1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Săn mỹ ký - Phong Gian Danh Hương (NP)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 52: Vương Lôi tự mình hại mình
      Vấn Nhã ba người vào tiểu viện của Mị Thần tỷ khuôn mặt nhắn đáng của Vấn Nhã còn vui cười như vừa rồi ở đường nữa, thay vào đó là lạnh như băng sương, mà hai huynh đệ Lãnh Sát Lãnh Thù cũng là biểu tình nghiêm túc.


      “Nhã Nhi, nàng cùng ca ca bên ngoài chờ ta, ta đem Vương đại ca cứu ra.”


      Lãnh Thù sợ bên trong gặp nguy hiểm muốn người nghĩ cách cứu viện.


      , Nhã Nhi cũng phải , Vương đại ca tại muốn nhìn nhất hẳn là ta!”


      Vấn Nhã bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nghiêm túc nhìn hai huynh đệ :


      “Nhã Nhi ra suy nghĩ của mình, mặc kệ Vương đại ca gặp phải chuyện gì, ta hi vọng các ca cần giễu cợt . Còn có mặc kệ Mị Thần tỷ đem Vương đại ca làm thế nào, Vương đại ca cũng là nam nhân đời này của Nhã Nhi, cho nên Nhã Nhi hy vọng bất luận kẻ nào tốt.”


      Vấn Nhã những lời này là do suy nghĩ đến kết quả tệ nhất.


      ‘Chính mình nếu đáp ứng Vương đại ca, vậy chính mình thể làm cho tâm bị thương được.’


      Hai huynh đệ nhìn Vấn Nhã khí thế bất thường, sâu vì đại nghĩa của nàng mà bị thuyết phục.


      ‘Nữ nhân này quả đáng giá để mình , tin tưởng nếu như mình gặp bất trắc, nàng cũng đối xử tương tự .’


      “Còn có, nếu Mị Thần tỷ đối với Vương đại ca làm cái gì, ta bỏ qua cho nàng.”


      Trong đôi mắt to của Vấn Nhã vốn trong suốt đáng lộ ra hung quang phù hợp với tuổi của nàng, làm cho lòng hai huynh đệ run lên.


      “Nhã Nhi yên tâm, nếu Nhã Nhi như vậy, chúng ta về sau cũng đem làm đại ca mà đối xử.”


      Lãnh Sát thích Vấn Nhã phát ra hơi thở lạnh lùng như vậy, giống như nàng còn là Vấn Nhã đáng nữa, mà là người ngay cả đại nam nhân như đều mặc cảm bằng nàng.


      thôi!”


      Vấn Nhã nhàng thở ra, khôi phục bộ dạng đáng như cũ.


      Đồng thời lúc này, hai mắt Vương Lôi nhắm nghiền, răng nanh liều mạng cắn môi dưới, ngay cả máu tươi cũng chảy xuống.


      Mị Thần tỷ giúp Vương Lôi thoát y phục, cho đến khi đem Vương Lôi trần truồng mới thu tay lại, ngẩng đầu thấy bộ dạng Vương Lôi thống khổ, khỏi cười duyên lên:


      “Vương thị vệ, chàng ở đây làm gì a, đây chính là chuyện làm cho người ta thoải mái mà, đừng đem bản thân thành như muốn chết như vậy. Ha ha, thân hình của chàng cũng lớn a.”


      Mị Thần tỷ đôi tay ở thân thể tinh tráng của Vương Lôi sờ tới sờ lui, miệng còn phát ra tiếng nước miếng “Xèo xèo” .


      Vương Lôi hận thể tìm cái động chui xuống.


      phụ này biết liêm sỉ.’


      thể thể động, tức giận đến hai lỗ tai đều đỏ, nhưng dám mở mắt, sợ nhìn đến nữ nhân làm thân thể dơ bẩn, ô uế mắt của , chỉ có thể cắn chặt miệng lại.


      Miệng Vương Lôi máu tươi càng ngày càng nhiều, hận, hận nữ nhân này, thề nhất định phải giết nàng!


      Vương Lôi chỉ biết thể có lỗi Vấn Nhã, liều lĩnh, bỗng nhiên cắn đầu lưỡi của phát, máu tươi từ miệng phun tới làm Mị Thần tỷ hoảng sợ, lập tức người thấy đau đớn, ngất , chỉ biết bất tỉnh nên cái gì cũng biết rồi, nghĩ về sau nhớ lại lần bị vũ nhục này.


      Mị Thần tỷ tức giận đến nét mặt già nua run rẩy.


      ‘Nam nhân chết tiệt, biết tốt xấu, thế nhưng vì thủ thân mà tự mình hại mình!’


      Mị Thần tỷ vô kế khả thi, đành phải uể oải ngã vào giữa giường, tay bắt đầu vuốt ve.


      Vấn Nhã cùng Lãnh Sát ở dưới dẫn dắt của Lãnh Thù, xuyên qua mê hồn trận, trận này so với những huấn luyện nghiêm khắc của dưỡng phụ đối với chính là bữa ăn sáng. chỉ là thể tưởng tượng được tiểu viện Mị Thần tỷ vì sao phải bày loại trận này, khinh công của nàng cùng võ công căn bản cần e ngại bất luận kẻ nào.


      Trong lòng Vấn Nhã lo lắng, cảm giác Vương Lôi có cái gì bất trắc, nàng rất nhanh thâm nhập gian phòng , hai huynh đệ sợ nàng gặp nguy hiểm, vội vàng theo tiến vào.


      Nồng đậm vị thuốc đem ba người thiếu chút nữa phun ra.


      Vấn Nhã tới gần giường vừa thấy, mặt thanh tú của Mị Vũ bị bệnh chiếu vào trong mắt của nàng, tâm thương cảm rất nặng làm cho cái mũi Vấn Nhã đau xót.


      ‘Nam nhân này đáng thương, bị bệnh tra tấn người lại thành bộ dạng này.’


      Hai huynh đệ cũng rất kinh ngạc, biết người nam nhân này là gì của Mị Thần tỷ, đồng thời cũng lý giải được vì sao tiểu viện này bày trận.


      Bọn Vấn Nhã tiếng động rời khỏi phòng Mị Vũ hướng mặt khác lao . Vừa tới gần cửa phòng, ba người chợt nghe đến tiếng kêu rất của nữ nhân, ba người nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt, liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên sắc mặt Vấn Nhã tái nhợt, nàng nghĩ tới Vương Lôi, ở trong đó có phải hay là. . . ?


      Vấn Nhã ngực quặn đau, bỗng nhiên nâng chân lên, cước đá văng cửa phòng, nhanh chóng vọt đến trước giường.


      ‘Cho dù là Vương đại ca cùng Mị Thần tỷ, mình cũng muốn xác nhận ràng có phải tự nguyện hay .’


      Tiểu thuyết thấy nhiều, những cảnh giận dỗi hay bắt đầu từ những hiểu lầm, cho nên Vấn Nhã quyết định muốn tận mắt thẩm tra.


      Mị Thần tỷ ngờ được có người xông tới, cả kinh ngồi dậy, hô to tiếng:


      “Ai!”


      Ba người vừa thấy nữ nhân này có mặc y phục, hai huynh đệ vội vàng xoay người, mà Vấn Nhã cũng rất kinh ngạc. Lại nhìn bên cạnh, chút sửng sốt, Vương Lôi toàn thân xích lõa, miệng máu tươi mảnh mơ hồ, người chết ngất, nhất thời nổi trận lôi đình, tức giận :


      “Ngươi, ngươi nữ nhân chết tiệt đem Vương đại ca làm cái gì!”


      Mị Thần tỷ thừa dịp cơ hội này mặc y phục tử tế, thấy bọn Vấn Nhã tới cứu người, cười duyên :


      “Làm sao vậy, muội xem thấy sao? là người của Mị Thần tỷ, nam nhân của tiểu nha đầu muội nhiều như vậy, thiếu người là .”


      Mị Thần tỷ để cho Vấn Nhã hiểu lầm, tốt nhất Vấn Nhã ghét bỏ Vương Lôi, như vậy nàng hẳn có thể đem lưu lại.


      Vấn Nhã vừa nghe, khuôn mặt nhắn lập tức xanh mét.


      ‘Mình tới chậm sao?’


      “Thù ca ca, ca xem chút Vương đại ca!”


      Vấn Nhã biết phát sinh, trước cứu Vương Lôi sau.


      Lãnh Thù tiến lên, chán ghét nhìn Mị Thần tỷ, sau đó bắt đầu kiểm tra Vương Lôi, lập tức cau mày :


      “Vương đại ca cắn đầu lưỡi, còn bị điểm huyệt!”


      Vấn Nhã vô cùng đau lòng, có chút đứng vững. Lãnh Sát vừa thấy, chạy nhanh đỡ lấy.


      “Ha ha a. .”


      Mị Thần tỷ biết sống chết bắt đầu đốt lửa.


      “Vương thị vệ là rất dũng mãnh nha, ha ha. .”


      Mị Thần tỷ cười phá lên, tiếng cười duyên ở trong phòng phiêu đãng.


      Lãnh Thù thừa dịp Mị Thần tỷ cười đến ngẩng đầu lên điểm huyệt đạo của nàng, nhất thời tiếng cười cứng đờ, người cũng cứng đờ.


      Lãnh Thù lại khinh miệt liếc mắt nhìn nàng cái, ý tứ coi như ‘ngươi chết chắc rồi.’


      “Nhã Nhi, nàng muốn xử trí nàng ta như thế nào.”


      Trong lòng Lãnh Sát cũng rất khó chịu, dù sao Vương Lôi gặp được loại chuyện này, cũng có trách nhiệm.


      “Trước tiên đem Vương đại ca mặc y phục , chờ tỉnh sau.”


      Vấn Nhã trầm tĩnh cái ghế ở trong phòng ngồi xuống. mặt muốn chút biểu tình, điều này làm cho hai huynh đệ rất là lo lắng.


      “Muội muốn như thế nào!”


      Mị Thần tỷ tức giận, tại người nàng bị lôi quỳ rạp xuống trước mặt Vấn Nhã.


      “Ngươi có biết Vương đại ca là nam nhân của ta sao? Ngươi làm vậy biết trong lòng Nhã Nhi ta có bao nhiêu đau ? Chờ chút ta liền làm ngươi cảm nhận được đây là loại đau như thế nào!”


      Vấn Nhã lạnh lùng nhìn Mị Thần tỷ, miệng lạnh lùng ra những lời này.


      Thái độ của Vấn Nhã làm cho Mị Thần tỷ nhìn khỏi lạnh run lên.


      ‘Nàng rốt cuộc muốn làm gì?’


      Vấn Nhã sắc mặt trầm ngồi ở ghế vẫn nhúc nhích, Lãnh Sát cùng Lãnh Thù hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ biết Vấn Nhã suy nghĩ gì, tại cũng phải lúc để an ủi, đành phải hết sức cứu trị Vương Lôi giường. Mà toàn thân Mị Thần tỷ huyệt đạo bị điểm, quỳ gối trước mặt Vấn Nhã suy nghĩ về việc cái tiểu nha đầu này như thế nào trả thù nàng.


      khắc đồng hồ sau, Vương Lôi hôn mê được nội lực Lãnh Thù truyền vào mà tỉnh lại, cảm thấy đầu lưỡi rất đau, ý thức được là chuyện gì xảy ra lập tức hoảng sợ mở to hai mắt. Đập vào mắt là mặt mị của Lãnh Thù, hoảng sợ, bản năng dời phía sau, lần này đầu đụng vào, lại thêm chỗ đau đớn, miệng nhịn được thét lớn tiếng, tay cũng theo bản năng xoa đầu rồi nhận ra manh mối.


      ‘A, mình có thể động.’


      Vương Lôi phát điểm ấy, vội vàng ngồi bật dậy.


      “Vương đại ca, ca sao chứ, Nhã Nhi tới chậm, thực xin lỗi!”


      Vấn Nhã nhìn ánh mắt Lãnh Thù ám chỉ mà biết Vương Lôi tỉnh, chạy nhanh bổ nhào vào bên giường.


      “Nhã Nhi!”


      Vương Lôi thể tin được, muốn gọi ra, đáng tiếc đầu lưỡi của bị thương rất nặng, ra được hai chữ Nhã Nhi lại mơ hồ . nhanh lấy tay che miệng, sắc mặt xanh mét nhìn Vấn Nhã.


      nhớ tới bản thân bị Mị Thần tỷ phụ kia vũ nhục, mặc dù hôn mê có cảm giác, nhưng phụ kia làm sao có thể bởi vì hôn mê mà buông tha cho chứ.


      Cái mũi Vấn Nhã đau xót, nước mắt rớt xuống. Đầu nàng tựa vào vai Vương Lôi, nức nở :


      “Vương đại ca, đừng nữa, Nhã Nhi thực xin lỗi ca.”


      Vương Lôi bỗng nhiên đem Vấn Nhã đẩy ra, hai tròng mắt ửng đỏ nhìn Vấn Nhã, thống khổ lắc đầu. Mà lúc nhìn về phía Mị Thần tỷ trong mắt tràn ngập cừu hận.


      Vấn Nhã đương nhiên biết Vương Lôi băn khoăn chuyện gì, nàng dùng hai tay hữu lực cầm chặt đầu vai Vương Lôi lại, kiên định :


      “Vương đại ca, mặc kệ chuyện gì xảy ra, Nhã Nhi cả đời đều muốn ca, Nhã Nhi để ý chuyện có chút ý nghĩa nào này, Nhã Nhi để ý tâm ca. Cho nên đừng giày vò mình được ? Muốn tra tấn cũng nên là tra tấn nữ nhân vô sỉ này nè.”


      Trong lòng Vương Lôi cảm động vạn phần.


      ‘Nhã Nhi thể so với nữ tử bình thường, nhưng mình thân bị tàn phá, làm sao có tư cách vĩnh viễn cùng nàng bên nhau đây.’


      Nghĩ đến đây, hướng Vấn Nhã lắc đầu, trong miệng hàm hồ :


      “Nhã Nhi, Vương đại ca xứng!”


      “Vương đại ca, ca muốn như thế nào mới tin tưởng Nhã Nhi, Nhã Nhi cần. Chỉ cần Vương đại ca Nhã Nhi thôi. Được rồi đừng nữa, ca nghỉ ngơi chút, để cho Nhã Nhi báo thù cho ca.”


      Vấn Nhã đem Vương Lôi nhàng dựa vào đầu giường, sau đó quay đầu nhìn về phía Mị Thần tỷ, chậm rãi hướng nàng tới gần, khuôn mặt nhắn cũng lập tức trở nên dữ tợn.


      “Ngươi muốn làm gì?”


      Mị Thần tỷ thể tưởng được Vấn Nhã trả thù nàng như thế nào, chẳng lẽ giết nàng sao?


      “Lãnh ca ca, ca đem công tử gầy yếu bệng tật ở gian phòng bên bắt tới đây.”


      Vấn Nhã nghiêm túc nhìn Lãnh Sát .


      Trong lòng Lãnh Sát nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo, thân chợt lóe ra phòng.


      “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”


      Mị Thần tỷ vừa nghe, có chút khẩn trương.


      ‘Bọn họ biết Mị Vũ.’


      “Làm gì? Ngươi đối với Vương đại ca như thế nào, ta liền như thế đó đối với , hẳn là người thân nhất của ngươi ?”


      Vấn Nhã tại hoàn toàn giống tiểu nữ nhân đáng kia nữa.


      “Ta cho phép ngươi hại Mị Vũ, bệnh nặng, ngươi thể tàn nhẫn như vậy.”


      Mị Thần tỷ nóng nảy, nàng có điểm hối hận động đến Vương Lôi.


      Lãnh Sát dẫn theo Mị Vũ bộ dạng hoảng sợ vào phòng, vừa thấy Mị Thần tỷ, Mị Vũ chạy nhanh vội la lên:


      “Tỷ, đây là có chuyện gì?”


      vốn mặt tái nhợt lại càng thêm trắng.


      “Tiểu Vũ, đệ sao chứ?”


      Mị Thần tỷ thấy đệ đệ bị Lãnh Sát giống chim ưng bắt con gà con dẫn theo như vậy, trong lòng lo lắng.


      Mị Vũ nhìn xem người trong phòng, thấy tỷ phu giường sắc mặt khó coi, lại nhìn hai cái mỹ nam sắc mặt lãnh khốc, mà mới nhìn qua tiểu nương trước mắt này diện mạo đáng với vẻ mặt tức giận, nhất thời ngơ ngác.


      “Tiểu Vũ phải , nữ nhân này là tỷ tỷ của đệ sao?”


      Vấn Nhã tới Mị Vũ, giọng điệu nghe ra chút xa lạ nào. Giống như chuyện nhà.


      “Đúng vậy, vị nương này, xin hỏi các ngươi vì sao để cho tỷ tỷ ta quỳ? Còn có tỷ phu của ta, các ngươi làm gì ?”


      Mị Vũ thấy tỷ tỷ cùng tỷ phu chịu nhục, nam tử khí khái ra. Lá gan cũng có chút lớn.


      “Ha ha ha, tỷ phu? Buồn cười! Mị Thần tỷ, ngươi cũng tốt lừa dối đệ đệ ngươi a, nam nhân của ta khi nào biến thành trượng phu của ngươi rồi, ngươi còn biết thẹn hay a. Muốn nam nhân đến điên rồi sao?”


      Trong lòng Vấn Nhã cực kỳ tức giận, giận quá thành cười. Hai huynh đệ nghe được đều vì nàng lo lắng mà nhăn tuấn lông mày lại.


      “A? Tỷ, đây rốt cuộc sao lại thế này?”


      Mị Vũ thấy tỷ tỷ phản bác, trong lòng cả kinh, vội vàng hỏi.


      “Chuyện này. . .”


      Mị Thần tỷ khó xử là biết như thế nào.


      “Là tỷ ngươi nàng biết thẹn đó, dám bắt Vương đại ca , còn cường bạo , đệ , ta làm sao trả thù nàng đây?”


      Vấn Nhã khinh bỉ liếc mắt nhìn Mị Thần tỷ cái.


      “Tỷ, đây đều là sao?”


      Mị Vũ quả thực thể tin được, đôi mắt phượng mở lớn, tỷ tỷ tốt của làm sao có thể làm loại chuyện này. Sắc mặt của bắt đầu càng ngày càng trắng.


      “Tiểu nha đầu, ngươi muốn như thế nào liền như thế đó, cần nhiều lời nữa.”


      Mị Thần tỷ hận Vấn Nhã ở trước mặt đệ đệ nàng bại lộ chỗ yếu của nàng. Nàng ở trước mặt đệ đệ vẫn là tỷ tỷ tốt a.


      “Đến nước này ngươi còn biết chết sống sao, như vậy vị tiểu ca này, vì nam nhân của Nhã Nhi, xin lỗi nha!”


      Vấn Nhã xong, biến sắc, bước đến trước mặt Mị Vũ. Mà Mị Vũ sợ hãi dưới con mắt lại khó hiểu, Vấn Nhã mạnh mẽ kéo y phục Mị Vũ, sợ tới mức Mị Vũ “A” kêu to lên.


      “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”


      Mị Vũ nhanh túm y phục ở thân thể sắp bị cởi ra của .


      “Làm chuyện tỷ tỷ của đệ làm!”


      Vấn Nhã bây giờ rất lãnh khốc, nàng có thương cảm, do dự, chỉ là làm cho Mị Thần tỷ phải đau nhất!


      Lãnh Sát Lãnh Thù Vương Lôi cũng chưa nghĩ đến Vấn Nhã phải làm như vậy, người người sợ tới mức ngây ra như phỗng, miệng há hốc có thể nuốt vào trứng gà.


      “Dừng tay!”


      Mị Thần tỷ phát mưu đồ của Vấn Nhã, muốn ngăn cản. Nnhưng Vấn Nhã làm sao có thể nghe nàng. Vấn Nhã lại dùng lực, xé nát y phục Mị Vũ. Tiếp theo lúc Mị Vũ kinh hách lại xé nát quần của , cuối cùng chỉ còn cái quần lót. Mị Vũ mặt trắng bệch xuất đỏ ửng, kịch liệt ho khan.


      “Khụ khụ khụ, dừng tay! Khụ khụ khụ. .”


      Mị Vũ nước mắt cũng chảy ra. Tiểu nữ nhân này làm sao có thể đối với như vậy.


      Vấn Nhã nghe ho khan khẽ chau mày, tùy tay điểm huyệt đạo Mị Vũ. Sau đó tay bé dứt khoát đưa về phía quần lót còn sót lại của Mị Vũ.


      “Dừng tay, ngươi dừng tay!”


      Mị Thần tỷ thể động, nhìn đệ đệ bị vũ nhục, mắt đều đỏ.


      “Ta hề động đến Vương thị vệ, có! Ngươi dừng tay a.”


      Bốn người vừa nghe, ánh mắt đều sáng ngời, Vấn Nhã cũng dừng động tác lại, hướng tới Mị Thần tỷ :


      “Ngươi tốt nhất ràng cho ta! Bằng ta cam đoan đệ đệ của ngươi về sau còn mặt mũi gặp người!”


      Mị Thần tỷ thấy bộ dạng Vấn Nhã giống hay giỡn, vội vàng đem chuyện nàng đối xử Vương Lôi như thế nào lần, Vấn Nhã vừa nghe xong nhanh chạy đến bên người Vương Lôi cao hứng :


      “Vương đại ca, ca nghe chưa? Nàng có! Cho nên ca đừng luẩn quẩn trong lòng a.”


      Vương Lôi nội tâm rất kích động, nhưng nghĩ đến bản thân vẫn bị Mị Thần tỷ vũ nhục, trong lòng vẫn buông lỏng. nhìn mắt Vấn Nhã lóe sáng chút lại ảm đạm xuống dưới.


      “Nhã Nhi, ta. . .”


      Trong lòng Vương Lôi vẫn là thực được tự nhiên.


      “Vương đại ca, đừng nữa, Nhã Nhi ta ngại, , nếu ca nghĩ ra, như vậy ta giúp ca.”


      xong đợi Vương Lôi phản ứng, Vấn Nhã lại lưu tình kéo quần lót còn sót lại của Mị Vũ.


      “A. . .”


      Mị Vũ cuối cùng chịu nổi vũ nhục, hai tay kịp che khuất liền trực tiếp dọa ngất .


      Mà Mị Thần tỷ sắc mặt tái nhợt hô to:


      “Tiểu Vũ!”


      Trong thanh đau đến tê tâm phế liệt.


      Mà ba người khác là khóe miệng co quắp, khóe mắt trợn to, cả người cũng chịu khống chế run lên.


      ‘Người này được coi như là nữ nhân sao?’


      “Ngươi, ngươi, ngươi!”


      Mị Thần tỷ cực phẫn nộ, nàng làm sao cũng ngờ được Vấn Nhã trả thù nàng như vậy, bất quá nàng cuối cùng biết tiểu nha đầu này quả ngoan độc, tại trong lòng nàng so với chết còn đau hơn, chiếu theo cá tính đệ đệ, về sau làm sao sống a.


      “Xem như ngươi lợi hại!”


      Mị Thần tỷ nghiến răng nghiến lợi.


      “Ngươi cần hận ta như vậy, ta chỉ bất quá ăn miếng trả miếng, cho ngươi biết hại Vương đại ca, trong lòng ta có bao nhiêu đau! Bất quá nhìn ngươi còn có tạo thành sai lầm lớn, mọi người nên ngừng thôi, về sau xem như quen biết.”


      Vấn Nhã muốn phát sinh loại chuyện này lần nữa, mà hi vọng Mị Thần tỷ nhìn thấu.


      “Lãnh ca ca, Thù ca ca, Vương đại ca chúng ta !”

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 53: Ôn nhu như nước
      Sắc mặt ba đại nam nhân khác nhau, nghĩ tới Vấn Nhã là trả thù như vậy, bề ngoài nhìn như thế mà lại kinh thế hãi tục. Bất quá thể phủ nhận phương pháp kia đối với Mị Thần tỷ thể nghi ngờ là đả kích lớn, ít nhất làm cho nàng biết thương tổn nam nhân người khác là sai lầm, nếu nàng đủ thông minh mà …, về sau nên tiết chế .


      Lãnh Thù đối với động tác lớn mật của Vấn Nhã thấy nhưng thể trách, mà Lãnh Sát là vẻ mặt nhăn nhó quái dị, phải biết Vấn Nhã là giống người thường, mà chỉ là nghĩ tới gan nàng lớn so với nam nhân đều đáng sợ hơn.


      Mà trong lòng Vương Lôi lại khiếp sợ, biết Vấn Nhã là vì mới làm như vậy, chính là phương pháp kia rất cực đoan, làm cho khỏi thương cảm với Mị Vũ.


      Trải qua đêm chuyện phiếm, Vương Lôi biết Mị Vũ là người thiện lương đơn thuần, cùng tỷ hoàn toàn là hai loại người. Bởi vậy hành động của Vấn Nhã đối với là đả kích khẳng định rất lớn, biết có thể vượt qua được hay .


      Nhưng về phương diện khác, Vấn Nhã trải qua hồi náo loạn như vậy, Vương Lôi đối với việc bản thân chịu vũ nhục cũng hiểu ra chút, trong lòng là cảm động, kích động.


      ‘Mình còn có thể ở bên người nàng sao?’


      Còn có, làm cho Vương Lôi nghĩ ra chuyện gì.


      ‘Nhã Nhi khi nào cùng nam tử mị này thân thiết như vậy, chẳng lẽ tiểu nữ nhân này lại ăn thêm người nữa?’


      Nghĩ đến đây, Vương Lôi nhất thời tuấn lông mày nhăn lại, đầu đầy hắc tuyến.


      ‘Ở người nàng còn có cái gì có khả năng đây!’


      Trở lại tiểu sinh viện, Lãnh Thù săn sóc đem Vương Lôi an bài đến gian độc lập trong phòng, hai huynh đệ lưu cho Vương Lôi cùng Vấn Nhã cái gian, biết Vương Lôi nhất định có rất nhiều lời muốn với Vấn Nhã.


      Trong lòng bọn họ thực áy náy, Vương Lôi gặp được bao nhiêu chuyện là bởi vì hai huynh đệ bọn họ hợp mưu mà phát sinh, ở trong lòng đối với Vương Lôi có thể là hoàn toàn có lỗi, cho nên để cho Vấn Nhã an ủi cũng có chuyện gì nặng nề.


      Trong phòng chỉ còn lại Vương Lôi lúng túng cùng Vấn Nhã ôn nhu, tuy Vấn Nhã hết lần này tới lần khác là nàng ngại, nhưng trong lòng Vương Lôi thủy chung đều có vướng mắc, trong lòng cảm giác, ô uế, ánh mắt nhìn Vấn Nhã như có né tránh.


      “Vương đại ca, ca ở đây miên man suy nghĩ cái gì? Nhã Nhi cho phép ca nghĩ!”


      Vấn Nhã bá đạo dùng tay bé chuyển đầu Vương Lôi, bắt buộc nhìn thẳng vào nàng.


      “Vương đại ca là của Nhã Nhi, mặc kệ như thế nào đều vậy, cho nên mong ca đừng buông tay Nhã Nhi được ?”


      Vấn Nhã nhìn Vương Lôi, trong mắt tràn ngập kiên định, tràn ngập nhu tình.


      Vương Lôi bị ánh mắt Vấn Nhã gây kinh hãi sâu, nhưng vẫn là hơi đẩy Vấn Nhã ra, miệng mơ hồ :


      “Nhã Nhi, Vương đại ca xứng.”


      “Xứng hay phải ca , lúc trước Vương đại ca đáp ứng Nhã Nhi làm người của Nhã Nhi, như vậy Nhã Nhi cho phép ca đổi ý, cái gì xứng, muốn xứng hẳn là ta, Nhã Nhi cũng có thuần khiết giống như Vương đại ca, ca như vậy là ghét bỏ Nhã Nhi sao?”


      Vấn Nhã bị Vương Lôi ngoan cố tức giận đến chuyện lớn tiếng.


      ‘Nam nhân cổ đại này sao cứ nghĩ thông như vậy a.’


      , phải, Nhã Nhi ta. . .”


      Vương Lôi thấy Vấn Nhã tức giận, có chút lo lắng.


      “Ca là của ta, có nghe hay !”


      Vấn Nhã chịu nổi bộ dạng này thêm nữa. Mãnh liệt vừa dùng lực, ôm lấy eo kiên cố của Vương Lôi, cái miệng nhắn ngăn chặn miệng Vương Lôi.


      ‘Như tại, ngươi tổng được .’


      Người Vương Lôi hơi hơi phát run, nghĩ tới Vấn Nhã tuyệt đối ghét bỏ , trong lòng còn lại chỉ có cảm động, khóe mắt nước mắt nhịn được chảy xuống.


      Vấn Nhã bị nước mắt của làm hoảng sợ, lo lắng :


      “Làm sao vậy, Vương đại ca, là Nhã Nhi làm đau ca sao?”


      Vấn Nhã biết đầu lưỡi bị thương, dù là nàng cường hôn nhưng cũng quá dùng lực a.


      Vấn Nhã mềm giúp Vương Lôi lau nước mắt, trong mắt tràn đầy đau lòng.


      Khuôn mặt tuấn tú của Vương Lôi ửng đỏ, đây là lần đầu tiên Vấn Nhã chủ động hôn , càng thêm cà lăm :


      , có.”


      có liền nhắm mắt lại, đừng nghĩ lung tung nữa!”


      Vấn Nhã xong kiễng mũi chân đem môi son lại ấn lên, lần này mang theo tràn đầy thương , ôn nhu như nước.


      Vương Lôi cũng có thể cảm giác được, rốt cục buông khúc mắc trong lòng ra, bàn tay to ôm chặt Vấn Nhã, bắt đầu tiến vào ôn nhu mà tha thiết ước mơ.


      lát sau, Vương Lôi buông Vấn Nhã ra, nhìn Vấn Nhã trong mắt lòe lòe tỏa sáng, bao hàm nhu tình, Vấn Nhã vừa thấy cười duyên lên :


      “Sớm biết rằng dùng được như vậy, Nhã Nhi cũng cần nhiều lời nữa. Ha ha. . .”


      “Nhã Nhi, ta. . .”


      Vương Lôi sắc mặt đỏ bừng, biết trả lời thế nào.


      “Được rồi, Vương đại ca, buông tâm ra , đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện gì cũng đừng , Nhã Nhi ta thèm để ý.”


      Vấn Nhã khuôn mặt tuấn tú của hôn ngụm.


      Vương Lôi có ý thức cứ gật gật đầu, trong lòng cực kỳ ngọt ngào, nghĩ tới cứ như vậy ngược lại lại được tình của Vấn Nhã, đây phải gọi là “Tái ông mất ngựa, làm sao biết phi phúc” sao!


      “Vương đại ca, ca bây giờ có thương tích, dưỡng thương cho tốt a, nơi này là nơi của Thù ca ca, cho nên ca cần lo lắng cho an toàn của Nhã Nhi, chờ Nhã Nhi xử lý chuyện xong, mấy ngày nữa chúng ta trở về cung.”


      Vấn Nhã nghĩ tới Quân Nghị Thiên, Quân Nghị Lân, Quân Nghị Kỳ.


      “Thù ca ca là? . . .”


      Vương Lôi muốn biết ở đây chuyện gì xảy ra.


      “À, Thù ca ca chính là cái nghiệt a, là đệ đệ của Lãnh ca ca, lần này nhưng ra là bọn họ hợp mưu lừa Nhã Nhi đến, vốn là Thù ca ca muốn tìm Nhã Nhi trút giận, nghĩ tới làm phiền hà Vương đại ca. Đúng rồi, Vương đại ca có tính trả thù bọn họ , Nhã Nhi có biện pháp nha.”


      Vấn Nhã tâm tình rất tốt, ý đồ xấu lại ra.


      cần.”


      Vương Lôi biết hóa ra là việc như vậy, tâm tình nhất thời hạ xuống.


      nghĩ tới bọn họ là hai huynh đệ. Như vậy mình nghĩ tức giận cũng được.’


      “Làm sao vậy, Vương đại ca, cần lo lắng, bọn họ tại đều là người của Nhã Nhi, nghe Nhã Nhi nha, ca nghĩ như thế nào đều được, vốn là bọn họ hơi quá đáng thôi!”


      Vấn Nhã coi như thực kiêu ngạo .


      có việc gì.”


      Vương Lôi hướng Vấn Nhã cười.


      ‘Hóa ra hai huynh đệ đều bị Nhã Nhi thu phục được rồi, nàng làm sao có thể trừng phạt bọn họ, Lãnh Sát nhưng là người Vấn Nhã , Lãnh Thù lại bộ dạng đẹp như thế, nam nhân của Nhã Nhi nhiều như vậy, đều ưu tú như vậy, mình ở trong lòng Nhã Nhi địa vị lại ở đâu a.’


      Trong lòng Vương Lôi khỏi khổ lên.


      “No, no, no.”


      Vấn Nhã buồn cười lúc lắc ngón tay mảnh khảnh của nàng. Lắc lắc đầu :


      “Ta phải giúp ca hết giận thôi, cần phải quan tâm là người nào, Vương đại ca ở trong lòng Nhã Nhi giống nhau rất quan trọng, Nhã Nhi nặng bên này bên kia đâu.”


      Vương Lôi hiểu no, no, no là có ý gì, bất quá cuối cùng hiểu ý tứ của Vấn Nhã rồi.


      biết nàng như thế nào giúp mình hết giận đây. Bất quá Nhã Nhi như vậy, mình cũng cần tính toán chi li nữa, dù sao về sau đều là người nhà.’


      cần, Nhã Nhi.”


      Vương Lôi giữ chặt tay bé của Vấn Nhã, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, càng xem càng cảm thấy bộ dạng Vấn Nhã đáng đến cực điểm, chính mình đến tận tâm .


      “Vương đại ca, , Nhã Nhi dẫn ca gặp mặt người.”


      Vấn Nhã nghĩ tới Vụ Tề, nàng bỏ lại cứu Vương đại ca, biết thế nào.


      “Ai?”


      Vương Lôi kỳ quái.


      “Đệ đệ của Nhã Nhi a!”


      Vấn Nhã có chút đắc ý, nàng cuối cùng cũng phải người nhất.


      Trong lòng Vương Lôi vừa chuyển. Có điểm hồ nghi.


      ‘Nhã Nhi trừ bỏ hai vị ca ca, giống như cũng có đệ đệ a.’


      thôi, ở đó, bộ dạng đệ đệ của ta rất có thú vị nha, ha ha a. . .”


      Vấn Nhã nhớ tới trộm đạo của nàng lại bộ dạng ngu ngốc.


      Vương Lôi lập tức đầu đầy hắc tuyến, chỉ biết ý đồ bất lương của nàng, biết nàng cái gì, có lẽ chính là tính cách tinh quái của nàng .


      “Nhã Nhi, Vương đại ca muốn, muốn tắm rửa trước.”


      Vương Lôi muốn người có lưu hương vị của Mị Thần tỷ.


      “A, vậy hả, được, hắc hắc. Vậy được rồi, Nhã Nhi quá nóng lòng, quên Vương đại ca nghỉ ngơi. Vậy Nhã Nhi ra ngoài trước, tối nay đến thăm Vương đại ca được ?”


      Vấn Nhã biết trong lòng Vương Lôi băn khoăn.


      “Uhm.”


      Vương Lôi mặt lộ ra ý cười miễn cưỡng.


      “Vậy muốn Nhã Nhi giúp Vương đại ca tắm rửa hay .”


      Mắt to Vấn Nhã lóe sáng tia giảo hoạt.


      “Nhã Nhi!”


      Vương Lôi thực bất đắc dĩ.


      “Được rồi, Nhã Nhi hay giỡn nha, ai bảo Vương đại ca nghiêm túc như vậy a. Ha ha, được rồi, Nhã Nhi rồi, Vương đại ca nghỉ ngơi tốt nha.”


      Vấn Nhã sôi nổi ra phòng.


      Lúc này, Vương Lôi lộ ra nụ cười lòng . . . . .

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 54: Huynh đệ đồng tâm
      Vấn Nhã trở lại phòng Vụ Tề thấy Vụ Tề quả nhiên ngồi ở giường đợi nàng, nàng cười tủm tỉm nhảy qua :


      “Tiểu khả ái, như thế nào ngủ được, đợi ta à?”


      Vụ Tề thấy tiểu nữ nhân này trở về cuối cùng nhàng thở ra, vẫn lo lắng Vấn Nhã đột nhiên rời , biết nàng xảy ra chuyện gì, thấy Vấn Nhã trở lại mà đứng đắn, mắt sáng liếc nàng hạ xuống, khẩu khí tốt :


      “Ai chờ nàng, ảo tưởng sức mạnh!”


      Vấn Nhã sửng sốt, thu hồi cười đùa :


      “Làm sao vậy, ai khi dễ đệ? Khẩu khí chống đối như vậy!”


      Vấn Nhã hiểu được.


      có, ta muốn ngủ rồi!”


      Vụ Tề thấy Vấn Nhã biết lo lắng cho nàng, tức giận đến dùng chăn phủ ở đầu, giả bộ ngủ.


      Lúc này Vấn Nhã cuối cùng biết sao lại thế này rồi.


      ‘Hóa ra tiểu tử này cùng mình giận dỗi đây nha, ha ha, tiểu hài tử rốt cuộc là tiểu hài tử, chuyện này mà cũng lại tức giận sao.’


      “Được rồi, Nhã Nhi phải có việc gấp sao, ta trở lại liền thăm đệ mà, thực xin lỗi nha, đừng nóng giận, tiểu khả ái!”


      Vấn Nhã đối với Vụ Tề là có chút hương vị nàng là tỷ tỷ như vậy.


      Vụ Tề nghe nàng xin lỗi, trong lòng dễ chịu chút, kéo chăn xuống :


      “Vậy tỷ vừa rồi nơi nào a, ta cũng chưa mặc y phục, ra cũng ra được, tỷ có thể trước giúp ta tìm bộ y phục đến hay a. Cũng thể suốt ngày tránh ở trong chăn a.”


      Vụ Tề xong mặt cười chuyển hồng, xấu hổ nhìn Vấn Nhã.


      Vấn Nhã vừa nghe, cười ha ha :


      mặc cũng tốt a, làn da tiểu khả ái đúng là trơn thể ta a, Nhã Nhi ta thích.”


      Vấn Nhã xong sắc tâm lại lên, tay bé liền hướng chui trong chăn.


      Vụ Tề sợ tới mức vội vàng đem chăn khóa lại, cả kinh kêu lên:


      “Tỷ đừng giỡn nha, ta đứng đắn mà.”


      Vấn Nhã đầu nghiêng cái làm bộ nghiêm trang :


      “Nhã Nhi tại cũng rất đứng đắn a. Ai Nhã Nhi đứng đắn, ta với người đó tranh luận!”


      “Tỷ, tỷ. . .”


      Vụ Tề cảm giác đối với tiểu nữ nhân này có biện pháp.


      “Ta cần để ý tỷ.”


      “Ha ha ha, để ý tới ta? vậy sao? Vậy Nhã Nhi có thể nha.”


      Vấn Nhã liền thích trêu chọc , cảm giác nàng giống đại gia đùa giỡn tiểu mỹ nhân ấy chứ.


      “Chớ !”


      Vụ Tề nóng nảy.


      “Vấn Nhã tỷ tỷ tỷ đừng đùa ta được ?”


      “Ha ha, vậy được rồi, đứng lên để tỷ tỷ ta xem, dáng người tiểu khả ái có bao nhiêu tốt đây, tỷ tỷ mới có thể tìm y phục thích hợp cho đệ a.”


      Trong lòng Vấn Nhã cười ra tiếng.


      “A!”


      Vụ Tề mặt càng đỏ hơn, nhưng lại cảm thấy Vấn Nhã rất có đạo lý, nhưng này cũng quá thẹn thùng. nhăn nhó :


      sao, tùy tiện tìm bộ thôi, ta, ta ngại.”


      “Aizzz, ta tiểu khả ái đệ làm sao đệ có vui tí nào a, đệ ngại ta để ý a, đệ là đệ đệ xinh đẹp của ta, để cho ta còn muốn đem đệ giới thiệu cho Vương đại ca nữa, cho nên mới cần để cho tỷ tỷ nhìn xem. Nhìn chút cũng thiếu khối thịt, người nhà, đừng thẹn thùng nha, ha ha. . .”


      Tâm chơi đùa của Vấn Nhã nổi lên, kéo cái chăn của Vụ Tề ra.


      “Ai nha, tỷ tỷ tỷ đừng đùa nữa, Vụ Tề van tỷ.”


      Vụ Tề làm sao gặp qua loại sắc nữ này, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, còn tí nữa rơi nước mắt.


      Vấn Nhã vừa thấy tiểu khả ái giống như muốn khóc, cũng có tâm tư chơi nữa.


      “Quên , chơi nữa, vậy đệ chờ chút, ta lát trở lại.”


      Vấn Nhã nghĩ đến hai huynh đệ Lãnh Sát Lãnh Thù biết thế nào, xong cũng ra cửa.


      Vụ Tề dự đoán được Vấn Nhã đùa đùa, thấy Vấn Nhã rồi, trong lòng ngược lại buồn bực. Đành phải trơ mắt nhìn cửa phòng, hi vọng Vấn Nhã nhanh chút trở về.


      Trong phòng Lãnh Sát, hai huynh đệ ngồi đối diện, hai người nhìn qua đều có chút mỏi mệt, Lãnh Thù có chút thẹn thùng nhìn Lãnh Sát :


      “Ca, ca có gì muốn hỏi ta sao?”


      Lãnh Sát tiêu sái cười :


      “Hỏi cái gì? Hỏi đệ khi nào thích Nhã Nhi sao? Nhã Nhi là nữ tử tốt, đệ thích nàng cũng là bình thường. Bất quá đệ vì nàng bỏ thói quen xấu kia của đệ sao?”


      Lãnh Sát nghĩ đến khuynh hướng trường kỳ đồng tính, tuấn lông mày liền nhíu lại.


      Lãnh Thù sửng sốt, trong lòng nghĩ đến đúng là dám xác định, nhưng nghĩ đến khuôn mặt nhắn đáng linh động của Vấn Nhã, trong lòng ấm áp.


      Vì Nhã Nhi, vô luận như thế nào cũng phải nhịn xuống.


      “Ta nghĩ ta chấp nhận được, huynh phải cũng thích ta như vậy sao?”


      Lãnh Thù hỏi lại.


      “Tốt nhất là như vậy, bằng Nhã Nhi thương tâm. Ai. . .”


      Lãnh Sát khẽ thở dài. Ánh mắt vô lực nhìn hướng khoảng vô hình ở xa xa.


      “Ca, huynh ngại sao?”


      Lãnh Thù nhìn ra được miệng của Lãnh Sát ngại, trong lòng khẳng định vui.


      “Để ý thế nào, ai mà ngại nữ nhân mình thích cùng người khác chia sẻ đây, nhưng Nhã Nhi đặc biệt như vậy, thích nàng làm sao dừng lại ở hai người chúng ta, về sau chỉ sợ càng ngày càng nhiều, mỗi lần nghĩ đến nàng cùng người khác thân thiết, trong lòng tựa như đao cắt vậy đệ hiểu chưa? Đệ về sau có thể thừa nhận được cái loại đau này hay ?”


      “Vậy ca ca muốn buông tha cho nàng sao?”


      “Aizzz, chính là rồi, vốn ta cũng vậy nghĩ tới mình nhanh cái tiểu nha đầu này như vậy, nhưng nàng cứ theo ta hay giỡn, lần lượt nàng đến châm ngòi lòng ta, bất tri bất giác, mình liền rơi vào tay giặc rồi, tại muốn hối hận chỉ sợ cũng kịp.”


      Lãnh Sát nghĩ đến quá trình hiểu biết Vấn Nhã, khóe miệng cong lên.


      “Ta nghĩ ta rời nàng được. Cho dù nàng là tiểu nữ nhân hoa tâm, chỉ cần nàng còn ta, ta nguyện ý cùng các nam nhân của nàng cùng nhau bảo vệ nàng.”


      Lãnh Thù thấy ca ca rơi vào trầm tư, cũng khỏi nghĩ đến quá trình quen biết giữa và Vấn Nhã, là nóng nảy như vậy, đặc biệt, nàng quả muốn bắt lòng thành tù binh rồi.


      “Vậy sau này hai huynh đệ chúng ta phải canh chừng nàng, cho tiểu nữ nhân kia có cơ hội quyến rũ người khác.”


      Lãnh Thù cảm thấy phương pháp đó được.


      Lãnh Sát vừa nghe đệ đệ này giống tiểu hài tử mà …, khỏi cười ra tiếng:


      “Ha ha, đệ nghĩ hay, nàng nhưng là có thể trong tầm tay đệ sao. Tiểu nữ nhân này a.”


      “Vậy làm sao bây giờ?”


      Lãnh Thù ngây thơ, cái này cũng được, vậy còn có cái biện pháp gì tốt nhỉ.


      “Có thể làm sao, nhẫn thôi!”


      Lãnh Sát ra nhìn thấu triệt.


      Lãnh Thù vừa nghe, mị nhãn trợn tròn, cũng phục ca ca của .


      “Tiểu Thù, đệ cần phải hiểu rồi, tính cách Nhã Nhi rất mạnh cùng cứng rắn, về sau nếu đệ chịu nổi mà thương tổn người của nàng, nàng lại quyết định cho phép, chuyện Vương thị vệ lần này chính là cái ví dụ tốt nhất, cho nên ta khuyên đệ trước lúc nhập sâu nên suy nghĩ kỹ càng, nếu đệ có thể làm được, như vậy hai huynh đệ chúng ta cả đời này hảo hảo trân trọng nàng.”


      Lãnh Sát lời thấm thía.


      “Ca, ta biết. Đúng rồi, chuyện huynh ám sát Thái Hậu làm sao bây giờ? Ta tính quay về Tình Nhân cốc chuyến, gặp lão nhân gia chút, ta có rất nhiều việc muốn hỏi. tại nếu chúng ta đều muốn bảo hộ Nhã Nhi, ta đây cũng gạt ca, phái ta ám sát Nhã Nhi đúng là lão nhân gia, cho nên ta muốn đến hỏi ràng.”


      Lãnh Thù lo lắng .


      Lãnh Sát kinh ngạc vạn phần, như thế nào cũng nghĩ ra chuyện ám sát Vấn Nhã là do dưỡng phụ của bọn họ, bọn họ cừu oán, đây vì cớ gì? Hơn nữa lại để cho hăn ám sát Thái Hậu, chuyện này nhất định có mưu gì.


      “Ta và đệ cùng nhau trở về, chuyện ám sát Thái Hậu trước cứ để đó.”


      Lãnh Sát nhíu chặt tuấn lông mày.


      “Uh, cũng tốt! Như vậy vì an toàn Nhã Nhi, trước tiên đem nàng đưa Kỳ Vương Phủ. Quân Nghị Kỳ, Quân Nghị Lân hẳn là bảo vệ tốt Nhã Nhi.”


      Lãnh Thù tính toán hết sớm xuất phát.


      “Được, chờ Nhã Nhi lại đây liền cho nàng biết.”


      Lãnh Sát cũng muốn biết chân tướng sớm chút.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 55: Ăn chắc các chàng
      Vấn Nhã đẩy cửa phòng Lãnh Sát ra, thấy Lãnh Thù ở đó, lập tức cao hứng :


      “Thù ca ca, ca ở đây à, ca mau gọi người lấy y phục đem cho Vụ Tề , y phục của bị ca xé mà, cũng thể để cho thân thể trần truồng chạy khắp nơi được. Với lại, tại là đệ đệ của Nhã Nhi, cho phép ca lại khi dễ nha.”


      Lãnh Thù đầu đầy hắc tuyến.


      là tự vạch áo cho người xem lưng, vừa cùng ca ca về sau chạm vào nam nhân, nào ngờ tiểu nữ nhân này lại đến nhắc nhở . vừa nhìn, quả nhiên tuấn lông mày của Lãnh Sát nhíu lại.


      “Nhã Nhi, Vụ Tề là ai? Cùng Tiểu Thù có quan hệ gì a?”


      Lãnh Sát tự nhiên hỏi câu như vậy.


      “Lãnh ca ca, Vụ Tề lớn lên thực xinh đẹp, cùng Thù ca ca tương tự. là Thù ca ca bắt đến làm tiểu quan, Thù ca ca chuẩn bị làm chuyện xấu được Nhã Nhi cứu. Sau này, chuẩn bị lấy thân báo đáp, nhưng Nhã Nhi có Lãnh ca ca rồi à, cho nên chỉ cần thu làm đệ đệ thôi.”


      Vấn Nhã vừa , vừa mắt to nhìn nhìn sắc mặt Lãnh Thù càng ngày càng thúi, sau đó rất tự nhiên ngồi ở đùi Lãnh Sát, tay bé vòng qua cổ của , còn đem tóc bên che mặt của hướng bên cạnh vén lên, cực kỳ giống tiểu thê tử hiền lành, đem tâm Lãnh Sát dỗ so với mật còn ngọt hơn.


      “Nhã Nhi, nàng lại bậy bạ gì đó a. Nàng ta là bị áp ở chuyện kia, ta mới muốn chứng minh cho nàng xem ta là ở trong chuyện kia mà.”


      Lãnh Thù lập tức giải thích.


      Lãnh Sát vừa nghe, thiếu chút nữa ngất .


      ‘Hai người này quả thực là làm loạn, Nhã Nhi nữ hài tử sao có thể xem loại chuyện này, mà đệ đệ càng là mất trí rồi, lại còn muốn chứng minh!’


      Điên rồi!


      “Nhã Nhi, nàng phải nàng thích Tiểu Thù sao? Vậy nàng muốn đem thói xấu của sửa đổi. Tiểu Thù cũng nguyện ý về sau canh chừng Nhã Nhi rồi, cho nên về sau cho phép hai người lại náo loạn.”


      Lãnh Sát nghiêm túc cho Vấn Nhã nghe.


      Vấn Nhã vừa nghe, cao hứng nhảy dựng lên.


      “Lãnh ca ca, ca a, ca ngại sao? tốt quá, Nhã Nhi còn tưởng rằng ca rất thương tâm, biết như thế nào dỗ ca. Như thế thực tốt, Thù ca ca, ca phải giữ lời, về sau ca là người của Nhã Nhi, cho phép mọi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt nha. Trước hết để cho Nhã Nhi hôn cái. Ha ha. . .”


      Vấn Nhã sắc tâm nổi lên, chạy đến trước mặt Lãnh Thù tính cưỡng hiếp.


      Lãnh Thù thấy ca ca ở đây, làm sao biết xấu hổ, đỏ bừng cả khuôn mặt, làm cho Vấn Nhã chụp hụt cái. Vấn Nhã nhất thời hai mắt đẫm lệ uông uông nhìn Lãnh Sát :


      “Lãnh ca ca, ca xem, Thù ca ca gạt người, cũng đem thân thể cho Nhã Nhi, ô ô. . .”


      Hai huynh đệ khóe miệng đều co rút.


      ‘Sắc nữ này, hết thuốc chữa.’


      “Ai bảo Tiểu Nhã Nhi vội vã như vậy chi? Thù ca ca có thói quen thôi!”


      Lãnh Sát nhanh kéo Nhã Nhi tiến vào trong lòng.


      “Chụt.”


      Vấn Nhã nhân cơ hội ở khuôn mặt tuấn tú hôn to ngụm, sau đó nhìn mặt Lãnh Sát chậm rãi biến đỏ, Lãnh Sát có điểm thẹn thùng nhìn xem Lãnh Thù, sau đó làm bộ tức giận :


      “Nhã Nhi, nàng nên đứng đắn.”


      “Oa oa. . . Lãnh ca ca ca nạt ta. Oa oa, đừng tới gần Nhã Nhi, Thù ca ca khi dễ ta, ca cũng khi dễ ta, các ca đều là tướng công thân ái của Nhã Nhi, chẳng lẽ ngay cả hôn cũng cho Nhã hôn sao? Oa oa. . .”


      Vấn Nhã là thuộc hàng tiêu chuẩn của phái hành động, nước mắt bay thẳng, hai huynh đệ nhìn qua ngạc nhiên thôi.


      “Nhã Nhi đừng khóc, được được được, hôn, để nàng hôn, đừng khóc, tâm Lãnh ca ca đều đau. Tiểu Thù, còn qua đây để cho Nhã Nhi hôn cái, về sau Nhã Nhi chính là tiểu thê tử của chúng ta, thể để cho nàng khóc a.”


      Lãnh Sát sợ nhất Vấn Nhã khóc, chỉ muốn nàng sống vui vẻ.


      Lãnh Thù thấy Vấn Nhã khóc chỉ biết tiểu nữ nhân này chỉ là giảo hoạt, bất quá cho dù giả khóc, cũng là đau lòng, đành phải chiếu theo lời ca ca mà …, tới đỏ mặt thẹn thùng nhìn Vấn Nhã .


      “Đến đây , hôn hôn, ai sợ ai a.”


      Vấn Nhã thấy bộ dạng Lãnh Thù bộ chiến trường, lập tức cười ha hả:


      “Thù ca ca, ca là rất ngốc rồi, ha ha ha, ai nha, được, Nhã Nhi đau bụng.”


      Lãnh Sát thấy bộ dạng đệ đệ nhịn được cũng cười ra tiếng. Hai người đem Lãnh Thù cười đến khuôn mặt tuấn tú trận trắng trận hồng.


      ‘Tiểu nữ nhân đáng giận này.’


      “Lãnh ca ca, ca Thù ca ca có phải thực đáng phải sao?”


      Vấn Nhã thừa dịp Lãnh Thù ngu ngơ hết sức, ở mặt cũng dùng sức “chụt” cái, sau đó vui vẻ nhảy ra.


      “Uh, ta xem Lãnh Huyết minh Minh chủ của chúng ta là bị tiểu nha đầu nàng ăn chắc rồi, ha ha. . .”


      Lãnh Sát chưa từng gặp qua đệ đệ chịu thiệt qua như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ.


      “Ca, ca cái gì a, mau cùng Nhã Nhi chuyện trở về !”


      Lãnh Thù được tự nhiên, chạy nhanh sang chuyện khác.


      “Cái gì trở về?”


      Trong lòng Vấn Nhã cả kinh, lập tức thu hồi cười, kinh ngạc nhìn Lãnh Sát.


      “Nhã Nhi, ta cùng Tiểu Thù có việc phải về nơi dưỡng phụ của chúng ta chuyến, rất nhanh trở lại.”


      Lãnh Sát nghĩ đến chuyện khẩn cấp, lại liên quan đến an toàn của Vấn Nhã, cũng thu hồi tươi cười.


      “A, rất nhanh là bao lâu a?”


      Khuôn mặt nhắn Vấn Nhã lập tức như khóc tang, trong lòng thực luyến tiếc.


      “Chuyện này khó mà , nhanh mười ngày, chậm tháng.”


      Lãnh Thù suy nghĩ chút .


      “Ô ô, cần, Nhã Nhi luyến tiếc các ca a, ô ô. . .”


      Vấn Nhã nhào vào trong lòng Lãnh Sát khóc lên. Lúc này nhưng là khóc thực.


      “Chúng ta rất nhanh trở lại, sau khi trở về là có thể vĩnh viễn ở cùng Tiểu Nhã Nhi a, Nhã Nhi phải cũng nên hồi cung sao? Còn có, chẳng lẽ Nhã Nhi muốn cho Lãnh ca ca ám sát Thái Hậu sao?”


      Lãnh Sát vỗ lưng của nàng, cùng nàng giải thích, làm sao cam lòng a.


      “Ô ô, Nhã Nhi cần , ô ô. . .”


      Vấn Nhã bắt đầu xấu tính, đem nước mắt nước mũi toàn bộ lau người , đem Lãnh Sát luôn luôn sạch lên vẻ mặt buồn bực.


      ‘Tiểu nữ nhân này lại náo loạn.’


      xin giúp đỡ nhìn qua Lãnh Thù, liếc mắt ra hiệu.


      “Nhã Nhi, Thù ca ca ra suy nghĩ của mình.”


      Lãnh Thù mỉm cười về phía Vấn Nhã mở hai tay ra.


      Vấn Nhã vừa thấy, lập tức mặt nhào vào lòng Lãnh Thù.


      “Thù ca ca được ?”


      Vấn Nhã còn nức nở.


      Lãnh Thù thương sờ sờ mái tóc dài của nàng, ôn nhu :


      quay về là được, có rất nhiều việc còn có làm được, nhưng chúng ta rất mau trở lại. Nhã Nhi phải ngoan ngoan chờ chúng ta trở về nha.”


      “Gạt người, Thù ca ca gạt người, được, ô ô, Nhã Nhi cho các ca , các ca là của Nhã Nhi, muốn toàn bộ nghe ta thôi!”


      “Chuyện này. . . vậy chờ lần này sau liền toàn bộ nghe Nhã Nhi nha?”


      cần! Ta cần.”


      “Vậy Nhã Nhi muốn như thế nào mới được a?”


      “A, trừ phi. . .”


      “Trừ phi cái gì?”


      “Trừ phi đêm nay hai ngươi cùng Nhã Nhi cùng nhau ngủ?”


      “Rầm!”


      “Rầm!”


      Trong khoảng thời gian ngắn đất có thêm hai xác mỹ nam miệng sùi bọt mép

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 56: Nỗi đau của Mị Vũ
      Vấn Nhã cười híp mắt bò lên giường Lãnh Sát, khóe miệng vui vẻ nở hoa, nhìn mặt hai huynh đệ đỏ thẫm :


      “Nhã Nhi ta tại mệt mỏi, cho nên vì đêm nay, Nhã Nhi tại có cảm giác ngủ ngon rồi, hai vị tướng công thân ái, các ca cũng đừng được nha, Nhã Nhi nghe nam nhân được đó chính là thực mất mặt à.”


      Lãnh Sát cùng Lãnh Thù nhìn nhau liếc mắt cái, tâm hữu linh tê, chạy trối chết.


      ‘Nữ nhân này, bọn họ chịu nổi.’


      “Các ca cũng đừng làm cho Nhã Nhi thất vọng a!”


      Vấn Nhã thừa dịp bọn họ chạy ra trước cửa vẫn quên hô to tiếng. Sau đó ôm cái gối đầu ngây ngốc ở giường quay cuồng vài lần, cười mộng gặp Chu công.


      Vấn Nhã tỉnh ngủ là xế chiều, đem nàng cho rằng xinh đẹp nhìn Vương Lôi. Vương Lôi người đêm vì tinh thần khỏe cho nên đến bây giờ còn có tỉnh. Vấn Nhã nhàng mà ngồi ở bên giường của , lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngủ, trong lúc ngủ mơ tuấn lông mày Vương Lôi nhíu chặt, làm cho Vấn Nhã rất là đau lòng, nhịn được dùng tay nhàng vuốt lên mọi phiền não của .


      Võ công Vương Lôi muốn khôi phục, tay bé của Vấn Nhã vừa đụng, liền mở hai mắt ra, vừa thấy là Vấn Nhã, nhanh ngồi dậy :


      “Nhã Nhi, nàng tới lâu rồi sao?”


      “Vương đại ca, Nhã Nhi đánh thức ca sao? Thực xin lỗi.”


      Vấn Nhã lùi tay bé về bộ dạng làm sai chuyện.


      có việc gì, Vương đại ca cũng nên tỉnh.”


      Kỳ trong lòng Vương Lôi vì Vấn Nhã đến thăm cảm thấy vui vẻ rồi.


      “Vương đại ca gặp ác mộng sao? Nhã Nhi thấy lông mi của ca đều nhăn lại.”


      “Vương đại ca mơ thấy Mị Vũ.”


      “Mị Vũ? Đệ đệ Mị Thần tỷ? Cái bệnh mỹ nam kia sao?”


      “Đúng vậy, phụ đáng giận kia tuy rằng giận, nhưng đệ đệ của nàng cũng là người thiện lương, lần này Nhã Nhi nàng. . Ta sợ nghĩ thông.”


      Vương Lôi nghĩ đến Mị Thần tỷ đối với làm hết thảy, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đầu lưỡi của bây giờ còn rất đau, chuyện lên cũng rất mơ hồ. Nhưng đối với Mị Vũ vẫn thực thương cảm.


      “Đệ đệ sắc nữ ấy còn có thể là người tốt gì, Vương đại ca, ca biết , làm sao mà biết à. Mị Thần tỷ đối với ca như vậy, ca còn giúp đệ đệ của ả chuyện nữa, đầu óc ca sốt hỏng rồi, Nhã Nhi ta đây làm vậy như muốn phá hư tiện nghi của nữ nhân kia.”


      Vấn Nhã nghĩ đến nam nhân của nàng thiếu chút nữa bị nữ nhân khác cường, trong lòng lửa giận bốc lên.


      “Vốn ta cũng tin vậy, nhưng Mị Vũ từ liền bệnh nặng, Mị Thần tỷ đem bảo hộ vô cùng tốt, những chuyện ả làm ở bên ngoài cũng cho đệ đệ biết, lần này ả bắt ta , là muốn tìm tỉ phu cho đệ đệ, Mị Vũ theo ta hàn huyên cả đêm, chứng là vô tội.”


      Vương Lôi vì Mị Vũ biện giải.


      “Vương đại ca, vậy ca đây là trách Nhã Nhi đúng ? tại Nhã Nhi làm cũng làm, lại có tổn thất gì, ca nên làm gì giúp giờ.”


      Là người ở đại nên Vấn Nhã đương nhiên biết ở cổ đại trinh tiết đối với nam nhân cũng quan trọng giống nữ nhân.


      , Nhã Nhi, Vương đại ca có ý này, chẳng qua là cảm thấy đáng thương.”


      Vương Lôi thấy Vấn Nhã bắt đầu tức giận, nhanh giải thích, Vấn Nhã cũng là vì mới làm như vậy.


      “Được rồi, nữa, Vương đại ca, thương thế của ca tốt hơn chút ?”


      Vấn Nhã quan tâm hỏi.


      Vương Lôi vươn đầu lưỡi sưng đỏ thè ra cho Vấn Nhã xem. Vấn Nhã đau lòng :


      “Để cho Nhã Nhi giúp ca trị.”


      xong cái miệng nhắn đưa qua.


      Vương Lôi ngượng ngùng thôi, cà lăm :


      “Đừng, Nhã Nhi đừng nghịch.”


      Vấn Nhã thấy Vương Lôi cũng dám nhìn nàng, thu hồi tâm chơi đùa, lôi kéo cánh tay Vương Lôi :


      “Vương đại ca, chờ ca khỏe rồi, Nhã Nhi cùng ca được ? Mấy ngày nay ca phải nghỉ ngơi nhiều nha.”


      Vương Lôi nghe lời này rất mờ ám, trong lòng ngọt lên, cùng Vấn Nhã lại tăng thêm bậc. cũng được tự nhiên, thâm tình nhìn Vấn Nhã :


      “Uhm.”


      Tiếp theo đem Vấn Nhã kéo vào lòng ngực của , làm cho đầu Vấn Nhã tựa vào bộ ngực , hưởng thụ tình ngọt ngào ngắn ngủi này.


      = = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé = = = = = = = = =


      Cùng lúc đó, ở trong tiểu viện của Mị Thần tỷ.


      “Tiểu Vũ, đệ đừng ngu như vậy, tỷ tỷ chỉ có đệ đệ là đệ, đệ muốn chết, đệ để tỷ tỷ sống thế nào a.”


      Mị Thần tỷ thân chật vật, nước mũi nước mắt dàn dụa khuyên Mị Vũ nên tức giận với nàng, chỉ thấy chỗ cổ tay quấn chi chít băng vải, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tràn ra máu tươi.


      “Tiểu Vũ, tỷ thực xin lỗi đệ, đệ cần như vậy? Tỷ nên dối gạt đệ, lại càng nên bắt Vương thị vệ, làm cho tiểu nha đầu kia đối xử với đệ như thế. Tiểu Vũ, đệ đừng như vậy, đệ , đệ muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho tỷ a, đệ đừng làm tỷ sợ a, ô ô. . .”


      Mị Thần tỷ khóc ngã vào bên giường.


      giường Mị Vũ sắc mặt tuyết trắng vẫn nhúc nhích, dường như còn thở vậy.


      “Tiểu Vũ, đệ có phải hận Vấn Nhã hay , tỷ giúp đệ đem nàng bắt tới, đệ muốn nhục nhã bọn họ như thế nào cũng được!”


      Mị Thần tỷ vì đệ đệ này, cái gì cũng làm ra được, chẳng sợ mắc thêm lỗi lầm nữa, nàng cũng thèm quan tâm.


      Lúc này, đầu Mị Vũ bỗng nhiên chuyển động, đầu quay tới nhìn về phía Mị Thần tỷ, khẽ mở miệng :


      “Đừng! Tỷ, đây phải lỗi của nàng, Vương đại ca là phu quân của nàng, nhưng tỷ đối với vậy, nàng đối với ta cũng tính quá mức, tỷ bắt nàng đến có tác dụng gì, tỷ để ta làm sao đối mặt với nàng a.”


      Trong mắt phượng của Mị Vũ tràn ngập u buồn.


      “Tiểu Vũ, đệ đừng như vậy, là tỷ đúng, đệ đánh tỷ, mắng tỷ mà đừng tìm chết. Tỷ rất sợ sợ về sau người độc sống đời, vậy còn có ý gì nữa. Đệ nếu cảm giác mình thể gặp người nữa, vậy làm cho nha đầu kia gả cho đệ được rồi.”


      Mị Thần tỷ bỗng nhiên tròng mắt sáng lên.


      ‘Đây biện pháp tốt.’


      “Tỷ, tỷ ở đây cái gì vậy?”


      Mị Vũ nghe tỷ mà hoảng sợ, nhưng mặt tuyết trắng lại nổi lên tia đỏ ửng. nghĩ đến khuôn mặt nhắn đáng của Vấn Nhã, lần đầu tiên nhìn thấy Vấn Nhã liền hảo cảm.


      “Tiểu Vũ, đệ ghét nàng có đúng hay ?”


      Mị Thần tỷ bắt giữ mặt đỏ vủa Mị Vũ.


      Mị Vũ Tâm tư đơn thuần, rất ít tiếp xúc vật bên ngoài, huống chi loại tình hình này, bị Mị Thần vừa hỏi, mặt càng đỏ hơn.


      “Tỷ, tỷ đừng xằng bậy, nàng có phu quân rồi, làm sao có thể ở bên người tàn phế như ta a.”


      bậy, đệ làm sao tàn phế, chẳng qua thể mệt nhọc thôi. Phu quân của tiểu nha đầu kia chỉ hơn, chứ kém, đệ nếu là thích nàng, tỷ nghĩ biện pháp, nhưng đệ thể làm việc ngốc nữa.”


      Mị Thần tỷ vì Mị Vũ đáp lại mà cao hứng.


      “A, nàng làm sao có thể có rất nhiều phu quân a?”


      Mị Vũ cực kỳ kinh ngạc, nhìn ra tiểu nương đáng như thế nhưng chỉ cái phu quân.


      “Nàng là tiểu sắc nữ, bên người mỹ nam rất nhiều, trước đệ nhìn thấy hai mỹ nam tử đó, cũng hẳn là phu quân của nàng. Bất quá, nàng đối với nam nhân của nàng đều có tình có nghĩa, nàng gả cho đệ, cũng nhất định trân trọng đệ tốt.”


      “A, vẫn là cần.”


      Mị Vũ nghĩ đến phu quân của nàng người người xuất sắc, mà bộ dạng bình thường còn là bệnh nhân, nàng làm sao có thể coi trọng . Nghĩ đến đây, mặt của lại trắng.


      “Tiểu Vũ, đệ đừng nghĩ lung tung, ở trong mắt tỷ, đệ là tốt nhất, đệ bây giờ nghỉ ngơi tốt, đừng làm chuyện điên rồ, tỷ tỷ có việc ra ngoài chút.”


      Mị Thần tỷ nhìn ra tâm tư đệ đệ, vì , nàng nhất định phải tìm Vấn Nhã chuyện. Ai buộc chuông người đó cởi chuông a.


      “Lưu thẩm, phiền toái thẩm nhìn Tiểu Vũ, ta rất nhanh quay lại.”​

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :