1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống cùng vạn tuế - Hà Phi Song Giáp (51/830)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 25: QUỶ THỦ.



      Lộ Minh quay đầu lại nhìn, ra là hồ ly mỹ nhân Nhiếp Thanh Lam, nàng ta cười mà như cười nhìn mình, khuôn mặt tuyệt thế vô song đó đủ để giết người.

      "Si tình, xa tôi ra chút, còn cười với tôi nữa tôi sợ là bị huỷ dung nhan đó" Lộ Minh làm ra vẻ chính trực .

      "Huỷ dung nhan gì?" mọi người kỳ quái quây lại hỏi.

      "Bí mật quốc gia, bằng thân phân bình dân bá tính như mấy người được nghe trộm, phật niệm: thể , thể ." Lộ Minh thành công dụ hoặc lòng hiếu kỳ của mọi người, mọi người biết tên khốn đó chắc chắn nghe được bí mật gì rồi, nhưng chịu , tức chết được.

      Bên kia, Vân Kiếm Phi phát Nhiếp Thanh Lam và học viên quan hệ tồi, mà hình như là quen với mấy tên viện binh mà đám học viên mời tới, trong lòng chịu được phát sinh lòng ganh tị.

      Có điều nữ cảnh sát vây quanh bọn gã còn nhiều hơn, người đưa khăn người đưa nước, sắc mặt gã mặc dù tốt, nhưng cũng chỉ cố làm mặt cười ứng phó.

      Mười phút sau, lãnh đạo cuối cùng cũng xong, mọi người ra sức vỗ tay. Có nam tử trung niên mặc quần áo đen, cổ treo còi, chạy ra làm trọng tài, lại có 1 nam 1 nữ ra làm người tính điểm.

      Vân Kiếm Phi đưa đội hình ra sân, tiêu sai giơ tay lên vẫy, khiến cho chúng nữ cảnh sát kêu lên liên hồi.

      Bọn họ đem hết cao thủ ra trận, bắt đầu với Vân Kiếm Phi là tiểu tiên phong, chủ lực ghi điểm; 2 gã đầu to lần lượt là trung phong và đại tiền phong, làm việc khổ lực; có 1 tên thân hình cao, nhưng giữ bóng tồi, làm hậu vệ chế trận đấu, gã phụ trách làm bóng cho Vân Kiếm Phi; còn lại tên thân cao tay dài, Lộ Minh ước đoán là tay ném 3 điểm, kể như là hậu vệ ghi điểm, có lẽ dự tính là khi mà Vân Kiếm Phi bị kìm kẹp, gã là người phóng ám tiễn ghi điểm, vô thanh vô tức giúp đội bóng kéo điểm, bỏ xa đối phương.

      Diệp Nhất Phi làm lão đại, vỗ vỗ tay, đưa mọi người ra sân. làm tiểu tiên phong, Trương Thừa là trung phong, Lộ Minh là hậu vệ khống chế bóng. Thạch Hoa và học viên tên Đăng Vệ Quốc ra trận, nhưng bọn họ cơ bản chỉ là phụ trách chạy tới chạy lui sân, tấn công hay phòng ngự Lộ Minh đều hy vọng gì vào bọn họ.

      Lộ Minh còn lo lắng bọ họ bị ác ý phạm luật, đến mức phải cáng ra sân, vì vậy đặc biệt nhắc nhở bọn họ trước khi ra sân, để 2 người ít tham gia vào tấn công cũng như phòng thủ, người ta muốn ném để họ ném, dù sao bảo vể tiểu mệnh vẫn tốt hơn.

      Thạch Hoa thấy Lộ Minh cách nghiêp túc, trong lòng bị doạ cho sợ, vội vàng gật đầu.

      Cao nhất là Trường Thừa có nhảy lên tranh bóng, chạy tới nơi tấn công nửa phần sân bên kia, Diệp Nhất Phi cũng đứng bên . Nhảy tranh cướp bóng là Lộ Minh.

      Vân Kiếm Phi rất kinh ngạc, nhảy tranh bóng là hậu vệ số 11 của đối phương, muốn nhảy tranh bóng với trung phong bên mình? thấp hơn Chung Cường có đến 10cm, lẽ nào sức bật của rất lợi hại? gã vốn định tiến lên tự mình nhảy tranh bóng thắng Lộ Minh, nhưng nghĩ lại thấy Chung Cường thắng chắc, còn mình nhận bóng tấn công nhanh, làm cú tiêu sái úp rổ.

      Ai ngờ được việc sảy ra tiếp theo khiến hai con mắt gã thiếu chút rớt ra khỏi tròng. Chung Cường cao 2m03 lại có thể nhảy tranh bóng thua đối phương.

      Lộ Minh bật cao lên, đem bóng đẩy về phía Diệp Nhất Phi, đồ phu Trương Thừa sớm theo chiến thuật phi tới phía dưới rổ đợi Diệp Nhất Phi chuyền bóng. Mặc dù Trương Thừa công bằng thủ, nhưng đứng dưới rổ, đến thằng ngốc cũng biết làm như thế nào, nhảy cao lên, mượn lực , dùng sức đem bóng úp vào rổ, rồi như đại tinh tinh treo mình vành rổ, làm màu lắc qua lắc lại.(slam dunk)

      cú này, khiến tất cả mọi người ngẩn ngơ.

      Đầu tiên cho đối phương cú hạ mã uy, ngờ lại là đội học viên...mấy vị lãnh đạo uống nước, nhìn thấy liền phun ra, sặc nước ho lên ngừng.

      Nếu như bản thân mình ra thi đấu, phải là để cho đối phương đùa bỡn sao?

      Vân Kiếm Phi trong lòng thầm tức giận, mấy tên khốn đó phối hợp ăn ý, lại lợi hại! hậu vệ chế bóng những nhảy tranh bóng thắng người cao nhất bên mình là Chung Cường, lại còn tấn công nhanh rất đẹp, bay người úp rổ nhàng, viện binh bọn họ mời tới, lẽ nào là cầu thủ chuyên nghiệp?

      Nhiếp Thanh Lam xem mà có chút phát ngốc, cái gã tiểu tử Lộ Minh này có sức bật kinh người, phán đoán biến thái, nhảy thắng Chung Cường làm gì, nhưng lại cực kỳ chính xác đem bóng chuyền đến tay tiểu tiên phong...lẽ nào tên này hồi đại học nằm trong đội tuyển của trường? chẳng trách nghe thấy chơi bóng rổ liền kêu lên rất hăng, xem ra cũng có chút thực lực, nếu như có thể chơi ngang bằng với Vân Kiếm Phi, vậy mình cần phải ra sân giúp tay rồi.

      Vân Kiếm Phi bốc hoả rồi, nhưng mặt biểu ra, chỉ vỗ vỗ tay ra hiệu đồng đội bắt đầu. Gã chạy rất nhanh về phần sân bên kia, chuẩn bị làm cú tấn công nhanh.

      "Oa!!" mọi người truyền đến trận huyên náo, gã chạy liền quay đầu nhìn lại, hậu vệ chế bóng số 11 vừa rồi nhảy thắng Chung Cường, cướp bóng thành công, sau khi thu hút được Vương Sơn và hậu vệ Lý Dương vây lấy, liền chuyền bóng cho số 10, số 10 lại làm cú bay người úp rổ.

      Vân Kiếm Phi cảm thấy mình bị người ta chơi đùa nghiêm trọng rồi. Gã thấy mình như tên ngốc, hai lần có bóng ra sức chạy về sân bên kia, cuối cùng lại đứng nhìn người ta ghi điểm, biến thành trò cười trong mắt người khác.

      "Để tôi" Vân Kiếm Phi bạo phát ra tiếng nộ hống, tự mình khống chế bóng. Gã cầm bóng rồi xông lên như con rồng, định làm phát thần cản giết thần, phật cản giết phật.

      Phía trước Thạch Hoa và Đặng Vệ Quốc nhìn thấy gã xông tới, vội vàng né tránh, càng thêm uy thế cho gã, trung phong Trương Thừa giơ cao tay lên, Vân Kiếm Phi tiêu sái lướt qua bên, qua rồi. Diệp Nhất Phi tốc độ cực nhanh, gấp gáp bám lấy, Vân Kiếm Phi trong lòng cười lạnh tiếng, bạo phát sức lực, đằng thân bay lên, tại trung gạt bỏ đối thủ, hai tay chuẩn bị cật lực úp rổ.

      Khung rổ 'oành' tiếng, Vân Kiếm Phi cả người treo đó, những nữ cảnh sát vui mừng kêu lên ngừng.

      Những vị lãnh đạo nhìn thấy cũng ngầm gật đầu. Vẫn là thực lực của đội cảnh sát đặc nhiệm chúng ta hơn bậc, xem xem tư thế đội trưởng liên tục qua 4 người rồi lại mạnh mẽ bay lên úp rổ, đến CBA cũng thấy nhiều.

      Nhưng kỳ quái là, trái banh lại nằm trong tay Lộ Minh, cầm bóng chạy như điện về phía sân bên kia, đồng đội của Vân Kiếm Phi cũng có hoan hô cú úp rổ vừa rồi, mà lại điên cuồng đuổi theo ngăn chặn, Trương Thừa và Diệp Nhất Phi cũng chạy, có điều hiển nhiên là cố làm giảm tốc độ của những người đuổi theo.

      Trong lúc mọi người vẫn ngơ ngác, Lộ Minh vượt xa những người kia, mình chạy đến trước vạch 3 điểm, dừng lại, sau đó thoải mái ném 3 điểm, trọng tài ra hiệu ok, kế đến bóng thuộc về đội của cảnh sát đặc nhiệm.

      vị lãnh đạo xem hiểu, đứng lên hỏi: "xảy ra việc gì vậy?"

      "Báo cáo cục trưởng, cướp bóng thành công, số 11 bên chúng tôi thành công cướp bóng của Vân đội trưởng!" chàng mập Hồ Lạc sướng quá, hoạt bát tiến lên giải thích.

      "...." Vân Kiếm Phi sắc mặt đanh lại.

      Vừa rồi Lộ Minh nhân cơ hội gã bay lên úp rổ, từ đằng sau trộm bóng thành công, đem gã chơi đùa bận.

      Nếu như ở đây có quá nhiều lãnh đạo và đồng nghiệp, Vân Kiếm Phi tuyệt đối móc súng ra làm thịt tên số 11 làm nhục .

      Khiến mình làm trò hề trước mặt bao nhiêu người, Vân Kiếm Phi nghĩ cảnh vừa rồi nhất định bị ghi hình lại, trong lòng càng thêm ức.

      Lộ Minh cười hắc hắc, giơ tay xin phép rời sân, đổi Lỗ tử Cường ra chơi.

      Vân Kiếm Phi gấp gáp rút gắn điểm sỗ, liên tục 2 lần tự mình lên úp rổ, Diệp Nhất Phi mấy người hoàn toàn phòng thủ, dương mắt nhìn ghi điểm.

      Lỗ tử Cường còn giơ tay ra làm tư thế 'mời', khiến Vân Kiếm Phi có cảm giác nắm đấm đánh vào sợi bông. Nữ cảnh sát ai nấy đều hoan hô gã giỏi, vỗ tay kêu gã cố lên, nghe mà cứ như kim đâm vào tai.

      Diệp Nhất Phi tốc độ như lốc xoáy và lối lừa bóng làm hoa cả mắt , liên túc phản công thành công, còn Trương Thừa dùng chiều cao làm bóng cho , đem điểm số duy trí khảng cách 7 điểm.

      Nhiếp Thanh Lam mi sắc có chút vui, định kéo Lộ Minh với mấy câu, ai ngờ lại vào sân thay cho Thạch Hoa thở phì phò.

      Vừa vào sân, lại cướp được bóng của hậu vệ đối phương là Lý Dương, chạy đến góc 0 độ bên phải ném bóng 3 điểm.

      Vân Kiếm Phi tức tới hai mắt tối đen, tên tiểu tử này vừa vào sân, cướp cơ hội thể của mình.

      Gã vốn định kèm Lộ Minh, tìm cơ hội hạ gục , ai ngờ Lộ Minh lại đứng im di chuyển, kệ cho đối phương tấn công, thèm phòng thủ.

      Đợi Chung Cường ghi điểm, Trương Thừa giành lấy bóng, lập tức phát bóng nhanh, cánh tay to lớn vung lên, ném toàn sân. Lộ Minh đợi ở đó, trong lúc đối phương vội quay về phòng thủ, lại lần nữa ném bóng 3 điểm.

      "Oa, chuẩn quá" các học viên kêu to lên.

      "Hu..." mấy nữ cảnh sát cổ động cho cảnh sát đặc nhiệm đều thở ra hơi dài, các vị lãnh đạo trán đầy mồ hôi, số 11 của đối phương quá khủng bố rồi.

      "Tên tiểu tử này là hậu vệ ghi điểm? là vua cướp bóng của trường các ? gọi là quỷ thủ? biệt danh này khó nghe chết được!" Nhiếp Thanh Lam vui vẻ hỏi Trương Phong và Thạch Hoa ở bên ngoài sân, nàng chưa xong, Lộ Minh lại bắt được bóng, nhân lúc Lý Dương chuyền bóng cho Vân Kiếm Phi, rất nhanh lao tới chặn lấy bóng, rồi chuyền cho Trương Thừa, Trương Thừa nhảy lên như đại tinh tinh, giả như ném rổ, rồi chuyền ngược lại cho Diệp Nhất Phi ở phía sau. Diệp Nhất Phi cầm bóng lừa lừa lại, thu hút đối phương bao vây, rồi lại chuyền bóng cho Lộ Minh vừa đứng lên chạy đến.

      "soạt" Lộ Minh lại ném 3 điểm, những thế còn là vừa nhảy ngược về phía sau vừa ném, Vân Kiếm Phi chuyển thân tới muốn chắn bóng, nhưng đến cái lông cũng chạm tới.

      Lần này, Nhiếp Thanh Lam cũng nhịn được, nhảy lên hoan hô Lộ Minh...

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 26: VÔ SỈ LÀ HOA DANH (TÊN) CỦA TÔI.



      Vân Kiếm Phi bọn họ xin tạm dừng trận đấu.

      Nếu cứ như vậy, bọn họ bị Lộ Minh bắn thành cái nia.

      tại mấy vị lãnh đạo hiểu gì về bóng rổ cũng minh bạch, trong đội học viên, lợi hại nhất phải là số 10 vừa có tốc độ nhanh, vừa lừa bóng giỏi, cũng phải số 9 trung phong có sức bật khinh người như đại tinh tinh nhảy lên úp rổ, mà là hậu vệ khống chế bóng số 11.

      Tên tiểu tử này cướp bóng và ném bóng 3 điểm quá khủng bố, bình thường thấy lên tiếng, nhưng vừa ra tay, chơi đỉnh như Vân Kiếm Phi cũng bị làm cho tức làm gì được.

      "Vây chăt, mấy người vây chặt lấy , bất kể thời khắc nào cũng cho đụng vào bóng, bóng để tôi khống chế..." Vân Kiếm Phi tức giận hét lên.

      Ở bên khu nghỉ ngơi bên kia, Lộ Minh khinh khỉnh ngồi hưởng thụ Nhiếp Thanh Lam đấm bóp cho .

      Vân Kiếm Phi nhìn thấy, tức tới nỗi phổi sắp nổ lên.

      Sau khi tạm dừng, Lộ Minh mấy người dùng chiến thuật rất cổ quái, hoàn toàn có phòng thủ, hay là, tuỳ ý để đối phương lên rổ, trừ phi bóng rơi vào tay, còn thèm tranh cướp bóng, tiếp xúc với thân thể đối phương.

      Đến bên mình tấn công, bóng do Lộ Minh hoặc Diệp Nhất Phi cầm, hai người phối hợp, xuất ra đủ các chiêu lừa, đem hậu vệ đối phương Lý Dương, xuống phòng ngự là Chung Cường, Vương Sơn lừa cho chạy vòng quanh.

      Vân Kiếm Phi sầm mặt xuống, chờ đợi thời cơ, chuẩn bị chụp cho Lộ Minh hoặc Diệp Nhất Phi cái mũ(bêu xấu).

      Lộ Minh đột nhiên chuyền bóng cho ai thèm để ý là Lỗ Tử Cường, tên tiểu tử này cũng ném bóng 3 điểm, bóng rơi vành rổ cứ thế chạy vòng quanh lúc, cuối cùng gặp phải cái số dẵm *** chó nên lăn xuống rơi vào trong rổ.

      Lỗ tử Cường đắc ý, chạy ra phía đường biên, hướng mấy người Thạch Hoa giơ ngón cái lên, khích động như con gà chọi vậy.

      Đổi bên tấn công, Chung Cường ném trúng, Vân Kiếm Phi ném bồi thành công. Diệp Nhất Phi ở đằng sau đứng nhìn, hoàn toàn thèm phòng ngự, còn như thân sĩ, tay phải còn đưa ra làm tư thế 'mời lên rổ'.

      Trương thừa cướp lấy bóng phát động tấn công nhanh, Lộ Minh như mũi tên phóng về phía sân bên kia, hậu vệ Lý Dương ra sức đuổi chặn, ai ngời Lộ Minh đột nhiên dừng lại, Lý Dương vượt lên trước, hai tay múa loạn cả lên,ngăn cho Lộ Minh đón bóng.

      Nào ngờ Lộ Minh căn bản có đón bóng, cúi xuống buộc giây giầy. Trương Thừa cũng có ném quá nửa sân, chỉ đem bóng chuyển cho Diệp Nhất Phi, Diệp Nhất Phi và chơi 2 qua 1, khiến cho Vân Kiếm Phi định trộm cướp bóng liền vô kế khả thi.

      Bên này Lý Dương ngượng vô cùng, mặt đen đỏ cả lên, nghĩ trong lòng lại lần nữa dưới con mắt mở trừng trừng của mọi người, bản thân mình như thằng ngốc bị tên tiểu từ này chơi đùa...

      Vừa qua khỏi nửa sân, Diệp Nhất Phi đem bóng ném cao lên. Lộ Minh rất nhanh, tiến vào khu vực 3 giây, cả người như con chim bay vọt lên , trong trung tiếp lực, 1 tay đem bóng úp vào rổ, đem Vương Sơn to cao cưỡi dưới gối.

      đợi đối phương phát hoả, lập tức chạy tới chỗ cầu thủ nghỉ ngơi, chợi bẩn để Thạch Hoa thay mình vào sân, bản thân để tấm biển miễn chiến.

      Vương Sơn rất muốn đập , nhưng mà Lộ Minh ra khỏi sân, chỉ có thể tự mình hét lên tiếng, mắt trừng trừng nhìn Lộ Minh rời.

      "Xấu xa, là tên vô sỉ!" Nhiếp Thanh Lam lại thích loại tính cách này của Lộ Minh, thấy tới liền ngừng, cùng đối phương dây dưa tới cùng. Như vậy Vân Kiếm Phi bọn họ có hận Lộ Minh đến mấy, cũng tìm được lý do phát tiết, kể như bọn gã sân muốn động thủ động cước báo phục, dưới con mắt của bao nhiêu người, cũng phải tìm được thời cơ thích hợp. Lộ Minh dây dưa tới cùng với bọn gã, thông minh chơi đánh du kích, đó là điều mà trong lòng Nhiếp Thanh Lam thích thấy nhất. Mặc dù như thế có chút vô sỉ, nhưng còn tốt hơn là để bọn Vân Kiếm Phi báo thù thành công, rồi bị cáng khỏi sân.

      "Vô sỉ là hoa danh của tôi, đểu cáng là tên của tôi, có điều tôi có vô sỉ, có đểu cáng mấy nữa cũng tốt hơn mấy tên nguỵ quân tử đó!" Lộ Minh cười thần bí.

      Nhiếp Thanh Lam cảm thây tên tiểu tử này khẳng định nắm được cái gì đấy của mấy người Vân Kiếm Phi... chỉ là tại sao ra?.

      sân phong vân đột biến, Đặng Vệ Quốc vừa cướp được bóng, phải là nhặt được quả bóng ném hụt tự rơi vào trong lòng mới đúng, bị Vân Kiếm Phi ra tay mạnh, cả người và bóng bị đẩy ngã lăn dưới đất, chẩy máu mũi.

      Trọng tài thấy phạm quy nghiêm trọng, đành phải thổi còi, ra hiệu ném biên cho đội học viên.

      Mập mạp mấy người phen ầm ĩ, ràng cố ý xuống tay, vậy mà phạt ném bóng cũng có.

      Đặng Vệ Quốc rời sân, hai tay ôm mũi...

      Lộ Minh vào thay, đầu tiên là đứng im sau lưng Trương Thừa, đợi Vân Kiếm Phi cướp được bóng của Lỗ tử Cường tấn công nhanh, liền bỏ rơi đối thủ là Lý Dương, vô thanh vô tức rất nhanh đuổi theo, nhân lúc Vân Kiếm Phi đắc ý bay người, chuẩn bị từ vạch phạt bóng nhẩy lên rổ, liền thò tay đem bóng đánh bay . Đây là Lộ Minh thay cho Đặng Vệ Quốc trả lại cho Vân Kiếm Phi.

      Vân Kiếm Phi rơi xuống đất, quay người nhìn Lộ Minh, ánh mắt oán độc, so với biển còn sâu hơn.

      Lộ Minh làm như thấy, bước nhanh tới sau lưng đồ phu Trương Tiếp, tiếp nhận bảo hộ của .

      ràng là phòng thủ rất đep, trong tài lại thổi Lộ Minh phạm quy, cho Vân Kiếm Phi ném phạt.

      Diệp Nhất Phi cau mày cau mằy, giọng câu: "mặt thịt phi long quả nhiên thể diện lớn, mặt quả nhiên nhiều thịt" Vân Kiếm Phi nghe thấy tay hơi động, vốn dĩ tự tin ném vào 'oang', bóng đập vào phía vành rổ.

      Lộ Minh đợi Vân Kiếm Phi ném phạt quả thứ hai bóng vừa rời khỏi tay, lập tức chạy về đằng sau rất nhanh. Mặc dù vào rổ, nhưng Trương Thừa giành lấy bóng phát động phản công nhanh, vung tay đem bóng ném quá nửa sân.

      Lý Dương và Vương Sơn cuống cuồng đuổi theo, định đợi Lộ Minh nhận bóng lên rổ, nghĩ rằng nếu như phải phạm quy, cũng đem Lộ Minh đập chết.

      Lộ Minh làm động tác 'ông chủ Kiều' kinh điển thời còn đỉng phong(ko hỉu), trung, bóng từ tay phải chuyển qua tay trái vượt qua Lý Dương, rồi lại từ tay trái sang phải vượt qua Vương Sơn, lừa hai người che chắn thất bại, sau cùng lắc eo ném bóng lên miệng rổ, quả bóng dưới con mắt của mọi người, chạy vòng miệng rổ rồi rơi vào trong rổ...

      Mặc dù lúc rơi xuống đất tiêu sái như 'ông chủ Kiều', nhưng Lộ Minh thể chiêu này, khiến cho tất cả mọi người ngẩn ngơ.

      Đây, đây phải là NBA, cần thiết phải kinh như vậy a?

      Các vị lãnh đạo trán đầy mồ hôi, may sân phải là mình, nếu nhất định rất bi thảm! mấy tên học viên đó biết tìm đâu ra cao thủ bóng rổ này? trình độ lợi hại ngang bằng với đội tuyển quốc gia...những phút còn lại, chơi thế nào bây giờ a?

      Vân Kiếm Phi thấy tên tiểu tử này, biểu diễn xong lại thay ra nghỉ, chịu mặt đối mặt với mình, cho mình cơ hội phạm quy, tức quá chịu nổi nghiến răng kèn kẹt.

      Đặc biệt là nhìn thấy Nhiếp Thanh Lam ngày thường cách người khác cả ngàn mét, giờ phút này này đưa cho hết khăn lại đến nước, lại càng tực thiếu điều thổ huyết.

      Trận đấu này nếu như có thắng cũng chẳng có ý nghĩa gì.

      Đời này, lần đầu tiên Vân Kiếm Phi hận người. Tên mặt trắng(tiểu bạch diện: nghĩa : ** đực) này giết, xé xác ra thành vạn mành, nuốt trôi cục tức này.

      Thay đổi với Lộ Minh là mấy người mập map, lần lượt bị phạm lỗi rời sân, đội cảnh sát đặc nhiệm động tác rất mạnh, tiểu sảo lại nhiều, đội học viên kêu khổ tận trời, có điều ai cũng muốn ra sân. Bởi vì tại điểm số của đội học viên cao hơn rất nhiều, lại có Diệp Nhất Phi và Trương Thừa chống trận, vào sân ném vài quả, kể cả vào, hay là có bị đánh trúng vài cái, trong lòng cũng thấy thoải mái.

      Mẹ nó, cảnh sát đặc nhiệm phải kinh lắm sao? tại thua lão tử tới mười mấy điểm.

      Đặc biệt là chàng mập Hồ Lac, may mắn liên tục ném vào hai quả, càng là đắc ý phi thường, đôi mông to hướng mấy nữ cảnh sát lắc lắc.

      Cuối cùng, với Lộ Minh thường xuyên ra sân trộm ném 3 điểm và nhiều lần thành công cướp bóng khi đối phương phản công nhanh, đội học viên thắng đội cảnh sát đặc nhiệm 6 điểm.

      Trận này mặc dù Diệp Nhất Phi ghi được nhiều điểm nhất 38 điểm, nhưng mọi người đều biết, đưa đội học viên giành thắng lợi, là hậu vệ số 11 kẻ mà lần nào sau khi ghi được điểm cũng chạy ra khỏi sân ngồi nghỉ.

      Tên tiểu tử này thời gian sân bằng nửa Diệp Nhất Phi và Trương Thừa, nhưng lại ném vào 9 quả 3 điểm, 12 lần thành công cướp bóng, tất cả thành viên đội cảnh sát đặc nhiệm đều bị cướp qua.

      Hậu vệ chế bóng Lý Dương càng bị chơi cho thiếu chút khóc lên.

      ở hiệp liên tục ghi 3 điểm, khiến đội học viên dẫn trước với tỉ số cao, lại 4 lần chụp mũ đối phương, khiến Vân Kiếm Phi bị ám ảnh tâm lý.

      Nếu như phải mấy vị lãnh đạo nhiều lời, muốn hoà hoãn, toàn đội thay bằng học viên chính thức, cùng với lãnh đạo thi đấu, để cho lãnh đạo tuỳ ý lên rổ mấy lần, kéo phần lớn điểm số lại, đội cảnh sát đặc nhiệm ước chừng phải thua quá 20 điểm.

      "Thắng lợi rồi! thắng rồi, thắng rồi!" thời gian vẫn còn khá nhiều, nhưng trọng tài sớm thổi còi, Thạch Hoa và mấy tên học viên khích động vừa nhảy vừa hét.

      "Bạn, tên gì?" sau khi trận đấu kết thúc, Vân Kiếm Phi đem ánh mắt giết người, tới trừng mắt nhìn Lộ Minh...

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 27: THẾ NÀY MỚI LÀ BẮT NẠT NGƯỜI.



      "Tôi tên Lộ Minh, là em họ của Thanh Lam, muốn gì? bóng chơi thắng, muốn tức giận?" Lộ Minh chỉ vào Nhiếp Thanh Lam, đem nàng kéo xuống nước, hắc hắc hắc, chúng ta mặc dù bắt nạt người khác, nhưng cũng để người ta quá tức giận a.

      "tiểu tử thúi!" Nhiếp Thanh Lam cũng bị Lộ Minh cho vào tròng lần, có điều nàng cũng tức giận, còn mặc nhiên chấp nhận nàng và Lộ Minh có quan hệ 'thân thích'.

      "a ha... ra là em họ của tiểu Nhiếp, tôi biết, ha ha, tôi chỉ muốn làm quen với cậu mà thôi, tôi tên Vân Kiếm Phi, cậu chơi bóng rất hay, ở đội tuyển thanh niên của tỉnh?" Vân Kiếm Phi nghe vậy, thầm kêu tốt, chẳng trách quan hệ của với Nhiếp Thanh Lam gần gũi như vậy, Nhiếp Thanh Lam bình thường cách xa người khác cả nghìn mét, giờ chẳng những đưa nước, còn lau mồ hôi, ra là em họ. xấu hổ, đắc tội với tiểu tử này, còn muốn theo đuổi mỹ nữ sao? gã vộ vàng cười lên, nắm chặt tay Lộ Minh, nhiệt tình : "Chúng tôi định tới 'Hồng Trường' uống cốc bia, cậu có cùng ?".

      "Để lần sau, chơi bóng cũng được, có điều tiểu xảo nhiều quá" Lộ Minh chút khách sáo phê bình.

      "Ách, hôm nay có chút nóng nảy..." Vân Kiếm Phi thầm kêu hay, có thể Nhiếp Thanh Lam kêu tên em họ tới ngầm dò xét phong độ của mình, mình vừa rồi sân ngầm thi thố rất nhiều thủ đoạn, thôi rồi, lúc trước sao lại hỏi cho ràng.

      Vân Kiếm Phi ghét hận bản thân, hôm nay sao lại ngu đến vậy, Nhiếp Thanh Lam tại sao lại chạy cổ vũ cho đội học viên? khẳng định là do có người nhà nàng ta bên đó, mới chay qua cổ vũ bọn họ, nếu như số 11 này là bạn trai của nàng, nàng ta có thể quang minh chính đại chạy tới đưa nước lau mồ hôi cho sao? mình là ngu như lợn! Vân Kiếm Phi hối hận vô cùng, có điều tại đội học viên có mấy người mặt xanh mũi sưng trừng mắt nhìn gã, có giải thích cũng giải thích ràng được, chỉ có thể sau này tìm cơ hội sửa chữa.

      Vân Kiếm Phi nhân cơ hội lãnh đạo gọi, liền mượn cớ thoát thân rời , trước khi còn nhét danh thiếp vào tay Lộ Minh, để Lộ Minh có việc gì tuỳ thời đều có thể tìm gã.

      Đợi khỏi, đám học viên ra sức vỗ tay dành cho Lộ Minh.

      cái gì mới gọi là bắt nạt người?

      đó mới gọi là bắt nạt người!

      bắt nạt ngươi rồi, ngươi lại thể tức giận, còn cố làm mặt cười tới tìm cách câu kéo, vậy mới đủ tuyệt(tình)!

      Mấy người Thạch Hoa rất sùng bái đối với Lộ Minh, bọn họ nhìn thấy Vân Kiếm Phi nộ khí trùng thiên tới, rồi sợ hãi rời , ai nấy trong lòng sướng còn hơn gặp cái nóng mùa hè được uống liền 3 cốc bia lạnh.

      "Tôi nghĩ, tên khốn đó trong lòng rất hối hận, đêm nay gã ngủ nổi đâu! gã rất thống hận bản thân, tôi biết, gã tại nhất định muốn buộc hai cái tai của mình lại...Lộ Minh, tên tiểu tư ngươi quá tuyệt(tình), đem người ta bắt nạt tới mức này rồi, còn khiến người ta phải xấu hổ, mày xấu xa quá mức rồi! được đó, sau này còn có vụ bắt nạt người nào như thế này nữa, nhớ gọi tao đó" Diệp Nhất Phi ha hả cười lớn, tới nỗi chảy cả nước mắt.

      " nghĩ tới chơi bóng rổ khá vậy, sức bật tốt, ý thức cũng được, chỉ có điều hơi vô sỉ mộ chút!" trong tim Nhiếp Thanh Lam, vô hình chung tăng thêm cho Lộ Minh ít điểm.

      Mặc dù tâm tư của nàng phải là ở phương diện đương, nhưng Lộ Minh như những nam nhân khác khiến nàng ghét và chống đối ( thích và bài trừ).

      Tên tiểu tử này người có loại sức quyến rũ khó ra bằng lời, rất thu hút người khác.

      Nàng ra, nhưng cảm nhận có, có điều hiểu được, tên tiểu tử này sao lại khác với người khác? gây cho người khác cảm giác kỳ quái, như cũng rất thú vị.

      Mặc dù trong lòng Nhiếp Thanh Lam có chuẩn bị cùng Lộ Minh tới đương, nhưng tạm thời dùng tên này để đối phó với người nhà, cảm giác cũng tệ, ít nhất cũng làm cho người ta ghét.

      Ở cùng với , bản thân cười so với trước đây nhiều hơn rất nhiều...có điều tên tiểu tử này lại thích Cảnh Hàn, hiểu được, lẽ nào hiểu Yến tử môn nữ phi tặc có thể gả cho tên ngốc đến chút võ công cũng biết sao? Cảnh Hàn nhiều lần tìm , khẳng định có mục đích thể cho người khác, chỉ là thân phận của cũng chẳng phải danh môn gì, cũng phải con cháu phú gia, sao Cảnh Hàn lại tìm nhiều lần vậy?

      Mặc dù xem qua dữ liệu của Lộ Minh, nhưng Nhiếp Thanh Lam với trực giác của phụ nữ, cảm giác thấy có gì đó đúng, chuẩn bị sau khi quay về phải điều tra kỹ lại lần nữa.

      Con của gia đình phô thông, sao có thể xuất sắc đến vậy?

      xuất sắc như vậy sao lại có thể tìm được việc?

      Trong lúc Nhiếp Thanh Lam chìm đắm trong tâm của bản thân, các học viên đều thay quần áo tắm.

      Lộ Minh trước khi , đem di động của mình đưa tới, màn hình ra đoạn ghi . Đợi mọi người rời , ngọc thủ Nhiếp Thanh Lam nhàng ấn phím, giọng to khàn lúc ở WC nam lại lần nữa vang lên...

      "Còn cái tên lên tiếng kia, đánh thành đầu heo, là cái tên mặt trắng số 11 đó, dùng khuỷ tay, trực tiếp đem mặt huỷ , đẹp trai phải lỗi của nhưng chạy tới làm ảnh hưởng lão đại kua , vậy , con mẹ tìm chết! có điều chú ý hạ thủ kín kín chút, đừng để cho bông hoa cảnh sát nhìn ra...tối nay, lão đại mời mọi người 'Hồng Trường' chơi mèo kim tư( tóc vàng, âu mỹ), mọi người cố gắng chút, đánh trận cho nó to, thắng cho nó đẹp, đến lúc đó muốn chơi* chơi*, muốn song bay song bay(2play)"...

      "Vô sỉ" Nhiếp Thanh Lam nghe xong đại nộ, quyền đem chiếc ghế trước mặt đánh bay .

      tại nàng hiểu ra tại sao Lộ Minh muốn mọi người phòng thủ, tiến vào khu vực 3 giây tranh bóng, cản trở đối phương tấn công. Tại sao Lộ Minh vừa ghi điểm liền tự động rời sân, ra mấy tên khốn kia dùng thủ đoạn bẩn thỉu... nếu như Lộ Minh nghe thấy cuộc chuyện của bọn chúng, vậy hôm nay đội học viên có quá nửa phải đưa viện rồi.

      Nhiếp Thanh Lam móc điện thoại ra, gọi cho ai đó: "La Cương đội trưởng đội cảnh sát hình ? tôi hoài nghi có phần tử của tổ chức tội pham xuyên quốc gia, có khả năng liên quan tới vụ án Hương Tạ Lệ Xá tối qua, địa điểm là quán bar 'Hồng Trường' nơi người nước ngoài thường xuyên tụ tập, mời La Cương đội trưởng bí mật đem quân tới giám sát bên ngoài, đợi tôi xin được lệnh khám xét, lập tức xuất khích, lùng bắt nghi phạm".

      Bỏ điện thoại xuống, Nhiếp Thanh Lam cười lạnh tiếng: "chơi ngái tóc vàng, chơi vui vẻ chút, ta muốn xem xem biểu tình lúc đó của các người, đặc sắc như thế nào".

      Đợi mấy người Lộ Minh ra, Nhiếp Thanh Lam ăn cùng bọn họ, chỉ cười với Lộ Minh: "các , có tôi, mấy con sói các ăn cũng có ngon gì, tin rằng mấy em bé bốc lửa của Phương Phi Viện cũng muốn thấy tôi ở đó...người khác tôi , , nghiêm túc chút cho tôi" câu cuối nàng cảnh cáo Lộ Minh đừng có láu cá, mọi người nhìn, bông hoa cảnh sát này làm bạn tuyệt, thế gian hiếm có, hiểu được lòng nam nhân, lại có thể để cho bạn trai của mình ra ngoài uống rượu, trong tim lại giữ chặt , quá hoàn mỹ.

      Diệp Nhất Phi ngưỡng mộ gần như chảy nước miếng, đem so sánh, vợ mặc dù như hoa như ngọc, nhưng tuyệt đối là hũ giấm số của Lam Hải(ghen tuông số ).

      Mọi người cười ầm cả lên, hướng Nhiếp Thanh Lam ai cũng có thể truỵ lạc, nhưng tuyệt đối để Lộ Minh truỵ lạc.

      Thạch Hoa và Lỗ tử Cường vỗ ngực tỏ ý, ráng sức tiếc thân mình đem mấy em bé quyến rũ Lộ Minh toàn bộ giữ lấy, thay truỵ lạc, đợi Lộ Minh ăn cơm xong, liền đuổi ra khỏi Phương Phi Viện, quay về bên Nhiếp Thanh Lam...Lộ Minh nghe mà xấu hổ, người bạn này là giả, bọn họ vẫn cho là .

      đám giết tới Phương Phi Viện, mấy em bốc lửa quả nhiên chuẩn bị sẵn tiệc chúc mừng.

      Ngồi xuống, mọi người thi nhau chuốc rượu, vốn định chuốc đổ Lộ Minh, ai ngờ đại phát thần uy, sau cùng ngục ngã toàn bộ là người của học viện.

      Hoắc Vấn Dung tìm lấy khoảng , đem Lộ Minh kéo ra, bắt gọi cho Gia Gia bị cảm. Lộ Minh trốn được, đành phải thử gọi, ai ngờ Gia Gia biết tại sao nghe điện, Lộ Minh dưới con mắt doạ nạt của Hoắc Vấn Dung, chỉ có thể làm là gửi tin nhắn hỏi thăm. Uống được lúc lâu, Diệp Nhất Phi bị sư tử hà đông gọi điện hối thúc, mấy người Trương Phong, Trương Thừa, Thạch Hoa đem đám học viên say nhét vô xe, bọn họ còn định rửa chân.. Lộ Minh tiếc hận bản thân tu luyện đồng tử công chỉ có thể tạ tuyệt ý tốt của bọn họ.

      Lộ Minh nhìn xem thời gian, 9 giờ, vừa đẹp, đến khải hoàn môn tìm thiếu nữ sa ngã Giang tiểu Lệ, liền cùng mọi người vậy tay tạm biệt, đón xe đến khải hoàn môn.

      khải hoàn môn, ánh đèn cầu vồng nháy liên tục, màu sắc như gấm, ngũ quang thập sắc, đây là thế giới chỉ mê kim tửu của thành phố Lam Hải.

      Lộ Minh còn chưa tới cánh cửa có chút đặt biệt đó, liền phát người bị mấy tên nhìn như dân đánh thuê vứt ra ngoài, ngã xuống trước mặt mình...

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 28: SÚNG, PHẢI CHƠI NHƯ VẬY.



      Bị đẩy ngã ra ngoài là phụ nữ trung niên. mặt bà ta tràn đầy nước mắt, thần tình đầy bi thương và tuyệt vọng, mặc dù bị đẩy rất mạnh xuống đất, ngã , nhưng vẫn cố ngồi dậy, hướng về phía cửa của khải hoàn môn kêu lớn: "tiểu Lan ra, tiểu Lan, con đừng có ở chỗ này nữa... con mau ra, ra , tiểu Lan..." .

      "Cút, nếu lão tử đập chết người mụ già nhà quê này".

      tên tay đấm coi cửa chịu nổi, tiến tới giơ tay lên định đánh.

      Lộ Minh dơ tay ra chụp lấy nắm đấm, bên dưới dùng chân đá vào giữa háng gã khốn đó.

      Nhất thời, gã đại hán vốn cao gần 2 mét, liền biến thành đống bùn nhão, cả người mềm oặt nằm dưới chân của trung niên phụ nhân.

      Tên phía sau thấy tình hình hay, muốn thò tay vào eo rút dao, nhưng Lộ Minh thò tay phải ra chụp lấy cổ họng gã, sách gã lên như sách con gà con. Tại cửa vẫn còn hai tên coi cửa. Nhưng mà bọn chúng lại trợn mắt lên nhìn, kịp phản ứng gì, bị Lộ Minh đem gã cầm tay vứt tới, nặng nề rơi đầu bọn chúng.

      "tiểu Lan là gì của ?" Lộ Minh mỉm cười hỏi người phụ nữ cũng bị doạ cho sợ ở bên cạnh.

      "Tôi, tôi, con , là con tôi..." người phụ nữ trung niên cố nhịn nỗi sợ hãi, thanh run run trả lời. Nếu như Lộ Minh nở nụ cười tươi như ánh mặt trời, bà ta sớm bị người thanh niên này doạ ngất xỉu rồi.

      Ngược lại Lộ Minh lại có cảm giác là mình ra tay quá khủng bố, lại dơ chân ra đá bay gã nằm dưới đất định bò dậy, 'oành' cả người gã khốn đó bay ra ngoài 3 mét, đầu đập vào bồn hoa, hoàn toàn là còn sống hay chết.

      "Nếu như muốn tìm con về, vậy theo cháu, cháu cũng đến tìm người!" Lộ Minh khứa khứa cười, chuyển thân vào.

      Người phụ nữ trung niên do dự lát, nhưng vì con , sau cùng lấy hết dũng khí bước qua gã canh cửa nằm xùi bọt trắng dưới đất, hai chân run rẩy vào theo Lộ Minh.

      Lội Minh vừa bước vào, phát bên trong rất ồn ào. Trong đại sảnh, thanh nhạc nhẩy vang lên rất to, phía trong mặc dù rộng rãi, nhưng chật cứng những nam nữ điên cuồng, tất vả mọi người đều lắc mình theo nhạc như là bị chuột rút vậy, có người đầu như đồng hồ quả lắc, hết trái rồi phải lắc loạn cả lên.

      Nam nữ trong đó quần áo rất thoải mái, ăn mặc vô cùng model, cần biết là nam hay nữ, tóc đầu đều có 5, 6 màu.

      Rất nhiều , người mặc rất hở hang, hướng về phía nam nhân lắc mông, tay múa theo điệu nhạc, mồm lúc có lúc kêu lên những thanh sảng khoái, cả thân hình uốn éo theo điệu nhạc Pop Metal. sân khấu ở giữa còn có 3 vũ nữ mặc bikini, ôm lấy cột sắt uốn éo lên xuống, làm những động tác gợi dục...

      Trong cả trăm người muốn tìm mình 'Giang tiểu Lệ' là dễ, nhưng Lộ Minh có cách.

      về phía bàn của tên DJ, đem tên lắc người ngừng này ném xuống dưới, rồi giơ tay tắt máy, nhất thời, toàn bộ tiếng nhạc im bặt, chỉ còn lại những tiếng kêu phóng túng của cả nam lẫn nữ.

      giây sau, những tiếng ồn kèm theo tức giận vang lên.

      Đặc biệt là những nam nữ có dùng thuốc, cực kỳ cần thiết tiết tấu của nhạc để phát tiết, bây giờ có nhạc, so với chết còn khó chịu hơn.

      Tiếng chửi bới nguyền rủa vang lên, khẩu loại gì cũng có, ác độc hoặc điên cuồng cũng có nốt.

      Lộ Minh cầm 1 chai bia lạnh lên, tuỳ ý ném xuống dưới, đập vào đầu tên có tóc như bờm ngựa, gã đó hăng tiết chửi liền kêu lên thảm thiết, đâu có vết máu chảy, nằm vật xuống đất.

      Cầm lấy micro, thanh Lộ Minh rất hoà nhã vang lên: "Làm phiền rồi, mọi người im lặng chút, tôi đến để tìm người, tìm được lập tức rời ... tất nhiên, nếu các vị hiềm, tôi có thể giết vài người!".

      Miệng , tay hết lần này tới lần khác, từng chai bia chính xác rơi vào đầu những nam, nữ mở miệng ra chửi.

      "Dám đến chỗ của tao gây , con mẹ, mày tìm chết!" đám trông coi sàn nhẩy xúm lại, trong đó, tên cầm đầu trong tay có khẩu súng lục chỉ vào Lộ Minh.

      "Người tôi muốn tìm, tên 'Giang tiểu Lệ'...nếu như trong 10 giây ra, tôi làm thịt người trong số các vị, cứ thế mà làm tới". Lộ Minh như là nhìn thấy khẩu súng, rất nhàn nhã vào micro.

      Đại hán mặt ngựa cầm đầu, cầm súng dí vào đầu Lộ Minh, phẫn nộ rống lên: "con mẹ mày, nhìn nhìn khẩu súng trong tay ông, ông bắn nổ sọ mày! đây là sàn của Ngưu ca chúng tao, mẹ mày vậy mà cũng dám tới phá, chán sống rồi ah? cút xuống, nếu ông cho đầu mày nổ tan!" đại hán cầm đầu những cầm súng chỉ vào đầu Lộ Minh, còn nhận lấy gậy sắt trong tay 1 tên đàn em, đập mạnh vào người Lộ Minh.

      Tay Lộ Minh vừa động, gậy sắt liền rơi vào tay .

      Rồi thuận tay đập liên tục mấy gậy vào tên đại hán mặt ngựa, khiến cho gã hét lên như quỷ kêu.

      "ĐM, mày còn dám động thủ, ông bắn chết mẹ mày!" đại hán mặt ngựa nhịn đau, chĩa súng vào trán Lộ Minh hét lên.

      "Súng của mày quên tháo chốt an toàn..." Lộ Minh mỉm cười, tay nắm lấy nòng súng, bẻ gập về phía sau, đại hán mặt ngựa kêu lên đau khổ. Lộ Minh cầm lấy súng, tung lên trung, làm những động tác về súng khiến người khác hoa mắt, rồi cầm lấy nó chĩa vào trán đại hán mặt ngựa, cánh tay rảnh rỗi còn lại thò vào túi lấy ra chiếc kính đen đeo lên, cười lên rất điệu : " bạn , súng, phải chơi như vậy. Bây giờ, mày có 2 lựa chọn: , tự mình cút xuống. hai, tao vứt mày xuống!"

      Phía sau có tên côn đồ bảo vệ sàn bò lên, tay là con dao giơ cao, định đánh trộm Lộ Minh.

      Lộ Minh thèm quay đầu, phía sau như là có mắt vậy, trực tiếp cầm khẩu súng chuyển ra phía sau, nhét vào miệng gã.

      Tên đó cả người run lên, con dao dơ cao, lập tức rơi xuống, bị doạ mặt đầy nước mắt.

      Lộ Minh rút súng lại, đem đại hán mặt ngựa và tên côn đồ định đánh trộm đá bay , rồi hướng về chùm đèn ở đại sảnh bắn ra phát 'bằng'.

      Tất cả nam, nữ nghe thấy tiếng súng, bi doạ kêu thét lên liên tục. Đám người phía dưới bị doạ túm tụm vào nhau, muốn cướp đường mà chạy, cả sàn hỗn loạn cả lên.

      "Tất cả im lặng, ai mà chạy, tôi bắn người đó. Ngồi xuống hết cho tôi, hai tay để lên đầu!" Lộ Minh vào micro, tất cả mọi người bị doạ dám động đậy, gấp gáp ngồi xuống, sợ số mình đen đủi bị trúng đạn. Lộ Minh đợi khống chế cả sàn rồi, lại lạnh lùng uy hiếp: "Nhẫn nại của tôi có hạn, tại tôi đếm ngược 10 tiếng, nếu như bé nào tên Giang tiểu Lệ ra, vậy tuỳ ý giết người, cứ thế mà tiến, nếu như cả đêm nay mà có ai là Giang tiểu Lệ xuất , vậy tất cả mọi người ở đây đều lên tây thiên hết".

      "Nó, nó, nó là Giang tiểu Lệ!"

      góc, có đám thiếu niên lông vàng(tóc vàng), khinh khủng chỉ vào bé tóc như con vẹt.

      Người bị chỉ điểm là bé cũng khiếp sợ, có cái đầu 5, 6 mầu như con vẹt, bị doạ cho gần như gất ra đó.

      Sáng nay nó nghe bạn học qua, có sát thủ đẹp trai và lãnh khốc tìm nó, nhưng nó thèm để trong lòng. Có lẽ là gã 'binh bét' dưới trướng phụ thân đến tìm nó, nó nghe mà cảm thấy buồn cười, mấy tên 'binh bét' đó có biết mình ở khải hoàn môn làm sao?

      Đây là sàn của Lam Hải Ngưu gia.

      muốn vào tìm mình, đến cửa cũng đừng hòng vào, lại , mấy tên binh ngố đó làm sao tìm được mình trong mấy trăm người này?

      Có điều, tình hình tại khác hẳn so với tưởng tượng của nó, đến tìm mình, hình như đúng là kim bài sát thủ giết người nháy mắt, lẽ nào là kẻ địch của phụ thân, muốn bắt mình để uy hiếp phụ thân?

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 29: MẠO NHẬN ĐẶC CÔNG CỦA CỤC QUỐC AN.



      "Rất tốt, tôi còn muốn tìm người nữa, tên là tiểu Lan..." Lộ Minh vừa mở miệng, mọi người lập tức hoảng sợ liền chỉ ra vài 'tiểu Lan'.

      "Tôi tìm người vừa rồi có mẹ bị quẳng ra ngoài đường, là ?" nương theo ánh mắt của trung niên phụ nhân, nhìn thấy trang điểm rất xinh đẹp, Lộ Minh từ bục của DJ nhẩy xuống, giơ khẩu súng trong tay về phía nàng xinh đẹp bị doạ cho sắp nhịn nổi mà tè ra đó. Người trung niên phụ nhân đột nhiên lao tới, ôm lấy che chở cho con , hướng Lộ Minh quỳ xuống, giọng rất bi thương : "tha mạng, xin tha cho nó, nó còn ...xin cậu tha cho nó mạng, xin cậu đó, nó vẫn là đứa bé hiểu chuyện, đừng, đừng giết nó..."

      Lộ Minh chỉ sang bên cạnh chân nàng bắn phát 'bằng', đem doạ cho toàn thân tê liệt ngồi phệt xuống đất.

      Họng súng vẫn chỉ vào giữa trán , Lộ Minh nhếc miệng rất lãnh khốc: "phát súng vừa rồi là nể mẹ mà tha cho , nếu như lần sau tôi còn thấy xuất ở những địa phương như thế này, tôi bắn trượt mục tiêu nữa đâu, cút!!!".

      Trung niên phụ nhân nghe vậy mừng quá, vội vàng đỡ lấy con bị doạ cho thất thần, hai mẹ con dựa vào nhau lảo đảo ra cửa.

      Lộ Minh để cho Giang tiểu Lệ có cơ hội bỏ chạy, liền tóm lấy bé.

      Chĩa súng lên trần nhà bắn mấy phát, rồi hướng về đám thanh niên nam nữ kinh hoàng lạnh nhạt : "hết việc rồi, mọi người tiếp tục vui chơi, có điều, tôi hi vọng ai đó nhớ được là tôi từng xuất ở đây".

      Tất cả mọi người nghe vậy liền co người lại, ra sức gật đầu. Bao gồm cả đại hán mặt ngựa trông sàn cũng sợ hãi nuốt nước bọt.

      Loại sát thủ lãnh khốc lại tay nhanh như điện này, bản thân mình ngàn vạn lần thể dây vào, nếu như kích nộ , vậy cả khải hoàn môn này liền trở thành địa ngục tanh máu, tới lúc đó kể như mình vẫn còn sống, Ngưu ca cũng tha cho mình ... tại chỉ mong sát thần này tìm được người rồi nhanh chóng rời cho.

      Giang tiểu Lệ bị doạ cho khóc ngừng, nó ra sức giãy dụa muốn , Lộ Minh liền đưa chặt lên cổ nó. Cả người nó run lên liền ngất xỉu, mềm oặt tay Lộ Minh.

      Mọi người nhìn thấy sợ toát mồi hôi, quả nhiên hổ là sát thủ chuyên nghiệp, ra tay rất nhanh, rất có hiệu quả...

      Đợi Lộ Minh vác Giang tiểu Lệ khỏi được lúc, mọi người mới ngầm thở ra hơi, đám nữ nhân bây giơ mới giọng khóc thút thít.

      "Kim, kim, kim bài sát thủ!" mấy bạn học của Giang tiểu Lệ bị doạ lắp bắp, đặc biệt là hai đứa hồi sáng thấy qua Lộ Minh cảm thấy hồn như còn ở người.

      Đợi Giang tiểu Lệ tỉnh lại, nó phát bản thân hình như ở trong khách sạn.

      Bên chiếc giường đôi bên kia có người đàn ông lạnh lùng đeo kính đen nằm đó, đọc sách cách nhập thần, khẩu súng để phía gối.

      Giang tiểu Lệ bị doạ định kêu lên, nhưng lập tức ý thức được nguy hiểm, liền lấy tay bịt lấy mồm. Nó bỏ ra mấy phút mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, xem xét lại quần áo, có chỗ nào bị rách nát, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ bản thân có bị cưỡng hiếp.

      Nó đột nhiên hoài niệm tới phụ thân đáng ghét, nếu như ông có ở đây, vậy cái gã trước mặt này tuyệt đối phải là đối thủ của ông. Nếu như phụ thân ở đây, vậy tên sát thủ này bị doạ cho cắp đít mà chạy...

      " có phải hay là lính dưới trướng phụ thân tôi, dám bắt cóc tôi? tôi với ba tôi, để ông cho về vườn!" Giang tiểu Lệ thử thăm dò, xem xem tên giả vờ lãnh khốc này có phải là thủ hạ phụ thân phái tới hay .

      "Giang tiểu Lệ, nữ, hán tộc, 15 tuổi, cha Giang Quốc Đào, mẹ Tống Huệ Lan, cha mẹ li dị. Phụ thân Giang Quốc Đào biểu là thiếu uý trong quân đội, nhưng thực tế là gián điệp nước ngoài phái tới nằm vùng, ông ta ăn trộm cơ mật trọng đại của quốc gia, bỏ chạy ra nước ngoài, tại bị đặc công quốc gia tìm bắt" Lộ Minh biết dùng thủ đoạn bình thường để dạy dỗ 9X có hiệu quả, dùng chút thuốc mạnh, đừng hòng khiến bé nghe lời mình, vì vậy đặc biệt soạn ra mấy câu vừa rồi lừa doạ cho nó sợ. Quả nhiên, Lộ Minh vừa ra, Giang tiểu Lệ bị doạ mồm há ra khép lại được.

      ", thể nào, điều này là thể" có đánh chết Giang tiểu Lệ cũng tin phụ thân là gián điệp phản quốc.

      "Cục quốc an chúng tôi tìm bắt, tin là rất nhanh làm sáng tỏ việc này" Lộ Minh giả vờ làm ra vẻ nghiêm chỉnh, mạo nhận là đặc công của cục quốc an, trực tiếp đem Giang tiểu Lệ doạ cho sững sờ ra đó.

      Kim bài sát thủ mặc dù oai, nhưng so với đặc công của cục quốc an còn kém xa.

      Những cái khác , chỉ tới việc giết người cũng hoàn toàn hợp pháp, đặc công cục quốc an đỉnh hơn rất nhiều so với kim bài sát thủ.

      "Điều đó là thể! là lính dưới trướng phụ thân tôi, tôi biết rồi, chỉ muốn doạ tôi! cho hay, mấy chiêu này của tôi thấy nhiều rồi, đừng có tưởng tôi là con ngốc, lão nương dễ bị lừa đâu!" Giang tiểu Lệ khóc to lên,mặc dù miệng phục, nhưng trong lòng chút cũng sợ là giả. Vạn nhất gã trước mắt đúng là người của cục quốc an tìm bắt phụ thân, vậy bản thần mình thế nào? phụ thân là loại người trung thân ái quốc, căn bản thể nào là phản đồ ăn cắp bí mật trọng đại của quốc gia, khẳng định là bọn họ có nhầm lẫn gì đó, hoặc là, phụ thân làm như vậy chắc chắn là có nguyên nhân, là nghe mệnh lệnh bí mật của cấp ...dù thế nào, phụ thân mình tuyệt đối phải là phản đồ.

      "Tôi cũng hy vọng ông ta có, nếu , đến cũng bị xử quyết" Lộ Minh với lấy khẩu súng, làm động tác lên đạn.

      "Liên quan gì tới tôi? cơ mật quốc gia đâu phải do tôi trộm" Giang tiểu Lệ phẫn nộ kêu thét lên.

      " với tôi cũng vô dụng, tôi chỉ thi hành mệnh lệnh" Lộ Minh cố ý làm ra vẻ lãnh khốc vô tình, đứng lên 'hưng' : "Trước khi bắt được Giang Quốc Đào, phải nằm trong tầm kiểm soát của tôi 24/24, nếu như bỏ chạy, lập tức giết chết! khả năng sống sót duy nhất của , đó là phụ thân có thể chứng minh mình thanh bạch".

      Lộ Minh dùng thủ pháp lão luyện và tự nhiên đem súng đút vào sườn trái. nghĩ rằng Giang tiểu Lệ có thể thường xuyên thấy phụ thân làm như vậy, nên cố ý lộ ra đòn này, mục đích là tăng cường hiệu quả những câu của mình, khiến nó càng thêm tin tưởng.

      "Giang Quốc Đào có thể rất nhanh quay lại, tìm là con ông ta, vì phòng ngừa ông ta ý thức được thân phận bị bại lộ, phải tự quay về trường, học lại bình thường, tôi ngầm quan sát . Giang tiểu Lệ, tôi cảnh cáo chút, nếu như phụ thân có quay về tìm , vạn lần đừng có ngu ngốc khuyên ông ta bỏ trốn, mà nên khuyên ông ta ra tự thú với chúng tôi, nếu , tôi khách sáo đuổi giết ông ta, ghim vô đầu ông ta viên đạn" Lộ Minh xong, lại quẳng cho Giang tiểu Lệ chiếc di động.

      "...." hai tay Giang tiểu Lệ run rẩy đón lấy.

      "mở máy 24/24, tôi tuỳ thời gọi cho " Lộ Minh quẳng lại câu đó rồi mở cửa rời .

      ", , mình nhất định ăn quá nhiều rồi, đây là ảo giác, đây, đây là mơ! papa, người nhanh về cứu con!" Giang tiểu Lệ vứt di động xuống biểu như là cầm phải thứ gì đó rất nóng, chui vào trong chăn mở miệng khóc to lên.

      Lộ Minh đến bên bờ sông, vứt khẩu súng bắn hết đạn .

      Việc mà Hình gia gia uỷ thác, cuối cùng cũng có bước mở đầu tốt đẹp, tin rằng cứ doạ nạt Giang tiểu Lệ như vậy, con bé dám chạy lung tung, mà còn ngoan ngoãn lưu lại ở trường học tập, chờ đợi người cha thể quay về của nó xuất . Mặc dù có chút ác, nhưng đối phó với 9x, đạo lý với nó chỉ tổ tốn nước bọt, chỉ có làm như vậy, mới lập tức có hiệu quả.

      "Ngọc đều có đủ rồi, ở đâu?" Cảnh Hàn đột nhiên gọi điện tới, giọng có chút vui mừng hỏi.

      " ah, hay quá!! vậy gặp mặt ở 'Tỵ Phong Đường Mỹ Thực Thành', tôi mời ăn đêm!"

      Lộ Minh kích động nhảy lên tới 3 mét, bởi vì lúc trước từ thẻ của Long Nhị Thiếu rút được 2 vạn, Kim và Ngân tiêu tốn hết bao nhiêu, mà còn có thể trực tiếp mua ở tiệm vàng.

      tại ngọc thạch Cảnh Hàn kiếm đủ hết rồi, vậy rất nhanh có thể bắt đầu luyện chế 'chu giai trữ vật linh giới' mà bản thân khát vọng từ trong tim rồi.

      Lộ Minh quyết định ngày mai chuyển nhà, chuyển khỏi cái thôn mà ngày ngày đều có ăn trộm ra vào, chuyển tới sống tại biệt thự hào hoa, bí mật luyện chế 'pháp bảo' của bản thân.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :