nhìn nữ tử tái nhợt giường, xoay người rời .

      Lát sau, tiểu nha đầu dẫn đại phu tới, nhanh chóng chạy đến nội thất.
      Last edited by a moderator: 11/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 48: Hãy giết ta .

      Editor: Ngược Ái + An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.


      Xuân tàm đáo tử ti phương tận.

      Lạp cự thành khôi lệ thủy can. (1)

      Nước xanh biếc chứa tâm sầu. Nhìn mặt hồ yên lặng, nàng ngờ, có ngày nàng ưu sầu như thế.

      Nàng bị bệnh, cõi lòng dần trở nên yên tĩnh như nước. Thời gian nửa năm nay, nàng cách Vũ sơn muôn sông nghìn núi. Mà chính bản thân nàng, cũng hoàn toàn thay đổi.

      Hình ảnh sư huynh dần mơ hồ trong tâm thức.

      Rất lâu rồi, cặp mắt nhìn nàng chiều còn xuất trong mộng nữa.

      ra, nàng sớm thành đóa hoa lê héo tàn.

      Buông sáo ngọc, nàng muốn khúc “Ngọc lê lạc” bị đau thương của nàng nhiễm vào. Khúc nhạc này, từng là khúc nhạc nàng cùng sư huynh thích nhất. thổi sáo, nàng nhảy múa, mảnh rừng lê đó từng là thiên địa của bọn họ.

      Nhưng, nàng còn có thể quay về nơi đó được sao?

      Nếu ngày gặp lại sư huynh, nàng đối mặt thế nào?

      Nàng, còn là sơn nữ Tô Ngọc Thanh núi Vũ Sơn, mà là Tiêu Ngọc Khanh trong Thân Vương Phủ - sườn phi cả người đầy tội nghiệt.

      Tất cả, tất cả những chuyện này, đều bắt đầu từ phụ thân thân thể này.

      Mà nơi đây, từ độc viện của nam nhân kia, trở thành nhà giam của Tô Ngọc Thanh nàng.

      Từ ngày hôm đó, mang nàng tới Vụ Cư, để nha hoàn xa lạ hầu hạ nàng, cho nàng quay về Tịch Lạc Viên.

      để nàng ngủ chiếc giường dơ bẩn của .

      Nàng hận.

      Nhưng từ sau hôm bị Tô Ngọc Thanh nôn mửa ra người, cũng quay lại. Nhưng ngay khi nàng vừa đặt chân vào Tịch Lạc Viên, lại thình lình xuất ngăn trở nàng.

      Nàng dần dần còn phản kháng nữa. Bởi vì nàng hiểu, cả Vương phủ to lớn này, từng ngóc ngách đều có chỗ cho nàng dung thân. Nơi nào cũng là nhà giam, chỉ cần đó là Vương phủ của nam nhân kia.

      Nàng phải nên cảm ơn . Ít nhất, cũng để nàng ra khỏi Vụ cư lạnh như băng kia.

      Nàng đứng dậy, ra khỏi mái hiên, dựa vào trí nhớ mà đến rừng hoa lê.

      Xa xa, mảng tuyết trắng trong kí ức thay bằng màu xanh ngắt.

      Nàng mới biết, hoa chớm nở, hoa nở rộ rồi cũng nhanh chóng héo tàn.

      Luôn ngắn ngủi như vậy.

      Nhìn khu vườn, nàng nhàng bước vào.

      Nha hoàn bên cạnh nàng bật ô, cẩn thận che nắng cho nàng. Vào vườn, mùi lá cây thơm mát bay vào mũi. có vẻ trắng xóa tươi đẹp khi hoa nở, lại có thể giúp người ta xua tan phiền muộn.

      Nàng thực thích cảm giác này, nơi đây có bóng dáng của Vũ Sơn.

      - Ngọc vương phi, chúng ta nên sớm trở về thôi. Đây là nơi Nguyệt vương phi lúc còn sống thích nhất. Vương gia từng hạ lệnh, cấm cho ai bước vào. Nô tỳ sợ Vương gia biết được

      Nha hoàn đứng cầm ô bên cạnh mở miệng.

      - Vậy à?

      Nữ tử nhìn phía xa, thản nhiên . Chỉ thấy lông mày khẽ nhíu, hai mắt mênh mang, hai chữ rồi thôi.

      Cuối cùng, nàng xoay người nhìn nha hoàn lo lắng, :

      - Ngươi cứ về trước, ta còn muốn ở thêm lúc nữa.

      - Nhưng Vương gia…

      Nhất định bỏ qua ngài. Tiểu nha đầu nuốt vế câu sau vào bụng, lo lắng nhìn tố y nữ tử, cung kính lui ra.

      buông tha nàng thế nào?

      Ngay từ đầu có buông tha nàng sao?

      Nàng sao lại , chẳng phải từ đầu, nàng là người có tội rồi ư?

      Cho nên, nàng cần phải lo lắng nhiều.

      Lẳng lặng nhìn rừng cây, từ khe hở của vòm lá nhìn trời xanh cao vời vời, núi xanh trùng điẹp, nàng lại nhớ tới người con trong bức tranh đó.

      Trầm hương đình bắc, thiên nhân chi tư

      cùng người ấy, từng quyến luyến cỡ nào.

      Bức tranh đó, là vẽ người con ấy tại nơi này.

      Mà nàng, sao lại thấy ưu thương?

      Người con ấy, giống nàng, cũng muốn thoát khỏi nơi này sao?

      Nhưng, người ấy như vậy....

      Tựa vào gốc cây, nàng nhắm chặt mắt, ngừng suy nghĩ.

      - Bổn vương từng rồi, bất luận kẻ nào cũng được tiến vào nơi này!

      Tiếng nam nhân trầm thấp đánh vỡ yên tĩnh, làm cõi lòng nàng lại gợn sóng.

      Giờ phút này, tâm trí nàng đầy ắp hình ảnh cùng Mạnh Tố Nguyệt ôm nhau trong rừng lê. Nàng thậm chí còn tưởng tượng ra hình ảnh , múa kiếm, Mạnh Tố Nguyệt, đánh đàn.

      Mà nàng, vì sao lại đau đớn…

      Mở mắt ra, nàng cũng thấy lửa giận trong mắt . mặc áo bào màu bạc, dường như mới từ trong cung ra, khuôn mặt tuấn tú hơi phiền muộn. Mà cặp mắt thâm thúy kia, lặng lặng nhìn nàng, có lửa giận, chỉ có trầm tĩnh.

      Nàng, cũng lẳng lặng nhìn , giọng trong trẻo:

      - Ta nghĩ ta với ngươi rồi, ta thích nơi này.

      Nam nhân bước gần đến cạnh nàng, mặt có cảm xúc gì, lạnh nhạt:

      - Ngươi đúng là càng ngày càng dám đối nghịch với bổn vương, quả thực đem lời của bổn vương vào tai này, ra tai kia!

      Ngọc Thanh nhìn cặp mắt cảm xúc phức tạp của , cười lạnh:

      - Đúng rồi, ta rất thích đối ngịch với ngươi. Ta bắt nạt tiểu thiếp của ngươi, hạ độc với con ngươi, thưởng thức ngươi cùng nữ nhânâu yếm, ta cũng giả vờ biết bơi, ta lẳng lơ, ta ngoan độc. Ha ha, ta chính là nữ nhân như vậy!

      Nàng tới gần nam nhân, cười đến thê lương:

      - Nếu như vậy, ngươi tội gì giết ta ? Giết ta, tất cả cũng xảy ra!

      Nàng nhìn thẳng , cắn môi, khổ sở:

      - Giết ta, có thể giải hận trong lòng ngươi!

      Nàng nâng cằm, nhắm mắt lại, vẻ mặt kiên quyết, phảng phất đau thương vô hạn.

      Nam nhân nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt vọng trước mặt, vươn tay tinh tế vuốt ve gáy ngọc mảnh dẻ, giọng trầm:

      - Ngươi khỏi quá mức khờ dại sao, Tiêu Ngọc Khanh? Giết ngươi, đó là giải thoát cho ngươi. Ngươi cho là bổn vương khinh địch đến mức buông tha cho ngươi?

      Nữ tử cứng người, cắn chặt đôi môi đỏ mọng đến bật máu, trong lòng thống khổ thôi, nghẹn ngào:

      - tại ta cầu ngươi buông tha cho ta, chỉ cầu ngươi buông tha cho tất cả những người vô tội. Mạng ta là của ngươi. Ngươi muốn nó, giữ lại cũng được, thích, ngươi cứ việc vứt . Nhưng ngươi nên nhớ, ta bên ngươi, cũng chỉ là cái xác vô hồn!

      - Ngươi,nữ nhân chết tiệt này!

      Nam nhân nổi giận, phen nắm chặt đầu vai gầy yếu của nàng, rồi hung hăng hôn lên đôi môi nàng, bừa bãi càn quấy, cắn nuốt, trằn trọc hút lấy.

      Nữ tử bất động, mặc làm gì làm, hai hàng lệ trong suốt chảy xuống gò má.

      Vị mặn chảy vào môi nam nhân. Mắt trầm xuống, bế thân mình bé của nử tử lên cành lê, bạc môi đưa lên, cắn mạnh xuống cái gáy trắng nõn. Cánh tay ôm người nữ tử dần dần xiết chặt, dường như muốn nàng dung hòa vào người mình

      - Ngươi mơ tưởng đào thoát bổn vương, đời này bổn vương bao giờ thả ngươi ra! Chết tiệt, được lạnh nhạt như vậy!

      nổi giận, càng cắn mạnh lên xương quai xanh, muốn đánh vỡ vỏ bọc im lặng của nữ tử.

      Ngọc Thanh mặc xé rách quần áo người, nước mắt thành chuỗi:

      - Thả ta, cũng buông tha chính ngươi thôi, Hoàng Phủ Luật. Mạnh Tố Nguyệt cũng muốn ngươi như vậy.

      Nam nhân hơi cứng ngắc, cánh tay ôm nàng cũng lơi lỏng. ngẩng đầu, mắt lên thống khổ.

      buông người Ngọc Thanh ra, nhìn sâu vào nước mắt cùng đau xót mặt nàng, xoay người rời .

      Nữ tử cố nắm chặt bộ quần áo hỗn độn, thân mình vô lực ngồi xuống. Nhìn thân ảnh dần biến mất, nàng cắn chặt môi, khóc thầm.

      Rừng lê, còn thân ảnh của , lại truyền đền tin biểu ca được thả.

      Ngọc Thanh giật mình, bất chấp thân thể còn suy yếu, để nha hoàn đỡ, đến chỗ biểu ca.

      Đó là gian thiện đường của Vương phủ. Biểu ca gầy yếu mang đam thủy, tiếng kẽo kẹt như nghiền nát lòng Ngọc Thanh.

      - Biểu ca…

      Nàng lẳng lặng đứng chỗ hành lang gấp khúc, đau lòng nhìn biểu ca vì mình mà nếm biết bao đau khổ.

      Nam tử thấy nàng, lập tức buông gậy gỗ, bước đến hành lang.

      - Vì sao vẫn chịu buông tha cho ngươi?

      Ngọc Thanh nhìn vết thương đóng thành vảy người nam tử, cõi lòng vạn phần áy náy.

      Tất cả, đều là do nàng gây nên.

      Nam tử cười nhàng:

      - Là ta tự nguyện ở lại, biểu muội thể ở chỗ này mình.

      - Biểu ca…

      Ngọc Thanh thấy sống mũi cay cay, nghẹn ngào:

      - Ngươi ở chỗ này bị thương tổn. Biểu ca trở lại cạnh Phượng di nương , di nương cần ngươi.

      Dung Danh Tông nhìn nữ tử rơi lệ, nghiêm túc :

      - Biểu muội mình ở nơi này càng dễ bị thương tổn hơn. Tuy rằng ta bạc nhược, nhưng ta hy vọng có thể bên cạnh muội, dùng toàn bộ sức lực của ta bảo vệ cho muội.

      nhìn nữ tử, tiếp:

      - Ta thể tiếp tục nhìn biểu muội chịu khổ.

      - Biểu ca, ngươi tội gì phải…

      Ngọc Thanh lại cắn môi, nên lời.

      Giờ khắc này, nàng thấy vô cùng áy náy với biểu ca.

      Nàng cũng ngờ, lần trốn , lần nhận lại người thân, nhưng cũng là lần nàng hại đến người vô tội. Sợi dây trói buộc người nàng, thiên la địa võng trói quá chặt, nàng càng dãy dụa thoát ra, càng làm hại đến người vô tội.

      Thương tổn do nàng đổ lên người biểu ca còn chưa đủ sao?

      Nếu vì giúp nàng, có thể cưới vợ, phụng dưỡng Phượng di nương, bình an sống cả đời này. Vì nàng, mới phải chịu khổ như vậy.

      - Biểu ca, trở lại bên cạnh Phượng di nương được ? Ngọc Thanh… thể hại ngươi thêm. Mà di nương, cũng thể có ngươi.

      - Ngọc Thanh, ta…

      Dung Danh Tông hơi kích động, khuôn mặt đỏ lên, dường như có điều gì muốn , cuối cùng lại bình thản:

      - Ta với di nương việc này rồi, bà ấy cũng đồng ý cho ta ở lại đây.

      Ngọc Thanh khó chịu, nàng vẫn vì sao Phượng di nương từng muốn nàng bước vào nhà giam này lần nữa. Nàng hiểu, cũng rất khó chịu.

      Nhìn ánh mắt kiên định của nam tử, nàng đau đớn:

      - Ngọc Thanh là nghiệp chướng nặng nề.

      Rồi xoay người bước .

      Giờ khắc này, nàng rốt cục hiểu ra tâm ý của biểu ca. Nhưng Tô Ngọc Thanh nàng, chỉ có thể thương tổn biểu ca thêm lần nữa.

      [ Chú thích:

      (1) Xuân tàm đáo tử ti phương tận

      Lạp cự thành khôi lệ thủy can.

      Nghĩa là:

      Con tằm đến thác tơ còn vướng,

      Chiếc nến chưa tàn lệ vẫn sa. ]
      Last edited by a moderator: 11/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 49: Trầm tư.

      Editor: Ngược Ái + An Hiên

      Beta: Ngược Ái.

      Tường cao màu vàng, đại môn đỏ son, Hoàng Phủ Luật lẳng lặng đứng trước cửa, nhìn sâu vào ba chữ “Vân Hiên Cung”

      - Tiểu nhân tham kiến Tứ Vương Gia.

      Thị vệ đứng canh cửa cung, nhìn thấy nam nhân mặc ngân bào từ xa tiến lại, giật mình ít, vội vàng quỳ xuống đất hành lễ.

      Nhiệm vụ của là canh giữ cửa, cho ai tiến vào cung.

      giật mình, là bởi vì Tứ Vương gia rất lâu có tới đây.

      Ngài phân phó cho canh giữ cẩn thận, cho người khác tự tiện động vào đồ vật trong cung.

      Bức họa nữ tử được treo trong phòng kia, vẫn chưa được gặp người lần nào. Mà lại gặp được Sườn Vương phi mà Đường Thái hậu rất sủng ái.

      Đáng lẽ nữ nhân này trở thành phi tần của Hoàng Thượng. Nhưng nàng ta lại thay đổi quyết định, nhất mực muốn trở thành tiểu thiếp của Tứ Vương gia.

      Tin đồn về Sườn Vương phi này, nghe qua ít.

      Phần lớn đều là ngoan độc, ương ngạnh, toàn là những điều có gì tốt đẹp.

      Vài năm trước từng được diện kiến qua, nàng xinh đẹp vạn phần, nhưng khí chất ngoan độc bên trong làm vẻ tuyệt mỹ bên ngoài trở nên xấu xí!

      Vài năm sau gặp lại, nàng vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy, nhưng khí chất hoàn toàn thay đổi, trở nên thanh nhã thoát tục. Lúc đầu còn tưởng là mỹ nhân nào lạc, hoàn toàn nhận ra đó là sườn phi của đương kim Tứ Vương gia.

      khắc kia nghĩ, thôi, thoát được kiếp số rồi, ai ngờ nàng chỉ xem bức tranh nữ tử treo tường, rồi ra cửa với vẻ mặt bi thương.

      Lúc đó mới biết, bức tranh này là vẽ Nguyệt vương phi trong truyền thuyết, người mà Tứ Vương gia nhất mực sủng hạnh. Còn ngài đối với sườn vương phi kia, e là chỉ có tức giận cùng oán hận mà thôi.

      Về chuyện Nguyệt Vương phi nhảy sông tự sát vào ngày thành thân của Vương gia, cũng có nghe qua phần. Nhưng chuyện này có nhiều thị phi, nội tình bên trong chỉ có Vương Gia mới biết.

      sinh ra trong Hoàng Thất, thân bất do kỷ, đây là mệnh rồi.

      - Đứng dậy .

      Nam nhân , nhuyễn giày bước lên bậc thang, mỗi bước đều rất nặng nề.

      Tiểu tử vội vàng đứng dậy, chạy theo sau nam nhân, mở cổng cung, cung kính mời vào.

      Giờ phút này rất lo lắng, mong Tứ Vương gia biết được chuyện sơ sẩy để Ngọc vương phi vào.

      lảng lặng theo phía sau, nhìn nam nhân dừng lại trước bức tranh nữ tử, sau đó vươn ngón tay thon dài, tinh tế mà nhàng vuốt ve.

      Tình cảm của Vương gia với Nguyệt vương phi tuyệt đối thể giả dối, tuy rằng đây là lần đầu tiên thấy Vương gia đến Vân Hiên cung, nhưng trong mắt lại tràn ngập nhu tình vô hạn.

      Động tác ngàng vuốt ve bức tranh đó, tựa như nâng niu báu vật cực kỳ trân quý vậy.

      Chỉ thầy ngón tay thon dài của nam nhân mặc ngân bào dừng lại bức tranh rất lâu, dường như có chút nỡ rời , giống như nhớ lại, cũng tựa như trầm tư.

      Cuối cùng, đột nhiên quay người phân phó:

      - Thu bức tranh này xuống .

      Sau đó quay người vào thư phòng, hề ra.

      Tiểu tử thở phào, cẩn thận gỡ bức tranh xuống, cuộn tròn, cất , sau đó canh giữ ở cửa thư phòng đợi lệnh của chủ tử.

      Đây là lần đầu tiên, gặp được chủ tử của mình.

      Bên trong cánh cửa, Hoàng Phủ Luật ngồi bên bàn, nhắm chặt mắt, khuôn mặt tuấn tú rơi vào trầm tư.

      Mười tám tuổi, nắm đại quyền, tự tay giết chết huynh trưởng cùng cha khác mẹ trước mặt phụ hoàng.

      Từ đó, bắt đầu bước vào kiếp sống tranh quyền đoạt lợi đầy máu tanh cùng những toan tính xảo quyệt.

      Hai mươi tuổi, hơn phân nửa giang sơn từ biên giới đều do nắm giữ.

      cũng bắt đầu thích khoái cảm của việc chém giết cùng chinh phục đem lại. Bất cứ kẻ nào kể cả đương kim thánh thượng chăng nữa, dám cản đường , giết tha!

      Hai mươi hai tuổi, tiên đế băng hà, chiếu theo di chúc để lại, lập làm thái tử, Ngọc tỷ do nắm giữ. giam cầm tam hoàng tử, ban rượu độc cho mẫu thân tam hoàng tử.

      Hai mươi ba tuổi, theo di mệnh của tiên đế, chính thức ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Ngay lập tức ra thánh chỉ, đều Nhị hoàng tử tới vùng Thượng Châu hẻo lánh trấn giữ, cũng đưa quân đến tịch thu toàn bộ tài sản, bắt giữ thân tín của Nhị hoàng tử, phó thái sư.

      Tất cả, bắt đầu ổn định.

      Tưởng như cuộc đời của , còn gì xáo trộn nữa

      Nhưng, mệnh trời khó đoán, gặp Tố Nguyệt - người con thay đổi vận mệnh của .


      Dưới tán cây, nữ tử mặc váy tím hoa nho hái hoa lê. Bộ dáng dịu dàng, tuyệt mĩ vạn phần

      cái ngoái đầu mỉm cười, nàng làm hòa tan tất cả băng giá trong

      Vì thế liều lĩnh tâu với mẫu hậu muốn nữ tử này, để nàng ở Vân Hiên cung. Dưới gốc lê, lẳng lặng nghe nàng đánh đàn, tham luyến ngắm nhìn bộ dạng tươi cười của nàng.

      chưa bao giờ biết, nụ cười của người có thể ấm áp như thế, có thể cuốn mọi phiền muộn trong lòng , tưởng chừng chính là kì tích.

      Cũng chỉ khi nhìn nàng cười, mới có thể thấy con người khác của mình, kẻ hề tàn khốc lạnh lùng như bình thường.

      ……………………………………………….



      Nụ cười kia dần dần biến mất, thay bằng khuôn mặt khác.

      Khuôn mặt đầy nước mắt, nhưng vẫn quật cường, cắn chặt môi đào.

      Ngực đau nhói, mở bừng mắt.

      Đôi mắt quật cường kia, thể là của Tiêu Ngọc Khanh.

      Đôi mắt ấy trong veo như làn nước mùa thu, chứa vô vàn cảm xúc.

      Khi tĩnh lặng, đôi mắt trầm suy nghĩ, khi tức giận, lại quật cường trong trẻo. Khi u sầu, đôi mắt long lanh ánh lệ cùng tuyệt vọng.

      Giữa muôn vàn xúc cảm như vậy, lại chưa từng được nhìn qua bộ dáng tràn đầy nhu tình của nàng, tựa như biểu cảm đó dành cho .

      Lòng chợt ỉ đau.

      Nàng đến tột cùng là nữ tử như thế nào?

      sai lầm hay sao?

      Nhưng nàng mang khuôn mặt hận đến tận xương tủy. Nàng độc ác thương tổn Dục nhi, nàng có tư tình dính líu với nam nhân tên Dung Danh Tông kia.

      Nàng, ràng muốn thoát

      Phút chốc, cõi lòng lại phiền muộn.

      đứng dậy, tới bên cửa sổ, nhìn những gốc lê trồng tặng Tố Nguyệt, cố gắng tưởng tượng bóng dáng Tố Nguyệt mỉm cười đứng dưới gốc cây, cũng là, thân ảnh dưới biển hoa nhảy múa, áo trắng hơn tuyết nhàng phiêu động, tựa như hoa lê tiên tử.

      Nữ tử quay đầu, hàng nước mắt trong suốt chảy xuống dung nhan thanh lệ, vẻ mặt ưu thương.

      Tâm hung hăng cứng lại, đau xót thôi.

      Bạc môi nhếch lên, cười tự giễu chính mình. Cố ngăn lại dòng cảm xúc đau đớn, nam tử khoanh tay đứng bên cửa sổ, mày kiếm nhăn chặt.

      Đột nhiên có cung nữ áo lam bước vào, nàng cung kính quỳ gối:

      - Nô tỳ Lam Điệp xin thỉnh Vương gia di giá Phượng Loan cung.

      Nam nhân hồi phục lại tinh thần, tùy ý bước ra ngoài cửa cùng cung nữ đến Phượng Loan cung.

      Phượng Loan cung.

      Đường thái hậu để cung nữ dỗ dành tiểu Ngọc nhi khóc nháo, thấy nam tử vào cửa, hơi hờn giận :

      - Đứa này hư, làm ai gia phiền toái ít.

      Hoàng Phủ Luật nhìn bé khóc thảm thiết, cố nghĩ đến khuôn mặt ưu thương dưới tán hoa lê kia.

      biết đứa là chỗ dựa của nàng, vì trừng phạt nàng, giúp gì trước mặt thái hậu.

      Tiêu Như Tự coi đứa như phao cứu mạng, lúc mang được đứa về, lập tức tâu với thái hậu.

      Mà mẫu hậu, hình như cũng hơi phát chuyện đứa mất tích.

      Đến lúc cuối cùng cũng có thể diệt trừ cái gai trong mắt – Tiêu Như Tự kia, mẫu hậu lại nể tình tình cảm lúc trước, để cho lão tặc con đường sống.

      Cuối cùng, tước quan vị Thừa tướng của Tiêu Như Tự, vĩnh viễn được giao thiệp với hoàng tộc và thần dân, được bước khỏi kinh thành bước, cũng coi như nương tay với lão.

      Nương tay?

      chưa bao giờ biết mình lại có mặt như thế.

      - Mẫu hậu, Vân La có thể là thích ứng được với cuộc sống trong cung, nhi thần khấu tạ mẫu hậu thánh ân.

      - cần đâu.

      Đường thái hậu khẽ vuốt trán, để cung nữ ôm Tiểu ngọc nhi xuống.

      - Đem dứa xuống , nhớ chăm sóc tốt.

      Cũng hỏi chuyện Tiêu Ngọc Khanh, làm như có chút mệt mỏi.

      Hoàng Phủ Luật ngồi xuống bên cạnh, ân cần thăm hỏi:

      - Mẫu hậu có chút khỏe? Nhi thần thỉnh ngự y đến.

      Đường thái hậu nhìn :

      - cần, ai gia chỉ hơi phiền muộn.

      Sau đó đột nhiên mở mắt, hỏi câu:

      - Luật nhi, ngươi tìm được thi thể Tố Nguyệt rồi sao?

      Hoàng Phủ luật cố nén cảm giác đau đớn dâng trào:

      - Thưa vâng, tìm thấy rồi.

      - Vậy là tốt rồi. Tố Nguyệt từ trước đến nay là người hiểu tâm tình ai gia nhất, ai gia vốn nên hậu liễm, nhưng chuyện qua lâu như vậy, ai gia cũng muốn đau xót mãi, để nàng ngủ yên . Chỉ là hơi có chút đáng tiếc.

      Hoàng Phủ Luật biết “đáng tiếc” của mẫu hậu có ý gì, vì thế ngước lên, :

      - Mẫu hậu, nhi thần chưa từng hối hận khi vì Tố Nguyệt mà trở thành Hoàng đế nữa.

      Khuôn mặt Đường thái hậu hơi tức giận, trách cứ:

      - Luật nhi, ngươi làm vậy, khiến ai gia thất vọng.

      - Mẫu hậu…

      - Luật nhi, quả thực ngươi muốn lấy lại thứ vốn là của ngươi sao?

      Hoàng Phủ Luật kiên định :

      - khắc sau khi mang Tố Nguyệt rời khỏi hoàng cung, nhi thần chưa bao giờ nghĩ đến trở về.

      Đường thái hậu nhắm mắt lại, :

      - Luật nhi, ngươi lui xuống , ai gia mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.

      - Mẫu hậu, ngươi cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe.

      Hoàng Phủ Luật đứng dậy, nhìn mẫu thân nằm xuống giường, ra Phượng Loan cung.

      quay về vương phủ, mà hướng Vân Hiên cung đến.
      Last edited by a moderator: 11/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 50: Thánh chủ thần bí.

      Editor: Ngược Ái + An Hiên.

      Beta: Ngược Ái

      Hương thơm thoang thoảng, quấy nhiễu giấc mộng của người khác.

      Tố sa khẽ khàng phiêu động, nhìn thấy bên trong lớp sa mỏng bóng người, lớp đệm sẫm màu có dấu vết bị ngồi lên.

      Nhìn lên bệ để giày, giường đệm mới tinh, chăn mỏng vàng nhạt thoáng nhấc, mái tóc đen buông xuống giường. Nữ tử khẽ nhắm mắt, làm như ngủ. Quần áo mỏng manh, lộ ra cánh tay trắng như ngọc dưới ống tay áo.

      Giờ là nửa đêm, ngoài viện mảnh yên tĩnh, trong phòng ánh sáng của đèn dầu như hạt đậu, gian vô cùng yên tĩnh, chẳng có tiếng động nào cả.

      bóng đen nhảy từ nóc nhà xuống, in lên cửa sổ chiếc bóng đầy quỷ dị.

      Ngay sau đó, cánh cửa nhàng bị đẩy ra tiếng “cạch”, bóng đen bên ngoài tiến vào, đồng thời cũng đánh thức nữ tử nằm trong chăn.

      Nữ tử ngồi dậy, cẩn thận nhìn chằm chằm bóng đen bước về phía mình.

      - Ngươi là ai?

      Ngọc Thanh nắm chặt góc chăn, ngữ điệu bình tĩnh mang theo chút kích động.

      Bóng đen chậm rãi đến gần, đợi đến khoảng cách nhất định, mùi son phấn gay mũi ập đến.

      Ngọc Thanh nhìn cặp mắt phượng kia, lạnh nhạt :

      - ra là ngươi!

      - phải ta còn ai vào đây? Tỷ tỷ, ngờ còn nhớ ta đến như vậy.

      Bóng đen nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Ngọc Thanh ngồi dưới đất, thanh mang theo châm biếm nhưng vô cùng lạnh lẽo làm người ta rởn gai ốc. Nàng :

      - Lần này ta phụng mệnh thánh chủ đến, sư tỷ định tự mình , hay muốn ta đưa ngươi gặp thánh chủ?

      Ngọc Thanh dùng hết sức lực đứng lên, :

      - Ta muốn thấy kẻ kia!

      Bóng đen cười lạnh:

      - Sư tỷ quả cứng rắn, xem ra sư muội ta đưa ngươi được!

      xong, nhanh chóng tung ra chiêu sắc bén về phía Ngọc Thanh.

      Ngọc Thanh phản ứng kịp, chỉ cảm thấy trận đau đớn, thân mình lập tức mềm nhũn.

      Bóng đen cười hiểm, đem thân mình ngã bất tỉnh mặt đất khiêng lên vai, ngay lập tức lao ra khỏi cửa.

      Chờ cho bóng đen biến mất, nữ tử mặc váy hoa bước ra từ bóng tối.

      Nàng lạnh lùng nhìn phương hướng bóng đen biến mất, mắt nheo lại…

      Đến khi Ngọc Thanh tỉnh lại, nàng bị giam ở nơi xa lạ.

      mật thất rộng lớn, đèn đuốc cháy sáng trưng.

      Hai hàng dài nữ tử mặc đồ đỏ, nghiêm mặt lạnh lùng, mấy chục cặp mắt săm soi người nữ tử ngã mặt đất.

      Phía sau hàng người, ra chiếc ghế in hình phượng hoàng.

      nữ tử mặc đồ đỏ viền kim tuyến thích thú ngắm nghía bộ móng tay đỏ tươi của mình. Người này dùng khăn che mặt, chỉ mơ hồ nhìn thấy mi tâm tà mị. Trái phải có hai nữ tử mặc đồ xanh đứng, mà bên phải, chính là nữ tử bắt nàng tới.

      Lát sau, người ngồi ghế đứng dậy, chậm rãi tới gần Ngọc Thanh.

      - Thánh nữ của ta, hôm nay cuối cùng cũng mời được ngươi tới!

      Chỉ nghe thấy tiếng áo choàng nhè bị kéo lê mặt đất, ngay cả da đầu Ngọc Thanh cũng run lên.

      Ngọc Thanh nhìn chằm chằm nử tử, bất lực chờ đợi thứ lạnh lẽo kia tới gần mình.

      Trực giác mách bảo nàng đó là vị thánh chủ trong truyền thuyết, mà người này, còn băng lãnh hơn cả nàng tưởng tượng.

      Người kia đến gần, hơi nghiêng người, vươn tay bóp chặt cằm Ngọc Thanh, màu móng tay đỏ tươi đối chọi ghê người với màu da trắng nõn.

      - Ngươi tính phản nghich với bản thánh chủ sao?

      Nữ tử lạnh nhạt , bàn tay càng lúc càng bóp chặt:

      - Mệnh lệnh của bản thánh chủ, ngươi hết lần này đến lần khác cãi lời, lại còn ngăn trở các sư muội khác chấp hành nhiệm vụ!

      Nữ tử phát giận, đồng thời tay cũng rảnh rỗi bóp chặt thêm, chỉ thấy chiếc cằm trắng nõn lập tức lên dấu tay màu đỏ ghê người.

      Ngọc Thanh đau đớn, cố gắng xoay trán, nhưng giãy dụa mãi vẫn vô ích, nàng vẫn bị nữ tử kia chế trụ.

      Nàng đành cố gắng lấy lại bình tĩnh, lạnh nhạt với nữ tử kia:

      - Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

      - Ha ha, ngươi quên sạch thánh quy của bản thánh còn mảnh a!

      Nữ tử cười đến thê lương, tay áo đỏ thẫm vung lên, thân mình Ngọc Thanh như lá rụng bị cuốn , sau đó ngã mạnh đất, phun ra ngụm máu lớn.

      - Phản bội bản thánh, chỉ có con đường chết!

      Nữ tử kia khoanh tay mà đứng, thốt ra những lời lạnh thấu xương:

      - Niệm tình chúng ta từng là sư đồ, hôm nay cho ngươi chết toàn thây!

      xong, ra lệnh phân phó:

      - Mang nước thánh đến, bắt nàng uống hết, chừa giọt.

      Nàng ta , từng chữ như rít qua kẽ răng.Tức khắc liền thấy nữ tử áo xanh đứng bên dưới cười lạnh, bưng bình ngọc tới.

      - Sư tỷ, xin lỗi!

      Nữ tử nắm chặt cằm Ngọc Thanh, nâng bình ngọc lên định bắt nàng uống.

      - Thánh chủ!

      Lúc này có hồng y nữ tử ra khỏi hàng, nàng quỳ xuống trước mặt vị thánh chủ kia, bình tĩnh :

      - Thánh chủ, bây giờ thể giết thánh nữ, thánh chủ quên sao, máu của thánh nữ là thuốc dẫn.

      Vị thánh chủ nhíu mày, suy nghĩ lát, sau đó với ánh mắt lạnh lẽo:

      - Được rồi, thả nàng trước.

      Nữ tử áo xanh trừng mắt oán hận nhìn hồng y nữ tử quỳ mặt đất, cam lòng bỏ xuống bình ngọc kề sát vào miệng Ngọc Thanh.

      Ngọc Thanh nằm im mặt đất, trong lòng phát lạnh. Thứ nước đen ghê tởm kia, thiếu chút nữa đổ vào miệng nàng.

      Thánh chủ phất áo bào, ngồi vào phượng ghế lần nữa, lạnh lùng nhìn Ngọc Thanh, :

      - Trước đem nàng về cạnh Hoàng Phủ Luật, giữ nàng lại chừng còn có chút tác dụng.

      xong, lấy viên thuốc giao cho nữ tử áo xanh bên trái,

      - Bắt nàng nuốt vào, để cho nàng nếm thử giáo huấn.

      - Tuân lệnh.

      Nữ tử mặc áo xanh nghe lệnh, tới trước mặt Ngọc Thanh, nắm chặt cằm nàng, ép nàng nuốt vào.

      Giờ phút này, Ngọc Thanh chỉ cảm thấy chính mình như hình nhân rách nát, mặc người khác điều khiển, nhục nhã!

      Khóe môi chảy máu, nàng bất đắc dĩ hỏi:

      - Ngươi cho ta nuốt cái gì? Ta cũng phải thánh nữ của các ngươi! ta, biết gì hết.

      Thánh chủ lại cười lạnh, ra lệnh:

      - Lấy chút thuốc dẫn ở tay nàng, lập tức đưa nàng quay về vương phủ.

      Thánh chủ vừa dứt lời, lập tức có hai hồng y nữ tử mặt lạnh tiến lên, trái phải túm chặt người Ngọc Thanh, sau đó vén áo, làm lộ ra cánh tay phải của nàng.

      Nâng tay nàng lên, đao xoẹt qua lưu tình.

      Trước khi ngất , Ngọc Thanh chỉ nhìn thấy thanh đao lóe lên, máu đỏ thẫm ngừng chảy ra từ tay nàng.

      Khi tỉnh lại, nàng nằm giường, khoang mũi tràn ngập mùi xạ hương người nam nhân kia.

      Nàng biết, lần nữa, nàng lại trở về cái nhà giam bí bách này.

      Sau đó, nàng nhìn thấy thân ảnh cao lớn bên giường.

      Mà chiếc bóng kia bao phủ hết nàng, nàng khó có thể hít thở.

      Nam nhân nhìn chằm chằm đôi môi tái nhợt của nàng, chất vấn:

      - Ai cho ngươi ngủ đất?

      Ngọc Thanh xoay người vào bên trong, để ý tới .

      Mặc kệ nàng gì làm gì, nam nhân này đều có thể tìm lý do chỉ trích nàng. Cho nên, với nàng mà , trầm mặc mới là phương thức giải thoát tốt nhất.

      Nam nhân lẳng lặng nhìn dung nhan tái nhợt nghiêng nghiêng, giọng khàn khàn:

      - Đêm nay bổn vương trở về.

      Thân mình Ngọc Thanh run lên, ý của về nơi này ngủ sao?

      Vì đây vốn là tẩm cư của .

      Rốt cuộc nàng cũng xoay người, nhìn nam nhân mặc ngân bào, phong thần tuấn lãng.

      Nhìn đến đôi mắt thâm sâu tràn ngập thống khổ cùng dãy dụa, nàng hiểu chuyện gì xảy ra.

      Xiết chặt góc chăn, nàng nhìn vào mắt , :

      - Để ta quay về Tịch Lạc viên.

      Nam nhân cũng lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt dần trở nên tối đen sâu thẳm, nghe thấy cả tiếng hít thở gấp gáp giữa hai người.

      Lại gì.

      Lặng im, loại lặng im làm người ta hít thở thông.

      ………………………………………………………



      lâu sau, đột nhiên xoay người, bước nhanh rời .

      Nhìn bóng dáng kia rời , Ngọc Thanh dần dần có hô hấp.

      khát vọng, nàng có thể cảm nhận được.

      Nhưng mà, nàng sợ hãi.

      Nỗi sợ tên cứ bao trùm lấy nàng.
      Last edited by a moderator: 11/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 51: tin tưởng nàng?

      Editor: Ngược Ái + An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.

      Buổi tối, Lí ma ma dẫn theo tỳ nữ đến Vụ cư.

      Trong thùng tắm lớn, sương mù lượn lờ, tỳ nữ cẩn thận thả hoa hồng xuống, tỳ nữ khác cạnh thùng tắm chuẩn bị khăn khô.

      Vài tỳ nữ hạ đẳng còn lại bưng nước ấm, vội vàng lưu loát ra vào.

      Lí ma ma vẻ mặt trầm ổn quan sát bên cạnh.

      Cuối cùng, bà đến bên cửa sổ, đến bên người tố ý nữ tử, cung kính ,mời nàng tắm rửa.

      - Ngọc vương phi, tất cả chuẩn bị tốt. Mời ngài cởi y phục .

      Ngọc Thanh đứng dậy, lẳng lặng vào nội thất, duỗi thẳng hai tay, để nha hoàn cởi bỏ y phục cho nàng.

      Đầu tiên là áo khoác màu trắng, sau đó là trung y cũng màu trắng, lộ ra cái yếm màu phấn hồng bên trong, cuối cùng là tiết khố màu nước.

      Lần này, nàng ngăn cản nha hoàn, mà mặc kệ tỳ nữ thuần thục cởi bỏ dây cột chiếc yếm, rút tiết khố của nàng.

      Bước vào thùng nước ấm nóng, nàng lập tức hất làn nước ngập hương hoa lên mình. Sau đó nhắm mắt, để chúng tỳ nữ cẩn thận tẩy trừ cho nàng.

      Chỉ thấy cánh tay trắng noãn nhàng nắm lấy thành thùng tắm, nàng nghiêm mặt, lọn tóc đen ẩm ướt dán đầu vai, đen trắng, gợi cảm mềm mại.

      Đột nhiên như nghĩ tới điều gì đó, nàng hơi nhíu mi, hàm răng khẽ cắn, biết vì sao.

      Tắm rửa xong, nha hoàn giúp nàng bước khỏi thùng nước. Sau đó lập tức có nha hoàn khác cầm khăn cẩn thận chà lau thân thể mảnh khảnh, nõn nà như ngọc.

      Mãi đến khi mặc vào bộ quần áo bằng sa mỏng, Lí ma ma bên cạnh cuối cùng mới cho nàng dùng Ngưng tình lộ.

      Sau đó nàng lại được dìu đến bên giường, nàng lẳng lặng nằm xuống, từ đầu đến cuối hoàn toàn im lặng, lời nào.

      Nha hoàn thả sa trướng như như xuống, sau khi chuẩn bị tất cả xong xuôi, mọi người tuân lệnh Lí ma ma lẳng lặng lui ra.

      Bên trong, dần lặng yên, chỉ có sa trướng kia hơi phiêu động theo làn gió , mơ hồ thấy được thân thể như hoa như ngọc bên trong.

      Lát sau, có tiếng bước chân trầm ổn từ xa vọng tới.

      tới cửa, lại nghe thấy tiếng động nào khác.

      Ngồi bên trong mà tim Ngọc Thanh đập thình thịch. Ngón tay thon dài mảnh khảnh nắm chặt lớp đệm bên dưới, làn môi bị cắn chặt, lên vết răng, tâm tư đấu tranh kịch liệt.

      Nàng vẫn nhúc nhích, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh ngoài cửa.

      Nàng biết tiếng bước chân kia thuộc về .

      lâu sau, mới nghe thấy tiếng cánh cửa bị mở ra “cạch” tiếng, tiếng bước chân càng lúc càng gần giường.

      Sau đó, qua lớp sa mỏng, nàng thấy được .

      khoác trường bào màu bạc, chỉ mặc bộ trường bào màu nhàn nhạt, tóc dài thoáng buông, vài sợi tùy ý để rơi trán. Ngón tay thon dài vén lên tầng sa mỏng, nằm xuống giường. Lập tức, bên trong tràn ngập mùi xạ hương người .

      lập tức xâm phạm nàng, chỉ lẳng lặng nằm bên người nàng, thở dốc.

      Ngọc Thanh quay đầu vào trong, thân mình vẫn nhúc nhích.

      Tuy nàng nhìn thấy vẻ mặt của , nhưng nàng biết nhịn xuống thống khổ.

      Bởi vì thân thể kia nóng quá, cơ hồ làm bỏng nàng.

      Hai người, bất động cũng gì.

      - Bệnh của ngươi…

      rốt cục khàn khàn , hô hấp hỗn loạn.

      Ngọc Thanh xiết chặt góc chăn, .

      Giờ phút này, nàng chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của nàng, bầu khí như vậy, làm nàng khó có thể hô hấp.

      Đây là lần đầu, lẳng im bên người nàng.

      Cũng là lần đầu, quan tâm tới nàng.

      Sau lần gặp ở rừng lê, liền hoàng cung, mấy ngày thấy về phủ.

      Nàng biết bận tâm về Mạnh Tố Nguyệt, nếu , hôm nay cũng chần chừ như vậy.

      - núi Vũ Sơn căn bản là có người, chỉ có gian nhà lâu có người ở cùng bia mộ.

      lại khàn khàn .

      Cặp mắt thâm thúy nhìn vào nàng, mang theo mấy phần lửa nóng,

      - mộ bia kia có khắc tên Tô Ngọc Thanh.

      Hô hấp của Ngọc Thanh nhưgấp gáp hẳn, cũng quay đầu nhìn nam nhân, giọng mang theo kinh ngạc:

      - Ngươi rút cục cũng tin tưởng ta là Tô Ngọc Thanh sao?

      Nam nhân nhíu mày, ánh mắt chuyển sang phức tạp, ràng có tin cả mười phần. thấy cắn chặt răng, hề đáp lại, dường như vẫn cân nhắc việc.

      Lúc này, khuôn mặt tuấn tú kia đổ đầy mồ hôi lạnh, vài sơi tóc vầng trán rộng cũng trở nên ẩm ướt.

      Ngọc Thanh ràng nghe thấy tiếng cố nén thống khổ rên rỉ cùng hơi thở gấp gáp, cùng với lửa nóng chăm chú nhìn vào nàng.

      - Ngươi mang bộ mặt của Tiêu Ngọc Khanh.

      Miệng thốt ra những lời này, dường như vẫn cố phủ nhận, sau đột nhiên nghiêng người, đem thân thể nóng cháy nằm người nàng.

      Ngọc Thanh kịp phản ứng, liền bị thân thể áp dưới thân.

      đem hai tay nàng đặt đỉnh đầu, đầu tiên là nhìn chăm chú vào người nàng, đôi môi nóng rực dần lướt xuống gáy ngọc của nàng, sau đó đắm chìm ở hai gò núi mềm mại thơm tho, để ý nàng dãy dụa , bàn tay bắt đầu cởi y phục nàng.

      - Vì sao ngươi chịu tin tưởng ta phải sưởn phi của ngưoi?

      Ngọc Thanh dãy dụa dưới thân ,vô cùng ảo não vì chịu tin tưởng chút nào.

      Hoàng Phủ Luật, nam nhân đáng chết này, có biết hay lời vừa rồi kia mang cho nàng hy vọng lớn thế nào,nhưng lại lập tức bị bẻ gẫy.

      - Vì cái gì?

      Nàng vặn vẹo thân mình, thống khổ , nhưng lại biết thanh thanh thúy của mình mang theo kiều mê người.

      Nam nhân rốt cuộc ngẩng đầu lên, giọt mồ hôi lạnh trán rớt xuống thân thể như ngọc, nhìn sâu nữ tử dưới thân, tức khắc trở mình từ người nàng xuống.

      Mang theo bao nhiêu khó chịu, thở hổn hển.

      Ngay sau đó, đột nhiên ngồi dậy, chỉ nghe trầm giọng ra lệnh cho Lí ma ma ngoài cửa:

      - Tức khắc bảo Tình phu nhân chuẩn bị, hôm nay bổn vương chỗ nàng.

      xong, nhìn lại nữ tử trong trướng, mặc lại y phục, bước chân hơi hỗn độn rời .

      Cảnh cửa bị mở ra, trong phòng còn tiếng động.

      Nữ tử trong trướng thân y phục tán loạn, lẳng lặng nằm, mặc hai hàng lệ rơi xuống gò má.

      Ngày thứ hai, vẫn là nha hoàn lạ mặt kia tới để ý Ngọc Thanh.

      Tô Ngọc Thanh ngủ suốt đêm, sớm ngồi dậy, tựa vào cửa sổ ôm má suy nghĩ, trầm mặc.

      Nha đầu thấy mắt nàng hơi sưng lên, tất nhiên cho rằng Vương phi vì chuyện đêm qua vương gia đến phòng Tình nhi phu nhân mà thương tâm.

      Ngọc Thanh nhìn ra tâm tư mặt nha đầu, gì, mặc kệ nàng ta tự tưởng tường.

      Tình cảnh của nàng, tiểu nha đầu này sao có thể thấu hiểu?

      Trong phủ này, chỉ có Thu Thủy biết thân phận của nàng, nhưng Thu Thủy bị nam nhân kia đuổi .

      Thu Thủy đáng thương, vô tội bị nàng liên lụy.

      Dục nhi tỉnh lại, cũng quá đáng ngại, nên nam nhân kia trút giận lên nàng, nhưng tội danh nàng vẫn phải gánh.

      Đúng như , nàng mang khuôn mặt của Tiêu Ngọc Khanh, nên dù nàng hóa thành tro bụi, cũng vẫn là Tiêu Ngọc Khanh. Nàng tội gì phải cầu tin tưởng là nữ tử khác

      Lời tối hôm qua, mang lại hy vọng cho nàng, nhưng cũng mang đến tuyệt vọng còn lớn hơn.

      Lúc nào cũng thế, nhắc nhở nàng chuyện nàng là vị sườn phi mang đầy tội lỗi.

      Cố gắng, vẫn thể giãy dụa ra.

      Tâm nàng, đau tựa như chết.

      Lúc này ngoài cửa có nha hoàn bưng đồ ăn đến, bàn có chén cháo trắng, cùng mấy món ăn tinh xảo.

      - Ngọc vương phi, đây là đồ ăn sáng thiện đường cố ý chuẩn bị cho ngài.

      Nàng đáp lại:

      - Để bàn .

      Lại vì câu “cố ý” mà nhăn mày.

      Kẻ có tội như nàng có thể nhận được chiếu cố, đáng chê cười. biết nam nhân kia lại muốn dùng phương pháp gì tra tấn nàng.

      ăn uống, nàng vẫn ngồi xuống bên bàn, nàng muốn nhìn “cố ý” là như thế nào.

      Chén cháo trắng bốc khói nghi ngút, mấy món ăn sáng đẹp tinh xảo, cũng thấy “cố ý”. Nhìn kĩ, thấy bàn để lộ mảnh giấy nho .

      Ngọc Thanh tức khắc đuổi hai nha hoàn :

      - Các ngươi lui xuống .

      Hai nha hoàn liếc mắt nhìn nhau, cung kính lui ra, ra cửa thầm .

      Chờ hai nha hoàn ra, Ngọc Thanh lập tức rút mẩu giấy ra, mở xem, chỉ thấy mặt viết: “Đến thiện phòng. Biểu ca chờ”.
      Last edited by a moderator: 11/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :