1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Săn lùng quý cô thừa kế - Julia Quinn

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10

      Um-laut (Danh từ): 1. thay đổi trong thanh của nguyên được phát ra bởi phần đồng hóa với thanh xung quanh; 2. Dấu phụ (ví dụ: u) được đặc nguyên để chỉ thay đổi trong cách phát , đặc biệt là bằng tiếng Đức.

      Với những hiểu biết của mình về ngài Ravenscroft, tôi thực phải cảm ơn cha mẹ sinh ra tôi ở Đức, với cái tên mang dấu phụ bên mình.

      Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent



      Trước giữa chiều, Caroline ngộ ra hai điều. là, James lại biến mất lần nữa, có lẽ là tới nơi nào đó để điều tra về Oliver và các hoạt động phản gián của . Và hai là, nàng phải lòng Blake Ravenscroft mất rồi.

      Chà, điều này hẳn là . chính xác hơn nàng nghĩ mình có lẽ Blake Ravenscroft mất rồi. Nàng vấp phải chút khó khăn trong việc tin tưởng vào chính mình, nhưng dường như chẳng có bất cứ lời giải thích nào hợp lý hơn cho những thay đổi gần đây trong tính cách và thái độ của nàng.

      Caroline cũng quen với việc thường xuyên lỡ miệng mà nghĩ ngợi gì về những lời mình , nhưng hôm này, hình như nàng buột miệng toàn những lời cực kỳ vô nghĩa. Hơn nữa, nàng còn hoàn toàn mất cảm giác ngon miệng với những bữa ăn thịnh soạn hằng ngày của mình. Chưa kể đến việc nàng liên tục bắt được chính mình cười toe toét như thể con ngốc nhất đời.

      Và nếu như thế vẫn chưa đủ coi là bằng chứng, nàng thậm chí còn bắt quả tang mình thầm, "Caroline Ravenscroft. Caroline Ravenscroft, mẹ của TrentRavenscroft. Caroline Ravenscroft, vợ của... ôi, dừng lại ngay!".

      Thậm chí cả nàng cũng phải mất kiên nhẫn với bản thân mình.

      Nhưng nếu đáp trả lại bất cứ cảm giác nào của nàng, Blake cũng cho nàng biết. chắc chắn chẳng nghênh ngang trong nhà như kẻ ngốc si tình hay hét lên những lời ca ngợi về sắc đẹp, duyên dáng lẫn trí thông minh của nàng. Nàng cũng khá nghi ngờ về việc liệu ngồi sau bàn làm việc của mình và vẽ nguệch ngoạc những dòng kiểu như "Ông và bà Blake Ravenscroft" hay .

      Và kể cả nếu làm thế, thực chẳng có lý do gì để nghĩ rằng nàng có thể trở thành "Bà Ravenscroft". Chúa biết được có biết bao nhiêu phụ nữ ở Luân Đôn này mơ tưởng về tình với . Và thế nào nếu cũng tưởng tượng rằng mình ai đó trong số họ?

      Ý nghĩ đó mới đau đớn làm sao!

      Dĩ nhiên, người thể nào hoàn toàn quên những nụ hôn. hẳn rất thích thú với nụ hôn của họ. Nhưng đàn ông khác với phụ nữ. Mặc dù Caroline từng được sống trong che chở, nhưng thực tế cũng dạy cho nàng biết ngay từ đầu và ràng rằng người đàn ông có thể muốn hôn chút tình cảm nào dành cho ta cả.

      người phụ nữ ngược lại, chà, Caroline dám áp đặt điều này cho tất cả phụ nữ đời, nhưng nàng biết rằng mình thể nào hôn người nào đó theo cái cách từng hôn Blake chiều hôm đó mà có cả tá cảm xúc dành cho ta.

      Điều này mang nàng quay trở lại với giả thuyết chủ yếu cua mình: Rằng nàng Blake Ravenscroft.

      Trong khi Caroline bận rộn với việc đào bới cái vòng luẩn quẩn của trái tim mình, Blake lại ngồi dựa vào mép bàn và phi tiêu trong phòng làm việc - nỗ lực phù hợp cách hoàn hảo với tâm trạng của lúc này.

      "Mình ", trúng, "hôn ấy nữa".

      "Mình ", trúng, "tận hưởng nó".

      "Ôi, thôi được rồi, mình , nhưng chỉ hoàn toàn là vì", trúng, "đòi hỏi thể xác".

      đứng dậy, mặt đầy vẻ quyết tâm. " ấy đúng là tử tế nhưng chẳng có nghĩa lý gì với mình hết."

      nhắm mục tiêu để ném và dõi theo chiếc phi tiêu cắm vào cái lỗ đen ngòm bức tường trắng xóa.

      "Chết tiệt, chết tiệt", lẩm bẩm, sải bước để rút chiếc phi tiêu ra. Sao lại ném trượt được chứ? chưa bao giờ ném trượt. Hầu như mỗi ngày đều luyện tập và chưa từng ném trượt. "Khốn kiếp."

      "Hôm nay chúng ta có chút bực bội, phải nhỉ?"

      Blake nhìn lên và thấy James đứng nơi ngưỡng cửa. "Cậu biến đâu cả ngày hôm nay thế?"

      "Mở rộng điều tra về Oliver Prewitt, tôi chỉ có thể với cậu như thế thôi."

      "Tôi có ba đầu sáu tay ra cũng hứng nổi cái con người được gã giám hộ."

      "Chà, tôi cũng cho là vậy."

      Blake giật chiếc phi tiêu ra khỏi tường khiến mảng thạch cao rơi xuống. "Cậu biết ý tôi là gì rồi đấy."

      "Đúng thế", James cười từ tốn và trả lời, "Nhưng tôi hoàn toàn chắc cậu biết ý của mình là gì".

      "Thôi cải trò phiền nhiễu chết tiệt đó , Riverdale, và cho tôi biết cậu tìm được những gì."

      James nằm dài ghế da và nới lỏng cà vạt. "Tôi thử giám sát chút quanh dinh thự của Prewitt."

      "Sao cậu thông báo với tôi?"

      "Chắc chắn là cậu muốn lẽo đẽo theo sau tôi đến đó."

      "Chết tiệt là cậu đúng. Tôi..."

      "Ai đó", James ngắt lời, "Phải ở lại đây cùng với vị khách của chúng ta".

      "Vị khách của chúng ta", Blake trả lời đầy mỉa mai, "Là phụ nữ trưởng thành. ta chết vì bị bỏ bê nếu chúng ta để lại cho ta đống dụng cụ chỉ trong vài giờ."

      "Đúng thế, nhưng khi trở về, có lẽ cậu phát ra căn phòng khác của mình trở nên hỗn độn."

      "Đừng có tự biến mình thành thằng khốn như thế, Riverdale."

      James giả vờ săm soi những chiếc móng tay của mình. "May cho cậu là tôi tự ái với kiểu ý kiến như thế đấy."

      "May cho cậu là tôi đấm thụt cái lưỡi chết tiệt của cậu xuống cổ họng đấy."

      " cảm động khi thấy cậu quá cảnh giác trước phụ nữ", James với điệu cười lười biếng.

      "Tôi cảnh giác. Và thôi cái trò mồi chài tôi ."

      James nhún vai. "Dù thế nào nữa khi do thám, người bao giờ cũng kiếm được nhiều thông tin hơn là hai người. Tôi muốn gây bất cứ chú ý nào."

      "Riverdale, cậu sống kín đáo quá nhỉ!"

      "Đúng thế, biến mất mỗi khi có dịp chẳng phải khá là vui sao? Những gì mọi người khá kinh ngạc khi họ biết cậu ở đâu. Hoặc là", ta thêm vào với nụ cười xấu xa, "khi họ thậm chí còn biết là cậu vẫn ở đấy".

      "Cậu phát ra điều gì sao?"

      "Chẳng có gì quan trọng cả, dù Prewitt hoàn toàn sống vượt quá khả năng kiếm chác của lão. Hoặc ít nhất là quá so với những gì lão kiếm được."

      Blake nhặt chiếc phi tiêu lên và nhắm mục tiêu. "Lùi ra."

      James làm theo lời , lơ đãng dõi theo khi chiếc phi tiêu bay từ tay Blake đến hồng tâm.

      "Thế này mới đúng chứ", Blake lẩm bẩm. quay lại với James và lên tiếng, "Vấn đề là chúng ta thể tự động giả định rằng tiền mà gã kiếm được là từ những hoạt động phản gián. Nếu thực chuyển thông tin cho Carlotta De Leon, tôi đảm bảo với cậu là gã được trả khoản hậu hĩnh. Tuy nhiên, chúng ta đều biết rằng gã buôn lậu rượu và lụa; và gã sống bằng cách này trong nhiều năm rồi. Chắc chắn gã còn có thể cướp phần thừa kế của Caroline mà ta hay biết".

      "Tôi ngạc nhiên đến chết mất nếu gã làm thế."

      "Nhưng khi điều đó xảy ra", Blake với nụ cười tự mãn, "Tôi tự mình điều tra ít".

      "Cậu ư?"

      "Hóa ra Prewitt có căn phòng luôn được khóa kín. Caroline cũng được phép bước vào, thậm chí con trai gã cũng thế."

      James nở nụ cười rộng đến mang tai. "Hồng tâm."

      "Chính xác." Blake lại ném chiếc phi tiêu nhưng lần này, nó cách hồng tâm khá xa. "Chà, phải lúc nào cũng chính xác."

      "Có lẽ đến lúc thực chuyến viếng thăm bí mật tới nhà Prewitt rồi nhỉ", James gợi ý.

      Blake gật đầu. chẳng muốn gì hơn ngoài việc đóng tập hồ sơ này lại, rời khỏi Bộ Chiến tranh để bắt tay vào cuộc sống mới đáng trọng và nhàm chán của mình. "Tôi hoàn toàn đồng ý."

      Họ tìm thấy Caroline ngồi dưới gầm chiếc bàn trong thư viện.

      " làm cái quái gì dưới này thế?", Blake hỏi.

      "Gì cơ? Ồ, chào ngày tốt lành." Nàng bò ra. "Những người hầu của ngài có bao giờ quét bụi dưới gầm thế? Tôi bị hắt hơi dữ dội."

      " chưa trả lời câu hỏi của tôi."

      "Tôi chỉ kiểm tra vài chồng sách thôi. Tôi cố thu thập tất cả những cuốn sách về lịch sử."

      "Tôi tưởng thực công việc này cho đến khi chân lành hẳn cơ mà." Blake với vẻ khá cáo buộc trước ý kiến của nàng.

      "Tôi đặt sách trở lại giá", nàng trả lời. "Tôi chỉ phân nhóm chúng theo chủ đề. Nhân tiện tôi cũng chẳng dùng tẹo nào đến mắt cá chân của mình - thứ mà gần như lành hằn rồi. Thậm chí hôm nay, có lúc tôi còn cần dùng đến gậy mà vẫn chẳng đau chút nào." Nàng quay sang James và tươi cười. "Ồ, đáng làm sao khi được gặp lại ngài, thưa ngài!"

      Hầu tước mỉm cười và cúi đầu về phía nàng. "Luôn là vinh dự đối với tôi, Caroline thân ."

      Blake cau mày. "Chúng tôi tới đây có mục đích, Quý Trent."

      "Tôi chưa bao giờ cho là ngài có mục đích gì cả." Nàng hướng cái nhìn trở lại với James. " có nhận ra rằng ta luôn thích gọi tôi là Quý Trent khi nổi giận với tôi ?"

      "Caroline", Blake , giọng đầy cảnh báo.

      "Dĩ nhiên là", nàng vô tình thêm, "Khi thực nổi giận, ta quay trở lại gọi tôi là Caroline. Có lẽ ta cảm thấy quá khó khăn khi gầm gừ đầy đủ tên họ của tôi chăng?".

      James phải đưa tay lên che miệng, có lẽ hòng ngăn tiếng cười của mình.

      "Caroline", Blake nâng tông giọng cao và to hơn, tuyệt nhiên lờ tịt mỉa mai của nàng. "Chúng tôi cần giúp đỡ của ."

      "Các sao?"

      " đến lúc chúng tôi phải tập hợp những bằng chứng vững vàng nhất để chống lại Prewitt."

      "Tốt", Caroline trả lời. "Tôi thích thú khi được chứng kiến cảnh ông ta phải trả giá cho những tội ác của mình."

      James cười khùng khục đáp lời, "Ôi, nàng khát máu".

      Nàng quay sang với vẻ tổn thương. " ra điều đó kinh khủng. Tôi khát máu chút nào. Đó chỉ là vì nếu như Oliver làm những điều kinh khủng mà ..."

      "Caroline, tôi chỉ đùa thôi", James .

      "Ồ, vậy tôi xin lỗi vì phản ứng thái quá. Lẽ ra tôi nên biết rằng cố ý..."

      "Nếu hai người có thể tạm bỏ qua việc bày tỏ thái độ ngưỡng mộ dành cho nhau", Blake gay gắt. Chúng ta có việc quan trọng để thảo luận đấy."

      Caroline và James quay sang với biểu tức giận y như nhau.

      "Riverdale và tôi đột nhập vào nhà Prewitt", Blake với nàng. "Chúng tôi cần cung cấp mọi chi tiết về lịch trình của gia đình và những người hầu, như thế chúng tôi tránh được việc bị phát ."

      " cần mọi chi tiết", nàng với cái nhún vai hờ hững.

      chỉ cần đến đó trong đêm nay."

      Cả hai quý ông đồng loạt rướn người về phía trước và nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt hoài nghi.

      "Tối thứ Tư tuần nào Oliver cũng ra ngoài chơi bài. Ông ta chưa bao giờ bỏ lỡ dù chỉ buổi. Lúc nào ông ta cũng thắng. Tôi cho là ông ta ăn gian."

      James và Blake nhìn nhau, Caroline hoàn toàn có thể nhận ra tâm trí họ bắt đầu hoạt động và lên kế hoạch cho nhiệm vụ của mình.

      "Nếu các nhớ", nàng tiếp tục, " hôm tôi chạy trốn là vào đêm thứ Tư. Chính xác là tuần trước. ràng là Oliver chọn cái đêm ông ta đánh bài để tạo cơ hội cho Percy làm nhục tôi. nghi ngờ gì là ông ta muốn đinh tai bởi những tiếng hét của tôi".

      "Liệu Percy có nhà ?", James hỏi.

      Caroline lắc đầu. " ta gần như lúc nào cũng chơi rồi say mèm. Oliver thể chấp nhận việc ham mê quá mức những loại rượu mạnh. Ông ta cho rằng nó làm đàn ông trở nên yếu ớt. Vì thế, Percy chọn đêm thứ Tư để được giải phóng khỏi giám sát của cha mình."

      "Còn những người hầu sao? Trong nhà có bao nhiêu người?" Lần này Blake là người đặt câu hỏi.

      Caroline cân nhắc hồi. "Tổng cộng là năm. Đa số đều về nhà. Tuần trước, Oliver cho phép mọi người được nghỉ đêm, nhưng tôi chắc chắn là ông ta chỉ làm thế để ai có thể xông vào hỗ trợ tôi khi Percy tấn công tôi. Ông ta ki bo cách khủng khiếp với bất cứ ai ngoài bản thân mình, nên tôi ngờ là ông ta cho họ nghỉ thêm lần nữa mà có lý do chính đáng."

      tốt làm sao khi biết rằng vụ hãm hiếp lại có thể là mọt lý do đủ chính đáng", Blake lẩm bẩm.

      Caroline ngước lên, đầy ngạc nhiên và có chút vui mừng khi thấy tức giận thay cho nàng. "Nhưng nếu cẩn thận", nàng , "Các chẳng gặp rắc rối gì trong việc tránh được bọn họ. Có chút rối khi các tìm đường quanh đại sảnh, nhưng nếu mang tôi cùng...".

      "Chúng tôi đưa cùng", Blake cấm cản.

      "Nhưng..."

      "Tôi rồi, chúng tôi đưa cùng."

      "Tôi đảm bảo là nếu các chỉ cần xem..."

      " ", gầm lên, và thậm chí cả James cũng chớp mắt đầy ngạc nhiên với lượng trong câu trả lời của bạn mình.

      "Tốt thôi", Caroline đáp bằng giọng đầy giận dữ. Nàng tin chắc rằng Blake sai, nhưng phản đối về bất cứ điều gì có vẻ là điều chẳng mấy khôn ngoan hay có lợi cho sức khỏe của nàng.

      "Đừng quên rằng còn có mắt cá chân bị thương", James nhàng . " thể di chuyển được bằng tốc độ thông thường đâu."

      Caroline cảm giác rằng James hoàn toàn đồng ý với Blake, và ta chỉ cố làm nàng cảm thấy khá hơn, đặc biệt là từ khi nàng với họ rằng mắt cá chân của mình hoàn toàn hồi phục, nhưng dù sao nàng cũng đánh giá cao nỗ lực này. "Quản gia trong nhà ông ta điếc đặc và sớm nghỉ hưu thôi", nàng với họ, "Các cần phải lo lắng về bà ta".

      "Tuyệt!", Blake . "Số còn lại sao?"

      "Có hai người hầu , nhưng họ sống trong làng và về nhà ngủ mỗi tối. Họ rời khá lâu trước khi Oliver đến sòng bạc. Người dọn dẹp ngủ trong chuồng ngựa, thế nên các làm phiền đến ta nếu tiếp cận ngôi nhà từ hướng đối diện."

      "Người quản việc vặt sao?", Blake nhắc.

      "Farnsworth là cửa ải khó khăn nhất. Tai ông ta rất thính và trung thành cách khủng khiếp với Oliver. Phòng của ông ta ở tầng ba."

      "Vậy đó phải là vấn đề quá lớn", James .

      "Ồ, , nhưng mà...", giọng Caroline dần, và nàng mím chặt môi thành đường dữ tợn. Blake và James tranh luận sôi nổi với nhau, tất cả chú ý họ dành cho nàng chỉ giống như dành cho món đồ trang trí.

      Rồi lời tạm biệt, họ bước vào phòng làm việc của Blake, bỏ lại Caroline chỏng chơ giữa đống sách của mình.

      "Trong tất cả những loại thô lỗ..."

      "Ồ, Caroline?"

      Nàng ngước mắt nhìn lên đầy hy vọng. Blake thò đầu vào thư viện. Có lẽ quyết định rằng nàng có thể cùng bọn họ đến dinh thự của Prewitt.

      "Sao thế?"

      " có biết là tôi quên hỏi về cuốn sách kỳ lạ mà mang theo ?"

      "Gì cơ?"

      "Quyển sách đầy những từ ngữ kỳ quái ấy. Nó có gì hữu ích về Prewitt ?"

      "Ôi, hề! Thực ra tôi với khi hỏi tôi điều đó lần đầu tiên. Đấy chỉ là cuốn nhật ký cá nhân riêng tư mà thôi. Tôi thích viết những từ mới. Vấn đề duy nhất là tôi thường xuyên quên mất nghĩa của chúng sau khi viết ra."

      " thử sử dụng chúng trong các ngữ cảnh cụ thể xem. Đó là cách tốt nhất để nhớ nghĩa của từ." Rồi quay gót và biến mất.

      Caroline buộc phải đồng ý rằng ý kiến của tồi, nhưng điều đó cũng khiến nàng có khát vọng cháy bỏng là được gói gọn tất cả việc thể chịu đựng nổi kiêu ngạo và giận dữ của mình trong câu.

      Sáu giờ sau, Caroline ở trong tâm trạng cực kỳ gắt gỏng. Blake và James dành cả buổi chiều nhốt chặt mình trong phòng làm việc của Blake để lên kế hoạch cho "cuộc tấn công" vào dinh thự Prewitt.

      hề có nàng.

      Và giờ họ ra khỏi ngôi nhà, cưỡi ngựa rời dưới bầu trời đêm trăng. Thậm chí cả những ngôi sao cũng thuận tiện mình sau những đám mây.

      Hai gã đàn ông chết tiệt? Họ nghĩ mình là bất khả chiến bại, nhưng Caroline biết rằng bất cứ ai cũng có thể đổ máu.

      Phần tệ nhất trong câu chuyện là họ hành động như thể đó là điều rất thú vị.

      Họ thảo luận về kế hoạch của mình rất sôi nổi, tranh cãi về thời gian và phương thức di chuyển cũng như cách tốt nhất để tiếp cận ngôi nhà. Và để thêm dầu vào lửa, họ thậm chí còn chẳng buồn quan tâm đến việc đóng cửa phòng lại. Caroline nghe từng từ trong thư viện.

      Ngay lúc này, có lẽ họ đến cận kề nơi mình muốn và chuẩn bị để đột nhập vào phòng khách phía nam...

      hề có nàng.

      "Những gã đàn ông ngu ngốc, hết sức ngu ngốc", nàng càu nhàu. Nàng xoay mắt cá chân mà chẳng thấy đau đớn chút nào. " ràng là mình có thể theo mà làm vướng chân họ."

      Với cả cơ thể vận toàn đồ đen, trông cả hai điển trai đến mức có thể khiến tim nàng ngừng đập. Khi dõi theo bóng họ rời , Caroline cảm thấy mình nhếch nhác đến thể chịu nổi. Nàng mặc trong những bộ váy mới nhất mà Blake mua cho nàng, nhưng vẫn cảm thấy mình như chú chim bồ câu nhạt nhẽo đứng cạnh hai con chim công bảnh bao.

      Nàng ngồi xuống chiếc bàn chất toàn bộ số sách tiểu sử trong thư viện. Nàng tính dành cả buổi tối để sắp xếp chúng theo vần với từng chủ đề - nhiệm vụ mà nàng hoàn thành với hăng hái nhiều hơn cần thiết.

      Plato trước Socrates, Cromwell trước Fawkes... Ravenscroft và Sidwell trước Trent.

      Caroline ném phịch quyển về Milton lên quyển về Machiavelli. đúng. Lẽ ra họ nên rời có nàng. Nàng phác thảo bản đồ dinh thự Prewitt cho họ, nhưng chẳng gì có thể thay thế cho kinh nghiệm thực tế. có nàng, họ gặp nguy hiểm nếu vào nhầm phòng, hoặc chẳng may đánh thức người đầy tớ, nàng sợ hãi nuốt xuống, hay họ có thể bị giết.

      Ý nghĩ mất những người bạn mới giống như băng giá bao bọc lấy trái tim nàng. Cả đời nàng sống thiếu vắng gia đình; và cuối cùng khi tìm được hai người thực cần đến mình, dù đó thậm chí chỉ đơn thuần là vì an ninh quốc gia, nàng cũng muốn ngồi im chỗ và chứng kiến cảnh họ dấn thân vào chốn hiểm nguy.

      Chính hầu tước cũng rằng nàng rất quan trọng đối với cuộc điều tra của họ. Và về phần Blake... Ôi, thậm chí cả Blake - người chẳng thích thú chút nào khi phải thừa nhận rằng nàng có chút nào đó dính dáng vào công việc của họ ở Bộ Chiến tranh - cũng khen nàng hoàn thành tốt việc tóm tắt cho họ về thói quen của những người sống trong nhà Frewitt.

      Nàng biết rằng họ làm tốt hơn với hỗ trợ trực tiếp của nàng. Tại sao ư, họ thậm chí còn chẳng biết về...

      Caroline đưa tay bịt miệng trong nỗi kinh hoàng. Làm sao nàng lại quên với họ về những bữa tiệc trà buổi tối của người quản gia - Farnsworth - cơ chứ? Đó chính là nghi lễ đối với ông ta. Mỗi đêm, đều đặn như cỗ máy, ông ta uống trà vào lúc mười giờ. Đó là thói quen kỳ lạ, nhưng Farnsworth vẫn khăng khăng muốn làm.

      Trà được đun nóng với sữa và đường, bơ và mứt dâu; ông ta rất khắt khe với bữa ăn đêm của mình và bất cứ ai làm gián đoạn cũng bị trừng phạt. Caroline từng mượn ông ta ấm trà và phát ra chính mình có nổi tấm chăn trong suốt tuần liền. Giữa tháng 12.

      Ánh mắt Caroline hướng tới chỗ chiếc đồng hồ quả lắc. Giờ là chín giờ mười lăm. Blake và James rời được mười lăm phút. Họ đến dinh thự của Prewitt vào...

      Ôi Chúa lòng lành, họ có thể đến đó đúng lúc Farnsworth chuẩn bị bữa ăn đêm của ông ta. Người quản gia có thể già, nhưng chắc chắn hề yếu ớt, thậm chí ta còn sử dụng vũ khí khá thành thạo. Và từ phòng ngủ, ông ta phải thẳng qua phòng khách phía nam để có thể đến được nhà bếp.

      Caroline đứng dậy, đôi mắt mở to và vẻ mặt kiên quyết. Họ cần nàng. Blake cần nàng. Nàng có thể thể nào sống tiếp nếu đến và cảnh báo cho họ về điều đó.

      chút để tâm đến mắt cá chân, nàng lao ra khỏỉ phòng và hướng thẳng về phía chuồng ngựa.

      Caroline cưỡi ngựa lao như xé gió. Nàng phải là tay cưỡi ngựa kỳ khôi; đa số những gã giám hộ đều chẳng cho nàng nhiều cơ hội để tập luyện, nhưng nàng có thể điều khiển được và giữ vững mình lưng ngựa.

      Và chắc chắn là chưa bao giờ nàng có lý do hợp lý như thế này để phi nước đại.

      Ngay lúc nàng đến được sát rìa vùng đất thuộc về Oliver, chiếc đồng hồ bỏ túi mà nàng giật khỏi bàn của Blake điểm đúng mười giờ. Nàng buộc chặt ngựa - thứ mà nàng cũng "mượn" của Blake - vào cái cây và bò về phía ngôi nhà, mình sau hàng rào cao chạy dọc đường xe chạy. Khi men vào đến dinh thự, nàng bò thấp. Nàng ngờ rằng ai đó có thể vẫn còn thức, ngoại trừ Farnsworth trong bếp, và nàng thận trọng để bóng mình bị phát qua cửa sổ.

      "Tốt hơn là Blake nên đánh giá cao điều này", nàng thầm với bản thân. Nàng những trông ngu ngốc kinh khủng khi bò bằng tứ chi, mà còn nhận ra rằng tại, nàng ở ngay sau dinh thự Prewitt - nơi mà nàng hề muốn xuất chút nào trong năm tuần tới. Và giờ nàng tự nguyện dấn thân đến đây! ngu ngốc! Nếu Oliver tóm được nàng ...

      "Oliver chơi bài. Oliver gian lận bàn cờ bạc lúc này. Oliver về nhà trong vài giờ nữa." dễ dàng khi lẩm bẩm những suy nghĩ như thế, nhưng điều đó cũng chẳng khiến nàng thấy bớt lo lắng chút nào. Thực tế nàng cảm thấy như mình vừa nuốt cả cái xương gà to bự vào bụng.

      "Hãy nhắc mình được để tâm đến chuyện bị bỏ rơi nữa", nàng với chính mình. Nàng cảm thấy hơi khó chịu khi Blake và James cho nàng cùng, nhưng giờ nàng ở đây, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tất cả những gì nàng muốn là quay trở lại trang viên Seacrest, có lẽ là với tách trà ấm và lát bánh mì nướng dày...

      Khi đối mặt với thực tế, Caroline quyết định rằng mình sẵn sàng để sống cuộc sống của gián điệp.

      Nàng tiến đến góc phía tây bắc của ngôi nhà và nhìn xung quanh, quét ánh mắt xuống chiều dài của bức tường phía tây. Nàng thấy Blake và James -

      điều này có thể cho biết họ đột nhập vào căn phòng từ cửa sổ phía nam.

      Nếu họ vẫn chưa vào đến nơi.

      Caroline cắn môi. Nếu họ ở trong phòng khách phía nam, Farnsworth chắc chắn nghe thấy tiếng họ. Và Oliver luôn cất khẩu súng trong ngăn tủ. Nếu nghi ngờ có kẻ xâm nhập, Farnsworth chắc chắn đem theo súng trước khi do thám; Caroline hoài nghi việc người quản gia già đặt ra những câu hỏi trước khi bấm cò.

      Cơn hoảng loạn lại dâng lên, nàng lỉnh qua đám cỏ với tốc độ nhanh hơn nàng từng nghĩ người bò có thể làm được.

      Sau đó, nàng quẹo sang góc.

      "Cậu có nghe thấy tiếng gì ?"

      James đứng vai Blake, vừa nhìn xuống vừa cố mở chốt cửa sổ rồi lắc đầu.

      Khi James tiếp tục công việc của mình, Blake nhìn ra tứ phía. Và rồi nghe thấy tiếng động lần nữa - tiếng chạy gấp gáp. vỗ lên chân James và đặt ngón tay trở lên môi. James gật đầu rồi tạm ngừng công việc gây ra những tiếng lạch cạch khi ta luồn dụng cụ vào chốt khóa. ta khẽ nhảy xuống đất khi Blake cúi xuống, rồi lập tức giữ tư thế cảnh giác.

      Blake rút khẩu súng lục ra trong lúc dịch sát vào góc rồi ép lưng vào tường. cái bóng tiếp cận đến gần họ. Chẳng có gì rệt lắm ngoại trừ ai đó thắp cây nến cửa sổ phía tây.

      Và chiếc bóng đó ngày càng di chuyển gần đến họ.

      Ngón tay Blake ép chặt lên cò súng.

      bàn tay xuất từ góc đó.

      Và Blake lập tức vồ lấy.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11



      Pleth-o-ra: Quá đầy đủ trong bất cứ tôn trọng hay dồi dào nào.

      Blake cứ cố chấp rằng có lý do to đùng trong việc nên viết bất cứ thứ gì quan trọng ra giấy, nhưng tôi lại chẳng thấy bất cứ điều gì trong cuốn nhật ký của mình có thể dùng để buộc tội.

      Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent



      Trong khoảnh khắc, Caroline bò bằng tứ chi, và khoảnh khắc kế tiếp, nàng thấy mình nằm dẹp như con tép, với trọng lượng lớn và ấm áp đến kỳ lạ lưng. Tuy nhiên, nàng gần như quá bối rối khi nòng súng lạnh như băng áp chặt lên xương sườn mình.

      " được cử động", giọng quen thuộc gầm gừ vào tai nàng. "Blake?", nàng cất giọng khàn khàn.

      "Caroline?" Sau đó, thốt ra từ bậy bạ mà nàng chưa bao giờ nghe thấy trước đây dù nàng từng cho rằng mình được thưởng thức hết những lời thô tục từ những gã giám hộ của mình.

      "Đúng là tôi", nàng nuốt xuống và đáp, "Và dù sao tôi thực cũng thể cử động. khá là nặng".

      lăn người khỏi nàng và chĩa ánh mắt vào nàng với chỉ phần cơ thể là hoài nghi, còn ba mươi mốt phần còn lại là giận dữ. Caroline thấy chính mình ước rằng giá mà nàng đường khác. Blake Ravenscroft chắc chắn phải người đàn ông nàng có thể gây trở ngại.

      "Tôi giết ", rít lên.

      Nàng nuốt xuống. "Chẳng phải muốn giảng đạo cho tôi trước hay sao?"

      lại nhìn nàng chằm chằm với vẻ kinh ngạc tột độ. "Tôi rút lại lời vừa rồi", chính xác và ràng từng từ. "Đầu tiên tôi siết cổ , sau đó giết ."

      "Ở đây sao?", nàng hỏi đầy nghi ngờ, đưa mắt nhìn quanh. "Thi thể của tôi trông đáng ngờ vào sáng hôm sau chứ?"

      " làm cái quái gì ở đây thế? được chỉ thị ràng là ở..."

      "Tôi biết", nàng khẩn trương thào, ép ngón tay lên môi, "nhưng tôi nhớ ra vài điều, và...".

      "Tôi quan tâm liệu có nhớ được cả quyển Kinh Thánh thứ hai hay . được dặn..."

      James đặt tay lên vai Blake và , "Nghe ấy , Ravenscroft".

      "Người quản gia", Caroline chen vào nhanh trước khi Blake thay đổi ý định và quyết định siết cổ nàng, "Farnsworth. Tôi quên khuấy mất tiệc trà của ông ta. Ông ta có thói quen kỳ lạ, các thấy đấy. Ông ta uống trà vào mười giờ hằng đêm. Và ông ta tản bộ ngay trước...", giọng nàng dần khi thấy vệt sáng di chuyển trong phòng ăn tối. Hẳn là Farnsworth cầm chiếc đèn lồng ngang qua sảnh lớn. Cửa phòng ăn thường để mở, vì thế nếu đèn của ông ta sáng, họ có thể nhìn thấy ánh lập lòe của nó qua cửa sổ.

      Trừ khi ông ta nghe được gì đó và thực bước vào phòng ăn để xem xét...

      Cả ba người nhanh chóng đồng loạt rạp xuống mặt đất.

      "Tai ông ta rất thính", Caroline thầm.

      "Vậy ngậm miệng lại", Blake lại rít lên.

      Nàng nín thinh.

      Ánh sáng biến mất lúc rồi lại xuất ở phòng khách phía nam.

      "Tôi tưởng Prewitt luôn đóng cửa phòng này", Blake thầm.

      "Farnsworth có chiếc chìa khóa", Caroline thào đáp trả.

      Blake giơ tay ra hiệu cho nàng rời khỏi cửa sổ phòng khách phía nam, và vì thế, nàng liền trườn bằng bụng cho đến khi tới sát cạnh phòng ăn. Blake ở ngay sau nàng. Nàng nhìn quanh để tìm kiếm James, nhưng ta hẳn men theo lối rẽ về hướng ngược lại.

      Blake chỉ vào tòa nhà và mấp máy môi, "Đến gần bức tường hơn". Caroline làm theo hướng dẫn của cho đến khi người nàng ép vào lớp đá mát lạnh bên ngoài dinh thự Prewitt. Tuy nhiên, cùng lúc đó, phía bên kia của nàng lại ép lên cơ thể ấm áp của Ravenscroft.

      Caroline thở hổn hển. Người đàn ông này nằm sát nàng. Nàng lẽ ra khiến đinh tai, nhưng cũng biết mình phải giữ giọng . Chưa kể đến rằng nàng úp mặt xuống đất và hề mong muốn là nó đầy cỏ .

      "Ông ta bao nhiêu tuổi?"

      Nàng gần như thở hổn hển. Hơi thở ấm áp của phả lên má nàng, và Caroline có thể thề rằng nàng cảm thấy môi chạm lên tai mình.

      "Ít nhất là năm mươi", nàng thào. "Nhưng ông ta là tay súng cừ khôi."

      "Người quản gia ư?"

      "Ông ta từng phục vụ cho quân đội", nàng giải thích. "Ở các thuộc địa. Tôi tin là ông ta từng được trao tặng huân chương dũng cảm."

      " may mắn làm sao", Blake lẩm bẩm. "Tôi cho rằng ông ta thành thạo bắn cung."

      "Đúng là , nhưng tôi có lần thấy ông ta đáp con dao trúng thân cây từ khoảng cách hai mươi bước."

      "Gì cơ?", Blake thấp giọng chửi thề - trong những câu chửi thề hiếm hoi thực gây ấn tượng với nàng.

      "Tôi chỉ đùa thôi", nàng nhanh.

      Cả cơ thể căng ra vì giận dữ. "Giờ phải lúc hoặc chỗ cho..." "Đúng, giờ tôi nhận ra rồi", nàng lẩm bẩm.

      James xuất từ góc khác, bò hai tay và đầu gối. ta nhìn họ với vẻ thích thú. "Tôi biết là hai người vui vẻ thế này ở đây."

      "Chúng tôi vui vẻ", Blake và Caroline cùng lúc rít lên.

      James lắc đầu với vẻ trang nghiêm đến nỗi đó ràng là chế nhạo ta dành cho họ. ", ràng là các vị thấy thế." Sau đó, ta tập trung ánh mắt lên Blake - người vẫn nằm sát Caroline. "Hãy quay trở lại với công việc thôi nào. Gã quản gia quay lại phòng của rồi."

      "Cậu chắc chứ?"

      "Tôi thấy ánh đèn biến mất khỏi phòng khách, sau đó lên lầu."

      "Ở cầu thang bên có cửa sổ", Caroline giải thích. có thể thấy nó từ phía nam."

      "Tốt", Blake , lăn khỏi người nàng. "Quay lại với việc mở những chiếc cửa sổ thôi."

      "Quả là ý tồi", Caroline . Cả hai đều quay lại nhìn nàng, trong bóng tối, nàng thể chắc liệu vẻ mặt của họ là quan tâm hay khinh khỉnh.

      "Farnsworth nghe thấy tiếng các từ phòng của ông ta", nàng . "Hai phòng chỉ cách nhau chút, và từ khi thời tiết bớt nóng nực, ông ta thích mở cửa sổ. Nếu đột nhiên nhìn ra ngoài, rất có khả năng ông ta thấy các ."

      "Lẽ ra nên điều này trước khi chúng tôi quyết định đột nhập", Blake cắt ngang.

      "Tôi vẫn có thể dẫn các vào", nàng đáp trả.

      "Bằng cách nào?"

      "Cảm ơn, Caroline", nàng cách mỉa mai. "' là chu đáo'. 'Sao cơ, khách sáo rồi, Blake, thành vấn đề khi tôi trợ giúp các '."

      Trông chẳng thích thú chút nào. "Chúng ta có thời gian để đùa cợt, Caroline. cho chúng tôi biết chúng tôi cần làm gì?"

      " có thể mở ổ khóa ?"

      Trông như bị mất thể diện vì câu hỏi của nàng. "Dĩ nhiên, dù Riverdale làm nhanh hơn tôi."

      "Tốt, theo tôi."

      Tay giữ chặt vai phải của nàng. " vào trong."

      "Tôi có bổn phận phải ở yên đây ngoài này mình ư? Nơi mà bất cứ ai ngang qua đều có thể nhận ra và trả tôi về cho Oliver? Chưa kể đến những tên trộm, cướp..."

      "Thứ lỗi cho tôi, Caroline", James cắt ngang, "Nhưng chúng ta chính là những tên trộm và kẻ cướp trong hoàn cảnh này".

      Caroline kìm lại tiếng cười.

      Blake nổi giận.

      James nhìn họ tới lui với vẻ thích thú che đậy. Cuối cùng, ta , " ấy đúng, Ravenscroft. Chúng ta thể để ấy lại đây mình.

      Dẫn đường , Caroline".

      Blake buông tiếng chửi thề nhưng vẫn lê bước sau James và Caroline mà còn thốt ra lời phàn nàn tiêu cực nào.

      Nàng đưa họ đến cánh cửa hông bị cây thích rất cao che khuất. Sau đó, nàng cúi xuống và đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cho họ đứng yên. Hai người đàn ông nhìn nàng đầy bối rối và thích thú khi nàng đập mạnh vai vào cánh cửa. Họ nghe thấy tiếng chốt bật ra và Caroline vung tay mở cửa.

      "Tên quản gia nghe thấy sao?," James hỏi.

      Nàng lắc đầu. "Phòng ông ta rất xa chỗ này. Người duy nhất sống ở phía bên này đại sảnh là bà quản gia điếc đặc. Tôi lẻn ra lẻn vào bằng đường này cả tỉ lần mà bị ai bắt quả tang."

      "Lẽ ra nên với chúng tôi điều này từ trước", Blake .

      " bap giờ làm đúng cách. Tôi tốn mấy tuần liền mới học được cách đập vào cánh cửa như thế đấy."

      "Và chuồn ra ngoài vào ban đêm làm gì?", tò mò.

      "Tôi thể hiểu làm thế nào mà đấy lại là việc của ."

      " trở thành việc của tôi kể từ khi ở lại trong nhà tôi rồi."

      "Ô, tôi thèm đến đó nếu như bắt cóc tôi!"

      "Tôi bắt nhầm nếu lang thang về vùng nông thôn giữa đêm hôm khuya khoắt mà chẳng nghĩ gì đến an toàn của mình."

      "Và biết thừa là tôi chắc hẳn an toàn khi chạy về vùng nông thôn hơn là ở nhà Prewitt."

      " có ở trong tu viện cũng chẳng an toàn đâu", lẩm bẩm.

      Caroline đảo mắt. "Nếu đó phải là thứ lố bịch nhất... Ồ, thôi bỏ .

      Nếu như quá thất vọng về chuyện tôi để mở cánh cửa đó đây, tôi đóng nó lại và có thể làm gì với nó tùy."

      tiến về phía trước bước đầy đe dọa. " có biết rằng nếu lúc này, tôi bóp cổ ở đây bồi thẩm đoàn nào có thể kết tội..."

      "Nếu đôi uyên ương các cậu có thể ngừng cắn xé lẫn nhau chút", James xen ngang, " tôi muốn tìm hiểu về phòng làm việc trước khi Prewitt quay v ề".

      Blake trừng mắt nhìn Caroline như thể toàn bộ chậm trễ này là lỗi của nàng, điều đó khiến nàng rít lên, "Đừng quên rằng nếu như có tôi...".

      "Nếu như ...", bắn trả, "Tôi người đàn ông thực , thực hạnh phúc".

      "Chúng ta lãng phí thời gian đấy", James nhắc họ. "Cả hai người có thể ở lại đây nếu thể ngừng đấu đá với nhau, nhưng tôi tìm hiểu về phòng khách phía nam."

      "Tôi trước", Caroline tuyên bố, "vì tôi biết đường".

      " sau tôi", Blake phản đối. "Và chỉ đường cho tôi khi chúng ta cùng nhau."

      "Ôi, lạy Thánh Peter", James cuối cùng cũng lớn tiếng, nỗi bực tức hiển từng phần cơ thể. "Tôi đâu, nếu điều đó có thể khiến hai người im miệng lại. Caroline, theo sau và chỉ đường cho tôi. Blake, cậu bảo vệ ấy từ phía sau."

      Bộ ba bắt đầu tiến vào trong ngôi nhà, đáng ngạc nhiên là có bất cứ lời nào được thốt ra ngoại trừ những tiếng thầm hướng dẫn của Caroline. lâu sau, họ thấy chính mình ở phía cửa trước của phòng khách phía nam. James lấy ra dụng cụ phẳng lì kỳ lạ và nhét nó vào ổ khóa.

      "Nó có thể mở khóa sao?", Caroline thầm hỏi Blake.

      gật đầu cộc lốc. "Riverdale là số . Cậu ta có thể mở cái khóa nhanh hơn bất cứ ai khác. Đấy, xem kìa. Hơn ba giây. , hai..."

      Cạch. Cánh cửa bật mở.

      "Ba", James với điệu cười tự mãn.

      "Làm tốt lắm", Caroline .

      ta mỉm cười đáp trả nàng. "Trong đời mình, tôi chưa từng gặp bất cứ người phụ nữ hay ổ khóa nào mà mình."

      Blake lẩm bẩm điềuu gì đó rồi sải bước theo họ. "", , xoay người và chỉ vào Caroline, "đừng có chạm vào bất cứ thứ gì".

      " có muốn tôi cho biết rằng Oliver cũng muốn tôi chạm vào bất cứ thứ gì ?", nàng hỏi, nụ cười hiển nhiên là giả dối.

      "Tôi có thời gian chơi bời lúc này, Quý Trent."

      "Ồ, tôi mơ đến chuyện lãng phí thời gian của đâu."

      Blake quay sang James. "Tôi giết ta."

      "Còn tôi giết cậu", James trả lời. "Cả hai người các cậu." ta bước qua họ và tiến thẳng đến bàn làm việc. "Blake, cậu kiểm tra giá sách. Caroline, ...

      chà, tôi biết có thể làm gì, nhưng hãy cố gắng đừng la mắng Blake."

      Blake cười tự mãn.

      ta mắng tôi trước, Caroline lẩm bẩm, biết thừa rằng mình hành động bốc đồng.

      James lắc đầu và trở lại với công việc phá khóa những ngăn kéo bàn. ta cẩn thận mở từng chiếc khóa , kiểm tra đồ đạc bên trong rồi sắp xếp lại như cũ để Oliver nhận ra họ đụng vào chúng.

      Tuy nhiên sau khoảng phút, Caroline cảm thấy thương hại cho ta và , " có thể muốn tập trung vào cái dưới cùng phía bên trái".

      ta quay lại và nhìn nàng đầy thích thú.

      Nàng nhún vai, đầu nghiêng về hướng vừa chỉ. "Oliver luôn phát điên vì cái ngăn kéo đó. Có lần ông ta suýt cắt phăng đầu Farnsworth chỉ để đánh bóng lại ổ khóa."

      " thể điều này với cậu ta trước khi cậu ta dò xét tất cả những ngăn kéo khác hay sao?", Blake hỏi đầy giận dữ.

      "Tôi cố", nàng vặn lại, "Và dọa giết tôi".

      James bỏ qua xỉa xói của họ và mở khóa chiếc ngăn kéo mà Caroline chỉ. Ngăn kéo trượt mở và để lộ xấp tài liệu tất cả đều được dán nhãn gọn gàng kèm ngày tháng.

      "Gì thế?", Blake hỏi.

      James khẽ huýt sáo. "Tấm vé đưa Prewitt đến giá treo cổ."

      Blake và Caroline tập trung lại, vui mừng quan sát các tập hồ sơ. James mở trong số chúng và đặt bàn, lướt nhanh nội dung với vẻ vô cùng quan tâm.

      "Nó gì thế?" Caroline hỏi.

      "Là những tài liệu về hoạt động bất hợp pháp của Oliver", Blake trả lời. "Gã ngu ngốc khi viết hết chúng ra như thế này."

      "Oliver là người ngăn nắp cách khủng khiếp", nàng . "Mỗi khi nghĩ ra bất cứ kế hoạch nào, ông ta đều viết chúng ra giấy và làm theo mà hề có ngoại lệ."

      James chỉ vào câu bắt đầu với những chữ cái CDL. "Đó chắc chắn là Carlotta", thầm. "Nhưng còn đây là ai?"

      Mắt Caroline dõi theo tay ta vào chữ MCD. "Miles Dudley", nàng .

      Cả hai người đàn ông đông loạt quay sang nàng. "Ai cơ?", họ hỏi.

      "Tôi nghĩ là Miles Dudley. Tôi biết tên đệm của người này, nhưng ông ta là người duy nhất có chữ MD trong những người mà tôi nghĩ đến. Ông ta là trong số tay chân thân cận nhất của Oliver. Họ biết nhau rất lâu rồi."

      Blake và James liếc nhau.

      "Tôi thấy khá là đáng ghét", Caroline tiếp tục. " chẳng lúc nào ngừng thèm thuồng những hầu . Và tôi. Tôi thường kiếm cớ vắng mặt khi xuất ."

      Blake quay sang hầu tước. "Tài liệu đó có đủ thông tin để bắt Dudley hay ?"

      "Có lẽ có", James trả lời. "Nếu chúng ta có thể chắc chắn rằng MCD chính là Miles Dudley. Ai đó thể bị tống giam chỉ vì tên họ có những chữ cái đầu trùng với thứ này."

      "Nếu các bắt Oliver", nàng , "Tôi chắc chắn là ông ta buộc tội ngài Dudley. Họ là bạn khá tốt của nhau, nhưng tôi nghi ngờ lòng trung thành của Oliver có thể giữ vững được trong những trường hợp như vậy. Khi điều đó diễn ra, Oliver giữ trung thành với bất cứ ai ngoại trừ bản thân ông ta".

      "Tôi sẵn sàng để nhận rủi ro đó", Blake dứt khoát. "Tôi nghỉ ngơi cho đến khi nhìn thấy cả hai gã phản bội này vào tù hoặc bị treo cổ.

      Chúng ta phải tóm gọn cả hai bọn chúng."

      "Các có cách nào xác định thời điểm Olivel lên kế hoạch cho chuyến buôn lậu tiếp theo của ông ta ?", Caroline hỏi.

      "", James đáp, trỏ tay lên đống tài liệu. "Trừ khi ta thực là kẻ ngu dốt."

      Caroline cúi người về phía trước. "Thế còn cái này?", nàng hỏi, nhấc tập dữ liệu gần như trống được đánh dấu 31-7-14 lên.

      Blake tóm lấy nó từ nàng và đọc lướt qua nội dung, " gã ngu xuẩn!".

      "Chắc chắn tôi tranh cãi với về chủ đề ngu dốt của Oliver", Caroline xen vào, "Nhưng phải rằng tôi đảm bảo là ông ta hề ngờ đến việc văn phòng của mình bị lục lọi".

      " người bao giờ nên viết loại thông tin này ra giấy", Blake .

      "Vậy sao, Ravenscroft", James với cái nhướng mày tinh nghịch, "Với lối tư duy như thế, cậu nên thực tội ác xuất sắc nào đó".

      Blake quá mải mê với đống tài liệu đến nỗi chẳng muốn liếc nửa con mắt về phía bạn mình. "Prewitt dự tính làm vụ lớn. Nhìn cái này biết, nó lớn hơn bất cứ thương vụ nào gã từng làm trước đây. Gã đề cập đến CDL, MCD và 'phần còn lại'. Gã đồng thời cũng đặt tên cho món tiền khá lớn."

      Caroline nhìn chăm chú qua cánh tay vào những con số được ghi trong tài liệu. "Ôi Chúa lòng lành", nàng thốt lên. "Với số tiền này, ông ta còn muốn gì ở tài sản của tôi nữa?"

      "Có vài người luôn thấy mình bao giờ đủ", Blake đáp hờ hững.

      James hắng giọng, "Vậy tôi nghĩ chúng ta nên chờ đến cuối tháng này và tấn công khi có khả năng tóm gọn bọn chúng. Xóa sổ vòng chỉ với cú càn quét sạch trơn".

      "Kế hoạch này nghe có vẻ hợp lý đấy", Caroline đồng ý. "Thậm chí nếu chúng ta buộc phải chờ trong ba tuần."

      Blake quay sang nàng với vẻ giận dữ. " tham gia."

      " cái khỉ gì đấy?", nàng vừa chống nạnh vừa trả miếng. "Nếu có tôi, thậm chí chẳng biết rằng ông ta lên kế hoạch cho vài việc vào thứ Tư." Nàng chớp mắt và suy nghĩ. "Tôi này, có cho rằng ông ta hề chơi bạc vào thứ Tư hằng tuần hay ? Tôi tự hỏi hay là ông ta thường buôn lậu vào ngày hôm đó cũng nên."

      Nàng lướt qua các tập tài liệu, kiểm tra ngày tháng và nhẩm phép tính cộng trừ bảy với từng tập dữ liệu . "Xem này! Tất cả đều vào cùng ngày trong tuần."

      "Tôi ngờ là gã thực việc buôn lậu vào mỗi thứ Tư", James trầm ngâm.

      "Nhưng đó chính là vỏ bọc tuyệt vời cho những lần gã tham gia vào các hoạt động phi pháp. Với gã chơi bài cùng ai cơ chứ?"

      "Miles Dudley."

      Blake lắc đầu. "Toàn bộ bàn chơi đều có thể dính dáng vào. Còn ai nữa chứ?"

      "Bemard Leeson. Ông ta là bác sĩ giải phẫu địa phương."

      "Tôi ghét mấy gã lang băm", Blake lẩm bẩm.

      "Và Francis Badeley", nàng kết thúc. "Thẩm phán."

      "Vậy tôi cho rằng chúng ta nên tìm để hỗ trợ cho cuộc bắt giữ này", James .

      "Có thể gã tự sa lưới", Blake đáp lời. "Chúng ta cần huy động người từ Luân Đôn."

      James gật đầu. "Moreton muốn vài bằng chứng trước khi triển khai lực lượng quy mô lớn như thế này. Chúng ta cần vài tài liệu."

      "Nếu là các , tôi mang tất cả theo đâu", Caroline xen vào. "Hầu như ngày nào Oliver cũng vào phòng này. Tôi đảm bảo ông ta chú ý nếu tài liệu bị mất tích."

      " thực làm tốt việc này đấy", James trả lời với nụ cười. " có chắc là muốn đăng ký vào lực lượng của chúng tôi?"

      " ta làm việc cho Bộ Chiến tranh", Blake gầm gừ. Caroline có cảm giác gầm lên để tuyên bố, bất chấp việc họ rình mò trong phòng làm việc của Oliver.

      "Chúng ta chỉ lấy hai tập", James đáp, lờ những gì Blake .

      "Nhưng chúng ta thể mang cái này theo." nhấc tập tài liệu về nhiệm vụ sắp tới. " xem qua cái này sớm thôi."

      "Đưa cho Caroline tờ", Blake dài giọng. "Tôi chắc là nàng vui vẻ mà sao chép lại thông tin này. Suy cho cùng nàng có giọng văn tinh tế lắm."

      "Tôi biết Oliver để giấy ở đâu", nàng đáp lại, mặc kệ lời mỉa mai của . "Ông ta chẳng bao giờ cho phép tôi bước vào phòng này. Tuy nhiên, tôi biết có thể tìm được vài tờ ở trong đại sảnh. Cả chiếc bút lông và mực nữa."

      "Ý kiến tồi", James . "Chúng ta lục soát nơi này càng ít cơ hội để Oliver chú ý tới việc ai đó lục lọi đồ đạc của gã càng giảm. Caroline, lấy giấy và bút ."

      "Luôn đây." Nàng trao cho ta nụ cười vui vẻ và lao khỏi cửa.

      Nhưng Blake nhanh chóng bám sát gót nàng. " mình", rít lên, "Từ từ thôi".

      Caroline giảm tốc độ, nàng cũng nghi ngờ gì việc theo sau mình xuống đại sảnh và vào phòng khách phía tây. Đó là căn phòng nàng từng sử dụng để mua vui cho những quý hàng xóm. có nhiều người đến đây để cầu chúng, nhưng vẫn có, và Caroline cất giấy, bút cùng mực ở đây phòng trường hợp ai đó cần viết vài dòng ghi chú hay thư từ.

      Nhưng ngay khi chuẩn bị lao vào phòng, nàng nghe thấy tiếng động nghe khá giống tiếng chìa khóa tra vào ổ vọng ra từ cửa trước. Nàng quay sang Blake và rít lên, "Là Oliver!".

      thậm chí thèm phí thời gian để cất lời. Trước khi Caroline kịp có bất cứ ý tưởng nào về những chuyện diễn ra, nàng được đẩy vào phòng khách phía đông và thu mình lại sau sofa. Tim nàng đập mạnh đến mức nàng thực ngạc nhiên khi nó lại thể đánh thức cả căn nhà. "Còn James sao?", nàng thào.

      Blake đặt ngón tay lên môi nàng. "Cậu ta biết phải làm gì. Giờ im lặng nào, gã ta đến."

      Caroline nghiến răng để giữ chúng lập cập vì sợ hãi khi lắng nghe tiếng giày của Oliver gõ từng bước xuống đại sảnh. Nếu James nghe thấy gã vào sao? Nếu James nghe thấy nhưng lại thể trốn kịp sao?

      Nếu như ta trốn kịp nhưng lại quên đóng cửa sao?

      Đầu nàng đau nhức với vô số những thảm họa có khả năng xảy ra.

      Nhưng gót giày của Oliver di chuyển về phía phòng khách phía nam.

      Chúng tiến gần về phía nàng! Caroline nén tiếng hổn hển và huých vào sườn Blake. phản ứng lại mà chỉ giữ chắc tư thế cảnh giác.

      Caroline liếc qua chiếc bàn bên góc, mắt dán vào chai rượu brandy. Oliver thường thích uống ngụm trước khi lên giường.

      Nếu quay lại khi tu chúng, gã thấy họ, nhưng nếu gã quay lại...

      Hoảng sợ tột độ, nàng kéo mạnh cánh tay Blake. mạnh. Blake nhúc nhích.

      Bằng những chuyển động điên cuồng, nàng thúc vào ngực và chỉ chai rượu.

      "Cái gì?", mấp máy môi.

      "Brandy", nàng mấp máy môi đáp trả, giận dữ trỏ ngón tay vào cái chai.

      Mắt Blake mở to và nhanh chóng nhìn quanh căn phòng để tìm kiếm nơi náu dù ánh sáng trong phòng lờ mờ và khó để nhìn .

      Tuy nhiên, Caroline lại có lợi thế hơn trong việc hiểu căn phòng như lòng bàn tay. Nàng hất đầu sang bên, ra hiệu cho Blake bò theo mình ra sau chiếc sofa khác, cảm tạ sâu sắc Đấng sinh thành rằng Oliver đặt ở đó tấm thảm. Sàn nhà thảm có thể khiến mổi cử động của nàng đều gây ra tiếng ồn, rồi họ chắc hẳn bỏ mạng.

      Cùng lúc đó, Oliver bước vào phòng và rót cho mình ly brandy. Vài giây sau, nàng nghe tiếng gã đặt chiếc cốc lên bàn, kéo theo tiếng rót cốc brandy nữa. Caroline cắn môi bối rối. giống Oliver chút nào khi uống nhiều hơn ly trước khi ngủ.

      Nhưng Oliver chắc hẳn buổi tối vất vả khi gã thở dài, "Chúa ơi, thảm họa!".

      Sau đó, nỗi kinh hoàng nối tiếp nơi kinh hoàng khi gã thả người xuống chiếc sofa mà họ náu ngay phía sau và đặt phịch chân lên bàn.

      Caroline đông cứng người. Hoặc nàng như vậy nếu bị tê liệt vì sợ hãi, nàng điên cuồng nghĩ. Chẳng thể nghi ngờ gì về điều đó.

      Họ mắc kẹt.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12



      Pal-lia-a-tive (Danh từ): Điều mang đến trấn an tạm thời hoặc thoáng qua.

      Tôi học được rằng nụ hôn chỉ là cách xoa dịu yếu đuối khi trái tim ai đó vỡ vụn.

      Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent



      Blake bịt chặt tay lên miệng Caroline. biết cách giữ im lặng và có nhiều năm kinh nghiệm trong việc giữ cho ai đó hoàn toàn im lặng. Nhưng Chúa mới biết Caroline có thể gây ra chuyện gì. Người phụ nữ điên rồ này có thể hắt hơi bất cứ lúc nào. Hoặc nấc. Hoặc cựa quậy.

      Nàng nhìn trừng trừng. Blake nghĩ nàng đúng là kẻ nhát gan. giơ bàn tay còn lại lên để giữ chặt bắp tay nàng nhằm khiến nàng bất động. quan tâm liệu nàng có bị bầm tím đến cả tuần hay ; chẳng ai biết Prewitt làm gì nếu biết kẻ ương ngạnh được mình giám hộ núp sau ghế trong phòng khách. Sau cùng khi chạy trốn khỏi nơi này, Caroline cũng mang toàn bộ số tài sản của mình ra khỏi nhà .

      Prewitt ngáp dài rồi đứng dậy, và trong khoảnh khắc, tim Blake đập mạnh với những hy vọng. Nhưng tên đàn ông chết tiệt đó lại chỉ ngang qua bàn và rót thêm ly brandy khác.

      Blake nhìn Caroline. phải nàng từng với rằng Prewitt bao giờ để tinh thần bị lú lẫn bởi rượu hay sao? Nàng nhún vai, ràng là chẳng hề biết người giám hộ của mình làm gì.

      Prewitt lại ngồi phịch xuống sofa rồi lẩm bẩm, "Con bé chết tiệt!".

      Mắt Caroline mở lớn.

      Blake chỉ vào nàng và mấp máy môi, " ư?"

      Nàng nhún vai và chớp mắt.

      Blake nhắm mắt lại lúc, cố đoán xem Prewitt ám chỉ ai. Chẳng có cách nào có thể chắc chắn được điều này. Đó có thể là Caroline, cũng có thể là Carlotta De Leon.

      "Nó có thể ở chỗ quỷ nào cơ chứ?", Prewitt , theo sau hẳn là thanh của cú hớp brandy cực lớn.

      Caroline chỉ vào mình và Blake cảm thấy miệng nàng mấp máy thành từ, Tôi á dưới tay . Dù thế, cũng phản ứng lại. quá bận rộn với việc hoàn toàn tập trung vào Prewitt. Nếu lúc này, tên khốn phản gián đó phát ra họ nhiệm vụ của họ đổ bể.

      Ồ, hoàn toàn. Blake chắc chắn là và James có thể dễ dàng tóm được Prewitt vào đêm đó nếu cần, nhưng như vậy có nghĩa là và bạn mình có thể phải rời tay . Tốt hơn hết là kiên nhẫn và chờ thêm ba tuần nữa. Sau đó vòng quay gián điệp được đóng lại mãi mãi.

      Và chỉ khi Blake cảm thấy chân bắt đầu tê dại, Prewitt mới đặt mạnh chiếc cốc lên bàn rồi bước ra khỏi phòng. Blake đếm đến mười rồi mới bỏ tay khỏi miệng Caroline và thở phào nhõm.

      Nàng cũng thở phào nhanh kèm theo câu hỏi, " có nghĩ rằng đến tôi ?".

      "Tôi biết", Blake trả lời thành , "Nhưng tôi chẳng ngạc nhiên chút nào nếu đúng là như thế".

      " có cho rằng phát ra James ?"

      lắc đầu. "Nếu có, chúng ta nghe thấy vài tiếng xô xát. Dù vậy điều đó cũng có nghĩa là chúng ta được an toàn. Và tất cả những gì chúng ta biết là Prewitt tản bộ xuống đại sảnh trước khi bước vào phòng khách phía nam.

      "Giờ chúng ta phải làm sao?"

      "Chờ đợi."

      "Chờ đợi cái gì?"

      quay ngoắt sang đối mặt với nàng. " hỏi nhiều quá đấy."

      "Đó là cách duy nhất để học được những thứ hữu ích."

      "Chúng ta đợi", Blake trả lời với vẻ thiếu kiên nhẫn, "cho đến khi nhận được thêm bất cứ dấu hiệu nào từ Riverdale".

      "Nếu ấy chờ dấu hiệu của chúng ta sao?"

      "Cậu ta ."

      "Làm sao biết chắc được?"

      "Riverdale và tôi làm việc cùng nhau bảy năm rồi. Tôi biết kiểu của cậu ta."

      "Tôi thực hiểu làm thế nào có thể sẵn sàng cho tình huống đặc thù này."

      bắn cho nàng cái nhìn khó chịu đến nỗi nàng phải ngậm chặt miệng lại. Nhưng nàng chỉ làm thế sau khi đảo mắt nhìn .

      Blake mặc kệ nàng trong vài phút, đây quả là điều dễ dàng gì với . Chỉ tiếng thở của nàng cũng khiến bị kích thích. Phản ứng lúc này phù hợp với hoàn cảnh cho lắm, và cũng chẳng có chút kinh nghiệm nào với nó, kể cả cùng Marabelie. may là dường như chẳng thể làm gì được với nó, và điều đó khiến tâm trạng càng dấn sâu vào khó chịu.

      Sau đó nàng cử động, cánh tay nàng vô tình cọ vào hông , và...

      Blake nhất định để suy nghĩ đó xa hơn. Đột nhiên nắm lấy tay nàng và đứng dậy. " thôi!"

      Caroline nhìn quanh đầy bối rối. "Chúng ta nhận được dấu hiệu nào đó từ ngài hầu tước ư?"

      ", nhưng chúng ta chờ đủ lâu rồi."

      "Nhưng tôi tưởng là..."

      "Nếu muốn trở thành phần trong vụ này", rít lên, " cần phải học cách tuân lệnh. Và thắc mắc".

      Nàng nhướng mày. "Tôi rất vui vì cuối cùng cũng quyết định cho tôi cùng tham gia."

      Nếu có thể cắt lưỡi nàng và lúc đó, Blake làm ngay. Hoặc ít nhất là thử. "Theo tôi", quát.

      Caroline chào rồi nhón từng bước theo sau về phía cửa. Blake nghĩ mình xứng đáng được nhận huân chương vinh danh cho việc nhấc nàng lên và ném nàng ra cửa sổ. Ít nhất phải cầu khoản thù lao khổng lồ từ Bộ Chiến tranh. Nếu họ đưa tiền cho , hẳn cũng giao cho vài cơ ngơi tịch thu từ tên tội phạm ở đâu đó.

      Chắc chắn là xứng đáng được nhận thêm chút gì đó trong nhiệm vụ này. Caroline có thể khá thú vị để hôn, nhưng trong công việc nàng đúng là khó chịu khủng khiếp.

      tiến đến ngưỡng cửa mở và ra hiệu cho nàng đứng sau mình. Đặt tay lên cò súng, nhìn chăm chú vào đại sảnh, chắc chắn có ai trong đó rồi mới bước ra. Caroline theo sau nhận được hướng dẫn bằng lời nào, vì biết là nàng chủ động. nàng đó chắc chắn là chẳng cần phải thúc giục để bước ra và đối diện với nguy hiểm.

      Nàng quá cứng đầu, quá bất cẩn. Nó mang những ký ức quay về bên .

      Marabelie.

      Blake nhắm nghiền mắt lại trong vài giây, cố gạt hình ảnh vị hôn thê ra khỏi tâm trí. Nàng có thể vẫn sống trong trái tim , nhưng có chỗ ở đây, tối nay, trong dinh thự Prewitt. nếu như Blake muốn đưa cả ba người họ ra ngoài cách an toàn.

      Tuy nhiên, ký ức về Marabelie nhanh chóng bị những cú chọc liên tục của Caroline vào bắp tay gạt sang bên. "Lại sao nữa?", quát.

      " phải là ít nhất chúng ta cũng nên lấy mực, bút và giấy sao? Đó phải là lý do chúng ta đến đây ư?"

      Blake cuộn chặt những ngón tay thành nắm đấm với vẻ căng thẳng và chậm rãi , "Đúng. Đúng, đó quả là ý hay".

      Nàng lại lao ngang qua căn phòng và thu thập vật dụng cần thiết khi thầm nguyền rủa chính mình. trở nên ủy mị và yếu đuối. Quên mất điều gì đó đơn giản như bút và mực giống chút nào. muốn thoát khỏi Bộ Chiến tranh, những hiểm nguy và những mưu nhiều hơn bất cứ thứ gì. muốn được sống cuộc sống mà chẳng phải lo lắng về việc nhìn thấy những người bạn của mình bị giết, chẳng cần làm gì ngoài đọc sách và nuôi những chú chó săn lười biếng, nghịch ngợm và...

      "Tôi có tất cả những thứ chúng ta cần", Caroline thầm, cắt đứt những suy tư của .

      gật đầu và họ tiến bước vào đại sảnh. Khi đến ngưỡng cửa dẫn vào phòng khách phía nam, Blake gõ bảy lần lên lớp gỗ, những ngón tay tìm thấy giai điệu quen thuộc mà và James cùng nhau nghĩ ra nhiều năm về trước, khi họ vẫn còn là những học sinh trung học ở Eton.

      Cánh cửa được kéo vào trong, chỉ inch , sau đó Blake đẩy nó mở ra đủ để và Caroline có thể lách vào James dựa lưng vào tường với ngón tay đặt cò súng. ta thở dài tiếng nhõm khi thấy chỉ có Blake và Caroline bước vào phòng.


      "Cậu nhận ra tiếng gõ ư?", Blake hỏi.

      James gật đầu cộc lốc. " thể mất cảnh giác."

      "Tôi cũng nghĩ thế", Caroline đồng ý. Công việc gián điệp khiến bao tử nàng nhộn nhạo. Nó chắc chắn là thú vị, nhưng chẳng có gì ở nó khiến nàng muốn được thường xuyên tham gia cả. Nàng biết hai người họ có thể chịu đựng được lâu đến thế bằng cách nào mà khiến thần kinh bị xói mòn.

      Nàng quay về phía James. "Oliver có vào đây ?"

      ta lắc đầu. "Nhưng tôi nghe thấy tiếng gã ở đại sảnh."

      "Gã khiến chúng tôi mắc kẹt vài phút ở phòng khách phía tây." Nàng rùng mình. " đáng sợ!"

      Blake bắn cho nàng cái nhìn đánh giá kỳ quặc.

      "Tôi mang bút, mực và giấy đến đây", Caroline tiếp, đặt những dụng cụ dùng để viết lên bàn của Oliver. "Chúng ta có nên sao chép toàn bộ dữ liệu bây giờ ? Tôi muốn làm ngay. Tôi thực bao giờ có ý định dành quá nhiều thời gian ở dinh thự này đâu." Chỉ có ba trang giấy trong tập dữ liệu, vì thế mỗi người cầm tờ và nhanh chóng sao chép nó sang tờ giấy mới. Những trang giấy sạch cho lắm vì vết mực loang lổ, nhưng vẫn dễ đọc, và đó là tất cả những gì họ cần.

      James cẩn thận đặt tập tài liệu vào lại ngăn kéo rồi khóa nó lại. " sắp xếp lại mọi thứ trong phòng chưa?", Blake hỏi.

      James gật đầu. "Tôi làm xong xuôi khi hai người có ở đây."

      "Tốt lắm. Chúng ta rời khỏi đây thôi!"

      Caroline quay sang vị hầu tước. " có nhớ mang theo tài liệu cũ để làm bằng chứng ?"

      "Tôi chắc chắn là cậu ta biết phải làm gì với vụ này", Blake cụt ngủn.

      Rồi quay sang hỏi James, "Đúng ?".

      "Chúa ơi!", James với giọng phẫn nộ. "Hai người còn tệ hơn cả hai đứa bé mới chập chững biết . Đúng, dĩ nhiên là tôi mang theo chúng, và nếu hai người ngừng tranh cãi, tôi khóa cả hai lại đây và mặc kệ hai người với Prewitt cùng cái họng súng chết tiệt của gã."

      Cằm Caroline trễ xuống trước cơn bột phát khỏi vẻ điềm đạm thông thường của hầu tước. Nàng liếc trộm Blake cái, để ý rằng cũng khá ngạc nhiên trước điều này, và có lẽ còn có chút xấu hổ.

      James cau mày nhìn hay người họ trước khi ghim ánh mắt về phía Caroline và hỏi, "Làm cách nào chúng ta ra khỏi đây được?".

      "Chúng ta thể ra bằng lối của sổ với lý do hệt như lúc vào. Nếu Farnsworth vẫn thức, ông ta chắc chắn nghe thấy chúng ta. Nhưng chúng ta có thể rời bằng đường lúc nãy."

      "Vào sáng hôm sau, ai nghi ngờ gì việc cánh cửa đó được khóa hay sao?", Blake hỏi.

      Caroline lắc đầu. "Tôi biết cách đóng để chốt cửa rơi xuống và đóng lại. ai biết được đâu."

      "Tốt", James . " thôi!"

      Bộ ba lặng lẽ di chuyển qua ngôi nhà, tạm dừng ở bên ngoài phòng khách phía nam để James có thể khóa cánh cửa về vị trí cũ rồi thoát ra bằng đường sân bên trái. Vài phút sau, họ có mặt ở nơi buộc ngựa.

      "Ngựa của tôi ở đằng kia", Caroline , chỉ vào đám cây trồng cạnh vườn.

      "Tôi đoán là ám chỉ đến con ngựa của tôi", Blake cắt ngang, "con mà thuận tiện mượn ".

      Nàng hừ . "Hãy thứ lỗi cho cách sử dụng tiếng chính xác của tôi, thưa ngài Ravenscroft. Tôi..."

      Nhưng bất kể điều nàng định là gì, và tự bản thân nàng thậm chí còn chắc chắn mình định gì, tất cả đều mất tích sau tiếng nguyền rủa của James. Trước khi nàng hay Blake có thể thêm từ nào khác ta gọi cả hai là những kẻ đầu óc bã đậu, là đồ ngốc, và thứ gì đó hệt như thế - thứ mà Caroline cũng thực hiểu. Tuy nhiên, nàng lại khá chắc chắn rằng đó là lời xúc phạm. Rồi trước khi trong số bọn họ có cơ hội để đáp trả, James nhảy lên ngựa và phi khỏi ngọn đồi.


      Caroline chớp mắt và quay sang Blake. " ấy khá là khó chịu với chúng ta, phải ?"

      Blake phản ứng lại bằng cách nhấc nàng lên con ngựa của mình rồi nhảy lên phía sau nàng. Họ cưỡi ngựa vòng theo vòng ngoài của dinh thự Prewitt cho đến khi tới chỗ cái cây mà nàng buộc ngựa. Caroline sớm ngồi lưng chú ngựa của riêng mình.

      "Theo tôi", Blake hướng dẫn và phi ngựa rời .

      hoặc hai giờ sau, Caroline theo sau Blake băng qua cửa trước của trang viên Seacrest. Nàng quá mệt mỏi, đau nhức và chẳng muốn gì khác ngoài bò lên giường, nhưng trước khi nàng có thể lao lên cầu thang, giữ khuỷu tay nàng lại và kéo nàng vào phòng làm việc của mình.

      Hoặc có lẽ đẩy mới là thuật ngữ chính xác hơn cho hành động này.

      " thể đợi đến sáng mai được sao?", nàng vừa ngáp dài vừa hỏi.

      "."

      "Tôi buồn ngủ chết được."

      có phản ứng gì.

      Caroline quyết định thử chiến thuật khác. " cho rằng chuyện gì xảy ra với hầu tước thế?"

      "Tôi quan tâm nhiều đến việc đó."

      Nàng chớp mắt. kỳ lạ. Rồi nàng lại thể ngăn nổi mình ngáp lần nữa. " định mắng tôi sao?", nàng hỏi. "Bởi vì nếu đúng là thế, có thể tôi cũng phải cảnh cáo rằng tôi thực đủ sức chống lại đâu, và..."

      " ư?", ràng là gầm lên.

      Nàng lắc đầu và hướng về phía cửa. chẳng có tác dụng gì trong việc cố lý lẽ với khi ở trong tâm trạng như thế này. "Tôi gặp lại vào sáng mai. Tôi đảm bảo là dù có khó chịu về cái gì chăng nữa nó cũng kéo dài cho đến tận lúc đó."

      Blake tóm lấy váy nàng và kéo nàng trở lại giữa phòng. " đâu cả", gầm gừ.

      "Phiền nhắc lại xem nào."

      "Chỉ là tối nay nghĩ cái quái quỷ gì khi làm những chuyện vừa rồi thế?"

      "Giữ cho mạng sống sao?", nàng đùa.

      "Đừng có đùa."

      "Tôi đùa. Tôi cứu mạng. Và tôi nhớ là mình được nghe bất cứ lời cảm ơn nào từ ."

      lẩm bẩm điều gì đó trong miệng cùng câu , " cứu tôi. Và tự đe dọa mạng sống của chính mình".

      "Tôi ngụy biện cho câu thứ hai, nhưng chắc chắn đêm nay, tôi cứu mạng. Nếu tôi phi đến dinh thự Prewitt để cảnh báo cho các về Farnsworth và tiệc trà lúc mười giờ đêm của ông ta, chắc chắn ông ta bắn chết các rồi."

      "Đó là điểm đáng bàn đấy, Caroline."

      "Tất nhiên rồi", nàng đáp kèm tiếng khịt mũi khinh khỉnh. "Tôi cứu rỗi mạng sống khốn khổ của , và Farnsworth cũng bao giờ có được cơ hội để bắn ."

      nhìn nàng chằm chằm dữ dội lúc lâu. "Tôi chỉ điều này lần duy nhất. dính dáng gì tới công việc đưa người giám hộ của mình ra công lý nữa."

      Caroline vẫn giữ im lặng.

      lúc sau, Blake mất sạch kiên nhẫn với thái độ chẳng thèm phản ứng của nàng, vì thế cầu, "Sao? Sao trả lời?".

      "Tôi trả lời nhưng thích nó."

      "Chết tiệt nhà , Caroline!", bùng nổ. " thậm chí nghĩ đến an toàn của mình lấy lần sao?"

      "Tất nhiên là tôi có. tưởng tôi thích trò mạo hiểm với cái cổ của mình tối nay lắm hả? Tôi thậm chí còn có thể bị giết. Hay tệ hơn là có thể bị giết. Hoặc Over có thể tóm được tôi và ép tôi phải cưới Percy." Nàng nhún vai. "Chúa lòng lành, có lẽ tôi gặp ác mộng về cái viễn cảnh cuối cùng đó trong vài tuần mất."

      "Chắc chắn là dường như rất thích thú."

      "Chà, tôi thích chút nào. Tôi thấy phát ốm lên được khi biết rằng chúng ta đối mặt với nguy hiểm."

      "Nếu quá sợ hãi, tại sao khóc hoặc hành động như phụ nữ bình thường chứ?"

      " phụ nữ bình thuờng ư? Thưa ngài, ngài xúc phạm tôi và toàn bộ phái nữ đấy."

      " phải thừa nhận rằng đa số phụ nữ đều cần đến muối ngửi(1) trong đêm nay."

      Nàng trừng mắt nhìn , cả người run lên vì giận dữ. "Tôi được mong chờ phải xin lỗi vì suy sụp, khóc lóc và phá hỏng toàn bộ kế hoạch của các ư? Tôi rất sợ... , tôi chết điếng người, nhưng tôi trở nên tốt đẹp thế nào nếu giữ vững can đảm của mình chứ? Ngoài ra", nàng thêm vào với vẻ mặt ngày càng ủ rũ, "Hầu hết thời gian, tôi quá tức giận với đến mức quên cả sợ".

      Blake nhìn nơi khác. Nghe nàng thú nhận nỗi sợ hãi khiến thậm chí còn thấy tồi tệ hơn. Nếu như có bất cứ điều gì xảy ra với nàng đêm nay đó chính là lỗi của . "Caroline", bằng giọng thấp trầm. "Tôi để gây nguy hiểm cho chính mình. Tôi nghiêm cấm đấy."

      " có quyền cấm đoán tôi bất cứ điều gì."

      Mạch ở cổ họng bắt đầu co giật. "Chỉ cần sống trong nhà tôi..."

      "Ồ, lạy Chúa, có vẻ chẳng khác gì những tên giám hộ của tôi."

      "Giờ xúc phạm tôi đấy."

      Nàng thở dài đầy thất vọng. "Tôi biết bằng cách nào lại có thể chịu đựng nổi chuyện phải liên tục sống trong nguy hiểm như thế. Tôi cũng biết bằng cách nào gia đình có thể chịu đựng nổi nó. Hẳn là họ lo lắng cho chết được."

      "Gia đình tôi biết chuyện này."

      "Sao cơ?", nàng rít lên. "Làm sao có thể chứ?"

      "Tôi chưa bao giờ với họ về điều đó."

      " tồi tệ", nàng thốt lên với cảm giác kinh khủng, " tồi tệ. Nếu có gia đình, tôi bao giờ đối xử với họ thiếu tôn trọng đến thế."

      "Chúng ta ở đây để bàn luận về gia đình tôi", nghiến răng.

      "Chúng ta ở đây để bàn luận về hành vi cực kỳ ngu xuẩn của ."

      "Tôi dứt khoát thừa nhận hành vi của mình là cực kỳ ngu xuẩn đâu.

      Nếu là tôi, cũng làm chính xác những việc như thế mà thôi."

      "Nhưng tôi phải quá rắc rối, và hơn nữa, tôi có gần chục năm kinh nghiệm trong chuyện này. ."

      " muốn gì ở tôi? Muốn tôi hứa bao giờ xen vào chuyện của nữa ư?"

      "Đó khởi đầu khôn ngoan."

      Caroline chống tay lên hông và hếch cằm về phía trước. "Ồ, đâu. Tôi nên thích thứ gì đó nhiều hơn là tránh xa khỏi nguy hiểm cho đến cuối đời, nhưng lại gặp nguy hiểm, và nếu có thể làm gì đó đẽ giúp đỡ, tôi chắc chắn là đứng yên đâu. Làm sao tôi có thể sống tiếp khi bị thương chứ?"

      "Em là người phụ nữ cứng đầu nhất mà tôi bất hạnh gặp phải." cào tay qua mái tóc và lẩm bẩm gì đó trước khi , "Em thấy là tôi bảo vệ em sao?".

      Caroline cảm thấy điều gì đó khá ấm áp len lỏi trong nàng, và những giọt lệ bắt đầu dâng lên trong khóe mắt. "Có", nàng , "Nhưng lại thể nhìn ra rằng tôi cũng cố làm điều tương tự".

      "Đừng!" Giọng lạnh lẽo, cộc lốc và khắc nghiệt đến mức thực khiến Caroline phải lùi lại bước.

      "Tại sao lại có thể thô lỗ đến thế?", nàng thầm.

      "Lần cuối cùng người phụ nữ nghĩ đến việc bảo vệ tôi..."

      Giọng dần, nhưng Caroline chẳng cần nghe hết mới có thể hiểu được nỗi thống khổ hằn khuôn mặt . "Blake", nàng dịu dàng, "Tôi muốn tranh cãi về điều này".

      "Vậy hãy hứa với tôi."

      Nàng nuốt xuống, biết rằng muốn cầu điều mà nàng thể nào đồng ý.

      "Đừng đặt bản thân vào nguy hiểm lần nữa. Nếu có chuyện gì đó xảy đến với em. Tôi... tôi thể chịu nổi, Caroline."

      Nàng quay mặt , mắt đẫm lệ. Và nàng muốn nhìn thấy phản ứng xúc động của mình trước lời cầu khẩn thiết của . Có điều gì đó trong giọng chạm đến đáy tim nàng, điều gì đó trong cái cách đôi môi cử động dù chỉ chút trước khi lên tiếng, như thể tìm kiếm trong tuyệt vọng những từ ngữ có thể diễn tả đúng tâm trạng của mình.

      Nhưng rồi lại , "Tôi để bất cứ phụ nữ nào khác phải chết", và nàng biết rằng đó phải là về nàng. Mà là về , về cảm giác tội lỗi mà phải gánh chịu cho cái chết của vị hôn thê của mình. Nàng biết về cái chết của Marabelie, nhưng những gì James đủ nhiều để nàng có thể hiểu rằng Blake vẫn tự kết án mình cho cái chết đó.

      Caroline nghẹn ngào trong tiếng nấc. Làm sao nàng có thể tranh giành với phụ nữ khuất cơ chứ?

      Chẳng nhìn lấy cái, nàng chạy về phía cửa. "Tôi xuống lầu đây. Nếu còn bất cứ điều gì muốn , có thể vào sáng mai."

      Nhưng trước khi có thể nắm lấy nắm cửa, nàng nghe thấy tiếng vang lên, "Chờ !".

      Chỉ từ, nhưng nàng lại đủ sức chống lại. Nàng chậm rãi quay lại nhìn .

      Blake chăm chú nhìn nàng, thể dời mắt khỏi khuôn mặt nàng. muốn với nàng điều gì đó, có trăm ngàn từ ngữ vỡ vụn trong tâm trí, nhưng lại chẳng nghĩ nổi câu để cho nàng nghe. Và rồi nhận ra mình làm gì, chỉ tiến bước về phía nàng rồi lại bước nữa, bước nữa, cho đến khi nàng nằm gọn trong vòng tay .

      "Đừng bao giờ khiến tôi lo lắng lần nữa", thầm vào mái tóc nàng.

      Nàng trả lời, nhưng cảm nhận được cơ thể ấm áp và mềm mại của nàng dựa vào người mình. Rồi nghe thấy tiếng nàng thở dài. Đó là thứ thanh nhàng và gần như nghe , nhưng ngọt ngào và với rằng nàng muốn . Có thể phải theo cái cách muốn nàng, chết tiệt, ngờ rằng điều đó là có thể, thể nhớ nổi mình bao giờ từng khao khát phụ nữ với nhu cầu mãnh liệt đến thế này hay chưa. Nhưng nàng cũng muốn . có thể chắc chắn về điều đó.

      Môi tìm thấy môi nàng, ngấu nghiến nàng với tất cả những sợ hãi và khao khát mà mình cảm thấy suốt cả tối. Nàng có vị như mỗi giấc mơ của và thuần khiết tựa thiên đường.

      Blake biết mình đáng nguyền rủa.

      có thể bao giờ có nàng, bao giờ nàng theo cách mà nàng xứng đáng được , nhưng lại quá ích kỷ khi để nàng ra . Chỉ khoảnh khắc này thôi, có thể và vờ rằng là của nàng, còn nàng là của , và trái tim vẫn còn lành lặn.

      Họ ngã xuống sofa, Caroline hạ mình nhàng người , và chẳng tốn thời gian cho việc đổi vị trí với nàng. muốn cảm nhận nàng loay hoay phía dưới mình, quằn quại trong những khao khát hệt như - thứ xâm chiếm . muốn được nhìn thấy đôi mắt nàng cũng tối lại và rực cháy những ngọn lửa đam mê.

      Tay lần xuống phía dưới vạt váy nàng, mạnh dạn dịu dàng xoa lên bắp chân mềm mại của nàng trước khi trượt lên đùi nàng. Nàng rên rỉ phía dưới , thanh ngọt lịm mà rất có thể là tên , hoặc cũng có thể chỉ là tiếng rên rỉ, nhưng Blake chẳng quan tâm. Tất cả những gì cần, muốn, và quan tâm chính là muốn nàng.

      Toàn bộ nàng.

      "Chúa giúp , Caroline", , hầu như còn nhận ra giọng mình.

      " cần em. Đêm nay. Ngay lúc này. cần em." Tay chạm đến thắt lưng mình, điên cuồng cử động để tự giải phóng bản thân. Dù thế, vẫn phải ngồi dậy mới có thể tháo được chúng ra, và khoảng thời gian đó cũng vừa đủ để nàng nhìn , thực nhìn vào . Chỉ khoảnh khắc đó xóa đám mây mù của đam mê bao phủ lấy nàng, nàng lảo đảo ngồi dậy và rời khỏi ghế.

      "", nàng hổn hển. " phải như thế này. ... ."

      Blake chỉ dõi theo bóng nàng rời , căm ghét chính mình vì đến gần nàng như tên cầm thú. Nhưng nàng khiến ngạc nhiên khi chợt dừng lại bên ngưỡng cửa.

      " ", giọng khàn khàn. Nếu như nàng rời khỏi căn phòng này ngay lập tức, biết mình đuổi theo nàng, và nàng chẳng thể chạy thoát.

      " ổn chứ?"

      nhìn nàng chằm chằm, choáng váng. Suýt nữa làm nhục nàng.

      cướp trinh tiết của nàng mà hề liếc mắt nhìn lại.

      "Sao em lại hỏi thế?"

      " ổn chứ?"

      Nàng bỏ có câu trả lời, vì thế gật đầu.

      "Vậy tốt. Gặp lại ngày mai."

      Và rồi nàng thực rời .

      Chú thích: (1) Cách chữa theo dân gian để giữ tỉnh táo khi gặp chuyện sợ hãi hoặc bất ngờ.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13



      Dith-er (Danh từ): Trạng thái hưng phấn hoặc lo sợ đến run rẩy, do dự; tình trạng bối rối.

      Chỉ lời của khiến tôi run lên, và tôi thề là mình thích nó dù chỉ chút.

      Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent



      Mong muốn mãnh liệt nhất của Caroline chính là tránh mặt Blake cho đến tận mười lăm năm tiếp theo, nhưng cứ như thể là trò đùa của định mệnh, nàng đúng là đâm sầm vào trong buổi sáng tiếp theo.

      may cho lợi ích về nhân phẩm của nàng, cú "đâm sầm" đó khiến nàng đánh rơi khoảng nửa tá sách khá dày xuống sàn nhà, vài cuốn trong số đó hạ cánh lên chân Blake. rú lên đau đớn, và nàng chẳng muốn gì hơn là rú lên vì xấu hổ, nhưng thay vì làm thế, nàng chỉ lẩm bẩm vài câu xin lỗi rồi quỳ sụp xuống thảm để có thể nhặt lại những cuốn sách. Ít nhất đó là cách để nhìn thấy vệt đỏ ửng má nàng khi va vào .

      "Tôi tưởng hạn chế việc dọn dẹp lại thư viện cơ mà", . " ôm đống sách này ra ngoài hành lang làm cái quái gì thế?"

      Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt xám của . Nếu như buộc phải gặp sáng nay, tại sao nàng lại phải bò hai tay và đầu gối thế này chứ? "Tôi trang hoàng lại", nàng bằng giọng kiêu căng nhất, "Tôi mang những cuốn sách này về đọc ở phòng".

      "Cả sáu quyển ư?", hoài nghi hỏi.

      "Tôi khá là hay chữ."

      "Tôi chưa từng nghi ngờ điều đó."

      Nàng mím môi, muốn rằng mình quyết định đọc sách và vì thế, nàng có thể lưu lại trong phòng của mình mà bao giờ gặp lần nữa, nhưng nàng lại có cảm giác rằng câu này có thể dẫn đến cuộc tranh cãi lê thê - thứ cuối cùng mà nàng muốn.

      "Ngài có mong chờ điều gì khác nữa , thưa ngài Ravenscroft?"

      Rồi nàng đỏ mặt, thực đỏ mặt. Đêm qua, thể ràng những gì mình khao khát.

      xua tay phóng khoáng - hành động khiến nàng cảm thấy mình bị hạ thấp đến mức khó chịu. " gì cả", . " chút nào. Nếu muốn đọc hãy đọc . Đọc hết cả cái thư viện nếu nó hợp với . Nếu làm gì khác, tránh xa được mọi rắc rối."

      Nàng cắn môi định trả đũa, nhưng khó khăn cho nàng để giữ miệng lưỡi thận trọng. Ôm sách vào lòng, nàng hỏi, "Hầu tước dậy chưa?".

      Mặt Blake tối sầm lại trước khi , "Cậu ta rồi".

      " rồi ư?"

      " rồi." Và như thế nàng thể hiểu nổi từ đó nghĩa là gì, liền thêm, " rồi".

      "Nhưng ấy đâu?"

      "Tôi nghĩ có lẽ cậu ta chỉ là muốn kiếm bất cứ chỗ nào có thể thoát khỏi điện của tôi và cùng lúc. Nhưng như lần này cậu ta đến Luân Đôn."

      Miệng nàng há hốc vì kinh ngạc. "Nhưng như vậy nghĩa là ấy bỏ chúng ta lại mình."

      "Chỉ hai chúng ta", gật đầu và lôi ra tờ giấy. " có muốn đọc cái này ?"

      Nàng gật đầu rồi cầm tờ giấy và đọc: Ravenscroft, Tôi tới Luân Đôn để thông báo về kế hoạch của chúng ta cho Bộ. Tôi mang theo tờ sao chép tài liệu của Pewitt. Tôi nhận ra rằng việc này để cậu lại mình với Caroline, nhưng thực nó cũng bất hợp lý hơn việc để ấy ở lại trang viên Seacrest với cả hai chúng ta.

      Ngoài ra hai người khiến tôi phát điên lên được.

      Riverdale Caroline ngước lên nhìn Blake với vẻ cảnh giác. " tài nào thích nổi tình hình này đâu."

      Blake ra suy nghĩ của mình. , "thích" tình trạng này. "thích" có nàng dưới mái nhà của mình, chỉ cách mình sải tay. cũng "thích" việc biết rằng đối tượng cho những khao khát của lại chính là thứ chẳng dễ gì có được.

      "Tôi chẳng sao cả", .

      "Thực đáng chú ý khi có thể phát tốt như thế ngay cả lúc rít qua kẽ răng. Nhưng dù vậy trông cũng hề ổn. Có lẽ tôi phải đưa về giường mất."

      Căn phòng đột nhiên trở nên nóng nực và ngột ngạt, Blake buột miệng, "Đó là ý tưởng rất tồi, Caroline".

      "Tôi biết, tôi biết. Đàn ông luôn là những bệnh nhân tệ nhất. có thể tưởng tượng nổi nếu phải đỡ những đứa trẻ? Lẽ ra nhân loại nên khiến nó quá xa như thế này."

      quay gót rời . "Tôi về phòng đây."

      "Ồ, tốt. nên thế. Tôi đảm bảo cảm thấy tốt hơn nhiều nếu nghỉ ngơi chút."

      Blake trả lời nàng mà chỉ sải bước lên cầu thang. Tuy nhiên, khi chạm đến bậc cầu thang đầu tiên, nhận ra rằng nàng ở ngay phía sau mình. " làm gì ở đây thế?" quát.

      "Tôi theo vào phòng."

      "Có lý do cụ thể cho hành động này ?"

      "Tôi muốn xem nghỉ ngơi."

      "Xem chỗ khác ."

      "Điều đó" nàng chắc chắn, "là hoàn toàn thể".

      "Caroline", rên rỉ. " thử thách tính kiên nhẫn của tôi đấy."

      "Dĩ nhiên là thế. Bất cứ ai cũng như thế nếu ở trong tình trạng của .

      ràng là mắc phải loại bệnh nào đó."

      giẫm lên cầu thang thêm hai bước. "Tôi ốm."

      Nàng bước lên bước. "Dĩ nhiên là ốm. có thể sốt hoặc viêm họng."

      xoay người lại. "Tôi nhắc lại này: Tôi ốm."

      "Đừng có khiến tôi cũng phải nhắc lại lời mình. Chúng ta cư xử khá là trẻ con đấy. Và nếu cho phép tôi chăm sóc , chỉ ốm hơn thôi."

      Blake cảm thấy áp lực dâng lên trong - điều gì đó mà hoàn toàn bất lực để kìm nén lại. "Tôi ốm."

      Nàng thở hắt ra đầy giận dữ. "Blake, tôi..."

      nắm lấy bắp tay nàng và nhấc nàng lên cho đến khi mũi họ cọ vào nhau, còn chân nàng bất lực lơ lửng trong trung. "Tôi ốm, Caroline", , giọng dần. "Tôi cũng hề sốt, tôi bị viêm họng, và tôi cũng cóc cần chăm sóc tôi. Hiểu rồi chứ?"

      Nàng gật đầu. " có thể đặt tôi xuống ?"

      "Tốt." đặt nàng xuống sàn bằng dịu dàng đáng kinh ngạc, rồi xoay người và bước tiếp lên cầu thang.

      Tuy nhiên, Caroline vẫn ở ngay sau .

      "Tôi nghĩ muốn tránh mặt tôi cơ mà", quát, xoay lại vòng nữa để đối mặt với nàng ngay khi lên đến tầng .

      "Tôi làm thế. Ý tôi là tôi làm thế. Nhưng bị ốm, và..."

      "Tôi ốm!", nổi khùng.

      Nàng thêm nửa lời, và ràng là chẳng hề tin .

      chống tay lên hông, rướn về phía trước cho đến khi mũi họ chỉ còn cách nhau vài phân. "Tôi điều này đủ chậm để có thể hiểu. Tôi về phòng mình. Và đừng có theo tôi nữa!"

      Nàng chẳng buồn nghe.

      "Chúa ơi, phụ nữ!", thốt lên, đầy hai giây sau khi nàng va vào khi họ rẽ sang hướng khác, "Làm sao để có thể khiến cầu có thể chui vào não được hả? cứ như bệnh dịch hạch ấy, ... Ôi, lạy Chúa, giờ lại là chuyện gì nữa đây?".

      Lúc này, khuôn mặt Caroline trông như ra trận với quyết tâm trở thành y tá cho cực kỳ nhăn nhó. " gì cả", nàng sụt sịt mũi .

      " ràng là có."

      Nàng nhún vai đầy vẻ tự ti. "Percy cũng từng tôi như thế. Tôi biết ta là tên ngốc, nhưng điều đó vẫn khiến tôi cảm thấy tổn thương. Và đó chỉ là vì tôi nghĩ rằng..."

      Blake có cảm giác như mình là gã vũ phu tồi tệ nhất trong vũ trụ. "Em nghĩ gì, Caroline?", hỏi dịu dàng.

      Nàng lắc đầu và bắt đầu rời .

      dõi theo nàng chỉ lúc, bị cám dỗ để nàng rời . Sau cùng nàng là cái gai bên sườn , chưa kể đến những phần khác cơ thể, cả sáng hôm nay. Cách duy nhất mà làm để có được yên tĩnh là để nàng cho khuất mắt. Nhưng đôi môi nàng run rẩy, đôi mắt nàng dường như hơi ươn ướt, và...

      "Chết tiệt", lẩm bẩm. "Caroline, quay lại đây ngay!"

      Nàng nghe , vì thế tiến về phía hành lang, bắt lấy nàng đúng lúc nàng chuẩn bị đặt chân xuống những bậc cầu thang. Bằng những bước nhanh gọn, đặt mình chắn giữa nàng và cầu thang. "Đừng lại, Caroline.

      Ngay lập tức!"

      nghe tiếng nàng sụt sịt, và rồi nàng xoay người . "Chuyện gì nữa, Blake? Tôi thực nên rời . Tôi chắc chắn là có thể tự chăm sóc bản thân.

      thế, và hẳn là cần đến tôi.."

      "Tại sao tự nhiên trông em lại như thể sắp khóc đến nơi rồi thế?"

      Nàng nuốt xuống nghẹn ngào. "Tôi khóc."

      khoanh tay lại và trao cho nàng cái nhìn như với nàng rằng tin nàng dù chỉ giây.

      "Tôi có gì mà", nàng lẩm bẩm.

      "Tôi để em xuống lầu cho đến khi em cho tôi biết có chuyện gì."

      "Tốt thôi. Vậy tôi lên phòng mình vậy." Nàng xoay người, bước bước rời , nhưng tóm chặt lấy váy nàng và kéo nàng trở lại. "Tôi cho là chuẩn bị rằng để tôi rời nếu tôi mở miệng cho biết", nàng gầm gừ.

      "Em trở nên quá sâu sắc so với tuổi của mình đấy."

      Nàng khoanh tay lại cách kiêu ngạo. "Ôi, vì Chúa, nực cười!"

      "Tôi từng với em rằng em là trách nhiệm của tôi, Caroline. Và tôi phải người hời hợt với trách nhiệm."

      là gì?"

      "Ý là nếu như em khóc, tôi muốn ngăn điều đó lại."

      "Tôi khóc", nàng lẩm bẩm.

      "Em sắp khóc."

      "Ôi", nàng thốt lên, vung tay với vẻ cáu tiết. " ai với rằng cứng đầu như là... như là..."

      "Như em sao?", tốt bụng gợi ý.

      Môi nàng mím lại thành đường thẳng khi nàng bắn cho cái nhìn giận dữ. " cho tôi nghe nào, Caroline. Tôi để em rời cho đến khi em nghe lời."

      "Tốt! muốn biết vì sao tôi lại buồn ư? Tốt thôi. Tôi cho biết", nàng , lấy hết can đảm mà mình hề cảm thấy rồi trả lời, " có tình cờ nhận ra rằng mình so sánh tôi với bệnh dịch hạch ?".

      "Ồ, Lạy Ch...", cắn môi, có lẽ là để giữ cho mình thốt ra những câu chửi thề trước mặt nàng.

      "Em phải biết là", , "Tôi thực có ý đó".

      "Nó vẫn khiến tôi bị tổn thương."

      nhìn nàng chằm chằm cách chăm chú. "Tôi thừa nhận rằng đó phải là lời bình luận tốt đẹp nhất mà mình từng đưa ra, và tôi xin lỗi em về điều đó, nhưng tôi biết em đủ để hiểu là chỉ chừng đó thôi đủ để khiến em phải khóc."

      "Tôi khóc", nàng , hoàn toàn là phản ứng vô thức.

      "Em suýt khóc", sửa lại, "vì thế tôi muốn em kể cho tôi toàn bộ mọi chuyện".

      "Ồ, tốt quá Percy cũng luôn luôn gọi tôi là bệnh dịch hạch và đồ tai họa. Đó là trò sỉ nhục thích của ta."

      "Em đề cập đến chuyện này. Và tôi coi đó là dấu hiệu về cách ngu ngốc của mình."

      Nàng nuốt xuống và quay mặt . "Tôi chưa bao giờ để ý đến những lời ta . Vì sau cùng đó là Percy - tên ngốc đủ mọi đường. Nhưng rồi cả cũng thế, lại còn..."

      Blake nhắm nghiền mắt lại lúc, biết rằng chuyện gì đến và cảm thấy khiếp sợ nó.

      thanh nghẹn ngào thoát ra từ cổ họng Caroline trước khi nàng tiếp, "Và rồi tôi nghĩ rằng đó rất có thể là ."

      "Caroline, tôi..."

      "Và vì tôi biết phải là đồ ngốc còn nhiều hơn biết Percy là đồ ngốc."

      "Caroline", chắc nịch. "Tôi là thằng ngốc. thằng cực kỳ, cực kỳ ngu ngốc và dốt nát khi lại so sánh em với bất cứ điều gì khác mà phải là những lời ca ngợi tốt đẹp nhất."

      " cần phải dối để khiến tôi cảm thấy tốt hơn."

      cau mày nhìn nàng. Hoặc đúng hơn là nhìn đỉnh đầu nàng, vì lúc này nàng cúi gằm mặt để nhìn xuống chân. "Tôi với em rằng tôi bao giờ dối."

      Nàng ngước lên nhìn cách nghi ngờ. " chỉ là mình hiếm khi dối."

      "Tôi chỉ dối khi an ninh quốc gia bị đe dọa chứ phải là cảm giác của em bị đe dọa."

      "Tôi chắc đó có phải là xúc phạm hay ."

      "Chắc chắn là , Caroline. Và tại sao em lại cho rằng tôi dối?"

      Nàng đảo mắt nhìn . "Tối hôm qua, chẳng có chút thương xót nào với tôi."

      "Tối qua, tôi đúng là muốn siết cổ em", thừa nhận. "Em khiến tính mạng của mình rơi vào nguy hiểm mà có lý do nào thích hợp."

      "Tôi cho rằng cứu lý do quan trọng đối với bản thân mình", nàng đáp trả.

      "Tôi muốn tranh cãi về vấn đề đó lúc này. Em có chấp nhận lời xin lỗi của tôi hay ?"

      "Xin lỗi vì chuyện gì?"

      nhướng mày. "Câu hỏi đó có phải ngụ ý rằng tôi làm sai nhiều hơn điều mà mình phải xin lỗi hay ?"

      "Ngài Ravenscroft, tôi thể đếm nhiều đến mức đủ để..."

      cười toe toét. "Nếu em có thể đùa như thế này tôi biết là em tha thứ cho tôi rồi."

      Lần này đến lượt nàng nhíu mày, và chú ý rằng nàng thành công trong việc thể vẻ ngoài kiêu ngạo kém gì . Nàng , "Và điều gì khiến nghĩ rằng đó là trò đùa?" nhưng sau đó lại bật ra nụ cười phá hỏng mọi hiệu quả.

      "Tôi được tha thứ rồi chứ?"

      Nàng gật đầu. "Percy chưa bao giờ xin lỗi."

      "Percy ràng là tên đầu heo."

      Rồi nàng mỉm cười khẽ và buồn bã đến mức suýt làm trái tim tan chảy.

      "Caroline", , hầu như nhận ra giọng của chính mình.

      "Vâng?"

      "Chết tiệt!" cúi xuống, chạm nụ hôn tựa lông hồng lên môi nàng. Đó phải là vì muốn hôn nàng. Mà là cần hôn nàng. cần nó theo cái cách cần khí để thở, cần nước để uống, và cần ánh nắng ban chiều chiếu khuôn mặt mình. nụ hôn gần như là cả tâm hồn; cơ thể run rẩy trước đụng chạm trần trụi nhất của đôi môi họ.

      "Ôi Blake", nàng thở dài, giọng cũng đầy hoang mang như những gì cảm thấy.

      "Caroline", thầm, ré môi dọc chiếc cổ thanh lịch của nàng. " biết tại sao... cũng hiểu được nó, nhưng..."

      "Em quan tâm", nàng , giọng nhất định là của người bị đánh cắp mất hơi thở. Nàng choàng tay quanh cổ và đáp lại nụ hôn của bằng vụng về chân .

      Hơi ấm từ cơ thể nàng áp vào cơ thể nhiều hơn những gì có thể chịu đựng, và kéo nàng vào vòng tay, bế nàng lên lầu rồi xuyên qua hành lang vào phòng mình. giơ chân đá cánh cửa đóng lại cho đến khi họ ngã lên giường, cơ thể bao bọc lấy nàng bằng chiếm hữu mà chưa từng mơ rằng mình có thể cảm thấy lần nữa.

      " muốn em", thầm. " muốn em ngay lúc này, bằng mọi cách." Hơi ấm mềm mại của nàng ra hiệu cho , và ngón tay rê dọc theo những chiếc cúc váy nàng, tháo chúng ra cách dễ dàng và gấp gáp.

      " cho biết em muốn gì", thầm.

      Nhưng nàng chỉ lắc đầu. "Em biết. Em biết mình muốn gì nữa."

      "Đúng thế", , tụt váy nàng xuống để trần bên vai mềm mại. "Em biết."

      Ngay lập tức, đôi mắt nàng dán chặt lấy khuôn mặt . " biết là em chưa từng..."

      dịu dàng đặt ngón tay lên môi nàng. " biết. Nhưng nó chẳng thành vấn đề. Em vẫn biết những gì mà mình cảm thấy đúng đắn."

      "Blake, em..."

      "Sụyt." ghim chặt môi nàng lại bằng nụ hôn nồng cháy, rồi tách chúng ra lần nữa bằng chiếc lưỡi nóng bỏng của mình. "Ví dụ như", thầm môi nàng, "Em có muốn nhiều hơn thế này ?".

      Nàng bất động lúc, rồi cảm thấy môi nàng mấp máy khi nàng gật đầu.

      "Vậy em có nó." lại hôn nàng mãnh liệt, thưởng thức vị bạc hà tinh tế của nàng.

      Nàng rên rỉ bên dưới , định đặt tay lên má . " có thích thế này ?", nàng bẽn lẽn hỏi.

      gầm gừ khi tháo bỏ cà vạt. "Em có thể chạm vào ở bất cứ đâu. Em có thể hôn bất cứ chỗ nào. diện của em khiến bị thiêu đốt. Em có thể tưởng tượng nổi đụng chạm của mình là thế nào ?"

      Với chút do dự ngọt ngào, nàng trượt xuống và hôn lên chiếc cằm mịn màng được cạo sạch râu của . Rồi nàng chuyển đến tai , xuống cổ cho đến lúc Blake nghĩ rằng chắc chắn mình chết trong tay nàng nếu như cơn đam mê của được lấp đầy. thậm chí còn đẩy váy nàng xuống thấp hơn, để lộ bộ ngực mà theo ý kiến của nhưng hoàn hảo.

      cúi đầu xuống và ngậm lấy nụ hoa cửa nàng, ép chặt nó giữa đôi môi mình. Nàng rên rỉ bên dưới , gọi tên và cho biết rằng nàng cũng muốn .

      Nhận thức này khiến vui mừng.

      "Ôi Blake, Blake...", nàng rỉ. " có thể làm thế ư?"

      " đảm bảo với em mình có thể", vừa cười vừa thấp giọng trả lời.

      Nàng thở hổn hển khi mút mạnh cái. ", nhưng chúng ta được phép làm chuyện này sao?"

      Tiếng cười khùng khục của trở thành nụ cười khản đặc. "Mọi thứ đều được cho phép, bé cưng ngọt ngào của ."

      "Vâng, nhưng em... ôi..."

      Blake cười toe toét với vẻ bảnh bao cực nam tính khi những lời của nàng lạc trong gắn kết giữa họ. "Và bây giờ", với cái liếc mắt tinh quái. " có thể làm điều tương tự với bên còn lại."

      Tay trở lại với công việc cởi nốt chiếc váy khỏi bên vai còn lại của nàng, nhưng ngay trước lúc kịp say sưa với phần thưởng của mình, nghe thấy thanh kinh hoàng nhất.

      Perriwick.

      "Thưa ngài? Thưa ngài?" Tiếng gọi được theo sau bởi những tiếng gõ cửa dai dẳng đầy khó chịu.

      "Blake!", Caroline hổn hển.

      "Sụyt!" bịt miệng nàng lại. "Ông ta rời thôi."

      "Ngài Ravenscroft! Đây là chuyện cấp bách nhất!"

      "Em nghĩ là ông ấy rời đâu", nàng thầm, lời bị bóp nghẹt trong lòng bàn tay .

      "Perriwick!", Blake gầm lên. "Tôi bận. Biến . Ngay lập tức!"

      "Vâng, tôi nghĩ đến chuyện đó", người quản gia vọng qua cánh cửa.

      "Nhưng đây là những gì mà tôi sợ nhất."

      "Ông ấy biết em ở đây", Caroline rít lên. Sau đó, hoàn toàn bất ngờ, mặt nàng đỏ ửng như quả mâm xôi.

      "Ôi, Chúa ơi, ông ấy biết em ở đây. Em làm gì thế này?"

      Blake chửi thề trong miệng. Caroline ý thức trở lại và nhớ ra rằng quý biết nhận thức về hậu quả nào lại làm điều mà nàng làm. Và chết tiệt là Blake cũng nhớ ra điều đó, và thể tiếp tục lợi dụng nàng khi vẫn còn là kẻ có lương tâm.

      "Em thể để Perriwick thấy mình", nàng điên cuồng.

      "Ông ta chỉ là quản gia thôi", Blake đáp lời, biết rằng đó phải là thứ trọng điểm, nhưng lại là điều bé quá bực bội để quan tâm.

      "Ông ấy là bạn em. Và quan điểm của ông ấy về em mới là vấn đề."

      "Vấn đề với ai?"

      "Với em." Nàng cố sửa san lại dáng vẻ cho tươm tất vội vàng đến mức những ngón tay liên tục cài nhầm cúc.

      "Đây", Blake , khẽ đẩy nàng. "Vào phòng tắm ."

      Caroline sốt sắng chạy như bay vào căn phòng , quên tóm lấy đôi dép lê của mình vào những giây cuối cùng. Ngay khi cánh cửa đóng lại phía sau, nàng nghe tiếng Blake kéo cánh cửa mở ra và cách thô lỗ. "Ông muốn gì, Perriwick?"

      "Nếu như tôi có thể mạn phép, thưa ngài..."

      "Perriwick." Giọng Blake sặc mùi cảnh cáo nghiêm trọng. Caroline lo sợ cho an nguy của người quản gia nếu ông ta nhanh chóng vào trọng điểm.

      Cứ với tốc độ này, Blake hoàn toàn có thể quăng ông ta ngay ra ngoài cửa sổ.

      "Đúng thế, thưa ngài. Chính là Quý Trent. Tôi thể tìm thấy ấy ở đâu cả."

      "Tôi hề biết rằng Quý Trent lại cần phải thông báo cho ông về chuyện ta ở đâu đấy."

      ", dĩ nhiên là , thưa ngài Ravenscroft, nhưng tôi phát ra thứ này ở lầu, và..."

      Theo bản năng, Caroline nghiêng người sát vào cánh cửa, tự hỏi "cái này" là cái gì.

      "Tôi chắc chắn là ấy vừa mới đánh rơi nó", Blake . "Ruy băng lúc nào cũng rơi khỏi tóc các quý ."

      Nàng vội sờ tay lên đầu. Nàng làm mất sợi ruy băng từ lúc nào nhỉ? Có phải Blake luồn tay vào tóc nàng khi hôn nàng ở hành lang hay ?

      "Tôi biết điều đó", Perriwick đáp lời, "nhưng dù sao tôi vẫn lo lắng. Nếu biết ấy ở đâu, chắc chắn là tôi có thể bớt lo lắng hơn".

      "Đúng thế", giọng Blake vang lên, "Tôi biết chính xác Quý Trent ở đâu".

      Caroline thở hổn hển. Chắc chắn là để nàng phải xuất đấy chứ.

      Blake tiếp tục, " ấy quyết định tận dụng lúc thời tiết đẹp thế này để dạo chơi quanh vùng".

      "Nhưng tôi tưởng ngài có mặt của ấy ở trang viên Seacrest là bí mật cơ mà."

      "Đúng thế, nhưng chẳng có lý do gì mà ấy lại thể ra ngoài, miễn là tản bộ quá xa khỏi vùng đất của chúng ta. Có rất ít phương tiện xe cộ qua lại đường này. Chẳng có khả năng ai đó bắt gặp ấy đâu."

      "Tôi hiểu rồi. Vậy tôi để ý đến ấy nữa. Có lẽ ấy thích ăn gì đó khi quay về."

      "Tôi đảm bảo là ấy thích nó hơn mọi thứ."

      Caroline đặt tay lên bụng. Nàng cảm thấy hơi đói chút. Và hoàn toàn thành ý tưởng dạo dọc theo bờ biển có vẻ rất hay ho. Đó cũng là cách có thể giúp nàng thanh tỉnh đầu óc - thứ mà Thánh thần đều biết cần phải được thực ngay lúc này.

      Nàng lùi bước khỏi cánh cửa, giọng Blake và Perriwick dần. Sau nó nàng phát ra cánh cửa khác bên phía đối diện phòng tắm. Nàng kiểm tra tay nắm cửa cách thận trọng và ngạc nhiên đầy vui mừng khi thấy rằng nó có thể giúp nàng thoát ra cầu thang ngách dành cho người hầu. Nàng nhìn qua vai về phía Blake dù thể trông thấy .

      rằng nàng có thể dạo chút, thậm chí đó chỉ là phần của câu chuyện phức tạp được dựng lên để đánh lừa Perriwick. Caroline chẳng thấy bất cứ lý do nào để nên tiến thẳng về phía đó và làm theo lời .

      Chỉ trong vài giây, nàng lao xuống cầu thang và ra ngoài. phút sau, nàng khuất khỏi tầm nhìn của ngôi nhà và tản bộ dọc theo rìa những vách đá - thứ trông như những con kênh màu xanh xám ở quốc. khí bên bờ biển tiếp thêm sinh lực cho nàng, nhưng cũng chẳng nhiều như nhận thức về chuyện Blake hoang mang tột cùng ra sao khi mở cửa phòng tắm và thấy nàng ở đó.

      Dù sao cũng mặc kệ ta. ta cũng nên gặp chút hoang mang trong cuộc đời mình chứ.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14



      Nic-tata (Động từ): Nháy mắt.

      Tôi phát ra rằng những tình huống căng thẳng thường khiến mình bị lắp.

      Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent



      Khoảng tiếng sau, Caroline cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn thư thái, ít nhất theo nghĩa sinh học. khí đượm vị muối khiến phổi nàng được phục hồi rệt. Nhưng may, nó lại có tác dụng với trái tim và đầu óc nàng.

      Nàng có Ravenscroft ? Chắc chắn nàng hy vọng là có. Nàng thích nghĩ rằng mình bao giờ hành động cách bừa bãi như thế với người đàn ông mà mình có tình cảm sâu sắc và vĩnh cửu.

      Nàng mỉm cười gượng gạo. Những gì nàng phải cân nhắc là liệu Blake có quan tâm đến nàng hay . Nàng cho rằng có, ít nhất cũng có đôi chút. quan tâm của đến lợi ích của nàng đêm hôm trước hẳn là quá ràng, và khi hôn nàng... ôi, nàng biết nhiều về hôn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đói khát trong , và theo bản năng, nàng cũng biết là đói khát đó chỉ dành cho riêng nàng.

      Và nàng cũng có thể khiến bật cười. Điều này hẳn phải có ý nghĩa gì đó. Và rồi đúng lúc bắt đầu giải thích được toàn bộ tình trạng của mình, nàng nghe thấy tiếng va chạm khá lớn, theo sau là tiếng vỡ vụn của gỗ, sau nữa là tiếng thét chói tai đầy nữ tính.

      Lông mày Caroline nhướng lên. Chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Nàng muốn kiểm tra, nhưng lại được cầu là để ai biết đến có mặt của mình ở Bournemouth. Chẳng có vẻ gì là trong những người bạn của Oliver tình cờ thăm thú con đường ít được sử dụng này, song nếu nàng bị nhận ra, điều đó chẳng là gì khác hơn ngoài thảm họa. Thế nhưng, ai đó có lẽ vướng phải rắc rối...

      Nỗi tò mò chiến thắng thận trọng của nàng và nàng chạy từng bước ngắn về nơi phát ra tiếng va chạm, giảm tốc độ khi đến gần chỉ để đề phòng việc mình thay đổi ý định và muốn tiếp tục náu.

      Nàng nấp sau thân cây và chăm chú nhìn ra phía con đường. cỗ xe lộng lẫy chìm trong bùn đất với chiếc bánh xe vỡ tan tành. Ba người đàn ông và hai phụ nữ bị xây xát. Có vẻ như có ai trong số họ bị thương, vì thế Caroline quyết định giữ nguyên vị trí sau thân cây cho đến khi có thể đánh giá được tình hình.

      Cảnh tượng đó nhanh chóng trở thành câu đố hấp dẫn. Những người này là ai và chuyện gì xảy ra? Caroline nhanh chóng tìm ra người chỉ huy là quý với trang phục lộng lẫy hơn người còn lại. ấy khá đáng với những lọn tóc đen dài và đưa ra những mệnh lệnh có thể tiết lộ rằng cả cuộc đời ấy chỉ đưa ra giao dịch với các người hầu. Caroline ước chừng ấy khoảng ba mươi tuổi, có lẽ già hơn.

      còn lại có lẽ là người giúp việc của ấy, và những người đàn ông mà Caroline đoán là đánh xe và hai phụ xe. Cả ba người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh đậm. Những người này là ai chăng nữa, chắc chắn họ phải đến từ gia đình giàu có.

      Sau khoảng phút thảo luận, quý chỉ huy cầu người đánh xe và phụ xe tiến về phía bắc, có lẽ là để tìm giúp đỡ. Sau đó ấy nhìn vào những thùng đồ văng khỏi xe và , "Có lẽ chúng ta có thể dùng chúng làm ghế ngồi", rồi ba người bọn họ ngồi phịch xuống chờ đợi.

      Sau khoảng phút ngồi xuống và chẳng có việc gì để làm, ấy quay sang người hầu rồi , "Ta cho là đồ thêu của mình được cất ở nơi nào đó hề dễ lấy?".

      Người hầu lắc đầu. "Nó nằm ở giữa chiếc thùng lớn nhất, thưa phu nhân."

      "Chà, kỳ diệu làm sao, có lẽ xe vẫn còn bộ."

      "Đúng thế, thưa phu nhân."

      Người phụ nữ thở dài tiếng. "Tôi cho là chúng ta phải cảm ơn vì trời lúc này nóng lắm."

      "Hoặc mưa", người phụ xe thêm vào.

      "Hoặc có tuyết", người hầu .

      Quý chỉ huy gửi cho ta ánh mắt khó chịu. "Sally, thực là chuyện đó rất khó xảy ra vào thời điểm này của năm."

      Người hầu rùng mình. "Những điều kỳ lạ vẫn xảy ra. Sau cùng ai có thể nghĩ được rằng chúng ta lại mất luôn bánh xe đường cơ chứ. Và đây là chiếc xe đắt tiền nhất mà ai đó có thể mua được."

      Caroline mỉm cười rồi rời . ràng là những người này bị thương, và những người cùng còn lại quay về khi tìm được trợ giúp. Tốt hơn là nàng nên nấp trong bóng tối. Càng ít người biết nàng ở đây càng tốt. Suy cho cùng thế nào nếu người phụ nữ này là bạn của Oliver? Dĩ nhiên là khó có thể như thế. Quý đây dường như có chút hài hước và cá tính - điều khiến nàng ngay lập tức loại Oliver khỏi nhóm bạn của ấy. Nhưng người thể lúc nào cũng quá cẩn thận.

      Trớ trêu thay, đó chính xác là những gì Caroline về chính mình -

      người thể lúc nào cũng quá cẩn thận - khi nàng bước hụt và giẫm lên cành cây khô khiến nó gãy đôi với tiếng rắc lớn.

      "Ai ở đó?", quý chỉ huy lập tức ra lệnh. Caroline đông cứng người.

      "Ra đây ngay!"

      Nàng có thể chạy nhanh hơn người phụ xe nhỉ? Có vẻ là .

      Người đàn ông tiến về phía nàng, tay ta đặt lên chỗ phình ra trong túi, Caroline ngờ rằng đó là súng.

      "Là tôi", nàng nhanh, và bước ra ánh sáng.

      Người phụ nữ nghiêng đầu, đôi mắt xám khẽ nheo lại. "Chào ngày tốt lành, thưa 'tôi'. là ai?"

      "Chị là ai?", Caroline đáp trả.

      "Tôi hỏi trước."

      "À, nhưng tôi chỉ có mình, còn chị an toàn giữa những người đồng hành cùng chị. Vì vậy, theo phép lịch thông thường chị phải giới thiệu bản thân trước."

      Người phụ nữ gật đầu về với vẻ mặt đan xen giữa ngưỡng mộ và ngạc nhiên.

      " thân mến của tôi, những lời vô nghĩa nhất đời. Tôi biết tất cả những gì cần thiết về phép lịch thông thường."

      "Hừm, tôi e là chị như thế."

      "Chưa kể đến", người phụ nữ tiếp lời, "trong hai chúng ta, tôi là người duy nhất có người hầu trang bị vũ khí kèm. Vậy nên có lẽ phải là người tiết lộ danh tính trước".

      "Chị đúng trọng tâm rồi", Caroline thừa nhận, nhăn mặt cảnh giác nhìn về phía khẩu súng.

      "Tôi hiếm khi mở miệng chỉ để nhiều hơn mức cần thiết."

      Caroline thở dài. "Tôi ước gì mình có thể điều tương tự. Tôi thường bao giờ cân nhắc trước khi . Đó là thói quen khủng khiếp." Nàng cắn môi, nhận ra mình kể về thói xấu của bản thân với người hoàn toàn xa lạ. "Giống như bây giờ", nàng ngượng ngùng thêm.

      Nhưng người phụ nữ chỉ bật ra tiếng cười vui vẻ, thân thiện khiến Caroline cảm thấy thoải mái. Đủ để nàng , "Tên tôi là... Dent".

      "Dent? Ta quen thuộc với cái tên đó lắm."

      Caroline nhún vai. "Nó bất thường khủng khiếp!"

      "Ta hiểu. Ta là Nữ Bá tước của Fairwich."

      nữ bá tước? tốt làm sao khi dường như cái góc bé này của quốc phải có đến vài gia đình quý tộc. Đầu tiên là James, giờ là nữ bá tước. Và mặc dù có tước hiệu, Blake cũng là con trai thứ của Tử tước Darnsby. Caroline ngước lên nhìn trời và thầm cảm ơn mẹ vì đảm bảo được việc dạy nàng những quy tắc và nghi thức đúng đắn trước khi bà qua đời. Bằng nụ cười và khẽ nhún gối cúi chào, Caroline , "Rất vui được gặp phu nhân, thưa Phu nhân Fairwich".

      "Còn , Quý Dent. cũng sống trong vùng này sao?"

      Trời đất ơi, nàng nên trả lời câu hỏi này thế nào cho phải nhỉ? " xa nơi này lắm", nàng cảnh giác. "Tôi thường tản bộ quanh đây khi thời tiết đẹp. Chị là người vùng này ư?"

      Sau đó, Caroline ngay lập tức cắn môi. Câu hỏi của nàng mới ngu ngốc làm sao. Nếu như nữ bá tước thực đến từ vùng Bournemonth, hiển nhiên là tất cả mọi người đều biết điều đó. Và Caroline lập tức bị phát kẻ mạo danh.

      Tuy nhiên, may mắn đứng về phía nàng khi vị nữ bá tước đáp lời, "Fairwich thuộc Somerset. Nhưng ta mới từ Luân Đôn tới đây hôm nay thôi".

      " sao? Tôi chưa từng đặt chân đến thủ đô của chúng ta. ngày nào đó tôi nên tới đó."

      Nữ bá tuớc nhún vai. "Vào mùa hè, thời tiết có chút nóng nực vì có quá nhiều đám đông. Chẳng gì có thể so sánh với khí thoáng đãng trong lành của biển - thứ có thể khiến người cảm thấy khỏe khoắn trở lại."

      Caroline mỉm cười với ấy. "Đúng thế. Nhưng than ôi, giá mà có có thể hàn gắn cả trái tim vụn vỡ..."

      Ồ, cái miệng ngu ngốc, ngu ngốc. Tại sao nàng lại điều đó cơ chứ? Nàng chỉ định đùa chút, nhưng giờ nữ bá tước cười khúc khích và nhìn nàng đầy nhân hậu, như thế cũng có nghĩa là ấy hỏi câu cực kỳ riêng tư.

      "Ôi, nàng thân mến. Vậy ra trái tim em bị tổn thương sao?"

      "Hãy chỉ rằng nó bị bầm tím chút", nàng đáp, thầm nghĩ mình quá cao tay trong nghệ thuật dối rồi. "Chỉ là chàng trai mà tôi quen trong suốt cuộc đời mình. Cha chúng tôi hy vọng rằng chúng tôi thành đôi, nhưng tiếc là..." Nàng nhún vai để nữ bá tước tự rút ra kết luận của riêng mình.

      " đáng thương. Em là đáng . Ta nên giới thiệu em cho em trai của ta. Thằng bé sống khá gần đây."

      "Em trai chị ư?", Caroline cất giọng khàn khàn, đột nhiên để ý đến màu tóc của vị nữ bá tước. Mái tóc màu đen. Đôi mắt màu xám. Ôi, !

      "Đúng thế. Tên thằng bé là Blake Ravenscroft của trang viên Seacrest. Em có quen thằng bé ?"

      Lưỡi Caroline cứng lại theo đúng nghĩa đen, cuối cùng nàng cũng cất nên lời, "Chúng tôi được giới thiệu".

      "Ta đường tới thăm thằng bé. Chúng ta có cách nhà thằng bé quá xa nhỉ? Ta chưa từng đến đó."

      ". , nó chỉ... chỉ ở bên kia ngọn đồi." Nàng chỉ về hướng trang viên Seacrest, sau đó vội vàng buông tay xuống khi nhận ra rằng nó run rẩy. Nàng làm gì thế này? Nàng thể ở lại trang viên Seacrest trước diện của chị Blake được. Ôi, người đàn ông chết giẫm này! Tại sao ta chưa từng với nàng rằng chị ta có thể ghé thăm cơ chứ?

      Trừ khi hề hay biết. Ôi, đâu, Blake nổi điên lên mất. Caroline nuốt ực cái trong cơn lo lắng và , "Tôi biết ngài Ravenscroft lại có người chị".

      Nữ bá tước phẩy tay bằng điệu bộ nhắc Caroline lập tức nhớ đến Blake. "Thằng bé là kẻ khốn khổ luôn phớt lờ mọi người. cả của chúng ta hạ sinh . Và ta đến để thông báo cho thằng bé tin tức đó."

      "Ồ. Tôi... tôi... tôi đảm bảo là ấy rất vui mừng."

      "Vậy em là người duy nhất điều đó. Ta khá chắc chắn là thằng bé khó chịu ngoài sức tưởng tượng."

      Caroline chớp mắt giận dữ, hiểu nổi người phụ nữ này dù chỉ chút. "Tôi... chị vừa gì cơ?"

      "David và Sarah có với nhau . ra đời của bé thứ tư này cũng có nghĩa rằng Blake vẫn tiếp tục là lựa chọn thứ hai cho tước vị tữ tước."

      "Hóa... ra thế." thực tế, nàng chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn thấy vui vẻ làm sao khi lắp bắp rằng mình chẳng thèm quan tâm đến điều đó.

      Nữ bá tước thở dài. "Nếu trở thành Tử tước Darnsby - điều chắc hẳn diễn ra - Blake phải kết hôn và sinh người thừa kế. Nếu em sống ở vùng này ta chắc chắn là em biết chuyện thằng bé khăng khăng muốn sống độc thân."

      "Thực tôi biết ngài ấy lắm." Caroline tự hỏi liệu giọng nàng nghe có chút nào là quá quả quyết khi về điểm đó hay , vì thế nàng thêm vào, "Tôi chỉ biết... ngài ấy là người có quyền hành ở địa phương, kiểu đó. Chị biết đấy, trong những vũ hội... và những lễ hội tương tự".

      " sao?", nữ bá tước hỏi với vẻ quan tâm che giấu. "Em trai ta tham gia những lễ hội mai mối ư? Suy nghĩ luẩn quẩn rồi. Ta đoán là tiếp theo em cố với ta rằng mặt trăng rơi tõm xuống cái kênh nào đó ở nước rồi."

      "Ôi", Caroline thêm vào, nuốt xuống khá đau đớn, "Ngài ấy chỉ tham dự có lần. Đó là ... cộng đồng gần Bournemouth, và vì thế tự nhiên tôi biết ngài ấy là ai. Mọi người đều biết đến ngài ấy."

      Nữ bá tước im lặng lúc rồi đột ngột , "Em rằng nhà em trai ta cách quá xa đúng ?".

      "Đúng thế, thưa phu nhân. tốn nhiều hơn mười lăm phút để bộ đến đó." Caroline nhìn những chiếc thùng. "Dĩ nhiên là chị phải để lại đồ đạc."

      Nữ bá tước phẩy tay - điều khiến Caroline liên tưởng ngay tới cái phẩy tay của Ravenscroft. "Chuyện này đơn giản, ta kêu em trai ta đưa người đến lấy chúng sau."

      "Ôi, nhưng ngài ấy...", Caroline bắt đầu ho điên cuồng, cố lấp liếm rằng nàng định thốt lên rằng Blake chỉ thuê có ba người giúp việc, và trong số họ, chỉ có người là đủ khỏe để làm công việc mang vác nặng nhọc.

      Nữ bá tước vỗ lên lưng nàng. "Em có ổn , Quý Dent?"

      "Chỉ... chỉ là nuốt phải bụi thôi, chỉ thế thôi?"

      "Giọng em nghe như sấm ấy."

      "Vâng, thỉnh thoảng tôi lại bị ho như thế này."

      " sao?"

      "Có lần tôi còn mất cả giọng."

      "Mất giọng ư? Ta thể tưởng tượng nổi."

      "Tôi cũng thế", Caroline chân thành, "Cho đến khi nó xảy ra".

      "Chà, ta đảm bảo là họng em phải đau chết được. Em nên theo chúng ta đến nhà em trai ta. chút trà giúp em hồi phục lại."

      Caroline lại ho tiếp, lần này là ho . ", , , ", nàng , nhanh hơn nàng muốn. " cần đâu. Tôi muốn làm phiền mọi người."

      "Ồ, nhưng em làm phiền ai cả. Sau cùng ta cần em dẫn chúng ta đến trang viên Seacrest mà. Mời em dùng tách trà và đồ ăn cùng ta là điều tối thiểu mà ta có thể làm để đền đáp lại tốt bụng của em."

      "Điều đó cần thiết", Caroline vội vàng : "Và việc chỉ đường đến trang viên Seacrest cũng rất đơn giản. Tất cả những gì chị cần làm là theo..."

      "Khả năng xác định phương hướng của ta rất tệ hại", nữ bá tước ngắt lời.

      "Tuần trước ta lạc trong chính ngôi nhà của mình."

      "Tôi thấy rất khó để tin vào điều này, Phu nhân Fairwich."

      Nữ bá tước nhún vai. "Đó 1à tòa nhà khá rộng. Tính đến giờ, ta kết hôn với bá tước được mười năm, và ta còn chưa từng đặt chân tới phía đông của ngôi nhà."

      Caroline chỉ nuốt ực cái rồi mỉm cười yếu ớt, biết phải đáp thế nào.

      "Ta rất muốn em cùng chúng ta", nữ bá tước tiếp khoác tay Caroline. "Và ta có thể cảnh báo em rằng tranh luận chẳng có ích gì cả. Ta luôn luôn có được mọi thứ theo cách của mình."

      "Phu nhân Fairwich, tôi thấy khó để tin điều đó."

      Nữ bá tước phá lên cười. "Quý Dent, ta nghĩ em và ta hợp nhau lắm đấy."

      Caroline lại nuốt xuống. "Vậy chị có định lưu lại Bournemouth thời gian ?"

      "Ồ, khoảng tuần. quãng đường dài đến đây rồi trở về ngay lập tức nghe có vẻ khá ngốc nghếch."

      "Cả quãng đường dài ư? phải chỉ là vài trăm dặm thôi sao?", Caroline cau mày. phải là Blake như thế sáng nay sao?

      " trăm dặm, hai trăm dặm, năm trăm dặm..." Nữ bá tước phẩy tay theo kiểu của Blake. "Nếu ta phải nhóm chúng lại có gì khác nhỉ?"

      "Tôi... tôi... tôi chắc chắn là mình biết", Caroline đáp cảm giác như thể mình vừa mới bị cơn lốc càn quét.

      "Sally!", nữ bá tước gọi lớn, quay đầu về phía người hầu . "Quý Dent chỉ cho ta nhà của em trai ta. Sao em ở lại đây với Felix và trông coi đồ đạc nhỉ? Chúng ta cử ai đó tới đây nhanh nhất có thể."

      Sau đó nữ bá tước tiến bước về hướng trang viên Seacrest, kéo theo Caroline cùng. "Ta dám khẳng định là em trai ta ngạc nhiên làm sao khi thấy ta đấy!", ấy líu lo.

      Caroline tiến về phía trước đôi chân loạng choạng. "Tôi đám khẳng định là chị đúng."

      Tâm trạng Blake lúc này chẳng tốt chút nào.

      ràng là đặt sai vị trí cho từng mảng ý thức mà mình từng sở hữu.

      Chẳng có lời giải thích nào khác cho việc đưa Caroline về phòng mình và gần như u mê trước vẻ đẹp rạng rỡ của nàng. Và nếu như điều này vẫn chưa đủ tệ, giờ đau đớn với dục vọng chưa được thỏa mãn bởi can thiệp của người quản gia.

      Nhưng phần tồi tệ nhất trong tất cả những điều xảy ra chính là giờ Caroline mất tích. tìm khắp mọi ngõ ngách trong nhà từ xuống dưới, từ trước ra sau, từ trong ra ngoài, mà chẳng thấy nàng ở bất cứ chỗ nào. cho rằng nàng chạy trốn, nàng còn lâu mới có ý định đó. Có lẽ nàng chỉ đơn giản là ra ngoài dạo để đầu óc được tỉnh táo trở lại.

      Điều này có lẽ hoàn toàn dễ hiểu và thực đáng khen nếu chân dung của nàng bị in lên những tấm poster và dán khắp nơi trong khu vực. Đó chắc chắn là bức chân dung xấu xí, Blake vẫn nghĩ rằng người họa sĩ lẽ ra nên vẽ nàng mỉm cười, nhưng nếu ai đó thấy nàng và trả nàng về với Prewitt...

      khó chịu nuốt xuống. thích cảm giác trống rỗng khi nghĩ tới việc nàng rời .

      Quăng người phụ nữ đó ! chẳng có thời gian cho những rắc rối thế này, và chắc chắn trái tim cũng còn chỗ cho người phụ nữ khác.

      Blake chửi thề trong miệng khi gạt bức rèm mỏng như sa sang bên và quét mắt lên khu vườn bên hông căn nhà. Caroline hẳn rời bằng cầu thang dành cho người hầu - đó là lối thoát duy nhất mà nàng có thể tìm ra và cũng là lối vào thứ hai từ phòng tắm. tìm kiếm toàn bộ khu vực quanh nhà, nhưng vẫn kiểm tra hướng đó; vì vài lý do mà cho rằng nàng có thể quay lại từ con đường mà nàng rời . biết tại sao. Chỉ là dường như nàng là kiểu người hành động như thế.

      Tuy nhiên, chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy bóng dáng nàng xuất trở lại. Blake tiếp tục chửi thề và buông tấm rèm xuống. Sau đó, nghe thấy giọng phụ nữ kèm theo tiếng gõ cửa gay gắt và ồn ào...

      Blake chửi thề lần thứ ba, nổi điên mà thể giải thích nổi trước dự đoán thiếu chính xác về hành vi của . sải chân và nhanh nhẹn tiến về phía cánh cửa, tâm trí đầy những bài giảng mà mình phải dạy cho nàng. Trước khi xong việc với nàng, nàng đời nào dám khơi dậy tâm trạng này ở lần nữa.

      Tay chạm vào núm cửa và vặn nó, miệng gầm gừ giận dữ. " ở chỗ quái quỷ..."

      Miệng há hốc.

      Sau đó chớp mắt.

      Rồi khép chặt miệng lại.

      "Penelope?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :