1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống cùng vạn tuế - Hà Phi Song Giáp (51/830)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 30. CHUYÊN GIA AV



      Khi Lộ Minh tới 'Tỵ Phong Đường Mỹ Thực Thành' thấy Cảnh Hàn ngồi ở chiếc bàn gần đường, trước mặt nàng ta là hai chai bia lạnh. Chiếc môtô phân khối lớn của nàng cũng đậu ở gần đó.

      Lộ Minh từ xa nhìn thấy khuôn mặt nhắn lạnh lùng của nàng, trong lòng tình cảm dừng được ấm dần lên.

      Nàng nữ phi tặc này mặc dù bên ngoài lạnh như băng sương, nhưng trong lòng lại như ngọn lửa, chạy đông chạy tây vì bạn bè, hoàn toàn đến câu thứ hai, con như vậy thực tại có nhiều, so vời hồ ly tinh Nhiếp Thanh Lam chuyên lợi dụng người ta hơn gấp nhiều lần.

      "Ngồi" Cảnh Hàn đẩy cho Lộ Minh chai bia, còn bản thân nàng hào sảng cầm lấy chai, cần tới cốc, ngửa cổ làm hơi hết góc.

      Lộ Minh ngồi xuống, Cảnh Hàn quẳng cho cái túi .

      "Đợi lâu ? oa, ba viên ngọc to đều như nhau, tốt quá!" Lộ Minh nhìn cái, nhất thời vui mừng kêu lên, bởi vì lúc luyện chế nhẫn trữ vật, phẩm chất của ba viên ngọc đều tốt, năng lượng tàng trữ của ba vật phẩm càng gần nhau, càng dễ luyện chế thành công, luyện chế ra chiếc nhẫn trữ vật có gian càng lớn.

      Lộ Minh phát , mặc dù năng lượng của ba viên ngọc có chút khác biệt, nhưng bề ngoài gần như là giống nhau, đoán rằng Cảnh Hàn tìm được ba viên ngọc này chắc dễ, trong lòng thầm cảm động.

      "Tôi về đây, cái này trả cho ..." Cảnh Hàn đứng lên, trước khi Lộ Minh kịp ngăn lai, ngọc thủ liền quẳng cho vật.

      Lộ Minh sửng sốt, kinh ngạc phát , chiếc hộp kim loại thần bí trong túi sát bên người mình biết từ lúc nào xuất trong tay của Cảnh Hàn.

      Với cảm giác của mà lại thể nhận ra bị Cảnh Hàn lấy mất đồ của mình khi nào, như vậy có thể thấy Yến tử môn phi tặc quả nhiên bất phàm, ra tay là nhanh.

      Cảnh Hàn thấy biểu tình sững sờ của Lộ Minh, trong lòng vui lên, băng giá trong mắt tan ít nhiều. cái mũi bé bé cố ý 'hưng' : "Trộm về tay , lần này coi như thiếu tôi lần, lần sau, tôi khách sáo đâu".

      Lộ Minh xấu hổ, cũng nghe qua khoản trộm về tay , nghe tên trộm khi quyết định ra tay, bất kể là gì, cũng phải lấy được thứ gì đó, nếu đen đủi, sau này ra tay bị người ta bắt được.

      Trong túi , chiếc hộp kim loại thần bí và miếng ngọc bội phỉ thúy của Cảnh Hàn đều để cùng chỗ, đối với , đây là hai thứ quan trọng nhất, kế đó hai túi quần trái phải lần lượt là di động và cái khuyên tay vẫn thiết mà Nhiếp Thanh Lam đưa cho, sau cùng hai túi áo để ví tiền và thuỷ tinh màu tím.

      Lộ Minh vốn rất tự tin, tên trộm nào mà muốn thó đồ, đều có thể tóm được.

      Nhưng ngờ Cảnh Hàn vừa ra tay, liền đem hộp kim loại lấy mất, xấu hổ nhất là, bản thân có chút cảm nhận nào.

      Nữ phi tặc này có phải hay vừa rồi nhân lúc đưa cho mình chai bia tiện tay xuất thủ?

      Lộ Minh ngẫm nghĩ, có thể lắm chứ.

      "Cái này là gì? coi như bảo bối vậy, để ở trong túi sát bên người?" Cảnh Hàn nhăn nhăn đôi mày đep, có chút kỳ quái hỏi.

      "Ông nội đưa tôi bảo quản, tôi cũng biết là cái gì" Lộ Minh gật đầu , tiện tay nhận lấy nó, Cảnh Hàn yên lặng suy tư mất mấy giây, sau cùng mới lắc đầu thở ra : "Tôi ở chỗ khác nhìn thấy qua vật giống nó, mà chỉ có chỗ, đáng tiếc lúc đó quá để ý, tại xem ra, nó có lẽ là thứ bảo bối tồi".

      "Oh! thấy qua thứ giống cái này" Lộ Minh nghe thấy cũng thấy hơi ngạc nhiên.

      Thứ này phải đặc công trung quốc tại nước ngoài phải cực kỳ khó khăn mới lấy được sao? sao trong quốc thổ cũng có?

      Hộp kim loại thần bí, chất liệu cổ quái vô cùng, phải vàng cũng phải sắt, là loại kim loại, rơi vào tay nhàng, như là chiếc hộp rỗng ruột, lỗ hổng hay cái khe nào, thể mở ra, những thế còn vô cùng chắc chán, ngoại lực đập vào vỡ.

      Lộ Minh lấy làm kỳ quái, nhưng cũng chẳng có cách nào tìm hiểu được rốt cục chiếc hộp kim loại thần bí này là cái gì.

      " nhớ ra là thấy qua nó lần ở ngôi mộ cổ nào, nó phải là đồ của tây phương, mà là hình kim tự tháp, so với cái này to hơn, tại viện bảo tàng của Pháp cũng thấy qua cái, là hình tròn, mặc dù ngoại hình giống nhau, nhưng với trực giác của tôi, nó là cùng loại..."

      Cảnh Hàn ngập ngừng, hướng về phía Lộ Minh giọng : "Tôi là người của Yến tử môn, thù gia rất nhiều, sau này đường có nhìn thấy tôi, cũng đừng cùng tôi chào hỏi. Có việc gì gọi điên, về đây".

      Cảnh Hàn lấy ra chiếc kính đen rất to đeo lên, trèo lên chiếc môtô phân khối lớn chạy .

      Lộ Minh nghe vậy, trong lònh khỏi cảm động trận.

      "Mai mua thêm 5 lạng hoàng kim và 3 lạng bạch ngân, là có thể luyện chế 'kim lô ngân đỉnh' rồi". Lộ Minh sờ sờ túi tiền, lúc trước rút của Long Nhị Thiếu 2 vạn vẫn còn 1vạn7, thừa đủ để mua kim ngân, trong lòng càng thêm kích động, hận được lập tức biến thành ngày mai.

      "Trần Tranh? mình là Lộ Minh, cậu ở đâu? mình mời cậu ăn đêm, ngồi taxi tới Tỵ Phong Đường ! ở phòng trọ? để mấy con sói trong phòng toàn bộ tới ăn đêm , tối tối xem AV rất hại thân thể, ra ngoài hoạt động chút cho giãn gân cốt, cũng để cho bản thân tiết kiệm chút đạn dược, đừng để cho còn chưa tốt nghiệp dùng cạn tinh lực mà chết! mấy em bé bán bia ở đây có đẹp à? mẹ nó, em nào em đấy đẹp như tinh vậy, cậu xem?"

      Lộ Minh nghĩ nghĩ, mình ăn đêm chán quá, vì vậy gọi điện cho tên thú tính của khoa hoá học quen hồi học đại học, cũng là vì bản thân mình định mượn phòng thí nghiệm để làm hoá chảy kim ngân làm lô đỉnh mà hối lộ chút đỉnh.

      Quả nhiên, đám sói buồn chán tới chuột rút đó nghe thấy, lập tức la hét ầm ĩ giết tới, tỏ ý tiến hành nghiệp vĩ đại là trêu chọc mấy em bán bia đến cùng.

      Đối với việc Lộ Minh muốn mượn chìa khoá phòng thí nghiệm, bọn họ liền vỗ ngực đáp ứng.

      "Nếu như mình cũng có tiền mua hoàng kim bạch ngân tự tay làm nhẫn đôi kua , tin rằng tới nửa các em trong trường điên cuồng vì mình! ông trời ơi, tai sao đẹp trai như tôi lại là tên quỷ nghèo như vậy chứ?" Trần Tranh cho rằng Lộ Minh chỉ là mượn công cụ của phòng thí nghiệm, tự tay làm đôi nhẫn đôi, đâu có ngờ là Lộ Minh dùng làm luyện chế pháp bảo kim lô ngân đỉnh, gã bên ngưỡng mộ than ngắn thở dài, bên ngừng nốc bia.

      "Chuyên gia AV, mấy diễn viên của Nhật lẽ nào tới báo mộng cho cậu, với cậu số của mấy quả bóng(sổ xố) là bao nhiêu sao?" Lộ Minh cười hỏi.

      "Nàng có tới báo mộng, nhưng miệng nàng có rảnh..." Trần Tranh , người thường rất khó lý giải, chỉ có mấy con sói chính cống, nghe vậy liền cười phá lên.

      Cường nhân, Lộ Minh giơ cao ngón tay cái về phía tên thú vật này.

      Ngày thứ hai, vừa mới bò dậy, Trần Lập Dân gọi điện tới, kêu Lộ Minh lập tức tới y quán của lão. Lộ Minh nghe thấy giọng của ông lão có vẻ rất gấp rút, vội vàng cúp máy, cho rằng mình viết thiếu dược phương, khiến người dùng có vấn đề.

      đường đều lo lắng về việc này, trong lòng nghĩ, biết có phải 'tục mệnh hoàn' nhất định phải thàn 'hoàn' mới có tác dụng hay ? bây giơ biến thành 'tục mệnh thang', lẽ nào hiệu quả tốt, hoặc là có tác dụng phụ? vì thế lo sợ ít, quả tim be bé đập bìng bìng liên hồi.

      Thứ này là dược phẩm, nếu như cẩn thận, lập tức hại chết người, căn bản phải là trò đùa...

      Lộ Minh xộc vào 'Tố Vấn Quán' gấp gáp hỏi: "Trần lão ở đâu, Trần lão, Trần lão cháu tới rồi! rốt cục là phát sinh chuyện gì vậy?"

      Tâm tình Lộ Minh rất trầm trọng, nếu như vạn nhất có người dùng mà phát sinh tác dụng phụ, vậy bản thân mình khẳng định phải gánh trách nhiệm nặng nề nhất rồi.

      Khiến Lộ Minh nghĩ tới là, trong phòng có đám người đợi Lộ Minh, trong đó có nam tử, vừa thấy Lộ Minh vào, lập tức ôm chặt lấy cánh tay , mặt đầy nước mắt cảm động gật đầu : "Cậu, cậu là ân nhân cứu mạng à? cám ơn thuốc của cậu, cám ơn câu, tôi phải quỳ xuống cám ơn câu!!!".

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 31: BẠO QUÂN.



      Lộ Minh vừa bước vào gian nhà trong, nam tử trung niên nước mắt lưng tròng kêu lên ân nhân cứu mạng, định quỳ xuống trước mặt .

      "Việc gì vậy?" Lộ Minh giật mình, vội vàng đỡ lấy người đó.

      "Là thế này, tiểu Lộ đừng gấp, ngồi xuống , Vương tổng (tổng chủ tịch tập đoàn) cũng ngồi xuống " Trần Lập Dân cười rất tươi, để Lộ Minh ngồi xuống rồi : "tối hôm qua, Vương lão, phụ thân của Vương tổng, bởi vì phân chia tài sản có vấn đề nên nảy sinh tranh chấp, bị đứa cháu dùng dao gọt hoa quả đâm xuyên bụng, nội tạng xuất huyết, tính mạng cực kỳ nguy kịch. Sau khi đưa đến bệnh viện Thành Tề, vẫn hôn mê bất tỉnh, tình trạng ác hoá, cấp cứu vết thương đều vô hiệu, mọi người vốn tuyệt vọng".

      "Là thuốc của cậu...cứu mạng phụ thân tôi" nam tử trung niên đó lại kích động đứng lên, ôm chặt lấy tay Lộ Minh, hai hàng nước mắt chảy ra.

      "Đừng, đừng như vậy!" Lộ Minh nhìn thấy ông ta có thể khóc được, ngừng được toát hết mồ hôi.

      Kể cả là cứu được phụ thân ông ta mạng, nhưng là người đàn ông, lại rơi nước mắt trước mặt mọi người, cũng khoa trương quá rồi chăng?

      Có điều thuốc vấn đề gì, lại cứu người khác mạng, điều này an ủi Lộ Minh rất nhiều, cuối cùng cục đá trong lòng cũng được nhấc .

      Trần Lập Dân cũng vỗ vỗ vai Vương tổng đó, lại hướng Lộ Minh mỉm cười : "Tục mệnh thang chúng ta vỗn dĩ cũng chưa có thử qua người bệnh, sợ là có tác dụng phụ gì đó(khổ thân ông cụ làm chuột bạch), trước giờ toàn dùng động vật làm thí nghiệm, nhưng mà tối qua tình trạng quá khẩn cấp, sư huynh ta liều dùng thử, nghĩ rằng hiểu quả so với dùng thử động vật còn tốt hơn. Tính mạng Vương lão được cứu lại, tình hình vô cùng ổn định, hoàn toàn có tác dụng phụ, mọi người đều kêu là kỳ tích! Vương tổng rất kích động, muốn gặp mặt cám ơn cháu, vì vậy trời chưa sáng tới chố ta...tiểu Lộ, trong lòng ta rất vui mừng, thuốc này có thể cứu sống người, cả đời này của ta cũng cảm thấy thành công như bây giờ".

      Lộ Minh trong lòng cũng rất cảm động, tồi, mặc dù mình phải lài bác sĩ, nhưng viết ra dược phương, cũng cứu được người khác mạng.

      Nhìn thấy Vương tổng rơi lệ, mặc dù ước đoán ông ta cùng Lưu Bị Lưu Đại Nhĩ giống nhau, trời sinh ra là người dễ khóc, liền cảm thấy hơi tự hào.

      "Tôi cần phải cảm tạ cậu tốt, cậu là ân nhân cứu mạng của toàn gia tôi, tôi biết, kim tiền những thứ đồng thúi này đối với hạnh lâm thánh thủ như các vị, bằng nụ cười, nhưng mà Vương Vi Thiện tôi cũng chỉ có mấy thứ đồng thúi này thôi, mong cậu chê tôi là tục khí(nông dân)".

      Vương tổng đó móc ra tấm chi phiếu, nhét vào tay Lộ Minh.

      Lộ Minh thầm nghĩ, gỡ cái mũ hạnh lâm thánh thủ thanh cao này xuống, bản thân còn có thể nhận tiền sao? bản thân mình là tên thất nghiệp có việc làm, tiền đối với mình rất quan trọng, nhưng ông ta sớm dùng lời ngáng họng mình, đấy phải muốn mình mởi miệng từ chối sao? thầm chửi ông ta giả dối, Lộ Minh cắn răng từ chối.

      nghĩ rằng Vương tổng nghe vậy liền khóc to lên : "cậu nhất định phải nhận lấy, nếu như nhận, trong lòng tôi thấy khó chịu, phụ thân tôi cả đời này lăn lộn thương trường, tích luỹ được mười mấy ức gia sản, người bị thương nặng sắp chết, tôi có cả ức vạn cũng làm gì được, cảm giác thương tâm đó cậu có hiểu ? lúc đó tôi rất đau khổ, nếu như có thể đổi, tôi nguyện ý dùng toàn bộ gia sản đổi lấy tính mạng của người! bây giờ thuốc của cậu cứu mạng người, nếu như đáp tạ cậu tốt, tôi có còn là người ? nếu như cậu nhận chút lòng thành này của tôi, quay về gặp phụ thân, tôi còn có mặt mũi để với người sao?"

      "Bác đừng có khóc a, oa..." Lộ Minh nhìn thấy nước mũi của ônh ta bắn tới, bị doạ cho vội vàng tránh xa ra.

      "Nhà bọn họ có tiền, tiểu Lộ đây là chút thành ý của Vương tổng, cháu cần khách khí." Trần Lập Dân cầm lấy tấm chi phiếu của Vương tổng đưa cho Lộ Minh, cười : "ta sớm rồi, nghìn vàng vạn vàng cũng bằng được mạng người, thuốc của cháu có thể cứu mạng được người ta, vậy chút thành ý này cũng đáng vậy".

      "300 vạn" Lộ Minh nhìn thấy liền sững sờ.

      Mới đâu cho rằng Vương tổng đưa cho nhiều lắm cũng chỉ 10 vạn 8 vạn, nghĩ rằng ' chút thành ý' lại là 300 vạn.

      Ông bác này quả nhiên nhiều tiền. Có điều, hình như, tuyến nước mắt của ông ta lại càng kinh người hơn...

      Vì Trần lão có lời, Lộ Minh nghĩ, có 300 vạn này, bản thân mình có thể mua được rất nhiều ngọc thạch, sau khi hấp thụ năng lượng, chừng có thể đột phá tầng thứ 8 kim chung trạo, số tiền này lấy phí quá, vì vậy gật đầu nhận lấy.

      Vương tổng thấy Lộ Minh nhận lấy tấm chi phiếu, lại khích động kêu lên: "tôi chuẩn bị đầu tư nghìn vạn vào phòng nghiên cứu của các vị, làm kinh phí cho phòng nghiên cứu, loại kỳ dược cứu mạng này, chúng ta nhất định phải ra sức mở rộng! nếu như các vị sau này có bất cứ vấn đề gì về kinh phí, đều có thể gọi điện cho tôi, đây là danh thiếp của tôi!" Vương tổng đưa cho Lộ Minh tấm thiếp, ngờ lại là vàng làm thành tấm thiếp mỏng, Lộ Minh nhìn thấy mà toát mồ hôi.

      Lộ Minh vì muốn gấp gáp thoát khỏi quấn lấy của phú ông này, liền lắc đầu : "Vương tổng, những việc này bác cùng Trần lão, Lý lão, cháu quản mấy việc này".

      Rồi sợ nước mắt nước mũi của vị thích khóc Vương tổng này bay sang người mình, Lộ Minh vội vàng cáo từ.

      Còn chưa ra tới cửa, kẻ địch ở nhà lại gọi điện tới.

      Giọng của bạo quân này đặc biệt có sức quyến rũ, rất có từ tính, nếu đổi lại là tiểu nương nghe được, trong mắt khẳng định có vài ngôi sao, nhưng Lộ Minh , vừa nghe thấy liền nộ hoả mọc tới ba trượng.

      "Ông nội cho mày cái nhà, mày cũng dám vào ở?" bạo quân mở miệng cười lạnh tiếng.

      "Tôi là cháu ruột của ông, tại sao dám?" Lộ Minh đại nộ.

      "Nhị thế tổ, mày đến cặn bã của nhị thế tổ cũng bằng, bằng vào mày? có việc làm, có thu nhập, mày cũng dám vào ở biệt thự hào hoa? đừng có làm người ta cười chết, mày có trả nổi tiền đổ rác ? có trả nổi tiền điện nước ?" bạo quân ra sức đả kích Lộ Minh, nhưng ông biết, trong túi Lộ Minh giờ có tấm chi phiếu 300vạn.

      Đổi là mấy hôm trước, Lộ Minh khẳng định là buông bỏ ngôi biệt thự hào hoa đó, rất có cốt khí tiếp tục sống tại căn phòng thuê trong thôn.

      Nhưng tại, Lộ Minh có dự định lật đổ thống trị của bạo quân.

      Lộ Minh đột nhiên ha hả cười lớn lên: "tiền? tôi nhiều là khác, có cân tôi gửi ít về cho ông làm phí dưỡng lão ?"

      Bạo quân ở nhà nghe vậy, thanh liền lãnh, biến thành sầm : "tiền ở đâu ra? Lộ Minh, tao với mày, nếu như mày dám làm những việc phạm pháp để lấy tiền, lão tử đánh gãy chân mày".

      "Tiền tôi có là quang minh chính đại, cần ông quản" Lộ Minh cuồng nộ, vốn định trực tiếp hướng bạo quân phát ra lời kiêu chiến, nhưng nghĩ lại ổng công lực thâm hậu, tại bản thân vẫn thua chút, nên làm chuyện ngốc nghếch, tạm thời cần phải nhẫn nại, đợi đồng tử công luyện thành rồi, chiêu nháy mắt hạ gục ổng, đến lúc đó ai có muốn cứu cũng cứu được, tốt nhất là trước mặt ông nội, khiến ổng bẽ mặt phen.

      "Lộ Minh, đừng có để tao tóm được mày làm việc xâu, nếu đừng có trách tao tới tình phụ tử" giọng của bạo quân tràn đầy uy hiếp.

      "Đừng có dạy tôi, tôi sớm nghe chán rồi" Lộ Minh học chiêu bài của bạo quân, cũng cười lạnh tiếng.

      "Muốn vào ở biệt thự? được, căn nhà đó tao cũng có phần, mày đưa tao 100 vạn, , 200 vạn, tao để cho mày vào ở" khẩu khí của bạo quân rất khinh miệt, thái độ như là của phú ông có ức vạn đối với tên ăn mày vậy, kích cho Lộ Minh hoả cao ba trượng.

      "200 vạn, ít vậy sao? tôi đưa ông 300 vạn! 100 vạn dư đó, là chút tiền để ông dùng làm phí dưỡng lão" Lộ Minh buột miệng , cuối cùng cũng có được lần vênh vang trước mặt phụ thân.

      Đợi sau khi ra rồi, trong lòng Lộ Minh đừng được thầm hối hận, mẹ nó, bạo quân muốn 200 vạn, bản thân sao lại đáp ứng đưa ổng 300 vạn a? là ngu quá cỡ rồi.

      Chỉ vì tranh chấp chút khẩu khí với ổng, khoản lớn 300 vạn thế là bay mất rồi... Lộ Minh hối hận đến xanh ruột, nhưng mà lời ra, thể nào sửa lại được nữa.

      Bạo quân nghe xong, ngẩn ra cả nửa ngày, như là bị rung động là tại sao Lộ Minh lại có 300 vạn, có điều ông vẫn làm như , để Lộ Minh chuyển tiền vào tài khoản, nếu đừng hòng vào ở biệt thự.

      Lộ Minh thấy lời của mình làm rung động địch thủ, trong lòng vừa giải hận lại vừa hối hận, tâm tình mâu thuẫn khác thường. 300 vạn như vậy là tong, trong lòng rất cam tâm, vì vậy móc ra điện thoại gọi điện cho me, mếu máo tố cáo với bà: "mẹ, cái người đó uy hiếp muốn giết con, cuối cùng tống tiền con 300 vạn, mẹ phải làm chủ cho con a!!!"

      "Bảo bối, con sao lại có 300 vạn?" mẹ thấy kỳ quái liền hỏi.

      ps: dịch mối quan hệ của hai cha con nhà này khó thiệt. với quan hệ căng thẳng, lại là con nhà võ mà dùng cha với con hợp, nhưng dùng ông tôi lại hơi vô học

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 32: TỔ CHỨC HẮC ÁM.



      Lộ Minh trong lòng thầm kêu hay, chỉ vì muốn tố cáo với mẹ mà quên mất bản thân mình tự nhiên có 300 vạn là chuyện bình thường.

      Làm thế nào giải thích với bà? dối là xong, mẹ rất thông minh, những lừa qua nổi, mà còn để lộ ra sơ hở, để mẹ lo lắng chạy tới Lam Hải điều tra bản thân mình, vậy càng thảm.

      "Là thế này..." Lộ Minh nửa nửa giả : "Con vô ý có được quyển sách cổ, là quyển sách về thuốc men, con đem quyển sách thuốc cổ đó bán cho Trần lão và Lý lão, bon họ dùng phương thuốc trong sách cứu sống Vương lão là phú ông rất giàu. Con của Vương lão là Vương tổng, hôm nay vì để cảm ơn con, cho con 300 vạn, nhưng mà lại bị bạo quân tống tiền hết sạch, chút cũng để lại. Mẹ, con định để lại ít mua cho mẹ phỉ thuý vòng ngọc, ai ngờ ổng vừa doạ nạt vừa uy hiếp...số con khổ a!!!"

      "Là vậy à? cha con phải, mẹ thay con làm chủ. Con trai, con đem tiền chuyển vào tài khoản của mẹ, mẹ giúp con giữ tiền lại, để cho con dâu sau này tiêu dùng, yên tâm, cha con đừng hòng động vào dù chỉ cắc" mẹ nhàng an ủi Lộ Minh.

      "Mẹ, con thể giữ lại 100 vạn làm tiền tiêu sao?" Lộ Minh thầm kêu khổ, nếu như phải chuyển hết về, vậy còn phải là biến tướng thành bị tịch thu tài sản sao?

      "Trẻ được tiêu sài hoang phí, tạo thành thói quen tốt, mẹ mỗi tháng đều chuyển cho con tiền tiêu đó, 100 vạn là quá nhiều, vẫn nên tích lại, để sau này con dâu dùng làm việc nhà!" mẹ từ chối cầu của Lộ Minh, mặc dù bà rất nhàng, rất chiều con trai, nhưng lại cầu rất nghiêm khắc đối với Lộ Minh, cho phép Lộ Minh tuỳ tiện tiêu tiền.

      "Được rồi!" Lộ Minh ngầm thở dài, 300 vạn xem ra hy vọng gì rồi, có điều chuyển cho me còn tốt hơn là chuyển cho bạo quân.

      "Con trai tôi cũng kiếm được món tiền to, là đứa trẻ ngoan, chụt" mẹ tự đầu điện thoại bên kia vui mừng hôn Lộ Minh cái.

      Lộ Minh trong lòng rất buồn bực, rất muốn tìm người đập cho trận để phát tiết...

      lang thang đường, đột nhiên phía trước có hai người phị nữ bán rau lại, vừa vừa thảo luận cái gì đó.

      " đáng sợ, toàn thân đầy máu!"

      "Người đó toàn thân trần trụi, tôi còn thấy máu tươi chảy ra như suối, có lẽ là sống lâu nữa, cũng chẳng biết là bị tai nạn hay bị mưu sát!"

      Vô ý nghe được mấy câu của hai người phụ nữ, Lộ Minh có chút hiếu kỳ, bình thường để ý mấy việc vặt này, nhưng bây giờ buồn chán, quyết định qua đó xem xem.

      Qua ngã rẽ, phát ngã tư phía trước có đám đông quây lại. nữ cảnh sát cố xua đám người đứng xa ra chút, được quây lại xem, Lộ Minh nhìn thấy liền ngạc nhiên, ra là tiểu hồ ly Nhiếp Thanh Lam.

      Nhiếp Thanh Lam chút nhẫn nại xua xua tay ra hiệu cho mọi người lùi lại, đột nhiên nhìn thấy Lộ Minh, hơi sửng sốt chút, nhưng lập tức lấy lại vẻ tự nhiên, lộ ra nụ cười tươi tắn, khiến cho đám người xúm lại xem nhìn thấy liền như bị hoá đá.

      Lộ Minh cảm thán, chẳng trách Chu U Vương vì đạt được nụ cười của mỹ nhân, lại có hành động đốt lửa báo hiệu các chư hầu.

      cần tới cổ đại mỹ nhân Bao Tự, ngay nụ cười của hồ ly trước mặt này cũng khiến cho người ta có ảo giác như ánh sáng choi lọi của mặt trời chiếu lên những bông hoa vậy...

      Nhiếp Thanh Lam thấy Lộ Minh bị mình mê hoặc có chút ngẩn ngơ thất thần, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào, mặc dù tên tiểu tử này thích lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn, nhưng cuối cùng cũng kháng lại được sức quyến rũ của mình.

      Nhìn thấy biều tình tại của Lộ Minh, trong lòng Nhiếp Thanh Lam khỏi thấy tự hào.

      " sao lại tơi đây? gánh tương qua?" vốn dĩ trong quá trình trợ giúp phá án, Nhiếp Thanh Lam thường thèm chuyện với những người có liên quan, nhưng nhịn được mở miệng, cười hỏi Lộ Minh.

      "Người đó chết vì...bị cắt cổ họng?" Lộ Minh nhìn thi thể nằm giữa đường, máu chảy đầy đất, cả người trần trụi, chỉ có chiếc áo che ngang bụng, chắc là sau này cảnh sát mới để lên. Thi thể đó bên sườn có lỗ máu rất sâu, có điều nguyên nhân chí mạng, có lẽ là vết cắt bởi vũ khí rất sắc ở cổ, do mất máu nhiều mà chết.

      "Đây là do đám phỉ đồ độc ác thị uy với bọn em, tối qua bon em bắt được đám người của chúng, bon chúng liền mượn việc này để tạo áp lực, bức bọn em thả người!" Nhiếp Thanh Lam trong lòng có chút bội phục nhãn lực của Lộ Minh, phải cảnh sát, nhưng chỉ vừa nhìn có thể nhận ra thi thể đầy máu đó chết do bị cắt cổ họng.

      "Tôi qua phải là bắt mặt thịt phi long sao?" Lộ Minh nghe vậy ngạc nhiên hỏi.

      biết là tối qua Nhiếp Thanh Lam ăn cơm cùng mình, khẳng định là gây khó dễ cho đám mặt thịt phi long, có lẽ khi đó nàng ta đem quân bắt đám đó lúc chơi .

      Nhưng giờ xem ra, nàng ta có vụ án phải phá, chứ phải bôi nhọ đám Vân Kiếm Phi.

      Nhiếp Thanh Lam thấy mặt Lộ Minh vui, phát ra câu hỏi trách cứ, biết là tên tiểu tử thích ghen tuông này hiểu lầm, trong lòng có chút vui sướng, đừng được, cung ngọc thủ búng vào trán Lộ Minh cười : "Em bắt hay bắt mặt thịt phi long đó là việc của em! tối qua La Cương đội trưởng đưa quân tới Hồng Trường, vộn định cho đám đó bài học... nghĩ rằng, lúc lục soát, vừa hay tìm thấy đám người mà bọn em hoài nghi gây án trong mấy thành phố xung quanh, là tổ chức điên cuồng bí mật mua bán nội tạng người, vì thế sai liền cho sai luôn, thi hành bắt người. Khi đó có cả nổ súng, vì thế kinh động đám chơi đó, bọn họ có người từ nhảy từ tầng 3 xuống, có người giúp bắt đám hung phạm kia, bởi vì có bọn họ giúp đỡ, cuối cùng đám hung phạm kia đều bị bắt giữ, vì vậy trước mắt để bọn họ tránh được kiếp...có điều mà nhìn thấy được cảnh tượng thảm thương của bọn họ lúc nhảy từ tầng 3 xuống, nhất định vất vui! cái gã mặt thịt phi long tử đối địch của còn bị ngã gãy tay, hì hì!!"

      Lộ Minh thầm kêu mặt thịt phi long là may mắn, nếu như phải vừa hay lục soát được đám tội phạm trọng đại, vậy gã nhất định rất thúi.

      Nhìn thấy đồng nghiệp xua đuổi đám người tới gần, Nhiếp Thanh Lam giọng : "em bây giờ rảnh, sau này thấy em phá án phố tốt nhất đừng lại gần, tố chức hắc ám buôn bán nội tạng người những ngày gần đây nhất định điên cuồng trả thù, đừng để bị cuốn vào... nhanh , rảnh em gọi điện cho !"

      Nghe được mấy lời của hồ ly mỹ nhân, tim Lộ Minh liền ấm lên.

      Giống với câu này, Lôi Minh tối qua nghe Cảnh Hàn qua lần. Mặc dù Nhiếp Thanh Lam so với Cảnh Hàn tính cách giống nhau, lại còn thích lợi dụng người, nhưng từ câu này nghe ra, nàng ta bản tính thiện lương, còn có chút quan tâm tới người khác.

      Ấn tượng của Lộ Minh đối với hồ ly mỹ nhân này có chút thay đổi, có điều, chỉ là chút chút mà thôi.

      Tổ chức hắc ám buôn bán nội tạng người? Rốt cục là kẻ nào? xã hội đen của Lam Hải mặc dù có chút máu mặt, nhưng Thanh Long chắc chắn làm ra loại việc mất hết thiện lương này mới đúng, tam gia cửu gia bọn họ càng cho phép thủ hạ làm loại việc buôn bán nội tạng này, lẽ nào tổ chức hắc ám và hai tên sát thủ ở Hương Tạ Lệ Xá có quan hệ? bọn chúng tối hôm trước ám sát ở Hương Tạ Lệ Xá, còn hôm nay cắt cổ họng giết người, mục đích là để cảnh cáo cảnh sát?

      Nếu như đúng là như vậy, vậy tổ chức hắc ám cũng quá ác độc rồi à?

      Lộ Minh tuỳ ý bộ đường, đường ngừng suy đoán các loại khả năng, đột nhiên trong tim chợt lạnh , dâng lên dự cảm tốt, cảm thấy cỗ sát khí từ sau tập kích tới. Đây là cảm ứng kỳ diệu có được từ sau khi thân thể bị dị biến, lúc trước giao thủ với 2 tên sát thủ, có mấy lần lên rồi, mà mỗi lần đều kịp thời cứu Lộ Minh mạng...

      "pằng" phía sau, khẩu súng lục từ cửa kính của chiếc xe từ từ thò ra, nhằm chuẩn sau lưng của Lộ Minh, nhè bóp cò.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 33. THỊT.



      Gã sát thủ cười lạnh thu khẩu súng lại, đạp ga, chiếc xe lao vút , từ tấm gương chiếu hậu, gã nhìn thấy người thanh niên trúng đạn gục xuống.

      Tên tiểu tử này khẳng định là người thân của nữ cảnh sát, hoặc có thể là bạn trai của ả.

      Tiễn lên tây thiên so với tên đen đủi bị cắt cổ, có lẽ càng doạ cho cảnh sát sợ hơn...nếu , bọn họ cho rằng bắt vài tên tiểu tốt xung quanh, là có thể hoan hô thắng lợi rồi sao? hắc bạch lưỡng đạo, kẻ nào đường kẻ đó, bọn họ đừng có vọng tưởng vượt qua ranh giới, nếu , dùng súng với bọn họ, người như thế nào được động vào!

      Ngồi trong chiếc toyota corolla màu trắng là sát thủ lãnh khốc, mặt đeo kính đen, đưa xe vòng qua khúc cua, rồi đánh xe vào chỗ của bãi đỗ xe, chập chạp chuyển sang ngồi vào chiếc toyota land cruiser màu đen khác, sau đó ra bằng cửa khác.

      Gã chạy xe rẽ qua mấy ngã tư, thấy có gì khác thường, mới lái xe vào vườn hoa của khu vực , thoải mái đỗ xe rồi từ từ lên . Dùng thang máy lên tầng 19, ra khỏi thang máy, đứng ngoài hành lang lúc, nhận thấy 2 cột thang máy đều ở trạng thái yên lặng, mới yên tâm gõ vào cánh cửa.

      " Lý, vất vả rồi..." cửa vừa mở, có nam tử đeo kính trông rất văn nho nhìn sát thủ mỉm cười .

      " Điền Trung, kỹ thuật cắt cổ họng của là hạng nhất, tên đó đau khổ giãy giụa tới 10 phút, mới từ từ ra . Đẹp tuyệt, loại phương pháp giết người này có thể được gọi là nghệ thuật!" gã sát thủ hướng về tên bốn mắt nho sinh nam tử giơ ngón tay cái lên, mồm khen tuyệt.

      Bốn mắt nho sinh nam tử đẩy đẩy ngọng kính, mặt có chút khiêm tốn cười : "đâu có, Lý quá khen rồi, ngược lại phương pháp dùng súng của mới khiến người ta kính phục. Đúng rồi, đường Lý quay lai, có sảy ra điều gì ngoài ý muốn ?"

      " có" sát thủ cười lớn, kế đó lại gật đầu : "giữa đường nhìn thấy người là bạn của cảnh sát, tôi thuận tay thịt luôn rồi!"

      "Ra là thế...vậy tốt quá" nho sinh nam tử được gọi là Điền Trung sửa lại kính mũi, nhàn nhạt : "nếu như phát sinh chuyện gì, vậy Lý, có thể yên tâm lên đường được rồi!"

      "?" sát thủ nghe thấy kinh ngạc, lập tức giơ súng lên.

      Nho sinh nam tử sửa kính đột nhiên biến mất, hai đạo hàn quang nhanh như điện vẽ ra trong khoảng giữa hai người.

      Gã sát thủ cả người cưng đơ ra.

      Nho sinh nam tử tên Điền Trung đó lại đẩy đẩy gọng kính mũi rồi cất bước rời . Sau lưng gã, chiếc kính đen của gã sát thủ 'bách' tiếng rơi xuống đất, tiếp đó là ngón tay bị đứt cùng với khẩu súng của gã cũng rơi xuống, sau cùng, từ cổ họng của sát thủ rất nhanh mở ra vệt máu, máu tươi từ miệng vết thương điên cuồng phun ra, bắn xa tới vài mét.

      Nhãn thần của gã sát thủ dừng ở lúc trước khi chết với vẻ đầy khủng khiếp và sợ hãi, gã cứ thế đổ gục xuống sàn, ngã đúng vào vũng máu của chính mình...

      "Người Trung Quốc ngu ngốc!" Nho sinh nam tử tên Điền Trung môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng, thò tay ra mở cửa.

      Bên ngoài cửa, đối diện với cửa có người thanh niên đứng đó.

      tay cầm túi đồ, chuẩn bị bấm chuông cửa, như vô ý phát Nho sinh nam tử mở cửa ra, nhất thời liền quay qua, đưa ra số bàn chải và kem đánh răng nhiệt tình : "tiên sinh, công ty chúng tôi có mặt hàng mới đem bán ra thị trường, miễn phí tặng lượng lớn cho khách hàng dùng thử, kính mời quý khách dùng thử và góp ý! mặt hàng của công ty chúng tôi có rất nhiều chủng loại, bao gồm kem đánh răng, bàn chải đánh răng, dầu gội đầu, kem dương da.v.v..các thể loại vật dụng hàng ngày".

      Nếu như gã sát thủ chết, gã nhận ra người thanh niên nhiệt tình này chính là Lộ Minh, người mà gã vừa bắn trộm từ phía sau.

      Nhưng Nho sinh nam tử lại biết.

      Mặc dù cái nhìn trong ánh mắt chợt lạnh , nhưng mặt Nho sinh nam tử vẫn có nụ cười lịch , : "Ra là vậy... tồi, tôi rất thích hàng của cậu!!"

      "Ngài thích hàng của công ty chúng tôi? rất cám ơn ngài! ngày hôm nay ngài là khách hàng đầu tiên ở khu vực này cười với tôi, tôi rất cảm động! trước đó, rất nhiều người nhìn thấy tôi liền dập cửa rất mạnh!" Lộ Minh sa sức đem bàn chải và kem đánh răng nhét cho Nho sinh nam tử, làm như là hận thể đem cả cái túi to mà đưa cho gã vậy.

      Nghe Lộ Minh vậy, trong mắt Nho sinh nam tử quang mang liền lướt qua. Đồ vật trong hai tay áo của gã vừa vô thanh vô tức ra, lập tức biến mất.

      Gã giơ cao tay lên vỗ vào vai Lộ Minh, mặt là nụ cười ôn nhu nho nhã: " khéo, công trường chúng tôi cần gấp lượng lớn vật dụng hàng ngày, vốn định tới mua ở mấy cửa hàng lớn, cậu đến vừa đúng lúc, hàng cũng tồi.

      , theo tôi để biết địa chỉ, ngày mai cậu cho đưa hàng tới công trường đó, tôi đăng ký mua hàng dài hạn với cậu, đúng rồi, cậu tên gì?"

      Lộ Minh cười tươi như hoa gật đầu đáp lại: "Tôi tên Hải Lượng, cám ơn ông chủ, cám ơn ngài, rất cám ơn ngài!!"

      "Đừng khách sáo, theo tôi!" Nho sinh nam tử đẩy đẩy gọng kính, tự nhiên như là nhân sĩ thành công, đường vệ về phía thang máy, Lô Minh vội vàng bước lên trước giúp gã mở cầu thang, làm động tác mời gã vào...

      "Đây là vụ mua bán đầu tiên trong tháng này của tôi, tôi nhất định giảm giá 20% cho ngài, ông chủ, ngài thất là quý nhân của tôi !!" Lộ Minh ôm túi bước theo vào thang máy.

      Đợi thang máy xuống tới bãi đỗ xe, Nho sinh nam tử trước dẫn Lộ Minh tới bên chiếc toyota Lexus! mặt là nụ cười ôn hoà kêu Lộ Minh lên xe.

      10 phút sau, gã chở Lộ Minh chạy thẳng ra ngoại ô, vào con đường hẹp, lại chạy thêm 10 phút nữa tới trước mấy căn lầu .

      Nhìn thấy xe của Nho sinh nam tử, người trong mấy căn lầu liền ra đón, trong đó có nam tử to khoẻ cung kính hướng Nho sinh nam tử vừa xuống xe hành lễ(kiểu cúi gập người của bọn nhật) : "Ngài Điền Trung, Đằng Tỉnh các hạ đợi ngài ở tầng 9!!!"

      "Ngài là người Nhật Bản?" Lộ Minh vừa xuống xe, nghe thấy nam tử to khoẻ , mặt có chút biến hoá.

      "Ha ha, Hải Lượng tiên sinh là thanh niên, Trung Nhật kết lập giao bang nhiều năm rồi, chúng ta có bờ biển giao nhau, là huynh đệ hàng xóm, phải chăng là nên quên thù hận, mọi người dùng tình bằng hữu tương trợ lẫn nhau, mặc dù tôi là người Nhật Bản, nhưng lại sùng bái văn hoá cổ đại thâm hậu của Trung Quốc, thích đất rộng vật nhiều của Trung Quốc, thậm chí, tôi còn lấy cái tên bằng tiếng trung là Trương Triều Nhật!"

      Nho sinh nam tử nhìn thấy sắc mặt Lộ Minh được tốt, liền cười to lên, vỗ vỗ vai Lộ Minh cười ôn hoà : "Tôi đến Trung Quốc mở công trường là vì thích tính cần mẫn của người Trung Quốc, cậu nếu như bởi vì tôi là người Nhật Bản mà từ chối làm ăn với tôi, vậy , cậu khiến tôi thất vọng, trong ấn tượng của tôi, người Trung Quốc đều có tấm lòng rộng lớn, đều là những người bạn nhiệt tình..."

      "Đưa Hải Lượng tiên sinh xem gia công trường của chúng ta, các người phải tiếp đón nhiệt tình đó" Nho sinh nam tử đợi Lộ Minh mở miệng, lập tức phân phó cho thủ hạ. Sau đó hướng Lộ Minh gật đầu cười hữu hảo : "Hải Lượng tiên sinh, tôi còn bận chút việc, tạm thời thất lễ, cậu cùng Sơn Bản đến văn phòng chúng tôi ký hợp đồng nhé! chúng tôi gần đây cần gấp số vật dụng hàng ngày, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

      Lộ Minh sau khi nghe Nho sinh nam tử giải thích lốc, quả nhiên sắc mặt tốt hơn rất nhiều, cũng lộ ra nụ cười sáng lạn, gật gật đầu, theo sau nam tử to khoẻ Sơn Bản tiến về phía trong số những căn nhà gần đó.

      Nho sinh nam tử đợi Lộ Minh khuất cũng chuyển người vào căn nhà ở giữa, theo thói quen đẩy đẩy gọng kính, khoé miệng cong lên nụ cười khinh mạn, dùng tiếng Nhật ra câu chào phúng: "Người Trung Quốc ngu ngốc!"

      Sơn Bản to khoẻ và hai nam tử khác đưa Lộ Minh , cũng lên lầu, mà mở cánh cửa bên cạnh, đưa vào gia công trường.

      Gia công trường bị cách ly bởi kính, toàn bộ bịt kín, có ánh đèn xuyên qua. Bên trong có mấy người mặc áo trắng cắm đầu bận rộn, phía xa, còn có những túi ny lông to trong suốt treo ở đó, phí dưới là những hộp, tủ làm lạnh khá dài.

      Lộ Minh tới khúc của của hành lang mởi miệng hỏi: "Sơn Bản tiên sinh, công trường của các vị rất to, là gia công gì vậy?"

      "Thịt" nam tử to khoẻ Sơn Bản trong mắt lộ ra ánh tàn khốc cười lạnh.

      Hai trợ lý của gã, người lấy ra chiếc khăn tay, dùng chiếc bình đổ lên đó ít chất lỏng thần bí, con trong tay gã kia là chiếc dùi kui điện 10 vol.

      Lộ Minh làm như chút cảnh giác nào.

      Sơn Bản mở cánh cửa gỗ, ra hiệu cho vào trong, Lộ Minh vừa mới bước vào trong cửa, kinh ngạc nhìn vào vật treo trước mắt, vật bị treo trước mắt là thi thể đầy máu nhưng bị lấy hết nội tạng của nam tử, đừng được kinh ngạc kêu lên: "hách?"

      "Người Trung Quốc, người lập tức biến thành 'thịt' của công trường chúng ta" nam tử to khoẻ Sơn Bản dùng sức tóm lấy tay của Lộ Minh, trợ thủ nhanh nhẹn úp chiếc khăn có chất lỏng thần bí lên mũi của Lộ Minh, tên trợ thủ kia cầm chiếc dùi kui điện, nếu như Lộ Minh mà giãy dụa phản kháng, vậy đó là lúc gã ra tay... cái loại phối hợp nhịp nhàng này, vài ngày trước bọn họ cũng tiến hành qua lần như vậy, và chưa từng xuất qua lần thất bại nào....

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 34: TA LÀ TỬ THẦN.



      Nho sinh nam tử đẩy chiếc kính mắt , sau đó mở cửa phòng làm việc của mình.

      Bên trong, nam tử mặc ki-mô-nô ngồi, thương thức thanh đao võ sĩ (chắc là kiếm nhật samurai, katana ý), ánh mắt sắc bén như chim ưng. Thấy Nho sinh nam tử tiến vào, buông thanh đao võ sĩ xuống, lạnh nhạt hỏi: "Tín Giới, lần này mọi việc có thuận lợi ?"

      "Rất thuận lợi, tôi cũng xử lý cái tên sát thủ ngu xuẩn kia rồi. Với tình hình như nay, xem ra đám cảnh sát vô năng tìm được chứng cứ gì cả".

      Nho sinh nam tử, tên là Điền Trung Tín Giới mỉm cười, xoay người hướng về nam tử mặc ki-mô-nô, hơi cúi đầu : " điều tra chân tướng, sai lầm lần này cũng phải là tiểu thứ lang(em ta) gây ra, là do đám cảnh sát đó lục tìm đám cảnh sát chơi khác, trong lúc vô ý liền phát ra đầu rắn(tay chân) của chúng ta ở bên ngoài. Đội trưởng của bọn chúng là nam nhân, được xưng là 'Thiết diện truy mệnh' La Cương, tên Trung Quốc này cùng đám cảnh sát bình thường có chút bất đồng. Khi phá án lục thân bất nhận, phản ứng nhanh chóng chút do dự, Tiểu thứ lang thất bại lần này là do thiên ý. phải có năng lực, cũng phải là do thực lực của đám cảnh sát Trung Quốc kia, Đằng Tỉnh, tôi xin cho nó cơ hội nữa…"

      "Tín Giới, cậu là nó, nhớ là phải cẩn thận trông chừng nó. Dù sao nó vẫn còn thiếu kinh nghiệm". Nam tử Đằng Tỉnh mặc ki-mô-nô kia nghe xong, khẽ gật đầu, vừa cười hỏi: " Vừa rồi ở dưới lầu, ngươi hình như lại mang về thêm người, người này có vấn đề gì sao?"

      " có vấn đề, tên đó chỉ là tên Trung Quốc làm thuê bình thường, người như có chết cả ngàn vạn người, cũng chẳng có ai thèm để ý đến" Điền Trung Tín Giới lại nâng cái kính, hiểm cười đáp.

      " tại chẳng những bên trong Nhật Bản mà toàn bộ thế giới đều cực kỳ thiếu cơ quan nội tạng, mà Trung Quốc lại có dân số đông nhất thế giới, tài nguyên phong phú, chúng ta đương nhiên phải lợi dụng cho tốt. Bất quá, chúng ta phải chú ý an toàn, đừng dễ dãi để người xa lạ vào căn cứ bí mật này, vạn nhất có người chạy trốn, nhiều năm tâm huyết kinh doanh của chúng ta bị hủy hoại chỉ trong chốc lát"

      Đằng Tỉnh dừng chút, lại : "long đầu xã hội đen Lam Hải, Thanh Long kia, cự tuyệt hợp tác với chúng ta, Tín Giới, cậu phải cảnh cáo chút để hiểu được, Đào hội chúng ta phải là tổ chức bé yếu ớt như bọn chúng. quy thuận hợp tác. Như vậy, chúng chắc chắn phải chết!"

      "Được" Điền Trung Tín Giới khom người trả lời.

      " tại tay chân bên ngoài, đều bị cảnh sát tóm hết, chúng ta phải cần kế hoạch mới…. Tín Giới, ngồi xuống, thử nhìn qua phương án này xem" Đằng Tỉnh ra hiệu cho Điền Trung Tín Giới ngồi xuống, sau đó đưa qua bản thảo ý bảo xem. Chính lại nhàng nâng chung trà lên, nhàn nhã thưởng thức.

      Điền Trung Tín Giới ngồi xuống, nhìn kỹ qua phương án, sau đó gật đầu nhè .

      Khu nhà gia công phía dưới, biết từ lúc nào biến thành mảng huyết tinh như nơi địa ngục, huyết hoa bắn tung tóe đầy trời, lớp lớp người theo nhau ngã xuống. số bác sĩ ngã ngay trước bàn phẫu thuật. Cánh tay, cột sống đều bị người khác tức giận mà bẻ gãy , cho dù bây giờ có người tới cứu bọn họ qua cơn hấp hối này, chắc chắn cả đời bọn họ cũng rời xa được khỏi cái xe lăn.

      Súng lục nằm la liệt đất, phần lớn đều thành sắt vụn, còn chủ nhân của chúng, tên cũng sống sót…

      Trong bóng đêm, giọng đè nén đầy phẫn nộ dùng di động trò chuyện: "Hình thúc, chú nhanh dẫn người đến Tây Giao Thạch Giác, nơi này chính là công trường có vốn đầu tư của Nhật và cũng là căn cứ bí mật của bọn buôn bán nội tạng con người!!"

      Đằng Tỉnh vẫn ung dung ngồi uống trà, còn Điền Trung Tín Giới ngồi cầm bút hoàn thiện kế hoạch với chăm chú. Bọn họ hoàn toàn biết những chuyện phát sinh ngoài kia.

      Cách bức tường có nút ấn mầu đỏ của cơ quan báo động xa là nam tử, gã bò lên từ vũng máu, cố nhịn nỗi đau đớn, sợ hãi nhìn xung quanh, phát thấy kẻ vừa bất ngờ đột kích, tay run rây, chậm rãi hướng tới muốn bấm vào cái chuông...

      Đúng lúc này sau lưng chợt xuất người với giọng lạnh lẽo: "Tự cho mình là thông minh".

      Nam tử muốn ấn chuông để thông báo cho cấp biết được nghe thấy vậy, thân thể gã run lên, gã điên cuồng gào thét đứng lên, cố gắng dùng chút tàn lực cuối cùng lao bổ tới dùng bàn tay đập về phía cái chuông cảnh báo.

      chợt kinh ngạc phát , cánh tay của rớt xuống đất từ lúc nào, chỉ cần chút nữa thôi, có thể chạm tới cái chuông cảnh báo rồi.

      Chỉ chút thôi, nhưng lại như Hồng Câu thể vượt qua được.(Hồng Câu=Hồng Yến Môn, Hạng Vũ+Lưu Bang)

      Thời gian bất tri bất giác, lặng lẽ trôi qua.

      Đằng Tỉnh ngồi lâu, lúc này gã đặt ly trà xuống, đứng lên, trong lúc vô ý thong thả bước về phía cửa sổ. Đôi mắt thất thần, tựa hồ nhìn về phong cảnh phía xa xa kia, gã chợt kinh ngạc, phát phía trước có con rồng bay về phía này. Phi tới cái bàn bên cạnh, nhìn vào kính viễn vọng, sắc mặt chợt đại biến, quát: "Có người báo cảnh sát, đó là đội xe cảnh sát của người Trung Quốc!!!"

      Điền Trung Tín Giới vừa nghe tin, nhanh chóng lao tới của sổ. Chỉ thấy có ít nhất gần trăm xe cảnh sát nhanh chóng hướng bên này phóng tới.

      Cảnh sát Trung Quốc làm sao lại biết căn cứ bí mật của trộm đạo nội tạng người là ở đây?

      Dựa theo tốc độ tại của xe cảnh sát, chậm nhất là 5 phút nữa tới nơi. Cho dù bây giờ đem toàn bộ khu nhà này vây chặt, tin tưởng cũng quá mười phút.

      "Tại sao lại như vậy? chúng ta sao lại bị bại lộ? ngu ngốc, Sơn Bản đúng là ngu như lợn, tại sao bọn cảnh sát đên gần như thế lại phát giác gì, lính gác chạy đâu cả rồi? Tín Giới, cậu xuống, báo ngay cho bọn Sơn Bản, để dùng mọi thủ đoạn, giữ bọn cảnh sát Trung Quốc lại. Đồng thời, cậu mang hết bác sĩ và cơ quan nội tạng vv… trốn xuống tầng hầm ngầm trước . Chú ý, nhớ rửa sạch trường, tiêu hủy hết mọi chứng cớ!" Đằng Tỉnh mất vẻ bình tĩnh lúc trước, tâm tình rất bực tức ra lệnh.

      đợi Tín Giới lên tiếng trả lời, cầm lấy điện thoại bàn, bấm dãy số, quát lên: "Nghiệt chủng ngu ngốc, bảo Sơn Bản đầu heo kia ra nghe điện thoại!"

      "Nếu như ngươi tìm tên Sơn Bản, chỉ sợ đúng là ngu như heo, thể phục vụ cho các ngươi được nữa rồi."

      Ngoài của truyền đến thanh lạnh như băng.

      Tiếp đó, cánh cửa vỡ nát, có nam tử bị đánh đến ra hình người, bị người khác từ ngoài ném vào, kẻ đó rơi mạnh xuống mặt đất, máu tươi bắn tung tóe ra xung quanh. Đằng Tỉnh cùng Điền Trung Tín Giới thấy trước mắt người. Toàn bộ hàm răng của người này đều bị đánh bay đâu mất, tay chân bị đánh gãy nát vặn vẹo như bánh quai chèo. Cả người máu me be bét, có thể thấy chết thê thảm vô cùng. Qua bộ tóc cùng quần áo mặc, miễn cưỡng mới có thể nhìn ra, chính là cánh tay đắc lực nhất, là kẻ mạnh nhất dưới trướng mình–Sơn Bản Kiếm Thái(Yamamoto kenta).

      Sơn Bản là cao thủ Karate đai đen ngũ đoạn, chưa từng có đối thủ. Vậy mà tại, lại bị người ta vô thanh vô tức đánh thành bãi bùn nát. Như thế, đối thủ của rốt cuộc là quái phương nào?

      Đằng Tỉnh cùng với Điền Trung Tín Giới sợ hãi quan sát mọi việc, chợt trước cửa, người thanh niên xuất .

      Người thanh niên này, dùng máu vẽ lên mặt mình bức tranh Xi Vưu ma văn khủng bố, trong mắt tràn đấy sát khí băng lãnh như liêm đao của tử thần.

      người ,những vết máu như hoa loang lổ khắp nơi, vậy mà hai tay lại trắng như bạch ngọc. lững thững bước khoảng sân vắng vẻ, tự nhiên như sân sau nhà mình vậy…

      Điền Trung Tín Giới thấy vậy, sợ hãi kêu lên, nhận ra trước mắt chính là người thanh niên làm thuê. khiếp sợ, run run hỏi: "Tại sao lại là ngươi? Ngươi rốt cuộc là ai?"

      Lộ Minh cười nhạt : "Đối với các ngươi mà , ta chính là tử thần!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :