1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống cùng vạn tuế - Hà Phi Song Giáp (51/830)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 35: MA THẦN TRUYỀN NHÂN.



      "Giết !"

      Đằng Tỉnh sợ hãi, miệng co quắp, gã hoàn toàn nhìn thấu thực lực của người thanh niên đứng trước mặt mình, bất quá, trong đầu chợt nhớ lại truyền thuyết.

      Mấy chục năm trước, khắp thế giới đều trong cảnh gió lửa của chiến tranh, hết ngày này qua tháng khác. Võ sĩ của Nhật Bản từng hoành hành Đông Nam Á, giết người vô số, biết bao cao thủ võ học ở Trung Quốc, dùng mọi thủ đoạn mưu, ám sát đều thất bại.

      Võ sĩ Nhật Bản lúc đó phong quang vô lượng. Về sau, hiểu tại sao lại giây vào ma thần khủng bố, bộ dạng ma thần này như thế nào, là nam hay nữ, căn bản ai biết. Chỉ biết rằng, nếu bị ma thần này giết chết, bên cạnh thi thể cùa võ sĩ đó bức tranh là khuôn mặt quỷ được vẽ bằng máu tươi.

      Đằng Tỉnh ước đoán, có lẽ lần này mình gặp phải truyền nhân của ma thần rồi.

      Nếu như trước mặt mình đúng là ma thần truyền nhân, vậy tính mạng của mình và Điền Trung Tín Giới nguy hiểm rồi...

      Lúc này, Điền Trung Tín Giới cũng cảm nhận được Lộ Minh là cao thủ mà gã nhìn thấu nông sâu, gã thu hồi vẻ kiêu ngạo thường ngày, chậm rãi về phía Lộ Minh. Từ bên dưới hai tay áo , vô thanh vô tức trượt xuống hai con dao phẫu thuật, kẹp vào giữa hai ngón tay, tựa như răng nanh của độc xà, sắc bén vô cùng.

      "Mặc kệ ngươi là ai, ở trước mắt ta, tất cả đều phải chết!" Điền Trung Tín Giới nhếch môi cười lạnh,bởi vì gã phát bước chân của Lộ Minh hướng tới 1 cái đinh ốc, với việc thần tình chăm chú vào mình mà bước tới, đối phương chắc chắn mất thăng bằng, thân hình bị dao động. Với cao thủ khi quyết đấu mà , chỉ cần tia sơ hở này, vậy là quá đủ rồi.

      "Dứu liêm cắt!"(vuốt chồn lúc chụp mồi, hoặc giống con mèo lúc tát con chuột) Điền Trung Tín Giới trong khoảnh khắc đó tự tin gấp trăm lần, gã bắt lấy cơ hội ngàn năm có này, hướng Lộ Minh lao nhanh tới.

      Hai tay hai con dao vung lên vẽ vào khoảng cách ngắn gủi giữa hai người.

      Ngân quang như dải lụa trắng, đao vung lên đem theo kình phong, như là muốn rạch đứt gian vậy...

      Điền Trung Tín Giới đứng sau lưng Lộ Minh, khóe môi nhếch lên mỉm cười đắc ý. cảm giác được mình vừa đánh lén hoàn toàn thành công. Địch nhân thân thể vừa lay động vững vàng, mình liền trong nháy mắt áp sát, dao cắt đứt tay phải, dao còn lại cắt đứt động mạch cổ của.

      theo thói quen, vươn tay lên đẩy đẩy cái gọng kính màu vàng của mình, muốn mở miệng ra câu thắng lợi mà thích nhất trong đời: Người Trung Quốc ngu ngốc.

      Bỗng nhiên, phát tay phải của mình biết biến mất từ lúc nào, chỉ còn trụi lủi mỗi cái cổ tay.

      Nơi cổ tay , máu tươi trong nháy mắt phun ra điên cuồng, Điền Trung Tín Giới ràng cảm giác được loại đau đớn mà gì có thể hình dung ra được. Nhất thời, dường như cảm thấy bong ma tử vong chập chờn quanh , chuyện gì xảy ra? Người bị chặt đứt tay phải, cắt đứt yết hầu tại sao lại là chính mình? Điều này sao có thể?

      'đing đing..' Lộ Minh vứt hai con dao phẫu thuật lấy được từ trong tay Đường Trung Tín Giới xuống, trướng mặt Đằng Tỉnh còn có vể kinh sợ, khinh miệt 'phi' tiếng: "Chó lùn ngu xuẩn"(trung quốc thường dùng chửi nhật bản lùn)

      'Bách!' Điền Trung Tín Giới ở phía sau, nghe thấy thanh dao phẫu thuật của mình rơi xuống đất, hai đầu gối liền nhũn ra, chịu được quỳ phịch xuống đất.

      Hai con mắt thể sợ hãi cùng cực, tay trái gã ra sức bịt lấy miệng vết máu cổ.

      Nhưng máu tươi tựa biến thành huyết bão, từ chính những kẽ tay của bắn ra tung tóe ra xung quanh.

      Lộ Minh cất bước về phía Đằng Tỉnh có sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng : "Kế tiếp, đến phiên ngươi…"

      Trước đây vài phút, Đằng Tỉnh vẫn hoài nghi người thanh niên trước mặt có phải ma thần truyền nhân , thế nhưng tại, cần đoán nữa rồi, tuyệt đố là ! Nếu như ứng chiến, tin rằng bản thận mình cũng tiếp bước con đường mà Điền Trung Tín Giới vừa .

      Đằng Tỉnh biết thực lực của chính mình, gã so với Điền Trung Tín Giới hơn bậc, nhưng đối với ma thần truyền nhân trong chớp mắt hạ sát Điền Trung Tín Giới, bản thân mình mà tiếp tục chiến đấu với , vậy khác gì tìm chết. Vì thế, Đằng Tỉnh lần đầu tiên trong đời bị doạ sợ đánh mà chạy, cùng lúc Lộ Minh cất bước về phía gã, gã nhanh chóng bỏ chạy về phía ngược lại, mạnh mẽ phá vỡ kính cửa sổ mà lao ra.

      đợi đập vỡ cửa kính, thân hình cứng rán lao tới, mặc kệ hàng ngàn mảnh thủy tinh kia.

      Bên ngoài cửa sổ có dây thừng bé màu xanh.

      Bình thường, dây thừng cứu mạng này đều giấu tại bức màn phía sau ai hay biết, đây cũng chính là đường rút cùng của Đằng Tỉnh. Gã vươn tay ra, giữ chặt dây thừng, lăng quay người, phi đạp vách tường mà bung lên, tay giữ dây thừng, bên cố gắng trượt nhanh xuống dưới, tốc độ như thiểm điện. Gã liên tiếp ngừng, từ vách tường lầu 9 trượt nhanh xuống, còn khoảng cách từ tầng hai tới đất. buông tay ra khỏi dây thừng, lộn người, vững vàng hạ xuống đất, sau đó, gã tăng tốc phi nhanh tới bức tường gần nhất, giây cũng dám dừng lại.

      lúc vội vàng, Đằng Tỉnh quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy ma thần truyền nhân vẫn còn đứng trước cánh cửa sổ bị phá vỡ, con mắt như ma nhãn chợt loé lên.

      "Kể cả người có là Ma thần truyền nhân chăng nữa, cũng đừng hòng lấy được mạng của ta, ngươi cho rằng, ta con đường tử vong của ông nội ta sao?" Đằng Tỉnh cười lạnh, Năm đó bài học về cái chết của ông nội, sớm khiến gã luôn luôn cảnh giác.

      Năm đó ông nội quyết giữ tinh thần võ sĩ, quyết tâm nghênh chiến mới bị giết chết.

      Nhưng mình, tuyệt đối làm loại chuyện ngu xuẩn đó.

      Chỉ cần mình có thể chạy thoát được, có thể dùng tiền thuê hàng trăm tên sát thủ, để chúng tiến tới thành phố Lam Hải, vây giết ma thần truyền nhân, báo thù nỗi nhục hôm nay, mình căn bản cần nghênh chiến… Đằng Tỉnh thấy Lộ Minh đuổi theo, trong lòng thập phần hoan hỉ, thân hình gã nhảy vọt lên cao, giơ hai tay ra, dùng hai tay tỳ lên bờ tường làm điểm tựa, chuẩn bị mượn lực để bay qua bờ tường phía bên kia.

      Nhưng gã chợt thấy ngực mình đau đớn cách kỳ lạ, khí lực nhanh chóng tản mát, hai tay ấn lên tường cũng nhũn ra, cuối cùng, toàn thân vô lực từ bờ tường rơi mạnh xuống đất.

      Đằng Tình chợt cảm thấy yết hầu nóng lên, nhịn được thổ ra ngụm huyết lớn.

      Cho đến lúc này, gã mới phát ra, trước ngực mình có thanh võ sĩ đao biết xuyên qua từ lúc nào, từ sau tới trước, đao xuyên thủng ngực mà tới. Hơn nữa, thanh võ sĩ đao này, chính là cái danh đao mà thích nhất! Nó đâm vào người mình từ lúc nào? Đằng Tỉnh nghĩ như thế nào cũng minh bạch, gã chợt nhớ tới, vừa rồi tại cửa sổ con mắt của ma thần truyền nhân chợt lóe lên, nguyên lai, khi đó phải phẫn nộ, cũng phải hối hận, mà chính là cười nhạo mình cố gắng chạy trối chết… Xa xa, bóng dáng từ tầng 9 vô thanh vô tức xuống trượt theo sợi dây.

      đôi chân nhàng bước lững thững trong khoảng sân vắng lặng, hướng phía này tới.

      Ánh mắt của chứa đầy trào phúng vô tình, Đằng Tỉnh nhìn thấy, ngay cả linh hồn cũng run rẩy. Nguyên lai, bản thân mình như con rối, bị đùa nghịch trong lòng bàn tay.

      "Nếu như cảnh sát tới nhanh như vậy, có lẽ ta còn thả cho các ngươi chạy đoạn, rồi thuận đằng sờ qua(thuận theo dàn dây bứt lấy quả dưa), thuận tiện làm thịt luôn đám hậu thuẫn sau lưng ngươi".Lộ Minh lướt qua sau lưng Đằng Tỉnh hấp hối, cười lạnh : "Nhu tâm thủ lưu? Ta từng nghe qua, chỉ nghĩ nó là môn công phu thường thường bậc trung, Bất quá tai nhìn lại, môn công phu này ràng là cặn bã của cặn bã!!!"

      "Phốc…" Đằng Tỉnh nghe xong, trong lòng lại càng đau hơn, mở miệng thổ huyết điên cuồng.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 36: NHÌN BẰNG CON MẮT KHÁC



      Lộ Minh vượt tường rời , từ xa đoàn xe cảnh sát phóng khuáng chạy tới, trong đoàn xe, chỉ có đội xe chống đạn của võ cảnh đặc cảnh, còn có cả loại xe trang bị việt dã của quân đội.

      tiếng còi hụ, đoàn xe dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.

      Xe còn chưa dừng hẳn, xe nhảy xuống từng tốp cảnh sát võ trang đầy đủ, trong đó thủ lĩnh cánh bên trái, là người có gương mặt chữ quốc La Cương, gã dẫn đầu đội cảnh sát, dùng tốc độ nhanh nhất bao vây phía bên trái.

      Bên phải là cảnh sát đặc nhiệm Vân Kiếm Phi, tay gã được bọc trong lớp vải trắng, tay còn lại cầm khẩu súng lục, chỉ huy đội viên bao vây phía bên phải.

      Từ chiếc xe quân đội ở giữa, trung niên nam tử mặt có mấy vết sẹo dữ dằn nhảy xuống, sát khí đằng đằng.Sau lưng hàng quân nhân người toàn màu xanh quân phục.

      Nhiếp Thanh Lam cũng từ môt chiếc xe cảnh sát ra.

      Theo sau lưng nàng là số nam tử có ánh mắt như truỳ thủ. bắp tay của mấy nam tử này còn săm đồ án 'huyết đao' rất đặc biệt, cùng những cảnh sát bình thường giống nhau.

      Lúc mà bọn họ nhìn thấy biểu tình của những cảnh sát bình thường như là gặp phải đại địch, với những động tác vượt tường vụng về, trong mắt họ, ngừng lên những nét trào phúng. Có nam tử tướng mạo thô kệch khác thường, nhịn cười nhịn tới chịu nổi, bởi vì hành động cần phải tuyệt đối yên tĩnh, để kinh động tới đối phương, vị vậy khiến gã nhịn cười tới nỗi cơ mặt giật giật.

      Cảnh sát cẩn thận lục soát, nhưng lại thuận lợi khác thường. Bởi vì mấy căn tiểu lâu trong tường bao hoàn toàn phản kháng của kẻ địch.

      10 phút trôi qua, đám người cảnh sát kinh ngạc phát , phía trong tên địch nào còn tỉnh táo, chừ những tên bị chết, những tên còn lại đều bị thương nặng ngất , trường rất thảm thương.

      Trung niên nam tử mặt có sẹo dữ dằn nhàn nhã lấy thuốc lá ra, bên sớm có người lấy giúp cái ghế để sẵn đấy, liền đại mã kim đao ngồi xuống(hào suảng thoải mái ngồi xuống), đợi người khác đến báo cáo với , Nhiếp Thanh Lam làm ra vẻ đáng châm lửa cho trung niên nam tử, rồi giọng hỏi: "Thiên Hào thúc thúc, có cần cháu đem 'huyết đao' lục soát những con cá lọt lưới ?"

      "Đừng có gọi thúc thúc, gọi ta là thủ nhi".

      Nam tử mặt sẹo dữ dằn rít hơi thuốc, hai chân vắt chéo, phẩy tay lắc đầu : " cần, ta để 'huyết đao' các người xuât phát phải là để cho các người đuổi bắt mấy con cá lọt lưới, các ngươi phụ trách thu thập đầu mối, đối phó với tổ chức hắc ám buôn bán nội tạng người. bận việc của , tiểu nha đâu đừng có gây thêm phiền phức cho lão tử, đem quân làm việc của các người , đừng có cố quấn lấy ta. Đừng có hỏi là ai gọi điện cảnh báo cho lão tử, đây là cơ mật trọng đại của quốc gia, ta làm sao có thể cho tiểu nha đầu hay lừa người có lòng hiếu kỳ đặc biệt lớn là !!!"

      "Thiên Hào thúc thúc nhất định là quen biết với người gọi điện thông báo..." Nhiếp Thanh Lam cười , dẫn đội 'huyết đao' tiến vào trong.

      " phải thừa rồi sao!!" Nam tử mặt sẹo dữ dằn cười phá lên.

      "Báo cáo trung đội trưởng" đội trưởng La Cương từ trong chạy nhanh ra, 'bách' tiếng dùng quân lễ hành lễ với Nam tử mặt sẹo, cao giọng báo cáo: "lục soát lần đầu kết thúc, địch nhân tổng cộng 95 người, trong đó tử vong 24 người, trọng thương 71 người, trường được khống chế loại trừ, tìm được 32 nhân chứng, trong đó tử vong do mổ xẻ là 29 người, 3 người còn sống, toàn bộ đều bị trúng thuốc mê, vẫn còn nằm bàn phẫu thuật. Dựa vào trường phán đoán, xác định đây là căn cứ bí mật của tổ chức buôn bán nội tạng người, trong đó đầu não có 2 người, người thân phận bên ngoà ilà thương nhân Nhật Bản tới Trung Quốc đầu tư, tên là Đằng Tỉnh Trai Cửu, nửa năm trước theo đoàn đại biểu thương mại Nhật Bản tới Lam Hải, ngầm tiến hành những cấu kết phạm pháp! người còn lại phán đoán là sát thủ cắt cổ họng có biệt danh 'bác sĩ', thận phận có đặc thù xác nhận...hai người này bị người ta hạ trọng thủ, chiêu trí mạng."

      "Lão tử tại phải là đội trưởng, lão tử bây giờ là Trung Uý, cấp bậc Chính Đoàn!" Nam tử mặt sẹo cười lớn: "ai da, nghĩ tới tên lính quèn năm đó, bây giờ là Cảnh Đốc cấp bậc 2 rồi, tồi, tồi à! La Cương, bận việc của cậu , báo cáo cái rắm, lão tử sớm biết ở đây chẳng còn việc gì nữa cả, là do lãnh đạo thành phố các người nhất định muốn làm cho nó rùm beng lên thôi!"

      "Vâng, đội trưởng!" La Cương lại hành lễ lần nữa rồi chạy .

      "Báo cáo đoàn trưởng, cảnh sát đặc nhiệm xin được lệnh truy đuổi, ở góc tường phía sau, chúng tôi phát dấu vết có người rời ." Vân Kiếm Phi cũng chạy tới báo cáo.

      "Cút! mày cút sang bên cho tao, lão tử bây giờ nhìn thấy mày là lại bốc hoả! lão tử làm việc còn cần mày dạy bảo hả?"

      Nam tử mặt sẹo đột nhiên đại nộ : "Con mẹ nhà ngươi còn mặt mũi tới gặp lão tử? lính từ đội tiêm đao của tao ra, mày lại dám đem người chơi ? Lão tử vừa tới Lam Hải được mấy ngày liền nghe được chuyện xấu này, là mặt mũi còn chút ánh sáng nào! coi như mày may mắn, lão tử tại có vụ án lớn phải làm, rảnh để ý đến mày, nếu nhất định lột da mày! cút, nếu lão tử đập chết mày!!!"

      Nam tử mặt sẹo gỡ thắt lưng, muốn tiến lên đánh Vân Kiếm Phi, mấy tên cảnh vệ binh thấy vậy vội tiến lên ôm lấy .

      Vân Kiếm Phi bị doạ co giò chạy , tại Lam Hải, gã dám rằng đắc tội với ai cũng sợ, nhưng còn với Nam tử mặt sẹo này, là nỗi sợ hãi từ tận sâu trong đáy lòng.

      Lộ Minh lúc này quay vể cái ổ chó của mình, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn vào ở trong khu biệt thự Phong Đơn Bạch Lộ. Đồ đạc thu thập chưa được bao nhiêu, di động chợt kêu lên, vừa nhìn vào, ra là lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn...

      "Rảnh ? tới đường Ngọc Khí xem giúp tôi mấy viên ngọc" giọng của lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn mặc dù như băng châu vỡ ra, nhưng Lộ Minh nghe được, vĩnh viễn đều là rất êm tai.

      Đừng là rảnh, nếu như rảnh Lộ Minh cũng tới đó.

      Lập tức đáp ứng nàng, đem việc chuyển nhà vứt sang bên, hoả tốc xuống lầu đón xe chạy tới đường Ngọc Khí.

      Có lẽ tới 5 phút, Lộ Minh xuất trước mặt Cảnh Hàn,trong đó có đoạn cuối đường, vì đợi nổi đèn đỏ, Lộ Minh xuống xe dùng chân mà chạy tới đây.

      Cảnh Hàn thấy phải chạy đoạn ngắn mà tới, khỏi có chút cảm động, tên tiểu tử cổ quái này có vẻ rất nhiệt tâm, cứu người cũng vậy, giúp người cũng thế, hoàn toàn có chút tính toàn điều kiện gì cả.

      Có lẽ cũng chính vì điểm này mà bản thân mình thấy khác với những người khác, mới thấy có chút thuận mắt.

      Cảnh Hàn tâm niệm mặc dù có chút động, nhưng khuôn mặt nhắn lạnh lùng vẫn chút thay đổi, chuẩn bị giới thiệu với Lộ Minh người bạn.

      Lộ Minh nhìn qua, phát thế giới quá bé, người bạn của Cảnh Hàn lại là Vương tổng, người mà ngày đó gặp tại nhà của Trần lão, nên nhất thời thất thanh kêu lên: "A...là chú thích khóc?"

      Vương tổng nghe thấy thế, cũng có tức giận.

      Ông ta ha hả cười lớn, nhiệt tình giơ cánh tay béo ú về phía Lộ Minh.

      "Hai người có quen biết trước? vậy cần nhiều nữa, Vương tiên sinh muốn mua tặng cho phụ thân Vương lão miếng ngọc, làm thành ngọc như ý, gặp hung hoá cát, chọn cho ông ta ", Cảnh Hàn có chút quỷ dị, Lộ Minh là tên sinh viên nghèo, thế nào mà lai quen được với thượng lưu nhân sĩ là Vương tổng? có điều, với tính cách của nàng, cũng muốn hỏi nhiều, chỉ đem tình ra cho Lộ Minh hay.

      Bên kia, Vương tổng chỉ bắt tay, mà còn ôm chặt lấy, vỗ vỗ vào vai Lộ Minh, thân mật khác thường, càng khiến Cảnh Hàn kỳ quái là Vương tổng vốn có tiếng là người giầu có ở phía Nam, sao giờ thái độ lại có chút như muốn lấy lòng Lộ Minh, rốt cục là sảy ra chuyện gì?

      "Cảnh nữ hiệp có điều biết, tiểu Lộ là ân nhân cứu mạng của phụ thân tôi!" Vương tổng thấy sắc mặt Cảnh Hàn có chút quái di, vội vàng giải thích.

      "Người cứu Vương lão là ? còn biết cổ phương y dược?" Cảnh Hàn cảm thấy đối với Lộ Minh phải dùng ánh mắt khác để nhìn rồi.(nhìn bằng con mắt khác)

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 37: XEM TÔI ĐÂY



      ________________________________________



      Tên tiểu tử cổ quái này những am hiểu phân biệt các loại ngọc, còn biết phương thuốc trung y cổ khiến người khởi tử hồi sinh, ràng là tên học sinh nghèo đến việc làm cũng tìm được, là khiến người khác khó hiểu mà.

      Ở đây, hình như có chỗ nào đó đúng... trong lòng Cảnh Hàn loé lên tia nghi vấn.

      Lộ Minh sợ nàng nhìn ra sơ hở, vội vàng xua tay : "Tôi hiểu y đạo, chỉ là phương pháp tổ truyền, chúng ta xem ngọc thôi!"

      Vương tổng kéo Lộ Minh qua bên cạnh, giọng : "tiểu Lộ, hoá ra cháu những hiểu y đạo, lại còn tinh thông về ngọc à? tốt quá rồi, hôm qua ta bị tên khốn đó hại tổn thất khoản , lúc mở viên đá nguyên chất ra, bên trong toàn là đá, chỉ là bề ngoài lên chút mầu xanh của ngọc... thực ra tiền là chuyện , ta muốn trước khi phụ thân xuất viện, làm viên ngọc như ý tốt chúc mừng ông, tại còn đau đầu, may mà cháu tới! ài... tiểu Lộ à, cháu và Cảnh nữ hiệp đều là ân nhân của gia đình ta, có thể sắp xếp chút thời gian, hôm nào đó tới nhà chúng ta ăn bữa cơm, phụ thân ta rất muốn gặp cháu..."

      "Đợi Vương lão xuất viện hẵng hay!" Lộ Minh sợ mình mà từ chối ngay lập tức, ông chú thích khóc này liền khóc to lên, thôi đành phải tìm cách kéo dài thời gian.

      "Vương tổng, chuyên gia ngọc thạch của các vị tới rồi? là bạn này sao? đúng là tuổi trẻ có tài à!" ông chủ tiệm ra mời Vương tổng và Lộ Minh mấy người vào trong xem ngọc, lão phát Lộ Minh tuổi còn rất trẻ, trong lòng liền xem thường, có điều vẫn mở miệng ra khen.

      Cảnh Hàn chỉ vào mấy khối đá nguyên chất to như quả dưa hấu, ra hiệu cho Lộ Minh xem xem khối nào có thuý(mầu xanh, chất ngọc), chọn lấy khối trong số đó.

      Lộ Minh như những chuyên gia khác xem thuý vân, thuý sắc, mà chỉ đưa tay ra sờ soạng.

      Ông chủ tiệm nhìn động tác của Lộ Minh, xem thuý, xem sắc(mầu), hoàn toàn chút nào tỏ ra là dân chuyên nghiệp về phương diện này, ngược lại lại như mua dưa hấu, sờ sờ vỗ vỗ, trong lòng càng khinh thường, có lẽ là tên lừa đảo, cũng là người thân của Vương tổng, hiểu cũng giả vờ ta đây am hiểu. Tất nhiên, mặt lão ngược lại cười rất tươi, bởi vì đối phương càng hiểu nhìn nhận ngọc, lão tự nhiện lại càng có lợi.

      Lộ Minh cảm nhận được, trong 7 khối ngọc có 2 khối tàng năng lượng tồi, còn khối ít hơn chút, còn lại có chút phản ứng nào, chắc là đá.

      Nghĩ nghĩ, ra hiệu cho Cảnh Hàn theo ra ngoài.

      Ông chủ tiệm trong lòng cười lạnh, lão đoán Lộ Minh căn bản nhìn ra được gì, chỉ là muốn mấy câu gì đó cho đỡ mất mặt.

      Đá nguyên chất trước khi mở ra, ai cũng thể nắm chắc được bên trong có hay ngọc , bất kể là máy dò tiên tiến nhất cũng dò ra được, chuyên gia chỉ bằng vào kinh nghiệm mà dự đoán, nhưng đoán 10 9 , đánh cược vào đá chỉ có thể dựa vào vận khí(hên xui), hoàn toàn có kỹ xảo. Cược đúng, có thể đêm trở nên giàu có, cược sai, cũng có thể khuynh gia bại sản. Nếu như đời này có người có thể biết được trong đá nguyên chất có hay có thuý, vậy cần tới 1 tháng liền trở thành phú ông có nghìn vạn, đến lúc đó thương nhân ngọc thạch toàn thế giới tìm tới cửa, cầu xem hộ ngoc...

      Vương tổng mặt có nét cười, ông biết mạo hiểm khi đặt cược vào đá nguyên chất, lúc mới rồi khi Cảnh Hàn tìm người xem ngọc, ông cho rằng cần thiết. Nhưng lúc thấy người tới là Lộ Minh, ông hiểu sao lại có chút tin tưởng.

      Người thanh niên này, được hai vị Trần lão và Lý lão khen là thiên hạ vô song, coi như là châu báu của thế giới vậy, nếu như mà có chút bản lĩnh thần kỳ gì, cũng chẳng có gì là kỳ quái. Hơn nữa, là ân nhân của nhà mình, kể như có nhận sai đá nguyên chất này chăng nữa, tốn trăm mấy chục vạn mua cục đá, cũng tính là gì.

      "Sao rồi? mấy khối đá nguyên chất trong đó có khối nào có thuý?"

      Cảnh Hàn trong lòng rất là tin tưởng, nàng biết Lộ Minh có bản lãnh thần kỳ này, chỉ cần dơ tay ra sờ, là có thể biết được giả của ngọc, nhưng nàng Lộ Minh gọi nàng ra là vì cài gì, lẽ nào mấy khối đá nguyên chất đó đều là giả? đều là đá?

      " phải vậy, có thuý, nhưng tôi lại biết chút gì về giá cả của ngọc cả!" Lộ Minh thấy bảng giá của mấy khối đá đều là mẫy chục vạn gần trăm vạn, có khối hơn trăm vạn, trong lòng rất xấu hổ.

      Mặc dù có khả năng biết đá nguyên chất có hay có ngọc, nhưng hoàn toàn hiểu gì về giá cả của ngọc.

      Nếu như ra tay mua đắt, mặc dù lão phú ông Vương tổng đau lòng, Lộ Minh cũng vui nổi, vì vậy muốn trước tiên cần hiểu biết chút về giá cả cơ bản của ngọc, thế nên liền hỏi Cảnh Hàn: "trong 3 kiện ngọc khí lần trước, kiện đắt nhất bán bao nhiêu tiền? 90 vạn? được, còn rẻ nhất? 5 vạn 8, được rồi."

      Lộ Minh có được bảng giá cả tiêu chuẩn, liền có thể căn cứ vào lượng năng lượng tàng trong miếng ngọc mà suy đoán ra giá cả, kể cả con số được chính xác cách tuyệt đối, nhưng tin rằng cũng hơn kém bao nhiêu.

      Cảnh Hàn lúc đầu cũng thầm toát xấu hổ thay, người gì mà hiểu được phân biệt ngọc, nhưng lại biết gì về giá cả...

      Nhưng nháy mắt, lại thấy tên tiểu tử cổ quái này khôi phục lại lòng tự tin, trong lòng lại vui lên, có thể thấy là rất thông minh, chút khúc mắc này thể làm khó được .

      Nàng thấy tay Lô Minh ngầm làm ra tư thế ra hiệu 'xem tôi đây', liền đeo chiếc kính đen to lên, khuôn mặt trông càng lạnh lùng, chuẩn bị phối hợp để mặc cả với . Xem ra trong mấy viên đá nguyên chất có ngọc tốt rồi, nhưng biết tên tiểu tử cổ quái này mua bán như thế nào, ra cái giá gì.

      "Hai vị, thế nào rồi? có kết quả thương lượng rồi chứ?" ông chủ tiệm thấy hai người vào, biết là vụ mua bán có hy vọng, quyết định chơi Vương tổng món tiền nữa.

      "Thương lượng xong rồi, Vương tổng, chúng ta mua khối lớn nhất!" Lộ Minh gật đâu, muốn mua khối lớn nhất đó.

      Biểu của Lộ Minh khiến ông chủ tiệm thầm cười lạnh, đúng là tên ngốc.

      Đánh cược đá chư phải là mua dưa hấu, phải là cái nào to nhất mới là tốt nhất, có khi trăm khối đá nguyên chất to cũng bằng viên đá bé bé. Cái khối ngọc to nhất đó bề mặt có lên vệt lốm đốm màu xanh biếc phía , xem ra có vẻ tốt, kỳ thực rất có khả năng là vết màu của tầng rất mỏng, bên trong hoàn toàn có thuý( chất ngọc), với viên thuý to như vậy, là bảo vật có già trời rồi!

      Ông chủ tiệm ra giá, khối ngọc to nhất đó chỉ có 50 vạn, lão nhận thấy cái giá như vậy nếu để cho người chuyên nghiệp biết được, chắc chắn khinh miệt mình.

      Nhưng mà, lừa phải lừa phải lừa người như Vương tổng là con cá béo hiểu chút gì về ngọc.

      Lão vốn còn lo rằng Vương tổng có hay tìm chuyên gia nhận biết được hàng, tại thấy Lộ Minh mở miệng muốn mua khối to nhất, lão mừng tới nỗi muốn hát lên, tên tiểu tử này còn ngố gấp trăm lần Vương tổng!!!

      "Khối to nhất đó à? được, ta nghe lời cháu!" Vương tổng là người tiêu tiền nhát tay, nghe vậy lập tức OK.

      "Ông chủ, giá cả hợp lý chút. Xem ngọc cược đá, vẫn 'thà xem sợi, xem đốm', khối thuý này, toàn bộ đều nhuốm lốm đốm, vẻn vẹn nổi lên bề mặt, bên trong toàn đá , tôi thấy đáng 50 vạn, Vương tổng, ông trả 10 vạn !" Cảnh Hàn lạnh lùng 'hưng' câu, ông chủ tiệm nhận thấy, lãnh mỹ nữ này còn có chút nhãn quang, ít nhiều còn có chút hiểu biết về ngọc, so với Vương tổng và tên tiểu tử đến sau hơn rất nhiều, có ngốc mới mua khối to nhất, theo như cái giá định sắn trong lòng của ông chủ tiệm, khối to nhất đó có được cái giá 5 nghìn là tốt lắm rồi.

      "Vương tổng, giá cả hợp lý lắm rồi, nhãn quang của vị tiểu huynh đệ này rất tốt, cậu ta nhắm trúng, nhất định tồi. Như vầy, 40 vạn, Vương tổng nếu như có lòng muốn, 40 vạn, tôi chấp nhận chịu lỗ vậy" ông chủ tiệm trong lòng thầm vui, nhưng ngoài mặt vẫn khen Lộ Minh có nhãn quang.

      "10 vạn" Cành Hàn kiêm quyết giữ cái giá mình đưa ra.

      Ông chủ tiệm có chút xấu hổ, lãnh mỹ nữ này có lẽ nhìn ra khối đá này có chất ngọc gì, chỉ là cho tên tiểu tử tới sau chút mặt mũi, mới đồng ý mua nó.

      Lão tiếp tục ra giá trời, mực trong đá có chất ngọc, rồi đem giá cả từ từ chỉnh xuống, đợi xuống tới mức 20 vạn, nhất quyết xuống nữa, làm cho người khác có cảm giác, khối đá nguyên chất này đáng giá 20 vạn, thậm chí là hơn, lão bán khối đá nguyên chất này, hoàn toàn là vì muốn kết giao bằng hữu với Vương tổng.

      Đồng thời, lão cực lực khen Lộ Minh có nhãn quang, hy vọng Lộ Minh nghe rồi, lỗ tai mềm , giúp lão mấy câu tốt đẹp, đạt được vụ làm ăn này.

      Quả nhiên, Lộ Minh nghe xong tâm tình vui lên, mặt cười hì hì hướng Cảnh Hàn : " , chúng ta trả cho ông ta 20 vạn? được à, vậy 15 vạn, mỗi bên nhường bước được rồi, dù sao Vương tổng cũng thiếu tiền..."

      Tại căn cứ bí mật của tổ chức buôn bán nội tạng người, cảnh sát lục tìm chứng cứ.

      đội viên của 'huyết đao' chạy như bay tới bên người Nhiếp Thanh Lam, giọng báo cáo: "Có phát quan trọng"

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 38: HEO MẬP ĂN LÃO HỔ



      Niếp Thanh Lam dẫn theo thủ hạ, nhanh chóng chạy tới, phát đội viên của Huyết Nhận đánh vào cơ quan mặt vách tường, ra cầu thang dẫn xuống thông đạo ngầm.

      đến cuối cầu thang, ra hầm băng khổng lồ.

      Toàn bộ người của tổ chức bí mật buôn bán nội tạng chỉ có duy nhất người còn tỉnh táo là người trông giữ kho. Chính Nhượng là người đàn ông tướng mạo dị thường thô hào, bị người khác xách tay như con gà . Nhìn cách ăn mặc quần áo , chính là thầy thuốc đích thực. Bởi vì hầm chứa đá được dấu kín mật, để tên gia hỏa Lộ minh kia tập kích giết người phía trước còn bản thân tìm cách tránh được kiếp. Bất quá, lúc này sợ tới mức cả người run rẩy, mặt ngoài tái nhợt, phảng phất như thấy lệ quỷ.

      La Cương cùng với Vân Kiếm Phi nghe thấy liền tới, trước tiên bọn họ đề ra nghi vấn với đối phương:

      " Tổ chức buôn bán nội tạng người do ai đứng sau chỉ đạo? Ở Lam Hải và phụ cận còn có căn cứ bí mật thứ hai ?" Câu hỏi mà La Cương về đề cập chính là trọng điểm vụ án.

      " Là ai tập kích căn cứ của các ngươi? Nam hay nữ? Đặc điểm khuôn mặt như thế nào?". Vân Phi Kiếm càng quan tâm tới người tập kích căn cứ bí mật này, câu hỏi của khiến đại mĩ nữ Niếp Thanh Lam nhíu mày, lập tức tách mọi người ra, đưa ra cái giấy chứng nhận.

      " Hai vị, Huyết Nhận tiểu đội có đặc quyền độc lập điều tra tổ chức quốc tế buôn bán nội tạng người. Ta muốn mang người này, nếu như thẩm vấn ra tin tức hữu dụng đối với các ngươi, ta cùng chia sẻ với các ngươi. Thiết Hổ, mang tên kia ". Niếp Thanh Lam căn cứ chính xác theo văn kiện để La Cương cùng với Vân Kiếm Phi có cơ hội mở miệng, chỉ có thể gật đầu, ý bảo cấp dưới để Huyết Nhận tiểu đội mang , con người trầm tĩnh.

      Niếp Thanh Lam lại phân phó Huyết Nhận đội viên:" Quỷ Nha, văn phòng lầu chín là trường chính, có mệnh lệnh của ta với đội trưởng Hình, bất luận kẻ nào cũng được tiến vào, chờ chúng ta lấy được chứng cớ xong, các huynh đệ bộ đội mới được giao cho bên cảnh sát!"

      La Cương đối với điểm này có ý kiến, bởi vì Niếp Thanh Lam cùng với Huyết Nhận chính là bộ đội đặc chủng được cấp phái tới đối phó với tổ chức quốc tế chuyên buôn bán nội tạng phận con người.

      Chỉ là sắc mặt Vân Kiếm Phi hơi trầm xuống, trong mắt lên tia dị sắc.

      Lúc này, tại Văn Hoa phố, trong cửa hàng ngọc khí Hưng Thịnh, Lộ Minh cùng Cảnh Hàn hai người thầm phối hợp, cò kè mặc cả với ông chủ tiệm.

      " đứa ngốc!", ông chủ tiệm thấy Lộ Minh dốt đặc cán mai, vẫn chủ động nhượng bộ, trong lòng thầm xấu sau lưng, mặt ngoài lại lộ ra nụ cười khó xử, :" Mười lăm vạn, ta lỗ vốn, được a, Vương tổng, sinh ý này 15 vạn làm được, nếu như có thể ta trước vậy, thế này được!"

      " …." Cảnh Hàn tựa hồ nghĩ đến buông tha cho rồi, muốn lại thôi.

      " Nè Tiểu Lộ, 15 vạn, nếu lão bản thấy được đồng ý, liền làm cái hợp đồng ". Vương tổng cấp chút mặt mũi cho Lộ Minh, rốt cuộc gật đầu mở miệng.

      " Được rồi, nếu Vương tổng mở miệng ra giá, ta lỗ vốn cũng kết giao bằng hữu với ngươi, giao dịch xong. Nhưng huynh đệ ta đây thực lỗ vốn a. Vương tổng, ngươi cùng với hai vị nhìn lại, còn có nguyên thạch nào hợp ý hay ? Tất cả đều là loại ngọc tốt lâu năm trong hố băng, cấp cái giá hợp lý, huynh đệ ta có thể ra tay, nhất định dấu diếm. Các ngươi nhìn xem khối tiểu nguyên thạch này , thúy ti(1) có sắc lục tinh khiết, lộ ra cách sáng bóng. tại có giá 88 vạn, có vài người bạn có lòng muốn mua, nếu Vương tổng muốn, cấp cho huynh đệ 85 vạn, cho tròn 100 vạn, hai khối nguyên thạch đều lấy !". Ông chủ tiệm bên cho người làm viết hợp đồng, bên cực lực để cử khối tiểu nguyên thạch tốt nhất trong điếm.

      " 40 vạn" Cảnh Hàn ra giá.

      Ông chủ tiệm nghe xong cười to, lắc đầu liên tục, tỏ vẻ giá hợp lý.

      Trong lòng càng thêm xác định, biết xem ngọc thạch chút, quả nhiên là lãnh mĩ nhân, mà Vương tổng với Tiểu Lộ phía sau đều là đứa ngốc.

      40 vạn này giá cả tiếp cận với giá định ra, nhưng biết có hai đứa ngốc ở đây, đương nhiên phải hung hăng thêm vào số, sao lại để cho số tiền của phi nghĩa này thể trốn thoát … thò tay tiến xuống cái túi, đè xuống cái nút di động, đây là ám hiệu của với bằng hữu.

      tại là bằng hữu xuất trướng, lên hô giá cả đúng lúc.

      biết Vương tổng có tiền. Nếu như chém cổ huyết(2), có lẽ phải xin lỗi chính mình!

      Ở tiệm, lão bản nước miếng tứ tung giới thiệu, đúng lúc bằng hữu giả dạng làm bộ dáng đại phú hào tiến vào. cổ đeo vòng vàng lộ vể đại gia, cổ tay là đồng hồ vàng, đầy người đều là hàng hiệu, cánh tay vẫn nũng nịu người tình, phía sau có hai bảo tiêu mang kính râm theo, phía sau có lão nhân râu tóc trắng xóa đeo kính mắt lộ vẻ phi phàm, hiển nhiên là chuyên gia giáo thụ về phương diện nào đó.

      " Mạc lão bản, ta đến xem ngọc, có hàng tốt ?" Bằng hữu của ông chủ tiệm nghêng ngang tiến vào.

      " Ông chủ Thôi, hoan nghênh, vừa mới nhập lượng lớn nguyên thạch lâu năm trong hố băng bên Myanmar về, lâu năm trong hố băng a. Ông chủ Thôi đến xem, nếu như coi trọng khối nào, với huynh đệ tiếng, có giá hợp lý !" Ông chủ tiệm cười ha ha, chắp tay đón chào.

      Cảnh Hàn sợ Lộ Minh nhìn ra trong đó có ám muội, bàn tay bé điểm lưng Lộ Mịnh cái, chuẩn bị tìm cơ hội hai câu, nhắc nhở chút .

      Lộ Minh quay ra hướng nàng mỉm cười, làm cho nàng an tâm ít.

      Vương tổng tựa như Lưu Thiện a đẩu(3) ngồi ở ghế , hoàn toàn đem tình giao cho Cảnh Hàn cùng với Lộ Minh để ý. giống như cái gì cũng như biết, cũng như hoàn toàn thấy Cảnh Hàn cấp cho Lộ Minh động tác . thậm chí nhìn bằng hữu ông chủ tiệm, chờ nhân viên cửa hàng đem hợp đồng đưa lên, dùng bút ngòi vàng sàn sạt kí tên, rồi lấy ra tờ chi phiếu điền số tiền vào.

      Đối với hợp đồng, dường như thèm nhìn chữ, căn bản liếc mắt nhìn cái.

      Ông chủ tiệm rất yên tâm. Ít nhất, sinh ý đầu tiên thành công, tại chỉ cần dụ dỗ Vương tổng đem khối nguyên thạch thứ hai mua với giá cao thôi.

      " Hoàng lão, ngài tới. Người đâu, dâng trà, dâng lên loại trà Phổ Nhị đặc biệt mà Hoàng lão thích nhất.". Ông chủ tiệm chính là hướng Lộ Minh, Cảnh Hàn và Vương tổng ba người ám chỉ, Hoàng lão này là chuyên gia nhìn ngọc. Mà bên kia, Hoàng lão cũng vuốt râu, đĩnh đac ngồi xuống.

      Bằng hữu của ông chủ tiệm, ông chủ Thôi, nhìn trong chốc lát, với khối nguyên thạch kia sinh ra hứng thú.

      Cùng Lộ Minh xem ngọc bất đồng, người này cầu về ngọc rất cao, nhìn xem phân bố cùng với hướng của khối ngọc.

      Hoàng lão cũng móc ra kính lúp, tinh tế nhìn khối ngõ, nghiễm nhiên là bộ dáng chuyên gia đích thực. Sau lúc, khối nguyên thạch lộ ra vài cái thúy điểm(1), làm như vậy là muốn hướng Lộ Minh bọn họ tỏ vẻ, khối đá này ngọc phân bố rất lớn, hơn nữa thành phần tốt. Kỳ , chút điểm thúy văn này sớm được phát từ trước, chủ tiệm ngọc lập tức đứng lên kết phường thiết lập mưu lừa phú thương hiểu ngọc thạch.

      Hoàng lão kia đúng là chuyên gia hàng đầu, ngừng gật đầu, vẻ mặt hơi lộ ra vẻ kích động, ngón tay có điểm run rẩy, chứng mình khối nguyên thạch trữ đựng Phỉ Thúy tốt nhất.

      Bằng hữu điếm lão bản, ông chủ Thôi theo kịch bản an bài bắt đầu ra tay, bàn tay to vung lên, cấp ra cái giá 100 vạn.

      " , đó là giá cả vừa rồi. Lão bằng hữu ngươi có biết, khi xuất ngọc tốt, xác định phương diện này có Phỉ Thúy lớn như vậy, 100 vạn tuyệt đối là giá cả thể được! 300 vạn, xu cũng thể thiếu, đây là giá của lão bằng hữu ta a. Vừa rồi Vương tổng cũng nhìn trúng khối Phỉ Thúy này, nếu như Thôi lão bản tin tưởng, điều đó cũng quan trọng, ngươi có thể nhìn lại lần nữa a …" Đám người chủ tiệm ngọc dạt ra nhường vị trí cho Lộ Minh, cố ý để Lộ Minh thấy hơn thúy điểm của nguyên thạch, lại quệt vệt thúy phấn(4) nơi đầu ngón tay xoa , để Lộ Minh cùng Cảnh Hàn thấy màu xanh ngón tay .

      " Chúng ta ra giá 150 vạn". Lộ Minh tiến đến nâng nguyên thạch lên, đến 3s , đem năng lượng bên trong hấp thu hết, lại tùy tiện ra cái giá khác.

      Nếu chủ tiệm ngọc muốn cùng đám bằng hữu kết phường lừa dối mình, mình liền theo chân bọn họ đến cùng a – Lộ Minh tự nhủ trong lòng.

      Đám người chủ tiệm ngọc sợ rằng thế nào cũng đoán được, khối nguyên thạch bên trong vài giây trước còn là Phỉ Thúy, giờ đây chỉ còn là cục đá vứt .

      Lộ Minh trong lòng cười lạnh, nhưng mặt ngoài lại giống như tiểu phá gia vậy, lộ ra bộ dáng dốt đặc cán mai, mở miệng cạnh tranh khối nguyên thạch với Thôi lão bản bên cạnh. Thấy Lộ Minh mắc mưu, thấy Vương tổng cũng có điểm động lòng, đám người chủ tiệm ngọc trong lòng cười thầm. Cá lớn rốt cuộc mắc câu, tại chỉ cần bằng hữu mình ào ào lên giá, càng nâng lên cao, càng kiếm được nhiều.

      Cảnh Hàn thấy Lộ Minh giả ngu, heo mập ăn lão hổ, cũng phối hợp , im lăng theo dõi.

      Chú thích:

      (1) Thúy điểm, thúy ti đều là chỉ chung ánh sang mà viên ngọc phát ra

      (2) Chặt chém trong mua bán

      (3) Lưu Thiện a đẩu là con Lưu bị, ý chỉ đây là 1 tên ngu ngốc

      (4) Thúy phấn = bột vụn bám viên ngọc

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 39 : NGƯƠI ĐIÊN RỒI



      " Huynh đệ , được a , 150 vạn mua được Phỉ Thúy này , ngươi nhìn xem , khối nguyên thạch này đích thị Phỉ Thúy , phỏng chừng bán ra , có giá ít nhất hơn 500 vạn , 300 vạn là giá nhượng bộ rồi a . Vương tổng là người thu thập ngọc thạch , nên hiểu giá cả a !" .

      Đám người ông chủ tiệm lập tức cấp cho Vương tổng chụp cái mã thí, lại vụng trộm nhìn Cảnh Hàn , đáng tiếc nàng đeo chiếc kính râm lớn , khuôn mặt nhắn lại lãnh khốc , hoàn toàn nhìn ra có phản ứng gì .

      " Ngươi buông , buông ra , Phỉ Thúy này là chúng ta chấm trước , cũng là chúng ta xem xét , các ngươi dựa vào cái gì tay chặn ngang ? 200 vạn , ông chủ , nó (tảng đá kia) phải là của chúng ta !"

      Ông chủ Thôi nộ khí dâng trào ra giá 200 vạn , lúc này hề nguyên thạch mà là Phỉ Thíu , cố ý châm lửa gây chiến .

      " Đồ ngốc … " Lộ Minh thiếu chút nữa ra cái giá 250 vạn , nhưng để Cảnh Hàn phối hợp ngăn trở .

      " Chúng ta phải lo lắng chút , nếu như ông chủ Thôi muốn , như vậy chúng ta tham gia cạnh tranh " .

      Cảnh Hàn yên lặng, lạnh tanh , đám người chủ tiệm ngọc thầm kêu được rồi ah , thiếu chút nữa lừa được tiểu tử này , bất quá nếu như sốt ruột , ngược lại dọa cho đối phương chạy .

      " có tiền muốn học nhân đổ thạch !" Ông chủ Thôi đắc ý cười lạnh , phụ trách sử dụng phép khích tướng .

      " Cái gì , lão tử thiếu là tiền ….." Lộ Minh biểu xúc động , Cảnh Hàn lấy tay khẽ kéo chút , Lộ Minh cuối cùng giả bộ làm ra bộ dáng nén tức giận .

      " Ông chủ Thôi , được a , 300 vạn thể thiếu phân , ngươi xem vừa rồi Vương tổng bên này ra giá 250 vạn ta cũng thể nhân nhượng , ngươi trả 200 vạn thể lấy được , lời thôi , 300 vạn !"

      Đám người chủ tiệm ngọc phối hợp ăn ý , lưu lại cho Lộ Minh cơ hội , cho ông chủ Thôi có cơ hội giành giật .

      " Tiểu Lộ đừng nóng giận , tiền phải là vấn đề , Cảnh nữ hiệp đồng ý , chúng ta lại mua khối khác có sao !" Vương tổng ha hả cười , bộ dáng hoàn toàn tỏ ra vấn đề gì .

      Lộ Minh thầm kêu lợi hại , muốn heo mập ăn lão hổ , chính mình căn bản chưa tính là gì .

      Ông chú thích khóc Vương tổng này mới chân chính là heo mập ăn lão hổ chuyên gia a !

      Chính mình trước kia chưa từng có cùng phối hợp qua , chưa thấy qua hai mặt , nhưng người này hiểu được ý đồ của mình , lại tìm thời cơ chuẩn xác cùng Cảnh Hàn , trước bước đưa ra ý kiến Lộ Minh lựa chọn viên nguyên thạch khác .

      Thực ràng , ngay từ đầu biết mục tiêu của Lộ Minh , viên tiểu nguyên thạch kia chui ra Phỉ Thúy , mà là có mục đích khác .

      Giờ mở miệng , như là làm cùng với lão , vửa đúng , căn bản để lại chút nào khiến người khác khả nghi .

      Chẳng những Lộ Minh , chính là trước kia ấn tượng về Vương tổng của Cảnh Hàn có chút gì tốt , trong lòng cũng chột dạ , nguyên lai Vương tổng cũng phải phế vật , chỉ vẫn giả vờ bộ dáng phế vật , mê hoặc người ngoài a .

      " Mua khối này !" Lộ Minh giống như chọn dưa hấu vậy , dựa hình dạng tảng tiểu nguyên thạch , sau đó chỉ định khối . Mọi người xem kiến thức nông cạn , chính là thể bộ dáng sung đại đầu quỷ ( lảo nhà giàu đầu to đần độn ) , mua phải nguyên thạch chút Phỉ Thúy ti đều có , chỉ là đơn giản là tảng đá hơn kém , toàn thể đám người bên phía ông chủ tiệm thầm cười nhạo ngu ngốc .

      Trong lòng chủ tiệm ngọc lại cười như nở hỏa , tuy rằng tạm thời còn thể đem khối lớn nhất bán , nhưng lại đút túi bình an tiền khối nguyên thạch . Vương tổng tìm tiểu tử ngốc này đến , quả thực chính là tận tay trao tiền a , nếu như chỉ mang lãnh mĩ nhân theo nhìn , phỏng chừng khối thứ hai thể nào cũng mua.

      " 5 vạn , thể nhiều hơn được. " Cảnh Hàn phụ trách ép giá , nàng mặc kệ ông chủ tiệm thế nào , vẫn mực chắc chắn .

      Ông chủ tiệm cảm thấy được , khối nguyên thạch này có lẽ 500 khối cũng có giá trị , đơn giản chỉ là khối đá bình thường , chỉ có kẻ ngu ngốc mới mua , có thể bán 5 vạn quả thực là đáng cười a . mặt giả bộ lộ vẻ khó xử , vẫn còn muốn cò kè mạc cả , Cảnh Hàn lại tỏ vẻ buông tha cho , Vương tổng đứng ra làm công tác tư tưởng với lão bản , cấp chút mặt mũi cho Lộ Minh , nhưng là Lộ Minh cũng có chút hối ý , chỉ là ngoài miệng cứng rắn , sợ đám người chủ tiệm ngọc đáp ứng giao dịch .

      Lái xe vẫn theo bên người Vương tổng , thầm cảm thấy Lộ Minh hiểu nhìn ngọc , hơn nữa lại dễ xúc động , lúc này khẳng định giống lần trước mua phải hàng giả .

      Bất quá có ý kiến , làm lái xe , đương nhiên dám lên tiếng .

      Ông chủ Thôi cùng Lộ Minh vẫn đối đầu , cười lạnh : " Con quỷ nghèo (Cùng quỷ), có tiền cũng đừng bắt chước người thưởng ngoạn ngọc thạch chứ (nhân ngoạn thạch) !"

      Lộ Minh tựa hồ bị chọc giận , quát lớn : " Chờ lão tử đưa tiền đến , đập vỡ mặt tên Vương bát đản nhà ngươi , 300 vạn tính cái rắm ! Đừng chọc tức ta , Vương tổng mua , ta mua , Phỉ Thúy này là ta định rồi , họ Thôi , ngươi cần khích đểu , đứng đây chờ lão tử mang tiền đến !"

      "Đừng nóng giận , đừng nóng giận …… Tất cả đều là người thân , nếu như tiểu huynh đệ thích , ta nguyện lấy gia 280 vạn tặng cho tiểu huynh đệ , coi như là mọi người cùng nhau kết giao bằng hữu !" Chủ tiệm ngọc trong lòng nở hoa , nhưng Thôi lão bản tỏ vẻ phục , mua phải 300 vạn , Lộ Minh mua thế nào lại chỉ 280 vạn ? tỏ vẻ kháng nghị , kiên quyết chấp nhận .

      " Ngươi theo ta trở về trước !" Cảnh Hàn lôi Lộ Minh ra ngoài .

      Ông chủ tiệm thấy Lộ Minh mặt mang vẻ khó chịu , Vương tổng cũng cố ý mua Phỉ Thúy vốn là tiểu nguyên thạch kia , nhưng là Cảnh Hàn thấy giá cả quá cao , cảm thấy được tiểu tử ngốc này vô cùng có khả năng về lấy tiền mua nguyên thạch , trong lòng vui mừng , lại chạy ra sai người làm đem hai khối nguyên thạch gói kĩ , đưa Vương tổng mang lên xe .

      Ông chủ Thôi cùng với Hoàng lão hiểu kì Cảnh Hàn muốn mua , chỉ là muốn lấy cớ rời , áp giá chút , trong lòng mừng thầm , lần này ép giá lên thực thành công .

      Tuy rằng Lộ Minh cùng với Vương tổng có đương trường ra giá mua , nhưng trong mắt bọn lộ ra dục vọng , bại lộ ý định thực của mình .

      Bọn họ nhất định quay lại….. Chủ tiệm ngọc thầm bàn tính , chờ bọn họ quay lại nhất định phải nghĩ biện pháp khiến cho bọn họ phải nhắc lại giá cả , đao khiến cho bọn họ "máu tươi ngũ bước" , nếu thực có lỗi với bản thân ! Bên trong nguyên thạch , trăm ngàn khối cũng có tìm được khối có Phỉ Thúy tốt nhất , bọn họ đúng là nghĩ đến có thể liếc mắt cái thấy tài bảo , cước có đá đến vận lớn …. sụ là hai cái lợi ràng !

      "Vương tổng thong thả , suy nghĩ kĩ rồi quay lại , ta chuẩn bị mời đến vài vị chuyên gia đến đánh giá , có lẽ khối Phỉ Thúy kia chỉ dừng lại ở 300 vạn a !" Ông chủ tiệm đưa Lộ Minh cùng với Vương tổng ra ngoài , còn ngay mai mời chuyên gia đến , lần nữa đánh giá lại , hoan nghênh Lộ Minh cùng với Vương tổng lại đến .

      Lái xe chạy tới chiếc BMWs 7601i chờ ,

      tự mình mở cửa , mời Lộ Minh cùng với Vương tổng bọn họ lên xe .

      Chờ Lộ Mình với Cảnh Hàn lên xe , lúc sau , Vương tổng mỉm cười hỏi : " Tiểu Lộ , ta biết hôm nay mình cản trở , nhưng buôn bán lời nhiều ít , ngươi có thể cho ta biết , để ta thỏa mãn chút lòng hiếu kì được ?"

      " Khối nguyên thạch lớn phỏng chừng giá trị 300 vạn , khối sau nhìn như có vẻ vô dụng nhưng giá trị thực có thể đến 500 vạn …. Về phần khối tiểu nguyên thạch tự dưng lòi ra Phỉ Thúy kia , phân tiền cũng đáng giá !" Lộ Minh đương nhiên chính mình đem năng lượng ngọc thạch kia hút khiến cho khối nguyên thạch kia bị phá hủy , lái xe Vương tổng nghe xong , đầu oanh tiếng nện ở tay lái thượng , thiếu chút nữa hôn mê . Vương tổng nhìn ngươi lừa ta gạt sinh ý ở cửa hàng , nhưng vẫn vì Lộ Minh ép giá khiến kinh ngạc vô cùng , trong lòng đối với Lộ Minh có chút tin tưởng , cũng biết hôm nay buôn bán lời ít , nhưng tuyệt đối nghĩ tới nhiều đến như vậy .

      Dùng 20 vạn mua hạ 800 vạn , cái giá này cũng quá khủng bố giết người được quá .

      Biết là tàn nhẫn , nhưng ngờ là Lộ Minh ác đến như vậy !

      Cảnh Hàn hắc hắc hai tiếng , nhịn được giơ lên ngón tay cái về phía Lộ Minh , khẽ : " Ngươi điên rồi!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :