1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống cùng vạn tuế - Hà Phi Song Giáp (51/830)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 20. KIÊM CHỨC BẢO MẪU



      Lộ Minh vừa nghe thấy mừng chết được.

      Đây là người bạn Hình Ngũ Kiều mà ông nội tin tưởng nhất, Ông ta truớc đây là tiểu thư đồng bên người ông nội, sau đó lại cùng ông nội tham gia quân đội, làm cảnh vệ binh của ông, năm đó chiến trường cùng nhau tắm máu khổ chiến, ông nội đối đãi với Hình lão như em ruột thịt vậy. Mấy chục năm qua, các hậu bối đời sau của Lộ gia và Hình gia đều tiếp diễn phần tình cảm nồng hậu này của cha ông, các tiểu bối đều như chị em nhà, mặc dù Hình lão từ quen gọi ông nội là lão chủ nhân, nhưng Lộ gia dưới đối với ông rất cung kính, gần như là giống với ông nội vậy, mọi người coi ông như là trưởng bối thân thiện và khoan hậu.

      Hình lão dưới gối có cháu trai, vì vậy rất thương, chiều chuộng Lộ Minh, coi Lộ Minh như là cháu ruột ông vậy.

      Lần này, ông tới Lam Hải, khẳng định là có đồ tốt cho Lộ Minh.

      Vội đến điểm hẹn bên ngoài Phong Đan Bạch Lộ, Hình lão vẫn là thân mặc theo kiểu Tôn Trung Sơn quen thuộc, mặc dù 80 nhưng mặt ông vẫn hồng nhuận, tóc đầu vẫn từng sợi từng sợi buông xuống, rất có tinh thần, chút cũng nhìn ra là lão già.

      Lộ Minh vội vàng từ taxi nhảy xuống, thích thú kêu lớn: "Hình gia gia, sao người lại rảnh rỗi tới Lam Hải thế?".

      "Ta nghe cháu tốt nghiệp đại học, trong lòng vui vẻ, vì thế đặc biệt tới thăm cháu". Hình lão thấy Lộ Minh ăn mặc phong phanh, đến giầy cũng , cho rằng nóng lòng gặp mình đến nỗi quên cả ngoại hình, trong lòng vui lên.

      Nhưng tới gần quan sát cẩn thận, phát đuôi tóc phía bị cháy xém ít, người còn có mùi thuốc súng quen thuộc mặc dù rất nhạt.

      Lại nhìn lên cánh tay chỗ miệng vết thương đóng vẩy, như là mấy hôm trước bị viên đạn bắn trúng, ngừng được cau mày hỏi: "việc gì thế? sao tay cháu lại có vết đạn thương, là ai bắn cháu?".

      Lộ Minh nhìn nhìn cánh tay, kinh ngạc phát , vết thương khỏi quá nửa rồi. Mới có giờ ngắn ngủi, miệng vết thương liền rồi, trong lòng khỏi kêu thầm tiên thiên chân khí thần kỳ.

      Nhìn thấy mặt Hình não có nộ ý, Lộ Minh vội vàng xua tay : "Hình gia gia, việc gì, bữa trước gặp phải hai tên sát thủ, bị bọn tập kích trúng phát đạn, có bị thương tổn đến xương. Cháu có thể tự lo cho bản thân, người đừng có lại với ông nội...đúng rồi, ông nội cho cháu cái gì vậy? là cái này? cái hộp này chứa cái gì vậy?".

      Hình lão đưa cho Lộ Minh cái hộp loại bằng kim loại, 4 góc vuông vặn, cầm tay thấy , nhưng kín mít lỗ hổng, hiển nhiên là thể, thần bí khác thường.

      Nhìn Lộ Minh nghi cảm, Hình lão cười giải thích: "người của chúng ta, ở bên ngoài trộm được vật kỳ lạ này, nghe người nước ngoài cực kỳ coi trọng nó, bọn họ phải bỏ mạng mới trộm được về, vật này ở trong tay chúng ta có lộ ra ngoài, lão chủ nhận sợ nội bộ chúng ta có gián điệp, đem vật khổ cực lắm mới có được, tiết lộ ra bên ngoài, vì vậy người để ta đem vật này tới chỗ cháu, đưa cho cháu bảo quản. Tiểu Minh, cháu đừng có để mất, đợi người của chúng ta ở nước ngoài, thăm dò biết được bí mật của nó, sau đó lão chủ nhân đem nó giao cho quốc gia...".

      "Ông nội tưởng cháu là nhân viên bảo quản kho sao?" Lộ Minh kêu lên.

      "Có lao động có thù lao, tiểu Minh, làm nhân viên bảo quản kho cũng có tiền lương đó" Hình lão nghe thấy liền cười .

      "Lão chủ nhân ngày trước ở Lam Hải cũng có nhà, chỉ là chiến loạn, nhà bị địch nhân chiếm mất, còn bị nổ tan tành, sau giải phóng mới được xây dựng lại, thời cách mạng văn hoá mấy lão già chúng ta mải đấu tố, căn nhà tự nhiên cũng bị xung công, động loạn kết thúc, mọi người suốt ngày bận này bận kia, có thời gian để ý đến mấy việc loạn xà ngầu này, gần như là quên béng mất".

      Hình lão đưa cho Lộ Minh chuỗi chìa khoá, cười : "mấy hôm trước, sở thành phố Lam Hải gọi điện tới quyền sở hữu nhà được xác nhận, đúng là của Lộ gia, nhưng mặt bằng bị họ trưng thu, hợp với số mặt bằng khác kiến tạo khu biệt thự hào hoa, nếu như chúng ta đồng ý, họ tặng cho chúng ta căn gọi là bồi thường, lão chủ nhân và ta thương lượng, miếng đất đó vốn là của Lộ gia, mặt bằng căn nhà bị bọn họ biến thành khu biệt thự, bây giơ chúng ta lấy lại căn có giá trị ngang bằng, cũng là hợp lý, vì vậy liền đồng ý...".

      Lộ Minh nghe vậy ngạc nhiên buột mồm : "Hình gia gia, người định , bọn họ bồi thường nhà ta căn hộ chính là ở 'Phong Đan Bạch Lộ' này chứ?"

      Hình lão cười cười gật đầu. (có lẽ câu truyện bắt đầu từ đây mới đúng tiêu đề truyện, phía trước chỉ là khởi động, có điều hơi dài)

      tại khu biệt thự 'Phong Đan Bạch Lộ' này tại Lam Hải là nơi cư ngụ xịn nhất, hào hoa nhất, cao quý nhất, biệt thự trước có vườn hoa, sau có cây quả, mỗi căn trị giá cả nghìn vạn, hơn nữa có giá nhưng có hàng, cực kỳ khó tranh, nghĩ rằng bản thân mình có ngày lại có thể ở trong căn nhà như thế.

      Có điều, dù có miễn phí cho mình căn như thế cũng ở nổi. Đơn thuần là tiền quản lý, cũng đủ nhức đầu rồi.

      Lộ Minh nghĩ nghĩ, rồi đem sâu chìa khoá bóng loáng đó trả lại cho Hình lão, lắc đầu : "Cháu vẫn chưa tìm được việc làm, ở biệt thự, đừng tiền bảo dưỡng, đến tiền điện nước cũng trả nổi".

      "Bảo dưỡng cần đâu..." Hình lão cười khứa khứa : "bởi ví ngại phiền phức, vì vậy, ta cầu căn 'phòng dạng bản'(toàn=gỗ) làm xong hết rồi, nội thất cũng đầy đủ hết, tiền điện nước và quản lý bọ họ cũng miễn cho nửa năm, tiểu Minh, cháu tại chỉ cần dọn hành lý vào là xong. Đúng rồi, bọn họ còn bồi thường thêm 300 vạn, muộn chút mới chuyển cho chúng ta, vốn định để cho cháu, nhưng cha cháu ..."

      "Để cho ổng !!" Lộ Minh trong lòng thầm phát nộ.

      ổng năm đó cũng là mượn quỹ đen của bà nội để lập nghiệp, giờ ông nội cho mình chút tiền cũng được, đúng là bạo quân chuyên đàn áp nhân dân.

      Sớm muộn cũng có ngày đem ổng đánh ngã, lật đổ những ngày tháng đen tối bị thống trị này.

      Hơn nữa, ông nội lưu cho mình ít tiền, cũng phải là mình lấy , coi như là cho kẻ chưa tìm được việc là mình mượn để có tiền lập nghiệp được sao? Người đó, mình tuyệt đối chiến tới cùng với ổng.

      Lộ Minh trong lòng đại nộ, lần thứ nghì hoài nghi ổng có phải hay là cha đẻ của mình, ổng lẽ nào bị ông nội trừng phạt nhiều quá, bây giờ đem nộ khí phát tiết lên thân mình?

      "Còn việc nữa, đây là cháu của người bạn chiến đấu cũ của chúng ta, tên là Giang Tiểu Lệ. Cha bé là đặc công, vừa mới hy sinh, tại cả nhà chỉ còn sót lại mỗi bé, mấy lão già chúng ta đều cảm thấy thương tâm, nghe bé này gần đây chới với số thiếu niên hư hỏng, dần dần học những cái xấu, vì vậy, lão chủ nhân muốn cháu để ý tới bé, để bé bước vào con đường lầm lạc! đây là lý lịch của bé, ngày mai cháu lập tức tìm bé."

      Hình lão lại đưa cho Lộ Minh phần lý lịch, mới đầu Lộ Minh cho rằng đó là đại mỹ nữ, ai biết được, lúc nhìn mới phát đó là bé trung học còn chưa phát triển hết.

      "Cháu những phải làm nhân viên bảo quản kho, giờ kiêm thêm cả vú em..." Lộ Minh sắp còn gì để nữa rồi.

      Còn may, ông nội có bắt mình làm việc miễn phí, ít nhiều còn cho được ngôi biệt thự để ở, có như phụ thân để mình ra ngủ ở cầu vượt.(đg dành cho ng bộ)

      Hình lão thêm hồi, rồi tạm biệt Lộ Minh.

      Có điều sau khi ông lên xe rời , liền gọi cú điện thoại phân phó: "Trước ngày mai, ta muốn biết là ai tập kích tiểu chủ nhân, nếu như là nhân vật nguy hiển đối với sinh mạng tiểu chủ nhân cấu thành uy hiếp, vậy ngươi đem đầu của tới cho ta".

      Lộ Minh quay trở về phòng trọ của mình, mọc ra cái hộp cổ quái xem tới xem lui. Bản năng của nhận thấy chiếc hộp bình thường, bên trong có lẽ tàng trữ bí mật, nhưng mà cứng lại cái khe nào, cách nào mở được để tìm hiểu bí mật bên trong, cảm giác, nó lại như cái hộp đựng, bên trong rỗng .

      Bỏ , đến ông nội cũng điều tra ra, bản thân nên lãng phí sức lực làm gì.

      Lộ Minh lấy ra miếng ngọc bội phỉ thuý của Cảnh Hàn tặng, nhàng nắm lấy trong lòng bàn tay, tại hình thành thói quen, trước khi ngủ dùng tiên thiên chân khí thăm dò chút năng lượng thần bí bên trong ngọc bội phỉ thuý, sau đó mới yên tâm ngủ.

      Miếng ngọc bội phỉ thuý này, tuỳ theo tiên thiên chân khí của Lộ Minh được nâng lên, năng lực cảm ứng được nâng lên, ra những thứ càng thần bí.

      Lộ Minh tạm thời như hiểu mà hiểu, nỡ hấp thu nó.

      Trong lòng lại nghĩ tới khuôn mặt nhắn của Cảnh Hàn, nghĩ rằng bản thân mình mà luyện xong đồng tử công, nhất định theo đuổi nàng nữ phi tặc mặt lạnh lòng nóng này, trong lúc nghĩ ngợi lung tung, hồ ly mỹ nhân Nhiếp Thanh Lam cũng mở cửa trái tim nhảy vô, sau cùng lại ra dung nhan kiều diễm của Gia Gia...

      Được rồi, Lộ Minh tự nhận bản thân mình hoa tâm.

      Lão nhân trong mơ, luyện công như bình thường, Lộ Minh lần này cũng là ngủ rất say, nhưng với những lần trước giống, lần này, Lộ Minh hình như nắm bắt được chút chút huyền diệu...

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 21 - NỘ KHÍ.



      Hương Tạ Lệ Xá, đám cảnh sát lục tìm đầu mối phá án, cầm đầu là đại đội trưởng cảnh sát hình , có khuôn mặt chữ quốc 国(vuông vắn,chính khí). Người này gần 40 tuổi, bởi vì thường xuyên suy nghĩ nên giữa trán hình thành chữ 'xuyên 川' khã .

      xa phía trước mặt vị đại đội trưởng này, có mấy người cảnh sát đặc nhiệm toàn thân trang phục đứng đó. Lĩnh đội là người trẻ tuổi, cao to tuấn nhã, khuôn mặt người này phải là loại chữ quốc国 nghiêm khắc, ngược lại, mặt người này có chút ngạo khí, thần tình có loại dương dương tự mãn, đắc ý kiểu thiếu niên.

      cảnh sát đặc nhiệm toàn thân đồng phục chạy lại hành quân lễ, bẩm báo: "Báo cáo, bãi đỗ xe dưới tầng ngầm kiểm tra hoàn tất, phát được quả bom hẹn giờ thứ 2 nào, địa lôi phản bộ binh mặt đất toàn bộ được xử lý, trường vụ án cũng xem xét xong, bước đấu xác nhận Ngưng Bích Kim Cung an toàn..."

      Cùng lúc, viên cảnh sát hình tới báo cáo: "La đội trưởng, tại trường vụ án điều tra ra chút manh mối nào, camera cũng ghi lại được hình ảnh nào, tôi và lão Vương đều hoài nghi có nội gian, bọn họ cố ý phá hoại trường, dựng trường giả, phá hoại chúng ta phá án".

      "Các kiểm tra xem Sâm Thiếu và Long Nhị Thiếu, bọn họ đắc tội với nhân vật lớn nào" người mặt chữ quốc gật đầu : "vụ án này đơn giản, có lẽ tới lượt chúng ta nhúng tay vào".

      vừa xong, người trẻ tuổi có thần sắc dương dương đó là đội trưởng cảnh sát đặc nhiệm bước những bước lớn lại, cười lớn : "La Cương đội trưởng, vừa rồi thành phố hạ lệnh, để cảnh sát đặc nhiệm chúng tôi xuất động, cẩn thận điều tra vụ án này, lệnh các vị trợ giúp. Tôi là người phụ trách chuyên án này, ngoại trừ muốn cùng 'Thiết diện truy mệng' La đội trưởng trao đổi chút về nội dung vụ án, ngoài ra còn giao cho các nhiệm vụ khác, nhờ các kiểm tra cấp tốc danh sách người nhập cảnh, dùng biện pháp nhanh nhất lấy được dữ liệu của hai tên sát thủ nước ngoài".

      La Cương đội trưởng mặt chữ quốc sắc mặt chút thay đổi chìa tay ra, bắt tay đội trưởng cảnh sát hình trẻ tuổi: "Vân Kiếm Phi thượng uý, cửu ngưỡng, chúng tôi nhất đình toàn lực trợ giúp".

      Cảnh sát hình đại đội trưởng La Cương vừa đem mọi người rời .

      tầng 19, sau cánh cửa sổ lên khuôn mắt của người đàn ông, khoé miệng khẽ nhếc lên, nhìn diện mạo người đó, nhưng lại rất quỷ dị nhìn thấy ánh mắt của người đó trong bóng tối, có cỗ lục mang xẹt qua rồi biến mất.

      Khoảng nửa giờ đồng hồ sau, Hình lão nhận được cuộc gọi. giọng hào sảng vang lên báo cáo: "Theo những điều tra cho thấy, tiểu chủ nhân mấy ngày gần đây tìm việc, có khả năng tiếp xúc với bất cứ sát thủ nào, chỉ có 8 giờ tối hôm nay, tại Hương Tạ Lệ Xá phát sinh đọ súng và bom nổ, có khả năng liên quan tới tiểu chủ nhân. Tạm thời tại sao tiểu chủ nhân lại vào Hương Tạ Lệ Xá, nhưng phán đoán người gặp phải hai sát thủ, lúc giao thủ bị đối phương bắn trúng tay. Hai tên sát thủ hành thích Chung Sâm, con trai của phó thành ủy thành Phố Lam Hải, thủ pháp độc ác lão luyện, người tinh thông súng giới, người tinh thông đánh bom, phán đoán là lính đánh thuê 'Quỷ Long' sát thủ của tổ chức Hắc Ám Điện, mục tiêu bị hoài nghi 3 hôm trước nhập cảnh là người Pháp gốc Hoa Thăng Lễ, và người Pháp Duy Ai Li(Vialli). Ngoài ra, hoài nghi hai người này là do vừa được điều đến làm Phó thị trưởng thành phố Lam Hải 'Tham Đồng(mắt sâu)' Mục Chi Hiên thuê".

      Hình lão nghe xong, gật đầu điềm đạm : "Toàn là tiểu nhân vật, để tiểu chủ nhân tự mình xử lý được rồi. Việc mua hung giết người, cảnh sát đến việc như vậy cũng điều tra ra, vậy chỉ là đám có ăn mà làm, việc này để bọn họ tự điều tra".

      Trời sáng, Lộ Minh tỉnh lại, mới mở máy, Trương Phong và Thạch Hoa đều có gọi.

      Thậm chí bạo quân phụ thân ở nhà cũng có goi tới lần, Lộ Minh nhìn thấy liền trợn trắng mắt, sợ là ổng gọi tới là muốn chửi mình là nhị thế tổ, có điều lần này bất kể ổng chửi thế nào cũng mặc kệ coi như biết, cho tức chết ổng.

      "Lão đai..." vừa mới gọi cho Thach Hoa, câu đầu của gã đem Lộ Minh giật ngã.

      "phù, cậu tìm mình có việc?" Lộ Minh tự nhiên hiểu được, nếu như chỉ để gọi mình câu lão đại, Thạch Hoa tuyệt đối gọi điện cho mình.

      "Là thế này, lớp học cảnh sát của mình sắp tốt nghiệp, buổi tối có trận thi đấu bóng rổ với đội của phòng cảnh sát thành phố, vốn dĩ, bọn mình đưa tính hữu nghị đặt lên hàng đầu, tâm lý chuẩn bị sẵn là bị người ta vùi dập, nhưng nghe tên đội trưởng đội cảnh sát hình mới được điều về biệt danh 'dâm tặc phi' rất đểu, rất thối tha, định huyết tẩy bọn mình, thể uy phong để theo đuổi bông hoa của sở cảnh sát bọn mình. mẹ nó, lão tử và mấy người bạn học nhịn đầy bụng tức rồi, sống chết cũng để đắc ý...cậu biết, hôm qua, còn tát tai người bạn mình, chửi người đó là con lợn béo, lão đại, cậu tới , mình còn gọi thêm Lỗ Tử Cường và Trương Thừa của khoa thể thao tới, chúng ta cùng lên, đập chết mấy tên đó, nếu như các cậu có thể hạ gục bon chúng, tối nay Phương Phi Viên say về" Thạch Hoa phát nộ so với trinh(nữ) trắng còn nặng hơn, Lộ Minh nghe mà trong lòng phát run.

      "Bọn mình là người ngoài, vậy cũng được?" Lộ Minh lo lắng viện quân ai là cảnh sát, vạn nhất thắng trận, đối phương có lẽ phục.

      "phi, bọn họ lại phải mời ngoại binh, bản thân dâm tặc phi cũng là ngoại binh, bọn mình vốn là thi đấu cùng lãnh đạo. việc gì, thắng là được".

      Thạch Hoa còn tiết lộ bí mật : "Lộ Minh, nghe tên 'dâm tặc phi' đó theo đuổi bông hoa cảnh sát họ Nhiếp, ta có phải bạn cậu hay ?"

      "Mẹ nó" Lộ Minh nghe mà đại nộ.

      Mặc dù tình cảm dành cho hồ ly tinh Nhiếp Thanh Lam bằng với lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn, nhưng nữa bản thân cũng là bạn trai giả vờ của nàng ta, mắt trừng trừng nhìn người khác đào góc tường nhà mình, nếu cái gì cũng làm vậy khác gì tên phế vật nhu nhược.

      Thạch Hoa nghe thấy, mừng chết được.

      vốn cũng chỉ đoán thôi, cảm thấy ở đội cảnh sát, xinh đẹp được như bạn Lộ Minh vốn dĩ thể có nhiều, vì vậy liền đoán tên 'dâm tặc phi' theo đuổi có phải hay là bạn của Lộ Minh.

      vừa thử ra, nghe thấy Lộ Minh bạo nộ, trong lòng kêu sướng, tốt quá, cuối cùng cũng đem chủ lực kích động được bạo nộ bùng phát rồi.

      Lộ Minh kết thúc cú điện, cảm thấy cục tức xẹp, nghĩ nghĩ, liền gọi điện cho Nhiếp Thanh Lam, câu đâu tiên là hỏi: "Bên chỗ tôi nay có phải có trận thi đấu bóng rổ?"

      Nhiếp Thanh Lam nghe thấy ngẩn người, kỳ quái hỏi: " làm sao biết được?"

      "ĐM" Lộ Minh buột miệng chửi câu thô tục, liền cúp máy, rồi lại quay số khác: "Diệp Nhất Phi, tại có việc so với giết người phóng hoả còn sướng hơn, có muốn làm ?"

      "Bắt nạt người khác? ha ha, bắt nạt kẻ khác chính là điểm mạnh của tao!" trong điện thoại phát ra tiếng cười giòn tan: "tìm tao phối hợp món gì? bóng rổ hay bóng đá? đm, tên tiểu tử nhà người tháng nay cũng gọi được cú, tại chị dâu mày ngày ngày cấm túc tao ở công ty, con mẹ nó, tao hàng ngày phải đối mặt với tên thư ký 4 mắt, ức chết gần như muốn tự sát, sao mày sớm gọi điện cứu mạng tao hả?"

      "Ai kêu sớm làm bụng chị to lên, cho đáng đời" Lộ Minh có chút ganh ghét hưng hưng, tên khốn Diệp Nhất Phi này phải luyện đồng tử công, là hạnh phúc.

      "Tao có hỏi nàng, nàng là thời kỳ an toàn, ai ngời, lời của nữ nhân là đáng tin..,tối nay chơi bóng rổ? tao đợi nổi tới tối, tao lập tức tìm cách tránh khỏi khổ hải, a, được, tao phải đưa chị mày bệnh viện khám phụ khoa, trưa nay nhớ gọi mười mấy cú cho tao, nhớ đó" Diệp Nhất Phi thảm thương cầu cứu.

      "viêm khí quản(ko hiểu nhg câu nó đúng là vậy), xem ra quỳ xuống lau tủ quần áo ít" Lộ Minh cười lên quái dị.

      Lộ Minh vốn tức sôi máu, nhưng khí ra đầu ngõ, phát chiếc HAMER của Nhiếp Thanh Lam đỗ ở đó, cục tức trong lòng bay mất nửa.

      Khuôn mặt nhắn của hồ ly mỹ nhân cười hì hì, nàng thò đầu ra khỏi của xe, hướng Lộ Minh vẫy tay.

      Nhiếp Thanh Lam thấy Lộ Minh có chút tức giận phi lên xe, đóng cửa xe cái 'rầm', ngừng được kinh ngạc kêu lên: "ai , Lộ thiếu gia giận dỗi khiếp quá*, trừ phi tối qua tối qua vụng trộm với nữ phi tặc bị phát ".

      Chỉ thấy Lộ Minh , mà trừng mắt nhìn mình, lại thấy kỳ lạ hỏi: "hêy hêy, lài ai trêu ?"

      Lộ Minh giơ tay ra: "vẫn thiết tôi cần đâu?".

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 22. UY LỰC CỦA ĐẠI THÚC



      "hắc hắc, nhận chiếc trói tình ma nhẫn này của em, cả đời cũng đừng hòng chạy thoát được" mị tiếu của Nhiếp Thanh Lam cất lên như hồ ly tinh, nàng từ tay phải mình tháo ra vật đưa cho Lộ Minh.

      Lộ Minh nhìn xem, ra là cái 'thiết chỉ hổ' 4 lỗ, xem ra là vũ khí chuyên dụng của Nhiếp Thanh Lam.(đeo vào tay thành đấm sắt)

      Nghĩ nghĩ, nàng đành lòng đem vũ khí chuyên dùng của nàng tặng cho mới gặp có mấy lần là mình, hồ ly mỹ nhân này cũng được coi là khẳng khái, mặc dù so với lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn kém hơn chút, nhưng kể như là vừa đủ điểm qua.

      Ngón tay tiếp xúc 'thiết chỉ hổ', trong não hải Lộ Minh lên loại tin tức, khiến Lộ Minh hiểu được đây là vẫn thiết, là vật liệu cần thiết để luyện khí.

      Càng khiến ngạc nhiên hơn là trong lúc vô ý tiếp xúc với món vũ khí chuyên dùng này của Nhiếp Thanh Lam, còn có đoạn thông tin khác ra.

      Đó là mấy loại vũ khí trong luyện khí, thể loại như 'chỉ hổ' của các đấu sĩ, nhưng lại có chút giống. Lộ Minh phát nguyên liệu dùng luyện chế của mấy loại vũ khí này chỉ là vẫn thiết, bạch kim, bạch ngân, hồng bảo, hoàng bảo, thiết thạch...thuộc về ít vũ khí cận thân dễ thu thập và luyện chế, trong lòng khỏi có chút động tâm.

      Sau này có cơ hội, luyện chế ra cái còn tốt hơn vũ khí chỉ hổ, tặng cho Nhiếp Thanh Lam, tăng thêm sức chiến đẫu của nàng, coi như là chút báo đáp cho tính khẳng khái của nàng.

      " tên cổ quái".

      Nhiếp Thanh Lam thấy mặt Lộ Minh hiên lên nét vui mừng, trong lòng nghĩ ra cần vẫn thiết làm gì.

      Có điều là người phụ nữ thông minh, nàng biết, nam nhân ra, có hỏi cũng vô dụng, vì vậy khôn ngoan giữ lại lòng hiếu kỳ, đem vấn đề chuyển sang hướng khác: "Chiều cao của thấp, lẽ nào cũng chời bóng rổ? em hiểu rồi, trong số học sinh của viện cảnh sát có người tên Thạch Hoa, là bạn học của , có phải hay xấu sau lưng em? tiểu nam nhân, bổn mỹ nữ là quốc sắc thiên hương, lẽ nào thể có hai con cóc chảy nước miếng sao? là gì của tôi a? lại dám ghen tuông?".

      Lộ Minh thấy nàng nổi cáu trợn mắt với mình mà trong đó lại có cả vui mừng, trong lòng tự nhiên lại có loại ngọt ngào tên.

      Có điều lời lại chịu thua, hưng : "lão tử là bạn trai mạo danh của , tôi tuyệt đối cho kẻ khác đào chân tường của tôi, nếu là thiên vương, lão tử cũng huỷ cả ".

      Nhiếp Thanh Lam cười lớn, buông tay khỏi vôlăng, vỗ tay khen: "có chút phong thái của tiểu nam nhân, tồi tồi, nhưng mà có biết đối thủ là ai ? biệt danh 'ngọc kiểm(mặt) phi long' Vân Kiếm Phi, là người ra từ 191 đội tiêm đao, có thể đánh kick boxing, lại biết kỹ thuật chiến đấu của quân nhân, những cái đó tính, gia thế sau lưng có lai lịch rất lớn, phải loại mà kẻ tốt nghiệp đại học hạng 3 tìm được việc như có thể động được. Trận bóng rổ tối nay, đừng đến đánh thắng, kể như có thắng được tên ngọc kiểm phi long đó, mấy tên tiểu mao hài gia thế bọn sớm muộn cũng bị chơi đùa chết, ngọc kiểm phi long có thù tất báo, các dám đắc tội , nhất định ắn trái đắng."

      "doạ quỷ a?" Lộ Minh đại nộ, cười lạnh : " sao bảo chúng tôi hướng quỳ xuống xin tha cho rồi?"

      "Vậy cần, chỉ cần em xuống chơi giúp bọn 10 phút, với thực lực của em, đảm bảo đội học viên có thể thắng! hơn nữa ngọc kiểm phi long cũng dám phát tiết tức giận, bởi vì đánh thắng em!" Nhiếp Thanh Lam khứa khứa cười .

      "Dựa vào nữ nhân chơi thắng để giành mặt mũi, vậy chúng tôi bằng đội bóng nam TQ sao? cám ơn, quái vật mặt thịt phi long để chúng tôi vo viên, là người con , chỉ cần mặc mini jupe, đứng khán đài làm đội cổ động cổ vũ cho chúng tôi được rồi!"

      Lộ Minh cười lạnh, đến như Nhiếp Thanh Lam cũng đánh được, mek, mặt thịt phi long ràng là tên cặn bã, bản thân mình tối này còn chơi đùa chết gã? có điều tại nên ở trước mặt Nhiếp Thanh Lam bạo lộ thực lực bóng rổ của mình, đợi tối nay bắt đầu thi đấu, mình đem tên mặt thịt phi long đo đánh cho răng rụng đầy đất, khiến nàng ngạc nhiên trận.

      "đến lúc đó đánh thua người ta đừng có khóc!" Nhiếp Thanh Lam nhìn vào kính chiếu hậu, ghế phía sau nãng chuẩn bị sẵn bộ quần áo thi đấu rồi.

      Nếu như Lộ Minh và bạn đánh thua, vậy nàng chắc chắn vào sân thi đấu. mặc dù tên này là bạn trai mạo danh, nhưng cũng thể để bị kẻ khác bắt nặt, lại , nếu như bị bắt nạt, cũng chỉ có mình mới được phép bắt nạt .

      lúc Nhiếp Thanh Lam nghĩ tới bản thân mình đại triển thân thủ, ra tay đúng vào lúc nguy cơ nhất, đem tên ngọc kiểm phi long đó đánh bại, sau đó giơ nắm tay lên trước đôi mắt kinh hãi của Lộ Minh, cái loại đắc ý uy phong đó..., di động của nàng chợt kêu lên.

      Nhiếp Thanh Lam vừa nghe, lập tức giả vờ ngoan ngoãn: "Mẹ, vâng, người ta cùng ảnh chơi phố, để ảnh nghe? mẹ, được hoài nghi con".

      Lộ Minh nhận lấy điện thoài, vừa câu: chào dì.

      giọng nhàng thân thiện truyền đến, dễ nghe như giọng của mẹ vậy: "cháu là tiểu Lộ? dì là mẹ của Thanh Lam, lần trước phải, bởi vì có cuộc họp, đến được trà trang...dì rất mừng vì cháu cứu kịp lão Nhiếp, đứa trẻ tốt, vừa có dũng vừa có mưu, Thanh Lam cùng với cháu, dì cảm thấy rất yên tâm, chỉ có điều tính tình nó tốt, lại biết làm việc nhà, làm lại là gọi lúc nào lúc đó, có vụ án là phải xuất phát, cả ngày bận rộn, tiểu Lộ, cháu thông cảm cho nó chút... trưa thứ 7 này tới nhà chúng ta ăn cơm nhé, dì còn chút việc, làm phiền hai đứa chơi phố nữa".

      Nghe xong những câu của mẹ Nhiếp Thanh Lam, toàn thân Lộ Minh mồ hôi mẹ mồ hôi con đua nhau chảy.

      ra hồ ly mỹ nhân dưới áp lực của mẹ, mới cùng mình chơi phố, lại lần nữa bị nàng ta lừa rồi.

      Nhiếp Thanh Lam thấy ánh mắt Lộ Minh tức giận, giảo hoạt cười lên, giơ ngón tay trắng như ngọc ra lắc qua lắc lại : "đừng giận, có đại mỹ nhân bồi tiếp chơi phố, còn giận cái gì nữa?"

      "Dừng xe". Lộ Minh quyết định tránh xa hồ ly mỹ nhân này ra, để khỏi bị nàng mê hoặc đầu óc như Trụ Vương đến giang sơn mất rồi cũng biết gì.

      Nhiếp Thanh Lam thấy Lộ Minh quyết thèm với mình nữa, cũng có tức giận, khuôn mặt nhắn cười tươi lên, dừng chiếc HAMER bên đường, giả vờ làm dâu ngoan ngoãn: "Chồng àh, buổi tối về sớm chút".

      Giọng ngọt ngào, làm Lộ Minh lúc bước xuống xe nghe được xém chút bước hụt.

      Mặc dù biết Nhiếp Thanh Lam lợ dụng bản thân để đối phó vời người nhà, nhưng trong lòng Lộ Minh khó mà sinh ra tức giận cho được.

      Khuôn mặt nhắn đẹp là công bằng...đổi là người khác, dám lợi dụng bản thân mình, Lộ Minh chắc chắn trói lại, đem treo lên toà nhà trọc trời phơi khô, nhưng mỗi lần nhìn nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của Nhiếp Thanh Lam, Lộ Minh lại cứng lòng nổi. Hơn nữa nữ này rất thông minh, hiểu được quan sát sắc diện và lời người khác, chỉ cần nhìn mặt mình có chút đúng, lâp tức giả vờ ngoan ngoãn, ra sức nịnh nọt, tục ngữ dơ tay đánh khuôn mặt cười, nàng ta nếu như làm mặt lạnh tức giận với mình, vậy dễ , đằng này cứ tươi cười như bông hoa, là muốn lấy mạng người ta mà.

      Lộ Minh nhớ tới lời Hình lão, gọi taxi tới Lam Hải Thất Trung, tìm bé học sinh tên Giang tiểu Lệ, xem xem nó lún sâu tới mức độ nào rồi, có còn cứu được .

      Đến Thất Trung, tìm giáo viên chủ nhiểm hỏi thăm tin tức, Giang tiểu Lệ hai tuần đến lớp rồi.

      Để nhanh tìm được nhóc này, Lộ Minh sử dụng thuật kim tiền quyến rũ vạn ác, đếm mười tờ đầu người, hướng bạn học cùng lớp : "ai ra tiểu Lệ ở đâu, nghìn này thuộc về người đó".

      "Đại thúc! cháu biết" có tên nhóc đầu nhuộm lông vàng, cổ đeo sợi dây bạc thập tự đứng lên.

      "ttểu Lệ ở đâu?" Lộ Minh rất nhanh khiến cho khuôn mặt mình nụ cười hỏi.

      Nam sinh lông vàng đó nhón lấy mớ tiền trong tay Lộ Minh, hướng Lộ Minh giơ ngón tay giữa ra, ngạo mạn cười lớn : "ông ngốc, tôi với tiểu Lệ là em, sao lại có thể bán rẻ nó? ông có phải tiền nhiều, đem tiền mua ngốc ?".

      Lộ Minh sắc lạnh nhìn nam sinh lông vàng : "xem ra, mày ngứa người, muốn tìm người giúp làm giãn xương cốt."

      Nam sinh lông vàng vung tay, cả lớp có mười mấy đứa hò hét đứng lên, nam có nữ có, có đứa còn nhấc ghế lên cầm tay, hỗn loạn hét lên: "ông chú, thông minh cút ngay lập tức, nếu bọn tôi vứt ông xuống lầu!" nam sinh lông vàng đắc ý hướng Lộ Minh hưng hưng: "chú àh, ông sớm lỗi thời rồi, tại là thời của bọn trẻ chúng tôi, ông sớm về nhà dưỡng lão ! đừng đứng đây khiến người khác ngứa mắt..."

      Nó vẫn còn chưa hết, liền bị Lộ Minh tay chộp cổ, mắt trợn trắng, chân đạp lung tung, hai tay chụp loạn cả lên, nhưng sao thoát ra được.

      Lộ Minh sách nó như sách con gà, kéo ra hành lang.

      Lộ Minh lật tay, đem nam sinh lông vàng dộc ngược xuống, tay cầm lấy cổ chân nó, đưa ra bên ngoài lan can. Khẩu khí lạnh nhạt hướng đám nam, nữ sinh trợn mắt há mồm : "tao đếm đến 3, nếu chúng mày ra tiểu Lệ ở đâu, tao buông tay".

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 23. ĐIỆN THOẠI CỦA LÃNH MỸ NỮ.



      "Đừng, đừng buông, đây là tầng 3 đó!" phòng bên cạnh giờ lên lớp, giáo viên nghe thấy động tĩnh bên ngoài chạy ra, liền bị doạ kiến đôi chân mềm nhũn.

      "Thầy mà tới, tôi đem thầy vứt xuống tầng dưới đó!" Lộ Minh trừng mắt, vị giáo viên nọ bị doạ liên tiếp thụt lùi.

      "Tiểu Lệ ở đâu chúng cháu biết, có lẽ ngủ ở nhà bạn nào đó, nhưng mà nó hẹn chúng cháu tôi nay ở sàn nhảy, ở sàn nhảy Khải Hoàn Môn. Chú đừng buông tay, chúng cháu gọi điện tìm tiểu Lệ..." nữ sinh có vẻ như là bạn của nam sinh lông vàng, bị doạ hàm răng run lập cập, mặt bé có nước mắt, liên tục giải thích, những học sinh xung quanh cũng vội mồn mép liên tục bổ xung, đến việc của mấy ngày trước của Giang tiểu Lệ cũng hết ra, chỉ sợ Lộ Minh buông tay ra, đem nam sinh lông vàng vứt xuống dưới đất, tại bọn nhóc hiểu rằng, vị 'đại thúc' trước mặt dễ dây vào.

      "Khải hoàn môn?" Lộ Minh đem gã nam sinh lông vàng lúc này đái ra quần nhấc lại trước mặt, giơ tay tát cái bạt tai: "đây là thay cha mày đánh, vì ông ta dạy dỗ mày cho tốt".

      Lại đánh thêm bạt tai nữa, Lộ Minh lại : "đây là thay mẹ mày đánh, vì bà ta sinh ra thằng ngốc".

      Sau cùng, lại đánh thêm cái nữa, nhưng lần này gì.

      Trong đám nhóc, có bé có chút kỳ quái, rất cẩn thận hỏi: "cái tát thứ 3, là vì cái gì mà đánh?".

      Lộ Minh móc từ trong túi ra cái kính đen, tiêu sái đeo lên, làm ra vẻ lạnh lùng : "đó là quà tặng miễn phí" đám nhóc nghe xong, toàn bộ ngã ngửa ra đất.

      Đợi cho Lộ Minh được lúc lâu, đám học sinh mới dám mở miệng thảo luận, bé hiếu kỳ lúc nãy to gan phán đoán: "Quá đẹp, mình đoán 'chú' đó nhất định là sát thủ, còn là kim bài sát thủ, nhận của ai đó 3 nghìn vạn, đem Giang tiểu Lệ tiền dâm hậu sát, sau cùng chia thi thể, đút vào bao tải vứt xuống biển Lam Hải...có điều, chú đó quá lãnh khốc, lại đẹp trai, tiếc là phải tới tìm mình".

      "xì, đồ si tình, đẹp chỗ nào, chút cũng có" tất cả nam sinh đồng thanh phản đối.

      "A Hạo, sao chứ?" bạn nam sinh lông vàng hỏi.

      Nam sinh lông vàng vội che đũng quần lại, giọng run run : "... sao, việc gì, về nhà trước, về nhà".

      Mọi người nhìn thấy nam sinh lông vàng bị dọa sợ tè ra quần, đều thấy xấu hổ : "a Hạo, sao lại vậy a? bình thường cậu máu lắm mà, sao lại dễ dàng bị doạ như vậy?"

      Nam sinh lông vàng tức mình hét lên: "ĐM, mọi người thử xem xem"

      Chúng nhân thò đầu ra nhìn xuống dưới đất, lại nghĩ tới cảnh chân đầu dưới bị treo ngược, ai nấy đều hít vào hơi khí lạnh.

      Lộ Minh thấy tới gần trưa, liền móc điện thoại ra ngọi cho Diệp Nhất Phi, tên tiểu tử đó nghe máy lẹ hơn điện xẹt, hiển nhiên là đợi lâu rồi: "A, là mày a, tìm có việc gì? chơi bóng rổ à? được, tại đưa chị mày khám phụ sản, tối nay? tối nay mặc dù rảnh,nhưng đáp ứng chị mày xuống bếp làm 'bữa tối tình '...hôm nay là 'ngày vợ' mà! cái gì? bạn mày bị thằng khác chọc ngoáy? thằng nào to gan vậy? đừng khóc, tiểu Lộ, đại ca nhất định ra mặt cho mày!"

      Tên Diệp Nhất Phi này cũng sợ vợ quá rồi.

      Lộ Minh nghe mà cảm thấy xấu hổ chết được, có điều, lời còn chưa hết, vợ Diệp Nhất Phi cướp lấy điện thoại: "là tiểu Lộ? cậu tìm Nhất Phi có việc à?".

      "Chị Hoa, là em, em tìm ảnh chơi bóng rổ" Lộ Minh .

      "Có đúng là chơi bóng? tiểu Lộ, chơi bóng xong đến nhà chị ăn cơm, cũng lâu lắm rồi thấy cậu." Vợ của Diệp Nhất Phi là chị họ của Lộ Minh, nhưng chỉ là đồng họ đồng tông, cũng có quan hệ mật thiết gì, miễn cưỡng tính về bối phận, coi như là chị họ.

      Nàng ta hơn Lộ Minh 6 tuổi, hơn Diệp Nhất Phi 3 tuổi, hồi Lộ Minh và Diệp Nhất Phi vẫn còn là mấy thằng nhóc, nàng theo cha học buôn bán, tại ở Lam Hải nổi tiếng là người phụ nữ mạnh mẽ.

      "Bạn em sắp bị người ta cướp mất rồi, làm gì còn tâm trí mà ăn cơm" Lộ Minh cảm thấy mình mà thảm thiết chút, người phụ nữ mạnh mẽ này chắc buông đâu.

      "Tiểu Lộ, cậu mới có bạn rồi sao? cậu sao cho chị, chị còn định giới thiệu cho cậu em, diện mạo tồi, làm ăn thuộc loại nhất lưu, rất hợp với cậu" vợ Diệp Nhất Phi cả nửa ngày, cuối cùng cũng cho Lộ Minh chút thể diện, : " , tôi cản trở em các người hội họp".

      "cám ơn chị Hoa" Lộ Minh còn chưa hết nghe đầu bên kia vang lên tiếng hoan hô 'vợ vạn tuế'.

      Cúp máy gọi cho Thạch Hoa, 10 phút sau gã và Lỗ tử Cường chạy chiếc xe con tới đón Lộ Minh.

      Bọn họ mặc quần áo thi đấu, người còn có chút mồ hôi, hiển nhiên là buổi sáng có luyện qua. Trương Phong nghe thế cũng lấy xe của cha chạy tới, mặc dù chơi giỏi, nhưng nghe Lộ Minh đại chiến mặt thịt phi long, liền tới xem chơi.

      Giữa đường đón thêm tên Trương Thừa cao đen, tên này ngày xưa ở đội bóng rổ, trước đây chơi trung phong hoặc đại tiên phong, thân thể đặc biệt to, ý thức phòng thủ tốt, chụp mũ nhất lưu, tiếc là chế bóng tồi, bị huấn luyện viên cho rằng chỉ biết phòng thủ, biết tấn công, sau cùng đào thải ra, tại giúp phụ thân ở phòng đồ tể(gia súc). Lúc mấy người Lộ Minh đến đón , người vẫn còn tiết lợn,nếu cho thêm cây xà mâu, cần hoá trang cũng có thể diễn tam quốc diễn nghĩa rồi.

      Tại cửa phòng thể dục, chàng Diệp Nhất Phi đợi ở đó, trêu trọc mấy em trước khán đài.

      "Diệp toàn phong cũng tới rồi? Lộ Minh, tối nay cậu định huyết tẩy mặt thịt phi long à?" Trương Phong cười lớn, Diệp Nhất Phi là tiểu tiên phong có tiếng ở trường đại học, tốc độ như lốc xoáy, nếu như phải gia tài vạn quán cần nối nghiệp, sớm là cầu thủ chuyên nghiệp rồi.

      "Có Lộ Minh, lại có Diệp Nhất Phi trợ trận, tối nay chúng ta đem bọn chúng oanh sát thành cặn bã" Thạch Hoa tin tưởng.

      "Mình thích cục diện máu chảy thành sông..." Lỗ tử Cường cũng là kẻ chỉ sợ thiên hạ loạn.

      Chỉ có Trương Phong là kẻ đồ thi lên tiếng, có điều trong mắt đầy cuồng nhiệt, như là đại tinh tinh phát tình. hàng người vào, cùng đám bạn Thach Hoa làm quen.

      Cùng học với Thach Hoa ở trường cảnh sát có bẩy tám người, đều mặc quần áo thi đấu, nhưng nhìn thân hình biết phải là loại để chơi bóng, trong đó còn có chàng mập. Nếu như Thạch Hoa và đám người này có thể đánh từ thắng tiêm đao đột kích 191 đặc chủng bộ đội ra là mặt thịt phi long, vậy trừ phi hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây.

      Xem xem mấy người ném rổ và vần bóng, Lộ Mình càng giật mình.

      May mà bản thân mình cẩn thận gọi thêm Diệp Nhất Phi tới trợ thủ, nếu phải chiến đấu mình rồi.

      Mấy người bạn học của Thach Hoa đối với việc mời ngoại viện tuyệt đối tán thành, nhìn nhìn Lộ Mình, Diệp Nhất Phi và Trương Thừa ai cũng có khí thế, đều thầm gật đầu, tới lúc Diệp Nhất Phi vần bóng nhanh như gió, nhẩy cao lên, tiêu sái làm cú bay người úp rổ, càng khiến bọn họ kích động, ra sức vô tay khen hay.

      Thay quần áo thi đấu, luyện lúc ném rổ, Diệp Nhất Phi lại lần nữa làm lão đại, kêu mọi người tới bàn chiến thuật.

      Lộ Minh lên tiếng, tìm chút cảm giác tay chân, rồi ngồi xuống bên sân.

      Tối nay bản thân mình mới là nhân vật chính, vì vậy bây giờ tốt nhất là yên phận chút, ai biết trong đám học viên này có hay tên lau giày, cái gì chiến thuật và cao thủ trợ trận, chỉ sợ đến nửa tiếng, mặt thịt phi long đều biết hết, những thế mà còn nhằm vào chiến thuật và đặc điểm bên mình để đề ra phương án tác chiến.

      Đó mới chính là nguyên nhân chủ yếu gọi Diệp Nhất Phi tới, để đối phương trước tiên chỉ chú ý tới Diệp Nhất Phi, còn mình đến lúc đó cho bọn chúng cái 'kinh hỉ'.

      Lúc ăn cơm, Nhiếp Thanh Lam có gọi điện tới, Lộ Minh làm ra vẻ ta đây, từ chối cuộc gọi.

      Buổi chiều, nhân lúc đám bạn Thạch Hoa nghỉ ngơi, Lộ Minh và Diệp Nhất Phi bàn luận về chiến thuật khác, đương nhiên, người thực hành chỉ có Lộ Mình, Diệp Nhất Phi, Trương Thừa và Lỗ tư Cường, Thạch Hoa, còn như Trương Phong biết chơi phụ trách mua nước khoáng và ghi điểm số, trách cho bị đối phương trộm tăng thêm điểm. Trướng đây lúc bọn Lộ Minh thi đấu với mấy lão già sở công thương, bị mấy lão chơi trò này, người lật điểm thường giả vờ lật nhầm, để cho điểm số hai bên cách biệt nhiều, qua khó nhìn.

      "Nhiếp Thanh Lam đưa cho vẫn thiết rồi?" lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn gọi điện tới, ngừng lúc, lại : " có gì!"

      "Chờ chút".

      Lộ Minh nghe ra trong giọng của nàng có chút ghen ghét vội vàng : "tôi vẫn còn cần hồng, lục, lam 3 loại bảo ngọc, giúp tôi tìm mỗi loại viên, được ?"

      Lần này lãnh mỹ nữ Cảnh Hàn trả lời đặc biệt thoải mái, thậm chí có chút vui mừng: "được".

      Cúp máy, Diệp Nhất Phi ở bên cạnh nghe trộm nhìn Lộ Minh kỳ quái hỏi: "mày cần nhiều ngọc như vậy làm gì?"

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 24. NGHĨ SAO ĐẸP THẾ.



      "Biết làm gì" Lộ Minh làm sao có thể với Diệp Nhất Phi là mình muốn luyện nhẫn trữ vật, kể cả có ra chắc cũng cho rằng mình là thằng điên.

      "kua gai dùng nhẫn kim cương mới tốt... hêy hêy, tao xem mày bị tình vây khốn, mới có lòng tốt thổ lộ cho mày ít kua mật điển, đổi lại là người khác, 'tình thánh kua ' là tao cũng thèm câu. Cái tên khốn này, đúng là lòng tốt bị sét đánh!" Diệp Nhất Phi thấy Lộ Minh để tới mình, liền chạy tới chỗ đám Thạch Hoa khoe khoang kua 36 kế của mình.

      Mấy người Thạch Hoa nghe mà sùng bái khác thường, so với học sinh tiểu học còn chăm chú hơn.

      Nếu bọn họ mà biết Diệp Nhất Phi chỉ có 1 lần liền kết hôn, mà còn là vâng lời thành hôn, biết biểu tình như thế nào?

      Bạn học của Thạch Hoa là chàng mập tên Hồ Lạc, vốn định mời mọi người tới khu trung tâm tắm rửa để rửa chân giải đen, nhưng liền bị Lộ Minh từ chối. Mặc dù biết chàng mập này có phải gian tế hay , nhưng trước khi lâm trận, chạy rửa chân, tuyệt đối phải việc tốt. rửa ở trung tâm tắm rửa, phải chỉ có mỗi chân...

      Lộ Minh ước đoán, những người bên này 'chơi*, song bay'(2p) còn chưa xong, bên kia mặt thịt phi long phá cửa xông vào, đến lúc đó đối phương những cần đánh cũng thắng, mà bản thân mình bên này còn thân bại danh liệt. Kể cả mặt thịt phi long đến bắt người, sau khi thuê phòngxx, biến thành con cua chân mềm, vậy còn chiến lực gì nữa? nhìn gương đội bóng nam trung quốc biết, vì vậy trước khi đại chiến, cần phải để mọi người nhịn bụng hoả khí, vậy mới biến thành con sói.

      Sau giấc ngủ trưa, Lộ Minh thấy tinh thần của mọi người tăng lên, liền gọi điện thoại đến Phương Phi Viện, kêu Hoắc Vấn Dung phái mấy em có thân hình đẹp đưa đồ ăn nhanh đến.

      Quả nhiên, khi Hoắc Vấn Dung đưa đội đến, kể cả Diệp Nhất Phi trong đó, tất cả mọi người đều biến thân thành những con sói tru lên dưới ánh trăng.

      "sát a! oanh sát bọn chúng, sau đó đến Phương Phi Viện kua , em tiểu Hoa à, em đợi , đợi đại thắng trở về!" tên Diệp Nhất Phi này có lẽ bị cấm dục quá lâu rồi, nhìn em bé mặt tròn gợi cảm đưa đồ ăn tới, liền như là cong đuổi lên vẫy vẫy vậy, cả người giơ nanh múa vuốt, nhảy lên ghế, dùng tiếng sói kêu tuyên bố lời thắng lợi.

      "mấy phải cố gắng đó, bọn em đợi mấy " Hoắc Vấn Dung cùng mấy chị em liếc mắt đong đưa chút che giấu, đem đám sói liếc cho đầu óc quay cuồng.

      Quay người qua, nàng ta liền ôm lấy tay Lộ Minh nhõng nhẽo : "này, mọi chuyện đều làm giúp rồi, phí bao() đâu đưa đây".

      tại Lộ Minh coi như là sợ máy phát điện hình người này rồi, vội vàng móc ra 2 nghìn, lại giọng : "Gia Gia hôm nay làm? ta khoẻ? được rồi, tối nay bọn tôi tới Phương Phi Viện ăn cơm, các chuẩn bị chút, này, đừng có sờ loạn lên thế..."

      Hoắc Vấn Dung cùng chúng nữ cười hi hi rời .

      Đám sói nghe thấy đánh thắng được Phương Phi Viện mở tiệc chúc mừng, ai nấy sĩ khí tăng cao, chỉ hận thể hai tay chống xuống đất ngửa mặt lên trời mà hú.

      Nghe Gia Gia làm, biết tại sao trong lòng Lộ Minh lại cảm thấy , muốn bị nàng nhìn thấy Nhiếp Thanh Lam ôm tay mình giả vờ là đôi tình nhân thân mật. Nếu như có quan hệ tình cảm, làm gì, đằng này hồ ly mỹ nhân lại lợi dụng bản thân mình làm khiên đỡ đạn, bản thân phải gánh tội cho nàng ta, là oan chết được.

      Lộ Minh vốn định là tối nay thi đâu xong, tìm nhà hàng khác ăn cơm, có điều nghĩ lại, Trương Phong và Thạch Hoa bọn họ sớm gặp qua Nhiếp Thanh Lam rồi, chừng sớm cho Gia Gia...dù sao bản thân mình trong sáng việc gì phải sợ, càng muốn tránh, phải lại càng chứng minh trong lòng có quỷ sao?.

      Chỉ cần Gia Gia có ở đó, đến Phương Phi Viện ăn cơm cũng qua ngượng ngập, sau cùng Lộ Minh cũng thay đổi chủ ý.

      Chúng mỹ nữ bao lâu, mặt thịt phi long cũng đem đội hình tới.

      Tên mặt thịt này cũng khá đẹp trai, có điều thần tình ngạo ý trùng thiên, lỗ mũi sắp treo ngược lên trời, Lộ Minh nhìn thấy trong lòng cực kỳ sảng khoái.

      Đương nhiên, chỉ có mỗi Lộ Minh mới nhìn sảng khoái, nam nhân ở đây chẳng ai có chút cảm tình nào với . Mặt thịt phi long nhìn Lộ Minh, rồi lại nhìn Diệp Nhất Phi, nhìn ra thực lực của Lộ Minh, cho rằng Diệp Nhất Phi mới là đối thủ chính của , trực tiếp về phía Diệp Nhất Phi giơ tay ra: "tôi là đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm Vân Kiếm Phi, vị học viên tiểu sư đệ đây là?"

      Diệp Nhất Phi biết là tên khốn này cố ý, biết mình phải là học viên, mà là viện binh được mời tới, thế mà vẫn cố y kêu mình là tiểu đệ.

      Có điều mấy cái này quen rồi, mặt lộ ra nụ cười, cũng thò tay ra để bắt: "Vân đội trưởng, cần tôi hành lễ ?"

      Theo sau Vân Kiếm Phi tiến vào đều là lãnh đạo tới quan chiến hoặc là nữ cảnh sát, Nhiếp Thanh Lam lại có trong số đó. Trận đấu này vốn là của học viên và lãnh đạo sở cảnh sát, vì thế mặc dù có Vân Kiếm Phi mấy người đứng ra làm chủ lực, nhưng vẫn có mấy vị lãnh đạo thay quần áo thi đấu, xuống sân ném mấy trái biểu thị là có tham gia.

      Các nữ cảnh sát người người vỗ tay khen hay, ai nấy cười tươi như hoa như ngọc.

      Lộ Minh trong lòng chửi, quá giả dối rồi, cái loại thể hình thể trọng và trình độ của mấy lãnh đạo, có ném 10 cũng trúng được 1, ở đâu ra chuyện vỗ tay khên hay a?

      Vân Kiếm Phi đưa đến toàn là tinh trong đội cảnh sát đặc nhiệm, ai nấy cơ bắp đều gồ lên, có hai tên so với 1m95 là Trương Thừa còn cao hơn, to hơn, là như cái lô cốt di động.

      "Hai tên đó phải cảnh sát, là bộ đội do mặt thịt phi long kéo tới, nghe là cao thủ chơi bóng của đoàn nào đấy, rất giỏi phòng ngự, căn cứ vào những gì nghe được, bọn chúng định đem chúng ta cạo trọc đầu, khiến chúng ta cả trận ăn trứng(0 điểm)!" Thạch Hoa nhận ra hai tên đó, nhưng chàng mập Hồ Lạc ngược lại lại có tin tức bên trong, kéo lão đại tạm thời là Diệp Nhất Phi lai, khẽ: "Phi ca, chung ta có thể PK thắng bọn chúng sao?".

      "Yên tâm, chúng ta có vũ khí bí mật" Diệp Nhất Phi nhìn nhìn Lộ Minh, ha hả cười lớn.

      "Sớm biết thế này mình kêu mấy em trong công ty nghỉ hết, toàn bộ kéo đến đây cổ vũ" Trương Phong lúc đầu nghĩ lại có thể long tranh hổ đấu như vầy, giờ có chút hối hận.

      "Công ty cậu có ? đẹp ? quá ngưỡng mộ cậu rồi!" Diệp Nhất Phi giờ nghe nổi em hai từ này, mỗi lần nghe thấy hai mắt liền sáng lên, bởi vì trong công ty của đến chuột và gián chạy dưới sàn cũng đều là giống đực, có tồn tại giới tính khác.

      Lộ Minh thấy thời gian cũng sắp tới, lãnh đạo bắt đầu phát biểu, vội vàng chạy WC.

      Trong WC, mười mấy tên cảnh sát đặc nhiệm phân chia nhiệm vụ, ai phụ trách dạy dỗ đối thủ nào, ai phụ trách tiễn tên đáng thương nào ra khỏi trận, ai phụ trách làm bóng cho Vân Kiếm Phi....

      Lộ Minh nghe thấy liền cười, nghĩ là đẹp.

      Tin rằng chút nữa, mặt của bọn họ nhất định rất dễ nhìn.

      tên giọng khàn hét lên: "Lão đại rất tức giận, mọi người nhất định phải đem tên họ Diệp số 10 hạ gục, phải khiến chết thảm, tên đầu to số 9, do Vương Sơn và Chung Cường phụ trách ép chết, nhất định để cho vào khu vực 3 giây. Còn cái tên lên tiếng kia, đánh thành đầu heo, là cái tên mặt trắng số 11 đó, dùng khuỷ tay, trực tiếp đem mặt huỷ , đẹp trai phải lỗi của nhưng chạy tới làm ảnh hưởng lão đại kua , vậy , con mẹ tìm chết! có điều chú ý hạ thủ kín kín chút, đừng để cho bông hoa cảnh sát nhìn ra...tối nay, lão đại mời mọi người 'Hồng Trường' chơi mèo kim tư(金丝貓: tóc vàng, âu mỹ), mọi người cố gắng chút, đánh trận cho nó to, thắng cho nó đẹp, đến lúc đó muốn chơi* chơi*, muốn song bay song bay(2play)". (chơi*= dùng ngực thỏa mãn)

      Lộ Minh đứng ngoài cửa nghe trộm, móc di động ra, ghi lại toàn bộ lời của tên đó.

      Dùng khuỷ tay huỷ mặt số 11?

      Số 11 phải là mình sao, tên mặt thịt phi long này quả nhiên hiểm quả nhiên dâm đãng, bản thân mình trốn ở đằng sau năng gì, vẫy mà vẫn dính vào gã.

      Quay lại sân thi đấu, mấy vị lãnh đão vẫn phát biểu, tất cả mọi người gà gật nghe, chàng mập còn ngủ gật ra đó, miệng chảy nước miếng. Dưới ánh mắt của mọi người, Lộ Minh tự nhiên quá quang minh chính đại, mà như mèo chạy quay về, còn chưa ngồi xuống, cánh tay từ sau lưng vươn tới, véo lấy lỗ tai ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :